Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước

Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 120



Hàn Miễn lẩm bẩm như tự nói với chính mình:

"Năm đó cậu ấy đang điều tra một vụ kết âm hôn... Mà trên người Viên Thanh lại xuất hiện sợi tơ hồng... Chẳng lẽ hai chuyện này có liên quan?"

Anh nhìn thẳng vào Thích Tuyền, ánh mắt sắc bén.

Thích Tuyền đặt tách trà xuống, chậm rãi đáp:

"Muốn biết có liên quan hay không, thì phải chờ con cáo lộ đuôi đã."

"Cô nói vậy là sao?" Hàn Miễn hỏi lại.

"Chuyện này dính dáng đến Huyền môn," cô nói, giọng điềm đạm nhưng chắc chắn. "Anh nên báo cáo lên cấp trên, đề nghị cử người của Cục Điều tra Án Đặc biệt tới tiếp nhận vụ án."

Trong ký ức của cô, ở thế giới trước, Cục Điều tra Án Đặc biệt là cơ quan chuyên phối hợp với Huyền môn để giải quyết các vụ án siêu nhiên. Cô từng hợp tác rất nhiều lần với họ.

Hàn Miễn cau mày:

"Cục Điều tra Án Đặc biệt? Là cơ quan nào? Tôi chưa từng nghe qua."

Thích Tuyền nhìn anh, trong lòng thầm đoán: cấp bậc của anh có lẽ chưa đủ để tiếp cận những thông tin này.

"Cứ hỏi cấp trên của anh là biết," cô nhẹ nhàng nói.

Hàn Miễn lưỡng lự một lát rồi rút điện thoại ra ngoài gọi. Chỉ vài phút sau, anh quay lại, vẻ mặt đầy nghi hoặc.

"Cục trưởng bảo không có cơ quan nào như vậy cả," anh cau mày nói tiếp, "Còn mắng tôi một trận."

Thích Tuyền hơi ngẩn ra. Trong thế giới của cô, Cục Điều tra Án Đặc biệt là cơ quan chính quy, trực thuộc chính phủ, có quyền hạn cao, chuyên xử lý các sự kiện liên quan đến linh dị. Chẳng lẽ... ngay cả Cục trưởng cũng không biết?

Cô còn đang trầm ngâm thì bên ngoài có tiếng gõ cửa, Tô Dung lên tiếng báo cáo:

Mộng Vân Thường

"Đại sư, Ninh Chí và Trần Phi Lộc tới rồi."

Thích Tuyền gật đầu:

"Cho bọn họ vào."

Nếu đúng là cô suy nghĩ quá nhiều, thì cũng vừa khéo, có thể hỏi thử Ninh Chí – một thiên sư trẻ tuổi, biết đâu cậu ấy rõ điều gì đó về thế giới này.

Ninh Chí và Trần Phi Lộc bước vào phòng khách, vừa nhìn thấy ba người cảnh sát đang ngồi, cả hai đều hơi sững người. Ninh Chí nhìn ra được thân phận thật sự của Tề Chính là một linh hồn, còn Trần Phi Lộc thì không.

"Tiền bối, hôm qua bọn em tới tìm con quỷ cấp ba quanh Viên Thanh, nhưng cô ấy không ở nhà," Ninh Chí nhanh chóng báo cáo.

Thích Tuyền không vội đáp, chỉ hỏi thẳng:

"Cậu có từng nghe đến Cục Điều tra Án Đặc biệt không?"

Ninh Chí nhíu mày, lặp lại như để xác nhận:

"Cục gì cơ ạ?"

Từng chữ đều hiểu, nhưng ghép lại thì hoàn toàn xa lạ.

Thấy thái độ hoang mang của cậu, Thích Tuyền đổi cách hỏi:

"Cậu là thiên sư, lấy vụ án con quỷ cấp ba làm ví dụ, nếu gặp chuyện như vậy, cậu sẽ xử lý ra sao?"

Ninh Chí đáp ngay:

"Tìm được quỷ hồn, xử lý nó, không để nó tiếp tục ở lại dương gian."

Thích Tuyền gật đầu:

"Rồi sau đó thì sao?"

"Ý chị là gì cơ ạ?" Ninh Chí ngẩn ra.

"Cậu xử lý quỷ rồi, nhưng cảnh sát thì sao? Những nạn nhân như Ngụy Húc và Viên Thanh thì sao? Chuyện của họ vẫn là một vụ án không lời giải. Tổn thương họ phải chịu, danh tiếng họ mất đi, không ai có thể giúp họ lấy lại."

Giọng cô rất bình tĩnh, nhưng từng chữ như d.a.o cắt qua sự im lặng trong phòng.

"Ngụy Húc tuy có lỗi, nhưng tội không đến mức phải chết. Còn Viên Thanh bị gán mác 'sao chổi', thanh danh tan nát, cũng đâu có ai giúp cô ấy giải oan?"

Ninh Chí nghe mà trong lòng rối bời. Cậu lắp bắp:

"Nhưng... em chỉ là thiên sư, em chỉ phụ trách xử lý quỷ. Những chuyện khác, không phải phạm vi của em..."

Từ nhỏ đã được huấn luyện như một công cụ diệt quỷ, cậu chưa từng nghĩ tới trách nhiệm phía sau.

Lúc này, Hàn Miễn mới thật sự hiểu ý của Thích Tuyền.

Nếu người trong Huyền môn chỉ lo bắt quỷ mà bỏ qua phần còn lại, thì sẽ có vô số vụ án trở thành bí ẩn không lời giải. Nạn nhân thì không được minh oan, người dân thì chẳng nhận được lời giải thích hợp lý nào.

Từ vụ Tề Chính nhảy hồ cho đến Ngụy Húc ngã lầu, nếu chỉ xử lý phần quỷ, thì lẽ phải sẽ không bao giờ được trả lại.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 121



Nếu đúng như Thích Tuyền nói, việc thành lập một đội ngũ huyền học trực thuộc chính phủ, chuyên xử lý những vụ án linh dị, có lẽ sẽ giúp phá vỡ thế bế tắc hiện tại. Nhưng nói thì dễ, một đội ngũ như vậy đâu thể lập ra ngay trong ngày một ngày hai?

Hàn Miễn bất giác liếc nhìn về phía Ninh Chí, trong lòng dâng lên một nghi vấn. Chẳng lẽ cấp trên hoàn toàn không biết đến sự tồn tại của những người như Thích Tuyền sao? Điều đó thật khó tin.

Mộng Vân Thường

Trần Phi Lộc nhanh trí, lập tức nói xen vào:

"Thật ra trong giới huyền học có tổ chức gọi là Hiệp hội Thiên sư."

Ninh Chí gật đầu tiếp lời:

"Ừ, đúng vậy. Hiệp hội Thiên sư là một cơ chế giám sát do các môn phái và thế gia trong giới huyền học lập ra, chuyên phụ trách xử lý những sự việc quái dị trên khắp cả nước."

Hàn Miễn nhíu mày hỏi:

"Vậy ở các tỉnh thành, Hiệp hội này có chi nhánh không?"

"Đương nhiên có." Ninh Chí khẳng định. "Hầu hết Thiên sư ở khắp nơi đều sẽ đến Hiệp hội đăng ký."

"Nhưng sao tôi chưa từng nghe nói đến tổ chức nào như thế?" – Hàn Miễn tỏ ra nghi hoặc. Làm cảnh sát nhiều năm, anh nắm rõ tình hình ở Long Giang như lòng bàn tay, thế mà chưa từng nghe qua cái tên này.

Ninh Chí thở dài, giải thích:

"Bởi vì các Thiên sư giỏi giấu mình, lại ít giao thiệp với người thường. Ngay cả khi có người tìm đến, trong mắt phần lớn mọi người thì đó cũng chỉ là mê tín dị đoan."

Hàn Miễn khẽ gật đầu, trong lòng thầm đồng tình. Thực tế, anh từng thấy nhiều hoạt động giống như vậy, như “nhảy đại thần”, chỉ xem đó là nghi thức dân gian, chẳng mấy khi để tâm.

Cảnh sát trẻ ngồi bên cạnh cuối cùng cũng định thần lại, lên tiếng hỏi như chợt nhớ ra điều gì quan trọng:

"Vậy bây giờ chúng ta phải xử lý vụ án này thế nào đây, đội trưởng?"

Hàn Miễn nhất thời không trả lời được. Theo lời Ninh Chí, Hiệp hội Thiên sư tồn tại chỉ để cân bằng nội bộ giới huyền học, họ - những người ngoài – căn bản không thể tiếp cận. Và anh cũng không thể lấy một lời giải thích mang tính tâm linh để kết thúc hồ sơ điều tra.

Hệ thống cũng cất lời:

"[Đại lão, có Hiệp hội Thiên sư rồi, chẳng lẽ cấp trên không biết?]"

"[Dĩ nhiên là biết chứ.]" – Thích Tuyền đáp.

"[Vậy sao không công khai hoạt động?]"

"[Có lẽ... thời cơ chưa đến.]"

Cô lặng lẽ nhìn quanh, cảm nhận rõ hơn về sự khác biệt của thế giới này. So với nơi cô từng sống, giới huyền học nơi đây còn khá lạc hậu, cơ chế chưa hề được hoàn thiện.

Ở thế giới cũ, chính phủ có hẳn một đội đặc nhiệm chuyên điều tra những hiện tượng dị thường. Thành viên đều là những Thiên sư ưu tú được tuyển chọn khắt khe trên toàn quốc. Khi đó, vì tuổi thọ hạn chế và thân phận chưởng môn, cô không gia nhập, nhưng cũng đã tìm hiểu kỹ quá trình hình thành đội ngũ này.

Thời gian đầu, việc thành lập đội ngũ vấp phải vô vàn khó khăn. Người trong giới huyền học vốn sống tự do, đâu dễ gì chấp nhận bị chính quyền quản lý. Kẻ thì không muốn làm, người muốn làm lại chẳng tìm được đồng đội phù hợp. Đôi lúc, để xử lý một vụ án, họ còn phải tranh chấp với các thế lực huyền học lâu đời.

Mãi về sau, tình hình mới dần cải thiện...

"Tiền bối, cô có ý kiến gì không?" – Ninh Chí cung kính hỏi. Cậu đã tra sổ đăng ký của Hiệp hội Thiên sư nhưng không thấy cái tên Thích Tuyền, chứng tỏ cô không thuộc bất kỳ phái hay thế lực nào trong giới.

Thích Tuyền suy nghĩ một lúc rồi nói:

"Việc này đơn giản thôi, mọi người chỉ cần viết đơn xin thành lập đội, nộp lên cấp trên là được."

Cô không tin chính phủ không có ý định đó. Có điều, chắc vì chưa tìm ra phương án triển khai phù hợp nên vẫn chưa thực hiện. Việc thành lập đội ngũ này còn cả chặng đường dài phía trước. Trong tình hình hiện tại, ai cũng ngại trở thành chim đầu đàn gánh vác mọi thứ.

"..." – Hàn Miễn chỉ biết ôm trán. Đầu anh bắt đầu đau rồi.

Ninh Chí lại hỏi tiếp:

"Vậy con quỷ cấp ba kia thì phải xử lý sao?"

"Cậu là Thiên sư cấp Bổn mà không xử lý được à?" – Thích Tuyền hỏi ngược lại.

"Nhưng mà... Viên Thanh không có ở nhà."

Thích Tuyền nghiêng đầu nhìn sang Hàn Miễn:

"Anh là cảnh sát, tra vị trí một người chắc không khó?"

"Chuyện nhỏ." – Hàn Miễn gật đầu: "Vậy thì hợp tác đi."
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 122



Hàn Miễn nhìn Tề Chính, giọng anh khàn đặc, đầy cảm xúc:

"A Chính, cậu còn tâm nguyện gì chưa hoàn thành không?"

Tề Chính vốn là người lạc quan, dù đã làm thủy quỷ suốt nhiều năm nhưng vẫn giữ được sự sáng sủa trong tính cách, không hề bi lụy. Nghe vậy, anh bật cười, giọng nhẹ tênh nhưng chân thành:

"Không có gì to tát đâu. Tôi chỉ muốn được về nhà, thăm cha mẹ và em gái một lần. Nếu có thể tìm ra kẻ đã hại c.h.ế.t tôi thì càng tốt."

Anh đã nghe Tân Nhược kể lại chuyện năm xưa, nhưng người thầy đã dẫn dắt cô nhập môn hiện giờ đã rời khỏi thành phố Long Giang từ lâu, chẳng ai biết tung tích.

Ánh mắt Hàn Miễn thoáng chùng xuống, đầy áy náy. Cả hai tâm nguyện đó, anh đều không thể giúp gì. Nếu là một vụ án bình thường, anh nhất định sẽ điều tra tới cùng để tìm ra hung thủ, nhưng vụ việc này lại có liên quan đến giới Huyền môn – đó là thứ vượt quá tầm với của một cảnh sát như anh.

"Cậu yên tâm," Hàn Miễn trầm giọng nói, "tôi sẽ cố hết sức xin cấp trên liên hệ với giới Huyền môn, yêu cầu điều tra lại vụ án của cậu năm xưa."

Lúc này, viên cảnh sát trẻ đứng bên cạnh đột nhiên hỏi với vẻ ngập ngừng:

"Sao không nhờ luôn Thích đại sư?"

Từ “Thích tiểu thư” đổi thành “Thích đại sư”, đủ thấy trong lòng cậu ta đã công nhận sự tồn tại của những điều siêu nhiên.

Hàn Miễn khẽ nghiêng đầu nhìn về phía Thích Tuyền. Người con gái trước mặt, có thể khiến một quỷ hồn như Tề Chính hiện hình rõ ràng trước mắt mọi người – năng lực ấy không hề tầm thường.

Nhưng Thích Tuyền chỉ lặng lẽ đáp, giọng điềm tĩnh, không hề có chút háo hức nào trước sự kỳ vọng của họ:

"Cách tốt nhất là thành lập một đội ngũ Thiên sư chuyên trách, lúc đó mọi chuyện mới có thể giải quyết tận gốc."

Hàn Miễn hiểu ý, không nói gì thêm. Anh dẫn theo viên cảnh sát trẻ tuổi, cùng Ninh Chí và Trần Phi Lộc rời khỏi biệt thự.

Dựa vào các biện pháp nghiệp vụ, họ nhanh chóng xác định được vị trí hiện tại của Viên Thanh. Khi nhìn thấy địa chỉ hiện lên trên màn hình định vị, Hàn Miễn cau mày.

"Đội trưởng Hàn, đây... hình như là nhà họ Hà," viên cảnh sát bên cạnh kinh ngạc nói. "Cô ấy đang ở trong biệt thự nhà họ Hà!"

Xem ra lời đồn trên mạng không phải là vô căn cứ. Viên Thanh thật sự có mối quan hệ với nhà họ Hà!

Mộng Vân Thường

Cả bốn người lập tức lao đến biệt thự.

Lúc này, trong căn phòng âm u, những tiếng r*n r* yếu ớt của người phụ nữ vang lên lẫn trong bóng tối. Những tiếng kêu đau đớn ấy dường như càng khơi dậy thú tính đáng sợ trong Hà Siêu. Khuôn mặt hắn tái nhợt, dữ tợn như quỷ ám, bàn tay độc ác giật tóc người phụ nữ dưới thân, vỗ lên mặt cô như đang đùa giỡn với một con vật nuôi, ánh mắt chứa đầy kh*** c*m b*nh h**n.

"Kỹ nữ!" Hắn gằn giọng, "Cô đúng là đồ bỏ đi! Tôi cứ tưởng cô cao quý lắm, cuối cùng cũng phải ngoan ngoãn nằm đây cho tôi đánh chửi. Cô chính là loại đàn bà rẻ tiền, ở đoàn phim thì v* v*n hết người này đến người khác. Với thằng Ngụy Húc kia, hai người đã làm tới đâu rồi hả?"

Viên Thanh nằm sõng soài dưới đất như một con cá đã mắc cạn, đang hấp hối. Đôi mắt cô trống rỗng, vô hồn, chẳng còn chút ánh sáng nào. Máu tươi rỉ ra từ đôi môi nứt nẻ, hòa lẫn với nước mắt chảy dài từ khóe mắt. Nhưng Hà Siêu chẳng hề bận tâm. Hắn thản nhiên đưa tay lau máu, rồi l.i.ế.m lên môi như một kẻ điên.

"Ngon thật đấy."

Viên Thanh chưa bao giờ nghĩ rằng, mình có thể kiên trì sống được đến giờ phút này. Kể từ ngày bị ép gả kết Âm hôn với Hà Siêu một cách vô lý, cuộc đời cô đã sụp đổ.

Con quỷ trước mặt cô – không chỉ xâm phạm và đánh đập – mà còn từng chút một cướp đi sinh khí và vận mệnh của cô. Hắn bám riết lấy cô, nhưng lại cố ý hủy hoại cô đến tận cùng.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 123



Trong lòng Viên Thanh chỉ còn lại tuyệt vọng. Cô đã từng nghĩ đến việc tìm đến cao nhân hay đại sư để cầu cứu. Nhưng Hà Siêu luôn giám sát chặt chẽ, cô chưa từng có lấy một cơ hội thoát thân. Cái lồng giam vô hình này đã biến cuộc đời cô thành địa ngục trần gian.

“Cốc cốc cốc.”

Tiếng gõ cửa vang lên. Bên ngoài là giọng nói chói tai, độc địa như đến từ một bóng ma:

“Siêu Siêu, đừng chơi nữa, xuống ăn cơm đi con.”

Là mẹ của Hà Siêu – Hà phu nhân.

Chính bà ta, cùng chồng mình, đã mời gã “đại sư” khốn kiếp kia đến, ép cô kết Âm hôn với một kẻ đã chết. Mỗi năm, đến ngày giỗ của Hà Siêu, cả hai lại kéo cô đến nghĩa trang như một nghi thức duy trì "mối quan hệ vợ chồng", đồng thời chuyển một khoản tiền khổng lồ vào tài khoản của gã thầy bói.

Họ chính là những con quỷ đội lốt người.

Hà Siêu nghe tiếng mẹ gọi, liền kéo tóc Viên Thanh, mở cửa. Khi thấy Hà phu nhân đứng bên ngoài, hắn lập tức thu lại vẻ hung dữ, giả vờ ngoan ngoãn.

"Mẹ, cô ta gây rối nhiều quá, hôm nay đừng cho cô ta ăn gì."

Hà phu nhân nở nụ cười hiền lành đầy giả dối:

"Được rồi, mẹ nghe lời con."

Cánh cửa đóng sập lại, khóa trái. Viên Thanh vẫn có thể nghe thấy tiếng trò chuyện vọng từ dưới nhà lên.

"Mẹ, còn chuyện trên mạng thì sao?" Hà Siêu hỏi, giọng lo lắng.

"Sợ gì chứ!" Hà phu nhân đáp tỉnh bơ. "Ai lại tin mấy chuyện Âm hôn vớ vẩn đó? Với lại, ai biết con còn sống?"

"Ờ, cũng đúng." Hà Siêu cười khẩy. "Mà con cũng chẳng muốn để cô ta đi đóng phim nữa. Cô ta đúng là kỹ nữ, cứ thấy đàn ông là nhào vô, phiền c.h.ế.t đi được."

Giọng Hà phu nhân dỗ ngọt như đang nói chuyện với đứa trẻ:

Mộng Vân Thường

"Siêu Siêu ngoan, hiện tại để cô ta như vậy là tốt nhất. Có chút danh tiếng thì vẫn còn giúp được con hút vận khí, nhưng đừng để nổi tiếng quá, kẻo thu hút mấy người giỏi hơn con, ảnh hưởng đến chuyện của chúng ta."

Từ dưới nhà, giọng của ông Hà cũng vọng lên phụ họa:

"Đúng đấy, đại sư cũng nói rồi, cứ giữ cô ta trong tình trạng như bây giờ là tốt nhất cho con."

"Được rồi... vậy con sẽ nhịn."

Viên Thanh nằm bệt trên sàn nhà lạnh lẽo, cơ thể run rẩy không ngừng. Cơn đau khiến cô gần như không thể cử động, toàn thân như vừa rơi vào hầm băng, rét buốt đến tận xương tủy.

Cô còn sống để làm gì nữa đây?

Nhưng nếu cô c.h.ế.t đi, nhà họ Hà nhất định sẽ quay sang trút giận lên cha mẹ cô. Vì họ, cô không thể chết.

Trong khi đó, bàn ăn của nhà họ Hà lại đầy ắp món ngon.

Ba người nhà họ ngồi quanh bàn, đang chuẩn bị dùng bữa thì tiếng chuông cửa bất ngờ vang lên.

Do phải nuôi một con quỷ trong nhà, họ đã sa thải người giúp việc ở cố định, chỉ thuê người làm theo giờ. Đầu bếp cũng đến đúng giờ rồi rời đi, nên lúc ăn cơm, trong nhà chỉ còn lại ba người.

Hà Kiến Thiết cau mày, cầm điều khiển ấn vào màn hình giám sát. Khi thấy khuôn mặt nghiêm nghị của Hàn Miễn hiện lên, ông ta khẽ giật mình, hỏi:

"Cảnh sát Hàn?"

Ngoài cổng, Hàn Miễn nhìn thẳng vào camera, giọng không chút d.a.o động:

"Hà tiên sinh, làm phiền ông mở cửa một chút."

Dù trong lòng bất mãn, nhưng Hà Kiến Thiết cũng không dám chống đối người thi hành công vụ. Ông ta miễn cưỡng đứng dậy ra mở cổng.

Trong nhà, Uông Thúy lo lắng thì thầm:

"Siêu Siêu, cảnh sát tới rồi, con mau lên lầu trốn đi."

Hà Siêu không vui, đáp:

"Con ẩn hình là được rồi, mấy ông cảnh sát có thấy được con đâu."

Hàn Miễn vào nhà, đi thẳng vào phòng khách rồi ngồi xuống ghế sofa. Anh nhìn quanh một lượt rồi hỏi:

"Nhà có khách à?"

Hà Kiến Thiết cố gắng giữ vẻ mặt tự nhiên, trả lời:

"Sao vậy? Có chuyện gì không?"

Hàn Miễn chỉ tay về phía bàn ăn:

"Trên bàn có ba đôi đũa, Hà tiên sinh với Hà phu nhân ăn cùng ai?"

Uông Thúy lập tức tái mặt, trong khi Hà Kiến Thiết vẫn cố gắng giữ bình tĩnh. Ánh mắt ông ta đảo nhanh, tìm cách ứng phó.

Khoảnh khắc im lặng trong phòng khách khiến ai nấy đều căng thẳng.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 124



Chiếc camera giấu kín mà Hàn Miễn mang theo vẫn luôn mở. Thậm chí còn ghi lại được cảnh Hà Siêu hiện hình. Đây chính là bằng chứng quan trọng để xin lệnh khám xét.

"Hà Siêu, anh đã c.h.ế.t rồi, còn không biết quy củ trong giới Huyền môn là gì à? Theo bọn tôi một chuyến đi," Ninh Chí bắt chước ngữ khí nghiêm nghị của Hàn Miễn, giọng nói bình tĩnh mà dứt khoát.

Dứt lời, cậu kích hoạt linh lực, thúc giục lá bùa trấn hồn trên tay. Một ánh sáng lóe lên, bóng ma của Hà Siêu bị hút vào lá bùa, gương mặt vặn vẹo méo mó chính là hình dạng hắn khi c.h.ế.t đi.

Uông Thúy gào lên thất thanh rồi lao đến, nhưng bị viên cảnh sát trẻ tuổi chặn lại ngay.

Ninh Chí giả vờ quay người rời khỏi biệt thự, nhưng bước chân đột nhiên khựng lại. Cậu nghiêng tai lắng nghe, tập trung vào những âm thanh rất nhỏ từ tầng trên. Với tư cách là Thiên sư cấp 4, thính lực của cậu nhạy hơn người thường rất nhiều, và chỉ trong tích tắc, cậu đã xác định được hướng âm thanh phát ra — phía đông tầng ba.

Hà Kiến Thiết nhận ra điều gì đó, lập tức hoảng loạn gào lên: "Trả con trai lại cho tôi! Mau thả nó ra!"

Tiếng hét của ông ta át đi mọi âm thanh nhỏ khác. Ninh Chí giả vờ không nghe thấy gì, tiếp tục quay lưng đi, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi biểu cảm trên mặt Hà Kiến Thiết. Thấy ông ta vô thức thở phào nhẹ nhõm, cậu liền quay lại, thấp giọng nói với Hàn Miễn: "Phía đông tầng ba có vấn đề!"

Nghe vậy, Hàn Miễn lập tức nghiêm mặt, dẫn cảnh sát trẻ tuổi lao thẳng lên lầu.

Uông Thúy gào lên như phát điên, cố cản bọn họ: "Các người tránh ra! Ra khỏi nhà tôi ngay!"

Nhưng Hàn Miễn hoàn toàn phớt lờ. Anh đến đây không chỉ để bắt Hà Siêu mà còn vì Viên Thanh. Bây giờ đã giải quyết xong Hà Siêu, đương nhiên anh không thể mặc kệ nạn nhân.

Thật ra lúc dưới lầu dây dưa với đám người nhà họ Hà, chính là để kéo dài thời gian cho Ninh Chí tìm ra vị trí cụ thể của Viên Thanh.

Trong căn phòng tối tăm ở phía đông tầng ba, Viên Thanh nằm bẹp trên sàn lạnh. Cô ấy co rút người lại, tấm thân nhỏ bé như thể đã mất đi sinh khí.

Đã bao lần cô ấy nghĩ: nếu c.h.ế.t đi có lẽ sẽ dễ chịu hơn.

Nhưng nếu cô chết, cha mẹ cô phải làm sao? Chết rồi, Hà Siêu cũng sẽ tan biến, liệu nhà họ Hà có để yên cho người thân cô?

Nỗi đau thể xác và tinh thần giằng xé đến tận cùng. Cơ thể lạnh đến tê dại, m.á.u dường như đông lại trong huyết quản. Cô như rơi vào một vực sâu đen kịt không lối thoát.

Cô muốn chết. Chỉ cần chết, tất cả sẽ kết thúc.

Cô không giống Hà Siêu — không có đại sư nào trói buộc linh hồn cô lại với trần thế. Cô c.h.ế.t là sẽ đi đầu thai, không bị giữ lại làm lệ quỷ.

Gắng gượng hết sức, Viên Thanh cào tay xuống sàn nhà đá lạnh buốt, rồi đập mạnh đầu xuống.

"Đùng!"

"Đùng! Đùng!"

"Đùng! Đùng! Đùng!"

Tiếng va chạm vang lên nặng nề và đau đớn. Trán cô tím bầm, m.á.u rỉ ra, nhưng lực quá yếu, không thể gây nguy hiểm đến tính mạng.

Cạn kiệt sức lực, cô nhắm mắt lại, chờ đợi màn tra tấn tiếp theo.

"Rầm!" — cánh cửa bị đá tung.

Ánh sáng ùa vào, chiếu rọi cả căn phòng u tối.

Hàn Miễn đã từng xử lý vô số vụ án thảm khốc, nhưng khi thấy cảnh tượng trước mắt, anh vẫn không khỏi c.h.ế.t lặng.

Viên Thanh nằm bất động trên sàn như một chiếc bao tải cũ bị người ta vứt bỏ. Làn da loang lổ vết tím và m.á.u khô, chẳng còn chỗ nào lành lặn.

Viên cảnh sát trẻ đi cùng anh chứng kiến cảnh tượng đó thì sững người, hét lên theo bản năng: "A!"

"Nhanh gọi xe cấp cứu!" — Hàn Miễn phản ứng ngay.

Mộng Vân Thường

Viên cảnh sát vội rút điện thoại ra.

"Đừng... đừng gọi..." — Một giọng khàn khàn yếu ớt vang lên. Viên Thanh run rẩy mở miệng, vừa dứt lời thì ngất lịm.

Viên cảnh sát trẻ khựng lại, lúng túng hỏi: "Cô ấy là người nổi tiếng... có nên gọi không?"

"Không nguy hiểm đến tính mạng, chỉ là nhìn đáng sợ thôi." — Ninh Chí đã lên đến nơi, để Trần Phi Lộc ở lại dưới lầu canh giữ vợ chồng nhà họ Hà.

"Giờ làm sao? Tôi chưa từng xử lý trường hợp nạn nhân bị ép kết Âm hôn." — Hàn Miễn cau mày, lộ rõ vẻ khó xử.

"Để tôi hỏi ý kiến tiền bối Thích," — Ninh Chí đáp, lấy điện thoại ra gọi về biệt thự Lâm Hồ.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 125



Đầu dây bên kia, Tô Dung bắt máy. Nghe cậu nói có chuyện cần hỏi Thích Tuyền, anh không chần chừ mà chuyển máy ngay.

Sau khi nghe xong tình hình, Thích Tuyền trầm ngâm giây lát rồi dứt khoát ra lệnh: "Đưa cô ấy đến bệnh viện An Tế của nhà họ Đỗ."

Chỉ cần cô lên tiếng, phía nhà họ Đỗ nhất định sẽ đảm bảo tuyệt đối sự riêng tư và an toàn trong quá trình điều trị cho Viên Thanh.

Từ sau vụ Đào Hoa Ấn, Đỗ Gia Danh gần như cắt đứt mọi liên hệ với phụ nữ. Cuộc sống hàng ngày khá tẻ nhạt, ngoài việc theo dõi sát sao show «Nhật ký hào môn», thì chẳng có gì đáng kể.

Mộng Vân Thường

Nhận được cuộc gọi từ biệt thự Lâm Hồ, gương mặt uể oải thường ngày của anh bỗng bừng sáng — cuối cùng cũng có việc để làm rồi.

"Không thành vấn đề, tôi sẽ lập tức sắp xếp bác sĩ và y tá!" Người đàn ông ở đầu dây bên kia giọng đầy chắc chắn. "Thích đại sư cứ yên tâm, bệnh viện tuyệt đối sẽ không để rò rỉ bất kỳ thông tin nào!"

Vừa cúp máy, anh ta liền liên hệ ngay với người phụ trách bệnh viện, đồng thời đích thân chạy đến đó.

Là fan trung thành của bộ truyện Nhật ký hào môn, anh ta biết rõ Thích Tuyền rất coi trọng chuyện của Viên Thanh. "Sợi tơ hồng" kia tuyệt đối không xuất hiện vô cớ, hẳn là đang chờ Thích đại sư ra tay. Anh không ngờ hiệu suất của đại sư lại nhanh đến vậy.

Được trực tiếp tham gia vào chuyện lần này, đối với anh là một vinh dự lớn!

Hơn nữa, Thích đại sư chỉ đích danh anh phụ trách việc này — chuyện này có ý nghĩa gì? Nghĩ đến đây, lòng anh lâng lâng phấn khởi: Thích Tuyền rõ ràng là tin tưởng và coi trọng anh!

Mấy tên ngốc như Dương Túc hay Trương Thành Ngôn, từ giờ chỉ có thể xếp sau mà thôi!

Anh vừa đến bệnh viện thì gặp ngay Ninh Chí và Trần Phi Lộc. Viên Thanh đã được đưa đi giám định thương tích. Trước khi mọi chuyện sáng tỏ, cô ấy sẽ được điều trị và nghỉ ngơi tại bệnh viện An Tế.

Chờ đến khi cô tỉnh lại, mới có thể tiến hành lấy lời khai. Dù gì, một người đầy thương tích bị phát hiện trong căn phòng tối của nhà họ Hà — hai vợ chồng kia chắc chắn không thể thoát tội.

Hàn Miễn thì đưa vợ chồng nhà họ Hà về đồn cảnh sát. Ninh Chí sau khi an bài cho Viên Thanh ổn thỏa thì cùng Trần Phi Lộc quay trở về biệt thự Lâm Hồ.

Trong phòng khách mang phong cách cổ điển, Ninh Chí mở bùa giam linh hồn, thả Hà Siêu ra, ném anh ta xuống đất rồi lùi lại vài bước, giọng lạnh lùng:

"Tiền bối, đây là Hà Siêu."

Trong mắt những người làm nghề Thiên sư, hình dạng thật sự của Hà Siêu lúc này rất khác với những gì người thường nhìn thấy.

Ít nhất là Ninh Chí và Thích Tuyền đều thấy rõ trên người Hà Siêu có sợi tơ hồng đen đỏ đang cuộn chặt lấy linh hồn anh ta — Trần Phi Lộc thì không nhìn thấy gì.

Tô Dung và Tề Chính bay đến hóng chuyện.

Cả hai đều là quỷ, đương nhiên có thể cảm nhận rõ luồng sát khí và ác niệm đang lan tỏa từ Hà Siêu. Nếu cứ để y như thế này, sớm muộn gì cũng sẽ biến thành ác quỷ, gây hại cho người sống.

Hà Siêu nằm sõng soài trên mặt đất, ánh mắt âm trầm đầy oán độc nhìn chằm chằm vào Thích Tuyền.

"Cô biết tôi là ai không? Tôi khuyên cô tốt nhất nên thả tôi ra! Nếu không, đến lúc đại sư đến rồi, các người sẽ không có kết cục tốt đẹp đâu!"

Thấy Thích Tuyền và Ninh Chí tuổi còn trẻ, Hà Siêu càng tỏ vẻ ngạo mạn. Trong đầu anh ta vẫn tin chắc rằng đại sư họ Đinh đã từng giúp mình khẳng định: trong thành phố Long Giang này không ai có cấp bậc cao hơn ông ta, và không ai có thể phá giải sợi tơ hồng đã buộc giữa anh ta với Viên Thanh.

Chính vì thế, Hà Siêu mới dám ngang ngược như vậy.

"Anh đã hại người, còn dám mạnh miệng?" Tề Chính tức giận không nhịn được nữa, bức xúc nói, "Cho dù anh là ai, chỉ cần vi phạm luật pháp, đều phải chịu sự trừng phạt!"

Hà Siêu khinh thường liếc qua: "Hừ, Bạch quỷ cấp một cũng đòi lên giọng?"

Tề Chính nghẹn lời.

Tô Dung đứng bên cạnh, cực kỳ kính trọng cảnh sát, càng không thể chịu đựng nổi khi thấy Tề Chính bị xem thường. Cô lập tức đánh ra một đạo quỷ lực, khiến Hà Siêu đau đớn r*n r*.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 126



Giờ đây Tề Chính đã không còn là Bạch quỷ cấp một như trước, dưới sự chỉ dạy của Thích Tuyền, anh đã tiến bộ không ít. Một tên Hà Siêu chỉ dựa vào việc hút vận khí của người sống mà tồn tại, chẳng đáng để Tô Dung phải nương tay.

Ninh Chí nhìn sang Thích Tuyền, hỏi: "Tiền bối, có nên giải trừ Âm hôn không?"

Nghĩ đến những gì Viên Thanh đã phải chịu đựng, lòng cậu lại nổi lên lửa giận.

Còn chưa kịp đợi Thích Tuyền trả lời, Hà Siêu đã cười khẩy:

"Giải trừ? Ha! Chỉ bằng các người sao? Cho dù có thể, trên người tôi còn có cấm chế. Các người mà dám động vào, Viên Thanh chắc chắn sẽ chết. Dám không?"

Tề Chính siết chặt tay. Anh thật sự không thể tin nổi có người lại biến thành như vậy.

"Không phải quỷ trở nên xấu, mà là người xấu c.h.ế.t đi thành quỷ!" Anh lẩm bẩm.

Ninh Chí cau mày. Cậu thực sự không thể phá giải sợi tơ hồng trên người Hà Siêu. Nếu như lời anh ta nói là thật, giải trừ Âm hôn sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến tính mạng Viên Thanh. Cậu không thể mạo hiểm.

Ánh mắt cậu dừng lại ở Thích Tuyền, chờ cô quyết định.

Thích Tuyền chậm rãi hỏi:

"Người kết Âm hôn cho anh... có phải họ Đinh không?"

"Phải thì sao?" Hà Siêu vênh mặt thách thức.

Thích Tuyền khẽ cong môi, giọng nhàn nhạt:

"Vậy thì tôi thông báo cho anh một tin không vui — Đinh Tập đã c.h.ế.t rồi."

"Không thể nào!" Hà Siêu hét lớn, ánh mắt hoảng loạn.

"Ồ, không tin thì thôi."

Thích Tuyền không nhiều lời, nhẹ nhàng đưa tay ra. Bàn tay trắng như ngọc, đầu ngón tay hiện lên linh lực, từ từ hóa thành một chiếc móc câu nhỏ xíu, gần như không thể nhận ra.

Chiếc móc câu nhẹ nhàng xuyên qua linh hồn Hà Siêu, khẽ khàng móc lấy sợi tơ hồng đỏ đen.

Đồng tử của Ninh Chí co rút lại — sức điều khiển linh lực của cô mạnh đến mức đáng sợ!

"Không! Cô không thể làm vậy! Viên Thanh sẽ chết! Cô ta nhất định sẽ chết!" Hà Siêu gào lên trong hoảng loạn.

Thích Tuyền khẽ mỉm cười.

Chiếc móc câu lập tức rời khỏi sợi tơ hồng, nhưng chưa để Hà Siêu kịp thở phào, nó đã đ.â.m thẳng vào cấm chế mà Đinh Tập từng đặt xuống...

Trận pháp kia chỉ là loại đơn giản, dùng để chia sẻ sinh khí và vận khí từ Viên Thanh. Nhìn qua là biết, đây đúng là thủ đoạn của Đinh Tập – một loại tà thuật vô cùng độc ác và tàn nhẫn.

Thích Tuyền cau mày, ánh mắt lạnh dần. Trong con ngươi cô như lóe lên một tia sáng vàng nhạt, linh lực quanh người bất ngờ bùng lên mãnh liệt như dòng thác lũ, dồn về phía chiếc móc câu nhỏ trong tay, trực tiếp va chạm với cấm chế.

Mộng Vân Thường

"Rầm!" – cấm chế vỡ tan tành, không chịu nổi sức mạnh khủng khiếp ấy.

Ninh Chí đứng bên cạnh không khỏi sững người, nhớ lại lúc từng đối đầu với Đinh Tập. Khi ấy, linh lực của hắn ta như một ngọn núi đè nặng lên mình, vậy mà trước mặt Thích Tuyền, lại chẳng khác nào cát bụi bị gió thổi tan. Chỉ một cú vung tay nhẹ, mọi thứ liền sụp đổ. Trong lòng cậu dâng lên một nỗi kính sợ sâu sắc, càng cảm thấy Thích Tuyền mạnh mẽ đến mức không thể tưởng tượng nổi.

Hà Siêu cũng hoàn toàn c.h.ế.t lặng.

Anh ta không ngờ, những lời khoác lác vừa nói ra miệng chưa được bao lâu, đã bị người phụ nữ trước mặt đập tan không chút do dự. Sự sợ hãi hiện rõ trong mắt anh ta. Đây không phải là người bình thường... là quái vật thì đúng hơn!

Anh ta lập tức quỳ sụp xuống, run rẩy dập đầu lạy lục:

"Đại sư! Xin tha cho tôi! Tôi chưa từng g.i.ế.c ai, thật sự chưa từng hại c.h.ế.t ai mà!"

Trần Phi Lộc đứng bên cạnh không nhịn được, giận dữ quát:

"Ngụy Húc bị anh hại đến trọng thương, Viên Thanh thì bất tỉnh, vậy mà anh còn dám mở miệng nói mình vô tội à? Ràng buộc sinh khí, chia vận khí của người khác, lại còn làm như không có chuyện gì? Sao anh không bay lên trời luôn đi?! Loại người như anh, đúng là nên xuống mười tám tầng địa ngục mới phải!"

Hệ thống trong đầu Thích Tuyền cũng gào lên:

[Cậu nhóc này nói ra hết những gì tôi muốn mắng! Nghe mà đã cái lòng!]
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 127



Nghe vậy, khóe môi Thích Tuyền khẽ nhếch lên, ánh mắt liếc nhìn Trần Phi Lộc một cái. Cậu ta là một chàng trai chính trực, khí chất không tệ, quan trọng là ăn nói rất thẳng thắn, dễ chịu hơn nhiều so với Tô Dung luôn nghiêm túc dè dặt.

Trần Phi Lộc thấy ánh mắt cô, lập tức ngồi thẳng lưng, nghiêm chỉnh lại thái độ. Trong lòng cậu vẫn luôn cảm thấy áy náy vì lúc trước hành động bốc đồng khiến đại sư bị chỉ trích trên mạng.

Thích Tuyền thu hồi ánh mắt, tiếp tục điều khiển móc câu. Sau khi phá được cấm chế, móc câu lập tức kéo ra một sợi tơ hồng đang trói buộc số phận giữa Hà Siêu và Viên Thanh. Chỉ cần Viên Thanh còn sống, Hà Siêu có thể ở lại dương gian.

Sắc mặt Thích Tuyền trở nên lạnh lùng. Cô khẽ động ngón tay, chiếc móc câu nhỏ giật mạnh, làm sợi tơ hồng nứt một đoạn.

Ngay lập tức, sắc mặt Hà Siêu thay đổi. Lúc trước anh ta còn giống một người bình thường, chỉ hơi xanh xao. Nhưng khi sợi tơ bị tổn hại, nguồn sinh khí không đủ, khuôn mặt anh ta nhanh chóng méo mó, hiện rõ vết tích lúc bị tai nạn xe đâm.

Mọi người kinh hãi.

Ngay cả hệ thống cũng không kìm được hét lên:

[Trời ơi!]

Thích Tuyền không có thành kiến với người c.h.ế.t vì tai nạn hay vẻ ngoài bị hủy hoại, nhưng Hà Siêu thì khác. Đôi mắt đầy oán độc nhuốm m.á.u của anh ta, kết hợp với khuôn mặt dị dạng, khiến người đối diện rợn người. Hắn không chỉ c.h.ế.t oan, mà còn là kẻ toan tính và độc ác.

Cô kéo mạnh lần cuối, sợi tơ hồng hoàn toàn đứt đoạn.

"Á a a a —!" Hà Siêu hét lên thảm thiết, thân thể trở lại dáng vẻ lúc tử vong.

Anh ta định mở miệng mắng chửi, nhưng chưa kịp nói đã bị một đoàn linh hỏa lao thẳng vào họng.

"A a a a a a —!"

Linh hỏa thiêu đốt hồn thể hắn, đau đớn thấu xương, khiến hắn lăn lộn trên nền nhà, không thể thốt ra nổi một tiếng rõ ràng.

Thích Tuyền lấy ra một lá bùa, tung lên không trung. Lá bùa lơ lửng, xoay một vòng, rồi phóng thẳng về phía Hà Siêu.

"Bùa Lưu Ảnh!" – Ninh Chí không giấu được kinh ngạc.

Đây là loại bùa cao cấp, trong giới Huyền môn rất hiếm, giá trị cũng rất cao.

Hồn thể của Hà Siêu vốn đã yếu, giờ bị linh hỏa thiêu đốt suốt mười phút, cuối cùng cũng tan rã, hóa thành những điểm sáng màu xám, dần tiêu tán giữa không trung.

Thích Tuyền nhặt lá bùa lên, đưa cho Ninh Chí:

"Khi nào Viên Thanh tỉnh lại, hãy giao cái này cho cô ấy."

Ninh Chí cung kính nhận lấy, cất kỹ vào túi, trong lòng càng thêm bội phục sự thấu đáo của Thích Tuyền.

Hệ thống bất mãn lẩm bẩm:

[Chết như thế vẫn còn nhẹ cho hắn ta quá!]

Có giọng khác phản bác:

[Ai nói là hắn c.h.ế.t hẳn rồi?]

[Ơ? Không phải hồn phi phách tán rồi sao?]

Mộng Vân Thường

[Không đâu. Hắn chỉ đi đến nơi hắn nên đến thôi.]

Hà Siêu chưa từng trực tiếp g.i.ế.c người, nên vẫn còn cơ hội đầu thai. Nhưng với tội nghiệt nặng nề, kiếp sau của hắn chỉ có thể đầu thai vào súc sinh đạo – chịu đựng sự giày vò và đau khổ suốt nhiều kiếp.

Ngay khoảnh khắc Hà Siêu tan biến, chiếc dây chuyền ngọc bội trên cổ Uông Thúy bất ngờ nứt vỡ.

Uông Thúy vừa bước xuống xe cảnh sát đã nhìn thấy ngọc bội vỡ vụn dưới đất. Chỉ trong khoảnh khắc, đầu óc bà ta như bị ai đ.ấ.m mạnh một cú, trống rỗng hoàn toàn, rồi đột ngột gào lên như phát cuồng:

"Siêu Siêu! Con trai của mẹ! Hà Kiến Thiết! Bọn họ g.i.ế.c c.h.ế.t Siêu Siêu rồi! Tôi phải trả thù! Tôi nhất định phải trả thù!"

Hà Kiến Thiết cũng vô cùng đau xót, trong mắt như bốc cháy ngọn lửa giận dữ. Ông ta nghiến răng nói:

"Trước đây Đinh đại sư từng đưa cho chúng ta một lá bùa, dặn nếu có chuyện gấp thì xé nó ra, sẽ có cao nhân đến giúp."

"Đúng đúng! Mau lấy ra đi!" – Uông Thúy sốt sắng phụ họa.

Cảnh sát đứng cạnh nhìn hai người họ, ánh mắt rõ ràng là đang nghĩ: Hai người này điên rồi.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 128



Không thèm quan tâm đến ánh mắt người ngoài, Uông Thúy lục tìm lá bùa, sau đó cùng chồng xé nát nó ngay trước mặt mọi người.

Ngay lúc đó, ở một nơi cách xa thành phố Long Giang, một người đàn ông đang trên đường đến vùng giáp ranh ba thành phố để điều tra nguyên nhân cái c.h.ế.t của Đinh Tập chợt nhíu mày. Ông ta quay đầu nhìn về hướng bùa tín hiệu bị kích hoạt.

"Không tra ra được gì ở sào huyệt Đinh Tập, mà giờ lại có người thúc bùa nội bộ..." – ông lẩm bẩm – "Có lẽ, đầu mối đang nằm ở thành phố Long Giang."

Trong biệt thự Lâm Hồ, Thích Tuyền nhẹ nhàng vung tay xử lý Hà Siêu, khiến cả người lẫn quỷ đứng đó đều cảm thấy vô cùng hả hê.

Ninh Chí trầm ngâm nhìn những gì đang diễn ra, trong lòng dấy lên rất nhiều cảm xúc. Từ nhỏ, cậu đã được gia tộc rèn giũa để kế thừa vị trí người đứng đầu, luôn tin tưởng rằng Thiên sư và quỷ là hai thế lực đối lập. Với cậu, chỉ cần là quỷ thì đều phải đưa về đúng chốn.

Đó là lý do lần đầu đến nhà Thích Tuyền, vừa thấy Tô Dung, cậu đã không ngần ngại ra tay.

Nhưng mọi thứ thay đổi sau sự kiện Đào Hoa Ấn và việc của Viên Thanh. Ninh Chí dần nhận ra, kẻ đối lập Thiên sư không phải là quỷ, mà là những kẻ – dù là người hay quỷ – làm điều ác.

Tô Dung, Tề Chính… họ đều là những linh hồn chính nghĩa, thiện lương. Chỉ cần không đi ngược lại Thiên đạo, thì việc họ tồn tại ở nhân gian – có gì là sai?

Nghĩ đến đây, Ninh Chí nghiêm túc nói:

"Tiền bối, sau khi trở về, cháu nhất định sẽ xin thành lập một đội Thiên sư chuyên trách."

Cậu hiểu rõ, giới Huyền môn bây giờ quyền lực đan xen, lợi ích chồng chéo, xử lý sự việc thường chậm chạp và bảo thủ. Những tà thuật như Đào Hoa Ấn hay Âm hôn – đáng lẽ phải tuyệt tích – vậy mà vẫn lộng hành trong thành phố Long Giang. Điều đó cho thấy, Huyền môn đã quá thất trách.

Hiệp hội Thiên sư vốn chỉ là cầu nối giữa các thế gia và môn phái, không đủ sức giải quyết tận gốc vấn đề.

Hệ thống cảm khái từ trong lòng: [Ninh tiểu Thiên sư đúng là có khí phách!]

Phải biết, nếu Ninh Chí thực sự tách khỏi gia tộc để lập phe riêng, tức là tự mình rời bỏ nguồn tài nguyên tu luyện khổng lồ, mà giới Huyền môn thì chẳng ai thích bị kiểm soát. Cậu chắc chắn sẽ vấp phải rất nhiều ngăn cản, thậm chí là thù địch.

Thích Tuyền âm thầm thở dài. Cô không đành lòng nhìn một nhân tài như vậy bị chèn ép hay bỏ phí.

Mộng Vân Thường

Cô nhẹ giọng nói: "Chuyện này chờ tin từ phía Hàn Miễn đã. Nếu phía chính phủ có ý định thúc đẩy, thì việc lập đội chắc chắn sẽ khả thi."

"Trước pháp luật và sức mạnh quốc gia, không ai có thể ngáng đường đâu." – cô bình thản bổ sung.

"Vâng ạ." – Ninh Chí nghiêm túc gật đầu.

Đúng lúc này, Trần Phi Lộc ấp úng chen vào:

"À… tiền bối, em có thể… có thể gia nhập không ạ?"

Cậu ta rõ ràng rất yêu thích huyền học, nhưng thực lực thì vẫn còn quá non.

Thích Tuyền mỉm cười, hỏi: "Cậu giỏi cái gì?"

Trần Phi Lộc đỏ mặt, biết mình chẳng có chút bản lĩnh huyền học nào ra hồn. Nhưng cậu nhanh trí nói:

"Em học chuyên ngành công nghệ thông tin. Em có thể phụ trách thu thập và sàng lọc dữ liệu, xây dựng cơ sở dữ liệu cho đội chúng ta. Sau đó điều phối tài nguyên trên phạm vi toàn quốc, hỗ trợ chia sẻ thông tin và tối ưu hóa việc sử dụng các nguồn lực."

Hệ thống thốt lên một cách đầy cảm tình: [Chàng trai trẻ không tệ!]

Khóe môi Thích Tuyền khẽ cong lên. Cô đáp nhẹ nhàng:

"Tôi không quyết định được cậu có thể gia nhập hay không. Sau này sẽ có tiêu chí tuyển chọn cụ thể."

"Hả?" – Trần Phi Lộc hơi ngẩn ra.

Ngay cả Ninh Chí cũng không khỏi khó hiểu:

"Tiền bối, người là người đề xuất ý tưởng, sao lại nói là không liên quan?"

Thích Tuyền vốn rất sợ phiền phức. Ở kiếp trước, sư phụ muốn cô làm thủ tịch tông môn, cô vì báo ân nên không thể từ chối, buộc phải đứng mũi chịu sào, một lòng một dạ vì đại cục.

Giờ đã chuyển sinh sang thế giới khác, cô thực sự không muốn bị trói buộc vào trách nhiệm nữa.

"Tôi chỉ đưa ra gợi ý thôi mà." – Cô nhìn cả hai, vẻ mặt vô tội như thể mọi chuyện chẳng liên quan đến mình.
 
Nhật Ký Hào Môn - Thôi Kinh Thước
Chương 129



Trần Phi Lộc không giấu được vẻ sốt ruột, quay sang Thích Tuyền nói:

“Nhưng ngoài chị ra, còn ai có đủ năng lực để đảm nhận vai trò người dẫn dắt đội ngũ chứ?”

Trong thế giới này, chỉ người thực sự mạnh mới có thể khiến người khác phục tùng một cách tâm phục khẩu phục.

Thích Tuyền khoát tay, bình thản đáp:

“Tôi muốn tập trung vào tu luyện. Hai người cứ về trước đi.”

Mộng Vân Thường

Không còn cách nào khác, hai người đành rời đi.

Cuối tháng Tám, mùa thu sắp khép lại, cơn gió cuối hè vẫn mang theo chút hơi nóng phảng phất. Nó nhẹ nhàng lướt qua sân trước, luồn qua ô cửa sổ tinh xảo, mang theo một luồng linh lực mỏng manh.

Thích Tuyền khẽ nhíu mày, xoay người đi về phía đình nghỉ mát phía sau vườn.

Trong vườn, hoa nở rộ, khoe sắc rực rỡ. Bên hồ sen, một chàng trai mặc áo phông và quần dài đơn giản đang ngồi xổm bên mép nước. Trong tay cậu cầm một cành cây nhỏ, thong thả chọc vào làn nước, trêu đùa đàn cá đang bơi lội.

Linh lực từ lòng bàn tay cậu không chút kiêng dè mà rót vào cành cây. Đàn cá lập tức cảm nhận được, thi nhau bơi đến vây quanh đầu cành, tranh giành hấp thụ linh khí. Vảy cá vì thế càng thêm óng ánh, lấp lánh hơn.

Thích Tuyền đứng im lặng bên cạnh, nhìn cậu một lúc lâu.

[Có phải Linh Sinh quá cô đơn rồi không? Đến mức chỉ biết trêu cá giải khuây.] – Hệ thống trong đầu cô lên tiếng, đầy thương cảm.

Thích Tuyền: …

Cái hệ thống này còn mê sắc hơn cả cô.

Cô khẽ bật cười, dịu giọng nói:

“Cậu vận dụng linh lực tốt đấy.”

Linh Sinh hơi ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn cô. Ánh nắng chiếu rọi lên gương mặt trắng mịn của cậu, khiến đôi mắt hổ phách như hòa quyện vô số ánh vàng. Một vẻ ấm áp nhưng sâu thẳm, khiến người khác khó lòng rời mắt.

Nhìn từ góc độ này, quả thật vẫn đẹp trai đến mức khiến người ta kinh ngạc – đúng là vẻ ngoài do trời ban.

Với những người có nhan sắc cao, Thích Tuyền luôn có phần dung túng hơn. Chỉ cần đối phương không vượt qua giới hạn của cô, dù có là người câm, cô vẫn sẽ đối xử nhẹ nhàng, khoan dung.

Tuy vậy, cô vẫn không quên nhắc nhở:

“Nhưng đừng quá tay. Tôi không muốn nuôi ra mấy con cá biết nói chuyện.”

Linh thể trời sinh không chỉ có ích với tu sĩ, mà còn ảnh hưởng đến sinh linh xung quanh. Nếu Linh Sinh cứ tiếp tục truyền linh lực cho đám cá, không biết chừng một ngày nào đó chúng sẽ khai mở linh trí rồi thành tinh mất.

Cô đoán chắc, trong ngọn núi từng giam giữ cậu, có lẽ cũng không ít sinh vật đã được “cậu chủ” này nuôi đến khai linh như thế rồi.

Đúng là kiểu "giả vờ hiền lành rồi bất ngờ ăn thịt hổ". Dù không có cô, sớm muộn gì Linh Sinh cũng sẽ tự g.i.ế.c được Đinh Tập để thoát khỏi sự giam cầm đó thôi.

Linh Sinh cụp mắt, thu linh lực về. Mất đi nguồn năng lượng hấp dẫn, đàn cá tản ra nhanh chóng.

Cậu hơi nghiêng người, đưa tay ra, như thể muốn chạm vào Thích Tuyền.

Cô nghiêm túc nói ngay:

“Tôi không cần. Tôi không muốn lấy linh khí từ người khác. Cậu muốn ở lại đây thì cứ ở, muốn đi thì cũng có thể đi. Không cần phải dè chừng tôi.”

Nghe vậy, Linh Sinh khựng lại, rụt tay về, cúi đầu, cằm gác lên đầu gối, cả người toát lên vẻ đáng thương không nói thành lời.

[Hu hu hu hu, đứa nhỏ này đáng thương quá đi mất…] – Hệ thống lại khóc lóc vì người đẹp.

Thích Tuyền thở dài trong lòng. Cô biết, Linh Sinh đang thử cô.

Một tu sĩ nhặt được người sở hữu linh thể trời sinh – ai mà có thể hoàn toàn bình tĩnh được? Dù không vắt kiệt đối phương, cũng khó tránh khỏi bị cám dỗ.

Trong mắt Linh Sinh, có lẽ cô chỉ là một kẻ giả nhân giả nghĩa đang che giấu bản chất thật.

Cậu đang dụ cô, muốn vạch trần lớp vỏ bọc đó.

Nhưng cô thì khác. Cô có kiêu ngạo, có nguyên tắc, và cô biết mình không giống những kẻ từng giam cầm Linh Sinh trước đây.

...

Tại bệnh viện An Tế.

Đỗ Gia Danh đích thân dẫn người canh gác phòng bệnh đặc biệt, nhưng vẫn không quên "khoe" trong nhóm chat.

[Đỗ Gia Danh]: hehehehehe

[Dương Túc]: Cười gì như kẻ ngốc vậy? Lại để ý cô nàng xinh đẹp nào rồi hả?

[Đỗ Gia Danh]: Tôi có chuyện vui! Hehehe!

[Trương Thành Ngôn]: Lại bị ma nhập à?

[Dương Túc]: Ủa, hay là cần mời đại sư đến giúp?

[Đỗ Gia Danh]: Các cậu mới bị ma nhập ấy. Tôi chỉ đang vui thôi!

[Dương Túc]: Vui gì thế? Nói ra cho tụi này vui chung nào.

[Đỗ Gia Danh]: Không thể nói!

Thực ra, anh biết người đang được chăm sóc là nữ minh tinh Viên Thanh. Chuyện này chắc chắn không đơn giản. Đại sư đã dặn dò kỹ phải bảo vệ cô thật nghiêm mật, vì thế anh tuyệt đối không thể tiết lộ thông tin gì.
 
Back
Top Bottom