Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người

Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người
Chương 95: Hành trình mới



Sau khi dỗ dành bảo bối lớn nhà mình ngủ yên, vị bác sĩ bận rộn – Tiểu Dung – vẫn còn một đống việc chờ cậu giải quyết.

Chưa nói đến những chuyện khác, chỉ riêng việc trao đổi với trưởng thôn về các công việc tiếp theo cũng đã tốn không ít thời gian. May mắn thay là kết quả vô cùng khả quan.

Vì ngôi làng vốn đã nằm trong phạm vi hỗ trợ giảm nghèo, lại thêm sự phối hợp ăn ý giữa Quý Thự và trưởng khoa, chưa đến một tuần thì việc xin cấp phép nuôi ếch rừng đã được thông qua.

Cùng lúc đó, đội ngũ do Quý Thự cử đến và nhóm tạm thời do trưởng khoa thành lập cũng lần lượt có mặt.

Sau khi hoàn tất việc lấy mẫu, Dung Tử Ẩn và mọi người cũng đến lúc phải rời đi, tiếp tục đến điểm tiếp theo.

Ngôi làng tiếp theo nằm ở phía bên kia của Hoa Quốc, không tránh khỏi lại là một hành trình băng rừng vượt núi. Họ vẫn đi bằng xe minivan như lúc đến.

Lão Ngô đã sớm thu dọn mọi thứ đâu vào đấy, tài xế cũng đã chờ sẵn bên ngoài. Điều duy nhất khác biệt chính là: lúc họ đến, dân làng còn cảnh giác vây quanh, nay khi họ rời đi, lại là một buổi tiễn biệt đàng hoàng.

Trưởng thôn nắm chặt tay Dung Tử Ẩn, nước mắt ràn rụa: “Cảm ơn cậu nhiều lắm, Bác sĩ Tiểu Dung! Nếu không có cậu, sau này dân làng chúng tôi biết sống sao đây!”

Mấy bà cụ bên cạnh cũng đỏ hoe mắt. Dù việc nuôi ếch rừng chưa mang lại tiền thực tế ngay, nhưng nhờ chính sách hiện tại, lại có cả công ty lớn nhúng tay, thêm vào đó là các giáo sư đại học đầy học vấn đến hỗ trợ, tương lai rõ ràng sáng sủa.

Đối với những người dân quê quanh năm sống nhờ trời như họ, ai có thể giúp họ có cái ăn, người đó chính là ân nhân lớn nhất.

Rõ ràng, Dung Tử Ẩn chính là người có thể giúp họ no đủ. Mà vào đúng thời điểm then chốt thế này, cậuchẳng khác gì thần linh giáng trần cả.

Lúc này, trong xe của Dung Tử Ẩn đã chất đầy những món quà mà dân làng mang đến tặng. Nhỏ thì có một rổ trứng gà, lớn thì... là một con gà con nửa lớn?!

Lão Ngô nhìn con gà trong rổ rau mà thấy hơi nhức đầu, thầm nghĩ: Con gà này không mắc bệnh Newcastle chứ?

Dung Tử Ẩn lắc đầu cười: “Không đâu, con này rất khỏe, hơn nữa còn có sẵn kháng thể rồi.”

“Người ta đã tặng thì mình cứ nhận thôi!”

Lão Ngô gật đầu, cảm khái: “Cậu đúng là người hiền lành, tính tình tốt thật!”

Nhưng lời còn chưa dứt, hắn đã nghe thấy Dung Tử Ẩn và La Hạ ở ghế sau bắt đầu nghiên cứu… con gà ấy.

Dung Tử Ẩn: “Tôi nghĩ nuôi lớn một chút rồi hãy ăn thì ngon hơn.”

La Hạ: “Là gà trống đó, chẳng phải gà non mới là mềm nhất sao?”

Dung Tử Ẩn nghĩ một chút rồi gật đầu chắc nịch: “Anh nói đúng.”

Con gà nhỏ gào thét trong lòng: Không! Nó nói sai mà!

Thế là, trong tiếng chúc to vang vọng của dân làng: “Bác sĩ Tiểu Dung, lên đường thuận lợi nhé!”, nhóm Dung Tử Ẩn bắt đầu chuyến quay về.

Trên đường trở lại, mọi người trò chuyện rôm rả. Chỉ riêng Dung Tử Ẩn dần trầm lặng như đang suy nghĩ gì đó, nét mặt lộ rõ vẻ nặng lòng.

Lão Ngô thuận miệng hỏi: “Bác sĩ Tiểu Dung, cậu còn điều gì thấy tiếc nuối sao?”

Ban đầu Dung Tử Ẩn không kịp phản ứng, đến lúc hoàn hồn thì chỉ đáp qua loa: “Không có gì. Chỉ là… vẫn thấy tiếc cho đám gà đã chết thôi.”

Trong lòng cậu thực sự vẫn còn vướng bận. Tuy biết với năng lực của Quý Thự và trưởng khoa, chắc chắn sẽ không để dân làng chịu đói trước khi mô hình nuôi ếch rừng đi vào ổn định, nhưng…

Nhưng cho dù là vậy, đối với người dân trong làng mà nói, vài tháng sắp tới chắc chắn vẫn sẽ là những tháng ngày khó khăn nhất.

Thế nhưng, dù thế nào đi nữa, những gì bây giờ cũng đã là tất cả những gì Dung Tử Ẩn có thể làm cho họ.

Hệ thống biết trong lòng Dung Tử Ẩn không được dễ chịu, bèn nhẹ giọng an ủi: “Ký chủ đại nhân, cậu xem mấy thông báo hệ thống này đi, đều là giá trị cảm kích của dân làng đó. Cậu đã giỏi lắm rồi mà.”

“Ừm.” Dung Tử Ẩn gật đầu, nhưng không nói gì thêm.

Trong xe, những người khác cũng cảm nhận được sự nặng nề chưa nói hết trong lòng cậu, ai nấy đều im lặng, trong lòng trĩu nặng chẳng thốt nên lời.

Đặc biệt là mấy nghiên cứu viên trẻ mới vào nhóm sau, càng thấy ngành chăn nuôi khắc nghiệt chẳng kém gì thương trường tài chính tàn nhẫn.

Cổ phiếu lên xuống như ngồi tàu lượn siêu tốc đã đủ khiến người ta lo lắng, vậy mà gà, vịt, bò, dê cũng có thể quyết định cả một năm sinh kế của gia đình, nghĩ tới thôi cũng khiến người ta run sợ.

Lão Ngô định nói gì đó để xua đi bầu không khí, nhưng không biết nên mở lời thế nào. Mãi đến khi La Hạ lên tiếng: “Đừng buồn quá. Chờ đến khi dự án nghiên cứu của chúng ta thành công, những chuyện như thế này sẽ không xảy ra nữa!”

Thấy Dung Tử Ẩn vẫn thất thần, không phản ứng, La Hạ vỗ vai cậu một cái: “Dung à! Cậu nói xem tôi nói có đúng không?”

Dung Tử Ẩn khẽ gật đầu: “Khá đúng đấy.”

La Hạ: “Vậy cậu còn tiếc nuối cái gì?”

Dung Tử Ẩn nghĩ ngợi một chút, rồi nói: “Lúc bọn mình rời đi, mấy đứa nhỏ trong làng chẳng phải đã tổ chức lễ tang đơn giản cho đám gà đó sao?”

“Phải rồi!” La Hạ ngẩn người rồi gật đầu theo.

Đám trẻ con ấy đã khóc như thật, làm anh cũng khóc sụt sùi theo. Nhưng đâu phải chỉ mình anh, ngoại trừ Dung Tử Ẩn, ai trong nhóm cũng khóc cả.

Ngay cả lão Ngô cũng rơi nước mắt lúc ấy nữa.

Dung Tử Ẩn bây giờ thấy tiếc nuối cái gì chứ? Tiếc là lúc đó không thật sự cùng khóc một trận à?

Cậu thở dài, rồi lục từ trong hành lý của mình ra một món đồ: “Chủ yếu là tôi tiếc vì không thể thổi tặng bọn nó một khúc tiễn đưa. Dù sao cũng có thể xem như những anh hùng trên con đường nghiên cứu khoa học mà.”

…Vậy thì thổi cái gì?

Mọi người đơ người nhìn vật mà Dung Tử Ẩn đang cầm một chiếc kèn Sorna dài, mảnh, được chế tác cực kỳ tinh xảo.

La Hạ chớp mắt, theo phản xạ liền nhớ lại lần ở Tứ Xuyên – Thiểm Tây, Dung Tử Ẩn đã từng thổi bản “Khóc Bảy Ải”, suýt nữa khiến cả làng đều nghe xong tiễn biệt cuộc đời tại chỗ.

Vì thế, vừa thấy Dung Tử Ẩn cầm kèn Sorna, trong đầu La Hạ lập tức hiện lên hình ảnh cháu trai của trưởng thôn – người bán chân vịt muối rút xương – đưa khăn tang đến tận tay ông bác.

Không nói một lời, La Hạ giật phắt cây kèn trong tay Dung Tử Ẩn rồi dứt khoát cất lại vào vali.

“Gì vậy?” Dung Tử Ẩn ngơ ngác.

La Hạ dở khóc dở cười: “Dung à! Dân làng vừa tiễn bọn mình với lời chúc lên đường thuận lợi, cậu thì… thôi đi, đừng thổi thêm khúc nào nữa!”

Ngồi ghế trước, lão Ngô gật đầu lia lịa, còn nịnh đầm theo: “Cậu có tài nghệ thổi kèn bậc này, đáng lẽ phải biểu diễn ở khán phòng Vàng Vienna ấy chứ! Chúng tôi, mấy người thường dân, thật không đáng để ngài động thủ!”

Đám nghiên cứu viên ngồi phía sau chưa từng nghe tận tai, nhưng chỉ cần nhìn cây kèn Sorna và không khí lúc này thôi cũng đủ khiến họ liên tưởng đến một lời đồn từng bị coi là chuyện đùa…

“Nghe nói lễ tốt nghiệp của Nông Đại từng có một lớp… cả lớp cùng thổi kèn Sorna? Thổi bài ‘Tuổi trẻ tài cao’, tiễn luôn cả trường vào cõi u sầu?!”

La Hạ lúc này đang ra sức giành lại quyền kiểm soát cây kèn Sorna với Dung Tử Ẩn, theo phản xạ liền quay đầu hỏi: “Chết tiệt! Còn ai làm chuyện khốn nạn vậy được chứ?!”

Dung Tử Ẩn nhìn anh, chậm rãi đáp: “Là lớp bọn tôi đó.”

La Hạ lập tức á khẩu, không nói nên lời. Trong lòng dâng trào sự cảm thông sâu sắc cho những bạn học đã đồng hành bốn năm đại học cùng Dung Tử Ẩn.

Cuối cùng, người luôn kiệm lời – tài xế – lại là người có câu kết luận sắc bén nhất.

“Tôi thấy cậu đến giờ còn chưa bị người ta đánh chết, ngoài việc vì cậu đẹp trai ra… thì chắc là do rất hữu dụng.”

Dung Tử Ẩn định phản bác đôi câu, nhưng nghĩ kỹ lại… hình như đúng thật. Dù sao cũng có đến 60% đồng môn trong khoa đều dựa vào những ghi chú tổng hợp của cậu để sống sót qua những kỳ thi giữa kỳ và cuối kỳ đầy ác mộng.
 
Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người
Chương 96: Bất ngờ cảm thấy tự hào



Dù sao thì cũng đã tốt nghiệp rồi, còn nguyên nhân cụ thể vì sao Dung Tử Ẩn năm đó không bị đánh chết thì đến giờ cũng chẳng còn cách nào điều tra được nữa. Nên cậu đành xem như chuyện vui để tán gẫu sau bữa cơm vậy.

Mỗi lần đến thôn làng, quãng đường lúc nào cũng dài đằng đẵng, thế mà lúc rời đi thì lại thấy trôi qua rất nhanh.

Trong sân bay, Dung Tử Ẩn cùng mọi người đang ngồi đợi ở phòng chờ. Họ vừa nhận được thông báo chuyến bay bị hoãn do thời tiết xấu, còn cụ thể khi nào mới cất cánh thì ngay cả Tổng cục Hàng không cũng chưa rõ.

La Hạ và mấy người đi cùng vì mệt mỏi sau chặng đường xóc nảy nên đã ngủ thiếp đi. Dung Tử Ẩn thì lại tỉnh táo một cách bất ngờ, thậm chí còn tranh thủ thời gian ghi chép lại tư liệu thu thập được trong chuyến đi lần này vào sổ tay.

“Cậu nghỉ một lát đi!” Lão Ngô rót cho Dung Tử Ẩn một cốc nước nóng.

Dung Tử Ẩn gật đầu, ra hiệu bảo hắn cũng đi nghỉ ngơi một chút.

“Bác sĩ Tiểu Dung, tôi cứ cảm thấy cậu giống như không bao giờ biết mệt vậy.”

Dung Tử Ẩn nhìn hắn một cái đầy thắc mắc: “Sao lại thế được?”

Lão Ngô lắc đầu: “Chỉ là mang lại cho người khác cảm giác như vậy thôi.”

Dung Tử Ẩn vẫn còn đang bận, nên cũng không nói chuyện tiếp. Chừng hơn hai tiếng sau, máy bay cuối cùng cũng được phép cất cánh. Dung Tử Ẩn gọi mọi người dậy cùng nhau lên máy bay.

Lần này, nơi họ đến không còn hẻo lánh nữa, mà lại là một vùng nổi tiếng với ngành chăn nuôi – một nơi thực sự trù phú, giàu có.

Điều duy nhất khiến người ta thấy khó hiểu chính là — ở một nơi như thế này, vì sao lại còn xảy ra dịch bệnh quy mô lớn?

Trên đường đi, trong lòng mọi người đã có linh cảm mơ hồ.

Nhưng không ai ngờ rằng, đến nơi thật rồi... thì vẫn bị dọa cho giật mình.

Mẹ kiếp, bị bệnh thế này mà gọi là gà sao? Rõ ràng là con ba ba nằm rạp dưới ao còn gì!

La Hạ không nhịn được lên tiếng: “Chuyện này các người không nên tìm trạm chăn nuôi à?”

Trưởng thôn vốn rất thân thiện, liền đưa cho La Hạ một điếu thuốc: “Trạm chăn nuôi không xử lý được nên mới phải báo lên trên đấy!”

Trưởng thôn kể lại mọi chuyện từ đầu đến cuối, lúc đó cả nhóm mới hiểu được cái hiểu lầm này bắt nguồn từ đâu.

Thực ra chỉ là một sự hiểu lầm mà thôi.

Hiện nay, ngành chăn nuôi ở Hoa Quốc có quy trình kiểm soát dịch bệnh rất nghiêm ngặt. Cũng chính vì vậy, những vùng có tần suất bùng phát dịch gia cầm cao mới trở thành nơi để Dung Tử Ẩn và mọi người tới thu thập mẫu và tài liệu.

Thế nên sau khi họ xử lý xong ở ngôi làng trước, cả nhóm rơi vào thời gian "trống nhiệm vụ", vì vẫn chưa tìm được điểm đến tiếp theo.

Đúng lúc đó, trạm chăn nuôi ở ngôi làng này lại không chữa nổi dịch bệnh cho... ba ba, nên đã gửi phản hồi lên hệ thống.

Vị bác sĩ thú y lớn tuổi ở trạm đó lúc làm hồ sơ đã quên chọn phân loại, cuối cùng khiến ca bệnh này bị xếp vào danh mục "chăn nuôi nói chung".

Đến khi nhóm của Dung Tử Ẩn lọc dữ liệu, vì La Hạ lại không kiểm tra kỹ thế là cả nhóm lập tức lao đến hiện trường — và kết quả là một pha hiểu lầm vừa dở khóc dở cười.

Trưởng thôn thấy tình hình như vậy cũng hiểu là bên phía họ đã hiểu nhầm, nhưng chuyện gấp gáp, ông chẳng còn tâm trí đâu mà bận tâm đến mấy chuyện đó nữa. Bây giờ bác sĩ nào chữa bệnh không quan trọng, quan trọng là ai có thể chữa khỏi bệnh cho đám ba ba trong thôn họ.

“Mấy vị chuyên gia ơi! Hay là mình vào làng ngồi nghỉ một chút nhé?” Thấy Dung Tử Ẩn và mọi người định quay về, trưởng thôn vội vàng giữ họ lại.

Làm nông quen tay, trưởng thôn cũng khá khỏe. La Hạ và mấy người khác vốn chỉ là các nghiên cứu viên bình thường, nên bị ông kéo một cái là bị giữ lại ngay.

Dung Tử Ẩn hiểu được ý của trưởng thôn, liền chủ động lên tiếng: “Không cần nghỉ ngơi đâu, để chúng tôi xem tình hình bệnh của ba ba trước đã.”

“Được, được! Vậy thì cảm ơn cậu! Mời bên này!” Trưởng thôn biết Dung Tử Ẩn là người cầm đầu phụ trách, nghe được câu này thì nỗi lo trong lòng cũng vơi đi quá nửa, vội vàng dẫn cậu về phía khu vực ao nuôi.

Quả thật là khác biệt giàu nghèo thấy rõ — hoàn toàn đối lập với sự nghèo nàn, đổ nát của mấy ngôi làng mà họ từng tới trước đây, ngôi làng hiện tại mà Dung Tử Ẩn và mọi người vừa đến lại có đường sá sạch sẽ, thẳng tắp, ngay cả nhà cửa của dân trong làng cũng đều rất khang trang.

Tệ nhất cũng là nhà hai tầng tinh tươm, tường trắng sứ, mái ngói đỏ au, nhìn rất có nét riêng. Nhiều hộ dân thậm chí còn có xe ô tô đỗ ngay trước sân.

Thấy Dung Tử Ẩn đang quan sát, trưởng thôn liền giới thiệu: “Mấy năm gần đây cuộc sống khá lên rồi. Trước tiên là làm đường rồi có mạng internet. Trẻ con trong làng cũng đi học ở ngoài nhiều, thế nên dần dần nhà nào cũng mua xe để tiện đưa đón con đi học.”

“Vậy là điều tốt rồi. Cho tôi hỏi — làng mình làm nghề nuôi ba ba được bao lâu rồi?”

“Được khoảng sáu, bảy năm rồi!” Trưởng thôn vẻ mặt đầy tự hào: “Nói thật với cậu, dù khó khăn nhưng không thể cản được sự đoàn kết của dân làng. Hai năm đầu còn phải nhờ đến chuyên gia giúp, nhưng hai năm nay thì chúng tôi tự làm được rồi!”

“Cuộc sống này cậu nhìn mà xem, nó đang từng ngày trở nên tốt đẹp hơn.” Trưởng thôn vốn là người vui tính, Dung Tử Ẩn chịu nghe ông nói chuyện, nên ông càng nói càng nhiều.

La Hạ và mọi người bên cạnh nghe thế cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn hẳn. Rõ ràng tình hình của ngôi làng này tốt hơn nhiều so với những nơi họ từng đến trước đây.

Khi đến ao nuôi ba ba và nhìn thấy những con ba ba bị bệnh, tâm trạng của cả nhóm lại càng thêm phần thoải mái.

“Virus gây sốt xuất huyết, chính là viêm tuyến mang tai, không phải bệnh nặng lắm.” Dung Tử Ẩn cầm một con ba ba bị bệnh lên xem kỹ, rất nhanh đã có kết luận.

La Hạ không động tay vào mà chỉ nhìn theo Dung Tử Ẩn rồi khi nghe tên bệnh mới nhận ra đúng là bệnh đó.

Thực ra cũng không có gì lạ, vì ba ba vốn là loài ít người để ý, dù là bác sĩ thú y cũng hiếm khi gặp ai mang ba ba hay rùa đến nhờ khám chữa bệnh.

La Hạ gặp ít trường hợp nên chưa kịp phản ứng nhanh.

Nhưng vị bác sĩ thú y già của trạm chăn nuôi trong làng lại thấy có điều không đúng: “Sao mà bệnh kéo dài mãi vẫn không khỏi vậy?”

Bởi vì ông cũng đã chẩn đoán đây là bệnh viêm tuyến mang tai. Triệu chứng bệnh gồm phù nề toàn thân, mai và bụng của ba ba có những vết loang hoặc xuất huyết, chảy máu ở miệng và mũi, tuyến mang tai bị hoại tử màu xám trắng, v.v.

Những con ba ba bệnh mà Dung Tử Ẩn đang cầm trên tay đều có các dấu hiệu này, nên lúc đầu vị bác sĩ già cũng đồng tình với kết luận đó.

Nhưng sau khi dùng thuốc đúng bệnh, tình trạng không những không khá hơn mà còn trở nên nghiêm trọng hơn.

Nghe ông nói vậy, Dung Tử Ẩn cũng thấy có chút kỳ lạ.

“Đã gửi mẫu đi xét nghiệm chưa?”

“Chưa kịp, mới vừa gửi mẫu virus lên trên, chưa có kết quả đâu!”

Dung Tử Ẩn gọi La Hạ lại: “Trước tiên tìm cách kiểm tra thử.”

Sau đó, Dung Tử Ẩn cùng La Hạ lấy mẫu, điều tra và dùng thiết bị mang theo để tiến hành một xét nghiệm sơ bộ tạm thời.

Kết luận thu được vẫn giống nhau.

Nghĩa là bệnh tình không sai, thuốc dùng cũng đúng. Trong tình huống này, nếu loại trừ khả năng virus đột biến thì chỉ còn một lý do duy nhất: có người phá hoại.

“Trong làng các người có ai thù hận với người nuôi ba ba không?” Dung Tử Ẩn đưa trưởng thôn ra một góc hỏi.

Trưởng thôn nghĩ đi nghĩ lại, dù trong vài năm qua cuộc sống trong làng tốt hơn nhiều, nhưng bà con cũng không phải người thích khoe khoang hay gây sự. Dù có lúc hàng xóm đôi khi cãi vã, cũng nhanh chóng làm lành. Không thể nào nghiêm trọng đến mức như Dung Tử Ẩn nói, đến mức đe dọa sinh kế cả làng như vậy được.

Vị bác sĩ thú y già cũng cảm thấy nghi ngờ.

Dung Tử Ẩn quay lại gần bờ nước, bất ngờ nhanh nhẹn vớt lên một con ba ba.

“Cái này…” Dung Tử Ẩn chăm chú nhìn con ba ba một lúc, rồi đưa cho trưởng thôn: “Con ba ba này không phải của làng mọi người đâu!”

Trưởng thôn nhìn qua cũng giật mình.

Thật sự không phải!

Lão Ngô đứng gần đó cũng tò mò tiến lại xem một cái, hơi bối rối, bởi theo hắn thì ba ba đều có mắt nhỏ như hạt đậu xanh, còn con mà Dung Tử Ẩn đang cầm thì trông chẳng khác gì những con khác trong ao.

Dung Tử Ẩn giải thích sơ qua cho hắn nghe: “Họ nuôi là ba ba Trung Hoa, thuộc giống bản địa của ta, còn con này mới bắt được là giống ngoại lai.”

“Vậy khác nhau ở điểm nào?”

Dung Tử Ẩn suy nghĩ một lúc, rồi nói: “Ba ba Trung Hoa trông đẹp trai hơn chút!”

Ba ba Trung Hoa: [Đột nhiên tự hào]

Tác giả có lời muốn nói:

Lão Ngô: Cậu làm sao mà nhìn được mặt ba ba mà bảo nó đẹp trai được vậy!
 
Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người
Chương 97: Ký ức biến mất



Lão Ngô mặt đầy nghiêm túc, trong lòng tự nhiên cảm thấy Dung Tử Ẩn đang trêu mình.

Ấy vậy mà người dân trong làng cũng cho rằng Dung Tử Ẩn nói đúng, họ còn cố gắng thuyết phục lão Ngô: “Ông thấy không, con ba ba của nước ta quả thật khác biệt, ngay cả vỏ ngoài cũng đẹp hơn hẳn!”

“Đúng vậy! Mắt nó cũng to hơn!”

“Thịt cũng khá ngon!”

Hai ý kiến đầu có thể coi là đánh giá nội bộ của loài ba ba, nhưng ý cuối ‘thịt cũng khá ngon’ là sao? Chẳng lẽ vô tình nói thật lòng rồi sao?

Lão Ngô vừa buồn cười vừa bất lực, cuối cùng vẫn phải hỏi Dung Tử Ẩn lấy quy tắc rõ ràng.

Theo lời giới thiệu của Trưởng thôn, trong làng chỉ có một loại ba ba, đó là ba ba Trung Hoa. Vậy thì con giống ngoại lai này chắc chắn có vấn đề.

“Loài ngoại lai này gọi là ba ba ngọc trai, phân bố chính ở khu vực trung và nam Mỹ, sau đó được nhập vào Trung Quốc. Nhưng nơi nuôi chủ yếu lại là ở hai tỉnh Quảng Đông và Quảng Tây. Ở quê mình thì không có.”

“Vậy có thể kết luận là bị cố tình đưa đến đây?”

“Đúng vậy! Thậm chí có thể con ba ba ngọc trai này chính là loài ba ba mang bệnh đầu tiên. Mỗi lần mọingười chữa trị có dấu hiệu cải thiện thì sẽ có người lặng lẽ thả thêm một lứa ba ba bệnh, làm bệnh tình lan nhanh hơn.”

Sốt xuất huyết do virus ở giai đoạn đầu thật ra không phải chuyện lớn, nhưng một khi đã đến giai đoạn cuối thì tỷ lệ chữa khỏi cực kỳ thấp.

May mà họ đến sớm, ngay khi phát hiện không thể ngăn chặn thì họ đã tới rồi. Nếu muộn hơn một hai tuần nữa, những con ba ba bệnh này nhiều khả năng đã phải đem đi đốt ngay tại chỗ.

“Vậy bây giờ phải làm sao?” Trưởng thôn nghe đến hai chữ “đốt bỏ” là run hết cả người.

Dung Tử Ẩn lắc đầu: “Không sao đâu, cứ theo quy trình mà điều trị là được. Nhưng như thế mọi ngườicũng phải sắp xếp lại khu nuôi. Ba ba ngọc trai và ba ba Trung Hoa không phải cùng một loài, cách nuôi dưỡng khác nhau rất nhiều.”

“Cảm ơn cảm ơn!” Trưởng thôn vội vàng cảm ơn.

Nhưng Lão Ngô lại lo lắng hơn về người đã thả ba ba bệnh.

Dung Tử Ẩn lắc lắc điện thoại: “Không sao, đã báo cảnh sát rồi.”

“Cảnh sát cũng xử lý chuyện này à?” Lão Ngô sửng sốt.

Dung Tử Ẩn trả lời đầy tự nhiên: “Thả thuốc độc bừa bãi thì chắc chắn phải xử lý, đó là phạm tội mà.”

Trước đó Trưởng thôn còn định tổ chức dân làng thức đêm canh bắt người, nhưng giờ ông ấy lại vô cùng ngưỡng mộ Dung Tử Ẩn. Cảm thấy chuyên gia từ kinh thành này đúng là biết hết mọi thứ, học vấn rất uyên thâm.

Dù chỉ là một làng nhỏ, nhưng do nuôi ba ba, trang trại cũng được lắp nhiều camera giám sát. Kiểm tra từng cái một, cuối cùng đã xác định được một người.

Người canh gác trong trang trại. Mặc dù trong video không quay được cảnh anh ta thả ba ba nhiễm bệnh, nhưng dựa vào lộ trình và vật dụng anh ta cầm trên tay, nghi ngờ dành cho anh ta là lớn nhất.

“Làm sao có thể được chứ?!” Trưởng thôn giật mình.

Người canh gác này cũng được xem là người trong làng nên biết rõ xuất thân. Dù là thuê ngoài, nhưng vì có quan hệ họ hàng với dân trong làng nên mới giao cho anh ta việc canh đêm.

“Bác họ của anh ta là người già trong làng mình, trước khi mất đã cầu xin chúng tôi giúp đỡ chăm sóc cháu, nên chúng tôi cũng không nỡ không giúp chút nào. Vậy mà anh ta lại làm thế, vì cái gì chứ?”

Không chỉ Trưởng thôn mà cả người dân trong làng cũng không hiểu.

Thực tế, người canh gác này còn không đủ ăn, giờ nhờ làm ở trang trại ba ba đã dành dụm được một khoản tiền lớn để cưới vợ rồi. Vậy tại sao lại muốn hại dân làng? Làm vậy chẳng phải tự hại mình sao?

Bên phía cảnh sát cũng nhanh chóng bắt người đó, dự định sẽ tổ chức phiên xét xử ngay tại làng.

Dung Tử Ẩn vẫn im lặng chăm chú nhìn khuôn mặt người canh gác như đang hồi tưởng điều gì đó.

Lão Ngô cảm thấy ánh mắt cậu có điều bất thường, liền hỏi nhỏ: “Có chuyện gì vậy?”

Dung Tử Ẩn suy nghĩ một lúc rồi nói: “Tôi cảm giác tôi từng gặp anh ta rồi.”

Không ngờ vừa nói xong, người canh gác cũng nhìn thấy Dung Tử Ẩn, liền tái mặt đến mức gần như ngã quỵ.

Cảnh sát lập tức nghi ngờ có chuyện mờ ám, vội hỏi tiếp: “Chuyện gì xảy ra với anh vậy?”

Người canh gác cố gắng lắc đầu phản đối, cuối cùng vì quá sợ hãi mà ngất xỉu ngay tại chỗ.

Hướng anh ta ngã xuống rất xui xẻo, ngay trên mặt đất có một hòn đá, khiến anh ta đập đầu chảy máu ra.

“Nhanh lên! Nhanh lên! Sao lại ngất vậy? Gọi bác sĩ ngay!” Trưởng thôn hoảng hốt, dù người canh gác rất đáng ghét nhưng vẫn là người sống, nếu xảy ra chuyện trong làng thì ai cũng sẽ ám ảnh.

Nhưng Dung Tử Ẩn vẫn đứng yên không động, chăm chú nhìn vết máu trên mặt đất. Cho đến khi người canh gác được khiêng lên cáng, Dung Tử Ẩn mới bừng tỉnh lại, sắc mặt cũng tái đi nhiều.

“Cậu có sao không?” Lão Ngô đỡ Dung Tử Ẩn từ phía sau.

Dung Tử Ẩn rùng mình, cuối cùng lấy lại tinh thần, giọng khàn khàn nói: “Dẫn tôi đi gặp mấy vị cảnh sát đó, tôi vừa nhớ ra mình đã gặp anh ta ở đâu rồi.”

“Ở đâu?” Lão Ngô hỏi một cách bản năng.

Dung Tử Ẩn trầm giọng: “Cách đây sáu năm, ký túc xá trường cấp ba ở huyện tôi đang học. Anh ta muốn bắt cóc Quý Thự.”

Dung Tử Ẩn nhắm mắt lại như muốn nhớ thật rõ những ký ức hỗn loạn năm xưa: “Anh ta không phải dân làng bình thường, có lẽ là tội phạm có tên trong danh sách truy nã. Người từng nhuốm máu người!”

Người dân trong làng vốn đang lo lắng cho người canh gác khi nghe lời Dung Tử Ẩn cũng sợ hãi kinh khủng.

“Gì cơ? Kẻ giết người?”

“Không thể nào! Nhà tôi ngay bên cạnh nhà bác họ anh ta mà!”

“Sao lại không thể? Anh ta còn hại cả ba ba trong làng, nếu ba ba không cứu được thì chúng ta cũng sẽ bị hại thôi! Các ông tự hiểu lấy!”

Người dân trong làng thì thì thầm, đều cảm thấy sợ hãi vì ngay bên cạnh họ lại sống một kẻ giết người.

Nhưng Lão Ngô nghĩ nhiều hơn thế, nhớ về lần đầu gặp của Quý Thự và Dung Tử Ẩn, nhớ nơi Quý Thự từng sống, nhớ vụ án bạo hành trẻ em từng làm chấn động cả nước năm nào.

Khi đó Quý Thự được cứu, tổng cộng có tám kẻ phạm tội. Nhưng cuối cùng chỉ bắt được bốn người. Hai kẻ khác bị bắn chết khi chạy trốn, còn hai người còn lại thì trốn biệt, chỉ có ảnh chân dung mà không biết danh tính.

Dung Tử Ẩn là một trong những nạn nhân trong vụ Quý Thự bị truy sát năm đó, cũng là người trong cuộc chạy trốn, người cuối cùng cứu được Quý Thự.

Chỉ vì bị trúng đầu mất trí nhớ, Quý Thự để bảo vệ Dung Tử Ẩn không bị Quý gia hãm hại nên đã giấu kín chuyện này với bên ngoài.

Nhưng Lão Ngô cùng những người thân tín đều biết rõ, ngoài Quý Thự ra, Dung Tử Ẩn chính là người cuối cùng biết mặt kẻ sát nhân.

Rõ ràng, sự xuất hiện của người canh gác đã đánh thức tất cả ký ức của cậu.

Dung Tử Ẩn nói đúng, nếu người này liên quan đến vụ án của Quý Thự thì anh ta chính là kẻ giết người thật sự.

Dung Tử Ẩn như đoán được suy nghĩ của Lão Ngô, liền nói thêm: “Cha của Quý Thự cũng vậy.”

Ai mà ngờ, thiếu gia Quý gia trâm anh thế phiệt lại bị nhốt trong căn nhà cũ ở quê suốt năm năm.

Cuộc sống hàng ngày không có đủ ăn, trở thành bia đỡ đạn của bọn đầy tớ, ai cũng có thể tùy tiện hành hạ, bắt nạt, sống không bằng chết.

Dung Tử Ẩn chợt bừng tỉnh, cảm thấy lòng đau đớn đến tột cùng.

Mình đã sống không dễ dàng, nhưng Quý Thự trải qua đúng là địa ngục thật sự.

Trước khi Quý Thự 12 tuổi, anh là thiếu gia lớn của Quý gia, sống trong biệt thự nhận giáo dục tinh hoa, nhưng từ 12 đến 17 tuổi suốt năm năm đó, anh chỉ được nhìn thấy ánh nắng mặt trời vào ngày trốn chạy.

Đúng vậy, trong năm năm đó, chỉ khi bị đánh, Quý Thự mới được chạm vào chút ánh nắng ấm áp. Còn lại thời gian đều là bóng tối vô tận.

Anh sợ bóng tối, bởi vì vẫn còn sống sót chính là lòng dũng cảm lớn nhất của Quý Thự rồi.
 
Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người
Chương 98: Gặp gỡ lần đầu



Sau khi Dung Tử Ẩn và Quý Thự bên nhau, Dung Tử Ẩn đã cố gắng hỏi về chuyện năm xưa của Quý Thự, nhưng mỗi lần đều bị Quý Thự tránh né, không muốn trả lời.

Một phần Dung Tử Ẩn lo Quý Thự vì hồi tưởng mà thêm tổn thương, phần khác cũng nghĩ rằng chuyện đó không quan trọng lắm.

Rồi dù sao thì họ quen nhau thế nào cũng không phải là điều trọng yếu, điều quan trọng nhất là họ sẽ cùng nhau vun đắp cuộc sống ra sao trong tương lai.

Nhưng thực tế, sau khi lấy lại ký ức, Dung Tử Ẩn chỉ thấy tiếc nuối.

Nếu cậu không quên, có lẽ cậu đã sớm quen biết Quý Thự, cũng sẽ không để Quý Thự bị bệnh suốt nhiều năm như vậy, không có ai bên cạnh, đến cả yên tâm ngủ cũng không dám.

Quý Thự đã nói với Dung Tử Ẩn rất nhiều chuyện. Ví dụ như cái hình tượng playboy của anh ấy, ví dụ như tại sao anh ấy lúc nào cũng mang theo con ngỗng.

Con ngỗng đó là Dung Tử Ẩn tặng cho Quý Thự. Nói nó ấp ra để có thể bảo vệ bản thân. Còn hình tượng playboy của Quý Thự, chỉ là vì anh không thể để lộ điểm yếu là chứng sợ bóng tối, nên cố tình tạo dựng hình ảnh đó cho mình.

Thực ra những tình nhân bên cạnh anh đều biết rõ thân thế, hoặc là thuộc cấp dưới, hoặc đơn thuần là giao dịch tiền bạc có điều kiện.

Riêng về phía Quý Thự, anh luôn tìm Dung Tử Ẩn, nhưng thông tin mà Dung Tử Ẩn để lại cho anh năm đó đều là giả. Ngoài bộ đồng phục học sinh cấp ba bị Quý Thự mang đi.

Đầu óc Dung Tử Ẩn rất rối bời, nhưng cậu vẫn dễ dàng nhớ lại ngày đầu gặp Quý Thự.

Quý Thự đã trèo vào từ cửa sổ bên ngoài.

Phòng tắm của ký túc xá nam thì cửa sổ rất nhỏ. Ít nhất như cửa sổ lúc đó của Dung Tử Ẩn cao vậy cũng khó mà leo ra ngoài được.

Nhưng Quý Thự quá gầy, còn gầy hơn cả những cô gái cùng tuổi tới ba phần.

Toàn thân đầy thương tích, quần áo và vết thương đều phủ bụi bẩn. Khuôn mặt gầy gò như bộ xương, không còn chút dấu vết xinh đẹp hiện tại. Chỉ có điểm giống nhau là đôi mắt đào hoa đẹp đẽ.

Nhưng lúc đó ánh mắt của Quý Thự ra sao?

Kinh hãi, sợ hãi, thậm chí ngay khi nhìn thấy cậu, đã muốn trèo ra cửa sổ mà chạy trốn. Nếu không phải cửa sổ quá nhỏ, không thể đẩy ra ngoài, Dung Tử Ẩn chắc cũng chẳng bắt được anh.

Chỉ có thể nói rằng lúc đó Dung Tử Ẩn cũng rất cảnh giác, lại thêm Quý Thự bị thương nặng mà không nghe lời, Dung Tử Ẩn đã giả danh để dỗ anh chịu băng bó.

Dung Tử Ẩn nói mình là anh khóa trên về giúp trông ký túc xá mùa hè, nếu Quý Thự không nghe lời thì sẽ gửi anh đến đồn cảnh sát.

Lúc đó, Quý Thự mới vừa trốn khỏi quê, thứ khiến anh sợ nhất chính là hai chữ “bị đưa đi”. Khi Dung Tử Ẩn hù dọa, anh liền không dám cử động nữa.

Vậy là, Dung Tử Ẩn thuận lợi dẫn Quý Thự về phòng mình, thay quần áo cho anh, băng bó vết thương rồi nấu cơm cho anh.

Dù sống một mình, nhưng tay nghề nấu ăn của Dung Tử Ẩn không được giỏi đến thế.

Hơn nữa, ở ký túc xá cấp ba, có gì để nấu, một bát mì ăn liền thêm ít xúc xích với trứng đã là bữa thịnh soạn rồi.

Nhưng dù vậy, ngay khi đưa miếng ăn vào miệng, Quý Thự vẫn không kìm được mà bật khóc.

Bởi vì, đây là lần đầu tiên trong ký ức có người làm một bữa cơm vì anh.

Khi còn sống trong ngôi nhà cũ của Quý gia, dù Quý Thự là con trai lớn đứng đầu nhà, nhưng lão gia Quý chẳng quan tâm đến anh. Những người hầu trong nhà cũng chỉ tỏ ra lễ phép bên ngoài. Trên bàn ăn có gì thì ăn nấy, không thích hay không ăn được thì cứ để đó mà đói.

Nhưng bát mì của Dung Tử Ẩn thì khác, nó được làm riêng cho anh ăn.

Lúc đó Quý Thự còn nhỏ, cảm xúc thay đổi mạnh mẽ không thể kiềm chế được. Dù Dung Tử Ẩn chỉ đối xử tốt với anh một chút thôi, anh cũng cảm kích vô cùng, huống hồ là giúp đỡ anh mà không đòi hỏi gì.

Trong khoảnh khắc đó, Quý Thự thậm chí nghĩ rằng nếu Dung Tử Ẩn thiên vị anh cũng không sao.

Dù ăn xong bát mì, Dung Tử Ẩn đưa anh cho những kẻ xấu cũng không sao.

Ít nhất trước khi chết, anh đã biết thế nào là hơi ấm.

Nhưng thực tế, mọi chuyện không như Quý Thự đoán, Dung Tử Ẩn không phải người mẹ kế gửi đến để hại anh mà là người lạ thật sự, xuất phát từ lòng tốt muốn cứu anh.

Ba ngày tiếp theo là kỷ niệm ấm áp nhất trong suốt mười bảy năm cuộc đời Quý Thự.

Anh thường bị Dung Tử Ẩn mắng đến cạn lời, hằng ngày bị bắt ép thay thuốc, còn suýt bị kéo đi bệnh viện. Cuối cùng vì không nói rõ tên nên cũng bỏ qua.

Còn về thức ăn, Dung Tử Ẩn nghèo khó nên đương nhiên không có gì là bữa tiệc thịnh soạn. Tay nghề nấu nướng cũng rất bình thường, thỉnh thoảng mua mấy cái bánh bao ngoài tiệm, vậy là bữa ăn của hai người. Nhưng Quý Thự lại cảm thấy những ngày như thế giống như đang ở thiên đường.

Hơn nữa, Dung Tử Ẩn có thói quen xấu là khi ngủ sẽ vô thức ôm lấy người hoặc vật xung quanh, đối với Quý Thự lại mang đến cảm giác an toàn rất lớn.

Vòng tay của Dung Tử Ẩn rất ấm áp, Quý Thự tựa vào cậu như nhận được nguồn sức mạnh to lớn, dù là bóng tối đáng sợ nhất cũng không còn sợ hãi. Bởi vì Dung Tử Ẩn chính là ánh sáng rực rỡ nhất của anh.

Nhưng yên bình không được bao lâu, những ngày tốt đẹp cũng kết thúc.

Quý Thự vẫn không chịu nói tên, Dung Tử Ẩn tưởng anh là đứa trẻ mồ côi trốn khỏi tay mấy người buôn người.

Sau khi cha mẹ Dung Tử Ẩn qua đời, cậu sống một mình, đúng là không phải người thích lo chuyện bao đồng. Nhưng cảm giác của cậu về Quý Thự lại khác.

Đứa trẻ người đầy thương tích, gầy nhỏ, dựa dẫm vào cậu như người chết đuối bám lấy phao cứu sinh.

Sự tuyệt vọng đó khiến Dung Tử Ẩn nhớ đến chính mình năm mới mất cha mẹ, cũng rất khó lòng buông tay bỏ Quý Thự.

Đến đêm thứ năm khi hai người ở bên nhau, Dung Tử Ẩn đã đưa ra một quyết định vô cùng quan trọng.

Cậu lấy hết tiền lương đi làm thêm tích cóp được, chia thành hai phần ngay trước mặt Quý Thự.

Một phần nhiều hơn, một phần ít hơn.

“Anh không cần cho em tiền đâu, em tự có cách đi được mà!” Quý Thự phản ứng đầu tiên là nghĩ Dung Tử Ẩn muốn đuổi mình đi. Đôi mắt đứa trẻ lập tức đỏ lên nhưng vẫn cố nín nhịn không để nước mắt rơi.

Quý Thự biết, Dung Tử Ẩn không thể nuôi mình cả đời, dù chỉ là vì thương hại. Anh đã mang đến cho Dung Tử Ẩn rất nhiều rắc rối, giờ vết thương cũng đỡ hơn, anh này kẻ không mời mà đến cũng nên rời đi.

Nhưng ngay sau đó, anh bị Dung Tử Ẩn một cái tát vào gáy: “Nghe anh nói hết đã!”

Dung Tử Ẩn phớt lờ sự nhạy cảm của đứa trẻ, đồng thời đưa cho Quý Thự hai lựa chọn.

Một là, cầm phần tiền nhiều hơn mà đi tìm gia đình mình.

“Anh biết cậu đã trốn thoát. Giờ những người theo đuổi cậu cũng đã rút đi. Nếu cậu muốn về nhà, anh sẽ đưa cậu đến ga mua vé tàu.”

“Không, không phải! Em không còn gia đình nữa!” Quý Thự vội vàng giải thích.

Quý gia, trong mắt người ngoài thì giàu có sang trọng, nhưng trong mắt Quý Thự lại là nơi toàn kẻ trộm cướp và gái đ**m. Lão gia Quý vốn không ra gì, cưới hai bà vợ nhưng chẳng ai được yên ổn đến cuối đời. Cuối cùng còn ngang nhiên đem cả con riêng về nhà coi như báu vật được yêu chiều.

Còn cha anh đúng là đồ ch* đ* thực thụ. Lừa dối tình cảm của mẹ anh, đùa giỡn tấm lòng chân thật của nhà ngoại, cuối cùng còn gi.ết ch.ết mẹ anh.

Từ khi sinh ra đã không được ai chúc phúc, cuối cùng còn bị trả về quê nhà vào đúng ngày cha cưới vợ mới để ông ta phải giữ thể diện cho mối tình chính và đứa con riêng.

Nếu thật sự chỉ là muốn anh đi giải khuây thì Quý Thự đã không ghét đến mức ấy. Rõ ràng là muốn giết anh.

Nghĩ đến những năm tháng bị nhốt trong bóng tối suốt năm năm qua, Quý Thự thậm chí cảm thấy nếu phải bắt đầu lại từ đầu, có khi anh còn khó mà sống sót.

Dung Tử Ẩn nhìn thấy trong mắt anh nỗi sợ hãi ngày càng sâu sắc, liền ôm anh vào lòng, vỗ nhẹ lưng và dỗ dành: “Đừng khóc, anh đây rồi, đừng khóc nữa.”

Thở dài một tiếng, Dung Tử Ẩn nói với Quý Thự dự định khác của mình: “Nếu em không muốn đi, thì ở lại làm em trai anh nhé! Anh sẽ nghĩ cách để em được mang họ anh. Nhưng anh nghèo lắm, chỉ đủ sống qua ngày thôi. Nếu em ở lại, hai đứa mình chỉ có thể nương tựa nhau mà sống cuộc đời khó khăn thôi.”

Nhìn vào đôi mắt đầy sự lệ thuộc của Quý Thự, Dung Tử Ẩn đã đưa ra quyết định quan trọng nhất trong 15 năm cuộc đời mình.

Cậu muốn dùng vai mình, dù chưa trưởng thành, để gánh vác cuộc đời của một người khác.
 
Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người
Chương 99: Anh ấy là đến tìm cậu



Khi đó, tâm trạng của Quý Thự như thế nào? Dung Tử Ẩn bây giờ nhớ lại, chỉ còn thấy trong lòng đầy ắp nụ cười của Quý Thự, và tiếng gọi “anh trai” vui vẻ luôn quấn quýt bên mình. Như thể mọi bóng tối u ám đều tan biến trong khoảnh khắc ấy.

Những ngày tiếp theo, Dung Tử Ẩn dẫn Quý Thự đi làm thêm, từng chút từng chút giúp Quý Thự làm quen với nhịp sống bận rộn của mình.

Đứa trẻ ngoan ngoãn, thông minh, cũng biết chịu đựng. Còn biết giúp Dung Tử Ẩn làm việc, không khiến chủ quán khó chịu.

Buổi tối, hai người nằm trên giường ký túc xá, Dung Tử Ẩn ôm Quý Thự bàn kế hoạch, đợi có tiền lương sẽ dẫn Quý Thự đi thuê nhà ngoài. Rồi sẽ quay lại tìm trưởng thôn, cố gắng để Quý Thự được nhập hộ khẩu trong làng.

Nhưng những việc đó đều cần tiền, mà Quý Thự lại không rõ lai lịch, Dung Tử Ẩn còn phải tìm một lý do để thuyết phục trưởng thôn đồng ý.

Phải nói rằng, thời niên thiếu Dung Tử Ẩn còn nhiều ngây thơ chưa trải đời. Cậu thật lòng muốn cùng Quý Thự tựa vào nhau mà sống. Còn Quý Thự cũng đang mơ mộng viển vông, ảo tưởng rằng được ở bên Dung Tử Ẩn sẽ ôm trọn hạnh phúc mà anh mong chờ nhất.

Nhưng rốt cuộc, anh vẫn là đại thiếu gia Quý gia, mất một ngày hai ngày thì không sao, chứ để lâu, làm sao có thể không bị tìm thấy?

Lão gia Quý chỉ nói một câu qua loa thôi mà đã khiến người mẹ kế độc ác của Quý Thự hoảng hốt. Còn tám tên khốn nạn chuyên canh giữ Quý Thự để hành hạ anh cũng cuối cùng tìm được đến Dung Tử Ẩn.

Hai người bị chặn lại trên đường về trường học.

Họ vốn định hôm nay đi xem nhà, Dung Tử Ẩn còn hẹn ngày mai sẽ đi đóng tiền thuê, ai ngờ sát nút lại bị phát hiện.

Quý Thự bị ngược đãi quá lâu, lúc thấy kẻ thù, phản ứng đầu tiên của anh là sững người vì sợ.

Dung Tử Ẩn giấu anh sau lưng, chủ động đối mặt. Quý Thự thấy Dung Tử Ẩn động thủ, theo phản xạ nhặt ngay viên gạch trên đất lên.

Những người đó, những kẻ từng bắt nạt và muốn giết anh, giờ đây cũng muốn bắt nạt cả anh trai anh.

Không được, không thể, anh tuyệt đối không cho phép!

Bị đánh đập suốt năm năm, Quý Thự chịu đau giỏi hơn rất nhiều so với đứa trẻ cùng tuổi. Trong lòng mang theo Dung Tử Ẩn, anh thậm chí chẳng màng đến mạng sống, chỉ muốn lập tức gi.ết ch.ết lũ khốn nạn trước mặt.

Máu đổ rất nhiều, đỏ rực khắp nơi.

Có cả máu của Dung Tử Ẩn, của Quý Thự, và cả máu của bọn xấu.

Dung Tử Ẩn nhớ mình lảo đảo kéo Quý Thự chạy vào phòng tắm của trường, bọn họ không dám lao vào ngay, cho họ được chút thời gian nghỉ ngơi.

Dung Tử Ẩn run rẩy định gọi cảnh sát, vết thương trên đầu vẫn chảy máu không ngừng.

Quý Thự khóc đến không kiềm chế được, cố gắng dùng tay ép vết thương của Dung Tử Ẩn.

Nhưng Dung Tử Ẩn lại nhét hết tiền mình có vào tay Quý Thự.

“Không, em không đi đâu.” Quý Thự kiên quyết lắc đầu.

Dung Tử Ẩn cũng hiếm khi cứng đầu, mạnh mẽ khoác chiếc đồng phục học sinh lên người Quý Thự: “Anhkhông biết em xuất thân thế nào, nhưng rõ ràng bọn họ không buông tha em đâu. Ký túc xá trường hè này trống không, thật sự không có chỗ. Nên sau khi bọn họ phát hiện chuyện này, sẽ nhanh chóng tìm đến đây.”

“Em rất thông minh, biết cách chạy trốn phải không? Một lát nữa mình sẽ cản bọn họ, còn em tìm cách chạy thoát từ phía sau. Đây là chìa khóa, em cầm lấy.” Dung Tử Ẩn đặt chìa khóa cửa sau ký túc xá vào tay Quý Thự.

“Nếu cảm thấy ở đây báo cảnh sát không an toàn, thì tìm cách bắt xe đi Yến Kinh.”

“Đi về phía đông, chỗ chợ nông sản, ở đó có xe tải chở rau quả đi Yến Kinh chạy 24 giờ. Em cầm tiền thương lượng với tài xế, tìm một chuyến đi ngay lập tức, đừng ở lại huyện này nữa.”

“Đến Yến Kinh, hỏi người ta chỗ trụ sở cảnh sát, nếu không được thì đến đài truyền hình. Báo án ở đài truyền hình, nếu chuyện của em được phát sóng thì những người hãm hại em sẽ không dám động thủ nữa.”

Dung Tử Ẩn đau đầu quay cuồng nhưng vẫn cố gắng suy nghĩ kỹ để sắp xếp đường lui cho Quý Thự.

Nhưng Quý Thự cứ lắc đầu mãi.

Dung Tử Ẩn nghiêm mặt nói: “Em còn không đi, đợi để làm gì!”

Quý Thự mở miệng, giọng đã khàn hẳn, vẫn nhẹ nhàng cầu xin: “Anh à, đừng bỏ em, chúng ta cùng đi.”

Tám người đó, Dung Tử Ẩn làm sao chống nổi? Quý Thự từng bị họ đánh, biết đau đến mức nào.

Dung Tử Ẩn đã chảy máu, cậu không nỡ nhìn Quý Thự bị thương. Còn bản thân mình bị bắt về thì sao? Cũng chỉ là chết mà thôi, cậu sợ gì?

Nhưng dường như Dung Tử Ẩn nhìn thấu suy nghĩ của Quý Thự, cậu đưa tay ôm Quý Thự vào lòng: “Nghe lời anh, khi nào em chạy được thì quay lại tìm anh. Anh nói được thì làm được, sau này chúng ta nhất định sẽ dựa vào nhau mà sống.”

“Yên tâm đi, họ muốn bắt là em, em mà biến mất thì cũng không làm gì được anh đâu. Cũng chỉ bị thương chút thôi, hiểu chưa?”

Dung Tử Ẩn nói không chắc chắn lắm, nhưng cậu biết nếu mình ở lại thì vẫn còn sống. Dù sao cậu không liên quan đến bọn họ, và họ cũng không dám công khai giết người trong trường cấp ba huyện này.

Nhưng Quý Thự một khi bị bắt thì chắc chắn sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Có lẽ giấc mơ mà Dung Tử Ẩn vẽ ra quá đẹp, khiến Quý Thự cuối cùng cũng gật đầu đồng ý.

Anh cầm tiền, khoác chiếc áo đồng phục học sinh của Dung Tử Ẩn, lau sạch nước mắt và vết máu trên mặt, quyết định chạy trốn sang Yến Kinh.

“Em đi đây.” Ở cửa ký túc xá, Quý Thự nắm chặt tay Dung Tử Ẩn nói lời từ biệt.

“Trông cũng tạm, về cố gắng ăn nhiều vào, lần sau gặp lại đừng gầy thế nữa.” Dung Tử Ẩn cười, véo má gầy của Quý Thự, rồi nhìn anh cất chìa khóa, lấy cái phích nước duy nhất trong phòng ra, ném mạnh xuống đất.

“Bùm!” Tiếng vang lớn khiến mấy kẻ vẫn đang lảng vảng trong phòng lập tức hướng mắt về phía phát ra tiếng động.

Lúc đó, Quý Thự tranh thủ chạy trốn qua cửa sau ký túc xá, đồng thời Dung Tử Ẩn gọi cảnh sát đúng giờ và chặn cửa phòng lại thật chặt.

Sau đó bọn họ phá cửa vào, phát hiện Quý Thự đã biến mất, chỉ còn Dung Tử Ẩn một mình, liền bắt đầu trả thù. Cảnh sát đến kịp, Dung Tử Ẩn bị thương nặng, mất trí nhớ về quãng thời gian quen biết Quý Thự.

Rồi Quý Thự trốn thoát thành công, tại đài truyền hình gặp được người giúp đỡ, phơi bày sự thật vụ án làm cả nước chấn động.

Giáo sư mập vốn không muốn liên quan đến chuyện rắc rối của Quý gia, lại sinh lòng thương xót với đứa cháu này, liền giúp Quý Thự ra nước ngoài tránh tai họa.

Quý Thự ở nước ngoài nhưng chưa quên tìm người đã cứu mình — Dung Tử Ẩn. Lúc đầu vì sợ Quý gia trả thù nên không dám tìm. Đến khi quan hệ rộng rãi, có thế lực, Quý Thự mới dám thả lỏng, quyết tâm tìm lại “anh trai” ngày trước, muốn thật sự dựa vào nhau mà sống.

Đáng tiếc là từ đầu Dung Tử Ẩn không nói thật với Quý Thự, khiến anh luôn nghĩ cậu lớn tuổi hơn, là mộtsinh viên đại học, thậm chí còn khai tên giả. Khi Quý Thự lần theo manh mối về làng thì Dung Tử Ẩn đã rời trường cấp ba huyện, chuyển sang học ở trường nông nghiệp, và đã quên mất Quý Thự.

Ở đồn công an, vụ án cũ được mở lại, Lão Ngô cuối cùng cũng nói ra sự thật về lần đầu Dung Tử Ẩn gặp Quý Thự: “Lúc đó, đại ca là đi tìm cậu.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back