Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào

Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 140: Chương 140



“Không cần đâu bà bà, con với Tú Liên ở ngoài này chờ Phúc Bảo là được rồi.”

Ngưu Thiết Hoa cảm thấy vô cùng ngại ngùng.

Mỗi lần nàng cùng Tú Liên đến Thiện gia, sẽ luôn được người Thiện gia nhiệt tình đón tiếp.

Nào là mời ăn, mời uống, bụng xẹp lép đi tới, lúc về thì phải chống tường mà đi.

Mỗi lần đều ăn không uống không như vậy, nàng cảm thấy xấu hổ đến hoảng.

"Cái đứa nhỏ này, con còn khách khí cái gì chứ? Ta còn chưa cảm ơn hai đứa thường hay chơi cùng với Phúc Bảo.

Hài tử kia vô tâm vô tư, không có hai đứa các con chăm sóc, còn không biết sẽ làm ra chuyện hồ đồ gì."

Tưởng bà tử kéo tay Ngưu Thiết Hoa với Phù Tú Liên đi vào nhà.

Sau đó, ép 2 người ngồi xuống ghế trong nhà chính, bưng cho các nàng hai ly trà nóng, còn mang ra một chồng bánh dày mới ra lò còn nóng hổi.

Đây là gạo nếp mới thu hoạch năm nay.

Sáng nay, Tưởng bà tử cùng con dâu hấp chín một nồi gạo nếp, sau đó gọi con trai thứ hai Thiện Tuấn Hà cùng cháu trai út Thiện Phúc Tài đến, dùng chày giã nhuyễn.

Một phần, bà dùng khuôn đóng lại, đợi nguội sẽ đem cất, đến lúc đó, dù là nướng ăn hay thêm hèm để làm bánh mật thì cũng đều ngon tuyệt.

Một phần nhỏ, bà để ăn lúc nóng, để con thứ hai mang một ít về, lại gửi một ít cho con trưởng trong thành, còn lại đều để ở nhà mình.

Bánh dày vừa làm mềm mịn, thơm phức, lúc nhai thì mềm ngọt, bên trong là nhân đậu nành, chấm với nước đường đỏ, thực sự là ngọt đến tim gan.

Người Thiện gia, đặc biệt là Phúc Bảo, thích nhất là món ngon chế biến từ gạo nếp này.

Bởi vậy, Thiện gia giữ lại cho mình phần nhiều, lúc chiêu đãi hảo tỷ muội của cháu gái, Tưởng bà tử cũng không hề keo kiệt.

Hiện tại, người trong thôn Bình Liễu dựa vào hào quang của Thiện gia, cuộc sống tốt hơn so với trước đây.

Nhưng bánh dày chấm nước đường đỏ thì cũng chỉ mình Thiện gia có.

Hơn nữa, hoa màu đồng ruộng của Thiện gia được tưới bón đầy đủ, gạo nếp làm bánh dày, hương vị vẫn thơm ngon hơn nhiều so với bánh dày mà những nhà khác trong thôn làm.

Ngưu Thiết Hoa với Phù Tú Liên tuy ngượng ngùng, lại không thể lay chuyển được sự nhiệt tình hiếu khách của Tưởng bà tử.

Mà bánh dày lại thơm nức lỗ mũi, nhịn không được, ăn sạch sẽ chồng bánh dày, uống thêm ly trà nóng, cả người liền ấm áp.

Vừa ăn xong, Phúc Bảo cũng từ phòng trong ra tới, thấy cái dĩa sạch sẽ trên bàn, nhìn nãi nãi không chớp mắt.

Trên thực tế, đây là nàng với nãi nãi song kiếm hợp bích, bây giờ tuy rằng cuộc sống của mỗi nhà đều tốt hơn, nhưng không có nghĩa là cuộc sống của tất cả mọi người đều tốt.

Cha mẹ Phù Tú Liên trọng nam khinh nữ, có thứ gì tốt đều để dành cho ca ca nàng.

Nhất là không lâu trước đây, ca ca nàng lại cưới một nương tử vô cùng lợi hại, cho nên cuộc sống của cô em chồng chưa xuất giá ở nhà, càng thêm khổ cực.

Phúc Bảo không thể ra mặt thay Phù Tú Liên.

Điều duy nhất có thể làm, chính là bồi bổ cho nàng thêm chút dinh dưỡng.

"Ta chuẩn bị xong rồi, chúng ta đi thôi." Cô nương đang nói chuyện có gương mặt hơi tròn, vẫn còn mang theo vài phần trẻ con.

Đôi mắt to tròn, ẩn chứa tia sáng, mũi cao, miệng nhỏ, nhưng đủ xinh đẹp.

Lúc cười, mi mắt cong cong, hiện lên hai má lúm đồng tiền nhỏ, vô cùng đáng yêu.

Hôm nay, Phúc Bảo ăn mặc gọn gàng, bên ngoài mặc một chiếc áo bông, bên trong mặc một kiện áo tay ngắn bằng da thỏ, đủ ấm áp, lại không hề cồng kềnh.

Bởi vì muốn lên núi, nên nàng không mang trang sức gì quý báu trên người, chỉ đơn giản dùng hai cây trâm bạc để cố định búi tóc trên đỉnh đầu.

Mái tóc dài sau lưng thì tết thành hai b.í.m tóc, đặt ở trước ngực, nhìn qua vô cùng thanh thuần.

“Ta đã xin người nhà một ít bánh táo để mang lên núi này.”

Phúc Bảo chỉ vào sọt tre đã sớm chuẩn bị tốt ở trong sân.

Bên trong đều là những thứ thức ăn "bán thân" cho bạn tốt của mình.

Nói là phải tay xách nách mang ba giỏ bánh táo, nhưng trên thực tế, 3 người Phúc Bảo không cần phải tự mình mang chúng lên núi.

Chỉ cần bọn họ đi đến chỗ khúc ngoặt, đã có mấy thiếu niên trai tráng đang đứng chờ sẵn ở bên đó.

Dẫn đầu trong đám người, chính là ca ca của Ngưu Thiết Hoa - Ngưu Thiết Trụ.

Tuy nói là trong thôn không có nhiều quy củ như bên ngoài, nhưng đều là những đứa trẻ đã lớn tuổi, để tránh bị lời ra tiếng vào, từ khi Phúc Bảo 12 tuổi, Ngưu Thiết Trụ luôn rất thận trọng, không đến nhà Thiện gia, vì sợ mấy bà tử nhiều chuyện trong thôn sẽ ăn nói linh tinh, cảm thấy phải làm mai cho mấy đứa nhỏ Thiện gia với Ngưu gia.

Bởi vậy, bình thường, đều là Ngưu Thiết Hoa hoặc Phù Tú Liên là nữ hài nhi đến Thiện gia tìm Phúc Bảo, đến khi gặp nhau, một đám có nam lẫn nữ, quang minh chính đại, không cần phải lo lắng người khác ý kiến.

Phúc Bảo tay xách nách mang đến con đường nhỏ, mấy thiếu niên khác tự giác mang giúp.

"Hôm nay có tổng cộng 11 người, trong đó có 3 người muốn vẽ chân dung, với mấy tiểu cô nương, muốn được v**t v* sóc với khỉ con." Thừa dịp Ngưu Thiết Trụ gánh mấy cái giỏ, Ngưu Thiết Hoa nói với Phúc Bảo: “Theo lời ngươi nói, bức họa thu 8 lượng, tiếp xúc với bầy khỉ và sóc thu 2 lượng, hôm nay tổng cộng kiếm được 40 lượng.”

"Ừ, cứ như trước đây, mấy người Thiết Trụ ca khiên đồ rất vất vả, chia cho họ 50 quan.

Chút nữa ngươi với Tú Liên cho bầy khỉ với sóc ăn, chia cho các ngươi 30 quan." Phúc Bảo gật đầu, mọi việc đều dựa theo quy củ mà làm.

Đám người Ngưu Thiết Hoa dường như cũng đã quen với việc này, không từ chối, nghĩ tới chút nữa sẽ được chia tiền cho, lòng vui mừng khôn xiết.

Phải nói rằng, đây là một số tiền khổng lồ.

Những bà tử phụ việc ở trang trại chăn nuôi, mỗi ngày cũng chỉ kiếm được hai mươi quan.

So ra, việc cho khỉ với sóc ăn đơn giản hơn nhiều, mỗi ngày lại kiếm được những 30 quan, hoàn toàn là niềm vui ngoài sức tưởng tượng.

Ngưu Thiết Hoa đã góp được không ít tiền, số tiền này đều sẽ là của hồi môn của nàng sau này.

Đợi đến khi nàng xuất giá, không chắc có thể so được với nhà tú tài, nhưng cũng không kém so với những cô nương nhà địa chủ.

“Thiện cô nương, có thể lên núi chưa?”

Đợi đến khi bọn họ đến chân núi, đã có một đám thiếu gia, tiểu thư ăn mặc cầu kì, tinh xảo đứng đợi, ngoài ra, còn có một đám hạ nhân theo hầu phía sau.

"Lên núi thì được, nhưng nói trước, bầy khỉ với sóc có cho sờ hay không thì phải dựa vào tâm tình của chúng.

Nếu hôm nay, tâm tình đám khỉ với sóc không tốt, chúng ta chỉ có thể đến gần quan sát, mỗi người ta chỉ lấy 200 quan phí dịch vụ, số tiền còn lại sẽ trả lại cho các ngươi.

Với lại, lúc v**t v* các con vật, không được nhổ lông của chúng, không được làm những hành vi gây tổn hại đến cơ thể chúng, nếu không, sẽ chọc giận đám sóc với khỉ này, ta cũng không thể chịu trách nhiệm được.

Hơn nữa, một khi ta phát hiện các ngươi có hành vi này, thì sau này, cho dù là các ngươi hay người nhà của các ngươi thì cũng thứ cho ta không tiếp đãi."

Phúc Bảo nhắc lại quy tắc cũ lần nữa: "Cũng đừng trách ta nghiêm khắc.

Đó cũng là bởi vì sóc và khỉ là loài vật sinh trưởng sống trong hoang dã, chưa có trải qua thuần hóa một cách nghiêm túc, nên rất có khả năng không thể khống chế bản năng, sẽ làm ra những hành vi mang tính tấn công.

Không nói các ngươi, ngay cả Vinh thúc của ta, nếu mà muốn đến xem thì ta cũng nói với ông ấy những lời như thế."
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 141: Chương 141



Vinh thúc trong miệng Phúc Bảo đương nhiên là Vinh Tín.

Bởi vì được vị trưởng bối này yêu thương, nên khi nàng làm ăn cũng không ít lần mượn danh của hắn.

Giống như hiện tại, những tiểu thư, công tử đó, đều đã nghe qua quan hệ không hề đơn giản của Thiện gia với Vinh Tri châu.

Cũng biết, từ ngày Phúc Bảo sáng lập ra "Một ngày dạo chơi trong núi", vẫn luôn có một quy tắc như thế.

Bởi vậy, bọn họ cũng không cảm thấy bị mạo phạm.

"Được rồi, Thiện cô nương, chúng ta mau lên núi thôi.

Bọn ta nôn nóng lắm rồi!"

Thời tiết bây giờ vô cùng lạnh.

Những tiểu thư nhà giàu mặc áo choàng nhung hoặc da ấm áp, trong tay cầm lò sưởi, liên tục giậm chân, chắc là vì vẫn cảm thấy lạnh.

Nhưng đâu còn cách nào khác, cái tiết mục "Một ngày dạo chơi trong núi" này quá hấp dẫn, mặc dù bọn họ đã hẹn trước, nhưng lại chậm một bước, phải chờ từ lúc thời tiết vừa mới đầu thu, kéo dài đến tận bây giờ đã là đông lạnh.

“Ta đã nghĩ ra, lát nữa sẽ nhờ họa sư vẽ cái gì cho mình rồi!”

Một người trong đó, trước đây đã từng đi một lần, chẳng qua, khi đó hắn quá đơn thuần, chỉ nghĩ là thuần túy lên núi chơi, có thể v**t v* đám sóc nhỏ nhắn đáng yêu và bầy khỉ hoạt bát một trận thật đã, lại không hề biết, còn có thể nhờ họa sư vẽ lại cảnh tượng này.

Bạn tốt cùng trường của hắn còn nhanh trí hơn hắn, ngày đó lên núi đã đặc biệt yêu cầu với Thiện Phúc Bảo, muốn được vẽ tranh.

Mọi người đều biết đám khỉ trên núi chỉ thân thiết với nàng, bằng hữu kia của hắn liền đưa ra giá cao, dặn Phúc Bảo kiếm hai con khỉ con ngoan ngoãn nằm trong n.g.ự.c hắn.

Mất hơn nửa canh giờ, vừa kịp để cho họa sư giúp hắn vẽ một bức tranh người cùng khỉ vui đùa, đợi đến hôm sau, liền cầm đi khoe khoang với mọi người trong trường, làm mọi người ganh tị muốn chết.

Từ đó trở về sau, "Một ngày dạo chơi trong núi" thuận thế đưa ra việc vẽ tranh phục vụ, họa sư thì tự mang theo, nhưng ở đây, Phúc Bảo giúp bọn họ có thêm nhân vật chính là khỉ với sóc.

Tuy rằng giá có cao một chút, nhưng lại cung không đủ cầu.

Mấy ngày nay, những người đó phát huy hết trí tưởng tượng của mình, nghĩ ra đủ kiểu tạo dáng khi vẽ tranh.

Có người bị khỉ đuổi đánh, có người ra vẻ đuổi theo khỉ, để sóc ở trên đầu, cũng có người bị khỉ mẹ ôm bắt rận… Cuối cùng, không phải là xem ai có tranh, mà là so thử tranh của người nào đặc sắc hơn.

Ước nguyện ban đầu khi nghĩ ra mối làm ăn này của Phúc Bảo cũng không phải vì kiếm tiền, bởi vậy, mỗi ngày, số người lên núi cũng như số người vẽ tranh đều là cố định.

Bởi vì, để vẽ một bức tranh phải mất nửa canh giờ, đối với những động vật nhỏ linh hoạt không thể ở yên một chỗ, đã là sự tra tấn không nhỏ rồi.

Do đó, hoạt động này hoàn toàn là tự nguyện.

Nếu ngày hôm đó, đám khỉ hoặc sóc không nguyện ý phối hợp, thì nàng tình nguyện chọn cách trả lại tiền, chứ không muốn ép buộc chúng nó.

“Chi chi chi !”

“Chi chi ! chít chít !”

Vào núi được một lúc, cành cây tán lá bắt đầu rung động, chỉ trong chốc lát, trên cây đã hội tụ đầy sóc và khỉ.

Sóc chuột là động vật ngủ đông.

Trước khi mùa đông đến, chúng sẽ ăn những thức ăn có chứa hàm lượng béo cao.

Mùa đông đến, chúng sẽ ở trong ổ, dùng thức ăn mà mình đã dự trữ để sống qua mùa đông.

Vào mùa đông giá rét, nhiệt độ cơ thể của sóc chuột sẽ hạ xuống 0, dường như không khác biệt so với nhiệt độ bên ngoài.

Những người không hiểu rõ, liền cho rằng chúng đã chết.

Thực tế, đây là phương thức giúp chúng nó giảm tiêu hao năng lượng.

Sau thời gian ngủ đông, chúng sẽ tỉnh lại, việc đầu tiên chính là ăn hết những thứ mà mình đã dự trữ.

Cho nên, mặc dù nói là ngủ đông, nhưng trên thực tế cũng không hoàn toàn là như vậy.

Nói đúng hơn, khi mùa đông đến, sóc chuột sẽ hạn chế số lần mình ra ngoài kiếm ăn, giảm sức ăn, và cũng giảm bớt sự tiêu hao năng lượng.

Thời tiết giá rét như vậy, chúng nó quen với việc ở lại trong ổ ngủ để giữ ấm hơn.

Giống như hôm nay, khi Phúc Bảo lên núi, trên núi vẫn có một bầy nhỏ sóc chuột hoạt động, bởi vì mùa đông nên lông càng dày hơn, nhìn từ xa, giống như mấy viên thịt tròn vo.

Bao gồm cả những con khỉ, trước khi trời đông giá rét tới, chúng đã dự trữ gấp đôi mỡ cho bản thân.

Cộng thêm bộ lông rậm rạp vào mùa đông, so với mùa hè gầy nhưng rắn chắc, càng khiến người ta cảm thấy yêu thích hơn.

Cứ nhìn mấy vị tiểu thư nhà giàu cùng với nha hoàn họ mang theo, tiếng hô hoán cùng biểu tình vui vẻ, là biết sức hấp dẫn của khỉ béo cùng sóc mập đến mức nào rồi.

Trên thế giới này, chỉ sợ trừ người lớn ra, dù là con nít hay động vật, thì luôn luôn là càng múp càng đáng yêu.

“Chi chi !”

Hầu vương nhảy từ trên cao xuống.

Lúc này nó đã không còn giống như mấy năm trước, ôm Phúc Bảo vào lòng, bắt rận giúp nàng, gãi ngứa.

Nhưng theo động tác này của hầu vương, Phúc Bảo vẫn rất phối hợp ngồi xổm xuống, thân mật ôm ấp hầu vương.

"Hôm nay, ta có mang bánh ngọt đến cho mọi "người", mọi "người" đến chọn đi!"

Phúc Bảo bảo Ngưu Thiết Trụ mở nắp giỏ bánh táo ra, lập tức một làn hương táo với lúa mạch xông thẳng vào mũi.

Đây là bánh mà Phúc Bảo nhờ nãi nãi làm, dùng bột gạo, bột mì và táo nàng mua của người trong thôn.

Tuy rằng không ngon như những gì trồng trên đồng ruộng Thiện gia nhà mình, nhưng so với bên ngoài thì vẫn tốt hơn nhiều.

Hầu như mỗi lần Phúc Bảo kiếm tiền, đều có hơn phân nửa là dùng cho bầy khỉ và đàn sóc.

Đây cũng coi như là một việc mua bán đôi bên cùng có lợi.

"Các vị nếu mà không vội, thì có thể đến tiệm cơm nhà ta mở ở trong thôn để ăn cơm.

Hôm nay trên tiệm cơm cũng có bánh táo, nguyên liệu để làm còn tốt hơn cái này.

Bột được mài từ lúa mạch mới trồng ngoài ruộng nhà ta năm nay.

Táo cũng là táo đỏ năm nay thu hoạch, sau khi phơi khô được mài thành bột.

Mềm mại nhưng vẫn dẻo dai, lại có táo đỏ thơm ngọt.

Ngoài ra, hôm nay còn có lẩu dê.

Trời lạnh thế này, không có gì thích hợp hơn là uống canh dê."

Phúc Bảo thấy mấy vị thiếu gia và tiểu thư kia nhìn chằm chằm sọt bánh táo của mình, thuận tiện quảng bá cho tiệm cơm của nhà mình luôn.

Trên thế giới này, những thứ không có được, càng có khả năng đẩy mạnh tiêu thụ, Phúc Bảo đắc ý nghĩ.

“Chúng ta cũng không vội về nhà đâu.”

Một thiếu niên trông có vẻ là người đứng đầu cả đám nói.

Vừa ngửi được hương thơm của bánh táo, hắn liền cảm thấy đói bụng.

Lại nghe Phúc Bảo miêu tả bánh táo với canh thịt dê ngon lành trong tiệm, lập tức đứng ngồi không yên.

“Hay là, ở lại ăn một bữa cơm đi.”

Nổi danh cùng lúc với "Một ngày dạo chơi trong núi", chính là tiệm đồ ăn của Thiện gia.

Tuy nói nguyên liệu nấu ăn của Thiện gia đã bán ra bên ngoài, nhưng nhà bọn họ vẫn có một vài công thức nấu ăn độc nhất, khiến cho đồ ăn của bọn họ luôn có hương vị thơm ngon, khác hẳn với những món ăn bên ngoài.

Cũng bởi vì vậy, chuyện làm ăn của tiệm ăn Thiện gia đặc biệt phát triển.

Ngày thường không thiếu những thương lái khắp nơi cùng với hương thân của địa phương đến, chỉ để nếm thử hương vị.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 142: Chương 142



Mấy ngày gần đây, thời tiết thật sự rét lạnh, những người chịu bước chân ra ngoài ăn cơm ít hơn một chút.

Đợi lúc nữa bọn họ xuống núi, có lẽ vừa đến đúng lúc tiệm cơm đang ít khách.

Ở trên núi, được chơi một trận cùng bầy khỉ và đàn sóc một vòng, lại được ăn món ngon của Thiện gia, chuyến đi này cũng coi như là không tệ.

Không cần Phúc Bảo nhắc đi nhắc lại nhiều lần, nhóm người này đã quyết định chủ ý.

"Lần lượt từng "người", đừng vội!"

Nhóm khỉ con luôn rất tinh quái, không cho chúng chỗ tốt chúng liền lười biếng, gây sự.

Phúc Bảo hiểu rất rõ bản tính của chúng nó, vẫy khăn lụa hồng trong tay, khiến chúng ngoan ngoãn xếp hàng, đến lĩnh thù lao.

Hầu vương là lão đại của bầy khỉ, chắc chắn là con đầu tiên nhận được thức ăn ngon, cũng là con được nhận nhiều thức ăn nhất.

Phúc Bảo đem 3 miếng bánh táo hình chữ nhật đặt vào tay nó, còn cho nó thêm một quả đào.

Mùa này không dễ có được quả đào để ăn.

Đây đều là thành quả mà Phúc Bảo khuyên cha nàng dựng lều, xây dựng trang trại mùa đông.

Bây giờ, ở bên ngoài, một quả đào tươi có thể bán hơn 500 quan, những người nhà có chút của cải cũng không phải tùy tiện có thể mua ăn được.

Quả đào này khiến hầu vương cảm thấy uy nghiêm của mình được khẳng định, dùng cả tay lẫn chân ôm chặt bánh táo.

Sau đó, một tay đưa quả đào lên cao, dưới ánh mắt cực kì ngưỡng mộ của những con khỉ khác, cắn một miếng, nhai ngon lành.

Giờ khắc này, hầu vương cảm thấy mình chính là con khỉ tỏa sáng nhất.

Mấy con khỉ nhỏ thèm ăn nhìn nó với ánh mắt thèm thuồng, nước miếng chảy đầy khóe miệng, muốn chạy lên l.i.ế.m trộm một miếng của hầu vương, chỉ là bị nhóm khỉ mẹ ngăn cản.

Lúc sau, chuyện phân chia đơn giản hơn nhiều, mỗi con khỉ trưởng thành được hai miếng bánh táo, khỉ con được một miếng.

Thời tiết mùa đông giá rét, vật tư trên núi thiếu thốn rất nhiều, đám khỉ không thể tìm được trên núi nhiều thức ăn như ba mùa xuân, hạ, thu nữa.

Có rất nhiều thời điểm, chúng nó chỉ có thể ăn lá và rễ cây để lấp đầy bụng, ngoài ra, chúng còn phải ăn xác của côn trùng.

Cứ ăn uống như vậy, không phải con khỉ nào cũng có thể thuận lợi mà vượt qua được mùa đông.

Nhưng bây giờ có thể "bán thân" kiếm tiền, đám khỉ sẽ không bị đói bụng.

Có điều, Phúc Bảo vẫn nhớ kĩ, yếu kém thì sẽ bị đào thải, mạnh mẽ thì mới tồn tại, đây chính là chọn lọc tự nhiên.

Cho nên hoạt động "Một ngày dạo chơi trong núi" phải cách 2 đến 3 ngày mới diễn ra 1 lần.

Nàng cung cấp những thức ăn đó, có thể đảm bảo vào mùa đông thiếu ăn, nhóm khỉ con sẽ không vì đói khát mà chết, nhưng bọn chúng vẫn phải đi kiếm ăn như trước đây, không tới mức quên đi bản lĩnh sinh tồn ngoài tự nhiên của mình.

“Chi chi !”

Đội ngũ đang xếp hàng ngay ngắn, hầu vương bỗng ngừng động tác ăn bánh táo, chạy ra phía sau dãy hàng, một phát đánh bay một con khỉ mập lùn đứng cuối hàng.

Con khỉ bị đánh bay cũng không tức giận, kêu chi chi chít chít, cầm miếng bánh táo được chia cho, ảo não đi về phía các công tử, tiểu thư đang đứng.

Nếu hôm nay biểu hiện tốt, không chừng lại còn có thể được chia thêm bánh táo.

“Chi chi!”

Hầu vương là một con khỉ trầm ổn, rất có khí khái của một vị vua.

Làm xong mọi việc, nó ngẩng cao đầu, ưỡn n.g.ự.c đi đến trước mặt Phúc Bảo.

Bộ dạng chính là, nếu Phúc Bảo không khen thưởng, thì đúng là có lỗi với nó.

Cảnh tượng như vậy đã xảy ra vô số lần, nhưng mỗi lần nhìn thấy, đều khiến cho người khác ngạc nhiên vì trí thông minh của bầy khỉ.

Đám người Ngưu Thiết Hoa cũng có cảm giác như vậy, chứ đừng nói chi đám công tử tiểu thư hôm nay mới lần đầu lên núi.

Ngay cả những nhũ mẫu và hạ nhân mà họ mang theo, cũng cảm thấy mấy lượng bạc này thật sự là quá rẻ để chứng kiến thứ đáng giá như vậy.

So với bầy khỉ nghịch ngợm khi được chia bánh táo, bầy sóc lại đơn giản hơn nhiều.

Bởi vì mùa đông, số lượng sóc ra ngoài hoạt động cũng không nhiều.

Hơn nữa, vì để giảm bớt tiêu hao năng lượng, một đám chúng nó hành động vô cùng chậm chạp, giống như bị đè nặng nên tốc độ giảm 10 lần, thực sự giống như những con lười bám vào người.

Nên mặc dù được chia cho nhân hạt thông đã lột sẵn, động tác ăn rất ngây ngô, ngu ngốc.

Không như đám khỉ, chê bánh táo được chia cho không được nhiều, lại chui ra sau xếp hàng để nhận thức ăn lần nữa.

Nhưng phản ứng chậm chạp của bầy sóc mập, càng khiến cho các vị tiểu thư thêm yêu thích.

Bầy khỉ quá mức nhanh nhẹn, hơn nữa tính hoang dã khó thuần hóa, muốn chơi với bầy khỉ thì phải như đám công tử, có lá gan lớn, không có cố kị gì hết.

Còn những tiểu thư yêu kiều, khi đối mặt với đám khỉ con đáng yêu, ít nhiều vẫn phải duy trì khoảng cách.

Bầy sóc thì không như thế.

Thứ nhất, hình thể của chúng nhỏ nhắn, xinh xắn, khiến người khác không quá phòng bị, chưa nói tới hiện tại chúng nó còn hành động vô cùng chậm chạp, cho dù chúng nó có hành động tấn công gì, thì hạ nhân với người hầu bên cạnh cũng có thể kịp thời ngăn lại.

Số lượng bầy sóc cũng không nhiều lắm, điều này thật sự tạo thiện cảm với nhóm các tiểu thư.

Mỗi người bọn họ đều tay bế lấy một con sóc, nhìn chúng nó dùng răng cửa lớn gặm nhân hạt thông, có thể g.i.ế.c thời gian rất nhanh.

Một canh giờ qua đi, hoạt động "Một ngày dạo chơi trong núi" ngày hôm nay cũng coi như là kết thúc.

Trước khi đi, Phúc Bảo lấy những phần bánh táo còn sót lại trong sọt chia cho hầu vương, và mấy con khỉ cam chịu hy sinh "thân mình", phối hợp với đám công tử kia để vẽ tranh.

Những con khỉ được thưởng bánh reo hò chi chi, đảo qua đảo lại.

Đối với chúng nó mà nói, vui vẻ chỉ cần đơn giản như thế.

"Con người không phải ai cũng tốt.

Sau này nếu không phải là ta, không được ăn những thứ mà người lạ đưa cho.

Nhất là những người cầm cung tiễn, vũ khí.

Nhất định phải nhanh chóng chạy lên núi trốn, có biết không?"

Theo như lệ thường, Phúc Bảo còn dặn dò hầu vương, bầy khỉ cùng với đám sóc một ít lời khuyên.

Ngàn vạn lần không thể để chúng nghĩ con người ai cũng tốt, ai cũng đều có thể gần gũi như vậy.

“Chi chi!”

Hầu vương vỗ vỗ n.g.ự.c mình, ý bảo nó đã rõ rồi.

Sau đó thân mật cọ đầu vào bụng mềm mại của Phúc Bảo, kêu "Chi" một tiếng, rồi mang theo bầy khỉ biến mất trong rừng núi.

Một con khỉ con động tác còn chưa đủ nhanh nhẹn, vất vả lắm mới ăn được nửa miếng bánh táo, nhưng lúc nó leo lên cây thì bị rớt xuống đất.

Khỉ mẹ thấy thế, liền từ trên cây nhảy xuống, đem nửa miếng bánh còn lại nhét vào trong miệng, chẹp chẹp, ăn sạch sẽ.

Sau đó ôm con khỉ con đang tuyệt vọng ở bên cạnh, đuổi theo đồng đội, biến mất trong tầm mắt của mọi người.

Bầy sóc cũng tương tự như thế, Phúc Bảo kiểm tra không thấy sót thứ gì, rồi mới mang theo đám kim chủ xuống núi.

Sau khi tận mắt thấy đám kim chủ vào tiệm ăn của Thiện gia, Phúc Bảo mới phân chia tiền công hôm nay cho đồng đội của mình.

Sau đó, mang theo số bạc còn lại, vui vẻ đi về nhà.

Số ngân lượng này, hơn một nửa nàng phải giao cho nãi nãi, bởi vì lúc trước đặt bánh táo ở tiệm ăn, tốn không ít bạc.

Tuy đều là chuyện làm ăn của nhà mình, nhưng Phúc Bảo vẫn cảm thấy, chuyện tiền bạc cần phải rõ ràng.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 143: Chương 143



Tính toán số tiền vừa kiếm được, Phúc Bảo cười híp mắt.

Kiếp trước có thói quen tiết kiệm tiền, kiếp này cũng như thế.

Tuy người nhà ở kiếp này đã cho nàng cảm giác đủ an toàn, mặc dù nàng không phải làm cái gì, đợi đến khi nàng xuất giá, cha mẹ và gia nãi đều đã chuẩn bị cho nàng của hồi môn sung túc.

Nhưng Phúc Bảo vẫn cảm thấy, mình nên tự kiếm tiền, sau này tích góp được 1 số tiền nhỏ, tốt hơn là duỗi tay ra xin tiền.

Cộng thêm số tiền hôm nay mà nàng kiếm được, nàng đã tích được khoảng 500 lượng bạc.

Năm nay vào sinh thần của gia nãi, cha mẹ và ca ca, nàng cũng có thể tặng một phần lễ vật đáng giá.

Còn có Sơn Sinh ca, Khôn tử thúc, đám người đại bá nương, từng người từng người hiện lên trong đầu Phúc Bảo.

Đối với nàng mà nói, ở thời đại này, hầu như không có người nào là đối xử không tốt với nàng cả.

Những bằng hữu thân thích bên cạnh nàng, đều đối với nàng vô cùng nhiệt tình.

Bởi vì nàng yêu quý nhiều người như vậy, nên số tiền 500 lượng bạc này, xem ra cũng không phải là nhiều.

Đếm trên đầu ngón tay, Phúc Bảo cười thở dài.

Quả nhiên, làm một nữ hài khiến người khác yêu thích cũng khiến cho người ta cảm thấy, đây là một gánh nặng ngọt ngào.

Chỉ là, gánh nặng như vậy, nàng hy vọng mình có thể gánh vác cả đời.

“Kiếm được bao nhiêu tiền, mau đem hết ra đây.”

Phù Tú Liên vừa bước vào cửa, đã thấy nương của nàng đợi sẵn ở đấy.

Nhìn thấy nàng, ánh mắt liền sáng lên, đưa tay ra đòi tiền của nàng: "Các ngươi là những tiểu nha đầu, căn bản là không thể giữ tiền.

Ngươi yên tâm, số tiền này là nương giữ gìn, tích góp cho ngươi.

Đợi đến khi ngươi xuất giá, có thể đặt mua cho ngươi một của hồi môn như ý."

Phù nương tử nghiêm khắc nhìn chằm chằm con gái, tư thế giống như nếu nàng không đưa tiền ra, thì sẽ không cho nàng vào cửa.

Ý cười trên mặt Phù Tú Liên nhạt dần, nhịn tủi thân vào lòng, mở túi tiền, lấy 20 quan tiền bên trong, đưa hết cho nương của nàng.

“Chỉ có 20 quan? Nha đầu Thiện gia kia cũng quá keo kiệt, tính tình y chang nãi nãi của nàng ta.”

Phù nương tử nhìn số tiền trong tay có chút bất mãn, cứ thế tự nhiên nổi giận trút lên đầu Phù Tú Liên: "Ngươi cũng thật là cái thứ không có tiền đồ.

Tiểu nha đầu Thiện gia người ta, có thể khiến cho bầy khỉ trên núi yêu thích nàng ta, bởi vậy mà kiếm ra tiền.

Ngươi chơi với nàng ta nhiều năm như vậy, sao lại không học được cái gì hết thế hả? Núi này thuộc thôn, khỉ trên núi cũng phải thuộc thôn, nếu ngươi mà có thể làm được việc này, nhà chúng ta có thể phát tài to rồi!"

Đối với Phù nương tử mà nói, Thiện Phúc Bảo chính là ngu ngốc, cho đám khỉ với bầy sóc hết ăn rồi lại uống, nhà nàng còn chưa được ăn ngon như đám khỉ đâu.

Nếu đổi lại là nàng có cái năng lực này, mỗi ngày có thể mang được bao nhiêu người lên núi thì sẽ mang theo bấy nhiêu.

Chỉ cần một thời gian ngắn, là có thể kiếm được số tiền đủ để xài cả đời.

Chỉ tiếc là, đám khỉ trên núi kiêu ngạo, khó thuần hóa, trừ Phúc Bảo ra, ai lên núi chúng nó cũng không thèm phản ứng.

Nếu náo động không tốt, có khi còn bị đám khỉ đó chỉnh cho một trận.

Điều này khiến cho người trong thôn dù biết Thiện Phúc Bảo dựa vào việc này để kiếm tiền, nhưng cũng không thể bắt chước theo.

Phù nương tử biết điều này, nhưng nàng vẫn cảm thấy con gái của mình không có bản lĩnh.

Nếu Thiện Phúc Bảo là con gái của nàng, thì nàng cần gì phải ra đồng vất vả kiếm tiền nữa, đã sớm ngồi ở nhà hưởng phúc rồi.

Im lặng lắng nghe mẫu thân quở trách, đợi đối phương mắng đủ rồi, Phù Tú Liên mới đi thật nhanh về phòng mình.

Sau khi vào phòng, đóng cửa thật chặt, nàng mới móc phía dưới miếng lót giày của mình 10 quan tiền, trên mặt hiện lên ý cười.

Nàng với Phúc Bảo không giống nhau.

Trên thế giới này, người nàng có thể dựa vào, chỉ có chính nàng mà thôi.

Bánh táo trong sọt tre đã được phân phát hết, nên Phúc Bảo có thể dễ dàng chồng các sọt lại với nhau mang về nhà.

Trước khi nàng ra khỏi cửa, trong nhà chỉ có gia nãi ở nhà.

Còn cha mẹ nàng, từ lúc Thiện gia mua thêm mảnh đất ở đầu thôn, sau đó mở tiệm ăn, thì thời gian chủ yếu ban ngày, hai người họ đều trông coi ở ngoài tiệm ăn, nếu không thì cũng đi kiểm tra chỗ trang trại chăn nuôi.

Mấy năm gần đây, Tưởng bà tử và Thiện lão gia đều nhàn rỗi, là do tuổi họ đã cao, người trong nhà lo lắng họ sẽ mệt nhọc, vất vả.

Bởi vậy, đa số thời gian, hai ông bà già chủ yếu nghỉ ngơi trong nhà, nếu không thì chính là đi tìm mấy lão bằng hữu để tán gẫu.

Lúc Phúc Bảo ra ngoài đi lên núi, trong nhà vẫn còn an tĩnh, nhưng trong khoảng thời gian nàng lên núi, hiển nhiên là có khách quý ghé thăm.

Phúc Bảo nhìn mấy chiếc xe ngựa đang đậu trước sân nhà mình, lập tức nhận ra ký hiệu của Vinh phủ ở phía trên.

"Vinh thúc!" Chưa vào tới nhà, Phúc Bảo đã sung sướng kêu to.

Vinh Ưng đang cảm thấy chán muốn chết, thì nghe được giọng nói ngọt ngào của thiếu nữ, rốt cuộc cũng có chút hứng thú.

Chủ nhân của giọng nói này, còn không phải chính là người cái gì cũng tốt trong miệng cha hắn, Thiện Phúc Bảo sao?

Hắn giương mắt nhìn ra ngoài sân, liền thấy một tiểu cô nương da trắng nõn nà, bởi vì vừa từ trên núi xuống, phải vận động mạnh nên gương mặt trở nên hồng hào, đang chạy vọt vào sân, sau lưng còn có một chồng sọt tre.

Bởi vì mùa đông, Phúc Bảo mặc trên người không ít đồ, lúc này nhìn qua có vẻ tròn trịa.

Thêm vào đó, lớp áo da thỏ bên trong bị lộ ra một lớp lông xù xù, càng khiến nàng thêm ngọt ngào đáng yêu.

Trong kinh thành, những tiểu thư sinh ra trong gia đình quyền quý, có cao ngạo, lạnh lùng, cũng có dịu dàng ôn nhu.

Cũng có một số người có vẻ bề ngoài bình thường, nhưng khí chất nổi bật.

Những cô nương hoạt bát, đáng yêu giống như Phúc Bảo cũng có không ít.

Bình thường, đối với những nữ hài đó, dù có bộ dạng như thế nào Vinh Ưng cũng không để trong lòng.

Dù sao hắn cũng cảm thấy, mấy cô nương đó có xinh đẹp thế nào, cũng không đẹp bằng hắn.

Nhưng Phúc Bảo lanh lợi hoạt bát thì khác.

Nàng khiến cho người đối diện có cảm giác dễ chịu, thoải mái.

Vinh Ưng cảm thấy, mấy đường tỷ, đường muội ở nhà cũng không thể đáng yêu như vậy.

Vinh Ưng liền nhớ tới trước đây, hắn từng nuôi một con thỏ tuyết lông dài, được mua từ thương nhân nước ngoài.

Nó đặc biệt mềm mại, nhỏ nhắn, khiến người ta chỉ muốn ôm trong tay, che chở thật tốt.

Chỉ tiếc, thỏ tuyết bị thập tam đường muội của đại phòng nhà lớn nhìn trúng.

Xét về thân phận, nhà đại phòng của nhà lớn mới chính là đại phòng, đợi sau khi tằng tổ phụ qua đời, đối phương có thể danh chính ngôn thuận mà kế thừa hầu vị.

Còn nhị phòng bọn họ với tam phòng đều phải ra khỏi phủ.

Cho dù tằng tổ mẫu yêu thương hắn, nhưng khi thập tam muội mở miệng nói muốn thỏ tuyết kia, tổ mẫu cuối cùng vẫn mở miệng bảo hắn mang thỏ tuyết đưa cho đường muội.

Sau đó…

Vinh Ưng nhớ Tuyết Đoàn Nhi "ngoài ý muốn" ăn phải thứ không nên ăn, nên chết.

Thập tam đường muội vừa có Tuyết Đoàn Nhi chưa bao lâu, vẫn còn yêu thích, bởi vậy còn khóc lóc thảm thiết.

Nghĩ đến đây, trong mắt hắn hiện lên tia tiếc nuối.

Thật đáng tiếc! Hắn ghét nhất là đồ của mình bị người khác động vào.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 144: Chương 144



Khi tằng tổ mẫu biết chuyện, đã gọi tổ mẫu qua giáo huấn một trận.

Sau đó, lại nhờ người, tìm thương nhân nước ngoài mua hai con thỏ tuyết lông dài khác, một con cho hắn, một con cho thập tam đường muội đang thương tâm.

Chỉ là, Vinh Tín không cần, thay vào đó, rộng lượng mang con thỏ tuyết đó đến cho thập tam đường muội, vì thế được mọi người trong nhà vô cùng khen ngợi.

Chỉ có Vinh Ưng hiểu rõ.

Khi mà hắn chưa có đủ thực lực, hắn sẽ không bao giờ nuôi dưỡng mấy con vật nhỏ này nữa.

Lúc này, nhìn tiểu cô nương xinh xắn đang chạy đến trước mặt mình, Vinh Ưng bỗng nhiên có một chút tiếc nuối.

Sớm biết thì trước kia nên nhận lấy con thỏ đó, dù sao cũng là thỏ con, đáng yêu biết bao nhiêu.

“Phúc Bảo lại cao hơn rồi.”

Vinh Tín nhìn tiểu cô nương đang chạy đến trước mặt mình, cười đi lên phía trước, xoa loạn trên đầu nàng.

Tiểu cô nương ở tuổi này, vóc dáng phát triển rất nhanh.

Vinh Tín nhớ rõ, hơn 2 tháng trước, đối phương chỉ mới đứng tới n.g.ự.c mình, mà bây giờ đã đứng tới gần vai của hắn rồi.

Nghĩ lại, một cô nương 14 tuổi, qua mấy năm nữa là đã tới tuổi làm mẹ rồi.

Không như Vương Tú Nương phỏng đoán, Vinh Tín không hề có ý định để Phúc Bảo làm con dâu hắn.

Nếu là cách đây vài năm, có lẽ hắn vẫn có ý tưởng đó.

Nhưng từ lúc hai nhà hay tới lui qua lại, Vinh Tín càng ngày càng yêu thích cô nương Phúc Bảo này, thì ý nghĩ như vậy đã không còn xuất hiện.

Chưa nói đến thân phận 2 bên quá mức chênh lệch, chỉ nói đến việc làm dâu Hầu phủ, nếu không có nhà ngoại dựa dẫm, sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi.

Đầu tiên, là lão phu nhân Hầu phủ vẫn còn sống.

Chỉ cần gả cho con trai của hắn, thì phải đối phó với ba bà mẹ chồng, còn có vô số chị em dâu.

Hầu phủ lại chưa phân gia, mạng lưới quan hệ rắc rối.

Bấy nhiêu thôi, cũng đủ khiến cho một cô nương đơn thuần như Phúc Bảo đau đầu cân não.

Chính là bởi vì thích Phúc Bảo, cho nên Vinh Tín không khỏi vì nàng mà suy nghĩ rất nhiều.

Có đôi khi cần phải để ý đến chuyện môn đăng hộ đối, vẫn là có cái lý của nó.

Những tiểu thư xuất thân quyền quý giống bọn hắn, quả thực có thể dễ dàng thích ứng tốt với cuộc sống như vậy, nhưng Phúc Bảo thì không được.

Vinh Tín cảm thấy, nàng nên tự do tự tại, gả cho một nhà giàu bình thường, gia đình trong sạch, gả cho một người nam nhân có nhân phẩm tốt.

Đã có hắn và Thiện gia chống lưng cho Phúc Bảo, nên không cần phải lo lắng nam nhân kia có gan to tày trời, dám làm gì có lỗi với Phúc Bảo.

Mấy năm nay ở chung với con cái của mình thì ít, cách xa thì nhiều, cho nên đối với Phúc Bảo, Vinh Tín thật sự yêu thương nàng như con gái.

“Thật sao ạ?”

Phúc Bảo thích nhất là nghe người khác khen mình cao.

Cái này so với việc người khác khen nàng lớn lên xinh đẹp, thì thích hơn nhiều.

Kiếp trước, có lẽ bởi vì lúc nhỏ không được cung cấp đầy đủ dinh dưỡng, nên đến tuổi dậy thì, nàng vẫn như cũ, chỉ cao 1 mét 55.

Kiếp này, bước chân vào thời cổ đại, bởi vì chiều cao trung bình của người cổ đại tương đối thấp, cho nên Phúc Bảo rất sợ mình ở kiếp này còn thấp hơn mình ở kiếp trước.

Bởi vậy, từ khi còn nhỏ, nàng có thói quen uống một lượng sữa bò hoặc sữa dê mỗi ngày, sợ mình trở thành người lùn lần nữa.

Bây giờ, nàng đã cao 1m rưỡi.

Đối với nữ nhân cổ đại mà nói, chiều cao này cũng không tính là lùn.

Nhất là, bây giờ nàng chỉ mới 14 tuổi, vẫn còn có thể cao hơn nữa.

Lúc tiểu cô nương vui vẻ, trên má ẩn hiện hai má lúm đồng tiền.

Trên gương mặt hồng hào mũm mĩm, lại xuất hiện hai cái hõm nhỏ, khiến người khác không nhịn được, ngứa tay muốn chọc một cái.

"Đây là thằng con trai bất hảo của nhà Vinh thúc.

Trong nhà, hắn xếp thứ 9, nên con có thể gọi hắn là Cửu ca, cũng có thể gọi hắn một tiếng Trường Thọ ca ca.

Vinh thúc coi con như con gái, nên đứa con này của ta cũng không khác gì Phúc Đức ca của con."

“Phúc Bảo muội muội.”

Ca ca! Khóe miệng Vinh Ưng hơi cong lên.

Vị muội muội này so với thứ muội ở nhà, thì khiến người khác thích hơn nhiều.

Lúc này, Phúc Bảo mới nhìn thấy có một người đang đứng bên cạnh, chăm chú nhìn kĩ, rồi giật mình vì bộ dạng của đối phương.

Nam nhân như vậy, quả thực sinh ra chính là khiến cho nữ nhân cảm thấy tự ti.

Theo bản năng, Phúc Bảo sờ lên mặt của mình, nghĩ tới ban ngày chính mình còn soi gương tự khen đẹp một phen, bây giờ thật muốn vì mình mà sám hối một trận.

Diện mạo này của nàng, so với nam nhân trước mặt, dù là một phần mười cũng không thể sánh nổi.

Căn bản là không có tư cách để tự khen.

“Khụ khụ!”

Thấy cháu gái biểu hiện quá lộ liễu, Tưởng bà tử ở bên cạnh ho khan một tiếng, tuy rằng hôm nay, khi lần đầu tiên bà nhìn thấy đứa con trai này của Vinh Tín, cũng vô cùng sửng sốt.

Tưởng bà tử đã sống hơn nửa đời người, cũng coi như đã bước một chân xuống mồ, nhưng cũng là lần đầu tiên nhìn thấy một bé trai như vậy.

Bà cảm thấy, cháu trai hay đọc thơ cái gì mà quang phong tễ nguyệt, chính là dùng để miêu tả thiếu niên này.

“Thích nhìn, thì có thể nhìn lâu một chút.”

Vinh Ưng đã sớm quen với việc bị người khác nhìn chằm chằm với ánh mắt si mê rồi, nhưng không biết vì cái gì, cô nương trước mặt lại đặc biệt khiến hắn muốn trêu chọc một chút.

Nghĩ tới ánh mắt hoảng loạn, thẹn thùng của đối phương, thật khiến người ta vui vẻ.

“Trường Thọ!”

Vinh Tín trừng mắt nhìn con trai, như thế nào lại có thể nói chuyện như đăng đồ tử như thế.

“Không phải là Phúc Bảo muội muội thích sao!”

Vinh Ưng cười hi hi ha ha.

Thái độ thân thiết của hắn lúc này, vô tình đã làm phá vỡ khoảng cách.

Tuy hôm nay là lần đầu tiên hắn gặp mặt người Thiện gia, nhưng lúc ở chung lại không cảm thấy xa cách.

Phúc Bảo cũng cảm thấy đối phương không hổ danh là con trai của Vinh thúc, cũng giống như là Vinh thúc, không phải là loại người ỷ vào thân phận của mình mà xem thường người khác.

Đặc biệt, đối phương lớn lên còn xinh đẹp như vậy, khiến cho Phúc Bảo phải ngại ngùng một phen.

Sau đó, rất nhanh liền đem đối phương xếp vào hàng ngũ những người tính tình không tồi.

“Ngươi làm sao vậy?”

Hiện tại, Nghiêm Khôn cũng đã trở thành một người vô cùng bận rộn, ngoài việc quản lý chuyện làm ăn của cửa hàng thịt, hắn còn phải cùng Thiện Tuấn Hải xử lý đơn đặt hàng của những thương nhân bên ngoài.

Vì công việc của hắn lu bu, nên khó tránh khỏi việc lơ đãng con trai bảo bối của mình.

Cũng may, Nghiêm Sơn Sinh luôn là đứa trẻ độc lập hiểu chuyện, cho dù không có cha chăm lo, hắn cũng tự chăm sóc bản thân mình rất tốt.

Nhưng hôm nay lại có chút khác.

Nghiêm Khôn vừa mới bàn chuyện làm ăn trở về, liền thấy con trai đứng chẻ củi một mình trong sân.

Củi đã được xếp thành một đống lớn trong góc, nhưng lại không chịu ngừng tay.

Điều này thật sự không hợp với lẽ thường nha! Nghiêm Khôn yên lặng quan sát, cảm thấy hình như tâm trạng của con trai hắn không được thoải mái, nên mới muốn phát tiết thông qua việc chẻ củi.

- Giải thích câu Quang phong tễ nguyệt nghĩa là gió mát trăng tỏ, bắt nguồn từ câu thơ của Hoàng Đình Kiên thời Bắc Tống khen tặng Chu Đôn Di, ý nghĩa là tấm lòng tự nhiên, cởi mở.

Còn Đăng đồ tử nghĩa là kẻ háo sắc.

Hết giải thích.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 145: Chương 145



“Sơn Sinh!”

Thấy con trai không mở miệng, Nghiêm Khôn chau mày, trực tiếp đi tới, túm lấy tay hắn, ngăn không cho hắn chẻ củi nữa.

“Cha?”

Lúc này, Nghiêm Sơn Sinh mới nhận ra sự xuất hiện của cha hắn, có chút ngẩn người, nghi hoặc nhìn cha mình.

Được lắm, những chuyện vừa hỏi đối phương, đối phương lại không để trong lòng.

Lúc này, Nghiêm Khôn càng tò mò, rốt cuộc chuyện gì có thể khiến đối phương mất hồn như vậy? Không chỉ chẻ củi như điên, mà lúc nãy hỏi những gì cũng không thèm nghe.

“Tiểu tử, theo ta vào trong nhà.”

Nghiêm Khôn tiện tay cầm cái rìu trong tay Nghiêm Sơn Sinh, ném vào đống củi.

Sau đó trừng mắt, liếc hắn một cái, bảo hắn theo mình vào nhà.

Mấy năm trước, Nghiêm Khôn mở tiệm thịt, làm ăn phát đạt, sau này lại cùng làm ăn với Thiện gia, liền có không ít người muốn làm mai giúp hắn.

Chưa kể hiện tại, giá trị con người hắn ngày càng nâng tầm, chỉ nói riêng về tướng mạo của hắn, cũng đủ để người khác để ý đến hắn càng ngày càng nhiều.

Có lẽ vì trước đây làm thợ săn, nên cơ thể Nghiêm Khôn cho tới giờ vẫn luôn rắn chắc.

Tuy bây giờ đã sắp làm ông nội người ta, nhưng cơ bắp vẫn cuồn cuộn, trông vô cùng mạnh mẽ, không có chút gì của tuổi già, còn đặc biệt khiến người khác cảm thấy an toàn.

Còn Nghiêm Sơn Sinh, thì chính là trò giỏi hơn thầy.

Khi Nghiêm Khôn còn nhỏ, điều kiện gia đình không được tốt, những con thú săn bắt được đa số là đem đi bán.

Nhưng Nghiêm Sơn Sinh thì khác, khi hắn còn nhỏ, Nghiêm Khôn đã chuyển sang nghề bán thịt heo, nhà mình thì bán thịt, lại chỉ có mỗi một đứa con trai, thứ gì tốt cũng dành cho hắn bổ sung dinh dưỡng.

Con hơn cha là nhà có phúc, hiện tại Nghiêm Sơn Sinh tuy chỉ mới 16 tuổi, nhưng đã cao hơn cha hắn, lưng hùm vai gấu, rắn chắc như một ngọn núi vững trãi.

Nghiêm Khôn vẫn thường xuyên cảm thán, đứa con trai này thật sự là một mầm mống tốt để làm thợ săn.

Mới 13, 14 tuổi mà đã có thể tay không nâng một thạch lương thực.

Vung hai côn sắt, trong 1 nén nhang, có thể băm nhuyễn mấy chục cân thịt heo, thịt dê.

Tố chất thân thể như thế, sau này trải qua huấn luyện nghiêm ngặt, cho dù ở trên núi có gặp hai ba con sói lạc đàn, thì cũng không cần phải sợ hãi.

Có điều, bây giờ gia đình đã có điều kiện, cũng không cần đứa con này phải làm việc nguy hiểm như thế để kiếm tiền.

Mặc dù Nghiêm Khôn đã truyền lại bản lĩnh săn thú tổ truyền của Nghiêm gia cho đứa con trai này, nhưng lại không dễ dàng cho phép hắn đi sâu vào trong núi.

Hiện tại mưa thuận gió hòa, quốc thái dân an, người đời trọng văn khinh võ, kéo theo, mọi người cũng yêu thích những người người đọc sách anh tuấn, tiêu sái, nho nhã, xuất khẩu thành thơ.

Nhưng điều này không có nghĩa là những hán tử cường tráng, thô kệch như Nghiêm Khôn với Nghiêm Sơn Sinh không có chỗ đứng.

Nhất là những nữ nhân đã từng trải, sẽ càng hiểu rõ những nam nhân l* m*ng, mạnh mẽ, cường tráng tốt ở chỗ nào.

Trong hẻm nhỏ nơi cha con Nghiêm gia sinh sống, có một quả phụ thanh danh không được tốt, lúc nào cũng nhìn Nghiêm Khôn với ánh mắt thèm thuồng, hận không thể đè hắn ra ngay tại chỗ.

Nữ nhân kia cũng từng nhờ bà mai đến mở lời.

Chẳng qua, thanh danh nàng quá kém, ở khu phố này, không khác gì gái hồng trần.

Bà mai vừa tới cửa, chưa kịp mở lời đã bị Nghiêm Khôn đuổi ra ngoài, không để cho nữ nhân kia chút thể diện.

Mấy năm nay, theo sự thay đổi của tình hình kinh tế của Nghiêm gia, lúc đầu là những quả phụ thủ tiết, chưa có con nhỏ, đến giờ, ngay cả những hoàng hoa khuê nữ tuổi tác không chênh Nghiêm Sơn Sinh là bao, chỉ cần Nghiêm Khôn muốn, lập tức có thể gia đình, sinh thêm vài đứa con.

Nhưng những bà mai đứng đắn này cũng bị Nghiêm Khôn khéo léo đuổi về.

Theo như lời hắn nói với bên ngoài, lúc trẻ hắn không nghĩ tới việc cưới vợ, bây giờ con trai cũng đã đến tuổi thành thân, hắn lại càng không nghĩ tới chuyện của mình.

Nếu không, con dâu với nương tử mới của mình, tuổi tác không cách biệt lắm, không biết nên gọi bà bà hay gọi là tỷ tỷ, cái nhà này ai sẽ quản lý? Sau này nếu sinh thêm 1 đứa con, có thể sẽ cùng con trai bảo bối Sơn Sinh của hắn tranh giành tài sản…

Những vấn đề phía sau, Nghiêm Khôn đều cẩn thận suy nghĩ.

Đối với nương tử trước đây, hắn vừa thương, lại vừa thẹn.

Đối với đứa con trai Sơn Sinh này, hắn vừa làm cha, vừa làm mẹ, thương từ trong xương tủy.

Với hắn mà nói, không có gì quan trọng hơn hai người này.

Bị Nghiêm Khôn dập quá nhiều, dần dần các bà mai không để ý đến hắn nữa, mà chú ý đến Nghiêm Sơn Sinh đã đến tuổi để làm mai.

Tự nhiên, những bà mai này liền đem ánh mắt chú ý lên người Nghiêm Sơn Sinh.

Nghiêm Khôn không tục huyền, sau này mọi thứ của Nghiêm gia đều thuộc về Nghiêm Sơn Sinh.

Bên trên chỉ có 1 cha chồng, lại không có mẹ chồng chèn ép, vừa gả về đây đã có thể làm chủ gia đình.

Nghiêm gia lại không có họ hàng thân thích lằng nhằng, càng không có ba cô sáu bà ở nhà khoa tay múa chân với ngươi.

Có bao nhiêu nữ nhân từng nửa đời bị mẹ chồng hành hạ? Suy đi tính lại, không thể tìm được mối nào tốt hơn Nghiêm Sơn Sinh này.

Nhưng trước mắt, hôn sự của Nghiêm Sơn Sinh vẫn còn chưa quyết định, trong nhà vẫn chỉ có 2 nam nhân như cũ.

Cuộc sống của Nghiêm Khôn với Nghiêm Sơn Sinh tương đối qua loa.

Cho dù có tiền, nhưng không nghĩ tới việc xây nhà mới, càng không nghĩ tới việc thuê 1 bà tử tới làm việc nhà.

Quần áo mỗi người tự giặt lấy, thỉnh thoảng bận rộn quá không có thời gian thì người này giặt giúp người kia.

Còn chuyện cơm nước, thỉnh thoảng sẽ ra ngoài tiệm ăn, nhưng đa phần vẫn là hai cha con tự nấu.

Gia đình không có nữ nhân, nên nam nhân không thể không chăm lo bếp núc.

Mười mấy năm qua, khả năng làm việc nhà của hai cha con không hề thua kém nữ nhân.

“Nói nghe coi, rốt cuộc vì cớ gì mà con lại nổi khùng, chẻ một đống củi ở trong sân thế kia?”

Nghiêm Khôn ngồi xuống, tự rót cho mình một ly trà.

Nước trà được pha từ tối hôm qua, đã sớm nguội lạnh.

Trời đã lạnh rồi, uống thêm ly trà càng lạnh hơn.

Cũng may, mấy năm nay Nghiêm Khôn đều kiên trì rèn luyện sức khỏe, mùa đông tắm bằng nước lạnh cũng không sợ, huống hồ chỉ là uống một ly trà lạnh.

“Không có gì ạ !”

Nghiêm Sơn Sinh vẫn luôn là đứa trẻ không thích bộc lộ tâm sự ra bên ngoài.

Lúc này, bị cha hắn nghiêm túc hỏi rõ vấn đề, cất giọng khàn khàn, muốn cho qua chuyện này.

Mặc dù miệng nói không có gì, nhưng trong đầu hắn lại nhớ tới chuyện mình đã nhìn thấy ngày hôm nay.

Phúc Bảo từ nhỏ đã thích nghiên cứu món ăn ngon, chỉ cần là những người có chút thân thiết với nàng, đều biết chuyện này.

Hôm nay, khi Nghiêm Sơn Sinh mang thịt heo đến một tiệm ăn ở trấn trên, đã vô tình nhìn thấy trong nhà bếp kia có một loại hương liệu mà đó giờ hắn chưa từng thấy qua.

Từ miệng của tiểu nhị trong tiệm ăn, hắn biết được đó là một loại rau mùi, mua được từ một đoàn thương nhân nước ngoài.

Rau mùi có hương vị đặc trưng, mùi thơm ngào ngạt.

Bởi vì là một loại hương thơm xa lạ, đầu bếp trong tiệm cũng chỉ vì cảm thấy hiếm lạ nên mới mua, còn chưa biết phải dùng cho thức ăn như thế nào mới đúng cách.

Nhất là, mấy ngày nay, khi dùng rau mùi này để nấu, tuy rằng thức ăn có thơm hơn, nhưng lại nhận được đánh giá không như mong đợi.

Đa số mọi người đều không quen với hương rau mùi, đầu bếp thử lại vài lần, sau đó quyết định từ bỏ.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 146: Chương 146



Nghiêm Sơn Sinh nghĩ, Phúc Bảo chắc chắn sẽ thích loại hương liệu kì lạ này.

Bởi vì nghe được đoàn thương nhân ngoại quốc kia vẫn chưa rời khỏi huyện Bá Giang, liền vội vàng đuổi theo, mua hết số rau mùi còn lại của đoàn buôn.

Tiền dùng để mua, đương nhiên là tiền riêng của hắn.

Đang lúc hắn vô cùng vui vẻ mang mấy chậu rau mùi, và mấy bao hạt giống của chúng đến thôn Bình Liễu, thì nhìn thấy Phúc Bảo đang cùng với một nam nhân ăn mặc hoa hòe, nói chuyện vui vẻ.

Cũng không hiểu vì sao, bước chân của Nghiêm Sơn Sinh liền dừng lại.

Nam nhân kia so với Phúc Đức còn đẹp hơn, nhìn cách ăn mặc thì biết, không phải là thiếu gia nhà bình thường.

Phúc Bảo lớn lên xinh đẹp như vậy, Nghiêm Sơn Sinh luôn cho rằng Phúc Bảo là tiểu cô nương đáng yêu nhất thế gian.

Hai người đó đứng chung một chỗ thật sự rất xứng đôi, giống như lê viên hí hát trên sân khấu, trời đất tạo nên, trời sinh một cặp.

- Giải thích, Lê viên hí là một loại hình nghệ thuật truyền thống của Trung Quốc, bắt nguồn từ tỉnh Phúc Kiến, thịnh hành ở phía nam.

Hết giải thích.

Nghiêm Sơn Sinh càng nghĩ, trong lòng càng thấy chua, so với uống một lu nước dùng để muối dưa lâu ngày, còn chua hơn.

Hành động còn nhanh hơn cả suy nghĩ, ngay khi Phúc Bảo xém chút nữa nhìn thấy, hắn liền quay đầu bỏ chạy, cũng không kịp đưa mấy thứ rau mùi kia.

Hắn căn bản không biết vì sao mình lại có tâm tình như vậy.

Sau khi từ thôn chạy về trấn trên, liền chạy ra phòng củi, tức giận chẻ hết đống củi, trong đầu lúc nào cũng xuất hiện hình ảnh mình vừa thấy ban ngày kia, nhiều lần thiếu chút nữa là chặt trúng chân của mình.

“Tiểu tử này! Con còn muốn giấu giếm cha mình à? Hai người chúng ta còn có cái gì không thể nói.”

Nghiêm Khôn nhìn con trai có bộ dạng ngại ngùng, bối rối, có chút ê răng: "Con nhìn con đi, với cái tính này, mai mốt thích cô nương nào, đều có thể bị con hù cho chạy mất.

Ai còn nguyện ý làm nương tử của con nữa?"

Đứa con này của hắn cái gì cũng tốt, mỗi tội không biết chủ động.

Bình thường làm việc không vội vàng, không nóng nảy, cũng chưa bao giờ muốn tranh giành thứ gì với người khác, miệng lưỡi cũng không ngọt, không dẻo.

Cũng may, còn có người cha này giúp hắn tích góp được một phần gia nghiệp, nếu không, hắn cứ như vậy, làm sao có thể khiến tiểu cô nương yêu thích, rồi dụ dỗ cưới về một nương tử được chứ.

Cũng chỉ có Phúc Bảo là tốt, chịu đựng được cái đứa con trai đầu đất này của hắn.

Trong đầu Nghiêm Khôn chợt lóe sáng, nhưng rất nhanh đã biến mất, khiến người ta không kịp bắt lấy.

Nương tử!

Nghiêm Sơn Sinh giống như bị tát thẳng vào mặt.

Vốn dĩ đầu óc còn đang hỗn độn, lập tức thanh tỉnh.

Trừ cha hắn ra, Phúc Đức với Phúc Bảo là hai người hắn thân thiết nhất.

Trước kia, hắn cảm thấy Phúc Bảo với Phúc Đức giống nhau, đều là bạn tốt của hắn cả đời.

Nhưng giờ ngẫm lại, địa vị của hai người này ở trong lòng hắn là hoàn toàn khác nhau.

Thí dụ như hắn góp tiền, chỉ để mua cho Phúc Bảo tượng đất, đồ ăn vặt, mua cho nàng bất cứ thứ gì mà nàng thích.

Trước kia, cha hắn bảo hắn tích góp tiền, sau này khi cưới vợ, thành thân thì trao cho nương tử của hắn.

Nhưng Nghiêm Sơn Sinh luôn cảm thấy, nương tử chưa thấy mặt kia là người xa lạ, căn bản sẽ không thân thiết như Phúc Bảo.

Ngay từ đầu, đã không nghĩ tới chuyện tích góp tiền của, chỉ cần có tiền trong tay, thì sẽ không nhịn được mà mua cho Phúc Bảo những thứ mà nàng thích.

So với Phúc Đức, tuy là huynh đệ tốt của mình, nhưng từ trước tới giờ, đối phương lại chưa hề nhận được đãi ngộ này.

Hóa ra, hắn thích Phúc Bảo, hắn muốn nàng trở thành nương tử của mình!

Trong lòng Nghiêm Sơn Sinh càng thêm đau nhức, nghĩ đến vị công tử kia so với hắn còn xuất sắc hơn, cho nên, mặc dù vừa hiểu được tâm ý của bản thân, lại cảm thấy không còn hy vọng.

Nhưng, cho dù dáng dấp lớn lên có tốt, cũng không nhất định có thể làm cho Phúc Bảo thích.

Hắn ta sẽ đi săn thú sao? Biết Phúc Bảo thường ngày thích dùng bộ phận nào của gia súc để nấu ăn sao? Lúc Phúc Bảo không vui, hắn ta sẽ dỗ dành nàng sao? Lúc Phúc Bảo vui vẻ, hắn ta sẽ kiên nhẫn ngồi nghe nàng kể đi kể lại chuyện vui của nàng sao?

Nghiêm Sơn Sinh nghĩ, những thứ này hắn đều có thể làm được nha!

“Tiểu tử con, không phải là thật sự thích cô nương nào đó rồi chứ?”

Nghiêm Khôn nhìn vẻ mặt bối rối, phức tạp của con trai, lại nghĩ đến lời mình vừa nói.

Không phải lời nói bâng quơ vừa rồi, đã nói trúng tim đen của con trai chứ?

“Là cô nương nhà nào? Là Vương gia mở tiệm vải đầu đường, hay là tiểu Bàn Nựu nhà hàng xóm?”

Những người Nghiêm Khôn hỏi, đều là có lý do cả.

Lúc trước, tiệm vải Vương gia có nhờ người tới ngỏ ý qua, chỉ là tiểu thư nhà họ vì phải chịu tang tổ mẫu nên lỡ thì, bây giờ đã 18 tuổi, lớn hơn con trai hắn 2 tuổi.

Tuy hôn sự này đã bị hắn từ chối, nhưng Vương gia dường như không có ý định từ bỏ.

Mấy hôm nay còn thường xuyên thấy Vương phu nhân đưa con gái đến nhà họ mua thịt, trước đây, việc như vậy chỉ để mình bà tử làm.

Còn tiểu Bàn Nựu trong lời hắn, cũng là chỗ quen biết.

Lúc trẻ, hắn mang theo con trai chuyển đến trấn trên, không ít người hợp lại mà cô lập, bắt nạt con trai hắn.

Bà tử nhà đó là người lắm mồm nhất, lời đồn con trai hắn là thiên sát cô tinh cũng chính là từ miệng bà ta mà ra.

Cũng bởi vì bà tử suốt ngày ở nhà lải nhải, nên cũng khiến cho mấy đứa con nhà đó hăng say trêu ghẹo con trai hắn.

Mấy năm nay, mắt thấy nhà hắn phát đạt, kiếm được nhiều tiền, thái độ của gia đình kia của lập tức thay đổi.

Nhất là Bàn Nựu, lúc còn nhỏ là người trêu chọc con trai hăng say nhất, bây giờ lúc nào cũng liếc mắt đưa tình với con trai hắn, khiến Nghiêm Khôn cảm thấy ghê tởm trong lòng.

Chẳng qua đối phương vẫn là tiểu bối, hắn là một đại nam nhân, không thể so đo với một tiểu cô nương.

Nghiêm Khôn nghĩ tới nghĩ lui, mấy ngày nay, cũng chỉ có 2 cô nương này xuất hiện nhiều lần bên cạnh con trai hắn, nhưng cho dù thế nào, hắn vẫn không cảm thấy con trai hắn sẽ thích ai trong số hai người này.

Hắn suy đi nghĩ lại, rốt cuộc hắn đã bỏ qua điểm nào, trừ tiểu nương tử tiệm vải, với tiểu Bàn Nựu hàng xóm…

Chờ một chút!

“Sơn Sinh, không phải là con thích nha đầu Phúc Bảo chứ!”

Cuối cùng, Nghiêm Khôn cũng biết, cái thứ thoáng qua trong đầu mà hắn không nắm bắt kịp rốt cuộc là cái gì.

Không sai, con trai với Phúc Bảo từ nhỏ đã lớn lên cùng nhau, nếu xét về mặt tình cảm, thì làm gì có cô nương nào có thể so với vị trí của Phúc bảo trong lòng con trai hắn?

Nghiêm Khôn nhịn không được mà đập bàn, nhìn con trai sắc mặt đỏ bừng không thể che giấu, lập tức cười toét miệng.

Phúc Bảo rất được nha! Quả thực, không có ai làm con dâu mà có thể khiến hắn vui vẻ bằng Phúc Bảo.

Chưa nói tới chuyện Nghiêm gia với Thiện gia bởi vì cùng làm ăn với nhau, nên mối quan hệ ngày càng khắt khít, hữu nghị.

Chỉ nói riêng về cô nương Phúc Bảo này thôi, hắn đã hài lòng cả ngàn cả vạn lần.

Đời này của hắn, chưa kịp cùng nương tử sinh một đứa con gái, mà bộ dạng Phúc Bảo xinh đẹp, đáng yêu, tính tình hoạt bát, vui vẻ, thực sự giống với hình ảnh con gái mà Nghiêm Khôn muốn có được.

Người con dâu như vậy, hắn nhất định sẽ xem nàng như con gái ruột, mà chiều chuộng lên tận trời.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 147: Chương 147



“Cha!”

Bị nói trúng tim đen, Nghiêm Sơn Sinh không nhịn được có chút xấu hổ.

Trong lòng vừa ngọt ngào, lại có chút đau khổ.

"Có lẽ Phúc Bảo chỉ xem con như ca ca.

Cũng như Phúc Đức, đều là ca ca." Nghiêm Sơn Sinh lảng tránh nói.

Nhất là, vị thiếu niên ở chung với Phúc Bảo ngày hôm nay, hình như xuất chúng hơn hắn rất nhiều.

“Ngượng ngùng xấu hổ cái gì, chẳng giống con trai ta chút nào cả!”

Lúc này, Nghiêm Khôn hận không thể trực tiếp chạy vọt tới trước mặt Thiện Tuấn Hải, bàn bạc với hắn hôn sự của con gái.

Nhưng nghe đứa con trai không ra gì của mình nói như vậy, uy phong thoáng chốc bị dập tắt.

"Lão tử hỏi con, con có thích Phúc Bảo hay không? Sau này cưới Phúc Bảo, có nguyện ý đối xử tốt với nàng cả đời hay không?" Nghiêm Khôn hùng hổ hỏi, mắt nhìn chằm chằm con trai, không cho phép hắn tránh né.

"Thích, con nguyện lấy cả đời mình để đối xử với nàng thật tốt." Nghiêm Sơn Sinh không hề do dự, nói lời chân thật từ tận đáy lòng.

Ở trong lòng hắn, Phúc Bảo chính là bảo bối mong manh dễ vỡ, không giống hắn da dày thịt béo, có thể tùy ý lăn lộn.

Chỉ cần nghĩ tới Phúc Bảo nguyện ý gả cho hắn, hắn liền kích động, tim gan rối loạn.

Hắn hận không thể đem Bảo Nhi nâng niu trong lòng bàn tay, sau đó, dùng sức dài vai rộng của mình, che mưa chắn gió cho nàng, không để cho nàng phải nhíu lông mày một cái, phải rơi một giọt nước mắt nào.

"Được, nhớ cho kĩ những lời mà hôm nay con nói.

Sau này, nếu con có làm gì khiến Phúc Bảo thương tâm, lão tử đánh gãy chân con." Nghiêm Khôn ngồi không yên: “Con chờ đó, hôm nay ta nhất định ra mặt, giúp con hỏi thăm, đánh tiếng với Thiện thúc.”

Nghiêm Khôn vội vã đi ra phòng ngoài, không biết nghĩ tới cái gì, bỗng nhiên dừng bước: "Còn tiểu tử con, con phải dỗ dành Phúc Bảo thật tốt.

Thiện thúc con yêu thương con gái Phúc Bảo này như vậy, đối với Thiện thúc con, tâm ý nàng là quan trọng nhất."

Nghiêm Khôn quan sát con trai một chút, bởi vì vừa mới chẻ củi, Nghiêm Sơn Sinh đã cởi áo khoác ngoài ra.

Trời lạnh nhưng chỉ mặc hai kiện áo đơn bạc trên người, nút thắt trên vạt áo không cài, có thể nhìn thấy cơ bắp cường tráng, rắn chắc, sinh lực dồi dào.

Ngũ quan khí khái, màu da mạnh khỏe, càng khiến hắn có thêm vài phần khí khái nam tử.

Con trai mình, nhìn chỗ nào cũng thấy tốt.

Nhưng Nghiêm Khôn có chút không chắc chắn, Phúc Bảo lớn đến từng này tuổi, có phải hay không sẽ thích những người đọc sách cao cao gầy gầy, trắng trẻo nho nhã?

"Đến lúc đó cha cho con tiền, con cũng phải thay đổi ngoại hình của mình cho thật tốt, chứ con bây giờ…" Nghiêm Khôn muốn nói để con trai may vài bộ đồ mới.

Nhưng lại cảm thấy, thể trạng này của con trai hắn, cho dù mặc quần áo kiểu gì thì con trai hắn vẫn như thế.

Cái này thật khiến người ta đau đầu: “Thôi được rồi, mấy ngày này, con nghĩ xem thử Phúc Bảo thích cái gì, cứ yên tâm mạnh dạn mà mua, cha không thiếu tiền!”

Nghiêm Khôn từ con dâu liền tưởng tượng ra cháu trai cháu gái đáng yêu, hắn căn bản không thể dừng lại được, vắt hết óc mà nghĩ ra chiêu chỉ điểm cho con trai.

Sau đó nhanh chóng chạy ra khỏi nhà, gấp tới mức muốn cùng Thiện Tuấn Hải bóng gió nói vài thứ.

Thay đổi?

Nghiêm Sơn Sinh đi ra sân, kéo một thùng nước từ giếng lên, từ trong nước mát, soi thấy mặt mình.

Nếu hắn thay đổi cách ăn mặc như những người đọc sách, có thể đẹp được như tiểu bạch kiểm mà mình nhìn thấy lúc sáng sao?

Hay là, hắn cũng mặc một cái áo ngoài đỏ rực?

Nghĩ tới hình ảnh kia, Nghiêm Sơn Sinh không nhịn được mà rùng mình.

“Hải ca của các ngươi đâu rồi?”

Ở trấn trên, Nghiêm Khôn và Thiện Tuấn Hải có một trạm nghỉ, chuyên dùng để tiếp đãi những thương khách vì nghe danh mà đến.

Những người muốn mua thịt gia súc của Thiện gia, hoặc thương nhân muốn mua rau quả tươi, sẽ đến đó thương lượng số lượng và giá cả hàng hóa với bọn họ.

Lúc đầu, hai người Thiện Tuấn Hải và Nghiêm Khôn sẽ thay phiên nhau ở lại đó, nhưng khi chuyện làm ăn dần dần đi vào quỹ đạo, hàng hóa Thiện gia cung không đủ cầu, sau khi hình thành thị trường mua bán, hai người cũng không phải quá gấp rút tiếp đãi những thương khách nữa.

Nhất là bây giờ, khi hàng hóa đều đã niêm yết giá cả, cùng lắm là có chút chênh lệch theo mùa, nên cho dù bọn họ không có ở đây, chỉ cần mỗi quản sự trông coi thôi, cũng có thể xử lý được hơn phân nửa công việc.

Cùng lắm là khi gặp phải đơn hàng lớn, quản sự không thể nắm chắc quyết định, mới mời hai người đến.

Trừ cái đó ra, có tới trạm nghỉ này hay không, đều phụ thuộc vào thời gian cũng như tâm tình của hai người bọn họ.

Nhưng nói tóm lại, nơi này chính là nơi dễ tìm được Thiện Tuấn Hải nhất.

“Hôm nay, ông chủ Thiện không có đến đây.”

Quản sự giao cho tiểu nhị tiếp đãi mấy vị khách nhỏ, bản thân mình thì chạy đến tiếp đón Nghiêm Khôn.

“Được rồi, các ngươi cứ làm việc của mình đi.”

Nghiêm Khôn gật gật đầu, nhìn một vòng hiện trạng của căn phòng, lên tiếng chào hỏi, rồi xoay người đi về phía ngoại ô.

Hắn nghĩ, nếu hôm nay Thiện Tuấn Hải không lên trấn trên, vậy thì chắc chắn đang ở trong thôn.

Bây giờ, nếu hắn đến nhà của đối phương tìm người, nhất định có thể tìm được.

“Không được, như vậy quá mức nóng vội.”

Vừa mới đi một chuyến vô ích, làm đầu óc đang nóng vội của Nghiêm Khôn chợt thanh tỉnh một chút.

Bây giờ, nếu hắn tự tiện tới cửa tìm người, không khỏi có chút gấp gáp.

Tính tình Thiện Tuấn Hải khôn khéo, nhất định có thể từ trong lời nói của hắn, nhìn thấu được tâm ý của hắn.

Nghiêm Khôn hiểu rõ Thiện Tuấn Hải yêu thương con gái Phúc Bảo tới mức nào, hận không thể khiến cho mấy kẻ khác phái phải tránh xa Phúc Bảo 3 trượng.

Đứa con trai của hắn, nếu không phải lúc nhỏ đã chơi thân với Phúc Bảo, chỉ sợ cũng sẽ bị Thiện Tuấn Hải đuổi sang một bên rồi.

Giống như hiện tại, mặc dù cái gì cũng chưa xảy ra, Thiện Tuấn Hải cũng đã xem con của hắn như kẻ địch rồi.

Chờ tới lúc hắn chủ động nói đến hôn sự, chẳng phải càng tăng thêm chướng ngại vật cho con trai hắn sao? Nghiêm Khôn dùng m.ô.n.g cũng có thể đoán ra được, vì kéo dài chuyện xuất giá của Phúc Bảo, Thiện Tuấn Hải nhất định sẽ nghĩ ra cách để chia rẽ hai đứa nhỏ.

Nghĩ như vậy, Nghiêm Khôn liền bước chậm lại.

Hắn đứng lặng thật lâu ngoài trấn, khiến xung quanh người ra kẻ vào tò mò quan sát hắn.

Mất gần nửa ngày, Nghiêm Khôn xoay người quay về thị trấn, hắn quyết định, chuyện này vẫn là nên xuống tay từ người khác.

“Tú Cúc ơi!”

Lữ Tú Cúc đang ở trong sân vừa bực bội vừa giặt quần áo, liền nghe được bên ngoài có tiếng gọi to quen thuộc.

“Nương, sao người lại đến đây, còn có đại tẩu nữa.”

Lữ Tú Cúc vui mừng để quần áo đang giặt được nửa chừng xuống, đi nhanh ra cửa, mở then cài, nhiệt tình đón người vừa đến.

“Sao không thấy Phù Dung đâu?”

Đại tẩu Lữ gia nhìn đống quần áo đang giặt được một nửa bên cạnh giếng trong sân, nghĩ tới ánh mắt không vui lúc em chồng thấy mình, lập tức nghĩ tới con gái của mình vừa mới gả tới làm dâu nhà em chồng, trên mặt mang theo vẻ tò mò hỏi han.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 148: Chương 148



Sáu năm trước, Lữ Tú Cúc với Thiện Tuấn Sơn bàn bạc, hỏi cưới cô nương Lữ Phù Dung nhà mẹ đẻ mình cho con trai.

Đó là con gái nhỏ của đại ca, tính tình dịu dàng, tướng mạo thanh tú.

Vốn dĩ là một việc rất tốt để thân càng thêm thân, chỉ là sau khi Lữ Phù Dung gả cho Thiện Phúc Tông, hai vợ chồng lại có chút khó khăn trong việc sinh con nối dõi, gả đến đã nhiều năm mà chẳng được như ý.

Điều này khiến cho người nóng lòng ôm cháu nội như Lữ Tú Cúc khỏi nói có bao nhiêu buồn rầu.

Chỉ cần nghe miếu Quan Âm cầu tự nào linh nghiệm, nàng đều đã đi.

Tiền nhang khói cúng dường cũng không keo kiệt, vất vả lắm cháu gái mới mang thai, mang nặng đẻ đau, cuối cùng lại sinh cho nàng một đứa cháu gái.

Lữ Tú Cúc từng muốn sinh một đứa con gái, nhưng điều này không có nghĩa là nàng thích cháu gái, nhất là khi nàng còn chưa có cháu trai để bồng bế.

Lúc trước, con dâu mang thai, nàng vui mừng bao nhiêu, thì giờ nhìn cháu nội càng thất vọng bấy nhiêu.

Lữ Tú Cúc lo lắng không biết lần mang thai tiếp theo của con dâu có vất vả như vậy nữa hay không.

Nhưng ai bảo đứa con dâu này cũng là cháu gái của nàng làm gì? Cho dù đối phương làm nàng bất mãn nhiều thứ, thì nàng vẫn như cũ, vẫn phải chăm sóc cho đối phương ở cữ.

Hơn nữa, đứa cháu gái nửa tuổi kia lại quấy nháo, chỉ cần xa mẫu thân là có thể khóc tới trời long đất lở, tính tình ngang ngược, phải có người ôm thì mới có thể ngừng lại.

Làm hại Lữ Tú Cúc không những không thể hưởng phúc từ con dâu, còn phải giặt giũ quần áo, cơm nước, quét tước, hầu hạ cả gia đình.

Cuộc sống như vậy, không thể tránh khỏi việc Lữ Tú Cúc càng ngày càng ai oán.

Nhìn thấy mẹ ruột của con dâu, cũng là đại tẩu tốt của nàng, không khỏi có chút giận cá c.h.é.m thớt.

Sinh con trai hay con gái đều trách lên đầu nữ nhân.

Ngay cả đại tẩu Lữ gia cũng nghĩ như vậy, đối với việc con gái gả đến nhà em chồng 6 năm, mà chỉ sinh cho cháu trai Phúc Tông một đứa con gái, cũng khiến nàng cảm thấy không hài lòng.

Bởi vậy, thỉnh thoảng nàng sẽ đến nhà, trong tay luôn xách theo thổ sản, hoặc lễ vật mà học sinh của phu quân đưa đến, muốn dùng những thứ đồ tốt này, giúp cuộc sống của con gái ở nhà chồng tốt hơn một chút.

Hôm nay, nàng cũng không đến đây tay không, trên tay xách theo một rổ 20 quả trứng gà.

Đây là nàng dành riêng để nấu canh trứng cho cháu ngoại ăn, đứa nhỏ nửa tuổi đã có thể bắt đầu ăn dặm được rồi.

"Phù Dung đang nằm ở trong phòng chứ đâu, đâu phải mọi người không biết, Đại Nha không thể rời mẹ nửa bước.

Chỉ tội nghiệp ta, ngày mùa đông, mà phải để bà lão này đi làm trâu làm ngựa cho con cháu."

Lữ Tú Cúc nhìn về chậu quần áo cạnh giếng nước, chu môi, giọng nói quái đản.

“Được rồi, sao lại nói chuyện với đại tẩu con như thế.”

Lữ lão thái thái cảm thấy đứa con này đúng lý không tha người ta, chẳng qua hiện tại con dâu cả vì con gái mình mà đuối lý, nên mới nhường nàng một chút.

Nàng lại không nghĩ tới, sau này khi bà với lão gia nhắm mắt xuôi tay, nàng muốn có chỗ đứng ở nhà chồng, thì còn phải dựa vào ca tẩu nhà mẹ đẻ.

Hiện tại, Phù Dung đã gả đến đây, con cái cũng đã sinh.

Thế mà nàng lại chẳng nghĩ đến việc nhân lúc này, để ca ca và tẩu tử thấy nàng đối xử tốt với Phù Dung, theo đó tăng cường mối quan hệ giữa hai nhà sao? Một chút cư xử tốt cũng không có.

Lữ lão thái thái cảm thấy, đứa con gái của mình vẫn là việc nhỏ thì khôn khéo, mà việc lớn thì hồ đồ rồi.

"Nương biết, con chẳng qua chỉ là mạnh miệng thôi.

Nếu không, lúc này cũng sẽ không giúp Phù Dung giặt tã cho đứa nhỏ.

Đây lại đang là mùa đông, cũng vất vả cho con.

Nương biết, con thương đứa nhỏ với Phù Dung mà."

Lữ lão thái thái vỗ vỗ tay con gái, sau đó trao đổi bằng ánh mắt với nàng, để nàng thông minh hơn chút.

"Đúng vậy đại muội, ta và đại ca ngươi đều cảm ơn ngươi đã đối xử tốt với Phù Dung.

Mới đây, còn không phải chính đại ca ngươi đã liên hệ với đồng môn trước đây sao? Đối phương cũng đã đáp ứng rồi, nguyện ý chỉ bảo Phúc Tông luận sách, đảm bảo kì thi này, Phúc Tông sẽ chuẩn bị thật tốt."

Đại ca Lữ gia là người duy nhất trong nhà đọc sách, sau Lữ lão tú tài.

Chẳng qua, hắn cũng giống Lữ lão tú tài, sau khi thi đỗ tú tài thì ngừng lại, không tiến thêm được nữa.

Bây giờ, đại ca Lữ gia tự mình mở một lớp học nhỏ ở trong thôn, dạy lớp vỡ lòng cho mấy đứa nhỏ trong thôn, dựa vào quà nhập học, nên cuộc sống có chút dư dả.

Nếu không phải bởi vì điểm này, cho dù thân càng thêm thân, thì Lữ Tú Cúc cũng sẽ không cưới cho con trai một nương tử không giúp ích được gì như vậy.

Thật sự, nếu không phải Thiện Phúc Tông đã đến tuổi thành hôn nhưng vẫn chỉ là tú tài, thì Lữ Tú Cúc còn có dã tâm muốn cưới một tiểu thư con nhà quan.

“Thật sao?”

Lữ Tú Cúc biết đại ca từng giao hảo với một số đồng môn thi đậu cử nhân.

Nghe nói, có một người trong đó còn đang nhậm chức ở vùng khác, tuy rằng phẩm cấp không cao, nhưng ít nhiều gì thì cũng là một vị quan.

Lúc trước, Lữ Tú Cúc nghĩ, có mối quan hệ gần gũi như vậy, chắc chắn đại ca sẽ nâng đỡ cho con trai của hắn, tức là cháu trai lớn của nàng.

Nhưng nàng thật sự không ngờ đến, lúc này đại ca lại nguyện ý vì nàng mà mở miệng, nhờ vả bạn cũ giúp đỡ chỉ bảo cho Phúc Tông.

Ngay lập tức, Lữ Tú Cúc không còn xụ mặt nữa, nhìn đại tẩu, sắc mặt từ lúc bắt đầu có chút khúc mắc, giờ lại trở nên nhiệt tình vui vẻ: "Phù Dung là cháu gái của ta.

Mọi người cũng đều biết, trong số mấy đứa cháu gái, ta thương yêu nàng nhất.

Trổ bông trước, kết trái sau, hai đứa nhỏ vẫn còn trẻ, bây giờ ta bế cháu gái lớn, mấy năm nữa lại có thể bế cháu trai rồi."

Lữ Tú Cúc gương mặt tươi cười, uyển chuyển: "Đúng rồi, nương, đại tẩu, hai người đã lâu không nhìn thấy Đại Nha, con dắt hai người đi nhìn một cái nhé.

Đứa nhỏ kia lại trắng mập hơn rồi, thân thể khỏe mạnh, bế trên tay, giống như thịt viên vậy."

"Đi mau, đi mau!" Lữ Tú Cúc vẫy vẫy tay với nương và đại tẩu của nàng, sau đó dắt mọi người đi vào trong phòng.

Điều kiện nhà Thiện Tuấn Sơn coi như dư dả.

Nhất là mấy năm nay, cuộc sống của Thiện lão gia và Tưởng bà tử quá tốt, cũng không tới mức mình thì mặc vàng đeo bạc, cơm ngon rượu say, mà chẳng quan tâm đến hai đứa con đã phân gia của mình.

Ngay cả lão nhị cũng nhờ vào việc trồng trọt giúp nhà lão tam, cũng được không ít lợi ích.

Cho nên, nhà lão đại vốn được Thiện lão gia coi trọng nhất, tự nhiên cũng sẽ nhận được thứ tốt.

Tuy nói là đã không còn hy vọng với đứa con trai trưởng, nhưng từ trước đến nay, Thiện Phúc Tông đều ngoan ngoãn hiếu thuận, cho nên vẫn thường trợ cấp cho đứa cháu nội này, kéo theo cuộc sống của đại phòng Thiện gia cũng không gặp phải khó khăn gì.

Lúc trước, khi cháu cố đầu tiên của mình ra đời, Tưởng bà tử còn đặt một đôi vòng tay và chân bằng vàng, cùng với một cái khóa trường mệnh nặng 6 lượng để tặng.

Chỉ với mấy thứ này, giá trị cũng đã không ít, cho nên đại phòng Thiện gia tuy rằng không giàu có như tam phòng, nhưng cũng không phải là nhà ít tiền.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 149: Chương 149



Đại tẩu Lữ gia thấy cô em chồng vén rèm vải dày phòng con gái mình lên, liền cảm nhận được một cỗ nhiệt khí xông vào mũi, trong lòng thoáng thở phào nhẹ nhõm.

Xem ra, mặc dù nàng ta bất mãn với con gái mình, nhưng cũng không bạc đãi con gái trong sinh hoạt hàng ngày.

Mùa đông vẫn đốt than lửa sưởi ấm đầy đủ, chuyện cơm nước giặt giũ, cô em chồng này đều làm hết.

Cứ như thế này, cho dù nàng ta muốn oán hận, thì cứ để nàng ta oán hận mà phàn nàn vài câu đi.

“Nương! Nãi nãi!”

Lữ Phù Dung vừa mới ru con gái ngủ, thấy nương và tổ mẫu của mình đến, nhất thời vui sướng, không kìm được giọng nói, thiếu chút nữa là đánh thức đại ma vương đang ôm trong lòng.

“Con xem con kìa, xém chút nữa là đánh thức cháu gái lớn của ta rồi.”

Con người Lữ Tú Cúc, miệng thì chê nhưng thân thể lại vô cùng thành thật.

Bên ngoài thì oán giận con dâu này sinh con gái, nói mình mong mỏi được ôm cháu trai biết chừng nào.

Nhưng dù sao cũng là đứa cháu đầu tiên, làm sao có thể không thực sự yêu thương chứ? Bây giờ mở miệng ra là gọi cháu gái lớn, còn không phải là kêu gọi thân thiết sao?

Phù Dung cười cười, xin lỗi mẹ chồng, sau đó hạ thấp giọng nói: “Nương, nãi nãi, sao hai người lại đến đây ạ?”

“Ta với nãi con đến đây thăm con, sẵn tiện có chút chuyện muốn bàn với mẹ chồng con.”

Đại tẩu Lữ gia nhìn đứa nhỏ bụ bẫm trong n.g.ự.c con gái, mới sáu tháng mà đã lớn hơn so với thân thể của mấy đứa nhỏ tám chín tháng của nhà người khác rồi.

Vô cùng vui mừng, cảm thấy cô em chồng này thực sự không bạc đãi con gái với cháu ngoại của mình, vốn dĩ, trong lòng còn khó chịu chuyện dùng quan hệ để nói chuyện giúp cho con rể thay vì con trai, chớp mắt đã không còn.

“Tìm con sao?”

Lữ Tú Cúc nghi hoặc, nàng còn tưởng rằng, hôm nay nương và đại tẩu nàng tới đây là để thăm Phù Dung với đứa nhỏ, nhưng không ngờ là đến để tìm mình.

Phù Dung cũng có chút nghi hoặc, có điều hình như nương nàng cũng không có dự định nói cho nàng biết là chuyện gì, nên cũng thức thời, không mở miệng dò hỏi.

Bởi vì đứa nhỏ ngủ rồi, Lữ lão thái thái với đại tẩu Lữ gia không ở lại lâu trong phòng Lữ Phù Dung, chỉ nhìn đứa nhỏ đáng yêu đang ngủ một lát, rồi cùng Lữ Tú Cúc qua phòng bên cạnh.

“Người nói muốn giúp Tam Lang làm mai?”

Lữ Tú Cúc nghe xong ý định đến đây của nương với đại tẩu nàng, không kịp kiềm chế, hơi cao giọng.

“Oa!”

Vốn dĩ đứa nhỏ không bị Phù Dung đánh thức, cách một căn phòng, lại bị Lữ Tú Cúc làm cho tỉnh giấc, lập tức khóc một trận long trời lở đất, khóc đến tê tâm liệt phế.

Lữ Tú Cúc che miệng lại, có chút ngượng nghịu mà cười.

“Đại tẩu, rốt cuộc là ngươi nghĩ cái gì thế?”

Đứa nhỏ bên kia đã có con dâu dỗ dành, bây giờ tâm tư Lữ Tú Cúc đều đặt vào câu chuyện mà đại tẩu nàng vừa mới nói: "Không đúng, chuyện này ngươi tìm ta, ta cũng không có cách nào đâu.

Bây giờ có biết bao nhiêu người muốn cùng nha đầu nhà lão Tam kia làm mai, so với Tam Lang, điều kiện gì cũng tốt hơn, mẹ chồng ta cũng không chịu chấp nhận.

Giờ ngươi lại bảo ta thay Tam Lang ngỏ lời, không phải là muốn ta đi chịu tội sao?"

Tam Lang trong miệng Lữ Tú Cúc là con trai duy nhất của đại ca nàng, cùng tuổi với Thiện Phúc Đức, năm nay vừa vặn 16 tuổi.

Kỳ thật, nhà đại ca nàng phía trước còn có một đứa nhỏ, cũng chính là con trai trưởng của đại ca đại tẩu nàng, đại ca của Lữ Phù Dung.

Chỉ là thời đại này tỉ lệ hài tử c.h.ế.t non khá cao, lúc 8 tuổi, đứa nhỏ kia nhiễm một trận phong hàn, rồi không thể qua khỏi.

Đứa nhỏ c.h.ế.t ở tuổi này, không được phép đi vào phần mộ của tổ tiên, hai vợ chồng đại ca chỉ có thể chôn cất hắn sơ sài.

Bây giờ, con trưởng của đại phòng, trên thực tế chính là con thứ.

Đây cũng là lý do mà đại ca Lữ gia lưỡng lự, không muốn dùng quan hệ của mình trên người Thiện Phúc Tông, người vừa là cháu trai, vừa là con rể của mình, bởi vì nhà hắn vẫn còn một đứa con trai nhỏ tuổi hơn đang xếp hàng đợi lượt.

"Tú Cúc à, nương biết con thương Tam Lang.

Nhà tam đệ của chồng con, mấy năm nay phất lên trông thấy, nếu có thể cưới được cô nương nhà hắn, sau này cháu trai con cũng có lợi.

Con phải biết rằng, nhà mẹ đẻ có tốt, thì con mới càng tốt."

Lữ lão thái thái nghe con trai nói, tam phòng Thiện gia cùng với tri châu đại nhân quan hệ không bình thường.

Thậm chí, bởi vì chuyện làm ăn về gia súc, rau dưa kia, mà những hương thân của huyện Bá Giang và những vùng lân cận đều có quan hệ không bình thường với Thiện gia.

Đáng tiếc, đầu óc con gái bà đơn giản, không nhìn ra được điều sâu xa ở đây, đem đống gia tài khổng lồ dễ như trở bàn tay nhường cho lão tam Thiện gia.

Nếu không, tất cả những hưởng thụ hiện tại đều là của một nhà con gái bà, bà cũng không cần phải hy sinh hôn nhân của cháu nội, chỉ vì mối quan hệ sau lưng của lão tam Thiện gia kia.

“Nương, chuyện này không phải con không muốn giúp, mà là con không thể giúp được.”

Trong đầu Lữ Tú Cúc hiện lên khuôn mặt bụ bẫm, tròn xoe của Phúc Bảo.

Tiểu yêu tinh xinh đẹp mê hoặc như thế, làm sao nàng có thể để nàng ta đến gieo họa cho nhà mẹ đẻ mình chứ?

Lữ Tú Cúc ôm ngực, cảm thấy để một mình nàng bị tiểu yêu tinh gây họa là được rồi.

"Sao lại không thể mở miệng chứ? Con cho rằng, đứa nhỏ Tam Lang kia không tốt sao?" Lão thái thái trừng mắt nhìn Lữ Tú Cúc, tận tình khuyên nhủ: "Con cũng không nghĩ xem, Tam Lang là đệ đệ của Phù Dung, hắn với Phúc Tông không chỉ là bà con huynh đệ, mà còn là quan hệ thông gia.

Nếu như Tam Lang có tiền đồ, chẳng lẽ lại không giúp đỡ Phúc Tông sao?"

Lữ lão thái thái nhìn con gái bị mình nói tới mơ hồ, tăng thêm công lực tẩy não của mình: "Con nhìn đi, lão tam nhà các con còn có một đứa con trai, chuẩn bị phải đi thi tú tài.

Đến lúc đó, những mối quan hệ của nhà hắn đều sẽ dùng hết lên đứa con trai này, Phúc Tông nửa điểm cũng không có.

Nhưng nếu Tam Lang cưới cô nương nhà lão tam Thiện gia, thì mọi chuyện sẽ khác.

Nhà lão tam Thiện gia không phải rất yêu thương đứa con gái này sao? Đến lúc đó, nắm được Thiện Phúc Bảo, còn sợ Thiện lão tam không giúp đỡ cháu trai con sao? Giống như con nắm được Phù Dung, không phải là đại ca con cũng dùng quan hệ của mình, giúp đỡ Phúc Tông khắp nơi sao?"

“Đúng vậy đại muội, chúng ta là người 1 nhà, có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục, chỉ cần ngươi giúp ta làm xong việc này, ta và đại ca ngươi sẽ nhớ ơn ngươi cả đời.”

Đại tẩu Lữ gia ở bên cạnh nói thêm vào, hai người cứ như vậy vừa nhiệt tình, vừa quan sát Lữ Tú Cúc, nhìn Lữ Tú Cúc có vẻ đã d.a.o động trong lòng.

"Được rồi, con giúp mọi người đến mở lời với mẹ chồng con xem thế nào.

Nhưng được hay không, thì con không dám đảm nha."

Lữ Tú Cúc thật sự không rõ, vì sao luôn có người tìm đủ mọi cách để cưới tiểu yêu tinh vào cửa.

Nghe được lời hứa hẹn của Lữ Tú Cúc, Lữ lão thái thái cùng đại tẩu Lữ gia lập tức vui vẻ, hàn huyên vài câu, sau đó để lại giỏ trứng gà, rồi rời khỏi đại phòng Thiện gia.
 
Back
Top Bottom