Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 120: Chương 120



Trình Hoan cứ như vậy mà quấn thành cái bánh bao đi đến sân bay.

Thành phố C có hai sân bay, một nơi được xây dựng từ ba mươi năm trước, nơi còn lại mới được xây dựng năm ngoái, sân bay mấy người Trình Hoan đến là cái cũ hơn, cách trung tâm thành phố không xa, lái xe hai mươi phút là tới nơi.

Đến sân bay, phải đi lấy vé lên máy bay, làm thủ tục ký gửi hành lý, cách thời gian máy bay cất cánh còn có bốn mươi phút, bởi vì khách hàng ở khoang hạng nhất có lối đi riêng, vậy nên sau khi làm tất cả thủ tục vẫn còn dư thời gian.

Đây là lần đầu tiên Tinh Tinh đi máy bay, cả đoạn đường không ngừng ầm ĩ, lúc nhìn thấy máy bay còn vui sướng nhảy cẫng lên.

"Mẹ ơi nhìn kìa, máy bay to quá!" Cậu chỉ về phía chiếc máy bay vừa cất cánh nói, ánh mắt như sáng lấp lánh.

Nguyệt

"Bảo bối có thích máy bay không?" Trình Hoan bọc chiếc áo lông vũ to dày, khó khăn đưa tay ra, nhẹ nhàng xoa mặt con trai.

"Thích ạ." Gió lớn, gương mặt của Tinh Tinh có chút lạnh, cậu lấy tay ôm má, ánh mắt khao khát: "Sau này con cũng muốn lái máy bay!"

Trình Hoan: "... Vậy thì con cố lên nhé."

Tinh Tinh ngẩng đầu lên cười hì hì: "Con phải mua hai chiếc máy bay thật to, một chiếc cho mẹ, một chiếc cho con."

Hai cánh tay của cậu dang ra, 'bay' về phía trước một đoạn, lại quay đầu chạy về, gương mặt nhỏ đỏ lên: "Mẹ ơi chúng ta cùng lái máy bay đi!"

Giang Minh Viễn đi ở sau cùng, ánh mắt đầy ý cười nhìn hai mẹ con họ, đến lúc này mới mở miệng: "Thế còn cha thì sao?"

Câu nói này làm cho cậu nhóc thức tỉnh.

Cuối cùng cậu cũng nhớ đến người cha bị lãng quên, nhưng lời đã nói ra khỏi miệng rồi, không thể sửa lại, mặt Tinh Tinh lộ ra sự khó xử, gương mặt nhỏ nhắn nhăn lại, một lúc sau mới miễn cưỡng nói: "Vậy thì con và cha cùng đi một máy bay.

Chiếc còn lại vẫn là của mẹ!

Đằng sau bọn họ có một gia đình, cũng ngồi khoang hạng nhất, nghe thấy lời này của Tinh Tinh, một nhà ba người bọn họ không nhịn được cười.

"Cậu bé à, cháu chia như vậy là không được đâu." Người đàn ông của gia đình đó cười nói: "Cha mẹ cháu mới nên ngồi cùng một chiếc máy bay.

"Tại sao ạ?" Tinh Tinh có chút nghi hoặc không hiểu: "Cháu phải mua cho mẹ một chiếc máy bay thật to, chỉ cho một mình mẹ thôi!"

"Của mẹ cũng chính là của cha." Người đó thấy trêu Tinh Tinh vui, lại muốn đùa thêm một chút: "Cha mẹ cháu là vợ chồng mà, hai vợ chồng ở bên nhau, cháu xem có phải cha mẹ ngủ cùng một phòng, còn cháu ngủ một phòng không?"

"Không phải đâu ạ." Tình Tinh không chút do dự: "Cháu với mẹ ngủ cùng nhau."

Năng lực suy nghĩ phản biện của cậu nhóc rất mạnh, nhận ra điều gì từ lời nói của người đàn ông, cậu nhóc 'a' một tiếng: "Vậy thì cháu và mẹ chung một chiếc, cha cháu một chiếc phải không ạ?"

Lời của trẻ con rất ngây ngô, nhưng lại bộc lộ không ít điều, người nói chuyện cùng tròn mắt, còn định mở miệng nói gì đó, đã bị vợ ở bên cạnh huých cho một cái, liền im lặng không dám nói lung tung nữa. Vợ ông ấy tiến lên một bước, nói với Trình Hoan và Giang Minh Viễn: "Thật xin lỗi, lão Lưu nhà tôi có tật nói lung tung, hai người đừng để ý nhé."

"Không sao đâu." Trình Hoan cười cười, trông có vẻ không hề để bụng.

Người vợ thở ra một hơi, lại âm thầm liếc nhìn chồng mình một cái, bước lên bắt chuyện với bọn họ: "Mọi người đang đi du lịch ư?"

"Đúng vậy, lâu lắm mới có dịp nghỉ lễ, chuẩn bị đi nghỉ ngơi một chút." Người ta nhiệt tình, Trình Hoan cũng sẽ không bày ra vẻ mặt lạnh nhạt: "Chúng tôi chuẩn bị đi đảo san hô đỏ, anh chị thì sao?"

"Ồ thật trùng hợp! Chúng tôi cũng đang định đến đó đây." Cô ấy vỗ tay, cười ha ha quay đầu, kéo chồng mình qua: "Lão Lưu nhà tôi lúc còn trẻ từng đóng quân trên đảo san hô đỏ, lần này muốn quay về thăm một chút."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 121: Chương 121



"Đúng là trùng hợp thật, nghe nói đảo san hô đỏ cảnh rất đẹp."

"Không có đâu." Lão Lưu nhớ rất rõ trải nghiệm của bản thân mình khi đóng quân, không chút xa lạ mà kể cho họ nghe về chuyện cũ của mình: "Lúc tôi vừa mới lên đảo bị điều đi canh giữ biên cương ba tháng, từ đêm muộn cho tới sáng sớm, cô không biết đâu, lúc mặt trời trên đảo vừa mới nhô lên thật sự rất đẹp! Trời mới tờ mờ sáng, chỗ tiếp với mặt biển sẽ xuất hiện một dải ánh sáng màu vàng nhạt, sau đó màu sắc sẽ càng lúc càng đậm, dần dần mặt trời sẽ nổi lên hẳn, tạo thành những vầng sáng màu vàng trên mặt nước, giống như một viên minh châu sinh ra từ biển vậy."

Lão Lưu nói về cuộc sống quân sự của mình liền không ngừng được, từ chuyện canh giữ biên cương đến chuyện đào đường hầm, từ chuyện đào đường hầm đến chuyện trồng rau, còn kể đến chuyện có năm doanh trại bị bão thổi đi mất, chuyện họ không có chỗ để trú mưa, cứ như vậy cho đến tận khi lên máy bay, phi công nhắc nhở máy bay sắp cất mới dừng lại.

Tinh Tinh chưa có hiểu biết gì nhiều về thế giới bên ngoài, nghe lão Lưu kể chuyện rất nhập tâm, lão Lưu vui khi có thính giả chăm chú như vậy, những câu chuyện này ở nhà ông ấy đã kể không dưới hai mươi lần, bất kể là vợ hay con trai đều không muốn nghe nữa rồi.

Lúc máy bay vừa bay lên sẽ rơi vào trạng thái mất trọng lực, rất khó chịu, Tình Tinh ngồi ở vị trí của mình, khó chịu đến chảy cả nước mắt.

Đến khi máy bay ổn định trở lại, cảm giác khó chịu đó cuối cùng cũng biến mất, cậu nhóc lau nước mắt, mở dây an toàn trên người, trèo vào lòng Trình Hoan.

"Mẹ ơi." Cậu thì thầm: "Sau này con không lái máy bay nữa đâu."

"Được thôi, chúng ta không lái máy bay nữa, chúng ta làm cái khác."

"Vâng!" Tinh Tinh liên tục gật đầu.

Máy bay cất cánh lúc sáu giờ hơn, đúng vào giờ ăn cơm, vừa bay ổn định, liền có tiếp viên hàng không mang thực đơn đến cho họ gọi món.

Kiếp trước Trình Hoan đi máy bay đều ngồi hạng phổ thông, lần đầu tiên trải nghiệm kiểu phục vụ như thế này, nhất thời có chút lạ lẫm. Cô cầm thực đơn, nhìn nhức món ăn khiến người ta hoa cả mắt, có chút phân vân.

"Mẹ ơi, chúng ta ăn cái này đi." Tinh Tinh cũng cùng xem, lật mấy trang liền chọn được bữa tối của mình. Cậu chỉ vào phần bò bít tết, trên hình còn có một bông hoa cắt từ củ cải, Tinh Tinh rất thích bông hoa này.

"Vậy được, tôi lấy cái này." Trình Hoan chốt lại, nói với tiếng viên hàng không một tiếng, lại quay đầu hỏi Giang Minh Viễn: "Anh muốn ăn gì?"

"Giống với hai người là được." Giang Minh Viễn nhàn nhạt nói một câu, trên mặt không hề có biểu cảm gì. Cả đoạn đường anh vẫn luôn trầm mặc, không biết đang suy nghĩ điều gì, Trình Hoan không đoán ra được rốt cuộc anh bị làm sao, cô lại liếc nhìn, hỏi: "Có muốn uống gì không?"

"Nước lọc là được rồi."

"Được." Trình Hoan thu tầm mắt, nhìn về phía tiếp viên hàng không: "Vậy thêm một phần bò bít tết và hai cốc nước."

Cô quay qua Tinh Tinh: "Bảo bối, con muốn uống gì nào ?"

"Con muốn cái này!" Tinh Tinh vừa hay lật đến trang đồ uống, cậu nhìn một lượt, rất nhanh chỉ vào một bức tranh trong đó.

"Vậy thì thêm một cốc nước dừa."

Nguyệt

"Vâng ạ." Tiếp viên mỉm cười ghi lại, rồi qua hỏi gia đình nhà lão Lưu.

Không nhanh như bên của Trình Hoan, một nhà ba người lão Lưu tranh luận rất nhiều về vấn đề ăn uống. Lão Lưu muốn ăn cơm, Lưu phu nhân muốn ăn bò bít tết, hai vợ chồng một người nói ăn cơm không ngon một người nói thịt bò nhạt nhẽo, hai người vì chuyện gọi món bắt đầu cãi nhau. Cậu con trai duy nhất của bọn họ bộ dạng xem trò hay nhìn một lúc, tùy tiện gọi mì: "Cho cháu cái này, phiền cô cho cháu ba phần ạ."

Lời cậu vừa nói ra, hai người vừa cãi cọ lẫn nhau trong chốc lát liền giảng hòa, chĩa họng s.ú.n.g về hướng khác, mắng cho cậu con trai một trận, một lúc sau mới tiếp tục theo ý muốn của mình, một phần cơm hộp, một phần bít tết còn có một bát mì.

Tiếp viên hàng không từ đầu đến cuối vẫn giữ nụ cười hoàn hảo, lúc rời đi thì nhẹ nhàng thở ra một hơi, lúc tiếp đãi khách hàng, giọng điệu càng thêm vài phần nhẹ nhàng.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 122: Chương 122



"Để cho mọi người chê cười rồi." Sau khi cãi nhau, Lưu phu nhân lại thấy có chút xấu hổ, bà ấy nói với Trình Hoan: "Ba người trong nhà khẩu vị không giống nhau, cứ ra ngoài ăn một bữa là lại không thống nhất được ý kiến." Lão Lưu bên cạnh 'xì' một tiếng.

Việc trong nhà của gia đình người ta, Trình Hoan cũng không thể nói gì, chỉ đành cười cho qua chuyện.

Nhưng mà Lưu phu nhân lại không tha cho cô, có so sánh thì có đau thương, lúc đầu bà ấy cho rằng tình cảm của hai vợ chồng họ không hề tốt, nhưng bây giờ xem ra là do bản thân mình nghĩ nhiều rồi, bà ấy nhìn Trình Hoan, có chút ngưỡng mộ: "Gia đình cô hòa thuận thật đấy."

Trình Hoan tiếp tục mỉm cười.

"Ôi nhìn cả nhà cô như vậy, tình cảm gia đình chắc chắn rất tốt." Cũng không biết tại sao Lưu phu nhân lại từ chuyện ăn cơm mà nói đến chuyện tình cảm vợ chồng, bắt đầu giống chồng mình hồi tưởng lại quá khứ: "Lúc lão Lưu nhà tôi còn trẻ, trong mắt chỉ có mỗi công việc thôi, bận một cái là tận mấy tháng chẳng thấy người đâu, có lần qua nửa năm mới quay về, con trai còn chẳng nhận ra nổi anh ấy."

"Anh như vậy không phải là vì nuôi gia đình mình sao?" Lão Lưu có chút không cam tâm: "Nếu như em kể cho con trai về anh nhiều hơn, con có thể quên được anh sao?"

"Ý là anh đang trách em có phải không?"

"Anh đâu có ý đó."

"Anh nói vậy không phải ý đó thì là là ý gì?"

Hai người lại vì chuyện cũ mà bắt đầu cãi nhau, Trình Hoan nghe có chút ngượng ngùng, cô rụt cổ lại, qua đầu qua, lại nhìn thấy Giang Minh Viễn đang nhìn mình.

"Anh sao vậy?" Cô thấy có chút kỳ lạ bèn hỏi.

"Không có gì." Giang Minh Viễn thu tầm mắt.

Anh đang có chút chuyện muốn nói, nhưng trên máy bay không phải là chỗ thích hợp để nói ra.

Hai vợ chồng lão Lưu cãi nhau tận đến khi tiếp viên hàng không đẩy xe đồ ăn ra mới ngừng lại. Món ăn được dọn ra trước mặt, khoang hạng nhất chỉ còn lại tiếng mọi người nhai thức ăn.

Trước đây Tinh Tinh chưa từng ăn qua bò bít tết, d.a.o dĩa cũng không biết dùng, Trình Hoan lấy phần của cậu qua, dùng d.a.o cắt miếng thịt bò thành từng phần nhỏ, sau đó đưa cho cậu: "Con lấy dĩa xiên vào ăn là được."

"Cảm ơn mẹ ạ." Tinh Tinh rất ngoan ngoãn đáp lại.

"Không có gì." Trình Hoan sờ trán cậu, vừa quay ra lại thấy Giang Minh Viễn đang nhìn mình, trên tay cũng cầm d.a.o dĩa. Cô cúi đầu, liền nhìn thấy phần thịt bò trong đĩa của anh cũng đã được cắt thành những miếng nhỏ. Không cần nói cũng biết là cho ai.

"Sao anh không bảo một tiếng?" Trình Hoan nhìn rồi chuyển tầm mắt, cười nói: "Nếu biết anh đang cắt, tôi không cần phải làm nữa rồi, cắt thịt thật sự rất tốn sức."

"Phần này tôi vẫn chưa động vào." Người ấy cúi đầu cắt phần bò bít tết vốn là của Trình Hoan: "Mau ăn đi, để nguội rồi sẽ không ngon đâu."

Trong cả hai kiếp của Trình Hoan, đây là lần đầu tiên có người khác giới cắt thịt bò cho mình, đương nhiên cũng là vì kiếp trước cô chỉ đi ăn bò bít tết một mình.

Cảm giác được người khác chăm sóc có chút kỳ diệu, cô 'ừ một tiếng, lấy dĩa xiên miếng thịt bò cho vào miệng, lại quay qua người ấy mỉm cười.

Đương nhiên mùi vị của thức ăn trên máy bay không thể ngon như ở trong nhà hàng, thịt bò được nấu hơi kỹ, vị cũng bình thường, nhưng ba người họ ăn rất vui vẻ.

Ăn xong bữa, Tinh Tinh lại tiếp tục nghe lão Lưu kể về chuyện khi mình còn ở doanh trại, lần này kể chuyện tập băn.

Nguyệt

"Lúc bác vừa mới nhập ngũ tập bắn, tổng cộng phải tập b.ắ.n ba loại súng, bác b.ắ.n hai s.ú.n.g trúng cả mười, một cây trúng chín phát, sĩ quan nói bác có thể huấn luyện theo hướng tay b.ắ.n tỉa." Lão Lưu ba hoa một lúc, lại hỏi Tinh Tinh: "Cháu bé à, cháu có biết tay b.ắ.n tỉa là gì không?"

Tinh Tinh lắc đầu, ăn ngay nói thật: "Cháu không biết ạ."

"Tay b.ắ.n tỉa là người b.ắ.n s.ú.n.g chuyên nghiệp, kĩ thuật chuẩn xác, xa bao nhiêu cũng b.ắ.n trúng" Lão Lưu cử chỉ b.ắ.n súng, còn phối thêm hiệu ứng âm thanh: "Giống như này này, pằng', người đó liền thăng thiên luôn."

Tinh Tinh cũng đưa tay lên mô phỏng theo động tác của ông ấy, pằng' một tiếng rồi nhìn Trình Hoan, ánh mắt long lanh nói ra mục tiêu mới của cậu.

"Mẹ ơi sau này con muốn trở thành một tay b.ắ.n tỉa"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 123: Chương 123



Trình Hoan ủng hộ ước mơ mới của con trai: "Vậy bảo bối phải cố lên nhé, tay b.ắ.n tỉa phải chọn người vô cùng lợi hại."

"Con cũng rất lợi hại mà." Tinh Tinh không hề ngại ngùng mà tự khen mình.

Trình Hoan: "..."

Trên máy bay không có tín hiệu, một số người ăn xong bắt đầu đi ngủ, còn một số thì lại nhỏ tiếng nói chuyện.

Nguyệt

Trình Hoan bọn họ và gia đình lão Lưu cũng coi như có duyên, đối phương cũng là người dễ bắt chuyện, lão Lưu ba hoa xong về chuyện quá khứ anh hùng của mình xong, lại cùng Giang Minh Viễn nói chuyện làm ǎn.

Sau khi lão Lưu giải ngũ không được phân công việc, rủ những đồng đội đã nghỉ hưu cùng nhau trồng cây cam mật trên một ngọn núi, mười mấy năm qua, ngọn núi đó nay đã trồng đầy các loại cây hoa quả, mà lão Lưu, cũng trở thành người buôn hoa quả có chút tiếng tăm, hoa quả còn được xuất khẩu ra nước ngoài.

Đối với câu chuyện lập nghiệp của mình, lão Lưu nói mãi không xuể, Giang Minh Viễn có không ít điểm chung với ông ấy về mặt này, lúc anh còn trẻ cũng tay trắng lập nghiệp, hai người nói chuyện rất hợp nhau, cảm giác như đã quen biết từ lâu.

Trong lúc nói chuyện thì thầm với nhau, máy bay đã hạ cánh xuống sân bay đảo Vĩnh An.

Đảo Vĩnh An là hòn đảo có diện tích lớn nhất, rộng hơn ba trăm nghìn mét vuông, phong cảnh rất đẹp, trồng rất nhiều cây dừa.

Hai gia đình nói chuyện hợp nhau, đích đến cũng giống nhau, bèn hẹn nhau cùng đi chơi, Trình Hoan làm xong thủ tục, đẩy hai chiếc va li siêu to ra ngoài, Giang Minh Viễn đi bên cạnh một bên ôm cậu con trai đang ngủ, tay còn lại xách một chiếc va li khác.

Sân bay đảo Vĩnh An rất gần biển, xuống máy bay ngồi trên xe buýt của sân bay mười phút, liền có thể đến cửa cảng bên biển.

Một chiếc thuyền du lịch đã cập bến cảng, du thuyền rất cao, cao hơn khoảng sáu mươi bảy mươi mét so với mực nước biển, Giang Minh Viễn dẫn theo Trình An đi lên, có vài nhân viên đến đón, cung kính gọi một tiếng "Giang tiên sinh", nhận hành lý trên tay bọn họ, dẫn người vào trong.

Du thuyền có tổng cộng mười sáu tầng, Giang Minh Viễn đặt phòng ở trên tầng cao nhất, gia đình lão Lưu ở tầng mười, hai nhà giữa đường tách ra, hẹn ngày mai gặp.

Đến tầng cao nhất, nhân viên đưa cho họ hai chiếc thẻ phòng, mở cửa, đưa hành lý vào bên trong, kính cẩn đợi ở bên cạnh.

"Mọi người đi ra trước đi." Giang Minh Viễn bảo người rời đi, vào trong phòng, đặt Tinh Tinh nằm xuống giường, cởi giày, đắp chăn cho cậu.

Căn phòng này như cả một căn hộ, có phòng khách, phòng ngủ, thư phòng và phòng tắm, Trình Hoan đi một vòng, bị chiếc bồn tắm rộng đến mức có thể bơi trong đó làm cho kinh ngạc.

Hóa ra đây là cuộc sống của người có tiền ư?

Trong lòng cô hơi run rẩy, thật sự lần du lịch này khác xa với trong tưởng tượng của cô.

"Tối nay để con ngủ với tôi đi, đợi con tỉnh dậy rồi tôi sẽ tắm cho con, cô cũng mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút." Giang Minh Viễn sắp xếp ổn thỏa cho con trai, đi qua nói: "Từ đây đến đảo san hô đỏ mất tám tiếng đồng hồ, ngủ một giấc, ngày mai thức dậy là tới nơi."

Anh đứng lại gần, ánh đèn làm dịu nét sắc sảo của khuôn mặt, trở nên vô cùng dịu dàng: "Đi thôi, tôi đưa cô về phòng của cô."

Trình Hoan nhìn gương mặt của anh, ngây ngốc gật đầu: "Được."

Phòng của Trình Hoan ở ngay bên cạnh, phong cách của hai phòng lại khác xa nhau, phòng của Giang Minh Viễn thiên hướng đơn giản, còn căn phòng này lại có phong cách thời Trung cổ, những chiếc đèn treo tường mờ mờ ảo ảo, các bức tranh trên tường cũng có chút đáng sợ.

Trình Hoan nhát gan, không thích kiểu phòng như thế này, định đổi phòng với Giang Minh Viễn.

"Chúng ta..."

Mới vừa mở miệng, Giang Minh Viễn tìm thấy công tắc,tạch" một tiếng, căn phòng vốn tối tăm và u ám ngay lập tức trở nên sáng sủa.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 124: Chương 124



Lúc chưa nhìn rõ thì thấy đáng sợ, nhưng khi nhìn rõ rồi, Trình Hoan mới phát hiện ra căn phòng này thật có chất riêng.

Ngay đối diện cửa là phòng khách, cỏ vẻ rộng tám mươi chín mươi mét vuông, trần nhà rất cao, trên mặt trần chạm khắc những hoa văn phức tạp, trông giống như một nhóm thiên sứ, thiên sứ có sáu cánh, trắng thuần tinh khiết, trên người mặc chiếc áo choàng dài màu trắng trong, trên cổ vào cánh tay có điểm xuyết sắc vàng lấp lánh, Trình Hoan nhìn chằm chằm một lúc, đoán xem những sắc vàng đó có phải làm từ vàng thật không.

"Đồ vật trong căn phòng này tất cả đều là thật." Dường như nhìn ra suy nghĩ của cô, Giang Minh Viễn ở bên cạnh mở miệng giới thiệu một câu.

Trình Hoan trợn tròn mắt, thu hồi tầm mắt, nhìn xung quanh, cô đi vào trong, chiếc thảm lông trên mặt đất vô cùng mềm mại, đi giày cao gót lên có chút không vững, cô dứt khoát tháo giày cao gót đi chân trần, đi đến trước một bức tranh sơn dầu: "Cái này cũng là thật ư?"

"Đây có lẽ là tác phẩm của danh họa Repin."

(Ilya Repin: 1844 – 1930; là một họa sĩ chủ nghĩa hiện thực người Nga)

Trình Hoan chưa từng nghe qua cái tên này: "Rất nổi tiếng ư?"

"Coi như là vậy đi." Giang Minh Viễn giới thiệu qua cuộc đời của người họa sĩ này, là họa sĩ rất nổi tiếng hai trăm năm trước.

Trình Hoan nghe xong thốt ra lời khen ngợi, lại đi đến bức tranh sơn dầu khác: "Thế còn bức này thì sao?"

"Đây là tác phẩm của Braun, ông ấy là một người họa sĩ rất tài năng, sáng tác ra bức họa này khi mới hai mươi tuổi." Bức tranh sơn dầu đó vẽ cảnh một người con gái, trên người người cô gái ấy mặc chiếc váy màu đỏ, để lộ nửa phần lưng, làn da trắng như phát sáng, cô ấy ngẩng cao đầu, dang hai cánh tay ra như cánh bướm, có hai chiếc lông nhọn màu đen xuyên qua lớp da, sự kết hợp giữa đỏ trắng đen, tạo nên sự tương phản mạnh mẽ và sắc nét.

Trình Hoan đứng trước bức họa này rất lâu, cô đưa tay ra sờ vào tấm lưng của người con gái, dường như có thể cảm nhận được đôi cánh đang dần nhô ra trong khung ảnh: "Cô ấy thật xinh đẹp."

Giang Minh Viễn không tỏ ý kiến gì, những bức tranh sơn dầu này trong mắt anh không có gì đặc biệt, là một doanh nhân, anh đã quen dùng tiền bạc để đánh giá giá trị của sự vật, vì vậy cũng chỉ nhớ bức họa này bởi vì nó được bán đấu giá với cái giá rất cao: "Cô cũng nên đi ngủ thôi, nếu không mai sẽ không dậy được đâu."

"Được rồi." Trình Hoan thu lại ngón tay, nhìn người con gái ấy lần cuối cùng, cô quay đầu, đùa với Giang Minh Viễn: "Ở một nơi đắt như này, tôi sợ mình không ngủ nổi mất."

"Không cần lo lắng." Đầu lông mày Giang Minh Viễn hơi nhếch lên: "Dù có bị hòng hóc cái gì, tôi cũng có thể đền được."

Ý của cô đâu phải như vậy?

Trình Hoan nhìn chằm chằm người đàn ông giống như đang không nói đùa, có chút cạn lời, cô thở dài một hơi, nhún vai: "Tôi biết rồi, anh cũng đi ngủ sớm đi, chúc ngủ ngon.

Giang Minh Viễn gật đầu, chạy về phòng ngủ của mình một chuyến lại xách chiếc va li to đùng đó qua rồi đáp một câu chúc ngủ ngon, lúc này mới ra khỏi phòng.

Cánh cửa được đóng lại, Trình Hoan lại thở dài một hơi, cô mở hành lý ra lấy một bộ quần áo để thay, đi vào phòng tắm, bỏ qua chiếc bồn tắm có thể bơi trong đó, dùng vòi hoa sen tắm rửa.

Đồ dùng cá nhân trong phòng tắm đều chưa được bóc ra, nhãn hiệu cô chưa từng nhìn thấy, Trình Hoan bóc một hộp sữa tắm, bóp lên tay ngửi.

Nguyệt

Mùi hương khá thơm.

Cô yên tâm rồi, xoa sữa tắm trên tay tạo thành bọt xà phòng, thoa lên người, bọt bong bóng của loại sữa tắm này rất mịn, mùi hương cũng được lưu giữ lâu, Trình Hoan tắm xong đưa tay lên, vẫn có thể ngửi thấy mùi thơm thanh nhã đó.

Phòng ngủ và phòng tắm liền kề nhau, giống như phòng khách, trong đâu cũng dát vàng lộng lẫy, đến của chiếc tủ ở cuối giường cũng được dát vàng nguyên chất.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 125: Chương 125



Trình Hoan nằm trên giường, nhìn bức họa trên trần nhà, cảm thấy có chút áp lực, ngộ nhỡ ngủ một giấc, những hình vẽ kia biến thành người thật thì phải làm sao?

Cô nằm trên giường nghĩ ngợi lung tung, đèn cảm ứng nhận thấy người đã không chuyển động một lúc lâu, dần dần tự tắt, cả căn phòng lại chìm trong bóng tối, chiếc du thuyền vẫn chạy êm ru, chẳng khác gì so với khi đứng yên, Trình Hoan nhắm mắt lại, vốn tưởng rằng mình sẽ mất ngủ, nhưng sau đó lại ngủ rất ngon. Ngày hôm sau tỉnh dậy là lúc sáu giờ rưỡi, mặt trời vừa mới mọc, ánh sáng chiếu rọi không hề chói mắt. Trình Hoan mặc một chiếc váy ngủ hai dây, nhổm người dậy kéo rèm ra, ánh nắng ấm áp chiếu qua khung cửa sổ, khiến cho tâm trạng con người thấy thật thoải mái.

Cửa sổ thẳng hướng biển mênh m.ô.n.g vô tận, mở cửa ra, cơn gió thổi qua đem theo sự ẩm ướt và vị mặn của biển, Trình Hoan nằm dựa vào khung cửa sổ, định tìm đôi dép, thì nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, lờ mờ còn nghe thấy tiếng Tinh Tinh gọi cô.

Trên sàn trải thảm lông rất dài, đi chân trần cũng không sao, cô tùy tiện tìm chiếc áo khoác mặc vào, đi mở cửa.

Bên ngoài cửa là hai bố con ở phòng sát vách, Tinh Tinh theo sau Giang Minh Viễn, cửa vừa mở liền lao vào: "Mẹ ơi, chú ếch nhỏ của con đâu ạ?"

Giang Minh Viễn không để ý giữ con trai lại, có chút ngại ngùng giải thích: "Có phải làm phiền cô nghỉ ngơi rồi không? Con không muốn dùng bàn chải đánh răng ở đây."

"Không sao, tôi cũng vừa mới thức dậy." Trình Hoan cười cười, bảo anh vào trong, quay người tự mình đi đến chỗ con trai đang chạy loạn: "Đợi một chút để mẹ tìm cho con."

Chú ếch nhỏ mà Tinh Tinh nói là bàn chải và kem đánh răng của cậu, bàn chải và kem đánh răng là một bộ, bên trên có hình chú ếch, rất tiện lợi cho đứa trẻ không thích dùng đồ lạ này, mấy chiếc bàn chải dùng rồi đều giống nhau, đến cả màu sắc cũng không thay đổi.

Nguyệt

Trình Hoan bóp kem đánh răng đưa cho cha đứa nhỏ đánh răng cho con trai, sau đó đóng cửa lại, chuẩn bị thay quần áo.

Trước tiên cô đi tra nhiệt độ ở đây, mang theo toàn quần áo mùa hè, một chiếc váy hai dây dài đến mắt cá chân, được làm từ tơ lụa, chất liệu nhẹ nhàng, gió vừa thổi qua, tà váy bay bay, vừa đẹp lại rất có khí chất.

Sau khi thay quần áo đánh răng rửa mặt xong, Trình Hoan lại buộc tóc lên tự trang điểm, nhiệt độ trên đảo cao, lớp trang điểm của cô cũng rất mỏng nhẹ, trông không khác gì để mặt mộc. Vừa trang điểm xong thì Giang Minh Viễn đến gõ cửa.

Trình Hoan đặt thỏi son xuống, đi đến mở cửa, người đàn ông bên ngoài mang theo trẻ nhỏ, hai người đã thay bộ quần áo khác.

"Cùng đi ăn sáng không, tầng mười một có nhà hàng buffet, nếu như không muốn xuống đó thì cũng có thể gọi người mang đến." Giang Minh Viễn nhìn cô, dường như lại bị sắc đẹp làm cho kinh ngạc, anh định thần lại: "Cháo hải sản ở đây rất ngon."

"Xuống đó ăn đi." Trình Hoan cũng không muốn lúc nào cũng ở trong phòng, nói xong liền cầm lấy thẻ phòng ra khỏi cửa.

Cô mặc váy, không đem theo túi xách, trên người không có túi, Giang Minh Viễn nhìn qua, tự nhận lấy chiếc thẻ phòng cho vào túi của mình, đưa con trai qua: "Con có chút nhớ cô đấy."

Đây là lần đầu tiên trong mấy tháng nay Tinh Tinh không ngủ cùng với mẹ, có chút không quen, đi qua kéo váy cô định làm nũng.

Chiếc váy hở đến phần trên ngực, bị kéo làm cho lộ ra phần da trước ngực, Giang Minh Viễn nhanh tay nhanh mắt bắt lấy cậu con trai nhà mình, tránh để cho mẹ của cậu nhóc không bị lộ hàng.

Anh cốc đầu con trai, kéo cậu sang một bên, lần đầu tiên dạy dỗ cậu: "Không được nghịch ngợm, đứng đây nói là được rồi."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 126: Chương 126



Gương mặt Tinh Tinh sững sờ, không hiểu vì sao ba lại không cho phép mình thân mật với mẹ, cậu mở lớn đôi mắt to tròn vô tội, chớp chớp mắt nhìn mẹ, muốn để cô phân xử cho mình.

Điều thất vọng đó là, dường như mẹ không có tiếp nhận được ý nghĩ của cậu, thậm chí còn lộ ra vẻ mặt hơi nghi hoặc: "Làm sao thế cục cưng?"

Tinh Tinh cảm thấy mình với mẹ không có tâm linh tương thông, có chút chán nản, cậu gục đầu xuống, lại đi qua bên đó cọ tới cọ lui một chút, giọng bé tí, nhìn trông rất tủi thân mà nói "Mẹ, buổi tối con muốn ngủ với mẹ."

"Được chứ." Trình Hoan nhìn Giang Minh Viễn một cái, cười đáp.

Dù sao bọn họ cũng ngủ quen rồi.

Cô đồng ý không một chút gánh nặng, Giang Minh Viễn lại khẽ nhíu mày, anh dắt con trai, có hơi không đồng tình: "Tinh Tinh cũng lớn rồi, cứ mãi ngủ với mẹ không tốt."

Lời này Tinh Tinh nghe cũng không thể hiểu được, trong lòng cậu dâng lên một cảm giác nguy cơ cực kì, như vậy là muốn đuổi cậu đi sao?

Không được, cậu chẳng muốn tách ra khỏi mẹ đâu!

Tinh Tinh tức giận trừng mắt nhìn ba, gấp gáp bày tỏ thái độ trước khi mẹ mở miệng: "Ba, con vẫn còn nhỏ."

Cậu còn nhỏ, cho nên ngủ cùng với mẹ hoàn toàn không có vấn đề!

Giang Minh Viễn kéo tay con trai chặt hơn một chút, nhìn người phụ nữ đang mỉm cười ngay bên cạnh, có chút bất lực giảng đạo lý: "Tết đến là con năm tuổi rồi." Là một cậu bé lớn rồi.

"Thế con cũng nhỏ!" Tinh Tinh một bước cũng không nhường: "Mẹ nói cao cao lớn lớn mới là cậu bé lớn"

Mặt nhỏ của cậu phụng phịu, nghiêm túc lại hẳn hoi chỉ ra điểm chưa đạt của mình: "Con còn thấp." Giang Minh Viễn: "...

Được rồi, lý do đầy đủ, nói không lại.

Trình Hoan ở một bên xem trò đủ rồi, độ cong nơi khóe miệng càng lúc càng lớn, cuối cùng nhịn không nổi cười hẳn ra tiếng.

Hai ba con ở một bên đồng thời nhìn sang.

"Không gì, không gì, hai người cứ tiếp tục." Trình Hoan vẫy vẫy tay, trên mặt là nét cười không thể che giấu được.

Nguyệt

Bị cô cười nhạo như vậy, Giang Minh Viễn cuối cùng cũng cảm thấy bản thân có chút nhàm chán, anh thu lại biểu cảm, không được tự nhiên nói lảng sang chuyện khác: "Không nói việc này nữa, đi ăn cơm đi."

Toàn bộ du thuyền mười một tầng đều là nhà hàng, mọi món ngon mà bạn có thể nghĩ đến gần như đều có thể tìm được ở nơi này, phòng tiệc đứng mà Giang Minh Viễn nói ở sát boong tàu, diện tích rất lớn.

Phòng ăn rất yên tĩnh, ánh đèn có hơi lờ mờ, phát nhạc nhẹ nhàng chậm rãi, bên hành lang ngoằn ngoèo bày biện đủ các loại mỹ thực, khách đến thưởng thức lại lác đác không có mấy người.

Tinh Tinh đối với các loại đồ ngọt yêu thích vô cùng, vừa vào một cái đã cầm lấy đĩa chạy thẳng về phía khu đồ ngọt, đồ ăn ở đây suy nghĩ đến các bạn nhỏ, cố tình thiết kế thấp, với chiều cao của Tinh Tinh cũng có thể lấy được thức ăn bên trên.

Cậu đặt đĩa ăn ở trên mặt bàn, từng chút chút một chuyển đồ ăn vào, những món đồ ngọt này đa số màu sắc tươi đẹp, tạo hình thú vị, cái nào Tinh Tinh cũng muốn cả, cậu cứ gắp cứ gắp mãi, tận đến khi đĩa ăn không thêm vào được nữa, mới dùng hai tay bưng đi về.

Không giống với chiến lợi phẩm phong phú của con trai, hai người Giang Minh Viễn và Trình Hoan chỉ lấy phần cháo hải sản, cháo này mới nấu xong, vẫn còn chút nóng, phải đợi nguội hơn tí mới có thể ăn.

Tinh Tinh bưng đĩa bánh ngọt kia của cậu chuyển đến chỗ ngồi, cậu để đĩa lên bàn, bắt đầu dâng vật quý: "Mẹ ơi mẹ xem bánh ngọt của con nè!"

Trình Hoan nhấc mi mắt nhìn một cái: "Nhiều vậy con ăn hết nổi không?"

"Có thể ăn sạch!" Tinh Tinh vô cùng tự tin: "Con cực kỳ đói."

Trình Hoan: "... Vậy con cố lên."

Cô dừng một chút, thêm vào một câu: "Không được lãng phí thức ăn, ăn không hết không cho đi."

"Vâng!" Nhóc con không chút do dự đồng ý ngay lập tức.

Giang Minh Viễn múc một chén cháo nhỏ để xuống trước mặt Trình Hoan, nói hộ cho con trai: "Như vầy nhiều quá."

"Phải để nó biết được đạo lý khả năng cho phép này." Nhiệt độ cháo ở trong chén vừa phải, Trình Hoan cúi đầu húp một ngụm: "Mùi vị đúng là không tệ"

Nhìn dáng vẻ này của cô là Giang Minh Viễn biết nói hộ không có tác dụng gì, anh thở dài một tiếng, ánh mắt có chút thương cảm nhìn con trai.

"Ba ơi?" Tinh Tinh bị nhìn mà hoảng loạn.

"Không sao, Tinh Tinh ăn đồ ăn đi." Giang Minh Viễn nhìn cậu nói: "Ăn không hết ba giúp con ăn."

Giang tổng là thương con trai thật, chỉ là tấm lòng người cha của anh đã bị hoàn toàn bỏ qua, Tinh Tinh nghe thấy lời này, còn cho rằng là ba muốn cướp đồ ăn với cậu cơ, vội vàng giơ tay bảo vệ cái đĩa: "Con cho mẹ ăn" Giang Minh Viễn: "..." Nhóc con vô ơn!

"Phụt" Trình Hoan vẫn còn đang ăn đấy, nghe cuộc trao đổi của hai ba con này lại nhịn không được cười thành tiếng, trong miệng của cô vẫn còn đồ ăn, nụ cười này đã làm hạt cháo bị nghẹn trong cổ họng, thế nên vui quá hóa buồn, họ đến không dừng lại được.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 127: Chương 127



Trình Hoan che ngực, họ đến không thẳng lưng lên được, cha con hai người ở bên kia lập tức thả đồ ăn trong tay xuống vỗ lưng cho cô, phải vỗ một cả lúc Trình Hoan mới trở lại bình thường, ngẩng đầu nói cám ơn với Giang Minh Viễn.

Giang Minh Viễn thu tay lại, mấp máy khóe miệng: "Cẩn thận chút."

Trình Hoan quay mặt đi, cảm thấy có chút xấu hổ, cô lớn chừng này rồi vậy mà còn phạm phải kiểu sai lầm như vậy. Bầu không khí nhất thời có chút ngượng ngùng.

Thời khắc mấu chốt vẫn phải do Tinh Tinh ra tay, nhóc con ở bên cạnh nhảy nhót khoe công: "Mẹ ơi, mẹ ơi còn có con nữa!"

"Cũng cám ơn Tinh Tinh." Trình Hoan lúc này mới quay đầu lại, xoa tóc cậu nói.

Bởi vì họ quá lâu, trong mắt của cô còn mang theo hơi nước, trông có vẻ vừa đáng thương vừa vô tội, yết hầu của Giang Minh Viễn lên xuống, thâm trầm nhìn cô một cái, quay về lại chỗ của mình, thản nhiên nói: "Ăn đàng hoàng đi, đừng làm những chuyện khác."

"Đã biết rồi.." Trình Hoan kéo dài âm thanh, vỗ nhẹ lưng con trai bảo cậu trở về, Tinh Tinh nhìn cô không chớp mắt, xác định mẹ không sao nữa mới quay lại về chỗ của mình, chọn từ trong chiếc đĩa ra một chiếc bánh ngọt đẹp mắt nhất đưa qua: "Mẹ ơi ăn đi."

Trình Hoan vừa nhìn thấy chiếc bánh ngọt này là nhớ tới cuộc đối thoại của hai ba con ban nãy, khóe mắt cô co rút, nhận lấy chiếc bánh trong tay Tinh Tinh, không biết sao lại nổi lên ý nghĩ xấu, cố tình lượn một vòng trước mặt Giang Minh Viễn: "Anh muốn ăn không?"

"Đây là con cho mẹ ăn mà!" Tinh Tinh cho rằng mẹ muốn đem bánh ngọt cho ba, nhón chân lên muốn ngăn cản lại, mặt nhỏ gấp gáp của cậu cũng đỏ lên, một tia sáng lóe lên, tìm trong đĩa ăn một chiếc bánh không đẹp nhất đưa cho ba: "Cái này là cho ba ăn."

Nguyệt

Người đàn ông đối diện nhìn thấy hết thảy cảnh này, trên mặt có chút bất đắc dĩ, anh đưa mắt nhìn Trình Hoan, giống như đang nhìn đứa trẻ không hiểu chuyện: "Ăn đàng hoàng đi."

"Ồ" Ánh mắt tấn công của ông chủ lớn vẫn có chút uy lực chứ, Trình Hoan cũng không dám hó hé nữa, yên lặng ăn đồ ăn.

Mùi vị của bánh ngọt trong phòng ăn cũng rất được, độ ngọt vừa phải, bắt đầu ăn không thấy ngán, nhưng mà cứ coi như là làm ngon nữa, thì một đĩa lớn đồ ăn Tinh Tinh cũng ăn không nổi.

Lòng tin ban đầu của cậu cao ngất, còn đau lòng cho bánh ngọt bị mình đưa cho ba, cảm thấy mình ăn ít đi một chiếc đáng thương bao nhiêu, nhưng mà loại cảm giác này sau khi cậu ăn hết chiếc thứ ba thì cũng biến đi sạch bóng. Ba chiếc bánh nhỏ đủ để lấp đầy cái bụng của cậu, bơ như ngăn ở cổ họng của cậu, Tinh Tinh ăn xong miếng bánh cuối cùng trên tay, đắng cay oán hận nhìn số bánh còn lại trong đĩa, không muốn động thêm một chút nào nữa.

Nhưng cậu là bạn nhỏ rất giữ lời, nghĩ đến chuyện mình đã cam đoan với mẹ, Tinh Tinh thở dài một tiếng, không tình nguyện chút nào nhấc tiếp một chiếc bánh lên, nhấp một miếng nhỏ xíu.

Điệu bộ của cậu đều bị hai người lớn ngồi kế bên để vào trong mắt, Giang Minh Viễn rốt cuộc vẫn không đành lòng cho con, thấy cậu thật sự không ăn nổi nữa thì cầm nốt số phần còn lại qua.

Lần này Tinh Tinh không bảo vệ thức ăn nữa, cậu mở to mắt, ánh mắt nhìn ba giống như là đang nhìn một thiên thần vậy, thuận tiện đưa chiếc bánh đã bị cắn một miếng trên tay sang: "Ba ơi cái này cũng cho ba.

"Không cần." Giang Minh Viễn ghét bỏ từ chối.

"Vậy được rồi." Tinh Tinh có hơi thất vọng, cảm thấy ánh hào quang của ba cũng không phải tỏa sáng bốn phía như thế nữa, cậu rụt tay lại, nhìn đĩa bánh ngay trước mặt: "Ba phải ăn hết đó nha."

Tinh Tinh lấy tổng cộng mười chiếc bánh ngọt khác loại, trừ đi những chiếc trước đó được chia ra và tự cậu ăn, bây giờ trong đĩa còn lại bốn cái nữa. Mấy chiếc bánh ngọt này kích thước không lớn, nhìn trông cũng rất đẹp mắt, đối với người thích ăn đồ ngọt mà nói thì đúng là mỹ thực, chỉ là Giang Minh Viễn không thích đồ ngọt, còn đã ăn no. Mấy thứ này với anh mà nói, chỉ có thể xem là một loại dày vò.

Không còn cách nào, ai bảo anh sinh ra đứa con như này chứ.

Sắc mặt của người đàn ông rất nhạt, từng miếng từng miếng ăn bánh ngọt nhỏ, cử chỉ anh ưu nhã, động tác từ tốn, lúc ăn đồ ăn cũng không với người khác sẽ làm bơ dính trên miệng. Trình Hoan ngồi ở phía đối diện, nhìn mặt anh không một biểu cảm ăn đồ ăn, không biết sao lại cảm thấy anh có chút đáng thương.

Ý nghĩ này vừa xuất hiện Trình Hoan đã cảm thấy buồn cười, sao mà anh đáng thương được chứ?

Chỉ là rất kỳ lạ, cái suy nghĩ này không chỉ không bị áp xuống, ngược lại còn theo thời gian trở nên càng lúc càng mạnh mẽ, cô nhìn Giang Minh Viễn ăn từng miếng từng miếng hết chiếc ngọt bánh thứ ba, rốt cục cũng vươn tay ra cầm lấy cái cuối cùng.

Động tác của cô trước một bước, vừa nắm được giấy bánh thì tay của Giang Minh Viễn cũng rơi xuống, mười ngón chạm nhau, như thể có một dòng điện chạy qua đó, hai bàn tay đều run rẩy, Trình Hoan thừa cơ cầm bánh ngọt lại, cười nói với anh: "Cái cuối cùng này để tôi ăn đi."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 128: Chương 128



Tinh Tinh cầm một mâm bánh kem nhỏ tự mình cùng ba mẹ nỗ lực rốt cuộc ăn xong.

Ăn cơm xong, một gia đình đi lên boong tàu tiêu thực, rất nhanh liền đến thời gian du thuyền cập cảng.

Du thuyền này tổng cộng có 6000 hành khách, cuối cùng lái đến vùng biển quốc tế, đi nửa tháng, lại trở lại đảo Vĩnh An.

Cũng không nhiều hành khách giống như bọn họ xuống thuyền ở đảo san hô đỏ, tính toán đâu ra đấy cũng chỉ có trăm người, Trình Hoan bọn họ dễ dàng phát hiện gia đình lão Lưu.

Nguyệt

"Coi như xuống thuyền." Lưu phu nhân đi xuống du thuyền dưới sự nâng đỡ của chồng bà, oán giận với Trình Hoan ở bên cạnh: "Tôi vốn còn cảm thấy trên thuyền chơi vui bao nhiêu, kết quả vừa lên thuyền liền chóng mặt, hôm qua cả đêm cũng chưa ngủ."

Sắc mặt bà ố vàng, thoạt nhìn xác thực không quá khỏe, phản ứng giống bà còn có con trai bọn họ, ngày hôm qua tinh lực dư thừa, còn có tâm tư xem cha mẹ cãi nhau, hiện tại đã đầy mặt màu đất.

Lưu phu nhân oán giận một lát, lại nhắm khẩu pháo vào lão Lưu, bà nghiêng qua liếc mắt một cái, đánh bay cái tay đang đỡ mình, cả giận: "Đều do lão Lưu nhà tôi, tôi đã nói chuẩn bị ít thuốc phòng ngừa say tàu, hắn khen ngược, thế nào cũng nói mình không chóng mặt, chúng ta cũng sẽ không chóng mặt, c.h.ế.t sống không cho mang!"

Bị vợ chỉ trích như vậy, lão Lưu cũng thực ủy khuất: "Chính bà cũng nói trước kia ngồi thuyền không chóng mặt mà "Kia thuyền trên sông cùng trong biển có thể giống nhau sao?"

"Này không giống nhau?"

"Lưu Ái Quốc, ông cố ý chọc giận tôi đúng không?!"

Mắt thấy hai vợ chồng lại có xu thế cãi nhau, Trình Hoan vội vàng tiến lên làm người hoà giải, cô lấy ra một hộp trần bì từ trong hành lý tùy thân đưa qua: "Ăn một ít cái này đi, hẳn là sẽ dễ chịu một chút."

Lưu phu nhân choáng váng cả đêm, nhìn đồ ăn gì cũng cảm thấy buồn nôn, mà chờ Trình Hoan mở cái nắp ra, ngửi được cổ mùi hương mang theo vị chua, bà bỗng dưng có chút thèm ăn.

Trần bì này vốn là Trình Hoan vì gia đình mình chuẩn bị, kết quả bọn họ không dùng đến, nhưng lại giúp được người ngoài.

Lưu phu nhân tiếp nhận hộp trần bì, cầm lấy một miếng bỏ vào miệng, trong miệng hàm chứa trần bì, tựa hồ không khó chịu như trước, bà kinh ngạc: "Tiểu Trình thứ này của cô còn rất có tác dụng, mua ở đâu thế? Trở về tôi cũng mua một ít."

"Tôi tự làm, nếu bà thích tôi lại đưa cho bà một hộp." Trình Hoan lại cầm một hộp đưa qua.

"Vậy được." Lưu phu nhân nhận trần bì, cho con trai một miếng, dùng khuỷu tay chọc lão Lưu.

Lão Lưu hiểu ngầm, lập tức móc ra túi hoa quả từ trong túi đưa qua: "Đây cũng là nhà tôi phơi, rất an toàn, cho mấy người ăn chơi."

Trình Hoan tiếp nhận đáp lễ nói lời cảm ơn.

Hai bên đều không phải người keo kiệt, ở chung rất vui vẻ, chưa nói bao lâu, xe đón bọn họ liền tới rồi.

Xe là Giang Minh Viễn sắp xếp từ lúc đầu, tổng cộng có hai chiếc, Trình Hoan và gia đình lão Lưu một chiếc, sau khi lên xe, dẫn bọn họ đến chỗ dừng chân.

Đảo san hô đỏ diện tích nhỏ, trên đảo chỉ có một khách sạn, cái khách sạn này rất đặc biệt, trừ bỏ một cái nhà lầu sáu tầng màu nguỵ trang, bên cạnh còn có rất nhiều biệt thự đơn lập, bề ngoài biệt thự làm thành hình dạng các loại vũ khí.

Thật xa, Tinh Tinh từ cửa sổ xe thấy được toà nhà hình xe tăng, cậu kinh ngạc cảm thán không thôi, vỗ cửa sổ xe quay đầu lại kêu Trình Hoan: "Mẹ, mẹ! Mẹ xem xe bên kia! Thật xinh đẹp!"

Tiểu gia hỏa không biết xe tăng, cho rằng có bánh xe đều gọi là xe.

Trình Hoan nói với cậu: "Kia là xe tăng, không phải xe bình thường."

"Xe tăng là cái gì?" Tinh Tinh kỳ quái.

"Là một loại vũ khí rất lợi hại, ngồi bên trong xe tăng, người khác đánh không đến con, nhưng con có thể đánh tới người khác, con nhìn thấy cái họng pháo phía trước không? Đó chính là chỗ phóng ra đạn pháo." Trình Hoan tận lực dùng những câu Tinh Tinh có thể nghe hiểu để miêu tả.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 129: Chương 129



Cô vừa nói như vậy tiểu gia hỏa liền hiểu, cậu dán trên cửa sổ xe, nhìn "xe tăng lớn" càng ngày càng gần, trong miệng phát ra kêu gọi vô nghĩa.

Rốt cuộc, dưới cái nhìn chăm chú của cậu, ô tô dừng trước đống xe tăng kia.

Người một nhà xuống xe, tự nhiên có quản lý khách sạn tới đón tiếp, xử lý thủ tục vào ở cho bọn họ, trùng hợp chính là, căn Giang Minh Viễn đặt, chính là cái căn hình xe tăng.

Biệt thự hình xe tăng được sơn màu nguỵ trang, ngoài tường còn có một ít dây đằng sinh trưởng hướng về phía trước, thoạt nhìn tục tằng lại tùy ý.

Tinh Tinh cực kỳ thích cái đại gia hỏa uy phong này, biết xe tăng phải có người lái, lại ước về sau lớn lên có thể lái xe tăng. Trình Hoan và Giang Minh Viễn đã không có hứng thú đối với mộng tưởng của cậu, dù sao tiểu gia hỏa mộng tưởng quá nhiều, qua một hồi liền đổi một cái.

Một nhà cầm chìa khóa, theo nhân viên công tác đi vào trong nhà.

Phòng ốc trong biệt thự trang hoàng cũng đặc biệt giống bên ngoài, nó như là biến thành nội thất của xe tăng. Cửa hình tròn, lắp kính một mặt, đi vào là phòng khách, sô pha trong phòng khách cũng là màu nguỵ trang, đối diện sô pha là TV, thoạt nhìn hơi giống phòng cất chứa đạn dược của xe tăng.

Trừ bỏ những chi tiết này, bên trong biệt thự còn có rất nhiều mô hình xe tăng, ngay cả quầy rượu vang đỏ, thoạt nhìn đều như là bệ phóng của xe tăng.

Nhìn thấy trong phòng trang trí như này, không chỉ có Tinh Tinh còn nhỏ, ngay cả chính Trình Hoan, cũng vô cùng kinh hỉ.

"Nơi này cũng thật đặc biệt!" Cô đi qua cửa phòng, cầm lấy một chiếc mô hình xe tăng thoạt nhìn giống máy kéo ở chỗ huyền quan, hỏi người đàn ông phía sau: "Đây là cái nào?"

Nguyệt

"Chili I, xe tăng từ 80 năm trước, đã không dùng từ thế kỷ trước."

"Vậy cái này thì sao?" Trình Hoan lại hỏi một món khác.

"Đây là hải âu.." Giang Minh Viễn rất quen thuộc mấy cái này, thuận miệng là có thể nói ra tên của chúng nó cùng thời gian sử dụng.

Tinh Tinh ở trong phòng nhảy vài vòng, điên đủ rồi, lại cầm một chiếc mô hình xe tăng chơi trên mặt đất, cậu tự chơi một lúc, rốt cuộc nghĩ tới ba mẹ, vừa quay đầu, hai người kia còn ở cửa không nhúc nhích.

"Mẹ." Tinh Tinh muốn cùng nhau chơi, cậu bắt lấy mô hình xe tăng vọt lại đây, đụng vào trong lòng Trình Hoan. Trình Hoan bị đ.â.m không xong, lui ra phía sau hai bước, vừa vặn thối lui đến trong n.g.ự.c Giang Minh Viễn, n.g.ự.c người đàn ông thực rộng lớn, cơ bắp rắn chắc, đụng vào có chút đau người, lại cũng cho người ta cảm giác an toàn.

Hai người cách nhau gần như vậy, cả người đều bị một cổ hơi thở khác vây quanh, Trình Hoan cúi đầu, cảm thấy tim đập hơi mất khống chế, cô không được tự nhiên khu một tiếng, kéo Tinh Tinh dính trên người ra, tiến lên phía trước một bước, từ trong n.g.ự.c người nọ rời đi.

Trong n.g.ự.c thân thể mang theo hương thơm biến mất, làm Giang Minh Viễn cảm thấy có chút mất mát, anh buông tay đỡ trên eo người nọ, bên tai ửng đỏ, tay dấu sau người, hai ngón tay vuốt vuốt, tựa hồ còn có thể cảm giác được xúc cảm lúc trước.

"Mẹ cùng chơi với con đi!" Tinh t*nh h**n toàn không biết gì về mạch nước ngầm giữa ba mẹ, giống như ngốc tử, giơ xe tăng muốn Trình Hoan chơi với cậu.

"Chơi là có thể." Trình Hoan cong lưng, nói với con trai: "Nhưng về sau con không thể xông tới như vậy biết không?" Tiểu ngốc tử khó hiểu: "Vì sao ạ?"

Vấn đề này không cần mẹ trả lời, ba liền nói cho cậu nguyên nhân: "Bởi vì con quá béo, mẹ không tiếp được." Béo không phải một từ hay, mập mạp trên phim hoạt hình đều có thể ngủ sụp giường! Tinh Tinh không thể tin được mình lại là một nhóc mập, cậu ngửa đầu trợn to mắt, nhìn về phía mẹ, muốn mẹ làm chủ cho cậu: "Mẹ con không mập."

"Con xác thật béo, không thấy mẹ lui thật nhiều bước sao?" Trên đầu bị người gõ nhẹ, người mẹ được Tinh Tinh gửi gắm nhiều hy vọng trong miệng phun ra lời nói vô tình. Tinh Tinh bị đả kích nháy mắt liền héo, mô hình xe tăng đang giơ cao cũng thả xuống, cậu ủ rũ cụp đuôi, mang theo niềm vui mới của mình, một bước thở dài đi đến bên sô pha, mặt ghé vào sô pha, vẫn không nhúc nhích, tựa như một con cá mặn.
 
Back
Top Bottom