Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (401-600)

Ninh Thư (401-600)
Chương 500: Văn phòng tư vấn


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư mở mắt ngây người mất một lúc, cô đã về không gian hệ thống.

Ninh Thư nhìn tay, không mất nhiều linh hồn cho lắm.Có lẽ các nhiệm vụ về sau sẽ bớt hại linh hồn."

Xem kinh nghiệm lần này đi."

Ninh Thư nói với 2333: "À mà cảm ơn chuyện thuốc giả chết nhé."

Ninh Thư nói rồi trước mặt xuất hiện giao diện thuộc tính.Số hiệu: 2333Họ tên: Ninh Thư (Người thực thi nhiệm vụ Sơ cấp)Tuổi: 27Điểm kinh nghiệm: 650.000 (+200.000)Điểm linh hồn: 200 Điểm sinh mệnh: 71Điểm trí tuệ: 135Điểm hấp dẫn: 3Điểm may mắn: 62 Điểm vũ lực: 87Sức mạnh tinh thần: 120Sức mạnh tín ngưỡng: 11 (+3)Tư chất: 36Công đức: 56Kỹ năng: Bắn súng vòng số năm, Nhập môn tạm bợ Tuyệt Thế Võ Công, Kiến thức cơ bản về quản trị kinh doanhDanh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương, Tổ tiên không vụ lợiHào quang: Mẫu nghi thiên hạ (Hoàng hậu chúc phúc), Chị công nhân kiểu mẫu (Trần Hy chúc phúc), Ánh hào quang thủ lĩnh (Kaya chúc phúc), Bạn thân trọn đời (Miêu Diệu Diệu chúc phúc)Hoàn thành nguyện vọng của Mười Một: Bảo vệ chủ tử, không để chủ tử chết.Hoàn thành 100% tiến độ nhiệm vụ, nhận được 200.000 kinh nghiệm, 20 điểm thuộc tính và 3 điểm sức mạnh tín ngưỡng.Kinh nghiệm nhiệm vụ này cũng bình thường, độ khó cũng không cao lắm, chỉ yêu cầu cô bảo vệ tính mạng Hiên Hồng Vũ.Cách làm của Ninh Thư đó là không đánh được thì kéo Hiên Hồng Vũ cao chạy xa bay, cũng tạm miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ.Hai bọn cô chỉ như trứng chọi thiên thạch trước sức mạnh nước nhà.Ninh Thư cực kỳ hài lòng với kinh nghiệm lần này.Nhận được hai mươi điểm thuộc tính, Ninh Thư thêm vào trí tuệ, vũ lực và cả may mắn.Ninh Thư cảm thấy nhân phẩm mình rất đen, cứ không được may mắn cho lắm.Số hiệu: 2333Họ tên: Ninh Thư (Người thực thi nhiệm vụ Sơ cấp)Tuổi: 27Điểm kinh nghiệm: 850.000 Điểm linh hồn: 200 Điểm sinh mệnh: 71Điểm trí tuệ: 135 (+5)Điểm hấp dẫn: 3Điểm may mắn: 62 (+10)Điểm vũ lực: 87 (+5)Sức mạnh tinh thần: 120Sức mạnh tín ngưỡng: 14Tư chất: 36Công đức: 56Kỹ năng: Bắn súng vòng số năm, Nhập môn tạm bợ Tuyệt Thế Võ Công, Kiến thức cơ bản về quản trị kinh doanhDanh hiệu vinh dự: Chiến thần nương nương, Tổ tiên không vụ lợiHào quang: Mẫu nghi thiên hạ (Hoàng hậu chúc phúc), Chị công nhân kiểu mẫu (Trần Hy chúc phúc), Ánh hào quang thủ lĩnh (Kaya chúc phúc), Bạn thân trọn đời (Miêu Diệu Diệu chúc phúc)Cộng điểm thuộc tính xong, Ninh Thư bắt đầu khoanh chân tu luyện trên sô pha.Sau khi tu luyện xong xuôi, Ninh Thư nói với 2333: "Tôi đến không giản ảo xem cái đã."

Ninh Thư muốn tiếp xúc với nhiều người thực thi nhiệm vụ khác, thắc mắc muốn biết những người khác hoàn thành nhiệm vụ kiểu gì.

Ninh Thư cảm thấy hoàn thành nhiệm vụ hiện giờ hơi cố hết sức, cứ dậm chân tại chỗ mà kinh nghiệm cũng ít.

Còn cứ tình trạng này vậy bao giờ cô mới trở thành Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp được đây.Ninh Thư đứng trên lối vào không gian ảo, sau cảm giác mất trọng lực mạnh, mở mắt ra đã đứng trong thành trì của không gian ảo rồi.Thành trì tấp nập náo nhiệt, người qua kẻ lại đều là người thực thi nhiệm vụ.

Bao nhiêu người như vậy nhưng Ninh Thư lại không quen ai, sống một cuộc đời khó mong có được tri kỷ và người yêu.Không có thì không có, nếu có bạn bè và người yêu vậy suy nghĩ mỗi người mỗi khác, chắc chắn sẽ có xung đột khi tiếp xúc, có xung đột sẽ cần có nhường nhịn và thoả hiệp.Ninh Thư đi loanh quanh một vòng thành xem các mặt hàng và đạo cụ.

Giao dịch mua bán khác nhau, có cái trả bằng điểm kinh nghiệm, có cái trả bằng điểm công đức, có cái lại cần dùng sức mạnh tín ngưỡng.Ninh Thư cũng chỉ xem thôi, có rất nhiều cái cô không mua nổi.

Kinh nghiệm không có nhiều, còn cần ba triệu kinh nghiệm nữa mới trở thành Người thực thi nhiệm vụ Trung cấp, sau còn có Người thực thi nhiệm vụ Cao cấp rồi Siêu cấp.

Trên trên nữa còn gì không thì với kiến thức hạn hẹp của Ninh Thư đây Ninh Thư không biết.Ninh Thư lượn một vòng cảm thấy vô nghĩa quá.

Ở đây không có ai nói chuyện, không quen một ai hết.Cô định về mà lại nhìn thấy một cái quán tên là "Văn phòng Tư vấn Công việc" ở góc đường.Ninh Thư nghĩ ngợi và bước vào bên trong.

Trong văn phòng tư vấn có đốt trầm hương, dù là trạng thái linh hồn ngửi thấy mùi này cũng cảm thấy luồng khí mát mẻ hòa vào linh hồn khiến tâm trạng nôn nóng cũng bình tĩnh lại.Ninh Thư khịt mũi hít mùi trầm hương, một anh chàng bước ra.

Anh ta có mái tóc dài màu trắng được buộc lại.

Dáng người cao dong dỏng, làn da trắng ngần, ngũ quan lột tả nét đẹp mà người bình thường khó có được.Mặc dù ngũ quan không phải đẹp xuất sắc nhưng kết hợp với nhau lại tạo cảm giác vô cùng đẹp.Anh ta cầm một quyển sách, nhìn Ninh Thư và nói: "Ngồi đi."

Giọng anh ta rất hời hợt, là sự hờ hững không mấy nhiệt tình với vị khách Ninh Thư đây.Ninh Thư ngồi trước mặt anh ta, anh chàng cúi đầu lật trang sách hỏi Ninh Thư mà không ngẩng mặt: "Cô muốn tư vấn gì?"

"Tôi muốn hỏi là khi tôi làm nhiệm vụ phải làm sao mới có thể nâng cao kinh nghiệm."

Ninh Thư hỏi, cô cảm thấy mình bây giờ đang ở trong giai đoạn thung lũng.Anh chàng ngẩng lên nhìn Ninh Thư, mái tóc trắng lấp lánh ánh sáng theo chuyển động của anh ta.Anh chàng gập sách lại, không mấy nhiệt tình: "Người ủy thác hiến dâng miễn phí một nửa sức mạnh linh hồn hoặc thậm chí là nhiều hơn để làm gì?"

"Để thay đổi cuộc đời bi kịch, đạt được hạnh phúc?"

Ninh Thư nói."

Cuộc đời thế nào mới được xem như là cuộc đời hạnh phúc, mới được xem như là cuộc đời thịnh vượng?

Đạt được những thứ như quyền lợi, tiền bạc, địa vị, danh vọng thì được coi như cuộc đời thịnh vượng."

Ninh Thư nhìn anh chàng: "Có thể nói rõ được không?"

"Chính xác hơn là cô không chỉ có mỗi việc hoàn thành nguyện vọng của người ủy thác mà cô còn phải mưu cầu một cuộc sống hạnh phúc cho người ủy thác nữa.

Hoặc giả xem xem người ủy thác muốn trở thành người như thế nào, thì cô cố gắng trở thành người như vậy cho họ.

Ví dụ như người ủy thác thích vẽ vời và muốn trở thành họa sĩ, nếu như cô hoàn thành nhiệm vụ thay đổi số phận ẩn này vậy tất nhiên sẽ có nhiều kinh nghiệm.

Nếu một con người đạt được quyền lợi, tiền bạc, địa vị, danh vọng vậy được xem như là đã thay đổi số phận thành công."

Anh chàng giải thích cặn kẽ cho Ninh Thư.Hoá ra là thế, Ninh Thư vỡ lẽ, bảo sao mà cô cảm thấy lẽ ra nên được rất nhiều kinh nghiệm nhưng sau lại chẳng được bao nhiêu.Chỉ hoàn thành nguyện vọng của người ủy thác thôi là chưa đủ, đó chưa được gọi là thay đổi thành công số phận một con người."

Nếu như kinh nghiệm của cô ít vậy chứng tỏ là người ủy thác cũng trả ít linh hồn.

Ít kinh nghiệm tương đương với người ủy thác không hài lòng với nhiệm vụ của cô, thậm chí là họ sẽ hiến dâng linh hồn lần nữa để yêu cầu người khác thay đổi cuộc đời cho họ."

Ninh Thư gật đầu, cô đã hiểu mang máng rồi."

Cảm ơn anh."

Ninh Thư cảm ơn anh chàng."

Không cần cảm ơn, tiền công ba trăm nghìn kinh nghiệm."

Anh chàng nói hờ hững.Ninh Thư: (╯\"-\")╯︵┴═┴ (Lật bàn)Ninh Thư: ┬─┬ ノ (\"-\"ノ) (Có giỏi thì nhào vô)Ninh Thư: (╯°д°)╯︵┴═┴(Cái đậu má nhắc lại lần nữa xem nào)
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 501: Hệ thống vô dụng


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư nghe thấy nói mấy câu đã mất ba trăm nghìn kinh nghiệm mà sợ thót tim.

Đắt thế sao ông không đi ăn cướp luôn đi."

Công này có hơi cao không?"

Ninh Thư xấu hổ.Anh chàng nhăn mày: "Cô định quỵt?"

Ninh Thư: → _→Cắt da cắt thịt quá."

Đừng nghĩ đó chỉ là mấy câu nói, những câu nói ấy được đúc kết từ bao nhiêu người thực thi nhiệm vụ, cô thấy chúng không đáng ba trăm nghìn kinh nghiệm à?"

Anh chàng khoanh tay nhìn Ninh Thư, thần thái như quý tộc nước Anh cổ đại.Ninh Thư đành phải trả tiền, kinh nghiệm đã ít lại còn mất toi ba trăm nghìn kinh nghiệm làm Ninh Thư đau hết cả lòng mề, sốt vó hết cả lên.Dạo chơi một lúc mà vung hết rõ nhiều kinh nghiệm.Sau chuyện ở văn phòng tư vấn, Ninh Thư cảm thấy linh hồn cô đang bay bay.Thôi bỏ đi, chỗ kinh nghiệm đó cũng đáng mà, chí ít thì Ninh Thư đã tìm thấy mục tiêu phấn đấu rồi.Cố lên nào, Ninh Thư run rẩy đôi môi tự cổ vũ.Ninh Thư định đến quán ăn đánh chén một bữa điên cuồng để xoa dịu lòng dạ đắng chát.Ninh Thư đi thẳng đến quán ăn, chợt một người đàn ông mặc nguyên cây đồ đen lọt vào tầm mắt Ninh Thư.Người đàn ông này có dáng người cao ráo, đôi chân cực kỳ dài và thẳng.

Anh ta mặc áo măng tô đen, bước chân đưa làn gió tốc khẽ vạt áo khiến anh ta trông cực kỳ quyến rũ và khó gần.Người đàn ông đi đằng trước, có khá nhiều người đi theo sau.

Có một người bên cạnh đang nói gì đó với anh ta, anh ta có đôi mắt lạnh lùng, thỉnh thoảng mắt kính lấp loé ánh sáng trắng.Suýt thì Ninh Thư hét toáng lên, đó chẳng phải ông chú y tế thì gì?Ninh Thư mấp máy môi định gọi nhưng chạy được vài bước thì dừng lại.Ông chú y tế đi lướt qua trước mặt Ninh Thư một cách lạnh lùng, chỉ nhìn lướt qua Ninh Thư rồi rời đi ngay chứ không dừng lại.Ninh Thư cảm thấy có gió lạnh lướt qua khi ông chú y tế ngang qua người cô, cái lạnh làm linh hồn cô rét run.Ninh Thư nhìn theo dáng ông chú y tế, vô cùng thắc mắc tại sao lại gặp ông chú y tế trong không gian ảo?Lần trước cô cũng thấy ông chú chớp nhoáng ở Biển Quy Luật."

Cho hỏi người vừa đi qua là ai thế?"

Ninh Thư kéo một người thực thi nhiệm vụ và hỏi.Người thực thi nhiệm vụ nói: "À, có một người là quản lý của không gian ảo."

"Người mặc đồ đen à?"

Ninh Thư hỏi."

Người nói chuyện là quản lý."

Người thực thi nhiệm vụ nhìn Ninh Thư: "Cô là người mới à, những cái đó mà cũng không biết."

"Tôi là người mới, thế người mặc đồ đen thì sao?"

Người nói chuyện với ông chú y tế là quản lý của không gian ảo, vậy chức vụ của ông chú y tế là gì?Người thực thi nhiệm vụ tỏ vẻ khó xử: "Tôi không biết."

Ninh Thư: ...Nói chuyện được với quản lý của không gian ảo vậy chức vụ của ông chú cũng không vừa đâu nhỉ."

Chúng ta về không gian hệ thống thôi 2333."

Ninh Thư nói thầm trong bụng với 2333.Ninh Thư cảm thấy biêng biêng, mở mắt ra đã có mặt trong không gian hệ thống.

Ninh Thư hỏi 2333: "Tôi mới gặp một người quen, là cái người mặc áo măng tô đen ấy cậu có biết không?"

"Hệ thống cỏn con như tôi thì biết gì được."

2333 bực.Ninh Thư hỏi: "Cậu không có chức năng kiểm tra à?

Không lẽ không tìm thấy người đó là ai ư?"

"Thôi đi, ở trên có bao nhiêu người giỏi, một cái hệ thống như tôi bảo kiểm tra là kiểm tra được chắc.

Chưa biết chừng bị chủ hệ thống bắt được rồi tôi sẽ bị đưa đi khôi phục định dạng mất."

2333 nói.Ninh Thư: ...Cái thứ ăn hại vô dụng.Ninh Thư không mải nghĩ chuyện ông chú y tế nữa, cô đã nhận ra lai lịch ông chú không hề đơn giản.

Cô và ông chú y tế không phải người cùng đẳng cấp, và ông chú cũng không quen cô.Cùng lắm thì được xem như người lạ từng quen thôi.Ninh Thư vứt ông chú y tế sang một bên, mở cửa hàng giao dịch mua tích cốc đan, nước và dược phẩm.

Vì có bài học ở thế giới trước nên Ninh Thư mua cả thuốc giả chết và bột hùng hoàng.Ninh Thư định mua một cái bùa hộ mệnh nhưng bùa hộ mệnh tốn năm mươi lăm công đức.

Cái Ninh Thư lo là hiệu quả của bùa hộ mệnh chỉ được một thế giới, Ninh Thư cảm thấy năm mươi lăm công đức hơi bị cao.Đến cả hệ thống cũng không tính được điểm công đức nên chắc chắn công đức là hàng xịn."

Hệ thống này, nếu tôi mua bùa hộ mệnh thế chỉ hiệu nghiệm được một thế giới thôi à?"

Ninh Thư hỏi 2333."

Bùa hộ mệnh có tác dụng vĩnh viễn, thế giới nào cũng đỡ cho cô được một mạng."

2333 nói.Ninh Thư nghe vậy mới yên tâm chọn mua.

Cô thở phào, ít nhất có một lớp bảo vệ phòng trường hợp gặp nguy hiểm mà cô không chống lại được.

"Tôi hỏi thật đấy cậu không biết ông chú y tế là ai sao?"

Ninh Thư lại hỏi.2333 trả lời: "Tôi không biết thật."

Được rồi, gặp ông chú y tế nên trái tim bắt đầu nhộn nhạo không yên muốn biết cái ông đó là ai."

Cậu còn được cái tích sự gì nữa vậy?"

Ninh Thư bực.2333 giữ im lặng."

Thế anh chàng ở văn phòng cố vấn thì sao?"

Ninh Thư hỏi."

Không quen, không có quyền kiểm tra."

2333 trả lời thẳng thừng."

Đúng là cái đồ ăn hại."

Ninh Thư liếc xéo.Được thôi, núi cao còn có núi cao hơn, còn có người này giỏi hơn người khác.

Chỉ có cô là phế thải yếu đuối phải cố gắng nâng cao thực lực, không chỉ để bảo vệ cái mạng mà còn có chỗ đứng trong chốn giang hồ ào ào như vũ bão của người thực thi nhiệm vụ.Ninh Thư xách bình tưới nước cho chậu hoa rồi lại lấy sách trên giá xuống đọc.Đọc xong một quyển sách Ninh Thư mới thong dong trả sách về giá, tiếp tục chạy trên máy tập thể dục một lúc.

Tiếc nhất đó là không có cơ thể nên không tiết ra mồ hôi, không cảm nhận được cảm giác sảng khoái của mồ hôi nhễ nhại.Quanh quẩn trong không gian hệ thống làm cái này làm cái kia, xem cái này nghịch cái kia rất lâu, Ninh Thư mới nói với 2333: "Được rồi đi làm nhiệm vụ thôi."

"Có ngay."

Giọng 2333 vang lên.Ban đầu Ninh Thư có hơi choáng, đợi một lúc để linh hồn sáp nhập vào cơ thể rồi mới mở mắt.

Cơ thể rất căng cứng, ngẩng lên mới thấy mình đang ngủ gục trên bàn làm việc.Ninh Thư đặt tay lên cổ bẻ qua bẻ lại, cổ kêu răng rắc.Dừng lắc cổ, Ninh Thư ngắm nghía bàn tay rồi sờ xuống bên dưới.Ninh Thư: ...Cái định mệnh sao lại trở thành đàn ông vậy?"

2333, chúng ta cần tâm sự về cuộc đời."

Ninh Thư đành hanh với 2333."

Hệ thống của bạn đã mất mạng, đang kết nối lại với wifi."

Ninh Thư day trán: "Đừng có nghịch nữa 2333."

"Hệ thống của bạn đã mất mạng, đang kết nối lại với wifi."

"Còn đùa nữa là hết vui đấy."

Ninh Thư không muốn nói chuyện với cái thứ này.Bấy giờ 2333 mới lên tiếng: "Làm đàn ông có gì không ổn đâu?"

"Quá không ổn thì có, tôi quen đi tiểu ngồi được chưa."

Ninh Thư nói: "Với cả tôi là nữ phụ mà?"

Sao nữ phụ cô đây vừa phải diễn vai nữ chính, vừaphải diễn vai nam chính, giờ đừng nói là nam phụ nhé.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 502: Hội chứng Stockholm - Yêu kẻ xâm hại


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư không chấp nhận được sự thật mình trở thành đàn ông, đây là lần thứ mấy rồi, hình như là lần thứ ba đấy.

Ninh Thư thấy 2333 là đồ bỏ đi nên mới xảy ra lỗi định vị nhầm vị trí.Cuộc sống đã khó khăn lại thêm một cái hệ thống bỏ đi, quả là đã khốn còn thêm khó.Mặc dù là vậy, Ninh Thư vẫn ghi nhận hệ thống.

2333 đã mạo hiểm bị khôi phục định dạng để giúp đỡ cô khi cô bất lực nhất.

Ninh Thư rất cảm kích chuyện ấy nhưng nhiêu đó vẫn chẳng che đậy được việc 2333 ăn hại.Ninh Thư quan sát xung quanh, cô đang có mặt trong một văn phòng nhỏ, thông qua cửa sổ, cô nhìn thấy nhân viên đi qua đi lại ở văn phòng lớn bên ngoài.Ninh Thư đang rất mệt, cổ họng khô khốc, cơ thể lâng lâng lại cũng rất buồn ngủ, cô đoán cơ thể này đã thức trắng một đêm.Ninh Thư rót một cốc nước từ bình lọc, uống một cốc nước đầy để nhuận giọng rồi lại day huyệt Thái Dương nhức nhối.Tình hình hiện giờ của Ninh Thư rất tệ, Ninh Thư chỉ đành miễn cưỡng bắt đầu tiếp nhận cốt truyện.Người ủy thác là một luật sư tên Từ Văn Lãng vừa mới nhận một vụ án, bận rộn vì vụ án này mấy hôm nên đã thức trắng hai đêm.Nhân vật chính của câu chuyện này không phải Từ Văn Lãng mà là Hạ Hiểu Mạn, bạn từ nhỏ của Từ Văn Lãng.Hạ Hiểu Mạn kém Từ Văn Lãng vài tuổi, Hạ Hiểu Mạn cũng là mục tiêu phấn đấu của Từ Văn Lãng.Hạ Hiểu Mạn và Từ Văn Lãng hiểu tường tận về nhau, tình cảm cũng khá tốt, cả hai sẽ bên nhau trọn đời là chuyện hiển nhiên.Nào ai sợ lỡ như, chỉ sợ một câu thế nhưng.

Và thế nhưng vận mệnh của Từ Văn Lãng và Hạ Hiểu Mạn đã rẽ hướng.Người đó là Sở Tiêu Nhiên, chủ tịch của công ty lớn đã lên sàn chứng khoán.

Vào một ngày nào đó, Sở Tiêu Nhiên đã gặp Hạ Hiểu Mạn.

Khi gặp lại Hạ Hiểu Mạn một lần nữa, anh ta đã có trong tay đủ các ảnh khoả thân của Hạ Hiểu Mạn, bao gồm cả khi thay đồ và tắm rửa.Hạ Hiểu Mạn bị quay chụp khi không hay biết, đã vậy còn có một số hình ảnh quay chụp ở nhà Hạ Hiểu Mạn.Hạ Hiểu Mạn vô cùng ngạc nhiên và sợ hãi khi nhìn thấy những hình ảnh đó, Sở Tiêu Nhiên nom mặt đẹp trai này chắc chắn là một kẻ biến thái.Sở Tiêu Nhiên đe dọa Hạ Hiểu Mạn, bắt Hạ Hiểu Mạn làm người phụ nữ hoặc nói cách khác chính là tình nhân của mình.Hạ Hiểu Mạn chuẩn bị lấy Từ Văn Lãng nhưng bỗng nhiên xuất hiện một người đòi hỏi những yêu câu cô không sao tưởng tượng được, và tất nhiên cô ta không đồng ý.Sở Tiêu Nhiên dọa Hạ Hiểu Mạn, nếu không đồng ý sẽ tung những bức ảnh này lên mạng.Và thế là Hạ Hiểu Mạn đã đồng ý, Sở Tiêu Nhiên bắt đầu những ngày tháng nuôi tình nhân bí mật.Việc duy nhất Hạ Hiểu Mạn cần làm đó ở sống trong biệt thự, đợi Sở Tiêu Nhiên đến biệt thự rồi làm chuyện không được phép viết ra ở đây.Sở Tiêu Nhiên là một kẻ sử dụng quyền lực để cướp đoạt thứ không thuộc về mình.Mặt khác, Từ Văn Lãng hay chuyện quyết tâm phải cứu bằng được Hạ Hiểu Mạn nhưng Hạ Hiểu Mạn cần nhẫn nại và chịu đựng.

Sở Tiêu Nhiên đe dọa Hạ Hiểu Mạn, Từ Văn Lãng chỉ là một luật sư nhỏ, giết Từ Văn Lãng dồn Từ Văn Lãng vào đường cùng dễ như trở bàn tay.Hạ Hiểu Mạn chịu đựng cái danh tủi nhục mà người ta không chịu nổi, chịu đựng sự khinh thường Sở Tiêu Nhiên dành cho mình, và cả chịu đựng tình cảm đang đấu tranh dữ dội trong lòng.Cuối cùng, Từ Văn Lãng chết vì Hạ Hiểu Mạn.Ninh Thư: ...Xem cốt truyện xong mà Ninh Thư thấy choáng quá.Sự việc đã thành ra như vậy mà Hạ Hiểu Mạn vẫn yêu và hạnh phúc bên Sở Tiêu Nhiên được.Bị chụp ảnh khoả thân nhưng chưa từng nghĩ đến việc báo cảnh sát, cứ để im cho Sở Tiêu Nhiên được như ý nguyện, ròng rã bao ngày để cho Sở Tiêu Nhiên cưỡng bức.Cảnh sát để làm mắm à?Ninh Thư cạn lời nhất khi Hạ Hiểu Mạn đã yêu Sở Tiêu Nhiên.Tình yêu của đàn ông thông với dạ dày, tình yêu của đàn bà thông với âm đạo.

Hạ Hiểu Mạn đã yêu người đàn ông quấn quít trên giường với cô ta, yêu cái người đàn ông đe đọa cô ta, không tốt với cô ta, gần như cưỡng gian cô ta.Từ Văn Lãng chết vì Hạ Hiểu Mạn, bố mẹ già không ai chăm sóc.

Họ Từ và họ Hạ trở mặt, họ Từ cũng chuyển đi nơi khác.Cái chết của Từ Văn Lãng chỉ là chất xúc tác thúc đẩy tình cảm của Hạ Hiểu Mạn và Sở Tiêu Nhiên, đưa họ tiến đến hôn nhân.Từ Văn Lãng chỉ là một nam phụ tốt thí không hơn không kém.Bao nhiêu năm yêu thương và chăm sóc của Từ Văn Lãng cũng không bằng một Sở Tiêu Nhiên tệ bạc đủ đường.Chưa bàn về yêu vội, trường hợp của Hạ Hiểu Mạn đích thị mắc hội chứng Stockholm.Ban đầu, hình tượng Sở Tiêu Nhiên mang đến cho Hạ Hiểu Mạn là đê tiện, hè hạ, xấu xa.

Nhưng thỉnh thoảng anh ta sẽ thể hiện một vài khía cạnh dịu dàng với Hạ Hiểu Mạn.Một người vẫn luôn tốt với bạn bỗng có ngày cực kỳ tệ với bạn, bạn sẽ không chấp nhận được, bạn sẽ tức giận, sẽ oán thán.

Một người vẫn luôn không tốt với bạn, đe dọa bạn, ép bạn làm việc bạn không muốn làm, nhưng có một ngày người đó tốt với bạn một chút và bạn sẽ thay đổi cái nhìn về người đó.Hờ, yêu nhau sâu đậm và đày đọa nhau đã sao, Hạ Hiểu Mạn thật sự chịu đủ các tủi hờn vì cái tiếng của mình, vì không để bố mẹ xấu hổ, vì tương lai của bạn từ thuở nhỏ, vì vân vân và mây mây.Ninh Thư chỉ dùng được chữ khốn nạn để bao quát cốt truyện này.Rõ ràng Hạ Hiểu Mạn có thể chọn cách khác để bảo vệ, chưa kể Từ Văn Lãng còn là một luật sư nữa.Hành động của cô ta chỉ tạo cơ hội cho Sở Tiêu Nhiên hành hạ cô ta.Gọi 110 thì chết à, làm như chủ tịch một tay che trời không thế lực nào cản được ấy.Đây là điều kiện cần của cốt truyện, cần có để Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạn có liên quan đến nhau.Sở Tiêu Nhiên đúng là một thằng thần kinh mới đi dùng cách đó.

Dù có muốn cướp người yêu của người ta cũng đâu cần dùng cách đó.Chủ tịch ép người khác quan hệ là giỏi giang lắm à?Lai lịch của Sở Tiêu Nhiên bổ trợ rất nhiều cho anh ta, Hạ Hiểu Mạn chỉ cần tận hưởng những mặt lợi anh ta đem lại cho mình là được.Trong khi đó, gia đình của Từ Văn Lãng chỉ gọi là khá giả, cần có gắng nhiều hơn nữa nếu muốn có tương lai sung túc.

Tất nhiên chẳng thể đấu được với Sở Tiêu Nhiên sinh ra đã ngậm thì vàng.Tóm lại, không thể cạnh tranh với vầng hào quang từ Sở Tiêu Nhiên được.Từ Văn Lãng đã từng chết, anh ta có bố mẹ cần phụng dưỡng.

Việc anh ta cần làm hiện giờ đó là mặc kệ Hạ Hiểu Mạn, cô ta muốn thế nào với Sở Tiêu Nhiên là chuyện của cô ta.Ninh Thư day trán, cô thấy rất mệt, cô cần nghỉ một lát.Ninh Thư cầm áo khoác, lái xe về nhà ngủ.

Nhà họ Từ ở trong khu phức hợp, đối diện với nhà Hạ Hiểu Mạn.

Hai nhà đã qua lại hơn hai mươi năm và chuẩn bị kết thông gia.Về đến nhà, bà Từ đang tưới hoa trong vườn, thấy Ninh Thư mệt bèn nói: "Tắm đã rồi ngủ."

Ninh Thư đi ngủ trước, bỏ qua tất cả ngủ một giấc trước nhất.Ninh Thư đang ngủ say thì bị chuông điện thoại đánh thức.

Ninh Thư mở mắt, nhức đầu quá.Cô nhìn lướt qua màn hình và thấy số Hạ Hiểu Mạn gọi đến.

Ninh Thư nghe máy, Hạ Hiểu Mạn chẳng nói chẳng rằng bật khóc, đầu dây bên kia toàn tiếng con gái khóc thút thít rấm rứt làm Ninh Thư đang ngái ngủ phát điên.Cái định mệnh.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 503: Hội chứng Stockholm - Mình chia tay đi


Chuyển ngữ: WanhooHạ Hiểu Mạn cứ khóc lóc qua điện thoại, khóc đến nỗi làm Ninh Thư hết chịu nổi hỏi: "Tóm lại là làm sao thế Hiểu Mạn?"

"Anh Văn Lãng, anh Văn Lãng..."

Hạ Hiểu Mạn cứ khóc gọi tên Ninh Thư mãi nhưng không nói được chuyện gì.Mãi sau, có vẻ như cảm xúc của Hạ Hiểu Mạn đã ổn định hơn, cô ta hẹn gặp Ninh Thư ở một quán cà phê.Nhà ngay đối diện vẫn phải hẹn ở quán cà phê?

Cô đang định nói không đi nhưng Hạ Hiểu Mạn cứ khóc mãi, cúp máy lại gọi đến.Ninh Thư đành phải thức dậy mặc quần áo chuẩn bị ra ngoài.

Bà Từ đang nấu cơm thấy Ninh Thư lại phải đi bèn hỏi: "Mới ngủ được một lúc sao lại phải đi rồi?"

Ninh Thư vắt áo vest ở khuỷu tay, đi giày nói: "Con có vài việc cần xử lý."

"Con đừng cố gắng quá, chú ý giữ gìn sức khoẻ, dành thêm thời gian cho Hiểu Mạn vào.

Sao dạo này mẹ không thấy Hiểu Mạn thế?

Đừng lao đầu vào công việc mà bỏ bê con bé, con bé không đặt nặng tiền tài đâu."

Bà Từ khuyên.Bà Từ cho rằng con trai bà cố gắng hết mình như vậy vì Hiẻu Mạn nhà đối diện.Ninh Thư nhếch môi không trả lời, cô ra khỏi nhà.Đến quán cà phê, nhìn lướt qua đã thấy Hạ Hiểu Mạn ngồi bàn kế cửa sổ.

Hạ Hiểu Mạn xoã mái tóc dài, mặc áo dài tay kín đáo.Ninh Thư kéo ghế đối diện và nhìn Hạ Hiểu Mạn.

Khuôn mặt ngây thơ, viền mắt hơi đỏ, là một cô gái ngoan được bảo vệ kĩ càng.

Cô ta khác với những mặt hàng lả lơi khác, bảo sao Sở Tiêu Nhiên lại thích.Hiện giờ cô ta đang vào vai chính trong truyện tình cảm với cốt truyện hành hạ nhau, hận thù nhau, đay nghiến nhau.

Không biết Sở Tiêu Nhiên ăn cô ta kiểu gì, hình như lần nào quấn với nhau cũng cần cưỡng ép nửa vời."

Anh Văn Lãng."

Hạ Hiểu Mạn nhìn Ninh Thư, viền mắt đỏ hoe, nước mắt lại tuôn rơi.

Ninh Thư rút giấy ăn trên bàn đưa cho Hạ Hiểu Mạn: "Lau nước mắt đi đừng khóc nữa."

Hạ Hiểu Mạn nhận khăn giấy, cô ta lau nước mắt nom có vẻ sắp chết đến nơi.

Nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt cực kỳ áy náy và lo lắng, hoang mang và đau khổ, và còn cả một chút hận thù.Ninh Thư nhấp một ngụm cà phê, cuối cùng cũng tỉnh táo hơn.

Thấy Hạ Hiểu Mạn đấu tranh, mong chờ, cô thở dài: "Thế có chuyện gì?"

Hạ Hiểu Mạn nhìn Ninh Thư, bịt miệng khóc, nói nghẹn ngào: "Anh Văn Lãng, anh Văn Lãng."

Ninh Thư day trán, khóc cái nỗi gì.

Ninh Thư đọc thầm Chú Thanh Tâm trong lòng.Hạ Hiểu Mạn đang cảm thấy mình đang phải chịu đựng sự đau khổ cực kỳ lớn, vô cùng lớn."

Hiểu Mạn, anh thức trắng hai đêm, anh mệt lắm rồi em đừng khóc nữa, có gì thì nói đi."

Ninh Thư lại nhấp một ngụm cà phê.Hạ Hiểu Mạn bỗng ngừng khóc, lo lắng cho Ninh Thư: "Anh Văn Lãng phải chú ý sức khoẻ, đừng thức khuya không màng sức khoẻ như thế."

Ninh Thư ừ một tiếng, một cốc cà phê đã bị cô uống hết, cô lại gọi một cốc nữa, bây giờ cô chỉ buồn ngủ thôi.Mặt Hạ Hiểu Mạn tái mét, đấu tranh và đau khổ dữ dội: "Mình chia tay đi anh Văn Lãng."

"Tại sao?"

Ninh Thư đặt cốc cà phê xuống, nhìn Hạ Hiểu Mạn: "Chúng ta sắp kết hôn mà."

"Em không xứng với anh, em rất xin lỗi anh Văn Lãng."

Hạ Hiểu Mạn chán chường.Ninh Thư nhìn thấy dấu hôn khắp cổ Hạ Hiểu Mạn, dấu hôn hơi tím, có thể thấy Sở Tiêu Nhiên hôn mạnh cỡ nào.May là chưa khoa trương đến mức làm Hạ Hiểu Mạn không dậy nổi.Trong khi Từ Văn Lãng cày ngày cày đêm vì tương lai của hai người, vì Hạ Hiểu Mạn lấy anh có cuộc sống sung túc, hạnh phúc, đủ đầy, Hạ Hiểu Mạn lại nằm dưới thân một người đàn ông khác.Xảy ra chuyện đó nhưng Hạ Hiểu Mạn không bàn với Từ Văn Lãng, tự mình ôm đồm gặm nhấm nỗi đau, nỗi buồn và cho rằng đang hy sinh bản thân để mọi người có cuộc sống hạnh phúc.Thật là thua."

Rốt cuộc là làm sao vậy Hiểu Mạn?

Anh còn có vụ án cần xử lý, em chia tay nghiêm túc?"

Ninh Thư nhấc cổ tay xem giờ.Hạ Hiểu Mạn hít sâu, nói: "Anh đừng hỏi em tại sao nữa, em không muốn nói.

Đến em cũng ghét em hiện giờ.

Anh sẽ gặp một cô gái tốt, anh Văn Lãng ạ."

Ninh Thư gật đầu: "Nếu như đây là điều em muốn, anh đồng ý."

Hạ Hiểu Mạn nước mắt tèm nhem, ầng ậc nước nhìn Ninh Thư: "Em mong anh hạnh phúc."

Ninh Thư ừ.Nói đến cũng châm biếm, mỗi lần Hạ Hiểu Mạn đau lòng sẽ tìm đến Từ Văn Lãng khóc lóc ỉ ôi, làm Từ Văn Lãng cuống quít, đau khổ, có liều cái mạng cũng phải cứu Hạ Hiểu Mạn khỏi tay Sở Tiêu Nhiên.Nhưng Hạ Hiểu Mạn sẽ ngăn Từ Văn Lãng, nói rằng Sở Tiêu Nhiên quá mạnh không thắng được anh ta.

Không biết ngăn vì cái nguyên nhân vớ vẩn đó hay vì Hạ Hiểu Mạn không buông được Sở Tiêu Nhiên.Hạ Hiểu Mạn mắc hội chứng Stockholm, nảy sinh tình cảm với người hành hạ mình.

Mặt khác trốn tránh, không muốn đối diện với vấn đề, quên đi những nỗi đau mà mình từng chịu, sau cùng vẫn hạnh phúc với kẻ đó.Cô ta đích thị là một M nặng.Tình yêu là tình cảm đến từ hai phía, là thứ vô cùng tuyệt đẹp.

Nếu trường hợp của Hạ Hiểu Mạn gọi là tình yêu, vậy Ninh Thư chỉ có thể nói rằng tình yêu trớ trêu như thế không đẹp, chẳng hề nhận được sự ca ngợi của người khác.Từ Văn Lãng tôn trọng Hạ Hiểu Mạn, hành động thân mật nhất chỉ có hôn, bao nhiêu năm rồi không làm đến bước cuối cùng.

Một người bảo vệ bao nhiêu năm bị chó sói tha mất.

Mối thù giết mình, mối hận cướp tình yêu, Từ Văn Lãng vô cùng hận Sở Tiêu Nhiên và cũng cực kỳ giận và ghét Hạ Hiểu Mạn.Anh giận Hạ Hiểu Mạn không biết tự trọng, có lấp liếm nhiều cỡ nào cũng không giấu được sự ngu dốt đã ăn sâu vào máu Hạ Hiểu Mạn.

Rõ ràng có rất nhiều cách giải quyết nhưng cô ta chọn cách ngu ngốc nhất.

Từ Văn Lãng càng thêm ghét hơn khi Hạ Hiểu Mạn đã yêu Sở Tiêu Nhiên.Sở Tiêu Nhiên đối xử với cô ta như thế, đày đọa cô ta như thế mà cô ta lại thích Sở Tiêu Nhiên.

Sau rồi còn nói gì mà em vẫn luôn xem Từ Văn Lãng anh là anh trai, khi ở bên anh rất yên bình, không có cảm giác tim đập thình thịch như ở bên Sở Tiêu Nhiên.Thình thịch cái định mệnh nhà chị, có mà nghiện bị ngược đãi thì có.Nguyện vọng của Từ Văn Lãng là trả thù Sở Tiêu Nhiên, còn không có ý định gì, không muốn cứu vãn gì với Hạ Hiểu Mạn, cũng không muốn thấy cô ta hạnh phúc.Vậy nên cô ta đề nghị chia tay, Ninh Thư đồng ý ngay lập tức.

Cô không muốn tranh giành một người phụ nữ với một người đàn ông.Quan trọng nhất, cô không muốn làm thùng rác cảm xúc lúc nào cũng bị Hạ Hiểu Mạn gọi đến hứng nước mắt của cô ta.

Nhìn cô ta khổ, nhìn cô ta có điều khó nói, bị hiểu lầm gì đó có chết cũng không nói được, trông mà cực kỳ bực mình.Hạ Hiểu Mạn khóc với Từ Văn Lãng xong sẽ quay vềbên Sở Tiêu Nhiên, tiếp tục nhẫn nhục chịu đựng, làm chuyện mà một tình nhânnên làm.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 504: Hội chứng Stockholm - Cuộc gọi lúc nửa đêm


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư đang không ổn định tinh thần, lại nghe Hạ Hiểu Mạn khóc mãi không thôi, nói một câu chia tay mất gần nửa tiếng.

Cứ khóc mãi, ngồi đó rớt nước mắt trông sốt ruột vô cùng.

"Anh Văn Lãng."

Hạ Hiểu Mạn gượng cười với Ninh Thư: "Em mong anh được hạnh phúc, anh hãy quên em đi."

"Ừ."

Ninh Thư trả lời.Hạ Hiểu Mạn ngây người, song cô lại nhớ đến Sở Tiêu Nhiên độc ác bá đạo, lại thêm khả năng hô mưa gọi gió của anh ta.

Cô quyết định phải ép anh Văn Lãng rời xa mình, âu cũng vì tương lai của anh ấy.

"Em đi trước đây anh."

Hạ Hiểu Mạn đứng dậy, nhìn Ninh Thư chằm chằm, cười buồn: "Anh Văn Lãng..."

Có vẻ như không biết nói gì, Hạ Hiểu Mạn xoay người quay đi, để lại chiếc bóng buồn bã, dặn bước chân tiến về tương lai mịt mờ phía trước.Ninh Thư uống cạn cà phê trong cốc, cô định về ngủ thêm một giấc nữa.

Tinh thần đi xuống một thời gian dài và cô cần có một giấc ngủ đẫy mắt.

Ninh Thư đã có định hướng đại khái cho nhiệm vụ, cô sẽ không lấy đá chọi đá với Sở Tiêu Nhiên.

Cô đang trong tình thế xấu, không có đủ tiền đề để đấu với Sở Tiêu Nhiên, vậy nên mọi việc cứ từ từ rồi tính.

Nếu dễ hoàn thành, người ủy thác sẽ không hiến dâng linh hồn để thay đổi cuộc đời.Cô không chỉ cần trả thù cho Từ Văn Lãng, cô còn phải sống một cuộc đời mới cho Từ Văn Lãng.Ninh Thư về nhà ngủ một giấc, ngủ đủ rồi đi luyện Tuyệt Thế Võ Công.

Người ủy thác bị tông chết, có thêm vũ lực phòng thân vẫn hơn.

Không tu luyện được thành quả nào ở thế giới hiện đại nhưng giúp khoẻ người, nhanh nhẹn hơn chút là được.Trời đã tối, Ninh Thư dừng tu luyện, đứng dậy vào bếp tìm đồ ăn.

Trong nồi có thức ăn bà Từ phần Ninh Thư, Ninh Thư ăn cơm tối rồi mới xem các tài liệu của người ủy thác Từ Văn Lãng.Ninh Thư chưa từng làm luật sư, may mà người ủy thác ghi chép rất nhiều, phân loại theo thứ tự biện hộ, chủ thích cả các tình huống có thể xảy ra trong phiên toà.Trong đầu Ninh Thư toàn là các điều luật, Ninh Thư vẫn cần xem lại các điều luật trong sách luật ở trên bàn một lần nữa.Vụ kiện này khá lớn, là vụ kiện xâm phạm quyền sở hữu giữa hai công ty lớn.

Văn phòng luật sư giao cho Từ Văn Lãng vì Từ Văn Lãng giỏi.

Có thể nói Từ Văn Lãng cũng hết mình vì vụ kiện này.Nhìn chồng tài liệu dày mà đến Ninh Thư cũng căng thẳng.

Cô ổn định tâm trạng, nghề nghiệp của thế giới này luật sư mà còn cần trở thành luật sư cực kỳ nổi tiếng.Thế nên một người thực thi nhiệm vụ cần đa tài đa nghệ, quan trọng nhất vẫn cần một bộ não thông minh, nhờ có đây mới nhận ra chỉ số thông minh vô cùng quan trọng.Cần có đủ chỉ số thông minh và vũ lực mới có thể làm tốt và nhanh.Ninh Thư học thuộc các tài liệu.

Trong đầu người ủy thác có sẵn, anh ta chỉ cần nhắc qua là nhớ.

Còn đầu Ninh Thư rỗng tuếch, cô cần phải nhớ các thông tin đó để cứu cánh tạm thời.May mà mấy hôm nữa mới đến ngày mở phiên toà, Ninh Thư có đủ thời gian để chuẩn bị.Ninh Thư vẫn đang học thuộc tài liệu, điện thoại cô đổ chuông.

Miệng vừa lẩm bẩm điều luật, tay vừa cầm máy lên xem.

Ninh Thư nhăn mày, lại là điện thoại của Hạ Hiểu Mạn.Mười hai giờ đêm rồi gọi đến làm gì?

Ninh Thư nghe máy, hỏi một câu "Ơi?".

Hạ Hiểu Mạn bên kia không trả lời, ú a ú ớ như đang bịt miệng khóc.Ninh Thư day sống mũi, nếu cô nhớ không nhầm sáng hôm nay bọn cô đã chia tay rồi mà?Dù đã chia tay nhưng Hạ Hiểu Mạn vẫn quen việc phụ thuộc vào người ủy thác.

Suy cho cùng bao nhiêu năm bên nhau, không phải nói bỏ là bỏ được.

Khi cô ta chịu tủi hờn và tổn thương, cô ta nghĩ đến người ủy thác, cô ta gọi cho Ninh Thư theo bản năng.Gặp chuyện sẽ khóc lóc kể cho cô nghe, nhưng gặp chuyện lớn ngần này cô ta lại tự quyết định mà không bàn bạc với Từ Văn Lãng, không xem anh ta ra gì.

Đến khi Từ Văn Lãng biết, Hạ Hiểu Mạn đã trao thân cho Sở Tiêu Nhiên mất rồi.Hạ Hiểu Mạn to gan chứ, giấu chuyện động trời đó mà.Tình cảm bao nhiêu năm, hơn nữa cả hai cũng sắp kết hôn, vậy mà Hạ Hiểu Mạn lại không hề nói cho Từ Văn Lãng biết.

Xét riêng về việc đó thôi đã khiến Ninh Thư không có thiện cảm với Hạ Hiểu Mạn.Ấy thế, Hạ Hiểu Mạn vẫn nghĩ mình hy sinh nhiều lắm, trả giá nhiều lắm vì hạnh phúc của người khác, thật là hỏi chấm."

Có việc gì?"

Ninh Thư hỏi không mấy mặn mà.Hạ Hiểu Mạn vẫn im lặng, chỉ có tiếng ú ớ và hít thở nặng nhọc.

Ninh Thư quá chán Hạ Hiểu Mạn, Hạ Hiểu Mạn gọi bảo gì?Chẳng nói chẳng rằng, cước điện thoại đắt lắm đấy.Ninh Thư đang định tắt máy thì nghe thấy giọng trầm vang lên: "Hạ Hiểu Mạn, em trốn trong đó làm gì?"

Và rồi Hạ Hiểu Mạn tắt máy, có vẻ đang rất sợ hãi.Giọng đó chắc hẳn của Sở Tiêu Nhiên.Chỉ có thể kết luận rằng, giữa Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạt có một người muốn được đánh một người muốn bị đánh.Ninh Thư không lo chuyện của Hạ Hiểu Mạn nữa, cô bận việc công ty.

Bao giờ xử lý xong công việc cô mới lo được.Mấy ngày qua đã giúp Ninh Thư có đủ thời gian ghi nhớ một vài thứ, đợi đến ngày mở phiên toà, Ninh Thư mặc bộ đồ luật sư tiến vào toà án trong sự khích lệ của sếp.Không khí trong toà án nghiêm minh và căng thẳng, Ninh Thư cũng nôn nao, cô đọc thầm Chú Thanh Tâm mới dặn được nỗi lo xuống.Ninh Thư và luật sư biện hộ của đối phương tranh luận gay gắt, Ninh Thư chưa từng làm luật sư, nhất thời bị đối phương trên cơ làm cô càng lo hơn.

Ninh Thư hít sâu một hơi, làm theo kế hoạch được hoạch định sẵn của người ủy thác.Ninh Thư cảm thấy toát hết mồ hôi, xông pha chiến trường cũng không căng thẳng và mệt mỏi bằng.Ninh Thư liếc nhìn người đàn ông đẹp trai phong độ ngồi ở hàng ghế dự thính với đôi mắt miệt thi nhưng cũng kiêu ngạo.

Đó là một người đàn ông bá đạo nhưng cũng tàn ác.Nhìn thấy người đàn ông đó, đầu Ninh Thư tự khắc xuất hiện ba chữ, Sở Tiêu Nhiên.Sở Tiêu Nhiên chạy đến đây làm gì?Cùng với cái nhìn của Ninh Thư, Sở Tiêu Nhiên hơi ngước cằm, mỉm cười thật khẽ đong đầy ý coi thường.Ninh Thư không nhìn Sở Tiêu Nhiên nữa, thay vào đó cô quan tâm đến vụ kiện của mình.Cuối cùng, Ninh Thư chiến thắng từ những điều nhỏ bé.

Vì côg ty bên cô thuộc về bên bị xâm phạm.Nếu người ủy thác có mặt ở đây, nhất định sẽ xử lý mượt mà hơn cô, sẽ không bị trên cơ, sẽ không rõ ràng có ưu thế nhưng khó khăn lắm mới chiến thắng.Cô rất cần học hỏi thêm, không chỉ vì Từ Văn Lãng, mà phần đa còn vì chính cô.

Nếu cô tiếp tục như hôm nay, danh hiệu luật sư giỏi của Từ Văn Lãng sẽ lụi bại trong tay cô.Do quan toà đã tuyên bố phán quyết, Ninh Thư đổ mồ hôi, dọn dẹp tài liệu rời khỏi toà án.Mới ra ngoài Ninh Thư đã nhìn thấy Sở Tiêu Nhiên đứng như đang đợi cô.

Ninh Thư tiếp tục đi thẳng, làm như không nhìn thấy anh ta.Anh chủ tịch bận trăm công nghìn việc có thể tốn bao nhiêu thời gian đến dự thính vụ kiện của cô, chắc hẳn không có chuyện tốt.Không tự nhiên có bánh ngọt từ trên trời rơi xuống,mà có miếng bánh ngọt từ trên trời rơi xuống cũng chưa chắc đã là bánh ăn được.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 505: Hội chứng Stockholm - Em chỉ muốn tốt cho anh


Chuyển ngữ: Wanhoo"Luật sư Từ."

Sở Tiêu Nhiên gọi Ninh Thư đi ngang qua trước mặt.Ninh Thư dừng bước chân, xoay người lại hỏi Sở Tiêu Nhiên: "Anh Sở có việc gì chăng?"

Sở Tiêu Nhiên đi đến trước mặt Ninh Thư, anh ta cao hơn Từ Văn Lãng, Ninh Thư cảm thấy anh ta đang đánh giá mình một cách kệch cỡm và hằn học.Sở Tiêu Nhiên nheo mắt, Hạ Hiểu Mạn chọc tức anh, cố tình gọi anh Văn Lãng khi nằm dưới thân anh.

Vậy ra kẻ này là anh Văn Lãng mà Hạ Hiểu Mạn hay nhắc nhỉ.Sở Tiêu Nhiên đánh giá người đàn ông này, anh ta ra dáng dân trí thức, điển trai, dịu dàng, rất yên bình.

Sở Tiêu Nhiên híp mắt, net mặt hiện rõ suy nghĩ xấu xa."

Cho hỏi anh Sở có việc gì chăng?"

Ninh Thư thấy Sở Tiêu Nhiên đánh giá mình bèn cất lời."

Luật sư Từ quen tôi?"

Sở Tiêu Nhiên hỏi chuyện khá thong dong.Ninh Thư trả lời lạnh lùng: "Anh Sở nổi tiếng khắp thành phố T, phải là tôi không ngờ anh Sở lại quen hạng vô danh như tôi đây ấy."

"Vô danh?

Trong lòng tôi anh không phải người vô danh."

Sở Tiêu Nhiên đưa cho Ninh Thư một tấm danh thiếp: "Anh rất khá, làm việc ở văn phòng luật sư nhỏ này quá vùi dập tài năng của anh.

Hãy đến làm luật sư ở công ty của tôi, quyền lợi cao hơn ở văn phòng luật này nhiều."

Ninh Thư hơi ngạc nhiên.

Sở Tiêu Nhiên có ý gì, Ninh Thư không nghĩ anh ta muốn nâng đỡ mình, mà cũng không có chuyện nâng đỡ mình.Ninh Thư nhận danh thiếp, trả lời rất có lệ: "Anh Sở quá khen."

Sở Tiêu Nhiên nhếch môi cười nham hiểm, đặt mạnh tay lên vai Ninh Thư, mạnh đến mức suýt trật khớp vai cô.Ninh Thư vẫn giữ bình tĩnh, nhìn Sở Tiêu Nhiên một cách hờ hững.

Ninh Thư và Sở Tiêu Nhiên nhìn nhau, anh ta mở cửa xe, nói với Ninh Thư: "Chúng ta sẽ còn gặp lại, luật sư Từ."

Nói rồi Sở Tiêu Nhiên ngồi vào trong xe và lái đi.Ninh Thư nhìn danh thiếp sang trọng trong tay và xé.Xem dáng vẻ của Sở Tiêu Nhiên, e là rất khó chịu với thân phận của mình, khó chịu với mối quan hệ cũ của cô và Hạ Hiểu Mạn.Ninh Thư bắt đầu động não, có thể dành thời gian qua nói vài lời với cô, rõ ràng là đã chấm cô rồi.

Bộ dạng khinh khỉnh đó là đến cảnh cáo đây mà.Ninh Thư biết cô của hiện giờ không có năng lực trả thù Sở Tiêu Nhiên, nhưng rồi sẽ có cách thôi.

Sở Tiêu Nhiên mạnh đấy nhưng luôn có người mạng hơn anh ta.Về đến nhà, Ninh Thư đang định đi nghỉ lại bị ông Từ đang ngồi đọc báo trong phòng khách gọi lại.Ông bà Từ đã về hưu, lương hưu hàng tháng rất cao bởi ông Từ là chủ nhiệm công ty.

Nhà họ Từ không dư dả nhưng cũng không thiếu thốn, là một gia đình bình thường, yên ấm.Dù Hạ Hiểu Mạn có gả vào cũng vẫn có cuộc sống đủ đầy.Cuộc sống đáng lý hạnh phúc đã bị Sở Tiêu Nhiên phá hỏng, bắt ông bà Từ người đầu bạc tiễn người đầu xanh.Con trai duy nhất bị người ta hại chết mà lại còn chết vì Hạ Hiểu Mạn, từ đây, nhà họ Từ và nhà họ Hạ đối diện đã trở mặt hoàn toàn.Ninh Thư cố gắng xua cơn mệt, cô ngồi đối diện ông Từ, hỏi: "Sao thế bố?"

Ông Từ tháo mắt kính lão, nói chuyện với Ninh Thư: "Con và Hiểu Mạn tính bao giờ cưới đây?

Năm nay con cũng không còn nhỏ nữa, quyết định với con bé nhà đối diện cho sớm đi.

Cả hai nhà đều biết tường tận về nhau, cưới sớm đi, nhân lúc bố với mẹ còn có sức giúp được các con."

Ninh Thư mím môi: "Chuyện đó để sau đi bố, tạm thời con không có ý định kết hôn."

Ông Từ nhăn mày, nghi ngờ: "Có chuyện gì đúng không, con bé nhà đối diện có chuyện gì à?"

"Không có chuyện gì đâu bố, chỉ hơi mệt thôi ạ.

Con đi nghỉ trước đây."

Ninh Thư day trán, mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần: "Con mới hoàn thành xong một vụ kiện, con hơi mệt."

"Thế con đi nghỉ đi."

Ông Từ nói: "Tắm rửa rồi ngủ sâu một giấc."

Ninh Thư cầm áo về phòng tắm rửa rồi ngồi khoanh chân trên gường bắt đầu tu luyện Tuyệt Thế Võ Công.

Vừa mới bước vào trạng thái thì bị tiếng chuông điện thoại quấy rối.Ninh Thư hơi bực bội, không khống chế được cơn giận.

Cô phải lẩm bẩm Chú Thanh Tâm mới xua được cơn giận.

Cầm điện thoại lên xem và đậu má lại là Hạ Hiểu Mạn.Ninh Thư từ chối ngay lập tức.

Cô phiền lắm rồi, ngày gọi năm ba cuộc có giống với đã chia tay à?Đã thế còn toàn khóc lóc ỉ ôi, nghe mà phiền.Bị quấy rối quá trình tu luyện và Ninh Thư chọn đi ngủ luôn.

Ở hiện đại không đủ linh khí, tu luyện đã không dễ gì, không thể tu luyện ra được kình khí bên trong bởi bị áp chế bởi quy luật đất trời.Ninh Thư mới ngủ say lại có tiếng gõ cửa.

Ninh Thư đang mơ màng trong giấc ngủ nghe tiếng Hạ Hiểu Mạn bên ngoài: "Anh Văn Lãng..."

Ninh Thư thật sự đã nghĩ mình đang nằm mơ.Thế nhưng tiếng gõ rất lâu rất dài làm Ninh Thư buộc phải rời giường.

Sao lại phiền hà thế nhỉ.Chưa từng có cái thế giới nào cần lắm một giấc ngủ như thế giới này.Ninh Thư mở cửa đã thấy Hạ Hiểu Mạn lo lắng ra mặt, đổ mồ hôi trán như trời sắp sập."

Anh Văn Lãng, em có chuyện nói với anh, chúng ta ra ngoài nói chuyện đi anh."

Hạ Hiểu Mạn định kéo tay Ninh Thư ra ngoài theo bản năng, nhưng nhớ ra họ đã chia tay nên rút tay về trong ngại ngùng."

Em có chuyện quan trọng anh à."

Hạ Hiểu Mạn nôn nóng, nhìn Ninh Thư bằng đôi mắt cầu xin bởi sợ Ninh Thư không ra ngoài với mình.Ninh Thư đành phải ra ngoài với Hạ Hiểu Mạn.Ra đến công viên của khu nhà, Hạ Hiểu Mạn mới lo lắng: "Có phải anh đã gặp Sở Tiêu Nhiên không?

Anh đừng bao giờ tin anh ta, anh ta là một tên ác ma ghê rợn, anh đừng bao giờ bị anh ta lừa."

Hoá ra đây là ấn tượng ban đầu về Sở Tiêu Nhiên trong lòng Hạ Hiểu Mạn, nhưng sau cuối cô ta vẫn thích tên ác ma đó.Hạ Hiểu Mạn thấy Ninh Thư không nói gì càng lo hơn: "Thật đấy anh, anh phải tin em, đừng qua lại với Sở Tiêu Nhiên."

Ninh Thư nhìn cô ta: "Em biết Sở Tiêu Nhiên?"

Đến nước này Hạ Hiểu Mạn vẫn không nói cho cô biết sự thật, vẫn giương cao ngọn cờ em muốn tốt cho anh.

Thật sự Ninh Thư cũng không biết nên nói sao.Hạ Hiểu Mạn khựng người, bối rối ra mặt, nói: "Anh phải tin em, em sẽ không hại anh."

Hạ Hiểu Mạn có điều khó nói, không lẽ cô phải nói với anh Văn Lãng rằng giờ cô rất bẩn, rất nhếch nhác.

Cô đã là tình nhân của người khác, mà còn là một tình nhân cần thì gọi đến à.Hạ Hiểu Mạn đang nghĩ đến chuyện khi nào Sở Tiêu Nhiên chán cô, tha cho cô, và còn trả lại ảnh khoả thân cho cô nữa."

Anh Văn Lãng à, em có lý do không thể nói,nhưng anh đừng bao giờ tin Sở Tiêu Nhiên.

Anh ta là một tên ác ma nham hiểm, xảotrá."

Hạ Hiểu Mạn nhìn Ninh Thư: "Anh là người mà em quan tâm nhất chỉ sau giađình em, em không muốn anh bị tổn thương."
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 506: Hội chứng Stockholm - Ba mặt một lời


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư nghe Hạ Hiểu Mạn một mặt nặng lòng nhắc nhở, một mặt quan tâm thiết tha mà cõi lòng lạnh giá, không cảm động chút nào.Chuyện đến nước này bởi Hạ Hiểu Mạn tự quyết định.

Nếu chịu bàn bạc với người khác cũng không mệt người như giờ.Đến giờ này, Hạ Hiểu Mạn vẫn cậy miệng không nói, lúc nào cũng hát bài ca em có nỗi khổ, em không muốn tổn thương Từ Văn Lãng, nhưng lời nói và việc làm của Hạ Hiểu Mạn mới đòn chí mạng dành cho Từ Văn Lãng.Quả thật Ninh Thư không hề cảm nhận được sự quan tâm Hạ Hiểu Mạn dành cho Từ Văn Lãng."

Anh nhớ hết lời em nói rồi."

Ninh Thư nhìn Hạ Hiểu Mạn: "Tự em sắp xếp ổn thoả đi."

Hạ Hiểu Mạn nghe Ninh Thư nói thế là biết ngay đối phương đã biết.

Cô ta buồn bã, hỏi ngắc ngứ: "Anh Văn Lãng, có phải anh biết gì rồi không?"

"Em thấy anh cần biết gì?"

Ninh Thư hỏi vặn Hạ Hiểu Mạn: "Chúng ta bên nhau hơn mười năm, từ nhỏ đến lớn, anh là gì trong lòng em?"

"Giống như gia đình."

Hạ Hiểu Mạn trả lời ngay lập tức: "Em có thể trả bất cứ giá nào để bảo vệ anh Văn Lãng như gia đình."

Gia đình?Câu này nghe hệt như em chỉ xem như anh trai ấy nhỉ.Nói cách khác, tiềm thức Hạ Hiểu Mạn đã đá Từ Văn Lãng ra khỏi danh sách tình yêu.

Có thể có tình bạn, tình thân nhưng không phải là tình yêu.Ninh Thư nhếch môi: "Anh sẽ nói với bố mẹ anh là chúng ta đã chia tay."

"Anh Văn lãng."

Hạ Hiểu Mạn mấp máy môi: "Em chỉ cần anh hạnh phúc."

Chỉ cần người cô quan tâm được hạnh phúc, Hạ Hiểu Mạn thấy mọi điều mình chịu đựng đều đáng giá.Hai người không ai nói câu nào, Hạ Hiểu Mạn đi đằng trước vào cửa nhà họ Hạ, Ninh Thư vào cửa nhà họ Từ đối diện.Hạ Hiểu Mạn ngoảnh lại nhìn dáng Ninh Thư, cô thấy anh thật xa lạ, đó là cảm giác mà trước nay chưa từng có.

Cô bặm môi, chỉ cần anh ấy hạnh phúc là được.Hạ Hiểu Mạn cảm thấy rất có lỗi với Từ Văn Lãng, có lỗi với người lớn lên bên mình từ nhỏ, người vẫn luôn bảo vệ mình từ khi còn là một cậu nhóc cho đến khi trở thành một người đàn ông trưởng thành, người luôn cản mọi sóng gió cho cô.Trong đầu Hạ Hiểu Mạn xuất hiện hình ảnh của Sở Tiêu Nhiên với khí thế hủy diệt đất trời, hủy diệt mọi thứ của cô, khiến cuộc đời cô rơi xuống địa ngục.Các bức ảnh nóng chính là bàn tay ma quỷ đã kéo cô xuống địa ngục.Hạ Hiểu Mạn hận Sở Tiêu Nhiên, tại sao là cô, sao Sở Tiêu Nhiên lại chọn đúng cô.Sao người đàn ông ngạo nghễ, vương giả đó lại chọn đúng cô gái bình thường như cô.Ninh Thư vào trong nhà đã nói thẳng với ông bà Từ: "Bố mẹ ạ, con với Hạ Hiểu Mạn sẽ không lấy nhau."

Ông bà Từ sững sờ, mãi vẫn chưa kịp phản ứng.

Vẫn là bà Từ hỏi trước: "Sao thế con, sao lại chia tay?"

"Thì do thấy không hợp nên chia tay thôi mẹ."

Ninh Thư trả lời không mấy mặn mà.

Lần này là chia tay thật, lúc nào cũng vướng vào Hạ Hiểu Mạn phiền phức lắm, mà Sở Tiêu Nhiên còn xử lý cô nữa.Hiện cô không có tiền và quyền để đối phó Sở Tiêu Nhiên."

Còn trẻ con nữa đâu mà đùa như thế.

Hai nhà đối diện nhau, lúc nào cũng chạm mặt, như thế có mà ngại chết à.

Hàng xóm cũng biết hai con sắp lấy nhau, giờ các con lại nói không lấy nữa thì nhà họ Từ con mặt mũi nào.

Tình cảm láng giềng hai mươi năm cũng không còn."

Ông Từ nhăn mày: "Con và con bé nhà đối diện lớn lên bên nhau, biết hết về nhau, vì cớ gì mà phải đến mức chia tay hả."

Ninh Thư mấp máy môi định nói mà tiếng chuông dồn dập vang lên, bà Từ ra mở cửa.Người bấm chuông là mẹ của Hạ Hiểu Mạn, mẹ Hạ Hiểu Mạn kéo Hạ Hiểu Mạn tái mét mặt vào phòng khách, chất vấn Ninh Thư trong phẫn nộ tột cùng: "Văn Lãng, cháu đã làm chuyện gì, sao lại chia tay Hiểu Mạn?"

Hạ Hiểu Mạn hổ thẹn vô cùng, mặt hết xanh lại trắng, lòng dạ rối bời.

Thấy Ninh Thư lạnh lùng bèn lôi mẹ đi về: "Kìa mẹ, là con đề nghị chia tay trước, không liên quan đến anh Văn Lãng mà.

Con xin mẹ đấy, chúng ta về đi, về rồi con kể cho mẹ nghe."

Chuyện là Hạ Hiểu Mạn nói với mẹ của cô ta rằng cô ta và anh Văn Lãng đã chia tay.

Bà Hạ thẳng tính kéo cô ta sang nhà bên làm Hạ Hiểu Mạn rất bối rối.

Dù nỗi khổ của cô là bảo vệ người cô quan tâm, nhưng để kể ra thật cô thấy vừa khó xử vừa ngại ngùng.Cô càng ghét Sở Tiêu Nhiên hơn.

Anh ta đảo lộn cuộc sống của cô.

Cô không còn là Hạ Hiểu Mạn trong sáng nữa, không có tư cách trở thành cô dâu của anh Văn Lãng nữa."

Có chuyện gì nói rõ ràng luôn đi."

Ông Từ nhìn Hạ Hiểu Mạn: "Chuyện không chỉ của hai con, mà là chuyện của cả hai gia đình, liên quan đến danh tiếng của cả hai nhà.

Có chuyện gì mà phải đòi chia tay?"

"Cháu..."

Hạ Hiểu Mạn có nỗi khổ khó nói, cô không nói được, nước mắt cứ lăn dài trong nỗi buồn rười rượi.Bà Từ nhăn mày, Hạ Hiểu Mạn trước đây không như thế, Hạ Hiểu Mạn cứ hơi chút là khóc làm bà Từ bắt đầu mất kiên nhẫn.

Ninh Thư chỉ có thể nói, Hạ Hiểu Mạn đã vào vai chính trong truyện ngược tình tàn tạ rồi.

Nam chính ngược đãi cô ta, cô ta cũng tự ngược đãi mình.Hạ Hiểu Mạn đang liên tục thôi miên mình khổ cỡ nào, khó xử cỡ nào, đau đớn cỡ nào.Ninh Thư nói: "Bọn cháu chia tay thật rồi, chia tay hôm qua."

"Tại sao chứ?

Từ Văn Lãng cậu đâu thể đứng núi này trông núi nọ.

Hạ Hiểu Mạn nhà tôi đuổi theo cậu bao nhiêu năm, cậu bảo bỏ là bỏ à, cậu có quá đáng quá không thế."

Bà Hạ nói chuyện như bắn súng liên thanh, pằng pằng chíu chíu một chuỗi dài.Hạ Hiểu Mạn đỏ lựng mặt, nước mắt rơi lã chã.Ninh Thư thấy vậy là biết từ giờ phút này trở đi, tình cảm giữa nhà họ Từ và họ Hạ đã không còn, không thể coi nhau như một gia đình như trước đây nữa."

Không phải cháu đề nghị chia tay, mà cháu cũng không biết lý do chia tay nữa."

Ninh Thư không mặn mà: "Cháu còn muốn hỏi Hiểu Mạn tại sao lại muốn chia tay cháu đây này?"

Bà Hạ nghe vậy chau mày, và phản bác lại ngay: "Hiểu Mạn là đứa nhát gan, không thể nào có chuyện đề nghị chia tay trước."

Thật ra Hạ Hiểu Mạn không phải người có chủ kiến, có thể nhận ra điều đó từ việc Sở Tiêu Nhiên đe dọa cô ta bằng ảnh nóng.

Về phần bà Hạ bảo cô ta nhát gan thì Ninh Thư khịt mũi khinh thường.

Hạ Hiểu Mạn gan to tày trời, giấu hai nhà quyết định chuyện động trời đấy thôi.Đã ngu thì chớ lại còn tự cho là mình hy sinh rất nhiều, chưa bao giờ nghĩ đến tình huống mà hai nhà phải đối mặt.

Từ Văn Lãng cũng chết vì cô ta."

Làm sao thế Tiểu Mạn, con đề nghị chia tay ư?"

Bà Hạ sửng sốt hỏi Hạ Hiểu Mạn.Hạ Hiểu Mạn cắn môi, gật đầu buồn bã.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 507: Hội chứng Stockholm - Tình nhân bên gối


Chuyển ngữ: WanhooBà Hạ cứ tưởng hai đứa chia tay vì Từ Văn Lãng, bởi đàn ông dễ chán hơn đàn bà, bà cho rằng Từ Văn Lãng định bỏ rơi con gái bà.

Nhưng bà Hạ đã phải sững sờ khi nghe thấy Hạ Hiểu Mạn đề nghị chia tay."

Tại sao phải chia tay?"

Bà Hạ bỗng cáu, bà thấy mình mới làm nhà mình xấu hổ: "Chuyện lớn như vậy sao con không bàn với mẹ."

"Mẹ à..."

Hạ Hiểu Mạn vô cùng bất lực: "Mình về thôi, về rồi con sẽ giải thích rõ với mẹ.

Con xin mẹ đấy, chúng ta về đi đã."

Hạ Hiểu Mạn kéo mẹ ra ngoài cửa bằng tất cả sức lực."

Sao vậy Hiểu Mạn, lý do gì để chia tay chứ.

Nói cho hai bác biết lý do, anh Văn Lãng của cháu cũng biết nội tình đi.

Anh Văn Lãng của cháu không hiểu có vấn đề gì, bởi cháu đòi chia tay và nó cũng chia tay theo ý cháu.

Cháu không thể làm anh Văn Lãng của cháu đau lòng như vậy."

Bà Từ sầm mặt.Hạ Hiểu Mạn cắn môi, nhìn cầu cứu Ninh Thư.

Cô ta sợ run cả người như phạm nhân trước lúc hành hình .

Dù cô ta trở thành tình nhân, nhưng phải vạch tấm màn đó ra vẫn làm Hạ Hiểu Mạn chỉ muốn tự tử."

Con nói đi chứ Hiểu Mạn."

Bà Hạ phát cáu vì con, thấy nhà họ Từ cũng bắt đầu cáu, bà càng hung dữ với Hạ Hiểu Mạn hơn: "Nói đi chứ cái con nhỏ này."

Hạ Hiểu Mạn oà khóc: "Con trở thành tình phụ cho người ta, là tự con thấy mình ti tiện đi làm tình nhân của người khác, con không còn xứng với anh Văn Lãng nữa."

Hạ Hiểu Mạn nói rồi xoay người bỏ chạy, để lại mấy người chấn động trong nhà.

Bà Hạ khiếp đảm ra mặt nhìn mấy người trong nhà rồi chạy vội theo Hạ Hiểu Mạn.Bà Từ hỏi Ninh Thư: "Con có nghe thấy Hạ Hiểu Mạn nói gì không?"

Ninh Thư bình tĩnh: "Con nghe thấy."

Ông Từ chau gắt đôi mày: "Cái chuyện khỉ gió gì thế này?"

"Trông hiền lành ngoan ngoãn mà sao lại đi làm tình nhân, làm gì phải làm chuyện đó?"

Bà Từ nhìn Ninh Thư: "Văn Lãng, theo con giờ phải làm thế nào.

Con và Hạ Hiểu Mạn có còn lấy nhau nữa không?"

Ninh Thư lắc đầu, nói với bố mẹ: "Chúng ta chuyển nhà đi, sau khi chuyển nhà con muốn ra nước ngoài học thêm."

Ông bà Từ nhìn nhau: "Chuyển nhà?"

"Được thôi."

Ông Từ dứt khoát, Ninh Thư nói: "Mình bán căn này, con có một khoản tiền nhỏ có thể mua nhà mới."

Ninh Thư có một khoản tiết kiệm nhỏ, đây là tiền tiết kiệm để lấy vợ mà Từ Văn Lãng vẫn luôn tích góp bấy lâu.Ông bà Từ sợ con trai đau lòng, rời khỏi cái nơi đau lòng này cũng tốt, ông Từ nói: "Con cứ giữ tiền của mình đi, muốn ra nước ngoài thì ra nước ngoài."

Bà Từ thở dài, sao chuyện lại ra nông nỗi này.

Bà hỏi Ninh Thư: "Con bé làm tình nhân của ai?"

"Con không biết."

Ninh Thư nói một cách hờ hững: "

Sau này đừng nhắc lại chuyện này nữa, con và Hạ Hiểu Mạn sẽ không kết hôn đâu ạ."

"Nhà mình không cần đứa con dâu không có lòng tự trọng như thế."

Ông Từ nói chuyện lạnh lùng: "Có gì không giải quyết được để mà phải đi làm tình nhân cho người ta."

Ninh Thư về phòng tắm rửa qua loa, ngủ một dậy giấc là ngay lập tức học thuộc điều luật.

Cô nhất định phải ra nước ngoài, một mặt là để bổ sung kiến thức, tìm kiếm cơ hội phát triển cao hơn.

Không có thực lực sao đấu được với Sở Tiêu Nhiên.

Thành phố T là địa bàn của Sở Tiêu Nhiên, anh ta che bầu trời nơi đây.

Mặt khác là vì không muốn góp mặt trong câu chuyện của Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạn.Kế hoạch của Ninh Thư đó là học thêm trong tối đa hai năm.

Rõ ràng Từ Văn Lãng có tương lai xán lạn, nhưng anh ta lại bị cuốn trong vòng xoáy tình yêu, để rồi mất cả tính mạng.Sau chuyện này, nhà họ Từ và nhà họ Hạ rất ngại nhau.

Dù có gặp ngoài cửa cũng không ai nói với ai câu nào.Trước đây quan hệ hai nhà rất tốt, có hoạt động gì cũng sẽ báo cho nhau.

Thỉnh thoảng tôi sang nhà bác ăn cơm, bác sang nhà tôi làm bữa, nhưng giờ chẳng cả nói với nhau câu nào.Cuối cùng là bà Hạ kéo bà Từ lại, đỏ hết mặt vì xấu hổ nói: "Mẹ Văn Lãng à, chị có thể đừng nói chuyện của Hiểu Mạn ra không.

Con bé cũng cực chẳng đã thôi."

Bà Từ nói: "Nhà chị sẽ không nói linh tinh chuyện này.

Chẳng qua là Hiểu Mạn nhà cô ấy, trước đây không hề nhận ra con bé là kiểu sẽ làm ra chuyện như thế."

Bà Hạ khựng mặt, mặt dày nói trong đau khổ và khó xử: "Con bé cũng có nỗi khổ, trong tay kẻ kia có ảnh nóng của con bé.

Thằng khốn đó uy hiếp Hiểu Mạn chứ không phải Hiểu Mạn chủ động.

Hiểu Mạn cũng vì danh tiếng nhà chị và nhà em nên ngậm đắng nuốt cay.

Em biết Hiểu Mạn không còn xứng với Văn Lãng nhà chị, nhưng mà chị đừng nói chuyện đó ra."

Bà Từ chau mày: "Sao con bé lại tự quyết định mà không kể cho chúng ta chuyện lớn thế.

Cái thằng đó phạm tội mà con bé cũng nghe theo à?"

Bà Từ nhăn nhó mặt mày, dứt khoát: "Cô yên tâm, chị sẽ không nói đâu."

Bà Từ muốn chuyển nhà nhanh nhanh, mau mau rời khỏi vùng đất thị phi này.Về nhà, bà Từ kể chuyện đó cho ông Từ nghe.

Ông Từ nói thẳng: "Có mà thấy thằng kia giàu có, đẹp trai.

Nếu nó là ông già, con bé Hạ Hiểu Mạn lại chẳng có chết cũng không chịu chứ sao đe cái đã nghe luôn."

Bà Từ: ...Ninh Thư mới ra khỏi phòng đã nghe thấy câu nói ấy của ông Từ.

Có lẽ tiềm thức của Hạ Hiểu Mạn đang giả vờ từ chối, thể hiện mình bị uy hiếp để giấu giếm tiếng lòng.Thấy Ninh Thư ra, ông Từ chuyển đề tài, nói chuyện với Ninh Thư: "Có khách đến xem nhà này rồi, con định khi nào ra nước ngoài?"

"Đợi mua xong nhà mới, bố mẹ cũng ổn định rồi con mới đi."

Ninh Thư phải lo cho ông bà Từ xong mới yên lòng ra nước ngoài được.

Ninh Thư không dám chắc Sở Tiêu Nhiên có ra tay với ông bà Từ hay không.Cướp bạn gái người ta lại còn định giết người ta.

Sở Tiêu Nhiên được xem như là nam chính hống hách nhất mà Ninh Thư từng gặp đấy.

Với cái lý do lý trấu của anh ta thì đơn giản vì thấy Từ Văn Lãng yếu."

Thế cũng được."

Ông Từ gật đầu: "Ra ngoài giải toả cũng được."

Ninh Thư rời khỏi nhà, cô đến văn phòng từ chức.

Sếp ở đây rất tốt với Từ Văn Lãng, Từ Văn Lãng có thể phấn đấu đến hôm nay, có thể trở thành luật sư giỏi cũng một phần bởi sếp tốt với Từ Văn Lãng.Ninh Thư chưa nói gì mà sếp đã hỏi cô với đôi mắt phức tạp: "Văn Lãng này, có phải gần đây cậu mạo phạm ai không?"

Ninh Thư nhướn mắt: "Không có, có việc gì đúng không anh?"

"Vậy à, chú tìm anh có việc gì thế?"

Sếp Cố hỏi Ninh Thư.Ninh Thư nói: "Em đến để từ chức, em định ra nước ngoài học nâng cao một thời gian."

"Được, anh đồng ý, nhưng mà dù chú không từ chứcthì anh cũng phải sa thải chú.

Hầy, có người ở trên tạo áp lực cho anh, chú ranước ngoài cũng tốt."

Sếp nói với Ninh Thư.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 508: Hội chứng Stockholm - Học lên cao


Chuyển ngữ: WanhooNghe sếp nói vậy, Ninh Thư biết ngay là Sở Tiêu Nhiên tạo áp lực bằng quyền lực.Chẳng hay có phải Hạ Hiểu Mạn đã làm gì để Sở Tiêu Nhiên giận mới khiến Sở Tiêu Nhiên ra tay với cô nhanh vậy không.Chỉ cần Hạ Hiểu Mạn làm chuyện gì đó khiến Sở Tiêu Nhiên giận, Sở Tiêu Nhiên sẽ làm một số việc để Hạ Hiểu Mạn khó chịu, ép Hạ Hiểu Mạn vâng lời.

Và Từ Văn Lãng là một trong những khúc xương sườn để Sở Tiêu Nhiên uy hiếp Hạ Hiểu Mạn.

Nhất là khi Hạ Hiểu Mạn và Từ Văn Lãng còn từng yêu nhau.Sở Tiêu Nhiên coi Hạ Hiểu Mạn là thú cưng, thú cưng phải trung thành, không được một dạ hai lòng.

Anh ta chỉ biết khống chế nhược điểm của Hạ Hiểu Mạn bằng thủ đoạn tàn nhẫn, ép cô ta thoả hiệp, đàn áp tâm tư nhen nhóm trong lòng Hạ Hiểu Mạn."

Văn Lãng, chú viết đơn xin từ chức vậy là chú tự từ chức, chứ bị sa thải sẽ ảnh hưởng đến danh tiếng, nhất là trong nghề trọng danh tiếng này.

Anh cũng có lỗi với chú, ra nước ngoài là chuyện ổn thoả nhất."

Sếp bất lực.Ninh Thư cười bảo: "Cảm ơn anh, thế em đi viết đơn xin từ chức đây."

Ninh Thư cũng biết sếp có cái khó, nghề luật sư này không quan hệ rộng lắm, người như Sở Tiêu Nhiên mà động tay là có thể khiến văn phòng luật sư này biến mất.

Hạ Hiểu Mạn số khổ, Từ Văn Lãng số càng khổ hơn.

Không chỉ bị cướp vợ chưa cưới mà còn trở thành con tốt thí cho tình yêu của hai người họ.Lúc nào Hạ Hiểu Mạn cũng lôi Từ Văn Lãng ra để chọc tức Sở Tiêu Nhiên.

Lúc nào cũng người tôi yêu là anh Văn Lãng, dù anh có chiếm được cơ thể tôi, anh cũng không có được trái tim tôi, tôi sẽ không bị anh hạ gục.

Trong khi đó, Sở Tiêu Nhiên nổi cơn tam bành cũng sẽ hỏi có phải trong lòng em vẫn còn Từ Văn Lãng hay không.

Dù Hạ Hiểu Mạn giải thích gãy lưỡi, anh ta vẫn cho rằng cô ta chỉ có bạn trai cũ.

Không có được trái tim em, vậy tôi phải hành hạ cơ thể em, cùng em tập thể dục ở khắp muôn nơi.

Ninh Thư đã soạn xong đơn xin từ chức, sếp Cố cũng đã phê duyệt.

Anh sếp còn đưa cho Ninh Thư một phong bì, vỗ vai Ninh Thư bảo: "Bảo trọng nhé."

Ninh Thư vâng một câu rồi rời khỏi văn phòng, lòng thầm cười khẩy, tạm thời gác món nợ này sang một bên.Gặp phải người như Sở Tiêu Nhiên và Hạ Hiểu Mạn mệt lắm.

Có lẽ hai anh chị này có tình cảm, nhưng cả hai đều thăm dò nửa kia bằng cách vô cùng cực đoan, kéo cả người vô tội vào cuộc.

Với tính cách bá đạo và khả năng hô mưa gọi gió của Sở Tiêu Nhiên, anh ta có thể làm cho Từ Văn Lãng gặp ma giữa ban ngày.

Ninh Thư đi làm visa chuẩn bị thủ tục sang nước Anh, nâng cao kiến thức ở quốc gia nổi tiếng.

Việc còn lại là chọn trường bởi không phải trường nào cũng nhận Ninh Thư.

"Mẹ vào được không Văn Lãng?"

Giọng bà Từ vang ngoài cửa, Ninh Thư bảo mẹ vào đi.

Bà Từ bưng sữa bò mang cho Ninh Thư, bà ngồi cạnh con trai, hỏi: "Văn Lãng này, từ sau khi con và Hạ Hiểu Mạn chia tay, con ngay lập tức lên kế hoạch ra nước ngoài, mẹ cũng không thấy con đau lòng.

Đừng đè nén con à."

Tình cảm hơn mười lăm năm không dễ từ bỏ nên Từ Văn Lãng mới cố chấp cứu Hạ Hiểu Mạn, trong khi không hề hay biết Hạ Hiểu Mạn đã yêu Sở Tiêu Nhiên.

"Con biết mình và Hạ Hiểu Mạn không có tương lai.

Bao nhiêu năm quen việc có em ấy, nay em ấy không còn bên cạnh, con không đến mức đau lòng nhưng cũng cảm thấy tiếc."

Ninh Thư nói dửng dưng: "Thật ra trong lòng Hạ Hiểu Mạn không có con, đồng ý lấy con cũng vì thói quen thôi."

Quen việc có một người ở bên nên sau này Hạ Hiểu Mạn mới không cảm thấy tim đập thình thịch trước Từ Văn Lãng.

Bà Từ chỉ biết thở dài: "Ra nước ngoài giải toả đầu óc vậy, đừng nặng lòng những chuyện không đáng."

Ninh Thư gật đầu. ...Trong ngôi biệt thự sang trọng, Sở Tiêu Nhiên cầm tài liệu nhìn Hạ Hiểu Mạn trước mặt với đôi mắt ẩn ý: "Cho em, em xem xem."

Hạ Hiểu Mạn cầm tài liệu trong hoang mang.

Đây là đơn xin từ chức, Hạ Hiểu Mạn tái xanh mặt khi nhìn thấy chữ ký.

Viền mắt cô ta đỏ hoe, sao anh Văn Lãng lại từ chức.

Hạ Hiểu Mạn nhớ rằng anh Văn Lãng từng nói anh rất thích nghề luật sư này, luật sư là động lực phấn đấu của anh, vậy mà giờ anh ấy lại từ chức.

"Anh làm đúng không?"

Hạ Hiểu Mạn căm hận hỏi Sở Tiêu Nhiên: "Anh Văn Lãng vô tội, sao anh phải làm vậy với anh ấy?"

"Bởi vì thú cưng vẫn nhớ nhung anh ta làm tôi không vui."

Sở Tiêu Nhiên đanh mắt tàn nhẫn: "Tôi chỉ cho anh ta một cái danh thiếp bảo muốn nâng đỡ anh ta, anh ta đã từ chức ngay lập tức.

Tôi đã định khiến anh ta cuốn xéo khỏi văn phòng luật sư đó, không ngờ tự anh ta từ chức trước."

Sở Tiêu Nhiên hung dữ với Hạ Hiểu Mạn: "Em đang là thú cưng của tôi, đừng nghĩ linh tinh làm tôi mất hứng.

Em là tình nhân của tôi, đừng quên thân phận của mình."

"Tôi bị anh ép, tôi không muốn làm tình nhân."

Người Hạ Hiểu Mạn run lên, mỗi lần Sở Tiêu Nhiên nhắc đến tình nhân, Hạ Hiểu Mạn lại cảm thấy bị xúc phạm lòng tự trọng.

Hạ Hiểu Mạn nghiến răng, dữ dằn: "Tôi đã làm tình nhân của anh gần hai tháng rồi, đến lúc anh tha cho tôi rồi, đưa ảnh nóng cho tôi."

Sở Tiêu Nhiên cười khẩy như nghe được câu nói nực cười nào đó.

Anh ta sờ cằm: "Có thể đưa ảnh nóng cho em."

Hạ Hiểu Mạn bàng hoàng trước câu cho cô nhẹ bẫng đó.

Đó là cái cô vẫn luôn chờ, nay bỗng tới tay làm cô hơi thất vọng.

Tự dưng chính cô cũng không hiểu mình bị làm sao nữa?"

Anh chịu cho tôi thật?"

Hạ Hiểu Mạn hỏi.

Sở Tiêu Nhiên gật đầu: "Tất nhiên rồi, bởi vì tôi không cần ảnh nóng nữa, tôi có cái mới rồi."

Sở Tiêu Nhiên ngả gần về phía Hạ Hiểu Mạn: "Tôi đã quay lại tất cả cảnh lúc em xin tôi đi vào ở trên giường.

Cái này nóng bỏng hơn ảnh khoả thân nhiều."

Hạ Hiểu Mạn ngây người, há hốc miệng run đôi môi chấn động tột cùng: "Anh... anh nói gì cơ?"

Có vẻ như Sở Tiêu Nhiên rất thích dáng vẻ này của Hạ Hiểu Mạn: "Em muốn có ảnh nóng, tôi cho em."

"Sở Tiêu Nhiên khốn khiếp, sao anh không đi chếtđi.

Tại sao anh phải đối xử với tôi như vậy, tại sao?

Tôi hận anh."

Hạ Hiểu Mạnhét to, trút nỗi thất vọng về Sở Tiêu Nhiên.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 509: Hội chứng Stockholm - Em khổ quá


Chuyển ngữ: WanhooHạ Hiểu Mạn tuyệt vọng, hốt hoảng, trong mắt cô ta Sở Tiêu Nhiên như một tên ác ma: "Sao anh phải đối xử với tôi như vậy, tại sao chứ.

Anh làm vậy được cái gì, anh giết tôi đi Sở Tiêu Nhiên."

"Tôi giết em làm gì.

Tôi nói rồi, em là thú cưng của tôi, khi nào tôi chán tự khắc tôi tha cho em.

Còn giờ thì hương vị của em vẫn khá quyến rũ tôi."

Sở Tiêu Nhiên dửng dưng.Sở Tiêu Nhiên day trán: "Em chỉ cần ngoan, đợi tôi chán em, đừng gây sự là được.

Ngoan ngoãn làm việc mà một thú cưng cần làm, bằng không tôi đành cắt móng vuốt của em."

Hạ Hiểu Mạn ngẩn ngơ, cuối cùng lấy lại tinh thần tặng cho Sở Tiêu Nhiên hai cái tát, hét lạc cả giọng: "Sở Tiêu Nhiên, anh không phải là người, anh không phải là người."

Sở Tiêu Nhiên bị tát lệch mặt sờ má, cười xấu xa, quay mặt lại nhướng mày với Hạ Hiểu Mạn: "Chưa chiều em đủ hay sao mà em giận thế này."

"Anh là đồ vô liêm sỉ, mặt dày không biết xấu hổ."

Hạ Hiểu Mạn bật khóc: "Anh sẽ xuống địa ngục, tôi nguyền rủa anh xuống địa ngục."

"Vậy à?

Tôi sẽ xuống địa ngục nhưng mà là chết trên người em."

Sở Tiêu Nhiên vác Hạ Hiểu Mạn, Hạ Hiểu Mạn đấm đá giận dữ: "Đồ khốn, anh bỏ tôi ra.

Sở Tiêu Nhiên tôi hận anh, tôi hận anh nhất trên đời này."

"Lát nữa thôi em sẽ yêu tôi nhất trên đời này."

Sở Tiêu Nhiên vỗ mông Hạ Hiểu Mạn, cười bất chính."

Em nhìn xem, máy quay vẫn luôn đặt ở đây, làm xong việc rồi xem lại sẽ thích lắm."

Sở Tiêu Nhiên đè lên người Hạ Hiểu Mạn, Hạ Hiểu Mạn đau khổ vô cùng.

Tại sao phải đày đọa cô đến mức này, tại sao đã chiếm cơ thể cô lại vẫn phải chà đạp lòng tự trọng của cô.Không biết sao Sở Tiêu Nhiên hôm nay rất có hứng, anh ta càng có hứng hơn khi Hạ Hiểu Mạn giãy dụa kịch liệt làm mặt đỏ tía tai, trông vô cùng quyến rũ và hấp dẫn."

Em thích bạo lực vậy tốt thôi, tôi chơi với em đến cùng."

Sở Tiêu Nhiên nhìn Hạ Hiểu Mạn dưới thân, dí mũi Hạ Hiểu Mạn: "Bé mèo rừng hoang dã thật đấy."

Có khuôn mặt đẹp trai và nụ cười không đàng hoàng của Sở Tiêu Nhiên, Hạ Hiểu Mạn giật mình hoảng hốt khi bị Sở Tiêu Nhiên dí mũi.

Sau lại nhớ ra anh ta là một tên ác ma, cô lại giãy mạnh: "Anh bỏ tôi ra Sở Tiêu Nhiên, hôm nay tôi không khoẻ, làm ơn."

Sở Tiêu Nhiên cười quyến rũ: "Có khi nào em khoẻ đâu, hôm nào cũng nói mình không thoải mái."

"Tôi xin anh đấy Sở Tiêu Nhiên, tôi không khoẻ thật..."

Hạ Hiểu Mạn tái mặt: "Tôi xin anh."

"Xin tôi ngay lập tức."...Ninh Thư ở nhà ôn lại sách luật.

Visa đã làm xong, đợi mua xong nhà mới cô sẽ lên đường.Ninh Thư muốn rời khỏi thành phố T, cô không dám đặt cược sự an toàn của ông bà Từ, nên rời khỏi thành phố T là sự lựa chọn khá tốt cho hai ông bà.Với tính cách của Sở Tiêu Nhiên, anh ta chính là một kẻ giàu quá hoá dồ, chuyện gì cũng làm được đóng ngoặc kép.Song, ông bà Từ hơi chần chừ, họ không muốn rời khỏi mảnh đất đã sống bao nhiêu qua.

Vả lại cũng đã có tuổi, đến nơi mới rất khó để làm quen với môi trường mới.Vậy nên hiện vẫn đang đắn đo.Ninh Thư lật trang giấy, mấp máy môi học thuộc lòng các điều luật.Bà Từ đi qua nói: "Con bé nhà bên có chuyện rồi."

Ninh Thư gập sách: "Lại làm sao thế mẹ?"

Bà Từ nhăn mày: "Nó nhập viện.

Mẹ Tiểu Mạn đang đến bệnh viện chăm sóc con gái."

"Bị làm sao mà phải nhập viện?"

Ninh Thư ngạc nhiên, không lẽ Sở Tiêu Nhiên làm gì Hạ Hiểu Mạn?Ninh Thư ngẫm nghĩ: "Mẹ qua viện thăm em ấy cùng con đi."

Bà Từ gật đầu: "Cũng được, dù giờ không còn qua lại nhưng cũng đã làm bạn bao nhiêu năm."

Bà còn vào bếp nấu canh cho Hạ Hiểu Mạn.Đến bệnh viện, Ninh Thư mở cửa phòng đã thấy Hạ Hiểu Mạn mặt mũi bơ phờ, nước mắt chảy dài nơi khoé mắt, trợn mắt nằm nhìn trần nhà.

Mặt cô ta tái trắng, môi cũng bạc phếch, xem ra bệnh khá nặng."

Làm sao vậy cháu, mẹ cháu đâu?"

Bà Từ đặt phích giữ ấm xuống bàn, hỏi thăm Hạ Hiểu Mạn.Hạ Hiểu Mạn ngoảnh sang nhìn thấy Ninh Thư, mắt cô ta đỏ hoe, mấp máy môi nói với Ninh Thư bằng giọng khàn đặc: "Anh Văn Lãng."

"Nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều."

Ninh Thư nhìn Hạ Hiểu Mạn, triệu chứng giống mất máu quá nhiều, tổn thương nguyên khí nặng.Giống với... sinh non.Ninh Thư nhìn bụng Hạ Hiểu Mạn: "Nghỉ ngơi nhiều vào."

"Em khổ quá anh ơi."

Hạ Hiểu Mạn rớt nước mắt, hận thù ra mặt: "Em phải làm sao đây anh?"

Ninh Thư không mấy mặn mà: "Không sao đâu, không có việc khó nào là không vượt qua được."

Ninh Thư đi gặp bác sĩ bởi không muốn ở lại nhìn khuôn mặt nhăn nhó trong đau khổ của Hạ Hiểu Mạn.

Bác sĩ trả lời do sinh hoạt vợ chồng quá mạnh, chạm vào cổ tử cung dẫn đến sinh non.Ninh Thư: ...Vậy tức là đã sinh non, đã mất con rồi?Không lẽ Hạ Hiểu Mạn không biết cô ta mang thai?Ninh Thư trở về phòng bệnh, dặn dò Hạ Hiểu Mạn: "Em nghỉ ngơi đi, đừng nghĩ nhiều nữa."

Hạ Hiểu Mạn quay sang nhìn người đàn ông bên giường.

Anh ấy vẫn dịu dàng như ngày nào nhưng bọn cô đã bỏ lỡ nhau.Hạ Hiểu Mạn nhìn lên trần nhà.

Tối hôm qua là cơn ác mộng trong đời cô.

Cô rất đau, vô cùng đau, nhưng Sở Tiêu Nhiên không chịu dừng lại.

Cô bị đè, bị ép, bụng đau như bị dao đâm.Con của cô mất rồi, ấy vậy cô còn không biết đến sự hiện diện của nó.Ninh Thư nhìn Hạ Hiểu Mạn đang đắm chìm trong tuyệt vọng và đau khổ, cô không thương một chút nào.

Dù giờ có hận đến chết nhưng chẳng phải cuối cùng vẫn sống hạnh phúc với nhau à.Hạ Hiểu Mạn là một kẻ dở hơi, bị người ta tổn thương đến thế nhưng vẫn tha thứ, sau còn yêu nhau.

Dù Hạ Hiểu Mạn có gặp nhiều bất hạnh hơn nữa, Ninh Thư vẫn không thông cảm cho được.Có lẽ Sở Tiêu Nhiên đã mang đến quá nhiều bất hạnh cho cô ta, nên khi Sở Tiêu Nhiên chỉ tốt với cô ta một chút, cô ta đã mềm lòng và nhào vào lòng anh ta."

Anh ơi em không muốn sống nữa."

Hạ Hiểu Mạn nhìn Ninh Thư: "Em thấy sống quá đau, quá khổ."

Ninh Thư hỏi: "Anh ta không đến à?"

Hạ Hiểu Mạn khựng mặt, kích động: "Em không muốn gặp anh ta, em không muốn thấy anh ta."

Ninh Thư an ủi Hạ Hiểu Mạn vài câu rồi rời khỏi phòng.

Cô chỉ đến xem có chuyện gì thôi."

Đúng là tạo nghiệp."

Bà Từ ra ngoài phòng bệnh, lắc đầu nói với Ninh Thư: "Con bé này ngốc quá."

Ninh Thư vừa ra ngoài bệnh viện đã chạm mặt Sở Tiêu Nhiên đang cầm theo một bó hoa.Hai người chạm mặt, Sở Tiêu Nhiên tháo kính râm, nhướng mày hỏi Ninh Thư: "Luật sư Từ đến thăm ai vậy?"

"Tôi đến thăm một người bạn."

Ninh Thư liếc nhanh qua bộ phận bên dưới của Sở Tiêu Nhiên.

Chà, mạnh đến mức làm Hạ Hiểu Mạn sảy thai.Sở Tiêu Nhiên nheo mắt, bỗng nhiên tỏ ra hung dữ: "Vậy à?"

Ninh Thư đi lướt qua vai Sở Tiêu Nhiên một cáchhờ hững, hai người họ muốn ngược thế nào thì ngược, cô không tham gia vào câuchuyện tình yêu của họ.
 
Back
Top Bottom