Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!

Dịch Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt

Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt
Chương 65: Năm năm qua.



"Không phải." Dương Kim lập tức phủ nhận, "Lương Dã, không phải như vậy đâu."

"Nhưng em vẫn bị bệnh." Ngón tay cái của Lương Dã khẽ vu.ốt ve bên má cậu, tràn đầy sự thương xót như những đêm dài nhiều năm về trước.

"Không phải đâu, không phải tại anh." Dương Kim ngước lên nhìn anh, gấp gáp nói, "Anh tốt như vậy, sao có thể là lỗi của anh được chứ?"

Lương Dã im lặng một lúc rồi hỏi lại: "Anh tốt sao?"

"Tốt." Dương Kim đáp ngay không do dự, "Anh rất tốt, tốt đến không thể tốt hơn."

Lương Dã cười tự giễu một chút: "Thật sao? Nhưng năm năm trước anh không đủ khả năng để giữ em lại. Năm năm sau không chỉ vẫn không thể, mà còn phải nhờ đến mối quan hệ và tài nguyên của em, đối với tình cảnh của em thì lại thờ ơ, thậm chí còn tỏ ra lạnh lùng với em."

Dương Kim lắc đầu, giọng nói bắt đầu lộn xộn: "Không phải... đó không phải lỗi của anh, em..."

Lương Dã nhẹ nhàng xoa lưng cậu như muốn làm dịu đi sự bất an, đồng thời nói theo lời cậu: "Được, anh rất tốt, không phải lỗi của anh."

Lương Dã đối với cậu như một liều thuốc, khiến Dương Kim thực sự bình tĩnh lại. Cậu lẩm bẩm một cách tự nhiên, giọng nhỏ nhẹ nhưng cố chấp: "...Anh rất tốt, anh là người tốt nhất."

Lương Dã không nói thêm lời nào.

Sự im lặng lúc này không còn nặng nề nữa, mà như một luồng an yên mạnh mẽ giúp Dương Kim thoáng quên đi mối hận thù giữa đời trước của hai người. Trong không gian nhỏ bé thuộc về riêng họ, cậu được thở một cách nhẹ nhõm.

Cậu nhắm mắt lại, những mảnh ký ức năm năm trước ùa về. Đêm hôm ấy, khi họ mới bắt đầu bên nhau, Lương Dã cũng ôm cậu như thế, khẽ nói: "Ở lại Cáp Nhĩ Tân, đừng đi."

Sau đó, Lương Dã đã chờ cậu ở con hẻm cạnh Đại học Công nghiệp suốt năm năm. Anh yêu cậu, yêu đến nhường nào.

Hiện tại, người yêu cậu đến thế lại nhẹ nhàng hỏi: "Năm năm qua, em đã chịu nhiều khổ cực đúng không?"

Đúng không? Dương Kim tự hỏi. Cậu phải kể về năm năm qua của mình thế nào đây?

Cậu không muốn nói, cũng không biết bắt đầu từ đâu. Trong lòng cậu, dù khổ đến đâu cũng không thể sánh bằng Lương Dã. Ít nhất cậu chưa bao giờ phải lo lắng về cơm ăn áo mặc, chỉ là không có tự do mà thôi.

Tự do – một từ cậu từng khao khát mãnh liệt khi còn bé. Nhưng năm năm qua, mọi mộng tưởng đã tan biến, đến mức Dương Kim gần như không còn ảo vọng về nó nữa.

"Anh muốn biết." Nhưng Lương Dã vẫn nhìn cậu, kiên nhẫn nói: "Tốt xấu thế nào anh cũng muốn biết. Nói cho anh được không?"

Lương Dã ôm chặt lấy cậu, quấn cậu trong chăn như thể cậu là điều quý giá nhất trên đời. Giữa khoảnh khắc vừa tỉnh giấc, mọi thứ xung quanh dường như trống rỗng, nhưng vòng tay và hơi ấm của Lương Dã khiến Dương Kim cảm thấy như đang được bảo bọc trong một chiếc tổ chim ấm áp, xua tan cái lạnh giá của mùa đông.

Lương Dã còn nâng nhẹ mặt cậu lên đặt một nụ hôn lên trán, sau đó ôm cậu thật chặt vào lòng, không rời một giây.

Trong sự an toàn đó, dưới sự dẫn dắt dịu dàng của Lương Dã, Dương Kim bắt đầu kể về năm năm qua của mình.

Ôi, năm năm ấy...

Sau khi có hành vi cực đoan lần đầu ở trại cải tạo đồng tính, họ tăng cường cường độ sốc điện lên gấp bội. Nhưng rồi những hành vi cực đoan của cậu ngày càng nhiều, ngày càng không kiểm soát được.

Một bác sĩ có chút lương tâm đã lén bảo cậu: "Cậu cứ thế này thì sẽ có vấn đề thần kinh thật đấy! Sao không giả vờ một chút? Chỉ cần giả vờ không thích đàn ông nữa, cậu sẽ được ra viện mà."

"Giả vờ thế nào? Tôi thích đàn ông thật mà." Ánh mắt Dương Kim đờ đẫn nhìn bác sĩ, "Tôi chỉ thích Lương Dã thôi..."

Bác sĩ nói cậu quá cố chấp, quá ngang bướng, cần học cách khéo léo và linh hoạt.

Khéo léo và linh hoạt. Dương Kim chưa bao giờ học được hai từ đó. Trước đây không, bây giờ cũng không.

Do các hành vi cực đoan lặp đi lặp lại, cậu bị trục xuất khỏi trại cải tạo đồng tính và được khuyến nghị điều trị tâm lý hoặc tâm thần.

Khi đó sức khỏe của Dương Thiên Cần đã suy sụp nghiêm trọng, trong nhà không còn ai có thể thay ông quyết định liệu Dương Kim có cần điều trị hay không — Liễu Chi Quế sau khi sinh con lại dồn toàn bộ tâm trí vào đứa em trai, chẳng hề bận tâm đến Dương Kim.

Dương Kim cũng không muốn điều trị, cậu cho rằng bản thân không có vấn đề gì, vấn đề nằm ở trại cải tạo đồng tính mà thôi. Giả bệnh chưa khỏi, thực bệnh đã bám rễ, nhưng cậu dường như đã mất đi khả năng cảm nhận nỗi đau, không thấy bản thân có gì đau khổ.

Nỗi đau này làm sao so được với nỗi đau của Lương Dã khi mới mười hai tuổi đã tận mắt chứng kiến ba mình bị đánh chết giữa ruộng lúa phủ đầy tuyết đây?

Đến ngày khai giảng, Dương Thiên Cần dù nằm trên giường bệnh cần người chăm sóc từng ngụm nước vẫn nhớ hỏi Dương Kim có đến báo danh ở Đại học Số Một không.

Dưới sự sắp xếp của ông, Dương Kim đăng ký học ngành thương mại. Nhưng cậu chỉ đến lớp một ngày rồi hôm sau đã nộp đơn xin thôi học.

Khi tin Dương Kim thôi học truyền đến tai Dương Thiên Cần, ông tức giận đến mức các chỉ số trên các thiết bị y tế kết nối với cơ thể đột ngột tăng vọt.

Dương Kim không cảm xúc quỳ trước giường bệnh của ông, lặng lẽ chịu sự quở trách nhưng trong đầu chỉ nghe thấy những lời ấy như tiếng ồn bị lọc bỏ. Thế giới đột nhiên trở nên yên lặng, giọng nói từ trại cải tạo lại vang lên: "Lương Dã ghét mày. Lương Dã ghét mày. Lương Dã ghét mày."

Trong trạng thái vô thức, cậu đứng dậy bất ngờ mở cửa sổ bên giường bệnh của Dương Thiên Cần rồi trèo lên.

Trong phòng chỉ có các con riêng của ông, họ lao tới kéo cậu xuống.

Sau khi tỉnh táo lại, Dương Kim ngồi một lúc, nghe một người con riêng nói với Dương Thiên Cần bằng tiếng Quảng Đông: "Ba à, anh ta điên rồi, hãy từ bỏ anh ta đi! Sao ba lại giao tài sản và công ty vào tay một người điên như vậy?"

Tài sản, tài sản, tài sản.

Dương Kim chợt nghĩ đến Lương Dã, nghĩ đến lời Lương Dã từng nói:

"Có tiền có thể không tự do, nhưng không có tiền thì chắc chắn không tự do."

Cậu rời khỏi phòng bệnh, bỏ ngoài tai tiếng gọi của Dương Thiên Cần, đến văn phòng hành chính bệnh viện xin một bản ghi hình từ camera giám sát.

Đó là lần đầu tiên cậu thấy mình khi mất ý thức trông đáng sợ đến thế. Nếu không bị ngăn cản, cậu thực sự đã nhảy xuống rồi. Mà nếu đã nhảy xuống thì sẽ chẳng còn gì nữa.

Cậu đã không còn Lương Dã, nhưng kẻ gây ra tất cả những điều này vẫn sống yên ổn trên đời.

Không thể để điều đó tiếp diễn.

Dương Kim chủ động tìm đến bác sĩ tâm lý.

Dương Thiên Cần có mối quan hệ chằng chịt ở Macao, Dương Kim tránh hệ thống y tế mà ông có thể tác động, tìm đến một phòng khám tư nhân.

Bác sĩ nói cậu bị trầm cảm nghiêm trọng, tình trạng này đã kéo dài từ rất lâu rồi chứ không phải mới phát sinh vài tháng qua. Nhưng những cú sốc trong vài tháng gần đây cộng với việc thiếu hỗ trợ tích cực đã khiến bệnh tình trầm trọng hơn rất nhiều.

Từ đó, Dương Kim bắt đầu dùng thuốc.

Nhờ tác dụng của thuốc, cảm xúc của cậu dần ổn định, đến mức khi nghĩ đến câu "Lương Dã ghét mày" cậu cũng không còn phản ứng gì nữa — cậu chấp nhận đó là sự thật.

Dương Kim tìm đến Liễu Chi Quế, bế đứa em trai lên cười và nói: "Mẹ à, nếu mẹ muốn em trai sau này có một cuộc sống tốt đẹp thì đừng đối đầu với con."

Không lâu sau, cậu bắt đầu vào phòng bệnh "chăm sóc" Dương Thiên Cần. Ngay ngày đầu tiên, cậu đã dõng dạc tuyên bố: "Ba à, con không thích đàn ông nữa rồi."

Dương Thiên Cần ban đầu không tin, ông kể lại chuyện năm xưa công ty của ông đã hại chết ba của Lương Dã ra sao, nói rằng nông dân là những kẻ ngu dốt thế nào, và rằng Lương Dã bây giờ tay trắng cũng là tự chuốc lấy.

Dương Kim lặng lẽ lắng nghe, gật đầu đồng tình: "Ba nói đúng."

Nhưng đôi bàn tay giấu sau lưng đã siết chặt đến trắng bệch.

Căn bệnh đã vào giai đoạn cuối, Dương Thiên Cần không thể tự mình đi vệ sinh, việc chăm sóc này trước đây luôn bị các con riêng của ông đùn đẩy lẫn nhau. Nhưng khi Dương Kim đến, cậu không ngần ngại mà làm tất cả.

"Các em à, đến một thằng điên như anh còn chịu làm việc này mà các em lại không chịu? Không chịu làm những việc này mà cũng muốn giành tài sản của ba sao?"

Dần dần, Dương Thiên Cần bắt đầu giao cho cậu xử lý một số công việc lớn nhỏ trong công ty.

Tất cả mọi người trong công ty đều biết rằng ngày ông qua đời đang đến gần, ai cũng muốn cắn một miếng từ tài sản này nên Dương Kim liên tục bị ngáng đường.

Dương Kim soạn một bản thư ủy quyền, nội dung là ông trao toàn quyền đại diện mình trong mọi công việc của công ty cho Dương Kim, có hiệu lực ngay sau khi ông ký tên.

Dương Thiên Cần mãi không chịu ký, Dương Kim nói: "Chẳng lẽ ba muốn giao công ty cho một trong các quản lý cấp cao kia sao? Họ chẳng ai có ý tốt với công ty cả. Ba đã vất vả gây dựng cả nửa đời người, chẳng lẽ lại để người ta cướp trắng? Ba chỉ có thể tin tưởng con thôi."

Cuối cùng, Dương Thiên Cần ký tên.

Nhưng Dương Kim không cúi xuống nhặt bút giúp ông, cậu chỉ cầm bản thư ủy quyền đã được ký, đứng dậy rời đi.

Dương Thiên Cần gọi cậu lại: "Đỡ tao đi vệ sinh!"

Dương Kim quay đầu bình thản nhìn ba mình. Những ký ức tuổi thơ đầy ắp tình yêu thương của ba chợt lóe lên trong đầu. Trước kia, nghĩ đến những ký ức ấy, cậu sẽ thấy nhớ nhung, thấy đau đớn, nhưng giờ đây, cậu chẳng cảm nhận được gì nữa.

Cậu lạnh lùng nói: "Bây giờ con rất bận. Hay để con gọi một trong các em của con lên? Ồ, xin lỗi ba, con quên mất rồi. Các em đều ghét ba, chẳng ai chịu chăm sóc ba cả."

Sau khi nắm được quyền kiểm soát công ty, Dương Kim không bao giờ quay lại bệnh viện để chăm sóc Dương Thiên Cần nữa. Cậu ngay lập tức loại bỏ các quản lý cấp cao, đồng thời tiến hành kiểm toán kỹ lưỡng sổ sách và theo dõi chặt chẽ hoạt động của Điền Kim Lai tại công ty con ở Chu Hải.

Quả nhiên, bản chất con người khó thay đổi, kẻ từng vơ vét của cậu năm xưa giờ lại muốn ăn chặn tài sản của công ty. Khi phát hiện ra một khoản chi tiêu bất thường, Dương Kim triệu tập Điền Kim Lai đến Macao, đồng thời cũng gọi cảnh sát đến.

Lần đầu gặp lại Điền Kim Lai, cậu không nói một lời, chỉ giơ tay tát gã.

Điền Kim Lai ôm mặt nhìn cậu với ánh mắt căm phẫn, không tin nổi, đầy toan tính và oán ghét. Gã gào lên chửi bới, nói rằng cậu là một thằng đồng tính, dưới sự lãnh đạo của cậu tất cả mọi người trong công ty sẽ tiêu đời.

Dương Kim chỉ lạnh lùng ngồi trên bàn làm việc, nhìn gã mà không nói gì. Cho đến khi cảnh sát đến, cậu mới đẩy gọng kính, chậm rãi đứng dậy bắt tay với họ và mỉm cười: "Nhờ cả vào các anh."

Những năm 90, tình hình an ninh ở Macao không tốt, trước thềm hồi quy càng trở nên hỗn loạn, mọi thứ đều xoay quanh tiền và quyền. Điền Kim Lai vốn đã tội lỗi chồng chất, việc đưa gã vào tù không phải vấn đề lớn.

Trong thời gian đó, nhà tù nam ở Macao giam giữ toàn những kẻ bất hảo. Điền Kim Lai không có ai che chở, một khi vào đó chắc chắn sẽ chịu không ít khổ sở.

Ngày Điền Kim Lai bị tống vào tù, Dương Kim chính thức nhập học Đại học Macao số Hai chuyên ngành Kiến trúc.

Không lâu sau, Dương Thiên Cần bất ngờ bị đưa vào phòng ICU để cấp cứu. Dù được cứu sống, ông đã liệt nửa người, không thể nói, và những ngày còn lại của ông chỉ có thể nằm bất động trên giường.

Vài tháng sau, cơ thể bị những lần điều trị tàn phá đến mức không còn hình dạng, Dương Thiên Cần viết một dòng chữ nguệch ngoạc lên giấy:

"Đừng chữa nữa, để tôi về nhà, để tôi chết đi."

Dương Kim lấy từ trong túi ra bản di chúc đã được chuẩn bị từ trước, nội dung trao toàn bộ tài sản của Dương Thiên Cần lại cho cậu. Cậu đưa cho ông ký.

Dương Thiên Cần không ký. Dương Kim chỉ mỉm cười, ném tờ giấy của ông vào thùng rác rồi giúp ông chỉnh lại chăn.

"Con không nỡ để ba đi. Ba hãy ở lại bên con thêm vài năm nữa nhé."

Kể từ đó, mỗi lần cấp cứu, Dương Kim đều yêu cầu bệnh viện dốc toàn lực cứu chữa. Các bác sĩ khuyên không nên tiếp tục, bởi việc kéo dài sự sống chỉ khiến bệnh nhân chịu thêm đau đớn, không bằng để bệnh nhân ra đi một cách nhẹ nhàng.

"Nhẹ nhàng sao?" Dương Kim nghĩ. "Ai đã từng cho tôi sự nhẹ nhàng? Ai đã từng quan tâm đến nỗi đau của tôi? Những cái tát của ba mẹ tôi năm xưa, những tổn thương mà họ gây ra khi tước đoạt đi người duy nhất mà tôi có thể dựa vào, họ có bao giờ để ý đến không?"

Bốn năm cứ thế trôi qua. Dương Thiên Cần dần cạn kiệt sức sống, mọi hoạt động của ông đều phải phụ thuộc vào máy móc. Ông gầy trơ xương, đau đớn đến mức không thể chịu đựng thêm. Cuối cùng, ông ký vào bản di chúc.

Ngay khi cầm được di chúc, Dương Kim lập tức ký giấy đồng ý rút máy trợ sinh.

Sự sống rời đi trong tích tắc. Dương Thiên Cần cố giơ tay về phía cậu, phát ra những tiếng r.ên rỉ yếu ớt.

Dương Kim làm như không nghe thấy, thờ ơ bước ra khỏi phòng bệnh. Cậu gọi điện cho Liễu Chi Quế: "Dương Thiên Cần chết rồi. Ông ta đã ký di chúc, toàn bộ tài sản thuộc về tôi, có luật sư chứng kiến. Từ giờ, mỗi tháng tôi sẽ chuyển một khoản tiền sinh hoạt vào tài khoản của mẹ. Nếu không có việc gì quan trọng, đừng liên lạc với tôi nữa."

Sau đó, Dương Kim vừa học kiến trúc tại trường đại học vừa điều hành công ty. Cuộc sống của cậu đôi lúc giống như bị xé làm hai mảnh, nhưng cậu vẫn kiên trì.

Đinh Thuấn từng hỏi cậu: "Công ty giờ thuộc về cậu rồi, sao cậu còn đi học đại học làm gì? Lại còn học một ngành chẳng liên quan."

Dương Kim tháo kính ra, nheo mắt nhìn về phía bầu trời phương Bắc, im lặng không đáp.

Đến ngày hôm nay, cậu dường như có thể đối mặt với mọi thứ trong cuộc sống một cách bình tĩnh. Nhưng chỉ cần chạm đến những chuyện liên quan đến người ấy, cậu lại trở về là đứa trẻ mờ mịt yếu ớt đứng trong gió tuyết của Cáp Nhĩ Tân năm nào.

Sau khi Dương Thiên Cần qua đời, cậu nhiều lần muốn quay lại Cáp Nhĩ Tân, muốn gặp Lương Dã, để nói với anh rằng cậu đã trả thù được Dương Thiên Cần và Điền Kim Lai.

Nhưng mỗi lần nhìn thấy ba chữ Cáp Nhĩ Tân, cậu lại lập tức cảm thấy toàn thân rã rời. Những âm thanh trong trại cải tạo đồng tính lại vang lên trong đầu cậu:"Lương Dã hận mày."

Tay run rẩy nhét viên thuốc vào miệng, cậu gục xuống sàn nhà, nghĩ thầm:

Cáp Nhĩ Tân, nơi đó cuối cùng mình chẳng thể quay lại được nữa.
 
Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt
Chương 66: Mùa đông đã qua.



Căn phòng chìm vào im lặng, Dương Kim ngẩng đầu nhìn Lương Dã, thấy hàng lông mày anh nhíu sâu và đôi môi mím chặt, vẻ mặt trông nặng nề.

Dương Kim không thể hiểu được liệu Lương Dã đang tức giận, đau lòng hay cảm thấy xa lạ với cách cậu đối xử với Dương Thiên Cần và Điền Kim Lai.

Cậu cúi đầu tự nhủ dù là gì đi nữa, cậu cũng phải chấp nhận. Dù sao với mối thù sâu sắc từ thế hệ trước, mối quan hệ giữa cậu và Lương Dã đã không còn hy vọng gì nữa.

Sau một khoảng lặng dài, Lương Dã đột nhiên hỏi: "Điền Kim Lai sẽ phải ngồi tù bao lâu?"

Dương Kim thoáng ngạc nhiên, không ngờ anh lại hỏi điều này. Nhưng chỉ trong một giây, cậu đã trả lời chính xác: "Mười năm sáu tháng."

"Chỉ vì chuyện trong công ty thôi à?" Lương Dã hỏi. "Những gì gã làm với em ở Cáp Nhĩ Tân có được tính không?"

"Những chuyện ở Cáp Nhĩ Tân thì Macao không có quyền xử lý, hơn nữa... lúc đó cũng không có bằng chứng."

"Không, có bằng chứng." Lương Dã nói. "Trước khi bỏ học ở Trung học số 3, anh đã bắt gã ký một tờ giấy vay nợ, vẫn còn được cất ở cửa hàng của anh. Trên đó có ghi rõ số tiền đủ để bỏ gã vào tù."

Dương Kim sững sờ.

"Ngày trước...?"

"Ngày trước không nói với em vì nghĩ rằng gã rời khỏi Cáp Nhĩ Tân là mọi chuyện đã xong. Khi đó anh còn trẻ, suy nghĩ quá đơn giản. Xin lỗi, đã khiến em chịu khổ rồi."

Dương Kim định nhìn vào mắt Lương Dã, chưa kịp làm thì anh đã cúi xuống hôn cậu.

Cậu chỉ biết nhắm mắt lại. Thật ra giữa họ vốn chẳng còn mối quan hệ nào, không nên có nụ hôn này. Nhưng chỉ cần môi Lương Dã chạm khẽ, mọi lý trí của Dương Kim lập tức tan biến.

Nụ hôn dịu dàng đến mức ngón tay Lương Dã khẽ lướt trên gò má cậu cũng mang theo sự vu.ốt ve nhẹ nhàng. Như một liều thuốc an thần, Dương Kim không cách nào kháng cự, giống như một người bệnh không thể từ chối liều thuốc cứu mạng.

Khi nụ hôn kết thúc, Lương Dã áp sát cậu nhẹ giọng hỏi: "Tờ giấy nợ vẫn còn, muốn mang ra làm chứng không? Mười năm thì quá dễ dàng cho tên khốn đó, để gã chịu thêm vài năm nữa đi."

Dương Kim không hề do dự, khẳng định: "Muốn."

"Được. Đợi mẹ anh xuất viện, em cùng anh về Cáp Nhĩ Tân một chuyến nhé? Có làm lỡ việc của em không?"

Dương Kim lắc đầu.

"Dự án ở Cáp Nhĩ Tân vẫn chưa xong, em cũng phải quay lại đó."

Lương Dã gật đầu, im lặng một lúc rồi đột nhiên hỏi: "Tại sao chọn làm việc ở Thượng Hải? Em... sẽ ở đây luôn chứ?"

Dương Kim thành thật trả lời: "Công ty kiến trúc em đang làm là do Đinh Thuấn đầu tư, vừa giúp em giữ liên kết với bên kia để không mất quyền kiểm soát cổ phần vừa cho phép em làm điều mình muốn. Thượng Hải là nơi họ chọn, nghe nói chính sách ở đây tốt hơn."

"Được, anh hiểu rồi." Lương Dã ôm chặt cậu hơn, hỏi: "Đói không?"

Dương Kim lắc đầu.

Lương Dã hôn lên trán cậu.

"Ngủ đi, em chưa ngủ được bao lâu đâu, còn ba tiếng nữa trời mới sáng."

Dương Kim thật sự rất mệt. Như mọi lần, chỉ cần có Lương Dã bên cạnh, cậu liền có thể ngủ một giấc thật sâu. Còn khi chỉ có một mình, cậu luôn chập chờn, giấc ngủ chẳng bao giờ trọn vẹn, khó mà thực sự cảm thấy an yên.

Nhắm mắt lại, cậu hồi tưởng lại vòng tay ôm và nụ hôn của Lương Dã, nhớ ánh mắt tràn đầy đau xót của anh khi nghe câu chuyện năm năm qua của cậu.

Nhưng đau xót thì có nghĩa lý gì chứ? Đó chỉ là một cảm xúc thoáng qua, không thể vượt qua hận thù sâu sắc giữa hai thế hệ.

Dù sao, về mối quan hệ giữa họ, Lương Dã cũng không nói thêm gì cả.

---

Nửa tháng sau, Tôn Hiền xuất viện thuận lợi. Dương Kim cùng mẹ con Lương Dã trở về Cáp Nhĩ Tân.

Lương Dã lục tìm được tờ giấy nợ năm xưa, Dương Kim cẩn thận cất đi, quyết định lập tức đến Macao gặp luật sư quen để bàn cách xử lý.

Cậu quay lại nhìn Lương Dã, nói lời cảm ơn: "Vậy em... đi đây."

Trong suốt nửa tháng qua, mỗi buổi chiều, Lương Dã đều đến nhà Dương Kim nấu ăn, để lại một phần cho cậu, phần còn lại mang đến bệnh viện cho Tôn Hiền. Vì Dương Kim thường tan làm rất muộn, hai người hầu như hiếm khi gặp nhau, sự tiếp xúc giữa họ cũng trở nên ít ỏi.

Đêm hôm ấy, hai người ôm nhau chìm vào giấc ngủ dường như chỉ là một ảo giác.

Lương Dã tiến một bước.

"Anh muốn đưa mẹ về quê. Em đi cùng anh một chuyến được không?"

"...Em?" Dương Kim ngẩn ra. "... Không thích hợp lắm đâu."

Đó là quê nhà của Lương Dã, là nơi ba anh qua đời.

"Anh có chuyện muốn nói với em." Lương Dã đột nhiên nắm lấy tay cậu khẽ vu.ốt ve. "Chỉ có thể quay lại nơi đó mới nói được."

"Lương Dã, mẹ muốn uống nước—"

Tiếng bánh xe lăn của xe lăn chợt ngừng lại, giọng Tôn Hiền cũng im bặt.

Dương Kim vội rụt tay, đi nhanh về phía bà, vẻ bối rối hiện rõ.

"Dì muốn uống nước ạ? Để con rót ngay."

Tôn Hiền thoáng ngập ngừng, một chút gượng gạo hiện trên gương mặt bà. Một lát sau, bà mới trả lời: "À... đúng rồi, cảm ơn con, Dương Kim..."

---

Tàu hỏa chạy về phương Bắc.

Tháng hai sắp khép lại, nhưng vùng Đông Bắc vẫn chìm trong lớp tuyết trắng xóa. Ngoài khung cửa sổ, cảnh vật trải dài một màu trắng mênh mông khiến đoàn tàu trông như một hòn đảo cô độc lặng lẽ trôi giữa thế gian. Con người trước sự thay đổi không ngừng của quy luật vũ trụ, như vòng tuần hoàn của bốn mùa, vẫn luôn nhỏ bé và bất lực đến vậy.

Vậy thì, những hận thù của con người liệu có thể cũng nhỏ bé như vậy không?

Khi trở về làng, Lương Dã giúp Tôn Hiền dọn dẹp căn nhà, đun nước nóng, chờ bà uống thuốc xong rồi mới nói: "Con đưa Dương Kim ra ngoài một lúc."

Vừa nói, Lương Dã vừa cầm theo nhang. Không cần hỏi cũng biết là đi đâu.

Tôn Hiền nhìn chằm chằm cây nhang trong tay anh rất lâu, rồi mới nói: "Đi đi... Ngoài trời lạnh lắm, các con cẩn thận, đừng để bị rét."

Rời khỏi nhà, Lương Dã dẫn Dương Kim lên núi.

Tuyết phủ kín mặt đất trên ngọn núi, có đoạn đường trơn trượt đến khó đi. Dương Kim vốn sinh ra và lớn lên ở thành phố, chưa từng leo núi bao giờ. Nhìn thấy cậu lúng túng, Lương Dã đưa tay ra đỡ.

Đường núi dốc đứng, Lương Dã đi trước dẫn đường, còn Dương Kim bước phía sau, ánh mắt phải ngước lên dõi theo bóng lưng anh. Khoảnh khắc ấy, thời gian như quay ngược, kéo Dương Kim trở về ngày đầu tiên hai người gặp nhau. Khi đó, Lương Dã cầm chai rượu vung mạnh đuổi bọn giày rách đang quấy rối, quay lại đưa tay ra với cậu. Động tác ấy, góc độ ấy, giống hệt như bây giờ.

Mải chìm đắm trong ký ức, phản ứng của Dương Kim chậm mất nửa nhịp. Chỉ trong khoảnh khắc đó, Lương Dã dường như rất sốt ruột, bước thêm một bước nắm lấy tay dẫn cậu lên núi.

Mùa đông quá lạnh, găng tay làm cách biệt cảm giác nơi bàn tay. May mà Dương Kim chưa từng leo núi, cậu có thể giả vờ mình không giỏi chuyện này, cứ lảo đảo bước đi để được nắm chặt tay anh hơn, để có thể cảm nhận rõ ràng hơi ấm từ tay anh.

Vì có lẽ đây sẽ là lần cuối cùng cậu được nắm lấy tay anh.

Chẳng mấy chốc, Dương Kim đã nhìn thấy bia mộ của ba Lương Dã.

Cậu lập tức cảm thấy mất hết sức lực, gần như muốn buông tay anh ra.Lương Dã quay đầu nhìn cậu, siết chặt tay hơn và kéo cậu đến trước ngôi mộ.

Bị ép buộc phải đối mặt với cái gông xiềng vô hình mà ba mẹ để lại, đối với Dương Kim, điều đó chẳng khác nào một hình thức tra tấn tàn nhẫn. Cậu bất chợt hối hận vì đã đồng ý cùng Lương Dã quay về. Chẳng lẽ tất cả những gì anh muốn nói với cậu chỉ là để buộc tội cậu, để phơi bày sự thật đẫm máu rằng giữa hai người họ mãi mãi không thể có lấy một cơ hội nào sao?

Lương Dã im lặng châm nhang, cắm lên lớp tuyết trắng trước mộ.

Một vệt đỏ cô độc nổi bật trên nền tuyết, giống như máu ba anh từng chảy xuống tuyết hơn mười năm trước.

Lương Dã đứng trước ngôi mộ, trầm giọng nói: "Ba, đã lâu không gặp. Tết năm nay con không về vì đã đưa mẹ đến Thượng Hải làm phẫu thuật. Ba yên tâm, mẹ không sao cả, ca phẫu thuật rất thuận lợi. Con vừa đưa mẹ về nhà. Thật ra con muốn đưa mẹ ở lại Thượng Hải nhưng mẹ không chịu."

Thượng Hải?

Dương Kim bất giác quay đầu nhìn Lương Dã, ánh mắt đầy kinh ngạc.

Lương Dã nhìn chăm chăm vào bia mộ tiếp tục nói: "Hoặc là, con cũng từng nghĩ đến việc nhượng bộ một chút, để mẹ sống ở Cáp Nhĩ Tân. Dù sao điều kiện ở tỉnh cũng tốt hơn. Nhưng mẹ cứ nhất quyết muốn về quê, khuyên thế nào cũng không lay chuyển được. Thậm chí, khi ở bệnh viện Thượng Hải, con còn cãi nhau với mẹ. Con bảo mẹ rằng sống một mình ở quê, con không an tâm. Ba biết mẹ đã nói gì không?"

"Mẹ nói mẹ vốn không định phẫu thuật, nhưng bởi con từng nói rằng nếu mẹ đi sẽ chỉ còn lại mình con, nên mẹ đã đồng ý làm phẫu thuật vì con. Mẹ bảo rằng mẹ đã thực hiện mong muốn của con nên cũng hy vọng con sẽ tôn trọng mong muốn của mẹ. Mẹ nói cả đời mẹ đã sống mà không có tự do, quãng đời còn lại mẹ chỉ muốn được tự do ở nơi mà mẹ muốn sống."

"Thật ra cũng rất mâu thuẫn. Năm năm trước, khi mới phát hiện ra bệnh, mẹ đã muốn về quê. Nhưng khi đó mẹ lại nói rằng cội rễ của chúng ta nằm ở đây, ở Cáp Nhĩ Tân hay bất kỳ nơi nào khác cũng không thể gắn bó như nơi này. Chúng ta sinh ra từ cát bụi, rồi cuối cùng cũng sẽ trở về với cát bụi mà thôi."

"Nhưng bây giờ, lại trở thành tự do."

Lương Dã im lặng một lúc, khẽ cười kèm theo một tiếng thở dài.

"Mẹ chưa từng đi học, con cũng không rõ mẹ nghe câu này ở đâu, hay là sống hơn nửa đời người cuối cùng tự mình ngộ ra."

Nụ cười vụt tắt, Lương Dã nhíu mày chặt lại, giọng bỗng run lên: "Nhưng mà ba ơi, con vẫn chưa tìm thấy tự do của con..."

Anh quay người nắm lấy tay Dương Kim, kéo cậu đến bên mình.

"Lại đây."

Dương Kim có chút sợ hãi, vừa bước tới vừa lùi lại, đôi giày dẫm lên tuyết để lại những vết hằn gồ ghề.

Nhưng những lời tiếp theo của Lương Dã khiến cậu bỗng sững lại. Tuyết như ngừng rơi, chuyến tàu về phương Bắc không còn là một hòn đảo cô độc giữa trắng xóa mênh mông, mà dường như đã hóa thành cây cầu nối liền giữa hận thù và tình yêu.

Lương Dã siết chặt tay cậu, giọng nói khẽ run lên, hướng về bia mộ của ba mình mà thốt lên:

"Ba... con yêu em ấy."

"Trừ ba và mẹ, em ấy là người con yêu nhất trên thế gian này. Ba có thể thấy, em ấy là con trai, nhưng con vẫn yêu em. Dù em ấy là cỏ, là cây, hay chỉ là một mầm non nhỏ bé trên cánh đồng bát ngát, con vẫn yêu em ấy."

"Em ấy đã rời xa con suốt năm năm, và con đã đợi em năm năm. Nếu phải đợi mười năm, con cũng sẽ đợi mười năm. Nếu là cả đời, con cũng sẵn sàng đợi cả đời."

"Nhưng thứ con đợi được lại là..." Lương Dã cúi đầu thật nhanh, giọng trở nên khàn đặc: "Năm xưa, những công ty đã hại chết ba lại chính là công ty cấp dưới của ba em ấy. Ba em ấy... có liên quan trực tiếp đến cái chết của ba."

"Ba, rốt cuộc tự do là gì? Năm đó ba đã bất chấp tất cả để tranh đấu vì giá lúa gạo cho dân làng, mẹ thì chỉ muốn trở về nhà, còn con..."

"Con chỉ muốn yêu em, chỉ muốn sống cùng em. Dù tương lai có bao nhiêu khó khăn, con cũng chỉ khao khát có được điều cơ bản nhất, đó là quyền tự do để yêu em ấy."

"Em ấy là một người rất tốt. Trước đây, em ấy sẵn sàng thi vào trường Công Nghiệp chỉ vì con, bây giờ lại chọn ngành kiến trúc cũng vì con. Thậm chí, vì mối hận thù giữa ba em ấy và ba, em đã phải chịu rất nhiều khổ sở không đáng. Nhưng tất cả những chuyện này, thật ra không phải lỗi của em ấy."

"Tình yêu lẽ ra phải là tự do, vậy mà vì mối hận này, nó đã không thể tự do. Ba, con xin lỗi... nhưng bây giờ, con muốn buông bỏ mối thù này. Con đã thử rồi, con thử lạnh nhạt với em, thử nói rằng chúng con không thể bên nhau. Nhưng cuối cùng, con nhận ra, con không thể ngừng yêu em."

"Con không biết ba sẽ nghĩ gì, ba à. Nếu có thể, con thật sự rất muốn nghe câu trả lời của ba. Con tin rằng, dù có thế nào, ba sẽ ủng hộ con... đúng không?"

Một câu hỏi vốn chẳng thể có câu trả lời, nhưng dường như linh hồn của người cha trên cao đã hóa thành những bông tuyết trắng, nhẹ nhàng rơi xuống. Tuyết khẽ đậu trên vai họ, phủ lên quần áo họ.

Lương Dã khóc.

Dương Kim nghe giọng anh nghẹn lại ở câu nói cuối cùng, không kìm được mà quay đầu nhìn. Đúng lúc ấy, cậu trông thấy một giọt nước mắt lặng lẽ rơi xuống, hòa cùng một bông tuyết trắng chạm đất. Đó là giọt nước mắt duy nhất của Lương Dã, chỉ một giọt thôi, nhưng nó tựa lưỡi dao sắc bén mở tung cánh cửa trái tim vốn đã khép chặt của Dương Kim.

Không do dự, Dương Kim lao tới ôm chầm lấy Lương Dã. Trong trời băng đất tuyết, trước bia mộ của ba anh, hai người họ đã ôm lấy nhau.

Hương khói trước mộ không còn là sắc đỏ đơn độc giữa trời đất trắng xóa. Lòng dũng cảm phá vỡ xiềng xích và khát vọng tự do vô tận của họ bùng cháy mãnh liệt như ngọn lửa rực sáng trên mảnh đất phương Bắc lạnh giá. Gió bắc dường như cũng lặng đi trước ngọn lửa ấy, và những bông tuyết lớn đang rơi cũng trở nên mềm mại, dịu dàng như một sự chúc phúc thầm lặng của đất trời.

Mùa đông đã qua rồi.
 
Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt
Chương 67: 1994.



Trên đường xuống núi, hai người nắm chặt tay nhau lặng lẽ bước đi mà không nói lời nào.

Khi về đến làng, bóng tối đã dần buông xuống. Anh họ của Lương Dã đã chuẩn bị xong bữa tối, mời Tôn Hiền ăn trước và dành phần lại cho anh cùng Dương Kim.

Lương Dã dẫn Dương Kim đến nhà anh họ dùng bữa. Anh họ vốn tính tình thô lỗ, lại mê rượu, nên cả hai không thể từ chối sự nhiệt tình của anh họ, ai nấy đều nhấp một chút.

Ăn uống xong xuôi trở về nhà, Tôn Hiền đã ngủ say. Sau khi ốm bà thường ngủ sớm, nhưng hôm nay lại còn sớm hơn mọi khi.

Dương Kim khuyên Lương Dã vào xem mẹ có khỏe không. Lương Dã bước vào, nhưng vừa chạm tay Tôn Hiền đã bị bà đuổi ra.

"Định làm gì vậy? Đang ngủ ngon mà cũng muốn quấy rầy. Mẹ không sao đâu, chỉ là hôm nay ngồi xe mệt chút thôi. Thuốc đã uống rồi, sao con lại nhiều lời thế? Mau đưa Dương Kim đi nghỉ đi."

Kể từ khi trở về làng mấy năm trước, dân làng đã chung tay sửa lại ngôi nhà cho bà, xây thêm hai phòng và đặt hai chiếc giường sưởi, vậy nên mẹ con họ không còn phải ngủ chung một chỗ nữa.

Dương Kim theo Lương Dã vào phòng, nhìn anh lấy ra hai chiếc gối và một tấm chăn, trong lòng không khỏi cảm thấy mơ màng. Lửa trong giường sưởi cháy quá rực, khiến khuôn mặt và cơ thể cậu cũng trở nên nóng bừng. Từ lúc xuống núi, trái tim cậu vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Lương Dã dẫn cậu đi rửa mặt qua loa, rồi quay lại phòng. Dương Kim nhìn thấy anh đóng cửa — không, là khóa lại.

Lương Dã bước đến giá treo áo, từng lớp quần áo lần lượt được cởi ra, chỉ còn lại chiếc áo lót trắng bên trong.

Dương Kim đứng sững người nhìn anh, bỗng dưng thấy một hình xăm trên cánh tay anh.

Mùa đông Lương Dã luôn mặc quần áo rất dày. Từ khi gặp lại đến giờ, đây là lần đầu tiên Dương Kim nhìn thấy.

Lương Dã nhận ra ánh mắt của cậu, cúi xuống nhìn hình xăm trên cánh tay mình, sau đó lại nhìn thẳng vào cậu. Ánh mắt anh khoá chặt trên ánh mắt cậu.

Như bị một sức hút lạ lùng nào đó, Dương Kim bước từng bước lại gần anh. Cậu đưa tay chạm vào hình xăm, khẽ miết theo từng đường nét, nhưng không thể nhận ra ý nghĩa của chúng.

Một học sinh giỏi không nhận được câu trả lời sẽ cảm thấy bứt rứt. Cậu ngẩng lên nhìn Lương Dã, mong anh sẽ trực tiếp giải đáp thắc mắc cho mình. Tuy nhiên, Lương Dã chỉ lặng lẽ nhìn cậu mà không một lời.

Môi Dương Kim khẽ mấp máy, cậu hỏi: "Tại sao lại xăm? Anh xăm khi nào?"

Hai câu hỏi nhưng Lương Dã chỉ trả lời một: "Năm em rời đi."

Tim run lên, Dương Kim hỏi tiếp: "...Tại sao?"

Lương Dã không trả lời, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy tay cậu, dẫn dắt bàn tay ấy lướt qua từng đường nét của hình xăm. Cảm giác ấy giống hệt đêm họ bên nhau sáu năm trước, khi đó Dương Kim cũng cầm tay Lương Dã dạy anh chơi đàn piano.

Cảm giác ấy vẫn nguyên vẹn, cùng là hơi ấm ấy, cùng là trái tim đập thình thịch ấy.

Bàn tay họ nhẹ nhàng đi qua những đường xăm đen trên da, cho đến khi dừng lại ở mặt trong cánh tay của Lương Dã.

1994.

Năm này được khắc ngay sát nơi gần với trái tim của Lương Dã nhất.

Lương Dã lên tiếng: "Những hình vẽ này đều là tuyết, mỗi loại tuyết lại có một dạng khác nhau: bông tuyết, sương tuyết, băng dưới mái hiên, hay là băng hoa. Tóm lại, tất cả đều là những thứ chỉ xuất hiện vào mùa đông."

"Là mùa đông năm 1994." Lương Dã nắm lấy tay cậu, "Anh đã khắc mùa đông mà em rời xa anh lên cơ thể mình."

"Khi đó anh sợ mình sẽ quên em, sợ quên mất việc đợi em trở về, sợ bản thân sẽ bỏ đi mất. Anh sợ em quay về không tìm thấy anh, sợ em lo lắng, sợ em phải sống một mình trên thế giới này, cũng sợ bên cạnh em sẽ có người khác."

Dương Kim mở rộng tay ôm lấy anh, vòng tay qua cổ vùi mặt vào bờ vai anh, giọng cậu dịu dàng nhưng đầy kiên định: "Không có ai khác, chỉ có anh mà thôi. Từ trước đến nay đều chỉ có anh."

Lương Dã nghiêng đầu hôn nhẹ lên thái dương của cậu, "Ừm."

Dương Kim ngẩng đầu nhìn anh, hỏi: "Có đau không?"

"Cái gì cơ?"

"Hình xăm ấy, có đau không?"

Lương Dã không trả lời, nhẹ nhàng vuốt lại mái tóc trước trán của cậu, khẽ hỏi: "Còn em, có đau không?"

"Cái gì cơ?"

"Mọi thứ." Lương Dã nói, "Năm năm qua làm công việc mà em không thích, có đau không? Bị điện giật, có đau không? Biết mình mắc bệnh, có đau không? Lúc quỳ xuống trước mộ ba anh, có đau không?"

Chiều nay trên núi, sau khi nghe xong lời Lương Dã, Dương Kim khóc không thành tiếng. Cậu quyết định dù có thế nào cũng sẽ không bao giờ buông tay anh nữa.

Cậu quỳ xuống trước mộ ba của Lương Dã, dập đầu ba lần rất mạnh.

Cậu không giỏi ăn nói, chỉ đơn giản nhưng chân thành nói: "Chú ơi, con xin lỗi, con cũng yêu anh ấy... Con sẽ đối xử tốt với anh, cũng sẽ đối xử tốt với dì."

"Ba con đã mất rồi, ông ấy mất rất thảm, toàn bộ tiền của ông ấy đều thuộc về con. Sau này... sau này tiền của con đều dành cho anh Lương Dã và dì Tôn."

"Con... con sẽ cố gắng sống thật khỏe mạnh, không làm phiền đến anh ấy. Dù chúng con đã hứa sẽ sống cùng nhau đến trăm tuổi, nhưng... nhưng con sẽ cố sống lâu hơn một chút. Anh ấy già rồi, con sẽ chăm sóc anh ấy. Cả đời này con sẽ luôn ở bên anh ấy, con hứa cả đời này chúng con sẽ hạnh phúc."

Lúc này, Lương Dã bất ngờ bế cậu lên đặt nhẹ lên giường sưởi, để cậu ngồi trên đùi mình. Ngón tay cái của anh nhẹ nhàng lướt qua trán cậu, dịu dàng hỏi: "Có đau không?"

Dương Kim vô thức nắm chặt lấy áo anh, nhìn thẳng vào mắt anh nhẹ nhàng lắc đầu. Ánh mắt cậu lúc ấy có lẽ vừa toan tính, vừa chân thành.

Lương Dã nhìn cậu, ánh mắt dần trở nên dịu lại, dần sâu lắng, cuối cùng anh cúi đầu hôn mạnh vào môi cậu.

Mùa đông này sao mà nóng đến thế.

Lửa trên giường sưởi cháy quá dữ, khiến Dương Kim muốn cởi áo. Nhưng cậu bị Lương Dã ôm quá chặt, tay không tài nào cử động được, miệng lại bị anh hôn đến mức không nói được gì.

Thế nên cậu chỉ có thể phát ra những âm thanh phản kháng yếu ớt, kèm theo những động tác vặn vẹo nhỏ, báo hiệu với anh rằng cậu đang nóng lắm.

Cậu thực sự rất nóng.

Nhưng Lương Dã có vẻ đã hiểu sai ý.

Anh giúp cậu cởi nút áo, cởi từng lớp quần áo ra, nhưng lại không ngừng hôn, thậm chí tần suất những nụ hôn còn mạnh mẽ hơn.

Những nụ hôn của Lương Dã bây giờ dữ dội hơn rất nhiều so với trước kia, anh liên tục cắn vào môi khiến cậu đau. Mỗi khi đau, cậu lại không kìm được mà phát ra âm thanh phản kháng, nhưng người đàn ông xấu xa này dường như chẳng nghe thấy, thậm chí càng hôn mạnh hơn, cướp đi hơi thở của cậu.

Hơi thở bị cướp mất, não bộ không thể suy nghĩ, và khi Dương Kim nhận ra, cậu đã hoàn toàn chìm đắm.

Lương Dã kéo chăn đắp lên cho cả hai, anh ôm chặt lấy cậu. Những nụ hôn vẫn tiếp tục hòa cùng nhịp thở nặng nề.

"Đừng." Dương Kim giữ lấy tay anh. "Dì đang ở phòng bên cạnh."

Đôi mắt của Lương Dã sâu thẳm, trong đó ngập tràn khát khao.

"Em..." Dương Kim cảm thấy vô cùng xấu hổ, khó mở lời nhưng không thể không nói: "Em sợ đau. Lần đầu tiên... em sợ... em sợ em... không kiểm soát được... âm thanh."

Lương Dã nhìn cậu rất lâu, sau đó cúi xuống hôn lên môi cậu, dịu dàng nói: "Ừ, vậy thì chúng ta sẽ không đi đến cùng."

...Gì cơ? Dương Kim còn chưa kịp suy nghĩ thì anh đã không để cậu có thời gian làm điều đó.

Lương Dã hôn lên môi cậu, cắn nhẹ vào tai cậu, vừa dịu dàng vừa mạnh bạo hỏi: "Ở trại cải tạo sao không giả vờ một chút, hửm? Giả vờ một chút thì đã không phải chịu khổ như vậy rồi, học sinh ngoan."

Lại gọi cậu là "học sinh ngoan" nữa.

Trái tim cậu quặn lại, tê tái một mảng.

"Em không giả vờ được." Dương Kim ngửa cổ, khó khăn nói: "Em có thể thừa nhận em không phải đồng tính, nhưng em không thể thừa nhận rằng em không thích anh."

"Em chính là thích anh, em chính là yêu anh." Dương Kim siết chặt lấy anh, áp sát cơ thể mình vào cơ thể anh. "Năm năm rồi vẫn yêu, không gặp được anh vẫn yêu, anh ghét em, anh hận em, em vẫn yêu anh."

"Nói lại lần nữa."

"...Em yêu anh." Dương Kim nói, "Lương Dã, em yêu anh."

Cuối đông, trong ngôi làng nhỏ phương Bắc, trong căn nhà đất thấp bé, trên chiếc giường sưởi chật hẹp, một câu nói tr*n tr** về tình yêu đã khuấy động mọi thứ. Không ai nói thêm lời nào. Cũng may cửa sổ nhà nông thôn không được làm kín, gió thổi qua phát ra những âm thanh lách tách. Nhờ vậy mà những tiếng thở nặng nề bên trong căn phòng có thể được giấu kín, chỉ đọng lại nơi bàn tay họ nắm chặt lấy nhau.

Mãi lâu sau, gió ngừng thổi, cửa sổ không còn kêu nữa, căn phòng trở nên tĩnh lặng.

Dương Kim được Lương Dã ôm chặt. Giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai cậu: "Học sinh ngoan à."

Bình thường ít vận động, Dương Kim đã bắt đầu thấy buồn ngủ, nhưng khi nghe câu gọi đó, cậu không tự chủ được ngẩng đầu lên tìm đến môi anh hôn một cái.

Cậu thích. Thích được gọi như vậy.

Lương Dã hôn nhẹ lên trán cậu, nghiêm túc nói:

"Em nói với ba anh sẽ cho anh toàn bộ tiền của em. Học sinh ngoan à, anh không cần tiền của em."

"Anh rất nghèo. Nghèo hơn cả năm năm trước. Trong năm năm qua, tất cả các công việc kinh doanh ở Cáp Nhĩ Tân của anh đều thất bại. Anh chỉ còn một tiệm tạp hóa nhỏ ở trường Công Nghiệp — dĩ nhiên, có lẽ là do năm năm qua anh không có tâm trí kinh doanh gì cả, chỉ mong ngóng em quay lại."

"Nhưng anh sẽ cùng em đến Thượng Hải. Đến Thượng Hải rồi, anh sẽ bắt đầu kiếm tiền. Anh đã đến nơi em làm việc, đã nhìn thấy em khi làm việc. Anh sẽ trở thành người xứng đáng với em."

"Còn mẹ anh, sức khỏe của bà không ổn định. Anh vẫn phải thường xuyên về thăm bà. Đôi khi không thể ở bên em, có lẽ sẽ khiến em phiền lòng. Nhưng xin lỗi, anh sẽ không buông tay nữa."

Dương Kim lúc này đã mơ màng buồn ngủ, cậu mở tay ra nhỏ giọng trách móc: "Nhưng... bây giờ anh đâu có nắm tay em."

Cậu nghe thấy tiếng cười trầm thấp vang lên trên đầu mình, rồi bàn tay cậu được nắm lấy.

Thật tuyệt. Là tay trái của Lương Dã nắm lấy cậu. Cậu cảm nhận được những vết sẹo cũ trong lòng bàn tay anh. Thì ra ngay từ khoảnh khắc đầu tiên họ gặp nhau, Lương Dã đã khắc sâu cậu vào cuộc đời anh.
 
Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt
Chương 68: Anh muốn em gọi tiếng 'chồng' thì sao nào.



Vì công việc nên Dương Kim phải quay lại Thượng Hải trước. Mẹ anh vừa trải qua hành trình dài mệt nhọc về nhà, Lương Dã không yên tâm nên quyết định ở lại làng thêm một thời gian để chăm sóc bà.

Sự chia ly luôn mang lại cảm giác khó chịu. Dương Kim không nỡ rời đi, cậu vòng tay ôm lấy vai Lương Dã năn nỉ xin một cái ôm thật lâu.

Cái ôm kéo dài mãi cho đến khi bầu không khí trong phòng thay đổi. Lương Dã bất ngờ siết chặt vòng tay nhấc bổng cậu lên và đặt cậu ngồi lên đùi mình. Anh giữ chặt sau gáy cậu, không chút kiềm chế mà hôn cậu say đắm, khiến bộ quần áo vừa chỉnh tề của Dương Kim bị làm rối tung.

Dương Kim không quan tâm. Cậu vòng tay qua cổ anh, nhìn thẳng vào mắt anh nghiêm túc nói: "Khi anh đến Thượng Hải, chúng ta làm chuyện đó nhé."

"Em... mẹ nó..." Lương Dã bị lời nói thẳng thừng của cậu làm cho nghẹn họng, một lúc sau mới nghiến răng hỏi lại: "Ai dạy em nói vậy hả?"

Nghe cứ như là bị tra hỏi. Có gì mà tức giận chứ? Dương Kim cảm thấy oan ức, có chút tủi thân hỏi lại: "Sao thế? Chẳng lẽ anh không muốn à?"

Lương Dã hít một hơi thật sâu, véo mạnh eo cậu một cái.

"Em là tinh linh thỏ chuyển thế à?"

Nhắc đến chú thỏ, ban đầu cả hai dự định mang nó về Thượng Hải. Tuy nhiên tàu hỏa không cho phép mang lên, mà họ lại không có xe riêng cũng như không biết lái xe. Ông thầy bói rất yêu thích con thỏ này, trong khi đồ đệ của ông lại đi du học, để ông phải sống một mình mà không có ai chăm sóc. Hơn nữa trong suốt năm năm qua, ông đã giúp đỡ Lương Dã rất nhiều. Cuối cùng, cả hai quyết định để con thỏ ở lại nhà ông.

Sau khi trở lại Thượng Hải, việc đầu tiên Dương Kim làm là đi siêu thị mua một bộ chăn gối mới. Cậu còn thay toàn bộ bát đĩa, bàn chải, và cốc nước trong nhà thành một bộ đôi hoàn chỉnh, chỉ chờ Lương Dã đến.

Lương Dã ở nhà lắp đặt một chiếc điện thoại cố định để tiện liên lạc với mẹ anh sau khi rời đi.

Trong những ngày này, chiếc điện thoại đó trở thành nơi họ lén lút trò chuyện xuyên khoảng cách.

Ở đầu dây bên kia, có sự hiện diện của Tôn Hiền nên Lương Dã không dám buông thả quá mức. Anh nghe Dương Kim liên tục nói "Nhớ anh, nhớ anh lắm." mà không thể đáp lại, lòng ngứa ngáy khó chịu điên lên.

"Lương Dã, dưới nhà em có mở một tiệm xăm. Em cũng muốn xăm 1994."

"Không được." Lương Dã lập tức phản đối. "Đau lắm. Em không phải sợ đau nhất sao? Em chịu không nổi đâu." Anh nhìn mẹ mình, hạ giọng: "Da em mỏng lại dễ bị dị ứng. Hơn nữa em định xăm ở đâu? Thợ xăm là nam hay nữ? Không được đi."

"Được rồi." Dương Kim mím môi, nhỏ giọng cãi lại: "Lương Dã, anh quản em nhiều quá đi."

Lương Dã hỏi lại: "Không được quản sao?"

"Được." Dương Kim mím môi cười, ngón tay xoắn lấy dây điện thoại, nhẹ nhàng mời gọi: "Vậy anh mau đến đây quản em đi."

Sau khi cúp máy, Dương Kim nằm dài trên ghế sofa, miên man suy nghĩ về cuộc sống hạnh phúc phía trước, bất giác bật cười một mình.

Chiếc điện thoại nhanh chóng lại reo lên, là cuộc gọi từ Đinh Thuấn.

"Trường Đại học số Một Macao nói họ đã tìm thấy những lá thư rồi." Đinh Thuấn nói. "Có cần tôi gửi lại cho cậu không?"

Gửi lại sẽ mất thời gian. Dương Kim không muốn chờ thêm một giây nào, lập tức đáp: "Không, tôi sẽ đến Macao ngay để lấy."

Khi nhận được thư, tay Dương Kim run rẩy.

Tổng cộng có mười hai lá thư, mỗi tháng một lá. Năm 1995, Lương Dã đã kiên trì viết thư cho cậu suốt cả năm, ban đầu là thư thường, sau ba tháng thì chuyển sang thư chuyển phát nhanh. Dù không nhận được bất kỳ hồi âm nào, anh vẫn bền bỉ trong suốt mười hai tháng.

Đinh Thuấn khuyên cậu mở ra xem, cậu nói không nỡ. Cậu sợ làm hỏng khi xé bằng tay nên muốn về nhà dùng dao rọc giấy để cẩn thận cắt từng mép thư, không để bất kỳ góc nào bị hư hỏng.

Đinh Thuấn lắc đầu, ngán ngẩm nói: "Tôi thật sự phục cậu và những người đang yêu."

Ngừng một lúc, Đinh Thuấn nói tiếp: "Đúng rồi, công ty đang chuẩn bị mở rộng thị trường bán lẻ ở nội địa. Mô hình cửa hàng tiện lợi vừa mới du nhập vào, thị trường còn chưa bão hòa. Công ty dự định bắt đầu từ đây. Cậu giúp tôi xem thử có ai quen thuộc với lĩnh vực này không."

Dương Kim sững lại: "Bán lẻ?"

Cậu thực sự nghĩ đến một người. Người đó giàu kinh nghiệm, từ mười hai tuổi đến hai mươi sáu tuổi, đã có hơn mười năm mở tiệm tạp hóa ở Cáp Nhĩ Tân.

Khi về đến Thượng Hải, Dương Kim vội vã vào phòng làm việc, lấy dao rọc giấy và một loạt dụng cụ cẩn thận mở từng lá thư mà Lương Dã gửi.

Lá thư đầu tiên là từ tháng một năm 1995.

---

Dương Kim.

Chữ anh viết không đẹp, em đừng chê nhé. Anh đã chép đi chép lại cả chục lần rồi nhưng vẫn xấu như gà bới. Thật là bất lực quá thể.

Em đi đâu rồi? Tại sao chẳng nói một lời nào mà rời đi? Tại sao không để lại dù chỉ một câu hay một lá thư? Dương Kim à, anh giận, anh thật sự rất giận đấy.

Nhưng anh giận gì cơ chứ? Anh suy nghĩ mãi, suy nghĩ rất lâu. Anh định đến Macao tìm em, nhưng phát hiện ra mình không thể qua được biên giới. Nơi xa nhất anh có thể đi chỉ là đến cửa khẩu ở Chu Hải. Anh biết em ở ngay bên kia, gần đến mức như chỉ cần đưa tay là có thể chạm vào em, nhưng anh lại không thể vượt qua... Anh không cách nào vượt qua được.

Chuyến tàu trở về Cáp Nhĩ Tân dài đằng đẵng đủ để anh có thời gian suy nghĩ thấu đáo. Anh giận không phải vì em rời đi, mà là giận chính mình. Giận vì anh quá vô dụng, không giữ được em, để em cứ thế rời xa anh. Nếu anh có nhiều tiền hơn, liệu em có rời đi không? Anh biết em không chê anh nghèo, và anh đoán em cũng không tự nguyện ra đi. Nhưng rõ ràng anh không đủ sức mạnh để ngăn cản điều đã đưa em rời xa anh. Anh thật sự vô dụng quá.

Đêm nào anh cũng mơ về em. Anh mơ về ngày em thi xong đại học, buổi chiều em bước ra khỏi phòng thi, lao nhanh về phía anh, ôm chặt lấy anh không chịu buông tay. Anh còn mơ đến lúc em nhận được giấy báo trúng tuyển của trường Công Nghiệp, em đi học nhưng lại không ở ký túc xá. Em lén đến tiệm của anh ngủ lại ở đó. Anh hỏi em không sợ bị thầy cô phát hiện sao, em chỉ cười nói: "Bị bắt thì bị bắt, bị bắt cũng phải ở đây với anh. Một ngày không gặp là nhớ anh đến phát điên rồi, anh không được đuổi em đi."

Phải, một ngày không gặp anh cũng nhớ em đến phát điên. Nhưng đến hôm nay đã 192 ngày anh không được gặp em rồi. Học sinh ngoan của anh ơi, em muốn anh phát điên thật sao? Trước đây anh luôn nghĩ câu nói "tương tư thành bệnh" chỉ là một sự cường điệu, nhưng giờ anh mới hiểu, hóa ra nó thật sự có thật.

Em có thể hồi âm cho anh không? Anh biết em đang ở Đại học Số Một Macao. Dù lý do em rời đi là gì, hãy nói cho anh biết, nhé? Để ít nhất anh chết cũng có thể hiểu rõ lý do. Hoặc, nếu em bị buộc phải rời xa anh, anh sẽ đợi em. Anh vẫn ở con hẻm bên cạnh trường Công Nghiệp, vẫn đợi em ở đây.

Thỏ con bảo nhớ em lắm.

Lương Dã.

Ngày 3 tháng 1 năm 1995.

---

Khi nhận được những lá thư ở Macao, dù cậu từng nói không muốn làm hỏng chúng, cuối cùng lại không thể tránh khỏi việc làm chúng ướt đẫm nước mắt. Mười hai lá thư, mỗi lá đều thấm đẫm nỗi đau và tình cảm của Dương Kim.

Đặt những lá thư xuống, Dương Kim vội vã ra khỏi nhà, chạy thẳng đến tiệm xăm mới mở ở cổng khu dân cư. Cậu quyết định sẽ xăm "1995" lên cơ thể mình. Cậu chọn vị trí bên trong cánh tay, nơi gần với trái tim nhất, giống hệt vị trí mà Lương Dã đã xăm "1994".

Khi máy xăm chạm vào da, cơn đau làm cậu toát mồ hôi lạnh. Chỉ là bốn con số nhỏ bé nhưng chưa kịp hoàn thành một nửa, cậu đã đầm đìa mồ hôi.

Mồ hôi và nước mắt hòa lẫn, khiến thợ xăm phải nhiều lần dừng lại lo lắng hỏi cậu có chuyện gì, đồng thời nhắc nhở rằng nếu không kiểm soát được cảm xúc, mồ hôi sẽ chảy vào vết xăm và có thể gây nhiễm trùng sau này.

Lời cảnh báo của thợ xăm đã trở thành sự thật.

Hai ngày sau, Dương Kim thực sự sốt cao, phải đến bệnh viện lấy thuốc và xin nghỉ vài ngày để ở nhà dưỡng bệnh.

Trong thời gian đó, Lương Dã gọi điện cho cậu. Nếu biết cậu không nghe lời, đi xăm hình rồi còn bị sốt, chắc chắn Lương Dã sẽ lo lắng. Dương Kim quyết định giấu chuyện này, cố gắng làm sạch giọng trước khi bắt máy, hy vọng Lương Dã không nhận ra điều gì bất thường.

Lương Dã nói: "Mọi việc bên mẹ anh đã ổn thỏa. Một tuần nữa anh sẽ qua Thượng Hải."

Nếu là bình thường, Dương Kim chắc chắn sẽ nói: "Anh mau đến đây đi." hoặc "Em đợi anh." Nhưng lần này, cậu chỉ đáp: "Được rồi, không vội đâu, anh cứ ở bên dì thêm chút nữa đi."

Cậu muốn mình khỏe hẳn trước khi gặp lại Lương Dã, để anh không biết chuyện cậu bị sốt vì đi xăm hình. Khi gặp anh, cậu sẽ nói rằng: "Xăm không đau chút nào, em cũng không bị dị ứng, mọi thứ đều ổn."

Ba ngày sau, Dương Kim đã hạ sốt. Trừ vết xăm vẫn cần bôi thuốc và giọng nói còn chút khàn, cơ thể cậu không còn khó chịu gì nhiều. Cậu quyết định dọn dẹp lại để chuẩn bị đi làm.

Vẫn như mọi khi, cậu không biết nấu ăn. Cậu tùy tiện ném hai quả trứng vào nồi rồi ngồi chờ chúng sôi.

Tiếng nước sôi sùng sục gần như át đi âm thanh gõ cửa — ban đầu rất nhẹ nhàng, nhưng sau đó dần trở nên gấp gáp.

Dương Kim vội vàng tắt bếp, chạy ra mở cửa.

Lương Dã đứng trước cửa, người đầy bụi đường, chân mày nhíu chặt nhìn thẳng vào cậu.

Chưa kịp phản ứng, Dương Kim đã cảm nhận bàn tay anh áp lên trán mình. Cậu lập tức cảm thấy chột dạ, lùi lại hai bước, lắp bắp: "Anh... sao lại..."

Chưa nói hết câu cậu đã ngậm miệng, vì giọng nói khàn khàn đã để lộ mọi chuyện.

"Chuyện gì đây? Nghe giọng em qua điện thoại anh đã thấy không ổn." Lương Dã đóng cửa, đặt xuống những túi đồ lớn nhỏ anh mang theo.

Dương Kim vội bịa chuyện: "Không... chắc là em bị cảm lạnh thôi."

"Cảm lạnh mà mặc áo ngắn tay?" Lương Dã cau mày, cởi áo khoác ngoài bước tới định ôm lấy cậu.

Dương Kim lùi thêm vài bước, khẽ siết lấy cánh tay phải, cố gắng nói dối: "Không có gì đâu. Em chuẩn bị đi làm, đang định thay đồ—"

Giọng nói của Dương Kim chợt ngưng bặt.

Lương Dã kéo lấy tay cậu, định ôm cậu vào lòng, nhưng khi cánh tay cậu duỗi ra, hình xăm bên trong bỗng lộ rõ.

Vết xăm vừa được bôi thuốc, dung dịch đỏ rực trên da càng thêm nổi bật. Lông mày Lương Dã cau lại, anh nắm chặt tay cậu kéo lại gần chăm chú nhìn vết xăm.

Dương Kim đẩy anh ra, nhỏ giọng phản kháng: "Lương Dã, anh nắm chặt quá, em đau."

Lương Dã không buông, ngược lại càng siết chặt hơn, "Sao mà đỏ thế này? Tại sao phải bôi thuốc?"

"Bị... bị nhiễm trùng."

"Ồ, nhiễm trùng." Lương Dã lặp lại, hạ giọng xuống, "Anh đã nói gì nào? Bảo em đừng đi, em không nghe. Không nghe đã đành, lại còn giấu anh."

"Bảo sao hôm đó trong điện thoại em lại nói kiểu đó. Hóa ra là định trốn tránh anh đúng không?" Anh nghiến răng trách móc, "Học sinh ngoan giờ học đòi hư hỏng rồi."

"Không có!" Dương Kim nhỏ giọng phản bác, "Chỉ là em muốn xăm thôi. Giờ cũng ổn rồi mà, hôm qua đi khám bác sĩ nói bôi thêm hai ngày thuốc là khỏi."

Lương Dã không nói gì thêm, kéo cậu ngồi xuống ghế sofa, vỗ vỗ lên đùi mình.

Dương Kim mím môi, ngoan ngoãn bước tới ngồi xuống đùi anh.

Lương Dã vòng tay ôm lấy cậu, hỏi: "Có đau không em?"

Dương Kim nhìn anh lắc đầu.

"Em nghĩ anh chưa từng xăm à? Rõ ràng là đau." Lương Dã đưa tay vỗ nhẹ lên mông cậu. "Em thế này muốn xăm cũng phải chờ anh về đã chứ, tự đi làm gì? Thợ xăm là nam hay nữ?"

Cái vỗ rất nhẹ nhưng Dương Kim vẫn kêu khẽ một tiếng, ngập ngừng mãi mới đáp: "...Nam."

Tháng ba của Thượng Hải đã ngập tràn hơi thở mùa xuân, không khí ấm áp dần lan tỏa như làn sóng dịu dàng cuốn lấy mọi thứ xung quanh. Cảm giác mùa xuân ấy chảy tràn giữa hai người, kéo gần khoảng cách giữa họ, khiến không gian như trở nên hòa quyện, gần gũi hơn bao giờ hết.

Gần như chạm vào môi cậu, Lương Dã khẽ hỏi: "Em còn nhớ lời mình nói trước khi rời đi không?"

Ý nghĩa lời anh hỏi hiện lên ngay tức khắc. Dương Kim đáp: "Khi anh đến Thượng Hải, chúng ta sẽ làm chuyện đó."

Lương Dã lạnh lùng nhìn cậu một lúc, đột nhiên buông tay, nói: "Không làm nữa, em đi làm đi."

"Không đâu." Dương Kim lập tức ôm lấy cổ anh. "Em không đi, em cũng xin nghỉ phép rồi. Em cũng không khó chịu nữa, em khỏe rồi, thật đấy."

Lương Dã nhìn cậu không nói một lời.

"Lương Dã ơi..." Cậu khẽ gọi tên anh, giọng nhỏ xíu, "Em muốn."

"Muốn gì?" Lương Dã hỏi lại.

"Muốn làm với anh."

"Anh đang giận, không muốn làm với em." Lương Dã thậm chí còn không đỡ eo cậu, mặc cho cậu chỉ dựa vào sức tay mà bám lấy anh.

"...À." Dương Kim ngậm ngùi, vừa tiếc nuối vừa ấm ức hỏi: "Vậy làm thế nào anh mới hết giận?"

Lương Dã đáp: "Gọi anh một tiếng 'chồng' đi."

Dương Kim ngẩn người, tay đang ôm cổ anh cũng buông lỏng. Khuôn mặt cậu đỏ bừng, nóng hầm hập như thể đang sốt. Đều là đàn ông cả, sao... sao lại bắt cậu gọi anh là "chồng"? Cảm giác ấy thật không công bằng chút nào. Anh đúng là đồ đáng ghét!

Dương Kim ương bướng đáp: "Không gọi."

Lương Dã tặc lưỡi, nhanh tay giữ chặt cậu khi cậu định bỏ chạy. "Anh giận đấy, em giấu anh chuyện tự đi xăm lại còn để nhiễm trùng. Anh bảo em gọi một tiếng 'chồng' thì sao nào?"

"Bị nhiễm trùng rồi cũng sẽ khỏi mà..." Dương Kim lí nhí. "Hơn nữa, anh còn chưa hỏi em vì sao lại xăm 1995."

"Tại sao?" Lương Dã hỏi.

"Vì em tìm thấy thư của anh gửi năm 1995 rồi. Tất cả mười hai lá thư, em đều đã tìm thấy." Đôi mắt sáng ngời của Dương Kim nhìn anh, nghiêm túc nói: "...Lương Dã, xin lỗi anh. Đã để anh phải đợi em suốt năm năm."

"Ừ." Giọng Lương Dã vẫn lạnh nhạt, nhưng ánh mắt dịu đi. "Em để anh đợi năm năm, giờ anh muốn em gọi một tiếng 'chồng' thì sao nào?"

---

【Tác giả có lời muốn nói】

Những lá thư còn lại của Lương Dã sẽ được viết trong phần ngoại truyện.
 
Những Mùa Đông Em Rời Đi Không Lời Từ Biệt
Chương 69: Chuyện mùa xuân.



Nghe Lương Dã nói vậy, Dương Kim không còn lý do gì để phản bác. Cậu đã để anh đợi suốt năm năm, mười hai lá thư anh gửi đến mà cậu không một lần hồi đáp.

Thật là quá đáng, Dương Kim quả thật đã đối xử tệ bạc với Lương Dã.

Nhưng mà Lương Dã muốn cậu gọi mình là "chồng" cũng không kém phần đáng ghét.

Dương Kim ngẩng đầu nhìn anh từ dưới lên, mím chặt môi, dù có cố gắng thế nào, cậu cũng không thể thốt ra lời.

Cậu nhìn anh mãi, nhưng Lương Dã vẫn không hề phản ứng.

Dương Kim bắt đầu bực bội, xoay người xuống khỏi đùi anh, nói: "Thôi, em đi làm."

Cậu bước nhanh vào phòng, cảm thấy có chút tủi thân.

Dù việc đi xăm là quyết định tự mình đưa ra, nhưng nó xuất phát từ sự đầy ắp cảm giác hối lỗi và yêu thương mà cậu dành cho anh. Vậy mà Lương Dã vẫn giận cậu, thế thì cậu cũng sẽ giận lại.

Dương Kim vào phòng, nằm xuống giường, chui vào bộ chăn ga gối đôi mà cậu đã chuẩn bị từ trước, đầu vùi sâu trong chăn.

"Dương Kim." Lương Dã bước vào, ngồi xuống cạnh cậu khiến giường lún xuống một mảng. "Ngồi dậy nào."

Cậu không nhúc nhích, đầu càng vùi sâu hơn.

Lương Dã vươn tay kéo cậu, nhưng cậu không động đậy. Anh im lặng nhìn cậu một lúc, đứng dậy thay đồ, cởi giày, tắm nước nóng với tốc độ nhanh nhất. Sau khi tắm xong, anh nằm xuống giường, từ phía sau ôm lấy cậu, áp trán mình lên lưng cậu.

"Anh vừa ngồi tàu hai ngày hai đêm chưa tắm rửa gì, người bẩn như vậy sao có thể ôm em được."

Người trong lòng anh ban đầu im lặng, sau đó cựa quậy xoay người đối diện với anh.

Đôi mắt cậu long lanh nước, khóe mắt bên phải có một nốt ruồi nhỏ ẩn mình giữa hàng lông mi dài, vẻ đẹp lạnh lùng nhưng vẫn toát lên sự dịu dàng khó tả.

"Không bẩn mà." Dương Kim nhìn anh bằng ánh mắt đẫm nước. "Anh không bẩn."

Lương Dã mỉm cười kéo cậu vào lòng, hôn nhẹ lên trán cậu.

"Nếu trong lòng em có điều gì khó chịu thì phải nói với anh. Đừng cứ nằm lì thế này mà giận dỗi một mình, nhé?" Anh khẽ vuốt tóc cậu, trầm ấm bảo: "Trước đây em từng nói chúng ta sẽ sống cùng nhau đến một trăm tuổi. Bây giờ em còn muốn vậy không?"

Dương Kim trả lời ngay: "Muốn."

"Khi phát hiện em giấu anh đi xăm, em có biết anh nghĩ đến điều gì không?" Lương Dã siết chặt cậu trong vòng tay, "Anh nghĩ đến lần cuối cùng chúng ta gặp nhau cách đây năm năm."

Lần cuối cùng họ gặp nhau, vì lá thư thông báo trúng tuyển vào Macao mà chia tay trong bất hòa. Lương Dã phát hiện Dương Kim giấu anh chuyện này, còn ngày hôm sau Dương Kim lại phát hiện anh đã giấu cậu về bệnh tình của mẹ mình. Sau đó, họ chưa kịp nói rõ mọi chuyện thì đã bị chia cách suốt năm năm dài đằng đẵng.

Lương Dã hỏi: "Nếu muốn sống với nhau đến một trăm tuổi thì không được giấu giếm nhau điều gì nữa. Bất kể gặp chuyện gì cũng phải nói rõ ràng, không được giấu giếm, không được lừa dối. Đồng ý không em?"

Dương Kim im lặng một lúc, rồi như chợt hiểu ra điều gì, cậu rúc vào lòng anh chân thành đáp: "Dạ. Là em sai."

"Em không sai." Lương Dã cười nhẹ kéo lấy cánh tay trái của cậu. "Để anh xem rốt cuộc xăm cái gì nào, lúc nãy anh nhìn không rõ."

Dương Kim ngoan ngoãn duỗi tay để anh xem.

Không ngờ ánh mắt của Lương Dã nhìn chằm chằm một hồi bỗng trở nên u ám. Ngay sau đó, anh lật người đè cậu xuống.

Lương Dã bắt đầu hôn cậu.

Nụ hôn của anh luôn mang theo sự dữ dội. Trước đây, có thể anh còn kiềm chế đôi chút nhưng giờ thì hoàn toàn buông thả. Dương Kim bị anh ghì chặt xuống đệm, hai tay bị giữ chặt trên đỉnh đầu.

Nhưng sự hung hãn trong nụ hôn ấy không làm Dương Kim sợ, mà ngược lại khiến cậu cảm thấy thỏa mãn. Tay chân cậu không thể động đậy, chỉ biết uốn cong lưng cố gắng kéo mình lại gần anh hơn, gần hơn nữa.

Bất ngờ, Lương Dã dừng lại, chống tay lên người cậu, hơi thở nặng nề nhưng không nhúc nhích.

Dương Kim nhìn anh đầy khao khát, khẽ hé môi, đôi mắt hơi híp lại, như muốn nói với anh rằng cậu rất mong anh tiếp tục.

Lương Dã hỏi: "Khỏi bệnh hẳn chưa?"

Đôi mắt ngấn nước của Dương Kim nhìn anh, trả lời ngay: "Khỏi rồi, khỏe hoàn toàn rồi, rất rất khỏe luôn."

Nhưng Lương Dã vẫn không động đậy.

Sao thế này? Cảm giác thật trống trải, thật vắng lặng. Anh chỉ chống tay lên người cậu, không ôm lấy cậu cũng không hôn cậu. Cả người cậu dường như chẳng có lấy một nơi nào được anh chạm đến.

Sự bất an và khao khát thay nhau chi phối tâm trí Dương Kim. Cậu vươn tay nắm lấy cổ tay anh, như hồi lâu trước khi cậu dẫn anh học cách đánh đàn piano, từng chút từng chút một để tay anh lướt qua cơ thể mình.

Lương Dã sao chịu nổi sự kí.ch thích này. Anh nên cảm thấy may mắn vì mình khỏe mạnh, và cũng nên cảm thấy may mắn vì Dương Kim gầy đến mức anh dễ dàng nâng lấy mắt cá chân của cậu...

Dương Kim quay đầu nhìn anh qua bờ vai, chiếc cằm hơi hạ xuống, ánh mắt thoáng chút e dè như một chú thỏ bị hoảng sợ.

Nhưng thật ra cậu chẳng sợ gì cả. Cậu cố tình khiêu khích anh, cố tình bày ra vẻ mặt mà cậu biết sẽ khiến anh không thể kiềm chế.

Đúng là chú thỏ tinh ranh mà.

...

Đến trưa tất cả mới kết thúc.

Lương Dã bảo Dương Kim ngủ một lát nhưng cậu không nỡ nhắm mắt, chỉ nằm trong lòng anh, mãn nguyện ngẩng đầu nhìn anh chăm chú.

Cậu đưa tay chạm vào lớp râu lởm chởm trên cằm anh. Ban nãy, những sợi râu cứng ấy đã cọ vào lưng làm cậu ngứa ngáy đến run rẩy cả người.

Lương Dã để mặc cậu nghịch ngợm, "Dài rồi phải không? Hai ngày rồi anh không cạo, trên tàu làm gì có chỗ cạo đâu."

Dương Kim nhìn anh rất lâu, bỗng nói: "Để em cạo cho anh nhé."

Lương Dã không trả lời ngay, cúi mắt nhìn cậu trong giây lát, khi lên tiếng, giọng anh trầm hẳn đi: "Được thôi."

Cả hai rời giường, bước vào phòng tắm. Dương Kim lấy xà phòng cạo râu, tạo một lớp bọt mềm rồi bôi lên cằm anh.

Lương Dã cười: "Xịn quá nhỉ? Anh toàn cạo trực tiếp thôi."

Dương Kim lắc đầu: "Cạo trực tiếp dễ làm tổn thương da lắm."

"Ồ." Lương Dã cười mỉa, ghé sát hỏi: "Giờ mới biết lo cho da của anh hả? Ban nãy cào anh đến nổi cả vết đỏ, lúc đó sao không lo?"

"Là lỗi của anh mà." Dương Kim liếc anh một cái, trách móc: "Ai bảo anh dùng sức trước chứ."

Lương Dã không đáp, chỉ nhìn cậu cười cười.

Đôi tay mềm mại của Dương Kim nhẹ nhàng xoa bọt lên cằm anh từng vòng từng vòng, rồi cẩn thận cạo từng chút một.

Lương Dã cao hơn cậu nửa cái đầu. Từ góc nhìn xuống, cậu lại càng trở nên thanh thoát và lạnh lùng. Hình ảnh ấy khiến anh nhớ đến dáng vẻ cậu mặc sơ mi trắng tập trung làm việc trong văn phòng.

Yết hầu của anh bất giác chuyển động lên xuống.

Dương Kim nhíu mày nhắc nhở: "Đừng cử động."

"Cạo xong chưa?" Lương Dã có chút thiếu kiên nhẫn.

"Chưa."

"Mau lên."

Dương Kim ngước mắt nhìn anh, vừa chạm vào ánh mắt anh, động tác bỗng khựng lại.

Ánh nắng giữa trưa chiếu qua cửa sổ, khúc xạ vào không gian phòng tắm nhỏ hẹp, khiến nhiệt độ trong phòng tăng vọt. Nếu cứ như vậy, sự nóng bức này sẽ làm người ta không thể chịu đựng nổi.

Vừa đúng giây thứ mười khi ánh mắt họ giao nhau, Lương Dã đột ngột ép Dương Kim vào tấm gương, cúi xuống hôn cậu.

Dương Kim bị ép phải nuốt một ít bọt cạo râu. Cậu khẽ rên lên phản kháng nhưng hoàn toàn vô dụng. Mỗi lần cậu phát ra âm thanh, Lương Dã lại càng hôn mạnh hơn, buộc cậu phải nuốt thêm nhiều bọt hơn nữa.

Phòng tắm nhỏ hẹp lặp lại những gì vừa xảy ra trong phòng ngủ. Tấm gương trên tường ghi lại tất cả những gì đáng xảy ra trong mùa xuân. Dưới làn mưa, quả trên cành dần căng mọng đỏ rực lên, rồi cuối cùng cũng chín ngọt căng tràn sức sống.

.........

Lần này Dương Kim thực sự mệt lắm rồi.

Đến tận bốn giờ chiều cậu mới tỉnh dậy. Vừa mở mắt đã ngửi thấy mùi thơm của đồ ăn.

Dương Kim bước ra khỏi phòng, mắt chạm vào cảnh tượng bếp núc với hai món mặn đã được chuẩn bị sẵn, một bát canh nghi ngút khói và... tàn tích của hai quả trứng luộc dở từ sáng, là minh chứng rõ ràng cho trình độ nấu ăn tệ hại của cậu.

Thấy cậu bước ra, Lương Dã liền hỏi: "Sao ngay cả trứng cũng không luộc được? Năm năm qua em ăn cái gì thế hả?"

"Không phải... Là vì anh gõ cửa nên em mới tắt bếp. Còn chưa kịp luộc xong mà."

"Còn cãi cơ." Lương Dã giơ tay gõ nhẹ lên trán cậu. "Ngủ đủ chưa em? Nếu chưa thì đi ngủ thêm đi. Có thấy khó chịu không? Đau không? Lần đầu tiên chắc sẽ—"

"Đủ rồi, không khó chịu, không đau." Dương Kim cắt lời, bước tới tựa vào người anh khẽ nói: "Thích."

Lương Dã vỗ nhẹ vào mông cậu như một hình phạt.

"Tổ tông à, đừng có trêu anh nữa được không? Mau rửa tay rồi ăn cơm."

Dương Kim thực sự mệt, sức khỏe của cậu không thể sánh với Lương Dã. Hơn nữa cả ngày nay cậu chưa ăn gì, nếu còn tiếp tục thì chắc chắn không chịu nổi.

Hai người cùng nhau bày thức ăn lên bàn. Sau năm năm, cuối cùng họ lại ngồi xuống ăn cơm cùng nhau giống như những ngày còn sống ở khu Hữu Nghị.

Đang ăn, Dương Kim bỗng nhớ đến việc Đinh Thuấn nhờ cậu giới thiệu người có kinh nghiệm bán lẻ, liền kể cho Lương Dã nghe.

Nghe xong, Lương Dã có chút do dự. Dương Kim hỏi anh đang ngần ngại điều gì, anh đáp: "Anh ở nhờ nhà em, lại còn để em giới thiệu công việc. Chúng ta thế này giống yêu đương gì, nhìn như anh đang bám lấy đại gia vậy."

"Không phải thế đâu." Dương Kim nghiêm túc tiếp lời: "Thật ra em cũng có suy tính riêng, coi như nhờ anh giúp một tay."

"Dù Đinh Thuấn những năm qua đã giúp em rất nhiều, nhưng dù sao anh ta cũng là người ngoài, không hề có quan hệ huyết thống gì với em. Sau này nếu xảy ra xung đột lợi ích, em chỉ có cổ phần trong công ty mà không có quyền quản lý, có thể sẽ rơi vào thế bị động."

"Dù công ty đã bán cho anh ta nhưng đó là thứ mà em đã phải nhẫn nhịn suốt năm năm mới có thể giành được từ tay ba em. Em không muốn mất quyền kiểm soát đối với khối tài sản này."

"Cái gì thuộc về em, em muốn nó mãi mãi thuộc về em."

Nhìn vẻ mặt lạnh lùng, thậm chí có chút cứng rắn của Dương Kim khi nói những lời này, Lương Dã cảm thấy năm năm qua mình đã bỏ lỡ quá nhiều. Cậu không còn là chàng trai ngây thơ và mơ hồ của năm năm trước nữa. Điều đó khiến anh vừa tự hào lại vừa đau lòng.

Anh vươn tay áp lên má cậu, khẽ nói:

"Thỏ con lớn rồi."
 
Back
Top Bottom