Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Người Dấu Yêu

Người Dấu Yêu
Chương 985



CHƯƠNG 985: CHỊ BA MANG THAI BÉ GÁI

Nghiên Thời Thất thấy Tần Bách Noãn hỏi han ân cần như vậy cũng gật đầu. Nhưng trong mắt chị Ba không chứa sự thâm ý nào khác, cho nên cô thầm nghĩ có lẽ chị còn chưa biết chuyện mình mang thai.

Để tránh thêm nhiều rắc rối, Nghiên Thời Thất quyết định tạm thời giấu giếm: "Em khỏe lắm chị Ba, chị không cần lo lắng đâu. Bây giờ sức khoẻ của chị mới quan trọng hơn."

Tần Bách Noãn tựa vào đầu giường, lúc đắp chăn mỏng lên người còn đưa hai tay lên x** n*n gương mặt, "Tiểu Thất à, em với chú Tư phải thật khỏe mạnh đấy nhé."

"Bây giờ nhà họ Lãnh đã vô cùng rối loạn, gần đây chị ăn không ngon ngủ không yên, chỉ cần vừa nghĩ tới Lãnh Dịch Diêm dẫn Ôn Tri Diền về là lòng chị lại khó chịu như có lửa đốt vậy."

"Từ lúc chị biết thằng nhóc này thì nó đã như vậy rồi, không bao giờ quan tâm tới cảm nhận của người khác. Nói dễ nghe thì là phóng khoáng, khó nghe chính là ngang bướng phóng túng."

"Chị thật sự không thể nào hiểu nổi cậu ta. Nếu như cậu ta cứ khăng khăng làm theo ý mình thì đến cuối cùng sẽ chỉ bị mọi người lánh xa thôi."

Tần Bách Noãn không hề nói quá!

Quan hệ giữa ông cụ nhà họ Lãnh với ông cụ Ôn là tình nghĩa gắn bó một đời.

Mà Lãnh Dịch Diêm dám làm như vậy thì ông cụ chắc chắn là người đầu tiên không bỏ qua cho cậu ta.

Nghiên Thời Thất ngồi ở mép giường đưa tay khẽ vuốt v e cánh tay chị Ba, nhỏ giọng an ủi,
"Chị Ba, chị đừng quan tâm đ ến những chuyện này."

"Nhà họ Lãnh đông người, Lãnh Dịch Diêm lại không phải trẻ con, cho dù cuối cùng cậu ấy có biến thành thế nào thì cũng là do cậu ta tự lựa chọn."

"Bây giờ, điều quan trọng nhất là chị cần phải tự chăm sóc mình. Em vẫn đang chờ cháu trai ra đời gọi một tiếng mợ đây này!"

Nghiên Thời Thất nói vài ba câu đã chọc cho Tần Bách Noãn cười lên.

Phiền muộn giữa hai hàng chân mày chị tản đi không ít, hai tay che bụng nở nụ cười thần bí:
"Tiểu Thất, không phải cháu trai đâu..."

Không phải cháu trai?!

Nghiên Thời Thất suy nghĩ mấy giây mới vui mừng nhìn bụng Tần Bách Noãn, "Chị Ba, đã chắc chắn rồi sao?"

Mặt Tần Bách Noãn trở nên vô cùng dịu dàng, chị gật đầu, "Là bé gái."

Cô rất vui, nhưng... hình như ông cụ Lãnh hơi thất vọng.

Ông cụ không đến nỗi trọng nam khinh nữ, nhưng cháu cố đầu tiên của nhà họ Lãnh vẫn mong là bé trai hơn.

Mặc dù họ không nói rõ nhưng Tần Bách Noãn vẫn cảm nhận được.

Cũng may là Lãnh Dịch Trì lại rất vui vẻ, từ ban đầu anh đã bày tỏ rằng mình không mong muốn có con trai.

Có lẽ bây giờ nhà họ Lãnh đang trong lúc rối loạn, nhưng sinh mạng nhỏ trong bụng chị vẫn ngày một khỏe mạnh lớn lên, ít nhiều gì cũng coi như an ủi đôi chút tinh thần của Tần Bách Noãn.

Khoảng mười phút sau, Tần Bách Noãn đã ngủ thiếp đi.

Nghiên Thời Thất nán lại bên giường một lúc rồi mới chỉnh lại chăn cho chị ấy, sau đó đi xuống phòng khách dưới lầu.

Mấy người đàn ông đã không còn ở đây, cô liếc một vòng, có thể loáng thoáng nghe thấy tiếng động phát ra từ phòng bếp.

Nhưng cô không đi qua đó, có lẽ họ đang hút thuốc bên trong.

Thế là cô quyết định ngồi trong phòng khách, lấy điện thoại trong túi xách ra vuốt v e trong lòng bàn tay.

Nghiên Thời Thất còn đang do dự có nên chủ động liên lạc với Lãnh Dịch Diêm hay không thì
Tần Bách Duật đã đi ra từ phòng bếp.

Thấy cô ngồi một mình trên ghế sô pha, ánh mắt anh trở nên dịu dàng, tiến tới gần, "Chị Ba đâu rồi?"

Nghiên Thời Thất nghiêng đầu, đặt điện thoại lên trên đầu gối, ra hiệu về phía cầu thang, "Chị mới ngủ rồi."

"Em có mệt không?" Tần Bách Duật ngồi xuống ghế sô pha bên cạnh cô, đôi mắt dán trên gương mặt trắng nõn mềm mại của cô mà không chớp mắt.

Nghiên Thời Thất lắc đầu, khẽ tựa lên người anh, "Mệt thì không mệt, em chỉ cảm thấy không thể tin nổi, nên muốn gặp Lãnh Dịch Diêm một lần."
 
Người Dấu Yêu
Chương 986



CHƯƠNG 986: QUẢ NHIÊN NÓ ĐƯA NGƯỜI TỚI RỒI!

Tần Bách Duật liếc cô, sau đó cúi người khẽ nói, "Không vội, cậu ta sẽ tới đây."

"Thật sao?" Nghiên Thời Thất ngạc nhiên, mắt sáng lên.

Thấy anh gật đầu, cô lại cẩn thận dò hỏi: "Cậu ta đến một mình, hay còn đưa Ôn Tri Diên theo?"

Ngay lúc này, tiếng bước chân truyền tới từ phía sau, theo đó là giọng mỉa mai của anh rể, "Tám phần là sẽ đưa Ôn Tri Diên đi cùng!"

Vừa nãy bên nhà gọi điện tới, báo rằng ông cụ bị chọc tức tới nỗi tái phát bệnh tim.

Hiện giờ ông cụ đã được bác sĩ gia đình đưa về phòng để nghỉ ngơi.

Còn Lãnh Dịch Diêm bị đánh chảy cả máu lưng, nhưng cậu ta vẫn khăng khăng bảo vệ Ôn Tri Diên.

Hiện giờ, Lãnh Dịch Diêm đều bỏ ngoài tai lời nói của tất cả mọi người trong nhà.

Cậu ta thề chết cũng muốn che chở cho Ôn Tri
Diên, vậy nên anh rể cảm thấy, dù cậu ta tới nhà mình để "lánh nạn", thì có lẽ cũng đưa cô gái kia theo.

***

Một tiếng sau, chiếc taxi từ từ dừng lại ven đường trước cửa biệt viện Đế Cảnh.

Lúc này, ngoại trừ chị Ba Tần Bách Noãn nghỉ ngơi trên tầng, mấy người Nghiên Thời Thất vẫn ngồi trên sô pha trong phòng khách, thỉnh thoảng tán gẫu vài câu, nhưng lòng lại chẳng tập trung.

Tiếng động cơ loáng thoáng truyền đến. Xuyên qua hàng rào tre của cửa sổ sát đất, mọi người nhìn thấy một chiếc taxi màu xanh vàng. Lãnh Dịch Trì lập tức đi tới gần cửa sổ.

Biệt viện Đế Cảnh nằm ở khu biệt thự tư nhân, taxi rất ít khi xuất hiện ở đây.

Lãnh Dịch Trì dõi mắt về phía xa một lát. Khi tận mắt trông thấy hai bóng người bước ra từ trong xe, anh mắng chửi bóng gió, "Mẹ nó chứ, quả nhiên nó dắt theo Ôn Tri Diên tới rồi."

Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật ngồi cạnh nhìn nhau, lần lượt đứng dậy.

Anh rể đi từ cửa sổ ra lối vào, không muốn cho
Ôn Tri Diên vào cửa.

Lúc này, người bình tĩnh nhất là Kiều Mục.

Anh ta ngồi nghiêng một bên, ngước mắt khỏi di động rồi nhìn ra bên ngoài, nhướng mày lẩm bẩm, "Chú Út nhà chị Ba không có cả xe riêng à?"

Hiển nhiên, anh ta đang giễu cợt hành động bắt xe đến biệt viện của Lãnh Dịch Diêm.

Với địa vị của nhà họ Lãnh tại Đế Kinh, không nên bủn xỉn như vậy chứ.

Lãnh Dịch Trì đứng ở lối vào, cười thầm, không nói gì.

Tất cả xe của Lãnh Dịch Diêm đều đã bị nhà họ
Lãnh khóa lại, thằng nhóc này muốn lái xe tới, cũng phải xem nhà họ Lãnh có đồng ý hay không.

Muốn bảo vệ Ôn Tri Diên, nếu không có tiền, không có tài nguyên, không có mối quan hệ, chỉ có bầu máu nóng, thì thằng nhóc này bảo vệ thế nào?

Muốn cưới con nhỏ kia? Nhà họ Lãnh sẽ không cho một đồng sính lễ, nó lấy cái gì để cưới?

Trên đây là biện pháp mà Lãnh Dịch Trì và ba
Lãnh đã nghĩ ra trong lúc trao đổi qua điện thoại.

Dù mục đích của cậu ta là gì, chỉ cần cậu ta muốn ở bên Ôn Tri Diên, vậy thì nhà họ Lãnh sẽ không tiếc bất cứ giá nào để cắt đứt tất cả sự trợ giúp từ bên ngoài của cậu ta.

Đúng lúc đó, cửa mở, Lãnh Dịch Diêm dắt tay Ôn Tri Diên, đứng cách bậc thêm ngoài cửa ba bước.

Cơn gió Đế Kinh lạnh buốt thổi vi vu bên cạnh
Lãnh Dịch Diêm, Lãnh Dịch Trì đứng trong nhà và cậu ta nhìn nhau đăm đăm.

Rõ ràng là anh em ruột, chỉ trong vài tháng ngắn ngủi, anh lại có ảo giác vô cùng lạ lẫm.

Hình ảnh Lãnh Dịch Diêm và Ôn Tri Diên tay trong tay làm mắt Lãnh Dịch Trì đau nhói.

"Anh Cả." Lãnh Dịch Diêm mở miệng, giọng điệu hờ hững hệt như trước.

Lãnh Dịch Trì không thèm liếc Ôn Tri Diên, từ đầu tới cuối chỉ nhìn Lãnh Dịch Diêm chăm chú, vẻ mặt như cười như không, "Cuối cùng em cũng chịu về rồi à?"

Lãnh Dịch Diêm khẽ cười, gật đầu. Ôn Tri Diên ở cạnh bước lên phía trước, cất giọng ngọt ngào, "Anh cả Lãnh, xin lỗi, đường đi hơi tắc, để mọi người chờ lâu rồi."
 
Người Dấu Yêu
Chương 987



CHƯƠNG 987: ANH DIÊM, HỌ SẼ KHÔNG LÀM KHÓ ANH CHỨ?

Lãnh Dịch Trì đanh mặt nhìn Ôn Tri Diên.

Cô ta mặc một chiếc áo khoác lông vũ màu đen, chiếc mũ phía sau còn có lông cáo, nhìn là biết cùng một kiểu với Dịch Diêm.

Dáng vẻ này của Ôn Tri Diên quả thật khiến người khác dễ dàng buông lỏng cảnh giác với cô ta.

Cô ta vẫn mang cái dáng vẻ em gái hàng xóm như ngày nào, thân hình nhỏ nhắn đứng bên cạnh Dịch Diêm, ánh mắt lộ ra vẻ sợ hãi, mang theo vài phần thấp thỏm, hoảng loạn.

Ôn Tri Diên ra ngoài một chuyến, khi quay về vẫn chẳng hề thay đổi.

Cứ như thể tai tiếng lan truyền trong giới thượng lưu chẳng hề có bất cứ quan hệ nào với cô ta.

Lãnh Dịch Trì khó giữ bình bình, cau có nheo mắt nhìn, khinh bỉ hừ lạnh, "Cô đừng gọi tôi.
Ngoài ra, người chúng tôi chờ là Dịch Diêm, không phải cô!"

Gò má của Ôn Tri Diên tái nhợt, cô ta từ từ cụp mắt, vừa tủi thân vừa im lặng nín nhịn.

Nghe vậy, Lãnh Dịch Diêm chau mày, cậu ta nắm khuỷu tay Ôn Tri Diên, kéo người ra phía sau mình, "Anh Cả, em đưa cô ấy tới đây, không phải để anh mắng nhiếc. Nếu anh không chào đón, bây giờ chúng em sẽ đi ngay!"

Lãnh Dịch Trì: "..."

Thằng oắt con điên rồ!

"Em đứng lại đó!" Tận mắt chứng kiến em trai mình kéo Ôn Tri Diên quay người định đi, Lãnh Dịch Trì quát lên, giẫm dép lê đuổi theo ra ngoài.

Lãnh Dịch Diêm đứng nguyên tại chỗ, đón lấy tầm mắt của anh mà chẳng hề sợ sệt, "Anh Cả vẫn còn chuyện à?"

Phải hình dung tâm trạng vào giờ khắc này của
Lãnh Dịch Trì ra sao đây.

Từ trước tới nay anh luôn cho rằng mình không phải người dễ dàng nóng giận, nhưng vào lúc này, anh có kích động muốn giết người.

Lãnh Dịch Trì không ngừng ổn định lại cảm xúc của mình. Anh mặc một chiếc áo sơ mi mỏng đứng trong gió lạnh, nhìn gương mặt bất cần của Lãnh Dịch Diêm, "Em nhất định muốn bảo vệ con nhỏ này như vậy?"

Lãnh Dịch Diêm không đáp, chỉ buông tay Ôn Tri Diên ra, rồi kéo cô ta vào lòng, "Anh Cả, cô ấy là vợ tương lai của em, em nói vậy anh đã hiểu chưa?"

Hai người không đến nỗi bất hòa, nhưng Lãnh Dịch Trì lại cảm thấy, tình cảm anh em chẳng qua cũng chỉ thế mà thôi.

Dịch Diêm chẳng thèm để ý đến cảm nhận của người khác, đường hoàng đưa Ôn Tri Diên về đính hôn, kết hôn, vượt ra khỏi tầm hiểu biết của mọi người.

Mẹ nó đúng là nực cười!

Lãnh Dịch Trì phả một luồng hơi lạnh, ấn đường giãn ra, nhìn cậu ta bảo vệ Ôn Tri Diên, cười khẩy, "Hiểu rồi, anh hiểu rồi, em đúng là em trai ngoan của anh, đi vào với anh."

Dứt lời, Lãnh Dịch Trì bỏ vào trước, hai tay buông thõng bên người siết chặt thành nắm đấm.

Anh nhìn dáng vẻ ôm ấp của Lãnh Dịch Diêm và Ôn Tri Diên mà miệng đắng như nuốt phải ruồi nhặng.

Đúng lúc này, Ôn Tri Diên đang đi bên cạnh Lãnh Dịch Diêm mà ánh mắt hiện lên vẻ lo âu, "Anh Diêm, họ sẽ không làm khó anh chứ?"

Lãnh Dịch Diêm cụp đôi mắt dịu dàng như nước xuống, siết chặt khuỷu tay, khẽ lắc đầu, "Không đâu, dẫu sao cũng là anh Cả của anh, anh ấy sẽ không gắt gỏng như ông nội."

"Lưng anh sao rồi? Lát nữa vào nhà, em bôi thuốc cho anh nhé?" Ôn Tri Diên lo lắng, nhẹ nhàng níu lấy áo lông vũ của đối phương.

"Ừ, lát nữa rồi nói."

Lãnh Dịch Diêm kéo cô ta bước qua lối vào. Khoảng cách vài bước chân ngắn ngủi, tay của họ càng bện chặt vào nhau hơn.

Gương mặt cúi xuống của Ôn Tri Diên hiện lên nụ cười tự mãn.

Lãnh Dịch Diêm đứng trước cửa vào, quan sát cảnh vật quen thuộc xung quanh.

Cậu ta thầm thở ra, sau đó kéo Ôn Tri Diên tiếp tục tiến lên phía trước. Lúc xuất hiện ở phòng khách, cậu ta bình thản nhìn bốn phía, sau đó mới nhếch mép, ung dung lên tiếng chào hỏi rất tự nhiên: "Mọi người đều ở đây à."
 
Người Dấu Yêu
Chương 988



CHƯƠNG 988: NGHIÊN THỜI THẤT, CÔ NÓI LÁO!

Khoảnh khắc trông thấy Lãnh Dịch Diêm, Nghiên Thời Thất bất giác phủ định suy đoán ban đầu.

Cô không hề cảm thấy cậu ta bị thôi miên.

Ánh mắt của người này vẫn phóng túng như thế, ngay cả nụ cười trên môi cũng y chang như cảnh tượng mới gặp ban đầu.

Nếu một người thật sự bị thôi miên, nhất định hành vi và ý thức sẽ có sự khác biệt nhỏ nhặt so với quá khứ.

Cô không hiểu rõ Lãnh Dịch Diêm, nhưng qua vài lần tiếp xúc, cũng có thể nhìn ra phần nào con người của đối phương.

Lãnh Dịch Diêm không hề thay đổi, ngoài việc nắm tay Ôn Tri Diên, tất cả hành động cử chỉ khác đều giống hệt lúc trước.

Có lẽ ánh mắt đánh giá của Nghiên Thời Thất quá mức chăm chú, cho nên Lãnh Dịch Diêm khẽ nghiêng người, chắn phía trước Ôn Tri Diên.

Lúc dắt cô ta tiến về phía trước, cậu ta nghênh đón ánh mắt của Nghiên Thời Thất rồi trêu đùa,
"Sao chị dâu Tần lại nhìn tôi như vậy? Đã lâu không gặp, nhớ tôi à?"

Nghiên Thời Thất lập tức nhíu mày. Cô chưa kịp lên tiếng thì Lãnh Dịch Trì đã giận dữ gầm lên, "Lãnh Dịch Diêm, em ăn nói cẩn thận!"

Chẳng lẽ thằng nhóc này không nhìn thấy ánh mắt đáng sợ của chú Tư hay sao?

Tự tìm đường chết cũng phải có mức độ!

Bấy giờ, Nghiên Thời Thất nhìn Lãnh Dịch Diêm thật chăm chú, đoạn xoay người kéo khuỷu tay Tần Bách Duật rồi ngồi xuống.

Sau đó, cô bật cười thành tiếng, gương mặt tràn ngập giễu cợt, "Tôi chưa tới mức nhớ thương cậu, nhưng nhìn cậu nhiều hơn chẳng qua vì hiếu kì. Cậu dắt hung thủ từng có ý định giết Tranh Tranh tới đây, rốt cuộc cậu đói bụng ăn quàng tới mức nào!"

Câu nói của Nghiên Thời Thất thật sắc bén, chẳng hề nể nang.

Sự mỉa mai của cô khiến phòng khách trở nên lặng ngắt như tờ.

Lãnh Dịch Trì nhướng mày nhìn em trai, không bày tỏ ý kiến với chuyện này.

Tần Bách Duật cầm nước ấm từ trên bàn đưa cho Nghiên Thời Thất, dịu dàng nói, "Nếu đã là đói bụng ăn quàng, thì em đừng nhìn nữa, chướng mắt."

Nghiên Thời Thất nhận lấy cốc nước, cười nhã nhặn, "Anh Tư nói rất đúng!"

Lúc này, Ôn Tri Diên lúng túng đứng nguyên tại chỗ, chẳng biết nên làm gì.

Lãnh Dịch Diêm mấp máy môi, như muốn nói gì đó, nhưng Kiều Mục lạnh lùng quan sát ở bên cạnh lại lười biếng thay đổi tư thế, ngước mắt lên nhìn cậu ta.

Sau đó ánh mắt vô cùng có tính xâm lược của anh ta quét một vòng trên người Ôn Tri Diên, đưa ra kết luận, "Ánh mắt của chú Út nhà chị
Ba, đúng là kém quá. Nói cậu ta đói bụng ăn quàng đã là coi trọng lắm rồi!"

Lãnh Dịch Diêm nghiến răng ken két, cúi xuống che đi đáy mắt đen tối.

Ôn Tri Diên chực khóc níu lấy tay áo của cậu ta,
"Anh Diêm, chúng ta... đi thôi!"

Cô ta đồng ý về nước cùng cậu ta, không phải để những kẻ này sỉ nhục.

Đúng lúc đó, Lãnh Dịch Trì xoay lưng ngồi lên sô pha đơn, hất hàm nhìn Ôn Tri Diên, "Đến cũng đến rồi, bây giờ muốn đi, có phải quá muộn rồi không?"

"Anh Cả, em..."

Ôn Tri Diên chưa dứt lời, Lãnh Dịch Diêm đã kéo cô ta ra đằng sau, "Em không cần giải thích, nói nhiều cũng chẳng có ích lợi gì."

Nhìn xem, cậu ta giống hệt chúa cứu thế, ngăn cản tất cả lời lẽ mỉa mai vì Ôn Tri Diên.

Nghiên Thời Thất chứng kiến mọi chuyện, trong lòng như có ngọn lửa đang bùng cháy.

Ngón tay cầm cốc nước của cô siết chặt, cô từ từ thở ra, đảo mắt rồi nói kháy, "Lời anh rể nói không sai, các người đã tới thì mau ngồi xuống đi."

"Nhỡ đâu cô Ôn trách chúng tôi đối xử không chu đáo, lại thuê sát thủ ra tay với chúng tôi, vậy thì không đáng."

Thần kinh của Ôn Tri Diên như bị châm chích, cô ta bước ra từ sau lưng Lãnh Dịch Diêm, viên mắt đỏ bừng chỉ vào Nghiên Thời Thất, "Cô nói láo, tôi làm thế lúc nào..."

"Tôi nói láo?" Ôn Tri Diên chưa dứt lời, Nghiên Thời Thất đã cắt ngang, hỏi ngược lại, rồi đứng dậy.

Cô đi vòng qua bàn nước, lạnh mặt bước từng bước về phía đối phương.

Lãnh Dịch Diêm thấy cô đến gần, bèn cau mày,
"Chị dâu Tư..."

"Cậu im đi!" Nghiên Thời Thất quát, lườm cậu ta một cái, dừng lại trước mặt Ôn Tri Diên.
 
Người Dấu Yêu
Chương 989



CHƯƠNG 989: CẬU ĐANG NÓI CHUYỆN VỚI AI THẾ?

Nghiên Thời Thất nhìn Ôn Tri Diên không chớp mắt. Thấy đối phương sợ hãi núp phía sau Lãnh Dịch Diêm, cô cười lạnh thành tiếng, "Cô Ôn, có cần tôi nói lại những chuyện cô đã làm cho cô nghe không?"

"Thím Hai nhà họ Ôn đã vào tù rồi, cô biết không? Chuyện năm năm trước cô cầu xin bà ta giúp cô loại trừ Ôn Tranh, cô vẫn nhớ chứ?"

Giọng điệu của Nghiên Thời Thất rất chậm rãi, tiếng nói khàn khàn, từng câu chất vấn như vả lên mặt Ôn Tri Diên, khiến cô ta hoảng hốt rối bời.

"Tôi không làm, không phải tôi làm, bà ta vu oan cho tôi."

Ôn Tri Diên lắc đầu cãi lại, liên tục trốn phía sau Lãnh Dịch Diêm.

Chứng kiến dáng vẻ giả vờ của cô ta, trong mắt
Nghiên Thời Thất tràn ngập khinh thường, cô hừ lạnh miệt thị, "Trước kia ở nhà họ Ôn, lúc cô vu oan cho tôi, cô đâu có rụt rè, e sợ như vậy."

"Thế nào? Trước mặt anh Diêm của cô, cô còn định tiếp tục giả nai, sau đó ngấm ngầm thuê sát thủ diệt trừ cái đinh trong mắt mình à?"

"Ôn Tri Diên, sao cô thụt lùi rồi? Tôi còn tưởng cô đến Malaysia một chuyến, sau khi trở về sẽ khiến tôi thay đổi cái nhìn chứ!"

Không thể phủ nhận rằng lời lẽ của Nghiên Thời Thất rất sắc bén.

Thậm chí cô còn muốn hoàn toàn chọc tức Ôn
Tri Diên, để cô ta lộ bộ mặt thật trước Lãnh Dịch Diêm.

Như vậy, cậu ta ta sẽ không bị lừa gạt nữa chứ?!

Đáng tiếc, cô vẫn đánh giá sai quyết tâm muốn bảo vệ Ôn Tri Diên của Lãnh Dịch Diêm.

Khi Nghiên Thời Thất lại định tới gần Ôn Tri
Diên, Lãnh Dịch Diêm đã tiến lên đằng trước, thân hình cao ráo chắn đường đi của cô.

Hàng lông mày nhíu chặt của cậu ta bao phủ âm u, giọng điệu tràn ngập uy h**p, "Nghiên Thời Thất, cô vừa phải thôi!"

"Cậu đang nói chuyện với ai thế?"

"Mẹ nó cậu nói chuyện với ai đấy?"

"Dịch Diêm, em mới là người nên biết chừng mực!"

Ba giọng nói, lần lượt là của anh tư Tần, anh hai Kiều và anh rể.

Bọn họ mở miệng gần như cùng một lúc, giọng điệu của mỗi người đều trầm khàn, mang đầy ý cảnh cáo.

Bấy giờ, Tần Bách Duật từ từ đứng lên, nhưng
Kiều Mục còn nhanh hơn anh một bước. Anh ta ném di động, sải dài bước, không nói hai lời, lập tức đá chân lên bụng Lãnh Dịch Diêm.

Lãnh Dịch Diêm bị đá một cước, thân thể mất kiếm soát loạng choạng lui về phía sau.

Ôn Tri Diên trốn phía sau cậu ta hoàn toàn không ngờ tới tình cảnh này. Hơn nữa vì Lãnh Dịch Diêm lùi về sau theo quán tính mà cô ta kinh hoàng thét lên, bị cậu ta xô ngã xuống đất, "Á..."

Ánh mắt lạnh lùng, kiêu ngạo của Kiều Mục như hóa thành thực thể, khóa chặt Lãnh Dịch Diêm.

Thấy cậu ta ôm bụng quỳ một chân xuông đất, khóe môi Kiều Mục nhếch lên, cười lạnh thành tiếng, "Nếu đứng mà không nói chuyện tử tế, vậy thì quỳ xuống mà trình bày."

Chú Tư không ra tay, lí do là vì Lãnh Dịch Trì còn ở đây.

Nhưng nơi có Kiều Mục này, ai dám bất kính với bà chủ tương lai của nhà họ Tần ở Lệ Thành?

Thân phận của em dâu là gì nào?

Là mạng sống của chú Tư, thím Tư của cô nhóc, nghệ sĩ hàng đầu sau này của công ty anh.

Lãnh Dịch Diêm là cái thá gì, dám gọi thẳng tên uy h**p!

Cậu ta tai to mặt lớn quá nhỉ!

Một lúc lâu sau, Lãnh Dịch Diêm không thể đứng dậy vì cú đá hiểm của Kiều Mục, cộng thêm vết thương sau lưng, lúc này cậu ta chỉ có thể đầu mướt mồ hôi, nửa quỳ dưới đất, run rẩy hít thở, âm thầm chịu đau.

Thấy vậy, ánh mắt phẫn nộ của Nghiên Thời Thất bình tĩnh lại một chút, trong thâm tâm cũng hơi thoải mái, nhưng vẫn không thể nào bỏ qua được!

Trên thế giới này, ai cũng có thể bảo vệ Ôn Tri Diên, chỉ riêng Lãnh Dịch Diêm thì không thể.

Cậu ta từng bày tỏ tình cảm sâu đậm nhường ấy với Ôn Tranh, hôm nay nhìn lại, tình cảm ấy rốt cuộc là cái gì?!

Mọi người im lặng ôm nỗi niềm riêng. Tần Bách Duật tiến về phía trước, ôm Nghiên Thời Thất vào lòng.

Ánh mắt của anh sâu như vực thăm, mặt đanh lại, cất giọng tuyên bố rất bình tĩnh: "Cậu nói cô ấy thêm một câu nữa, tôi sẽ cắt lưỡi cậu."

Đột nhiên...

"Anh Diêm... Bụng, bụng em... Đau quá!"
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back