Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào

Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 100: Chương 100



Tưởng bà tử thích nhất nghe người khác khen tiểu tâm can của mình.

Vốn dĩ còn coi Vương Ý là một phiền toái lớn, giờ phút này, trong lòng bà cảm thấy đó chính là một người thành thật, có con mắt tinh tường.

Làm sao còn nhớ tới chuyện vừa rồi bà còn đang suy nghĩ xem, làm thế nào để đuổi người ta đi.

Vương Ý nhìn biểu hiện của lão thái thái, bao nhiêu lời hay ý đẹp lập tức tuôn ra.

Nghe hắn miêu tả, Phúc Bảo cảm thấy mình chẳng khác gì tiểu tiên nữ trên trời rơi xuống.

Tuy nhiên, Phúc Bảo vẫn giữ được lý trí, biết lão gia đầy đặn này tới đây hẳn là có mục đích, chắc chắn là chẳng phải khen thật tình gì, nhưng cũng không khỏi có chút bàng hoàng, nhịn không được sờ lên mặt mình, nghĩ, không lẽ mình thật sự tốt như người ta khen à.

"Ai da, giờ có chút muộn rồi.

Bây giờ mà chạy lên trấn trên có lẽ không kịp nữa, vừa hay ta cũng có chút chuyện làm ăn muốn bàn bạc với lão thái thái.

Thôi thì ta mặt dày, xin ở lại quý phủ ăn bữa cơm xoàng."

Dụ dỗ thật tốt một lớn một nhỏ hai nữ nhân trong nhà, Vương Ý cuối cùng cũng lộ ra mục đích lớn nhất của hắn ngày hôm nay, chính là ở lại Thiện gia dùng cơm.

Hắn nghe được, lúc trước Huyện lệnh khen không dứt thức ăn của Thiện gia, vì thế còn đặt Thiện gia mang rau dưa, hoa quả cùng với thịt tươi đến, chuyên cung cấp cho bếp lớn của biệt viện sử dụng.

Lúc trước, hắn cho quản gia đến Thiện gia đặt mua, nhưng không ngờ Thiện gia lại lấy lý do nguồn cung không đủ để cự tuyệt.

Núi không tới hắn, hắn liền tới núi.

Vương Ý không tin, hắn không ăn được thức ăn của Thiện gia.

Hơn nữa, hôm nay hắn còn mang đầu bếp riêng tới để nếm thử hương vị thức ăn của Thiện gia.

Hắn không hề biết, Huyện lệnh đại nhân đặt mua rau củ của Thiện gia bởi vì nguyên liệu của Thiện gia tốt hơn so với những gia đình khác, gà vịt của bọn họ nuôi cũng béo ngon hơn so với nhà người khác, Vương Ý chỉ cảm thấy, có thể là do khả năng nấu nướng của Thiện gia khiến cho Huyện lệnh đại nhân ăn vào không thể quên.

Bởi vậy, hắn quyết tâm phải làm ra món ăn ngon hơn cả Thiện gia.

Nếu thông qua dịp này, đầu bếp nhà hắn có thể nắm được khẩu vị yêu thích của Huyện lệnh đại nhân, sau đó tổ chức tiệc ở nhà, mời Huyện lệnh đại nhân đến dự, chẳng phải sẽ rất tốt hay sao.

Vương Ý tính toán đã tới trình độ tặc tinh.

Hắn đã tính kĩ, lúc này lão thái thái sẽ không khiến hắn mất mặt.

Không sai, đúng là bây giờ Tưởng bà tử không tiện đuổi người.

Người ta vừa mới làm cho tâm tình và thể xác bà thoải mái, còn lại từ huyện thành đến đây, cũng chỉ ăn của bọn họ một bữa cơm, đừng nói đến chuyện Vương Ý tuyệt đối không ăn không bữa cơm này, cho dù Vương Ý không trả tiền đi nữa, Tưởng bà tử cũng không tiện đuổi hắn ra ngoài.

Cuối cùng, Vương Ý được giữ lại như ý nguyện, hơn nữa, còn cho đầu bếp của nhà hắn quang minh chính đại dùng cơm.

“Đây là cái gì?”

Bởi vì quá đột ngột, nên lúc này, trên bàn cơm của Thiện gia đều là những món ăn thường ngày.

Gần đây người trong nhà đều bận rộn, nên cần phải bồi bổ thân thể, bởi vậy, tuy rằng món ăn khá đơn giản, nhưng chay mặn cân đối, cũng không tính là quá sơ sài.

Vương Ý ăn tới mức run rẩy sung sướng.

Đặc biệt là sau khi ăn xong, còn được nếm thêm một món điểm tâm không biết tên gì, làm Vương Ý yêu thích đến tận xương tủy.

Là người mập mạp, Vương Ý cực kì thích đồ ngọt.

Các cửa hàng điểm tâm ở huyện thành, không có tiệm nào là hắn chưa từng ghé qua.

Hiện tại, cửa hàng điểm tâm lớn nhất cũng chính là của hắn, cũng coi như là nắm hầu hết các cách thức chế biến đồ ngọt.

Nhưng lúc này, món điểm tâm trước mặt khiến hắn vô cùng kì lạ, hắn vào nam ra bắc, đi nhiều nơi như vậy nhưng cũng chưa từng thấy qua.

Bánh hơi vàng, xốp, cho vào miệng thì mềm mại, thơm mùi trứng với sữa, vị vừa đủ ngọt, không khiến người ta cảm thấy chán ngấy.

Bên ngoài bánh còn phết một lớp mứt trái cây, vị hơi chua chua, hòa chung với vị ngọt của bánh, khiến người ăn muốn ngừng cũng không được.

Lúc này, Huyện lệnh cũng không còn quan trọng nữa, trong lòng Vương Ý bây giờ, điều quan trọng là làm sao có được công thức của món điểm tâm này.

“Đây là điểm tâm mà cục cưng của chúng ta tự tìm tòi sáng tạo, Huyện lệnh đại nhân cũng từng khen hương vị của món này.”

Nói tới món điểm tâm này, thái độ của Tưởng bà tử với những người trong Thiện gia đều không khác nhau lắm, cái đuôi không nhịn được mà muốn vểnh lên trời, nhìn gương mặt phúng phính của tiểu cô nương đang ăn điểm tâm một bên, vẻ yêu thương lộ rõ trên mặt.

Nghe danh hào của Huyện lệnh đại nhân, những tính toán trong lòng của Vương Ý thoáng dừng một chút.

Lúc nãy, hắn quá đỗi hào hứng với công thức của món điểm tâm, mà quên mất rằng, phía sau nhà người ta là thiếu gia của Quảng Lăng hầu phủ nha.

Khi chưa nắm rõ được thái độ của Vinh Tín, Vương Ý không dám tùy tiện mua công thức.

Chỉ có thể xuôi theo lão thái thái, khen ngợi Phúc Bảo.

“Hôm nay cảm ơn nhà của các vị đã khoản đãi, ta cũng không có đồ gì tốt để đưa, cái nhẫn này, xem như là lễ vật trưởng bối ta tặng cho tiểu cô nương đi.”

Vương Ý lấy chiếc nhẫn đeo ở ngón cái của mình ra, ước chừng bự bằng đầu ngón tay út của Phúc Bảo, bên trên có gắn phỉ thúy phẩm chất không tệ.

Nhìn sơ qua, giá trị cũng phải lên tới mấy chục lượng bạc, có thể nói là vô cùng quý giá.

"Hai vị cũng đừng từ chối.

Chỉ cần cho ta mấy miếng điểm tâm trên bàn này mang về, để mấy đứa nhỏ trong nhà cũng có thể nếm thử hương vị đặc biệt này là được."

Vương Ý cười phúc hậu như Phật Di Lặc, khiến người khác không hề có chút phòng bị, hơn nữa, hắn cũng không nhắc đến chuyện mua rau quả thịt tươi của Thiện gia.

Tưởng bà tử nghĩ, vẫn là nên nhận lấy lễ vật của hắn, sau đó còn đem điểm tâm để vào hộp trúc cho hắn mang về.

Vương Ý đến chỉ là mới bắt đầu.

Sau khi hắn ra khỏi cửa đi về, những hương thân phụ lão quyết tâm nắm bắt thái độ của quan trên cũng bắt đầu hành động.

Sau đó, không thể hiểu được, Thiện gia luôn có một đám quý nhân tới ăn cơm ké.

Ai cũng mang theo lễ vật mà tới.

Một đám người không còn sự kiêu ngạo, tự mãn của quý nhân, tính tình ôn hòa, người cũng dễ hầu hạ, nói rõ chỉ đến để ăn cơm nhà họ, ngoài ra không có yêu cầu gì khác.

Tưởng bà tử cũng bắt đầu để Phúc Bảo dùng nhà bếp, cứ như vậy, đón tiếp hết đám khách này, lại tới đám khách khác.

“Con bà nhà nó, đám quý nhân này, ngoài tiền ra thì chính là tiền nha.”

Tưởng bà tử đếm kĩ những thứ trước mặt mình, nhẫn vàng lớn, trâm vàng tinh tế, đếm không xuể, lại có vòng tay bạc, mấy thứ trước mặt này, ít nhất cũng phải hơn 100 lượng bạc.

Còn chưa tới 5 ngày, đã thu được bằng số tiền lời kiếm được mấy năm qua.

Nhìn mấy thứ này, không hiểu sao trong đầu Phúc Bảo lại hiện lên một hình thức kinh doanh vô cùng thành công là Nông Gia Lạc.

Tình huống bây giờ của nhà nàng, hình như cũng có chút tương tự với nó.

“Ngươi nói, những hương thân đó đều đi đến Thiện gia, lại còn dùng cơm ở Thiện gia?”

Vinh Tín nghe quản gia báo cáo tin tức, có chút buồn cười.

Huyện thành nho nhỏ thế này,

mà toàn là nhân tài, vì muốn nịnh bợ hắn mà có thể nghĩ ra những chiêu trò như thế.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 101: Chương 101



“Ha ha ha, vậy Tưởng lão thái có làm đồ ăn gì ngon không?”

Vinh Tín cười hỏi tiếp, hắn thật sự rất nhớ tay nghề của Tưởng lão thái.

Cũng không phải nói là tay nghề của đầu bếp trong nhà không đủ cao.

Đây là người hắn mang theo từ kinh thành, là đầu bếp hiểu rõ khẩu vị của hắn, hơn nữa, rau dưa, thịt lợn Thiện gia mang tới lại tươi ngon, nên tay nghề nấu nướng lại càng tốt hơn.

Mỗi bữa cơm đều ngon tới mức, khiến người ta hận không thể l.i.ế.m sạch cả mâm.

Tuy Vinh Tín từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục của công tử thế gia, chỉ ăn no 7 đến 8 phần, nhưng tới đây chưa đầy nửa tháng, lại không khỏi mập lên vài cân, khiến quần áo ở chỗ eo đều có chút chật, chỉ có thể mời tú nương gấp gáp may mấy bộ đồ mới.

Tay nghề của Tưởng bà tử, hoàn toàn khác biệt với phong cách của đầu bếp trong nhà.

Thí dụ như món thịt kho tàu, khẩu vị của đầu bếp hơi ngọt, còn thịt kho tàu của lão thái thái, hương vị phức tạp hơn một chút, cũng không biết bà cho thêm hương liệu gì, mà ngay cả người có đầu lưỡi nhạy cảm như Vinh Tín cũng không thể đoán được hết.

Nghĩ như vậy, Vinh Tín nhịn không được liền cảm thấy có chút đói.

"Mặc kệ đi, những hương thân đó đều là những người có uy tín, danh dự, không có khả năng ăn xong mà không trả tiền cho nhà người ta.

Nghe nói, bây giờ đi tới Thiện gia ăn cơm còn phải xếp hàng đặt lịch.

Mỗi ngày, lão thái thái nằm không lấy tiền, phỏng chừng trong lòng cũng có chút cảm kích đại ơn đại đức của người.

Nếu không, cũng không nhờ người đưa điểm tâm mà tiểu cô nương Thiện gia làm sang đây.

Nô tài đang nghĩ, có nên pha cho người một ấm hồng trà lớn, sau đó mang điểm tâm đến cho người hay không."

Quản gia quá hiểu rõ sở thích của Vinh Tín, nhìn biểu tình của hắn khi nhắc tới Thiện gia, liền biết hắn không để ý chuyện Thiện gia dựa hơi của hắn để làm ăn buôn bán.

Trên thực tế, việc này cũng không tính là dựa hơi Vinh Tín.

Dù sao từ đầu tới cuối, người ta cũng không có chủ động mời Vinh Tín.

Ngay từ đầu, chính là hắn tự tìm tới, sau đó những hương thân kia luôn chú ý nhất cử nhất động của hắn lại tìm tới.

Chỉ có thể nói, vận khí của Thiện gia quá tốt, vừa vặn gặp phải viên quan phụ mẫu tham ăn như Vinh Tín, cũng coi như là cơ hội trời ban.

“Mau chóng đưa lên đi.”

Vinh Tín vừa nghe có điểm tâm của Thiện gia mang tới, nhanh chóng lấy lại tinh thần.

Lúc Thiện gia mang rau dưa nhà bếp yêu cầu đến, cũng từng mang đến một hộp điểm tâm, nói là đứa nhỏ trong nhà mày mò làm được, vị có chút lạ lẫm, thú vị, muốn mời hắn nếm thử.

Vốn dĩ, Vinh Tín không có chút hứng thú với điểm tâm mà phía dưới đưa lên, nhưng nghe nói là của tiểu cô nương Phúc Bảo đáng yêu làm, hắn liền cảm thấy có hứng thú, sai người mang điểm tâm lên.

Cái loại điểm tâm kì lạ này hắn chưa từng nghe qua, cũng chưa từng nhìn thấy, khác xa với những món điểm tâm truyền thống, không là quá cứng thì cũng là quá mềm.

Món điểm tâm tên "bánh kem" mà Thiện gia đưa tới, vô cùng hợp ý của Vinh Tín, dày, đặc, mềm, xốp, đậm vị nhưng không ngọt gắt, đã bắt được tâm sâu như sông của Vinh Tín.

Bên trên còn có một lớp mứt trái cây đỏ rực, nhìn là đã thấy thích, hương vị cũng thật kì lạ, mứt trái cây chua chua ngọt ngọt, bao phủ bánh kem, rất xứng với hồng trà quý giá của hắn, quả thực có thể nói là tuyệt đỉnh.

Chỉ tiếc, lần trước điểm tâm Thiện gia đưa tới không tính là nhiều, tổng cộng có 5 miếng, cho thông phòng Nhữ Bích một miếng, còn lại 4 miếng, một mình Vinh Tín ăn hết.

Thiện gia có truyền tới lời nhắn, nói món điểm tâm này không thể để lâu, bây giờ thời tiết nóng nực, để quá 2 ngày là hư, hơn nữa, vị cũng không ngon như lúc mới làm ra.

Nếu không, Vinh Tín cũng muốn gửi về kinh thành 1 phần.

Hiện tại hắn tới huyện Bá Giang nhậm chức, ở kinh thành tuy rằng có nương tử và con trai trưởng đại diện thay cho hắn, nhưng dù sao cũng cách quá xa, nếu bản thân hắn không chủ động một chút, trong nhà nhiều con cháu như vậy, đợi kết thúc nhiệm kì 5 năm, chưa biết những trưởng bối trong nhà đã quên hắn tới tận cái xó xỉnh nào.

Nhịn xuống tiếng thở dài trong lòng, nghĩ đến món điểm tâm lần này Thiện gia đưa tới, lo lắng trong lòng Vinh Tín cũng tiêu tan, trên mặt lần nữa hiện lên ý cười.

“Thiện lão thái thái còn nhờ người truyền lời nhắn, nói là loại trái cây để làm điểm tâm này sắp hết mùa, sẽ không còn nữa, hỏi sắp tới lão gia người có rảnh hay không, bà sẽ để cháu gái nhỏ của mình dắt người đi xem hình dáng của loại quả dại đó.”

Bây giờ những hương thân chỉ một lòng muốn chạy đến Thiện gia, xem ra người Thiện gia cũng đã hưởng được chút ít lợi ích từ việc này rồi, càng hiểu rõ tầm quan trọng của việc duy trì quan hệ tốt với Huyện lệnh Vinh Tín này rồi.

Lúc này lại nhờ người truyền tin nhắn đến, Vinh Tín đồng ý thì đương nhiên sẽ là chuyện tốt, có thể để mọi người nhận thức được địa vị của Thiện gia trong lòng Huyện lệnh tân nhiệm.

Mà nếu hắn không đáp ứng thì cũng không có tổn thất gì, chỉ là sau này, Thiện gia muốn làm gì cũng đều phải làm đúng chừng mực, nhất là những việc có liên quan tới Vinh Tín thì càng phải cẩn thận gấp bội.

“Sắp hết mùa?”

Vinh Tín cứ ở mãi ở huyện nha, lại nghĩ tới việc mình có chút nhớ nhung tay nghề của Tưởng bà tử, không do dự liền đồng ý.

“Tiểu cô nương sáu bảy tuổi thì thích cái gì?”

Vinh Tín thật sự rất thích tiểu cô nương Thiện gia.

Tuy huynh đệ, tỷ muội trong nhà có sinh mấy đứa cháu gái, nhưng đều không hợp mắt hắn như Phúc Bảo.

Chuyến đi lần trước, hắn đem ngọc bội trên người mình tặng Phúc Bảo nhưng Phúc Bảo không lấy, người Thiện gia cũng cảm thấy ngọc bội quá quý giá, có chút sợ hãi.

Cho nên, lần này tới Thiện gia, hắn quyết định sẽ mang thứ mà những tiểu cô nương ở độ tuổi như Phúc Bảo thích, nhưng lại không biết phải mang theo thứ gì.

Nghĩ đến lúc đó Phúc Bảo sẽ cười ngọt ngào với hắn, hắn còn có thể dỗ Phúc Bảo gọi hắn 1 tiếng Vinh thúc, hắn liền cảm thấy cả người thoải mái.

“Đại khái, những tiểu cô nương 6 đến 7 tuổi đều sẽ thích hồ lô ngào đường, còn có trang sức nhỏ, hoa lá lụa là xinh đẹp.”

Quản gia cũng không rõ những cô nương tuổi này thì thích thứ gì.

Nuôi dạy nữ quyến, thông thường đều do tổ mẫu hoặc mẫu thân quản lý, cho nên mấy cháu gái nhà mình hắn cũng chưa từng để ý qua.

Hắn chỉ biết, cháu trai của mình tuổi này thích ăn hồ lô ngào đường, lúc đi chợ luôn quấn lấy đòi hắn mua cho, còn nữ nhân trong nhà thì đều thích trang sức xinh đẹp.

Mà tiểu cô nương Thiện gia còn nhỏ tuổi, mang những trang sức vàng bạc đá quý có lẽ sẽ không thích hợp, những thứ hoa lụa tinh xảo có vẻ thỏa đáng hơn, cũng không quá vướng víu.

"Hoa lụa gì đó, để Nhữ Bích chuẩn bị đi.

Còn hồ lô ngào đường, lúc chúng ta xuất phát, ngươi chuẩn bị tốt giúp ta."

Vinh Tín cũng cảm thấy không tồi, nghe quản gia nói xong, gật đầu hài lòng.

“Con muốn đi lên núi, cha nương, con muốn đi lên núi.”

Trong sân nhà Thiện gia, một nam hài tử ăn mặc như một công tử nhà giàu có lăn lộn trên mặt đất, khóc lóc la lối om sòm.

Một quý phu nhân thẹn đỏ bừng gương mặt, cảm thấy hổ thẹn vì nhà mình có một đứa con trai hành xử còn kém hơn cả mấy đứa con trai nuôi lớn ở nông thôn quê mùa, chân đất.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 102: Chương 102



“Lẫm ca nhi, không được làm loạn, còn quậy nữa, ta mách cha ngươi phạt ngươi.”

Quý phụ nhân này tính tình lại dịu dàng, mềm mỏng, rõ ràng là dạy dỗ con trai, nhưng giọng nói lại nhẹ nhàng, không có một chút uy lực nào, ngược lại khiến cho nam hài kia bò ra đất, khóc càng lớn tiếng.

“Con muốn đi, muốn đi, muốn đi.”

Ôn Lẫm, chính là đứa nhỏ da trắng nõn đang nắm tay đ.ấ.m xuống mặt đất kia, mang dáng vẻ của một tiểu bá vương.

"Được rồi, đứa nhỏ thích thì cho hắn đi đi." Ôn lão gia mở miệng, dung túng yêu cầu của con trai độc nhất.

"Lão thái thái, không biết có tiện mang theo đứa con trai bất hảo này của ta lên núi hay không." Ôn lão gia hỏi Tưởng bà tử: “Ta có mang theo hai hộ vệ đắc lực, có bọn họ đi cùng, mấy đứa nhỏ cũng sẽ an toàn hơn.”

Hắn đương nhiên không thể an tâm để con trai độc nhất của mình lên núi loay hoay, cho dù đó chỉ là chân núi không có dã thú cũng không được.

Nhưng bây giờ, con trai khóc nháo như vậy, nếu không thỏa mãn yêu cầu của nó, chỉ sợ nó sẽ không ngừng lại, chi bằng cho hộ vệ đi theo, thỏa mãn nguyện vọng này của hắn.

“Chuyện này !”

Tưởng bà tử nhìn hai hộ vệ cường tráng của Ôn gia, lại nhìn con trai nhỏ của Ôn gia, nghĩ người nhà người ta cũng có hộ vệ trông coi, có vấn đề gì cũng không liên lụy đến người nhà mình, đương nhiên không có lý gì lại không đáp ứng.

Cứ như vậy, Phúc Bảo đang chuẩn bị cùng đám bạn nhỏ lên núi, lại bị bắt mang theo của nợ vướng víu.

"Ngươi xem, đó là con sông lớn nhất trong thôn chúng ta nha.

Vào mùa hè, con trai trong thôn đều thích ra sông bơi lội, bắt tôm.

Tôm sông tươi rói, có thể ăn sống, khẩu vị đặc biệt thơm ngon.

Còn có thể đi câu cá, cá câu được có thể nướng ăn, có thể dùng lá sen bao bên ngoài, sau đó đắp bùn lên rồi nướng, cái trước thì tươi ngon, cái sau thì thơm lừng, mỗi cái đều có vị ngon khác nhau."

Dọc đường đi lên núi để hẹn với mọi người, Phúc Bảo dắt theo Ôn tiểu thiếu gia, kể cho hắn nghe những hoạt động giải trí thường ngày của trẻ con trong thôn.

“Câu cá, bắt tôm?”

Tiểu thiếu gia huyện thành trước giờ chưa từng trải qua những việc này, mắt xoe tròn như 2 viên bi, vừa muốn đi lên núi, bây giờ lại muốn chạy ra bên bờ sông nhỏ, chơi cùng mấy đứa trẻ đang đùa vui ầm ĩ dưới sông.

"Ừ, đúng rồi.

Đây là quả mâm xôi, có thể làm thành mứt trái cây bên trên món điểm tâm mà lúc nãy ngươi vừa ăn ở nhà ta."

Đang nói, Phúc Bảo bỗng dưng ngừng lại, cũng không biết từ lúc nào đã hái được ba bốn quả mâm xôi trong bụi cây, đưa cho Ôn tiểu thiếu gia.

"Nếu ngươi đến đúng mùa, trong thôn có thể tìm được những loại quả dại mới.

Còn có quả rừng, tới mùa thu mới là mùa thu hoạch chúng, bây giờ ngươi tới hơi sớm, nên không có để ăn đâu."

Từ lần Vương đại thiện nhân đến nhà, khiến Phúc Bảo liên tưởng tới hình thức kinh doanh Nông Gia Lạc, Phúc Bảo liền bắt đầu tính toán thực hiện Nông Gia Lạc ở cổ đại.

Quả thật điều kiện của thôn Bình Liễu không tồi, có sơn có thủy, phong cảnh thoải mái, quan trọng là trong nhà lại có chuồng trại, đồng ruộng, cho ra những nông sản chất lượng cao hơn nhiều so với những thứ bán bên ngoài.

Phúc Bảo cảm thấy, nếu có thể lên kế hoạch thật tốt, chưa chắc không thể kinh doanh Nông Gia Lạc phiên bản cổ đại.

Bây giờ nàng nói nhiều như vậy với Ôn gia tiểu công tử, chính là muốn gợi lên sự tò mò trong lòng hắn đối với nông thôn, sau đó, đợi đến khi hắn trở về huyện thành, sẽ cùng đám bạn nhỏ của mình tuyên truyền thật tốt.

Nàng cũng không cầu một bước đúng chỗ, nhưng sẽ kéo được mấy lượt khách tiềm năng, có thể tìm tới bao nhiêu thì tìm tới, cứ từ từ mà tới.

“Thật ngọt.”

Trước giờ, Ôn Lẫm chưa từng ăn qua quả mâm xôi, chỉ ăn được hai quả, nhìn những quả khác còn chưa có chín, nghĩ tới những gì Phúc Bảo nói, Ôn Lẫm lại thèm chảy cả nước miếng.

"Chi chi!" Còn lại hai quả, Phúc Bảo ăn một quả, Thịt Ba Chỉ ăn một quả.

“Phúc Bảo, ngươi đến rồi.”

Ngưu Thiết Hoa thấy Phúc Bảo từ xa đi tới, vui vẻ đứng lên đón.

Bên kia, đây là lần đầu Thịt Ba Chỉ trở về núi sau khi ở nhà của Phúc Bảo, nên cũng có chút kích động.

Nó nhanh nhẹn nương theo b.í.m tóc leo lên đầu nàng, sau đó hướng về phía núi rừng, kêu chi chi một hồi.

Rất nhanh, mọi người ở đây liền nghe được một trận âm thanh sột soạt, ngẩng đầu lên nhìn, thấy ở rừng cây chỗ chân núi đã đứng đầy năm nhóm sóc con.

"Cha, nương, sau này chúng ta lại đến nhà Phúc Bảo nữa có được không?" Lúc trở về, Ôn Lẫm vẫn còn kích động không thôi.

“Nếu con thích ở nông thôn, mai mốt nương sẽ dắt con đến thôn trang của nhà mình.”

Đối với Ôn phu nhân mà nói, đồ ăn Thiện gia tuy xuất sắc, nhưng nhà ở Thiện gia quá mức đơn sơ, khiến nàng có cảm giác khó chịu.

“Thôn trang nhà chúng ta có sóc sao, loại sóc sẽ mang trái cây cho người ấy?”

Ôn Lẫm nghe được nhà mình có thôn trang, lập tức nhảy cẫng lên, hai mắt lóe sáng.

"Sóc đưa trái cây?" Ôn phu nhân với Ôn lão gia 4 mắt nhìn nhau, lúc ở trên núi, rốt cuộc con trai đã chứng kiến cái gì vậy?

Tin tức quan phụ mẫu huyện Bá Giang không có việc gì làm lại chạy tới Thiện gia thôn Bình Liễu, giống như dài cánh mà bay, truyền khắp những gia đình danh gia vọng tộc ở huyện thành.

Nhất là lúc này, Vinh Tín cũng không thèm giấu giếm, quang minh chính đại mang theo thủ hạ, rời khỏi biệt viện.

Lúc đi còn mang theo không ít đồ vật, nổi bật dễ thấy nhất là một gốc cây cắm đầy kẹo hồ lô ngào đường, vừa nhìn là biết chuẩn bị cho trẻ con.

Nghĩ đến Thiện gia có một cháu gái tuổi còn nhỏ, khỏi nói cũng biết, số kẹo hồ lô ngào đường này là để cho ai.

Mặc kệ Huyện lệnh đại nhân vì cái gì mà để ý Thiện gia như vậy, vì cái gì mà mấy đứa nhỏ Thiện gia lại vừa mắt hắn như thế, thái độ bây giờ của quan phụ mẫu cũng đã thể hiện rõ ràng như vậy rồi, kẻ nào có ý đồ với Thiện gia, trước khi động vào Thiện gia còn phải nghĩ tới hậu quả sau này, có làm vị Vinh Tín này nổi giận hay không.

Những người từng tới Thiện gia suy nghĩ trong lòng, đợi thời cơ thích hợp, phải đến Thiện gia thêm lần nữa.

Những người chưa từng tới Thiện gia, muốn nắm bắt được thái độ của quan huyện thì nghĩ, nhất định phải tới Thiện gia một chuyến.

“Ngươi nói Huyện lệnh lại đi thôn Bình Liễu, vẫn là đến Thiện gia à?”

Trong nhà lớn của Ôn gia, Ôn lão gia và Ôn phu nhân ngồi ở ghế chủ vị, nghe hạ nhân hồi báo.

Mấy ngày nay, bọn họ cũng coi như là sầu nẫu ruột, nguyên nhân chính là con trai bảo bối của nhà mình, sau khi trở về từ Thiện gia, mỗi ngày đều ầm ĩ khóc nháo đòi đi nông thôn chơi.

Rõ ràng nhà mình cũng có thôn trang, nhà cửa thôn trang nhà mình tốt hơn gấp trăm lần so với của Thiện gia, nhưng cục cưng bảo bối một chút cũng không chịu.

Trừ thời gian đọc sách ra, ở nhà không khóc thì lại nháo, năn nỉ hai vợ chồng lại dẫn hắn đi Thiện gia một chuyến.

Lão thái thái đã bị cháu ngoan làm nũng đến mức không chịu nổi, ra lệnh cho con trai với con dâu lúc rảnh rỗi thì mang cục cưng của bà xuống nông thôn, nhưng Ôn phu nhân thì sao có thể vui vẻ, vì thế cứ cố mà kéo dài thời gian.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 103: Chương 103



Khác với Vương đại thiện nhân Vương Ý đã từng trải qua cuộc sống bần hàn, cực khổ, mới chỉ giàu lên vào đời trước, 4 đời Ôn gia đều là danh gia vọng tộc có tiếng nói ở huyện Bá Giang.

Ôn phu nhân là thứ nữ nhà thông phán lục phẩm ở phủ thành.

Tuy lúc ở nhà mẹ đẻ không được người lớn trong nhà coi trọng, nhưng tóm lại cũng là con gái nhà làm quan.

Sau khi gả tới huyện Bá Giang, biết giữ thân phận, cho dù làm cái gì cũng chú trọng tới bày diện, quy củ.

Về điểm này, hai vợ chồng Ôn gia đều có suy nghĩ giống nhau.

Lúc trước đến Thiện gia chỉ là nể mặt mũi của Huyện lệnh đại nhân, trên thực tế, có rất nhiều thứ ở Thiện gia khiến bọn họ không thể nào chấp nhận được.

Giống như căn nhà lâu năm kia, với người nông thôn thì đó là cổ kính khí phách, nhưng trong mắt bọn họ, cũng chỉ là căn nhà cũ nát không thể chịu nổi.

Những vật dụng trong nhà cũng quá sơ sài, bàn ghế cũng đã bị mài mòn, khiến bọn họ phải nghi ngờ không biết, rằng lúc ngồi xuống có bị gãy chân ghế hay không, hay những thứ bụi bẩn kia, có làm ô uế quần áo của bọn họ hay không.

Ôn phu nhân cũng không thích những con đường nhỏ ở nông thôn.

Bởi vì Thiện gia vẫn nuôi dưỡng một số ít gà vịt, gia súc trong chuồng gần nhà, nên cho dù đã quét dọn sạch sẽ thì vẫn sẽ có một ít mùi khó ngửi.

Hơn nữa, gà vịt còn được thả rông, chạy lung tung bên ngoài, bài tiết chất thải bừa bãi, khiến Ôn phu nhân vừa bước đi, vừa lo lắng mình sẽ giẫm phải những thứ không nên giẫm.

Kì thực, những chuyện này chỉ là chuyện nhỏ đối với những người dân nông thôn.

Nhà ai không phải là ở đến khi không thể ở được nữa mới thôi? Nhà ai không nuôi gà vịt, nhà ai mà trong sân không có phân gà, phân vịt? Bọn họ không thể lý giải được việc mà những kẻ có tiền làm, cũng giống như việc, những người giàu có đó không thể nào chấp nhận được cuộc sống bẩn thỉu ở nông thôn.

Đã có loại tâm lý bài xích này, không phải chỉ cần phong cảnh mỹ lệ với đồ ăn ngon là có thể bù đắp được.

“Hay là, để nhũ mẫu cùng với mấy hộ vệ mang Lẫm Nhi về nông thôn nhé?”

Ôn phu nhân không giấu được vẻ mặt rối rắm.

Từ thôn Bình Liễu trở về, nàng phải dùng hơn ba thùng nước để tắm rửa thật sạch sẽ, dù vậy, nàng vẫn luôn cảm thấy trên người mình có mùi kì lạ.

Nghĩ đến việc phải dắt con trai xuống nông thôn lần nữa, sắc mặt nàng liền trở nên tái mét.

“Ai dà, hôm qua, thế mà Huyện lệnh lại đi Thiện gia một chuyến.”

Ôn lão gia thở dài, không trực tiếp trả lời vấn đề của nương tử.

Nếu muốn nói Thiện gia có cái gì đáng để lưu tâm, thì khả năng cao chính là tay nghề nấu nướng.

Mấy ngày trước, Ôn lão gia đưa vợ và con trai xuống nông thôn, ấn tượng sâu sắc nhất chính là điều này.

Rõ ràng chỉ là một bữa cơm rất đỗi bình thường, nhưng hương vị lại ngon hơn bội phần so với của đầu bếp nhà hắn làm.

Hắn cũng coi như là đã nếm qua không ít mỹ thực, món ăn của những tửu lâu hay tiệm ăn trong huyện thành và thị trấn lân cận, hầu như hắn đều đã thử qua hết.

Nhưng tính ra, cũng chỉ có tiệm ăn Hảo Vận Lai, gần đây nổi tiếng với những món ăn đặc sản, là có thể so sánh tay nghề với Thiện lão thái thái.

Nếu không phải Thiện gia đã bị Huyện lệnh nhìn trúng, thì cho dù phải đe dọa hay dụ dỗ, hắn cũng muốn để Thiện lão thái thái đến làm đầu bếp trong nhà hắn.

Không phải ai cũng có đầu lưỡi nhạy cảm như Vinh Tín, những người đã ăn đồ của Thiện gia đều cho rằng, bí quyết để những món đó ngon như vậy, chính là nhờ tay nghề của Tưởng bà tử, trước giờ đều không nghĩ tới là do nguyên vật liệu.

Ngay cả hai vợ chồng Ôn gia cũng nghĩ thế.

"Được rồi, còn không phải chỉ là đến nông thôn thôi sao.

Huyện lệnh cũng là công tử Hầu phủ, mà còn không thấy hắn chán ghét những thứ kia.

Chúng ta còn phải làm thủ hạ của vị quan phụ mẫu này, trên làm dưới theo, chúng ta không thể làm cho hắn cảm thấy trong lòng chúng ta không phục hắn."

Ôn lão gia thở dài, vẫn phải cam chịu xuống nông thôn: “Đợi vài ngày nữa, đến kì nghỉ của trường học, chúng ta lại dắt theo con trai, đi Thiện gia một chuyến vậy.”

Nghĩ tới con trai khóc nháo, cùng với vị quan phụ mẫu tân nhiệm làm việc không thể nắm bắt kia, Ôn lão gia cắn chặt răng, nói với Ôn phu nhân bên cạnh.

“Cũng chỉ có thể như vậy thôi.”

Ôn phu nhân im lặng một lát, nghĩ tới việc ban ngày, mẹ chồng mới gọi nàng qua dạy bảo, trách nàng bạc đãi Lẫm Nhi, những gì ở trong lòng kia, nói ra không được, mà giữ trong lòng cũng không xong.

Nàng nghĩ, đến lúc đó, sai người hầu chuẩn bị một ít đệm mềm, lại chuẩn bị thêm bộ quần áo, giày vớ để thay đổi.

Cùng lắm, quần áo nào dơ bẩn thì đem bỏ đi, dù sao trong nhà cũng không thiếu ngân lượng để may quần áo mới.

Tiểu bá vương Ôn gia còn chưa biết cha mẹ đã đồng ý yêu cầu của hắn, cầm những quả rừng mà ngày đó lên núi mình được chia, đắc ý kiêu ngạo khoe với đám bạn bè của mình, kể ra những thứ chính mình mắt thấy tay nghe.

“Lẫm ca nhi, thật sự ở nông thôn sẽ có sóc con xếp hàng mang trái cây đến cho sao?”

“Lẫm ca nhi, Lẫm ca nhi, ở nông thôn thật sự có loại trái cây đỏ đỏ, ngọt ngọt, còn có những món điểm tâm mà chúng ta chưa từng ăn qua sao?”

“Lẫm ca nhi, Lẫm ca nhi, trẻ con ở nông thôn thật sự có thể xuống sông bơi lội, câu cá bắt tôm sao, tự mình bắt được, chế biến còn ngon hơn đầu bếp ở nhà sao?”

Mấy ngày này, Ôn Lẫm đã trở thành nhân vật phong vân ở trường học.

Mỗi lần được nghỉ giải lao, sẽ có một đám trẻ con vây quanh hắn, hỏi thăm hắn những chuyện ở nông thôn.

"Hắn khoác lác đó, ở nông thôn làm gì có cái gì tốt đẹp chứ.

Nhà của ta cũng có nông trang ở nông thôn, thôn trang đó còn dựa vào núi nữa, vậy mà từ trước tới giờ, ta chưa từng nhìn thấy sóc mang trái cây tới cho ta."

Tiểu bá vương có gia thế tương đương Ôn gia, không phục Ôn Lẫm được chú ý hơn hắn, tức hộc máu, nhảy ra muốn lật tẩy lời nói dối của Ôn Lẫm.

“Có nha, có nha, ngươi nhìn xem, túi quả rừng này chính là do sóc con cho ta đó.”

Ôn Lẫm là chính mắt mình nhìn thấy, bây giờ lại bị người ta nghi ngờ, trong lòng làm sao có thể dễ chịu, lập tức lấy ra một cái túi mà mình xem như bảo bối, chứng minh lời của mình không phải là nói dối.

"Nếu các ngươi không tin, đợi khi kì nghỉ đến, ta dắt các ngươi xuống nông thôn xem thử.

Tổ mẫu của ta đã đồng ý với ta rồi, nhất định sẽ thuyết phục cha ta dắt ta đi Thiện gia chơi một lần nữa."

Ôn Lẫm có chút chột dạ, hắn không biết cha mẹ hắn đã đồng ý chuyện này, chỉ là cân nhắc trong lòng, hạ quyết tâm, cứ cho là vì không muốn mất mặt trước đối thủ một mất một còn trước mặt này, nhất định phải cầu xin cha mẹ đồng ý.

"Đi thì đi!" Tiểu bá vương, đối thủ một mất một còn của Ôn Lẫm, căn bản không tin những chuyện kì lạ mà Ôn Lẫm nói, không chút nghĩ ngợi liền đồng ý.

Mà mấy đứa trẻ khác trong trường học cũng có hứng thú với những chuyện mà Ôn Lẫm kể, lập tức quyết định về nhà nói với cha mẹ, vào ngày nghỉ kia, sẽ xuống nông thôn dạo chơi.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 104: Chương 104



Học sinh của trường học Thanh Sơn, trừ một bộ phận có thành tích nổi bật, tuổi còn trẻ mà đã thi đậu đồng sinh trở lên, còn lại đều là những thiếu gia, công tử gia đình giàu có ở huyện thành.

Những đứa trẻ chơi chung với Ôn Lẫm, đương nhiên là thuộc nhóm sau.

Phúc Bảo đúng là không uổng công đi dụ dỗ vị tiểu thiếu gia Ôn Lẫm này.

Còn không phải sao, người ta đã tự động giúp nàng thu hút một đám khách tiềm năng.

"Đi cái gì mà đi? Ta với cha ngươi cực khổ xay đậu nành làm đậu hũ, không phải là để cho ngươi đi du ngoạn.

Chờ tới ngày được nghỉ, ngươi ở nhà chăm chỉ đọc sách cho ta.

Ta để cho ca ca ngươi về kiểm tra ngươi, nếu mà không học thuộc lòng được cái gì, ngươi c.h.ế.t với ta và cha ngươi."

Mấy ngày gần đây, Lữ Tú Cúc có chút phiền não.

Sau khi phân gia, ba phòng trở thành ba nhà độc lập, đất đai trong nhà đa số đều chia cho nhị phòng, đại phòng không có lấy một mảnh.

Bởi thế, từ sau khi phân gia, hằng ngày nàng đều phải ra chợ mua thêm rau củ, mỗi tháng tiêu tốn không ít tiền.

Cái này đối với Lữ Tú Cúc, người yêu tiền như mạng mà nói, không thể nghi ngờ chính là cắt từng miếng thịt của nàng.

Hơn nữa, việc phân gia lúc này, cũng không hoàn toàn được như mong muốn của Lữ Tú Cúc, nghĩ tới việc phải đưa cho nhị phòng 20 lượng bạc, mấy ngày nay, Lữ Tú Cúc ăn không ngon, ngủ không yên, ruột gan cồn cào, cũng không biết cái sự buồn bực này lúc nào mới tiêu tan.

Lúc này, nàng đang ở trong nhà rửa sạch rau xanh mới mua ngoài chợ về, lại nghe thấy tiếng la mắng trẻ nhỏ truyền tới từ nhà bên cạnh.

"Lưu muội tử, thằng bé vẫn còn nhỏ, không nên đánh đứa nhỏ nha.

Có cái gì không hiểu chuyện, thì mắng nó là được rồi."

Lữ Tú Cúc thích nhất là xem náo nhiệt, nghe được động tĩnh từ nhà bên cạnh, tâm tình tốt lên không ít.

Nàng biết hai đứa nhỏ nhà bên cạnh cũng đi học ở trường học Thanh Sơn, đứa con trai trưởng, tuổi tác cũng tương đương với Phúc Tông, tự nhiên sẽ bị hàng xóm láng giềng đem ra so sánh.

Đối với Lữ Tú Cúc mà nói, con trai của mình là tốt nhất của tốt nhất, ai cũng không thể sánh bằng.

Cũng bởi vì vậy, nàng vẫn luôn không thể nào thích cái hộ sát bên kia.

Bây giờ, nghe Lưu nương tử nhà sát bên dạy dỗ con trai, nàng cảm thấy còn mát lòng mát dạ hơn cả việc ăn dưa hấu vào ngày nóng bức.

"Thiện tẩu tử, ngươi không biết đâu, cái tên tiểu súc sinh nhà ta học hành đã không ra gì, hôm nay trở về liền nháo ta đòi đi nông thôn chơi.

Cái nơi thâm sơn cùng cốc đó thì có thể có cái gì tốt, không phải là làm chậm trễ việc học à, ngươi nói có phải không?"

Cách một bức tường, Lưu nương tử cũng không cam lòng yếu thế.

Nàng làm sao không biết Lữ Tú Cúc đang vui sướng khi người gặp họa chứ? Đối phương không thích nàng, nàng cũng chẳng ưa nữ nhân lắm mồm lại xảo quyệt như Lữ Tú Cúc.

Đối phương kiêng kị nhất chính là việc mình sinh ra ở nông thôn, bây giờ Lưu nương tử lại trực tiếp kêu nông thôn là nơi thâm sơn cùng cốc, biểu đạt sự ghét bỏ của chính mình, trên thực tế đúng là không chừa mặt mũi cho Lữ Tú Cúc.

Quả nhiên, Lữ Tú Cúc nghe được phản kích từ phía bên kia tường, tức giận tới mức trợn tròn mắt.

"Nương, rất nhiều học sinh của trường con đều sẽ đi.

Nghe nói thôn Bình Liễu rất thú vị, nơi đó còn cho người ta rất nhiều quả thông.

Còn nghe nói, có rất nhiều quý nhân đều đi đến thôn Bình Liễu."

Con trai út Lưu gia bướng bỉnh cãi lý với mẹ ruột, nhưng người đặt kỳ vọng cao vào hai đứa con của mình như Lưu nương tử thì không nghe vào.

Sau đó Lữ Tú Cúc cũng không nghe âm thanh gì nữa, đoán chừng là đối phương không muốn bị nàng trốn ở góc tường nghe thấy, nên đưa con trai về phòng dạy dỗ.

Lữ Tú Cúc bĩu môi, quay lại giếng nước trong sân, chuẩn bị rửa rau xanh lại một lần nữa.

Chỉ là không hiểu vì sao, trong đầu nàng vẫn luôn nghĩ tới câu nói của con trai út Lưu gia, thôn Bình Liễu, quý nhân linh tinh, trong lòng luôn cảm thấy có cái gì đó không thích hợp.

“Cha, con thấy hình như những lão gia, phu nhân tới từ huyện thành không thích Phúc Bảo.”

Buổi tối, lúc đi ngủ, Phúc Bảo vốn dĩ phải ở trong phòng của mình ngủ, bỗng nhiên ôm theo gối và chăn đứng ở ngoài phòng của Thiện Tuấn Hải và Tô Tương.

“Những lão gia phu nhân đó yêu thích Phúc Bảo còn không hết, làm sao có thể chán ghét con chứ.”

Thiện Tuấn Hải đang muốn cùng nương tử tâm sự, đã bị con gái bảo bối phá hỏng chuyện tốt.

Nhưng nhìn bộ mặt ủy khuất của con gái đang đứng trước cửa, mọi oán trách đều không còn, chỉ thấy đau lòng không thôi.

Hắn không biết vì sao con gái lại có cảm giác này.

Hắn luôn nghĩ rằng, con gái mình luôn khiến người khác đặc biệt yêu thích.

Không thấy lần trước Huyện thái gia đến đây, còn mang cho con gái hắn một gốc cây cắm đầy kẹo hồ lô ngào đường, vô cùng nổi bật sao.

Mấy ngày nay, ngoài sân của bọn họ luôn có một đám con nít vây quanh, bộ dạng thèm ăn chảy cả nước miếng.

Đáng tiếc, bọn chúng đều không đủ đáng yêu, khẳng định không thể giống như cục cưng nhà hắn, dựa vào chính mình mà lấy được những thứ đồ ăn đó.

Sau một phen đắc ý, Thiện Tuấn Hải đột nhiên ý thức được, con gái mình khiến cho quá nhiều người yêu thương, đợi thêm vài năm nữa, so với những bé gái khác trong thôn, sẽ càng khiến đám sói nhớ nhung nhiều hơn, nghĩ như vậy, Thiện Tuấn Hải không còn cảm thấy vui vẻ nữa.

Trong lúc nhất thời, không biết con gái lớn lên xinh đẹp sẽ tốt hơn, hay là lớn lên bình thường sẽ tốt hơn.

“Nhưng con thấy, mấy ngày nay, mấy lão gia, phu nhân đến nhà mình đều ghét Phúc Bảo đưa trà cho họ, bọn họ đều không uống trà mà Phúc Bảo rót.”

Trong lòng nàng hiểu rõ, trên phương diện nào đó, cổ đại với hiện đại tuy có sự khác biệt, nhưng cũng sẽ có vài điểm chung.

Cho dù là ở hiện đại, những du khách khi đến nông thôn nghỉ dưỡng đều đặc biệt coi trọng vệ sinh, huống hồ là những quý nhân kim tôn ngọc quý ở thời cổ đại, vốn dĩ lớn lên trong sự hầu hạ của hạ nhân.

Đối với gia nãi và cha nương, họ đã đem những thứ mà họ cảm thấy tốt nhất ra chiêu đãi những vị khách quý đó, nhưng chưa chắc những vị khách đó đã nghĩ như thế.

Mấy ngày nay, nàng rất nghiêm túc quan sát những quý nhân đến nhà ăn cơm.

Trừ một số rất ít những người không e ngại hoàn cảnh của Thiện gia, đa số thái độ của mọi người đều có chút miễn cưỡng.

Nếu không phải vì thể hiện trước Huyện thái gia, chỉ sợ ngay cả cửa Thiện gia, họ cũng ngại bước vào.

Cũng không phải là bị xem thường gì, chỉ là ở thời cổ đại, sự chênh lệch giai cấp rất lớn.

Để cho những quý nhân đó thích ứng được với hoàn cảnh bẩn thỉu ở nông thôn, thích ứng với những vật dụng gia đình nhà bếp cũ nát, không khỏi có chút khó khăn.

Hơn nữa, Phúc Bảo còn có tâm huyết mong muốn người trong nhà chú trọng phát triển chăn nuôi, kết hợp với dịch vụ ăn uống, thực hiện thử Nông Gia Lạc phiên bản cổ đại.

Bởi vậy, nàng đặc biệt xem trọng trải nghiệm của những vị khách này.

Điểm này, nếu trực tiếp nói với nãi nãi, chưa chắc bà có thể hiểu được.

Bởi Phúc Bảo biết, tuy rằng nãi nãi của nàng sáng suốt hơn nhiều so với những phụ nhân trong thôn, nhưng nếu xét về tầm nhìn xa trông rộng, bà vẫn kém so với cha nàng, người suốt ngày ngao du bên ngoài, có hiểu biết rộng rãi.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 105: Chương 105



Giống như bây giờ, nàng úp úp mở mở nói ra chuyện này, ở trong mắt nãi nãi có lẽ sẽ cảm thấy điều nàng nói chính là sự lãng phí, phô trương, nhưng với cha nàng, hắn có thể hiểu rõ vấn đề nằm ở đâu, hiểu được đồng tiền nên chi vào chỗ nào thì thích hợp.

“Còn lần trước Ôn phu nhân tới, Phúc Bảo đem ghế tròn của mình nhường cho nàng ấy ngồi, nhưng nàng ấy ghét bỏ Phúc Bảo dơ bẩn, lấy khăn lau ghế vài lần, sau đó lại lót 1 cái khăn tay, rồi mới ngồi xuống.”

Phúc Bảo mắt đỏ hoe nói: “Mỗi ngày con đều tắm rửa sạch sẽ, không có ở dơ.”

Tiểu cô nương vừa đáng yêu vừa đáng thương, tủi thân kể chuyện khiến cho Thiện Tuấn Hải đau lòng muốn chết.

"Phúc Bảo của chúng ta là thơm nhất, là cô nương thơm nhất thiên hạ." Tô Tương không nghĩ quá nhiều, nghe con gái tủi thân, có chút oán giận những quý nhân trong thành đó.

Cái ghế tròn mà Phúc Bảo nói, là do cha chồng làm cho khi con bé tròn 3 tuổi, dùng một thân cây khô ở trên núi, mài giũa bóng loáng.

Nhiều năm qua, trên ghế có chút rạn nứt.

Ở nông thôn bụi bẩn nhiều, mặc dù Tô Tương thường xuyên lau chùi, nhưng khó mà lau sạch bụi ở trong mấy khe nứt, cũng khó tránh có chút dơ bẩn.

Nhưng tổng thể mà nói, đó vẫn là cái ghế dựa chắc chắn, sạch sẽ, tốt hơn nhiều so với mấy cái ghế khác trong nhà, chân thọt, phải dùng gỗ lót dưới, nhìn qua có chút xấu xí.

Người trong thôn nhà ai mà chẳng thế, trừ khi là con cái trong nhà thành thân, nếu không sẽ không đi sắm đồ đạc mới, vì tốn rất nhiều tiền.

Với lại, cái kia không phải chỉ là cái ghế thôi sao, không phải chỉ cần để người ngồi được là được à?

Đây là tư duy cố định của những người nông thôn, đổi lại là Tưởng bà tử, chỉ sợ cũng sẽ nghĩ như vậy.

Nhưng Thiện Tuấn Hải không như thế, sau khi con gái tủi thân oán than, rất nhanh liền hiểu ra được điểm không thích hợp.

Mấy ngày nay, Thiện gia thu nhập tương đối khá.

Trước khi chuồng trại xây xong, chỉ dựa vào việc nghênh đón, chiêu đãi những quý nhân từ huyện thành tới, cũng đã đủ số vốn mà giai đoạn trước họ chi ra.

Nói không dễ nghe tức là, nếu chuyện làm ăn nuôi dưỡng có vấn đề gì, thì Thiện gia cũng không cần phải lo lắng gì.

Hiện tại đối với bọn họ mà nói, đây là chuyện mua bán không cần vốn, không có rủi ro gì, tương ứng với đó, áp lực trong lòng cũng giảm đi nhiều.

Bởi vì sau này cha mẹ già sẽ do hai vợ chồng bọn họ phụng dưỡng, nên số tiền mấy ngày nay trong nhà kiếm được, Tưởng bà tử cũng không có giấu giếm con trai út Thiện Tuấn Hải.

Hơn nữa, trong số tiền kiếm được, bà còn hào phóng lấy ra một nửa, để làm tiền riêng cho gia đình nhỏ của con trai.

Thiện Tuấn Hải tính qua, bình quân mỗi lần tiếp đãi một hộ khách quý từ trong thành tới, trong nhà có thể kiếm được 20 lượng bạc, mà thứ bọn họ phải chi ra cũng chỉ có số rau dưa với gà vịt nuôi trong nhà mà thôi, lúc này còn chưa cần phải tốn tiền để mua những nguyên liệu đó.

Mấy ngày trước Huyện lệnh lại đến nhà, Thiện Tuấn Hải cơ hồ có thể đoán được, đám đông sẽ lại kéo đến lần nữa.

Trước khi nghe con gái kể ra những tủi thân của mình, Thiện Tuấn Hải vẫn luôn đắm chìm trong sự sung sướng với đống tiền từ trên trời rơi xuống.

Thậm chí, nhìn nhà mình mỗi ngày đều hốt bạc, hắn có một cảm giác hạnh phúc không chân thật, cả người cứ lâng lâng giống như đang đi trên mây.

Hắn còn nghĩ, nếu có thể đem chuyện làm ăn này triển khai, mỗi ngày tiếp đãi một hộ khách quý, một tháng có thể kiếm được 500 đến 600 lượng.

Trước khi phân gia, toàn bộ gia sản mà cả nhà tích góp nhiều năm, cũng chỉ bằng số tiền này mà thôi.

Nhưng bây giờ, những tủi thân của con gái đã đánh vỡ ảo tưởng của hắn, khiến Thiện Tuấn Hải nhận ra, chuyện làm ăn này vẫn có chỗ chưa được ổn thỏa.

Hắn không ngốc, đương nhiên biết những quý nhân trong thành đó đến nhà họ ăn cơm với mục đích gì, quanh đi quẩn lại, cũng chỉ là muốn bày tỏ lòng trung thành với quan phụ mẫu, muốn hỏi thăm bọn họ về sở thích của Huyện lệnh, mặt khác, cũng có một phần vì chất lượng thực phẩm của nhà bọn họ, những lý do khác thì hắn không biết.

Ảnh hưởng của Huyện lệnh chung quy vẫn có hạn, những hương thân phụ lão trong thành lại không phải là kẻ ngốc, lúc ý thức được việc đến nhà họ không có lợi, thì sẽ không đến nữa.

Bởi vậy, muốn đem chuyện này biến thành mối làm ăn lâu dài, Thiện Tuấn Hải cần phải suy nghĩ thêm những mặt khác để tăng sức cạnh tranh của mình.

Nghĩ lại, những tiệm ăn, tửu lâu ở huyện thành có thể làm ăn phát đạt là vì đâu?

Đầu tiên là bài trí nội thất, phải thể hiện được đẳng cấp và trang nhã.

Như vậy, những bàn ghế cũ trong nhà đều phải thay đổi, không nhất thiết phải dùng vật liệu gỗ tốt nhất, nhưng ít nhất cũng phải sạch sẽ chỉnh tề, không được để đến mức khi những quý nhân kia thấy, còn phải đắn đo ngồi hay không ngồi.

Trong nhà, còn những thứ khác như nồi niêu, xoong chảo, gáo bồn,... Trước đây, vì giá rẻ và để tiện sử dụng, họ đều dùng chén gốm của lò gạch trấn trên, tráng men không chỉnh tề, vẫn còn hơi nhám nhám, cho dù có rửa sạch thì nhìn qua cũng thấy dơ.

Mặt khác, những cái chén gốm này cũng đã dùng lâu năm, không ít cái có lỗ thủng hoặc vết nứt.

Bây giờ xem ra, để chiêu đãi những vị khách quý đó, cần phải đi huyện thành một chuyến, mua mấy bộ chén sứ tốt về.

Đây mới chỉ là những thứ nhỏ, còn có những thứ lớn khác cần phải thay đổi.

Tỷ như sân nhà, cũng phải sửa sang lại 1 chút, phải nén chặt lại nền đất, tránh bùn đất dây vào nhà.

Vườn trong nhà, cũng không nên trồng rau củ quả lộn xộn, đông một đám tây một đám.

Tuy không cần phải giống như mấy hộ nhà giàu trong thành, gieo hoa thơm cỏ lạ thành cảnh đẹp ý vui, nhưng ít nhất, vườn rau nhà họ phải gọn gàng, đâu ra đấy.

Căn nhà bên cạnh bị bọn họ mua lại, ban đầu dự tính sẽ sửa thành chuồng gia súc, nhưng phải chờ đến khi chuồng trại dưới chân núi xây xong, mới có thể tu sửa chỗ này.

Thiện Tuấn Hải cân nhắc, có nên đem căn nhà kia đập đi xây lại, xây nối liền với căn nhà hiện tại của bọn họ, nếu vậy, vừa có thể tăng thêm phòng trong nhà, mà nhìn qua nó cũng sẽ khang trang, khí phái hơn.

Ngẫu nhiên gặp phải thời tiết mưa bão, quý nhân đi đường bị ngăn trở, cũng có thể có một nơi để nghỉ chân.

“Khắp thiên hạ, không có ai là không thích Phúc Bảo của chúng ta cả.”

Thiện Tuấn Hải quả thực là yêu bảo bối nhà mình c.h.ế.t mất.

Nếu không phải vì những tủi thân của nàng, thì hắn cũng không nghĩ tới những việc này.

Thiện Tuấn Hải không biết chính mình đã vô tình chạm đúng điểm mấu chốt, ôm con gái hôn lấy hôn để, sau đó vội vã, không kịp giải thích cặn kẽ cho nương tử, liền lo lắng chạy sang phòng cha mẹ ở.

“Không cần phải để ý đến cha con, đêm nay Phúc Bảo ngủ với nương, nương kể cho Phúc Bảo nghe chuyện rìu vàng rìu bạc.”

Tô Tương ôm gối với chăn từ trong n.g.ự.c con gái, sau đó đóng cửa, nhốt phu quân tự dưng không đâu lại chạy ra khỏi phòng.

Đợi đến khi Thiện Tuấn Hải bàn luận cả đêm với cha mẹ xong quay về, thì cửa phòng đã bị khóa chặt.

Tủi thân sờ sờ mũi của mình, Thiện Tuấn Hải nhìn ánh trăng, cũng không nỡ đánh thức nương tử cùng con gái đã ngủ, mang theo một cảm xúc mãnh liệt, đến phòng con trai ngủ tạm một đêm.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 106: Chương 106



“Sơn Sinh ca ca.”

Đúng như kì vọng của Phúc Bảo, sau khi nghe Thiện Tuấn Hải khuyên bảo, trong nhà liền trích ra một khoản tiền để thay đổi vật dụng và bài trí trong nhà.

Bởi vì tay nghề của thợ mộc trong thôn chỉ ở mức bình thường, nên Thiện Tuấn Hải nhờ Nghiêm Khôn đặt những vật dụng đó ở trấn trên.

Hôm nay, Nghiêm Khôn tới nông thôn, nhân tiện mang theo một số đồ dùng đã được gấp rút hoàn thành đến.

Mà Nghiêm Sơn Sinh cũng đã hơn 1 tháng không có tới Thiện gia, nên cũng theo cùng.

“Phúc Bảo muội muội.”

Nghiêm Sơn Sinh cầm chặt tiểu châu hoa trong tay, không biết muội muội có thích lễ vật hắn mang đến hay không.

Trước giờ, rõ ràng đã quen với cách xưng hô như vậy, nhưng lúc này, không biết vì sao, Thiện Tuấn Hải đột nhiên cảm thấy có chút ê răng, cảnh giác quan sát người đi cùng Nghiêm Khôn đến đây - tiểu tử Nghiêm gia.

"Mấy thứ này tốn biết bao nhiêu là bạc.

Số tiền này, để dành cho Phúc Đức cưới vợ, làm của hồi môn cho Phúc Bảo không phải tốt hơn sao?" Tưởng bà thử nhìn Nghiêm Khôn giúp đỡ kê mấy cái ghế mới trong nhà chính, đứng bên cạnh, nhịn không được líu lưỡi, phàn nàn.

Bà thật sự không cảm thấy những vật dụng bày biện trong nhà mình có cái gì không tốt.

Trong số đó, có một số thứ đã có từ lúc mới xây nhà, là bà cùng phu quân mời một thợ mộc có tay nghề lão luyện làm cho.

Tính ra cũng đã hơn 20 năm, theo thói quen của người trong thôn, làm gì có cái gì có thể dùng được tới 20 năm chứ?

Bây giờ, đột nhiên đổi thành đồ mới hết.

Những vật dụng trước kia liền bị bỏ không, hoặc là đem cho họ hàng thân thích, hoặc là chẻ làm củi đốt, cho dù là kiểu nào thì cũng không hợp với thói quen tiết kiệm của Tưởng bà tử.

“Nương, không thể nói như vậy được.”

Thiện Tuấn Hải cảnh giác nhìn tiểu tử Nghiêm gia, sau đó cười giải thích với lão thái thái: “Quý nhân nhà người ta thấy những vật dụng đã cũ của nhà chúng ta, còn không phải là xem những thứ này ở nhà chúng ta giống với những thứ ở nhà Lại Tử đầu thôn à? Nếu không cải thiện những vật dụng này, về sau còn ai dám tới nhà chúng ta nữa chứ.”

Lại Tử mà Thiện Tuấn Hải nhắc đến, là một kẻ vô lại, du thủ du thực trong thôn, thanh danh của hắn còn tệ hơn cả Thiện Tuấn Hải trước đây.

Dù sao lúc ấy, sau lưng Thiện Tuấn Hải còn có Thiện gia, trong nhà điều kiện không kém, hắn chỉ cần tranh thủ một ít thì cuộc sống cũng coi như thoải mái.

Nhưng Lại Tử thì không thế.

Nhà hắn là gia đình có điều kiện kém cỏi nhất trong thôn, đứa con trai này lại chẳng giỏi giang gì, sau khi trưởng bối trong nhà qua đời, hắn dường như đều phải cắp gà trộm chó mà sống qua ngày.

Những nhà thân thiết với gia đình hắn, không có người nào chưa bị hắn kiếm cơm, từ tháng này qua năm nọ, càng khiến nhiều người chán ghét hắn hơn.

Không ít người hận đến mức, mong rằng ngày nào đó hắn có thể c.h.ế.t ở bên ngoài thôn, tuyệt đối đừng trở về nữa.

Người như vậy, có thể đoán được tình huống trong nhà hắn là như thế nào.

Không có nữ nhân trông coi, tất cả vật dụng trong nhà đều có mùi hôi thối.

Trong nhà phủ đầy một lớp bụi, trừ hắn ra, không có ai dám bước vào.

Tưởng bà tử nghe con trai nhắc đến Lai Tử kia, theo bản năng liền nhíu mày.

Lúc này nhìn những vật dụng mới tốt kia, đột nhiên cũng cảm thấy không tệ.

Đúng vậy, muốn lấy tiền từ mấy kẻ nhà giàu nhiều tiền, vắt cổ chày ra nước kia, cần phải hầu hạ người ta cho tử tế.

Dòng nước nhỏ chảy nhiều cũng thành sông, muốn tích góp của cải cho cháu trai với cháu gái thật nhiều, thì còn phải dựa vào đám quý nhân này.

Từ trước tới giờ, Tưởng bà tử chưa từng cẩn thận suy xét nguyên nhân cụ thể ở đâu.

Chỉ nghĩ, bởi vì Huyện lệnh tới nhà họ ăn cơm, nên đám những quý nhân kia mới nguyện ý tiêu tốn gấp mấy chục, thậm chí mấy trăm lần giá tiền, để tới nhà họ dùng cơm.

Dù là gì thì bà cũng đã đạt được lợi ích, nếm được quả ngọt.

Bây giờ, Tưởng bà tử chỉ hận không thể để quan phụ mẫu Vinh Tín ở nơi xa xôi có thể tới nhà họ ăn cơm, tiện thể dụ dỗ thêm đám quý nhân coi tiền như rác đó kéo lại đây.

"Chuồng trại chăn nuôi cũng coi như gần xong rồi, khoảng 3 đến 4 ngày nữa, sẽ che mái xong.

Đến lúc đó, có thể đặt mấy cái máng vào, sau đó có thể thả heo, gà vịt, ngan ngỗng vào."

Hai đại nam nhân Nghiêm Khôn với Thiện Tuấn Hải tranh thủ sắp xếp, thu dọn xong đống vật dụng mới.

Còn lại một ít vật dụng, đoán chừng phải chờ thêm một khoảng thời gian nữa mới có.

Tay nghề của đám thợ mộc dù có nhanh, cũng không nhanh tới mức mấy ngày là có thể làm xong toàn bộ đồ gia dụng.

"Ừm, cũng cỡ đó.

Nhưng phải chú ý đến mái che một chút, nếu như làm không chắc, gặp phải thời tiết mưa to gió lớn, làm ướt gia súc bên trong thì không tốt." Thiện Tuấn Hải đồng ý với Nghiêm Khôn, gật đầu nói.

“Đợi một lát nữa, ta với người cùng qua đó xem thử thế nào.”

Số tiền Nghiêm Khôn để dành cho con trai lấy vợ đều dùng hết trong việc này, nếu nhỡ xảy ra sai sót gì, hắn quả thực có lỗi với con trai của mình.

Bởi vậy, cho dù tiệm thịt ở trấn trên buôn bán bận rộn, hắn vẫn như cũ, cách một ngày lại về quê.

Sợ rằng, phải đợi đến khi chuyện làm ăn chăn nuôi này đi vào quỹ đạo, hắn mới có thể bớt khẩn trương lo lắng như hiện tại.

"Đợi lát nữa, ta cũng đi với các ngươi.

Phúc Bảo, con với Sơn Sinh ca của con chơi chung với nhau, không được chạy lung tung, biết chưa?" Tưởng bà tử cũng phải đi một chuyến, mang trà lạnh đến cho mấy công nhân và người phụ giúp.

"Hay là dắt theo Phúc Bảo với Sơn Sinh đi cùng đi." Bây giờ, chỉ cần Thiện Tuấn Hải nhìn thấy những đứa trẻ khác phái, tuổi tác tương đương với con gái, thì đều không hợp mắt.

Làm sao có thể để con gái ở chung một chỗ với kẻ muốn bắt con gái đi được chứ?

"Chỗ đó nhiều bụi, lại toàn đinh với mảnh gỗ, bị đụng trúng sẽ không tốt.

Vả lại Sơn Sinh là đứa trẻ chín chắn, để hắn trông coi Phúc Bảo, có cái gì mà không yên tâm chứ."

Tưởng bà tử không nghĩ nhiều như con trai, Sơn Sinh bao nhiêu tuổi, Phúc Bảo bao nhiêu tuổi, ai có thể đồn đại chuyện hai đứa nhỏ như thế ở chung chứ “Sơn Sinh, chờ bà bà về sẽ làm bánh cho con ăn, bánh nhân đậu, trộn với mỡ heo, thơm ngào ngạt, đảm bảo con sẽ thích.”

Đối với Tưởng bà tử mà nói, từ nhỏ Nghiêm Sơn Sinh đã chơi cùng với cháu trai, nên cũng không khác gì cháu trai của bà.

Đứa nhỏ này tuy không nói nhiều, nhưng lại ngoan ngoãn, hiểu chuyện, đúng kiểu trẻ con mà người lớn thích nhất.

Bây giờ, Tưởng bà tử đã bỏ qua những khúc mắc về lời đồn về chuyện của Nghiêm Sơn Sinh.

Nếu người nào đó nói với bà về chuyện năm đó, bà có thể nổi trận lôi đình mà khiến những kẻ rảnh rỗi kia uất nghẹn.

Dứt lời, Tưởng bà tử thúc giục con trai Thiện Tuấn Hải cùng với Nghiêm Khôn, người bà xem như con cháu trong nhà, giúp bà khiên hai thùng trà lạnh mà bà đã nấu từ trước, với một ít chén bát sạch sẽ, nhanh chóng đến mảnh đất dưới chân núi.

“Sơn Sinh ca ca, lâu lắm rồi huynh không tới tìm muội.”

Người lớn đi hết rồi, Phúc Bảo mới kéo Nghiêm Sơn Sinh về phòng mình, sau đó lấy 1 cái hộp gỗ trên kệ thấp ra, bên trong có một ít bánh ngọt với kẹo.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 107: Chương 107



"Ta phải giúp cha trông coi cửa tiệm.

Với lại, cha bảo tuổi của ta cũng không còn nhỏ nữa, phải học lấy nghề kiếm cơm." Nghiêm Sơn Sinh nhìn Phúc Bảo hôm nay búi tóc thành nụ hoa, nghĩ tới trâm cài hoa mà mình mua, nếu cài lên tóc Phúc Bảo, chắc chắn sẽ rất đẹp.

Đây là tiền công hằng ngày hắn giúp đỡ trông coi cửa hàng kiếm được, mỗi ngày 3 quan, mà cây trâm cài hoa này đã tốn của hắn khoảng 80 quan, phần còn lại do cha hắn giữ, đến tháng sau lại tính vào tiền công.

Tuy Nghiêm Khôn yêu thương đứa con trai duy nhất này, còn vì hắn mà không tục huyền, nhưng trong việc dạy dỗ Nghiêm Sơn Sinh, hắn không hề dung túng.

Ngày thường, không bao giờ để con trai thiếu ăn thiếu uống, nhưng nếu muốn tiền tiêu vặt thì phải tới phụ giúp ở cửa hàng, đây cũng là vì muốn rèn luyện năng lực cho Nghiêm Sơn Sinh.

- Giải thích, Tục huyền nghĩa là tái hôn, dùng cho nam giới, nếu là nữ giới thì dùng từ tái giá.

Hết giải thích.

“Nghề kiếm cơm, là mổ heo à?”

Phúc Bảo có biết qua, vốn dĩ nghề gia truyền của Nghiêm gia là săn thú, bây giờ lên trấn trên định cư, còn mở một tiệm thịt heo, tay nghề chính để nuôi sống gia đình chính là mổ heo.

Phúc Bảo quan sát Nghiêm Sơn Sinh từ trên xuống dưới, nhìn ra chút thay đổi trên người đối phương.

“Ừ.”

Nghiêm Sơn Sinh nắm thật chặt trâm cài hoa trong tay.

Đồ tể cũng chẳng phải nghề nghiệp dễ nghe.

Có nhiều người cảm thấy, đồ tể sát sinh quá nhiều, trên người đầy huyết sát, người như vậy, sau khi c.h.ế.t chắc chắn sẽ xuống địa ngục, không chỉ vậy, những người qua lại với hắn cũng sẽ bị liên lụy.

Nhưng người Nghiêm gia lại không hề kiêng kị cái nghề này, dù sao trước đây, nhiều thế hệ của Nghiêm gia cũng từng làm nghề săn thú, nếu nói về chuyện huyết sát dính người thì chưa chắc đã ít hơn so với việc mổ heo.

Với Nghiêm Khôn mà nói, chỉ cần động tác g.i.ế.c heo nhanh gọn, dứt khoát, đừng để cho mấy con heo khi bị mổ phải chịu đau đớn kéo dài là được.

Còn mấy người mà kêu tội nghiệt gì đó, nếu có bản lĩnh thì cả đời đừng ăn đồ thịt đi.

Nghiêm Sơn Sinh được Nghiêm Khôn dạy dỗ, đương nhiên cũng không tin những thứ đó.

Nhưng hắn sợ Phúc Bảo lại tin, giống như những đứa nhỏ ở gần nhà hắn vậy, cảm thấy hắn là một sát tinh, dính tới nhiều sát khí như thế, về sau thấy ai là khắc người đó, rồi không muốn ở chung với hắn.

"Sau này, heo nhà ta, đều giao cho huynh, Nghiêm đại đồ tể." Phúc Bảo thấy biểu tình rối rắm của Nghiêm Sơn Sinh, liền biết hắn lại nghĩ nhiều, bèn ra dáng vẻ một người lớn, nhón chân, dùng tay vỗ thật mạnh vào vai hắn, làm như thật.

“Ừ, ừ.”

Nghiêm Sơn Sinh cười, lộ ra hàm răng trắng, kết hợp với sắc mặt và làn da, càng lộ vẻ vô cùng ngô nghê.

“Đây là ta mua cho ngươi, ngươi mang lên, nhất định rất đẹp.”

Trút được gánh nặng, Nghiêm Sơn Sinh vui vẻ lấy ra trâm cài hoa đã bị hắn nắm chặt trong tay nãy giờ, đưa cho Phúc Bảo.

Vì bị hắn nắm chặt hồi lâu, nên trâm cài hoa vẫn còn độ ấm.

Đây chỉ là một trâm cài hoa bình thường, vải lụa màu hồng nhạt xếp thành từng lớp tạo thành bông hoa, có 3 chuỗi ngọc rũ xuống, hạt ngọc trai không lớn, chỉ cỡ bằng hạt đậu xanh.

Tuy không đáng giá, nhưng bề ngoài không tồi, lắc lư theo động tác, vô cùng đẹp.

“Ta, ta cài lên cho muội.”

Không chờ Phúc Bảo đánh giá cây trâm này thế nào, Nghiêm Sơn Sinh cầm lại cây trâm trong tay Phúc Bảo, sau đó thật cẩn thận, cài trâm lên bên trái búi tóc nụ hoa của nàng.

Làn da trắng trẻo của nàng càng làm nổi bật vẻ hồng nhạt của cây trâm cài, hạt ngọc trai nhỏ đung đưa cọ vào lỗ tai của Phúc bảo, trông nàng càng hoạt bát, linh động.

“Rất đẹp.”

Nhìn nửa ngày, Nghiêm Sơn Sinh xoay đầu đi, ngượng ngùng dùng tay mình xoa xoa mũi, trầm giọng nói.

"Sau này sẽ mua cho muội nữa." Ánh mắt nhìn tiểu cô nương, khuôn mặt hơi đỏ, Nghiêm Sơn Sinh có chút thẹn thùng nói: "Sẽ mua cái tốt hơn." Hắn còn không quên bổ sung một câu.

Tuy cha nói, số tiền mà hiện tại hắn kiếm được, đều phải tích góp để sau này cưới nương tử, nhưng Nghiêm Sơn Sinh vẫn nóng vội muốn mua đồ cho Phúc Bảo.

Dù sao Phúc Bảo cũng đáng yêu như thế, chẳng có cô nương nào như nàng nguyện ý nói chuyện với hắn, chơi cùng hắn, mà nương tử tương lai của hắn, hắn cũng chưa có gặp qua, hắn với nàng ta cũng không thân thiết, sao phải tích góp cho nàng ta chứ? Nghiêm Sơn Sinh cảm thấy, đây là lần đầu tiên người cha cơ trí quả cảm của hắn nói không đúng đạo lý.

“Phúc Bảo, cây trâm bạc mà cha mua cho con đâu?”

Mắt Thiện Tuấn Hải lóe sáng, từ chỗ chuồng trại trở về, thấy trên đầu con gái cài một cây trâm hoa mà hắn chưa từng thấy bao giờ, trong nhà cũng chỉ có mấy người, người có thể cho con gái thứ này là ai, nhìn một phát là đoán ra ngay.

Tâm cơ thâm trầm, giả heo ăn thịt hổ… cái loại từ gì Thiện Tuấn Hải đều nghĩ ra được.

Lúc nãy, ngại Nghiêm Khôn với Nghiêm Sơn Sinh còn ở đây, nên mới che giấu không lộ, đợi đến khi hai cha con Nghiêm gia đi rồi, mới đến gần con gái cẩn thận dò hỏi.

“Cây trâm cài hoa vải lụa này làm gì đẹp, và quý bằng cây trâm hoa bạc mà cha mua cho con, hay là, cha giúp con đổi nhé?”

“Cái này không phải cũng rất đẹp sao? Phúc Bảo, có phải Sơn Sinh ca ca của con tặng cho con không? Hôm nào, nương giúp con may một bộ đồ cho Sơn Sinh, con đem tặng lại cho Sơn Sinh ca ca của con nhé.”

Tô Tương không cảm thấy có gì không tốt, nhìn chuỗi ngọc đung đưa trên khuôn mặt trắng trẻo của con gái, cảm thấy rất thích.

Hơn nữa, nàng cũng rất thương đứa trẻ Nghiêm Sơn Sinh này, thằng bé từ nhỏ đã không có nương, Nghiêm Khôn cho dù yêu thương con trai đến thế nào, thì một đại nam nhân như hắn cũng khó tránh khỏi có một số việc không thể chăm sóc cẩn thận.

Bởi vậy, nàng liền nghĩ tới việc may cho thằng bé vài bộ xiêm y, hai bên có qua có lại, tình cảm cũng có thể tốt hơn.

Tô Tương không nói thì thôi, nàng vừa mở miệng đã khiến Thiện Tuấn Hải hụt hẫng trong lòng.

Không nhìn ra tiểu tử Nghiêm gia lại gian trá như vậy, không những dụ dỗ con gái bảo bối của hắn, mà ngay cả nương tử của hắn cũng bị dụ dỗ đến tận đâu rồi.

“Con cũng cảm thấy rất đẹp.”

Phúc Bảo vui vẻ vuốt châu hoa trên đầu, nữ nhân làm sao có thể ghét bỏ những thứ trang sức tinh xảo như thế này.

Cây trâm hoa bạc cha nàng đưa kia, quý thì có quý, nhưng hình thức lại hơi già, mà bây giờ nàng đang là trẻ con, không thể mang cây trâm như thế.

Bởi vậy, đối với nàng mà nói, cây trâm hoa lụa với chuỗi ngọc không quá đáng giá này, lại hợp với tâm ý nàng hơn.

Trong lòng Thiện Tuấn Hải nước mắt chảy thành sông, cảm giác mình đã bị hai nữ nhân trong nhà phản bội.

"Từ chiều tới giờ, con cứ âu sầu khổ sở, rốt cuộc là vì cái gì?" Ăn xong cơm chiều, Tưởng bà tử giữ con trai lại, hỏi ra những nghi hoặc của mình.

“Nương, tiểu tử Nghiêm Sơn Sinh kia, tự nhiên lại đưa cho Phúc Bảo của chúng ta cây trâm.”

Còn nhỏ như vậy mà đã đi dụ dỗ tiểu cô nương, sau này lớn lên thì lợi hại biết chừng nào nữa.

Suy bụng ta ra bụng người.

Lúc trước Thiện Tuấn Hải rất thích tích góp tiền tiêu vặt mà cha mẹ cho, sau đó, đợi khi đủ tiền, liền lên trấn trên, hoặc tìm những thương lái đến thôn, mua những thứ mà tiểu cô nương thích.

Nếu không, tại sao trong nhà có nhiều đường huynh biểu muội như vậy, nương tử hắn lại coi trọng hắn cơ chứ? Còn không phải vì lúc trước, hắn đã chuẩn bị một cái cuốc thật tốt, sau đó đào từng chút, từng chút, đem đóa hoa này đào về nhà mình à.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 108: Chương 108



Với Thiện Tuấn Hải mà nói, Nghiêm Sơn Sinh cũng vô sỉ giống mình, tuổi còn nhỏ mà đã mơ ước nụ hoa trong nhà người ta rồi.

"Chuyện đó không phải tốt sao? Hai đứa nhỏ lớn lên cùng nhau, Sơn Sinh lại không có bằng hữu gì, cùng Phúc Đức với Phúc Bảo chơi với nhau rất tốt." Trong lúc nhất thời, Tưởng bà tử chưa hiểu rõ ý tứ của con trai.

Dù sao tuổi của cháu gái thật sự còn quá nhỏ, đứa nhỏ 6 tuổi thì chưa cần tới mức phân biệt nam nữ.

"Bằng cái gì mà bằng, đó là con gái của con, hắn tặng đồ cho Phúc Bảo, chính là chẳng có ý tốt gì." Thiện Tuấn Hải rơi vào trạng thái ba ba si ngốc, trông chốc lát không thể nào thoát ra.

“Hả? Ý của con là, tiểu tử Nghiêm Sơn Sinh kia thích Phúc Bảo nhà chúng ta?”

Tưởng bà tử vỗ đùi cười không ngừng, thằng bé mới bao lớn, có thể biết được thích là gì sao? Đang tính phản bác lời nói của con trai, nhưng giây tiếp theo, Tưởng bà tử liền giật mình thất thần.

Cẩn thận suy ngẫm, để hai đứa nhỏ này thành một đôi, không phải là không tốt nha.

Thứ nhất, là một nữ nhân, Tưởng bà tử suy bụng ta ra bụng người, từ xưa đến nay, quan hệ mẹ chồng nàng dâu luôn là một vấn đề vô cùng nan giải.

Lúc trước, khi bà gả đến Thiện gia, Thiện lão thái thái là người không dễ lừa gạt, nếu không phải tính cách bà đủ đanh đá, nên mới có thể chống đỡ được, thì không biết chừng đã bị biến thành bộ dạng gì đâu.

Nhưng một chữ hiếu lớn hơn trời cao, lúc lão thái thái Thiện gia còn sống, Tưởng bà tử đã phải chịu không ít đau khổ.

Cũng may tuổi thọ của đối phương không cao, qua đời khi con trai trưởng Thiện Tuấn Sơn 3 tuổi, lúc ấy Tưởng bà tử mới thở phào nhẹ nhõm, làm tốt vai trò của người Thiện gia.

Bây giờ, bản thân bà làm mẹ chồng, Tưởng bà tử cũng có thể hiểu được tâm tình lúc trước của mẹ chồng bà.

Cứ như 3 người con dâu trong nhà, mặc dù bà cũng muốn công bằng, nhưng trong lòng lúc nào cũng có chút thiên vị.

Được lòng bà nhất vẫn là nương tử của lão tam, tiếp theo mới là nương tử của lão đại.

Còn nương tử của lão nhị lại là người khiến bà chướng mắt nhất, làm sao có thể cho nàng ta sắc mặt tốt được đây.

Tuy là vậy, nhưng Tưởng bà tử vẫn là mẹ chồng tốt nhất nhì thôn, không đánh chửi con dâu, cũng không ỷ vào thân phận, làm mưa làm gió trong chuyện của con trai và con dâu, còn để bọn họ phân gia sớm, giúp bọn họ sống cuộc sống riêng của gia đình mình.

Nếu không vì sao người ta hay nói, nhiều năm làm con dâu sẽ trở thành mẹ chồng, chính là bởi vì sống chung với mẹ chồng, đắng hơn cả mướp đắng, khổ hơn cả khổ qua.

Không xét đến những mặt khác, Nghiêm Sơn Sinh có một điểm khiến cho Tưởng bà tử cảm thấy hắn rất tốt, đó chính là hắn không có nương.

Nói cách khác, nếu Phúc Bảo với hắn thành đôi, gả qua chính là người chủ gia đình, không phải chịu mẹ chồng bắt nạt.

Chỉ với điểm này, Tưởng bà tử đã thấy hắn hơn người khác tới mấy con phố.

Lại nói, điều kiện của Nghiêm gia cũng không tệ, có nhà, có cửa hàng ở trấn trên, có tay nghề gia truyền để sinh sống.

Hơn nữa, bây giờ Nghiêm gia lại hợp tác làm ăn với bọn họ, sau này mà hai nhà kết thân, hai cha con bọn họ sẽ không dám làm ra cái gì có lỗi với Phúc Bảo.

“Lão tam nha lão tam, con cuối cùng cũng khiến ta hiểu rõ.”

Tưởng bà tử càng nghĩ càng vui.

Lúc trước, bà cảm thấy việc để bà mai kết duyên chuyện hôn nhân không đáng tin cậy, tỷ như hai vợ chồng lão đại, còn có hai vợ chồng lão nhị.

Khác hẳn với lão tam và nương tử của lão tam, hai người từ nhỏ lớn lên cùng nhau, tự mình xem hợp mắt nhau, tình cảm so với những người khác sâu đậm hơn nhiều.

Bây giờ, cháu gái nhỏ với Nghiêm Sơn Sinh không phải cũng là thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ vô tư sao? Nếu thực sự có duyên phận, nàng còn phải thắp cho ông trời ba nén nhang, phù hộ cho cặp tình nhân nhỏ này lâu dài bền chặt nữa nha.

“Nương, người hiểu rõ cái gì vậy?”

Thiện Tuấn Hải đang càu nhàu, thì thấy vẻ mặt của nương hắn rạng rỡ hẳn lên, còn bảo hắn về phòng với nương tử, khiến hắn không hiểu gì hết.

"Chính là Phúc Bảo, còn có Sơn, được rồi, được rồi, có nói con cũng không hiểu được đâu.

Sau này, đối tốt với nhà Sơn Sinh một chút, biết chưa?" Lỡ đâu người ta thành con rể con, Tưởng bà tử không nói nửa câu sau, dù sao cũng chưa có gì là chắc chắn.

Thiện Tuấn Hải bị mẹ ruột ghét bỏ đẩy sang một bên, nhìn trăng tròn treo trên trời đêm, Thiện Tuân Hải chỉ cảm thấy cả một ngày này, tâm mình thật lạnh lẽo.

“Mấy đóa hoa này thật đẹp, ta chưa từng thấy qua bao giờ.”

“Những thứ được khắc trên cái thìa gỗ này, thật thú vị.”

Bởi vì Huyện thái gia lại đến Thiện gia lần nữa, nên những quý nhân trong thành cũng đi theo đến Thiện gia xem náo nhiệt.

Những người lần đầu tới Thiện gia thì không thể nhận ra sự thay đổi mãnh liệt của mấy ngày qua, nhưng những người tới Thiện gia lần thứ hai, lần thứ ba, nhìn thấy Thiện gia hoa lệ hẳn lên, đều có chút nghi ngờ, không biết mình có đang nằm mơ hay không.

Sân ngoài rộng rãi được hàng rào tre vây quanh, cũng không biết tìm được ở đâu mấy dây hoa loa kèn vừa nở, quấn quanh hàng rào, đóa hoa vô cùng diễm lệ, khiến cho tiểu viện nông gia này hết sức mỹ lệ.

Trước đây, cái sân có chút lầy lội bùn đất, bây giờ cũng đã được sửa chữa.

Con đường đi vào nhà chính cũng được phủ sỏi đá, chỗ đá sỏi này là Phúc Bảo nhờ đám nhỏ trong thôn tìm giúp, chúng đã được nước sông bào mòn, màu sắc khác nhau, được khảm trên mặt đất, tạo thành hai ba vòng cung song song.

Từ trước tới giờ, mọi người đều chưa từng thấy qua kiểu trang trí này, không thể không nói, kiểu đường đá này đã khiến những phu nhân cao quý đó không còn gì để phàn nàn.

Hai nửa sân bị đường sỏi chia ra cũng được sửa sang cẩn thận, hoa cỏ rau màu đều được gieo trồng ngay hàng thẳng lối.

Trong viện còn có một cây đại thụ hơn 10 năm, cơ hồ che mát hơn nửa sân, mấy băng ghế đá đặt trong sân cũng được che phủ bởi những cây nho, đủ chỗ để mọi người nghỉ ngơi.

Ngay cả khu chuồng trại cũ, sau khi chuyển hết gia súc đến trang trại dưới chân núi, cũng đã bị đập đi, xây lại.

Đợi đến lúc xây xong, sẽ thông với tiểu viện hiện tại của Thiện gia.

Bởi vì gia súc đã dọn đi, nên những thứ ô uế cùng thứ mùi khó chịu quanh quẩn ở Thiện gia lúc trước cũng đã biến mất không thấy tăm hơi.

Thiện gia cũng đã sơn lại tường, vật dụng trong nhà cũng đã được thay đổi, tuy không quý báu nhưng cũng sang trọng hẳn lên.

Nhất là những thứ dùng để đựng canh, đựng thức ăn, quả thực khiến cho những quý phu nhân kia hận không thể ôm lấy mà hét chói tai.

Đây là chủ ý mà Phúc Bảo nghĩ ra, giao phó cho thợ mộc lúc làm bát đĩa thì khắc lên đó một ít hình động vật với hoa cỏ.

Bây giờ, những thứ này vẫn chưa có thịnh hành, nên cũng xem như hiếm lạ.

Từ lúc bắt đầu, Phúc Bảo đã xác định rằng, dựa vào tình huống của nhà bọn họ, muốn so độ phú quý, thì thật sự không thể sánh với những quý nhân đến thăm nhà bọn họ.

Cho nên, so với việc tốn kém tiền bạc mà chưa chắc đã làm hài lòng đối phương, thì chi bằng tiết kiệm, bắt đầu từ góc độ mới lạ, thú vị, lại kết hợp với ưu thế điền viên của nhà mình, xây dựng một nơi làm cho những quy nhân đó ăn thoải mái, chơi vui vẻ.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 109: Chương 109



Cũng như vợ chồng Ôn gia, những quý nhân vốn dĩ chỉ muốn lấy lòng Huyện lệnh, sau khi nhìn thấy sự thay đổi nghiêng trời lệch đất của Thiện gia, trong lòng đã không còn kháng cự nữa.

Hơn nữa, đồ ăn của Thiện gia làm còn ngon hơn cả so với tiệm ăn, dứt khoát biến Thiện gia trở thành một điểm đến để lâu lâu thay đổi bầu không khí.

Tại thời điểm Thiện gia còn chưa đưa gia súc và nông sản đến ngàn gia vạn hộ, thì những món ăn ở Thiện gia cũng xem như đã có chút danh tiếng ở huyện Bá Giang.

Đương nhiên, hiện tại, cái danh này chỉ giới hạn trong giới hương thân.

Hơn nữa, Thiện gia cũng không kinh doanh nấu nướng, mỗi ngày bọn họ chỉ chiêu đãi 1 đến 2 hộ quý nhân.

Tốc độ từ từ, chậm rãi, dựa vào danh tiếng mà khuếch trương sức ảnh hưởng của mình.

Dần dần, những gia đình bình thường, cùng nhóm hương thân xung quanh huyện thành, cũng bắt đầu nghe nói đến Thiện gia.

Thiện Tuấn Sơn làm chưởng quầy tửu lâu ở huyện thành, chuyện các quý nhân chạy đến nông thôn, động tĩnh lớn như thế, sao hắn có thể không biết chút gì? Hơn nữa, mấy ngày gần đây, càng ngày càng nhiều quý nhân khi tới tửu lâu của bọn họ, bắt đầu nói đến thôn Bình Liễu, nhắc tới Thiện gia, nếu hắn không ngu ngốc thì sẽ biết xâu chuỗi hai thứ này với nhau.

Trong thôn Bình Liễu, người nhà họ Thiện không nhiều lắm, người có khả năng tài chính để làm việc này thì càng hiếm hoi.

Bản thân cảm thấy có chỗ không đúng, đợi tới đêm, hắn về đến nhà, liền nói chuyện này với Lữ Tú Cúc, vừa đúng lúc, Lữ Tú Cúc nhớ tới lý do tranh cãi của nhà cách vách.

“Ngày mai, ta về quê xem thế nào.”

Lữ Tú Cúc nghĩ, giả dụ chuyện này không liên quan gì tới hai vợ chồng Thiện lão và lão tam, thì về nhà lấy ít rau dưa với trứng gà mang đi cũng được.

Cũng chấn động như vậy, nhưng cảm nhận của Vương Xuân Hoa còn sâu sắc hơn Lữ Tú Cúc nhiều.

Vốn dĩ phân gia được 20 mẫu ruộng đất, Vương Xuân Hoa vui vẻ hơn bất kì ai.

Nhưng ai ngờ, vừa phân gia xong, hai vợ chồng già với nhà lão tam lại lòi ra chuyện chăn nuôi gì đó, mà những quý nhân trong thành đó cũng không biết ăn trúng cái gì, một đám ném bạc đòi đi nhà cũ ăn cơm.

Vương Xuân Hoa cẩn thận suy nghĩ, liền cảm thấy không thích hợp.

Nhà cũ kia phân ra, cảm giác giống như là vì muốn đá văng nhị phòng của bọn họ ra, sau đó làm cho tam phòng phát tài.

Lúc này, nhìn lại những thứ mà nhị phòng bọn họ được chia, nhìn phu quân ngu ngốc của nàng còn đang vui vẻ, Vương Xuân Hoa cảm thấy thật hụt hẫng.

“Lữ Tú Cúc về đấy à? Em út cùng cha mẹ chồng ngươi phát tài rồi! Bây giờ, mỗi ngày đều có mấy quý nhân đến nhà, cũng không biết đến làm gì.”

Lữ Tú Cúc vừa về thôn, đã bị mấy người nhiều chuyện giữ lại.

Trong mắt mấy bà tám kia hiện rõ sự tò mò, nhiều chuyện, hận không thể từ trên người Lữ Túc Cúc moi móc ít nhiều chuyện của Thiện gia.

Từ trước đến nay đều như vậy, trong 3 con dâu Thiện gia, Lữ Tú Cúc to mồm nhất, hai người còn lại, nương tử lão nhị thì luôn buồn bực, có cạy cũng không thốt được một chữ, còn nương tử lão tam thì tinh quái, hỏi nàng ta chuyện trong nhà, nàng ta đều trả lời rằng không biết, đây không phải chẳng qua chỉ là lời nói khách sáo thôi à.

Bây giờ, Thiện gia lại phân gia, người thích cùng người khác nói chuyện từ đông sang tây như Lữ Tú Cúc lại đi huyện thành, làm cho mấy bà tám nhiều chuyện trong thôn chẳng nắm bắt được chút chuyện của Thiện gia, ăn cơm cũng không thấy ngon.

“Ta cũng chỉ mới từ huyện thành về, có thể biết được cái gì chứ.”

Lữ Tú Cúc vừa nghe mọi người nói, trong lòng liền hiểu rõ, Thiện gia đang được bàn tán ở huyện thành chính là nhà bọn họ.

"Ta về đây là vì có việc, đây là bánh trung thu mà ông chủ thưởng cho Tuấn Sơn nhà ta, ta để dành đem về hiếu kính cha mẹ.

Đây là loại bánh thượng hạng, có tiền muốn mua cũng chưa chắc đã mua được." Lữ Tú Cúc xách theo một hộp gỗ nhỏ trong tay, bên trong chính là bánh trung thu mà nàng nói.

Vừa nói, Lữ Tú Cúc còn không quên mở nắp ra để mọi người nhìn thứ bên trong.

Bánh trung thu trang trí tinh xảo, hoa văn trên mặt rõ ràng, cả chiếc bánh màu vàng óng, bóng bẩy, nhìn qua tốt hơn gấp mấy lần bánh mà người trong thôn tự tay làm.

"Tuấn Sơn đúng là hiếu thuận, lại có tiền đồ.

Tú Cúc nha, gả cho người như thế, ngươi thiệt là có phúc đó." Quả nhiên, chỉ vì dăm ba câu của Lữ Tú Cúc mà người trong thôn đã tạm thời quên đi đề tài đang bàn luận sôi nổi, thay phiên nhau khen Thiện Tuấn Sơn.

Đối với bọn họ mà nói, gia cảnh Thiện gia làm sao có thể giống những người nông thôn như bọn họ, mà nhà Thiện Tuấn Sơn lại càng khác, hắn có một cái nhà riêng ở huyện thành, Thiện Tuấn Sơn lại là chưởng quầy của tửu lâu lớn, dưới tay quản lý hơn 10 người, thỉnh thoảng những người trẻ tuổi trong thôn muốn đi huyện thành tìm việc, đều sẽ nhờ Thiện Tuấn Sơn giúp đỡ.

Bởi vậy, trong ý thức của bọn họ, những gì mà Thiện Tuấn Sơn đạt được, là thứ mà người khác tạm thời chưa thể với tới.

“Đâu có, đâu có.”

Lữ Tú Cúc khách khí cười.

Thực ra, hộp bánh trung thu mà nàng đem ra, chỉ có 2 cái là mang về hiếu kính hai vợ chồng Thiện lão gia, còn dư lại 7 đến 8 cái, nàng định đem hết về nhà mẹ đẻ.

Nhà mẹ đẻ nàng cách thôn Bình Liễu cũng không xa, đợi nàng tìm hiểu xong tin tức rồi qua đó cũng không muộn.

Chỉ là, nàng biết tầm quan trọng của thanh danh, nên ngay trước mặt người trong thôn, nàng nhất định phải cho họ thấy được điều cần thấy, đó chính là hai vợ chồng mình hiếu kính lão nhân như thế nào.

“Ta phải đi đây, lát nữa chúng ta nói chuyện sau.”

Lữ Tú Cúc còn đang nôn nóng tìm hiểu tình hình dưới quê, không có thời gian rảnh rỗi nói chuyện với những kẻ không liên quan.

Bởi vậy, hàn huyên được mấy câu, nàng liền vội vã đi vào thôn, đến chỗ ngã rẽ, nàng lại do dự, rồi đi về hướng khác, không phải vị trí nhà cũ Thiện gia.

“Đại tẩu, sao ngươi lại tới đây?”

Vương Xuân Hoa đang quét tước trong sân, thì thấy đại tẩu Lữ Tú Cúc đến.

Sau khi phân gia, nhị phòng liền mua một căn nhà ở trong thôn, sửa chữa lại.

Bọn họ cũng không có nhiều tiền, nên phòng ốc cũng không xa hoa như nhà cũ Thiện gia.

Đám gia súc được chia lúc phân gia, đều phải nuôi trong sân.

Có điều, đa số các nhà trong thôn đều như thế.

Nhà bọn họ lại ít người, tính ra vẫn còn khá rộng rãi.

“Rốt cuộc nhà cũ đã xảy ra chuyện gì? Sao ta và đại ca ngươi trước giờ chưa từng nghe qua?”

Tuy rằng phân gia, nhưng thái độ của Lữ Tú Cúc đối với Vương Xuân Hoa vẫn không thay đổi.

Đối với nàng, Vương Xuân Hoa nhát gan và yếu đuối, tự mình không đứng lên nổi, nên mới bị coi thường.

Bởi vậy, ở trước mặt nàng ta, Lữ Tú Cúc không hề có ý che giấu tính tình kiêu ngạo, ngang ngược của mình, đi vào trong nhà nhị phòng, ngồi xuống, tự rót cho mình ly trà lạnh, sau đó vênh mặt, hất hàm sai khiến.

“Đại tẩu muốn nói tới chuyện gì?”

Ánh mắt Vương Xuân Hoa lóe lên, nàng đại khái đoán được ý đồ khi đến đây của nữ nhân này.

"Chính là việc người trong thôn nói, nhà lão tam làm ăn buôn bán với một đồ tể trấn trên nha.

Trước giờ, cũng chưa từng nghe cha mẹ nói qua." Lữ Tú Cúc tự động xem nhẹ việc trước khi phân gia, Thiện lão gia có nói ra chuyện làm ăn chăn nuôi với hai vợ chồng họ, nhưng bị hai phu thê họ cự tuyệt, giọng điệu lúc này giống như là hai vợ chồng già cố tình che mắt bọn họ.
 
Back
Top Bottom