Chào mừng bạn trở lại!

Nếu đây là lần đầu tiên bạn đến với diễn đàn vui lòng đăng ký tài khoản mới có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn. Nếu đã là thành viên vui lòng đăng nhập.

,br/>

Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí!

Đăng ký thành viên!
Người Dấu Yêu
Chương 200: Chương 200



Chương 200KIẾP TRƯỚC TÔI ĐÀO MỘ TỔ TIÊN NHÀ ANH HẢ?
Chín giờ tối, Ưng Phi Phi lái xe về tới chung cư Quốc tế Thanh Khoa.

Vừa mới dừng xe ở chỗ đỗ thì điện thoại trong túi xách cô reo lên.

Nhìn cuộc gọi đến hiện trên điện thoại, nét mặt Ưng Phi Phi ngưng lại, cúp máy không cần suy nghĩ.

Ba giây sau, điện thoại lại cố chấp reo lên lần nữa.

Ưng Phi Phi hạ cửa sổ xe xuống, tiện tay ném điện thoại di động qua ghế phụ, để mặc nó rung ù ù không ngừng.

Sau đó, cô lấy gói thuốc lá nữ trong hộp đựng đồ ra, suy nghĩ một lát, rồi vẫn rút một điếu ra châm lửa.

Cô không hút thuốc thường xuyên, chỉ khi nào buồn bực trong lòng mới thỉnh thoảng lấy một điếu ra giải lao.

Mùi thuốc lá nữ rất nhẹ, mang theo mùi bạc hà thanh mát.

Cô không thạo cầm thuốc lá cho lắm, thò tay ra cửa xe gảy tàn thuốc.

“Mẹ nó, cô hút thuốc?!”
Đột nhiên, một tiếng rống kinh hãi từ sau cửa xe truyền đến, Ưng Phi Phi giật nảy mình, thuốc lá trong tay run lên, rơi mất.

Cùng lúc đó, điện thoại bị vứt một bên đã không còn rung nữa.

Ưng Phi Phi thò nửa cái đầu ra khỏi cửa sổ xe, nhìn Mặc Lương Vũ mặc áo sơ mi hoa trào lưu đứng bên cạnh cửa xe, người không ra người, thần không ra thần, tóm lại là không có thái độ gì tốt.

“Sao anh lại ở đây?”
Cô nhặt điện thoại lên, sau đó tiện tay bỏ thuốc lá vào hộp đựng đồ, xuống xe đóng sầm cửa lại, khoanh hai tay trước ngực, nhìn anh ta với thái độ đề phòng.

“Sao tôi lại không thể ở đây!” Mặc Lương Vũ hừ lạnh rồi cụp mắt nhìn điếu thuốc lá vẫn còn bốc khói dưới đất, bĩu môi ghét bỏ, “Cô là phụ nữ, hút thuốc cái gì chứ?”
Ưng Phi Phi hít mạnh một hơi, không ngừng nói với mình “giết người là phạm pháp”.

Cô dời bước, giẫm tàn thuốc dưới chân, di mạnh, “Ai cần anh lo!”
Mặc Lương Vũ liếc cô, đưa tay xoa nhẹ gáy hai lần, “Ai mà thèm lo cho cô! Vừa rồi sao không nghe điện thoại của tôi?”
“Không nghe thấy!” Từ đầu đến cuối Ưng Phi Phi luôn phát cáu.

Lúc này, Mặc Lương Vũ chống nạnh bằng một tay, rung chân, tay kia thì chống lên nóc xe của cô, “Tôi nói này, thái độ của cô vậy là sao? Ông đây sắp xếp cho cô coi mắt, gọi hết mấy chàng lập trình viên chưa lập gia đình trong công ty đến cho cô, cô không cảm ơn thì thôi, còn làu bàu với ai chứ?”
Ưng Phi Phi: Không được nổi giận, không được nổi giận, giết người là phạm pháp!
Cô mím chặt môi, nhìn vào đôi mắt hẹp dài của Mặc Lương Vũ, sau khi hít sâu thì gằn từng chữ, “Anh Mặc, tôi cảm ơn cả nhà anh.


Nói xong, cô xoay người bỏ đi.

“Cô đứng lại đó cho tôi!” Mặc Lương Vũ cau chặt mày, cất bước đến nắm lấy khuỷu tay cô, kéo lại.

Ưng Phi Phi lảo đảo, giẫm gót giày lên giày thể thao của Mặc Lương Vũ, điện thoại di động cũng tuột khỏi tay, rơi xuống đất cái “cạch” – màn hình vỡ nát.

Ưng Phi Phi xù lông.

“Mặc Lương Vũ, mẹ nó, rốt cuộc anh muốn làm gì hả?!”
Ưng Phi Phi đẩy anh ta, bước tới nhặt điện thoại, màn hình vỡ nát như trái tim cô vậy.

Vietwriter.

vn
Mặc Lương Vũ bị giẫm lên chân cũng nổi nóng, định lên tiếng thì thấy màn hình điện thoại của cô đã bị rơi vỡ vụn.

Mặc Lương Vũ ho khan, lúng túng nói: “Điện thoại di động của cô… chất lượng thật kém!”
Ưng Phi Phi tức đến phồng má, nhấn vào màn hình điện thoại, lại làm rơi mất một mảnh vụn.

“Mặc Lương Vũ, kiếp trước tôi đào mộ tổ tiên nhà anh đúng không?”
Mặc Lương Vũ kiếp trước bị đào mộ tổ tiên: “…”
Mẹ nó, con nhỏ này thật độc miệng!
Tự biết đuối lí, Mặc Lương Vũ lạnh lùng lườm cô, kìm nén cơn tức trong lòng, nói: “Đừng nói lời vô ích, tôi tới đây là để hỏi cô, hôm nay tôi sắp xếp đối tượng hẹn hò cho cô, rốt cuộc cô đã chọn được ai chưa?”.
 
Người Dấu Yêu
Chương 201: Chương 201



Cậu ta còn cố ý sắp xếp cho bọn họ mặc áo sơ mi màu đỏ trắng, ngoài ra xuất thân còn trong sạch nữa, thật là có tâm mà!
Ưng Phi Phi cười lạnh một tiếng, xoay người định rời đi, nhưng sau khi suy nghĩ thì đã ngoái lại nhìn cậu ta, “Cảm ơn anh, nhưng tôi không chọn trúng người nào cả, tôi ghét nhất là lập trình viên!”
“Sao vậy? Lập trình viên còn không xứng với cô sao? Chỉ thích mấy tên mặt trắng lần trước thôi đúng không? Một tên gay ngầm, vậy mà cô còn một lòng một dạ với anh ta à?”
Gay ngầm…
Ưng Phi Phi không muốn để ý đến cậu ta nữa, cô giẫm giày cao gót hậm hực đi về phía căn hộ.

Bởi vì trong lòng còn tức giận, nên lúc đi qua cái nắp cống cô đã giẫm quá mạnh, thế là bàn chân bị trẹo, gót giày gãy đôi.
Đúng là muốn chửi cmn thề!
“Ha, cô mang toàn đồ rách nát gì vậy hả!” Mặc Lương Vũ đứng hóng chuyện sau lưng cô, đắc ý rung đùi mà châm chọc.

Sao nhìn kiểu gì cũng thiếu đánh thế này!
“Tôi…”
Ưng Phi Phi còn chưa nói được lời nào thì Mặc Lương Vũ đã cất bước tiến lên, cúi đầu nhìn gót giày đã gãy mất của cô rồi chậc lưỡi, “Chậc, có cần tôi giúp không?”
Mặc dù là nói như vậy nhưng động tác của cậu ta thì hoàn toàn không có ý định giúp đỡ.
Ưng Phi Phi thầm “phỉ nhổ” Mặc Lương Vũ, cởi giày ra cầm trong tay rồi mới trừng mắt mang theo vẻ ghét bỏ và không ưa nhìn cậu ta, “Không cần! Tôi chỉ cần anh cách xa tôi ra.

Tạm biệt!”
Nói xong, cô đi chân trần chạy đến cửa hành lang, quét mở thanh gác cổng rồi nhanh chóng biến mất trong màn đêm mịt mù.
Mặc Lương Vũ nhìn theo bóng lưng của cô, rồi bĩu môi lấy chìa khóa xe ra, vừa đi vừa nói, “Xì, đồ không biết điều!”
Không dễ thương chút nào cả!
Lãng phí vô ích hai mươi người đàn ông mà cậu ta đã chuẩn bị cho cô xem mắt.

Chẳng chọn được người nào thì đó là vấn đề của cô, anh Tư cũng đừng có trách cậu nha.
***
Đêm nay, lúc Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật về đến Vịnh Lâm Hồ thì đã sắp chín giờ rưỡi rồi.

Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
Người đàn ông bên cạnh đang chợp mắt nghỉ ngơi, dường như anh rất mệt mỏi, trên người còn có mùi thuốc lá rất nồng đậm.

Nghiên Thời Thất cảm thấy đau lòng, bèn tựa vào bên người anh, im lặng không hề nhúc nhích mà bầu bạn cùng anh.
Trước cửa Vịnh Lâm Hồ, Trác Hàn nhìn hai người họ qua kính chiếu hậu, muốn lên tiếng nhắc nhở nhưng lại sợ quấy rầy.
Lúc này, Tần Bách Duật đã chậm rãi mở mắt ra, trong mắt anh hiện lên tơ máu, vùng trán khẽ giãn ra rồi mới tiện tay cầm tài liệu lên, nắm lấy tay Nghiên Thời Thất xuống xe.
“Anh chờ em chút nha.” Lúc đã đi được hai bước, Nghiên Thời Thất bỗng rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh, xoay người đi đến bên cạnh xe, gõ lên cửa sổ xe một cái.
Cửa sổ xe dần hạ xuống, Trác Hàn nhìn cô, “Cô chủ? Có gì không?”
Nghiên Thời Thất giương mắt liếc Tần Bách Duật rồi lập tức đè thấp giọng xuống hỏi: “Có phải gần đây anh ấy bận rộn như vậy là có liên quan đến hạng mục thi công xây dựng của nhà họ Nghiên không?”
Đây cũng không phải là cô suy đoán lung tung, mà lúc trên xe cô đã vô tình nhìn thấy nội dung trong tài liệu.

Chính là dự án góp vốn kinh doanh của nhà họ Tần và nhà họ Nghiên.
Trác Hàn ngồi bên trong xe hơi sửng sốt, vô thức nhìn xuyên qua ô cửa kính xe kế bên người lái về phía Tổng Giám đốc đang nhìn mình với ánh mắt lạnh lẽo, không dám nói nhiều, chỉ khẽ gật đầu, xem như là đáp lại.
Nghiên Thời Thất suy nghĩ trong chốc lát, ngập ngừng một hồi rồi cuối cùng chỉ buông tiếng thở dài.

Sau khi nói cảm ơn thì cô lập tức đi trở về bên cạnh Tần Bách Duật.
Anh ấy bận rộn như thế mà còn phải tự mình đi giải quyết, chắc hẳn là chuyện nghiêm trọng lắm rồi.
Anh duỗi tay ôm lấy vòng eo thon gọn của cô.

Lúc kéo cô đến bên người thì giọng nói còn có phần không vui, “Đi ngược về làm gì vậy?”
Cô và Trác Hàn còn có chuyện để nói sao?!
Nghiên Thời Thất tựa vào trong lòng anh ngước mắt lên, thấy anh mím chặt môi lại, ánh mắt u ám mang theo nguy hiểm thì cô lập tức cười khẽ thành tiếng: “Không làm gì cả, em chỉ bảo anh ấy lái xe cẩn thận thôi.”
Anh không lên tiếng, nhưng lại đột nhiên cảm thấy Trác Hàn vừa dư thừa lại còn vướng víu!
Trác Hàn vừa dư thừa lại còn vướng víu: Tôi thật sự rất khó sống mà!.
 
Người Dấu Yêu
Chương 202: Chương 202



Đêm khuya, Nghiên Thời Thất trăn trở khó ngủ.
Bên người lạnh lẽo, Tần Bách Duật còn ở phòng sách chưa về.
Cô lấy điện thoại ra nhìn thử thời gian, 23 giờ 52 phút.
Nghiên Thời Thất bật đèn bên cạnh lên, tựa vào đầu giường rồi rơi vào suy nghĩ.
Sau đó, không biết cô đã ngủ thiếp đi từ lúc nào, chỉ nhớ mang máng là có người đắp chăn lên cho cô, rồi lại hôn nhẹ lên trán cô một cái.
Động tác rất dịu dàng, hâm nóng giấc mộng đẹp của cô.
***
Ngày hôm sau, chủ nhật.
Sáng sớm, Nghiên Thời Thất dặn dò chị Lâm xong rồi lập tức đi ra ngoài.
Cô không nói là mình đi đâu, mà chị Lâm cũng không hỏi nhiều thêm.

Trong phòng sách, Tần Bách Duật áp điện thoại di động lên bên tai.

Nghe âm thanh từ đầu bên kia, biểu cảm trên gương mặt tuấn tú rất sắc bén và thâm thúy.
Chỉ trong chốc lát, đôi mắt lạnh lùng của anh híp lại, khi mở miệng thì giọng điệu trầm thấp lạnh nhạt, “Chắc chắn đã bị chuyển tới Đế Kinh rồi?”
Người trong điện thoại lại nói mấy câu, Tần Bách Duật rủ mắt, ánh mắt b*n r* tia sáng ác liệt khiến người khác phải khiếp sợ, “Đừng bứt dây động rừng, đi tra số tiền đó chảy vào tài khoản nào trước đã.”
Cúp điện thoại, Tần Bách Duật rút một điếu thuốc từ trong hộp ra, kẹp giữa môi, sau khi châm liền rít một hơi sâu, khói trắng tỏa ra xung quanh anh, nhàn nhạt lượn lờ rồi phân tán vào không trung.
“Cốc cốc cốc…”
Một loạt tiếng gõ cửa vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ nặng nề anh.
Sau khi anh lên tiếng đáp lại thì chị Lâm bưng bữa ăn sáng từ ngoài cửa đi vào đặt lên bàn, “Cậu chủ, đây là bữa sáng cô chủ dặn tôi đưa vào cho cậu.”
Vẻ mặt ác liệt của anh dịu đi vài phần, “Cô ấy đã ăn rồi sao?”
Chị Lâm sửng sốt, “Cô chủ chưa ăn sáng đã ra ngoài rồi, cô ấy không nói với cậu sao?”
Tần Bách Duật im lặng.
Chị Lâm nhẹ giọng dặn dò anh dùng cơm rồi lặng lẽ đi ra khỏi phòng sách.
Tần Bách Duật cầm điện thoại di động, ngón cái v**t v* màn hình, sau một lát suy nghĩ thì vẫn đặt điện thoại lại trên bàn.
***
Chín giờ rưỡi sáng, tại nhà họ Nghiên.
Thời tiết cuối thu mát mẻ, mây gợn nhàn nhạt như bông cuộn trên bầu trời xanh.

Thỉnh thoảng gió mát khẽ lướt qua, mang theo vài chiếc lá từ từ xoay tròn rồi rơi xuống.

Lúc Nghiên Thời Thất xuống xe, xuyên qua lá phong trước cửa rơi xuống mà nhìn về phía cánh cổng sắt đã lâu chưa về, trong lòng lại cảm thấy bình tĩnh lạ thường.
Cô giẫm lên lá rụng vào cổng, đi tới trước cửa, người giúp việc vừa mới nhìn thấy cô thì đã ngạc nhiên chào hỏi, “Cô chủ, cô đã về rồi!”
Nghiên Thời Thất gật đầu mỉm cười, “Ba tôi có ở nhà không?”
Người giúp việc liến thoắng trả lời, “Có ạ, ông chủ đang ở trong phòng sách.”
Vietwriter.vn
Đi vào phòng khách, bước chân của Nghiên Thời Thất hơi chậm lại theo quán tính.
Cô giương mắt quan sát bốn phía, không thấy bóng dáng của bà Liên, không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Người giúp việc đứng chếch sau lưng thấy tầm mắt cô nhìn xung quanh thì đi tới bên cạnh ngập ngừng nói: “Gần đây, bà chủ không có ở nhà, nghe nói là ra ngoài du lịch rồi.”
“Ừ, tôi biết rồi!”
Thật ra thì mọi người đều biết chuyện bà Liên trọng nam khinh nữ, chỉ thích cậu chủ Nghiên Thời Dương thôi, còn đối xử với Nghiên Thời Thất vô cùng nghiêm khắc và cay nghiệt.
Lên lầu hai, Nghiên Thời Thất dừng lại trước cửa phòng sách một lát.
Cô sắp xếp lại suy nghĩ rồi mới giơ tay lên gõ cửa.
Lúc cô đẩy cửa ra, ông Nghiên trong phòng sách ngước mắt từ trên bàn nhìn lên.

Khi nhìn thấy người đến là cô thì rõ ràng là ông rất ngạc nhiên, “Con gái, sao hôm nay lại trở về!”
Ngạc nhiên qua đi, ông Nghiên cười gọi cô đi vào phòng.

Ông khép tài liệu bày ra trên bàn lại rồi cẩn thận đặt sang một bên.
“Ba, hôm nay vừa lúc có thời gian cho nên con về thăm nhà, không làm phiền ba chứ?”
“Không phiền, mau ngồi xuống đi.” Ông Nghiên ra hiệu cho cô ngồi xuống trên ghế trước bàn làm việc, rồi quan sát thật kĩ trên người cô một hồi, “Sức khỏe không có gì đáng ngại chứ? Hai ngày trước ba có thấy trên tin tức đưa tin con bị thương.

Do gần đây bận quá nên ba không đến thăm con được, mới bảo em trai con đi, nhưng nó cũng chẳng nói rõ cho ba biết nguyên do ra sao nữa.”
“Con không sao cả, ba không cần lo lắng.” Nghiên Thời Thất ngồi đối diện ông Nghiên, nhìn ông chằm chằm không hề chớp mắt..
 
Người Dấu Yêu
Chương 203: Chương 203



Năm nay ông Nghiên đã hơn năm mươi tuổi rồi nhưng không thấy có vẻ gì già cả, vô cùng trẻ trung, tinh thần dồi dào quắc thước.

Chỉ là không biết có phải gần đây quá bận rộn hay không mà mặt mày ông lại vô cùng uể oải.
Chẳng qua bao lâu, ông Nghiên uống một ngụm trà, ánh mắt lơ đãng nhìn về phía cửa phòng sách, “Bách Duật không tới sao?”
“Dạ không.” Trả lời xong, Nghiên Thời Thất nhận lấy cốc trà mà ông Nghiên đưa tới, “Chỉ mình con về thôi.”
Có lẽ là ảo giác, khi cô vừa nói dứt câu này thì dường như vẻ mặt căng thẳng của ông Nghiên đã buông lỏng đi phần nào.
Nghiên Thời Thất không muốn suy nghĩ quá nhiều, chỉ rủ mắt xuống uống trà, trong lòng thì đeo đuổi suy nghĩ của bản thân.
“Con gái, nếu về một mình thì trưa nay ở lại ăn bữa cơm đi.

Đúng lúc nói cho ba biết tình trạng gần đây của con với Bách Duật luôn.”
“Không thành vấn đề, ba.”
Trò chuyện mấy câu đơn giản, Nghiên Thời Thất rời khỏi phòng sách.
Cô trở về phòng riêng của mình, nhìn bày trí quen thuộc ở bên trong, ngồi lên mép giường v**t v* ra giường vải bông, gương mặt thẫn thờ.

Ban nãy lúc ở trong phòng sách, cách cư xử của ông Nghiên thật sự rất kì lạ.
Lấy lại tinh thần, cô mở tủ quần áo lấy va ly ra, chỉ đơn giản thu dọn một ít quần áo thu đông, định bụng mang về Vịnh Lâm Hồ.
Ở nhà họ Nghiên cả một buổi trưa, dường như cô đã quay trở lại trạng thái độc thân chưa lập gia đình, ở trong phòng của mình đọc sách rồi đờ người ra.
Duy chỉ có sự ưu sầu quấn quanh nơi đáy lòng là làm hỏng đi sự yên ổn của cô, khiến cô không thể nào tập trung đọc sách được cả.
Trong lúc này, cô nhận được điện thoại của Thành Nghiệp Nam, “Vụ án của Diệp Tịch Noãn sẽ được xử trong mấy ngày này.”
Nghiên Thời Thất ngồi xếp bằng ở đầu giường, động tác cúi đầu lật sách hơi khựng lại, nhưng giọng điệu vẫn thản nhiên: “Ừ…”
Thành Nghiệp Nam nghe như vậy thì máu huyết lập tức sôi trào, “Như vậy là xong rồi sao? Sao em không hỏi thử có thể xử bao lâu?”
“Có thể bị xử bao lâu?” Nghiên Thời Thất lặp lại giống như con vẹt học nói vậy.
Thành Nghiệp Nam ngồi bắt tréo chân trong phòng làm việc, run đầu gối, “Sẽ không dưới ba năm.

Lần này, anh đã tìm luật sư nổi tiếng trong nghề, kể cả lời nói trên mạng của cô ta, còn có hình mà cô ta chụp lén em, đếm tội để phạt, đừng nghĩ đến chuyện đi ra dễ dàng.”
Vừa nói, Thành Nghiệp Nam vừa châm một điếu thuốc, dường như tâm trạng rất tốt.
Nghiên Thời Thất bắt được một câu nói trong đó của anh ta, “Lời nói gì ở trên mạng của cô ta?”
Trong ấn tượng của cô thì Diệp Tịch Noãn chưa từng đăng ngôn luận gì không thích đáng lên Weibo cả, bởi lẽ cô ta còn phải giữ lại hình tượng nữa mà.
Thành Nghiệp Nam rít một hơi thuốc lá, “Cô ta có một tài khoản phụ, tên là [Hạnh phúc ấm áp]! Đã đăng hơn một nghìn lời bình luận tấn công, nhục mạ em trên các trang mạng lớn! Còn mẹ nó chứ cái gì mà hạnh phúc ấm áp, để lần này anh cho cô ta nếm thử cái gì gọi là hạnh phúc nơi đáy lao tù!”
Nghiên Thời Thất: “…”
Hơn một nghìn bài bình luận, đúng là vất vả cho cô ta quá!
Cúp điện thoại, Nghiên Thời Thất khép quyển sách lại, đẩy cửa sổ sát đất đi ra ngoài ban công, nhìn bầu trời trong xanh sáng sủa bên ngoài cửa sổ, đôi môi cô giương lên nụ cười yếu ớt.

Nguồn : ngontinh hay.com
Diệp Tịch Noãn bị phạt tù, đơn giản là tự làm tự chịu!
Chờ phán xử xong thì cô sẽ tìm một cơ hội đi thăm tù.

Vừa mới nghĩ đến tình cảnh gặp nhau giữa trong và ngoài hai chấn song sắt thì cô đã cảm thấy mong đợi rồi.
Có lẽ Diệp Tịch Noãn sẽ không nghĩ tới mình sẽ có một ngày như hôm nay đâu nhỉ.
Gần mười hai giờ trưa, người giúp việc tới gõ cửa mời cô xuống tầng dùng cơm.
Trong phòng ăn chỉ có một mình ông Nghiên đang ngồi ở đầu bàn.

Tay trái ông cầm một ly rượu trắng đã còn được phân nửa, đang đặt trước mũi ngửi.
“Ba!” Nghiên Thời Thất chào hỏi xong liền ngồi xuống.
Trong bữa ăn, ông Nghiên đặt ly rượu trắng xuống, nhìn Nghiên Thời Thất với đôi mắt hiền từ hỏi: “Con gái, gần đây con và Bách Duật sống chung có hợp không?”
Nghiên Thời Thất đặt bát cơm xuống, cười nhạt trả lời, “Dạ, cũng xem như là hợp, ba không cần phải lo lắng.”
Ông Nghiên cảm khái: “Vậy là tốt rồi.

Trước khi cưới, hai người trẻ tuổi các con chưa được tiếp xúc nhiều, cho nên sau khi cưới khó tránh khỏi va chạm.

Con phải thông cảm và bao dung nhiều hơn, có biết không? Với lại, ba thấy tin tức liên quan tới con trên mạng gần đây rất lộn xộn.

Cho dù nhà họ Tần không nói, nhưng không có nghĩa là họ không nhìn thấy.

Bây giờ, con cũng là người có thân phận rồi, cho nên nếu có thể thì hãy ngừng công việc đó đi, đừng xem trọng nó quá.”
Nghe thấy lời này, ấn đường Nghiên Thời Thất khẽ nhíu chặt lại.

Cô gác đũa lên trên tô mì rồi nói: “Ba, trên mạng bảo sao hay vậy, cho nên ba đừng để ý.

Với lại, bây giờ công việc của con đang phát triển rất tốt, tuần sau con còn phải đến Đế Kinh quay phim, tạm thời con chưa có ý định rời khỏi giới.

Còn về phía nhà họ Tần…”
Một tiếng “Loảng xoảng” vang lên.

Trong lúc Nghiên Thời Thất đang nói chuyện, bỗng dưng ông Nghiên lại vươn tay đụng ngã ly rượu bên cạnh, rượu trắng vẩy ra nửa cái bàn..
 
Người Dấu Yêu
Chương 204: Chương 204



“Ba, cẩn thận!” Nghiên Thời Thất còn chưa nói hết câu, nhìn thấy động tác của ông Nghiên thì đã vội vươn tay cản lại ly rượu sắp lăn khỏi mặt bàn.
Ông Nghiên ngơ ngác bàng hoàng trong hai giây rồi mới gọi người giúp việc tới quét dọn.
Người giúp việc lau khô rượu trắng bị thấm xuống bàn, mang ly rượu đi.

Trong không trung vẫn còn thoang thoảng mùi rượu gay mũi.
Ông Nghiên ho nhẹ một tiếng, bàn tay đặt trên bàn chậm rãi siết chặt lại, nhìn Nghiên Thời Thất: “Sao lại đột nhiên muốn đến Đế Kinh quay phim?”
“Là quyết định lâm thời ạ.” Trong mắt Nghiên Thời Thất léo lên sự tìm tòi nghiên cứu, “Ba không muốn con đóng phim sao?”
“Chuyện đó thì không cấm!” Ông Nghiên cầm đôi đũa lên gắp một miếng thức ăn, nhai xong mới lên tiếng, “Nhưng ba vẫn lo lắng một mình con đến Đế Kinh.”
Là như vậy sao?
Nghiên Thời Thất giấu đi biểu cảm trên mặt, cầm đũa lên chọc cơm, “Con không đi một mình, có trợ lí đi cùng ạ.

Chuyện đóng phim còn có người quản lí thu xếp chuẩn bị.” Nói xong, cô ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm ông Nghiên, giọng điệu kín đáo dò hỏi: “Có phải ba không muốn con đi Đế Kinh hay không?”
“Sao có thể chứ!” Ông phản bác quá nhanh, thậm chí còn mang theo sự sợ hãi trong lòng không dễ nhận ra.
Ước chừng là đã nhận ra gì đó cho nên ông Nghiên bèn cầm chiếc khăn bên cạnh lên lau tay, “Con gái, con nghĩ nhiều quá rồi.

Ba chỉ thấy bất ngờ vì con lại chọn đóng phim mà thôi.

Vả lại, Đế Kinh không giống như Lệ Thành, để con đi một mình ba khó tránh khỏi lo lắng.

Nhưng nếu có trợ lí đi chung thì không sao.”
Lời giải thích này rất hợp lí, nhưng lại không đủ để loại bỏ sự nghi ngờ của Nghiên Thời Thất.
Cô đột nhiên nhớ đến cứ cách mấy tháng là ông Nghiên và bà Liên sẽ đến Đế Kinh một lần, ánh sáng trong mắt hơi tối xuống mang theo dò xét, “Có phải nhà chúng ta cũng có làm ăn ở bên Đế Kinh không?”
Ánh mắt ông Nghiên lập tức trở nên phức tạp nhìn về phía cô, “Sao vậy?”
Ừm, cô đọc ra được sự phòng bị của ông Nghiên!
Trong lòng đủ loại cảm xúc hỗn tạp không thể diễn tả được.
Nghiên Thời Thất lắc đầu, “Không có gì, con chỉ hỏi mà thôi.”
Sau đó, bữa cơm này rất yên tĩnh, yên tĩnh gần như đè nén.
Ông Nghiên không nói lời nào, thậm chí cũng không hỏi tới tình hình gần đây của cô và Tần Bách Duật nữa.

Nghiên Thời Thất ngồi ở bên cạnh ông, cẩn thận quan sát mới phát hiện tâm trạng của ông dường như rất nặng nề.
Bởi vì cô sắp đến Đế Kinh quay phim sao?
Rốt cuộc thì Đế Kinh có cái gì?
***
Sau bữa cơm trưa, ông Nghiên đứng dậy muốn đi đến phòng sách, “Con gái, con cứ ăn từ từ đi, ba lên tầng trước đây.”
Ông đi rất gấp gáp, bóng lưng lúc đi lên lầu hơi khom lộ ra vẻ vô cùng tang thương.
Một mình Nghiên Thời Thất ngồi trước bàn ăn, tâm trạng bị ảnh hưởng cũng không còn khẩu vị gì cả.
Một giờ rưỡi chiều, cô xách va ly của mình rời khỏi nhà họ Nghiên.
Trước khi đi, cô đến phòng sách chào tạm biệt ông Nghiên.
Tay chỉ mới giơ lên còn chưa có rơi lên cánh cửa khép kín thì cô đã nghe thấy một tiếng gầm lên từ bên trong cửa truyền ra, kết hợp với âm thanh ly sứ bị rơi xuống đất, “Liên Bích Tú, có phải bà điên rồi không hả? Ba ngày, tôi chỉ cho bà ba ngày, bà phải mang theo người và tiền trở về đây cho tôi! Nếu không thì đừng có trách tôi không cảnh cáo bà, lấy tiền công dùng cho bản thân cũng đủ bị xử tù rồi đấy!”
Tay của Nghiên Thời Thất khựng lại giữa không trung.
Đứng ở ngoài của cũng có thể nghe thấy rõ ràng tiếng gầm tràn đầy lửa giận của ông Nghiên đang trong cơn thịnh nộ.
Chẳng lẽ bà Liên đụng vào tiền của công, dùng nó để đi du lịch?
Ha, nhà họ Nghiên không nghèo đến mức này chứ.

Ngay sau đó, cô lại nghe thấy tiếng mắng chửi của ông Nghiên: “Tôi chỉ nói bao nhiêu đó thôi, bà phải mang tiền về cho tôi ngay lập tức! Hạng mục sắp khởi công rồi, nếu như bị nhà họ Tần tra được số tiền này, bà là muốn cho nhà họ Nghiên muôn đời không thể ngóc đầu lên được sao?”
Sau đó, bên trong phòng sách đã hoàn toàn yên tĩnh lại.
Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
Cuối cùng, Nghiên Thời Thất cũng không có gõ cửa, chỉ dừng chân trong chốc lát thôi.

Đúng lúc này điện thoại di động nhận được tin nhắn của Lăng Tử Hoan.

Sau đó, cô bèn nhờ người giúp việc giúp chuyển lời lại cho ông Nghiên rồi lập tức rời khỏi nhà họ Nghiên.
Thì ra là bà Liên đã lấy tiền vốn của hạng mục này!.
 
Back
Top Bottom