Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước

Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 270



Thật ra, Tống Lâm gặp tai nạn không những không oan uổng mà còn nên cảm thấy may mắn vì Kỷ Thánh Triết vốn là người hiền lành.

Thích Tuyền đứng dậy: "Mọi người cứ nói chuyện tiếp đi, tôi về phòng trước."

Cô vẫn còn việc tu luyện cần xử lý.

Trong biệt thự, người phụ trách toàn bộ sinh hoạt hằng ngày là Tô Dung. Anh ấy đã quen với chuyện đại sư hay đưa quỷ bị thương về nhà, cho nên quy trình tiếp đãi khách âm giới cũng thành thạo như cơm bữa.

Anh dẫn Kỷ Thánh Triết tới phòng khách phía tây, nói: "Tạm thời anh ở căn phòng này nhé."

Căn phòng được bài trí theo phong cách cổ kính như một khu vườn thời xưa, nhưng tiện nghi thì lại rất hiện đại. Kỷ Thánh Triết nhìn quanh với vẻ không giấu nổi sự thán phục.

"Có TV! Tôi có thể xem TV không?"

Tô Dung hơi khựng lại: "..."

Anh nhớ ngày Kỷ Thánh Triết mất, thời đó tivi còn chưa phổ biến, là món đồ đắt đỏ mà không phải nhà nào cũng có. Anh ấy chắc chắn chưa từng được xem.

"Tất nhiên là có thể rồi."

Kỷ Thánh Triết phấn khích đến mức bay lên, luồng hắc khí quanh người cũng rung động theo tâm trạng, như một đứa trẻ phát hiện ra đồ chơi mới.

Tô Dung mỉm cười, tiện tay bật TV. Dù sao thì Kỷ Thánh Triết cũng là quỷ, những đồ điện khác không dùng được, không cần phải giới thiệu thêm.

Mộng Vân Thường

Chiếc tivi màn hình rộng bảy mươi inch lập tức thu hút toàn bộ sự chú ý của đại quỷ cấp 6. Anh ấy ngồi bệt luôn xuống thảm, chăm chú xem như thể đang nhập tâm vào một thế giới khác.

Tô Dung lặng lẽ rời đi, để lại không gian riêng cho anh ấy.

Tại trụ sở Hiệp hội Thiên sư thành phố Long Giang.

Ngay khi Nghiêm Hòe đưa ra chứng nhận thiên sư cấp 6, nhân viên trực ca lập tức thay đổi thái độ, nở một nụ cười hết sức niềm nở.

"Thưa tiền bối Nghiêm, xin hỏi ngài cần hỗ trợ gì ạ?"

Nghiêm Hòe không đáp, sắc mặt lạnh tanh. Nghiêm Canh đứng bên cạnh lên tiếng thay: "Chúng tôi muốn tra cứu danh sách các thiên sư cấp 6 và cấp cao hơn trong khu vực thành phố Long Giang."

Người nhân viên thoáng khựng lại: "Xin lỗi, theo hồ sơ hiện tại thì thành phố Long Giang không có thiên sư cấp 6, càng không có ai cao hơn cấp đó."

"Sao có thể như vậy?" Nghiêm Canh cau mày: "Nếu không có thiên sư cấp 6, vậy ai là người đã thu phục đại quỷ ở vùng ngoại ô Bắc Giao?"

Và lại còn xử lý trong khoảng thời gian ngắn như vậy nữa!

Nhân viên lộ vẻ ngạc nhiên: "Đại quỷ ở Bắc Giao ạ?"

"Không lẽ các người không biết?" Nghiêm Canh trừng mắt: "Hiệp hội không có bộ phận giám sát à? Một con quỷ lớn như vậy mà không ai phát hiện ra?"

Người nhân viên cười gượng: "Xin lỗi, tôi mới vào làm nên không rõ lắm... Tôi có nghe nói ở Bắc Giao có một con đại quỷ, nhưng thành thật mà nói, thiên sư ở đây chưa từng có ai thật sự để tâm tới nó."

Con quỷ đó chưa từng làm hại ai, mà đám thiên sư trong vùng thì lại không đánh lại nổi, thế là họ coi như nó không tồn tại.

Trụ sở Hiệp hội cách Bắc Giao khá xa, nếu không bay lên cao quan sát thì cũng chẳng thấy được làn hắc khí ngút trời kia. Lâu dần, chuyện này bị người ta quên lãng.

Nghiêm Canh tức đến nghẹn ngực, giọng anh lạnh đi: "Bây giờ con đại quỷ đó đã biến mất. Rõ ràng là có người ra tay. Vậy mà các người vẫn nói không có thiên sư cấp 6 ở đây?"

"Để tôi nhớ lại đã..." Nhân viên kia ngập ngừng một lúc, rồi như nhớ ra điều gì đó, ánh mắt bỗng sáng lên: "Thật ra là có một người, nhưng cô ấy không nằm trong danh sách chính thức của Hiệp hội."

Nghiêm Canh trầm mặt: "Không nằm trong danh sách, thì anh lấy đâu ra thông tin?"

Thái độ làm việc của chi nhánh Long Giang đúng là có vấn đề!

Người nhân viên nhận ra sự khó chịu trong ánh mắt của anh, lập tức nghiêm túc trở lại: "Lúc trước, có một vị tiền bối tên là Nghiêm Ngọ từng đến báo cáo với chúng tôi. Ông ấy nói rằng có một nữ tu sĩ tên là Thích Tuyền, không có chứng nhận chính thức nhưng lại tự mình xử lý một sự kiện huyền học."

"Ông ấy, tôi và vài đồng nghiệp từng đến tận nơi xác minh. Kết quả là thiên sư Nghiêm Ngọ – người mà tôi nghĩ đã đạt đến cấp 6 – lại bị cô ấy đánh bại một cách dễ dàng. Nếu không phải cấp 6 thì chắc chắn cũng không thua kém."

Nghiêm Hòe mở mắt, ánh nhìn sắc bén: "Ở đâu?"

"Cái gì cơ?" Người nhân viên chưa kịp phản ứng.

Nghiêm Canh gằn giọng: "Đang hỏi cô gái tên Thích Tuyền đó ở đâu!"

"À! Khu biệt thự Lâm Hồ, phía Nam Hồ."

Nghiêm Hòe không nói thêm gì, quay lưng rời khỏi.

Một người đủ sức đánh bại thiên sư cấp 6 mà chưa từng có tên trong danh sách của Hiệp hội Thiên sư—chuyện này không thể xem là bình thường.

Nghiêm Canh vội vã chạy theo sau Nghiêm Hòe, vừa thở vừa hỏi:

"Anh Hòe, anh nghĩ cái người tên Thích Tuyền kia… có khi nào là cao thủ do chính phủ bí mật đào tạo không?"
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 271



Chỉ những người do chính phủ huấn luyện đặc biệt mới không cần đăng ký với Hiệp hội Thiên sư.

Nghiêm Hòe không trả lời, nét mặt vẫn lạnh như băng.

Hai người di chuyển rất nhanh, chẳng mấy chốc đã đến cổng biệt thự Lâm Hồ.

Nghiêm Canh đứng im vài giây, ngẩng đầu nhìn ngôi biệt thự xa hoa trước mắt, không kìm được thở dài:

"Rốt cuộc là do vị cao thủ này quá nhiều tiền, hay là chính phủ ưu ái dữ vậy? Căn biệt thự này đúng là... đắt xắt ra miếng."

Anh bước lên bấm chuông cửa. Một lúc sau, cửa mở ra.

Người đứng trước mặt họ là một người đàn ông cực kỳ điển trai, mặc đồ chỉnh tề, cười lịch thiệp.

Không đúng... Là nam quỷ!

Mộng Vân Thường

Nghiêm Canh giật mình, theo phản xạ rút kiếm gỗ đào ra. Nhưng Nghiêm Hòe chỉ liếc một cái đã đưa tay giữ anh lại.

"Là quỷ hầu à?" Giọng Nghiêm Hòe vẫn trầm và lạnh, từng chữ thốt ra như băng.

Tô Dung ngừng cười, mắt nhìn thẳng vào Nghiêm Hòe, không hề có vẻ e sợ:

"Các anh tìm ai?"

"Tôi là Nghiêm Hòe. Đến để bái phỏng Thích thiên sư."

Tô Dung ngừng vài giây, giọng điệu ôn hòa nhưng cũng không kém phần đề phòng:

"Đại sư đang tu luyện, không tiếp khách lạ."

Anh ta nói xong thì làm động tác chuẩn bị đóng cửa lại.

"Khoan đã!" Nghiêm Canh lên tiếng, có phần không cam lòng:

"Thích thiên sư lén nuôi quỷ hầu, chính phủ không quản sao?"

Trong giọng nói của anh đầy sự tò mò và nghi ngờ.

Theo lý, việc nuôi quỷ hầu là một trong những cấm kỵ của giới huyền môn. Nhưng chính phủ lại chẳng hề có động thái gì? Thậm chí còn để yên? Quá bất thường rồi.

Nếu chính phủ thật sự nâng đỡ Thích Tuyền đến vậy, chẳng phải là đang giẫm lên những quy tắc mà chính họ đặt ra à? Vậy còn chỉnh đốn huyền môn làm gì?

Tô Dung không trả lời, chỉ lạnh mặt đóng sầm cửa lại.

Nghiêm Canh đứng yên vài giây, rồi ngước nhìn Nghiêm Hòe:

"Giờ sao đây? Theo lý thì với tu vi của Nghiêm Ngọ, Cục Điều tra không dễ gì gây khó dễ. Vậy mà lần này lại bị chặn lại… Có khi nào là do Thích Tuyền ra tay?"

"Đi." Nghiêm Hòe chỉ lạnh nhạt đáp một chữ.

"Hả? Đi đâu?"

"Khách sạn."

Sau khi quay về khách sạn, Nghiêm Canh vẫn còn đang rối rắm.

"Anh Hòe, rốt cuộc chính phủ đang nghĩ gì vậy? Nuôi quỷ hầu không phải là tà đạo sao? Nếu vậy, chuyện Ninh Chí có qua lại với cô ta... có khác gì cấu kết với tà tu? Vậy Hiệp hội Thiên sư đâu có phán sai đâu? Bây giờ tôi rối quá trời rồi đây nè."

Nghiêm Hòe điềm nhiên nói:

"Hơi thở của con quỷ đó rất sạch, chưa từng làm hại ai."

"Vậy thì sao?"

"Cũng không có dấu hiệu nào cho thấy nó bị ép buộc hay cưỡng chế."

"Ừm… rồi rồi, sau đó thì?"

"Quỷ chưa từng làm điều gì tàn ác thì cũng giống như người chưa từng làm điều gì tàn ác. Vậy tại sao lại phải gán nhãn tà ác cho nó?"

Nghiêm Canh vẫn chưa hoàn toàn bị thuyết phục, lưỡng lự nói:

"Nhưng mà, quy tắc của huyền môn rõ ràng là…"

"Quy tắc cũng ghi rõ, Hiệp hội Thiên sư phải theo dõi nhất cử nhất động của tà linh tại địa phương." Giọng Nghiêm Hòe dứt khoát:

"Đều là không tuân thủ quy tắc, vậy cái nào nguy hiểm hơn?"

Nghiêm Canh im bặt.

Anh ngẩng đầu nhìn Nghiêm Hòe, ánh mắt như vừa khám phá điều gì đó:

"Anh Hòe, dạo gần đây anh nói nhiều hơn hồi ở Long Kinh á. Còn chịu khó giải thích với tôi nữa."

Nghiêm Hòe không phản ứng, chỉ nhắm mắt tu luyện.

Nghiêm Canh gãi đầu, nhưng vẫn lẩm bẩm:

"Ờ thì, nghĩ kỹ thì lời anh nói cũng có lý. Nếu như Thích thiên sư thật sự không điều khiển quỷ hầu đi làm chuyện xấu… thì chắc cũng không có vấn đề gì lớn."

Anh còn định hỏi thêm, nhưng thấy Nghiêm Hòe đã nhập định, bèn thôi không làm phiền.

Rồi lén lút lôi điện thoại ra.

Anh có một người bạn từng học đại học ở Long Giang, sau tốt nghiệp thì ở lại làm việc ở đó. Nếu Thích Tuyền thực sự là một cao nhân nổi bật, bạn anh hẳn sẽ biết vài chuyện.

Anh gõ nhanh một tin nhắn:

[Nghiêm Canh: Tao muốn hỏi mày một chuyện.]

Phía bên kia trả lời gần như ngay lập tức:

[Khắc Sinh Khắc Tử: Đang chơi game! Đợi tí.]

Mười phút sau.

[Khắc Sinh Khắc Tử: Có chuyện gì?]

[Nghiêm Canh: Mày từng nghe tới thiên sư cấp 6 tên là Thích Tuyền chưa?]

[Khắc Sinh Khắc Tử: Thích Tuyền hả? Có nghe! Rất nổi luôn. Nhưng có phải thiên sư cấp 6 hay không thì tao không chắc.]

Mắt Nghiêm Canh sáng rực lên:

[Nổi tiếng cỡ nào?]

[Khắc Sinh Khắc Tử: [Link] [Link] [Link] – Xem xong mấy cái này là hiểu ngay. Drama sau còn căng hơn drama trước đấy!]

Nghiêm Canh chau mày, nhìn chằm chằm vào màn hình điện thoại.

“Hai cái link đầu dẫn về Weibo thì thôi cũng được đi,” anh lầm bầm, “nhưng cái cuối cùng là cái quái gì vậy?”

Trên màn hình là một trang tiểu thuyết mạng mang tên Thành Văn Học Tiêm Khiếu, truyện Nhật Ký Hào Môn hiện ra rõ ràng.

“Chắc không gửi nhầm chứ?” Anh ấy lật đi lật lại kiểm tra, dù bình thường không đọc tiểu thuyết, nhưng cũng nhận ra đây là trang truyện online nổi tiếng.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 272



Trong nhóm chat riêng:

[Khắc Sinh Khắc Tử: Cậu hỏi về cô ấy làm gì thế?]

[Nghiêm Canh: Bọn tôi nghi ngờ cô ấy là cao thủ được chính phủ che giấu. Lệ quỷ thành Long Lâm biến mất chỉ sau một đêm, đại quỷ ở Long Giang cũng biến mất bất ngờ, nhìn kiểu gì cũng là do cao nhân của chính phủ ra tay.]

[Khắc Sinh Khắc Tử: Quả thực là do chính phủ. Chuyện này cần đoán nữa à?]

[Nghiêm Canh: ??? Sao cậu chắc như đinh đóng cột thế? Cậu không phải tán tu à?]

[Khắc Sinh Khắc Tử: À thì… tôi đang định gia nhập Cục Điều tra. Nên đừng có mà phạm tội đấy nhé.]

[Nghiêm Canh: !!!]

[Khắc Sinh Khắc Tử: Ủa khoan, cậu vừa nói cậu nghi ngờ Thích Tuyền chính là người đã hàng phục lệ quỷ á? Dựa vào cái gì?]

[Nghiêm Canh: Bọn tôi đến Hiệp hội Thiên sư điều tra, tu vi của cô ấy có lẽ đã đạt cấp 6 hoặc hơn. Hơn nữa, chính phủ từng đưa Ninh Chí – người có quan hệ tốt với cô ấy – rời khỏi Hiệp hội. Tôi nghĩ cô ấy chính là người mà chính phủ rất coi trọng.]

[Khắc Sinh Khắc Tử: !!!]

Trong nhóm chat của giới tán tu.

[Khắc Kim Đạo Nhân: Mọi người đoán xem tôi vừa phát hiện ra gì nào!]

[Rụng Tóc Đạo Nhân: Hói rồi hả?]

[Moi Chân Đạo Nhân: Mọc mắt gà rồi đúng không?]

[Khắc Kim Đạo Nhân: …]

[Khắc Kim Đạo Nhân: Tôi biết ai là cao thủ đã giúp Cục Điều tra thành Long Lâm hàng phục lệ quỷ, còn đánh mặt Hành Phong phái chan chát nữa!]

[Rụng Tóc Đạo Nhân: A a a nữ thần của tôi! Ai vậy?]

[Moi Chân Đạo Nhân: Nói lẹ!]

[Ăn Dưa Đạo Nhân: Làm sao cậu biết?]

[Khắc Kim Đạo Nhân: Một người bạn của tôi hỏi thăm một người, nghi ngờ người đó chính là cao thủ hàng phục lệ quỷ đầm lầy. Người đó sống cùng thành phố với tôi luôn đấy, quá đã! Tôi quyết định sẽ gia nhập Cục Điều tra!]

[Rụng Tóc Đạo Nhân: Nhưng là ai cơ?]

[Khắc Kim Đạo Nhân: Mọi người đã từng đọc Nhật Ký Hào Môn chưa?]

[Moi Chân Đạo Nhân: Làm gì có ai chưa đọc? Sau vụ án Âm hôn với quỷ núi Nghiêu trong truyện, nhiều người đoán chắc tác giả là người trong giới huyền môn, thậm chí còn thuộc cơ quan nhà nước.]

[Rụng Tóc Đạo Nhân: Ý cậu là… Bạch Thủy Chân Nhân chính là nữ thần?]

[Moi Chân Đạo Nhân: Đm! Tôi từng ăn dưa liên quan đến cô ấy đó! Cô từng cứu một nữ minh tinh bị tạt axit, có video lan truyền rầm rộ. Tôi xem rồi, nhìn cô ấy cùng lắm chỉ mới hai mươi tuổi!]

[Rụng Tóc Đạo Nhân: Không thể nào? Cao nhân mà mới hai mươi á?]

[Khắc Kim Đạo Nhân: Nếu đoán đúng, cô ấy năm nay chắc chắn là hai mươi hai tuổi. Không phải khoảng chừng đâu, mà là hai mươi hai tuổi chính xác!]

[Moi Chân Đạo Nhân: Trời đất ơi…]

[Rụng Tóc Đạo Nhân: Huhu… vậy nữ thần của tôi còn lợi hại hơn cả Nghiêm Hòe rồi còn gì! Video đâu? Cho tôi xem!]

[Moi Chân Đạo Nhân: Để tôi tìm… Ủa, hình như bị xóa mất rồi, không còn nữa.]

[Rụng Tóc Đạo Nhân: Đau khổ quá đi.]

[Khắc Kim Đạo Nhân: Đừng buồn, nữ thần vẫn đang viết truyện mà.]

[Rụng Tóc Đạo Nhân: Đúng! Tôi phải đi ném lôi cho Nhật Ký Hào Môn!]

Tại biệt thự Lâm Hồ.

Thích Tuyền vừa thu công mở mắt, hệ thống lập tức vang lên trong đầu.

“Đại lão, có người dùng tên ‘Ăn Dưa Tuyến Đầu’ tặng ngài năm trăm địa lôi! ‘Thức Khuya Rụng Tóc’ tặng hai trăm! ‘Còn Có Thể Cày Thêm Năm Nữa’ tặng một trăm! ‘Đại Hán Móc Chân Nhà Bên’ cũng tặng một trăm địa lôi!”

Cô nghe xong thì vô cùng hài lòng. Thử tính toán sơ sơ, cô thấy tuổi thọ của mình dường như vừa tăng thêm tận… năm trăm năm. Thật sự quá đã.

Còn bên kia, trong một khách sạn nhỏ.

Nghiêm Canh lần theo link tiểu thuyết, mở Nhật Ký Hào Môn ra đọc.

Mới đọc vài đoạn đầu, anh đã cảm thấy rất… kỳ lạ. Nội dung thì giống nhật ký mà cũng không hoàn toàn giống. Tuy nhiên, vì đây là tác phẩm của ‘cao nhân’, anh vẫn kiên nhẫn đọc tiếp.

Đọc rồi lại đọc, không ngờ… cũng thú vị phết.

Vốn đây là lần đầu anh đọc tiểu thuyết trên điện thoại, nên tốc độ không nhanh, mà thời gian thì trôi vèo vèo. Đến khi anh lật đến chương cuối cùng…

Mộng Vân Thường

[Cô ấy nói—]

Anh trượt tay kéo xuống, rồi khựng lại.

"Hết rồi hả? Hết thật à? Cuối cùng thì cô ấy nói cái gì chứ?"

Nghiêm Canh ngồi thẫn thờ, trong lòng ngứa ngáy như bị mèo cào. Anh thực sự, thực sự muốn biết—cái bạn quỷ trong cô nhi viện đó rốt cuộc đã nói điều gì.

Cảm giác tò mò như thiêu như đốt, không chịu nổi luôn.

Anh ấy cứ ôm khư khư cái điện thoại, ngồi không yên, cứ mở lên rồi lại tắt đi như thể đang chờ điều gì quan trọng. Cuối cùng, không nhịn được nữa, Nghiêm Canh gõ một bình luận gửi đến tác giả, hỏi về thời gian cập nhật chương mới. Nhưng kết quả lại là—

[65987354: Bình luận của người dùng bình thường và người dùng VIP cấp thấp sẽ được hiển thị sau khi xét duyệt!]

“Cái gì vậy trời...”

Nghiêm Canh nhìn dòng thông báo, trong lòng càng thấy bứt rứt. Cái trang web này có vấn đề sao? Đến bình luận cũng phải kiểm duyệt, không cho hiển thị ngay?
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 273



Phía đối diện, giọng nói lạnh lẽo của Nghiêm Hòe vang lên:

“Cậu đang làm gì vậy?”

Cuối cùng thì Nghiêm Hòe cũng để ý tới trạng thái thiếu kiên nhẫn của anh.

Nghiêm Canh có hơi lúng túng:

“À, xin lỗi nha anh Hòe, em không cố ý làm phiền anh tu luyện đâu.”

Ánh mắt của Nghiêm Hòe liếc nhanh qua màn hình điện thoại:

“Bớt xem điện thoại lại, tập trung tu luyện nhiều hơn.”

Anh nghiêm khắc với chính bản thân, nên cũng không lơi lỏng trong việc quản đệ tử thân cận.

Nghiêm Canh cười khổ:

“Anh Hòe, bây giờ em thật sự không có tâm trạng để tu luyện đâu.”

“Anh có đọc tiểu thuyết không? Hay để em giới thiệu cho anh một cuốn.”

Gương mặt Nghiêm Hòe thoáng nghiêm lại:

“Nghiêm Canh.”

“Là do vị cao thủ bên chính phủ kia viết đấy.”

Im lặng một lúc, cuối cùng Nghiêm Hòe cũng hỏi:

“Tiểu thuyết gì?”

Nghiêm Canh thao tác mấy lần rồi nói:

“Em gửi link sang điện thoại của anh rồi.”

Nghiêm Hòe ngồi ngay ngắn, giơ điện thoại lên ngang tầm mắt, từ từ mở ra đọc. Vẻ mặt anh dần biến đổi — ban đầu cau mày, tiếp đó là nhướn mày, rồi lại cau mày, lại nhướn mày, cuối cùng dừng lại hẳn.

Nghiêm Canh hớn hở hỏi:

“Anh Hòe, thấy sao rồi? Có phải rất khó chịu vì muốn đọc tiếp mà không được không?”

“Chậc, vị cao thủ này chắc là đang kiếm thêm thu nhập. Lương của chính phủ ít quá à?”

Nghiêm Hòe cuối cùng cũng lên tiếng:

“Bình thường, dễ hiểu.”

“Phì—”

Nghiêm Canh phì cười.

“Anh nói vậy khác gì mấy bình luận kiểu ‘lời văn tiểu bạch’ trên trang đâu chứ?”

Nghiêm Hòe lại nói:

“Thông qua một câu chuyện tưởng chừng hoang đường, lại có thể khéo léo phản ánh bản chất thiện ác trong lòng người, phơi bày sự tranh đấu quyền lực, tạo ra một góc nhìn rất khác biệt. Đây là một con đường hoàn toàn mới.”

Nghiêm Canh: “???”

Anh Hòe à, nếu bị tẩu hỏa nhập ma thì chớp mắt cái coi!

Nói xong, Nghiêm Hòe bỗng đứng dậy:

“Tầm nhìn rất thấu đáo.”

“…”

Nghiêm Canh vội cản anh lại:

“Trễ thế này rồi, anh còn đi đâu nữa?”

“Đến nhà bái phỏng.”

“Trời đất, bái phỏng kiểu gì vào giờ này chứ? Nếu thật sự muốn gặp, mai chúng ta chuẩn bị quà biếu đàng hoàng rồi hẵng đi. Giờ mà tới, người ta tưởng anh đi kiếm chuyện thì có!”

Nghiêm Hòe suy nghĩ rồi gật đầu:

“Cũng được.”

Anh ngồi xuống, tiếp tục đọc Nhật Ký Hào Môn lần nữa.

“Anh Hòe, em mới phát hiện ra một chức năng hay ho lắm. Nếu anh thật sự thích cuốn này thì thử thưởng tiền cho tác giả xem sao?”

“Khen thưởng?”

Nghiêm Canh nắm lấy tay anh, thao tác vài bước:

“Đây, như này nè.”

“Ừm.”

Nghiêm Hòe học cực nhanh, trực tiếp chuyển luôn 500 ngàn vào tài khoản của Nhật Ký Hào Môn.

Nghiêm Canh: “…”

Mẹ nó, quá khí phách luôn!

“Ôi, mười giờ rồi! Chắc là có chương mới rồi đó!”

Nghiêm Canh hào hứng tải lại trang web, lập tức nhìn thấy nội dung mới cập nhật:

[Cô ấy nói —

Mộng Vân Thường

“Bởi vì tôi sợ đau.”

Tôi sững người, ngạc nhiên hỏi: “Quỷ mà cũng biết sợ đau sao?”

Cô bạn quỷ quay lại nhìn tôi, trong mắt đầy u sầu:

“Sợ chứ.”

Đôi mắt trống rỗng của cô ấy ánh lên vẻ tuyệt vọng nặng nề.

“Năm nào đến thời điểm này, tôi cũng đau đớn đến mức như bị xé nát. Sắp đến lúc đó rồi… Tôi không muốn chịu đau nữa, thực sự không muốn!”

Tôi vội nói: “Tôi có thể làm gì giúp bạn không?”

“Tôi không muốn ở lại đây. Bạn có thể giải thoát tôi không?”

Tôi hoang mang: “Giải thoát bằng cách nào?”

Cô ấy ngẩn người, rồi lắc đầu. Ánh sáng trong mắt dần vụt tắt.

“Không… bạn không làm được.”

Ngay sau đó, một bàn tay thô ráp tàn nhẫn bất ngờ xuất hiện, túm lấy cổ áo cô ấy, ném mạnh xuống đất.

Hàng loạt luồng quỷ khí u ám ùa tới, bao vây lấy cô.

Tôi chỉ kịp nghe thấy tiếng k** r*n đầy đau đớn, tiếng cầu cứu thảm thiết, và một tiếng thét gào tan vỡ cuối cùng.

Toàn thân tôi lạnh toát.

Cô nhi viện vốn dĩ ấm áp, bỗng chốc hóa thành một con quái thú nằm dưới đáy vực, khiến tôi lạnh run không lý do.

Tôi cảm thấy cực kỳ tự trách.

Đêm đó, tôi gặp ác mộng.

Trong mơ, tôi bị con quái thú đó xé xác thành từng mảnh.

Khi tỉnh lại, tấm chăn trên người cũng lạnh băng.

Tôi nghĩ, mình phải làm gì đó.

Nhất định phải làm gì đó.

Nếu như ngay cả bạn mình mà tôi cũng không thể cứu được, vậy thì tôi còn có thể làm được gì nữa?

Hôm nay, tôi lại gặp một con quỷ đáng thương.

Anh ta c.h.ế.t trong sự mơ hồ, vội vàng ra đi, chẳng kịp để lại điều gì.

Anh ta từng là một người tốt, nhưng chỉ vì một kẻ xa lạ gây họa mà bị giam cầm suốt mấy chục năm.

Tôi thấy thương thay cho quãng đời oan uổng ấy, trong lòng âm thầm quyết định — ngày mai sẽ đưa anh ta ra ngoài đi dạo, giải sầu một chút. Dù đã làm quỷ, thì cuộc đời vẫn đáng sống thêm một lần, ít tiếc nuối hơn một chút cũng tốt.

Chương mới của tiểu thuyết vừa kết thúc.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 274



Nghiêm Canh đọc xong, không nhịn được hỏi:

"Con quỷ mà cô ấy nhắc tới trong truyện hôm nay, có phải là đại quỷ ở vùng ngoại ô Bắc Giao mà chúng ta thấy không?"

Nghiêm Hòe đặt điện thoại xuống, đáp ngắn gọn:

"Ngày mai cô ấy sẽ ra ngoài."

Nghiêm Canh nhíu mày: "Cho nên?"

Nghiêm Hòe thản nhiên: "Ý tôi là, ngày mai chúng ta không thể đến tận nhà gặp cô ấy được."

Nghiêm Canh bật cười: "Chuyện nhỏ xíu. Cô ấy ra ngoài giải sầu, vậy thì tụi mình cũng ra ngoài giải sầu. Không phải xong rồi sao?"

Sau vài giây im lặng, Nghiêm Hòe gật đầu: "Cũng được."

Tại biệt thự Lâm Hồ, hệ thống bất ngờ hét lên:

"[Đại lão! Có người tặng năm ngàn quả địa lôi trong một lần! Năm ngàn đó! Tên tài khoản là... Nghiêm Hòe? Cái tên nghe quen ghê.]"

Thích Tuyền hơi gật đầu:

"[Quản gia Tô có nhắc đến hôm nay.]"

"[À đúng rồi! Hôm nay có một thiên sư tên là Nghiêm Hòe tới bái phỏng. Anh ta còn nhận ra quản gia Tô là quỷ hầu, nhưng bị từ chối ngoài cửa. Giờ lại tặng lôi à? Định dùng tiền mở đường chắc?]"

Thích Tuyền chỉ nhàn nhạt đáp: "[Có thể là vậy.]"

Mộng Vân Thường

Với cô, mục đích của người khác không quan trọng. Quan trọng là: có thể đổi thành tuổi thọ là được.

Trong phần bình luận dưới tiểu thuyết Nhật Ký Hào Môn:

[Trông Thấy Tôi Xin Nhắc Tôi Soạn Bài]: "Cái cô nhi viện kia không có vấn đề gì chứ? Bé gái đó tội nghiệp quá!"

[Hoang Văn Đúng Là Muốn Mạng]: "Mấy kẻ cặn bã đó nên đi c.h.ế.t đi!"

[Định Lý Pitago ABC]: "Phần lớn cô nhi viện trong nước vẫn tốt, nhưng chắc chắn vẫn tồn tại những nơi tệ hại. Mong nhà nước có thể chấn chỉnh nghiêm hơn."

[Có Hiếu Muốn Chết]: "Đi giải sầu ư? Có phải lại sắp ngừng đăng chương mới không đấy?"

Phần lớn độc giả không để ý đến bảng xếp hạng thưởng lôi. Nhưng với hội phú nhị đại chuyên nạp tiền tranh top, thì bảng này gần như là sân đấu mỗi ngày.

Là trợ lý thân tín của Thích Tuyền, Trần Phi Lộc để tâm đến Nhật Ký Hào Môn hơn bất cứ ai. Khi thấy có cái tên lạ "Nghiêm Hòe" đột ngột leo top, cậu ngạc nhiên.

Cậu lập tức quay sang hỏi Ninh Chí:

"Anh Ninh, trước đây anh từng nói người đứng đầu đại hội kia tên là Nghiêm Hòe đúng không?"

Vì đang ở ký túc xá, họ không tiện nói thẳng là "Đại hội Huyền môn".

Ninh Chí gật đầu: "Ừ, sao thế?"

Trần Phi Lộc đưa điện thoại ra: "Anh xem cái này đi."

Ninh Chí nhìn màn hình, thoáng ngơ ngác:

"... Đây là Nghiêm Hòe á? Không thể nào. Trong ấn tượng của tôi, anh ta là kiểu người trầm lặng, không giỏi giao tiếp, suốt ngày chỉ biết lo tu... học."

Trần Phi Lộc cười nhạt: "Vậy anh gặp anh ta bao nhiêu lần rồi?"

Ninh Chí suy nghĩ: "Ba, bốn lần gì đó."

"Thế thì chưa chắc đã hiểu rõ con người ta đâu. Hơn nữa, lấy luôn tên thật làm nickname cũng giống phong cách của anh ta mà."

Ninh Chí khựng lại, rồi gật đầu: "Cũng đúng."

Sau đó, ánh mắt cậu ấy dừng lại ở vị trí bảng xếp hạng — "Nghiêm Hòe" đã đạp nick của mình xuống dưới một bậc. Không chần chừ thêm, cậu liền nạp tiền.

Hội phú nhị đại nhanh chóng phát hiện điều bất thường:

[Đỗ Gia Danh]: "Cái người 'Nghiêm Hòe' này là ai vậy? Nhảy lên như tên lửa."

[Dương Túc]: "'Ninh Tĩnh Nhi Trí Viễn' vừa mới vượt mặt hắn rồi."

[Trương Thành Ngôn]: "Khoan, hắn lại tặng thêm! Lên top 1 rồi kìa!"

[Đỗ Gia Danh]: "Mẹ kiếp, muốn chiếm ghế à? Đè hắn xuống!"

Thế là ba người nạp tiền như gió, ào ào tặng lôi. Cuối cùng cũng đẩy được "Nghiêm Hòe" khỏi ngôi đầu.

Trong khách sạn, Nghiêm Hòe đang chăm chú nhìn bảng xếp hạng.

Thật ra ban đầu anh không biết cái bảng này làm gì, là do Nghiêm Canh giới thiệu:

"Anh Hòe à, anh làm gì cũng top 1, giờ lại bị mấy người kia đè xuống, kỳ lắm luôn!"

Nghiêm Hòe cau mày.

Thứ hạng thấp như vậy... nếu cao nhân nhìn thấy, có khi nào nghĩ anh không có thành ý không?

Anh là nhân vật tiên phong trong thế hệ trẻ của giới huyền môn, mới 27 tuổi đã là thiên sư cấp 6 — gọi là thiên tài trong thiên tài cũng không ngoa.

Nhưng khi biết Thích Tuyền trở thành thiên sư ở tuổi 22, trong lòng anh đột nhiên dấy lên một thứ cảm xúc chưa từng có:

Ý chí chiến đấu.

Dạo gần đây, Nghiêm Hòe hiếm khi gặp được đối thủ đáng để tâm. Nay gặp được một người khiến anh hứng thú, cảm giác phấn khởi trong lòng như bốc lên không thể kiềm chế. Nếu không thể giao đấu ngay lập tức, vậy thì tặng "lôi" để bày tỏ sự kính trọng cũng được.

Chỉ trong một khoảnh khắc, "Nghiêm Hòe" bất ngờ leo lên hạng nhất bảng khen thưởng!

Một vài tu sĩ vốn theo dõi 《Nhật Ký Hào Môn》 kiểu lén lút, lúc trông thấy cảnh đó thì tưởng mình đang nằm mơ. Là quán quân lạnh lùng danh tiếng lẫy lừng của giới huyền môn thật sao?

"Không thể nào!"

"Chắc chắn là trùng tên trùng họ!"

"Quán quân huyền môn mà đi đọc tiểu thuyết ngôn tình á? Mơ đi!"
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 275



Họ lập tức phủ định suy đoán, từ chối chấp nhận hiện thực “ảo diệu” kia.

Trong khi bảng khen thưởng sôi động ngoài sức tưởng tượng, thì Thích Tuyền vẫn không hề bị ảnh hưởng chút nào. Sáng hôm sau, mọi người trong biệt thự Lâm Hồ đều có mặt đông đủ trừ một người – con quỷ mới tới.

Tô Dung giải thích: "Tôi gọi rồi, nhưng anh ấy không chịu ra ăn sáng."

Tiết Hồng kinh ngạc: "Cơm mà cũng không hấp dẫn nổi anh ấy à? Tôi nghe nói quỷ cũng có thể thưởng thức món ngon mà?"

Tô Dung mỉm cười: "Anh ấy bảo muốn xem xong tập này đã."

Tiết Hồng ngập ngừng: "Anh ấy không phải thức cả đêm xem tivi đó chứ?"

"Ừm." Tô Dung gật đầu.

Dù sao thì quỷ đâu cần ngủ, có xem liền ba ngày ba đêm cũng chẳng ảnh hưởng gì.

Tiết Hồng cảm thán: "Khâm phục thật sự... À mà chúng ta định đi khu nghỉ dưỡng, có cần rủ anh ấy theo không?"

Đúng lúc đó, Kỷ Thánh Triết bay vèo đến, hỏi với vẻ háo hức: "Ở khu nghỉ dưỡng có TV không?"

Tiết Hồng nghẹn họng.

Kỷ Thánh Triết nhận ra mình lỡ lời, lập tức chống chế: "Chào cô giáo, tôi không phải không muốn học đâu... Chỉ là đã rất lâu rồi tôi chưa được xem TV..."

Tiết Hồng cuống quít xua tay: "Không, không, anh không cần phải học đâu!"

Học sinh của cô, từ đầu đến cuối chỉ có một – Linh Sinh!

Vừa dùng bữa xong, nhóm ba người Đỗ Gia Danh đã lái xe tới đón. Ai nấy đều ăn diện bảnh bao, trong đó Trương Thành Ngôn đặc biệt lái một chiếc xe thương vụ dài thượt, hào hứng vẫy tay: "Đại sư, ngài ngồi xe tôi đi, siêu rộng rãi luôn!"

Thích Tuyền không kén chọn chuyện ngồi xe của ai, miễn tiện là được.

Để dễ di chuyển, Tô Dung, Tiết Hồng và Kỷ Thánh Triết đều được cô thu vào mộc bài gỗ đào, chỉ còn lại Linh Sinh cùng cô ngồi ở băng ghế sau. Anh mang theo bùa ẩn khí, che đi toàn bộ linh lực. Với tu vi như Thích Tuyền thì vẫn cảm nhận được, nhưng những thiên sư thấp hơn cô sẽ không nhìn ra được lai lịch của anh.

Trên đường đi, Trương Thành Ngôn nhiệt tình giới thiệu: "Khu nghỉ dưỡng có phong cảnh nước non hòa quyện với rừng rậm. Ngoài khám phá thiên nhiên, chèo thuyền, còn có thể cắm trại, nướng BBQ, thám hiểm rừng sâu... đủ kiểu luôn. Nếu đại sư có sở thích nào đặc biệt, ngài cứ nói với tôi, tôi sẽ sắp xếp!"

Thích Tuyền vốn không có sở thích giải trí, chỉ là lần này muốn để ba quỷ hầu trong biệt thự và cả Linh Sinh được thư giãn. Tô Dung ngày ngày bận tu luyện hoặc quản lý biệt thự, Tiết Hồng thì học rồi dạy, Linh Sinh lại cắm đầu làm bài thi và luyện bùa. Đúng là nhịp sống quá buồn tẻ.

Thích Tuyền mở ý niệm hỏi ba người trong mộc bài gỗ đào:

[Các người muốn chơi gì?]

Tô Dung: [Nấu cơm dã ngoại.]

Tiết Hồng: [Đọc sách trên thuyền, rất lãng mạn.]

Kỷ Thánh Triết: [Tôi có thể ở trong phòng xem TV không?]

Thích Tuyền: ...

Người này còn hướng nội hơn người kia.

Cô quay sang hỏi Linh Sinh: "Anh thì sao? Có hoạt động nào muốn thử không? Anh có thể gõ ra."

Mỗi con quỷ đều có điện thoại. Sau khi được dạy, Linh Sinh cũng biết dùng để gõ chữ. Anh ngẫm nghĩ rồi gõ vào, đưa điện thoại cho cô xem.

[Nấu cơm dã ngoại, đọc sách trên thuyền, thám hiểm rừng sâu.]

Thích Tuyền hơi ngẩn ra. Anh không thể nghe thấy ý niệm trao đổi giữa cô và quỷ hầu, vậy mà ba hoạt động anh chọn lại trùng khớp hai cái đầu?

Có thể là do sống chung lâu ngày nên Linh Sinh đã quan sát được sở thích của Tô Dung và Tiết Hồng. Cũng có thể... đây vốn là sở thích thật sự của anh.

Cô khẽ mỉm cười: "Được rồi, vậy thử ba hoạt động này trước nhé."

Hơn một tiếng sau, xe đến khu nghỉ dưỡng. Nhóm của Đỗ Gia Danh đã chuẩn bị mọi thứ đâu vào đấy, chỉ cần vào ở là được.

Đây là khu nghỉ dưỡng dạng biệt thự hòa cùng thiên nhiên, thiết kế tinh tế, không gian yên bình và đẹp đến ngỡ ngàng.

Mỗi căn biệt thự trong khu nghỉ dưỡng đều được trang bị đầy đủ tiện nghi, đặc biệt là mỗi phòng đều có cả người và quỷ cùng chung sống. Nhóm ba người Đỗ Gia Danh, Trương Thành Ngôn và Dương Túc bận tối mắt tối mũi với việc dỡ hành lý, rồi lại sắp xếp các hoạt động giải trí trong thời gian lưu trú.

Khi vừa bước vào phòng, Dương Túc lập tức chú ý đến một vật thể lạ ở khu vực huyền quan. Anh chỉ vào một cái bệ nhỏ đặt gần cửa, tò mò hỏi:

"Đây là cái gì vậy?"

Mộng Vân Thường

Trên bệ đá cẩm thạch là một pho tượng nhỏ cỡ cánh tay, tạo hình như một đạo sĩ: tóc để kiểu Cao Phát*, mặc đạo bào, phất trần rũ xuống từ khuỷu tay trái, dáng vẻ đầy khí chất tu hành.

(*Tóc có đường chân tóc hình chữ M.)

Nhân viên khu nghỉ dưỡng nhanh nhảu giới thiệu:

"Đây là Đổi Vận đại tiên, có thể mang lại vận may cho khách. Chủ khu nghỉ dưỡng rất sùng đạo, nên đã cho đặt một bức trong mỗi biệt thự. Nếu quý khách thấy thích, có thể mua riêng mang về."

Dương Túc chau mày:

"Đổi Vận đại tiên? Sao nghe hơi... vô lý nhỉ? Ôm chặt đùi Thích đại sư chẳng phải còn hiệu quả hơn sao?"
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 276



Anh thắc mắc tiếp:

"Thật có người tin cái này rồi bỏ tiền ra mua à?"

"Thật đấy ạ!" Nhân viên tươi cười đáp. "Hầu hết khách đến đây đều mua một bức, vì bọn họ nói là rất linh nghiệm."

Đỗ Gia Danh nhịn không được chen vào:

"Thật sự có thể đổi vận? Cách thức thì sao? Ở lại đây hai hôm rồi đột nhiên vận may cải thiện luôn à?"

"Chỉ cần thành tâm là được," nhân viên bình thản trả lời.

Trương Thành Ngôn bán tín bán nghi:

"Nhưng mà... chẳng lẽ những người đến đây trước đều đang xui xẻo sẵn? Nếu không thì lấy gì để chứng minh là vận mệnh thay đổi rõ rệt?"

Nhân viên vẫn kiên nhẫn giải thích:

"Không phải ai cũng xui tận mạng đâu, nhưng trong cuộc sống ai chẳng có chuyện không như ý. Mà điều kỳ lạ là, sau khi đến đây, những chuyện đó lại được giải quyết rất suôn sẻ."

Bên trong biệt thự, hệ thống lặng lẽ hỏi thăm:

"[Đại lão, trên đời thực sự có thứ gọi là Đổi Vận đại tiên sao?]"

Thích Tuyền đáp lại đầy ẩn ý:

"[Cậu không thấy cái tên này nghe quen quen à?]"

"[Quen ở đâu chứ?]" Hệ thống vừa hỏi xong, lập tức khựng lại rồi hét toáng lên:

"[Khoan đã! Không trùng hợp đến thế chứ!]"

"[Cậu đừng quên, Kỷ Thánh Triết mang công đức trên người. Chỉ cần thoát khỏi sự trói buộc, thì vận khí tốt cũng sẽ tìm đến.]" – Thích Tuyền bình thản.

Việc vừa đến nơi đã thấy có vật liên quan đến 'đổi vận' – có lẽ đúng thật là ý trời.

Hệ thống lại hỏi:

"[Vậy chúng ta cần điều tra không?]"

"[Chuyện này giao cho Cục Điều tra lo. Tôi chỉ là khách du lịch bình thường, đưa người nhà đi nghỉ dưỡng thôi.]" – Cô thản nhiên.

Sau khi nhân viên rời đi, Thích Tuyền liền thả ba con quỷ Tô Dung, Kỷ Thánh Triết và Tiết Hồng ra ngoài. Nhóm Đỗ Gia Danh từ sớm đã đoán được Tô Dung là quỷ, nên bây giờ có thêm hai con nữa cũng chẳng ngạc nhiên gì.

Kỷ Thánh Triết vù một cái lao vào phòng mở TV, Tô Dung thì loay hoay chuẩn bị nguyên liệu nấu ăn cho buổi picnic sắp tới, còn Tiết Hồng ngồi ngay vào ghế, mở điện thoại ra đọc luận văn học thuật.

Mộng Vân Thường

Dương Túc rủ rê:

"Đại sư, tụi mình chơi bài đi?"

Đỗ Gia Danh liếc xéo anh:

"Mấy ngày nay cậu thua banh xác ở sòng rồi, chưa đủ đau à?"

"Không tin vận tôi cứ xui mãi đâu! Hôm nay có đại sư ở đây, chắc chắn tôi sẽ thắng." – Dương Túc đầy quyết tâm.

Đúng lúc Thích Tuyền cũng muốn kiểm chứng sự kỳ diệu của Đổi Vận đại tiên, cô gật đầu đồng ý. Kết quả là vận may của Dương Túc đúng thật không thể cứu vãn, liên tiếp toàn bốc phải bài rác, không một lần ngóc đầu lên nổi.

Anh ôm đầu than vãn:

"Không thể nào, bài của tôi tệ đến mức này á?"

Thích Tuyền cười nhạt:

"Hay là thử nhờ Đổi Vận đại tiên giúp xem sao?"

Cả ba người còn lại đồng loạt trợn mắt nhìn cô:

"Đại sư, chị nghiêm túc đấy hả?"

"Rất nghiêm túc." – Cô gật đầu xác nhận.

Trương Thành Ngôn liền hùa theo:

"Tôi cũng tò mò. Cậu cứ thử đi."

Đỗ Gia Danh cũng đẩy vai bạn:

"Đại sư bảo thử thì cứ thử đi. Chút việc cỏn con mà."

Dương Túc bị ép quá cũng đành đi tới trước mặt Đổi Vận đại tiên. Bên cạnh bức tượng có một bảng hướng dẫn, ghi rõ ràng:

[Quét mã QR để theo dõi tài khoản công cộng của Đổi Vận đại tiên.]

Anh làm theo, rồi bấm vào mục dịch vụ. Màn hình hiện lên dòng thông báo:

[Nạp 9999 tệ để trở thành hội viên. Sau đó gửi họ tên và ngày tháng năm sinh, bạn sẽ nhận được 100 điểm vận may.]

Dương Túc cứng họng, giơ điện thoại cho cả bọn xem:

"Đây... không phải lừa đảo à?"

Anh tức đến không nói nên lời:

"Đùa nhau chắc? Mà cũng có người tin được cái này sao?!"

"Thử nạp đi, có gì to tát đâu, chỉ 9999 tệ mà. Nếu lừa đảo thật thì báo công an là kiểu gì cũng lấy lại được." Đỗ Gia Danh lên tiếng.

"Chuẩn luôn." Trương Thành Ngôn gật gù phụ họa theo.

Dương Túc nghe vậy, cũng không do dự nữa, nạp liền 9999 tệ rồi gửi thông tin họ tên cùng ngày tháng năm sinh. Ngay sau đó, trên điện thoại hiện ra một dòng thông báo:

[Đổi Vận đại tiên: Chúc mừng bạn nhận được 100 điểm vận may ban đầu, hãy bắt đầu trải nghiệm ngay nào!]

Dương Túc bỏ điện thoại vào túi, hăng hái quay lại bàn chơi bài. Anh khởi động lại tinh thần, hô to: "Bắt đầu đi! Để xem 100 điểm vận may có khác biệt gì không!"

Lúc đầu anh chỉ định chơi cho vui, Đỗ Gia Danh và Trương Thành Ngôn cũng không coi trọng gì, nhưng rồi—

"Mẹ kiếp! Đúng là đổi vận thật rồi!"

"Bài ngon bá cháy, hai người xác định thua chắc nhé!"

"Nhìn đây, ván này tôi quăng đại bài cũng thắng."

Dương Túc cứ như được thần bài nhập, ván nào cũng trúng to, đánh đâu thắng đó.

Đỗ Gia Danh và Trương Thành Ngôn nhìn nhau, rồi lại nhìn về phía điện thoại có app Đổi Vận đại tiên. Hiệu quả rõ ràng quá đỗi.

"Đại sư, chuyện này là sao vậy?" Đỗ Gia Danh không nhịn được hỏi.

Thích Tuyền ngồi đó, vẻ mặt bình thản: "Tiếp tục đi."
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 277



Đến ván thứ hai mươi, vận may của Dương Túc tụt rõ rệt. Đến ván thứ hai mươi mốt thì anh chính thức "quay xe", bài xấu thấy rõ.

Anh cười khẩy: "9999 tệ mà chỉ được có hai mươi ván may mắn à? Vận may kiểu này đúng là đắt đỏ quá mức."

Thích Tuyền đặt bộ bài xuống, nói nhẹ: "Quản gia Tô chuẩn bị nguyên liệu xong rồi, tụi mình ra ngoài nấu đồ ăn dã ngoại thôi."

"Đi thôi!" Cả ba nhanh chóng bỏ lại chuyện Đổi Vận đại tiên phía sau.

Ở phim trường thành phố Long Giang, Thích Ánh Tuyết không may ngã khi đang quay, lòng bàn tay trầy xước, m.á.u rỉ ra. Cô ngồi ở một góc, im lặng nhìn chằm chằm vết thương, vẻ mặt nặng nề. Để tránh ảnh hưởng đến hình ảnh trên phim, cô thậm chí không dùng đến băng gạc.

Sau khi trở lại đoàn phim, cô cảm nhận rất rõ ràng—mọi người không còn tôn trọng cô như trước. Cái danh "tâm địa ác độc" đã gắn chặt vào cô, ánh mắt người khác nhìn cô giờ toàn là khinh miệt.

Cô cảm thấy ngột ngạt, không chịu nổi.

"Tôi nói rồi mà, mọi thứ ở cô đều rất tốt, chỉ là thiếu một chút vận may thôi." Giọng Hạ Dương vang lên phía trước, anh đứng đó, ngược sáng, từ trên nhìn xuống cô.

Thích Ánh Tuyết nhếch môi: "Vận may à? Tôi hết sạch vận may từ lâu rồi."

"Nếu không còn thì mình có thể mua thêm." Hạ Dương hạ giọng, gần như thì thầm: "Chỉ cần cô có tiền, thì vận may cũng mua được."

Thích Ánh Tuyết im lặng một lúc rồi ngẩng đầu lên.

"Được, tôi mua."

Ở khu nghỉ dưỡng, vì không đặt trước nên Nghiêm Hòe và Nghiêm Canh bị chặn ngay ngoài cổng.

"Hết phòng thật sao?" Nghiêm Canh hỏi lại lần nữa.

Nhân viên lễ tân đáp: "Thành thật xin lỗi, hiện tại không còn phòng trống."

Nghiêm Canh thở dài: "Chẳng lẽ một khu nghỉ dưỡng ở huyện nhỏ mà lại hot đến thế sao?"

Anh quay sang Nghiêm Hòe: "Hay là mình tìm chỗ nào gần đây ngồi đợi xem sao?"

Nghiêm Hòe gật đầu: "Ừ."

Cả hai chọn đại một quán mì nhỏ bên đường rồi vào ngồi. Lúc này cũng đã gần trưa, tiện thể ăn luôn bữa.

Quán nằm ở khu khá hẻo lánh, không có khách nào. Bà chủ quán thấy Nghiêm Hòe bảnh bao liền bắt chuyện:

"Phải hai anh định đến khu nghỉ dưỡng kia không?"

"Đúng rồi. Nhưng tụi tôi quên đặt trước nên giờ chịu thua." Nghiêm Canh đáp.

Bà chủ cười: "Đúng là không đặt trước thì không có cửa vào."

Nghiêm Canh nhăn mặt: "Chỗ này hẻo lánh vậy, sao đông khách dữ vậy chứ?"

Bà chủ lắc đầu: "Tôi chưa đến bao giờ, nhưng nghe nói đắt đỏ lắm. Người ta đồn đi xong thì vận may sẽ tốt lên, tôi cũng không biết thật hay không."

"Làm gì có chuyện đó, chỉ là trò lừa bịp thôi." Nghiêm Canh nói với vẻ không tin.

Bà chủ mỉm cười: "Thật hay không thì tôi không chắc, nhưng ông chủ chỗ đó đúng là người may mắn."

Nghiêm Canh tò mò: "Sao lại nói vậy?"

Bà chủ cúi giọng, thần bí nói: "Ông ấy là người địa phương, hồi trước tôi còn gặp qua. Hồi đó không có nghề nghiệp gì, suốt ngày lang thang ngoài đường. Tự nhiên một ngày trúng xổ số 1000 vạn!"

Bà đột nhiên nâng giọng, đầy phấn khích: "Một nghìn vạn đấy!"

Nghiêm Canh kinh ngạc: "Rồi sao nữa?"

Bà chủ: "Thì thành đại gia chứ sao. Vận may rõ rành rành còn gì nữa?"

Nghe vậy, Nghiêm Hòe khẽ nói: "Tìm ảnh ông ta thử xem."

Nghiêm Canh ngớ ra một chút, rồi cũng hiểu ý. Anh rút điện thoại ra, lên mạng tìm hình ông chủ khu nghỉ dưỡng, chăm chú nhìn kỹ.

"Đờ mờ!"

Ai mà nghĩ được đây lại là người có vận mệnh may mắn đến thế?

"Anh Hòe, chuyện này..."

Nghiêm Hòe lạnh lùng ra lệnh: "Điều tra."

Khu nghỉ dưỡng tựa lưng vào rừng núi, bãi cỏ được tận dụng làm nơi nấu ăn dã ngoại nằm ở vị trí đắc địa – từ đây có thể ngắm rõ những dòng thác nhỏ đổ thẳng xuống, hòa vào con suối dưới chân núi, tạo thành lớp bọt nước lấp lánh trong nắng.

Thích Tuyền chọn một góc c.h.ế.t của hệ thống camera an ninh. Để chắc chắn hơn, cô còn cẩn thận dùng phép che mắt, giấu đi sự tồn tại của ba con quỷ đang đi cùng.

Nắng thu dịu dàng, không gay gắt, mang theo cảm giác ấm áp đặc biệt.

Tiết Hồng nằm dài trên cỏ, khoan khoái thở dài:

"Cuộc sống làm quỷ thế này cũng không tệ, còn mong gì hơn nữa?"

Nhóm ba người Đỗ Gia Danh không hề tỏ ra sợ hãi, trái lại còn vui vẻ cụng ly với ba con quỷ, không khí rộn ràng hệt như một buổi dã ngoại thân mật.

"Sau này cô giáo Tiết nên biết tận hưởng cuộc sống nhiều hơn. Học giỏi là tốt, nhưng cũng đừng bỏ lỡ niềm vui giải trí." – Đỗ Gia Danh vừa cười vừa nói.

Tiết Hồng gật gù: "Nói có lý đấy."

"Mẹ kiếp!" – Trương Thành Ngôn đang lướt điện thoại thì bất ngờ kêu lên. "Mấy người xem tin tức chưa? Có một cô nhi viện vừa bị bóc phốt..."

"Bóc phốt gì?" – Dương Túc lại gần, tò mò. "Đừng nói nửa chừng như thế."

Anh bỗng khựng lại, sắc mặt nghiêm trọng.

Mộng Vân Thường

Đỗ Gia Danh ném vỏ chai nước rỗng qua một bên, càu nhàu:

"Bí hiểm cái gì mà bí hiểm."
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 278



"Là... Cái nơi gọi là cô nhi viện đó thực chất là tụ điểm m** d*m." – Trương Thành Ngôn cố nói nhẹ đi.

Ánh mắt anh liếc sang Thích Tuyền. Anh vẫn nhớ rõ chương mới nhất của Nhật Ký Hào Môn được cập nhật tối qua.

Trong truyện không miêu tả cụ thể việc những hồn quỷ bị hại như thế nào, nhưng mọi người đều có thể mơ hồ cảm nhận được sự đáng sợ, chỉ là không thể diễn tả rõ bằng lời.

Không ai ngờ rằng, chỉ sau một đêm, ngoài đời lại xảy ra chuyện thật tương tự. Cảm giác như da gà nổi khắp người.

Lũ trẻ trong cô nhi viện còn nhỏ như thế... Đúng là độc ác đến tận xương!

"Đám người đó không bằng cầm thú!" – Tiết Hồng nghiến răng.

"Buồn nôn thật sự." – Kỷ Thánh Triết lạnh giọng.

Hệ thống tò mò lên tiếng:

[Đại lão, có phải ngài đã biết trước điều gì rồi mới viết chương đó? Giờ cộng đồng đọc Nhật Ký Hào Môn đều nói ngài tiên tri chuẩn quá.]

Thích Tuyền thản nhiên đáp:

[Không phải. Chỉ là trùng hợp thôi.]

Trên đời này, rất nhiều sự việc cùng thời điểm có thể xảy ra trùng lặp. Nếu lấy dữ liệu thống kê, sẽ thấy loại trùng hợp đó xảy ra không ít.

Tiếng chuông điện thoại vang lên – tin nhắn từ Lý Quốc Diên.

Ngay sau khi thử nghiệm sức mạnh của "Đổi Vận đại tiên", cô đã nhắn tin yêu cầu Cục Điều tra vào cuộc, điều tra về tình hình khu nghỉ dưỡng.

Cục Điều tra hành động rất nhanh.

Cô mở tập tài liệu vừa nhận.

Trang đầu tiên là ảnh của một người đàn ông. Nhìn qua đã thấy không thể gọi là "đẹp trai" theo bất kỳ nghĩa nào.

Lông mày xiên xẹo, mắt tam giác, mũi tẹt, môi dày, cả gương mặt toát lên vẻ gian xảo, tham lam.

Thích Tuyền không bao giờ chê ngoại hình người khác, nhưng cái tướng mặt kiểu này thì đúng là khiến cô ghét cay ghét đắng.

Nhìn vẻ ngoài, rõ ràng người này chẳng có chút phúc khí nào. Vậy mà lại sở hữu cả khu du lịch hái ra tiền mỗi ngày?

Rõ ràng là có uẩn khúc.

Cô đọc kỹ lại hồ sơ.

Bảy năm trước, Tôn Dũng chỉ là một tay côn đồ vô danh. Rồi đột nhiên, như có tiền từ trên trời rơi xuống, ông ta trở thành đại gia của huyện Thường Thuận.

Từ đó, ông ta vươn lên như diều gặp gió, lập công ty bất động sản và bắt đầu đầu tư vào khu nghỉ dưỡng tại huyện nhỏ này.

Mới đầu, chẳng mấy ai để tâm đến khu du lịch ấy – huyện thành xa xôi thì thu hút ai?

Nhưng rồi, lạ thay, khu nghỉ dưỡng càng ngày càng đông khách, nổi tiếng nhanh chóng.

Thậm chí đến vé vào cửa mà Đỗ Gia Danh dùng cũng phải mua lại với giá cao từ người khác.

Một khu du lịch tưởng như bình thường mà lại có sức hút kỳ lạ đến vậy?

Trên mạng, các bài đánh giá toàn là lời khen.

Hệ thống thở dài:

[Đại lão, chắc chắn là ông ta đã dùng cái Đổi Vận đại tiên kia để thay đổi vận mệnh, đúng không? Nếu thứ đó thực sự liên quan đến Kỷ Thánh Triết, thì phải hao tổn công đức biết bao nhiêu...]

Thích Tuyền bình thản:

[Rồi sẽ đòi lại.]

Cô đặt điện thoại xuống, tiếp tục thưởng thức món ngon cùng ánh nắng dịu dàng.

Trong khi đó, tại Cục Điều tra thành phố Long Kinh.

Địch Mông vừa nhận nhiệm vụ thì đứng hình.

"Huyện Thường Thuận, thành phố Long Giang á? Không phải nhầm đấy chứ?"

Lý Quốc Diên nghiêm túc nói: "Đúng vậy. Vụ này khả năng cao có liên quan đến quỷ cấp sáu, người đứng sau chắc chắn không đơn giản. Cậu đích thân đến đó xem xét đi."

Địch Mông nhướn mày ngạc nhiên: "Thành phố Long Giang chẳng phải đã có cao thủ trấn giữ rồi sao?"

Lý Quốc Diên trừng mắt nhìn anh ta: "Cậu cũng đoán ra à?"

Địch Mông cười hì hì: "Cái này có gì khó đâu, nhìn qua là biết ngay."

Lý Quốc Diên thở dài, bất lực: "Cô ấy là tổng cố vấn của Cục Điều tra, không phải chuyện gì cũng do cô ấy ra mặt xử lý. Lần này là đang tạo cơ hội để các cậu rèn luyện đấy. Hơn nữa vụ này chính cô ấy đích thân giao phó, biết đâu cậu lại được gặp mặt người thật."

Địch Mông lập tức hăng hái, mắt sáng rực: "Đảm bảo hoàn thành nhiệm vụ!"

Lý Quốc Diên gật đầu: "Chúng tôi đã lần ra dấu vết của Tôn Dũng, hắn hiện đang ở huyện Thường Thuận. Cậu cứ đi theo hành trình của hắn, điều tra nguồn gốc của thứ gọi là 'Đổi Vận đại tiên'. Bên này tôi sẽ cử người khác kiểm tra xem còn có những tượng Đổi Vận đại tiên nào nữa không."

"Rõ!" Địch Mông đáp chắc nịch.

Tại phim trường thành phố Long Giang, Hạ Dương đưa Thích Ánh Tuyết vào phòng trang điểm cá nhân của anh ta. Là nhân vật có tiếng trong giới, anh ta có phòng riêng – đóng cửa lại là không ai có thể làm phiền.

"Thầy Hạ?" Thích Ánh Tuyết hơi chột dạ.

Hạ Dương cười dịu dàng: "Đừng lo, tôi chỉ muốn mời đại tiên ra gặp cô một chút."

Anh ta mở túi xách, lấy ra một pho tượng đạo sĩ cỡ bằng cánh tay rồi giới thiệu: "Đây là Đổi Vận đại tiên. Cô có muốn thử không?"

Thích Ánh Tuyết ngẩn người. Một minh tinh nổi tiếng giờ lại đi quảng bá đa cấp? Quả thật khiến người ta khó tin.

Mộng Vân Thường

Tuy vậy, thế giới này vốn dĩ đã kỳ lạ, có một "Đổi Vận đại tiên" cũng chẳng phải chuyện không thể.

Cô ta hỏi thử: "Thử như thế nào?"

Hạ Dương hạ giọng như thì thầm bí mật: "Nộp 9999 tệ phí hội viên. Tôi sẽ giúp cô đăng ký một tài khoản công."
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 279



Số tiền này đối với Thích Ánh Tuyết chẳng đáng là bao. Cô ta hơi do dự rồi cắn môi, đồng ý.

Sau khi hoàn tất, Hạ Dương giơ tay chỉ vào người cô ta: "Nhìn đi, cô vừa nhận được 100 điểm vận khí. Đây là trải nghiệm lần đầu. Nếu sau đó cô cảm thấy vận may của mình tăng lên thật, thì có thể cân nhắc mua một pho tượng mang về nhà."

Thích Ánh Tuyết hỏi lại: "Không phải chỉ cần trả tiền qua tài khoản là được à? Mua tượng làm gì?"

Hạ Dương vẫn giữ vẻ điềm tĩnh: "Bởi vì ngài chính là Đổi Vận đại tiên. Mang tượng về đặt trong nhà thì đại tiên sẽ phù hộ cho cô."

"Không cần tiếp tục trả tiền nữa sao?" Cô ta vẫn bán tín bán nghi.

Anh ta mỉm cười: "Nếu cô cảm thấy mình cần thêm may mắn, chỉ cần đóng thêm một khoản phí nhất định. Sau đó cầu nguyện ba lần với đại tiên: 'Xin đại tiên ban may mắn cho tôi'. Cuối cùng là gửi tên và ngày tháng năm sinh của người mà cô ghét nhất."

"Khoan đã, ý gì vậy?" Thích Ánh Tuyết cau mày.

Hạ Dương thản nhiên đáp: "Để nhận được vận may, đâu cần phải hiểu rõ mọi thứ. Cô là người thông minh, tôi không nói thì cô cũng hiểu."

Trong lòng Thích Ánh Tuyết dâng lên một cảm giác bất an. Cô ta thấp giọng hỏi: "Thật sự có tác dụng sao?"

"Vừa rồi cô nhận được 100 điểm rồi đó. Tự mình thử đi là biết."

Cô ta nhìn anh ta chăm chú: "Vì sao anh lại giúp tôi?"

Hạ Dương khẽ thở dài: "Tôi từng rơi xuống đáy vực, chính là ngài đã kéo tôi lên. Giờ tôi chỉ muốn có thêm nhiều người thờ phụng ngài."

Mộng Vân Thường

Nhưng Thích Ánh Tuyết vẫn cảm nhận rõ trên người anh ta có điều gì đó mờ ám.

Cô ta hít một hơi thật sâu: "Được. Để tôi thử."

Ngay lúc rời khỏi phòng trang điểm cũng là khi đến cảnh quay của cô ta. Không rõ là do hiệu ứng tâm lý hay thật sự có gì đó thay đổi, nhưng diễn xuất của cô ta hôm nay mượt mà bất ngờ. Không ai hô "NG", đạo diễn còn hài lòng khen ngợi.

Thái độ của cả đoàn phim cũng bắt đầu thay đổi.

Cả ngày hôm đó, cô ta liên tục nghe thấy những lời bàn tán tích cực:

"Tôi thấy diễn xuất của Thích Ánh Tuyết khá ổn mà, nhìn ngoài đời cũng xinh xắn."

"Ừ, đôi khi mấy lời trên mạng cũng không thể tin hết được."

"Đọc tiểu thuyết mà gặp bug thì tức giận cũng bình thường, chuyện đó chẳng nói lên gì cả."

Những lời đó như mật ngọt rót vào tai. Cô ta không giấu được nụ cười vui sướng. Vận khí thật sự có hiệu quả. Cô ta đã cảm nhận rõ rồi.

Không chút do dự, cô ta đi tìm Hạ Dương: "Tôi muốn mua một pho tượng Đổi Vận đại tiên."

Hạ Dương như thể đã đoán trước được điều này, cười nhẹ: "Một trăm triệu."

Thích Ánh Tuyết sững người: "Một trăm triệu?!"

Chỉ là một pho tượng bằng đá bình thường, giá này chẳng khác nào cướp.

Hạ Dương nhún vai: "Cô cũng có thể không mua."

Thích Ánh Tuyết cắn chặt môi: "Mua!"

Đợi đến ngày cô ta nổi tiếng trở lại, một trăm triệu đâu có đáng gì!

Trương Thành Ngôn lướt web, nhíu mày nói:

"Đại sư, kỳ lạ thật. Tôi tìm khắp rồi mà vẫn không thấy ai bàn tán về cái Đổi Vận đại tiên ở khu du lịch. Nếu nó thật sự hiệu nghiệm như vậy, chẳng lẽ không có lấy một bình luận?"

Dương Túc chen vào, giọng chắc nịch:

"Trên đời có bao nhiêu vận may đâu? Nếu tôi có thể mua được vận may ở đó, chắc chắn tôi sẽ giấu kỹ chứ chẳng đi rêu rao với ai."

Trương Thành Ngôn gật đầu tán thành:

"Ừ, nghe cũng hợp lý đấy."

Đỗ Gia Danh lại có suy đoán khác:

"Cũng có thể là do Đối Vận đại tiên có vấn đề. Nếu người mua nó là kẻ xấu bụng thì càng không muốn để người khác biết."

Dương Túc quay sang hỏi:

"Vấn đề gì cơ?"

"Rất đơn giản," Đỗ Gia Danh nhún vai, "cậu cứ nhờ nhân viên mua thử một pho tượng về là biết ngay."

"...Cậu lại xem tôi là kẻ rảnh rỗi ném tiền qua cửa sổ nữa rồi hả?" Dương Túc cạn lời, sau đó quay sang nhìn Thích Tuyền, "Đại sư, lúc trước cô bảo tôi thử Đối Vận đại tiên, vậy cô đã phát hiện được gì chưa?"

Thích Tuyền gật đầu, vẻ mặt bình tĩnh:

"Có chứ."

"Vậy mời cô nói rõ."

Cả nhóm – người lẫn quỷ – đều nghiêm túc lắng nghe.

"Thứ nhất, có ai biết cách tính điểm may mắn không? Một trăm điểm là như thế nào? Vận may vốn không phải thứ có thể cân đo đong đếm. Không ai biết được một trăm điểm đó mạnh tới mức nào."

Dương Túc nghe xong liền nhăn mặt:

"Tôi đã tiêu hẳn một vạn tệ, chẳng lẽ không đáng chút may mắn nào?"

Thích Tuyền tiếp lời, vẫn giọng điềm nhiên:

"Còn một điều nữa. Vận may mà Đối Vận đại tiên mang lại, rốt cuộc đến từ đâu? Hàng hóa nào cũng cần nguyên liệu. Nếu vận may là sản phẩm để bán, vậy nguyên liệu của nó chính là gì?"

Đỗ Gia Danh đồng tình:

"Phải rồi. Nếu cậu vốn không có vận may mà lại mua được, thì thứ cậu có được chắc chắn đến từ nơi khác. Có khi là lấy từ vận may của người khác cũng nên."

Dương Túc tái mặt, hoảng hốt nhìn Thích Tuyền:

"Vậy tôi... tôi chẳng phải đang tạo nghiệp sao? Có gây nhân quả gì không? Tôi không hề có ý hại người khác đâu!"

Thích Tuyền khẽ nhún vai:

"Không sao đâu, cùng lắm thì vận may chơi cờ b.ạ.c của anh sẽ tụt thôi."

Trương Thành Ngôn và Đỗ Gia Danh không cười nổi nữa.

Đúng lúc ấy, Tô Dung sắp xếp xong đồ đạc, vui vẻ nói:

"Đại sư, cô có muốn đi chơi thuyền không?"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back