Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước

Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 130



[Trương Thành Ngôn]: Ghê thật, đúng kiểu câu view!

[Trương Thành Ngôn]: À mà này, hôm nay tao gặp Tống Lâm, trán cậu ấy bị băng lại. Hình như vừa bị tai nạn gì đó.

[Đỗ Gia Danh]: Gì cơ? @Tống Lâm cậu ổn không đấy?

[Tống Lâm]: Tôi không sao, chỉ là chuyện nhỏ thôi.

[Dương Túc]: Nhỏ gì mà nhỏ, nghe nói mấy hôm nay cậu toàn gặp xui, đen đủ đường. Cẩn thận thì hơn đấy.

[Thích Lẫm]: Nên mời đại sư xem qua đi.

[Tống Lâm]: ??? Từ bao giờ cậu cũng mê tín vậy?

[Đỗ Gia Danh]: Trời ơi, còn ai không tin Thích đại sư nữa chứ? Người ta đã chỉ rõ vùng ngoại ô phía Bắc có hắc khí, vậy mà cậu còn nhất quyết mò đến! Với lại, đại sư từng ra tay cứu sống em trai Thích Uyên đấy. Thích Lẫm là người chứng kiến tận mắt, sao mà không tin được!”

[Tống Lâm: "Hay là đổi tên nhóm thành 'Hội cuồng Thích Tuyền' luôn đi? Giờ anh ấy rời nhóm vẫn còn kịp đấy."]

[Đỗ Gia Danh: "Thôi, tôi không nói chuyện với mấy người nữa. Tôi phải đi đọc chương mới đây!"]

[Dương Túc: "Úi, 10 giờ rồi!"]

[Trương Thành Ngôn: "Cái web c.h.ế.t tiệt này! Load mãi không lên!"]

[Thích Lẫm: "Hay."]

Anh vô thức đưa tay lên sờ vết thương trên trán, không hiểu vì lý do gì lại mở ứng dụng Tiêm Khiếu.

Tôi biết rõ điều này, vì tôi đã gặp quỷ.

Anh ấy là một chàng trai trẻ, có ngoại hình dễ nhìn, tính cách chính trực và tốt bụng. Vậy mà... anh lại ra đi ở cái tuổi đẹp nhất. Thật sự đáng tiếc.

Tôi nhớ rất rõ lời anh kể. Năm đó, anh đã tận mắt chứng kiến một gia đình định bán con gái mình.

Họ dùng ngày tháng năm sinh của cô gái để đổi lấy tiền đặt cọc mua nhà, nhằm cưới vợ cho con trai.

Cô gái không đồng ý và báo cảnh sát. Khi anh đến hiện trường, đã kịp nghe hết những lời lẽ vừa ngu muội vừa tàn nhẫn của người nhà cô.

Mộng Vân Thường

Người cha mắng: "Kết Âm hôn thì có ảnh hưởng gì tới mày đâu? Nuôi mày từng ấy năm mà chuyện này cũng không chịu làm? Mày đúng là đồ vong ân bội nghĩa!"

Người mẹ thì khóc lóc van xin: "Con làm cho có lệ thôi mà. Người ta chỉ muốn một cái danh, cũng đâu phải thực sự bắt con đi lấy chồng. Sau này con đi lấy chồng, em trai con cũng sẽ giúp đỡ lại mà."

Người em trai nói: "Chị, chuyện này giả thôi mà. Người ta chỉ có con trai chết, cần người an ủi tinh thần. Mình lấy 200.000 tệ, nhiều hơn tiền lễ cưới của chị nữa. Mình không thiệt đâu."

Anh ấy rất tức giận, cố gắng hết sức để ngăn cản hành vi mê tín sai trái này.

Nhưng trớ trêu thay, trên đường về nhà, anh không may ngã xuống nước và chết.

Sau khi nghe câu chuyện ấy, tôi thực sự bàng hoàng.

Một người tốt và chính nghĩa như vậy lại c.h.ế.t một cách oan uổng chỉ vì sự độc ác của người khác. Đúng vậy, anh ấy c.h.ế.t oan.

Tôi có thể phân biệt được oan hồn với những linh hồn bình thường.

Chính nhờ lời nhắc nhở của anh, tôi chợt nhớ đến sợi tơ hồng trên tay người phụ nữ bị tạt axit – nó có màu đen.

Âm hôn?!

Cô ấy đã kết Âm hôn!

Thảo nào... Thảo nào xung quanh cô ấy luôn có chuyện không hay xảy ra.

Tôi từng đọc trong sách huyền học rằng người kết Âm hôn sẽ làm thay đổi từ trường xung quanh. Âm khí quá vượng khiến vận xui tăng mạnh. Những người thường xuyên tiếp xúc sẽ rất dễ gặp tai họa.

Nghĩ kỹ lại, những người gặp chuyện không may trên phim trường, chẳng phải đều là người từng tiếp xúc gần gũi với cô ấy sao?

Tất cả đều có thể giải thích được rồi.

Hết chương mới.

Tống Lâm thở dài, tay đỡ trán. Anh thực sự cảm thấy mình bị điên mới đi đọc thứ tiểu thuyết vớ vẩn như vậy.

"Đúng là phí thời gian!" – anh lẩm bẩm.

Anh tắt điện thoại, quay lại với công việc. Dưới ánh sáng từ đèn bàn, gương mặt anh hiện rõ nét, nhưng trong góc tối phía sau, một bóng đen đang lặng lẽ hiện lên.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 131



Bình luận dưới truyện «Nhật ký hào môn»:

[Anh Húc đẹp trai nhất thế giới: "Tác giả viết cái quái gì vậy? Định tẩy trắng cho con khốn kia à? Vớ vẩn!"]

[Fan của Húc điểm danh: "Nạn nhân còn đang nằm viện, hung thủ lại định chối tội? Thế giới này bị làm sao vậy?"]

[Người qua đường Giáp: "Âm hôn? Vận xui? Đây là chiêu tẩy trắng mới à?"]

[123: "Không hiểu lắm, chỉ là tiểu thuyết thôi mà, sao mọi người cãi nhau dữ vậy?"]

[Trông Thấy Tôi Xin Nhắc Tôi Soạn Bài: "Ghê quá, bán con gái để kết Âm hôn? Nghĩ tới thôi cũng nổi da gà! Anh cảnh sát c.h.ế.t thật đáng thương, rốt cuộc là chuyện gì?"]

[Hôm Nay Đại Cát: "Đừng sủa bậy trong bình luận nữa. Đại sư đã nói rất rõ rồi, chẳng lẽ chưa xem video quay ở phim trường? Dây cáp đứt bất ngờ, chỉ có thể nói là xui rủi, liên quan gì đến nữ diễn viên kia?"]

[Hôm Nay Đại Lợi: "Năm trăm quả địa lòi!"]

[Đại Cát Đại Lợi: "Năm trăm quả địa lôi!"]

[Nhất Thụ Hồng Mai Khai: "Tác giả đang ám chỉ hiện thực à? Đọc mà thấy rợn người. Người bị thương vẫn còn nằm viện, cảnh sát chưa có kết luận điều tra, tác giả viết vậy là thiếu suy nghĩ."]

[Có Hiếu Muốn Chết: "Không ngờ đọc tiểu thuyết mà cũng bắt trend showbiz được. Hài thật."]

[Chỉ Muốn Truyện Có Nam Đức: "Tôi xem video hậu trường rồi, có nam diễn viên do lỗi mà bị cắt cảnh nhiều lần, khi thì ôm eo, lúc thì nắm tay. Gặp chuyện cũng không oan lắm."]

[Anh Uyên Khuyên Người Đừng Viết Văn: "Một trăm quả địa lôi!"]

Tô Noãn Noãn đang chăm chú đọc phần bình luận dưới một bài viết thì bất ngờ nhìn thấy một nickname quen thuộc. Cô lập tức chụp màn hình lại và gửi vào nhóm chat.

"Tô Noãn Noãn: Đây có phải cậu không? @Thích Uyên."

"Thích Uyên: …"

Nhìn thấy tin nhắn trả lời đầy lúng túng đó, Tô Noãn Noãn không nhịn được cười khúc khích.

"Tô Noãn Noãn: Còn nhớ có người từng chê ‘Nhật ký hào môn’ dở tệ, tiếc cả mười tệ không chịu nạp đó nha."

"Tôn Vũ: Haiz, ai mà ngờ chị Thích Tuyền lại ngầu như vậy chứ! À mà nè, thằng nhóc Tiền Côn đâu rồi? @Tiền Côn, cậu c.h.ế.t đâu mất rồi?"

Cậu ta cố ý chuyển chủ đề để giúp Thích Uyên giữ thể diện. Thế nhưng, Tiền Côn vẫn bặt vô âm tín.

"Tôn Vũ: Gì thế nhỉ? Để tôi gọi cho cậu ấy xem sao."

"Bành Bằng: Tôi gọi rồi, không liên lạc được."

"Thích Uyên: Tôi cũng vừa gọi, không ai bắt máy."

"Tôn Vũ: Ghê thật, từ bao giờ anh Uyên lại quan tâm đến Tiền Côn dữ vậy? Cảm giác anh khác trước kia rồi đó."

"Tô Noãn Noãn: Đi qua một lần sinh tử, ai mà chẳng thay đổi. Thay đổi như vậy là tốt rồi."

"Thích Uyên: Ừm."

Sau lần suýt mất mạng, Thích Uyên dường như đã trưởng thành hơn rất nhiều.

Mộng Vân Thường

"Thích Uyên: Nghe nói cậu muốn đi tàu cao tốc đến Long Kinh, tôi đi cùng cậu nhé."

"Tô Noãn Noãn: Cậu mua vé chưa?"

Thực ra từ nhỏ đến lớn, Thích Uyên đều có tài xế riêng đưa đón, ngay cả tàu điện ngầm còn chưa từng đi, huống gì là tàu cao tốc. Cậu hoàn toàn quên mất phải mua vé trước.

Thích Uyên lúng túng tra mạng cách đặt vé, còn đang loay hoay tải ứng dụng thì bên ngoài phòng vang lên tiếng bước chân và giọng nói gấp gáp của mẹ.

Cậu mở cửa, thuận miệng hỏi: "Có chuyện gì vậy mẹ?"

Mẹ cậu vội vàng đáp: "Bên nhà dì Mã của con có việc gấp, mẹ qua đó xem thử."

"Dì Mã?" – cậu sững người – "Là mẹ của Tiền Côn sao? Con đi với mẹ!"

Lúc này, trong phòng bệnh, Mã Anh Lan đang ngồi sụp xuống bên giường, nước mắt lăn dài trên má. Trên giường là Tiền Côn đang hôn mê bất tỉnh, sắc mặt tái nhợt.

Ba Tiền Côn nghiến răng nghiến lợi: "Tôi sẽ gọi cho người quen ở Long Kinh, chuyển viện ngay trong đêm nay. Tôi không tin bệnh viện lớn ở thủ đô mà lại không chữa nổi cho con trai tôi."

Mã Anh Lan vừa lau nước mắt vừa nghẹn ngào: "Nhưng bệnh viện nói không phát hiện được bệnh gì... Tôi nghĩ thằng bé là bị trúng tà rồi. Hay là đi mời một vị đại sư lợi hại hơn đến xem thử?"

Nghe vậy, ông Tiền lập tức trừng mắt nhìn vợ: "Đại sư, đại sư! Lúc nào bà cũng chỉ biết dựa vào mấy người đó! Hôm nay mời tên gì mà Huyền cái gì Phong ấy, mất năm chục triệu, có ích gì chưa? Thằng bé đã tỉnh lại chưa? Nếu không vì bà lãng phí một ngày ở đây, tôi đã đưa nó đi thủ đô từ sớm rồi!"

Mã Anh Lan không dám nói gì thêm. Bà thực ra biết một người còn lợi hại hơn Huyền Phong, nhưng không dám mở miệng vì sợ bị mắng tiếp.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 132



Trong khi ông Tiền chạy ra hành lang gọi điện tìm người giúp đỡ, sắc mặt ông đầy lo âu, mồ hôi túa ra vì sốt ruột. Bệnh viện lớn ở thủ đô lúc nào cũng đông đúc, hơn nữa, tình trạng của Tiền Côn lại rất mơ hồ, không rõ thuộc chuyên khoa nào, càng khiến việc sắp xếp điều trị thêm khó khăn.

Nhà họ Tiền cũng không có mối quan hệ rộng rãi như nhà họ Đỗ hay nhà họ Dương, mọi việc đều trở nên rối ren.

Không lâu sau, Cố Xảo và Thích Uyên đến nơi. Sau khi nghe Mã Anh Lan kể lại, cuối cùng họ cũng biết chuyện gì đã xảy ra.

Thì ra, hôm qua Tiền Côn đến Đại học Long Giang để làm thủ tục nhập học. Sau khi dọn dẹp ký túc xá xong, cậu hào hứng dẫn mấy bạn cùng phòng – vốn đến từ tỉnh khác – đi tham quan trường. Là người bản địa, lại từng đến Đại học Long Giang chơi vài lần, cậu tự tin lắm.

Đại học Long Giang là trường tổng hợp nổi tiếng, đặc biệt mạnh về ngành lâm nghiệp. Trường có độ che phủ cây xanh rất cao, thậm chí còn có một khu rừng nhỏ bên trong được mệnh danh là “cấm địa”, nghe nói trong đó có trồng một số loài cây quý nên sinh viên không được phép vào.

Mộng Vân Thường

Khi cả nhóm đi ngang qua đường mòn gần khu rừng, Tiền Côn đang nói chuyện thì bỗng dưng khựng lại, rồi ngất xỉu ngay tại chỗ. Mấy người bạn hốt hoảng, lập tức đưa cậu đến phòng y tế, rồi sau đó chuyển đến bệnh viện thành phố Long Giang, nhưng các bác sĩ vẫn không tìm ra nguyên nhân.

"Tiền Côn vốn rất khỏe mạnh mà, tự dưng lại ngất xỉu thế này?" – Cố Xảo nhíu mày nghi ngờ.

"Đúng vậy!" – Mã Anh Lan sụt sùi – "Bác sĩ kiểm tra nói không phát hiện vấn đề gì bất thường cả..."

"Vậy sau đó thì sao?"

"Tôi nghĩ chắc là bị trúng tà... nên mới bàn với ba nó mời một vị đạo trưởng tên Huyền Phong đến xem."

Cố Xảo im lặng. Thích Uyên cũng không nói gì, chỉ liếc mắt nhìn nhau. Trong lòng họ đều hiểu rõ: Vị đạo sĩ đó vốn nổi tiếng là kẻ "gặp quỷ liền chạy", thế mà Mã Anh Lan lại tin tưởng đến vậy.

"Ông ta đã làm phép rồi, nhưng Tiền Côn vẫn chưa tỉnh lại." – Mã Anh Lan dè dặt nói, cố gắng giữ thể diện – "Tôi nghĩ lần này thứ mà Tiền Côn đụng phải không đơn giản, có lẽ đạo hạnh của Huyền Phong không đủ áp chế..."

Cố Xảo thấp giọng nói:

"Hay là đưa thằng bé lên bệnh viện lớn ở thủ đô kiểm tra kỹ hơn đi?"

Thích Uyên bước ra khỏi phòng bệnh, vừa đi vừa gửi tin nhắn tóm tắt tình hình vào nhóm chat. Cả nhóm im lặng trong vài phút, sau đó tin nhắn lần lượt xuất hiện.

[Tô Noãn Noãn: Lúc khám sức khỏe thi đại học, Tiền Côn còn rất khỏe mạnh, sao tự nhiên lại đổ bệnh chứ? Đã vậy còn không tìm ra nguyên nhân. Tôi nghĩ lần này nên nghe dì Mã, thử mời đại sư xem sao.]

[Tôn Vũ: Đột nhiên nhớ lại chương 7 trong «Nhật ký hào môn», có nói trong tiệc sinh nhật của Noãn Noãn có một thanh niên ấn đường đen sì, có khi nào là đang nói tới lão Tiền không? Tôi cũng nghiêng về phía dì Mã.]

[Bành Bằng: Tôi đề nghị gọi thẳng cho chị Thích Tuyền. Đừng phí thời gian vòng vo.]

[Tô Noãn Noãn: Nhưng giờ này khuya rồi, chắc chị Tuyền ngủ rồi đó.]

[Tôn Vũ: Tôi nhớ hôm sinh nhật Noãn Noãn, có một nam sinh đuổi theo Tần Nhược chạy ra ngoài, nghe nói cũng là Thiên sư. Hình như là bạn thân của con trai nhà họ Trần, người của gia tộc Thiên sư ở Long Kinh, đạo hạnh khá tốt.]

[Thích Uyên: Có ai có cách liên lạc với cậu nhà họ Trần không?]

[Tôn Vũ: Để tôi thử hỏi xem.]

[Tôn Vũ: Có rồi nhé, tôi gửi riêng cho Uyên.]

Không chần chừ, Thích Uyên lập tức bấm số. Mặc dù đã khuya, nhưng những người trẻ tuổi thường thức khuya, cậu cũng không quá lo ngại.

Trần Phi Lộc lúc này đang ngồi trước máy tính, vừa đọc chương mới của «Nhật ký hào môn», vừa tranh cãi trên Weibo với anti-fan. Dưới tài khoản ‘Phi Thiên Lộc Mã’, cậu đang gay gắt đáp trả những kẻ công kích Bạch Thủy Chân Nhân – người bị gán mác là “tài khoản marketing tẩy trắng cho Viên Thanh”.

Điện thoại rung lên. Cậu bật loa ngoài, tay vẫn không rời bàn phím:

"Ai vậy?"

"Tôi là Thích Uyên, em trai của Thích Tuyền. Có thể nhờ anh giúp một chuyện được không?"

Trần Phi Lộc khựng lại, hơi ngạc nhiên:

"Thích Uyên? Em trai của Thích đại sư?"

"... Ừm." Câu trả lời của Thích Uyên hơi khựng lại, đầy gượng gạo.

Đây là lần đầu tiên cậu bị gọi là “em trai Thích đại sư”. Trước giờ người ta chỉ gọi cậu là “con út chủ tịch Thích” hoặc “em trai Thích thiếu gia”. Bây giờ lại mượn tên cô để cầu cứu, cậu cảm thấy chính mình cũng chẳng ra gì.

"Anh có chuyện gì cần tôi giúp?" – Trần Phi Lộc hỏi lại, giọng điệu lịch sự nhưng không giấu vẻ tò mò.

"Bạn tôi đang nguy cấp. Tôi muốn nhờ bạn Thiên sư của anh đến giúp xem thử. Thù lao không thành vấn đề."

"Ngay bây giờ à?"

"Phải."

"Chờ chút, để tôi hỏi thử."

Trần Phi Lộc đứng dậy, gõ cửa phòng bên cạnh:

"Anh Ninh, có người muốn nhờ anh giúp. Có đi không?"

"Ai vậy?"

"Em trai của Thích đại sư."

Cánh cửa bật mở ngay lập tức. Gương mặt Ninh Chí trở nên nghiêm túc:

"Đi."
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 133



Tại bệnh viện, bố Tiền vẫn đang cố gọi liên hệ với các bệnh viện tuyến trên ở thủ đô. Bên cạnh, Cố Xảo đang nhỏ giọng an ủi Mã Anh Lan.

Thích Uyên ngồi một mình trên ghế, cúi đầu nhìn màn hình điện thoại. Trước đây, cậu chưa từng nghĩ sẽ có ngày phải dựa vào danh tiếng của Thích Tuyền để nhờ vả người khác. Cậu từng châm chọc, từng hạ thấp cô, vậy mà bây giờ… lại mượn danh cô để cứu bạn mình. Chỉ nghĩ đến thôi cũng đã thấy hổ thẹn đến mức không dám nhìn thẳng bản thân trong gương.

Nhưng cậu không thể bỏ mặc Tiền Côn nằm đó mê man không tỉnh. Cậu không làm được.

Chẳng bao lâu, Ninh Chí và Trần Phi Lộc đã đến nơi.

"Này, hai cậu là ai?" – Ba Tiền giơ tay cản họ lại, vẻ mặt đề phòng.

Thích Uyên vội lên tiếng:

Mộng Vân Thường

"Chú Tiền, họ là bạn Tiền Côn. Đến thăm thôi ạ."

Nhìn hai cậu thanh niên trẻ trung, ba Tiền không nghi ngờ gì, liền để họ vào.

Vừa bước vào phòng bệnh, Ninh Chí liếc mắt đã thấy ấn đường của Tiền Côn tối đen như mực. Cậu cau mày tiến lại gần giường bệnh, trước mặt Mã Anh Lan, lấy ra một chiếc gương đồng nhỏ cổ xưa và giơ lên soi vào mặt bệnh nhân.

Chiếc gương không có bất kỳ phản ứng nào.

"Cháu đang làm gì vậy?" – Mã Anh Lan hỏi, vẻ mặt lo lắng.

Ninh Chí trầm giọng:

"Hồn đã rời xác."

Mọi chức năng sinh lý vẫn hoạt động, nhưng linh hồn đã biến mất. Đương nhiên không thể tỉnh lại được.

"Hả?" – Mã Anh Lan sững người, nhìn sang Thích Uyên đầy nghi ngờ.

Trần Phi Lộc nhanh chóng giải thích:

"Chào dì, vị này là Ninh Thiên sư, được chứng nhận cấp bốn bởi Hiệp hội Thiên sư quốc gia. Là Thích Uyên mời đến."

Mã Anh Lan trợn mắt nhìn Ninh Chí – còn quá trẻ so với tưởng tượng của bà về một đại sư.

Bà nhớ lại chuyện trước đây nghe nói: Thích Uyên từng bệnh nặng suýt mất mạng, được con gái ruột của nhà họ Thích – Thích Tuyền – cứu sống nhờ huyền học. Khi đó, bà chẳng tin, còn cho rằng nhà họ Thích đang diễn kịch để tạo tiếng tăm cho con gái mình.

Một cô gái trẻ, lại xuất thân từ nông thôn, làm sao có đạo hạnh cao siêu đến vậy?

Ai trong giới huyền học mà không biết nghề Thiên sư kiếm tiền dễ như trở bàn tay?

Trước kia, Mã Anh Lan từng âm thầm không hài lòng, cảm thấy Cố Xảo ngoài mặt thì tỏ ra không tin tưởng Huyền Phong đạo trưởng – người mà bà rất sùng bái – nhưng thực chất lại đi nâng đỡ con gái mình, cứ như đang chơi trò hai mặt. Vì thế bà từng khó chịu không ít.

Nhưng lần này con trai bà đột nhiên ngất xỉu, không rõ nguyên nhân, bà mới nhận ra Huyền Phong chỉ là một kẻ lừa đảo.

Nhìn thấy Cố Xảo và Thích Uyên đến tận nơi, lo lắng hỏi han tình hình, trong lòng Mã Anh Lan bỗng cảm thấy áy náy. Nhưng khi thấy vị Thiên sư mà Thích Uyên mời tới lại là một cậu trai còn rất trẻ, bà vẫn không thể yên tâm được.

Cố Xảo quay sang hỏi:

"Hồn mất rồi thì sao? Có cách nào gọi về không?"

Từ sau khi chứng kiến tận mắt năng lực của Thích Tuyền, bà đã bắt đầu tin vào huyền học, ít nhiều cũng hiểu được vài điều cơ bản.

Lúc này, Ninh Chí đang tập trung linh lực vào đầu ngón tay, nhẹ nhàng điểm vào ấn đường của Tiền Côn. Cậu không trả lời ngay mà chỉ im lặng cảm nhận.

Trần Phi Lộc đứng bên cạnh giải thích:

"Nếu hồn phách rời khỏi thân thể chưa đến ba ngày và không bị tổn thương, thì vẫn có thể dẫn về được."

Anh chỉ vào Tiền Côn:

"Em ấy ngất bao lâu rồi?"

Mã Anh Lan nghe vậy như nhìn thấy tia sáng nơi cuối đường hầm, vội vàng đáp:

"Từ khoảng bốn giờ chiều hôm qua đến giờ, chưa tới ba ngày đâu!"

Tuy vậy, bà vẫn lo hồn phách con trai ở bên ngoài có bị thương tổn gì không.

Ninh Chí nhắm mắt, dùng linh thức lần theo dấu vết hồn phách, một sợi khí vô hình dần dần kéo về hướng Tây Nam. Cậu mở mắt, thu tay lại rồi hỏi:

"Chỗ Tiền Côn ngất là ở đâu?"
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 134



"Ở trường học," Mã Anh Lan nghẹn ngào nói. "Đang đi dạo thì tự nhiên ngã xuống."

"Trường học nằm ở hướng Tây Nam đúng không?"

Thích Uyên gật đầu xác nhận:

"Đúng rồi."

"Vậy đến trường học."

"Khoan đã." Thích Uyên gọi lại. "Trễ thế này rồi, trường không cho người ngoài vào đâu."

Ninh Chí im lặng.

Trần Phi Lộc bật cười, giải thích:

"À, chuyện nhỏ. Cổng trường chẳng thể ngăn được Ninh đại sư đâu."

Trong giới huyền học, đủ loại thủ pháp thần kỳ. Chỉ cần một tấm Bùa Ẩn Thân là có thể vượt qua mắt thường, còn tường rào trường học thì càng không đáng bận tâm đối với một Thiên sư cấp bốn như Ninh Chí.

Thích Uyên chỉ biết im lặng.

Ngay trong đêm, Ninh Chí rời khỏi bệnh viện, sử dụng Bùa Tốc Hành, chẳng mấy chốc đã đến Đại học Long Giang.

Trường đã tắt đèn, bốn phía tối om.

Mộng Vân Thường

Cậu đứng trước cổng, rút la bàn ra. Kim chỉ xoay nhẹ, rồi chậm rãi dừng lại, chỉ thẳng về phía có âm khí dày đặc. Ninh Chí dán Bùa Ẩn Thân lên người, nhanh nhẹn vượt tường, lần theo hướng âm khí mà đi.

Khu vực này là một khu rừng nhỏ trong trường, rậm rạp và có phần âm u.

Cậu vận linh lực, tập trung vào đôi mắt. Trong khoảnh khắc, ánh sáng lấp lóe trong đồng tử, khi nhìn lại khu rừng, sắc mặt cậu thoáng thay đổi.

Âm khí quá nặng!

Cậu ngẫm nghĩ một lát, quyết định không mạo hiểm hành động, lặng lẽ rời khỏi trường trong bóng đêm.

Ngay khi cậu rời đi, trong rừng xuất hiện một bóng đen. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm theo hướng Ninh Chí vừa biến mất, rồi lặng lẽ ẩn mình trong bóng tối.

Sáng hôm sau, tại biệt thự Lâm Hồ.

Thích Tuyền đang nhàn nhã thưởng thức bữa sáng thịnh soạn do Tô Dung chuẩn bị. Như thường lệ, cô hỏi:

"Tiến độ học của Linh Sinh thế nào rồi?"

Ngày nào cũng hỏi một lần, đã thành thói quen.

Tô Dung cúi đầu cung kính:

"Cậu ấy đã học đến chương ba rồi ạ."

"Chậm quá. Tăng tốc độ lên." Thích Tuyền liếc sang Linh Sinh đang ngồi yên tĩnh như không nghe thấy.

Linh Sinh nuốt nước bọt, không lên tiếng.

Tô Dung nói tiếp:

"Chỉ học qua video, hiệu quả có thể không tốt lắm. Hay là mời gia sư?"

Thích Tuyền hờ hững đáp:

"Gia sư bây giờ đắt lắm."

Tô Dung nghẹn lời. Trong lòng thầm nghĩ: Đại sư à, ngài có biết bây giờ ngài giàu thế nào không? Nhưng anh vẫn ngoan ngoãn:

"Vậy tôi sẽ đích thân giám sát việc học của cậu ấy."

"Ừ." Thích Tuyền đặt đũa xuống. "Ngoài học hành ra, cũng nên để cậu ấy làm chút việc. Suốt ngày ngồi không cũng không được."

Trước kia Linh Sinh đã chịu khổ quá nhiều. Giờ cơ thể đã khỏe mạnh, không thể để anh ấy rảnh rỗi mãi.

Cô liếc nhìn Linh Sinh rồi nói:

"Nếu linh lực chưa dùng tới, thì học vẽ bùa đi. Vẽ bùa hút bụi chẳng hạn, đỡ cho quản gia Tô phải làm việc nhà vất vả."

Linh Sinh cứng đờ, tốc độ ăn cơm chậm lại rõ rệt.

Tề Chính ngồi bên cạnh chỉ biết cúi đầu im lặng, không dám góp lời.

Tô Dung cố nhịn cười nhưng cuối cùng vẫn bật ra một tiếng "phì". Rồi anh nhanh chóng đổi chủ đề:

"À đúng rồi, hôm nay Noãn Noãn định đến Long Kinh nhập học, tôi đưa em ấy ra ga tàu nhé?"

"Đi đi." Thích Tuyền gật đầu.

Một lát sau, Tô Dung quay lại, vẻ mặt hơi ngạc nhiên:

"Noãn Noãn nói em ấy đổi vé sang ngày mai rồi."

Dù thời gian nhập học kéo dài hai ngày, hôm sau mới đi cũng không muộn, nhưng sẽ hơi cập rập.

Thích Tuyền hỏi:

"Sao thế?"

Tô Dung đáp:

"Em ấy bảo bạn thân bị hôn mê, muốn ở lại xem tình hình thêm chút nữa."

"Ừ." Thích Tuyền không hỏi thêm.

Ngay lúc đó, có người đến thăm biệt thự.

Tô Dung ra mở cửa, thấy là Ninh Chí và Trần Phi Lộc, liền lập tức mời hai người vào.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 135



Ninh Chí cả đêm không chợp mắt, sáng ra cũng chưa ăn gì. Đúng giờ đến nơi, vừa bước vào đã ngửi thấy mùi cơm canh thơm lừng từ phòng ăn truyền tới, bụng không chịu nổi, réo lên "ùng ục" hai tiếng rõ to.

Mặt cậu ấy lập tức đỏ bừng, vẻ bối rối không giấu được.

Thích Tuyền nhìn thấy biểu cảm luống cuống đó, liền hỏi thẳng:

"Đói rồi à?"

Nghe vậy, Linh Sinh đang ngồi ăn cũng đặt bát đũa xuống, bước tới. Đây là lần đầu tiên anh ấy xuất hiện trước người ngoài, gương mặt tuấn tú như tượng tạc khiến ai nhìn thấy cũng phải ngỡ ngàng.

Trần Phi Lộc sững người.

Trong lòng cậu thầm than: Quân gia Tô đã là cực phẩm rồi, không ngờ đại sư lại còn thu nhận thêm một mỹ nam như bước ra từ tranh vẽ! Thật khiến người ta bái phục sát đất.

Lúc này, Linh Sinh không để ý ánh mắt của người khác, chỉ lặng lẽ đứng bên cửa sổ, ánh mắt dừng lại trên cây hoa quế ngoài sân. Một con côn trùng nhỏ từ trên lá đáp xuống bệ cửa, chui vào khe hở như muốn lẻn vào trong nhà.

Anh nhẹ nhàng búng tay một cái, một sợi linh lực mảnh như tơ thoắt hiện rồi cuốn lấy con côn trùng, ném ra xa.

Ninh Chí chợt quay đầu, ánh mắt nhìn về phía bệ cửa sổ. Vừa rồi, cậu cảm nhận được một đợt d.a.o động linh lực rất yếu, nhưng giờ thì hoàn toàn biến mất.

Thích Tuyền cũng lặng lẽ nhìn về phía Linh Sinh. Tên này đúng là gan to tày trời, trước mặt người ngoài mà cũng dám tùy tiện vận dụng linh lực. Không sợ người ta nhận ra anh là linh thể trời sinh sao?

Như hiểu được ánh nhìn của cô, Linh Sinh cúi đầu tỏ vẻ ngoan ngoãn.

Bầu không khí trong phòng khách bỗng trở nên có chút vi diệu, trầm lặng.

Tô Dung bèn chủ động lên tiếng phá tan sự ngại ngùng:

"Ninh thiên sư, cậu có điều gì phát hiện sao?"

Ninh Chí hoàn hồn, nghiêm túc đáp:

"Đêm qua tôi có đến khu rừng trong khuôn viên Đại học Long Giang. Âm khí ở đó rất nặng, cảm giác như có một linh thể cấp cao đang ẩn náu. Hồn phách của Tiền Côn hiện đang bị giam trong đó. Tôi không dám hành động bừa bãi."

"Tiền Côn?" Thích Tuyền hơi nghiêng đầu. Cô chưa từng nghe qua cái tên này.

Trần Phi Lộc liền lên tiếng giải thích:

"Tiền Côn là bạn của Thích Uyên. Tối qua Uyên tìm đến tôi nhờ giúp, nên mới mời Ninh thiên sư tới."

Thích Tuyền hỏi tiếp:

"Hồn phách rời khỏi thân xác đã bao lâu rồi?"

"Hôm nay là ngày thứ ba," Ninh Chí đáp.

Cô cúi đầu suy nghĩ, không lên tiếng.

Hệ thống vang lên trong đầu:

"[Đại lão, chẳng lẽ cô lại không muốn ra ngoài nữa?]"

"[Ừm.]" Thích Tuyền đáp hờ hững.

"[Dù sao thì cô cũng không cần đi bộ mà.]"

"[Không phải vì đi bộ.]"

Thứ khiến cô thấy phiền là việc phải tiếp xúc với người sống... lẫn kẻ chết.

Mộng Vân Thường

Cô liếc nhìn hai người trẻ trước mặt đang thấp thỏm chờ đợi, trong lòng bỗng thoáng qua một ý nghĩ vô trách nhiệm: Nếu có thể tự tay bồi dưỡng ra vài nhân tài thực sự, liệu sau này có thể đỡ phải ra mặt mọi việc không?

Nhưng bồi dưỡng nhân tài... thật sự rất phiền phức.

Sau một lúc do dự, cô rốt cuộc vẫn đứng dậy, khẽ dặn:

"Liên lạc với Hàn Miễn, kêu anh ấy tới, cùng nhau đến Đại học Long Giang."

Hàn Miễn bắt máy với vẻ ngơ ngác:

"...Ủa? Chưa có chỉ đạo mà đã bắt đầu phối hợp rồi sao?"

Trường học đang vào mùa khai giảng, người ra người vào nườm nượp. Hàn Miễn dẫn theo một cảnh sát trẻ, mặc thường phục để tránh gây chú ý, rồi đi vào trường theo chỉ dẫn.

Khi gần đến khu rừng phía sau trường, người đã thưa thớt hơn. Rẽ qua một lối đi, anh lập tức nhìn thấy Thích Tuyền đang đứng dưới tán cây long não ven đường.

Cô mặc một bộ đồ thể thao mỏng nhẹ, mái tóc búi cao để lộ gương mặt xinh đẹp thanh tú, vài lọn tóc xõa nhẹ hai bên má, nhìn vừa dịu dàng lại có phần lạnh lùng. Dưới nắng trưa gắt gao, cô không cần bận tâm — Linh Sinh đã cầm ô che nắng cho cô, che luôn cả những ánh mắt tò mò của người qua đường.

Trái lại, Trần Phi Lộc và Ninh Chí đi bên cạnh thì khổ sở vì nắng. Dù Ninh Chí không ngại nóng nhờ có linh lực bảo hộ, Trần Phi Lộc lại là người thường, mặt đỏ gay, suýt nữa thì cháy nắng.

Hàn Miễn bước tới hỏi:

"Mọi người đến đây bằng gì vậy?"

Trần Phi Lộc đáp:

"Tôi lái xe đến."

Hàn Miễn gật đầu, quay sang Thích Tuyền:

"Nơi này có vấn đề gì sao?"
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 136



Cô chỉ tay về phía tấm bảng "Cấm vào" phía xa, hỏi ngắn gọn:

"Chúng tôi có thể vào được không?"

Hàn Miễn thoáng khựng lại. Dù gì đây cũng là trường học, muốn vào nơi có biển cấm thì cần có sự cho phép.

Anh kiên nhẫn nói:

"Cô cần phải nói rõ tình hình, tôi mới có thể liên hệ nhà trường."

Thích Tuyền liếc sang Trần Phi Lộc. Cậu lập tức hiểu ý, nhanh chóng tóm tắt lại chuyện của Tiền Côn cho Hàn Miễn nghe, cuối cùng nói thêm:

"Trong rừng có gì cụ thể thì tôi cũng không biết, nhưng việc phải nhờ đến cảnh sát thì khả năng có liên quan đến án mạng."

Hàn Miễn gật đầu, lập tức quay đi gọi điện báo cáo cấp trên.

Trong lúc chờ đợi, Thích Tuyền lại tiếp tục cúi đầu nghịch điện thoại.

Hệ thống reo lên đầy hào hứng:

"[Đại lão! ‘Anh Uyên Khuyên Người Đừng Viết Văn’ vừa ném 1000 địa lôi! ‘Hoang Văn Đúng Là Muốn Mạng’ cũng ném 1000 nữa! Chắc là vì Tiền Côn đó!]"

"[Ừ.]"

"[Còn có một tin tốt nữa!]"

"[Gì vậy?]"

"[Chúc mừng đại lão đã leo lên vị trí số 1 bảng xếp hạng tân binh toàn web! Phần thưởng: Mười ngày tuổi thọ!]"

Hệ thống nhỏ vui mừng khôn xiết, vừa mừng vừa lo — không thể tin nổi đại lão có thể đạt được thành tích khủng như vậy... chỉ bằng cách “lười biếng có chọn lọc".

[Sau khi hệ thống tính toán, danh vọng mà cô tích lũy hiện tại là 3.140.522 điểm. Nếu quy đổi thành tuổi thọ thì khoảng 3.141 ngày, cũng chính là hơn tám năm.]

Mộng Vân Thường

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi đã tích lũy được tám năm tuổi thọ. Thích Tuyền vốn là người điềm tĩnh cũng không khỏi vui mừng. Kiếp trước cô chỉ sống đến 22 tuổi, bây giờ có thể sống đến 30 rồi. Cô cười khẽ, nói thầm trong lòng:

"[Làm tốt lắm.]"

Hệ thống đáp lại, đầy hân hoan:

"[Hihi.]"

Thích Tuyền hỏi tiếp:

"[Quán quân bảng xếp hạng tân binh lần này cũng là một mục tiêu theo giai đoạn đúng không? Sao trước giờ cậu không nhắc đến?]"

"[Muốn cho đại lão bất ngờ mà~]" – Hệ thống nũng nịu trả lời.

"[Vậy mục tiêu tiếp theo là gì?]"

"[Lọt top đầu bảng xếp hạng.]"

"[Bảng xếp hạng nào vậy?]"

"[Bảng xếp hạng nhân tạo. Khi tích đủ số chữ nhất định sẽ tự động được xét duyệt, sau đó biên tập sẽ đưa vào bảng xếp hạng phù hợp.]"

"[Ồ.]"

Lúc này, Hàn Miễn vừa cúp điện thoại xong, quay lại nói với Thích Tuyền:

"Trường học sẽ cử một người quản lý đi cùng chúng ta."

"Ừ."

"Video ghi hình hôm qua tôi đã nộp rồi, đơn xin điều tra cũng đã gửi."

Anh đã quá quen với phong cách ít lời của cô, nhưng vẫn không khỏi thận trọng hỏi:

"Tề Chính… sẽ như thế nào?"

Thích Tuyền bình thản trả lời:

"Chờ các anh triệt phá đường dây kia."

Tề Chính vì ngăn cản kết ấn hồn mà chết. Nếu cảnh sát có thể lần ra đầu mối, trừng trị thủ phạm đúng luật, anh ấy mới có thể yên lòng mà đầu thai.

"Chúng tôi sẽ làm được." – Hàn Miễn nói chắc nịch.

Rất nhanh sau đó, người của trường đã tới. Là một người đàn ông trung niên mập mạp, trán hói nhẹ, giới thiệu mình là chủ nhiệm Tôn. Sau khi chào hỏi xong, ông dẫn cả nhóm vào rừng cây phía sau trường.

“Khu rừng này được trồng từ ba mươi năm trước, lúc trường mở rộng. Thường ngày chẳng mấy ai lui tới.” – Chủ nhiệm Tôn vừa khó nhọc bước qua những bụi cây, vừa lau mồ hôi lấm tấm trên trán.

Ông quay sang hỏi:

"Cảnh sát Hàn, các anh vào rừng là có chuyện gì à?"

Hàn Miễn lặng thinh, không tiện nói rằng nơi này âm khí nặng nề nên mới đến xem xét. Đúng lúc ấy, Trần Phi Lộc lên tiếng đổi chủ đề:

"Chủ nhiệm Tôn, ông làm việc ở trường đã bao lâu rồi?"

"Cũng mười tám năm rồi." – Ông cười nói, dù bước chân bắt đầu có phần chần chừ.

Càng đi vào sâu, ánh nắng càng khó len lỏi qua được những tán cây rậm rạp. Không gian trở nên âm u đến khó chịu, chỉ còn tiếng thở và tiếng lá cây xào xạc.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 137



"Ông làm quản lý lâu như vậy, chắc nắm rất rõ tình hình trường chứ?" – Trần Phi Lộc hỏi tiếp.

"Đại khái là vậy." – Chủ nhiệm Tôn trả lời.

Ngay lúc này, Trần Phi Lộc cảm thấy không khí xung quanh trở nên lạnh lẽo hơn hẳn. Anh mạnh dạn hỏi:

"Trường có từng xảy ra vụ mất tích nào không?"

"Mất tích?" – Chủ nhiệm Tôn chột dạ, dừng bước lại. "Cảnh sát Hàn, rốt cuộc các anh định làm gì?"

"Chuyện công việc thôi." – Hàn Miễn vẫn giữ vẻ chuyên nghiệp.

"Không được đi tiếp nữa đâu." – Ông Tôn lắc đầu, chỉ tay về phía trước. "Phía trong toàn là cây bụi rậm rạp, không có đường đâu. Với lại, nơi đó có nhiều cây quý, không thể để bị phá hoại."

Mộng Vân Thường

Lúc này, Thích Tuyền dừng lại, ánh mắt nhìn thẳng vào khu rừng sâu u tối phía trước. Giọng cô bình tĩnh:

"Hướng 10 giờ, cách đây khoảng 60 mét."

Trong mắt của Thiên sư như cô, nơi âm khí dày đặc nhất chính là điểm tụ âm của cả khu rừng. Rất có thể là nơi chôn xác người.

Hàn Miễn ngẩn người một chút, sau đó lập tức ra hiệu cho đội cảnh sát đi theo hướng đó, mang theo cả thiết bị dò tìm và đào bới.

"Này! Mấy người đang làm gì vậy?" – Chủ nhiệm Tôn hoảng hốt đuổi theo, mồ hôi nhễ nhại. "Không thể tùy tiện đào bới ở đây đâu! Mấy cây trong rừng rất đắt tiền đấy!"

Ninh Chí và Trần Phi Lộc cũng nhập nhóm hỗ trợ đào bới. Bỗng nhiên, toàn bộ lá cây trong rừng ngừng lay động.

Một luồng âm khí đen đặc như khói keo từ tứ phía cuộn lại, lạnh thấu xương, như thể có thứ gì đó khổng lồ bao trùm tất cả, che khuất mọi tia sáng cuối cùng trong khu rừng nhỏ này.

Từ trong làn khói đen, bóng dáng một người phụ nữ chập chờn xuất hiện.

"Chúng mày là ai? Muốn làm gì ở đây?" – Giọng nói khàn đặc, vang vọng từ mọi hướng, giống như âm thanh vọng lại trong không gian kín.

Thích Tuyền hơi híp mắt:

"Kỹ năng này hay phết."

Hệ thống thì run bần bật:

"[Aaaaaa! Quỷ! Quỷ thật kìa!]"

Hệ thống thì run bần bật:

"[Aaaaaa! Quỷ! Quỷ thật kìa!]"

Nó cũng từng thấy quỷ, nhưng những người như Tô Dung hay Tề Chính đều sạch sẽ, có hình thể gần như bình thường. Còn thứ này... toàn thân đầy vết khâu, da thịt lở loét, đầu và tay chân giống như bị chắp vá lại. Đáng sợ đến mức khiến cả hệ thống run rẩy.

Ninh Chí nhìn chằm chằm vào cái bóng đang hiện dần rõ hơn, vẻ mặt trầm trọng:

"Hồng quỷ cấp 5."

"Vượt cấp của cậu rồi à?" – Trần Phi Lộc cau mày.

"Ừ, cao hơn một bậc."

"Vậy chẳng phải đã hại rất nhiều người rồi sao?"

Ninh Chí lắc đầu:

"Không giống. Dù thực lực đạt cấp 5, nhưng trên người nó không mang theo sát nghiệt."

"Hả? Nhưng chẳng phải từ cấp 3 trở lên đều từng gây án sao?" – Trần Phi Lộc nghi hoặc.

Ninh Chí cũng không chắc chắn, trong lòng đầy hoài nghi.

Hệ thống nghe được cuộc trò chuyện liền thì thầm với Thích Tuyền:

"[Thông thường đúng là như vậy, nhưng mọi chuyện trên đời luôn có ngoại lệ. Có lẽ con quỷ này là một trường hợp đặc biệt.]"

Thích Tuyền vừa dứt lời, linh lực trong tay lập tức hóa thành một sợi dây mảnh, phát ra âm thanh sắc bén "xoẹt" một tiếng, đánh vỡ màn chắn hắc khí dày đặc đang bao quanh nữ quỷ. Lớp hắc khí giống như những quân cờ domino bị đẩy ngã, vết nứt nhanh chóng lan rộng rồi tan biến hoàn toàn trong nháy mắt.

Mọi người giờ mới nhìn rõ, phía sau nữ quỷ là một sinh hồn đang đứng lặng lẽ, bộ dạng uể oải như buồn ngủ, hai mắt rũ xuống, trông vô cùng đáng thương.

Trần Phi Lộc kêu lên: "Là Tiền Côn!"

Nữ quỷ không hề tức giận vì bị phá vỡ kết giới. Trái lại, cô ta liếc nhìn về phía Hàn Miễn và nhóm cảnh sát đang đào bới phía sau, sau đó quay lại nhìn chằm chằm Thích Tuyền, ánh mắt sắc như dao, hỏi lại lần nữa:

"Các người là ai? Tại sao lại vào nơi này?"

Hệ thống vang lên: "Wow, cô ta tỉnh táo thật đấy."

Thích Tuyền trả lời thản nhiên: "Chưa từng hại người, nên không trở thành ác quỷ mất đi lý trí."

Trần Phi Lộc lấy hết can đảm lên tiếng: "Chị gái à, bọn tôi đến đây để tìm người."

Nữ quỷ giật nhẹ cổ tay, kéo Tiền Côn về phía trước, lạnh nhạt nói: "Ý cậu là hắn?"

"Đúng vậy, mong chị có thể nể tình thả cậu ấy."

Nữ quỷ lắc đầu, vẻ mặt đầy chán ghét: "Không được."
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 138



Trần Phi Lộc cố gắng năn nỉ: "Chị tốt bụng như vậy, nếu cậu ấy không quay lại, e rằng sẽ gặp nguy hiểm. Nếu chị thật sự thích cậu ấy, sau này để cậu ấy thường xuyên đến chơi với chị cũng được mà?"

Mọi người trố mắt nhìn cậu — chuyện này... cũng có thể thương lượng kiểu đó sao?

Nữ quỷ cau mày: "Tôi không cần hắn đến chơi."

"Vậy chị cần gì?"

"Thái độ của hắn không nghiêm túc, căn cơ lại kém. Tôi đang giúp hắn bồi dưỡng thêm, khi nào đủ rồi sẽ thả về."

Mọi người: ???

Đúng lúc đó, một cảnh sát trẻ tuổi hét lớn: "Tìm thấy rồi!"

Dưới lớp đất lộ ra một bộ xương trắng đã mục, bị phân thây thành nhiều mảnh, hiển nhiên là dấu vết của một vụ án g.i.ế.c người cực kỳ tàn khốc.

Sắc mặt Hàn Miễn trở nên nghiêm trọng, ra lệnh: "Tiểu Lý, lập tức báo về Cục."

"Rõ!"

Nữ quỷ ngẩn người, ánh mắt đầy kinh ngạc: "Mấy người là cảnh sát?"

Cô ta bị nhốt ở nơi này suốt nhiều năm, từ lâu đã tuyệt vọng với việc được ai đó phát hiện. Không ngờ, chỉ vì tiện tay giữ lại một sinh hồn, lại kéo theo cả cảnh sát đến.

Thích Tuyền không muốn lãng phí thời gian.

Bây giờ xương cốt đã được tìm thấy, vụ án đã rõ ràng, phần còn lại là việc của cảnh sát. Cô chỉ cần xử lý nữ quỷ.

Cô lấy ra một mộc bài bằng gỗ đào. Nữ quỷ chưa kịp phản ứng, thân thể đã bị hút vào bên trong không gian của mộc bài, chỉ kịp gào lên một tiếng rồi biến mất.

Thích Tuyền ra lệnh: "Ninh Chí, cậu đưa sinh hồn Tiền Côn về trước đi."

"Rõ."

Cô cất mộc bài vào túi, mặc kệ tiếng hét giận dữ từ bên trong, xoay người rời khỏi rừng cây không một chút lưu luyến.

Trần Phi Lộc nhìn chủ nhiệm Tôn đang ngất xỉu dưới đất, do dự hỏi: "Vậy còn ông ấy thì sao?"

"Đưa cho cảnh sát xử lý." Thích Tuyền đáp nhẹ.

"Ờ, vâng..."

Hệ thống nghi hoặc hỏi: "Sao không giao nữ quỷ cho cảnh sát thẩm vấn? Như vậy điều tra sẽ nhanh hơn chứ?"

"Vậy nếu nạn nhân tiếp theo không biến thành quỷ thì sao?"

"Cũng đúng..."

Vừa ra khỏi rừng, Thích Tuyền liền nhận được cuộc gọi từ Đỗ Gia Danh.

"Đại sư! Cô ấy tỉnh rồi!"



Tại bệnh viện An Tế, Viên Thanh mở mắt, ánh sáng dịu nhẹ chiếu vào khiến cô nhíu mày. Cô vừa thoát khỏi cơn ác mộng dài — trong mơ, cô bị nhấn chìm trong bóng tối và tuyệt vọng.

Mùi thuốc khử trùng quen thuộc, cùng không gian trắng xóa, khiến cô nhận ra đây là bệnh viện.

Lại vào viện nữa sao...

Cô mím môi cười lạnh, chua chát.

Cửa phòng bệnh đột nhiên bị đẩy ra. Viên Thanh không quay đầu, vẫn nhìn ra ngoài cửa sổ. Ngoài người nhà họ Hà, cô không nghĩ còn ai khác tới thăm mình.

"Cô tỉnh rồi." Một giọng nam dịu dàng vang lên, hơi căng thẳng. "Có đói không? Khát không? Tôi rót nước cho cô nhé?"

Cô nhíu mày. Giọng này... không quen.

Quay đầu lại, cô trông thấy Đỗ Gia Danh — cậu ấm nổi tiếng ăn chơi của nhà họ Đỗ. Trong đôi mắt anh ta là sự bối rối, có chút lúng túng, nhưng rất chân thành.

Cô giật mình. Sao lại là anh ta?

Đỗ Gia Danh nhẹ giọng giải thích: "Hiện tại cô đang ở bệnh viện An Tế. Cô yên tâm, chỗ này rất an toàn. Cô cứ nghỉ ngơi dưỡng sức đi, chuyện cụ thể thì chờ cảnh sát đến rồi hẵng nói."

"…Cảnh sát?"

"Đúng. Giấy chứng thương của cô đã có, thương tích không nhẹ. Cô được cứu ra từ mật thất nhà họ Hà, phải lấy lời khai để điều tra rõ."

Viên Thanh lặng thinh.

Cảnh sát có giải quyết được âm hôn không? Có cắt đứt được sự ràng buộc giữa cô và Hà Siêu?

Đột nhiên, cô bật dậy, hai mắt mở lớn.

Sau vài giây ngơ ngác, cô hét lớn: "Hà Siêu! Mau cút xuống địa ngục đi!"

Đỗ Gia Danh giật mình, theo phản xạ lùi lại một bước.

Viên Thanh vẫn chưa dừng lại, tiếp tục mắng chửi không ngừng, lời lẽ cay độc, thậm chí chửi luôn cả tổ tiên mười tám đời nhà họ Hà.

Nhưng không có gì xảy ra.

Cô sững sờ vài giây, rồi cười phá lên, nụ cười vừa chua xót vừa cuồng loạn.

Sợi dây kết nối giữa cô và Hà Siêu… biến mất rồi.

Cô thật sự tự do rồi!

Toàn thân nhẹ nhõm như trút bỏ gánh nặng.

Viên Thanh quay sang nhìn Đỗ Gia Danh, ánh mắt tràn đầy quyết tâm: "Bao giờ cảnh sát tới? Tôi muốn báo án!"

Mộng Vân Thường

Cùng lúc đó, Hàn Miễn vừa bàn giao xong vụ án ở khu rừng, lập tức nhận được tin và tức tốc chạy đến bệnh viện An Tế.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 139



Lúc Hàn Miễn đến, tâm trạng của Viên Thanh đã dần ổn định. Cô đang ngồi trên giường bệnh, bên cạnh là Đỗ Gia Danh – cậu ấm nhà họ Đỗ – cùng lướt điện thoại. Cả hai chăm chú đọc, miệng lẩm bẩm gì đó.

Đỗ Gia Danh khẽ hạ giọng:

"Tôi nói cho cô biết, đại sư kia lợi hại lắm. Nếu không có người ấy, giờ cô còn chẳng thể yên ổn ngồi đây đâu. Không chỉ vậy, đại sư còn lên tiếng bênh vực cô trong tiểu thuyết. Nhiều fan cuồng chạy đến mắng đại sư mà người ta vẫn không lùi bước, đúng là đáng nể!"

Viên Thanh chăm chú đọc từng dòng trong cuốn 《Nhật ký hào môn》, nhất là hai chương mới nhất, cô đọc đi đọc lại không biết bao nhiêu lần. Những ngày bị nhốt trong mật thất nhà họ Hà, cô hoàn toàn bị cô lập với thế giới bên ngoài, cũng mường tượng được mình chắc hẳn đã trở thành đối tượng bị công kích của dư luận. Nhưng cô không ngờ lại có người dám đứng ra bênh vực cô, thậm chí còn là ân nhân từng cứu cô khỏi vụ tạt axit.

Viên Thanh luôn muốn cảm ơn người đó, nhưng chưa từng có cơ hội. Giờ thì khác, cô không chút do dự nạp tiền vào tài khoản, tặng cho 《Nhật ký hào môn》 hai nghìn địa lôi. Đó gần như là toàn bộ tài sản của cô – hơn hai mươi vạn tệ – số tiền cô dành dụm trong những năm bị giam cầm, ngoài một phần để dành trả viện phí.

"Có tiền rồi, sau này tôi sẽ tiếp tục cảm ơn Bạch Thủy Chân Nhân," cô lẩm bẩm.

Lúc này, cửa phòng bệnh vang lên tiếng gõ nhẹ.

"Cảnh sát Hàn tới rồi."

Đỗ Gia Danh lập tức đứng dậy, rất biết điều rời khỏi phòng, nhường không gian lại cho Viên Thanh và cảnh sát.

Hàn Miễn dẫn theo đồng nghiệp đến lấy lời khai. Dù có liên quan đến yếu tố siêu nhiên, nhưng những gì anh hỏi đều xoay quanh hành vi phạm pháp của vợ chồng Hà Kiến Thiết. Trên danh nghĩa, người trực tiếp giam cầm Viên Thanh chính là đôi vợ chồng kia. Hà Siêu khi còn tồn tại vốn không có thực thể, nên không thể trực tiếp gây tội – tất cả mọi hành động đều xuất phát từ sự điên cuồng của cha mẹ cậu ta.

Viên Thanh rất hợp tác. Cô kể lại rành rọt tất cả những gì mình đã trải qua: từ bị ép kết âm hôn, đến việc thường xuyên bị nhốt trong mật thất, bị hành hạ đủ đường. Cô miêu tả chi tiết từng hành vi tội ác của vợ chồng Hà Kiến Thiết, khiến cảnh sát trẻ ghi chép đến mức tay run rẩy.

"Thật không thể tin được... Quá độc ác, quá vô nhân tính!" một người thầm thốt lên.

Cùng lúc đó, ở cổng biệt thự nhà họ Hà – nơi cảnh sát vẫn đang khám xét, tìm kiếm tang vật – một người đàn ông trung niên xuất hiện. Ông ta mặc đồ bình thường, tướng mạo phổ thông, dễ dàng trà trộn vào đám đông hiếu kỳ đang đứng bàn tán bên ngoài.

Người đàn ông tiến lại gần, giả vờ hỏi han:

"Có chuyện gì xảy ra vậy?"

Một người bên cạnh đáp:

"Nghe nói là phạm tội gì đó, cảnh sát đến tận nhà bắt người rồi."

Người khác tiếp lời, có vẻ tường tận hơn:

"Tôi thấy họ còn cứu được một phụ nữ thương tích đầy người, chắc là bị vợ chồng nhà ấy hành hạ. b**n th** thật!"

Người đàn ông trung niên gật đầu, rút khỏi đám đông, tìm chỗ vắng vẻ gọi điện thoại.

"Kiểm tra danh sách khách hàng đã mua dịch vụ kết âm hôn ở thành phố Long Giang, xem có ai họ Hà không."

Đầu dây bên kia phản hồi rất nhanh:

"Có, Hà Kiến Thiết, đăng ký kết âm hôn cho con trai đã mất – Hà Siêu – và một nữ minh tinh tên Viên Thanh."

Người đàn ông nheo mắt lại:

Mộng Vân Thường

"Giúp tôi kiểm tra tình trạng hiện tại của Hà Siêu."

"Hà Siêu đã không còn ở dương gian."

Một câu nói ngắn gọn, nhưng khiến không khí lạnh hẳn đi. Nếu Hà Siêu đã hoàn toàn tiêu tán, thì người có thể làm được điều đó, ngoài Thiên sư, còn ai nữa?
 
Back
Top Bottom