Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (401-600)

Ninh Thư (401-600)
Chương 460: Trai nghèo lên phố (28)


Chuyển ngữ: WanhooÝ Trương Gia Sâm là để Tiết Mạn Mạn ở yên trong căn hộ cao cấp ở Tomson Riviera, chán thì đi mua sắm chứ không phải đi làm để đồng nghiệp sinh nghi.Tiết Mạn Mạn nghe Trương Gia Sâm bảo cô từ chức là trái tim đập thình thịch.

Cô bắt buộc phải ở bên cạnh Trương Gia Sâm để trông chừng người đàn ông đắt giá này.Công ty mới tuyển rất nhiều cô em xinh tươi mới ra trường.

Tiết Mạn Mạn biết mình đã hai mươi tám, đã có tuổi rồi nên tất nhiên thua kém các cô em xinh tươi.Cô chỉ hơn họ ở việc có một mối tình thuần khiết thời đại học với Trương Gia Sâm mà thôi."

Em muốn đi làm.

Anh yên tâm em sẽ chú ý."

Tiết Mạn Mạn khẳng định ngay chứ không bày đặt tủi thân hay làm nũng gì.Bấy giờ Trương Gia Sâm mới gật đầu.Ninh Thư đi một vòng quay lại phòng làm việc nghe được cuộc đối thoại của họ mà mỉm cười.Trương Gia Sâm và Tiết Mạn Mạn đều có lòng tham không đáy.

Trương Gia Sâm muốn làm một cây tầm gửi thâu tóm nhà họ Miêu, còn Tiết Mạn Mạn muốn sóng vai bên Trương Gia Sâm đường đường chính chính chứ không phải là một cô bồ nhí được Trương Gia Sâm chu cấp.Được cả đôi đều là loại ích kỷ tham lam.Ninh Thư cạn lời thật ấy, Miêu Diệu Diệu yêu Trương Gia Sâm thật lòng nhưng Trương Gia Sâm chẳng mảy may quan tâm và lại đi thích Tiết Mạn Mạn.

Tình yêu của Tiết Mạn Mạn được hình thành từ vật chất, nếu Trương Gia Sâm không có địa vị của hôm nay thì xác xuất năm mươi phần trăm cô ta sẽ không chọn Trương Gia Sâm.Có lẽ là Trương Gia Sâm cảm thấy có cầu mới có cung, có lợi ích chung mới đảm bảo được tình yêu lâu bền.Tình yêu được xây dựng từ quyền lợi cũng sẽ tan rã vì quyền lợi thôi.Ninh Thư thấy cũng đã đến lúc ra tay rồi.Cô qua đồn cảnh sát thăm thím Bình.

Đợt này thím Bình gầy lắm, gò má hốc hác hết cả vào, tinh thần cũng bất ổn, mái tóc đã bạc đi nhiều.

Trông bà đầy lo lắng và tuyệt vọng.Ninh Thư không thương bà ta một chút nào.

Thím Bình thành công trong cốt truyện đó thôi, không biết Trương Gia Sâm cho bà ta cái gì nhưng nếu bà ta đã chọn đi con đường đó thì phải gánh chịu hậu quả."

Vẫn chưa chịu khai à?"

Ninh Thư ngồi trước mặt, cách thím Bình một tấm kính chống đạn.Môi thím Bình run run nhưng không trả lời.

Bà hơi ngẩn ngơ bởi sự thật do quá mệt mỏi khi bị cảnh sát thẩm vấn."

Bà đừng quên con bà.

Giờ con bà mà bị đuổi học vì bà, dù nhà họ Miêu chẳng là gì ở cái đất này nhưng vẫn thừa sức đối phó với con bà đấy."

Ninh Thư bảo.Gương mặt gầy hóp của thím Bình giật giật sợ hãi.

Bà đứng bật dậy cầu xin Ninh Thư qua tấm kính: "Tôi xin cô chủ, chuyện này không liên quan đến con tôi, tôi xin cô đừng trả thù con tôi."

"Thế bà bảo tại sao bà lại bỏ thuốc độc và thuốc của bố tôi đi?"

Ninh Thư hỏi.Cái thể loại tiêu chuẩn kép gì đâu, vừa không muốn mình hại con bà ta nhưng bà ta lại đi hại bố Miêu Diệu Diệu, hại người thân của Miêu Diệu Diệu.Bà ta có cái gì để mà đi cầu xin người ta?Thím Bình lắc đầu: "Tôi không nói được, tôi không nói được thật."

"Là bà không biết nắm lấy cơ hội."

Ninh Thư đứng dậy: "Giữ sức khoẻ nhé, thật ra tôi không quan tâm lời khai của bà, sau này tôi sẽ không qua thăm bà nữa đâu."

Cô cũng chẳng cần thím Bình lắm, nếu thím Bình định nhận mọi tội danh, gánh cái tội giết người hộ Trương Gia Sâm thế thì mặc kệ bà ta thôi.

Rồi bà ta sẽ phải trả cái giá đắt cho những gì mình làm.Thím Bình thấy Ninh Thư định đi nên hớt hải gọi Ninh Thư: "Cô chủ đợi đã, tôi có thể nói nhưng cô phải chấp nhận một điều kiện của tôi."

"Bà muốn nói thì nói không muốn nói thì thôi.

Tôi sẽ không chấp nhận điều kiện của bà bởi bà không có tư cách đặt điều kiện với tôi.

Bà không nhận tội đi nữa thì chứng cứ hãng còn đó.

Bà là một kẻ giết người, con bà cũng sẽ bị liên lụy vì bà, kể cả việc học lẫn công việc sau này đều bị ảnh hưởng."

Lại còn bày đặt chấp nhận điều kiện cơ à, đúng là mơ hão.Thím Bình khóc lóc thảm thiết, Ninh Thư một đi không ngoảnh lại.Ninh Thư ra ngoài đồn hít một hơi thật sâu.Con gái phải yêu quý bản thân, chúng ta không đổi được bố mẹ nhưng chúng ta có thể không phó thác nửa đời còn lại bừa bãi.Kết hôn rồi là đi ở với nhà chồng, là sinh con đẻ cái là tất bật việc nhà.

Không những thế còn phải hầu hạ bố mẹ chồng, gọi những người chưa từng nuôi nấng mình một ngày nào là bố mẹ.Nếu khi ấy gặp phải một thằng chồng đểu cáng, sống mà như đày đọa dưới địa ngục, quặn thắt cõi lòng lo vụ ly hôn.

Vậy thì chẳng thà cứng rắn, không phó thác bừa bãi ngay từ đầu.Ninh Thư rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.

Dù rằng cô đơn đấy, dù rằng chỉ là một linh hồn đấy nhưng cô tự do lắm.Cô có thể gặp được mỗi một tính cách khác nhau, mỗi một bố mẹ khác nhau, mỗi một người bạn khác nhau.Bất cứ cô gái nào cũng có thể có được một cuộc sống rực rỡ dù không có đàn ông.Đàn ông như Trương Gia Sâm là phải tiêu diệt.Cô đã sống ở thế giới này khá lâu, cô đã thu thập đủ rồi nên phải hành động thôi.Trương Gia Sâm đã yên vị trên cái ghế tổng giám đốc được nửa tháng, cũng đã ngày càng quen việc hơn.

Anh đứng bên cửa sổ quan sát thành phố mà tâm đắc vô cùng.Tầm mắt anh trải dài non sông gấm vóc khiến anh có cảm giác là bậc đế vương ở cổ đại.Rồi sẽ thành công thôi.Trương Gia Sâm nhìn Tiết Mạn Mạn đang sắp xếp lại tài liệu.

Địa vị và đàn bà là hai thứ đàn ông theo đuổi cả đời trong khi anh sắp nắm được trong tay rồi.Tiết Mạn Mạn bảo: "Mười lăm phút nữa có một cuộc họp thưa sếp."

Trương Gia Sâm cười nhạt: "Anh biết rồi."

Tiết Mạn Mạn nhìn Trương Gia Sâm ngày càng trổ mã.

Trương Gia Sâm của hiện giờ đã buông bỏ được những sầu lo thất bại cũ để gần như nắm chắc mọi thứ trong tay.

Cứ nhìn anh là trái tim Tiết Mạn Mạn lại đập loạn.Cô càng yêu người đàn ông này hơn.Trương Gia Sâm chỉnh lại quần áo rồi mới mở cửa đi sang phòng họp.Các ban giám đốc đã đến đủ và đang đợi Trương Gia Sâm, Trương Gia Sâm thích cảm giác được mọi người nhìn vào này.Trước đây anh chỉ là một người làm thuê ngồi bên đưới, nhưng giờ anh đã là người quản lý những người làm thuê rồi.Trương Gia Sâm vào họp, anh đang định nói thì cánh cửa bị mở "rầm" cực to rồi có năm, sáu người ùa vào phòng.Mặt Trương Gia Sâm nghiêm lại, đanh giọng: "Mấy người ở phòng ban nào, không biết đang họp à?"

"Chúng tôi là cảnh sát."

Người đi đầu lấy thẻ cảnh sát và lệnh bắt giữ ra: "Anh là Trương Gia Sâm đúng không?

Anh đã bị bắt."

Trương Gia Sâm ngạc nhiên vô cùng, hỏi lạnh lùng: "Tôi phạm tội gì mà các anh lại muốn bắt tôi.

Bắt tôi cũng phải đưa ra chứng cứ, cảnh sát không được bắt người vô cớ thế này."

"Có người tố cáo anh tham ô ăn hối lộ và có chứng cứ xác thực."

Cảnh sát đi đầu nói với đội viên: "Bắt đi."

Trái tim Trương Gia Sâm run lên, định nói gì đó mà đã bị còng tay rồi.Còng tay lạnh lẽo làm trái tim Trương Gia Sâmcũng lạnh theo, người anh run rẩy mất khống chế.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 461: Trai nghèo lên phố (29)


Chuyển ngữ: WanhooTham ô ăn hối lộ?Gì thế này, sao lại có vụ này chứ?Phản ứng đầu tiên của Trương Gia Sâm đó là Tiết Mạn Mạn phản bội anh bởi Tiết Mạn Mạn biết rõ chuyện này.Trương Gia Sâm bị dẫn ra ngoài phòng, đón nhận những cái nhìn suốt dọc đường khiến Trương Gia Sâm như bị lăng trì.Trương Gia Sâm mấy phút trước còn là tổng giám đốc hô mưa gọi gió thì nay đã sắp thành phạm nhân rồi.Tiết Mạn Mạn đứng một góc thấy thế sợ đến tái mét mặt mày.

Cô cầm ngay cái túi cấp tốc chạy về Tomson Riviera lôi va li ra vơ tất cả mỹ phẩm, trang sức vào va li.Sau lại mở tủ quần áo nhét hết quần áo vào, chật không đựng được nữa cô mới lấy một cái va li khác ra cất giày dép, đến cả sữa tắm trong phòng tắm cũng bị mang đi.Một mặt là cô trừ khử tất cả dấu vết sinh sống ở đây, mặt khác là những thứ đó đắt đỏ, là những món đồ mà Tiết Mạn Mạn rất nâng niu.Tim Tiết Mạn Mạn đập cực nhanh, nhớ đến cảnh Trương Gia Sâm bị bắt mà cô cố gắng bình tĩnh lại.

Không sao đâu, sẽ không sao đâu.

Trương Gia Sâm giỏi như thế mà còn có Miêu Diệu Diệu nữa, Miêu Diệu Diệu yêu Trương Gia Sâm nên sẽ đưa Trương Gia Sâm ra thôi.Trương Gia Sâm có nhà họ Miêu chống lưng, chỉ cần nhà họ Miêu không truy cứu sẽ không sao hết.Tiết Mạn Mạn không hiểu sao lại lộ chuyện, cô sợ sẽ liên lụy đến mình hơn.Tiết Mạn Mạn đang kéo va li tính ra ngoài thì lại có tiếng mở khoá cửa.Tiết Mạn Mạn cả kinh, chỉ có cô và Trương Gia Sâm có chìa khoá căn nhà này, lẽ nào Trương Gia Sâm về ư.Cửa mở ra, mấy người đàn ông vào nhà thấy Tiết Mạn Mạn nên nói thẳng: "Cô là Tiết Mạn Mạn đúng không?

Cô bị tình nghi phạm tội bao che tội phạm và rửa tiền.

Cô không được mang gì ra khỏi căn nhà này."

Tiết Mạn Mạn biết chuyện Trương Gia Sâm tham ô và ăn hối lộ nhưng không báo cảnh sát, mà đi bao che Trương Gia Sâm, dùng tiền Trương Gia Sâm có được thông qua con đường phi pháp để mua sắm đồ đạc, mua đồ trang sức.

Cô ta đã thành lập tội rửa tiền, giúp Trương Gia Sâm chuyển đổi tài sản.Tiết Mạn Mạn nghe cái tội đó mà lắc đầu hoảng loạn: "Tôi không làm thế, tôi không phạm tội."

"Bây giờ sẽ tìm kiếm tang vật.

Cô không được mang gì ra khỏi căn nhà và cô đã bị bắt."

Cảnh sát nói với Tiết Mạn Mạn.Cảnh sát định tóm va li của Tiết Mạn Mạn nhưng Tiết Mạn Mạn giữ khư khư cái va li, bảo: "Đây là đồ của tôi, sao tôi không được mang đi chứ."

"Mọi đồ đạc trong căn nhà này đã bị niêm phong."

Cảnh sát đi đầu thấy Tiết Mạn Mạn như thế thì nói với các đội viên: "Bắt lại, đưa chỗ đồ đã xếp này cho người bên toà án niêm phong."

Tiết Mạn Mạn bị dẫn lên xe cảnh sát mà sợ đến rớt nước mắt.

Nhưng với cảnh sát thì Tiết Mạn Mạn hiện đang là tội phạm nên có khóc thương đến mấy cũng chẳng ai thương.Tiết Mạn Mạn bị tạm giam vì lý do hình sự ở đồn cảnh sát.Tiết Mạn Mạn sợ lắm, cô bị thế này thì cuộc đời về sau của cô ra sao đây.

Mà cả mối quan hệ của cô với Trương Gia Sâm cũng bị phơi bày thôi.Chuyện đến đột ngột quá làm Tiết Mạn Mạn sợ hãi vô cùng.

Cô phải làm sao bây giờ, sao cảnh sát lại tìm được đến căn nhà ở Tomson Riviera chứ?Ninh Thư đang nấu thuốc thì ông Miêu nhận được cuộc gọi của thư ký.

Biết Trương Gia Sâm bị cảnh sát bắt, ông bảo với Ninh Thư: "Làm to chuyện vậy không hay lắm, sẽ ảnh hướng xấu đến công ty."

Ninh Thư chẳng bận tâm: "Thế bố định xử lý riêng tư à?

Trương Gia Sâm là cái loại người rời khỏi nhà họ Miêu thì vẫn có thể quật khởi ở vùng khác thôi."

Ninh Thư muốn Trương Gia Sâm phải gánh chắc cái tội danh này cả đời.

Có tiền án tham ô và ăn hối lộ thì chẳng công ty nào thuê một kẻ hút máu công ty, chân tay bẩn thỉu như Trương Gia Sâm đâu.

Huống hồ tham ô và ăn hối lộ chỉ là khởi đầu, đằng sau còn nhiều cái đang đợi Trương Gia Sâm lắm.Lúc này ông Miêu mới gật đầu: "Ừ đúng, không được dễ dãi với cậu ta.

Nếu ngày đó bố không cho phép hai đứa kết hôn thì giờ đã không có chuyện này."

Ninh Thư bưng thuốc ra cho ông Miêu, cô gật đầu: "Ngày đó con bị cứt chó trét lên mắt."

Ông Miêu: ...Nghe nhắc đến cứt chó là ông Miêu không có hứng thú uống thuốc nữa.Ninh Thư không lo bên Trương Gia Sâm mà cô qua công ty quán xuyến mọi việc.

Giờ công ty đang loạn hết cả lên và Ninh Thư lại đảm nhận vị trí tổng giám đốc một lần nữa để bắt đầu ổn định công ty.Đã không còn Trương Gia Sâm làm khó nên nhất định phải nắm công ty trong tay.Ninh Thư đang làm việc thì nhận được số lạ gọi đến, cô mới nghe đã nghe thấy giọng Trương Gia Sâm."

Anh đây Diệu Diệu, anh nói ngắn thôi.

Anh không tham ô ăn hối lộ, em phải giúp anh đấy."

Giọng Trương Gia Sâm mệt lắm, nghe thều thào mà run rẩy nhưng tổng thể vẫn khá bình tĩnh."..."

Giúp anh à?

Ninh Thư mỉm cười trong im lặng."

Nghe anh nói này Diệu Diệu, anh không có nhiều thời gian để nói chuyện.

Em phải giúp anh đấy, bảo bố vợ giúp anh nhé."

Trương Gia Sâm nói vội vã.Phía bên kia có giọng nói: "Hết giờ rồi cúp máy đi."

"Anh yêu em Diệu Diệu, em...

Tút tút tút."

Trương Gia Sâm chưa nói hết mà đã bị treo máy.Ninh Thư nhìn điện thoại, cô nhún vai.

Nói "Anh yêu em" là phải giúp anh à, mơ đẹp quá.Chắc là Trương Gia Sâm vẫn chưa biết Tiết Mạn Mạn bị bắt đâu nhỉ?

Nếu biết sẽ không tự tin bảo cô cứu.Chẳng biết Trương Gia Sâm bị rơi xuống từ cái ghế tổng giám đốc có cảm giác gì.

Rơi từ trên thiên đường xuống địa ngục, mà giờ có có khả năng phải đối mặt với án tù nên chẳng biết có chịu nổi không nữa.Thành công ngay tầm với mà lại để vụt mất mới đau khổ biết bao, khổ sở biết nhường nào.Cô đang bận việc ở công ty sao mà đi cứu Trương Gia Sâm được.

Dù Trương Gia Sâm có nói dối đi nữa thì cũng chẳng chạy trời khỏi núi bằng chứng đó.Ninh Thư sa thải kha khá người ở phòng tài vụ.

Ai bảo nhà họ Miêu mới là chủ của công ty này nhưng họ lại trung thành với Trương Gia Sâm.

Sau khi sa thải họ, Ninh Thư điều người của mình qua phòng tài vụ.Mặt khác cô cũng sa thải rất nhiều người từ cấp bậc quản lý trở lên bởi họ đều có ràng buộc mối quan hệ về mặt quyền lợi với Trương Gia Sâm.Thật ra có rất nhiều người đã nhận định rằng nhà họ Miêu không có con trai thừa kế mà cô con gái duy nhất lại gả cho Trương Gia Sâm, nên sau này nhà họ Miêu sẽ thuộc về Trương Gia Sâm.Và hiển nhiên Trương Gia Sâm sẽ thừa kế công ty này.

Họ đã chọn Trương Gia Sâm giữa nhà họ Miêu và Trương Gia Sâm, nuôi quan hệ từ trong trứng.Giờ xem ra Trương Gia Sâm chọn Miêu Diệu Diệulàm mục tiêu cũng đã trăn trở nhiều lắm.

Tiểu thư nhà giàu thôi chưa đủ mà cònphải là tiểu thư nhà giàu sở hữu quyền thừa kế nữa.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 462: Trai nghèo lên phố (30)


Chuyển ngữ: WanhooAi mà chẳng mong được thành công.

Nếu Trương Gia Sâm thật lòng với Miêu Diệu Diệu có lẽ sẽ có một hôn nhân hạnh phúc.

Thế nhưng Trương Gia Sâm không chỉ lợi dụng Miêu Diệu Diệu, mà còn muốn hại cô, cướp hết mọi thứ của cô.Cớ sao hại người khác như thế mà Trương Gia Sâm vẫn thấy mình uất ức, mình mất lòng tự trọng nhỉ?Ngày đó anh ta quyết định kết hôn với Miêu Diệu Diệu mà như thể bị nhà họ Miêu ép anh ta vứt lòng tự trọng để kết hôn với Miêu Diệu Diệu không bằng.Trương Gia Sâm là một kẻ theo chủ nghĩa gia trưởng với lòng tự trọng cao ngút trời.

Anh ta hủy hoại cuộc đời Miêu Diệu Diệu không còn gì, Miêu Diệu Diệu mất tất cả rồi tất nhiên sẽ không còn hào quang khiến người ta khó thở nữa.Sau đó anh ta cũng dùng sự tài tình của mình để tẩy rửa hết cái danh bám váy đàn bà nhục nhã trước đó.Anh ta bị tâm thần thật rồi.Trương Gia Sâm gọi bảo Ninh Thư giúp anh ta mà Ninh Thư nghe rồi quên luôn.

Cô bận việc túi bụi mỗi ngày, đợi nắm cả công ty trong tay rồi hãng tính.Vậy nhưng ngày nào Trương Gia Sâm cũng gọi bảo Ninh Thư nghĩ cách.

Ban đầu anh ta còn nói chuyện dịu dàng đằm thắm nhưng dần dà Ninh Thư cứ qua loa thì giọng Trương Gia Sâm ngày càng nôn nóng và mất kiên nhẫn.Trương Gia Sâm bảo Ninh Thư đi cứu anh ngay, Ninh Thư vẫn chẳng mặn mà.

Được mấy hôm Trương Gia Sâm bắt đầu nhờ vả đáng khinh, luôn miệng bảo anh yêu em, em phải cứu anh ra ngoài.Trương Gia Sâm biết chỉ có nhà họ Miêu cứu được anh thôi.

Ông Miêu quan hệ rộng nên anh nhờ vào tình yêu Miêu Diệu Diệu dành cho anh.Tình yêu của Tiết Mạn Mạn không cứu được anh nên anh phải nhờ đến tình yêu của Miêu Diệu Diệu.Ninh Thư cảm thấy châm biếm quá.Gặp phải đàn ông như Trương Gia Sâm là xúi quẩy của một cô gái, gặp được loại người này nhớ chạy càng xa càng tốt.Ninh Thư ậm ừ đối phó với anh ta.

Còn hơn một tháng nữa đến phiên toà xét xử Trương Gia Sâm.

Trong một tháng này cảnh sát cần tập hợp các chứng cứ rồi đưa lên toà phúc thẩm.

Một khi trình lên toà án là tội danh của Trương Gia Sâm sẽ được thành lập ngay.

Lý lịch của anh ta sẽ có vết nhơ không thể nào xoá sạch, thậm chí là còn ngồi tù.Vậy nên Trương Gia Sâm muốn Ninh Thư đưa anh ra trước khi mở phiên toà phúc thẩm, cố gắng để giảm thiểu vụ việc.Ninh Thư cười khẩy, có thể triệt đường sống của chú em thì làm gì có chuyện cho chú em ra ngoài chứ.Trương Gia Sâm gọi bảo muốn Ninh Thư qua đồn thăm anh, anh có những chuyện muốn nói trước mặt Ninh Thư.

Gọi điện thoại ở đây bị giới hạn thời gian nên không nói rõ được, mà nói trước mặt cũng khác qua điện thoại.Trương Gia Sâm trông chờ vào tình yêu của Miêu Diệu Diệu dành cho anh, thấy anh khổ sở thế này sẽ thương anh.Ninh Thư cười hờ hờ, cô qua bên cửa sổ nhìn người nhà Trương Gia Sâm đang náo loạn trước cửa công ty.Mẹ Trương Gia Sâm quen thói la hét om sòm, ngồi trước cửa khóc lóc vỗ đất bùm bụp.

Có điều lần này khóc đau lòng hơn hồi Đàm Hợp Vũ bị bắt bởi Trương Gia Sâm là một phần máu thịt của bà ta.Cả đại gia đình đều đến, bao gồm cả Trương Tiểu Muội và anh trai cô ta, Trương Vấn Lan bế con gái nữa chứ không chỉ mỗi mẹ Trương Gia Sâm.

Trương Vấn Lan chỉ khóc trong thầm lặng, lúc nào cũng tỏ vẻ yếu đuối, khóc sướt mướt trước mặt con, chưa từng lo sẽ làm con bị ám ảnh.

Lúc nào cũng làm như mình khổ lắm thế khiến người ta nhìn cũng khó chịu.Mẹ Trương Gia Sâm cực thích đổ vỏ lên đầu Ninh Thư.

Bà ta vỗ đất khóc thật to, gào lên rằng con dâu là cái loại độc ác đưa cả chồng mình, anh rể mình vào tù.

Muốn đưa tất cả đàn ông nhà chồng vào nhà giam.Mọi người đi qua cửa công ty đều nán lại xem.

Nghe ra mẹ Trương Gia Sâm chửi tổng giám đốc công ty này thì hóng hớt lắm.Ninh Thư bảo thư ký xuống dẫn người nhà đó vào.

Cách làm của mẹ Trương Gia Sâm là tự mình hại mình, chứ thú thật chẳng sứt mẻ gì Ninh Thư mấy.Nhưng mà Ninh Thư đang có một ý tưởng.Người nhà đó được dẫn vào phòng khách, Ninh Thư mới vào đã thấy mẹ Trương Gia Sâm xì nước mũi ra tường rồi lau tay vào giày.Ninh Thư: ...Cả nhà họ Trương tái cả mặt khi thấy Ninh Thư vào.

Kể cả Trương Tiểu Muội cũng biết tính nghiêm trọng của sự việc lần này.

Không có anh là cô sẽ không có tiền mua đồ đẹp, thành phố này có nhiều đồ đẹp lắm nhưng cũng cần rất nhiều tiền để mua.Trương Tiểu Muội hỏi Ninh Thư: "Chị Miêu ơi sao anh em lại bị bắt thế?"

Ninh Thư trả lời bình tĩnh: "Anh em tham ô tiền công ty nên bị tố giác."

"Gì mà tham ô tiền công ty?

Con và Gia Sâm đã lấy nhau thì tức là người một nhà, công ty này cũng xem như là của Gia Sâm rồi.

Lấy tiền của nhà mình mà cũng gọi là tham ô à?"

Bố Trương Gia Sâm hạnh hoẹ."

Đây đâu có phải tham ô.

Con dâu à, giờ không phải lúc chúng ta giận nhau mà cần đưa Gia Sâm ra quan trọng hơn."

Thái độ của bố Trương Gia Sâm tốt hơn mẹ Trương Gia Sâm cứ khóc lóc vỗ đất kêu trời nhiều.Ngày đó Đàm Vũ Hợp bị bắt nhưng bố Trương Gia Sâm yêu cầu cô thả người ra rất gia trưởng, còn giờ thì nhẹ nhàng ghê.

Bởi rõ rằng Trương Gia Sâm là trụ cột gia đình, hoặc là mẹ Trương Gia Sâm nhận hắt nước bẩn diễn vai phản diện cho ông ta.Ninh Thư không quan tâm tâm tư của họ, cô bảo: "Gia Sâm là chồng con, con muốn cho anh ấy ra chứ nhưng con lực bất tòng tâm thật."

"Mà chuyện này cần nhiều tiền lắm ấy ạ."

Ninh Thư chìa tay: "Con cũng chẳng biết tiêu bao nhiêu tiền nữa, cơ bản là không có con số cụ thể."

"Thế thì tiêu tiền của cô ấy, nhà cô giàu lắm còn gì?"

Mẹ Trương Gia Sâm bảo thẳng.Nghe mẹ Trương Gia Sâm nói thế nhưng người trong nhà không ai có ý kiến khác, rõ ràng cũng cho là vậy.Ninh Thư nheo mắt, vẫn luôn cảm thấy mẹ Trương Gia Sâm vô lý đùng đùng vô học.

Thế nhưng mà tác dụng của mẹ Trương Gia Sâm là để nhử giới hạn của người khác, để bố Trương Gia Sâm chủ gia đình đây có được quyết định.Như giờ mẹ Trương Gia Sâm bảo nhà họ Miêu bỏ tiền ra này là cái chuyện người khác không chấp nhận được, và bố Trương Gia Sâm sẽ không thể nói ra được câu ấy.Cả nhà này đã hình thành cách sống trong vô hình, mà cả nhà còn đồng ý duy trì cách sống đó nữa."

Con dâu à, Gia Sâm vẫn đang chịu khổ trong phòng giam.

Không gì quan trọng hơn con người, con đưa nó ra rồi lại tính những cái khác đi."

Bố Trương Gia Sâm thấy Ninh Thư chẳng nói gì nên thở dài: "Sau khi Trương Gia Sâm được thả ra rồi các con vun vén cho nhau.

Con đầu mang họ Miêu thì mang họ Miêu, cũng là con nhà họ Trương với nhà họ Miêu cả mà."

Giờ bố Trương Gia Sâm đang đặt điều kiện vớiNinh Thư.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 463: Trai nghèo lên phố (31)


Chuyển ngữ: WanhooTrước việc bố Trương Gia Sâm bảo cho con đầu mang họ Miêu, Ninh Thư muốn nói là Trương Gia Sâm cô cũng chẳng thèm mà cô lại đi sinh con với Trương Gia Sâm à?Tại sao người nhà họ Trương cứ cho rằng cô thiếu Trương Gia Sâm thì không sống được nhỉ?

Rũ bỏ hào quang nhà họ Miêu cho Trương Gia Sâm thì Trương Gia Sâm không đáng một xu, cần tiền không có tiền, cần đạo đức cũng không nốt.Người nhà họ Trương luôn cho rằng mình phải trung thành với anh ta dù anh ta có thế nào đi chăng nữa.Ninh Thư buồn cười lắm luôn, như kiểu cô đang ở cổ đại tam tòng tứ đức.

Dù rằng đã thay đổi thời thế nhưng có rất nhiều nơi vẫn ăn sâu tư tưởng vào thâm căn cố đế, thậm chí đàn bà con gái không được ngồi vào mâm cơm.Có ở thời nào thì vẫn cứ bó buộc phụ nữ bằng thật nhiều xiềng xích.

Phụ nữ thời nay phải sinh con, nuôi con, đảm đang việc nhà.

Không gánh được cũng phải gánh.

Phụ nữ thời nay chưa chắc đã hạnh phúc bằng phụ nữ cổ đại.Mẹ Trương Gia Sâm nghe bảo để cháu mang họ Miêu thì không hài lòng, mấy máy môi nhưng sau lại không phản đối vì không dám khiêu khích cái uy của chủ nhà đình là ông bố Trương Gia Sâm đây.

Cả nhà họ Trương đều nhìn Ninh Thư, đợi Ninh Thư đưa ra câu trả lời.

Ninh Thư bực lắm, cái thể loại gì ghế này?

Móc tiền túi đưa Trương Gia Sâm ra ngoài rồi chửa ễnh bụng mười tháng, đẻ con ra đến chết đi sống lại rồi con mình được mang họ Miêu nhà mình là ơn phước lớn lao?Thật là con mẹ nó chứ.

Ninh Thư hít sâu, bảo: "Được ạ nhưng công ty chẳng còn bao nhiêu tiền, không đủ tiền nên mọi người cũng phải bỏ thêm nữa."

Mẹ Trương Gia Sâm bốp chát ngay: "Chúng tôi làm gì có tiền, lấy đâu ra tiền được."

Ninh Thư nói: "Thế con chịu rồi.

Lần trước phác thảo bị trộm thành ra nhà máy không đi vào sản xuất được trong khi vẫn phải trả lương cho công nhân.

Công ty đã cạn kiệt vốn mà giờ muốn cứu Gia Sâm thì nhiêu đó không đủ."

"Con cũng muốn cứu nhưng lực bất tòng tâm."

Ninh Thư buông thõng tay: "Không được thật thì để Gia Sâm ngồi tù mấy năm thôi."

Mẹ Trương Gia Sâm trợn mắt chửi Ninh Thư: "Cô độc ác vừa thôi.

Sao mà Gia Sâm ngồi tù được, có ai bảo chồng mình như cô không cơ chứ."

Ninh Thư thấy mẹ Trương Gia Sâm gầy hơn hồi trước một chút.

Gò má nhô ra, mắt hõm xuống, nhiều tóc bạc hơn.

Dù đang mắng Ninh Thư đầy giận dữ nhưng vẫn có thể nhận thấy được sự sợ hãi và lo toan của bà ta.

Mẹ Trương Gia Sâm là một người thích khoa tay múa chân giễu võ giương oai như vậy đấy.

Ninh Thư mặc xác mẹ Trương Gia Sâm chửi bới sao thì tuỳ.

Mẹ Trương Gia Sâm là phụ nữ nhưng ủng hộ chủ nghĩa nam quyền tuyệt đối, thậm chí còn muốn con gái, con dâu xem đàn ông là trung tâm.

Bà rất muốn cô con dâu Ninh Thư đây đội con trai bà ta lên đầu, khúm núm được nữa thì càng tốt.

Tư tưởng kỳ lạ đó khiến Ninh Thư không đỡ được.

Thật ra mẹ Trương Gia Sâm không có tiếng nói trong nhà, mọi quyết định đều nằm trong tay bố Trương Gia Sâm.

Trương Gia Sâm trưởng thành trong môi trường đó nên cũng là một người theo chủ nghĩa đàn ông lệch lạc cực kỳ nghiêm trọng.

Mặc dù Miêu Diệu Diệu rất tốt với Trương Gia Sâm, cũng không khinh Trương Gia Sâm vì điều kiện nhà anh ta.

Nhưng Trương Gia Sâm lại cảm thấy sỉ nhục lòng tự trọng nên phải hủy hoại mọi thứ của Miêu Diệu Diệu.

"Con dâu à nhà mình không có nhiều lắm đâu.

Cùng lắm bỏ ra được một trăm nghìn tệ thôi."

Một trăm nghìn tệ!

Xem ra hai năm nay Trương Gia Sâm gửi về nhà nhiều tiền lắm.

Mà Ninh Thư tin rằng một trăm nghìn tệ chưa phải giới hạn của bố Trương Gia Sâm.

Ninh Thư lắc đầu: "Một trăm nghìn tệ đâu đủ.

Gia Sâm tham ô cỡ bảy, tám triệu tệ, việc này không dễ giải quyết thế đâu.

Nếu như bổ sung được phần khuyết thiếu đó vậy giải quyết dễ dàng."

"Mấy triệu tệ?

Nhà mình lấy đâu ra mấy triệu tệ hả chị Miêu.

Nhà chị giàu thế mà không bỏ ra được chút tiền đó à?"

Trương Tiểu Muội mới nghe mấy triệu đã suýt bật dậy.

Nhiều tiền thế có bán họ cũng chẳng nhặt đủ.

"Bố ơi hay là để anh..."

Trương Tiểu Muội chưa nói hết mà mặt bố Trương Gia Sâm đã nghiêm lại: "Đó là anh con có thế nào cũng phải cứu anh con ra."

Rõ ràng ý của Trương Tiểu Muội là để anh mình ngồi tù mấy năm và giữ lại mấy triệu tệ.

Thật là tài tình, không có mấy người có thể kiếm được gần mười triệu tệ trong vòng mấy năm đâu.

Ninh Thư chỉ nghe cứ không nói gì.

Bố Trương Gia Sâm chắc chắn với Ninh Thư: "Có thể nào cũng phải cứu.

Thế này đi, sau này sinh con cứ theo họ Miêu.

Đứa đầu họ Miêu đứa thứ hai cũng họ Miêu."

Oh shit, nghe giọng điệu là muốn sinh trên hai đứa nhỉ.

Hai đứa họ Miêu rồi nên vẫn phải có đứa họ Trương chứ.

Đậu má, Ninh Thư lau nhẹ lớp mồ hôi.

Hoang đường làm sao khi lấy nó ra làm điều kiện.

Không có Trương Gia Sâm vẫn sinh con được mà.

Qua kho tinh trùng chọn tinh trùng ưu tú nhất sau đẻ con ra là trăm phần trăm con của mỗi mình, cần gì ông ban ơn huệ đó?Ninh Thư nhếch môi: "Hay là vậy, mình có nhà mà mình bán nhà đi rồi thừa thiếu thế nào con bù, được chứ ạ?"

Ý của Ninh Thư là bán căn hộ ông Miêu mua cho Miêu Diệu Diệu và Trương Gia Sâm.

"Thế không ổn đâu."

Bố Trương Gia Sâm phản đối ngay lập tức.

Nhà là gốc rễ của một gia đình, có đập nồi bán sắt cũng không được bán nhà ấy chứ.

Bán nhà chẳng phải nói cho cả thiên hạ nghe nhà mình nghèo khó à?Dù bố Trương Gia Sâm là nông dân nhưng vẫn hiểu biết, nhất là khi có được căn nhà thuộc về mình ở thành phố là cực khó khăn.

Ninh Thư bảo: "Nhưng mà giờ cần tiền, đợi khi nào dư dả rồi mình mua nhà khác."

"Cứu hay không phụ thuộc vào một câu nói của bố đấy."

Mày bố Trương Gia Sâm chau chặt, miệng thì rít tẩu thuốc làm cả phòng khách ngập trong khói thuốc nồng nặc khó chịu.

Sau cùng bố Trương Gia Sâm vẫn quyết định bán nhà.

Ninh Thư cười khẩy.

Căn hộ được mua lại cực nhanh mỗi tội bị ép giá thấp quá.

Căn hộ cùng với nội thất ngày trước lắp đặt vào cả thảy hai triệu tệ mà giờ ép giá còn có một triệu."

Vẫn kém khoản tiền bảy, tám triệu tệ nhiều nhưng bố Trương Gia Sâm vẫn quyết bán.

Còn lại Ninh Thư bù mà, tự cô ta bảo bù đó thôi.

Căn hộ được bán nhanh chóng nhưng mà qua trung gian rồi lại về tay Ninh Thư.

Lần này nhà đất chỉ đứng tên mỗi Miêu Diệu Diệu chứ không còn tên Trương Gia Sâm nữa rồi.

Căn hộ này đã không còn là tài sản chung sau hôn nhân của Trương Gia Sâm và Miêu Diệu Diệu nữa.

Căn nhà cao cấp đã bị niêm phong, căn hộ này cũng không có phần anh ta.

Những gì cố gắng trong hai năm đã không còn, Trương Gia Sâm đã mất tất cả mà giờ còn đang phải đối mặt với tai ương ngồi tù.

Ninh Thư cười khẩy cất giấy tờ nhà đất đi.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 464: Trai nghèo lên phố (32)


Chuyển ngữ: WanhooNhà bán rồi, tất nhiên cả nhà họ Trương không ở đây được.

Mẹ Trương Gia Sâm nhìn đồ đạc trong nhà xịn vậy thì định ôm cả đi.

Bố Trương Gia Sâm quát bà, bảo đó là đồ của người ta rồi mà cầm đi thì để ở đâu?Đây là đồ của con trai bà mà!

Mẹ Trương Gia Sâm đỏ ỏn con mắt, nhức nhối đến run con ngươi.

Nhà họ Trương thuê một căn hộ bình thường trong khu tập thể, đợi khi xong chuyện Trương Gia Sâm mới về quê.Thời gian này lưng bố Trương Gia Sâm còng đi nhiều.

Là chủ gia đình nên áp lực đổ dồn xuống người ông cực nặng.

Đứa con trai ông tự hào bị vậy mà cả nhà về quê cũng còn mặt mũi nào, rồi bị người trong thôn đàm tiếu thôi.Đúng là nghiệp chướng.Ninh Thư qua đồn cảnh sát thăm Trương Gia Sâm trước một ngày ra toà.

Nhìn thấy Trương Gia Sâm mà Ninh Thư suýt không nhận ra.Trương Gia Sâm mặc áo tù, râu ria tua tủa.

Anh ta gầy lắm, mắt hằn tơ máu.

Mái tóc vuốt keo chỉn chu ngày xưa nay lơ phơ loà xoà trước trán sắp che mất trán anh ta đến nơi.Trương Gia Sâm bây giờ rất nóng ruột, rất phiền muộn như động vật bị nhốt trong chuồng.Trương Gia Sâm thấy Miêu Diệu Diệu đến thì kích động lắm, mắt anh ta đỏ hơn: "Sao giờ em mới đến."

"Sau khi anh bị bắt công ty hỗn loạn quá, em phải quán xuyến công ty."

Ninh Thư hỏi Trương Gia Sâm: "Dạo này anh thế nào?"

Trương Gia Sâm day trán, anh định nắm tay Ninh Thư nhưng bị tấm kính chặn lại.

Trương Gia Sâm nhìn Ninh Thư dịu dàng: "Anh có thể giải thích chuyện lần này với em.

Căn nhà ở Tomson Riviera là anh mua dành riêng cho em, anh muốn cho em một mái ấm."

Ninh Thư: ..."

Diệu Diệu, xin em hãy tin anh."

Trương Gia Sâm cố gắng đè nén con thú đang gào thét điên cuồng trong lòng bởi Miêu Diệu Diệu là cọng rơm cứu anh.Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm đầy tủi hờn: "Nhưng thư ký Tiết ở căn nhà đó mà.

Anh mua căn nhà đó cho em thật ư?

Giấy tờ có mỗi tên anh à."

Mày Trương Gia Sâm cau lại, đôi mắt đục ngầu lặng thinh nhìn Ninh Thư: "Đây là chủ kiến của bố em đúng không?

Dạo này bố em đang kiểm kê sổ sách mà."

Một tháng này Trương Gia Sâm nghĩ ngợi nhiều lắm.

Anh cảm thấy là Miêu Chí đưa anh vào đây.

Nhìn thái độ của cảnh sát là biết có chứng cứ xác thực.Có lẽ Miêu Diệu Diệu cũng sẽ cảm kích hành động của Miêu Chí, nhưng Trương Gia Sâm đang cược tình cảm Miêu Diệu Diệu dành cho mình dù rằng rõ ràng tình cảm đó hẳn là không giúp được."

Diệu Diệu ơi anh..."

Trương Gia Sâm muốn kiếm lý do để phản bác nhưng không biết nói gì."

Xin em hãy tin anh."

Trương Gia Sâm bất lực.Ninh Thư cười bảo: "Anh yên tâm đi em sẽ giúp anh mà."

Trương Gia Sâm vui mừng thấy rõ, Ninh Thư nói tiếp: "Em bán nhà mình xoay tiền cứu anh rồi."

Nụ cười khựng lại, Trương Gia Sâm chau mày: "Sao em lại bán nhà được chứ, đó là quà cưới của chúng ta mà."

Môi Trương Gia Sâm run run, mặt mày âm u nhìn Ninh Thư chằm chằm, anh ta cười gượng: "Em cố tình đúng không?"

"Cố tình gì anh?

Bố chồng cũng đồng ý chuyện bán nhà mà."

Ninh Thư ngạc nhiên.Trương Gia Sâm bị rút sạch tinh thần, giờ anh chẳng còn gì nữa rồi.Mọi thứ trước đây anh phấn đấu đều không còn, cái để níu chân anh lại ở thành phố này cũng mất sạch.

Trương Gia Sâm hoảng loạn, mới đây thôi anh vẫn là tổng giám đốc hô mưa gọi gió ở công ty nhưng giờ anh mất trắng rồi.Trái tim anh như bị xì xèo trong chảo dầu nóng đau đớn vô cùng, Trương Gia Sâm nhìn cô gái trước mặt: "Nhà bán bao nhiêu thế?"

Ninh Thư buồn cười ghê, giờ này rồi mà Trương Gia Sâm còn quan tâm cái đó được.

Ninh Thư giơ một ngón tay, Trương Gia Sâm nhìn mãi ngón tay đó, mặt anh ta cau có bỗng nhiên vỗ bàn: "Cái nhà đó đứng tên anh nữa mà em không hỏi anh đã bán nhà.

Em cố tình đúng không Miêu Diệu Diệu, em cố tình chứ gì."

Căn hộ nằm ở khu vực đắt đỏ như thế đáng phải bán ba triệu tệ mà nay thì bán như đi cho.Ninh Thư nhún vai: "Em muốn cứu anh thật mà."

"Cứu anh?"

Trương Gia Sâm cười khẩy, nhà họ Miêu chưa nghèo đến mức phải bán nhà.

Nhất định là lão già Miêu Chí kia nhân cơ hội cuỗm tài sản tên anh rồi.Trương Gia Sâm tức đến lảo đảo, mắt anh ta ngày càng đục hơn.

Nhìn khuôn mặt thản nhiên của Miêu Diệu Diệu mà nảy sinh sợ hãi, anh ta cứ nói mãi: "Anh yêu em thật đó Diệu Diệu.

Đợi anh ra ngoài rồi anh sẽ giải thích từ đầu đến cuối với em."

Giải thích?

Thôi xin khiếu.Ninh Thư không trả lời, cô cứ nhìn Trương Gia Sâm làm Trương Gia Sâm càng kích động.

Nếu không bị ngăn bởi tấm kính thì anh ta đã bổ vồ qua rồi.

Trương Gia Sâm đập kính như điên, cứ há miệng nhưng rồi lại ngậm lại.

Ninh Thư cúp máy không nghe thấy anh ta nói gì nữa.Do cảm xúc Trương Gia Sâm quá kích động nên bị người ở đồn đè xuống.

Trương Gia Sâm vẫn nhìn Ninh Thư, anh ta giãy giụa kịch liệt gào lên nói gì đó với cô nhưng cách tấm kính nên chẳng nghe thấy anh ta nói gì.Ninh Thư như đang xem kịch câm vậy.Sau đó Trương Gia Sâm bị dẫn đi.

Mắt anh ta đục ngầu, thấy Ninh Thư vẫn ngồi yên đó thì càng oán hận càng tuyệt vọng, nhìn Ninh Thư đầy ngoan độc.Ninh Thư rất khoái trá trước ánh mắt đó.

Tôi rất yên tâm khi biết anh vũng vẫy trong đau khổ đấy.Ninh Thư lại qua thăm Tiết Mạn Mạn nhưng không gặp Tiết Mạn Mạn.

Cô hỏi cảnh sát và được biết tính tổng thể các đồ hiệu, đồ trang điểm xách tay, quần áo giày dép, nước hoa thẻ thẩm mỹ viện các thứ là cũng hơn một triệu tệ.Đó đều là số tiền hút máu từ nhà họ Miêu.

Một lũ chẳng ra gì, hai năm sau Trương Gia Sâm thăng chức cũng cuỗm được hơn mười triệu tệ.Đúng là định đục khoét sạch nhà họ Miêu.Không chỉ Trương Gia Sâm phải ngồi tù mà Tiết Mạn Mạn cũng đối mặt với tạm giam vì lý do hình sự.

Hơn nữa đồ đạc của cô ta cũng thành tang vật chứ không phải của cô ta nữa.Đã bảo rồi mà, ăn cho lắm vào rồi khác phải nôn ra thôi.Đứa nào đứa nấy xẻo thịt uống máu nhà họ Miêu nhưng rồi sau lưng vẫn chế nhạo Miêu Diệu Diệu ngu chứ.Nhà họ Miêu giàu có bị đối xử như vậy nên nghĩ rằng mình đang cướp của người giàu chia cho người nghèo, thay trời hành đạo à?Ninh Thư sẽ không tha cho Trương Gia Sâm, cũng sẽ không tha cho Tiết Mạn Mạn.

Hành vi của Trương Gia Sâm quá xấu xa còn hành vi của Tiết Mạn Mạn quá đáng ghét.Có lẽ là sau khi Miêu Diệu Diệu chết Tiết Mạn Mạnsẽ đường đường chính chính ở bên Trương Gia Sâm.

Họ sẽ có những đứa con đángyêu, cùng trông con trong vườn hoa, họ sẽ là một gia đình hạnh phúc như nhữnggì Trương Gia Sâm đã từng nói.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 465: Trai nghèo lên phố (33)


Chuyển ngữ: WanhooNay mở phiên toà nên Ninh Thư đến trước cửa toà án từ sớm.Dù gì cũng là tổng giám đốc một công ty tham ô hơn mười triệu tệ nên đã có vài phóng viên toà soạn nhỏ đến.Đây là mục đích của Ninh Thư.

Phó giám đốc tham ô và tổng giám đốc tham ô nó khác.

Người chèo lái nửa công ty tham ô sẽ tạo ảnh hướng lớn, mà cũng sẽ cho Trương Gia Sâm huênh hoang đắc chí bị vạch trần tội ác, bị ngồi tù trước bao người.Phim hôm nay vui lắm đây.Không chỉ Ninh Thư mà người nhà họ Trương cũng đến.

Kể cả người anh sinh đôi nghiện game của Trương Tiểu Muội cũng đến nữa.

Người nhà họ Trương bơ Ninh Thư, chẳng nể mặt Ninh Thư.Ninh Thư kệ họ thôi, cô kiếm chỗ ngồi xuống.

Người nhà họ Trương ngồi hơi xa Ninh Thư, hẳn là không muốn ngồi cùng chỗ với Ninh Thư.Trương Gia Sâm còng tay mặc áo tù được dẫn ra ngay sau đó.

Anh ta được cảnh sát cho ngồi xuống ghế bị cáo.Cả nhà họ Trương rất kích động khi thấy Trương Gia Sâm được giải ra.

Mẹ Trương Gia Sâm thấy con trai bị đối xử vậy thì nghiến chặt răng run da mặt.

Bố Trương Gia Sâm nghiêm túc, ông sờ eo mới thấy mình không cầm tẩu thuốc theo.Trong khi đó tình hình Trương Gia Sâm cũng không khả quan, anh ta vẫn cúi mặt để hàng tóc mai che mắt.

Lại còn có tiếng chụp ảnh, ánh sáng flash loé lên khiến anh càng xoá nhòa bản thân.Ninh Thư thấy giờ Trương Gia Sâm thở ra cái mùi của sự chán nản và lạnh giá.Viện kiểm sát đã đệ đơn cáo buộc Trương Gia Sâm, sau đó bồi thẩm đoàn và quan toà căn cứ theo đó để đưa ra phán quyết về tội danh của Trương Gia Sâm.Tội danh của Trương Gia Sâm được thành lập là điều chắc chắn nhưng vẫn phải đưa ra đủ bằng chứng theo đúng trình tự.Từ đầu đến cuối Trương Gia Sâm cứ ngơ ra không nói câu gì, hình như anh ta không bận tâm cuộc đời sau này của mình nữa.Anh ta không động đậy, hơi thở âm u đó khiến người khác ngạc nhiên.Ninh Thư cũng chẳng hiểu Trương Gia Sâm đang nghĩ gì nữa.Dù có mở phiên toà cho có nhưng vẫn cần tập hợp đủ nhân chứng vật chứng.

Người Trương Gia Sâm động đậy khi nghe nhắc đến nhân chứng.Nhân chứng ư, nhân chứng là ai đây?

Ninh Thư cũng khá tò mò đấy.Cảnh sát áp giải Tiết Mạn Mạn đi ra.

Ninh Thư bỗng mỉm cười khi nhìn thấy Tiết Mạn Mạn.

Tiết Mạn Mạn định làm chứng để buộc tội Trương Gia Sâm à?Hờ hờ, đây là tình yêu của Trương Gia Sâm và Tiết Mạn Mạn đấy.Trương Gia Sâm ngoảnh lại nhìn thấy Tiết Mạn Mạn thì ngây người, anh ta khiếp đảm trước sự xuất hiện của Tiết Mạn Mạn.

Mặt anh ta rung rung, nhìn chòng chọc vào Tiết Mạn Mạn.Tiết Mạn Mạn hoảng loạn, cô bắt được ánh mắt của Trương Gia Sâm thì run rẩy, lơ đi ngay.Tiết Mạn Mạn biết mình làm vậy có lỗi với Trương Gia Sâm nhưng cô phải làm vậy để giảm án của mình.

Cô là con gái cô không ngồi tù được.

Cô ra tù đã là gái ba mươi, ai sẽ cần một cô gái từng ngồi tù rồi nửa đời còn lại cô biết làm sao đây.Cô cũng trăn trở nhiều lắm, cô không muốn phản bội Trương Gia Sâm nhưng đến nước này tức cô và Trương Gia Sâm không có tương lai, không thể bên nhau được nữa.Trương Gia Sâm có Miêu Diệu Diệu giúp nhưng cô thì sao?

Bố mẹ cô chê cô làm họ mất mặt nên đến giờ cũng không hề qua thăm cô, cô đã hết đường lui rồi.Tiết Mạn Mạn quyết định là thế nhưng vẫn xấu hổ, sợ hãi khi mặt đối mặt với Trương Gia Sâm, nhất là khi Trương Gia Sâm còn chật vật và kham khổ đến vậy.Tiết Mạn Mạn vừa xấu hổ nhưng cũng càng kiên quyết với quyết định của mình hơn.Tiết Mạn Mạn hít sâu và nói: "Thưa quan toà tôi có thể làm chứng.

Trương Gia Sâm lợi dụng chức vụ ở công ty để tham ô rất nhiều tiền.

Nhập hàng thì thấp nhưng báo giá lại cao, có một vài nguồn hàng là Trương Gia Sâm trả tiền cho họ.

Trong két ở căn hộ Tomson Riviera có sổ sách của anh ta."

"Sao cô lại biết?"

Quan toà hỏi.Tiết Mạn Mạn cắn môi, lấy hơi và bảo: "Tôi là nhân tình của Trương Gia Sâm, anh ta kể rất nhiều chuyện với tôi."

Các phóng viên bấm máy tánh tách liên tục.

Thông tin này hút người đọc hơn bài tham ô nhiều.

Cái tít bị nhân tình của mình đứng ra làm chứng, trở mặt thành thù hot lắm đây.Tiết Mạn Mạn nói một lèo hết mọi chuyện làm Trương Gia Sâm tức giận vô cùng.Trương Gia Sâm chạy ù qua chỗ Tiết Mạn Mạn cực nhanh, bóp cổ Tiết Mạn Mạn gằn giọng ngoan độc: "Con đĩ Tiết Mạn Mạn nhà cô dám phản bội tôi."

Tiết Mạn Mạn bị Trương Gia Sâm bóp cổ đến tím tái mặt, cô giãy giụa muốn bẻ tay Trương Gia Sâm ra.Cảnh sát ở bên kéo Trương Gia Sâm ra cực mau nhưng Trương Gia Sâm không chịu nhả tay ra khỏi cổ Tiết Mạn Mạn.

Tiết Mạn Mạn bị Trương Gia Sâm bóp cổ đến trợn trắng mắt.Trương Gia Sâm cong ngón tay như muốn chọc thủng cổ Tiết Mạn Mạn.Cảnh sát thấy có nguy cơ nên lôi dùi cui điện đánh Trương Gia Sâm.

Trương Gia Sâm bị điện giật run rẩy nới lỏng tay thả cổ Tiết Mạn Mạn ra.Tiết Mạn Mạn ngồi sụp ra đất, ho khù khụ thở lấy thở để.

Trương Gia Sâm nhìn Tiết Mạn Mạn đầy thù hằn cay cú.

Bị cảnh sát lôi đi mà vẫn đạp Tiết Mạn Mạn một cái.Tiết Mạn Mạn bò ra đất ho khan đến ứa nước mắt."

Trật tự trật tự."

Quan toà gõ búa bảo cảnh sát áp giải Tiết Mạn Mạn thảm hại không nhìn nổi xuống.Thấy chưa, xây dựng trên quyền lợi rồi cũng tan rã vì quyền lợi thôi.

Trương Gia Sâm và Tiết Mạn Mạn có lòng riêng, vợ chồng với nhau còn dìm nhau xuống được huống chi là Trương Gia Sâm và Tiết Mạn Mạn còn là mối quan hệ không được đảm bảo nữa.Cha má ơi sung sướng quá đi.Thật sự thích xem phim kiểu này, mới đó còn ôm nhau cực thắm thiết mà giờ trở mặt vô tình không chung thuỷ.Ninh Thư không hề bất ngờ khi Tiết Mạn Mạn đưa ra quyết định đó.

Tiết Mạn Mạn cũng là kẻ ích kỷ như Trương Gia Sâm, gặp chuyện là nghĩ mình trước tiên.Chuyện này xảy ra là quá đỗi bình thường, con người ai mà chẳng ích kỷ nhưng hai người này là ích kỷ tột cùng chỉ biết đến mình thôi."

Cái con đĩ mẹ đó dám làm vậy với Gia Sâm."

Mẹ Trương Gia Sâm ngồi dự thính chửi Tiết Mạn Mạn liên tục, rất thương thay cho Trương Gia Sâm.

Không bị bố Trương Gia Sâm kéo thì bà đã chạy qua ghế bị cáo rồi.Sắc mặt người nhà họ Trương không tốt, bố Trương Gia Sâm nhìn sang Ninh Thư, dễ thấy là bảo Ninh Thư cứu Trương Gia Sâm.Tình hình Trương Gia Sâm rất không khả quan bởi mới bị nhân tình tố giác.Bố Trương Gia Sâm vuốt mặt, mặt mày tái mét.

Ôngthầm trách Trương Gia Sâm không quản lý được đũng quần, nếu không đã không cóchuyện hôm nay.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 466: Trai nghèo lên phố (34)


Chuyển ngữ: WanhooGiờ này người nhà họ Trương mới biết Trương Gia Sâm có nhân tình đó chứ.

Nhưng mà chuyện nhân tình tố cáo Trương Gia Sâm vẫn khiến nhà họ Trương bực lắm.

Đã là đàn bà của Trương Gia Sâm thì không nên làm vậy.

Mẹ Trương Gia Sâm cảm thấy Tiết Mạn Mạn đại nghịch bất đạo quá.Hình như chẳng ai nghĩ đến cảm nhận của cô vợ Ninh Thư đây.

Chồng chơi bời mà chẳng ai quan tâm con dâu cả.Ninh Thư mỉm cười, con dâu là tầng lớp thấp nhất, là sinh vật không có tự trọng nhất ở nhà họ Trương mà.Trên con dâu có cô chồng, chú chồng rồi đến anh chồng và trên cùng là bố mẹ chồng có uy quyền tuyệt đối.Cái nhà này có thể chia theo ba cấp độ, mà Miêu Diệu Diệu là cấp thấp nhất đã thế còn là người ngoài nữa.Phiên toà vẫn tiếp tục xét xử, Trương Gia Sâm bị kết tội tham ô và ăn hối lộ.

Do tham ô trên mười triệu tệ nên tù mười năm, tịch thu mọi tài sản tham ô.Tiết Mạn Mạn cấu thành tội bao che tội phạm và hỗ trợ thủ tiêu tang vật nên bị xử tù ba năm.

Niệm tình chủ động cung cấp bằng chứng phạm tội nên còn tù hai năm.Nghe toà tuyên án mà mẹ Trương Gia Sâm đứng phắt dậy, hét lên: "Không được, con tôi lấy tiền ở nhà vợ mình thì tham ô cái gì."

Người nhà họ Trương cho rằng nhà họ Miêu là của Trương Gia Sâm, Trương Gia Sâm đang dùng tiền của mình."

Trật tự, người ngoài không được gây ồn ào, nếu còn lần nữa sẽ không được dự thính."

Quan toà gõ búa nói vô cảm.Mặt mẹ Trương Gia Sâm đỏ gay lên, bao nhiêu phóng viên đang chụp ảnh bà càng khiến bà cứ ngây ra đó không biết làm sao.Bố Trương Gia Sâm tái mặt giật mạnh bà ngồi xuống.

Mẹ Trương Gia Sâm đau đến nhăn mặt nhưng không dám nói gì.Trương Gia Sâm ngoảnh lại nhìn người nhà mình, khoé mắt liếc thấy Ninh Thư ngồi một góc thì ngẩn người.Ninh Thư nhìn vào mắt Trương Gia Sâm, Trương Gia Sâm bối rối chuyển hướng nhìn đi nơi khác ngay.

Anh ta đang bối rối vì chuyện của anh ta và Tiết Mạn Mạn.Trương Gia Sâm ngoảnh mặt đi rồi nhưng Ninh Thư có thể nhận thấy người anh ta đang run, lưng anh ta cũng khom xuống.Xấu hổ khi nhìn thấy cô cơ à?

Sao lại không dám mặt đối mặt chứ nhỉ?Trương Gia Sâm mà cũng biết xấu hổ ư?Ninh Thư cười cười, mười năm tù rồi sẽ qua thôi.

Tham ô ăn hối lộ là tội nặng, nếu ông Miêu định giải quyết trong âm thầm thì tất nhiên Trương Gia Sâm chẳng hề hấn gì.

Nhưng đưa ra ngoài ánh sáng thế này Trương Gia Sâm không chịu nổi.Đây mới chỉ là tội tham ô ăn hối lộ thôi, nếu thêm một tội xúi giục người khác phạm tội thì sao nhỉ.Phải lôi Trương Gia Sâm lên mặt báo cho người đời khinh bỉ, để người ta biết được Trương Gia Sâm là cái loại mặt người dạ thú thế nào.Lừa kết hôn, bỏ thuốc độc giết bố vợ, tham ô ăn hối lộ, nuôi nhân tình.

Kẻ như vậy mà sau này lại thành công, lại được mọi người tôn trọng đấy.Sau khi tuyên án xong Trương Gia Sâm bị giải đi.

Chân Trương Gia Sâm hơi run, anh ta được hai cảnh sát dìu xuống.Ánh mắt Trương Gia Sâm vẫn đặt vào người Ninh Thư.

Trương Gia Sâm đã thu mình lại, trông anh ta tỉnh táo lắm chứ không giống người sẽ phải chịu án mười năm tù.Trương Gia Sâm bình tĩnh thế làm Ninh Thư hơi ngạc nhiên, gã Trương Gia Sâm này không phải kín đáo thường thôi đâu.Sau phiên toà này là đến phiên toà khác và Trương Gia Sâm lại bị áp giải lên.Mọi người sửng sốt lắm, các phóng viên đang định ra về nán lại ngay.Trương Gia Sâm hơi tái nhưng vẫn khá điềm tĩnh trong khi người nhà họ Trương mông lung vô cùng.

Đã chịu án mười năm tù khiến cả nhà họ tuyệt vọng lắm rồi mà giờ lại sao nữa đây.Phiên toà này viện kiểm sát đệ đơn buộc tội Trương Gia Sâm với tội danh xúi giục người khác phạm tội.Mọi người lại xôn xao, các phóng viên tách tách liên tục.

Cứ tưởng chỉ là tin nhỏ, nào ngờ Trương Gia Sâm làm bao nhiêu chuyện thế gộp lại cũng thành tin chấn động rồi.Nghe tội danh đó mà con ngươi Trương Gia Sâm co lại, quay phắt đầu lại nhìn Ninh Thư.Ninh Thư nhìn thẳng vào mắt Trương Gia Sâm, Trương Gia Sâm nheo mắt và chợt ngộ ra mọi chuyện.

Anh ta quay đi không nhìn Ninh Thư nữa.Mẹ Trương Gia Sâm khóc nức nở mà không dám khóc thành tiếng.

Bố Trương Gia Sâm tái mét mặt, già đi nhiều.Thím Bình mặc áo tù được cảnh sát đưa vào.Thím Bình gầy queo, người bà lọt thỏm trong áo tù.

Rõ ràng bà mới năm mươi nhưng như kiểu sắp chết đến nơi.Thím Bình nói rệu rã: "Trương Gia Sâm bảo tôi bỏ thuốc vào thuốc của Miêu Chí.

Có uống thuốc này vào cũng sẽ không bị phát hiện.

Nếu thành công Trương Gia Sâm hứa sẽ để con trai tôi ở bên cậu ta, sẽ bồi dưỡng con tôi."

"Tôi nghĩ sau này nhà họ Miêu sẽ là của Trương Gia Sâm nên đánh cược.

Tôi chỉ là người ở, tôi phải mạo hiểm vì tương lai con trai tôi."

Thím Bình nghĩ rằng Trương Gia Sâm sẽ thành công nên mới cho con trai đi đường tắt.

Trương Gia Sâm chỉ là một con người tầm thường nhưng do có nhà họ Miêu mà anh ra đã trở thành một người thành công rực rỡ.Ngay cả thím Bình và hai người giúp việc khác cũng đều cho rằng sau này nhà họ Miêu sẽ thuộc về Trương Gia Sâm.

Huống hồ là bao nhiêu nhân viên máu mặt trong công ty đều đã ngả về Trương Gia Sâm.Dù công ty nhà họ Miêu không to nhưng ở đâu có người là ở đó có chiêu trò.Miêu Diệu Diệu là cô gái vô tích sự, mọi người đều nghĩ cô ta tìm cho ông Miêu một cậu con rể để thừa kế nhà mình.Và sau khi ông Miêu chết anh ta đã quản lý công ty ngay.Trương Gia Sâm bình tĩnh đón nhận chứ không cãi lại trước lời cáo buộc của thím Bình.Vụ việc này Trương Gia Sâm và thím Bình là đồng phạm.

Trương Gia Sâm là thủ phạm chính còn thím Bình là tòng phạm.

Trương Gia Sâm sẽ nhận án nặng hơn.Do tính chất phạm tội độc ác của Trương Gia Sâm nên bị toà tuyên án tám năm tù, thím Bình nhận bốn năm tù.Nghĩa là Trương Gia Sâm chuẩn bị đón nhận hình phạt mười tám năm tù, gần hai mươi năm đấy.Trương Gia Sâm rùng mình nhưng bình tĩnh nhanh lắm.

Anh ngoảnh lại nhìn Ninh Thư, Ninh Thư vẫn luôn lạnh nhạt từ đó giờ.

Trương Gia Sâm mấp máy môi, mặt Trương Gia Sâm mờ đi dưới ánh đèn.Sau khi có mức án phạt là mẹ Trương Gia Sâm lại mất khống chế gào khóc.

Được mẹ gọi tên nhưng tâm hồn Trương Gia Sâm không ở đây hoặc không quan tâm hay sao đó.Trương Gia Sâm bị tuyên án kép, phóng viên chụp ảnh Trương Gia Sâm liên tục.Sau khi xét xử xong Trương Gia Sâm bị giải đi, anh ta mấp máy môi nhìn Ninh Thư.Ninh Thư nhìn khẩu hình của anh ta và biết đó là hai chữ "Diệu Diệu".Chẳng lẽ giờ này mà Trương Gia Sâm vẫn muốn mình cứu anh ta ư?Mơ tưởng.Kết thúc phiên toà Ninh Thư đứng dậy định đi bởi cô còn có việc khác phải xử lý."

Con dâu."

Bố Trương Gia Sâm gọi Ninh Thư lại.Ông đứng lên vội nên lảo đảo, may được người bên cạnh đỡ.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 467: Trai nghèo lên phố (35)


Chuyển ngữ: WanhooBố Trương Gia Sâm gọi Ninh Thư lại hỏi Ninh Thư: "Con bảo cứu Gia Sâm còn gì?

Sao vẫn để hai mươi năm tù giam?"

Ninh Thư: ...Ninh Thư không biết nói sao luôn.

Trương Gia Sâm định giết bố Miêu Diệu Diệu rồi mà giờ còn vác mặt hỏi sao không cứu Trương Gia Sâm được.Chẳng lẽ họ không thấy chột dạ hay hổ thẹn ư?"

Tôi đã thử lấy tiền tận dụng quan hệ nhưng không được.

Vụ của Trương Gia Sâm nghiêm trọng quá, anh ta định giết bố tôi nhưng mà."

Ninh Thư khoác túi đi mất.Mặt bố Trương Gia Sâm hết tái rồi lại tím, đây là thành kẻ thù rồi chứ chẳng phải người thân nữa.Trương Tiểu Muội kéo Ninh Thư lại: "Đã dùng hết một triệu bán nhà chưa.

Căn hộ đó có phần của anh tôi nữa nên chị trả tiền cho chúng tôi đi."

Ninh Thư chau mày nhìn Trương Tiểu Muội.

Người nhà họ Trương đều bạc bẽo thế này à?

Anh mình ngồi tù rồi mà Trương Tiểu Muội vẫn còn tâm trạng nghĩ đến tiền được.Ninh Thư hé răng: "Dùng hết sạch tiền rồi không thừa một cắc nào."

Trương Tiểu Muội tức tối: "Miêu Diệu Diệu, chị bỏ túi hết tiền thừa chứ gì."

Ninh Thư chỉ bảo: "Nhà đó là của tôi, tiền tôi bán được tôi muốn dùng sao thì dùng.

Tôi bảo hết tức là hết rồi cô định sao?"

Trương Tiểu Muội tức giận, mẹ Trương Gia Sâm cũng tham gia vào đội đòi nợ: "Mới mấy ngày mà đã dùng hết một triệu tệ là không thể nào.

Cô lòng dạ độc ác đã tính chuyện cuỗm tiền của Gia Sâm chứ gì."

Ninh Thư cười khẩy, mở cửa xe ngồi vào không buồn đôi co với họ.Về đến nhà ông Miêu hỏi Ninh Thư: "Sao con, toà tuyên án thế nào?"

"Tất cả tài sản của Trương Gia Sâm bị tịch thu và ngồi tù mười tám năm."

Ninh Thư bảo.Ông Miêu lạnh giọng: "Nên như vậy."

"Con gái, có phải con vẫn chưa quên được Trương Gia Sâm không?"

Ông Miêu thấy sắc mặt Ninh Thư tệ nên cuống quít: "Con gái à đừng bảo con định đợi Trương Gia Sâm mười tám năm nhé?"

"Làm gì có chuyện đó hả bố?"

Ninh Thư không biết nên khóc hay nên cười đây.

Sao cô lại định đợi Trương Gia Sâm mười tám năm được chứ.

Người ủy thác đã đưa ra yêu cầu đó tức là cạn tình với Trương Gia Sâm rồi.Với cái loại giết bố mẹ mình, khiến mình mất tất cả, cuộc sống lẽ ra nên hạnh phúc đã bị hủy hoại mà còn định yêu, định đợi Trương Gia Sâm được thì Miêu Diệu Diệu đúng là óc bã đậu.

"Thế là được rồi, mau mau ly hôn với Trương Gia Sâm đi con, ngoài kia còn nhiều đàn ông tốt lắm."

Ông Miêu xót xa, mình gả con gái cho cái loại súc sinh đó liệu có làm con gái bị ám ảnh gì không nhỉ.Rồi có khi nào con gái định cô đơn suốt kiếp không!"

Chuyện đó tính sau đi bố."

Sau khi rời khỏi thế giới, Miêu Diệu Diệu quay lại định chữa vết thương lòng hay tìm kiếm hạnh phúc mới là chuyện của cô ấy.Ông Miêu ngày càng xụ mặt, ông thấy con gái ông bị thằng Trương Gia Sâm khốn nạn kia tổn thương sâu đậm quá rồi.Sáng hôm sau Ninh Thư mở báo ra xem.

Báo giật tít Trương Gia Sâm ngay trang đầu.

Liệt kê những tội ác mà Trương Gia Sâm đã làm, nhất là vụ bỏ thuốc độc giết bố vợ kia, báo miêu tả Trương Gia Sâm là súc sinh đội lốt người.Giờ Trương Gia Sâm đã nổi tiếng khắp cái thành phố này rồi đấy.Ninh Thư đặt báo xuống ăn sáng rồi chuẩn bị đi làm.

Ông Miêu gọi ới Ninh Thư: "Hôm nay không phải đi làm đâu con, con cứ nghỉ ngơi đi có đi làm cũng chẳng hết việc được."

"Nhưng hôm nay có cuộc họp quan trọng ấy bố."

Ninh Thư bảo.Ông Miêu càng lo hơn: "Diệu Diệu bé bỏng của bố, nếu con đau lòng thì cứ khóc thật to lên chứ không phải sống chết với công việc thế đâu."

Ninh Thư: ...Cô đâu có đau lòng, ông Miêu nhận thấy cô đau lòng ở đâu vậy?"

Con không đau lòng thật mà bố, sao bố lại nghĩ con đau lòng?

Vạch trần được bộ mặt Trương Gia Sâm không để anh ta bỡn cợt chúng ta nữa là con còn vui ấy chứ."

Ninh Thư vỗ vai ông Miêu như chiến hữu bồ tèo: "Bố yên tâm đi, con không yếu đuối thế đâu.

Con sẽ xem như đây là một bài học cho mình, giờ con lớn rồi con không đau lòng gì hết."

"Thật không?"

Ông Miêu không tin lắm.Ninh Thư gật đầu: "Thật ạ."

Miêu Diệu Diệu đã chết một lần sẽ trưởng thành thôi.

Ninh Thư qua công ty xử lý công việc.

Mới đến cửa đã thấy cả nhà Trương Gia Sâm đang náo loạn trước cửa công ty.

Mẹ Trương Gia Sâm khóc kêu trời đạp đất chửi con dâu độc ác tham lam bán nhà cuỗm tiền.Cả cái công ty đều biết chuyện của Trương Gia Sâm, nghe mẹ Trương Gia Sâm nói thế thì ai cũng khinh ra mặt.

Trương Gia Sâm nghèo kiết xác bị tịch thu hết tài sản rồi mà còn có tiền để người khác cuỗm à?Ninh Thư thấy người nhà này mặt dày thật, Trương Gia Sâm làm đến nước đó mà họ vẫn vác mặt đến công ty được.Ninh Thư mặc xác họ, cô xử lý xong công việc rồi qua văn phòng luật sư bảo luật sư đưa mình đơn ly hôn.Cô cất đơn ly hôn vào túi rồi đến trại tạm giam.Trương Gia Sâm mặc quần áo tù được dẫn ra.

Trương Gia Sâm bị cạo trọc đầu, người gầy đét.Nhìn cái đầu trọc của Trương Gia Sâm mà Ninh Thư đến buồn cười.

Trương Gia Sâm có tóc điển trai bao nhiêu thì Trương Gia Sâm không có tóc, chậc...Trương Gia Sâm nhìn thấy Ninh Thư thì bình tĩnh lắm, anh ta còn cười nhã nhặn với cô cơ.

Nụ cười này nhẹ bẫng, hoàn toàn khác với nụ cười ấm áp chứa chan tình cảm giả tạo của anh ta.Ninh Thư nheo mày, cô không hiểu cái con người vô cùng kín kẽ này."

Diệu Diệu."

Trương Gia Sâm gọi Ninh Thư.Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm, cô rất muốn nghe xem anh ta nói gì."

Việc ở công ty có vất vả không em?

Em gầy hơn trước rồi."

Trương Gia Sâm nói chuyện thản nhiên như bạn bè đang tán phét song vẫn khiến Ninh Thư dựng tóc gáy.

Cô thấy Trương Gia Sâm thật quái đản.Ninh Thư lắc đầu bảo: "Ổn cả."

"Diệu Diệu này, nếu em đã biết hết mọi chuyện vậy chắc em hận anh lắm nhỉ?"

Trương Gia Sâm nhìn Ninh Thư.Ninh Thư không trả lời, Miêu Diệu Diệu thì đúng là hận anh ta rồi.Trương Gia Sâm cười với Ninh Thư: "Em khác trước nhiều lắm.

Diệu Diệu mà anh biết không kiên cường như em.

Cái gì đã khiến em thay đổi, trở thành một người hiểu chuyện thế này?"

"Anh để tôi ở quê."

Ninh Thư chỉ nói vậy."

Thật à?"

Trương Gia Sâm hít sâu: "Anh như giờ cũng có phần công sức của em nhỉ."

Trương Gia Sâm nói mà không căm hờn, anh ta đúng như chỉ đang trò chuyện với Ninh Thư.Ninh Thư nheo mắt, cái tên Trương Gia Sâm này quả thật khiến cô khó đoán.Quá là thâm.Không tài nào mà ngờ được một kẻ ở vùng quê hẻolánh lại có thể thâm đến vậy.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 468: Trai nghèo lên phố (36)


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư không muốn cãi nhau với Trương Gia Sâm, cô lấy đơn ly hôn ra đẩy qua trước mặt Trương Gia Sâm, bảo: "Ký đi, chắc anh không muốn ra toà lần nữa đâu."

Trương Gia Sâm nhìn Ninh Thư rồi cầm đơn ly hôn xem.

Anh cười rồi ký tên vô cùng phóng khoáng.Ninh Thư ngạc nhiên lắm, cô chưa cả ngửa bài video ngủ với nhau của Trương Gia Sâm và Tiết Mạn Mạn mà anh ta đã ký tên luôn và ngay làm cô bất ngờ quá.Ninh Thư cũng ký tên vào đơn.Trương Gia Sâm nhìn Ninh Thư: "Bất ngờ lắm khi anh ly hôn với em ngay vậy đúng không?"

Ninh Thư nhướng mày nhìn anh ta, Trương Gia Sâm bây giờ giống với buông xuôi tất cả chẳng màng gì nữa.Ninh Thư cất đơn ly hôn rồi định ra về, Trương Gia Sâm gọi Ninh Thư lại: "Em ngồi xuống trò chuyện với anh một lúc đi Diệu Diệu, chắc hẳn sau này em không đến thăm anh nữa rồi."

"Tôi không thấy chúng ta có gì để trò chuyện."

Ninh Thư nói."

Em không tò mò sao anh lại làm thế với em, với nhà em à?"

Trương Gia Sâm hỏi, nhìn Ninh Thư đầy tình cảm.Ninh Thư lại ngồi xuống.Trương Gia Sâm nói: "Miêu Diệu Diệu này, anh bảo anh thích em chắc em không tin đâu."

Ninh Thư: (╯‵□′)╯︵┻━┻Thật hối hận khi nghe Trương Gia Sâm lải nhải.

Trương Gia Sâm làm vậy vì yêu, hủy hoại cuộc đời Miêu Diệu Diệu vì yêu?

Vậy Ninh Thư chỉ biết cười ha ha thôi!

Nói theo cách của anh ta tức cô làm vậy với Trương Gia Sâm cũng vì cô yêu Trương Gia Sâm nhỉ!Nỡ lòng từ bỏ cả sở thích của mình?Mặt Ninh Thư run cái, Trương Gia Sâm nói: "Anh biết em không tin anh.

Ngay từ ngày nhỏ anh đã biết sứ mạng của mình là gì.

Sứ mạng của anh là chèo chống cả nhà họ Trương, đưa nhà họ Trương bần cùng bao đời phất lên như diều gặp gió.

Bố anh tốt với anh lắm vì anh thông minh, học giỏi.

Bố là người ủng hộ anh đi học nhất bởi học là con đường tốt nhất để đổi đời."

"Thành công của anh là thành công của cả gia đình chứ không phải của riêng mình anh.

Sự tồn tại của em và nhà họ Miêu sẽ trở thành nhược điểm để người đời chỉ trích anh, bảo anh là kẻ bám vào nhà họ Miêu mới có được thành công đó."

Ninh Thư mỉm cười: "Đó là sự thật."

Trương Gia Sâm vẫn bình tĩnh không giận dữ: "Anh biết đó là sự thật nên anh sẽ xoá sổ sự thật này."

Ninh Thư: ..."

Nghĩ kỹ thì anh chưa từng sống cho anh dù chỉ là một ngày.

Anh có rất nhiều thứ bủa vây mình còn em lại thật hạnh phúc, thật ngây thơ, thật trong sáng.

Anh cũng như ai khác cũng khát khao những thứ tươi đẹp.

Anh thích em bằng thật, làm em đau anh cũng khó chịu bằng thật mà nói dối em cũng bằng thật."

Trương Gia Sâm nhìn Ninh Thư: "Quãng thời gian sống thanh thản nhất đời anh lại là những ngày tháng trong tù."

Ninh Thư: (╯‵□′)╯︵┻━┻Ninh Thư nghĩ Trương Gia Sâm nói thế để cố tình làm cô mủi lòng thôi.Trương Gia Sâm sờ trái tim: "Miêu Diệu Diệu, anh từng yêu em mà giờ vẫn yêu em."

Cơ thể Ninh Thư trào dâng sự đau đớn vô ngàn khi nghe nói vậy.

Rõ ràng đây là cảm xúc của người ủy thác sau khi đã chất chứa bao vết thương lòng, nghe được câu nói đó chỉ còn lại nỗi đau mà thôi.Trương Gia Sâm không xứng với cái chữ yêu.Ninh Thư tự nhủ Chú Thanh Tâm đàn áp dòng cảm xúc đang áp đảo, một lúc sau mới bình thường được.Ninh Thư thấy Miêu Diệu Diệu khổ quá, trời xui đất khiến tạo ra cái kết đó.Trương Gia Sâm có thể hy sinh bất cứ thứ gì, bảo rằng yêu Miêu Diệu Diệu đấy những rồi vẫn hy sinh Miêu Diệu Diệu.Ninh Thư châm biếm: "Vậy còn Tiết Mạn Mạn thì sao?"

"Tiết Mạn Mạn à!"

Trương Gia Sâm cười: "Nói sao nhỉ, có lẽ là nhìn thấy hình bóng mình ở Tiết Mạn Mạn nên thích chính mình thôi.

Nhưng sau rồi lại nhận ra anh cũng chẳng thích mình."

Ninh Thư: Thằng điên!Tóm lại là cái tên Trương Gia Sâm đen từ trong ra ngoài này thích Miêu Diệu Diệu trong sáng nhưng đồng thời cũng rất áp lực, trắng ra là tự ti khi ở bên Miêu Diệu Diệu.Và rồi anh ta giết cả nhà Miêu Diệu Diệu.Đậu má quần què nó chứ!Ninh Thư không còn gì để nói, cô đi về chứ ở đây lảm nhảm với một thằng điên quá lâu rồi.Trương Gia Sâm có vấn đề!

Chưa hình thành trọn vẹn thế giới quan nhưng đã được trao cho trách nhiệm gồng gánh.

Anh ta ngấm ngầm cái trách nhiệm đó vào tận xương máu để rồi có thể hy sinh bất cứ thứ gì.Hờ, dù có là vậy thì đó cũng không phải lý do để Trương Gia Sâm hại người khác.

Dù có thích Miêu Diệu Diệu đi chăng nữa nhưng anh ta vẫn là một thằng tồi, một thằng đểu cáng tìm kiếm niềm vui từ việc hại Miêu Diệu Diệu."

Diệu Diệu."

Trương Gia Sâm nắm tay Ninh Thư, tay Trương Gia Sâm rất lạnh.

Ninh Thư định hất tay anh ta ra nhưng bị Trương Gia Sâm nắm chặt.Ninh Thư: Bỏ cái bàn tay thối tha ra.Trương Gia Sâm mỉm cười: "Miêu Diệu Diệu, không có anh em sẽ hạnh phúc lắm đây."

Ninh Thư nhếch mép: "Tất nhiên rồi, không có anh tôi nhất định sẽ hạnh phúc."

Không gặp Trương Gia Sâm vậy cuộc đời Miêu Diệu Diệu không đến nỗi tanh bành.Trương Gia Sâm vẫn nói tiếp: "Anh không hối hận khi hại em, cho anh một cơ hội nữa anh vẫn sẽ làm vậy."

Trương Gia Sâm bỗng ôm Ninh Thư vào lòng: "Diệu Diệu à, anh chỉ không biết phải yêu em thế nào thôi."

Ninh Thư: (╯‵□′)╯︵┻━┻Ninh Thư giẫm thẳng gót giày vào chân Trương Gia Sâm.

Trương Gia Sâm vẫn cười như không biết đau.

Anh ta thả Ninh Thư ra: "Em về đi."

Phắc, Trương Gia Sâm thế này gớm ghiếc quá.Ninh Thư đi về, ra đến cửa ngoảnh lại vẫn thấy Trương Gia Sâm đang nhìn mình với khuôn mặt mông lung, ánh sáng nhòa đi người anh ta."

Diệu Diệu."

Trương Gia Sâm mấp máy môi nhìn Ninh Thư đi như thế.Ninh Thư ra khỏi trại rồi lấy hơi sâu.

Dù cô đã niệm Chú Thanh Tâm nhưng trái tim vẫn quặn đau không át đi được cảm xúc tồn đọng trong cơ thể của người ủy thác.Thước phim bi kịch này buồn cười thật.

Trương Gia Sâm bảo thích Miêu Diệu Diệu, yêu Miêu Diệu Diệu nhưng anh ta không hối hận khi hại Miêu Diệu Diệu.

Chữ yêu đẹp biết nhường nào mà hại người ta vì chữ yêu vậy Ninh Thư không còn gì để nói...."

Ting, phát hiện linh hồn đạt yêu cầu, đang tải số liệu."

Một giọng nói máy móc cứng nhắc vang lên."

Thiết lập không gian hệ thống."...
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 469: Trai nghèo lên phố (Hoàn thành)


Chuyển ngữ: WanhooTrương Gia Sâm tự sát rồi.

Ninh Thư giật mình khi biết tin, cô chạy đến trại tạm giam đã thấy Trương Gia Sâm được phủ vải trắng khênh ra ngoài.Cả nhà họ Trương đắm chìm trong đau khổ, thấy Ninh Thư đến là mẹ Trương Gia Sâm hùng hổ xông đến, Ninh Thư né người tránh bà ta."

Cái thứ độc ác ép chết chồng mình này."

Mẹ Trương Gia Sâm chỉ mặt Ninh Thư chửi đổng lên đầy căm hờn và đau đớn: "Đồ sao chổi, từ khi lấy cô là nhà tôi khổ đủ bề.

Giờ Gia Sâm cũng bị cô hại chết rồi sao không phải cô chết đi chứ."

Ninh Thư nói thản nhiên: "Tôi đã ly hôn với anh ta rồi, Trương Gia Sâm không có bất cứ quan hệ gì với tôi nữa."

Cả nhà họ Trương sửng sốt, đứa con trai ông vẫn tự hào mất rồi, bố Trương Gia Sâm còng lưng xuống căm hờn Ninh Thư tột cùng: "Cô đúng là cái thứ lòng lang dạ sói nhất, đại nghịch bất đạo nhất mà tôi từng gặp.

Gia Sâm bất cần đời là cô ly hôn với nó và giờ là ép chết nó."

Ninh Thư không đặt nặng câu nói của bố Trương Gia Sâm.

Giữ gìn những gì thuộc về mình mà là đại nghịch bất đạo?

Vậy ra tôi phải yếu đuối để người ta thích nắn bóp tôi sao cũng được, để người ta hại tôi nhà tan cửa nát à?"

Không phải tôi mà là các người ép chết Trương Gia Sâm."

Ninh Thư mặc xác nhà họ Trương.

Trương Gia Sâm có hôm nay thì chủ gia đình hay bố Trương Gia Sâm đây gánh bét nhất một nửa trách nhiệm.Ninh Thư nhìn thi thể Trương Gia Sâm được đưa lên xe đi hoả táng, nhà họ Trương nhìn cô rồi lên xe.Nhà họ Trương giống với bị rút cột sống, để lộ dáng vẻ yếu hèn từ trong máu, không còn cậy thế gì để đối mặt với Ninh Thư.

Xưa có việc gì là có Trương Gia Sâm chống lưng, giờ Trương Gia Sâm chết rồi không còn ai để cạy khoé ở thành phố này nữa.Trương Gia Sâm không chỉ muốn giải thoát cho mình mà còn kéo theo cả nhà họ Trương nguy nan.Ninh Thư vào trong trại hỏi nguyên nhân cái chết của Trương Gia Sâm.Cai ngục bảo Trương Gia Sâm chọc chuôi bàn chải đánh răng vào họng.

Chuôi bàn chải nhựa được mài nhọn hoắt, nom rằng đã lên kế hoạch lâu.Ninh Thư nghe mà nuốt nước miếng, sao làm vậy được chứ.

Theo Ninh Thư thì Trương Gia Sâm là một kẻ thâm trầm chứ không phải dễ dàng tìm đến cái chết như vậy.Chắc Trương Gia Sâm mệt rồi muốn giải thoát khỏi trách nhiệm bủa vây.

Cũng có thể do gần hai mươi năm tù hủy hoại cả đời anh ta khiến anh ta tuyệt vọng.Ninh Thư nhớ lại ngày đó Trương Gia Sâm bảo Miêu Diệu Diệu sẽ hạnh phúc khi không có anh ta nên anh ta tự sát?Ninh Thư lắc đầu, Trương Gia Sâm không phải thể loại sẽ hy sinh bản thân vì người khác.

Vả chăng Miêu Diệu Diệu cũng chỉ là một nguyên nhân thôi.Ninh Thư không có cảm xúc gì trước việc Trương Gia Sâm tự sát.

Có nhân mới có quả, Trương Gia Sâm hại chết cả nhà người ủy thác nên Trương Gia Sâm đang chuộc tội thôi.

Ninh Thư còn thấy Trương Gia Sâm sướng khi chết ấy.

Bởi có sống trong đau khổ mới là nỗi khổ đầy lớn nhất với một con người chứ chết là hết rồi.Chết không đáng sợ chút nào, sống mà đối mặt với cuộc sống khổ đầy mới đáng sợ.Cái Ninh Thư muốn là Trương Gia Sâm ngồi tù hai mươi năm, đến lúc ra tù đã năm mươi tuổi rồi mưu sinh khổ sở.

Không ngờ Trương Gia Sâm lại chết như thế.Dễ thấy Trương Gia Sâm tự biết cuộc đời mình sẽ thế nào.Người nhà họ Trương ôm tro cốt Trương Gia Sâm đến náo loạn, bảo rằng Ninh Thư ép người ta chết ở cửa công ty.Cô ép người ta chết?Ninh Thư nói chuyện với ông bố lam lũ của Trương Gia Sâm chứ không nói chuyện với bà mẹ la hét om sòm kia: "Tôi đã ly hôn với Trương Gia Sâm mà tôi cũng biết Trương Gia Sâm cho nhà ông rất nhiều tiền.

Nếu nhà ông còn náo loạn thế này tôi sẽ báo cảnh sát để bên kiểm sát giám định lại tài sản tham ô của Trương Gia Sâm.

Đừng moi tiền của tôi, chưa chắc nhà ông đã cầm được đâu."

Bố Trương Gia Sâm mím môi lườm Ninh Thư và rồi vẫn ra về.

Về quê thôi, cũng phải chôn cất Trương Gia Sâm nữa.

Ninh Thư không thể để nhà họ Trương náo loạn ở cửa công ty được.

Con người luôn bênh vực kẻ yếu, mà nhà họ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh đáng thương như thế rồi mọi người sẽ quên mất những chuyện ghê tởm mà Trương Gia Sâm đã làm.Ninh Thư cũng không thể đưa tiền được bởi nhà họ Trương là đỉa hút máu, cho một lần ắt sẽ có lần sau.

Một lần nhân nhượng họ sẽ lấy đó làm cớ để chui vào mạch máu hút máu mìnhNinh Thư biết bố Trương Gia Sâm còn tiền nhưng không định đòi lại số tiền đó.

Thứ nhất vì chẳng là bao, thứ hai là vì sẽ ám danh xấu cho người ủy thác Miêu Diệu Diệu nếu đuổi tận giết tuyệt.

Không có gì thay đổi thì tương lai Miêu Diệu Diệu sẽ quản lý công ty này.

Có tiếng xấu sẽ làm người khác cảm thấy nhân phẩm không tốt, không làm ăn được.Nhà họ Trương mất Trương Gia Sâm chỉ còn là lươn quẫy trong bùn, không thể biến thành rồng.

Chuyện nhà họ Trương giao lại cho người ủy thác xử lý, mà những gì cô học được cũng đều lưu lại trong đầu cơ thể này.Ninh Thư thở phào, dù mất ông chồng nhưng bố mẹ Miêu Diệu Diệu vẫn mạnh khoẻ, nhiệm vụ này cũng xem như hoàn thành rồi.Ninh Thư bắt đầu lao đầu vào công việc, chạy qua chạy lại giữa nhà máy và công ty nhà mình.

Công ty hiện giờ đã nối liền thành một khối hoàn chỉnh, không còn sâu bọ gì nữa.

Nhà họ Miêu xác nhận chỗ đứng tuyệt đối, là chủ tuyệt đối ở công ty, các nhân viên không còn mất công chia bè kéo cánh.Sau khi đã hoàn toàn nắm chắc công ty trong lòng bàn tay, cô và bà Miêu thường đi du lịch như đôi bạn tốt, đi chơi ở đâu là chụp đầy ảnh ở đó.Ninh Thư cảm thấy khoan khoái, bình tĩnh khi đi du lịch.

Dù có niệm Chú Thanh Tâm cũng không có hiệu quả này.Trái tim cô vẫn luôn bức bối sau vụ của Trương Gia Sâm được tung ra, và nhất là những lời cai ngục nói với cô.

Nhưng sự bức bối đã dần dần biến mất thông qua những lần trèo đèo lội suối, ngắm mặt trời mọc ở đằng Đông, chạy nhảy nô đùa cùng với sóng biển dập dềnh ở bờ biển.Đúng vậy, thế giới này vô cùng màu nhiệm, những đau khổ chúng ta nghĩ rằng đau khổ lắm thật ra không đau khổ đến vậy.Ninh Thư thoái mái lắm.

Cô lặn xuống đại dương, đi bộ trong sa mạc, nhảy dù từ trên trời xuống, đi ngắm các đồ vật xưa cũ trong bảo tàng.Đời người rực rỡ vô biên và cô vẫn cố gắng sống sót để ngắm nhìn, ghé thăm vô vàn thế giới.

Có thể cô sẽ bị xoá sổ ở thế giới sau nhưng ít nhất cô đang sống tại khoảnh khắc này."

Ting, hoàn thành nhiệm vụ, rời khỏi thế giới nhiệm vụ."

Giọng 2333 vang lên.Ninh Thư cảm thấy choáng váng, khi tỉnh lại đã ởtrong không gian hệ thống.

Cô nhìn mình thì thấy linh hồn đã dày hơn trước đây.Nhiệm vụ này không hao hụt mà còn có cảm giác bồi bổ linh hồn.
 
Back
Top Bottom