Cất Nhà Mới – Hồi ức năm lớp BốnNăm đó nhà tôi cất lại cái nhà mới trên nền đất cũ ở quê, cỡ năm 2012, lúc đó tôi học lớp bốn.
Nhà ở quê mà, ruộng vườn thì mênh mông, người trong nhà thì đông, nên chuyện cất nhà không có phải đi kiếm thầy thợ chi xa xôi.
Bên nội toàn thợ mộc với thầy cất nhà lâu năm, từ mấy ông bác cho tới mấy chú lớn ai cũng rành.
Thành ra ba má tôi – lúc đó là người đứng ra lo – cũng không có nhờ ai ngoài họ hàng ruột thịt trong nhà.Nhớ cái đêm dựng cột, lạ lắm nghen.
Gần một giờ sáng, có con cú mèo màu trắng tinh từ hướng rừng bay thẳng tới, nó đậu trên đầu cây cột cái, chỗ cao nhứt giữa nhà, rồi nó kêu từng tiếng rợn người.
Đuổi hoài nó không chịu bay đi.
Tới gần hừng đông, con cú mới xòe cánh bay về rừng.
Mọi người cũng thấy ớn, nhưng không ai nói gì.Qua bữa sau, má tôi kể lại vụ con cú cho chú Út Nghị – em út của ba – nghe.
Chú nghe xong chỉ cười, nói:– Bà đừng lo, chuyện này không có gì.
Hôm nay chị dắt tụi nhỏ kéo lú đi, coi chừng có chuyện hên nghen.Tôi nhớ rõ lắm, chiều đó má với mấy anh em tôi kéo lú bắt tôm từ sớm tới chiều.
Trúng một mẻ đã đời.
Tôm mùa đó đang lên giá, bán một cái được đúng ba chục triệu.
Vừa đủ để cất gian nhà sau, y như lời chú Út nói.Chú Út sau đó kêu anh hai tôi ra chợ mua đồ về cúng.
Chú nói để chú làm cái lễ nhỏ: chiêu dương hóa âm, chiêu an trấn trạch.
Rồi chú chỉ ngồi thắp nhang khấn vái, lấy trầu cau cắm mấy chỗ rồi phủi tay nói:– Rồi, đất này yên rồi đó.Từ đó tới hết đợt cất nhà, trời yên biển lặng.
Tất cả đều suôn sẻ, người trong nhà ai cũng ráng làm, vui vẻ, không có cự nự gì nhau.
Tới nay cái nhà đó vẫn còn, rộng rãi, vững vàng, chưa từng bị nước ngập hay sụt lún gì hết.Ba tôi là con thứ tám trong nhà, người ta gọi là ông Tám.
Ông nội tôi tên Nguyễn Văn Đáng, sống ở Kinh Phán Linh, sống với vợ chồng chú Út.
Nội mất năm tôi mới lên ba tuổi, còn quá nhỏ để biết buồn, biết thương.
Nhưng lạ lắm, tôi thương nội dữ lắm, dù chỉ nhớ được vài khoảnh khắc.Lúc đám tang nội, ai trong nhà cũng khóc – người trong xóm cũng khóc – vì mất đi một người trưởng giả, đức độ.
Còn tôi thì không khóc, tôi không hiểu gì, chỉ lủi ra phía sau cái chuồng heo cũ mà chú Út sửa thành cái kho để đồ làm ruộng.Gần đó có cái đìa, trên đìa có cây tràm lớn, ngã ngang qua đìa như cây cầu.
Tôi với đứa em định chạy lên đó chơi, thì bất chợt nghe tiếng ông nội gọi:– An ơi, vô nhà đi con, mẹ với thiếm út đang tìm tụi con kìa, mẹ nấu bún ngon lắm!Tôi nghe là dắt em chạy vô liền.
Vừa bước vô thấy mẹ đang tìm hai đứa thiệt.
Tôi còn hỏi:– Ủa mẹ, nội đâu rồi?
Nãy nội kêu con vô ăn bún á.Mẹ tôi sững người, mắt đỏ hoe, rồi lật đật chạy ra trước nhà.
Trước sân còn để cái quan tài nội nằm đó, phủ khăn trắng.Mẹ tôi ngồi thụp xuống, khóc như mưa.Từ nhỏ tôi hay đau yếu lắm, ốm nhách ốm nhom, gió thổi muốn bay.
Hè năm lớp bốn lên lớp năm, tôi bệnh nặng dữ lắm.
Đi từ trạm xá tới bệnh viện, tốn biết bao nhiêu tiền mà trị hoài không dứt.Rồi một ngày, ba má tôi chở tôi lên An Minh, đi ngang Vân Khánh, ghé nhà chú thím Út Kiệt.
Nghe nói thiếm Út có căn, hồi mới cưới về bị hành dữ lắm, đi nhiều nơi trị không hết.
Sau được nhà chồng đưa tới một ông thầy bên đạo Cao Đài – thờ Trời.
Từ đó thiếm hết bệnh, ăn chay tu hành, tâm hiền hòa.Chú thím mừng khi thấy ba má tôi tới, kêu vô nhà chính ngồi chơi.
Vừa vô tôi đã để ý cái bàn thờ giữa nhà: có hình con mắt Trời, bên dưới là hình ông lão râu dài tới thắt lưng.Thím đang nói chuyện vui vẻ thì nhìn tôi, cười hiền, rồi nói:– Đốt nhang đi con.Rồi quay sang ba má tôi tiếp chuyện như không có gì.
Tôi cầm cây nhang đốt, khấn theo lời thím, rồi cắm nhang vô bàn thờ.
Thím bước lại xoa đầu tôi rồi nói nhỏ:– Thằng nhỏ này có căn cao lắm nghen.
Dắt nó về dưới đốt nhang cho ông nội nó, ổng nhớ nó đó.
Kêu chú Út nó dạy, rồi sẽ hết bệnh.Bữa đó ăn cơm xong, ba má tôi đưa tôi về thẳng Kinh Phán Linh.
Tới nơi, mấy đứa em tôi chạy ù ra mừng rỡ, miệng la:– Mẹ ơi!
Anh An với bác Tám xuống chơi!Tôi cũng mừng lắm, có xa xôi gì đâu mà lâu rồi mới gặp lại.
Mẹ tôi đứng nhìn tụi tôi một hồi, cười nói:– Rồi rồi, biết tụi bây mừng rồi.
Vô đốt nhang cho nội, rồi chơi tiếp.Tôi dạ một tiếng rồi chạy vô phòng thờ, lấy nhang cắm cho ông nội.
Cắm nhang xong chạy ra chơi liền.
Chiều đó tôi năn nỉ má cho tôi ở lại chơi hết hè, má nói:– Không có đồ sao ở?Thằng Duy – em tôi – nhanh miệng:– Con với anh An mặc đồ chung!Nghe nó nói ai cũng cười, má tôi chịu liền.Tôi ở với chú Út từ đó, mà kỳ lạ lắm nghen, ở chưa đầy hai tháng mà tôi khỏe re, lên được sáu ký, không còn bệnh gì nữa.
Chú Út bắt đầu dạy tôi làm nghề thợ mộc, chỉ cây gỗ, cái cưa, thước đo, học từng chút một.Tới ngày về, chú Út dúi vào tay tôi một cuốn sách, cũ kỹ mà bọc rất kỹ.
Chú nói nhỏ:– Cuốn này ông nội mày kêu tao để lại cho mày đó.
Ổng báo mộng tao hồi tối, kêu đưa tận tay nghen.Tôi ôm cuốn sách vô lòng, thấy trong bụng mình dậy lên một cảm giác lạ lắm – như là được nối lại sợi dây từ ông nội đã khuất.