Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc

Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 90: Chương 90



Những điều này đều là Giang Minh Viễn trong thời gian này cùng Tinh Tinh làm, nhóc con đương nhiên vẫn còn nhớ, Trình Hoan nói tới cuối, cậu đã quay đầu lại, nhìn chằm chằm Giang Minh Viễn.

Giang Minh Viễn cũng đang nhìn cậu, hai ba con đối mắt một hồi, Tinh Tinh lại quay đầu về nói: "Người mà mẹ nói là chú Giang."

"Cục cưng nói không sai." Trình Hoan xoa xoa gương mặt nhỏ của cậu: "Thực ra chú Giang chính là ba của Tinh Tinh."

Tinh Tinh tạm thời có hơi khó hiểu, sao người chú tốt lại biến thành ba rồi? Cậu chốc chốc nhìn Giang Minh Viễn chốc chốc lại nhìn Trình Hoan, muốn từ trong biểu cảm của người lớn nhìn ra điều gì đó.

Biểu cảm trên khuôn mặt của hai người họ đều rất nghiêm túc, không giống như đang nói giỡn, Tinh Tinh chu môi, lôi kéo tay của Trình Hoan, người thì đối diện với Giang Minh Viễn.

Giang Minh Viễn vẫn luôn nhìn cậu, mong chờ dưới đáy mắt không chút nào che giấu, Tinh Tinh mấp máy môi, chân nhỏ duỗi thẳng, gác lên trên người Giang Minh Viễn, sau đó mới mềm mại hỏi: "Chú thật sự là ba của con sao?"

"Đúng vậy." Giang Minh Viễn nắm lấy bàn chân nhỏ của cậu đặt lên, vẻ mặt dịu dàng.

"Vậy sao chú lại..." Tinh Tinh bĩu môi, giận dỗi: "Trước đây chú lại không tới!"

"Xin lỗi." Cái chuyện giữa người lớn với nhau trẻ con không hiểu được, Giang Minh Viễn cũng không định để cho cậu biết, anh thẳng thắn xin lỗi, vẻ mặt chân thành, trong lòng lại có chút thấp thỏm: "Là do ba tới trễ, sau này ba nhất định sẽ không đi nữa."

Trước kia Tinh Tinh cũng đã từng ngưỡng mộ ba của người khác, bây giờ nghe nói mình cũng có rồi, thực ra cũng rất vui vẻ, chỉ là chuyện chú biến thành ba quá là đột ngột, cậu tạm thời vẫn chưa hoàn toàn tiếp nhận được, lại nhìn Giang Minh Viễn rất nhiều lần, mới có chút ngại ngùng mở miệng: "Con tha thứ cho ba đó."

"Con ngoan!" Giang Minh Viễn lập tức thở phào một hơi, anh vừa cười vừa cúi người, vươn tay ôm nhóc con vào trong lòng, ngửi mùi thơm của kem em bé trên người con trai, cảm thấy rất là mãn nguyện. Cả một buổi chiều, Giang Minh Viễn đều dùng để giao lưu tình cảm với Tinh Tinh, hai ba con cùng không ra ngoài, chỉ ở trong phòng khách trong nhà chơi đồ chơi của cậu.

Bây giờ đồ chơi của Tinh Tinh cực kỳ nhiều, ngoại trừ các loại xe hơi với siêu nhân các kiểu khá là con nít ra, còn có cả rubik, cửu liên hoàn, xếp gỗ, klotski mấy loại đồ chơi giáo dục, Giang Minh Viễn rất giỏi về mấy trò này, tự mình thể hiện các kiểu, trong thời gian một buổi trưa đã khiến Tinh t*nh h**n toàn thán phục, sùng bái anh vô cùng luôn.

Hai người chơi từ giữa trưa đến hoàng hôn, đợi tới khi sắc trời dần tối, Giang Minh Viễn mới đứng dậy, nói cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm.

"Không cần đâu, tôi đã làm cơm rồi." Trình Hoan từ nhà bếp đi ra, nhìn Tinh Tinh đang nằm rạp trên đất trước, rồi lại liếc qua Giang Minh Viễn: "Tối nay cứ ăn ở đây đi."

Đây là lần đầu tiên Trình Hoan giữ Giang Minh Viễn lại ăn cơm, khiến anh cảm thấy có chút được thương mà sợ, anh cũng không phải là kiểu người thích giả lả, nghe xong xắn luôn tay áo lên, muốn đi vào trong phụ giúp.

Nguyệt

Trình Hoan làm cơm gần như sắp xong rồi, đều để ở trên thớt, máy hút khói hoạt động liên tục không ngừng, mùi hương thơm nồng của thịt kho tàu đang nấu trong nồi bay vào mũi. Giang Minh Viễn đứng ở một bên, không biết định làm cái gì.

Không gian trong phòng bếp vốn không lớn, nhiều hơn một người là xoay mình cũng cảm thấy khó khăn, Trình Hoan ngẩng đầu đảo mắt, tay chỉ sang bên cạnh, bảo: "Bưng đồ ra giúp tôi đi."

"Được." Tốt xấu gì cũng có thể giúp đỡ chút chuyện, Giang Minh Viễn cũng an tâm hơn xíu, anh làm theo lời cô bưng đồ ăn đi ra, lại tự giác sắp xếp bát đũa, đợi làm mấy chuyện này xong thì nồi thịt kho tàu đang hầm cũng đã được rồi.

Trình Hoan gắp thịt ra khỏi nồi, bưng ra ngoài đặt lên bàn, lại gọi Tinh Tinh một tiếng.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 91: Chương 91



Nhóc con rất có tính tự giác, nghe thấy mẹ gọi là lập tức từ trên đất bò dậy, phủi phủi bụi bặm không thấy được trên người, rồi tự xách cái ghế đẩu nhỏ đi rửa tay.

Ngày đầu tiên Giang Minh Viễn dùng thân phận người ba ở cùng với Tinh Tinh, tình thương của cha đong đầy không có nơi đựng hết, đến cả nhóc con đi rửa tay cũng lo lắng đi theo.

Nguyệt

Tinh Tinh đã chơi cùng anh cả một buổi chiều, chút không được tự nhiên trong lòng cũng vơi đi không ít rồi, cái cách mà nhóc con ở cùng với ba khác với mẹ, hai người bọn họ giống như bạn bè hơn, lúc chơi đùa cũng chẳng có kiêng dè gì, đợi tới khi đưa tay xong đi ra, quần áo trên người Giang Minh Viễn đã ướt cả.

Trong nhà đang mở điều hòa, độ ẩm vừa phải, Giang Minh Viễn cũng chỉ mặc mỗi áo sơ mi, dáng người của anh rất đẹp, sơ mi bị ướt dính trên người, lộ ra hai bên cơ n.g.ự.c đầy đặn.

Trình Hoan chỉ liếc qua một cái rồi dời mắt, cô nhìn chằm chằm vào nhóc lùn trước người Giang Minh Viễn, vẻ mặt trầm trọng, bé con liền sợ hãi trốn ra sau người anh.

Cậu trốn ra phía sau Giang Minh Viễn, người đàn ông kia còn giúp cho cậu che, dịch một nước hoàn toàn che chắn cho nhóc con. Trình Hoan trừng anh, giọng điệu không được tốt lắm: "Đừng nuông chiều nó."

"Không sao." Giang Minh Viễn kéo lấy tay Tinh Tinh, cũng không để ý đến quần áo ướt dính trên người, anh mỉm cười với Trình Hoan, tính tình trông có vẻ rất tốt: "Tinh Tinh là đứa trẻ ngoan."

"Ừm, mẹ ơi, con cực kỳ ngoan luôn!" Nghe thấy ba đang khen mình, Tinh Tinh cũng từ phía sau lộ ra một cái đầu, tự khen mình luôn.

"Được rồi hai cái người này." Nuôi con lâu như thế mà chớp mắt cái đã nhảy sang người khác, điều này làm Trình Hoan có chút chua chua, cô bỏ cái muôi vào trong tô, ra lệnh cho hai cái người kia: "Lại đây ăn cơm."

Gia chủ đã lên tiếng, hai ba con ở kia mới dám qua ngồi ăn cơm, đừng thấy Tinh Tinh với Giang Minh Viễn thân thiết thế, thực tế cậu nhóc vẫn thân với mẹ hơn, điểm này lúc ăn cơm là lộ rõ ra.

Cậu bảo mẹ ngồi bên cạnh mình, để ba ngồi ở đối diện, nhóc con rất là biết nịnh, trước khi ăn đã múc một miếng thịt bỏ vào bát cho mẹ trước: "Mẹ ăn đi"

Trình Hoan nhàn nhạt ừ một tiếng, không cho Tinh Tinh sắc mặt tốt, thực ra trong lòng lại rất hưởng thụ, cô nhìn người đối diện, bảo: "Đều là món ăn thường ngày, anh xem thử có hợp khẩu vị không."

"Đồ ăn mẹ làm cực kì ngon luôn!" Trình Hoan vừa mới nói xong là Tinh Tinh lập tức tiếp lời, cậu cũng cầm lấy thìa tự múc cho mình một miếng thịt kho tàu, đưa nguyên một miếng thịt to nhét vào trong miệng, nhóc con một bên nhai một bên nói ngon, làm nước miếng chảy cả ra ngoài.

"Lúc ăn đồ ăn đừng nói chuyện." Trình Hoan lau đi nước miếng trên cằm cậu.

Giang Minh Viễn nhìn mẹ con ở đối diện chung đụng, đáy mắt tràn ra ý cười, cũng gắp lên một miếng thịt kho tàu.

Thịt được dùng là phần thịt ba chỉ ngon nhất, được bỏ trong nồi đất hầm hai tiếng, thịt kho tàu làm xong mỡ nhưng không ngấy, nạc nhưng không dai, bảo là tan chảy trong miệng cũng không quá, mùi vị của nước sốt hoàn toàn ngấm vào trong thịt, giữa vị mặn có chút vị ngọt, ngon đến có thể làm cho người ta cắn trúng lưỡi.

Trong nhà có nuôi mấy đầu bếp, tay nghề đều ấn tượng, nhưng Giang Minh Viễn so sánh một chút, có vẻ vẫn là tay nghề của Trình Hoan nhỉnh hơn một chút.

Anh giơ ngón cái lên, thật lòng thật dạ khen: "Quả thật rất ngon."

Tài nấu nướng được người ta tán thưởng, Trình Hoan cũng rất vui vẻ, biểu cảm của cô lại tốt hơn chút, còn mỉm cười với Giang Minh Viễn.

Bởi vì hoạt động bất tiện, Trình Hoan về nhà đã thay bộ váy kia ra. Bây giờ nửa người trên của cô là áo lông cừu màu trắng cùng kiểu với Tinh Tinh, cổ áo hình chữ V, chiếc cổ thon dài của người phụ nữ đang đeo một sợi dây chuyền rất mảnh, bởi vì nãy giờ gương mặt cứ căng thẳng, bây giờ cười một cái, là giống như tuyết đầu mùa tan ra, hoa cả mắt người.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 92: Chương 92



Không biết có phải do bầu không khí quá tốt hay không mà một khoảnh khắc này, Giang Minh Viễn cảm thấy nhịp tim trong lồng n.g.ự.c mình có chút rối loạn.

Một bữa cơm hai mặn hai chay thêm một canh, mặc dù số lượng không nhiều lắm nhưng mà ba người vẫn không ăn hết.

Cơm nước xong Giang Minh Viễn xung phong nhận việc thu dọn đồ đạc, năm mười tám tuổi anh đã ra nước ngoài du học một năm, năng lực tự lo vẫn phải có, dọn dẹp đồ đạc cũng rất tươm tất.

Xếp bát đũa đã được rửa sạch xong xuôi, Giang Minh Viễn đứng dậy tạm biệt, Tinh Tinh vẫn có chút không nỡ, theo ra đến tận cửa.

Hai ba con đứng ở cửa thang máy lưu luyến không rời.

"Ba ơi, ngày mai ba có tới không?"

"Tới." Giang Minh Viễn trả lời chắc nịch, đổi lại sự vui vẻ ra mặt của Tinh Tinh, anh xoa đầu nhóc con, cửa thang máy trước mặt đã mở, Giang Minh Viễn quay lại, nói với Trình Hoan ở cửa một tiếng tạm biệt, bấy giờ mới đi vào trong.

Từ thang máy đi ra, Giang Minh Viễn mở điện thoại lên.

Điện thoại không mở một buổi chiều, hơn mười mấy cuộc gọi nhỡ, trong đó đa số là của Chu Hằng Viễn, còn có hai cuộc gọi đến từ Cố Minh Lệ, Giang Minh Viễn bỏ qua mấy tin kia, liên hệ với trợ lý.

"Bữa tiệc với Đỗ tổng ngày mai đẩy đi, tôi có việc khác."

Trợ lý không hỏi là việc gì, nói đã biết rồi.

Giang Minh Viễn cúp điện thoại, mở khóa xe, vừa mới lên xe thì điện thoại lại rung lên.

Anh nhìn qua người gọi, đóng cửa xe lại, chọn nghe điện thoại.

"Giang Minh Viễn con mẹ cậu!" Chu Hằng Viễn ở bên kia quát: "Cái thứ thấy sắc quên bạn, còn nhớ tôi bị ném ở đâu không hả?"

Sau khi Tinh Tinh nói ra câu "Ba không cần con, con cũng không cần ba" xong, Giang Minh Viễn vội vội vàng vàng mang con đi tìm mẹ của nó, bỏ quên bạn tốt ở sau lưng không còn một mống.

Vốn dĩ Chu Hằng Viễn cho là anh đi tìm mẹ đứa bé để trao đổi tình cảm, cũng không để ý, kết quả đợi anh ta anh xong, ngẩng đầu lên mới phát hiện người nào cũng không thấy nữa, không chỉ người tìm không thấy, mà ngay cả điện thoại cũng gọi không được!

Anh ta cũng không cảm thấy bạn tốt của mình có thể xảy ra vấn đề gì, đánh vài cú điện thoại tượng trưng, xong lại gọi cho tài xế đến đón mình đi rồi.

Nhưng mà lời này đương nhiên không thể không nói, bây giờ nhất định phải thể hiện ra sự lo lắng của mình, Chu Hằng Viễn ở bên kia điên cuồng tố khổ, trong lời nói còn quy cho Giang Minh Viễn thành đồ đàn ông phụ bạc.

Giang Minh Viễn trầm mặc chịu đựng, sau hết mới thản nhiên mở miệng: "Cậu không có chân à?"

Nguyệt

Chu Hằng Viễn bị anh chặn họng: "Tôi đi về với cậu đưa tôi về có thể giống nhau à? Đây gọi là không chịu trách nhiệm!"

"Được rồi." Giang Minh Viễn cũng không rảnh nghe anh ta dài dòng: "Có gì mau nói."

Bên kia rầm rì: "Hôm nay hóa đơn kia là tôi thanh toán đó, coi như tôi mời, lần sau cậu phải mời lại."

Giang Minh Viễn: "... Cậu có bệnh ha?"

Loại chuyện này cũng phải nói hẳn một đống?

Đương nhiên Chu Hằng Viễn không phải chỉ vì chuyện này, anh ta bên kia lèo nhèo lâu như vậy, cuối cùng cũng hỏi vấn đề chân chính muốn hỏi: "Cậu với con trai thế nào rồi?"

Nghe thấy vấn đề này, trong mắt Giang Minh Viễn tự nhiên mà nhô lên ý cười, anh cũng không có giấu diếm, giọng điệu ung dung: "Đã nhận rồi."

"Ấy, đấy là chuyện tốt mà!" Chu Hằng Viễn không ngờ rằng nhanh như vậy đã nhận rồi, anh ta cũng vui giùm cho bạn tốt: "Chuyện lớn thế này, người anh em, cậu không mời khách là không được đâu đấy nhé? Đợi lát nữa gọi thêm vài người chúng ta đi ăn một bữa, tôi nói lần này cũng không thể tùy tiện lừa gạt nữa đâu."

Chu Hằng Viễn đã đang chọn lựa thí sinh trong đầu rồi, lại nghe bên kia từ chối: "Đổi ngày khác đi, hôm nay ăn rồi."

Anh nói: "Ở chỗ mẹ của con nó ăn."

Chu Hằng Viễn: "..."

Mé!
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 93: Chương 93



Chu Hằng Viễn bị rắc cơm chó vô mặt, tức giận cúp điện thoại, sau đó lại nghĩ ra điểm không đúng. Người này không phải nói không có suy nghĩ gì khác với mẹ đứa nhỏ sao? Thế bây giờ cậu ta đang khoe khoang cái gì vậy?

Anh ta niết cằm, rơi vào trầm tư, cũng không biết nghĩ tới cái gì mà phát ra tiếng cười hề hề.

Giang Minh Viễn bên này bị cúp điện thoại rồi, cuối cùng cũng chạy xe ra khỏi gara.

Trên lầu, Tinh Tinh tựa trước cửa sổ, nhìn chiếc xe con màu đen chậm rãi chạy đi kia, quay đầu nói với Trình Hoan: "Là xe của ba."

"Cái này con cũng biết?" Trình Hoan có hơi ngạc nhiên.

Xe đã chạy xa không thấy được nữa, Tinh Tinh thu hồi ánh mắt, gật đầu: "Con nhớ mà!"...

Giang Minh Viễn về đến nhà là đi thẳng vào phòng sách, anh còn có công việc phải xử lý.

Sự phấn khích trong cơ thể vẫn chưa hoàn toàn rút đi, hiệu suất làm việc của hôm nay cực kỳ cao, công việc ban đầu dự tính phải mười hai giờ mới có thể hoàn thành, mà chưa tới mười hai giờ đã xử lý xong hết rồi.

Làm việc trong thời gian dài khiến mắt có hơi chua sót, anh nhéo nhéo gốc mũi, nhắm mắt lại ngửa đầu lên, tựa vào trên ghế.

Tiếng chuông điện thoại vang lên, Giang Minh Viễn đang nhắm mắt không động đậy.

Chuông reo một hồi thì dừng lại, qua hai phút lại vang lên một lần nữa, cuối cùng anh cũng mở mắt ra, mò vơ điện thoại, nhấn vào nút nghe.

Giọng nói ở đầu dây bên kia nghe vẫn dịu dàng như mọi lần: "Quầy rầy con làm việc rồi à?"

Giang Minh Viễn vẫn đang ngửa đầu, thản nhiên nói một câu không có.

"Con đứa trẻ này, lúc nào cũng bận bộn đến khuya như vầy, kiếm tiền cũng phải chú ý sức khỏe..." Người kia liên miên không ngừng, nói toàn là những lời quan tâm, Giang Minh Viễn chỉ nghe, thỉnh thoảng đáp một câu, cũng là lời ít ý nhiều.

Bên kia nói xong, trong điện thoại rơi vào im lặng, Giang Minh Viễn cảm thấy có chút mỏi mệt, qua một hồi lại nghe thấy bà nói: "Con vẫn còn đang giận mẹ sao?"

Giang Minh Viễn nói: "Mẹ đừng nghĩ nhiều."

"Mẹ biết tự tiện dẫn người về con không vui, nhưng mà con cũng phải hiểu cho mẹ, con đã chừng này tuổi rồi, đến bây giờ vẫn không có người bầu bạn, lòng mẹ cũng sốt ruột." Người kia thở dài: "Cũng không thể cả đời cứ độc thân như vậy chứ."

Nguyệt

Mẹ con hai người mỗi lần nói chuyện đều phải dính đến vấn đề này, khiến Giang Minh Viễn cảm thấy uể oải không thể chịu nổi, anh không muốn tranh chấp, chỉ nói một câu: "Chuyện này con có tính toán."

"Nếu có tính toán thì tốt rồi, mẹ cũng không phải đến giờ vẫn không ôm được cháu." Cố Minh Lệ thở dài, lại thử thăm dò hỏi: "Con thật sự không có nhìn trúng cô gái nào sao?"

Trong đầu có một bóng người chợt vụt qua, Giang Minh Viễn hơi khựng lại, nói không có.

"Không có thì thôi vậy, nếu như có thì con mang về cho mẹ xem." Cố Minh Lệ cũng không phát hiện ra trong chớp mắt kia anh bỗng nhiên chần chừ, lại nói đến một chuyện khác: "Nghe nói gần đây con với nhà họ Sở ồn ào không được vui vẻ lắm?"

Bà nói: "Chuyện này mẹ đã nghe Sở Tầm nói rồi, con bé cũng không phải cố ý, con cần gì phải đối với con gái người ta như vậy hở? Làm người ta xấu hổ, hôm nào con tìm thời gian hẹn người ta...

"Chuyện này không cần nói nữa." Giang Minh Viễn ngắt lời bà: "Con buồn ngủ, mẹ cũng ngủ sớm đi." Nói xong tắt luôn điện thoại.

Mỗi lần cùng mẹ nói chuyện đều chứa đầy sự không vui vẻ, kỳ thực Giang Minh Viễn cũng gần như quen rồi, chỉ là quen không có nghĩa là vui vẻ, anh dựa vào lưng ghế, ngửa đầu nhìn lên trần nhà, thời gian qua rất lâu, anh mới đứng dậy, đi vào trong nhà tắm.

Trong phòng tắm, nước ấm từ trên đỉnh đầu chảy xuống, dọc theo bên má, đến cơ ngực, vòng eo, lại chia ra thành hai dòng chảy qua chân, rồi men theo mắt cá chân chảy xuống nền nhà.

Giang Minh Viễn ngửa cổ, mặc cho nước xả trên mặt mình, anh nhắm mắt nín thở, qua chừng hai phút mới dùng tay quẹt qua mặt, mở mắt ra.

Tắm rửa xong, Giang Minh Viễn quấn khăn tắm vào, lau khô đầu rồi chuẩn bị lên giường đi ngủ.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 94: Chương 94



Đầu giường đang để bức ảnh một nhà ba người bọn họ, bức ảnh được chụp lúc anh còn nhỏ, tổ hợp tuấn nam mỹ nữ lại thêm một đứa trẻ đáng yêu, thoạt nhìn trông rất ấm áp.

Chỉ là thoạt nhìn mà thôi, Giang Minh Viễn kéo khóe miệng, nét mặt có chút mỉa mai, anh úp tấm hình đó xuống không muốn nhìn nữa, vươn tay tắt đèn.

Nằm ở trên giường, Giang Minh Viễn vẫn có chút không ngủ được, trong đầu cứ lặp đi lặp lại hình ảnh ban chiều cùng hai người kia ở chung, ức chế đè nén ở trong lòng cũng vơi bớt đi rất nhiều.

Hồi ức tốt đẹp lại khiến cơn buồn ngủ một lần nữa dâng lên, giữa lúc mơ mơ màng màng, trong đầu đột nhiên lại vụt lên một suy nghĩ khác: Bữa nào anh và Tinh Tinh, còn có mẹ của Tinh Tinh, cũng cùng nhau chụp một bức ảnh đi. ...

Hôm sau Giang Minh Viễn lại tới nữa, dắt theo Tinh Tinh ở trong nhà chơi cả ngày, giữa trưa cứ tự nhiên mà lại ở trong nhà ăn cơm.

Ban đầu chỉ có mình và Tinh Tinh hai người, Trình cơ bản chỉ làm có hai món, nhiều hơn quá lãng phí. Nhưng Giang Minh Viễn đến rồi, hai món thì cảm thấy có hơi không ổn, ít nhất phải bốn năm món, trong nhà không thể so với nhà hàng, làm đồ ăn rất phiền phức, Trình Hoan lại có chút không vui, chuẩn bị tối đến đá người đi.

Nhưng mà Giang Minh Viễn một chút tự giác rằng mình không được chào đón cũng không có, hoàn toàn không có ý định muốn đi, tận đến giờ ăn cơm, vẫn còn đứng dậy hỏi có cần giúp gì không.

Trình Hoan lại có hơi ngứa răng, cô trừng mắt nhìn Giang Minh Viễn, cảm thấy người này cố ý đuổi cũng không đi, vậy nên thật sự sai anh đi làm việc: "Giúp tôi rửa cải xanh."

Cải xanh mua được từ nhà nông không sạch như rau xanh trong nhà kính, mỗi lá đều mang theo bùn, Giang Minh Viễn cũng không có ý kiến gì, nhấc cải xanh lên tìm một cái rổ, chuẩn bị rửa rau.

"Cái này con biết!" Trước kia Tinh Tinh từng tự giác rửa rau, còn rửa rất sạch nữa, nhảy dựng lên đi theo sau m.ô.n.g Giang Minh Viễn, kiễng chân xung phong muốn giúp đỡ.

Trời lạnh rồi, Giang Minh Viễn không dám để cậu nghịch nước, khuyên hết nước hết cái mới khuyên được nhóc con quay đi chơi.

Nước trong bồn rất lạnh, Giang Minh Viễn đẩy thân bắp cải ra rửa thật sạch bùn đất bên trong, động tác của anh không nhanh, nhưng mà rất tỉ mỉ, rửa sạch toàn bộ để vào trong rổ, lại dùng nước xả lại một lần, nhỏ giọt cho ráo nước mới cầm đi đưa cho Trình Hoan.

Trình Hoan đang làm cá hấp, món này rất đơn giản, bày cá vược ra dĩa, rải thêm ớt băm rồi cho vào nồi hấp chín là được.

Ớt băm là tự mình làm, kết hợp chung với cá vược vừa có thể tăng thêm độ tươi tăng thêm hương vị, lại còn có thể che được mùi tanh của cá, là sự kết hợp vô cùng hoàn hảo.

Đặt đĩa vào trong nồi hấp, rót thêm nước vào, bật nguồn rồi cài đặt thời gian và cường độ, vậy là có thể đi làm việc khác rồi.

Thấy Trình Hoan xoay người, Giang Minh Viễn đưa rổ rau qua cho cô, lại hỏi: "Còn có việc gì cần giúp đỡ không?"

"Giúp tôi rửa khoai sọ đi." Sai được lần đầu, lần sau dễ dàng hơn nhiều, Trình Hoan chỉ sang một hướng, mở miệng nói.

Giang Minh Viễn theo hướng tay cô chỉ cầm đồ vật lên, tiếp tục đi rửa.

Một củ khoai sọ rất nhỏ, phía trên dính rất nhiều bùn, anh để tụi nó vào trong bồn rửa, vặn mở vòi nước.

Mắt thấy nước đã ngập đầu củ khoai, Giang Minh Viễn vươn tay cầm lấy bàn chải bên cạnh, đang định đi rửa thì thấy Trình Hoan vội vàng chạy tới.

"Từ từ đã!" Trong tay cô đang cầm một đôi găng tay, đưa qua: "Mang bao tay vào, nếu không dễ ngứa da lắm."

Nguyệt

Giang Minh Viễn nhận lấy bao tay này, cười nói cám ơn với Trình Hoan.

"Không có gì." Trình Hoan khoát tay, trở về chần sườn heo của cô.

Loại bao tay nhà bếp này Giang Minh Viễn cũng là lần đầu mang, coi như là một trải nghiệm mới mẻ, rửa khoai sọ dễ hơn rửa cải xanh một chút, không tốn nhiều thời gian mà anh đã chà sạch rồi.

Khoai sọ đã được chà sạch bùn vẫn xấu như cũ, nhìn đen đen, Giang Minh Viễn nhấc lên đưa cho Trình Hoan, hỏi cái này phải ăn như thế nào.

"Hầm chung với xương sườn" Trình Hoan lấy ra một cái nồi áp suất, đổ nước vào trong, thả khoai sọ vào rồi đậy lại.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 95: Chương 95



"Chỉ thế này thôi sao?" Giang Minh Viễn cảm thấy có hơi kì lạ.

Trình Hoan nhìn anh một cái, không nói gì, chờ sau khi nồi áp suất nhả khói thì tắt bếp, lúc này mới nói với anh: "Đây là để lột vỏ."

Phần vỏ của khoai sọ sau khi hấp một lúc thì tách ra, cực kì dễ lột, Giang Minh Viễn nhận lấy bát khoai sọ từ trong tay Tình Hoan, tiếp tục phụ giúp.

"Như vầy đúng là dễ hơn nhiều." Anh lột vỏ, Trình Hoan thì đang rửa nồi, hai người cùng đứng trong phòng bếp không lớn, khoảng cách rất gần, cả buổi cũng không cảm thấy ngượng ngùng.

Một bữa cơm tối này cũng có công lao của Giang Minh Viễn, đồ ăn làm xong được bưng lên bàn, rồi anh lại dắt Tinh Tinh đi rửa tay.

Nhận lấy bài học ngày hôm qua, hôm nay hai ba con không dám chơi đùa điên cuồng nữa, lúc rửa tay sạch sẽ đi ra trên người vẫn còn khô.

Có lẽ là bên trong cơm có thành quả lao động của mình, Giang Minh Viễn cảm thấy đồ ăn hôm nay cực kỳ ngon miệng, cơm nước xong xuôi anh theo thường lệ đi rửa bát.

Trong tivi đang phát sóng tin tức, Trình Hoan và Tinh Tinh cùng nhau xem, trên cơ bản là nhóc con xem không hiểu, thấy cái gì cũng muốn hỏi.

Giang Minh Viễn lau tay sạch sẽ, ra khỏi phòng bếp, ở một bên nhìn bọn họ, có chút không nỡ rời đi.

Anh không suy nghĩ quá lâu, quyết định vâng theo sự lựa chọn của nội tâm, tiến lên hai bước cũng ngồi lên ghế sô pha. Cảm nhận được sô pha bên cạnh lún xuống, Trình Hoan quay đầu lại nhìn anh một cái, không có nói gì, tiếp tục dán mắt vào xem tivi, đợi tới khi Tinh Tinh lại hỏi chuyện nữa thì lại có thêm người trả lời vấn đề.

Tin tức đã chiếu xong, Tinh Tinh muốn đi tắm rửa đi ngủ, Trình Hoan bảo Tinh Tinh đợi ở ngoài phòng tắm, đi tìm cho cậu bộ đồ để thay.

Cô cầm theo quần áo đi ra, Giang Minh Viễn đã đứng ở ngay cửa, vươn tay ra trước mặt cô: "Để tôi đi." Trình Hoan bất động.

"Cô đi nghỉ ngơi đi, tôi giúp Tinh Tinh tắm rửa cho." Giang Minh Viễn cười nhìn cô: "Tôi đây làm ba, cũng không thể chỉ cùng con chơi."

Nghe thấy lời này, thái độ của Trình Hoan có hơi thả lỏng, nhưng vẫn nghi ngờ: "Anh biết không?" Giang Minh Viễn xoa xoa cánh mũi, nói trước kia chưa từng làm: "Dù sao cũng phải có lần đầu."

"Vậy được." Điều anh nói cũng có lý, Trình Hoan đưa đồ trong tay sang: "Nếu như không được thì gọi tôi."

"Cô yên tâm." Giang Minh Viễn nói xong câu đấy, dắt theo Tinh Tinh đi vào nhà tắm.

Trước khi vào, Giang Minh Viễn vẫn chẳng cảm thấy tắm cho trẻ con có cái gì khó, đợi sau khi thật sự thực hành rồi anh mới phát hiện mình sai hoàn toàn rồi.

Nhà mà Trình Hoan thuê không lớn, trong nhà tắm chỉ có vòi sen, Tinh Tinh lần đầu để cho ba tắm, mới vô có chút không quen, cứ lộn xộn mãi, đợi tới khi quen rồi lại bắt đầu nghịch ngợm.

Trên đầu cậu đang dính đầy bọt, ở dưới vòi sen lắc đầu, bọt tắm với bọt nước vung ra tứ tung, Giang Minh Viễn không kịp ngăn cản, trên người lập tức ướt nguyên một mảng lớn.

Nhóc con làm ra chuyện xấu còn cười khúc khích, Giang Minh Viễn vừa giận vừa bất lực, xụ mặt bảo cậu đứng cho đàng hoàng.

Tinh Tinh vốn đâu có sợ anh, cứ như con cá trạch chạy trốn khắp chỗ, Giang Minh Viễn lại không nỡ ra tay với cậu, tắm còn chưa tắm xong mà cả người anh đã ướt nhẹp rồi.

Giang Minh Viễn tắm một trận mà sức cùng lực kiệt, anh lau người mặc đồ cho Tinh Tinh xong, mở cửa nhà tắm bước ra ngoài.

Nguyệt

Trình Hoan đã đứng ở bên ngoài, nhìn thấy bộ dạng của Giang Minh Viễn thì ngẩn người.

Người đàn ông thân hình cao to, vai rộng chân dài, cho dù không đi làm cũng mặc một bộ đồ tây.

Lúc đi vào thì đồ tây đã được cởi ra rồi, chỉ có một chiếc áo sơ mi mỏng manh, ống tay áo được cuốn lên vài vòng, bây giờ đã hoàn toàn ướt đẫm, dính sát vào người, sơ mi trắng sau khi gặp nước dường như mờ đi, không còn chút tác dụng che chắn nào. Dưới ánh đèn, đường cong cơ bắp mượt mà của người đàn ông lộ ra qua lớp vải, mang theo quyến rũ mãnh liệt, tóc anh cũng đã ướt, nhỏ giọt rỏ xuống, trông có chút chật vật, lại mang có thêm một loại hương vị khác.

Trình Hoan nhìn anh, cảm thấy nhiệt độ trên mặt có chút tăng cao, cô họ một tiếng dời mắt, kéo Tinh Tinh lại, nói với anh: "Quần áo ướt rồi mặc cũng dễ bị lạnh, anh cũng đi tắm đi."
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 96: Chương 96



"Không cần đâu." Giang Minh Viễn từ chối: "Chỗ tôi ở cách đây không xa, tôi về nhà tắm rửa là được." Trong nhà chỉ có một người phụ nữ và một đứa trẻ ở, nghĩ cũng biết không thể nào có quần áo của đàn ông. Giang Minh Viễn nói xong đưa Tinh Tinh cho Trình Hoan, chuẩn bị rời đi.

"Bên ngoài lạnh lắm, cứ thế mà về không được." Trình Hoan đón lấy Tinh Tinh, xì khô đầu cho cậu, tóc của cậu nhóc rất ngắn, hai phút là khô rồi, cô vỗ vỗ con trai, ý bảo cậu lên giường nằm, còn mình đi giữ Giang Minh Viễn lại: "Trong khu chung cư cũng có siêu thị, tôi đi mua cho anh mấy một bộ quần áo để thay không có gì phiền phức đâu."

Quần áo ướt mặc trên người quả thật không thoải mái, mặc dù trong nhà có mở điều hòa, nhưng chỉ mới được một lúc, độ ẩm trên người không giảm đi là bao, Giang Minh Viễn suy nghĩ rồi gật đầu đồng ý: "Vậy thì phiền cô."

"Không có gì."

Người vừa ra ngoài lại đi vào phòng tắm, kéo cửa mở ra lại đóng vào, trên tấm kính thủy tinh lờ mờ hiện lên bóng người, tiếng nước bắt đầu chảy, Trình Hoan không biết nghĩ đến cái gì, trên mặt có hơi ửng hồng, cô hít một hơi thật sâu, lấy tay vỗ vỗ mặt, quay người đắp chăn gọn gàng cho Tinh Tinh, cầm chìa khóa ra khỏi nhà.

Gần cửa sau khu chung cư có một con phố mua sắm, ở đó có mở một siêu thị không to lắm, nhưng đồ cần mua lại có hết.

Trình Hoan đi vội, ra ngoài quên không mang theo khăn quàng cổ, hai ngày nay cực kỳ lạnh, nhiệt độ hạ sâu, cơn gió thổi qua cổ áo luồn vào người, cô rụt cổ lại, tay đút vào trong túi, nhanh chân bước vào siêu thị.

Khu ở tầng một cạnh quầy thu ngân siêu thị chính là chỗ bán quần áo, nam nữ đều có đủ, Trình Hoan cũng không có thời gian để từ từ ngắm, chọn một bộ áo phông, áo len và quần tây trông có vẻ vừa người, lại đi sang bên giá bán quần áo lót lấy vài hộp, bởi vì không biết kích cỡ như thế nào, nên cô đều lấy dựa theo phỏng đoán của mình.

Cầm đồ đi trả tiền, Trình Hoan lại co rụt cổ lại chạy nhanh về nhà, tiếng nước trong phòng tắm vẫn chưa ngừng, Trình Hoan thở ra một hơi, bóc mấy hộp quần trong, lấy một chiếc mang đi giặt qua.

Quần áo vừa mới mua rất bẩn, những cái khác có thể mặc tạm, nhưng những đồ thế này lại không thể mặc như vậy được.

Nguyệt

Giặt xong quần áo vắt kiệt nước, cho vào máy sấy khô, cắm điện vào, máy sấy bắt đầu hoạt động, Trình Hoan đóng nắp máy, nói với người ở bên trong: "Anh tắm thêm một lúc nữa đi, đợi quần áo khô rồi tôi mang qua cho anh."

Máy sấy ở ngay ngoài cửa phòng tắm, cách một cánh cửa, âm thanh truyền vào phòng tắm, vẫn có thể nghe rõ.

Giang Minh Viễn nhẹ nhàng "ừ" một tiếng.

Anh đã tắm rất lâu rồi, vẫn phải tiếp tục tắm, bởi vì nhiệt độ của nước cao, anh cảm thấy trên mặt bắt đầu nóng ran, đầu cũng có chút choáng váng.

Chỉ có một bộ quần áo, không lâu sau liền khô rồi, Trình Hoan mở nắp máy, lấy ra một bộ quần áo không có bao nhiêu vải. Tay trái cô cầm q**n l*t vừa được hong khô còn bốc lên hơi nóng, tay phải cô cầm bộ đồ của anh và một chiếc khăn mặt sạch, đi đến bên ngoài cửa phòng tắm đưa cho Giang Minh Viễn. Vừa đưa tay ra, sắp chạm vào cửa nhà tắm thì cô do dự rồi.

Cứ như vậy đưa vào, hình như có chút ngại ngùng, phải làm thế nào bây giờ...

Nghĩ vậy, Trình Hoan lại hạ tay xuống, đặt quần áo vào giỏ đựng, quay người đi vào phòng ngủ gọi Tinh Tinh: "Con đi đưa quần áo vào cho ba con đi."

Tiếng bước chân tiến gần, lại thấy xa hơn, Giang Minh Viễn lúc này mới nhận ra bản thân vừa mới ngừng thở, anh hít một hơi thật sâu, có chút căng thẳng không nói nên lời. ánh mắt nhìn bộ quần áo ướt treo bên cạnh, định cứ mặc vậy mà ra ngoài.

Tinh Tinh chui ra từ trong chăn bông ấm áp, mặc lên một chiếc áo khoác bông, đi vào đôi dép lông nhung mềm mại đến đưa quần áo cho cha mình, cậu lấy từng chiếc quần chiếc áo ra khỏi giỏ đựng ôm vào người. Bởi vì người thấp tay nhỏ, tay áo rơi xuống đất. Có điều Trình Hoan không ở đó, nên không có ai nhắc cậu điều này, Tinh Tinh mang theo quần áo đứng ở cửa phòng tắm, nói to vào bên trong: "Cha ơi mở cửa cho con, con đến đưa quần áo cho cha đây!"
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 97: Chương 97



"Đến đây."

Bên trong vọng ra tiếng trầm ổn của đàn ông, sau đó tiếng nước chảy ngừng lại, Giang Minh Viễn đi đến, mở he hé cửa, đưa một tay ra: "Con đưa quần áo cho cha đi."

Tinh Tinh bị quần áo chắn tầm mắt, căn bản không nhìn thấy cánh tay đó, cậu ngẩng đầu lên nhìn cánh cửa trước mặt, vẫn chưa thấy mở, lại gọi một tiếng: "Cha ơi mở cửa cho con!"

Giang Minh Viễn không biết phải làm sao, anh lại đưa tay ra gần hơn một chút: "Tinh Tinh đặt quần áo lên tay cha là được rồi."

"Con có thấy tay nào đâu" Tinh Tinh quay đi quay lại, không nhìn thấy cái gì cả, ôm quần áo trong lòng có chút mệt, Tinh Tinh không muốn đợi nữa, trực tiếp tiến lên trước, lấy người tựa vào cửa, định mở cửa ra.

Giang Minh Viễn đứng ở sau cửa, nhất thời không nhận ra Tinh Tinh đẩy cửa, bên ngoài gió lạnh thổi vào, cơ thể bắt đầu nổi da gà, anh sững lại một chút, nhanh chóng lùi về sau một bước, trong giây lát tim đập nhanh, lo sợ người bên ngoài liệu có nhìn thấy gì không.

Lúc anh đang nghĩ ngợi lung tung, Tinh Tinh đã vào trong rồi, cậu giơ tay ra, đưa quần áo qua: "Cha, quần áo của cha này!"

"Cảm ơn bảo bối nhé." Kể cả trong lòng Giang Minh Viễn đang có chút ngại ngùng, nhưng cũng không thể hiện ra mặt, anh nhận lấy quần áo, cười nói lời cảm ơn, lại dễ cậu nhóc ra ngoài, người vừa đi, anh lập tức đóng cửa lại.

Hơi nóng bên trong phòng tắm đã bay đi gần hết, độ ẩm của cơ thể cũng rất nhanh giảm xuống, Giang Minh Viễn cũng chẳng kịp nghĩ gì khác, anh treo quần áo lên móc, tìm lấy khăn bông, lau khô nước đọng trên người.

Nghe tiếng cửa mở ra lại đóng vào, Trình Hoan mới đi ra khỏi phòng ngủ.

Giang Minh Viễn đứng bên ngoài cửa phòng tắm, trông nét mặt có chút kỳ lạ.

Hai người mắt đối mắt, mỗi người đều có chút ngại ngùng, nhưng khả năng che giấu lại rất tốt, không biểu hiện ra cái gì.

Trong nhà không có dép cỡ lớn, lúc này anh đang đứng chân trần trên sàn, quần áo Trình Hoan mua cho khá vừa vặn, mặc dù đồ ở siêu thị cũng chẳng có nhãn hiệu gì, nhưng người đẹp, mặc cái gì cũng đẹp. Tóc anh vẫn còn ướt, từng giọt nước rơi xuống, Giang Minh Viễn tìm được máy sấy tóc sấy khô đầu, lại lấy khăn lau sạch nước trên chân, đi vào đôi dép đặt ngoài cửa.

Lúc cúi người, có thể thấy anh hơi chần chừ một chút.

"Sao vậy?" Trình Hoan thấy anh ngừng lại, mở miệng hỏi.

Giang Minh Viễn không nhanh không chậm đi vào chiếc dép còn lại, thẳng người lên, giọng nhàn nhạt: "Kích cỡ bị nhỏ."

"Tôi thấy có nhỏ lắm đâu nhỉ." Trình Hoan có chút nghi hoặc, bộ quần áo nhìn cũng không bị chặt. Giang Minh Viễn nhìn cô một cái, không nói gì, quay lại nhà tắm thu dọn quần áo của mình, nhờ cô lấy một chiếc túi, chuẩn bị để đem quần áo về giặt.

Trong tủ có mấy chiếc túi giấy lúc mua quần áo mới, Trình Hoan lấy ra một chiếc đưa cho anh.

Lúc này anh đã gấp lại quần áo bẩn, trông rất gọn gàng, anh xếp từng bộ từng chiếc vào trong túi, đến chiếc cuối cùng, Trình Hoan cuối cùng cũng hiểu anh nói kích cỡ nhỏ là có nghĩa gì.

Thế là lại đỏ mặt rồi.

Đối với một người độc thân từ khi sinh ra chưa yêu đương lần nào mà nói, việc hỏi kích cỡ của một người đàn ông trưởng thành là một việc rất ngại, trong trí óc cứ vọng lại cái câu "kích cỡ bị nhỏ rồi", khiến cho Trình Hoan vô cùng xấu hổ, ánh mắt lại cứ không tự chủ mà nhìn về chỗ bị bó chặt của đàn ông.

"Khụ" Trình Hoan hắng giọng, ép buộc bản thân rời tầm mắt, cô nhìn chằm chằm trần nhà, mở miệng đuổi người: "Anh sắp phải về rồi chứ?"

Nguyệt

Tắm rửa sạch sẽ xong, Giang Minh Viễn quả thực không có lí do để ở lại nữa, anh 'ừ' một tiếng, trên tay xách túi quần áo bẩn, đi vào phòng ngủ nói với Tinh Tinh mấy câu, rồi hôn nhau chúc ngủ ngon, mới chuẩn bị rời đi.

"Tạm biệt, cô ngủ sớm đi." Giang Minh Viễn đứng ở ngoài cửa, nói với người bên trong một cách ấm áp.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 98: Chương 98



"Anh cũng vậy." Trình Hoan cũng đáp qua loa một câu, ánh mắt nhìn chằm chằm tay nắm cửa, nói xong liền nhanh chóng đóng cửa lại.

Cửa chống trộm đóng lại "sầm" một tiếng, Giang Minh Viễn vẫn chưa rời đi luôn, anh nhìn cánh cửa, trên mặt nở một nụ cười không rõ ý vị.

Sự ngượng ngùng không che giấu được đó, khiến cho người ta cảm thấy vừa mới mẻ lại thú vị.

Cũng... cực kỳ hấp dẫn.

Về đến nhà, anh đem quần áo bỏ vào giỏ đựng đồ bẩn, ngày mai sẽ có người làm đến dọn dẹp, không cần anh phải bận tâm. Trong chung cư có hệ thống điều hòa, sẽ tự động điều chỉnh nhiệt độ sao cho thoải mái nhất, Giang Minh Viễn đi vào phòng thay đồ, cời từng chiếc áo chiếc quần, đến chiếc cuối cùng, cảm giác bó chặt biến mất, anh thoải mái thở ra một hơi.

Quần áo cởi ra bị ném xuống đất, anh mở tủ đồ ra, mặc lại lên người bộ quần áo khác.

Cài chiếc nút áo cuối cùng, Giang Minh Viễn mở cửa, chuẩn bị bước ra ngoài, cả ngày hôm nay đã buông thả bản thân, buổi tối còn rất nhiều việc phải xử lí.

Cửa phòng mở ra, chân vừa định bước đi, ngừng một chút rồi quay lại phòng, nhặt quần áo dưới đất lên, cho tất cả vào giỏ quần áo. ...

Bởi vì chuyện kích cỡ kia, Trình Hoan mất ngủ cả một đêm, đến tận khi trời mập mờ sáng mới bắt đầu ngủ.

Buổi tối ngủ muộn, ngày hôm sau thức dậy không có tinh thần, Trình Hoan mệt mỏi làm bữa sáng, gọi Tinh Tinh thức dậy, sau khi đưa cậu nhóc đến trường mầm non, liền về nhà ngủ bù.

Bên trong chăn vẫn còn lưu lại chút hơi ấm, Trình Hoan cuộn mình trong đó, trí não mơ mơ hồ hồ, cuối cùng chốt lại: Dạo này phải cách xa người kia một chút, cũng may mấy ngày nay là phải làm việc.

Khoảng thời gian này Giang Minh Viễn vô cùng bận rộn, cũng không có thời gian qua đó, đến cả số lần gọi điện mỗi tối cho Tinh Tinh cũng giảm đi nhiều, luôn là nói được mấy câu lại có việc cần tìm anh, Trình Hoan ở bên cạnh nghe ngóng, cũng biết anh đang đi công tác bên ngoài, phải hơn mười ngày nữa mới quay về.

Không về càng tốt! Nghe được tin này, Trình Hoan thở một hơi thật dài, trong lòng cô an tâm không ít, dưới sự cố ý lãng quên cùng khoảng thời gian dài không gặp, chuyện xấu hổ hôm đó cũng bị cô quên sạch.

Quán ăn mới khai trương, khoảng thời gian này Trình Hoan cũng rất bận, vấn đề gì cũng đến tay, sợ rằng xảy ra chuyện gì.

Khoảng thời gian bận rộn này, thời gian trôi qua rất nhanh, quán ăn của Trình Hoan dần đi vào quỹ đạo, bởi vì mùi vị ngon, việc làm ăn ở đó cực kỳ tốt, đến giờ cơm căn bản không tìm được chỗ trống, người xếp hàng lấy số cũng phải đợi một hai tiếng đồng hồ mới đến lượt mình.

Giang Minh Viễn đi công tác mười ngày, ngày sáu tháng mười hai trở về. Hôm anh quay về là thứ sáu, thành phố C có mưa nhỏ, thời tiết vừa ẩm vừa lạnh.

Vừa xuống máy bay quay trở về công ty, Giang Minh Viễn liền tổ chức cuộc họp, việc cần bàn bạc trong cuộc họp cũng rất nhiều, kéo dài đến tận chiều tối, cuộc họp kết thúc, anh nhìn đồng hồ, đã là năm giờ rưỡi.

Lúc này có lẽ Tinh Tinh đã tan học rồi, mười mấy ngày không được gặp con trai, Giang Minh Viễn rất nhớ cậu, anh hạ tay xuống, đưa tay ngăn người quản lý cấp cao đang định phát biểu: "Hôm nay họp đến đây thôi, những việc khác ngày mai chúng ta nói tiếp, bây giờ tan họp."

Có thể không cần tăng ca thì sẽ chẳng ai tự nguyện tăng ca, Giang Minh Viễn vừa nói xong, mọi người trong phòng họp ngay lập tức đứng dậy, chào tạm biệt anh.

Giang Minh Viễn đi ở phía trước, bên cạnh là trợ lý, anh nhìn một cái: "Cậu cũng về đi."

Nguyệt

Trợ lý đáp lại một tiếng, bấm nút thang máy cho anh, nói tài xế đã đến rồi, Giang Minh Viễn gật gật đầu, đi thang máy chuyên dụng xuống lầu.

Xe dừng ở trước cửa, Giang Minh Viễn ngồi vào xe, đóng cửa lại, tài xế hỏi muốn anh muốn đi đâu. "Cẩm Tú..." Anh mở miệng định nói ra địa chỉ chỗ ở của Trình Hoan, vừa nói ra hai chữ liền thay đổi: "Về khu chung cư trước đã."

Anh có chút đồ cần lấy.
 
Nhật Ký Nuôi Con Của Nữ Phụ Ác Độc
Chương 99: Chương 99



Quán ăn hoạt động được mười mấy ngày, Trình Hoan đã không cần phải hao tâm tổn sức nữa rồi, mỗi ngày đến xem một lần là được.

Trời đổ mưa, dường như đến vách tường cũng bị ẩm, kể cả có mở điều hòa, cũng không cảm thấy dễ chịu hơn là bao.

Thời tiết này thích hợp ăn lẩu nhất, lúc Trình Hoan đến quán, đem theo chút nguyên liệu quay về, chuẩn bị tối nay làm một bữa lẩu ở nhà.

Làm lẩu không khó, phần quan trọng nhất là nấu nước lẩu.

Luộc chín xương vớt ra cho vào nồi rồi cho thêm nước, đun to lửa đến khi sôi thì cho lửa vừa ninh một tiếng, vớt xương ra, cho thêm sữa vào khuấy đều, lại cho thêm hành lá, muối, táo tàu, quả câu kỷ tử và vài lát cà chua.

Nước lẩu được nấu trước, đến lúc Tinh Tinh trở về nước lẩu đã nấu xong rồi, mùi hương đậm đà bay khắp phòng.

Tinh Tinh còn chưa bước vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm hấp dẫn, thức ăn từ buổi trưa đã tiêu hóa gần hết, cậu nhóc cũng đói rồi, cửa nhà vừa mở, cậu nhóc liền lao vào phòng khách, tháo bịt tay và găng tay, vứt cặp sách lên ghế sofa, chạy về phía nhà bếp.

Bếp ga đã tắt lửa, Tinh Tinh nhón chân lên xem bên trong nồi, nhưng vì thấp nên không nhìn thấy cái gì cả. Cậu nuối tiếc hạ tay xuống, nuốt nước miếng, quay người hỏi Tinh Tinh: "Mẹ ơi, đây là món gì vậy? Con muốn ăn."

"Cái này là nước lẩu, bây giờ vẫn chưa ăn được đâu, đợi sau khi cho đồ ăn vào, nấu chín là có thể ăn được rồi" Trình Hoan bỏ mũ áo chống lạnh ra đi qua, bảo Tinh Tinh đứng sang một bên, bật bếp cho mấy thứ cuối cùng vào.

Nước bắt đầu sôi, táo tàu và câu kỷ tử cuộn trên mặt nước, Trình Hoan tắt bếp, tìm một cái bếp cồn, mang nồi lẩu ra bàn.

Đồ nhúng lẩu cũng đã chuẩn bị xong rồi, thịt bò và thịt cừu đều rất tươi mới, há cảo trứng vừa mới gói chiều nay, vỏ trứng mỏng bọc lại nhân thịt lợn, trong thịt còn cho thêm chút mã thầy và cà rốt, ăn vừa đã miệng lại không ngán. Ngoại trừ các loại thịt, Trình Hoan cũng mua không ít rau xanh và đồ ăn làm từ đậu, cải thảo tươi, bông cải xanh và đậu hũ non, ... xếp gọn gàng trên đĩa.

Bát không nhiều, nhưng lại bày tận mấy đĩa ăn, chỉ cần nhìn số lượng, liền biết được chỗ đồ này hai mẹ con họ chắc chắn sẽ ăn không hết.

Bếp cồn ánh lên ngọn lửa màu xanh lam, nước trong nồi lại bắt đầu sôi, Trình Hoan gắp mấy miếng thịt bò bỏ vào, dùng đũa chung đảo qua đảo lại, nói với Tinh Tinh đang nhìn chằm chằm lau nước miếng: "Đợi thêm một chút, thịt sẽ nhanh chín thôi, một phút là có thể ăn được rồi."

Cô vừa dứt lời, tiếng chuông cửa reo lên.

Ánh mắt Tinh Tinh chỉ chú ý đến đồ ăn không để ý đến bất cứ cái gì khác, Trình Hoan chỉ đành đứng dậy đi mở cửa.

Bên ngoài là người đã mười mấy ngày không gặp, mở lời chào cô: "Chào buổi tối, cô đang ăn cơm à?" Trình Hoan vừa nhìn thấy anh, ký ức về sự việc từ tuần trước nữa lại quay trở về, cô ngứa tay định đóng cửa lại, người đó đã chen vào trong rồi.

Bỏ lỡ mất cơ hội, trong lòng Trình Hoan có chút hối hận, cô lạnh nhạt ừ một tiếng, đóng cửa lại, ở đằng sau hỏi một câu: "Chắc anh cũng ăn rồi nhỉ?"

Trên tay người đàn ông xách vài chiếc túi giấy, nghe vậy quay đầu lại, không nói gì, anh mặc một bộ âu phục, trông có chút mệt mỏi, nhưng cũng rất ôn hòa, thăm dò hỏi Trình Hoan: "Tôi có thể ở lại đây ăn cơm không?"

Đương nhiên là không được rồi, anh mau đi đi!

Trình Hoan nghiến răng, định mở miệng đuổi người, tiếc là lời chưa ra khỏi miệng, kẻ phản bội trong nhà đã tiếp tay cho đối phương.

Tinh Tinh vốn dĩ đang nhìn chằm chằm nổi lẩu, đếm thời gian chờ ăn, kết quả còn chưa đếm đến sáu mươi, cậu bỗng nhiên nghe thấy âm thanh quen thuộc, quay đầu lại nhìn, là cha đã về rồi!
 
Back
Top Bottom