Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước

Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 110



Mọi người còn chưa kịp hét lên, thì một chiếc ô màu sáng đột ngột bung ra chắn ngay lối hất. Chất lỏng va vào mặt ô phát ra tiếng "xèo xèo", mùi khét gay mũi lập tức lan ra.

"Trời ơi, là axit!"

"Thật không thể tin nổi! Cô ta định tạt axit người ta!"

"Cái này là mưu sát rồi còn gì!"

Cảnh tượng quá mức kinh hoàng khiến ai cũng phải giơ điện thoại lên ghi lại.

Rõ ràng đây không phải mâu thuẫn cá nhân đơn giản. Đầu tiên là cố tình gây tai nạn, ép xe nạn nhân dừng lại, sau đó còn định tạt axit – đây đã là hành vi phạm pháp nghiêm trọng.

Thấy kế hoạch thất bại, cô gái cầm ly tạt axit trừng mắt nhìn Thích Tuyền, định ném nốt phần còn lại vào cô. Nhưng chưa kịp ra tay, cổ tay cô ta đột nhiên đau nhói, ly thủy tinh rơi xuống đất vỡ tan, axit văng ra b.ắ.n cả lên giày khiến cô ta hét lên lùi lại, mặt trắng bệch như tờ giấy.

Cô ta cũng biết hậu quả sẽ như thế nào nếu chất đó dính lên da.

Hệ thống trong đầu Thích Tuyền giận dữ:

[Cái đám này sao lại dám làm vậy chứ? Quá độc ác!]

Lúc này, Đỗ Gia Danh cũng đã chạy đến. Anh và mấy người qua đường cùng nhau khống chế ba cô gái, giữ lại đợi cảnh sát đến.

Thích Tuyền cúi người nhìn vào ghế sau xe đen. Người phụ nữ ngồi bên trong đang đeo kính râm và khẩu trang, người co rúm lại một góc, hai tay ôm chặt trước ngực, rõ ràng đang hoảng loạn.

"…Cảm ơn… cảm ơn cô." Người phụ nữ run rẩy nói nhỏ, giọng khản đặc.

Thích Tuyền không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đóng cửa xe lại.

Qua linh thức, cô thấy rõ sợi dây nhân duyên của người phụ nữ này đang bị quấn bởi một con quỷ cấp ba, ánh sáng đỏ đen vẩn đục, mang theo sát khí rất rõ ràng.

Con quỷ đó vóc người to lớn, gương mặt hung ác. Nó dán sát vào người phụ nữ, cười khùng khục và thổi luồng khí lạnh lẽo bên tai cô.

Thích Tuyền vẫn đứng yên trước xe. Đỗ Gia Danh lúc này đã mang một chiếc ô mới tới che cho cô, động tác cực kỳ cẩn thận.

Cô đã thu lại khí thế thiên sư của mình. Nếu không, con quỷ cấp ba kia sẽ chẳng dám mon men đến gần người phụ nữ ấy.

Mộng Vân Thường

Cảnh sát đến rất nhanh.

Kẻ gây chuyện, nạn nhân và cả nhân chứng đều được đưa về đồn để lấy lời khai.

Với tư cách là người can thiệp kịp thời và cứu người, Thích Tuyền cũng đi theo. Đỗ Gia Danh đương nhiên không thể bỏ lỡ cơ hội tháp tùng.

Tại đồn cảnh sát, thân phận của người phụ nữ bị tạt axit nhanh chóng được xác nhận:

Minh tinh nổi tiếng – Viên Thanh.

Còn ba kẻ gây án lại là ba cô gái tuổi vị thành niên.

"Con mụ này hại bao nhiêu người rồi, sao vẫn còn mặt mũi đứng trong giới giải trí?" Một trong ba cô gái lớn tiếng phản bác khi bị hỏi cung. "Cô ta cứ tiếp tục thì sẽ còn hại người khác nữa!"

Cảnh sát im lặng.

Họ cũng đã nghe về tin đồn Viên Thanh là "sao chổi", ai ở gần cô ta đều gặp tai nạn hoặc xui xẻo.

Nhưng giống như lời Bạch Thủy Chân Nhân từng nói – thế gian làm gì có cái gọi là sao chổi?

Họ đã điều tra vụ tai nạn của Ngụy Húc. Dù không rõ vì sao dây cáp lại đứt, nhưng không có bất kỳ chứng cứ nào cho thấy Viên Thanh có liên quan. Lại càng không thể quy chụp cô cái tội hoang đường là "thể chất gây tai họa cho người khác".

Mấy cô gái kia đều chưa đủ tuổi vị thành niên nên cảnh sát đã gọi phụ huynh của họ đến đồn. Vừa thấy con mình bị bắt, cha mẹ họ lập tức khóc lóc, la lối om sòm, cố gắng biện minh đủ kiểu. Nhưng sự việc lần này nghiêm trọng hơn họ nghĩ. Hành vi cố ý gây thương tích có tổ chức, có chuẩn bị rõ ràng, dù chưa gây ra hậu quả nghiêm trọng, nhưng cũng khó mà thoát tội. May mắn cho các cô gái là chưa thành niên, lại chưa thực sự làm bị thương ai, nếu được nạn nhân tha thứ, có thể tránh được việc phải ngồi tù. Tuy vậy, vết nhơ tiền án là điều không thể xóa bỏ.

Cha mẹ của những kẻ gây án lần lượt quỳ xuống cầu xin Viên Thanh tha thứ.

"Xin cô tha cho con bé lần này. Nó còn nhỏ, không hiểu chuyện."

"Cô là người nổi tiếng, sao lại chấp nhặt với đám trẻ trâu làm gì?"

"Tôi xin cô đấy... hãy rộng lượng một chút."
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 111



Thích Tuyền đứng cách đó không xa, khoanh tay quan sát, rồi lạnh nhạt nói với hệ thống:

"[Ở đâu cũng có kiểu đạo đức giả này. Đã làm sai thì phải chịu trách nhiệm.]"

Hệ thống dè dặt hỏi: "[Cô không vui sao?]"

"[Cũng không hẳn, chỉ thấy mệt.]"

Hệ thống thì thầm trong lòng: Cô nhìn mà còn nói là bình thường à?

Lúc này, Đỗ Gia Danh đứng bên cạnh liền tranh thủ tiến lên:

"Đại sư, bên cảnh sát đã hoàn tất thẩm vấn rồi, giờ chúng ta về được chứ?"

Ngay khi đó, Viên Thanh lên tiếng. Giọng cô bình tĩnh, nhẹ như không:

"Tôi... tha thứ cho họ."

Cô gái nhỏ bé ấy, người vừa trải qua một vụ tấn công dã man, lại chọn tha thứ. Gương mặt cô bình tĩnh, nhưng đôi mắt trống rỗng, giống như đã quen với việc chịu tổn thương và cô đơn. Dù bị tổn thương, cô vẫn chọn cách không làm tổn thương người khác.

Thích Tuyền gật đầu với Đỗ Gia Danh:

"Về thôi."

Hệ thống giận đến mức gào lên:

"[Tức c.h.ế.t đi được! Sao cô ấy lại tha thứ cho chúng chứ? Thật là kiểu thánh mẫu điển hình!]"

Thích Tuyền lên xe, thản nhiên đáp:

"[Cô ấy không phải thánh mẫu.]"

"[Không phải thì là gì?]"

"[Có lẽ... cô ấy cảm thấy mình có lỗi.]"

Hệ thống: "?"

Cùng lúc đó, tại biệt thự bên hồ, trong một căn phòng đầy ánh sáng, TV đang phát hoạt hình thiếu nhi. Trên bàn có sách vở, bút máy, vở bài tập. Linh Sinh ngồi học chăm chú. Bất chợt, một tiếng "cộc cộc" vang lên ngoài cửa sổ. Cậu ngẩng đầu, nhìn thấy một con chim sẻ đang đậu trên bệ kính, dùng mỏ gõ nhẹ vào cửa, ánh mắt đen láy như biết nói.

Linh Sinh khẽ động ngón tay, cửa sổ tự động mở ra. Chim sẻ bay vào, đậu lên bàn, ríu rít vài tiếng rồi nghiêng đầu nhìn cậu.

Cậu mỉm cười, giơ tay xoa đầu nó. Làn linh lực dịu dàng truyền ra từ lòng bàn tay, chim sẻ nhắm mắt lại, vỗ cánh khe khẽ như đang tận hưởng. Một lúc sau, Linh Sinh vỗ nhẹ, chim sẻ hiểu ý liền bay ra ngoài.

Bên ngoài nắng chói chang.

Đỗ Gia Danh lái xe đưa Thích Tuyền về đến cổng biệt thự. Vừa định lịch sự xuống che ô cho cô, anh ta sững lại khi thấy một chàng trai cao ráo đã đứng đợi sẵn, cầm ô che cho Thích Tuyền.

Ánh mắt Đỗ Gia Danh chợt dại đi một chút.

Dù anh ta nổi tiếng mê gái, nhưng phải thừa nhận, người con trai trước mặt đẹp đến mức khó tin. Mà người có thể đứng cạnh một mỹ nam như vậy, chỉ có thể là Thích đại sư – người có khí chất lạnh lùng và sâu không lường được.

Không biết trong đầu đang nghĩ gì, Đỗ Gia Danh cười hì hì:

"Vậy tôi không làm phiền nữa, chào đại sư!"

Thích Tuyền không nói gì, chỉ nhướng mày.

Linh Sinh vẫn im lặng, ánh mắt trong veo dõi theo Thích Tuyền, không hề để tâm đến sự có mặt của Đỗ Gia Danh. Đỗ thiếu gia cười nhăn nhở, quay người lên xe lái đi.

Thích Tuyền bước về phía cổng, hỏi nhẹ:

"Sao lại ra ngoài thế này?"

Linh Sinh giơ cao chiếc ô lên, đôi mắt sáng lấp lánh.

Hệ thống không nhịn được, rít lên: "[Hu hu hu Linh Sinh ngoan quá! Yêu c.h.ế.t mất!]"

Thích Tuyền: "[Cái hệ thống ngốc nghếch.]"

Dù không công khai danh tính người trong cuộc, nhưng một số người đi đường tò mò đã đăng đoạn video lên mạng. Trong video có hình ảnh chiếc xe thương mại màu đen, nhanh chóng bị dân mạng "thánh soi" lần ra danh tính chủ xe.

"[Nhìn biển số là biết, người trong xe chắc chắn là Viên Thanh.]"

"[Lũ fan kia dám chửi cô ấy là sao chổi, đúng là vô nhân tính.]"

"[Cái ly đó thực sự chứa axit? Quá kinh khủng!]"

"[May mà cô gái cầm ô ngăn lại, nếu không Viên Thanh đã bị hủy hoại cả đời.]"

"[Ngầu quá!]"

"[Nữ hiệp gì mà vừa đẹp vừa mạnh mẽ, mê rồi đấy!]"

Mạng xã hội bùng nổ vì vụ việc.

Trong khi đó, Ninh Chí và Trần Phi Lộc vẫn đứng chờ bên ngoài khu biệt thự nơi Viên Thanh tạm trú. Hai người được Thích Tuyền dặn đến để xử lý con quỷ cấp 3 kia, nhưng tiếc là không thấy ai.

"Chết tiệt!" Trần Phi Lộc đang lướt Weibo thì hét lên, đưa điện thoại cho Ninh Chí:

"Nhìn xem! Đây không phải là đại sư à?"

Ninh Chí vừa xem video, sắc mặt lập tức thay đổi. Trong đoạn quay chỉ vài giây, cậu nhận ra một hồn thể quen thuộc – chính là con quỷ cấp 3 mà họ đang truy tìm, đang ngồi ngay cạnh Viên Thanh.

Gương mặt cậu trở nên căng thẳng.

Tại sao? Nếu Thích đại sư đã có mặt ở đó, vì sao không trực tiếp thu phục con quỷ kia?
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 112



Sáng hôm sau, Ninh Chí quyết định sẽ đến biệt thự Lâm Hồ. Thắc mắc trong lòng cậu cũng chính là điều khiến con thủy quỷ đang trú ngụ trong thẻ gỗ đào phải băn khoăn.

Cùng là quỷ, đương nhiên thủy quỷ cảm nhận được sự tồn tại của con quỷ cấp ba kia. Nhưng nhờ có bùa gỗ đào che giấu khí tức, con quỷ kia lại không hề phát hiện ra sự hiện diện của anh ta.

"Đại sư, sao cô không trực tiếp thu phục nó?" Thủy quỷ cất tiếng hỏi, ánh mắt thấp thỏm.

Thích Tuyền nhấp một ngụm trà, thong thả đáp: "Chuyện của anh còn chưa kể xong kìa."

Thủy quỷ im lặng, vẻ mặt có chút lúng túng.

Anh ta kể, mười năm trước mình mới tốt nghiệp đại học và vừa nhận chức cảnh sát. Hôm đó nhận được báo cáo về một vụ tụ tập mê tín tại một khu dân cư gần đó. Vì ở gần hiện trường, anh ta là người đầu tiên tới nơi. Sau khi đến, anh ta đã kiên quyết ngăn cản nghi thức cúng bái của gia đình kia, đồng thời nhẹ nhàng khuyên bảo, giải thích bằng lý lẽ.

Thế nhưng trên đường trở về, không hiểu sao anh ta lại trượt chân rơi xuống hồ, c.h.ế.t đuối trong sự mờ mịt. Không ai biết vì sao chuyện đó xảy ra. Và rồi, kể từ ngày đó, anh ta bị mắc kẹt mãi dưới đáy hồ, trở thành một linh hồn c.h.ế.t oan không ai nhìn thấy.

Một sinh mạng trẻ, cứ thế biến mất không một lời từ biệt.

Bây giờ, Tân Nhược — người từng được một tiền bối dẫn dắt bước vào huyền môn — đã buông bỏ mọi dè chừng, kể ra toàn bộ sự thật.

"Tiền bối đó đã dán Bùa Trí Huyễn lên người anh. Đoạn đường mà anh nghĩ là trở về nhà thật ra là đường dẫn thẳng tới hồ nước."

Thủy quỷ c.h.ế.t lặng. Chỉ vì ngăn cản một nghi lễ âm hôn, mà anh ta đã phải đánh đổi cả mạng sống.

Thích Tuyền hờ hững nói: "Viên Thanh cũng bị cưỡng ép kết âm hôn với con quỷ đó."

Cô ngẩng đầu nhìn Tân Nhược, cười nhạt: "Đám tà tu này thật biết kinh doanh. Từ Đào Hoa Ấn đến âm hôn, không biết chúng còn giấu bao nhiêu loại cấm thuật."

Tân Nhược hiểu ra, hơi rùng mình: "Cô lợi dụng Viên Thanh để lần theo dấu vết cả đường dây?"

Khóe môi Thích Tuyền cong lên: "Một mình khó tạo thành sóng. Nhưng nhiều người cùng góp sức, ngọn lửa sẽ đủ thiêu rụi tất cả."

Đêm đó, đúng mười giờ, chương mới của truyện "Nhật ký hào môn" được cập nhật.

"Nhảy bungee thật sự rất vui, trò chơi này đúng là thỏa mãn cảm giác chinh phục độ cao. Chỉ có điều, trên đường về tôi lại gặp một tai nạn mà đến giờ vẫn còn thấy khó tin.

Giữa ban ngày ban mặt, vậy mà có kẻ lái xe như điên, tông thẳng vào một chiếc xe khác. Chưa hết, hắn còn cầm theo cả axit để tạt vào người ta. Lúc đó, tôi không biết lấy dũng khí ở đâu ra, dùng ô che nắng chặn lấy dòng axit đang lao tới.

Người phụ nữ trong xe là mục tiêu. Dù cô ấy đeo khẩu trang và kính râm, nhưng nhờ con mắt học huyền thuật của tôi, tôi vẫn nhìn ra đôi nét nhân duyên trên gương mặt cô ấy. Người phụ nữ đó còn rất trẻ, nhưng đã thành hôn. Từ vầng trán và đường nét gương mặt, có thể nói cô ấy là một mỹ nhân hiếm thấy.

Tôi không biết ai có phúc phần lớn đến vậy mà nên duyên với một người như cô ấy.

Vì là nhân chứng, tôi phải vào đồn cảnh sát để khai báo. Khi bước ra ngoài, không khí đã trở nên hỗn loạn. Những cô gái gây án không hề hối cải, phụ huynh của họ thì lấy lý do 'chúng còn nhỏ' để cầu xin tôi tha thứ, thậm chí có người còn lớn tiếng chửi bới và đe dọa.

Cái thế giới này, đúng là điên rồ.

Người bị hại đứng một mình đối diện với đám đông ồn ào, dáng người gầy nhưng ánh mắt vô cùng kiên định. Giữa sự chờ mong của mọi người, cô ấy nhẹ nhàng nói ra hai chữ: 'Tha thứ'.

Tôi sững sờ. Tôi há miệng nhưng không thể nói được gì. Nếu lúc đó tôi không kịp cản axit, liệu những người này còn đủ mặt mũi đến quỳ lạy xin cô ấy tha thứ không? Câu trả lời, tôi nghĩ ai cũng biết."
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 113



Khi tôi rời khỏi đồn cảnh sát, đột nhiên có một giọng nam tức tối vang lên: "Quá đáng thật đấy! Loại người như vậy mà cũng đòi người ta tha thứ à?"

Tôi giật mình quay lại, thì thấy một chàng trai trẻ mặc đồng phục cảnh sát đang nhìn tôi. Anh ta là người đã lấy lời khai lúc nãy, nhưng giọng nói bây giờ hoàn toàn không giống thái độ nghiêm túc ban đầu.

Cảnh sát vốn không nên bày tỏ cảm xúc trước mặt người liên quan. Tôi thắc mắc hỏi: "Anh sao vậy?"

Anh ta đi theo tôi lên xe, giọng lạnh lùng: "Lại là một màn đạo đức giả nữa."

Tôi ngẩn ra. "Lại là?"

Mộng Vân Thường

Tôi còn chưa kịp hỏi tiếp thì chợt hiểu. Chàng cảnh sát này... không phải người.

Khi xe rời đi, tôi thấy anh ta không ngồi mà bay lơ lửng trên ghế.

La Hiểu Du đọc đến cuối chương, tim đập thình thịch. Cô đặt vội điện thoại xuống, tay vỗ n.g.ự.c trấn an. Không ngờ truyện lại đột ngột xuất hiện một con quỷ thật sự. Cô hơi sợ... nhưng còn sợ hơn là nghi ngờ.

Cô gái vừa xinh đẹp vừa dũng cảm chặn axit trên hot search hôm nay… chẳng lẽ là đại sư?

"Trời ơi..." La Hiểu Du thì thào, sau đó lập tức mở lại Weibo, bấm vào đoạn video xem kỹ thêm lần nữa. Dù chỉ quay được góc nghiêng, nhưng cô gái đó thật sự rất xinh. Khí chất quá đặc biệt, vừa lạnh lùng vừa sâu thẳm, khiến người ta không thể rời mắt.

Ban đầu, dân mạng không rõ thân phận cô gái cứu người. Sự quan tâm giảm dần. Nhưng đến khuya, một tài khoản đã đăng đoạn trích từ chương mới của "Nhật ký hào môn" lên mạng.

Lần trước, Bạch Thủy Chân Nhân từng làm náo loạn hot search, khiến không ít người tò mò tìm đến truyện.

Chương mới vừa được đăng tải, lập tức làm mạng xã hội dậy sóng.

Ban đầu, phản ứng của cư dân mạng chia thành nhiều phe rõ rệt:

Fan của nam minh tinh thì tức giận bình luận:

"Tất cả là lỗi của Viên Thanh!",

"Cô ta đáng chết!",

"Bạch Thủy Chân Nhân bênh vực Viên Thanh cũng không ra gì!"

Ngược lại, fan của Viên Thanh lại tỏ ra xót xa:

"Nữ thần đáng thương quá, xin hãy trừng phạt nghiêm khắc những kẻ cố tình gây thương tích!"

"Cảm ơn Bạch Thủy Chân Nhân đã cứu người, mình đi ủng hộ ngay đây!"

Người qua đường thì tỏ ra bàng hoàng:

"Bọn trẻ bây giờ thật đáng sợ, giáo dục quá lỏng lẻo."

"Giới giải trí thì hỗn loạn, thời đại nào rồi mà còn tin chuyện sao chổi?"

Còn những độc giả bình thường thì rất bất ngờ và phấn khích:

"Cái gì? Cô gái xinh đẹp cứu người lại chính là tác giả á?!"

"Tác giả giỏi thật đấy! Đúng là ra tay dứt khoát!"

Phía những cậu ấm cô chiêu ở thành phố Long Giang cũng không giấu nổi sự kính nể:

"Không hổ danh là đại sư!"

Tuy nhiên, sau tất cả những ồn ào đó, cuối cùng cũng có người thắc mắc:

"Mọi người không để ý đến chi tiết đường nhân duyên trong truyện sao?"

"Nếu Bạch Thủy Chân Nhân thực sự có khả năng, vậy chẳng phải Viên Thanh đã kết hôn rồi ư?"

Một câu hỏi nhỏ, nhưng lại khiến dư luận bùng nổ.

Sợi tơ hồng nghĩa là đã kết hôn?

Viên Thanh kết hôn rồi? Sao có thể như vậy được?!

Ngay lập tức, vô số phóng viên giải trí đánh hơi được tin tức, nhanh chóng lao vào điều tra. Trên mạng xã hội, các cuộc tranh luận diễn ra không ngừng nghỉ. Nhiều người thậm chí kéo nhau đến mục bình luận dưới truyện "Nhật ký hào môn" để chất vấn Thích Tuyền. Weibo của cô nàng gần như bốc cháy.

Hệ thống, khi đọc những lời mắng nhiếc Viên Thanh, không khỏi thở dài bất bình:

"Viên Thanh thật sự quá tội nghiệp..."

Không chỉ hệ thống, người từng biết chuyện như Trân Phi Lộc cũng buột miệng than vãn.

Cậu ấy nhìn sang người đàn ông bên cạnh, không thể tin nổi hỏi lại lần nữa:

"Anh Ninh, anh chắc chứ? Viên Thanh thật sự... có liên hệ với một con quỷ sao?"

Ninh Chí cau mày, giọng trầm xuống:

"Trước đây tôi chưa từng gặp cô ấy, chỉ nghe cậu kể rằng cô ta bị đồn là sao chổi. Nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ là do con quỷ bên cạnh cô ấy."
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 114



Cậu lặp đi lặp lại đoạn video đang lan truyền khắp mạng. Trong đó, bóng dáng ma quái kia hiện ra chớp nhoáng nhưng rõ ràng có thật. Và sợi tơ hồng kết nối giữa Viên Thanh với nó cũng không thể chối bỏ.

Đây là loại tà thuật vô cùng độc ác – bị cấm tuyệt đối trong giới Huyền môn.

Không ngờ chỉ một chuyến ghé qua Long Giang mà lại gặp phải bao nhiêu trò tà đạo như vậy.

Hay phải chăng, có người đang cố tình vạch trần một góc của bóng tối?

Nhớ đến Thích Tuyền – người phụ nữ luôn tỏ ra lười biếng, thong dong, nhưng truyện cô viết lại sắc bén lạ thường – trong lòng Ninh Chí càng thêm nghi hoặc. Có lẽ, cô ấy không đơn giản như vẻ ngoài.

Và những vụ án liên quan đến tà thuật... liệu có phải chỉ xảy ra tại Long Giang?

Nỗi nghi ngờ như một tảng đá lớn đè nặng trong tim Ninh Chí.

Mộng Vân Thường

Nhưng so với cậu, vẫn có người cảm thấy nặng nề hơn.

Tại một ngôi nhà yên tĩnh ở thành phố Long Kinh, trong căn phòng thờ, một tấm bài vị đại diện cho sinh mệnh của một người vừa vụt tắt.

Người thanh niên được giao nhiệm vụ dọn phòng, vừa nhìn thấy đã tái mặt vì kinh hãi, vội vàng lao đi báo tin cho quản gia.

Quản gia giật mình đến mức không tin vào tai mình:

"Đó là Thiên sư cấp sáu đấy!"

Người thanh niên trẻ run rẩy:

"Giờ phải làm sao đây?"

Quản gia lấy lại bình tĩnh, giọng lạnh tanh:

"Làm sao là làm sao? Đâu phải do chúng ta hại chết, sợ cái gì?"

Ông ta lập tức chỉnh lại nét mặt, nghiêm nghị đi về phía nhà chính.

Bên trong, người đàn ông có gương mặt tuấn tú đang ung dung khắc một miếng ngọc, nghe tin liền nhướng mày, rồi thản nhiên nói:

"Đinh Tập c.h.ế.t rồi? Thứ vô dụng. Chết cũng đáng."

Một Thiên sư cấp sáu – người từng không có đối thủ ở Long Giang – lại c.h.ế.t âm thầm như vậy sao?

Người đàn ông vừa khắc vừa lẩm bẩm:

"Cho người đi điều tra nguyên nhân cái chết."

"Vâng."

Sau khi quản gia rời đi, hắn tiếp tục khắc ngọc. Nhưng không biết do nóng ruột hay mất tập trung, lưỡi d.a.o trượt đi, để lại một đường xước trên bề mặt. Gương mặt hắn đanh lại. Trong cơn giận, hắn bóp nát viên ngọc quý đang cầm trong tay. Mảnh ngọc lập tức hóa thành tro bụi, rơi lả tả xuống đất.

"Phế vật vẫn là phế vật."

Hắn ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, mây đen đang ùn ùn kéo đến, như điềm báo cho một cơn bão sắp ập xuống thành phố Long Giang.

Tại Long Giang, các cậu ấm cô chiêu sành chuyện vẫn đang thức trắng đêm hóng drama. Cư dân mạng không để họ thất vọng: tin tức Viên Thanh “đã kết hôn” được đào ra chi tiết đến mức đáng kinh ngạc.

[Bành Bằng: "Mọi người xem chưa? Có người tra ra là trước đây cô ấy từng bị Hà Siêu theo đuổi điên cuồng đấy!"]

[Tôn Vũ: "Biết chứ! Hà Siêu là con trai ông trùm ngành dệt may, ở Long Giang cũng gọi là đại gia rồi."]

[Tô Noãn Noãn: "Nhưng mà... anh ta c.h.ế.t cách đây năm năm rồi mà."]

[Bành Bành: "Đúng vậy, năm ấy Viên Thanh đang nổi đình đám, là nữ thần trong mắt rất nhiều người. Hà Siêu theo đuổi cô ấy rất cuồng nhiệt, có lần còn đến tận phim trường. Ai ngờ trên đường về gặp tai nạn xe và c.h.ế.t luôn."]

[Tôn Vũ: "Sau vụ đó, sự nghiệp Viên Thanh xuống dốc không phanh luôn."]

[Tô Noãn Noãn: "Chị Tuyền Tuyền đã nói là có sợi tơ hồng thì chắc chắn là có, mình tin chuyện này không đơn giản đâu."]

[Thích Uyên: "Ừ, không đơn giản chút nào."]

[Bành Bằng: "Anh Uyên đến rồi! Dạo này anh khỏe không?"]

[Thích Uyên: "Tôi ổn."]

[Tô Noãn Noãn: "Có người vừa đào được thông tin, hình như năm nào Viên Thanh cũng đến nghĩa trang ở ngoại ô, nhưng cô ấy đâu có người thân hay bạn bè thân thiết nào mất?"]

[Thích Uyên: "Nếu tôi nhớ không lầm, hôm nay là ngày giỗ của Hà Siêu."]

[Tôn Vũ: "Anh nhớ rõ vậy sao?"]

[Thích Uyên: "Trí nhớ tôi khá tốt."]

[Bành Bằng: "Trời đất! Cái xe chạy trước xe của Viên Thanh hôm nay chính là xe của nhà họ Hà! Lúc đó mọi thứ hỗn loạn, không ai để ý, nhưng mới có cư dân mạng đăng video lên, rõ ràng là xe nhà họ Hà!"]

[Tô Noãn Noãn: "Vậy là họ cùng đi tảo mộ à?"]

[Tôn Vũ: "Thế thì Viên Thanh có liên quan đến nhà họ Hà thật rồi. Nhưng nếu người cô ấy kết hôn là Hà Siêu, thì lúc còn sống anh ta không thể nào im lặng như vậy."]

[Tô Noãn Noãn: "Tôi đọc khá nhiều truyện huyền học gần đây, tôi đoán chắc họ không kết hôn theo kiểu bình thường."]

[Bành Bằng: "?"]

[Tôn Vũ: "?"]

[Thích Uyên: "Nếu là hôn nhân bình thường, chị tôi đã chẳng cần viết rõ chuyện riêng tư đó vào tiểu thuyết. Chắc chắn là Âm hôn."]

[Bành Bằng: "!!!"]

[Tôn Vũ: "…"]

[Tô Noãn Noãn: "Vậy thì mọi chuyện đã rõ. Nam diễn viên nào đóng chung với Viên Thanh cũng gặp sự cố, rất có thể là do ‘người kia’ không cho phép cô ấy thân thiết với đàn ông khác."]

[Thích Uyên: "Ừ."]

[Bành Bằng: "Tụi tôi tin chị cậu, nhưng cư dân mạng sẽ chẳng ai tin mấy chuyện Âm hôn đâu."]

[Tô Noãn Noãn: "Không cần họ tin. Nhưng mà Tiền đâu rồi?"]

[Bành Bằng: "Phải đó, sao hôm nay lão Tiền bặt vô âm tín thế?"]

[Tôn Vũ: "Ngủ rồi à?"]

[Bành Bằng: "Cái tên mê hóng hớt đó mà đi ngủ giữa lúc này? Không tin được!"]

[Tôn Vũ: "Thôi, kệ đi."]
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 115



Trên mạng, câu chuyện Viên Thanh và nhà họ Hà ngày càng bị đào sâu. Dù không ai dám chắc là Âm hôn, phần lớn người ta cũng bắt đầu tin rằng Viên Thanh từng bí mật kết hôn với Hà Siêu, hiện tại vẫn duy trì mối quan hệ thân thiết với nhà họ Hà, và hàng năm đều đến nghĩa trang viếng mộ.

["Vậy là Viên Thanh thật sự từng kết hôn?"]

["Bạch Thủy Chân Nhân nói thật à? Không thể nào!"]

["Trời ơi, nữ thần của tôi sao có thể bị tên Hà Siêu xấu xí đó quyến rũ được chứ?"]

["Nhà họ Hà giàu mà, mấy minh tinh chẳng phải đều muốn gả vào hào môn sao. Nhưng mà Viên Thanh đúng là sao chổi thật, vừa cưới vào nhà đã khiến người ta chết."]

["Mấy người nói lời độc miệng như vậy có thể bớt khẩu nghiệp không? Thời đại nào rồi mà còn bày đặt ‘khắc chồng’?"]

Dư luận ngày càng gay gắt. Tuy cư dân mạng chưa nghĩ đến Âm hôn, nhưng trong nội bộ nhà họ Hà, mọi người đã bắt đầu lo lắng thật sự.

Ở phòng khách nhà họ Hà, không khí căng như dây đàn. Người đứng đầu – Hà Kiến Thiết – là cha của Hà Siêu. Ông ta từng sang Hồng Kông buôn lậu quần áo về bán kiếm lời, từ đó mới phát tài. Làm ăn với những ông chủ lớn ở Hồng Kông – nơi rất mê tín phong thủy và huyền học – ông ta cũng bị ảnh hưởng ít nhiều. Lại thêm trong quá khứ từng làm vài chuyện khuất tất, trong lòng luôn bất an, nên có hứng thú nghiên cứu huyền học.

"Trước kia tôi đã nói rồi, Viên Thanh là sao chổi! Cô ta hại c.h.ế.t Tiểu Siêu, giờ lại gây ra lắm chuyện như thế!" – Hà phu nhân giận dữ gào lên.

Hình ảnh con trai nằm trong vũng m.á.u vẫn luôn ám ảnh bà ta. Trong mắt bà, Viên Thanh chính là nguồn cơn của mọi bất hạnh.

Hà Kiến Thiết cau mày, giọng trầm thấp: "Cho dù cư dân mạng có nghĩ cô ta từng kết hôn với Tiểu Siêu thì cũng chẳng ảnh hưởng gì đến nhà chúng ta."

"Thế sao ông lại lo lắng như vậy?" – Hà phu nhân không hiểu, nhíu mày nhìn chồng.

Hà Kiến Thiết nheo mắt, châm một điếu thuốc, khẽ nói: "Bà không thấy có ai đang giật dây phía sau à?"

"Bạch Thủy Chân Nhân?" – Hà phu nhân cười khẩy – "Tôi điều tra rồi, chẳng phải chỉ là con nhỏ nhà quê họ Thích, viết tiểu thuyết rồi tự xưng đại sư thôi sao?"

"Chuyện không đơn giản vậy đâu. Nếu cô ta chỉ là hàng giả, Tô Ninh Hải đời nào phải nể mặt như vậy? Bà không biết ông ta là người thế nào à?"

Hà phu nhân thoáng sững lại: "Ý ông là…"

"Cô ta chắc chắn có người chỉ điểm phía sau. Điều tôi lo nhất bây giờ là chuyện bị đẩy lên quá cao, giới Huyền môn sẽ chú ý đến."

Âm hôn vốn không được Huyền môn chính thống chấp nhận. Một khi bọn họ nhúng tay vào, chắc chắn sẽ điều tra đến cùng. Khi đó, nếu phát hiện ra điều gì bất thường, Hà Siêu đã c.h.ế.t rồi cũng chưa chắc được yên.

Nghe đến đây, sắc mặt Hà phu nhân tái nhợt: "Vậy thì mau liên lạc với Đinh đại sư đi!"

"Không liên lạc được." – Hà Kiến Thiết nhả khói thuốc, ánh mắt sâu thẳm.

Hà phu nhân nghẹn lời. Bà ta không ngờ vào lúc nước sôi lửa bỏng thế này, Đinh đại sư lại bặt vô âm tín.

Số tiền hội phí mà mỗi năm mọi người đóng cho ông ta xem như một khoản phí vô lý!

Mộng Vân Thường

Cư dân mạng thì cứ tranh luận không ngừng, nhưng fan của nam minh tinh lại chẳng chịu buông tha.

[Dù cô ấy đã kết hôn hay chưa thì đây là cách tẩy trắng gì vậy? Dù cô ấy kết hôn bao nhiêu lần thì vẫn là sao chổi hại người!]

[Đúng rồi, đã vào hào môn rồi, đừng có ra ngoài đóng phim làm hại người nữa có được không?]

[Viên Thanh cút khỏi giới giải trí đi!]

Trong khi đó, Ngụy Húc vẫn đang nằm trong phòng bệnh, vết thương nghiêm trọng, còn fan của anh ta thì lại nổi giận, không ngừng lên tiếng. Công ty quản lý của anh ta cũng đăng bài để lấy lòng và khiến người khác thương hại.

Tất cả những điều này đều tạo ra áp lực lên đội cảnh sát đang điều tra vụ án. Họ đã xem đi xem lại video quay lại hiện trường, nhưng vẫn không thể xác định được hung thủ là ai. Vụ án vẫn chưa có lời giải, và Viên Thanh vẫn chưa thể thoát khỏi tiếng oan.

"Đội trưởng Hàn, rốt cuộc hung thủ đã ra tay như thế nào?" Một cảnh sát đứng bên cạnh cau mày, rõ ràng đang cảm thấy khó khăn.

Anh ta chưa từng gặp phải một vụ án kỳ lạ như thế này.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 116



Hàn Miễn nhíu mày, mắt vẫn dán chặt vào màn hình đang phát video. Sau khi tua lại chậm, anh nhìn thấy rõ những hành động mờ ám mà Ngụy Húc làm với Viên Thanh trước khi sự cố xảy ra.

Sợi dây cáp vốn rất chắc chắn bỗng nhiên bị đứt, và Ngụy Húc rơi tự do xuống, m.á.u thấm đỏ cả đất.

"Thật là kỳ quái." Một cảnh sát lầm bầm.

Hàn Miễn quay lại nhìn anh ta: "Cậu nói gì vậy?"

"À, tôi chỉ nói bừa thôi." Cảnh sát kia gãi đầu, "Đội trưởng Hàn, tôi không mê tín đâu, thật đấy."

Hàn Miễn không trả lời ngay mà lại hỏi: "Cậu biết vụ án Tô Dung bị bắt cóc năm xưa chứ?"

"Biết chứ, cả thành phố Long Giang đều biết về vụ đó, Tô Ninh Hải đã phải đi tới tận thành phố Long Đàm để tìm được hài cốt của con trai, mà lại là hài cốt từ 17 năm trước. Ngay cả trong hệ thống cũng khó tin."

"Cậu cũng thấy khó tin sao?" Hàn Miễn hỏi lại.

"Tất nhiên rồi."

Hàn Miễn gõ nhẹ ngón tay lên mặt bàn, mắt tối lại.

"Vụ án của Ngụy Húc cũng kỳ lạ như vậy..."

Cảnh sát kia sững sờ: "Đội trưởng Hàn, anh tin... chuyện này sao?"

"Tôi không phải tin." Hàn Miễn thở dài, day day mi tâm. "Tôi chỉ nhớ đến một vụ án cũ."

"Vụ án gì vậy?" Cả đội cảnh sát đều tò mò.

Hàn Miễn cúi đầu, vẻ mặt khó đoán.

"Lúc tôi mới ra trường, tôi cùng một người bạn học được phân công về đồn cảnh sát khu Nam Hồ. Có lần nhận được tin báo, cậu ấy lập tức chạy đến hiện trường, sau đó..."

"Sau đó thì sao?"

"Trên đường về nhà, cậu ấy bị trượt chân ngã xuống hồ c.h.ế.t đuối."

"Hả?" Cảnh sát kia khó hiểu, "Trường cảnh sát không có lớp dạy bơi sao? Pháp y nói sao?"

Hàn Miễn không cảm xúc đáp: "Chết đuối bình thường. Tôi đã điều tra rất lâu, nhưng tất cả bằng chứng đều cho thấy cậu ấy tự ngã xuống hồ."

Mọi người nhìn nhau, đều là những người có kinh nghiệm phá án, và họ đều nhận thấy có điều gì đó rất kỳ lạ trong vụ án này.

"Vụ án mà cậu ấy đi xử lý là gì vậy?" Một cảnh sát hỏi thẳng vào vấn đề.

Mộng Vân Thường

Hàn Miễn hơi mím môi lại, ánh mắt tối sầm: "Có một cô gái báo án, người nhà cô ấy đã bán bát tự của cô ấy, định làm lễ Âm hôn."

"Âm hôn?" Một cảnh sát thở dài, "Thật là mê tín dị đoan, dù không có gì nguy hiểm nhưng cũng rất đáng sợ."

Hàn Miễn nhìn mọi người, rồi lên tiếng: "Nhưng chúng tôi đã kiểm tra hồ sơ của Viên Thanh, cô ấy chưa kết hôn."

Anh có linh cảm kỳ lạ rằng vụ án của Viên Thanh có liên quan đến vụ án của đồng nghiệp anh đã c.h.ế.t đuối.

"Đội trưởng Hàn, hay là chúng ta đi hỏi thăm cô tiểu thư họ Thích kia?" Một cảnh sát đề xuất.

Hàn Miễn khẽ nhíu mày: "...Một tác giả viết tiểu thuyết linh dị?"

Sáng sớm hôm sau, ánh bình minh rực rỡ.

Thích Tuyền thức dậy ăn sáng, Linh Sinh đã ngồi sẵn bên cạnh bàn ăn. Anh mặc bộ đồ thể thao vừa vặn, dáng người cao ráo, khuôn mặt tuấn tú, nhìn rất cuốn hút.

Thích Tuyền bỗng nhớ ra điều gì đó, cô thả thủy quỷ từ trong tấm gỗ đào ra, đồng thời truyền một luồng linh lực vào người anh.

Thủy quỷ từ từ biến đổi, màu xanh trắng dần dần chuyển thành hình dáng lúc còn sống. Anh ấy trẻ tuổi, diện mạo đường hoàng, lông mày vẫn mang vẻ non nớt, ánh mắt thẳng thắn, mặc trên người bộ đồng phục cảnh sát, vừa oai phong lại vừa rắn rỏi.

Anh cúi đầu nhìn hai bàn tay mình, vẻ mặt mừng rỡ nhưng cũng có chút buồn bã. Anh lẩm bẩm: "Tôi biến trở lại rồi..."

Nhìn anh, Thích Tuyền cảm thấy hơi xót xa. Cô hỏi: "Anh tên gì?"

"Tôi tên Tề Chính." Anh nhìn Linh Sinh và Tô Dung một cách ngạc nhiên. "Hai người cũng nhìn thấy tôi sao?"
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 117



Thích Tuyền mỉm cười nhẹ, lịch sự mời:

"Anh Tề, mời anh ngồi."

Tề Chính hơi sững lại, không giấu được vẻ ngạc nhiên:

"Hả?"

Không để ý đến sự lúng túng của anh, Thích Tuyền quay sang dặn dò Tô Dung:

"Đi chuẩn bị chút đồ ăn sáng cúng anh Tề."

Tô Dung mỉm cười, lễ phép gật đầu:

"Vâng ạ."

Anh ta quay sang hỏi thêm:

"Anh Tề, anh muốn ăn gì buổi sáng?"

Tề Chính gần như đáp lại theo phản xạ:

"Tôi ăn gì cũng được."

Anh thoáng giật mình. Quỷ cũng có thể ăn cơm sao? Nhưng mà… đã bao nhiêu năm rồi anh chưa được nếm lại hương vị của đồ ăn? Chỉ nghĩ đến thôi cũng thấy nhớ da diết.

Chẳng mấy chốc, Tô Dung đã bưng ra một bát cháo thịt nạc nóng hổi cùng mấy chiếc bánh bao trắng mềm, đặt ngay trước mặt anh, rồi lễ phép nói:

"Anh Tề, mời dùng bữa."

Bị một chàng trai vừa lịch thiệp vừa điển trai phục vụ tận tình như vậy, Tề Chính bối rối không biết để tay vào đâu, liền vội đứng dậy cúi đầu cảm ơn:

"Cảm ơn nhiều."

Mộng Vân Thường

Lúc này anh mới có thời gian quan sát kỹ xung quanh. Trong biệt thự này, ai nấy đều là trai xinh gái đẹp, đã thế còn thuộc hàng cực phẩm. Chỉ có Tần Nhược là trông hơi… không ăn nhập, lại còn ở chung một mộc bài gỗ đào với anh.

Mùi cháo thịt thơm ngào ngạt cùng hơi ấm bánh bao lan tỏa, k*ch th*ch khứu giác lẫn tâm trí. Tề Chính cẩn thận cầm thìa sứ, múc một miếng cháo nhỏ đưa lên miệng. Vị ngọt của gạo, vị béo ngậy của thịt – tất cả cùng hòa quyện tan ra trên đầu lưỡi. Anh không kiềm được, vội nuốt xuống.

Trời ơi… anh thật sự cảm nhận được hương vị! Còn ngon đến mức không thể tin nổi!

Tề Chính không còn tâm trí để tự hỏi vì sao mình – một linh thể – lại có thể ăn uống như người sống. Anh chỉ đơn giản là không cưỡng lại được bản năng. Cháo thịt nóng hổi lần lượt vào miệng, thi thoảng lại kèm theo một miếng bánh bao mềm mịn. Cảm giác lúc này, thật sự như đang sống lại – sung sướng như tiên!

Nhìn anh ăn ngon lành, Thích Tuyền cũng thấy vui vẻ lây.

Sau bữa sáng, cô quay sang hỏi Tô Dung:

"Tiến độ học hành của Linh Sinh dạo này sao rồi?"

Tô Dung đáp:

"Cậu ấy đã học đến chương trình lớp hai tiểu học rồi, thông minh lắm, học rất nhanh."

Thích Tuyền gật đầu. Với một linh thể trời sinh, cả “phần cứng” lẫn “phần mềm” đều là ưu việt thiên phú. Thế mà đến giờ mới học đến lớp hai… Rõ ràng có người cố tình kéo chậm tiến độ.

Dù vậy, cô vẫn chưa thật sự nghĩ ra phải đối xử với Linh Sinh thế nào. Bị nhốt mười mấy năm, anh không hiểu thế sự nhưng lại có khả năng phản kháng – như việc điều khiển quạ đen tấn công Đinh Tập. Điều đó chứng minh anh có tư duy độc lập, có niềm tin riêng về cách hành xử – kiểu như “ăn miếng trả miếng”.

Một người như vậy, sẽ không dễ dàng tiếp nhận các giá trị đạo đức xã hội hiện đại.

Nhưng xét cho cùng, Linh Sinh là nạn nhân. Việc anh phá hủy t.h.i t.h.ể của Đinh Tập cũng là điều dễ hiểu. Điều Thích Tuyền lo nhất chính là truyền thuyết về “linh thể trời sinh” – hoặc thành thần, hoặc thành ma.

Nếu một ngày anh trở thành ma... cô phải làm sao?

Cô vô thức nhìn chằm chằm vào Linh Sinh. Anh cảm nhận được ánh mắt đó, ngẩng đầu lên, đôi mắt hổ phách trong veo như nước suối mùa xuân nhìn thẳng vào cô, không chút che giấu hay ngại ngùng. Rồi anh khẽ cong môi, nở một nụ cười dịu dàng.

Hệ thống vang lên trong đầu cô:

[Linh Sinh đúng là sinh vật carbon đẹp trai nhất mà tôi từng thấy!]

Thích Tuyền nhướng mày:

"Ồ?"

Hệ thống vội vàng chữa cháy:

[À không, chị mới là người đẹp nhất!]

Cô thầm nghĩ: ...Cảm ơn, tôi không có hứng so kè nhan sắc với đàn ông.

Cô hỏi:

"Biết nói chưa?"

Tô Dung lộ vẻ lúng túng:

"...Vẫn chưa ạ."

Là không biết nói, hay là không muốn nói? Người ngoài nhìn vào cũng khó mà phân biệt được.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 118



Thích Tuyền không hỏi thêm, dời ánh mắt, rồi đứng dậy rời khỏi phòng khách.

"Chị Tuyền." – Tô Dung gọi cô lại – "Ngày kia Noãn Noãn sẽ đến thành phố Long Kinh nhập học, em muốn đi tiễn con bé."

"Tiễn tận nơi luôn sao?"

"Không ạ, con bé muốn đi tàu hỏa. Em chỉ tiễn nó ra ga thôi."

Thích Tuyền hơi ngạc nhiên:

"Nhà không có tài xế à?"

"À, con bé muốn tự trải nghiệm cuộc sống."

Cô gật đầu:

"Ừ, cũng được."

Sinh ra trong nhà giàu, quen đi xe riêng hoặc máy bay, chưa từng thử ngồi tàu hỏa, cũng là chuyện dễ hiểu.

Mộng Vân Thường

Về đến phòng, cô mới ngồi thiền được một lát thì bên ngoài có tiếng báo:

"Chị Tuyền, có cảnh sát từ thành phố tới."

Thích Tuyền mở mắt:

"Mời họ vào phòng khách."

Chỉ một lát sau, Hàn Miễn dẫn theo vài cảnh sát bước vào biệt thự. Vừa bước chân qua cửa, họ đã sững người trước khung cảnh xa hoa lộng lẫy. Quả nhiên là biệt thự đắt đỏ bậc nhất – nghe nói là nhà họ Tô đặc biệt tặng riêng cho Thích Tuyền. Quá chịu chơi.

Hàn Miễn liếc mắt cảnh cáo người đồng nghiệp bên cạnh. Người này lập tức khép miệng, không dám bàn tán gì thêm. Dù có ngạc nhiên đến đâu thì cũng phải giữ tác phong của người thi hành công vụ.

Họ đi qua hồ sen, băng qua hành lang yên tĩnh, theo bước Tô Dung tiến vào phòng khách chính được bài trí cổ kính mà sang trọng. Thích Tuyền đang nhàn nhã ngồi uống trà trên ghế sofa.

Trước khi đến, Hàn Miễn đã điều tra kỹ về cô. Mười tám năm đầu sống ở quê, sau đó lên thành phố làm thuê. Mãi đến hơn ba tháng trước mới được nhà họ Thích tìm về.

Là một tiểu thư thực thụ nhưng xuất thân từ nông thôn, danh tiếng của cô trong giới thượng lưu không mấy tốt đẹp, thậm chí là cực kỳ tệ. Nhưng kể từ sau tiệc sinh nhật của nhà họ Đỗ, mọi chuyện đã khác.

Cô không chỉ trở nên nổi tiếng mà còn nắm trong tay một khối tài sản khổng lồ. Tất cả là nhờ quyển tiểu thuyết đang được đăng tải – “Nhật ký hào môn”.

Hàn Miễn đã nghiêm túc nghiên cứu cuốn tiểu thuyết này, sau đó đối chiếu với vụ bắt cóc Tô Dung, cái c.h.ế.t của bà nội người giúp việc nhà họ Thích, cùng những sự kiện kỳ quái xảy ra với ba nhà Đỗ, Dương, Trương… Anh nhận ra – cuốn “Nhật ký hào môn” này, có gì đó không bình thường.

Anh ta không thể không để tâm đến chuyện này.

"Cảnh sát Hàn, mời anh ngồi." – Thích Tuyền cất giọng khách sáo, mời người đàn ông vừa bước vào.

Vụ tạt axit xảy ra vào hôm qua cũng do Hàn Miễn phụ trách. Hai người từng gặp nhau ở đồn cảnh sát, đã biết mặt và trao đổi thông tin cơ bản.

Hàn Miễn gật đầu chào rồi cùng một cảnh sát viên khác ngồi xuống ghế.

"Thích Tuyền, cô có biết gì về việc Ngụy Húc rơi từ dây cáp xuống không?" – Anh nhanh chóng đi thẳng vào vấn đề chính.

Thích Tuyền đáp gọn: "Biết."

"Tiểu thuyết 'Nhật ký hào môn' trên một trang web, có phải do cô viết không?"

"Đúng vậy."

"Cô từng dùng tài khoản Weibo tên Bạch Thủy Chân Nhân để trả lời một bài viết có hashtag #ViênThanhLàSaoChổi#, có đúng không?"

"Phải."

"Cô am hiểu phong thủy và huyền học à?"

Thích Tuyền mỉm cười, giọng nhẹ nhàng: "Cũng hiểu một chút."

Cuối cùng thì cũng đi vào trọng tâm.

"Vậy chương mới mà cô đăng tối qua, nói đến sợi dây tơ hồng, là cô tự suy đoán ra?"

"Đúng vậy."

Viên cảnh sát trẻ đi cùng không nhịn được, bật cười khe khẽ.

Hàn Miễn liếc cậu ta một cái, rồi vẫn giữ vẻ nghiêm túc: "Nhưng chúng tôi đã tra hồ sơ, Viên Thanh chưa từng kết hôn."

"Ý anh là tôi tính sai à?" – Giọng Thích Tuyền có phần thú vị.

"Không phải." – Hàn Miễn lắc đầu. "Tôi đã đọc vài chương đầu truyện của cô, phải nói là rất đúng với thực tế."

Thích Tuyền khẽ nhướng mày.

Hàn Miễn nghiêm túc hỏi tiếp: "Trong lĩnh vực huyền học, khi nào thì sẽ xuất hiện sợi dây tơ hồng?"

Câu hỏi này nghe ra thật không giống kiểu một cảnh sát thường hỏi.

Viên cảnh sát trẻ vừa ghi chép vừa lén nhìn Hàn Miễn với vẻ kinh ngạc.

Thích Tuyền điềm nhiên đáp: "Đó là một loại mối quan hệ hôn nhân được công nhận theo một số quy tắc nhất định. Nó không bao gồm những mối quan hệ yêu đương đơn thuần hay quan hệ thể xác đơn lẻ."

Hàn Miễn hơi cúi đầu, ho khẽ một tiếng. Viên cảnh sát trẻ cũng đỏ mặt vì câu trả lời quá “tế nhị”.

Quan hệ thể xác... nói khéo thật đấy.

"Cô có thể giải thích rõ hơn không?"

"Ví dụ như," – Thích Tuyền nói, giọng bình thản – "một cuộc hôn nhân hợp pháp theo luật dân sự, hoặc một mối quan hệ nhân duyên được định đoạt bằng cách trao đổi bát tự, hoặc kết dây tơ hồng theo quy tắc âm giới."

Cả Hàn Miễn và người cảnh sát trẻ đều sững sờ.

Họ vốn không tin vào những chuyện huyền bí, nhưng vụ tai nạn của Ngụy Húc khiến người ta khó lòng giải thích bằng lý lẽ thông thường. Dây cáp đứt mà không để lại dấu vết can thiệp rõ ràng, như thể có ai đó vô hình lơ lửng trên cao, cắt phăng nó.

Nhưng làm gì có chuyện vô lý như vậy?
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 119



Nếu viết kết luận điều tra theo hướng này, e là Hàn Miễn sẽ phải cởi bỏ bộ cảnh phục ngay lập tức.

Khi cả hai còn đang đau đầu, thì Tề Chính từ trong phòng ăn bước ra, tay xoa bụng no căng.

Lâu lắm rồi anh mới được ăn một bữa ngon lành như vậy, nên có phần không kiềm chế được. Anh thản nhiên đi về phía phòng khách, không chú ý tình hình, vừa đi vừa ợ một tiếng, rồi mỉm cười cảm ơn Thích Tuyền.

Không ngờ—

"Hàn Miễn?!"

"Tề Chính?!"

Hàn Miễn đột ngột đứng bật dậy, nhìn người đàn ông trước mắt như thể thấy ma.

Nhiều năm trước, chính mắt anh từng chứng kiến t.h.i t.h.ể người bạn thân bị nước sình làm cho trương phình. Anh cũng tự tay lo tang lễ, năm nào cũng đến thắp hương viếng mộ vào ngày giỗ. Người này rõ ràng đã chết, vậy tại sao anh ta lại đang đứng đây, còn mặc đồng phục cảnh sát?

Hai người nhìn nhau trân trối, bầu không khí trong phòng khách lập tức rơi vào im lặng đáng sợ.

Viên cảnh sát trẻ đi cùng không biết Tề Chính là ai, chỉ thấy anh mặc đồng phục giống mình nên vô thức chào hỏi như đồng nghiệp, rồi quay sang hỏi: "Đội trưởng Hàn, hai người quen nhau à?"

Hàn Miễn im lặng.

Anh gần như không nói nổi thành lời, cảm giác như toàn bộ thế giới quan của mình đang sụp đổ.

Tề Chính lấy lại bình tĩnh nhanh hơn, mỉm cười bước đến gần Hàn Miễn: "Lâu quá không gặp rồi. Không ngờ cậu lên chức đội trưởng luôn rồi, giỏi thật đấy!"

Viên cảnh sát trẻ lúc này mới để ý kỹ phù hiệu cảnh sát trên n.g.ự.c Tề Chính. Có gì đó... không đúng lắm.

Hàn Miễn mắt hoe đỏ, giọng run run: "Cậu... sao cậu lại ở đây?"

Mộng Vân Thường

Anh thậm chí nghi ngờ bản thân đang nằm mơ. Nếu không thì chuyện hoang đường đến vậy sao có thể xảy ra?

Tề Chính gãi đầu, ngập ngừng, không biết phải giải thích ra sao, đành nhìn về phía Thích Tuyền.

Thích Tuyền không né tránh ánh mắt của họ, bình tĩnh đáp: "Lúc tôi đi nhảy bungee, phát hiện anh ấy đang làm thủy quỷ dưới hồ, nên tôi vớt lên."

[Đại lão, chuyện kiểu này cô cũng nói được cho người bình thường sao?] – Hệ thống kinh ngạc lên tiếng trong đầu cô.

Thích Tuyền: [Tại sao lại không thể? Tô Ninh Hải chẳng phải cũng là người bình thường à?]

[Nhưng họ là cảnh sát...]

[Vụ án của Ngụy Húc là do ác quỷ cố ý gây ra. Đây là một vụ không có manh mối, chẳng lẽ để họ mãi mãi không phá được sao?]

[Nhưng giờ cũng đâu phá nổi.]

Thích Tuyền khẽ cau mày: [Chưa chắc. Có khi phá được.]

Thế giới trong cuốn tiểu thuyết này, e là... cũng chẳng khác gì thế giới mà cô từng sống.

Cô nói câu ấy rất nhẹ, nhưng rơi vào tai Hàn Miễn và viên cảnh sát trẻ lại chẳng khác gì sấm sét giữa trời quang.

"Thủy quỷ?!"

"Quỷ gì cơ?!"

Hai người cảnh sát gần như cùng lúc hét lên, trừng mắt há miệng như vừa bị sét đánh ngang tai, hoàn toàn không thể tin nổi những gì mình vừa nghe thấy.

Thích Tuyền thì vẫn giữ thái độ bình tĩnh như thường, ung dung nâng tách trà lên nhấp một ngụm. Loại trà này là hàng hiếm, do chính nhà họ Tô gửi đến biệt thự để cô thưởng thức. Mùi thơm thanh mát lan tỏa, đúng là hảo trà.

Hương thơm dịu nhẹ ấy khiến hai cảnh sát dần lấy lại tinh thần.

Hàn Miễn liếc nhìn Tề Chính, người đồng đội năm xưa giờ vẫn giữ nguyên vẻ ngoài trẻ trung, giọng khàn khàn:

"Sao cậu lại thành... thủy quỷ?"

Giờ phút này, dù có hoang đường đến mấy, điều duy nhất Hàn Miễn mong muốn là được ngồi xuống nói chuyện với người anh em từng vào sinh ra tử cùng mình.

Tề Chính đáp chậm rãi:

"Đại sư nói tôi c.h.ế.t oan, nhưng do lúc còn sống tích được chút công đức nên mới có thể lưu lại dương gian."

Tề Chính vốn là người chính trực, từng giúp đỡ không ít người, tích tiểu thành đại, cũng coi như có chút thiện nghiệp.

Hàn Miễn lập tức nắm bắt trọng điểm:

"Chết oan? Năm đó điều tra đi điều tra lại, tất cả chứng cứ đều chỉ ra là... cậu tự sát mà?"

Vụ việc đó vẫn luôn là cái gai trong lòng anh, không ngờ Tề Chính thật sự là bị hại!

Anh nóng ruột hỏi tiếp:

"Vậy rốt cuộc là ai hại cậu?"

Cảnh sát trẻ đi cùng đứng một bên, mặt mày đầy dấu hỏi.

"Đội trưởng, chắc chúng ta không tới nhầm chỗ chứ?"

Tề Chính lắc đầu, vẻ mặt trầm mặc:

"Tôi cũng chưa rõ... có lẽ phải hỏi vị đại sư này."

Anh quay sang nhìn Thích Tuyền, trong mắt mang theo tia nghi hoặc.
 
Back
Top Bottom