Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào

Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 80: Chương 80



Thiện Tuấn Hải chính là người duy nhất trong nhà, biết mối làm ăn sắp tới có thể kiếm được bao nhiêu tiền, ngay cả cha hắn cũng chưa chắc đã biết rõ bằng hắn.

Với lại mấy năm nay, lúc cả nhà không biết, tam phòng nhà hắn cũng tích góp được không ít ngân lượng.

Tuy rằng những thứ được chia ít hơn hắn nghĩ nhiều, nhưng nghĩ lại, đại ca với nhị ca cũng là con trai của mẹ hắn, mẹ hắn không thể không suy nghĩ cho họ.

Trong lòng lập tức thông thuận.

Những lợi ích nhỏ nhoi trước mắt này, căn bản là không đáng để nhắc tới.

“Cha, nương, phần của con có hơi nhiều, hay là mọi người chia bớt cho lão tam đi.”

Thiện Tuấn Hà vừa nghe cha mẹ để lại cho nhị phòng của hắn nhiều gia sản như thế, thì cảm giác cứ như đang nằm mơ, lâng lâng khó tả.

Hắn biết cha mẹ thương đại ca, cưng tiểu đệ, nhưng lúc phân gia cũng sẽ không bạc đãi hắn, nhưng không lường được là cha mẹ lại chia cho hắn nhiều như vậy.

Bây giờ nhìn tới số tài sản trong tay, nghĩ tới những lời mẹ hắn mới nói, hắn liền cảm động, nước mắt lưng tròng.

Đại ca là con trai trưởng, số tài sản được chia nhiều hơn hắn nhiều, đây cũng là chuyện bình thường.

Nhưng tiểu đệ chịu trách nhiệm phụng dưỡng cha mẹ, lại chỉ được chia cho một phần nhỏ, trong lòng Thiện Tuấn Hà vô cùng băn khoăn.

Hắn nghĩ, mấy gia đình ở nông thôn, thực ra chỉ cần dựa vào vài mẫu đất, là đã có thể nuôi sống cả gia đình.

Mà lúc nãy, hắn được chia tới gần 20 mẫu ruộng đất, hoàn toàn có thể để gia đình hắn có một cuộc sống dư dả ở nông thôn, việc chu cấp cho một người đi học, tích góp của hồi môn cho hai con gái, cũng xem như là rất dễ dàng.

Nếu lấy bớt một ít số ruộng đất được chia cho mình, có lẽ sẽ khiến cuộc sống sau này hơi gian nan một chút, nhưng chỉ cần chăm chỉ, nỗ lực, còn phải lo không có cuộc sống tốt đẹp hay sao?

Vương Xuân Hoa vốn dĩ cảm thấy nhà mình lỗ nặng, bây giờ lại nghe phu quân nàng nói những lời ngu xuẩn kia, hận không thể trực tiếp lấy kim khâu miệng hắn lại.

Hắn hào phóng như thế, một lòng vì huynh đệ như thế, sao không sống cùng với đám huynh đệ của hắn luôn đi.

"Không cần phải thế.

Phần mà đệ đệ ngươi thiếu, ta và cha ngươi sẽ làm việc, bù đắp cho hắn."

Tưởng bà tử nhìn lão nhị hiền lành, trong lòng có chút áy náy.

Nhưng khi nghĩ tới những phần gia sản đã chia cho lão nhị, chút áy náy đó liền không còn.

Lại nói tiếp, người làm cha mẹ như bọn họ chia gia sản như vậy, đã là rất phù hợp với các con.

“Lão đại, ta đã nói nhiều như vậy, ngươi nghĩ thế nào?”

Tưởng bà tử không lo lắng đối với con trai thứ.

Chuyện trước kia đã dọa sợ Vương Xuân Hoa, nên cho dù bây giờ trong lòng nàng ta có ý kiến gì, thì cũng không dám nói trước mặt bà.

Còn sau này, phân gia rồi, nàng ta có suy nghĩ gì đi chăng nữa, cũng càng chẳng liên quan tới bà.

"Nương, không lâu nữa Phúc Tông phải chuẩn bị thi thử, với lại việc họa sau này cũng sẽ phải chi tiêu không ít.

Mấy năm nay, số tiền con kiếm được đều giao lại hết cho nhà mình, giờ con lấy đâu ra 20 lượng chia cho lão nhị đây."

Thiện Tuấn Sơn nghiến răng, hắn hiểu rõ, thái độ của cha mẹ rất kiên định.

Thật sự mà nói, có thể được chia cho căn hộ ở huyện thành, đã coi như là điểm mấu chốt trong lòng mong muốn của Thiện Tuấn Sơn.

Dù sao cha mẹ vẫn luôn yêu thương lão tam hơn hắn, nên hắn còn lo lắng, đến lúc phân gia, cha mẹ sẽ nghĩ tới việc lão tam không có tiền đồ gì, mà chia cho lão tam nhiều gia sản hơn.

Như hiện tại, được chia cho căn nhà ở huyện thành, lại không cần phải phụng dưỡng cha mẹ, đại phòng bọn họ được chia thế này cũng không tính là chịu thiệt.

Hắn cũng không lo cha mẹ để dành thứ gì tốt cho lão tam.

Mấy năm nay, sổ sách trong nhà hắn cũng nắm tương đối rõ, tài sản có giá trị hầu như đều ở bên ngoài.

“Được rồi, được rồi, ta còn không biết hai vợ chồng ngươi muốn cái gì à? Mấy năm nay nếu mà các ngươi không tích góp được cái gì, họ Tưởng của ta sẽ viết ngược lại.”

Tưởng bà tử không phải người ngu, làm sao có thể tin tưởng lão đại là người thành thật, mỗi tháng đều an phận đem hết số tiền mình kiếm được nộp vào tiền chung của nhà chứ.

Mấy năm trước, lão nhị không có tâm cơ mà cũng có thể tích góp được sơ sơ 20 lượng bạc.

Nhiều năm như vậy, đại phòng cũng tích góp tiền, chắc chắn càng nhiều hơn.

Giờ mà cho nhị phòng 20 lượng bạc, thì số tiền còn dư lại vẫn đủ để lo cho cháu đích tôn, chi tiêu cho việc học được một đoạn thời gian.

"Việc phân gia cứ quyết định như vậy đi.

Chút nữa, lão nhị, ngươi đi gọi thôn trưởng cùng với Thiện đại bá và Tưởng tam thúc cùng đến đây.

Để bọn họ làm nhân chứng, chính thức làm khế ước phân gia."

Thiện lão gia giải quyết dứt khoát, nhìn con trai ngoan cố vùng vẫy tính toán: “Nếu ngươi không hài lòng chuyện phân chia này, thì lập tức về quê, cùng hai người già chúng ta nuôi heo, nuôi gà đi, Đến lúc đó, ngươi phụng dưỡng hai chúng ta, chúng ta phân gia sẽ dựa theo quy củ, chia cho đại phòng nhiều gia sản, giống như trong thôn vẫn làm.”

“Được, cứ theo ý cha nương mà làm.”

Ở huyện thành, Lữ Tú Cúc đang sống thoải mái, dễ chịu, làm sao có thể tự nguyện về quê làm một bà thím già chứ.

Nàng còn hy vọng con trai học lên cao, để nàng thử cảm giác là mẹ của một quan gia.

Nếu để mọi người biết, cha mẹ của con trai có tiền đồ của nàng ở nông thôn chân đất tay bùn, thì ai còn coi trọng Phúc Tông chứ.

Thiện Tuấn Sơn cũng nghĩ vậy, bởi vậy hắn đồng ý với lời của Lữ Tú Cúc, chấp nhận phương thức phân gia này.

Ba huynh đệ Thiện gia, từ nay về sau, xem như là ba nhà độc lập.

“Bảo Nhi, con đừng lên núi có được không?”

Mấy ngày nay, Tưởng bà tử vội vàng cùng người trong thôn thương lượng mua đất đai để mở rộng chăn nuôi gia súc, suốt ngày luôn tay luôn chân, chỉ có lúc ở trước mặt Phúc Bảo mới miễn cưỡng thoải mái một chút.

“Sóc ở trên núi bị điên rồi, Bảo Nhi còn nhớ chuyện mấy con sóc đó lấy quả rừng ném con hay không, đau lắm, đau lắm đó!”

Tô Tương ngồi xổm, dùng giọng điệu dỗ dành con nít nói với con gái.

Cũng không biết lá gan của con gái giống ai.

Từ lúc ở trên núi về, trên trán sưng một cục bự như thế, mà lại không nhớ cái chuyện đau đó.

Chỉ cần người trong nhà không để ý một chút, là nàng lại cùng mấy người bạn nhỏ của mình chạy lên núi.

"Nãi nãi, nương, mọi người cho con lên núi đi.

Con đảm bảo sẽ bảo vệ mình thật tốt, sẽ không để sóc ném mình nữa."

Phúc Bảo thật sự là chán muốn c.h.ế.t rồi.

Bởi vì chuyện phân gia, người duy nhất có thể làm bạn với nàng là hai đường tỷ lại đang bận bịu thu dọn hành lý, rồi phụ giúp mọi người xây nhà mới, trừ buổi tối ra, căn bản là không có thời gian nghỉ ngơi.

Phúc Bảo cũng ngại đi quấy rầy hai đường tỷ này, hôm nay Ngưu Thiết Hoa tới rủ nàng lên núi, nàng lập tức d.a.o động.

Với lại bây giờ các nàng đi nơi khác, đám sóc cũng không có khả năng đem đồ chuyển tới địa điểm mới.

Phúc Bảo cảm thấy mình tuyệt đối không xui xẻo như thế.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 81: Chương 81



“Muốn đi cũng được, nhưng mà, Bảo Nhi, con che chắn kĩ một chút.”

Đối với ánh mắt long lanh mong chờ của cháu gái nhỏ, Tưởng bà tử không thể kiên trì quá 3 giây, lập tức buông vũ khí đầu hàng.

Chờ Phúc Bảo được phép ra khỏi nhà, nàng đã bị bắt đội lên đầu cái nón mây của nhị bá.

cái mũ to che hết nửa đầu nàng, chỉnh đi chỉnh lại mấy lần mới không khiến cái mũ che khuất tầm mắt.

Bởi vậy, đầu nàng được mũ che chắn kĩ lưỡng, hơn nữa vành mũ cũng rộng, cho dù động vật trên cây có ném đồ thì cũng không trúng được người nàng.

Dựa theo cách nói của Tưởng bà tử, hiện tại trời nắng như thế, cái mũ này có thể giúp cháu gái che nắng, tranh cho da thịt trắng nõn không bị phơi đen.

Nhìn con gái dáng người nhỏ nhắn nhưng lại đội cái nón thật to, trông rất đáng yêu, Tô Tương suy nghĩ có nên làm cho con gái một cái mũ rơm phù hợp với nàng hay không.

Được người nhà cho phép, Phúc Bảo đã có thể ra cửa.

Lúc này, nàng mang theo 1 cái giỏ tre trên lưng, lúc lên núi có thể hái nấm đựng trong giỏ tre.

“Phúc Bảo muội muội!”

Từ xa, Nghiêm Sơn Sinh theo cha tới đầu thôn đã thấy Phúc Bảo đang chuẩn bị cùng bạn lên núi, lập tức hét to rồi bước nhanh tới chỗ nàng.

Bởi vì Nghiêm Sơn Sinh đột nhiên xuất hiện, nên số người lên núi lại thêm một người.

"Khôn tử, ngươi đến đúng lúc lắm.

Trưởng thôn có đưa ra vài miếng đất, ngươi nói xem, chúng ta nên chọn miếng nào thì nuôi gia súc mới tốt."

Nghiêm Khôn thấy con trai đi theo Phúc Bảo lên núi, đối với con trai mình cũng không lo lắng.

Nghiêm gia đời đời làm nghề thợ săn, mặc dù hiện tại Nghiêm Khôn cùng con trai dọn lên trấn khá lâu, nhưng thân thủ lại không hề giảm.

Lúc Nghiêm Sơn Sinh hơi lớn một chút, thỉnh thoảng lại dắt hắn về quê, sau đó đưa hắn lên núi dạy hắn một ít tay nghề săn thú.

Tạm biệt con trai, hắn đi tới Thiện gia, thương lượng với lão thái thái và Thiện Tuấn Hải mối làm ăn sau này.

Bởi vì họ muốn mảnh đất hơi lớn, nên trưởng thôn cho họ 3 lựa chọn.

Một, Thiện gia chi tiền ra mua một cánh đồng hoang cách đó không xa, thuyết phục họ chuyển nhà ra ngoài đó.

Như vậy, vừa có thể trực tiếp mở rộng quy mô chăn nuôi, vừa có nhà bên cạnh, cũng tiện bề quản lý.

Một cách khác, chính là trong thôn có một mảnh đất lớn duy nhất, nhưng xung quanh có không ít người ở.

Nuôi heo, nuôi gà, vịt khó tránh khỏi mùi hôi, sợ là sẽ khiến những nhà xung quanh đó bất mãn, gây sự bên trong.

Cuối cùng, một khu riêng biệt, đó là miếng đất hoang từ thôn Bình Liễu đến gần chân núi, đất đai không được màu mỡ, bởi thế nên người trong thôn không khai hoang nơi đó, nhưng, nếu dùng để nuôi dưỡng thì thật sự dư sức.

Quan trọng là chỗ đó không có người ở, nên không sợ sẽ gây xích mích gì.

Ba chỗ này đều có cái lợi và cái hại, đồng thời giá cả cũng khác biệt.

Miếng đất ở giữa giá cao nhất vì vị trí của nó tốt nhất, miếng đất thứ 3 thì giá cả tốt nhất vì nó riêng biệt, lại là cánh đồng hoang.

Tưởng bà tử với Thiện Tuấn Hải đều đã có quyết định của riêng mình, nhưng mối làm ăn này cũng có một phần của Nghiêm Khôn, nên vẫn muốn nghe thử ý kiến của đối phương.

“Ta cảm thấy miếng đất ở chân núi vẫn tốt hơn những miếng kia.”

Sau khi hỏi thăm rõ ràng vị trí và giá cả từng miếng đất, Nghiêm Khôn quyết định lựa chọn miếng đất cuối cùng kia.

Tưởng bà tử và Thiện Tuấn Hải cùng cười, họ đều nghĩ đến một miếng đất.

“Khôn Tử, vì sao ngươi lại cảm thấy mảnh đất hoang dưới chân núi là tốt nhất?”

Thiện Tuấn Hải với Nghiêm Khôn tuổi cũng tương đương nhau, bởi vậy sau khi quen thân, hai người liền xưng hô thân mật.

Thiện Tuấn Hải gọi Nghiêm Khôn là Khôn Tử, Nghiêm Khôn gọi Thiện Tuấn Hải là Đại Hải.

Trong ba miếng đất đưa ra, Thiện Tuấn Hải đã tự mình đi nghiên cứu, nhưng Nghiêm Khôn không sống ở thôn Bình Liễu, mà lại chọn miếng đất thứ 3 giống họ, điều này khiến Thiện Tuấn Hải tò mò muốn nghe ý kiến của đối phương.

"Trước tiên, miếng đất không phù hợp nhất trong 3 miếng chính là miếng thứ 2." Nghiêm Khôn nói ra tính toán trong lòng.

Đầu tiên, miếng đất thứ 2 ở trung tâm thôn, mỗi ngày người đều có người đi qua đi lại, khó tránh khỏi chuyện bại lộ bí mật.

Nếu để nhiều người biết, họ sẽ nhìn chằm chằm vào mối làm ăn của Thiện gia, và đối với bản thân hắn, đó không phải chuyện tốt lành gì.

Điều quan trọng nhất, đây là miếng đất mắc tiền nhất trong cả 3 miếng.

Từ khi lập triều đến nay, triều đình cho phép chia đất để mua bán.

Lấy giả dụ như thôn Bình Liễu, trừ đồng ruộng, sơn điền ngoài đất thổ cư, đều có thể để trưởng thôn báo lên huyện, sau khi Huyện lệnh phê chỉ thị thì có thể bán cho cá nhân.

Miếng đất kia có diện tích không nhỏ, vốn dĩ có thể chia nhỏ thành mấy miếng đất làm nền xây nhà bán, bây giờ Thiện gia muốn có một diện tích đất canh tác lớn, muốn mua trọn cả miếng đất thì ít nhất phải tốn đến 150 lượng bạc, con số này còn mắc hơn so với mua đồng ruộng.

Mặt khác, bởi vì phân gia, nên hiện tại trong tay Tưởng bà tử chỉ có 20 lượng bạc lúc phân gia, cùng với khoảng hơn 30 lượng bạc mà bà giữ riêng thay cháu gái nhỏ, cộng hết lại cũng không đủ trả số lẻ của miếng đất kia.

"Chưa kể, gần nhà các người lại có thêm mấy miếng đất, rải rác, đại khái cũng tốn 120 lượng, lại còn phải xem thử mấy hộ gần đó có nguyện ý dọn đi hay không.

Cứ cho là nguyện ý chuyển đi, chờ tới khi mở rộng quy mô chuồng trại, cho dù quét tước cẩn thận thì mùi hôi của súc vật vẫn không thể loại hết được.

Chẳng lẽ mọi người thật muốn sống trong hoàn cảnh như vậy sao?"

Cùng 1 lý do, miếng đất thứ nhất và miếng đất thứ hai có vấn đề tương tự nhau.

Miếng thứ nhất, tốt xấu gì cũng chỉ ảnh hưởng tới người trong nhà, còn miếng thứ hai thì làm ảnh hưởng tới toàn bộ người dân xung quanh.

Đến lúc đó, nghe tiếng than vãn trách móc, không biết còn có thể nuôi dưỡng gia súc được hay không.

"Còn miếng đất thứ 3 này, ngày thường, trừ thợ săn với vài người ngẫu nhiên lên núi hái nấm, rau dại, thì dường như không có ai đi qua.

Quan trọng nhất, xung quanh lại không có hộ gia đình nào, cũng không cần lo lắng chất thải của gia súc làm ảnh hưởng tới người khác.

Đồng thời, miếng đất còn có lợi ở chỗ, nó rất lớn, phù hợp với dự định làm ăn của chúng ta."

Miếng đất thứ 3 vì không phù hợp để trồng trọt nên trong thôn đưa ra giá rất thấp.

Chỉ cần 110 lượng bạc, nhưng diện tích lại lớn nhất trong 3 miếng, rộng gần 1,7 mẫu.

Mua miếng đất kia, không chỉ đủ để bọn họ mở rộng chuồng trại chăn nuôi, mà còn có thể dựng thêm mấy gian phòng đơn giản, để những người ở lại canh gác ban đêm nghỉ ngơi.

Hơn nữa, mảnh đất nằm dưới chân núi, sau này cho dù muốn mở rộng quy mô thì cũng dễ dàng hơn nhiều, dù sao dưới chân núi đâu phải chỉ có một mảnh.

Những gì Nghiêm Khôn nói cũng là suy nghĩ trong lòng Thiện Tuấn Hải, nghe hắn phân tích, Thiện Tuấn Hải đứng bên cạnh không ngừng gật đầu.

Mà Tưởng bà tử còn nghĩ nhiều hơn bọn hắn, bà còn nghĩ đến năng lực kì diệu của cục cưng.

Mảnh đất nằm dưới chân núi, những "bằng hữu" thích Phúc Bảo ở trên núi không chừng sẽ giúp nàng trông nom nha.

Nếu ai muốn tới nhà bọn họ trộm gia súc, hoặc là động tay động chân cắt đứt đường tiền bạc của Thiện gia bọn họ, có khi không cần bọn họ phải ra tay, những "bằng hữu" đó sẽ trả thù, cho những kẻ kia lãnh đủ.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 82: Chương 82



Ba người thống nhất ý kiến, mọi chuyện sau đó sẽ dễ làm hơn.

“Các ngươi chắc chắn muốn mảnh đất dưới chân núi kia?”

Trưởng thôn thôn Bình Liễu họ Vương, là một ông lão gầy nhưng rắn chắc.

Vương gia ở thôn Bình Liễu được coi là một thế gia vọng tộc.

Bởi vậy, mỗi đời trưởng thôn hầu như đều chọn từ họ Vương, nếu không có gì ngoài ý muốn, thì người kia thường là tộc trưởng Vương thị tông tộc.

Cũng vì mỗi đời thôn trưởng làm việc đều công bằng, cũng không thiên vị người nhà mình, cho nên người trong thôn tương đối kính trọng, những dòng họ khác trong thôn cũng chưa từng muốn hợp lại để đổi dòng họ khác lên làm thôn trưởng.

Nghe ý định của Tường bà tử, Vương trưởng thôn nhíu mày.

Nhất là khi nghe nói Tưởng bà tử mua miếng đất này là vì muốn nuôi dưỡng gia súc, gia cầm, càng không thể nhịn mà khuyên vài câu.

Nuôi súc vật để kiếm tiền thì ai cũng biết, nhưng nuôi chúng rất hao phí lương thực, còn hao phí nhân lực nữa, kì thực, rất ít người chịu làm, người ta thường chọn làm những việc khác để kiếm được nhiều hơn.

Nhất là nuôi gia súc với số lượng lớn, càng dễ phát sinh dịch bệnh, đến lúc đó không thu lại được vốn, vậy thì rất thảm.

Dù sao tiền mua bán đất sẽ được giao lại cho kho của huyện, đối với ông không có chút lợi ích nào, cùng lắm là ông tích chút công đức.

Nhưng cái chức trưởng thôn này cũng không phải là quan lại chính thức gì, cả đời không có khả năng thăng chức, có cái công đức này cũng để làm gì đâu?

Vương trưởng thôn nghĩ rất kĩ, vẫn là đứng ở vị trí là hàng xóm, suy nghĩ cho Thiện gia.

"Vương lão ca, ngươi yên tâm đi.

Ta nuôi gia súc nhiều năm rồi, biết nuôi làm sao để trở thành món quý giá.

Với lại, mối làm ăn này, chủ nhân cũng không phải ta mà là vị đang đứng cạnh ta.

Nhà chúng ta cùng lắm chỉ là thay người ta trông nom những thứ kia, nhân tiện kiếm chút tiền, sống tạm qua ngày."

Tưởng bà tử cười ha hả nói với Vương trưởng thôn, cách nói này cũng là do bọn họ đã thương lượng từ trước.

Thiện gia mới phân gia, tam phòng được hai vợ chồng già chia cho những thứ gì, người phụ trách viết khế ước là trưởng thôn đương nhiên biết.

Vả lại, tam phòng hiện tại không còn nhiều tiền, nếu đột nhiên lấy ra quá nhiều tiền để buôn bán, chắc chắn sẽ rước phải không ít lời đồn đại vớ vẩn.

Đại phòng với nhị phòng cũng vừa tách riêng, chỉ sợ là có mấy người lòng dạ hẹp hòi vẫn còn đang nhìn chằm chằm bọn họ.

Nếu để bọn họ nhìn ra manh mối gì, hiểu lầm Tưởng bà tử giữ lại không ít bạc cho tam phòng, đến khi chuyện làm ăn phát đạt, sẽ không tránh khỏi phiền toái.

“Ngươi là?”

Vương trưởng thôn nghe Tưởng bà tử nói, mới nhìn ra phía sau bà, lúc này mới chú ý hai người Nghiêm Khôn đang đi vào.

"Ta tên Nghiêm Khôn, ở trấn trên có mở 1 tiệm thịt heo.

Số heo gà vịt nuôi ra, ta đã tìm được người mua rồi, cũng không lo không bán được.

Tuy rằng phải tiêu tốn nhân lực, việc mua sắm thức ăn cho heo lại tốn không ít chi phí, nhưng lãi ít mà tiêu thụ mạnh, lúc nào cũng có đầu ra."

Nghiêm Khôn nghĩ trong lòng, cái này cũng không phải ít lời lãi, lợi nhuận này lớn hơn rất nhiều so với tưởng tượng.

Lúc này mua sắm đất đai đã tốn 110 lượng bạc, chưa kể còn phải thuê người, xây dựng chuồng trại, mua heo con, gà giống, vịt giống, ước chừng cũng phải tốn hơn 200 lượng.

Sau đó, còn phải mua sắm thức ăn để nuôi nấng gia súc, còn cả tiền thuê nhân công, đợi đến khi lứa đầu tiên xuất chuồng thì phải tốn thêm 20 đến 30 lượng bạc.

Vì vậy, Nghiêm Khôn đem hết số tiền hơn 100 lượng bạc mà mấy năm nay mình tích góp, gộp chung lại làm vốn, đồng thời hắn còn phải giúp Thiện gia liên lạc với người mua, sau này có lãi, hắn sẽ được hai phần.

Nghe thì có vẻ không nhiều, nhưng Nghiêm Khôn tính đến chuyện giá trị của gia súc mà Thiện gia nuôi nấng sẽ trở nên nổi tiếng, chỉ cần hai phần lãi cũng đủ để hắn rủng rỉnh túi tiền.

Chờ thêm vài năm nữa, con trai đến tuổi lấy vợ, hắn còn có thể cho con dâu tương lai một cái tượng nhỏ bằng vàng.

Vương trưởng thôn không hiểu, với ông mà nói, nuôi heo, gà, vịt là việc quá tốn kém, người trong thôn nuôi mấy thứ này chủ yếu là để tết trong nhà có thêm món chính, rất ít người nuôi bán, dù sao trong nhà còn không đủ thức ăn, thì lấy đâu ra phần cho mấy con vật nuôi đó.

Nhưng Nghiêm Khôn là người ngoài thôn, người ta muốn tới mua đất trong thôn họ để nuôi heo, gà, vịt thì ông không thể xen vào.

Bởi vậy, tuy rằng trong lòng không coi trọng, nhưng Vương trưởng thôn vẫn phê cho họ một công hàm.

Đến lúc đó họ chỉ cần đến nha môn, nộp tiền, chờ nha môn đưa cho họ khế ước của miếng đất kia là xong.

Còn họ muốn dùng miếng đất đó để làm gì, thì không liên quan gì đến Vương trưởng thôn nữa.

Lấy công hàm xong, đám người Tưởng bà tử vội vàng rời đi.

Sau đó còn phải đi liên hệ thầy thợ xây dựng chuồng trại, còn phải mua nguyên liệu, vật liệu gỗ đá, nhiều chuyện phức tạp khiến bọn họ bận rộn.

"Thiện gia đây là chê trong nhà nuôi không đủ nhiều heo, gà vịt, nên mới tốn hơn 100 lượng bạc để mua miếng đất dưới chân núi mà phá à?" Nương tử của Vương trưởng thôn đợi đám người Tưởng bà tử đi rồi thì vén màn, từ trong phòng bước ra.

"Không phải Thiện gia, có lẽ là chủ ý của người tên Nghiêm Khôn đi chung với họ.

Lúc trước Thiện gia phân gia là ta đứng ra làm chứng, hai vợ chồng gia bây giờ không thể lấy ra nhiều bạc như vậy.

Theo ta thấy, chính là Thiện gia phụ trách giúp hắn nuôi dưỡng những gia súc đó, nếu nuôi tốt, xác thật cũng có thể kiếm được không ít tiền, ít nhất là không lo không có trứng gà, trứng vịt để ăn." Vương trưởng thôn lắc đầu nói.

“Hay đây là số tiền mà Thiện gia giữ riêng không chia?”

Vẻ mặt bà tử kia lộ vẻ hoài nghi, có điều một lát sau, mắt bà bỗng xoay chuyển một chút.

"Bây giờ Thiện gia phân gia, những thứ đáng giá đều bị lão hồ đồ kia chia cho hai đứa con trai chuyển ra ngoài, chỉ còn lại Thiện lão tam là kẻ ăn chơi lêu lổng, du thủ du thực.

Bây giờ, bọn họ lại mua miếng đất to như thế để chăn nuôi, sau này chắc chắn sẽ có nhiều việc không thể lo toan hết, sẽ thuê người làm, cũng không biết nếu làm thì một ngày có thể kiếm được bao nhiêu tiền nhỉ?"

Trong thôn không có nhiều cách kiếm tiền, đa số tiền kiếm được là từ thu hoạch đồng ruộng.

Còn trong thời gian hết mùa vụ, thì trai tráng trong nhà sẽ lên trấn trên với huyện thành, làm những việc thời vụ để kiếm tiền.

Đối với nữ nhân trong nhà, không phải ai cũng được như Tô Tương, nhờ có người mẹ từng làm nha hoàn trong nhà giàu có, có thể có nghề để kiếm tiền.

Nếu Thiện gia thật sự muốn thuê người nuôi gà, nuôi vịt, thì chắc chắn sẽ cần nữ nhân.

Loại việc này không cần phải chăm chăm hết 12 canh giờ trong 1 ngày, chỉ cần cho chúng nó ăn uống đầy đủ, sau đó lau dọn sạch sẽ chuồng trại, thời gian còn lại, còn có thể ở nhà làm thủ công.

Bấm ngón tay tính, một ngày 10 quan tiền công, 1 tháng 300 quan, nữ nhân trong thôn chưa ai kiếm được số tiền nhiều như thế.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 83: Chương 83



Nương tử thôn trưởng không khỏi nghĩ tới con gái mình.

Lúc trước, bà ngàn chọn vạn lựa để kiếm cho con gái một tú tài trẻ có tiền đồ, còn cho nàng một phần hồi môn phong phú, ai ngờ vừa gả đi không bao lâu, thân thể tú tài kia liền không tốt, mắc phải bệnh lao, không thể tiếp tục khoa cử.

Con gái đáng thương của bà, một bên thì bị nhà chồng cho là khắc chồng nên ghét bỏ, một bên thì phải cực khổ ra đồng làm việc, để nuôi phu quân vô dụng cùng con trai nhỏ gào khóc đòi ăn của mình.

Cũng may là ở cùng thôn, nên nương tử trưởng thôn có thể lén lút giúp đỡ con gái.

Nhưng bà biết, đây không phải là kế sách lâu dài.

Mấy ngày nay, sắc mặt mấy con dâu bà càng ngày càng khó coi, nếu bà cứ tiếp tục giúp đỡ như thế, chỉ sợ sau này bà có mệnh hệ gì, con gái sẽ không có nhà mẹ đẻ chống lưng.

Chi bằng hiện tại, kiếm cho con gái một việc làm có thể nuôi sống bản thân, 1 tháng 300 quan cũng đủ để nàng sống thoải mái.

Nghĩ như vậy, bà tử kia nhanh chóng trừng mắt liếc phu quân mình một cái:

"Nếu Thiện gia đã mua đất, chỉ sợ sau khi có được khế ước sẽ tới tìm ông mua gỗ trên núi.

Đến lúc đó, ông cứ thẳng thắn cấp phép cho họ, đợi đến khi Thiện gia muốn thuê người, ta cũng muốn lấy 1 vị trí cho con gái của chúng ta."

“Ừ, ta đã biết.”

Nghe nương tử nhắc tới con gái, Vương trưởng thôn trầm mặc.

Đó là con gái duy nhất của ông, ông có thể không thương xót sao.

Xem ra sau này Thiện gia có yêu cầu gì, ông vẫn nên rộng rãi đáp ứng, ít nhất có thể kiếm chút lợi ích cho con gái.

“Chi chi ! chi !”

Sóc mập vẫn như ngày xưa, ngồi xổm trên cành cây tùng cao nhất nhìn ra hướng đường vào núi, hai móng vuốt gắm vào quả thông, sau đó chi chi thở dài, con mắt lộ ra vẻ phiền muộn như con người.

Hôm nay vẫn chưa chờ được cô bé đáng yêu của nó.

Sóc mập khổ sở ngồi trên chạc cây, lắc lắc chiếc đuôi to sau người, cặp m.ô.n.g to mộng, lúc chạm vào khiến cho chạc cây kêu kẽo kẹt.

Hai chân trước kẹp chặt quả thông, sau đó lại thả ra, đứng lên, ngồi xuống, làm cho mỡ trên bụng tạo thành 3 nếp gấp.

Sóc mập cúi đầu, lấy móng vuốt chọt vào bụng mỡ, nó cảm thấy mình thật tiều tụy, gầy ốm.

“Chi chi!”

Phía xa, đồng bọn của nó đang hướng về phía tán cây thông gọi sóc mập, ý bảo nó đi thu tập thức ăn dự trữ cho mùa đông năm nay.

Loài sóc là như thế, một ngày trừ ăn với ngủ, hầu như thời gian còn lại chỉ làm hai việc, là kiếm thức ăn và giấu thức ăn.

Không lâu nữa sẽ vào thu, sâu trong núi có một mảnh rừng quả phỉ đã chín sớm, có thể ăn được rồi, chúng nó muốn đem cất giữ món ngon đó trước khi bị những con vật khác phát hiện.

Sóc mập là một thành viên trong bầy sóc, đương nhiên cũng sẽ có những tập tính như vậy.

Chỉ là không biết vì cái gì, dần dần nó đã từ bỏ sở thích với thức ăn, bây giờ nó chỉ muốn chờ cô bé đáng yêu của nó vào núi mà thôi.

“Chi chi!”

Nhìn về phía đồng bọn gọi mình, sóc mập đem quả thông đã ăn 1 nửa đặt vào trong ổ, bên trái miệng phình lên một cục.

Sau đó nó di chuyển thân thể, chuẩn bị rời khỏi cây này, đi theo đồng bọn vào núi tìm đồ ăn trữ cho mùa đông.

Lần trước, những thứ ngon nó đưa cho cô bé đáng yêu, đều bị một đám người cướp sạch hết.

Nên bây giờ, nó sẽ đi tìm thật nhiều thức ăn ngon, đợi đến khi cô bé đáng yêu vào núi, nó sẽ đưa cho cô.

Chỉ tiếc là nó đã quên mất những trái cây ngon, mà nó tìm được lúc trước, đã cất ở nơi nào, rõ ràng nó muốn giữ thật tốt cho cô bé đáng yêu.

Sóc mập có chút mơ hồ, dùng hai móng vuốt nhỏ gãi đầu.

Dù sao đầu nó cũng không lớn, không nhớ rõ cũng là bình thường, chỉ cần nó nhớ rõ nó có 1 cô bé đáng yêu là được rồi.

Sóc mập lập tức trở nên vui vẻ, ngoe nguẩy cái đuôi, thuận thế nhảy sang cái cây gần nhất, đuổi theo đám đồng bọn đã chạy vào núi sâu.

Nhưng giây tiếp theo, nó liền dừng động tác.

Nó nhìn thấy gì kìa! Là cô bé đáng yêu của nó nha!

“Các ngươi nói xem, hôm nay chúng ta có thể gặp được đám sóc ném trái cây cho chúng ta lần trước hay không?”

Ngưu Thiết Hoa l.i.ế.m môi, hỏi Phúc Bảo bên cạnh.

Lần trước mang về những quả rừng đó, nương nàng cho nàng một ít, còn lại đều đem giấu đi, đợi đến tết thì lấy ra làm lễ vật cúng thần phật và tổ tiên.

Ngưu Thiết Hoa không nhớ rõ mùi vị của những quả rừng đó như thế nào, nhưng mấy ngày nay, nàng thèm đến hư ngươi luôn rồi.

Nếu hôm nay các nàng có thể gặp được đám sóc con hào phóng kia thì tốt biết mấy, nàng nhất định sẽ ăn thật no, rồi mới đem đống còn dư về nhà.

Trong đám người, không ít đứa nhỏ có chung suy nghĩ với Ngưu Thiết Hoa, lúc đi vào núi, dáo dác nhìn xung quanh, hy vọng có thể nhìn thấy bóng dáng của một con sóc.

Phúc Bảo đội chiếc mũ rơm vành rộng, cố gắng dùng tay vịn vành nón, để mũ không bị trượt xuống, che khuất tầm mắt nàng.

Đối với mong muốn của bạn tốt, nàng chỉ nghĩ, chỉ cần cái đám sóc đó không tập trung tấn công nàng, là nàng đã mừng lắm rồi.

“Phanh!”

Cách lớp mũ, Phúc Bảo cảm giác được mình lại bị tấn công.

Cũng may lúc này có cái nón chống đỡ, cái viên ném tới nàng lại nhỏ, lăn 1 vòng trên vành nón, sau đó rơi xuống đất, cũng không làm nàng sưng đau.

Mà những người bên cạnh vừa nghe âm thanh quen thuộc, lập tức cầm lấy những đồ vật bên người, giơ l*n đ*nh đầu, chờ quả rừng rơi xuống như lần trước.

Chì tiếc, sau khi âm thanh kia vang lên, thì cũng không thấy có thứ gì trên cây ném tới họ nữa.

Nghiêm Sơn Sinh thực sự tức giận, ngay trước mặt hắn, xém chút nữa là Bảo Bảo bị những thứ trên cây đập vào.

Nghĩ tới lần trước nhìn thấy trên đầu Phúc Bảo có vết bầm tím kia, hắn ngồi xổm xuống, nhặt cái thứ giống như quả thông đã bị gặm đang cắm sâu trong đất, sau đó đứng lên.

Tầm mắt nhìn về phía quả thông phóng tới lúc nãy, đó là một cây thông, cành lá rậm rạp, làm người khác không thể nhìn rõ thứ gì.

Nghiêm Sơn Sinh bình tĩnh, ánh mắt như dao, cầm cái ná trên tay, lấy quả thông kia làm đạn, b.ắ.n về phía chỗ cây rung động kia.

“Lạch cạch!”

Một vật màu nâu đỏ từ trên cây rớt xuống, đám người vốn dĩ đang chờ quả rừng trên cây rớt xuống, thấy cảnh tượng này, thì lập tức chạy tới.

Phúc Bảo cũng không ngoại lệ, chỉ là, do phải đỡ cái nón rơm thiệt bự trên đầu nên chạy có chút khó khăn.

“Chi !”

Sóc mập bực bội, vừa nãy nó còn đang nhảy múa vui mừng vì nhìn thấy cô bé đáng yêu của mình, thế mà vì sao giây tiếp theo, nó đã bị đập rơi khỏi cành cây rồi?

Quả thông vừa mới đập vào cái phần bụng mềm mại nhất trên người nó, sóc mập ôm chặt bụng, không có phản ứng muốn chạy trốn, chỉ là ủy khuất muốn khóc vài tiếng.

Thật xấu xa, đám người kia lúc trước cướp hết đống quả hạt nó dành cho cô bé đáng yêu, nó đã không nói gì rồi, bây giờ còn đả thương nó.

Tuy rằng không biết rốt cuộc là kẻ nào dùng vũ khí đánh nó, nhưng với sóc mập, kẻ đó quả thật là vô liêm sỉ, chắc chắn chính là một trong những kẻ cướp giật lần trước.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 84: Chương 84



Nghiêm Sơn Sinh cứ vậy mà gặp may, rõ ràng là "hung thủ" chân chính, nhưng vì lần trước không tham dự vào chuyện nhặt quả, nên cứ thế, được sóc mập loại trừ khỏi diện tình nghi.

“Nó béo ú, lại còn nhỏ nhắn.”

Phúc Bảo là người nhỏ tuổi nhất trong đám, cũng là tiểu cô nương được mọi người thích nhất, cho nên mặc dù lúc nãy nàng là người chạy chậm nhất, nhưng mọi người vẫn hào phóng nhường cho nàng một vị trí, để nàng có thể nhìn rõ ràng sóc mập nằm dài trên mặt đất, tứ chi chĩa thẳng lên trời.

Từ trước đến nay, chưa bao giờ Phúc Bảo có thể kháng cự lại những động vật nhỏ bé.

Ở thời hiện đại, nàng luôn mơ ước có thể tự mình nuôi một vật cưng bé nhỏ, khi áp lực về kinh tế không quá lớn, có thể nuôi một em mèo hoặc một bé chó.

Cho dù không tìm thấy nửa kia của đời mình, nhưng có mấy con vật đáng yêu làm bạn, cuộc sống vẫn thật tự do, tự tại.

Đáng tiếc cho đến tận lúc nàng qua đời, vẫn chưa có đủ thời gian, tiền bạc cũng chưa có dư dả, nên cái ý tưởng chăm sóc thú cưng này vẫn chưa thể thực hiện được.

Sóc con tuy không giống như miêu miêu cẩu cẩu mà nàng muốn nuôi, nhưng lại nhỏ bé, đáng yêu, nhìn một cái đã khiến tâm tư mềm nhũn.

Đến gần nhìn, sóc mập này càng nhìn càng đáng yêu.

Ước chừng bự bằng nắm tay của người lớn, hình dáng có vẻ giống hamster, lông chủ yếu là vàng ánh đỏ, phần lưng có năm sọc màu nâu nổi bật.

Phúc Bảo nhớ rõ, đây là đặc trưng của loài sóc chuột.

“Chi!”

Thấy cô bé đáng yêu gần mình như vậy, sóc mập cảm thấy mình không thể thở nổi, ngay cả tâm tư truy tìm hung thủ cũng tiêu tán.

"Chính là con sóc này đã dùng quả rừng ném Phúc Bảo à, nó thật là hư." Ngưu Thiết Hoa rất có nghĩa khí, tuy rằng quả rừng mà sóc cho ăn rất ngon, nhưng nàng cũng rất quan tâm tới người bạn Phúc Bảo này.

Nàng thề không đội trời chung với con sóc này.

Trừ khi nó cho nàng thật nhiều, thật nhiều quả rừng, nếu không nàng nhất quyết sẽ không tha cho nó.

“Không sao mà, không đau chút nào hết.”

Nhìn thấy bộ dạng của con vật bé nhỏ, trong lòng Phúc Bảo chưa từng tức giận.

Tròn tròn, nhỏ nhỏ, mềm mềm như thế này, ai có thể tức giận với nó chứ.

Nhưng trong mắt Nghiêm Sơn Sinh, đây chỉ là sóc chuột bình thường.

Trong mắt của một đứa bé con nhà thợ săn thế gia, những động vật nhỏ bé trên núi này, chỉ có thể ăn và không thể ăn, có thể bán và không thể bán.

Động vật đáng yêu rất nhiều, như thỏ con nè, như hươu sao nè, nhưng vì cuộc sống, cho nên đối với những người thợ săn mà nói, chúng cũng chỉ là con mồi để kiếm tiền thôi.

Có điều, những người thợ săn từ thế hệ này sang thế hệ khác, làm bạn với bạt ngàn rừng núi đều sẽ dạy cho con cái mình một đạo lý, chính là ở trên núi, không thể g.i.ế.c động vật làm mẹ đang nuôi con hoặc là đang mang thai, không thể g.i.ế.c những con non gào khóc đòi ăn, bởi vì nếu tát ao bắt cá thì ông trời sẽ giáng hậu quả xuống đầu bọn họ.

Con sóc vừa tấn công Phúc Bảo chỉ to bằng bàn tay người lớn, Nghiêm Khôn chưa có dạy con trai làm sao để phân biệt rõ tuổi tác của loài sóc, bây giờ con vật trước mặt to cỡ này, không biết có phải con non hay không, nếu đúng như vậy thì hắn phải thả nó ra.

Nhưng cứ nghĩ tới chuyện lần trước con sóc này hại Phúc Bảo thê thảm như vậy, hắn lại không có cách nào tha thứ cho con sóc chuột này.

“Chi!”

Sóc mập nghe không hiểu ngôn ngữ của con người, nó chỉ cảm thấy giọng nói của cô bé đáng yêu ngọt ngào, mềm mại, so với sóc mẹ xinh đẹp nhất trong đàn thì thanh âm còn ngọt ngào hơn nhiều.

Nghĩ tới việc quả thông lúc nãy nó đưa cho cô bé đáng yêu, mà nàng hình như không có ăn.

Sóc mập khó khăn dùng hai móng vuốt đẩy hai túi bên sườn, cố gắng đem những thứ bí mật cất giấu, vốn dĩ định bụng khi nào đói sẽ ăn, bây giờ lại lấy ra, sau đó dùng móng vuốt nhỏ, đẩy về phía Phúc Bảo đang đứng.

“Cho ta à?”

Phúc Bảo thấy hành động của sóc mập thì có chút kinh hỉ, chỉ vào mũi mình hỏi sóc mập.

Nàng cảm thấy trực giác lúc trước của mình hình như không có sai.

Sóc con thật sự là yêu quý nàng.

Chỉ sợ lần trước với lần này, đám sóc lấy quả rừng ném nàng, đều là vì chúng muốn lấy đồ mà chúng cảm thấy tốt, để đưa cho nàng.

Chẳng lẽ đây là kim chỉ thủ mà lão thần tiên ban cho nàng? Năng lực này có liên quan gì đến động vật?

Phúc Bảo tạm thời chưa xác định được.

“Chi chi!”

Sóc mập cũng không biết Phúc Bảo đang nói cái gì.

Nó chỉ biết Phúc Bảo cầm lấy mấy cái quả mà nó đưa cho nàng.

Bên cạnh lại có đám trộm lúc nào cũng nhìn chằm chằm, phải cẩn thận không để đám người đó cướp rồi chạy mất, bây giờ, nó chỉ có lấy ra từng ấy bảo bối thôi, đã là toàn bộ những gì nó có rồi.

Sóc mập khẩn trương đẩy hạt thông về phía Phúc Bảo đang đứng.

Trên bụng nó, chỗ lúc nãy bị b.ắ.n trúng có hơi đau, bò được một đoạn đường, nó lại phải đặt m.ô.n.g xuống, ngồi trên mặt đất, dùng móng vuốt chọc vào cái bụng mỡ xếp thành 3 ngấn, bộ dạng nhỏ bé, nhìn thật đáng thương.

“Cảm ơn nhé.”

Phúc Bảo thụ sủng nhược kinh, nhận mấy quả thông kia.

Sau đó, cất cẩn thận vào chiếc túi màu hồng phấn đeo bên hông mà lúc trước mẫu thân cho nàng.

Đây là mẫu thân dùng tơ lụa với vật liệu còn thừa của phường thêu ở huyện thành làm ra, bên trên có thêu một đóa sen màu trắng với vài chiếc lá sen xanh biếc, lại không nhìn ra được mối nối, cực kì tinh xảo.

Cất mấy hạt thông vào trong chiếc túi này, đủ để biểu hiện rằng Phúc Bảo rất coi trọng lễ vật mà sóc con tặng.

“Sơn Sinh ca ca, hình như nó bị thương rồi, mình mang nó về nhà có được không?”

Từ lúc nàng sáu tuổi, cha mẹ đã muốn cho nàng một căn phòng riêng.

Bây giờ trong nhà bắt đầu phân gia, nên còn rất nhiều phòng trống, chỉ sợ không bao lâu nữa, nàng liền phải bắt đầu ngủ một mình.

Phúc Bảo nghĩ, nếu lúc này có thể có một con sóc con mềm mềm, mập mập làm ấm giường cho nàng, thì cuộc sống thật tốt đẹp biết bao.

Nhất là cái con sóc mập này lại thể hiện bộ dáng thân thiết như vậy, Phúc Bảo cảm thấy cái ý tưởng của mình cũng không phải vọng tưởng gì.

“Lúc nãy ta không có dùng quá nhiều sức lực đâu.”

Ý của Nghiêm Sơn Sinh chính là, con sóc này không bị thương nghiêm trọng.

“Chỉ là ta muốn nuôi dưỡng nó thôi.”

Phúc Bảo ngồi xổm xuống, thử sờ đuôi sóc mập thăm dò, thấy nó không phản kháng, mắt cười híp thành hình vầng trăng, khóe miệng cùng má lúm đồng tiền như đóa hoa nở rộ, khiến tâm tình của Nghiêm Sơn Sinh cũng tốt lên theo.

Kì thực cẩn thận suy nghĩ, Bảo Bảo muốn nuôi một con sóc quậy cũng không sao, cùng lắm, nếu con sóc đó không nghe lời, hắn sẽ mang một con khác ngoan ngoãn hơn về cho muội muội chăm sóc.

Nghĩ như vậy, Nghiêm Sơn Sinh cũng không phản bác nữa.

Tuy rằng, hắn vẫn thật sự không ưa được cái con sóc vừa mới bắt nạt muội muội này.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 85: Chương 85



Với hắn mà nói, đây chắc chắn là một con sóc giảo hoạt.

Nó biết bây giờ mình đang gặp nguy hiểm, nên mới muốn lấy lòng Phúc Bảo để tìm đường sống.

Nhưng mà mắt nhìn của hắn sáng như đuốc, đã nhìn ra được tâm tư hiểm ác của con sóc ranh mãnh này.

Sau này, hắn sẽ chú ý thật kĩ con sóc này.

Chỉ cần nó lại làm gì tổn hại đến Phúc Bảo, hắn sẽ khiến cho nó biết cảm giác bị đạn b.ắ.n vào người thực sự là như thế nào.

Sóc mập chỉ cảm thấy lạnh sống lưng, theo bản năng rùng mình một cái, lông toàn thân dựng đứng lên, bung thành một quả cầu nhung thật to.

“Chi chi!”

Sóc mập hướng về phía Phúc Bảo kêu một tiếng.

Ý của nó chính là để cho nàng tiếp tục vuốt nó, chuyện nó rùng mình không liên quan gì đến việc bị nàng chạm vào.

“Sóc con, ngươi về nhà ta cùng ta nhé?”

Phúc Bảo nhẹ nhàng vuốt lưng sóc mập, thấy nó thoải mái nheo mắt lại, đôi lúc nàng vuốt chầm chậm, đầu nó sẽ cọ cọ vào tay nàng.

Nàng càng quyết tâm, phải nuôi bằng được con sóc mập này.

"Ngươi đang bị thương, ta muốn mang ngươi về nhà ta.

Đợi đến khi vết thương của ngươi chữa lành, nếu ngươi nhớ tới chiến hữu của ngươi, gia đình của ngươi, ta sẽ đưa ngươi quay về.

Như thế có được không?"

Nàng vừa nói, vừa cố gắng làm một vài động tác để sóc mập có thể hiểu được.

Sau đó, nhìn sóc mập với ánh mắt mong đợi, chờ đối phương trả lời.

Thấy cô bé đáng yêu chỉ tay vào bụng mình, sau đó lại chỉ về phía đường xuống núi, sóc mập cảm thấy mình có thể đại khái lý giải được ý tứ của cô bé đáng yêu.

Quả nhiên, cô bé đáng yêu của nó không giống với đám người đã cướp trái cây của nó rồi còn đánh nó.

Sóc mập bẹp một tiếng, nằm xuống đất, che đi chỗ bụng lúc nãy bị quả thông b.ắ.n trúng, làm ra vẻ bị thương không nhẹ.

Nó mặc kệ, dù sao nó cũng bị thương rồi.

Nó muốn quang minh chính đại, ăn vạ cô bé đáng yêu của nó.

Nhìn bộ dạng ngu ngốc đáng yêu của sóc mập, Phúc Bảo bật cười.

Sau khi được sóc mập đồng ý để mình chăm sóc, nàng lấy khăn bọc nó lại rồi đặt vào giỏ tre.

Vốn dĩ dự định dùng giỏ tre để đựng rau dại và nấm, bây giờ, lại thành thứ tốt dùng để tiếp đón vị khách nhỏ.

“Ngươi có 5 sọc trên lưng, vậy sau này ta sẽ gọi ngươi là Thịt Ba Chỉ.”

Phúc Bảo nghĩ, bây giờ nó đã là sóc của mình, sóc của mình đương nhiên phải có một cái tên thật vang dội.

Thịt Ba Chỉ không tệ, vừa ăn ngon, vừa dễ nhớ, lại còn rất hợp với hoa văn trên lưng của nó nữa chứ.

“Chi chi!”

Sóc mập cái gì cũng không biết, ngây ngô nhìn cô bé đáng yêu, vui vẻ kêu chi chi.

Nghiêm Sơn Sinh ở bên cạnh nghe Phúc Bảo đặt cho sóc quậy một cái tên dễ nghe như thế, liền cảm thấy con sóc này thuận mắt hơn rất nhiều.

Thịt Ba Chỉ không phải là loại thịt được bán chạy nhất ở tiệm sao?

Nghiêm Sơn Sinh cảm thấy, Phúc Bảo muội muội thật sự khiến người khác yêu mến, đặt cho sóc con một cái tên như vậy, đều có thể khắc sâu vào tâm trí của hắn.

“Phúc Bảo, ngươi định nuôi con sóc chuột này thật à?”

Lúc xuống núi, Ngưu Thiết Hoa không nhịn được hỏi Phúc Bảo.

Nhà nông không nuôi những con vật vô dụng, nuôi mèo để bắt chuột, nuôi chó để giữ nhà, nuôi gà, vịt, ngan, ngỗng để lấy trứng.

Thiện gia cho dù yêu thương Phúc Bảo, nhưng chưa chắc đã đồng ý để trong nhà lòi ra thêm một miệng ăn.

Đặc biệt là sóc rất khó nuôi, số quả mà lần trước bọn họ mang xuống núi chẳng biết đủ để cho con sóc này ăn trong bao lâu, chờ tới khi ăn hết rồi, không lẽ lại vào thành mua thêm, phải tốn biết bao nhiêu tiền cho đủ.

Ngưu Thiết Hoa nghe mẹ nàng nói về việc Thiện gia phân gia, lại nghe nói sau khi phân gia thì nhà Phúc Bảo chẳng còn lại bao nhiêu, bây giờ, lại phải gánh vác trách nhiệm phụng dưỡng ông bà, chỉ sợ là thật sự không đủ tiền để Phúc Bảo có thể nuôi dưỡng con sóc đâu.

“Đúng rồi.”

Phúc Bảo thật sự không nghĩ nhiều như vậy.

Lúc này, nàng đang mang sọt tre nhỏ, trong sọt tre là sóc chuột Thịt Ba Chỉ.

Tay còn lại cầm chắc chiếc nón vốn dĩ phải đội trên đầu, bởi vì giỏ tre đã bị Thịt ba Chỉ chiếm đóng, nên bây giờ chiếc nón này được nàng dùng để đựng nấm rừng và rau dại.

“Nếu cha, nương ngươi không cho ngươi nuôi, thì ngươi cũng đừng ngoan cố có biết không? Bị người lớn đánh sẽ đau lắm đó.”

Ngưu Thiết Trụ - ca ca của Ngưu Thiết Hoa, ở bên cạnh, nói chen vào, vừa nói vừa xoa m.ô.n.g của mình theo bản năng.

Hẳn là không lâu trước đây mới vừa bị đánh qua, cho nên ấn tượng rất sâu sắc.

“Cha, nương sẽ không đánh ta đâu.”

Phúc Bảo rất tin tưởng điều này, nàng đáng yêu như vậy, sao cha mẹ có thể nỡ lòng nào đánh nàng.

“Trước khi bị đánh, ta cũng tưởng như vậy.”

Ngưu Thiết Trụ ngẩng đầu nhìn trời, có chút ưu sầu nói.

Trên thực tế, việc hắn bị cha mẹ đuổi đánh khắp thôn không phải chỉ 1 đến 2 lần.

Trong thôn, những đứa nhóc tinh nghịch, bướng bỉnh, hầu như đều không thể thoát khỏi tuổi thơ ấu như vậy.

“Các ngươi yên tâm đi.”

Được mọi người quan tâm, Phúc Bảo thực sự rất cảm kích.

Có điều, nàng cũng rất tin tưởng cha mẹ nhất định sẽ thỏa mãn nguyện vọng để nàng nuôi dưỡng Thịt Ba Chỉ.

Sau khi chia tay các bạn nhỏ trong thôn, Phúc Bảo và Nghiêm Sơn Sinh sóng vai nhau đi về phía Thiện gia.

"Lão gia, đã điều tra được.

Cửa hàng cung cấp nguyên liệu cho tiệm ăn kia, là tiệm thịt heo Nghiêm Ký ở trấn trên."

Phía sau cánh cửa huyện nha, một nam nhân trung niên chất phác, khôn khéo đi đến thư phòng, nói với nam tử mặc quan phục Huyện lệnh.

Nam nhân này chính là người vừa đến huyện Bá Giang không lâu, Huyện lệnh Vinh Tín.

"Ồ, nhanh như vậy mà đã tra ra?" Trước đó vài ngày, Vinh Tín vừa mới tiếp nhận công vụ của huyện nha, hơn nữa lại phải tiếp kiến thân hào địa phương, căn bản không có thời gian để đi điều tra nơi xuất ra thứ thịt heo mà hắn rất hứng thú kia.

Vất vả mấy ngày đem công vụ bị dồn lại giải quyết phần lớn, Vinh Tín cảm thấy cuối cùng mình cũng đã có thời gian để nghiên cứu mỹ thực mà hắn có hứng thú.

"Chuyện này cũng không phải là bí mật gì.

Bởi vì lúc trước, tiệm ăn đó có tìm vài tiệm thịt heo để làm nguồn cung cấp, cuối cùng tiệm thịt Nghiêm Ký được chọn.

Chuyện này, chỉ cần tùy tiện hỏi thăm mấy tiệm thịt heo ở nội thành với mấy tiệm lân cận, là sẽ biết."

Quản gia cung kính nói.

Ông vốn cùng thiếu gia từ kinh thành về đây, bởi vậy, đối với sở thích của thiếu gia, ông hiểu rõ như lòng bàn tay.

Ban đầu khi đi điều tra, lại có được kết quả rất dễ dàng, khiến ông lo lắng không biết có phải có âm mưu gì hay không.

Sau đó, còn phải chờ thêm mấy ngày, quan sát chủ tiệm Nghiêm gia đưa thịt đến tiệm ăn, trên đường cũng không gặp người khác đưa thịt đến, ông mới khẳng định những gì mình điều tra được đề là sự thật, không thể nghi ngờ.

Nghe quản gia nói xong, Vinh Tín nghĩ, xem ra ở huyện thành này, đúng là không có ai có đầu lưỡi nhạy bén như hắn, biết được món thịt kho tàu kia hấp dẫn mê người như vậy, đều hoàn toàn nhờ vào thịt heo được chọn quá xuất sắc.

Nói chứ, huyện thành làm gì có ai có kiến thức rộng rãi như tiểu thiếu gia của Quảng Lăng hầu phủ như hắn, lúc ăn không thể nhận ra được sự khác biệt nhỏ nhặt cũng là chuyện bình thường.

Có lẽ cũng bởi vì như vậy, nên từ xưa đến nay, làm gì có ai nghĩ tới chuyện động tay động chân đến nguồn hàng nhập vào, mà chỉ đánh chủ ý lên tay nghề của đầu bếp.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 86: Chương 86



Vinh Tín không có hứng thú với chuyện làm ăn buôn bán, hắn chỉ yêu thích việc ăn ngon.

cho nên, hắn cũng không nghĩ tới việc đ.â.m chọt điểm này.

Hiện tại nếu đã tìm được nguồn cung ứng, hắn liền quyết định, sau này trong phủ nếu có mua thịt thì đều đến chỗ cửa tiệm Nghiêm Ký.

Giải quyết xong mối tâm sự, Vinh Tín giao cho quản gia tiếp nhận mối này, sau đó nghiêm túc, tiếp tục xử lý công vụ.

Huyện Bá Giang có địa thế tốt, lại có bến cảng trăm dặm làm ưu thế, nhưng cho đến bây giờ vẫn phát triển như cũ, không nóng không lạnh.

Thứ nhất là bởi vì Huyện lệnh tiền nhiệm không sử dụng cảng hợp lý, thứ hai là bên trong huyện Bá Giang cũng không có hàng hóa đặc sắc gì.

Vinh Tín nếu đã làm Huyện lệnh huyện Bá Giang, thì đương nhiên muốn kéo nền kinh tế đi lên.

Bởi vậy, sau khi giải quyết được vấn đề ăn uống, hắn liền đem tinh lực dồn vào việc làm thế nào để có thể phát triển nền kinh tế ở địa phương này.

“Đây là thịt mà ngươi bảo Nghiêm gia đưa tới sao?”

Từ huyện nha trở về, Vinh Tín gấp gáp không đợi nổi, mà phải chạy nhanh xuống phòng bếp nếm đồ ăn.

Đũa đầu tiên, hắn liền duỗi thẳng về phía thịt kho tàu trên bàn.

Lão đầu bếp từ kinh thành theo hắn đến đây hiểu rất rõ khẩu vị của hắn, món này có thể nói là nêm nếm vô cùng hoàn mỹ.

Nhưng lại thiếu một chút hoàn mỹ, làm cho nó không được như mong muốn của Vinh Tín.

Đó chính là nguyên liệu nấu ăn!

Vinh Tín buông đũa, gọi quản gia tới, chẳng lẽ chưởng quầy Nghiêm Ký kia còn giấu giếm đối với Huyện lệnh như hắn, không mang loại thịt heo tốt nhất trong tiệm tới.

"Ông chủ tiệm thịt Nghiêm Ký đang đi xuống nông thôn.

Nghe nói là muốn nuôi một số lượng lớn heo.

Mấy ngày nay hắn thuê một người học việc trông coi cửa hàng.

Đây là thịt heo loại tốt nhất mà người đó đưa tới."

Quản gia thấy phản ứng của thiếu gia, liền biết hắn đã làm hỏng chuyện.

“Nuôi heo số lượng lớn?”

Đáy mắt Vinh Tín hiện lên một tia thú vị, chuyện này có thể có chút ý tứ.

Vốn dĩ hắn có kế hoạch đi xung quanh nông thôn để xem xét tình hình, nhưng chưa biết bắt đầu từ đâu.

Bây giờ xem ra, đã tìm được mục tiêu đầu tiên rồi.

Hắn muốn nhìn xem, ông chủ của Nghiên Ký rốt cuộc muốn nuôi heo gì.

“Con vật nhỏ, còn rất tinh quái.”

Chuyện cháu gái nhỏ Thiện gia nuôi một con sóc, rất nhanh truyền khắp cả thôn.

Trong thôn, vẫn còn nhiều người chưa tận mắt thấy con sóc kia có hình dạng như thế nào, vì thế, mấy ngày nay, những lúc rảnh rỗi, sẽ luôn có một đám nữ nhân không có chuyện gì làm, dắt theo mấy đứa con nít trong nhà đến đây xem náo nhiệt.

“Không sao, rất nghe lời, nuôi nó cũng không tốn sức cho lắm.”

Vốn dĩ, Tô Tương không muốn con gái nuôi con sóc gì gì đó, dù sao trước giờ cũng chưa từng nghe có người nuôi sóc.

Hơn nữa, không lâu trước đây, con gái còn bị đám sóc ném cho bị thương trên đầu.

Nếu mà nuôi con vật nhỏ này, lỡ nó phát điên, cào mặt hay cánh tay, rồi để lại sẹo, thì sẽ ảnh hưởng tới hôn sự sau này của con gái.

Nhưng ai bảo nàng không thể lay chuyển được con gái chứ, đành phải nén lo lắng trong lòng, đáp ứng thôi.

Mấy ngày nay, sóc mập Thịt Ba Chỉ lại rất ngoan ngoãn nghe lời, khiến Tô Tương cũng không còn thành kiến nữa, mà càng lúc càng yêu thích nó.

“Nương, con cũng muốn nuôi một con sóc.”

Một tiểu cô nương ngồi xổm bên cạnh Phúc Bảo, đưa tay muốn sờ sóc mập đang đứng trên vai của Phúc Bảo, trong tay con sóc còn đang cầm hạt dưa, ngây thơ đáng yêu, khiến người khác không nhịn được muốn sờ.

“Thịt Ba Chỉ sợ người lạ, sẽ cào người đấy.”

Phúc Bảo ngăn động tác của tiểu cô nương kia lại.

Không phải do nàng keo kiệt, mà là trước khi được nàng thu dưỡng, Thịt Ba Chỉ là động vật đã sống quen với núi rừng, chưa từng gần gũi với con người.

Tuy là đã sống chung mấy ngày nay, nhưng ở trong nhà này, người có thể tới gần Thịt Ba Chỉ, ôm ấp s* s**ng nó, cũng chỉ có mình Phúc Bảo thôi.

Còn đối với những người khác, sau khi được Phúc Bảo chỉ dạy nhiều lần, thì mới có chút chuyển biến tốt đẹp.

Bởi vậy, đối với những người trong thôn xem Thịt Ba Chỉ như là món đồ chơi mới lạ, Phúc Bảo không thể đảm bảo Thịt Ba Chỉ sẽ không làm ra hành động công kích gì.

“Xì !”

Cũng không biết Thịt Ba Chỉ có hiểu Phúc Bảo nói cái gì hay không, chỉ thấy nó há miệng, nhe răng đối với tiểu cô nương đang muốn sờ nó.

Không sai, nó rất hung dữ.

Tiểu cô nương không sờ được sóc con đáng yêu nên cảm thấy có chút hụt hẫng, nghĩ thầm nếu mình cũng có một con sóc thuộc về riêng mình thì tốt biết mấy, đến lúc đó, nàng cũng không cho người khác sờ vào sóc con của mình.

"Nằm mơ giữa ban ngày à? Ngươi xem thử trên người ngươi có cái gì quý giá không? Lão nương còn chẳng muốn nuôi ngươi nữa, huống hồ là nuôi sóc." Tính tình mẹ của tiểu cô nương kia không tốt, nghe xong vọng tưởng của con gái, lập tức nổi giận, mắng nàng một trận.

“Oa !”

Tiểu cô nương bị mẫu thân mắng một trận, miệng mấp máy, ấm ức tức tưởi, lập tức khóc một trận long trời lở đất.

“Mau cút đi, đồ cục nợ! Không được ủ rũ!”

Người mẹ trẻ căn bản không có ý dỗ dành con gái, mà quay về phía Tô Tương lấy lòng nói.

"Ngươi xem này, Tiểu Ny Nhi thật sự không biết lượng sức mình.

Nó làm gì có phúc khí như Phúc Bảo, được Thiện thúc và Thiện thẩm yêu thương, lại có cha mẹ có năng lực như ngươi và tam ca.

Tương Nhi à, chúng ta là người cùng thôn, bình thường, những người khác khinh thường tam ca, ta vẫn đứng ra nói chuyện thay cho hai vợ chồng ngươi nha.

Ta nói, nhìn tướng mạo của tam ca thì đã biết là người có tiền đồ rồi.

Ngươi xem, hiện tại có phải ta nói đúng hay không? Ông chủ Nghiêm vì sao không tìm người khác, mà lại cố tình tìm lão tam nhà các ngươi giúp hắn kinh doanh chứ? Còn không phải bởi vì tam ca có tướng làm ăn phát tài hay sao?"

Nữ nhân cao giọng, sắc mặt hồng nhuận, mang không khí vui mừng, cùng với con gái đứng bên cạnh tủi thân, xém chút nữa khóc rống lên, tạo thành hai màu sắc khác biệt.

“Tương Nhi, nghe nói sau khi trang trại chăn nuôi của nhà các ngươi xây xong, còn phải thuê người đúng không? Ngươi nói rõ cho tỷ muội nghe đi, tiền công trả như thế nào, mấy ngày thì kết toán một lần? Tỷ muội trong nhà gánh vác lớn lao, ngươi xem như nể mặt giao tình tỷ muội chúng ta từ trước tới giờ, ngươi giúp tỷ muội đi.”

Nói thật, một con sóc thôi làm sao có thể khiến nhiều người trong thôn tới Thiện gia như vậy, còn không phải là do Thiện gia đang dự định xây trại chăn nuôi à.

Mấy ngày nay, ở trong thôn cũng đồn đại không ít về chuyện này.

Tuy rằng từ chỗ trưởng thôn đồn ra là, tiền xây dựng chuồng trại này là do ông chủ Nghiêm của tiệm thịt heo trên trấn chi ra, nhưng đối phương dù sao cũng ở trấn trên, ngoài tầm tay với.

Đến lúc đó, quản lý chuồng trại này, còn có ai khác ngoài người Thiện gia chứ.

Nếu Thiện gia thật sự muốn thuê người, đối với những nữ nhân trong thôn mà nói, đây chính là nguồn thu nhập không nhỏ.

Không nói đâu xa, chút tiền bạc kiếm được, ít nhất ngày lễ tết có thể may cho bản thân các nàng với mấy đứa nhỏ trong nhà một bộ quần áo, mua thêm mấy lạng thịt, cải thiện bữa ăn.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 87: Chương 87



Lúc trước, mọi người vẫn chưa tìm được lý do gì để tìm tới cửa.

Dù sao, từ trước tới giờ, đa số phụ nhân trong thôn đều không cùng con dâu Tô Tương này của Thiện gia bàn luận thị phi.

Mặt khác, uy danh của Tưởng bà tử cũng đủ khiến mọi người không dám tìm đến nàng.

Bây giờ thì khác rồi, lấy danh nghĩa mẹ dắt con đến xem sóc con, tiện thể thăm dò luôn lời đồn.

"Cái này ta cũng không rõ đâu.

Vả lại, mối làm ăn kia là do bà bà với phu quân của ta quyết định, ta không tiện nhúng tay vào."

Tô Tương xấu hổ, nàng thật sự không nhớ rõ nàng và nữ nhân trước mặt này tỷ muội tình thâm như thế nào.

Nói tới nói lui, vẫn là nói tới chuyện tiền bạc.

Phía bên kia, tiểu cô nương khóc lóc nỉ non cũng đã được Phúc Bảo dỗ dành tốt.

“Ủy khuất cho ngươi rồi, đồng chí Thịt Ba Chỉ.”

Thấy Thịt Ba Chỉ đáng thương phải hy sinh cái đuôi, đang vô cùng tội nghiệp nhìn nàng, Phúc Bảo chỉ có thể sờ đầu nó, vuốt lại đám lông trên lưng cho vào nếp, coi như an ủi.

Nghe nữ nhân kia nói trắng ra, Phúc Bảo cũng biết mục đích chân chính của việc vì sao mấy ngày nay, nhiều người trong thôn đến nhà nàng như vậy.

Nói thật, Phúc Bảo không phải là một người quá coi trọng người ngoài.

Từ kiếp trước, tính nàng đã như vậy, nhất là bây giờ, nàng vẫn đang là một đứa trẻ.

Thời cổ đại đối với nữ hài tử yêu cầu rất khắt khe, đối với trưởng bối, nàng phải an tĩnh, vấn an đối phương, sau đó phải duy trì bộ dáng ngoan ngoãn, mỉm cười, lúc đối phương nhìn đến mình thì cần gật đầu hoặc lắc đầu đúng lúc, hoặc là phải đáp lại mấy câu.

Nói thật, ngẫu nhiên trải qua vài lần thì được, nhưng bây giờ, ngày nào cũng phải vậy, mỗi ngày đều có vài nhóm người đến nhà, đều lấy lý do là muốn xem Thịt Ba Chỉ của nàng, làm hại Phúc Bảo không thể không ở yên trong nhà, tiếp đãi những vị khách đó.

Mỗi ngày trôi qua, Phúc Bảo đều phải trưng ra nụ cười.

Bây giờ xem ra, mục đích của những người lớn đó căn bản không ở trên người Thịt Ba Chỉ, Phúc Bảo liền không khỏi suy nghĩ, có phải nàng cũng nên tìm một lý do hợp lý để tránh những chuyện này hay không.

Thí dụ như, đi tìm Ngưu Thiết Hoa chơi linh tinh?

“Nương, con nhớ hôm qua Thiết Hoa có nhờ con chỉ nàng thắt dây đeo, con đã đồng ý với nàng rồi.”

Phúc Bảo ôm sóc con đang ngồi trên vai nàng vào trong ngực, sau đó nói với mẫu thân đang mệt mỏi ứng phó với nữ nhân kia.

"Đã đồng ý rồi thì không thể thất hứa được, con đi đi.

Có điều, đi đường cẩn thận một chút, đừng để bị ngã." Tô Tương làm sao có thể không nhận ra, mấy ngày này con gái rầu rĩ, không vui.

Chưa nói gì tới con gái, ngay cả người lớn như nàng cũng chịu không nổi từng đám người trong thôn tới cửa thăm nom.

Ai bảo da mặt nàng mỏng, mấy ngày nay mẹ chồng lại vì những chuyện gia súc gia cầm mà thiếu điều muốn phân thân, trong nhà không có ai uy h**p.

Bằng không, cũng sẽ không có nhiều người tới cửa đến vậy, chỉ cần uy danh của mẹ chồng là có thể đuổi hết một lượt đám người đó.

“Ai dà!”

Phúc Bảo như tìm được đường sống, nhanh chân chạy đi, sợ mình mà chạy chậm, đại nương trong phòng sẽ bắt nàng dắt theo muội muội vừa mới khóc rống kia.

"Phúc Bảo, chạy nhanh như thế làm cái gì.

Đại Nữu nhà ta rất thích Phúc Bảo, ta còn muốn để hai đứa nhỏ có thể làm một cặp hảo tỷ muội, kéo thêm giao tình của hai nhà chúng ta đây này."

Quả nhiên, thấy Phúc Bảo chạy xa, nữ nhân kia tiếc hận nói.

Ai không biết Tưởng bà tử yêu thương cháu gái này như thế nào, nếu con gái mình với Thiện Phúc Bảo có mối quan hệ tốt, lúc đó, nhờ đứa nhỏ này nói một câu, có khi còn có ích hơn so với việc con dâu Tô Tương này mở miệng.

“Ha ha.”

Tô Tương nhấp ngụm trà, cảm thấy may mắn là con gái chạy trốn nhanh.

“Tiểu muội muội, ngươi có biết Nghiêm đồ tể bán thịt heo ở trấn trên, nuôi heo ở đâu không?”

Vinh Tín cải trang vi hành, bên cạnh chỉ có quản gia và một hộ vệ, ăn mặc cũng chỉ bình thường.

Nhưng khí chất thì không lừa được Phúc Bảo, nàng chỉ cần liếc nhìn hắn một cái là đã cảm thấy khí độ bên trong của người này không bình thường.

Hơn nữa khi hắn ngăn nàng lại, đã lộ ra trước mặt nàng những ngón tay non mịn, móng tay được cắt tỉa gọn gàng, lòng bàn tay có một vết chai nhẹ.

Có thể nhìn ra, người trước mặt này, từ nhỏ chỉ có đọc sách, lớn lên trong nhung lụa, chưa từng làm qua việc gì.

Sống ở nông thôn lâu như vậy, ngay cả đại đường ca trong nhà được chăm sóc tốt nhất, cũng không có được bàn tay như đối phương, có đôi khi điểm nhỏ nhặt lại là thứ giúp ta biết rõ được nhiều việc.

Phúc Bảo nhìn nam nhân mặc quần áo vải bố sam bình thường trước mặt, làm bộ ngây thơ, nghiêng đầu ngọt ngào hỏi: “Thúc thúc, người tìm Nghiêm thúc thúc có việc gì ạ?”

“Chi chi!”

Thịt Ba Chỉ chui ra khỏi túi áo Phúc bảo, ló đầu ra, vô tội nhìn Vinh Tín đang khom lưng nói chuyện.

Trong nháy mắt, Vinh Tín cảm thấy mình dường như phải chịu hai tầng công kích.

Bây giờ hắn còn chưa biết, người trước mặt này chính là nguyên nhân phát sinh của mọi việc.

Tô Tương là người khéo tay, lại chỉ có mình Phúc Bảo là con gái, nên mỗi ngày, trừ thêu hoa kiếm tiền, thì việc suy nghĩ nhiều nhất chính là phải làm sao để chăm chút cho con gái mình thật xinh đẹp đáng yêu, khiến người khác vừa nhìn đã thích.

Hôm nay, trên tóc Phúc Bảo cài hai bông hoa, đó chính là do Tô Tương phải thử rất nhiều lần mới kết ra được.

Không giống những bé gái trong thôn thường hay búi tóc thành búi tròn, lúc Tô Tương giúp con gái chải tóc, chia tóc thành nhiều lọn, sau đó tết thành bím, rồi lại dùng trâm cố định vị trí, kết thành hình dạng đặc biệt.

Nhìn kĩ sẽ thấy giống như là trên đầu có hai đóa hoa nhỏ đang nở rộ, lúc này lại còn điểm thêm trâm cài bằng nhung có hoa rũ xuống, trông rất hoạt bát, đáng yêu.

Phúc Bảo 6 tuổi, trên mặt vẫn còn nét đáng yêu của con nít.

Hai má phúng phính, da thịt trắng nõn lại hồng hào khỏe mạnh.

Đôi mắt to như viên bi, lúc cười thì cong cong như hình mặt trăng non, nhìn nàng vui vẻ, trong lòng mình cũng sẽ thấy ngọt ngào.

Vinh Tín đã qua tuổi cưới vợ sinh con từ lâu.

Nương tử của hắn là người được trưởng bối trong nhà lựa chọn, cũng được sinh ra trong danh môn, nhan sắc chỉ có thể gọi là thanh tú, nhưng hơn người khác ở cái khí chất đoan trang, là tiêu chuẩn hiền thê, lương mẫu.

Hai người có một đứa con trai, năm nay vừa tròn 7 tuổi.

Trừ lần đó ra, bên người hắn còn có hai thông phòng do trưởng bối đưa tới.

Bởi vì chế độ thê thiếp của triều đại này, trừ khi tương lai hắn kế thừa tước vị, dưới tình huống hắn có con trai nối dõi, hai nữ nhân thông phòng này tuyệt đối không có khả năng có địa vị cao.

Một trong hai thông phòng này đã sinh cho hắn một thứ nữ, nhỏ hơn con của nương tử hắn 2 tuổi, là do sau khi nương tử sinh được con trai thì ngừng việc đưa canh tránh thai đến cho thông phòng.

Từ xưa, đích thứ luôn khác biệt, Vinh Tín tuy có vài phần yêu thương con gái duy nhất của mình, nhưng tuyệt đối không thể so sánh với địa vị của đứa con do nương tử hắn sinh ra.

Hơn nữa, thông thường, nữ nhân ở hậu viện đều do nương tử của hắn quản giáo.

Thực tế mà nói, mỗi tháng, số lần Vinh Tín có thể nhìn thấy con gái nhỏ của mình còn không tới số đầu ngón tay.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 88: Chương 88



Đợt nhậm chức Huyện lệnh này, nương tử và các con của hắn đều ở lại kinh thành để hiếu kính với trưởng bối, chỉ có thiếp thất chưa từng sinh con kia đi cùng hắn đến nhậm chức.

Lại nói, cũng đã lâu hắn chưa nhìn thấy bộ dáng của con gái nhỏ tuổi, thật ra cũng có viết thư thăm hỏi vài lần, nhưng xem ra có chút kém so với cô bé trước mặt này.

Nhớ lại lúc con gái vừa mới sinh ra, toàn thân nhăn nhúm, mấy ngày liền bộ dáng khóc lóc, nỉ non.

Còn tiểu cô nương trước mặt này, trước mặt người khác lại tươi cười đáng yêu, Vinh Tín không nhịn được mà mềm lòng.

"Tiểu cô nương, ta muốn tìm Nghiêm thúc của ngươi để mua đồ.

Nếu ngươi giúp ta tìm được hắn, ta sẽ tặng ngươi thứ này, có được hay không?"

Vinh Tín cảm thấy tiểu cô nương trước mặt rất có duyên với mình, lập tức hào phóng, gỡ dương chi ngọc bội đang đeo bên hông ra, đưa cho Phúc Bảo làm lễ vật.

Ngọc bội quý giá như vậy, đối với người nông thôn mà nói, có làm cả đời cũng không thể mua được.

Nhưng với người sinh ra đã là quý công tử của Hầu phủ như Vinh Tín mà nói, đó cũng chỉ là món đồ bình thường.

"Nghiêm thúc đang ở chân núi.

Con dắt người đi tìm thúc ấy.

Có điều, đồ vật của người, Phúc Bảo không thể nhận được."

Tiểu cô nương bình thường vốn dĩ đã có giọng nói trong trẻo, mà Phúc Bảo còn muốn ra vẻ là đứa nhỏ không hiểu chuyện, nên trong giọng nói còn mang thêm vài phần tính trẻ con, ngây thơ, chân chất, khiến người khác hận không thể ôm nàng cưng nựng.

Người trước mặt, cải trang thành một người bình thường, nhưng vừa ra tay đã đưa ra một miếng dương chi ngọc bội, xem ra đối phương thật sự coi nàng là một đứa trẻ chưa biết gì, nếu không cũng sẽ không tùy tiện để lộ sơ hở thế này trước mặt nàng.

Người có thể tiện tay lấy ra một vật quý giá như vậy, vì sao lại phải cải trang?

Phúc Bảo cân nhắc trong lòng.

Nhưng khi trải qua chuyện vừa rồi, nàng cũng nhận ra, người này không mang theo địch ý đến tìm Nghiêm thúc.

Nghĩ vậy, Phúc Bảo thở phào nhẹ nhõm, nụ cười trên mặt càng tươi tắn, ngọt ngào.

“Chi chi!”

Thịt Ba Chỉ nhân cơ hội chui ra khỏi lồng n.g.ự.c Phúc Bảo, nhanh nhẹn men theo tay áo, chạy lên vai của nàng, dùng móng vuốt xoa mặt.

Sau đó, bắt chước bộ dạng của nàng, gật đầu, ra vẻ có thể nghe hiểu bọn họ đang nói chuyện gì.

Vinh Tín cũng không phải loại thế gia công tử kiêu căng, tùy hứng, không xem người khác ra gì.

Những bá tánh ở tầng dưới cùng của xã hội hắn đã gặp qua không ít, nói thật, đây là lần đầu tiên, hắn gặp một đứa nhỏ ở nông thôn mà lại biết tiến biết lùi.

Tiểu cô nương hoạt bát trước mặt này, giống như được nuôi dưỡng trong một cao môn đại hộ, thật sự không thích hợp với nơi nông thôn này.

“Ngươi không lấy thứ này, vậy thúc thúc cho ngươi túi kẹo này, xem như là cảm tạ nhé.”

Vinh Tín cất miếng dương chi ngọc bội vào lòng ngực, sau đó cởi chiếc túi màu trắng bên hông ra, bên trong đựng không ít đồ vật.

Phúc Bảo lúc đầu còn nghĩ trong đó đựng bạc, không ngờ bên trong lại chứa kẹo.

Không thể trông mặt mà bắt hình dong, Phúc Bảo kinh ngạc nhìn Vinh Tín.

Không nghĩ đối phương cũng trạc tuổi với cha nàng, thế mà lúc ra ngoài lại mang theo những thứ mà con nít thích ăn.

“Thúc thúc có một tiểu ca ca cỡ bằng ngươi, đây là những thứ mà hắn thích ăn nhất.”

Mới lạ đó!

Vinh Tín cảm giác như tiểu cô nương trước mặt đang tìm tòi, nghiên cứu mình.

Tuy có cảm giác như vậy, nhưng một giây sau liền biến mất.

Tiểu cô nương trước mặt vẫn là cô bé ngây thơ, đáng yêu.

Nhưng cảm giác thoáng qua trong nháy mắt kia, vẫn khiến Vinh Tín có chút mất tự nhiên.

Theo bản năng, hắn liền che giấu bản tính ham ăn của mình lại, đẩy sang con trai đang ở xa tận kinh thành.

Nghe Vinh Tín giải thích, Phúc Bảo lập tức hiểu rõ, liền coi Vinh Tín giống như cha của nàng, đích thị là hài tử nô.

Yêu thương con nít thì chắc chắn không phải là người xấu rồi.

Nghĩ vậy, Phúc Bảo cũng bớt vài phần phòng bị đối với nam nhân trước mặt này.

Không nhận lấy ngọc bội, nhưng dưới ánh mắt chân thành của Vinh Tín, Phúc Bảo vẫn nhận lấy kẹo.

Đồ người lạ đưa cho, tuyệt đối không thể ăn một cách tùy tiện, Phúc Bảo quyết định đem số kẹo này cất đi, để hiểu rõ được ý đồ của nam nhân trước mặt đã, rồi tính sau.

Cứ như vậy, một lớn một nhỏ, câu có câu không đi đằng trước, quản gia với hộ vệ mà Vinh Tín mang theo cách sau 3 bước, chăm chú đi theo.

Trong lúc nhất thời, không khí coi như là hòa hợp.

Quản gia đi theo Vinh Tín có chút giật mình.

Ông đã theo hầu Vinh Tín từ khi hắn còn nhỏ, nên cũng xem như tương đối hiểu rõ hắn.

Đối với Thất tiểu thư trong phủ, ông cũng chưa từng thấy thiếu gia của mình ôn nhu săn sóc như vậy.

Hiện tại, lại lộ ra tư thế từ phụ3 đối với một tiểu cô nương ở nông thôn.

Nhưng cũng không thành vấn đề, dù sao cô nương này cũng không liên quan gì đến phủ bọn họ.

Quản gia thoáng ngẫm nghĩ, cảm thấy thiếu gia vui vẻ là tốt rồi, sau đó liền bỏ chuyện này sang một bên.

Thất tiểu thư chỉ là thứ nữ, so với nha hoàn thì thân phận có hơn một chút.

Thiếu gia có thích hay không thì cũng vậy thôi, ai bảo số nàng không tốt, không đầu thai vào bụng của thiếu phu nhân.

"Vinh thúc, gia nãi và cha con cùng với Nghiêm thúc đều ở đó.

Con phải đi tìm bằng hữu của mình, nên không thể cùng người đi qua đó được."

Đứng ở cửa vào thôn sau núi, rất xa là có thể nhìn thấy trang trại chăn nuôi đang được xây dựng.

Phúc Bảo cũng không dám để gia nãi biết nàng to gan như vậy, dám dẫn đường cho một nam tử xa lạ lần đầu vào thôn, nên vẫy tay tạm biệt Vinh Tín, rồi quay đầu tung tăng chạy đi.

“Đúng là trẻ con.”

Vinh Tín mỉm cười, nhưng rất nhanh, nụ cười liền cứng lại.

Hắn cảm thấy lúc nãy, trong lúc nói chuyện phiếm, hắn hình như bị tiểu cô nương 6 tuổi dắt mũi rồi.

Vốn dĩ, lúc nghe nói người nhà cô bé giúp đỡ Nghiêm Khôn nuôi dưỡng mỹ vị gia súc, hắn còn muốn moi móc thông tin từ cô bé, hỏi thăm chuyện của Nghiêm Khôn, vì sao nhà bọn họ có thể nuôi dưỡng gia súc có hương vị thơm ngon đến vậy.

Kết quả, từ đầu tới cuối chưa hỏi han được gì, ý đồ của hắn lại không còn một mảnh.

Vinh Tín lắc đầu, cảm thấy cô bé ngây thơ, đáng yêu như vậy, nhất định sẽ không có tâm kế sâu như thế đâu.

Nhớ lại bộ dạng đáng yêu của cô bé, tâm tình Vinh Tín cũng tốt lên, chắp tay ra sau lưng, sau đó đi về khu chuồng trại mà Phúc Bảo chỉ.

“Ngươi nói, ngươi nhìn thấy Huyện thái gia đi về phía thôn Bình Liễu?”

"Vâng, tiểu nhân tận mắt nhìn thấy ạ.

Sáng sớm hôm nay, có 3 người đi ra từ cửa sau của biệt viện.

Tuy ăn mặc bình thường, nhưng tiểu nhân chỉ cần liếc mắt là có thể nhận ra ngay, người dẫn đầu chính là Huyện thái gia."

Ở trong nhà của vài vị hương thân ở huyện thành, đều có cùng một cuộc hội thoại như vậy.

Người ta thường nói, một đời vua, một đời thần.

Đối với huyện Bá Giang mà nói, thay đổi Huyện lệnh cũng chẳng khác gì thay đổi thiên tử.

Lại nói, không phải hương thân nào cũng có bối cảnh.

Một số thương nhân vất vả lắm mới dụ dỗ được Huyện thái gia tiền nhiệm, nhồi nhét, biếu tặng biết bao tiền bạc, bây giờ thay đổi Huyện thái gia, mọi thứ đều không được như trước đây, vẫn phải cẩn thận tìm đúng chỗ ngứa của Huyện lệnh, sau đó giúp hắn gãi một cái.
 
Nhà Nông Vui Vẻ - Đả Tự Cơ N Hào
Chương 89: Chương 89



Chỉ là, nghe đâu Huyện thái gia này là công tử Hầu phủ ở kinh thành, bao nhiêu hương thân cụ lão lập tức phát điên lên.

Huyện lệnh tiền nhiệm xuất thân nghèo khổ, chỉ cần cho hắn đủ ngân lượng thì mọi chuyện sẽ được bảo toàn.

Nhưng, người hiện tại lại không giống như thế, Hầu phủ kia chính là hoàng thân quốc thích, có cái gì tốt mà hắn chưa thấy qua, có thể có kiến thức hạn hẹp để bị mua chuộc bởi những đồ vật tầm thường ư?

Đưa mỹ nhân đến không được, nghe nói bên người Huyện lệnh có một người hầu hạ, là do lão thái thái Hầu phủ ban thưởng.

Nếu không hiểu rõ sở thích đặc biệt của hắn, lại còn đắc tội với người duy nhất trong hậu viện của hắn, đến lúc đó bị đối phương nhớ kĩ, bọn họ còn có thể sống an ổn được hay sao?

Mấy ngày nay, đám hương thân sầu tới mức tóc bạc trắng, tốn không biết bao nhiêu ngân lượng để đưa cho những hạ nhân hầu hạ trong biệt viện đó, hỏi thăm sở thích của Huyện lệnh, chú ý động tĩnh của hắn.

Còn không phải sao, tuy rằng Vinh Tín lén lút xuống nông thôn, nhưng vẫn bị một số người có ý đồ nhìn thấy.

“Nhanh chóng điều tra xem Huyện thái gia rốt cuộc đi làm gì, nhỏ thì xem hắn đi xí mấy lần, lớn thì xem hắn đi những đường nào, hỏi thăm rõ ràng tất cả cho ta.”

“Vâng.”

Mục đích của mọi người đều giống nhau.

Huyện lệnh lần đầu cải trang vi hành, lại cẩn thận như vậy, bên trong nhất định có ẩn tình.

Chỉ cần đi sâu vào chuyện này, còn lo không thể lấy lòng điểm yếu của Huyện thái gia sao?

Trong lúc nhất thời, các hương thân nắm được tin tức tràn đầy tin tưởng, dường như thấy được tương lai tươi sáng, hòa thuận vui vẻ.

"Mua heo? Cửa hàng trên trấn của ta vẫn mở cửa.

Vị này nếu muốn mua thịt heo tươi mới, thì chỉ cần nói chuyện với tiểu nhị của cửa hàng ta là được rồi."

Nghiêm Khôn nghe nói có người tìm hắn, dùng chiếc khăn choàng ở cổ lau mồ hôi trên trán, sau đó lộ gương mặt đỏ bừng do phơi nắng, ngạc nhiên nhìn ra ngoài.

Nghe tới lai lịch của 3 người Vinh Tín, hắn có chút buồn bực trả lời.

Tiệm thịt heo của hắn không phải có người học việc trông coi sao, chẳng lẽ người đó bằng mặt không bằng lòng, đóng cửa tiệm của hắn?

"Tại hạ không muốn loại thịt heo bình thường bán ở cửa tiệm của ngươi.

Mà là muốn loại thịt heo thượng hạng, loại mà ngươi giao cho tiệm ăn Hảo Vận Lai."

Vinh Tín không nghĩ tới, loại thịt heo mỹ vị như thế, lại xuất xứ từ tay của nam nhân chân tay thô kệch này.

Quả nhiên, không thể trông mặt mà bắt hình dong.

Nhìn nam nhân đồ tể dã man thế này, nhưng nhất định phải có một tâm hồn tinh tế, thì mới có thể nuôi dưỡng được loại thịt heo thượng hạng như vậy.

“Vị này thật biết nói đùa.”

Nghiêm Khôn híp mắt.

Hắn không nghĩ tới, chính mình còn chưa truyền ra nguồn gốc vị ngon của mấy món chiêu bài ở tiệm ăn kia, thì đã có người nếm ra được, còn đích thân tìm tới cửa.

Nhưng bây giờ chưa phải là cơ hội tốt để lộ ra chuyện này.

Chuồng trại vẫn chưa được xây dựng tốt, heo, gà vịt không thể đảm bảo cung ứng, mọi thứ đều nằm ngoài kế hoạch của Nghiêm Khôn.

Một người muốn mua, một người không muốn bán, hai người cứ như vậy giằng co nhau bên ngoài chuồng trại.

“Ông chủ Nghiêm cho rằng ta không đủ tiền sao?”

Đột nhiên Vinh Tín cảm thấy, mình cải trang vi hành có chút không được tốt.

Trên người mặc một bộ y phục bình thường thế này, ai có thể tin tưởng rằng hắn có tiền, mà đem thứ tốt nhất của mình ra bán cho hắn chứ.

Tuy không biết chưởng quầy Hảo Vận Lai ra giá bao nhiêu, nhưng có thể sẽ cao hơn gấp 2, gấp 3 lần giá thị trường.

Nam nhân trước mặt này có vẻ khôn khéo, giảo hoạt.

Không lý nào, món ăn thịt kho tàu đặc sản của cửa tiệm bán 5 lượng bạc 1 phần, mà hắn lại ngu ngốc lấy theo giá thị trường 10 quan 1 cân, để bán thịt cho bên tiệm ăn.

Nghĩ vậy, Vinh Tín ra hiệu cho quản gia thể hiện thành ý, để Nghiêm Khôn nhìn thấy.

Quản gia Vinh phủ lấy một xấp ngân phiếu trong lồng n.g.ự.c ra, đây đều là ngân phiếu của Quảng Vinh - hiệu đổi tiền lớn nhất Khương Quốc.

Huyện thành có một chi nhánh của chuỗi cửa hiệu Quảng Vinh này, sấp ngân phiếu này có giá trị 100 lượng, bất cứ lúc nào cũng có thể đổi thành tiền từ cửa hiệu Quảng Vinh.

Đây là số tiền tính theo số lượng thịt heo mà Vinh Tín ăn hàng ngày, cho dù Nghiêm Khôn bán giá cao thì cũng đủ hai, ba tháng tiền đặt cọc, có thể nói là vô cùng thành ý.

Vinh Tín cũng không sợ Nghiêm Khôn lừa hắn.

Đợi đến lúc Nghiêm Khốn giao hàng đến nhà, biết được ai là người đặt mua thịt heo của cửa hàng mình, nếu thông minh, sẽ không để lòng dạ hẹp hòi mà giở trò lừa gạt.

Quả nhiên, vừa nhìn thấy ngân phiếu, Nghiêm Khôn thật sự có chút khó xử.

Thứ nhất, người trước mặt ăn mặc bình thường, nhưng ra tay hào phóng, hiển nhiên không giống những gì hắn ta biểu hiện ra bên ngoài.

Nếu bây giờ hắn cứ khăng khăng rằng trong tay mình không có lại thịt heo này, đợi đến lúc hắn chuẩn bị xong xuôi, tính toán lan truyền danh tiếng của thịt heo, chẳng phải sẽ đắc tội một địch nhân tiềm tàng sao?

Làm ăn buôn bán, hòa khí sinh tài.

Những việc này khi còn làm thợ săn, Nghiêm Khôn có thể không hiểu.

Nhưng về sau, Nghiêm Khôn lăn lộn ở huyện thành, sớm mài giũa khôn khéo, sao có thể không hiểu.

Đối phương thật thật giả giả, không thể nắm bắt được, càng khiến lòng người bất ổn, không thể an tâm.

"Vị này muốn ăn thịt heo loại tốt nhất, cũng được.

Nhưng ngươi cũng biết, chúng ta cùng với tiệm ăn Hảo Vận Lai từng có giao kèo miệng, trong thời gian vẫn còn giao kèo, không thể đem thịt heo bán cho người khác.

Nhưng, vì ngươi đích thân tới tìm, mỗi tháng chúng ta chỉ có thể cung cấp cho ngươi một ít, mặt khác, mong ngươi tuyệt đối không thể để lộ ra bên ngoài.

Nếu không, đối với những người nông thôn như chúng ta, chuyện này thực sự rất khó xử."

Thiện Tuấn Hải vốn dĩ đang ở bên trong giúp đỡ, thấy Nghiêm Khôn đi đã lâu mà chưa quay lại, trong lòng nghi ngờ, ra ngoài xem thử thế nào.

Không nhìn không sao, nhìn rồi bị hù mém chết, người trước mặt này, cho dù có hóa thành tro hắn cũng nhận ra.

Người ta nói rằng, phá vỡ tài lộ của một người cũng giống như g.i.ế.c cả nhà người ta.

Tuy nói, Thiện Tuấn Hải là cái loại bên ngoài không thể kiếm tiền, nhưng lại có thể may mắn về nhà, kế thừa trang trại chăn nuôi khổng lồ của gia đình.

Nhưng điều đó không có nghĩa là, hắn không coi trọng việc kinh doanh buôn bán nhỏ lẻ của mình mấy năm qua.

Nhất là, chuyện buôn bán trên trấn đối với hắn, có cũng được, không có thì hắn vẫn còn trang trại của Thiện gia.

Nhưng những huynh đệ của hắn thì khác, họ phải dựa vào đó để sống qua ngày.

Bây giờ, họ vì chuyện làm ăn mà phát sầu, Thiện Tuấn Hải càng không thể không để trong lòng.

Mà tất cả những chuyện này, đều là do Huyện lệnh tân nhiệm gây ra.

Tuy hắn chỉ mới gặp một lần, nhưng gương mặt kia, cả đời này hắn không thể quên.

Thiện Tuấn Hải cũng biết chừng mực.

Nhà bọn họ như vậy, căn bản không thể đấu lại quan huyện.

Vả lại, vốn dĩ chuyện làm ăn kia của bọn họ, nói khó nghe thì chính là lợi dụng sơ hở để làm, người ta muốn cấm thì thật sự có đạo lý.

Bọn họ chỉ có thể tự nhận mình xui xẻo, không thể đổ hết tất cả lên đầu Huyện thái gia.
 
Back
Top Bottom