Dịch Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước

Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 280



Thích Tuyền thấy cũng được, liền gật đầu đồng ý.

Gần khu du lịch có một con sông, nối từ các dòng suối nhỏ đổ xuống. Nước trong vắt, ánh nắng chiếu xuống lòng sông soi rõ từng viên sỏi. Dòng sông hiền hòa, rất thích hợp để chèo thuyền ngắm cảnh.

Cả nhóm cùng lên một chiếc thuyền gỗ có thể chở sáu người. Ba con quỷ không có trọng lượng, nên tính cả người chèo thuyền là vừa đủ.

Mộng Vân Thường

Người chèo thuyền là một ông chú trông mộc mạc, nụ cười chất phác:

"Quý khách ổn định chỗ ngồi rồi chứ? Thuyền xuất phát đây!"

Thuyền trôi nhẹ nhàng trên dòng nước xanh biếc. Cảnh sắc hai bên đầy rừng cây tươi tốt, xa xa còn có thể thấy đỉnh các biệt thự trong khu du lịch.

"Trời ơi, sảng khoái thật!" Dương Túc không giấu được cảm xúc.

"Chỗ này đúng là không tệ. Nhìn kìa, cá kìa!" Trương Thành Ngôn reo lên, rồi thò tay định bắt cá. Nhưng đàn cá lập tức tan tác, không để lại chút cơ hội nào.

"Để tôi!" Đỗ Gia Danh xắn tay áo, cũng thử vận may. Nhưng con cá chỉ vung đuôi một cái, quất vào tay anh ấy rồi bơi đi mất hút.

"Ha ha ha ha! Hai người thật là ngây thơ!" Dương Túc cười phá lên.

Hệ thống cũng không nhịn được bình luận:

"[Rất, rất, rất ngây thơ.]"

Thích Tuyền khẽ cong môi cười. Đúng là buồn cười thật.

Ngồi bên cạnh, Linh Sinh nhìn thấy nụ cười rạng rỡ hiếm có của cô, cũng muốn thử. Anh nhẹ nhàng thò tay xuống nước.

Dương Túc thấy vậy thì khuyên can:

"Anh cũng định bắt cá hả? Đừng bắt chước hai người kia, không được đâu."

Vừa dứt lời, Linh Sinh đã nhẹ nhàng đưa lên một chú cá nhỏ. Vảy cá ánh đỏ dưới nắng trông lấp lánh như ngọc.

Anh nhẹ nhàng đưa chú cá đến trước mặt Thích Tuyền, vẻ mặt mang theo chút chờ mong.

Ba người còn lại đều tròn mắt, gần như không tin nổi vào mắt mình.

Thích Tuyền liếc nhìn con cá, rồi nhìn xuống tay Linh Sinh – ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, động tác cẩn thận nhẹ nhàng đến lạ thường. Sau cùng, cô ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt trong veo màu hổ phách của anh.

"Thả đi," cô nói đơn giản, "tôi đâu phải mèo, giữ cá làm gì."

Linh Sinh hơi sững người, rồi gật đầu thả con cá nhỏ trở lại dòng nước. Nhưng điều không ngờ là, con cá ấy như đã "nhận chủ", bơi theo cạnh thuyền, không chịu rời xa.

"Ủa kỳ ghê, rốt cuộc trên người anh có gì mà con cá đó mê dữ vậy? Hay nó thành tinh rồi?" Trương Thành Ngôn nhíu mày, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

Đỗ Gia Danh bật cười: "Chắc là một con cá mê trai đó."

Chiếc thuyền lặng lẽ lướt qua mặt nước, gió mát mang theo hương lá cây và mùi sông thoảng qua da, khiến lòng người thấy dễ chịu.

Bỗng nhiên, một tiếng kêu cứu yếu ớt vọng lại theo gió, lẫn trong tiếng rì rào của lá cây.

"Cứu... cứu với..."

Thích Tuyền lập tức ngồi bật dậy, ánh mắt cảnh giác nhìn về phía phát ra âm thanh. Linh Sinh cũng nghiêm túc nhìn theo hướng đó.

Tiếng kêu mờ nhạt, hầu như không ai khác trên thuyền nghe thấy ngoài hai người họ. Ba người Đỗ Gia Danh vẫn mải mê nói chuyện, không mảy may chú ý.

Dưới nước, rễ cây mọc dài từ đáy sông trồi lên mặt, tạo ra những đợt sóng lăn tăn nghe như tiếng vỗ "ùm ùm".

Lại một tiếng kêu cứu nữa vang lên, yếu ớt và đứt quãng.

Thích Tuyền khẽ truyền ý nghĩ cho quỷ thị: "Tiết Hồng, đi theo hướng mười một giờ, vào rừng xem thử. Có người đang kêu cứu."

Tiết Hồng lập tức bay vút khỏi thuyền, không chần chừ.

Thích Tuyền quay sang hỏi người chèo thuyền: "Chú ơi, phía trước có thể vào núi được không?"

Người chèo gật đầu: "Được chứ, phía trước là bến đò. Các cô cậu lên bờ rồi có thể vào rừng thám hiểm. Nhưng nhớ đừng vượt qua khu vực cấm, trong núi vẫn còn nhiều nơi nguy hiểm."

"Vậy phiền chú cho tụi cháu lên bến đó."

Người chèo thuyền nhanh chóng điều hướng cập bến.

Đỗ Gia Danh tỏ ra hào hứng: "Đại sư muốn vào rừng à? Vậy tụi tôi theo với nhé!"

Thích Tuyền chỉ đáp gọn: "Ừm."

Ngay lúc đó, Tiết Hồng truyền tin: "Đại sư, đúng là có người gặp nạn. Ông ấy bị rơi xuống từ sườn núi, chân va phải cành cây sắc nhọn, m.á.u chảy nhiều lắm. Điện thoại thì hư, không gọi cứu hộ được."

Thích Tuyền trầm giọng: "Tốt, đợi tụi tôi tới đó."

Cô không chần chừ, nhanh chóng thay trang phục phù hợp để đi rừng rồi lập tức tiến vào, không đợi nhóm Đỗ Gia Danh.

Linh Sinh đi sát phía sau, Tô Dung và Kỷ Thánh Triết lơ lửng bay theo.

"Đại sư! Đợi tụi này với!" Ba người Đỗ Gia Danh vội vã gọi theo, nhưng chỉ thấy bóng lưng Thích Tuyền đã khuất dần vào rừng cây.

Một nhân viên bên cạnh cười cười: "Mấy anh theo làm gì? Làm bóng đèn chắc?"

Cả ba: "..."

Chớp mắt bừng tỉnh.

"Ờ ha, đại sư giỏi vậy mà, đâu cần tụi mình bảo vệ." Đỗ Gia Danh tỉnh ngộ.

Dương Túc gật gù: "Vậy tụi mình đi loanh quanh chơi chút cũng được."

"Đừng làm phiền đại sư thì hơn." Trương Thành Ngôn phụ họa theo.

Bên trong khu rừng chưa khai phá hết, cây cối um tùm, không khí âm u và hoang sơ. Một khi bước vào là như tách biệt hoàn toàn khỏi thế giới bên ngoài.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 281



Thích Tuyền đi rất nhanh, mục tiêu rõ ràng. Người kia bị thương nặng, m.á.u ra nhiều, nếu không xử lý kịp có thể nguy hiểm tính mạng.

Cô từng c.h.ế.t trẻ, nên giờ rất quý trọng mạng sống – dù là của bản thân hay người khác.

Chẳng bao lâu, Thích Tuyền đã đến nơi.

Người đàn ông kia nghe thấy tiếng động liền cố hết sức kêu lớn: "Cứu! Cứu tôi với!"

Ông ta đang rơi vào trạng thái sắp choáng, m.á.u chảy không ngừng, cả người run rẩy vì mất m.á.u và sợ hãi.

Nước mắt trào ra, làm mờ mắt. Trong ánh nhìn nhòe nhoẹt đó, ông ta thấy hai bóng người hiện lên giữa rừng tối.

Hy vọng le lói giữa tuyệt vọng.

"Cầu xin mấy người... gọi xe cứu thương giùm tôi. Tôi không trụ nổi nữa rồi..."

Thích Tuyền liếc nhìn ông, cảm nhận được sát khí mơ hồ bao quanh – vận rủi bám thân. Nhưng kiểu người này thường "sát vong nan vong", tức là tai họa đầy đầu nhưng lại không dễ chết.

Cô bình tĩnh gọi xe cấp cứu, đồng thời báo luôn cho bộ phận quản lý khu du lịch.

Hệ thống vang lên: [Đại lão, m.á.u ông ấy vẫn chảy kìa…]

Cấp cứu chưa thể tới ngay. Nơi đây là vùng núi, đường sá hiểm trở, bác sĩ khó có thể đến nhanh. May mà khu du lịch có trạm y tế riêng, nhân viên chắc sẽ cho người tới trước.

Ánh mắt Linh Sinh lướt qua người đàn ông bị thương, cuối cùng dừng lại ở Thích Tuyền. Ánh mắt cô bình tĩnh, nhưng ẩn sau đó là một chút lo lắng – cô thực sự muốn cứu người.

Anh im lặng vài giây, rồi bước đến ngồi xổm cạnh người đàn ông, ngón tay nhẹ gõ vài cái quanh vết thương.

Một luồng linh lực trong suốt len vào vết thương, mắt thường không nhìn thấy được.

Thích Tuyền khẽ nhướng mày.

Cô nhìn rất rõ: dưới sự điều khiển của Linh Sinh, luồng linh lực ấy đang từ tốn chữa trị, tỉ mỉ đến từng tế bào – dù không hoàn toàn làm lành nhưng đã làm chậm m.á.u chảy rõ rệt.

Khả năng khống chế linh lực này, chính xác đến khó tin.

Nghĩ lại cũng hợp lý – hơn mười năm bị giam trong hang động lạnh lẽo, gông xiềng đ.â.m vào da thịt, nếu không tự chữa lành, sao mà sống nổi đến giờ? Hơn một thập kỷ rèn luyện đã mài giũa Linh Sinh thành người như hiện tại.

Người đàn ông bị thương trừng mắt nhìn, mặt đầy kinh ngạc.

Ông cảm nhận rõ ràng nhất — vết thương còn chảy m.á.u đầm đìa ban nãy giờ gần như đã ngừng hẳn. Mà nguyên nhân chính là vì chàng trai trẻ có vẻ ngoài tuấn tú kia đã chạm vài lần xung quanh miệng vết thương của ông.

Ông ta buột miệng hỏi:

"Cậu học trung y à? Vừa rồi là bấm huyệt cầm m.á.u đúng không? Trời đất, đúng là thần y!"

Linh Sinh hơi khựng lại: "..."

Thích Tuyền thì chỉ liếc mắt nhìn mà không nói gì.

Tiết Hồng, đang ở thể quỷ nên chẳng cần giữ ý gì, bật cười ha hả như được xem trò vui.

Sau khi tạm thời thoát khỏi lưỡi hái tử thần, người đàn ông dần trấn tĩnh lại. Có vẻ như tâm trạng tốt lên, ông bắt đầu trò chuyện với Thích Tuyền và Linh Sinh, nhưng cả hai đều không mặn mà đáp lại. Một người ít nói, một người thì im re, thành ra ông ta cứ lảm nhảm một mình.

"Tôi đúng là xui tận mạng, đang đi bình thường thì tự nhiên trượt chân ngã, lại còn bị cành cây đ.â.m trúng chân, suýt nữa mất mạng. May mà có mấy người kịp thời cứu giúp, nếu không chắc giờ tôi đi gặp tổ tiên rồi."

"Khu rừng này lạ thật đấy, tôi thấy dự án du lịch này có gì đó không ổn, không biết có đảm bảo an toàn cho du khách hay không nữa."

"Không được rồi, tôi phải đi khiếu nại mới được... Á!"

Một bãi phân chim từ trên cao rơi đúng vào trán ông ta.

Tiết Hồng ôm bụng cười nghiêng ngả: "Xui xẻo đỉnh cao luôn đấy!"

Người đàn ông mặt mũi khổ sở, lấy khăn ướt ra lau vội, nhưng cứ cảm thấy mùi hôi thối vẫn luẩn quẩn quanh mũi không tan.

"Khu du lịch này chắc chắn có vấn đề. Mọi người nói vào đây sẽ gặp may mắn, nhưng sao tôi lại đen đủi thế này chứ?"

Thích Tuyền bất chợt hỏi:

"Ông nghe ai nói vậy?"

"Hả?" Người đàn ông sững lại, "Tôi... chỉ nghe người ta nói thôi."

Trên mạng không hề có bất kỳ thông tin nào đề cập đến việc “gặp may” trong khu du lịch này, nhưng người đàn ông lại biết, đúng là đáng ngờ.

Cô tiếp lời, dẫn dắt ông ta suy nghĩ:

"Trên mạng chỉ nói chỗ này đẹp, chứ không nhắc gì đến chuyện may mắn."

Người đàn ông gật đầu theo phản xạ:

"Tôi cũng không xem mạng đâu, chỉ nghe mấy người quen xung quanh kháo nhau thôi. Nhưng thật ra, tôi đến đây rồi cũng thấy bình thường, không hiểu sao lại nổi tiếng thế."

Thích Tuyền âm thầm quan sát ông ta. Trong mắt ông có một tia chột dạ, xen lẫn khó chịu và lúng túng — rõ ràng là đang giấu điều gì đó.

Mộng Vân Thường

"Đại sư!" Giọng của Đỗ Gia Danh vang lên từ đằng xa: "Hóa ra mấy người cũng đến đây."

Ba người họ vừa đi tới vừa trò chuyện rôm rả. Khi trông thấy người đàn ông nằm trên đất, cả nhóm đều sững sờ.

"Anh gì ơi, anh không sao chứ?" Trương Thành Ngôn vội chạy tới hỏi thăm.

Người đàn ông lắc đầu, quay sang nhìn Linh Sinh đầy cảm kích:

"Vị thần y này vừa giúp tôi cầm máu, giờ ổn rồi, chỉ hơi choáng và lạnh thôi."

"Thần y á?" Đỗ Gia Danh bước đến gần, tò mò nhìn Linh Sinh.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 282



Người đàn ông nghe vậy như được tiếp thêm sinh khí, mắt sáng rỡ lên, giọng đầy hân hoan:

"Tôi làm bất động sản, từng đề xuất hợp tác với giám đốc Đỗ nhưng tiếc là không được để tâm."

"Ồ, bất động sản à. Cụ thể là khu vực nào? Khu dân cư hay tòa nhà văn phòng?"

"À... Trước đây tôi có làm một khu nghỉ dưỡng. Nhưng không ai đến nên lỗ vốn nặng, đành dẹp bỏ."

Mộng Vân Thường

Tiết Hồng khẽ bĩu môi: "Thế thì bảo sao lại chê khu du lịch này. Ra là ghen tị với lượng khách của người ta."

Hệ thống phụ họa:

[Thì ra là kiểu "đỏ mắt vì ghen", tôi thấy khá đồng cảm với ông ta.]

Thích Tuyền khẽ cong môi.

[Dù có ganh tị đi nữa, chỉ cần không làm gì xấu thì cũng không đến mức xui xẻo như vậy.]

Nếu cô không nghe thấy tiếng kêu cứu, nếu Linh Sinh không kịp bấm huyệt cầm máu, chỉ e ông ta đã sốc phản vệ mà mất mạng từ lâu rồi, còn đâu mà đứng đây trò chuyện?

Hệ thống hỏi lại:

[Ý cô là gì?]

[Đổi Vận đại tiên thú vị thật đấy. Không chỉ giúp chủ nhân tránh vận xui mà còn có khả năng “trả đũa” nữa cơ.]

Chắc chắn là do ông ta không cam tâm, vừa đi vừa mắng nhiếc khu du lịch, kết quả bị vận xui phản ngược trở lại.

Hệ thống vang lên đầy bất bình:

"[A, cái này… đúng là tà quá rồi. Tiên cái gì, quỷ thì có.]"

Đỗ Gia Danh suy đoán:

"Vậy ông tới đây để học hỏi kinh nghiệm hả? Rồi cuối cùng lại bị thương ngoài ý muốn?"

Người đàn ông nhăn nhó, bất mãn:

"Tôi thấy chỗ này rất tà môn. Trước khi đến còn nghe đồn là ai vào cũng gặp may mắn. Giờ thì chỉ thấy toàn vận may dẫm trúng shit thôi!"

Dương Túc ngạc nhiên hỏi:

"Ủa, ông không biết Đổi Vận đại tiên sao?"

Người đàn ông lắc đầu, vẻ mặt mù mờ:

"Đổi Vận đại tiên gì cơ?"

Dương Túc chau mày:

"Không phải nhân viên giới thiệu cho ông lúc vào à?"

Ánh mắt anh ta liếc xuống trang phục của người đàn ông — một ông chủ bất động sản mà cả người không nổi 500 nghìn, rõ ràng đang làm ăn lỗ nặng.

Có lẽ mấy nhân viên thấy ông ta không đủ điều kiện làm hội viên, nên chẳng buồn giới thiệu gì, cũng không muốn tốn thời gian.

Người đàn ông lầm bầm:

"Không, chẳng ai nói với tôi cái gì về Đổi Vận đại tiên hết. Mẹ nó, chẳng lẽ là Tôn Dũng giở trò sau lưng tôi?"

Thích Tuyền nghe vậy, hỏi ngay:

"Ông biết Tôn Dũng?"

Ông ta gật đầu:

"Tụi tôi làm cùng kiểu dự án nên tất nhiên biết nhau. Mà thật ra, tôi còn sống đối diện nhà ông ta từ hồi ổng chưa có một xu dính túi cơ."

Dương Túc tò mò:

"Tôn Dũng là ai vậy?"

Trương Thành Ngôn trả lời:

"Là ông chủ khu du lịch này đó."

Rồi anh quay sang người đàn ông kia, trêu chọc:

"Giờ thì ông không bằng ông ta nữa rồi."

Người đàn ông chua chát thở dài:

"Trước đây tôi vào ngành trước ổng cả đống thời gian. Sau khi ổng kiếm được chút tiền, còn đến cầu xin tôi hướng dẫn, xin việc nữa kìa. Tôi thấy tội nên mới cho thử sức. Ai ngờ thằng đó là loại tiểu nhân, suốt ngày giở trò để kiếm lợi. Tôi tức quá nên đuổi cổ đi. Không ngờ sau đó nó lại gặp hên, trúng hẳn một ngàn vạn, quay lại làm bất động sản, giờ còn cạnh tranh với tôi."

Dương Túc khẽ thở dài:

"Ông đúng là quá xui rồi."

Từ góc nhìn của Tôn Dũng thì đây hẳn là một màn lật ngược tình thế, tự mình vả mặt thiên hạ. Nhưng đối với người đàn ông này thì rõ ràng là một sự sỉ nhục cay đắng.

Hệ thống lại nói thầm:

"[Chắc là sau khi Tôn Dũng đổi vận thành công, mới quay lại đè đầu cưỡi cổ ông ấy.]"

Thích Tuyền im lặng. Cô không vội đưa ra kết luận. Mọi chuyện có thể còn phức tạp hơn.

Không lâu sau, xe cứu thương đến. Người đàn ông được nhanh chóng đưa đi cấp cứu. Quản lý khu du lịch đích thân đến xin lỗi, hứa sẽ chi trả toàn bộ chi phí thuốc men và bồi thường tổn thất liên quan.

Sau đó, ông cúi đầu cảm ơn nhóm của Thích Tuyền:

"Chúng tôi thật lòng cảm ơn quý khách đã kịp thời cứu giúp. Chuyến đi này của quý khách sẽ được miễn phí hoàn toàn. Đây là thẻ vàng của khu du lịch, sau này nếu quý khách có nhu cầu đến nữa, xin cứ tự nhiên. Không cần đặt trước, tất cả các dịch vụ đều được giảm giá 30%."

Thái độ của ông ta rất chân thành.

Ba người Đỗ Gia Danh nhận lấy thẻ vàng rồi cười nói khi người quản lý rời đi:

"Chẳng trách làm ăn phát đạt vậy, khâu chăm sóc khách hàng đúng là không chê vào đâu được."

Cùng lúc đó, bên ngoài khu du lịch.

Nghiêm Canh đang chờ cơ hội, chợt đứng bật dậy:

"Anh Hòe, em thấy có người bị thương được đưa lên xe cấp cứu rồi. Vậy là có phòng trống phải không?"

Nghiêm Hòe gật đầu, bước đi:

"Đúng là còn phòng, nhưng không phải của người bị thương. Khu du lịch không thể tự tiện đụng vào hành lý khi chưa có sự cho phép."

Cả hai người nhanh chóng thanh toán và vào khu du lịch mà không gặp trở ngại gì.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 283



Là đệ tử nòng cốt của nhà họ Nghiêm, bọn họ ăn mặc tuy giản dị nhưng sang trọng, toàn đồ đặt may riêng nên nhân viên không thể nhận diện được giá trị trang phục. Thế nên họ chỉ được xếp vào biệt thự mà không ai đề cập gì đến Đổi Vận đại tiên.

Nhưng Nghiêm Canh lại để ý thấy một bức tượng nhỏ đặt trên bục ở sảnh chính. Cậu cau mày:

"Anh Hòe, nhìn cái này."

Nghiêm Hòe đảo mắt nhìn theo.

Anh là người có thiên phú xuất chúng, tu kiếm đạo, kiếm khí mạnh mẽ và thuần khiết — là khắc tinh của những thứ tà ma, âm khí.

Bức tượng kia nhìn thì có vẻ tiên phong đạo cốt, nhưng lại khiến người ta thấy ngứa ngáy khó chịu.

"Chắc chắn có vấn đề." Anh khẳng định, tin vào trực giác.

Nghiêm Canh hỏi:

Mộng Vân Thường

"Giờ làm gì?"

"Chụp lại, gửi về kiểm tra."

"Vâng."

Nhà họ Nghiêm có nền tảng sâu rộng, cũng có mạng lưới điều tra riêng. Nếu bức tượng Đổi Vận đại tiên kia có thể xuất hiện công khai như vậy, nhất định sẽ để lại dấu vết.

Cùng thời điểm đó, tại Cục Điều tra thành phố Long Kinh.

Một nhóm nhân viên đang báo cáo:

"Cục trưởng Lý, hiện vẫn chưa lần ra được nguồn gốc cụ thể của Đổi Vận đại tiên. Nhưng chúng tôi đã xác định được rằng nó đã xuất hiện từ mười năm trước, ban đầu chỉ được truyền miệng trong phạm vi nhỏ."

Một người khác bổ sung:

"Năm năm trước, sau khi lập tài khoản chính thức, số người thờ phụng Đổi Vận đại tiên tăng nhanh chóng. Hiện nay, một bức tượng của nó được bán ra thị trường với giá lên tới mười triệu."

Lý Quốc Diên trầm mặc một lúc lâu.

“…Thế này chẳng khác gì đa cấp đội lốt tà giáo.”

Một mạng lưới ‘đổi vận’ quy mô lớn đến thế, cho dù có là đại tiên thật thì cũng bị hút cạn linh khí mà c.h.ế.t mất.

Anh ra lệnh: “Điều tra những kẻ đứng sau chuyện này.”

“Rõ!”

Tại khu phim trường thành phố Long Giang, Thích Ánh Tuyết vừa trải qua một ngày quay suôn sẻ hiếm thấy. Niềm tin của cô ta vào Đổi Vận đại tiên lại càng được củng cố.

Nhưng trên đường quay về khách sạn, tài xế bỗng phanh gấp tránh va vào cột mốc ven đường, khiến tim cô ta suýt nhảy ra khỏi lồng ngực. Vừa đặt chân vào phòng, Thích Ánh Tuyết liền lôi bức tượng Đổi Vận đại tiên ra, cung kính đặt lên tủ đầu giường rồi mới mở điện thoại kiểm tra tài khoản công.

Giá dịch vụ được niêm yết rõ ràng: một trăm điểm may mắn, mười vạn tệ. Ưu đãi 9999 tệ ban đầu chỉ áp dụng cho lần nạp đầu tiên.

Cô ta ngớ người: “Ưu đãi 1 tệ? Keo kiệt thật sự…”

Sau một thoáng đắn đo, cô ta vẫn quyết định chuyển 20 vạn tệ, sau đó khấn ba lần trước bức tượng: “Đại tiên, xin ban phúc lành cho tôi.”

Chờ đợi một lúc vẫn không có phản hồi nào. Cô ta lưỡng lự — hay là thực sự phải nhập tên và ngày sinh của người mình ghét?

Trong đầu lập tức hiện lên cái tên quen thuộc: Thích Tuyền. Cô ta do dự vài giây, rồi cắn răng gõ tên cùng ngày sinh nhật vào ô trống và bấm gửi.

Một giây trôi qua.

Năm giây.

Mười giây.

Vẫn không có gì xảy ra.

Thích Ánh Tuyết bắt đầu nghi ngờ mình bị lừa. Vừa định gọi cho Hạ Dương thì —

ẦM!

Một tiếng nổ khô khốc vang lên ngay trong phòng. Cô ta choáng váng, ù tai đến mức gần như điếc. Chân tay lạnh toát, đứng c.h.ế.t trân không dám nhúc nhích.

Bức tượng tiên phong đạo cốt vỡ tan ngay trước mắt, hóa thành từng lớp bụi mịn. Dù chỉ là tượng đá thường, nhưng nổ tung thành bột như vậy thì cũng quá kỳ lạ.

Run rẩy hoàn hồn, cô ta vội gọi Hạ Dương.

Giọng anh ta vẫn ôn tồn: “Có chuyện gì vậy?”

“Bức tượng nổ tung rồi! Nó nổ thật sự đấy! Không phải đồ giả chứ?”

Hạ Dương có vẻ bất ngờ: “Thật sao? Chụp ảnh tôi xem.”

Thích Ánh Tuyết gửi hình qua sau khi phủi bớt lớp bụi.

[…]

[Thích Ánh Tuyết: Không được! Trả lại tôi 100 vạn! Còn cả 20 vạn tôi vừa chuyển vào tài khoản công nữa!]

[Hạ Dương: Tôi chỉ hỏi cô một câu.]

Tin nhắn kế tiếp chậm rãi được gửi tới.

[Hạ Dương: Có phải cô đã nói ra tên cấm kỵ không? Đây rất có thể là phản phệ. Mấy ngày tới nhớ cẩn thận.]

[Thích Ánh Tuyết: Ý anh là gì?!]

[Hạ Dương: Là cô động vào người không nên động. Nếu xui xẻo, vận may của cô có thể bị chặn hoàn toàn. Tự cầu phúc đi.]

[Thích Ánh Tuyết: Còn tiền của tôi?!]

[Hệ thống: Tin nhắn đã bị đối phương từ chối nhận.]

Thích Ánh Tuyết c.h.ế.t lặng.

Khu du lịch.

Thích Tuyền vừa kết thúc một ngày vui chơi nhàn nhã, đang ngồi trên giường tĩnh tâm tu luyện thì đột nhiên cảm thấy sống lưng lạnh toát. Một luồng hắc khí mờ nhạt trôi lơ lửng trên đỉnh đầu, như muốn lẻn vào nhưng bị linh khí hộ thể của cô chặn lại.

Cô mở mắt.

Hệ thống lập tức hỏi: “[Đại lão, có chuyện gì sao?]”

Thích Tuyền đưa tay ra, nắm lấy luồng hắc khí rồi truyền linh lực vào. Chỉ nghe “bụp” một tiếng, hắc khí lập tức tan biến.

“Có người muốn hại tôi.” – cô bình thản đáp.

“[Cái gì vậy?]” – Hệ thống kinh ngạc.

“Thứ chuyên dùng để cướp vận may của người khác.”

“[Ai mà to gan vậy chứ? Dám động vào ngài?]”

Thích Tuyền bấm ngón tay, lặng lẽ tính toán — kết quả không nằm ngoài dự đoán.

Kẻ đối nghịch với cô… không ai khác ngoài Thích Ánh Tuyết.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 284



Cô ta là thiên kim giả, số mệnh đặc biệt, có xu hướng xung khắc với người nhà họ Thích. Còn Thích Tuyền, dù không thể bói vận mình, nhưng nhìn mệnh cách của Thích Ánh Tuyết thì biết: hai người sinh ra đã đối lập.

Những chuyện từng xảy ra đã cho thấy rõ điều đó — từ khi Thích Tuyền được đưa về nhà họ Thích, đến việc Nghiêm Ngọ dùng Thích Ánh Tuyết làm công cụ kiềm chế cô, giờ lại thêm vụ cướp vận may này.

Mấy năm qua, Thích Ánh Tuyết sống yên ổn chỉ vì được người nhà họ Thích yêu chiều, chưa từng nảy sinh ác niệm. Nhưng một khi lòng oán hận nổi lên, cô ta có thể vô thức làm tổn hại đến gia đình này — hoặc chính Thích Tuyền.

Thích Tuyền nhíu mày.

Cô dần dần hiểu ra — kẻ đứng sau đã phải tốn bao nhiêu công sức mới tìm được một người có mệnh cách độc nhất vô nhị như vậy để đặt làm quân cờ.

Muốn "ôm sai" đúng lúc thì phải chuẩn bị từ trước.

Chẳng lẽ tên độc ác đó đã phát hiện ra cô là người sở hữu số mệnh mạnh mẽ?

Càng nghĩ, Thích Tuyền càng thấy câu chuyện này thật thú vị.

Mộng Vân Thường

Không chần chừ, cô nhanh chóng gửi tin nhắn cho Lý Quốc Diên:

"[Bắt Thích Ánh Tuyết, điều tra manh mối liên quan đến Đổi Vận đại tiên.]"

Hôm nay cô muốn kiểm chứng xem—

Rốt cuộc cái gọi là Đổi Vận đại tiên đó, có thật sự có khả năng thay đổi vận mệnh không, hay chỉ là một chiêu trò...

Lượng khí vận được tiêu thụ lớn đến mức ấy, chắc chắn không thể chỉ dựa vào công đức chín kiếp của Kỷ Thánh Triết để duy trì.

Những người như Dương Túc, chỉ là hội viên cơ bản, được tặng 100 điểm may mắn khi mới tham gia có thể là thật. Nhưng về sau thì sao? Việc tiếp tục cung cấp vận may là điều không thể.

Không một ai—dù là cá nhân hay tổ chức—có thể sở hữu lượng khí vận khổng lồ đến vậy.

Vậy thì khả năng duy nhất còn lại là…

Mượn vận.

Người đàn ông bị thương hôm nay, xét theo tướng mạo đáng ra phải là người có số giàu sang phú quý. Vậy mà chỉ vì buông vài câu chê bai khu du lịch, đã xui xẻo tới mức suýt c.h.ế.t vì chảy máu.

Thích Tuyền càng nghĩ càng thấy đáng ngờ.

Rất có thể, Tôn Dũng vì hận chuyện bị sa thải năm xưa, nên đã dùng Đổi Vận đại tiên để đổi vận của kẻ thù lấy cho mình.

Huống chi, cô vừa bị hắc khí nhắm đến—lại càng chứng minh cho khả năng đó.

Ngoài Thích Ánh Tuyết thì còn ai đủ khả năng làm chuyện này?

Thích Tuyền gần như chắc chắn rằng Thích Ánh Tuyết đã từng tiếp xúc với Đổi Vận đại tiên.

Điện thoại rung lên.

Tin nhắn của Lý Quốc Diên đến rất nhanh:

"[Được, đã giao nhiệm vụ cho Cục Điều tra thành phố Long Giang bắt giữ.]"

Tại một khách sạn.

Thích Ánh Tuyết đang tức đến nghiến răng nghiến lợi thì điện thoại lại đổ chuông.

Cô ta nhanh chóng cúi đầu nhìn.

Không phải Hạ Dương. Là Tống Lâm.

Sắc mặt của Thích Ánh Tuyết khẽ thay đổi. Cô ta ngần ngừ gần mười giây, đợi đến khi tiếng chuông gần kết thúc mới bắt máy.

"A Lâm? Muộn thế này rồi có chuyện gì vậy?"

Cô ta giả vờ khàn giọng, ra vẻ như vừa bị đánh thức giữa giấc ngủ.

Tống Lâm nói bằng giọng trầm thấp:

"Ánh Tuyết, anh không làm phiền em chứ? Anh nghe người ta bảo em vừa quay phim xong, về lại khách sạn, nên mới gọi thử."

Thích Ánh Tuyết khẽ ho một tiếng, trả lời:

"Không sao đâu. Hôm nay thoại nhiều quá nên giọng hơi khàn thôi."

Tống Lâm dịu dàng dặn dò:

"Nhớ giữ gìn sức khỏe. Mua vài viên ngậm họng mà dùng."

Nếu là trước đây, anh sẽ tự mình bỏ tiền nhờ người mua gửi tới. Nhưng bây giờ, anh không còn khả năng làm thế nữa.

Vẻ mặt của Thích Ánh Tuyết không chút cảm xúc, nhưng giọng nói thì vẫn mềm mại như thường:

"Vâng, em biết rồi. Anh cũng nên nghỉ ngơi nhiều hơn đi."

Tống Lâm chần chừ giây lát rồi nói:

"Ánh Tuyết, em có thể giúp anh một việc không?"

Thích Ánh Tuyết đáp:

"Anh cứ nói đi."

"Em có thể cho anh mượn 500 vạn được không?"

Giọng anh mang theo chút ngượng ngùng.

"Anh hứa một tháng sau sẽ trả đủ, cả gốc lẫn lãi."

Anh thật sự đã hết cách, mới phải tìm đến vị hôn thê của mình để vay tiền.

Đông sơn tái khởi thì cũng cần vốn. Trước kia, 500 vạn với anh chẳng là gì. Còn với Thích Ánh Tuyết, số tiền đó cũng không lớn lắm.

Thích Ánh Tuyết cười nhẹ, nói:

"Khách sáo với em làm gì? Nhưng mà, A Lâm, anh cũng biết đấy, giới giải trí là nơi đầy thị phi. Trước đây em có kiếm được nhiều, nhưng cũng tiêu rất nhiều vào váy áo, trang sức rồi. Em không dư nhiều đâu. Nếu có thì em đã đưa anh rồi!"

Những gì cô ta nói, thật ra không hoàn toàn là nói dối.

Sau khi vào giới giải trí, cô ta đúng là kiếm được tiền, nhưng cũng tiêu không ít. Hôm nay vừa mới vung tay hết một trăm vạn, giờ thật sự không còn đủ 500 vạn.

Tống Lâm im lặng một lát.

"Hay là thế này," Thích Ánh Tuyết nói tiếp, "Em sẽ bảo trợ lý bán hết túi xách và trang sức của em, chắc sẽ đủ. Đến lúc đó em đưa cho anh, được không?"

Thực ra, chỉ riêng những món quà Tống Lâm từng tặng cô ta thôi cũng đã vượt quá con số đó.

Anh ta không phải người ngu.

Nhưng đã quen biết Thích Ánh Tuyết hơn mười năm, nên một phần trong anh không muốn tin rằng cô ta lại thay đổi lạnh lùng đến vậy.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 285



Tống Lâm che mặt, bàn tay siết chặt lấy điện thoại.

Anh đã phải gom hết can đảm mới dám gọi cuộc điện thoại này. Nhưng đổi lại chỉ là những lời tưởng chừng quan tâm mà vô cùng xa cách.

Thật cay đắng.

Anh khàn giọng nói:

"Cảm ơn. Nhưng thôi, không cần đâu."

Cuộc gọi kết thúc.

"A Lâm, con không sao chứ?"

Bà Tống lo lắng nhìn con trai mình.

Sắc mặt anh tái nhợt, không còn chút sinh khí.

Tống Lâm lắc đầu, tự giễu mà cười:

"Mẹ, ba, mình hủy hôn với nhà họ Thích đi."

Cha Tống chỉ gật đầu, không bất ngờ.

Gia đình ông sa sút đến mức này, chuyện từ hôn cũng là điều nên làm. Nhà họ Thích tuy không chủ động nhắc tới, nhưng phía ông cũng chẳng còn thể diện gì để tiếp tục mối quan hệ ấy nữa.

Tống Lâm không thể kéo dài thêm nữa. Cuối cùng, anh chủ động lên tiếng thay vì để bị ép hủy hôn.

Ông Tống thở dài, nhìn con trai với ánh mắt có phần thương xót: “Trước đây, ba và mẹ con cũng từng có ý này. Nhưng vì con có mối quan hệ tốt với Thích Ánh Tuyết, ba mẹ không muốn nói ra vì sợ con sẽ nghĩ nhiều.”

Tống Lâm ngây người, nhận ra mình đã quá ngây thơ. Anh luôn nghĩ rằng mình xuất phát từ hai bàn tay trắng, sẽ không để Thích Ánh Tuyết phải chịu khổ. Anh còn nói với cô rằng sẽ đợi cô, nhưng giờ nghĩ lại, anh thấy mình thật sự quá tự tin và không biết tự giác. Thay vì chờ đợi một người như anh, có lẽ cô sẽ tìm được một Tống Lâm khác, một người tốt hơn anh nhiều.

Anh thành thật thừa nhận: “Vừa rồi, con có hỏi mượn cô ấy 500 vạn, nhưng cô ấy từ chối. Con nghĩ có lẽ cô ấy không muốn tiếp tục bên con nữa.”

“Ừm.” Cha Tống gật đầu, nhìn con trai với ánh mắt điềm tĩnh. “Nếu cô ấy đã rõ ràng như vậy, sau này con không cần liên lạc với cô ấy nữa.”

Bà Tống, trái lại, vẫn cảm tính hơn: “Mối quan hệ hơn mười năm của hai đứa chẳng lẽ là giả sao? Trước đây, dù bận đến đâu, con cũng không bao giờ quên quan tâm đến cô ấy, mua rất nhiều quà cho cô ấy. Sao cô ấy lại nỡ đối xử với con như vậy?”

“Chỉ muốn hưởng thụ, nhưng lại không muốn gánh vác. Người như vậy, chúng ta đã gặp không ít rồi. Không đáng phải buồn vì cô ta đâu.” Cha Tống không tiếp xúc nhiều với Thích Ánh Tuyết, nên suy nghĩ của ông khá khách quan.

Mộng Vân Thường

Bà Tống tức giận nói: “Cô ta thật là khinh gia đình chúng ta, nghĩ chúng ta đang nợ nần chồng chất, không thể vực dậy được sao? Tôi càng muốn xem cô ta sẽ làm gì tiếp theo!”

Cha Tống nhìn bà, cau mày: “A Mi, bà muốn…”

Bà Tống tên là Tả Mi, là người gốc thành phố Long Kinh. Thời trẻ, bà từng là thiên kim nhà giàu, nhưng lại yêu một chàng trai nghèo tên Tống Duy Thịnh, chính là cha của Tống Lâm. Tống Duy Thịnh xuất thân nghèo khó, nhưng anh có tài năng, ngoại hình lại xuất chúng, hai người kết hợp rất xứng đôi.

Tuy nhiên, gia đình nhà Tả không thích Tống Duy Thịnh, họ cần bà kết hôn với một người có gia thế hơn. Vì vậy, gia đình phản đối dữ dội mối quan hệ này.

Tả Mi không hề nao núng, bà quyết định đoạn tuyệt với gia đình để đến với Tống Duy Thịnh. Hai người bỏ Long Kinh, đến thành phố Long Giang lập nghiệp.

Nhiều năm qua, Tống Duy Thịnh đã có sự nghiệp vững vàng, nhưng Tả Mi vẫn giận gia đình cũ, không chịu liên lạc với họ.

Giờ đây, khi mọi chuyện đã đến mức này, bà mỉm cười: “Thực ra, đã mấy chục năm trôi qua, cũng đã đến lúc buông bỏ rồi. Giờ thể diện không quan trọng nữa, quan trọng là gia đình chúng ta.”

Tống Duy Thịnh nắm tay vợ, mắt ướt đẫm: “Là tôi vô dụng.”

“Không sao đâu, trước đây anh vẫn luôn yêu thương tôi, nếu tôi đi tìm anh ấy, anh ấy chắc chắn sẽ giúp đỡ chúng ta.”

Nhà họ Tả cũng là gia tộc lớn ở thành phố Long Kinh, nếu cần tiền, chỉ cần bỏ ra vài trăm, thậm chí mấy nghìn vạn là chuyện nhỏ.

Tống Duy Thịnh cười: “Ừ, anh cả thật sự rất thương bà, lúc đó còn đ.ấ.m tôi một phát.”

Hai vợ chồng cùng nhau ôn lại chuyện cũ, không hẹn mà cười rộ lên.

Tống Lâm cười theo: “Mẹ đẹp như vậy, chắc chắn là được nhiều người thích lắm.”

“Cũng bình thường thôi.” Tả Mi khiêm tốn nói, “Nếu nói đến đẹp, phải kể đến thời trẻ…”

Câu chuyện bỗng nhiên dừng lại.

“Từ hồi đó sao?” Tống Lâm tò mò hỏi.

Tả Mi bỗng đứng dậy, khuôn mặt bỗng lộ vẻ kinh ngạc, nói: “Tôi biết rồi! Tôi nhớ ra rồi!”

Bà ấy đứng im lặng một lúc, rồi lẩm bẩm: “Nhưng làm sao có thể? Điều này không thể…”

Cha con hai người nhìn nhau, chẳng hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trong khách sạn, Thích Ánh Tuyết cúp điện thoại với tâm trạng không dễ chịu. Tuy nhiên, bản tính ích kỷ và tham vọng của cô ta nhanh chóng che lấp đi cảm giác khó chịu ấy.

Đột nhiên, có tiếng gõ cửa.

Cô ta cảm thấy một nỗi lo sợ mơ hồ, không thể giải thích được, nên không đáp lại.

Tiếng gõ cửa vẫn tiếp tục.

“Xin hỏi, vị khách của phòng này có ở đây không? Chúng tôi là cảnh sát, xin mở cửa.”

Thích Ánh Tuyết bất ngờ: “Cảnh sát đến tìm tôi làm gì?”

Cô ta nhìn qua mắt mèo, thấy một nam và một nữ cảnh sát đang đứng ngoài cửa. Người nói chuyện là nữ cảnh sát.

“Chắc chắn không có ai giả mạo cảnh sát đâu nhỉ?” Cô ta nghĩ thầm.

Cô ta hỏi qua cửa: “Có chuyện gì vậy?”

Nữ cảnh sát nghiêm giọng: “Chúng tôi nghi ngờ cô có liên quan đến một tổ chức bán hàng đa cấp bất hợp pháp. Xin cô hợp tác điều tra.”

“Bán hàng đa cấp?” Thích Ánh Tuyết quay lại, nhìn chằm chằm vào bức tượng đã thành tro bụi. “Mình thật sự bị lừa rồi!”

“Cô Thích, xin vui lòng hợp tác điều tra.” Nữ cảnh sát kiên quyết nói.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 286



Trong lòng Thích Ánh Tuyết có chút sợ hãi khi thấy cảnh sát, nhưng cuối cùng vẫn phải mở cửa. Đôi mắt đỏ hoe, cô ta nói:

"Tôi bị lừa!"

Nữ cảnh sát không đáp lại mà quay người, nghiêng đầu ra phía sau.

Một cô gái tóc dreadlock bước lên, đưa ra giấy tờ công tác, vẻ mặt nghiêm túc:

"Xin chào, chúng tôi đến từ Cục Điều tra Đặc biệt, mời cô đi theo."

Thích Ánh Tuyết c.h.ế.t lặng: "..."

"Cho hỏi họ tên."

"Thích Ánh Tuyết."

"Giới tính."

"Nữ."

"Biết vì sao cô lại ngồi đây không?"

Cô ta hoàn toàn ngơ ngác. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, cô ta còn chưa hoàn hồn. Vốn nghĩ là cảnh sát tới tìm, ai ngờ lại là người của cái Cục gì đó cô ta chưa từng nghe tên.

Cô ta cố giữ bình tĩnh:

"Mấy người rốt cuộc là ai? Lấy quyền gì mà bắt tôi?"

Thẩm vấn viên không trả lời ngay, chỉ rút ra một túi đựng chất bột, giơ lên trước mặt cô ta:

"Thứ này là gì?"

Thích Ánh Tuyết chột dạ, tim như bị bóp nghẹt:

"Tôi không biết. Có khi khách sạn không dọn sạch."

Thẩm vấn viên lạnh nhạt nói:

"Tôi chưa nói là lấy từ phòng cô."

Một câu nói thôi đủ khiến Thích Ánh Tuyết như rơi xuống hố băng.

Người ta nói, khi nói dối, con người sẽ vô thức biện minh nhiều lời hơn mức cần thiết — mà càng nói lại càng lộ sơ hở.

"Giải thích đi." Thẩm vấn viên ném túi bột lên bàn.

Thích Ánh Tuyết vốn quen sống thuận lợi, chưa từng bị tra hỏi thế này, tâm lý đã hoảng loạn sẵn vì bị lừa, đầu óc quay cuồng. Cuối cùng, cô ta gục xuống, khai sạch mọi chuyện.

"Chính Hạ Dương đã dụ tôi mua. Anh ta nói nó có thể giúp đổi vận, nhưng dùng chẳng thấy hiệu quả gì, lừa tôi hơn trăm vạn!"

"Hạ Dương là ai?"

"Nam phụ của đoàn phim."

Ở bên ngoài phòng thẩm vấn, Mạnh Vân Tranh đang theo dõi từ hệ thống quan sát lập tức ra lệnh:

"Gọi Hạ Dương tới."

Khi bị bắt, Hạ Dương đang cẩn thận lau chùi bức tượng "Đổi Vận Đại Tiên", trông như thể đó là bảo vật vô giá. Anh ta vừa thấy người đến liền hoảng loạn, muốn giấu tượng đi nhưng đã quá muộn.

Chỉ sau một đêm, cả nữ chính lẫn nam phụ của đoàn phim đều bị áp giải khỏi khách sạn. Khi họ bị đưa lên xe, nhiều người đã chứng kiến. Tin tức nhanh chóng lan truyền khắp weibo, leo lên top tìm kiếm.

[Không giống cảnh sát lắm nhỉ?]

[Không phải cảnh sát đâu, nhưng có cảnh sát đi cùng. Nhìn kỹ thì bộ đồng phục kia hình như là của một cơ quan đặc biệt.]

[Đồng phục giống cảnh sát thật, nhưng đây là đồng phục đặc chế, có chức năng chống lại đòn tấn công pháp thuật.]

[Thích Ánh Tuyết phạm tội à? Cả Hạ Dương cũng bị bắt? Cái đoàn phim này phong thủy quái gì thế?]

[Ngụy Húc, rồi đến Viên Thanh, giờ là Hạ Dương với Thích Ánh Tuyết. Cái vai nam phụ này đúng là có độc, mỗi lần có chuyện là kéo theo cả một nữ diễn viên nữa.]

[Đừng gom Thích Ánh Tuyết với Viên nữ thần chung một rổ. Một người là hung thủ, một người là nạn nhân, biết chưa?]

[Chính phủ chưa thông báo gì, đừng đoán bừa. Thích Ánh Tuyết phạm tội hồi nào?]

[Mắt mù à? Không thấy cô ta bị áp giải sao?]

Gia đình họ Thích hoàn toàn bàng hoàng khi nghe tin.

Thích Trường Vinh lập tức đến đồn cảnh sát hỏi thăm, nhưng chẳng ai hé nửa lời. Ông ta liên hệ khắp nơi, bạn bè, đồng nghiệp, mối quan hệ cũ… nhưng không ai biết gì thêm.

"Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? Con bé đang quay phim mà!"

Cố Xảo mặt mày tái nhợt, cố giữ bình tĩnh:

"Có thể là hiểu lầm thôi."

Lúc này, Thích Lẫm từ ngoài về, sắc mặt lạnh tanh:

"Nghe được rồi. Đúng là cơ quan chính phủ, phụ trách điều tra vụ án đặc biệt."

Anh ta có vài mối quan hệ trong giới nhị đại nên nhanh chóng nắm được một chút thông tin. Dù sao thì sớm muộn gì phía chính phủ cũng sẽ thông báo, không cần phải giấu.

"Chính phủ? Vụ án đặc biệt gì mới được?" Cố Xảo lo lắng hỏi. "Con bé phạm tội gì chứ?"

Mộng Vân Thường

Thích Lẫm nhìn mẹ, giọng thản nhiên:

"Liên quan đến việc hại người."

Cố Xảo c.h.ế.t sững. Thích Trường Vinh cũng kinh ngạc không kém:

"A Lẫm, con nghe được gì rồi?"

"Cụ thể thì không rõ, nhưng cô ta dính vào một tổ chức đa cấp bất hợp pháp, dùng các thủ đoạn đặc biệt để lừa đảo, thậm chí hại người. Chuyện này vượt khỏi tầm kiểm soát của chúng ta rồi."

"Giờ phải làm sao?"

"Chờ. Chờ bên chính phủ chính thức thông báo."

Thông báo đúng là đến rất nhanh.

Người tới là Thẩm Huy và Đường Miên.

Cả hai đều là người trung thành với Thích Tuyền. Khi biết cô bị hãm hại theo cách ngu xuẩn như vậy, họ không chịu nổi, chủ động xin được tham gia điều tra.

Bây giờ, ai mà chưa từng đọc Nhật Ký Hào Môn chứ?

Trong truyện, người nhà họ Thích đối xử lạnh nhạt với đại sư. Thích Ánh Tuyết thì ngoài mặt hiền lành, trong tối lại ngấm ngầm bắt nạt cô. Hai người này đã chờ dịp gặp mặt gia đình họ Thích từ lâu rồi.

Thẩm Huy không hề nể nang, gương mặt lạnh như băng:

"Thích tiên sinh, Thích phu nhân, con gái của hai người – cô Thích Ánh Tuyết – hiện đang bị tạm giam vì bị nghi ngờ liên quan đến hoạt động buôn bán đa cấp bất hợp pháp, sử dụng thủ đoạn đặc biệt để cố ý hãm hại người khác."
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 287



Cố Xảo lập tức mặt tái mét, suýt thì ngất xỉu.

"Bán đa cấp bất hợp pháp? Sao có thể? Con bé đâu có thiếu tiền mà phải làm mấy chuyện đó!"

Nhưng sự thật không đơn giản như vậy. Tội danh buôn bán đa cấp chỉ là bề nổi. Những thứ mà Hạ Dương và Thích Ánh Tuyết nhúng tay vào – tà thuật, pháp môn ám hại người khác – chẳng thể nào dùng lý lẽ thông thường mà giải thích được.

Chuyện bắt đầu khi Hạ Dương lấy danh nghĩa “Đổi Vận đại tiên” để dụ dỗ Thích Ánh Tuyết nộp phí thành viên và mua tượng giá cao. Việc này hoàn toàn đủ cấu thành hành vi lừa đảo có tổ chức, và trên thực tế, anh ta đã thực hiện điều đó không chỉ một lần. Dưới tay anh ta đã có một mạng lưới “tuyến dưới” không hề nhỏ.

Khi bị Cục Điều tra thẩm vấn, Hạ Dương khai ra rất nhiều chi tiết về tổ chức đứng sau, nhưng bản thân anh ta chỉ là một đại lý cấp thấp – chưa đủ để gọi là “cá lớn”.

Còn Thích Ánh Tuyết, vì đây là lần đầu phạm tội, chưa kịp phát triển tuyến dưới nên xét theo luật, chưa đủ yếu tố để truy tố về tội buôn bán đa cấp. Tuy nhiên, chuyện cô ta sử dụng “Đổi Vận đại tiên” để ám hại Thích Tuyền thì đã có đầy đủ bằng chứng xác thực.

Việc chuyển khoản, tin nhắn gửi tên và ngày sinh đều hiện rõ rành rành trong điện thoại của cô ta. Tất cả đã được Đường Miên chuẩn bị thành chứng cứ, đưa tận tay Cố Xảo.

Cố Xảo nhìn xong, lặng người mất một lúc rồi bật khóc nức nở.

Mộng Vân Thường

Bên cạnh, tay Thích Trường Vinh run lên. Ông không hiểu sâu về tà thuật, cũng không rõ tại sao gửi tên và ngày sinh vào tài khoản công của “Đổi Vận đại tiên” lại nghiêm trọng đến vậy, nhưng ông biết chính xác một điều – Thích Ánh Tuyết đã thật sự gửi tên và ngày sinh của Thích Tuyền đi.

Ông nghẹn giọng hỏi:

"Đồng chí cảnh sát, nếu gửi thông tin như vậy vào tài khoản công thì... sẽ xảy ra chuyện gì?"

Thẩm Huy đáp gọn, giọng vẫn lạnh như thường:

"Nhẹ thì gặp tai nạn, nặng có thể mất mạng."

Người đàn ông từng bị thương ở khu du lịch chính là ví dụ điển hình nhất.

Thích Trường Vinh siết chặt hai tay, mắt đỏ hoe, giọng khàn đặc:

"Không thể tin được..."

Trước đây, khi Thích Ánh Tuyết dùng tài khoản ẩn danh phỉ báng “Nhật Ký Hào Môn”, ông chỉ nghĩ đó là vì con bé ghen tức. Cùng lắm thì là vấn đề đạo đức, chứ ông chưa từng nghĩ con bé sẽ ra tay hại người thật sự. Chuyện đó cũng khiến ông xa cách dần với cô con gái nuôi này.

Vậy mà giờ đây, sự thật phơi bày khiến ông không khỏi rùng mình.

Con bé không cam tâm đến mức đó sao?

Hai mươi mấy năm qua, sống trong nhà họ Thích, chẳng khác gì công chúa, cái gì cũng có. Trong khi con gái ruột ông – Thích Tuyền – phải lớn lên ở trại trẻ mồ côi.

Thích Ánh Tuyết đã có được quá nhiều rồi, tại sao vẫn phải oán hận Thích Tuyền đến vậy?

Ông không thể hiểu nổi lòng dạ của cô ta rốt cuộc đã bị méo mó từ lúc nào.

Lúc này, Thích Lâm lên tiếng, giọng bình tĩnh:

"Vậy sau này cô ta sẽ thế nào?"

Thẩm Huy đáp:

"Còn phải chờ kết quả điều tra và phán quyết cuối cùng của tòa."

Thích Lâm gật đầu:

"Biết rồi. Cảm ơn đã thông báo."

Thẩm Huy và Đường Miên rời khỏi biệt thự nhà họ Thích, lên xe.

Đường Miên liếc kính chiếu hậu, giọng nhàn nhạt:

"Thích phu nhân khóc thảm thật. Nhưng lúc Thích tiền bối mới được đón về, bà ta có rơi lấy một giọt nước mắt nào không nhỉ?"

Thẩm Huy thản nhiên đáp:

"Dù sao cũng nuôi dưỡng hơn hai mươi năm, có tình cảm cũng là chuyện thường."

"Ờ." Đường Miên rút que kẹo m*t ra khỏi túi, cho vào miệng rồi cắn rôm rốp.

Thẩm Huy nhìn cô, không nói gì.

Trong khi mạng xã hội vẫn còn đang bàn tán xôn xao thì sáng hôm sau, Địch Mông đã một mình đến khu du lịch ở huyện Thường Thuận.

Tính cách anh ta có phần cà lơ phất phơ, vẻ ngoài lại không giống người nghiêm túc nên nhân viên tiếp đón cũng giữ khoảng cách, không mấy niềm nở. Cả hai cùng bước vào biệt thự.

Ngay ở huyền quan, một bức tượng đặt nổi bật trên mặt bàn.

Nhân viên tiếp tục liếc nhìn Địch Mông, đánh giá giá trị quần áo anh đang mặc. Sau khi xác định toàn là đồ không tên tuổi, chẳng có món nào là hàng hiệu đắt tiền, người đó cũng không buồn giới thiệu gì thêm.

Địch Mông cũng chẳng chủ động hỏi.

Đợi nhân viên rời đi, anh nhanh chóng lấy điện thoại ra chụp bức tượng từ nhiều góc, kèm mã QR rồi gửi cho Lý Quốc Diên.

[Cục trưởng Lý: Nhận được rồi, làm việc cẩn thận.]

Địch Mông khẽ nhếch môi cười.

Anh nhìn chằm chằm vào bức tượng, suy nghĩ hồi lâu rồi bỗng nảy ra một ý tưởng.

Cùng lúc đó, ở căn biệt thự bên cạnh.

Nghiêm Canh chau mày khi nhận được báo cáo điều tra từ phía nhà họ Nghiêm.

"Anh Hòe, họ nói không tìm thấy dấu vết của bức tượng ở thành phố Long Kinh, nhưng ở mấy nơi như Long Giang, Long Khê, Long Đàm, Long Lâm thì đều từng xuất hiện."

Nghiêm Hòe khẽ gật đầu:

"Ừm."

"Giờ làm sao đây?"

Nghiêm Hòe trầm giọng:

"Không tra được nguồn gốc sao?"

"Vẫn chưa ra manh mối cụ thể."

Anh trầm ngâm, ngón tay khẽ miết lên chuôi thanh kiếm gỗ đào trong tay. Một lúc sau mới nói:

"Trước tiên điều tra chủ khu du lịch."
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 288



"Giờ điều tra kiểu gì? Tóm được ông ta rồi ép cung à?" Nghiêm Canh thở dài.

Nghiêm Hòe vừa định trả lời thì ánh mắt anh bỗng nhiên khựng lại.

"Anh Hòe, sao thế?" Nghiêm Canh nhìn theo tầm mắt anh, rồi cũng giật nảy mình: "Cái quái gì vậy!"

Tượng Đổi Vận đại tiên vẫn mỉm cười như thường lệ, nhưng hai mắt nó lại đang rỉ ra dòng nước đỏ như máu, cảnh tượng ghê rợn đến rợn người.

Không chỉ có một. Tất cả các bức tượng trong khu du lịch đều đang chảy m.á.u mắt.

Du khách hoảng sợ hét ầm lên, kéo nhau bỏ chạy, hotline chăm sóc khách hàng thì cháy máy vì bị gọi quá tải.

Quản lý khu du lịch vội vàng lao tới. Vừa nhìn thấy cảnh tượng ấy, ông ta tái mặt, hoảng loạn quát to:

"Mau kiểm tra đi! Có ai bày trò phá hoại phải không?"

Một nhân viên run rẩy:

"Quản lý... Tất cả các bức tượng đều xảy ra chuyện cùng lúc. Làm gì có ai có năng lực đó chứ? Chẳng lẽ... là thật sao?"

Quản lý nghẹn họng, mồ hôi túa ra:

"...Không thể nào!"

Ông ta tức tối tát nhân viên một cái:

"Bảo kiểm tra thì kiểm tra đi! Lỡ đâu có ai đó bôi hóa chất gì đó, gây ảo giác, sao cứ phải mê tín thế hả!"

Nhân viên ấm ức không dám nói gì. Khắp nơi đều có camera, ai mà vào được để làm trò này? Còn có thể đồng loạt gây hiệu ứng ở tất cả các bức tượng?

Quản lý thầm rủa trong bụng, cố lấy can đảm bước đến gần một bức tượng, dùng khăn ăn lau vệt máu. Không sạch. Lấy khăn ướt lau cũng không sạch.

Tượng vẫn mỉm cười, nước mắt m.á.u vẫn tuôn ra.

“Má ơi...” Nhìn càng kỹ càng thấy rợn hơn.

Nhân viên vứt khăn, mặt tái xanh:

"Quản lý, lau không ra!"

Khách tham quan thì chẳng đợi ai xử lý. Họ bắt đầu tức giận gào lên:

"Khu du lịch mấy người bị ma ám đúng không đấy?"

"Không phải bảo có Đổi Vận đại tiên hả? Mà sao lại chảy máu? Ở đây không xui xẻo mới lạ!"

"Trả tiền! Hoàn tiền! Mau hoàn tiền!"

"Tôi không dám ở lại một giây nào nữa, trả lại tiền phòng ngay!"

"Bịp bợm! Ông chủ lừa đảo! Tôi đòi bồi thường tổn thất tinh thần!"

Quản lý sắp phát điên, một mình ông ta mà phải đối phó với từng đó miệng hét, còn phải cử người báo cáo tình hình lên cấp trên.

Trong lúc hỗn loạn, Nghiêm Canh lẩn vào đám đông, thấp giọng hỏi:

"Anh Hòe, chuyện quái gì vậy trời?"

Nghiêm Hòe đáp:

"Thủ thuật che mắt thôi."

Người thi pháp có tu vi cấp 5. Nghiêm Canh chỉ mới cấp 4, không nhìn thấu là chuyện bình thường.

"Thủ thuật che mắt?" Nghiêm Canh trố mắt:

"Là thiên sư nào? Ghê gớm quá!"

Nghiêm Hòe nhắm mắt cảm nhận, vài giây sau mở mắt, xoay đầu lại nhìn qua đám người.

Anh cao ráo nổi bật, dễ dàng lướt qua đám đông rồi chạm ánh mắt với một thanh niên trẻ đang đứng ở rìa ngoài cùng – Địch Mông.

Địch Mông đang thảnh thơi xem trò vui, nhưng khi cảm nhận được luồng khí huyền môn, anh lập tức quay sang, bỗng c.h.ế.t sững:

Là Nghiêm Hòe?!

Tại sao tên đó lại ở đây?

Nghiêm Hòe bước qua đám đông, dừng lại trước mặt anh, nói dứt khoát:

"Là anh làm."

Địch Mông trừng mắt khinh thường:

"Liên quan gì đến anh?"

Anh ta vừa nghĩ đến Đại hội Huyền môn là tức n.g.ự.c khó thở, giờ lại gặp người mình ghét nhất, tất nhiên chẳng có chút thiện cảm.

Nghiêm Canh chen vào:

"Bọn tôi đang điều tra bức tượng, đương nhiên là liên quan!"

"Điều tra?" Địch Mông cười khẩy:

"Nhà họ Nghiêm mấy người cái gì cũng xía vào được ha? Chuyện này không dính dáng gì đến các người."

"Cái gì mà nhà họ Nghiêm!" Nghiêm Canh nổi nóng:

"Bọn tôi cũng là thiên sư của Hiệp hội Thiên sư, thấy tà khí, thấy ma đạo thì phải điều tra!"

Mộng Vân Thường

"Hiệp hội chó má gì chứ?" Địch Mông chẳng thèm giữ mặt mũi cho ai:

"Nghiêm Ngọ nhà mấy người phạm đủ thứ tội, sao Hiệp hội không xử lý? Còn dám gọi điện đến Cục Điều tra mượn đại quỷ cấp 6 dọa người! Giờ lại vác mặt đến đây đóng vai người tốt, không thấy nhục à?"

Nghiêm Canh nghẹn lời. Không phản bác nổi. Nghiêm Ngọ quả thật phạm rất nhiều tội. Còn chuyện mượn đại quỷ, anh cũng không rõ.

Nghiêm Hòe lạnh nhạt nói:

"Nghiêm Ngọ không phải người nhà tôi. Chuyện gọi điện, tôi sẽ xác minh lại."

"Ai thèm nghe!" Địch Mông phá lên cười:

"Thiên sư nhà các người làm ác bao nhiêu năm, chẳng ai xử lý, còn bày đặt đứng đây giả thanh giả nghĩa, ngứa mắt thật sự."

Nghiêm Canh không nhịn được:

"Đâu phải bọn tôi làm! Sao anh lại trút giận lên đầu tụi tôi? Tôi với anh Hòe đang nghiêm túc điều tra, anh có ghét cũng đừng đánh đồng hết chứ!"

"Vậy nói tôi nghe." Địch Mông cười lạnh:

"Nhà họ Nghiêm là gia tộc lớn nhất Long Kinh, Nghiêm Ngọ dính vào vụ buôn bán âm hôn khét tiếng như vậy, mấy người không biết thật à? Một là các người che giấu, hai là vô dụng. Chọn đi."

Nghiêm Canh suýt khóc.

Anh ta luôn đi theo Nghiêm Hòe, chưa từng làm điều gì sai trái, nay lại bị gán cho tội danh từ trên trời rơi xuống, nhất thời cảm thấy không thể nào chấp nhận nổi.

"Anh Hòe..." Anh ta gọi nhỏ, giọng pha lẫn khó xử.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 289



Nhưng Nghiêm Hòe vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh, chẳng buồn đáp lại những lời châm chọc bên tai.

Trong một căn biệt thự cách đó không xa, Trương Thành Ngôn đứng bên cửa sổ, ánh mắt thích thú nhìn ra ngoài như thể đang xem trò vui.

"Mọi người bắt đầu la ó đòi hoàn tiền rồi kìa. Tôi thấy quản lý chắc sắp bị nước bọt dìm c.h.ế.t đến nơi."

Dương Túc ghé sát lại, nhỏ giọng góp chuyện: "Vừa rồi tôi cũng giật mình đấy. Nếu không phải đại sư nói đó là thủ thuật đánh lừa thị giác, tôi đã lao ra yêu cầu bồi thường tổn thất tinh thần rồi. Dọa c.h.ế.t tôi luôn."

Đỗ Gia Danh lắc đầu: "Rốt cuộc là tên nào nghĩ ra chiêu trò này vậy? Nếu làm to chuyện, kiểu gì Tôn Dũng cũng sẽ ra mặt giải quyết."

Mặc cho bên ngoài đang hỗn loạn, biệt thự của bọn họ lại yên ắng lạ thường.

Thích Tuyền ngồi thoải mái trên ghế sofa. Tay phải cầm tách trà do quản gia Tô pha, tay trái gắp miếng mứt hoa quả đã được Linh Sinh xử lý sạch sẽ. Trong lúc ba tên thiếu gia vẫn đang tranh cãi ồn ào về chuyện bên ngoài, cô lại thảnh thơi đến mức có thể nhắm mắt dưỡng thần.

Hệ thống chợt vang lên:

[Đại lão, khí chất của cô bây giờ y như boss sau màn luôn rồi đó.]

Thích Tuyền không nói gì.

Hệ thống không chịu từ bỏ:

[Giờ cô đã có người dưới trướng, việc cũng chẳng cần tự mình ra tay, thời gian rảnh rỗi thì nhiều, sao không tranh thủ đăng chương mới đi?]

Đây là nhắc nhở hằng ngày mang tính "nghiệp vụ" của hệ thống viết truyện.

Thích Tuyền lơ đẹp, tiếp tục uống trà, ăn mứt, không hề bận tâm.

Trong khi đó, ở bên ngoài, tình hình càng lúc càng rối ren. Nhân viên và bảo vệ đều không kiểm soát nổi đám đông. Không biết ai đã thẳng tay cào mặt quản lý Vương khiến ông ta sưng đỏ cả một bên mặt.

Mộng Vân Thường

Có người còn chụp lại hình bức tượng rỉ m.á.u ở mắt, rồi đăng lên mạng xã hội.

Ban quản lý khu du lịch lập tức hoảng hốt.

Tôn Dũng tình cờ đang có mặt ở huyện Thường Thuận. Vừa nghe tin, ông ta lập tức lái xe đến hiện trường để trấn an tình hình.

Khu du lịch này là con gà đẻ trứng vàng trong tay ông ta, tuyệt đối không thể xảy ra sự cố!

Ông ta đi cùng một hàng dài vệ sĩ mặc đồ đen, khí thế áp đảo khiến đám đông đang nổi loạn cũng phải im bặt vài phần.

Tuy vẻ ngoài không quá bắt mắt, nhưng Tôn Dũng từng lăn lộn nhiều năm trong giới thượng lưu, trên người toát ra một thứ khí chất của kẻ từng trải và đầy quyền lực.

Ông ta bước lên bậc thang cao nhất, đưa tay vẫy nhẹ, rồi nói to:

"Thưa quý khách, xin mọi người bình tĩnh. Tôi hiểu tâm trạng của các vị. Có chuyện gì cứ từ từ nói, không cần phải kích động."

"Tôi là người phụ trách khu du lịch này, họ Tôn. Sự việc hôm nay đúng là không thể ngờ, nhưng tôi đã báo cảnh sát và mời chuyên gia đến kiểm tra. Chúng tôi cam kết sẽ cho quý vị một lời giải thích rõ ràng."

"Nếu kết quả điều tra cho thấy lỗi thuộc về dịch vụ của chúng tôi, chắc chắn chúng tôi sẽ bồi thường đầy đủ. Nhưng nếu có người cố tình gây rối, thì chúng tôi cũng sẽ xử lý theo quy định pháp luật, đồng thời hỗ trợ tinh thần cho những ai bị ảnh hưởng."

"Trong lúc chờ kết quả, hôm nay tất cả dịch vụ ở khu du lịch sẽ mở cửa miễn phí. Quý khách có thể tự do vui chơi, ăn uống, nghỉ ngơi mà không tốn một đồng."

"Quản lý Vương, mau sắp xếp khu nghỉ cho khách, chuẩn bị trà, nước, trái cây để mọi người thư giãn."

Quản lý Vương vội gật đầu: "Vâng!"

Thái độ mềm mỏng của Tôn Dũng khiến đám đông hạ nhiệt đáng kể. Cộng thêm đồ ăn nhẹ và nước uống được phát miễn phí, phần lớn du khách đã bình tĩnh trở lại.

Lúc này, cảnh sát cũng vừa đến nơi.

Trương Thành Ngôn liếc qua cửa sổ: "Xem ra Tôn Dũng cũng không phải hạng tầm thường."

Dương Túc gật đầu đồng tình: "Dù có là may mắn, nhưng nếu không có bản lĩnh thật sự thì cũng không thể giữ vững được vị trí."

Đỗ Gia Danh bất ngờ: "Ơ, sao cảnh sát lại đi về hướng bên này?"

Khi cảnh sát tới, Tôn Dũng lập tức trình bày lại toàn bộ "hiện tượng lạ" đã xảy ra trong khu du lịch.

"Huyết lệ à?" Một cảnh sát nhíu mày, vừa bước vào biệt thự vừa nhìn chăm chăm vào tượng.

Quả nhiên, dưới mắt bức tượng có vệt đỏ kéo dài xuống má — y hệt m.á.u thật.

Tôn Dũng thở dài: "Lau thế nào cũng không sạch, cứ như trúng tà vậy."

"Các phòng khác cũng có hiện tượng tương tự?"

"Đúng vậy..."

Một nhân viên đứng cạnh bổ sung: "Chỉ còn một phòng chưa kiểm tra, vì suốt từ sáng đến giờ cửa không mở, bên trong cũng không có ai đi ra."

Tôn Dũng cau mày: "Vẫn còn ngủ à?"

Ông ta ngước nhìn trời — giờ này mà còn nghỉ ngơi thì hơi bất thường. Lúc nãy ồn ào như thế mà bên trong lại hoàn toàn không phản ứng, rõ ràng có gì đó không ổn.
 
Back
Top