Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 110: Chương 110



"Không phiền toái, tài xế ở dưới." Giang Minh Viễn buông tay Tinh Tinh ra, để cậu lại trong nhà, bản thân đi theo đến ngoài cửa, ấn thang máy trước một bước, lại đi xuống đưa người đến trong xe.

"Hẹn gặp lại."

"Chú ý an toàn."

Hai người trong ngoài xe vẫy tay tạm biệt, chiếc xe khởi động, chạy ra khỏi bãi đỗ xe ngầm.

Giang Minh Viễn nhìn một lát, xoay người trở về thang máy, tới ngoài cửa, anh lấy chìa khóa ra mở cửa. Đây là Trình Hoan vừa mới cho anh.

Tinh Tinh nhìn thấy Giang Minh Viễn đã trở lại lập tức lên đón, cậu còn nhớ rõ ba nói buồn ngủ, hiện tại mẹ đi rồi, trong nhà cậu định đoạt, vì thế lôi kéo người đi đến phòng ngủ.

Lần này Giang Minh Viễn không đi theo, anh kéo tay con trai, bế cậu tới số pha: "Con trai ngoan, ba hiện tại không buồn ngủ, chúng ta tới chơi trò chơi đi."

Đáp ứng chuyện này với mẹ thằng bé rồi, cũng không thể nuốt lời.

So với việc ba đi ngủ, Tinh Tinh đương nhiên càng nguyện ý anh bồi mình chơi trò chơi, tiểu gia hỏa vui vẻ tiếp nhận lời mời, giơ lên cửu liên hoàn mình vẫn luôn không giải được: "Ba chúng ta tới chơi cái này."

"Được."...

Trình Hoan trở về muộn hơn một chút so với dự định, gần bốn giờ mới đến nhà. Lúc cô vào cửa, Giang Minh Viễn đã dạy Tinh Tinh phá giải cửu liên hoàn một lần nữa.

Trong nhà nữ chủ nhân trở về, hai cha con đều đi lên đón, Tinh Tinh ôm đùi kêu mẹ, đưa cửu liên hoàn tự mình mở ra cho Trình Hoan xem. Giang Minh Viễn đứng ở một bên, lúc cô nhìn qua gật đầu mỉm cười, ý bảo nhiệm vụ của mình hoàn thành thực xuất sắc.

Bầu trời lại mưa nhỏ, trên người Trình Hoan còn mang theo chút khí lạnh, trên giày cô có vệt nước nửa khô, tóc rối tung cũng không bằng khi mới ra cửa. Một cái tay khác của cô xách theo hộp bánh kem, đưa hộp cho Tinh Tinh, tiểu gia hỏa liền cao hứng cầm đi đến một bên ăn.

Nguyệt

"Xin lỗi, lãng phí chút thời gian." Trình Hoan hơi ngượng ngùng: "Có phải chậm trễ công việc của anh hay không?"

"Không có việc gì, công việc buổi chiều không nhiều lắm, lại nói là tôi bảo tài xế chờ." Anh vui đùa: "Nếu không có thời gian nghỉ ngơi, vậy kiếm tiền có ý nghĩa gì đâu?"

"Này nói không sai." Trình Hoan tỏ vẻ đồng ý: "Nên kết hợp làm việc và nghỉ ngơi."

Thời gian hiện tại cũng không còn sớm, tới lúc phải chuẩn bị bữa tối rồi, Trình Hoan cởi áo khoác trên người, thay dép bông, chuẩn bị đi nấu cơm: "Buổi tối ăn ở đây sao?"

"Không được." Cộng việc hôm nay còn chưa hoàn thành, Giang Minh Viễn nhàn hạ thế này là vì buổi tối tăng ca, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, hôm nay trước 12 giờ hẳn là không được ngủ: "Tôi còn có chút việc phải xử lý, hiện tại phải trở về."

"Gấp như vậy?" Trình Hoan nhíu mày, cô cách không xa, có thể nhìn thấy tơ m.á.u trong mắt người đàn ông, bộ dáng này của anh, rõ ràng là có đoạn thời gian không ngủ ngon.

"Này phải bận tới khi nào?" Cô khó được quan tâm.

"Nhanh thôi, cũng chỉ có tháng này tương đối bận như vậy." Giang Minh Viễn khom lưng từ tủ giày lấy giày da ra thay, đứng dậy nói: "Chờ tháng một sang năm, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài nghỉ phép như thế nào? Tìm một nơi ấm áp, thành phố C năm nay quá lạnh"

Trình Hoan cũng có chút động tâm, thành phố này cùng quê nhà đời trước của cô không sai biệt lắm, mùa đông vừa lạnh vừa ướt, làm người ta thực không thoải mái.

Chỉ là...

"Kỳ nghỉ tết Nguyên Đán chỉ có ba ngày, có phải quá ngắn hay không?"

"Không ra ngước ngoài cũng không ngắn, có thể ở một đêm." Trong lòng Giang Minh Viễn đã có mấy cái mục đích mà lựa chọn, chỉ là hiện tại không phải thời điểm tốt để đàm luận, anh cài lại âu phục, sửa sang cà vạt, tạm biệt Trình Hoan: "Tôi đi trước, hôm nào lại nhìn xem đi chỗ nào."

Nói xong liền chuẩn bị đẩy cửa.

"Anh chờ một chút." Nhìn vẻ mặt anh đầy mệt mỏi, Trình Hoan muốn đi đâu đó, cô gọi người lại, xoay người đến tủ lạnh lấy cái bình. Đưa bình nhựa qua, Trình Hoan nói: "Đây là kẹo bạc hà tôi tự mình làm, đề tinh thần tỉnh táo, tôi thấy anh rất buồn ngủ, không có việc gì có thể ăn hai viên."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 111: Chương 111



Giang Minh Viễn nhận hộp kẹo, bàn tay nắm chặt lấy: "Cảm ơn."

"Không cần khách sáo." Trình Hoan tiễn người ra ngoài xong, cũng định chuẩn bị đi theo vào thang máy, nhưng lại bị người bên trong chặn lại.

Nguyệt

Anh đứng ở trong thang máy chỗ gần cửa, nhìn người bên ngoài nói: "Trời lạnh, không cần tiễn nữa đâu, cô quay về đi."

Trình Hoan vừa cởi áo khoác ngoài ra, lúc này ra khỏi nhà bị gió thổi qua quả thực rất lạnh, không cần xuống cùng cũng tốt, cô ôm cánh tay, vẫy tay với người bên trong: "Vậy tạm biệt."

Thang máy trước mặt đóng lại, Trình Hoan quay về nhà, đến tủ lạnh lấy đồ ra chuẩn bị nấu cơm.

Tủ lạnh đặt bên cạnh cửa sổ, cô lấy đồ ra, ma xui quỷ khiến thế nào mà lại thò đầu ra nhìn bên ngoài cửa sổ, vừa hay nhìn thấy chiếc xe dưới tán cây long nhãn chuẩn bị rời đi. ...

Giang Minh Viễn quay về công ty, lại vùi vào đống công việc làm mãi không hết, trợ lý gõ cửa đi vào, đặt những văn kiện cần phê duyệt xuống, nói với anh tám giờ hôm nay sẽ có một buổi tiệc xã giao.

"Tôi biết rồi." Lịch trình này Giang Minh Viễn cũng có chút ấn tượng, anh đáp một tiếng, đặt chiếc bút trong tay xuống, dặn dò trợ lý: "Tìm giúp tôi mấy quyển tạp chí du lịch, ở trong nước, ấm áp một chút, chuẩn bị xong đưa đến một chỗ giúp tôi."

Anh nói địa chỉ nhà của Trình Hoan, trợ lý gật gật đầu, thân làm trợ thủ đắc lực, anh ấy đã sớm biết hết chuyện sếp mình có một cậu con trai rồi, còn biết sếp giúp mẹ đứa trẻ mở một quán ăn.

Bây giờ tặng tạp chí du lịch, có lẽ là chuẩn bị ra ngoài chơi, có vẻ sếp cũng rất trân trọng đứa trẻ này.

Tề Sơn thân là trợ lý trưởng của Giang Minh Viễn, cũng không cần thiết phải tự làm hết tất cả mọi việc, ra ngoài giao phó cho chân chạy vặt, người bên dưới hiệu quả làm việc rất cao, chưa đến một tiếng đồng hồ, đã chuẩn bị xong đồ Giang Minh Viễn yêu câu rồi.

Năm giờ bốn mươi phút, Trình Hoan đang ăn cơm với Tinh Tinh, chuông cửa reo lên.

"Có phải cha còn về không ạ?" Ánh mắt Tinh Tinh sáng lên, nhảy từ trên ghế xuống, chạy như bay qua mở cửa.

Trình Hoan theo đằng sau, đi đến lại phát hiện hóa ra không phải Giang Minh Viễn, mà là một người đàn ông trông rất quen thuộc.

Người đó nhìn thấy cô, nở nụ cười thân thiện: "Trình tiểu thư phải không? Sếp bảo tôi gửi tạp chí du lịch cho cô."

Anh ấy đưa đồ trong tay qua, cũng không có ý định vào nhà, nói tạm biệt rồi rời đi.

Trên tay có tận mấy quyển tạp chí du lịch, ôm có chút nặng, Trình Hoan đứng ở cửa, nhìn bên ngoài một cái, cuối cùng mới nhớ ra mình đã từng gặp anh ấy ở đâu.

Đó không phải là người chủ sở hữu lần trước kí hợp đồng cùng cô sao?!

Vốn dĩ cô tưởng rằng Giang Minh Viễn chỉ giúp đỡ một chút về khoản tiền thuê nhà, không ngờ quán ăn đó là của anh. Cũng chả trách anh ấy lại tặng đồ một cách lòng vòng như vậy.

Trình Hoan dừng bước chân lại, có chút xúc động, nếu như là lúc họ mới quen biết nhau, Trình Hoan nhất định sẽ nghi ngờ Giang Trí Viễn tính kế gì đó sau lưng. Nhưng bây giờ đã quen biết nhau hai tháng rồi, thời gian qua cũng có chút hiểu nhau, Trình Hoan biết, đối phương làm như vậy, có lẽ chỉ là muốn giúp đỡ mà thôi.

Biết có người âm thầm giúp đỡ mình như vậy, cảm xúc của Trình Hoan có chút phức tạp, tức giận thì không phải, nhưng dường như cũng không phải vui vẻ, cảm giác kì kì lạ lạ, chỉ muốn mỉm cười.

Khóe miệng sớm đã nhếch lên rồi, cô hắng giọng, hạ khóe miệng xuống, đặt tạp chí du lịch lên bàn trà, lần đầu tiên chủ động nhắn tin cho Giang Minh Viễn:

[Thật sự làm phiền anh rồi. ]

Giang Minh Viễn đang họp, điện thoại đặt trong túi rung lên, anh liền lấy ra xem.

Lời nhắn này có vẻ như nói về việc du lịch, xem ra quyết định của mình đúng rồi. Đối với sự chủ động của Trình Hoan, Giang Minh Viễn cũng thấy rất vui vẻ, ánh mắt anh nhìn người đang phát biểu, ngón tay nhẹ gõ trên mặt bàn, mò đánh mấy chữ gửi qua.

[Không có gì, cô thích là được rồi. ]
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 112: Chương 112



Trình Hoan ở bên kia nhân được tin nhắn thì 'hừ một tiếng, vứt điện thoại sang bên cạnh, ngồi xuống ghế sofa gọi Tinh Tinh đến cùng xem.

Tinh Tinh lớn thể này rồi, chưa từng ra khỏi thành phố, vô cùng kỳ vọng vào lần du lịch này, bức ảnh chụp trên tạp chí du lịch được chọn chụp những nơi đẹp nhất của các thành phố, Tinh Tinh xem chỗ này cũng muốn đi, chỗ kia cũng muốn đi.

"Mẹ ơi, chúng ta không thể đi hết sao ạ?" Tinh Tinh ngồi vắt chéo trên sofa, trên chân đặt một quyển tạp chí, đây là quyển thứ ba mà cậu xem rồi, quyển nào cũng rất thích.

"Tết Nguyên đán được nghỉ ba ngày, chúng ta chỉ có thể chọn một nơi để đi thôi." Trình Hoan đóng lại quyển tạp chí vừa xem xong, nói với con trai: "Tinh Tinh có thể chọn một nơi con muốn đi nhất, những chỗ còn lại sau này chúng ta sẽ lần lượt đến thăm."

Cậu nhóc ngay lập tức nhận lấy: "Con đều muốn đi nhất!"

"Không được đâu." Trình Hoan giơ một ngón tay lên: "Nhất là duy nhất, con chỉ được chọn một thôi." Tinh Tinh nhìn chằm chằm ngón tay ấy một lúc, bĩu môi cúi đầu, rất không tình nguyện nói: "Vậy được ạ." Hai mẹ con xem hết một lượt chỗ tạp chí du lịch, cuối cùng thống nhất chọn đảo san hô đỏ.

Hòn đảo này cách đại lục khá xa, nằm ở vùng nhiệt đới, diện tích không lớn, nhưng phong cảnh đẹp, sinh vật ở vùng biển xung quanh vô cùng phong phú, có san hô đỏ rất nổi tiếng, nơi này trước đây là căn cứ quân sự, sau này căn cứ rời đi, cũng dần dần phát triển thành khu du lịch.

Ở trên đảo san hô đỏ, ngoại trừ phong cảnh thiên nhiên, còn có thể thấy những dấu tích của căn cứ quân sự để lại, có doanh trại, tượng điêu khắc, hầm do lính trên đảo đào, đến đây du lịch, cũng coi như là tổ chức một giáo dục lòng yêu nước.

Con trai từ nhỏ đã có một sự yêu thích dành cho quân phục, đối với lựa chọn của cậu, Trình Hoan cũng không thấy ngạc nhiên, sau khi xác định lại, cô gửi lại tin nhắn cho Giang Minh Viễn.

Giang Minh Viễn vẫn đang ở trong công ty.

Sếp lớn chủ động tăng ca, nhân viên đương nhiên cũng phải noi gương, kể cả không có việc gì làm, cũng phải ngồi lại bàn làm việc, giả bộ mình rất bận.

Lý Khang Nhất chính là một trong số đó.

Thân là thành viên trong bộ phận chủ lực của Giang Minh Viễn, vị trí Lý Khang Nhất có chút tầm thường. Đối với người ngoài mà nói, trợ lý cho chủ tịch nghe rất ghê gớm, tiền đồ mở rộng, ra ngoài chính là tâm phúc, dù có bị xuống chi nhánh con, ít nhất cũng sẽ giữ chức giám đốc.

Vậy mà những điều đó chẳng liên quan gì đến Lý Khang Nhất cả, anh ta năng lực bình thường, lúc đầu vào cũng phải 'đi cửa sau', đồng nghiệp cũng chẳng hề coi trọng anh ta.

Lý Khang Nhất muốn thăng tiến, bình thường rất chú ý việc giữ quan hệ tốt với đồng nghiệp, con người anh ta rất giỏi xã giao, chỉ cần có tâm, dường như có thể kết giao được với hầu hết mọi người.

Nguyệt

Tuy nhiên, tài năng giúp cho mọi việc đều thuận lợi này lại thất bại trước sếp mình. Trước sự nịnh nọt của anh ta, người ấy còn chẳng thèm liếc một cái, càng không nói đến những sự ưu ái khác. Lý Khang Nhất làm ở công ty năm năm, đã chứng kiến ba bậc tiền bối và một hậu bối bị điều xuống công ty chi nhánh, hai tiền bối trở thành quản lý bộ phận của tổng công ty, cùng lúc anh ta được tuyển dụng còn có trợ lý trưởng bây giờ, những người bên cạnh lên như diều gặp gió, không thể nói rằng Lý Khang Nhất không gấp gáp.

Lần này, trong công ty truyền nhau nói sếp không hài lòng với người phụ trách của công ty vật liệu xây dựng, Lý Khang Nhất có chút lo lắng.

Công ty xây dựng được đầu tư bởi Giang thị, không có khả năng bị lỗ vốn, chỉ là thu lại nhiều hay ít, ở vị trí đó, nghĩ cũng biết đã đổ vào bao nhiêu tiền.

Nhưng người nhòm vào vị trí đó quá nhiều, có đồng nghiệp cùng phòng làm việc với anh ta, cũng có trưởng phòng các bộ phận khác, Lý Khang Nhất biết, bản thân không có cách nào thắng người khác, anh ta ngồi trên bàn làm việc, lòng như lửa đốt.

Có cách nào để chen vào những người đó không?

Trí não Lý Khang Nhất nhanh chóng hoạt động, muốn lấy ra hết một ít ưu thế của mình. Đột nhiên, anh nghĩ ra gì đó, mở điện thoại lướt tìm nhật ký trò chuyện của mình với sếp, tìm được một bức ảnh.

Chính là cái này!
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 113: Chương 113



Trước kia anh nhìn thấy đứa trẻ cực kỳ giống sếp mình, chuẩn bị đi nhận công, sếp không tin, anh ta còn chuẩn bị đi nói với "thái hậu", kết quả là sếp lại đến hỏi anh ta, hỏi xong cũng không còn sau đó nữa, thời gian đã qua lâu rồi, anh ta cũng quên mất chuyện này.

Hình như dạo này cũng không nghe nói sếp nhận con trai, lại còn có tin đồn với một thiên kim nhà nào đó, nhưng Lý Khang Nhất chắc chắn đứa trẻ đó có quan hệ với sếp, trên thế giới này căn bản không thể có chuyện trùng hợp như vậy, nếu như không có quan hệ m.á.u mủ, tại sao lại có thể giống đến như vậy?

Lý Khang Nhất không biết sếp mình tại sao lại phải giấu chuyện này, anh ta cũng không quan tâm, chỉ cần nghĩ đến lợi ích từ tin tức này, trong lòng anh ta lại bắt đầu nhiệt huyết trở lại.

Anh ta là người có năng lực làm việc mạnh mẽ, quyết định phải đi điều tra kĩ, cũng phải biểu hiện thật tốt trong công việc, thu dọn đồ đạc chấm công tan làm, lái xe đi đến chợ đêm.

Lần trước đến vẫn chưa ăn xiên nướng, sau đó nhiều chuyện xảy ra, Lý Khang Nhất cũng chưa quay lại. Mùa đông thời tiết lạnh, việc buôn bán của chợ đêm cũng không còn tốt như mùa hè, Lý Khang Nhất xoa bụng, đi đến sạp hàng cuối cùng. Việc làm ăn của sạp hàng này lại khá tốt, ngoại trừ xiên nướng, chỗ này còn bán thêm cả thịt hầm.

Lý Khang Nhất đi vào, gọi một đống xiên thịt, một người phụ nữ có chút mập đưa cho anh một cái đĩa, Lý Khang Nhất đặt đồ vào trong đó đưa cho cô ấy, thăm dò hỏi: "Sao hôm nay không thấy bà chủ vậy?"

"Tôi chính là bà chủ đây." Người phụ nữ hơi mập đó mở miệng, nói xong mới phản ứng lại: "Anh nói bà chủ trước đây ấy hả? Cô ấy không làm nữa rồi."

"Tại sao vậy?!" Lý Khang Nhất có chút kích động, nếu như không làm nữa, anh ta phải tìm thế nào bây giờ!

Từ Lệ đã gặp rất nhiều người hỏi câu này, cũng không cảm thấy Lý Khang Nhất có gì không đúng, cô ấy đặt thịt lên vỉ nướng, giải thích: "Cô ấy mở một quán ăn mới, ở quảng trường Dung Giang, làm thịt cừu, buôn bán rất tốt."

Cô ấy vui vẻ giới thiệu cho khách quán ăn mới của Trình Hoan, lần này cũng không ngoại lệ, mà Lý Khang Nhất cũng giống như những vị khách khác, hỏi địa chỉ của quán đó.

Từ Lệ nói ra địa chỉ, người khách ở bên cạnh liền chuẩn bị rời đi.

"Này, anh không cần xiên nướng nữa à?" Từ Lệ kéo anh ta lại.

Nguyệt

"Tôi có chút việc bận, đi trước đây." Lý Khang Nhất vội vàng, cũng chẳng có khẩu vị đâu mà ăn nữa, anh ta lấy từ trong túi ra tờ một trăm tệ, đưa vào tay Từ Lệ: "Trả tiền rồi nhé, còn đồ cô tùy cô xử lý"

Dựa theo địa chỉ Từ Lệ cho, Lý Khanh Nhất rất nhanh đã tìm được quán ăn mới cửa Trình Hoan. Việc làm ăn của quán rất tốt, chín giờ tối khách trong quán ngồi đến hơn nửa số bàn, Lý Khang Nhất vừa bước vào quán, tùy tiện gọi mấy món, lại ngồi vào chỗ, ánh mắt lập tức xem xét xung quanh. Đợi một lúc lại thành đợi đến mười giờ.

Khu trung tâm thương mại mười rưỡi đóng cửa, các cửa hàng bên trong thì đóng cửa sớm hơn một chút, mười giờ, khách ăn trong quán đã rời đi gần hết rồi, chỉ còn lại một bàn của Lý Khang Nhất.

Khách hàng không về thì họ cũng không thể tan làm, thấy nhân viên của những quán khác lần lượt đóng cửa rời đi, nhân viên trong quán cũng bắt đầu có chút sốt ruột, một đám người đứng bên cạnh quầy thu ngân, dùng ánh mắt trao đổi hỏi nhau, cuối cùng một nhân viên phục vụ cao cai đi ra từ trong đám người, cô ấy đi đến bên cạnh Lý Khang Nhất, khéo léo mở miệng: "Xin chào quý khách, quý khách có muốn gọi thêm món không ạ? Trung tâm thương mại sắp đóng cửa rồi ạ."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 114: Chương 114



Lý Khang Nhất trong lòng cũng rất sốt ruột, đợi hơn một tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy chủ quán xuất hiện, có chút hoài nghi Từ Lệ liệu có phải đưa địa chỉ giả không, lại không tiện hỏi, nghe thấy nhân viên phục vụ ý tứ đuổi người, trong lòng anh ta có chút khó chịu, nhưng cũng biết người ta đang nói thật, vậy là miễn cưỡng đứng dậy khỏi bàn ăn, đi đến quầy thu ngân thanh toán.

Chỗ quầy thu ngân tụ tập không ít nhân viên, đều đang đợi người đi, Lý Khang Nhất đảo mắt một vòng, vẫn không nhìn thấy người mình muốn tìm. Anh ta đưa thẻ ngân hàng cho nhân viên thu ngân, giả bộ vô ý nói: "Mọi người tan làm muộn thật đấy."

Vốn dĩ có thể sớm hơn một chút, nếu như anh không phải anh rời đi một như thế này.

Trong lòng nhân viên thu ngân có chút châm biếm, trên mặt vẫn mang nụ cười rạng rỡ, cô ấy nhận thẻ ngân hàng, quét thẻ, đưa cho anh ta nhập mật mã.

Lý Khang Nhất trả tiền cơm xong, còn muốn nghe ngóng một chút bà chủ ở đây, nhân viên xung quanh lại tản ra quét dọn vệ sinh, cả nhân viên thu ngân cũng không ngoại lệ, trả thẻ ngân hàng cho anh ta xong liền cầm khăn lên bắt đầu lau quầy thu ngân.

Lời muốn hỏi lại bị kẹt nơi cổ họng, nét mặt Lý Khang Nhất có chút khó coi, anh ta cất ví tiền, hít một hơi thật sâu, mang theo gương mặt đầy sự ấm ức, rời khỏi trung tâm thương mại.

Thăm dò không thành công, Lý Khang Nhất lại không có ý định từ bỏ như vậy, qua mấy ngày nữa, cứ có thời gian anh ta lại đến Dung Giang một chuyến, chờ đến tận tối muộn, đáng tiếc đã đi nhiều lần như vậy rồi, vậy mà vẫn chưa gặp được Trình Hoan lần nào.

Buổi tối khách ở quán không nhiều, anh ta cứ như vậy rất dễ gây chú ý, chỉ trong hai ngày, nhân viên phục vụ trong quán đều đã quen mặt vị khách này, thi thoảng lúc quán vắng khách, còn có người đến bắt chuyện.

Nguyệt

Lý Khang Nhất cũng rất sẵn sàng nói chuyện với những người đó, anh ta coi thường bọn họ, cảm thấy người làm ở quán ăn không có tính cầu tiến, nhưng bởi vì đạt được mục đích của mình, lại thể hiện ra thái độ rất thân thiện, chưa đến hai ngày, đã có nhân viên nam kết nghĩa anh em với anh ta.

Làm thân với nhân viên trong quán, nói chuyện cũng dễ dàng hơn, chỉ cần thi thoảng nhắc đến vấn đề công việc, Lý Khang Nhất đã có thể biết được không ít thông tin của Trình Hoan.

Từ đó anh ta cũng biết được, tại sao đến nhiều lần như vậy, lại chưa lần nào gặp được Trình Hoan. Bởi vì căn bản buổi tối cô ấy sẽ không đến!

Biết được điều này, không cần nói cũng biết trong lòng Lý Khang Nhất có bao nhiêu buồn bực, anh ta tùy tiện nói mấy câu kết thúc cuộc trò chuyện, đứng dậy chuẩn bị trả tiền.

"Này, sao hôm nay anh về sớm vậy?" Người nhân viên ở bên cạnh anh ta hỏi.

"Hôm nay có chút việc." Biết được Trình Hoan sẽ không đến, Lý Khang Nhất không còn lí do để lãng phí thời gian ở đây nữa, anh ta nói qua loa một câu, trả tiền, vội vàng rời đi.

Ra khỏi trung tâm thương mại, gió lạnh bên ngoài ngay lập tức thổi qua, Lý Khang Nhất rụt cổ vào, hạ giọng khẽ chửi "cái thời tiết c.h.ế.t tiệt", chạy từng bước nhỏ ra xe, lên xe lái đi.

Nhân viên trong quán nói bà chủ bình thường cứ mỗi thứ hai thứ tư thứ sáu chủ nhật sẽ lại đến xem quán một lần, Lý Khang Nhất nhớ kĩ thời gian, cuối năm bận, ngày làm việc căn bản không có thời gian rảnh, chỉ có cuối tuần vừa hay trùng với kỳ nghỉ Tết Nguyên đán, có thể nghỉ ngơi vài ngày.

Bởi vì việc này, Lý Khang Nhất gọi điện thoại trước cho cha mẹ nói tuần này sẽ không về, sáng sớm cuối tuần đã lái xe đến quảng trường Dung Giang. Đợi cả một ngày, vẫn không thấy người đó đến. Bởi vì lúc đó Trình Hoan, sớm đã đưa con trai, cùng cha đưa trẻ đi chơi ngày lễ rồi.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 115: Chương 115



Kỳ nghỉ Tết Nguyên đán rơi vào ba ngày thứ bảy, chủ nhật và thứ hai, để tiết kiệm thời gian, họ dự định buổi chiều thứ sáu xuất phát, buổi tối vừa kịp đến nơi, ngủ một đêm, vẫn kịp lịch trình của ngày hôm sau. Đối với chuyện đi du lịch, ba người họ mỗi người lại ôm những kỳ vọng khác nhau, mấy ngày trước đó đã bắt đầu sửa soạn.

Xe của Giang Minh Viễn bốn giờ chiều đã xuất hiện dưới nhà.

Anh đi thẳng từ công ty qua, vừa mới họp xong. Xe đỗ bên dưới nhà, tài xế xuống xe mở cửa cho anh. "Anh đợi ở đây." Anh dặn dò một tiếng, một mình lên lầu.

Giang Minh Viễn có chìa khóa cửa chính nhà Trình Hoan, nhưng vẫn chưa dùng qua, anh đứng bên ngoài cửa, ấn chuông, bên trong dần có tiếng bước chân, không lâu sau, cánh cửa trước mặt được mở ra.

Nguyệt

Trình Hoan mặc bộ đồ ngủ rộng rãi thoải mái, chân đi đôi dép bông trong nhà, cô có lẽ vừa trang điểm xong, hai bên lông mày nhìn có chút không giống nhau, trên đầu buộc chiếc dây buộc tóc hình tai thỏ màu hồng, trông rất trẻ trung, như sinh viên mới ra trường vậy.

"Sao anh đến sớm vậy?" Trình Hoan cũng khá hiểu rõ anh, nhìn thấy cũng không khách sáo làm gì, nhường chỗ cho người đi vào, còn mình lại đi vào phòng ngủ: "Đợi tôi một chút, tôi đi thay quần áo."

"Cô cứ từ từ, không cần vội đâu." Giang Minh Viễn đi vào phòng khách, nhìn thấy bên cạnh bàn trà có hai chiếc va li, hai chiếc va li đó thật sự rất to, trông không hề giống mang đi du lịch, mà là giống đi chuyển nhà hơn.

Giang Minh Viễn có chút giật mình: "Sao lại mang nhiều đồ vậy?"

Trình Hoan dừng bước chân, cũng nhìn về phía hai chiếc vali: "Có nhiều đâu, tôi thấy vừa đủ mà"

Hai chiếc vali ấy trông có vẻ rất to, thực ra bên trong đựng đầy đủ các thứ, có quần áo để thay của hai mẹ con, áo tắm quần bơi, ga trải giường, đồ dưỡng da của cô, đồ chơi của Tinh Tinh, còn có một đôi dép, kem đánh răng, bàn chải đánh răng, một ít đồ ăn vặt cô tự làm, thêm cả bịt tai và bịt mắt. Có thể nói cô nhớ ra thứ gì đều mang đi hết.

Trình Hoan thấy những thứ trong va li thiếu một cái thôi cũng không được, lúc đầu còn định mang theo gối, sau đó thấy nhét không vừa, mới đành thôi.

Người phụ nữ bên cạnh mở to đôi mắt, dáng vẻ ngây thơ trong sáng chiếc tai thỏ trên dây buộc tóc đung đưa theo từng động tác, khiến người ta muốn tiến lên giữ nó lại.

Giang Minh Viễn di chuyển tầm mắt, ô một tiếng, cũng không chấp nhận điều này nữa, một tay xách hành lý chuẩn bị ra khỏi cửa: "Cô tiếp tục đi, tôi đem hành lý xuống dưới."

"Vậy phiền anh." Trình Hoan nói một câu chẳng có chút thành ý nào, đi vào phòng ngủ tiếp tục trang điểm. Cô ngồi trước gương vẽ lông mày, Tinh Tinh đứng ở bên cạnh nhìn cô trang điểm, nhìn rồi lại nhìn, bản thân cũng muốn thử: "Mẹ ơi, con cũng muốn vẽ!"

Cậu dường như cảm thấy trang điểm là một trò chơi rất thú vị, nói xong liền cầm một thỏi son vặn lên, cũng cho lên lông mày tô.

Trình Hoan không để ý đến lời nói của Tinh Tinh, tiếp tục vẽ lông mày của mình, đến khi dáng lông mày được hoàn chỉnh, cô vừa quay đầu lại liền nhìn thấy đồ trang điểm của mình bị nghịch nát.

Thỏi son Tinh Tinh cầm trên tay vừa mua mấy ngày trước, còn chưa dùng lần nào, Trình Hoan lấy ra chuẩn bị đánh cho hợp với lớp trang điểm hôm nay.

Khoảng thời gian gần đây cậu nhóc đang dùng bút sáp màu vẽ tranh, bút sáp không dễ lên màu như màu nước, mỗi lần cậu vẽ đều phải dùng không ít sức lực, bây giờ Tinh Tinh dùng phần lực này lên cây son, ngón tay di chuyển, trên lông mày liền xuất hiện một đường vừa thô vừa dài, trông vô cùng hài hước.

Bạn nhỏ Giang Tinh Thần lại không thấy xấu chút nào, cậu rất đẹp trai, nhìn vào gương quay trái quay phải, còn muốn được mẹ khen mấy câu, kết quả vừa ngẩng đầu lên, lại nhìn thấy gương mặt giận dữ của mẹ.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 116: Chương 116



"Giang... Tinh... Thần.." Trình Hoan nhấn mạnh từng chữ, mặt đen như đ.í.t nồi, cô nghiến răng, hạ tông giọng: "Có phải con thèm đòn rồi không?"

Tinh Tinh không còn là đứa trẻ không sợ trời không sợ đất như trước đây rồi, cậu đã từng bị đánh đòn, biết bị đánh vào m.ô.n.g rất đau, thấy vẻ mặt của mẹ không tốt, làm cho cậu giật mình làm rơi đồ trong tay, cây son vẫn chưa được vặn lại rơi xuống đất gãy làm hai nửa, hoàn toàn không dùng được nữa.

Bởi vì quán tính, thỏi son lăn đi một đoạn, kéo một vệt son dài trên thảm, nếu như nói vừa nãy nét mặt Trình Hoan đen như đ.í.t nồi, thì bây giờ giống như sắp g.i.ế.c người rồi, cô chống tay lên bàn đứng dậy, xắn tay áo lên chuẩn bị đánh người: "Mẹ thấy con không bị đánh đòn không chừa!"

Tinh Tinh không biết mình đã làm gì sai, cậu quay người chạy ra ngoài, vừa chạy vừa hét lớn cầu cứu: "Cha ơi! Cha cứu con với!"

Giang Minh Viễn vừa ra khỏi thang máy, lờ mờ nghe thấy tiếng của trẻ con, còn là tiếng kêu cứu!

Đã xảy ra chuyện gì vậy? Trong lòng anh có chút lo lắng, chạy nhanh đến trước cửa, lấy chìa khóa từ trong túi áo ra mở cửa.

Cửa vừa mở, Tinh Tinh cũng vừa chạy ra khỏi phòng ngủ, nhìn thấy anh liền chạy bay qua như thấy được cọng rơm cứu mạng, vừa chạy đến đằng sau anh, nắm lấy ống quần anh trốn ở sau lưng.

Giang Minh Viễn còn chưa kịp hỏi xảy ra chuyện gì, thì đã nhìn thấy Trình Hoan cũng đi ra từ trong phòng, nét mặt rất khó coi, bộ dạng đừng có dại mà động vào tôi.

Thấy hai người không sao, trong lòng Giang Minh Viễn cũng nhẹ nhõm hơn phần nào, anh cũng đại khái đoán ra có lẽ nhóc con này làm gì đó chọc giận Trình Hoan, định làm nhà hòa giải, bèn một tay kéo cánh tay của Tinh Tinh, kéo cậu vào nhà.

Tinh Tinh căn bản không muốn vào nhà, nhưng cha cũng đã vào rồi, cậu đứng ở bên ngoài không phải càng nguy hiểm hơn sao? Bộ não nhỏ bé của cậu rất thông minh, biết được ai mới bảo vệ được mình, thế là đi theo sau Giang Minh Viễn, sống c.h.ế.t nắm lấy ống quần anh, đầu cũng không dám lộ ra dù chỉ một chút.

Nguyệt

"Có chuyện gì vậy?" Giang Minh Viễn đi vào cửa, hỏi người đứng ở chỗ cách mình không xa: "Tinh Tinh là sai cái gì rồi à?"

Trình Hoan cũng lười giải thích, cười nhạt với Giang Minh Viễn một cái, đi đến ghế sofa ngồi xuống, hất cằm lên, giống như bậc nữ vương: "Anh nhìn xem là biết."

"Hả?" Giang Minh Viễn có chút mơ hồ, nhưng vẫn theo lời cô kéo con trai qua, cậu nhóc rất không cam tâm tình nguyện, nhưng vì còn nhỏ không có sức lực phản kháng lại, miễn cưỡng lộ người ra.

Thấy gương mặt của cậu nhóc, Giang Minh Viễn liền hiểu ra rồi, anh có chút bất lực, lấy tay miết một đường trên lông mày cậu con trai, làm cho ngón tay dính đầy màu đỏ.

Anh vân vê đầu ngón tay, có chút buồn cười gõ một cái lên đầu Tinh Tinh: "Sao con lại nghịch ngợm quá vậy."

Nói một câu vô thưởng vô phạt, Giang Minh Viễn lại nhìn về phía Trình Hoan, nói giúp cho con trai mình: "Trẻ con cũng không phải cố ý, nó không nên nghịch đồ lung tung, từ từ dạy dỗ là được, cô đừng dọa con."

Giống như lời Giang Minh Viễn, Trình Hoan chính là đang dọa Tinh Tinh, thực ra cũng không tức giận đến như vậy, dù sao chỉ là một thỏi son, cũng không quá đắt, bị hỏng rồi thì mua lại thỏi mới là được, cô bày ra thái độ như vậy, chẳng qua chỉ là bởi vì gần đây con trai quá nghịch ngợm, muốn nhân cơ hội này dạy dỗ cậu nhóc một chút.

Trình Hoan không muốn dễ dàng bỏ qua cho con trai như vậy, cô lạnh lùng 'hừ một tiếng: "Con dạo này rất không biết nghe lời."

"Dù sao dạy dỗ tốt là được." Giang Minh Viễn vẫn là câu nói đó, ngữ khí ôn hòa, giống như người tốt vậy.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 117: Chương 117



Tinh Tinh đứng trước người Giang Minh Viễn, ôm chặt lấy chân lớn của anh, dán mặt vào đó, son môi trên lông mày dính hết lên trên quần, từ đầu đến cuối không dám nhìn vẻ mặt của mẹ mình.

Nhưng mà đây đều là chuyện của trước kia rồi, bây giờ ba giúp mình nói chuyện, gan của nhóc con lại lớn lên, đôi tai của cậu động đậy, mặt quay ra sau, xoay đầu vội vàng nói với mẹ một câu: "Con rất ngoan mà." Nói xong lại giấu đầu vào trong.

Lúc cậu mặt đầu trên chân của Giang Minh Viễn cũng không thành thật, cứ nhích tới nhích lui suốt, son môi trên lông mày sọ vào quần áo, lại dính ngược trở về trên mặt mình, làm cho bên này một tí bên kia một tí, giống hệt như con mèo hoa.

Trình Hoan nhếch khóe miệng, có chút không nỡ nhìn thẳng, cô đứng dậy đi qua đó, vươn tay ra, dưới ánh mắt bất đắc dĩ của Giang Minh Viễn kéo nhóc con từ trên người anh ra ngoài.

Tinh Tinh nghe thấy tiếng bước chân, căng thẳng ôm càng chặt lấy ba nó, đáng thương cũng vô dụng, ở trước mặt sức lực dứt khoát, phản kháng thế nào cũng chỉ là phí công.

Mà người cha mà cậu ký thác kỳ vọng, không thể bảo vệ cậu được.

"Xem quần của anh bẩn rồi kìa, thiệt thòi anh còn giúp nó nói chuyện nữa." Trên tay bắt lấy con trai không an phận, Trình Hoan nhìn chằm chằm vào vết bầm trên quần của anh: "Có muốn thay cái khác không?"

Sai khiến người đi rõ ràng, cũng biểu đạt một ý nghĩa, nhóc con thúi không quản không được.

"Cũng được." Giang Minh Viễn hiểu rõ ý định trong lòng của cô, lại không có từ chối, con trai quả thực có chút bướng rồi, dạy dỗ một chút cũng nên làm, anh gật đầu: "Tôi xuống dưới lấy quần áo." Trình Hoan nhìn anh cười, phất tay: "Đi đi."

Nghe thấy ba phải đi, Tinh Tinh lập tức trở nên lo lắng, cậu ngẩng đầu, sợ hãi hoi lên một tiếng: "Ba ơi?"

"Ba phải đi thay đồ." Trình Hoan liếc mắt sang Tinh Tinh, nụ cười dịu dàng, nói xong lại nhìn sang anh, ý là mau đi nhanh đi.

Giang Minh Viễn cười hiền, cũng không dám nhìn con trai nữa, xoay người ra cửa.

Hành lý của anh là do trợ lý sắp xếp, một rương hành lý không to, Giang Minh Viễn lấy ra từ trong đó một chiếc quần tây, thay luôn ở trên xe, nhìn thời gian còn sớm, anh lại đợi thêm lúc nữa mới không nhanh không chậm lên lầu.

Lúc đi lên Trình Hoan quả nhiên vẫn còn đang tiến hành "giáo dục yêu thương" với Tinh Tinh, cũng không biết cô đã nói cái gì, nhìn thấy mình đi vào, nhóc con chỉ liếc nhìn mồ cái rồi rụt đầu về, cũng không dám giống như trước đó chạy qua đòi bảo vệ nữa.

Cuộc nói chuyện của hai người đã tiến đến hồi kết, Tinh Tinh bằng lòng thu dọn sạch sẽ những thứ mà mình làm dơ, Trình Hoan dựa trên ghế sô pha, khe khẽ gật đầu, ừm một tiếng: "Vậy đi đi, phải nhanh chút nha, ba với mẹ còn phải tranh thủ lên máy bay, đến trễ thì con chỉ có thể một mình ở lại trong nhà thôi đó."

Bộ dạng Tinh Tinh nhìn giống như sắp khóc rồi vậy, trong ánh mắt chứa đầy nước mắt, lại kiên cường không để nó chảy xuống, cậu nhóc tủi thân gật đầu, bĩu cái miệng nhỏ: "Con biết rồi mà mẹ."

Những thứ mà Trình Hoan muốn Tinh Tinh dọn dẹp bao gồm cả sàn nhà, chăn lông và quần của Giang Minh Viễn.

Nghe nói phải cho con trai giặt quần của mình, Giang Minh Viễn vô thức muốn cầu xin cho cậu: "Quần của anh thì không cần..."

Lời chỉ mới nói được một nửa, nửa còn lại biến mất trong ánh mắt như d.a.o của Trình Hoan. "Thế thôi vậy...

Nguyệt

Trình Hoan bắt Tinh Tinh xử lý tình trạng rối rắm của mình rất nghiêm túc, con trai còn nhỏ tuổi, cũng không có khái niệm gì gọi là tiền bạc, trong mắt của cậu son môi với bút lông trước đây mình chơi không có khác gì nhau, nói cậu biết đã lãng phí bao nhiêu tiền chẳng khác gì đàn gảy tai trâu. Cô cũng không muốn cứ phải dùng cái cách phạt lên thể xác này, con nhỏ đánh nhiều quá, đối với sự trưởng thành của nó cũng không phải là điều tốt.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 118: Chương 118



Vậy cho nên mới biến thành ra như hiện tại đây, chuyện xấu mà cậu làm, tự mình đi kết thúc đi.

Bình thường Tinh Tinh ở trong nhà nhiều nhất cũng chỉ cầm giày rót nước cho mẹ kiểu vậy, thỉnh thoảng sẽ phụ đẩy cây lau nhà lúc lái xe, bắt cậu lau nhà một cách nghiêm túc như thế này lại là lần đầu tiên.

c** nh* con, không di chuyển được đồ lau nhà, Trình Hoan mới vặn một chiếc khăn ướt cho cậu, bảo cậu nằm sấp mà lau.

Nhóc con cầm cái khăn, bò ra nền nhà, cúi thấp đầu, dùng khăn lau từng tí từng tí một dấu son đỏ trên sàn. Giang Minh Viễn ở ngay bên cạnh nhìn, có chút không đành, nhưng cuối cùng vẫn không có nói gì.

Anh nhìn Trình Hoan, rút ra một tờ khăn giấy, tiến lên phía trước hai bước, nhặt thỏi son bị cắt thành ra làm đôi trên mặt đất lên, thân son không bị hư, trên đỉnh có khắc logo sản xuất, bên dưới có mấy chữ số, Giang Minh Viễn ghi nhớ dòng số này, đem cả đồ lẫn khăn giấy vứt chung vào trong sọt rác.

Lúc ngẩng đầu lên, đúng lúc đụng phải ánh mắt rút lại từ chỗ thùng rác của Trình Hoan.

Tinh Tinh đã lau mười mấy phút, cố lắm cuối cùng cũng lau sạch sàn nhà, cả chiếc khăn lông đều bị nhiễm thành một màu hồng phấn.

Trình Hoan không nói lời nào, lại đổi cho cậu chiếc khăn mới, để cậu tiếp tục lau chùi thảm trải sàn. Tinh Tinh đã nằm bò một lúc lâu như vậy, nói không mệt là giả đó, nhưng cậu có khí phách, mẹ không nói chuyện, thì cậu cũng không than mệt luôn, cầm lấy khăn lông mới sạch sẽ, tiếp tục đi lau thảm trải sàn.

Hai người lớn đứng ở một bên, ánh mắt dừng trên người đứa bé trên sàn nhà. Khăn trải sàn khó lau hơn nền nhà nhiều, lông trên quầy bị nhuộm màu rồi, dùng khăn lông ướt lau cũng không hết, ngược lại bởi vì dính nước mà màu của chỗ này sẽ lem sang cả chỗ khác.

Tinh Tinh lau chùi rất lâu, cũng không lau sạch được chỗ này, lại sắp tủi thân khóc lên, xét đến cùng thì cậu vẫn còn nhỏ, làm thời gian dài như vậy đã hoàn toàn không còn sức lực gì nữa, tay vừa buông lỏng đã dán mặt trên thảm trải sàn rồi.

"Được rồi." Trình Hoan đi qua đó, ôm người dậy, cầm lấy khăn lông trong tay cậu đưa cho Giang Minh Viễn: "Thảm trải sàn không cần lau nữa, chúng ta đi rửa mặt sạch sẽ, sau đó đi máy bay."

Tinh Tinh nằm úp sấp trong lòng mẹ, dùng cánh tay không còn sức lực gì nữa vòng qua cổ mẹ, trộm liếc mắt nhìn ba, nhỏ giọng nói: "Còn có quần."

Giang Minh Viễn nào nỡ để con trai đi giặt đồ nữa, nghe thấy thế là vội vàng mở miệng: "Quần của ba không cần giặt nữa."

Tinh Tinh cũng không dám tin lời ba nữa, trải qua câu chuyện vừa nãy, nhóc con coi như là đã nhìn thấy rõ ràng rồi.

Trong cái nhà này, vẫn là lời của mẹ có tác dụng.

Trình Hoan ôm Tinh Tinh đi vào phòng tắm, đặt cậu đứng trên ghế đẩu trước bồn rửa mặt, cầm lấy nước tẩy trang, đổ ra một ít vào tay, cẩn thận lau chùi mặt con.

Son môi gặp phải nước tẩy trang, quẹt nhẹ một lần là không thấy dấu vết nữa, chỗ nào trên mặt có son môi đều lau qua một lượt, đặc biệt là chỗ lông mày, lau hết sạch sẽ, Trình Hoan lại bảo Tinh Tinh cúi đầu nhắm mắt lại, dùng tay rửa mặt cho cậu. Rửa qua mấy lượt, xác nhận không còn sót lại cái gì mới tắt vòi nước đi, lau khô mặt cho Tinh Tinh.

Cầm khăn lau mặt rửa sạch sẽ treo lên móc áo, Trình Hoan nhìn con trai một cái, cuối cùng mở miệng: "Ba nói không cần thì thôi không cần, còn có lần sau nữa thì con phải tự giặt đấy.

Dù sao trải qua sự việc vừa nãy, chắc cậu cũng đã nhận thức được việc mình làm là sai rồi, Trình Hoan đoán là bây giờ có để son môi ở trước mặt cậu, nhóc con cũng không dám nhìn thêm một cái nữa.

Nghe thấy mẹ nói được miễn giảm trừng phạt, Tinh Tinh khoa trương thở phào một hơi, cậu vỗ vỗ n.g.ự.c mình, nịnh nọt cam đoan với Trình Hoan: "Mẹ ơi, sau này con không làm nữa đâu."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 119: Chương 119



"Không phải sợ, lần sau con làm ra chuyện xấu gì thì tự mình thu dọn chiến trường rắc rối là được." Trình Hoan tỏ vẻ không sao cả, chuyện ngày hôm nay để lại cho cậu một linh cảm, nếu có lần sau nữa thì vẫn phải làm như vậy.

Trải qua một trận giày vò, Trình Hoan lại nhìn thời gian thì đã bốn giờ bốn mươi rồi, vé máy bay của bọn họ là sáu giờ mười, thời gian còn lại cũng không dư dả gì. Trình Hoan chỉ lo dạy dỗ đứa trẻ nghịch ngợm, đến bây giờ tóc cũng chưa chải quần áo cũng chưa thay.

Cô có chút sốt ruột, quăng nhóc con đã được rửa ráy sạch sẽ cho ba nó, vội vàng nói một tiếng đợi tôi rồi phóng vào phòng, nhốt hai người kia ở ngoài cửa.

"Ba ơi." Tinh Tinh bị ném ở ngoài cửa nhìn sang ba nhóc.

"Đi thôi con trai, chúng ta đi lên xe đợi mẹ." Ba con hai người liếc mắt nhìn nhau, Giang Minh Viễn một phát ôm cậu lên, nói với người bên trong cánh cửa một tiếng, mang theo con đi ra ngoài.

Đợi tới khi Trình Hoan thay quần áo xong, làm kiểu tóc xong thì đã hơn năm giờ một chút. Kiểu tóc lượn sóng to được buộc tùy tiện sau đầu, mặc một chiếc áo khoác ngắn màu đen cùng quần jean ống bó cạp cao, dưới chân đi đôi giày cao gót mười phân, môi đỏ mọng mắt quyến rũ, đẹp động lòng người. Màu son trước đó Trình Hoan muốn dùng là màu đất, cùng với cách trang điểm cũng khá nhẹ nhàng, bởi vì son môi chôn thây trong thùng rác rồi, cô không thể không đổi thành cây khác.

Thỏi son mới thiên về đỏ, khá phù hợp với kiểu trang điểm đậm, vì để phối hợp, Trình Hoan lại đánh thêm mắt, phấn mắt màu nâu đậm tán trên bầu mắt, đường kẻ mắt hơi cong, vẻ đẹp có chút sắc sảo. Chỉ là nửa tiếng không gặp, cô đã đổi phong cách xinh đẹp khác.

Giang Minh Viễn có chút thán phục, nhìn thoáng qua rồi chuyển sự chú ý sang chỗ khác: "Sao lại mặc ít như vậy?"

Cái áo jacket này của Trình Hoan ngắn không chịu được, chỉ tới trên rốn, áo lông bên trong cũng rất mỏng, gần như không có tác dụng giữ ấm, nhìn thôi đã khiến người ta cảm thấy lạnh.

Đối với cách ăn mặc của mình, Trình Hoan có lý do đầy đủ: "Đảo San hô đỏ không phải là nhiệt đới à? Tôi đã tra dự báo thời tiết rồi, nhiệt độ cao nhất ở đó là ba mươi độ. Mặc nhiều như vậy xuống máy bay còn phải cởi ra, phiền phức bao nhiêu."

"Đến lúc đó cởi cũng tốt hơn là bây giờ lạnh." Giang Minh Viễn nhíu mày, cầm lên chiếc áo lông để bên cạnh, bảo cô khoác vào, Trình Hoan không chịu, anh vẫn cứ giơ cái áo này ra.

Cuối cùng rốt cuộc Trình Hoan chịu khuất phục trước sự kiên trì của anh, không tình không nghiện mặc chiếc áo lông đó lên. Áo lông là của Giang Minh Viễn, size lớn, Trình Hoan mặc vào cả tay cũng không lộ ra ngoài, cả người bự thành một quả cầu, giống y như chim cánh cụt.

Lần nào đối với bộ dạng này của cô, Giang Minh Viễn cũng có vẻ rất hài lòng: "Mặc vào trước, đợi lúc đến nơi rồi lại cởi, một bộ đồ cũng không chiếm bao nhiêu chỗ."

Trình Hoan tựa lưng vào ghế, uể oải ừ một tiếng, áo lông vũ này nhiều lông vô cùng, hiệu quả giữ ẩm cực cao, cô mặc lên không được bao lâu đã cảm thấy nóng muốn đổ mồ hôi, lại đứng dậy túm khóa kéo ra, muốn c** đ* xuống.

Giang Minh Viễn thường xuyên chú ý đến bên này, lập tức cản lại: "Sao vậy?"

"Tôi nóng" Mặt Trình Hoan không biểu cảm.

"Điều hòa thấp xuống tí" Giang Minh Viễn phân phó cho tài xế, lại quay đầu nhìn sang cô: "Đợi tí nhiệt độ sẽ thấp xuống, áo đừng cởi, bị cảm lạnh thì làm sao?"

Nguyệt

Trình Hoan: "..."
 
Back
Top Bottom