Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ninh Thư (401-600)

Ninh Thư (401-600)
Chương 450: Trai nghèo lên phố (18)


Chuyển ngữ: WanhooNghe báo mất bản phác thảo thiết kế, phản ứng đầu tiên của Ninh Thư đó là không cần biết bản phác thảo rơi vào tay ai nhưng bản phác thảo đó đã là thứ bỏ đi.Ninh Thư lướt qua mặt các nhà thiết kế.Việc trộm bản phác thảo thiết kế chắc chắn là bên đối thủ cạnh tranh làm.Ninh Thư đi kiểm tra camera và thật bất ngờ khi người trộm bản phác thảo lại là ông chồng Đàm Hợp Vũ của chị gái Trương Gia Sâm.Đàm Hợp Vũ đến nhà máy và khoe khoang khắp nơi Ninh Thư là em dâu và Trương Gia Sâm là em vợ của gã.Trong video Đàm Hợp Vũ vào phòng thiết kế, bảo vệ chặn gã lại nhưng Đàm Hợp Vũ la lối uy hiếp bảo vệ cho anh ta đi vì nhà máy này là của em dâu gã.Đàm Hợp Vũ đang lục lọi tung phòng thiết kế lại thấy bản phác thảo trên bàn thì nhét vào quần áo rồi bỏ chạy.Ninh Thư: ...Ninh Thư đuổi việc nhà thiết kế để bản phác thảo trên bàn, nhà thiết kế đó ngạc nhiên vô cùng, hỏi Ninh Thư: "Tại sao?

Cớ gì đuổi việc tôi?"

"Vì cô không cẩn thận dẫn đến tổn thất lớn cho công ty.

Cô thấy mình vẫn được ở lại công ty à?"

Nhà thiết kế bực bội bất bình, cô tháo và vứt thẻ nhân viên xuống đất: "Tôi mới là người không ở lại cái công ty không phân biệt phải trái này."

Nhà thiết kế bỏ đi, Ninh Thư lạnh giọng: "Từ từ đã.

Tôi đã báo cảnh sát cô là tình nghi ăn cắp bí mật kinh doanh, cô không đi được đâu."

Khi kiểm tra camera, Ninh Thư đã cảm thấy nhà thiết kế này cố tình để bản phác thảo trên bàn đợi Đàm Hợp Vũ đến trộm.Nhà thiết kế căm phẫn vì bị oan: "Tôi không ăn trộm ăn cắp, cớ gì cô vu oan cho tôi ăn cắp bản phác thảo chứ?"

"Cô không có bằng chứng lấy gì mà bêu rếu tôi."

Nhà thiết kế lấy máy ra gọi cho Trương Gia Sâm: "Cô mới đến công ty được bao lâu, cô chẳng hiểu cái gì hết."

Ninh Thư cực thờ ơ để mặc cho cô ta gọi Trương Gia Sâm.Nửa tiếng sau Trương Gia Sâm chạy đến, nhìn camera biết toàn bộ sự việc, anh hỏi Ninh Thư: "Mấy cái camera này lắp từ lúc nào thế?"

Ninh Thư cười khẩy: "Giờ không phải lúc quan tâm mấy cái camera, anh rể anh và nhà thiết kế này trộm bản phác thảo thiết kế rồi."

Trương Gia Sâm chau chặt lông mày, trông có vẻ rất phiền não."

Phó tổng, tôi không hề trộm bản phác thảo.

Tôi ở công ty bao nhiêu năm như thế chẳng có lý gì tôi đi ăn cắp cả.

Anh có thể trách tôi bất cẩn nhưng không thể gán cái tội ăn trộm ăn cắp cho tôi.

Nhà thiết kế cần danh dự, có tiếng ăn trộm này thì còn công ty nào tuyển dụng tôi nữa."

Nhà thiết kế bất bình: "Tôi làm gì phải tự tuyệt đường sống của mình."

Đàm Hợp Vũ bị bảo vệ bắt đến đây, Đàm Hợp Vũ còn đang trả treo với bảo vệ bắt đến."

Đàm Hợp Vũ."

Trương Gia Sâm nhìn Đàm Hợp Vũ bằng ánh mắt sắc lạnh: "Anh đúng là thằng chó má."

Trương Gia Sâm lôi cổ Đàm Hợp Vũ đến trước máy tính để cho anh ta xem camera.Mới nhìn thấy video là Đàm Hợp Vũ xin Trương Gia Sâm tha thứ: "Có người tìm anh cho anh hai mươi triệu tệ bảo tìm mấy tờ giấy vẽ quần áo này.

Anh chỉ nghĩ hai mươi triệu cao hơn cả tiền lương mấy tháng bốc vác khổ sở thôi."

"Thằng chó."

Trương Gia Sâm đấm Đàm Hợp Vũ, Đàm Hợp Vũ bị đấm ngã ra đất và bật khóc.Ninh Thư thờ ơ trước hành động của Trương Gia Sâm.

Trương Gia Sâm thấy Ninh Thư như vậy lại lôi Đàm Hợp Vũ đánh thêm mấy đấm nữa.Trương Gia Sâm nhăn mày xin lỗi Ninh Thư: "Xin lỗi em Diệu Diệu, anh ta hay bậy bạ ở quê, anh cứ tưởng lên thành phố sẽ tốt lên lại chẳng ngờ lại gây ra tai họa lớn đến vậy."

"Nhưng có giết anh ta cũng không đền tội được mà việc quan trọng nhất lúc này là thiết kế lại bộ sưu tập mùa xuân chứ đừng làm to chuyện.

Để công nhân biết mất bản phác thảo không có việc để làm sẽ dẫn đến khủng hoảng."

Trương Gia Sâm nói nhỏ nhẹ với Ninh Thư: "Có chừng mực."

Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm, đủ các ý tưởng lướt qua đầu.Trong một cái chớp mắt, Ninh Thư cảm thấy Trương Gia Sâm là người đứng sau thao túng chuyện này."

Người cho anh tiền là ai?"

Ninh Thư quay sang hỏi Đàm Hợp Vũ kêu đau re ré, Đàm Hợp Vũ bảo: "Không biết."

Gã chỉ nhận tiền thôi.Có tiếng xe cảnh sát vang lên bên ngoài, Trương Gia Sâm nghe tiếng chợt nhìn Ninh Thư hỏi: "Em báo cảnh sát?"

Ninh Thư cười nhạt: "Đã sai thì phải phạt cực nặng.

Gia Sâm à, anh định chối bỏ trách nhiệm cho anh rể anh hả?"

Trương Gia Sâm ngạc nhiên: "Diệu Diệu, sao em lại trở nên như thế."

Cảnh sát đi vào, Ninh Thư bảo cảnh sát lôi Đàm Hợp Vũ đi.

Đàm Hợp Vũ sợ lắm, nước mắt nước mũi té le gọi Ninh Thư và Trương Gia Sâm: "Em vợ à anh biết lỗi rồi, chú cứu anh với anh không muốn ngồi tù đâu."

Ninh Thư như đang tức giận, thờ ơ chẳng nói gì, Trương Gia Sâm không biết làm sao: "Thôi, nên để anh ta biết mùi."

Đàm Hợp Vũ bị đẩy vào trong xe cảnh sát, tiếng í o dần dần biến mất nhưng bầu không khí trong phòng làm việc vẫn ngột ngạt khó thở.Ninh Thư nhìn nhà thiết kế kia: "Cô bị đuổi khỏi công ty, từ hôm nay công ty sẽ không còn thuê cô nữa."

Nhà thiết kế cắn môi nhìn Trương Gia Sâm một cái rồi bỏ đi.Trương Gia Sâm thở dài, xoa đầu Ninh Thư: "Đừng nóng, việc quan trọng nhất bây giờ là xoay chuyển tình hình."

Ninh Thư nhe răng cười với Trương Gia Sâm: "Sẽ có bản phác thảo mới nhanh thôi."

Mắt Trương Gia Sâm co lại, thở phào: "Thế thì may quá."

Chuyện đã giải quyết xong nhưng Trương Gia Sâm không về ngay mà ở lại vỗ về Ninh Thư.Ninh Thư nheo mắt suy nghĩ, chuyện trùng hợp lạ thường.

Gián điệp tìm ai không tìm lại tìm đúng Đàm Hợp Vũ chân tay không sạch sẽ.Trương Gia Sâm thấy Ninh Thư trầm tư, hỏi: "Đang nghĩ gì thế?"

Trương Gia Sâm ôm Ninh Thư, an ủi dịu dàng: "Quản lý công ty là sẽ có những chuyện đột ngột phát sinh như vậy đấy.

Tính em mềm mỏng xử lý việc như thế sẽ khá cố sức.

Em đừng gắng gượng quá mà làm anh đau.

Anh chỉ mong em được hạnh phúc cả đời chứ không phải gồng mình lên chèo chống khổ cực."

Ninh Thư chỉ bảo: "Tính sau đi."

"Có vất vả cứ nói với anh, chuyện gì anh cũng giải quyết giúp em được."

Trương Gia Sâm hôn tóc Ninh Thư khiến người Ninh Thư sởn hết gai ốc.Trương Gia Sâm lại vỗ vai Ninh Thư một cái rồi mới đi.Nhìn bóng Trương Gia Sâm, sao cô lại thấy bóng dáng Trương Gia Sâm đắc chí thế nhỉ.Nếu đúng như suy luận đó vậy tức là Trương GiaSâm có thể hy sinh cả anh rể mình để tạo phiền phức cho cô ư?
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 451: Trai nghèo lên phố (19)


Chuyển ngữ: WanhooBản phác thảo bị trộm buộc phải thiết kế lại bản khác.

Nếu không thiết kế nhanh thì chẳng mấy sẽ đến thời điểm đưa bộ sưu tập mùa xuân ra ngoài thị trường, và nhà máy sẽ không sản xuất kịp.Đây không phải phiền phức bình thường.Ninh Thư day trán, những yếu tố cũ đều không dùng được.

Ninh Thư đoán bản phác thảo đã rơi vào tay ai đó rồi.Nhà thiết kế tăng ca thiết kế lại, Ninh Thư cũng thức trắng bao đêm để xét duyệt các bản phác thảo đó.

Ninh Thư vốn không phải nhà thiết kế chuyên nghiệp nên càng nhận xét nhiều sẽ càng can thiệp quá nhiều vào việc thiết kế của họ.

Nên Ninh Thư chỉ đưa ra một số từ khoá hoặc yếu tố để nhà thiết kế khai thác ở đó thôi.Ninh Thư uống cạn một cốc cà phê, day quầng mắt đã đen sì và nhận được cuộc gọi của quản lý văn phòng thám tử.Đến quán cà phê, Ninh Thư nhìn thấy cà phê là lại thấy khát và uống cà phê ừng ực trước.Quản lý: Ực...Ninh Thư hỏi: "Lần này thu hoạch được gì?"

Quản lý đẩy laptop qua trước mặt Ninh Thư và ấn xem một video.

Ninh Thư nhìn màn hình rồi nhìn thấy hai cơ thể trần truồng đang quấn lấy nhau.

Mặt Trương Gia Sâm sung sướng còn Tiết Mạn Mạn hưởng thụ.Hai cơ thể quấn lấy nhau như rắn làm Ninh Thư hơi buồn nôn.

Nhìn thời gian quay thì đúng là chiều hôm đó.

Chiều mới ngủ với Tiết Mạn Mạn, tối lại muốn sinh con với cô.Ha ha.Ninh Thư xem video mà cực hờ hững, một lúc sau có âm thanh khá xấu hổ vang lên.Quán cà phê khá yên lặng, tự nhiên có tiếng hét cao xấu hổ thế làm mọi người trong quán đều nhìn Ninh Thư.Ninh Thư gập ngay màn hình xuống.Có cái này là đã nắm cơ bản phần thắng rồi.Quản lý rút USB đang cắm máy tính đưa cho Ninh Thư: "Đây là cái cô cần."

Ninh Thư cất USB, gật đầu: "Ừ, khá lắm."

Ninh Thư sao dữ liệu trong USB ra mấy bản rồi mới cất USB vào két ngân hàng.Qua một thời gian nhặt nhạnh bằng chứng, Ninh Thư nhận thấy chứng cứ mình có ngày càng nhiều.

Mình như con sóc nhặt từng quả hạch một vậy.Tuy nhiên giờ không phải lúc đệ đơn ly hôn, phải cùng đệ mới hay.Ninh Thư về nhà máy, mới đến phòng làm việc đã nghe tiếng khóc lóc om sòm bên trong.

Mở cửa đi vào là thấy ngay mẹ Trương Gia Sâm đang ngồi dưới đất vỗ tay bùm bụp gào lên: "Ối giời ơi, sao lại có cái loại đàn bà độc ác đưa cả anh rể mình vào đồn công an thế này."

Rất nhiều công nhân đều vây quanh mẹ Trương Gia Sâm chỉ trỏ bàn tán xôn xao.Không chỉ mẹ Trương Gia Sâm mà chị gái Trương Vấn Lan của Trương Gia Sâm cũng khóc sướt mướt, bố Trương Gia Sâm ngồi trên ghế với mặt tái mét.Thấy Ninh Thư đến, mẹ Trương Gia Sâm bổ vồ lấy Ninh Thư: "Cái đồ độc ác này, sao cô lại đưa anh rể vào tù chứ."

"Chị xin em đấy em dâu, em thả Hợp Vũ về đi em."

Trương Vấn Lan quỳ phịch xuống xin Ninh Thư: "Anh ấy có xấu xa cỡ nào cũng là chồng của chị, nếu anh ấy ngồi tù rồi hai mẹ con chị biết sống sao đây."

"Con dâu này, đây là chuyện nhà mình sao lại để ầm ĩ đến mức đó.

Có chuyện gì thì về nhà giải quyết chứ, ai đời lại vạch áo cho người xem lưng.

Con làm thế mất mặt cả nhà họ Trương rồi."

Khuôn mặt chất phác của bố Trương Gia Sâm hằm hằm, khí thế cũng nghiêm nghị của chủ một nhà như Trương Gia Sâm.Mới vào phòng đã được chào đón bởi cơn giông tố đến từ nhà họ Trương, Ninh Thư vẫn dửng dưng đuổi các công nhân vây quanh đi làm việc.

Mình thì đóng cửa phòng, bảo: "Mọi người làm gì thế?"

"Em dâu, xin em đừng bắt bố cháu nó ngồi tù.

Cháu không có bố thì mẹ con chị biết sống thế nào đây em."

Trương Vấn Lan khóc lóc cầu xin Ninh Thư như trời sắp sập đến nơi.Ninh Thư nhấp miệng cà phê cực hờ hững.

Không sống nổi?

Không có cái thứ đàn ông ham ăn biếng làm không chịu nuôi gia đình như thế còn sống tốt hơn ấy.

Không thể rời xa đàn ông?

Không có đàn ông là không sống được?Đây là sự thảm thương của phận đàn bà.

Dù gã ta có khốn nạn đến mức nào cũng không bỏ được, không tin mình có thể sống được.Nhìn Trương Vấn Lan đáng thương mà Ninh Thư vừa thương vừa ghét.Trương Vấn Lan đã tự ti đến độ ăn sâu vào máu rồi.Thế giới luôn đối xử tệ bạc với đàn bà như thế."

Miêu Diệu Diệu, nếu cô không thả anh rể cô ra ngoài, tôi sẽ không để yên cho cô đâu."

Mẹ Trương Gia Sâm nghiến răng nghiến lợi với Ninh Thư: "Cô là cái đồ đại nghịch bất đạo, sao cô lại làm cái chuyện đưa người nhà mình vào tù như thế được chứ."

"Các người biết Đàm Hợp Vũ đã làm gì không?

Anh ta ăn cắp bản phác thảo thiết kế của công ty bán lấy tiền, đã khiến công ty tổn thất ít nhất cả triệu tệ trở lên đấy."

Ninh Thư nói.Bố Trương Gia Sâm bảo: "Dù có là thế con cũng nên nói với người nhà chứ không phải làm như vậy.

Già nhà họ Trương không tai tiếng bên ngoài, con làm thế là không coi chồng ra gì."

Ninh Thư nhếch môi: "Gia Sâm cũng đồng ý chuyện này rồi."

"Có vấn đề gì mọi người qua tìm Gia Sâm đi."

"Gia Sâm không làm như thế, chắc chắn là cô nên nó mới làm vậy."

Mẹ Trương Gia Sâm suýt dí ngón tay chỉ vào mũi Ninh Thư."

Mọi người ra ngoài đi để con còn làm việc, có gì tối về nói."

Ninh Thư sẵng giọng.Mẹ Trương Gia Sâm ăn vạ, bắt Ninh Thư đưa con rể mình ra.

Ninh Thư bực lắm bảo vảo vệ lôi họ ra ngoài.Mẹ Trương Gia Sâm ra cổng nhà máy khóc lóc gào thét, lẩm bẩm con dâu độc ác thế này thế kia.Trương Vấn Lan thì quỳ ngoài cổng cứ khóc mãi.Nhiều ngày đều như thế nên Ninh Thư biết mẹ Trương Gia Sâm muốn bắt cô đầu hàng bằng dư luận.Nhưng Ninh Thư không bận tâm chuyện đó.

Công nhân nhà máy này kiếm miếng cơm nhờ nhà họ Miêu, họ đâu thể đắc tội chủ vì người khác được?Từ đó đến giờ Trương Gia Sâm không ra mặt lần nào.

Chỉ gọi đúng một cú điện thoại xin lỗi hộ mẹ.

Nói mẹ anh ta lo cho anh rể quá thôi, anh ta sẽ cố gắng khuyên mẹ mình bla bla.Song mẹ Trương Gia Sâm vẫn đến cổng nhà máy khóc lóc om sòm đúng giờ như công nhân.Trương Vấn Lan yếu thế hơn, chỉ mang theo cả con gái quỳ khóc trong im lặng chứ không la hét như mẹ Trương Gia Sâm.Ninh Thư chỉ biết dở khóc dở cười đồng thời cũng không nghe ngóng không hỏi han không làm ầm ĩ.Thái độ của Trương Gia Sâm là mặc kệ, chứ với bản lĩnh của Trương Gia Sâm thì nào có chuyện không khuyên được mẹ, không bảo lãnh được Đàm Hợp Vũ ra?Trương Gia Sâm cố tình để mẹ và chị gái làm mất thể diện cô, ảnh hưởng cái uy của cô trước công nhân.Ninh Thư chỉ cười khẩy, kệ những người ồn ào đóbởi càng quan tâm thì họ sẽ càng làm tới.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 452: Trai nghèo lên phố (20)


Chuyển ngữ: WanhooĐược cái là sau nhiều giờ phòng thiết kế tất bật sửa chữa cuối cùng đã chốt xong.

Cuối cùng nhà máy đã bắt tay vào sản xuất bộ sưu tập mùa xuân được rồi.Ông Miêu biết chuyện mẹ Trương Gia Sâm, Ninh Thư về đến nhà là ông Miêu hỏi con đến thương: "Sao con không nói chuyện đó với bố mẹ, người nhà bên vô liêm sỉ quá."

Bà Miêu cũng giận run người: "Nếu biết nhà họ như thế mẹ sẽ không đời nào cho con gả qua."

Sắc mặt ông Miêu tệ hơn, giận tím cả mặt.

Ninh Thư thấy ông Miêu như vậy cảm thấy nguy, vội vàng vuốt lưng cho ông Miêu.Lại thấy ông Miêu tức đến độ tăng huyết áp, Ninh Thư kêu lên với bà Miêu: "Mẹ mau đi lấy kim đi."

Bà Miêu cũng nhận thấy ông Miêu nguy hiểm vội lấy kim đưa Ninh Thư.

Ninh Thư chọc ngay kim vào gan bàn tay của ông Miêu, chọc một lúc rồi rút phụt một dòng máu ra.Một đống máu phun ra như thế đã giúp huyết áp ông Miêu không tăng thêm nữa, sắc mặt cũng không còn tím tái.Bà Miêu hoảng hốt: "Ông nó sao thế?"

Ông Miêu thấy choáng váng quá, ông nằm trên sô pha nghỉ tạm, Ninh Thư bóp tay cho ông.Bà Miêu cầm khăn ướt khoé mắt rưng rưng lau mặt cho ông.Ninh Thư chau gắt lông mày.

Dạo này chuyện bản phác thảo khiến cô cố sức quá, khuya mới về nhà nên khẩu phần ăn của bố do bà Miêu lo.Một lúc sau ông Miêu mới lấy lại sức, thều thào: "Già rồi."

Ninh Thư hỏi: "Con bảo bố uống thuốc bố có uống không đấy?"

"Uống chứ, ngày nào mẹ cũng giám sát mà."

Bà Miêu trả lời ngay.Ninh Thư nhướng mày, nói: "Bố đừng nóng ruột, cứ tin ở con con xử lý được chuyện này."

Ông Miêu mừng rỡ: "Thấy con kiên cường như thế thì bố có chết luôn cũng chẳng hối hận."

Ninh Thư: ...Ninh Thư vừa xoa bóp cho ông Miêu vừa nghĩ ngợi.

Ông Miêu nhìn Ninh Thư cứ định nói lại thôi."

Có chuyện gì bố chứ nói đi."

Ông Miêu do dự một chút: "Diệu Diệu này, nói bố nghe có phải con yêu Trương Gia Sâm, đời này không có Trương Gia Sâm không được đúng không?"

Ninh Thư cười: "Không ai thiếu ai mà không sống được."

Sắc mặt ông Miêu mới khá khẩm hơn, nói: "Muộn rồi đi ngủ đi con, bố không sao đâu."

Ninh Thư vâng rồi nói với bố: "Bố phải khoẻ mạnh đấy, con có thể không có Trương Gia Sâm nhưng không thể không có bố."

Ông Miêu cười vỗ lưng Ninh Thư: "Con gái ngoan."

Ninh Thư tắm rồi nằm xuống giường gọi cho Trương Gia Sâm, câu đầu cô nói là: "Chúng ta ly hôn đi Trương Gia Sâm."

"Em sao thế Diệu Diệu?"

Giọng Trương Gia Sâm run run như đang cố kìm nén tạo cảm giác cực đau lòng.Ninh Thư nằm bắt chéo chân trên giường, tay kia ngoáy ráy tai bảo: "Ngày nào mẹ anh cũng đến nhà máy làm ầm ĩ, ngày nào cũng rủa em chết đi.

Em chỉ biết là bố mẹ anh cực ghét em.

Anh đừng nói đó là người nhà em, mẹ anh coi em là người nhà mà trù ẻo em vậy à?

Chửi em là loại độc ác đáng bị sét đánh là kẻ thù rồi."

"Giờ em mới hiểu kết hôn là chuyện của cả hai bên gia đình, bố em suýt nữa thì giận đến cao huyết áp đấy."

Ninh Thư nói thẳng: "Thế nên chúng ta ly hôn đi."

"Bố không sao chứ?"

Trương Gia Sâm hỏi vội: "Vào viện chưa?"

Ninh Thư trợn trắng mắt: "Không vào, may bố khống chế được."

Trương Gia Sâm thở phào, nói liên tục: "Không sao là may rồi, không sao là may rồi."

"Ly hôn đi, em nghiêm túc đấy Trương Gia Sâm."

Ninh Thư lạnh tanh.Trương Gia Sâm bảo lại: "Em đừng thế mà, anh xin em đấy Diệu Diệu.

Anh xin lỗi em hộ bố mẹ anh, họ chỉ lo cho anh rể quá thôi."

"Ừ, em hiểu mẹ, thế nên em mới nhận ra mẹ anh cực ghét em.

Thôi nhé em cúp máy đây, em phải đi ngủ rồi."

Ninh Thư tắt điện thoại.Hôm sau Ninh Thư đến nhà máy thì không thấy bóng dáng mẹ với chị gái Trương Gia Sâm đâu nữa.

Quen chuyện ngày nào cũng khóc ăn vạ rồi nên tự nhiên yên ắng thế này Ninh Thư chưa kịp quen.Thấy chưa, cô mới bảo ly hôn là Trương Gia Sâm thu móng vuốt lại ngay.

Với bản lĩnh của Trương Gia Sâm khẳng định có thể khống chế bố mẹ và chị mình nhưng anh ta không làm.Vào phòng việc cái Ninh Thư đã bị ôm chầm lấy.

Trương Gia Sâm nồng nặc mùi thuốc lá làm Ninh Thư muốn đẩy anh ta ra.

Trương Gia Sâm càng ôm chặt hơn, khàn giọng gọi: "Diệu Diệu."

Ninh Thư đẩy Trương Gia Sâm ra, Trương Gia Sâm ngạc nhiên, mắt giăng kín tơ máu đỏ, cằm thì lún phún râu giống với thức trắng cả đêm.

Đến sơ mi cũng nhăn nhúm."

Diệu Diệu, em đừng bướng nữa được không?"

Trương Gia Sâm rất đau khổ: "Sao em lại ruồng bỏ tình cảm của chúng ta như vậy chứ?"

Tình cảm cái con cẹc, Ninh Thư muốn nhổ nước bọt vào mặt Trương Gia Sâm ghê.Ninh Thư nhìn bằng ánh mặt cực kỳ lạnh nhạt, nói: "Gia Sâm, đợi em xong việc rồi nhắc chuyện đó với em được không?

Anh có biết em đang mệt đến chết đi được mà người nhà anh còn làm em mệt mỏi hơn không?"

"Để chúng ta bình tĩnh một thời gian đi."

Ninh Thư bỏ qua vẻ mặt đau khổ của Trương Gia Sâm.Có Trương Gia Sâm ở đây Ninh Thư cũng chẳng buồn đi làm, cô xoay người đi khỏi đây luôn.

Trương Gia Sâm đuổi theo tóm được cánh tay Ninh Thư: "Em đừng làm vậy với anh mà Diệu Diệu.

Em bảo ly hôn chỉ là tức giận nhất thời thôi đúng không?"

Ninh Thư gạt tay Trương Gia Sâm ra: "Em đã bảo đã chúng ta bình tĩnh một thời gian mà, anh làm vậy em phiền lắm đó.

Mẹ anh đã khiến em mệt mỏi quá rồi, giờ cả anh cũng định ép em nữa à?"

Mắt Trương Gia Sâm thoáng ngoan độc, mím môi bảo: "Được chứ Diệu Diệu, em đừng giận."

Trương Gia Sâm hít sâu: "Anh đưa em về nhé."

Ninh Thư lắc đầu, lái xe đi lấy hết các thứ để ở két ngân hàng ra.

Nên cho ông Miêu biết về những thứ này để cùng đối phó với Trương Gia Sâm lấy oán trả ơn rồi.Ninh Thư về đến nhà định vào bếp uống nước lại thấy thím Bình đang cho gì đó vào ấm thuốc."

Thím làm gì thế?"

Ninh Thư tóm lấy cánh tay thím Bình kéo bà ta ra ngoài phòng khách để đề phòng bà ta đánh đổ ấm thuốc thủ tiêu chứng cứ.Thím Bình bị Ninh Thư bắt sợ hãi bởi không ngờ bỗng nhiên Ninh Thư về nhà.

Bà giữ tay Ninh Thư muốn thoát ra.Ninh Thư kéo thẳng thím Bình ra ngoài phòng khách, thím Bình tái mét mặt mày: "Cô chủ làm gì vậy, cô buông tôi ra đi."

"Sao thế này."

Bà Miêu đi xuống dưới nhà, Ninh Thư lạnh mặt nói: "Thím Bình đang bỏ thuốc độc, mẹ mau báo cảnh sát đi."

"Tôi không có mà bà ơi."

Thím Bình lắc đầu nguầy nguậy.Bà Miêu ngạc nhiên vô cùng: "Sao lại thế chứ, thím Bình làm nhà ta nhiều năm rồi mà."

Ninh Thư bảo hai người giúp việc khác giữ thímBình còn mình vào bếp mang ấm thuốc ra nói với bà Miêu: "Con phải mang cái nàyđi xét nghiệm, con chưa về thì không được thả thím ta ra đâu đấy."
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 453: Trai nghèo lên phố (21)


Chuyển ngữ: WanhooNinh Thư có chút tự trách dạo trước đã bận lo chuyện phác thảo đến không quan tâm cơ thể bố, sau lại thêm vụ Đàm Hợp Vũ trộm bản phác thảo nên càng khiến Ninh Thư bận hơn.Ninh Thư đến bệnh viện đưa thuốc cho khoa giám định xét nghiệm xem trong này có độc hay không.Ninh Thư ngồi trên ghế ngoài hành lang bệnh viện đợi kết quả.Cố tình bỏ gì đó vào thuốc của ông Miêu cho thấy nhằm vào ông Miêu.

Ninh Thư hít sâu lại rơi vào suy tư.Nếu ông Miêu xảy ra chuyện thì người được lợi là ai?Dù có là lợi trước mắt hay lâu dài thì đó đều là Trương Gia Sâm.

Dạo này ông Miêu đang kiểm kê sổ sách, nếu ông Miêu bị làm sao thì chuyện kiểm toán chấm dứt, hơn nữa công ty còn cần Trương Gia Sâm quản lý.Hướng phát triển cũng gần với cốt truyện, vậy thì cái chết của ông Miêu trong cốt truyện chắc chắn có liên quan với Trương Gia Sâm.Cả nhà họ Miêu chết là kiệt tác của Trương Gia Sâm.Cái thứ độc ác tàn nhẫn lấy oán trả ơn!Kết quả xét nghiệm cho ra không phải thuốc độc mà là một loại thuốc chống viêm có tên diclofenac, có tác dụng chống viêm và giảm đau.

Tuy nhiên dùng lâu sẽ ức chế giãn nở mạch máu và hạ natri gây tăng huyết áp.Đã vậy liều lượng cho vào thuốc khá nhiều, sức khoẻ ông Miêu còn đáp ứng đủ cao huyết áp, tiểu đường, lipit cao và đặc biệt là độ nhớt máu cực cao.

Tức giận cái là máu lưu thông nhanh hơn sẽ dẫn đến tăng huyết áp và cực kỳ dễ xuất huyết não.Mà bị như vậy còn không điều tra ra được.Bảo sao mà hôm ấy ông Miêu lại lạ lùng thế.Ninh Thư mím môi, sao trên đời lại có thể loại ác đến vậy chứ.Ninh Thư bảo bác sĩ kê đơn rồi về nhà.

Ông Miêu và bà Miêu đang đợi Ninh Thư, Ninh Thư cầm kết quả xét nghiệm nói chuyện với ông bà Miêu."

Sao thím lại làm vậy?"

Bà Miêu chỉ mặt thím Bình: "Sao thím lại độc ác đến nỗi định giết người ta thế này."

Ông Miêu xoa ngực sợ hãi, cười hờ hờ lườm thím Bình: "Nuôi ong tay áo.

Thím Bình này, tôi phụ giúp thím cả học phí đại học cho con trai thím mà thím trả ơn tôi vậy à?"

Mặt thím Bình tái mét, im lặng cắn môi.

Ninh Thư nói: "Còn gì để nói với cái loại lòng lang dạ sói này chứ, báo cảnh sát cho họ điều tra là xong rồi."

Nghe Ninh Thư nói thế người thím Bình run lên: "Xin lỗi, tôi không cố tình đâu, tôi không cố tình đâu."

Bà ta luôn miệng xin lỗi nhưng không nói lý do tại sao.Ninh Thư báo cảnh sát luôn.

Một lúc sau cảnh sát đến.

Ninh Thư đã thành lập vụ án nên thím Bình bị bắt đi, dù vậy bà ta vẫn không chịu hé răng.

Có tiền lệ của thím Bình, bà Miêu nhìn người giúp việc nào cũng sinh nghi nên không cho họ vào bếp nữa.

Đến việc mua thức ăn cũng tự bà Miêu đi mua.Ninh Thư đưa ông Miêu xem chứng cứ cất trong két ngân hàng, nói: "Bố ơi, con muốn ly hôn với Trương Gia Sâm nhưng không có chuyện cho anh ta được hời.

Vụ thím Bình và cả bản phác thảo có liên quan đến anh ta chắc luôn."

Ông Miêu xem chứng cứ và khi xem đến USB thì mặt tím tái.

Ninh Thư vuốt lưng cho ông ngay: "Bố đừng giận, may mà chúng ta đã phát hiện ra rồi."

"Cái thứ vô ơn!"

Ông Miêu nghiêm nghị, lông mày sắc lại.

Dù gì ông Miêu cũng từng vươn lên từng bước một nên nghĩ cái là hiểu lòng dạ Trương Gia Sâm ra sao.Đệ đơn ly hôn thẳng thừng e là Trương Gia Sâm sẽ đòi chia tài sản.

Ninh Thư đã có kế hoạch, cái Ninh Thư muốn là Trương Gia Sâm mất tất cả, cả đời này đừng hòng ngóc dậy được.Thành công, chức quyền, nhà cao cửa rộng khiến người ta kính trọng và ngưỡng mộ sẽ mất sạch.

Tất cả những thứ Trương Gia Sâm nỗ lực muốn có đều phải rời xa anh ta từng chút một."

Ly hôn, phải ly hôn."

Bà Miêu vỗ bàn: "Không được cho qua như vậy."

"Con biết mà mẹ, bố mẹ cứ yên tâm đi."

Ninh Thư nói.Ninh Thư đến đồn cảnh sát thăm thím Bình.

Nếu có được khẩu cung thím Bình bắt lỗi Trương Gia Sâm.

Vậy thì Trương Gia Sâm không chỉ phạm tội tham ô, mà còn cả xúi giục người khác nữa.Ninh Thư dám lấy phẩm chất Miêu Diệu Diệu ra để cam đoan trăm phần trăm chuyện này có liên quan đến Trương Gia Sâm.Đến đồn cảnh sát lại gặp Trương Gia Sâm.

Trương Gia Sâm đến đồn cảnh sát làm gì?Ninh Thư bước qua hỏi Trương Gia Sâm: "Sao anh lại đến đây?"

Ánh mắt Trương Gia Sâm nhìn Ninh Thư rất đằm thắm: "Anh qua thăm anh rể."

"Haizz..."

Trương Gia Sâm không biết nói gì đành thở dài day trán, lại nói tiếp: "Phải cho anh rể biết mùi chứ không còn sai phạm lớn hơn nữa."

Ninh Thư miễn cho ý kiến, chuyện đó mà chưa lớn ư?

Trộm bản phác thảo chưa tính là chuyện lớn nữa à?Đàm Hợp Vũ đã là một kẻ xấu xa quá rồi.Trương Gia Sâm hỏi Ninh Thư: "Em đến đây làm gì?"

Ninh Thư nói: "Thím Bình bỏ thuốc độc vào thuốc của bố nên đang bị giam ở đây."

Mắt Trương Gia Sâm co lại, vẻ mặt khiếp đảm: "Bỏ thuốc độc?

Không đến mức đó chứ."

Ninh Thư quét mắt qua ánh mắt và vẻ mặt Trương Gia Sâm, mặt anh ta chỉ có sự thắc mắc và khiếp sợ chứ không hề lo lắng."

Rồi sẽ biết sao thím ta làm vậy thôi."

Ninh Thư nói rồi vòng qua Trương Gia Sâm định đi vào.Trương Gia Sâm đi theo Ninh Thư: "Mình cùng đi đi Diệu Diệu."

"Thôi anh, chỉ một người được thăm tù thôi."

Ninh Thư rảo bước nhanh hơn.Trương Gia Sâm mím môi, nới lỏng caravat, ánh mắt nhìn theo dáng cô gái biến hoá lạ thường.Vào trong đồn cảnh sát, Ninh Thư đã thấy thím Bình phía sau song sắt.

Chẳng được bao lâu mà thím Bình già đi nhiều, vẻ mặt hoảng hốt không còn là người giúp việc tháo vát ở nhà họ Miêu nữa.Ninh Thư nhấc điện thoại lên, thím Bình chần chừ rồi ngồi xuống nhấc điện thoại sau tấm kính dày: "Cô chủ."

Ninh Thư hỏi thẳng: "Nói đi, ai sai thím làm?"

Làm được chuyện đó thì chắc chắn phải có lý do cực lớn đáng để mạo hiểm.Bởi đó là tội giết người.Thím Bình cầm điện thoại lắc đầu."

Thím hãy nhớ lấy thím làm vậy là giết người.

Thím đầu độc thức ăn bố tôi là tội cố ý giết người."

Ninh Thư nhìn thím Bình sẵng giọng.Họ Miêu có tệ bạc với thím Bình à?

Có khắt khe với thím Bình à?Không hề nhưng thím Bình vẫn làm chuyện đó.

Con người luôn tham lam như vậy.Mặt thím Bình ngày càng tái, suy sụp hẳn đi: "Tôi chưa từng định giết ai cả."

"Nhưng thím muốn hại đích danh bố tôi."

Giọng Ninh Thư thờ ơ: "Thím hãy nhớ lấy con thím chuẩn bị tốt nghiệp đến nơi rồi.

Thím nghĩ mà xem có một bà mẹ mang tội giết người thì con thím còn có tương lai gì nữa.

Con thím sẽ hận thím cả đời thôi."

Mặt thím Bình tái mét, người run nhẹ.

Rất rõràng con trai là nhược điểm của thím Bình.

Thím Bình đau khổ xin Ninh Thư:"Chuyện này không liên quan đến con tôi, xin cô đừng làm hại con tôi."
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 454: Trai nghèo lên phố (22)


Chuyển ngữ: WanhooThím Bình rất để ý con trai mình.

Nghe Ninh Thư nhắc đến con là bà cầu xin Ninh Thư liên tục, bảo rằng chuyện không liên quan đến con bà mong cô đừng làm hại con bà.Ninh Thư thờ ơ nhìn dáng vẻ mẹ bảo vệ con của thím Bình mà thấy thật nực cười.

Bà ta lấy đâu ra tư cách xin xỏ người khác vậy."

Thím không muốn tôi làm hại con thím vậy thím đã từng nghĩ đến việc thím làm hại bố tôi chưa?

Nếu bố tôi có mệnh hệ gì thật thì thím đang xin tôi không làm hại người thím yêu thương, trong khi thím đã làm hại người tôi yêu thương rồi đấy!"

Ninh Thư quá gai mắt với dáng vẻ tôi yếu thế nên tôi có lý hơn, ai khác đều là kẻ xấu của thím Bình.

Rõ ràng bà ta mới là người đi làm hại người khác mà.Ninh Thư nói lạnh lùng: "Con thím sắp tốt nghiệp rồi, tôi sẽ khiến cậu ta không ngóc được cái đầu lên ở thành phố này, trừ khi thím cho tôi biết ai sai thím làm vậy."

Thím Bình rớt nước mắt càng khiến mặt bà già nua và tuyệt vọng thêm.

Song Ninh Thư không hề thương bà ta chút nào.Trong cốt truyện không đề cập đến thím Bình.

Sống nhiều năm ở nhà họ Miêu như thế thì bà ta là một nhân vật nhỏ nhặt không đáng nhắc đến, thế nhưng chẳng ngờ ông Miêu lại chết trong tay bà ta.Người ủy thác chẳng biết gì cả thành ra Ninh Thư đến đây chỉ chú ý mỗi Trương Gia Sâm.Tối đó thấy Trương Gia Sâm nói gì đó với thím Bình và còn bắt tại trận thím Bình đang bỏ thuốc nên chút hoài nghi của Ninh Thư đã có lời giải đáp.Rằng Trương Gia Sâm có tiếp tay ở nhà họ Miêu.Ninh Thư đã biết thím Bình làm việc cho Trương Gia Sâm nên cần khẩu cung của bà ta.Thím Bình mím chặt môi không trả lời, bà chỉ bảo: "Tôi xin lỗi ông bà chủ, xin lỗi ông bà nhiều lắm."

Ninh Thư nheo mắt nhìn thím Bình, xin lỗi để làm gì khi mình giết người khác để trục lợi cho bản thân chứ.Chẳng biết là điều kiện hút hồn nào đã khiến thím Bình chết cũng không mở miệng."

Tôi chưa từng định giết ông chủ, thật đó cô."

Thím Bình cứ nói đi nói lại mãi.Ninh Thư chỉ cười nhạt.Trương Gia Sâm ngoài đồn cảnh sát đợi Ninh Thư rõ lâu, trời cũng tối dần rồi.

Ánh mắt nhìn chằm chằm cửa của Trương Gia Sâm biến rét lạnh lạ thường.Bàn tay siết chặt lại thả lỏng, hấp tấp thôi rồi.Ninh Thư ra ngoài thấy Trương Gia Sâm vẫn đợi ở cửa cũng chẳng nói gì.Trương Gia Sâm chạy vội qua hỏi Ninh Thư: "Chuyện rốt cuộc là sao hả Diệu Diệu?

Thím Bình có nói ai hạ độc bố không?"

Ninh Thư liếc Trương Gia Sâm thấy anh ta rất tức giận nên cô cũng tức: "Thím ta chẳng chịu nói gì."

Nghe bảo thím Bình không nói gì mặt Trương Gia Sâm mới đỡ căng hơn, dỗ Ninh Thư: "Em đừng nóng, rồi sẽ biết thôi.

May mà bố vợ không sao."

"Đúng là quá thể đáng mà.

Gia Sâm anh nói xem, bố mẹ chưa từng hại thím ta, trả lương cho thím ta, cũng chẳng mong thím ta trả ơn thế mà lại một dạ hai lòng.

Loại người đó chết phải xuống địa ngục."

Ninh Thư nhìn Trương Gia Sâm và bực bội mắng mỏ.Trương Gia Sâm nghe Ninh Thư chửi mà sắc mặt không đổi, anh chỉ từ tốn trấn an Ninh Thư: "Được rồi đừng giận nữa, giận lên không tốt cho sức khoẻ.

Rồi chuyện sẽ sáng tỏ thôi."

Ninh Thư nhìn khuôn mặt không biến sắc của Trương Gia Sâm.

Rõ ràng cô đang nói bóng nói gió nhưng Trương Gia Sâm vẫn thản nhiên như không.

Anh ta rất kiên định, không từ thủ đoạn để đạt được mục đích.Miêu Diệu Diệu thua là đúng.Trương Gia Sâm nói với Ninh Thư: "Diệu Diệu, lâu rồi em không về nhà, hôm nay về đi em."

Ninh Thư nghiêm mặt: "Em về làm gì?

Mẹ anh lại mắng em, chị anh lại quỳ với em biến em thành kẻ xấu thôi."

Trương Gia Sâm tỏ ra khổ quá, anh thở dài xoa đầu Ninh Thư, nói như đang nhường nhịn Ninh Thư lắm: "Diệu Diệu à, anh đã bàn với bố mẹ anh để họ về quê sống rồi.

Nhưng mà nhà ở quê tồi tàn quá, anh muốn lấy chút tiền dành dụm được trong hai năm qua sửa cho bố mẹ già một căn nhà sạch sẽ, rộng rãi được không em?"

Sửa nhà!

Tính xây hẳn một căn biệt thự kếch xù ở nông thôn đúng không?

Ninh Thư nghĩ ngay đến việc Trương Gia Sâm đang muốn chuyển tài sản.Ninh Thư không tỏ vẻ gì, chớp mắt hỏi: "Bố mẹ anh đồng ý không?"

Trương Gia Sâm thở dài thườn thượt: "Thật ra họ cũng không quen sống ở thành phố lắm.

Mà anh rể vẫn đang bị tạm giam ở đồn nên khi nào anh rể được thả họ sẽ về ngay."

Mắt Ninh Thư chớp chớp, đảo mắt mấy vòng là hiểu ngay một việc làm của Trương Gia Sâm có thể đạt được nhiều mục đích.Đưa bố mẹ về sẽ trấn an được cô là điều thứ nhất.

Sẽ sửa nhà đàng hoàng được cho bố mẹ là điều thứ hai.

Mà chưa kể có khi "Miêu Diệu Diệu" sẽ hùn tiền sửa nhà cùng nữa.

Thứ ba là chuộc anh rể mình ra.

Chuộc Đàm Hợp Vũ ra mất tiền là cái chắc, tiền này ai chi đây?Chắc hẳn ở nhà Trương Gia Sâm bị ông bà Trương tạo áp lực ghê lắm, bắt anh ta chuộc Đàm Hợp Vũ ra rồi.Cái con người này bẫy cô mọi lúc mọi nơi được nhỉ.Trương Gia Sâm hỏi: "Em nghĩ sao Diệu Diệu?"

Ninh Thư cười nói: "Anh vui là được mà.

Có phải anh rể bị tạm giam nửa năm với lý do hình sự không?

Cũng không lâu lắm."

"Nửa năm thôi mà bố mẹ chồng ở đây cũng được.

Chứ về quê rồi cả năm chẳng gặp nhau mấy lần."

Ninh Thư rất biết điều: "Không cần vội vàng đâu Gia Sâm, cứ để họ ở đây thêm một khoảng thời gian đi."

Ninh Thư nhấc tay lên xem giờ rồi nói với Trương Gia Sâm đang ngây người: "Em phải về đây, bố em không khoẻ cần đi viện kiểm tra.

Em không về nhà mình đâu, việc ở công ty nhờ anh giúp em nhé."

Nói rồi Ninh Thư mở cửa xe lái xe đi luôn không chờ Trương Gia Sâm nói.Nhìn chiếc xe phóng vụt đi, Trương Gia Sâm tức vung vẩy tay đạp bồn hoa, sắc mặt cực tệ.Sao Miêu Diệu Diệu lại trở nên như thế, cứ thấy sai sai chỗ nào.Trương Gia Sâm nhìn chằm chằm cửa đồn cảnh sát, có khi nào do thím Bình nói gì đó không?

Nếu nói gì thật thì Miêu Diệu Diệu cũng không phản ứng như vậy.Miêu Diệu Diệu đơn thuần không giỏi giả bộ, biết gì thật sẽ náo loạn lên cơ.Trương Gia Sâm bực bội lắm, anh muốn đi tìm Tiết Mạn Mạn nhưng đang là thời gian nhạy cảm.

Thần kinh Trương Gia Sâm căng chặt, tuyệt đối không được phạm sai lầm vào lúc này.Trương Gia Sâm vào đồn cảnh sát để thăm thím Bình nhưng được cho hay là đã hết thời gian thăm tù hôm nay.Bị từ chối liên tiếp khiến Trương Gia Sâm cực tứcgiận, song ngoài mặt anh vẫn bình tĩnh, chỉ tỏ rõ sự nặng nề qua đôi mắt và hơithở lạnh lẽo qua cơ thể.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 455: Trai nghèo lên phố (23)


Chuyển ngữ: WanhooTrương Gia Sâm bực bội vào một quán bar uống đến say khướt.

Về đến nhà thấy nhà cửa tối om, bước chân va vào cái gì đó làm cơn giận của Trương Gia Sâm bùng phát.Trương Gia Sâm lạnh giọng hỏi: "Gì thế này, làm gì mà không bật điện lên."

"Con đi đâu thế, cả ngày không tìm được con.

Nhà bị mất điện với hết nước rồi, con muốn cả nhà chết đói à?"

Tiếng mẹ Trương Gia Sâm vang lên gay gắt trong bóng tối."

Nếu Tiểu Muội mà không biết đặt cái gì bên ngoài thì mẹ và bố con chết đói cả rồi."

Nghe mẹ nói thế Trương Gia Sâm trào dâng sự bất lực.

Anh soi đèn di động vào bếp thắp nến và rồi nhìn thấy cả nhà đang ngồi trên sô pha."

Gia Sâm, mẹ thấy nhà khác đều có điện mà sao nhà mình không có?"

Mẹ Trương Gia Sâm tức cực kỳ: "Lý nào lại không cho người ta dùng điện."

"Bao giờ mới có điện thế anh.

Em đang chơi game mà mất điện giữa chừng."

Người anh sinh đôi của Trương Tiểu Muội hỏi Trương Gia Sâm."

Em ơi chuyện anh rể em..."

Trương Vấn Lan nhìn Trương Gia Sâm bằng cặp mắt khổ sở.Trương Gia Sâm uống khá nhiều, nghe rối rít bên tai làm ngực anh tắc nghẽn.Trương Gia Sâm bấm máy gọi cho Ninh Thư, câu đầu tiên anh nói là: "Diệu Diệu, sao em không đóng tiền điện nước?"

Ninh Thư nhận được điện thoại: ...Cô có ở nhà đâu mà bắt cô đóng tiền điện nước, mơ ghê à.

Sao Trương Gia Sâm mặt dày hỏi câu đó như chuyện đương nhiên được nhỉ.Ninh Thư mỉm cười, cảm thấy chẳng đáng để giận."

Em bận việc công ty với có ở nhà đâu anh.

Tiền điện nước vặt vãnh đâu đáng kể sao mà em nhớ được.

Cũng muộn rồi em còn phải đi ngủ nữa, anh đóng tiền điện nước cái là được ấy mà."

Ninh Thư ngáp ngủ và cúp máy.Trương Gia Sâm nghe thấy tiếng máy tút tút mà máu nóng bắt đầu sôi trào như nham thạch chuẩn bị phun đến nơi.Trương Gia Sâm tức đến hít thở không thông, dưới tác dụng của rượu đầu óc cứ ong ong, anh quăng mạnh điện thoại xuống đất, gần như là nghiến răng để rít lên: "Miêu Diệu Diệu."

Miệng thì rít Miêu Diệu Diệu mặt thì ngoan độc xảo trá, trông anh ta càng đáng sợ hơn dưới ánh nến.Mọi người trong nhà bị Trương Gia Sâm làm cho sợ, bố Trương Gia Sâm đứng phắt dậy hỏi Trương Gia Sâm: "Làm sao thế?"

"Đập điện thoại làm gì, điện thoại không phải tiền à?"

Mẹ Trương Gia Sâm lẩm bẩm, xót cái điện thoại vỡ tan tành dưới đất."

Lượn vào phòng ngủ đi, làu bàu gì ngoài này."

Bố Trương Gia Sâm quát mẹ Trương Gia Sâm.Mẹ Trương Gia Sâm khó chịu nhưng không dám phản bác chủ gia đình, bà xoay người bỏ vào phòng.Trong phòng chỉ còn lại hai bố con, bố Trương Gia Sâm hỏi Trương Gia Sâm: "Làm sao thế?"

Trương Gia Sâm xả giận xong đã bình tĩnh lại, nói: "Không sao, con giải quyết được."

Bố Trương Gia Sâm gật đầu, rất tin tưởng Trương Gia Sâm.

Đứa con trai này là niềm kiêu hãnh của nhà họ Trương.

Từ nhỏ Trương Gia Sâm đã có chính kiến, chuyện gì cũng tự giải quyết được.Nếu vấn đề còn lặp lại, Trương Gia Sâm tinh ranh từ nhỏ có thể khiến người bắt nạt nó ngậm đắng nuốt cay.Bố Trương Gia Sâm cố gắng đào tạo Trương Gia Sâm, giờ Trương Gia Sâm đã thành người giỏi giang nhất trong thôn rồi.Do có Trương Gia Sâm nên bố anh rất được kính trọng.

Nhiều người trong thôn qua nhà nhờ vả xin giúp việc cho lắm.Bố Trương Gia Sâm là kiểu người mình không bay được thì đẻ trứng để đời sau bay lên.Bố Trương Gia Sâm đi ngủ chứ cũng không nói nữa.

Trương Gia Sâm ra ban công châm thuốc hút.

Đứng ngoài ban công nhìn nhà nhà đèn điện sáng trưng, cả thành phố sáng rực, nhà nào cũng xếp đầy tiền.Anh tốt nghiệp đại học không sống nổi ở thành phố này, không mơ gì mua được một căn hộ ở thành phố, không thể cắm rễ ở thành phố.Anh là sinh viên nhà quê, bất cứ ai nhắc tên anh đều bật ngón cái.

Sự khen ngợi và áp lực đè lên anh khiến anh bắt buộc phải nỗ lực sống ở cái đất này, dù có hy sinh mọi thứ cũng đáng.Anh đã thành công nên anh nhất định phải bảo vệ thành công của mình, vượt qua mọi chông gai thẳng tiến không lùi bước.Dùng tiền tài và địa vị hun đúc lên thành công của anh, xoá nhòa đi một anh quê mùa.Trương Gia Sâm dập đầu thuốc, mặt thờ ơ.Sáng hôm sau Ninh Thư đi đến trường của con thím Bình.

Hình như con thím Bình không biết chuyện của mẹ hay sao mà đứng dưới ký túc xá vẫn còn ngái ngủ.Con trai thím Bình là một nam sinh viên đại học bình thường.Ninh Thư dẫn con trai thím Bình đến đồn cảnh sát.

Con thím không biết cô gái xinh đẹp này đưa cậu đến đồn cảnh sát làm gì bởi cậu đâu có phạm lỗi gì đâu.Mới bước chân vào đồn Ninh Thư đã bắt gặp Trương Gia Sâm.Sớm thế cơ à?

Ninh Thư nhướng mày nhìn Trương Gia Sâm.Trương Gia Sâm mới bước ra bắt gặp cũng giật mình.

Lại thấy chàng trai trẻ đi cùng Ninh Thư thì ánh mắt hấp háy lo lắng và không vui.

Rõ ràng đang khó chịu khi thấy vợ đi cùng chàng trai khác.Ninh Thư hỏi: "Sao anh lại ở đây?"

Trương Gia Sâm liếc mắt qua con trai thím Bình, trả lời mềm mỏng: "Anh đến thăm thím Bình, anh muốn hỏi sao thím ấy lại làm thế, thuyết phục thím ấy khai."

Ninh Thư: ..."

Đây là ai?"

Trương Gia Sâm nheo mắt nhìn con trai thím Bình trông rất khí thế.

Con trai thím Bình đứng trước mặt Trương Gia Sâm như gà đối mặt với hổ.Con trai thím Bình thay đổi sắc mặt, đâm lo khi nghe người đàn ông kia nhắc đến thím Bình.

Cùng với khí chất vượt trội từ người anh ta khiến trái tim cậu đập tưng tưng, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.Ninh Thư nói: "Đây là con thím Bình, em đưa cậu ta đến thăm mẹ."

Trương Gia Sâm bỗng nhìn sang Ninh Thư: "Em đưa con trai thím Bình đến đây làm gì?"

"Mẹ muốn gặp con có gì không đúng à?"

Ninh Thư nói rồi đi lướt qua Trương Gia Sâm vào trong đồn.Mặt con trai thím Bình tái đi, không tin mẹ mình vào đồn cảnh sát.Sắc mặt Trương Gia Sâm thay đổi, sau đó anh vào cùng Ninh Thư.Ninh Thư hỏi Trương Gia Sâm: "Anh vừa vào thăm rồi còn gì?"

Trương Gia Sâm cười với Ninh Thư: "Đằng nào cũng đã gặp nhau nên đợi lúc nữa mình cùng về.

Diệu Diệu này, trưa chúng ta cùng đi ăn đi, lâu rồi mình không đi ăn với nhau.

Đừng về nhà, chỉ hai chúng ta đi thôi."

Dáng vẻ thiết tha tình tứ đó là mặt nạ che giấu trái tim đầy mưu mô của Trương Gia Sâm.Thỉnh thoáng nhả cho tý thính, còn Miêu Diệu Diệuđây là đối tượng thả thính của Trương Gia Sâm.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 456: Trai nghèo lên phố (24)


Chuyển ngữ: WanhooThím Bình nhìn thấy con trai là gào lên khóc.

Hai mẹ con cầm điện thoại nói chuyện qua vách kính chống đạn dày.

Con trai thím Bình không hề muốn mẹ mình mang tội danh giết người.Cậu phải làm sao đây, mẹ cậu phải làm sao đây, nhà cậu phải làm sao đây?

Cậu còn đi học được không?

Bạn bè biết mẹ cậu mang tội giết người thì làm sao bây giờ?Quá nhiều suy nghĩ hỗn loạn ập đến con trai thím Bình: "Mẹ, sao mẹ lại làm vậy chứ."

Thím Bình chỉ khóc chứ không chịu nói.Ninh Thư liếc Trương Gia Sâm bên cạnh, thủ đoạn ngoan độc thật sự.Người chết còn cạy miệng được huống hồ là người sống.Ninh Thư xoay người rời đi, Trương Gia Sâm ra khỏi đồn cảnh sát với Ninh Thư.Ninh Thư bỗng ngoảnh lại nói với Trương Gia Sâm: "Gia Sâm này, chắc là em sẽ không quản lý công ty đâu."

Trương Gia Sâm bỗng ngạc nhiên, mới đó còn nhiệt huyết sao bỗng nhiên lại không nữa.Trương Gia Sâm nheo mắt, hơi cúi xuống đối mặt với Ninh Thư, hỏi: "Sao bỗng dưng vợ yêu anh nhụt chí thế này?"

Ninh Thư: Oẹ..."

Thì em mệt, thấy mình không quản lý được.

Mà bố em không khoẻ em muốn ở nhà chăm sóc bố.

Việc công ty hại não quá."

Trương Gia Sâm bật cười, tiếng cười anh ta vọng từ trong ngực ra cực kỳ gợi cảm: "Thế cũng hay, chúng ta có thể sinh một đứa con kháu khỉnh rồi."

Ninh Thư bỏ qua vụ sinh con, nói: "Em muốn nhường lại vị trí tổng giám đốc cho anh, em không làm được thì thà để anh làm còn hơn."

Tròng mắt Trương Gia Sâm nở to chớp cái mới hiểu ý cô, anh xoa đầu Ninh Thư cưng chiều: "Vị trí tổng giám đốc rất quan trọng đâu thể bảo nhường là nhường được."

Trương Gia Sâm nắm tay Ninh Thư, Ninh Thư cảm nhận được tay anh ta đang run, anh ta nói: "Cái cô bé này làm cái gì cũng chỉ hứng thú được ba phút."

Lòng thì sướng rơn nhưng miệng đầy giả dối.

Người chú em đang run lên kia kìa, cơ thể thành thật hơn cái miệng chú nhiều.Ninh Thư bảo: "Em nói thật đó, anh chuẩn bị nhận chức tổng giám đốc đi."

Ninh Thư cười khẩy trong bụng khi nhìn thấy sự mừng rỡ nhảy nhót trong mắt Trương Gia Sâm."

Em nói thật không?"

Trương Gia Sâm đành rằng: "Công việc đâu phải món hàng, nào có tuỳ tiện như vậy."

"Công ty là của nhà em có gì mà không được chứ."

Ninh Thư cực kỳ bá đạo.Nhận được sự đảm bảo của Ninh Thư, Trương Gia Sâm hớn hở vô cùng.

Ngày nào cũng đưa đón Ninh Thư đi làm rất săn sóc.

Nghe bảo Ninh Thư thích hoa tulip là sáng nào cũng tặng một bó hoa tulip cho.Ninh Thư thích ở nhà mẹ đẻ Trương Gia Sâm cũng không đề cập chuyện Ninh Thư về nhà.

Mẹ Trương Gia Sâm cũng không hề xuất hiện trước mặt Ninh Thư.Hiển nhiên là bởi Trương Gia Sâm biết vợ không thích mẹ mình nên đã không cho mẹ tới làm phiền cô.Mẹ Trương Gia Sâm lên mặt với đời được bởi sinh được thằng con Trương Gia Sâm giỏi giang, nửa đời sau còn nhờ cả vào Trương Gia Sâm nên Trương Gia Sâm nói gì nghe đó.Tự nhiên Ninh Thư khâm phục Trương Gia Sâm ghê.

Vì thành công mà anh ta có thể cắn răng chịu đựng, mềm được mà cứng cũng chơi được.Cuối cùng Trương Gia Sâm đã thành công, nhưng con người Trương Gia Sâm quá nham hiểm và ích kỷ nên bị thiếu khí phách.Mọi việc Trương Gia Sâm làm là để nhanh được lên chức tổng giám đốc.Cứ hễ thấy cái đồ đểu cáng đã xum xoe lấy con gái mình là ông bà Miêu bực không thể tả.

Ông bà chỉ nghĩ đến hình ảnh quấn quít nhau của Trương Gia Sâm và cô gái khác thôi.Nếu con gái không ngăn thì ông Miêu đã giết cậu ta lâu rồi.Nhưng con gái không cho ông nhúng tay nên ông Miêu cũng giả vờ chẳng biết gì.

Một phần ông nghĩ cho con, mặt khác là sung sướng trong âm thầm khi thấy cái thứ vô ơn đã săn sóc, yêu chiều con gái mình như thằng ngu.Ông bà Miêu đã không còn coi Trương Gia Sâm là con rể của mình nữa.Dù Ninh Thư đã hứa cho Trương Gia Sâm lên làm tổng giám đốc nhưng kỳ kèo mãi chưa nhường khiến Trương Gia Sâm khá tức giận.

Kể cả đó có là củ cà rốt buộc trước mặt đi nữa Trương Gia Sâm cũng nhất định phải có được.Bởi đó vẫn luôn là mục tiêu của anh.Ninh Thư nhận thấy được sự nôn nóng của Trương Gia Sâm chứ, đã vậy ánh mắt anh ta nhìn cô còn không giấu nổi nguy hiểm và oán thán ngầm.Mặt khác Ninh Thư cũng đã nhận được thứ mình muốn.

Đó là đã tìm thấy bản phác thảo mà anh rể Đàm Hợp Vũ của Trương Gia Sâm ăn trộm.Công lao thuộc về thư ký thực tập mà Ninh Thư cử đến bên cạnh Tiết Mạn Mạn.

Khi tìm thấy bản phác đã bị máy cắt giấy nghiền thành giấy vụn, Ninh Thư mất kha khá thời gian để ghép bản phác lại.Quả đúng là bản phác nằm trong tay Trương Gia Sâm.

Còn về Tiết Mạn Mạn cô ta không có bản lĩnh làm chuyện đó.

Cô ta chỉ là dây tơ hồng bám đàn ông thôi.Trương Gia Sâm ơi là Trương Gia Sâm...Trái tim sắt đá đến cỡ nào mới kéo anh rể mình xuống nước được nhỉ.

Do Đàm Hợp Vũ quá quắt quá nên tiện thể Trương Gia Sâm cho gã ta một bài học chăng?Tóm lại cái tên Trương Gia Sâm này lắm trò nham hiểm quá.Ninh Thư khá may khi mình thu thập chứng cứ phạm tội của Trương Gia Sâm trước, chứ không đối đầu ngay với anh ta.Nếu như đối đầu, trở mặt với anh ta ngay và luôn, Ninh Thư không tin mình sẽ thắng.

Mà có khi còn bị Trương Gia Sâm xẻo mất miếng thịt nào đó ở nhà họ Miêu nữa.Còn căn hộ cao cấp và bất động sản khác là Trương Gia Sâm còn gốc rễ.Ninh Thư thở phào nhẹ nhõm nhưng cái sự ung dung giả tạo của anh ta vẫn khiến người ta thật ghê tởm.Chắc hẳn Trương Gia Sâm cũng thấy vậy, dù ghét gần chết nhưng vẫn phải yêu thương nhau.Ninh Thư nhọc lòng quá.Ninh Thư vẫn thực hiện lời hứa cho Trương Gia Sâm lên làm tổng giám đốc của mình.Đã thế còn sắp xếp hẳn một ngày cho Trương Gia Sâm lên nhận chức.Ước mơ trở thành tổng giám đốc cao xa vời vời tự nhiên được thực hiện đã khiến Trương Gia Sâm hơi bối rối, anh hôn trán Ninh Thư: "Vợ anh tốt quá."

Ninh Thư cười tít mắt với Trương Gia Sâm: "Có gì đâu anh."

Sau đó lau sạch cái trán còn dính nước bọt.Trương Gia Sâm đã gần như nhẹ lòng, nếu Miêu Chí kiểm tra thấy gì thật sẽ không cho mình trở thành tổng giám đốc đâu.Tuy thím Bình trong đồn cảnh sát hơi phiền nhưng Trương Gia Sâm đã chắc thắng ngồi vững trên đỉnh Thái Sơn rồi.Ninh Thư không biết Trương Gia Sâm có quân bài ẩn gì, không hiểu thím Bình bị Trương Gia Sâm bắt được nhược điểm gì để mà chấp nhận tội danh giết người cũng không chịu khai.Cái tên Trương Gia Sâm này quen thói lợi dụng nhược điểm của kẻ khác để đạt được mục đích của mình thật.Mục tiêu của Ninh Thư là khiến Trương Gia Sâm mất trắng, gánh tội danh có chết cũng chẳng vươn lên được.Trương Gia Sâm muốn nổi trội thế thì chặn đứngcon đường trội hơn người của anh ta thôi.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 457: Trai nghèo lên phố (25)


Chuyển ngữ: WanhooTiết Mạn Mạn đi đến thấy Trương Gia Sâm hôn trán Miêu Diệu Diệu là mặt tái xanh, tim đau như cắt đứng ngây ra nhìn Trương Gia Sâm.Trương Gia Sâm thấy Tiết Mạn Mạn vào phòng làm việc như cái chợ lại còn đau thương như thế há chẳng phải muốn bị lộ trước mặt Miêu Diệu Diệu à.

Chẳng mấy nữa là anh ngồi vào ghế tổng giám đốc rồi, không được có bất cứ sai sót nào.

Tiết Mạn Mạn khiến Trương Gia Sâm khó chịu, cảm thấy Tiết Mạn Mạn không khôn ngoan.Ninh Thư ngoảnh lại thấy Tiết Mạn Mạn trông như bị phản bội thì Ninh Thư rén thôi rồi.

Làm ơn đừng thể hiện rõ ràng vậy được không.

Rõ ràng như thế muốn cô giả vờ không thấy cũng không được.Ninh Thư nhìn tai Tiết Mạn Mạn, lỗ tai cô ta có đeo một đôi khuyên tai xinh đẹp khảm kim cương nhỏ xíu ở trên.

Khuyên tai lấp lánh ánh sáng theo chuyển động của Tiết Mạn Mạn."

Đôi khuyên tai của thư ký Tiết không vừa đâu, là mẫu mới nhất của Tiffany đó."

Ninh Thư vừa cười vừa chuyển tầm mắt xuống chân Tiết Mạn Mạn: "Đôi giày này là của Salvatore Ferragamo.

Nhà thư ký Tiết khá giả lắm đây mà sao lại đi làm thư ký vậy?"

Tiết Mạn Mạn sờ khuyên tai, lại nhìn thấy khuôn mặt lạnh lẽo của Trương Gia Sâm là hiểu ngay Trương Gia Sâm đang giận nên trả lời vội vàng: "Của tôi là đồ giả, hàng bắt chước thôi."

Ninh Thư chỉ cười khẽ chứ không trả lời, thật hay giả mà không phân biệt được à?"

Đồ của cô là hàng thật, sao lại bảo hàng fake làm gì?"

Ninh Thư bước qua chỗ Tiết Mạn Mạn khiến Tiết Mạn Mạn lùi về sau trong hoảng hốt.Ninh Thư che miệng cười, Tiết Mạn Mạn làm như cô định ăn thịt cô ta không bằng."

Thư ký Tiết sợ tôi lắm hả?"

Mà chột dạ ghê vậy."

Không...

Không có."

Tiết Mạn Mạn nói lắp, tầm mắt nhìn qua Trương Gia Sâm không giúp mình.Trương Gia Sâm phẩy tay ý bảo Tiết Mạn Mạn ra ngoài nhanh đi, Ninh Thư nói: "Thư ký anh qua tìm vậy chắc có việc gì đó rồi, em đi trước nhé."

"Ừ, đi đường cẩn thận đấy."

Trương Gia Sâm dịu dàng với Ninh Thư.

Tiết Mạn Mạn đứng bên nhìn đến phải cắn bật máu môi.Ninh Thư ra đến cửa là nét dịu dàng trên khuôn mặt Trương Gia Sâm biến mất ngay lập tức, nhìn Tiết Mạn Mạn bằng cặp mắt rét lạnh: "Miêu Diệu Diệu là tiểu thư nhà giàu, cô ta nhận ra chúng ngay.

Anh không muốn lật kèo vào thời điểm mấu chốt, đừng có dùng các đồ đó ở công ty nữa.

Anh không muốn Miêu Diệu Diệu biết quan hệ của chúng ta ít nhất là trước khi nắm được cái ghế tổng giám đốc."

Tiết Mạn Mạn mím môi tỏ ra buồn bã: "Em thấy anh tốt với Miêu Diệu Diệu như thế thì đau lòng lắm.

Chẳng lẽ anh thích Miêu Diệu Diệu thật, muốn sống cùng cô ta thật ư?"

Nghe Tiết Mạn Mạn nói mà Trương Gia Sâm hốt hoảng.

Thú thật Miêu Diệu Diệu là một cô gái thật thà lương thiện, sống trong nhung lụa từ nhỏ không thiếu thốn thứ gì.

Trong khi Trương Gia Sâm đây là lớn lên ở từ vũng bùn lầy, nằm gai nếm mật lăn lê bò toài từng chút một đến bước đến thành công.

Trương Gia Sâm đố kỵ với Miêu Diệu Diệu từ tận sâu trong đáy lòng.

Anh ta là một con người chịu tải quá nhiều thứ, bị thói đời nhuộm đen trước một Miêu Diệu Diệu ngây thơ.Việc anh ta thích Tiết Mạn Mạn cũng do Tiết Mạn Mạn là cùng hạng người với anh ta.Vẻ đẹp của Miêu Diệu Diệu khiến người khác muốn hủy diệt nó.

Sau cùng Trương Gia Sâm đã kéo Miêu Diệu Diệu xuống địa ngục khiến cô mất tất cả."

Anh yêu Miêu Diệu Diệu thật à?"

Tiết Mạn Mạn thấy Trương Gia Sâm không nói gì nghĩ là đã chấp nhận.

Nước mắt vườn quanh viền mắt, Tiết Mạn Mạn ngửa mặt lên để chúng không rơi xuống nhưng lại vẫn tuôn rơi.Trương Gia Sâm thở dài lau nước mắt cho Tiết Mạn Mạn, nói dịu dàng: "Làm gì có chuyện ấy.

Anh không thích Miêu Diệu Diệu, anh thích em thôi.

Anh khẳng định với em anh chưa từng thích Miêu Diệu Diệu."

Bấy giờ Tiết Mạn Mạn mới nín khóc, ánh mắt chứa chan tình cảm: "Em không cần danh phận, em chỉ mong được bên anh."

"Anh biết mà."

Trương Gia Sâm hít sâu.Trương Gia Sâm nhận chức tổng giám đốc vào mấy ngày sau đó.

Trương Gia Sâm được đích thân Ninh Thư tuyên bố trước hội đồng để anh ta nhận chức tổng giám đốc.

Ninh Thư ngồi trên sô pha trong phòng làm việc nhìn Trương Gia Sâm đóng cúc cổ tay áo rồi khoác vest bên ngoài như hoàng đế mặc long bào lên ngôi.

Hôm nay Trương Gia Sâm phấn khởi lắm, tóc tai chải sáp vuốt keo bóng loáng trông đĩnh đạc cả người mà hiển nhiên cũng rất cuốn hút.

Trương Gia Sâm đã cất bước đi thành công đầu tiên rồi.

Thấy Ninh Thư nhìn mình, Trương Gia Sâm hỏi: "Anh ổn không?"

Ninh Thư đứng lên chỉnh lại cà vạt cho anh: "Ổn."

Trương Gia Sâm nắm tay Ninh Thư bảo rằng: "Anh đang rất vui, anh cảm thấy đây là khoảnh khắc hạnh phúc nhất đời anh."

"Diệu Diệu à, chúng ta sẽ mãi mãi hạnh phúc, chúng ta sẽ có những đứa con của chúng ta.

Vào mỗi cuối tuần chúng ta sẽ trông các con chơi trong vườn hoa.

Chúng ta sẽ là một gia đình hạnh phúc."

Khuôn mặt Trương Gia Sâm vương nét cười như đang tưởng tượng cuộc sống mơ ước đó.Giọng anh ta càng nồng đượm tình cảm hơn: "Anh muốn nắm tay em cho đến bạc đầu."

Ninh Thư: ...Đang huyễn hoặc cô trở thành Tiết Mạn Mạn đó à mà bạc với chả đầu.

Chú em đang muốn bạc đầu với Tiết Mạn Mạn chứ gì.

Hờ, đừng làm chị buồn nôn nữa.

Mặt Ninh Thư cười đấy nhưng trong lòng không cười: "Tất nhiên chúng ta sẽ bên nhau đến bạc đầu rồi anh."

Trương Gia Sâm hấp tấp: "Anh nói thật đấy Diệu Diệu."

Nghiện diễn quá rồi, diễn một lần là được chứ diễn đi diễn lại còn gì hay nữa?Ninh Thư cười hì hì, cô nhấc tay lên nhìn: "Bắt đầu cuộc họp đến nơi rồi."

"Diệu Diệu..."

Trương Gia Sâm vẫn định nói gì đó nhưng thấy Ninh Thư không có hứng nên anh lại nuốt câu chữ xuống bụng.

Trương Gia Sâm đi qua đi lại trong phòng nom có vẻ căng thẳng bởi dù gì cũng đạt được cái mình hằng mong ước mà.

Ninh Thư uống nước bình thản, trái ngược hoàn toàn với trạng thái vừa phấn khởi vừa nôn nao của Trương Gia Sâm.

Tiết Mạn Mạn mở cửa đi vào nói với Trương Gia Sâm: "Phó tổng, ban giám đốc đã vào phòng họp rồi ạ."

Ninh Thư quan sát một vòng Tiết Mạn Mạn, cô nhận thấy cô ta không đắp hàng hiệu lên người nữa.

Khuyên tai là hạng thường mà giày cũng chẳng phải hạng sang.

Tóm gọn lại là sạch bóng hàng hiệu.

Ninh Thư cười hỏi: "Đôi khuyên tai lần trước cô đeo đẹp lắm mà sao không đeo nữa vậy thư ký Tiết?"

Mặt thư ký Tiết tái đi rồi bình tĩnh lại ngay: "Cái đó tôi mượn bạn nên đã trả rồi."

Ninh Thư ồ một tiếng.

"Cô qua phòng họp trước đi, chúng tôi đi ngay đây."

Trương Gia Sâm giải vây cho thư ký Tiết.

Tiết Mạn Mạn đi mau.

Cái thể loại gì thế này, Ninh Thư cười khẩy.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 458: Trai nghèo lên phố (26)


Chuyển ngữ: WanhooTrương Gia Sâm thấy Ninh Thư cứ để ý hàng hiệu Tiết Mạn Mạn dùng thì sinh nghi liệu có phải cô đã biết gì rồi chăng?"

Thật ra nhà thư ký Tiết cũng có điều kiện, dùng hàng hiệu cũng bình thường."

Trương Gia Sâm bảo."

Diệu Diệu này, anh muốn tặng em món quà này."

Trương Gia Sâm lấy một hộp trang sức trong ngăn kéo ra rồi mở hộp, trong hộp là một sợi dây chuyền kim cương vô cùng đẹp.

Trương Gia Sâmdịu dàng: "Anh mua riêng cho em đấy."

Ninh Thư hỏi: "Anh lên chức tổng giám đốc mà sao lại tặng quà cho em?"

"Anh mua nó bằng nửa năm tiền lương của anh.

Lần trước em bảo thư ký Tiết nhiều hàng hiệu nên nay anh mua hàng hiệu cho em."

Trương Gia Sâm tình tứ với Ninh Thư: "Em thích không?"

Mẫu dây chuyền kim cương đó là kiểu đeo khi đi dự tiệc, bình thường đeo thì khoe mẽ quá.

Mà đây cũng chẳng phải phong cách Miêu Diệu Diệu thích vậy nên Ninh Thư không tin Trương Gia Sâm mua nó cho cô.Dám có thể là mua cho Tiết Mạn Mạn nhưng giờ đưa cô lắm."

Có cần anh đeo cho em không?"

Trương Gia Sâm hỏi Ninh Thư."

Không cần đâu anh."

Ninh Thư lắc đầu đóng cái hộp lại và đặt lên bàn.Sự bình tĩnh của Ninh Thư khiến Trương Gia Sâm cảm thấy thất bại.

Tiết Mạn Mạn mà nhận được món quà đó là cô ấy sẽ vui lắm cho xem.

Thái độ của Ninh Thư làm Trương Gia Sâm đâm lo.

Anh cảm thấy mình không có giá trị trước mặt Miêu Diệu Diệu bởi vì Miêu Diệu Diệu có mọi thứ rồi, muốn gì là có đó ngay.Vậy nên cô ta chẳng đoái hoài gì.Ninh Thư thấy Trương Gia Sâm giả vờ buồn bã nhưng cũng chẳng màng.Tổn thương cơ à?

Diễn cho ai xem vậy.Ninh Thư và Trương Gia Sâm người trước người sau vào phòng họp.

Ninh Thư lời ít ý nhiều: "

Sau này Trương Gia Sâm là tổng giám đốc của công ty nên sẽ toàn quyền quyết định các dự án cũng như định hướng phát triển của công ty."

Hôm nay ông Miêu vắng mặt với lý do không khoẻ.

Thế nên mọi người đều mở to con mắt chẳng biết Ninh Thư nói thật hay nói bỡn."

Mọi người không phải nghi ngờ đâu, bắt đầu từ hôm nay tôi được bổ nhiệm lên làm tổng giám đốc.

Hy vọng rằng được cùng nỗ lực, đưa công ty ngày một phát triển hơn với mọi người."

Trương Gia Sâm cất giọng trầm khàn.Mọi người đều vỗ tay khi nghe Trương Gia Sâm nói thế.Ninh Thư lẳng lặng đứng đó quan sát mọi thứ.

Bầu không khí này nhiệt liệt hơn nhiều so với ngày cô làm tổng giám đốc, bởi lẽ họ chấp nhận Trương Gia Sâm chứ không phải Ninh Thư.Ninh Thư không hề giận dỗi gì.

Cô buộc phải bảo vệ công ty nhưng đồng thời cũng phải bắt bớt sâu trong công ty.

Trương Gia Sâm có thể tham ô được cả căn nhà sang chảnh đó thì chắc chắn có đồng bọn hoặc người chống lưng, chứ nếu không không có chuyện có được ngần ấy tiền trong vòng hai năm đâu.Cuộc họp kết thúc sau một màn phát biểu dõng dạc của Trương Gia Sâm.Trương Gia Sâm mới đó còn thấp thỏm thì giờ đã hoàn toàn yên tâm.

Anh đã trở thành tổng giám đốc nên bước tiếp theo là nắm công ty trong lòng bàn tay, dù có chủ tịch đi chăng nữa thì chủ tịch cũng có thể mất hết quyền hành.Ninh Thư chỉ ngồi im nhìn Trương Gia Sâm đắc chí như vậy.

Sắp rồi...Ninh Thư và Trương Gia Sâm về phòng làm việc, mở cửa ra đã thấy Tiết Mạn Mạn đang cầm xem hộp trang sức ban nãy Ninh Thư đặt trên bàn.

Tiết Mạn Mạn cuống cuồng đóng hộp lại đặt xuống bàn khi thấy Ninh Thư và Trương Gia Sâm về."

Tôi...

Tôi thấy cái hộp trên bàn nên cầm lên xem xem."

Tiết Mạn Mạn trả lời vội vàng, hỏi Ninh Thư: "Trang sức của cô ạ?"

Ninh Thư nhìn sang Trương Gia Sâm, nói với ý đồ xấu xa: "Gia Sâm tặng tôi đấy."

Tiết Mạn Mạn biến sắc, nhìn ngay Trương Gia Sâm để tìm chứng cứ nhưng Trương Gia Sâm bơ ánh mắt của Tiết Mạn Mạn.Ninh Thư nhấc cái hộp lên và bảo với Trương Gia Sâm: "Em muốn đưa bố đi khám, anh lo công ty nhé."

"Ừ, em đi đường cẩn thận."

Trương Gia Sâm dặn dò dịu dàng, anh còn mở cửa cho Ninh Thư và lại dặn: "Đi đường cẩn thận nhé."

Ninh Thư chào Tiết Mạn Mạn: "Tôi về đây thư ký Tiết."

"Cô về cẩn thận."

Giọng Tiết Mạn Mạn hơi run.Tiết Mạn Mạn tái mặt cười gượng, nhìn là biết Tiết Mạn Mạn không thoải mái.Ninh Thư đi cái là Tiết Mạn Mạn ê chề.

Nhất là khi nhìn thấy Trương Gia Sâm tốt với Miêu Diệu Diệu thế là cô khủng hoảng.

Cô càng suy sụp hơn khi Trương Gia Sâm tặng dây chuyền cho Miêu Diệu Diệu."

Gia Sâm."

Mắt Tiết Mạn Mạn nhìn Trương Gia Sâm có ánh nước, giọng nói không đè nén được tâm trạng.Trương Gia Sâm đang vui vì được thăng chức, thấy Tiết Mạn Mạn chua xót vậy anh nhăn mày: "Dây chuyện này đưa Miêu Diệu Diệu trước, mai anh mua cho em sau."

Tiết Mạn Mạn lắc đầu: "Em không quan tâm dây chuyền.

Nhớ đến dây chuyền là em lại nhớ đến anh sóng vai quan tâm cô ta.

Cái em quan tâm là thái độ của anh với Miêu Diệu Diệu, sao anh lại tốt với cô ta thế?"

Nghe Tiết Mạn Mạn đối chất mà mày Trương Gia Sâm nhăn lại: "Miêu Diệu Diệu chỉ là một quân cờ, em cũng biết anh luôn tốt với Miêu Diệu Diệu mà, đó chỉ là được đà tiến tới thôi.

Ngày xưa em đâu có ý kiến sao giờ cứ thắc mắc mãi vậy."

"Ngày xưa em nhẫn nhịn được nhưng giờ chỉ cần thấy anh tốt với Miêu Diệu Diệu là em khó chịu, em ghen.

Em ghen với Miêu Diệu Diệu được đứng bên cạnh anh đường đường chính chính.

Còn em thì sao, em chỉ biết đứng nhìn người em yêu tốt với người khác, là chồng của người khác thôi."

Tiết Mạn Mạn run nhẹ như rất khó chịu.Trương Gia Sâm thởi dài, khẳng định: "Em phải tin anh, anh không có tình cảm với Miêu Diệu Diệu.

Sau khi anh đã tóm gọn nhà họ Miêu thì mình sẽ lấy nhau ngay."

Nghe lời hứa của Trương Gia Sâm mà Tiết Mạn Mạn cảm thấy mù mờ, cô phải đợi đến bao giờ đây.Tiết Mạn Mạn ôm Trương Gia Sâm: "Em chỉ muốn ở bên anh thôi, không có anh em sẽ chết mất."

Đang ở trong phòng làm việc nên Trương Gia Sâm vẫn luôn cố kỵ không có hành động thân mật nào với Tiết Mạn Mạn.

Nhưng cô khóc ướt đẫm sơ mi anh khiến anh xiêu lòng và không đẩy Tiết Mạn Mạn ra.Đây là nguyên nhân mà Trương Gia Sâm thích Tiết Mạn Mạn.

Anh ta nhận thấy được giá trị bản thân ở Tiết Mạn Mạn.

Tiết Mạn Mạn sùng bái anh, ngưỡng mộ anh, yêu anh chứ không phải là khó thở dưới hào quang của Miêu Diệu Diệu.Trương Gia Sâm là một người đàn ông gia trưởngăn sâu vào máu.

Anh ta vẫn luôn nhớ như in những câu kháy anh bám váy phụ nữtrong suốt mấy năm nay ở công ty.
 
Ninh Thư (401-600)
Chương 459: Trai nghèo lên phố (27)


Chuyển ngữ: WanhooTrương Gia Sâm biết mình chỉ là một thằng nghèo ở quê lên tỉnh.

Anh không có vốn liếng, không quen biết ai ở cái thành phố lớn này.

Dù anh có phấn đấu cả đời cũng không cắm rễ được ở đây.Không có điều kiện vật chất bề ngoài thì tình yêu chỉ là chuyện nực cười.

Trương Gia Sâm buộc phải rẽ hướng, đánh đổi vài thứ để sống sót ở thành phố này.Sự kỳ vọng của gia đình, khát vọng thành công cầu tiến của bản thân.

Đủ lý do trên đời để Trương Gia Sâm lợi dụng ưu điểm, có đá kê chân là anh giẫm lên nó để leo ngày một cao.

Để anh lấy một cô gái lại giúp mình khỏi phải cố gắng hai mươi năm.

Mặc cho người trong công ty kháy anh là cái loại bám váy đàn bà thì anh cũng chịu.

Rồi một ngày nào đó anh sẽ rửa sạch nỗi nhục đó.Trương Gia Sâm ôm Tiết Mạn Mạn, có bề nổi ở đây là anh có thể yêu cô hơn.Ninh Thư không còn chức tổng giám đốc nữa nên đưa ông Miêu qua viện khám ngay lập tức.

Thuốc uống mỗi ngày cũng một tay cô lo liệu, trông cô đã ra dáng bà chủ nhà lắm rồi.Ông bố thấy Ninh Thư lo thế thì trách: "Cái con bé này con định làm gì thế, con vẫn còn tiếc cái thằng đó à mà nhường chức tổng giám đốc cho nó, lợi cho nó quá rồi."

Ninh Thư tỉa lá hoa loa kèn, hỏi bà Miêu: "Con tỉa vậy có được không mẹ?"

Bà Miêu nhìn lướt qua, bà gật đầu: "Thái độ của con với Trương Gia Sâm là thế nào?

Nó quá đáng đến mức tham ô tiền công ty, lừa cả nhà mình mà."

"Con biết chừng mực mà mẹ.

Cứ để con xử lý chuyện này, con không xử lý được thì bố con ra mặt."

Ninh Thư thong thả cắm hoa vào lọ.Ông Miêu cười ha ha: "Giỏi lắm, đúng là con gái của bố."

"Thế còn cô thư ký của Trương Gia Sâm thì sao?"

Bà Miêu hỏi: "Có cần đuổi cổ cô ta ra khỏi công ty không?"

Ninh Thư lắc đầu cười: "Không sao đâu mẹ, cứ để cô ta ở lại công ty chứ đuổi không tốt lắm."

Ninh Thư đã có kế hoạch rồi mà kế hoạch này vẫn cần Tiết Mạn Mạn.Ăn của nhà họ Miêu là phải nhổ từng miếng ra một.Thỉnh thoảng Ninh Thư có qua công ty, cô thấy Trương Gia Sâm bận lắm, không ký tài liệu thì cũng bận họp, trông rất chi là hoành tráng.Trương Gia Sâm không còn hơi thở hậm hực, anh ta toả ra sự tự tin không gì sánh bằng.

Trông anh ta càng ra dáng hơn.Trương Gia Sâm của bây giờ khí phách lắm, Tiết Mạn Mạn cũng càng giữ khư khư Trương Gia Sâm hơn.

Đó là sự cuốn hút phụ nữ của đàn ông thành công đấy.Chắc do dạo này cô không đến công ty nên Tiết Mạn Mạn lại khoác hàng hiệu lên người, ví dụ như chiếc khăn quàng cổ hôm nay.Tiết Mạn Mạn này không phải kiểu hám hư vinh bình thường đâu, đi làm mà cũng phối đồ sang chảnh được.Ha ha, e là sau này những thứ đó đều quay lại cắn cô ta thôi.Trương Gia Sâm thấy Ninh Thư đến là dừng công việc lại.

Anh bảo Tiết Mạn Mạn ra ngoài, Tiết Mạn Mạn do dự một chút rồi mới ra."

Sao em qua đây thế này?"

Trương Gia Sâm hỏi Ninh Thư.Ninh Thư nói: "Em qua thăm anh thôi, trông anh có vẻ bận quá."

"Ừ, anh mới nhận việc nên hơi bận."

Trương Gia Sâm nắm tay Ninh Thư: "Anh xin lỗi, dạo này anh bận quá nên không ngó ngàng gì đến em.

Sau này anh đã quen với nhịp việc rồi mình sinh con ngay nhé."

Tiếng đồ sành sứ rơi vỡ cái "choang", Ninh Thư ngoảnh lại thì thấy Tiết Mạn Mạn bưng cà phê vào nhưng cà phê đã rơi xuống đất.Tất nhiên là nghe thấy Trương Gia Sâm bảo muốn sinh con nên đánh rơi tách cà phê.Trương Gia Sâm thấy vậy khó chịu ra mặt.

Tiết Mạn Mạn mặt tái nhợt cắn môi ngồi xổm nhặt mảnh sành trông có vẻ rất sốc."

Được rồi bảo tạp vụ qua dọn là được."

Trương Gia Sâm thấy Tiết Mạn Mạn không khống chế được cảm xúc nên đuổi cô đi nhanh.Ninh Thư cười bảo: "Không sao đâu anh, chỉ vỡ cái tách thôi mà."

Xem cảnh này sảng khoái thật.Ừm, nhất là cảnh Trương Gia Sâm ngược Tiết Mạn Mạn.Ninh Thư đưa mắt nhìn lướt qua Tiết Mạn Mạn ngồi xổm nhặt mảnh sành dưới đất, cô ta vẫn cứ ngồi đó nhặt như không nghe thấy Trương Gia Sâm bảo cô ra đi ra."

Ối."

Tiết Mạn Mạn hoảng loạn bị mảnh sàch khứa đứt tay, ngón tay rỉ ngay ra giọt máu.Trương Gia Sâm hít sâu quát Tiết Mạn Mạn: "Ra ngoài đi, bảo tạp vụ vào dọn."

Tiết Mạn Mạn giật mình khi bị quát, cảm xúc đè nén bùng nổ và nước mắt tuôn rơi cùng với máu cứ rỏ xuống sàn.Mắt Ninh Thư sáng quắc, cha mẹ ơi ngược đã quá đi, thích quá đi.Trương Gia Sâm cực đau đầu, đứng giữa hai người phụ nữ làm anh không thể ngả hẳn về ai."

Anh dữ quá làm cô bé sợ đến bật khóc kìa."

Ninh Thư nhìn Tiết Mạn Mạn.Tiết Mạn Mạn không phải cô bé, Trương Gia Sâm nghe Ninh Thư bảo Tiết Mạn Mạn là cô bé mà cảm thấy bức bối, nói thế làm anh giống trâu già gặm cỏ non."

Em đi trước đây."

Ninh Thư nói khi đi ngang qua Tiết Mạn Mạn, "Băng vết thương đi chứ để dây vào khăn quàng cổ là không được đâu, cái khăn của cô cũng chẳng rẻ mà nhỉ."

Người Tiết Mạn Mạn cứng đờ, nước mắt tuôn nhiều hơn.Ninh Thư rời đi rất nhanh, Trương Gia Sâm đóng cửa phòng lại kéo ngón tay chảy máu của Tiết Mạn Mạn: "Phải băng vết thương."

"Em không cần anh lo."

Tiết Mạn Mạn gạt tay Trương Gia Sâm, đau lòng: "Anh muốn sinh con với Miêu Diệu Diệu nhưng em muốn mà sao anh lại không để em sinh chứ?"

Lần nào làm là Trương Gia Sâm cũng đều phòng tránh.Trương Gia Sâm lạnh mặt: "Chúng ta đã thống nhất ngay từ đâu là không được có con trước khi công khai mà."

Trương Gia Sâm cũng không muốn có con riêng để anh hưởng đến hình tượng và cái uy ở của anh ở công ty.Sẽ không có chuyện đó ít nhất là khi chưa ly hôn với Miêu Diệu Diệu.Tiết Mạn Mạn thấy mặt Trương Gia Sâm đanh lại là càng đau xót: "Nhưng anh muốn sinh con với Miêu Diệu Diệu."

Trương Gia Sâm day trán, cực chẳng đã: "Em không nhận thấy anh đang nói cho có thôi à, sao anh lại sinh con với cô ta được chứ."

"Em từ chức đi, em đi làm với tâm trạng này thì trước sau gì cũng bị bắt thóp thôi."

Nói thật là Trương Gia Sâm đã bắt đầu mất kiên nhẫn với Tiết Mạn Mạn làm việc theo cảm tính rồi.Nếu ở nhà, ở nơi riêng tư thì Trương Gia Sâm còn dỗ dành Tiết Mạn Mạn được nhưng công ty là nơi mà bất cứ ai cũng có thể đi vào.Luôn có thể bại lộ bất cứ lúc nào.Trương Gia Sâm hiểu hơn ai hết leo được đến vịtrí này khó khăn nhường nào vậy nên anh càng không được phạm sai lầm.

Mà Tiết MạnMạn mất trí như giờ giống hệt như một quả bom hẹn giờ.
 
Back
Top Bottom