Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (401-600)

Ninh Thư (401-600)
Chương 550: Trọng nữ khinh nam - Chết vẫn cầu kỳ


Chuyển ngữ: WanhooXin phế truất thái tử chỉ là kế sách lấy lui làm tiến của Mộc Tuyết, tạo cơ hội cho đại thần gây áp lực lên Ninh Thư.

Nhìn họ mà Ninh Thư châm biếm: "Con gái trẫm chết, không phải con gái các ngươi chết nên nào biết đau lòng.

Mộc Tuyết, muội muội của ngươi chết vì ngươi, nhà ngươi không cả biết ăn năn sao?"

Mộc Tuyết khấu đầu, giọng khàn đặc: "Nhi thần chưa từng muốn hại Tứ hoàng muội.

Nhi thần không xứng làm thái tử, xin mẫu hoàng hãy phế truất nhi thần."

"Xin bệ hạ suy nghĩ lại."

Đại thần đồng thanh.

Ninh Thư mệt mỏi ra mặt, cô phẩy tay áo: "Hoàng thái nữ tự kiểm điểm trong phủ, không có lệnh của trẫm không được rời khỏi phủ thái nữ."

"Nhi thần khấu tạ ân điển của mẫu hoàng."

Mộc Tuyết khấu đầu xuống đất.

Ninh Thư nhìn Mộc Dao nằm trên cáng: "Chuẩn bị quan tài cho Hoàng tứ nữ."

Ninh Thư bước đi xiêu vẹo, có thể ngã bất cứ lúc nào nếu không nhờ Thu nữ quan dìu.

Mộc Tuyết đanh mắt nhìn theo dáng Ninh Thư.

Về đến tẩm cung, Ninh Thư kiệt sức nằm liệt giường, mãi rồi mới ra lệnh: "Hạ táng Hoàng tứ nữ bằng tốc độ nhanh nhất."

Thu nữ quan thưa vâng.

Do quan tài không có sẵn, Ninh Thư đã cho Mộc Dao dùng quan tài đế vương của Mộc Nghê Thường.

Các đại thần muốn trình bày không hợp quy định, nhưng chẳng ai dám mảy may ngỏ lời trước đôi mắt đỏ lừ, đằng đằng sát khí của Ninh Thư.

Hoàng thái nữ đuối lý, Hoàng thái nữ chỉ bị cấm túc còn Hoàng tứ nữ đã mất.

Các bà nói đỡ cho Hoàng tứ nữ đã rất nguy hiểm, không ai dám động vào Ninh Thư.

Thi thể của Hoàng tứ nữ được nhập quan với tốc độ nhanh nhất, hôm sau đã chuẩn bị đưa đi hạ táng.

Người ngoài chỉ nói nữ hoàng bệ hạ không chấp nhận được cái chết của Hoàng tứ nữ nên muốn hạ táng thật mau.

Cũng có dòng dư luận khác tin rằng ngài đang bảo vệ Hoàng thái nữ điện hạ.Đêm ấy, thỉnh thoảng bấc đèn dầu leo lắt trong đại điện treo đầy vải trắng lại lay động.

Quan tài trạm trổ cầu kỳ đặt ở giữa điện, cả đại điện cũng nhuốm màu lạnh lẽo.

Ninh Thư bước vào bên trong, khó khăn lắm mới đẩy được nắp quan tài, vỗ má Mộc Dao gọi liên tục: "Dậy đi."

Mộc Dao với khuôn mặt xám trắng, mặc bộ quần áo đẹp đẽ nằm im trong quan tài.

Ninh Thư bực bội bịt mũi Mộc Dao, bấy giờ Mộc Dao mới buộc phải hít thở bằng miệng."

Ôi cái đầu của con."

Mộc Dao chật vật ngồi dậy, xoa đầu: "Đầu nhi thần đau quá, sao mẫu hoàng không sai người băng bó cho nhi thần vậy?"

"Chết rồi còn cầu kỳ làm gì?"

Ninh Thư phẩy tay, ám vệ bê đá đặt vào quan tài."

Đóng đinh quan tài lại."

Ninh Thư sai hai ám vệ.

Ninh Thư dựa cột, nói với Mộc Dao vẫn đang xoa đầu: "Từ giờ hãy sống hạnh phúc với Nguyên Quân."

"Hắn ta nói với trẫm về sau sẽ túc trực ở hoàng lăng, trông giữ phần mộ của con."

Nguyên Quân hôm nay đã khác Nguyên Quân trong cốt truyện.

Do bị người đời xỉa xói chuyện thất tiết nên đi đến đâu cũng phải đối mặt với đôi mắt soi mói của mọi người.

Chàng thanh niên đã từng kiêu ngạo cỡ nào nay chỉ còn là chú chim gãy cánh.

Ninh Thư cũng thấy được cái chết của Mộc Dao là đả kích nặng nề dành cho Nguyên Quân.Mộc Dao là người sẵn lòng ở bên hắn ta khi hắn tuyệt vọng nhất.

Hắn đã quyết định trở thành người trông mộ, phần đời còn lại lấy hoàng lăng làm nhà.

"Cảm ơn mẫu hoàng, nhi thần đã hiểu ạ."

Mộc Dao cười: "Cảm ơn tất cả những gì mẫu hoàng đã làm cho nhi thần."

"Giờ thì nhi thần sắp được đi du lịch vòng quanh thế giới rồi."

Mộc Dao nói: "Nhi thần và Nguyên Quân, còn cả người thương yêu nhi thần sẽ cùng dạo quanh thế giới."

Mẹ kiếp số tốt như gì.

Cô ghen tỵ quá, trong khi người ta tốt số được đi đây đi đó, còn cô phải kéo dài hơi tàn trong đau đớn, bao nhiêu việc cần xử lý.

"Ngày mai sẽ rời khỏi hoàng cung theo đội đưa tang.

Trẫm sẽ cử người bảo vệ con."

Ninh Thư dặn: "Đừng để ai nhận ra con, làm được không?"

"Nhi thần làm được ạ."

Mộc Dao đập ngực, đảm bảo: "Nhi thần sẽ không tạo phiền phức cho mẫu hoàng."

Thấy ám vệ đã đóng đinh quan tài xong, Ninh Thư vỗ vai Mộc Dao rồi rời khỏi đại điện.

Hôm sau, Ninh Thư đưa mắt nhìn theo đội đưa tang dài dằng dặc rời khỏi hoàng cung.

Mộc Dao trốn trong đội đưa tang định ngoảnh lại vẫy tay với Ninh Thư đứng trên cao, song sau khi suy xét kỹ lưỡng, cô bé chỉ ngoan ngoãn đi theo đội ngũ.

Mộc Dao đã xuất cung, Ninh Thư nhẹ cả người.

Cô lên kiệu liễn hồi cung.

Đã mấy ngày trời Ninh Thư không thượng triều.

Ninh Thư không muốn thượng triều, nay kiếm được lý do quá đau lòng vì mất con nên không muốn thượng triều, ai bảo trẫm thượng triều trẫm sẽ giết kẻ đó.

Chung quy đã giúp Ninh Thư có thời gian nghỉ ngơi, cố sống thêm được đôi ngày.

Ninh Thư rất thất vọng vì sự việc Hoàng tứ nữ chết chưa đủ để phế truất vị trí thái tử của Hoàng thái nữ.

Các đại thần cật lực phản đối cũng vì Mộc Dao đã chết, chết là hết, không cần đá một người sống vì một người đã chết.

Hơn hết, thân phận ngày Mộc Dao còn sống cũng không cao quý bằng Mộc Tuyết.Mộc Tuyết bị Ninh Thư cấm túc vậy mà Liễu Trường Thanh không có lời nói đỡ.

Vẫn ngày ngày mang canh cho Ninh Thư rồi nắm bàn tay xấu xí của cô, dặn dò cô: "Bệ hạ cần bồi bổ cơ thể."

Ninh Thư: ...Tóm lại Ninh Thư không hiểu Liễu Trường Thanh định làm gì.

Trong đêm tối tĩnh mịch, Ninh Thư bắt Mộc Tình đã lâu không gặp đến tẩm cung.

Mộc Tình vẫn mặc quần áo may từ vải thô.

Cô bé đề phòng, thắc mắc với Ninh Thư: "Ngài bắt tôi làm gì?"

Những ngày qua Mộc Tình sống trong cảnh giác, cô không biết bà mẹ trên danh nghĩa của mình muốn gì.

Đuổi cô về lãnh cung làm cô nhìn ai cũng thấy xấu xa.

Ninh Thư hỏi Mộc Tình đang xù lông nhím: "Dạo này sống tốt không?"

Mộc Tình: ...Đậu mọc đầy đầu là tâm trạng hiện giờ của Mộc Tình.

Cô biết bà ta hỏi cô sống tốt không để châm biếm cô.

Giỡn mặt quá nhỉ.

Mộc Tình nghiến răng: "Sống rất tốt, vô cùng tốt."

Ninh Thư gật đầu, nhấc một quyển tấu chương: "Đọc nghe xem."

Mộc Tình gãi đầu bực bội.

Cô đọc tấu chương, đọc xong Ninh Thư hỏi cô cách giải quyết, Mộc Tình trả lời không biết ngay lập tức.

Ninh Thư nhìn cô né, đưa cho nó đọc một quyển tấu chương khác.

Mộc Tình đọc xong Ninh Thư lại hỏi: "Đặt mình vào vị trí người ta, ngươi sẽ giải quyết thế nào?

Đại thần đang nghĩ gì?"

"Tôi không biết."

Mộc Tình trả lời thẳng thừng.

Ninh Thư lại lấy một tấu chương khác: "Đọc tiếp."

Mộc Tình đã hiểu, nếu đêm nay cô không đưa ra được cách giải quyết, có lẽ cô sẽ phải đọc tấu chương mãi.Đồ phù thuỷ.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 551: Trọng nữ khinh nam - Cuối cùng cũng đi


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư gặp Mộc Tình vào ban đêm, rạng sáng sẽ lôi cô bé về lãnh cung, không quan tâm Mộc Tình sống ở lãnh cung thế nào.

Cũng không quan tâm cô bé có ăn no mặc ấm hay không.

Thật ra Mộc Tình là một con nhóc rất lanh lợi, sống được đến ngày hôm nay ở lãnh cung ắt biết cách để tồn tại.

Mộc Tình không dám khoe khoang, không dám nói nữ hoàng bảo cô đọc tấu chương mỗi tối, kể cho ai nghe nghi ngờ nữ hoàng đang dạy mình cách trị quốc.

Mộc Tình không biết bà phù thủy định làm gì nhưng cô biết trong khi thái tử vẫn còn tại vị, cô sẽ chết không có chỗ chôn nếu cô dám khoe mẽ.

Bà phù thủy đang đẩy cô vào nguy hiểm, làm cô sống trong lãnh cung mà không ngớt lo lắng.

Ninh Thư rất hài lòng trước phản ứng của Mộc Tình.

Nếu cô bé huênh hoang, khoe khoanh để lên mặt, Ninh Thư sẽ loại Mộc Tình.

Sống là cần phải đề phòng mọi lúc mọi nơi, Ninh Thư biết mình phải chịu đựng nỗi đau vì cô thiếu đề phòng.

Bằng không đã không bị người khác nguyền rủa, sống không bằng chết như bây giờ.

Tức nhất là cái hệ thống 2333, quét thấy lời nguyền nhưng không báo cho cô.

"Không quét ra cái thứ này nhé, tôi không quét ra, đừng có mà chuyện gì cũng đổ hết lên đầu tôi."

2333 giận dữ.

Ninh Thư: →_→Rõ ràng là 2333 vô năng.

Cô đã không thể di chuyển, máu đọng ngày càng nhiều, hình thành các vết tím khắp người, trái tim cũng đập loạn.

Thời gian của cô không còn nhiều.Liễu Trường Thanh qua thăm Ninh Thư, thấy Ninh Thư bất động trên ghế bèn lại gần: "Bệ hạ, ngài bị bệnh rồi, hãy gọi ngự y đến khám đi."

"Không sao."

Ninh Thư không có hứng tiếp chuyện, chuyển sang nhìn tấu chương.

Liễu Trường Thanh nắm tay Ninh Thư, ngón tay Liễu Trường Thanh dài và trắng, tay nắm bàn tay càng tôn lên đôi tay tái nhợt của Ninh Thư.

Ninh Thư muốn rút tay nhưng Liễu Trường Thanh nắm rất chặt: "Bệ hạ đang trốn tránh Trường Thanh."

"Trẫm không trốn."

Ninh Thư không muốn đôi co nhiều với Liễu Trường Thanh.

Liễu Trường Thanh hỏi Ninh Thư: "Tối nay bệ hạ có ghé Phượng Tê Cung không?"

"Không, chính sự bộn bề, trẫm không qua."

Liễu Trường Thanh cười nhã nhặn: "Bệ hạ hãy giữ gìn sức khoẻ."

Ninh Thư ậm ừ, Liễu Trường Thanh hành lễ rồi khoan thai rời khỏi.

Cuối cùng cũng đi!Ninh Thư nôn một bãi máu, Liễu Trường Thanh phiền quá, hôm nào cũng đến, không biết đến để làm gì.

Ninh Thư vừa nôn ra máu xong, Liễu Trường Thanh đã ra về bỗng quay lại, Ninh Thư giật mình suýt thì nôn tiếp.

Cô nhăn mặt hỏi Liễu Trường Thanh: "Phượng hậu có việc gì..."

Liễu Trường Thanh nói: "Từ hôm nay Trường Thanh muốn sống cùng bệ hạ, chăm lo cho sức khoẻ của bệ hạ."

Ninh Thư: Tiên sư nhà anh...Còn muốn sống cùng nhau?Ninh Thư sẵng giọng: "Trẫm hiểu cơ thể trẫm hơn ai hết, trẫm không cần đích thân phượng hậu chăm sóc."

"Bệ hạ không hiểu."

Liễu Trường Thanh lắc đầu.

"Trẫm nói rồi trẫm không cần chàng chăm sóc.

Nếu chàng có lòng thì dạy lại con gái của chàng đi.

Xem xem nó đã làm chuyện gì, trẫm không buồn nói nữa rồi."

Ninh Thư nói chuyện lạnh lùng.

Liễu Trường Thanh mím môi đau lòng, sau lại hỏi: "Tại sao bệ hạ luôn không hài lòng về Tuyết Nhi?"

Hài lòng?

Nếu Mộc Tuyết vẫn là Mộc Tuyết cũ, Ninh Thư sẽ truyền ngôi cho cô ta.

Còn nay linh hồn trong cơ thể Mộc Tuyết là đàn ông, khả năng cao là người thực thi nhiệm vụ, nguyền rủa cô bằng lời nguyền độc ác.

Cô có liều cái mạng cũng phải kéo thêm người chết cùng.

Cô vẫn phải phế truất vị trí thái tử của Mộc Tuyết giống như Mộc Nghê Thường đã làm trong cốt tryện.

Dù không vạch trần được bộ mặt thật của Mộc Tuyết, cô cũng không cho Mộc Tuyết làm nữ hoàng dễ dàng.

"Thương cho roi cho vọt, trẫm không bất mãn về con bé mà trẫm thất vọng vì hành động của nó.

Mộc Dao cũng tại nó mà chết nhưng con bé không biết hối cải.

Theo chàng uy hiếp trẫm phế truất thái tử là thái độ của người biết lỗi?

Nó đang đe trẫm."

Ninh Thư lạnh nhạt.

"Đừng quấy rầy trẫm, cũng đừng nhọc lòng chăm sóc trẫm."

Ninh Thư phẩy tay: "Trẫm phải xử lý chính sự, phượng hậu muốn ở lại xem?"

Liễu Trường Thanh mím môi: "Trường Thanh đã vượt phép."

Liễu Trường Thanh hành lễ rồi rời đi, trông có hơi thê lương nhưng Ninh Thư không để vào mắt.

"Dìu trẫm đi nằm."

Ninh Thư sai Thu nữ quan.

Ngồi ghế nhưng thân dưới tê liệt, không cả cảm nhận được dòng máu lưu thông.

Ninh Thư đọc thầm Chú Thanh Tâm vậy mà đã thiếp đi lúc nào không hay.

Khi tỉnh dậy, Thu nữ quan đứng bên giường dâng trà, thưa chuyện: "Bẩm bệ hạ, ở ngoài đã đồn lời lẽ không hay."

Ninh Thư không bất ngờ, cô uống một ngụm trà: "Nói gì?"

"Ở ngài đồn bệ hạ yếu lắm rồi, chẳng bao lâu nữa sẽ... băng hà."

Thu nữ quan quỳ phịch xuống đất: "Bẩm bệ hạ, nô tỳ xin thề nô tỳ không hé răng nửa lời.

Nô tỳ cũng luôn cảnh cáo cung nhân cấp dưới, nô tỳ không biết sao lại có tin đồn ấy."

Ninh Thư chẳng mấy quan tâm, làm gì có tường nào mà gió không lọt.

Lừa được hôm nay chưa chắc lừa được ngày mai, Ninh Thư không định giấu mãi.

Gắng hết sức lê cái thân tàn thượng triều, vậy mà thứ chào đón cô lại là các đại thần thi nhau khởi tấu mong Ninh Thư nghỉ ngơi dưỡng sức.

Xin Ninh Thư thả Hoàng thái nữ, cho Hoàng thái nữ quản lý đất nước.

Trong đầu Ninh Thư toàn là cái hình này: →_→Khả năng cao tin đồn cô trúng độc sắp chết cũng là thành quả của Mộc Tuyết.

Nửa tháng cấm túc quá dài, buộc Mộc Tuyết phải tung tin đồn.

"Trẫm rất khoẻ, ngày nào trẫm chết trẫm sẽ để Hoàng thái nữ quản lý đất nước, cho Hoàng thái nữ làm nữ hoàng."

Ninh Thư nói một câu rồi đi.

Thời gian của cô không còn nhiều, chẳng biết có phải hồi quang phản chiếu hay không mà cô không bị đau, minh mẫn hơn nhiều.

Cô đoán nội trong mười ngày nữa cô sẽ đào thải hết những gì còn sót lại.

Khi màn đêm buông xuống là lúc cô đẩy nhanh tiến độ dạy dỗ Mộc Tình.

Cô kể cho Mộc Tình nghe tất cả bí mật trong trí nhớ của người ủy thác.

Mộc Tình có hiểu hay không không liên quan đến cô.

Mộc Tình đã bình tĩnh hơn khi gặp Ninh Thư, ít nhất đã biết gói gọn hận thù vào tim.

Không gọi Ninh Thư tiếng mẫu hoàng mà gọi là bệ hạ.

"Ngài sắp chết thật sao?"

Mộc Tình hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư nhìn Mộc Tình rồi nhổ máu đen vào ống nhổ, hỏi ngược lại: "Ngươi thấy ta sống được bao lâu?"

Mộc Tình: ...Lạnh hết cả sống lưng, sao bà ta có thể vô tư nói mình sắp chết vậy nhỉ?Đúng là đồ phù thuỷ.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 552: Trọng nữ khinh nam - Bệ hạ hộc máu rồi


Chuyển ngữ: WanhooMộc Tình thắc mắc: "Ngài là nữ hoàng mà?

Tại sao không gọi ngự y, để ngự y khám cho ngài?"

"Đã khám nhưng không tìm thấy bệnh.

Tóm lại là không cứu được, không cần phí thời gian."

Ninh Thư dửng dưng: "Trẫm đã soạn xong thánh chỉ truyền ngôi rồi."

Ninh Thư đưa binh phù cho Mộc Tình: "Đây là binh phù điều động cấm vệ quân Huyên Thành, trẫm sẽ nghĩ cách xử lý Hoàng thái nữ.

Nếu việc chưa thành mà trẫm đã đi, đành phải trông cậy vào ngươi đấu với nó.

Ngươi mà chết cũng vì ngươi đáng đời."

Mộc Tình: ...Đồ độc ác.Giây trước kéo cô vào cuộc chiến, giây sau chết ngay, có ai giỏi hãm hại hơn bà ta không?"

Ngày mai trẫm sẽ giới thiệu ngươi với mọi người, từ giờ trở đi ngươi chính là Hoàng ngũ nữ Mộc Tình."

Ninh Thư ngắt hơi: "Chuẩn bị tinh thần đi."

Mộc Tình bặm môi: "Dù ngài có làm vậy tôi vẫn hận ngài."

"Cứ việc, ngươi hận hay không đâu liên quan đến trẫm."

Ninh Thư không quan tâm.Trong buổi thượng triều hôm sau, Ninh Thư được Mộc Tình bận đồ gấm dìu đi, trông Mộc Tình ra dáng và xinh đẹp hơn xưa nhiều.Bỗng nhiên nữ hoàng dẫn theo một cô gái làm các đại thần ngạc nhiên, thầm quan sát Mộc Tình.Ninh Thư vào thẳng chủ đề: "Đây là Hoàng ngũ nữ Mộc Tình sống trong lãnh cung từ nhỏ, nay trẫm thêm tên con bé vào gia phả hoàng tộc."

Đại thần cùng nhau quỳ xuống, ngoài miệng chúc mừng nhưng chẳng hay nghĩ gì trong bụng.Tóm lại là Mộc Tình đã được giới thiệu với các văn võ bá quan.Đã công bố thân phận của Mộc Tình, những việc còn lại đều phải làm theo quy định.

Ninh Thư không sắp xếp cho Mộc Tình ở trong cung điện xa hoa, thay vào đó cô cho con bé ở trong cung điện bên cạnh lãnh cung.

Khi nào xây xong phủ hoàng nữ thì chuyển ra phủ.Thái độ đó làm người khác không biết Ninh Thư thích hay không thích Hoàng ngũ nữ Mộc Tình mới xuất hiện này.Ninh Thư chuyển giao tất cả lực lượng cho Mộc Tình.

Nếu có tất cả mà Mộc Tình vẫn không thắng Mộc Tuyết vậy Ninh Thư đành chịu.

Ninh Thư cũng không trông mong hoàn thành nhiệm vụ này.Tin đồn ngày càng truyền xa, ai ai cũng rỉ tai nhau bệ hạ chẳng sống được bao lâu nữa.

Văn võ bá quan liên tục xin Ninh Thư thả Mộc Tuyết để giúp nữ hoàng quản lý đất nước.Ninh Thư vẫn yên vị, không quan tâm những kẻ đó.

Bà sắp chết rồi, còn gì nữa đâu mà bà phải sợ, thích khuyên rồi sẽ được chết hết với nhau.Các đại thần nào muốn chết, họ thấy Ninh Thư sắp chết nên muốn nịnh nữ hoàng tương lai là Mộc Tuyết thôi."

Ngài truyền ngự y đến khám đi chứ?"

Mỗi lần Mộc Tình nhìn thấy bộ dạng sắp chết của Ninh Thư là cô lại buồn nôn.

Ghê nhất là khi bà phù thủy nôn ra máu mà vẫn không cảm xúc, cảnh ấy đánh đòn rất mạnh vào tinh thần Mộc Tình.Ninh Thư cầm khăn lau máu đen dính mép, nói lạnh lùng: "Đợi ngươi lên ngôi nữ hoàng, xem xét tình hình rồi xử lý tất cả những kẻ trong danh sách này."

Mộc Tình dẩu môi châm biếm: "Sao ngài lại dám chắc tôi sẽ lên ngôi nữ hoàng?

Ngài bình tĩnh quá, đừng quên ngài vẫn còn một người thừa kế danh chính ngôn thuận."

"Thế trả binh phù cho trẫm?"

Ninh Thư liếc xéo Mộc Tình, Mộc Tình trả lời ngay: "Ngài là đế vương, cửu ngũ chí tôn gì mà thay đổi thất thường, đã cho người ta lại mặt dày đòi."

"Hừ, mình cũng ngang ngược kém ai."

Ninh Thư trợn mắt: "Muốn lắm còn ra vẻ cho ai xem.

Muốn làm nữ hoàng thì phải biết trách nhiệm của mình."

Mộc Tình: Đồ phù thuỷ."

Bệnh của ngài hết thuốc chữa thật sao?"

Mộc Tình cắn môi: "Tôi không thấy ngài uống thuốc, cũng không thấy truyền ngự y, ngài đừng tự hành hạ thế."

Ninh Thư lặng người, nếu chữa được hà cớ gì cô phải buông xuôi.Máu đen Ninh Thư nôn ra thoang thoảng mùi thối, cô đoán nội tạng của cô đang thối dần."

Ngươi vẫn chưa gặp Đại hoàng tỷ nhỉ, trẫm đưa ngươi đi gặp Đại hoàng tỷ của ngươi."

Ninh Thư đã có kế hoạch.Suýt chút nữa Mộc Tình bật dậy, không cầm được lòng nói: "Ngài lại tính toán làm chuyện gì xấu xa thế?

Ngài cho tôi gặp Hoàng thái nữ vì muốn Hoàng thái nữ chuyển tầm ngắm từ ngài sang tôi chứ gì.

Tôi không đi, tôi sợ."

"Chuẩn bị tâm lý đi, hai hôm nữa đến phủ thái nữ.

Gan muỗi mà muốn làm nữ hoàng, sau này làm sao áp chế bá quan."

Ninh Thư nhắm mắt đọc thầm Chú Thanh Tâm.Mộc Tình chỉ biết thở dài, ra về trong tức giận.Thu nữ quan đỏ hoen mi mắt lau mồ hôi thấm trên trán Ninh Thư: "Bệ hạ..."

Ninh Thư mở mắt, giọng thờ ơ: "Trẫm chẳng còn được mấy ngày nữa, trẫm sẽ dặn Mộc Tình quan tâm đến ngươi."

Thu nữ quan quỳ gối khấu đầu: "Xin bệ hạ cho phép nô tỳ theo ngài, dù có xuống địa ngục nô tỳ vẫn muốn phục tùng bệ hạ."

"Đừng nói thế.

Trẫm muốn sống hơn ai hết, nếu vẫn được sống hãy cứ sống, đừng chết."

Thu nữ quan trung thành với Mộc Nghê Thường, nên cho Thu nữ quan có tuổi già bình yên."

Nô tỳ đa tạ ân điển của bệ hạ."

Thu nữ quan lau nước mắt đứng dậy.Ninh Thư nhai một viên tích cốc đan để đảm bảo người cô có năng lượng.

May mà cô luôn mua vật phẩm cần thiết trước khi làm nhiệm vụ, nếu không đã không gắng được đến hôm nay.Ninh Thư nằm trên giường, mấy ngày trước khi chết giúp Ninh Thư ngủ ngon giấc.Không biết đã ngủ bao lâu, mở mắt liền bắt gặp khuôn mặt dịu dàng của Liễu Trường Thanh.

Ninh Thư cử động, máu đen lại xộc lên họng.Do Liễu Trường Thanh ngồi bên cạnh, Ninh Thư cố gắng nuốt ực máu xuống nhưng vẫn để máu chảy ra mép.Thấy máu dính mép Ninh Thư, Liễu Trường Thanh lau miệng cho Ninh Thư bằng chiếc khăn tay được xếp gọn, buồn bã: "Bệ hạ hộc máu rồi."

Ninh Thư: ...Bà biết bà đang hộc máu.Ngồi dậy trong khó nhọc, Ninh Thư dửng dưng: "Hộc chơi thôi mà."

Liễu Trường Thanh cất khăn tay dính máu, bất lực nói: "Nghê Thường, sao nàng cứ phải kiên cường làm gì?"

Ninh Thư: Gọi bà là nữ hoàng bệ hạ.Liễu Trường Thanh lấy một chiếc hộp làm từ gỗ đàn hương, trong hộp có vài viên thuốc nhỏ đượm mùi thuốc.Ninh Thư ngửi mùi và muốn phân tích thành phần nhưng cô bị hỏng khứu giác, chỉ ngửi thấy mùi thoang thoảng.Lời nguyền không chỉ kéo theo cơn đau toàn thân, dần dà còn làm hỏng năm giác quan.

Ngoài phạm vi mười mét thị lực của Ninh Thư không phân biệt được đâu là người đâu là vật, còn mũi chỉ gửi thấy thoang thoảng.Thế nên Ninh Thư không biết thuốc này có độc hay không.Ninh Thư đề phòng Liễu Trường Thanh: "Trẫm bận chính sự, phượng hậu lui xuống trước đi."

Liễu Trường Thanh nhìn Ninh Thư: "Bệ hạ đừngdùng mãi một cái cớ."
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 553: Trọng nữ khinh nam - Bị nguyền rủa


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư không biết Liễu Trường Thanh mang thuốc đến làm gì.

Hắn ta định hạ độc cô?

Cô ra nông nỗi này rồi, hạ độc cô chỉ phí thuốc.Cô chỉ còn sống được vài ngày nhưng vẫn còn việc chưa hoàn thành, cô không chết ngay bây giờ được."

Thu nữ quan, Thu nữ quan."

Ninh Thư gọi Thu nữ quan.Đôi mắt cảnh giác của Ninh Thư làm Liễu Trường Thanh nhăn mày, cất chất giọng lạnh lùng: "Bệ hạ, Trường Thanh sai Thu nữ quan đi đun nước nóng, đợi bệ hạ thức dậy sẽ có nước dùng ngay."

Ninh Thư càng cảnh giác hơn, đanh giọng nói: "Phượng hậu muốn làm gì?"

Liễu Trường Thanh cười khẽ, lần đầu tiên Ninh Thư nghe thấy giọng cười chua chát của hắn ta: "Mộc Nghê Thường, ta rất hận nàng."

Ninh Thư không có cảm xúc, hắn ta hận Mộc Nghê Thường, không phải hận cô.Nhưng Liễu Trường Thanh đang rất lạ, Ninh Thư co người vào góc giường, hỏi hờ hững: "Ý phượng hậu là sao?

Chàng hận trẫm?"

Liễu Trường Thanh cười hòa nhã, kề viên thuốc cạnh miệng Ninh Thư: "Uống thuốc đi, bệ hạ."

Không uống, Ninh Thư ngoảnh sang nơi khác.

Liễu Trường Thanh không giận, quay mặt Ninh Thư lại: "Bệ hạ trúng độc, đây là thuốc giải."

Hả?

Cô trúng độc?

Não cô không bắt sóng kịp.Cô bị nguyền rủa mà?Không lẽ cô vừa bị nguyền rủa vừa trúng độc?Hai cha con nhà này không hẹn mà cùng hạ độc cô?Ninh Thư: →_→"Trúng độc?

Sao trẫm lại trúng độc được?"

Ninh Thư lắc đầu: "Trẫm không uống thuốc."

Liễu Trường Thanh mím môi uống viên thuốc đó rồi đưa viên thuốc khác cho Ninh Thư: "Uống thuốc đi Nghê Thường, uống rồi sẽ khoẻ lại."

Ninh Thư nhìn Liễu Trường Thanh: "Chàng hạ độc trẫm?"

Ninh Thư nghĩ không ra Liễu Trường Thanh hạ độc cô kiểu gì?Canh bổ sao?

Liễu Trường Thanh có uống nửa bát nhưng hắn ta có thuốc giải, Ninh Thư nhớ cô chỉ uống một ngụm nhỏ.Liễu Trường Thanh không phủ nhận, chỉ nói: "Bệ hạ uống thuốc đã."

Ninh Thư bán đậu xanh rau má trong bụng, có khổ không cơ chứ.Có điều lúc nào cô chẳng uống thuốc giải độc, cô đã giải độc mà Liễu Trường Thanh hạ rồi."

Tại sao hạ độc trẫm?

Vì Hoàng thái nữ?"

Ninh Thư đoán Liễu Trường Thanh sống lại.Liễu Trường Thanh cầm thuốc, từ tốn: "Bệ hạ uống thuốc rồi Trường Thanh sẽ nói cho ngài biết lý do."

Ninh Thư uống viên thuốc, dù có là thuốc độc thì cô vẫn có thuốc giải."

Phượng hậu rót cho trẫm chén nước."

Ninh Thư nhìn Liễu Trường Thanh: "Trẫm khát."

Liễu Trường Thanh đi rót trà cho Ninh Thư, Ninh Thư bỏ ngay thuốc giải độc vào miệng.

Ai mà biết thuốc của Liễu Trường Thanh là thuốc độc hay thuốc giải, cô vẫn không tin Liễu Trường Thanh.Liễu Trường Thanh kề tách trà tận miệng Ninh Thư: "Bệ hạ uống trà."

Ninh Thư chỉ nhấp môi rồi thôi, cô hỏi: "Nên nói cho trẫm biết hạ độc trẫm từ khi nào rồi chứ?

Vì sao hạ độc trẫm?"

Liễu Trường Thanh đưa mắt nhìn chiếc tách bằng sứ màu trắng trong tay, giọng lạnh lùng: "Trường Thanh nằm mơ thấy bị bệ hạ biếm vào lãnh cung, bệ hạ còn giết Hoàng thái nữ."

Liễu Trường Thanh ngẩng lên nhìn Ninh Thư: "Bệ hạ, giấc mơ ấy quá đỗi chân thực, Trường Thanh thức dậy mà lòng căm phẫn, Trường Thanh đã hạ độc bệ hạ vào cái lúc Trường Thanh đau khổ nhất."

Ninh Thư: →_→"Vậy là vì chàng muốn trà thù trẫm, thế mà nay lại đưa trẫm thuốc giải để làm gì?"

Ông trời đã ban tặng lần sống thứ hai, một là cố gắng bảo vệ bản thân, hai là cố gắng sống hạnh phúc, muốn trả thù cứ trả thù, cớ gì đã trả thù rồi lại thôi?Liễu Trường Thanh hờ hững: "Choàng tỉnh từ cơn mơ cùng với nỗi hận thù sâu đậm, Trường Thanh muốn hành hạ bệ hạ, muốn bệ hạ gặm nhấm cái chết ngày qua ngày."

"Thuốc độc sẽ ngấm dần, ảnh hưởng đến thần kinh của ngài, ngài sẽ chết vì co giật."

Dù đang nói ra lời lẽ độc ác nhưng giọng Liễu Trường Thanh vẫn nho nhã.Ninh Thư không cảm xúc: "Hạ độc khi nào?"

"Từ khi ngài bắt đầu ăn đan dược."

Liễu Trường Thanh thờ ơ.Là khi cô chưa bước vào nhiệm vụ, Liễu Trường Thanh đã hạ độc Mộc Nghê Thường.

Chẳng trách từ khi nhập vào cơ thể này, tự bắt mạch đã phát hiện cơ thể suy nhược.

Cô còn tưởng vì ăn nhiều đan dược, hoá ra không chỉ vì đan dược mà còn vì thuốc độc.Ninh Thư bặm môi, loại trừ Liễu Trường Thanh ra khỏi danh sách tình nghi người thực thi nhiệm vụ, vậy người thực thi nhiệm vụ chính là Mộc Tuyết.Cô vẫn luôn nghĩ cô tiếp xúc với vật dẫn lời nguyền thế nào, nay mới nghĩ ra có lẽ cô đã bị nguyền rủa kể từ khi Mộc Tuyết tặng cô hộp đan dược.Cha không bảo con, con không thưa cha nhưng cả hai cùng hạ độc cô thông qua đan dược.Cô khổ quá mà, chịu mọi đau đớn hộ Mộc Nghê Thường."

Đưa thuốc giải cho trẫm làm gì?"

Ninh Thư hỏi Liễu Trường Thanh, làm vậy há chẳng phải công dã tràng.Liễu Trường Thanh nhăn mày: "Trường Thanh không hận ngài mà hận chính Trường Thanh.

Hận trái tim mình không đủ độc ác, đã hận ngài hại Trường Thanh và Hoàng thái nữ nhiều như thế, vậy mà cuối cùng lại hoá hành hạ chính mình."

Ninh Thư: ..Trời ạ, tại sao phải dông dài thế, hạ độc liều mạnh là chết thẳng cẳng, không lo sau này hối hận nữa rồi.Con người đắm chìm trong đỉnh điểm hận thù rất phẫn nộ, chỉ muốn tiêu diệt thế giới.

Nhưng thời gian dần trôi, hận thù ấy cũng biến mất theo mây gió.Vậy tức là Liễu Trường Thanh hối hận nên đưa thuốc giải để cứu cô?

Nhưng làm sao đây, mấy hôm nữa cô ngoẻo rồi."

Bẩm bệ hạ, đã chuẩn bị xong nước nóng."

Thu nữ quan hành lễ với Ninh Thư rồi hành lễ với Liễu Trường Thanh.Liễu Trường Thanh đưa mắt nhìn xuống, Ninh Thư chỉ buông một câu thờ ơ với Liễu Trường Thanh: "Phượng hậu về đi thôi, thời gian tớ cứ ở Phượng Tê Cung tĩnh tâm, đừng ra ngoài."

"Trường Thanh đã biết."

Liễu Trường Thanh đứng dậy rời đi, ngọc bội và sáo súc va vào nhau lách tách.Ninh Thư biết nói gì được đây, tình cảm mà, nào có thể vạch rõ giới hạn khi vẫn còn vương tơ lòng."

Ngươi đi đâu, ngươi có biết trẫm đã gặp chuyện gì không?"

Ninh Thư hỏi Thu nữ quan: "Phượng hậu đến từ bao giờ?"

Thu nữ quan quỳ xin tha: "Phượng hậu đến sau khi bệ hạ ngủ được một lúc.

Phượng hậu sai nô tỳ đi đun nước nhưng giữa đường có việc làm trễ nải ạ."

Ninh Thư day mày, Liễu Trường Thanh cố tình cầm chân Thu nữ quan.Ninh Thư hạ chỉ cấm túc Liễu Trường Thanh một tháng, tránh việc hắn ta ra ngoài gây sự.Liễu Trường Thanh không có ý kiến với ý chỉ cấm túc của Ninh Thư.

Hắn kể chuyện ấy đã lường trước không có cái kết tốt đẹp.

Cùng lắm thì bị biếm vào lãnh cung như trong mộng, mà nay chỉ bị cấm túc.Phượng hậu và Hoàng thái nữ đều bị cấm túc ảnh hưởng đến bầu không khí trong thành.

Liên tục có đại thần dâng tấu xin bãi bỏ lệnh cấm túc Hoàng thái nữ và phượng hậu.Ninh Thư ném tất cả tấu chương xin xỏ sang mộtbên, họ không uy hiếp được cô, cô muốn làm gì thì làm.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 554: Trọng nữ khinh nam - Phủ Hoàng tứ nữ có long bào


Chuyển ngữ: WanhooSau lệnh cấm túc phượng hậu, Ninh Thư cũng không ghé Phượng Tê Cung thăm Liễu Trường Thanh để tránh bối rối.Liễu Trường Thanh đưa thuốc giải vì hắn ta vẫn còn yêu Mộc Nghê Thường, cô đoán hắn ta đấu tranh rất nhiều, dày xéo rất nhiều giữa yêu hận tình thù.Hắn ta có thể không đưa thuốc giải nhưng rồi vẫn đưa.

Hắn có thể chọn giải độc trong âm thầm lặng lẽ, nhưng lại chọn cách thẳng thắn với lòng, nhân đôi nỗi đau.Liễu Trường Thanh ngoan ngoãn ở Phượng Tê Cung sống những ngày tháng lặp lại, không kêu ca, không oán trách, bình thường đến mức ngỡ trái tim đã chết.Ninh Thư lê cơ thể cứng nhắc đi thượng triều, các đại thần tiếp tục luân phiên nhau xin thả Hoàng thái nữ đang cấm túc.Ninh Thư nhìn Mộc Tình cố gắng xoà nhòa sự tồn tại, sẵng giọng: "Nhắc mới nhớ, hình như lâu rồi trẫm chưa gặp Hoàng thái nữ."

Sau khi công khai thân phận của Mộc Tình, Mộc Tình đã có tư cách thượng triều.

Thấy Ninh Thư đang nhìn mình, Mộc Tình đứng thẳng lưng nhưng lông tơ cũng đang dựng ngược.Mộc Tình biết bà phù thủy luôn muốn đẩy cô vào chỗ chết.

Mười mấy năm sống trong lãnh cung đã hình thành triết lý sống còn của Mộc Tình là khiêm tốn và giữ mình, có thượng triều cũng không nói chuyện."

Các khanh đến thăm Hoàng thái nữ với trẫm."

Ninh Thư cố gắng chịu đau để đứng dậy, bước từng bước chầm chập xuống bậc thang.Văn võ bá quan có ngạc nhiên, có đa nghi trước việc Ninh Thư định đến phủ Hoàng thái nữ để thăm Hoàng thái nữ đang cấm túc, tuy vậy tất cả đều đi theo sau.Ninh Thư ngồi lên kiệu liễn, gọi Mộc Tình đi đằng sau: "Ngũ nữ lại đây."

Mộc Tình nhìn Ninh Thư, phát hiện bà ta nhìn cô bằng đôi mắt dịu dàng, đong đầy yêu thương và bao dung làm Mộc Tình suýt hộc máu.

Nghe thấy tiếng hừ khinh thường của Hoàng nhị nữ và Hoàng tam nữ, Mộc Tình chỉ biết chửi thầm Ninh Thư là đồ phù thuỷ.Mộc Tình bước thong dong đến bên kiệu liễn, Ninh Thư nói: "Ngũ nữ vẫn chưa gặp Đại hoàng tỷ của con nhỉ?"

"Nhi thần vẫn chưa gặp ạ."

Mộc Tình trả lời nhỏ nhẹ."

Mẫu hoàng đưa con đi gặp Đại hoàng tỷ."

Ninh Thư vỗ về Mộc Tình: "Đại hoàng tỷ của con là người rộng lượng."

Mộc Tình: ...Bà phù thủy này muốn đưa cô vào tầm ngắm, cô không muốn đi.

Đừng tưởng cô không biết Hoàng tứ nữ chết thế nào, chẳng phải chết trong tay Hoàng thái nữ còn gì.Người rộng lượng?"

Hơ hơ..."

Mộc Tình cố gắng cười cứng nhắc.Đội quân Ninh Thư dẫn đầu đã đến phủ Hoàng thái nữ, Thu nữ quan gõ cổng.Chẳng mấy chốc Mộc Tuyết đã ra đón Ninh Thư.

Mộc Tuyết mặc đồ màu đen, buộc tóc đuôi ngựa, không nhận ra là nam hay nữ khi đang khấu lạy."

Nhi thần cung nghênh mẫu hoàng."

Mộc Tuyết hành lễ với Ninh Thư.Ninh Thư ừ một câu rồi quan sát phủ Hoàng thái nữ.

Bởi vì linh hồn đã khác, thói quen sống cũng khác.

Hoa thơm được thay thành tùng, la hán.

Rèm ngọc trong đình bị tháo, phong cách mạnh mẽ hơn nhiều."

Trẫm qua thăm ngươi."

Ninh Thư vịn tay Thu nữ quan vào ngồi trong phòng khách, hỏi: "Thời gian này tự kiểm điểm ở phủ sao rồi?"

Mộc Tuyết tỏ ra đã vỡ lẽ, đôi mắt chứa chan tình cảm, bịn rịn: "Nhi thần biết lỗi rồi ạ."

Ninh Thư khinh thường đôi mắt bịn rịn của Mộc Tuyết, cô đẩy Mộc Tình đứng bên ra.

Mộc Tình bỗng nhiên bị đẩy loạng choạng suýt bổ nhào ra đất."

Hoàng thái nữ, đây là Ngũ nữ Mộc Tình.

Trước giờ con bé sống ở lãnh cung, trẫm thấy con bé sống khổ quá nên đưa ra."

Ninh Thư giới thiệu Mộc Tình với Mộc Tuyết.Mộc Tình nhăn nhó mặt mày, mau chóng chào Mộc Tình: "Mộc Tình chào Hoàng thái nữ điện hạ."

Mộc Tình đưa mắt nhìn lướt qua Mộc Tình, anh ta chau mày nhẹ nhưng thả lỏng cơ mặt ngay, cũng chào Mộc Tình: "Chào Ngũ hoàng muội."

Mộc Tình gượng gạo lùi về đứng cạnh Ninh Thư.

Mộc Tình sống ở lãnh cung từ nhỏ biết nhìn mặt đoán ý, phát giác ngay có điềm xấu.

Cô có cảm giác ánh mắt của Hoàng thái nữ rất rét lạnh, thêm cả ý chê bai.Ninh Thư cười ôn tồn, nói tiếp: "Con bé rất lanh lợi, rất được lòng trẫm."

Mộc Tình: Đồ phù thuỷ..."

Từ sau khi con bé Mộc Dao mất, chẳng còn ai bên cạnh trò chuyện với trẫm.

May mà có con bé này."

Ninh Thư nhìn Mộc Tình bằng đôi mắt hiền từ.Xin bà đừng nói nữa!Mộc Tình khinh bỉ không thôi, cúi đầu tỏ vẻ xấu hổ.Mộc Tuyết nheo mắt, đầu tiên là Mộc Dao, nay lại thêm Mộc Tình.

Mộc Tuyết cười khẩy.Ninh Thư đứng dậy: "Trẫm đến thăm vì nghĩ ngươi đã ăn năn, tiện đây bỏ lệnh cấm túc ngươi.

Nhưng nhìn Hoàng thái nữ thế này, trẫm không nhìn thấy ngươi đã biết lỗi.

Hoàng thái nữ tiếp tục cấm túc đi."

Mộc Tuyết chau mày, quỳ xuống: "Thưa mẫu hoàng, nhi thần biết lỗi thật rồi.

Nhi thần vô cùng tiếc về sự việc của Tứ hoàng muội, nhi thần chưa từng muốn hại chết Tứ hoàng muội."

Ninh Thư lạnh giọng: "Ngươi không trung thực.

Trẫm từng hỏi tại sao ngươi phải đến phủ của Mộc Dao nhưng ngươi không trả lời.

Trẫm muốn nghe lý do để ngươi kháng chỉ, đến phủ Mộc Dao."

Ánh sáng sắc lẹm lướt qua đôi mắt Mộc Tuyết khiến anh ta càng thêm nham hiểm, anh ta chần chừ rồi nói: "Nhi thần nghe nói trong phủ Tứ hoàng muội có... long bào."

"Hoang đường."

Ninh Thư ném tách trà trên bàn vào đầu Mộc Tuyết.

Mộc Tuyết nghiêng người né tránh, tách trà rơi xuống đất vỡ tan tành, trà bắn ra đất bốc hơi nóng.Ninh Thư: Mẹ kiếp dám né à."

Thưa mẫu hoàng, nhi thần chỉ nghe nói nên muốn đến phủ Tứ hoàng muội xác nhận."

Mộc Tuyết nhắc đến chuyện đó mà vô cùng hối hận, anh không nên đến phủ Hoàng tứ nữ.Ngày hôm ấy anh đã dám chắc phủ Hoàng tứ nữ có long bào nên mới kháng chỉ với suy nghĩ "Đứa con gái bà yêu nhất lén lút giấu long bào trong phủ.

Trông thì ngây thơ nhưng thực chất là người nham hiểm."

Anh không ngờ đến phủ Hoàng tứ nữ lại xảy ra chuyện ấy và anh trở tay không kịp."

Thế ngươi tìm thấy long bào không?"

Ninh Thư trao cho Mộc Tuyết ánh mắt lạnh nhạt.Mộc Tuyết mím môi, lắc đầu: "Xảy ra chuyện đó nên nhi thần không đi tìm long bào."

"Chuyện như vậy mà ngươi không nói với trẫm lại dám tự xử lý là có ý đồ gì?

Hoàng thái nữ, ngươi là thái tử một nước, bao nhiêu người để ý từng lời ăn tiếng nói, hành động việc làm của ngươi.

Ngươi vi phạm thánh chỉ, hành động xốc nổi vì một việc không có chứng cứ, trẫm thấy ngươi vẫn cần cấm túc tự kiểm điểm."

"Xin bệ hạ bớt giận."

Đại thần trong sân quỳ xuống,ai ai cũng xin tha cho Mộc Tuyết: "Bẩm bệ hạ, Hoàng thái nữ nôn nóng muốn biếtthực hư nên mới hành động xốc nổi."
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 555: Trọng nữ khinh nam - Chết cũng không buông tay


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư cực kỳ mất kiên nhẫn với các đại thần.

Đã nhận bổng lộc lại còn thông đồng với nhau tạo áp lực lên nữ.

Quỳ mà ghê à?

Đã muốn lưu tên trong sử sách, sao không lấy cái chết ra để khuyên can?"

Hoàng thái nữ được lòng trong triều thần quá, bao nhiêu người xin tha cho ngươi."

Ninh Thư nhếch môi: "Giỏi lắm, kết bè kéo cánh."

Ninh Thư chỉ đại thần: "Bà, bà, cả bà nữa, ý của các bà là xốc nổi sẽ được phép làm trái thánh chỉ, có nỗi khổ riêng thì không cần nghe theo thánh chỉ của trẫm?"

Ai cũng nghĩ mình là cái rốn vũ trụ."

Chúng thần không dám."

Đại thần khấu đầu, cậy răng không hé nửa lời.Mộc Tuyết nhìn Ninh Thư mà nhăn đôi mày dày, bắt đầu thắc mắc Ninh Thư đến đây để làm gì."

Thưa mẫu hoàng, đây là lỗi của nhi thần, nhi thần làm việc mà không suy xét."

Mộc Tuyết khấu đầu: "Nhi thần xin hứa sẽ tự kiểm điểm và rút kinh nghiệm."

Ninh Thư bật cười thành tiếng, sẵng giọng: "Hoàng thái nữ đúng là thái tử thương dân như con.

Trẫm chỉ rầy la các đại thần vài câu, Hoàng thái nữ đã nhận hết lỗi về mình, bao gồm cả nhẫn tâm với chính muội muội."

Mộc Tuyết siết nắm tay, mặt thoáng hằm hằm, nhìn lướt nhanh qua Ninh Thư và thấy Ninh Thư đang ghét cũng như châm biếm mình.Mộc Tuyết không hiểu, tại sao bà ta vẫn chưa chết?"

Nhi thần biết lỗi rồi ạ."

Ngoài câu ấy ra, Mộc Tuyết không biết nói gì nữa.

Dù anh có nói gì bà ta vẫn sẽ bắt lỗi.Nãy giờ nói nhiều thế, cơ thể đã run run mất dần kiểm soát, cô cần phải ngồi xuống.Mộc Tuyết nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt phức tạp, bình thường bà già này như sắp chết, nay khoẻ thế này e là đang cố gắng gượng.Máu xộc lên họng, Ninh Thư nhìn Thu nữ quan.

Thu nữ quan bưng ngay cho Ninh Thư tách trà.

Ninh Thư uống chầm chậm nuốt hết máu trong họng xuống.Uống hết một tách trà Ninh Thư mới hừ lạnh: "Nếu còn có lần sau trẫm sẽ phế chức thái tử của ngươi.

Vẫn không ăn năn hối cải, không nghiêm khắc với bản thân, dù có mạo hiểm động vào gốc rễ quốc gia, trẫm cũng phải phế truất ngươi."

"Đi thôi Ngũ nữ."

Ninh Thư gọi Mộc Tình đứng như trời trồng.Mộc Tình cảm nhận được ánh mắt lạnh lẽo, sắc bén của Hoàng thái nữ lia qua người.

Bà phù thủy định làm gì?Cố tình đến để cô và Hoàng thái nữ đánh nhau?Cô chưa đủ sức để đấu với Hoàng thái nữ.

Dù đã có lực lượng của bà phù thủy nhưng không có quyền uy như Hoàng thái nữ trên triều.Ngay từ chuyện vừa rồi có thể thấy, Hoàng thái nữ bị làm sao đều có đại bộ phận đại thần quỳ gối xin hộ.Bà phù thủy cố tình đưa cô ra đầu sóng ngọn gió, rõ ràng bà ta muốn hại chết mình.

Cô tính nhẩm phần thắng dành cho mình nếu đấu với Hoàng thái nữ.Mình lên làm nữ hoàng đương nhiên là chuyện tuyệt vời, còn trở thành hòn đá kê chân cho người khác sao vui cho nổi.

Bà phù thủy độc ác quá, cố tình sắp xếp để các cô chém giết nhau."

Ngây ra đó làm gì, đi thôi."

Dù Ninh Thư đang giục Mộc Tình nhưng giọng điệu vô cùng chiều chuộng.

Mộc Tình nghe mà nhũn cả chân.Bà phù thủy rất lạnh lùng, chưa từng tỏ thái độ ấm áp khi ở một mình với cô.

Bây giờ tỏ ra là người mẹ hiền nhất định là diễn cho mưu đồ đáng sợ.Mộc Tuyết đang quỳ nhăn mày khi thấy thái độ hiền từ của Ninh Thư với Hoàng ngũ nữ.

Anh không hiểu tại sao Mộc Nghê Thường lại ghét Mộc Tuyết.

Tại sao cùng là con mà đối xử khác một trời một vực?Mộc Tình rảo bước lại gần Ninh Thư, đứng sau lưng Ninh Thư cố gắng xoá nhòa sự hiện diện.Ninh Thư thấy vậy chỉ liếc xéo, hừ, không muốn đấu cũng phải đấu.Mộc Tình chỉ muốn hộc máu trước ánh mắt xấu xa của Ninh Thư.

Bà phù thủy có thù oán với cô hay đang trả thù chuyện ngày đó cô vô lễ với bà ta đây?Ninh Thư ra đến cửa mới sực nhớ, cô nói với Mộc Tình: "Con ra ngoài trước đi, trẫm có mấy câu muốn nói với Mộc Tuyết."

Mộc Tình bước ra ngoài, tiện tay đóng cửa lại.Trong phòng chỉ còn Ninh Thư và Mộc Tuyết.

Ninh Thư thở dài thườn thượt, nói với Mộc Tuyết đang quỳ: "Đứng dậy đi."

"Cảm ơn mẫu hoàng."

Mộc Tuyết đứng dậy: "Mẫu hoàng muốn nói gì với nhi thần ạ?"

"Thật ra cũng không có gì."

Ninh Thư nắm tay Mộc Tuyết, ngắm đôi tay trắng hồng, dày dặn của Mộc Tuyết rồi lại nhìn đôi tay mình.

Cô bắt đầu khó chịu.Mộc Tuyết lấy làm lạ, không hiểu bà ta lại giở trò gì.

Muốn rút tay nhưng bị bà ta giữ quá chắc.Ninh Thư đang nghĩ cô không khoẻ mạnh như Mộc Tuyết.Ninh Thư hít thật sâu rồi rút dao tự đâm vào tim.

Máu đen phụt đầy mặt Mộc Tuyết, cùng với đó là tiếng hét lớn.Mộc Tuyết hiểu ngay âm mưu của Ninh Thư, muốn rút tay nhưng bị Ninh Thư cầm chặt.

Ninh Thư dùng hết chút sức cuối cùng, có chết cũng không buông tay Mộc Tuyết."

Bà..."

Mộc Tuyết rít kẽ răng đạp Ninh Thư.

Ninh Thư nôn ra máu đen nhưng vẫn cố giữ tay Mộc Tuyết.

Máu đen xộc lên cả mũi làm cô không thở nổi.Bà có chết cũng không thả mày, bà không hoàn thành nhiệm vụ thì mày cũng đừng hòng.Người bên ngoài nghe tiếng hét trong phòng, Mộc Tình đẩy cửa đầu tiên, đập vào mắt là hình cảnh Hoàng thái nữ hành hung nữ hoàng.Tất cả mọi người ngạc nhiên không dám tin vào mắt, Mộc Tình hét to: "Hoàng thái nữ, ngươi dám hành hung mẫu hoàng?

Ngự y đâu, mau truyền ngự y."

Mặt Mộc Tuyết nhơm nhớp máu đen, bàn tay Ninh Thư như xích sắt khoá chặt tay Mộc Tuyết, cố thế nào cũng không rút được ra."

Ngươi quá độc ác."

Ninh Thư hộc máu đen, nói trong khó nhọc: "Phế truất Hoàng thái nữ."

Mộc Tuyết rùng mình nhìn Ninh Thư trân trân, bà ta định có chết cũng phải đổ tội lên anh."

Ting, rời khỏi thế giới nhiệm vụ."

Giọng 2333 vang lên, linh hồn của Ninh Thư bị bắn ra khỏi cơ thể Mộc Nghê Thường.

Giờ thì cô không cảm thấy đau nữa.Giết vua giết mẹ?Nhìn khuôn mặt đầy máu của Mộc Tuyết, mọi người đều có chung suy nghĩ Hoàng thái nữ tận số rồi.Mộc Tuyết đanh mặt, muốn bẻ đôi tay kia ra nhưng bàn tay đó bấu vào thịt, có bẻ thế nào cũng không được.Cách đoạn tuyệt này làm Mộc Tuyết khiếp đảm.Mộc Tình cầm binh phù cấm vệ quân, lệnh cho cấm vệ quân bắt Mộc Tuyết hành thích vua lại.Nhìn binh phù trong tay Mộc Tình, Mộc Tuyết sẵng giọng: "Hoang đường, cô là Hoàng thái nữ, ai dám động đến cô?"

"Mộc Tuyết, ngươi giết mẹ giết em, tội ác tày trời, Trước khi mẫu hoàng mất đã nói phế truất Hoàng thái nữ."

Mộc Tình giơ cao tay về phía đội cấm vệ quân mặc áo giáp.Cấm vệ quân ùa vào phòng bao vây Mộc Tuyết.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 556: Trọng nữ khinh nam - Oan hồn của nữ hoàng


Chuyển ngữ: WanhooMộc Tuyết vướng chân thi thể, lại thêm bao nhiêu lính bao vây, muốn trốn còn khó hơn lên trời, cuối cùng bị cấm vệ quân bắt giam.Dù vậy, bàn tay của Mộc Nghê Thường vẫn nắm chặt Mộc Tuyết, chỉ còn là cái xác không hồn nhưng bàn tay vẫn không chịu buông.Mãi mà vẫn không bẻ được ra.Người cổ đại mê tín, mọi người đồn rằng oan hồn của nữ hoàng ám Mộc Tuyết nên mới khăng khăng không chịu buông Hoàng thái nữ.Sau cùng, cần tốn rất nhiều sức mới tách được hai người ra.

Bàn tay của Mộc Nghê Thường đã định hình tử trạng, ngón tay không co duỗi được nữa, trông vô cùng kinh khủng.Cổ tay Mộc Tuyết cũng hằn vết tím rõ hình bàn tay, thử hỏi hận đến mức nào mới nắm chặt không buông nhường này?Mộc Tuyết bị tống vào nhà lao, Mộc Tình cầm thánh chỉ truyền ngôi, chôn cất nữ hoàng xong lập tức lên ngôi nữ hoàng bằng tốc độ nhanh nhất.Vậy nhưng con đường làm nữ hoàng của Mộc Tình không dễ dàng.

Đầu tiên, Mộc Tình có thân phận ti tiện vì chỉ là con của nam phi bị biếm vào lãnh cung, các đại thần không phục Mộc Tình.Mộc Tình làm theo lời dặn của Ninh Thư, giết các đại thần trong danh sách để giết gà dọa khỉ.Để đề phòng bất trắc, Mộc Tình buộc phải ban chết cho Mộc Tuyết trong nhà lao.

Cô không dám khinh thường người mà bà phù thủy phải lấy cả tính mạng ra để đấu.

Cô đoán bà phù thủy biết mình sắp chết, trực tiếp vu cái chết của mình cho Mộc Tuyết.Vậy nên Mộc Tuyết phải chết.Huống hồ đang có tin đồn cô không phải con gái của nữ hoàng, tin đồn đó vô cùng bất lợi cho nữ hoàng mới lên ngôi là cô.Tin đồn còn đồn như thật, nói rằng cô là con riêng của phụ quân và nữ quan.Cô không mang dòng máu của nữ hoàng, thế nên Mộc Tuyết có tư cách kế thừa ngôi vị nữ hoàng.Mộc Tình biết cô đã không còn đường quay lại.

Tại bà phù thủy hết, chắc là bà ta đang tự đắc lắm, đây là cái kết mà bà ta muốn mà.Vì để củng cố địa vị cũng như không cho văn võ bá quan tư tưởng đến thái tử Mộc Tuyết, Mộc Tình công khai vụ việc thẩm tra xử lý Mộc Tuyết.

Lưu lại sự việc cô ta giết mẹ giết em vào sử sách, truyền bá người đời hay.

Cô muốn văn võ bá quan biết, muốn dân chúng biết người như Mộc Tuyết không xứng làm đế vương.Kẻ vô nhân tính như Mộc Tuyết không xứng làm nữ hoàng.Mộc Tuyết chỉ nhìn Mộc Tình bằng đôi mắt sắc bén, bật cười: "Ngươi chỉ là con chim sẻ bẩn thỉu chiếm tổ phượng hoàng, cô không xứng làm nữ hoàng lẽ nào ngươi xứng?

Ngươi chỉ là con của nữ quan ti tiện, làm gì xứng đứng chung hàng với cô."

Mộc Tuyết cũng hoài nghi mình không phải con của bà phù thuỷ, nhưng cô không để lộ một chút cảm xúc nào ra ngoài khuôn mặt, cô chỉ nói chuyện lạnh lùng: "Trẫm là con của tiên nữ hoàng.

Quốc gia đại sự há lại như trò đùa để mẫu hoàng sẽ đưa ra quyết định vô lý?

Mẫu hoàng truyền ngôi cho trẫm vì trẫm là con cháu họ Mộc.

Trái lại là ngươi vì sợ mẫu hoàng phế truất để rồi làm ra chuyện bất nhân bất nghĩa!"

Cuối cùng Mộc Tuyết bị chém đầu.

Không phải Mộc Tuyết không muốn quyết chiến đến cùng, mà vì Mộc Nghê Thường đưa binh phù cho Mộc Tình, anh ta không có nhiều lực lượng như Mộc Tình.Muốn lật đổ chính quyền cần có lực lượng, anh chẳng có lợi thế nào ngoài chức thái tử.

Thắng làm vua thua làm giặc, dù Mộc Tình không phải con gái Mộc Nghê Thường, nhưng người đang ngồi trên ngai vàng chính là Mộc Tình.Mộc Tuyết chết, Mộc Tình cử hành lễ tang long trọng,ngang hàng đế vương cho Mộc Tuyết.Sau khi Mộc Tuyết chết, Liễu Trường Thanh trong Phượng Tê Cung cũng tự sát.

Mộc Tình lại phải tổ chức một lễ tang long trọng nữa.

Một tháng mà tổ chức ba lễ tang....Trương Gia Sâm quay về hệ thống, hệ thống nói giọng máy móc cứng nhắc: "Nhiệm vụ thất bại."

Trương Gia Sâm day trán, đành hanh: "Tôi không quen sống trong cơ thể nữ giới, tôi nghi ngờ lai lịch của Mộc Nghê Thường."

"Là người thực thi nhiệm vụ."

Hệ thống trả lời cứng nhắc.Trương Gia Sâm mím môi: "Tra ra được là ai không?"

"Hệ thống hoạt động độc lập, không kiểm tra được thông tin của người thực thi nhiệm vụ khác."

Hệ thống trả lời.Trương Gia Sâm cứ thấy người thực thi nhiệm vụ này rất quen, nếu anh đoán không nhầm, đó chắc hẳn là "Miêu Diệu Diệu"."

Người thực thi nhiệm vụ kia tự sát vậy nhiệm vụ của cô ta cũng thất bại đúng không?"

Trương Gia Sâm hỏi hệ thống.Hệ thống trả lời: "Không xác định."

Trương Gia Sâm thở dài, chuyến này giữ được mạng vì anh có một bảo vật.

Nay đã sử dụng bảo vật, anh đã không còn sức mạnh nào bảo vệ anh khỏi bị xoá sổ.Trương Gia Sâm vẫn còn ám ảnh hình ảnh tự sát của Mộc Nghê Thường.

Bàn tay tái xám gân guốc ghê rợn không giống tay con người, cô ta quá điên.Đúng ra phải chết lâu rồi, bị nguyền rủa vẫn sống thêm lâu như thế ắt phải chịu đựng cơn đau hành xác của lời nguyền.Trương Gia Sâm bỗng phá ra cười.Anh thất bại hai lần trước cùng một người, thù hai lần không thể cho qua như vậy.Oan gia ngõ hẹp, anh có dự cảm anh sẽ gặp lại kẻ đó.Trương Gia Sâm lẩm bẩm tên Miêu Diệu Diệu với giọng điệu kỳ lạ....Việc đầu tiên Ninh Thư làm sau khi trở về không gian hệ thống đó là lăn ra ngủ.

Cô chưa từng làm nhiệm vụ nào mệt như nhiệm vụ này.

Mặc dù đã rời khỏi cơ thể Mộc Nghê Thường nhưng cơn đau vẫn còn ám ảnh cô.Ninh Thư không dám nhớ lại cảm giác đau đớn ấy, cô cũng rất khâm phục mình khi chịu được đến tận bây giờ.Không biết đã ngủ bao lâu, Ninh Thư thức dậy vươn vai.

Linh hồn của cô dày dặn và rắn hơn trước rất nhiều.Ninh Thư: →_→Đây là bồi thường cho đau khổ?"

Làm sao thế 2333, tôi thấy linh hồn tôi mạnh hơn trước nhiều lắm."

Ninh Thư ngạc nhiên hỏi 2333.2333 trả lời: "Cũng như rèn sắt thôi, nếu cô chịu đựng được quá trình rèn luyện thấm cả máu và nước mắt, cô sẽ nhận được diện mạo mới.

Có người kiên cường, có người yếu đuối, linh hồn nào yếu sẽ bị xoá sổ, vậy thôi."

"Chúc mừng cô nhé, linh hồn của cô đã mạnh hơn trước rất nhiều chỉ bằng tư tưởng cố chấp ngu ngốc của cô."

2333 hồ hởi: "Linh hồn càng mạnh sẽ càng ít bị ảnh hưởng bởi cảm xúc của người ủy thác."

Ninh Thư ậm ừ, xem như cũng có chút thu hoạch.

Nhiệm vụ lần này máu chó quá, phí cái bùa hộ mệnh năm mươi lăm điểm kinh nghiệm của cô.Cô đau lòng chết mất, trái tim cô đang cào xé còn hơn cả việc bị nguyền rủa.Thực hiện bao nhiêu nhiệm vụ mà công đức là thứ khó kiếm nhất, tích góp bấy lâu mới được nhiêu đó, chẳng ngờ đã tiêu hết trong nhiệm vụ này.Cô muốn chết!Ninh Thư nản lòng: "Xem kinh nghiệm lần này đi."

Cô không trông mong kinh nghiệm, không hoàn thành nhiệm vụ thì lấy đâu ra kinh nghiệm.

Cô chỉ muốn kiểm tra xem cô đang có bao nhiêu kinh nghiệm, có đủ để mua hào quang chống lời nguyền không thôi.Cô không muốn chịu đau một lần nữa, nghĩ thôi đã thấy lạnh sống lưng rồi.Đừng để cô biết người thực thi nhiệm vụ trong cơthể Mộc Tuyết là ai, bằng không cô sẽ giết chết anh ta.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 557: Trọng nữ khinh nam - Không công


Chuyển ngữ: Wanhoo2333 mở giao diện thuộc tính: "Xem như cô làm không công một thế giới vậy."

Ninh Thư không trông mong gì cả, thế giới này lỗ nhiều quá.Ninh Thư xem giao diện thuộc tính.Số hiệu: 2333Họ tên: Ninh Thư (Người thực thi nhiệm vụ Sơ cấp)Tuổi: 27Điểm kinh nghiệm: 1.550.000 (+100.000)Điểm linh hồn: 300 Điểm sinh mệnh: 71Điểm trí tuệ: 170Điểm hấp dẫn: 3Điểm may mắn: 82Điểm vũ lực: 102Sức mạnh tinh thần: 120Sức mạnh tín ngưỡng: 29 (+20)Tư chất: 36Công đức: 1 (+5)Kỹ năng: Bắn súng vòng số năm, Nhập môn tạm bợ Tuyệt Thế Võ Công, Kiến thức cơ bản về quản trị kinh doanh, Thuốc độc sơ cấp, Kỹ năng lập trình cơ bản, Kỹ năng luật sư cơ bảnDanh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương, Tổ tiên không vụ lợiĐạo cụ: 1 Hào quang Tỉnh táo, 1 Bùa hộ mệnhHào quang: Mẫu nghi thiên hạ (Hoàng hậu chúc phúc), Chị công nhân kiểu mẫu (Trần Hy chúc phúc), Ánh hào quang thủ lĩnh (Kaya chúc phúc), Bạn thân trọn đời (Miêu Diệu Diệu chúc phúc)Hoàn thành nguyện vọng của Mộc Nghê Thường: Chọn lại người thừa kế.Hoàn thành 60% tiến độ nhiệm vụ, nhận được một trăm nghìn kinh nghiệm, một điểm thuộc tính, hai mươi điểm sức mạnh tín ngưỡng, năm điểm công đức.Ninh Thư nhìn thấy một trăm nghìn kinh nghiệm, một điểm thuộc tính, một điểm, một điểm...Ninh Thư vừa ngạc nhiên vừa mừng rỡ, hoàn thành 60% tiến độ nhiệm vụ tức là nhiệm vụ không thất bại, đạo cụ bùa hộ mệnh của cô vẫn còn.Lại nói nhiệm vụ không thất bại, tiết kiệm được một cái bùa hộ mệnh.

Ninh Thư thản nhiên tự sát chẳng phải vì có bùa hộ mệnh cứu một cái mạng của cô à.Cô không quan tâm kinh nghiệm, chỉ cần còn bùa hộ mệnh là còn bảo vệ được tính mạng.Ninh Thư hỏi 2333: "Không thất bại nhiệm vụ sao?"

"Chắc là Mộc Nghê Thường thấy cô đáng thương quá nên miễn cưỡng cho cô đạt.

Hình như Mộc Nghê Thường cũng không muốn làm lại cuộc đời, cô ta chọn đầu thai, bắt đầu một cuộc sống mới."

2333 giải thích.Ninh Thư ừm giọng mũi.

Quả nhiên vẫn nên kiên trì dù kết quả có ra sao, nếu nghe lời 2333 tự sát vậy chắc chắn nhiệm vụ thất bại."

Mộc Nghê Thường không hài lòng việc cô truyền ngôi cho Mộc Tình, bởi Mộc Tình không phải con của Mộc Nghê Thường.

Làm gì có chuyện Mộc Nghê Thường không biết sự hiện diện của con mình."

2333 cả giận: "Não cô nghĩ gì thế?"

Ninh Thư: Đậu má?Đậu đậu má?Gì vậy?

Phượng hậu nói rằng Mộc Tình là con của nam phi bị biếm vào lãnh cung, rồi sau tự cô nghĩ rằng Mộc Tình là con của Mộc Nghê Thường.Ninh Thư xin phép được che khuôn mặt xinh đẹp này.May mà cuối cùng nữ giới vẫn lên làm hoàng đế.Ninh Thư định chia điểm thuộc tính mà nhìn đến một điểm thuộc tính...

Trời ơi một điểm!Ninh Thư chẳng thiết tha gì cộng ngay một điểm vào điểm hấp dẫn.Số hiệu: 2333Họ tên: Ninh Thư (Người thực thi nhiệm vụ Sơ cấp)Tuổi: 27Điểm kinh nghiệm: 1.650.000Điểm linh hồn: 300 Điểm sinh mệnh: 71Điểm trí tuệ: 170Điểm hấp dẫn: 3 (+1)Điểm may mắn: 82Điểm vũ lực: 102Sức mạnh tinh thần: 120Sức mạnh tín ngưỡng: 49 Tư chất: 36Công đức: 6Kỹ năng: Bắn súng vòng số năm, Nhập môn tạm bợ Tuyệt Thế Võ Công, Kiến thức cơ bản về quản trị kinh doanh, Kỹ năng lập trình cơ bản, Kỹ năng luật sư cơ bản, Thuốc độc sơ cấpDanh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương, Tổ tiên không vụ lợiĐạo cụ: 1 Hào quang Tỉnh táo, 1 Bùa hộ mệnhHào quang: Mẫu nghi thiên hạ (Hoàng hậu chúc phúc), Chị công nhân kiểu mẫu (Trần Hy chúc phúc), Ánh hào quang thủ lĩnh (Kaya chúc phúc), Bạn thân trọn đời (Miêu Diệu Diệu chúc phúc)Chỉnh sửa thuộc tính xong, Ninh Thư sải những bước đi điệu đà vòng quanh không gian hệ thống, cô hỏi 2333: "Tôi cộng thêm vào điểm hấp dẫn, cậu thấy tôi có đẹp hơn không?"

2333: ...Thông báo từ hệ thống: 2333 không muốn nói chuyện với bạn, đồng thời tặng bạn một đống bẹp bẹp.Ninh Thư bĩu môi mở cửa hàng giao dịch xem xem có cái gì giúp chống lời nguyền hay không.

Không đến nỗi bị động nếu sau này có gặp tình huống tương tự.Lượn một vòng, Ninh Thư tìm thấy lời nguyền mà "Mộc Tuyết" nguyền cô rất đắt, tốn tận năm trăm nghìn kinh nghiệm.

Bỏ năm trăm nghìn kinh nghiệm để mua một đạo cụ đảm bảo là nhà giàu.Ninh Thư tìm kiếm và tìm thấy Hào quang Tin tưởng, có tác dụng chống đòn tấn công lời nguyền từ linh hồn khác.Thế nhưng Hào quang Tin tưởng này không mua bằng kinh nghiệm, mà là sức mạnh tín ngưỡng.

Hình như hàng xịn đều không mua được bằng kinh nghiệm.Hào quang Tin tưởng tốn bốn mươi điểm sức mạnh tín ngưỡng, trong khi cô đang có bốn mươi chín điểm.Ninh Thư hơi do dự có nên mua hay không, cô hỏi 2333: "Có nên mua Hào quang Tin tưởng giá bốn mươi điểm sức mạnh tín ngưỡng không?"

2333 nghĩ ngợi: "Sức mạnh tín ngưỡng là sức mạnh thuần khiết đến từ trái tim con người, đó là thuộc tính rất quý giá.

Nhiều người thực thi nhiệm vụ Trung cấp cũng không có sức mạnh tín ngưỡng đâu."

Ninh Thư nhăn mày, ý của 2333 là không nên mua?"

Hay là cô đến không gian ảo tìm mấy cửa hàng xem có chỗ nào bán rẻ hơn không."

2333 đề nghị: "Không gian ảo bán nhiều mặt lắm."

Ninh Thư nghĩ bụng, cô đóng cửa hàng giao dịch rồi đứng vào lối dẫn đến không gian ảo.

Sau cơn biêng biêng, cô đã có mặt ở không gian ảo.Hôm nay Ninh Thư đã có mục đích, cô không đi linh tinh nữa.

Cô ghé vào một cửa hàng, trong cửa hàng có hiển thị các mặt hàng kèm theo giá, cũng như cách mua trên bảng điện tử.Ninh Thư chạm tay vào bảng, cô đã tìm thấy Hào quang Tin tưởng, rẻ hơn ở cửa hàng giao dịch một điểm sức mạnh tín ngưỡng.Chủ quán thấy Ninh Thư để ý mãi Hào quang Tin tưởng bèn nheo mắt cười: "Cháu thích hào quang này à, hào quang này mạnh lắm, chống lại được tất cả lời nguyền đấy."

Ninh Thư mỉm cười: "Nhưng mà đắt quá bác, lại còn mua bằng sức mạnh tín ngưỡng nữa."

"Đắt xắt ra miếng mà cháu."

Chủ quán thấy Ninh Thư rất muốn mua nên không ngớt lời mồi chài: "Nếu cháu mua Hào quang Tin tưởng, bác sẽ tặng cháu một chuỗi tràng hạt."

Vừa nói chủ quán vừa lấy một chuỗi tràng hạt.

Chuỗi tràng hạt này được tạo bởi các hạt tràng sáng lấp lánh.Ninh Thư cầm xem chuỗi tràng hạt, cảm giác mát lạnh lan toả linh hồn.

Cô bỗng thấy tâm hồn thanh tịnh, cảm xúc tiêu cũng không còn.Đây là một chuỗi tràng hạt tốt.Ninh Thư không thể hiện thái độ ra ngoài mặt, cô hỏi thầm 2333: "Tràng hạt này là cái gì thế, có vẻ như là hàng tốt."

"Tàm tạm, thanh lọc được cảm xúc tiêu cực nhưng chỉ có tác dụng đó thôi."

2333 nói.Ninh Thư trả tràng hạt cho chủ quán, lắc đầu nói: "Cháu chỉ có ba mươi lăm điểm sức mạnh tín ngưỡng thôi, có mua được Hào quang Tin tưởng không bác?"

Thái độ của chủ quán giúp Ninh Thư biết sức mạnh tín ngưỡng rất quý giá.Chủ quán đắn đo rồi lắc đầu.

Ninh Thư không thấtvọng, cô sẽ qua cửa hàng khác tìm xem.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 558: Làm ván bài bạc


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư tính ghé các cửa hàng khác xem, nếu đi một vòng vẫn không mua được thì sẽ quay lại cửa hàng này do Ninh Thư khá thích chuỗi tràng hạt giúp tĩnh tâm.Chủ quán thấy Ninh Thư định đi đành nói: "Nào bán, ba mươi lăm điểm sức mạnh tín ngưỡng."

"Một chuỗi tràng hạt nữa."

Ninh Thư phấn khởi.Chủ quán hết nói nổi, Ninh Thư trả ba mươi lăm điểm sức mạnh tín ngưỡng mà cô vẫn còn mười bốn điểm, mua đồ ở không gian ảo rẻ hơn thật.Ninh Thư đeo chuỗi tràng hạt, cảm giác được thanh lọc bỗng lan toả.

Chiếc vòng này rất đẹp, viên ngọc nào cũng cứng cáp.Rời khỏi cửa hàng, đích đến tiếp theo của Ninh Thư là quán ăn, gọi vài món để đỡ cơn buồn mồm.Mọi người đi ăn theo nhóm trong khi cô chỉ có một mình, không có ai nói chuyện cùng, hình như tất cả những người thực thi nhiệm vụ cô gặp đều là kẻ thù.Mà thôi, không có bạn cũng có sao đâu.Chẳng thà củng cố sức mạnh trong thời gian không có bạn đồng hành, đến một ngày nào đó tự khắc gặp người chung chí hướng.Đánh chén no nê xong, Ninh Thư tiếp tục đi dạo linh tinh.

Trước không để ý không biết, hoá ra không gian ảo còn kinh doanh cả đấu trường và sòng bạc với bao nhiêu người thực thi nhiệm vụ tham gia.Ninh Thư thấy có một người đã thua sạch bách nhưng vẫn tiếp tục đặt cược bằng sức mạnh linh hồn, để rồi chỉ còn lại linh hồn ảm đạm nguyên bản, trong như bong bóng ngỡ chọc là vỡ.Trạng thái này e nhập nổi vào người ủy thác.Giây phút này đây Ninh Thư mới cảm nhận được mặc dù đã trở thành người thực thi nhiệm vụ nhưng vẫn quen thói hư tật xấu từ ngày còn sống.Nhân viên ở sòng bạc thấy Ninh Thư ngó nghiêng khắp nơi bèn đánh giá linh hồn của Ninh Thư, thấy cũng rắn chắc mới hỏi: "Cô em vào làm ván đi?"

Ninh Thư xua ngay: "Tôi chỉ xem thôi."

Nói rồi Ninh Thư rời khỏi sòng bạc.

Cờ bạc nguy hiểm lắm, đã chơi là không dừng được, đã chơi thì làm sao củng cố sức mạnh, còn lâu cô đã dấn thân.Ninh Thư đi một vòng và trở về không gian hệ thống.

Khoanh chân tu luyện đến khi không hấp thụ được vật chất trong không gian nữa mới dừng lại.Ninh Thư lấy một quyển sách, mục tiêu của cô là đọc hết sách trên kệ.Trong không gian không cảm nhận được dòng chảy của thời gian, không biết đã qua bao lâu, cuối cùng Ninh Thư đã đọc đến trang cuối, cô gập sách cất về chỗ cũ.

Cô tưới nước cho chậu hoa, tập thể dục với máy chạy một lúc, thong thả làm này làm kia.Ninh Thư mở cửa hàng giao dịch mua nhu yếu phẩm, tích cốc đan, nước, dược phẩm, thuốc giải độc, thuốc giả chết và bột hùng hoàng.Cô nhận ra thuốc giả chết rất hữu dụng.Mua xong các thứ Ninh Thư mới nói với 2333: "Chúng ta làm nhiệm vụ thôi."

"Ừm."

2333 trả lời ngay.Ninh Thư choáng váng, cảm nhận linh hồn đang nhập vào cơ thể.

Đợi khi cơ thể đã thích ứng, Ninh Thư mới mở mắt, ngẩng mặt khỏi vòng tay và lắc cái cổ cứng đờ.Người ủy thác đang nhóm bếp củi, lửa cháy hơi quá, Ninh Thư hạ nhỏ lửa, một lúc sau mới nhét thanh củi vào trong.Nơi cô đang ngồi tối om, có bấc đèn dầu đặt trên bàn, Ninh Thư không biết đang là mấy giờ.Căn phòng ngập mùi chua của đậu, vải lọc bã đậu vắt một bên, sữa đậu nành trắng đục nấu trong nồi đang sôi ùng ục.Vậy ra đang làm đậu phụ.

Chân Ninh Thư hơi tê, cô mau chóng tiếp nhận cốt truyện.Người ủy thác tên Chúc Tố Nương đã lấy chồng.

Ăn tiêu trong nhà trông cả vào nghề làm đậu của Chúc Tố Nương còn anh chồng Chúc Nghiên Thu đã đi học ở Thượng Hải.Chúc Tố Nương là một cô gái số khổ.

Tám, chín tuổi bị thầy u bán cho họ Chúc giàu có.

Điều kiện nhà họ Chúc đâu cần con dâu nuôi từ bé, họ cần vì khi ấy Chúc Nghiên Thu bốn tuổi bị ốm nặng, chữa mãi không khỏi.

Ông Chúc già lắm rồi, quá bốn mươi mới có một thằng con.

Họ Chúc chỉ có mỗi thằng con trai, nay mà chết chẳng khác nào giết cả nhà họ Chúc.Với mong muốn chuyển bệnh tật từ Chúc Nghiên Thu sang người khác, họ Chúc đã nghĩ ra cách lấy vợ xung hỉ cho thằng con.Cuối triều nhà Thanh, liên quân tám nước đã phá hoại triệt để vườn Viên Minh.

Quân phiệt chiếm đóng, xã hội hỗn loạn, nhân dân lầm than.

Thầy u của Chúc Tố Nương khổ lắm mới phải bán Chúc Tố Nương cho họ Chúc.

Bát tự của Chúc Tố Nương và Chúc Nghiên Thu hợp nhau, họ Chúc đã mua con dâu với giá nửa xâu xu, vậy là Chúc Tố Nương trở thành người nhà họ Chúc.Dân quê không đặt tên, Chúc Tố Nương là con bốn trong nhà nên thầy u gọi là cái Bốn.

Họ Chúc không thích tên này, ông bố đỗ tú tài của Chúc Nghiên Thu đặt cho người ủy thác cái tên Tố Nương, cho phép người ủy thác dùng họ Chúc.Đơn giản thế thôi đã trở thành người nhà, chia sẻ ốm đau với Chúc Nghiên Thu.Con dâu nuôi từ bé không có tiếng nói trong nhà, thực chất khá giống hầu thông phòng, là con ở chăm sóc Chúc Nghiên Thu.Chúc Tố Nương tám, chín tuổi chấp nhận số phận, ít ra cô được no bụng khi ở nhà họ Chúc.Có vẻ như xung hỉ có tác dụng, Chúc Nghiên Thu khoẻ lên theo từng ngày.

Chúc Tố Nương bắt đầu cuộc sống chăm sóc Chúc Nghiên Thu, bao gồm tắm rửa, bón cơm, chơi cùng Chúc Nghiên Thu.

Có thể nói Chúc Tố Nương vừa là vợ vừa là mẹ.Chúc Nghiên Thu thừa hưởng vẻ ngoài điển trai của họ Chúc, mặc âu phục đi giày da trông chẳng khác nào cậu chủ con nhà giàu.Chiến tranh ở Bắc Bình không ảnh hưởng đến chốn Giang Nam sông nước.

Cùng với việc hoàng đế cuối cùng của nhà Thanh thoái vị, xã hội phong kiến kết thúc, mua bán bằng tiền xu chuyển sang tiền giấy và đồng bạc đúc hình đầu Viên Thế Khải, Chúc Nghiên Thu và Chúc Tố Nương cũng đã lớn.Chúc Nghiên Thu mười sáu tuổi động phòng với Chúc Tố Nương.Ai giàu ba họ, ai khó ba đời, cửa hàng kinh doanh thua lỗ, nhà họ Chúc không còn giàu như ngày xưa.

Ông Chúc nôn ra máu, nằm liệt giường vì đau ốm, cuối cùng từ giã cõi đời.Sau khi lo xong ma chay cho ông Chúc, đồ đạc có giá trị trong nhà bị đem bán trả nợ, giải tán tôi tớ, một nhà ba người chuyển từ nhà to sang nhà bé sống.Chúc Nghiên Thu không quen với sự thay đổi một trời một vực này, cậu hoang mang trước cuộc đời.

Sau khi đã làm xong tư tưởng, cậu nói với u muốn đi học ở Thượng Hải.Đang là quãng thời gian giao thoa tư tưởng cũ và mới, con gái được đi học, bận bộ quần áo cách tân hở cánh tay học theo phong cách nước ngoài.

Chúc Nghiên Thu muốn vực lại nhà họ Chúc thôngqua con chữ.

Bà Chúc dùng gần hết số tiền còn lại cho Chúc Nghiên Thu đi học ởThượng Hải.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 559: Con dâu nuôi từ bé - Cốt truyện


Chuyển ngữ: WanhooChúc Nghiên Thu tay xách nách mang, cầm tiền u cho lên thuyền.Chúc Nghiên Thu đi được không bao lâu, Chúc Tố Nương biết mình mang thai.

Nhà nghèo, Chúc Tố Nương gửi một ít tiền xin học làm đậu, từ đây cô bắt đầu chuỗi ngày thức khuya dậy sớm với cái bụng chửa để làm đậu.Làm đậu là công việc vô cùng khó nhọc, phải ngâm đậu nành, phải xay đậu bằng cối đá, phải lọc bã lấy nước, đun lắng nước đậu rồi ép khuôn.

Tất tần tật các công đoạn do một tay Chúc Tố Nương thực hiện, Chúc Tố Nương chẳng có mấy thời gian để nghỉ trong ngày.Đêm hôm phải dậy sớm làm đậu, sáng ra gánh thùng rao bán khắp phố, bán xong về đến nhà bắt tay ngay vào xay đậu.

Chín tháng sau Chúc Tố Nương sinh một thằng cu, cũng xem như có người kế tục họ Chúc.Chúc Tố Nương làm lụng vất vả, dành dụm tiền bán đậu gửi cho Chúc Nghiên Thu đóng tiền học.

Chúc Nghiên Thu rất hay gửi thư hoặc điện báo về nhà kêu Chúc Tố Nương gửi tiền cho cậu ta với lý do cần mua bút máy, sách vở.Từ ngày họ Chúc phá sản, Chúc Nghiên Thu không phải chịu khổ, cậu ta vẫn được ăn ngon mặc đẹp dùng đồ hiệu.

Ngày ấy đồ ngoại nhập là mặt hàng xa xỉ, vậy mà đến đôi tất Chúc Nghiên Thu đi cũng là mẫu ngoại nhập mới nhất.Mỗi lần Chúc Nghiên Thu đòi tiền, Chúc Tố Nương sẽ gửi tiền cho cậu ta dù ở nhà có phải nhịn ăn nhịn mặc, thắt lưng buộc bụng, sống khổ sống sở.

Khổ nhất là Chúc Tố Nương, sinh con mới được năm ngày đã phải rời giường bắt tay vào làm việc.Chúc Tố Nương không biết Chúc Nghiên Thu có bạn gái học chung trường ở nơi xứ người.

Học sinh trong trường cùng tiếp thu tư tưởng mới, tôn trọng yêu đương tự do, trai gái chung trường chung chí hướng rất dễ nảy sinh tình cảm.Yêu đương, bao bạn bè là thú tiêu khiển vô cùng tốn kém, Chúc Nghiên Thu không còn cách nào khác ngoài việc thường xuyên điện báo về nhà đòi tiền, Chúc Tố Nương cũng cố mà cho.Ngày 18 tháng 9, Nhật Bản xâm lược Trung Quốc, Chúc Nghiên Thu kiên quyết rời xa người yêu xông pha chiến trường, từ đây viết nên truyền kỳ, trở thành sĩ quan cao cấp.

Cô bạn gái Phương Phỉ Phỉ trở thành phóng viên chiến trường, được ngợi ca là nữ anh hùng.Trong khi ấy, Chúc Tố Nương nơi quê nhà vất vả nhiều năm, cơ thể không còn chịu nổi, chưa đến bốn mươi đã chết trong u uất.

Cho đến tận khi nhắm mắt xuôi tay, Chúc Tố Nương vẫn không hiểu tại sao Chúc Nghiên Thu nói rằng cậu ta tiếp thu tư tưởng mới khai sáng văn minh nhân loại, chỉ chấp nhận chế độ một vợ một chồng.

Cô sống với cậu ta từ nhỏ, sinh con cho cậu ta, bọn cô không phải vợ chồng thì là gì?Chúc Nghiên Thu nói rằng khác tư tưởng, không nói chuyện được với cô.

Nhưng Chúc Nghiên Thu có mấy lần nói chuyện được với cô đâu, lần nào mà chẳng chỉ đòi tiền.Nguyện vọng của Chúc Tố Nương: Không muốn nhọc lòng vì nhà họ Chúc, muốn đưa con trai đi nơi khác tự lo cho cuộc sống.Chúc Tố Nương không được đi học, không được mặc váy đi giày da đen như Phương Phỉ Phỉ không phải lỗi của cô ấy, vấn đề ở đây là Chúc Nghiên Thu chê bai Chúc Tố Nương.

Chung quy lại, Chúc Tố Nương là con tốt thí trong thời kỳ giao thoa giữa tư tưởng phong kiến và tư tưởng tiên tiến.

Cô khổ hơn khi lấy phải người chồng vô trách nhiệm.Ninh Thư xem xong cốt truyện mà chỉ biết lắc đầu ngao ngán.

Vậy mới nói Chúc Tố Nương hiền quá, nguyện vọng cũng chẳng có chí hướng là bao.

Cái thứ ăn cháo đá bát thối tha như Chúc Nghiên Thu không giết luôn đi giữ lại để làm mắm à?Ninh Thư cảm nhận được hận thù dành cho Chúc Nghiên Thu của Chúc Tố Nương, nhưng vì nghèo khổ từ tấm bé nên cô ấy không dám yêu cầu quá đáng.Chúc Tố Nương là con gái phong kiến chính gốc.

Hiền lành, hy sinh tất cả, trầy trật vì gia đình đến mức làm mình ti tiện.

Trong khi ấy, Phương Phỉ Phỉ tiếp thu tư tưởng mới, nhanh nhẹn, dũng cảm theo đuổi lý tưởng.

Bận quần áo nước ngoài sải những bước chân tự tin, rạng rỡ, xinh tươi.Một người mặc quần đen áo xám, một người mặc váy cách tân ôm sách báo, có mù mới không biết chọn ai.Ninh Thư thì chỉ biết cười ờ hờ hờ cho qua.Ninh Thư dụi đôi mắt ngái ngủ, thêm củi vào lò rồi múc váng đậu nổi lềnh phềnh ra.

Cô có biết làm đậu đâu, cô học theo trí nhớ của người ủy thác đấy.

Dự là thời gian tới ngày qua ngày cô phải quẩn quanh với nghề này rồi.Ninh Thư làm đậu mà lóng nga lóng ngóng, trời đã sáng vẫn chưa làm xong."

Tố Nương vẫn ở nhà à, chưa làm xong đậu hả?"

Bà Chúc vào bếp hỏi Ninh Thư.Ninh Thư đang cố ép đậu vào khuôn, nghe bà Chúc hỏi bèn trả lời: "Con xong giờ đây u."

Bình thường mới tờ mờ sáng Chúc Tố Nương đã gánh thùng đi bán, hôm nay mặt trời đã mọc, bà Chúc ngủ dậy vẫn thấy Ninh Thư đang lúi húi trong bếp mới vào xem rồi cùng làm với Ninh Thư.Thỉnh thoảng bà Chúc sẽ giúp nhưng chung quy vẫn là phu nhân nhà giàu, dù không còn giàu nhưng không sửa được một vài thói quen.Bà Chúc thông minh, ngày còn làm chủ mẫu nhà giàu quản lý rất nhiều tôi tớ, bà ta biết mượn lời đánh vào tâm lý, thường xuyên kể khổ với Chúc Tố Nương, khen Chúc Tố Nương là con dâu hiền thục, lấy được Chúc Tố Nương là phúc tổ ba đời nhà họ Chúc.Ngày bé Chúc Tố Nương không có tiếng nói trong nhà, ăn cơm cũng phải ăn dưới bếp.

Nay được bà Chúc khen làm cô vui lắm.

Bản chất Chúc Tố Nương là người hiền lành, lại nói cô đã là người nhà họ Chúc, không còn nơi nào để về, làm việc nặng nhọc cũng đâu có xá gì."

Tố Nương, dạo này có tin gì của Nghiên Thu không?"

Bà Chúc hỏi Ninh Thư.Ninh Thư trả lời qua loa: "Không có u ạ, chắc là sắp có rồi."

Chúc Nghiên Thu đang yêu đương vô cùng cần tiền.Mãi mới làm đậu xong, cô đặt đậu vào thùng, xỏ đòn gánh lên vai.

Cô lấy đà nhưng không sao nhấc được thùng lên, đành phải vận khí đan điền thử lại.Lần này gánh lên được rồi nhưng đòn gánh đè đau vai, Ninh Thư loạng choạng mấy bước mới đứng vững.Từ ngày Chúc Nghiên Thu xa nhà đi học ở Thượng Hải, ngày nào Chúc Tố Nương cũng vất vả với chuỗi công việc.

Song Chúc Nghiên Thu không biết ơn, chỉ biết vô trách nhiệm, ra sức bóc lột Chúc Tố Nương.Chúc Nghiên Thu tiếp thu tư tưởng mới đề cao tự do, bình đẳng, bác ai, ai cũng có quyền hạnh phúc.

Nhưng thật sâu trong tim cậu ta lại khinh Chúc Tố Nương dốt nát, quê mùa."

Tư Viễn ngủ dậy u trông cháu giúp con với nhé."

Ninh Thư nhắn gửi bà Chúc.

Chúc Tư Viễn sắp ba tuổi là con của Chúc Nghiên Thu và Chúc Tố Nương.Bà Chúc gật đầu, dặn Ninh Thư đi đường cẩn thận.Ninh Thư gánh thùng đi bán, gặp một số người quen mua đậu trên con đường mà Chúc Tố Nương vẫn đi.Bán đậu không phải việc khó, cái khổ là gánh thùng.

Thùng đậu phải có nước, gánh hai thùng đi khắp nơi làm cô mệt gần chết.Không biết Chúc Tố Nương kiên trì thế nào, kiên trì như thế nhưng chỉ kiếm được chút tiền mọn mỗi ngày, cộng hết tiền lại mới được được một phần năm đồng bạc.

Năm này năm đồng bạc mua được một con trâu, hai đồng bạc đủ cho một nhà ba người sống cả năm.Dù vất vả nhưng có làm mới có tiền cho Chúc Nghiên Thu đi học, cho Chúc Nghiên Thu ăn sung mặc sướng.Đậu má nó, Ninh Thư rất muốn vứt hết đi, nghĩ đếncon trai của Chúc Tố Nương lại đành phải bán đậu tiếp.
 
Back
Top Bottom