Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt

Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt
Chương 70: Anh đan cho em cả đời.



Lương Dã đau lòng khi nghĩ về những năm tháng cô độc của Dương Kim ở Macao. Cậu nói rằng mình muốn giữ quyền kiểm soát đối với tài sản mà cậu đã khó khăn giành lấy, và điều đó khiến Lương Dã chẳng chút do dự mà đồng ý giúp đỡ.

Anh không muốn để Dương Kim chịu thêm bất kỳ khổ sở nào nữa. Nếu cậu không thích kinh doanh, vậy thì anh sẽ làm thay. Vừa hay, đây cũng là công việc anh có khả năng và kinh nghiệm.

Dương Kim mời Đinh Thuấn đến Thượng Hải gặp Lương Dã. Sau khi bàn chuyện công việc, họ tiếp tục nói về cuộc sống. Từ miệng Đinh Thuấn, Lương Dã biết thêm rất nhiều về những khó khăn mà Dương Kim đã trải qua trong năm năm qua, càng nghe anh càng cảm thấy xót xa.

Việc để Lương Dã tham gia vào công ty, mục đích của Dương Kim chắc chắn Đinh Thuấn hiểu rõ nhưng anh ta vẫn đích thân đến Thượng Hải và nói thẳng rằng bản thân không có kinh nghiệm về bán lẻ, cũng không quen thuộc thị trường nội địa, mong Lương Dã chỉ dẫn thêm.

Lương Dã thực ra chỉ làm những việc kinh doanh nhỏ lẻ, chưa từng tham gia vào những việc lớn, nhưng lời nói của Đinh Thuấn lại mang hàm ý trân trọng cũng như tỏ rõ rằng anh ta không hề phản đối sự sắp xếp của Dương Kim. Điều này có nghĩa là trong công ty sẽ luôn có một vị trí dành riêng cho cậu.

Sự trưởng thành và tinh tế ấy hoàn toàn khác xa với những năm tháng ngây ngô của cả hai khi còn nhỏ.

Thời gian thấm thoắt trôi qua. Nhìn về phía Lương Dã, người mà cậu đã yêu suốt bao năm giờ đây cuối cùng cũng quay trở lại bên cạnh, Dương Kim không khỏi cảm thấy may mắn.

Trước khi rời đi, Dương Kim nâng ly kính Đinh Thuấn, "Cảm ơn anh. Dù là trước đây hay bây giờ, anh đều giúp tôi rất nhiều."

"Đâu có gì. Là tôi nhờ cậu cho người đấy chứ." Đinh Thuấn cười đáp, rồi quay sang nhìn Lương Dã: "Sau này có lẽ sẽ phải làm phiền anh chạy qua chạy lại Macao nhiều hơn."

Lương Dã gật đầu, uống cạn ly rượu.

Tối nay, Lương Dã thay Dương Kim uống không ít rượu. Nhiều đến mức ngay cả Đinh Thuấn cũng không nhịn được mà cười trêu: "Những người đang yêu đúng là khiến người khác khó chịu thật."

Về đến nhà, Dương Kim định tìm công thức nấu ăn để làm món gì đó giải rượu cho anh thì bất ngờ bị Lương Dã ôm từ phía sau, bế thẳng vào phòng ngủ rồi thả lên giường.

Anh siết chặt lấy tay cậu, đè xu.ống hỏi: "Em nói anh ta trước đây cũng giúp em nhiều, là chuyện gì?"

Quá bất ngờ, Dương Kim không kịp phản ứng: "...Hả?"

Lương Dã quỳ bên cạnh cúi nhìn cậu, hỏi tiếp: "Năm năm qua em tiếp xúc với anh ta nhiều không? Anh ta quan tâm em lắm à? Có phải anh ta đối xử với em rất tốt? Anh ta có thích em không?"

"Không có đâu!" Dương Kim vội vàng giải thích. "Anh ta có người mình thích rồi, hai người họ lớn lên cùng nhau ở Macao, thầm thích người ta nhiều năm rồi làm sao có thể thích em được. Hơn nữa... hơn nữa, kể cả nếu anh ta không thích ai cũng không thể thích em được."

"Thật không?" Lương Dã lạnh mặt hỏi lại. "Nhưng anh nhớ em từng nói cuốn băng video đó là anh ta bỏ vào túi em."

"Anh ta... anh ta..." Dương Kim nhất thời á khẩu, bất ngờ đỏ mặt lí nhí đáp: "Anh ta cũng là ở... dưới."

Lương Dã động tác khựng lại, hỏi ngược: "Ồ, thế còn em?"

Cúc áo đã được tháo ra một nửa, không khí hơi lạnh lan tỏa. Nhưng Lương Dã lại dừng lại, đúng là xấu xa. Dương Kim vươn tay định kéo chăn lên đắp, nhưng tay cậu đã bị anh giữ chặt.

Lương Dã đứng dậy, ngồi ở đầu giường, vỗ lên đùi mình nói: "Em cứ bắt anh ôm em suốt. Ôm em mà em còn ngồi lên người anh được cơ mà."

Cách nói của anh làm Dương Kim nghẹn lời. Vẫn chưa bắt đầu mà anh đã buông lời trêu ghẹo như vậy, còn món canh giải rượu của anh thì sao?

Thấy cậu ngồi im không động đậy, Lương Dã bật cười hỏi lại: "Sao thế? Anh nói sai à? Không phải em sao? Yêu cầu đủ nhiều đấy."

Đồ đáng ghét! Quá đáng ghét! Sao có thể nói thẳng như vậy được chứ.

Nhìn cậu không phản ứng, Lương Dã giả vờ đứng dậy nói: "Ồ, không phải em à? Thế thì sau này không như vậy nữa—"

Dương Kim lập tức nắm lấy tay không cho anh đi. Cậu ngước nhìn anh vài giây, rồi ngoan ngoãn nhấc chân ngồi lên đùi anh.

Họ hôn nhau, ôm nhau. Lương Dã yêu cầu cậu không tháo kính, cũng không được tháo khăn quàng cổ.

Không tháo kính thì được, nhưng khăn quàng cổ thì không. Đó là chiếc khăn mà năm năm trước chính tay anh đã đan cho cậu.

Dẫu vậy, lời phản đối của Dương Kim trước mặt Lương Dã luôn không có tác dụng. Không còn tấm chắn nào trên người, cậu chỉ có thể dùng tay che chắn chiếc khăn, nhỏ giọng nói: "Khăn sẽ hỏng đấy anh, sẽ bẩn mất."

Lương Dã cười đáp: "Bẩn thì anh giặt, hỏng thì anh đan cho em cái khác. Anh sẽ đan cho em cả đời."

---

Những ngày sau đó, Dương Kim tiếp tục làm việc tại văn phòng luật, còn Lương Dã bận rộn với việc mở rộng thị trường bán lẻ nội địa cho công ty của Đinh Thuấn. Cuộc sống của họ tuy bận rộn nhưng tràn đầy ý nghĩa.

Dẫu vậy cả hai không bao giờ quên chuyện của Điền Kim Lai. Những bằng chứng họ mang từ Cáp Nhĩ Tân vẫn chưa được sử dụng.

Dương Kim liên lạc với một luật sư am hiểu về luật hình sự ở cả Macao và nội địa để bàn bạc. Cậu bày tỏ mong muốn của mình: tiền bạc không thành vấn đề, miễn sao có thể khiến Điền Kim Lai trả giá cho những hành động của gã, cậu sẵn sàng chi trả bất cứ khoản nào.

Tuy nhiên thời điểm đó Macao vừa mới được trao trả về Trung Quốc, các quy định về thẩm quyền và thủ tục tố tụng hình sự giữa hai bên vẫn chưa hoàn thiện. Dựa vào bằng chứng hiện có, chỉ một tờ giấy nợ vẫn chưa đủ để loại trừ mọi nghi ngờ hợp lý.

Luật sư hỏi: "Còn chứng cứ nào khác không? Hoặc nhân chứng?"

Dương Kim và Lương Dã nhìn nhau, trong đầu đều nghĩ đến cùng một người.

Diêu Văn Tĩnh, người bạn thuở nhỏ của họ, đã thi đỗ vào một trường đại học tài chính ở Bắc Kinh sau kỳ thi đại học. Hiện tại, cô đang làm việc tại một ngân hàng quốc tế.

Trong năm năm Dương Kim rời Cáp Nhĩ Tân, mỗi khi về nghỉ hè hay nghỉ đông, Diêu Văn Tĩnh đều hỏi thăm Lương Dã về tin tức của cậu. Nhưng Lương Dã chỉ có thể lắc đầu, bảo rằng ngay cả anh cũng đang tìm kiếm cậu, không ngờ Dương Kim lại cắt đứt liên lạc với tất cả mọi người.

Sau khi tốt nghiệp, Diêu Văn Tĩnh ở lại Bắc Kinh làm việc và chỉ về nhà vào dịp Tết. Năm nay, đúng lúc cô về quê thì Lương Dã lại đưa mẹ đến Thượng Hải phẫu thuật, cả hai không gặp được nhau.

Lương Dã và Dương Kim tìm cách liên lạc với Diêu Văn Tĩnh, hỏi liệu cô có thể gặp họ không. Họ sẵn sàng đến Bắc Kinh, không để cô phải di chuyển.

Khi nhận được cuộc gọi từ Dương Kim, giọng của Diêu Văn Tĩnh tràn đầy niềm vui. Cô mời họ bất cứ lúc nào cũng được, còn hứa sẽ nấu cơm và bày tiệc đãi họ.

Hai người lập tức lên đường đến Bắc Kinh. Diêu Văn Tĩnh ra tận sân bay đón họ.

Cô vẫn giữ mái tóc ngắn nhưng phong thái đã trở nên trưởng thành và chín chắn hơn nhiều. Những dấu vết của cô gái nhỏ ngày nào với bím tóc đuôi sam giờ đây khó mà nhận ra.

Diêu Văn Tĩnh đưa họ về nhà mình, chuẩn bị một bàn đầy ắp các món ăn quê hương vùng Đông Bắc. Cô cười nói: "Ở Bắc Kinh rất khó ăn được món sườn xào chua ngọt chính gốc, Thượng Hải chắc cũng thế đúng không?"

Cả hai gật đầu tán thưởng, không quên khen tay nghề của cô.

Dương Kim hỏi: "Văn Tĩnh, vậy cậu... định ở lại Bắc Kinh luôn à, không về quê nữa sao?"

Diêu Văn Tĩnh mỉm cười, nhấp một ngụm rượu rồi nói: "Không về được nữa."

Cô cúi đầu, giọng chất chứa đầy tâm sự: "Thật ra tôi rất muốn về. Tôi quen với cái lạnh âm hai mươi độ của mùa đông, quen với những trận tuyết lớn, quen với tất cả mọi thứ ở Cáp Nhĩ Tân. Nhưng mà..."

"Nhưng mỗi khi về, tôi lại không còn là chính mình nữa. Tôi trở thành con gái của ba mẹ, cháu của ông bà nội, ông bà ngoại. Tôi trở thành người phụ nữ đến tuổi phải kết hôn, không nên một mình chạy đến Bắc Kinh làm việc. Tôi phải kết hôn, sinh con, sống một cuộc đời ổn định."

"Dù nhiều người ở quê tôi sau thời kỳ thất nghiệp cũng thay đổi suy nghĩ, nhưng tư tưởng của ba mẹ tôi vẫn quá cố hữu. Cậu biết không, trước đây ba tôi thậm chí còn hỏi Điền Kim Lai đang ở đâu. Ông ấy bảo hồi nhỏ hai đứa chơi với nhau thân lắm, hay là hai đứa về quê cố gắng vun đắp lại tình cảm."

Dương Kim và Lương Dã liếc nhìn nhau, rồi Lương Dã hắng giọng nói: "Hắn đang ngồi tù ở Macao."

"Chuyện đó tôi biết." Diêu Văn Tĩnh bình thản đáp. "Năm ngoái, ba mẹ hắn có lần khóc lóc ầm ĩ trong sân, nói rằng con trai họ đi làm ở miền Nam rồi bị người ta hãm hại phải vào tù oan. Sau đó, ba tôi không nhắc đến chuyện Điền Kim Lai nữa nhưng lại hỏi tôi có biết hắn phạm tội gì không, có thực sự bị oan không."

Cô cười lạnh: "Những chuyện khác tôi không biết nhưng tôi biết rõ một điều: loại người như hắn chắc chắn không thể nào là bị oan."

Dương Kim đặt đũa xuống, bình tĩnh nói: "Là tôi đưa hắn vào tù."

Diêu Văn Tĩnh sững người.

Câu chuyện quá dài. Lương Dã biết Dương Kim không thích nói nhiều, cũng không muốn cậu phải khơi lại những vết thương trong suốt năm năm qua nên anh chủ động thay cậu kể lại tất cả, đồng thời giải thích rằng họ hy vọng cô có thể làm chứng.

Dương Kim bổ sung: "Nếu làm chứng, có thể sau này khi ra tòa, cậu sẽ phải đối mặt với hắn... Chuyện này, cậu có thể suy nghĩ lại—"

"Không cần suy nghĩ." Diêu Văn Tĩnh quả quyết. "Tôi sẽ đi, nhất định sẽ đi. Khi nào cần cứ báo tôi, tôi sẽ sắp xếp xin nghỉ."

---

Từ Bắc Kinh trở về Thượng Hải, mọi công việc liên quan đến tư vấn kiện tụng và công việc riêng của hai người đều tiến triển thuận lợi.

Vào một kỳ nghỉ lễ, Lương Dã đưa Dương Kim đến Macao để tái khám tâm lý. Bác sĩ nhận xét tình trạng của cậu hiện tại rất tốt, có thể tạm thời ngưng thuốc và chỉ cần tái khám định kỳ sau đó.

Sau đó, Lương Dã trở thành một "người bay trên không" thường xuyên đi lại giữa Thượng Hải, Macao và Cáp Nhĩ Tân. Anh trở về Cáp Nhĩ Tân là để bắt tàu về quê thăm mẹ, mỗi hai tháng anh lại trở về một lần để đảm bảo sức khỏe của bà vẫn ổn.

Chớp mắt đã một năm trôi qua, Lương Dã thành công mở rộng thị trường bán lẻ tại Thượng Hải. Công ty thành lập chi nhánh tại Thượng Hải, và anh trở thành tổng phụ trách.

Từ một người kinh doanh nhỏ lẻ, giờ đây Lương Dã đã trở thành tổng giám đốc Lương. Công việc càng thêm bận rộn, các chuyến công tác nối tiếp nhau không dứt.

Lúc này, anh vừa về nhà vài ngày đã lại phải đi công tác, lần này sẽ kéo dài mười ngày.

Dương Kim ngủ một mình, trằn trọc không sao chợp mắt. Đến giữa đêm, cậu gọi điện cho anh, giọng đầy nũng nịu: "Nhớ anh quá đi. Lần này anh đi lâu quá, em chẳng có động lực vẽ nữa, công việc thì làm mãi không xong. Tất cả là tại anh."

"Được, được, là tại anh hết." Lương Dã nghe giọng cậu mà không chịu nổi, chỉ muốn lập tức quay về để ghì cậu xuống giường. "Về nhà anh đền bù cho, nhé?"

Dương Kim cuộn mình trong chăn, cầm điện thoại xoay qua xoay lại, hỏi: "Đền thế nào?"

Lương Dã nghe thấy tiếng cậu cựa quậy, bèn đáp: "Em đợi đấy."

Năm ngày sau, vào buổi tối, Dương Kim vẫn đang tăng ca tại văn phòng. Cậu đã vùi đầu vào bản vẽ cả ngày, mắt mờ dần vì mệt mỏi.

Các đồng nghiệp đã cùng cậu thức trắng hai đêm liền, cậu không nỡ bắt họ ở lại thêm nên tối nay để họ về nghỉ. Văn phòng chỉ còn lại một mình cậu.

Cậu tháo kính ra xoa xoa mắt, khi ngẩng lên thì thấy có người tay xách hành lý đẩy cửa bước vào.

Là Lương Dã.

Dương Kim cứ tưởng mình hoa mắt, mãi đến khi anh bước đến trước mặt, cậu mới ngơ ngác hỏi: "Không phải anh đi mười ngày sao?"

"Em nhớ anh nên anh về sớm." Lương Dã ngậm một điếu thuốc, rút từ túi ra cái bật lửa rồi ném vào tay cậu, cúi xuống gần hơn. "Châm lửa cho anh nào."

Dương Kim im lặng nhìn anh một lúc, sau đó rút điếu thuốc từ miệng anh ra, ngẩng đầu hôn anh.

---

【Tác giả có lời muốn nói】

Không tra được tình hình pháp luật liên quan thời điểm đó nên phần này là do tôi tự nghĩ ra, xin đừng xem là thật.
 
Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt
Chương 71: Người yêu của tôi.



Ba năm sau.

Tết Nguyên Đán năm 2003, Lương Dã và Dương Kim xin nghỉ phép sớm. Họ thuê một chiếc xe từ Cáp Nhĩ Tân, lái về quê để đón Tôn Hiền lên thành phố kiểm tra sức khỏe. Các chỉ số của bà đều tốt khiến mọi người vui vẻ hơn hẳn khi trở về làng đón năm mới.

Hai năm trước, Lương Dã và Dương Kim đã mua cho bà một chiếc tivi. Từ đó, nhà bà trở thành nơi tụ họp của dân làng, đặc biệt là đám trẻ con rất thích đến xem nhờ.

Khi bà về đến nhà, đám trẻ con chạy khắp nơi báo tin như những chú chim c* gáy: "Bác Tôn về rồi! Anh Lương Dã cũng về rồi! Lại được xem tivi rồi!"

Nghe vậy, hàng xóm láng giềng đều ló đầu ra chào hỏi. Ai cũng biết Lương Dã bây giờ đang làm ăn lớn ở Thượng Hải, giàu có hơn hẳn, nên họ tò mò muốn xem anh đã thay đổi ra sao.

Thấy Dương Kim đi cùng, có người trêu Lương Dã: "Ồ, lại dẫn bạn về ăn Tết à?"

Lương Dã giả vờ như không nghe thấy, đáp lời khác: "Chào chú Vương, năm mới tốt lành nhé!"

Ba năm qua, mỗi năm Lương Dã đều đưa Dương Kim về quê ăn Tết. Năm đầu tiên thì không sao, nhưng năm thứ hai đã có người thắc mắc: "Sao bạn cậu năm nào cũng về đây thế? Không về nhà cậu ấy à? Hai cậu thân nhau thế, quen nhau kiểu gì vậy?"

Có người còn nói thẳng với Dương Kim: "Cậu và Lương Dã là bạn thân, nhưng sau này khi một trong hai cậu lấy vợ rồi sẽ khó giữ được tình cảm như bây giờ lắm. Chẳng lẽ lúc đó Lương Dã không đưa vợ về mà đưa cậu về chắc?"

Làng quê là vậy, người ta thích bàn tán. Dẫu những lời đó không có ý xấu, nhưng nghe xong Lương Dã vẫn cảm thấy không thoải mái, lo Dương Kim cũng sẽ phiền lòng.

Đêm giao thừa, lửa trên giường sưởi tỏa ấm cả căn phòng.

Lương Dã kéo Dương Kim từ giữa chân mình lên, dùng khăn giấy lau sạch khóe môi cậu và cả kính mắt. Lau xong, anh ôm cậu lên đùi, hôn sâu.

Vừa hôn anh vừa nói: "Đừng để ý những lời người trong làng nói. Họ chỉ rảnh rỗi thôi."

Dương Kim mệt mỏi vì cả đôi môi lẫn cơ thể đã phải chịu đựng suốt cả buổi, khẽ r.ên rỉ, giọng mềm nhũn: "Ừm... Ai nói gì em cũng không quan tâm, trên đời này em chỉ quan tâm đến anh thôi..."

Lương Dã hôn cậu thêm một lúc nữa mới chịu dừng lại, ôm cậu vào lòng khẽ nói: "Họ cũng không sai. Lương Dã đưa vợ về quê ăn Tết. Chuẩn rồi, anh mang theo đấy."

Dương Kim ngẩng lên từ trong vòng tay anh, không hài lòng: "Ai là vợ anh chứ?"

"Ồ? Không phải em à?" Lương Dã cười nhếch mép. "Thế sao mỗi lần anh khiến em vui vẻ, em lại gọi anh là chồng? Gọi đến mức không dừng được luôn."

Dương Kim đỏ bừng mặt, vội vã đưa tay bịt miệng anh, thì thầm: "Mẹ đang ở phòng bên cạnh đấy!"

Nhắc đến Tôn Hiền, thực ra Lương Dã đã có ý định nói thẳng với bà, nhưng Dương Kim lo bà sẽ sốc nên khuyên anh tạm thời giữ kín.

Lương Dã nghĩ trong lòng bà có lẽ đã biết từ lâu rồi.

Sáng sớm hôm sau là ngày ba mươi Tết, họ cùng nhau lên núi viếng mộ ba của Lương Dã.

Sau khi xuống núi, cả hai trở về nhà cùng Tôn Hiền chuẩn bị bữa tối tất niên.

Như thường lệ, hàng xóm kéo đến xem tivi. Thấy họ trở về, có người lại trêu:

"Lương Dã này, lần nào cũng đưa bạn đi tảo mộ với cậu. Cậu có nói rõ với ba chưa? Kẻo ông ấy hiểu lầm đấy."

"Ấy, cậu nói xem, trên trời có thể xem phim dưới trần không? Mấy phim như Xuân Quang Xạ Tiết, Bá Vương Biệt Cơ ấy, ông cụ có biết không nhỉ?"

"Lương Dã, cháu hai mươi chín tuổi rồi nhỉ? Vẫn chưa có bạn gái à? Thích kiểu nào để chú giới thiệu cho một người nhé?"

Lương Dã và Dương Kim nhìn nhau, ánh mắt đầy ăn ý sau nhiều năm bên nhau. Họ đều hiểu thực tế là như vậy, không cần bận tâm đến những lời nói của người ngoài, chỉ cần có nhau là đủ.

Đúng lúc Lương Dã định nói vài câu qua loa để kết thúc, Tôn Hiền đột nhiên quát lớn: "Hai đứa nó đều là những đứa trẻ tốt, mấy người nói cái gì thế hả? Tôi không thích nghe đâu! Tôi nhịn mấy người lâu lắm rồi. Còn nói mấy lời đó nữa thì đừng đến nhà tôi xem tivi, ai cũng không được hoan nghênh!"

Tôn Hiền chưa từng nổi giận, lần này là lần đầu tiên, lại xảy ra vào đúng đêm giao thừa. Điều này chứng tỏ bà thật sự tức giận.

Cả đám người đều bị dọa sợ, nhìn nhau không biết làm gì, cuối cùng lặng lẽ bỏ đi.

Mọi việc xảy ra quá nhanh khiến Lương Dã và Dương Kim cũng bất ngờ. Hai người ngơ ngác nhìn nhau, chưa kịp phản ứng.

Tôn Hiền lại làm như không có chuyện gì xảy ra, lặng lẽ xoay bánh xe lăn về phía bếp, nói: "Đứng ngây ra đó làm gì? Mau vào giúp mẹ gói sủi cảo đi."

Hai người vội vàng đi theo vào bếp, vừa gói sủi cảo vừa thầm nghĩ chắc bà sẽ nói gì đó quan trọng với họ.

Nhưng đến khi Tết qua đi, họ chuẩn bị rời làng, Tôn Hiền vẫn không nói thêm lời nào.

Ngày mùng bảy Tết, trước khi lên đường, hai người cùng Tôn Hiền ăn bữa cơm trưa cuối cùng. Sau đó, họ mang hành lý, tạm biệt bà và lên xe.

Xe đã nổ máy, cửa kính đã kéo lên, nhưng đột nhiên Tôn Hiền đẩy xe lăn đến, gõ vào cửa kính xe.

Dương Kim hạ cửa kính xuống, một phong bao lì xì được đặt vào tay cậu.

Ba năm qua, mỗi năm bà đều lì xì cho hai người như ba mẹ tặng con cái, không phải vì bất kỳ ý nghĩa gì khác. Năm nay vào đêm giao thừa, bà cũng đã làm vậy rồi.

Dương Kim nghĩ bà nhầm lẫn, liền vội trả lại: "Dì ơi, hôm ba mươi dì đã cho con rồi mà."

Tôn Hiền không nhìn cậu, chỉ đẩy phong bao vào xe, vẻ mặt có chút lúng túng: "Dì già rồi, một ngày nào đó rồi cũng sẽ đi thôi. Về sau hai đứa phải chăm sóc nhau nhiều hơn. Đi đi, đừng lo cho dì, sống thật tốt nhé."

Lương Dã và Dương Kim còn muốn nói gì đó, nhưng Tôn Hiền đã xoay xe lăn trở về nhà.

Tuyết mùa đông lặng lẽ rơi, phủ lên lưng bà một lớp mỏng. Bà không phủi đi, để mặc cho tuyết dần dày lên, như một mảnh đất từng kiên quyết giữ gìn những phong tục xưa cũ giờ đây nhẹ nhàng khoác lên mình lớp áo bạc mà trước kia bà chưa từng nghĩ sẽ chấp nhận.

---

Sau khi trở về Thượng Hải không lâu, họ nhận được tin từ Macao: Điền Kim Lai bị thương nặng trong một vụ ẩu đả trong tù, được đưa đi cấp cứu trong tình trạng nguy kịch. Dù có cứu sống được, gã cũng có thể bị liệt nửa người.

Trước đây, vì thủ tục tố tụng hình sự giữa nội địa và Macao chưa hoàn thiện, việc truy cứu tội cướp bóc năm xưa của Điền Kim Lai ở Cáp Nhĩ Tân phải chờ đến khi gã mãn hạn tù tại Macao. Điều này khiến Dương Kim và Lương Dã vô cùng tiếc nuối. Nhưng khi nhận được tin này, cả hai không khỏi cảm thấy hả hê.

Quả nhiên trời cao có mắt. Kẻ ác cuối cùng cũng bị báo ứng.

---

Tại một cuộc họp cổ đông cuối năm của công ty, Dương Kim và Lương Dã cùng quay lại Macao. Dương Kim tham gia cuộc họp với tư cách cổ đông, còn Lương Dã đến để báo cáo về tình hình mở rộng thị trường nội địa của chi nhánh trong những năm qua.

Ba năm qua, Lương Dã đã làm việc vô cùng chăm chỉ. Anh thực sự có tài kinh doanh, vận hành chi nhánh rất thành công, mang lại lợi nhuận đáng kể. Anh nhận được vô số lời khen ngợi từ các cổ đông và lãnh đạo cấp cao, chuyện thăng chức và tăng lương gần như là chắc chắn.

Rời khỏi tòa nhà văn phòng, cả hai cùng mỉm cười vui vẻ, dự định ghé qua Núi Thánh Mẫu để thưởng thức cảnh đêm. Nhưng không ngờ, họ lại gặp một người không mong muốn.

Khi thấy Liễu Chi Quế dẫn theo cậu bé tám tuổi xuất hiện trước mặt, sắc mặt Dương Kim lập tức trở nên lạnh lẽo.

Lương Dã nhận ra, ngay lập tức vòng tay qua eo dẫn cậu về phía bãi đậu xe.

Liễu Chi Quế bám theo, chặn đường họ, nói với giọng đầy trách móc: "Dương Kim, tại sao con lại nhẫn tâm như vậy? Em trai con mới tám tuổi thôi! Con đã lấy hết tiền của ba con, lúc trước con nói nếu mẹ muốn lấy tiền của ông ấy, mẹ phải nghe lời con. Kết quả thì sao? Tiền của ông ấy mẹ không nhận được xu nào! Hàng tháng chỉ mong con gửi chút tiền qua. Đúng, mẹ nợ con... nhưng em trai con thì không nợ con điều gì cả! Nó chỉ là một đứa trẻ!"

Bà ta nghẹn ngào, giọng nói như muốn buộc tội: "Ngày nào nó cũng hỏi mẹ anh trai đi đâu rồi, tại sao anh không về thăm nó. Nó còn nhỏ, cần được yêu thương. Nó là em trai ruột của con. Con không thể nào..."

"Tôi nhẫn tâm sao?" Dương Kim dừng bước, giọng nói bình tĩnh nhưng sắc lạnh ngắt lời bà ta: "Câu hỏi này tôi cũng muốn hỏi mẹ."

"Tôi cũng là con của mẹ. Mẹ có thể tốt với nó như vậy, biết rằng nó cần tình yêu thương, nhưng tại sao năm xưa mẹ lại đối xử với tôi nhẫn tâm như thế?" Cậu nhìn thẳng vào bà ta, ánh mắt tràn ngập sự lạnh lùng. "Chỉ vì tôi không phải đứa con thực sự của mẹ, đúng không?"

Liễu Chi Quế mở miệng định nói gì đó, nhưng chưa kịp lên tiếng, Dương Kim đã cúi nhẹ đầu, đưa tay ra về phía Lương Dã.

Lương Dã hiểu ý nắm lấy tay cậu, mười ngón tay đan vào nhau.

Dương Kim khẽ chỉnh lại gọng kính, mỉm cười nói: "À phải rồi, mẹ à, tôi vẫn chưa giới thiệu với mẹ và em trai. Đây là người yêu của tôi."

Liễu Chi Quế thét lên, vội vã lấy tay che mắt đứa bé, gần như phát điên. Bà ta vừa lôi vừa kéo đứa trẻ, vội vã rời đi trong hỗn loạn.

Đứa bé vẫn chưa hiểu chuyện, liên tục hỏi: "Tại sao anh trai lại nắm tay một người đàn ông?"

Câu hỏi của nó đổi lại là một cái tát đau đớn từ Liễu Chi Quế. Bà ta quát: "Nếu mày còn hỏi những câu như vậy, tao sẽ đánh gãy chân mày!"

Dương Kim định đứng lại để xem thêm "vở hài kịch" này, nhưng không ngờ Lương Dã đã nhanh chóng kéo cậu đi, không để cậu dừng chân thêm nữa.

Lương Dã bước thật nhanh kéo Dương Kim đến bãi đậu xe, mở cửa xe đẩy cậu vào ghế sau, đóng cửa, khóa lại. Tất cả chỉ diễn ra trong một chuỗi động tác liền mạch.

Chiếc xe đỗ ở một góc tối, ánh sáng không thể soi rọi vào khoảnh khắc buông thả nhất của Macao đêm nay. Những chiếc xe chạy ngang qua phát ra tiếng động, vừa vặn che lấp tiếng thở gấp gáp và những âm thanh khác từ ghế sau.

"Em đúng là giỏi lắm." Lương Dã vừa hôn vừa khen.

Dương Kim ngoan ngoãn ngửa cổ để anh mặc sức muốn làm gì thì làm. Nhưng khi nghĩ đến việc Lương Dã vì cậu "đối đầu" với Liễu Chi Quế mà lại kích động đến thế, cậu bỗng thấy buồn cười.

Ý nghĩ ấy vừa lóe lên, ngay lập tức cậu nhận một cái đánh mạnh từ bàn tay trái đầy vết sẹo của anh lên mông. Lương Dã cảnh cáo: "Không được phân tâm."

Dương Kim vội vàng thu mình lại, ngoan ngoãn hơn hẳn. Cậu thừa hiểu mỗi lần cậu "không nghe lời" thì sẽ có kết cục ra sao, và cậu không muốn lặp lại trải nghiệm lần đó.

Nhớ lại sinh nhật của Lương Dã năm ngoái, cậu cuối cùng đã đồng ý để anh "thử sức" trong thư phòng. Không hiểu vì sao Lương Dã lại rất thích bàn làm việc của cậu, nhất định bắt cậu mặc áo sơ mi trắng và quần tây như khi đi làm. Đêm đó mặt bàn làm việc đầy những dấu vết, bản vẽ và bút bị xô đổ tứ tung, vậy mà anh vẫn không hề dừng lại.

Nhưng kế hoạch đêm nay không được thuận lợi. Khi không khí đang nóng lên, cả hai chiếc điện thoại đồng thời đổ chuông.

Lương Dã không thèm để ý, cũng không cho Dương Kim nghe máy. Nhưng tiếng chuông cứ reo rồi ngắt, ngắt rồi lại reo, liên tục vài lần khiến cả hai mất hết hứng thú.

Lương Dã nhấc điện thoại, thấy trên màn hình hiện tên Nhậm Thiếu Vĩ, anh bực bội bấm nút nhận cuộc gọi định mắng thẳng.

Còn Dương Kim thấy tên Thường Hiểu Yến hiện trên màn hình, cậu bèn nghe máy.

"Anh em ơi, tao với Yến Nhi sắp kết hôn rồi! Chết tiệt, tao muốn khóc quá! Mười năm, tao theo đuổi cô ấy mười năm trời! Đám cưới sẽ tổ chức ở Cáp Nhĩ Tân, ngay tại hội trường trường nghề cũ của chúng ta. Mày nhất định phải về đấy!"

"Dương Kim! Tôi sắp gả cho Nhậm Thiếu Vĩ rồi! Trời ạ, cậu nói xem có phải hoa tươi cắm trên bãi phân trâu không? Thôi, nghĩ lại thì anh ấy cũng theo đuổi tôi mười năm rồi, tôi đành miễn cưỡng chấp nhận vậy. Đám cưới ở Cáp Nhĩ Tân đó, nhớ dắt theo Lương Dã nhà cậu nhé!"

---

【Tác giả có lời muốn nói】

Ngày mai truyện sẽ kết thúc nhé (●'З`●)
 
Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt
Chương 72: Mỗi mùa đông đều có anh. (End)



Khi trở lại Cáp Nhĩ Tân, những bông tuyết đầu mùa vừa lác đác rơi.

Đám cưới của Nhậm Thiếu Vĩ và Thường Hiểu Yến sẽ diễn ra vào ngày mai. Hai người trở về căn nhà ở khu Hữu Nghị trước.

Chiếc xe đạp hiệu Khổng Tước vẫn được cất giữ trong căn phòng này, qua bao năm tháng giờ đã trở thành một món đồ cổ khi những thương hiệu xe đạp quốc tế như Giant và Geno bắt đầu du nhập vào thị trường Trung Quốc.

Những lần trước, mỗi khi họ trở về Cáp Nhĩ Tân thường vào dịp Tết, lúc nào cũng vội vã, khác hẳn với hôm nay khi họ có dư dả thời gian.

Lương Dã liếc nhìn chiếc xe đạp, nhướng mày với Dương Kim.

Dương Kim vừa quấn lại chiếc khăn quàng cổ chưa lâu đã tháo ra, giờ lại quấn lên lần nữa, đáp gọn: "Dạ!"

Chiếc khăn này đã theo cậu nhiều năm, giờ đây đã hơi cũ, khả năng giữ ấm cũng không còn tốt, nhưng vì là do Lương Dã tự tay đan nên cậu không nỡ đổi. Dù có rách một lỗ, cậu vẫn cố giữ lại để dùng.

Có lẽ hành động đó có vẻ kỳ quặc với người ngoài, giống như việc quyết định đạp xe dưới trời tuyết, nhưng chỉ có Dương Kim và Lương Dã mới thấu hiểu.

Tình yêu vốn dĩ là như vậy.

Lương Dã vác chiếc xe đạp xuống lầu, ngồi vào yên trước.

Dương Kim nhảy lên yên sau. Chiếc xe hơi chao đảo vì chuyển động của cậu, cậu bất giác kêu "A!" một tiếng, sau đó nhận ra cảnh tượng này giống như đã từng xảy ra.

Lương Dã dừng lại, không đạp đi. Dương Kim hỏi: "Sao thế anh?"

Anh quay đầu nhìn cậu, ánh mắt dừng lại ở bàn tay cậu, cau mày đầy bất mãn.

Dương Kim hiểu ra, khẽ mỉm cười ngoan ngoãn đưa tay vào túi áo khoác của anh.

Người này sao mà bá đạo thế chứ? Cậu nghĩ, đồng thời cố ý bóp nhẹ lớp vải trong túi của anh như một hành động "trả đũa".

Bánh xe Khổng Tước chầm chậm lăn, vết bánh in trên lớp tuyết đầu mùa như thể đưa họ từ năm 2003 quay về 1992, nghiền nát bao năm tháng dài.

Tuyết đầu mùa rơi trên chóp mũi Dương Kim, hơi ngứa, nhưng cậu không phủi đi.

Đầu tiên, cậu không muốn rút tay ra khỏi túi áo của Lương Dã. Thứ hai, cậu bất giác nhớ lại, năm 1993 khi họ bắt đầu ở bên nhau cũng là vào ngày tuyết đầu mùa.

Ngày hôm đó, cậu hỏi Lương Dã có muốn làm người yêu của cậu không. Lương Dã đáp: "Ừm." Cậu bảo anh không được nói "Ừm" phải nói "Muốn". Nhưng anh vẫn cứ xấu tính mà chỉ nói: "Ừm."

Dương Kim tựa đầu vào lưng anh, bỗng cảm thấy mình yêu anh thật nhiều.

Không, thật ra là từ lâu rồi, yêu đến mức muốn bên anh đến một trăm tuổi.

Chiếc xe đạp Khổng Tước cứ thế lăn bánh mãi, cuối cùng dừng lại ở đầu hẻm Lương Hữu, nơi trước kia từng là tiệm tạp hóa của nhà Lương.

Nơi từng là tiệm tạp hoá nhỏ giờ đây đã bị thay thế bởi hai bức tường xi măng. Qua thời gian, những đứa trẻ đang chơi đùa trong ngõ hẻm hôm nay chắc chắn không còn biết rằng nơi này từng có một tiệm tạp hóa rẻ và tốt như thế.

Vì các yếu tố như đất đai đô thị và quy hoạch đường sá, kế hoạch phục hồi tiệm tạp hóa nhà Lương đã bị hủy bỏ. Đến nay, nó vẫn chỉ tồn tại trên bản vẽ — thứ duy nhất họ có thể làm là đóng khung bản vẽ và treo nó ở vị trí nổi bật nhất trong nhà.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Dương Kim trùng xuống, chút cảm giác mất mát thoáng hiện trong lòng.

Bông tuyết rơi xuống hàng mi cậu.

Ngay sau đó, một bàn tay vươn ra, ngón tay hơi cong nhẹ nhàng phủi bông tuyết khỏi mi cậu.

Cảm giác ngứa ngáy khiến Dương Kim chớp mắt, và khi mở mắt ra, cậu thấy Lương Dã lấy từ trong túi ra một thứ gì đó và đưa cho mình.

Là một bản hợp đồng mua nhà.

Dương Kim cầm lấy, kinh ngạc nhìn anh.

Tuy Lương Dã đã kiếm được không ít tiền trong ba năm qua, nhưng việc mua một căn nhà ở vị trí đắc địa như vậy, hơn nữa lại là biệt thự, chắc chắn là một khoản chi tiêu rất lớn.

"Làm sao vậy? Ngạc nhiên đến thế cơ à?" Lương Dã nhếch môi cười, đưa tay nâng cằm Dương Kim lên giúp cậu khép lại khuôn miệng đang há hốc. "Em giới thiệu việc cho anh, anh mua nhà cho em, không phải rất công bằng sao?"

"Nhưng mà... xe cũng là anh mua rồi. Anh làm sao mà lại..." Dương Kim lắp bắp, "Không phải chúng ta đã nói là cùng mua nhà sao?"

"Thì em cứ coi như là cùng mua đi. Tiền của anh vốn dĩ là của em mà." Lương Dã cẩn thận chỉnh lại chiếc khăn quàng cổ cho cậu. "Hơn nữa, anh không mua không công đâu. Anh có một yêu cầu, kỹ sư Dương à."

Dương Kim lập tức hỏi: "Yêu cầu gì?"

Dù là yêu cầu gì cậu cũng đồng ý. Gọi anh một vạn lần "chồng", mặc sơ mi trắng và vest trong thư phòng, hay thậm chí bắt cậu lên trời hái sao, cậu đều sẵn lòng.

Lương Dã chỉ nói: "Anh mua biệt thự là vì muốn có một cái sân. Có sân rồi, anh muốn nhờ kỹ sư Dương biến bản thiết kế phục dựng tiệm tạp hóa nhà họ Lương thành hiện thực."

Tuyết rơi nhẹ nhàng trên ngõ Lương Hữu, phủ trắng nơi mà tiệm tạp hóa nhỏ từng tọa lạc, trong veo như chính những ký ức ấy. Có những điều tưởng chừng đã phai mờ, nhưng chỉ cần vẫn còn trong trái tim của những người yêu nhau thì chúng sẽ không bao giờ thực sự biến mất. Và khi chưa bao giờ mất đi, chúng sẽ mãi mãi tồn tại, vĩnh viễn in dấu trên thế gian này.

Được phục dựng tiệm tạp hóa nhà họ Lương, tất nhiên là Dương Kim không thể chối từ.

"Vậy lúc nãy anh nhất quyết muốn ra ngoài đạp xe, rồi đạp thẳng đến ngõ Lương Hữu là cố ý phải không?"

Lương Dã nở nụ cười đầy ngông nghênh: "Đúng vậy."

"Nhỡ em thấy lạnh, không muốn ra ngoài thì sao?"

"Em sẽ không làm vậy." Lương Dã khẳng định chắc nịch, không cần giải thích lý do — thật ra cũng chẳng nói ra được lý do gì — chỉ lặp lại: "Em sẽ không đâu. Đến khi chúng ta một trăm tuổi, em cũng sẽ sẵn lòng cùng anh ra ngoài ngắm tuyết."

Dương Kim lặng lẽ nhìn anh, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả. Cậu đã cố nhịn rất lâu nhưng cuối cùng không nhịn được nữa. Cậu nhón chân lên, trong màn tuyết trắng xóa đặt lên môi Lương Dã một nụ hôn dịu dàng.

Người đàn ông tốt nhất, tuyệt vời nhất trên thế giới này — Lương Dã của cậu.

---

Sáng sớm hôm sau, Lương Dã dậy rất sớm để đi làm phù rể, còn Dương Kim vì "hoạt động quá khích" đêm qua nên ngủ đến tận trưa. Mãi đến chiều cậu mới uể oải bò dậy.

Trong bếp đã có sẵn bữa trưa do Lương Dã chuẩn bị từ sáng trước khi rời đi. Một món mặn, một món canh — đơn giản nhưng đầy ắp hạnh phúc.

Ba năm sống cùng nhau, Dương Kim chưa từng tự nấu một bữa cơm. Dù cậu nhiều lần năn nỉ Lương Dã dạy mình, nhưng sau những lần làm cháy nồi, nhầm muối thành đường, thậm chí cắt vào tay, Lương Dã thẳng thừng cấm cậu bước vào bếp.

Có lần Dương Kim buồn bã nói: "Đã lớn thế này rồi mà ngay cả nấu cơm cũng không biết, mất mặt quá đi thôi."

Lương Dã liền bế cậu lên đùi, dịu dàng dỗ dành: "Là anh cố tình không dạy em đấy. Em mà biết nấu rồi sẽ không ăn đồ anh nấu nữa. Em không được học nấu ăn, cả đời này chỉ được ăn đồ anh làm, không được chọn thứ khác."

Dương Kim ăn xong rồi tắm rửa sạch sẽ, gói một phong bao lì xì lớn, trên đó viết:

Chúc mừng hôn lễ, trăm năm hạnh phúc — Lương Dã và Dương Kim kính tặng.

Khi đứng trước cổng trường nghề cũ, những ký ức ngày còn học trung học ùa về. Cậu nhớ đến vô số lần mình lén theo dõi Lương Dã, tự cho rằng bản thân giấu giếm rất kỹ nhưng thực ra đã bị anh phát hiện từ lâu.

Ngốc nghếch thật. Cái tuổi mười bảy ấy sao mà yêu anh đến vậy.

Dương Kim bước vào hội trường chào hỏi cô dâu chú rể, nhìn thấy Lương Dã trong bộ vest đứng bên cạnh Nhậm Thiếu Vĩ.

Dù đã nhiều lần nhìn thấy Lương Dã mặc vest trong các sự kiện công việc, nhưng lúc này ánh mắt cậu vẫn không thể rời khỏi anh.

Mái tóc cắt ngắn kết hợp với bộ vest đã đủ khiến cậu xao xuyến. Cậu nghĩ đến cánh tay anh, nơi xăm những kỷ niệm vì cậu, và bàn tay ấy đã từng siết chặt lấy cậu trong đêm qua khiến cậu vừa nghẹt thở vừa tràn ngập hạnh phúc. Dương Kim không khỏi cảm thấy mặt mình bừng lên một sắc đỏ.

Cậu đưa phong bao lì xì cho Thường Hiểu Yến, cười nói: "Hiểu Yến, hôm nay cậu đẹp lắm."

Thường Hiểu Yến giả vờ kiêu ngạo: "Hôm nào mà tôi không đẹp chứ?"

Cả bốn người đều bật cười. Dương Kim nhớ đến lần Nhậm Thiếu Vĩ công khai tỏ tình với Thường Hiểu Yến ngay tại trường nghề khiến cả hội trường khi đó xôn xao, không nhịn được mà cười lớn hơn.

Cậu quay sang Nhậm Thiếu Vĩ: "Chúc mừng cậu nhé. Sau này phải đối xử tốt với Hiểu Yến của chúng tôi đấy."

"Chắc chắn rồi." Nhậm Thiếu Vĩ đáp, cười tươi vỗ vai Lương Dã. "Tôi sẽ học hỏi anh Dã nhiều hơn."

Sau vài câu trò chuyện, Dương Kim tìm chỗ ngồi của mình.

Cậu không quen nhiều người ở đây, đoán rằng mình sẽ được xếp ngồi cùng các bạn học cấp ba. Khi đến bàn, chỉ thấy có một đôi vợ chồng trạc tuổi ba mươi đang ngồi sẵn.

Người chồng chủ động bắt chuyện: "Cậu là bạn của cô dâu chú rể à?"

Dương Kim gật đầu: "Đúng vậy."

Người đó giới thiệu: "Tôi từng là đồng nghiệp của chú rể ở Nhà máy Cơ khí số Hai. Còn đây là vợ tôi, họ Phương, hiện là giáo viên ở trường nghề này."

Dương Kim gật đầu lịch sự chào: "Chào cô Phương."

Vừa nói xong, cậu bỗng khựng lại, một ký ức xa xăm và đau buồn ùa về khiến cậu không nói thêm được gì.

Cô Phương là một người tinh ý, nhận ra sự thay đổi trong biểu cảm của cậu, liền hỏi: "Sao vậy?"

"Không có gì." Dương Kim nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc, mỉm cười đáp: "Chỉ là tôi vừa nhớ đến một thầy giáo trước đây cũng dạy ở trường này. Thầy ấy cũng họ Phương. Thầy là một người rất tốt."

Cô Phương nhíu mày, trầm ngâm nói: "Ở trường này ngoài tôi ra hình như không còn ai họ Phương nữa. Thầy ấy nghỉ hưu rồi à?"

"Thầy ấy..." Dương Kim ngập ngừng, ánh mắt thoáng buồn. "Thầy ấy... rời xa chúng tôi rồi."

Cô Phương im lặng một lúc, rồi hỏi với giọng không chắc chắn: "Cậu... là học sinh khóa 93 phải không? Tôi nghĩ tôi biết cậu đang nói đến ai."

Dương Kim nhìn cô, ngay khoảnh khắc ánh mắt họ giao nhau ấy, cậu như nhìn thấy bóng dáng thầy Phương năm xưa, người mà cậu chỉ gặp thoáng qua tại cổng trường nghề này. Đôi mắt và đường nét gương mặt cô giống thầy đến lạ thường.

Cô dè dặt hỏi: "Cậu đang nói đến... anh trai tôi phải không?"

---

Hôm sau, Dương Kim và Lương Dã đến nghĩa trang tìm đến mộ của thầy Phương và người yêu của thầy. Trước mắt họ, lớp tuyết trắng phủ kín tấm bia mộ màu đen, tạo nên một khung cảnh yên tĩnh và trang nghiêm.

Em gái của thầy Phương kể lại câu chuyện xưa: khi thầy và người yêu qua đời, không một ai trong gia đình chịu đến nhận thi thể. Lúc đó, cô còn đang học đại học ở miền Nam đã phải lặn lội trở về, một mình lo liệu hậu sự cho anh trai và người yêu của anh, để họ có thể được chôn cất cạnh nhau cùng an nghỉ nơi lòng đất.

Cô mỉm cười ngọt ngào, kể thêm: "Anh trai tôi từng trở về trong giấc mơ nói lời cảm ơn tôi. Anh bảo rằng trên thiên đường, anh và anh Tiểu Đào sống rất hạnh phúc."

Lương Dã và Dương Kim cầm nén hương đứng cạnh nhau trong im lặng.

Lương Dã vẫn nhớ rõ lần cuối cùng anh gặp thầy Phương. Cũng không quên được câu nói cuối cùng thầy dành cho anh: "Bảo vệ tốt cho bản thân, và cả cậu học sinh trường Trung học số 3 ấy."

Lương Dã cúi đầu, giọng nói trầm ấm vang lên trước bia mộ: "Thầy ơi, lời thầy nói em luôn ghi nhớ. Em đã cố gắng hết sức để bảo vệ em ấy, dùng cả cuộc đời mình để làm điều đó."

Dương Kim ngẩng đầu nhìn anh. Ánh mắt của họ chạm nhau, sâu lắng và đầy quyết tâm.

Quay lại đối diện tấm bia mộ, Dương Kim nhẹ nhàng nói, giọng cậu mang theo sự thành kính: "Thầy ơi, dù là trên thiên đường hay trong kiếp sau, thầy nhất định sẽ hạnh phúc."

Tuyết vẫn rơi không ngừng, nhưng tình yêu và lời hứa vẫn luôn ấm áp, vẹn nguyên lưu lại mãi trong trái tim.

---

Năm năm sau, vào cuối tháng một năm 2008, Lương Dã và Dương Kim chuyển vào ngôi nhà mới.

Ngày hôm đó Thượng Hải đón trận tuyết lớn nhất trong hai mươi năm qua.

Hai người quấn quýt bên nhau suốt đêm trong căn phòng ngủ. Khi tỉnh dậy vào sáng sớm, ánh nắng yếu ớt len lỏi qua lớp rèm, chiếu lên hai th*n th* tr*n tr**. Lương Dã đứng dậy, kéo rèm cửa, và khung cảnh bên ngoài hiện ra – cả thế giới ngập trong màu trắng xóa của tuyết.

Họ ngỡ như mình đang mơ, cảm giác mơ hồ như thể thời gian đã quay ngược đưa họ trở về Cáp Nhĩ Tân ngày nào.

Dương Kim bước đến bên cửa sổ nhìn xuống sân, trái tim bỗng se lại. Cậu khẽ gọi: "Lương Dã, lại đây xem này anh."

Lương Dã vừa mặc áo vừa bước tới, ôm lấy cậu từ phía sau. Anh nghiêng đầu hôn lên cổ cậu, dịu dàng hỏi: "Sao thế em?"

Dương Kim chỉ tay xuống dưới, nơi có cửa hàng nhỏ của nhà họ Lương mà cậu đã phục dựng lại trong sân.

"Anh xem, cửa hàng nhỏ của anh kìa. Mùa đông ngày trước tiệm tạp hóa nhà anh cũng thế này, mái hiên phủ đầy tuyết..."

Cậu nhìn cảnh tượng ấy, thì thầm: "Đã quay về rồi..."

Bỗng nhiên, cậu quay lại, ánh mắt lấp lánh niềm vui nói với anh: "Lương Dã ơi, tất cả đã quay về rồi."

Dương Kim không nói rõ "tất cả" là gì hay "quay về" nghĩa là thế nào, nhưng Lương Dã hiểu.

Những tiếc nuối của năm năm chia cắt, quãng thời gian tuổi trẻ bị buộc phải xa cách, tiệm tạp hoá nhỏ phải đóng cửa, tình yêu mà họ từng dốc lòng bảo vệ nhưng không trọn vẹn, và cả những mùa đông lạnh giá khi Dương Kim lặng lẽ rời đi — tất cả giờ đây đều đã quay về.

Lương Dã dùng bàn tay từng chịu thương tích vì gặp cậu nhẹ nhàng vu.ốt ve người mà anh yêu nhất trong đời, cậu học sinh ngoan năm nào cũng là người yêu dấu nhất của anh.

Trước khung cửa sổ tuyết rơi trắng trời, anh cúi xuống đặt lên môi cậu một nụ hôn thật sâu.

Những mùa đông sau này sẽ không còn lạnh lẽo nữa.

Bởi vì mỗi mùa đông đều có anh cạnh bên.

— Kết thúc chính truyện —

---

【Tác giả có lời muốn nói】

Ôi, vậy là đã kết thúc rồi, một cái kết trọn vẹn. Tôi đã viết được tất cả những gì tôi muốn viết! Rất hạnh phúc khi được kể câu chuyện về Lương Dã và Dương Kim — hai con người tuyệt vời, kiên cường và yêu nhau tha thiết.

Từ cuối tháng tám đến giờ, cảm ơn rất nhiều vì đã có các độc giả thân yêu đồng hành. Cảm ơn bạn, người đã đọc đến tận đây.

Tôi sẽ chia sẻ nhiều điều hơn trong phần hậu ký, phần đó sẽ đăng trên Weibo sau. Nơi này, tôi xin để lại cho câu chuyện tự nó tỏa sáng!

Chúc tất cả chúng ta đều sẽ hạnh phúc, đều sẽ tự do, đều sẽ dũng cảm yêu và được yêu. ^ ^

Ngoại truyện sẽ được cập nhật sớm!
 
Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt
Chương 73: Ngoại truyện 1: 12 lá thư của Lương Dã.



【Lá thư thứ nhất】

Xem chương 68.

---

【Lá thư thứ hai】

Dương Kim.

Học sinh ngoan ơi, năm mới rồi. Năm nay ở Cáp Nhĩ Tân lại có trận tuyết rất lớn. May mà mẹ con anh đã kịp về làng trước khi đường bị phong tỏa.

Lá thư này được viết ở trong làng, ngoài cửa sổ là một màu trắng xóa — trên mái nhà, ngoài ruộng đồng, ở khắp mọi nơi. Anh lại nhớ đến ngày ba anh qua đời.

Anh từng nghĩ vào một ngày nào đó trong tương lai, anh sẽ đưa em đến bàn thờ của ba anh, giới thiệu với ông đây là người mà ngoài ông và mẹ ra, anh yêu nhất trên đời. Người mà anh muốn sống cùng cả đời. Người mà anh đã hứa sẽ sống cùng đến trăm tuổi.

Ba anh là người như thế nào nhỉ? Thật ra anh không hiểu nhiều về ông. Có lẽ ông chỉ là một người nông dân rất đỗi bình thường, ngày ngày làm việc trên cánh đồng, trên người luôn phảng phất mùi bùn đất. Anh luôn tin rằng cuối cùng ông sẽ hiểu, và ông cũng sẽ chúc phúc cho anh.

Nhưng học sinh ngoan của anh ơi, em đang ở đâu thế? Khi nào em mới về nhà cùng anh? Anh muốn đưa em đi thăm nơi anh sinh ra và lớn lên, muốn đưa em đến những cánh đồng và ngọn núi, kể cho em nghe chuyện anh đã từng rong ruổi ra sao giữa những luống cày, những bụi cây ấy. Đó chắc chắn là cuộc sống mà em chưa từng trải qua. Anh còn có thể tưởng tượng được gương mặt chăm chú của em khi nghe anh kể chuyện. Em nhất định sẽ hỏi rất nhiều câu hỏi, bởi em luôn muốn biết mọi đáp án. Anh nhớ em lắm.

Ở Macao có núi không em? Có lẽ là có. Nhưng núi ở miền Nam chắc chắn không có tuyết phủ.

Vậy nên hãy trở về đi em.

Lương Dã.

Ngày 3 tháng 2 năm 1995.

---

【Lá thư thứ ba】

Dương Kim.

Tháng một và tháng hai chắc là kỳ nghỉ đông phải không em? Có lẽ vì thế mà em chưa nhận được thư của anh. Giờ đã là tháng ba rồi, trường học đã khai giảng, lá thư này chắc em sẽ nhận được.

Xin lỗi em, thư trước anh quên nói: dù đã chép đi chép lại hơn mười lần, chữ của anh vẫn xấu ơi là xấu. Nếu em đọc không hiểu thì đợi em về, anh sẽ đọc cho em nghe.

Hôm nay là sinh nhật em. Anh đã nấu một bát mì trường thọ nhưng không biết cho ai ăn. Cuối cùng để nguội rồi thiu mất.

Đợi em về, anh sẽ nấu lại cho em. Anh còn muốn cùng em làm nhiều chuyện nữa lắm.

Cái nhà hàng Douglas (xóa đi) — à không, là Tados ấy, anh lại đến ăn vài lần. Anh đã ăn hết thực đơn của bọn họ rồi — thực ra cũng chẳng có nhiều món. Đợi em về, anh sẽ dẫn em ăn những món anh thấy ngon nhất. Trừ những món đó ra, những món khác toàn là lừa tiền cả.

Thỏ con vẫn khỏe mạnh. Mấy ngày Tết, anh giao nó cho ông già xem bói trông giúp. Ông ấy bói không chính xác lắm (cứ bảo em sẽ không quay lại, bảo anh phải nhìn về phía trước, lại còn nói gì mà một khả năng khác là em sẽ về nhưng sẽ phải chịu đủ loại đau khổ về thể xác lẫn tinh thần, vượt qua những điều không ai tưởng tượng nổi. Đúng là thầy bói bịp). Nhưng mà ông ấy rất tốt và khá thú vị. Sau khi cửa hàng của anh đóng cửa, ông ấy đã giúp anh rất nhiều. Đợi em về, anh sẽ dẫn em gặp ông ấy. Quả thật là một ông già rất thú vị đấy.

Còn nữa, mẹ anh nói hôm trước khi em biến mất, em đã đến tiệm tạp hoá gặp bà. Em biết chuyện bà bị bệnh, đúng không? Bà không thích nghe anh nói, cứ khăng khăng làm theo ý mình. Nếu em về, em có thể giúp anh khuyên bà đến bệnh viện được không? Bà luôn nhắc đến em, hỏi em đi đâu, luôn nói rằng em ngoan, học giỏi, rất có tiền đồ. Anh đoán, những lời em nói bà chắc chắn sẽ nghe.

Nói đến đây, anh phải xin lỗi em. Anh cũng có chuyện giấu em. Càng nghĩ anh càng hối hận. Đêm hôm đó, khi thấy thư nhập học của em, anh không nên bỏ đi. Anh cũng giấu em chuyện của mẹ anh vậy mà còn bỏ đi. Anh có tư cách gì để giận em chứ? Nếu hôm đó anh không bỏ đi, có phải em sẽ không rời xa anh, và chúng ta vẫn còn ở bên nhau chăng?

Sinh nhật vui vẻ. Anh nhớ em.

Lương Dã.

Ngày 16 tháng 3 năm 1995.

---

【Lá thư thứ tư】

Dương Kim.

Tại sao vẫn không nhận được thế? Dịch vụ bưu chính thật chết tiệt. Thôi không gửi thư thường nữa, lần này anh gửi thư chuyển phát nhanh, chắc chắn sẽ đến tay em.

Học kỳ mới bắt đầu, việc kinh doanh ở cửa hàng cũng có chút khởi sắc. Dù đã đóng ba cửa hàng, nhưng cửa hàng ở Đại học Công Nghiệp vẫn còn. Thật may. Như vậy, khi em trở về, em sẽ tìm thấy anh ở đây.

Nhậm Thiếu Vĩ đã nghỉ việc ở Nhà máy Cơ khí số 2, đi về phương Nam rồi, là đến Thượng Hải. Hôm qua anh nhận được thư của cậu ấy, cậu ấy nói Thượng Hải thật tuyệt vời, một thành phố lớn toàn nhà cao tầng. Nhưng cậu ấy nghe không hiểu người Thượng Hải nói gì, mà người Thượng Hải cũng không hiểu cậu ấy nói gì.

Trong kỳ nghỉ đông, anh gặp Diêu Văn Tĩnh. À, vẫn chưa kể với em: cô ấy đã đỗ vào Đại học Tài chính Bắc Kinh. Rất nhiều bạn bè của anh đã đi về phương Nam, Cáp Nhĩ Tân dường như đang dần trở thành một thành phố trống rỗng, chỉ còn tuyết và anh ở lại đây.

Chết tiệt, sao viết cứ như nhà văn vậy nhỉ? Ở cạnh em lâu, nói năng cũng lịch sự hẳn lên.

Nếu em còn không về, anh lại sẽ trở nên thô lỗ mất thôi. Thật không hay chút nào. Mau trở về đi em, kể anh nghe xem ở đại học họ dạy gì. Anh nghe mấy sinh viên Đại học Công Nghiệp bảo học đại học chẳng hiểu gì, còn bị trượt môn, phải thi lại nữa đấy.

Anh lo cho em, nhưng nghĩ đi nghĩ lại, chắc không cần phải lo. Học sinh ngoan của anh thông minh như vậy, chắc chắn sẽ không giống bọn họ.

Anh nhớ em.

Anh thật sự rất nhớ em.

Lương Dã.

Ngày 8 tháng 4 năm 1995.

---

【Lá thư thứ năm】

Dương Kim.

Chẳng lẽ thư chuyển phát nhanh quốc tế cũng không đến được à? Anh đã đến bưu điện hỏi, họ bảo cần thời gian để xác minh xem thư đã được gửi đến địa chỉ của em hay chưa. Anh sẽ chờ. Trong thời gian chờ đợi, anh cũng không muốn ngừng viết thư, lỡ như những lá trước em không nhận được, lá kia đã đến thì sao?

Anh không biết phải viết gì nữa. Cuộc sống của anh rất tẻ nhạt, từ sáng đến tối chỉ ở trong cửa hàng, bán hàng, chiếu phim, và tán dóc với mấy sinh viên Đại học Công Nghiệp.

Gặp sinh viên đến từ Quảng Đông, anh lúc nào cũng hào hứng hỏi họ có từng đến Macao chưa. Nhưng chẳng ai từng đến. Họ bảo, người thường bây giờ đâu có qua được, chờ đến khi Macao được trả về rồi mới đi.

1999, Macao sẽ trở về. Lâu lắm nhỉ? Nhưng chúng ta chắc không cần đợi đến lúc đó mới gặp lại nhau, phải không em?

Trả lời thư anh đi. Anh nhớ em.

Lương Dã.

Ngày 9 tháng 5 năm 1995.

---

【Lá thư thứ sáu】

Dương Kim.

Có phải em nhận được thư rồi nhưng cố ý không trả lời anh không?

Điện thoại ở Macao chắc chắn gọi được sang đây, đúng không? Trước đây em đã biết số điện thoại của cửa hàng Đại học Công Nghiệp rồi. Thật ra em hoàn toàn có thể gọi lại cho anh nếu em muốn.

Nếu em muốn. Vậy nên, em không muốn.

Tại sao? Em có thể nói cho anh biết anh đã làm gì sai không? Có phải là vì đêm hôm đó, khi thấy thư nhập học của em, anh đã bỏ đi? Hay là vì anh giấu em chuyện mẹ anh bị bệnh? Trong lá thư tháng ba, anh đã xin lỗi rồi. Lá đó là thư thường, có thể em không nhận được. Vậy anh xin lỗi em lần nữa: Anh xin lỗi. Nếu em giận anh vì chuyện đó, anh sai rồi. Em trở về đi mà, đánh anh mắng anh cũng được. Bắt anh nhịn đói nhịn khát ba ngày ba đêm cũng được. Nhưng đừng như thế này, đừng không trả lời anh mà em.

Hay là ba em ép em đi Macao? Em có gặp nguy hiểm không? Chẳng lẽ em đã bỏ học rồi? Anh lo cho em lắm. Việc anh gửi thư cho em có l*m t*nh hình của em tệ hơn không?

Lương Dã.

Ngày 3 tháng 6 năm 1995.

---

【Lá thư thứ bảy】

Dương Kim.

Anh vốn không định viết thư nữa, sợ rằng thư của anh bị gia đình em nhìn thấy sẽ khiến em gặp rắc rối. Nhưng người ở bưu điện bảo rằng thư chuyển phát nhanh tháng 4 đã được xác nhận là đến tay phòng tiếp nhận thư của Đại học Macao. Vậy nên là em thật sự cố ý không trả lời thư anh phải không?

Anh không biết nên làm gì nữa.

Tại sao, Dương Kim ơi, tại sao thế em?

Nhưng anh vẫn nhớ em lắm.

Lương Dã.

Ngày 30 tháng 7 năm 1995.

---

【Lá thư thứ tám】

Dương Kim.

Anh không muốn viết thêm nữa.

Nhưng vẫn cảm thấy phải viết, và không nhịn được mà viết.

Viết gì đây nhỉ? Anh không biết. Em thấy không, chúng ta xa nhau quá lâu rồi, đến cả những điều anh muốn nói với em cũng ít đi. Anh chưa từng nghĩ giữa chúng ta sẽ trở nên như thế này.

Anh từng nghĩ, khi em lên đại học, em sẽ càng quấn quýt lấy anh. Chúng ta sẽ có nhiều thời gian hơn để bên nhau, để hiểu nhau hơn, và anh sẽ càng yêu em hơn.

Hình như anh chưa từng nói rằng anh yêu em. Câu đó nghe thật sến súa, trước đây anh thấy mình là đàn ông con trai không thể nói được. Anh lại hối hận rồi.

Lẽ ra anh nên nói sớm hơn, như vậy có lẽ sẽ được nghe em nói câu tương tự.

Dương Kim, anh nhớ em. Anh yêu em.

Nhưng chắc em sẽ không trả lời anh nữa, đúng không?

Lương Dã.

Ngày 20 tháng 8 năm 1995.

---

【Lá thư thứ chín】

Dương Kim.

Tại sao em không thể trả lời anh một lần thôi?

Anh đã tìm mọi cách để liên lạc với em, nhưng em dường như chưa từng nỗ lực giống như anh.

Anh không biết em đang ở đâu, nhưng em biết mà. Em biết rõ rằng anh luôn ở hẻm Đại học Công Nghiệp.

Em biết rõ.

Anh thật sự không muốn viết thêm lá thư nào nữa. Anh thề đây là lá thư cuối cùng rồi.

Anh không nhớ em.

Lương Dã.

Ngày 18 tháng 9 năm 1995.

---

【Lá thư thứ mười】

Dương Kim.

Xin lỗi em. Thư trước anh đã nói năng không hay tẹo nào. Thật ra anh vẫn nhớ em, muốn gặp em, muốn nắm tay em, muốn ôm em, muốn hôn em lắm.

Đêm qua anh lại mơ thấy em. Trong mơ, em biến thành một chú thỏ biết bay. Một đêm nọ, em gõ cửa tiệm của anh, anh bế em vào, và em trở lại thành Dương Kim.

Anh hỏi em đã đi đâu. Em nói em về Vương quốc Thỏ để ăn cà rốt, giờ em đã ăn no rồi nên quay về.

Anh thật sự hy vọng có một Vương quốc Thỏ như thế. Ở đó toàn là đồng loại của em, em sẽ không phải chịu khổ nữa.

Nếu em không quay về nữa, anh hy vọng em sống tốt, khỏe mạnh, vui vẻ và hạnh phúc. Nếu được như thế, không có anh cũng không sao.

Nhớ em.

Lương Dã.

Ngày 8 tháng 10 năm 1995.

---

【Lá thư thứ mười một】

Dương Kim.

Anh không biết phải viết gì nữa.

Anh không biết liệu có nên tiếp tục viết nữa hay không.

Anh không biết liệu có nên tiếp tục nhớ em hay không.

Dịch vụ chuyển phát quốc tế quá đắt, mà em lại chẳng hồi âm.

Mùa đông năm nay lạnh quá. Thỏ con bị bệnh rồi. Mong nó đừng chết, dù sao em cũng sẽ không quay lại để ở bên anh.

Anh không biết có nên nhớ em nữa không.

Lương Dã.

Ngày 10 tháng 11 năm 1995.

---

【Lá thư thứ mười hai】

Dương Kim.

Năm 1995 sắp qua rồi. Lẽ ra chúng ta có thể cùng nhau trải qua năm 1995 này.

Anh sẽ không gửi thêm lá thư nào nữa. Việc kinh doanh ngày càng tệ, anh sắp hết tiền rồi. Chúc em mọi điều tốt đẹp.

Nhớ em. (xóa đi)

Nhớ em. (xóa đi)

Nhớ em. (xóa đi điên cuồng, gạch đen cả một dòng)

Nhớ em. (Cuối cùng vẫn viết lại)

Lương Dã.

Ngày 31 tháng 12 năm 1995.
 
Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt
Chương 74: Ngoại truyện 2: Quà sinh nhật.



Ngày 16 tháng 3 năm 2002, sinh nhật Dương Kim rơi vào thứ Bảy.

Tối hôm trước, Lương Dã từ chuyến công tác trở về, nhưng do máy bay bị hoãn, mãi đến mười một giờ đêm mới về đến nhà.

Mùa xuân Thượng Hải lất phất mưa phùn, Dương Kim ra mở cửa, nhìn thấy tay Lương Dã không mang theo bất cứ món đồ nào trông giống quà sinh nhật, trong lòng có chút hụt hẫng. Nhưng cậu vẫn ân cần giúp anh phủi đi những giọt nước li ti đọng trên chiếc áo dạ và cả những hạt mưa vương trên mái tóc ngắn.

Lương Dã nào có kiên nhẫn chờ cậu cẩn thận lau bên này chấm bên kia. Sau khi đóng cửa lại, anh thẳng tay bế bổng cậu lên áp xuống sofa. Mang theo hơi lạnh của mưa xuân, anh hôn cậu đầy mãnh liệt.

Bị bất ngờ bế bổng lên, Dương Kim khẽ thốt lên vài tiếng kêu nhỏ. Nhưng tiếng kêu rất nhanh bị nuốt trọn, không cách nào thoát ra nữa.

Hai tay bị Lương Dã giữ chặt bên mặt, cậu không thể động đậy. Dù đeo kính chẳng hề vướng víu khi hôn, nhưng lần này góc độ của anh ép sát quá mức khiến sống mũi cậu đau nhói.

Chỉ năm ngày không gặp, tại sao lại như thế này?

Tại sao lại như thế? Dương Kim cũng tự hỏi mình.

Một ngày sinh nhật không có quà, mũi đau, mắt kính mới vừa thay tháng trước cũng sắp gặp họa. Chiếc cũ đã bị hỏng do "một số chuyện kịch liệt" mà hoàn toàn là lỗi của Lương Dã vì cứ khăng khăng bắt cậu đeo kính. Nhưng ngay cả khi bị ép đến đau, cậu vẫn không nỡ đẩy anh ra. Đau đớn mà cũng ngọt ngào.

Sofa nhỏ không đủ chỗ. Họ chỉ có thể bám sát lấy nhau, gắn chặt hòa quyện. Mưa xuân lặng lẽ thấm vào căn phòng, nhẹ nhàng rơi xuống những cơ thể không thể tách rời, hòa quyện với từng làn hơi ẩm bao trùm không gian.

Đến một giờ sáng, Lương Dã kéo áo dạ đắp lên người Dương Kim, ghé sát tai cậu thì thầm: "Chúc mừng sinh nhật."

Dương Kim quỳ ngồi trên đùi anh, mệt lả chỉ có thể gục vào người anh. Cậu chẳng buồn nói gì, chỉ khẽ dụi dụi đầu vào cổ anh để tỏ ý đáp lại.

Rồi cậu nghe thấy Lương Dã bật cười. Hai tiếng cười thấp trầm như đang cười nhạo cậu quá yếu, chỉ mới hai tiếng mà đã mệt như vậy.

Đồ đáng ghét, Lương Dã thật đáng ghét.

Dương Kim mơ màng, chỉ còn một chút ý thức trước khi chìm vào giấc ngủ. Trong đầu cậu, những câu hỏi lặp đi lặp lại: Rốt cuộc đây là sinh nhật của ai chứ? Chỉ biết làm khổ người khác, lại còn cười nhạo, cuối cùng vẫn tay không, quà đâu rồi?

Vào sinh nhật năm ngoái của Lương Dã, cậu đã tự tay làm cả một bàn đầy thức ăn cho anh. Mùi vị thì... không nói tới, nhưng chí ít cũng là có thành ý chứ.

Cậu còn tự thấy đồ mình nấu không ngon, sau đó đã "bồi thường" cho Lương Dã. Mà cái giá bồi thường cũng chẳng rẻ: làm hỏng mấy tờ bản vẽ, hỏng cả kính mắt và bộ vest cậu thích nhất.

Đêm hôm đó kết thúc thế nào cậu không nhớ nữa. Chỉ cảm thấy mơ màng như thể trong giấc mơ, cậu bị bế vào phòng tắm rồi lại bế về giường. Sau đó, cậu nằm mơ.

Trong mơ, cậu trở thành quốc vương của Vương quốc Thỏ. Cậu nói với những thần dân thỏ của mình: "Lương Dã không tặng quà sinh nhật cho ta!"

Thế là cả vương quốc vùng lên, giương cao cà rốt, tiến hành tấn công con người tên Lương Dã kia.

Ngay khi Lương Dã bị biển cà rốt nhấn chìm, Dương Kim tỉnh dậy.

Mệt mỏi vẫn còn trên cơ thể, cậu cảm thấy hơi khó chịu. Vô thức muốn tìm kiếm chút hơi ấm, cậu xoay người định chui vào lòng Lương Dã nhưng lại hụt mất.

Dương Kim khó chịu mở mắt, gọi khẽ: "Lương Dã."

Không ai trả lời.

Cậu mím môi cuộn người trong chăn. Đầu xuân trời vẫn còn lạnh, trong chăn chỉ có hơi ấm của một người, thật rét quá đi. Cậu lại tăng âm lượng gọi: "Lương Dã!"

Lần này, cậu nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài. Vài giây sau, cửa mở, Lương Dã bước vào.

Anh không mặc áo ngủ mà mặc áo len và quần dài, trông như vừa ra ngoài về.

Dương Kim nhìn đồng hồ treo tường — mười một giờ trưa. Không quá sớm cũng chẳng muộn, anh đi đâu vậy nhỉ? Trong tủ lạnh còn đầy thức ăn, chẳng lẽ ra ngoài mua đồ?

Lương Dã bước đến cạnh giường, cúi người hôn Dương Kim, dùng tay gãi nhẹ cằm cậu trêu chọc: "Sao bây giờ lại gọi anh là Lương Dã, quên mất hôm qua em gọi anh là gì rồi à? Gọi đến mức hồn anh sắp bay đi luôn đấy."

Dương Kim liếc anh một cái, không vui đáp: "Hôm qua là ngày gì anh còn quên được nữa kia."

"Quên đâu mà quên, chẳng phải anh đã chúc em sinh nhật vui vẻ rồi sao?"

"Ừ, chỉ bằng lời nói thôi."

"Không chỉ đâu, còn bằng cả cơ thể nữa—"

Chưa kịp nói hết câu, Lương Dã đã bị một chiếc gối phang thẳng vào mặt cắt ngang. Dương Kim ném gối xong liền quay người đi, xoay lưng về phía anh thể hiện rõ sự kháng nghị.

Chỉ một giây sau, cậu đã bị kéo lại bởi tên đáng ghét kia. Lương Dã mạnh mẽ kéo tay cậu, nhưng Dương Kim bướng bỉnh níu lấy thành giường, nhất quyết không xoay người lại.

Lương Dã bật cười bất lực, thở dài buông tay cậu ra rồi đi vòng sang bên kia giường ngồi xổm xuống.

Dương Kim trùm chăn kín đầu nhưng Lương Dã vẫn luồn tay vào kéo gương mặt cậu ra ngoài. Anh vuốt nhẹ nốt ruồi nhỏ nơi đuôi mắt cậu, nghịch cằm, cọ cọ má cậu.

"Đừng!" Dương Kim nổi cáu hất tay anh ra, lườm anh đầy tức giận.

Lương Dã chỉ cười tươi hơn. Nhìn thấy nụ cười đó, Dương Kim bực mình đến mức muốn bỏ đi, nhưng chưa kịp rời khỏi giường đã bị anh bế bổng lên.

Lương Dã không thích kiểu bế ngang mà thích bế cậu như ôm một chú gấu koala — cách này khiến Dương Kim buộc phải vòng chân quanh eo anh để không bị rơi.

Nhưng giờ cậu đang giận, đời nào chịu phối hợp?

Thấy cậu không chịu vòng chân, Lương Dã liền vỗ nhẹ vào mông cậu ra lệnh: "Chân, ôm lấy."

Ra lệnh ư? Không biết cậu đang giận sao? Cậu nhất quyết không nghe.

Thấy thế Lương Dã chỉ cười. Anh cười đã đủ làm cậu khó chịu, lại còn cười xong thì dùng sức bế đi luôn, khiến cậu chẳng thể bám víu được vào đâu, cuối cùng đành phải vòng chân quanh eo anh.

Đúng là Lương Dã đáng ghét!

Cậu bị bế đến phòng làm việc, vừa định phản kháng vì nghĩ rằng anh lại chuẩn bị làm chuyện gì không đứng đắn, thì bất ngờ nhìn thấy một món đồ mới tinh đặt trên bàn làm việc.

Đó là một chiếc máy tính xách tay.

Năm 2002, người ta vẫn gọi laptop là máy tính xách tay, một món đồ còn rất mới mẻ. Chiếc máy mà Lương Dã mua là mẫu mới nhất của Lenovo, giá đến 9.700 tệ, đủ để mua một căn phòng nhỏ khoảng mười mấy mét vuông ở một số thành phố.

Dương Kim thường xuyên phải tăng ca vì cần sử dụng máy tính ở văn phòng để vẽ thiết kế, không thể mang công việc về nhà.

Lương Dã không thể lúc nào cũng đến văn phòng để chờ cậu, một là sợ ảnh hưởng đến công việc của cậu và đồng nghiệp, hai là lo người khác sẽ nói lời không hay.

"Những lúc em tăng ca, anh lại nhớ em đến phát điên." Lương Dã đặt cậu lên bàn làm việc, hai tay chống xuống hai bên, nhìn cậu đầy dịu dàng.

"Vậy nên anh mua chiếc máy tính xách tay này làm quà cho em, để từ giờ em có thể mang việc về nhà làm. Anh sẽ ngồi bên cạnh ngắm em vẽ."

Nói xong, anh cúi xuống hôn cậu một cái, sau đó bật cười trầm thấp: "Sao nghe giống như quà này là mua cho anh vậy nhỉ."

"Thử mở ra xem đi."

Lương Dã định đứng dậy để cậu tự tay khám phá món quà, nhưng Dương Kim đã nhanh tay vòng qua cổ kéo anh lại.

Cậu ôm chặt lấy cổ anh, trán tựa vào trán anh, đôi mắt không kính chớp nhẹ trước mặt, hàng mi như cánh quạt nhỏ quét qua da anh, cất giọng dịu dàng hỏi: "Tăng ca chỉ có một lúc thôi, anh thật sự không thể chờ thêm được sao?"

Khoảng cách gần đến mức hơi thở quấn vào nhau. Lương Dã cảm thấy cổ họng mình khô khốc, yết hầu khẽ chuyển động, giọng anh khàn hẳn đi: "Đúng vậy. Chẳng lẽ em không muốn về nhà à?"

Dương Kim không trả lời ngay, chỉ nhìn anh đắm đuối. Ánh mắt ấy làm Lương Dã vừa muốn đứng dậy ra ban công hút vài điếu thuốc để bình tĩnh, vừa muốn ghì chặt cậu hơn.

Rồi Dương Kim nhẹ nhàng nhắm mắt, hé miệng tiến tới bao lấy đôi môi anh.

Lương Dã phải thừa nhận, Dương Kim thực sự rất giỏi trong việc hôn.

Dương Kim trông có vẻ thụ động, thường chỉ hé môi đợi anh hoặc chủ động hôn rồi không làm gì thêm. Nhưng cậu luôn biết cách dùng hơi thở hay những tiếng rên rất nhỏ để khơi gợi khiến anh không kìm được mà tự mình dẫn dắt.

Đôi khi Lương Dã lén mở mắt, nhìn thấy hàng mi khẽ run của Dương Kim chớp lên nốt ruồi nhỏ nơi khóe mắt, trông cậu như đang hoàn toàn đắm chìm trong nụ hôn. Những lúc ấy, anh không thể cưỡng lại mà hôn càng sâu càng mãnh liệt hơn.

Lần này cũng vậy.

Nụ hôn kéo dài đến mức chiếc máy tính xách tay mới mua bị quên bẵng đi và cái bàn làm việc đáng thương suýt nữa phải chịu thêm một "trận địa chấn". Chiếc máy tính may mắn thoát nạn được nhẹ nhàng đặt lên giá sách trước khi mọi chuyện vượt khỏi tầm kiểm soát.

Lý do đơn giản là vì giữa cơn mê loạn, Dương Kim vẫn không quên trách móc: "...Quà của em anh đừng làm hỏng đấy."

Lương Dã dừng lại, chỉ đánh nhẹ vào mông cậu một cái rồi hỏi: "Gọi ai đấy?"

Dương Kim ôm lấy cổ anh, khẽ kêu lên một tiếng vì đau, sau đó cố tình trả lời: "Lương Dã."

"Cố ý phải không, hửm?" Lương Dã lại vỗ thêm một cái, xoay người làm bộ muốn thu dọn máy tính: "Quà không tặng nữa, anh thu hồi lại."

"Ơ—" Dương Kim hoảng hốt kéo anh lại, ôm chặt lấy cổ anh, áp sát vào tai anh thì thầm một tiếng nhỏ nhẹ:

"...Chồng ơi."
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back