Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người

Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người
Chương 75: Quá khứ của Dung Tử Ẩn



Lần này, không chỉ hệ thống mà ngay cả Dung Tử Ẩn cũng im lặng.

Mãi đến một lúc lâu sau, Dung Tử Ẩn mới lên tiếng đánh giá: “Cha của Thiên Đạo cũng thật có chút trẻ con.”

Hệ thống: “Đúng vậy! Trẻ con đến nỗi con vịt tạp nham trên phố cũng có thể gọi là SR, chắc là nghĩ cậu chưa cai sữa.”

“Đừng có nói bậy.” Dung Tử Ẩn nghiêm túc phản bác: “Rõ ràng là hai mươi lăm một con.”

… Vậy mà cậu không phản bác câu ‘Thiên Đạo nghĩ cậu chưa cai sữa’ sao? Hệ thống hoàn toàn cạn lời.

Lợi dụng cơ hội này, Dung Tử Ẩn mở chi tiết vật phẩm, muốn xem xem con gà con kêu này rốt cuộc là dùng để làm gì.

Chi tiết vật phẩm: Gà con kêu, thân hình mảnh mai, mềm mại, biết hát. Được yêu thích bởi những đứa trẻ sáu tuổi, mỗi lần nhìn nó vặn vẹo thân hình, đều có thể cảm nhận được niềm vui trọn vẹn của tuổi thơ. [
 
Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người
Chương 76: Xé toạc bầu trời



“Học trưởng, anh đang giúp thầy in tài liệu phải không?” Sau một thời gian dài ở viện nghiên cứu, tên thiếu gia đã học được cách che giấu sự kiêu ngạo.

Dù sao, hắn chẳng biết gì, dù có đi theo học lâu như vậy cũng vẫn chẳng hiểu nổi những công thức cơ bản. Chỉ vài ngày nữa là tới kỳ kiểm tra đầu tiên kể từ khi vào viện nghiên cứu, nếu không tìm được sự trợ giúp, rất có thể hắn sẽ bị đuổi ra ngoài.

Lần này đến đây, hắn cũng đã dùng một vài thủ đoạn đặc biệt. Tên thiếu gia biết học trưởng trước đây cũng là người của Đại học Nông nghiệp, nên thử xem liệu có thể lợi dụng quan hệ trường cũ để kéo anh lại. Nếu anh ấy chịu giúp đỡ, hắn cũng không phải là người keo kiệt, chắc chắn sẽ đáp lại bằng ân huệ.

Thật tiếc, học trưởng lại đang cầm trong tay những chứng cứ mà Dung Tử Ẩn gửi đến nhắm vào Chu gia, khiến nụ cười của tên thiếu gia cố gắng lôi kéo trở thành một cái hố sâu đầy nguy hiểm.

Mặt mày nghiêm nghị, giọng điệu của học trưởng có thể nói là sắc bén: “Cậu đến đây là được sự cho phép của ai?”

“Cái này…” Tên thiếu gia nhất thời im lặng, không biết phải trả lời thế nào.

Học trưởng lạnh lùng nhìn hắn, không để lộ một chút dấu vết nào, khéo léo cho chứng cứ vừa in xong vào trong bìa hồ sơ rồi thúc giục hắn ra khỏi phòng in bí mật: “Đây là địa điểm đặc biệt, không có dấu xác nhận của thầy, không thể tự tiện vào.”

“Tôi sẽ báo cáo chuyện này với thầy và yêu cầu trách nhiệm.”

Nói xong, học trưởng ra hiệu cho tên thiếu gia lập tức rời đi rồi quay lại khóa cửa phòng in mật, sau đó mang theo hồ sơ đi đến chỗ thầy hướng dẫn.

Phản ứng của tên thiếu gia vừa rồi đã cho thấy rõ ràng rằng hắn thực sự không hiểu công thức hóa học ở trên tờ giấy, dù sao thì những người không biết làm sao để vượt qua bốn năm đại học, thậm chí chưa từng nhìn thấy bệnh của động vật thì làm sao có thể biết được bệnh mềm cổ?

Dù bệnh mềm cổ là bệnh khá phổ biến ở ngỗng.

Học trưởng thở phào một hơi rồi mang theo hồ sơ đi tìm thầy, nhưng anh vẫn rất cẩn thận nên trước khi đi, anh đã báo lại chi tiết này với Dung Tử Ẩn, đồng thời cũng định sẽ nói lại với thầy khi gặp mặt.

Anh từ lâu đã cảm thấy Chu gia không phải là người tốt, chuyện này có thể lớn có thể nhỏ, dù cuối cùng thầy quyết định thế nào, anh nhất định sẽ không để có sơ hở trước khi chuyện nổ ra.

Trong khi đó, Dung Tử Ẩn ở làng nhận được thông tin từ học trưởng, cũng nhìn chăm chú vào điện thoại một lúc mà không nói gì.

“Bác sĩ Tiểu Dung, có phải có thay đổi gì không?” Lão Ngô khẽ hỏi Dung Tử Ẩn.

Dung Tử Ẩn không nói gì nhưng trong lòng lại dấy lên một cảm giác giận dữ nhẹ nhàng.

Tên thiếu gia đến đúng lúc thật, mặc dù Dung Tử Ẩn biết rõ hắn không hiểu công thức, càng không hiểu những thành phần trong đó có nghĩa là gì.

Nhưng nếu hắn nhớ được thì sao? Chỉ cần về nhà và nhắc qua một câu, ít nhất những người trong Chu gia chịu trách nhiệm về thức ăn chăn nuôi sẽ lập tức cảnh giác.

Chu gia giỏi đến mức nào trong việc tiêu hủy xác, Dung Tử Ẩn đã trải qua và chứng kiến tận mắt.

Chuyện của cha mẹ cậu ngày xưa cũng giống vậy, phải không?

Ba mạng người, chết một cách mơ hồ không rõ ràng, cuối cùng vẫn chỉ là một tai nạn.

Lúc đó cậu còn nhỏ, chưa nói đến việc báo thù, thậm chí những uẩn khúc trong chuyện đó cũng không hiểu rõ. Nhưng bây giờ thì không phải thế nữa.

Dung Tử Ẩn cảm thấy, cậu có thể làm một điều gì đó. Ít nhất, không để cho những người dân làng hiện tại đi theo con đường giống như năm xưa của cậu.

Vì lần này, thức ăn chăn nuôi mới là do nhà nước chỉ định huấn luyện. Vì vậy, mỗi người mua thức ăn sẽ phải đăng ký và phản hồi kết quả thức ăn vào quý sau.

Sau khi gọi điện báo cáo với giáo sư mập, Dung Tử Ẩn trực tiếp tố cáo lên hệ thống thú y, chỉ đích danh Chu gia là nhà sản xuất có vấn đề và yêu cầu hệ thống can thiệp điều tra.

Cùng lúc đó, Dung Tử Ẩn mang theo bốn bao thức ăn có vấn đề từ làng làm bằng chứng. Và cậu quyết định đi ngay trong đêm về Yên Kinh.

Khi đến nơi mọi người vẫn khá thoải mái, nhưng khi rời đi, ai nấy đều tỏ ra căng thẳng.

La Hạ rất lo lắng, khẽ hỏi Dung Tử Ẩn: “Dung, chúng ta phía sau sẽ không gặp rắc rối gì chứ?”

Chu gia có ảnh hưởng rất sâu rộng ở Yên Kinh, La Hạ chỉ là một đứa trẻ xuất thân từ gia đình bình thường nên không khỏi cảm thấy lo sợ.

Dung Tử Ẩn lắc đầu: “Yên tâm đi, chuyện này không liên quan đến các anh.”

La Hạ trong lòng khẽ động, Dung Tử Ẩn định làm một mình sao?

“Không được!” La Hạ vô thức nắm lấy cánh tay Dung Tử Ẩn, ngón tay của anh hơi run rẩy.

Chuyện này không phải trò đùa. Nghe nói nhà báo vạch trần vụ dầu ăn thải đã chết một cách mơ hồ. Sau đó, những nhà báo vạch trần vụ sữa độc cũng nhanh chóng biến mất không dấu vết.

Không chỉ vậy, còn có những người tố cáo vụ việc ở trường Đại học Phú Chương đã tự sát, và rất nhiều trường hợp khác.

Hầu hết những người muốn một mình chấn động đến cái cây lớn cuối cùng đều không có kết cục tốt đẹp.

Chu gia rất mạnh, nếu vụ việc này được điều tra dưới dạng nhóm, Dung Tử Ẩn tuy là người nổi bật nhưng chưa chắc đã trở thành mục tiêu tấn công. Nhưng nếu cậu đẩy tất cả mọi người ra ngoài thì cậu thực sự sẽ rất nguy hiểm.

Tuy nhiên, Dung Tử Ẩn lại bình tĩnh nói với La Hạ một câu: “Không sao đâu. Vì dù có chuyện này hay không, Chu gia cũng sẽ không tha cho tôi.”

Nói xong, cậu không giải thích thêm.

Biết càng ít càng an toàn cho La Hạ, đến Yên Kinh, cậu sẽ trực tiếp giải tán nhóm, để La Hạ, lão Ngô và mọi người đều rời khỏi sạch sẽ.

Dung Tử Ẩn đột nhiên cảm thấy may mắn, may là lúc đầu khi ra ngoài không theo lời thầy mang quá nhiều người đi. Nếu không, cuối cùng chắc chắn sẽ liên lụy đến người khác.

Lên máy bay, trước khi tắt điện thoại, Dung Tử Ẩn liếc nhìn tài khoản WeChat còn khá yên tĩnh của mình, trong lòng cậu đã rõ, khi cậu xuống máy bay, chờ đón cậu sẽ là một loạt cuộc gọi liên tiếp.

Ít nhất, đám anh em trong khoa thú y của Dung Tử Ẩn chắc chắn sẽ bắt đầu hỏi han.

Dung Tử Ẩn dựa lưng vào ghế, tâm trạng cực kỳ thoải mái.

Hệ thống vốn im lặng bây giờ mới lên tiếng: “Ký chủ, đừng lo lắng. Tôi sẽ không để cậu gặp rắc rối đâu.”

Dung Tử Ẩn nhẹ nhàng cười: “Đừng căng thẳng, mọi thứ sẽ ổn thôi.”

Hệ thống: “Cậu không sợ Chu gia sẽ cử người đến sao…”

Dung Tử Ẩn: “Sợ gì chứ? Chúng ta chẳng còn cá đông lạnh sao?”

Hệ thống: “Mẹ kiếp, nói vậy cũng có lý.”

Chỉ cần trong lòng có tội, món đồ này là vũ khí tấn công vô phân biệt. Nếu thật sự có ai đó muốn làm gì Dung Tử Ẩn, không làm gì được thì cũng có thể lấy ra để tự vệ.

Nghĩ vậy, hệ thống kỳ diệu thay lại bình tĩnh trở lại.

Nhưng lúc này, hệ thống đã được Dung Tử Ẩn an ủi thành công, thì thế giới bên ngoài lại thực sự rối loạn.

Cái búa của Dung Tử Ẩn quá nặng.

Sau khi chứng cứ được tải lên, những cái chết thảm của đàn ngỗng trong làng đã ngay lập tức thu hút sự chú ý của hệ thống thú y.

Họ thậm chí còn chưa kịp họp bàn để xử lý, các nhân viên nhận được phản hồi ngay lập tức báo cáo lên lãnh đạo cấp cao, và chỉ thị từ lãnh đạo cấp cao nhanh chóng được ban hành.

“Ngay lập tức thu hồi tất cả thức ăn chăn nuôi trên thị trường, đồng thời đình chỉ tất cả các dây chuyền sản xuất của Chu gia và lập tức tiến hành điều tra.”

Lệnh này được ban hành rất nhanh, chỉ trong vòng chưa đầy một giờ, hai nhà máy của Chu gia ở Yên Giang đã bị niêm phong ngay lập tức.

Đây là một sự việc lớn, vì thức ăn chăn nuôi này còn được xuất khẩu ra nước ngoài. Nếu xử lý không ổn, có lẽ không chỉ là vấn đề tiền bạc nữa.

Cả nước gần như tất cả những người có liên quan đến hệ thống thú y đều nhận được thông báo.

Thức ăn chăn nuôi của Chu gia có vấn đề, phải ngay lập tức thu hồi.

Các làng, các chủ trang trại lớn, các trại chăn nuôi lớn nhỏ, thậm chí cả những nhà máy chế biến thực phẩm từ ngỗng thịt, tất cả đều nhận được thông tin.

Và từ khóa "thức ăn độc hại của Chu gia" nhanh chóng bị chú ý và lên hot search. Cùng với đó là cái tên Dung Tử Ẩn, người tố cáo.

Tại Đại học Nông nghiệp, sau khi nhận được tin tức, người hướng dẫn trước đây của Dung Tử Ẩn và trưởng khoa lập tức tái mặt.

“Quá khủng khiếp, thật là táo bạo! Thằng nhóc này bị điên à? Sao không nói với chúng ta một câu?” Trưởng khoa nắm chuột mà tay run lên.

Chuyện này quá lớn, Dung Tử Ẩn một tay xé toạc bầu trời, cậu không sợ Chu gia sẽ trả thù sao?

Con lạc đà gầy còn lớn hơn con ngựa, Chu gia đã tích lũy nhiều thế hệ, dù giờ có sa sút, nhưng nếu muốn kéo Dung Tử Ẩn xuống cùng cũng không phải chuyện khó.

Còn ở trong văn phòng, học trưởng và thầy hướng dẫn cũng có vẻ mặt không mấy dễ chịu.

“Thầy ơi, học đệ của em sợ chuyện có thay đổi…” Học trưởng định giải thích thay cho Dung Tử Ẩn, nhưng bị cắt lời.

“Không cần phải nói nữa, không phải thằng bé thì cũng là bọn ta. Thằng bé sợ chuyện bị kéo dài và có biến cố. Dù sao em cũng đã bị nhìn thấy lúc in tài liệu rồi.”

“Dung Tử Ẩn làm đúng, yên tâm đi, thầy sẽ nghĩ cách giữ ổn định Chu gia. Dù sao chuyện này không thể tách rời khỏi viện nghiên cứu của chúng ta. Thầy không rõ người trước mắt, nhưng thầy sẽ không để Dung Tử Ẩn gặp chuyện đâu. Thầy của thằng bé cũng không phải người dễ đối phó. Với sự che chở của Quý gia, an toàn có thể đảm bảo.”

Với sự cam đoan của thầy hướng dẫn, học trưởng cảm thấy an tâm phần nào. Anh ta lập tức gửi tin nhắn cho Dung Tử Ẩn.

Tuy nhiên, những người trong cuộc biết rõ sự tình thì vẫn giữ được bình tĩnh, còn những người chỉ nghe phong thanh thì lại không ổn chút nào.

Lớp học của Dung Tử Ẩn đã sớm hỗn loạn. Khi Dung Tử Ẩn vừa tải lên hệ thống, đã có người nhạy bén phát hiện ra manh mối và thông báo cho tất cả các thành viên trong nhóm lớp.

“Cái quái gì vậy! Dung Cẩu giỏi vậy sao?” Mới đầu mọi người đều đang cảm thán về sự lợi hại của Dung Tử Ẩn.

Nhưng rồi, dần dần họ bắt đầu lo lắng.

Đặc biệt là sau một giờ trôi qua, dù họ có tag tên, Dung Tử Ẩn vẫn không hề xuất hiện.

“Chờ đã, Dung Cẩu không phải là…”

“Đừng nói linh tinh! Họa hại muôn đời, Dung Cẩu sao có thể gặp chuyện được?”

Dung Tử Ẩn trước giờ đâu có báo cáo hành trình với ai. Mọi người chỉ biết cậu đang ở Đông Bắc, chứ không ai biết cậu đã lên máy bay về Yên Kinh.

Càng không tìm được, mọi người càng hoảng loạn. Tin nhắn riêng của Dung Tử Ẩn đã bị đập nát đến mức gần như treo máy.

Thêm vào đó, những người không có trong nhóm, như Diêu Nhạc Nhạc và Từ Truyền Chí, khi nghe nói chuyện này cũng vội vàng liên lạc với Dung Tử Ẩn để xác nhận xem cậu có an toàn không.

Do đó, khi máy bay hạ cánh, Dung Tử Ẩn lấy hành lý mang theo bốn bao thức ăn chăn nuôi lên xe đang đợi mình, điện thoại của cậu đã bị vô số tin nhắn "tấn công" đến mức gần như không thể sử dụng.

Mãi một lúc sau, điện thoại mới dần dần hoạt động lại.

Dung Tử Ẩn trước tiên gọi điện cho giáo sư mập, báo cho ông biết mình đang trên đường đến viện nghiên cứu. Sau đó, cậu trả lời từng tin nhắn của bạn bè lo lắng và gián tiếp thông báo bình an trong nhóm.

Khi cậu đã trả lời xong tất cả, đã trôi qua hơn một giờ.

Những người khác thì ổn, họ biết cậu bận nên khi xác nhận cậu an toàn thì không nhắn gì thêm.

Nhưng trong nhóm lớp, người nhiều, mỗi người một câu, làm cho nhóm trở nên ồn ào không thôi. Dung Tử Ẩn nhận ra mọi người đang rất lo lắng.

Vì thế, cậu cũng mở miệng trấn an vài câu.

Trong đó, lớp trưởng là người lo lắng nhất, nhắn tin riêng cho Dung Tử Ẩn hỏi: “Bây giờ cậu đang làm gì? Trên đường về nhớ bảo tài xế cẩn thận nhé! Chu gia không phải là loại dễ chơi đâu.”

Dung Tử Ẩn gật đầu: “Yên tâm đi!”

Dung Tử Ẩn đến viện nghiên cứu vào khoảng hơn hai giờ chiều. Giáo sư mập trước tiên nhận lấy thức ăn chăn nuôi độc hại mà cậu mang về và lập tức gửi đi kiểm tra lại. Sau đó, ông bảo Dung Tử Ẩn đi nghỉ ngơi.

“Cũng mệt rồi, đừng lo chuyện khác, cứ ngủ một giấc đi.”

“Cảm ơn thầy.” Dung Tử Ẩn ngoan ngoãn nhận lời và đi nghỉ.

Vừa bước ra ngoài, cậu đã bị mấy người sư huynh trong viện giữ lại.

“Được đấy! Tiểu sư đệ, vừa ra ngoài đã gặp một trận lớn đấy!” Một trong số họ vỗ vai Dung Tử Ẩn, có vẻ như muốn đi cùng cậu về ký túc xá.

Dung Tử Ẩn hiểu ra, trong thời điểm đặc biệt này, họ không muốn để cậu đi một mình, trong lòng cậu ghi nhớ sự quan tâm của mấy người sư huynh.

Nhưng mà, từ xưa đến nay, "Cẩu tử" là một nhà, bỏ qua cái tình cảm ấm áp bên trong, nhóm sư huynh này và Dung Tử Ẩn cũng chẳng khác gì nhau, đều là những con chó già mặc áo người, bước ra ngoài để gây họa cho thế giới.

Sau khi lấy xong chân ngỗng đã làm xương cho Dung Tử Ẩn mang về, họ còn ép cậu phải giao ra những món đặc sản có hương vị ngon hơn.

Nhưng Dung Tử Ẩn vội vã ra đi, thật sự không mang theo quà.

Nghĩ một hồi, cuối cùng cậu lấy ra món quà trúng thưởng, con gà vàng kêu la trong chương trình quay thưởng đưa cho mấy sư huynh.

“Cái này, có ý gì đây?” Các sư huynh tưởng rằng có tín hiệu gì, liền vô thức bóp thử một cái.

Ngay lập tức, tiếng kêu “cục cục” vang lên, kèm theo bài hát thiếu nhi phát trên xe lắc trong công viên mỗi mùa hè: “Hồ lô ba, hồ lô ba, một dây bảy quả…”
 
Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người
Chương 77: Chàng trai thẳng như chó, không còn cứu vãn được nữa



“...Dung à, cậu ra ngoài một chuyến rồi trở về mà sao lại trở nên... trẻ con như vậy?” Mấy vị sư huynh cảm thấy rất đau lòng khi vuốt đầu Dung Tử Ẩn, nghĩ rằng đệ tử nhỏ của họ thật sự quá khổ, thậm chí còn mang về món quà đặc sản là thứ đồ chơi mà ngay cả một đứa trẻ ba tuổi cũng chẳng thèm chơi. Họ cảm thấy cậu chắc chắn không có một tuổi thơ bình thường.

Tuy nhiên, Dung Tử Ẩn lại sắc bén đáp lại: “Sư huynh, tóc đã có rồi, vậy vợ thì sao?”

“...” 【Chỉ số bực bội đạt 10000】 Vào khoảnh khắc đó, mấy vị sư huynh của Dung Tử Ẩn, những người có tính cách như cậu, đã không ngừng cung cấp cho cậu một đống cảm xúc.

Hệ thống: Dung à! Tôi cảm thấy lần này cậu chắc chắn sẽ bị đánh.

Dung Tử Ẩn: Không đâu.

Hệ thống: ???

Sau đó, hệ thống thấy Dung Tử Ẩn rút từ trong túi ra một chiếc chân vịt vịt lột xương và đưa cho mấy người: “Ăn đi?”

“... Ăn!” 【Chỉ số nhẫn nhục đạt 10000】

Dung Tử Ẩn: Khủng hoảng đã được giải quyết.

Hệ thống: ... Không còn gì để nói.

Cuối cùng, họ chỉ trêu đùa một chút rồi giải tán. Các sư huynh cũng nhìn ra được, Dung Tử Ẩn đã mệt mỏi sau một ngày dài vất vả không thể chịu nổi nữa. Vì vậy, khi xác nhận rằng cậu không sao, họ liền vội vàng bảo cậu nằm xuống nghỉ ngơi.

Dung Tử Ẩn không nói gì mà chỉ nhận lấy lòng tốt của các sư huynh.

Nhưng khi thực sự tắm xong và nằm lên giường, cậu lại cảm thấy mình không thể ngủ được.

Hệ thống: Liệu có phải là chuyện liên quan đến Chu gia không?

Dung Tử Ẩn: Ừ.

Lần này, cậu không giấu giếm suy nghĩ của mình.

Vụ án Chu gia, dù là trước đây hay hiện tại, đều giống như một ngọn núi lớn đè nặng lên đầu Dung Tử Ẩn.

Lý trí mách bảo cậu rằng hiện tại mình không phù hợp để đấu tranh. Cậu cần phải hoàn toàn bình tĩnh lại. Nhưng nghĩ đến cái chết của cha mẹ và những thủ đoạn bẩn thỉu của thế hệ trẻ nhà họ Chu, Dung Tử Ẩn lại cảm thấy như cả Chu gia đều là kẻ ác, xứng đáng phải chết muôn kiếp.

Nhắm mắt lại, Dung Tử Ẩn ép bản thân phải sắp xếp lại những cảm xúc thừa thãi, cậu cần phải nhớ lại tất cả các chi tiết trong chuyến đi lấy mẫu, đảm bảo không có sai sót gì. Sự cố về thức ăn cho gia súc lần này là một chuyện lớn, nếu có vấn đề… hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Trong khi đó, bên phía Chu gia, mọi chuyện đã hoàn toàn rối loạn.

Lúc này, tên thiếu gia vừa nhận được tin và trở về nhà. Vừa bước vào cửa, hắn đã thấy hai chú, cùng với cha và anh trai của mình, tất cả đều có mặt. Ngay cả một vài anh em họ cũng đã về.

Ông nội ngồi ở vị trí chủ tọa, mặt không biểu lộ cảm xúc.

“Con đã về rồi.” Hắn dè dặt lên tiếng.

“Tìm chỗ ngồi đi.” Ông nội ra hiệu.

Tên thiếu gia gật đầu, vội vã ngồi xuống cạnh cha và anh trai.

Ông lão Chu nhìn mọi người đã có mặt, cuối cùng lên tiếng, bắt đầu nói đến vấn đề chính: “Mọi người hãy kể lại những gì mình biết đi!”

Ông không tức giận, giọng điệu thản nhiên, giống như đang nói chuyện về việc của người khác.

Còn những người khác trong Chu gia, mỗi người đều lần lượt kể ra vai trò của mình trong sự việc này, hoặc là người thúc đẩy, hoặc là kẻ gián tiếp liên quan.

Rõ ràng là một cuộc tranh giành lợi ích dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, nhưng ngược lại chẳng ai cảm thấy lo lắng.

Tên thiếu gia từ đầu đến cuối không tham gia vào chuyện này, vì vậy lúc này hắn chỉ ngồi im trên ghế sofa, nghe họ từng lời từng câu vạch trần bộ mặt thật của mình.

Cũng giống như chuyện xảy ra với thực phẩm chức năng năm xưa.

Lúc đó, cha hắn và mấy người chú cũng ngồi đây, sau khi nói hết mọi chuyện, dưới sự dẫn dắt của ông lão Chu, họ nhanh chóng dập tắt mọi vấn đề.

“Lần này không ổn rồi!” Tên thiếu gia thì thầm nói.

Anh trai ngồi bên cạnh nghe thấy, liền cười nhạt một tiếng. “Có tiền là có thể làm được mọi chuyện. Cuối cùng, chẳng biết ai mới là kẻ gây ra vấn đề đâu.”

“……” Tên thiếu gia ngây người nhìn anh trai, đột nhiên nhận ra từ giọng điệu mỉa mai ấy có chút mùi máu tanh.

Người Chu gia luôn không từ thủ đoạn để vơ vét lợi ích cho mình. Và đó cũng là lý do tại sao giáo sư mập ngay lập tức triệu hồi Dung Tử Ẩn từ phương Bắc về sau khi biết chuyện.

Dưới danh nghĩa của Quý gia, Dung Tử Ẩn vẫn ở lại bên cạnh giáo sư mập khiến cho Chu gia dù có muốn động tay động chân với cậu cũng phải dè chừng. Dù sao thì tình hình Quý gia khác biệt.

Cha ruột của Quý Thự tuy không đàng hoàng, mấy người em trai của ông đều là những kẻ vô dụng, nhưng Quý Thự lại nắm giữ công nghệ an ninh mạng hàng đầu trong nước. Thậm chí, chính anh ta là một trong những hacker đỏ (red hat hacker) mạnh nhất trong nước. Luôn có người từ trên phái xuống bảo vệ anh ta.

Nếu Chu gia dám hành động quá mức, chẳng cần nói đến vụ thức ăn cho gia súc lần này, nếu không có nó thì chính tính mạng của họ cũng chẳng giữ được.

Nghĩ đến đây, giáo sư mập lại cảm thấy hơi do dự. Trong lòng âm thầm suy nghĩ, có nên gửi Dung Tử Ẩn cho Quý Thự không?

Nhưng ngay lập tức, ông lại nghĩ đến Quý Thự là một người chẳng quan tâm gì cả, còn Dung Tử Ẩn là một chàng trai xinh đẹp, lại ngây thơ, nếu thật sự để Quý Thự làm gì đó, ông sợ không chỉ hối hận mà có khi còn tiếc cả đời.

Nhớ lại những gì Quý Thự đã nói lần trước...

“Ái chà!” Giáo sư mập thở dài cảm thấy khó xử. Nhưng ngay lúc này, cửa văn phòng bị đẩy mở từ ngoài, ông ngẩng đầu lên nhìn, không ngờ lại là Quý Thự!

Lúc này, sắc mặt Quý Thự còn tái hơn lần trước, dưới mắt anh ta là vết thâm tím nghiêm trọng, dường như đã lâu không ngủ ngon.

“Cháu bị sao vậy?” Giáo sư mập vô thức hỏi.

Quý Thự lại hỏi: “Dung Dung giờ đang ở đâu?”

“Ở trong ký túc xá của nó.”

Quý Thự gật đầu không muốn nói nhiều, chỉ để lại một câu “Cháu đi tìm em ấy” rồi vội vã rời đi.

Năm phút sau, Dung Tử Ẩn đang ngủ thì bị tiếng gõ cửa đánh thức, cậu dụi mắt đứng dậy mở cửa.

Vừa mở cửa, cậu đối mặt ngay với khuôn mặt đầy lo lắng của Quý Thự.

“Anh…” Dung Tử Ẩn theo phản xạ muốn hỏi: “Anh sao lại đến đây?”

Nhưng câu nói chưa kịp thốt ra, Quý Thự đã ôm chầm lấy cậu.

“Tôi lo cho cậu, thầy của cậu bảo tôi đến đây ở bên cạnh cậu!” Quý Thự thì thầm nhẹ bên tai Dung Tử Ẩn.

Anh bắt đầu giải thích về mối quan hệ giữa mình và giáo sư mập, rồi tiếp tục nói về việc Chu gia đang đe dọa và có thể sẽ gây hại cho Dung Tử Ẩn.

Đầu óc đang mơ màng của Dung Tử Ẩn vì thế mà tỉnh táo thêm một chút. Nhưng không hiểu sao, tư thế này của Quý Thự khiến cậu có cảm giác tai mình ngày càng nóng bừng.

Hệ thống: Ôi trời ôi trời! Thằng nhóc này đang lợi dụng cậu đấy, Dung à, mau đẩy hắn ra đi!

Dung Tử Ẩn: Đừng nói bậy, đều là đàn ông cả, sợ cái gì.

Theo lời của Quý Thự, từ giờ cho đến khi vụ án Chu gia chính thức kết thúc, anh ta sẽ ở bên cạnh Dung Tử Ẩn không rời nửa bước.

“Cậu yên tâm đi, bác sĩ Dung! Có tôi ở đây, Chu gia chẳng dám làm gì đâu.” Quý Thự không giải thích quá nhiều về thân phận của mình.

Nhưng Dung Tử Ẩn cũng đã hiểu được ngụ ý trong lời nói của anh ta.

Dung Tử Ẩn không từ chối lòng tốt của Quý Thự, thậm chí còn chủ động giúp anh ta sắp xếp hành lý vào phòng mình.

Nhưng sau khi dọn dẹp một lúc, Dung Tử Ẩn đột nhiên nhận ra một vấn đề: trong phòng chỉ có một chiếc giường, sofa cũng nhỏ, hoàn toàn không đủ để Dung Tử Ẩn và Quý Thự với chiều cao như thế có thể nằm thoải mái.

Không thể để cả hai phải ngủ dưới đất chứ! Mà cũng chẳng có đủ chăn đệm nữa!

Dung Tử Ẩn liếc nhìn Quý Thự, cảm thấy anh ta có vẻ gầy đi so với lần gặp trước.

“Anh bị ốm à?” Dung Tử Ẩn nhẹ nhàng hỏi, nghĩ đến những lần gặp trước, Quý Thự luôn có vẻ yếu ớt.

Quý Thự ừ một tiếng nhỏ, giọng nói có chút dịu dàng: “Ừ, tôi bị ốm rồi, bác sĩ Dung, nhanh cho tôi thuốc đi.”

Dung Tử Ẩn nghe mà cảm thấy không biết nói gì: “Để tôi cho anh thuốc dành cho động vật nhé?”

Quý Thự nghiêng đầu cười: “Cái gì cậu cho tôi, tôi đều muốn hết.”

Dung Tử Ẩn vỗ vỗ đầu anh ta: “Khoa tâm lý dễ lấy hẹn lắm, anh nên đi khám thử xem.”

Quý Thự lấy điện thoại ra, lắc lư trước mặt Dung Tử Ẩn: “Bác sĩ Dung, tôi là vua đấu hạng, siêu sao toàn năng.”

Dung Tử Ẩn lập tức thay đổi giọng: “Chàng trai, chúng ta bao giờ cùng lên hạng đây?”

Quý Thự cười khẽ: “Khi nào tỉnh dậy tôi sẽ chơi.” Nói xong, anh ta lấy bộ đồ ngủ, một cách tự nhiên đi vào phòng tắm của Dung Tử Ẩn.

Hệ thống chen vào hỏi Dung Tử Ẩn: Dung à, thế này có thật sự ổn không?

Dung Tử Ẩn “Ừ” một tiếng: “Thầy có ý tốt, ông ấy sợ Chu gia sẽ làm liều.”

“Vậy vụ tín dụng đen trước đây có thể giải quyết cùng lúc không?”

Dung Tử Ẩn suy nghĩ một lát: “Có lẽ phải giải quyết trước.”

Cậu có thể đoán được những thủ đoạn quen thuộc của Chu gia.

Chúng chẳng có gì ngoài việc đầu tiên là uy h**p và dụ dỗ, nếu mềm mỏng không ăn thua, bước tiếp theo sẽ là thủ tiêu người, khiến mọi chuyện không có chứng cứ. Giờ Quý Thự đang ở bên cạnh cậu, trong viện nghiên cứu cũng có giáo sư mập trấn giữ, không thể dùng biện pháp mạnh, chắc chắn sẽ chuyển sang âm mưu hãm hại.

Dung Tử Ẩn không có gì để họ có thể nắm được làm điểm yếu. Thứ duy nhất là món nợ tín dụng đen vô lý kia.

Dung Tử Ẩn nghĩ rất rõ ràng, vì vậy cũng dần dần có kế hoạch.

Cùng lúc đó, Quý Thự đã thay đồ và tắm xong, bước ra từ phòng tắm, lau khô tóc rồi nằm lên giường.

“Bác sĩ Tiểu Dung không ngủ thêm một chút sao?” Quý Thự hỏi, anh vừa mới từ nước ngoài bay về, lệch múi giờ rất nghiêm trọng, gần như không thể chịu đựng nổi. Nhưng vẫn hỏi Dung Tử Ẩn một câu.

Dung Tử Ẩn suy nghĩ một chút, bản thân cũng thật sự rất buồn ngủ. Cậu quyết định tạm thời gác lại kế hoạch trong đầu, nhắm mắt lại và nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Quý Thự thấy Dung Tử Ẩn nhắm mắt, liền nhẹ nhàng tiến lại gần, cảm nhận hơi thở nhẹ nhàng của cậu rồidần dần thư giãn.

Trong trạng thái nửa tỉnh nửa mơ, Quý Thự cảm nhận được cánh tay của Dung Tử Ẩn đặt lên eo mình. Quý Thự cử động một chút rồi tựa vào người Dung Tử Ẩn, khiến cậu ôm lấy mình. Sau đó, anh điều chỉnh lại tư thế trong vòng tay của Dung Tử Ẩn mà tiếp tục ngủ.

Quả nhiên, dù có bao nhiêu người trong phòng cũng không thể làm anh cảm thấy an toàn, chỉ có Dung Tử Ẩn mới khiến anh cảm thấy như vậy. Quý Thự mơ màng nghĩ, và rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Sáng hôm sau, Dung Tử Ẩn vừa mở mắt ra liền phát hiện có người trong vòng tay mình. Nhìn xuống, những đường nét khuôn mặt xinh đẹp nổi bật, chính là Quý Thự.

Dung Tử Ẩn: Vậy sao tôi lại ôm anh ta?

Hệ thống thở dài: Tôi làm chứng, cậu ngủ rồi tự ôm người ta về đấy.

Dung Tử Ẩn: ...

Ngay lúc đó, Quý Thự như cảm nhận được động tĩnh của Dung Tử Ẩn, từ từ mở mắt nhìn Dung Tử Ẩn.

“Ngủ… mệt…” Giọng Quý Thự có chút nhuốm vẻ tội nghiệp, mềm mại nũng nịu với Dung Tử Ẩn.

Đôi mắt phượng mờ mịt mang theo một chút hơi nước, thực sự có sức hút đến lạ thường.

Nếu là người khác, chắc chắn sẽ ôm lấy và dỗ dành cô gái xinh đẹp này. Nhưng Dung Tử Ẩn suy nghĩ một lúc rồi nghiêm túc đưa ra lời khuyên: “Rửa mặt bằng nước lạnh sẽ hết mệt.”

Hệ thống: ...

Quý Thự: ...

【Độ buồn bực: 1000】

Ai nói đàn ông sáng sớm dễ mất kiềm chế, Dung Tử Ẩn rõ ràng ngay cả một nụ hôn chào buổi sáng cũng không muốn dành cho tiểu mỹ nhân đang làm nũng trong lòng mình. Điều này khác hẳn với kịch bản mà tôi tưởng tượng!
 
Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người
Chương 78: Thì ra hai người là kiểu quan hệ này



Thế là, theo gợi ý nghiêm túc của Dung Tử Ẩn, Quý Thự mặt không cảm xúc ngồi dậy, sau đó nhanh chóng vào phòng tắm để vệ sinh cá nhân, đồng thời thay một bộ quần áo mới rồi đi ra.

Quý Thự vốn lớn hơn Dung Tử Ẩn vài tuổi, nên những lần gặp trước anh đều ăn mặc khá chỉnh tề, hoặc là vest nghiêm túc, hoặc là trang phục thường ngày lịch lãm hợp với độ tuổi theo phong cách công tử tao nhã.

Vậy mà lần này không hiểu nghĩ gì, phong cách ăn mặc của anh lại trở nên... dễ thương. Áo thun ngắn tay mang chút nét trẻ con, bên dưới là chiếc quần jeans cạp thấp màu sáng.

Tuy ăn mặc đơn giản nhưng lại tôn lên vóc dáng chuẩn của Quý Thự, khiến anh trông eo thon, chân dài.

Dung Tử Ẩn không nhịn được nhìn thêm mấy lần vào chú gấu trúc đáng yêu in trước ngực áo Quý Thự. Quý Thự đắc ý lại gần Dung Tử Ẩn: “Đẹp chứ?”

Anh hơi cúi người xuống, qua cổ áo có thể thấy rõ xương quai xanh sắc nét như thể đang quyến rũ một cách công khai.

Thế nhưng Dung Tử Ẩn suy nghĩ một chút rồi đáp: “Nếu là gấu trúc ngoài đời thật mà mập thế này, chắc phải lên kế hoạch giảm cân rồi.”

Hệ thống: ……

Quý Thự: ……

Quý Thự liếc mắt đưa tình cho người mù, anh đang nghĩ gì thì chưa rõ, nhưng hệ thống thì đã bắt đầu cảm thấy Dung Tử Ẩn chắc chắn sẽ cô độc đến già.

Còn Dung Tử Ẩn thì chẳng có cảm xúc gì đặc biệt, thản nhiên vào vệ sinh cá nhân rồi thay đồ. Đừng nhìn vẻ ngoài công tử của Quý Thự mà lầm, thật ra thói quen sinh hoạt cá nhân của anh lại rất tốt.

Đồ dùng xong đều được cất gọn về chỗ cũ, sau khi rửa mặt còn dùng khăn trên giá lau sạch hơi nước thừa trên bồn rửa.

Có một người bạn cùng phòng biết tôn trọng và biết nhường nhịn như vậy, thật sự khiến người ta dễ chịu. Dung Tử Ẩn vừa bóp kem đánh răng vừa nghĩ, chắc cuộc sống sau này với Quý Thự cũng khá hòa hợp.

Chẳng mấy chốc, khi Dung Tử Ẩn đánh răng rửa mặt và thay đồ xong bước ra thì Quý Thự đã ôm laptop ngồi chờ trước cửa rồi.

Hôm nay bên hệ thống thú y sẽ cử người đến tìm anh để điều tra tình hình, chuyện Chu gia cũng nên nghiêm túc bàn bạc một lần.

Nhưng trước đó, họ vẫn còn chút thời gian, có thể tranh thủ xuống căn tin ăn sáng.

“Bình thường anh thích ăn gì?” Trước đây Dung Tử Ẩn cũng từng hai lần tiện tay mang đồ ăn cho Quý Thự, nhưng đều là tiện đường mua, chưa từng hỏi sở thích. Lúc ấy Quý Thự ăn khá ngon lành, khiến Dung Tử Ẩn vô thức cho rằng người này dễ nuôi.

Ai ngờ Quý Thự lại kể ra cả một đống thứ kiêng kỵ: “Món cay thì không được, quá ngọt hay quá mặn cũng không ăn. Đắng thì trừ thuốc ra còn lại đều không đụng.”

“Anh ăn thanh đạm à?”

“Không phải, là dạ dày anh không tốt thôi, chứ thật ra cái gì anh cũng ăn được.” Quý Thự nói thì nghe có vẻ thoải mái, nhưng khi bắt đầu liệt kê sở thích ăn uống thì đúng là nói cả ba ngày ba đêm cũng chưa hết.

“Anh không thích ăn thịt cho lắm, mấy loại như thịt bò, thịt cừu, thịt vịt có mùi đặc trưng là gần như không ăn. Thịt gà thì không ăn ức gà, thịt heo thì không ăn mỡ. Cá thì... loại nào cũng được, nhưng anh không thích gỡ xương.”

“Còn rau củ ấy hả, mấy loại củ thì anh chỉ ăn khoai tây với khoai lang. Rau lá mà xào chín quá thì anh cũng không thích.”

“Còn trái cây nữa…”

Dung Tử Ẩn chỉ hỏi một câu mà Quý Thự đã bắt đầu đếm trên đầu ngón tay, liệt kê một tràng dài. Đến lúc cả hai đứng trước cửa sổ bán đồ ăn trong căn tin, Dung Tử Ẩn đã nhanh chóng tổng kết xong khẩu vị của Quý Thự: Chính là cái này cũng không ăn, cái kia cũng không ăn.

Quý Thự còn bày ra vẻ mặt chê bai, nhìn mấy chiếc bánh bao trong quầy với ánh mắt đầy thất vọng, thở dài: “Bánh bao to thế này, ăn phiền phức chết, anh cũng không muốn ăn.”

Chú đầu bếp đứng sau quầy nghe xong, trán nổi gân xanh, giận đến mức muốn bật máu.

Dung Tử Ẩn bình thản nói: “Chú ơi, cho anh ấy một bát không khí đi ạ, cháu bao.”

Quý Thự cũng phối hợp than khóc: “Dung à, em định bỏ đói anh thật sao?”

Dung Tử Ẩn giơ tay đẩy cái đầu đang sán lại gần mình ra: “Gọi anh là ba cũng vô ích, ở đây đúng là không có gì anh ăn được cả.”

Cuối cùng, ầm ĩ một hồi, khi Dung Tử Ẩn và Quý Thự lấy đồ ăn xong rồi ngồi xuống bàn, trước mặt Quý Thự vẫn là một bát cháo kê nhỏ và ít bí đỏ hấp được đặt ngay ngắn.

Thời tiết ở Yến Kinh gần đây nóng nực lại ít mưa, nên bí đỏ hấp hôm nay đặc biệt ngọt thanh, đến mức người kén ăn như Quý Thự cũng không thể bắt bẻ gì. Nhưng dù vậy, so với nam giới bình thường, khẩu phần ăn của Quý Thự quả thật ít hơn hẳn.

Cháo trong bát nhỏ uống được tầm nửa bát, bí đỏ ăn được có nửa miếng rồi không động đũa nữa.

Dung Tử Ẩn nhìn một lúc, bỗng cảm thấy người nhà Quý Thự nuôi anh đúng là quá cực. Còn vất vả hơn cả nuôi Lâm Đại Ngọc.

Quý Thự thì chẳng thấy có gì ngại ngùng, vừa ăn vừa nói chuyện phiếm với Dung Tử Ẩn, câu được câu chăng.

Đợi đến khi Dung Tử Ẩn ăn xong, hai người cùng nhau đi về phía văn phòng của giáo sư mập.

Trong văn phòng, giáo sư mập nhìn thấy hai người sóng vai bước vào, nhất thời có cảm giác như Dung Tử Ẩn đang dẫn em trai đi làm cùng.

Nhưng nhìn kỹ lại, người đang đi cạnh Dung Tử Ẩn rõ ràng là đứa cháu xui xẻo của mình – Quý Thự, thế là lập tức cảm thấy nhìn chỗ nào của anh ta cũng không vừa mắt.

“Cháu mặc cái gì thế hả? Nhìn yểu điệu thục nữ khó coi chết được.” Giáo sư mập nhíu mày cảm thấy Quý Thự ăn mặc thật chướng mắt, hoàn toàn không hiểu nổi cái đẹp kiểu da trắng mặt xinh mặc đồ hồng nhạt đáng yêu của con trai.

Quý Thự cũng không vừa, lập tức quay sang Dung Tử Ẩn mách lẻo: “Bác sĩ Dung ơi, em em xem! Chú nhỏbắt nạt anh đó!”

Dung Tử Ẩn là người từng mặc qua đồng phục của hệ thú y với kiểu phối màu đỏ xanh lè chói mắt, nên từ lâu đã miễn nhiễm với mấy chuyện phối đồ. Chỉ cần mặc lên gọn gàng, không hở hang là được rồi.

Thế nên, cậu vỗ vỗ vai Quý Thự, an ủi: “Không sao, nhìn cũng không nữ tính lắm đâu.”

Vậy tức là… không “nữ tính lắm”, nghĩa là vẫn có chút nữ tính?

Quý Thự mở to mắt kinh ngạc, ánh mắt như thể đang hỏi Dung Tử Ẩn: “Anh không đáng yêu sao? Bác sĩ Dung, em nhìn kỹ lại xem nè, bộ đồ này của anh rất ra dáng thiếu niên mà!!!”

Nhưng Dung Tử Ẩn lại tưởng Quý Thự bị lời mình nói làm tổn thương, liền đề nghị: “Giờ quay về thay đồ thì không kịp rồi. Nếu anh thấy cái áo này không hợp thật, hay là mặc tạm đồ của tôi đi? Ở phòng thí nghiệm tôi còn để sẵn đồ sạch.”

Quý Thự lập tức im re, sau đó gật đầu lia lịa: “Được được được! Mình mau đi phòng thay đồ đi!”

【Chỉ số phấn khởi +10000】

Giáo sư mập nhìn thấy Quý Thự nắm chặt cổ tay Dung Tử Ẩn lôi đi, trước mắt bỗng tối sầm. Trong đầu ông như hiện ra cảnh con heo sắp sửa phá chuồng, đang vênh váo chuẩn bị lẻn vào ruộng cải nhà mình mà ăn trộm…

Thế nhưng Dung Tử Ẩn lại chẳng có cảm giác gì cả, mà ông cũng đâu thể lật tẩy cái “nội tâm lươn lẹo” của tên tiểu tiện nhân này ngay trước mặt cậu. Chỉ có thể âm thầm nhịn xuống, rồi quyết định: sau này nhất định phải tìm cơ hội tách riêng Dung Tử Ẩn ra để nói chuyện nghiêm túc về cuộc đời.

Còn bên phía phòng thay đồ, hệ thống chỉ biết thở dài một tiếng cảm thấy Dung Tử Ẩn chẳng khác nào cái bánh bao sắp bị chó tha đi mất.

Dung Tử Ẩn lại tự thấy mình cực kỳ tinh tế thấu hiểu lòng người. Không thấy Quý Thự vui đến đỏ hết cả mặt lên sao?

Thế nhưng chưa đầy nửa tiếng sau, khi Quý Thự cầm bộ đồ trong tay, sự phấn khích lúc nãy đã lập tức bay biến sạch.

Vì Dung Tử Ẩn đích thực là một người đàn ông “thẳng như thước kẻ”, nên gu thời trang cũng chẳng khá khẩm gì cho cam. Đã vậy, những bộ đồ mà cậu phân loại vào nhóm “chuyên dùng trong phòng thí nghiệm” thì chắc chắn phải đạt được mấy tiêu chí sau:

Thứ nhất, mặc bền – tốt nhất là có thêm tính năng chống ăn mòn, lỡ như bị dính vài giọt hóa chất thì vẫn có chút khả năng bảo vệ.

Thứ hai, màu sắc phải “giấu bẩn” tốt – quần áo trong phòng thí nghiệm là phải giặt mỗi ngày. Nếu là màu sáng quá thì chỉ vài lần giặt thôi sẽ trông cũ mèm, chẳng khác gì giẻ lau chưa giặt kỹ.

Thứ ba – cũng là điều quan trọng nhất – giá cả phải hợp lý! Vì tần suất thay đồ cao, nếu mua đồ đắt thì đúng là gánh nặng tài chính với Dung Tử Ẩn.

Dù sao thì bên ngoài cũng mặc blouse trắng, ai mà để ý quần áo bên trong làm gì.

Chỉ có điều, Quý Thự thì lại không có blouse trắng. Vậy nên hiện tại anh chỉ có thể ôm lấy cái áo polo tay lửng màu trắng, cổ áo còn điểm thêm mấy chấm bi xanh ngồi đờ ra mà trầm tư, thậm chí còn bắt đầu suy nghĩ xem liệu giờ quay đầu bỏ đi thì có còn kịp không.

Anh biết Dung Tử Ẩn không mấy để tâm đến mấy tiểu tiết này, nhưng cái kiểu không để tâm này cũng quá mức rồi đó!

Hơn nữa, nếu bảo cậu mặc áo hồng là “ẻo lả”, thì áo polo cổ chấm bi xanh này chẳng phải cũng ẻo lả không kém à?

【Mức độ sụp đổ +10000】

Dung Tử Ẩn nhận được thông báo từ hệ thống, cậu vội liếc nhìn Quý Thự. Thấy anh vẫn đang cầm cái áo ngẩn người ra, cậu liền thuận miệng an ủi: “Không sao đâu, xanh dương vẫn đỡ hơn hồng nhiều.”

Quý Thự im lặng một lúc, nghiến răng nghiến lợi nói: “Vậy thì đúng là… cảm ơn em nhiều lắm đấy!”

Cuối cùng, Quý Thự vẫn mặc cái áo kia.

May mà Dung Tử Ẩn lo điều hòa trong phòng thí nghiệm lạnh quá, sợ Quý Thự bị cảm nên đã chuẩn bị thêm một chiếc blouse trắng cho anh khoác ngoài. Quý Thự mặc vào, cố gắng kéo cổ áo áo blouse lên che kín cổ áo chấm bi, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng chưa kịp vui được bao lâu, Quý Thự bỗng ngộ ra một điều, dù sao cũng phải khoác áo ngoài, thế thì nãy giờ anh cố sống cố chết thay áo làm gì cho mệt?

Chậm hiểu như anh lúc này chỉ có thể nhìn bóng lưng Dung Tử Ẩn mà cười khổ. Rõ ràng là tự tay nhấc đá đập vào chân mình.

Nhưng giây tiếp theo, khi Dung Tử Ẩn đưa qua một cốc nước nóng, tất cả những chuyện nhỏ nhặt vừa rồi lập tức bay khỏi đầu Quý Thự sạch sành sanh.

“Bác sĩ Tiểu Dung quả nhiên vẫn quan tâm đến anh mà!” Quý Thự vừa cười vừa nhấp một ngụm nước nóng.

Dung Tử Ẩn: “Ừ, anh uống nhiều chút, kẻo đau dạ dày.”

Quý Thự: …

Ngay khoảnh khắc đó, anh bỗng hiểu vì sao các cô gái lại nổi điên khi nghe bạn trai nói “uống nhiều nước nóng chút đi”.

Cứ thế, giữa lúc hai người chí chóe qua lại, tổ điều tra vụ thức ăn chăn nuôi độc hại mà hệ thống cử đến cuối cùng cũng xuất hiện.

Với tư cách là người đầu tiên phát hiện ra sự việc, lời khai của Dung Tử Ẩn trong vụ này có ý nghĩa vô cùng quan trọng. Dù trước đó đã xem qua báo cáo, nhưng tổ trưởng tổ điều tra vẫn phải đích thân đến nghe cậu thuật lại mọi chuyện.

Dung Tử Ẩn không hề lúng túng, trực tiếp lấy ra tài liệu đã được chuẩn bị từ trước, trình bày rõ ràng toàn bộ quá trình từ đầu đến cuối.

“Vậy tức là, hai người tình cờ phát hiện ra chuyện này trong lúc đang đi lấy mẫu nghiên cứu?” Tổ trưởng đặc biệt hỏi lại quá trình phát hiện vụ việc.

“Đúng vậy.” Dung Tử Ẩn gật đầu, đồng thời đưa ra bản đề án nghiên cứu khoa học mà cậu đã nộp từ trước.

Tổ trưởng nhận lấy xem qua, quả nhiên, Dung Tử Ẩn đã đăng ký địa điểm lấy mẫu từ ba tháng trước.

Đông Bắc vốn dĩ cũng là điểm đến thứ hai. Chỉ là trong báo cáo ghi là “gần nhất”, mà theo thông tin do hệ thống tải lên, nơi Dung Tử Ẩn đến lần này đích thực chính là điểm chăn nuôi nông thôn gần nhất từng đăng ký xin hỗ trợ kỹ thuật.

Nguồn cơn sự việc cũng giống như Dung Tử Ẩn đã nói hoàn toàn là do tình cờ.

“Đồng chí trẻ đừng lo lắng quá, tôi hỏi kỹ như vậy là vì có người tố cáo, nói rằng cậu có hiềm khích với Chu gia, vụ việc thức ăn lần này là cậu cố ý trả thù. Cho nên chúng tôi cũng chỉ có thể hỏi thêm vài câu thôi.” Sau khi hiểu rõ tình hình, tổ trưởng tổ điều tra cũng giải thích cặn kẽ nguyên nhân cho Dung Tử Ẩn.

“Hiện tại không có vấn đề gì thêm, lần này chúng tôi xin phép rút lui trước. Nếu sau này cần thêm gì, tôi sẽ cử người liên hệ trực tiếp với cậu.”

“Vâng.”

Dung Tử Ẩn đứng dậy, cùng giáo sư mập tiễn tổ trưởng ra về.

Trên đường quay lại, giáo sư mập không nhịn được mà căn dặn: “Tử Ẩn, dạo này nhất định phải cẩn thận.”

Đâu cần thông minh lắm cũng hiểu, chuyện lúc này lại bất ngờ lòi ra mâu thuẫn giữa Dung Tử Ẩn và Chugia tuyệt đối không phải là điều hay ho gì. Khả năng cao là bên Chu gia đã bắt đầu ra tay rồi.

Còn phía Quý Thự, anh cũng đang lật điện thoại xem tin tức do người dưới gửi đến — trong đó nói Chu gia hiện đang tìm cách nhằm vào Dung Tử Ẩn. Trước đó, đã phát hiện vài nhóm người lảng vảng gần khu nghiên cứu, hành tung đáng ngờ.

Nói là “vô tình đi ngang”, chi bằng nói rõ là đang cố tình đến dò xét địa hình thì đúng hơn.

Bây giờ đúng là xã hội pháp trị, nhưng tính khí Chu gia…

Quý Thự khẽ gõ ngón tay lên đầu gối, như đang suy nghĩ điều gì đó.

Đúng lúc này, Dung Tử Ẩn từ ngoài quay về, thấy anh có vẻ nặng trĩu tâm sự thì thuận miệng hỏi: “Lại đang nghĩ gì thế?”

Quý Thự ngẩng đầu nhìn Dung Tử Ẩn, trong lòng chợt nảy ra một ý, liền nói: “Cổ anh hơi khó chịu.”

Dung Tử Ẩn đưa tay cởi cúc áo ở cổ Quý Thự ra xem, đa phần là do anh không quen với chất liệu vải áo của Dung Tử Ẩn, lại thêm da Quý Thự vốn mỏng nhạy cảm, chỉ mới mặc nửa buổi sáng thôi mà vùng cổ đã bị ma sát đến đỏ ửng.

“Thay đồ ra đi, nhìn giống dị ứng lắm rồi.”

Quý Thự vẫn ngồi yên bất động: “Nhưng mà chân anh tê rồi, Bác sĩ Tiểu Dung giúp anh một tay với?”

Dung Tử Ẩn không nghĩ nhiều, dứt khoát đưa tay kéo anh dậy.

Quý Thự chân phải không dùng được lực, thuận đà nghiêng người ngã vào lòng Dung Tử Ẩn, cằm đặt luôn lên vai cậu.

“Đừng có giở trò, mau thay đồ ra.” Từ góc nhìn hiện tại, Dung Tử Ẩn có thể thấy rõ vết mẩn đỏ trên cổ Quý Thự, liền đưa tay đẩy anh ra.

Đúng lúc này, cửa phòng thay đồ bị đẩy ra từ bên ngoài, là mấy sư huynh của Dung Tử Ẩn.

“Các cậu đang…?” Nhìn thấy hai người quấn lấy nhau, ánh mắt của mấy vị sư huynh lập tức trở nên mập mờ.

Quý Thự chớp mắt, bất ngờ đỏ mặt rúc sâu hơn vào lòng Dung Tử Ẩn.

Mấy sư huynh: “Oa ô~”

Dung Tử Ẩn: ……
 
Những Kẻ Từng Hại Tôi Giờ Đều Phải Quỳ Xuống Cầu Xin Tôi Làm Người
Chương 79: Xin hỏi người này là ai?



Bầu không khí lập tức trở nên ngượng ngùng, bàn tay đang ôm eo Quý Thự của Dung Tử Ẩn bỗng chốc trở nên hết sức lạc lõng.

Nếu đổi lại là người bình thường, chắc chắn đã đóng cửa bỏ đi rồi. Nhưng đám sư huynh của Dung Tử Ẩn lại thuộc dạng mặt dày không chịu nổi, không những không có ý định rời đi mà ngược lại còn chen chúc cả vào trong phòng, ai nấy đều đứng nghiêm chỉnh như đang hóng chuyện.

Dung Tử Ẩn lập tức tỏ vẻ bất lực, còn Quý Thự thì chẳng hề ngượng ngùng, thậm chí còn hùa theo trêu đùa.

Vừa bám cả người lên người Dung Tử Ẩn, anh vừa giả vờ thút thít: “Anh Dung à, anh mặc kệ người ta luôn, họ đang muốn nhìn em thay đồ đó!”

Đôi mắt hoa đào ngấn lệ, Quý Thự bắt đầu nhập vai một cách nghiêm túc. Anh diễn ra vẻ quyến rũ yêu nghiệt chẳng khác gì ba chữ “tiểu yêu tinh”, sống động đến mức như bước ra từ trong tranh.

Hệ thống không nhịn được mà cảm thán: “Vãi chưởng! Dung ơi là Dung! Gay thời nay đúng là đáng sợ, còn mềm mại đáng yêu hơn cả con gái nữa.”

Dung Tử Ẩn thì chẳng có cảm xúc gì đặc biệt, ngược lại còn thấy mấy trò này cũng vui vui. Cậu thuận tay lấy một cái gối từ chiếc ghế bên cạnh nhét vào lòng Quý Thự.

“Đừng giỡn nữa, con mình lớn thế này rồi, làm mẹ thì phải chín chắn lên. Bao nhiêu người ở đây, đứng cho vững nào!”

Quý Thự còn đang ngơ ngác thì đã bị đẩy ra, vừa kịp phản ứng lại định tiếp tục diễn, thì cửa phòng thay đồ lại một lần nữa bị mở ra.

Lần này người bước vào chính là giáo sư mập.

Ông vốn định đến tìm đại sư huynh, nghe nói đang thay đồ nên tiện thể ghé qua dặn dò mấy chuyện. Không ngờ vừa tới cửa đã nghe Dung Tử Ẩn nói gì đó về “con cái”, còn tưởng cậu bị Quý Thự bắt nạt.

Trong lúc cấp bách liền đẩy cửa xông vào.

Ai ngờ lại thấy Quý Thự đang ôm cái bụng tròn vo, nước mắt lưng tròng bám lấy cánh tay của Dung Tử Ẩn, khiến ông nhất thời á khẩu.

“……” Không khí bỗng trở nên vô cùng ngượng ngập.

Giáo sư mập trừng mắt nhìn cái bụng của Quý Thự một hồi lâu, bất giác rùng mình rồi lập tức đóng sầm cửa lại, chỉ tay vào anh mà hỏi lớn: “Vãi! Cháu không phải con trai à? Sao tự nhiên lại thành mẹ?!”

Quý Thự nghĩ một lúc rồi... vẫn không trả lời.

Cú sốc quá lớn khiến giáo sư mập choáng váng mất một hồi lâu, mấy sư huynh với Dung Tử Ẩn vội vàng giải thích cho ông hiểu.

Chỉ riêng Quý Thự là chẳng hề bận tâm gì, ung dung nói: “Cháu đang phối hợp diễn với bác sĩ Dung thôi mà.”

Giáo sư mập cố gắng gom nhặt lại thế giới quan vừa bị đập nát tan tành: “Thế... vừa nãy mấy người đang diễn cái quần què gì vậy?”

Quý Thự suy nghĩ một chút rồi tổng kết lại: “Vợ nhỏ đang mang thai của bác sĩ thú y bá đạo.”

Sắc mặt giáo sư mập đen như than: “……”

“Đừng có nói bừa!” Dung Tử Ẩn cố gắng vớt vát thể diện trước mặt thầy, liền đổi cách giải thích: “Rõ ràng đây là một phương pháp sinh sản đồng giới đặc biệt.”

Sắc mặt giáo sư mập lập tức càng thêm khó coi: “Được rồi, khỏi cần giải thích! Hai đứa cút về cho ta!”

Không thể nhịn thêm nữa, giáo sư mập cuối cùng cũng đuổi cả thằng đồ đệ trời đánh và đứa cháu ngốc nghếch ra ngoài, bảo hai đứa về phòng ký túc của Dung Tử Ẩn nghỉ ngơi.

Dù sao thì giờ Dung Tử Ẩn cũng đang trong kỳ nghỉ. Con đường nghiên cứu khoa học vốn đã dài đằng đẵng, ông cũng không muốn ép cậu đến kiệt sức.

Nhưng Dung Tử Ẩn và Quý Thự đang ở độ tuổi tràn đầy năng lượng, tuy có nghe lời thầy trở về ký túc xá nghỉ ngơi, nhưng sau khi vào phòng thì lại ai nấy lấy ra tài liệu của mình, tiếp tục làm việc với những đầu việc đơn giản.

Quý Thự thì khỏi nói, công ty trong tay anh bốn mùa đều không thể rời người. Chỉ cần còn mở máy tính là lúc nào cũng có việc cần xử lý.

Lúc này, anh đang định bảo thư ký liên hệ với phòng thiết kế, yêu cầu họ lập kế hoạch cập nhật phần mềm cho quý mới. Chính bản thân Quý Thự cũng chuẩn bị tự mình viết code.

Về phần Dung Tử Ẩn, cậu đang sắp xếp lại các mẫu thu thập được trong chuyến đi lần này. Trước đó bận rộn liên miên, điều kiện và thời gian đều hạn chế, nên các ghi chép chỉ để tạm vào một bên, chưa có dịp sắp xếp cẩn thận.

Thế là suốt cả buổi chiều, Dung Tử Ẩn và Quý Thự đều tập trung làm công việc của mình. Nhìn qua thì tưởng như hai người không có gì liên quan tới nhau, nhưng bầu không khí lại ấm áp một cách kỳ lạ. Đến cả hệ thống cũng không nỡ lên tiếng quấy rầy.

Nhưng vào lúc này, Chu gia lại đang trong tình cảnh gió giật mưa sa, nguy cơ bủa vây tứ phía.

Lão gia nhà họ Chu ngồi trong ghế ở thư phòng, vẻ mặt mệt mỏi rã rời. Khi nghe thuộc hạ báo lại rằng khu vực quanh viện nghiên cứu của Dung Tử Ẩn dường như có người canh giữ, ông ta không nhịn được mà lại thở dài một hơi.

“Có nhìn ra được thân phận của đối phương không?”

“Thuộc hạ vô năng, xin lão gia thứ tội.” Thuộc hạ cúi đầu, mồ hôi túa đầy trán.

Lúc sự việc mới xảy ra, họ vốn tưởng chẳng có gì nghiêm trọng. Dung Tử Ẩn chỉ là một tên nghiên cứu nhỏ nhoi, cho dù ông lão Quý gia có muốn bảo vệ đi nữa thì cũng có hạn. Nào ngờ, người họ cử đến điều tra tình hình chẳng những không nắm được gì, ngược lại còn bị người ta tóm gọn ngay tại chỗ.

Nghĩ đến mấy người đàn ông đó ra tay quyết đoán, dứt khoát như quân nhân chuyên nghiệp, thuộc hạ chỉ thấy lạnh sống lưng.

Lão gia nhà họ Chu cũng có cùng suy nghĩ.

“Quân đội à… e là ông già họ Quý đã nhờ đến thằng Quý Thự rồi.” Ông ta nhấp một ngụm trà, toàn thân như căng ra, thần kinh vốn đã nhạy cảm nay lại càng thêm căng thẳng.

So với những người khác trong nhà, ông ta hiểu rõ hơn ai hết rằng chuyện lần này… e là khó mà dàn xếp êm xuôi.

Ngoài cửa, tên thiếu gia cùng cha mình cũng đang đợi. Vừa nghe thấy câu đó thì cả hai đều sững lại.

“Ông nghĩ ra cách gì sao?” Cha của tên thiếu gia tưởng ông có kế sách gì nên thuận miệng hỏi một câu.

Tên thiếu gia gật đầu: “Tên Quý Thự này… liệu có thể lợi dụng được không?”

“Ý con là sao?”

“Quý Thự quanh năm suốt tháng bên cạnh lúc nào cũng có tình nhân bám lấy, đúng kiểu phong lưu trăng hoa, đào hoa vô độ.” Hắn ta kể lại những gì mình biết: “Mà Dung Tử Ẩn thì… ngoại hình không tệ chút nào.”

Nghĩ một lát, hắn ta lại bổ sung thêm một câu: “Phải nói là cực kỳ không tệ!”

Cha của tên thiếu gia nghe vậy thì ánh mắt khẽ động, lập tức hiểu ra ẩn ý trong lời con trai.

Người như Quý Thự, ông không chỉ từng nghe đồn, mà còn từng gặp trực tiếp. Thủ đoạn tàn nhẫn, ra tay không nương tình. Dù tài năng xuất chúng, nhưng cách hành xử thì chẳng ai ưa nổi. Đến cả cha ruột của anh ta cũng chẳng buồn ngó ngàng.

Huống chi, Quý Thự lại nổi tiếng là kẻ háo sắc. Ông lão Quý sắp xếp cho anh ta vào viện nghiên cứu để đề phòng Chu gia bọn họ, nhưng biết đâu lại vô tình đẩy Dung Tử Ẩn vào miệng cọp.

Mà cái thằng Dung Tử Ẩn kia, nhìn là biết tính cách bướng bỉnh. Nếu lỡ Quý Thự thật sự để mắt tới, còn Dung Tử Ẩn không chịu thuận theo, vậy thì mọi chuyện sẽ càng thêm thú vị. Dù ban đầu có lão già Quý gia ngăn cản, nhưng một khi Quý Thự đã nếm được mùi vị rồi, đừng nói là anh ta — bất cứ thằng đàn ông nào cũng khó lòng dừng lại.

Đến lúc đó, e là không cần Chu gia ra tay, Quý Thự cũng chẳng dễ gì buông tha cho Dung Tử Ẩn.

Nghĩ đến đây, cha của tên thiếu gia liền ra hiệu cho con trai lui xuống trước, còn mình thì đẩy cửa bước vào thư phòng để bàn bạc với lão gia nhà họ Chu.

Sau khi nghe xong, lão gia trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng cũng xem như ngầm đồng ý với đề xuất của hai cha con họ.

“Chó cùng rứt giậu thì cũng phải tìm đường sống. Đã không thể ép từ bên ngoài, thì để bọn họ tự cắn xé lẫn nhau trong nội bộ cũng là một nước cờ hay.”

Nói đến đây, lão gia lại dặn thêm một câu: “Nếu thật sự phải dùng thuốc, thì nhớ làm cho sạch sẽ vào. Còn nữa, phía Quý Thự, nhớ kiểm soát liều lượng cho chuẩn.”

“Giảm một chút sao?” Cha của tên thiếu gia nhớ ra Quý Thự vốn là cái thùng thuốc di động.

Nhưng lão gia lại nghiêm nghị lắc đầu: “Không, phải tăng liều. Bất kể là thuốc gây ảo giác hay thuốc ngủ, muốn khiến Quý Thự rối trí thì liều lượng phải mạnh. Người bình thường không thể tính được nước đi của hắn.”

“Chuyện này…”

Sắc mặt lão gia trầm xuống: “Nhớ kỹ lời ta. Con lui ra đi.”

“Vâng ạ!” Cha của tên thiếu gia lập tức rút lui.

Một thuộc hạ bên cạnh dè dặt hỏi: “Liệu… có thật sự ổn không ạ?”

Lão gia thở dài: “Ổn hay không thì cũng chỉ còn cách này thôi. Đúng là nhà có nghiệp chướng…”

Tuổi đã cao, lại vắt óc lo toan suốt mấy ngày liền, tinh thần ông cụ cũng dần kiệt quệ. Sau khi lần lượt truyền đạt hết mọi mệnh lệnh, ông cụ tựa người vào lưng ghế, chợp mắt ngủ thiếp đi.

Lão gia nhà họ Chu khổ tâm mưu tính trăm phương ngàn kế để giữ vững cơ nghiệp nhà họ Chu, đến mức cả những thủ đoạn hèn hạ nhất cũng không còn muốn bỏ qua.

Thế nhưng ai mà ngờ được, người mà bọn họ cho là “sát gái thành tinh”, một khi đã nếm mùi thì tuyệt đối không buông tha cho Dung Tử Ẩn — tên Quý Thự đó, giờ phút này chẳng những không mang dáng dấp gã công tử phong lưu chuyên đi làm loạn, mà lại đang nghiêm túc... cầm điện thoại cày rank Liên Quân cùng Dung Tử Ẩn.

Thậm chí còn cực kỳ "lụy tình", chủ động đổi tên nick phụ thành “Yêu Nhất Bé Yao Yao”, rồi gửi lời mời ghép đôi đến tài khoản chơi Yao Yao của Dung Tử Ẩn, còn kèm theo một dòng ID siêu đáng yêu.

Dung Tử Ẩn thì không để tâm, tiện tay nhấn đồng ý luôn.

Thế là hai người lập đội vào ngay trận đấu hạng. Quý Thự bên kia cướp pick ngay tướng Vân Trung Quân, còn Dung Tử Ẩn thì tất nhiên chọn bé Yao Yao.

Vừa vào sảnh, đội đã nổ tung.

Đồng đội 1: “Pick Yao Yao trong hạng kiểu này là điên rồi đó!”

Đồng đội 2: “Mẹ nó, giờ thằng ngu nào cũng dẫn gái vào game. Đợi coi mày gánh được không!”

Không biết từ lúc nào, trong cộng đồng Liên Quân, Yao Yao đã bị gán luôn cái mác “con ghẹ trà xanh quốc dân”.

Dù bị chửi tơi tả ngay đầu game, Dung Tử Ẩn lại chẳng hề bực bội. Ngược lại, Quý Thự mới là người tức muốn nghiến răng, lập tức nhảy vào chat: “Nói bậy, tôi mới là bé được Yao Yao dẫn đi nè!”

Ngay sau đó vừa vào game, Quý Thự liền dắt Dung Tử Ẩn bắt đầu con đường “ăn mảnh vô đối”. Không chỉ vét sạch rừng, mà còn tranh luôn cả ba đường lính. Tóm lại là ngoài Quý Thự và Dung Tử Ẩn ra, cả đội còn lại đều nghèo tới mức suýt nữa không đủ tiền mua giày.

Kênh chat đội ngũ lập tức nổ tung một tràng chửi rủa.

Thế nhưng Quý Thự lại càng hăng. Anh mở mic lên, cố ý nắn giọng làm điệu, ngọt lịm như đường phèn: “Ơ kìa~ các anh trai sao lại giận dữ vậy nè~”

Cái giọng làm bộ đáng yêu đó vừa cất lên, ba thằng đàn ông còn lại trong đội lập tức chết sững.

Mặc dù vẫn nghi ngờ tên này đúng là đồ vô dụng, nhưng dù sao cũng ngại không dám chửi thẳng mặt một cô gái “ngọt như kẹo” này.

Thế là, màn hình kênh đội ngũ cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại.

Nhưng Quý Thự thì đang trong mood cực kỳ… thích gây chuyện. Làm sao chịu để yên cho qua?

Ngay lập tức anh chuyển qua kênh toàn đội, bắt đầu gọi khiêu khích cả team địch: “Ba anh trai trong team tui nói rồi á~ mấy người bên kia toàn gà mờ! Mấy ảnh nhắm mắt, dùng ngón chân cũng đủ thắng rồi!”

Team địch: ???

Quý Thự còn chưa chịu dừng, lại thả thêm một câu nữa như tạt xăng vào lửa: “Lúc đầu tui còn không tin, giờ thấy… hình như mấy ảnh nói đúng thiệt á! Các anh bên kia đúng là gà mờ thiệt rồi!”

Lúc này, đồng đội vội vàng gõ chữ thanh minh: “Đừng nói bậy, tụi tui chưa nói gì hết!”

Quý Thự liền bổ sung: “Đúng rồi, mấy ảnh không nói vậy. Mấy ảnh nói là mấy người bên kia, cả đám gà mờ đều không có ba dạy dỗ!”

Team địch: Đm!!!

Vốn dĩ ba đường đang yên bình farm lính sống khỏe, ai ngờ sau màn gáy trời long đất lở của Quý Thự, thế trận bùng nổ luôn. Mới chưa đầy hai phút, đường trên đã “gửi hương cho gió”.

Quý Thự càng chơi càng hăng, lại lên kênh toàn bản đồ tiếp tục diễn: “Tại sao mấy người lại nỡ đánh anh đường trên của tui! Không chịu đâu! Tui phải báo thù cho anh ấy! Vân Vân siêu hung dữ đó nghen~!”

Thế là nhờ khả năng ly gián không biết mệt của anh, ba ông anh còn lại trong team cứ bị “gank hội đồng” đến mức không ngóc đầu lên nổi. Đội địch đánh họ như đánh con.

Cay cái là… Quý Thự đánh thật sự mạnh. Mồm toàn rác nhưng chiêu thức thì cực cháy, dắt theo Dung Tử Ẩn – nàng Yao Yao bé nhỏ – bay lên là có thể hai đánh năm không ngán ai.

Kết quả, 10 phút sau, team họ… win luôn ván game.

Dung Tử Ẩn nhìn cái dòng MVP trên đầu mình mà ngơ ngác, không hiểu tại sao lại được điểm cao thế. Mãi đến khi thấy Quý Thự ở cuối trận tự nhiên bay vô nhà chính team địch… tự sát một lần, mới hiểu là anh cố tình dìm điểm bản thân để mình cao hơn.

Cái game này còn có thể chơi kiểu vậy luôn hả!?

Quý Thự thấy cậu ngẩn người thì nhích lại gần, dùng vai húc nhẹ một cái: “Sao rồi? Anh carry đỉnh chóp chứ hả~”

Dung Tử Ẩn gật đầu, rất chân thành khen: “Ừ, kỹ thuật rất tốt.”

Quý Thự lập tức nở hoa trong lòng, sướng tới quắn người, đang tính kéo Dung Tử Ẩn leo thẳng lên rank Vương Giả, thì đột nhiên…

Ting! Nhóm đôi người ta đột ngột xuất hiện thêm một người thứ ba.

Nhìn tên thì chắc chắn là con trai.

Quý Thự còn tưởng Dung Tử Ẩn bấm nhầm mời ai đó. Ai ngờ, thằng kia lại lên tiếng trước: “Dạo này Yao Yao bận lắm à? Mấy hôm rồi không thèm để ý tới anh luôn…”

Quý Thự lập tức quay đầu sang, giọng âm trầm: “Tiểu Dung ca ca, cho anh hỏi đây là ai?”

Dung Tử Ẩn nghĩ một chút rồi tỉnh bơ đáp: “Là người trước đây từng gánh tôi leo rank.”
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back