Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước

Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 290



Dưới sự chỉ dẫn của nhân viên khu du lịch, Tôn Dũng và mấy cảnh sát nhanh chóng đến biệt thự nơi Thích Tuyền đang nghỉ chân.

Trương Thành Ngôn vừa thấy bóng người bên ngoài liền quay đầu báo: "Đại sư, cảnh sát đến rồi."

Thích Tuyền vẫn ngồi tựa trên sofa, vẻ mặt bình tĩnh. Tô Dung và Tiết Hồng đã chủ động ẩn thân, còn Kỷ Thánh Triết thì ôm gối trốn trong phòng xem TV, chẳng buồn ló mặt.

"Đến thì đến, chúng ta có làm gì sai đâu." Tiết Hồng nhẹ nhàng nói, như thể chẳng mảy may lo lắng.

Ba vị phú nhị đại nghe mà lạnh sống lưng. Vừa giấu thân xong lại thản nhiên bàn chuyện, đúng là khiến người ta rợn tóc gáy.

Tiếng chuông cửa vang lên. Trương Thành Ngôn lập tức chạy ra mở cửa, gương mặt tái mét, nhập vai cực nhanh: "Đồng chí cảnh sát, cuối cùng các anh cũng đến rồi! Sáng nay tỉnh dậy đã thấy bức tượng kia đổ huyết lệ, bọn tôi không dám nhúc nhích, sợ trong phòng có dính lời nguyền gì! May quá các anh tới kịp!"

Tôn Dũng: "..."

Cảnh sát: "..."

Một trong số họ nhíu mày hỏi: "Thế sao không báo cảnh sát sớm?"

Trương Thành Ngôn nghiêm túc đáp: "Tôi sợ bị thứ gì bẩn bẩn theo dõi. Khu du lịch này quá rợn, tôi thề sẽ không quay lại nữa!"

Cảnh sát nhìn anh, có cảm giác người này quen mắt, nhưng tạm thời chưa nghĩ ra được là ai.

"Xin lỗi, rất có thể là trò đùa ác ý của ai đó. Anh yên tâm, chưa chắc là có nguyền rủa gì đâu." Một cảnh sát trấn an, nhưng ánh mắt ông ta lại vô thức rơi vào khu vực sofa.

Không có lý do gì cụ thể, chỉ là hai người đang ngồi trên ghế quá đẹp. Đẹp đến mức ông ta – người từng tiếp xúc với không ít minh tinh – cũng phải thất thần.

Trương Thành Ngôn hơi nghiêng người như vô tình chắn tầm nhìn của ông ta, sau đó bắt đầu châm chọc: "Ra là trò đùa, vậy cũng cho thấy khu du lịch này quản lý quá lỏng lẻo, mấy người phải chịu trách nhiệm. Với lại, cái tượng kia trông cũng lạ thật, chẳng hợp với phong cách căn phòng chút nào."

Tôn Dũng còn chưa kịp lên tiếng, quản lý Vương đã chạy đến, gọi lớn: "Giám đốc Tôn, đại sư đến rồi."

Tôn Dũng vội vàng giải thích với cảnh sát: "Thưa các anh, mấy bức tượng này đều không thể lau sạch, kỳ lạ vô cùng. Tôi tuy tin khoa học nhưng đôi lúc vẫn cần có giải pháp để yên tâm, nên đã mời một đạo trưởng đến xem thử."

Một cảnh sát liếc nhìn ông: "Phong kiến mê tín là không được đâu."

Tôn Dũng cười gượng: "Tôi hiểu. Nhưng tình huống lần này rất bất thường. Khu du lịch có camera khắp nơi, nếu có người gây ra hiện tượng này thì chắc chắn sẽ bị quay lại. Vấn đề là, không có ai cả."

Hệ thống tỏ ra thắc mắc: [Thế sao lúc đầu ông ta không gọi đạo trưởng luôn, lại báo cảnh sát trước?]

Thích Tuyền thản nhiên đáp: [Cảnh sát là cơ quan có uy tín, xuất hiện sẽ ổn định được lòng người.]

[Ừ ha, nghe cũng hợp lý.]

Quả nhiên, sau khi cảnh sát có mặt, tâm trạng du khách bình tĩnh hơn hẳn. Nếu Tôn Dũng chỉ âm thầm mời đạo sĩ đến, e là mọi người sẽ nghi ngờ ông ta giấu đầu hở đuôi, mất hết lòng tin. Nhưng giờ thì ông ta có thể thoải mái xử lý chuyện tiếp theo.

Vấn đề duy nhất lúc này là: cảnh sát có cho phép vị đạo trưởng kia động vào hiện trường không?

Tại sân lớn của khu du lịch, các bức tượng được tập trung về một chỗ. Chúng vẫn đổ huyết lệ như cũ, tạo thành cảnh tượng kỳ dị mà hoành tráng. Cảnh sát đã kiểm tra sơ bộ nhưng không tìm ra chất lạ nào trong huyết lệ. Chúng không giống sơn, cũng không giống máu, càng không phải chất hóa học thường thấy.

Họ đang chuẩn bị đem một vài mẫu về phòng giám định thì Tôn Dũng dẫn đạo trưởng đến. Là một người đàn ông trung niên, gầy cao, dáng vẻ khiêm nhường.

Cách đó không xa, Địch Mông ngồi một mình trên ghế dài, quan sát cả quá trình. Khi thấy người được mời tới, anh cau mày: thiên sư cấp 4?

Chỉ cấp 4 mà dám làm trò lớn vậy? Chắc chắn phía sau còn có “cá lớn” hơn. Anh ta chỉ là kẻ bị đẩy ra chắn đầu.

Nghiêm Canh cũng nhìn sang, thì thầm với Nghiêm Hòe: "Anh Hòe, người này không giống chủ mưu thật."

Nghiêm Hòe gật đầu: "Ừ."

Đạo trưởng kia bước lên sân, nhìn lướt qua mấy bức tượng, mơ hồ cảm nhận được một chút linh lực, nhưng với tu vi chỉ cấp 4, ông ta không nhìn thấu gì nhiều. Chỉ thấy mờ mờ ảo ảo.

"Đại sư, có kết luận gì không?" Tôn Dũng hỏi.

Vị đạo trưởng chau mày giả bộ nghiêm trọng: "Chuyện này không nhỏ, tôi cần báo cáo cấp trên."

Cảnh sát đứng cạnh nhìn nhau: ????

Không thèm để ý tới sắc mặt khó hiểu của mọi người, đạo trưởng đi sang một bên, lấy điện thoại, tìm một dãy số, vừa định bấm gọi thì cả người đột nhiên cứng đờ.

Mộng Vân Thường

Cơ thể không nhúc nhích được nữa!

Một bàn tay vươn ra, nhanh như chớp giật lấy điện thoại trong tay ông ta, ánh mắt liếc dãy số rồi tặc lưỡi hai tiếng.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 291



Ông ta hoàn toàn không ngờ, mình còn chưa kịp gọi người hỗ trợ, đã bị người khác chặn đường trước. Chạy không được, giấu cũng không xong.

Cảm giác như có ai đang nhấn mạnh lên đầu mình ba chữ — “Xong đời rồi.”

"Muốn biết tôi là ai à? Hay định lấy cái lý do 'kẻ đứng sau ông không phải người tôi có thể động tới' ra để dọa tôi?" Địch Mông gửi số điện thoại cho Lý Quốc Diên, trên mặt là nụ cười nửa miệng đầy trêu chọc.

Thiên sư cao gầy: "..."

Không nói nhiều, Địch Mông lôi ra một chiếc còng tay đặc chế, dứt khoát còng vào tay ông ta. Đây là thiết bị chuyên dụng của Cục Điều tra, dùng để kiềm chế linh lực thiên sư, khiến họ không thể thi triển thuật pháp hay bỏ trốn.

Thiên sư cao gầy bắt đầu cuống lên: "Ê ê ê...!"

Địch Mông chẳng buồn để ý, trực tiếp kéo ông ta đi về phía nhóm cảnh sát đang đứng đực mặt ra. Nhưng chưa được bao xa thì một bóng người chắn ngay trước mặt họ.

Anh ấy nheo mắt nhìn: "Nghiêm Hòe, người này là tôi bắt. Anh muốn cướp công à?"

Nghiêm Hòe bình tĩnh đáp: "Ông ta không đơn giản, phía sau còn có người. Nếu Cục Điều tra cần hỗ trợ, tôi có thể giúp."

Mặt thì lạnh, thái độ có phần đối đầu, nhưng trong lòng Địch Mông thật ra lại rất ngưỡng mộ tu vi của Nghiêm Hòe. Anh nghiêng đầu đánh giá rồi nói: "Anh là người của Hiệp hội Thiên sư."

Giữa Hiệp hội và Cục Điều tra vốn tồn tại nhiều bất đồng.

Nghiêm Hòe chỉ đáp gọn: "Tôi là công dân. Mà công dân thì có nghĩa vụ hỗ trợ cơ quan chức năng thực thi pháp luật."

Địch Mông suýt phì cười. “Tên này cãi cùn cũng không tệ đâu. Nói kiểu đó thì khác gì kiểm thuật đâu chứ?”

Nhưng anh cũng bắt đầu d.a.o động. Nhân lực bên Cục Điều tra đang thiếu, nhất là các thiên sư cấp cao. Nếu có thể kéo Nghiêm Hòe về phe mình, thì đúng là quá lời.

Mộng Vân Thường

Anh cố tình chọc ghẹo: "Tôi sợ anh làm lộ bí mật lắm. Dù sao cũng là thiên tài của Hiệp hội, còn là người thừa kế nhà họ Nghiêm. Ai biết anh âm thầm muốn làm gì?"

Một giọng nam khác lập tức chen vào: "Có ai phiền như anh không? Nghiêm Ngọ nhà chúng tôi cũng chẳng phiền tới vậy!"

Nghiêm Hòe không phản bác, chỉ nói: "Tôi thề sẽ không tiết lộ bí mật. Nếu vi phạm, tu vi của tôi sẽ không thể tăng tiến."

Lời thề này không phải trò đùa. Với thiên sư, nó có ràng buộc thực sự, hậu quả cũng cực kỳ nghiêm trọng.

Nghe vậy, Địch Mông khẽ cong môi: "Được thôi."

Chuyện này không đơn giản. Phía sau có thể còn cá lớn hơn. Bản thân Địch Mông mới chỉ cấp 5, còn Nghiêm Hòe đã là cấp 6, có anh ta hỗ trợ chắc chắn sẽ yên tâm hơn. Vả lại, sai sử được người thừa kế nhà họ Nghiêm cũng là chuyện đáng để thử.

Anh giao thiên sư cao gầy lại cho Nghiêm Hòe, rồi quay về phía cảnh sát, rút thẻ công tác ra, nghiêm túc nói với Tôn Dũng:

"Chào đồng chí, tôi là điều tra viên của Cục Điều tra. Tôn Dũng bị tình nghi có liên quan đến một vụ án đặc biệt. Phiền các đồng chí phối hợp hỗ trợ bắt giữ."

Cảnh sát: "!!!"

Tôn Dũng: "???"

Ông ta còn chưa kịp hiểu gì thì theo bản năng quay đầu chạy trốn, nhưng cảnh sát đã nhanh tay hơn, túm lấy cổ áo ông ta, bẻ tay lại và còng luôn tại chỗ.

Cục Điều tra trong truyền thuyết... hôm nay đúng là được mở mang tầm mắt rồi!

Trong lúc đó, các tổ điều tra khác của Cục cũng đã lần lượt bắt giữ nhiều nghi phạm có liên quan đến "Đổi Vận đại tiên", từ thiên sư cho đến người thường.

Danh tính số điện thoại mà thiên sư cao gầy cố liên lạc cũng được xác minh.

"Người đó là ai?"

"Lỗ Thân." Ai đó trong nhóm lặng lẽ đáp.

Mạnh Vân Tranh nghe xong chỉ biết ôm trán. Là cái tên thiên sư từng ghép hồn người tình cũ vào xác vợ cho Phùng Khải đây mà.

Từ khi bị bắt, Lỗ Thân vẫn luôn mạnh miệng tự xưng mình là "cháu ruột Lỗ trưởng lão Quy Nguyên tông", tin tưởng sắt đá rằng tông môn sẽ đến cứu nên một mực không chịu khai gì.

Trước thái độ lì lợm đó, Cục Điều tra đành tạm giam ông ta.

Thực tế, Quy Nguyên tông đúng là từng đưa ra điều kiện trao đổi: giúp thành phố Long Giang xử lý một đại quỷ ở Bắc Giao. Nhưng sau khi quỷ bị tiêu diệt, tông môn lại im re, chẳng có động thái nào.

Bên Cục nghi ngờ rằng Lỗ Thân – chỉ là thiên sư cấp 5 – không thể tự tạo ra mạng lưới tinh vi đến thế. Phía sau ông ta chắc chắn có người, rất có thể chính là Lỗ trưởng lão Quy Nguyên tông – một thiên sư cấp 7 trở lên.

Mà trong Cục hiện giờ, ngoại trừ một vị tổng cố vấn bí ẩn, tất cả các điều tra viên đều dưới cấp 7, không đủ sức đối đầu trực tiếp.

Tất nhiên, nếu thật sự cần thiết, chính phủ vẫn có cách. Dù tu vi thiên sư có cao mấy, thì vẫn là người phàm – không thể chống lại vũ khí hạng nặng. Nhưng nếu không phải bất đắc dĩ, họ sẽ không dùng đến cách đó.

Mạnh Vân Tranh ra lệnh: "Trước mắt, tập trung điều tra Lỗ Giáng, đồng thời tăng áp lực thẩm vấn Lỗ Thân."
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 292



Trong khi Cục Điều tra bận rộn truy bắt, thì cư dân mạng lại đang "bận" theo cách khác – ăn dưa.

Từ đêm Hạ Dương đến vụ Thích Ánh Tuyết bị bắt, đến giờ lại thêm nhiều nghệ sĩ dính líu đến "Đổi Vận đại tiên", tin tức tràn lan như pháo nổ ngày Tết.

Mỗi ngày đều có gương mặt mới bị bóc phốt, khiến dân tình hóng đến hoa cả mắt, chóng cả mặt.

[Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Sao giống như một vụ án lớn thế?]

[Cảm giác rợn cả người, tối qua còn vui vẻ hóng chuyện, giờ không dám xem nữa luôn.]

[Thật ra giờ mới lộ ra một phần nhỏ thôi. Giới giải trí nhiều người lắm, có khi nhiều người bị bắt mà mình đâu có biết.]

[Rốt cuộc là chuyện gì thế? Nghe không hiểu gì hết!]

[Nói nhỏ nhé, nghe bảo là liên quan đến đường dây bán hàng đa cấp phi pháp.]

[Gì cơ? Bán hàng đa cấp á? Đùa tôi chắc?]

[Mấy người này thiếu tiền hay bị uy h.i.ế.p gì à? Nếu đúng thì tổ chức đứng sau mạnh tay thật đấy...]

[Đoàn phim xyz đúng là đen đủi. Trước có Ngụy Húc với Viên Thanh, giờ lại tới Hạ Dương và Thích Ánh Tuyết. Phải đi thắp nhang cầu bình an thôi.]

[Khổ thật sự... Một phút mặc niệm.]

Khu du lịch.

Tôn Dũng bị bắt. Khu du lịch nơi từng được quảng bá rầm rộ giờ lại trở thành "điểm nóng bán hàng đa cấp". Chính quyền lập tức ra thông báo yêu cầu toàn bộ du khách rời đi, đồng thời phong tỏa khu vực để điều tra.

Trên đường trở về thành phố, Thích Tuyền ngồi trong xe, ánh mắt thờ ơ nhìn ra ngoài cửa kính.

"Đại sư, tôi... tôi có dính nghiệp chướng không vậy?" – Dương Túc ngồi bên cạnh, giọng run run. Vẻ mặt anh ta trắng bệch, rõ ràng vẫn chưa thoát khỏi nỗi sợ.

Anh ta đã biết chuyện "Đổi Vận đại tiên" – dùng vận may người khác để đổi lấy may mắn cho bản thân. Giờ anh lo rằng mình đã dính vào thứ không nên dính.

Thích Tuyền trả lời gọn lỏn: "Không."

"Thế thì tốt rồi!" – Dương Túc thở phào nhẹ nhõm.

Mấy ván bài của anh ta chẳng đáng gì, may mắn nhận được cũng ít ỏi. "Đổi Vận đại tiên" không đến mức hào phóng đến nỗi tặng phúc lợi lớn cho người mới. Huống hồ, Dương Túc chỉ hành động theo chỉ đạo của cô, bản thân cũng không có ác ý, chẳng đáng phải nhận quả báo.

Đúng lúc đó, điện thoại cô đổ chuông. Là Lý Quốc Diên gọi đến.

"Thích đại sư, chơi vui không?" – Giọng ông ta nghe rất thoải mái.

"Không tệ." – Cô đáp.

"Người đứng sau 'Đổi Vận đại tiên' ở thành phố Long Giang là Lỗ Thân. Ngài có ấn tượng gì không?"

"..."

Cái tên này nghe lạ hoắc.

Lý Quốc Diên dường như đã đoán trước, tiếp tục nói: "Ông ta là thiên sư có dính líu trong vụ đổi vận, hiện tại đang bị tạm giữ tại Cục Điều tra. Lỗ Thân là cháu ruột của Lỗ Giáng – người của Quy Nguyên tông. Chúng tôi đã điều tra được, ba mươi năm trước, Lỗ Giáng chỉ là thiên sư cấp 3, giờ thì đã là cấp 7 rồi."

Từ cấp 3 lên cấp 7 trong ba mươi năm không phải chuyện đơn giản.

"Ba mươi năm trước, ông ta đã 35 tuổi, mà mới chỉ đạt cấp 3. Thiên phú trung bình như vậy, làm sao đột phá liên tục đến cấp 7 nhanh thế được? Trừ phi có điều gì đó bất thường."

Đúng là điều bất thường.

Cũng như việc kiếm tiền, con đường nhanh nhất thường bị pháp luật cấm đoán. Tu luyện cũng vậy – những cách tu luyện thần tốc đều nằm trong danh mục cấm thuật của huyền môn.

"Ngài có ảnh ông ta không?" – Thích Tuyền hỏi.

"Có. Tôi gửi ngay."

Một tấm ảnh được gửi đến. Người trong ảnh chừng ngoài ba mươi, gương mặt chẳng có gì nổi bật – tầm thường đến mức không thể tầm thường hơn.

Thích Tuyền rút lệnh bài gỗ đào, thả Kỷ Thánh Triết ra, đưa ảnh cho anh ấy xem: "Từng thấy người này chưa?"

Kỷ Thánh Triết lúc này vẫn còn ngẩn ngơ vì bộ phim truyền hình đang xem dở, lười biếng liếc mắt nhìn, đôi mắt vẫn đượm vẻ thẫn thờ.

Nhưng chỉ một giây sau, đồng tử anh ấy bỗng co rút lại.

Mộng Vân Thường

Anh bay vọt tới, gương mặt căng cứng. Một luồng hắc khí dữ dội lập tức bùng phát quanh thân thể, mắt đỏ rực như máu.

"Tôi nhớ ra rồi!" – Giọng anh khàn đặc. – "Là ông ta!"

May mắn của người mười đời hành thiện đúng là chẳng ai địch lại được.

Thích Tuyền chỉ tiện tay đưa ảnh ra cho xem, nào ngờ lại thật sự có liên quan.

Cô phóng một luồng linh lực, áp chế hắc khí trên người Kỷ Thánh Triết, giúp anh bình tĩnh lại.

"Ông ta là ai?" – Cô hỏi.

Kỷ Thánh Triết siết chặt nắm tay, lẩm bẩm: "Hồi đó tôi đến gặp chủ đầu tư để đòi lại công bằng. Bên cạnh ông ta, chính là người này!"

Chỉ một bức ảnh, đã khiến cánh cửa ký ức tưởng chừng đã bị khóa kín, bật mở trở lại.

"Chủ đầu tư lúc đó cực kỳ kính trọng ông ta. Còn tôi thì bị đối xử như rác rưởi – gọi là đến, đuổi là đi, thái độ hoàn toàn trái ngược. Tôi vẫn nhớ rõ ràng. Nhưng tôi không biết ông ta là ai. Lúc bị bảo vệ kéo ra ngoài, tôi thấy ông ta liếc nhìn mình, ánh mắt như thể đang rất hài lòng..."

Hồi đó anh cho rằng chỉ là ảo giác, nên chẳng để tâm.

Nhưng giờ, Thích Tuyền lại đưa ra ảnh của chính người đó. Điều này chỉ có thể chứng minh một điều – người đàn ông kia chắc chắn có vấn đề.

Mọi thứ bắt đầu rõ ràng hơn.

Các chủ đầu tư thuê thiên sư xem phong thủy không phải chuyện lạ. Lúc đó, Lỗ Giáng chỉ là thiên sư cấp 3, nhưng với nhiều người đã là quá đủ để xem xét địa thế, đất đai.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 293



Không ai ngờ, chỉ một lần nhận việc bình thường, ông ta lại vô tình gặp được "thiện nhân mười đời". Nếu cứ thế để người kia sống hết đời, công đức tích lũy sẽ đạt tới viên mãn – một cái bánh quá lớn không thể bỏ qua.

Lỗ Giáng bắt đầu nảy lòng tham.

Thích Tuyền thay mặt Kỷ Thánh Triết, truyền đạt lời nhắn cho Lý Quốc Diên. Nghe xong, ông nghiêm túc gật đầu:

"Dù thế nào cũng phải triệu tập Lỗ Giáng đến một chuyến."

Có lời khai từ phía quỷ bị hại, việc triệu tập là hợp lý. Nhưng vấn đề là… một thiên sư cấp 7 có chịu phối hợp hay không?

Lý Quốc Diên quay sang nhìn Thích Tuyền, thái độ chân thành:

"Thích đại sư, e là phải nhờ cô ra mặt."

Trước mặt thiên sư cấp 7, chỉ có Thích Tuyền mới đủ sức xử lý.

Cô không trả lời ngay.

"Chi phí đi lại sẽ được chuyển khoản ngay lập tức." Lý Quốc Diên vội nói thêm.

[Bình luận trực tiếp: ‘Quốc Vận Miên Diên’ đã tặng ba ngàn địa lôi cho «Nhật Ký Hào Môn»!]

Ba trăm ngàn tệ tiền công tác, hào phóng, chân thành, khiến Thích Tuyền cũng khó lòng từ chối.

Cô hỏi:

"Ở đâu?"

"Hả?"

"Tôi phải đi đâu công tác?"

"À... Quy Nguyên tông ở thành phố Long Kinh. Nếu ngài tới Long Kinh, Cục Điều tra sẽ cử người lái xe đưa ngài đến nơi."

"Cảm ơn."

Cúp máy xong, cô vừa ngẩng đầu lên thì bắt gặp ánh mắt thăm dò của Linh Sinh, người ngồi sát bên. Khoảng cách quá gần, gần đến mức cô có thể cảm nhận được hương cỏ non phảng phất từ anh – dịu nhẹ, thanh sạch, rất dễ chịu.

Cô vốn luôn có thiện cảm với kiểu đàn ông gọn gàng, trong trẻo như thế.

"Sao vậy?" Cô mỉm cười hỏi.

Linh Sinh không nói gì, chỉ cầm điện thoại lên gõ:

[Cô sắp đi công tác à?]

Cô gật đầu, cố tình đùa anh:

"Phải đi làm kiếm tiền chứ, mới có tiền nuôi nhà."

Dương Túc đang lái xe ở phía trước nghe vậy, lặng lẽ liếc gương chiếu hậu, khóe miệng giật nhẹ.

...Đại sư, tài sản của cô còn cần đếm nữa không?

Linh Sinh vẫn rất nghiêm túc, gõ tiếp:

[Tôi cũng có thể kiếm tiền.]

Cô ngạc nhiên:

"Ồ? Kiếm kiểu gì?"

[Nghe nói bùa chú trong giới huyền môn rất đắt.]

Anh nhìn cô đầy mong đợi.

"Bùa chú cao cấp thì mới đắt thôi." Cô bật cười.

Linh Sinh gật đầu, không nói thêm gì nữa.

Xe chạy thẳng đến biệt thự Lâm Hồ.

Ngoài cổng biệt thự, Tả Mi đang đứng dưới bóng cây, nét mặt đầy căng thẳng. Trang phục của bà giản dị, không còn bóng dáng của những món trang sức đắt tiền trị giá cả trăm ngàn tệ như trước.

Bà nhấn chuông suốt một lúc nhưng không có ai trả lời, đành đứng chờ, may mắn thay, cuối cùng cũng đợi được Thích Tuyền.

Vừa thấy cô bước xuống xe, Tả Mi lập tức bước nhanh tới, nhưng vẫn giữ khoảng cách một mét, không dám tiến thêm. Bà từng bị lợi dụng suýt gây hại cho Thích Tuyền, trong lòng vẫn áy náy.

Thích Tuyền liếc sơ qua tướng mạo bà ta, giọng điềm tĩnh:

Mộng Vân Thường

"Vào đi."

Tả Mi vội vàng theo sau.

Đỗ Gia Danh và hai người đi cùng thức thời rời đi trước.

Vào đến phòng khách, Tả Mi đứng cạnh ghế sofa, nhất thời không biết nên mở miệng thế nào, ánh mắt lại vô thức dừng trên người Linh Sinh.

Anh vẫn điềm nhiên pha trà cho Thích Tuyền, như thể không hề để ý đến ánh mắt ấy. Vì có mặt người ngoài, Thích Tuyền không tiện gọi ba con quỷ ra, nên Linh Sinh đảm nhận luôn vai trò của quản gia Tô.

Hương trà thoang thoảng dần làm dịu tâm trạng Tả Mi.

Thích Tuyền nhẹ nhàng nói:

"Mời ngồi."

Tả Mi rụt rè ngồi xuống, tay nắm chặt vạt váy, ngập ngừng hỏi:

"Đại sư, giờ nhà chúng tôi… đã bình yên rồi chứ?"

Bà vẫn còn sợ hãi, lo đại quỷ chưa chịu buông tha, sẽ tìm cách ngăn cản nhà họ Tống làm ăn.

Thích Tuyền gật đầu:

"Nhân quả đã xử lý xong."

Tả Mi thở phào, cảm kích:

"Cảm ơn đại sư chỉ điểm."

Ngừng một lát, bà lấy hết dũng khí nhìn về phía Linh Sinh:

"Ngài đây… trông rất quen mắt, không biết là người ở đâu?"

Thích Tuyền thản nhiên nói:

"Nếu Tống phu nhân có chuyện muốn nói thì cứ thẳng thắn."

Tả Mi mím môi, mở điện thoại, đưa album ảnh cho cô.

"Đại sư, mời cô xem tấm này."

Trong ảnh là một người phụ nữ có mái tóc đen xoăn nhẹ, dài ngang vai. Khí chất thanh nhã, gương mặt lại mang nét quyến rũ. Nếu chỉ xét vẻ ngoài, cô ta có thể dễ dàng lọt top ba trong danh sách những người phụ nữ đẹp nhất mà Thích Tuyền từng gặp.

Điều đáng chú ý hơn là, cô ta và Linh Sinh... rất giống nhau.

Cô không nói gì, nhưng trong lòng đã có phán đoán.

Tả Mi thấy cô im lặng thì càng thêm lo lắng.

"Đại sư..."

Thích Tuyền hỏi:

"Người này là ai?"

"Phó Cửu Ca, thuộc nhà họ Phó ở Long Kinh. Tôi từng thấy cô ta từ xa, tấm ảnh này là do người quen gửi."

"Được, cảm ơn Tống phu nhân đã cung cấp thông tin." Giọng Thích Tuyền vẫn nhã nhặn, có phần xa cách. "Nếu có chuyện gì cần giúp, xin cứ nói."

Tả Mi siết chặt điện thoại trong tay, lấy hết can đảm nói:

"Đại sư, tôi muốn nhờ cô xem tình duyên cho con trai tôi."
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 294



Lần cuối Thích Tuyền nhìn thấy Tống Lâm là trên màn hình giám sát trong phòng nghỉ buổi tiệc sinh nhật Tô Noãn Noãn. Nếu lúc đó hệ thống không lên tiếng nhắc nhở, cô còn chẳng để tâm.

Khi ấy, Tống Lâm đã bị âm khí quấn lấy, nhưng sợi tơ hồng trên người hắn lại quấn chặt với Thích Ánh Tuyết – không cách nào gỡ.

"Giờ thì tôi cần xem những bức ảnh mới nhất." Thích Tuyền nói.

Tả Mi đã chuẩn bị sẵn từ trước, lập tức mở album ảnh của Tống Lâm đưa cho cô.

Thích Tuyền liếc qua vài tấm, ánh mắt dừng lại, lặng đi một lúc lâu.

Trong dữ liệu mà hệ thống cung cấp, Thích Ánh Tuyết và Tống Lâm là một đôi trời sinh, tơ hồng giữa họ chặt đến mức không gì có thể cắt đứt. Nhưng trong ảnh chụp hiện tại, sợi tơ đó đã lỏng lẻo, mờ nhạt như sắp biến mất.

Sau khi suy nghĩ một chút, cô hỏi: "Tống phu nhân có biết con dâu tương lai của bà đang bị tạm giam không?"

"Hả?" Tả Mi sững người.

Nhà họ Tống dạo gần đây chỉ lo kiếm sống, không để ý mạng xã hội, càng không biết chuyện Thích Ánh Tuyết lên hot search tối qua. Những người biết thì cũng im lặng, không ai nhắc đến trước mặt họ.

Tả Mi thật sự không biết chút gì.

Tối qua, cả nhà còn bàn xem nên nói gì để hủy hôn ước với nhà họ Thích.

Giờ nghe Thích Tuyền nói vậy, sắc mặt bà ấy cứng đờ, kinh ngạc hỏi: "Ý cô là… bị tạm giam vì tội hình sự sao?"

Thích Tuyền khẽ gật đầu.

Tả Mi cứng họng.

Bà ấy lập tức đứng dậy, vội vã cáo từ, nhanh chóng rời khỏi biệt thự Lâm Hồ.

Trở về nhà, Tả Mi cảm thấy n.g.ự.c nặng trĩu. Qua cửa sổ, bà nhìn thấy Tống Lâm đang ngồi chăm chú nhìn màn hình máy tính, theo dõi thị trường chứng khoán. Sắc mặt anh ta vẫn nhợt nhạt, chưa hồi phục hoàn toàn từ khi bị thương do đại quỷ tấn công.

Có lẽ đêm qua cũng bị tổn thương tinh thần vì thái độ của Thích Ánh Tuyết.

Ánh nắng yếu ớt xuyên qua cửa kính, phủ lên người anh một tầng vàng nhạt, khiến hình ảnh ấy trở nên cô đơn đến lạ.

Tống Lâm vốn là người kiêu ngạo, không bao giờ dễ dàng thể hiện cảm xúc.

Làm mẹ, sao Tả Mi lại không hiểu con mình?

Bà nhặt chiếc chăn mỏng trên ghế sofa, nhẹ nhàng đắp lên chân Tống Lâm, ánh mắt đầy yêu thương, giọng dịu dàng: "Dù con hồi phục nhanh, nhưng cơ thể vẫn còn yếu, đừng để cảm lạnh."

Tống Lâm ngoan ngoãn đắp chăn, mỉm cười: "Mẹ, mẹ muốn nói gì với con à?"

Hai mẹ con đều là người tinh ý.

Tả Mi chần chừ một lúc, cuối cùng vẫn nghiêm túc hỏi: "A Lâm, con thật sự muốn chia tay với Thích Ánh Tuyết à?"

Lúc này, Tống Duy Thịnh đang ngồi ở phòng khách cũng nhận ra không khí là lạ.

"A Mi, có chuyện gì vậy?" Ông lên tiếng.

Trên đường về, Tả Mi đã lướt qua hàng loạt tin tức trên mạng. Bà hít sâu một hơi rồi nói thẳng: "Tối qua, Thích Ánh Tuyết bị tạm giam rồi."

Cha con nhà họ Tống đều sửng sốt: "???"

"Tất cả đang bị lan truyền khắp mạng, còn có cả video."

Tống Lâm sững người, ngón tay trên bàn phím dừng lại: "Tối qua, con còn gọi điện cho cô ta..."

Tả Mi lạnh nhạt đáp: "Cô ta bị bắt ngay sau khi cúp máy."

Thực lòng, bà ấy không phải người quá khắt khe. Lúc scandal của Thích Ánh Tuyết vừa nổ ra, bà đang lo con mình kẹt trong thang máy, không rảnh bận tâm đến chuyện ngoài lề. Sau đó lại bị cuốn vào vụ đại quỷ, bà càng không quan tâm đến tin tức trên mạng. Trong đầu bà vẫn giữ hình ảnh một Thích Ánh Tuyết dịu dàng, giỏi giang như trước.

Dù không đặc biệt ưa cô ta, nhưng vì Tống Lâm yêu cô ấy, bà cũng đã ngầm chấp nhận.

Bà từng là người từng trải, hiểu thế nào là bị gia đình chia rẽ, nên không muốn con trai mình hay bất kỳ cô gái nào phải chịu điều tương tự.

Nhưng tối qua, khi Thích Ánh Tuyết lạnh nhạt với Tống Lâm, còn con trai thì chủ động đề nghị hủy hôn, bà vẫn lo đó chỉ là lời nói trong lúc giận dỗi nên mới tìm đến Thích Tuyền để xác nhận vận mệnh giữa hai đứa.

Nếu duyên nợ vẫn còn, bà sẽ cố giữ. Nhưng nếu đã đứt, thì nên dứt khoát hủy bỏ.

Ai ngờ, kết quả còn tệ hơn cả bà tưởng tượng.

Năm xưa, bà có thể bất chấp tất cả để ở bên người mình yêu. Nhưng không phải ai cũng có bản lĩnh cùng nhau đồng cam cộng khổ.

Mộng Vân Thường

Duyên phận tan vỡ chỉ khiến bà hơi buồn, còn việc Thích Ánh Tuyết bị bắt mới thật sự khiến bà thất vọng hoàn toàn.

Trên đường về, bà đã đọc kỹ toàn bộ thông tin. Hóa ra, hình tượng của Thích Ánh Tuyết không sụp đổ vì tin đồn thất thiệt, mà do chính bản thân cô ta gây ra.

Tả Mi vỗ vai con trai, giọng trầm lại: "A Lâm, con bé như vậy… nhà chúng ta không thể chấp nhận được."

"Tối qua chúng ta đã quyết định hủy hôn ước." Tống Duy Thịnh nói, giọng trầm hẳn lại, "Dù có bị người ta nói là bỏ đá xuống giếng thì tôi cũng không thấy hổ thẹn với lương tâm mình."
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 295



Xưa nay ông luôn quyết đoán, nói là làm, vừa dứt lời đã cầm điện thoại lên định gọi cho Thích Trường Vinh. Không ngờ ông ấy lại gọi tới trước.

"Tống tiên sinh." Giọng Thích Trường Vinh hơi khàn nhưng vẫn giữ được sự bình tĩnh. "Nhà ông chắc đã biết chuyện của Thích Ánh Tuyết rồi chứ?"

Tống Duy Thịnh bật loa ngoài, đáp: "Tôi chỉ biết con bé bị tạm giữ. Còn cụ thể thế nào thì chưa rõ."

"Con bé đã cố ý hại người, hại Thích Tuyền." Trong giọng của Thích Trường Vinh thấp thoáng sự tức giận. "Tôi có thể khẳng định, cả nhà họ Thích lẫn nhà ông đều không làm gì có lỗi với nó. Giờ nó gây tội, sắp bị đưa ra xét xử. Tôi không muốn ảnh hưởng đến Tống Lâm — thằng bé là đứa ngoan. Chuyện hôn ước giữa hai nhà, thôi thì giải quyết dứt điểm."

Nghe vậy, Tống Duy Thịnh thầm thở phào nhẹ nhõm. Trong lòng ông dâng lên một cảm giác biết ơn. Khi nhà họ Tống gặp biến cố, Thích Trường Vinh không ép buộc gì. Giờ con gái ông ấy gây chuyện, lại chủ động đưa ra lời hủy hôn. Như vậy càng khiến ông nể trọng hơn.

"Được." Tống Duy Thịnh đáp chắc nịch.

Từ nay về sau, dây tơ hồng giữa Tống Lâm và Thích Ánh Tuyết xem như đứt đoạn hoàn toàn.

Tại biệt thự Lâm Hồ.

Sau khi Tống phu nhân rời đi, Thích Tuyền lập tức thả ba con quỷ ra. Tô Dung đi chuẩn bị bữa tối, Tiết Hồng ôm sách đọc trên ghế, còn Kỷ Thánh Triết lại chui vào phòng xem TV.

[Đại lão, hôm nay chắc không quên cập nhật chương mới đấy chứ?] Hệ thống thúc giục, như thể đang vung roi đuổi.

Thích Tuyền: [Rồi rồi, biết rồi.]

Cô đứng dậy về phòng, vừa bật laptop lên thì có tiếng gõ cửa.

"Vào đi."

Linh Sinh đẩy cửa bước vào, trên tay là một chồng bùa dày.

Thích Tuyền liếc nhìn, trêu: [Hình như cảnh này quen quá rồi?]

Hệ thống cười khúc khích: [Lần trước là bùa hút bụi, lần này là gì đây?]

Dưới ánh mắt tò mò của cô, Linh Sinh đưa chồng bùa đến trước mặt, kèm theo một tờ giấy ghi chú rõ ràng: [Kiếm tiền.]

Thích Tuyền: "..."

Cô nhận lấy, vừa nhìn lướt qua đã ngẩn người.

Tấm đầu tiên là Bùa Dẫn Lôi cấp 6.

Loại bùa này chuyên dùng để tấn công, kỹ thuật vẽ không hẳn là phức tạp nhất, nhưng yêu cầu cũng không thấp chút nào. Một phù sư vẽ được bùa cấp 6 là nhân tài mà bất cứ tông môn hay gia tộc lớn nào cũng muốn giữ lại. Không ngờ cô lại gặp ngay một "cục vàng" như thế.

Cô lật tiếp xuống dưới — Linh Phù cấp 6, Bùa Bắt Quỷ cấp 6, Bùa Trừ Tà cấp 6… Trừ một vài loại hiếm thì phần lớn đều là bùa cấp cao.

Thích Tuyền thầm cảm thán: [Đinh Tập đúng là phung phí của trời, có nhân tài như thế mà chỉ dùng làm pin sạc di động.]

Hệ thống: [...]

Dù mỉa mai, giọng cô vẫn đầy ý khen ngợi.

Nhìn ánh mắt mong chờ của Linh Sinh, Thích Tuyền không thể nói lời từ chối. Cô gật đầu khen: "Vẽ tốt thật. Nhưng tôi không rành giá cả thị trường bùa chú lắm, để tôi hỏi thử xem anh có thể kiếm được bao nhiêu."

Linh Sinh lập tức gật đầu, nghiêm túc.

Thích Tuyền liền nhắn tin cho Lý Quốc Diên: [Bùa huyền môn cấp 6 hiện giờ giá bao nhiêu một tấm?]

Không đợi lâu, bên kia gọi lại ngay.

"Đại sư, sao tự nhiên hỏi chuyện này thế?"

Cô cười cười, giọng bình thản nhưng ánh mắt thì ánh lên niềm vui khó giấu — cuối cùng cũng hiểu cảm giác có học trò thiên tài là thế nào.

"Chỉ hỏi chơi thôi."

Lý Quốc Diên không vạch trần, giọng ôn hòa giải thích: "Bùa cấp 6 được xem là loại cao cấp trong huyền môn, giá trị rất cao. Tùy loại sẽ có giá khác nhau. Ví dụ như Bùa Dẫn Lôi cấp 6 — loại phổ biến để tấn công — thì khoảng 1 vạn một tấm. Còn Linh Phù cấp 6 thì hiếm hơn, giá khoảng 5 vạn một tấm."

"Được rồi, cảm ơn."

"Tôi sẽ gửi bảng giá đầy đủ qua cho ngài."

"Phiền anh nhé."

Ngừng một lát, Lý Quốc Diên lại lên tiếng: "Đại sư, nếu ngài có bùa nào không dùng đến, có thể cân nhắc bán cho Cục Điều tra không? Chúng tôi sẽ mua đúng giá thị trường. Như lần trước ở thành phố Long Lâm, ngài để lại một tấm Bùa Bắt Quỷ cấp 6, nhờ đó mà một điều tra viên không có tu vi cao cũng khống chế được Vệ Hoành Uông. Thật sự rất có ích cho công việc."

"Chuyện này để mai gặp rồi nói." Thích Tuyền lên tiếng.

"Được." Đầu dây bên kia đáp gọn rồi ngắt máy.

Cúp điện thoại xong, Thích Tuyền quay sang hỏi Linh Sinh: "Anh đồng ý bán bùa cho Cục Điều tra không?"

Linh Sinh không nói gì, chỉ cầm điện thoại gõ một dòng chữ: [Của cô hết.]

Toàn bộ giấy bùa, chu sa và những nguyên liệu mà anh dùng đều do Thích Tuyền đưa, sách bùa cũng là cô cho. Với anh, bùa mình vẽ ra là của cô.

Thích Tuyền bật cười: "Không cần tiền à? Tôi có thể làm chứng minh thư và mở thẻ ngân hàng cho anh. Tiền bán bùa, tôi để anh giữ hết."

Linh Sinh lắc đầu.

Cô nhớ tới đống ngọc bài hình chim sẻ vẫn nằm trong kho—quên đi, đã có một thì sẽ có hai. Trước mắt cô cứ giữ giúp anh, sau này cần thì đưa lại.

Biết mai cô phải đi công tác, Tô Dung và Tiết Hồng tỏ rõ vẻ không nỡ.

Kỷ Thánh Triết thấy cô nhìn mình chằm chằm, cau mày hỏi: "Tôi cũng phải đi à?"
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 296



Thích Tuyền nhướng mày: "Lỗ Giáng rất có khả năng là kẻ cướp công đức của anh, không muốn đi à?"

Sắc mặt Kỷ Thánh Triết lập tức nghiêm lại: "Đi chứ!"

Cày phim có gì quan trọng bằng chuyện báo thù.

Thích Tuyền bắt đầu phân công: "Tô Dung và Tiết Hồng ở lại trông nhà. Linh Sinh theo tôi đến Long Kinh."

"Cô muốn đưa Linh Sinh đi thật à?" Tô Dung ngạc nhiên.

Sống chung lâu ngày, anh ta cũng nhận ra Linh Sinh có thể chất đặc biệt. Trước giờ đại sư chưa từng để Linh Sinh ra ngoài, lần này lại muốn đưa theo?

Thích Tuyền không giấu: "Người thân của Linh Sinh ở Long Kinh."

Tiết Hồng nghiêm túc hỏi: "Có khi nào chuyện Linh Sinh bị bắt cóc không phải là ngẫu nhiên không, đại sư?"

Thích Tuyền mỉm cười: "Tôi hiểu ý cô. Trước khi điều tra rõ ràng, tôi sẽ không để Linh Sinh gặp bất cứ nguy hiểm nào."

Những người và hồn ma trong biệt thự Lâm Hồ, từ lúc nào đã trở thành gia đình—thân thiết, lo lắng cho nhau.

Thích Tuyền cảm thấy thật ấm lòng.

"Kho vẫn còn nhiều bùa. Nếu trận pháp biệt thự gặp vấn đề, những ngọc bài đó đủ chống đỡ một thời gian."

Tô Dung cười: "Cảm ơn Linh Sinh ngày nào cũng miệt mài điêu khắc."

Nhờ vậy mà họ yên tâm ở nhà.

Thích Tuyền xua tay: "Được rồi, tan họp."

Tại một căn nhà ở Long Kinh, người đàn ông có gương mặt điển trai ngồi trên ghế, một bên mặt khuất trong bóng tối. Dưới ánh đèn mờ, quản sự đang báo cáo tình hình.

"Ý ông là Nghiêm Hòe cũng có mặt ở đó?" Giọng anh ta khàn đục.

"Đúng vậy," quản sự nói khẽ, "Nghiêm thiếu gia và người của Cục Điều tra đã áp giải những người kia lên xe, giờ chắc đã về tới Cục Điều tra thành phố Long Kinh rồi."

Người đàn ông bật cười lạnh: "Cậu ta mà cũng đi chung với Cục Điều tra? Ra cái thể thống gì chứ."

Quản sự im bặt, không dám chen vào.

"Đám vô dụng kia không moi được gì đâu, khỏi cần động tới."

"Lỗ Thân vẫn đang ở trong phòng thẩm vấn của Cục Điều tra đặc biệt thành phố Long Giang," quản sự nhắc nhở.

Người đàn ông cười khinh bỉ: "Ông tưởng đám điều tra viên cấp thấp đó dám đụng vào một thiên sư cấp 7 à? Đúng là buồn cười."

Quản sự cũng gật đầu phụ họa: "Vâng, đúng vậy."

"Nghe nói bên chính phủ đã mời một cao thủ tới hỗ trợ," giọng anh ta lạnh dần.

Quản sự cẩn thận đáp: "Chỉ là cấp 6 bậc 3 thôi. Lỗ trưởng lão là cấp 7 bậc 2, không phải đối thủ."

Người đàn ông khẽ “ừm” một tiếng, nửa cười nửa không.

Lúc mười giờ tối, tài khoản «Nhật Ký Hào Môn» cập nhật bài viết mới:

Mộng Vân Thường

[Tội nghiệp con quỷ c.h.ế.t sớm.

Hồi anh ấy qua đời, TV vẫn chưa phổ biến. Nên sau khi thoát khỏi nhà giam, anh trở thành fan cuồng phim ảnh. Đi đâu cũng phải tìm được TV để xem.

Trước đêm đi xa, anh cày phim trắng đêm, tới sáng vẫn không buồn ăn sáng. Sở thích vậy lại tiết kiệm được kha khá đồ ăn.

Tôi chọn một khu du lịch nổi tiếng nhờ lời giới thiệu của bạn. Non xanh nước biếc, chim hót hoa thơm, không có khí thải hay nước thải ô nhiễm. Trời cao trong xanh, nước suối trong vắt, không khí tuyệt vời.

Chúng tôi tổ chức dã ngoại trên thảm cỏ rộng. Từ xa nhìn lại, núi cao sâu thẳm, trời đất bao la, lòng người khoan khoái.

Đúng lúc đang tận hưởng không khí trong lành, thì trong rừng vang lên tiếng kêu cứu.

Tôi lập tức kéo theo con quỷ đáng thương kia chạy vào rừng.

Chúng tôi thấy một người đàn ông bị thương, nằm trên đất. Hóa ra trong lúc thám hiểm, ông ta trượt chân ngã xuống sườn núi, bị cành cây sắc nhọn cứa vào, m.á.u chảy nhiều. Điện thoại thì hỏng, không phát tín hiệu được, chỉ còn cách kêu cứu.

May mà tai tôi khá thính nên nghe được.

Tôi lập tức gọi xe cấp cứu. Gọi xong mới có thời gian nhìn rõ mặt ông ta.

Thật kỳ lạ. Rõ ràng là người có tướng mạo phú quý, vậy mà ông ấy lại rơi vào hoàn cảnh sa sút thảm hại như thế.

Từ mái tóc rối bù đến bộ quần áo đơn sơ, ông ấy hoàn toàn không giống một người từng giàu có. Thế mà ông lại là người chủ động bắt chuyện, chưa để tôi kịp hỏi gì đã bắt đầu than thở.

Ông nói mình từng làm ăn phát đạt, tiền bạc dư dả. Nhưng không hiểu vì lý do gì, vận rủi ập đến không ngừng, công việc tụt dốc không phanh, công ty cũng trên bờ vực phá sản.

Tôi lặng lẽ quan sát. Với tướng mạo như ông, rõ ràng có số làm ăn, không đáng lâm vào bước đường cùng. Cảm giác kỳ lạ ấy cứ quanh quẩn mãi trong đầu tôi.

Sau khi đưa ông ấy đến bệnh viện xong, tôi quay lại biệt thự cùng một con quỷ nhỏ đáng thương.

Biệt thự vẫn yên tĩnh như mọi khi, chẳng có gì thay đổi. Nhưng lần này, tôi lại bị một pho tượng đặt trong đại sảnh thu hút.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 297



Hôm qua, nhân viên từng nói qua với tôi—đó là “Đối Vận đại tiên”, nghe nói chỉ cần có tiền là có thể mua được may mắn.

Là người trong huyền môn, tôi chưa bao giờ nghe tới thứ gì kỳ dị như vậy. Vận khí mà cũng có thể bỏ tiền ra mua sao? Thứ vốn vô hình vô ảnh như vận khí, làm gì có chuyện giao dịch được?

Tôi bất giác nhớ tới người đàn ông kia. Một người có số mệnh giàu sang, lại gặp vận xui liên tiếp. Không lẽ mọi chuyện đều liên quan đến bức tượng này?

Tôi không dám khẳng định, nhưng có một điều chắc chắn—“Đối Vận đại tiên” là tà vật. Vận may mua bằng tiền, sớm muộn gì cũng bị phản phệ, thậm chí sẽ biến thành vận xui hại lại chính người mua.

Quả nhiên, sáng hôm sau, chuyện xảy ra. Tượng “Đối Vận đại tiên” ở khu du lịch gặp vấn đề nghiêm trọng, cảnh sát lập tức phong tỏa hiện trường, tôi đành rời đi.

Vừa về đến nhà, tôi nhận được thông báo—ngày mai phải đi công tác.



Chương mới kết thúc.

Trong phần bình luận, fan náo nhiệt như mọi khi.

[Nếu Trông Thấy Tôi Xin Nhắc Tôi Soạn Bài: Hahahaha, con quỷ nhỏ đáng yêu quá đi mất, còn thức khuya coi phim nữa. 'Đối Vận đại tiên' nghe đã thấy không ổn. Nếu đổi vận dễ thế thì ai cũng giàu rồi! Ném địa lôi!]

[Hôm Nay Đại Cát: Trời ơi, kẻ xấu xuất hiện nhiều quá, đại sư cực khổ rồi! Một trăm địa lôi nè!]

[Phú Bà Có Thiếu Trang Sức Đeo Chân Không: Đi công tác? Có phải tác giả lại lấy cớ trốn cập nhật không đấy?]

[Có Hiếu Muốn Chết: Lầu trên nói đúng rồi.]

[Hoang Văn Đúng Là Muốn Mạng: Aaaaaaa thích quá! Mười địa lôi!]

[Phi Thiên Lộc Mã: Chờ mong chương mới! Năm mươi địa lôi luôn!]

[Ninh Tĩnh Nhi Trí Viễn: Ném thêm năm mươi địa lôi nữa!]

[Chỉ Muốn Chuyện Có Nam Đức: Comment này ném địa lôi tập thể à? Tôi đọc mãi mà không hiểu sao cái truyện này lại hot vậy… Làm sao để dừng lại đây?]

[Người Qua Đường A: Hahahaha…]



Bộ truyện 《Nhật Ký Hào Môn》 đang gây bão trên mạng. Nội dung chương mới khiến dân mạng bàn tán xôn xao, không ít người rơi vào hoang mang.

Bởi trong nhà họ… cũng đang thờ một bức tượng “Đối Vận đại tiên”.

Một nhóm tín đồ lập tức xôn xao bàn tán:

[Có ai đọc 《Nhật Ký Hào Môn》 chưa?]

[... Đọc rồi.]

[Truyện gì đấy?]

[Mấy người biết vụ khu du lịch huyện Thường Thuận bị phong tỏa chưa?]

Mộng Vân Thường

[Nghe nói có liên quan đến “Đối Vận đại tiên”?]

[Nghe bảo tất cả tượng đại tiên ở đó đều đồng loạt chảy m.á.u mắt vào đêm qua, ghê rợn lắm.]

[Đừng nói nữa, tôi SỢ c.h.ế.t khiếp rồi. Không dám nhìn bức tượng nhà mình luôn.]

[Có liên quan gì đến tôi đâu chứ? Tôi đâu có làm gì xấu!]

[…]

[Trong lòng ai cũng tự hiểu mình đã làm gì. Dù sao cảnh sát cũng kết luận đây là vụ lừa đảo đa cấp rồi. Ai còn liên quan thì tự lo thân đi.]

[Vậy giờ phải làm gì? Ném tượng đi hả?]

[Những gì viết trong 《Nhật Ký Hào Môn》 là thật à? Bị phản phệ thật sao?]

[Không biết vận khí có bị phản phệ không, nhưng nếu vi phạm pháp luật thì chắc chắn phải trả giá.]

[Thứ này đâu thấy được, chạm vào cũng không, ai chứng minh được gì?]

[Đúng vậy! Không có chứng cứ mà!]

[Mọi người có nghĩ mấy người bắt Thích Ánh Tuyết và Hạ Dương là cảnh sát bình thường không?]

Từng nhóm nhỏ của tín đồ “Đối Vận đại tiên” bắt đầu sợ hãi, hoang mang tìm sự an ủi.

Một số vội vàng vứt bỏ tượng, xóa sạch tin nhắn và tài liệu liên quan khỏi điện thoại.

Nhưng họ quên mất một điều—dữ liệu mạng và điện thoại đều nằm trong phạm vi giám sát của chính phủ.

Chính quyền đã lần theo IP, xác định vị trí, và nhanh chóng thu lưới. Một mẻ bắt gọn.

Kẻ hại người, cuối cùng cũng phải chịu báo ứng.

Chờ đợi họ là hình phạt nghiêm khắc từ pháp luật.



Tại trụ sở Cục Điều tra đặc biệt thành phố Long Giang.

Trong phòng thẩm vấn, Thích Ánh Tuyết cuối cùng cũng gục ngã sau nhiều lần tra hỏi. Cô ta thừa nhận—mình đã mua “Đối Vận đại tiên” với ý định hãm hại Thích Tuyền.

Cô ta bật khóc: "Tôi không biết... thật sự không biết mà... Tôi đâu hay là nó có thể cướp vận khí của người khác. Tôi chỉ mới dùng đúng một lần thôi, không cần thông tin của ai hết mà nó cho tôi tận 100 điểm may mắn. Tôi... tôi không hề biết nó sẽ làm hại người ta... hu hu hu..."

Qua lớp kính chắn, Đường Miên liếc nhìn người phụ nữ đang khóc lóc rồi quay sang hỏi Trầm Huy: "Vụ này xét xử kiểu gì?"

Khó ở chỗ, vận khí là thứ không thể cân đo đong đếm được. Việc bị cướp đi vận may có thể gây hại nghiêm trọng nhưng lại khó xác định rõ ràng mức độ.

Trầm Huy đáp: "Theo quy định hiện hành, nếu gây thương tích mà chưa thành, lại là lần đầu vi phạm, tình tiết không nghiêm trọng lắm thì hình phạt cũng không nặng đâu."

Đường Miên lại hỏi: "Còn nếu không làm theo quy định thì sao?"

Trầm Huy cười khẽ: "Thì vì người cô ta định hại là cố vấn Tống của Cục Điều tra... bảo sao mà không nghiêm trị cho được?"

"Cuối cùng thì tính sao đây?"

"Chắc phải báo cáo lên Tống bộ, để anh ấy quyết định."
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 298



Làm việc cho nhà nước, họ đại diện cho công lý và pháp luật, nên đương nhiên phải xử lý theo quy định, không thể vì cảm xúc cá nhân mà phá vỡ nguyên tắc.

Sáng hôm sau, quản gia Tô giúp Thích Tuyền thu xếp hành lý, tiễn cô và Linh Sinh ra xe.

Trước khi ra khỏi nhà, Thích Tuyền vẽ phù chú lên mặt Linh Sinh, che đi vẻ ngoài vốn quá nổi bật. Giờ nhìn anh chẳng khác gì một cậu thiếu niên thư sinh, hiền lành, dễ lẫn vào đám đông. Ngoài ra, cô còn cẩn thận đeo thêm bùa ẩn khí để ngăn người khác phát hiện thể chất linh thể đặc biệt của anh.

Tài xế là Thẩm Huy — người được Cục Điều tra cử đi đưa Thích Tuyền tới thành phố Long Kinh. Khi nhiệm vụ được phân công, Đường Miên liếc nhìn cậu bằng ánh mắt ganh tỵ đến mức suýt hóa thành d.a.o nhọn.

"Tôi sẽ luyện kỹ năng lái xe chăm chỉ. Nhất định sẽ lái giỏi hơn cậu." Cô ấy nghiến răng nghiến lợi tuyên bố.

Thẩm Huy: "..."

Từ Long Giang đến Long Kinh mất khoảng sáu tiếng đồng hồ. Thích Tuyền vừa lên xe là nhắm mắt tĩnh tâm tu luyện, không nói một lời cho đến khi xe dừng lại.

Trước mặt là một căn biệt thự giữa khung cảnh xanh mướt, xa hẳn khu dân cư ồn ào. Không khí trong lành, phong cảnh yên tĩnh, rất phù hợp để nghỉ ngơi.

Thẩm Huy nhỏ giọng: "Đại sư, cục trưởng Lý nói để ngài nghỉ ngơi một ngày trước, ngày mai anh ấy sẽ đích thân tới bàn chuyện triệu tập Lỗ Giáng."

Thích Tuyền gật đầu. Vừa bước tới trước cổng thì cánh cửa bật mở từ bên trong.

"Chị Tuyền Tuyền!" Một cô gái trẻ xinh xắn chạy ra, giọng nói rộn ràng: "Lâu rồi không gặp, em nhớ chị quá trời luôn đó!"

Tô Noãn Noãn mặc áo khoác đơn giản, quần jeans năng động, tóc buộc cao, cả người toát lên sức sống thanh xuân.

Sau lưng cô là Trần Phi Lộc và Ninh Chí.

Thích Tuyền hơi sững người. "...?"

Thẩm Huy nhanh nhảu giải thích: "Đây là nhà riêng mà quản gia Tô mua cho Tô tiểu thư để cô ấy tiện đi học ở Long Kinh. Biết ngài sắp tới, cô ấy đã chủ động đề nghị đón ngài tới ở cùng."

Tô Noãn Noãn cười tươi rói: "Đi công tác cũng phải thoải mái mới làm việc hiệu quả được. Em dọn phòng cho chị rồi, chị xem có ổn không nha?"

Ninh Chí đứng phía sau chỉ biết thở dài.

Theo lý, là dân bản địa thì cậu phải là người chủ động mời đại sư nghỉ lại. Nhưng đầu óc cậu chậm nhạy, cứ nghĩ Cục sẽ lo chỗ ở cho Thích Tuyền nên không chuẩn bị gì cả.

Thực ra, đúng là Cục Điều tra có bố trí phòng nghỉ. Nhưng kinh phí có hạn, không thể nào chuẩn bị biệt thự đẹp thế này được. Thế nên khi Tô Noãn Noãn đề xuất, ai cũng nhất trí luôn.

Thích Tuyền nhìn quanh rồi cười nói: "Cảm ơn Noãn Noãn, em vất vả rồi."

"Không có gì đâu ạ!" Tô Noãn Noãn dẫn đường lên tầng hai, mở cửa một căn phòng: "Em hỏi anh trai chị xem chị thích gì, nên sắp xếp giống hệt phòng chị ở biệt thự Lâm Hồ. Chị xem còn thiếu gì không?"

Căn phòng rộng rãi, trang trí đúng gu của Thích Tuyền. Cô vừa gật đầu hài lòng thì hệ thống vang lên một cách hào hứng:

[Ồ! Có máy tính kìa!]

Thích Tuyền: "...?"

[Hahaha, đại lão, lần này cô hết cớ trốn rồi nhé!]

Thấy Thích Tuyền không phản ứng, Tô Noãn Noãn lo lắng: "Chị Tuyền Tuyền? Có chuyện gì không?"

"Không sao." Thích Tuyền thản nhiên: "Tốt lắm."

Tô Noãn Noãn vừa xoay người thì trông thấy một chàng trai trẻ đứng ở hành lang — là Linh Sinh.

Mộng Vân Thường

Cô sững lại.

Gương mặt kia rõ ràng thanh tú, sao lúc nãy cô không hề để ý? Cứ như thể anh chẳng có tí cảm giác tồn tại nào vậy.

"Chị Tuyền Tuyền, anh ấy là trợ lý của chị à?" Tô Noãn Noãn tò mò hỏi: "Vậy anh ấy ngủ ở đâu?"

"Phòng bên cạnh là được rồi." Thích Tuyền đáp.

"Nhưng mà..." Tô Noãn Noãn do dự: "Em cũng muốn ngủ gần chị..."

"Em không ở lại trường à?"

"Hiếm khi chị tới mà, tất nhiên em muốn ở chung với chị rồi!" Tô Noãn Noãn nũng nịu. "Em không quen ai ở thủ đô hết, chỉ muốn ở cạnh chị thôi!"

Thích Tuyền không nghĩ nhiều, cô vốn cũng chẳng để tâm Linh Sinh ngủ ở đâu.

Thích Tuyền gật đầu: "Được."

Tô Noãn Noãn mỉm cười rồi nhanh chóng sắp xếp một căn phòng ở khu vực xa hơn trong biệt thự cho Linh Sinh.

Linh Sinh chỉ lặng lẽ gật đầu, không phản bác gì, ngoan ngoãn nghe lời Thích Tuyền.

Ở tầng dưới, Trần Phi Lộc và Thẩm Huy đang tranh nhau chuyện xách vali.

"Tôi là trợ lý của đại sư, để tôi mang lên!" – Trần Phi Lộc chủ động giành lấy.

Thẩm Huy mỉm cười, đáp lại rất lịch sự: "Chủ nhiệm phân công tôi theo sát lần công tác này, phải chăm sóc tiền bối thật chu đáo. Để tôi mang."

"Tôi mang!"

"Không cần, để tôi là được."

"Tôi là trợ lý riêng của cô ấy, đây là nhiệm vụ của tôi."

"Tôi được lãnh đạo chỉ định."

Trần Phi Lộc nghẹn họng: "..."

Cuối cùng chuyện cậu lo lắng cũng đến – chỉ vì không thể ở bên đại sư mọi lúc, đã có người bắt đầu nhòm ngó vị trí của cậu!

Tên Thẩm Huy này, rõ là quá đáng!

Ngay khi cả hai vẫn còn giằng co, một bàn tay bất ngờ vươn tới, nhẹ nhàng nhấc chiếc vali lên.

Là Ninh Chí.

Cậu liếc nhìn hai người, rồi nói thẳng: "Tiền bối không thích lãng phí thời gian."

Không đợi ai đáp, cậu đã thản nhiên xách vali đi thẳng lên lầu.

Hai người còn lại đứng đơ ra: bị qua mặt một cách trắng trợn!
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 299



Tại Cục Điều tra thành phố Long Kinh.

Địch Mông gõ cửa bước vào phòng làm việc của Cục trưởng Lý, nét mặt nghiêm trọng.

"Cục trưởng Lý, tôi đã cho người đến chỗ Lỗ Giáng như ngài yêu cầu, cũng đã gõ cửa và khuyên ông ta hợp tác. Đệ tử của ông ta ra mở cửa, nhưng bản thân Lỗ Giáng thì không thấy đâu, xem ra không có ý muốn phối hợp điều tra."

Một thiên sư cấp 7, đi đến đâu cũng được nể trọng. Nếu dễ dàng để Cục Điều tra triệu tập, thì mặt mũi còn đâu?

Lý Quốc Diên hiểu rõ tâm lý của những người ở tầng cao trong giới huyền học.

Nhưng pháp luật là pháp luật. Ai sống trên mảnh đất này thì phải tuân theo quy định nơi này. Dù là ai, một khi vi phạm quy tắc, đều phải trả giá.

Ông mỉm cười: "Vậy không phải càng tốt sao?"

"Rất tốt?" – Địch Mông không hiểu. "Ông ta trốn tránh điều tra thì có gì tốt?"

"Ông ta không ở trong Quy Nguyên tông, vậy thì dễ rồi." – Lý Quốc Diên nói – "Chúng ta khỏi cần thương lượng với phía Quy Nguyên tông."

Quy Nguyên tông được xây dựng trong một thung lũng biệt lập ở ngoại ô thành phố Long Kinh, có thể xem như khu vực cấm. Người thường không vào được, cũng không biết bên trong ra sao. Nội môn có linh khí dồi dào, lại có trận pháp bảo vệ, nên các trưởng lão cấp cao phần lớn đều tu luyện trong đó, rất hiếm khi xuất hiện bên ngoài.

Nhưng Lỗ Giáng lại thích ở ngoài. Nói không có vấn đề thì ai mà tin?

Linh khí bên ngoài sao sánh được với trong tông môn?

Địch Mông cũng đã đoán ra điểm mấu chốt, nhưng vẫn cẩn trọng hỏi: "Nếu ông ta biết được rồi quay về tông môn thì sao?"

Lý Quốc Diên đáp dứt khoát: "Vậy thì càng tốt."

Địch Mông khó hiểu: "?"

"Chạm trán với các tông môn và gia tộc lớn chỉ là vấn đề sớm muộn. Nếu ông ta quay về, chúng ta sẽ tìm chưởng môn Quy Nguyên, để xem họ chọn bao che hay hợp tác."

Địch Mông nghe vậy, không khỏi thấy phục: Cục trưởng Lý thật cao tay!

Nhưng mà... Cục Điều tra thật sự có thể cứng đầu với đệ nhất tông môn như Quy Nguyên sao?

Lý Quốc Diên nhìn ra sự do dự trong mắt anh, nhưng không đáp mà chỉ hỏi sang chuyện khác: "Cậu có gặp thiên tài nhà họ Nghiêm ở khu du lịch không?"

"Gặp rồi, không ngờ anh ta cũng đến." – Địch Mông tiếc nuối – "Đáng tiếc là không gặp được vị tiền bối kia."

Lý Quốc Diên nhìn anh, hỏi với vẻ thích thú: "Cậu thấy Nghiêm Hòe thế nào?"

"Ngài muốn chiêu mộ anh ta vào Cục Điều tra sao?" – Địch Mông đoán được ý đồ, nghiêm túc đáp – "Anh ta là người có tâm tính ngay thẳng, không đến mức không phân rõ thiện ác, nhưng dù sao cũng là người của nhà họ Nghiêm, tôi lo là..."

Câu sau chưa nói ra, nhưng cả hai người đều hiểu rõ trong lòng.

Nhà họ Nghiêm là gia tộc thiên sư lớn nhất ở Long Kinh, mà Nghiêm Hòe lại là người đứng đầu thế hệ trẻ, rất có khả năng kế vị gia chủ. Nếu anh ta gia nhập Cục Điều tra, tức là đứng về phía chính quyền, đối lập với các danh môn tông phái. Điều này chắc chắn không được nhà họ Nghiêm chấp nhận.

Ánh mắt Lý Quốc Diên trầm tĩnh: "Không vào Cục Điều tra không có nghĩa là không thể giúp sức."

Phải tập hợp mọi nguồn lực có thể tận dụng được.

Mộng Vân Thường

Tại nhà họ Lỗ.

Lỗ Giáng đang tu luyện trong phòng thì nghe đệ tử bên ngoài báo: "Sư phụ, người của Cục Điều tra đi rồi."

"Được, con lui xuống đi."

Đệ tử rời đi, Lỗ Giáng mở mắt. Tuy vẻ ngoài không có gì nổi bật, nhưng khí chất lại mang theo uy nghiêm của một thiên sư cao cấp, có phần tiêu d.a.o thoát tục.

Ông đứng dậy, bước đến bàn làm việc. Trên bàn là một bức tượng màu vàng, chất liệu khác lạ, kiểu dáng cũng có chút khác biệt, nhưng tổng thể lại gần như giống hệt tượng Đối Vận đại tiên.

Dưới ánh sáng mờ nhạt của căn phòng tối, đôi mắt Lỗ Giáng ánh lên vẻ đắc ý. Ông ta khẽ xoay một cơ quan được giấu kín dưới bức tượng đá — một tiếng “cạch” khẽ vang lên, cánh cửa bí mật lập tức mở ra, lộ ra lối vào căn phòng nhỏ phía sau.

Ông ta bước vào.

Không gian bên trong chỉ rộng khoảng mười mét vuông, đơn sơ và âm u. Chính giữa phòng là một dàn tế được dựng lên chắc chắn, bên trên là một trận pháp phức tạp trải rộng, các hoa văn chằng chịt phát sáng lờ mờ. Ở trung tâm trận pháp, một quả cầu pha lê trong suốt đang phát ra ánh sáng vàng nhàn nhạt.

Quả cầu chỉ to bằng nắm tay, nhưng ánh sáng bên trong đã cô đọng lại thành chất lỏng, lấp kín gần hết không gian bên trong. Chất lỏng vàng óng đó không ngừng xoáy chậm, lượn lờ như đang sống.

Toàn bộ trận pháp liên kết chặt chẽ với quả cầu pha lê, từng dòng kim quang được dẫn dắt từ những mạch trận, từng chút một rót vào bên trong quả cầu. Ánh sáng vàng len lỏi qua từng đường vẽ, giống như m.á.u đang chảy trong tĩnh mạch.

Lỗ Giáng chăm chú nhìn, ánh mắt không giấu nổi cơn cuồng nhiệt điên dại.

Chính nhờ dòng kim quang tích lũy suốt mấy chục năm qua mà ông ta đã tu luyện vượt bậc. Từ một pháp sư hạng thường, ông ta nhảy vọt lên hàng thiên sư cấp 7, giờ đây gần như không ai trong giới huyền môn dám đụng vào ông ta.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back