Cách sống của chúng tôi nhẹ nhàng như mùa thu Hà Nội, dù đang sống giữa lòng Cần Thơ, nơi trời nắng gắt hơn và mưa cũng bất chợt hơn nhiều.Những ngày rảnh dài, khi công trình vừa bàn giao, Hạ được nghỉ lễ, tôi lại lên kế hoạch dẫn nàng đi chơi.
An Giang, Tây Ninh, Trà Vinh hay Bến Tre – miễn là có Hạ, chỗ nào tôi cũng sẽ đi.
Không phải vì phong cảnh hay ẩm thực, mà vì có người bên cạnh, mọi nơi đều trở thành kỷ niệm.Có lần đứng trước núi Sam lúc bình minh, tôi ôm Hạ từ phía sau, thì thầm:– Lúc nào mình có tiền, anh sẽ làm một căn nhà trên triền núi.
Phía trước có hồ, phía sau có gió.
Mình trồng mai, rồi dựng cái bàn mộc...
Mỗi sớm ngồi đó uống trà, chắc nội cũng thích.Hạ không trả lời, chỉ nắm tay tôi siết nhẹ.
Bàn tay gầy mà ấm lạ thường.Tôi không giàu nhanh, nhưng làm nghề có tâm.
Vì tin vào nghề mộc, vào lời dạy của ông nội, vì không xem nhà là thứ để "bán lời" mà là chốn gửi linh hồn của một đời người, nên mỗi căn nhà tôi cất, tôi đều chọn gỗ kỹ, chọn hướng đất theo phong thủy, dán bùa trấn môn, trấn long mạch, xin phép thổ thần, rồi mới dựng móng.Có người khách từng nói với tôi:– Nhà chú cất, tui ngủ cái thấy khác liền.
Không biết chú có làm gì, chớ từ hồi dọn vô, vợ chồng tui hòa thuận lại, con cái học hành đàng hoàng.Tôi chỉ cười.
Không phải ai cũng hiểu bí pháp Lỗ Ban tôi mang theo trong lòng.
Đó là cái đạo, không chỉ là nghề.Nhờ đó, tôi dần có tiếng trong giới xây dựng miền Tây.
Nhận được lời mời từ nhiều nơi – từ chủ thầu lớn ở Long Xuyên, đến cả những người Việt ở Mỹ về nước tìm đất cất biệt thự.Vậy mà, dù bao người gọi, tôi vẫn ở Cần Thơ – nơi có Hạ, nơi có ban công nhỏ trồng rau và treo áo mộc đầy mùi gỗ.Tôi đang thi công một căn biệt thự kiểu Pháp ở Bình Thủy.
Người đặt làm là chú Sáu Hưng – chủ một chuỗi nhà hàng có tiếng ở Cần Thơ.
Căn nhà chú đặt tôi làm lớn lắm, 3 tầng, kiểu cổ, mái lợp đá phiến, sàn lót gỗ căm xe, phía sau còn có hồ cá Koi và vườn bonsai.Lúc đầu mọi chuyện rất suôn sẻ.
Thi công thuận lợi, vật liệu tới đúng ngày, thợ cũng có tay nghề.
Nhưng rồi, chuyện lạ bắt đầu xảy ra...Đầu tiên là mấy cây cột tự nhiên đổ dù trời nắng chang chang.
Rồi có người thợ rớt giàn giáo, chân gãy mà miệng lắp bắp:– Con thấy có bóng ai đứng ngay nóc nhà... mặc đồ trắng, tóc dài...Tôi nghe mà lạnh sống lưng.
Nhưng tôi chưa vội kết luận.
Tôi tới nhìn kỹ bản vẽ, đứng lại ngay trung tâm ngôi nhà, nhắm mắt niệm một bài chú Lỗ Ban để dò khí đất, thì thấy toàn thân lạnh buốt.
Không phải lạnh vì gió, mà là lạnh từ xương sống, như thể có ai đang đứng sau mình thở từng hơi.Tối hôm đó, tôi ngồi lại với chú Sáu.
Tôi hỏi:– Chú ơi, chỗ đất này hồi trước có xảy ra chuyện gì không?Chú Sáu ngập ngừng.
Rồi gãi đầu nói:– Ờ... cũng có... hồi trước chỗ này là nhà trọ cũ, có một cô sinh viên chết treo cổ ở tầng hai.
Tui không tin mấy vụ đó nên mới mua rẻ rồi phá đi xây lại...Tôi nghe xong mà bàn tay siết chặt cái ly trà, lòng nổi sóng.
Đất có âm khí, nhà làm lên không coi ngày, không giải sát, không cúng tạ, lại xây ngay nơi có người chết oan, thì chuyện xảy ra là điều chắc chắn.Tối hôm đó, tôi không ngủ.
Tôi lấy cuốn sổ bí thuật Lỗ Ban mà nội để lại, lật tới bài trấn trạch "Cô Oan Phục Nghiệp".
Đây là một trong những bài trấn nặng nhất trong nghề – không chỉ để trấn yểm mà còn độ vong, giúp hồn người uổng tử tìm được đường siêu thoát.Sáng hôm sau, tôi mặc áo lam, xách hòm nghề sang, không nói một lời với ai, một mình leo lên tầng hai, ngay chỗ người ta nói cô sinh viên chết.Tôi vẽ lại địa bàn, xác định đúng hướng sát, rồi dùng gỗ mít khắc một cái phù lỗ ban, bên dưới có huyệt chôn gạo muối, rễ trầm và máu gà trống.
Tôi lạy ba lạy, rồi niệm chú:"Nam mô Phật tổ, Lỗ Tổ truyền chân,
Quỷ oan siêu thoát, trạch địa an thân..."
Khi cắm miếng phù vào chính huyệt sát, gió bỗng nổi lên ào ào, dù nắng chang chang.
Lá cây quét xoèn xoẹt bên mái, mùi nhang trầm bỗng đậm lên, và tôi nghe có tiếng phụ nữ thở dài rất khẽ sau lưng mình...Từ hôm đó, không còn tai nạn nào xảy ra nữa.
Thợ làm lại hăng hái, công trình tiếp tục như chưa có gì.
Tôi âm thầm gửi tiền lên chùa cúng cầu siêu cho hương linh cô sinh viên, xin làm một lễ "phục hồn trả nghiệp".Khi biệt thự hoàn thành, chú Sáu Hưng đứng nhìn mà vỗ vai tôi, nói:– Chú không chỉ là thầy cất nhà, chú là ông thầy trấn đất.
Tui mang ơn chú.Tôi chỉ cười.
Không phải ai cũng hiểu, nhưng tôi biết từ đó giới thầu xây dựng ở miền Tây bắt đầu gọi tôi là "thầy An", không phải vì tôi lớn tuổi, mà vì tôi dám gánh nghiệp, giữ đạo Lỗ Ban giữa cái nghề đang dần mất thiêng.