Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!
Người Dấu Yêu
Chương 210: Chương 210



Cung phản xạ của Bùi Đường bị trúng độc rồi sao?
Bây giờ, cô chẳng những là đã qua cửa mà chỉ còn thiếu nước công khai nữa thôi!
Trong lúc này, ở phía trước bục triển lãm trong phòng bán đấu giá, Bùi Đường từng bước ép sát tới, hai con mắt từng được gọi là ‘Mắt điện’ của anh ta nhìn chằm chằm Nghiên Thời Thất, tựa như là tình yêu triền miên vô tận vậy.
Khiến cho cô vô cùng chán ghét!
Những thứ như bạn trai cũ này đúng là sinh vật không nên tồn tại mà!
Nghiên Thời Thất thở dài, vẻ mặt lạnh nhạt nhìn vào mắt Bùi Đường, “Tôi nói tôi đã kết hôn rồi, anh nghe hiểu không? Còn nữa, cho dù tôi có tìm kim chủ thì cũng sẽ không tìm anh, đã nghe rõ chưa? Không phải tất cả mọi người đều sống trong quá khứ như anh đâu, ảnh, đế, Bùi à!”
Nói dứt lời, Nghiên Thời Thất cười lạnh nhìn anh ta rồi xoay người đi về phía hội trường diễn ra hội đấu giá trên tầng hai.
Rốt cuộc là ai cho Bùi Đường sự tự tin là cô còn có thể nối lại tình xưa với anh ta vậy?!
Sự tự tin vô cùng kì diệu.
***

Hội trường tổ chức buổi đấu giá từ thiện nằm ở tầng hai của dinh thự.

Khác với ánh đèn sáng rực chói mắt dưới lầu thì đèn ở nơi này được bố trí rất đặc biệt, toàn bộ chùm ánh sáng đều chiếu lên trên bục đấu giá.

Chỗ ngồi phía dưới thì được sắp xếp có thứ tự, chỉ có mấy tia sáng vàng nhạt rọi xuyên qua.
Nghiên Thời Thất đi lên từng bậc thang bên cạnh bức tường dinh thự, mới vừa đi đến chỗ rẽ ngoặt nối liền thì khuỷu tay của cô đã bị siết chặt, bỗng dưng bị người nào đó dẫn tới một góc tối tăm.
Tình huống đột ngột xảy ra khiến cô muốn giãy giụa phòng bị, nhưng đúng lúc này thì bên tai cảm nhận được luồng hơi thở nóng bỏng phả đến, “Nghe nói bà Tần định tìm kim chủ hả?”
Hơi thở nóng bỏng đến độ cô phải co rúm cổ lại ngay lập tức.

Giọng nói quen thuộc lọt vào tai, eo cũng bị anh siết chặt trong tay.
Nghiên Thời Thất thả lỏng người, nhẹ nhàng tiến vào lòng anh, hít vào hương vị mát lạnh trên người anh.

Đoán rằng có lẽ anh đã nghe được cuộc trò chuyện giữa mình và Bùi Đường, cô bèn duỗi tay khẽ gãi lên cổ áo sơ mi của anh, “Tổng Giám đốc Tần, anh không phải là kim chủ của em sao?”
Vừa nói dứt lời, cô đã cảm thấy lòng bàn tay kề sát sau eo cô càng siết chặt hơn, “Nói chuyện với anh ta vui lắm à?”
Ha, ghen rồi!
Nghiên Thời Thất lắc đầu như thật, tựa lên vai anh sâu kín nói: “Không vui! Em chỉ thích nói chuyện phiếm với anh thôi.”
Giọng nói của cô vừa nũng nịu lại mang theo một chút háo hức, tiến tới khóe môi anh hôn một cái.
Không phải cô chột dạ, chỉ là không muốn anh tức giận vì Bùi Đường mà thôi.
Loại quá khứ mà gió thổi qua không còn dấu vết thì không nên trở thành đề tài khiến bọn họ không vui.

Anh không lên tiếng, trái lại cúi người hôn một nụ thật sâu lên môi cô.
Lúc được anh buông ra, vì thiếu oxi mà hô hấp của Nghiên Thời Thất hơi gấp gáp.

Cô liếc nhìn xung quanh, thầm cảm khái còn may là chỗ này khuất bóng sau cầu thang, đa số khách khứa đi lên tầng sẽ không dừng lại ở đây.
Nếu không thì tình cảnh hai người ôm hôn bị nhìn thấy sẽ rất xấu hổ.
Trong lúc cô đang suy nghĩ, thì có tiếng trêu chọc khiếm nhã từ chỗ rẽ ngoặt truyền đến, “Hai người xong chưa? Hội đấu giá sắp bắt đầu rồi đấy!”
Nghiên Thời Thất: “…”
Ha ha! Khách khứa sẽ không dừng chân ở chỗ này, nhưng không thể cản được có người thích nghe lén góc tường!
Tần Bách Duật buông Nghiên Thời Thất ra, cũng cùng lúc mượn ánh sáng tối tăm để lau sạch lớp son tint bị lem ra quanh môi cô.

Lúc nắm lấy tay cô đi ra, anh còn lạnh lùng liếc Kiều Mục một cái, không để ý tới anh ta nữa.
WebTru yen Onlinez.

com
Kiều Mục hậm hực sờ mũi mình, xoay người đi theo phía sau hai người họ, không chịu được cô đơn mà nói: “Vừa rồi chú Đậu có tìm cậu đấy, đợi lát nữa buổi đấu giá kết thúc thì đi tụ họp với chú ấy không?”
“Ừm.

Chú ấy đang ở đâu?”
Kiều Mục giẫm giày da bước lên bậc thang cuối cùng của tầng hai, bĩu môi về phía ban công khu nghỉ ngơi ở phía trước, “Bên đó kìa.”
Vừa nói dứt lời, anh ta đã nhìn thấy Tần Bách Duật dắt Nghiên Thời Thất đi về phía ban công.
Chậc! Vội vã công khai thân phận như vậy sao, đúng là chán ghét!
Bây giờ, yêu đương đều ngọt ngào như vậy à?!.
 
Người Dấu Yêu
Chương 211: Chương 211



Kiều Mục đi ra ban công tầng hai, lấy thuốc lá trong túi ra châm một điếu.
Trong làn khói trắng mông lung, anh ta nhìn thấy Tần Bách Duật dẫn Nghiên Thời Thất ngồi xuống trước mặt Đậu Túc Nguyên.
Anh ta nhướng mày, thở dài một hơi, đang định xoay người thì lại thoáng thấy Bùi Đường đúng lúc đi lên.

Gần đây thằng nhãi này làm xằng hơi quá đấy.
Kiều Mục rít một hơi thuốc, híp mắt phả khói chào một tiếng: “Ảnh đế Bùi!”
Bùi Đường đương nhiên nhận ra Kiều Mục.
Cậu Hai nhà họ Kiều bụng dạ khó lường, mấy ngày trước vừa chiếm quyền quản lý Kiều thị.

Nghiêm túc mà nói thì hiện giờ anh ta là ông chủ của mình.
“Tổng Giám đốc Kiều.”
Bùi Đường khẽ gật đầu chào hỏi Kiều Mục, ánh mắt chỉ thoáng lướt qua, định trực tiếp tiến vào hội trường.
“Khoan đã!” Kiều Mục ngăn cản, một tay kẹp thuốc lá, một tay đút túi quần bước tới trước mặt anh ta, “Vội cái gì, nói hai câu với tôi đã.”
Kiều Mục nhìn thẳng vào mắt của Bùi Đường, có so sánh thì thấy ánh mắt anh ta rất giả tạo.
Bùi Đường miễn cưỡng đứng lại, đề phòng nhìn sang, “Tổng Giám đốc Kiều muốn nói cái gì?”
Kiều Mục lại hút một hơi thuốc, “Đương nhiên là nói về chuyện giữa anh và em gái tôi.

Nghe nói từ lúc Kiều Phỉ Bạch mất tư cách làm người quản lý, anh liền giữ khoảng cách, phân giới hạn với nó?”
Câu từ châm chọc làm Bùi Đường không vui, sắc mặt cũng nặng nề vài phần: “Rõ ràng là lời đồn lung tung, ai nói với Tổng Giám đốc Kiều thế?”
“Ai nói thì có gì quan trọng?” Đôi mắt tối tăm của Kiều Mục lóe lên một tia sắc bén, “Lúc trước Kiều Phỉ Bạch dùng một trăm triệu của Kiều thị cho anh phát triển ở nước ngoài.

Tiền còn chưa kiếm về đủ mà anh đã muốn phân mỗi người một ngả với con bé? Làm người không nên thực tế đến mức này đâu.”
Bùi Đường câm nín!
Kiều Mục nhìn vẻ mặt rối rắm của anh ta, búng tàn thuốc cười nhạo: “Tuy rằng Kiều Phỉ Bạch không còn là người quản lý của Kiều thị, nhưng tài nguyên lãng phí trên người anh thì anh còn phải kiếm lời về cho tôi rồi mới có thể đi! Thay vì nhàn rỗi tới mức tơ tưởng tới người phụ nữ của người khác, không bằng trong thời gian hợp đồng còn hiệu lực, anh nghĩ xem phải làm thế nào kiếm tiền về cho tôi thì tốt hơn! Dù sao, cái danh ảnh đế này của anh chỉ là mang tiếng của ba năm trước mà thôi.

Bây giờ người mới lớp lớp xuất hiện, nếu anh không chuyên nghiệp thì Kiều thị cũng không nuôi kẻ vô dụng đâu!”

Lời này, từng câu từng chữ đều khoét vào đáy lòng!
Nhưng Bùi Đường lại chỉ nghe lọt duy nhất một câu “Tơ tưởng người phụ nữ của người khác” kia!
Nghĩa là, Nghiên Thời Thất tình nguyện nương tựa vào người đàn ông khác cũng không muốn quay lại với mình?
Bùi Đường khép mi che giấu sự tối tăm nơi đáy mắt, các loại tâm tình phức tạp đan xen, đánh thẳng vào lí trí của anh ta.
Kiều Mục đứng trước mặt tỉ mỉ bắt được tất cả tâm tình của Bùi Đường, thấy dáng vẻ anh ta rõ ràng không tập trung, cười lạnh một tiếng rồi xoay người rời đi.
Không biết tự lượng sức mình!
Lợi dụng nhà họ Kiều xong lại muốn tìm mục tiêu trèo cao tiếp theo, cũng không nhìn xem Nghiên Thời Thất có phải là người phụ nữ anh ta có thể với tới hay không.
Mà làm sao Kiều Mục anh lại có thể để anh ta lãng phí vô ích tài nguyên và mạng lưới giao thiệp của nhà họ Kiều chứ?!
***
Đêm lạnh như nước, ở khu nghỉ ngơi ngoài trời trên sân thượng bày mấy cái bàn tròn và ghế mây thủ công.
Tần Bách Duật dẫn Nghiên Thời Thất tới ngồi trước mặt Đậu Túc Nguyên, nhẹ nhàng giới thiệu: “Chú Đậu, đây là Nghiên Thời Thất, vợ cháu.

Đây là chú Đậu.”
Câu sau anh nhìn Nghiên Thời Thất nói.
“Chào chú Đậu, cháu là Nghiên Thời Thất.”
WebTru yenOn linez.

com
Nghiên Thời Thất không hề ngập ngừng, kính cẩn lễ phép gật đầu chào Đậu Túc Nguyên, cử chỉ tự nhiên hào phóng.
“Tốt tốt, chào cháu!” Sau sự ngạc nhiên, Đậu Túc Nguyên cười ấm áp đáp lại, quan sát cô một lát rồi nhìn Tần Bách Duật nói: “Không ngờ mấy tháng không gặp, cháu Tư đã kết hôn rồi, sao chú không nghe ai nói?”.
 
Người Dấu Yêu
Chương 212: Chương 212



Tần Bách Duật nhìn ánh mắt thắc mắc của Đậu Túc Nguyên, môi mỏng khẽ cười, trầm giọng đáp, “Không tổ chức hôn lễ, chỉ là đăng kí kết hôn trước nên không nói vói chú Đậu!”
Đậu Túc Nguyên nhướng mày hiểu ý, nhìn Tần Bách Duật rồi lại nhìn Nghiên Thời Thất, trêu ghẹo: “Khó trách! Chú còn đang nghĩ, nếu đã không mời chú dự đám cưới thì quan hệ giữa chúng ta cũng kết thúc luôn!”
“Chú Đậu cứ đùa!”
Nghiên Thời Thất ngồi ngay ngắn bên cạnh, lịch sự nhã nhặn.

Cô nghe ra được, quan hệ giữa Đậu Túc Nguyên và Tần Bách Duật có vẻ rất tốt.

Vì lễ phép, cô cũng không quấy rầy bọn họ nói chuyện với nhau.

Sau khi gặp mặt Đậu Túc Nguyên, buổi đấu giá cũng bắt đầu ngay sau đó.

Tần Bách Duật và Nghiên Thời Thất nắm tay đến hội trường, chỗ ngồi của hai người ở cạnh nhau, hàng đầu tiên.

Cô nhìn quanh bốn phía, cuối cùng ánh nhìn rơi trên gò má góc cạnh của anh.

Đây hẳn là kiệt tác của anh, nếu không chỉ bằng thân phận của cô thì chỉ có thể được sắp xếp ở hàng ghế thứ hai.

Trước khi buổi đấu giá bắt đầu, Nghiên Thời Thất dùng váy che giấu tay hai người đang nắm nhau, vành mắt lấp lánh ánh nước, “Có phải anh đã sớm biết hôm nay em muốn tới tham gia buổi đấu giá không?”
“Em muốn hỏi cái gì?”
Anh không nói gì, để mặc cô nghịch ngợm lòng bàn tay mình.

Nghiên Thời Thất nhướng đôi mày được vẽ xinh xắn, đùa dai miết miết lòng bàn tay anh, “Biết em muốn tham gia nên chiều nay anh mới trả lời tin nhắn của em lạnh nhạt thế đúng không?”
Tần Bách Duật cười, nắm lại bàn tay nhỏ của cô, xoa xoa hai cái rồi mới trầm ấm nói: “Đúng lúc cho em một bất ngờ.


“Lúc nào cũng cho em bất ngờ…” Nghiên Thời Thất thì thầm một câu, liếc nhìn anh, “Anh học tán tỉnh phụ nữ ở đâu thế hả!”
Cô đang đợi Tần Bách Duật trả lời thì ghế bên cạnh anh có người thong thả ngồi xuống, Nghiên Thời Thất ló đầu ra nhìn, câm nín.

Là Lăng Mật!
Chỗ ngồi bên tay phải của anh rõ ràng dán tên Hàn Vân Đình, chỗ tiếp theo mới đến Lăng Mật.

Cô thật không biết nên nói trái tim cô ta quá mạnh mẽ hay sức hấp dẫn của Tần Bách Duật quá mạnh!
Rốt cuộc vị tiểu thư cao quý nhà họ Lăng này thâm tình với anh đến mức nào chứ?
Cô ta không chỉ không thèm để ý sự thật bọn họ đã đăng kí kết hôn, còn không thèm che giấu tâm tư với Tần Bách Duật ngay trước mặt cô nữa.

Haizz!
Năng lực hấp dẫn hoa đào của người đàn ông nhà mình hơi mạnh mẽ nhỉ!
Vừa ngồi xuống, Lăng Mật liền nói: “Cuối tuần này em đi Đế Kinh, có thời gian sẽ qua thăm chị Ba, anh có muốn em nhắn gì cho chị ấy không?”
Nghiên Thời Thất nghe xong thì buồn cười.

Cô nghĩ mình là máy truyền lời à?!
Nghiên Thời Thất hờ hững bĩu môi, nếu anh ấy có gì muốn nói với chị Ba thì không biết gọi điện thoại hay sao?
Nhưng mà, cuối tuần này Lăng Mật cũng muốn đi Đế Kinh?
“Không cần, cảm ơn.

” Anh trả lời ngắn gọn.

Lăng Mật vẫn cười, không để ý thái độ cộc lốc của anh, “Không cần ngại, cũng lâu rồi em chưa gặp chị Ba cho nên định đến Đế Kinh thì hẹn gặp.


Nói xong cô ta liền cầm danh sách đấu giá ở bên cạnh lên xem.

Nghiên Thời Thất cảm thấy hơi kì lạ, lại không biết là không đúng ở chỗ nào.

Chuyến đi Đế Kinh của Lăng Mật có phải quá đúng dịp không?!
Nén sự khó hiểu xuống đáy lòng, Nghiên Thời Thất tiện tay cầm danh sách bên cạnh lên xem.

Tám món đồ đấu giá được giới thiệu rất tỉ mỉ cặn kẽ, miêu tả cụ thể cả ý nghĩa và giá trị của từng món.

Buổi đấu giá sắp bắt đầu thì Kiều Mục cùng Hàn Vân Đình mới thong thả đi đến.

Kiều Mục ngồi bên phải Nghiên Thời Thất, Hàn Vân Đình ngồi cạnh Lăng Mật.

Toàn bộ hội trường đấu giá đã kín chỗ.

Lúc này có vài ngôi sao ở phía sau nhiều chuyện xì xào bàn tán.

Vietwriter.

vn
“Nghiên Thời Thất thế mà có thể ngồi ở hàng đầu tiên?”
“Trông cô ta có vẻ rất thân với mấy người ngồi đó.


“Mấy người không biết đúng không, Nghiên Thời Thất và cậu Tư nhà họ Tần có quan hệ không bình thường.

Lần trước ở bữa tiệc cuối năm của Tần thị, cô ta làm bạn cặp với cậu tư Tần đấy!”
Người nói lời này là Tiêu Hãn, lần trước cũng tham gia tiệc của Tần thị, có ấn tượng với việc này.

“Mấy cậu có cảm thấy bóng lưng của cậu tư Tần rất giống người đàn ông xuất hiện trong Weibo của Nghiên Thời Thất không?”.
 
Người Dấu Yêu
Chương 213: Chương 213



Rốt cuộc mấy người này cũng không dám khẳng định việc cậu tư Tần có phải người đàn ông xuất hiện trong Weibo của Nghiên Thời Thất hay không.

Bùi Đường ngồi bên cạnh im lặng nghe hồi lâu, ánh mắt dần nhuộm đẫm hơi sương, che khuất cặp mắt hơi lóe sáng của anh ta.

Anh ta cố chấp cho rằng, cậu tư Tần là kim chủ của Nghiên Thời Thất.

Rõ là cứng đầu còn giả ngu!
***
Buổi đấu giá diễn ra trong khí thế hừng hực, Nghiên Thời Thất chuyên chú xem, mỗi món đồ đấu giá đều có thể nói là giá trị xa xỉ.

Không lâu sau đã đến món thứ năm, đó là bức tranh cô dừng bước quan sát trước đó.

Trên danh sách ghi rất tỉ mỉ, tên bức tranh là “Sơn Thủy Điền Viên Quy”.

Núi đen sông biếc, loáng thoáng cảnh nông viên, là bức tranh quốc họa nổi tiếng do chính bậc thầy – ông Ôn Sùng Lễ đích thân vẽ.

Bức tranh này ý cảnh rất đẹp, núi non trùng điệp xanh mướt xen lẫn dòng suối róc rách, tựa như vẽ trên lụa.

Cô vuốt nhẹ hình ảnh trên danh sách, trong đầu hiện lên một ý nghĩ.

Tần Bách Duật ngồi bên cạnh thời thời khắc khắc quan tâm từng cử động của cô.

Thấy cô v**t v* hình ảnh, gò má ẩn hiện vài phần mơ màng, anh không nhịn được tới gần gả vai cô, trầm giọng hỏi: “Em thích bức tranh này à?”
Nghiên Thời Thất ngước mắt nhìn anh, trong mắt tràn đầy láu lỉnh, “Rất thích.


Anh nghiêm túc gật đầu, ánh mắt sâu thẳm tràn đầy sự nuông chiều, “Vậy giơ bảng đi.


Lúc này, người chủ trì đã giới thiệu xong nguồn gốc bức tranh “Sơn Thủy Điền Viên Quy” này, gõ búa gỗ một cái, cao giọng nói: “Giá khởi điểm của bức tranh này là ba triệu.


“Tự em giơ bảng!” Nghiên Thời Thất vừa nói vừa đè lại tay anh, chớp chớp mắt, cười năn nỉ: “Để em tự làm đi, được không?”
Tần Bách Duật nhìn gương mặt rạng rỡ của Nghiên Thời Thất, ánh mắt cô vừa kiên trì, lại vừa giống như nhất định phải chờ anh cho phép mới được.

Không đoán ra ý nghĩ của cô, lại không muốn bỏ qua tâm nguyện của cô, cuối cùng anh đành bất đắc dĩ gật đầu.

“Cảm ơn anh Tư!”
Nghiên Thời Thất mềm giọng lấy lòng anh một câu.

Dù sao thì cô cũng luôn có biện pháp phá bỏ mọi quy tắc và sự nghiêm túc của anh.

Mà thôi, tùy ý cô là được rồi.

Sau khi anh đồng ý, Nghiên Thời Thất cười càng thoải mái.

Vào lúc có người nâng giá đến năm triệu thì cô giơ bảng số lên, báo tám triệu.

Há!

Có người đưa ánh mắt khó hiểu nhìn về phía cô.

Dạo này ngôi sao đều nhiệt tình làm từ thiện thế à?
“Mười triệu!”
Người chủ trì hưng phấn gõ búa: “Mười triệu, cô Lăng ra giá mười triệu, xin hỏi còn ai muốn tăng giá không?”
Nghiên Thời Thất bình tĩnh cầm bảng số, nghe là Lăng Mật ra giá thì biết, cô ta cố ý.

Tần Bách Duật ngồi giữa Nghiên Thời Thất và cô ta, chia khoảng cách giữa hai người thành hai thế giới.

Nghiên Thời Thất cười lạnh, ánh mắt lóe sáng, lần thứ hai giơ bảng số, trả giá mười lăm triệu.

Người chủ trì phấn khích gõ búa gỗ hai lần: “Mười lăm triệu, người mẫu Nghiên Thời Thất ra giá mười lăm triệu! Mười lăm triệu lần thứ nhất!”
Lăng Mật giơ bảng: “Hai mươi triệu!”
Không khí yên tĩnh trong hội trường đấu giá ngấm ngầm trở nên khẩn trương.

Bức tranh này được người chuyên nghiệp định giá cũng là trong khoảng hai mươi triệu.

Sau khi Lăng Mật ra giá, người chủ trì cười không thấy mắt.

“Hai mươi triệu lần thứ nhất!”
“Hai mươi triệu lần thứ hai!”
Đọc truyện tại Vietwriter.

vn
Mỗi lần người chủ trì gõ búa đều rất vui sướng, còn không quên nhìn Nghiên Thời Thất, dáng vẻ rất chờ mong.

Không biết cô ấy còn muốn ra giá không.

Nghĩ lại thì thấy không thể nào, dù sao chỉ là một ngôi sao, sao có thể ra tay rộng rãi như tiểu thư nhà giàu được?
Lúc này, ánh mắt sâu trầm của người đàn ông ngồi cạnh Nghiên Thời Thất rơi trên gương mặt cười nhạt của cô.

Anh không nói gì, chỉ yên lặng nhìn cô chăm chú.

“Hai mươi triệu…” Người chủ trì thấy Nghiên Thời Thất vẫn không nhúc nhích, đang định gõ búa lần ba thì Nghiên Thời Thất giơ bảng, “Ba mươi triệu.


Toàn hội trường ồ lên.

.
 
Người Dấu Yêu
Chương 214: Chương 214



Nghiên Thời Thất ra giá ba mươi triệu, búa gỗ của người chủ trì còn dừng trên không, vẻ mặt khó tin.

Hội trường bán đấu giá vốn nghiêm túc yên tĩnh liền bùng nổ tiếng hô, ánh mắt mọi người đều đổ dồn vào Nghiên Thời Thất.

Một thương nhân giỏi giang ngồi hàng thứ ba quay sang cảm thán với trợ lý: “Bây giờ làm ngôi sao kiếm tiền thật dễ.


Cũng có người chế nhạo: “Bức tranh này trị giá hai mươi triệu là nhiều nhất rồi, ra giá cao thế làm gì? Đốt tiền à?”
“Làm ngôi sao nhiều tiền mà, một bộ phim động cái là trăm triệu, chút tiền đấy thấm gì đâu.


Lời này khiến không ít người hùa theo.

Sau khi Nghiên Thời Thất giơ bảng, vẻ mặt Lăng Mật là khó coi nhất.

Cô ta hoàn toàn không cho rằng Nghiên Thời Thất còn dám tăng giá.

Đúng là vì nghe được cuộc nói chuyện của cô với Tần Bách Duật trước đó nên cô ta mới quyết định đấu với cô một trận.

Nếu là thứ Nghiên Thời Thất thích, vậy cô ta phải đoạt cho bằng được.

Lăng Mật nghĩ thầm, đây có lẽ là giá cao nhất mình có có thể trả.

Nghĩ một lát, trên mặt cô ta lại lộ vẻ kiên định.

Người chủ trì ngây người ba giây, sau khi được đồng nghiệp ở dưới nhắc nhở mới hoảng hồn tỉnh táo lại, rút lại chiếc búa sắp hạ xuống, hít sâu một hơi, “Cô Nghiên ra ba mươi triệu, lần thứ nhất!”
Lăng Mật không do dự, “Bốn mươi triệu!”
Nghe vậy, ý cười trong mắt Nghiên Thời Thất càng nồng đậm, Tần Bách Duật hơi khép mi mắt, thong thả quay đầu nhìn sang Lăng Mật.

Anh vắt chân lên, tư thế ngồi nhàn nhã nhưng ánh mắt lại lạnh lẽo khiến trái tim Lăng Mật trở nên căng thẳng.

Nhân lúc người chủ trì gõ búa định giá, cô ta nở nụ cười tươi, nhỏ giọng giải thích: “Anh cũng biết anh Cả vẫn luôn thích các tác phẩm của thầy Ôn Sùng Lễ mà.


Lời này giải thích hợp lí chuyện cô ta tranh bức “Sơn Thủy Điền Viên Quy” này.

Anh không đôi co với cô ta, chỉ dời mắt nhìn về phía trước, giọng nói kín đáo: “Hi vọng chỉ vì vậy thôi!”
Lăng Mật bị nói trúng tim đen, nụ cười cứng ngắc, cũng thu lại ánh nhìn đang dừng trên mặt anh.

Quả nhiên, nơi nào có Nghiên Thời Thất thì cô ta đều không thể giữ nổi bình tĩnh!
Nhưng cô ta biết làm thế nào? Thứ gọi là ghen tị ăn mòn cô ta thành một người hoàn toàn khác.

Giá bốn mươi triệu của Lăng Mật là giá cao nhất trong buổi đấu giá tính tới hiện tại.

Mà cuộc trò chuyện giữa cô ta và Tần Bách Duật cũng đều được Nghiên Thời Thất chứng kiến.

Thì ra là muốn mua cho anh của cô ta!
Đáng tiếc, lí do này chẳng hoàn mĩ gì cả!
Nghiên Thời Thất nhìn người chủ trì, thấy ông ta nhìn cô đầy mong đợi, cho nên, để ông ta không bị thất vọng, Nghiên Thời Thất giơ bảng lên, “Năm mươi triệu!”
Thật trâu bò, thật có tiền!
Sắc mặt Lăng Mật tái xám lần nữa.

Những người khác trong hội trường đều hít lạnh một hơi, nổi da gà toàn thân.

Tiền trong mắt mấy người này đều là giấy đúng không!
Cạnh tranh đấu giá là so xem ai có khả năng giữ bình tĩnh hơn!
Ngay từ lúc đầu, khuôn mặt xinh đẹp tươi tắn của Nghiên Thời Thất vẫn chưa thay đổi, cô ung dung lại lạnh nhạt, không ngừng k*ch th*ch Lăng Mật ghen tị phát cuồng.

Cô ta dựa vào cái gì bình thản như vậy, vì Tần Bách Duật đang ở đây ư?!

Dùng tiền để đánh cược, Lăng Mật không tin mình sẽ thua!
Chống mắt lên xem đi!
Vì vậy, buổi tiệc từ thiện tư nhân này xuất hiện mức giá cao nhất từ trước tới nay, Lăng Mật giơ bảng, hùng hồn nói: “Một trăm triệu!”
Nơi này cần tiếng vỗ tay nha!
Lúc này, Nghiên Thời Thất cười lộ núm đồng tiền, thả bảng số xuống, dẫn đầu vỗ tay.

Ngay lập tức, toàn hội trường đáp lại Lăng Mật một cách nhiệt liệt nhất, lẫn vào đó là vài tiếng thì thầm thán sợ.

Dùng một trăm triệu để mua bức tranh định giá hai mươi triệu, nhà họ Lăng thật sang!
Người chủ trì gõ búa ba lần, không dám chậm giây nào, mạnh mẽ hô to: “Chúc mừng cô Lăng đấu giá thành công.

Phần quyên góp này sẽ được chúng tôi phân phối đầu tư kiến thiết cho khu vực miền núi khó khăn…” WebTru yenOn linez.

com.
 
Back
Top Bottom