Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào

Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 120: Chương 120



Chờ đến ngày bữa tiệc được tổ chức, ông trời thương tình, trời trong nắng ấm, một chút mây mù cũng không có, nắng lớn như hai ngày hôm trước cũng không còn.

Cũng nhờ cơn mưa như thác đổ kia, mà đường đi như được gột rửa, ngoại trừ bên ngoài nhà có chút bẩn ra, mọi thứ nhìn qua đều rất sạch sẽ.

Trước bữa tiệc một ngày, cả nhà đều bận rộn.

Bàn ghế đều phải mang ra lau sạch.

Nguyên liệu nấu ăn dùng cho ngày hôm sau cũng phải chuẩn bị trước.

Những thứ khó bảo quản thì để trong thùng nước, đặt xuống giếng để hạ nhiệt độ.

Còn những món ăn nhẹ thì sơ chế trước, đặt lên mâm rồi dùng lồng bàn bằng tre đậy lại, đề phòng ruồi muỗi, đợi đến ngày hôm sau có thể trực tiếp mang ra dọn lên bàn, tiết kiệm được không ít thời gian.

Gian nhà bên cạnh trước kia dùng để nuôi gia súc, nay được sửa chữa lại, trừ một số phòng nghỉ sạch sẽ, còn lại đều mở rộng thành sân, vừa vặn nối liền với sân cũ của Thiện gia, tạo thành một khoảng sân lớn, đủ để đặt hơn 10 cái bàn mà vẫn còn thấy rộng.

Về phần nấu nướng, một mình Tưởng bà tử chạy không xuể, Phúc Bảo với Tô Tương dự định sẽ làm phụ bếp, ngoài ra còn có một ít nữ quyến thân cận như mấy tẩu tử nhà mẹ đẻ Tô Tương, một số ít phụ nhân trước giờ giao hảo tốt với Thiện gia, cũng đến phụ giúp một tay, không nề hà, chia nhau phụ trách rửa rau, xắt củ, cùng với những việc vặt linh tinh.

Bởi vì có rất nhiều khách tới, nên số công việc trong bếp cũng nhiều.

Cũng may là Tưởng bà tử đã sớm chuẩn bị, mượn những nhà chuyên nấu tiệc cưới hai cái nồi sắt lớn, vừa vặn có thể đặt trên hai cái bếp tròn.

Hôm nay, Phúc Bảo chịu trách nhiệm làm bánh ngọt.

Mứt trái cây đã được làm xong, bột mì cũng được mọi người chuẩn bị tốt.

Tính ra, trong 3 người thì việc bếp của nàng nhẹ nhàng nhất.

Nhưng ai bảo nàng còn nhỏ tuổi, có thể giúp người trong nhà bày bàn tiệc như vậy, đủ khiến cho những phụ nhân trong thôn không ngớt lời khen ngợi.

Vì Tưởng bà tử hiểu rõ điều này, nên mới mặc kệ đau lòng, đồng ý yêu cầu muốn phụ giúp của cháu gái.

Đối với nữ nhân mà nói, có được thanh danh tốt rất là quan trọng.

Tưởng bà tử biết, sau lưng bà, không ít người trong thôn nói bà quá nuông chiều cháu gái Phúc Bảo, cũng không ít người còn miệng mắm miệng muối, cho rằng bà sẽ nuông chiều ra một phế vật cả người vô dụng, không ai cần.

Vì thế, Tưởng bà tử muốn để mọi người nhìn thấy, Phúc Bảo của bà tốt như thế nào, giỏi giang như thế nào.

Về phần Vương Xuân Hoa, Tưởng bà tử không gọi nàng ta tới, nhưng lại kêu hai tỷ muội Mai Nương, Lan Nương đến giúp một tay.

Hôm nay có không ít phụ nhân trong thôn đến giúp đỡ Thiện gia, Mai Nương cũng đã đến tuổi thành thân, với tính tình của Vương Xuân Hoa chắc chắn sẽ không hỏi han gì đến chuyện của nàng, bởi vậy, Tưởng bà tử liền nghĩ, hôm nay để Mai Nương ra mặt cho mọi người nhìn, nói cho mọi người biết cháu gái bà đã đến tuổi thích hợp để làm mai mối.

Đồng thời, cũng là để những người khác nhìn rõ, tuy bà chán ghét con dâu Vương Xuân Hoa, nhưng đối với mấy đứa cháu của nhị phòng, bà vẫn yêu thương như cũ, sau này cũng sẽ không bạc đãi các nàng.

Bữa tiệc như một buổi kết giao với quý nhân, Tưởng bà tử đã suy xét rất kĩ, đây đều là những điều mà Phúc Bảo chưa từng nghĩ tới.

Cho nên mới nói, nữ nhân thời đại khác nhau thì có những thông tuệ khác nhau, điểm này không thể khinh thường.

Trong phòng bếp bận rộn, bên ngoài cũng vô cùng náo nhiệt.

Vốn dĩ những quý nhân đó tới là vì hầu nhi tửu, nhưng đến Thiện gia rồi mới nhận ra, có rất nhiều thân hào cũng đến tham dự, đột nhiên ý thức được, đây là một cơ hội tụ tập không tồi.

Thậm chí, bọn họ sẽ có cơ hội tiếp xúc với Huyện lệnh mà ngày thường khó có cơ hội được gặp mặt.

Đến lúc này, hầu nhi tửu dường như không còn quan trọng nữa, những người thông minh đều nhận thấy được mặt tốt bên trong của bữa tiệc.

Bởi vậy, tốn 10 lượng bạc cũng coi như là cái giá quá hời.

"Ha ha ha, mau dọn thức ăn lên.

Hôm nay chúng ta không nói đến chuyện công, chỉ nói về rượu ngon."

Vinh Tín thành thạo ứng phó với những hương thân và các quan lại phẩm vị thấp hơn muốn lấy lòng, nịnh bợ mình, khuôn mặt hòa nhã, đem đề tài dẫn đến trên bàn tiệc.

"Tuấn Hải, ngươi nói hôm nay muốn cho chúng ta nếm hầu nhi tửu, mà sao tới giờ cũng chưa thấy bóng dáng đâu?" Vinh Tín lớn như vậy, cũng chỉ mới nghe nói qua, chứ chưa từng thấy hầu nhi tửu.

Thật ra, 7 năm trước, có 1 viên quan địa phương từng cống nạp lên một lọ hầu nhi tửu, chỉ là số lượng quá ít, hoàng đế còn không đủ dùng, nói chi đến ban thưởng cho hoàng thân hay trọng thần.

Bởi vậy có thể nói, hầu nhi tửu rất khó có được.

"Phải may mắn lắm mới có được hầu nhi tửu.

Ở đây nhiều khách quý như vậy, mỗi người cũng chỉ có thể được nếm một ly nhỏ, bây giờ mà lên rượu, không khỏi quá hoang phí đồ tốt sao? Chi bằng chờ đến lúc mọi người cơm rượu no nê, ta sẽ đem hầu nhi tửu trình lên."

Thiện Tuấn Hải úp úp mở mở.

Bây giờ nếu đem hầu nhi tửu trình lên, chỉ sợ suốt cả buổi tiệc dài còn lại, sẽ không có ai chú ý đến thức ăn trên bàn.

Thế nên, phải chờ bọn họ nếm qua những món ăn ngon, sau đó mới đưa phần rượu kia lên.

"Ha ha ha.

Được! Ta chờ hầu nhi tửu của ngươi."

Thái độ của Vinh Tín đối với Thiện gia vô cùng thân thiết, khiến cho những hương thân muốn nịnh bợ Vinh Tín nhưng không thể càng thêm đỏ mắt, không rõ Thiện gia ăn phải cái giống ôn gì mà được hắn ưu ái như thế.

"Mấy món khai vị này trước giờ ta chưa từng ăn, cắn một miếng giòn giòn, chua chua, ngọt ngọt, lạnh như băng.

Khi trời nóng, ăn một miếng có thể giải nhiệt, cũng có thể khai vị, thật không tồi, không tồi."

Bởi vì Vinh Tín lên tiếng, mặc dù những người còn lại đều có ý đồ riêng, nhưng lúc này lại thể hiện bộ dạng an tĩnh thưởng thức món ăn ngon.

Chỉ là, đến lúc nhấc đũa lên, lại thấy những món ăn này quá đơn giản, nhìn chẳng ra được sắc thái ngon lành gì.

Món muối chua mang màu sắc hồng hồng đỏ đỏ, bởi vì trước đó một ngày được thả ngâm ở dưới giếng, nên mang theo vị lạnh lạnh.

Bởi vì những món dưa muối sẽ không được dọn trên bàn ăn của các quý nhân, nên đối với những người chưa bao giờ làm khách ăn cơm ở nhà Thiện gia mà nói, đây là một món ngon mới lạ, độc đáo.

Còn những hương thân đã từng thưởng thức qua món này, lúc này trong khoang miệng không nhịn được mà ch** n**c miếng, phảng phất nghĩ lại món muối chua giòn giòn ngọt ngọt kia, gắp đũa tới tấp.

Có một món ngon mở màn, lúc sau, từng đợt món ăn nóng được bưng lên, vốn dĩ những quý nhân kia còn chút giữ kẽ, giờ đã hoàn toàn thả lỏng, bắt đầu ăn uống thỏa thích.

Không thấy Huyện lệnh xuất thân từ Hầu phủ, mà cũng thưởng thức đồ ăn của Thiện gia như vậy sao? Họ biểu hiện nôn nóng như vậy, hình như cũng không phải việc gì kì quái.

“Món này là món gì thế?”

Phụ nhân phụ giúp bưng lên một món có điểm xuyến vài sợi ớt đỏ, nhìn qua không giống thịt, cũng không giống đậu hủ xào rau, cái này khiến cho những quý nhân đó do dự, không dám hạ đũa.

“Để ta thử xem.”

Vương Ý mở miệng nói.

Khi hắn còn nhỏ, Vương gia vẫn chưa giàu có, nên hắn có nhiều hiểu biết hơn một chút so với những thiếu gia, các lão gia từ nhỏ đã kim tôn ngọc quý.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 121: Chương 121



Hôm nay Vương Ý may mắn được ngồi cùng bàn với Vinh Tính vì muốn tranh thủ chiếm được hảo cảm của vị quan phụ mẫu này, hắn phải vắt óc mà nghĩ xem đây rốt cuộc là cái gì.

“Cái này, chẳng lẽ là lòng già heo?”

Nhìn miếng thịt vàng vàng, giòn giòn, bóng dầu mình vừa gắp vào chén, Vương ý có chút không xác định được hỏi.

“Lòng già của heo, đây là lòng già của heo?”

Các quý nhân ở đây nghe Vương Ý nói, sắc mặt lập tức có chút khó coi.

Bọn họ tuy rằng không có chút kiến thức gì về lòng già của heo, nhưng đại khái cũng biết được nó nằm ở vị trí nào trên người con heo.

Từ trước đến giờ, lòng là bộ phận rẻ tiền nhất của con heo, trừ những người nghèo không mua nổi thịt, nhưng muốn nếm thử mùi vị của nước thịt ra, những người có chút tiền đều sẽ không mua bộ phận này của heo.

Cái bộ phận này, nghe là thấy buồn nôn.

“Để ta thử xem.”

Vương Ý cũng không thích lòng già của heo.

Cái thứ đồ ăn này, lúc hắn còn rất nhỏ đã từng ăn qua, sau này trong nhà giàu có hơn, những thứ này cũng không còn được dọn lên bàn ăn.

Hắn chỉ nhớ mang máng, lòng già heo có vị tanh hôi, không phải thứ tốt có thể cho vào miệng.

Nhưng nhìn Huyện lệnh có ý muốn nếm thử, lại có chút do dự, Vương ý nghĩ, dù thế nào hắn cũng nên làm con chốt thí, thay vị quan phụ mẫu Vinh Tín này, thử trước hương vị của món lòng già heo xem sao.

“Cái này thật sự là lòng già heo sao?”

Đây là món lòng già heo xào.

Trước khi xào, chiên sơ lòng heo với chảo dầu.

Cho nên bên ngoài giòn xốp, mà bên trong vẫn dẻo dai, thơm nồng vị dầu.

Hơn nữa, sau đó còn xào cay tê lưỡi, thêm một ít nước sốt ngọt, càng nhai càng ngon, khiến người ta không nỡ nuốt.

Nói thẳng ra, đây chính là một loại mỹ vị.

Vương Ý cảm nhận được hương vị kì diệu trong khoang miệng truyền đến, sợ đến ngây người.

Rốt cuộc là do hắn đã sai lầm, hay từ lúc hắn trưởng thành đến nay, lòng già heo đã đổi vị, cái thứ ăn ngon như vậy, sao có thể là lòng già heo?

Nhìn vẻ mặt của hắn, sau đó lại thấy hắn hướng đũa tiếp tục gắp món ăn đó, mọi người cũng đoán được, loại nguyên liệu rẻ tiền này nấu được món ăn cũng không quá tệ, thậm chí là có chút mỹ vị.

Nhưng ngại với nguyên liệu làm ra nó, nên có nhiều người như cũ vẫn không dám nếm thử hương vị.

Chẳng qua, Vinh Tín là nam nhân coi thức ăn là trên hết, nhịn không được, vươn đũa gắp, muốn thử xem hương vị của món này.

Vừa cho miếng lòng heo vào miệng, Vinh Tín liền ngừng thở.

Dù sao cái kia cũng là lòng heo, bên trong từng chứa thứ gì, chỉ cần nghĩ tới cũng đủ khiến người ta cảm thấy buồn nôn.

Mặc dù Vinh Tín biết, nếu Thiện gia đã dám đem món này lên thì có nghĩa họ đã tẩy rửa phần lòng này sạch sẽ, nhưng bóng ma trong lòng không thể dễ dàng bị tiêu trừ như thế.

Lúc này hắn liền có chút hối hận, vì cái gì mà trong lúc nhất thời lại muốn ăn món này cơ chứ.

Nhưng bây giờ hắn đã đ.â.m lao thì phải theo lao, sự tu dưỡng của hắn không cho phép hắn ngay trước mặt nhiều người như vậy, đem miếng lòng heo trong miệng nhổ ra, chỉ có thể chuẩn bị tâm lý, căng da đầu mà nhai.

Theo hàm răng nhai nuốt, cái trán bị hắn vô thức nhíu chặt cũng bắt đầu thả lỏng, gương mặt hiện lên ý cười, vui vẻ.

Hương vị của món lòng già heo này, quả là trước giờ Vinh Tín chưa từng nếm qua một hương vị ngon như thế.

Thứ nhất, nó không giống bất cứ món thịt nào mà trước đây hắn từng ăn.

Mỡ trong lòng già heo đặc biệt thơm béo, lòng được xử lý sạch sẽ, trừ hương vị của chính nó với mùi thơm của gia vị, không có lấy một cái mùi kì lạ gì như Vinh Tín tưởng tượng trước đó.

Vì món ngon trước mặt, mọi thứ đều có thể bỏ qua.

Lúc này, Vinh Tín đã sớm quên mất lòng già là cái bộ phận nào trong cơ thể của heo, liền giống như Vương Ý, nhanh chóng gắp lia lịa món lòng già heo.

Nhìn thấy hắn yêu thích món ngon này đến như vậy, những hương thân vốn dĩ còn có chút do dự, một lúc sau cũng bắt đầu hạ đũa gắp.

Cái này thật sự là lòng già heo?

Ngoại trừ một số nữ quyến không vượt qua được bóng ma trong lòng mình để nếm thử món lòng già heo này, những khách nhân sau khi nếm thử hương vị của lòng già heo đều bị nó thuyết phục.

“Những quý nhân đó cũng thật kì lạ, lòng già của heo mà cũng có thể ăn ngon như vậy?”

Không dám lầm bầm trước mặt những vị khách quý kia, những phụ nhân đến giúp Thiện gia, một bên vừa rửa nguyên liệu trong tay, một bên vừa khua môi múa mép hồi tưởng lại cảnh tượng bưng thức ăn lên.

Vốn dĩ khi nhìn thực đơn hôm nay của Thiện gia, trong đó có cả món lòng ruột heo rẻ tiền, bọn họ thực sự sợ hãi.

Dù sao kia cũng là thứ dơ bẩn, nếu không phải vì không thể mua nổi thịt, thì chẳng ai nguyện ý ăn nó.

Trong ấn tượng của người nông thôn thì lòng heo không phải là thứ có thể mang ra chiêu đãi.

Chẳng qua, loại ấn tượng cố hữu từ khi mới sinh ra này, cũng có chút quan hệ với phương pháp chế biến lòng heo của đa số mọi người.

Thứ nhất, trên cơ bản, những người mua lòng heo đều là người nghèo, điều này cũng có nghĩa là họ không có nhiều gia vị.

Trên cơ sở không biết cách xử lý lòng heo như thế nào, cũng không có nhiều gia vị để phụ trợ, có thể làm ra mùi vị như thế nào, chỉ cần nghĩ thôi cũng biết.

Bởi vậy, nhìn những quý nhân đó ăn lòng heo một cách ngon lành, những phụ nhân đến phụ giúp không thể lý giải được, vì sao đều là lòng heo, mà người Thiện gia có thể làm ra đủ màu sắc như thế?

"Các ngươi khoan hãy nói.

Lúc nãy ta vừa vào bếp, thấy có miếng lòng heo còn dư ra, không được dọn, nên đã ăn thử một miếng.

Hương vị kia, so với thịt còn ngon hơn nha.

Chỉ tiếc lúc nãy khi Thiện tẩu tử nấu, ta không để ý thấy, nếu không lúc về nhà, ta cũng sẽ làm một nồi cho con cháu của mình ăn."

Trong đám người, chỉ có một phụ nhân được nếm thử hương vị món lòng già heo mà Tưởng bà tử làm, l.i.ế.m l**m miệng, đến tận bây giờ vẫn còn lại chút dư vị của miếng lòng heo kia.

Lòng già heo giá rẻ bèo, ở chỗ mấy đồ tể đa số đều là được cho thêm, nếu mà muốn mua, 10 quan là có thể mua 1 bộ lòng heo.

Cũng cùng cái giá đó, lại không thể mua được bao nhiêu thịt, không đủ để người trong nhà nhét kẽ răng.

Phụ nhân đó cũng hiểu rõ tay nghề nấu nướng của mình.

Trước kia không phải chưa từng mua lòng heo về, nhưng người trong nhà đều không thích ăn, chỉ vì lúc đó trong nhà khó có thể mua được thịt, nên mới cố mà ăn hết thôi.

“Cái đó không phải là đơn giản à, ngươi cứ đến hỏi Thiện tẩu tử không phải là được sao.”

Một phụ nhân khác không cho là đúng, hướng nàng nói.

Lòng heo thì có thể ăn ngon tới mức nào chứ? Có điều, bởi vì đối phương phóng đại quá mức, hơn nữa, các quý nhân kia đều bộc lộ sự yêu thích món ăn đó, nên phụ nhân này cũng không khỏi có chút tò mò, muốn nếm thử hương vị của món ăn kia.

"Cũng không thể nói như vậy.

Ngươi không nhìn thấy, hôm nay các quý nhân đó đến đây đều là vì tay nghề của Thiện tẩu tử sao? Người ta dùng nghề này để kiếm tiền, làm sao có thể tùy tiện đem công thức chỉ dạy cho ngươi chứ? Nếu mọi chuyện mà đơn giản như thế, thì những đại sư phụ nấu ăn ở trấn trên, huyện thành đã thu phí, nhận đồ đệ rồi."
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 122: Chương 122



Mẹ của Ngưu Thiết Hoa liền cắt lời của phụ nhân kia.

Công thức nấu ăn bình thường thì không nói, có thể chế biến lòng heo rẻ tiền thành thứ được những quý nhân kén ăn yêu thích, công thức này không phải càng quý giá à?

Đừng để lúc đó ngu ngơ chạy tới hỏi, trái lại, lại khiến cho mối quan hệ tốt đẹp trước đây trở nên gượng gạo.

Ý tứ của Ngưu tẩu tử rất rõ ràng, những phụ nhân bên cạnh ngồi rửa rau cho dù trong lòng cảm thấy hứng thú với công thức nấu ăn của món kia, thì cũng sẽ không đi hỏi nữa.

“Có ăn không?”

Tưởng bà tử đang đợi những phụ nhân phụ giúp mang nguyên liệu nấu món tiếp theo vào, liên tục nấu nhiều món ăn như vậy, bà cũng phải nghỉ ngơi một chút.

Lúc này bà đang ngồi trên chiếc ghế bên cạnh, nhìn Phúc Bảo làm điểm tâm, thấy con dâu Tô Tương đi vào, không nhịn được tò mò hỏi.

Bà chính là muốn hỏi thăm món lòng già heo vừa mới được bưng lên kia, món này cũng chỉ là trùng hợp nên mới làm được.

Khi đó cháu gái Phúc Bảo khóc nháo đòi ăn lòng heo.

Tưởng bà tử không nỡ để cháu gái ăn thứ bẩn thỉu này, nhưng ai bảo Phúc Bảo làm nũng, Tưởng bà tử không có cách nào khác, chỉ có thể nghiên cứu làm thế nào mới có thể tẩy rửa lòng heo 1 cách sạch sẽ nhất, chế biến một cách ngon nhất.

Sau đó được Phúc Bảo mập mờ chỉ dẫn, nên mới có được món lòng heo xào giòn như hiện tại.

Nhưng dọn món này trong bữa tiệc toàn những khách quý, trong lòng bà cũng có chút thấp thỏm.

Bởi vì, bà không biết những quý nhân này có thể đón nhận nguyên liệu nấu ăn của món này hay không.

Lòng heo được bà chuẩn bị trước một ngày.

Đầu tiên là lộn ngược lòng heo ra, sau đó dùng muối với bột mì thoa đều, rửa sạch bên trong, rửa đi rửa lại nhiều lần, sau đó lại lộn lòng về như cũ, rửa nước thêm vài lần.

Chỉ e là không còn chỗ nào là không được rửa sạch sẽ, cũng sợ cách sơ chế này sẽ bị người khác học được.

Hôm nay lúc làm món lòng xào giòn, bà phát huy hết thực lực của chính mình, lại không tự tin lắm nên để cháu gái nếm thử mùi vị, chắc chắn không còn chút sai sót gì mới bưng đồ ăn lên.

Trước khi đồ ăn được mang lên, bà còn do dự trong chốc lát, không biết có nên bỏ món này đi hay không, dù sao dùng cái nguyên liệu này để nấu ăn, thật sự là khó có thể đưa lên chỗ thanh nhã, so với những món khai vị của bà, càng khiến người ta khó có thể chấp nhận.

Tâm trạng bà đang bất ổn, nhìn thấy gương mặt tươi cười của Tô Tương thì lập tức được thả lỏng.

Con dâu vẫn còn cười được, nếu đồ ăn không được hoan nghênh, nàng sẽ không vui vẻ như vậy.

Nói cách khác, món lòng heo xào giòn mà bà làm, không khiến cho khách nhân bất mãn?

"Có ạ, đều ăn sạch cả rồi." Tô Tương vừa cười vừa trả lời.

Tưởng bà tử nhận được đáp án khẳng định, vỗ mạnh đùi mình: "Xem ra những quý nhân đó cũng không quá khó hầu hạ.

Ngươi xem, món lòng heo ta làm cũng khiến người ta c.h.ế.t mê c.h.ế.t mệt.

Tương nhi, mau nói những người kia mang nguyên liệu nấu nướng lại đây, để ta tiếp tục làm.

Hôm nay ta phải khiến cho những quý nhân đó vịn tường mà về."

Tưởng bà tử hùng hồn nói.

Món bà lo lắng nhất là lòng heo cũng đã được đám quý nhân đó đón nhận rồi, thì bà còn gì phải thấp thỏm nữa chứ?

Bởi vì tâm tình tốt, hơn nữa lại không còn áp lực, những món ăn sau được Tưởng bà tử phát huy vượt xa mức bình thường.

Khiến cho những nhóm hương thân từng đến Thiện gia ăn cơm, đều không khỏi trầm trồ tài nấu ăn của bà, càng ngày càng tinh tế.

Còn những người chưa từng được thưởng thức qua món ăn Tưởng bà tử làm, thì miễn bàn, thực sự là không dừng được đũa, miệng ăn bóng nhẫy.

“Sao ta lại cảm thấy hương vị của món thịt kho tàu này, lại có chút giống với món thịt kho tàu của tiệm ăn Hảo Vận Lai nhỉ?”

Món ăn thứ 9 được mang lên, là món thịt kho tàu mà Tưởng bà tử cố ý chế biến theo hương vị của Hảo Vận Lai.

Bởi vì điểm quan trọng của món này nằm ở nguyên liệu chế biến, cho nên, mùi vị của nó cũng không khác biệt lắm so với của tiệm ăn làm.

Thậm chí, bởi vì có Phúc Bảo thường xuyên xúi giục nãi nãi thay đổi nên hương vị, nên còn có phần ngon hơn.

Nhắc đến những món ăn đặc trưng của tiệm ăn Hảo Vận Lai kia, những hương thân ở đây hầu như không ai là không biết.

Cũng bởi vì số lượng món ăn được bán ra mỗi ngày quá ít, khiến cho nhóm phú hào đối với nó càng muốn có cho bằng được.

Lúc này được người khác nhắc tới, mọi người mới để ý thấy, đúng là món thịt kho tàu trước mặt này, cùng với món ăn đặc trưng của tiệm ăn kia có mùi vị tương tự.

Vinh Tín tới Thiện gia ăn cơm không phải chỉ một hai lần, hắn biết hương vị món thịt kho tàu mà Thiện gia hay làm, cùng với món thịt kho tàu đang được bày trên bàn tiệc này, hoàn toàn khác nhau.

Hắn đặt đũa xuống, xoay người nhìn sang Thiện Tuấn Hải đang lẳng lặng đứng bên cạnh chứ không có ngồi vào bàn.

Nhìn thấy ánh mắt đối phương đột nhiên lóe sáng vì những lời nói kia, hắn lập tức hiểu rõ mục đích chính của đối phương ngày hôm nay, cũng hiểu rõ vì sao, hôm nay Thiện gia lại nấu món thịt kho tàu có mùi vị tương tự với tiệm ăn Hảo Vận Lai như thế này.

Chỉ e bữa tiệc ngày hôm nay, hầu nhi tửu chỉ là thứ để ngụy trang, mục đích chân chính là muốn quảng bá rộng rãi cho thịt heo nhà bọn họ.

Thật thú vị! Vinh Tín bật cười trong bụng, không thể không bội phục đầu óc người Thiện gia, với trí tuệ như vậy, nếu dùng vào chỗ khác, e là có thể làm nên việc lớn.

Nếu hắn nhớ không lầm, con trai Thiện Tuấn Hải còn đang đọc sách ở trường.

Chỉ tiếc tuổi tác của thằng bé còn nhỏ, nếu không, cũng đáng giá là một đối tượng để bồi dưỡng.

"Ta ăn rồi, cảm thấy hương vị rất giống với món ăn đặc sản của tiệm ăn Hảo Vận Lai nha.

Tuấn Hải, ngươi nói xem, chẳng lẽ hôm nay các ngươi mời đầu bếp của tiệm ăn Hảo Vận Lai đến nấu hả?"

Nghĩ tới việc Thiện gia thường đem thức ăn tươi mới đến phủ của hắn, Vinh Tín không keo kiệt giúp Thiện Tuấn Hải bắt một cái thang, để hắn có thể thuận lý thành chương, nói ra lời mình muốn nói.

"Đúng vậy đấy, cái hương vị này, thật sự rất giống với đặc sản thịt kho tàu của tiệm ăn Hảo Vận Lai.

Không, có lẽ còn ngon hơn nữa."

Vương Ý gắp 1 miếng thịt kho tàu ngon miệng.

Bởi vì thời gian nấu vừa đủ lâu, thịt nạc, thịt mỡ đã muốn keo lại, hơi có chút dính miệng.

Thịt heo chín mềm, cho vào miệng giống như tan ra.

Mùi vị nước sốt ngon, kết hợp với mùi thơm của thịt heo, mỡ mà không ngán, nạc mà không khô, rất k*ch th*ch thèm ăn, ăn một miếng lại muốn thêm một miếng.

"Chúng ta không có mời đầu bếp Hảo Vận Lai đến.

Các lão gia cảm thấy món ăn này có hương vị giống với thịt kho tàu của Hảo Vận Lai, chẳng qua là vì nguyên liệu để Hảo Vận Lai làm ra món thịt kho tàu, chính là thịt heo của nhà chúng ta.

Ngoài ra không có gì khác."

Thiện Tuấn Hải nhìn món ăn vừa mới đưa lên không lâu đã bị ăn sạch sành sanh, nói ra mục đích lớn nhất của việc tổ chức bữa tiệc ngày hôm nay.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 123: Chương 123



“Ngươi nói, thịt heo bên tiệm ăn Hảo Vận Lai đều là do ngươi cung cấp?”

Người mở miệng nói chính là một chủ nhân của khách đ**m có tiếng ở huyện thành.

Hắn là người làm ăn rất lớn, khách đ**m chỉ là một trong số ít sản nghiệp đứng tên của hắn thôi.

Lại nói, trước khi tiệm ăn Hảo Vận Lai ở trên trời rớt xuống, khách đ**m của hắn là tiệm ăn được hoan nghênh nhất huyện thành.

Nhưng từ khi Hảo Vận Lai xuất hiện, sau đó lại đưa ra những món ăn đặc sản, mối làm ăn của khách đ**m của hắn bị ảnh hưởng không ít, đám khách quen bên khách đ**m của hắn đều chuyển qua Hảo Vận Lai.

Nếu không phải những món ăn đặc sản đó được Hảo Vận Lai bán ra số lượng giới hạn mỗi ngày, chỉ sợ những tiệm ăn ở huyện thành sẽ bị nó ép bức tới mức phá sản.

Tuy là như vậy, nhưng đã có không ít những quán cơm nhỏ không thể mở cửa được nữa, phải chuyển sang làm nghề khác.

Chủ nhân của khách đ**m cũng từng nếm qua những món đặc sản của tiệm ăn Hảo Vận Lai.

Đối với những món ăn đó, trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ, đó chính là "kinh thiên động địa"! Từ trước đến giờ, hắn chưa bao giờ nếm qua một hương vị thuần khiết đến vậy.

Trước giờ, hắn đều cho rằng sở dĩ Hảo Vận Lai có thể đưa ra những món ăn đặc sản như vậy, công lao đều thuộc về đầu bếp trong tiệm bọn họ, vì vậy hắn chi ra hơn 100 lượng bạc làm tiền công mỗi tháng, để chiêu dụ người đầu bếp đó về với mình.

Đáng tiếc, đều bị đối phương từ chối.

Năm lần bảy lượt, hắn cũng dập tắt ý định này, suy nghĩ có nên đóng cửa khách đ**m, chuyển qua kinh doanh loại mặt hàng khác hay không.

Dù sao vị trí kinh doanh của khách đ**m cũng rất tốt, bây giờ tiệm ăn bị trì trệ, không có nghĩa những mặt hàng khác cũng sẽ bị trì trệ theo.

Là người làm ăn thông minh, hắn biết con đường nào là có lợi cho mình nhất.

Nhưng mà hiện tại, hắn phát hiện ra, món ăn của Hảo Vận Lai sở dĩ xuất chúng, rất có khả năng không phải nhờ vào tay nghề của đầu bếp, mà là bởi vì nguyên liệu nấu ăn của nó xuất sắc hơn nhiều so với những nguyên liệu bình thường.

Điều này dường như có thể khẳng định được nguyên do vì sao, hắn đưa giá tiền cao như thế, lại không thể đào được góc tường nhà người ta.

Bởi vì hơn ai hết, người đầu bếp càng hiểu rõ nguyên do món ăn ngon là từ đâu.

Nghe những lời nói này của Thiện Tuấn Hải, kích động lớn nhất hẳn là những người có dính dáng đến việc kinh doanh ăn uống, nhưng điều đó không có nghĩa là chỉ những người đó mới kích động.

Phải biết rằng, trong số những người đang ngồi đây, có không ít người là khách quen của tiệm ăn Hảo Vận Lai, vì muốn mua được đồ ăn số lượng giới hạn của tiệm Hảo Vận Lai mà mỗi ngày đều phải vắt óc suy nghĩ.

Nếu bọn họ không hiểu sai ý của Thiện Tuấn Hải, thì sở dĩ những món ngon của tiệm ăn Hảo Vận Lai ngon như vậy, hoàn toàn là nhờ vào nguyên liệu nấu ăn mà nó sử dụng.

Điều này có phải có nghĩa là, nếu bọn họ đặt mua rau dưa, thịt của Thiện gia, thì trong bếp của bọn họ cũng có thể nấu ra những món ăn ngon như vậy đúng không?

"Không chỉ như vậy, cứ cách vài ngày, chúng ta đều sẽ cung cấp cho tiệm ăn Hảo Vận Lai một số lượng gà, vịt nhất định.

Nếu các vị lão gia không tin, có thể đi hỏi thăm, những nguyên liệu nấu ăn của Hảo Vận Lai đều đặt mua của tiệm thịt Nghiêm gia trấn trên.

Mà heo, gà, vịt nhà chúng ta cũng đều bán thông qua tiệm thịt Nghiêm gia."

Thiện Tuấn Hải cười tủm tỉm trả lời, quả nhiên lúc trước nghe theo lời Nghiêm Khôn là chính xác.

Ngay từ đầu hắn đã yêu cầu bọn họ không nên công bố quá sớm sự đặc biệt của thịt heo, gà vịt nhà họ, mà là đợi đến hôm nay, khi những món ăn đặc sản của tiệm ăn Hảo Vận Lai đã khẳng định được tên tuổi, thậm chí bởi vì số lượng hạn chế, đặc biệt được những phú hào truy tìm, chọn ngay lúc này để công bố, mới có thể đạt được hiệu ứng mà họ mong muốn.

Hắn vừa nói xong những lời này, những người vốn dĩ còn đang hoài nghi, cũng không còn nghi ngờ nữa.

Tiệm ăn Hảo Vận Lai có 3 món ăn đặc sản, thịt kho tàu, gà phú quý, vịt ngọc nấu măng, những món đó mỗi ngày đều bán số lượng giới hạn.

Nguyên liệu nấu của ba món này lại khớp với những gì mà Thiện Tuấn Hải vừa mới nói với bọn họ.

Hơn nữa, số lượng hắn vừa nói ra, cũng giải thích rõ ràng vì sao những món ăn của Hảo Vận Lai được hoan nghênh như vậy, nhưng mỗi ngày chỉ bán số lượng giới hạn.

Bởi vì nguyên liệu nấu ăn có số lượng hữu hạn, mà những món này nếu thiếu đi nguyên liệu chính xác để nấu, thì sẽ mất đi vị ngon nhất của nó.

Cho nên dù muốn kiếm thật nhiều tiền, thì ông chủ của tiệm ăn Hảo Vận Lai cũng chỉ có thể nhẫn nhịn, nghĩ ra chủ ý bán số lượng giới hạn.

"Các vị lão gia nếu thích thịt heo, gà vịt của nhà chúng ta, thì có thể cho hạ nhân đến cửa hàng thịt Nghiêm Ký của Nghiêm lão gia trấn trên để đặt hàng.

Không chỉ vậy, hiện tại nhà chúng ta còn nuôi thêm dê với ngỗng.

Đợi đến lúc thời tiết mát mẻ, không gì có thể bồi bổ thân thể bằng canh thịt dê nha.

Ngoài ra, còn có một ít rau quả tươi sạch, các vị lão gia cũng vừa mới nếm qua, đều được trồng trên đồng ruộng của nhà chúng ta."

Thiện Tuấn Hải thuận tiện quảng bá luôn rau củ của nhà mình.

Những mảnh đất lúc phân gia chia cho hắn, bây giờ đều do nhị ca xử lý, một phần dùng để trồng rau củ làm thức ăn cho heo, một phần trồng những loại rau dưa quý.

Có lẽ vì được tưới và bón phân đầy đủ, nên tươi ngon hơn nhiều so với những rau củ bình thường do những hộ khác trồng.

Nhưng nhiều như vậy, nhà mình ăn cũng không hết, còn không bằng thuận theo con đường này, quảng bá với các lão gia, còn có thể bán được giá cao hơn nhiều so với bán ngoài chợ.

Nghe Thiện Tuấn Hải nói xong, khách khứa ở đây không nhịn được mà nhớ lại.

Hình như những món mà họ ăn lúc nãy, đều thơm ngon đến mức không hề tầm thường.

Vốn dĩ họ còn cho rằng, ngon như vậy đều là nhờ công lao của Tưởng bà tử.

Bây giờ xem ra, cũng giống như những món ăn đặc sản của tiệm ăn Hảo Vận Lai, một phần là do tay nghề đầu bếp, nhưng phần lớn vẫn là nhờ hương vị của bản thân các nguyên liệu.

Mấy nhà kinh doanh tiệm ăn, quán rượu đang ngồi đây đều hạ quyết tâm, đợi khi quay về, lập tức cho hạ nhân lên trấn trên tìm ông chủ của cửa hàng thịt Nghiêm Ký nói chuyện, tranh thủ mua được càng nhiều nguyên liệu nấu ăn càng tốt.

Đặc biệt là chủ nhân của khách đ**m kia, nếu không phải bởi vì lo lắng nếu mình bao hết toàn bộ những nguyên liệu nấu ăn này, sẽ khiến cho tập thể những chủ nhân của các tiệm ăn khác công kích, hắn chỉ hận không thể bao hết toàn bộ những nguyên liệu đó, sau đó mở rộng khách đ**m ra khắp toàn bộ phủ châu.

Thời gian gần đây, sức hút của tiệm ăn Hải Vận Lai làm hắn không thể nghi ngờ sức hấp dẫn của những nguyên liệu nấu ăn của Thiện gia.

Ở đây, đoán chừng người bình tĩnh nhất chỉ có mình Vinh Tín.

Dù sao hắn cũng chính là người đầu tiên biết nguyên liệu nấu ăn của Thiện gia không tầm thường.

Bữa tiệc này kết thúc thuận lợi, sau khi đưa lên những món tráng miệng mới lạ mà Phúc Bảo làm.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 124: Chương 124



Vốn dĩ vai chính là hầu nhi tửu, nhưng trong bữa tiệc cũng chỉ góp vui một phần.

Đa số mọi người đều đắm chìm trong sự ngạc nhiên về nguyên liệu nấu ăn của Thiện gia, và những chuyện liên quan tới nó.

Hầu nhi tửu vốn dĩ là nhân vật chính, nhưng cuối cùng lại bị xem nhẹ.

Có điều, xét về tổng thể, bữa tiệc này cũng coi như là cả khách lẫn chủ đều vui vẻ.

Cho dù là các nữ quyến trước nay luôn sợ mập, không dám ăn nhiều, thì hôm nay cũng ăn no căng bụng, được thị nữ ở bên cạnh hầu hạ, cố gắng duy trì dáng vẻ ưu nhã rời khỏi Thiện gia.

Vinh Tín là người cuối cùng, lúc hắn rời đi, Thiện Tuấn Hải bí mật đưa cho hắn một cái hồ lô nhỏ.

"Đại nhân, đây là bình hầu nhi tửu cuối cùng của nhà chúng ta, đặc biệt để riêng, hiếu kính đại nhân ngài." Thiện Tuấn Hải lấy lòng, mang hồ lô đựng hầu nhi tửu trong tay đi tới.

Trong lòng hắn hiểu rõ, bây giờ những quý nhân kia đối xử bình đẳng với họ, chẳng qua đều nhờ vào ánh sáng của nam nhân trước mặt này.

Nếu không phải bởi vì Vinh Tín, chỉ sợ những người đó căn bản cũng sẽ không cúi đầu liếc nhìn họ một cái.

Dù trong tay có giữ những thứ nguyên liệu tốt này, thì quá trình quảng bá cũng sẽ cực kì khó khăn.

"Ha ha ha, lúc nãy trên bàn cơm, ta còn đang suy nghĩ, rượu ngon như vậy, nếu kiếp này chỉ có thể nếm một lần thì chắc chắn sẽ khiến người ta tiếc nuối.

Bây giờ xem ra, ta thiếu ngươi một đoạn ân tình."

Vinh Tính không từ chối, cười tiếp nhận bình rượu kia.

Hắn cũng đoán được, Thiện gia không có khả năng không giữ lại chút gì cho hắn, đây không phải việc một người thông minh như Thiện Tuấn Hải sẽ làm.

Bây giờ bọn họ đang ở mối quan hệ hai bên cùng có lợi, hợp tác theo nhu cầu.

Thiện gia muốn dựa vào quyền thế của hắn, còn hắn thì cực kì yêu thích việc Thiện gia mang đến cho hắn những hương vị mới lạ.

Đối với người khác, e là sẽ cảm thấy việc qua lại như vậy, người thiệt thòi sẽ là hắn.

Nhưng đối với người quyền thế, gia sản đều không thiếu như hắn mà nói, chỉ cần Thiện gia có thể thỏa mãn đam mê ăn uống của hắn, thì những thứ khác đều trở nên chẳng quan trọng.

Bầu hầu nhi tử này, Vinh Tín còn có chỗ cần dùng.

Bởi vì chưa đến hai tháng nữa là sinh thần tổ mẫu của hắn.

Lúc hắn còn ở hầu phủ, lão thái thái chính là người cưng chiều hắn nhất.

Bây giờ rời phủ, cũng không thể qua loa, nhất là khi các huynh đệ của hắn như hổ rình mồi, muốn thay thế địa vị của hắn trong lòng tổ mẫu.

Bởi vậy, phần lễ mừng thọ này, hắn tuyệt đối không thể xem nhẹ.

Lúc trước Vinh Tín có chút phiền não, phải đưa món quà gì vừa đủ quý giá để làm lễ mừng thọ, vừa có thể khiến người làm lão phu nhân của hầu phủ nhiều năm cảm thấy quý trọng.

Dù muốn đưa ra một ý tưởng mới, thì lão thái thái đã trải qua nhiều sinh thần như vậy, có thể nghĩ ra ý gì mới thì e là cũng đã sớm bị đưa ra hết.

Nhưng bây giờ, Thiện gia đưa cho hắn bình hầu nhi tửu này, vừa đúng lúc cho hắn một sự lựa chọn.

Nói về hiếm lạ, còn có cái gì có thể hiếm lạ hơn so với hầu nhi tửu đây? Quan trọng nhất là, rượu này có mùi hoa quả thơm nồng, lại không quá mạnh, sẽ khiến nữ quyến cảm thấy vui vẻ.

Vinh Tín nghĩ, không thể có lễ vật nào tốt hơn so với cái này.

Cho nên chuyện này, tính ra là hắn thiếu Thiện Tuấn Hải một ân tình.

Sau bữa tiệc ngày hôm ấy, thanh danh của Thiện gia và tiệm thịt Nghiêm Ký hoàn toàn bùng nổ khắp huyện Bá Giang.

Thậm chí, còn bởi vì được một số hương thân truyền miệng, mà những huyện thành lân cận cũng biết đến những chuyện có liên quan đến của Thiện gia và tiệm thịt Nghiêm Ký.

Ngay hôm sau khi bữa tiệc kết thúc, các chưởng quầy của tiệm ăn, quán rượu, hạ nhân của các dinh thự đến chật cứng như nêm để đặt hàng trước.

Tuy rằng Thiện gia đã sớm mở rộng quy mô chăn nuôi, chính là vì muốn đáp ứng nhu cầu khổng lồ này, nhưng xem ra, vẫn chỉ là trứng chọi đá.

Vì đảm bảo cho những người đến đặt hàng không phải ra về tay không, chỉ có thể chia ra, bán cho mỗi người một ít.

Còn các tiệm ăn, quán rượu, thì cũng chỉ có thể cung cấp một lượng tương ứng.

Chờ đến tối, Thiện Tuấn Hải và Nghiêm Khôn đem những đơn hàng đó ra sắp xếp lại, đều bị những con số trước mặt này dọa cho ngây người.

Hơn 3000 lượng! Chỉ riêng đơn hàng của ngày hôm nay thôi, ước chừng cũng mang đến cho bọn họ hơn 3000 lượng.

Mặc dù bọn họ cũng biết, 3000 lượng này cũng tính luôn cả một phần lợi nhuận của sau này, bởi vì có vài nhà một lần đặt thì kéo dài tới 10 ngày, nửa tháng, thậm chí là cung ứng lâu dài.

Nhưng con số này cũng đủ thể hiện rằng bọn họ đã phát tài rồi, thực sự phát tài rồi!

Thiện Tuấn Hải nhìn đống ngân phiếu cùng với bạc trắng sáng trước mặt, đây là số của hồi môn khủng khiếp mà hắn tích góp cho con gái mình nha!

Nghiêm Khôn cũng tương tự như vậy, nhìn đống bạc trước mắt khiến hắn ngây ngốc, đây là số tiền hắn tích góp để làm lễ hỏi cho con trai mình nha!

Dựa theo thỏa thuận lúc trước, hơn 3000 lượng bạc này, Nghiêm Khôn 2 phần, Thiện gia 8 phần, nhưng số tiền này còn phải tính phí tổn trừ hao, tính ra cũng không đơn giản như vậy.

“Đại Hải, ngươi có tin tưởng ta hay không?”

Nhìn số tiền này, Nghiêm Khôn nói với Thiện Tuấn Hải.

"Tin chứ, sao có thể không tin." Thiên Tuấn Hải không chút do dự, liền gật đầu.

Sau khoảng thời gian hợp tác này, hắn cũng coi như hiểu rõ về Nghiêm Khôn.

Người này rất thông minh, tràn đầy nghĩa khí, cho dù là làm bằng hữu hay đối tác làm ăn, đều không cần phải lo lắng sẽ bị đối phương đ.â.m sau lưng.

Bởi vậy, đối với đối phương, Thiện Tuấn Hải tất nhiên là tin tưởng.

“Sao vậy, Khôn tử? Ngươi có ý định gì với số tiền này à?”

Hết thảy tiền ở Thiện gia đều dùng để đầu tư vào chuồng trại, nhưng trước mắt cũng không thiếu tiền.

Dù sao cũng không có chi tiêu gì lớn, thức ăn đều có sẵn trong nhà, hơn nữa, hắn vẫn còn ít tiền riêng để dành, cũng chưa cần dùng đến số tiền hơn 3000 lượng này.

"Nếu ngươi tin tưởng ta, chúng ta hãy dùng số tiền này, mua hết số đất hoang ở dưới chân núi kia." Nghiêm Khôn nói ra kế hoạch mình đã suy nghĩ kĩ từ trước.

Miếng đất hoang ở thôn Binh Liễu kia có diện tích không nhỏ, lúc trước Thiện gia chỉ mua có mười mấy mẫu, vẫn còn dư lại vài mẫu chưa có mua hết.

Cũng bởi vì mảnh đất hoang kia có vài mẫu thuộc về thôn khác, hắn lo lắng đến lúc đó sẽ gây nên tranh chấp phiền toái, nên vẫn chưa có mua hết.

Vả lại, lúc ấy bọn họ cũng đã dùng hết số tiền của cả hai nhà để mua gỗ, mời thợ thủ công, mua heo con… Vì có quá nhiều thứ để chi tiền, nên bọn họ cũng chỉ đủ tiền để mua một phần đất hoang đó thôi.

“Khôn tử, ý của ngươi là muốn mở rộng quy mô trang trại à?”

Thiện Tuấn Hải nhịn không được, nhìn Nghiêm Khôn một cái.

Dã tâm của đối phương, so với trí tưởng tượng của hắn còn lớn hơn nhiều.

Nhưng hắn thích! Đã là một nam nhân, sao có thể không có chút dã tâm chứ?

"Không sai.

Hẳn là ngươi đã nghe nói, Huyện thái gia đã cho tu sửa bến tàu một lần nữa, còn lấy tiền từ quan phủ, đóng mấy thuyền buôn.

Chỉ sợ không bao lâu nữa, bến tàu của chúng ta sẽ càng nhiều người tới lui làm ăn.

Bây giờ, chúng ta bắt đầu làm ăn ở huyện Bá Giang, cũng chỉ là ở Thanh Châu, nhưng tương lai, chẳng lẽ ngươi không muốn đem heo, gà, dê, vịt cùng với rau dưa nhà trồng của Thiện gia, bán khắp trời nam đất bắc của Khương triều sao?"
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 125: Chương 125



Chỉ trong huyện Bá Giang và mấy huyện thành nhỏ lân cận thôi, mà đã mang đến cho bọn họ nhiều lợi nhuận như vậy nếu mở rộng ra thị trường lớn hơn, còn phải lo tiền bạc không cuồn cuộn mà đến sao?

Đầu óc hưng phấn của Nghiêm Khôn đã tỉnh táo trở lại, bởi vì hắn hiểu rõ, tuy những viễn cảnh tưởng tượng trong tương lai là vô cùng tốt đẹp, nhưng vẫn còn rất nhiều vấn đề cần bọn họ giải quyết.

Thí dụ như, vận chuyển gia súc còn sống, hay là mổ thịt rồi mới vận chuyển? Khi vận chuyển thì làm thế nào để chất lượng thịt vẫn tuyệt hảo? Đây đều là những thứ bắt buộc phải suy nghĩ, chỉ cần một sai lầm nhỏ ở bất cứ công đoạn nào, cũng sẽ khiến bọn họ lỗ to.

"Tạm thời việc chúng ta phải làm trước mắt, là ổn định thị trường ở huyện Bá Giang.

Nhưng hiện tại trong tay đang có tiền, chúng ta có thể mua mấy mảnh đất kia trước, sau này cho dù có muốn mở rộng thì cũng sẽ không bị luống cuống tay chân.

Hơn nữa, đợi đến khi chúng ta kiếm được thật nhiều tiền, chỉ sợ những người có dụng tâm sẽ không để yên cho hai chúng ta nắm giữ mối làm ăn này."

Đây đều là kinh nghiệm của Nghiêm Khôn.

Lúc trước, nhà hắn mở tiệm thịt heo, cũng đã gặp qua không ít phiền toái, bây giờ mở trang trại chăn nuôi, chỉ sợ những người đó sẽ không ngồi không mà nhìn.

Nghiêm Khôn biết, Thiện gia có phương pháp chăn nuôi gia súc của riêng mình, nhưng những người khác chưa chắc đã biết.

Bọn họ chỉ thấy Thiện gia làm ăn phát đạt, tự nhiên cũng sẽ muốn chen một tay vào.

Đến lúc đó, mấy mảnh đất ở gần khu đất của Thiện gia sẽ bị người khác mua mất, tình hình như vậy, ít nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến chuyện làm ăn của họ, cho dù không ảnh hưởng thì cũng sẽ gây tiếng xấu cho họ.

“Chuyện này ta cũng có nghĩ qua.”

Thiện Tuấn Hải trầm tư nói, “Ta tính đem những cổ phần trên danh nghĩa của ta, nhượng lại một phần cho Vinh Huyện lệnh.”

Thiện gia sở hữu 8 phần 10 số tiền lãi, nếu lấy một phần trong đó nhượng lại, có thể bình an giữ được phần sản nghiệp này, Thiện Tuấn Hải cảm thấy rất đáng giá.

Hiện giờ, mối ràng buộc giữa Thiện gia với Vinh Tín vẫn quá mỏng manh, hoàn toàn không có liên hệ lợi ích.

Nhưng nếu Vinh Tín nhận đứng tên phần cổ phần kia thì sẽ khác, sau này chuyện làm ăn của Thiện gia và Vinh Tín sẽ chung một thuyền, cho dù đối phương không quá để ý phần lợi nhuận này, cũng nên vì thể diện của mình mà ngăn cản những kẻ nhòm ngó mối làm ăn này như hổ đói rình mồi.

Hắn đã điều tra qua, Vinh Tín xuất thân từ phủ Quảng Lăng Hầu ở kinh thành.

Hiện giờ, trong Quảng Lăng hầu phủ, trừ lão hầu gia và thế tử, còn lại chính là cha hắn, nhị lão gia xuất sắc nhất nhất Quảng Lăng Hầu phủ, tuổi chưa tới 50 đã giữ chức quan nhị phẩm Binh Bộ tả Thị Lang, cũng là người được đồn đại có khả năng cạnh tranh nhất chức Binh Bộ Thượng Thư kế nhiệm.

Có xuất thân như thế, ở Thanh Châu này, có thể bảo hộ an toàn cho họ là chuyện quá dễ dàng đối với Vinh Tín.

Sau này, khi chuyện làm ăn của họ phát triển, cho dù mở rộng khắp Thanh Châu thì bọn họ vẫn có thể dễ dàng cùng vẫy, lăn lộn.

Chủ ý này của Thiện Tuấn Hải đương nhiên cũng nhận được sự đồng tình của Nghiêm Khôn.

Hắn cũng không muốn lợi dụng Thiện gia, yêu cầu phải lấy ra một phần từ hai phần cổ phần đứng tên hắn, coi như là tiền trà nước cho Vinh Tín, nhưng lại bị Thiện Tuấn Hải cự tuyệt.

"Số tiền này, cứ tính vào tiền chung đi.

Sau này, trừ tiền vốn dùng để mở rộng trang trại, thì cứ sau một tháng lại tổng kết một lần, nếu nhà ai có nhu cầu cấp bách cần phải dùng tiền, cũng có thể lấy ra mà dùng.

Nhưng trước khi đụng vào số tiền này, cần phải có sự đồng ý của cả hai bên."

Nghiêm Khôn thấy Thiện Tuấn Hải muốn phản bác, vội vàng nói: “Ta biết Đại Hải ngươi tin tưởng ta, nhưng không có quy củ sao thành phép tắc? Bây giờ chúng ta đồng tâm hiệp lực, nhưng ai biết được sau này lại vì chuyện tiền bạc mà lục đục chứ, chi bằng ngay từ đầu định ra quy tắc, ai cũng không thể nói hai lời.”

Nghiêm Khôn biết Thiện Tuấn Hải là người hào phóng, không phải loại người chỉ vì tiền bạc mà tính toán chi li, nhưng đây không phải là số tiền nhỏ, hợp tác làm ăn kị nhất chính là không rõ ràng.

Để phòng ngừa sau này có mâu thuẫn, không bằng ngay từ đầu định ra những quy tắc chặt chẽ, ngăn chặn triệt để những chuyện xấu có thể phát sinh.

“Được rồi, cứ theo lời Khôn tử ngươi mà làm.”

Thiện Tuấn Hải thấy Nghiêm Khôn nghiêm túc, liền gật đầu đồng ý.

Cũng vì như thế, họ phải thuê một người làm chưởng quỹ.

Dù sao, sau này phải chi tiền công hay chi tiền riêng, lại còn phải chi tiền đóng thuế cho quan phủ, những vấn đề này họ đều không rõ ràng bằng người trong nghề.

Cuối cùng, Thiện Tuấn Hải quyết định ở lại Nghiêm gia, đợi tờ mờ sáng hôm sau, ăn cơm xong, mới trở về Thiện gia.

Trước khi đi, Thiện Tuấn Hải lấy ra 50 lượng bạc, người trong nhà bận rộn một thời gia dài như vậy, hắn cũng muốn mua cho người trong nhà vài thứ tốt, nếu không, số tiền này có kiếm được cũng trở thành vô ích.

“Hải thúc, người đợi một lát.”

Thiện Tuấn Hải đang định ra khỏi cửa, thì bị Nghiêm Sơn Sinh giữ lại.

"Đây là tượng đất nhỏ con mua cho Phúc Bảo muội muội." Hắn móc trong túi ra một bức tượng người nhỏ, bên trên có những hoa văn màu sắc tinh xảo, nhìn qua, chính là một tiểu cô nương 5 đến 6 tuổi đáng yêu, mặc một chiếc áo hoa, nhìn có vài phần tương tự Phúc Bảo.

"Muội muội có tượng đất rồi.

Tượng đất nhỏ đáng yêu này, ngươi giữ lại để chơi đi.

Ngươi xem vẻ mặt này thật tốt, bộ dáng lại đáng yêu, khi còn nhỏ Hải thúc cũng có một bức tượng như vậy, còn không nỡ tặng cho người khác kìa."

Trong lòng Thiện Tuấn Hải bắt đầu nhốn nháo.

Ngươi nhìn mà xem, hắn không có nhìn lầm nha, cái con sói con trước mặt này chính là đang nhìn chằm chằm con gái của hắn! Nếu không thì sao có thể vô duyên cô cớ, muốn tặng đồ cho con gái của hắn chứ?

"Đây là đồ chơi dành cho nữ hài mà." Nghiêm Sơn Sinh trầm ổn lắc đầu, sau đó dùng ánh mắt không thể tưởng tượng được nhìn Thiện Tuấn Hải trước mặt.

Không ngờ lúc Hải thúc còn nhỏ, lại có thể thích tượng đất dành cho bé gái chơi như thế.

Xem ra, lần sau khi hắn kiếm được chút tiền công, cũng sẽ mua cho Hải thúc một cái, nếu không hắn lại tranh giành với Phúc Bảo muội muội thì biết làm sao bây giờ.

Nghĩ như vậy, tâm tư Nghiêm Sơn Sinh có chút nặng nề, ghét bỏ mình hiện tại kiếm được quá ít tiền, một chút cũng chẳng đủ dùng.

"Hải thúc, người nói với Phúc Bảo muội muội, lần sau con đến, con sẽ mang cho nàng một ít vải đẹp.

Không phải nàng rất thích may quần áo cho mấy đứa nhỏ sao, đến lúc đó nàng có thể may quần áo cho cái tượng đất xinh đẹp này."

Nghiêm Sơn Sinh có chút hối hận, không nên nhờ Hải thúc mang tượng đất nhỏ về nhà cho Phúc Bảo muội muội.

Nhưng mà lời đã nói ra cũng không thể thu hồi lại được.

Hắn chỉ có thể ngăn chặn bằng cách úp úp mở mở nhắc nhở Thiện Tuấn Hải, nếu thúc ấy dám ăn trộm tượng đất nhỏ của muội muội, đợi đến lần sau khi hắn với Phúc Bảo gặp nhau, nhất định sẽ vạch trần hành vi tồi tệ của thúc ấy.

Đúng là cái thứ lòng lang dạ sói mà!
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 126: Chương 126



Thiện Tuấn Hải thiếu chút nữa thì chửi thề.

Hắn thế mà lại bị một thằng nhóc 11 tuổi uy h**p? Nhìn tên quỷ nhỏ còn chưa kịp mọc râu trước mặt, Thiện Tuấn Hải suy nghĩ, chẳng lẽ mình thể hiện rõ ràng quá, khiến đối phương nhận ra mình đang kiêng kị hắn à?

Hắn đâu có biết, Nghiêm Sơn Sinh nói vậy chỉ đơn thuần là vì cảm thấy hắn sẽ trộm cái tượng đất này giấu đi, để lén chơi 1 mình.

Thiện Tuấn Hải nghiến răng, nghiến lợi.

Hắn hoàn toàn không biết mình trong lòng Nghiêm Sơn Sinh lại là hình tượng như thế, cầm lấy cái tượng đất, sau đó nhìn vẻ mặt vui vẻ của Nghiêm Sơn Sinh, có chút uất nghẹn rời đi.

“Lấy cho ta 5 cái tượng đất này.”

Rời khỏi Nghiêm gia, Thiện Tuấn Hải càng nghĩ càng cảm thấy không thỏa đáng.

Hắn không thể để tên tiểu tử Nghiêm Sơn Sinh này trở thành người duy nhất trong lòng của con gái được.

Bởi vậy, Thiện Tuấn Hải không chút suy nghĩ, cầm tiền trong tay, chuyện đầu tiên làm chính là đi tới sạp bán tượng đất, mua một lúc 5 bức tượng đất.

Nhìn một đống tượng con nít bằng đất, hắn không tin con gái của hắn còn có thể thích bức tượng của Nghiêm Sơn Sinh đưa cho.

Trong lòng người cha ngốc nghếch, người khác phái mà con gái thích nhất chỉ có thể có duy nhất một người, đó chính là hắn.

Sau khi mua 5 cái tượng đất, Thiện Tuấn Hải vẫn chưa dừng lại, đến tiệm trang sức mua hai cây trâm mạ vàng, lại mua thêm một ít trang sức nhỏ, sau đó lại đến mấy tiệm vải, mua cho cả nhà vài xấp để may trang phục mới.

Trừ những thứ đó ra, Thiện lão nhân thích nhất là thuốc lá, nữ quyến trong nhà thì thích son phấn, tất cả mọi thứ hắn đều không có quên.

Đến cuối cùng, còn dư lại gần 5 lượng bạc, Thiện Tuấn Hải rốt cuộc cũng nghĩ tới đứa con trai đang cực khổ học tập ở trường trên trấn trên.

“Phúc Tài?”

Thiện Tuấn Hải cầm 5 lượng bạc đi mua một ít điểm tâm cho con trai, còn mua thêm con gà quay mà hắn thích ăn nhất, dự định để cho hắn với cháu trai Phúc Tài chia nhau ra ăn.

Số tiền còn dư lại, hắn dự định sẽ cất riêng để dành cho con trai, phòng hờ khi có chuyện gì xảy ra.

Nói thế nào đi nữa, nhà bọn họ cũng coi như đã phát tài một chút, không thể để con trai cứ giữ nguyên thói quen sinh hoạt như cũ.

Thiện Tuấn Hải tự nhận mình là một người cha vô cùng công bằng, đã để dành cho con gái 9 phần, thì hắn cũng nguyện ý để cho con trai 1 phần.

Lúc hắn vừa tay xách nách mang bao lớn, bao nhỏ đến trường học tìm con trai, thì thấy một thiếu niên đang đứng bên ngoài, dán tai vào tường của trường học.

Nếu như hắn không nhìn lầm, thì đó chính là cháu trai của hắn, Thiện Phúc Tài.

“Tam, tam thúc!”

Thiện Tuấn Tài dường như không ngờ được Thiện Tuấn Hải sẽ xuất hiện, sắc mặt lập tức đỏ kè, quay đầu muốn bỏ chạy.

“Phúc Tài! Thiện Phúc Tài! Ngươi đứng lại đó cho ta!”

Thiện Tuấn Hải cảm thấy không đúng, bây giờ đang là giờ học, vì sao hắn lại đứng một mình ở bên ngoài? Hơn nữa, nhìn bộ dạng, chắc chắn là bị lão sư trong trường phạt, hắn đã đến thì phải biết rõ chuyện này là như thế nào.

“Phúc Tài, ngươi chạy cái gì mà chạy, chỗ này rộng như vậy, ngươi muốn chạy đi đâu?”

Thiện Phúc Tài chỉ là một đứa nhỏ 8 tuổi, tuy rằng vóc dáng đã lớn, nhưng cũng chỉ mới đứng tới lưng quần của Thiện Tuấn Hải, chân cũng không thể dài như của Thiện Tuấn Hải, chưa kịp chạy xa đã bị Thiện Tuấn Hải bắt được.

“Tam thúc !”

Cổ áo bị túm lại, Thiện Phúc Tài chỉ có thể bảy ra nét mặt đau khổ, ấp úng gọi Thiện Tuấn Hải một tiếng.

"Chuyện vừa rồi là thế nào? Bị sư trưởng của các ngươi phạt à?" Thiện Tuấn Hải nghĩ tới cảnh cháu trai vừa rồi phải đứng ngoài dùng tay nhéo tai mà cảm thấy tội nghiệp.

Nhìn giống như mấy đứa nhỏ đi học ở trường trong thôn, bị mấy tú tài trách phạt.

Có lẽ trước khi hắn tới, đứa nhỏ này đã làm gì đó sai, nên bị lão sư trong trường phạt.

“Phúc Tài à, cha ngươi kiếm tiền cho ngươi đi học cũng không dễ dàng gì.”

Thiện Tuấn Hải nhìn cháu trai trước mặt, thở dài một hơi, nói.

Trước kia khi còn chưa phân gia, tiền học của Thiện Phúc Tài trích từ quỹ chung ra, nên không có áp lực trực tiếp.

Nhưng hiện tại đã phân gia, nói cách khác, một năm Thiện Phúc Tài tiêu tốn hơn 10 lượng, toàn bộ do một mình nhị phòng chi trả.

Bởi vậy, tốn tiền tới mức chóng mặt.

Bây giờ vẫn còn tốt một chút, hơn một nửa rau dưa ngoài đồng ruộng của Thiện Tuấn Hà đều do Thiện Tuấn Hải nhận thầu cho trang trại của mình.

Vì vậy ít nhất, sau khi thu hoạch gần hai mươi mẫu đồng ruộng kia, mỗi năm trừ đi thuế má, cũng có thể thu được 5-60 lượng, nhưng chuyện chi tiêu lại không hề đơn giản.

Thiện Tuấn Hà còn có hai con gái chưa kết hôn.

Nếu hắn cũng giống như những nhà khác, không cho con gái của hồi môn, thì không nói.

Nhưng nếu muốn đặt mua hai phần của hồi môn, lại phải làm tiệc rượu khi con gái xuất giá, số tiền này đương nhiên sẽ không nhỏ.

Thiện Tuấn Hải nhìn bộ dạng của nhị ca nhà mình, cũng không phải là loại người không xem trọng con gái, đến lúc đó, chắc chắn sẽ thêm áp lực tiền bạc.

Mai Nương đã sắp đến tuổi gả chồng, tiền hồi môn của nàng cần phải tích góp thật tốt, ngay sau đó cũng nhanh chóng đến lượt Lan Nương.

Bây giờ, nhà mà nhị phòng Thiện gia đang ở là từ 20 lượng do đại phòng đưa, hơn nữa, còn phải chi thêm tiền riêng để xây nhà.

Vật liệu gỗ, gạch trong nhà không phải là loại tốt nhất, phòng cũng ít.

Sau này Thiện Phúc Tài trưởng thành muốn lấy vợ, nhà nhỏ như vậy chắc chắn là không được.

Bởi vậy, trong nhà còn cần phải tích góp thêm một số tiền để xây lại nhà.

Hơn nữa, ngày thường còn phải tiêu dùng cho việc qua lại với nhà khác, số tiền này, thật ra cũng không bao nhiêu, nhưng mỗi năm phải chi cho Thiện Phúc Tài đi học, thật sự là vẫn là gánh nặng.

Dưới tình huống như thế, Thiện Phúc Tài không học tập tốt, chính là lãng phí tiền bạc, phụ sự kì vọng của cha mẹ hắn.

Thiện Tuấn Hải là trưởng bối, cảm thấy dù sao mình cũng nên giáo huấn hắn một chút.

"Con cũng biết cha con không dễ dàng gì.

Nhưng mà tam thúc à, con thực sự học không vô."

Bị tam thúc giáo huấn một hồi, Thiện Phúc Tài cảm thấy vô cùng ủy khuất.

Hắn không phải không muốn học thật tốt, nhưng hắn thật sự không đọc sách được.

Mỗi lần nghe sư trưởng dạy học, hắn liền cảm thấy buồn ngủ.

Nhìn một đám chữ rồng bay phượng múa, hắn liền cảm thấy đau đầu.

Căn bản là học không vô.

Hắn đã nhiều lần muốn nói với cha mẹ chuyện này, đừng bắt hắn phải đi học nữa.

mỗi năm phải tốn những 20 lượng bạc, để khoản tiền làm của hồi môn cho tỷ tỷ, xây lại nhà ở không phải tốt hơn sao? Làm như vậy, ít nhất còn thấy được hiệu quả, tỷ tỷ có của hồi môn, ở nhà chồng có thể ngẩng cao đầu mà sống, xây lại nhà cửa, phòng ở, bản thân mình sẽ được sống thoải mái, người khác nhìn vào còn ngưỡng mộ.

Nhưng cho hắn đi học, chẳng khác gì ném bạc ra ngoài cửa sổ, chỉ nghe âm thanh, ngoài ra chẳng còn gì nữa.

Nhưng hắn có nói cũng vô dụng.

Đại đường ca thi đậu đồng sinh, sắp tới sẽ phải thi tú tài.

Nhị đường ca học tập cũng rất tốt, ít nhất là có thể nghe sư trưởng khen thường xuyên.

Trong lòng nương của hắn uất nghe một cỗ khí, sợ hắn thua xa hai hai đường ca.

Bây giờ nếu hắn nói mình không muốn đi học, chỉ sợ nương của hắn sẽ nhai đi nhai lại, cùng với cái ánh mắt ai oán kia, có thể g.i.ế.c c.h.ế.t hắn cũng không chừng.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 127: Chương 127



"Tam thúc, con thật sự không phải là người sinh ra để học mà.

Đây đã là năm thứ 3 rồi, con vẫn ngu ngốc như cũ.

Nhị đường ca chỉ nhập học sớm hơn con 2 năm, nhưng đã sớm chuyển qua lớp Bính.

Con cảm thấy, có lẽ, căn bản con không phải là người có khả năng học tập.

Hay là người nói với cha con đi, để cha khuyên với nương của con, đừng bắt con đi học nữa?"

Thiện Phúc Tài nhìn tam thúc cầu xin.

Hy vọng đối phương có thể giúp hắn nghĩ ra một biện pháp tốt, để hắn thoát khỏi khổ ải này.

Trường học ở trấn trên có tổng cộng 7 lớp, lấy Giáp, Ất, Bính, Đinh, Mậu, Kỷ, Canh để đặt tên phân biệt.

Trong đó, Giáp và Ất là hai lớp tú tài, học sinh của hai lớp này đều là những người tập trung để thi tú tài.

Lớp Bính với Đinh là lớp đồng sinh, học sinh trong hai lớp này đều là những người có hy vọng thi đậu đồng sinh.

Còn lại 3 lớp Mậu, Kỷ, Canh, chính là lớp vỡ lòng, học sinh phải thi qua 3 lớp này, mới có thể học lên lớp cao hơn.

Thiện Phúc Tài đã học lớp vỡ lòng hai năm, lại còn học ở lớp thấp nhất, ngay cả lớp Mậu với Kỷ hắn cũng chưa học lên được.

Điều này đủ để chứng minh, ở phiên diện đọc sách này, hắn thật sự không có chút khả năng nào.

“Lớp Canh?”

Thoạt nghe, Thiện Tuấn Hải còn tưởng mình nghe nhầm.

Lúc trước, cũng không có ai đặc biệt hỏi thăm tiến độ học hành của mấy đứa nhỏ mỗi nhà.

Bên phía Thiện Phúc Tài, nương của hắn, Vương Xuân Hoa chính là người phát biểu, lần nào cũng chỉ nghe Vương Xuân Hoa úp úp mở mở nói không tồi.

Mà trước giờ Thiên Tuấn Hải lại không hỏi thăm Phúc Đức xem, đứa cháu trai này học hành như thế nào, còn nghĩ những lời Vương Xuân Hoa nói, cho dù có khoa trương thì cũng không tới mức khoa trương thái quá.

Bây giờ xem ra, tình huống này của cháu trai, cùng với "không tồi" hoàn toàn không dính dáng.

Trước giờ hắn còn tưởng rằng, đứa nhỏ này so với con trai đã học xong lớp vỡ lòng của hắn, cũng nên học lớp Mậu hoặc lớp Kỷ.

Nhưng nhiều năm như vậy, thằng bé cũng chưa có chuyển lớp bao giờ.

“Việc này tam thúc sẽ suy nghĩ thật kĩ.”

Thiện Tuấn Hải không lập tức đồng ý.

Đứa cháu trai Phúc Tài này, hắn thật sự rất quý, nhưng dù sao cũng đã phân gia, hắn không thể mặt dày nhúng tay vào việc gia đình của nhị ca.

Nhất là, chuyện này lại liên quan tới chuyện đọc sách, việc mà những nhà nông coi trọng nhất.

Vương Xuân Hoa tính tình lại ngang bướng, cổ quái, sẽ oán trách hắn không muốn nhị phòng sống tốt, muốn làm lỡ tiền đồ của nhị phòng.

"Mấy hôm nay ở trường học chắc là ăn uống kham khổ, đợi chút tan trường, tam thúc dắt ngươi với đường nhị ca đến tiệm ăn.

Ngươi muốn ăn cái gì thì ăn cái đó, tam thúc có tiền."

Nhìn cháu trai nhỏ yếu gầy gò, Thiện Tuấn Hải có chút thương cảm nói.

“Cảm ơn người, tam thúc.”

Thiện Phúc Tài vốn dĩ cũng không quá kỳ vọng vào tam thúc Thiện Tuấn Hải này, bây giờ nghe đối phương cự tuyệt, hắn cũng chỉ có chút mất mát thôi.

Sau lại nghe tam thúc bảo muốn dắt hắn ra tiệm ăn cơm, chút mất mát cũng tiêu tan, toét miệng cười, suy nghĩ xem đến lúc đó nên ăn cá kho tốt hơn, hay là ăn giò heo quay thì tốt hơn.

“Cha!”

Thấy cha đến trường học, Thiện Phúc Đức vô cùng vui vẻ.

Nam hài 10 tuổi đã không còn vẻ mũm mĩm trẻ con như trước đây, nhưng vì không phải làm việc chân tay nên vẫn trắng trẻo, mập mạp.

Nhất là gương mặt tròn vo kia, xinh đẹp, đáng yêu, nhìn qua giống như là gương mặt phúc hậu của con nít được phóng đại.

“Muội muội đâu ạ?”

Thiện Phúc Đức nhìn thấy cha, điều đầu tiên hắn làm chính là nhìn ra phía sau.

Nhưng nhìn trái, nhìn phải, trừ tam đường đệ đang đứng sau lưng cha hắn, thì chẳng thấy bóng dáng muội muội nơi nào.

Đôi mắt sáng long lanh lập tức ảm đạm lại.

“Sao? Nhìn thấy cha, con không đủ vui mừng à?”

Tiểu tử thúi, chắc chắn là muốn tranh giành sự yêu thích của con gái với hắn! Thiện Tuấn Hải cảm thấy, hôm nay mình tới thăm con trai chính là một quyết định sai lầm.

"Không phải, thấy cha tới thăm con, con đương nhiên là vui mừng rồi." Thiện Phúc Đức toét miệng, cười cười, ánh mắt vô tâm như một đứa nhỏ ngốc nghếch, vẫn là cái tính trẻ con như trước.

Nghe nói cha hắn muốn dẫn hắn và đường đệ ra tiệm ăn, Thiện Phúc Đức còn tranh thủ đi về gian phòng ở của mình, lấy ra một cái bọc nhỏ.

“Đây đều là kẹo, con để dành cho muội muội.”

Tuy rằng nhiều năm đọc sách như vậy, hiểu rõ nhiều đạo lý, nhưng về phương diện tình cảm, Thiện Phúc Đức vẫn mang chấp niệm lúc nhỏ.

Giống như khi còn rất nhỏ, hắn cho rằng cây cối ở huyện thành sẽ mọc đầy gà quay và bánh ngọt, bây giờ, tuy hắn không tới mức ngây thơ như thế, nhưng vẫn tin rằng gieo nhân nào thì gặt quả ấy.

Muội muội đáng yêu như vậy, ngọt ngào như vậy, cần phải ăn thật nhiều kẹo.

Nên mấy năm nay, hắn không ngừng mua cho nàng thật nhiều đồ ngọt.

Bởi vậy, lúc đi học, Thiện Phúc Đức có thói quen, dùng một phần tiền sinh hoạt cha mẹ cho, đem đi mua kẹo cho muội muội.

Thói quen như vậy, vẫn luôn duy trì đến hiện tại.

Đáng tiếc, hắn lớn rồi, muội muội cũng lớn, không thể ôm ấp hôn hít muội muội như trước đây.

Nếu không, hắn đã có thể biết được, mình thường xuyên cho muội muội kẹo, thì muội muội có ngày càng ngọt ngào hay không.

“Ha hả.”

Thiện Tuấn Hải ngoài cười nhưng trong không cười, nhận lấy bọc kẹo cùng lời nhắn của con trai, quyết định trước khi rời khỏi thị trấn, sẽ mua mấy cân kẹo ngon hơn.

Giống như việc hắn mua 5 bức tượng đất để đè bẹp Nghiêm Sơn Sinh, mấy tên nhóc con này, tất cả đều không thể hấp dẫn ánh mắt của con gái hắn trước mặt hắn.

Hắn muốn mua càng nhiều càng tốt, để mấy tên nhóc con kia "mờ nhạt trong biển người", chỉ có như vậy là tốt nhất đối với con gái.

Trong tương lai, nàng sẽ không tùy tùy tiện tiện bị con sói nào dụ dỗ cướp mất.

Thiện Phúc Đức không biết cha hắn suy nghĩ cái gì, mà cho dù có biết, thì đoán chừng cũng không sao cả.

Cha mua càng nhiều kẹo càng tốt, muội muội ăn càng nhiều kẹo thì ngày càng xinh đẹp đáng yêu.

Ba người đều có tâm tư riêng, cùng nhau đi đến một tiệm ăn không tệ, một phần giò heo hấp tương, một phần vịt kho, một phần cá hấp đậu, cùng với 3 phần mì Dương Xuân, bắt đầu ăn ngấu nghiến.

“Phúc Tài, con nói con không muốn đọc sách, nhưng bây giờ con lại lở dở, rời trường về nhà thì có thể làm cái gì? Chẳng lẽ con muốn giống như cha của con, bán mặt cho đất, bán lưng cho trời?”

Không phải Thiện Tuấn Hải khinh thường nhị ca của mình, mà là làm nghề trồng trọt thực sự rất vất vả.

Bọn họ tốn nhiều tiền để đưa con trai đi học, chính vì không muốn con trai phải chịu khổ như mình.

Nhưng mà bây giờ, Thiện Phúc Tài lại không phải đồng sinh, với tuổi tác hiện tại, trừ khi là chọn một nghề để học, không thì về quê làm ruộng, dường như không còn con đường thứ ba để lựa chọn.

Lựa chọn đầu tiên thì còn tốt một chút, chứ còn lựa chọn còn lại, Thiện Tuấn Hải không biết cặp đôi ca tẩu của mình đang đặt kỳ vọng khá cao vào đứa con trai này, có thể chấp nhận hay không.

“Làm ruộng rất tốt mà, con rất muốn làm ruộng.”

Nói về việc mình thích, hai mắt Thiện Phúc Tài sáng lên, buông đũa trong tay xuống, nuốt miếng giò heo thật to đang ngậm trong miệng xuống, dự định cùng tam thúc tâm tâm sự thật tốt.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 128: Chương 128



“Tam thúc, cha con nói, bây giờ hoa màu của nhà con đều được người và gia nãi thu mua, để làm thức ăn nuôi gia súc trong nhà, có phải không ạ?”

Thiện Phúc Tài thần bí kề sát vào tai Thiện Tuấn Hải, thì thầm hỏi.

“Ừ, đúng thế.”

Chuyện này cũng không phải chuyện gì bí mật, cháu trai nghe cha mẹ bàn luận nên biết được cũng là chuyện bình thường, do đó, Thiện Tuấn Hải cũng không có ý định giấu giếm.

"Chẳng qua, ta với gia nãi của con, tuy rằng lấy hoa màu của cha con, nhưng vẫn trả tiền, giá cả so với ở chợ thì còn cao hơn.

Nhưng điều này không có nghĩa là trồng trọt không cực khổ."

Đối với người nông dân mà nói, chi tiêu trong một năm đều phải dựa vào những miếng đất này trong nhà.

Ông trời thương tình, năm đó thu hoạch được, đời sống trong nhà cũng dư dả.

Ông trời trở mặt, năm đó thu hoạch không được, toàn bộ chi phí sinh hoạt trong nhà là cả một vấn đề.

Không phải nhà nào cũng có được nhiều ruộng đất như Thiện gia.

Trong thôn có rất nhiều nhà chỉ có thể nương tựa vào hai ba mẫu đất cằn cỗi, để nuôi sống hơn mười người trong gia đình.

Nếu ông trời không thương tình ban cho, thì thức ăn hàng ngày cũng trở thành một vấn đề.

Thức ăn của người trong thôn đều xuất phát từ ruộng đất của họ.

Ngoài những thứ đó ra, thì dầu muối, tương giấm, kim chỉ vải vóc, quần áo, giày dép,… đều phải dựa vào số tiền kiếm được sau khi bán lương thực.

Người trong thôn có hai con đường để bán lương thực.

Một là bán cho kho lương thực của quốc gia, giá cả tạm ổn, không dối trên lừa dưới.

Hai là bán cho thương lái, tư nhân, giá có thể cao hơn so với quan phủ đưa ra một chút, nhưng kiểu này lại không ổn định, không phải ai cũng có thể tìm được.

Thiện gia mua lương thực, thực phẩm của Thiện Tuấn Hà, giá cả chắc chắn cao hơn số tiền mà quan phủ trả, thậm chí còn cao hơn so với thương lái tư nhân.

Người trong thôn không biết chuyện này, chỉ cho rằng lão thái thái mua lương thực thực phẩm với cái giá tương tự quan phủ đề ra, hoặc tương đương giá đó, dù sao cũng đã khiến người ta hết sức hâm mộ.

Bởi vì, cho dù là quan phủ hay thương nhân thu mua, thì cũng cần phải vận chuyển lương thực, thực phẩm đến nơi đã được chỉ định.

Chưa nói tới việc cân thừa hay cân thiếu, chỉ tính chuyện vận chuyển qua lại, cũng đủ khiến cho người dân tốn mất vài ngày.

Đi qua đi lại khiến cho giày dép với quần áo mòn rách, chỉ vậy thôi cũng chưa đáng nói, nếu như không may mắn, lúc vận chuyển gặp phải mưa to, khiến lương thực bị hư hỏng, cho dù muốn khóc cũng chẳng biết khóc với ai.

Thiện gia thu mua lương thực, cũng có nghĩa là sẽ giảm đi phần tổn thất này, Thiện Tuấn Hà chỉ cần an tâm trồng trọt, không cần phải lo lắng chuyện phía sau.

Thiện Tuấn Hải lo lắng cháu trai chỉ thấy được vẻ sung sướng khi cha hắn lấy được tiền, mà không hiểu được nỗi vất vả, khổ cực khi trồng trọt của cha hắn, cho nên mới nói như vậy.

“Con biết, cha con không sung sướng gì.”

Bởi vì chuyện của cha mẹ, Thiện Phúc Tài cũng coi như là trưởng thành trước tuổi.

Có một số việc hắn giả vờ hồ đồ, nhưng không có nghĩa là hắn hồ đồ thật.

Nếu hắn không tiếc cho số tiền mà cha hắn trồng trọt kiếm được, thì lúc đi học ở trường cũng sẽ không cảm thấy có lỗi như vậy.

Ở trường học, hình phạt nghiêm khắc nhất chính là đánh vào lòng bàn tay, thỉnh thoảng Thiện Phúc Tài sẽ bị phạt đứng ở ngoài lớp học.

Nhưng mấy hình phạt này, riết rồi cũng quen.

Có thể việc đọc sách thật sự là việc nhẹ nhàng.

Bởi vì ngươi có thể ở lại trường, vì ngươi đóng tiền học đầy đủ, nên hằng ngày sẽ có người giúp ngươi giặt giũ quần áo, lau dọn phòng ở.

Một ngày ba bữa cơm, có thịt có cá, so với những gì ăn ở nhà thì khá hơn nhiều.

Trừ những thứ đó ra, ngươi còn có thể có thêm nhiều kiến thức.

Lâu lâu có thể dạo chợ cùng đám bạn, mặc dù trên danh nghĩa là đi thực tế để tiếp thu thêm kiến thức, nhưng trên thực tế thì chủ yếu quậy phá, náo loạn.

Nếu không, vì sao lại có nhiều người sau khi thi đậu đồng sinh hoặc tú tài, liên tục thất bại trong việc khoa cử, lại vắt nát óc suy nghĩ để dỗ dành người nhà, chi tiền để bọn họ đi học tiếp chứ? Còn không phải là vì so với đi học, thì cuộc sống lao động ở nhà càng vất vả, khổ cực hơn sao.

Chỉ cần Thiện Phúc Tài muốn, hắn hoàn toàn có thể ăn không ngồi rồi ở trường học, quậy phá đến khi người nhà không muốn chu cấp cho hắn ăn học nữa mới thôi.

Nhưng hắn cảm thấy như vậy thật sự có lỗi với cha hắn, thật có lỗi khi để tiền bạc trong nhà phải tốn một cách vô ích.

Thiện Phúc Tài tính toán, 3 năm qua, trong nhà trước sau cũng đã tốn 40 đến 50 lượng bạc.

Bây giờ tuổi hắn không còn nhỏ, so với việc lãng phí thời gian đi học ở trường, chi bằng sớm nói rõ ràng với cha hắn, như vậy còn có thể theo cha hắn 2 năm để học tay nghề trồng trọt.

“Con biết, nhưng con kiên trì đọc sách suốt hai năm, thật sự cảm thấy mình không phải là người có khả năng học chữ.”

Thiện Phúc Tài ngồi nghiêm chỉnh, đứa nhỏ 8 tuổi lại như người trưởng thành, cùng với tam thúc Thiện Tuấn Hải của mình nói chuyện rành mạch: "Con đã từng suy nghĩ, có nên đi học nghề như những người trong thôn mình hay không, nhưng con lại cảm thấy không đúng.

Nhà con có nhiều đất đai như vậy, nếu con đi ra ngoài học một cái nghề gì đó, sau này, những mảnh đất này không phải chỉ có cha với nương con chịu cực khổ hay sao?"

Nhị phòng Thiện gia có hơn 20 mẫu ruộng đất, Thiện Tuấn Hà đương nhiên là lao động chính trong nhà, Vương Xuân Hoa với Mai Nương chỉ phụ giúp một tay, đến lúc mùa vụ, lại phải thuê thêm người.

Bây giờ Thiện Tuấn Hà vẫn còn cường tráng, vẫn còn đủ sức lực để gánh vác những việc nặng nề, nhưng đợi thêm 10 tới 20 năm nữa, chắc chắn không thể đủ sức.

“Ha ha, con thật ngang bướng.”

Thiện Tuấn Hải nhìn cháu trai giống như một lão già trong nhà đang tức giận mà rống, không nhịn được có chút buồn cười.

Chẳng qua, nhìn bộ dạng nghiêm túc của thằng bé, hắn cũng trở nên nghiêm túc hơn khi nói chuyện với thằng bé.

"Tam thúc đừng chê cười con.

Những gì con nói với người, con đều đã suy nghĩ thật kĩ.

Thứ nhất, con không đi học chính là vì muốn kiếm tiền cho nhà con.

Kế đến là con muốn học một nghề gì đó, và con cảm thấy trồng trọt không có gì là không tốt.

Với lại, không phải còn có tam thúc giúp đỡ con sao."

Thiện Phúc Tài thông minh lanh lợi đã sớm phát hiện, những đồ ăn trong nhà luôn ngon hơn thức ăn ở trường.

Ban đầu, khi chưa phân gia, hắn còn cho rằng đó là do tay nghề của bà nội, nhưng sau này khi phân gia rồi, khi các nhà tự mình nấu nướng, Thiện Phúc Tài mới nhận ra, có lẽ thứ tạo nên hương vị tuyệt hảo của những món ăn kia, chính là nguyên liệu nấu nướng.

Giống như đồ ăn mà nương và hai tỷ tỷ của hắn nấu, tuy rằng tay nghề không được lão luyện như nãi nãi, nhưng đồ ăn vẫn ngon hơn nhiều so với ở trường học.

Thiện Phúc Tài liền suy nghĩ, có lẽ bởi vì ở nhà chỉ dùng loại rau dưa trồng trên đất đai nhà mình, vì thường xuyên được tưới bón bằng phân của gia súc trong nhà, nên mới ngon như thế.

Thiện Phúc Tài nghĩ, tam thúc có năng lực như vậy, quy mô trang trại ngày càng lớn, hắn vừa lúc chạm phải điểm sáng, quan trọng là đất đai màu mỡ, sẽ trồng ra loại rau dưa tốt hơn.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 129: Chương 129



“Tiểu tử, con thông minh hơn cha mẹ con nhiều.”

Thiện Tuấn Hải không nghĩ tới, nhà nhị ca lại có thể sinh ra đứa trẻ lanh lợi như Phúc Tài.

Trong lòng hắn có chút vui mừng thay cho nhị ca cục mịch của mình, dù sao đứa nhỏ thông minh cũng tốt hơn đần độn.

Quan trọng nhất là, Phúc Tài thông minh nhưng không khoe khoang, nó tự biết chừng mực của bản thân, điểm này, dường như rất giống nhị ca.

"Ăn nhanh đi, đồ nguội hết rồi.

Có điều, chuyện học hành này, con phải tự mình nói chuyện với cha con."

Thiện Tuấn Hải xoa đầu cháu trai nhỏ, như cũ vẫn không đồng ý làm người thuyết phục cha mẹ thay hắn: "Cứ đem những lời mà con vừa nói với ta, nói lại cho cha con nghe.

Cha con thương yêu con như vậy, sẽ không bắt ép con tới trường đọc sách nữa."

“Nhưng mà...”

Thiện Phúc Tài nhìn vào mắt tam thúc, lại nhìn nhị đường ca bên cạnh, người hắn lo lắng không phải cha hắn, mà là nương của hắn.

"Con phải suy nghĩ thật kĩ, dù là đọc sách hay trồng trọt, thì đều liên quan tới chuyện cả đời của con.

Nếu con vì người nào đó mà thay đổi lập trường của mình, thì đó cũng là lựa chọn của chính bản thân con."

Thiện Tuấn Hải nhìn cháu trai khó xử, gắp vào chén trước hắn một cái móng heo, không nói tiếp nữa.

Thiện Phúc Tài do dự, làm bộ như ông già, thở dài một hơi, sau đó, bi thương hóa thành sức ăn, hút sùm sụp từng sợi mỳ.

“Lúa mạch năm nay rất tốt.”

Tưởng bà tử nhìn lúa mạch và thóc thu hoạch năm nay, những thứ này sau khi giã ra sẽ thành những hạt gạo trắng nõn, từng hạt đầy đặn, mượt mà, thon dài nhìn như những viên trân châu, vừa nhìn là sẽ khiến người ta thấy thích.

“Đợi chút nữa đem chỗ thóc với lúa mạch này đến chỗ Hổ bà tử trước cửa thôn xay, xay thật tốt, rồi mang về làm bánh trôi cho cục cưng của chúng ta ăn.”

Gạo vừa thu hoạch thơm ngát vô cùng, xay ra một màu trắng tinh, khi chế biến sẽ mang theo nồng đậm hương gạo và mì.

Cho dù nấu thành món gì thì cũng có đủ hương sắc, khiến người ta không thể ngừng ăn.

Nhất là năm nay, Tưởng bà tử còn đặc biệt gieo gạo nếp trên nửa mẫu ruộng.

Trước đây trong nhà không dám làm như vậy, bởi vì gạo nếp cũng rất quý giá, đa số là mang đi bán để lấy tiền.

Nửa mẫu ruộng này, Tưởng bà tử còn đặc biệt tưới bón đầy đủ.

Lúc còn là mạ non, nhìn qua đã thấy tươi tốt hơn hẳn những cây mạ non khác.

Đến khi lớn lên, trổ bông nặng trĩu, một gốc bằng 3 đến 4 cây nhà người khác.

Dùng làm bột với sợi mì thì đều trắng mịn hơn so với trước đây một bậc.

Dự định khi thu lúa mạch và lúa thóc đó, Trưởng bà tử sẽ giữ lại một phần đủ để người nhà mình ăn, cũng suy nghĩ có nên dùng loại bột thượng đẳng này để làm thành một ít điểm tâm, lấy lòng đám người coi tiền như cỏ rác trong thành hay không.

"Nhìn thật thích mắt. Gạo với lúa mì này đều đã phơi khô, chút nữa con sẽ mang ra cho Hổ thẩm xay một túi bột, tranh thủ thời gian trước giờ cơm chiều nấu một nồi bánh trôi nước."

Tô Tương nghĩ tới hương vị thơm ngon mềm mại của bánh trôi, nhịn không được có chút phát thèm.

“Ừ, lấy những hạt mè ta cất trong hũ nhỏ, dùng cối đá xay những quả hạch trên núi, sau đó, trộn những thứ đó cùng với đường hoa quế.”

Cuộc sống hàng ngày tốt hơn, Tưởng bà tử cũng càng ngày càng thích nghiên cứu các món ăn.

Lúc trước trong nhà cũng không có để ý nhiều như thế, bánh trôi nhân mè đen đã là không tồi rồi, cũng không nghĩ tới là sẽ thêm hạt quả rừng hay là đường hoa quế gì đó vào.

“Dạ, vâng ạ.”

Tô Tương nghe thấy lời nói dứt khoát của Tưởng bà tử, vội vàng đi vào bếp chuẩn bị.

“Phúc Bảo, cục cưng của nãi ơi!”

Tưởng bà tử gọi với vào phòng vài tiếng, cũng chưa thấy cháu gái bảo bối ra đón bà, có chút buồn bực.

"Phúc Bảo ăn xong cơm trưa thì ra ngoài rồi, có lẽ là đi tìm đám Thiết Hoa để chơi." Tô Tương trong nhà bếp, ló đầu ra nói với mẹ chồng.

"Tìm bằng hữu chơi cũng tốt, cục cưng của nhà mình quá im ắng." Tưởng bà tử không suy nghĩ quá nhiều, dù sao cũng chỉ loanh quanh ở trong thôn, cũng không thể xảy ra chuyện gì.

Mà lúc này, người được hai người nhắc đến, Phúc Bảo, đang một mình lén la lén lút chạy tới chân núi.

Tính sơ sơ thì Thịt Ba Chỉ đã rời đi nửa tháng, nàng thật sự có chút lo lắng cho thú cưng của mình.

Không có bạn bè đi cùng, nàng không dám chạy lên núi, nên chỉ ở dưới chân núi gọi hai tiếng.

Phúc Bảo cảm thấy, có lẽ không phải là Thịt Ba Chỉ không muốn quay về, mà là não của sóc quá nhỏ, đã quên mất đường về nhà.

Dù sao đây cũng là một loài vật không thể nhớ rõ nơi mình đã tích trữ lương thực cơ mà.

“Thịt Ba Chỉ, Ba Chỉ, Thịt Thịt.”

Phúc Bảo hướng vào trong núi gọi vài tiếng.

Đây là nơi lần đầu tiên nàng gặp bầy sóc, hình như cũng là nơi mà Thịt Ba Chỉ cùng với bầy của nó sinh sống.

Nhưng mà từ lần trước, khi bầy khỉ ra khỏi núi đến đây, hình như bầy sóc chưa từng xuất hiện ở đây thêm lần nào nữa.

Phúc Bảo lén lút ra khỏi nhà vài lần, nhưng chưa từng tìm được chú sóc đi lạc của mình.

Có vẻ lần tìm kiếm này cũng không có kết quả.

Phúc Bảo thở dài, nghĩ vẫn nên đợi hôm nào Sơn Sinh ca tới, nàng sẽ cùng hắn đi sâu vào trong núi một chút xem thử.

Nàng cảm thấy, rất có khả năng là bởi vì sự xuất hiện của bầy khỉ, làm cho bầy sóc cảm thấy nơi này không còn an toàn nữa, cho nên cả bầy rời đi, sóc mập của nàng tự nhiên cũng sẽ đi theo bầy.

Có thể ở lại trong núi cùng với đồng loại là một chuyện tốt, Phúc Bảo nghĩ, bản thân mình không thể ích kỉ như vậy, nếu lần sau tìm được Thịt Ba Chỉ, nàng sẽ để nó tự lựa chọn, theo nàng rời đi, hay là ở lại với bầy đàn.

Dù sao bầy sóc cũng rất yêu quý nàng, sau này nếu nàng nhớ Thịt Ba Chỉ, đều có thể tới chân núi để nhìn nó.

“Chi chi!”

Đang lúc Phúc Bảo chuẩn bị rời đi, tán cây đột nhiên phát ra âm thanh sột soạt, hơn 10 giây sau, tán cây cổ thụ rậm rạp trên đầu nàng bị đẩy ra, một con sóc chui cái đầu tròn nhỏ từ bên trong ra ngoài.

“Chi chi chi!”

Thịt Ba Chỉ vui mừng tới mức muốn nhảy cẫng lên.

Nó phóng một cái, nhảy từ trên cành cây khô xuống, không lệch một ly, chuẩn xác nhảy vào lồng n.g.ự.c của Phúc Bảo.

“Chi chi chi!”

Nó nhớ cô bé đáng yêu của nó muốn chết.

Ngày đó, sau khi bị hầu vương ném rớt, tuy rằng Thịt Ba Chỉ có thể tìm thấy bầy đàn của mình, nhưng lúc nào nó cũng muốn trở về bên cạnh Phúc Bảo.

Nhưng não sóc không thể nhớ nhiều, nó đã quên mất đường về nhà đi như thế nào rồi.

Nhưng cũng may nó vẫn còn nhớ rõ cô bé đáng yêu của nó trông như thế nào, đây là chuyện vĩnh viễn không thể quên.

Trước khi trở thành thú cưng của Phúc Bảo, Thịt Ba Chỉ cũng từng là sóc đầu đàn, nhưng sau khi nó rời đi, bầy sóc đã tôn một con sóc khác lên làm đầu đàn.

Có điều, tập tính của sóc không giống như của bầy khỉ, sẽ không vì thay đổi con đầu đàn mà có sự phân biệt đẳng cấp quá lớn.

Lúc Thịt Ba Chỉ trở lại bầy, vẫn được lũ sóc hoan nghênh, không có phát sinh hiện tượng bài xích gì hết.

Mấy ngày nay, ban ngày Thịt Ba Chỉ đi theo đàn của mình để trữ lương thực, buổi tối khi rảnh rỗi không có gì làm, nó liền đi loanh quanh trong núi.

Thứ nhất là muốn nhanh chóng tìm đường về nhà, thứ hai là muốn tận dụng thời gian này tìm những thứ mà Phúc Bảo yêu thích.
 
Back
Top Bottom