Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (401-600)

Ninh Thư (401-600)
Chương 480: Chủ tử quái gở (8)


Chuyển ngữ: WanhooKiệu dừng trước phủ của Hiên Tiêu Thiên là Hiên Tiêu Thiên kéo Thượng Quan Tình Nhu vào phủ ngay.Nhận thấy xung quanh có đồng nghiệp của mình, cô đoán là ám vệ của Hiên Tiêu Thiên bảo vệ sự an toàn cho phủ Ngũ hoàng tử vậy nên không trèo tường mà đi thẳng cổng chính.Cô đứng ngoài cửa nghe hội thoại bên trong.Hiên Tiêu Thiên muốn bôi thuốc cho Thượng Quan Tình Nhu nhưng Thượng Quan Tình Nhu có chết cũng không chịu.

Hiên Tiêu Thiên uy hiếp sẽ lột đồ để bôi thuốc cho cô.Thượng Quan Tình Nhu vừa tức vừa giận nhưng cũng ngồi yên để Hiên Tiêu Thiên bôi thuốc.Nhìn họ là Ninh Thư thấy bong bóng màu hồng đang ngập căn phòng.Ninh Thư thấy Hiên Tiêu Thiên thích Thượng Quan Tình Nhu nên cố tình gây sự chú ý của Thượng Quan Tình Nhu bằng cách đó.Lần này thì xác định đâm chồi nảy lộc rồi.Về phần chủ Hiên Hồng Vũ của cô thì cô chịu, cô chỉ biết thở dài thôi.May mà nhiệm vụ này là cứu Hiên Hồng Vũ chứ không nhúng tay vào việc khác, không xung đột với những người này.Cô là một tử sĩ không được quá phận.

Dù cô muốn giúp Hiên Hồng Vũ cũng không giúp nổi bởi điều đó sẽ khiến Hiên Hồng Vũ cảm thấy tử sĩ này đã vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn ta.Đúng thật nhiệm vụ này đơn giản, có chủ tử cứ thích đâm đầu vào chỗ chết là gay go thôi.Không biết Hiên Tiêu Thiên bôi thuốc gì cho Thượng Quan Tình Nhu mà vết hằn tím xanh trên cổ đã nhạt hơn chút.Dù Hiên Tiêu Thiên có hỏi thế nào Thượng Quan Tình Nhu cũng không chịu kể gốc gác vết thương ở cổ mình.Hiên Tiêu Thiên chỉ đưa Thượng Quan Tình Nhu về phủ thượng thư chứ không hỏi nữa.Ninh Thư đang định trèo tường vào phủ thượng thư thì bị Hiên Tiêu Thiên chặn lại.

Ninh Thư hỏi Hiên Tiêu Thiên cản mình: "Ngũ hoàng tử có việc gì chăng?"

Hiên Tiêu Thiên phe phẩy cây quạt, khí thế áp lực hỏi: "Ngươi là ám vệ của Thượng Quan Tình Nhu đúng chứ?

Ta muốn biết Thượng Quan Tình Nhu bị làm sao."

"Đây là việc của tiểu thư, tiểu thư không muốn nói ngài nghe vậy ta cũng không thể nói ngài biết."

Ninh Thư lắc đầu.Hiên Tiêu Thiên gập quạt gõ nhẹ vào lòng bàn tay, nói bâng quơ: "Ngươi không có quyền quyết định."

Tức thì có mấy người xông ra bao vây Ninh Thư.Ninh Thư buồn ghê, con mẹ nó chứ không nỡ gợi chuyện Thượng Quan Tình Nhu và rồi qua móc họng cô là cái thể loại gì.

Hiên Tiên Thiên có biết đó là Hiên Hồng Vũ làm thì cũng không được biết từ miệng cô.

Cô là tử sĩ trung thành với Hiên Hồng Vũ, tử sĩ có thể chết vì chủ thì sao bán đứng chủ được.

"Vết hằn trên cổ nàng là sao?"

Hiên Tiên Thiên hỏi Ninh Thư: "Ngươi tự nói hay phải để bản điện hạ gô cổ ngươi về?

Gô cổ ngươi về có khi sẽ cụt chân cụt tay đấy."

"Ngươi không phải người của phủ thượng thư, chủ của ngươi là ai?"

Hiên Tiên Thiên nhìn Ninh Thư lạnh lùng: "Ở bên Thượng Quan Tình Nhu với mục đích gì?"

Ninh Thư nắm vững chuôi kiếm miệng câm như hến nhìn bốn người bao vây cô.

Ninh Thư không xác định được thực lực của bốn người này.

Hạnh phúc của Thượng Quan Tình Nhu là luôn có đàn ông phía sau bảo vệ cô ta.

"Gô lại."

Hiên Tiên Thiên chẳng buồn nhiều lời, tránh sang bên để ám vệ làm việc.

Bốn ám vệ hô hào xông lên, Ninh Thư vận khí đánh nhau với họ.

Ninh Thư ngang cơ họ nhưng một chọi bốn vẫn nuốt không trôi.

Ninh Thư sờ túi bên hông rồi tung bột phấn vào bốn bọn họ.

Vì tránh bột phấn mà Ninh Thư đã có cơ hội trốn biến mất tiêu không thấy bóng dáng.

Ninh Thư sợ có người theo dõi nên chạy khắp các ngõ ngách trong kinh thành hơn một canh giờ rồi mới về phủ Tam hoàng tử.

Hiên Hồng Vũ thấy Ninh Thư về giờ này bèn nhướng mày: "Bản điện hạ bảo ngươi ở bên Thượng Quan Tình Nhu mà sao lại về?"

Ninh Thư nhanh chóng thuật lại toàn bộ sự việc với Hiên Hồng Vũ.

Hiên Hồng Vũ nghe đến đoạn Hiên Tiên Thiên và Thượng Quan Tình Nhu là mày chau lại.

Nhất là lúc nghe Hiên Tiên Thiên định lột quần áo Thượng Quan Tình Nhu để bôi thuốc là bóp vỡ vụn ngọc bội đang cầm.

Ninh Thư không hề quan tâm cảm xúc của Hiên Hồng Vũ.

Cái cô quan tâm là cô sẽ làm gì tiếp theo, cô hỏi: "Thưa chủ tử vậy thuộc hạ có còn bảo vệ Thượng Quan tiểu thư không?"

Cô không muốn đi, rất không muốn đi, hãy nhìn vào mắt cô đi.

Ninh Thư nhìn Hiên Hồng Vũ chằm chằm.

Hiên Hồng Vũ chẳng buồn liếc Ninh Thư một cái.

Hắn múa bút viết gì đó nhanh lắm.

"Tất nhiên là phải bảo vệ Thượng Quan Tình Nhu rồi."

Hiên Hồng Vũ nói mà không ngẩng đầu.

Ninh Thư: ...Sao vẫn phải bảo vệ Thượng Quan Tình Nhu là thế nào.

Ninh Thư thưa vâng rồi lại hỏi: "Vậy còn Ngũ hoàng tử thì sao?"

"Bản điện hạ tự có quyết định, ngươi ở bên Thượng Quan Tình Nhu là được rồi.

Nhớ báo lại tất cả cuộc trò chuyện của nàng và Ngũ hoàng tử cho ta."

Hiên Hồng Vũ lạnh giọng.

Ninh Thư thưa vâng và quay về bảo vệ Thượng Quan Tình Nhu.

Biết Thượng Quan Tình Nhu không muốn thấy mình nên Ninh Thư không xuất hiện trước mặt cô ta.

Nói thật là Ninh Thư nhìn thấy Thượng Quan Tình Nhu cũng điên tiết lắm bởi cô vẫn phải ghi chép đầy đủ cuộc sống của cô ta.

Thế mà Hiên Hồng Vũ cứ bắt ghi cho bằng được, còn ghi tất tần tật nữa.

Ninh Thư muốn Hiên Hồng Vũ bị thua nhanh nhanh cái rồi cứu người bỏ trốn để không phải làm cái việc xuống tâm trạng này mỗi ngày.

Ninh Thư nằm vắt vẻo trên cành cây, viết xong là luyện Tuyệt Thế Võ Công ngay.

Cô vẫn yếu lắm, không đánh lại được bốn ám vệ của Hiên Tiên Thiên mà còn định đi cứu người là chán sống thật rồi.

Ninh Thư không muốn tham gia vào chuyện tình yêu của họ.

Ngoài luyện công thì ngày ngày Ninh Thư ghi chép lại Thượng Quan Tình Nhu gặp những ai.

Ngày nào cũng tay quen việc làm Ninh Thư cảm thấy xong nhiệm vụ này cô phải tìm đến bác sĩ tâm lý để xem trái tim mình còn bình thường không thôi.

Do có việc bôi thuốc lần trước nên quan hệ giữa Hiên Tiên Thiên và Thượng Quan Tình Nhu đã có sự thay đổi vi diệu.

Dù rằng vẫn móc mỉa nhau nhưng không khí cứ thấp thoáng đâu đó vị chua chua ngọt ngọt.

Hai người họ đã rơi vào trạng thái chưa xác định, thiếu bước phá vỡ phòng tuyến cuối cùng thôi.

Ừm, xem ra chủ cô tức điên rồi.

Từ sau khi Thượng Quan Tình Nhu bị Hiên Hồng Vũ bóp cổ Thượng Quan Tình Nhu không còn đi tìm Hiên Hồng Vũ nữa.

Dù Thượng Quan Tình Nhu không gặp Hiên Hồng Vũ nhưng cuộc sống của cô ta vẫn rõ như ban ngày trước mắt Hiên Hồng Vũ.

Hiên Hồng Vũ rõ cô ta như lòng bàn tay.

Hiên Tiên Thiên rất hay qua đưa Thượng Quan Tình Nhu ra ngoài thành cưỡi ngựa, hoặc là tham gia lễ hội đèn lồng chẳng hạn.

Tóm lại là cố tình dẫn đi chơi đến vui.

Biết ThượngQuan Tình Nhu thích những điều mới lạ nên tận tâm lắm.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 481: Chủ tử quái gở (9)


Chuyển ngữ: WanhooKiểu của Hiên Tiêu Thiên và Thượng Quan Tình Nhu như giờ là giống với trai gái hẹn hò ở hiện đại.

Nói thẳng là Hiên Tiêu Thiên đang theo đuổi Thượng Quan Tình Nhu.

Hiên Tiêu Thiên đang tán Thượng Quan Tình Nhu bằng kiểu mà Thượng Quan Tình Nhu mong chờ.

Thượng Quan Tình Nhu là một cô gái hiện đại không đặt nặng tam tòng tứ đức, ra ngoài chơi với với đàn ông không hề áp lực tâm lý chút nào.

Thời gian đầu Thượng Quan Tình Nhu khinh khỉnh Hiên Tiêu Thiên bởi thù vụ anh ta nói bài hát cô hát là bại hoại thuần phong mỹ tục.

Nhưng được Hiên Tiêu Thiên dẫn ra ngoài chơi nhiều trò mới lạ đã khiến Thượng Quan Tình Nhu cảm thấy anh ta được đó chứ.

Dù cái miệng hơi ba hoa nhưng vẫn tốt hơn Hiên Hồng Vũ tính tình quái gở lạnh lùng nhiều.

So ra thì Hiên Tiêu Thiên biết cách săn sóc hơn Hiên Hồng Vũ hơi cái là bảo giết cô.

Khuyết điểm duy nhất là cứ thích sàm sỡ cô, rồi cứ nói những câu từ khiến cô ngượng chín mặt.Lần nào hai người ra ngoài Ninh Thư cũng mặt dày theo sau.

Tất nhiên cô sẽ bám theo từ phía xa sẽ không lộ diện trước mặt họ, không phá hoại bầu không khí của họ.Ninh Thư có cảm giác có ám vệ của Hiên Tiêu Thiên đi theo nữa, chắc là đang bảo vệ Hiên Tiêu Thiên rồi.Không biết Hiên Hồng Vũ nói gì với Hiên Tiêu Thiên mà Hiên Hồng Vũ nhìn thấy cô nhưng không sai ám vệ tấn công cô nữa.

Nhưng mà với cái tính thích hóng hớt của Ninh Thư đây thì Ninh Thư đều ghi chép lại đầy đủ quá trình ngọt như mía lùi của Hiên Tiêu Thiên và Thượng Quan Tình Nhu mỗi lần họ ra ngoài.Hiên Hồng Vũ đọc được những dòng đó mà sắc mặt cực kỳ bình tĩnh, bình tĩnh đến bất bình thường.Và rồi Hiên Hồng Vũ ngồi canh trên quán trà gần phủ thượng thư, chỉ cần Hiên Tiêu Thiên và Thượng Quan Tình Nhu bước chân ra khỏi cửa cái là hắn ta bám theo ngay.Đáng lẽ là buổi hẹn hò ngọt ngào của hai người nay lại biến thành ba.

Vả lại cái mặt lạnh tanh, người bốc khóc đen sì của Hiên Hồng Vũ trong suốt hành trình đã cản trở bong bóng màu hồng tạo bọt.Hiên Tiêu Thiên phe phẩy cây quạt như thường nhưng đôi mắt đào hoa đã sầm lại.Hiên Hồng Vũ kia thì chỉ để mắt đến Thượng Quan Tình Nhu, hoàn toàn không hay biết Hiên Tiêu Thiên bên cạnh đã dần sầm mặt.Ninh Thư đứng gần đó trông mà cảm thán trọn bộ mary sue, hai anh em nhà này đã chém giết nhau vì một cô gái đấy.Nếu Thượng Quan Tình Nhu là một cô gái giỏi giang, quyến rũ vô ngần thì hút đàn ông là chuyện quá đỗi bình thường.

Nhưng Thượng Quan Tình Nhu đây đã không giỏi cái gì thì chớ, lấy nhảy Gangnam Style và hát Little Apple ra để thành bản lĩnh vậy Ninh Thư không còn gì để nói.Cô ta quá ham vui, thậm chí là cứ điên điên so với các quý nữ danh môn đoan trang cao quý.Sau lại Hiên Tiêu Thiên lên ngôi không nạp bất cứ phi tử nào vào hậu cung nên Thượng Quan Tình Nhu được sống trong sung sướng.

Chứ với tính cách của Thượng Quan Tình Nhu là chửi cách sống của đàn bà thời này cho mà xem.Vậy đấy, gả cho đúng người mới quan trọng biết bao.Mồm thì Thượng Quan Tình Nhu sa sả lòng tự trọng, có tư tưởng hiện đại, ta chỉ thuộc về ta không thuộc về bất cứ ai bla bla.

Nhưng thực tế vẫn ăn sung mặc sướng nhờ vào ông chồng trèo lên chức quyền cao, ăn hơi chồng mình chẳng khác gì đàn bà thời này.Thượng Quan Tình Nhu cũng giống như bao đàn bà đợi đàn ông yêu thương và chiều chuộng.

Thượng Quan Tình Nhu sống phụ thuộc vào Hiên Tiêu Thiên yêu cô ta.Thượng Quan Tình Nhu rất khó chịu với Hiên Hồng Vũ.

Đặc biệt là nhìn thấy ánh mắt nhìn người ta ghê rợn đó làm Thượng Quan Tình Nhu sợ đến sởn gai ốc.Tóm lại là bầu không khí giữa ba người cực gượng gạo cực quái đản, chẳng vui vẻ chút nào.Thượng Quan Tình Nhu bực bội đi nơi khác.

Cô đi cái là hai người đàn ông cũng đi theo, cô đi đâu họ đi theo đó.Hiên Hồng Vũ và Hiên Tiêu Thiên luôn miệng huynh huynh đệ đệ, Tam ca Ngũ đệ nhưng giông tố đang dập dờn trong lòng rồi.Đi chơi không vui nên tất nhiên không đi chơi nữa và Thượng Quan Tình Nhu đành về phủ.Hai huynh đệ đứng ngoài cổng nhìn Thượng Quan Tình Nhu vào phủ rồi bầu không khí giữa cả hai quay phắt."

Đừng theo đuổi Thượng Quan Tình Nhu, nàng là cô gái của ta, ta có hủy hoại nàng cũng sẽ không để cho người khác."

Hiên Hồng Vũ nói lạnh lùng với Hiên Tiêu Thiên.Hiên Tiêu Thiên phe phẩy chiếc quạt: "Với cái thói của huynh vậy vết hằn trên cổ Thượng Quan Tình Nhu là huynh làm nhỉ.

Huynh hại nàng ấy như thế có lý nào nàng lại thích huynh được."

Hiên Hồng Vũ thoáng chút phiền muộn, hừ lạnh rồi quay lên kiệu nheo mắt với Ninh Thư đứng gần đó.Đậu má lại là cái ánh mắt đầy ẩn ý đó, Ninh Thư muốn giả vờ không nhìn thấy lắm.

Cô và hắn ta hầu như toàn nói chuyện qua ánh mắt và đậu má nó chứ ai biết hắn ta định nói gì?Hiên Tiêu Thiên thấy Hiên Hồng Vũ đi rồi cũng lên kiệu, chẳng qua là anh ta cũng nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt sắc lạnh đầy thuốc súng.Ninh Thư: ...Nhìn ám vệ cô đây làm gì?Đêm đó Ninh Thư đang luyện công trên cành cây cành lá xum xuê lại nghe có tiếng bước chân khẽ khàng.

Cô dừng ngay việc luyện võ, lại vạch lá cây ra thấy Hiên Tiêu Thiên mặc gấm bông đang đứng trước cửa phòng Thượng Quan Tình Nhu.Hiên Tiêu Thiên chỉnh lại quần áo rồi mở cửa sổ nhảy vào.Ninh Thư: ...Ninh Thư rất muốn dồn khí đan điền để hét toáng lên có tên dâm dê.Cô dỏng tai lên nghe tiếng động trong phòng.

Trong phòng có tiếng nói chuyện xì xào và rồi là giọng Thượng Quan Tình Nhu gọi: "Mười Một, Mười Một."

Thượng Quan Tình Nhu gọi rất bé nhưng đủ để Ninh Thư canh ngoài nghe thấy.Ninh Thư chần chừ rồi nhảy xuống đất và nhảy vào phòng bằng đường cửa sổ.

Thượng Quan Tình Nhu còn nguyên vẹn trên giường, trong khi Hiên Tiêu Thiên ngồi trên ghế xoay chiếc chén men trắng với phong thái hờ hững.Hiên Tiêu Thiên bảo "Vào đi" và bốn ám vệ vào phòng bao vây Ninh Thư.

Căn phòng tiểu thư khuê các vốn rộng bỗng chật trông thấy.Hoá ra là đang đợi cô à.Ninh Thư siết chuôi kiếm hỏi Thượng Quan Tình Nhu ngồi trên giường: "Thượng Quan tiểu thư có ý gì chăng?"

Khuôn mặt Thượng Quan Tình Nhu càng thêm xinh đẹp, có nét quyến rũ khi còn ngái ngủ dưới ánh nến lung linh.Tất nhiên Ninh Thư chẳng quan tâm sự xinh đẹp của Thượng Quan Tình Nhu làm gì, cô đang nghĩ thoát khỏi vây khốn thế nào đây.

Bốn người họ đã bịt mặt bằng vải khá dày, nhìn là biết phòng ngừa chuyện cô hạ độc lần trước.Thượng Quan Tình Nhu tức giận: "Ngươi là ám vệ của Hiên Hồng Vũ, dạo gần đây ngươi luôn gửi tin tức của ta cho hắn chứ không làm sao lần nào ta và Hiên Tiêu Thiên ra ngoài hắn cũng biết được.

Ta không cần ám vệ như ngươi, ngươi đi đi."

"Ngươi trung thành với Hiên Hồng Vũ vậy không cần ngươi bảo vệ sự an toàn của ta."

Thượng Quan Tình Nhu vừa sợ vừa phiền trước việc dạo này cô đi đến đâu là Hiên Hồng Vũ theo đến đó.Thượng Quan Tình Nhu rất ghét chuyện Hiên Hồng Vũ cứ bám theo cô như thế.

Từ khi Hiên Hồng Vũ bóp cổ cô là cô đã xua đuổi hoàn toàn Hiên Hồng Vũ ra khỏi trái tim rồi.

Thứ đàn ông trông thì cao sang phú quý, hào hoaphong nhã là thế lại ra tay với con gái là không có chuyện cô cần cái thứ tồiđó.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 482: Chủ tử quái gở (10)


Chuyển ngữ: WanhooSau khi về cổ đại Thượng Quan Tình Nhu đã gặp rất nhiều trai đẹp.

Đúng thật trước đó cô bị sắc đẹp của Hiên Hồng Vũ hút hồn, nhưng ngày càng sống ở cổ đại lâu cô càng gặp nhiều trai đẹp hơn, cái hút hồn trước sắc đẹp Hiên Hồng Vũ trước đó cũng biến mất theo thời gian.Vậy nhưng Hiên Hồng Vũ đã rất nặng tình với Thượng Quan Tình Nhu, biến đó thành một dạng chấp niệm mất rồi.Một người rất muốn khống chế, một người rất muốn trốn thoát quả đúng là một bi kịch."

Mười Một, ngươi là ám vệ của Hiên Hồng Vũ.

Dù ngươi đang ở bên ta nhưng lòng ngươi vẫn trung thành với chủ cũ của ngươi.

Ngươi không cần theo ta nữa, ngươi đi đi."

Thượng Quan Tình Nhu không muốn liên quan với Hiên Hồng Vũ nữa thật.Ninh Thư nheo mày: "Chủ tử bảo ta bảo vệ cô, đây là trách nhiệm của ta."

Ninh Thư lướt nhanh mắt qua các ám vệ bao vây nhìn cô chòng chọc, e là hôm nay không thoát khỏi căn phòng này trong êm xuôi được rồi.Hiên Tiêu Thiên đặt chén lên bàn, nói hờ hững: "Tam ca có lòng quá, ngươi đến để giám thị và cũng tiện thể bảo vệ nha đầu này."

Ninh Thư đã hiểu ý rồi, hắn ta đang chê cái đuôi phiền phức là cô đây.

Và vì mình lén báo tin cho Hiên Hồng Vũ làm hai anh chị không có cơ hội đi chơi riêng với nhau, cứ hẹn là đổ bể.

"Trách nhiệm của ta là bảo vệ Thượng Quan tiểu thư, không phải giám thị cô ấy."

Ninh Thư nói mà không biết ngượng mồm, không biết ê chề cái mặt.

Thượng Quan Tình Nhu nhìn Ninh Thư mà cạn lời: "Vậy tại sao mỗi lần ta ra ngoài Hiên Hồng Vũ đều đi theo.

Không phải ngươi nói thì sao hắn biết?"

Ninh Thư nghe Thượng Quan Tình Nhu gọi thẳng tên Hiên Hồng Vũ mà cảm thấy sa mạc lời.

Dù gì Hiên Hồng Vũ cũng là một hoàng tử, gọi thẳng họ tên ra như vậy là đại nghịch bất đạo rồi.

Ninh Thư rất cố gắng bóp méo sự thật: "Là ta nói cho chủ tử biết.

Chủ tử đã dặn phải báo cáo lại với ngài mỗi khi Thượng Quan tiểu thư ra ngoài, đó là chủ tử đang quan tâm tiểu thư."

Mà Hiên Hồng Vũ cũng bắt nguồn từ sự quan tâm, dù cho phần đa là muốn nắm Thượng Quan Tình Nhu trong lòng bàn tay.

Thượng Quan Tình Nhu bỗng cả giận: "Đó còn không phải giám thị thì là gì, sao Hiên Hồng Vũ làm vậy được."

Thượng Quan Tình Nhu cau có vô cùng, ghét ra mặt: "Ngươi đi đi, ta không cần ngươi bảo vệ."

Hiên Tiêu Thiên đứng dậy nói lạnh lùng: "Đi vậy không được."

Ninh Thư bặm môi nhìn Hiên Tiêu Thiên mà tay đặt trên hông siết chặt thanh kiếm.

"Cô ta là ám vệ tử sĩ của Tam ca, không thể để cô ta đi như thế được."

Mắt Hiên Tiêu Thiên nhìn Ninh Thư đầy sát ý.

Thượng Quan Tình Nhu hỏi thắc mắc: "Ám vệ tử sĩ là sao?"

Hiên Tiêu Thiên giải thích qua loa: "Loại người ấy chỉ có chủ tử trong tim, không sợ chết, không chừa bất cứ thủ đoạn nào vì lệnh của chủ tử.

Không được phép để loại người này sống, phải giết ngay lập tức."

"Cô ta đã quá thông thuộc phủ thượng thư, muốn hại nàng quá dễ."

Hiên Tiêu Thiên nói với Thượng Quan Tình Nhu: "Mà còn chẳng biết loại người này đã nhuốm bao nhiêu máu của người vô tội nữa."

Ninh Thư: (╯‵□′)╯︵┻━┻Đậu má, nói như kiểu chú em không có ám vệ tử sĩ ấy.

Tử sĩ là quân mà những người như chú em đào tạo ra.

Dù có giết người vô tội thì cũng tính nghiệp chướng đó xuống đầu các chú ấy.

Tay cầm kiếm, giết người là người chứ không phải kiếm.

Thượng Quan Tình Nhu nghe Hiên Tiêu Thiên nói vậy bèn nhìn Ninh Thư và do dự: "Phải giết cô ta thật sao?"

Hiên Tiêu Thiên lắc đầu: "Giữ cô ta lại bên cạnh quá nguy hiểm.

Được rồi nàng cứ giao cho ta xử lý là được."

Thượng Quan Tình Nhu do dự và gật đầu: "Được."

Ninh Thư: Đậu mè...Quyết định sự sống chết của cô hời hợt vậy à?Ninh Thư biết Hiên Tiêu Thiên muốn giết cô hoặc là moi được tin tình báo quan trọng về Tam hoàng tử Hiên Hồng Vũ từ miệng cô.

Cuộc chiến giành ngôi vị đã manh nha trong bóng đêm rồi.

Cùng với đó, Hiên Hồng Vũ và Hiên Tiêu Thiên sẽ càng ganh đua quyết liệt hơn cả vì Thượng Quan Tình Nhu.

Quyền lợi tối cao và cả cô gái yêu sâu đậm.

Người chiến thắng có được tất cả, người thua cuộc mất tất kể cả tính mạng.

Cho dù là ai trong hai người leo lên ngôi vị hoàng đế cũng sẽ giết chết người còn lại ngay lập tức.

"Bắt lại."

Hiên Tiêu Thiên ra lệnh cho bốn ám vệ.

Ninh Thư nói ngay: "Đợi đã ta có lời muốn nói."

Bốn ám vệ bỗng dừng động tác nhìn sang Hiên Tiêu Thiên.

Hiên Tiêu Thiên hỏi Ninh Thư lạnh lùng: "Ngươi muốn nói gì?"

Ninh Thư điều động khí đan điền, dồn căng hết sức ép nó lại, nói với Thượng Quan Tình Nhu: "Ta biết hôm nay ta chạy không thoát, ta muốn nói đôi lời với cô."

"Ngươi muốn nói gì?"

Thượng Quan Tình Nhu tỏ ra thương hại với kẻ sắp chết.

Ninh Thư vừa điều động khí chạy thoắt đến trước mặt Thượng Quan Tình Nhu và bóp cổ cô ta.

Hiên Tiêu Thiên tái mét mặt, trầm giọng giận dữ khác hoàn toàn với dáng vẻ đào hoa thường ngày: "Thả nàng ấy ra, nếu không bản điện hạ sẽ khiến nhà người muốn sống không được muốn chết không xong."

Ninh Thư nhếch mép bẻ ngoặt cánh tay Thượng Quan Tình Nhu ra sau lưng để cô ta không cử động được.

"Ngươi lừa ta."

Thượng Quan Tình Nhu vùng vẫy nhưng không cử động được do tay bị giữ sau lưng.

Còn cô thì muốn giết tôi đấy.

Ninh Thư nhếch môi thương lượng với Hiên Hồng Vũ: "Thả cho ta đi."

"Không thể."

Hiên Tiêu Thiên sầm mặt, bị con tép riu uy hiếp là chuyện đã quá khôi hài.

Hiên Tiêu Thiên không còn tâm trạng bắt và tra hỏi ám vệ này nữa, giờ bắt được là giết ngay tại chỗ.

Ninh Thư siết mạnh cổ Thượng Quan Tình Nhu hơn, Thượng Quan Tình Nhu thở nặng nhọc do bị đau.

Nước mắt ứa ra và hận Hiên Hồng Vũ vô cùng.

Trước đó cô bị Hiên Hồng Vũ bóp cổ và giờ lại là ám vệ của Hiên Hồng Vũ bóp cổ.

Cảm nhận được cơ thể lạnh toát ngập tràn sát ý sau lưng, Thượng Quan Tình Nhu bị Ninh Thư làm cho hơi sờ sợ.

Nhớ đến chuyện Hiên Tiêu Thiên nói ám vệ tử sĩ đều giết người không ghê tay là sợ càng thêm sợ.

Hai bên cứ giằng co trong im lặng tại căn phòng của tiểu thư khuê các.

Thấy Hiên Tiêu Thiên không nhượng bộ mình là Ninh Thư kề ngay kiếm sát cổ Thượng Quan Tình Nhu: "Thả cho ta đi không ta giết nàng."

Hiên Tiêu Thiên nhìn Ninh Thư rồi lại nhìn thanh kiếm kề cổ Thượng Quan Tình Nhu với khuôn mặt thờ ơ bình tĩnh.

Ninh Thư dí kiếm, lưỡi kiếm bén chạm vào da cổ mịn màng của Thượng Quan Tình Nhu khiến máu chảy ròng theo lưỡi kiếm.

Thượng Quan Tình Nhu đau đến kêu thé lên, nước mắt tuôn rơi.

Hiên Tiêu Thiên biến sắc ngay lập tức, hít thật sâu rồi gằn giọng nói với Ninh Thư: "Bản điện hạ thả ngươi đi, ngươi thả nàng ra đã."

Ninh Thư có ngu đâu, thả Thượng Quan Tình Nhu ra là bốn tử sĩ kia sẽ bao vây tấn công cô và còn giết cô nữa.

Ninh Thư không cho rằng Hiên Tiêu Thiên vẫn định nhốt cô lại sau khi cô đã làm Thượng Quan Tình Nhu bị thương đâu.

Cô đã khiêu khích cái uy của Hiên Tiêu Thiên, chỉcòn nước giết không tha thôi.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 483: Chủ tử quái gở (11)


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư kéo Thượng Quan Tình Nhu lùi về sau rồi ra khỏi phòng.

Cô định thả Thượng Quan Tình Nhu để chạy nhưng thấy Hiên Tiêu Thiên đanh mặt, sát khí ớn lạnh, mắt nhìn mình lạnh lẽo là hiểu hôm nay phải giết chết mình cho bằng được.

Có vậy là Ninh Thư càng không thả Thượng Quan Tình Nhu đi được.

Cô ôm Thượng Quan Tình Nhu vận khí xoay người giẫm lên tường bay đi.

Nhưng mà Thượng Quan Tình Nhu hơi bị nặng đấy.

"Đuổi theo."

Hiên Tiêu Thiên lạnh mặt dẫn đầu đuổi theo hướng Ninh Thư chạy trốn.

Thượng Quan Tình Nhu vùng vẫy liên tục: "Ngươi thả ta ra."

Cảm nhận được nguy hiểm và cả cái chết đang ngày một cận kề làm Ninh Thư nổi hết da gà.

Lại được thêm Thượng Quan Tình Nhu cứ ồn ào làm Ninh Thư chịu hết nổi, đập tay vào cổ cô ta cho cô ta ngất xỉu rồi vác Thượng Quan Tình Nhu chạy đến phủ tam hoàng tử.

Cảm giác được nhóm đuổi theo ngày một gần mình hơn mà tốc độ còn rất nhanh, Ninh Thư điều động đan điền đẩy nhanh tốc độ.

Thực lực yếu, quá yếu rồi.

Hiên Tiêu Thiên không muốn có người của Hiên Hồng Vũ bên cạnh Thượng Quan Tình Nhu, muốn giết chết cô.

Hiên Tiêu Thiên đã nhận định Thượng Quan Tình Nhu là người phụ nữ của mình, người khác đừng hòng mà nhúng chàm được.

Hiên Hồng Vũ tặng ám vệ cho Thượng Quan Tình Nhu đã thể hiện rằng hai người họ có gì đó mờ ám.

Giết ám vệ đó có thể khiến mối quan hệ của họ trở nên gay gắt.

Mỗi một hành động, mỗi một việc làm của người sinh ra trong hoàng tộc đều có mục đích.

Ninh Thư thấy đan điền của cô sắp nứt toác ra mất thôi.

Quả thật là quá khó khăn để mà trốn thoát được bốn ám vệ ngang cơ mình lại thêm một Hiên Tiêu Thiên võ công cao cường.

Ninh Thư rất muốn vứt Thượng Quan Tình Nhu để chạy trốn một mình.

Nhưng giờ này cô có vứt cô ta lại cũng sẽ không được người đằng sau tha cho.

Chẳng thà cứ giữ chắc Thượng Quan Tình Nhu xem như cái bùa hộ mệnh.

Nhìn thấy sắp đến phủ tam hoàng tử là Ninh Thư thổi sáo bằng tay khẩn cấp giục giã.

Đây là cách giao tiếp với nhau của các ám vệ trong đội.

Bỗng chốc có mấy cái bóng đen bay đến chỗ Ninh Thư từ phủ tam hoàng tử.

Ninh Thư nói với họ: "Các ngươi chặn hộ ta, ta đi tìm chủ tử trước."

Nhìn thấy họ là Ninh Thư thở phào nhẹ nhõm, vác Thượng Quan Tình Nhu vào phủ tam hoàng tử.

Đến thư phòng của Hiên Hồng Vũ là thấy đèn đuốc trong thư phòng sáng trưng.

Ninh Thư biết Hiên Hồng Vũ đang đợi mình trình sổ ghi chép lên.

Hắn ta muốn biết hôm nay Thượng Quan Tình Nhu đã làm gì.

Nhưng hôm nay cô mang cả người qua luôn cho đây.

Ninh Thư gõ cửa, giọng điệu lạnh tanh vang lên: "Vào đi."

Ninh Thư đẩy cửa vào trong, trên đất đầy giấy Tuyên Thành cùng vẽ một người đó là Thượng Quan Tình Nhu, vẽ mỗi một hành động, mỗi một cái nhăn mày, mỗi một nụ cười của Thượng Quan Tình Nhu.Hiên Hồng Vũ vẫn đang cầm bút chưa dứt được nét vẽ.

Ninh Thư vào cũng chẳng ngẩng mặt lên, chỉ nói lạnh tanh: "Hôm nay muộn."

Ninh Thư cảm thấy lạnh gáy trước Hiên Hồng Vũ như thế này.

Cô đặt Thượng Quan Tình Nhu xuống ghế, Hiên Hồng Vũ ngẩng đầu lên nhìn qua Ninh Thư rồi chuyển tầm mắt qua người hôn mê trên ghế mà sững sờ và vứt bút đi qua.Khi nhìn thấy vết thương của Thượng Quan Tình Nhu là quắc đôi mắt dữ dằn nhìn Ninh Thư.Ninh Thư thưa ngay: "Thưa chủ tử, thuộc hạ có thể giải thích..."

Ninh Thư nhấn mạnh việc đêm hôm khua khoắt Hiên Tiêu Thiên chạy đến khuê phòng của Thượng Quan Tình Nhu.

Thấy củi lửa chuyển bị bén, cô định vào cứu người nhưng lại phát hiện hai người họ cấu kết với nhau giở trò định bắt cô lại tra khảo tin tình báo về chủ tử.Vậy là cô đưa Thượng Quan Tình Nhu về đây, không biết sao lại có vết thương ở cổ Thượng Quan Tình Nhu nữa.Hiên Tiêu Thiên lườm Ninh Thư bằng đôi mắt sắc lạnh rồi duỗi bàn tay ngọc ngà ra: "Đừng thể hiện cái sự khôn lỏi trước mặt bản điện hạ."

Hiên Hồng Vũ tung chưởng vào Ninh Thư, đó là sự trừng phạt vì Ninh Thư đã tự quyết định.

Ninh Thư cúi người né đòn của Hiên Hồng Vũ cực nhanh.

Cô cởi cổ áo của Thượng Quan Tình Nhu để giả vờ như tránh bàn tay của Hiên Hồng Vũ trong vô tình, nói với Hiên Hồng Vũ rằng: "Chủ tử, vết thương của Thượng Quan tiểu thư cần xử lý."

Hiên Hồng Vũ nheo con mắt nhìn Ninh Thư rồi khom lưng bế Thượng Quan Tình Nhu vào phòng trong.Bấy giờ Ninh Thư mới thở phào nhẹ nhõm trong âm thầm.

Cô không lường trước Hiên Hồng Vũ sẽ đánh.

Con mẹ nó chứ ban nãy cô đến phải bị giết mất thôi.

Hiên Hồng Vũ đã không khen ngợi thì thôi lại con nghi cô làm Thượng Quan Tình Nhu bị thương chứ.Được thôi, Thượng Quan Tình Nhu quan trọng hơn cô tỷ tỷ lần.Ám vệ khổ thật đấy, thú thật là cô không biết người ủy thác dựa vào tâm thái nào để mà hiến dâng linh hồn cứu chủ miễn phí như này.Loại chủ như này thoát được sớm là cuộc đời tươi đẹp sớm, đằng này Mười Một còn muốn cứu.

Ninh Thư không hiểu được sự trung thành Mười Một dành cho Hiên Hồng Vũ.

Hiên Hồng Vũ có tử sĩ trọn tấm lòng như cô ấy là may mắn đó chứ.

Thế nhưng Hiên Hồng Vũ chỉ xem cô là công cụ, không cả xem như con người.

Chắc là cũng đối xử với người ủy thác như cô đây.Ninh Thư nhìn một vòng la liệt các bức tranh dưới đất, chúng đều là Thượng Quan Tình Nhu trong lòng Hiên Hồng Vũ.

Bảo rằng Hiên Hồng Vũ yêu Thượng Quan Tình Nhu nhưng đúng hơn phải gọi đó là một dạng chấp niệm.Ninh Thư ra ngoài thư phòng rồi đóng cửa lại, mới trải qua một cuộc trốn chạy chết đi sống lại làm cô bủn rủn chân tay, cơ bắp căng đau.Chẳng biết Hiên Tiêu Thiên thế nào, Ninh Thư đứng trên tường đợi các ám vệ kia quay về.Lúc mấy ám về quay về, Ninh Thư ngửi được mùi máu từ người họ, vậy là cô hỏi gấp: "Sao rồi?"

"Chúng rút rước, mấy kẻ đó võ công rất khá, có cần báo với chủ tử không?"

Một ám vệ hỏi, khăn bịt mặt lại thêm trời tối nên không nhìn thấy rõ mặt anh ta.Ninh Thư lắc đầu: "Mai rồi nói."

Hiên Hồng Vũ làm gì có tâm trạng nghe mấy cái đấy vào lúc này.Chắc là về sau Hiên Hồng Vũ không bắt cô bảo vệ Thượng Quan Tình Nhu nữa đâu.

Đến nước này rồi Hiên Hồng Vũ vẫn sai cô bảo vệ Thượng Quan Tình Nhu có khác nào bảo cô tự sát.Ninh Thư dẹp chuyện này sang một bên, cô giẫm vào thân cây bay lên cành cây chuẩn bị tu luyện.

Cô biến thành khỉ rồi, cứ thấy cây là trèo chứ cũng chẳng ngủ giường nữa.Cái nghề tử sĩ này vừa nguy hiểm mà lại còn ít phúc lợi, sao lại tồn tại cái nghề đi ngược với tâm lý con người thế này nhỉ.Mà cũng tại cô yếu quá, lần nào cũng chỉ biết cắm đầu mà chạy.

Ninh Thư rất muốn trở thành cái người mà không một ai địch lại được, có thể đại sát tứ phương thật oai phong.Ở đây không có ai chống lưng cho cô, đừng nhắc đến cái tên chủ tử Hiên Hồng Vũ ẩm ương đó làm gì.

Có khi không chết trong khi làm nhiệm vụ mà lại chết trong tay hắn ta ấy.

Thế nên là có sức mạnh mới có tất cả.Hít thật sâu rồi Ninh Thư bắt đầu thả lỏng đầu óc để tu luyện."

Hiên Hồng Vũ cái đồ biến thái nhà ngươi, ngươi bỏ ta ra..."

Ninh Thư đang tu luyện lại bị tiếng hét chói taingắt quãng quá trình.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 484: Chủ tử quái gở (12)


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư bị cắt ngang việc tu luyện vạch lá cây ra thấy đèn vẫn sáng trong phòng Hiên Hồng Vũ, trong phòng toàn tiếng hét inh ỏi của Thượng Quan Tình Nhu.

Ninh Thư nghi Hiên Hồng Vũ đã làm gì đó Thượng Quan Tình Nhu.

Ninh Thư nhảy từ trên cây xuống chạy qua bên cửa sổ nhìn vào trong phòng.

Thượng Quan Tình Nhu bị trói vào bốn cột giường, chân tay đều bị trói không thể động đậy.

Còn Hiên Hồng Vũ cứ lẳng lặng ngồi nhìn Thượng Quan Tình Nhu trên chiếc ghế ở gần đó làm người ta chết khiếp.

"Nàng tỉnh rồi."

Hiên Hồng Vũ rót một chén trà mang qua giường hỏi Thượng Quan Tình Nhu: " Khát nước chứ, có muốn uống nước không?"

Thượng Quan Tình Nhu đang đấu tranh với dây thừng thì làm sao nghe lọt tai lời Hiên Hồng Vũ nói, cô ta quát tháo trong tức giận: "Ta không muốn uống nước, Hiên Hồng Vũ ngươi thả ta ra, ta khó chịu."

Ninh Thư đứng ngoài nhìn thấy Hiên Hồng Vũ chán sống thật.

Cái thứ con gái yếu xìu như Thượng Quan Tình Nhu dù có năng động đến đâu nhưng giữ tay là chặn ngon cô ta, cô ta chạy đằng trời mà?Thượng Quan Tình Nhu sợ đến mặt tái mét, nhìn Hiên Hồng Vũ chẳng khác nào đang nhìn một thằng thần kinh.

"Hiên Hồng Vũ ngươi thả ta ra đã được không?"

Thượng Quan Tình Nhu cầu xin Hiên Hồng Vũ.

Hiên Hồng Vũ lắc đầu đặt chén trà xuống rồi ôm Thượng Quan Tình Nhu làm cô ta run như cầy sấy vì sợ.

Hiên Hồng Vũ xoa đầu Thượng Quan Tình Nhu, vỗ về cô: "Đừng sợ."

Thượng Quan Tình Nhu càng run rẩy kịch liệt hơn.

Hiên Hồng Vũ thở dài nói dịu dàng: "Tình Nhu, ta thương nàng mà sao nàng không thương ta?"

Thượng Quan Tình Nhu á khẩu không biết nên trả lời sao.

Hiên Hồng Vũ nằm nghiêng, chống tay lên đầu biếng nhác bên cạnh Thượng Quan Tình Nhu, ngắm Thượng Quan Tình Nhu.

Một lọn tóc đen rủ xuống quả là quá đỗi tuấn tú.

Hiên Hồng Vũ như chợt nhớ ra gì đó, anh ta cười hớn hở, mày mắt đẹp tuyệt trần như tranh vẽ: "Tình Nhu, chúng ta hợp làm một đi."

Ninh Thư: Phụt...Có phải cô nên... rút lui không?Thượng Quan Tình Nhu trợn mắt hoảng sợ, hét toáng lên: "Đừng, ta không muốn."

"Nàng sẽ thích."

Nói rồi Hiên Hồng Vũ rời khỏi giường.

Ninh Thư: Thô thiển quá thể nhá.

Ngồi xổm lâu tê hết cả chân không đứng lên được, Ninh Thư vừa đấm chân vừa xem tình hình bên trong tiếp.

Hiên Hồng Vũ cầm con dao găm sắc bén loé ánh sáng sáng quắc dưới ánh nến.

Thượng Quan Tình Nhu run môi: "Ngươi, ngươi định làm gì?"

Thấy Hiên Hồng Vũ cầm dao găm mà Ninh Thư khó hiểu, hợp làm một không phải nên làm gì đó à?Cầm dao làm gì?Hiên Hồng Vũ cầm dao nhưng vẫn nói chuyện dịu dàng như quý công tử với Thượng Quan Tình Nhu: "Đừng sợ."

Chưa bàn cảm giác của người trong cuộc là Thượng Quan Tình Nhu, riêng người ngoài cuộc là Ninh Thư đây thấy mà đã dựng tóc gáy rồi.

Đàn ông như thế quả làm người ta không yêu thương nổi.

Trước là Hiên Hồng Vũ kề mặt hôn cổ Thượng Quan Tình Nhu.

Thượng Quan Tình Nhu đau đến hét thất thanh, nhăn nhó mặt mày, khổ rõ ra giọng.

Ninh Thư nheo mắt, chỗ Hiên Hồng Vũ hôn là nơi bị thương của Thượng Quan Tình Nhu.

Một lúc lâu sau Hiên Hồng Vũ mới ngẩng đầu lên, môi hắn ta dính đầy máu kết hợp với khuôn mặt đẹp mê hồn, đã thế hắn ta còn thè lưỡi liếm máu trên môi làm hắn ta càng hút hồn hơn bao giờ hết.

Hiên Hồng Vũ nói dịu dàng với Thượng Quan Tình Nhu đang sợ đến ngây người, hồn vía lên mây: "Trong người ta có máu của nàng rồi."

"Thế nên nàng nên uống máu của ta, vậy là chúng ta kết hợp làm một."

Nói xong Hiên Hồng Vũ chẳng ngần ngại rạch ngay con dao vào cổ tay mình, máu rớt tong tỏng ngay xuống đất.

"Ngươi, ngươi..."

Thượng Quan Tình Nhu không dám tin về Hiên Hồng Vũ: "Rốt cuộc ngươi... ngươi định làm gì?"

Thượng Quan Tình Nhu vừa mông lung vừa sợ hãi, khóc không ra nước mắt.

"Chúng ta hợp làm một đi, vậy thì sẽ không ai chia rẽ được chúng ta nữa."

Hiên Hồng Vũ bóp cằm Thượng Quan Tình Nhu, chìa cổ tay ra phía trước để máu rơi vào miệng Thượng Quan Tình Nhu.

Thượng Quan Tình Nhu nhăn nhó trong đau khổ, nghiêng mặt đi không để máu rơi vào miệng mình làm máu rớt khắp mặt."

Ngoan, nghe lời."

Hiên Hồng Vũ xoay mặt Thượng Quan Tình Nhu lại, cố định cằm cô để máu rơi vào miệng cô.Mùi máu tanh tưởi xộc lên làm Thượng Quan Tình Nhu buồn nôn, Thượng Quan Tình Nhu nôn hết máu ra nhưng Hiên Hồng Vũ lại nhỏ máu vào miệng cô: "Nuốt xuống."

Một hồi dày vò thật lâu trôi qua, cuối cùng Hiên Hồng Vũ đã dừng lại.

Hắn ta băng bó vết thương bằng vải rồi nói với Thượng Quan Tình Nhu đang đờ đẫn bằng chất giọng yêu thương vô bờ bến: "Từ giờ trở đi chúng ta là một rồi."

Thượng Quan Tình Nhu hờ hờ đỡ đẫn, rõ thấy đã bị Hiên Hồng Vũ làm cho sợ hãi.Hiên Hồng Vũ ngồi lên giường ôm Thượng Quan Tình Nhu, nói với Thượng Quan Tình Nhu mặt đầy máu: "Ta rất vui."

Ninh Thư lau mồ hôi lạnh trên trán, chân cũng hết tê rồi nên lại trèo lên cây.Nam phụ ẩm ương à chú em đủ rồi đấy, vô văn hoá đáng sợ quá đi.

Uống máu thì đã làm sao?

Tiêu hoá xong rồi cũng ỉ a ra ngoài thôi.

Sao phải làm cái việc ghê chết khiếp thế?Thượng Quan Tình Nhu bị làm cho sợ đến điên rồi.Bón cho nhau ít máu là hợp làm một?

Thế mà Ninh Thư còn tưởng là kết hợp không rời xa nào đó cơ?Sáng sớm hôm sau Hiên Tiêu Thiên đến phủ tam hoàng tử, chắc là đến để đòi người.Mặt Hiên Tiêu Thiên đen hơn cái đít nồi, quạt phành phạch cái quạt rõ thấy đang nóng lòng chết được.Thượng Quan Tình Nhu ở đây cả đêm mà Hiên Hồng Vũ còn thích Thượng Quan Tình Nhu nữa, Hiên Tiêu Thiên cố dặn lòng không cho mình tưởng tượng một đêm xảy ra chuyện gì.Hiên Hồng Vũ trở ra đắc chí, sung sướng ra mặt.

Hiên Tiêu Thiên nhìn thấy Hiên Hồng Vũ như vậy là đần mặt không chịu được, nắm đấm kêu răng rắc."

Tam ca, đệ đến đón Thượng Quan Tình Nhu về.

Sắp sáng đến nơi rồi, nếu để người ở phủ thượng thư phát hiện nàng không ở trong phủ sẽ ảnh hưởng đến thanh danh của nàng."

Hiên Tiêu Thiên cố nhịn cơn phẫn nộ trong lòng, gằn giọng nói với Hiên Hồng Vũ.Con gái đi cả đêm không về là sự tổn hại quá lớn với thanh danh.Hiên Tiêu Thiên vẫn muốn có tương lai với Thượng Quan Tình Nhu, không thể để Thượng Quan Tình Nhu gánh cái danh thất tiết trên người.Hiên Hồng Vũ vẫn rất trấn tĩnh chứ không sốt vó lên như Hiên Tiêu Thiên."

Tam ca, Thượng Quan Tình Nhu ở đâu, đệ phải đưa nàng về."

Hiên Tiêu Thiên lại nhắc."

Ta sẽ đưa nàng về, không cần đệ bận tâm."

HiênHồng Vũ nói lạnh lùng.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 485: Chủ tử quái gở (13)


Chuyển ngữ: WanhooTâm trạng Hiên Tiêu Thiên lúc này rối ren khó tả.

Có nôn nóng, có thấp thỏm, có tức giận và cũng có lo và bực cho Thượng Quan Tình Nhu.

Trông thấy dáng vẻ tình yêu phơi phới của Hiên Hồng Vũ là Hiên Tiêu Thiên rất khó chịu.

Cứ cảm thấy hai người đã xảy ra chuyện gì đó.Thượng Quan Tình Nhu được thị nữ dìu ra ngoài.

Cô ta đã được thay bộ đồ sạch, cũng không còn máu dính mặt nhưng mặt mũi không hề hồng hào.

Cô ta đang hoảng hốt, hồn lạc nơi đâu.

Thượng Quan Tình Nhu như thế khiến Hiên Tiêu Thiên giật thót, càng thêm khó chịu hơn, dám chắn Hiên Hồng Vũ đã làm gì với nàng rồi.

Thượng Quan Tình Nhu nhìn thấy Hiên Tiêu Thiên là nước mắt lăn dài, cô chạy qua chỗ Hiên Tiêu Thiên run giọng nói với Hiên Tiêu Thiên: "Ta muốn về nhà, huynh đưa ta về đi."

Thượng Quan Tình Nhu không dám nhìn Hiên Hồng Vũ.

Hiên Hồng Vũ lạnh mặt, gọi Thượng Quan Tình Nhu: "Qua đây."

"Ta không qua, cái đồ biến thái nhà huynh đừng có mà qua đây."

Cứ nhớ đến chuyện tối qua là Thượng Quan Tình Nhu lại cực kỳ buồn nôn về Hiên Hồng Vũ.

Hiên Hồng Vũ nhìn Thượng Quan Tình Nhu bằng ánh mắt lạnh lùng, Thượng Quan Tình Nhu buốt sống lưng trước ánh mắt quyến luyến, sắc bén, ghê rợn của hắn ta, kéo tay áo Hiên Tiêu Thiên: "Hiên Tiêu Thiên ta muốn về nhà."

"Được."

Hiên Tiêu Thiên đành phải đè nén lại con tim đang lo lắng để đưa Thượng Quan Tình Nhu về.

"Ta đã nói là ta đưa nàng về."

Hiên Hồng Vũ lạnh giọng, thất vọng và tổn thương về Thượng Quan Tình Nhu.

Mới đó Hiên Hồng Vũ còn vui bởi nghĩ mình và Thượng Quan Tình Nhu đã có khởi đầu mới, nhưng tại sao Thượng Quan Tình Nhu vẫn thế?"

Tam ca, nàng đã nói để đệ đưa về thì để đệ đưa về.

Và huynh cũng đừng sai ám vệ đi theo Tình Nhu nữa, nàng ấy không thích."

Hiên Tiêu Thiên đẩy Thượng Quan Tình Nhu ra đằng sau mình và đối chất với Hiên Hồng Vũ.Hiên Hồng Vũ mím môi, lạnh mặt: "Thượng Quan Tình Nhu là người của ta."

Hiên Tiêu Thiên loạng choạng, Thượng Quan Tình Nhu đứng sau chợt lên tiếng: "Ngươi nói linh tinh, ta không phải người của ngươi."

Hiên Tiêu Thiên nói lạnh lùng: "Tam ca, nếu như huynh còn có chút quan tâm Tình Nhu vậy hãy để đệ đưa nàng ấy về.

Trời sắp sáng rồi, không lẽ huynh muốn nàng ấy phải chịu cái tiếng thất tiết đi đêm không về à?"

Hiên Hồng Vũ chưa cả nói gì mà Hiên Tiêu Thiên đã kéo Thượng Quan Tình Nhu đi rồi.

Hiên Hồng Vũ đứng ngây ra đó nhìn theo cái bóng Thượng Quan Tình Nhu mà không đoán được biểu cảm.Ninh Thư ngồi xổm trên cành cây bĩu môi, dù Hiên Hồng Vũ là chủ tử của cô nhưng Ninh Thư vẫn nói thầm câu đáng đời.Hiên Hồng Vũ là minh chứng chân thật cho câu rất biết cách đâm đầu vào chỗ chết.

Đây là lần đầu tiên Ninh Thư nhìn thấy một nam phụ mà chán sống đến mức này đấy.Chẳng phải nam phụ đều lấp lánh ký hiệu lốp dự phòng, chờ đổ vỏ trên đầu à?

Tại sao cái cậu nam phụ này cứ nhất quyết phải giữ lại những thứ đồ bỏ đi bên mình."

Mười Một."

Hiên Hồng Vũ đứng bần thần tại chỗ một lúc lâu rồi gọi Ninh Thư, Ninh Thư nhảy ngay xuống dưới qua thưa trước mặt Hiên Hồng Vũ: "Chủ tử."

Mặt Hiên Hồng Vũ nhợt nhạt, hỏi Ninh Thư: "Mười Một, tại sao nàng ấy lại như vậy?"

Ninh Thư: ...Ninh Thư đần mặt, nói rất nghiêm túc: "Thuộc hạ không biết."

Hiên Hồng Vũ lườm Ninh Thư rồi bỏ vào trong nhà.

Thấy Ninh Thư vẫn còn đứng đó là sẵng giọng: "Lăn vào đây."

Nhìn đi, đang cáu bẳn với cô đấy.Ninh Thư lăn vào trong nhà mà mặt không biến sắc, cô quỳ một chân hỏi: "Chủ tử có việc gì căn dặn."

Ninh Thư rất lo lắng, đừng sai cô đi bảo vệ Thượng Quan Tình Nhu nữa.

Hiên Tiêu Thiên nhìn thấy cô lần nào là muốn giết cô lần đó, chủ tử à đừng đưa cô vào chỗ chết mà.Hiên Hồng Vũ hỏi Ninh Thư: "Ngươi cũng là con gái, ngươi biết tại sao Thượng Quan Tình Nhu lại đối xử với bản điện hạ như thế.

Bản điện hạ thương nàng, tại sao nàng lại sợ bản điện hạ như vậy?"

Ninh Thư cười hờ hờ trong bụng.

Nếu là chị chị cũng sợ em à.

Hôm nay bón máu, ai mà biết hôm khác có bón cứt hay không.

Xong lại bảo cứt nàng cũng không dám ăn mà nàng vẫn còn nói là nàng yêu ta ư.Ninh Thư nghiêm túc: "Thuộc hạ không hiểu phương diện này."

"Ngươi thích gì?"

Hiên Hồng Vũ bỗng hỏi Ninh Thư.Thích gì?

Ninh Thư sững người, cô thích điểm kinh nghiệm nhất."

Thuộc hạ không thích cái gì cả."

Ninh Thư nói.Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư và rồi chợt nhớ ra cô gái này không phải người bình thường.

Mà nói mất lòng thì cũng chẳng phải con gái nên phẩy tay: "Ngươi ra ngoài đi."

Ninh Thư: ...Gọi người ta vào nói mấy câu lại đuổi người ta đi.Gọi là đến đuổi là đi, không mắng cũng không trách.Ninh Thư đang định đi ra Hiên Hồng Vũ lại bảo: "Phải rồi, vẫn còn một việc."

Ninh Thư hỏi: "Chủ tử còn việc gì cần thuộc hạ làm ạ?"

Đừng bảo cô bảo vệ Thượng Quan Tình Nhu tiếp.Hiên Hồng Vũ nói trong vô cảm: "Ngươi tiếp tục quan sát bên phủ thượng thư."

Đậu má Ninh Thư đến phải phun máu ra mất thôi.

Vẫn đi à, cô không muốn đi!Ninh Thư bực bội trong lòng nhưng vẫn hỏi nghiêm túc: "Theo thuộc hạ, nhất định Ngũ điện hạ sẽ sai người canh gác phủ thượng thư, không vào được phủ thượng thư nữa rồi."

"Quan sát xung quanh phủ thượng thư là được, có chuyện gì của Ngũ hoàng tử và Thượng Quan Tình Nhu thì báo lại với bản điện hạ."

Hiên Hồng Vũ không còn khăng khăng bắt cô đi chết nữa.Ninh Thư tiếp nhận nhiệm vụ này trong sự vinh hạnh.Nhiệm vụ này vẫn khá đơn giản, chỉ cần ghi chép lại hành tung của Thượng Quan Tình Nhu, không cần ngày qua ngày sống trên cây bị muỗi đốt ở bên ngoài khuê phòng Thượng Quan Tình Nhu nữa.Chắc là Thượng Quan Tình Nhu bị Hiên Hồng Vũ làm cho sợ nên lâu lắm rồi không ra ngoài phủ.

Trái lại là Hiên Tiêu Thiên rất hay đến phủ thượng thư, còn được Thượng thư bộ Lễ đích thân tiễn về.Tên đầy tớ tung qua tung lại ngân lượng, cười đắc chí đầy tự hào: "Ngũ hoàng tử định cầu hôn tiểu thư nhà ta, mấy hôm nữa là đề nghị hoàng đế bệ hạ gả cho rồi."

Ninh Thư quay về kể lại chuyện này cho Hiên Hồng Vũ nghe ngay lập tức.

Hiên Hồng Vũ nghe xong đần thối cái mặt, lật ngược cái bàn gỗ lim dát vàng.Trông thấy Hiên Hồng Vũ hoang mang, Ninh Thư hỏi: "Chủ tử không sao chứ ạ?"

Không sao cái rắm.Hiên Hồng Vũ khó chịu đăm đăm, con mắt đục ngầu, giật các bức tranh vẽ Thượng Quan Tình Nhu trên tường xuống rồi xé tan tành.

Vẫn chưa nguôi ngoai nên lại lấy những bức tranh vẽ ngày xưa ra xé thành vụn bay đầy nhà.Ninh Thư chỉ lẳng lặng nhìn, xé giấy có tác dụng quái gì đâu.Hiên Hồng Vũ xả giận xong mặt cứ hằm hằm chắc là cũng đã bình tĩnh lại rồi.

Mỗi tội thỉnh thoảng cơ mặt lại giật một cái là hiểu sóng to gió lớn đang nổi lên trong lòng hắn ta.Hiên Hồng Vũ quay lưng lại với Ninh Thư: "Ngươi quay về quan sát phủ thượng thư."

Ninh Thư vâng rồi quay đi, không hề định an ủiHiên Hồng Vũ.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 486: Chủ tử quái gở (14)


Chuyển ngữ: WanhooChuyện phát triển thuận lợi, Hiên Tiêu Thiên và Thượng Quan Tình Nhu sắp thành hôn.

Thượng Quan Tình Nhu hoạt bát cũng đã lâu rồi không rời khỏi phủ.

Đến cả Hiên Tiêu Thiên chăm chỉ đến phủ thượng thư cũng giảm tần số ghé qua, chắc là bận lo hôn lễ.

Ninh Thư hỏi nha hoàn trong phủ thượng thư ra ngoài làm việc, nha hoàn bảo rằng Thượng Quan Tình Nhu đang thêu đồ cưới.

Thêu đồ cưới?Ninh Thư không nghĩ là Thượng Quan Tình Nhu thêu được đồ cưới đâu.

Chẳng mấy mà thánh chỉ tứ hôn đã được ban.

Hiên Tiêu Thiên và Thượng Quan Tình Nhu lấy nhau là chuyện ván đã đóng thuyền không thể chối cãi.

Dù Hiên Hồng Vũ nghĩ đủ trò phá rối nhưng vẫn không ngăn được hai người đó thành thân.

Hôn lễ rất vội vàng, chắc là đề phòng cái tên Hiên Hồng Vũ này rồi.

Hiên Hồng Vũ đến gặp Thượng Quan Tình Nhu nhưng đều trật lất hết bởi Thượng Quan Tình Nhu không muốn có bất cứ dính dáng gì với Hiên Hồng Vũ trong suốt cuộc đời, mà cô cũng sắp lấy chồng rồi nên lại càng không muốn gặp.

Thượng Quan Tình Nhu lấy chồng vội vàng thế phần đa là bởi Hiên Hồng Vũ, mà Hiên Tiêu Thiên cũng tốt với cô nữa.

Dù rằng là thế, Hiên Hồng Vũ vẫn không từ bỏ ý định.

Hắn ta còn sai tử sĩ đến phủ thượng thư bắt người nhưng ngặt nỗi, Hiên Tiêu Thiên giăng lưới cả phủ thượng thư không lọt một con muỗi vì để đề phòng cái tên Hiên Hồng Vũ này giở trò.

Hiên Hồng Vũ sầm sì cái mặt mỗi ngày, cả phủ Tam hoàng tử đều sống trong bầu không khí lạnh giá.

Ninh Thư không hề quan tâm chủ mình đang đau lòng biết bao nhiêu, tổn thương biết nhường nào, cô đang đốc thúc việc luyện công bởi hai phe đã và đang ngày càng đấu đầu gay gắt hơn rồi.

Theo như Ninh Thư biết thì đã chết mất mấy tử sĩ của Hiên Hồng Vũ vì các lý do như chết trong khi làm nhiệm vụ, uống thuốc độc tự sát do bị bắt sống, hoặc chủ động chết vì kế hoạch của chủ tử.

Kiểu ngấm ngầm đấu đá nhau này đã đổ máu rồi.

Cứ chém giết thế này, nhiệm vụ nào cũng dễ chết hơn dễ sống làm Ninh Thư rợn tóc gáy buộc phải tĩnh tâm tu luyện.

Kể ra thì nhiệm vụ của cô là chỉ cần giám sát động tĩnh quanh phủ thượng thư nên cũng nhàn hạ và may mắn hơn nhiều.

Nếu Thượng Quan Tình Nhu ra ngoài vậy Ninh Thư phải báo cho Hiên Hồng Vũ trước tiên.

Cô của giờ này rình trộm đến phát điên, gặp phải chủ tử không bình thường làm mệt mỏi lắm.

Thiên hạ thiếu gì gái đẹp, cớ sao Hiên Hồng Vũ cứ phải nhất nhất một mình Thượng Quan Tình Nhu?Ta muốn có nàng, nàng phải thuộc về ta, từ móng tay, sợi tóc đến thân xác đều là của ta cái đậu xanh rau má.Ngày thành hôn chiêng trống huyên náo vang trời, sính lễ trải dài mười dặm.

Con gái phủ thượng thư lấy Ngũ hoàng tử, trở thành hoàng tử phi cũng được xem như sự kiện náo nhiệt kinh thành.Hiên Tiêu Thiên rất yêu Thượng Quan Tình Nhu, cho Thượng Quan Tình Nhu được nở mày nở mặt.

Sính lễ xếp hàng trong phủ thượng thư làm cong đòn gánh, có thể thấy nặng nhường nào.Hiên Hồng Vũ định cướp kiệu hoa trong ngày thành hôn nhưng Hiên Tiêu Thiên đã thưa trước chuyện với hoàng đế, mong muốn hoàng đế cử đội thị vệ đến đảm bảo hôn lễ diễn ra thuận lợi.Hiên Hồng Vũ sầm mặt cho tử sĩ rút lui.

Đội thị vệ là quân của phụ hoàng, hắn cho tử sĩ thực hiện kế hoạch chẳng khác nào tự đâm đầu vào chỗ chết mà lại còn khiến phụ hoàng sinh lòng hiềm nghi.Hiên Hồng Vũ đanh mắt không rời Hiên Tiêu Thiên đang hớn hở trên lưng ngựa, lòng thầm mong Hiên Tiêu Thiên ngã ngựa chết thẳng cẳng.Ninh Thư đứng đằng sau Hiên Hồng Vũ bĩu môi, bảo chú cưới Thượng Quan Tình Nhu sớm thì không chịu, nhất quyết muốn Thượng Quan Tình Nhu thuộc về chú.

Chơi cái trò nghịch dại bắt Thượng Quan Tình Nhu uống máu của chú là thuộc về chú?Để rồi Thượng Quan Tình Nhu còn nguyên tấm thân trong trắng gả đến nhà người ta.Ninh Thư chỉ muốn vỗ trán ngán ngẩm.Dĩ nhiên Hiên Hồng Vũ phải tham dự hôn lễ của Hiên Tiêu Thiên, mặc dù không hợp tính nhưng vẫn phải giả vờ làm anh em tốt trước mặt hoàng đế.Rời khỏi quán trà, Hiên Hồng Vũ đi thẳng đến phủ ngũ hoàng tử.

Phủ ngũ hoàng tử rộn ràng tiếng nói cười nhưng canh gác cũng vô cùng nghiêm ngặt, một là để đề phòng chuyện bất trắc trong ngày lành, mà phần đa để đề phòng Hiên Hồng Vũ.Hiên Hồng Vũ bốc khí đen ngùn ngụt đứng một góc nhìn cô dâu chú rể bái đường, khuôn mặt viết rõ "Chỉ cần ta còn sống, hai người đừng hòng hạnh phúc đến đầu bạc răng long", "Ta giết quách một người, để rồi xem các ngươi nắm tay đi hết quãng đời thế nào".Nghe câu đưa vào động phòng, Hiên Hồng Vũ mím môi rời đi.

Ninh Thư đợi Hiên Hồng Vũ ngoài cổng, nhìn thấy khuôn mặt muốn hủy thiên diệt địa của Hiên Hồng Vũ bèn lùi cách mấy bước.

Cô không nên đứng gần, nhỡ cha nội đánh mình một chưởng mình không né được, vậy là hoàn thành kiếp con tốt thí.Hiên Hồng Vũ về phủ tự nhốt mình trong phòng chẳng biết đang làm gì.Ninh Thư nhếch môi đi làm việc cần làm.Có lẽ chẳng mấy nữa Hiên Tiêu Thiên sẽ lên ngôi hoàng đế, Ninh Thư cần chuẩn bị cứu Hiên Hồng Vũ.

Chịu đựng ngày tháng núp trên cây, bị mỗi đốt, viết nhận ký mỗi ngày nhưng cuối cùng Hiên Hồng Vũ chết cô cũng chết theo thôi.Cô mặc kệ Hiên Hồng Vũ đang thất tình, hắn không vượt qua được sẽ nghĩ mọi cách giết Hiên Tiêu Thiên và Thượng Quan Tình Nhu cho xem.Hiên Hồng Vũ sống trong đau khổ còn Hiên Tiêu Thiên và Thượng Quan Tình Nhu kết hôn xong ngày càng nồng thắm, càn quét trái tim các danh môn quý nữ trong thành.Mỗi lần nghe được tin tức kiểu đó Hiên Hồng Vũ đều dửng dưng, không thăm dò được cảm xúc thật của hắn.Ninh Thư cảm thấy đó không phải là quả bom hẹn giờ mà là biến thái chuẩn bị lên sàn.

Hiên Hồng Vũ không từ bỏ mà càng cố chấp hơn, ngày ngày để ý vợ người ta.Trong khoảng thời gian này xảy ra một sự kiện lớn, đó là thái tử điện hạ vô tình nhìn thấy em dâu.

Thượng Quan Tình Nhu xinh xắn lanh lợi, lấy chồng rồi càng thêm quyến rũ, tóm lại là cực phẩm.Thái tử trỗi dậy ham muốn, bày mọi kế để bắt Thượng Quan Tình Nhu.

Chuẩn bị ấy ấy thì Thượng Quan Tình Nhu được Hiên Tiêu Thiên cứu.

Chuyện này quả làm Thượng Quan Tình Nhu sợ chết khiếp.Nói mới thấy Thượng Quan Tình Nhu cũng khổ toàn dẫn dụ sói rình, biết làm sao được ai bảo cô ta quyến rũ quá.Hiên Hồng Vũ hay tin bắt tay với Hiên Tiêu Thiên để giết thái tử.Vậy là sóng gió ập đến kinh thành, một vài việc làm độc ác của thái tử bị lộ.

Tuy chỉ là vài chuyện vặt ảnh hưởng đến cái tiếng thái tử, song vẫn chưa đủ để lật đổ ngôi vị thái tử.

Tuy thế chuyện này vẫn làm thái tử tức gần chết.Thái tử biết Hiên Tiêu Thiên trả thù mình nên công khai đối đầu với Hiên Tiêu Thiên.

Thái tử trong tâm thái tương lai thiên hạ là của ông, ông ngủ với vợ mày thì đã sao?

Mày phải nhịn chứ mày định làm trái ý ông trời là thế nào.Hai phe đối đầu cam go, chung quy thái tử vẫn làthái tử, thế lực trong triều đình đã vun vén nhiều năm, không thể coi thường.Hiên Tiêu Thiên có Hiên Hồng Vũ trợ giúp nên tạm thời hai phe ngang tài ngang sức.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 487: Chủ tử quái gở (15)


Chuyển ngữ: WanhooThượng Quan Tình Nhu đã trở thành ngòi châm nổ cuộc chiến tranh giành ngôi vị.

Dù có thế nào đi chăng nữa thì hai phe vẫn đánh nhau khói lửa mịt mù, tình hình trong kinh thành rất cam go.Theo như Ninh Thư biết, một nhóm tử sĩ Hiên Hồng Vũ cử đi đã bị tiêu diệt gần hết, được có một, hai tên quay về.

Những người mới đó còn sống sờ sờ đã biến mất như vậy.Thấy vậy mà Ninh Thư cũng giật thót, cũng biết mình chẳng còn bao nhiêu thời gian, chỉ biết cố gắng nâng cao thực lực của mình.Nhưng rồi bỗng một ngày hoàng đế trên cao phun ra búng máu và ngã ngay trên ghế rồng.

Thái y khám và kết luận là trúng độc, lại còn nói không sống đến nửa năm.Hoàng đế tức giận phun ra một búng máu đen nữa và rồi ngất xỉu.Hoàng đế trúng độc, tất nhiên thái tử đứng ra xử lý việc nước, hoàng đế chỉ còn việc đợi đến ngày chết thôi.Vậy nhưng chẳng được bấy lâu lại loan tin thái tử là người mua chuộc thái giám thân cận của hoàng đế, hạ độc hoàng đế.

Các chứng cứ rành rành, thái giám thân cận của hoàng đế cũng nhận tội, khai rằng là thái tử xúi giục.

Nguyên nhân do thời gian trước đó thái tử dính líu đến một loạt tội danh, thái tử đã hạ độc hoàng đế để giữ ngôi vị thái tử của mình.

Hoàng đế chết, tất nhiên thái tử sẽ lên làm hoàng đế.Các bằng chứng khiến thái tử nghẹn họng không giải thích được, quỳ bên giường hoàng đế mà tái mét mặt mày khóc lóc kêu oan cho nhi thần.

Hoàng đế tức đến hộc máu mồm, từ ngày trúng độc đến nay ngày nào cũng hộc ra máu đen tanh và hôi.Sắp về với cát bụi đến nơi lại bị thằng con hạ độc, cái cảm giác đợi chết này rất khó chịu.

Hoàng đế không giết thái tử mà biếm làm thường dân.

Cha con cấu xé nhau là tai tiếng, dù hoàng đế rất muốn có kẻ đứng ra hứng chịu mọi lỗi lầm nhưng vẫn phải suy xét đến cái tiếng sau khi mình chết.Về phần thái tử bị biếm làm thường dân đã là kẻ bại trận, không còn ai quan tâm nữa.Hạ bệ được thái tử là Hiên Hồng Vũ và Hiên Tiêu Thiên lại chĩa mũi súng vào nhau, mới đó còn hợp tác nay đã thành kẻ thù.Chuyện đến nhanh lắm, Ninh Thư chưa kịp chớp mắt mà tình hình đã chuyển sang giai đoạn hiện giờ rồi.Cùng lắm hoàng đế sống được nửa năm, Hiên Hồng Vũ và Hiên Tiêu Thiên đều phải vào cung hầu hạ hoàng đế, kề cận bên ngài để làm tròn chữ hiếu, và tất nhiên là cũng để tranh giành ngôi hoàng đế.Hiện đang có hai hoàng tử trưởng thành, các hoàng tử nhỏ khác không có sức cạnh tranh, không còn lạ gì một trong hai hoàng tử trưởng thành sẽ trở thành hoàng đế.Ninh Thư không nghĩ Hiên Hồng Vũ được làm hoàng đế, phải là nam chính Hiên Tiêu Thiên mới được làm hoàng đế, hoàng hậu là Thượng Quan Tình Nhu, câu chuyện tình yêu của hai bọn họ sẽ là hình mẫu lý tưởng của hoàng thất, sẽ được ghi lại vào trong sử sách.Kiểu gì thì kiểu cũng biết kết quả rồi, Ninh Thư luyện võ trong thầm lặng, mặc kệ sóng to gió lớn bên ngoài.Ninh Thư đã từng nghĩ đến chuyện hỗ trợ nhưng không có chuyện Hiên Hồng Vũ lại để cho một công cụ chỉ trỏ trước mặt hắn ta.

Nhiệm vụ này chỉ cần cứu Hiên Hồng Vũ, Ninh Thư không quan tâm những thứ khác.Chẳng qua là cứu người cũng khó nhằn lắm đây.Hiên Hồng Vũ và Hiên Tiêu Thiên trông nom sát sao bên cạnh hoàng đế cả ngày lẫn đêm, bản thân họ cũng chuyển vào cung.

Bảo rằng hoàng đế còn sống được nửa năm nhưng có hơn một tháng mà chất độc đã phát tác, da dẻ tím tái, chất độc đã ăn mòn nội tạng, Thái y viện có dốc hết sức chữa cũng không cứu được cái mạng hoàng đế.Hoàng đế sắp chết đương nhiên sẽ phải giao giang sơn cho con trai mình.Hiên Hồng Vũ và Hiên Tiêu Thiên quỳ trước hoàng đế sắp ngừng thở, hoàng đế hộc máu đen tanh hôi ra khỏi miệng, nói chuyện khó nhọc trước mặt các quan đại thần: "Sau khi trẫm từ trần, Ngũ hoàng tử Hiên Tiêu Thiên kế thừa ngôi vị hoàng đế, Tam hoàng tử Hiên Hồng Vũ phong làm Định Vương.

Sau khi trẫm mất, Tam hoàng tử rời khỏi kinh thành đến đất phong ngay lập tức, cả đời không được trở lại kinh thành."

"Nhi thần tạ chủ long ân."

Hiên Tiêu Thiên và Hiên Hồng Vũ dập đầu bái tạ.Hiên Hồng Vũ mím chặt môi, ánh mắt lạnh lùng nhưng cũng toát lên nét hào hoa phong nhã khiến người khác không hiểu được hắn ta đang nghĩ gì trong bụng."

Tất cả các ngươi ra ngoài đi, Hồng Vũ ở lại."

Hoàng đế ho khan, máu đen ọc ra khỏi miệng bốc mùi hôi.Hiên Tiêu Thiên nhìn Hiên Hồng Vũ rồi ra ngoài với đại thần."

Hồng Vũ, lại gần trẫm nào."

Hoàng đế gọi Hiên Hồng Vũ.Hiên Hồng Vũ thưa với hoàng đế: "Phụ hoàng."

"Tính cách của con không hợp làm hoàng đế."

Hoàng đế nói: "Ngày con còn nhỏ có nuôi một chú chó con, con rất thương và chiều chú chó đó.

Nhưng rồi có hôm chú chó ấy chạy qua chơi với trẫm, trẫm chơi với nó, con nghe chuyện đã giết chú chó đó."

Hiên Hồng Vũ giữ im lặng, hoàng đế ho khù khụ hộc máu đen.

Hiên Hồng Vũ nói: "Phụ hoàng đừng nói chuyện nữa."

Vừa nói vừa cầm khăn lau máu đen dính ở cằm cho hoàng thượng."

Trẫm đã từng nghĩ con là người thích sát sinh, sau lại phát hiện con không quan tâm những thứ khác mà là con vô cùng cố chấp với những thứ con quý trọng.

Đến đất phong đi, đừng về kinh thành nữa."

Hiên Hồng Vũ mím môi không trả lời."

Con ra ngoài đi."

Hoàng đế nói với Hiên Hồng Vũ.Hiên Hồng Vũ quỳ chào: "Nhi thần cáo lui."

Hiên Hồng Vũ ra ngoài tẩm điện thấy Hiên Tiêu Thiên và các đại thần vẫn đợi bên ngoài điện.

Hiên Tiêu Thiên qua hỏi Hiên Hồng Vũ: "Phụ hoàng nói gì với huynh vậy?"

Hiên Hồng Vũ bỗng cười rộ lên cực kỳ lai láng với Hiên Tiêu Thiên khiến Hiên Tiêu Thiên giật mình, Hiên Hồng Vũ nói lạnh tanh: "Đệ đoán xem."

Hiên Tiêu Thiên nheo mắt, chưa kịp nói gì lại nghe giọng nói đau thương bi ai của thái giám: "Hoàng thượng băng hà."

Ninh Thư luyện công trong phủ tam hoàng tử nghe tiếng chuông là biết hoàng đế đã băng hà.

Quản gia cất tất cả mọi đồ đạc màu mè trong phủ xuống rồi treo vải trắng lên.Hiên Hồng Vũ quay về với hơi thở lạnh giá.

Nhìn hắn ta là Ninh Thư biết Hiên Hồng Vũ không giả vờ.Nghe được thánh chỉ của hoàng thượng mà Ninh Thư phấn khởi lắm.

Nếu như Hiên Hồng Vũ đến đất phong ngay sau khi lễ tang kết thúc vậy sẽ không có những chuyện sau đó rồi.Thật ra hoàng đế làm thế là đang bảo vệ Hiên Hồng Vũ, hy vọng Hiên Hồng Vũ hiểu được nỗi khổ tâm của người cha già.Ninh Thư định hỏi Hiên Hồng Vũ có rời khỏi kinh thành ngay sau quốc tang hay không, nhưng nhìn bản mặt thờ ơ mà đôi mắt lại thâm sâu khó lường đó là Ninh Thư nuốt ngay những câu chữ ở miệng xuống.Suýt là cô quên mất hắn ta là cái thứ chuyên trị đâm đầu vào chỗ chết, không có chuyện bỏ qua khi mà chưa gây một vài chuyện.Khổ quá mà, gặp được chủ tử như hắn ta đúng là bi kịch cuộc đời.Cớ sao Hiên Hồng Vũ lại không từ bỏ mục tiêu?

Là bởi vì phải trông chừng nhất cử nhất động của Thượng Quan Tình Nhu chứ sao.Mặc dù Ninh Thư cũng có hiểu biết nhất định về cái tính thích chết của Hiên Hồng Vũ nhưng lại không ngờ hắn ta thích chết đến vậy.Nhân lúc Hiên Tiêu Thiên bận lo tang lễ và lên ngôi, Hiên Hồng Vũ đã bắt cóc Thượng Quan Tình Nhu chuẩn bị lên làm hoàng hậu.Ninh Thư chỉ biết quỳ và viết hai chữ "bái phục"trước hành vi chán sống này.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 488: Chủ tử quái gở (16)


Chuyển ngữ: WanhooThực ra nhiệm vụ của cô là cứu một chủ tử chuyên trị thích đâm đầu vào chỗ chết, cho chủ tử sống lâu chút để tiếp tục tìm cách chết?Cô rất muốn hét vào mặt cái người chủ này, này nhá chú em dừng lại hộ chị cái được không.Ông hoàng đế làm thế là để tránh việc anh em đấu đá nhau.

Hiên Tiêu Thiên có thể không ra tay với Hiên Hồng Vũ vì còn vướng mắc thánh chỉ của hoàng đế.

Nhưng còn về mặt hàng Hiên Hồng Vũ thì chắc chắn phải giết thằng em mình.Ninh Thư thở dài bất lực, cô không tài nào hiểu được chấp niệm của Hiên Hồng Vũ.

Thứ mà hắn ta thích, hắn ta sẽ chiếm hữu bằng cách thức làm người ta phát khiếp ví dụ như tỏ tình với Thượng Quan Tình Nhu, thậm chí là cắt cổ tay bón máu cho Thượng Quan Tình Nhu.Song với những thứ hắn ta không thích là hắn ta chẳng cả thèm quan tâm, bao gồm cả tính mạng hắn ta.

Chẳng lẽ Hiên Hồng Vũ không biết hậu quả hành động của mình?

Không, hắn ta biết nhưng hắn ta vẫn làm vậy.Vấn đề hiện giờ là Ninh Thư không biết Hiên Hồng Vũ đưa người ta đi đâu.

Một số ám vệ trong phủ hoàng tử cũng không ở phủ, rõ ràng là đi với Hiên Hồng Vũ.Ninh Thư: ...Vợ mất tích, Hiên Tiêu Thiên đoán ngay ra là tác phẩm của Hiên Hồng Vũ, cho người đến lục soát phủ tam hoàng tử ngay.Hiên Tiêu Thiên đã là hoàng đế, lục soát một phủ hoàng tử vô cùng dễ dàng.

Hắn ta còn đích thân đưa quân đến lục soát, xới tung đất phủ tam hoàng tử lên nhưng không tìm thấy Hiên Hồng Vũ và Thượng Quan Tình Nhu.Ninh Thư chạy biến trước khi Hiên Tiêu Thiên đến phủ tam hoàng tử.

Nếu bị Hiên Hồng Vũ bắt vậy sẽ bị tra tấn như roi da ghế hùm, dí sắt nóng cho xem.Ninh Thư không nghĩ mình chịu được các hình cụ tra tấn nghiêm khắc đó đâu.Hiên Tiêu Thiên không có thu hoạch hậm hực rời khỏi phủ tam hoàng tử, ngấm ngầm cử rất nhiều thị vệ truy lùng Hiên Hồng Vũ với lý do ngoài mặt là bắt phạm nhân bỏ trốn.Hoàng hậu một nước mất tích mà lại còn chẳng thể tiết lộ chuyện động trời đó ra, Hiên Tiêu Thiên chỉ biết giấu nhẹm tin tức đó xuống.Hiên Tiêu Thiên tiếp tục tìm kiếm Hiên Hồng Vũ, Ninh Thư cũng tiếp tục nghĩ xem Hiên Hồng Vũ chạy đến chỗ nào.

Hiên Tiêu Thiên tức lắm, đế vương nổi giận là máu chảy thành sông, đã vậy còn là cái trò cắm sừng hoàng đế nữa.

Nói thật là Ninh Thư không muốn cứu Hiên Hồng Vũ luôn ấy.Hành động của Hiên Tiêu Thiên khiến bầu không khí trong kinh thành rất căng thẳng.

Mọi người đều cho rằng tân hoàng chuẩn bị khai đao, không ngoan không được.

Đến cả lầu xanh cũng bớt rộn ràng hơn, lúc nào cũng có thị vệ vào lục soát.

Đang ấy ấy mà xông vào làm người ta sợ chết khiếp.Trước đó Ninh Thư trốn ở nhà hoang, nhận thấy tình hình lục soát của Hiên Tiêu Thiên là Ninh Thư đành phải về phủ tam hoàng tử trốn.Dẫu vậy, mấy ngày lục soát vẫn không bắt được Hiên Hồng Vũ.

Mấy ngày xảy ra được nhiều chuyện lắm, Hiên Hồng Vũ muốn làm gì Thượng Quan Tình Nhu đã làm từ lâu rồi.

Nếu chuyện này mà để lọt ra ngoài, dù Thượng Quan Tình Nhu không nảy sinh bất cứ quan hệ gì với Hiên Hồng Vũ thật nhưng vẫn bị gán tội danh thất trinh.

Đồng thời cũng còn phải xem Hiên Tiêu Thiên có tin họ không xảy ra gì không nữa.Hiên Tiêu Thiên cực kỳ nôn nóng, tiếp tục sai rất nhiều thị vệ lục soát quy mô lớn, xới tung đất kinh thành lên nhưng vẫn không tìm thấy Hiên Hồng Vũ.Ninh Thư nghĩ Hiên Hồng Vũ không ở kinh thành chắc, chắc là chạy vào căn cứ sâu trong rừng rồi.

Ninh Thư định về căn cứ đó xem, cũng tiện xem đứa bé ngày trước thế nào, chẳng biết nó giờ ra sao.Ninh Thư cải trang, không mặc quần áo thường ngày mà mặc váy tối màu, cài cây trâm rẻ tiền lên búi tóc.

Người ủy thác có dáng bình thường, cải trang như thế nhìn qua là quên ngay.Nhưng khi Ninh Thư đến cổng thành lại nhận thấy gác cổng làm việc cực nghiêm ngặt, có rất nhiều thị vệ canh giữ ở đây.

Mỗi thị vệ đều cầm tranh, chỉ cần là phụ nữ qua cổng đều chặn lại đối chiếu với bức tranh đó, trông giống cái là bắt ngay.Ninh Thư nhìn thấy tường thành dán tranh truy nã mình, mình bị truy nã?Ninh Thư vuốt cái mặt, chắc là không truy nã trực tiếp được Hiên Hồng Vũ nên Hiên Tiêu Thiên đành truy nã cô, tìm Hiên Hồng Vũ thông qua cô.Vấn đề là cô cũng không biết Hiên Hồng Vũ chạy đến miền đất nào ấy.

Có bắt cô cũng không tìm thấy Hiên Hồng Vũ đâu.Ninh Thư thấy mình bị Hiên Hồng Vũ chơi khăm, con mẹ nó chứ bắt cô đón đầu sóng ngọn gió nhưng lại không cho biết hai anh chị Hiên Hồng Vũ đang ở đâu.Ninh Thư bỏ đi, lục soát như thế cô không ra ngoài thành được.

Bọn thị vệ đó thấy na ná tranh là bắt ngay, thà giết lầm còn hơn bỏ sót mà, Ninh Thư không nghĩ bộ dạng cô đây chạy thoát được.Về phủ tam hoàng tử, Ninh Thư phát hiện có người quanh quẩn bên ngoài phủ, rõ ràng là để bắt cô.

Vậy là cũng không về phủ tam hoàng tử được, cũng chẳng dám vào khách điếm, đành phải trốn trong nhà hoang thôi.Ninh Thư chửi mười tám đời nhà Hiên Hồng Vũ...Ninh Thư đấm ngực, khó thở quá.

Dù có phải cứu Hiên Hồng Vũ cũng phải nghĩ cách sau này trả thù.

Chứ đậu má không làm gì Hiên Hồng Vũ thì không sao nuốt được cái bực này.Ninh Thư không hiểu tại sao Mười Một phải hiến dâng miễn phí linh hồn để cứu Hiên Hồng Vũ.

Hiên Hồng Vũ đâu xem cô ta là người, mà còn chẳng cả quan tâm cái mạng cô ta, sao phải vào sinh ra tử vì Hiên Hồng Vũ?Ninh Thư không hiểu được sự trung thành đó.Cứ hễ gặp vấn đề không giải quyết được là Ninh Thư mới thấu kiến thức của mình quá ít.

Nếu cô biết hoá trang vậy rời khỏi thành dễ như trở bàn thành, vẫn phải học hoá trang chăm chỉ thôi.

Cửa hàng có bán thuốc hoá trang, nhưng nếu vào nhiệm vụ không sử dụng được đồ mua ở cửa hàng giao dịch thì biết làm sao.

Vậy nên vẫn phải cố gắng học hoá trang, học các thứ, học càng nhiều càng tốt.Những kỹ năng đó có thể giúp cô làm nhiệm vụ dễ dàng hơn, có lúc còn cứu được cả mạng cô.Ninh Thư ngồi thiền tu luyện trong hầm, đói ăn tích cốc đan và tu luyện tiếp chứ không ra ngoài kiếm đồ.Thỉnh thoảng có ra ngoài nghe ngóng tình hình, xem xem đã tìm thấy Hiên Hồng Vũ chưa.

Chỉ cần thị vệ gác cổng chưa rút lui là biết Hiên Tiêu Thiên vẫn chưa tìm thấy Hiên Hồng Vũ.Ninh Thư xị mặt, Hiên Hồng Vũ này định làm thằng em phát điên mất thôi.Cũng phải đến chục hôm rồi, Hiên Tiêu Thiên đáng ra nên lên ngôi lại không lên ngôi, dời ngày vào tháng sau với lý do là nên cúng xong hai mươi mốt cho tiên đế.

Bảo với cao tăng tụng kinh niệm Phật cả ngày lẫn đêm để phụ hoàng bước vào miền cực lạc.Mặc dù các đại thần thưa đất nước không thể một ngày không vua, xin Hiên Tiêu Thiên mau chóng đăng cơ nhưng Hiên Tiêu Thiên vẫn một mực từ chối, nhất quyết đợi sau hai mươi mốt ngày hạ táng tiên đế rồi tính.Mọi người không khuyên được và cũng đành mặc kệ Hiên Tiêu Thiên.Ngày ngày Hiên Tiêu Thiên quỳ túc trực bên linh cữu tiên đế, mặt khác cũng âm thầm tìm kiếm Hiên Hồng Vũ và Thượng Quan Tình Nhu là biết lo toan nhường nào.Được cái là tiếng thơm người con hiếu thuận củaHiên Tiêu Thiên đã được lan truyền rộng rãi.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 489: Chủ tử quái gở (17)


Chuyển ngữ: WanhooNgười con hiếu thuận?Nghe cái tiếng thơm đó mà Ninh Thư suýt phì ra cười.

Trời ngày hè để thi thể hai mươi ngày thì có là đá cũng chẳng thắng được tốc độ thối rữa của thi thể nhé.Mà tiên đế cũng khổ thật, bản thân bị trúng độc ọc ra mùi thối bởi ba thằng con trai đánh nhau.

Chết rồi thằng con cũng không cho xuống mồ, có sự dày vò nào hơn sự dày vò này.Chưa tìm được Thượng Quan Tình Nhu Hiên Tiêu Thiên không dám lên ngôi.

Lúc lên ngôi không có hoàng hậu bên cạnh, hậu cung không có chủ biết giải thích thế nào.Thêm một lần thay đổi cái nhìn về cách đâm đầu vào chỗ chết của Hiên Hồng Vũ, chắc là Hiên Tiêu Thiên cũng đã định lăng trì Hiên Hồng Vũ rồi.Ninh Thư cực kỳ khó chịu khi cô chẳng làm gì mà truy nã cô làm cái khỉ gì...Tìm thấy Thượng Quan Tình Nhu trước khi hạ táng tiên đế.

Là Hiên Hồng Vũ nghênh ngang đưa Thượng Quan Tình Nhu vào thành, các thị vệ gác cổng còn hành lễ với Hiên Hồng Vũ nữa.Hiên Tiêu Thiên hay tin là cứu Thượng Quan Tình Nhu ngay tức khắc.

Hiên Hồng Vũ cũng bị nhốt trong cung với lý do là cho hắn ta làm tròn đạo hiếu với tiên đế.Ninh Thư biết tin đến điên mất thôi, cái gã này...Đậu má Hiên Hồng Vũ bị điên à.Bắt Thượng Quan Tình Nhu rồi đưa về, giờ thì dê vào miệng cọp bị Hiên Tiêu Thiên khống chế rồi.Ninh Thư vò tóc vò tai cực kỳ mệt mỏi.Chú em về muộn mấy hôm để rồi xem Hiên Tiêu Thiên xử lý như thế nào.Ninh Thư ôm cục tức trong bụng, này nhé, đã thích Thượng Quan Tình Nhu cũng bắt cóc người ta rồi thì sao không cao chạy xa bay đi trở về làm cái quái gì.Ninh Thư rất muốn vào cung đánh cho Hiên Hồng Vũ một trận.

Đậu má không hiểu hắn ta đang nghĩ gì luôn.Đã tìm thấy Thượng Quan Tình Nhu, tất nhiên thị vệ kinh thành không lục soát nữa.

Ninh Thư thở phào, thú thật là Ninh Thư sợ bị bắt, sợ bị tra tấn lắm, nghĩ thôi đã thấy hãi rồi.Cô tính về phủ trước, thấy không ai theo dõi phủ hoàng tử cô mới trèo tường vào.Nhảy xuống nhìn thấy chân tường có ký hiệu, đó là ký hiệu của Một, thủ lĩnh trại để lại.Ninh Thư đến một cái miếu hoang theo ký hiệu.

Vào trong miếu thấy có rất nhiều người đang đứng hoặc ngồi, mắt ai cũng lạnh lùng, sát khí hiện rõ qua lông mày.Một nhìn Ninh Thư, hỏi lạnh lùng: "Sao giờ mới đến?"

Ninh Thư trả lời lễ phép ngay: "Luôn có người theo dõi phủ hoàng tử, bây giờ thuộc hạ mới nhìn thấy ký hiệu."

Một hừ lạnh, nhìn mọi người trong miếu và nói: "Ta đã điều tra ra được chủ tử đang bị giam ở Trường Nhạc Cung, bọn ta định đi cứu chủ tử."

Ninh Thư thấy rất không khả thi, xông vào hoàng cung như thế có khác nào chịu chết?

Ninh Thư định nói mà thấy mọi người không có ý kiến, rõ ràng Một bảo sao nghe vậy.Ninh Thư mím môi hỏi: "Khi nào chúng ta hành động?"

"Tối mai."

Một trả lời quả quyết."

Mai là ngày tân hoàng lên ngôi, nhất định khi đó sẽ có rất ít người chú ý Trường Nhạc Cung vậy nên bọn ta định cứu chủ tử vào khi đó."

Một vừa nói vừa lôi bản đồ trong ngực ra, đó là bản đồ chi tiết hoàng cung.Ninh Thư nói: "Thật ra chúng ta có thể đào đường hầm dẫn đến Trường Nhạc Cung."

Một nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt chết chóc rét lạnh: "Mười Một, ngươi nói quá nhiều, đào đường hầm thì đào đến bao giờ?

Ngươi định phản bội chủ tử, giết chủ tử sau khi cẩu hoàng đế lên ngôi đó à?"

Các tử sĩ khác đều nhìn Ninh Thư, có một số người còn rút kiếm định giết Ninh Thư.Ninh Thư: ...Cô nói gì sai à?

Cô chỉ đang đề xuất ý kiến thôi mà."

Nhớ lấy tính mạng của ngươi thuộc về chủ tử, tất cả những gì người có đều thuộc về chủ tử, sự tồn tại của ngươi cũng thuộc về chủ tử."

Một nói lạnh tanh: "Việc ngươi cần làm bây giờ đó là cứu chủ tử, dù có phải đánh đổi bằng cái mạng ngươi."

Ninh Thư giật thót, nhìn thấy nét mặt đó là chuyện hiển nhiên của những người khác là cô chợt hiểu lý do mà Mười Một lại hiến dâng miễn phí một nửa hoặc thậm chí là nhiều hơn linh hồn của mình để cứu Hiên Hồng Vũ là bởi vì cô ấy tồn tại do Hiên Hồng Vũ.Trước đây cô vẫn luôn không hiểu, cũng luôn suy nghĩ mặt nào đáng giá của Hiên Hồng Vũ để Mười Một hiến dâng miễn phí linh hồn cứu hắn ta.

Giờ này mới hiểu được nỗi lòng của Mười Một.Tử sĩ không phải người bình thường, họ quen được chủ tử sai làm nhiệm vụ, không tiếc hy sinh tính mạng vì nhiệm vụ.

Đó là nguồn sống cho tinh thần họ, một khi nguồn sống tắt vậy họ sẽ đi đâu về đâu.Họ quen được sai việc, nếu một ngày người sai việc không còn họ sẽ lo sợ không biết theo ai.Tử sĩ lạnh lùng vô tình, máu nhuốm ngập tay không thể sống như người bình thường.

Mỗi một hành động của họ đều khác với người bình thường, cùng đứng dưới ánh mặt trời sẽ phận biệt được sự khác biệt của họ.Hiên Hồng Vũ đối xử với Mười Một như một công cụ, coi rẻ cô ấy nhưng Mười Một lại không thể bỏ mặc Hiên Hồng Vũ.Ninh Thư thở dài trong bụng, nói: "Thuộc hạ quá lo cho chủ tử thôi."

Một nhìn Ninh Thư lạnh lùng và rồi bắt đầu chia nhiệm vụ.Nghe là biết đi chịu chết nhưng Ninh Thư chỉ biết nghe chứ không được phép lên tiếng.

Có một chút người trong phòng đây sao mà giết được Ngự lâm quân.Kế hoạch của Một là giương đông kích tây, đầu tiên cử một nhóm hành thích Hiên Tiêu Thiên, thu hút sự chú ý của thị vệ trong cung và rồi một nhóm khác sẽ vào Trường Nhạc Cung cứu Hiên Hồng Vũ.Các tử sĩ trong nhóm ám sát Hiên Tiêu Thiên thu hút sự chú ý là đi chịu chết cả, những người được giao việc đó đều tán thành nhiệm vụ, không có biểu cảm nào khác.Ninh Thư nuốt ực nước miếng, sợ chết là bản năng, những người này chết cũng không sợ ư?Đã chia xong việc nhưng có mỗi Ninh Thư không được giao việc, Ninh Thư hỏi Một: "Nhiệm vụ của thuộc hạ đâu?"

Một nhìn Ninh Thư lạnh lùng, sát ý loé trong đôi mắt.

Ninh Thư có dự cảm chẳng lành, cố gắng dặn lại dục vọng định bỏ chạy để thắc mắc: "Sao vậy?"

"Bắt cô ta lại."

Một lạnh giọng.Lập tức có người xông lên khống chế Ninh Thư, bẻ hai tay Ninh Thư ra sau.

Ninh Thư dồn khí thoát khỏi sự khống chế của họ, rút kiếm đối đầu với họ."

Ta đã làm gì sai?

Tại sao lại bắt ta?"

Ninh Thư rất bực.Một nhìn Ninh Thư lạnh lùng: "Ta nghi ngờ ngươi đã phản bội chủ tử."

Ninh Thư: Hờ hờ?Cô phản bội Hiên Hồng Vũ mà sao cô không biết vậy?"

Để đề phòng ngươi tiết lộ nhiệm vụ lần này, ngươi không được đi."

Một lấy cung giắt bên hông ra ngắm mũi tên vào đầu Ninh Thư: "Định bắt ngươi rồi để chủ tử phạt ngươi sau khi cứu được chủ tử nhưng giờ ta không thể tha thứ cho ngươi được nữa."

Ninh Thư cạn lời, bằng chứng đâu mà tự nhiên bảocô phản bội Hiên Hồng Vũ?
 
Back
Top Bottom