Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 180: Chương 180



Người nói chuyện mặc một chiếc áo khoác dài đến tận đùi, mái tóc uốn xoăn buông ở sau lưng, xinh đẹp mà lại tao nhã.

Chính là Sở Tầm đã lâu không gặp.

Trước đây cuộc sống của Sở Tầm không tốt lắm, lần trước cô ta được bà Giang giới thiệu cho Giang Minh Viễn, vốn tưởng rằng mình có thể bay ra khỏi nhà họ Sở trở thành bà chủ nhà họ Giang, kết quả cuộc hôn nhân này không thành, ngược lại còn kết thù. Vì chuyện chụp lén mà Giang Minh Viễn chèn ép lật đổ nhà họ Sở, ba Sở biết được thì nổi giận, gọi Sở Tầm về phê bình một trận, đóng băng thẻ của cô sau đó lại nâng đỡ em trai của cô ta lên.

Cho đến một phút trước, Sở Tầm cũng không hiểu tại sao Giang Minh Viễn lại kích động đến vậy. Nhưng hiện giờ, nhìn thấy quần áo gia đình không thể rõ ràng hơn này, cô ta cảm thấy hình như mình đã biết được nguyên nhân.

Chỉ là không biết bà Giang có biết rõ những chuyện này hay không, dựa theo biểu hiện trước đây của bà, chắc là không biết. Nghĩ đến những chuyện này, khóe miệng cô ta hơi cong lên.

Bỏ đi, những chuyện này không còn liên quan gì đến cô ta nữa.

"Đã lâu không gặp." Sở Tầm kéo bông tai ở bên mặt ra sau tai, nở nụ cười dịu dàng, cô ta nhìn Trình Hoan, lộ ra vẻ mặt hơi ngạc nhiên: "Vị này là..."

"Người tôi theo đuổi." Lời Giang Minh Viễn nói ra không giống như tưởng tượng của Sở Tầm, anh ngẩng đầu lên rồi gật đầu, lịch sự hỏi: "Cô Sở tìm tôi có việc gì không?"

"Không có việc gì, chỉ là đến chào hỏi thôi." Sở Tầm hơi khựng lại, không ngờ rằng có thể nghe được những từ này từ trong miệng của anh, cô ta nhìn Trình Hoan, ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu, rồi lại cười nói: "Hai người trông rất xứng đôi, vậy thì chúc giám đốc Giang được như ý nguyện."

"Cảm ơn."

Thái độ này của anh rõ ràng là lạnh nhạt, trước đây Sở Tầm còn có thể dựa vào chút hi vọng này để cố gắng tìm đề tài, bây giờ người này đã không còn quan hệ gì với cô ta, cô ta cũng không ở đây được nữa, nói xong liền cáo từ.

Người này đến cũng đột ngột đi cũng đột ngột, rất kỳ lạ, Trình Hoan nghiêng đầu nhìn, nhận ra cô ta đã trở lại chỗ của mình, nói chuyện vui vẻ với một người đàn ông ngồi đối diện.

Trực giác của phụ nữ có lúc rất mơ hồ, ví dụ như chỉ cần nghe hai người kia nói với nhau vài câu, Trình Hoan đã có thể đoán được câu chuyện của bọn họ, cô mím môi, len lén nhìn Giang Minh Viễn một cái, cuối cùng cũng không kìm được lòng hiếu kỳ.

"Cô gái vừa rồi là?"

Trình Hoan hỏi không đúng lúc, vừa mới nói xong nhân viên phục vụ đã mang thức ăn lên, Giang Minh Viễn dùng ánh mắt tỏ ý bảo cô đợi một lúc, mở khăn ăn ra đặt lên n.g.ự.c Tinh Tinh, phục vụ đi rồi, anh mới lên tiếng giải thích: "Là con gái nhà họ Sở, cô có biết Điềm Lan không? Là của nhà bọn họ đó."

"Ồ, là cô ta à?" Nghe thấy là con gái của nhà họ Sở, Trình Hoan cũng biết được thân phận của vị này.

Trong tiểu thuyết gốc, có rất nhiều cô gái yêu đơn phương nam chính, từ nhân viên cấp dưới đến con gái của đối thủ cạnh tranh, có nhiều người yêu anh đến c.h.ế.t đi sống lại, nhất quyết phải tranh giành đàn ông với nữ chính.

Nguyệt

Cô chủ nhà họ Sở này chính là một trong số đó.

Từ khi Trình Hoan biết được tình tiết trong truyện, cô chủ nhà họ Sở này là một đối thủ cạnh tranh rất mạnh, nếu như nguyên chủ dựa vào con trai để đi lên thì vị này lại dựa vào chỗ dựa mạnh mẽ ở phía sau, mẹ của nam chính.

Trong truyện, cô ta là con dâu duy nhất mà mẹ nam chính vừa ý, bà Giang tạo ra rất nhiều cơ hội cho hai người ở riêng với nhau. Đến khi cô bỏ truyện, mẹ nam chính còn nhắc đến việc muốn cả nhà ra nước ngoài du lịch, trong 'cả nhà này cũng bao gồm Sở Tầm.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 181: Chương 181



Dựa theo tuổi của Tinh Tinh mà suy đoán, tình tiết của câu chuyện phải hơn một năm sau mới xảy ra, nói cách khác kể từ bây giờ đến hơn một năm sau này, hai người vẫn không cắt đứt liên lạc. Nghĩ đến đây, trong lòng Trình Hoan có chút không thoải mái.

Cô cúi đầu, cắt bít tết thành từng miếng nhỏ, rõ ràng rất quan tâm đến vấn đề này nhưng lại không biết nên mở miệng thế nào.

Bữa ăn kết thúc trong khi lòng cô đang mất bình tĩnh, Sở Tầm ăn xong trước bọn họ, lúc ra về lại đi đến chào hỏi, nói xong xoay người khoác lấy tay bạn đi cùng mình cười nói rời đi.

Nhìn dáng vẻ của cô ta, xem ra quan hệ của hai người cực kỳ tốt.

Trình Hoan nghiêng đầu nhìn thời gian rất lâu, cho đến khi hai người kia rời khỏi nhà hàng mới thu hồi tầm mắt.

Giang Minh Viễn vẫn luôn chú ý đến động tác của cô, lúc cô quay đầu lại liền hỏi: "Cô biết Lý Hoài An à?"

"Ai?"

"Người bên cạnh Sở Tầm đó, cũng là người kinh doanh nhà hàng." Giang Minh Viễn dùng khăn giấy lau tay: "Cũng là bạn trai hiện tại của cô ta."

"Bạn trai?" Trình Hoan kinh ngạc, căn bản không thể tin, không phải trong tiểu thuyết đã nói rằng cô chủ nhà giàu này si mê nam chính nhiều năm sao? Sao vừa quay ra đã có người mới rồi?

"Thực ra nói là chồng sắp cưới cũng phù hợp hơn." Giang Minh Viễn không quan tâm những chuyện buôn dưa này, sở dĩ anh biết được là vì ba của Sở Tầm muốn lấy lòng anh nên đặc biệt gửi đến một tấm thiệp mời kết hôn, mời anh tham gia hôn lễ của Sở Tầm.

"Hôn lễ của bọn họ diễn ra vào tháng sau, vừa hay là mùng sáu, cô có muốn đi xem không? Đến lúc đó sẽ có không ít người trong ngành kinh doanh ăn uống đến, giao lưu với bọn họ một chút cũng là lựa chọn tốt." Anh nói: "Dù sao tôi cũng là một người ngoài ngành, có nhiều lúc những điều nói ra chưa chắc đã chính xác."

Trình Hoan cảm thấy thế giới này có chút mơ hồ, sao Sở Tầm lại muốn kết hôn với người khác rồi? Trong tiểu thuyết trước nay chưa từng đề cập đến mà. Có chỗ nào xảy ra vấn đề sao?

Trình Hoan ngẩn mặt ra, nhất thời cảm thấy có lẽ mình đã đọc phải một cuốn tiểu thuyết giả, từ khi cô đến đây đã không có một việc nào giống với tình tiết trong câu chuyện: nam chính biết được mình có con trai trong tình cảnh cô còn chưa tìm đến cửa, không chỉ không lạnh nhạt kháng cự như trong tiểu thuyết, ngược lại rất gần gũi, một nữ phụ khác vốn là tranh giành đàn ông với nữ chính cũng gả cho người khác một cách dễ dàng, trông còn rất hạnh phúc, càng chưa nhắc đến nữ chính còn chưa lộ diện, cô ta còn có thể tiến vào nhà họ Giang như trong tiểu thuyết hay không vẫn còn là một vấn đề.

Dù sao trong nguyên tác, nữ chính và nam chính vô tình gặp nhau trong buổi diễn thuyết ở trường học, khiến nam chính dùng một cách khác để đối đãi, mới được công ti đặc cách cho trúng tuyển.

"Sao vậy?" Thấy cô vẫn không nói gì, Giang Minh Viễn có chút nghi ngờ: "Không muốn đi cũng được, muốn tiếp xúc với những người đó cũng không phải việc gì khó, sau này tôi có thể tiến cử giúp cô." Giọng nói của anh khiến Trình Hoan hồi phục tinh thần, cô lắc đầu nói không sao: "Hôn lễ thì thôi đi, dù sao tôi và người khác cũng không quen nhau, tùy tiện tham gia không được hay lắm."

"Cũng được." Giang Minh Viễn vốn là không có hứng thú gì với hôn lễ này, nghe thấy Trình Hoan nói không muốn đi, anh cũng quyết định không đi: "Đến Tết tôi phải quay về một chuyến, khoảng mùng ba sẽ quay lại, vẫn còn vài ngày để nghỉ ngơi, cô có chỗ nào muốn đi không?"

"Ba, chúng ta sắp ra ngoài đi chơi sao?" Nghe nói được ra ngoài đi chơi, Tinh Tinh cũng dựng lỗ tai lên, cậu mở to mắt, nắm chặt cái nĩa, cái miệng nhỏ lấm lem nước sốt lên tiếng yêu cầu địa điểm: "Con muốn đi đảo nhỏ."

Nguyệt

Đảo nhỏ mà cậu nói chính là đảo san hô đỏ, cậu bé mới chỉ đi đến chỗ này, cũng không nói ra được lựa chọn nào khác.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 182: Chương 182



Giang Minh Viễn cười xoa xoa tóc của cậu, không đồng ý mà tiếp tục nhìn Trình Hoan.

Trình Hoan còn đang rối loạn, không có khả năng suy tính gì, bản thân cô cũng không quen thuộc với thế giới này, vì vậy liền lắc đầu để anh quyết định.

"Được, vậy tôi xác định xong sẽ nói cho cô biết."

Ăn cơm xong, Giang Minh Viễn lái xe chở ba người về nhà. Thang máy đến, Trình Hoan đi ra, quay lại hỏi cậu nhóc còn đang ở trong thang máy: "Con có muốn lên lầu ngủ không?"

Nguyệt

"Có ạ." Tinh Tinh gật gật cái đầu nhỏ. Dù sao bây giờ cũng không được ngủ cùng mẹ nữa, cậu ngủ ở đâu cũng không khác nhau, hơn nữa hứng thú của cậu với đồ chơi vẫn chưa giảm xuống, muốn ngủ ở chỗ gần với đồ chơi một chút, sau khi suy xét hai phút liền từ bỏ mẹ.

"Mẹ, ngày mai con sẽ đến tìm mẹ."

"Vẫn chưa chắc là tìm ai đâu." Trình Hoan từ chối tin tưởng lời ngon tiếng ngọt của cậu, chuyển sang nhìn Giang Minh Viễn, nói tạm biệt anh: "Anh ngủ sớm một chút."

"Cô cũng đi ngủ sớm một chút, đừng chơi điện thoại muộn quá." Giang Minh Viễn càu nhàu, buông nút ấn ra, cửa thang máy trước mắt từ từ đóng lại.

Tinh Tinh theo ba lên lầu, còn đắm chìm trong giấc mơ sẽ được ngủ trong căn phòng toàn đồ chơi, kết quả thực tế cho cậu một đòn đầy đau thương. Thang máy nhanh chóng lên cao, lúc dừng lại đã là tầng cao nhất.

Cậu bé được ba dắt ra khỏi thang máy, nhìn cách bài trí trước mắt có chút ngơ ngẩn, cậu đi xung quanh hai vòng, ngẩng đầu lên thương lượng với Giang Minh Viễn: "Ba, con muốn xuống dưới."

"Con ngủ ở đây đi."

Nhà của Giang Minh Viễn trông có vẻ lớn, nhưng phòng cho người ở chỉ có hai gian, phòng ngủ cho khách còn lại nằm ở tầng dưới, anh không yên tâm.

Tinh Tinh dẩu môi không muốn, cậu vốn định ngủ gần với đồ chơi hơn một chút, sao lại biến thành xa hơn rồi?

Phải biết rằng nhà của mẹ chỉ cách phòng đồ chơi có một tầng.

Cậu bé tính toán một chút, cảm thấy mình làm như vậy là chịu thiệt, vì vậy lại lên tiếng yêu cầu trở về. Yêu cầu này bị ba cậu từ chối một cách không chút lưu tình, Giang Minh Viễn xách Tinh Tinh vào phòng ngủ như xách một con gà, nhanh chóng c** q**n áo của cậu rồi lau sạch sẽ, sau đó nhét cậu vào trong chăn, còn mình thì đi tắm.

Giường của Giang Minh Viễn rất rộng, độ cứng cũng giống như bản thân anh, Tinh Tinh đã ngủ ở giường mềm nhiều lần, lần này đổi thành chiếc giường cứng nhắc thì cực kỳ không quen, liên tục lăn qua lăn lại trên giường, còn len lén sờ đồng hồ đeo tay gọi điện thoại cho mẹ kể khổ.

Trình Hoan đang chơi game, lúc nói chuyện mở loa ngoài, vừa ậm ờ ứng phó con trai vừa quét phó bản, vô cùng bận rộn. Cô đánh quái vật xong, Tinh Tinh vẫn còn càm ràm ở bên đó, Trình Hoan thoát khỏi trò chơi, coi nhẹ yêu cầu muốn quay về ngủ của cậu bé, hỏi: "Ba đâu rồi?"

Tinh Tinh:"Ba đang tắm."

Cậu còn tưởng rằng mẹ muốn nói với ba để mình xuống dưới, nói xong liền vui vẻ bò xuống giường, chạy như bay đến cửa nhà tắm, đưa tay đẩy cửa ra gọi to: "Ba, mẹ tìm ba này."

Giang Minh Viễn đã quen ở một mình, không có thói quen khóa cửa đi tắm, lúc Tinh Tinh đi vào anh vừa mới rửa sạch bọt xà phòng trên người đi, nghe thấy lời của con, anh kéo lấy khăn tắm che đi nửa người dưới theo bản năng, nhìn con trai một cách không đồng ý, hầu kết khẽ động: "Đi ra ngoài trước, đợi ba tắm xong."

"Ồ!" Tinh Tinh căn bản không biết có vấn đề gì, đi ra ngoài mà không hề có chút gánh nặng, còn kể lại với Trình Hoan ở bên kia: "Mẹ, ba bảo mẹ chờ ba tắm xong."

Trình Hoan vừa nghe hết toàn bộ quá trình: "..."

Tinh Tinh vừa mới ra ngoài, Giang Minh Viễn lập tức khóa cửa phòng tắm lại, anh dùng tay vuốt mái tóc đang ướt ra đằng sau, đứng tại chỗ ngẩn người một lúc rồi mới quay lại tắm rửa.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 183: Chương 183



Tinh Tinh nói ngủ không quen cái giường này, kết quả chờ Giang Minh Viễn ra, cậu đã ngủ giống như heo nhỏ rồi, trên tay còn nắm cái đồng hồ kia.

Giang Minh Viễn khom lưng, rút đồ từ trong tay con ra, phía trên cuộc trò chuyện còn chưa kết thúc, anh thử hỏi một câu, đồng hồ truyền đến một đạo thanh âm: "Tắm rửa xong rồi à?"

Giang Minh Viễn: "..."

Anh trầm mặc một lát"ừ" một tiếng, thả nhẹ bước chân đi ra ngoài, đóng cửa phòng, tận lực làm bản thân quên cảnh tượng khiến người ta có chút xấu hổ lúc trước, nói chủ đề khác.

Ban đầu lúc nói chuyện phiếm, đề tài giữa hai người toàn quay xung quanh Tinh Tinh, nói xong chuyện con cái liền phải lâm vào hoàn cảnh không còn lời nào để nói, hiện tại quen thuộc rồi, có thể nói nhiều chuyện hơn, từ thời sự chính trị đến quan ăn ven đường đều có thể nói. Giang Minh Viễn sẽ nghiêm khắc khống chế thời gian, đến giờ liền thúc giục cô đi ngủ.

Trình Hoan ngủ không nhận giường, cho dù giường ở nhà mới cứng hơn so với lúc trước một chút cũng không thể quấy nhiễu cô ngủ ngon. Đồng hồ sinh học của cô rất đúng giờ, sáng sớm ngày hôm sau liền tỉnh, lúc tỉnh lại còn có chút không thanh tỉnh, theo bản năng nhìn qua bên kia giường, không thấy người, lúc này cô mới nhớ tới việc mình chuyển nhà, Tinh Tinh bây giờ còn đang ngủ trên lầu.

Cô ngồi trên giường một lát, chờ cảm giác hơi lạnh, mới thay quần áo xuống giường, rửa mặt xong, mở cửa, ở trước cửa phát hiện có bất động sản đưa đồ tới đây.

Nguyệt

Mấy thứ này là rau dưa cùng các loại thịt ngày hôm qua cô yêu cầu, còn có một túi bột mì chỉ định nhãn hiệu. Bất động sản thu phí cao, cung cấp đồ chất lượng cũng có bảo đảm.

Cất đồ tạm thời không cần vào tủ lạnh, Trình Hoan mở túi bột mì ra, múc một muỗng bột mì từ bên trong ra.

Cho bột mì vào trứng gà rồi quấy đều, cho đến khi thành khối, phủ màng bọc thực phẩm lên rồi để mười phút, nhân thời gian bột nghỉ, Trình Hoan lại cầm cái nồi, xúc hai bát gạo kê, vo gạo rồi thêm nước vào bắt đầu nấu cháo.

Mười phút sau, cục bột nghỉ xong, cán bột thành từng dải, ngắt thành nắm bột mì lớn nhỏ đều đều, dùng chày cán bột cán thành vỏ sủi cảo.

Làm xong vỏ sủi cảo, dư lại chính là nhân, hỗn hợp nhân gồm thịt băm cùng cắt thành mạt vó ngựa cùng với cà rốt, thêm xì dầu, gừng băm và dầu ăn, gói vào trong vỏ sủi cảo đã chuẩn bị tốt.

Sủi cảo gói xong được xếp ngay ngắn đặt trên thớt, Trình Hoan lấy ra một cái nồi khác, ở trong nồi đảo dầu, bật lửa, đem sủi cảo vào nồi chiên, chiên thành màu vàng óng ánh, thêm nước đun đến khi chín.

Như là tính tốt thời gian, cô bên này mới vừa dọn nước xong, cả phòng đều là mùi thơm, chuẩn bị mở nồi, bên kia chuông cửa liền vang lên.

Không cần đoán cũng biết người đến là ai, Trình Hoan tắt lửa, đem đồ vật thừa ra, rửa tay sạch sẽ, lúc này mới đi mở cửa.

"Sao không trực tiếp tiến vào, không phải anh có chìa khóa sao?"

"Sợ em không tiện." Giang Minh Viễn mang theo Tinh Tinh vẻ mặt buồn ngủ đứng ở ngoài cửa, trong tay còn cầm một bó hoa, anh đưa hoa cho Trình Hoan, mang theo bạn nhỏ đi vào, ngữ điệu nhẹ nhàng: "Nếu em nói không ngại, lần sau tôi sẽ không gõ cửa."

"Không có gì không tiện, anh trực tiếp tiến vào là được." Trình Hoan ôm bó hoa này, cảm thấy hoa này giống như nhiều hơn không ít so với lúc trước, cô mang hoa tới một bên bình hoa, đi vào phòng bếp bưng bữa sáng ra, gọi bọn họ ăn cơm.

Nhìn thấy Trình Hoan bưng đồ ra, Giang Minh Viễn liền tự giác đi cầm chén đũa, bữa sáng đầu tiên ba người ngồi trên bàn ăn cơm sau khi dọn nhà, ăn xong Giang Minh Viễn phải đi làm, Trình Hoan tiễn anh đến ngoài cửa, trong lúc chờ thang máy nói với anh: "Về sau không cần tặng hoa."

Giang Minh Viễn sững sờ, nhìn cô gật đầu, nói: "Được."

Sau đó lại hỏi: "Em thích cái gì?"

"Không có gì thích, anh cũng không cần tặng."

Câu trả lời này làm Giang Minh Viễn khó khăn, anh nhíu mày lại, như là gặp việc khó: "Thật sự không cần sao?"

Lúc nói chuyện thang máy trước mặt mở cửa ra, Trình Hoan lắc đầu nói không cần, lại đẩy anh: "Đừng nghĩ nhiều, anh đi làm đi."

Giang Minh Viễn gật đầu một cái, suy tư đi vào thang máy.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 184: Chương 184



Tinh Tinh ăn cơm sáng xong liền đi chơi đồ chơi của cậu, Trình Hoan dẫn theo cậu lên lầu, hai mẹ con một người chơi đồ chơi một người chơi game, ở chung thập phần hòa hợp.

Trình Hoan đánh game nửa ngày, tới lúc buông di động cảm thấy một trận hư không, cô đi xuống làm cơm trưa, cơm nước xong Tinh Tinh tiếp tục chơi đồ chơi, cô cầm di động do dự, cuối cùng nhét điện thoại vào trong túi, lên tầng cao nhất, ở trong thư phòng cầm sách quản lý xuống dưới xem.

Từ ngày hôm qua Giang Minh Viễn đưa ra ý tưởng muốn mở một chuỗi nhà hàng, Trình Hoan vẫn luôn nhớ chuyện này. Hiện tại cô không đủ tài chính mở chi nhánh, nhưng có thể tìm hiểu kiến thức liên quan trước, chờ đến ngày có tiền, không phải có thể dùng tới rồi sao?

Ôm cái kỳ vọng tốt đẹp này, Trình Hoan mở quyển sách kia ra. Sách là doanh nhân rất nổi tiếng nào đó viết, rất nhiều các loại danh hiệu cao lớn, Trình Hoan vừa thấy đã bị kinh hãi, cảm thấy nhất định có thể học được rất nhiều kiến thức từ đó.

Sau đó cô lật tới trang thứ nhất...

Năm phút sau, số trang còn dừng lại ở chỗ này. Trình Hoan lật đến mặt sau, lại lật lại lần nữa, trên mặt một mảnh mờ mịt, cô ngốc lăng một hồi, cầm lấy di động một lần nữa, mở trình duyệt, tìm tòi ý nghĩ của danh từ nào đó mà cô không biết.

Liền như vậy một bên tra "từ điển" một bên đọc, một buổi chiều ngược lại cũng đọc được không ít. Bên ngoài sắc trời bắt đầu tối, Trình Hoan buông sách, đi xuống chuẩn bị bữa tối.

Thời điểm bữa tối làm được một nửa Giang Minh Viễn liền trở lại, cởi âu phục xắn tay áo tới hỗ trợ, Trình Hoan vừa xắt rau, vừa nói với anh mình đến thư phòng: "Tôi cầm một quyển sách từ nơi đó của anh."

"Sách bên trong em có thể tùy tiện xem" Đối với hành vi cô đi vào lãnh địa của mình, Giang Minh Viễn là cao hứng, anh bóc vỏ con tôm cuối cùng trên tay, hỏi cô đọc sách gì.

Trình Hoan nói tên quyển sách kia.

Nghe nói cô đang đọc sách quản lý, Giang Minh Viễn càng vui vẻ, anh quay đầu lại nói thật nhiều tên sách, nói rằng đọc cùng quyển sách kia hiệu quả tương đối tốt.

"Đương nhiên những thứ trên cây chỉ có thể để tham khảo, không thể tin hoàn toàn." Cuối cùng, anh lại thêm một câu này.

Trình Hoan gật đầu: "Tôi biết rồi."

Thời gian chuẩn bị bữa tối liền trôi qua bằng việc hai người một hỏi một đáp, cơm nước xong hai người còn nói chuyện này, đại khái bởi vì đề cập tới lĩnh vực mình am hiểu, Giang Minh Viễn nói có vẻ hơi nhiều, không chỉ tinh tế giải thích ưu khuyết điểm mỗi quyển sách, còn kết hợp tình huống thực tế, nói không ít ví dụ mình gặp được.

Tại thời điểm cần thiết, kỳ thật Giang Minh Viễn là một người có tài ăn nói rất tốt, kể chuyện xưa lên xuống phập phồng, hoàn toàn hù dọa hai người nghe.

Nhưng mà hai người nghe này cảm giác hoàn toàn bất đồng, Trình Hoan lấy kinh nghiệm của anh làm vết xe đổ, nghĩ nếu mình gặp được phải làm sao bây giờ; mà Tinh Tinh, đứa nhỏ này hoàn toàn nghe kể chuyện, nghe xong còn cảm thấy ba đi làm rất thú vị, liền muốn đi xem.

Giang Minh Viễn không lo lắng nhiều liền đồng ý, bảo ngày mai liền dẫn cậu đến công ty.

Nguyệt

Nghe nói mình có thể cùng ba tới công ty, Tinh Tinh cũng rất vui vẻ, phá lệ chủ động yêu cầu muốn ngủ cùng anh.

"Cái tiểu nịnh hót này." Trình Hoan đối với cách làm của thằng nhóc xấu xa này có chút vô ngữ. Giang Minh Viễn cười không nói chuyện, giơ tay xoa đầu Tinh Tinh. ...

Giang Minh Viễn nói lời giữ lời, ngày hôm sau ăn cơm sáng xong liền mang người đi, tài xế biết quan hệ của bọn họ, không có bao nhiêu kinh ngạc, nhưng thật ra một đám nhân viên trong công ty nhìn ông chủ nắm tay đứa nhỏ thoạt nhìn lớn lên đặc biệt giống anh tiến vào, quả thực đều ngây dại.

Trên đời này có lẽ tốc độ truyền bát quái là nhanh nhất, không đến nửa ngày, toà cao ốc của tổng bộ cơ hồ tất cả mọi người đã biết chuyện ông chủ có con trai, sôi nổi suy đoán rốt cuộc là ai hái được ông chủ đóa hoa cao lãnh này xuống.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 185: Chương 185



Với tư cách là người trong cuộc, Tinh Tinh đối với chuyện này hoàn toàn không biết gì cả, cậu ở văn phòng ngây người nửa ngày, liền đối với việc đi làm sinh ra cảm xúc phiền chán.

"Ba, ba cũng không thể đi ra ngoài sao ạ?" Cậu ngồi ở một bên trên sô pha, cầm đồ chơi siêu nhân chân ái của cậu, đầy mặt đồng tình mà nhìn người cha phía sau bàn làm việc.

Chỉ có thể ngốc tại một chỗ không thể động, gần giống giờ học, thật nhàm chán.

"Hả? Tinh Tinh muốn ra ngoài chơi sao?" Giang Minh Viễn từ văn kiện ngẩng đầu, bởi vì mang theo con trai, hôm nay Giang Minh Viễn cũng không có sắp xếp hội nghị, thời gian nửa ngày đều ở trong văn phòng, anh cũng biết tiểu gia hỏa ngốc không được, suy đoán lúc này có thể là muốn ra ngoài chơi, liền mở miệng bảo cậu chờ một chút: "Ba bận xong chuyện này sẽ mang con đi ra ngoài."

"Ba, ba bận đi, con tự mình chơi là được." Tinh Tinh vẫy tay tiểu béo, phi thường ngoan ngoãn.

Ở trong lòng bạn nhỏ, ba đều đáng thương như vậy, mình không thể lại gia tăng thêm gánh nặng cho ba. Cho dù Tinh Tinh nói không cần, Giang Minh Viễn cơm nước xong vẫn dẫn theo con trai đi dạo mười tầng.

Tiếng tăm Giang thị trong ngành vẫn luôn không tồi, phúc lợi đãi ngộ rất tốt, chỉ là cao ốc tổng bộ, liền có hai tầng dùng cho nhân viên nghỉ ngơi, trong đó bao gồm rạp chiếu phim không giới hạn, phòng tập thể thao, sân bóng rổ trong nhà, hồ bơi cùng với máy chơi game, máy nhảy...

Thậm chí ở phòng tập thể thao, còn đặc biệt ngăn cách làm mười mấy phòng, bên trong đặt bao cát hoặc con lật đật, dùng cho nhân viên giảm áp lực. Lúc tâm trạng đặc biệt không tốt hoặc áp lực rất lớn, tìm một phòng không có ai, phát tiết một hồi, ra tới lại là một hảo hán.

Giang Minh Viễn dẫn theo con trai đương nhiên không có khả năng đi đánh bao cát, lại không thể dẫn cậu chơi máy game, căn cứ những gì anh biết mà nói, trẻ con đối với mấy thứ này cũng không có sức chống cự, dẫn cậu đi chơi không quan trọng, nếu không cẩn thận nghiện có thể không xong. Trong lòng đem những phương tiện nghỉ ngơi đó loại trừ từng mục một, Giang Minh Viễn cuối cùng lựa chọn rạp chiếu phim.

Rạp chiếu phim rất nhỏ, chỉ có thể chứa mười mấy người, sô pha thực rộng, có một người cũng có hai người. Muốn xem phim gì tự mình chọn, từ phim kinh dị đến phim văn hoá đều có thể tìm được.

Giang Minh Viễn chọn một bộ phim hoạt hình danh tiếng thực tốt, cốt truyện chủ tuyến cùng loại với "Nòng nọc nhỏ tìm mẹ", bên trong trộn lẫn một ít chuyện người biến thành yêu ma huyền huyễn, cuối cùng vai chính tìm được phương pháp giải cứu những người bị hoá thành yêu ma, dẫn theo bọn họ thoát khỏi tòa thành thị kia.

Bởi vì nhóm người xem phim là nhi đồng, bộ phim này thời gian cũng không dài, chỉ có hơn một tiếng một chút, cả bộ phim tình tiết chặt chẽ, hình ảnh tinh xảo, cũng không có chỗ nào quá kh*ng b*, ngay cả yêu ma đều xinh đẹp. Tinh Tinh xem thực nhập tâm, sau khi kết thúc còn ôm cổ Giang Minh Viễn hỏi Đoá Đóa có tìm được ba mẹ hay không.

Nguyệt

Phần tiếp theo của bộ phim hoạt hình này còn chưa ra, vai chính Đoá Đoá còn đang trên đường tìm cha mẹ, ai cũng không biết tác giả cuối cùng có thể phóng đại chiêu hay không, để vai chính tìm người thân kết quả xuất hiện cái ngoài ý muốn gì đó.

Giang Minh Viễn ôm Tinh Tinh, do dự giữa nói thật và nói dối không đến nửa giây, liền gật đầu khẳng định nói: "Tìm được rồi."

Anh nói như vậy, Tinh Tinh liền vui vẻ, vui vẻ xong rồi lại ghét bỏ: "Đoá Đóa thật ngốc, thế nhưng đánh mất ba mẹ."

Cậu dựng thẳng n.g.ự.c nhỏ, kiêu ngạo nói: "Con sẽ không đánh mất!"

"Tinh Tinh thông minh nhất." Giang Minh Viễn cười đi ra khỏi rạp chiếu phim, ra cửa liền nhìn thấy Tề Sơn chờ ở bên ngoài.

Trợ lý mặt lộ vẻ khó khăn, đi đến bên cạnh anh nhỏ giọng nói: "Phu nhân đã tới, chờ ngài ở văn phòng."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 186: Chương 186



"Tôi đã biết." Giang Minh Viễn nhàn nhạt gật đầu, đôi mắt cũng không chớp một cái.

Anh dẫn Tinh Tinh lên lầu, đẩy cửa văn phòng ra, quả nhiên nhìn thấy trong văn phòng nhiều thêm một người.

Là mẹ ruột của ông chủ, Cố Minh Lệ ở chỗ này được đối xử không tồi, vừa tới liền có trợ lý pha cà phê cắt đĩa trái cây, chẳng qua Giang phu nhân hiển nhiên không có hứng thú đối với thứ này, bà ngồi trên sô pha, thẳng sống lưng, hàm dưới khẽ nâng, mang theo ưu nhã phảng phất dung nhập vào trong máu.

"Mẹ." Giang Minh Viễn đem Tinh Tinh buông xuống, chào hỏi bà, sau đó cúi đầu giới thiệu với Tinh Tinh: "Đây là bà nội."

"Bà nội?" Tinh Tinh nghi hoặc, cậu ngẩng đầu lên, nhìn ba hỏi: "Là mẹ của ba sao ạ?"

Cậu nhớ rõ bên trong nhạc thiếu nhi trường học dạy chính là nói như vậy.

"Không sai." Giang Minh Viễn nắm tay cậu đi qua, thấp giọng nói: "Là mẹ của ba, Tinh Tinh phải kêu bà nội."

Tinh Tinh ngoan ngoãn "a" một tiếng, mở to đôi mắt, đối với Cố Minh Lệ kêu: "Bà nội."

"Aiii." Đối với cháu trai, thái độ của Cố Minh Lệ có thể xưng được với ôn nhu, bà nhỏ giọng nhẹ nhàng lên tiếng, khóe miệng giương lên một độ cung vừa vặn, bàn tay được bảo dưỡng tốt vươn ra, lôi kéo Tinh Tinh đưa cậu tới trước người: "Kêu Tinh Tinh phải không? Bà nội vẫn là lần đầu tiên gặp con đấy."

Tinh Tinh gật đầu, biểu tình hơi ngượng ngùng, đối với cái người thân xa lạ này, khi cậu ở chung có vẻ tự nhiên không như vậy.

"Đều lớn như vậy, đang đi học sao?" Cố Minh Lệ vuốt mặt Tinh Tinh, ánh mắt ôn nhu.

Giang Minh Viễn ở một bên đạm thanh nói: "Không phải mẹ đều đã biết sao?"

"Mẹ lại không phải hỏi con." Cố Minh Lệ giương mắt liếc con trai một cái, vẫn nhảy vọt qua cái đề tài này, bà lấy từ trong túi mang theo bên mình ra một bao lì xì, nhét vào trong tay Tinh Tinh: "Tới, đây là lễ gặp mặt bà nội cho Tinh Tinh.

Bao lì xì rất mỏng, có thể khẳng định bên trong không phải tiền mặt. Tinh Tinh vẫn là lần đầu tiên nhận được cái đồ vật này, có chút không biết phải làm sao, cậu ngẩng đầu nhìn ba một cái, thấy anh gật đầu, mới nhận lấy cái bao lì xì kia.

Tặng xong bao lì xì rồi, Cố Minh Lệ lại ôm Tinh Tinh thân thiết một hồi, Giang Minh Viễn ở bên cạnh nhìn một lúc, vào lúc bà sắp sửa xoa bóp mặt Tinh Tinh mở miệng hỏi: "Mẹ tới đây có chuyện gì sao?"

"Không có chuyện liền không thể gặp con sao?" Cố Minh Lệ cười nhìn về phía anh, ngữ khí mang theo chút oán trách: "Con cho rằng ai cũng giống con không để ý đến gia đình sao? Mẹ luôn nhớ con."

Vẻ mặt Giang Minh Viễn bình đạm, đi qua lỗi Tinh Tinh ra, đi đến phía sau bàn làm việc nói: "Nếu mẹ nhàm chán, có thể tìm con gái chú ba bày tỏ tình thương của mẹ, con còn phải làm việc, xin mẹ cứ tự nhiên." Từ sau chuyện lần trước, hai mẹ con này gần như là hoàn toàn trở mặt, Giang Minh Viễn nói chuyện cũng không chút khách khí, trục tiếp nhằm vào chỗ đau của đối phương.

Nguyệt

"Con đang nói bậy gì đó?!"

Quả nhiên, Cố Minh Lệ nghe được lời này lập tức từ trên sô pha đứng lên, ánh mắt hùng hổ doạ người: "Mẹ cùng chú ba của con không có quan hệ gì khác, con đừng vu khống!"

"Hừ." Giang Minh Viễn từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng, cúi đầu phê duyệt văn kiện của anh. Tinh Tinh đứng bên cạnh anh, nhạy bén mà cảm giác không khí có chút không đúng, cậu mở to hai mắt, nhìn ba vô cùng không giống bình thường và vị bà nội kia rất tức giận, sợ hãi mà né tránh phía sau Giang Minh Viễn.

Giang Minh Viễn lúc này mới phát hiện thái độ của mình có thể khiến con sợ hãi, anh buông bút trong tay, thở dài kéo Tinh Tinh đến trước người vòng ở trong ngực, ngẩng đầu, tâm bình khí hòa hỏi: "Mẹ tìm con có chuyện gì, không cần quanh co lòng vòng, nói thẳng là được rồi."

Anh đưa cái bậc thang, Cổ Minh Lệ tiếp nhận, trên mặt bà một lần nữa khôi phục thành bộ dáng dịu dàng, ngồi trở lại sô pha, nói với Giang Minh Viễn: "Mẹ đến gặp đứa nhỏ."

Vì dễ dàng khống chế hành tung của con trai hơn, ở công ty Cổ Minh Lệ có vài cái "nhãn tuyến", bà sẽ đặc biệt cho một khoản tiền thưởng, mà những người này phụ trách hội báo hành trình của Giang Minh Viễn với bà, vốn dĩ yên ổn không có việc gì, nhưng khoảng thời gian trước Giang Minh Viễn lại tìm cớ khai trừ tất cả những người này rồi, cái này làm cho nguồn tin tức của Cố Minh Lệ chậm trễ hơn rất nhiều.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 187: Chương 187



Lần này vẫn là vì Giang Minh Viễn dẫn theo con trai đến công ty oanh động quá lớn, làm Cố Minh Lệ ở nhà cũng nhận được tin tức, lúc này bà mới sốt ruột đuổi tới đây.

Không giống yêu cầu đối với con dâu, yêu cầu của Cố Minh Lệ đối với cháu trai nhỏ hơn nhiều, theo quan điểm của bà, mẹ đứa nhỏ là ai cũng không quan trọng, chỉ cần qua tay bà nuôi dạy lớn lên, nhất định sẽ không nhiễm những cái "không phóng khoáng" đó.

Bà nghĩ đương nhiên, nói ra ý vị cũng không sai biệt lắm: "Đứa trẻ cũng không nhỏ, con sắp xếp giáo viên cho thằng bé chưa? Mẹ nhớ rõ lúc con ba tuổi cũng đã cùng giáo viên nước ngoài học ngoại ngữ, nếu không tìm được, trái lại nơi này của mẹ có..."

Nguyệt

"Mẹ" Giang Minh Viễn đánh gãy bà: "Con tựa hồ đã cùng mẹ nói qua, con của con không cần mẹ nhúng tay vào?"

Sắc mặt Cố Minh Lệ cứng đờ.

Bà đương nhiên nhớ rõ những lời này, đó là ngày bà làm mẹ ba mươi năm cảm thấy khuất nhục nhất! Giang Minh Viễn vừa đi bà liền gọi điện thoại cho người kia tổ khổ, nhưng người nọ lại muốn bà về sau nhịn một chút.

Nhẫn liền nhẫn đi, coi như là vì mấy năm bọn họ bỏ lỡ...

Cố Minh Lệ nâng hàm dưới, yết hầu nuốt xuống hai cái, mạnh mẽ đem hỏa khí trong n.g.ự.c áp xuống, tiếp tục tâm bình khí hòa giảng đạo lý: "Mẹ sao có thể mặc kệ, một người đàn ông như con biết dạy con như thế nào à? Con và ba con giống nhau, lúc ấy ông ấy cũng là cái gì cũng không biết, chỉ biết mỗi ngày mang con đi chơi."

"Con không biết cũng còn có mẹ của Tinh Tinh."

"Mẹ của nó..." Cố Minh Lệ thiếu chút nữa nói người phụ nữ kia tính là thứ gì, nhớ tới lúc trước hai người mâu thuẫn, khắc chế không nói phía sau ra, bà đè thấp đuôi lông mày, thay đổi cách nói: "Mẹ thằng bé còn không phải giống con, đều không có kinh nghiệm"

Giang Minh Viễn nhíu mày, mặt lộ vẻ suy tư, biểu hiện của anh làm trong lòng Cố Minh Lệ vui vẻ.

Con trai bởi vì một ít việc nhỏ cùng bà xa cách, làm những người bên ngoài đó đều chê cười bà, bà không thể để cháu trai cũng lặp lại đường cũ, nhất định phải dạy thật tốt, đến lúc đó, xem những người đó còn dám nói cái gì!

Giang Minh Viễn tự hỏi một hồi, mày giãn ra, anh nhìn về phía Cố Minh Lệ, nói ra lại hoàn toàn bất đồng với trong tưởng tượng của bà: "Ở nước M con còn có một công ty vận tải đường thuỷ, quá nhiều việc lo liệu không hết, muốn cho chú ba giúp con đi quản một chút, mẹ xem thế nào?"

Cố Minh Lệ đầu tiên là kỳ quái vì sao anh nói chuyện công ty, lúc sau nghe xong lại vui vẻ.

Lúc trước con trai bị gạt bỏ ra khỏi công ty, xác thật là Húc Đông bọn họ làm quá mức. Sau này con trai trở về một lần nữa, liền đem nhóm người anh em chú bác này đều thanh toán sạch sẽ, ngẫm lại Húc Đông bận rộn cả đời, mấy năm nay lại ở nhà nhàn rỗi hoàn toàn không tìm thấy việc làm, còn sợ tiếp tục bị trả thù, ông ta không cao hứng, Cố Minh Lệ nhìn cũng khó chịu.

Nếu có thể xuất ngoại thì tốt rồi, Húc Đông ông ta mấy năm nay sở dĩ không dám động, còn không phải là bởi vì sợ không thể đi hay sao? Hiện tại con trai để ông ta quản một công ty, đã có thể thoát khỏi cái địa

phương này không cần lo lắng đề phòng, lại có thể coi như một khởi điểm mới, quả thực đẹp cả đôi đường. Hơn nữa...

Bởi vì những cái tư tưởng phong kiến đó, Húc Đông và bà tiếp xúc luôn không tiện, nếu ra nước ngoài có thể không cần lo lắng mấy vấn đề này.

Ngẫm lại cảnh tượng về sau hai người tùy ý gặp mặt, thậm chí có thể ở chung một phòng, Cố Minh Lệ hận không thể lập tức thay Giang Húc Đông đáp ứng, nỗ lực hồi lâu mới áp xuống cổ vui sướng kia, bà hơi gật đầu, nói có thể hỗ trợ hỏi một chút, nói xong cũng không hề bày ra cái tình thân gia đình gì, gấp không chờ nổi mở miệng tạm biệt.

Cửa văn phòng đóng lại trước mắt, Giang Minh Viễn thần sắc cũng dần dần biến lạnh.

Tinh Tinh nhìn thấy dáng vẻ này của anh, có hơi sợ hãi: "Ba?"

"Không có việc gì." Giang Minh Viễn vỗ nhẹ lưng con trai trấn an, không quản những văn kiện trên bàn, vào máy tính mở ra một trang web, thả nhẹ thanh âm hỏi Tinh Tinh: "Chúng ta chọn quà cho mẹ nha, bảo bối con cảm thấy cái nào đẹp hơn?"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 188: Chương 188



Buổi chiều ngày đầu tiên Tinh Tinh cùng ba đi làm, liền trải qua bằng việc chọn quà. Tề Sơn tới đưa đến đây rất nhiều quyển sách nhỏ, đều là sản phẩm mới trong quý của các cửa hàng xa xỉ, tiểu gia hỏa chọn đặc biệt nghiêm túc, mỗi loại đồ vật đều phải xem nhiều lần, từ bên trong chọn ra cái mình thích, lại so sánh từng cái, thẳng đến trước khi tan tầm, cậu mới tìm được cái mình vừa lòng nhất.

Đó là một chiếc túi màu trắng, bề ngoài túi thoạt nhìn lông xù xù, được dùng các loại đá quý khác nhau khảm ra một cái logo thương hiệu rất lớn, thoạt nhìn rực rỡ lóa mắt.

Tinh Tinh liếc mắt một cái liền nhìn trúng cái này, lúc sau nhìn một vòng cũng không cảm thấy có cái nào xinh đẹp hơn so với cái này, cậu cầm quyển sách nhỏ kia đi tìm ba, Giang Minh Viễn vừa vặn xử lý xong một cái công việc cuối cùng, anh ném văn kiện tới một bên, tiếp nhận đồ vật trong tay Tinh Tinh, mày hơi nhướng: "Chọn cái này?"

"Vâng!" Tinh Tinh gật đầu: "Con cảm thấy cái này vô cùng vô cùng xinh đẹp!"

"Vậy được rồi." Giang Minh Viễn cũng không có ý kiến gì, hiểu biết của anh đối với mấy thứ này kém con trai không nhiều lắm, nếu Tinh Tinh nói có thể, anh liền tin tưởng.

Điện thoại gọi đi, bên kia nói túi này không có trong nước, yêu cầu thời gian vận chuyển, cần chờ hai ngày, Giang Minh Viễn tỏ vẻ không thành vấn đề, cắt đứt điện thoại, lại cùng Tinh Tinh giao hẹn trước không đem chuyện này nói cho Trình Hoan.

"Được ạ!" Tinh Tinh ngẩng đầu, vẻ mặt kiêu ngạo không thể hiểu được: "Chúng ta không nói cho mẹ." Mang theo bí mật cùng ba, Tinh Tinh đặc biệt phấn khởi mà trở về nhà, vừa đến nhà liền hắc hắc ngày ngô cười với Trình Hoan, cười một hồi lại cầm đồ chơi bừa bãi trong nhà, chạy loạn một hồi liền tới kêu một câu "Mẹ".

Xem dáng vẻ kia khả năng giây tiếp theo liền để lộ bí mật.

Bộ dáng này của cậu, Trình Hoan sao có thể không nhìn ra có vấn đề? Cơm nước xong, ở một lần Tinh Tinh chạy loạn tới đây bắt được người, ấn hỏi: "Hôm nay con làm gì chuyện xấu?"

"Hắc hắc hắc hắc." Tinh Tinh đầu tiên là cười thật nhiều tiếng, lại quay đầu nhìn mắt ba, lúc này mới mở miệng nói: "Con không có."

Loại biểu hiện này không khác gì nói bản thân có bí mật, Giang Minh Viễn đỡ trán, đối diện với tầm mắt hoài nghi của Trình Hoan bình tĩnh nói: "Khả năng hôm nay ngày đầu tiên cùng tôi tới công ty, có hơi kích động?"

"Ba, kích động nghĩa là gì ạ?"

Nguyệt

"Chính là nói con rất vui vẻ."

"A, con đây liền rất kích động." Tinh Tinh gật cái đầu nhỏ, chớp mắt, lại nói với Trình Hoan: "Mẹ ơi, hôm nay con nhìn thấy bà nội, bà cho con một tấm giấy màu đỏ."

Nói xong liền đem cái bao lì xì trong túi ra.

Bao lì xì vì vân vê mà rách tung toé, lộ ra một góc tấm card ở bên trong, Trình Hoan tiếp nhận bao lì xì, nhìn về phía Giang Minh Viễn, trên mặt có chút lo lắng.

"Không có việc gì, đừng lo lắng." Giang Minh Viễn xác định mẹ mình gần nhất hẳn là không có tâm tư quản sinh hoạt tình cảm của mình, anh cười, không để ý lắm nói: "Bà ấy chính là tới nhìn Tinh Tinh một cái, chuyện khác sẽ không quản, tặng quà gặp mặt nhận là được, tùy tiện dùng không cần tiết kiệm, cũng đừng có gánh nặng tâm lý gì khác."

"Dù sao kia cũng đều là tiền tôi kiếm." Cuối cùng, anh lại thêm một câu này.

Trình Hoan: "..."

Trên mặt cô dần dần thay đổi biểu tình, giống như là lần đầu tiên quen biết Giang Minh Viễn đánh giá đối phương mấy lần, kinh ngạc nói: "Không nghĩ tới anh còn nói giỡn."

Giang Minh Viễn: "... Tôi nói chính là lời nói thật."

"Được thôi." Trình Hoan nhún vai, nhưng thật sự không cảm thấy để ý, cô cũng không định lấy tiền của con, móc tấm card trong bao lì xì ra, nhét vào trong túi Tinh Tinh: "Nhận đi, ba cho con tiền tiêu vặt."

Tinh Tinh cúi đầu, tay nhỏ rút tấm card trong túi ra, nhăn mặt nhìn hồi lâu, đột nhiên ngẩng đầu ủy khuất nói với Giang Minh Viễn: "Ba gạt người, đây căn bản không phải tiền!"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 189: Chương 189



Giang Minh Viễn liếc nhìn kẻ gây hoạ cách đó không, nói với con trai: "Đây không phải là tiền, nhưng bên trong có tiền."

"Cái này sao có thể chứa được tiền ạ?" Tinh Tinh bẻ tấm card, không tìm được khe hở, vì thế càng thêm hoài nghi.

"Không phải bên trong đựng tiền.." Bởi vì bạn nhỏ hoài nghi, Giang Minh Viễn không thể không giải thích cặn kẽ co cậu biết tấm card nhỏ này chứa tiền như thế nào.

Tinh Tinh nghe cái hiểu cái không, nhưng đã biết ba không lừa cậu, vì thế tấm card nhỏ vốn không được coi trọng liền cứ như vậy trở thành niềm vui mới của cậu, Tinh Tinh nhìn chằm chằm tấm thẻ này, phảng phất như thấy được bóng dáng món đồ chơi mới, cậu xem xong rồi, lại đưa tấm thẻ cho Trình Hoan: "Mẹ ơi, mẹ cầm giúp con."

Vòng đi vòng lại, cuối cùng quà gặp mặt Cố Minh Lệ cho Tinh Tinh lại đến tay Trình Hoan, nhận thẻ ngân hàng xong, đáp ứng mua đồ chơi mới cho Tinh Tinh, liền bắt đầu đuổi người.

Tinh Tinh ngủ cùng ba hai buổi tối, tiếp thu tốt đẹp việc ngủ cùng ba, thấy mẹ thúc giục liền tự giác lỗi kéo tay ba đi.

Hai cha con đi vào thang máy, Tinh Tinh còn lôi kéo anh nói nhỏ: "Ba, hôm nay có phải con đặc biệt giỏi hay không?"

Giang Minh Viễn cúi đầu cùng con trai đối diện, hơi trầm mặc, chờ thang máy mở, mới thấp giọng ừ một tiếng.

"Ngày mai chúng ta còn không cho mẹ biết!" Tiểu gia hỏa nắm chặt quyền, lại hỏi: "Cái sáng long lanh kia khi nào mới đến ạ?"

"Chắc ngày kia."

"Là con đưa cho mẹ sao?"

"Không." Giang Minh Viễn liếc nhìn con trai, tìm được đồ ngủ, đi vào bật nước cho bồn tắm.

"Vì sao ạ?!" Tinh Tinh theo vào, dậm chân không chịu: "Cái đó là con chọn!"

Giang Minh Viễn duỗi tay thử nước ấm, một bên ứng phó con trai: "Bởi vì ba trả tiền"

Nói đến tiền, tiểu gia hỏa đối với chuyện này tự tin mười phần, cậu giơ tay, ghé vào trên lưng ba, ôm lấy cổ anh hừ một tiếng nói: "Con cũng có tiền."

Giang Minh Viễn ừ một tiếng, đỡ Tinh Tinh ôm cậu đến một bên, cảm thấy mình và con dỗi nhau như vậy rất ấu trĩ, liền nhả ra nói: "Lần sau là con."

"Nhưng mà con thích cái sáng long lanh kia."

"Lần sau con có thể mua một cái sáng long lanh giống vậy." Giang Minh Viễn đề nghị.

Cái ý tưởng này được Tinh Tinh tán thành, tiểu gia hỏa nghĩ nghĩ xác thật là đạo lý này, liền không náo loạn, ngoan ngoãn mà phối hợp với ba c** q**n áo, chui vào bồn tắm đã pha nước xong.

Bồn tắm của Giang Minh Viễn rất lớn có thể bơi lội, cũng sẽ không là người ta c.h.ế.t đuối, Tinh Tinh chơi đùa mê mẩn với 'trái ớt trong nước, bởi vậy thời gian tắm hoãn lại không kỳ hạn. Giang Minh Viễn vẫn luôn ở bên cạnh nhìn chằm chằm, thường xuyên thử độ ấm của nước, cảm thấy nhiệt độ nước có chút thấp, liền cưỡng chế vớt đứa nhỏ ra, đưa tới dưới vòi sen tắm rửa sạch lại một lần, lau khô thân thể thay áo ngủ rồi ôm ra ngoài.

Tinh Tinh tắm rửa xong còn không muốn đi ngủ, bị đặt trên giường lăn hai vòng, dịch đến mép giường cầm lấy một quyển sách tranh ảnh ở trên ngăn tủ tới xem, bên trong chung cư được sưởi ấm, mặc áo ngủ cũng không sợ lạnh, Giang Minh Viễn cũng không có gì để lo lắng, dặn dò một tiếng đừng ra cửa, mình tìm quần áo đi vào tắm rửa.

Anh tắm rửa rất nhanh, lúc ra ngoài Tinh Tinh còn chưa ngủ, tiểu gia hỏa ngồi xếp bằng trên giường, trên đùi đặt sách tranh ảnh, vừa nhìn vừa cười.

Giang Minh Viễn lau khô tóc, đi qua xốc lên chăn, gọi cậu lại đây ngủ.

"Chờ con một lát." Tinh Tinh cúi đầu nói một câu, đôi mắt còn chăm chú vào trên sách, cậu lật hai trang, xem xong chuyện mình muốn biết, mới cảm thấy mỹ mãn mà đặt sách tới một bên, bản thân lăn vào trong ổ chăn, chủ động yêu cầu: "Ba, con không cần ba kể chuyện."

"Được." Giang Minh Viễn đối với việc kể chuyện xác thật không am hiểu, nghe cậu nói như vậy cũng nhẹ nhàng thở ra, anh dịch chăn xong, vỗ hai cái bên ngoài: "Ngủ đi."

"Vâng, ba ngủ ngon."

"Ngủ ngon." Giang Minh Viễn khẽ hôn một cái ở trên trán cậu, thấp giọng hỏi: "Ngày mai còn muốn cùng ba tới công ty không?"

Tiểu gia hỏa nhắm mắt lại lắc đầu, tay nắm thành quyền đặt bên miệng, không bao lâu liền ngủ say.
 
Back
Top Bottom