Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 100: Chương 100



Đã nhiều ngày không gặp, Tinh Tinh cũng có chút nhớ cha. Lúc này cậu nhóc cũng chẳng thèm quan tâm đến thịt nữa, ngay lập tức trèo xuống ghế, bước đôi chân ngắn chạy qua, kéo ống quần anh gọi: "Cha!"

"Ơi, bảo bối!" Người đàn ông phối hợp bỏ đồ trên tay xuống, cúi người xuống hôn lên mặt Tinh Tinh một cái.

Qua một ngày, râu trên cằm Giang Minh Viễn mọc ra một chút, lúc hôn cọ vào mặt của Tinh Tinh, ngưa ngứa.

Cậu nhóc cười khanh khách tránh đi, tay vẫn nắm lấy quần của anh, kéo vào trong phòng bếp, vừa kéo vừa nói: "Cha ơi, hôm nay mẹ làm lẩu, vô cùng ngon!"

Mặc dù đây là lần đầu tiên Trình Hoan làm lẩu ở nhà, Tinh Tinh căn bản không biết mùi vị thế nào, nhưng mà cái này không quan trọng, dù sao là đồ mẹ nấu thì chắc chắn sẽ ngon.

Giang Minh Viễn bị Tinh Tinh kéo đi theo hai bước, anh xoa xoa gương mặt của cậu nhóc, quay đầu nhìn người có tiếng nói nhất nhà, như đợi chỉ thị.

Nụ cười trong đáy mắt người đàn ông dường như không hề che giấu, Trình Hoan hừ một tiếng, nhìn chằm chằm kẻ phản bội trước mặt, miễn cưỡng mở miệng: "Vậy thì cùng ăn đi."

Lúc họ nói chuyện, miếng thịt bò lúc trước Trình Hoan cho vào đã chín rồi, Tinh Tinh lại trèo lên chỗ ngồi riêng của mình, nhìn vào nồi nói: "Cha ơi, con muốn ăn thịt."

"Được." Trên bàn chỉ đặt hai đôi đũa, một đôi là của Trình Hoan, đôi còn lại có lẽ là đũa gắp chung, Giang Minh Viễn dùng đũa chung gắp cho Tinh Tinh một miếng thịt, cho vào bát nước chấm đã được pha sẵn trước mặt cậu nhóc, cuộn lại một vòng, mới bón cho cậu ăn.

Nước chấm trong bát Tinh Tinh được làm từ sốt mè, bơ đậu phộng, bên trong còn được thêm một chút đậu phộng băm nhỏ, ăn rất thơm.

Miếng thịt bò rất mỏng, ngấm đượm vị sốt, mang theo sự mềm dai vốn có, phủ một lớp nước sốt, vô cùng ngon miệng.

Tinh Tinh nhai rất nhanh, ăn xong một miếng lại muốn ăn nữa, Giang Minh Viễn lại tiếp tục gắp cho cậu. Trình Hoan ở bên cạnh nhìn ăn một cái, quay người vào phòng bếp pha nước sốt cho anh.

"Anh thích ăn vị gì?"

Nguyệt

"Giống như cô là được." Giang Minh Viễn quay đầu lại nói: "Tôi không kén chọn."

So với nước sốt của Tinh Tinh, sốt Trình Hoan làm cho mình mùi vị đậm hơn một chút, bên trong có thêm sốt bò và dầu ớt tự làm, vị có chút mặn và cũng tươi hơn.

Trình Hoan đặt nước sốt làm xong xuống trước mặt Giang Minh Viễn, thái độ lạnh nhạt: "Cho anh."

Người đàn ông nhìn nước sốt và đôi đũa trước mặt, lại quay đầu qua, tâm trạng tốt cười với cô: "Phiền cô rồi."

Anh rất đẹp trai, cười lên lại càng mê người, Trình Hoan thấy anh cười sững lại một chút, lấy lại tinh thần hừ một tiếng, gắt gỏng kéo ghế ra ngồi vào.

Thịt trong nồi bị Tinh Tinh ăn hết rồi, Giang Minh Viễn lại thêm vào một ít, mấy loại thức ăn cuộn trong nước dùng màu trắng sữa, trông rất đẹp mắt, nhưng đáng tiếc vẫn còn sống.

Thứ chín đầu tiên vẫn là thịt, những miếng thịt bò mỏng cuộn hai vòng liền bắt đầu chuyển sang màu trắng, Trình Hoan cầm đũa, vừa định đưa tay ra gắp, người bên cạnh liền gắp một miếng thịt bỏ vào trong bát cô.

Bắt gặp ánh mắt của cô, Giang Minh Viễn mở miệng nói: "Đôi đũa này tôi vẫn chưa dùng qua."

"Ừ." Trình Hoan lạnh nhạt đáp lại một tiếng, dời tầm mắt nhìn anh, gắp miếng thịt lên nhét vào miệng. Lẩu là món ăn thích hợp nhất vào mùa đông, mấy người ngồi quanh bàn, ăn thức ăn tươi mới nóng bỏng, không lâu sau, khí lạnh trên người cũng giảm đi phần nào.

Ăn được một nửa, trên trán mọi người bắt đầu đổ mồ hôi, Giang Minh Viễn cởi áo khoác treo lên lưng ghế, lại cởi một chiếc cúc trên áo sơ mi, sửa lại cổ áo, làm lộ ra cổ tay mềm mại.

Trình Hoan cũng cởi áo khoác ngoài ra, cổ tay áo len được kéo lên, hai người cách nhau rất gần, lúc cử động ra có va chạm một chút, vốn lúc mặc áo khoác không có cảm nhận rõ ràng, bây giờ cởi áo khoác ra rồi, một chút tiếp xúc này khiến bản thân không thể không chú ý đến.

Gắp một miếng há cảo trứng vào bát, đũa của hai người đụng nhau, động tác của Trình Hoan hơi dừng lại, dịch cơ thể ra một chút, mở miệng sai khiến: "Anh cởi áo khoác cho Tinh Tinh đi."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 101: Chương 101



Cậu nhóc cũng sắp nóng không chịu được rồi, mũi cũng bắt đầu chảy mồ hôi, nghe thấy lời này của Trình Hoan, cuối cùng cậu cũng ngẩng đầu lên, đặt chiếc thìa trên tay xuống, dang hai tay ra nói: "Cha ơi c** q**n áo."

Giang Minh Viễn đứng dậy, cởi áo khoác ngoài cho cậu, đưa tay ra sờ đằng sau, lưng của Tinh Tinh cũng ra mồ hôi rồi, làm cho áo bên ướt hết cả, Giang Minh Viễn rút tay về, nói với Trình Hoan: "Quần áo bị ướt rồi, ăn xong phải tắm cho con luôn thôi."

Anh vừa nhắc đến tắm rửa, Trình Hoan liền nhớ đến chuyện ngày hôm nọ, sau đó lại trong đầu lại lặp lại cái câu "kích cỡ bị nhỏ".

Vành tai ẩn dưới mái tóc dần dần nóng lên, Trình Hoan cúi đầu ăn, một lúc sau mới ừ một tiếng: "Để tôi tắm cho con."

Bên tai lại vang lên tiếng cười nhẹ.

Bởi vì có thêm Giang Minh Viễn, đồ ăn lúc đầu tưởng chừng ăn không hết lại bị quét sạch bong, ăn nhiều như vậy, ba người cũng có chút no rồi.

Trình Hoan đứng dậy, đưa Tinh Tinh đi tắm.

Cô là người lão luyện, đã tắm cho cậu quen rồi, Tinh Tinh cũng không dám nghịch ngợm, nên thời gian tắm còn chưa đến mười mấy phút.

Thay cho cậu nhóc bộ đồ ngủ hình gấu trúc vừa mua mấy ngày trước, bộ đồ ngủ bông xù, giữa bốn chân đen có màu trắng, cổ tay gắn kèm găng tay hình tay gấu, đằng sau m.ô.n.g có một chiếc đuôi ngắn ngắn, trên mũ cũng may hai cái tai gấu lớn.

Mặc quần áo vào, đổi xong dép, Trình Hoan mở cửa ra, đưa Tinh Tinh đi sấy tóc. Tóc khô xong, đội mũ lên, cả người Tinh Tinh chỉ có mỗi gương mặt là lộ ra, trông rất đáng yêu.

Đây là lần đầu tiên mặc bộ quần áo này sau khi mua, quả nhiên giống y như trong tưởng tượng! Trái tim của Trình Hoan tan chảy, quỳ chân xuống hôn mấy cái lên mặt Tinh Tinh: "Sao bảo bối của mẹ lại đáng yêu thế này!"

Tinh Tinh cười ngây ngô, chu môi hôn lại cô: "Mẹ cũng rất đáng yêu."

Trình Hoan xoa gương mặt nhỏ nhắn của cậu: "Mẹ không đáng yêu, mà là xinh đẹp."

Cậu nhóc nhanh chóng sửa lại: "Mẹ xinh đẹp!"

"Đúng rồi."

Hai mẹ con người tung kẻ hứng, mẹ hôn con con hôn mẹ, hôn nhau một lúc lâu, chiếc bóng đèn trong nhà cuối cùng cũng đến chen vào rồi.

Giang Minh Viễn rửa bát xong lau sạch tay, đứng bên ngoài phòng tắm từ lâu rồi, thấy hai người họ đều không phát hiện ra anh, đành phải mở miệng xen vào: "Cha mang quà cho hai mẹ con, có muốn xem một chút không?"

"Có ạ!" Trình Hoan còn chưa nói gì, Tinh Tinh đã vui vẻ chạy qua: "Quà của cha ở đâu ạ?"

"Ở đây này." Giang Minh Viễn lấy túi anh để trong phòng khách, cầm một bọc hàng trong đó, lấy ra đồ bên trong, đó là một đồ chơi siêu nhân mới ra, các khớp trên đó có thể chỉnh theo ý muốn, còn trang bị các loại vũ khí, Tinh Tinh vừa cầm lấy liền ôm không rời tay.

Giang Minh Viễn tặng quà cho Tinh Tinh xong, lại cầm một chiếc túi giấy lên, lấy ra một hộp quà màu xanh da trời quấn ruy băng, anh đứng dậy, đưa hộp quà cho Trình Hoan: "Cái này tặng cho cô."

Trình Hoan mở hộp ra, bên trong là một chiếc vòng tay mảnh, chiếc vòng tay giống như một sợi cây quấn lại vậy, bên trên còn có mấy chiếc lá nhỏ.

"Đặc biệt mua cho cô đó, cũng không đắt đâu." Bởi vì sợ cô từ chối, Giang Minh Viễn nói thêm một câu. Phụ nữ đa số đều thích những trang sức đẹp đẽ, Trình Hoan cũng liếc một cái, cô nhìn chiếc vòng tay bên trong hộp, định trả lại nhưng lại thôi: "Cảm ơn anh."

Nguyệt

Giang Minh Viễn mang tổng cộng ba chiếc túi giấy qua, ngoài trừ hai túi là quà cho hai mẹ con thì còn một túi nữa, Trình Hoan nhận quà, chỉ vào chiếc túi cuối cùng: "Đây là cái gì?"

"Đây là... quần áo lần trước cô mua cho tôi." Giang Minh Viễn quay mặt sang một bên, nói với bức tường: "Tôi giặt sạch sẽ rồi mới mang qua đây.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 102: Chương 102



"Anh mang cái này tới đây làm gì?" Trình Hoan không thể hiểu được: "Trong nhà không ai có thể mặc." Giang Minh Viễn nhất thời có chút không biết giải thích hành động của mình như thế nào, anh nhíu mày nhìn vách tường, qua một lúc mới chậm rãi nói: "Vốn dĩ là cô mua."

Trình Hoan cảm thấy cách người này trả quần áo tuyệt đối là có bệnh, lại không phải đồ vật khác trả lại còn có thể dùng, cô không quá đồng ý liếc mắt nhìn người nọ một cái, đối phương đưa lưng về phía cô, căn bản không nhận được ánh mắt công kích.

Trong lòng cô bị đè nén, nhìn chằm chằm tây trang trên người người nọ, nghĩ lại lại cảm thấy hiểu được. Phỏng chừng là tổng tài lớn chưa từng mặc quần áo giá siêu thị, ghét bỏ mấy thứ này giảm đi giá trị trong tủ quần áo.

"Được rồi, anh đưa đồ cho tôi đi." Nghĩ thông suốt chuyện này, Trình Hoan có chút thoải mái, cô khom lưng nhắc tới túi giấy đựng quần áo kia, xoay người đi đến phòng ngủ bỏ vào tủ quần áo, ra nói với người kia: "Để nơi này cũng được, đỡ phải lần sau có yêu cầu lại không tìm thấy quần áo."

Lời này của Trình Hoan chỉ là tùy tiện khách sáo, nghe vào lỗ tai Giang Minh Viễn lại thay đổi hương vị, anh gật đầu, tươi cười ôn hòa: "Xác thật là như vậy."

"Được rồi, không có việc gì nữa thì anh đi đi." Nụ cười này thoạt nhìn có hơi chói mắt, Trình Hoan nhìn lướt qua liền dời tầm mắt, ngồi xổm xuống bắt lấy mũ trên lỗ tai Tinh Tinh, mở miệng đuổi người.

Hai người trong nhà nhão nhão dính dính, anh ở bên cạnh, miệng hoàn toàn chen vào không lọt.

Giang Minh Viễn đứng bên cạnh, thở dài một tiếng, cuối cùng nói tạm biệt.

"Gặp lại." Trình Hoan vẫy tay, liền ánh mắt cũng không cho, còn dời đi lực chú ý của Tinh Tinh không cho cậu tiễn. Cửa chống trộm ở sau lưng đóng lại, phát ra một tiếng vang, Trình Hoan hừ một tiếng, duỗi tay nhéo khuôn mặt Tinh Tinh: "Tiểu hỗn đản.

Lần này hơi nặng tay, khuôn mặt tiểu gia hỏa đều đỏ lên, Tinh Tinh ôm mặt, ngốc lăng lăng: "Vì sao mẹ niết con?"

"Mẹ giận chó đánh mèo." Trình Hoan đứng lên, kéo tay Tinh Tinh đi vào phòng ngủ, vừa đi vừa nói chuyện, cô ngụy biện: "Bởi vì ba con quá đáng ghét, cho nên hiện tại mẹ nhìn cũng không quá thuận mắt. "Mẹ, con không đáng ghét." Tinh Tinh bị bế lên giường, rốt cuộc lý giải ý tứ của mẹ, tiểu gia hỏa xoay người, quỳ gối trên chăn, nghiêm túc nói: "Ba đáng ghét, chúng ta không để ý tới ông ấy."

"Được, không để ý tới anh ta!" Nghe được con trai nói như vậy, Trình Hoan liền cao hứng lên, cô kéo chăn ra nhét Tinh Tinh vào trong, lại cho cậu một cái hôn chúc ngủ ngon: "Chúng ta là một quốc gia."

"Không sai, chúng ta là một quốc gia!"

Tinh Tinh là người rất giữ lời, nói không để ý tới ba chính là không để ý tới, ngày hôm sau Giang Minh Viễn vội vàng gọi điện thoại tới, cậu đều không nói lời nào.

"Bảo bối làm sao vậy, ai chọc con tức giận sao?" Giang Minh Viễn nói mấy câu, bên kia đều không đáp lại, anh nhịn không được có chút lo lắng, chậm rãi hỏi: "Có thể nói với ba không?"

Máy hút khói trong bếp còn đang hoạt động, mẹ đi vào rất lâu, Tinh Tinh duỗi dài cổ nhìn, xác định cô không chú ý đến nơi này, mới lặng lẽ, nhỏ giọng nói với đồng hồ: "Ba, mẹ nói không để ý tới ba." Giang Minh Viễn: "... Tại sao?"

Nguyệt

"Mẹ nói ba quá đáng ghét." Tinh Tinh nói đến chuyện này còn cảm thấy trên mặt hơi đau, một bàn tay cậu che trên má, trộm cáo trạng: "Mẹ còn niết mặt con."

Giang Minh Viễn không rõ những lời này của con trai, lại không biết mình có chỗ nào chọc Trình Hoan tức giận. Tuy rằng anh thông minh, nhưng thật sự không am hiểu ở chung với phụ nữ, gặp được loại tình huống này cũng hơi đau đầu.

Nếu đổi thành người khác, Giang Minh Viễn cũng không quan tâm tại sao các cô tức giận, chỉ cần không trở ngại đến mình là được. Chỉ là Trình Hoan không phải người tùy tiện có thể bỏ qua, người này là mẹ của con anh, luôn phải có chút kiên nhẫn.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 103: Chương 103



Anh cẩn thận nghĩ lại những việc trải qua ngày hôm qua ở chung, suy đoán khả năng chuyện liên quan đến đống quần áo kia, chẳng lẽ Trình Hoan không thích trong nhà mình có quần áo đàn ông? Giang Minh Viễn nhíu mày, đoán không ra rốt cuộc là chuyện gì, nghĩ nghĩ, liền đi xin con trai mình giúp đỡ.

"Bảo bối, con có thể giúp ba một việc không?"

"Việc gì ạ?"

"Là như thế này, ba không cẩn thận chọc mẹ tức giận, nhưng không biết tại sao mẹ tức giận, Tinh Tinh có thể giúp ba hỏi một chút không?"

"Ba, ba thật ngốc." Tinh Tinh phun tào: "Mẹ tức giận con đều biết nguyên nhân.

Giang Minh Viễn: "..." Bị chính con trai mình xem thường?

"Tinh Tinh thật thông minh." Con trai còn có chỗ hữu dụng, Giang Minh Viễn cũng không thể tức giận với cậu, anh ở đầu kia điện thoại ôn tồn: "Tinh Tinh thông minh có thể giúp ba chuyện này không?"

"Được ạ." Tuy rằng ba rất ngốc, nhưng Tinh Tinh cũng rất yêu ông ấy, tuy cậu còn nhỏ, nhưng cũng biết tầm quan trọng của việc gia đình hài hòa, vì thế vỗ n.g.ự.c bảo đảm: "Ba, ba yên tâm, con biết liền nói cho ba!"

"Vậy nhờ cậy bảo bối." Giang Minh Viễn nhấp khóe môi: "Ba chờ tin tốt của con."

Kết thúc cuộc nói chuyện với Tinh Tinh, Giang Minh Viễn một lần nữa đem tinh lực đặt trên công việc, mỗi dịp cuối năm đều là thời điểm bận rộn nhất một năm, phải tổng kết sự phát triển trong một năm, đặt ra mục tiêu năm tiếp theo, mỗi ngày có vô số văn kiện phải xem, mở cuộc họp này đến cuộc họp khác.

Từ trước đến nay Giang Minh Viễn có thể phân chia rất rõ ràng giữa công việc và sinh hoạt cá nhân, rất ít khi phân tâm trong công việc vì chuyện riêng, chỉ là hôm nay lại có chút không giống, anh nhìn chằm chằm văn kiện trước mắt, có hơi thất thần, lại nghĩ tới đống quần áo mình mang đến ngày hôm qua.

Quần áo tổng cộng có bốn món, áo thun áo lông và quần đều là Trình Hoan mua, duy chỉ có q**n l*t kích cỡ nhỏ, bị anh tự mình thay đổi thành món thích hợp.

Lúc anh đi lấy quần áo, cũng không nghĩ nhiều, chỉ nói như vậy với Trình Hoan, để ngừa vạn nhất thôi. Cũng không biết vì sao, hiện tại lại nhớ đến những cái quần áo đó, anh lại cảm giác có chút không được tự nhiên.

Rốt cuộc quần áo tắm rửa, trừ bỏ để ngừa vạn nhất, còn có thể lý giải vì... muốn ngủ lại.

Giang Minh Viễn mím môi, buông văn kiện trong tay, ánh mắt có chút không tập trung. ...

Tinh Tinh ở trong điện thoại vỗ n.g.ự.c đáp ứng nhờ vả của ba, buông điện thoại chuẩn bị đi hành động.

Cậu cũng không phải l* m*ng đi hỏi, tiểu gia hỏa thông minh, biết nếu mình dỗ mẹ vui vẻ, cô sẽ rất dễ nói chuyện.

Muốn liền đi làm, Tinh Tinh từ trên sô pha bò xuống dưới, chạy vào phòng bếp, tìm cái góc không đỡ người để đứng, hỏi người phụ nữ đang bận việc ở bệ bếp: "Mẹ, con tới giúp mẹ!"

"Chỗ này không cần con hỗ trợ, bảo bối con đi chơi đi." Trong nồi hầm canh, Trình Hoan mở nắp nồi nhìn, cho nhỏ lửa, bỏ nguyên liệu khác vào trong.

"Mẹ con muốn hỗ trợ" Tinh Tinh cũng không phải dễ tống cổ như vậy, mẹ không cho cậu giúp cậu liền tự mình tìm việc làm, tiểu gia hỏa nhón chân nhìn nhìn, nhìn thấy trên thớt để mâm đồ ăn đã làm xong, liền vòng qua phía sau, duỗi tay ra.

Mâm đồ ăn kia để có điểm ra bên ngoài, thật đúng là bị cậu túm ra một cái, Tinh Tinh nhón chân có chút mệt mỏi, cậu buông chân nghỉ ngơi, lại duỗi hai tay ra, cẩn thận bưng mâm đồ ăn xuống dưới.

Phân lượng đồ ăn bên trong mâm đối với một đứa trẻ 4 tuổi mà nói là rất nặng, mâm đồ ăn mới vừa rời khỏi cái thớt, tay Tinh Tinh trầm xuống, nước canh bên trong liền vung ra ngoài, vẩy vào người.

Nguyệt

Động tĩnh này rốt cuộc hấp dẫn Trình Hoan chú ý, cô cầm nắp nồi quay đầu lại, liền nhìn thấy con trai bưng mâm đồ ăn, n.g.ự.c áo ướt một mảng.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 104: Chương 104



"Con đang làm gì?" Trình Hoan mở miệng, ngữ khí có chút nguy hiểm.

Nước canh dính vào người máy giặt giặt không sạch, còn phải giặt tay, mùa đông quần áo dày, dính nước rất nặng, giặt một món đều tốn công, nghĩ đến chuyện này, Trình Hoan liền có chút tay ngứa.

Nếu không thì đánh một trận, thằng nhóc xấu xa này phải đánh, không đánh không nghe lời!

Tinh Tinh đối với việc m.ô.n.g mình sắp gặp nguy cơ hoàn toàn không biết trước, ngược lại cảm thấy mình làm được một chuyện lớn, cậu nhếch miệng, đối mẹ cười ra một loạt gạo kê nha: "Mẹ con tới giúp mẹ!"

Thái độ rất kiêu ngạo.

Sức lực c** nh*, bưng mâm phải cố hết sức, Trình Hoan hơi lo lắng, sợ cậu đánh đổ mọi thứ xuống, không có đồ ăn chỉ là chuyện nhỏ, nếu làm vỡ đĩa sứ, b.ắ.n lên người liền không tốt.

"Chỗ này không cần Tinh Tinh giúp, con đi chơi đi, thứ này mẹ bưng là được." Trình Hoan khom lưng, muốn tiếp nhận đồ trong tay cậu.

Cô giơ tay ra, Tinh Tinh lại quay người né tránh, cậu bước chân ngắn nhỏ, nâng mâm đồ ăn kia, thật cẩn thận mà đi đến bàn ăn.

Bàn ăn cao hơn Tinh Tinh một chút, cậu căn bản để không tới, tiểu gia hỏa nâng tay, run run rẩy rẩy đẩy mâm về phía trước, cái đĩa đồ ăn đụng tới cạnh bàn ăn, mắt thấy liền phải đánh đổ, thời khắc nguy cấp, Trình Hoan tiếp nhận mâm đồ ăn từ trên tay con trai, đặt ổn định vững chắc ở trên bàn cơm.

Tinh Tinh căn bản không biết vừa mới nguy hiểm, thấy mâm bị mẹ lấy đi, cậu còn có chút không vui, bĩu môi nói: "Mẹ con cũng có thể."

Trình Hoan ha hả cười hai tiếng, đến sô pha ngồi xuống vẫy tay với cậu: "Lại đây."

Tiểu thí hài hoàn toàn không cảm giác được nguy cơ, tung ta tung tăng thò lại gần, mới vừa đi tiến, đã bị mẹ lột quần, đánh vài cái trên m.ô.n.g chụp.

Nguyệt

Hết thảy đều phát sinh quá nhanh, Tinh Tinh còn chưa kịp xin tha, trên m.ô.n.g đau đớn liền truyền tới, cậu trề môi, trợn to mắt, khó có thể quay đầu mà nhìn mẹ, trong mắt dần dần chứa đầy nước mắt, cuối cùng, giọt nước mắt đầu tiên rớt xuống, Tinh Tinh cũng há mồm gào ra: "Mẹ... Aaa..."

"Khóc cái gì mà khóc?" Trình Hoan xách quần lên cho cậu, lại bảo cậu giơ tay để cởi áo, Tinh Tinh khóc chít chít, nhưng thật ra rất nghe lời. Áo bông nhỏ dính nước đồ ăn bị cởi ra ném tới một bên, Trình Hoan đứng dậy rời đi, chỉ chốc lát lại cầm áo khoác ra.

Tinh Tinh còn rơi nước mắt, nhìn thấy áo tự giác giơ tay, để mẹ mặc xong quần áo, biểu tình trên mặt Trình Hoan vẫn luôn lạnh lùng, nhìn cậu khóc cũng không dễ, kéo khoá áo khoác lên, mới mở miệng hỏi: "Con có biết động tác vừa nãy rất nguy hiểm hay không..."

Tiểu thí hài căn bản không cảm thấy mình làm chuyện gì nguy hiểm, Trình Hoan liền lăn qua lộn lại nói, nói vài lần cậu mới hơi sợ, tay nhỏ lau một giọt nước mắt cuối cùng, nhận sai nói: "Mẹ về sau con không dám nữa."

"Ừ." Con trai khóc lâu như vậy, Trình Hoan cũng không phải không đau lòng, nhìn thấy cậu biết sai, vẻ mặt rốt cuộc hòa hoãn, rút khăn giấy ra lau khô nước mắt trên mặt cho cậu, lại thò lại gần, hôn một cái trên khuôn mặt nhỏ của cậu: "Con ngoan ngoãn, đừng làm cho mẹ lo lắng."

Tiểu gia hỏa chảy quá nhiều nước mắt, hôn trên mặt đều là vị mặn, Trình Hoan đổ chén nước, bảo cậu uống một chút, bản thân đứng dậy đi vào phòng bếp, trong nồi canh còn nấu, cô đi đến xem.

Người trong phòng bếp một chốc một lát sẽ không ra, Tinh Tinh bĩu môi, đợi một lúc, bấm một số điện thoại.

Giang Minh Viễn mới vừa đem những cái tâm tư hỗn độn đó ném tới một bên, di động liền vang lên, là tiếng chuông anh đặt riêng cho Tinh Tinh. Anh có chút ngoài ý muốn, nhanh như vậy liền hỏi rõ ràng rồi? "Alo, Tinh Tinh sao vậy?"

"Ba!" Thanh âm Tinh Tinh bên kia rất nhỏ, như là lén lút, kêu một tiếng, tiếng nói còn mang theo khóc nức nở: "Mẹ đánh con."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 105: Chương 105



Đây là, tới cáo trạng?

Giang Minh Viễn chưa từng trải qua việc cáo trạng, đối với loại tranh cãi trong gia đình này rất không am hiểu, đặc biệt là tranh cãi trong gia đình mình.

Anh nhất thời cũng không biết phải tỏ thái độ như thế nào, nghĩ nghĩ rồi mở miệng hỏi: "Đánh ở đâu?"

"Đét mông." Cảm giác trên m.ô.n.g phảng phất còn chưa biến mất, Tinh Tinh duỗi tay s* s**ng một phen, lại khóc chít chít: "Đau quá ạ."

"Tại sao mẹ đánh con?" Nghe được tiểu gia hỏa đáng thương hề hề nhỏ giọng nói, Giang Minh Viễn cũng có chút đau lòng, từ nhỏ anh chưa từng bị đánh, cũng không ủng hộ giáo dục bằng gậy gộc, nghĩ đến việc này muốn cùng Trình Hoan nói một chút, chỉ là trước đó, anh phải biết rõ ràng nguyên nhân con bị đánh là cái gì đã.

"Bởi vì... Bởi vì..." Tinh Tinh nói lắp: "Bởi vì con giúp mẹ làm việc."

"Hả?" Giang Minh Viễn có hơi không hiểu tình huống, giúp làm việc sao lại bị đánh?

Mục đích Tinh Tinh gọi điện thoại chính là tổ khổ, cậu biết mình vừa mới làm không đúng, nhưng cũng không có biện pháp đem lời mẹ vừa mới nói thuật lại, lăn qua lộn lại chính là giúp làm việc bị đánh. Giang Minh Viễn nghe không hiểu ra sao, suy đoán chuyện này hẳn là có ẩn tình, cũng không dám nói cái gì, anh dỗ hai câu, hứa hẹn rất nhiều quà, dỗ con trai vui vẻ, lúc này mới cắt đứt điện thoại.

Trò chuyện kết thúc, Giang Minh Viễn cầm di động suy xét, gửi cho Trình Hoan một tin nhắn, phong cách cùng ngày thường không sai biệt lắm.

[ Có rảnh không?]

Trình Hoan cơm nước xong, sau khi tắm cho Tinh Tinh xong mới nhìn thấy tin nhắn này, đối với mở đầu quen thuộc này có chút vô ngữ, ngón tay ở trên màn hình gõ vài cái, nhắn lại một tin.

[ Có việc?]

Hai chữ gửi đi không bao lâu, điện thoại liền tới đây, nhìn dãy số quen thuộc kia, Trình Hoan ấn nghe. "Anh tìm tôi," Trình Hoan dẫn đầu mở miệng hỏi: "Là muốn ngày mai mang Tinh Tinh ra ngoài chơi sao?" Trừ bỏ cái này, cô cũng không nghĩ ra được có yêu cầu gì khác khiến bọn họ liên lạc. "Không phải, gần đây khả năng tôi cũng không có thời gian, không có biện pháp đưa con ra ngoài." Giang Minh Viễn mang theo chút xin lỗi: "Hôm nay tìm cô là vì một chuyện khác.

Anh dừng câu nói lại một chút, tiếp tục nói: "Nghe Tinh Tinh nói, cô đánh nó?"

"Chuyện này còn có thể cáo trạng!" Trình Hoan ngồi ở mép giường, dùng tay chọc chọc khuôn mặt tiểu gia hỏa, ngữ khí cũng không tốt lắm: "Làm sao, anh là tới hưng sư vấn tội?"

(*) nghĩa đen là phát động quân đội để hỏi tội/ chỉ tội đối phương; còn cách dùng chung thì để chỉ việc hỏi tội/ trách hỏi ai đó

"Không phải." Giang Minh Viễn phủ nhận: "Hôm nay con gọi điện thoại lại đây, nói giúp đỡ làm việc lại bị đánh, tôi cảm thấy thằng bé hẳn là không nói rõ ràng, cho nên muốn hỏi một chút."

Tốc độ nói chuyện của anh không nhanh, không có tính công kích, khiến người nghe thực thoải mái. Trình Hoan đứng dậy đi ra khỏi phòng ngủ, cảm xúc mâu thuẫn trong lòng cũng tiêu tán không sai biệt lắm, giọng nói của cô tùy ý, thuật lại chuyện phát sinh lúc trước.

"Nguyên lai là như thế, vậy xác thật cần phải giáo huấn một chút." Giang Minh Viễn nghe xong cũng cảm thấy hơi buồn cười, nói xong tạm dừng, lại mở miệng nói: "Con còn nhỏ, nói chuyện không rõ ràng, hôm nay thằng bé còn nói cô bảo nó đừng để ý tôi, hại tôi lo lắng cả đêm"

Trình Hoan: "..."

Cái thằng nhóc không đáng tin này, sao cái gì cũng nói cho cha nó?

Nguyệt

Trình Hoan có một loại suy nghĩ muốn đem người kéo lên đánh một trận, ngày hôm qua còn nói bọn họ là một quốc gia, hôm nay liền làm phản!

Cô cũng không biết thằng nhóc xấu xa kia rốt cuộc nói gì với Giang Minh Viễn, trong lúc nhất thời có chút không biết mở miệng như thế nào.

Giang Minh Viễn đợi, từ việc Trình Hoan trầm mặc biết chuyện này là sự thật, con trai không dựa vào được, chỉ có thể tự mình lên, anh thay đổi tư thế, mở miệng dò hỏi: "Là tôi có chỗ nào làm không chu đáo sao?"

Trình Hoan: "..."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 106: Chương 106



Cũng không thể nói tôi hoài nghi anh chướng mắt quần áo tôi mua, trong lòng không thoải mái?

Trong điện thoại lại trầm mặc một lát, Giang Minh Viễn nghe được bên kia hồi phục: "Không thể nào, anh đừng nghĩ nhiều."

Như là che giấu, nói xong lời này, người phụ nữ bên kia điện thoại ngáp một cái, mở miệng nói với anh: "Tôi hơi mệt, có chuyện gì hôm nào nói đi"

"Chờ một chút." Giang Minh Viễn gọi cô lại trước khi cô cắt đứt điện thoại: "Có chuyện muốn thương lượng với cô, tôi có thể để mấy bộ quần áo ở chỗ của cô không?"

"Không được..." Trình Hoan không cần suy nghĩ liền mở miệng từ chối.

Người đàn ông cũng không xấu hổ vì bị cự tuyệt, vẫn là tiếp tục nói: "Nếu tôi là cha thằng bé, cũng không thể làm ông chủ vung tay, về sau những cái tình huống ngoài ý muốn khả năng sẽ còn phát sinh, có quần áo dự phòng cũng tiện hơn một chút, cô yên tâm, tôi sẽ không để quá nhiều, sẽ không chiếm quá nhiều không gian."

Lời này nói cũng có đạo lý, nhưng mà Trình Hoan vẫn không muốn: "Ngày hôm qua không phải anh để một bộ lại đây."

"Còn thiếu áo khoác cùng dép lê." Giang Minh Viễn phản ứng rất nhanh, anh thử thăm dò hỏi: "Không bằng lần sau tôi lại mang đến?"

"Dép lê còn phải mang riêng lại đây sao?" Trình Hoan cảm thấy chuyện bé xé ra to: "Trực tiếp mua ở đây không phải được rồi, anh đeo size bao nhiêu?"

"Vậy phiền toái cô." Thanh âm đầu kia điện thoại tựa hồ có chút sung sướng: "Tôi đeo giày size 43."... Trò chuyện kết thúc, Trình Hoan cầm điện thoại ra trước mắt, có chút không rõ bản thân sao lại đồng ý mua dép lê cho anh.

Cô nhăn mày, hơi bực bội ném di động, ngón tay vò lộn xộn đầu tóc, giống như người điên.

Phát tiết một hồi, Trình Hoan miễn cưỡng khôi phục bình thường, cô cầm khăn lông kem đánh răng chuẩn bị rửa mặt, ra đắp xong mặt nạ, rửa sạch mặt chuẩn bị lên giường ngủ, mới vừa xốc chăn lên, cô lại nhớ tới cái gì, lộn trở lại, lấy ra túi quần áo ngày hôm qua đặt ở góc, treo trên giá áo.

Quần áo chính là những thứ mình mua, Trình Hoan treo lên trên, đầu tiên là áo thun, áo lông, phía dưới là quần, thấp nhất, đè nặng cái q**n l*t.

Trình Hoan treo giá áo lên xà ngang, lấy ra món cuối cùng kia, vải dệt q**n l*t sờ lên thực thoải mái, mặt trên nếp gấp tỏ rõ sự thật chủ nhân chưa từng mặc qua.

Cô bĩu môi, nhớ tới hộp q**n l*t lúc trước mua còn thừa một cái, cũng không biết chuyện gì xảy ra, Trình Hoan đột nhiên dâng lên tâm tư so sánh.

q**n l*t đặt trong hộp bị tìm ra, trùng hợp với quần trên tay trái, so sánh một cái, là có thể rõ ràng nhìn ra đ*ng q**n cái bên tay trái xác thật lớn hơn một chút.

Nhưng thật ra chưa nói dối, Trình Hoan so sánh xong, gật đầu, cô bắt lấy hai cái quần trên tay quơ quơ, hoảng đến một nửa đột nhiên dừng động tác, giống như phỏng tay ném q**n l*t tới một bên.

Cô có bệnh xà tinh!

Trình Hoan cũng không biết vì sao bản thân phải làm chuyện này, hồi tưởng lại đều cảm thấy mình b**n th**! Cô đỏ mặt, nắm cái quần nhỏ hơn nhét vào hộp, lại ném cả hộp vào thùng rác, về phần cái Giang Minh Viễn mang lại đây, cũng bị cô tùy ý ném vào trong túi giấy, nhắm mắt làm ngơ. ...

Nguyệt

Tuy rằng không vui, nhưng đáp ứng người ta, Trình Hoan cũng sẽ không đổi ý, ngày hôm sau, cô liền đi siêu thị một chuyến, đi mua giày cho người ta.

Nơi mua dép lê là kệ hàng dài chừng 4 mét, trên kệ hàng treo từng đôi dép cotton, nam nữ đều có.

Giày ở siêu thị cũng đừng nghĩ có bao nhiêu kiểu dáng đẹp, có thể đeo là đủ rồi. Trình Hoan nhìn một vòng ở khu giày nam, tìm một cái miễn cưỡng thuận mắt mua, mua xong lại đi tìm nhân viên siêu thị, hỏi có bán sandal hay không. Rốt cuộc lúc tắm rửa cũng không thể đeo dép bông.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 107: Chương 107



Mùa đông ít sandal, cũng chi có hai kiểu dáng, Trình Hoan chọn một đôi không đến nỗi xấu trong số hai đôi giày rất xấu, cầm dép lê về nhà, mở ra tủ giày, bỏ vào trong.

Trong tủ giày gần như đã đầy, đại đa số đều là giày của cô, Trình Hoan sửa sang lại một chút, dọn ra một ít không gian, đặt hai đôi dép lê mới mua ở tầng dưới cùng.

Phía dưới đều để dép lê, ba người sáu đôi, bên cạnh đôi sandal mới mua cho Giang Minh Viễn chính là giày của Tinh Tinh, hai đôi giày một lớn một nhỏ màu sắc giống nhau, kiểu dáng cũng tương tự, thoạt nhìn như là đồ cha con.

Trình Hoan nhìn lướt qua, động tác chuẩn bị đóng cửa dừng lại, đôi mắt ném sang bên kia.

Đó là giày của cô, cùng hai đôi bên cạnh màu sắc có chút khác nhau, nhân vật trên giày cũng không giống nhau.

Mấy đôi giày đều là Trình Hoan đi mua, ánh mắt một người trong khoảng thời gian ngắn cơ bản sẽ không có thay đổi nhiều. Cho nên ba đôi giày này kỳ thật là đồ gia đình, hoa văn trên giày là một nhà ba người, theo thứ tự là thỏ mẹ, thỏ cha và thỏ con.

Trình Hoan: "..."

Sớm biết như vậy lưu tâm nhiều chút!

Cô hơi hối hận, trời lạnh lại lười đi một chuyến, ngẫm lại còn chưa tính, một đôi giày mà thôi, hẳn là sẽ không nghĩ nhiều.

Lại nói có lẽ người nọ cũng sẽ không thường xuyên đeo. ...

Trình Hoan nghĩ không tồi, cơ hội Giang Minh Viễn đeo đôi giày này xác thật ít, toàn bộ tháng mười hai anh đều bận túi bụi, cuối tuần cũng chỉ có thể rút ra hai giờ lại đây, đừng nói là để anh có cơ hội thay quần áo, ngay cả thời gian ăn cơm cũng ít.

Cuối tuần này, người đàn ông mới vừa mở xong một cuộc họp, liền cơm trưa đều không ăn, đã kêu tài xế, đến nhà Trình Hoan.

Lúc anh tới là giữa trưa 12 giờ rưỡi, hai mẹ con mới vừa ăn xong cơm trưa, Tinh Tinh ngồi xổm trên sô pha chơi cửu liên hoàn*, Trình Hoan ngồi xếp bằng đang xem một chương trình giải trí, hai người ai cũng không quấy rầy ai, rất hài hòa.

(*) Cửu liên hoàn là một trò chơi thưởng gặp lưu truyền trong dân gian Trung Quốc

Chuông cửa vang lên, Trình Hoan đứng dậy đi mở cửa, đối với người tới không hiện chút nào kinh ngạc: "Sao bây giờ lại tới đây, giữa trưa ăn rồi sao?"

"Còn chưa." Tây trang của Giang Minh Viễn tựa hồ vĩnh viễn đều sẽ không rời khỏi người, khiến người nhìn liền mệt, anh nhìn người phụ nữ bên trong cánh cửa, đáy mắt lay động một tia gợn sóng: "Có thể cho tôi một bữa cơm không?"

Bởi vì mấy ngày liền bận rộn, người đàn ông thoạt nhìn gầy đi rất nhiều, đường cong trên mặt càng thêm sắc bén, cả người khí thế kinh người, cho dù nói bố thí, thoạt nhìn cũng giống như ra lệnh.

Lúc đầu Trình Hoan còn ngẫu nhiên bị khí thế trên người anh kinh sợ đến, hiện tại ở chung lâu rồi, cũng không cảm thấy có bao nhiêu dọa người.

Cô bĩu môi, tránh ra vị trí: "Vào đi."

Nguyệt

Tinh Tinh đã sớm chú ý tới động tĩnh ngoài cửa, buông đồ chơi trong tay liền dắt ba cùng đi chơi, Trình Hoan hơi hụt hẫng chọc chọc cái trán Tinh Tinh, nói tiếng "Tiểu phản đồ", liền vào phòng bếp chuẩn bị cơm trưa cho người ta.

Đồ ăn trưa ăn không thừa, nhưng thật buổi tối chuẩn bị làm thịt bò đã hầm không sai biệt lắm.

Bữa sáng làm mì còn thừa một chút, Trình Hoan tìm ra, chan nước dùng vào chén mì, bên trong bỏ thêm hai cây rau xanh cùng nấm hương, lại xúc một muỗng thịt bò lên trên.

Sợi mì kéo rất nhỏ ngâm mình trong nước dùng màu vàng nhạt, nấm hương cùng rau xanh điểm xuyết trong đó, ở một bên chén, lấp đầy thịt bò, thịt bò cắt thành miếng mỏng, hầm ba tiếng trong nồi, đúng là lúc ngon miệng.

Một chén mì làm xong cũng chỉ tốn mười phút, Trình Hoan bưng chén đi ra ngoài, đặt lên trên bàn cơm, xoay người chuẩn bị gọi người ăn cơm, chỉ là vừa thấy, mới phát hiện Giang Minh Viễn đã nằm trên sô pha ngủ rồi.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 108: Chương 108



Nhà Trình Hoan thuê diện tích không lớn, sô pha trong phòng khách cũng không dài, cộng lại chiều dài còn không đến hai mét, xóa độ rộng hai đầu tay vịn, nơi chân chính có thể ngồi, đại khái cũng chỉ có trên dưới một mét sáu.

Vóc dáng Giang Minh Viễn không lùn, có 1m85, ngủ trên cái sô pha nhỏ này, chân cũng không có biện pháp duỗi thẳng, nghiêng người cuộn tròn, thoạt nhìn thật đáng thương.

Tinh Tinh ngồi bên cạnh đầu ba chơi đồ chơi của cậu, tay nhỏ bắt lấy cửu liên hoàn, lắc lư trên đầu Giang Minh Viễn, mất thăng bằng đập xuống một cái rất nguy hiểm.

Trình Hoan đi qua, kéo tiểu gia hỏa xuống, giải trừ nguy cơ cha cậu bị cậu hủy dung, cô nhìn người trên sô pha, sau khi suy xét, vẫn duỗi tay đẩy đẩy, kêu tên của anh: "Dậy đi."

Giang Minh Viễn vốn không ngủ quá sâu, đẩy là được rồi, đầu tiên anh nhăn chặt mi, sau đó mở mắt ra, trở mình từ trên sô pha ngồi dậy, sô pha vừa ngắn vừa hẹp, người không ngủ đủ có chút không khống chế được cân bằng, thiếu chút nữa cắm đầu xuống.

"Xin lỗi." Sai khu thoáng lảo đảo, Giang Minh Viễn đỡ sô pha ngồi ổn thân thể, hai tay anh nhéo mũi, thanh âm mang theo khàn khàn chưa tỉnh ngủ: "Không biết như thế nào liền ngủ."

"Con biết!" Tinh Tinh đã hiểu, cậu từ phía sau Trình Hoan vụt ra, trên tay còn cầm cửu liên hoàn: "Ba nói nghỉ ngơi chút liền chơi trò chơi với con!"

Cậu bĩu môi, dáng vẻ nhìn rất ủy khuất: "Sau đó ba liền ngủ rồi."

"Được rồi, trò chơi tự mình chơi, cái gì cũng để ba làm thì coi gì là nam tử hán." Trình Hoan đem tiểu thí hài đẩy đến một bên, nói với người trên sô pha: "Lên rửa cái mặt ăn cơm đi, tôi làm cho anh chén mì."

"Phiền toái cô rồi." Giang Minh Viễn cảm ơn, khom lưng chuẩn bị đeo giày, Tinh Tinh vừa rồi bị mẹ nói không phải nam tử hán, liền vội vã biểu hiện, vội vàng chạy tới tủ giày lấy ra một đôi dép lê cuối cùng, đặt tới trước mặt Giang Minh Viễn: "Ba, ba đổi giày."

Trước kia trong nhà không có dép lê thừa, khi Giang Minh Viễn tới đây đều không đổi giày, sau này Trình Hoan lại mua dép bông, nhưng bởi vì hoa văn trên giày có chút không tự nhiên, cô cũng không có chủ động nói ra.

Kết quả hôm nay lại bị con trai đào hố.

Nguyệt

Trình Hoan đối với chuyện này đã không có tính tình, cũng chỉ duỗi tay chọc chọc đầu nhỏ của Tinh Tinh, đối diện với ánh mắt người đàn ông nhìn qua, cô nhìn rất bình tĩnh: "Vậy đổi dép lê đi, đeo giày da xác thật không thoải mái."

"Cảm ơn" Giang Minh Viễn đương nhiên nhớ rõ chuyện lúc trước nói với Trình Hoan, anh mở miệng nói lời cảm ơn, trên mặt mang theo tươi cười gãi đúng chỗ ngứa, anh đem giày da mình đã đeo xong cởi ra một lần nữa, thay dép bông hình thỏ cha kia, một bên Tinh Tinh lại tích cực đem giày da đặt vào tủ giày.

Dép bông vì giữ ấm, lông bên ngoài rất dài, tuy nói là đồ nam, màu sắc ổn một chút, nhưng mà hình thỏ cha giống hoạt hình trên dép lại hoàn toàn phá hư cổ hơi thở trầm ổn này, làm cả đôi dép tản mát ra không khí vui vẻ.

Nói tóm lại, rất không hợp với Giang Minh Viễn.

Trên người anh mặc âu phục định chế, màu sắc là màu đen đơn giản nhất, trên cổ là cà vạt tối màu xám, tóc dài ngắn vừa vặn, keo xịt tóc ra sau, khuôn mặt sắc bén, ngũ quan khắc sâu, cả người cùng hoạt bát không có một chút quan hệ.

Nhưng mà Giang Minh Viễn lại tựa hồ không cảm thấy có cái gì không đúng, anh đeo xong dép đứng lên, đi được hai bước còn khen một câu thoải mái, Trình Hoan nghe xong không tỏ vẻ gì, nhưng Tinh Tinh lại chạy tới, khoe khoang dép lê nhỏ của cậu.

"Ba, con cũng thoải mái!"

Đối với con, Giang Minh Viễn luôn rất có kiên nhẫn, bàn tay to của anh đáp ở trên đầu Tinh Tinh, xoa xoa: "Dép của ba và Tinh Tinh giống nhau, đều thoải mái."

"Không sai!" Thật lâu chưa được gặp ba, hôm nay Tinh Tinh biểu hiện có chút hưng phấn, cậu vây quanh bên cạnh Giang Minh Viễn nhảy tới nhảy lui, giới thiệu con thỏ trên dép cho anh: "Ba, của ba là Đại Hùng, con là Tiểu Trí, mẹ là Mỹ Mỹ."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 109: Chương 109



Cậu nâng chân lên, rất sung sướng: "Đại Hùng, Mỹ Mỹ và Tiểu Trí là người một nhà, chúng ta cũng là người một nhà!"

Lời Tinh Tinh nói tựa hồ xúc động anh, Giang Minh Viễn đột nhiên quay đầu nhìn về phía Trình Hoan, bốn mắt nhìn nhau, sau một hồi Trình Hoan mới dời mắt.

Người đàn ông quay đầu lại, cúi đầu nhìn mặt dép, biểu tình ôn nhu: "Đúng vậy, chúng ta là người một nhà."

Lỗ tai Trình Hoan hơi nóng, cô khụ một tiếng, mở miệng nói: "Được rồi, đừng nị oai, mau đi ăn cơm, mì muốn vữa rồi."

Nhất gia chi chủ lên tiếng, hai người khác đương nhiên phải nghe theo, Tinh Tinh thè lưỡi với ba, lại chạy đến bên cạnh Trình Hoan, về phần Giang Minh Viễn, anh đi toilet, vốc nước lạnh rửa mặt, lau khô rồi ngồi vào bàn ăn.

Nguyệt

Trình Hoan làm mì đều là tự mình nhào, vô cùng dai, cô dùng chén lớn đựng mì, bên trong hơn phân nửa đều là nước dùng, mì này giống như mới vừa vớt ra.

Mùa đông đồ ăn nhanh lạnh, độ ẩm mì này vừa vặn, uống một ngụm nước dùng tươi ngon hơi nóng, từ yết hầu vẫn luôn ấm đến dạ dày, mấy ngày liền mỏi mệt tựa hồ đều bị xua tan không còn.

Buổi sáng sớm Giang Minh Viễn liền mở họp, cơm cũng không kịp ăn, đã sớm đói không chịu được, tốc độ ăn cơm cũng nhanh hơn rất nhiều so với bình thường.

Ăn mì xong, nước dùng cũng bị uống sạch sẽ, Giang Minh Viễn rửa sạch sẽ chén đũa, dựa theo giao ước lúc trước, chơi trò chơi với Tinh Tinh.

Người ăn no liền dễ buồn ngủ, điều hòa trong phòng độ ẩm bật nhiệt độ cao, gió ấm thổi tới trên người, huân người mơ màng sắp ngủ.

Giang Minh Viễn vốn ngủ không đủ giấc, mạnh mẽ chống đỡ chơi với Tinh Tinh một lúc, liền dựa vào sô pha nhắm hai mắt lại, Tinh Tinh đang chơi bạn chơi liền chết, vừa nhấc đầu, liền nhìn thấy ba lại ngủ rồi.

Lần này ba không nằm ngang ngủ, để lại cho cậu không gian hoạt động không nhỏ, Tinh Tinh cởi dép đứng trên sô pha, tiến đến trước mặt ba, vươn tay nhỏ, vỗ một cái lên người anh.

Giang Minh Viễn bị vỗ một cái giật mình, doạ tỉnh.

"Xin lỗi bảo bối." Anh xoa nhẹ mặt: "Ba hơi buồn ngủ."

"Vây liền đi lên giường ngủ nha." Tinh Tinh ở bên cạnh nghiêm trang giáo huấn: "Mẹ nói không thể ngủ trên sô pha, sẽ sinh bệnh."

"Mẹ nói không sai, xác thật không thể ngủ trên sô pha, Tinh Tinh không thể học ba." Giang Minh Viễn cũng không biết bản thân làm sao, rõ ràng buổi sáng thoạt nhìn còn ổn, làm sao vừa đến đây liền trở nên buồn ngủ như vậy, anh lại dùng tay xoa mặt, ý đồ làm mình thanh tỉnh hơn một chút.

"Vậy ba đi lên giường ngủ đi." Tinh Tinh là đứa con hiểu chuyện, cũng sẽ không để ba đang buồn ngủ bồi mình chơi, cậu đứng trên sô pha, đẩy Giang Minh Viễn đứng lên, lại đi xuống đẩy anh đến phòng ngủ.

Giang Minh Viễn ỡm ờ tới bên ngoài phòng ngủ, cửa phòng ngủ đang đóng, Tinh Tinh đi lên gõ cửa: "Mẹ mở cửa... !"

"Chờ một chút." Thanh âm Trình Hoan từ bên trong cánh cửa truyền đến, hai cha con đợi một lúc, cửa phòng ngủ ở trước mắt mở ra.

Người bên trong thay đổi một bộ quần áo, áo khoác màu nâu nhạt dài đến cẳng chân, trong áo khoác là áo cao cổ lông cừu màu trắng, nửa người dưới là quần jean bó sát, một đôi chân dài kinh người, tóc cô dài rối tung, cuộn sóng lớn ở đuôi tóc làm cô tăng thêm vũ mị phong tình, sóng mắt lưu chuyển, liền có thể câu nhân tâm.

Nhìn cô trang điểm thế này, đáy mắt Giang Minh Viễn hiện lên một tia kinh diễm, lấy lại tinh thần hỏi: "Cô muốn đi ra ngoài?"

"Đúng vậy, muốn đi xem nhà hàng." Trình Hoan cầm lấy túi, hỏi người ngoài cửa: "Chừng nào anh đi?"

"Có lẽ ba giờ, làm sao vậy?"

"Vậy anh giúp tôi trông Tinh Tinh đi, bên ngoài lạnh như vậy, không cho thằng bé đi với tôi."

"Có thể, đây là đương nhiên." Giang Minh Viễn nắm tay Tinh Tinh, tránh ra vị trí: "Bên ngoài gió lớn, tôi bảo tài xế đưa cô đi."

Có tài xế đưa đi tốt hơn so với bắt xe, mùa đông lạnh như vậy, không ai muốn hóng gió chờ xe, Trình Hoan ngẫm lại cảm thấy có thể, lại còn giả mù sa mưa hỏi: "Vậy không phải quá phiền toái?"
 
Back
Top Bottom