Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Người Dấu Yêu

Người Dấu Yêu
Chương 205: Chương 205



Nghiên Thời Thất vừa rời khỏi nhà họ Nghiên thì đã lên một chiếc xe chuyên dụng do Mục Nghi lái tới.

Tối nay cô cần phải tham dự một buổi dạ tiệc từ thiện tư nhân.

Đây là kiệt tác của Thành Nghiệp Nam, yêu cầu cô “mang theo vết thương” lộ mặt.
Trên xe, Lăng Tử Hoan đang ngồi bên cạnh liệt kê công việc của ngày hôm nay thì bỗng nhiên nghe thấy tiếng điện thoại rung lên.

Cô nàng ngừng nói nhìn về phía Nghiên Thời Thất.
“Chị, điện thoại reo kìa.”
Lăng Tử Hoan giương mắt nhìn Nghiên Thời Thất, thấy tầm mắt của cô đang rơi trên cảnh đường phố bên ngoài cửa sổ, trên mặt là sự trầm tĩnh nghiêm túc, cho nên không khỏi nhắc một tiếng.

Nghiên Thời Thất hoàn hồn lại, nhìn Lăng Tử Hoan cười nhẹ rồi mới dời mắt tới hiển thị cuộc gọi tới, ấn đường không tự chủ được mà hơi nhíu lại.
Bà Liên?!
“A lô, mẹ…”
Nghiên Thời Thất cầm điện thoại đổi sang ngồi ở hàng ghế sau cùng, hạ thấp giọng.
Cô cảm thấy rất bất ngờ khi nhận được điện thoại của bà Liên.
Trong đầu lập tức nghĩ đến cuộc trò chuyện cách đây không lâu đã nghe thấy trước cửa phòng ông Nghiên.
“Con đang làm gì vậy? Có tiện nói chuyện không?” Trong điện thoại, giọng nói của bà Liên rất trầm thấp, thoáng lộ ra vẻ nôn nóng.
Nghiên Thời Thất nhìn Lăng Tử Hoan, gò má áp sát điện thoại xoay ra ngoài cửa sổ, “Tiện, sao vậy ạ?”
Sau một lúc im lặng, lời bà Liên nói ra khiến người ta giật mình, “Chỗ con có tiền không?”
“Mẹ cần bao nhiêu?” Cô hơi chồm người tới, lấy túi xách trên cái ghế mà ban nãy đã ngồi, lúc đang định mở ra thì đã nghe bà Liên nói: “Năm triệu, có không?”
Động tác lục ví của Nghiên Thời Thất dừng lại!
Vừa mở miệng đã muốn năm triệu?
“Mẹ, mẹ cần nhiều tiền như vậy để làm gì?”
Đây là lần đầu tiên bà Liên mở miệng hỏi tiền cô.
Cảm giác rất kì lạ, Nghiên Thời Thất lập tức suy đoán, phải chăng là có liên quan đến chuyện bà ta dùng tiền công của hạng mục.
Tiếng hít thở của bà Liên rất gấp gáp, giống như đã mất hết kiên nhẫn vậy, giọng điệu rất không khách sáo, “Cô hỏi tôi làm gì, rốt cuộc là có hay không?”
Nghiên Thời Thất rủ mắt xuống, đặt túi xách qua một bên, tầm mắt rơi lề đường bên ngoài cửa sổ.

Một người phụ nữ đang bế con gái mua chong chóng, hình ảnh quá ấm áp khiến mắt cô cay cay.

Mẹ của cô cũng đang gọi điện thoại với cô đấy, nhưng sự đối lập so với khung cảnh bên ngoài cửa sổ lại đầy châm chọc.
“Con không có!” Nghiên Thời Thất dời ánh mắt về, giọng điệu thản nhiên.
Khi nghe thấy câu này thì rõ ràng bà Liên đã khựng lại một giây, rồi lập tức cao giọng, “Không có? Năm triệu mà cũng không có, vậy cả ngày cô ở bên ngoài là bận làm cái gì?”
Ha?!
Vẻ giễu cợt nơi đáy mắt Nghiên Thời Thất trở nên rõ ràng hơn, cô không khỏi hỏi ngược lại, “Mẹ, con bận làm cái gì cũng không quan trọng.

Nếu mẹ cần gấp như vậy, đúng lúc con cũng đang ở nhà họ Nghiên đây, hay là con giúp mẹ hỏi ba con thử xem ha?”
“Tút Tút Tút…”
Điện thoại bị ngắt chỉ trong một giây!
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Nghiên Thời Thất cầm điện thoại di động, ánh mắt tối tăm nhìn số điện thoại của bà Liên.
Bỗng nhiên cô nghĩ đến một chuyện, nếu bà Liên dùng tiền của công thì có phải đã chứng minh bà ta đã dùng hết số tiền và quà vật lễ hỏi trước đây của nhà họ Tần vào việc khác luôn rồi hay không?!
Thật ra thì cô có năm triệu, nhưng cô sẽ không lấy năm triệu này để che đậy hành động ăn chặn của bà ta đâu!

Một giây trước ông Nghiên nghiêm khắc yêu cầu bà ta mang tiền về, mà lúc này bà ta lại gọi điện thoại đòi tiền cô rồi, là muốn “vặt đầu cá, vá đầu tôm” sao?
Rốt cuộc thì bà ta lấy tiền làm cái gì?
Lăng Tử Hoan ngồi ở hàng ghế trước len lén nhìn sắc mặt căng thẳng của Nghiên Thời Thất, nghe thấy cô nói tới vấn đề tiền, cô nhóc còn cảm thấy hơi lo lắng, chần chừ nhích lại gần, dè dặt hỏi: “Chị, không có chuyện gì chứ?”
Nếu như thiếu tiền, thì cô có!
Nhưng lại không thể nói huỵch toẹt lời này ra được!
Nếu thật sự không được thì đi tìm chú Hai làm người trung gian?
Mạch suy nghĩ của Lăng Tử Hoan bay lên bay xuống, một giây kế tiếp đối diện với ánh mắt của Nghiên Thời Thất thì đã nghe cô nói, “Không sao, dạ tiệc từ thiện diễn ra vào lúc mấy giờ?”
“Sáu giờ rưỡi.” Lăng Tử Hoan không cần suy nghĩ mà trả lời ngay.
“Vậy thì đưa chị về Vịnh Lâm Hồ trước đi.”.
 
Người Dấu Yêu
Chương 206: Chương 206



Vịnh Lâm Hồ, Tần Bách Duật cũng không có ở nhà.
Nghiên Thời Thất tiện tay đặt va ly đồ mà mình mang từ nhà họ Nghiên vào trong phòng khách.
Cô ngồi trên ghế xô pha, ánh mắt sâu thẳm nhìn thất thần một nơi nào đó.
Hành động cử chỉ của bà Liên quá kì lạ, khiến cho cô bỗng nhiên sinh ra cảm giác lo lắng và không yên tâm.
Nghĩ tới nghĩ lui, Nghiên Thời Thất vẫn quyết định gọi điện thoại cho ông Nghiên.
Sau khi điện thoại được nối máy, ông Nghiên ngạc nhiên mở miệng trước: “Con gái, sao lúc đi không nói với ba một tiếng?”
Trong giọng nói vẫn tràn đầy hiền từ và thương yêu như vậy.
Nghiên Thời Thất khẽ quấn lấy sợi tóc ở đầu ngón tay, “Con thấy ba bận rộn cho nên không muốn làm phiền.

Với lại buổi tối cũng có công việc nên con mới đi về trước.”
“Ra là vậy, thế con cũng nên chú ý, đừng để vất vả quá.

Bây giờ gọi điện cho ba có chuyện gì sao?”
Nghe thấy câu hỏi của ông Nghiên, cô cũng không trình bày quá chi tiết, mà chỉ thăm dò nghi hoặc, nói: “Ba, mẹ mới vừa gọi điện thoại cho con, hỏi con lấy năm triệu, trông có vẻ rất gấp, có phải bà ấy gặp phải chuyện gì rồi không?”
Vừa mới dứt lời, cô đã nghe thấy tiếng hít thở của ông Nghiên trở nên nặng nề, giọng điệu hơi giương cao: “Con nói cái gì? Bà ấy đòi tiền con hả?”
Nghiên Thời Thất chỉ “Dạ” một tiếng, đợi ông Nghiên trả lời.
“Khốn kiếp, đúng là càng ngày càng lớn gan!” Ông Nghiên khẽ mắng một tiếng, sau đó mới giả vờ thoải mái nói: “Con không cần phải để ý tới bà ấy, có lẽ là làm mình làm mẩy với ba cho nên muốn xả giận vậy thôi.

Con gái, con chưa đưa tiền cho bà ấy đúng không?”
“Còn chưa đưa.

Ba, con không biết có chuyện gì cho nên mới nghĩ đi hỏi ba trước.”
Xem ra ông Nghiên còn chưa định nói rõ ngọn nguồn chuyện này cho cô biết!
Lúc này, giọng điệu của ông Nghiên đã hơi sốt ruột, “Bà ấy không sao đâu, tất cả đều ổn thỏa.

Con đừng có đưa tiền cho bà ấy, cũng không cần quan tâm đến chuyện trong nhà đâu.”
Dường như không kịp đợi cô đáp lại mà ông Nghiên đã cúp máy rồi.
Trong phòng khách, đôi mắt Nghiên Thời Thất trở nên lạnh nhạt.

Cô dời mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, đáy mắt hòa với sự lạnh lẽo tối tăm thành một.
Nhà họ Nghiên bắt đầu không yên ổn rồi sao?
Buổi tối còn có dạ tiệc từ thiện, cô không có nhiều thời gian để nán lại nữa.
Mười phút sau, Nghiên Thời Thất đứng trong phòng thay đồ đổi một bộ quần áo và phụ kiện đơn giản.

Áo jean và quần dài thoải mái, mái tóc xõa sau lưng, cô soi gương rồi lại tiện tay lấy cái mũ lưỡi trai đội lên đầu.
Một lát nữa còn phải trang điểm cho nên cô không muốn ăn mặc quá phiền toái.
Vừa ra đến trước cửa, cô lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn WeChat cho Tần Bách Duật.
[Thập Thất]: Tối nay em có công việc, không thể ăn cơm chung với anh, xong việc em sẽ trở về ngay.

[Bắn tim]
Nghiên Thời Thất đứng trong phòng khách đợi hai phút, anh không trả lời lại.
Cô hậm hực đặt điện thoại di động xuống, xách túi xách định ra cửa.
Mới vừa đẩy cửa phòng khách ra thì điện thoại di động lại rung lên một tiếng.
Anh gửi tin nhắn tới.
[Duật]: Được.
Nghiên Thời Thất: “??”
Đơn giản đến vậy?
Cô bĩu môi, chọc màn hình định trả lời một câu, nhưng sau khi gõ được mấy chữ thì lại xóa đi.

Có lẽ anh ấy đang bận, thôi vậy, không nên nói nữa thì hơn.
Ngoài cửa, trong xe chuyên dụng, Lăng Tử Hoan hơi áy náy liên tục nhón mũi chân.
Chốc chốc cô lại quan sát ngoài cửa sổ, thấy Nghiên Thời Thất vẫn luôn không đi ra, sắc mặt không khỏi lo lắng nhìn về phía Mục Nghi, “Đầu Gỗ, anh nói xem có phải Thập Thất gặp phải vấn đề khó khăn gì không?”
Mục Nghi ngồi im nơi ghế lái nhìn cô qua gương chiếu hậu, “Không biết!”
Mặt Lăng Tử Hoan hơi đờ ra, khom lưng chui đến phía sau lưng ghế của anh ta, bĩu môi, “Vậy thì anh biết cái gì? Lúc ban nãy, tôi có nghe thấy chị ấy nhắc tới chữ tiền, có phải là thiếu tiền hay không?”
Lời này khiến Mục Nghi cạn lời lườm cô nàng một phát.
Có thể sao?
Tài sản của cậu Tư sẽ để cho cô Nghiên thiếu tiền à?
Không chờ hai người tiếp tục nói nhiều nữa, Nghiên Thời Thất đã đi ra khỏi cửa rồi.

Vietwriter.vn.
 
Người Dấu Yêu
Chương 207: Chương 207



Dạ tiệc từ thiện tư nhân, được tổ chức ở Dinh thự số Một.
Dinh thự nằm ở chỗ giáp giới đường Xuân Dương và đường Hải Hưng đi về phía tây thêm một trăm mét nữa, là một tòa nhà độc lập, khung cảnh xung quanh yên bình và đẹp đẽ.
Buổi dạ tiệc tư nhân này lấy đấu giá từ thiện làm chủ đề, ý nghĩa là quyên góp tiền cho vùng núi nghèo khó.

Người tổ chức là ông Đậu Túc Nguyên – một nhà từ thiện nổi tiếng trong nước.
Nghe nói ông ta còn đặc biệt mời Thị trưởng Tôn của Lệ Thành đến dự nữa.

Một bữa dạ tiệc dưới danh nghĩa tư nhân mà làm được đến mức này thì đúng là không tầm thường.
Năm giờ bốn mươi phút, Nghiên Thời Thất đã đến Dinh thự số Một rồi.
Nhờ vào tay nghề tuyệt vời của Dylan mà tối nay cô mặc một chiếc váy dạ hội cúp ngực ôm sát người, càng tôn thêm vóc người cao gầy và phong thái uyển chuyển của cô.
Chiếc váy dạ hội này là kiểu mới mùa thu của nhà VW, màu sắc trên eo bó sát vô cùng xinh đẹp, phần dưới chính là lớp váy dài rủ xuống chấm đất.

Mỗi bước đi váy lụa mỏng lay động, lộ ra đường cong xinh đẹp.
Cả tạo hình đều không thể tìm ra khuyết điểm, duy chỉ có vết thương bầm tím trên xương quai xanh và băng gạc trên cổ tay mà ruy băng làm đồ trang sức cũng cũng không thể che giấu được.
Trước khi xuống xe, Nghiên Thời Thất đã quan sát “vết thương” trên xương quai xanh và lớp băng gạc trên cổ tay mình rồi.
Ừm, hiệu quả giống y như thật, giờ cô đã tin rằng trước đây là Dylan thật sự muốn học trang điểm cho người chết.
Dạ tiệc từ thiện tư nhân không mời phóng viên.

Trước dinh thự số một được trải thảm đỏ, chỉ có vài truyền thông nhà nước nhận được lời mời đang quay tư liệu sống.
Cảnh tượng Nghiên Thời Thất mang theo vết thương xuất hiện đã hấp dẫn đôi mắt của giới truyền thông.
Dù sao thì cho tới tận bây giờ, sự kiện nghệ sĩ gây hại cho người khác vô cùng huyên náo mấy ngày trước vẫn còn giữ được độ nóng.
Truyền thông nhà nước cầm máy quay phim thi nhau zoom vào vị trí bị thương của Nghiên Thời Thất.

Mấy nhà truyền thông cũng không hẹn mà cùng nhìn cô với ánh mắt khen ngợi.
Nghiên Thời Thất được khen ngợi: “…”
Nếu không phải đang trong trường hợp hạn chế thì cô thật sự muốn gửi tin nhắn cho Thành Nghiệp Nam, cảm ơn anh ta đã sắp xếp như vậy.
Vì xào nấu đề tài và tin đồn cho cô mà đã vô cùng nhọc lòng.
Một mình Nghiên Thời Thất bước lên bậc thềm trước cửa dinh thự, sau khi đưa thiệp mời trong tay cho nhân viên bảo vệ thì cô đã được hướng dẫn đi vào sảnh lớn bên trong.
Bên trong dinh thự được bày trí rất khí phái, dùng màu gốc của gỗ thật làm màu chủ đạo, để lộ ra sự tinh tế và khí thế.
Trong sảnh lớn đã có rất nhiều người đang tụ tập, có ngôi sao lớn, cũng có tinh anh trong giới thương nghiệp, một cảnh tượng rất hài hòa.
Bóng dáng cao gầy của Nghiên Thời Thất vừa mới xuất hiện đã hấp dẫn được không ít ánh mắt của người trong nghề.

WebTru yen Onlinez.

com
“Nhìn xem, vậy mà Nghiên Thời Thất lại tới!”
“Cô ấy là mang theo vết thương tới? Vết thương phía dưới cổ rất là dễ thấy.”
“Đúng là rất chuyên nghiệp.

Không biết quản lí của cô ấy nghĩ như thế nào nữa, bị Diệp Tịch Noãn làm bị thương nặng như vậy mà không nghỉ ngơi chăm sóc vết thương cho thật tốt, còn để cô ấy tới tham gia từ thiện.”
“Nào, sao người quản lí sẽ quan tâm đến những chuyện này chứ.

Chỉ cần lấy được tiền phí lên sâu khấu thì ai mà quan tâm đến sống chết đâu.”
Mọi người đều châu đầu ghé tai nhau, trong lòng Nghiên Thời Thất cảm thấy buồn cười, đi thẳng tới bảng kí tên.

Đang chuẩn bị kí tên mình thì ánh sáng bên cạnh bỗng dưng tối sầm lại, một bóng người đứng bên cạnh bàn của cô.
Cô vốn cũng chẳng để ý tới nhưng đối phương lại mở miệng, “Đã bị thương thành như vậy rồi mà sao Thành Nghiệp Nam còn để em tham dự nữa?”
Nghiên Thời Thất nghe thấy giọng nói này thì không kìm được mà thở dài.
Bùi Đường, đúng là âm hồn không tan mà!
Sau khi kí tên xong, cô đứng thẳng dậy, sâu kín nhìn đối phương với một ánh mắt “Anh rảnh quá”, mấp máy môi nói, “Đây là việc của tôi.”
Lời trong lời ngoài, đều không liên quan tới anh!
Đôi mắt Bùi Đường tối sầm lại, dường như chứa đầy chua xót, bước nhanh muốn đi tới gần cô, nói: “Tiểu Thất, giữa chúng ta nhất định phải thành ra như vậy sao?”
Thành dạng nào?!
Lời nói này của anh ta khiến Nghiên Thời Thất rất có ác cảm.
Có thể thấy được cô lùi về phía sau một bước, kéo xa khoảng cách giữa bọn họ, ánh mắt hờ hững xen lẫn nghiền ngẫm: “Anh Bùi, nơi này không có người ngoài, anh nên dẹp hình tượng thâm tình đó đi được rồi nhỉ?”.
 
Người Dấu Yêu
Chương 208: Chương 208



Vì lời nói của Nghiên Thời Thất mà ấn đường của Bùi Đường nhíu chặt lại.

Anh ta nhìn khoảng cách bị cô kéo giãn ra mà đôi môi mỏng cong thành nụ cười yếu ớt tự giễu: “Tiểu Thất, trước đây em không phải như vậy.”
Trước đây…
Đôi mắt ngập ánh nước của Nghiên Thời Thất nhìn thẳng vào ánh mắt mang theo ưu buồn của Bùi Đường, cô khẽ cười rồi thờ ơ nói, “Anh đang hoài niệm quá khứ với tôi đó hả? Vậy có cần tôi nhắc cho anh nhớ những chuyện mà trước đây anh và Kiều Phỉ Bạch đã làm không? Có muốn đếm tường tận từng cái một không?”
Bùi Đường im lặng.
Trong trường hợp như vậy, Nghiên Thời Thất cũng không muốn phí lời với anh ta nữa.
Cô mỉm cười chớp mắt, bước đi về phía phòng đấu giá ở sảnh lớn dưới ánh mắt u ám đen tối của Bùi Đường.
Hội đấu giá tối hôm nay có chuẩn bị tám vật trưng bày để đấu giá.

Tất cả đều được trưng bày bên trong bục triển lãm của phòng đấu giá, mỗi một món đồ triển lãm đều đặt trong tủ kính thủy tinh, lộ ra vẻ quý giá hiếm thấy.
Cô vừa đi tới trước một bức tranh sơn thủy được treo rất cao trong phòng đấu giá thì đã có người gọi tên cô từ phía sau lưng.
“Nghiên Thời Thất!”
Lại là một giọng nói quen thuộc.
Nghiên Thời Thất xoay người lại, đối mặt với ánh mắt dò xét của Lăng Mật.
Cô ta mặc một bộ vest trông có vẻ chín chắn chậm rãi đi tới, tóc bới lên thành búi như phụ nữ trưởng thành.

Chỉ là ánh mắt vô cùng có tính công kích đó đã phá hủy đi bề ngoài của cô ta rồi.
Bên trong phòng đấu giá người đến người đi, Lăng Mật từ xa xa nhìn cô rồi dùng âm thanh vừa đủ nói: “Không phải cô bị thương sao? Vậy mà cũng tới tham dự dạ tiệc từ thiện?”
Âm thanh này vang lên trong phòng khách yên tĩnh đã thu hút được không ít người ghé mắt nhìn sang.
Dưới ánh đèn chiếu rọi của phòng triển lãm, bóng dáng đoan trang tao nhã của Nghiên Thời Thất đứng trước bức tranh trông giống như người đẹp nhập vào bức họa, vừa nhanh nhẹn lại uyển chuyển.
Hình ảnh này k*ch th*ch tới nỗi Lăng Mật không mở nổi mắt, sự chán ghét với Nghiên Thời Thất cũng càng ngày càng sâu sắc hơn.
Nghiên Thời Thất nhìn thấy ánh mắt khiêu khích của Lăng Mật thì giơ tay lên vuốt dây ruy băng trên cổ tay, phụ họa gật đầu, “Không sao, tôi cũng muốn cố hết sức vì từ thiện.”
Lăng Mật cười lạnh, không ưa được dáng vẻ thuận thế mà leo lên này của cô.

Cô ta đi từng bước tới trước mặt cô, hơi chồm người tới như có điều suy nghĩ, “Cô Nghiên có bị thương hay không thì trong lòng tôi và cô đều biết rõ.

Cô nói lời như vậy không thấy xấu hổ sao?”

Rốt cuộc trong trường hợp không có Tần Bách Duật như tối hôm nay thì Lăng Mật đã không còn giả vờ nữa rồi sao?
Đây mới thật sự là cô ta nhỉ? Thiên kim tiểu thư ngồi tít trên cao của nhà họ Lăng thì sao có thể là một con thỏ trắng thuần khiết được.
Nghiên Thời Thất giương mắt lên nhìn cô ta, đôi gò má trắng trẻo sạch sẽ như son lộ ra một nụ cười vô tội, “Tại sao lại thấy xấu hổ? Trên mạng đều biết chuyện tôi bị thương mà.”
Cô vừa dứt lời thì Lăng Mật đã cười chế giễu, nhướng mày lên tiếng: “Cô không sợ bị vạch trần sao? Vết thương trên người làm giả như vậy, cô cho là mọi người đều không nhận ra sao?”
“Ừm, đúng là mọi người đều không nhận ra.

Nếu nhận ra được thì chắc chắn là do cô nói.” Nghiên Thời Thất cười híp mắt đáp lại, giọng điệu cứ như thật vậy.
Vietwriter.vn
Lăng Mật: “…”
Sao cô ta lại quên mất bản lĩnh trả đũa của Nghiên Thời Thất chứ!
Hô hấp của cô ta hơi không thông, đuôi mắt có vẻ tức tối.

Ngay tại lúc tầm mắt hai người giao nhau thì phía cửa sảnh lớn lại có tiếng xôn xao truyền đến.
Lăng Mật nghe thấy âm thanh đó thì lập tức bật cười, “Đừng có vui mừng quá sớm, tương lai chúng ta còn dài mà.”
Lời nói này mang ý nghĩa khác.
Nghiên Thời Thất rủ mắt nhìn Lăng Mật, cô cong môi lên mỉm cười nói: “Vậy thì chờ cô Lăng… Tương lai còn dài.”
Muốn thấy cô sợ hãi sao? Không có khả năng.
Cuộc trò chuyện đến đây, Nghiên Thời Thất vừa hơi ngước mắt lên thì đã thấy ở lối vào phòng đấu giá có bóng dáng của một nhóm ba người bị vây quanh đang dần dần hiện ra.

Mà ngay tại lúc này, Lăng Mật cũng tao nhã đổi hướng đi về phía đó.
Ở đằng xa, nhân lúc ánh mắt của mọi người đều tập trung về phía cửa sảnh, Bùi Đường vẫn luôn quan sát Nghiên Thời Thất lặng lẽ đi tới bên cạnh cô..
 
Người Dấu Yêu
Chương 209: Chương 209



Lối vào của phòng triển lãm được ánh đèn màu vàng ấm áp chiếu sáng.

Cùng với đám người bị vây quanh đang từ từ đi vào bên trong, ánh mắt của Nghiên Thời Thất không hề bất ngờ rơi trên dáng hình của người đàn ông.
Ba người Tần Bách Duật, Kiều Mục, Hàn Vân Đình kề vai nhau xuất hiện.
Bề ngoài của cả ba người đều anh tuấn xuất sắc, thân hình cao lớn vạm vỡ một khi đi vào bên trong là lập tức thu hút ánh mắt của tất cả mọi người.
Mấy vị này đại biểu cho thân phận cậu chủ có quyền thế điển hình trong các gia tộc nhà giàu ở Lệ Thành.
Rất nhiều người nóng lòng muốn tìm cơ hội tiến lên trò chuyện làm quen với bọn họ.
Trong đó không thiếu các ngôi sao sáng trong giới được mời đến, trong mắt bọn họ đều tràn ngập sự ngưỡng mộ và h*m m**n.
Lúc này, ông Đậu Túc Nguyên mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn màu xám đi từ hành lang phía sau đến sảnh.
Nghe thấy âm thanh, ông ta bèn nhìn theo hướng mà đám người đang dừng chân.

Khi thấy được bóng dáng của bọn họ thì ông ta mỉm cười đi tới.

“Mấy cậu nhóc này, đều tới cả à!”
Động tác của ba người gần như là cùng một lúc, khẽ khom người rồi đồng thanh, “Chú Đậu.”
Cảnh tượng này khiến cho Nghiên Thời Thất đứng ở bên trong phòng khách nhìn ra ngoài khẽ nhướng mày lên, bọn họ quen biết Đậu Túc Nguyên?!
“Chú Đậu, còn có cháu nữa này!” Lời này là của Lăng Mật.
Cô ta giẫm giày cao gót đi tới bên chỗ mấy người họ, cười khanh khách đứng vào bên cạnh Tần Bách Duật.
“Tiểu Mật cũng tới à! Hoan nghênh, hoan nghênh.

Đã lâu rồi không gặp các cháu, tối nay phải uống một ly với chú đấy!”
Đậu Túc Nguyên đã hơn năm mươi tuổi, tóc mai nhuộm trắng như tuyết.

Thân là một nhà từ thiện nổi tiếng trong nước, ông mang mắt kính vuông vắn, trong lúc nói cười thì nếp nhăn nơi khóe mắt rất rõ ràng, mặt mũi mang đến cảm giác rất hiền lành.
Trong lúc bọn họ đang nói chuyện, tầm mắt sâu thẳm của Tần Bách Duật xuyên qua bóng người nhìn về phía Nghiên Thời Thất.
Vừa mới nhìn là anh đã khóa được cô vào trong tầm mắt, xuyên thấu qua ánh mắt ngưng trọng của mọi người lại chậm rãi rơi vào người bên cạnh cô.
Cái người dùng tư thế bầu bạn đứng bên cạnh cô, thật là chướng mắt.
Đôi mắt anh lại càng trở nên tối tăm.

Thấy Nghiên Thời Thất ném tới một ánh mắt mang ý cười thì đường nét lạnh lùng nghiêm nghị lại nhiễm thêm một tầng sương mù.
Hửm?
Sao lại mất hứng rồi?!
Nghiên Thời Thất thấy rất rõ chỉ trong chớp mắt mà sắc mặt của anh đen sì đi.

Cô chớp mắt, theo bản năng dời mắt nhìn sang bên cạnh mình.

Vừa nghiêng đầu thì hình ảnh Bùi Đường đang đứng bên cạnh bất ngờ đập vào mắt!
Nghiên Thời Thất: “!”
Anh ta tới lúc nào?!
Đúng là âm hồn không tan mà!
“Em đang ở bên anh ta à?”
Con ngươi đen tối của Bùi Đường không nhìn thấy đáy, anh ta đứng nghiêng phía sau cho nên đã bắt được tầm mắt của cô và Tần Bách Duật giao nhau.
Điều này khiến cho anh ta nhớ lại bài đăng Weibo của cô trước kia.

Từ góc nhìn của anh ta thì dường như người đàn ông nấu cơm trong hình đã dần dần trùng khít với dáng người của Tần Bách Duật rồi.
Vietwriter.vn
Chẳng trách sao cô lại lạnh nhạt với anh ta như vậy!
Hóa ra là đã leo lên được một người có địa vị cao.
Nghiên Thời Thất dời bước đi vòng qua anh ta, hờ hững để lại một câu: “Không liên quan đến anh!”
“Tiểu Thất!” Bùi Đường nhìn theo bóng lưng của cô, đè thấp giọng nói sau lưng cô: “Em cứ chà đạp bản thân như vậy sao? Anh ta có thể cho em cái gì? Hợp đồng đại diện thương hiệu hay là lời mời đóng phim, nếu em muốn thì anh cũng có thể cho em!”
Nghe anh mới có quỷ!
Nghiên Thời Thất vốn không có ý định dây dưa với anh ta, nhưng vô hình trung trong lời nói tràn đầy châm chọc chế giễu lần này của anh ta cũng bôi nhọ cả Tần Bách Duật.

Gương mặt cô vô cùng lạnh lùng, đi hai bước, làn váy lay động chậm rãi đứng yên lại, quay đầu lại nhìn Bùi Đường với một ánh mắt mỉa mai, “Ngoại trừ có thể cho tôi một câu chuyện cẩu huyết của anh và người quản lí ra thì anh còn có thể cho tôi cái gì?”
Cô chán ghét rõ ràng như vậy mà anh ta không nhận ra được sao?
Nghe thấy vậy, hô hấp của Bùi Đường đông cứng lại, giơ tay tiến lên, tình cảm nồng nàn chân thành nói: “Tiểu Thất, những chuyện đó đều đã qua hết rồi, chỉ cần em đồng ý thì anh có thể cho em thân phận bà Bùi!”
Phì!
Ai thèm chứ!
Gương mặt của Nghiên Thời Thất vẫn không có cảm xúc nhìn anh ta: “Xin lỗi, tôi đã kết hôn rồi!”
Để phòng ngừa anh ta lại tiếp tục dây dưa cho nên Nghiên Thời Thất không hề do dự ném một đòn sát thủ ra.
Không còn cách nào khác, có người cứ thích giả ngu mà.
Bùi Đường nghe thấy câu nói này của cô, thì chân mày lập tức nhíu chặt lại, giọng điệu chứa đựng thương tiếc: “Tiểu Thất, trước đây em sẽ không tìm kim chủ cho mình.

Chắc em sẽ không cho rằng ở bên anh ta thì em thật sự có thể gả vào nhà họ Tần chứ? Em cho rằng nhà họ Tần sau lưng anh ta sẽ cho phép em bước vào cửa nhà họ sao? Em ngây thơ quá rồi đó.”.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back