Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan

Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 20: Nụ hôn trong mơ



8.

Kỷ Sơn Dã là người rất ít khi nằm mơ, nhưng hôm nay đóng phim xong về đến khách sạn, nằm trên chiếc giường không thoải mái lắm, anh lại mơ cực kỳ rõ nét.

Rõ nét đến độ sáng hôm sau tỉnh lại, anh vẫn còn nhớ từng chi tiết trong giấc mơ ấy.

Đó là một giấc mơ cực kỳ gần với thực tế. Trong mơ, chỉ có hai người, là anh và Lâm Ngư. Trong phòng trang điểm nhỏ hẹp, anh đọc kịch bản, Lâm Ngư đang trang điểm cho anh. Cọ trang điểm lướt qua mặt anh có cảm giác mềm mại như đang được người ta vuốt v3 vậy. Kỷ Sơn Dã ngẩng đầu thì thấy gương mặt dịu dàng của Lâm Ngư.

Cậu không đeo khẩu trang như ngày thường, mắt Kỷ Sơn Dã dừng lại trên môi cậu, cánh môi màu đỏ nhạt tựa hoa mai bị vùi lấp trong tiết Đại tuyết của ngày đông. Viền môi của Lâm Ngư rất mỏng, hơi nhếch lên như đang cười.

Bọn họ không nói chuyện, Kỷ Sơn Dã lại đưa mắt về đọc kịch bản. Một lát sau, trang điểm xong xuôi, Lâm Ngư gọi tên anh, mắt nhìn gương hỏi: [Anh thấy thế nào?]

Kỷ Sơn Dã nhìn Lâm Ngư trong gương, nói: [Dặm thêm màu môi một chút.]

Lâm Ngư nói: [Được.] Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Cậu dùng cọ môi khẽ tô tỉ mỉ lên bờ môi của Kỷ Sơn Dã, mà Kỷ Sơn Dã vẫn đang nhìn cậu. Rất lâu rồi anh chưa từng ngắm một người chăm chú đến vậy.

Cảm giác chạm vào môi rất mềm, không biết từ lúc nào, Lâm Ngư lại dùng ngón tay vuốt v3 môi anh.

Lâm Ngư nói: [Trang điểm xong rồi.]

Kỷ Sơn Dã nhìn qua gương lại chạm phải mắt Lâm Ngư trong đó, cậu chợt nở nụ cười với anh.

Hai người họ im lặng đối mặt, Kỷ Sơn Dã nghe cậu gọi tên anh bèn đưa mắt nhìn. Lâm Ngư ngồi trên đùi anh, cơ thể ấm áp và mềm mại, hai cánh tay cậu khoác trên vai anh, động tác thân mật lại tự nhiên.

Kỷ Sơn Dã ôm lấy eo cậu, nhìn vào mắt Lâm Ngư gần trong gang tấc, nghiêng đầu qua hôn lên môi cậu.

Cảnh trong mơ kết thúc tại đây.

Thế nên, đến khi Kỷ Sơn Dã tỉnh lại, anh vẫn không thể xác nhận được rằng rốt cuộc trong giấc mơ ấy anh có hôn Lâm Ngư hay chưa.

Đồng hồ báo thức bên giường đã chỉ 6h10, anh rời giường muộn hơn bình thường mười phút. Kỷ Sơn Dã mặc áo tắm rồi đi vào nhà tắm dội nước lạnh.

Lúc đứng dưới vòi hoa sen, Kỷ Sơn Dã nhắm mắt lại, trong đầu vẫn còn nhớ đến giấc mơ vừa rồi.

Ban nãy vừa tỉnh giấc, trái tim anh còn đang đập thình thịch như thể chính mình vẫn còn đắm chìm trong dư vị của nụ hôn vậy.

Kỷ Sơn Dã thấy hơi bất ngờ, bởi vì anh chưa từng mơ giấc nào tương tự. Cho dù là vào thời kỳ đại học tinh lực dồi dào cũng không có. Anh vẫn cho rằng, giấc mơ kiểu này chỉ tồn tại trong kịch bản phim tình cảm anh đã từng quay vô số lần.

Nhưng sự thật đã chứng minh với anh rằng không phải như vậy.

Kỷ Sơn Dã từ nhà tắm đi ra, tay cầm khăn mặt lau tóc, đi đến trước gương thì lại thất thần. Anh nhìn chính mình trong gương, trong đầu lại tự động hiện ra cảnh tượng xảy ra ở phòng trang điểm khi còn trong mơ.

Thực ra, Kỷ Sơn Dã không quá rõ cảm giác của mình với Lâm Ngư nhưng không thể không thừa nhận, Lâm Ngư thực sự là một người rất đặc biệt đối với anh.

Anh rất ít khi có ấn tượng với người khác trong lần đầu gặp gỡ, thế mà không biết tại sao, Kỷ Sơn Dã lại có ấn tượng khắc sâu với Lâm Ngư ngay lần đầu gặp.

Lần đầu hai người gặp gỡ, Lâm Ngư mặc một chiếc áo phông màu trắng và quần jean đơn giản, đeo khẩu trang, chỉ thấy đôi mắt cậu to và long lanh nước. Rất hiếm khi anh gặp được đôi mắt xinh đẹp đến vậy.

Kỷ Sơn Dã biết Lâm Ngư không phải fan của mình, bởi vì không có fan nào nhìn thấy thần tượng lại có biểu cảm như vậy. Có lẽ cậu chỉ mượn cớ đó để nói với anh chuyện của Đàm Linh mà thôi.

Sau đó, bọn họ gặp gỡ lần thứ hai, lần thứ ba, Kỷ Sơn Dã phát hiện chỉ cần có Lâm Ngư ở bên cạnh, anh sẽ rất khó bỏ qua sự có mặt của cậu.

Nhưng dù nghĩ thế nào, anh cũng không ngờ được có một ngày trong giấc mơ của mình sẽ xuất hiện Lâm Ngư, hơn nữa còn là giấc mơ như thế.

Chẳng lẽ là do nguyên nhân đã rất lâu rồi anh không hẹn hò ư? Kỷ Sơn Dã nghĩ không thông.

9.

Lâm Ngư phát hiện hôm nay Kỷ Sơn Dã có vẻ hơi khác.

Không biết có phải do cậu ảo giác hay không, cậu cứ cảm thấy số lần Kỷ Sơn Dã nhìn mình hơi nhiều.

Bình thường lúc trang điểm, phần lớn thời gian Kỷ Sơn Dã đều đọc kịch bản, đến khi cậu bảo anh nhắm mắt lại, anh mới nhắm mắt. Nhưng hôm nay, Kỷ Sơn Dã có vẻ không tập trung đọc kịch bản, tay chậm chạp mãi không lật trang tiếp theo, mà ngược lại, anh thường xuyên mượn tấm gương đối diện để nhìn cậu.

Ban đầu Lâm Ngư còn cho rằng mình ảo giác, sau đó nhiều lần xác nhận, giữa lúc đó thỉnh thoảng cậu còn chạm mắt với anh bèn cuống quýt tránh đi. Cậu hơi chột dạ, không biết có phải là trên mặt mình có thứ gì hay không, hoặc là cậu đã làm sai điều gì mới khiến Kỷ Sơn Dã cứ nhìn mãi như thế.

"Khỏe hơn chưa?" Kỷ Sơn Dã đột nhiên hỏi cậu.

Lâm Ngư chợt giật mình, cậu cố giữ động tác trên tay, trả lời: "À, tôi khỏe rồi." Cậu không ngờ Kỷ Sơn Dã sẽ hỏi cậu câu này.

"Cậu làm thợ trang điểm bao lâu rồi?" Kỷ Sơn Dã hỏi tiếp.

"Chừng ba bốn năm ạ." Lâm Ngư nói. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

"Vẫn luôn đi theo đoàn làm phim à?" Kỷ Sơn Dã nói.

"À, không phải. Tôi làm part time, không hay đi theo đoàn làm phim."

"Sao lại làm part time?" Kỷ Sơn Dã hỏi.

"Tôi còn đang học thạc sĩ, có thời gian rảnh thì mới đi thôi." Lâm Ngư không biết vì sao Kỷ Sơn Dã lại hỏi chuyện của mình sâu thế, cậu hơi căng thẳng, chỉ mong Kỷ Sơn Dã đừng hỏi tiếp nữa.

Nhưng hiển nhiên Kỷ Sơn Dã không nghe được lời khẩn cầu của cậu, anh lại hỏi: "Thạc sĩ à? Cậu học trường nào?"

"Đại học ở thành phố B."

Chu Chi Tường đi từ ngoài về, đẩy cửa vào đang định trao đổi với Kỷ Sơn Dã về hoạt động quảng bá của sáu tháng cuối năm thì thấy anh đang nói chuyện với Lâm Ngư ở bên bàn trang điểm, cậu ấy cảm thấy thoáng kinh ngạc. Tiếng gọi anh Kỷ chợt nghẹn lại, cậu ấy bèn đứng tại chỗ nhìn hai người.

Thật là kỳ lạ. Ông chủ của cậu ấy, Kỷ Sơn Dã trước giờ trầm tĩnh ít nói, lại có ngày bỏ kịch bản trong tay xuống, nói chuyện với người bên cạnh. Cậu ấy đi theo Kỷ Sơn Dã được vài năm rồi, hiểu rõ hơn ai hết rằng Kỷ Sơn Dã cực kỳ ghét bị người khác quấy rầy nói mấy chuyện vô nghĩa.

Mấy năm trước, cậu ấy vừa đi làm, vì muốn giữ mối quan hệ tốt với Kỷ Sơn Dã nên lần nào gặp anh, cậu ấy đều nói thêm vài câu, phụ giúp anh nhiều việc, cẩn thận làm tốt việc của mình. Thi thoảng Kỷ Sơn Dã sẽ đáp lại vài câu, Chu Chi Tường gật gù đắc ý, tưởng rằng mình làm vậy là rất tốt. Nhưng sau đó, cậu ấy mới biết, đó chẳng qua chỉ là lời đáp lại mang tính lịch sự của Kỷ Sơn Dã.

Sau đó, chưa đến vài ngày, trong một lần kết thúc hoạt động quảng bá, Kỷ Sơn Dã ngồi trong xe bảo mẫu, mặt mũi nghiêm túc nói chuyện với cậu ấy.

Anh nói: "Cậu là trợ lý của tôi, cho nên, tôi hy vọng có một số chuyện cậu có thể hiểu rõ. Cậu tới để làm việc, không cần tìm chủ đề để nói chuyện để nịnh nọt tôi, cậu cứ làm tốt việc của mình là được. Ngoài ra, tôi cũng không phải người thích nói chuyện lắm, cho nên tôi càng hy vọng hoàn cảnh xung quanh mình yên tĩnh, không mong có ai quấy rầy. Nếu như cậu cảm thấy, cậu không chịu được công việc này, khó mà ở chung được với tôi thì không sao cả, cậu có thể đi bất cứ lúc nào, tôi sẽ bảo Tina sắp xếp việc công mới cho cậu."

Thực ra, lúc ấy giọng điệu của Kỷ Sơn Dã không quá lạnh nhạt, thế mà giữa mùa hè như thiêu đốt dai dẳng, Chu Chi Tường bị anh nhìn chăm chăm lại vô thức rùng mình.

Lúc đó, cậu ấy mới hiểu, sự ôn hòa bình thường của Kỷ Sơn Dã chỉ là một cách cư xử với mọi người. Ấy thế mà cậu ấy lại tưởng lầm đó là tính cách vốn có của anh.

Nhưng đến giờ, thấy Kỷ Sơn Dã nói chuyện với Lâm Ngư, Chu Chi Tường lại nghi ngờ tính chân thực của ký ức.
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 21: Không ghét lắm



"Làm thợ trang điểm ở đoàn làm phim không chậm trễ việc cậu đi học chứ?" Kỷ Sơn Dã hỏi cậu.

Lâm Ngư: "Vẫn ổn. Trước khi đi tôi đã nói chuyện với giáo viên hướng dẫn rồi."

Kỷ Sơn Dã gật đầu, không hỏi thêm nữa mà cúi đầu đọc kịch bản. Lâm Ngư khẽ thở ra một hơi.

Chu Chi Tường ở bên cạnh đi tới đưa bản kế hoạch cho Kỷ Sơn Dã, nói: "Anh Kỷ, chị Tina dặn em đưa anh xem, chị ấy bảo anh chọn phương án cuối cùng."

Kỷ Sơn Dã đọc bản kế hoạch, rốt cuộc Lâm Ngư đã có thể bình tĩnh lại, tập trung hoàn toàn, nghiêm túc trang điểm cho anh. Đến khi trang điểm môi, cậu cho ít son lên chì kẻ môi, đang định kẻ thì tay lại chợt khựng lại.

Miệng Kỷ Sơn Dã hơi hé, nếu như giờ kẻ lên thì hẳn là hơi bất tiện. Có điều quan trọng nhất không phải cái này mà là, qua khóe miệng anh, Lâm Ngư thấy được hàm răng trắng và ánh nước mờ mờ.

Cậu cảm giác trái tim không kiềm chế được đập nhanh hơn, đột nhiên có cảm giác thì ra kẻ môi lại là công việc rất gian nan.

"Làm... làm phiền anh khép miệng lại." Lâm Ngư nhìn anh: "Tôi kẻ môi cho anh."

Kỷ Sơn Dã nhìn Lâm Ngư qua gương, Lâm Ngư cũng đang nhìn anh trong gương.

Kỷ Sơn Dã lại nhớ đến giấc mơ tối qua, trong một thoáng giật mình, anh chợt cảm thấy cảnh trong mơ chợt trùng khớp với hiện thực, như thể một giây sau Lâm Ngư sẽ ngồi lên đùi anh, thân mật khoác cánh tay lên vai anh.

"Anh Kỷ? Anh Kỷ?" Chu Chi Tường lên tiếng khiến anh tỉnh táo lại, anh nhìn về phía cậu ấy thì thấy Chu Chi Tường nhìn mình với vẻ khó hiểu: "Anh đọc xong chưa? Cuối cùng anh chọn phương án nào?"

"Cái thứ hai đi." Nói xong, Kỷ Sơn Dã bèn khép tập tài liệu, đưa lại cho cậu ấy.

Miệng anh khép lại, Lâm Ngư lại tiếp tục kẻ môi cho anh.

Cho đến khi trang điểm xong, Lâm Ngư không dám nhìn mặt Kỷ Sơn Dã một cách cẩn thận nữa. Cậu kết thúc qua loa cho xong, có hơi lấy lệ. Lại lo trang điểm không tốt bị đạo diễn nhận ra, nhưng thực sự lúc này cậu không dám trang điểm tiếp cho anh nữa, chỉ có thể đành vậy.

Lúc Kỷ Sơn Dã quay phim, vừa khéo Lâm Ngư đứng ở bên cạnh camera giám sát của đạo diễn, cậu nhân cơ hội đứng xem qua camera một lát.

Anh mặc một chiếc áo jacket màu đen, tóc hơi dính nước, được vén tạm qua sang một bên. Nữ diễn viên đối diễn với anh rất đẹp, hai người họ thực sự rất xứng đôi. Có lẽ Kỷ Sơn Dã thích kiểu con gái thế này chăng, không phải Đàm Linh cũng vậy sao?

Lâm Ngư hoàn hồn, cảm giác mình nghĩ nhiều quá rồi. Lần nữa nhìn sang thì phát hiện Kỷ Sơn Dã đang nhìn chằm chằm vào ống kính nói lời thoại, có một thoáng, Lâm Ngư còn tưởng rằng anh đang nhìn mình, cậu bèn ngượng ngập đưa mắt nhìn sang chỗ khác.

Không biết có phải rất lâu rồi không viết nhật ký hay không, hoặc có lẽ là do công việc quá bận, Lâm Ngư có phần không nhớ rõ cảm giác ghét Kỷ Sơn Dã nữa. Nghĩ lại thấy buồn cười, sao trước đây cậu lại ghét anh thế nhỉ.

Rõ ràng anh không đáng ghét lắm. Bề ngoài ưa nhìn, tính cách cũng khá tốt, ngoại trừ liên quan mấy chuyện riêng thời niên thiếu của cậu thì đúng là con người anh không có khuyết điểm gì cả.

Buổi tối, Lâm Ngư tiếp tục trang điểm cho diễn viên phụ, chỉ là còn chưa tới phòng trang điểm, trợ lý đạo diễn đã qua nói với cậu, về sau cậu không phải trang điểm cho diễn viên phụ nữa. Lâm Ngư hỏi anh ta nguyên nhân, anh ta nói là do ekip của Kỷ Sơn Dã sắp xếp.

Lâm Ngư ngây ra một lúc lâu, trợ lý đạo diễn còn nói, vẫn trả tiền cậu như trước, bảo cậu chỉ cần tập trung trang điểm cho Kỷ Sơn Dã ở đoàn làm phim là được rồi.

Tiền không ít đi, bỗng dưng lại được giảm bớt lượng công việc, nếu là trước kia, hẳn là Lâm Ngư sẽ thấy nhẹ nhõm. Nhưng giờ này, cậu lại chỉ thấy thắc mắc. Lâm Ngư chậm rãi đi về, trên đường bắt gặp Chu Chi Tường bèn không nhịn được hỏi cậu ấy lại, hỏi: "Vì sao tôi không cần trang điểm cho diễn viên phụ nữa?"

Chu Chi Tường nói: "Đây là ý của anh Kỷ."

Lâm Ngư nhìn cậu ấy.

Chu Chi Tường nói: "Đương nhiên cũng có sự cân nhắc của ekip chúng tôi, bình thường cậu trang điểm cho diễn viên phụ rồi lại trang điểm cho anh Kỷ, khó tránh khỏi có phần bị tiêu hao sức lực. Cho nên chúng tôi muốn tạm thời cậu chỉ tập trung trang điểm cho anh Kỷ, như vậy cũng có lợi cho đoàn làm phim."

Chu Chi Tường thấy Lâm Ngư mãi không đáp, lại nói: "Bởi vì hiện giờ công ty vẫn chưa tìm được thợ trang điểm mới cho anh Kỷ, cho nên, rất nhiều chuyện vẫn phải làm phiền cậu. Cậu yên tâm, đợi thợ trang điểm mới đến thì tất cả sẽ tiến hành như ban đầu, cũng sẽ không đưa thiếu tiền cho cậu."

Lâm Ngư khẽ gật đầu, nặng lòng rời đi.

Cậu cảm giác như mình đang tiến vào màn sương mù dày đặc không thấy điểm cuối, như thể màn sương mù dày đặc ấy không ngừng cuốn lấy cậu, giống như con rối bị vận mệnh xoay vòng, từng bước từng bước đi về phía kết cục đã định trước cho mình.

Lâm Ngư là người không quá tin tưởng vào quan niệm số kiếp con người, cậu tin tất cả đều có thể thay đổi dựa vào hai bàn tay. Nhưng trên đời luôn luôn có ngoại lệ, ngoại lệ của Lâm Ngư, một người là Kỷ Sơn Dã, một người là bố cậu.
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 22: Có người bắt nạt cậu à



10.

Lần trước Lâm Ngư nhận được điện thoại từ nhà tù là vào năm năm trước.

Lúc ấy, cậu còn đang học lớp mười hai, ban đầu quản giáo của nhà tù gọi điện thoại cho bà ngoại nhưng thính lực của ngoại không tốt, nói chuyện nhả chữ không rõ lắm. Cho nên đến tận khi cúp điện thoại, ngoại vẫn không biết rốt cuộc là có chuyện gì.

Lâm Ngư không có điện thoại, bọn họ gọi điện thoại cho chủ nhiệm lớp cậu, chủ nhiệm lớp cậu nghe máy nên sau đó lúc lên lớp, thầy ấy đã gọi cậu ra ngoài, cậu đứng ngoài hành lang nghe điện thoại.

Lâm Ngư im lặng rất lâu mới đặt điện thoại bên tai, đáp lại tiếng "Alo".

"Cháu là con trai của Lâm Tố Chứng đúng không?"

Lâm Ngư cố nén cảm xúc chực trào trong lòng, giọng điệu không tốt lắm: "Có chuyện gì thì chú nói thẳng đi."

"Là thế này, gần đây trong tù có tổ chức liên hoan tết Dương lịch, sau buổi liên hoan sẽ có thời gian thăm cho người nhà. Biểu hiện của bố cháu trong tù đợt này rất tốt, ông ấy muốn gặp cháu, cháu xem cháu có thể tới đây một chuyến không?"

Lâm Ngư nói: "Không thể. Còn chuyện gì khác nữa không?"

Quản giáo nói: "Nếu như vì vấn đề thời gian thì chúng tôi có thể bàn lại với bố cháu, cháu yên tâm đi."

"Còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì tôi cúp máy đây."

Quản giáo nói: "Là thế này. Từ lúc bố cháu vào tù đến giờ chưa từng có người đến thăm, tôi cảm thấy đã nhiều năm rồi, bố cháu ở trong tù cũng có biểu hiện tích cực, không còn giống trong nhận thức của cháu khi trước nữa, cháu có muốn cân nhắc lần nữa không?"

Lâm Ngư hít sâu: "Tôi sẽ không cân nhắc, tôi ước gì ông ta chết trong tù."

"Tôi không có bố."

"Sau này các người đừng gọi điện thoại cho tôi nữa, cũng đừng quấy rầy bà ngoại tôi nữa. Cám ơn."

Nói xong, Lâm Ngư lập tức cúp điện thoại, quản giáo cũng không gọi lại nữa.

Cậu không nghe thêm bất cứ tin tức gì về bố nữa, từ khi ông ta vào tù, Lâm Ngư đã coi như ông ta đã chết, cậu không còn muốn nghĩ đến người này lần nào nữa.

Nhưng không ngờ, năm năm sau, vào tháng thứ hai ở đoàn làm phim, cậu lần nữa nhận được điện thoại liên quan đến bố.

Người gọi điện tới là luật sư Trương Trọng phụ trách vụ kiện của bố cậu - Lâm Tố Chứng năm đó. Lâm Ngư không nhớ quá rõ ký ức về khoảng thời gian trước kia, chú ấy báo tên một lúc mà Lâm Ngư vẫn chưa nhớ ra được chú ấy là ai.

Trương Trọng nói: "Chú có chuyện rất quan trọng phải nói với cháu, về bố cháu."

Lâm Ngư đựng dựa vào bàn trang điểm, cậu vừa trang điểm xong cho Kỷ Sơn Dã, thể xác và tinh thần đều mệt mỏi. Theo bản năng, cậu cực kỳ không muốn nghe, bởi vì cậu có thể linh cảm được đại khái đây không phải tin tốt gì.

Vì sao việc kia đã kết thúc nhiều năm rồi, vì sao ông ta đã đi tù rồi vẫn có những chuyện không ngừng cuốn lấy cậu. Cậu dốc sức liều mạng muốn bỏ xuống tất thảy, sải bước tiến về phía trước nhưng dù thế nào vẫn sẽ có quá khứ kéo cậu về sau.

Có điều, Trương Trọng không biết suy nghĩ trong lòng cậu, chú ấy kiên trì nói tiếp: "Thời gian trước chú có nghe ngóng, bố cháu từng đệ đơn xin giảm án với phía nhà tù, cháu có biết không?"

Lâm Ngư nói: "Cháu không biết."

Trương Trọng nói: "Mấy năm rồi, bố cháu không những biểu hiện trong tù rất tốt, có nhiều lần còn lập công, đã được giảm án ba năm rồi. Lần này, ông ta tố cáo một nhóm buôn lậu thuốc phiện rất lớn trong tù, lần nữa đệ đơn xin giảm án."

"Nếu lần này mà xin giảm án thành công, khả năng ba năm sau ông ta sẽ ra tù."

Chú ấy nói xong, trong điện thoại là một quãng yên tĩnh thật dài, Trương Trọng chỉ có thể nghe tiếng hít thở khẽ của Lâm Ngư.

Một lúc sau, Lâm Ngư hỏi chú ấy: "Chú chắc chắn không?"

Trương Trọng nói: "Nếu xin giảm án thành công thì khả năng cao là thế đó." Chú ấy nói thêm: "Nếu như cháu không muốn thì chúng ta có thể đệ đơn kiện lần nữa."

Lần nữa chú ấy lại không đợi được Lâm Ngư trả lời, bèn gọi cậu vài tiếng, Lâm Ngư mới nói: "Chú đợi cháu bình tĩnh chút."

"Lát nữa cháu gọi điện thoại lại cho chú." Điện thoại bị cúp.

Lâm Ngư dựa vào sau bàn, cảm giác sức lực của bản thân bị rút sạch. Điện thoại trượt khỏi tay, rơi mạnh xuống sàn, màn hình vỡ chia năm xẻ bảy nhưng cậu không có tâm trạng đi lo chuyện này, chỉ nhìn chằm chằm vào vách tường màu trắng trong phòng một cách trống rỗng.

Thở ra không ra hơi, hoảng hốt đến độ chỉ có thể túm chặt lấy mép bàn, trước mắt biến thành màu đen, cảm giác váng đầu hoa mắt ấy lại tới, Lâm Ngư phải ra sức bám lấy thứ gì đó bên cạnh mới không ngã xuống.

Cậu biết hẳn là mình lại phát bệnh rồi, những ký ức điên cuồng kia lại như thủy triều ồ ạt tràn vào đầu óc cậu, hình ảnh máu tươi đầm đìa, bị bố tàn nhẫn giẫm trên đất, cùng với tiếng mẹ gào khóc. Lâm Ngư hít thở dồn dập, cảm giác càng lúc càng không thể khống chế được bản thân nữa.

Cửa ra vào có tiếng động rất khẽ, Lâm Ngư lại như gặp phải thứ gì đó cực kỳ kinh khủng. Cậu há miệng th* d*c, thấy người đứng bên cửa là Kỷ Sơn Dã, thoáng cái cậu tưởng như mình quay về quá khứ.

"Đừng đến đây, anh cút mau!" Lâm Ngư hoảng sợ không ngừng lùi về đằng sau, đồ trên bàn rơi ào ào xuống đất.

Kỷ Sơn Dã sững sờ, đi theo sau vài bước còn có cả Chu Chi Tường và người phụ trách trang phục. Bọn họ không nghe được tiếng động trong phòng, còn đang bàn bạc chi tiết về hoạt động. Kỷ Sơn Dã nhìn Lâm Ngữ luống cuống lộn xộn bèn quay lại nhẹ nhàng chắn người trước cửa ra vào phòng trang điểm, nói: "Hai người đi ra ngoài một lát đã."

"Dạ?" Chu Chi Tường không hiểu.

"Cứ đi ra ngoài ngồi vào xe bảo mẫu một lát, nghỉ ngơi đi."

Chu Chi Tường vẫn không hiểu ra sao.

Người phụ trách trang phục phản ứng kịp trước, bèn kéo cánh tay Chu Chi Tường về sau: "Dạ, vậy bọn em nghỉ ngơi. Anh cần bọn em qua thì gọi điện là được."

Lúc đi, Chu Chi Tường còn nhỏ giọng nói thầm với cô ấy: "Anh Kỷ... sao chúng ta phải đi thế?"

"Còn hỏi chuyện gì à? Không biết thì mau đi đi, biết quá nhiều không tốt với anh đâu."

Chu Chi Tường: "Sao tôi có cảm giác cô biết vậy?"

"Dù sao thì cũng biết hơn anh."

Bóng lưng hai người họ biến mất ở góc quanh, cửa phòng trang điểm đóng lại. Kỷ Sơn Dã khóa cửa, anh đứng ở cửa ra vào, nhìn Lâm Ngư, nhẹ nhàng nói: "Giờ yên tĩnh lại có đỡ hơn chút nào không?"

Lâm Ngư vẫn có vẻ cực kỳ khủng hoảng, đồ đạc trên bàn ngả nghiêng tán loạn, cọ trang điểm rơi bên chân Kỷ Sơn Dã, anh vừa nhặt lên đi về phía trước, Lâm Ngư lại cuống cuồng sợ hãi lùi về sau, núp trong góc phòng, gào lên: "Anh đừng đến đây! Anh cút mau!"

Kỷ Sơn Dã dừng bước: "Không sao, tôi không qua."

Anh cảm thấy kỳ lạ: "Cậu làm sao thế?"

Lâm Ngư chỉ cúi đầu ôm mặt, giọng nói run lên: "Anh cút đi!"

Kỷ Sơn Dã: "Có phải tôi làm chuyện gì khiến cậu khó chịu không?"

Anh có thể cảm nhận được Lâm Ngư đang khóc nhưng không biết vì sao cậu khóc, cũng không rõ vì sao đột nhiên cậu nhìn thấy anh mà cảm xúc lại kích động đến vậy.

"Anh cút ngay!" Lâm Ngư không dám mở mắt, cậu sợ hãi đến độ cả người run rẩy.

Kỷ Sơn Dã bước nhẹ đến bên cậu, anh nắm chặt cổ tay Lâm Ngư rồi khẽ kéo ra, cổ tay cậu rất mảnh, giống như người ốm liệt giường một thời gian dài. Anh không để ý Lâm Ngư giãy giụa, kéo tay che mặt cậu ra thì thấy Lâm Ngư khóc đến nỗi mắt sưng đỏ cả lên.

"Có người bắt nạt cậu à?" Kỷ Sơn Dã nói.
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 23: Không khóc



Lâm Ngư khóc thút thít, muốn gạt tay Kỷ Sơn Dã ra nhưng sức cậu không khỏe bằng anh, thành ra vẫn bị anh nắm chặt tay. Lâm Ngư bèn quay đầu đi, không để lộ mặt.

"Hay là do áp lực công việc lớn quá?"

Bóng dáng Kỷ Sơn Dã cao lớn chắn trước người Lâm Ngư, che đi phần lớn ánh sáng trong phòng, Lâm Ngư ngồi ở góc tối tăm lại thoáng có cảm giác an toàn khó nói thành lời. Cảm xúc cậu chậm rãi dịu lại nhưng vẫn đẩy Kỷ Sơn Dã đi: "Anh mặc kệ tôi."

"Nếu như cậu gặp phiền phức thì có thể nói với tôi. Tôi có thể giải quyết được thì nhất định sẽ giúp cậu." Kỷ Sơn Dã nói.

"Tôi đã nói không cần anh quan tâm." Lâm Ngư cúi đầu.

Trong phòng yên lặng vài giây, Kỷ Sơn Dã nhìn Lâm Ngư, chỉ thấy mỗi xoáy đầu của cậu nhưng người cậu không run rẩy nữa.

"Không khóc nữa rồi?"

Lâm Ngư cảm thấy ngữ điệu Kỷ Sơn Dã nói như đang an ủi em bé vậy, còn chưa trả lời đã nghe anh nói tiếp: "Lau nước mắt đi, nếu không lát nữa người khác tới, chứng kiến bộ dạng cậu thế này còn tưởng là tôi bắt nạt cậu."

Kỷ Sơn Dã vừa dứt lời, bên ngoài phòng trang điểm truyền đến tiếng đập cửa nhẹ, là giọng của Chu Chi Tường, cậu ấy nói: "Anh Kỷ, giờ em có thể vào được chưa ạ?"

Kỷ Sơn Dã nhìn thoáng qua Lâm Ngư, Lâm Ngư vội vàng lau nước mắt, quay đầu đi. Kỷ Sơn Dã thấp giọng nói: "Tôi để cậu ấy vào đây."

Nói rồi anh xoay người, mở cửa ra. Chu Chi Tường đứng ở cửa ra vào, dè dặt thấp thỏm không yên bước vào bên trong một bước: "Chỗ đạo diễn sai người đến giục giã. Nên là nếu được, anh Kỷ có thể đi quay phim rồi chứ?"

Kỷ Sơn Dã: "Ừm, vậy đi thôi."

Chu Chi Tường nhìn thoáng qua Lâm Ngư đang cúi đầu dựa người vào bàn trang điểm, tâm trạng của cậu có vẻ rất sa sút. Chu Chi Tường cảm thấy kỳ lạ, chẳng lẽ ban nãy anh Kỷ và cậu ngồi riêng với nhau là vì dạy dỗ cậu? Rốt cuộc anh Kỷ đã nói gì với cậu thế? Trông bầu không khí giữa hai người kỳ ghê.

"Không đi à?" Kỷ Sơn Dã đứng ở cửa nói.

"À vâng." Chu Chi Tường quay đầu, vội vàng đi theo Kỷ Sơn Dã ra ngoài.

Căn phòng lại yên tĩnh, Lâm Ngư cúi đầu, chậm rãi bình tĩnh lại. Cậu không hề suy nghĩ gì nữa, không có cơn ác mộng trong ký ức, không có hình ảnh máu chảy đầm đìa.

Tất cả đều biến mất, không còn gì cả.

Hình như đây là trạng thái tốt nhất của cậu, mấy lần phát bệnh trước, cậu không phải ngất xỉu thì lại là gào to la hét dọa người bên cạnh sợ phát khiếp, sau đó hoặc là đưa vào bệnh viện, hoặc là sẽ đưa tới đồn cảnh sát.

Lâm Ngư lặng im một lát, như hồn ma vất vưởng về chỗ ở của mình, nằm xuống, nhắm mắt lại ngủ.

Cậu thật sự không còn chút sức nào nữa, chuyện gì cũng đều chờ đến ngày mai rồi tính.

11.

Lúc Lâm Ngư tỉnh lại, đã là mười một giờ trưa.

Đây là lần đầu tiên cậu dậy trễ nhất sau khi đến đoàn làm phim. Vừa nhìn đồng hồ, cậu lập tức ý thức được, chắc chắn cậu đã bỏ lỡ việc gì rồi.

Quả đúng vậy, khi cậu cầm điện thoại lên, bật sáng màn hình thì phát hiện trợ lý đạo diễn đã gọi cho cậu một cuộc điện thoại lúc 9 giờ sáng, cậu thầm kêu không ổn, mở khóa máy ra mới phát hiện anh ta còn gửi tin nhắn hỏi hiện cậu đang ở đâu. Chu Chi Tường cũng gọi điện thoại cho cậu, Lâm Ngư có thể nghĩ ra được cậu bỏ lỡ việc gì rồi.

Cậu đã quên trang điểm cho Kỷ Sơn Dã.

Lâm Ngư thở dài, bèn gọi điện thoại cho Chu Chi Tường trước. Cậu xuống giường mặc quần áo, trong lúc đó đã nghĩ xong nên xin lỗi thế nào, đền bù lỗi lầm của mình ra sao. Thế mà không ngờ sau khi gọi điện thoại, Chu Chi Tường nói với cậu rằng cậu không cần tới nữa.

Lâm Ngư sững sờ, tưởng là mình bị đuổi rồi bèn vội vàng nói: "Xin lỗi, tôi thật sự không cố ý. Có thiệt hại thì cậu có thể trừ tiền của tôi, trừ bao nhiêu tôi cũng chấp nhận."

Chu Chi Tường: "Không phải, ý tôi là cậu cứ nghỉ một ngày trước đi. Hôm nay không sao, cũng sẽ không trừ tiền của cậu."

"Vì sao?"

"Anh Kỷ nói, hôm nay lớp trang điểm khá đơn giản nên không trang điểm cũng được, cho cậu nghỉ ngơi một ngày."

Lâm Ngư sững sờ, cậu không ngờ Kỷ Sơn Dã sẽ làm như vậy.

Cúp điện thoại, Lâm Ngư ngồi trên giường, trong đầu hiện ra cảnh tượng trong phòng hôm qua. Ngày hôm qua cậu lần nữa lộ ra cảm xúc bị đè nén, nhưng cứ cảm thấy có phần quá ảo diệu rồi.

Như thế tất cả những chuyện hôm qua đều không phải thật, từ khi nhận được điện thoại của luật sư cho đến việc bất ngờ đụng phải Kỷ Sơn Dã trong phòng trang điểm, còn bị anh chứng kiến một mặt khác của mình. Chính cậu còn chưa kịp phản ứng, tất cả mọi chuyện rối loạn như mớ bòng bong đã xảy ra rồi.

Cậu còn nói cút với Kỷ Sơn Dã. Lâm Ngư thở dài thườn thượt, chắc không có ai dám làm với Kỷ Sơn Dã như cậu đâu.

Nếu là người khác, có lẽ đã cho cậu cút luôn rồi. Thế mà Kỷ Sơn Dã lại không nói gì, còn bảo cậu tạm thời nghỉ ngơi.

Lâm Ngư cảm thấy Kỷ Sơn Dã đối xử với người khác tốt quá, tốt đến độ thậm chí Lâm Ngư nghi ngờ anh có ý đồ gì với mình. Nhưng chỉ chốc lát, ý nghĩ này đã lập tức biến mất.

Dù sao, ý nghĩ này quá xa vời thực tế rồi. Diễn viên cực kỳ nổi tiếng như anh có thể có ý đồ gì với cậu chứ? Bọn họ vốn không phải người cùng một thế giới.

Lâm Ngư bình tâm lại trong phòng khách sạn, tên khốn kiếp trong tù kia lại bắt đầu không ngừng quấy rầy suy nghĩ của cậu. Buổi chiều, lúc ra khỏi phòng, Lâm Ngư quyết định gọi điện thoại cho luật sư Trương Trọng.

Nói sao thì cậu vẫn phải xử lý chuyện này. Cậu không thể để vài năm sau tên khốn kiếp đó ra tù được. Sau tất cả những thứ ông ta đã làm, không đời nào có chuyện chỉ vỏn vẹn hơn mười năm sống trong ngục tù mà đã có thể chữa lành. Những tổn thương mà cậu chịu, những tổn thương mẹ phải chịu, dù Lâm Tố Chứng có ở tù hết đời này cũng không thể nào trả lại được.

Trong hành lang dưới lầu khách sạn yên tĩnh, Lâm Ngư điện thoại cho Trương Trọng khoảng chừng năm phút. Trương Trọng rất ủng hộ quyết định của cậu, nhưng vẫn phân tích một lượt mọi chuyện cho cậu.

Chú ấy nói, đệ đơn kiện là một quá trình dài đằng đẵng. Hơn nữa không thể xác định rốt cuộc kết quả có tốt hay không. Chú ấy bảo Lâm Ngư chuẩn bị tâm lý cho tình huống xấu nhất, có thể, đến cuối cùng vẫn là công dã tràng.

Lâm Ngư không có gì nghĩ không thông cả. Cậu đã từng nhận lấy kết quả xấu nhất rồi, không có chuyện gì có thể tệ hơn cái đêm mười năm trước đó được nữa.

Sau khi cúp điện thoại, cậu ngồi trên ghế rất lâu. Lâm Ngư nghĩ, cậu chính là đồ sứ dễ vỡ không ngừng bị quá khứ và hiện thực kéo lấy, lần lượt bị đập vỡ, rồi lần nữa được gắn lại.

Mẫn cảm, yếu ớt, không biết lúc nào cậu sẽ từ người bình thường biến thành tên điên mắc chứng cuồng loạn, giống như trước mặt Kỷ Sơn Dã, hoàn toàn vứt hết mặt mũi.

Lâm Ngư nghĩ, cậu nên đi tìm Kỷ Sơn Dã, xin lỗi anh vì chuyện hôm qua. Nhưng khi thực sự gặp Kỷ Sơn Dã, đến cả dũng khí ngẩng đầu nhìn anh, cậu cũng không có.

Ngược lại, Kỷ Sơn Dã lại tỏ vẻ như chưa có chuyện gì xảy ra, vẫn như bình thường, chỉ yên lặng đọc kịch bản.

Lâm Ngư cảm thấy vừa xấu hổ vừa chột dạ. So với đắc tội với Kỷ Sơn Dã, cậu càng sợ phải giải thích rõ với anh chuyện ngày hôm ấy. Bởi vì, cậu biết, dù thế nào thì cậu đều không thể giải thích rõ ràng, chưa biết chừng Kỷ Sơn Dã sẽ coi cậu như một tên điên.

Cậu không muốn bị Kỷ Sơn Dã coi như tên điên.

Một tên điên không có tôn nghiêm, ngay cả chính mình còn không thể hiểu nổi, cậu vẫn muốn giữ lại chút tôn nghiêm trước mặt diễn viên có tiếng như Kỷ Sơn Dã.

Cho nên, Lâm Ngư quyết định ngậm miệng không nói chuyện.
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 24: Kẻ mày



12.

Thứ sáu, Chu Chi Tường tìm Lâm Ngư. Cậu ấy nói với cậu, đã tìm được thợ trang điểm mới rồi, tuần sau cậu không cần trang điểm cho Kỷ Sơn Dã nữa, có thể về lại nhịp điệu công việc ban đầu rồi.

Lâm Ngư khẽ gật đầu, nói cậu đã biết.

Đã sớm biết ngày này sẽ đến, cho nên, lúc biết tin, cậu không quá bất ngờ. Nếu là một tháng trước, hẳn là tin tức này đồng nghĩa với giải thoát và nhẹ nhõm. Dù gì thì trang điểm cho Kỷ Sơn Dã phải chịu áp lực lớn hơn rất nhiều so với khi trang điểm cho diễn viên phụ, phải trao đổi với stylist rồi người phụ trách trang phục, còn cần phù hợp với tình tiết phim, từng chi tiết trên gương mặt đều phải cố gắng đạt tới sự hoàn mỹ. Thế nhưng, thực sự đến ngày ấy, không hiểu sao Lâm Ngư lại cảm thấy không quá nhẹ nhõm. Cậu chỉ cười khẽ, lúc thu dọn đồ đạc còn hơi ngẩn ngơ.

Đây không phải trạng thái bình thường của Lâm Ngư, cậu đành quy việc này là do ảnh hưởng từ chuyện của bố chứ không nghĩ nhiều.

Tối thứ bảy, Lâm Ngư trang điểm cho Kỷ Sơn Dã như thường lệ lần cuối. Mai là chủ nhật, Kỷ Sơn Dã không có cảnh quay, bọn họ sẽ không có bất cứ giao thoa nào nữa.

Tất cả đều như bình thường, chỉ là lúc Lâm Ngư kẻ mày cho Kỷ Sơn Dã, cậu kẻ chậm hơn rất nhiều. Cậu đưa mắt nhìn xuống, dừng lại trên hàng mi dày của Kỷ Sơn Dã, sau đó lại dời mắt, nhìn sống mũi cao vút của anh.

Kỷ Sơn Dã yên lặng đọc kịch bản, dường như bị tình tiết trong đó hấp dẫn sâu sắc, không có bất cứ chuyện gì có thể quấy rầy đến anh.

Đây là lần cuối cùng nhìn anh làm việc rồi, sau này không có cơ hội nữa.

Cho dù động tác của Lâm Ngư có chậm cỡ nào thì cũng rất nhanh đến thời khắc kết thúc. Sau khi Kỷ Sơn Dã đi, một mình Lâm Ngư ở trong phòng trang điểm dọn cọ trang điểm, sau đó về khách sạn, công việc hôm nay của cậu đã hoàn thành.

Sau này cậu sẽ thật sự trở về thế giới của mình rồi.

Chủ nhật, cậu ngủ cả ngày, đến thứ hai, cậu theo thời gian như thông báo, tới phòng trang điểm để trang điểm cho diễn viên phụ. Thế nhưng khi đến đoàn làm phim, cậu đợi trong phòng trang điểm một lúc lâu vẫn không gặp được diễn viên cần trang điểm.

Đến khi Chu Chi Tường đẩy cửa vào, Lâm Ngư bèn quay đầu nhìn cậu ấy, thấy cậu ấy đi thẳng về phía mình, cùng cuối dừng lại trước mặt mình.

"Cậu ở đây à? Tôi tìm cậu một lúc rồi đó." Cậu ấy nói.

"Sao thế?"

"Đi nào, qua phòng trang điểm của anh Kỷ để trang điểm cho anh ấy." Chu Chi Tường nói.

"Không phải đã kết thúc từ thứ bảy rồi sao?" Lâm Ngư còn cho rằng cậu ấy nhớ nhầm thời gian.

"Tiểu Trương không nói với cậu à?" Chu Chi Tường nói.

"Nói gì cơ?"

"Thợ trang điểm của công ty không tới nữa, ở đoàn làm phim, vẫn là cậu trang điểm cho anh Kỷ." Cậu ấy nói.

Lâm Ngư yên lặng nhìn Chu Chi Tường, một lát sau, cậu hỏi lại: "Sao thế? Sao lại không tới nữa?"

"À... Chuyện này... tôi cũng không rõ lắm."

Chu Chi Tường quan sát Lâm Ngư, cậu yên lặng nhưng vì đeo khẩu trang, không nhìn ra biểu cảm gì trên gương mặt, thành ra cũng không rõ cậu đang vui hay là không vui.

"Nên là... việc trang điểm cho anh Kỷ từ giờ đến lúc đóng máy sẽ do cậu phụ trách nhé, có được không?"

"Được." Lâm Ngư nói.

"Thế tới phòng trang điểm thôi, anh Kỷ đang chờ ở bên kia rồi."

Chu Chi Tường và Lâm Ngư cùng đi ra ngoài. Cậu ấy đi đằng sau, nhìn bóng lưng Lâm Ngư, có một thoáng, cậu ấy chợt cảm thấy Lâm Ngư và Kỷ Sơn Dã rất giống nhau.

Không phải bề ngoài giống nhau, không phải tính cách, cũng không phải khí chất mà là một cảm giác rất khó có thể nói rõ với người khác.

Nói thì có vẻ hơi buồn cười, nhưng Chu Chi Tường cảm thấy bọn họ đồng điệu về tâm hồn. Bởi vì trên hai người họ đều tỏa ra cảm giác cô độc và thần bí đặc biệt. Người ngoài rất khó tiếp cận, tựa như cách một tầng kính trong suốt.

Trong xã hội hiện thực lạnh buốt, cảm giác thần bí này thật sự đã ít càng thêm ít.

Thực ra, Chu Chi Tường rất kinh ngạc vì Lâm Ngư lại làm thợ trang điểm cho anh Kỷ.

Cậu ấy không nói cho Lâm Ngư biết, nguyên nhân thực sự Lâm Ngư tiếp tục làm thợ trang điểm cho Kỷ Sơn Dã là vì anh Kỷ đã từ chối thợ trang điểm công ty mới tìm cho anh.

Hôm chủ nhật, thợ trang điểm mới tới. Chu Chi Tường dẫn cô ấy tới gặp Kỷ Sơn Dã. Nào ngờ Kỷ Sơn Dã chỉ khẽ ngẩng đầu liếc cô ấy một cái rồi bảo cô ấy ra ngoài trước.

Anh nói: "Thợ trang điểm vẫn để Lâm Ngư làm đi, không cần phải tìm mới đâu."

Chu Chi Tường có phần bất ngờ: "Nhưng... dù sao Lâm Ngư cũng không phải thợ chuyên nghiệp... Hơn nữa..."

Kỷ Sơn Dã cắt ngang lời cậu ấy: "Trước đó cậu ấy phụ trách trang điểm, không phải không có sai sót gì sao?"

"Đúng vậy, nhưng..."

Kỷ Sơn Dã ngẩng đầu nhìn cậu ấy, chỉ nhìn cậu ấy chứ không nói gì. Nhưng cái nhìn này khiến Chu Chi Tường đột nhiên căng thẳng, cảm giác giống như cậu ấy về công ty họp, bản thân gây chuyện đành chột dạ đứng trước chịu cái nhìn săm soi của ông chủ.

"Hẳn là tôi có quyền quyết định thợ trang điểm đúng không?" Kỷ Sơn Dã nói nhẹ bẫng.

"Dạ đúng..." Chu Chi Tường cuống quýt nói: "Em hiểu rồi, vậy chúng ta vẫn dùng Lâm Ngư tiếp."

Sau khi ra ngoài, Chu Chi Tường nghĩ sao vẫn cảm thấy là lạ. Chẳng lẽ Lâm Ngư và Kỷ Sơn Dã đã quen từ trước, hay là trong khoảng thời gian này hai người có bí mật liên hệ với nhau, quan hệ đôi bên tốt lên rồi?

Nhưng lúc tìm Lâm Ngư, rồi cho cậu biết chuyện này, nhìn biểu cảm trên mặt cậu, hình như không có gì thay đổi cả, có vẻ như cậu ấy nghĩ nhiều rồi.

Chu Chi Tường quyết định không quan tâm chuyện thừa thãi, không tự tìm phiền phức cho mình nữa. Bởi vì sự thực chứng minh, nhọc lòng vì người khác thì thường người đầu tiên xui xẻo chính là mình, hơn nữa là còn trong trường hợp ở bên cạnh diễn viên có tiếng như Kỷ Sơn Dã này.
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 25: Lên xe tôi



13.

Mưa lớn xối xả, xe đi lên đường núi lầy lội.

Lâm Ngư ngồi trong xe bảo mẫu, mắt nhìn chăm chăm vào cánh cửa xe bị nước mưa không ngừng xối vào. Cậu hơi sốt sắng, cổ họng ngưa ngứa ho một tiếng, lơ đãng quay đầu nhìn qua kính chiếu hậu lại thấy đôi mắt thâm trầm của Kỷ Sơn Dã ở hàng ghế sau.

Phát hiện anh đang nhìn cậu, Lâm Ngư vội vàng dời mắt.

Những người khác trong xe không để ý đến sự khác thường của hai người. Lái xe ngồi đằng trước đang vui vẻ trò chuyện với Chu Chi Tường.

Thực ra, Lâm Ngư vốn không nên ngồi trên chiếc xe này.

Hai tiếng trước, mưa còn chưa quá lớn, chỉ nhỏ tí tách giống như sương. Đoàn làm phim muốn chuyển cảnh l3n đỉnh núi quay tiếp. Ban đầu Lâm Ngư định ngồi xe của trợ lý đạo diễn Tiểu Lưu, cậu che ô đứng bên đường chờ, cách đó không xa là xe bảo mẫu của Kỷ Sơn Dã, Chu Chi Tường đang làm công tác chuẩn bị cuối cùng, chạy vội bảo vệ đạo cụ trong lòng bỏ vào trong xe.

Lâm Ngư nhìn bóng lưng Chu Chi Tường chạy nhanh, lại đưa mắt nhìn xe, Kỷ Sơn Dã vừa ngồi vào bên trong.

Tiểu Lưu che ô, giẫm lên bọt nước chạy lại, cậu ấy nói trong mưa có phần không rõ ràng lắm, mãi đến khi đến gần, Lâm Ngư mới nghe được.

"Xe không đi được rồi." Tiểu Lưu nói.

"Sao thế?"

"Không biết tự nhiên có xe tải lớn ở đâu ra chặn trước xe chúng tôi, không ra được, gọi điện thoại thế nào cũng không có ai nghe máy, thật là xui xẻo mà!" Cậu ấy oán trách.

"Cậu mau đi với tôi ngồi xe lão Trương đi, chúng ta ngồi chen với bọn họ."

Tiểu Lưu tới trước xe lão Trương, chen vào ngồi cùng hai người ở ghế sau. Cậu ấy ngồi bên trong rồi vẫy tay với cậu: "Mau vào đi, mọi người đang đợi đi đó."

Trong xe đã có bảy người ngồi, gần như không còn chỗ trống, nếu Lâm Ngư vào nữa thì chắc chắn phải ngồi giữa hai người sau cùng kia, người bên trong có vẻ hơi mất kiên nhẫn. Không gian trong xe chật hẹp và bầu không khí nặng nề khiến Lâm Ngư đứng bên ngoài lần lữa chưa bước.

"Mau lên, những người khác đều đi rồi." Tiểu Lưu lại giục giã.

Lâm Ngư khẽ cắn răng, lúc đang định đi lên thì cửa sổ xe bảo mẫu của Kỷ Sơn Dã từ từ hạ xuống.

"Lên xe này đi." Cách cửa sổ xe mờ mịt hơi nước, Kỷ Sơn Dã nói với cậu.

Tiểu Lưu nhìn thấy Kỷ Sơn Dã thì sửng sốt rõ, giọng nói cũng dịu đi, cười chào hỏi: "Anh Kỷ, anh vẫn chưa đi sao?"

"Không cần phiền anh đâu, Lâm Ngư ngồi chen với bọn em là được rồi, đi có một đoạn thôi." Tiểu Lưu nói.

"Tới đây đi, đừng đứng bên ngoài nữa." Kỷ Sơn Dã nói thêm, anh đưa mắt nhìn về phía Lâm Ngư.

Bầu không khí chợt yên lặng vài giây, chỉ có tiếng mưa tát vào mặt ô. Chu Chi Tường ngồi ghế phó lái, nhìn Tiểu Lưu rồi vội vàng nói: "Để Lâm Ngư đi với chúng tôi đi, xe chúng tôi còn chỗ."

"Nhanh lên đây đi, mưa có vẻ nặng hạt hơn rồi."

Cuối cùng Tiểu Lưu nhìn Lâm Ngư rồi cười nói: "Đi đi, đám anh Kỷ cũng gọi cậu rồi đó."

Lâm Ngư ngập ngừng rồi vẫn lên xe Kỷ Sơn Dã. Không gian trong xe rất rộng, chính giữa rộng đến độ Lâm Ngư cứng đờ tay chân. Kỷ Sơn Dã ngồi ghế sau, cô gái phụ trách trang phục Hạ Diệp ngồi đằng trước, trên cùng là lái xe và Chu Chi Tường.

Lâm Ngư cẩn thận cụp ô lại, ngồi chỗ gần nhất, tay cầm chiếc ô ướt sũng không ngừng nhỏ nước, nhất thời cậu cảm thấy hơi lúng túng.

"Không sao đâu, cậu để trên sàn đi." Chu Chi Tường ngồi đằng trước quay qua nói chuyện với Lâm Ngư.

"À, ừm." Lâm Ngư vẫn trải mấy lớp khăn giấy lên sàn rồi mới dám đặt ô xuống. Dù gì thì xe của Kỷ Sơn Dã có vẻ rất đắt tiền.

"Trong xe hơi bí, nếu cậu thấy không thoải mái thì có thể bỏ khẩu trang xuống." Hạ Diệp nhìn cậu, cười híp mắt nói.

"À, được." Lâm Ngư tháo khẩu trang ra.

Sau khi tháo khẩu trang, cậu nhận ra Hạ Diệp cứ nhìn mình chăm chăm nhưng cậu không nói gì.

Tuy rằng Lâm Ngư đã trang điểm cho Kỷ Sơn Dã gần một tháng nhưng bình thường cậu không có giao lưu gì với nhân viên của anh. Bởi vì quá bận, trong phòng trang điểm, mỗi người đều có việc phải làm của riêng mình. Kể cả lúc không bận thì thời gian của bọn họ cũng không khớp nhau.

Vì lẽ đó, nói một cách nghiêm túc, giờ phút trên xe này là lần chạm mặt đầu tiên không phải vì công việc của bọn họ.

"Này, cậu có phiền tôi hỏi chút không?" Hạ Diệp nhìn Lâm Ngư.

"Không phiền. Cô hỏi đi."

"Năm nay cậu bao nhiêu tuổi?" Hạ Diệp nói.

Lâm Ngư thoáng sửng sốt, nói: "Tôi 24."

Hạ Diệp gật đầu rồi lại nhìn mặt cậu, nói: "Trông mặt cậu trắng thật đấy, bình thường không để râu à?"

Câu hỏi này của cô ấy đột nhiên nhảy cóc, Lâm Ngư có phần không phản ứng kịp.

Chu Chi Tường ngồi trên ghế phụ lái quay đầu lại, nhìn cô ấy: "Hạ Diệp, cô hỏi gì lạ thế? Nào có đàn ông mà không để râu?"

"Nhưng... cậu nhìn mặt Lâm Ngư trắng lắm ấy, cằm cũng bóng loáng, khác hẳn với kiểu đàn ông thô kệch như cậu."

Chu Chi Tường nói với Lâm Ngư: "Cậu đừng để ý, chỗ này của Hạ Diệp... có vấn đề." Cậu ấy chỉ vào vị trí đầu: "Nói chuyện kỳ lạ ghê."

Hạ Diệp vươn người, đập vào đầu Chu Chi Tường: "Cậu nói đầu ai có vấn đề đấy?"

"Tôi sai, tôi sai rồi." Chu Chi Tường tránh đi.

Trên xe còn có Kỷ Sơn Dã đang ngồi, bọn họ không dám nô đùa ầm ĩ quá. Hạ Diệp lại hỏi: "Tôi nghe Tiểu Chu nói, nghề của cậu không phải là thợ trang điểm, cậu làm gì đó?"

"Tôi đang học thạc sĩ." Lâm Ngư nói.

"Thạc sĩ á? Ngành gì thế?"

"Về nông học."

Hạ Diệp lộ ra vẻ ngạc nhiên: "Không thể nào nhìn ra được, không thấy giống với khí chất của cậu." Cô ấy nói: "Cậu không trêu tôi đó chứ?"

"Không." Lâm Ngư lắc đầu nói.

"Tôi vẫn cảm thấy cậu giống kiểu người học nghệ thuật, chẳng hạn như mỹ thuật, điêu khắc gì đó, trông rất giống."

"Đúng là có người cũng nói vậy." Lâm Ngư cười khẽ.

Chu Chi Tường ngồi trên ghế phụ lái quay đầu lại, nói: "Hạ Diệp, tôi cũng đồng ý với cô. Tiểu Ngư, trông cậu thật sự rất giống người học nghệ thuật."

Hạ Diệp lại nói: "Thế cậu làm thêm ở đây, bên trường có sao không?"

Lâm Ngư nói: "Tôi đã xin nghỉ với giáo viên hướng dẫn rồi, giờ việc bên trường không bận lắm nên vẫn ổn."

Hạ Diệp: "Thế nếu sau này bên trường bận, cậu còn làm thợ trang điểm tiếp không?"

Lâm Ngư thoáng im lặng, không biết tại sao, cậu chợt ngẩng đầu nhìn Kỷ Sơn Dã qua gương chiếu hậu, thấy anh đang đọc kịch bản bèn nhanh chóng cúi đầu, nói: "Chắc là sẽ không đi nữa, nếu làm tiếp, giáo viên hướng dẫn sẽ có ý kiến."

Hạ Diệp và Chu Chi Tường không hỏi nữa, bầu không khí trong xe chợt yên lặng vài giây. Lúc Chu Chi Tường mở miệng tính muốn nói chuyện khác thì xe đột nhiên dừng lại, mấy người nghiêng về đằng trước theo quán tính lại bị dây an toàn kéo về.

Chu Chi Tường hỏi lái xe Chung Phàm: "Sao thế ạ?"

Chung Phàm nhìn đằng trước: "Tôi cũng không rõ, xe đằng trước đột nhiên dừng lại." Sau đó anh ấy tháo dây an toàn, lấy chiếc ô ở bên cạnh: "Tôi ra ngoài xem thử."

Lâm Ngư nhìn ra ngoài cửa, lúc này mới phát hiện cơn mưa nhỏ tí tách không biết từ lúc nào đã biến thành mưa to như trút nước, nước mưa không ngừng tạt vào cửa sổ xe rồi rơi xuống, mặt đường cũng trở nên lầy lội.
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 26: Vực sâu



Chung Phàm che ô, đi tới cửa sổ xe đằng trước nói chuyện với người ta, không bao lâu sau anh ấy quay lại, cụp ô rồi vào trong xe, nói: "Mưa lớn quá khiến tảng đá trên núi rơi xuống chắn đường. Khả năng hiện giờ không đi được rồi."

Chung Phàm lau nước mưa trên người, Chu Chi Tường hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"

"Đợi thôi, người của đoàn làm phim đã xuống xe dọn, đợi chuyển tảng đá xong là có thể đi qua rồi."

Lúc này, gần như tất cả mọi người đều cho rằng, mất không bao lâu, cùng lắm là nửa tiếng là có thể chuyển xong tảng đá trên đường, xe có thể đi tiếp.

Nhưng hiển nhiên, bọn họ đã coi thường trận mưa này.

Mưa càng lúc càng lớn, liên tục có đá vụn mới lao xuống mặt đường. Bọn họ đợi trong xe chừng mười mấy phút thì có người vội vã đội mưa chạy đến bên xe, nói: "Ra hỗ trợ nhé, mấy người đằng trước không dọn hết được."

Anh ta nói rồi đi ra sau, gọi những người khác trong đoàn làm phim hỗ trợ. Chu Chi Tường và Chung Phàm xuống xe, đi hỗ trợ dọn dẹp với mấy người đằng trước.

Mưa không hề có xu hướng nhỏ đi mà ngược lại, trời đột nhiên trở tối, hạt mưa lớn như hạt đậu nhanh chóng xối xuống mặt đường, hoà lẫn với tiếng sấm khiến con người ta chợt thấy sợ hãi. Lúc này bọn họ mới ý thức được, cơn mưa này hoàn toàn không hề đơn giản.

Lâm Ngư không ngồi nổi trong xe nữa, nói: "Tôi đi lên trước phụ bọn họ."

Cậu vừa kéo cửa xe, Kỷ Sơn Dã ngồi ghế sau vẫn luôn không lên tiếng đột nhiên mở miệng: "Tôi đi cùng cậu."

Hạ Diệp khuyên can anh: "Anh Kỷ, anh đừng xuống. Đợi trong xe một lát là xong thôi. Ngộ nhỡ có chuyện gì..."

Nửa câu còn lại, Hạ Diệp không nói ra được. Nếu như có chuyện gì xảy ra, dính mưa, bị ốm, hoặc những chuyện khác nữa thì cô ấy không biết báo sao với người đại diện của anh - chị Tina, dù sao với thân phận của Kỷ Sơn Dã, một khi có gì biến động thì chính là chuyện lớn rồi.

"Nếu đá cứ ngáng đường không đi được thế này, đoàn phim không thể nào quay tiếp, đến lúc đó, tổn thất sẽ càng lớn."

Không đợi Hạ Diệp nói thêm gì, Kỷ Sơn Dã đã xuống xe. Anh không cầm ô, Lâm Ngư đi bên cạnh giơ ô của mình che trên đầu anh, Kỷ Sơn Dã liếc cậu, nhận lấy ô. Lúc Lâm Ngư định một mình đội mưa ra ngoài, anh kéo tay cậu lại, nói: "Đi chung đi."

Hai người chen nhau dưới chiếc ô nhỏ, mặt ô không lớn lắm, Kỷ Sơn Dã che phần lớn ô cho Lâm Ngư, hơn nửa người anh đã bị nước mưa xối ướt.

Lâm Ngư đẩy ô về phía anh: "Người anh ướt hết rồi."

Kỷ Sơn Dã nhìn thoáng qua, nói: "Không sao, sớm muộn gì cũng ướt thôi."

"Cậu dịch lại gần bên đây chút." Kỷ Sơn Dã kéo cánh tay Lâm Ngư, kéo cậu vào giữa ô.

Lâm Ngư ngẩng đầu nhìn Kỷ Sơn Dã, khoảng cách giữa hai người rất gần, cậu dựa vào lồ|\|g ngực rắn chắc của Kỷ Sơn Dã, toàn bộ suy nghĩ của cậu đều kẹt trong thân nhiệt ấm nóng của anh.

Bọn họ của bây giờ có phải có phần thân mật quá rồi không?

Nhưng tình hình cơn mưa lớn này cùng với đá vụn trên con đường lầy lội không phải lúc để suy nghĩ đến vấn đề này. Sự chú ý của tất cả mọi người đều tụ vào cơn mưa càng lúc càng lớn trước mắt.

Ngay sau đó, chiếc ô đã trở thành vật trang trí. Lâm Ngư và Kỷ Sơn Dã đi dọn đá vụn trên đường, người bị mưa xối cho ướt sũng, thế mà, đá vụn trên núi vẫn không ngừng lao xuống.

Cuối cùng, từ một nơi xa xa gần đường hầm vang lên một loạt tiếng động mạnh, trong cơn mưa lớn, tất cả mọi người ngẩng đầu lên nhìn thử thì phát hiện đá tảng hoà lẫn với bùn đất và cây cối đột nhiên đổ xuống đường. Cảm giác chênh lệch độ cao khủng khiếp ấy khiến người ta nghẹt thở.

"Chạy mau! Mau lùi về sau!" Người đằng trước hô lên, chạy về.

Mặt đường chấn động vài giây, Lâm Ngư có phần sốt sắng, vô thức túm lấy cánh tay Kỷ Sơn Dã.

"Không sao." Kỷ Sơn Dã liếc cậu.

Lúc này Lâm Ngư mới ý thức được cậu túm thứ gì, bèn ngẩng đầu nhìn anh rồi vội vàng buông tay.

"Bị sạt lở rồi." Chu Chi Tường đi tới, trên mặt cậu ấy toàn là nước mưa. Tiếng mưa rơi xối xả, dù ở khoảng cách rất gần, bọn họ vẫn phải gào lên nói chuyện: "Đằng trước bị sạt lở rồi, giờ không qua được đường hầm đâu."

Vào lúc này, tất cả mọi người mới thực sự ý thức được, hiện giờ bọn họ không chỉ đối mặt với một cơn mưa lớn mà là một trận thiên tai không ngờ.

Chu Chi Tường sứt đầu mẻ trán vì sự việc không ngờ này, đoàn xe của đoàn làm phim bị lớp đất đá trôi ngăn cách, còn không biết lúc nào đường hầm phía trước mới có thể thông xe được, cậu ấy đã thử gọi điện thoại cho đạo diễn nhưng trong núi, điện thoại mãi không bắt được tín hiệu.

Không thể nghi ngờ, chắc chắn tối nay không thể quay phim trên đỉnh núi được rồi, chưa biết chừng tiến độ quay ngày mai cũng có thể phải chậm trễ. Nhưng thời gian làm việc của anh Kỷ đã lên lịch rồi, không thể thay đổi, cũng không thể dời lại. Không quay phim xong thì có thể đúng hạn tham gia hoạt động quảng bá của Gió xuân vào tháng sau vẫn là một dấu hỏi.

"Anh Kỷ, chúng ta về xe trước đã." Chu Chi Tường tìm được Kỷ Sơn Dã, anh đang cùng các nhân viên khác trong đoàn làm phim dọn đường, cả người ướt nhẹp, toàn là bùn đất, không hề có chút hình tượng nào của người nổi tiếng nữa. Chu Chi Tường khuyên anh: "Tạm thời không thể rời khỏi đây được, anh đừng để dính mưa nữa, ngộ nhỡ mà bị cảm sẽ không ổn đâu."

Kỷ Sơn Dã chỉ khom lưng dọn đá vụn trên đường, hỏi cậu ấy: "Liên lạc được với đạo diễn chưa?"

"Chưa ạ." Chu Chi Tường nói: "Ông ấy đi trước chúng ta, có lẽ đã tới đỉnh núi rồi."

Kỷ Sơn Dã đưa mắt nhìn Lâm Ngư đang đứng trên con đường đầy bùn đất gần đó, người cậu bị mưa xối ướt sũng, thân hình gầy gò nhưng vẫn cố chấp chuyển một tảng đá to.

Anh vừa đi qua, thấy chân Lâm Ngư đứng không vững, thoáng lảo đảo bèn vội đỡ lấy cánh tay cậu, gương mặt lộ vẻ không vui: "Cậu quay về xe đi, đừng đứng đây nữa."

Lâm Ngư chợt sững sờ, nói: "Không sao, đường thông sớm chút thì chúng ta sẽ đi được sớm."

Kỷ Sơn Dã kéo cậu ra ngoài: "Không thiếu mình cậu, con đường này không thể thông trong thời gian ngắn được, cậu về xe trước đi, chờ bên cứu hộ đến."

Chu Chi Tường nhìn hai người trước mặt nói chuyện, không biết vì sao, cậu ấy cứ có cảm giác mối quan hệ của bọn họ có vẻ rất thân thiết. Nhưng ban nãy khi còn trong xe, hai người còn không nói với nhau nửa lời, sao thay đổi nhanh thế?

"Có ai qua đây được không? Giúp với!" Đằng xa có người hô.

"Xe lún vào bùn rồi, mau đến đẩy giúp chúng tôi với."

Kỷ Sơn Dã nói: "Tiểu Chu, cậu đi xem thử xem, kéo phụ một lát."

"Dạ được, anh Kỷ." Chu Chi Tường đội mưa chạy qua.

Kỷ Sơn Dã còn đang dọn đá vụn ở gần đó, thấy Lâm Ngư vẫn đứng bên cạnh bèn nói: "Không phải tôi đã bảo cậu về xe ngồi rồi sao? Sao vẫn chưa về?"

"Tôi ở đây hỗ trợ." Lâm Ngư nói.

Kỷ Sơn Dã và Lâm Ngư đứng cùng một chỗ, dọn đá ở ven đường. Những người khác trong đoàn làm phim đều đang phụ kéo xe đằng trước. Vì thế nên, lúc sự cố xảy ra, không một ai để ý.

Đến khi Chu Chi Tường nghe được tiếng động lớn, quay đầu lại thì đã thấy đá vụn và bùn đất từ trên đỉnh núi lẫn vào nhau thành đống rơi thẳng từ trên cao xuống đường, mà thẳng ngay bên dưới lại chính là Kỷ Sơn Dã và Lâm Ngư.

Trong nháy mắt, Chu Chi Tường còn chưa kịp thốt lên thì tảng đá và dòng bùn đã chắn qua xe, che khuất đường, lao thẳng về phía Kỷ Sơn Dã.

Người như trong dòng sông tối tăm chảy siết, Kỷ Sơn Dã nghiến răng, cơ bắp anh lập tức căng chặt hòng trụ vững gót chân, liều mạng chống lại dòng bùn chảy này, nhưng một tảng đá trong dòng bùn lại tàn nhẫn đập vào vai anh khiến anh bị cuốn vào bên trong, không ngừng lùi về đằng sau.

Dưới đường núi là sườn dốc cao vài chục mét, cây cối sum suê, ít người lui tới. Trong cơn mưa lớn chạng vạng, đó chỉ là một vùng tăm tối tựa vực sâu, không ngừng hút người ta chìm vào bên trong.

Lúc Kỷ Sơn Dã sắp sửa ngã xuống vùng tối tăm này, Lâm Ngư thấy bóng dáng anh đang bị cuốn xuống thì vội vươn tay qua muốn kéo anh lại. Nhưng cậu vừa kéo tay anh lại bị sức nặng của người ở trong dòng xoáy bùn kéo ngược lại, đồng thời ngã cùng anh vào trong chốn sâu hun hút ấy.

"Anh Kỷ!" Chu Chi Tường hét lên, trơ mắt nhìn anh và Lâm Ngư rơi xuống.
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 27: Bị thương ở đâu



Cành cây gãy, nước bùn chảy rồi tảng đá lớn tựa như dòng sông đông đặc bao phủ lên đường núi. Chu Chi Tường rút chân ra khỏi dòng bùn, liều mình đi về phía trước, hô lên về phía Kỷ Sơn Dã vừa rơi xuống, bất chấp vô vọng muốn nắm lấy chút hi vọng cuối cùng.

"Anh Kỷ!"

Chu Chi Tường lại gọi tên Lâm Ngư: "Lâm Ngư!"

Nhưng dù cậu ấy có gọi bao nhiêu lần, trước sau vẫn không có âm thanh nào đáp lại cả.

Cậu ấy luống cuống, chân mềm oặt ngã xuống đường. Hạ Diệp ở bên cạnh bật khóc, túm lấy cánh tay cậu ấy: "Làm sao đây? Anh Chu?"

"Bọn họ sẽ không có chuyện gì chứ?"

Chu Chi Tường nói rất khẽ, như đang lẩm bẩm, như cho bản thân chút hi vọng: "Không đâu, bọn họ sẽ không sao đâu."

"Bọn họ ngã từ trên cao như vậy, không biết bên dưới có gì. Làm sao đây?" Cô ấy ra sức lau nước mắt: "Nếu như anh Kỷ mà xảy ra chuyện thật thì phải làm sao đây?"

Chu Chi Tường nói: "Không đâu, tôi nói không là không."

"Mau gọi điện thoại cho nhân viên cứu hộ đi, bảo bọn họ đến mau lên."

14.

Lúc Lâm Ngư tỉnh lại, trời đã tạnh mưa rồi.

Xung quanh tối đen như mực, có cảm giác vắng vẻ như vũng nước tù.

Cậu không có cảm giác gì, cũng không biết mình đang ở đâu. Thử cử động cánh tay thì cảm giác đau nhức từ vai chuyển tới toàn thân, cậu nhắm mắt lại nhịn đau thở ra một hơi, vừa bất đắc dĩ để cánh tay lại vị trí ban đầu.

Có điều cũng còn may, may là vẫn cử động được.

Nơi đầu gối rất mềm mại, trong điều kiện gian khổ này, có cảm giác thoải mái khác thường khiến Lâm Ngư rất khó hiểu.

Là bùn đất ư? Hình như không giống lắm.

"Cậu tỉnh rồi à?"

Giọng nói xuất phát từ phía trên cậu, ở khoảng cách rất gần như là ngay bên tai, là Kỷ Sơn Dã.

Lâm Ngư mở choàng mắt, sau khi thích ứng với bóng tối, nhờ vào ánh sao thưa thớt trên bầu trời đêm, lúc này cậu mới phát hiện thì ra Kỷ Sơn Dã ở ngay bên cạnh cậu.

Rốt cuộc Lâm Ngư đã biết cảm giác mềm mại khác thường kia từ đâu ra rồi. Cậu đang gối lên đùi Kỷ Sơn Dã, còn Kỷ Sơn Dã đang nửa dựa vào thân cây đằng sau, bình thản cúi đầu nhìn cậu.

Lâm Ngư vùng vẫy muốn ngồi dậy, Kỷ Sơn Dã bèn nhẹ nhàng vỗ vỗ cậu, nói: "Đừng nhúc nhích."

Lâm Ngư hơi giãy ra, xương cốt giống như rã ra vậy, cực kỳ mỏi. Cậu không thể ngồi dậy thành công, cuối cùng đành thở hổn hển nằm lại trên đùi Kỷ Sơn Dã.

"Không sao, cứ nằm đi." Kỷ Sơn Dã nói.

"Có bị thương ở đâu không?" Anh lại hỏi.

Lâm Ngư: "Hình như không. Chỉ là cả người rất đau."

"Người có thể động đậy không?"

"Có thể." Lâm Ngư gật đầu.

"Vậy thì tốt." Kỷ Sơn Dã nói.

Lâm Ngư để ý từ nãy đến giờ, hình như Kỷ Sơn Dã không hề động đậy. Lại nhớ lại lúc cảnh tượng Kỷ Sơn Dã bị đá đập vào vai trước khi ngã xuống, cảm xúc đột nhiên đi xuống, hỏi anh: "Anh sao rồi?"

"Nửa người trên không linh hoạt lắm, có điều vẫn ổn, chắc tạm thời chưa chết được." Kỷ Sơn Dã nói chuyện với ngữ điệu nhẹ bẫng.

"Thế sao anh còn để tôi gối lên đùi anh?" Lâm Ngư lại vùng vẫy muốn ngồi dậy.

Kỷ Sơn Dã đặt tay lên người cậu: "Chuyện này không ảnh hưởng gì, không sao, yên tâm đi."

Anh ngất đi trong một thoáng ngắn ngủi, đến khi tỉnh lại thì thấy mình đang ngửa mặt nằm trong đống bùn lầy, vai nhức dữ dội, dù chỉ nghiến răng, cả người đã run rẩy.

Anh nghiêng đầu xem vết thương trên vai, máu chảy lẫn với bùn đất và nước mưa, đến cầm máu cũng không biết nên làm từ đâu.

Kỷ Sơn Dã nhìn cách một đoạn, nhờ ánh sao mờ mờ, thấy được Lâm Ngư cũng đang nằm trong đống bùn nhão.

Anh nhớ, trước khi ngã xuống, Lâm Ngư vươn đôi tay kia ra kéo. Nếu cậu không làm vậy thì sẽ không ngã xuống như anh rồi.

Cậu cách anh khá gần, đầu xiêu vẹo trong bùn đất một cách khó chịu. Kỷ Sơn Dã nén đau, từ từ dịch người tới, đưa tay ra kiểm tra hô hấp nơi mũi cậu.

Hô hấp vẫn đều đều, Kỷ Sơn Dã thoáng bình tĩnh lại. Anh cẩn thận đặt cậu lên đùi mình, để cậu ngủ trên đó. Cúi đầu nhìn gương mặt nhếch nhác của cậu, anh vén mái tóc rối bời ấy qua một bên.

Thật đúng là đồ ngốc.
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 28: Bị thương



Kỷ Sơn Dã nhìn Lâm Ngư đang gối lên đùi mình với ánh mắt ngơ ngác lúc này lại chợt muốn cười. Anh hỏi cậu: "Sao lúc ở trên lại muốn kéo tôi?"

"Cậu vốn không kéo nổi tôi, sao vẫn muốn duỗi tay ra?" Kỷ Sơn Dã nói thêm.

Lâm Ngư bị anh hỏi mà khựng lại.

"Tôi không biết nữa. Không nghĩ gì cả, tay cứ duỗi ra thôi."

Kỷ Sơn Dã: "Sau cậu đừng l* m*ng vậy nữa. Lương thiện không có tác dụng gì chỉ có hại chính cậu thôi."

Lâm Ngư có hơi khó chịu, cậu không nói gì.

Rõ ràng là làm việc tốt, sao trong mắt Kỷ Sơn Dã lại như biến thành cậu làm sai rồi? Chẳng lẽ là vì không kéo anh lên thành công ư? Lâm Ngư nghĩ không ra.

Có điều, có lẽ lúc này rơi vào hoàn cảnh có thể chết bất cứ lúc nào, trong khe núi tối đen như mực chỉ có hai người là cậu và Kỷ Sơn Dã, Lâm Ngư cảm thấy quan hệ của hai người đột nhiên trở nên rất gần gũi.

Hai người không còn là diễn viên nổi tiếng và thợ trang điểm nữa, cũng không có địa vị cao, địa vị thấp nữa, chỉ vẻn vẹn là hai người bình thường ôm lấy nhau sưởi ấm. Lâm Ngư cảm thấy Kỷ Sơn Dã cũng nghĩ vậy, nếu không, cậu rất khó giải thích nổi tại sao Kỷ Sơn Dã lại đồng ý để cậu gối lên đùi mình.

"Anh nói, bọn họ sẽ tìm được chúng ta chứ?" Lâm Ngư hỏi.

Kỷ Sơn Dã nói rất khẽ: "Không biết."

"Vậy liệu chúng ta có chết không?"

Kỷ Sơn Dã cúi đầu nhìn cậu, cười khẽ: "Đừng lo lắng, trong thời gian ngắn còn chưa chết được."

Chỉ cười rất khẽ đã đụng đến vết thương trên bả vai, Kỷ Sơn Dã cau mày rên lên một tiếng, bèn cắn răng nhịn qua cơn đau này.

Lâm Ngư đưa mắt nhìn vào vai anh, Kỷ Sơn Dã tỏ vẻ tất cả đều bình thường khiến cậu nghĩ đó chỉ là một vết thương cỏn con nên không để ý lắm. Nhưng giờ càng nhìn càng thấy rõ ràng hơn, bả vai anh lúc này máu thịt lẫn lộn, cậu vừa nhìn đã cảm thấy hãi hùng khiếp vía.

"Sao anh bị thương nặng vậy?"

Lâm Ngư không thể nào yên tâm nằm trên đùi Kỷ Sơn Dã nữa, cậu nén đau ngồi dậy, thấy sắc mặt Kỷ Sơn Dã tái nhợt vì mất máu quá nhiều, nói: "Sao anh bị thương nặng vậy mà lại không nói?"

"Không đau." Kỷ Sơn Dã nói.

Thế nhưng Lâm Ngư nhìn sắc mặt anh, nào có vẻ không đau đâu.

"Xin lỗi, tôi không biết xử lý vết thương." Lâm Ngư nhìn anh lại bó tay chịu trói với vết thương của anh.

Kỷ Sơn Dã cười: "Không sao, tôi cũng không có ý định bảo cậu xử lý vết thương giúp tôi đâu."

Anh nhìn Lâm Ngư yên lặng cúi đầu trầm tư, an ủi cậu: "Đừng lo, đợi bọn họ đến là sẽ tốt thôi."

Lâm Ngư nhìn Kỷ Sơn Dã cố giữ gương mặt tươi cười, tuy rằng không đúng lúc lắm nhưng cậu vẫn cảm thấy dù trong hoàn cảnh này, Kỷ Sơn Dã vẫn có vẻ không quá chật vật lại càng có phần đẹp trai hơn.

"May vết thương không ở mặt anh, nếu không đợi khi được cứu lên, e là kiếp diễn viên cũng đi tong." Lâm Ngư nói.

Kỷ Sơn Dã thoáng sửng sốt, không ngờ cậu lại nghĩ đến chuyện này, bèn trêu chọc cậu: "Cậu yên tâm, dù có bị huỷ dung thì kiếp diễn viên của tôi cũng không đi tong được."

Lâm Ngư nghĩ, Kỷ Sơn Dã nói không sai. Dù anh có bị huỷ dung thì với thực lực hiện tại của anh, cùng lắm là kiếp diễn viên quanh co hơn chút chứ sẽ không kết thúc được. Anh luôn có cách để giải quyết tình cảnh khó khăn cho mình.

Không giống cậu, mãi mãi không thoát khỏi được cảnh khốn cùng của bản thân.

Lâm Ngư và Kỷ Sơn Dã chờ trong khe núi không một bóng người, chờ đợi một tương lai chưa biết kết cục.

Vừa mưa xong, đêm tĩnh lặng, không khí ẩm ướt lành lạnh khiến Lâm Ngư không nhịn được co ro người lại, ôm lấy cánh tay mình cọ xát để sưởi ấm. Cậu nhìn Kỷ Sơn Dã dựa vào cái cây bên cạnh, phát hiện anh đã nhắm mắt lại, một lúc lâu không hề động đậy, sắc mặt tái nhợt, không biết có phải đã ngất xỉu rồi hay không.

Lâm Ngư sợ đến nỗi lập tức vỗ người anh, gọi tên anh: "Kỷ Sơn Dã? Kỷ Sơn Dã ---"

Đầu Kỷ Sơn Dã nặng trịch, tầm mắt đằng trước bắt đầu mơ hồ, nhìn thứ gì đều rất tốn sức, nghe âm thanh bên cạnh cũng như được phủ lên một tầng sa, người như đang lơ lửng trên không trung. Anh không biết đây có phải cảm giác trước khi chết hay không, dù không phải thì chắc cũng sắp rồi chăng.

Có điều, cuối cùng tiếng kêu của Lâm Ngư khiến anh tỉnh táo lại đôi chút, anh cười khẽ: "Tôi không sao."

"Chỉ là hơi mệt thôi."

Lâm Ngư: "Kiên trì thêm chút, lát nữa là sẽ có người tới."

Cậu tới gần anh hơn chút, đụng phải tay Kỷ Sơn Dã thì phát hiện tay anh lạnh như băng vậy, bèn hỏi: "Anh có lạnh không?"

Kỷ Sơn Dã chớp mắt, gật đầu: "Hơi lạnh."

Lâm Ngư đã quên đi cơn đau trên người mình, ôm lấy Kỷ Sơn Dã. Cậu không để anh dựa vào cây tiếp nữa mà đỡ anh dựa vào trong ngực mình, tay ủ lấy tay anh, nghĩ mọi cách để người anh ấm lên.

"Tôi nặng không? Có bị đè lên cậu không?" Kỷ Sơn Dã nói.

"Vẫn ổn." Lâm Ngư nhỏ giọng nói: "Đến lúc này rồi mà anh còn nói linh tinh."

Kỷ Sơn Dã nghe vậy chỉ cười cười, không lên tiếng.

"Anh đừng có mà chết ở đây đó, anh mà chết ở đây là tôi không giải thích nổi đâu." Lâm Ngư nói.

"Sẽ không." Kỷ Sơn Dã nhắm mắt lại nói.

Mắt Lâm Ngư cứ không nhịn được nhìn về vết thương máu thịt be bét của anh, sợ Kỷ Sơn Dã có chuyện, trong lòng hơi hoang mang, cậu nhìn xung quanh rồi hô lớn tiếng: "Có ai không? Có ai không?"

Kỷ Sơn Dã: "Đừng gọi, giữ sức đi."

"Tôi không sao." Lâm Ngư nói.

Kỷ Sơn Dã: "Có thể trong núi này có thú hoang, cậu không sợ sẽ gọi bọn nó tới sao?"

Quả nhiên Lâm Ngư không hé răng nữa.

Kỷ Sơn Dã vỗ tay cậu: "Cứ yên tâm chờ ở đây đi, bọn họ sẽ tìm người đến cứu chúng ta thôi."

Lâm Ngư cảm giác bình tĩnh hơn chút, Kỷ Sơn Dã nói nhẹ nhàng lại dịu dàng, hình như cậu đã được xoa dịu nhanh chóng.

Dù kết cục thế nào, cứ ở nơi núi rừng này chờ đợi cùng Kỷ Sơn Dã vậy, có thể chờ bao lâu thì chờ bấy lâu. Có khoảnh khắc này, cậu không quan tâm kết cục là gì nữa.

Thời gian chậm lại, Lâm Ngư ôm Kỷ Sơn Dã thật chặt, mơ mơ màng màng thiếp đi một lát. Hẳn là thời gian không quá dài, bởi vì khi cậu tỉnh lại, những vì sao trên bầu trời vẫn rất sáng.

Kỷ Sơn Dã trong lòng cậu nhắm mắt lại, cau mày, xem ra anh có vẻ không thoải mái lắm. Lâm Ngư sờ trán anh, nóng bỏng, có lẽ là lên cơn sốt rồi. Nhưng ngoại trừ gọi tên anh, ôm anh chặt hơn chút, cậu cũng không còn cách nào khác.

"Kỷ Sơn Dã --- Kỷ Sơn Dã ---" Cậu gọi nhưng anh không hề phản ứng gì.

Ngay lúc Lâm Ngư sốt ruột phát hoảng, bên tai đột nhiên có tiếng người gọi loáng thoáng bên trên, người đó đang gọi tên hai người họ.

Lâm Ngư lập tức phấn chấn, lớn tiếng đáp lại: "Chúng tôi ở đây! Chúng tôi ở bên dưới!"

Ngay sau đó, Lâm Ngư nghe được tiếng bước chân vội vã và lộn xộn. Tiếng gọi to của bọn họ cách cậu càng lúc càng gần, cuối cùng Lâm Ngư đã thấy được gương mặt quen thuộc trong chốn núi rừng.

Chu Chi Tường thấy bọn họ, bước chân hoảng loạn, gần như ngã từ trên xuống. Cậu ấy lại loạng choạng chạy về phía bọn họ: "Hai người có ổn không?"

Mấy giây sau, cậu ấy đã đi tới trước mặt hai người. Lâm Ngư lẳng lặng thả lỏng tay ôm Kỷ Sơn Dã ra, Chu Chi Tường quỳ trên đất nhìn Kỷ Sơn Dã dựa trong lòng Lâm Ngư, nhìn vết thương trên vai anh khiến cậu ấy phát hoảng.
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 29: Ân nhân cứu mạng



"Cậu mau đưa anh ấy tới bệnh viện đi. Có vẻ anh ấy ngất rồi." Lâm Ngư nói.

"Được." Chu Chi Tường vội vàng gọi mấy người ở đằng xa: "Tới đây phụ đỡ anh Kỷ đi."

Một đám người vây lại, trong đó có một người giơ cáng. Lâm Ngư thấy bọn họ đỡ Kỷ Sơn Dã lên, đi lên trên. Chu Chi Tường đi theo bên cạnh, trước khi đi, cậu ấy nói với Lâm Ngư cực kỳ trịnh trọng: "Cám ơn cậu."

Lâm Ngư đưa mắt nhìn bóng lưng bọn họ rời đi. Một lát sau, có người đỡ cậu từ dưới đất lên, là nhân viên của đoàn làm phim, anh ta nói: "Để tôi đưa cậu đi bệnh viện luôn."

Lâm Ngư bị thương không nặng lắm, chỉ có điều cậu cảm thấy người rất nhức. Cậu hỏi người nhân viên: "Đường thông chưa?"

"Vẫn chưa, có điều đã có nhân viên cứu hộ tới rồi, đợi trời sáng là đường hầm sẽ thông thôi."

"Thế Kỷ Sơn Dã ---" Người nhân viên liếc cậu, lúc này Lâm Ngư mới ý thức được, mình đã quay về thế giới hiện thực, gọi Kỷ Sơn Dã như vậy có phần không lễ phép lắm.

Cậu thở chậm lại, sửa lại lời: "Thế anh Kỷ bị thương vậy thì làm sao đây? Còn đi bệnh viện được không?"

"Không sao đâu, bác sĩ riêng của anh Kỷ đã chờ ở trên đó rồi." Người đó nói: "Hoặc là đi đường mạn sau, chân núi cũng có một bệnh viện."

Lần đầu tiên Lâm Ngư nghe được từ "bác sĩ riêng" qua lời người khác, đã từ lâu nay, cậu vẫn tưởng rằng cụm từ này chỉ xuất hiện trong phim. Thì ra, có nghề bác sĩ riêng thật.

Thế giới của cậu và Kỷ Sơn Dã thật sự chênh lệch rất nhiều.

Trên đường núi trở về, Lâm Ngư khập khễnh được người ta đỡ đi.

15.

Sau khi Lâm Ngư được đưa đến bệnh viện thì được khám cẩn thận. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Phần lớn vết thương trên người cậu đều là vết thương nhẹ, nghiêm trọng nhất là cổ chân phải, dây chằng bị tổn thương, bác sĩ bó thạch cao thật dày cho cậu, nói cậu phải chống nạng để hoạt động trong khoảng một tuần.

Thêm nữa là cánh tay cậu bị rách một đường dài, khâu năm mũi, quấn băng gạc, không biết sau đó có để lại sẹo không.

Cậu không quan tâm vết thương của mình lắm vì ngay tối xử lý xong vết thương, cậu sốt cao, nằm mê man trên giường, ngủ hai ngày liền.

Đến khi tỉnh lại, thấy phòng bệnh sạch sẽ gọn gàng, cùng với hoa tươi và hoa quả hỏi thăm chất đầy trên bàn, đầu cậu váng vất, còn tưởng là mình đang nằm mơ. Dù sao, trước khi thiếp đi, cậu nhớ mình vẫn ngồi trên phòng bệnh sáu người, nghe dì ở giường bên cạnh tán gẫu. Sao mà vừa tỉnh giấc lần nữa lại đổi chỗ khác hoàn toàn rồi.

Hạ Diệp đứng trước giường bệnh nhân nhìn cậu: "Cậu tỉnh rồi?"

"Ừm." Lâm Ngư ngơ ngác nhìn cô ấy.

"Cuối cùng cậu cũng tỉnh, tôi sắp bị doạ chết mất." Hạ Diệp vội vàng ấn chuông gọi y tá ở bên giường: "Cậu mà không tỉnh nữa thì tôi sẽ phải chạy để chỗ bác sĩ hành hạ bọn họ tiếp mất."

Bác sĩ tới, kiểm tra một lượt, sắp xếp gì đó. Cả quá trình Lâm Ngư ngơ ngác nghe, mãi đến khi bác sĩ đi rồi, Hạ Diệp ngồi trên ghế bên giường cậu yên lặng một lúc lâu, Lâm Ngư mới tỉnh táo lại.

"Sao tôi lại ở phòng bệnh này?" Lâm Ngư hỏi Hạ Diệp: "Hình như tôi có ở phòng đơn đâu nhỉ?"

Hạ Diệp: "À, chuyện này à, đây là do chị Tina sắp xếp cho cậu ấy, chị ấy chính là người đại diện của anh Kỷ. Cậu cứ yên tâm ở đây dưỡng thương, không phải lo tiền thuốc thang gì đó đâu."

Cô ấy nhìn hoa trên tủ, nói: "Cậu nhìn đám hoa kia, tất cả đều là người của đoàn làm phim đó hỏi thăm tặng đó. Lúc cậu sốt cao không lui khiến chị Tina lo sốt vó, chỉ sợ có chuyện gì xảy ra, không biết báo với anh Kỷ thế nào. Nói sao thì cậu cũng coi như là ân nhân cứu mạng của anh ấy, nhất định phải chăm sóc cẩn thận."

"Tôi không phải ân nhân cứu mạng của anh ấy gì cả." Lâm Ngư nhỏ giọng nói, cậu cảm thấy thế này quá chuyện bé xé ra to rồi.

Nghĩ đến đây, tim cậu thắt lại, hỏi tiếp: "Anh Kỷ thế nào rồi?"

Hạ Diệp nói: "À, anh ấy nằm phòng bệnh bên cạnh. Vai phải làm phẫu thuật, có điều, giờ không có gì đáng ngại nữa, nằm viện nghỉ một thời gian là khỏi thôi."

Cậu nghe mà chợt bình tâm lại, lại nghe Hạ Diệp dài dòng kể lể: "Lần này anh Kỷ nằm viện, chắc chắn phải dời lại lịch quay phim rồi, tất cả kế hoạch đằng sau đều sẽ bị xáo trộn. Nhất định không quay được quảng cáo của SL rồi, hoạt động quảng bá của Gió xuân thì không biết còn tham gia được không. Tôi mà là chị Tina thì chắc buồn chết mất."

Cô ấy thở dài, rồi nói thêm: "Có điều cũng may, giờ đã là trong cái rủi có cái may rồi. Ngộ nhỡ anh Kỷ mà có chuyện gì thật, thì không phải chỉ đơn giản chậm trễ mấy hợp đồng thế này đâu."

Hạ Diệp nhìn Lâm Ngư nằm trên giường với ánh mắt chân thành: "Thật sự cảm ơn cậu, nếu không có cậu thì hẳn là tình hình của anh Kỷ sẽ gay go mất, bị tảng đá lớn đập vào, còn ngã từ chỗ cao như thế, may mà có cậu đưa tay ra kéo anh ấy."

"Không đâu, thật ra tôi không làm được gì cả." Lâm Ngư hơi chột dạ. Dù sao, cậu vốn không làm được gì, tuy nói là cậu kéo Kỷ Sơn Dã nhưng không giữ được anh. Ở bên dưới, nếu có giúp thì nhiều lắm cũng chỉ là ôm Kỷ Sơn Dã, sưởi ấm cho anh chốc lát mà thôi.

"Đừng khiêm tốn, tôi biết, tôi biết cả." Hạ Diệp cười, vỗ tay cậu. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Lâm Ngư có hơi nghi ngờ, cậu cứ cảm thấy Hạ Diệp có thể đã hiểu lầm gì đó.

Nhưng cậu còn chưa nói thêm gì, điện thoại Hạ Diệp lại vang lên. Cô ấy đứng dậy ra ngoài hành lang nhận điện thoại. Lâm Ngư đưa mắt nhìn phòng bệnh rộng rãi, điện thoại của cậu được đặt ở trước giường, Lâm Ngư vươn tay lấy, điện thoại đã được sạc đầy rồi.

Cậu nhớ trước đó trời mưa, cậu sợ điện thoại bị nước mưa xối ướt nên cố ý đặt nó trong xe. Tình hình hôm đó quá hỗn loạn, Lâm Ngư còn tưởng rằng mình đã mất điện thoại rồi, không thể tìm được nữa. Không ngờ, điện thoại lại được sạc đầy, lần nữa trở về bên cạnh cậu.

Hạ Diệp nghe điện thoại rất lâu, Lâm Ngư thấy hơi buồn chán. Một tay truyền nước, một tay nghịch điện thoại.

Cậu đi lướt Weibo, trong đó ngập tràn tin tức Kỷ Sơn Dã bị thương. Đến bây giờ, tin Kỷ Sơn Dã bị thương nặng vẫn nằm trong top đầu hot search.

Các hot search bên dưới đều là các tin có liên quan đến việc Kỷ Sơn Dã bị thương.

[Kỷ Sơn Dã - sạt lở],

[Kỷ Sơn Dã - đoàn làm phim "Tuần hoàn tử vong"],

[Kỷ Sơn Dã sống chết chưa rõ],

[Thợ trang điểm của Kỷ Sơn Dã]

Lâm Ngư chợt dừng ngón tay lướt màn hình lại, cậu không ngờ mình lại có thể cùng xuất hiện chung trong một bài hot search Weibo với Kỷ Sơn Dã. Bên dưới đề tài này, gần như tất cả mọi người đều cảm ơn cậu. Lâm Ngư hơi đỏ mặt, bởi vì cậu biết, thật ra cậu vốn không làm gì cả.

Có điều, cậu càng không ngờ được, hai năm sau, tên cậu và Kỷ Sơn Dã lại cùng xuất hiện trên hot search Weibo. Đương nhiên, chuyện đó để sau hẵng nói.

Lâm Ngư mở đề tài ra, nhìn bài đăng trên cùng, cũng chính là bài Weibo được chia sẻ nhiều nhất.

Ngôi sao nhỏ giải trí lớn: [Cực hot! Kỷ Sơn Dã đang trên đường đi quay phim gặp phải sạt lở, người bị tảng đá đập trúng rơi xuống vách núi, chưa rõ sống chết!]

Ảnh trong bài là con đường lầy lội trên núi hôm đó, cùng với đường hầm bị cơn mưa to xối bị nghẽn, đá vụn trên mặt đường, cùng với quần áo Kỷ Sơn Dã thay ra lúc được tìm thấy.
 
Back
Top Bottom