Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào

Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 130: Chương 130



Phải biết rằng, thứ mà đám khỉ đó không biết nhất chính là xấu hổ.

Chúng nó cướp mất cô bé đáng yêu của nó, còn không biết sẽ lừa gạt, hãm hại như thế nào, vừa dụ dỗ vừa đe dọa làm sao đâu! Đáng thương cho cô bé đáng yêu của nó, vừa đơn thuần lại thiện lương, nếu bị những con khỉ đó làm hư thì phải làm sao bây giờ?

Não của Thịt Ba Chỉ không đủ lớn, nên cũng không nghĩ ra biện pháp gì để dỗ dành cô bé đáng yêu, chỉ có thể vắt óc mà tìm kiếm hết những món ngon trong rừng, những thứ mà cô bé đáng yêu của nó thích ăn nhất.

“Chi chi chi!”

Nghĩ tới những bảo bối mà mình cất giấu, Thịt Ba Chỉ có chút kích động.

Nó nhảy xuống khỏi người Phúc Bảo, dùng móng vuốt cọ cọ vào giày của nàng, một tay chỉ phía trước, ý bảo Phúc Bảo đi theo nó.

Nó sợ chậm chút nữa, nó sẽ quên mất mình đã cất bảo bối ở đâu.

Dù sao não nó cũng chỉ có nhiêu đó, phải nhớ những thứ khác ngoài cô bé đáng yêu thật sự rất khó khăn, rất vất vả.

Phúc Bảo nhìn vào vị trí trên núi, lại nhìn ánh mắt kích động của Thịt Ba Chỉ, có chút rối rắm.

Hay là vẫn đi theo nó vào, trong lòng nàng nghĩ, chỉ cần tới khu vực nguy hiểm, nàng liềm ôm chặt Thịt Ba Chỉ chạy thật nhanh khỏi nơi đó là được.

Cũng may nơi Thịt Ba Chỉ cất đồ ở rất gần chân núi, đi không bao lâu thì đã đến nơi.

“Chi chi chi!”

Thịt Ba Chỉ nhảy nhót, theo ống quần của Phúc Bảo, bò lên trên, đứng yên trên bả vai nàng, ưỡn ngực, chỉ về phía trước.

Đây là sóc vì ngươi mà gây dựng giang sơn nha! Thịt Ba Chỉ oai phong, lẫm liệt chỉ tay vào cây khô.

Nhìn bộ dạng đáng yêu của Thịt Ba Chỉ, Phúc Bảo hận không thể ôm nó vào lòng mà cưng nựng một phen, cũng không màng tới báu vật mà nó cho mình.

Bởi vì đối với Phúc Bảo mà nói, những thứ đó cùng lắm chỉ là những quả rừng, mấy lần trước vẫn còn dư lại một đống ở nhà.

Nhưng khi tới gần nhìn kĩ, nàng mới phát hiện mình đã quá ngây thơ.

Bên trong những trái cây rừng này, hóa ra lại có một củ sâm núi lâu năm.

Vừa nhìn liền biết, củ sâm núi này mới được đào lên không lâu.

Bởi vì bị đào không đúng cách, cho nên rễ của củ sâm đều bị bẻ gãy, củ chính cũng có không ít vết cào xước.

Dấu vết để lại cho thấy, chính là móng vuốt của sóc.

Củ sâm này có rễ to, dài, hình dạng giống con thoi, nhưng điều khiến cho người ta khiếp sợ chính là, những nhánh rễ này khiến cho củ sâm nhìn qua có vẻ giống hình người, có đầy đủ đầu và tứ chi.

Phúc Bảo không có nghiên cứu qua dược liệu, nhưng nhìn vào kích thước của củ nhân sâm này, ít nhất nó cũng phải hơn trăm năm tuổi.

Lúc này, người ta vẫn chưa có phương pháp nuôi trồng nhân sâm, cho nên những củ sâm này, không thể nghi ngờ, chính là nhân sâm hoang dã tuyệt đối thuần khiết.

Chính là bảo vật trong truyền thuyết, lúc cần thiết có thể bảo vệ sinh mệnh chăng?

Thứ lỗi cho nàng vì kiến thức hạn hẹp, trong lòng nàng, nhân sâm ngàn năm cũng chẳng khác gì những dược liệu bình thường.

Đáng tiếc là do lúc đào không dùng đúng cách, nên đã làm giảm đi giá trị của nhân sâm.

Sự tiếc rẻ trong lòng chỉ thoáng qua một chút.

Thứ tốt như thế, đương nhiên sẽ giữ lại cho người trong nhà dùng để bảo dưỡng sức khỏe, căn bản sẽ không mang đi bán.

Mà nếu để trong nhà mình dùng, thì hình dáng gì cũng không còn quan trọng.

Phúc Bảo vội vàng cất nhân sâm vào túi, sau đó dùng quần áo bọc lại những quả rừng bình thường khác, mang theo Thịt Ba Chỉ xuống núi.

Khi thu gom những quả rừng khác, nàng cũng không tìm thấy gốc dược liệu nào khác, nghĩ có lẽ củ nhân sâm này chỉ là do Thịt Ba Chỉ ngẫu nhiên mà tìm được.

Phúc Bảo vô cùng hài lòng, ôm Thịt Ba Chỉ hôn vài cái, quả thực là yêu nó đến c.h.ế.t mất.

“Chi chi chi!”

Thịt Ba Chỉ xấu hổ, vùi đầu vào trong tóc Phúc Bảo.

Cô bé đáng yêu của nó có thể chỉ nuôi mình nó làm thú cưng được không?

Một người một sóc, suy nghĩ khác nhau một trời một vực, nhưng giống nhau là vô cùng vui sướng, hướng nhà mình đi về.

Tự nhiên trong nhà lại có thêm một góc nhân sâm, ai cũng không thể đem chuyện này nói ra ngoài, nhất là khi củ nhân sâm này có thể có tuổi thọ hơn nghìn năm.

Lúc trước, ngẫu nhiên cũng có người trong thôn tình cờ đào được một củ nhân sâm, bởi vậy, người trong thôn ít nhiều cũng biết được phương pháp bào chế nhân sâm.

Có điều, những củ nhân sâm được đào lên trước đây cùng lắm chỉ là 10 hay 20 năm, chứ trước giờ chưa từng đào được củ sâm nào lâu năm như vậy.

Vì nghe nói nhân sâm có nhiều công dụng, Tưởng bà tử không quá yên tâm, còn đặc biệt bảo con trai Thiện Tuấn Hải đi huyện thành, bóng gió hỏi thăm mọi người phương pháp xử lý nhân sâm.

Chắc chắn phương pháp bảo quản của người trong thôn là chính xác, mới xử lý củ nhân sâm ngoài ý muốn này.

Những rễ nhân sâm bị chặt đứt một nửa, được Tưởng bà tử dùng để ngâm rượu thuốc.

Bà cùng lão gia tuổi đã cao, cần phải bồi bổ.

Còn có con trai với con dâu, mấy ngày nay bận rộn, thời tiết lại khó chịu, cũng cần phải bồi dưỡng thân thể.

Công dụng của nhân sâm ngàn năm không phải là phóng đại.

Tưởng bà tử và lão gia chưa uống hết bình rượu, tóc vốn dĩ bạc trắng, bằng tốc độ có thể thấy bằng mắt thường, đều đã biến thành đen.

Lúc trước, vì tuổi đã cao, buổi tối luôn khó ngủ, trằn trọc, thao thức, lưỡi trắng bệch, khi ngủ đổ mồ hôi trộm, nhưng bây giờ những vấn đề nhỏ này cũng biến mất, không còn thấy.

Không dám nói là tinh lực như thời còn thanh niên trai tráng, nhưng cũng có thể coi là trẻ hơn 6 đến 7 tuổi.

Vì thế, Tưởng bà tử cùng Thiện lão gia càng xem củ nhân sâm này như bảo bối.

Sau khi chế biến xong, liền cẩn thận cất đi.

Tưởng bà tử đã suy nghĩ kĩ rồi, chờ khi cháu gái xuất giá, bà sẽ cho cháu gái củ nhân sâm này để làm của hồi môn.

Sau này nếu nhà chồng mà dám khinh thường nàng, thì cháu gái chỉ cần đưa củ nhân sâm này ra, làm cho bọn họ lé con mắt.

Có điều, cũng bởi vì mấy hôm nay cả nhà có nhiều chuyện bận rộn, nên đống gạo với mì đưa cho bà lão ở đầu thôn xay, người trong nhà cũng chưa rảnh mà ăn.

Sau khi bào chế và cất giữ nhân sâm thật cẩn thận, mới nhớ đến số thức ăn mới này.

Tưởng bà tử quyết định, hôm nay sẽ dùng bột gạo và mì vừa xay từ lúa mạch và gạo nếp, làm một bàn bánh trôi, sủi cảo, bánh nướng áp chảo mà cả nhà yêu thích, để bồi thường cho cả nhà.

“Nương, người phải làm chủ cho con.”

Trong lúc Tưởng bà tử đang cùng con dâu và cháu gái nhỏ hòa thuận vui vẻ nhồi bột mì, thì Vương Xuân Hoa chạy vọt vào.

“Nương tử lão nhị, sao lại thế này? Vừa tới nơi đã khóc sướt mướt rồi, chẳng lẽ lão nhị bạc đãi ngươi?”

Tưởng bà tử vốn không có hảo cảm với con dâu này.

Cho dù đối phương khóc lóc chạy vào, thì bà cũng cho rằng trước đó đối phương đã làm chuyện hồ đồ gì, khiến cho lão nhị tức giận.

"Phúc Tài làm loạn, không chịu đi học.

Đại Hà còn nói đỡ cho Phúc Tài nữa.

Đây chính là chuyện không đi học, làm sao có thể được chứ!"

Vương Xuân Hoa gào khóc, giống như là trời sắp sập đến nơi.

Con trai không đi học, tương lai hắn sẽ như cha hắn, cả đời chân đất.

Nhìn thấy con trai nhà lão đại với nhà lão tam đều đi học thật tốt, sau này chưa biết chừng sẽ trở thành tú tài hoặc cử nhân, chênh lệch như vậy, làm sao Vương Xuân Hoa có thể chấp nhận.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 131: Chương 131



Trong lòng nàng còn cất giấu ý nghĩ, chính là để con trai hiếu thuận nhất của nàng thi đậu công danh, để cho nàng có thể tự tin mà nói chuyện trong cái nhà này.

Chứ không giống như hiện tại, hai đứa con gái chưa xuất giá cũng không cho nàng mặt mũi, ở trong cái nhà này, nàng không là gì hết.

“Không đi học?”

Tưởng bà tử ngẩn người, chuyện quan trọng như vậy, khó trách nương tử của lão nhị mất kiên nhẫn.

"Phúc Tài với Phúc Đức còn đang đi học ở trấn trên, là ai nói với ngươi chuyện này?" Tưởng bà tử phủi sạch bột trên tay, sau đó lau sạch bằng khăn ướt, nghiêm túc hỏi Vương Xuân Hoa.

"Không phải ai hết, hôm nay Đại Hà mang trái cây lên trấn trên cho con trai, kết quả là khi trở về còn dắt theo con trai.

Cũng không bàn bạc gì với con, trực tiếp nói với con là Phúc Tài không đi học nữa."

Vương Xuân Hoa tức giận, lồng n.g.ự.c phập phồng, trong lòng đầy khó chịu.

Không phải là mấy năm trước nàng mắc lỗi lầm sao, qua nhiều năm như vậy, vì cớ gì mà người trong nhà vẫn cứ bài xích nàng như cũ, xem nàng như tội nhân?

Là mẹ ruột của Phúc Tài, đi học hay không đi học dù sao cũng là chuyện lớn, chẳng lẽ không cần phải thương lượng với nàng à?

Lúc này, Vương Xuân Hoa thật sự kiên quyết, nàng không chấp nhận chuyện con trai không đi học, cũng không chấp nhận việc người trong nhà coi nàng như không khí.

Nàng cảm thấy, cần phải nhân cơ hội lần này, tạo cho mình địa vị của một người làm chủ trong gia đình.

Dù sao thì lần này nàng cũng không sai, cho nên nàng nhất định phải có được một câu trả lời thích đáng.

"Ngươi gọi Đại Hà với Phúc Tài đến đây." Tưởng bà tử không nói ra suy nghĩ của mình.

Thứ nhất là do Vương Xuân Hoa từng có vết xe đổ.

Thứ hai, đây là chuyện lớn, bà muốn nghe suy nghĩ của con trai thứ và cháu trai của mình.

Thật lòng mà nói, cháu trai có muốn đi học hay không, bây giờ đã phân gia rồi, Tưởng bà tử có muốn cũng quản không được.

Nếu con trai đã đồng ý, bà cũng không có cách nào hay để thuyết phục.

Nhưng bây giờ con dâu đã náo loạn đến đây, bà cũng không thể mặc kệ, nhưng cũng không biết phải nói thế nào.

Dù thế nào, cũng phải làm rõ ràng chân tướng sự việc.

“Nương, chúng con tới rồi.”

Lúc nãy Vương Xuân Hoa nổi điên, đi về phía nhà cũ, Thiện Tuấn Hà đương nhiên dắt con trai theo cùng, vừa lúc nghe được những lời của Vương Xuân Hoa.

Mọi người đều đã đến đông đủ, muốn nói cái gì cũng dễ dàng hơn.

Cả nhà rời nhà bếp, đến nhà chính.

“Cha, nương, mọi chuyện là như vậy đấy ạ.”

Từ sau khi phân gia, Thiện Tuấn Hà nhớ rõ, trước đây mình còn chưa từng bị tam đường hội thẩm như hôm nay.

Những phiền toái này lại là do Vương Xuân Hoa mang lại.

Thiện Tuấn Hà có chút bực bội, hắn gãi đầu, kể rõ mọi chuyện lại một lần.

Chẳng qua, trước giờ hắn đều không giỏi ăn nói, cho nên, một việc vô cùng đơn giản lại bị hắn nói một cách lủng củng.

Vẫn là Thiện Phúc Tài lanh lợi, ở bên cạnh bổ sung, câu chuyện mới được kể hoàn chỉnh.

Thiện Tuấn Hải bế con gái ngồi bên cạnh, chăm chú lắng nghe.

Thấy cháu trai nhỏ không có khai ra người đưa ra chủ ý này là hắn, lại càng thích đứa cháu này thêm vài phần, quyết định sau khi thằng bé bắt đầu theo cha ra đồng làm việc, sẽ cho thằng bé phần nhiều phân bón, nỗ lực giúp thằng bé trở thành người có tay nghề trồng ruộng thiện nghệ trong thôn.

“Phúc Tài, con thật sự không muốn đi học sao?”

Thiện lão gia cau mày, nhịn không được lấy đá đánh lửa hút thuốc, muốn hút vài hơi t.h.u.ố.c lá cho đỡ ghiền.

"Được rồi, đừng ở trong phòng làm mấy cái chuyện này.

Ông cũng không xem mình trước đây đã ho thành cái dạng gì, nếu không phải cục cưng nhặt được nhân..."

Tưởng bà tử chút nữa đã buộc miệng nói ra hai chữ nhân sâm, thấy cả nhà con trai thứ hai đang ở đây, nhất là ánh mắt tò mò của Vương Xuân Hoa, liền nhanh chóng thu lại lời vừa nói.

"Nếu không phải mỗi ngày, cục cưng đều chưng cho ông nước lê để giải khát, nhuận phổi, thì ông có thể khỏe như vậy sao." Tưởng bà tử trừng mắt, đoạt lấy tẩu t.h.u.ố.c lá trong tay của Thiện lão gia.

Dùng cái thứ đồ vật không tốt như vậy, cũng không sợ hại cục cưng bảo bối của bà à?

Từ sau khi Tưởng bà tử lên ý tưởng cho trang trại chăn nuôi, tiếng nói của bà trong nhà ngày càng lớn.

Với lại, là phu thê với nhau, Thiện lão gia cũng có ý thức nhường nhịn lão bà tử nhà mình.

Bởi vậy, cho dù bị đoạt mất tẩu t.h.u.ố.c lá yêu thích, ông cũng không tức giận, chỉ nhoẻn miệng cười trừ, sau đó cầm một viên đậu phộng ngào đường mà cháu gái làm từ trên mâm, cho vào miệng, cũng coi như là phương pháp cai nghiện thuốc lá.

Trong nhà này, người coi trọng chuyện học hành, trừ Vương Xuân Hoa ra, chính là Thiện lão gia.

Cả đời ông vừa làm nông vừa làm thợ rèn, nên đối với việc đọc sách, ông có chút chấp niệm.

Nếu không, ông cũng sẽ không nghĩ tới việc đưa cả 3 cháu trai đi học.

Lúc này, Vương Xuân Hoa làm loạn đến nhà cũ, cũng là dựa vào tính cách này của Thiện lão gia.

Chỉ là nếu Thiện lão gia thực sự dễ dàng để nàng lừa gạt như vậy, thì ông cũng sẽ không thể tích góp được nhiều gia sản như thế.

“Đừng nhìn cha mẹ con, gia gia muốn nghe ý muốn của con.”

Thấy ánh mắt cháu trai nhìn qua Vương Xuân Hoa và Thiện Tuấn Hà bên cạnh, Thiện lão gia liền nhấn mạnh, ánh mắt chăm chú nhìn cháu trai út hỏi.

“Cha, thằng bé còn nhỏ, hắn không biết cái tốt của việc đi học đọc sách.”

Vương Xuân Hoa cắn môi, vì tương lai của con trai, nàng ném sự nhát gan hàng ngày của mình sang một bên, cả gan xen ngang lúc Thiện lão gia đang nói chuyện.

"Còn chưa đến lượt ngươi nói chuyện.

Phúc Tài, con nói đi." Thiện lão gia không giận mà uy, chỉ nhẹ nhàng bâng quơ nói một câu như vậy, khiến cho Vương Xuân Hoa rụt đầu trở lại, chỉ dám âm thầm liếc nhìn con trai, mà không dám tiếp tục xen mồm vào.

"Con thật sự không muốn đi học.

COn căn bản không phải là người sinh ra để đọc sách."

Vẻ mặt của Thiện Phúc Tài đau khổ, nhớ lại những năm gần đây, hắn đã chịu không ít cực khổ lúc đi học.

Nào là bị đánh bằng gậy, bị phạt đứng, phàm là những phương pháp mà lão sư ở trường dùng để khiển trách học sinh, đối với Thiện Phúc Tài mà nói, quả thực chính là chuyện thường như ăn cơm bữa.

"Con đi học chính là lãng phí tiền bạc.

Nếu mà như vậy, còn không bằng để con về nhà học trồng trọt với cha con.

Không phải người ta vẫn có câu, cha nào con nấy sao? Con là con trai của cha con, có lẽ cũng giống như cha, không có căn cơ ở trường đọc sách đâu!"

Thiện Phúc Tài hơi rụt cổ, nghĩ tới nhị đường ca luôn miệng nhắc tới những lời này, nhịn không được mà đem nó áp dụng lên trên người mình.

Nhìn cha hắn hiền lành, cục súc, nhưng làm gì cũng không quá kém cỏi.

Thiện Phúc Tài cảm thấy mình giống cha hắn, cảm thấy hài lòng với thứ đang có, không có gì là không tốt.

Với lại, điều kiện của nhà hắn cũng không kém, có gần 20 mẫu ruộng đất, cũng coi như là nhà đứng số 1 số 2 ở thôn Bình Liễu này.

Thiện Phúc Tài nghĩ, nhiều ruộng đất như thế, sao mình lại không kế thừa, mà phải đi đọc những thứ như tứ thư ngũ kinh trên trời dưới đất kia chứ?

“Sao con có thể nói chuyện như vậy!”

Thiện Tuấn Hà cốc đầu con trai.

Dù sao hắn vẫn là cha ruột của thằng bé, thằng bé nói như vậy khác gì đang mắng chửi gia gia của nó.

Có điều trong lòng lại có một sự vui sướng nhàn nhạt, không biết từ đâu tới.

Thiện Tuấn Hà nhìn đứa con trai giống mình tới 7 đến 8 phần kia, đây chắc chắn là con ruột của hắn, không thể lẫn vào đâu được.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 132: Chương 132



Bản thân hắn chính là một người có tính tình tốt, dễ thích nghi với mọi hoàn cảnh, nếu không, một người không được cha mẹ cưng chiều như huynh trưởng và ấu đệ trong nhà sao có thể không tranh giành, náo loạn.

Trước kia hắn muốn đưa con trai đi học đều là vì muốn tương lai con trai sẽ có một cuộc sống tốt đẹp nhất, nhưng bây giờ, nếu con trai đọc sách không vui vẻ gì, hắn cũng sẽ không bức ép đứa nhỏ.

“Sao có thể giống nhau được, Phúc Tài là người thông minh, chỉ là trước giờ con không chịu ra sức học hành thôi.”

ở trong lòng người mẹ, con trai mình luôn là người ưu tú nhất, Vương Xuân Hoa cảm thấy con trai mình tính tình không kiên định, bên cạnh không có anh em cùng mẹ sinh ra, ở trấn trên bị đám bạn bè không tốt dạy hư, tính tình thay đổi, chỉ cần hắn nghiêm túc nỗ lực, tuyệt đối không thua kém bất kì ai.

“Nếu con không đi học, Nhị Lang ca của con sẽ một mình bơ vơ, với lại, nếu con có chỗ nào không hiểu thì đi hỏi Nhị Lang ca của con không phải là được à, hắn với con học chung một trường, lại là đường huynh đệ ruột thịt, chẳng trách trước kia hắn còn đứng không nhìn con bị lão sư đánh phạt!”

“Nương tử lão nhị, ngươi ăn nói cho cẩn thận!”

Tưởng bà tử cắt ngang lời Vương Xuân Hoa, nương tử lão nhị càng nói càng quá đáng, cớ gì việc Phúc Tài không học tốt lại đem đổ tội hết lên đầu của Phúc Đức?

Từ sau khi sống chung với nhà lão tam, Tưởng bà tử liền chấp nhận cháu trai thứ hai là cháu trai bảo bối sau này sẽ phụng dưỡng bà, bây giờ, địa vị của đứa cháu này đã đuổi kịp, thậm chí còn vượt qua cả địa vị của cháu trai trưởng Thiện Phúc Tông, sao bà có thể chấp nhận để hắn bị người ta quở trách một cách vô cớ.

“Nương, con không phải có ý này.”

Vương Xuân Hoa thấy ánh mắt cảnh cáo của mẹ chồng, rụt người trở lại, tuy rằng trong lòng nàng thật sự nghĩ như vậy.

“Được rồi, Phúc Tài không muốn đi học thì không cần đi học nữa, cứ thuận theo ý của nó, dù sao mấy năm nay cũng đã học được ít chữ nghĩa, cũng không tới mức có mắt như mù, cũng đã là không tệ rồi, để nó theo cha nó đi học cách trồng trọt cũng không có gì là không tốt, trong nhà có nhiều ruộng đất như vậy, đúng là cần phải có một nam đinh phụ giúp.”

Cháu trai đã đưa ra lý do hợp lý, không lý gì mà cháu trai không học vô những sách vở đó mà mỗi năm lại phải tốn mấy chục lượng bắt hắn đi học, so với hơn một nửa những đứa trẻ trong thôn một chữ bẻ đôi cũng không biết thì Phúc Tài coi như cũng có chút chữ nghĩa.

“Cha, nương!”

Vương Xuân Hoa bất mãn, nàng vốn dĩ muốn tìm Tưởng bà tử và Thiện lão gia làm người thuyết phục, chứ không phải để cho bọn họ ngược lại, ủng hộ suy nghĩ ngu xuẩn của con trai nàng.

“Được rồi, ta và cha ngươi không có bị điếc đâu.”

Tưởng bà tử ngoáy ngoáy lỗ tai, vừa rồi bà đứng gần Vương Xuân Hoa quá, bị tiếng kêu sắc nhọn của nàng làm cho có chút ù tai.

“Trong thôn có nhiều đứa nhỏ không đi học như vậy, cũng không phải ai cũng sống cuộc sống quá cơ cực, với lại phu quân của ngươi cùng với lão tam cũng không có đi học, ngươi có thể nói cuộc sống của họ hiện giờ không tốt sao?”

Tưởng bà tử hỏi lại Vương Xuân Hoa một câu, khiến Vương Xuân Hoa cứng họng, không thể trả lời.

“Có điều hôm nay lão nhị không cùng ngươi thương lượng mà đã mang Phúc Tài trở về, chuyện này đúng là hắn làm không đúng, lão nhị à, về sau làm việc gì thì cũng nên bàn bạc với nương tử của con trước, trừ khi co không muốn cùng nàng sống cùng với nhau nữa.”

Những lời này, vừa là khuyên giải, cũng vừa là uy h**p.

Tưởng bà tử biết, hiện tại con trai thứ và nương tử sống chung có chút vấn đề, cả nhà trừ Phúc Tài có chút cảm tình với nương của hắn ra, những người khác đều không coi Vương Xuân Hoa ra gì, thái độ sống cùng như vậy, chắc chắn là có vấn đề, tính tình Vương Xuân Hoa vốn dĩ cổ quái, bây giờ lại ngày ngày đêm đêm cảm nhận được sự bài xích từ những người trong nhà, chẳng phải là càng muốn để tâm vào những việc vụn vặt sao.

Nhưng nghiêm túc mà nói, có tình trạng như ngày hôm nay đều là do Vương Xuân Hoa tự mình gây ra, chính nàng tự biến cuộc sống hàng ngày của mình thành như vậy, đều đã phân gia, Tưởng bà tử cũng lười quan tâm tới chuyện hai vợ chồng lão nhị, dù sao mấy năm nữa hai cháu gái đều có thể gả chồng, đến lúc đó, bọn họ còn muốn sống chung hay không thì cũng tùy bọn họ.

“Nương, con biết lỗi rồi.”

Vương Xuân Hoa nghe câu cuối cùng mà Tưởng bà tử nói kia, lập tức cả người toát mồ hôi lạnh, cho dù nhiều năm trôi qua như vậy, nàng vẫn nhớ như in đoạn ký ức tuyệt vọng khi mình ở nhà mẹ đẻ.

Bao nhiêu dũng khí đều biến mất, Vương Xuân Hoa nhìn con trai đang cúi đầu có chút co rúm lại, lại nhìn vẻ mặt thật thà, ẩn giấu vẻ không kiên nhẫn của phu quân, quay đầu chạy ra ngoài.

“Hà, Đại Hà à, con thật là...”

Thấy bộ dạng này của Vương Xuân Hoa, Tưởng bà tử nhịn không được thở dài, thật lòng mà nói, chuyện náo loạn như ngày hôm nay, con trai bà không phải là không có lỗi gì.

“Phúc Tài, đi xem nương con thế nào đi.”

Thiện Tuấn Hà đẩy đẩy con trai, sau khi thấy con trai đã đi xa, mới chậm rãi mở miệng nói: “Sau khi Xuân Hoa quay về, con cũng muốn cùng nàng sống thật tốt, nhưng nàng căn bản không suy nghĩ cẩn thận xem mình sai ở chỗ nào, Mai Nương với Lan Nương, hai đứa nhỏ ngoan ngoãn như thế, lúc ở nhà, nàng lại xem bọn nó như không khí, rốt cuộc nàng suy nghĩ cái gì, chẳng lẽ con lại không hiểu sao?”

Thiện Tuấn Hà vuốt mặt: “Cha, nương, con đã nghĩ kĩ rồi, đợi khi Mai Nương với Lan Nương xuất giá, con với Vương Xuân Hoa sẽ tách ra ở riêng, không tính tới chuyện hòa li, dù sao nàng cũng là nương của Phúc Tài, quay về nhà mẹ đẻ nàng cũng không có đường sống, đợi đến lúc đó, con sẽ để cho nàng một gian phòng nhỏ, cả hai sẽ không liên quan gì hết.”

Đây là việc mà Thiện Tuấn Hà đã suy nghĩ trong lòng từ rất lâu, cho dù là hòa li hay một bên bị hưu thì đều ảnh hưởng tới hôn sự của Mai Nương, Lan Nương, thậm chí là của cả Phúc Tài, vậy nên chờ tới khi việc hôn sự của bọn nhỏ xong xuôi, hắn sẽ tách ra khỏi Vương Xuân Hoa.

Hắn cũng sẽ không làm việc quá tuyệt tình, sẽ cho đối phương một con đường sống, thậm chí, chỉ cần mấy năm này đối phương có dấu hiệu sửa đổi tốt, hắn cũng nguyện ý sống chung với đối phương đến sau cùng, tuy rằng Thiện Tuấn Hà cảm thấy vế sau có lẽ quá xa vời.

“Con nghĩ kỹ là được rồi.”

Nương tử của lão nhị hồ đồ, không rõ ràng, Tưởng bà tử cũng không rảnh quan tâm: “Con yên tâm, hôn sự của Mai Nương với Lan Nương, ta sẽ giúp con lo thật tốt.”

Đem tương lai của hai đứa cháu gái giao cho Vương Xuân Hoa, Tưởng bà tử cũng không yên tâm.

“Vâng, nương, Mai Nương với Lan Nương, đành nhờ người, với lại tam đệ muội, cảm phiền muội chăm sóc cho Mai Nương với Lan Nương nhiều năm như vậy.”

Thiện Tuấn Hà xoay người cảm tạ tam đệ muội, dây giờ những thứ con gái hắn thuê thùa đã có thể bán kiếm tiền, tuy không phải món hời gì lớn, nhưng so với đa số nữ tử không có tay nghề trong thôn thì cũng đủ để sau này khi các nàng kết hôn, điều khiển sẽ tốt hơn, vì thế, Thiện Tuấn Hà thực sự rất cảm kích Tô Tương.

“Đại tỷ tỷ, Nhị tỷ tỷ, rất khéo, rất khéo nha.”

Phúc Bảo giọng non nớt, chọc cho cả nhà cười, vốn dĩ không khí có chút khẩn trương cũng tiêu tán đi rất nhiều.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 133: Chương 133



“Lão phu nhân, ngũ thiếu gia cho người tặng lễ vật tới.”

Quảng Lăng Hầu Phủ ở kinh thành xa xôi, hôm nay vô cùng náo nhiệt.

Người trong phủ đều biết, ngũ thiếu gia mà lão phu nhân yêu thương nhất đang ở nơi thâm sơn cùng cốc nào đó, đã cho ngươi trong phủ mang đồ tới.

Đêm qua nghe được tin báo, hôm nay lão phu nhân liền dậy sớm, nóng lòng mỏi mắt trông đợi.

“Tằng tổ mẫu, đồ mà cha tặng đã tới rồi ạ?”

Tiểu ca nhi môi hồng răng trắng, ăn mặc giàu sang phú quý, ngồi bên cạnh một lão thái thái quý khí uy nghiêm, làm bộ như không xương cốt, dựa vào n.g.ự.c lão thái thái làm nũng.

“Cái người cha không có lương tâm của con, cuối cùng cũng nhớ tới bà lão già như ta.”

Vinh lão phu nhân ôm cháu cố, giống như là nhìn bảo bối tâm can của mình, biểu tình ôn nhu, đâu còn lời nói khí phách một là một, hai là hai của ngày xưa.

Bà ngẩng đầu nhìn ra ngoài cửa chính, ánh mắt mong đợi, không biết cháu trai ngoan ngoãn của bà sẽ tặng bà bảo bối gì đây.

Lão phu nhân phủ Quảng Lăng Hầu xuất thân từ phủ Chấn Uy Tướng quân.

Lúc còn trẻ, bà có tiếng là người kiên cường, ai cũng biết Vinh lão phu nhân là người tài giỏi.

Lúc ấy, Quảng Lăng Hầu tuy có tước vị nhưng không có thực quyền nhưng lại được bà quản lý vô cùng chặt chẽ, toàn bộ hậu viện như bị phong tỏa, ngay cả một con ruồi cũng không thể bay vào.

Mà lão Hầu gia lại là người sợ vợ, đến cả khi sau này phủ Quảng Lăng Hầu được tân đế sủng hạnh, thì trong phủ Quảng Lăng Hầu vẫn như cũ, chỉ có một nữ nhân là Vinh lão phu nhân.

Phải biết rằng, tước vị hầu tước đủ để cho phép Quảng Lăng Hầu nạp thêm hai thiếp thất một cách hợp pháp, đó là chưa kể tới những nha đầu thông phòng trong nhà.

Những nữ quyến ở kinh thành vô cùng ngưỡng mộ Vinh lão phu nhân.

Cũng bởi vì cực kì ngưỡng mộ, nên khiến cho thanh danh lúc Vinh lão phu nhân còn trẻ không được tốt, một chữ "ghen tị" mãi treo ở trên đầu bà.

Cũng may, Vinh lão phu nhân là người tỉnh táo, biết rằng cuộc sống của mình nếu mà cứ muốn làm theo ý của người khác, thì tất nhiên bản thân mình sẽ không được thoải mái.

Mấy năm nay, bà cũng chỉ toàn nghe vào tai này lại đi ra tai kia.

Cũng nhờ vậy, mà bây giờ, mặc dù bà đã đến tuổi làm tằng tổ mẫu, cũng không có người nào lấy những chuyện lúc trẻ tranh giành tình cảm để chê cười bà.

Cuộc sống hàng ngày của bà càng ngày càng êm đềm.

Vinh lão phu nhân có tổng cộng 3 con trai và 1 con gái.

Con trai trưởng Vinh Tuân Xương, con trai thứ Vinh Tuân Thịnh, con trai út Vinh Tuân Khang, và con gái nhỏ nhất Vinh Bảo Châu.

Trong đó, con trai trưởng, cũng chính là thế tử Quảng Lăng Hầu, chỉ tiếc chí lớn nhưng tài mọn, có tước vị nhưng không có thực quyền.

Con trai thứ là người có tiền đồ nhất trong số các con của bà, tuổi chưa đầy 40 đã là nhị phẩm Binh Bộ Tả Thị Lang.

Con trai út thì dừng lại ở vị trí tiến sĩ, hiện đang là ngũ phẩm Lễ Bộ Viên Ngoại Lang, nếu không phải có trường hợp đặc biệt gì, thì cả đời chỉ có thể đứng yên ở vị trí này.

Con gái Vinh Bảo Châu được gả cho con trai thứ của hầu tước Ngụy Văn Hầu, năm trước đã cùng phu quân đi Nam Giang nhậm chức.

Trong số các con, người được sủng ái nhất chắc chắn là con gái Vinh Bảo Châu.

Trừ con gái ra, ba đứa con trai còn lại, lão phu nhân đối xử không quá cách biệt.

Đối với ba người con trai, bà đối xử bình đẳng như nhau.

Trước giờ không vì con trai thứ có tiền đồ nhất mà làm khó hai đứa con còn lại, cũng không vì con trai út tầm thường, không có chí tiến thủ mà xem nhẹ hắn.

Cũng bởi vì lão phu nhân công bằng, nên cho dù phủ Quảng Lăng Hầu chưa phân gia, nhưng ba huynh đệ vẫn sống chung rất hài hòa, không giống với các thế gia đại tộc khác, trong nhà luôn xảy ra việc tranh đấu.

Tuy lão thái thái công bằng đối với con cái, nhưng đối với mấy đứa cháu, chung quy vẫn không nhịn được mà thiên vị.

Bởi vì con trai nhiều, hơn nữa ba vị lão gia này lại không chung tình như lão hầu gia, bên cạnh có không ít nha đầu thông phòng hầu hạ, khiến cho đời cháu của Hầu phủ, trừ cháu trai cháu gái con vợ cả ra, còn một đám con trai thứ, con gái thứ.

Lão thái thái đã lớn tuổi, cũng không bắt buộc những tiểu bối trong nhà hàng ngày đến thỉnh an bà, nhưng luôn có một ngoại lệ, đó là Vinh Tín.

Bởi vì đứa cháu trai này, từ nhỏ đã được nuôi dưỡng bên cạnh lão thái thái.

Nhị thái thái Vinh phủ khi sinh đứa con này thì bị nha hoàn thông phòng dùng thủ đoạn, khó khăn lắm mới sinh được đứa con trai thì bị rong huyết, cả đêm mới ngừng lại.

Bởi vậy phải nằm dưỡng bệnh suốt hơn hai năm.

Từ sự đồng tình và hổ thẹn với đứa con dâu này, nên lần đầu tiên lão phu nhân mở miệng muốn mang cháu trai về nuôi dưỡng.

Nói cũng khéo, con cháu Vinh gia đa phần đều có vẻ ngoài giống Vinh lão hầu gia, chỉ có duy nhất đứa cháu trai này là có 7 phần giống Vinh lão phu nhân.

Khác biệt lớn nhất, chính là Vinh lão thái thái có ngũ quan nhu hòa, còn Vinh Tín thì có phần khí khái của nam tử.

Bởi vì đây là đứa cháu duy nhất mình nuôi dưỡng, mà trông lại giống mình như thế, làm sao lão thái thái có thể không thiên vị, yêu thương đứa cháu này đến tận xương tủy cơ chứ?

Bởi vậy, cho dù đối với các cháu trai cháu gái khác, lão thái thái đối xử rất công bằng, nhưng đối với đứa cháu trai này, bà không nhịn được mà có chút thiên vị.

Cũng vì thế, cho nên khi Vinh Tín đi Thanh Châu nhậm chức, bà sợ người trong phủ sẽ bạc đãi vợ con của hắn ở kinh thành, nhất là những huynh đệ cùng cha khác mẹ kia, nên đã gọi cháu cố Trường Thọ đến ở cùng với mình.

Trường Thọ là nhũ danh con trai trưởng của Vinh Tín.

Các thế gia luôn rất thận trọng trong việc đặt tên cho con cái.

Cho tới bây giờ, đứa nhỏ này mặc dù đã 8 tuổi nhưng cũng chưa có được một cái tên, người trong nhà ai cũng gọi là Trường Thọ, Trường Thọ.

“Không biết Tứ lang tặng nương đồ vật quý giá gì đây.”

Đối với việc lão phu nhân yêu thương Vinh Tín, hai phòng khác chưa chắc đã không để ý.

Thậm chí, ngay cả huynh trưởng cùng mẹ với hắn, cũng cảm thấy ganh tị với địa vị của hắn trong lòng lão phu nhân.

Mặc dù không tới mức ở ngày thường sẽ ngáng chân hắn, nhưng khó tránh khỏi đôi lúc mất bình tĩnh, xỉa xói vài câu.

"Quý hay không quý thì con không rõ, nhưng con biết, những thứ cha tặng cho tằng tổ mẫu nhất định đều là thứ cha cảm thấy là đồ tốt.

Dựa theo sở thích của cha, con nghĩ, phần lớn có lẽ là thức ăn."

Tiểu kim đồng ở trong n.g.ự.c Vinh lão phu nhân che miệng cười nói.

Bởi vì trên mặt vẫn còn nét ngây thơ trẻ con, nên khiến người khác không cảm thấy hắn là đứa nhỏ có tâm tư thâm trầm.

Nhưng cố tình trong lời nói của hắn, lại loại bỏ được một nguy cơ tiềm tàng.

Phải biết rằng, Thanh Châu nơi Vinh Tín đi nhậm chức cũng không phải nơi đất lành gì.

Nhất là cái thôn Bình Liễu kia, hẳn là cũng không có thứ kì trân dị bảo gì.

Nếu mở miệng mà lập tức đề cao những thứ Vinh Tín mang đến, tới khi nhìn thấy vật thật, khác xa với mong đợi, chẳng phải sẽ khiến mọi người thất vọng, và cũng cảm thấy Vinh Tín không đủ coi trọng lão phu nhân hay sao?
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 134: Chương 134



Nhưng bây giờ Trường Thọ lại nói rõ những thứ cha hắn đưa tới là vì lòng hiếu thuận, cũng chính là những thứ ông ấy cảm thấy tốt nhất mà ông có thể lấy ra.

Cho nên bất luận đến lúc đó, thứ Vinh Tín đưa tới là tốt hay xấu, thì cũng không để người khác có lý do để công kích.

"Ha ha ha, cha con đó mà, từ nhỏ đã tham ăn rồi.

Cho dù lần này hắn mang cho ta một nắm gạo, hay một miếng thịt, ta cũng không cảm thấy kì quái."

Hầu lão phu nhân cười đến thoải mái, vỗ vỗ đầu của cháu cố ngoan ngoãn, thông minh xuất chúng của mình.

Nghĩ đến đứa cháu nội ở xa nhà nhưng thời thời khắc khắc đều nhớ đến bà lão này, bà nhịn không được mà nhung nhớ, càng xoa mạnh đầu đứa cháu cố ngoan ngoãn, lanh lợi của mình.

Vốn dĩ muốn đào hố cho Vinh Tín nhưng lại không thành công, phu nhân đại phòng hung hăng liếc thằng nhóc con có gương mặt đang vui vẻ tươi cười kia.

Không ngờ tiễn được tai họa Vinh Tín đi, còn để lại một tên quỷ tinh ranh này.

Không chỉ phu nhân đại phòng, những nữ quyến khác có mặt ở đây.

Ngoại trừ Vinh lão phu nhân, những người khác cũng chỉ miễn cưỡng duy trì vẻ mặt trấn định mà thôi, che giấu đằng sau lớp tay áo rộng là chiếc khăn tay bị vò đến nhàu nát.

Chỉ có Vinh lão phu nhân, tứ thiếu nãi nãi của hầu phủ và nhị phu nhân hầu phủ - mẹ đẻ của Vinh Tín là cười thật lòng.

“Đến rồi, đến rồi.”

Một bà tử vội vã chạy vào.

Nhìn thấy đối phương xuất hiện, mọi người đều nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Bọn họ thật sự rất tò mò, rốt cuộc Vinh Tín mang đến thứ gì để tặng.

“Bốn cái giò heo, mười miếng thịt ba chỉ thượng đẳng, ba hũ dưa muối ăn kèm, một giỏ lê tươi thượng đẳng, một giỏ táo thượng đẳng, một vò hầu nhi tửu.”

Chỉ nghe tên những món quà quê mùa đó, những người đã quen nhìn hai cha con Vinh Tín được sủng ái, nhanh chóng che miệng cười thành tiếng.

Đưa đồ ăn đã không nói, ít nhất cũng phải hươu, nai, các loại đặc sản vùng núi mới lạ gì chứ? Ai ngờ, mấy thứ Vinh Tín tặng, cái gì là giò heo? Thịt ba chỉ? Còn có cái gì đồ muối chua chưa từng nghe qua nữa, giống như là thứ mà Hầu phủ dùng để đuổi ăn mày đi vậy.

Bởi vì những lễ vật phía trước, cho nên khi điểm danh đến hầu nhi tửu, mọi người cũng không quá xem trọng.

Chỉ cảm thấy Vinh Tín không thể có thứ gì tốt, cho nên dùng vò rượu ngon nhất có thể tìm được, giả làm hầu nhi tửu.

Chẳng lẽ Vinh Tín không nghĩ tới, hầu nhi tửu là thứ dễ tìm như vậy sao? Trong cung còn không có nhiều, hắn chỉ ở nơi thâm sơn cùng cốc kia một thời gian ngắn, mà có thể đưa ra hầu nhi tửu, còn không phải là đang nói giỡn à?

"Nương cũng đừng trách cứ Tín nhi.

Có lẽ không có nương tử ở bên cạnh chăm lo chuyện trong nhà, khiến cho hắn bị hạ nhân tâm địa bất chính lừa gạt, mới có thể dâng lên những lễ vật như vậy."

Vinh đại phu nhân liếc nhìn vẻ mặt khó xử của Trường Thọ, trong lòng cười nhạo.

Cho dù Vinh tiểu Cửu lang hắn có năng lực lớn hơn chăng nữa, nàng cũng không tin đối phương có thể nói rõ ràng lý do mà cha hắn đưa đến lễ vật như vậy.

“Ta làm sao có thể trách cứ Tín nhi chứ.”

Vinh lão phu nhân sao có thể chịu ngồi yên, mặc kệ người khác châm ngòi? Bà cười đón nhận danh sách quà tặng: "Nhất định là Tín nhi cảm thấy những thứ kia ăn ngon, cho nên mới ngàn dặm xa xôi cho người mang những nguyên liệu nấu ăn đó tới kinh thành.

Đây đều là thịt với trái cây tươi, không biết dọc đường đã tốn bao nhiêu khối băng, mệt mỏi bao nhiêu con ngựa.

Tín nhi ở Thanh Châu xa xôi thật đáng thương, vậy mà còn thời thời khắc khắc nhớ đến bà lão như ta.

Phân phó xuống dưới, hôm nay những đồ ăn mà phòng bếp làm, đều phải dùng những nguyên liệu mà Tín nhi đưa tới này để nấu.

Còn hầu nhi tửu, đợi đến khi lên tiệc mừng thọ, ta sẽ cùng bạn hữu thân thích thưởng thức."

Những người đó chỉ nhìn thấy quà quê là đã bật cười, lại không nghĩ tới thời tiết như vậy, ngàn dặm xa xôi vận chuyển những thứ tươi mới đó đến, phải tốn biết bao nhiêu khối băng.

Nếu không phải là thứ quý hiếm, thì Vinh Tín có thể tốn nhiều công sức như vậy sao?

Làm như không nhận thấy được sóng ngầm đả kích trong phủ, Vinh lão phu nhân trực tiếp phân phó một đống mệnh lệnh.

Bà biết, hiện tại chính mình cần phải làm ra vẻ vô cùng thích thú đối với những lễ vật mà cháu nội đưa tới.

Chỉ cần bà lộ ra một chút không vui nào, đều sẽ làm địa vị của cháu trai ở trong phủ bị giảm xuống.

Bởi vì đứa cháu nội thứ tư này khi ra đời có chút khó khăn, nếu giờ lão thái thái như bà không dành chút vẻ vang cho bọn hắn, thì sau này, các huynh đệ không cùng chi với hắn, có thể để bọn hắn ở trong lòng sao.

Vinh lão thái thái vỗ vỗ vai của cháu cố ngoan bên cạnh, biểu hiện vui sướng.

Chẳng lẽ lão thái thái hồ đồ rồi? Những nữ quyến ở đây sắc mặt cổ quái, nhưng ngại uy thế của lão thái thái, nên cũng không dám lắm lời.

"Con cũng muốn nếm thử đồ ăn ngon mà cha đưa tới.

Tằng tổ mẫu đừng tiếc cho con ké một bữa cơm trưa nha."

Trường Thọ vẫn giữ vững thái độ trong lòng.

Tuy rằng hắn cảm thấy kì lạ, vì sao cha hắn lại đưa đến những lễ vật tầm thường như thế này, nhưng chỉ cần lão phu nhân không tức giận, mọi chuyện đều không đáng lo.

“Được, được, được!”

Lão thái thái cười hòa ái, nhìn cháu cố bộ dạng vui vẻ hòa thuận.

Người khác nhìn vào, chỉ có thể chua xót trong lòng.

Rốt cuộc cũng tới giờ cơm trưa, ở đây còn không ít người, tất cả đều muốn chờ xem, rốt cuộc là Vinh Tín đưa tới bảo bối gì.

Lão hầu gia của phủ Quảng Lăng Hầu được tân đế ân sủng, không chỉ vậy, nhị gia Hầu phủ Vinh Tuân Thịnh còn là phụ tá đắc lực của tân đế, mấy năm nay như dệt hoa trên gấm, có thứ gì tốt mà chưa từng thử qua? Đối với những thứ mà Vinh Tín cho người mang tới, những người ở đây đều chẳng để vào mắt.

Sở dĩ bọn họ ở lại, là chỉ muốn tự mình chứng minh, nói cho lão thái thái biết, đứa cháu trai mà bà lúc nào cũng thương thương nhớ nhớ kia, căn bản là không coi bà ra gì.

“Hôm nay, mọi người trong nhà đều đến đông đủ nhỉ.”

Đến giờ cơm trưa, một đại nhân vật ngoài ý muốn xuất hiện, đó chính là lão Hầu gia của hầu phủ.

Một lão nhân vóc dáng không cao lớn, đã hơn sáu mươi tuổi, thân hình hơi gầy nhưng rắn chắc, xuất hiện trong phòng.

Mọi người trong phòng nhìn thấy ông, lập tức muốn đứng lên hành lễ, lại bị lão hầu gia xua tay ngăn lại.

Phủ Quảng Lăng hầu này ở thời của Vinh lão hầu gia mới bắt đầu quyền quý.

Sở dĩ ông có thể dẫn dắt toàn bộ Hầu phủ, hoàn toàn là dựa vào những chiến công lúc còn trẻ, c.h.é.m g.i.ế.c trên sa trường.

Vì thế, bản thân ẩn giấu nhiều bệnh tật, sau khi lớn tuổi, thì bệnh mới phát tát.

Bình thường, lão hầu gia đều ở suối nước nóng ở thôn trang tĩnh dưỡng, ngày 15 mỗi tháng, ông mới về Hầu phủ ăn cơm cùng người nhà.

Hôm nay không lễ không tết, cũng không phải mùng 1 hay 15, lão Hầu gia lại đột nhiên hồi phủ, cả nhà không ai ngờ tới.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 135: Chương 135



Bởi vì nghe thấy tin túc lão Hầu gia trở về, vốn dĩ mấy lão gia cùng với cháu nội, cháu cố của hầu phủ không đến trình diện, lúc này cũng kéo đến đây, dự định sẽ ở lại nhà chính để dùng bữa.

Cũng may, nhà chính của Hầu phủ rất lớn, đặt 3 cái bàn tròn vẫn còn rộng.

Do vậy, mà phòng bếp cần phải chuẩn bị món ăn nhiều hơn.

Bởi vì lão phu nhân đã căn dặn, phải dùng nguyên liệu mà tứ thiếu gia đưa tới để nấu, vốn dĩ lúc trước còn cảm thấy quá nhiều nguyên liệu, nhưng bởi vì phải tăng thêm món ăn, nên đều được tận dụng hết.

"Ha ha ha, lúc ở suối nước nóng trong thôn trang, ta nhớ nhất chính là món thịt heo hầm mơ của đầu bếp Vương.

Chẳng qua, lão thái y hồ đồ kia nói cái gì mà ta không thể ăn quá nhiều thịt mỡ chứ, làm hại nương của các ngươi không cho ta mang đầu bếp Vương theo đến thôn trang."

Lão Hầu gia nhìn các món ăn được mang lên, mắt lập tức sáng lên, cầm lấy đôi đũa, gắp ngay miếng thịt ba chỉ béo ngậy, hương thơm mê người kia, thừa dịp lão thái thái không để ý mà cho ngay miếng thịt vào miệng.

“Lão gia ngươi lại ăn mấy thứ này, uổng công cho thái y cực khổ kê thuốc cho ngươi.”

Hầu lão phu nhân trừng mắt liếc phu quân của mình một cái, nhưng bây giờ ông cũng đã ăn rồi, bà cũng không cách nào bắt ông phải nhổ ra.

“Không đúng, không đúng...”

Lão Hầu gia vừa nhai miếng thịt ba chỉ kia liền cảm thấy, món thịt heo hầm mơ lần này khác xa với trước đây.

Đây là món ăn yêu thích của lão hầu gia, trước khi bị thái y cấm, hầu như trong bữa cơm nào cũng đều phải có món này, ăn hoài không ngán.

Mà đầu bếp Vương trong lời ông, cũng là do ông tìm khắp kinh thành, là vị đầu bếp nấu món này lợi hại nhất.

Để nấu được món thịt heo hầm mơ này, cần phải chú ý rất nhiều thứ.

Đầu tiên, thịt ba chỉ được luộc sơ, sau đó chiên cho đều màu, rồi thái miếng, sau khi nêm nếm gia vị, cho vào nồi, hầm đến khi thịt rục.

Sau đó lấy một cái chén nhỏ, cho thịt ba chỉ đã hầm chín vào, cho thêm mơ khô xắt lát, sau đó đổ thêm nước dùng, cho vào xửng hấp.

Đợi đến khi dọn món lên, đem chén úp ngược lên trên đĩa, thịt ba chỉ ở trên mơ khô, màu sắc đậm đà, sáng bóng trong suốt.

Lúc này, thịt ba chỉ đã được hầm chín hoàn toàn, hơn nữa lại mang hương thơm độc đáo của mơ khô.

Chỉ cần đầu lưỡi vừa chạm nhẹ một cái, nước thịt liền chảy ra, thơm ngon vô cùng.

Lão Hầu gia cho rằng món thịt hầm mơ mà mình từng ăn đã là cực phẩm, nhưng ngàn vạn lần không ngờ được, lúc này đầu bếp Vương lại phát huy thực lực vượt xa người thường, miếng thịt vừa rồi, ăn ngon tới mức khiến người ta rơi lệ.

Lão Hầu gia chép miệng, miếng thịt vừa rồi ăn không đủ, thậm chí bởi vì quá ngon mà khiến cho ông càng ăn càng thèm hơn, chỉ hận không thể ăn hết sạch sành sanh mâm thịt ba chỉ kia.

“Ông không thể ăn nữa nha.”

Lão thái thái cảm thấy có chút kì quái.

Trước đây, cho dù Hầu gia thèm thịt, nhưng tốt xấu gì cũng biết thân thể quan trọng, đối với thịt ba chỉ với mỡ động vật này, chỉ nếm qua một chút cho đỡ thèm, chứ chưa bao giờ giống như hôm nay, không quan tâm đến sức khỏe mà còn muốn ăn thêm vài miếng.

Bởi vì lão phu nhân ngăn cản, nên lão Hầu gia chỉ có thể thu hồi cơn thèm của mình, thở dài, đưa đũa sang những món ăn khác.

Nhưng ánh mắt lại luôn hướng về món thịt ba chỉ kia, giống như là nhìn cho đỡ thèm.

“Ồ! Mấy ngày ta không về nhà, tay nghề của đầu bếp trong nhà tăng lên không ít nha.”

Không được ăn thịt hầm mơ, thì những thứ khác trong lòng lão Hầu gia cũng như nhau.

Ông tùy ý gắp một miếng củ cải muối, lập tức bị hương vị thơm ngon của đồ muối chua trong miệng thuyết phục.

Lúc này, ông không còn nhìn chằm chằm món thịt hầm mơ kia nữa, nếm thử vài món ăn kèm, uống một ngụm canh xương heo.

Trừ những món dùng nguyên liệu trong nhà để nấu ra, những món còn lại đều được lão Hầu gia khen không dứt lời.

Mà những người ở đây, ai mà chẳng từng nếm qua sơn trân hải vị, được nuôi lớn bởi những món ăn trân quý, người khác chưa chắc có thể phân biệt được sự khác biệt nhỏ xíu của nguyên liệu nấu ăn, nhưng nếu đồ ăn vào trong miệng bọn họ, thì không thể giấu được.

Bữa cơm này, hết thảy mọi người ở đây đều ăn no đến căng bụng, ngay cả những đứa nhỏ 4 đến 5 tuổi cũng không ngoại lệ.

“Tằng tổ mẫu, chẳng lẽ, đây chính là nguyên nhân mà cha đặc biệt đưa những nguyên liệu nấu nướng này đến đây?”

Đáy mắt Trường Thọ hiện lên một tia sáng, nhưng lúc ngẩng đầu lên lại bày ra bộ dạng ngây thơ, hắn nhõng nhẽo kéo tay tằng tổ mẫu, giả vờ tò mò hỏi.

Lúc trước, hắn còn lo lắng không biết dụng ý của cha hắn khi đưa tới những thứ chân heo này để làm gì.

Bây giờ, hắn đã hoàn toàn rõ ràng, những nguyên liệu nấu ăn đó, thật sự là bất phàm.

"Tằng tổ mẫu biết, cha con là người hiếu thuận, có thứ gì tốt đều nghĩ đến ta." Hầu lão phu nhân cảm động, rưng rưng nước mắt.

Trên dưới Hầu phủ đều nói bà bất công, nhưng một đứa nhỏ hiếu thuận như vậy, bà có thể không bất công sao? Đổi lại nếu là đứa cháu khác, khi ăn được thứ gì ngon, sẽ nghĩ tới ngàn dặm xa xôi, chi phí lớn lao mà đưa đến phủ sao?

Lão phu nhân mặc kệ, bà cảm thấy mình bất công đều là có lý do chính đáng cả.

Lão Hầu gia ăn chầu này vô cùng sung sướng.

Nhưng cũng bởi vì ăn quá no, nên lúc này không thể không uống trà sơn tra để tiêu thực.

Lúc này nghe nương tử giải thích, hắn cũng hiểu rõ, sở dĩ những món đó ngon như vậy, là nhờ nguyên liệu nấu nướng, chứ chẳng liên quan gì đến chuyện nâng cao tay nghề của đầu bếp.

“Đồ tốt, đồ tốt.”

Lão Hầu gia đã đến tuổi này, không có gì có thể khiến ông bất ngờ.

Tiền tài và quyền lực ông đều đã ở trên đỉnh cao, còn về sắc, thời trẻ ông đã không có ý nghĩ bậy bạ, bây giờ càng không muốn, mà cho dù có muốn cũng chẳng đủ sức.

Đối với ông mà nói, có thể kiếm được món ngon, thỏa mãn đam mê ăn uống đã là vô cùng kì lạ.

Lão Hầu gia lập tức ganh tị, trong lòng cảm thấy đứa cháu trai này của mình thật bất hiếu, làm sao có thể chỉ nghĩ tới tặng lễ vật cho nương tử của ông, mà lại không tặng cho tổ phụ là ông đây? Nhất là khi nghe nói đến trong danh sách quà tặng còn có 1 vò hầu nhi tửu, lão Hầu gia càng sốt ruột, đòi chút nữa nhất định phải nếm thử hương vị của hầu nhi tửu.

"Đúng rồi, hôm nay ta không về thôn trang nữa.

Đợi đến tối, ta muốn ăn món thịt hầm mơ kia nữa."

Vừa nói, lão hầu tử vừa tỏ vẻ đáng thương nhìn nương tử của mình.

Lão phu nhân thấy bộ dáng của lão gia như vậy, nhất thời mềm lòng đồng ý.

Đáng tiếc, những nguyên liệu nấu ăn đó số lượng không có nhiều.

Chiều nay, toàn bộ chủ tử trong phủ đều đến đây ăn cơm, những nguyên liệu nấu ăn được đưa từ Thanh Châu tới, trừ mấy món ăn kèm và trái cây chưa đụng vào ra, tất cả đều đã được dùng hết.

Lão Hầu gia muốn ăn thịt hầm mơ thì vẫn có thể, nhưng món thịt ba chỉ kia chỉ có thể dùng những nguyên liệu bình thường để nấu nướng.

Lúc này, những người vốn dĩ khinh bỉ những thứ hèn mọn mà Vinh Tín đưa đến, đều đang tức điên, ai oán vì sao Vinh Tín không đưa giò heo với thịt ba chỉ đến đây nhiều hơn.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 136: Chương 136



“Lão nhị, chút nữa con cho người truyền tin đến Tứ lang, nói tổ phụ của hắn muốn ăn những món thổ sản đó, nhanh chóng đưa đến đây gấp 5, gấp 10 lần số lượng mà hắn vừa đưa cho tổ mẫu của hắn.”

Lão Hầu gia trừng mắt, nghĩ tới hương vị của món thịt hầm mơ kia, nhịn không được mà ch** n**c miếng, lập tức lại thèm.

Có điều món muối chua với trái cây kia cũng là thứ tốt.

Lão Hầu gia đã nếm qua hương vị những món ăn kèm đó, đều không ngoại lệ, là những món khai vị ăn với cơm: "Phu nhân chia cho ta món ăn kèm với trái cây đi.

Cuộc sống ở thôn trang thật sự rất nhàm chán, nếu không có những món ngon đó, chẳng khác gì là ở tù hết."

Mấy thứ kia, chính là những món Vinh Tín chọn lựa rất kĩ càng, để làm lễ vật tặng cho lão phu nhân.

Bây giờ, đã được nếm những món ăn ngon, mọi người đều để mắt tới mấy món ăn kèm, nhưng không phải ai cũng có thể diện như lão Hầu gia, có thể mở miệng nói ý muốn của mình với lão phu nhân.

Bởi vì tuổi đã cao, thường xuyên cảm thấy nhạt miệng, không muốn ăn, nên lão phu nhân cũng rất yêu thích những món ăn kèm đó.

Nhưng bà cũng rất kính trọng phu quân mình, vì vậy, với yêu cầu của lão Hầu gia, bà vẫn là nhịn đau mà chia một nửa dưa muối cho ông.

Số còn lại, bà quyết định phải cất giấu thật kĩ, coi như không nhìn thấy ánh mắt chờ đợi của mấy đứa con trai với con dâu.

Đợi đến khi cháu trai hiếu thuận của bà lại đưa đồ đến đây, cả đi cả về, ít nhất cũng phải tốn 3 đến 4 tháng, nếu mà mang những thứ này chia cho cả nhà cùng ăn, không biết có đủ để ăn trong 10 ngày nửa tháng hay không đâu.

Từ trước đến nay, lão phu nhân luôn khoan dung hào phóng, nhưng không thể ngờ lại có một ngày, chính mình bị thất bại trước mấy món ăn kèm không đáng giá này.

Nữ quyến của Hầu phủ, đa số đều có xuất thân từ hào môn, bởi vì nếm được hương vị độc đáo của những nguyên liệu nấu ăn này, nhịn không được ở những lúc giao lưu, tuyên truyền ra ngoài.

Dần dần, những gia đình có m.á.u mặt ở kinh thành đều biết, nơi tứ thiếu gia của phủ Quảng Lăng Hầu nhậm chức, vốn dĩ có rất nhiều món ngon bị ẩn giấu.

Tám năm sau.

Trên con đường nhỏ ở nông thôn, một chiếc xe ngựa có gắn biểu tượng của phủ Quảng Lăng Hầu, chậm rãi đi đằng trước, phía sau có một đội ngũ hộ tống.

Vinh Ưng, cũng chính là Vinh Cửu lang Vinh Trường Thọ, nay đã là thiếu thiên trưởng thành tuấn tú, đang ngồi trong xe ngựa.

Cuối cùng, hắn cũng có thể đến nơi dân dã kì lạ mà mình đã tò mò nhiều năm nay, trong lòng tràn đầy mong đợi.

Tám năm trôi qua, Vinh Tín đã không còn là thất phẩm Huyện lệnh năm đó, mà đã trở thành tứ phẩm Tri Châu.

Nhưng bởi vì không bỏ được đam mê ăn uống, nên vẫn ở lại Thanh Châu nhậm chức.

Cũng nhờ vậy, chỗ dựa của Thiện gia ngày càng vững chắc.

Mà mấy năm nay, danh tiếng heo của Thiện gia cũng ngày càng vang xa.

Huyện Bá Giang ngày càng phát triển, mỗi tháng sẽ có vài thuyền buôn neo đậu, tỏ rõ ý muốn mua gia súc cùng với rau củ quả mà Thiện gia trồng.

Đa số những thuyền buôn này đều đi đến kinh thành, một số ít đi về phía Nam Giang giàu có và đông đúc.

Cũng rất nhanh, những người đó liền phát hiện, nếu đem giống gia súc của Thiện gia đến nơi khác nuôi dưỡng, chăn nuôi, thì hương vị của chúng có thể ngon hơn một chút so với những loại thịt bình thường khác, nhưng lại kém xa so với những gia súc mà đích thân Thiện gia nuôi.

Vài người cho rằng, lý do có thể là vì khí hậu của địa phương, bởi vậy mua thêm đất ở những vùng lân cận của thôn Bình Liễu, khiến cho giá cả ruộng đất tăng cao, những thôn xóm xung quanh cũng được lợi theo.

Cũng may, lúc trước Thiện gia nghe lời Nghiêm Khôn, mua được phần lớn mảnh đất dưới chân núi để dành, nên không cần phải lo lắng bị những hộ chăn nuôi khác gây ảnh hưởng.

Và mặc dù đã mua đất tại địa phương, nhưng những hộ chăn nuôi đó vẫn không đạt được kết quả như mong muốn, chỉ có thể nuối tiếc mà từ bỏ con đường làm ăn này.

Trong khoảng thời gian này, không phải không có người nghĩ tới cách hãm hại bất chính, nhưng cũng nhờ Thiện gia có người chống lưng phía sau.

Nếu những thế lực đó có thực lực ngang hàng với phủ Quảng Lăng Hầu, thì khinh thường phần sản nghiệp này của phủ Quảng Lăng Hầu.

Còn những thế lực kém xa phủ Quảng Lăng Hầu, thì lại không dám đối đầu với Hầu phủ, cùng lắm chỉ làm ra vài động thái nhỏ, chẳng hạn như đi thăm dò từ những người giúp việc trong trang trại của Thiện gia về những phương pháp, bí mật trong việc chăn nuôi của Thiện gia, nhưng mà hỏi tới hỏi lui cũng không hỏi ra được cái gì.

Đương nhiên những người đó không hề nghĩ rằng bởi vì mình không có khả năng, mà chỉ cảm thấy đẳng cấp của Thiện gia quá cao, cất giấu phương pháp kia quá kĩ lưỡng, khiến bọn họ không tra ra được cái gì.

Bây giờ, thanh danh của heo và dê Thiện gia quá lớn, muốn động đến Thiện gia cũng không phải là việc đơn giản.

“Tưởng đại tỷ, ta tới chúc mừng ngươi đây!”

Bây giờ, Tưởng bà tử là một lão bà tử giàu có.

Trang trại chăn nuôi được mở rộng, rất nhiều việc nặng nhọc trước đây không cần bà phải tự mình làm nữa, trừ những lúc không thể ngồi yên một chỗ, đi lòng vòng quanh coi ngó trang trại, thì lúc rảnh rỗi, bà đều phát sầu vì chuyện hôn sự của con cháu trong nhà.

Trừ chuyện đó ra, thật sự không còn chuyện gì khiến bà phải đau đầu.

Người ta càng ngày càng già đi, bà thì ngược lại, càng ngày càng trẻ ra.

Đương nhiên, cái này chắc chắn có liên quan tới củ nhân sâm ngàn năm, mà cháu gái ngoan Phúc Bảo của bà đào được mấy năm trước.

Mấy năm nay, Thiện gia vẫn ở lại thôn Bình Liễu, nhưng nhà cũ đã sửa lại 3 lần, gạch xanh, ngói xám, tường trắng, đều là dùng những vật liệu tốt nhất, ở trong thôn là độc nhất, không ai có nhà ở khí phái như Thiện gia.

Người trong thôn cũng không quá ghen tị với cuộc sống của Thiện gia, bởi vì nhờ có Thiện gia, mà cuộc sống hàng ngày của họ tốt hơn nhiều so với những thôn khác.

Thí dụ, số phân bón mà Thiện gia chia cho họ, tuy mỗi nhà mỗi hộ được chia cho không nhiều lắm, sau khi pha loãng thì không được bao nhiêu, nhưng chỉ bấy nhiêu thôi, cũng đủ để rau củ trong thôn Bình Liễu trồng được, tốt hơn rau củ với hoa màu của các thôn khác, năm nào cũng được mùa thu hoạch.

Những nhà bình thường không mua nổi thức ăn của Thiện gia, nhưng nếu muốn nếm thử, thì có thể ưu tiên xem xét những lương thực, hoa màu của những nhà khác trong thôn Bình Liễu.

Điều này cũng giúp cho những nông sản xuất phát từ thôn Bình Liễu có giá cao hơn giá thị trường vài phần, làm cho cả thôn đầy đủ sung túc.

Mấy năm nay, trong thôn, nơi nơi xây sửa nhà mới, cô nương bên ngoài coi việc gả đến thôn Bình Liễu là vinh dự, còn những cô nương trong thôn thì đa số cũng không muốn gả qua thôn khác, tạo thành trào lưu gả trong nội bộ.

Cùng lúc đó, trang trại chăn nuôi của Thiện gia được mở rộng, nhu cầu kiếm thêm người phụ giúp càng cao.

Vì thế, nhóm nông phụ nhàn rỗi không có việc gì làm lại có thêm cơ hội kiếm thêm thu nhập.

Khiến cả những người nhiều chuyện nhất trong thôn, cũng chẳng dám nói một câu không tốt về Thiện gia.

Dưới tình huống như thế, ai có thể ganh tị với Thiện gia đây? Bọn họ chỉ ước gì cuộc sống của Thiện gia ngày càng rực rỡ, để bọn họ cũng được hưởng ké, thơm lây.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 137: Chương 137



“Lão tỷ tỷ, ta đến chúc mừng ngươi đây.”

Một phụ nhân mặc áo bông đỏ thẫm, cười khanh khách đi đến, đẩy cửa ra, hít một hơi thật mạnh.

Bây giờ đang là mùa đông khắc nghiệt.

Mấy năm nay, mùa đông cực kì lạnh, nếu không phải nhà kia cho bà được nhiều thứ tốt, bà cũng sẽ không chạy ra ngoài trong thời tiết như thế này, để đến tận đây.

Hôm nay bà đã mặc cái áo khoác dày nhất, cùng với giày bông ấm nhất, nhưng trên đường tới đây vẫn không tránh khỏi bị tê cứng.

Nhưng vừa bước vào Thiện gia, cảm giác liền khác.

Đập ngày vào mắt là máy sưởi, ánh mắt bà tử liếc ngang liếc dọc, liền thấy ngay hai cái bếp lò, than bên trong không giống với loại than mà người trong thôn thường dùng, lửa không quá lớn, khói cũng không nhiều, nhìn qua đã biết không phải là vật dụng rẻ tiền.

Đang là ban ngày ban mặt mà có thể đốt lò sưởi, bà tử càng nhận ra được sự giàu có của Thiện gia.

"Hoa đại tỷ, cơn gió nào đưa ngươi tới đây thế?" Tưởng bà tử nhìn người tới, liền biết chắc là lại có người nhờ bà ta tới làm mai.

Mấy năm trước, Thiện gia còn có thể lấy lý do qua loa rằng trang trại chăn nuôi là do Nghiêm Khôn nhờ Thiện gia quản lý.

Nhưng mấy năm nay, trang trại ngày càng ăn nên làm ra, Thiện gia lại sửa lại nhà cửa, người trong nhà cũng thay đổi cách ăn mặc, cái lý do thoái thác này vừa nghe đã biết chỉ là lừa người.

Do đó, Thiện gia đánh tiếng với bên ngoài, thừa nhận trang trại này là lão tam Thiện gia Thiện Tuấn Hải cùng Nghiêm Khôn góp vốn làm chung.

Bởi vậy, Thiện gia từ thân phận người làm công biến thành chủ trang trại chăn nuôi, sự chênh lệch thân phận này không hề nhỏ.

Ai cũng biết, trang trại chăn nuôi kia chính là một cái mỏ vàng.

Thiện Tuấn Hải đã thành thân, nhưng hắn còn một cặp trai gái, cho dù là gả cho Thiện Phúc Đức hay là cưới Thiện Phúc Bảo, đều là một món hời khó kiếm được.

Có điều, năm kia Thiện Phúc Đức đã thi đậu tú tài, thân phận địa vị nhờ đó mà lên cao, chắc sẽ không hợp mắt với mấy cô nương trong thôn.

Hơn nữa, Thiện gia lại đánh tiếng, nghe cao tăng nói, đứa con trai này không nên kết hôn sớm.

Bởi vậy, cũng không ai muốn tự làm mất mặt mình mà tìm Thiện Phúc Đức làm mai.

Nhưng Thiện Phúc Bảo thì không giống thế.

Những người tinh mắt trong thôn đều nhận ra, Thiện gia vô cùng coi trọng người cháu gái, con gái này, chắc chắn sẽ không gả nàng vào gia đình quyền quý để chịu khổ.

Bởi vậy, những hương thân đã tìm hiểu mọi gốc rễ của bọn họ liền có cơ hội.

Từ lúc Phúc Bảo bước qua tuổi 12, mỗi năm, người đến làm mai cho nàng chỉ có thể nói là muốn đạp nát bậc cửa.

Nhìn bà mai Hoa vừa đến, phản ứng đầu tiên của Tưởng bà tử chính là, lại có người đến làm mai cho cháu gái nhỏ, trong lòng lập tức lo lắng.

Cục cưng của bà vâng lời, hiểu chuyện như vậy, bà thật sự muốn giữ nó ở cạnh thêm vài năm.

Cũng không phải chỉ mình bà, ngay cả con trai và con dâu cũng nghĩ như vậy.

Nhưng mà qua năm nay, cháu gái đã 15 tuổi, tuổi này mà chưa định nhà chồng, thì tương lai khó kiếm được mối thích hợp.

Trong lòng Tưởng bà tử suy tư, chi bằng cứ định việc hôn nhân trước.

Dù sao người ta cũng không nói đính hôn thì phải lập tức thành thân, bà cứ giữ cháu gái lại bên cạnh, đợi đến khi nàng 18 tuổi thì để nàng xuất giá.

Tạm thời, cái ý tưởng này chưa thể bàn bạc với con trai.

Bởi vì bà biết, cái bình dấm chua khổng lồ kia, chắc chắn là không muốn có người hứa hôn với con gái bảo bối của hắn sớm như vậy.

Cho nên, chuyện này vẫn là nên thương lượng với con dâu Tô Tương.

“Đại hỉ nha! Hôm nay ta tới đây, là vì muốn làm mai cho cháu trai nhỏ của ngươi.”

Dáng người Hoa bà tử đầy đặn, gương mặt to tròn phóng đại mừng rỡ.

Sau khi uống một ngụm trà nóng mà Tô Tương rót cho bà, Hoa bà tử liền nhiệt tình mở miệng nói.

“Ai? Ngươi nói ai?”

Tưởng bà tử còn tưởng rằng mình nghe lầm, nếu làm mai cho cháu trai nhỏ của bà, thì không phải là nên đến nhà lão nhị sao?

Nhưng rất nhanh, Tưởng bà tử liền ý thức được, bởi vì lúc trước, hôn sự của hai cháu gái đều là do bà thu xếp, đồng thời, bà còn cho không ít của hồi môn, đoán chừng là chính vì như vậy, nên người ngoài đều cho rằng hôn sự của cháu trai nhỏ cũng sẽ do bà lo liệu.

Điều này thật sự khiến cho Tưởng bà tử khó xử.

Lúc trước bà chen tay vào hôn sự của Mai Nương với Lan Nương, đơn thuần là vì Vương Xuân Hoa tính tình hồ đồ, nàng ta căn bản không thể tìm được đối tượng thích hợp cho hai đứa con gái.

Là nữ nhân, chọn người để gả, đúng hay sai cũng là chuyện cả đời, vì thế, bà mới nghe lời nhờ vả của con trai mà nhúng tay vào.

Trong lòng bà hiểu rõ, chính mình vượt mặt con trai với con dâu, lo liệu hôn sự cho hai cháu gái, chắc chắn sẽ khiến đứa con dâu hồ đồ của bà bất mãn.

Bây giờ, lại nhúng tay vào chuyện của cháu trai, dường như là có chút quá phận.

"Hôn sự của Phúc Tài, ngươi nên đến nói chuyện với cha mẹ nó.

Có điều, Hoa bà tử à, ngươi có thể cho ta chút ít manh mối, không biết hôm nay là nhà ai nhờ ngươi đến làm mai không? Để ta có thể thăm dò, hỏi ý tứ của con trai ta xem sao."

Tưởng bà tử có chút tò mò.

Từ trước đến nay, làm mai đều là do nhà trai nhờ người mở miệng, nhà gái nhờ bà mai thuyết phục ít nhiều sẽ khiến người khác đánh giá thấp.

"Người mà nhờ ta đến hỏi cháu trai của ngươi, là nhà Mao địa chủ, chính là con gái cưng của nhà hắn đó.

Lúc trước cháu gái lớn của hắn xuất giá, của hồi môn là mười bộ chăn nệm, cùng với một rương đựng đầy 50 lượng bạc nha."

Hoa bà tử khua tay múa chân, đôi mắt lại nhìn khắp phòng đánh giá, dường như là đang muốn tìm người nào đó.

"Đúng rồi, Tưởng đại tỷ, cháu gái bảo bối của ngươi đâu, sao hôm nay không nhìn thấy đâu?" Hoa bà tử nghĩ đến Thiện Phúc Bảo mà bà thương lượng vài lần nhưng vẫn chưa thành, cô nương kia ngày càng mặn mà, ngày càng khiến người ta yêu mến.

Cũng không trách được Thiện gia vẫn luôn giữ nàng không chịu làm mai, cũng không biết, cuối cùng tiểu tử nhà nào sẽ được tiện nghi đây.

“Nàng ở trong phòng mình đấy.”

Tưởng bà tử nghe bà mối Hoa đem câu chuyện dẫn đến trên người cháu gái nhỏ, vẻ tươi cười trên mặt liền nhạt bớt.

Sao bà cứ cảm thấy, mục đích đến đây ngày hôm nay của đối phương vẫn là cục cưng của bà.

“Tưởng bà tử, ngươi dự định sẽ giữ cháu gái mình đến khi nào đây? Nếu không thì ngươi cho ta một gợi ý, rốt cuộc ngươi muốn tìm một người cháu rể như thế nào, ta sẽ giúp ngươi tìm thật tốt?”

Hoa bà tử vẫn chưa từ bỏ ý định.

Nếu bà có thể hoàn thành hôn sự của tiểu tâm can Thiện gia, thì có thể kiếm được không ít tiền làm mai nha.

"Hôn sự của cháu gái ta, ta còn phải tự mình xem xét.

Vừa rồi, ngươi nói con gái của nhà Mao địa chủ, rốt cuộc là chuyện như thế nào."

Tưởng bà tử tránh né đề tài, quay về hôn sự của cháu trai nhỏ.

Hoa bà tử thấy thế, liền biết chuyện hôm nay không thành, chỉ có thể chuyển đề tài về trên người Thiện Phúc Tài.

Bên kia, Vinh Ưng đang đứng ở ngoài cửa biệt phủ Tri Châu, vất vả mệt mỏi suốt mấy ngày nay, cuối cùng cũng về tới nhà.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 138: Chương 138



“Cha! Nương!”

Nghe tin con trai muốn từ kinh thành đến đây, Vinh Tin cùng vợ cả là Tú Nương đã sớm chờ đợi.

Hôm qua, hộ vệ của con trai đã cưỡi ngựa đến đây để thông báo, rằng có thể hôm nay hắn sẽ đến Thanh Châu.

Hai vợ chồng nhìn thời gian không sai biệt lắm, liền ra cửa đứng chờ, thấy con trai từ xe ngựa bước xuống, một nhà vui mừng khôn xiết.

Thật ra, hai vợ chồng làm như vậy là hơi không hợp quy củ.

Ở đâu ra chuyện cha mẹ già đứng trước cửa chờ con cái? Nhưng ai bảo cha con, mẹ con đã nhiều năm không được đoàn tụ, trong lòng thực sự sốt ruột.

Lúc trước khi Vinh Tín ra ngoài, vợ cả Vương Tú Nương bị giữ lại trong phủ để thay hắn hiếu thuận với trưởng bối.

Vốn nghĩ, có Hầu Phủ làm chỗ dựa, hơn nữa phụ thân của Vinh Tín lại nắm giữ chức Binh Bộ Thị Lang có thực quyền, sớm muộn gì cũng sẽ đưa hắn từ Thanh Châu điều động về kinh thành.

Nhưng ai cũng không thể ngờ, tám năm đã trôi qua, hắn vẫn như cũ, lưu lại ở Thanh Châu, chỉ có điều, chức quan từ thất phẩm bây giờ đã thành tứ phẩm.

Chức quan lớn thì không thể tránh khỏi quan hệ xã giao với các quan viên khác.

Lúc này, nếu để nha hoàn thông phòng mà hắn mang đến quản hậu viện, kết giao với những nữ quyến khác, thì có vẻ không thỏa đáng.

Bởi vậy, 5 năm trước, Vương Tú Nương liền chuyển từ kinh thành đến đây.

Còn con trai trưởng và thứ nữ thì vẫn ở lại kinh thành, để lão phu nhân chăm sóc.

Không phải Vinh Tín không nhớ hai đứa con trai và con gái của mình, mà là hắn đang suy nghĩ cho tiền đồ của lũ trẻ.

Ở lại kinh thành, lấy thân phận là con cháu Hầu phủ, bọn nhỏ có thể kết giao với con cháu nhà quyền quý, tiếp thu nền giáo dục của Hầu phủ, đối với tương lai của bọn nhỏ, nhất định sẽ có lợi.

Nhất là ở trong nhà, Thất Nương vẫn chỉ là thứ nữ, chuyện kết hôn vốn dĩ đã không thuận lợi như của đích nữ, nếu theo mẹ cả đến nơi xa xôi mà cha nhậm chức, kết hôn ngay tại nơi đó, đợi đến khi Vinh Tín thăng chức hồi kinh, thì ở nơi này, nàng coi như là không có chỗ dựa.

Chỉ cần là người yêu thương con cái, đều sẽ vì nàng mà suy nghĩ.

Vương Tú Nương cũng không phải loại nữ nhân tàn nhẫn, không bao dung với thứ nữ.

Huống chi, con trai duy nhất trong nhà là do nàng sinh, một thứ nữ nho nhỏ, không thể gây bất kì trở ngại nào đối với địa vị của nàng.

Sau khi dò hỏi ý muốn của thứ nữ và mẹ của con bé, nàng liền quyết định để con bé ở lại Hầu phủ, còn mình thì thu xếp hành lý gọn nhẹ mà tới nơi này.

Trong 5 năm này, hai vợ chồng vì báo cáo công tác mà đã hồi kinh thành hai lần, đối với đứa con trai này của mình, gần gũi thì ít mà xa cách thì nhiều.

Hơn nữa, cũng không biết vì cái gì, mà từ sau khi tới Thanh Châu, trong nhà Vinh Tín cũng không có ai mang thai.

Như vậy, cũng chỉ có duy nhất một đứa con trai, Vinh Tín có thể không coi trọng đứa con trai này được sao?

Ở Thanh Châu, trong tất cả hạ nhân hầu hạ trong phủ, trừ một số ít người hầu thân cận, đa số đều là người mới, được mua từ môi giới của địa phương.

Những người đó chưa từng gặp qua tiểu thiếu gia nhà mình, cho nên hiện tại, nhìn thấy thiếu niên diễm lệ bước ra từ xe ngựa, cả đám đều sợ ngây người.

Trước giờ, chưa từng nghĩ tới, một nam nhân cũng có thể lớn lên xinh đẹp như vậy! Giống như là tiên nhân ở trên trời, khiến người khác không dám nhìn nhiều, cảm thấy nếu cứ nhìn hắn chằm chằm thì chính là đang khinh thường hắn.

Diện mạo của Vinh Tín có 5 đến 6 phần giống tổ mẫu Hầu lão phu nhân, nhưng ngoại hình lại giống lão Hầu gia hơn, còn cộng thêm mấy phần anh tuấn, đĩnh đạc.

Mà đứa con trai này của Vinh Tín thì không như thế.

Hắn kế thừa ngũ quan của cha ruột, giống với tằng tổ mẫu, nhưng lại có vẻ nhu hòa của mẫu thân, từ nhỏ đã là bộ dạng của tiên đồng.

Theo tuổi tác lớn lên, nét đặc biệt này càng ngày càng thấy rõ.

Nhớ tới trước đây khi Hầu lão phu nhân còn trẻ, nổi tiếng gần xa là một mỹ nữ, xuất thân từ nhà tướng, một thân hồng y, tay cầm roi dài, bộ dáng xinh đẹp kinh diễm, đến tận bây giờ vẫn còn là hình tượng trong lòng không ít lão nhân.

Ở Hầu phủ, tuy rằng hắn không phải xuất phát từ đại phòng, ở nhị phòng cũng có một đường ca con của bá phụ ruột thịt luôn chèn ép, nhưng ở trong lòng của Hầu lão phu nhân, hắn chính là cục cưng bảo bối trong tim của bà.

Hơn nữa, Vinh Tín lại quanh năm suốt tháng ở bên ngoài, lão phu nhân càng đem toàn bộ tâm huyết của mình để hết lên người đứa cháu cố này.

Hầu phủ là gia đình phú quý.

Lúc trẻ, lão thái thái đã có thể đối xử công bằng với mọi người, nhưng bây giờ già rồi, có chút hồ đồ.

Dựa vào tính cách của mình, khi bà xuất giá, mười dặm hồng trang - của hồi môn khoa trương líu lưỡi, gả đến Hầu phủ nhiều năm như vậy, được Hầu gia cưng chiều, càng làm cho phần của cải riêng của bà thêm phong phú.

Mà những thứ tốt này, một phần đều bị bà lặng lẽ đưa cho Vinh Ưng - đứa cháu cố miệng ngọt biết làm nũng, dù là vật đeo hay mang trên người, toàn bộ đều là thứ tốt nhất.

Cũng có lẽ bởi vì được sủng nịch như vậy, rõ ràng Hầu phủ phú quý từ việc binh mã, lão phu nhân cũng xuất thân từ nhà tướng, nhưng đứa cháu này cá biệt, nho nhã, yếu ớt, cưỡi ngựa không được, b.ắ.n tên không xong, không thể kế thừa võ học của gia đình, nhưng ngược lại, lại có sở trường về văn thư.

Vinh Tín thấy con trai, phản ứng đầu tiên là vui sướng, nhưng rất nhanh lại sầu não vì cách ăn mặc của con trai mình.

Hôm nay, Vinh Ưng mặc một thân áo gấm đỏ, tóc đen búi cao, trên đầu đội kim quan phỉ thúy xanh biếc trong suốt, khiến người khác nhìn vào cảm thấy cồn cào.

Vốn dĩ, diện mạo của hắn đã thập phần xuất chúng, nhưng hắn lại còn cố tình thích màu sắc rực rỡ, kết hợpvới trang sức xinh đẹp hoa lệ.

Trừ kim quan nạm ngọc trên đầu, trên cổ còn đeo một chuỗi ngọc, mặt trên được khảm mã não, phỉ thúy, nhìn qua sặc sỡ lóa mắt, khiến người khác nhìn vào bị hoa mắt, mà đôi giày đang mang dưới chân hắn còn khảm hai viên long nhãn đại minh châu.

Ăn mặc như thế, đổi lại là bất cứ nam nhân nào, cũng sẽ bị nhìn với ánh mắt khác thường.

Nhưng Vinh Ưng ăn mặc như thế, tất cả mọi người đều cảm thấy vô cùng đúng mực, lại còn cảm thấy hắn nên lộng lẫy, huy hoàng như thế.

Nhưng ông già Vinh Tín này tuyệt đối không thích cách ăn mặc như thế của con trai.

Giờ phút này, nhìn thấy con trai yêu thương ăn mặc như thế, trong lòng hắn càng thêm đau đầu, đau mắt.

Nhưng mà năm nay con trai đã 16 tuổi, hắn không thể quản, mà muốn quản cũng không được.

Lão thái thái trong nhà tuổi đã cao, liền thích con cháu trong nhà ăn mặc xinh đẹp, màu sắc sặc sỡ.

Lúc trước, khi hắn vừa trở về phủ, nhìn thấy con trai mình chẳng khác gì cái giá treo đồ di động, hắn còn muốn quản tới, nhưng mà thiếu chút nữa đã bị lão thái thái bắt đi nghe tụng kinh cả buổi.

Vinh Tín không những không thể đụng vào, mà còn phải chạy trốn, hắn chỉ có thể tự an ủi bản thân, dù sao ăn mặc như thế cũng không làm gì ảnh hưởng đến người khác, chỉ cần con trai vui vẻ thì thế nào cũng được.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 139: Chương 139



Thoáng cái đã nhiều năm như thế, hắn càng chỉ có thể tự mình an ủi, nhẫn nhịn.

Lần này con trai ở Thanh Châu không quá lâu, sau 2 tới 3 tháng sẽ lại hồi kinh.

Cho nên đối với Vinh Tín mà nói, thời gian phụ tử được ở chung với nhau, càng thêm quý trọng.

“Đây mới đúng là thịt dê chính tông của Thiện gia!”

Vì đón tiếp đứa con trai này, Vinh Tín đặc biệt báo tin cho Thiện gia, bảo họ g.i.ế.c thịt một con dê, chuẩn bị cho ngày hôm nay làm một bữa thịt dê.

Nước canh là dùng xương dê nấu trước một ngày.

Cũng không biết Thiện gia nuôi dê như thế nào, mà cho dù chế biến như thế nào thì thịt dê cũng không có vị tanh, trái lại, vô cùng tươi ngon.

Xương dê dùng để nấu canh xương hầm, hương vị lan tỏa khắp nơi, chỉ ngửi thấy thôi cũng đủ khiến người ta muốn thưởng thức ngay lập tức.

Về phần thịt dê, bởi vì thời tiết lạnh, chỉ qua một buổi tối, đã bị đông cứng.

Đầu bếp trong phủ liền thái mỏng thịt dê thành từng lát, để đầy ba mâm, đến khi ăn chỉ cần nhúng vào nồi nước nóng hổi, chẹp... hương vị kia!

Ngoài những món đó, đầu bếp còn tận dụng triệt để các bộ phận khác của dê, làm một cái chân dê nướng.

Nhờ trước đó ướp chân dê với đủ loại gia vị, nên lúc nướng xong, hương thơm không ngừng tỏa ra, mùi vị cay thơm thấm vào từng khoang mũi.

Còn có thịt dê kho tàu, thơm mùi hạt mè, bên trong, củ cải đã được hầm rục, thấm đẫm tinh hoa của nồi nước dùng.

Trên bàn còn rất nhiều rau dưa tươi ngon cùng với nấm dại, muốn ăn cái gì, thì cho vào nồi cái đó.

Món ăn tươi ngon, mới mẻ, ăn vào một miếng, tất cả mệt mỏi đều tiêu tan.

Vinh Ưng không thể ăn cay, nhưng hôm nay thịt dê lại vô cùng tươi ngon, làm cho hắn bỏ qua cái độ cay này, ăn một hơi hết nửa nồi, để lại trước mặt không ít xương.

Nhan sắc hắn vốn đã kiều diễm, giờ phút này, đôi môi đỏ bừng, khiến hắn càng thêm diễm lệ, giống như là một đóa hoa mẫu đơn phú quý.

Vinh Tín nhìn con trai, cảm thấy đôi mắt ngày càng cay, vội vã cúi đầu, suy nghĩ, có nên bàn bạc với con trai, bảo hắn mấy ngày ở Thanh Châu nên mang đồ nền nã một chút hay không.

"Giờ đang là mùa đông, công vụ của quan phủ cũng không quá bận rộn.

Đợi vài ngày nữa, ta mang con đến nhà Thiện gia, ăn bữa tiệc toàn thịt dê mà Phúc Bảo làm, con mới biết được, hương vị thịt dê của Thiện gia ngon tới mức nào." Nhắc đến thức ăn ngon, đôi mắt Vinh Tín lập tức sáng rỡ.

Phúc Bảo?

Vinh Ưng lập tức nhớ ra, đây hình như là tiểu cô nương mà trong thư cha hắn thường xuyên nhắc đến.

Trong thư gửi về nhà, cha hắn khen ngợi tiểu cô nương xuất thân dân dã kia rất nhiều.

Có lẽ, so với thứ muội ở nhà - không có nhiều thời gian ở cùng với cha hắn, thì hình như cha hắn yêu thích nữ hài kia hơn nhiều.

Bởi vậy, thứ muội của hắn có không ít ganh tị.

Lại nói, Vinh Ứng cũng có phần tò mò đối với cả nhà kia, nhất là tiểu cô nương không có khuyết điểm trong miệng của cha hắn.

Hắn muốn nhìn thử một chút, xem cô nương đó rốt cuộc là người như thế nào, mà có thể khiến cho người cha chưa từng có cảm tình đặc biệt với những quý nữ trong kinh thành của hắn, yêu thích như vậy.

Vương Tú Nương ngồi bên cạnh mỉm cười nghe hai cha con nói chuyện.

Lúc nghe phu quân nhắc đến tên Phúc Bảo, ánh mắt chợt tối.

Sau đó cúi đầu, chậm rãi ăn xong miếng thịt dê mềm mịn trong chén.

"Trường Thọ, tuổi của con cũng không còn nhỏ nữa.

Mấy năm nay, bởi vì con muốn đi học, hơn nữa nương lại ở xa, không thể giúp con thu xếp một mối hôn sự thích hợp Nhưng việc này không có nghĩa là trong chuyện nam nữ, sẽ còn như lúc trẻ con mà không cần phải kiêng kị gì."

Dùng xong bữa tối, Vinh Ưng trở về phòng, liền sai bảo nha hoàn dọn dẹp lại hành lý mà mình mang từ kinh thành tới.

Vinh Tín đi xử lý công vụ, Vương Tú Nương đi theo con trai về phòng, nhân tiện, nhắc nhở hắn một số việc.

Lúc này, Vương Tú Nương vừa tiếp nhận quần áo của con trai từ nha hoàn, dùng tay vuốt phẳng các nếp nhăn, để vào một bên trong ngăn tủ, vừa dịu dàng nói với con trai những lời này, giống như là vô tình nhắc tới đề tài này.

"Tiểu cô nương Thiện gia kia tuổi tác cũng không cách biệt với con lắm.

Ở nông thôn, nữ hài tới tuổi này, đa số đều đã có người tới làm mai.

Nếu con quá thân thiết với cô nương ấy, rất dễ gặp phải những phiền toái không cần thiết."

Vương Tú Nương rũ mắt, lại nói tiếp.

Nàng đã từng gặp qua cô nương bảo bối của Thiện gia, nàng thật sự rất thích nữ hài ngây thơ trong sáng kia, nhưng thích thì thích, một cô nương có xuất thân như vậy, không thể làm vợ cả của con trai nàng.

Vương Tú Nương lo lắng, phu quân của nàng vì quá yêu thích cô nương Phúc Bảo kia, nên chỉ cần con trai động lòng, hắn nhất thời hồ đồ sẽ đáp ứng cuộc hôn nhân này.

Dù sao, tiểu nha đầu kia luôn có một loại ma lực thần kì, khiến cho tất cả mọi người đều yêu quý nàng.

Chỉ tiếc về xuất thân của đối phương.

Là người mẹ, nàng muốn con trai mình phải có những thứ tốt nhất, mà Trường Thọ của nàng lại không phải thế tử của Hầu phủ.

Dựa theo luật lệ của Đại Tấn, không có tư cách nạp thiếp.

Nữ nhi Thiện gia nếu vào hậu viện của con trai nàng, thì cũng chỉ có thể làm thông phòng mà thôi.

Chưa nói tới Thiện gia yêu thương con gái như vậy, có đồng ý để con gái mình trở thành một người không có danh phận hay không.

Ở góc độ của Tú Nương mà nói, nàng cũng cảm thấy, như vậy thật sự là qua khinh thường đứa nhỏ Phúc Bảo này.

Cho nên nàng cảm thấy, hai bên cứ giữ khoảng cách là tốt nhất.

Phu quân thích nha đầu Phúc Bảo kia, nàng cũng không ngại nhận Phúc Bảo làm nghĩa nữ, sau này lại tặng cho nàng ấy một phần hồi môn tương xứng.

Nhưng mà, nếu là con dâu, thì nàng tuyệt đối không cần.

“Nương, hôn sự của con trai không cần gấp.”

Vinh Ưng thật sự không nóng vội chuyện hôn sự của mình.

Đối với hắn mà nói, thành thân có nghĩa là có thêm 1 người quản thúc hắn, hắn đâu có dại gì mà tìm thêm 1 v.ú nuôi cho mình.

Với lại, hắn cũng cảm thấy mẹ mình lo lắng như vậy có hơi thừa thãi.

Cũng chỉ là một tiểu nha đầu 13, 14 tuổi, không phải trong nhà cũng có mấy đường muội như thế sao, vẫn còn là một đứa trẻ chưa lớn, làm sao hắn có thể động lòng.

Vương tú Nương chỉ cười không nói, phảng phất như là cái đề tài kia nàng chỉ vô tình nhắc đến chứ, chứ không hề để ý gì.

Nàng sẽ chờ xem thế nào.

“Phúc Bảo, hôm nay mọi người đã có mặt đông đủ rồi, chỉ thiếu mỗi mình ngươi thôi!”

Ngoài sân Thiện gia, một cô nương mặc váy bông dài, gọi vọng vào trong nhà một tiếng.

Thể trạng nàng tương đối rắn chắc, dáng người cao gầy, màu da khiến cho nàng nhìn qua có một loại nhiệt huyết sôi nổi.

Bên cạnh nàng là một người mảnh khảnh, gầy yếu, nhìn qua là một cô nương dịu dàng, ít nói.

Đây là hai người bạn tốt nhất của Phúc Bảo, Ngưu Thiết Hoa và Phù Tú Liên.

“Tới đây!”

Lời Ngưu Thiết Hoa vừa nói ra, trong nhà liền truyền đến giọng nói ngọt ngào đáp lại.

"Thiết Hoa, Tú Liên, đợi một lát, vào nhà uống ngụm trà đã.

Đây là bánh dày mà bà bà vừa làm hôm nay, có nhân bột đậu nành, vẫn còn nóng này."

Tưởng bà tử mở cửa, nhiệt tình vẫy tay gọi hai tiểu cô nương:

“Nha đầu Phúc Bảo này lộn xộn, bừa bãi, đoán chừng còn lề mề chút nữa.”
 
Back
Top Bottom