Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người

Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người
Chương 85: Người trộm đồng phục của tôi là anh sao?



Một câu nói của Dung Tử Ẩn khiến hệ thống suýt nữa bật khóc.

Nhưng nó cũng hiểu rằng, đối với Dung Tử Ẩn, cho dù trong lòng cậu có bao nhiêu tâm sự, giấu bao nhiêu tủi hờn, thì khi đứng trước mộ phần của cha mẹ đã khuất, cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra một câu duy nhất: “Con vẫn sống ổn.”

Hệ thống thậm chí còn có thể hình dung ra cảnh tượng khi Dung Tử Ẩn còn nhỏ, chật vật sống sót qua ngày, khoác lên mình bộ đồ sạch nhất, vội vàng đến trước mộ cha mẹ lặng im hồi lâu, ngay cả lời “con nhớ ba mẹ” cũng không dám nói.

Dung Tử Ẩn là kiểu người luôn khiến trái tim người khác nhói đau.

Cuối cùng hệ thống không nói gì thêm. Còn Dung Tử Ẩn cũng im lặng, chỉ lặng lẽ từng ngụm từng ngụm uống rượu trắng trong chai. Uống hết một chai, cậu lại mở chai khác.

Lần này, cậu không uống nữa mà đổ hết lên mộ phần.

Dung Tử Ẩn cung kính dập đầu ba cái, cuối cùng cũng nói ra câu thứ hai kể từ khi đến đây hôm nay: “Ba, mẹ, con nghĩ bọn khốn mục ruỗng từ trong xương tủy Chu gia cho dù có xuống địa ngục cũng chẳng bao giờ chịu xin lỗi hai người. Nên con tự quyết rồi, con sẽ không bao giờ tha thứ cho bọn chúng.”

“Còn về bác cả và bác hai, con cũng không thể tha thứ. Không phải vì con đã chịu bao nhiêu khổ cực, mà vì họ chưa từng coi chúng ta là người thân.”

“Con đi đây, lần sau lại đến thăm hai người.”

Dung Tử Ẩn đổ nốt chút rượu cuối cùng lên mộ, rồi xách hai chai rượu trống đi xuống núi.

Đường núi vốn đã gập ghềnh khó đi, lại thêm việc Dung Tử Ẩn vừa uống rượu, nên bước đi có phần loạng choạng.

Hệ thống cứ thấp thỏm trong lòng, sợ cậu lỡ trượt chân ngã lăn từ sườn núi xuống.

Thế nhưng, không những cậu không bị ngã, mà còn vững vàng đi đến chân núi.

Ở đó, có một chiếc xe quen thuộc đang đỗ. Trên xe lăn cạnh cửa xe, có một người đang ngồi – là Quý Thự.

Cơn bệnh vừa rồi khiến Quý Thự phải nằm liệt giường trong suốt thời gian xét xử Chu gia. Ngay cả phiên tòa hôm khai mạc, anh cũng không đến dự.

Khi đó Dung Tử Ẩn đã đoán rằng bệnh của Quý Thự có thể rất nặng. Bởi giữa chừng cậu cũng từng gọi điện cho anh,hỏi thăm qua lão Ngô mấy lần, ai cũng khuyên đừng đến thăm.

Dung Tử Ẩn vốn tưởng phải một thời gian nữa mới gặp lại Quý Thự, không ngờ hôm nay lại gặp ngay ở đây.

Người kia rõ ràng là ép bản thân xuất viện sớm, ngồi tựa vào xe lăn mà vẫn không giấu nổi vẻ mệt mỏi trên gương mặt. Khuôn mặt trắng bệch như tờ giấy lại càng làm nổi bật đôi mắt đào hoa xinh đẹp ấy thêm phần to tròn.

“Ốm đi nhiều rồi đấy.” Dung Tử Ẩn bước tới bên cạnh Quý Thự, cúi xuống quan sát anh, cũng chẳng hỏi anh sao lại đến được đây.

Cậu vừa uống hết cả một chai rượu trắng, hơi thở vẫn còn nồng mùi cồn. Người đứng phía sau Quý Thự theo phản xạ định đưa tay ngăn Dung Tử Ẩn lại. Thế nhưng Quý Thự lại tự mình đưa tay ôm lấy cổ cậu.

“Bác sĩ Dung ơi, anh ốm rồi, phải được hôn hôn, ôm ôm, rồi nhấc lên cao cao thì mới khỏi.” Giọng của Quý Thự khàn khàn trầm thấp, nhưng ngữ khí lại nũng nịu không chịu nổi.

Thêm vào đó, người kia đang ốm, co ro trong chiếc áo khoác rộng thùng thình, trông thật sự chẳng khác nào một cậu thiếu niên đang tủi thân.

Dù sao thì những đau đớn mà người này phải chịu cũng đều là vì mình. Hôm nay Dung Tử Ẩn lại đặc biệt mềm lòng, bèn dùng chút sức, bế bổng cả người Quý Thự lên khỏi xe lăn.

Quý Thự bị bất ngờ nhưng cánh tay thì lại vô cùng có tâm, lập tức ôm lấy cổ Dung Tử Ẩn, thậm chí cơ thể còn tự động điều chỉnh tư thế sao cho nằm trong lòng cậu một cách thoải mái nhất.

“Thấy đỡ hơn chưa?” Dung Tử Ẩn mỉm cười trêu ghẹo.

Quý Thự nghĩ một chút rồi cố tình dùng giọng điệu nũng nịu như hồ ly tinh nhỏ, lên giọng oán trách: “Ôm không thì chưa đủ, bác sĩ Dung còn chưa hôn anh nữa!”

“Đừng làm trò lố!” Dung Tử Ẩn bị Quý Thự chọc đến mức phải bật cười, lắc đầu liên tục.

Quý Thự tiếc nuối thở dài: “Cơ hội tốt thế mà lại bỏ lỡ! Vậy để anh hôn bác sĩ Dung một cái vậy!”

Nói xong, anh tận dụng vị trí thuận lợi, ngẩng đầu lên và đặt một nụ hôn rõ kêu lên trán Dung Tử Ẩn.

Hệ thống: Mẹ nó! Dung à! Tên tiểu gay bụng dạ thâm hiểm này cuối cùng cũng ra tay với cậu rồi!

Dung Tử Ẩn còn chưa kịp phản ứng thì đã thấy Quý Thự trong lòng nhắm mắt lại như thể chuẩn bị ngủ.

Cảm nhận được ánh mắt của Dung Tử Ẩn cứ nhìn chằm chằm mình, Quý Thự còn đắc ý nói: “Công chúa ngủ trong rừng chỉ cần một cái chụt chụt là có thể tỉnh dậy đó nha~”

Nói xong, anh hào hứng chờ mong Dung Tử Ẩn “lễ phép đáp lễ”.

Thế nhưng Dung Tử Ẩn nhìn người đẹp trong lòng một lúc lâu, rồi chỉ nói một câu: “Quý Thự, anh tỉnh táo lại đi, không ăn không uống trăm năm thì cũng chết đói rồi.”

Quý Thự: …

【Chỉ số uất ức +3000】

Người ta bảo đàn ông trong lúc buồn thì đặc biệt mềm lòng cơ mà? Bác sĩ Dung của anh có khi có sống thêm mười nghìn năm nữa cũng vẫn là thẳng nam lõi thép mất!

Trên đường trở về Yến Kinh, không khí nhẹ nhàng hơn nhiều so với lúc đi.

Quý Thự quả không hổ với cái danh “tiểu hồ ly” mà hệ thống đặt cho. Dựa vào cái cớ mình đang ốm, hoàn toàn không còn biết xấu hổ là gì.

Lúc thì làm nũng bảo nhức đầu, phải được Dung Tử Ẩn ôm mới khỏi. Lúc thì bóng gió nói đồ ăn trong viện dở tệ, anh gầy rộc đi rồi, muốn ăn bữa tối đầy yêu thương do bác sĩ Dung nấu. Khi lại than xe bật điều hòa nóng quá, đòi Dung Tử Ẩn cởi nút áo hộ, còn hỏi xem xương quai xanh của mình có đẹp không.

Dung Tử Ẩn thì vừa uống rượu, đầu óc chậm chạp hơn thường ngày, lại thêm cảm giác áy náy vì biết Quý Thự chịu khổ cũng là vì mình. Dù chưa đến mức trực tiếp hỏi rõ chuyện quá khứ giữa hai người, nhưng cũng không cản Quý Thự được đà mà cứ thế nghịch ngợm trêu chọc.

Cuối cùng, vẫn là lão Ngô ngồi ghế trước không chịu nổi nữa, quay đầu lại quở một câu:“Đại ca à, nghỉ ngơi chút đi!”

Quý Thự lập tức ôm lấy eo Dung Tử Ẩn, bày ra vẻ tủi thân:“Bác sĩ Dung, anh ta bắt nạt anh.”

Dung Tử Ẩn ôm anh an ủi:“Vậy tối nay để anh ta tự ăn cơm bệnh viện vậy.”

Quý Thự vừa đảo mắt một cái đã nhanh chóng nhận ra — Dung Tử Ẩn vừa rồi chính là ngầm đồng ý sẽ nấu cơm tối cho anh ăn. Thế là anh lập tức được đà lấn tới, đưa ra yêu cầu kế tiếp:

“Giường bệnh viện cũng không thoải mái, anh khỏi rồi, hôm nay không muốn về đó nữa.”

Lần này thì Dung Tử Ẩn có hơi do dự. Nhìn là biết Quý Thự vẫn chưa hoàn toàn hồi phục, giờ mà ra viện đã là miễn cưỡng rồi, nếu không đưa anh trở lại bệnh viện thì có khi lại khiến bệnh tình nghiêm trọng hơn?

May mà lần này lão Ngô lên tiếng giải thích: “Thưa cậu Dung, đại ca không còn vấn đề gì lớn nữa, chỉ cần uống thuốc đều và nghỉ ngơi là được.”

“Vậy thì tối nay cứ để anh ấy ngủ lại chỗ tôi đi.” Dung Tử Ẩn dễ dàng đồng ý với yêu cầu của Quý Thự.

Lão Ngô thở dài: “Cậu không cần phải chiều đại ca đến vậy đâu.”

Dung Tử Ẩn là kiểu người đơn thuần, chẳng nghĩ ngợi gì nhiều. Nhưng Quý Thự thì khác, trước mặt người ngoài và khi không có ai đều là hai con người hoàn toàn khác nhau. Nhìn vẻ mặt như muốn hoài nghi cuộc đời của lão Ngô khi ngồi ghế trước là đủ biết Quý Thự “diễn” thế nào rồi.

Thế nhưng Dung Tử Ẩn rõ ràng không hiểu được ý tứ trong lời lão Ngô, thậm chí còn cảm thấy lão quá khắt khe với Quý Thự.

Người ta đang bệnh mà, nũng nịu một chút thì đã sao?

Thế là Dung Tử Ẩn thẳng thừng hỏi lão Ngô: “Anh đi công tác bao năm không về nhà, chị dâu không đánh anh à?”

Lão Ngô: “…”

Hắn thật đúng là mù mắt mới đi nhắc nhở Dung Tử Ẩn làm gì.

Đoạn đường sau đó, trong lúc xe chạy êm ái, Dung Tử Ẩn cũng tựa lưng vào ghế và ngủ thiếp đi. Ban đầu là Quý Thự được cậu ôm trong lòng, nhưng đến khi Dung Tử Ẩn tỉnh lại, lại phát hiện ra Quý Thự đang khoác áo ngoài, xem gì đó trên tài liệu, còn bản thân thì đang nằm gối đầu lên đùi Quý Thự, trên người đắp tấm chăn của anh.

Dung Tử Ẩn chớp mắt mấy cái định ngồi dậy, nhưng lại bị Quý Thự ấn nhẹ vai giữ lại.

“Chờ chút, vừa mới mở mắt đừng bật dậy vội, cẩn thận đau đầu.”

Sau đó, Quý Thự quay lên nói với lão Ngô lấy một chai nước. Sau khi chắc chắn nước không lạnh, anh mới vặn nắp đưa cho Dung Tử Ẩn.

Dung Tử Ẩn nhận lấy, uống hai ngụm rồi mới hoàn toàn tỉnh táo lại.

“Anh ổn chứ?”

Dung Tử Ẩn quan sát sắc mặt Quý Thự, tuy vẫn còn nhợt nhạt, nhưng so với lúc chiều dưới chân núi thì đã khá hơn nhiều.

Quý Thự không trả lời, chỉ nhận lại chai nước mà Dung Tử Ẩn vừa uống, uống một ngụm nhỏ rồi lắc đầu, ý bảo mình không sao.

Dung Tử Ẩn nhìn ra ngoài cửa sổ — đã sắp đến khu nghiên cứu rồi.

Năm phút sau, xe dừng trước ký túc xá của viện nghiên cứu, Dung Tử Ẩn xuống xe rồi đỡ Quý Thự xuống theo.

Quý Thự ban đầu còn muốn tự đi vào, nhưng chưa kịp bước đã thấy đầu gối mềm nhũn. Dung Tử Ẩn liền nhanh tay đỡ lấy, rồi bế cả người anh lên.

“A! Cậu Dung à, chậm chút, có xe lăn mà!”

Dù Quý Thự gầy nhưng cũng là người đàn ông cao hơn mét tám. Dung Tử Ẩn phải cố lắm mới bế nổi, vậy mà lại bước thẳng vào ký túc xá một cách dễ dàng.

Lão Ngô: “Cậu đúng là khỏe thật đấy!”

Quý Thự đắc ý dụi đầu vào ngực Dung Tử Ẩn, cực kỳ hưởng thụ.

Dung Tử Ẩn lắc lắc người Quý Thự để ước lượng trọng lượng: “Vẫn chưa bị thiến mà nặng như một con heo con.”

Lão Ngô: *phì cười*

Quý Thự: …

Được rồi, anh biết mà, từ miệng tên thẳng nam cứng nhắc này thì chẳng thể nói được câu nào cho ra hồn hết, phi!

Vào đến ký túc xá, Dung Tử Ẩn đặt Quý Thự xuống ghế sofa cho anh dựa vào, rồi bắt đầu sắp xếp đống đồ mà lão Ngô để lại.

Phần lớn là thuốc mà Quý Thự cần uống, lặt vặt gom lại cũng thành một đống lớn.

Tính thời gian thì cũng đến lúc Quý Thự phải uống thuốc rồi.

Phần lớn là thuốc uống trước bữa ăn. Dung Tử Ẩn lấy phần cần thiết ra đưa cho Quý Thự.

Vốn là cứ dính lấy Dung Tử Ẩn là lại thành "tiểu yêu tinh" làm nũng, nhưng lần này Quý Thự lại không nhõng nhẽo gì cả, rất nghiêm túc mà nuốt hết thuốc.

Dung Tử Ẩn thấy anh uống thuốc cứ như đang ăn kẹo vậy, liền ngồi xuống bên cạnh, vỗ nhẹ lưng cho anh.

“Nếu thấy khó chịu thì nói với tôi.”

Quý Thự ngẩng đầu lên nhìn anh, chậm rãi mở miệng: “Không khó chịu.”

Dung Tử Ẩn cau mày, rốt cuộc không nhịn được mà hỏi: “Vì sao lại liều mạng vì tôi như vậy?”

Quý Thự chớp chớp mắt, không trả lời.

Dung Tử Ẩn lại nghiêng người đến gần, nhìn thẳng vào mắt anh: “Lão Ngô nói sáu năm trước tôi từng cứu anh?”

Quý Thự vẫn im lặng.

Dung Tử Ẩn cười, trêu anh: “Cứu kiểu gì? Khi đó chính tôi còn chẳng đủ cơm để ăn nữa là.”

Quý Thự bỗng đỏ hoe mắt, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lập tức ngập nước.

“Đừng khóc.” Dung Tử Ẩn nhất thời luống cuống.

Nhưng Quý Thự vốn chịu đựng không nổi Dung Tử Ẩn dịu giọng dỗ dành, càng được an ủi thì cảm xúc lại càng vỡ òa, nước mắt cứ thế tuôn ra.

Nếu là người khác khóc, Dung Tử Ẩn đã chẳng buồn để tâm. Nhưng người đang khóc lại là Quý Thự.

Dung Tử Ẩn dù là một tên thẳng nam cứng nhắc, cũng không mù mờ đến mức không nhìn ra tình cảm của Quý Thự dành cho mình. Cậu không dám hứa sẽ đáp lại, nhưng những chuyện liên quan đến Chu gia thực sự khiến cậu bị cảm động.

Người trước mắt đây, vì cậu mà thậm chí có thể liều cả mạng sống. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã khiến Dung Tử Ẩn không thể làm ngơ.

Hệ thống: Cậu dỗ người ta đi! Aizzz, Dung ơi, cậu thật là—!

Quý Thự khóc càng lúc càng dữ dội, hệ thống thì nháo nhào đưa ra đủ loại ý kiến.

Dung Tử Ẩn thì không có kinh nghiệm dỗ người, cuối cùng vắt hết óc chỉ nghĩ ra được một câu mang tính “giải trí” để xoa dịu không khí: “Anh khóc cái gì? Hồi cấp ba tôi có hai cái áo khoác đồng phục, bị anh lấy mất một cái. Hại tôi hai năm sau chỉ có mỗi một bộ đồng phục mà mặc mãi, tôi còn chưa khóc đây này!”

Lần này thì đừng nói hệ thống ngẩn người, đến cả Quý Thự cũng nghẹn lại, nước mắt chưa kịp rơi tiếp đã phải im bặt, chỉ có thể vô ngữ tựa đầu vào vai Dung Tử Ẩn, vành tai đỏ bừng.

“Đàn ông thật sự thì không nên nhắc lại chuyện cũ.”

Dung Tử Ẩn không chịu thua: “Anh cũng là đàn ông, vậy đừng khóc nữa.”

Quý Thự lập tức ngẩng đầu, trừng mắt nhìn Dung Tử Ẩn, mạnh miệng đáp: “Tôi không phải đàn ông, tôi là tiểu gay thích làm nũng!”

Dung Tử Ẩn: ???

Hệ thống: !!!

---

Tác giả có lời muốn nói:

Hệ thống: Cái thể loại tổng tài bây giờ là cái kiểu gì đây trời???

Quý Thự: [Yếu đuối] [Nhỏ bé] [Đáng yêu] [Cần bác sĩ Tiểu Dung thơm thơm, ôm ôm, nâng nâng cao cao]
 
Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người
Chương 86: Ham sống sợ chết mãnh liệt



“Má ơi má ơi! Có phải Quý Thự nghe lén được tụi mình nói chuyện không vậy?!” Hệ thống hét toáng lên trước cả Dung Tử Ẩn.

Dung Tử Ẩn cũng ngơ ngác không kém, vì mấy câu kiểu "tiểu gay" này vốn là biệt danh yêu quý mà hệ thống đặt cho Quý Thự, thế mà giờ Quý Thự lại đang kéo tay áo Dung Tử Ẩn làm nũng muốn giành lấy sự chú ý của cậu, giọng thì ngọt xớt, rõ ràng cong tới mức như ruột muỗi, thậm chí còn muốn bẻ cong luôn cả Dung Tử Ẩn - một thẳng nam chính hiệu.

Bị hai “tiểu yêu tinh” trong và ngoài đầu quấy rối cùng lúc, Dung Tử Ẩn gần như sụp đổ. Cuối cùng cậu dứt khoát chọn xử lý cái đứa bên ngoài là Quý Thự trước, đồng thời tạm thời tắt tiếng hệ thống trong đầu.

Hệ thống: Mẹ nó! Cậu không phải thẳng nam hả?! Sao lại chọn tiểu gay?!

Dung Tử Ẩn không buồn quan tâm mà vội vàng dỗ dành Quý Thự trước. Tên này vừa thích nũng nịu vừa bộc trực, lại có chút đỏng đảnh. Không cần tưởng tượng cũng biết, nếu không nhanh chóng "trừng trị", lát nữa chắc chắn anh ta sẽ làm loạn tới tận trời.

Quý Thự chớp chớp mắt nhìn bàn tay Dung Tử Ẩn chủ động đỡ lấy cánh tay mình, liền thuận đà dụi đầu vào ngực cậu, trong mắt đầy ý cười chẳng còn chút gì gọi là nước mắt nữa.

“Khóc xong lại cười, có thấy mệt không hả?”

“Có hơi buồn ngủ.” Giọng Quý Thự mơ màng vang lên từ trong lòng Dung Tử Ẩn, giây sau thì thật sự ngủ thiếp đi.

Thật ra cũng dễ hiểu thôi, người này bệnh nặng chưa khỏi hẳn, vậy mà lại cùng Dung Tử Ẩn chạy ngược chạy xuôi cả ngày. Hai lượt đi về gần tám tiếng đồng hồ, ngay cả Dung Tử Ẩn thân thể khỏe mạnh còn cảm thấy đuối, huống chi là Quý Thự?

Dung Tử Ẩn thở dài một tiếng, đổi tư thế rồi bế Quý Thự từ ghế sofa lên, nhẹ nhàng đặt xuống giường cho anh nằm nghỉ. Còn chuyện cậu từng cứu Quý Thự, rốt cuộc cũng không hỏi tiếp nữa.

Về quá khứ, mấy ngày gần đây Dung Tử Ẩn cũng đã nhớ lại được đôi chút. Tuy chưa thể khôi phục hoàn toàn ký ức cụ thể, nhưng cậu đã suy đoán được khoảng thời gian cậu và Quý Thự từng gặp nhau.

Sáu năm trước, khi Dung Tử Ẩn vừa học lớp 11. Cậu nhớ có một Chủ nhật nọ, ký túc xá của cậu bị trộm đột nhập, mất luôn số tiền học phí cậu dành dụm cho học kỳ sau, còn có cả bộ đồng phục học sinh mới tinh chưa từng mặc.

Hồi đó Dung Tử Ẩn bị đánh trúng đầu, sau khi tỉnh lại thì trí nhớ hơi mơ hồ. Cậu chỉ nhớ lúc bị tấn công còn có một thiếu niên nhỏ tuổi hơn mình ở đó. Nhưng cụ thể đã xảy ra chuyện gì thì cậu không nhớ nổi nữa.

Vụ án sau đó cũng chẳng có kết quả gì. Dung Tử Ẩn thì mất sạch khoản học phí quan trọng nhất, lại còn gánh thêm một đống tiền viện phí, hè năm ấy cực khổ vô cùng. Vậy nên chuyện tìm lại ký ức, cậu cũng dần dần gác sang một bên.

Hệ thống: Cho nên nói, tất cả là do cái tên tiểu gay đó hại cậu xui xẻo!

Dung Tử Ẩn không nhịn được bật cười: Nói bậy, không có anh ta thì biết đâu tôi còn gặp chuyện tệ hơn.

Cậu biết rõ bản thân mình là kiểu người thế nào. Khi đó đã khó khăn đến mức ấy mà còn ra tay giúp Quý Thự, thì hoặc là vì người này thảm hơn cậu gấp trăm lần, hoặc là vì người này quá khiến cậu có cảm tình, đến mức cậu thà chịu khổ cũng phải cứu.

Giờ nghĩ lại, dù là lý do nào thì đều rất hợp với con người Quý Thự bây giờ.

Cậu không nhịn được đưa tay vén mấy sợi tóc rủ xuống trán Quý Thự, đắp chăn cẩn thận cho anh rồi xoay người đi vào bếp nấu cơm.

Hệ thống than thở rền rĩ: Dung à! Cậu thật sự đã sa ngã rồi!

Dung Tử Ẩn không hiểu đầu cua tai nheo gì: “Tôi là người sống, không phải hệ thống, tất nhiên phải ăn cơm chứ.”

Hệ thống: …

Đúng kiểu gà nói vịt nghe, hệ thống chẳng muốn nói thêm câu nào với tên thẳng nam cứng đầu này nữa. Dung Tử Ẩn tranh thủ thời gian gọi cho lão Ngô, hỏi xem giờ Quý Thự nên ăn gì là phù hợp.

Cuối cùng rút ra kết luận: ăn đồ lỏng, và phải nhạt, dễ tiêu.

Dung Tử Ẩn nghĩ ngợi một lát rồi mở bếp nấu ít cháo kê. Tuy đơn giản nhưng ít nhất cũng còn hơn để Quý Thự ăn vào rồi khó chịu.

Một nồi cháo kê, từ lúc đổ gạo vào đến khi ninh chín, cũng chỉ mất khoảng nửa tiếng.

Cậu còn chưa kịp tắt bếp thì đã nghe thấy tiếng bước chân từ ngoài đi tới. Quay đầu lại liền thấy Quý Thự ôm gối, mặt mày ngơ ngác.

“Sao không mang dép?” Dung Tử Ẩn nhíu mày, tỏ vẻ không đồng tình, nhưng chưa kịp nói thêm thì Quý Thự đã nhào vào lòng cậu.

“Bác sĩ Dung sao không bật đèn? Anh sợ mà…” Giọng Quý Thự mềm như bún, còn mang theo chút uất ức trách móc.

Dung Tử Ẩn im lặng mấy giây rồi dứt khoát gỡ người ra khỏi lòng mình, nhắc nhở một câu: “Quý Thự, bây giờ trời vẫn chưa tối đâu.”

Quý Thự vốn định nói thêm gì đó, nhưng câu sau liền bị nghẹn lại trong cổ.

Hệ thống cười đến mức đầu cũng muốn rớt ra, trong khi đó Quý Thự ôm gối ngồi trên sofa, mặt ủ mày chau giận dỗi. Mãi cho đến khi Dung Tử Ẩn nấu xong cơm, tâm trạng y mới sáng sủa trở lại.

"Có giai nhân bên gối, vua chẳng màng lên triều" — câu thơ này đúng là mô tả quá chuẩn.

Bên cạnh cái “tiểu yêu tinh” thích dính người trong chăn, người luôn sinh hoạt đúng giờ như Dung Tử Ẩn cuối cùng cũng thất thủ.

Sáng chín rưỡi, Dung Tử Ẩn nhìn Quý Thự vẫn đang cuộn trong lòng mình ngủ say, lại nhìn mấy viên thuốc đã chia sẵn từ tối hôm qua còn nằm y nguyên trên tủ đầu giường mà không khỏi ngơ ngác.

Hôm qua rõ ràng ngủ rất sớm, tính ra thì gần mười hai tiếng rồi. Bình thường ngủ chừng đó là tỉnh táo lắm rồi. Vậy mà nghe tiếng hít thở đều đặn của Quý Thự, Dung Tử Ẩn lại thấy có chút muốn… nằm xuống ngủ tiếp.

Hệ thống lại lôi chuyện cũ ra nói: Dung à, cậu đúng là đã sa ngã thật rồi.

Dung Tử Ẩn nghiêm mặt: Nói bậy, nghỉ ngơi ngắn hạn là để đi được chặng đường dài hơn.

Hệ thống: Thế còn chuyện Chu gia cũng xong rồi, cậu tính bao giờ tiễn cái tên tiểu gay dính người này đi?

Dung Tử Ẩn im lặng.

Hệ thống: Đệch… đừng nói là cậu căn bản không định đuổi anh ta đi đấy nhé!

Dung Tử Ẩn: Chẳng phải chính cậu kêu tôi tìm người yêu à?

Hệ thống: Tôi mẹ nó bảo cậu tìm bạn gái, có bảo cậu… chơi gay bao giờ đâu?!

Dung Tử Ẩn vô cùng chính xác lặp lại câu mà trước đây hệ thống từng lỡ miệng nói ra: “Dung à! Cả đời này cậu cũng không kiếm nổi bạn gái đâu, ngoan ngoãn mà đi yêu đàn ông đi!”

Hệ thống: … Câm nín rồi, đừng nói chuyện với tôi nữa.

Thế là, một buổi sáng tốt lành lại kết thúc bằng cảnh hệ thống và Dung Tử Ẩn giận dỗi chia tay trong im lặng.

Đến khi Quý Thự tỉnh dậy, Dung Tử Ẩn giục anh uống thuốc rồi ăn cơm, xong xuôi hết thì cũng đã hơn mười một giờ.

Dung Tử Ẩn nghĩ một lúc, dứt khoát quyết định chiều hẵng đến phòng thí nghiệm.

Mà bên phòng thí nghiệm, vị giáo sư mập đợi cả buổi sáng vẫn không thấy bóng Dung Tử Ẩn đâu, tức đến mức ném tập hồ sơ xuống đất mấy lần. Mãi đến chiều thấy Dung Tử Ẩn bước vào, sắc mặt ông mới khá lên một chút.

Kết quả vừa quay đầu lại liền thấy Quý Thự đang dính lấy Dung Tử Ẩn như sam.

“Thằng kia! Ra đây!” Ông đại lão túm cổ áo Quý Thự kéo người ra khỏi lưng Dung Tử Ẩn như gỡ bã kẹo cao su.

Quý Thự vừa định lên tiếng, đã bị ông ta gạt phắt: “Tiểu Dung này, thầy có chuyện cần nói với cậu ta. Concứ làm việc đi.”

Quý Thự và vị giáo sư mập kia là quan hệ chú cháu, nên Dung Tử Ẩn cũng không nghi ngờ gì, cũng chẳng hỏi thêm.

Thế là, “tiểu yêu tinh” bám người cuối cùng cũng bị kéo đi, Dung Tử Ẩn mới có thể toàn tâm toàn ý tiếp tục dự án còn dang dở của mình.

Dù khoảng thời gian vừa rồi bị bảo vệ nghiêm ngặt, không tiện vào phòng thí nghiệm theo dõi trực tiếp tiến độ, nhưng Dung Tử Ẩn vẫn kịp sắp xếp, phân loại toàn bộ mẫu thử thu thập được trong chuyến đi vừa rồi, đồng thời chỉ đạo từ xa cho nhóm La Hạ tiếp tục nuôi cấy và theo dõi các mẫu quan trọng.

Dung Tử Ẩn từ trước đến nay luôn rất chú tâm trong học thuật. Đến khi cậu tạm hoàn thành những hạng mục chính, trời cũng đã chuyển tối.

Cởi áo blouse trắng của phòng thí nghiệm ra, Dung Tử Ẩn bóp nhẹ sống mũi, cảm thấy hơi mỏi mệt.

Ngoài cửa, Quý Thự khoác áo ngoài ngồi đợi sẵn trên ghế. Vừa thấy cậu bước ra, đôi mắt đào hoa xinh đẹp lập tức ánh lên vẻ phấn khích, còn giơ bình giữ nhiệt trong tay lắc lắc: “Bác sĩ Tiểu Dung ăn cơm thôi nào!”

Người đẹp dưới ánh đèn, lúc nào cũng dễ khiến lòng người xao động.

Dung Tử Ẩn không đáp, chỉ lặng lẽ nhìn Quý Thự một lúc, đột nhiên cảm thấy… mấy câu người xưa nói quả thật rất có lý.

Quý Thự xưa nay luôn biết điều biết ý, thấy Dung Tử Ẩn cứ nhìn chằm chằm vào mình thì chủ động tiến lại gần, để cậu có thể nhìn rõ hơn một chút.

Dung Tử Ẩn không né tránh, ngược lại còn đưa tay nhận lấy bình giữ nhiệt trong tay Quý Thự, rồi cùng anh đi về phía ký túc xá. Rõ ràng là ngầm chấp nhận chuyện hôm nay Quý Thự lại định “ké giường” ngủ tiếp.

Mà Quý Thự thì được nuông chiều quá thành quen, vừa cười vừa nũng nịu hỏi: “Bác sĩ Tiểu Dung, sao hôm nay em cứ nhìn anh mãi thế?”

Dung Tử Ẩn đáp rất thẳng thắn: “Vì hôm nay anh đẹp.”

“Chứ sao!” Quý Thự lập tức đắc ý như một con công đang xoè đuôi: “Anh ngày nào chẳng đẹp?”

Nhưng anh hoàn toàn không ngờ, Dung Tử Ẩn lại thật sự im lặng, bắt đầu nghiêm túc nhớ lại từng lần họ gặp nhau trước kia, cố tìm xem có ngày nào Quý Thự không đẹp.

Màn “thao tác nghẹt thở” của một ông chú thẳng nam chính hiệu này khiến Quý Thự cũng đứng hình theo.

Thế rồi năm, sáu phút trôi qua, Dung Tử Ẩn vẫn không nói gì.

Quý Thự sốt ruột truy hỏi đến cùng, cứ muốn biết cho ra lẽ.

Dung Tử Ẩn cuối cùng cũng chỉ đành thở dài, bất đắc dĩ đáp: “Không có. Tôi nghĩ lại hết từng lần hai ta gặp nhau và ở cạnh nhau rồi… đúng là ngày nào anh cũng đẹp.”

Dung Tử Ẩn nói rất nghiêm túc, từng lời từng chữ đều xuất phát từ đáy lòng. Quý Thự lập tức đỏ bừng cả vành tai, hiếm khi bị nghẹn lời.

Thẳng nam mà thả thính gay như thế, thật sự là phạm quy nghiêm trọng.

Bữa tối do lão Ngô mang đến rõ ràng là làm riêng cho Dung Tử Ẩn, món mặn món chay phối hợp hài hòa, sắc hương vị đều đủ cả. Còn phần Quý Thự thì chỉ có cháo thuốc đen sì sì. Cách cả một bàn ăn mà Dung Tử Ẩn cũng ngửi thấy vị đắng bốc lên.

Nhưng Quý Thự lại chẳng để tâm. Có bác sĩ Tiểu Dung mà mình yêu ngồi bên cạnh, đừng nói là cháo thuốc, ngay cả hoàng liên cũng có thể nuốt xuống mà mặt không biến sắc.

Ăn cơm xong, Dung Tử Ẩn dẫn Quý Thự ra sân đi dạo tiêu thực.

Hai người vừa đi vừa trò chuyện, dần dần nói đến chuyện trước đây Dung Tử Ẩn ra ngoài điều tra lấy mẫu.

Quý Thự dường như rất hứng thú, ánh mắt tràn đầy khát khao. Nhưng Dung Tử Ẩn thật ra cũng chỉ mới đến hai nơi, nên có thể kể cũng chẳng nhiều. Đợi nói xong hết những gì có thể nói, thời gian cũng đã không còn sớm, hai người lại quay về phòng.

Dung Tử Ẩn vào tắm trước, đến khi ra thì thấy Quý Thự đang ngồi tựa vào bàn đọc sách, cầm mấy món đồ nhỏ mà cậu mang về sau chuyến đi.

Có cái là Dung Tử Ẩn thấy thú vị nên mua để tặng bạn bè, cũng có cái là dân làng tặng cho.

Dung Tử Ẩn vừa lau tóc vừa đi tới bên cạnh Quý Thự, thấy anh đang cầm xem thì thuận miệng hỏi: “Thích mấy món này à?”

Quý Thự lắc đầu, cười nói: "Cũng không phải."

"Chỉ là tò mò xem bác sĩ tiểu Dung lần này ra ngoài có mang quà cho anh không thôi."

Thực ra, Dung Tử Ẩn chẳng mang gì cả. Cậu đột nhiên im lặng.

Quý Thự ngẩng đầu nhìn Dung Tử Ẩn, giọng điệu có chút thất vọng: "Không có à?"

Rõ ràng là nếu Dung Tử Ẩn trả lời không, tên "quậy phá" này sẽ ngay lập tức bắt đầu làm loạn.

Hệ thống đắc ý: "Dung à! Cậu chuẩn bị đi đón cái chết thôi."

Dung Tử Ẩn trong lúc tuyệt vọng, tinh thần tự cứu rất mạnh, nhanh chóng lấy từ không gian hệ thống một con gà kêu "chíp chíp" đưa vào tay Quý Thự.

"Đây!"

Quý Thự vốn đã chuẩn bị sẵn tâm lý muốn làm loạn, vô thức nhận lấy rồi bóp thử một cái. Con gà liền vui vẻ cất tiếng hát: "Nhỏ rồi trắng rồi thỏ, trắng lại lại trắng, hai rồi chỉ rồi tai rồi tai nhọn rồi đứng lên rồi..."

Vô cùng tươi sáng, đầy năng lượng.

Tác giả có lời muốn nói:

Quý Thự: Tôi không thể ngờ rằng món quà đầu tiên tôi nhận được lại là một con gà.

Dung Tử Ẩn: Ừ! Ai mà biết được cái giải thưởng của cha Thiên Đạo lại có thể dùng vào việc này.
 
Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người
Chương 87: Chọc thủng lớp giấy cửa sổ



Quý Thự ôm con gà la hét mà đứng đờ ra nửa ngày không phản ứng gì.

Dung Tử Ẩn nhiệt tình giới thiệu: “Cái này chơi vui lắm, mỗi lần bóp nó sẽ phát ra một bài hát mới.”

Thấy Quý Thự vẫn giữ nguyên tư thế đó mà không nói gì, Dung Tử Ẩn lại đẩy đẩy anh: “Chống nước đó, có thể mang vào phòng tắm, thả trong bồn cũng nổi được.”

“Hay là thử chơi xem?”

Quý Thự: “Em không còn gì khác để nói sao?”

Dung Tử Ẩn nghĩ nghĩ: “Đừng chơi lâu quá, thân thể anh bây giờ vẫn chưa hồi phục đâu.”

Nói xong, Dung Tử Ẩn thật sự đưa cho Quý Thự một chiếc khăn sạch, còn tiễn người vào tận phòng tắm.

Trong đó, nước trong bồn là cậu vừa mới xả, hơi nóng một chút, nhưng rất hợp với người sợ lạnh như Quý Thự.

Quý Thự hít sâu một hơi, tuyệt vọng liếc Dung Tử Ẩn một cái, chẳng còn chút tinh thần nào để bày trò nữa.

Dung Tử Ẩn thấy anh chuẩn bị tắm, liền rất quân tử rời khỏi phòng tắm, còn chu đáo đóng cửa lại giúp.

Quý Thự thay đồ, đơn giản tắm rửa qua rồi ngâm mình trong bồn tắm, mắt to trừng mắt nhỏ với con gà lahét.

Thẳng nam đầu gỗ gì đó, đúng là không còn thuốc chữa.

Còn bên ngoài phòng tắm, hệ thống cũng đang lên án hành vi tệ hại của Dung Tử Ẩn: “Nếu Cha Thiên Đạo biết cậu đem đồ chơi mà người ta rút thăm trúng đưa cho tiểu gay thì chắc buồn lắm đấy.”

Dung Tử Ẩn mặt không đổi sắc: “Khi ông ấy bắt tôi rút được thứ này, có từng nghĩ tôi sẽ buồn không?”

Hệ thống á khẩu, không biết đáp sao.

Trong đầu vang lên lời nhắc: 【Độ u uất từ Thiên Đạo: 10.000】

Dung Tử Ẩn lập tức mở miệng: “Cha Thiên Đạo đừng buồn nữa, ban cho con một thẻ SSR là được rồi.”

Hệ thống: …Cái quỷ gì mà giấc mơ đẹp tuyệt thế này?

Quả nhiên, trong đầu lại vang lên lời nhắc: 【Độ tuyệt vọng từ Thiên Đạo: 10.000】

Hệ thống: Dung à! Tôi khuyên cậu nên bình tĩnh lại đi, cứ tiếp tục lột lông thế này, e là sau này đến thẻ R cũng chẳng rút nổi đâu.

“Thôi được rồi!” Dung Tử Ẩn tiếc nuối thở dài một hơi.

Hệ thống thông báo cuối cùng: 【Độ phức tạp từ Thiên Đạo: 10.000】, đạt thành tựu mới: 【Mẹ nó! Đúng là nghiệt tử!】

Rõ ràng, Thiên Đạo đang nhìn trộm màn hình đã bị Dung Tử Ẩn “vặt lông” hai lần liên tiếp, cuối cùng cũng phải đưa ra cảnh cáo.

Dung Tử Ẩn cũng biết điểm dừng, không làm quá.

Hệ thống chợt nhớ ra một việc quan trọng: “Ký chủ đại nhân, gần đây điểm vàng tích lũy đầy rồi, có muốn quay thưởng một phát không?”

Dung Tử Ẩn nghĩ nghĩ: “Để sau đi! Quý Thự vẫn còn ở đây.”

Không phải là cậu không muốn quay mà là mỗi lần quay thưởng không chắc sẽ ra thứ gì. Nếu quay được đồ cũ thì còn giải thích được, chứ nếu trúng đồ mới, người khác thì có thể giấu giếm, chứ Quý Thự thông minh như thế, Thiên Đạo có vá lỗi nhân quả cũng vô dụng. Thôi thì đợi thêm đã.

Nhưng ngoài chuyện quay thưởng, cậu vẫn còn những chuyện khác để bận tâm.

Trưởng thôn từng hợp tác làm món chân vịt rút xương buổi tối có nhắn tin cho cậu, đại khái là báo cáo tình hình tiêu thụ. Còn cả món trứng vịt muối bên làng kia, lâu như vậy không quan tâm đến, Dung Tử Ẩn cũng nên xem xét một chút.

Vì thế, khi Quý Thự tắm xong bước ra, liền thấy Dung Tử Ẩn đang ôm sổ sách tính toán gì đó.

“Cái gì thế?”

Dung Tử Ẩn chỉ vào sổ ghi chép: “Tiền dành cưới vợ.”

Quý Thự hơi sững người.

Dung Tử Ẩn vẫn tỉ mỉ tính từng khoản.

Doanh thu từ trứng vịt muối và chân vịt rút xương tốt hơn nhiều so với dự tính ban đầu của Dung Tử Ẩn. Đặc biệt là món chân vịt rút xương, dù mới bắt đầu bán được một tháng nhưng lợi nhuận thu về đã kha khá. Cộng thêm tiền chia hoa hồng từ trứng vịt muối, học bổng nửa năm qua, các khoản thưởng dự án, tiền lời từ bán hàng online, vân vân… tổng cộng trong tay Dung Tử Ẩn đã có hơn năm trăm nghìn.

Mà từ lúc cậu có được hệ thống, mới chưa đầy một năm.

Có thể người khác sẽ thấy chừng đó tiền vẫn còn ít. Nhưng với Dung Tử Ẩn, cậu đã rất hài lòng rồi.

Quý Thự nhìn nụ cười nơi khóe miệng của Dung Tử Ẩn, trong lòng tựa như có móng vuốt mèo cào nhẹ, nhoi nhói rung động.

Dung Tử Ẩn vẫn vừa tính toán vừa nói về kế hoạch sau này: “Dự án trong tay tôi chắc đến cuối năm là có kết quả. Lúc đó tiền thưởng về chắc cũng được một khoản nhỏ, cộng thêm chia lợi nhuận nửa năm cuối, chắc trong tay sẽ có khoảng bảy tám trăm nghìn.”

“Rồi sao nữa?” Quý Thự vô thức nhìn chằm chằm vào mặt Dung Tử Ẩn hỏi.

Dung Tử Ẩn quay đầu lại, đối diện với ánh mắt của Quý Thự: “Tôi muốn mua nhà.”

“Mua ở đâu?”

“Chắc là nơi yên tĩnh một chút.” Dung Tử Ẩn hơi do dự nói: “Không cần rộng quá, địa điểm thì đừng quá xa chỗ làm của cả hai chúng ta là được. Có điều cái này có vẻ không thực tế lắm, vì chỗ làm của hai đứa mình cũng chẳng gần nhau.”

“Hay là chọn ở giữa đi!” Dung Tử Ẩn mở bản đồ thành phố Yến Kinh, thật sự định tìm một khu vực thích hợp.

Vậy tức là… Dung Tử Ẩn đã tính cả mình vào kế hoạch tương lai của cậu ấy rồi sao? Quý Thự đầu óc nóng ran, vội vàng đè tay Dung Tử Ẩn lại: “Anh sẽ chuyển công ty qua đó.”

Dung Tử Ẩn: “Gì cơ?”

Quý Thự lúc này mới nhận ra mình vừa nói ra lời ngu ngốc gì, lập tức đỏ ửng cả vành tai.

Dung Tử Ẩn hiếm khi thấy anh ngượng như vậy, không nhịn được liếc thêm vài cái.

Quý Thự xù lông thật sự, vội vàng quay mặt đi không cho nhìn nữa.

“Sao anh lại đáng yêu thế này chứ!” Dung Tử Ẩn bị Quý Thự chọc cười đến không nhịn được, bật cười thành tiếng.

Tiếng cười trầm thấp vang lên ngay bên tai, khiến tim Quý Thự như muốn nhảy khỏi lồng ng.ực.

Nhưng Dung Tử Ẩn lại không chịu tha, nhất định bắt anh quay lại để tiếp tục đề tài vừa rồi: “Nói nghiêm túc đi, em nên mua nhà ở đâu thì hợp lý?”

Đầu óc Quý Thự đã hoàn toàn rối như canh hẹ, liền tùy tiện chỉ đại một chỗ trên bản đồ cho xong chuyện.

Thế nhưng vừa quay đầu lại nghĩ, liền cảm thấy không ổn — Dung Tử Ẩn là người nghiêm túc, nhỡ đâu mình tùy tiện vậy mà cậu ấy thật sự mua nhà ở đó thì sao?

Hơn nữa, lời của Dung Tử Ẩn nói cũng chẳng rõ ràng gì cả. Gì mà “gần chỗ làm của hai đứa mình”, càng nghĩ Quý Thự càng thấy lời ấy ám muội, trong lòng như bị mèo cào chỉ muốn hỏi rõ cho ra lẽ.

Dung Tử Ẩn bỗng bóp má anh một cái: “Không phải đây chính là điều anh muốn sao?”

Quý Thự sững người.

Dung Tử Ẩn cúi đầu nhìn anh, nói: “Vì chuyện của em, anh đến mạng cũng không cần, chẳng phải là vì điều này sao?”

“Không phải!” Quý Thự lập tức phản bác, muốn giải thích rõ ràng rằng anh chưa từng có ý lấy công chuộc ơn.

Nhưng Dung Tử Ẩn lại cắt lời anh: “Đừng vội, em trước giờ cũng chưa từng thích ai. Anh phải cho em chút thời gian để thích ứng.”

“Vẫn còn nhiều thời gian mà, tụi mình cứ từ từ, được không?”

Quý Thự ngây người nhìn Dung Tử Ẩn, còn Dung Tử Ẩn thì đã đưa tay ôm anh vào lòng, dịu dàng nói: “Ngủ sớm đi, cơ thể còn chưa khỏe, đừng phí sức vì mấy chuyện này nữa.”

Nhưng Quý Thự bỗng nhiên đẩy Dung Tử Ẩn ra.

“Sao vậy?” Dung Tử Ẩn ngạc nhiên hỏi.

Quý Thự nói giọng trầm: “Dung Tử Ẩn, em thật sự không cần phải làm đến mức đó.”

“Anh không đòi hỏi em phải làm gì cả, nên… nên không đáp lại anh cũng chẳng sao.” Câu nói này của Quý Thự nghe rất yếu ớt. Nếu là bản thân ngày trước, anh đã quen với việc như một bóng ma theo sau Dung Tử Ẩn.

Giao dịch lạnh lùng bằng tiền bạc, hai người cùng uống một ấm trà, Dung Tử Ẩn chẳng nói thêm câu nào. Chỉ khi nói về dự án, giọng cậu mới có chút thay đổi.

Ngày đó, Quý Thự rất quen với kiểu sống như vậy, bởi anh biết mình là người trong số rất nhiều người đó, là người duy nhất có thể đến gần Dung Tử Ẩn nhất.

Nên anh rất trân trọng những khoảnh khắc đó, dù Dung Tử Ẩn có không bao giờ đáp lại cũng không sao. Anh sẵn lòng ở bên cạnh cậu, nhìn cậu từng bước tiến lên đỉn.h cao. Thậm chí nếu sau này Dung Tử Ẩn lập gia đình, sinh con, anh cũng sẽ giữ đúng vai trò của mình, không bao giờ vượt qua giới hạn.

Nhưng bây giờ, liệu anh còn có thể làm được như vậy nữa không?

Anh đã biết cái ôm của Dung Tử Ẩn ấm áp đến nhường nào, cũng từng cảm nhận được tấm lòng cậu mềm mại ra sao. Anh tham lam khát khao sự dịu dàng ấy, chỉ mong có thể hòa người đàn ông trước mặt vào tận máu thịt xương tủy. Với sự si mê như thế, anh còn có thể giữ gìn bổn phận nghiêm ngặt như trước được nữa sao?

Quý Thự vừa nói xong đã hối hận, nhưng lại cố chấp không chịu rút lời.

Vì anh nhận ra, so với nỗi đau khổ và tuyệt vọng không cam tâm khi yêu mà không được đáp lại, anh càng mong Dung Tử Ẩn có thể tự do, không phải gượng ép điều gì, cứ thế đi trên con đường thuộc về mình, theo đuổi giấc mơ của riêng cậu.

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt của Quý Thự quá đỗi phức tạp, đến mức dù Dung Tử Ẩn có hệ thống cũng không thể phân biệt được rõ ràng.

Hệ thống: Lại sắp khóc nữa hả?

Dung Tử Ẩn không đáp lại, chỉ một lần nữa đưa tay ôm Quý Thự vào lòng, nhẹ nhàng hỏi: “Sao vậy? Là emhiểu sai ý anh rồi à?”

“Không phải.” Quý Thự lắc đầu.

“Vậy sao anh buồn?”

“Không phải…” Quý Thự nhìn vào mắt Dung Tử Ẩn, bỗng thấy tủi thân khó hiểu: “Anh sợ em buồn.”

“Anh sợ… sợ em chỉ vì anh đối tốt với em nên mới nhẫn nhịn ở bên anh để báo đáp.”

“Đừng như vậy…” Trong sự kiên nhẫn dịu dàng của Dung Tử Ẩn, bao nhiêu cảm xúc chất chứa trong lòng Quý Thự rốt cuộc cũng tìm được một lối thoát. Mọi chua xót dâng trào khiến đôi mắt anh đỏ bừng, miệng không ngừng lặp lại: “Đừng như vậy, em đừng gượng ép bản thân như thế, anh chịu không nổi đâu.”

Dung Tử Ẩn lặng lẽ lắng nghe anh nói, hồi lâu sau mới lộ ra vẻ bất đắc dĩ.

Quả thật gần đây cậu mới hiểu được lòng dạ của Quý Thự, tuy chưa thể lập tức đáp lại, nhưng ý định chấp nhận và muốn thử ở bên anh là thật lòng, hoàn toàn không phải gượng ép.

Dù mọi người luôn chắc nịch gọi cậu là trai thẳng, nhưng Dung Tử Ẩn trước nay chưa từng yêu ai, cũng chưa từng hẹn hò, đến bản thân cậu còn chẳng rõ mình thích nam hay nữ.

Còn về phần Quý Thự… phải nói rằng, sắc đẹp mê người. Dù là con trai, anh vẫn thường khiến ánh mắt cậu không thể rời khỏi.

Dung Tử Ẩn không cảm thấy đó là sự hời hợt hay nông cạn, ngược lại, cậu nghĩ đó chính là biểu hiện đặc biệt chỉ dành riêng cho Quý Thự. Khi xưa học ở Nông đại, trai xinh gái đẹp không thiếu, cậu cũng đâu phải chưa từng thấy người đẹp mà đến mức mê mẩn đầu óc như bây giờ.

Cậu khẽ thở dài, rồi lại ôm Quý Thự chặt thêm chút nữa: “Đừng khóc.”

Quý Thự chẳng đáp, chỉ ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào Dung Tử Ẩn không rời. Đôi mắt vừa được hơi nước gột rửa càng trở nên trong sáng lạ thường, đuôi mắt lại đỏ hồng vì ấm ức, khiến người ta chỉ muốn… bắt nạt cho thỏa thích.

Dung Tử Ẩn gạt bỏ những suy nghĩ rối ren trong lòng, cẩn thận giải thích với Quý Thự: “Em không ép bản thân mình đâu.”

“Anh cũng không cần phải nghĩ mình làm vậy là báo đáp ơn nghĩa đâu. Chúng ta đều là người lớn, có rất nhiều cách để báo ơn mà. Như anh, có thể sáu năm trước em đã cứu anh, nhưng không nhất thiết anh phải dùng cả mạng sống của mình để giúp em, đúng không?”

“Quý Thự, giờ em hỏi anh, tại sao anh lại liều mạng như vậy? Lúc đó bằng chứng trong tay em đủ để đưa Chu gia vào tù rồi.”

Quý Thự không muốn nói, nhưng cuối cùng không thể chống lại sự kiên trì của Dung Tử Ẩn.

“Trừ tiệt gốc rễ.” Quý Thự cúi đầu tránh ánh mắt Dung Tử Ẩn: “Anh sợ nếu để ông già Chu sống, sau này ông ta sẽ…”

Có vẻ như nhớ ra điều gì đó, sắc mặt Quý Thự trở nên vô cùng khó coi.

Dung Tử Ẩn nâng đầu Quý Thự lên: “Vậy nên anh mới hại chính mình?”

“...Ừ.”

“Nếu là người khác, anh cũng sẽ làm thế chứ? Nếu lúc đó không phải em cứu anh, anh có làm như vậy không?”

Quý Thự chớp mắt, hơi bối rối không hiểu nổi.

Dung Tử Ẩn lấy một ví dụ: “Giả sử lúc đó cứu anh là lão Ngô…”

Quý Thự rùng mình một cái: “Tất nhiên là không rồi!”

Dung Tử Ẩn lại ôm anh vào lòng, thấp giọng cười: “Ừ, em cũng vậy mà.”

“Quý Thự, em không phải ai cũng cho ngủ chung giường đâu.”

Quý Thự suy nghĩ lời Dung Tử Ẩn, một lúc lâu sau bỗng ngẩng đầu lên: “Ý em là...”

“Ừ,” Dung Tử Ẩn gật đầu xác nhận: “Chúng ta thử xem sao đi!”

“Thử với tiền đề cùng nhau sống cả đời.”

Quý Thự ngẩn người một hồi, cuối cùng lao vào lòng Dung Tử Ẩn, úp đầu vào vai cậu, nhẹ giọng đáp: “Ừ.”

Dung Tử Ẩn vỗ nhẹ lưng anh, bất chợt có cảm giác như mình nuôi một đứa nhỏ yếu đuối vậy.

Quý Thự cũng nhân đó ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn Dung Tử Ẩn đầy mong đợi.

Cửa sổ bị phá vỡ, bước tiếp theo chắc chắn là ôm hôn, phải không?

Thế nhưng rõ ràng Dung Tử Ẩn không nhận ra tín hiệu màu hồng từ Quý Thự, suy nghĩ ba giây rồi đẩy Quý Thự ra bước xuống giường.

Quý Thự nghĩ thầm: Quào, chẳng lẽ là đi tìm thứ gọi là “bao cao su” trong truyền thuyết?

Trong lòng anh đầy hy vọng. Dù có hơi vội, anh cũng nóng lòng muốn có bước tiến gần hơn với Dung Tử Ẩn.

Nhưng chẳng bao lâu sau, Dung Tử Ẩn quay lại, đưa cho anh một cốc nước ấm, kèm theo một nắm thuốc cần uống buổi tối.

Quý Thự nhìn cậu với ánh mắt kinh ngạc: “Em chỉ đi lấy mấy thứ này thôi à?”

Dung Tử Ẩn nghiêm túc gật đầu: “Ừ! Lão Ngô nói rồi, giờ anh phải uống thuốc đúng giờ, không được trễ.”

Quý Thự tuyệt vọng nuốt hết thuốc rồi rúc vào chăn, ủ rũ đến mức Dung Tử Ẩn tưởng anh ngủ rồi nên không hỏi thêm gì.

Vậy là, vào đêm đầu tiên phá bỏ rào cản ấy, Quý Thự không được Dung Tử Ẩn hôn tạm biệt ngọt ngào, mà thay vào đó là một “bài học” từ lão Ngô.

Tác giả muốn nói:

Quý Thự: Sáng mai tôi sẽ cho lão Ngô nghỉ việc.

Lão Ngô: ???
 
Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người
Chương 88: Công kích cá nhân



Tối hôm trước không được hôn chúc ngủ ngon khiến lòng đầy oán niệm của Quý Thự kéo dài đến tận sáng hôm sau vẫn chưa tan. Nhưng Dung Tử Ẩn thì lại ngủ một giấc ngon lành suốt đêm.

Sáu rưỡi sáng, Dung Tử Ẩn tỉnh dậy đúng giờ. Còn Quý Thự chẳng biết từ lúc nào lại bị kéo ôm chặt vào lòng cậu và vẫn đang mơ màng ngủ.

Nhưng Dung Tử Ẩn nhìn kỹ thì thấy tuy nhịp thở của Quý Thự vẫn đều, nhưng lông mi lại khẽ run lên — rõ ràng là đang giả vờ ngủ?

“Dậy đi, hôm nay em phải đi sớm, sáng có thí nghiệm.” Dung Tử Ẩn vỗ nhẹ lưng Quý Thự.

Quý Thự không thèm để ý, ngược lại còn đưa tay ôm chặt lấy eo Dung Tử Ẩn, dính sát vào người cậu.

Dung Tử Ẩn chớp chớp mắt: “Cố ý à?”

Quý Thự khe khẽ "hừm" một tiếng, còn ghé tai áp sát vào người Dung Tử Ẩn, ý bảo tôi nghe không thấy gì hết.

Cái kiểu tự lừa mình dối người này lại trông đáng yêu ra phết.

Dung Tử Ẩn dùng chút sức kéo anh ra khỏi lòng: “Tỉnh rồi thì mau mặc đồ đi, không lát nữa lại bị cảm đấy.”

“Thuốc sáng còn chưa uống đâu, lát nữa lão Ngô mang đồ ăn lên mà anh còn chưa dậy, chú ấy lại càm ràm cho xem.”

Lão Ngô lão Ngô lão Ngô, tối qua đã nhắc hoài lão Ngô, sáng nay lại tiếp tục. Trong đầu Quý Thự toàn là cái tên lão Ngô, lập tức muốn bốc hỏa.

Anh bật dậy khỏi giường như cái lò xo, trừng mắt nhìn Dung Tử Ẩn đầy bất mãn. Vấn đề là trên đỉnh đầu còn có một cọng tóc vểnh lên đung đưa qua lại, chẳng khác gì con ngỗng nhỏ được cậu ôm trong lòng cưng chiều mỗi ngày trước kia.

Dung Tử Ẩn không nhịn được bật cười, đưa tay ấn nhẹ cọng tóc ngốc kia xuống.

Gần… gần quá rồi. Quý Thự theo bản năng nín thở, thậm chí còn nhắm mắt lại, thấp thỏm chờ đợi.

Thế nhưng hơn mười giây trôi qua, chẳng có chuyện gì xảy ra cả.

Quý Thự mở mắt ra, vẻ mặt ngơ ngác — Dung Tử Ẩn đã xuống giường từ lúc nào.

Quý Thự im lặng một lúc, cuối cùng không nhịn được gọi một tiếng: “Dung Dung!”

Dung Tử Ẩn rất ít khi bị gọi như vậy, phải mất một lúc mới nhận ra Quý Thự đang gọi mình.

Cậu quay lại giường hỏi: “Sao thế?”

Quý Thự bất ngờ đưa tay ôm sau gáy cậu kéo cúi xuống, rồi đặt lên môi cậu một nụ hôn rõ ràng rành mạch.

Dung Tử Ẩn: ……

Đôi mắt đào hoa xinh đẹp của Quý Thự ánh lên ý cười: “Bác sĩ Dung, buổi sáng tốt lành nha~!”

Lần này, đến lượt Quý Thự thong thả xuống giường, để lại Dung Tử Ẩn ngẩn ngơ cứng đờ đứng bên cạnh.

Hệ thống không nhịn được mà cảm thán: “Cũng đâu dễ dàng gì, một tiểu gay thích gây chuyện như thế mà bị cậu huấn luyện thành tổng tài lạnh lùng rồi.”

Dung Tử Ẩn vừa lấy lại tinh thần, theo phản xạ liền phản bác: “Đừng nói bậy, rõ ràng ngọt muốn chết, chỗ nào giống tổng tài lạnh lùng chứ.”

Toàn bộ hệ thống đều choáng váng: “Thế tức là tôi – một thằng hệ thống thẳng như thước kẻ – vừa bị cậu, cái tên thẳng như ruột ngựa này, nhét cho một miếng cẩu lương à?”

Mặc kệ hệ thống đang sốc không nói nên lời, hai nhân vật chính đang phát cẩu lương thì tâm trạng lại cực kỳ tốt.

Lúc lão Ngô mang cơm lên, Quý Thự đang đứng đối diện với Dung Tử Ẩn, giúp cậu chỉnh lại cà vạt.

“Không phải đến phòng thí nghiệm à? Sao lại mặc chỉnh tề thế này?” Quý Thự không mấy hài lòng mà nhìn cậu từ trên xuống dưới.

Dung Tử Ẩn eo thon chân dài, đúng kiểu “móc treo quần áo”. Ngay cả đồng phục của viện nghiên cứu mặc lên cũng có nét cấm dục của học giả, khiến người ta không kìm được mà ngoái nhìn.

Vấn đề là, Quý Thự lại chẳng thể cấm người khác nhìn — chỉ có thể âm thầm ghen.

Dung Tử Ẩn hoàn toàn không nhận ra sự ghen tuông của anh, còn nghiêm túc giải thích: “Hôm nay nhóm dự án chính thức thành lập, phải báo cáo đề tài với thầy hướng dẫn. Ai cũng phải mặc đồng phục.”

Nghĩ một chút, Dung Tử Ẩn còn an ủi Quý Thự: “Tuy hơi bất tiện, nhưng ít ra màu sắc cũng còn bình thường. Đồng phục hồi đại học của khoa Thú y mới đúng là dọa người, anh có muốn xem thử không?”

Khóe môi Dung Tử Ẩn cong lên, nhắc đến chuyện hồi đại học, cậu cũng không nhịn được có chút hoài niệm.

Quý Thự chớp chớp mắt, nhìn chằm chằm vào mặt cậu, theo bản năng lại liên tưởng đến một số màu sắc “khó nói” nào đó, tai hơi đỏ lên, nhỏ giọng đáp: “Muốn xem.”

Anh vẫn nhớ, ngành Thú y cũng có chữ “y” trong tên — hình như đồ trong phòng thí nghiệm cũng là áo blouse trắng.

Thế nhưng chỉ ba giây sau, tất cả những tưởng tượng đẹp đẽ đều bị đập nát tan tành. Quý Thự ôm trong tay chiếc áo thun rộng thùng thình với hai màu đỏ – xanh loè loẹt, chỉ cảm thấy hai mắt như sắp mù.

Dung Tử Ẩn còn bổ sung thêm một câu: “Tuy trông xấu thật, nhưng chất lượng tốt lắm. Trước đây La Hạ còn muốn xin một cái cơ.”

Quý Thự: …

Dung Tử Ẩn nghĩ hai người giờ là người yêu rồi, nên rất hào phóng nói: “Anh thích thì mang về đi?”

Quý Thự lần nữa á khẩu không nói nên lời.

【Chỉ số buồn bực +10000】

Dung Tử Ẩn nghe thấy tiếng hệ thống nhắc, vô cùng khó hiểu — sao Quý Thự lại buồn bực?

Với tư cách là chuyên gia tư vấn tình cảm cho thẳng nam Dung cẩu, lần này hệ thống cũng bó tay toàn tập, chỉ đành an ủi một câu: “Cứ coi trái tim của mấy bé gay xinh đẹp như cây kim dưới đáy biển đi!”

Dung Tử Ẩn gật đầu nghiêm túc: “Thống à, lần đầu tiên tôi thấy cậu nói chuyện không hoàn toàn vô dụng đấy.”

Hệ thống: “Ừ, Dung à, miễn là cậu vui.”

Còn Quý Thự – người vừa bị mấy đòn sát thương chí mạng đến từ tư duy thẳng nam của Dung Tử Ẩn – thì đang ngoan ngoãn ăn chén thuốc bổ trước mặt, ánh mắt lại cứ dán vào mặt lão Ngô, như thể muốn đày hắn ra nước ngoài ngay lập tức vậy.

Cuộc sống của anh thật sự quá khổ rồi.

Ngày nào cũng phải chịu đựng mấy cú đòn tư duy thẳng nam của Dung Tử Ẩn thì thôi đi, lại còn phải nghe lão Ngô lải nhải cả vạn câu. Nghĩ đến đây, Quý Thự chợt cảm thấy đày lão Ngô ra nước ngoài không còn là hình phạt nữa — có lẽ nên gửi thẳng hắn ra sa mạc trồng cây mới hợp lý.

Lão Ngô ôm bình giữ nhiệt đứng một bên, vẻ mặt hoang mang lo lắng, hoàn toàn không hiểu mình đã đắc tội với "ông tổ" này ở chỗ nào.

Ăn sáng xong, Dung Tử Ẩn sắp xếp cho Quý Thự nghỉ ngơi tử tế rồi mới đến phòng thí nghiệm làm việc.

Giáo sư mập – đại lão trong ngành – thấy cậu đi một mình thì gật đầu tỏ vẻ hài lòng. Đang định nhân cơ hội nói vài lời vu vạ nhẹ nhàng về đứa cháu trai của mình, thì Dung Tử Ẩn đã đi trước một bước, chủ động báo cáo tình hình của Quý Thự.

“Thầy không cần lo đâu ạ. Hôm nay thời gian làm việc hơi dài, con sợ anh ấy theo không nổi nên để anh ấy nghỉ ở ký túc xá. Thuốc men cũng được dặn dò kỹ rồi, hai hôm nay ngủ ngon lắm.”

“Ngủ ngon lắm?” Giáo sư mập có phần kinh ngạc. Trong lần Quý Thự nhập viện vừa rồi, ông cũng nắm được sơ qua tình hình sức khỏe của anh. Khi đó dù đã tiêm thuốc an thần cũng khó ngủ được trọn giấc — Dung Tử Ẩn làm cách nào vậy?

Dung Tử Ẩn trả lời rất tự nhiên: “Anh ấy ngoan lắm, chỉ cần ôm một cái, dỗ một chút là ngủ ngay.”

Lúc nói câu đó, giọng cậu vô thức mang theo ý cười, ánh mắt lại càng lộ rõ vẻ cưng chiều.

Giáo sư mập lập tức nghẹn lời, cảm thấy mình vừa bị nhét tận mười ký cẩu lương vào họng một cách sống sượng.

Thật sự là quá phiền phức.

May mà màn "dạo đầu" này nhanh chóng kết thúc, Dung Tử Ẩn cũng nhanh chóng chìm vào công việc của mình.

Lần này, những người được chọn vào tổ nghiên cứu của Dung Tử Ẩn hoàn toàn khác hẳn với nhóm mà giáo sư mập lựa chọn lần trước — thậm chí có vài người là chuyên gia được mời từ bên ngoài.

Đề tài của Dung Tử Ẩn cực kỳ linh hoạt. Nói hơi cường điệu thì, đến một giai đoạn nào đó bị kẹt dữ liệu, thì nói đi là đi — buổi sáng còn đang phân tích số liệu trong phòng thí nghiệm, buổi chiều đã lên máy bay rồi.

Vì vậy, những người được tuyển vào đều đã có sự chuẩn bị tâm lý từ trước. Hầu hết đều là những nghiên cứu viên khỏe mạnh, có thói quen luyện tập thể thao hằng ngày.

Còn những người từng bị loại trước đó, giờ tận mắt thấy đề tài của Dung Tử Ẩn phát triển như vũ bão, nói không hối hận thì là giả. Nhưng trên đời không có thuốc hối hận, họ chỉ có thể trơ mắt nhìn thành công sắp tới của Dung Tử Ẩn lướt qua trước mắt.

Về phần Dung Tử Ẩn, sau khi hoàn thành giai đoạn đầu của thí nghiệm, cậu cũng bắt đầu chuẩn bị cho giai đoạn hai – tiến hành thu thập mẫu thử.

Sau khi bố trí mọi người vào đúng vị trí và bảo đảm rằng ai cũng có thể hoàn thành nhiệm vụ của mình, cậubắt đầu bàn bạc với La Hạ và giáo sư mập về địa điểm và thời gian lấy mẫu đợt tới.

Giáo sư mập hơi do dự: “Lần này con vẫn muốn đích thân đi à? Không được để người ở địa phương lấy mẫu rồi gửi về à?”

Bởi vì nơi Dung Tử Ẩn định đến lần này khá phức tạp — nói khó nghe thì thuộc kiểu “vùng đất vô pháp vô thiên”. Trước đó còn từng xảy ra chuyện du khách bị đánh.

Dung Tử Ẩn tuy trầm ổn, nhưng dù sao cũng là đệ tử nhỏ nhất của ông. Tuy ai cũng bảo làm nghiên cứu thì phải chịu khổ, nhưng kiểu khổ này thì… đúng là quá sức rồi. Giáo sư mập nghĩ thế nào cũng không nỡ.

Thế nhưng Dung Tử Ẩn lại không để tâm lắm — với cậu, những gian khổ thế này từ lâu đã trở thành chuyện thường ngày. Điều duy nhất cậu lo lắng là Quý Thự vẫn đang dưỡng bệnh.

Anh ấy mà không có cậu bên cạnh là mất ngủ, chẳng lẽ cậu lại kéo người ta theo suốt chuyến đi?

Nghĩ đến thể trạng của Quý Thự, cậu cảm thấy anh không thể chịu nổi được.

Nếu thật sự không còn cách nào… thì gọi video call mỗi ngày được không?

Dung Tử Ẩn khẽ lắc đầu, cảm thấy bản thân nhập vai thật nhanh. Mới qua một đêm thôi mà đã bắt đầu lo lắng cho tương lai của Quý Thự.

Hệ thống cũng chẳng biết nói gì hơn. Ai mà ngờ được — cái người buổi sáng còn không nhớ nổi hôn chào ngày mới, vậy mà lại tinh ý đến mức nghĩ tới chuyện Quý Thự mất ngủ trong tương lai.

Thậm chí nó còn có ảo giác thoáng qua rằng Quý Thự theo đuổi được không phải là một người yêu dịu dàng gì cả, mà là một ông bố già lắm điều, suốt ngày lo nghĩ thay con.

Nhưng rất nhanh thôi, ông bố già lắm điều ấy đã không thể giữ được sự bình tĩnh vốn có.

Những cuộc tranh đấu trong các gia tộc lớn, Dung Tử Ẩn xưa nay đều hiểu rõ. Nhất là những gia đình có của cải đồ sộ — cứ nhìn hai ông bác ruột của cậu là biết. Vì ba miếng đất của nhà mà có thể thẳng tay đuổi cậu ra ngoài giữa mùa đông khi còn nhỏ. Về phần gia đình của Quý Thự — với quy mô còn lớn hơn — thì càng không cần phải nói nhiều.

Chỉ cần nhìn chuyện từ lúc Quý Thự nhập viện đến nay, ngoài giáo sư mập ra thì chẳng ai đến thăm, cũng đủ thấy rõ: Anh ấy vốn chẳng có mấy người thân thật sự quan tâm.

Đặc biệt là lúc này — Dung Tử Ẩn đứng ở cửa, tận mắt thấy Quý Thự bị cái “gia đình rác rưởi” ấy vây trên ghế sofa. Cha của Quý Thự thậm chí còn ngang nhiên hút thuốc ngay trước mặt con trai mình.

Cơn giận của Dung Tử Ẩn lập tức bốc lên ngùn ngụt.

Quý Thự bệnh còn chưa khỏi, bây giờ là lúc cần phải chăm sóc cẩn thận nhất. Dung Tử Ẩn nghĩ tới mấy bát cháo thuốc đắng nghét mà anh phải uống, trong lòng như bị ai đấm cho một phát. Ấy vậy mà tên khốn này còn dám phả khói thuốc vào mặt anh ấy!

Thứ như vậy… cũng xứng làm cha chắc?

Dung Tử Ẩn hiếm khi để cảm xúc lấn át lý trí, nhưng lần này vừa nhìn thấy đối phương, cậu liền khẳng định họ đang bắt nạt Quý Thự. Không nói không rằng, cậu sải bước đi thẳng vào phòng khách, vươn tay giật điếu thuốc trong tay cha của Quý Thự, bóp tắt ngay tại chỗ.

“Trong viện nghiên cứu cấm hút thuốc.”

“Cậu là ai?” Cha của Quý Thự vừa bị con trai ép cho một trận, nay có người xen vào thì như vớ được cọc, lập tức trút giận sang Dung Tử Ẩn.

Thế nhưng Dung Tử Ẩn hoàn toàn không buồn để ý. Việc đầu tiên cậu làm là kéo Quý Thự ra khỏi vòng vây của ba người kia, rồi đưa cho anh một chiếc chăn, mở cửa sổ thông gió, sau đó mới nhẹ giọng hỏi: “Họ tìm anh có chuyện gì?”

Quý Thự chớp chớp mắt, lời mách tội lập tức buột miệng: “Họ tới đòi tiền.”

“Anh nói không có, họ liền không chịu đi.” Đôi mắt hoa đào xinh đẹp lập tức hoe đỏ, long lanh ánh nước như thể vừa mới bị ức h**p rất nặng nề, khiến cả căn phòng rơi vào cảnh ngẩn ngơ sửng sốt.

Tên em trai xui xẻo của Quý Thự không chịu nổi nữa, mở miệng quát to: “Quý Thự, mày có còn biết xấu hổ không đấy?! Tụi tao khi nào thì bắt nạt mày hả?!”

Quý Thự bị tiếng quát dọa sợ, lập tức nép hẳn vào sau lưng Dung Tử Ẩn, tay còn vòng luôn qua ôm eo cậu bám chặt không buông.

Dung Tử Ẩn nhíu mày lại, nghĩ chắc Quý Thự khó chịu lắm rồi, ánh mắt lạnh lùng lướt qua gã em trai kia, lạnh nhạt buông một câu: “Im đi. Xấu thế kia, mở miệng ra chỉ tổ làm người ta thêm chán.”

---

Tác giả có lời muốn nói:

Cậu em trai xui xẻo: Cãi nhau thì cãi nhau đi, sao lại công kích ngoại hình người ta hả trời?!
 
Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người
Chương 89: Bác sĩ tiểu Dung, ôm anh một cái



“!!!” [Giá trị phẫn nộ: 3000]

Cậu em xui xẻo của Quý Thự – Quý Huy – lập tức bốc hỏa, tức giận trào dâng, trừng mắt nhìn chằm chằm Dung Tử Ẩn. Thế nhưng còn chưa kịp mở miệng thì đã cảm nhận được một ánh nhìn khác.

Người đang núp sau lưng Dung Tử Ẩn vẫn là Quý Thự với dáng vẻ mềm mại, giả vờ nũng nịu mách lẻo như thường ngày, nhưng ánh mắt lại tràn đầy sự cảnh cáo khi nhìn về phía gã.

Trong khoảnh khắc đó, lý trí của Quý Huy lập tức trở lại. Gã chợt nhận ra, rốt cuộc thì mình đang đứng trước mặt ai.

Cha của Quý Thự và người mẹ kế kia cũng lập tức thu lại vẻ giận dữ trên mặt.

Bởi vì, người trước mắt họ – Quý Thự – đã không còn là đứa nhỏ đáng thương bị họ ức h**p cách đây sáu năm nữa.

Chính phản ứng đó lại khiến Dung Tử Ẩn cau mày sâu hơn.

Vì mối quan hệ với Giáo sư mập, Dung Tử Ẩn cũng từng nghe qua ít nhiều chuyện Quý gia. Quá khứ của Quý Thự, cậu cũng nắm được đôi phần.

Nhưng những chi tiết rời rạc đó, khi tận mắt nhìn thấy cha mẹ ruột của Quý Thự, lại lập tức kết nối với nhau. Trong đầu cậu bỗng lóe lên hình ảnh một thiếu niên gầy yếu, khắp người đầy thương tích.

Chiếc cằm nhọn hoắt, cổ tay gầy đến mức chỉ cần một chút lực là có thể bóp vụn, khắp người đầy những vết thương thấm máu, cùng đôi mắt đào hoa ẩn chứa đầy sợ hãi, không dám tin tưởng ai.

Giống như một chiếc bình sứ quý giá, đẹp đẽ vô giá nhưng đã bị tàn nhẫn vỡ nát, đó chính là Quý Thự khi còn là một thiếu niên.

Trong lòng Dung Tử Ẩn đột nhiên dấy lên một nỗi thương cảm, khi quay đầu nhìn thấy Quý Thự ôm chặt lấy mình với gương mặt tái nhợt, nỗi thương cảm đó lại hóa thành một nỗi đau sâu sắc hơn.

Dung Tử Ẩn nghĩ, có lẽ mình may mắn hơn Quý Thự rất nhiều.

Cùng xuất thân từ gian khó, nhưng ít nhất, cha mẹ cậu yêu thương cậu, cậu còn có thể tìm về hơi ấm, trong lòng vẫn còn ánh sáng.

Còn Quý Thự có gì?

Mẹ chưa từng gặp, người cha không ra người, còn cả một đại gia đình như hổ rình mồi, luôn rình rập nuốt chửng anh.

Dung Tử Ẩn vốn là người ít khi nổi giận, nhưng trong khoảnh khắc ấy, ngọn lửa trong lòng cậu không thể nào dập tắt được.

Thế nhưng, người cha bội bạc đã nhận vai “thủ phạm” trong kịch bản này của Quý Thự lại nhập vai rất nhập tâm. Sau khi nhìn Dung Tử Ẩn vài lần, ông ta tự động coi Dung Tử Ẩn như “người tình nhỏ” của Quý Thự, thậm chí còn dám nói lời khiêu khích, chia rẽ.

“Tôi khuyên cậu tốt hơn nên giữ yên tâm, dù quan hệ có xấu thế nào, Quý Thự cũng là con tôi. Tôi hiểu rõ hơn ai hết, ai ở bên cạnh nó, lòng nó thuộc về ai.”

“Mặt thì cũng tạm, không tranh thủ kiếm thêm chút tiền à? Đời này chắc nó cũng chỉ là kiểu dựa hơi cửa sau thôi. Tôi thấy công việc của cậu cũng khá đàng hoàng? Biết đâu nếu cậu biết chiều ý tôi, tôi còn giúp được cậu vài lần đấy!”

Cha của Quý Thự thật sự rất tự tin và không hề kiêng nể.

Trước đây, chuyện Quý Thự bị bệnh đã được giấu rất kỹ. Hầu hết mọi người đều nghĩ có thể là một ai đó trong Chu gia làm khó Quý Thự, hoặc Quý Thự đột nhiên không vừa mắt với Chu gia nên đã ra tay trước.

Bởi vì trong giới, Quý Thự nổi tiếng là người tính khí thất thường. Lúc thì cười nói thân thiết như anh em, lúc khác lại dám ra tay khiến gia đình người ta tan nát.

Dù anh chưa bao giờ làm chuyện quá tàn nhẫn, nhưng bởi thủ đoạn quá độc ác, nên người ta tự nhiên có ấn tượng như vậy.

Còn chuyện Quý Thự vì tình yêu chân thật mà liều mạng? Đó chỉ là chuyện cổ tích mới xuất bản thôi.

Ai trong giới kinh doanh ở thủ đô mà chẳng biết những “người tình nhỏ” của thiếu gia Quý có thể xếp dài từ khu vực hai vòng đến tận ngoại ô. Năm ngày trong tuần, ngày nào cũng thay đổi không trùng.

Vì thế khi nhìn Dung Tử Ẩn đứng trước mặt, cha của Quý Thự tự động coi cậu như một trong số những người từng bên cạnh con trai mình.

Ông ta không dám đối đầu với Quý Thự, nhưng với một “con thỏ nhỏ” thì lại tự cho mình cái quyền ấy. Ông thậm chí đã nghĩ kỹ rằng, người làm nghiên cứu như Dung Tử Ẩn nhất định rất quan tâm đến danh tiếng của bản thân. Chỉ cần chọc đúng điểm yếu đó, dù Quý Thự có bảo vệ thế nào, Dung Tử Ẩn cũng sẽ phải chịu thua.

Rốt cuộc nếu sự việc bị đẩy lớn, cậu sẽ không thể sống nổi. Giới nghiên cứu làm sao chấp nhận một học giả bị người ta bao nuôi để lên chức?

Tiếc rằng vai trò làm “con mồi” này ông ta hiểu rất rõ. Dung Tử Ẩn bây giờ trong giới cũng đã nổi tiếng rồi. Là một nghiên cứu viên bình thường nhưng lại trở thành người chủ chốt đẩy Chu gia vào cảnh khốn đốn, sức ảnh hưởng như vậy đủ khiến nhiều người phải khiếp sợ.

Chỉ có cha của Quý Thự – suốt ngày mê mải chuyện phong hoa tuyết nguyệt – mới không biết tiếng tăm của Dung Tử Ẩn.

Hiện tại, ông ta đang chờ đợi Dung Tử Ẩn xin lỗi mình.

Thật tiếc, Dung Tử Ẩn không hề có ý định nói chuyện với ông ta mà thẳng tay gọi điện ngay cho bảo vệ viện nghiên cứu: “Phòng bảo vệ à? Có ba người đang cố tình đột nhập và tấn công bạn đời của tôi. Xin các anh đến xử lý.”

Ngay sau khi cúp máy, Dung Tử Ẩn còn gọi luôn cả số 110.

“Chết tiệt! Mày điên à!” Quý Huy là người phản ứng nhanh nhất, vội vàng muốn cướp điện thoại khỏi tay Dung Tử Ẩn.

Lão Ngô đứng cách xa một chút, còn Quý Thự mắt tinh, bản năng muốn che chắn cho Dung Tử Ẩn phía sau mình. Nhưng hành động của Dung Tử Ẩn nhanh hơn.

Cậu chỉ bằng một tay giữ chặt cổ tay Quý Huy, rồi vặn và đẩy một cái “bụp” khiến mặt Quý Huy va mạnh vào tường bên cạnh. Cả người gã hoàn toàn choáng váng.

Chết tiệt! Lão Ngô chạy đến cũng khá bối rối. Quý Thự chưa kịp làm gì thì cũng bất giác chớp mắt, thấy mặt Quý Huy vậy trông thật đau đớn.

Đúng lúc đó, cuộc gọi báo cảnh sát của Dung Tử Ẩn đã được kết nối.

Dung Tử Ẩn vốn nói chuyện ngắn gọn, thẳng thắn như dao sắc, chỉ với vài câu đã mô tả rõ ràng tình cảnh hỗn loạn trước mặt.

“Tôi là nghiên cứu viên cao cấp của Viện Nghiên cứu Yến Giang. Có ba người lạ đột nhiên xông vào phòng ký túc xá của tôi, đe dọa bạn đời tôi đang bệnh tật. Trong đó, người lực lưỡng vừa nãy còn cố tấn công tôi, nhưng giờ đã bị tôi khống chế.”

Lời buộc tội rõ ràng, một phút cũng không chậm, đã khiến cho cha của Quý Thự rơi vào tội danh đe dọa học giả, âm mưu đánh cắp tài liệu nghiên cứu của viện.

Làm người sao có thể hèn hạ đến vậy? Cả gia đình cha Quý Thự như sắp khóc òa vì bức xúc. Ngay cả lão Ngô cũng kinh ngạc nhìn Dung Tử Ẩn.

Chỉ có Quý Thự là tỏ ra rất hài lòng, vốn đã đẹp trai, giờ cười như một tiểu yêu quái gây họa cho thiên hạ.

Dung Tử Ẩn thở dài, ôm chặt lấy Quý Thự trong lòng, thấy anh cũng thật vất vả. Bao năm qua chẳng ai thực sự thương yêu, nếu không thì không đến nỗi bây giờ lại gắn bó thân thiết đến thế.

Hệ thống im lặng lâu rồi, cũng không thèm “cà khịa” nữa, chỉ đành thở dài nói: dù là “đấng mày râu chân chính hiệu” thì khi đã yêu cũng nhanh chóng tụt IQ xuống đáy.

Dù mọi người có chê cười thế nào, thì tội danh này Dung Tử Ẩn đưa ra thực sự quá hiểm hóc.

Hơn nữa, gia đình cha Quý Thự quả thật đã xông vào phòng, Quý Thự mới ra viện, dù là vì lý do gia đình gì đi nữa, chỉ cần nhìn trong phòng ký túc xá của Dung Tử Ẩn có bao nhiêu tài liệu là đủ để kết luận họ gây ra tai họa lớn.

Chưa kể, Quý Thự còn nắm trong tay kỹ thuật “hacker” đỉnh cao nhất. Đừng nói cha anh chưa động thủ, chỉ cần ông ta có ý định hành động thì đó đã là tội đáng chết rồi.

Vì vậy, ngay sau đó ba người kia bị bảo vệ bắt giữ và dẫn đi. Một lát sau cảnh sát đến sẽ tiếp tục xử lý.

Lão Ngô đi theo để giải thích tình hình, chỉ còn Dung Tử Ẩn và Quý Thự ở lại trong phòng ký túc xá.

Quý Thự đang rất mệt mỏi, sau cuộc đối đầu kéo dài lúc trước, anh bắt đầu buồn ngủ, mắt cứ lim dim không thể mở nổi.

Dung Tử Ẩn thấy vậy liền ôm anh từ trên ghế sofa lên đặt vào giường.

Hôm nay cậu định nói với Quý Thự chuyện sẽ đi công tác vài ngày, nhưng nhìn thấy anh như vậy cũng không nỡ mở lời.

Dù vậy, ngày xuất hành cũng không còn xa.

Kỳ lạ là Quý Thự dường như hiểu được nỗi băn khoăn đó, nên đã chủ động nói trước kế hoạch: “Anh sẽ đi nước ngoài trong vài ngày.”

Nằm trong vòng tay Dung Tử Ẩn, giọng Quý Thự đầy tiếc nuối: “Anh muốn mang theo cả bác sĩ Tiểu Dung gói gọn trong hành lý luôn.”

“Đừng đùa nữa.” Dung Tử Ẩn vuốt tóc Quý Thự.

Quý Thự ậm ừ một tiếng: “Em cũng chuẩn bị đi lấy mẫu điều tra à?”

“Đúng.” Dung Tử Ẩn trả lời thẳng thắn, rồi kể luôn dự định trước đó: “Có thể phải đi bốn tháng. Giữa chừng sẽ về Yến Giang một chuyến để làm báo cáo tổng kết và kế hoạch mới. Còn anh? Bao lâu sẽ đi?”

Vừa mở miệng, Quý Thự khiến Dung Tử Ẩn nhận ra mình đã lo lắng thừa. Nhìn vẻ ngoài yếu ớt vậy chứ, anh không phải kiểu người dễ tổn thương. Chỉ là lúc nào cũng thích bám vào cậu, khiến cậu có cảm giác như đang nuôi một cô vợ nhỏ yếu đuối. Nhưng suy cho cùng, người đang nằm trước mặt cậu từ lâu đã không hề có tiếng tăm gì là “mong manh yếu đuối”.

Tính ra thì Dung Tử Ẩn cũng bừng tỉnh ra. Đồng thời, cậu nhanh chóng nhận ra gia đình ba người vừa rồi đến có lẽ không phải để gây hấn.

Với tính cách của Quý Thự, làm sao có thể dễ dàng bị người ta bắt nạt đến mức đó chứ?

Thế nên Dung Tử Ẩn nắm cằm Quý Thự lắc nhẹ, khiến anh mở mắt ra, rồi hỏi: “Nói đi, vừa rồi rốt cuộc là chuyện gì?”

Quý Thự mệt quá, ấm ức nhìn cậu, một lúc không chịu được nữa đành mở miệng giải thích: “Là chuyện của anh cả nhà họ ấy.”

“Trước giờ người ta công bố với bên ngoài là con riêng của mẹ kế, không có quan hệ máu mủ. Giờ cậu ta cũng đã đến tuổi, nhưng không có quyền lực thực sự, chẳng có tiếng nói. Con nuôi của ông ta còn khó xử hơn, khó kiếm được hôn thê hợp ý. Nên muốn hỏi ý kiến tôi, để cho cậu ta chính thức được vào nhà.”

“Ông ta điên rồi à?” Dung Tử Ẩn nhăn mặt.

Quý Thự ngáp một cái, không mấy để tâm: “Cũng có thể chỉ là mơ giữa ban ngày thôi.”

Quý gia hồi đó phức tạp lắm. Mẹ của Quý Thự bị cha anh lừa, tưởng ông ta thương yêu thật lòng nên đã mang theo món hồi môn lớn cưới về.

Chẳng bao lâu sau, vì ông ngoại Quý Thự mất, mẹ cậu trở nên cô đơn, bị cụ Quý mưu mô toan tính đến cùng.

Sau khi mẹ Quý Thự biết sự thật, bà muốn liều mạng bỏ đi thì lại phát hiện có thai Quý Thự trong bụng.

Là người mẹ mạnh mẽ, bà đã kiên trì chịu đựng vì con, nhưng không thể tránh khỏi tai biến lúc sinh. Vừa sinh ra Quý Thự, bà đã qua đời.

Ban đầu cậu nghĩ, Quý Thự là cháu trai trưởng của Quý gia, cụ Quý rất coi trọng con cháu, chắc chắn sẽ chăm sóc anh ít nhiều. Ai ngờ, trước khi Quý Thự sinh ra ba năm, Quý gia đã có một cháu trai trưởng thực sự.

Sự tồn tại của Quý Thự chỉ là vật cản cho cháu trai trưởng đó bước vào nhà.

Hơn nữa, trong mắt người Quý gia, Quý Thự luôn là một con “sói trắng” không biết ơn.

Vì thế, ngày ấy người cha độc ác của Quý Thự muốn giết anh, cụ Quý rõ ràng biết chuyện nhưng lại mặc kệ.

Nếu không phải Quý Thự tự biết cách sống sót, có lẽ giờ này anh đã không còn trên đời.

Những lời này Quý Thự nói rất bình thản, không né tránh gì, nhưng khiến Dung Tử Ẩn càng nghe càng thấy đau lòng.

Quý Thự thấy cậu im lặng lâu không nói gì, vội đưa mặt lại gần bên cậu, nhỏ giọng nói: “Anh làm vậy là có ý.”

“Ý gì?” Dung Tử Ẩn không hiểu anh đang nghĩ gì.

Quý Thự chống tay ngồi dậy, cúi đầu lấy mũi chạm nhẹ vào cậu, giọng trở nên dịu dàng hơn: “Anh nói là anh cố ý làm mình trông đáng thương hơn, để cho Dung Dung thương xót anh.”

“Đừng có giỡn.” Biết Quý Thự đang cố làm không khí dễ chịu hơn, Dung Tử Ẩn không nhịn được cười.

Lúc này, ánh mắt Quý Thự nhìn theo khóe môi cậu trở nên nóng bỏng, giọng điệu cũng thân mật hơn mấy phần.

“Không phải giỡn đâu.” Giọng Quý Thự hạ thấp, cố tình bắt chước giọng máy móc: “Bíp — bảo bối lớn của em đã đến, cần bác sĩ Tiểu Dung hôn hít ôm ấp nâng lên nâng xuống mới ngủ ngon được.”

Đôi mắt đào hoa đẹp đẽ của Quý Thự đầy ẩn ý, từng bước một, anh không ngừng tiến tới, quyến rũ Dung Tử Ẩn: “Bác sĩ Tiểu Dung ơi, thật sự không đến sao?”

Lời tác giả muốn nói:

Quý Thự: Tôi là người đẹp giọng ngọt lại biết làm nũng, chỉ thiếu mỗi một bác sĩ Tiểu Dung thôi!
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back