Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (401-600)

Ninh Thư (401-600)
Chương 490: Chủ tử quái gở (18)


Chuyển ngữ: WanhooMột nhắm tên bắn Ninh Thư, mũi tên loé ánh sáng quắc.

Lực sát thương của cung tên này rất lớn mà nó còn có cả gai, rút mũi tên ra cũng đồng nghĩa rút cả thịt.Ninh Thư căng thẳng nhìn mũi tên chằm chằm, nói lạnh lùng: "Ta không phản bội chủ tử."

"Ta tin cảm giác của ta, dù ngươi không phản bội chủ tử cũng không giữ ngươi lại được."

Một bắn tên vào đầu Ninh Thư.Ninh Thư điều động khí tránh mũi tên: "Cho ta một lý do giết ta."

Một lạnh lùng: "Ngươi không giống một tử sĩ, không được sống."

Ninh Thư sửng sốt, lý do quái gì vậy.

Thấy Một lại ngắm bắn mình mà các tử sĩ cũng bao vây mình lại, Ninh Thư điều động khí chạy khỏi miếu hoang như một làn gió.

Ninh Thư đắc chí lắm, cô mạnh hơn trước nhiều, ít ra đã trốn thoát được nhiều người như vậy.Chẳng biết đã chạy được bao lâu, Ninh Thư dừng lại giẫm vào thân cây lấy đà bay lên cành cây, không thấy ai đuổi theo mới vỗ ngực.

Cha má ơi sao lại cảm thấy cả thế giới đều là kẻ thù thế này nhỉ.

Hiên Tiêu Thiên muốn giết cô, giờ các tử sĩ của Hiên Hồng Vũ cũng bảo cô không giống tử sĩ, muốn giết cô.

Ninh Thư tự vả cái mồm, này thì lắm mồm này.

Tử sĩ không có chính kiến, chỉ cần thực hiện việc chủ giao là được.

Cô và Mười Một không phải cùng một kiểu người.

Cô không được huấn luyện, tinh thần khác nhau sẽ có đôi chút khác biệt.Có một số biểu hiện nhỏ trong tiềm thức một con người là không sửa được.Họ muốn cứu thì đi mà cứu, đi cứu người mà khua chiêng múa trống thế có khác gì tự đi tìm chỗ chết đâu, chẳng có ích quái gì.Còn cô đây, với điều kiện tiên quyết là không đe dọa tính mạng cô thì cô mới đi cứu.Ninh Thư ngồi tu luyện cả đêm trên cây đến sáng mới về thành nhưng không vào thành vội.Mới đến cổng thành mà Ninh Thư đã đứng cả hình, bởi vì cổng thành treo một loạt các thi thể thẳng tắp, có thị vệ đứng bên đánh trống, hét to: "Lũ loạn thần tặc tử này ám sát thánh thượng, thánh thượng phơi thây lũ giặc một tháng để răn đe."

Ninh Thư thấy có một thi thể bị dây thừng thòng cổ.

Phần thân kéo cổ dài ra, mặt hếch lên, vết sẹo dài rạch ngang mặt.

Mặt hắn ta rất dữ tợn, rất không cam lòng.Mới đó còn giương cung định giết cô mà giờ đã bị phơi thây.

Quả đúng là hoàng quyền là tất cả, mạng người chỉ như cỏ rác.Chắc là cả nhóm bị tiêu diệt rồi, Ninh Thư nhìn thoáng qua rồi đi vào thành, thôi không nhìn nữa.Chẳng biết Hiên Hồng Vũ thế nào, hắn ta có biết đã có nhiều tử sĩ chết vì mình thế không?Nhưng mà dù có biết chắc cũng chẳng quan tâm.Ninh Thư vào thành hỏi thăm tin tức hoàng cung và đều nghe kể rất nhiều về chuyện thích khách đêm qua chứ không nghe ngóng được tin gì về Hiên Hồng Vũ.Ninh Thư định về phủ tam hoàng tử nhưng có người giám sát quanh phủ, chắc là đang đợi cô về để bắt đây mà.Ninh Thư bỏ đi ngay, cô đến một ngôi nhà cực kỳ bình thường giữa bao ngôi nhà.

Cửa mở kêu kẽo kẹt, lớp bụi dày bám trên cửa rụng rơi.

Ngôi nhà tan hoang, bụi bẩn, mạng nhện chăng đầy nhà.Ninh Thư đi thẳng xuống hầm, trong hầm có hai ngọn đèn dầu lờ mờ, có tiếng người nói chuyện.

Ninh Thư hỏi một người: "Đào đến đâu rồi?"

Một người đàn ông khoảng bốn mươi tuổi trả lời: "Đào đến Võ đài điện, sắp đến Trường Nhạc Cung rồi.

Cô cũng biết đào trong cung chẳng dễ gì, chưa biết chừng đoạn tiếp theo là hồ nước mà."

Ninh Thư chau mày: "Nhanh tay hơn được không, chậm quá rồi đấy, tiền không thành vấn đề."

Nói rồi lấy hai đĩnh vàng ra."

Được rồi tôi sẽ bảo thằng Hai đẩy nhanh tốc độ, tối nay là đến được Trường Nhạc Cung."

Người đàn ông cầm vàng mà hớn hở mặt mày.Không khí dưới hầm rất bức bối, Ninh Thư đi ra đợi bên ngoài hầm.

Từ khi vào kinh thành là Ninh Thư đã triển khai kế hoạch tìm một nhóm trộm mộ giỏi đào đường hầm các thứ rồi.Ninh Thư định nói cho Một biết chuyện này nhưng Một đã định giết cô.

Nghĩ ngợi viển vông rồi Ninh Thư lại rời khỏi ngôi nhà đó, khi quay lại cô vác theo một bao tải đựng đồ vật.Đến nửa đêm cuối cùng cũng đào được đến Trường Nhạc Cung.

Ninh Thư nghe báo mà vui lắm, cuối cùng cũng đào đến nơi rồi.Cái cách làm này Ninh Thư học được từ ông chú y tế.

Có một đường hầm trong phòng y tế ở trường nối với phòng thí nghiệm của anh ta nên Ninh Thư đã học lỏm theo.Ninh Thư vác bao tải lên vai, tay cầm đèn dầu cúi người đi đường hầm.Đi đường hầm không đứng thẳng lưng được, Ninh Thư thấy hông mình sắp gãy mất thôi.Vác bao tải mệt quá thì cô kéo lê dưới đất nhưng mà may là cũng đến đích rồi.Bên trên là phiến đá xanh, Ninh Thư đẩy mạnh phiến đá nhưng mới đẩy lên chút đã lại bị ai đó đạp mạnh xuống.Ninh Thư giật thót, bị phát hiện rồi à?Một lúc sau Ninh Thư lại đẩy đá lát sàn ra để hở một khe và rồi nhìn thấy một đôi giày thêu vân mây qua khe."

Chuột bọ ở đâu ra thế này?"

Hiên Hồng Vũ nhấc chân đạp phiến đá.Ninh Thư: ..."

Thuộc hạ đây thưa chủ tử, chủ tử đừng đạp nữa."

Ninh Thư đẩy mạnh phiến đá lát đó ra rồi điều động khí ném bụp cái bao tải lên và bò ra khỏi đường hầm.Hiên Hồng Vũ ngạc nhiên và chau mày khi nhìn thấy Ninh Thư: "Ngươi vẫn chưa chết?"

Ninh Thư: ...Chẳng hiểu sao Ninh Thư muốn đánh hắn ta ghê.

Cái mặt ngứa đòn đó đúng là hắn ta đã biết tử sĩ bị Hiên Tiêu Thiên phơi thây rồi.Hiên Hồng Vũ sống trong cung điện nguy nga không giống với phạm nhân bị chịu khổ, Ninh Thư thưa với Hiên Hồng Vũ: "Thuộc hạ đến cứu chủ tử, chúng ta đi thôi thưa chủ tử."

Hiên Hồng Vũ nheo mắt, nói hờ hững: "Rời khỏi đây rồi đi đâu?"

Ninh Thư nói: "Trời đất bao la đi đâu cũng được ạ."

Rõ ràng là đến cứu người sao mà còn mè nheo kì kèo thế nhỉ.Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư: "Là đi đâu?"

"Đi trước rồi nói."

Rời khỏi đây rồi muốn cắp đít đi đâu chẳng được?"

Ngươi vác cái xác này đến thế chỗ bản điện hạ?"

Hiên Hồng Vũ cười khẩy: "Cái thứ ti tiện này mà được hưởng mai táng long trọng của Định Vương, hưởng hương khói thờ cúng của hoàng thất?"

Ninh Thư: (╯‵□′)╯︵┻━┻Cái đậu xanh rau má khó hầu thật đấy.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 491: Chủ tử quái gở (19)


Chuyển ngữ: WanhooTìm cái xác có dáng gần giống Hiên Hồng Vũ dễ lắm à mà giờ này Hiên Hồng Vũ còn chê ỏng chê eo nữa?"

Vậy thuộc hạ nên làm thế nào đây thưa chủ tử?"

Ninh Thư đần mặt hỏi.

Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư: "Bọc kỹ cái xác vào, tại sao bản điện hạ phải chết trộm?"

Ninh Thư đành phải nhặt cái bao tải nhét cái xác vào lại.

Nhìn cái xác mặt mày xám xịt là Ninh Thư tự lẩm bẩm câu A Di Đà Phật trong bụng.

Hiên Hồng Vũ qua bên giá nến cầm một cây đốt cái màn.

Ninh Thư thấy vậy nhanh chóng vứt xác vào đường hầm và nhảy xuống.

Hiên Hồng Vũ cũng nhảy xuống theo, tiện tay đậy gạch sàn lại.

Đường hầm tối om, Ninh Thư châm lửa khom lưng kéo lê bao tải đi đằng trước, nói với Hiên Hồng Vũ: "Chủ tử theo thuộc hạ."

Hiên Hồng Vũ ừ một tiếng.

Dọc đường đi không ai nói với ai câu nào, Ninh Thư kéo cái xác đàn ông mà mệt đứt hơi.

Ban đầu cô định kiếm một cái xác thế chỗ Hiên Hồng Vũ để người khác nghĩ Hiên Hồng Vũ chết cháy, vậy sau này có điều tra ra đó không phải Hiên Hồng Vũ thì bọn cô cũng đã cao chạy xa bay rồi.

Thế nhưng Hiên Hồng Vũ kiêu căng không muốn dùng cách đó, hắn ta muốn chuyện sống chết của mình là một ẩn số hơn cơ.

Ninh Thư dè bỉu, chú em đã mất sạch rồi, sống chết là ẩn số thì đã làm sao, chết hay không đều như nhau hết.

Ra khỏi đường hầm cái là Ninh Thư thở phào, bay lên mái nhà trông coi ánh lửa ngùn ngụt ở hướng hoàng cung.

Lửa cháy cực kỳ lớn chiếu sáng cả vùng trời.

Hoàng cung cháy cả kinh thành cũng náo loạn.

Ninh Thư vác bao tải lên vai định ra ngoài.

"Ngươi đi đâu thế?"

Hiên Hồng Vũ đứng trong căn nhà tồi tàn bám đầy bụi và mạng nhện nhưng hắn ta vẫn toả sáng ngời ngời, ánh sáng chiếu sáng rực cả nhà.

Ninh Thư thưa: "Thuộc hạ đưa cái xác này về lại nghĩa trang."

Cô trộm từ nghĩa trang.

Hiên Hồng Vũ vẫn giữ nguyên nét mặt, Ninh Thư vác bao tải bay qua tường và mất hút.

Lúc cô về có thấy Hiên Hồng Vũ ngồi chống cằm nhìn cây đèn cầy trên bàn.

Hiên Hồng Vũ thấy Ninh Thư về là ra lệnh lạnh lùng: "Ngày mai canh gác sẽ rất nghiêm, bao giờ chúng ta đi đây?"

"Cổng thành đóng rồi, để sáng mai mới đi được thưa chủ tử."

Ninh Thư trả lời.

Hiên Hồng Vũ im lặng, thấy Ninh Thư đứng ngẩn ra đó bèn nói: "Bản điện hạ buồn ngủ."

Ý muốn cô lui ra ngoài à?

Ninh Thư đi ra ngoài.

"Mười Một, bản điện hạ ngủ ở đâu?"

Hiên Hồng Vũ hơi cáu, Ninh Thư thấy chỗ nào cũng bẩn thỉu, không có chỗ nào ngủ được, cô nói: "Trời sắp sáng đến nơi rồi, ngài cố thức một lúc đi chủ tử."

Hiên Hồng Vũ lạnh mặt không nói năng gì nữa.

"Chúng ta rời khỏi thành phải hoá trang đấy ạ, ngài hào hoa phong nhã như thế này sẽ bị nhận ra ngay."

Hiên Hồng Vũ vẫn không nói chuyện.

Ninh Thư kiếm bộ quần áo thô cho Hiên Hồng Vũ thay.

Hiên Hồng Vũ nhìn chất vải lại nhìn Ninh Thư.

Ninh Thư nói rất nghiêm túc: "Tất cả đều vì để rời khỏi thành, xin ngài cố nhịn."

Hiên Hồng Vũ thay bộ đồ thô ráp, mặc dù cô hoá trang không quá giỏi nhưng Hiên Hồng Vũ vẫn hơi khác mặt thật.

Ninh Thư cũng tự bôi chát và một cô em xấu xí ra đời.

Hiên Hồng Vũ liếc qua Ninh Thư và nhìn đi nơi khác ngay.

Hiên Hồng Vũ không nói với Ninh Thư câu nào ngoài những chuyện cần thiết.

Hoàng cung đi lấy nước lại đi lấy tận ở phủ của Tam hoàng tử, tốn bao nhiêu thời gian cuối cùng cũng dập hết lửa nhưng lại phát hiện Tam hoàng tử không có bên trong.

Vậy là lửa có cháy to cỡ nào cũng chẳng thể thiêu chết người sống được.

Hiên Tiêu Thiên hừ lạnh, Thượng Quan Tình Nhu bên cạnh hắn ta bĩu môi, tủi thân và đau lòng trông thấy: "Hiên Tiêu Thiên chàng không chịu tin ta không có gì với Hiên Hồng Vũ hết.

Tóm lại là chàng định mặt cau có với ta đến bao giờ."

Hiên Tiêu Thiên day trán không trả lời mà quay đi và sai quân lục soát tung tích Hiên Hồng Vũ.

Hiên Tiêu Thiên thấy Hiên Hồng Vũ như con gián, chẳng kịp xử lý đã bay nhảy gây ra chuyện khắp nơi, quả thật là rất ung dung phiền người khác.

Hiên Tiêu Thiên của giờ này chỉ muốn bắt được Hiên Hồng Vũ rồi đánh gãy xương hắn ta.

Khi Hiên Tiêu Thiên sai quân lục soát thì Ninh Thư và Hiên Tiêu Thiên đã rời khỏi kinh thành, hiện đang ngồi trên một con ngựa rồi.

"Ngài cúi thấp cái đầu xuống thêm chút được không chủ tử?

Thuộc hạ không nhìn thấy đường đằng trước."

Ninh Thư ngồi sau Hiên Hồng Vũ nói.

Hiên Hồng Vũ cúi thấp người chút: "Sao bản điện hạ lại phải ngồi đằng trước, sao lại chỉ có một con ngựa?"

Ninh Thư vừa siết dây cương vừa cầm cây roi, trả lời: "Thuộc hạ ngồi sau, lỡ có truy binh vậy thuộc hạ có thể chặn tấn công giúp chủ tử.

Chỉ có một con ngựa vì thuộc hạ chỉ mua được một con ngựa."

Ninh Thư không có tiền thật, tiền đào hầm là tiền Ninh Thư tích góp và cả lén đi trộm mấy món đồ trong phủ của Hiên Hồng Vũ đi bán lấy tiền.

Hiên Hồng Vũ ngồi trong lòng Ninh Thư: ...Ninh Thư hơi áy náy với đứa trẻ đó, cô định về căn cứ để thăm xem đứa trẻ đó thế nào.

Đi đến bìa rừng không thể cưỡi ngựa mà chỉ đi bộ được.

Hiên Hồng Vũ liếc xéo Ninh Thư: "Định đến trại huấn luyện?"

Ninh Thư thưa vâng.

Dù Hiên Hồng Vũ là hoàng tử cao quý nhưng cũng là người có võ, đi đường rừng rất dễ.

"Chúng đều chết cả rồi mà sao ngươi vẫn sống?"

Hiên Hồng Vũ bỗng hỏi Ninh Thư.

Ninh Thư ôm kiếm trả lời: "Họ nói thuộc hạ phản bội chủ tử không cho thuộc hạ tham dự cuộc ám sát ấy."

Hiên Hồng Vũ không nói gì nữa.

Ninh Thư khá tò mò Hiên Hồng Vũ và Thượng Quan Tình Nhu đã xảy ra chuyện gì bởi hai bọn họ biệt tăm biệt tích rõ lâu.

"Chủ tử, ngài và Thượng Quan tiểu thư?"

Ninh Thư mở lời hỏi.

Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư hờ hờ rét lạnh.

Khuôn mặt vàng vọt kết hợp với nụ cười đó khỏi phải nói trông nham hiểm quỷ quyệt biết nhường nào.

"Ta và nàng không có gì hết, ta không chạm vào nàng."

Hiên Hồng Vũ cười khoái trá trên sự đau khổ của người khác.

Ninh Thư: ...Không có gì thế chú em vui cái khỉ gì.

Đồ điên.

"Bản điện hạ nói với Hiên Tiêu Thiên rằng sau lưng Thượng Quan Tình Nhu có một nốt ruồi."

Hiên Hồng Vũ ngoác miệng cười khẩy.

Ninh Thư: Khụ...Ninh Thư nhìn Hiên Hồng Vũ bằng con mắt quái đản, phải thất đức lắm mới làm được cái chuyện này đấy.

Hắn ta cố tình nói cho Hiên Tiêu Thiên biết hắn ta có gì đó mập mờ với Thượng Quan Tình Nhu.Nhưng khổ cho Thượng Quan Tình Nhu rõ ràng không có gì mà Hiên Tiêu Thiên lại không tin cô ta.

Tóm lại có gì hay không đâu ai nói chuẩn được.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 492: Chủ tử quái gở (20)


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư rất ngạc nhiên, theo như tính cách của Hiên Hồng Vũ làm gì có chuyện hắn ta không làm gì Thượng Quan Tình Nhu?Cái xác của Thượng Quan Tình Nhu cũng thuộc về hắn còn gì?Ninh Thư hỏi Hiên Hồng Vũ đi đằng trước: "Chủ tử rất thích Thượng Quan tiểu thư?"

Hiên Hồng Vũ hờ hững: "Bản điện hạ rất thích nhưng nàng phản bội bản điện hạ, bản điện hạ phải phạt nàng."

"Bản điện hạ cần nàng phải thuộc về bản điện hạ hoàn toàn nhưng Thượng Quan Tình Nhu vấy bẩn mất rồi."

Hiên Hồng Vũ lạnh tanh.

Ninh Thư: →_→Thượng Quan Tình Nhu bẩn?

Không gả cho chú em tức bẩn?"

Chẳng phải nàng muốn hạnh phúc đến bạc đầu bên Hiên Tiêu Thiên còn gì, bản điện hạ nghĩ ra kế làm hai bọn họ hiểu lầm, cái gai đó sẽ chọc họ cả đời."

Hiên Hồng Vũ hất cằm nói.

Ninh Thư: ...Thất đức ghê!Thái độ của Hiên Hồng Vũ thể hiện trước Hiên Tiêu Thiên là ta và Thượng Quan Tình Nhu có gì đó nhưng sự thật lại chẳng động chạm gì vào Thượng Quan Tình Nhu.

Thượng Quan Tình Nhu có giải thích thế nào, có nói mình và Hiên Hồng Vũ trong sạch thế nào thì cái gai đó đã găm sâu vào trái tim Hiên Tiêu Thiên chẳng thể rút ra được nữa rồi.

Mỗi lần nhắc lại chuyện đó là cái gai lại chọc vào một phát.

Ninh Thư ngó và hỏi Hiên Hồng Vũ: "Chủ tử không làm gì Thượng Quan tiểu thư thật ạ?"

Hiên Hồng Vũ liếc xéo Ninh Thư: "Ngươi hơi lắm mồm đấy Mười Một."

Ninh Thư câm tịt không hỏi gì nữa, cả hai đi một hồi lâu trong rừng và cuối cùng cũng đến nơi huấn luyện.

Căn cứ trống rỗng, trong căn cứ đã không còn ai, chỉ còn vài đồ dùng hằng ngày chắc là có thể chống đỡ được một thời gian.

Hiên Hồng Vũ ngựa quen đường cũ tìm đến nhà đá của mình.

Cái nhà đá này thuộc về mình Hiên Hồng Vũ, nhà rất rộng có đủ đồ đạc từ bàn đọc sách cho đến những thứ khác.

Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư: "Mười Một, bản điện hạ đói."

"Vậy thuộc hạ đi săn."

Ninh Thư rời khỏi sơn động ngay lập tức, cô đi thoăn thoắt trong rừng tìm đến khu vực của sói để xem xem đứa trẻ đó ra sao.

Trước khi vào kinh thành những con sói con vẫn còn bú sữa vậy mà nay đã to oành.

Mấy con sói đang chơi trước cửa hang, trong số đó có một đứa bé người ngợm bẩn thỉu, tóc tai dính bẩn ngo ngoe dưới đất học bò hoặc ngồi theo sói.

Đứa bé này sắp một tuổi nhưng không học đi mà học bò, học chạy như sói.

Hoặc có lẽ do sống với sói lâu quá nên đôi mắt thằng bé hơi lành lạnh, không bi ba bi bô mà là hú như sói.

Ninh Thư đi qua bế thằng bé bên sườn.

Thằng bé bị Ninh Thư làm cho sợ la hét giãy nảy kịch liệt, thậm chí là còn cắn Ninh Thư bằng mấy cái răng.

Ninh Thư ghìm đầu nó cũng xoa gáy nó bắt nó ngoan.

Thằng bé này nhạy bén phát giác được nguy hiểm nên ngoan ngay.

Ra đến bờ sông Ninh Thư rửa mặt cho mình, thằng bé nhe răng gầm gừ đe dọa cô.

Ninh Thư giữ đầu nó, kể cả có vào trong nước rồi nó vẫn nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng.

Tiếng gầm gừ bớt dần, nó ngoan ngoãn để Ninh Thư tắm cho mình nhưng đôi mắt vẫn ngang tàn như thú dữ.

Ninh Thư tắm rửa sạch sẽ cho thằng bé, ngoài vết thương do kiếm ở trái tim còn những vết thương khác trên người.

Rõ thấy do sống cùng chó sói có bị thương cũng không được chăm sóc nên sứt sẹo khắp nơi.

Ninh Thư thở dài, ngày đó bỏ lại nó cũng khốn nạn quá, giờ chuyện đã giải quyết tất nhiên phải cho nó trở về với cuộc sống loài người.

Nhân lúc cô tắm cho nó, nó cắn cổ tay Ninh Thư không chịu nhả.

Ninh Thư vô cảm véo bắp tay thằng bé.

Thằng bé giùng giằng chắc do đau quá nên nhả miệng ra.

Cổ tay bị cắn trầy cả da, chảy cả máu.

Còn nhỏ thế này mà đã tàn nhẫn vậy rồi.

Ninh Thư bế sườn thằng bé và bắt mấy con thỏ nấu bữa tối.

Về đến sơn động, Hiên Hồng Vũ thấy Ninh Thư ra ngoài mà có thêm trẻ con về là hỏi lạnh lùng: "Đứa trẻ này là sao đây?"

Thằng bé gầm gừ hò hét tiếng sói tru bằng cái giọng hôi sữa với Hiên Hồng Vũ do thấy người lạ."

Con của sói à?"

Hiên Hồng Vũ cười đón thằng bé từ tay Ninh Thư, nheo mắt không biết đang nghĩ gì.

Thằng bé bị Hiên Hồng Vũ khống chế mà ư ử nghe rất đáng thương như thể muốn Ninh Thư cứu nó."

Nghe nói người bú sữa động vật trưởng thành sẽ có tài năng thiên bẩm."

Hiên Hồng Vũ vừa nói nhìn thằng bé: "Nghe nói Đại tướng quân nước Trần là con của sói."

Nước Trần tiếp giáp đất nước, hai nước hùng mạnh ngang nhau.

Ninh Thư: →_→"Chủ tử cứ để thuộc hạ chăm sóc thằng bé này vẫn hơn, hiện giờ nó vẫn còn rất hoang dã."

Ninh Thư cứ thấy Hiên Hồng Vũ có ý xấu.

Hiên Hồng Vũ nhấc thằng bé bằng hai tay: "Ừ, bản điện hạ quyết định nuôi thằng bé này xem xem con của sói hơn người ở đâu, để ngày sau đọ mấy chiêu với Đại tướng quân nước Trần."

Ninh Thư vò tóc: Không...Ninh Thư định nuôi thằng bé lớn hơn chút rồi tìm nhà nào đó cho thằng bé ở chứ không phải đi theo cô và Hiên Hồng Vũ.

Hiên Hồng Vũ muốn đào tạo thằng bé này, chẳng lẽ định bồi dưỡng nó thành một tử sĩ à?Ninh Thư nói: "Chủ tử, nuôi trẻ con vô cùng khổ cực, hay là chúng ta đưa nó đi đi."

Đừng đào tạo nó thành tử sĩ, Hiên Hồng Vũ bây giờ bị Hiên Tiêu Thiên đuổi giết và không có gì cả.

Hắn ta không còn gì để lật ngược tình thế, ngoại trừ việc trở về đất phong của hắn ta.

Ninh Thư hỏi: "Có phải tiếp theo chúng ta sẽ đến đất phong không thưa chủ tử?"

"Không vội."

Hiên Hồng Vũ đặt thằng bé lên giường, thằng bé bò ngay ra góc giường nghiêng người về phía trước hằm hè động tác tấn công Hiên Hồng Vũ.

Hiên Hồng Vũ lại vui lắm: "Thằng bé này còn nhỏ nhưng có sự nhạy bén của giống sói."

Ninh Thư vỗ trán hối hận vì đã đưa thằng bé về, không ngờ Hiên Hồng Vũ lại hứng thú với nó nhiều vậy.

Ninh Thư không định đưa thằng bé cho hắn ta bởi thằng bé bất hạnh từ nhỏ, theo Hiên Hồng Vũ càng không may mắn: "Thân phận của chủ tử không phù hợp để trông trẻ, ngày mai thuộc hạ sẽ tìm gia đình cho thằng bé ạ."

Hiên Hồng Vũ nhướng mày lạnh lùng: "Mười Một, ngươi đang cãi bản điện hạ à?"

"Mười Một đang lo cho chủ tử."

Ninh Thư hờ hững: "Chủ tử định đào tạo nó thành người thế nào ạ?"

"Bản điện hạ đã nói là giống Đại tướng quân nước Trần."

Hiên Hồng Vũ chẳng lo lắng gì, rõ ràng rất khó chịu vì Ninh Thưkhông nghe lời.

Ninh Thư nói: "Nhưng thằng bé cần cha mẹ."

"Cha mẹ à, vậy thì ta làm cha nó."

Hiên Hồng Vũnhếch mép, hiển nhiên rất hứng thú và muốn đào tạo thằng bé này.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 493: Chủ tử quái gở (21)


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư thấy Hiên Hồng Vũ cực kỳ hứng thú về thằng bé, cô nói thêm câu nữa là Hiên Hồng Vũ sẽ giết cô ngay.

Về chuyện Hiên Hồng Vũ nói rằng sẽ làm cha thằng bé, Ninh Thư chỉ cười miệt một tiếng trong bụng.

Tự nhiên cô lại thương thằng bé bởi nó bị Hiên Hồng Vũ để ý.

Số của nó nhiều chông gai quá, trước là suýt chết giờ lại rơi vào tay Hiên Hồng Vũ.

"Bản điện hạn đói rồi Mười Một."

Hiên Hồng Vũ nhắc nhở Ninh Thư đứng yên bất động: "Con trai bản điện hạ cũng đói rồi."

Đậu má, chú em nuôi con thì đi mà nấu cơm đi.

Ninh Thư ra ngoài nhà đá giết thỏ, xét thấy có trẻ con nên thái nhỏ thịt và nấu cháo thịt.

Làm tử sĩ cần cả đa tài đa nghệ, không chỉ biết giết người mà còn phải biết nấu cơm, phải thực hiện được bất cứ yêu cầu nào của chủ tử.

Nhà bếp đốt lửa xông khói, lại trong sơn động khói không dễ bay làm Ninh Thư sặc gần chết, cố nấu chín nồi cháo, rắc ít muối coi như nấu xong.

Hiên Hồng Vũ nhìn trong cháo loãng là thịt thỏ trắng mà không buồn ăn: "Mười Một, ngươi cho bản điện hạ ăn gì đây?"

Có ăn đã phúc tổ ba đời rồi, Ninh Thư xéo xắt trong bụng ngoài mặt ngại ngùng: "Thuộc hạ chỉ biết nấu cái này thôi."

Thích thì ăn không thích thì đặt xuống.

Dù Hiên Hồng Vũ không thích ăn nhưng thằng bé trên giường đá ngửi thấy mùi đã bò qua nhìn cái bát."

Ấy chà ngươi thích ăn à?"

Hiên Hồng Vũ bón mấy thìa cho thằng bé.

Cháo mới bắc khỏi bếp rất nóng làm nóng đỏ ửng cả môi, nó kêu hu hu rất đáng thương.

Ninh Thư rót nước lạnh cho thằng né, thấy môi đỏ do nóng không biết có bị bỏng hay không.

"Bản... bản điện hạ không cố tình."

Hiên Hồng Vũ nói: "Bản điện hạ không biết cái món này nóng thế.

Lúc ngươi bưng lên phải kiểm tra nhiệt độ trước."

Dẹp mẹ đi, trước khi chú em ăn toàn thổi qua còn gì.

Thế mà còn bảo làm cha nó, nó sống được đã chẳng dễ gì rồi.

Ninh Thư ngoài cười nhưng trong không cười, Hiên Hồng Vũ chắp tay đằng sau lảng mắt đi nơi mắt.

Ninh Thư cầm bát xúc thìa, thổi nguội cháo rồi mới bón cho thằng bé.

Thằng bé rất thích ăn, ăn liền hai bát.

Nó ăn vậy là nhiều so với trẻ con tầm tuổi này.

"Khẩu vị khá đấy."

Hiên Hồng Vũ nói: "Đúng rồi, thằng bé cần có tên, tên gì hay đây?"

Hiên Hồng Vũ bắt đầu trái lo phải nghĩ đặt tên cho thằng bé, Ninh Thư ăn cháo thịt mặc kệ hắn ta.

Nhưng mà đúng thật là cô nấu không ngon, thịt thỏ bị tanh, Ninh Thư ăn hai thìa rồi thôi.

Hiên Hồng Vũ nghĩ tên một lúc lâu và cuối cùng đã nghĩ ra một cái tên đó là Hiên Diệt Tiêu.Hiên Diệt Tiêu?Chắc cái chữ "Tiêu" này không phải như cô nghĩ chứ?Đặt tên cho trẻ con vậy ổn à?Hiên Tiêu Thiên nghe thấy cái tên này sẽ có cảm giác gì đây?Ninh Thư nhăn nhó mặt mày, không hiểu vì sao mọi động thái của Hiên Hồng Vũ toàn chán sống rành rành.

Mặt mũi lạnh lùng, thần thái kiêu sa nhưng hành động làm Ninh Thư thấy rất phá hình tượng.Ninh Thư hỏi Hiên Hồng Vũ: "Chủ tử thấy tên đó hay ạ?"

Cái tên này không chỉ chán sống mà còn làm đứa trẻ vô tri cũng chán sống theo.

Mặt Hiên Hồng Vũ lạnh tanh, rất khó chịu với phản ứng của Ninh Thư: "Không hay à?

Hiên Diệt Tiêu không hay thế tên Hiên Đồ Tiêu đi."

Ninh Thư: Phụt...Dù biết chú em hận Hiên Tiêu Thiên nhưng cũng không thể đặt tên vậy được.

Ninh Thư thấy Hiên Hồng Vũ cố tình.

"Chủ tử vui là được."

Ninh Thư nhếch mép.

Hiên Hồng Vũ nói muốn đào tạo thằng bé chính là đọc cho nó nghe những kiến thức kỳ lạ khó hiểu.

Thằng bé cuộn mình ngủ không quan tâm Hiên Hồng Vũ.

Trước cảnh ấy, Ninh Thư chỉ biết nói chú em vui là được.

Rõ ràng Hiên Hồng Vũ không có kinh nghiệm chăm trẻ, những chuyện đó đều dành cho Ninh Thư cả.

Ninh Thư phải bón cơm cho trẻ mỗi ngày lại còn dạy trẻ đi đứng, nói chuyện phải ngoác cái miệng nói thật tròn chữ để thằng bé không hú như sói hay ư ử nữa.

Trong khi đó Hiên Hồng Vũ chỉ phụ trách cầm sách nhồi nhét văn hoá tri thức vào đầu thằng bé, đọc cho nó nghe cái gì đó mà đến Ninh Thư nghe cũng không hiểu.

Trông trẻ phiền vô cùng làm Ninh Thư cũng muộn phiền.

Đặc biệt là khi thằng bé chỉ biết bò như sói, có kéo nó đứng dậy nó cũng chẳng quen lại còn cắn người nữa.

Lúc đi đái đi ỉa còn chẳng biết gọi ai, bò đến đâu là kéo lê các thứ đến đó làm cả người dính đầy phân.

Ninh Thư không hiểu sao nuôi trẻ con lại khổ thế này, cô nhọc lòng quá, nói với nó nó còn ngây ngô không hiểu gì hết.Ninh Thư đọc thầm Chú Thanh Tâm trong lòng, nghĩ đến thằng bé thành ra như vậy cũng tại cô nên chút bực bội đã được đàn áp ngay.

Nuôi được một thời gian, thằng bé đã quen Ninh Thư hơn nên cũng thân hơn chút vậy nhưng nó vẫn không biết nói.

Thỉnh thoảng Ninh Thư dắt hai tay nó đứng và đi được mấy bước chứ không đi được nhiều.

Lương thực trong sơn động sắp hết, Ninh Thư định ra ngoài mua đồ và cả nghe ngóng tình hình dạo này.

Ninh Thư dặn Hiên Tiêu Thiên: "Chủ tử, thuộc hạ đi mua ít lương thực, ngài trông Hiên...

Diệt Tiêu cái nhé."

Hiên Hồng Vũ ừ hờ hững: "Ngươi đi đi, bản điện hạ trông được."

Ninh Thư không hề tin vào khả năng trông trẻ của Hiên Hồng Vũ."

Chủ tử."

Ninh Thư nhìn Hiên Hồng Vũ, Hiên Hồng Vũ liếc Ninh Thư và nói như ban ơn: "Ừ, đi sớm về sớm."

Ninh Thư: →_→"Thưa chủ tử, thuộc hạ không có tiền mua đồ."

Ninh Thư cất lời.

Hiên Hồng Vũ liếc xéo người sau đó vào trong nhà đá cầm hai thỏi bạc ra đưa cho Ninh Thư: "Đi sớm về sớm."

Ninh Thư cất bạc và đi, trước hết là mua các đồ cần mua sau đó hỏi thăm chuyện trong kinh thành.

Ninh Thư hay tin mà Ninh Thư nghệt cái mặt.

Tin nghe được là Hiên Hồng Vũ đã chết, Trường Nhạc Cung gặp hoả hoạn và rồi Hiên Tiêu Thiên tuyên bố Định Vương Hiên Hồng Vũ đã bị thiêu chết, cũng đã hạ táng.Ninh Thư nheo mày, hành động này của Hiên Tiêu Thiên đã chặn đường lùi của Hiên Hồng Vũ, Hiên Hồng Vũ không về đất phong của mình được nữa.

Bởi Hiên Hồng Vũ đã chết, nếu về đất phong có khi còn bị bắt vì tội giả mạo hoàng thân quốc thích, cái tội đó quá lớn.

Hiên Hồng Vũ chán sống thật, buông bỏ người congái của đời mình, buông bỏ thân phận cao quý của đời mình, sau này không thể giớithiệu cho bàn dân thiên hạ biết tên mình là Hiên Hồng Vũ được nữa rồi.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 494: Chủ tử quái gở (22)


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư nheo mày, hành động này của Hiên Tiêu Thiên đã chặn đường lùi của Hiên Hồng Vũ, Hiên Hồng Vũ không về đất phong của mình được nữa.

Bởi Hiên Hồng Vũ đã chết, nếu về đất phong có khi còn bị bắt vì tội giả mạo hoàng thân quốc thích, cái tội đó quá lớn.

Hiên Hồng Vũ chán sống thật, buông bỏ người con gái của đời mình, buông bỏ thân phận cao quý của đời mình, sau này không thể giới thiệu tên mình quang minh chính đại được nữa.

Ninh Thư hết tâm trạng mua đồ ăn cho Hiên Hồng Vũ, chỉ mua ít lương thực rồi về.

Ninh Thư gánh lương thực về, vừa vào trong nhà đá đã ngửi thấy mùi thối, Ninh Thư biết ngay là thằng nhỏ lại ị đùn.

Hiên Hồng Vũ đứng một góc, người bốc khí đen nhìn thằng bé dính cứt bò khắp nơi, bò đến đâu là trây sản phẩm ra đến đó.

Ninh Thư: ...Dù không rửa đít cho nó nhưng chí ít xách nó vào trong thùng cũng sẽ không làm nhà cửa tanh bành thế này.

"Mau bắt lấy nó."

Hiên Hồng Vũ ra lệnh lạnh lùng với Ninh Thư.

Cái đậu má đây là con trai chú, theo họ Hiên chú đấy.

Đã làm cha thì phải làm tròn trách nhiệm làm cha chứ.

Ninh Thư xách thằng bé vào trong chậu nước, rửa ráy sạch sẽ rồi đặt trên giường đá.

Hiên Hồng Vũ lục đồ Ninh Thư mua về và hỏi Ninh Thư: "Đồ ăn ta dặn ngươi mua đâu?"

Giờ này làm gì có tâm trạng ăn nữa, Ninh Thư nói: "Lớn chuyện rồi chủ tử."

Hiên Hồng Vũ hằm hằm Ninh Thư lạnh lùng, Ninh Thư kể chuyện mình nghe thấy cho Hiên Hồng Vũ.

Hiên Hồng Vũ nghe nhưng mặt không biến sắc làm Ninh Thư không biết hắn ta đang nghĩ gì, cô hỏi: "Chúng ta phải làm sao đây chủ tử?"

Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư một cái và không trả lời.

Ninh Thư thấy hắn ta như vậy là bỏ đi nấu cơm.

Giờ Hiên Hồng Vũ chẳng có gì thật rồi, chỉ có tử sĩ là cô đây và một thằng con trai thôi.

Ninh Thư đang bón cơm cho Hiên Diệt Tiêu, Hiên Hồng Vũ ra khỏi nhà đá với nét mặt hờ hững, vẫn là phong thái hào hoa phong nhã lạnh lùng nhất thiên hạ đó.

Hiên Hồng Vũ nhắc Ninh Thư dọn cơm cho mình, mỗi một động tác của Hiên Hồng Vũ khi ăn cơm đều tao nhã cao quý.

Dù có đang ở nhà đá cũng như đang sống trong cung điện đẹp đẽ.

Ninh Thư hỏi Hiên Hồng Vũ trầm mặc: "Tiếp theo chúng ta phải làm gì đây chủ tử?"

"Có thể đừng hỏi mãi làm gì được không!"

Hiên Hồng Vũ lạnh lùng.

Ninh Thư bĩu môi, nhìn mà xem, chú em cũng đi bán đậu xanh rau má cả rồi.

Đã thế thì Hiên Hồng Vũ sống cuộc sống bình thường luôn đi.

Hiên Tiêu Thiên là hoàng đế, cả hai không cùng một giai cấp, Hiên Tiêu Thiên muốn giết Hiên Hồng Vũ dễ như trở bàn tay.

"Chủ tử..."

"Đừng nói chuyện."

Hiên Hồng Vũ chặn họng Ninh Thư.

Ninh Thư đành phải khâu miệng không nói gì nữa.

Hôm sau Hiên Hồng Vũ dậy từ sớm nói với Ninh Thư đang hun khói nấu đồ ăn sáng: "Hoá trang cho bản điện hạ, bản điện hạ cần vào thành."

Ninh Thư hỏi: "Chủ tử vào thành làm gì vậy?"

"Ngươi bép xép quá rồi Mười Một."

Hiên Hồng Vũ nói lạnh lùng.

Ninh Thư ngậm miệng, hoá trang cho Hiên Hồng Vũ bằng kỹ thuật hoá trang dở tệ của mình.

Hoá trang cho xấu đi nhưng giá trị nhan sắc của Hiên Hồng Vũ cao, khí chất thanh tao nhã nhặn toả ra từ xương tủy thật sự rất khó hoá trang.

Hoá trang một hồi cũng xem như tạm được, Ninh Thư không kiềm chế được hỏi Hiên Hồng Vũ: "Chủ tử vào thành thế này rất nguy hiểm, có cần thuộc hạ đi cùng ngài không ạ?"

Ninh Thư phải khiến Hiên Hồng Vũ sống, ít nhất là sống trước khi cô rời khỏi thế giới này.

Còn sau khi cô đi Hiên Hồng Vũ sống hay chết cô không lo được.

Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư lạnh lùng: "Bản điện hạ có xông vào cung đâu, có nguy hiểm gì được."

Có là cái chắc ấy.

Theo như tinh thần thích đâm đầu vào chỗ chết của Hiên Hồng Vũ, nếu bị Hiên Tiêu Thiên bắt Ninh Thư không nghĩ mình cứu được hắn ta nữa đâu.

Chắc là Hiên Tiêu Thiên sẽ giết Hiên Hồng Vũ trước không để cho Hiên Hồng Vũ bay nhảy nữa.

Ninh Thư thấp tha thấp thỏm, chú em đừng có mà xúc động nhé, Ninh Thư dặn: "Chủ tử nhất định phải cẩn thận nhé."

Hiên Hồng Vũ ừ, nhìn Hiên Diệt Tiêu bò dưới đất nói: "Trông nó hẳn hoi, bản điện hạ về giờ đây."

Sau khi Hiên Hồng Vũ đi Ninh Thư cứ sợ Hiên Hồng Vũ bị làm sao.

Trời trưa cả rồi cuối cùng Hiên Hồng Vũ mới về.

Thấy cái tên này bình an trở về mà Ninh Thư thở phào.

Thấy Hiên Hồng Vũ cười ra mặt là Ninh Thư bất an, cực kỳ bất an.

"Chủ tử có muốn dọn cơm không?"

Ninh Thư hỏi Hiên Hồng Vũ.

Hiên Hồng Vũ phẩy tay, Ninh Thư ngửi thấy người hắn ta có mùi rượu thoang thoảng chắc là đã ăn ngoài.

Ninh Thư nhột nhột hỏi: "Hôm nay chủ tử đi làm gì vậy ạ?"

"Ngươi đang chất vấn bản điện hạ à Mười Một."

Hiên Hồng Vũ lạnh mặt.

"Thuộc hạ không dám."

Ninh Thư thấy Hiên Hồng Vũ ấp ủ ý đồ xấu xa nhưng hỏi hắn lại không nói.

Ninh Thư lấy cớ vào thành mua đồ ăn cho thằng bé để xem xem rốt cuộc Hiên Hồng Vũ đã làm gì.Nghe Ninh Thư nói muốn đi mua đồ, Hiên Hồng Vũ sầm mặt quát: "Ngươi đi nhanh đi không thì nó lại ị... khắp nơi."

Công tử tao nhã không nói được chữ tục đó.

Ninh Thư vào thành phát hiện canh gác nghiêm ngặt hơn, tường thành còn treo lệnh truy nã Hiên Hồng Vũ, nói rằng Hiên Hồng Vũ là phạm nhân bỏ trốn.Ninh Thư: ???Rốt cuộc cái tên Hiên Hồng Vũ này đã làm cái gì để mà Hiên Tiêu Thiên xù lông nhím truy nã hắn.Ninh Thư đến một quán trà, nơi như quán trà có thể nghe lỏm được chuyện diễn ra ở kinh thành.Sau đó Ninh Thư nghe được chuyện làm cô phun cả trà.

Đó chính là Định Vương chết cách đây không lâu là bị đương kim thánh thượng thiêu sống ở Trường Nhạc Cung.

Thiêu trọi cả người đến tiên đế cũng chẳng nhận ra.

Còn vì tại sao thánh thượng phải giết Định Vương thì là vì Định Vương cắm sừng thánh thượng.

Hoàng hậu Thượng Quan Tình Nhu và Định Vương có tư tình nên thánh thượng thẹn quá hoá giận thiêu sống Định Vương.Câu chuyện tình yêu trai gái của hoàng thất truyền khắp đường lớn ngõ nhỏ, Hiên Tiêu Thiên muốn bịt miệng họ nhưng bao nhiêu người như thế làm sao mà bịt được.

Ninh Thư: ...Dám chắc trăm phần trăm là Hiên Hồng Vũ tung tin này, Hiên Tiêu Thiên làm hắn chết nên hắn cho Hiên Tiêu Thiên gắn cái mác vợ ngoại tình lên đầu.Chuyện này, chuyện này...Ninh Thư không biết nói gì nữa, chỉ biết quỳ trước Hiên Hồng Vũ thôi.Làm thế nào mà làm được cái chuyện địch tổn thất một nghìn còn ta tổn hại tám trăm này vậy, mà Hiên Hồng Vũ còn là người trong cuộc nữa chứ.Hiên Hồng Vũ định chết mới hả dạ à, đúng là có cái mạng mà cứ không ngừng đâm đầu vào chỗ chết.Không chỉ phải trả thù Hiên Tiêu Thiên làm hắn chết, còn phải chia rẽ mối quan hệ giữa Hiên Tiêu Thiên và Thượng Quan Tình Nhu, bôi nhọ danh dự Thượng Quan Tình Nhu.

Hoàng hậu một nước mà làm chuyện đó vậy hiện giờ của Thượng Quan Tình Nhu khổ lắm nhỉ.Dù Thượng Quan Tình Nhu có trong sạch đi nữa nhưng dư luận ngoài kia không quan tâm cô ta có trong sạch hay không.Mà ức nhất cũng vì cô ta trong sạch, nếu cô ta làm thật thôi thì sẵn sàng nhận lỗi, nhưng cô ta không hề làm ấy...Làm vậy là quay Thượng Quan Tình Nhu trên bếp lò, tóm lại là khiến thể xác và tinh thần người ta quá mệt mỏi.Cuối cùng đã biết tại sao Hiên Hồng Vũ lại khôngchạm vào Thượng Quan Tình Nhu rồi.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 495: Chủ tử quái gở (23)


Chuyển ngữ: WanhooHiên Hồng Vũ bắt Thượng Quan Tình Nhu nhưng lại không làm gì với cô ta, lại còn đưa cô ta đi du sơn ngoạn thủy mà có vẻ như Thượng Quan Tình Nhu còn chơi rất vui.Chắc hẳn Thượng Quan Tình Nhu sẽ không nghĩ sẽ xảy ra chuyện thế này đâu.Hiên Hồng Vũ bảo rằng muốn hủy hoại Thượng Quan Tình Nhu và giờ thì Thượng Quan Tình Nhu bị hủy hoại thật rồi.Chấp niệm ăn sâu vào xương tủy với Thượng Quan Tình Nhu của hắn vẫn còn đó và hắn sử dụng cách này để hủy hoại Thượng Quan Tình Nhu.Cách làm này còn khủng khiếp hơn cả sự chiếm hữu về mọi mặt.Dùng cái cách làm tất cả mọi người đều nóng bỏng mông này, chắc là Hiên Tiêu Thiên bị Hiên Hồng Vũ làm cho tức điên mất thôi.Đặc biệt là khi Hiên Hồng Vũ chẳng có gì, đúng chuẩn chân đất không sợ giẵm phải đinh.Ninh Thư đã đi mua thức ăn về, về đến núi đã thấy Hiên Hồng Vũ đang cầm sách lẩm bà lẩm bẩm cái gì đó thâm sâu khó lường với Hiên Diệt Tiêu.Nhớ đến tin đồn trong kinh thành mà Ninh Thư thấy hơi ê răng.Ninh Thư thấy bọn cô nên chuyển nhà thôi, cứ thế này bị bắt là cái chắc, nhất là khi Hiên Hồng Vũ còn giật râu hùm như thế.Hiên Diệt Tiêu nhìn thấy Ninh Thư là bò dậy, loạng choảng bước qua chỗ Ninh Thư.

Ninh Thư đặt ngay các thứ trong tay xuống để đỡ thằng nhỏ sắp ngã.Hiên Hồng Vũ liếc Ninh Thư, gập sách lại và đi vào trong nhà đá.

Ninh Thư đi theo Hiên Hồng Vũ, nói với hắn ta: "Chủ tử, hay là chúng ta chuyển đi nơi khác thôi."

Ninh Thư thấy chỗ này không ở thêm được nữa, lần nào cô vào thành mua đồ cũng mua ở nhà khác nhau vì sợ lộ manh mối.Nhưng giờ kinh thành có nhiều lính canh lại còn có cả lệnh truy nã không cần biết tội phạm bỏ trốn sống hay chết đều được trọng thưởng đã cho thấy Hiên Tiêu Thiên cực kỳ tức giận, kinh thành đã không còn an toàn rồi.

Trời đất bao la chuyển nhà đi đâu chẳng được.Cô vẫn còn ở thế giới này tức là nhiệm vụ vẫn chưa hoàn thành.

Ninh Thư muốn Hiên Hồng Vũ cách xa Hiên Tiêu Thiên ra chút, ở gần quá sẽ dễ xảy ra chuyện.Hiên Hồng Vũ chau mày: "Dù có phải đi cũng không phải bây giờ."

Ninh Thư: ...Không lẽ chú em vẫn muốn xem Hiên Tiêu Thiên sức đầu mẻ trán để cười trên sự đau khổ của người khác, không để ý cái là vui quá hoá buồn đấy.Chú em mà bị Hiên Tiêu Thiên bắt thật là chú em sẽ chết cực kỳ khó coi cho xem.Nhổ râu hùm mà không chạy nhanh lại vẫn muốn xem con hùm đau khổ.Hành động thích chết đó quả khiến Ninh Thư mở rộng tầm mắt."

Chủ tử..."

"Đừng nói gì cả."

Hiên Hồng Vũ ngắt lời Ninh Thư: "Bản điện hạ đói rồi."

Ninh Thư rất muốn vả hai cái đôm đốp vào mặt hắn.

Người ta chán sống bạn có ngăn cũng không được.Ninh Thư bực bội băm rau cỏ linh tinh rồi thái thịt nấu cả với nhau thành một nồi cháo.Cô chỉ biết nấu cháo thôi, xào rang gì đó quá khó.Dọn đồ ăn lên bàn, Hiên Hồng Vũ nhìn đồ ăn trong bát mà lắc đầu bất lực.

Ninh Thư vừa múc cháo cho Hiên Hồng Vũ vừa nhắc lại: "Chủ tử, thuộc hạ vẫn thấy nên chuyển nơi ở thôi, nơi này nguy hiểm quá."

Không thể khinh thường sức mạnh của một quốc gia, Ninh Thư không nghĩ là bọn cô chết dí ở đây là an toàn: "Mà chủ tử ngài bị truy nã rồi."

"Chính vì bị truy nã nên mới ở yên đây, rời khỏi đây tiếp xúc với nhiều người hơn sẽ bị phát hiện."

Hiên Hồng Vũ hờ hững.Ninh Thư cạn lời, chẳng phải vẫn là không muốn đi à?

Cố chấp thế là vì gì vậy?

Kiên quyết không rời, liều chết để gây sự với Hiên Tiêu Thiên thế này làm cô cảm giác như Hiên Hồng Vũ với Hiên Tiêu Thiên mới đúng là yêu ấy.Thật là cái đồ nỡm nghịch ngợm.Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư, lạnh giọng: "Ngươi muốn đi thì cứ việc, bản điện hạ không ép ngươi ở lại."

Ninh Thư rất muốn cuốn xéo đi luôn nhưng nhớ đến nhiệm vụ là lại phải cố mà thẳng lưng, ưỡn ngực nói "Bà không chấp chú em".Mặc dù cô chỉ biết trộn tất cả các thứ vào nồi để nấu thành đồ ăn nhưng Ninh Thư dám chắc rằng cô đi cái là Hiên Hồng Vũ cạp đất mà ăn.Rồi thì Hiên Hồng Vũ chăm con trai hắn thế nào?Bảo nhận con trai là nhận con trai, hắn có chăm sóc tốt cho thằng nhỏ được à?Ninh Thư nhếch môi, cực kỳ không mong muốn: "Chủ tử đừng nói đùa, thuộc hạ là ám vệ của chủ tử sao lại rời xa chủ tử được."

Hiên Hồng Vũ ừ một tiếng, dặn Ninh Thư: "Dạo này đừng bảo thành mua đồ."

"Vâng."

Ninh Thư nhếch môi, tất nhiên cô sẽ không rời đi vào thời điểm này bởi câu nói mát đó, trái lại là cô lo cho Hiên Hồng Vũ lại gây ra chuyện gì đó."

Chủ tử cũng đừng đi."

Ninh Thư nói với Hiên Hồng Vũ.Hiên Hồng Vũ ừ, đặt đũa xuống: "Suốt ngày ăn món này quá đủ rồi, bữa sau nấu món nào dầu mỡ chút đi."

"Thưa chủ tử, trong cháo có thịt có rau rất khoẻ mạnh."

Ninh Thư nói: "Trẻ con cũng thích ăn."

Có ăn là tốt rồi ý kiến lắm thế làm gì.

Thích ăn thì tự đi mà nấu đi.Thời gian gần đây Hiên Hồng Vũ cũng ngoan ngoãn ở nhà, không thì cũng đọc cho Hiên Diệt Tiêu nghe một số loại sách khó hiểu.

Thậm chí có lúc rảnh còn ra bờ sông câu cá không hề lo lắng chút nào.Trong khi đó trái tim Ninh Thư đây luôn căng thẳng, thấy Hiên Hồng Vũ chán sống là sợ vỡ mật.

Giờ thấy hắn không tự đâm đầu vào chỗ chết nữa nhưng trái tim Ninh Thư vẫn căng chặt.Gặp phải chủ tử như này đúng là thui chột cả mười tám đời.Có điều Ninh Thư khá vui khi thằng bé Hiên Diệt Tiêu đã có thể men theo tường đá bước đi từng bước một, có thể bi ba bi bô một vài chữ đơn giản.

Rõ thấy là nó đang học nói chuyện theo Ninh Thư và Hiên Hồng Vũ.Tự nhiên cô thấy hãnh diện khi được làm mẹ.

Mặc dù Hiên Hồng Vũ nhận thằng bé là con trai hắn nhưng rất hiếm khi chăm nó, tất cả đều là một tay Ninh Thư rửa cứt đái cho nó.Quần áo rách nhỏ, thật khó cho cô khi tay cầm kiếm lại phải cầm kim may vá.Công việc một ngày của cô đó là giặt quần áo rồi lại sửa quần áo và nấu cơm quét tước dọn dẹp nhà cửa.Quả nhiên mỗi thế giới đều là cuộc sống mới tinh.Nhưng cuộc sống lặp đi lặp lại mỗi ngày thế này rất mệt mỏi.

So với đàn ông, con gái đảm đương tất cả việc nhà chỉ có khổ nhiều hơn chứ không có sướng.Ninh Thư rất mong khi Mười Một quay về có thể tìm thấy niềm vui của bản thân chứ không phải đặt tất cả vào Hiên Hồng Vũ, đợi Hiên Hồng Vũ sai nhiệm vụ cho cô ấy, đứng đằng sau Hiên Hồng Vũ mà không kêu ca không than phiền bất cứ câu nào.Người ta xem cô ấy là công cụ đã đành nhưng mình không được cưỡng chế xem mình là công cụ.

Con người tức có vui vẻ và đau buồn, Mười Một có quyền tìm kiếm niềm vui khiến cô ấy vui vẻ.Thái độ của Hiên Hồng Vũ với Mười Một là dành cho một công cụ, sẽ không có cảm xúc nào với công cụ.

Mặc dù Hiên Hồng Vũ đang trong thời kỳ bết bát nhưng vẫn ra vẻ ta đây hơn người trước mặt cô đó thôi.Nông dân sẽ khách sáo với cái cuốc của mình à?

Cái suy nghĩ đã ăn sâu vào thâm căn cố đế rồi.Thế nên Ninh Thư hy vọng Mười Một có cuộc sống cho riêng mình chứ không phải coi Hiên Hồng Vũ là nguồn sống.Nói thật là người có thân phận địa vị như Hiên Hồng Vũ đây sẽ chẳng suy xét đến người như Mười Một mỗi khi làm bất cứ chuyện gì.

Mà người như Mười Một vẫn phải liều chết vì Hiên Hồng Vũ.Trước đó bao nhiêu ám vệ chết vì Hiên Hồng Vũ màHiên Hồng Vũ có bình luận được câu gì đâu.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 496: Chủ tử quái gở (24)


Chuyển ngữ: WanhooCuối cùng Ninh Thư vẫn quyết định rời khỏi đây, tình hình trong kinh thành đã rất căng thẳng, thị vệ không chỉ lục soát trong thành mà còn bắt đầu tìm kiếm Hiên Hồng Vũ bán kính xung quanh kinh thành.Dễ thấy là phen này Hiên Tiêu Thiên đã bị Hiên Hồng Vũ chọc vào nỗi đau, phải quyết tâm bắt được Hiên Hồng Vũ.Nếu bọn cô không đi là trước sau gì cũng bị bắt.Nhưng Ninh Thư khá là đến chết khi làm gì Hiên Hồng Vũ cũng không đi.

Hiên Hồng Vũ tạo cho Ninh Thư cảm giác không màng sống chết, không để ý gì cả làm người ta hận đến nghiến răng kèn kẹt.

Ninh Thư nóng ruột nóng gan, có đi thi đại học cũng không nôn nóng thế này.

Ninh Thư cứ nhìn Hiên Hồng Vũ trong lo lắng khôn xiết, nếu chú em đã không chịu đi thì chỉ có thể dùng sức mạnh.Ninh Thư đã quyết định vì nhiệm vụ rồi.

Nếu không vì nhiệm vụ vậy chắc chắn Ninh Thư sẽ đứng cười nhìn Hiên Hồng Vũ đâm đầu vào chỗ chết kiểu gì.Sờ thuốc bột trong lòng mà Ninh Thư cười khẩy.Ánh trăng trên cao soi sáng, Ninh Thư đánh xe ngựa chạy trên đường và đã nghĩ ra mục đích.Ninh Thư vén rèm xe nhìn Hiên Hồng Vũ và Hiên Diệt Tiêu ngủ bên trong.

Đúng thật là, nói chuyện hẳn hoi thì không chịu nghe cứ phải bắt người ta dùng sức mạnh.

Đó chẳng phải là dở hơi thì là gì.Đêm nay Ninh Thư không chợp mắt chút nào, cứ đánh xe ngựa vừa đi vừa nghĩ đi càng xa kinh thành càng tốt.

Trời sắp sáng, Ninh Thư dừng xe để cho ngựa nghỉ một lúc, nhân đây đốt đống lửa nấu đồ ăn sáng."

Đây...

Đây là cái nơi quái gì thế này."

Hiên Hồng Vũ ra khỏi xe ngựa, lúc bước ra còn cộc đầu vào trần xe loạng choạng mấy cái.

Hiên Hồng Vũ lắc cái đầu ong ong, nhìn xung quanh và hỏi Ninh Thư: "Mười Một, ngươi làm gì đây?"

"Ngươi dám phạm thượng."

Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư lạnh lùng, đôi mắt nheo nheo kèm theo sát khí.Ninh Thư giải thích: "Thuộc hạ nghĩ cho sự an toàn của chủ tử, xung quanh trại huấn luyện đã có người đến.

Nếu chúng ta không đi sẽ bị bắt là cái chắc."

Hai người bọn cô sao mà thắng được thiên quân vạn mã của Hiên Tiêu Thiên.Hiên Hồng Vũ không quan tâm tính mạng của mình nhưng Ninh Thư phải đảm bảo Hiên Hồng Vũ còn sống, nếu không nhiệm vụ của cô sẽ không hoàn thành, sẽ bị xoá sổ.Con mẹ nó, bảo vệ một kẻ lúc nào cũng thích chết khổ quá.Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư lạnh lùng, đi qua nói với Ninh Thư: "Bản điện hạ khát, rót chén nước đi."

Ninh Thư cầm cái chén đổ nước trong túi nước ra đưa cho Hiên Hồng Vũ.

Hiên Hồng Vũ nhận cái chén nhưng khi nhìn tay mình, hắn ngẩn người ngây ra nhìn tay.Trên bàn tay trắng như ngọc của Hiên Hồng Vũ lở loét rất nhiều bọng nước mà những bọng nước này còn vỡ nước vàng vàng.Hiên Hồng Vũ kinh hãi vô cùng, lật xem đi xem lại tay.

Sao mà ngủ dậy mà tay hắn lại trở thành thế này?

Hắn sờ mặt, trên mặt hắn cũng có những bọng nước đó."

Cái, cái gì thế này?"

Hiên Hồng Vũ hoang mang ngạc nhiên rất hãi hùng.Ninh Thư đau khổ ra mặt, mấp máy môi nói: "Ngài bị hủi thưa chủ tử."

"Không thể nào."

Hiên Hồng Vũ phản bác ngay chẳng hề suy nghĩ: "Không thể nào, sao ta lại bị hủi."

Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư: "Ngươi làm gì với ta?"

"Thuộc hạ không là gì cả."

Ninh Thư lắc đầu: 'Thuộc hạ chỉ cho một ít thuốc ngủ vào thức ăn của chủ tử, thật sự không biết tại sao chủ tử lại thế này.

Chủ tử có ăn đồ gì lạ không?"

Ninh Thư thành thật ra mặt: "Chủ tử, đến thành tiếp theo rồi tìm đại phu khám xem sao ạ."

Hiên Hồng Vũ chau gắt lông mặt, run run cái mặt mày xám xịt nhìn Ninh Thư: "Nhất định là người đã làm gì đó với ta?"

"Thuộc hạ không làm thật ạ, thuộc hạ làm cái chuyện đại nghịch bất đạo vậy với chủ tử để làm gì?"

Ninh Thư đảm bảo: "Mà thuộc hạ cũng không có bản lĩnh ấy."

Lông mày Hiên Hồng Vũ chau chặt, khẽ cúi đầu có hơi suy sụp.

Bệnh hủi ở thời này là bệnh nan y."

Được rồi, đã thế thì chúng ta quay về kinh thành."

Hiên Hồng Vũ nói thờ ơ.Ninh Thư: Khụ...Đừng bảo là thấy mình sắp chết nên cho Hiên Tiêu Thiên bắt luôn rồi lây hủi cho Hiên Tiêu Thiên nhé.Ninh Thư nhếch môi, nói: "Hiện giờ kinh thành không an toàn, trên đời có rất nhiều thần y, bệnh hủi của ngài sẽ được chữa khỏi thôi.

Chủ tử à, dù có là hủi thì chúng ta cũng phải kiên cường lên, kiên cường lên!"

Ninh Thư cổ vũ Hiên Hồng Vũ, Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư bằng ánh mắt lạnh: "Ngươi hạ độc ta đúng không?"

Dù có thế nào đi chăng nữa Hiên Hồng Vũ cũng không tin mình lại bị hủi, vì đó giờ hắn không tiếp xúc với ai bị hủi, sao tự nhiên lại bị hủi được.Ninh Thư lắc đầu vội: "Chủ tử, thuộc hạ không có lý do để làm vậy thật mà.

Thuộc hạ trung thành tuyệt đối với chủ tử, sẽ không bao giờ làm chuyện trời đất không dung như thế.

Thuộc hạ không biết độc gì có thể làm người khác bị giang mai, à không bị hủi."

"Bệnh này lây, ta đã bị hủi mà sao ngươi không sợ ta?"

Hiên Hồng Vũ liếc xéo Ninh Thư.Ninh Thư ưỡn bộ phực phẳng, dám chắc như đinh đóng cột: "Thuộc hạ là tử sĩ của chủ tử, sống vì chủ tử chết vì chủ tử, lên núi đao xuống biển lửa vì chủ tử.

Dù chủ tử có bị hủi thuộc hạ cũng không sợ."

Hiên Hồng Vũ cười khẩy, kết hợp với khuôn mặt mụn nhọt của hắn khiếp người khỏi nói.

Trông khuôn mặt đẹp trai ngời ngời bị hủy mà Ninh Thư lặng lẽ nhìn đi nơi khác, đọc thầm A Di Đà Phật trong bụng.Khuôn mặt đẹp bị hủy hoại đúng là bi kịch.Hiên Hồng Vũ lật đi lật lại tay để xem xét, ánh mắt hờ hững.

Ninh Thư sợ Hiên Hồng Vũ nghĩ không thông bèn hỏi: "Hiện giờ chủ tử cảm thấy thế nào ạ?

Khi nào chúng ta đến thành sẽ tìm đại phu khám và hỏi thăm thần y gì đó luôn, sau rồi thuộc hạ sẽ dẫn chủ tử đi tìm thần y."

"Chủ tử có ngứa cũng đừng bao giờ gãi."

Ninh Thư dặn lại.Trước đó Hiên Hồng Vũ không cảm thấy gì, nghe Ninh Thư nhắc đến chữ ngứa là cảm thấy ngứa ngáy cả người bắt đầu định gãi."

Đừng mà chủ tử, đừng bao giờ gãi."

Ninh Thư ngăn Hiên Hồng Vũ ngay: "Nhịn một chút là được chủ tử à, dù có ngứa cũng đừng gãi, đừng bao giờ gãi, càng gãi càng ngứa."

"Ngươi câm mồm cho ta, ngươi càng nói ta càng ngứa."

Hiên Hồng Vũ quát Ninh Thư, Ninh Thư câm tịt.Ninh Thư lấy một cái nón lá ở trong xe ngựa ra, nói với Hiên Hồng Vũ: "Chủ tử, bệnh hủi không được ra gió, ngài đội cái nón lá này lên đi."

Hiên Hồng Vũ cười khẩy: "Đến cả nón lá cũng chuẩn bị, Mười Một, ngươi không chột dạ vậy bản điện hạ chết cho ngươi xem."

Ninh Thư cầm cái nón lá mà oan uổng ra mặt: "Chủtử à, thuộc hạ không chột dạ thật mà.

Cầm theo cái nón lá này là vì chủ tử quátuấn tú, đội cái nón lá này có thể che bớt một chút phong thái phong hoa tuyệtđại của ngài."
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 497: Chủ tử quái gở (25)


Chuyển ngữ: WanhooHiên Hồng Vũ đội nón lá, cả người được tấm lụa đen rũ xuống che kín."

Chúng ta đi đâu?"

Hiên Hồng Vũ nhìn Ninh Thư qua tấm lụa đen."

Thuộc hạ định đến thành quanh đất phong của vương gia nhưng giờ vương gia thế này, thuộc hạ quyết định đưa chủ tử đi chữa bệnh."

Ninh Thư nói nghiêm túc.Hiên Hồng Vũ im lặng không nói chuyện, lụa đen che khuất mặt hắn nên không nhìn rõ biểu cảm của hắn.Hiên Diệt Tiêu trong xe đã thức dậy, Ninh Thư bế Hiên Diệt Tiêu xuống bón ít đồ ăn cho nó.

Hiên Hồng Vũ ngồi bên cạnh đống lửa tránh hơi xa Ninh Thư và Hiên Diệt Tiêu."

Không sao đâu chủ tử, đợi lát nữa thuộc hạ lau nước ngải lên người con của ngài là sẽ không dễ lây."

Ninh Thư nói.Hiên Hồng Vũ chỉ ừ một cái."

Chúng ta về kinh thành, không cần đi tìm đại phu gì đó."

Hiên Hồng Vũ nói.Ninh Thư: Khụ...Cái tên này đúng thật là."

Tại sao ạ, chủ tử về thế này sẽ chỉ khiến người nhìn thấy chủ tử vui mừng.

Chủ tử phải chữa khỏi bệnh giang mai, à bệnh hủi.

Nhất định chủ tử sẽ đông sơn tái khởi."

Ninh Thư không muốn cho Hiên Hồng Vũ về.Hiên Hồng Vũ không nói gì cả, Ninh Thư xem như hắn đã đồng ý.Ninh Thư lau nước ngải lên khắp người Hiên Diệt Tiêu, nói với Hiên Hồng Vũ đứng đó như trời trồng: "Chúng ta đi thôi chủ tử."

Trong xe chỉ có mình Hiên Diệt Tiêu, Hiên Hồng Vũ ngồi cạnh Ninh Thư chứ không vào trong xe ngựa.Rõ ràng là Hiên Hồng Vũ sợ lại gần Hiên Diệt Tiêu lây bệnh hủi cho nó.Ninh Thư phất roi và hô, liếc nhìn Hiên Hồng Vũ nhưng lụa đen che kín mặt hắn khiến Ninh Thư không nhìn thấy biểu cảm của hắn.Ninh Thư muốn nhìn lắm, cô cứ cảm thấy sau lớp lụa đen là một khuôn mặt không yêu thương nổi."

Chủ tử..."

"Đừng nói chuyện."

Hiên Hồng Vũ không muốn nói chuyện.Ninh Thư dè bỉu.Ninh Thư đi với tốc độ từ tốn trên đường, đi cả đêm giờ đã đi khá xa kinh thành.Ninh Thư vừa đánh xe vừa vén rèm nhìn thằng bé bên trong, xe ngựa lắc lư và Hiên Diệt Tiêu lại ngủ rồi."

Vù..."

Bỗng nhiên có cái gậy gỗ lao vào bánh xe từ bên đường.

Ninh Thư ghìm dây cương, vung cây roi cuốn lấy gậy gỗ và ném sang bên cạnh."

Nộp hết tất cả cái gì đáng giá ra."

Khá nhiều người xông ra từ hai bên đường, ai nấy cũng cầm đại đao, mặt mũi bừng bừng khí thế hung dữ.Đây là gặp toán cướp rồi."

Ồ, còn có một cô em cơ à, dù hơi xấu nhưng vẫn là đàn bà."

Một tên cướp nhìn Ninh Thư rồi lại nhìn sang Hiên Hồng Vũ che kín cả người, nói với tướng cướp: "Lão đại, người này che kín như thế không phải mỹ nhân cũng là xấu xí."

"Bắt người lại."

Tên cướp nhìn Hiên Hồng Vũ với ánh mắt nhuốm dục vọng trần trụi: "Để lão tử thử trước."

Khí chất Hiên Hồng Vũ cao sang và toả sáng, dù che cả người nhưng vẫn khiến người khác cảm thấy không thể xâm phạm.Ninh Thư: ...Đậu má, tưởng Hiên Hồng Vũ là phụ nữ đó à, phụ nữ có được cái khung xương to vậy à, gu mặn vậy?Chắc là không khí bên ngoài nguy hiểm làm Hiên Diệt Tiêu bên trong cuống cứ khóc oe oe."

Còn cả trẻ con."

Tướng cướp liếm môi trông hơi tởm.Ninh Thư vẫn chưa hành động, Hiên Hồng Vũ đã cầm lấy roi ngựa Ninh Thư đang cầm, xuống xe đi đến trước mặt tướng cướp và vụt một roi mạnh vào luôn tướng cướp.Những tên cướp khác thấy vậy định xông lên hỗ trợ lão đại.

Hiên Hồng Vũ vẫn rất đủng đỉnh vung roi cuốn lấy tên cướp xông đến và quăng ra ngoài.

Tên cướp bị quăng ra đập vào thân cây học máu mồm, tạm thời không đứng dậy được.Tên cướp thấy mỹ nhân mạnh bỗng chốc không dám xông lên, chỉ biết trơ mắt nhìn huynh đệ mình bị roi vụt mạnh.Tướng cướp muốn chạy cũng không được, cứ định chạy là lại bị roi cuốn quay lại.Hiên Hồng Vũ vụt roi thong thả, nhưng mỗi lần vụt đều làm tướng cướp đau đến hét lạc cả giọng.Ninh Thư cảm thấy Hiên Hồng Vũ bực sẵn nên xả vào những kẻ xúi quẩy này.Tiếng roi vụt vun vút làm người ta phát run, những tên cướp khác không dám lại gần Hiên Hồng Vũ mà lao vào Ninh Thư bên cạnh để định khống chế Ninh Thư.

Ninh Thư rút kiếm xông lên giết người ngay lập tức.Những tên cướp này sống bằng nghề cướp bóc, không chỉ cần tiền mà còn cần cả mạng.Ninh Thư đánh gọn gàng khiến bọn cướp không dám xông lên nữa.Hiên Hồng Vũ vụt chết tên tướng cướp còn sống sờ sờ, nhiều nơi bị vụt nát cả thịt hở cả xương.Vụt chết tướng cướp, Hiên Hồng Vũ lại nhìn bọn cướp.

Dù cách một lớp lụa đen nhưng bọn cướp bị ánh mắt của Hiên Hồng Vũ quét qua đều cảm thấy rét run và chạy biến như ong vỡ tổ.Hiên Hồng Vũ đuổi theo bọn cướp, rõ thấy là muốn đuổi tận giết tuyệt.

Ninh Thư gọi một tiếng chủ tử mà Hiên Hồng Vũ vẫn đuổi theo mặc kệ cô gọi.Ninh Thư chỉ biết đợi hắn về, sau lại đi dỗ Hiên Diệt Tiêu đang khóc thét, cho nó mấy miếng khô thịt để nó ngấu nghiến.Một lúc lâu sau, Ninh Thư dựa vào thành xe cũng lơ mơ buồn buồn ngủ do đã một đêm không ngủ.

Nhưng mà qua một lúc lâu nữa mà Hiên Hồng Vũ vẫn chưa về, Ninh Thư cảm thấy sai sai.Ninh Thư cả kinh, vội vàng quay đầu ngựa đánh xe trở về.

Chắc chắn là Hiên Hồng Vũ nhân cơ hội trốn rồi.Chạy một hồi cuối cùng Ninh Thư đã thấy Hiên Hồng Vũ đội nón lá.

Hiên Hồng Vũ ngoảnh lại thấy Ninh Thư là rảo bước hơn nhưng sau cùng hai chân hắn vẫn kém bốn vó ngựa nhiều."

Chủ tử ngài định đi đâu thế?"

Ninh Thư hỏi khẽ Hiên Hồng Vũ.Hiên Hồng Vũ nói: "Bản điện hạ nghĩ và vẫn thấy nên về kinh thành, y thuật của đại phu trong kinh thành vẫn giỏi hơn đại phu ở nơi thôn quê hẻo lánh."

"Ha ha..."

Ninh Thư cười ngoài miệng nhưng trong bụng không hề buồn cười, nói: "Chủ tử à, cả người ngài trùm kín như thế lại còn lây bệnh giang mai... bệnh hủi, đến cổng thành cũng không qua được ấy chứ khám đại phu sao được?"

Lại chẳng phải định chạy về kinh thành thì không, Ninh Thư đến đau đầu thật sự."

Chủ tử đừng dừng chữa trị, đừng đánh liều, đừng để dông dài, bệnh để lâu sẽ chữa rất rắc rối."

Ninh Thư nhìn Hiên Hồng Vũ.Ninh Thư đập xe ngựa: "Mau lên thôi chủ tử."

Hiên Hồng Vũ đứng im ra đó không màng Ninh Thư.Ninh Thư lại nhắc: "Ngài không ngứa sao chủ tử?"

Hiên Hồng Vũ rùng mình như thể lại bắt đầu ngứa.

Sau cùng vẫn ngồi bên cạnh Ninh Thư không nói một câu, người ngợm toả ra hơi thở lạnh lẽo.Ninh Thư nhìn hắn và lại quay đầu ngựa.Ninh Thư đã thức trắng một đêm có hơi mệt lại bị Hiên Hồng Vũ làm cho tỉnh cả ngủ vì sợ, sau này cô phải bám theo Hiên Hồng Vũ không rời một bước."

Rốt cuộc ngài có việc gì gấp mà cần trở lại kinh thành vậy chủ tử?"

Ninh Thư hỏi.Hiên Hồng Vũ hừ lạnh: "Bản điện hạ phải về xem Thượng Quan Tình Nhu thế nào chứ?"

Người ta như thế nào liên quan khỉ gì đến chú em.Chắc là Thượng Quan Tình Nhu sẽ đồng quy vu tậncùng Hiên Hồng Vũ khi thấy hắn nhỉ.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 498: Chủ tử quái gở (26)


Chuyển ngữ: WanhooĐi mãi đi mãi cuối cùng cũng đến một thành thị, Ninh Thư thấy cổng thành lại dán lệnh truy nã Hiên Hồng Vũ.

Vậy là định truy nã cả nước à?Phen này làm Hiên Tiêu Thiên xù lông thật rồi.Hiên Hồng Vũ thấy lệnh truy nã nhưng không tỏ vẻ gì, có vẻ như không quan tâm.Xe ngựa định vào thành nhưng bị chặn, nha dịch giữ cổng nói với Hiên Hồng Vũ trùm kín cả người: "Bỏ mũ xuống."

Ninh Thư nói vội: "Quan sai đại ca à, đây là công tử nhà tôi bị bệnh phải đi khắp nơi chữa bệnh.

Thật sự là không tiện bỏ mũ xuống."

"Không được, bên trên có quy định bất cứ ai muốn vào đều phải kiểm tra."

Nha dịch chẳng hề nể nang.Ninh Thư hết cách đành cầm cánh tay Hiên Hồng Vũ, vén tay áo của hắn để hở cái cánh tay đầy mủ mưng lở loét.Nha dịch thấy cánh tay đó là lùi vội ra sau, bịt miệng xua tay với Ninh Thư: "Vào đi vào đi."

"Cảm ơn quan sai đại ca."

Ninh Thư vụt roi thúc ngựa vào thành.

Vào thành cái là Ninh Thư đi tìm y quán ngay, đại phu nhìn một cái và bảo là hủi.Hiên Hồng Vũ mím môi không nói, đội mũ lên nhưng người ngợm cô quạnh hẳn đi.Ninh Thư dám chắc: "Ngài sẽ khoẻ lại thôi chủ tử."

Hiên Hồng Vũ không trả lời, Ninh Thư bế Hiên Diệt Tiêu đi chơi phố, mua cho Hiên Diệt Tiêu kẹo mạch nha hình con hổ và cả kẹo hồ lô.Hiên Hồng Vũ đi theo Ninh Thư chẳng nói chẳng rằng.Ninh Thư mua một xiên kẹo hồ lô cho Hiên Hồng Vũ, Hiên Hồng Vũ lạnh giọng: "Bản điện hạ không ăn thứ này."

"Sắp chết đến nơi rồi thử cái có mất gì đâu...

Ấy...

Chủ tử, thuộc hạ nói nhầm."

Hiên Hồng Vũ lia cái nhìn lạnh lùng xuyên qua lớp lụa đen, cầm kẹo hồ lô từ tay Ninh Thư.

Chỉ cầm chứ không ăn."

Bản điện hạ phải về kinh thành."

Hiên Hồng Vũ nói.Ninh Thư mặc xác hắn, mua một ít phấn son ở quán sạp để cải trang.Sau đó lại vào tiệm quần áo mua quần áo và giày cho Hiên Diệt Tiêu, mua cả quần áo mới cho Hiên Hồng Vũ, Hiên Hồng Vũ cần phải thay quần áo thường xuyên mà.

Hiên Hồng Vũ đi theo Ninh Thư, nói: "Bản điện hạ cần về kinh thành, cần về kinh thành."

"Chuyện đó để nói sau đi chủ tử, giờ thuộc hạ mua đồ đã."

Ninh Thư đi mua thêm chút lương khô và muối.Hiên Hồng Vũ nói lạnh lùng: "Mười Một ngươi to gan rồi dám cãi cả lệnh của bản điện hạ.

Ngươi cảm thấy bản điện hạ không còn gì nên ngươi có thể thoát khỏi sự khống chế của bản điện hạ đúng không?"

"Thuộc hạ không hề nghĩ vậy mà chủ tử.

Dù thuộc hạ có làm gì thì đều mong chủ tử sống sót, đều lo cho sự an toàn của chủ tử.

Kể cả chủ tử có muốn giết thuộc hạ, thuộc hạ vẫn phải làm như vậy."

Ninh Thư nói.Mua đồ xong là Ninh Thư rời khỏi thành.

Hiện trời đã tối chỉ có thể qua đêm bên ngoài."

Sao không nghỉ ở trong khách điếm?"

Hiên Hồng Vũ hỏi lạnh lùng.Hiên Hồng Vũ tháo mũ để lộ mái tóc đen xinh đẹp nhưng khuôn mặt lại quá khó coi.

Có điều ngũ quan vẫn nét nào ra nét đấy, có nét sẵn nên dù mặt mọc đầy mụn mủ cũng không xấu lắm."

Nhìn cái gì mà nhìn, ở đây không có ai, bản điện hạ đội mũ nóng lắm rồi."

Hiên Hồng Vũ vừa nói vừa phe phẩy cái nón tạo gió.Ninh Thư không trả lời, lại lau một lượt nước đuổi muỗi lên người Hiên Diệt Tiêu.

Bên ngoài rất nhiều muỗi nhưng cũng không biết cuộc sống dầm mưa dãi nắng này kéo dài đến bao giờ nữa.Ninh Thư biết làm sao được, chỉ biết kéo Hiên Hồng Vũ chạy khắp nơi thôi.Thật ra thì chạy đâu đó cũng hay mà, được hiểu biết thêm về phong tục mỗi nơi, lấy trời đất làm nhà, cuộc sống này cũng rất tốt."

Chủ tử, thuộc hạ đã hỏi thăm được rồi.

Nghe nói Tây Vực có một vị thần y với y thuật xuất thần nhập hoá.

Chắc chắn chữa khỏi được bệnh hủi của chủ tử.

Chúng ta đến Tây Vực nhé chủ tử."

Ninh Thư nói với Hiên Hồng Vũ.Hiên Hồng Vũ dừng quạt nón, sự tức giận thể hiện giữa hai hàng lông mày: "Ngươi có chắc bản điện hạ còn sống mà đến Tây Vực?"

"Chắc chắn."

Ninh Thư gật đầu.Hiên Hồng Vũ: ...Hiên Hồng Vũ quạt nón thật mạnh, sau rồi nói với Ninh Thư: "Bản điện hạ vẫn quyết định đến kinh thành."

Ninh Thư rót một bát thuốc đã nấu xong trên đống lửa cho Hiên Hồng Vũ, đưa Hiên Hồng Vũ và nói: "Phải uống thuốc rồi chủ tử."

"Chủ tử, hiện giờ ngài trông không nghiêm trọng nhưng đến giai đoạn cuối là cả mắt cũng bị ăn mòn và mù, mặt khác da của ngài cũng bị thối.

Đợi thuộc hạ tìm thấy thần y là người khỏi hẳn thôi."

Ninh Thư nói hờ hững.Hiên Hồng Vũ quắc mắt nhìn Ninh Thư, nhịn cơn giận uống hết bát thuốc.Tối đó Hiên Hồng Vũ ngủ trong xe ngựa, Ninh Thư ngồi khoanh chân trên cây vừa tu luyện Tuyệt Thế Võ Công vừa trông chừng Hiên Hồng Vũ.Ninh Thư và Hiên Hồng Vũ cứ tiến thẳng đến Tây Vực vừa đi vừa nghỉ như thế này.

Trong khi đó Hiên Diệt Tiêu buộc phải theo Ninh Thư và Hiên Hồng Vũ trải qua cuộc sống phiêu bạt đó đây.Hiện giờ Hiên Diệt Tiêu đã có thể gọi Hiên Hồng Vũ là cha, thỉnh thoảng có thể nói một vài chữ khá đơn giản, có thể đi chậm.Hiên Hồng Vũ như tìm thấy thú vui suốt chặng đường nhàm chán đó là Hiên Diệt Tiêu mới biết gọi cha.

Bắt Hiên Diệt Tiêu nhắc lại chữ mình nói mà không hề quan tâm Hiên Diệt Tiêu có hiểu hay không.Hiên Hồng Vũ lắc đầu, thất vọng ra mặt, bảo rằng Đại tướng quân nước Trần thông minh lắm.Ninh Thư: ...Một thời gian sau Hiên Hồng Vũ không còn đòi về kinh thành nữa.

Chắc là cảm thấy đã rời kinh thành hơi xa nên có về cũng hết ý nghĩa.Qua mỗi một thành, Ninh Thư đều vào bổ sung vật tư.

Mỗi lần vào thành là Ninh Thư lại vén cánh tay Hiên Hồng Vũ lên để cho xem cánh tay đầy mụn mủ, bảo rằng thiếu gia đến khám bệnh các thứ.

Thời gian đầu Hiên Hồng Vũ ghét lắm nhưng lâu dần cũng đành thôi.Hiên Hồng Vũ bảo rằng Ninh Thư lợi dụng một người sắp chết như thế ắt sẽ bị quả báo.Ninh Thư trước câu nói đó: →_→Hiên Hồng Vũ này tin cả có quả báo cơ à?Do ngày nào Ninh Thư cũng nấu thuốc cho Hiên Hồng Vũ nên bệnh hủi của Hiên Hồng Vũ duy trì ở mức độ không nặng không nhẹ, không quá nghiêm trọng.Ninh Thư và Hiên Hồng Vũ được nâng tầm hiểu biết suốt chặng đường.

Ngang qua thảo nguyên thấy dê bò thành đoàn, lại đến Cát Thành nơi mà nhà cửa đều được xây đắp từ bùn đất và cả sa mạc mênh mông chạm cả chân trời.Từ mùa hè đến mùa đông, lại từ mùa đông đến mùa hè, có thể nói là Hiên Tiêu Thiên cũng đã khá thu gọn lại móc câu rồi.Bọn cô thay rất nhiều ngựa, mòn mất chiếc xe ngựa.Thật sự là đi đâu ở cổ đại rất chậm.Được nhìn thấy cảnh sắc nơi đó nơi đây khiến Ninh Thư cảm thấy rất yên lòng, rất bình thản.

Bởi rõ ràng rằng đi từ dòng người xô bồ chuyện củi gạo mắm muối cho đến những sa mạc rộng lớn cô đơn là một cuộc hành trình gột rửa linh hồn.Hiên Hồng Vũ cũng phơi mặt ra ngoài chứ không đội nón nữa, Hiên Hồng Vũ bây giờ trông không còn cố chấp như ngày trước nữa rồi.Mặc dù đi đây đi đó gian nan vất vả nhưng bù lạicó được trải nghiệm đặc sắc từ chuyến đi ấy, được nhìn thấy những phong cảnhkhiến con người rung động, âu đều xứng đáng.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 499: Chủ tử quái gở (Hoàn thành)


Chuyển ngữ: WanhooKhông biết tình hình trong kinh thành thế nào, Ninh Thư thì thấy đi lâu như thế chắc là Hiên Tiêu Thiên đã dừng việc tìm kiếm Hiên Hồng Vũ rồi, dù sao thì cũng đi gần một năm rồi mà.Bọn cô đã đến Tây Vực, Tây Vực chỉ là cái tên chung chung chứ chẳng ai biết thần y ở đâu.Hiên Hồng Vũ vẫn rất thong dong không bận tâm lắm, Ninh Thư thong thả hỏi tin tức của thần y.Ninh Thư hỏi Hiên Hồng Vũ: "Chủ tử, ngài vẫn muốn biết chuyện của Thượng Quan Tình Nhu ạ?"

"Tất nhiên."

Hiên Hồng Vũ trả lời đương nhiên.Ninh Thư: ...Cô không nên hỏi."

Mười Một, theo ngươi hiện giờ Thượng Quan Tình Nhu và Hiên Tiêu Thiên thế nào?"

Hiên Hồng Vũ nói chuyện với Ninh Thư.Một quốc mẫu bị gán cái danh thất tiết, văn võ bá quan sẽ không cho một cô gái có danh thất tiết đứng đầu hậu cung đâu.E là tình hình hiện giờ của Thượng Quan Tình Nhu rất không khá, xem xem Hiên Tiêu Thiên có thể bảo vệ cô ta trước áp lực từ bên ngoài không thôi.Chỉ có chống đỡ được đòn tấn công của thực thế thì tình yêu mới vững chãi.

Nhưng mà đa số tình yêu đều thất bại trước thực tế khốc liệt, đặc biệt là Hiên Tiêu Thiên thân là vua một nước lại càng phải hy sinh một số chuyện vì ngôi vị hoàng đế của mình.Không biết Hiên Tiêu Thiên có thể hy sinh tình yêu của hắn và Thượng Quan Tình Nhu không nhỉ.Tình yêu yếu ớt mà cũng mông lung, có thể yêu một người từ cái nhìn đầu tiên nhưng tình yêu đó cũng rất dễ dàng bay biến hoá thành hư vô.Điều Ninh Thư mong muốn từ tận sâu trong tim không phải có một người yêu mình, mà lại được sống khoái hoạt ở muôn vàn thế giới, sống mà ngắm nhìn sự đời cuộn theo những áng mây trôi theo năm tháng.Đặc biệt có gương Hiên Hồng Vũ đây, Ninh Thư cảm thấy độc thân cực kỳ tốt.

Gặp phải kẻ như Hiên Hồng Vũ vậy cuộc đời xác định một chữ khổ đóng ngoặc kép.

Dù cô là thuộc hạ của Hiên Hồng Vũ cũng khổ trăm bề, chẳng biết Thượng Quan Tình Nhu cảm nhận sao nữa."

Thuộc hạ không biết Thượng Quan tiểu thư nghĩ sao cả?"

Ninh Thư nói.Hiên Hồng Vũ ngồi vân vê cằm trên xe ngựa, mái tóc đen bung xoã, thỉnh thoảng có cơn gió nhẹ gợn đuôi tóc khiến bóng lưng trông rất hút hồn, nhưng mà ngặt nỗi cái mặt lại đầy mụn mủ: "Bản điện hạ mong Thượng Quan Tình Nhu làm hoàng hậu cả đời."

Ninh Thư nhìn hắn ta, rủ lòng xót thương rồi à?"

Vậy thì hai bọn họ có thể hành hạ nhau cả đời."

Hiên Hồng Vũ nói.Ninh Thư: →_→Thật thất đức!"

Chủ tử chịu được việc Thượng Quan tiểu thư ở bên kẻ khác ạ?"

Ninh Thư hỏi, đây không phải tính cách của Hiên Hồng Vũ nhé.Hiên Hồng Vũ liếc xéo Ninh Thư, nói hờ hững: "Tất nhiên là không rồi, dù có hành hạ nhau cũng phải có mặt bản điện hạ."

Nói chuyện với thằng điên đúng là dở hơi.Ninh Thư vẫn hỏi thăm được tung tích của thần y.

Thần y là một ông già đầu tóc bạc phơ, bắt mạch cho Hiên Hồng Vũ mà tay còn run run.Bắt mạch xong ông ta viết cho Hiên Hồng Vũ một đơn thuốc bảo Hiên Hồng Vũ uống ngày ba lần.Hiên Hồng Vũ không mong mỏi vượt nghìn dặm xa xôi chạy đến đây gặp được thần y như thế này.Ninh Thư cất đơn thuốc và nấu thuốc cho Hiên Hồng Vũ mỗi ngày.

Ngày nào cũng ba bát thuốc to làm Hiên Hồng Vũ uống đến tái cả mặt.Nhưng hình như không có hiệu quả gì cả."

Đến Giáng Châu."

Hiên Hồng Vũ nói với Ninh Thư.Ninh Thư hơi tò mò hỏi: "Đến Giáng Châu làm gì?"

Hiên Hồng Vũ nheo mắt vân vê cái gì đó hình con hổ màu đồng đen trong tay.Ninh Thư nhìn thấy đồ trong tay hắn mà ngây người, nếu cô không nhầm vậy cái Hiên Hồng Vũ đang cầm là binh phù.Hắn còn có cái thứ này?Bảo sao mà Hiên Tiêu Thiên tìm hắn ghê thế, hoá ra không chỉ vì Thượng Quan Tình Nhu mà còn cả vì binh phù.Ninh Thư lại có một mục đích tiếp đó là đến Giáng Châu.Ninh Thư muốn hỏi nhưng tốt hơn hết là cô không nên hỏi chuyện cơ mật đó.Thấy Hiên Hồng Vũ không định đòi về kinh thành nữa nên mỗi lần nấu thuốc Ninh Thư lại cho thêm một ít thuốc giải để Hiên Hồng Vũ hết bệnh dần dần.Hiên Hồng Vũ thấy có vài mụn mủ đã bắt đầu đóng vảy là hơi ngạc nhiên.

Cái lão già thần y sắp vào quan tài đó giỏi thật?Thẳng đường thong dong đến Giáng Châu, không biết Hiên Hồng Vũ dùng cách nào mà được tiếp quản quân đội Giáng Châu, sau đó sử dụng thân phận Định Vương để nghi ngờ Hiên Tiêu Thiên rằng hoàng hậu Thượng Quan Tình Nhu này hoang dâm, không xứng làm mẫu nghi một nước.

Phải phế hậu, nếu không sẽ dẫn quân đội Giáng Châu tấn công kinh thành.Ninh Thư: (⊙o⊙) Nghe hịch văn mà Hiên Hồng Vũ truyền, Ninh Thư thật sự không biết sao mặt Hiên Hồng Vũ lại dày đến mức đó.

Hoàng hậu hoang dâm thế chú em có gì hơn đâu, chú em chẳng đi lăng loàn với em dâu mình còn gì.

Chú em là người trong cuộc lại còn đi uy hiếp Hiên Tiêu Thiên với lý do đó.Mặt đâu mất rồi.Hiên Tiêu Thiên không tiêu diệt chú em bằng lý do đó mà chú em lại đi nói hoàng hậu Thượng Quan Tình Nhu hoang dâm.Trần đời chưa gặp ai vô liêm sỉ như chú.Chắc là Hiên Tiêu Thiên ở kinh thành tức hộc máu rồi.Tình hình của Thượng Quan Tình Nhu đã không tốt, khó lắm mới ngồi được ở vị trí hoàng hậu đều nhờ Hiên Tiêu Thiên yêu Thượng Quan Tình Nhu thật lòng.

Nhưng mà Hiên Hồng Vũ đây đâu phải người tốt, truyền hịch văn đó khiến vết thương đã sắp lành lại rách tọac."

Ting, hoàn thành nhiệm vụ, có rời khỏi thế giới nhiệm vụ không?"

Giọng 2333 vang lên.Ninh Thư cho tất cả thuốc giải vào bát đưa cho Hiên Hồng Vũ uống.

Hiên Hồng Vũ uống bát thuốc này là mụn mủ khắp người đều sẽ lặn hết thôi.Ninh Thư xoa đầu Hiên Diệt Tiêu, nếu có Hiên Diệt Tiêu trong cuộc sống của Mười Một, cho Mười Một cảm nhận một chút cuộc sống của người bình thường cũng rất được."

Rời khỏi thế giới đi 2333."

Ninh Thư nói thầm trong lòng với 2333.Nhiệm vụ cũng xem như đã hoàn thành, hiện giờ Hiên Hồng Vũ có quân đội Giáng Châu như có tấm khiến trong tay, Hiên Hồng Vũ sử dụng quân đội nâng cao địa vị không còn dễ chết nữa rồi.Thật ra thì Hiên Hồng Vũ này cũng lòng dạ kín kẽ đó chứ, binh phù trong tay hắn ở đâu ra?Hiên Hồng Vũ và Hiên Tiêu Thiên đều là người trong hoàng thất, mỗi một việc làm đều có mục đích của mình.

Chỉ thương cho Thượng Quan Tình Nhu với linh hồn tự do vướng vào mớ bòng bong mà chẳng hay biết.Hiên Hồng Vũ muốn làm hoàng đế nhưng lão hoàng đế truyền ngôi cho Hiên Tiêu Thiên, lại còn bị lão hoàng đế đuổi khỏi kinh thành không cho phép về kinh.Hiên Hồng Vũ sử dụng chuyện của Thượng Quan Tình Nhu để định đưa quân tấn công kinh thành.Trước đó là do Thượng Quan Tình Nhu mà Hiên Hồng Vũ và Hiên Tiêu Thiên kết hợp đánh thái tử.

Còn giờ là do Thượng Quan Tình Nhu mà Hiên Hồng Vũ và Hiên Tiêu Thiên đánh nhau trong tình thế cực kỳ nước sôi lửa bỏng.Trong cuộc chiến tranh giành quyền lợi luôn cần có một cái cổ nhu nhược kề cận dục vọng chết chóc.

Thượng Quan Tình Nhu không chi phối được giang sơn xã tắc mà là một phần trong đó, là mục tiêu để đàn ông mượn cớ.Ninh Thư cảm thấy nhức hết cả đầu.Tạm biệt Hiên Hồng Vũ, à không phải là từ biệtHiên Hồng Vũ.
 
Back
Top Bottom