Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 130: Chương 130



Trình Hoan nhìn bộ dạng này của cậu hơi lo lắng, chuẩn bị dỗ dành, cô đi qua, mới vừa lật cái mặt con trai, cổ đã bị người tại vòng lấy.

Tinh Tinh sống lại tại chỗ, cười hì hì treo mình trên người mẹ, còn không quên tiếp tục hỏi: "Mẹ có phải con không mập hay không?"

"Không, con vô cùng mập." Trình Hoan cắn răng nói: "Mau xuống dưới!"

Bạn nhỏ Giang Tinh Thần, thân cao 1 mét, nặng 32 cân, treo ở trên người trọng lượng không nhẹ, huống chi Trình Hoan đang cong eo, bị cậu treo như vậy, cảm giác cái eo già muốn chặt đứt.

Thời khắc mấu chốt vẫn là cha đứa nhỏ đáng tin cậy, đúng lúc Trình Hoan kiên trì không được, anh như anh hùng từ trên trời giáng xuống, kéo tay nhỏ của Tinh Tinh đang vòng sau gáy cô, rốt cuộc giúp cô thoát khỏi nguy hiểm. Trọng lượng trên người va chạm, Trình Hoan thở hổn hển mồm to hít khí, cô che n.g.ự.c thẳng eo, cả người còn mang theo ửng hồng vì vừa mới dùng sức, một đôi mắt đầy sương mù nhìn về phía Giang Minh Viễn, ôn thanh nói lời cảm ơn.

"Không có việc gì." Giang Minh Viễn dời mắt, nhìn về phía quỷ gây sự vẫn như cũ không cảm thấy mình có vấn đề gì: "Cô đừng quá chiều nó."

Nói xong bàn tay to duỗi ra, xách con trai trên sô pha lên, đi đến một bên, xụ mặt giáo dục.

Tinh Tinh bị ba dạy dỗ nửa giờ, sau một đoạn thời gian đều vô cùng ngoan, đi đường không nhanh không chậm, nói chuyện nhỏ giọng, cũng không quấn lấy mẹ chơi với cậu, một mình nằm sấp xuống đất chơi vui vẻ, còn dùng chín mô hình làm thành đội hình.

Bọn họ tới nơi này du lịch, đương nhiên không có khả năng luôn ngốc trong phòng. Đảo san hô đỏ khí hậu nhiệt đới, hôm nay nhiệt độ là 33°, mặt trời trên đảo gay gắt, tia tử ngoại cũng mạnh mẽ, Trình Hoan tới phòng mình thu thập xong hành lý, bôi kem chống nắng toàn thân, đội mũ che nắng cùng đôi mắt, lại chuẩn bị thay đồ cho con trai.

Hai mẹ con đều thu thập xong, Trình Hoan mang Tinh Tinh mở cửa phòng, vừa lúc đụng phải Giang Minh Viễn cũng vừa ra tới.

Đây là lần đầu tiên Trình Hoan nhìn thấy Giang Minh Viễn mặc quần áo ngoài tây trang, anh thay đổi một thân trang phục bình thường, quần áo dài như cũ, quần vẫn là màu đen, phía dưới là một đôi giày thể thao, keo xịt tóc trên đầu được gội sạch, sợi tóc thoải mái dừng ở trán, thoạt nhìn trẻ hơn rất nhiều so với ngày thường.

Nhưng mà cho dù như vậy, anh với gia đình này, cũng có vẻ hơi không hợp nhau.

Trình Hoan nắm tay con trai đã thay áo ngắn tay cùng quần đùi hoa lớn, đội mũ rơm, đeo kính râm giống mình, đứng ở cửa, nhìn Giang Minh Viễn rất lâu.

"Làm sao vậy?" Người đàn ông đối diện bị cô nhìn có chút kỳ quái, cúi đầu nhìn trang phục trên người mình, nhịn không được hỏi.

"Sao anh còn mặc áo dài tay?" Trình Hoan nghi hoặc: "Không nóng sao?"

Người đàn ông nhấp khóe miệng, nghiêng mặt đi: "Thói quen của tôi."

Nguyệt

Trình Hoan nhìn quần đen của anh liền cảm thấy nóng người, nhịn không được khuyên anh: "Vậy anh đổi một loại quần màu khác đi, màu đen hút nhiệt nhiều"

Người đối diện trầm mặc một lát, lúc Trình Hoan cho rằng anh sẽ không trả lời, chuẩn bị xuống lầu, mới nghe được người nọ nói: "Không có cái khác."

Anh trầm mê công việc, tủ quần áo tất cả đều là các loại tây trang áo sơmi, lần này ra ngoài du ngoạn quần áo vẫn là trợ lý mua tạm, trợ lý quanh năm nhìn khuôn mặt lạnh lùng của anh, cảm thấy ông chủ cứng nhắc như vậy, chắc chắn không tiếp thu được màu sắc khác, vì thế mua trang phục bình thường cho anh, tất cả đều là trắng đen.

Trình Hoan không biết nguyên do trong đó, còn tưởng rằng Giang Minh Viễn tự mình chọn, cô "a" một tiếng, nắm tay Tinh Tinh xuống lầu, chờ đi tới cửa, mới thử thăm dò thương lượng: "Trên đảo hẳn là có bán quần áo, đến lúc đó cũng mua một bộ cho anh đi."

Cô quay đầu lại, lúm đồng tiền như hoa: "Chúng ta cùng nhau ra ngoài, mặc giống nhau thoạt nhìn tương đối đẹp." Cổ họng Giang Minh Viễn căng thẳng, hàm dưới căng thẳng, nửa ngày, mới hơi cứng đờ gật đầu: "Được."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 131: Chương 131



Nghe được câu trả lời chắc chắn, Trình Hoan có chút vui vẻ, cô đẩy cửa kính nguyên hình, ôm con trai từ bên trong ra, lại hỏi Giang Minh Viễn: "Chúng ta đi chỗ nào trước?"

Giang Minh Viễn nói: "Trước tiên đợi lão Lưu một lát."

Lão Lưu cũng ở khách sạn này, thuê biệt thự cách vách bọn họ, hình một cái máy bay trực thăng.

Ba người đợi ở cửa một lúc, liền thấy một nhà lão Lưu, lão Lưu và Lưu phu nhân đi phía trước, con trai bọn họ đi theo phía sau.

Hai đám người gặp mặt, thương lượng một lát, liền quyết định đi doanh địa đóng quân trước, lão Lưu làm lính mấy năm, rất quen thuộc, có thể làm dẫn đường cho bọn họ.

Doanh địa đóng quân đã đổi thành một viện bảo tàng, doanh trại ban đầu chính là sảnh triển lãm. Mấy người lái xe tới đích, từ khi bắt đầu xuống xe, miệng lão Lưu chưa từng dừng lại.

Ở cửa ra vào: "Trạm gác ở cửa này lúc tôi tham gia quân ngũ còn chưa có, chắc chắn sau này mới xây.

Đi vào cửa thấy cây: "Ai! cái cây này vẫn ở đây từ lúc tôi tham gia quân ngũ, trên đảo thiếu nước ngọt, lúc trời mưa chúng ta đi hứng nước, lưu trữ để tưới nó, không nghĩ tới đã lớn như vậy rồi."

Tới doanh trại: "Lúc ấy tôi ở lầu 3, một phòng tám người ở, đợi lát nữa chúng ta đi xem, cũng không biết hiện tại phòng còn ở đây không.

Trong doanh trại đã không lớn giống trước đây, bị phân cách thành từng phòng triển lãm, trên bàn dùng kính vây quanh để rất nhiều đồ vật đã từng sử dụng, có xẻng, nồi, chày cán bột, quân trang này đó, đều là một ít đồ vật rất bình thường, nhìn không có gì đặc biệt.

Nguyệt

Lão Lưu kể lại những đồ vật nhìn như bình thường này, ông thuộc như lòng bàn tay giống như làm người giới thiệu tình cảnh lúc ấy mấy thứ này được sử dụng, dưới sự miêu tả của ông, những hồi ức trước kia phảng phất hóa thành một vài cảnh tượng sinh động, hiện lên trước mặt những người khác.

Ngốc tại sảnh triển lãm này không chỉ có mấy người bọn họ, còn có một đoàn du khách khác, nơi trưng bày đồ vật bình thường không kì lạ như này, rất khó khiến cho người khác hứng thú, bọn họ vốn dĩ chuẩn bị đi rồi, kết quả nghe được lão Lưu giới thiệu, lại nổi lên hứng thú, vây đến bên cạnh nghe ông kể chuyện xưa.

Có người cổ động, lão Lưu càng kích động, cơ hồ hỏi gì đáp nấy, nhân viên công tác ban đầu trong phòng triển lãm bị người chen đến một bên, nhìn có chút xấu hổ.

Nhiều người, Trình Hoan sợ con bị chen lấn, nói một tiếng liền mang theo Tinh Tinh lui ra, Giang Minh Viễn che chở bên người bọn họ, cũng đi theo ra ngoài.

Sảnh triển lãm lầu một diện tích không lớn, vừa nãy bọn họ hầu như dạo qua, cũng không có gì đẹp, Trình Hoan liền đề nghị đi lên xem.

Cái đề nghị này đạt được nhất trí tán thành của hai cha con, ba người dọc theo cầu thang, đi lên lầu hai.

Lầu hai đã trải qua một phen cải tạo lớn, càng có tính giải trí, gian đầu tiên là phòng chỉ huy tác chiến, đi vào trong, trên tường treo một bức bản đồ, giữa phòng có cái bàn cát rất lớn, bàn cát hai bên hồng lam giằng co, c.h.é.m g.i.ế.c đặc biệt kịch liệt.

Bàn cát chỉ có một cái, lại không ít người muốn thể nghiệm chỉ huỷ phương hướng, người còn lại tự giác xếp thành hai đội chờ, người chờ cũng không nhàn rỗi, các loại người cho chủ ý, ý đồ để cho bọn họ chỉ huy quân đội dựa theo ý nghĩ của mình.

Tinh Tinh còn nhỏ, nhìn bàn cát không hiểu, cậu được Giang Minh Viễn ôm vào trong ngực, ngây người vài phút, liền nói muốn đi ra ngoài.

Giang Minh Viễn đối với chuyện này đều không sao cả, thấy Trình Hoan cũng không có ý lưu lại, liền gật đầu đáp ứng: "Vậy đi thôi."

Bên cạnh "Phòng chỉ huy tác chiến" là "phòng s.ú.n.g ống", có thể thể nghiệm xạ kích, phòng s.ú.n.g ống rất rộng, thoạt nhìn trên dưới 30 mét, bên trong có một huấn luyện viên, hỗ trợ mặc đồ bảo hộ, nhắc nhở những việc cần chú ý.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 132: Chương 132



Giống như "phòng chỉ huy tác chiến", người chờ muốn chơi ở đây cũng rất nhiều, con trai trời sinh thích s.ú.n.g ống, Tinh Tinh cũng thích, nhảy trong lòng ba cậu muốn đi chơi súng.

Giang Minh Viễn bị cậu nhảy thiếu chút nữa ôm không được người, duỗi tay vỗ một cái trên m.ô.n.g nhỏ của cậu mới làm người an tĩnh lại, Tinh Tinh nhìn anh, bắt đầu giả vờ đáng thương: "Ba con muốn đi chơi cái này.

"Đặc biệt muốn!" Cậu nghẹn nghẹn, lại toát ra ba chữ gia tăng cảm tình.

"Ngoan, chờ xếp hàng đến chúng ta liền có thể chơi."

Tiểu gia hỏa còn không làm: "Chính là hiện tại con liền muốn chơi."

Nơi này người xếp hàng không ít, mỗi người có thể b.ắ.n mười phát súng, hơn nữa còn thời gian mang đồ bảo hộ, ít nhất cũng phải đợi một giờ mới có thể đến lượt bọn họ.

Giang Minh Viễn một tay ôm người, nhéo mũi, thở dài buông Tinh Tinh xuống, đi đến bên cạnh người xếp hạng đẳng trước, nói gì đó.

Cách khá xa, Trình Hoan nghe không rõ anh nói cái gì, chỉ có thể nhìn thấy động tác rút ví của anh, một lát sau, anh đi tới, nắm tay con trai, nói với Trình Hoan: "Được rồi, chúng ta đi thôi."

Anh đi đến bên cạnh người xếp hạng đẳng trước, người nọ tránh ra một vị trí, để cho bọn họ đứng vào, người nhường vị trí lại đi đến cuối cùng xếp hàng.

Bởi vì trao đổi vị trí, lợi ích của người phía sau không chịu tổn hại, cho nên cũng không ai nói cái gì. "Anh cho hắn bao nhiêu tiền?" Trình Hoan hơi tò mò.

"Một ngàn." Người nói chuyện ngữ điệu nhẹ nhàng, nghe không khác gì cho một khối tiền. Trình Hoan: "..."

Được rồi, với anh mà nói, một khối tiền và một ngàn đại khái thật sự không khác nhau.

Người phía trước không có bao lâu b.ắ.n xong mười phát súng, đến phiên bọn họ, mấy người đi vào, huấn luyện viên hỏi ai chơi?

"Cháu cháu!" Tinh Tinh ở một bên nhảy cao.

Cậu biểu hiện quá kích động, ngay cả huấn luyện viên cũng không nhịn được cười: "Chúng ta nơi này không cho phép trẻ con chơi"

"A?" Tinh Tinh có chút khó có thể tiếp thu, cậu cũng rất muốn b.ắ.n súng, tiểu gia hỏa tức giận, chớp mắt, đột nhiên mở miệng nói: "Cháu không phải trẻ con!"

"Cái gì?"

"Cháu là trẻ lớn." Tinh Tinh xoa eo, đầy đủ lý do: "Ba nói cháu đã trưởng thành."

Nguyệt

Huấn luyện viên kinh ngạc mà nhìn Tinh Tinh một cái, lại ngẩng đầu nhìn người lớn bên cạnh, thấy vẻ mặt Giang Minh Viễn bất đắc dĩ, hắn liền hiểu.

Huấn luyện viên cong eo, nghẹn cười, bàn tay to ở trên đầu Tinh Tinh, nói ra câu cậu không muốn nghe được nhất: "Trẻ lớn cũng không thể chơi, chỉ ba mẹ có thể chơi"

"Vì sao ạ." Tinh Tinh thở dài.

"Không vì sao cả." Huấn luyện viên nói.

Tiểu gia hỏa aiii một tiếng, nhún vai, rũ đầu, phảng phất mất tinh thần, cậu quay đầu, đi đến bên cạnh Trình Hoan và Giang Minh Viễn, nhìn cái này lại nhìn cái kia, sau đó giữ chặt bên phải quần: "Ba, ba đi b.ắ.n s.ú.n.g đi."

Giang Minh Viễn đương nhiên không có đạo lý cự tuyệt, nói câu được, liền tiến lên tiếp nhận đồ bảo hộ từ trong tay huấn luyện viên, chuẩn bị mang lên người.

Thấy ba đi rồi, Tinh Tinh lại lôi kéo tay mẹ, ý bảo mình có chuyện muốn nói, Trình Hoan cong lưng nhìn cậu một cái, liền nghe con trai tiến đến bên tai cô nhỏ giọng nói: "Mẹ, b.ắ.n s.ú.n.g đặc biệt mệt."

Chuyện mệt như vậy, giao cho ba là được rồi.

Đàn ông mặc kệ bao nhiêu tuổi, tính cách như thế nào, cơ hồ đều thích thứ này, Giang Minh Viễn cũng không ngoại lệ, trước kia anh du học ở nước ngoài cũng tiếp xúc qua s.ú.n.g ống, lúc cùng người ta xã giao ngẫu nhiên cũng sẽ đi phòng thiết kế thể nghiệm, hiện tại giơ s.ú.n.g lên, động tác ra dáng ra hình, huấn luyện viên ở bên cạnh nhìn nửa ngày, cũng không tìm được chỗ có thể chỉ điểm.

Súng là s.ú.n.g thật, đạn thật, bia xạ kích cố định, xa nhất khoảng cách 25 mét. Lúc Giang Minh Viễn b.ắ.n súng, Trình Hoan và Tinh Tinh đã được người mời ra sau, cách một cửa kính, hai mẹ con ngồi trên ghế mây, uống trà, nhìn người đàn ông biểu diễn.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 133: Chương 133



Giang Minh Viễn đeo kính bảo vệ mắt, khóe môi nhấp thành một đường thẳng, hàm dưới căng chặt, anh chưa chuẩn bị bao lâu, Trình Hoan mới vừa bưng chén trà lên, liền nghe được "đoàng" một tiếng vang lên.

Cách kính chống đạn, thanh âm yếu hơn rất nhiều, trở nên có chút buồn. Nhưng mà nghe thấy âm thanh không vang dội này lại làm cho hai người bọn họ kích động không thôi.

Trình Hoan buông chén trà mới vừa bưng lên, cùng con trai dùng tốc độ nhanh nhất đứng lên, đi đến cạnh cửa, nhìn bia ngắm.

"Mẹ, ba b.ắ.n trúng không ạ?" Tinh Tinh có chút kích động.

"Bắn trúng." Màn hình LED treo trên tường đối diện rất lớn, phía trên hiện thành tích b.ắ.n bia, sau khi tiếng s.ú.n.g vang lên, một điểm "10" chói lọi xuất hiện ở trên.

"Ba b.ắ.n được vòng mười"

"Vòng mười lợi hại không ạ?"

"Lợi hại." Trình Hoan gật đầu: "Là thành tích lợi hại nhất."

"Oa..." Tinh Tinh mở to miệng, sau đó lại bày ra một bộ dạng tiểu kiêu ngạo: "Con biết ba lợi hại nhất!" Ở ỉ trong cảm nhận của con, ba không gì không làm được, hiện tại cái không gì không làm được này từ địa phương khác thể nghiệm ra, sao có thể không cho cậu cảm thấy kiêu ngạo chứ?

Tâm lý Giang Minh Viễn rất ổn định, trong hạng mục xạ kích này biểu hiện xuất sắc một chút cũng không kỳ quái, tổng cộng mười phát súng, trừ bỏ một cái vòng chín, còn lại đều là mười vòng thành tích tốt. Trình Hoan kinh ngạc thành thói quen, mà Tinh Tinh, hiện tại cậu đã đem ba mình trở thành siêu nhân rồi.

Bắn xong mười phát, Giang Minh Viễn trả súng, tháo kính bảo vệ mắt cùng nút bịt tai xuống, anh mới vừa buông đồ vật xuống, Tinh Tinh bên kia liền giống như đạn pháo nhỏ xông ra ngoài.

Hôm nay tiểu gia hỏa mới vừa bị huấn qua, lúc đến gần còn biết giảm tốc độ, cậu thân mật vọt tới trong lòng Giang Minh Viễn, ôm chân anh ngọt ngấy mà nói: "Ba, ba thật là lợi hại nha!"

Giang Minh Viễn được con trai khen cũng cao hứng, thậm chí còn muốn chơi vài lần để thể hiện, trong lòng anh có chút bật cười, cảm thấy mình như vậy giống mao đầu tiểu tử, một chút cũng không ổn trọng.

Đồng chí Giang - ổn trọng - Minh Viễn cuối cùng đè ép ý tưởng xuống, bế con trai đang sùng bái anh không được lên, kêu mẹ đứa nhỏ, đi ra khỏi chỗ này.

Doanh địa đóng quân của bộ đội diện tích không lớn, nhưng chỗ chơi cũng ít, trừ bỏ hai hạng mục này, cũng chỉ thừa trò đánh trận giả.

Trong doanh địa, hầu hết các trò chơi đều không thích hợp với trẻ con, ba người đi dạo qua loa một vòng, liền chuẩn bị đổi chỗ khác.

"Muốn đi đâu?" Bởi vì một nhà lão Lưu còn chưa dạo xong chỗ này, hai nhà tạm thời tách ra, Giang Minh Viễn ôm con trai đi đến bên ngoài ảnh đế, quyết định nghe ý kiến Trình Hoan.

"Đi bờ cát đi, nghe nói rất đẹp!" Nước biển xung quanh đảo san hô rất nông, bởi vì phiến đá san hô kia, nước biển dưới ánh nắng sẽ hiện ra hai loại màu sắc là hồng và lam, xinh đẹp đến không được.

Trình Hoan từ khi bắt đầu quyết định đi chỗ này liền nghĩ phải chụp ảnh như thế nào, cô đặc biệt mua camera, vừa mới mang ra, muốn chụp một ít ảnh đẹp trở về lưu giữ.

Chỉ là tự mình chụp ảnh khẳng định không được, Tinh Tinh cũng không đáng tin cậy, Trình Hoan tính toán thu thập Giang Minh Viễn làm c* li.

Nguyệt

Lúc Trình Hoan có cái ý tưởng này còn hơi chột dạ, rốt cuộc hai người không thân chẳng quen, cho nên khi mở miệng, cô do dự một hồi lâu, mới nhỏ giọng hỏi: "Anh có thể giúp tôi chụp ảnh không?" Nói hết lời, cô lại bỏ thêm một câu: "Đương nhiên, tôi cũng có thể chụp giúp anh."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 134: Chương 134



Giang Minh Viễn không có hứng thú với chụp ảnh, theo bản năng muốn nói không cần, nhưng lời nói đến bên miệng, anh lại nghĩ đến gì đó, nuốt xuống hai chữ từ chối, gật đầu nói được.

Vì thế chuyện chụp ảnh này liền vui vẻ quyết định như vậy.

Từ doanh trại đến bờ cát tuy nói không xa, nhưng đi đường cũng mất hơn nửa tiếng đồng hồ, còn may bên ngoài có xe du lịch màu trắng cho thuê, thuê một lần một trăm đồng, có thể cho tài xế lái, cũng có thể tự mình lái.

Trình Hoan bọn họ liền đi thuê một chiếc.

Xe du lịch chạy bằng điện, gần giống xe ba bánh, phía trước có một vị trí tài xế, phía sau có thể ngồi hai người, hai sườn không có cửa sổ, là mở ra.

Chỉ có ba vị trí, Trình Hoan bọn họ đương nhiên không có biện pháp mời tài xế, cho nên trọng trách lái xe cuối cùng liền giao đến tay Giang Minh Viễn.

Giang Minh Viễn đời này lái qua không ít xe, từ mấy chục vạn đến hơn một ngàn vạn đều có, vẫn là lần đầu tiên lái loại xe điện ba bánh này.

Anh có chút quẫn bách, sau khi lên xe nhìn chỗ ngồi phía sau vài lần, luôn không an tâm.

"Thật sự sẽ không ngã xuống chứ?" Giang Minh Viễn tỏ vẻ hoài nghi đối với tính an toàn của cái xe ngay cả cửa cũng không có này.

Trình Hoan ngồi nghiêm chỉnh, một tay vòng lấy Tinh Tinh, một tay bắt lấy tay vịn: "Lái chậm một chút, khẳng định không có việc gì."

"Được rồi." Giang Minh Viễn thở dài, quay đầu lại khởi động xe, chạy khỏi bãi đỗ xe.

Đường từ doanh địa đến bờ cát được tu sửa rất bằng phẳng, trên đường có thể nhìn thấy không ít người lái xe điện du lịch theo chân bọn họ, bởi vì lúc trước Tinh Tinh ngồi xe ba bánh của Trình Hoan rất nhiều lần, thích ứng tốt đối với cái xe này, đi lên cũng không lộn xộn, ngoan thật sự.

Cũng giống như rất nhiều đảo nhỏ nhiệt đới, trên đảo san hô đỏ cũng có rất nhiều cây dừa, cây dừa trồng ở hai bên đường, thẳng tắp hướng về phía trước, trên tán cây tràn đầy trái cây, có du khách trên đường sẽ dừng lại hái.

Tinh Tinh quay đầu nhìn ven đường, nhìn thấy một màn này, miệng dần dần mở thành hình chữ O, kinh ngạc cảm thán ra tiếng.

Nguyệt

Ven đường là một cặp đôi yêu nhau tầm hai mươi mấy tuổi, chàng trai ôm cây bò lên trên, đã bò tới một nửa rồi, cô gái ở dưới gốc cây, ngửa đầu nhìn cậu, trong miệng còn nói phải cẩn thận.

Bạn trai cô động tác nhanh nhẹn, chỉ chốc lát liền bò tới chỗ tán cây, một tay ôm cây, một tay kia bắt lấy một trái dừa, cẩn thận hái nó xuống.

Trái dừa từ trên cây rụng ra, chàng trai ném nó xuống mặt đất, bạn gái thét chói tai né tránh, sau đó lại cười đuổi theo trái dừa đang quay cuồng, bế lên chạy đến một bên, bảo bạn trai lại hái một trái nữa.

Xe đã đi xa, Tinh Tinh còn xoay đầu nhìn động tác bọn họ, cậu rất tò mò: "Mẹ, cái trứng màu xanh kia thật lớn!"

"Đó không phải trứng, là trái dừa." Trình Hoan sửa đúng cho cậu, sau đó lại giới thiệu kỹ càng tỉ mỉ trái dừa là cái gì cùng với vì sao lớn lên ở trên cây còn có ăn như thế nào.

Nghe nói thứ này có thể ăn, Tinh Tinh rõ ràng càng cảm thấy hứng thú, cậu quay đầu nhìn cây dừa bên đường, lại quay lại đầu nhìn về phía Giang Minh Viễn ở ghế điều khiển: "Vậy ba có thể hái không ạ? Con cũng muốn ăn"

Giang Minh Viễn đang nghiêm túc lái xe, sợ trên đường ra ít vấn đề, Tinh Tinh đột nhiên nói lời này với anh, anh nhất thời còn chưa phản ứng lại, chờ lấy lại tinh thần, đó là một trận trầm mặc.

Không chỉ trong mắt con cha không gì không làm được, làm cha cũng hy vọng mình ở trong mắt con cái gì cũng có thể làm, Giang Minh Viễn có chút không biết mở miệng nói mình sẽ không leo cây như thế nào, sợ Tinh Tinh sẽ thất vọng.

"Không thể hái dừa ven đường."Anh còn chưa nghĩ ra lý do từ chối, Trình Hoan bên kia liền giúp anh giải vây: "Tinh Tinh muốn ăn trái dừa đợi lát nữa chúng ta có thể đi mua, cây dừa ven đường là người khác trồng, chúng ta muốn đi hái sẽ biến thành trộm, không thể làm ăn trộm đúng không?"

"Vâng!"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 135: Chương 135



"Còn có cây dừa cao như vậy, bọn họ không có biện pháp phòng hộ, vạn nhất ngã xuống sẽ bị thương, rất đau nha."

Tinh Tinh cái hiểu cái không gật đầu: "Nhưng người khác cũng hái mà"

Tay Trình Hoan đáp trên vai cậu, biểu tình rất nghiêm túc: "Chuyện không đúng nhiều người làm đi nữa vẫn là chuyện sai, chúng ta thấy có thể đi ngăn cản, nhưng không thể bắt chước."

"A." Tiểu gia hỏa gật đầu, lại nói: "Mẹ chúng ta quay lại ngăn cản cái anh kia hải dừa đi ạ!"

Trình Hoan: "...”

Cô có chút khó xử nhìn ghế điều khiển một cái, Giang Minh Viễn từ kính chiếu hậu nhìn thấy biểu tình cô, khóe miệng hơi giương lên, lại đồng ý: "Được, chúng ta đi ngăn cản bọn họ."

Bọn họ đã đi được một đoạn rồi, đi bộ quá phiền toái, cho nên muốn quay đầu xe, Giang Minh Viễn dừng xe lại, bảo Trình Hoan cùng Tinh Tinh đi xuống, sau đó đợi một lát, chờ đến khi trên đường không có xe mới thay đổi phương hướng.

Hai mẹ con một lần nữa lên xe, Trình Hoan bế Tinh Tinh lên phía trước, bản thân đổi chỗ ngồi, có chút vô ngữ: "Không cần cẩn thận như vậy đâu."

"Xe này không an toàn." Giang Minh Viễn vẫn là những lời này, anh khởi động xe, lái một lát, lại thêm một câu: "Kỹ thuật của tôi cũng không được."

Rốt cuộc đi đâu đều là tài xế đón đưa, thời gian dài anh không sờ đến xe.

Một gia đình quay đầu xe trở lại, lại không gặp cặp đôi trèo lên cây hái dừa kia.

"Bọn họ hẳn là đã đi rồi." Trình Hoan nhìn đông nhìn tây nói với Tinh Tinh.

Tinh Tinh lại thăm dò nhìn nhìn, xác định không tìm thấy người, mới ngẩng đầu lên phồng miệng: "Bọn họ cũng không chờ chúng ta."

Nguyệt

Trình Hoan bật cười, vuốt tóc của cậu: "Bọn họ khả năng có việc gấp, lần sau chúng ta gặp người hái dừa, lập tức đi lên ngăn cản được không?"

"Được ạ." Tinh Tinh gật đầu, giơ tay để mẹ bế mình lên xe, lại nói với Giang Minh Viễn ngồi trước: "Ba chúng ta đi thôi, con muốn mua trái dừa ăn."...

Một đường lúc sau, Tinh Tinh đều phá lệ chú ý tình huống ven đường, lại không người leo lên cây hải dừa, mười lăm phút sau, mấy người tới bãi biển.

Bãi biển trên đảo san hô đỏ chạy dài mười mấy km, hạt cát trắng nhỏ, bị sóng biển đánh vào đều đều, nước biển trong xanh, cả bầu trời cũng có vẻ trong xanh hơn so với nơi khác.

Trên bãi biển có không ít du khách, phần lớn mặc áo ngắn tay quần đùi, bộ phận nhỏ chỉ mặc Bikini, về phần quần áo dài, ngoại trừ Giang Minh Viễn tạm thời còn chưa nhìn thấy người thứ hai.

Bên cạnh bãi biển cũng có chỗ thuê xe, Giang Minh Viễn đi trả xe, khi trở về Tinh Tinh cởi giày, đạp chân trần lên cát.

Hạt cát mềm, giẫm mạnh một cái sẽ in dấu chân, Tinh Tinh chơi vô cùng vui vẻ, lúc trước cậu xem các bạn nhỏ khác dùng hạt cát đắp lâu đài, bản thân cũng muốn đi chơi, mới vừa bước ra một bước, đã bị mẹ ngăn cản.

"Trước từ từ, chúng ta đi mua quần áo cho ba đã" Trình Hoan nắm tay cậu, cười nhìn người đi tới bên này: "Con xem có phải ba mặc quá nhiều hay không?"

Tinh Tinh nhìn quần đùi hoa mát mẻ trên người mình, giơ tay nâng vành nón lên trên một chút, nhìn quần áo dài màu đen trên người ba, tỏ vẻ đồng ý với lời này: "Ba khẳng định rất nóng.

Giang Minh Viễn xác thật là có hơi nóng, trên bãi biển cũng không có đồ che nắng, mặt trời gay gắt, xuyên qua quần áo đem làn da đều phơi đến nóng bỏng, ánh nắng chói mắt, Giang Minh Viễn không đeo kính râm, đôi mắt cũng hơi không mở ra được.

Anh híp lại mắt, đi đến bên cạnh Trình Hoan, liền nghe cô nhỏ giọng nhắc mãi: "Còn phải thêm một cái."

"Cái gì?"

"Tôi nói đi mua quần áo cho anh mà." Trình Hoan vỗ con trai để cậu đi dắt ba, còn mình dẫn đầu đi đến một phương hướng: "Bên kia có cửa hàng, chúng ta đi xem."

Nơi có người liền có cửa hàng mở, một đoạn bờ cát này cũng có không ít cửa hàng, Giang Minh Viễn đi theo sau Trình Hoan vào cửa hàng đầu tiên, cửa hàng này mở bên bờ biển không lớn, ngược lại bán

đầy đủ gần hết đồ, mặc kệ là quần áo, ô che nắng, ghế mây hay là kính râm nơi này đều có thể tìm được, Trình Hoan ở bên trong dạo một vòng, phát hiện thế nhưng còn có bán giá nướng BBQ.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 136: Chương 136



Cửa hàng nhỏ, bán quần áo cũng chỉ có mấy kiểu dáng, Trình Hoan chọn một cái thoạt nhìn không quá sặc sỡ, chọn kích cỡ của Giang Minh Viễn đưa qua: "Muốn thử một chút không?"

"Bên trong có phòng thử đồ, vừa ý cái gì có thể thử." Ông chủ nhìn thấy bọn họ định thay quần áo, hô. Giang Minh Viễn tiếp nhận hai món quần áo kia, khóe môi nhấp thực khẩn, Tinh Tinh bên cạnh đã thúc giục, trong lòng anh thở dài một tiếng, cuối cùng vẫn đi vào phòng thay đồ.

Cửa phòng thử đồ đóng lại, rất nhanh lại mở ra.

Giang Minh Viễn thay đổi một kiện áo thun ngắn tay cùng quần đi biển, từ bên trong đi ra.

Anh thoạt nhìn rất không quen loại quần áo này, mày vẫn luôn nhăn, đi ra cũng hơi do dự, anh đóng cửa lại, đi đến trước mặt hai người, có chút do dự hỏi: "... Thế nào?"

Giang Minh Viễn mặc áo thun cổ tròn, hơi bó sát, mặc rất tôn dáng người, cơ n.g.ự.c cơ bụng một cái cũng không thiếu, nhìn khiến cho người ta muốn sờ một cái.

Tương phản với áo thun, quần đi biển là cái loại quần rộng thùng thình, ống quần rất rộng, dài đến đầu gối, màu xanh quân đội, màu sắc từ đậm đến nhạt, mặt trên có hoa văn kẻ sọc, loại này quần rất chọn người, chân ngắn một chút, mặc rất lùn, nhưng Giang Minh Viễn chân dài, cơ bắp cẳng chân lưu động, cho nên thoạt nhìn hiệu quả thực không tồi.

Trình Hoan đánh giá trên dưới nhiều lần, lại lấy kính râm trên tay, nhón chân cho đeo lên cho anh, thối lui một bước gật đầu: "Vô cùng xuất sắc."

Loại quần áo này mặc vào rất dễ dàng làm cho người ta cảm giác lưu manh, giống như công tử nhà giàu, nhưng khí thế lãnh đạm quanh thân Giang Minh Viễn trung hoà điểm này rất tốt, lại đeo kính râm lên, thoạt nhìn hơi giống đại lão hắc đạo.

Giang Minh Viễn không quá tin tưởng, trên mặt đeo kính làm anh có chút không thích ứng, anh bỏ xuống, mày nhăn càng khẩn: "Thật sự?"

"Vô cùng thật, không tin anh hỏi con trai xem." Trình Hoan xoay đầu, một bên hỏi Tinh Tinh: "Bảo bối con nói có đúng không?"

Tinh Tinh mặc quần đi biển gần giống ba cậu, đeo kính râm và mũ che nắng, tay nâng cằm, tư thế thực khốc.

Mắt kính trên mặt có hơi lớn, luôn rớt xuống, Tinh Tinh không động thủ đi đỡ, cậu ngẩng đầu lên, nhếch miệng giống như cổ vũ cái mũi cố lên, dùng khóe mắt liếc qua trên người ba thật nhiều lần, sau đó cũng gật đầu: "Đặc biệt đẹp!"

Bởi vì động tác gật đầu quá mạnh, mắt kính của cậu lại rớt xuống một chút, treo trên mũi, nhìn có hơi buồn cười.

Hai người đều nói như vậy, cho dù Giang Minh Viễn không quen, cũng chỉ có thể chịu đựng.

Nguyệt

Quần áo không đắt, hai món cộng thêm kính râm dép lê cũng chỉ 400 đồng, Trình Hoan trả tiền trước, trả xong tiền lại đi chọn ô che nắng cùng ghế bãi biển.

Ô che nắng và ghế bãi biển thể tích lớn, cho nên đều đặt ở bên ngoài, còn rất nhiều kiểu dáng, có thể mua cũng có thể thuê, ông chủ phục vụ chu đáo, Trình Hoan nhìn trúng cái nào, hắn liền ở bên cạnh giới thiệu.

Tinh Tinh không có hứng thú với chuyện này, cậu muốn đi chơi cát, ở một bên rầm rì rầm rì không đứng được. Trình Hoan cũng biết tiểu tâm tư của cậu, đầu cũng chưa nâng phất tay: "Bảo ba mang con đi chơi đi."

"Mẹ vạn tuế!" Tinh Tinh nhảy lên hoan hô, lôi kéo Giang Minh Viễn muốn đi.

Giang Minh Viễn giữ c.h.ặ.t t.a.y con trai, chân không nhúc nhích: "Không cần tôi hỗ trợ?"

"Chàng trai cậu mang con đi chơi đi, thứ này chọn xong chúng ta sẽ đưa đến nơi." Ông chủ đứng một bên vội vàng giải thích, đáng tiếc khách hàng cũng không cảm kích, nhìn cũng không liếc hắn một cái. Trình Hoan ngẩng đầu nhấp môi mỉm cười với anh: "Anh mang Tinh Tinh đi chơi trước đi, nếu có gì cần tôi lại kêu anh."

"Được." Người đàn ông lúc này mới gật đầu, nắm tay Tinh Tinh đi đến bờ cát.

Trình Hoan chọn đồ bao gồm một cái ô che nắng, ba cái ghế dựa cùng một cái bàn pha lê không lớn, tiền thuê một ngày 300 đồng, sau khi lắp đặt xong ông chủ còn hữu nghị tặng mấy chén nước chanh.

Mặt trời trên bờ cát giống như muốn đem người phơi khô, chỉ một hồi người liền chịu không nổi, Trình Hoan tránh ở dưới ô che nắng lắp xong, cảm giác sâu sắc bản thân lại sống lại, cô nửa nằm trên ghế, bưng nước chanh lên uống một ngụm, thoải mái thở dài một tiếng, lúc này mới nghĩ đi tìm đôi cha con kia.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 137: Chương 137



Trên bờ cát không ít người, nhưng Trình Hoan chỉ liếc mắt một cái liền thấy được người muốn tìm. Tinh Tinh vốn muốn cùng bạn nhỏ khác chơi cát, nhưng thật ra không cùng nhau chơi, mà là ở bên kia cùng ba cậu, tự mình động thủ xây lâu đài.

Đương nhiên, chủ yếu là Giang Minh Viễn tới, Tinh Tinh thuộc về thành phần phá hư.

Nhìn hai người bọn họ chơi thỏa thích, Trình Hoan cũng không định đi quấy rầy, cô uống hết nước dư lại trong ly, lại tìm người chọn mấy ly nước đá, thanh toán tiền, liền nằm trên ghế, giả làm cá mặn.

Bờ biển gió rất lớn, hơi ẩm hỗn loạn thổi qua, khiến người ta mơ màng sắp ngủ. Trình Hoan vốn chỉ muốn nghỉ tạm một hồi, kết quả càng nghĩ càng buồn ngủ, đến lúc sau thực sự có chút mơ màng sắp ngủ.

"Xin chào, quấy rầy một chút." Bên người vang lên thanh âm kéo cô từ bên cạnh Chu Công lại, Trình Hoan mở mắt ra, nhìn về phía nơi phát ra âm thanh.

Đó là một người đàn ông thoạt nhìn 25-26 tuổi, có khuôn mặt tinh xảo được hoan nghênh nhất thời bây giờ, rất cao, gầy, trắng, tóc có hơi dài, nhìn tạo hình giống nghiêm túc.

Nhìn thấy Trình Hoan ngồi dậy, khỏe mỗi người đàn ông khẽ nhếch, lộ ra hai cái má lúm đồng tiền cân xứng: "Phiền toái có thể giúp tôi một chút không?"

Anh ta có chút ngượng ngùng: "Nhiếp ảnh gia của tôi ăn đồ hỏng đau bụng không tới được, một mình tôi không chụp ảnh được, có thể nhờ cô giúp một chút không?"

"Muốn bao lâu?"

Người nọ do dự, bảo đảm nói: "Sẽ không chậm trễ quá nhiều thời gian của cô."

"Được thôi." Dù sao ngốc nhàm chán, Trình Hoan cũng không ngại giúp một chuyện nhỏ, cô tiếp nhận camera từ trong tay người đàn ông, thử cảm giác, hỏi: "Muốn đi chỗ nào chụp?"

"Ở bên kia." Người đàn ông chỉ vào một nơi ít người.

Trình Hoan gật đầu, dẫn đầu đi tới nơi đó, người bên cạnh vội vàng đuổi kịp.

Thiết bị của người nọ thực đầy đủ, camera, ống kính giá ba chân cái gì cũng có, đời trước Trình Hoan cũng chơi nhiếp ảnh một thời gian, đối với chụp ảnh có chút tâm đắc, người đàn ông xa lạ kia cũng rất phối hợp, một tổ ảnh chụp được chụp xong, cũng không mất bao lâu thời gian.

Chụp xong, Trình Hoan lật xem ảnh chụp, người nọ cũng thò qua xem, anh ta đến hơi gần, mùi nước hoa trên người theo gió biển bay tới chóp mũi.

Mùi nước hoa thực thanh nhã, giống như người này không có tính công kích gì, nhưng Trình Hoan không thích cái mùi này, cô đi sang bên cạnh một bước, trả lại camera: "Không có việc gì thì tôi đi đây."

Nguyệt

Nói liền chuẩn bị trở về.

Người đàn ông cũng không đuổi theo, nói tiếng cảm ơn, bản thân ngốc tại chỗ lật xem ảnh chụp, biểu hiện của anh ta làm Trình Hoan nhẹ nhàng thở ra, thầm than bản thân tự mình đa tình.

Cô trở lại vị trí ban đầu, uống miếng nước, chất lỏng lạnh lẽo áp xuống thời tiết nóng trên người, làm cho người ta sức sống một chút, cô nghỉ ngơi một lát, bưng đồ uống lên, tìm được hai cha con cách đó không ха.

Hai người Giang Minh Viễn và Tinh Tinh còn đắp cát tại chỗ, hình lâu đài cơ bản đã hiện ra, người đàn ông đang tạo hình chi tiết.

Trình Hoan bưng chút đồ uống cho bọn họ, đi qua bên cạnh nhìn một hồi, chờ anh dùng tay mở ra một cái cửa sổ, mới đưa đồ vật trên tay qua: "Uống chút nước đi."

Giang Minh Viễn quay đầu, thấy là cô tự nhiên lộ ra một nụ cười, anh vỗ tay, tiếp nhận nước đá, nói tiếng cảm ơn, đứng dậy không nhanh không chậm mà uống nước.

Lúc anh uống nước, Tinh Tinh còn đang bận, tiểu gia hỏa dùng tay vỗ hạt cát, muốn làm ra một cái tường rào, cậu làm việc thái độ nghiêm túc, ngay cả mẹ lại đây cũng chỉ nhìn thoáng qua, cũng không uống nước, nói muốn làm xong lâu đài.

Trình Hoan sợ cậu khát, liền ngồi xổm xuống, đem cái ly đưa qua, ống hút tiến đến bên miệng cậu, Tinh Tinh nghiêng đầu, một hơi uống non nửa ly.

"Uống chậm một chút, đừng sặc."

Tinh Tinh đại khái khát đến lợi hại, uống nước cũng không dừng được, Trình Hoan để cậu uống một lúc liền cầm cái ly đi, qua một hồi lại để cậu uống một ngụm.

Uống xong một ly đồ uống, Tinh Tinh nấc một cái: "Mẹ con no quá."

"Bảo con đừng uống nhiều như vậy mà." Trình Hoan nói cậu một câu, lại bảo cậu đứng lên một lúc. Tiểu gia hỏa hơi do dự: "Nhưng mà lâu đài còn chưa xây xong.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 138: Chương 138



"Mẹ đến đây" Trình Hoan thở dài, kéo con trai tới, đưa ly thuỷ tinh qua để cậu cầm, bản thân nhận mệnh ngồi xổm xuống, bắt đầu giúp con trai xây dựng tường rào—— lâu đài cát.

Trong khoảng thời gian này cô chỉ ở nhà không cần làm việc, móng tay nuôi dài không ít, cắt sửa ra độ cung rất đẹp, sơn móng tay màu hồng nhạt gradient, nắm một nắm cát, một ít chảy vào bên trong móng tay, rất không dễ chiu.

Cô siết chặt hạt cát, không quá thuần thục đắp vào tường rào đã xây đến một nửa, từng sợi cát mịn chảy ra từ khe hở giữa ngón tay, mang theo xúc cảm vi diệu, có chút thoải mái.

Trình Hoan làm cái này nhanh hơn không ít so với Tinh Tinh, không mất bao lâu, liền chuẩn bị xong tường rào. Cát mịn tạo thành tường vây cao thấp không đồng nhất, dày mỏng không đều, thoạt nhìn rất thô ráp, Trình Hoan cũng không thèm để ý, vỗ vỗ đứng lên, s* s**ng bụng Tinh Tinh, cảm giác đi xuống, liền đề nghị: "Đi trước ăn cơm đi, trở về lại làm"

Giang Minh Viễn thu hồi tầm mắt trên tường rào, giơ tay nhìn đồng hồ, nói được: "Tôi đặt nhà hàng rồi"

Nhà hàng cách bờ cát không xa, lấy hải sản làm chủ đạo. Thời gian dùng cơm giữa trưa, lưu lượng khách của nhà hàng chật ních, Giang Minh Viễn đi vào, báo tên xong, người phục vụ liền dẫn bọn họ tới vị trí đã đặt.

Giang Minh Viễn đặt vị trí ở góc, vài cây cảnh ngăn cách nơi này cùng bên ngoài, nhiều hơn một phần cảm giác riêng tư, bàn ăn sát cửa sổ, mặt biển có thể thổi gió đến đây, lại không cảm giác được ánh mặt trời gay gắt, là một vị trí rất tốt.

Mấy người ngồi xuống, người phục vụ mang thực đơn lên, hơn phân nửa đồ ăn trong thực đơn đều là các món có nguyên liệu là hải sản. Để Tinh Tinh gọi món ăn trước, tiểu gia hỏa vẫn là xem hình nói chuyện, chỉ cần hình ảnh đẹp, cậu đều muốn ăn.

Nguyệt

"Được rồi bảo bối, nhiều như vậy chúng ta ăn không hết." Mắt thấy Tinh Tinh có xu thế không dừng được, Trình Hoan vội vàng giữ chặt cậu.

Tinh Tinh ngẩng đầu nhìn thoáng qua, còn nhớ rõ tình cảnh buổi sáng mình lấy nhiều ăn không hết, vì thế ngoan ngoãn buông thực đơn: "Con không chọn nữa ạ"

"Ngoan." Trình Hoan cầm lấy thực đơn, giảm bớt hai món trong các món Tinh Tinh mới vừa chọn, lại tăng thêm hai món rau dưa, sau đó đem thực đơn đưa cho Giang Minh Viễn: "Anh nhìn xem còn muốn thêm cái gì không."

"Không cần" Giang Minh Viễn đưa thực đơn cho người phục vụ: "Theo như cô nói là được."

Người phục vụ tiếp nhận thực đơn, nói bọn họ chờ một lát. Cô đi rồi, Tinh Tinh lại bắt đầu nói đến lâu đài của cậu, nói đến lâu đài liền phải nói đến Giang Minh Viễn, trong lời nói có loại điệu bộ ba không gì không làm được.

Giang Minh Viễn chỉ cười không nói, chỉ ngẫu nhiên xoa bóp khuôn mặt nhỏ của cậu, Tinh Tinh quay đầu về phía anh hắc hắc ngây ngô cười, cười xong lại mời Trình Hoan tới gia nhập trò chơi của cậu: "Mẹ buổi chiều chúng ta cùng nhau chơi đi."

Trình Hoan còn đang do dự, cô rõ ràng đến đây là vì chụp ảnh, kết quả ảnh còn chưa chụp, ngược lại làm móng tay đầy cát, đến bây giờ còn có mấy hạt không rửa hết.

Đang nghĩ ngợi, bên cạnh liền truyền đến một đạo thanh âm có chút kinh hỉ: "Thật trùng hợp, lại gặp mặt."

Trình Hoan lấy lại tinh thần, liền nhìn thấy người đàn ông tìm cô chụp ảnh lúc nãy đang đứng trước mặt, tràn đầy tươi cười: "Cô cũng ăn cơm ở chỗ này sao?"

"Ừ" Cô gật gật đầu.

"Tôi ở nơi đó." Anh ta chỉ một bàn cách đó không xa: "Vừa nãy tôi nhìn thấy cô, còn đang suy nghĩ có phải nhận sai người hay không, kết quả thật sự không sai, xem ra chúng ta thực có duyên.

Trên mặt Trình Hoan treo nụ cười có lệ, có chút không biết trả lời anh ta như thế nào, người này quá nhiệt tình, làm cô hơi không thích ứng.

"Đúng rồi, chuyện lúc trước tôi còn chưa cảm ơn cô thật tốt đâu, nếu không có cô chuyện hôm nay của tôi liền phải chậm trễ" Anh ta lo chính mình nói: "Tôi phải cảm ơn cô thật tốt, bữa cơm này để tôi mời đi."

"Không cần, cũng không phải chuyện lớn." Trình Hoan từ chối, dùng ngón tay chỉ đối diện: "Huống chi bữa này đã có người mời."

Vẻ mặt người nọ hơi cương, như là mới nhìn thấy Giang Minh Viễn cùng Tinh Tinh đối diện Trình Hoan, anh ta cười gật đầu với Giang Minh Viễn một cái, lại nhìn về phía Tinh Tinh: "Đây là em trai cô sao? Thật đáng yêu"

"Con trai tôi."

"Là... Phải không? Cô thoạt nhìn rất trẻ, căn bản không giống từng sinh con." Người nọ cười gượng một tiếng, lại nói: "Mặc kệ nói như thế nào, chuyện hôm nay vẫn phải cảm ơn cô, đây là danh thiếp của tôi, về sau nếu cô có cần hỗ trợ, có thể cứ việc tới tìm tôi"

Người đàn ông móc ra từ trong túi một tờ danh thiếp đưa qua, mở miệng tạm biệt, người đi rồi, Giang Minh Viễn mới mở miệng hỏi: "Hôm nay mới vừa quen biết?"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 139: Chương 139



"Ừ, giúp anh ta chụp ảnh." Trình Hoan thuận miệng nói, cũng không xem tấm danh thiếp kia, tiếp tục cùng Tinh Tinh thương lượng việc buổi chiều làm lâu đài.

Biểu hiện của cô làm Giang Minh Viễn cảm thấy thoải mái chút, vừa nãy trong ánh mắt người nọ nhìn về phía Trình Hoan có che giấu dục niệm không tốt lắm, nghĩ muốn cái gì vừa xem hiểu ngay, anh không tiện mở miệng đuổi khách thay, trong lòng lại hơi lo lắng, sợ Trình Hoan thật sự cùng hắn phát triển quan hệ gì đó.

Bữa cơm này Giang Minh Viễn ăn có chút trầm mặc, tôm hùm của nhà hàng rất ngon, Tinh Tinh không cẩn thận lại ăn no căng, vì để cậu tiêu thực, mấy người lại ngây người ở nhà hàng hơn hai mươi phút.

Lúc bọn họ từ nhà hàng ra vừa vặn một chút, mặt trời gay gắt nhất, Trình Hoan sợ con phơi nắng hại, liền không cho cậu đi ra ngoài.

Một nhà ba người ngốc tại ô che nắng lớn ngủ trưa, khi tỉnh lại là bốn giờ hơn.

Nguyệt

Mặt trời ngả về tây, không hề nóng giống giữa trưa, Tinh Tinh tỉnh lại liền hoạt bát, lôi kéo Giang Minh Viễn muốn tiếp tục đi làm lâu đài.

"Buổi tối lại xây lâu đài được không?" Giang Minh Viễn sờ đầu Tinh Tinh, từ trên mặt đất nhặt cái túi Trình Hoan mang ra lên, lấy camera ở bên trong ra: "Hiện tại đi chụp ảnh trước đi."

Tinh Tinh muốn đi xây lâu đài, cậu không có hứng thú gì với chụp ảnh cả, thấy Giang Minh Viễn lấy máy ảnh ra còn nắm quần của anh làm nũng: "Con không muốn chụp ảnh, chúng ta đi xây nhà đi mà ba"

"Nhưng mà mẹ muốn đi chụp ảnh cơ" Giang Minh Viễn cúi đầu, mỉm cười nhìn cậu: "Nếu như không đi được, mẹ sẽ rất buồn đó"

Thế ư?

Tinh Tinh có hơi do dự nhìn về phía Trình Hoan, thấy mẹ cũng đang nhìn mình, vẻ mặt thất vọng, lúc ấy cậu sốt ruột ngay, vội vàng bỏ chiếc quần của ba ra chạy qua đó, nhẹ nhàng kéo váy của mẹ để mẹ ngồi xuống, sau đó ôm lấy cổ của cô, hôn lên mặt của Trình Hoan một ngụm: "Mẹ đừng buồn nữa, chúng ta đi chụp ảnh đi, không xây nhà nữa."

Rất có khí chất của cậu trai ấm áp.

Buồn bã trên mặt Trình Hoan trong nháy mắt không giấu nổi được nữa, cười hi hi hôn lên mặt con trai hai phát, nâng tay xoa đầu của Tinh Tinh thành một cái tổ chim, bấy giờ mới đứng dậy dắt tay cậu, chớp mắt với Giang Minh Viễn ở ngay bên cạnh: "Đi thôi."

"Ừ" Giang Minh Viễn cười đuổi theo, đáy mắt chứa sự cưng chiều mà chính bản thân mình cũng không biết, anh đi hai bước đến bên cạnh Trình Hoan, đề nghị: "Tôi biết có một chỗ không tệ, đi chỗ đó chụp đi."

Với đề nghị này Trình Hoan không có ý kiến gì, cứ nhìn vào lộ trình ngày hôm nay, rõ ràng đối phương đã có sự chuẩn bị đầy đủ.

Địa điểm chụp hình mà Giang Minh Viễn nói là ở bên kia của đảo nhỏ, anh đánh một cuộc điện thoại, chưa đầy năm phút đã có xe đến đón bọn họ.

Chiếc xe này cực kì hợp với phong cách của Giang Minh Viễn, nhìn thì có vẻ thuộc loại hình không mấy xa hoa, bọn họ ngồi lên xe, tài xế chu đáo đóng cửa lại, cũng không hỏi là đi đâu, quẹo thẳng sang hướng khác.

Nhìn thấy vậy thì còn có gì mà không hiểu nữa, Trình Hoan có chút bất đắc dĩ nhìn người bên cạnh: "Xe này là của anh?"

Giang Minh Viễn gật đầu.

"Thế vừa nãy anh thuê xe điện làm gì?" Trình Hoan có hơi không hiểu được.

Người đàn ông không lập tức đáp lời, anh nghiêng đầu, trên cửa sổ thủy tinh đối diện phản lại gương mặt tuấn tủ lạnh nhạt, một lúc sau, Trình Hoan nghe thấy anh mở miệng nói: "Tôi thấy hai người thích xe du lịch.

Lúc đó lái xe đã chờ ở bên ngoài, đang chuẩn bị đến đón bọn họ, là do Trình Hoan và Tinh Tinh biểu lộ sự hiếu kỳ đối với xe điện du lịch, anh mới thay đổi dự tính.

Trình Hoan gật đầu, như có điều gì suy nghĩ, ánh mắt dán lên cửa sổ xe phía bên phải, cô nói: "Đúng là rất thích, ngồi thoải mái hơn xe con, hay là đợi lát nữa chúng ta lại làm một vòng nữa chơi?"

"Không an toàn" Khóe miệng Giang Minh Viễn mím lại thành một đường thẳng, quay đầu lại nhìn cô với một ánh mắt không đồng tình, giống như đang trách cô hồ đồ vậy.

Cái điệu bộ này của anh nếu như mà để ở công ty, nhân viên nhìn thấy thì đã thận trọng dè dặt từ lâu rồi cơ, nhưng mà Trình Hoan không phải nhân viên của anh, cho nên một không sợ một chút nào.

Không chỉ không sợ, cô cái này còn cười đề nghị nữa: "Có phải đi chỗ nào đâu, có gì mà không an toàn. Hay là chụp kiểu lái xe kia đi, tôi lái anh chụp, thấy thế nào? Cứ đứng mãi rồi chụp ngốc quá trời."
 
Back
Top Bottom