Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan

Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 30: Đưa tiền cho cậu



Quần áo trên người bị dính rất nhiều bùn lầy, ở chỗ vai toàn máu tươi. Lại thêm sàn nhà sạch sẽ ở bên dưới tôn lên, cậu nhìn mà giật mình.

Trong khu bình luận toàn là meme gào khóc và dấu chấm than, từ những đoạn văn dài ở khu bình luận bọn họ đăng là Lâm Ngư có thể cảm nhận được nước mắt đằng sau.

Mối ngờ liên quan đến sự sống chết của Kỷ Sơn Dã không ngừng dậy sóng, fan hâm mộ ra sức mắng từng người nói ra mấy tin không hay.

Mãi đến tận mấy tiếng trước, phòng làm việc của Kỷ Sơn Dã đăng thông báo tất cả đều bình an, đừng lo thì các cuộc tranh luận liên quan đến việc Kỷ Sơn Dã bị thương trên mạng mới chầm chậm lắng lại.

"Sao cậu lại nghịch điện thoại rồi?" Hạ Diệp trở về từ bên ngoài, thu lại điện thoại trong tay cậu, đặt lên tủ: "Cậu còn chưa cắt sốt, đợi khoẻ hẳn rồi hẵng chơi."

"Chỉ xem chút thôi." Lâm Ngư đành cười bất đắc dĩ.

Cậu hỏi Hạ Diệp: "Anh Kỷ tỉnh chưa?"

Hạ Diệp: "Anh ấy tỉnh rồi, cậu yên tâm đi."

"Lát nữa tôi có thể đi thăm anh ấy không?"

"Lúc này khả năng không được. Anh ấy vừa phẫu thuật xong, giờ đang ở trong phòng bệnh chăm sóc đặc biệt, người ngoài không vào được." Hạ Diệp nói: "Mà giờ cậu cũng không được đi đâu, đợi vết thương của cậu đỡ, tôi sẽ dẫn cậu đi gặp anh ấy."

Lâm Ngư nằm trên giường, không bị sốt cao nữa nên tinh thần cậu cũng tỉnh táo hơn chút. Buổi chiều, cậu có thể tự chống nạng xuống giường đi lại một lát rồi.

Bữa tối là những món ăn dinh dưỡng mà Hạ Diệp đặc biệt chuẩn bị cho cậu. Sau khi cơm nước xong, cậu vịn tường đi lại trong hành lang một lúc, đi tới bên cạnh ban công của bệnh viện lại nghe được loáng thoáng bên dưới có tiếng người ồn ào. Nhìn từ cửa sổ xuống, cậu thấy trước cổng viện có rất nhiều người vây quanh.

Phần lớn là các cô gái trẻ tuổi xinh đẹp, có người còn cầm hoa tươi trên tay, hình như còn kéo biểu ngữ, có điều vì khoảng cách quá xa nên Lâm Ngư không thấy rõ trên đó viết chữ gì. Không biết bọn họ đang tranh cãi gì với người khác, còn khóc sướt mướt, mấy người mặc đồ đen trước cửa bệnh viện đang chặn mấy cô đó lại, hình như bên cạnh còn có cảnh sát và bảo vệ nữa.

Lâm Ngư không nghĩ nhiều, nhìn một lát rồi về đến phòng bệnh đi ngủ.

Hôm sau, lúc rời giường, Hạ Diệp nói với cậu, anh Kỷ phải chuyển viện rồi.

Cô ấy nói, fan tìm được bệnh viện của Kỷ Sơn Dã, đang ngồi chực bên dưới. Tuy rằng bọn họ vẫn bố trí bảo vệ nhưng vẫn có người lẻn vào tìm anh. Hôm qua, thậm chí còn có mấy fan cải trang thành bác sĩ, tính lén lẻn vào phòng bệnh của Kỷ Sơn Dã, may mà bị vệ sĩ bắt được, đưa tới đồn cảnh sát rồi.

Hiện giờ, đám Tina chuẩn bị chuyển Kỷ Sơn Dã tới bệnh viện tư, bên đó sẽ đảm bảo an toàn hơn ở đây.

Lâm Ngư chợt muộn màng nhớ đến cảnh tượng mình thấy tối hôm qua, nghĩ lại, khả năng đó chính là fan của Kỷ Sơn Dã rồi.

"Cậu nói xem mấy người đó có bị điện không? Anh Kỷ đã như vậy rồi, đang cần phải tĩnh dưỡng. Thế mà mấy cô đó còn đi quấy rầy anh ấy! Còn phiền đến cả những người khác ở bệnh viện!"

"Cải trang thành bác sĩ, giả thành y tá! Đầu óc mấy cô đó bị sao à?! Tường rằng chỉ cần mặc áo blouse trắng là người ta sẽ để cho bọn họ vào phòng bệnh sao?" Hạ Diệp căm hận nói.

"Mấy cô đó coi mình là ai chứ?! Tưởng rằng mình là fan thì muốn làm gì thì làm? Thật là bị điên mà!" Hạ Diệp nghiến răng: "Cậu nói xem mấy cô đó có được coi là fan không?"

"Vết thương của anh Kỷ vốn cần tĩnh dưỡng, giờ bị bọn họ quấy rầy chỉ đành chuyển viện. Tôi thật sự bị mấy cô đó chọc tức chết mất."

Thì ra, thật sự có những fan quá khích như vậy, Lâm Ngư hơi kinh ngạc. Có khi, nổi tiếng quá lại không phải chuyện tốt.

Nhìn thế này, trước giờ chuyện sầu não của cậu và Kỷ Sơn Dã hẳn là khác nhau hoàn toàn.

Sức khỏe của Lâm Ngư hồi phục rất nhanh, vết thương trên cánh tay vừa cắt chỉ, cậu đã không thể chờ nổi muốn xuất viện. Nhưng phía Kỷ Sơn Dã nói gì đó với bệnh viện, cứng rắn muốn cậu nằm viện thêm một tuần nữa, theo dõi khoẻ hẳn rồi mới được đi.

Bởi vì đột nhiên xuất hiện sạt lở nên trên đường núi có rất nhiều xe hỏng, máy móc cũng bị trục trặc. Hơn nữa, Kỷ Sơn Dã bị thương, đoàn làm phim chỉ có thể bị ép tạm dừng quay. Lâm Ngư cũng mất việc, chỉ đành nghỉ ngơi trong bệnh viện.

Cậu không ngờ người đại diện của Kỷ Sơn Dã - Tina sẽ đặc biệt đến tìm cậu.

16.

Hôm Tina đến tìm ấy, vì quá nhàm chán, Lâm Ngư đang đi dạo ở hành lang bên ngoài phòng bệnh.

Cô ấy vẫy tay với Lâm Ngư từ xa, mặt tươi cười gọi tên cậu.

Lâm Ngư quay đầu thì thấy một cô gái trang điểm tinh tế, ăn mặc thời thường. Cô ấy để tóc xoăn dài đẹp đẽ, vì rất biết cách chăm sóc nên không nhìn ra được rốt cuộc là bao nhiêu tuổi.

"Đã muốn thăm cậu từ sớm nhưng mấy ngày nay bận mãi, đến giờ mới qua đây được." Trông Tina không hề có cảm giác xa cách với người khác, mặc dù bọn họ gặp mặt lần đầu tiên, cô ấy vẫn nói chuyện rất nhiệt tình giống như đã từng gặp bạn rất nhiều lần.

"Thế nào rồi? Sức khoẻ cậu ổn chưa?" Cô ấy hỏi.

Lâm Ngư đi tới: "Ổn lắm rồi." Bọn họ trở lại phòng bệnh: "Thật ra tôi có thể xuất viện rồi, không cần ở lại đây nữa."

Tina: "Không sao đâu, cậu cứ yên tâm ở lại đi. Đợi chân khoẻ hơn chút rồi hẵng đi."

"Anh Kỷ..." Lâm Ngư do dự hỏi: "Anh Kỷ, anh ấy khoẻ chưa?"

Tina: "Cậu ấy cũng ổn. Có điều vết thương trên vai hơi nghiêm trọng, hai hôm nay lại phẫu thuật lần nữa, chắc phải nằm viện thêm một tuần."

Lâm Ngư ngồi trên giường bệnh, Tina dựa bên cạnh bệ cửa sổ nhìn cậu với ánh mắt khó hiểu, như cười như không. Lâm Ngư không rõ cô ấy đến tìm mình là có ý gì, thấy hơi lúng túng nên chỉ ngồi yên lặng.

"Lần này tôi đến đây, chủ yếu là vì đưa cậu cái này." Cô ấy lục túi, lấy từ đó ra một tấm thẻ, để lên bàn.

"Cậu cứu Kỷ Sơn Dã, tôi cực kỳ cảm kích. Nếu không phải có câu thì chắc chắn tình trạng của Kỷ Sơn Dã còn nguy hiểm hơn bây giờ." Tina nói: "Trong thẻ này có mười vạn tệ, là công gửi cậu."

Không khí chợt yên tĩnh giống như bị đóng băng vậy. Lâm Ngư đưa mắt nhìn tấm thẻ kia, nhưng mãi không nói gì. Tina nói thêm: "Thật ra, cậu không cần phải nghĩ nhiều, đây là thứ cậu đáng nhận được."

Lâm Ngư vẫn không mở miệng, không có bất cứ động tác nào, yên lặng như một pho tượng.

"Hay là... cậu cảm thấy tiền ít quá?" Tina nói: "Hoặc nếu cậu cảm thấy bao nhiêu là thích hợp, có thể nói cho tôi biết."

Lâm Ngư nở nụ cười, cậu không nhìn nữa mà ngẩng đầu nhìn Tina, bình tĩnh nói: "Không cần, chị cất thẻ đi đi. Tôi không cần thứ này."

Tina nói: "Cậu đừng cảm thấy gánh nặng gì trong lòng. Cứu Kỷ Sơn Dã, đây là thứ cậu đáng nhận được. Hơn nữa còn liên luỵ để cậu bị thương nữa."

Lâm Ngư: "Mọi người đã trả tiền thuốc men rồi."

"Tôi không cần số tiền này, cám ơn tấm lòng của chị."

Tina nhìn cậu một hồi rồi nghe theo nói: "Được, vậy tôi tôn trọng cậu. Nhưng nếu cậu đổi ý, có thể liên hệ với tôi bất cứ lúc nào, số tiền này cậu đáng nhận được."

Lâm Ngư nhìn cô ấy cầm lấy tấm thẻ, đột nhiên ngẩng đầu hỏi cô ấy: "Đưa tiền cho tôi là ý của Kỷ Sơn Dã sao?"

Tina sững người, sau đó lắc đầu: "Không phải."

"Đây là ý của ekip chúng tôi."

"Ừm." Lâm Ngư cúi đầu, trong lòng như thoáng thở phào nhẹ nhõm.
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 31: Sợ tôi ăn em à



Theo kế hoạch ban đầu, Tina nói xong mấy lời này với Lâm Ngư là có thể về rồi. Nhưng trước khi đi, Tina lại quay đầu nhìn Lâm Ngư: "Cậu và... Kỷ Sơn Dã..."

Lâm Ngư nhìn cô ấy: "Gì cơ?"

Tina do dự, vừa nãy một thoáng trong đầu cô ấy lại chợt xuất hiện ý nghĩ cực kỳ khó tin, sao giữa hai người Kỷ Sơn Dã và Lâm Ngư có thể có gì được đây? Cô ấy cười lắc đầu, cảm thấy mình quá căng thẳng rồi, bèn lắc đầu nói: "Không có gì."

Sau khi Tina đi, Lâm Ngư ngồi ngây người trên giường. Mặc dù ban nãy thấy Tina đưa tiền cho mình, trong lòng cậu rất khó chịu nhưng bây giờ bình tĩnh lại, cậu lại có thể hiểu được dụng ý của cô ấy khi đưa tiền cho mình.

Nói sao thì, cách tỏ lòng biết ơn trực tiếp nhất đối với người nghèo chính là đưa tiền cho người đó.

Thế giới này đã quen với việc vẽ dấu bằng cho lòng tốt và tiền bạc. Vì lẽ đó, cách khích lệ tốt nhất cũng dần dần biến thành tiền bạc.

Đưa tiền cho cậu, một mặt là tỏ lòng cám ơn với cậu; mặt khác cũng là vì đề phòng cậu sẽ sinh ra tình cảm không cần thiết với Kỷ Sơn Dã. Thật sự là một công đôi việc, không có gì không tốt cả.

Mà chính Lâm Ngư lại bị lòng tự ái chết tiệt quấy phá nên không chịu nhận khoản tiền đó.

Nhưng dù có hiểu rõ, dù có để Lâm Ngư lần nữa lựa chọn, có lẽ cậu vẫn không nhận khoản tiền đó.

Bởi vì, cậu không muốn đặt chung Kỷ Sơn Dã với tiền bạc, bọn họ sẽ không ngang hàng nữa.

17.

Lâm Ngư ăn tối, vệ sinh cá nhân trong nhà vệ sinh xong bèn chuẩn bị tắt đèn, về giường ngủ nhưng ra khỏi nhà vệ sinh, vừa tới cạnh giường bệnh thì lại nghe được tiếng động ở cửa, một người đàn ông đội mũ đen, mặc áo bành tô màu lam đậm, trên mặt đeo khẩu trang đi vào.

Lâm Ngư bị người xa lạ đột nhiên tiến vào này doạ sợ hết hồn, lui về đằng sau theo bản năng, cậu căng thẳng tinh thần, nhìn chằm chằm người đó: "Anh là ai? Vào phòng tôi làm gì?"

Cửa bị đóng lại, người đó đứng cửa tháo khẩu trang và mũ ra, Lâm Ngư thấy được mặt anh thì càng kinh ngạc hơn.

"Là tôi." Kỷ Sơn Dã nói.

"Sao anh lại ở đây?" Lâm Ngư nói.

Không phải vừa rồi Tina còn nói vai Kỷ Sơn Dã bị thương rất nghiêm trọng, phải nằm trên giường một tuần sao? Sao anh lại tới đây?

"Đúng lúc không có việc gì nên tới." Kỷ Sơn Dã đi về phía trước vài bước, Lâm Ngư đã nhìn rõ mặt anh.

Đây là lần đầu tiên Lâm Ngư thấy anh sau khi bị thương, trước đó ở bệnh viện, cậu muốn đi thăm anh nhưng vẫn không có cơ hội. Đến khi thật sự gặp được anh, Lâm Ngư chợt phát hiện cậu không biết nên nói với anh cái gì.

Tóc anh dài hơn chút, sắc mặt có phần tiều tuỵ, thần thái hơi mệt mỏi, không khác quá nhiều so với diễn viên nổi tiếng trước kia một ngày quay phim mười mấy tiếng đồng hồ vẫn có thể giữ tinh thần sáng láng.

Một trận bất trắc, một lần bị thương sẽ không tạo thành ảnh hưởng quá lớn với anh.

"Chân của cậu... đỡ chưa?" Kỷ Sơn Dã đưa mắt nhìn chằm chằm vào chân phải bị bó bột của Lâm Ngư.

Lâm Ngư nói: "Không sao. Một tuần nữa tháo bột là ổn rồi."

Cậu hỏi anh: "Vết thương của anh thì sao?"

Kỷ Sơn Dã nói: "Không sao, một thời gian nữa là có thể xuất viện."

Lâm Ngư nhìn anh, cậu để ý Kỷ Sơn Dã mặc đồ bệnh nhân màu kẻ xanh trắng bên trong áo bành tô, hẳn là anh trực tiếp từ bệnh viện tới, nhưng cậu không hiểu có chuyện gì có thể khiến anh không màng vết thương của mình để tới đây một chuyến.

"Anh... anh tới đây có việc gì không?" Lâm Ngư hỏi anh.

Kỷ Sơn Dã cúi đầu nhìn cậu, ánh mắt nặng nề, thế nhưng Lâm Ngư không thể đọc hiểu được hàm nghĩa trong đó, chỉ thấy hơi sốt sắng.

"Buổi chiều chị Tina tới tìm cậu à?" Anh nói.

Hoá ra là chuyện này, Lâm Ngư bèn gật đầu: "Có tìm tôi."

"Chị ấy đưa tiền cho cậu à?" Kỷ Sơn Dã hỏi.

"Ừm."

"Thế cậu có lấy không?"

"Không lấy."

Kỷ Sơn Dã yên lặng một hồi, anh không cậu hỏi lý do, Lâm Ngư lại có phần không dám nhìn anh. Cậu tránh ánh mắt Kỷ Sơn Dã, im lặng cúi đầu.

"Số tiền đó không phải tôi bảo chị ấy đưa cậu." Kỷ Sơn Dã nói: "Đương nhiên, nếu cậu muốn thì tôi sẽ đưa cậu lúc khác, đây là tiền cậu đáng nhận được."

Lâm Ngư cắt ngang lời anh, nhanh chóng nói: "Tôi không cần."

Cậu nhìn Kỷ Sơn Dã, chỉ một thoáng, giọng điệu có phần lạnh nhạt: "Tôi không cần tiền của anh."

Bầu không khí lại yên tĩnh lại, Kỷ Sơn Dã nhìn cậu: "Tôi vẫn chưa hỏi cậu, hôm ấy, vì sao cậu lại cứu tôi?"

Lâm Ngư nghĩ một hồi, nói: "Không tại sao cả. Nhìn thấy anh bèn đưa tay tới thôi."

Kỷ Sơn Dã khẽ cười, không nói gì thêm.

Mấy ngày gần đây, Kỷ Sơn Dã tỉnh lại trên giường bệnh đã nghĩ đến câu hỏi này vô số lần, cũng tự hỏi mình vô số lần vì sao lại để ý đến đáp án của nó.

Anh mê man rất nhiều lần, ý thức mơ màng không rõ, hình ảnh cuối cùng trong đầu đều là khoảnh khắc Lâm Ngư vươn tay về phía mình. Anh thực sự rất muốn biết vì sao Lâm Ngư lại đưa tay ra, chỉ vẻn vẹn là ngẫu nhiên một lần ra tay giúp đỡ, hay là cậu có ý gì khác với anh, có phải cũng giống anh hay không?

Kỷ Sơn Dã trở nên do dự, chần chừ, không lý trí, biến thành một bản thân hoàn toàn xa lạ.

Nhưng bây giờ khi thật sự gặp được Lâm Ngư, hình như anh lại không quá để ý nữa.

Bởi vì nhìn thấy cậu đã vượt qua vô số đáp án.

Rốt cuộc Kỷ Sơn Dã đã hiểu rõ cảm giác của anh với Lâm Ngư.

Là thích.

Lần đầu tiên gặp cậu đã có ấn tượng, lần thứ hai cảm thấy đặc biệt, lần thứ ba gặp là thừa nhận động lòng thích cậu. Vào năm bắt đầu tuổi ba mươi của cuộc đời, lần đầu tiên Kỷ Sơn Dã trải qua cái thích này.

Trước kia, anh từng diễn vô số cảnh yêu đương, cũng đã yêu đương với rất nhiều người trong câu chuyện hư cấu, nhưng chuyện tình yêu tựa như quy trình vốn không hề đọng lại trong lòng Kỷ Sơn Dã.

Vì lẽ đó, anh khó có thể xác định được tình yêu. Thậm chí có một khoảng thời gian, anh vẫn cho rằng tình yêu cũng chỉ là một phần hư cấu trong cốt truyện. Đặc biệt là, đối với người thích đàn ông như anh thì càng như vậy. Cũng bởi vậy, cho dù đối diện với Lâm Ngư, cảm thấy mình đã rất gần tình yêu rồi nhưng anh vẫn dừng bước không tiến về phía trước mà chỉ chờ đợi quan sát.

Nhưng đến giờ, Kỷ Sơn Dã không muốn quan sát nữa, anh muốn từng bước tiến về phía trước.

Lâm Ngư cảm thấy Kỷ Sơn Dã yên lặng rất lâu, hình như anh vẫn luôn nhìn cậu khiến cậu rất mất tự nhiên, cuối cùng cậu thấy Kỷ Sơn Dã xoay người đi tới bên giường bệnh.

Anh ngồi xuống rồi vỗ vào chỗ bên cạnh: "Lại đây ngồi đi."

Lâm Ngư không nhúc nhích, Kỷ Sơn Dã lại nói: "Sao thế? Còn sợ tôi ăn em à?"

Lâm Ngư nhìn anh, chợt ngây ngẩn. Lần đầu tiên cậu cảm thấy thì ra cũng có lúc Kỷ Sơn Dã không giống diễn viên nổi tiếng.

Kỷ Sơn Dã kéo cổ tay cậu, Lâm Ngư đứng không vững nên ngã ngồi trên giường.

"Cứ nhất quyết phải để tôi kéo em sao?" Anh nói.

Khoảng cách giữa hai người lập tức trở nên gần hơn rất nhiều, cậu có thể cảm nhận được thân nhiệt của Kỷ Sơn Dã, chỉ cần quay đầu một cái là có thể nhìn thấy đôi mắt sâu thẳm và khoé miệng cười khẽ của anh.

Đây không phải khoảng cách phù hợp giữa thợ trang điểm và diễn viên nổi tiếng.

Lâm Ngư không quay đầu, cậu xoay cổ tay, kéo cổ tay mình thoát khỏi tay anh rồi chậm rãi sang bên cạnh ngồi xuống.
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 32: Tôi thích đàn ông



"Trước kia, lần đầu tiên gặp em, tôi còn tưởng rằng em là fan hâm mộ của tôi. Nhưng lần thứ hai gặp, tôi lại không nghĩ vậy nữa."

Kỷ Sơn Dã nói: "Lúc ấy em tìm tôi, chỉ đơn thuần là vì nhắc nhở chuyện của Đàm Linh à?"

Lâm Ngư nói: "Ừm."

Kỷ Sơn Dã cười: "Vậy chắc em cũng không đu idol nhỉ?"

Lâm Ngư nói: "Không phải, trước kia tôi thích Đàm Linh."

Kỷ Sơn Dã rất bất ngờ với câu trả lời này, anh quay đầu nhìn cậu, thoáng yên lặng vài giây rồi cười nói: "Thế thì quá không khéo rồi, tôi không thích Đàm Linh."

Lâm Ngư: "Nhưng... không phải trước đây anh còn hẹn hò với Đàm Linh sao?"

Kỷ Sơn Dã: "Đó là giả. Chúng tôi hẹn hò chỉ là ký hợp đồng."

"Tôi thích đàn ông." Kỷ Sơn Dã nhìn vào mắt cậu nói.

Lâm Ngư nhìn anh, đôi mắt anh tựa như một vòng xoáy màu đen sâu thẳm. Kỷ Sơn Dã xích lại gần cậu, hơi thở khẽ phả lên một bên mặt cậu.

Lời nói của anh tựa như tiếng sấm đánh vào lòng Lâm Ngư. Trái tim cậu đập rất nhanh, cậu nhìn Kỷ Sơn Dã, ngây người ra cả phút đồng hồ, không nói được thành lời.

Lâm Ngư đợi Kỷ Sơn Dã đột nhiên bật cười, sau đó nói với cậu đó chỉ là đùa mà thôi nhưng cậu đợi mãi, Kỷ Sơn Dã vẫn không nói tiếp.

"Sao... sao anh lại muốn nói với tôi mấy lời này?" Lâm Ngư hỏi.

Kỷ Sơn Dã chỉ nhìn cậu.

"Anh không sợ tôi kể chuyện này ra ngoài sao?" Lâm Ngư lại hỏi.

"Vậy em sẽ làm ư?"

Lâm Ngư yên lặng lắc đầu: "Hẳn là tôi sẽ không làm."

Kỷ Sơn Dã bật cười: "Em nói ra cũng không sao, tôi không để ý chuyện đó đâu."

Lâm Ngư đột nhiên nhớ đến fan của anh, nếu bọn họ biết tin Kỷ Sơn Dã thích đàn ông thì sẽ phản ứng thế nào đây? Hẳn là sẽ cực kỳ chấn động.

Có khi nào sự nghiệp của anh cũng sẽ bị ảnh hưởng rất lớn không? Liệu còn người nào tìm anh đóng phim hay không?

"Lâm Ngư---"

Kỷ Sơn Dã gọi cậu, Lâm Ngư ngẩng đầu nhìn anh: "Hả?"

Lâm Ngư chưa từng có cảm giác, khi được người khác gọi tên mình lại dịu dàng đến vậy. Lúc bố gọi tên cậu, cậu hoảng sợ. Bởi cậu vì không biết lúc nào, nắm đấm cũng sẽ đồng thời tập kích theo sau cái tên. Bạn bè gọi tên cậu, tên chỉ là một danh hiệu đơn giản, Lâm Ngư không hề cảm thấy tâm trạng mình có chút dao động nào.

Chỉ có Kỷ Sơn Dã, chỉ có khi anh gọi tên cậu, trái tim Lâm Ngư sẽ chợt run rẩy, tựa như gợn sóng lăn tăn được tạo nên khi ném một hòn đá vào trong hồ vậy.

"Đưa điện thoại cho tôi." Kỷ Sơn Dã nhìn cậu.

"Hả?" Lâm Ngư sững sờ, sau đó đưa điện thoại ở đầu giường cho anh.

Tay Kỷ Sơn Dã cầm điện thoại của cậu, một lát sau, anh lại hỏi cậu: "Mật khẩu mở máy?"

Lâm Ngư ngây ra, chần chừ vài giây rồi vẫn nói: "**07*8."

"Sinh nhật em à?" Kỷ Sơn Dã vừa ấn vừa nói.

"Ừm."

Kỷ Sơn Dã cười lên: "Không ngờ tôi lớn hơn em nhiều tuổi thế."

Lúc anh làm diễn viên, cậu mới lên cấp hai, đúng là hơn cậu rất nhiều tuổi. Chỉ có điều, Lâm Ngư không rõ sao anh lại nói đến chuyện này.

Lâm Ngư nhìn Kỷ Sơn Dã mở màn hình khoá, vào Wechat của cậu, đây là hành động thăm dò cực kỳ riêng tư, cậu không biết ý đồ của Kỷ Sơn Dã, trái tim chợt như bị kéo lên nhưng không hề ngăn cản anh.

Thật ra Kỷ Sơn Dã không xem gì mấy, sau khi vào Wechat, Lâm Ngư thấy anh chỉ mở thanh tìm kiếm ở trên cùng tìm bạn bè, rồi ấn một dãy số, sau đó điện thoại hiện ra một ảnh đại diện, cuối cùng ấn chọn xác nhận.

"Wechat cá nhân của tôi." Kỷ Sơn Dã đưa lại điện thoại cho cậu.

Lâm Ngư vẫn cứ ngây ra nhìn anh, Kỷ Sơn Dã nói tiếp: "Dù sao đã quen lâu vậy rồi, sao đến cả Wechat cũng không có được."

"Tuần sau đoàn làm phim bắt đầu lại, em còn tới được không?" Kỷ Sơn Dã nói.

Lâm Ngư đã ký hợp đồng làm thợ trang điểm tới khi đoàn làm phim đóng máy, đoàn làm phim bắt đầu lại, cậu nhất định phải có mặt.

"Có." Lâm Ngư nói.

"Vậy được, lúc đó gặp nhé." Kỷ Sơn Dã nói.

Cuối cùng anh liếc thời gian: "Không còn sớm nữa, tôi phải đi rồi. Em cũng nghỉ sớm đi nhé."

Lâm Ngư nhìn anh đứng dậy nhưng lại không đi, chỉ đứng ở bên cạnh giường bệnh nhìn mình.

Cậu cảm thấy hình như Kỷ Sơn Dã do dự muốn nói gì đó, cuối cùng anh vẫn không mở miệng, chỉ cười với cậu nói: "Tôi đi đây."

Kỷ Sơn Dã đội mũ và đeo khẩu trang, lặng lẽ không một tiếng động rời đi. Anh đi được một lúc lâu rồi, Lâm Ngư vẫn ngồi trên giường bệnh ngẩn người.

Rõ ràng đã đến thời gian ngủ rồi, thế mà Lâm Ngư nằm trên giường không hề buồn ngủ chút nào. Cậu cầm điện thoại lên, ma xui quỷ khiến cậu mở lại Wechat, phát hiện không biết từ lúc nào, người liên lạc mới nhất trên màn hình đã biến thành Kỷ Sơn Dã.

"Tôi đã chấp nhận lời mời kết bạn của bạn, bây giờ chúng ta có thể nói chuyện rồi."

Lâm Ngư nhìn dòng chữ nhỏ trên màn hình, chỉ nhìn, sau đó lẳng lặng tắt máy đi.

Thật đúng như một giấc mơ vậy.

18.

Thực ra sau khi kết bạn Wechat với Kỷ Sơn Dã, bọn họ chưa từng liên lạc.

Ảnh đại diện của Kỷ Sơn Dã là một bức ảnh màu đen tuyền, trên đó không có bất cứ thứ gì cả. Lâm Ngư không cảm thấy bất ngờ, điều này khá giống phong cách của anh.

Điều khiến Lâm Ngư bất ngờ là, cậu lại có thể thấy được vòng bạn bè của Kỷ Sơn Dã. Đầu tiên cậu thấy ngạc nhiên là người trầm tĩnh như Kỷ Sơn Dã cũng sẽ chia sẻ về cuộc sống, ngạc nhiên nữa là Kỷ Sơn Dã lại không chặn cậu xem vòng bạn bè của anh.

Thực ra, anh rất ít đăng bài trên vòng bạn bè, phần lớn đều là ảnh, ít khi có nội dung. Bài cũ nhất là từ năm 2018, đăng poster tuyên truyền bộ phim anh đóng khi đó. Sau đó, bài đăng tiếp theo trên vòng bạn bè cách đây một năm, vẫn là một bức poster tuyên truyền phim, anh tuyên truyền phim giúp bạn bè.

Lâm Ngư mở bức ảnh ra, cậu nhận ra diễn viên trong đó - Chung Kiến Châu, hình như anh ấy và Kỷ Sơn Dã từng hợp tác mấy lần vào vài năm trước.

Dù là vòng bạn bè, có điều phần lớn đều có liên quan đến công việc, bức ảnh đời thường duy nhất là vào một tháng trước, Kỷ Sơn Dã ngồi trên ghế phòng trang điểm, chụp bừa một bức ảnh tạo hình trước gương, là tạo hình trong "Tuần hoàn tử vong".

Anh đăng: [Khởi đầu tốt đẹp.]

Lâm Ngư ấn vào bức ảnh đó lại thấy bất ngờ vì thấy sườn mặt mình trong gương. Cậu thấy hơi khó tin, phóng to bức ảnh thì quả đúng là cậu.

Nhịp tim cậu như chợt hẫng vài giây, Lâm Ngư xem bức ảnh đó nhiều lần, nhớ đến hôm đó mình có đi qua phòng trang điểm kia thật, hình như là do cậu phải đi lấy mấy bộ trang phục nhưng vì quá bận bịu nên có hơi choáng váng, vốn không để ý kỹ hoàn cảnh xung quanh.

Thì ra, hôm ấy, cậu được Kỷ Sơn Dã chụp vào cùng trong ảnh.

Lâm Ngư chưa từng nghĩ, cậu và Kỷ Sơn Dã sẽ có khả năng này.

Hai ngày sau, đoàn làm phim sắp hoạt động trở lại, rốt cuộc Lâm Ngư đã được tháo bột trên chân rồi xuất viện.

Hôm ấy xuất viện, cậu vốn muốn tự bắt xe tới thẳng đoàn làm phim, ai ngờ vừa làm xong thủ tục xuất viện thì Chu Chi Tường lái xe đến đón cậu.

"Lên đi, anh Kỷ bảo tôi tới đón cậu." Chu Chi Tường nói.

Lâm Ngư thoáng kinh ngạc nói: "Không cần đâu, tôi tự đi được."

Chu Chi Tường nói: "Đường núi bị sạt lở nên xấu lắm, cậu mà tự đi, chưa biết chừng còn không tìm được đúng đường đi thế nào ấy, để tôi dẫn cậu đi, tôi biết."

"Hả, vậy à, cũng được." Lâm Ngư vẫn lên xe.
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 33: Tiếp xúc cơ thể



Chu Chi Tường khởi động xe, vừa đánh tay lái vừa nói với cậu: "Anh Kỷ đột ngột bị thương, mấy hôm nay bận quá, phải xử lý rất nhiều việc, không có thời gian đi thăm cậu, xin lỗi nhé."

"Không sao." Lâm Ngư xua tay.

"Trái lại còn phiền cậu lái xe đưa tôi đi."

Chu Chi Tường cười vui vẻ, nói: "Khách sáo gì chứ? Chỉ dựa vào việc cậu cứu Kỷ Sơn Dã, tôi còn phải gọi cậu vài tiếng anh ấy chứ. Cậu muốn tôi làm gì, tôi sẽ làm cái đó."

Xe chạy qua một đường giao, Lâm Ngư mở miệng hỏi cậu ấy: "Anh Kỷ đâu? Anh ấy vẫn ở bệnh viện à?"

"Anh ấy à, tối qua anh ấy đã tới đoàn làm phim rồi."

"Nhanh thế? Vết thương của anh ấy đã lành rồi sao?" Lâm Ngư nói.

"Vẫn chưa, còn mấy ngày nữa mới được xuất viện, còn chưa cắt chỉ."

"Thế sao đã làm sớm vậy?"

"Không còn cách nào, anh Kỷ rất kiên quyết. Hơn nữa thời hạn quay xong của đoàn làm phim còn đó, tuy là đạo diễn vốn muốn để anh ấy nghỉ thêm vài ngày nhưng nếu chậm trễ thì e là đoạn sau của bộ phim sẽ khó mà kết thúc tốt đẹp được, đến lúc đó có khi còn ảnh hưởng đến quá trình tuyên truyền và phát sóng nữa."

Trên đường đi, Chu Chi Tường trò chuyện với cậu: "Anh Kỷ không nghe lời khuyên, bảo anh ấy nằm viện thêm mấy hôm nữa dưỡng thương cho khoẻ hẳn đã mà nói sao cũng không chịu."

"Mấy hôm trước, tôi đi hút điếu thuốc, anh Kỷ đã thay quần áo đi ra khỏi bệnh viện, không biết anh ấy đi làm gì, đến tận tối mới về. Chuyện gì quan trọng thế chứ? Vết thương còn chưa lành, mà còn khiến anh ấy rời khỏi giường bệnh đi nữa."

Lâm Ngư nghe mà cảm thấy rất quen. Cậu nghi ngờ ngày mà Chu Chi Tường kể chính là ngày mà Kỷ Sơn Dã đến bệnh viện tìm mình. Nhưng chỉ là nghi ngờ thôi, cậu không dám nghĩ thêm nữa.

"Nhất định là chị Tina đã sắp xếp công việc gì cho anh ấy, anh ấy đã bị thế rồi, chuyện gì mà không để sau khi xuất viện rồi hẵng làm chứ?"

Lâm Ngư cảm thấy rất chột dạ, cứ cúi đầu mãi không nói gì.

Cũng may, sau đó Chu Chi Tường không nhắc chuyện này nữa, cậu ấy chuyển sang trò chuyện với cậu mấy chuyện khác, cuối cùng xe cũng tới đoàn làm phim.

Đến đoàn làm phim, nhịp điệu gần như lập tức nhanh gấp nhiều lần.

Bởi vì đột nhiên tạm thời dừng quay nên việc vặt tồn đọng lại rất nhiều. Mấy ngày nay, mỗi người của đoàn làm phim đều bận rộn không ngừng. Tới nơi, Lâm Ngư mới biết, thực ra tối hôm qua Kỷ Sơn Dã vừa đến đã bắt đầu quay phim rồi.

Lâm Ngư vốn muốn về phòng trang điểm sửa soạn lại đồ đạc của mình nhưng còn chưa kịp sửa soạn thì đã bị nhân viên gọi đi rồi, bảo là sắp quay cảnh sáu mươi tư, bảo cậu mau chóng tới hiện trường trang điểm cho Kỷ Sơn Dã.

Lâm Ngư cầm túi trang điểm qua, đến khi cách hiện trường một đoạn, nhìn thấy đạo diễn và Kỷ Sơn Dã nói chuyện từ đằng xa, cậu thoáng dừng bước rồi lại tiếp tục đi về đằng trước.

Rõ ràng trước đó không lâu còn nói chuyện ở bệnh viện, nhưng sao cậu lại cảm thấy, đã rất lâu bọn họ không gặp rồi, dường như đã cách cả mấy đời rồi.

Cậu đi tới bên cạnh Kỷ Sơn Dã, ngẩng đầu nhìn anh rồi lại nhanh chóng cúi đầu: "Để tôi trang điểm cho anh."

Kỷ Sơn Dã dời mắt từ phía đạo diễn sang người Lâm Ngư, anh hỏi cậu: "Tiểu Chu đưa em tới à?"

"Ừm."

Đạo diễn còn ở bên cạnh, ông ấy chỉ liếc qua Lâm Ngư, rồi tiếp tục thảo luận cách di chuyển trong lúc quay phim với Kỷ Sơn Dã.

Lâm Ngư làm việc như thường lệ, chỉ xuống chiếc ghế bên cạnh: "Anh ngồi trước đã." Cậu tìm dụng cụ.

Kỷ Sơn Dã và đạo diễn đều ngồi xuống, bọn họ vẫn đang trao đổi. Kỷ Sơn Dã nói: "Lúc tới ngã rẽ, tôi sẽ đi chậm hơn chút liệu có tốt hơn không?"

Đạo diễn gật gù: "Tốt hơn đó."

Lâm Ngư hơi khom người, trang điểm cho Kỷ Sơn Dã. Cậu không để ý để cuộc nói chuyện của đạo diễn và Kỷ Sơn Dã lắm, mà dồn toàn bộ sự chú ý vào mặt Kỷ Sơn Dã.

Một lát sau, đạo diễn gọi thêm mấy nhân viên, đi sắp xếp địa điểm quay. Chung quanh khu đất trống chỉ còn lại hai người cậu và Kỷ Sơn Dã. Mà Kỷ Sơn Dã hiếm khi không đọc kịch bản, mà chỉ ngồi tuỳ ý, như đang kiên trì chờ cậu trang điểm cho mình vậy.

Sau khi xuất viện, vì cánh tay còn quấn băng gạc nên Lâm Ngư cố ý mặc thêm áo khoác ngoài. Nhưng tay áo khoác ngoài hơi rộng, cậu không để ý cánh tay quấn băng gạc của mình đã lộ ra trước mắt Kỷ Sơn Dã.

"Đây là chỗ bị thương hôm trước à?" Kỷ Sơn Dã giơ tay nắm lấy cổ tay thon gầy của Lâm Ngư.

Lâm Ngư bị giật mình vì hành động bất ngờ của anh, cậu nhìn cổ tay mình bị Kỷ Sơn Dã nắm lấy, sững sờ không bình tĩnh lại được.

Bàn tay Kỷ Sơn Dã dày rộng, khô ráo lại ấm áp. Lâm Ngư cảm giác phần da tay bị anh nắm lấy cũng theo đó nóng lên.

"Ừm." Cậu khẽ đáp lại một tiếng, liếc nhìn mọi người bận bịu cách đó không xa, lo không cẩn thận sẽ bị người khác nhìn thấy bèn nhanh chóng xoay cổ tay thoát khỏi tay anh, cực kỳ không tự nhiên đưa tay về đằng sau.

Hành động của Lâm Ngư quá cứng nhắc, rất khó mà không khiến người khác nhận ra cậu không thoải mái.

Kỷ Sơn Dã nhìn cậu đặt tay sau lưng vặn ngón tay, không nói gì.

Lâm Ngư làm lơ trái tim đang đập nhanh, lại tiếp tục trang điểm cho Kỷ Sơn Dã như thường.

Có lẽ vì nguyên nhân tâm lý bản thân Lâm Ngư, từ lần trước Kỷ Sơn Dã nói mình thích đàn ông xong, cậu nhìn vào mắt anh cứ thấy hơi không được tự nhiên. Tuy rằng cậu biết Kỷ Sơn Dã túm cổ tay cậu là động tác không thể bình thường hơn nhưng cậu vẫn sẽ hiểu nhầm.

Dù Kỷ Sơn Dã có thích đàn ông thì sẽ không tuỳ tiện thích bừa một người nào đó. Vì lẽ đó, chắc anh cũng sẽ không thích cậu đâu. Cậu cảm giác mình nghĩ quá nhiều, nói ra có khi sẽ đến độ bị fan của Kỷ Sơn Dã mắng là đồ điên mất.

"Có phải em không thích tiếp xúc cơ thể với người khác không?" Kỷ Sơn Dã hỏi cậu.

Tay Lâm Ngư cầm cọ trang điểm hơi khựng lại, cậu cúi đầu nhìn vào mắt Kỷ Sơn Dã rồi nhanh chóng tránh né, làm bộ không quan tâm: "Vẫn ổn."

"Hay là em cảm thấy tôi là gay, bị tôi chạm vào nên không thoải mái?"

Lâm Ngư kinh ngạc nhìn Kỷ Sơn Dã, rồi lại cuống quýt nhìn xung quanh, may mà xung quanh không có ai. Cậu thở phào nhẹ nhõm, cũng không hiểu nổi vì sao Kỷ Sơn Dã lại nói câu này ra dễ dàng thế, cũng không biết sao anh lại đi nói với cậu cái này.

"Tôi không nghĩ vậy."

"Nhưng hình như trước giờ em trang điểm cho tôi đều chưa từng chạm vào da mặt tôi." Kỷ Sơn Dã nói.

Chuyện này là sự thật, chỉ là Lâm Ngư không ngờ Kỷ Sơn Dã sẽ để ý chuyện này. Cậu vẫn quen dùng cọ trang điểm và dụng cụ để trang điểm cho người khác, một là vì sạch sẽ, hai là đúng như Kỷ Sơn Dã nói, cậu không thích tiếp xúc cơ thể với người khác.

Lâm Ngư rất muốn phủ nhận nhưng vẻ mặt cậu đã sớm bán đứng bản thân. Cậu không thể nói dối Kỷ Sơn Dã, bèn tạm thời không nói chuyện, chỉ im lặng nhìn Kỷ Sơn Dã.

Cậu loáng thoáng cảm thấy Kỷ Sơn Dã có vẻ không vui lắm, không giống vẻ không vui của anh khi ở trong phim nhưng lại không nói rõ được khác biệt ở đâu, nói chung vẫn khiến Lâm Ngư trở nên hơi căng thẳng.

Nhân viên đã bố trí xong địa điểm quay, đạo diễn gọi Kỷ Sơn Dã từ xa, Lâm Ngư mới ý thức được mình vẫn chưa trang điểm xong cho anh bèn cuống quýt lấy cọ trang điểm nhưng Kỷ Sơn Dã chặn tay cậu lại.

"Không cần, để vậy thôi." Kỷ Sơn Dã nói rồi một mình đi về phía đạo diễn.

Lâm Ngư ngắm bóng lưng anh thật lâu, cảm thấy rõ ràng không xảy ra chuyện gì, cũng không biết tại sao cậu cứ có cảm giác mình đã làm sai gì đó.
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 34: Em cứ ngã mãi



19.

Lâm Ngư cho rằng, sau chuyện này, Kỷ Sơn Dã sẽ lạnh nhạt với mình. Cậu cảm giác mình chọc giận Kỷ Sơn Dã rồi, tuy rằng chính cậu cũng không rõ cụ thể là mình đã làm sai điều gì.

Nhưng lần nữa gặp mặt, Kỷ Sơn Dã vẫn đối xử với cậu như cũ, thậm chí còn chủ động nói chuyện với cậu, nhắc đến mấy chủ đề rất bình thường, ví như buổi trưa ăn gì, buổi tối ngủ thế nào.

Lâm Ngư đều trả lời thành thật.

Có lúc bọn họ nói chuyện, thi thoảng Chu Chi Tường sẽ ngồi bên cạnh. Lâm Ngư nhận ra, hình như cậu ấy nhìn về phía bọn họ.

Tuy rằng cậu cũng không rõ vì sao Chu Chi Tường lại nhìn bọn họ như vậy.

Hôm ấy thứ sáu, đoàn làm phim phải quay cảnh đêm rất dài. Lâm Ngư trang điểm cho Kỷ Sơn Dã xong đã là hai giờ sáng nhưng cậu vẫn chưa thể đi, bởi vì ba giờ vẫn còn vài cảnh phải quay.

Người trong phòng trang điểm đã đi cả rồi, một mình Lâm Ngư ở trong phòng thu dọn đồ đạc. Chỉ là càng thu dọn, cậu càng cảm thấy buồn ngủ, mắt hoàn toàn không mở ra nổi. Cuối cùng thực sự không chống đỡ nổi, nghĩ chưa phải làm ngay, cậu bèn ngồi trên ghế sofa nghỉ ngơi một lát.

Có điều, cậu vừa ngồi lên ghế đã nghiêng đầu ngủ thiếp đi.

Lúc Kỷ Sơn Dã đẩy cửa phòng trang điểm ra thì thấy dáng vẻ cậu đang ôm cánh tay, an tĩnh ngủ trên ghế sofa.

Đêm khuya tĩnh lặng, cửa phát ra tiếng động khẽ, rồi từ từ khép lại. Kỷ Sơn Dã đi tới bên cạnh cậu, cúi đầu im lặng ngắm cậu một lát, sau đó ngồi xuống.

Kỷ Sơn Dã không đánh thức cậu, chỉ nhìn gương mặt hiền hoà đang nhắm mắt lại của cậu. Mũi cậu rất đẹp, tai cũng nhỏ giống như thú cưng được nâng niu trong lòng bàn tay, khiến người ta rất muốn chạm vào.

Lông mày cậu hơi nhíu lại, không biết có phải cậu nằm mơ gặp chuyện gì không vui hay không.

Cẩn thận nghĩ lại, đúng là Lâm Ngư không thích cười. Cậu không giống anh, bình thường thậm chí cậu rất ít cười lịch sự, tâm trạng đều bình bình.

Kỷ Sơn Dã vẫn cảm thấy, trên người Lâm Ngư có cảm giác cuộc sống nhuốm màu khói lửa bình đạm, nhưng khói lửa này không phải toàn bộ, ở cậu còn toả ra khí chất vừa yên tĩnh vừa kín đáo, xa rời những khói lửa đời thường ngoài kia. Đây là thứ mà Kỷ Sơn Dã chưa từng thấy được ở bất cứ ai trước đây.

Lâm Ngư tỉnh giấc, chậm rãi mở mắt ra.

Cậu thấy Kỷ Sơn Dã ngồi bên cạnh mình, có một thoáng cậu còn tưởng rằng mình nằm mơ, nhưng lại cảm thấy kỳ lạ, bởi vì trong giấc mơ của cậu, người anh luôn đầy máu tươi, nhìn cậu với ánh mắt hung tợn.

Ánh đèn trong phòng trang điểm phủ lên người Kỷ Sơn Dã, Lâm Ngư ý thức được đây không phải mơ, mà là thực.

Cậu ngồi bật dậy, muốn đứng dậy ngay: "Xin lỗi, tôi ngủ quên mất."

Bởi vì quá sợ hãi, người cậu vẫn chưa tỉnh táo hẳn thế nên lúc Lâm Ngư đứng dậy, người loạng choạng rồi lại ngã xuống.

Cực kỳ bất ngờ là, giống hệt lần trước, Lâm Ngư lại ngã ngồi vào đùi Kỷ Sơn Dã, mà Kỷ Sơn Dã chỉ bật thốt một tiếng rồi đỡ lấy cậu.

Mặt Lâm Ngư đỏ lên, nhìn thấy Kỷ Sơn Dã khẽ nhếch khóe miệng cười lên, cậu cảm thấy hình như anh đã hiểu lầm gì rồi.

Chỉ là, không trách Kỷ Sơn Dã hiểu lầm, nếu không phải do cậu, thật sự chỉ là bất ngờ, nếu để bất cứ người nào nhìn thấy thì e là sẽ đều cảm thấy cú ngã vụng về này hẳn là đang lao vào lòng Kỷ Sơn Dã rồi.

"Xin lỗi..." Lâm Ngư nói rồi muốn đứng lên.

Nhưng Kỷ Sơn Dã không buông tay, Lâm Ngư vẫn ngồi trên đùi anh. Cậu bèn ngước mắt nhìn anh, Kỷ Sơn Dã nói: "Hình như em cứ ngã mãi nhỉ."

"Tôi không cố ý mà." Lâm Ngư khẽ dẩu môi, muốn thử đứng lên lần nữa.

Thế nhưng Kỷ Sơn Dã mãi không buông lỏng tay, anh vẫn giữ lấy hông cậu, Lâm Ngư ngẩng đầu nhìn anh, lúc này mới để ý ánh mắt Kỷ Sơn Dã thật sự quá nghiêm túc.

Cậu cảm giác có vài thứ gì đó lặng lẽ thay đổi một cách kỳ lạ, giống như mỗi phần tử không khí đều lơ lửng, lẳng lặng chờ đợi cơn bão táp tới.

Kỷ Sơn Dã bất ngờ hôn cậu.

Khoảnh khắc được anh hôn lên, Lâm Ngư hoàn toàn sững sờ.

Môi Kỷ Sơn Dã rất mềm, cảm giác mềm mại ấy áp lên môi cậu, Lâm Ngư không nhúc nhích, đại não đình trệ hoàn toàn không nghĩ gì nổi. Cậu nhìn Kỷ Sơn Dã hơi khép mắt lại, cảm nhận hơi thở và nhiệt độ cơ thể anh lại gần.

Cậu ngơ ngác nhận lấy nụ hôn của Kỷ Sơn Dã, mãi đến khi cảm nhận bàn tay ấm nóng dày rộng của Kỷ Sơn Dã rời khỏi gáy mình, Lâm Ngư mới chợt đẩy Kỷ Sơn Dã ra, đứng phắt dậy khỏi người anh. Tim cậu đập rất nhanh, nhanh đến độ cả hơi thở cũng trở nên dồn dập, miệng há to thở hổn hển.

"Anh... anh..." Lâm Ngư nhìn anh, nói không nên lời.

"Tôi..." Lời nói của Kỷ Sơn Dã bị tiếng mở cửa đột ngột cắt ngang, cả hai người đều không nhận ra bên ngoài có người tiến vào.

"Anh Kỷ xong chưa ạ? Đạo diễn đang giục rồi." Chu Chi Tường vừa đi vào vừa nói.

Cậu ấy nhìn thấy hai người một đứng, một ngồi, cảm giác bầu không khí trong phòng lúc này cực kỳ kỳ lạ bèn đứng im tại chỗ.

"Sao không gõ cửa?" Kỷ Sơn Dã nói chuyện với ngữ điệu lạnh như băng.

Chu Chi Tường chưa bao giờ bị Kỷ Sơn Dã trách móc vì không gõ cửa nên hơi bất ngờ, bởi vì bình thường chỉ có khi cậu phạm sai lầm gì đó rất lớn trong công việc, Kỷ Sơn Dã mới nhìn cậu ấy bằng ánh mắt đó.

"Xin lỗi... em... em quên mất." Trán Chu Chi Tường toát mồ hôi.

Lâm Ngư chỉ muốn mau chóng rời khỏi căn phòng này: "Tôi... tôi có việc, ra ngoài trước."

"Em đi đâu?" Kỷ Sơn Dã đứng lên.

Nhưng Lâm Ngư không trả lời anh, cậu đi loạng choạng, nhanh chóng rời khỏi phòng.

Chu Chi Tường chưa hiểu có chuyện gì, chỉ biết nhìn về phía Kỷ Sơn Dã đang im lặng.

Lúc Hạ Diệp từ bên ngoài đi tới thì va vào Lâm Ngư. Cô ấy "ai da" một tiếng, Lâm Ngư cúi gằm nói xin lỗi cô ấy, lại không hề nhìn cô ấy mà vội vàng rời đi ngay.

Hạ Diệp khó hiểu đi vào trong phòng trang điểm, thấy Chu Chi Tường đang sợ hãi và Kỷ Sơn Dã không nói không rằng thì càng thêm ngơ ngác, chỉ thấp giọng nhắc nhở: "Đã đến thời gian quay rồi, đạo diễn tìm anh khắp nơi đó, anh Kỷ."

Kỷ Sơn Dã im lặng vài giây, Hạ Diệp nghe như anh thở dài, nhưng cô ấy không chắc lắm, bởi vì tiếng thở ấy thật sự rất khẽ.

"Đi thôi." Anh đứng dậy nói.

Đến khi ra bên ngoài, Chu Chi Tường mới phát hiện lớp trang điểm của Kỷ Sơn Dã hơi nhạt đi rồi, thế mà môi lại rất đỏ, cậu ấy rầu rĩ khó hiểu.

Hôm nay Lâm Ngư trang điểm cho Kỷ Sơn Dã có vẻ không tốt lắm, rồi bầu không khí ban nãy giữa bọn họ trong phòng trang điểm nữa, theo trực giác Chu Chi Tường cảm nhận nhất định hai người này đã có chuyện gì đó, lẽ nào vì Lâm Ngư trang điểm không tốt, Kỷ Sơn Dã tức giận nên mới như vậy?

Chu Chi Tường nghĩ vậy nhưng không dám lắm lời, chỉ là nghĩ đến cảnh quay tiếp theo, cậu ấy vẫn không nhịn được nói: "Anh Kỷ, hình như lớp trang điểm của anh bị trôi rồi, hay là em bảo Lâm Ngư quay lại dặm giúp anh nhé?"

Kỷ Sơn Dã thoáng dừng bước, mặt vẫn thản nhiên: "Không cần."

Anh nói thêm: "Để Hạ Diệp dặm cho tôi là được."

"Dạ." Chu Chi Tường vội vàng giục Hạ Diệp ở bên cạnh tiến lên trước.
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 35: Em mở cửa đi



Dặm lại lớp trang điểm chừng hai phút là xong, sau đó cảnh quay đêm đều được tiến hành rất thuận lợi, đến năm giờ, trời tờ mờ sáng, đạo diễn hô cắt, cuối cùng cũng kết thúc.

Chịu đựng cả một đêm, đám người trong đoàn làm phim đều lục tục tản đi. Kỷ Sơn Dã ngồi xe đi về phía khách sạn nghỉ ngơi.

Trên đường đi, Chu Chi Tường và Hạ Diệp đã uể oải thiếp đi, còn Kỷ Sơn Dã vẫn rất tỉnh táo. Trong đầu anh chợt hiện lên cảnh tượng trong phòng trang điểm bèn cầm điện thoại lên, tìm Wechat của Lâm Ngư.

Anh gõ chữ, sau đó gửi tin nhắn đi.

Kỷ Sơn Dã ngẩng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, xe tiếp tục đi về đằng trước tựa như không có điểm cuối.

20.

Lâm Ngư đọc được tin nhắn đó của anh.

Đây là tin nhắn đầu tiên từ khi hai người bắt đầu kết bạn Wechat.

[7:00 tôi đến khách sạn, số phòng 3608. Tới tìm tôi, tôi có lời muốn nói với em.]

Thực ra, Lâm Ngư hy vọng cậu không đọc được tin nhắn này hơn.

Từ khi chạy khỏi phòng trang điểm đến giờ đã rất lâu rồi, đầu óc Lâm Ngư vẫn ngơ ngác chậm chạp, va vào bất cứ ai cũng không có phản ứng gì, thậm chí cậu còn không biết mình đang làm gì. Cậu cứ thế đi thẳng, cho đến khi đằng trước thực sự không còn đường đi thì mới dừng lại.

Là ngõ cụt, Lâm Ngư ngẩng đầu mới phát hiện trời đã sáng.

Cậu xoay người, chậm rãi đi về tới phòng khách sạn của mình.

Thế nhưng bình tĩnh lại, trong đầu Lâm Ngư vẫn toàn là hình ảnh Kỷ Sơn Dã hôn mình ở phòng trang điểm. Vừa nghĩ tới là cậu bắt đầu đỏ mặt tới mang tai, như thể quay lại phòng trang điểm, lại lần nữa trải qua chuyện đó vậy, tưởng chừng như trái tim bị người ta siết chặt.

Lâm Ngư chưa từng hôn người khác, vì lẽ đó cậu không rõ hôn môi sẽ có cảm giác thế nào. Sau khi hôn môi, ai ai đều có phản ứng như vậy? Hay là vì, người hôn môi cậu là Kỷ Sơn Dã?

Lâm Ngư nghĩ rất lâu vẫn không tài nào nghĩ ra được nguyên nhân Kỷ Sơn Dã hôn mình khi đó.

Diễn viên nổi tiếng đều vậy sao? Chỉ liếc mắt một cái, bầu không khí vừa hợp là có thể hôn môi sao? Kỷ Sơn Dã cũng vậy ư? Lâm Ngư nghĩ mà hơi thất vọng.

Nếu không phải vậy, tại sao Kỷ Sơn Dã lại hôn thành thục như vậy, so với anh, cậu quả thực hệt như trái dưa ngốc.

Cậu biết Kỷ Sơn Dã từng hôn người khác rất nhiều lần, có lẽ anh không hề lạ gì chuyện này, cảm thấy rất bình thường. Nhưng Lâm Ngư lại là lần đầu, lần đầu cậu được người khác hôn.

Lâm Ngư quẹt thẻ mở cửa một cách cứng nhắc, về đến phòng mình.

Thay quần áo, đánh răng rửa mặt, động tác tay chân đơn giản lại vụn vặt rốt cuộc đã giúp cậu có chút thời gian nghỉ ngơi.

Nhưng không bao lâu sau, tất cả những điều này lại bị tin nhắn Kỷ Sơn Dã gửi đến quấy rầy.

Cậu nhìn chằm chằm vào tin nhắn Kỷ Sơn Dã gửi tới một lúc lâu, đầu óc lại bắt đầu rối thành một nùi.

Kỷ Sơn Dã có ý gì? Tại sao lại bảo cậu tới phòng của anh?

Không phải Lâm Ngư lo đến phòng anh sẽ xảy ra chuyện gì, chỉ là cậu cảm thấy theo trực giác, chuyện Kỷ Sơn Dã muốn nói sẽ không đơn giản. Cậu loáng thoáng cảm thấy mấy lời Kỷ Sơn Dã muốn nói có thể sẽ thay đổi hoàn toàn quan hệ giữa hai người.

Thời gian trôi qua từng giây từng phút, càng lúc càng gần bảy giờ, Lâm Ngư nhìn chằm chằm cửa phòng nhưng vẫn không động đậy.

Hơn bảy giờ, Lâm Ngư vẫn không đi, cậu quyết định từ bỏ, làm bộ như không nhìn thấy tin nhắn này.

Nhưng điều này cũng không thể khiến cậu trở nên bình tâm hơn, ngược lại còn khiến cậu có phần nôn nóng thêm. Thời gian trôi qua từng giây, cậu cảm thấy như tảng đá trong lòng càng lúc càng đè nặng xuống.

Mãi đến tận bảy rưỡi, Lâm Ngư không muốn khiến chính mình tiếp tục vậy nữa, bèn ấn tắt màn hình, định về giường nghỉ ngơi thì đúng lúc đó, cậu nghe được tiếng gõ cửa ngoài cửa phòng.

Lâm Ngư thoáng giật mình, cậu chậm rãi đứng dậy, nhìn về phía cửa.

"Lâm Ngư, là tôi." Là giọng của Kỷ Sơn Dã, anh lại gõ cửa.

Lâm Ngư siết chặt tay, hơi thở cũng trở nên khẽ khàng hơn. Ngoài cửa hoàn toàn yên tĩnh, rất lâu không thấy tiếng nữa, cậu không có rõ có phải Kỷ Sơn Dã đã rời đi rồi không bèn rón rén đi tới cửa, đang do dự xem có nên nhìn qua mắt mèo hay không thì chuông điện thoại trên người đột nhiên vang lên, Lâm Ngư sợ hết hồn, cuống quýt tắt chuông nhìn về phía cửa, điện thoại do Kỷ Sơn Dã gọi đến.

Bên ngoài lại vang lên tiếng gõ cửa, Kỷ Sơn Dã nói: "Lâm Ngư, mở cửa, tôi biết em đang ở bên trong."

"Tôi chỉ nói với em vài câu rồi sẽ đi."

Tim Lâm Ngư đập thình thịch, cậu dùng tay đè lên kìm lại, cuối cùng vẫn mở miệng: "Anh muốn nói gì?"

"Em mở cửa trước đã, chúng ta vào rồi nói chuyện." Kỷ Sơn Dã đáp.

Lâm Ngư đứng yên, không nhúc nhích. Một lát sau, Kỷ Sơn Dã nói thêm: "Nói chuyện ở hành lang khách sạn không tiện."

Lâm Ngư nghĩ một lát, cuối cùng vẫn mở cửa ra cho anh.

Cửa mở ra, Kỷ Sơn Dã chỉ đội chiếc mũ lưỡi trai đen, mặc bộ quần áo bình thường nhất đứng ở bên ngoài, anh nhìn Lâm Ngư, cậu lại nhanh chóng tránh ánh mắt anh.

Kỷ Sơn Dã vào phòng, bỏ mũ trên đầu xuống. Lâm Ngư đóng cửa nhưng vẫn đứng trước cửa, tay vẫn giữ tay nắm cửa, không dám quay đầu lại.

"Sao ban nãy không tới tìm tôi?" Kỷ Sơn Dã hỏi.

Anh nói rất nhẹ nhàng, hệt như khi bình thường gặp nhau nói chuyện, nhưng Lâm Ngư vẫn không có cách nào bình tĩnh được.

"Tôi không đọc được tin nhắn." Lâm Ngư nói.

Kỷ Sơn Dã cười khẽ: "Em không đọc được tin nhắn, sao biết được tôi bảo em tới tìm tôi."

Lâm Ngư á khẩu không trả lời được, cậu cứ thế lọt vào bẫy của Kỷ Sơn Dã trong vô thức.

"Nếu như cái hôn trong phòng trang điểm đó dọa đến em, tôi xin lỗi." Kỷ Sơn Dã nói.

Lâm Ngư không ngờ Kỷ Sơn Dã bỗng nhắc đến chuyện này, nghe anh nói cậu lại nhớ đến cảnh tượng trong phòng trang điểm, lập tức căng thẳng, chỉ muốn mau chóng bỏ qua chủ đề này, bèn làm bộ dửng dưng cười: "Không sao, đã qua cả rồi."

Kỷ Sơn Dã đi mấy bước về phía cậu, đứng trước mặt cậu nói: "Nhưng tôi không cảm thấy đã qua."

Lâm Ngư: "Tôi không hiểu anh có ý gì."

Kỷ Sơn Dã nhìn vào mắt cậu, ánh mắt sâu tựa vũ trụ mênh mông: "Không phải vô duyên vô cớ tôi lại đi hôn em."

Nhịp tim Lâm Ngư chợt nhanh hơn, cậu nhìn Kỷ Sơn Dã, không nói ra lời.

"Tôi thích em, Lâm Ngư."

Lâm Ngư nín thở, ngón tay cậu luống cuống siết vạt áo mình. Kỷ Sơn Dã lại nói: "Em có muốn suy xét hẹn hò với tôi không?"

Lâm Ngư chỉ nhìn anh.

Anh làm vậy là đang tỏ tình sao? Nhìn vẻ mặt Kỷ Sơn Dã rất nghiêm túc, anh đã tỏ tình với cậu ư? Diễn viên nổi tiếng tỏ tình với sinh viên nghèo sao? Chuyện này có vẻ thật sự ngoài sức tưởng tượng.

"Nếu như anh muốn chịu trách nhiệm thì không cần phải đối xử với tôi như vậy. Chuyện... chuyện đó, tôi có thể coi như chưa từng xảy ra."

"Anh yên tâm, tôi tuyệt đối sẽ không nói ra."

Kỷ Sơn Dã nhìn cậu, nói: "Không có ai lại muốn chịu trách nhiệm vì một nụ hôn."

"Vì thích em nên tôi mới có thể hôn em." Kỷ Sơn Dã nói: "Cũng vì thích em, nên mới muốn hẹn hò với em."

Trong phòng trang điểm, khoảnh khắc Lâm Ngư ngồi lên đùi anh, Kỷ Sơn Dã ôm cậu vào lòng thì chợt nhớ đến lần bất ngờ trước đó, rồi cả giấc mơ ngọt ngào mình từng trải qua.
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 36: Em có muốn hẹn hò với tôi không



Vào lúc ấy, Kỷ Sơn Dã nhìn Lâm Ngư, trái tim như thể có một dòng nước ấm chảy vào, bắt đầu căng ra. Anh chưa từng có cảm giác này, vì thế vào khoảnh khắc yên tĩnh nơi đây, anh quyết định biến cảnh trong giấc mơ thành sự thật.

Vốn muốn từ từ phát triển, nhưng không ngờ chưa kịp tỏ tình, anh đã hôn rồi, sau đó tất cả kế hoạch đều bị rối loạn.

Có điều như vậy cũng tốt, tiến độ sẽ nhanh hơn chút.

"Em có muốn hẹn hò với tôi không?" Kỷ Sơn Dã hỏi cậu.

"Tôi không muốn." Lâm Ngư lắc đầu, không hề nghĩ ngợi đã trực tiếp mở miệng từ chối.

"Tại sao?"

"Tôi không rõ anh có ý gì nhưng nếu anh chỉ muốn... muốn tìm người để lên giường cùng thì tôi sẽ không chấp nhận kiểu quan hệ này." Lâm Ngư ngẩng đầu liếc anh một cái thật nhanh rồi nhanh chóng cúi đầu: "Tuy rằng, tôi biết có thể giới giải trí các anh rất sảng khoái với kiểu quan hệ này nhưng tôi không chấp nhận được."

"Tôi không muốn... không muốn thành bạn giường của anh, nếu anh có nhu cầu thì đi tìm người khác đi." Lâm Ngư nói rồi nhìn mặt Kỷ Sơn Dã, chỉ có điều sắc mặt anh không dễ chịu lắm.

"Em coi tôi là loại người nào thế?" Anh thấp giọng.

Lâm Ngư không nói. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

"Ý tôi hẹn hò là yêu đương, yêu đương giống người bình thường ấy. Nếu tôi chỉ muốn hẹn hò vì nhu cầu s1nh lý thế thì tôi có thể tìm một người bảo đảm hơn chứ không tìm người ngoài giới như em."

Bầu không khí yên ắng quá mức, Lâm Ngư cảm giác như từng lỗ chân lông của mình đều không được tự nhiên.

"Tôi đã nói rất rõ rồi, em có muốn hẹn hò với tôi không?" Kỷ Sơn Dã hỏi tiếp.

"Không muốn." Lâm Ngư vẫn lắc đầu. Cậu không nhìn mặt Kỷ Sơn Dã nữa mà cúi đầu, người vô thức lùi về đằng sau một bước.

Lâm Ngư chỉ thấy hơi sợ sệt, chuyện cậu đã gặp phải hôm trước quá vượt sức tưởng tượng, cậu bị Kỷ Sơn Dã thoáng cái kéo đến một thế giới xa lạ, nơi này khác hoàn toàn với cuộc sống trước kia của cậu. Cậu cảm thấy đầu óc Kỷ Sơn Dã có vấn đề, nhất định là anh điên rồi mới có thể nói được mấy câu này.

Mấy năm nay, Lâm Ngư chưa từng có dự định muốn yêu, sự nghiệp học hành của cậu còn chưa kết thúc, tất cả tương lai còn đang vô định, sao có thể nghĩ đến chuyện hẹn hò. Hơn nữa, đối tượng còn là diễn viên nổi tiếng Kỷ Sơn Dã, thế giới của hai người cách biệt quá lớn, nào có thể hẹn hò được?

Bầu không khí lặng thinh quá lâu khiến Lâm Ngư có phần lúng túng, cậu nghĩ có lẽ mình là người đầu tiên dám từ chối Kỷ Sơn Dã, nhưng cậu thật sự cảm thấy toàn bộ chuyện này quá không thực tế.

"Xin lỗi, chúng ta không phù hợp." Lâm Ngư nhỏ giọng nói.

Sau mấy giây yên lặng, Kỷ Sơn Dã đột nhiên hỏi cậu: "Em thích tôi không?"

Lâm Ngư ngẩng đầu nhìn Kỷ Sơn Dã, cậu phát hiện vẻ mặt anh rất bình tĩnh, không hề trở nên lúng túng vì bị người ta từ chối.

Lần đầu tiên Lâm Ngư nghĩ đến câu hỏi của Kỷ Sơn Dã, hoặc nói là cậu vẫn luôn bỏ qua nó.

Cậu thích Kỷ Sơn Dã không? Lâm Ngư nhìn chằm chằm Kỷ Sơn Dã, cậu nhớ đến nụ hôn trong phòng trang điểm, cẩn thận nhớ lại, bản thân ngoại trừ sững sờ thì hình như không quá bài xích.

Sau đó, cậu đột nhiên lại nghĩ đến khoảng thời gian mới quen Kỷ Sơn Dã, anh đều có vẻ mặt hung thần, đầy máu tươi xuất hiện trong giấc mơ của cậu, thế mà đã như là chuyện từ rất lâu rồi. Cơn ác mộng nhiều năm khiến cậu phát run, khi bị bác sĩ tâm lý yêu cầu nhớ lại thì lập tức gào khóc ấy đều đã trôi theo quá khứ, trở nên không còn khiến cậu sợ hãi nữa.

Lâm Ngư không nói gì khiến Kỷ Sơn Dã cảm thấy nôn nóng, anh đi vài bước về phía cậu, lại hỏi: "Tôi chỉ hỏi em, em có thích tôi không?"

"Tôi không biết." Lâm Ngư nói.

Kỷ Sơn Dã nhìn cậu, một lát sau vẫn thả tay mình ra.

"Xin lỗi." Lâm Ngư cảm thấy hình như mình đã khiến Kỷ Sơn Dã đau lòng.

Kỷ Sơn Dã cười, một lát sau mới nói: "Không sao, em có lựa chọn của bản thân, tôi tôn trọng em."

"Tôi biết nguyên nhân em từ chối tôi, dù sao chúng ta còn chưa hiểu nhau nhiều, chắc chắn em sẽ có nhiều nỗi lo. Nhưng thực ra, em không nhất thiết phải gấp gáp đẩy tôi ra, tôi vẫn hi vọng em suy nghĩ cẩn thận hơn chút."

"Nếu qua một thời gian nữa, em vẫn giữ suy nghĩ như bây giờ, vậy thì sau đó tôi sẽ nhắc lại chuyện này nữa."

"Được không?"

Ánh mắt Kỷ Sơn Dã rất chân thành khiến Lâm Ngư không hề khó chịu chút nào. Dường như anh luôn có khả năng điều chỉnh được mối quan hệ với người khác, dù rõ ràng đã rơi vào cục diện khó xử bị người ta từ chối cỡ này, anh vẫn không để bầu không khí giữa hai người trở nên quá bối rối.

"Tôi biết rồi." Lâm Ngư nói.

Kỷ Sơn Dã đứng trước mặt cậu, cười với cậu: "Được rồi, vậy em nghỉ ngơi sớm đi. Tôi nói xong rồi, cũng nên đi rồi."

Lâm Ngư gật đầu, nhìn Kỷ Sơn Dã lần nữa đội mũ đi ra ngoài. Cậu đứng cửa nhưng Kỷ Sơn Dã vẫn chưa đi, chỉ đứng đó nhìn cậu. Lâm Ngư cảm thấy hình như anh muốn nói gì đó nên cũng cùng đợi.

Nhưng cuối cùng, Kỷ Sơn Dã chỉ nói một câu ngủ đi rồi rời đi.

21.

Từ sau cuộc nói chuyện hôm đó, Lâm Ngư có ý thức muốn giữ khoảng cách với Kỷ Sơn Dã.

Không phải cậu không muốn nhìn thấy Kỷ Sơn Dã, cũng không phải ghét gì anh, chỉ là trong lúc nhất thời cậu không biết đối mặt với Kỷ Sơn Dã thế nào.

Cậu nghĩ mãi không ra vì sao Kỷ Sơn Dã lại thích mình, trong cái nhìn của cậu, bản thân có rất nhiều khuyết điểm, đối xử với mọi người quá lạnh nhạt, tính cách có đôi khi không khiến người khác thích lắm, ưu thế duy nhất có lẽ chính là có một gương mặt ưa nhìn.

Thế nhưng Kỷ Sơn Dã là loại người nhìn mặt sao? Anh là diễn viên nổi tiếng, trong môi trường như giới giải trí, bao nhiêu người đẹp mà anh chưa từng gặp chứ. Anh có thể thích cậu vì gương mặt sao?

Còn chưa nói, còn một chuyện quan trọng nhất, cũng là nguyên nhân chủ yếu cậu từ chối Kỷ Sơn Dã.

Cậu vẫn đang khám bác sĩ tâm lý, cậu là người có bệnh. Đọc Full Tại Truyenfull.vn

Mặc dù, khoảng thời gian gần đây, cậu gần như quên đi đoạn quá khứ này rồi. Chính bác sĩ Trương cũng nói, cậu đang dần dần chuyển biến tốt hơn nhưng chuyện này không đồng nghĩa với kết thúc.

Từ đầu tới cuối, Lâm Ngư vẫn nhớ khi chính mình "phát bệnh" đau đớn cỡ nào, đau đớn trên cơ thể thì nhẹ nhưng chủ yếu nhất là dặn vặt trên tinh thần, cậu sẽ không phân biệt rõ ảo tưởng và hiện thực.

Thấy bạn cùng lớp xúm lại cười nhạo mình, nói cậu là đứa hèn nhát, ôm đầu điên cuồng gào thét, mà giây sau mở mắt lần nữa lại thấy các bạn đang yên lặng tự học, tất cả mọi người nhìn cậu với ánh mắt khác thường.

Thấy bố giơ dao về phía mình, cậu sợ đến run rẩy, vài giây sau, cậu lại phát hiện mình vẫn đang ở trong nhà, xung quanh không có bất cứ người nào.

Những chuyện này thường xuyên xảy ra khi cậu còn học cấp ba.

Lâm Ngư cắn răng cố kiên trì cho đến tận bây giờ.

Cậu không rõ nếu như Kỷ Sơn Dã biết những chuyện này, sẽ thấy mình thế nào. Nhưng cậu cảm thấy, chung quy thì cậu và Kỷ Sơn Dã khác nhau rất nhiều.

Kỷ Sơn Dã là con cưng của trời, thế giới của bọn họ cách biệt quá nhiều.

Trời về với trời, đất hợp với đất, chỉ có vật tương tự ở cùng nhau mới thích hợp. Người như Kỷ Sơn Dã, nửa kia của anh hẳn cũng phải là diễn viên nổi tiếng chói loá.

Dù nửa kia của anh có là Đàm Linh cũng sẽ tốt hơn cậu rất nhiều.

Lâm Ngư nghĩ mà thấy buồn cười, trước đây cậu vẫn cảm thấy bọn họ không xứng đôi vừa lứa, thế mà giờ lại thay đổi suy nghĩ hoàn toàn, lại còn vì nguyên nhân này.
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 37: Mờ ám



Lâm Ngư cố gắng hết mức để bản thân chỉ gặp Kỷ Sơn Dã lúc làm việc, trang điểm cho anh xong, cậu vội vàng trở về phòng mình.

Trong phòng trang điểm, Kỷ Sơn Dã tỏ ra như không có chuyện gì xảy ra, bọn họ không nói chuyện mấy. Nhìn qua thì không khác Lâm Ngự dự đoán, qua một thời gian nữa là bọn họ sẽ quay lại quan hệ như trước.

Nhưng chỉ vẻn vẹn qua hai ngày, Lâm Ngư phát hiện mình nghĩ sai rồi.

Kỷ Sơn Dã thường gửi vài tin nhắn cho cậu.

Tin nhắn không quá mập mờ, thậm chí còn không hề nhắc đến chuyện đã xảy ra trước đó, chỉ là vài câu hỏi về cuộc sống, không nói gì quá giới hạn mà lại có phần thân thiết hơn trước.

Hôm đó, Lâm Ngư kết thúc công việc trở về, vừa tới khách sạn đã thấy tin nhắn của Kỷ Sơn Dã.

Anh bảo: [Tôi mời nhân viên của đoàn làm phim uống cafe, em đâu rồi? Để tôi đưa em một cốc nhé?]

Lâm Ngư nhìn một lúc lâu mới trả lời anh: [Không cần đâu, cám ơn anh.]

Anh còn bảo thêm: [Thế bánh ngọt thì sao? Mua của cửa hàng Trương Ký, bọn họ đều nói rất ngon, em có muốn ăn không?]

Lâm Ngư lại trả lời: [Tôi không ăn bánh ngọt.]

Kỷ Sơn Dã không gửi tin nhắn nữa, Lâm Ngư nhìn đoạn tin nhắn giữa hai người, đến chính cậu cũng cảm thấy mình quá lạnh nhạt, có phần không biết tốt xấu.

Cậu do dự không biết có nên giải thích gì đó với anh hay không, cuối cùng vẫn từ bỏ, hai người vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn.

Tối hôm sau, Lâm Ngư lại nhận được tin nhắn của Kỷ Sơn Dã: [Mở cửa.]

Tin nhắn chỉ vẻn vẹn hai chữ đơn giản.

Lâm Ngư nửa tin nửa ngờ đi ra ngoài mở cửa, quả nhiên Kỷ Sơn Dã đã đứng ở bên ngoài, tay anh xách theo một túi nilon, không biết là thứ gì.

"Sao anh lại tới đây?" Lâm Ngư hỏi anh, cậu lại nhìn qua hành lang theo bản năng, bên ngoài không có ai.

Kỷ Sơn Dã trực tiếp đi vào: "Tới đưa đồ cho em."

Lâm Ngư ngẩn người nhìn anh một lúc lâu, thấy anh bỏ mũ trên đầu xuống, tự nhiên ngồi trên ghế sofa, mở túi nilon để trên bàn: "Phòng ở khách sạn của tôi bị rò nước nên bảo thợ tới sửa chữa, tạm thời không có chỗ để đi nên đến chỗ em ngồi một lát."

Trong túi là bữa cơm đã đóng gói gọn gàng, Kỷ Sơn Dã quay đầu nhìn cậu: "Em chưa ăn cơm nhỉ, tôi vừa dặn Tiểu Chu mang theo ít cơm ở đoàn làm phim về, lại đây ăn chút đi."

"Tôi không đói lắm." Lâm Ngư nói.

Nhưng vừa nói xong thì bụng cậu lập tức réo lên. Kỷ Sơn Dã nở nụ cười, Lâm Ngư nghe mà tai đỏ hết cả lên.

"Không đói thì cũng lại đây ăn chút đi." Kỷ Sơn Dã nói.

Lâm Ngư biết chắc Kỷ Sơn Dã sẽ không chỉ đến đây vì phòng bị rò nước, chỉ cần anh muốn, bất cứ lúc nào anh đều có thể vào ở căn phòng tốt hơn phòng ban đầu.

Lâm Ngư đi chậm rì tới, nhưng chỉ đứng bên bàn. Kỷ Sơn Dã đột nhiên giơ tay kéo cậu, để cậu ngồi lên sofa.

"Ăn nhanh chút, không lát nữa đồ nguội mất."

Lâm Ngư nhận lấy đũa anh đưa rồi bắt đầu ăn. Cậu nhận ra Kỷ Sơn Dã cứ nhìn mình bèn hỏi anh: "Sao anh không ăn thế?"

Kỷ Sơn Dã nói: "Trong lúc quay phim, tôi phải giảm cân tăng cơ. Buổi tối không thể ăn cơm."

"Ồ." Lâm Ngư gật đầu.

Nhưng vóc dáng Kỷ Sơn Dã cường tráng, rõ ràng hoàn mỹ hết mức rồi, sao còn phải giảm cân? Làm diễn viên nổi tiếng thật không dễ dàng.

Cậu ăn cơm xong, Kỷ Sơn Dã rời đi. Hình như lần này anh lại đây, thật sự chỉ đơn giản là để đưa cơm cho cậu.

Sau đó, Kỷ Sơn Dã dần dần gửi tin nhắn cho cậu nhiều hơn, cũng rất nhiều lần mang cơm từ đoàn làm phim về cho cậu. Lúc trong phòng trang điểm, chỉ cần không phải đọc kịch bản thì anh sẽ nói chuyện với cậu.

Đến cả Chu Chi Tường và Hạ Diệp đều phát hiện, gần đây quan hệ của Kỷ Sơn Dã và Lâm Ngư khá tốt. Tuy bọn họ cảm thấy bất ngờ nhưng cũng không nghĩ nhiều, còn ngầm trêu ghẹo Lâm Ngư, hỏi sao cậu lại thân với anh Kỷ được rồi, dù sao anh Kỷ vốn không phải là người hay nói.

Đương nhiên Lâm Ngư không kể sự thật với bọn họ.

Chỉ là cậu cũng hơi bất ngờ. Từ ngày đó trở đi, Kỷ Sơn Dã bèn lặng thinh không nhắc đến chuyện trước đó nữa, cũng không hỏi cậu nghĩ thế nào, đối xử với cậu không có gì khác thường cả.

Quan hệ của hai người họ càng giống như bạn bè? Lâm Ngư không đoán được ý nghĩ của Kỷ Sơn Dã, lẽ nào anh đã thông suốt, vô thức muốn trở thành bạn bè với cậu hay không?

Là vậy nhỉ? Lâm Ngư cũng không chắc lắm.

22.

Thứ tư, Lâm Ngư kết thúc công việc, chuẩn bị về nghỉ ngơi. Cậu vừa cầm túi trang điểm ra ngoài hành lang thì thấy thợ trang điểm cùng đoàn làm phim là Từ Bích Thuỷ từ bên cạnh đi tới, cô ấy dừng lại bên cạnh cậu, nói: "Anh... lát nữa anh có rảnh không?"

Từ Bích Thuỷ là thợ trang điểm làm cùng với cậu từ khi trước cậu còn chưa làm thợ trang điểm riêng cho Kỷ Sơn Dã, bọn họ cùng làm việc cùng một phòng trang điểm, tiếp xúc trong khoảng thời gian khá dài, vì thế quan hệ của hai người cũng tạm được, thi thoảng còn có thể nói chuyện với nhau vài câu, nhưng cũng chỉ vài câu mà thôi.

Lâm Ngư xách quai túi trang điểm, nói: "Sao thế?"

"Em có lời muốn nói với anh." Cô ấy nhìn cậu rồi lại nhanh chóng cúi đầu.

Trong lòng Lâm Ngư chợt có chút linh cảm, vẻ mặt cậu không được tự nhiên, nói: "Có gì thì nói ở đây đi."

"Em..." Cô ấy nhìn cậu, nhỏ giọng nói: "Hay là qua bên kia, chỉ phiền anh vài phút thôi, được không?"

Lâm Ngư nhìn vẻ mặt yếu ớt dè dặt của cô ấy bèn thở dài, nói: "Được rồi, vậy thì vài phút."

Tuy nói là qua bên kia nhưng thực ra, hai người đi không đến mấy bước rồi dừng lại ở một khúc quanh vắng lặng.

"Em... ừm..." Cô ấy do dự, ấp a ấp úng.

"Em thích anh!" Cô ấy đột nhiên nói lớn lên, nhưng lập tức ý thức được gì đó nhìn xung quanh, bụm miệng lại.

"Anh có thể làm bạn trai em không?" Cô ấy lại hỏi.

Lâm Ngư không cảm thấy quá bất ngờ với lời tỏ tình của cô ấy, thực ra từ lúc trước, qua ánh mắt cô ấy nhìn cậu rồi mấy hành động nhỏ như vén tóc, Lâm Ngư đã nhận ra cô ấy có vẻ có thiện cảm với mình, nhưng cậu giả bộ không biết cũng chưa từng đáp lại, muốn để chuyện này cứ vậy thuận theo tự nhiên qua đi.

Trước đây học cấp ba, có rất nhiều người tỏ tình với cậu, cậu đã càng lúc càng quen với việc từ chối người khác rồi.

Sao lại có người thích kiểu quái vật lặng lẽ lại lạnh lùng nhỉ? Lâm Ngư đã từng không thể hiểu nổi, cậu vẫn cảm thấy ngoại trừ một gương mặt đẹp đẽ thì bản thân không có bất cứ thứ gì khác.

Thậm chí đến cả Kỷ Sơn Dã cũng nói thích cậu là vì sao chứ? Lâm Ngư chợt nghĩ, hình như cậu chưa từng hỏi Kỷ Sơn Dã điều này.

Lâm Ngư sững ra một lúc lâu, không từ chối Từ Bích Thuỷ ngay. Từ Bích Thuỷ càng nhìn càng cảm thấy Lâm Ngư đẹp trai, cô ấy đưa tay ôm eo Lâm Ngư, vùi đầu vào lòng cậu, nói: "Em thật sự rất thích anh!"

Lâm Ngư chợt tỉnh lại từ cơn sững sờ, cậu đẩy Từ Bích Thuỷ ra: "Xin lỗi."

"Tôi không thích cô, xin cô tìm người khác đi."

Cậu nói với ngữ điệu bình tĩnh và lạnh lùng, không có gì khác biệt với dáng vẻ lúc bình thường. Từ Bích Thuỷ dần tỉnh táo lại, cô ấy lại nghe Lâm Ngư nói: "Sau này đừng tìm tôi tiếp nữa, chuyện này sẽ quấy rầy đến tôi."
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 38: Anh dịch ra chút



Dáng vẻ lạnh lùng và xa cách của cậu như là nhìn một người xa lạ, Từ Bích Thuỷ cảm thấy cực kỳ tủi thân, thở hổn hển chạy đi.

Lâm Ngư nhìn bóng dáng cô ấy rời đi, nghĩ có lẽ cô ấy không quá thích mình mà chỉ vẻn vẹn thích vẻ bề ngoài của cậu mà thôi. Sau khi thẳng thắn hỏi suy nghĩ của cậu, nghe được cậu từ chối thì chút thích ít ỏi đó cũng sẽ tiêu tan thôi.

Nghĩ vậy, Kỷ Sơn Dã có phần không giống, chí ít anh thật sự tôn trọng lựa chọn của cậu.

Lâm Ngư đi về, không thấy cách đó không xa có một bóng người đang đứng.

Là Kỷ Sơn Dã, anh đang nhìn bóng lưng cậu.

23.

Sau khi trở về phòng, Lâm Ngư tắm rửa sạch sẽ, thay đồ ngủ, chuẩn bị sấy khô tóc rồi sẽ lên giường ngủ. Nhưng lúc cậu xong xuôi đi ra lại nghe tiếng có người gõ cửa ở bên ngoài.

Bình thường sẽ có không có ai đến phòng ở khách sạn tìm cậu, ngoại trừ Kỷ Sơn Dã. Lâm Ngư liếc thời gian, giờ mới tám giờ tối, bình thường Kỷ Sơn Dã sẽ không đến tìm cậu vào giờ này.

Lâm Ngư bán tín bán nghi đi tới, mở cửa thì thấy Kỷ Sơn Dã đội mũ lưỡi trai, đứng ngoài cửa.

"Sao anh lại tới rồi?" Lâm Ngư hỏi anh.

Kỷ Sơn Dã không hề trả lời mà trực tiếp đi vào, Lâm Ngư đứng sau anh, đóng cửa lại.

"Không phải đạo diễn đã nói còn phải quay bổ sung mấy cảnh của anh sao? Sao anh lại tới rồi?"

Kỷ Sơn Dã đi vào rồi bỏ mũ ra, ném lên bàn. Anh đưa lưng về phía cậu, bóng dáng cao lớn chắn trước đèn sàn nho nhỏ khiến chút ánh sáng trong phòng trở nên tối tăm đi.

Cho dù không thấy vẻ mặt của Kỷ Sơn Dã nhưng anh không nói một lời lại khiến Lâm Ngư thoáng thấy hoảng hốt, không biết tại sao, cậu cứ cảm thấy bầu không khí hơi kỳ lạ, bởi vậy không dám nói thêm gì.

"Chưa dựng xong bối cảnh, sau 12 giờ mới đi." Kỷ Sơn Dã đáp rồi ngồi lên giường cậu.

Phòng mà đoàn làm phim thuê cho Lâm Ngư khá nhỏ, chỉ là một phòng xép đơn giản, nhà vệ sinh nhỏ, trong phòng ngủ chỉ có một chiếc bàn và ghế tựa cùng bộ gọn gàng, một chiếc giường dựa vào một góc cùng với đèn sàn ở trong góc.

Bình thường, lúc Kỷ Sơn Dã tới đều ngồi trên ghế. Anh chưa từng ngồi lên giường của cậu, nhưng bây giờ, không biết tại sao, tình hình lại thay đổi rồi.

Không phải Lâm Ngư không thích Kỷ Sơn Dã ngồi lên giường của mình, chỉ là cậu không hiểu, điều gì khiến tình hình thay đổi, thậm chí sự thay đổi này còn khiến Lâm Ngư thoáng căng thẳng.

"Ngồi đi." Kỷ Sơn Dã vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh.

Lâm Ngư không đi qua, cũng không thể trách cậu nghĩ nhiều, chỉ là giường thực sự là một thứ gì đó rất riêng tư. Kỷ Sơn Dã thoắt cái rút ngắn khoảng cách với cậu khiến Lâm Ngư hơi muốn lùi về sau.

"Tôi... tôi còn phải sấy tóc." Lâm Ngư nói.

Vẻ mặt Kỷ Sơn Dã lạnh nhạt hơn rất nhiều so với khi trước anh tới, Lâm Ngư không biết liệu có phải có ai chọc giận anh rồi hay không.

"Vừa tắm xong à?" Kỷ Sơn Dã nhìn cậu.

"Ừm." Lâm Ngư chậm chạp gật đầu.

"Tới đây, tôi sấy tóc cho em." Kỷ Sơn Dã nói.

Lâm Ngư chợt sửng sốt, không di chuyển: "Không cần đâu."

"Tôi tự sấy là được rồi." Lâm Ngư nói rồi đi tới nhà vệ sinh lấy máy sấy sấy tóc.

Cậu cho rằng Kỷ Sơn Dã sẽ không đi theo, nào ngờ lúc cậu quay sang sấy tóc trước gương nhà vệ sinh, Kỷ Sơn Dã đã ôm cánh tay tựa vào khung cửa nhìn cậu khiến Lâm Ngư sấy tóc cũng không tài nào thả lỏng nổi.

Kỷ Sơn Dã hé miệng, hình như có nói câu gì đó. Chỉ là tiếng máy sấy quá lớn, Lâm Ngư không nghe rõ. Cậu bèn tắt máy sấy, quay đầu hỏi anh: "Anh vừa nói gì?"

Tóc Lâm Ngư vẫn hơi ướt, phần đuôi xoăn nhẹ, đôi mắt sáng tựa những vì sao trong bầu trời đêm, nhìn anh với vẻ yên lặng dịu dàng.

Có người tỏ tình với cậu là chuyện không thể bình thường hơn, đương nhiên anh sẽ không để ý chuyện này.

Nhưng ngoại trừ việc này, anh còn quên một chuyện quan trọng hơn: "Hình như trước giờ tôi vẫn chưa từng hỏi em, em có thích đàn ông không?" Kỷ Sơn Dã hỏi cậu: "Em là gay à?"

Từ sau khi quen Lâm Ngư, dường như Kỷ Sơn Dã vẫn luôn coi Lâm Ngư có xu hướng tính dục giống mình. Dù rằng bề ngoài của cậu có vẻ khá giống: Tóc dài, đôi mắt đẹp.

Lâm Ngư nhìn Kỷ Sơn Dã, cậu chưa từng nghĩ đến vấn đề này. Bởi vì từ nhỏ đến lớn, cậu chưa từng thích ai. Đương nhiên có cả con trai tỏ tình với cậu nhưng Lâm Ngư không nghĩ gì, cậu từ chối con gái ra sao thì cũng từ chối bọn họ như vậy.

"Tôi không biết." Lâm Ngư thành thật nói cho anh biết.

"Hôm nay lúc ở ngoài, tôi thấy có cô gái kia tỏ tình với em." Kỷ Sơn Dã nói.

"Tôi thấy cô ta ôm em." Anh nói thêm.

Lâm Ngư sững sờ nhìn Kỷ Sơn Dã như kẻ ngốc.

"Em có nhận lời cô ta không?" Kỷ Sơn Dã hỏi cậu.

Anh vừa nói vừa đi vào nhà vệ sinh nhỏ hẹp, dừng lại trước mặt Lâm Ngư, đưa tay khẽ chạm vào tóc Lâm Ngư.

Ngón tay Kỷ Sơn Dã hơi lạnh, vô tình chạm phải da cổ cậu. Khoảnh khắc Lâm Ngư bị anh chạm vào ấy, chợt như có dòng điện lướt qua đỉnh đầu cậu, cậu co rúm người lại, tránh về sau.

Chỉ là, Kỷ Sơn Dã không để cậu tránh đi. Anh cúi đầu, tay ôm lấy cổ cậu, bàn tay dày rộng hơi dùng sức khiến Lâm Ngư cảm thấy rất ngột ngạt. Khoảng cách giữa cậu và Kỷ Sơn Dã không biết từ lúc nào đã biến thành chưa đến mười xen-ti-mét.

"Em có nhận lời cô ta không?" Hơi thở Kỷ Sơn Dã gần trong gang tấc.

"Không... không có." Lâm Ngư nói.

"Tại sao không?" Kỷ Sơn Dã nói.

"Tôi không thích cô ấy." Lâm Ngư nói.

"Vậy em có thích tôi không?" Ngón tay anh khẽ miết lên cổ Lâm Ngư khiến chân cậu hơi mềm nhũn, cậu vô thức tựa vào bồn rửa tay ở đằng sau.

"Hửm?" Kỷ Sơn Dã nói thấp giọng gần như kề sát trước mặt cậu nói.

"Ngày đó tôi hôn em, em có cảm giác không?" Kỷ Sơn Dã hỏi.

Mặt Lâm Ngư rất nóng, hơi thở cũng trở nên rối loạn. Rõ ràng không gian rất lớn nhưng cậu có cảm giác mình bị Kỷ Sơn Dã làm cho nghẹt thở.

"Nếu như không có cảm giác thì tại sao không đẩy tôi ra sớm chút?" Anh nói.

Lâm Ngư nói chuyện lắp ba lắp bắp, tránh ánh mắt anh nhìn đến: "Đó là vì tôi... tôi quá ngạc nhiên."

"Anh... anh dịch ra chút đã." Lâm Ngư đẩy Kỷ Sơn Dã ra nhưng lại bị Kỷ Sơn Dã nắm tay. Cậu lại giãy giụa muốn anh thả mình ra nhưng vẫn không được như ý.

Tới tận giờ phút này, Lâm Ngư mới ý thức rõ được sự chênh lệch về thể lực giữa cậu và Kỷ Sơn Dã.

Nếu như trước đây Kỷ Sơn Dã vẫn ôn hoà giữ khoảng cách hai bên, vậy thì lúc này anh đã tháo hết lớp ngụy trang. Anh biết nên làm thế nào để theo đuổi một người, chỉ làm vài động tác nho nhỏ đã khiến lòng người rối loạn.

"Tôi hỏi em lần cuối cùng, đáp án của em vẫn như trước sao?" Kỷ Sơn Dã nhìn cậu với ánh mắt nặng nề.

Lâm Ngư ngẩng đầu nhìn anh, qua đôi mắt anh, cậu thấy được bóng dáng của mình.

Không khí yên tĩnh lại, tâm trạng Lâm Ngư loạn như cào cào, cậu chợt chầm chậm ý thức được, dù cậu có kiên trì ra sao chăng nữa thì cuối cùng sẽ bị Kỷ Sơn Dã theo đuổi được thôi. Chính cậu cũng đã đầu hàng trước anh rồi.
 
Nhật Ký Độc Thoại Của Anti-fan
Chương 39: Hôn



Vậy tại sao không thử? Lần đầu tiên Lâm Ngư có suy nghĩ này.

Tuy rằng không biết lúc nào kết thúc, cũng không biết tình yêu này là thật hay giả, nhưng tại sao không thử? Người mà tất cả mọi người ao ước đã đứng trước mặt mình rồi, tại sao mình không thể nắm bắt lấy giây lát đây?

Lâm Ngư đột nhiên muốn làm một người ích kỷ, cậu không thể nghĩ cho chính mình được ư? Dù chỉ một thời gian ngắn cũng không sao. Cậu cũng chỉ muốn tận hưởng một khoảng thời gian, một khoảng thời gian không cần vướng bận.

"Sao em không nói chuyện?" Kỷ Sơn Dã nói.

Ngay lúc Kỷ Sơn Dã cho rằng Lâm Ngư sẽ từ chối mình lần hai thì Lâm Ngư lại nhìn anh nói: "Được."

Cuối cùng Kỷ Sơn Dã nở nụ cười, nhưng anh vẫn nói: "Được cái gì?"

"Em nhận lời hẹn hò với anh."

"Sao lại nhận lời rồi?"

Lâm Ngư không nói nên lời, nhưng cũng may Kỷ Sơn Dã có vẻ không quá quan tâm đến đáp án của cậu. Anh nhìn một lát rồi giữ lấy gáy cậu, hôn lên.

Nụ hôn không quá sâu, Kỷ Sơn Dã chỉ nhẹ nhàng chạm vào khoé môi cậu, nhưng bàn tay đặt sau gáy cậu vẫn không buông. Anh nhìn Lâm Ngư với ánh mắt vừa triền miên lại mờ ám, nhịp tim cậu vẫn không khôi phục nổi nhịp điệu bình thường.

"Ngày 16 tháng 8, nhớ kỹ ngày hôm nay." Kỷ Sơn Dã nói.

"Gì cơ?"

"Ngày đầu tiên chúng ta hẹn hò."

Ngày kỷ niệm hẹn hò đúng là nên khắc ghi, Lâm Ngư cũng nhớ kỹ ngày này.

Nhưng đồng thời, cậu cũng nhớ rõ ngày bọn họ chia tay.

Ngày 18 tháng 3.

Thời gian bọn họ hẹn hò chỉ vẻn vẹn nửa năm.

Sau đó, Lâm Ngư rời xa Kỷ Sơn Dã lại nhiều lần nhớ lại ngày bọn họ bắt đầu hẹn hò ấy.

Không thứ gì có đẹp hơn mối tình vừa chớm nở, chỉ tiếc rằng Lâm Ngư không có cách nào nắm được trọn vẹn, giống như suy nghĩ lúc vừa bắt đầu của cậu vậy, cậu chỉ nắm lấy quãng thời gian ngắn ngủi, cuối cùng vẫn phải trả lại.

Diễn viên nổi tiếng vẫn phải trở lại bầu trời, người như cậu, không thích hợp nắm giữ lâu dài.

24.

Ngày đầu hẹn hò, Kỷ Sơn Dã không ở lại trong phòng Lâm Ngư quá lâu. Sau đó bọn họ còn chưa nói được mấy câu, Kỷ Sơn Dã đã nhận được điện thoại của Chu Chi Tường, anh phải quay về đóng phim tiếp.

Trước khi đi, Kỷ Sơn Dã nói, ngày mai sẽ tới tìm cậu, dặn cậu nhớ đọc tin nhắn điện thoại.

Lâm Ngư về giường đi ngủ, mọi thứ vẫn giống bình thường. Chỉ là cậu nằm trên giường mãi không buồn ngủ, mặt vẫn đỏ, tim vẫn đập loạn lên.

Thế mà cậu lại hẹn hò với Kỷ Sơn Dã, tựa như một giấc mơ vậy.

Ba giờ sáng, Lâm Ngư vẫn chưa ngủ được. Cậu nghe điện thoại vang lên một tiếng bèn nhoài người trên giường đọc tin nhắn điện thoại.

[Ngủ ngon.] Kỷ Sơn Dã gửi tin nhắn đến, hẳn là anh vừa đóng phim xong.

Khóe miệng Lâm Ngư chợt hé nụ cười, cậu đọc thật lâu, cuối cùng lặng lẽ khoá màn hình, nằm trên giường, cứ thế thẫn thờ nhìn chằm chằm vào khoảng không trên trần nhà.

Cơn buồn ngủ vất vả lắm mới kéo đến lại mất đi trong nháy mắt.

Sáng hôm sau, Lâm Ngư không ngủ được chút nào, đầu óc choáng váng, khó khăn từ giường bò dậy. Cậu đánh răng rửa mặt, sau đó lại chạy tới đoàn làm phim.

Sắp gặp Kỷ Sơn Dã rồi mà Lâm Ngư vẫn chưa biết phải cư xử với anh ra sao trong thân phận mới, thế nên lại bắt đầu căng thẳng.

Lúc Lâm Ngư đến phòng trang điểm, Hạ Diệp đã ở bên trong. Cô ấy thấy cậu tới thì lên tiếng chào hỏi rồi tiếp tục bận bịu việc của mình.

Lâm Ngư đặt túi trang điểm xuống, tiến hành công tác chuẩn bị bên bàn. Cậu xem đồng hồ, bây giờ là tám giờ mười phút, chắc phải khoảng 20 phút nữa Kỷ Sơn Dã mới tới.

Mà thực tế, Lâm Ngư không đợi bao lâu, Kỷ Sơn Dã đã đến rồi. Khi anh đi vào, Hạ Diệp và mấy nhân viên khác đều chào anh. Lâm Ngư nghe tiếng bước chân anh mỗi lúc một gần, không dưng thấy sốt sắng, chỉ ngẩng đầu nhìn anh một chút rồi lại tiếp tục cúi đầu, qua quýt làm việc mình.

Ban nãy cậu nhìn qua, hình như Kỷ Sơn Dã có cười với cậu. Lâm Ngư nhìn chân anh chậm rãi bước đến gần, ngồi trên ghế trước mặt cậu.

Lâm Ngư lấy dụng cụ xong, chuẩn bị trang điểm cho anh. Nhưng lúc ngẩng đầu, cậu phát hiện mắt Kỷ Sơn Dã đang nhìn thẳng vào mình, lòng thầm rối loạn, tay lại chậm chạp mãi không động đậy.

Thật là kỳ lạ, khi trước bọn họ chưa hẹn hò, Lâm Ngư còn có thể nhìn mặt anh, làm việc bình thường. Mà giờ hẹn hò rồi, Lâm Ngư lại không có can đảm nhìn thẳng anh nữa.

"Sao chưa bắt đầu?" Kỷ Sơn Dã nhìn cậu chăm chú, nói.

Lâm Ngư làm lơ cảm giác khác thường trong lòng, tay cử động, bắt đầu trang điểm cho anh. Người trong phòng trang điểm bận bịu tới lui, Hạ Diệp đi ra ngoài, chỉ còn Chu Chi Tường đang ngồi trên ghế sofa cúi đầu xem điện thoại.

Không khí rất yên tĩnh, Kỷ Sơn Dã đột nhiên mở miệng nói: "Tiểu Chu, cậu về xe lấy cho tôi cái cáp sạc."

Lâm Ngư thoáng dừng động tác trang điểm cho anh, Tiểu Chu đáp lại Kỷ Sơn Dã một tiếng rồi đi ra ngoài, lúc đi cậu ấy vẫn xem điện thoại.

"Đóng cửa lại." Kỷ Sơn Dã nói.

Lâm Ngư nhìn anh, mãi đến khi cửa bị đóng lại. Kỷ Sơn Dã nhìn Lâm Ngư, ánh mắt không hề giấu giếm nữa, anh bắt lấy cổ tay Lâm Ngư giữ trước mặt mình với lực rất khẽ, càng giống vuốt v3 hơn. Anh hỏi cậu: "Sao nãy anh nhắn tin mà em không trả lời?"

"Tin nhắn gì cơ?" Lâm Ngư nói.

"Em tự xem đi." Kỷ Sơn Dã nói.

Lâm Ngư lấy điện thoại ra, nhìn thấy tin nhắn Kỷ Sơn Dã gửi nửa tiếng trước: [Sáng em muốn ăn gì?]

Lâm Ngư lại nhìn Kỷ Sơn Dã, nhỏ giọng giải thích: "Xin lỗi, ban nãy em không xem điện thoại."

"Hôm qua gửi tin nhắn chúc ngủ ngon cho em, em cũng không trả lời anh." Kỷ Sơn Dã nói.

"Muộn rồi, em không muốn quấy rầy anh nghỉ ngơi." Lâm Ngư nói.

"Anh đã gửi tin nhắn cho em rồi, em trả lời lại thì sao có thể quấy rầy anh nghỉ ngơi được?"

Lâm Ngư không nói gì nữa.

"Có vẻ em vẫn chưa bắt đầu bước vào thân phận bạn trai." Kỷ Sơn Dã nói.

Anh kéo tay Lâm Ngư, để cậu ngồi lên đùi mình. Lâm Ngư không tránh né mà thuận theo dựa vào anh. Điều này khiến tâm trạng Kỷ Sơn Dã tốt hơn chút.

"Xin lỗi." Lâm Ngư nhìn anh: "Em chưa từng yêu đương."

Trái tim Kỷ Sơn Dã có cảm giác như bị một chú mèo con cào phải, anh không biết tại sao tâm trạng mình lại dễ bị Lâm Ngư ảnh hưởng như vậy. Rõ ràng ban nãy trong lòng anh còn không thoải mái lắm, thế mà chỉ nhìn cậu, nghe cậu nói mấy câu đã cảm thấy không sao nữa rồi.

"Không áo, sau này anh dạy em yêu đương." Kỷ Sơn Dã nói.

Không khí chợt yên lặng vài giây, Lâm Ngư muốn tìm đề tài nói chuyện với anh nhưng chỉ có thể khô khốc nói một câu: "Anh, có muốn uống trà không? Em..."

Cậu còn chưa nói hết câu, Kỷ Sơn Dã đã hôn cậu, chặn toàn bộ lời của cậu trong miệng. Người Lâm Ngư cứng đờ, tay không biết làm thế nào trơ trơ giữa không trung, không biết đặt vào đâu. Kỷ Sơn Dã hôn sâu, tay tự nhiên ôm lấy eo cậu, để cậu dựa vào người mình.

Bọn họ hôn rất lâu, đến sau cùng, Lâm Ngư hít thở không thông, tay chân đều như mềm nhũn, hoa mắt chóng mặt, khóe miệng lâm râm đau nhức, lúc này mới chầm chậm đẩy Kỷ Sơn Dã ra.

Kỷ Sơn Dã nhìn Lâm Ngư ngồi trong lòng mình. Đôi mắt cậu mơ màng ánh nước, chầm chậm th* d*c, cũng đang lẳng lặng nhìn lại anh.
 
Back
Top Bottom