Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Người Dấu Yêu

Người Dấu Yêu
Chương 230: Chương 230



Anh cầm cuốn album ảnh, siết chặt các ngón tay, không xem tiếp nữa.

Anh đột nhiên không nỡ xem tiếp phần hồi ức độc nhất và quý giá này nữa.
Anh muốn gặp cô, muốn ôm cô vào lòng, muốn ôm trọn cô vào lòng mình.

Anh nghĩ, sẽ không có bất cứ người phụ nữ nào khác trong cuộc đời này có thể khiến trái tim anh rung động như vậy.
Đi vòng qua cầu thang xoắn ốc, bước chân của anh chậm lại.

Phía trước là phòng ngủ chính, trái tim mềm mại của anh chất chứa sự lo lắng.
Tuy nhiên, trước khi đến gần phòng ngủ chính, trong hành lang yên tĩnh và đơn điệu này, anh nhìn thấy bức tường vốn trống rỗng, nay được dán đầy những tấm ảnh xếp thành hình trái tim.

Cách bày trí này đã khiến cho không gian trở nên rất ấm áp.

Thậm chí anh có thể nghĩ về những ngày sau này, mỗi lần anh bước ngang qua đây, trong tầm mắt sẽ tràn ngập tình ý nồng đậm từ bức tường ảnh này.
Năm trăm hai mươi tấm ảnh dán đầy tường.

Tấm ảnh nền đỏ ở giữa là phiên bản phóng to của hình họ chụp khi làm giấy chứng nhận kết hôn.
Phần còn lại là những tấm ảnh ghép chung c*̉a hai người họ từ năm một tuổi cho đến hiện tại nhờ Photoshop.
Trong những tháng ngày trước đây chưa từng quen nhau, cô sử dụng cách này để nối liền tất cả quá khứ của hai người.
Trên tấm ảnh ở chính giữa, có một tờ giấy ghi chú: [Xin chào ông Tần, em là bà Tần!]
Anh dừng lại một lúc lâu, ánh mắt lướt nhìn những tấm ảnh, cuối cùng rơi trên tấm ảnh ở trong góc.

Cô mặc chiếc váy công chúa màu trắng, mang chiếc cặp màu hồng.
Trong tấm ảnh ghép này, nhìn cô khoảng mười tuổi, làn da hơi đen, tóc thắt bím đuôi ngựa, mỉm cười và tạo dáng chữ V trước ống kính.
Chàng trai đứng cạnh cô trong tấm ảnh ghép này là anh lúc mười lăm tuổi, dáng người cao ráo thanh tú, mặc một chiếc quần âu có dây đeo vai và áo sơ mi trắng, như một quý ông nhỏ tuổi mặt lạnh, lạnh lùng nhìn vào ống kính.
Đôi mắt của anh sâu thẳm, dán chặt vào bức ảnh này.
Năm đó, trong ngõ hẻm lạnh lẽo sâu hun hút, gặp được cô trong lúc anh vô c*̀ng thảm hại, chính là lúc cô mặc chiếc váy công chúa này.
Cảm xúc dâng trào c*̀ng với sự ngạc nhiên mà cô mang lại.

Có quá nhiều ảnh mà anh vẫn chưa nhìn kĩ càng.
Đằng sau anh, tiếng bước chân rối loạn kèm theo tiếng hét, bỗng chốc phá vỡ sự yên tĩnh này.

“WTF, bức tường ảnh này…” Tiếng hét vô văn hóa này đến từ Mặc Lương Vũ.
Dù sao thì cậu ta vẫn luôn theo đuổi mục đích “một câu WTF đi khắp thế giới”.
Kiều Mục và Hàn Vân Đình đi theo ngay sau Mặc Lương Vũ bước lên cầu thang.
Thành thật mà nói, là một người đàn ông, nhìn thấy tường ảnh như vậy không thể nào không xúc động.
Điều quan trọng nhất là trong thời gian họ chưa từng gặp nhau, em dâu sử dụng phương pháp ghép ảnh này để đôi bên kết hợp với nhau.
Khó trách cô muốn anh cho cô tất cả những tấm ảnh từ nhỏ đến lớn của chú Tư.
Sự xuất hiện bất ngờ c*̉a ba người này phá vỡ cảm xúc ấm áp của Tần Bách Duật.
Yết hầu chuyển động, anh đè nén sự dịu dàng trong trái tim, con ngươi sâu thẳm lộ ra sự lạnh lẽo, vô c*̀ng khó chịu với sự xuất hiện của bọn họ.
“Chú Tư, thật là ý nghĩa!” Kiều Mục bước tới vỗ nhẹ lên vai Tần Bách Duật.

Một người đàn ông to lớn như anh ta nhìn thấy việc này c*̃ng không chống cự nổi, chứ đừng nói đến đương sự như chú Tư.
Hàn Vân Đình ở bên cạnh lên tiếng phụ họa, “Thật giá trị! Nếu người phụ nữ của tôi làm điều này, tôi sẽ cho cô ấy cả tính mạng c*̉a mình.”
Trong lúc bọn họ đang than thở, Mặc Lương Vũ cúi xuống, mặt anh ta dí sát vào tường, động tác vô c*̀ng hài hước khi xem những tấm ảnh.

WebTru yen Onlinez.

com
Tên này rõ ràng là một kẻ ngốc!
“Đi thôi, em dâu đang đợi ở dưới tầng đấy.”
Lúc này, Kiều Mục mới nói tới trọng điểm.

Tần Bách Duật nhìn anh ta, giọng hơi khàn, “Ở đâu?”
“Đi xuống xem rồi sẽ biết thôi!”.
 
Người Dấu Yêu
Chương 231: Chương 231



Anh đi theo mấy người Kiều Mục bước xuống cầu thang xoắn ốc, trở lại tầng một.

Ráng chiều đã dần dần phai màu trước khi anh dừng lại.

Ánh sáng vàng rực rỡ tan dần trên ngọn núi phía tây, ngoài cửa sổ là bóng tối đã chuyển sang màu mực.

Trong phòng khách đã mở đèn, vô cùng sáng sủa.

Cửa phòng bếp, đang mở.

Người đàn ông đi ở phía trước nhất, ngay vào lúc nhịp bước chân vững vàng dừng lại, một hình ảnh lập tức đọng lại trong mắt.

Cảnh tượng này về sau thật lâu đều như mới xảy ra trong cuộc sống của anh, thậm chí sưởi ấm cho cả quãng đời còn lại của anh, ghi nhớ cả đời.

Từ trước đến nay anh luôn biết, Nghiên Thời Thất xinh đẹp.

Một vẻ ngoài khuynh thành, xinh đẹp tao nhã, không quá khoa trương, nhưng lại vô cùng đoan trang dịu dàng, giống như đóa mẫu đơn nở giữa dòng suối trong veo, thơm ngát duyên dáng, đẹp đẽ nhưng không dung tục.

Ấn tượng mà cô mang đến cho người khác, chính là nhã nhặn uyển chuyển như vậy.

Nhưng mà, vào giờ phút này, Nghiên Thời Thất đã lật đổ hoàn toàn ấn tượng mà trước đây cô mang đến cho người khác.

Mái tóc dài của cô được buộc thành búi tóc sau ót, vài sợi tóc mềm mại tùy ý rủ xuống bên trán.

Áo sát người màu trắng, phối hợp với quần jean skinny màu xám nhạt, đeo một cái tạp dề kẻ sọc màu trắng, cô giống như người vợ nội trợ bình thường, đứng trước bàn dưới ánh sáng rực rỡ cười tủm tỉm nhìn anh.

Dáng vẻ dịu dàng, là vợ của anh.

Trên bàn dài đã bày đầy thức ăn nóng hổi, bao quanh bánh ngọt thiên nga đen ở chính giữa, mọi thứ đều ấm áp vừa phải.

Anh đứng ngoài cửa phòng, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt bóng dáng cô, thời gian tựa như đã ngừng trôi.

Anh nhìn cô từ xa, bắt đầu từ lúc đi vào đến giờ, toàn bộ những ngạc nhiên và cảm động mà cô đã mang đến cho anh đều âm thầm cuốn sạch lí trí của anh.

Không thể nhịn được nữa, dù là có người ngoài ở chỗ này.

“Mẹ kiếp…” Vietwriter.

vn
Mặc Lương Vũ khẽ hô lên một tiếng, khó khăn lắm mới nhắm mắt lại, nhưng hai giây sau lại không kìm được mà tiếp tục nhìn lén.

Bà nó chứ, mùi vị tình yêu này đúng là chua thấy mợ!
Lúc Nghiên Thời Thất được buông ra, cả gương mặt đều đã bốc cháy.

Hôm nay cô không chỉ gọi anh em tốt của anh tới, mà còn có vài cô bạn thân là Ưng Phi Phi và Doãn An Táp nãy giờ vẫn đang giúp cô làm việc.

Mà hai người chị em đó đang đứng cách cô không xa, kéo lấy bàn tay nhỏ bé trắng muốt của cô nhìn thử.

Còn may, không bị đứt tay, nhưng có mấy bọt nước nhỏ do bị dầu văng trúng.

Nghiên Thời Thất rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh, đôi mắt trong suốt ngập nước nhìn anh, nghiêng đầu cười: “Anh Tư, sinh nhật vui vẻ.


Hồn nhiên lại hoạt bát.

Anh khàn khàn “Ừm” một tiếng, tầm mắt nhìn lên trên bàn, giọng điệu có pha chút không nỡ mà nói: “Đều là em làm?”
“Cũng không phải toàn bộ, còn có chị Lâm giúp nữa.


Thật ra thì cô chỉ học được vài món ăn mà thôi, đều là món anh thích, còn lại đều do chị Lâm làm.

“Khụ khụ!” Lúc này, Kiều Mục bị ngược đế độ phải hoài nghi về cuộc đời đứng trước cửa ho khan một tiếng.

Anh ta liếc thức ăn nóng trên bàn, tạm thời không đề cập tới là ăn có ngon hay không nhưng đúng là rất đẹp mắt, “Tôi nói này, hai người… Buồn nôn xong chưa?”
Tần Bách Duật chẳng thèm liếc anh ta lấy một cái, Nghiên Thời Thất thì cười gọi bọn họ, “Mọi người mau tới đây dùng cơm đi.


Cô nói xong lại như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng đứng dậy đi tới trước quầy bếp, lấy mì trường thọ đã nấu xong từ bên trong ra, cuối cùng đặt tới trước mặt anh, “Anh ăn cái này trước đi, mì trường thọ đấy.

”.
 
Người Dấu Yêu
Chương 232: Chương 232



Lúc mọi người ngồi xuống, Tần Bách Duật vẫn còn nhìn chằm chằm bát mì trường thọ.

Nước canh nhạt màu, nhưng lại tỏa ra mùi hương nồng đậm.
Sinh nhật này của anh, trọn đời khó quên.
Mà đối với những người khác, ngày hôm nay không thể nào quên.
Tất cả bọn họ đều bị ngược đến nỗi chẳng thể làm gì được.
Bầu không khí trên bàn cơm rất hài hòa, nếu phải nói có cái gì không bình thường thì có lẽ chính là ánh mắt đấu đá giữa Ưng Phi Phi và Mặc Lương Vũ.
Nhìn nhau không vừa mắt, chán ghét lẫn nhau.
Không phải oan gia thì sẽ không gặp gỡ, câu nói này đúng là chân lí.

Sau khi ăn xong, Tần Bách Duật dắt Nghiên Thời Thất đi thẳng lên tầng hai, còn đám người Kiều Mục thì nói chuyện phiếm giết thời gian trong phòng khách.
Trà Long Tỉnh trên bàn đã nguội lạnh, nhưng Mặc Lương Vũ vẫn rót liên tục hai chén cho bản thân.
Còn Doãn An Táp thì ngồi trong phòng bếp an ủi Ưng Phi Phi đang cáu kỉnh.
Ưng Phi Phi chỉ cần vừa nhìn thấy Mặc Lương Vũ là lại nhớ đến chiếc điện thoại di động đã bị rơi vỡ của mình.
Càng nghĩ càng tức giận, cho nên cô thà rằng ở trong phòng bếp ngửi mùi cơm thừa canh cặn, cũng không muốn vào trong phòng khách đụng mặt Mặc Lương Vũ.
Một cốc trà lạnh xuống bụng, Mặc Lương Vũ v**t v* cái tách sứ màu xanh biếc trong tay.

Cậu ta giương mắt lên nhìn Kiều Mục và Hàn Vân Đình, lần lữa mãi mới hỏi: “Sao không mời Lăng Mật tới?”
Vấn đề này đã quanh quẩn trong đầu cậu ta cả một buổi tối rồi.
Cậu ta nhớ lại cuộc trò chuyện đã nói trong nhóm trước đó, rồi lại lờ mờ cảm thấy rõ là hai người Kiều Mục đang cố ý.
Lúc này, Hàn Vân Đình đang táy máy bộ đồ dùng pha trà nghe vậy thì động tác hơi khựng lại.

Anh ngước mắt nhìn Kiều Mục ngồi đối diện, ánh mắt hiện ra vẻ nghiền ngẫm, “Sao vậy? Không mời cô ấy tới khiến cậu thất vọng sao?”
Thằng nhóc này, đến bây giờ mà vẫn còn u mê chưa chịu tỉnh ngộ.

Cho dù cả đời này Lăng Mật không lập gia đình thì cũng sẽ không có khả năng thích cậu ta.

Một người phụ nữ như cô ta, chỉ đánh giá cao loại đàn ông cao ngạo, tự phụ như chú Tư.

Nhìn thử Mặc Lương Vũ xem, điển hình một cậu công tử lưu manh ph*ng đ*ng, đứng bên cạnh Lăng Mật còn không xứng đôi, chứ nói gì tương lai sau này.
Mặc Lương Vũ bị lời nói của Hàn Vân Đình chẹn ngang họng, ấp úng cả buổi trời mới nhướng đuôi mắt trừng lại, “Em thất vọng cái gì chứ! Chỉ hỏi một câu cũng không được sao?”
Kiều Mục ngồi đối diện nâng tay đang kẹp điếu thuốc lên phẩy phẩy về phía Mặc Lương Vũ, “Tiểu Vũ, trước khi cậu hỏi thì trả lời tôi một vấn đề trước đã.”
“Vấn đề gì?” Mặc Lương Vũ hoang mang.
Kiều Mục phun một làn khói về phía cậu ta, nháy mắt với Hàn Vân Đình rồi mở miệng: “Bây giờ, quan hệ của chú Tư và Nghiên Thời Thất là gì?”
Vẻ mặt của Mặc Lương Vũ mang theo khó hiểu nhìn anh ta, trả lời trôi chảy, “Vợ chồng!”
Vietwriter.vn
“Đúng vậy, vợ chồng!” Anh ta hơi nheo mắt lại, hất cằm, “Vậy cậu cũng biết Lăng Mật thích chú Tư đúng không?”
Mặc Lương Vũ không trả lời.
Hàn Vân Đình nhìn thấy một màn này lập tức cười nhạo thành tiếng, “Giả bộ cái gì, cậu tưởng mấy anh đây không nhìn ra à?”

Mặc Lương Vũ vẫn im lặng như trước.
Kiều Mục cắn đầu điếu thuốc, cười cười, “Cậu cho rằng, với quan hệ giữa ba người họ như vậy thì mời Lăng Mật tới là chuyện tốt sao? Tiểu Vũ, không phải tôi nói cậu chứ, nếu như thích cô ta thì hoặc là cậu chủ động theo đuổi, bắt được xem như cậu trâu bò.

Nhưng nếu cậu không dám thì dẹp suy nghĩ này đi! Trong mối quan hệ như vậy, tôi không tin là cậu không nhìn ra Lăng Mật có nhằm vào Nghiên Thời Thất hay không!”
Lời này đã nói trúng tim đen rồi.
Nụ cười trên mặt Mặc Lương Vũ dần biến mất, cậu ta cúi thấp đầu, hồi lâu mới nhìn Kiều Mục, ấn đường nhíu lại, “Chắc là cô ấy sẽ không làm loại chuyện đó đâu.”
Ha, thằng nhóc chết tiệt này đúng là đã đâm đầu vào vực sâu rồi, dù kéo cỡ nào cũng không thể kéo ra được.
Gương mặt tuấn tú với đường nét sâu sắc của Kiều Mục sa sầm lại, ngay cả Hàn Vân Đình cũng nhíu đôi mày rậm, ánh mắt quét trên người cậu ta mấy vòng, “Cho dù cô ta có làm hay không thì phòng ngừa vẫn tốt hơn, đã hiểu chưa?”.
 
Người Dấu Yêu
Chương 233: Chương 233



Mặc Lương Vũ đối mặt với Kiều Mục, thuận tay cầm bao thuốc lá trên bàn lên.

Sau khi châm lửa, cậu ta lập tức rít sâu một hơi, nhưng vẫn không thể đè ép nỗi buồn phiền trong lòng xuống được.
Lúc này, Kiều Mục dụi tắt đầu thuốc lá, thở ra một hơi nặng nề, “Vẫn là câu nói kia, nếu như là thích thật thì hoặc là tấn công, hoặc là buông tay.

Tự bản thân cậu chọn.”
Mặc Lương Vũ hoàn toàn không lên tiếng, giống như một con gà trống bại trận vậy, rũ thấp đầu vùi mình trên ghế xô pha.
Cậu ta cũng muốn tấn công nhưng lại sợ sau khi bày tỏ cõi lòng thì cũng chẳng còn tư cách ở bên cạnh bầu bạn nữa.
Cho dù Lăng Mật có hèn mọn tới cỡ nào trước mặt anh Tư thì cô ta vẫn là thiên kim của nhà họ Lăng, vẫn là một người phụ nữ kiêu ngạo.
Trong phòng khách, do chuyện liên quan tới Mặc Lương Vũ mà chẳng hiểu sao Kiều Mục và Hàn Vân Đình cũng thấy hơi sốt ruột.
E rằng với mối quan hệ hỗn loạn như bây giờ thì bọn họ khó mà giữ được thăng bằng.

Tuy nhiên, sự hỗn loạn này cũng chỉ là giữa bọn họ mà thôi, cậu Tư người ta và Nghiên Thời Thất vẫn hòa thuận chán!
***
Trên lầu, bức tường hình ở hành lang.
Tần Bách Duật ôm lấy vòng eo của Nghiên Thời Thất, dừng chân sóng vai nhìn xem.
“Anh nhìn xem, đây là ngày đầu tiên em mới vào tiểu học.”
“Còn có tấm này, em… Ưm…”
Không cần phải nói thêm gì nữa, tất cả ngôn ngữ đều chôn vùi trong môi răng kề sát nhau.
Sự cảm động mà cô mang đến cho anh không cần nhiều lời mà vẫn khiến người ta hiểu rõ.
Nụ hôn này dài đằng đẵng, lúc được buông ra, trên mặt Nghiên Thời Thất dường như có hai rạng mây đỏ bốc lên.
Cô vùi vào lòng anh, ghé mắt nhìn lên hình trên tường.

Mỗi một bức hình đều là tấm lòng của cô, mỗi một bức đều được tưới lên bởi sự nhiệt tình chân thành nhất của cô.
“Anh Tư, lúc ở nước ngoài, anh không chụp hình sao?”
Nghiên Thời Thất nhìn lên mặt tường.

Thật ra, lúc làm những tấm hình này cô đã phát phiện một điểm rất kì lạ.
Hình mà Kiều Mục đưa cho cô, từ lúc anh tròn trăm ngày tuổi đến năm mười lăm tuổi, từ hai mươi lăm tuổi cho tới bây giờ, tất cả đều rất phong phú.

Nhưng mười năm ở giữa lại trống không.
Từ lúc anh mười lăm tuổi đến hai mươi lăm tuổi đều không có một tấm hình nào.
Vietwriter.vn

Điều này rất kì lạ.

Cho dù anh không thích chụp hình thì cũng không thể nào không lưu lại bất kì dấu vết hình ảnh nào chứ.
Cô vươn ngón tay ra, khẽ v**t v* lên bức tường hình.

Cảm giác hơi lạnh nhưng không thể giội hết tình cảm nồng nàn tràn đầy của cô.
Lúc này, cô nghe anh nói: “Ở nước ngoài anh không chụp hình.”
“À, vậy thì sau này chúng ta hãy chụp nhiều hình vào nhé.” Cô vừa nói đã thu tầm mắt lại, nhìn vào đáy mắt sâu thẳm của anh, tập trung nghiêm túc nói: “Sau này chúng ta chụp nhiều hình chung, có được không? Vậy thì lần sau khi làm tường hình cũng không cần nhờ người khác ghép lại nữa.”
Cô muốn, trong mỗi một tấm hình sau này đều có bóng dáng bọn họ nương tựa vào nhau.
Bóng lưng đã từng bước đi một mình trong cõi đời này, không nên lại phải cô đơn sau khi đã tìm thấy nhau.
Đôi mắt vừa sâu thẳm lại dịu dàng của Tần Bách Duật nhìn cô chăm chú, anh đặt tay l*n đ*nh đầu cô, vuốt sợi tóc lộn xộn trên trán cô về phía sau, nhẹ giọng nói.

“Được.”
Hai người tiếp tục men theo từng tấm hình mà dừng lại xem.

Khi tấm hình Nghiên Thời Thất mười tuổi mặc đồ công chúa đập vào mắt, Tần Bách Duật duỗi tay chỉ lên đó, “Tấm hình này, em chụp ở đâu vậy?”
Nghiên Thời Thất nhìn theo hướng đầu ngón tay của anh, gãi gương mặt, suy nghĩ trong chốc lát rồi mới trả lời: “Hình như là lúc em nghỉ hè, tham gia một trại hè.

Đây là em chụp lúc mới vừa xuống xe.”
“Em đi trại hè ở đâu?” Giọng anh trầm khàn khác thường.
“Ừm…” Nghiên Thời Thất cố gắng nhớ lại, móng tay chốc chốc lại gõ nhẹ trên môi, “Hình như là vùng núi Bình Túc.”
Đúng vậy, cô có ấn tượng, chính là một vùng núi, nói là đi để tự thể nghiệm cấy mạ, cảm nhận thú vui nhà nông.
Bàn tay đang ôm thắt lưng cô thình lình siết chặt lại.
“Shhhh… Đau.” Anh quên khống chế sức lực, mãi tới khi siết đau vòng eo mềm mại của Nghiên Thời Thất.
Nghe thấy tiếng hô đau của cô, anh thả lỏng lực tay, rủ mắt xuống, mí mắt che kín màu u ám nồng đậm nơi đáy mắt..
 
Người Dấu Yêu
Chương 234: Chương 234



TÌNH CẢM NỒNG NÀN ĐẾN MỨC ĐÁNH CƯỢC CẢ QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI!
“Anh sao vậy?” Nghiên Thời Thất nhận ra được cảm xúc của anh không bình thường, nền kề sát vào anh, nghiêng đầu muốn tra rõ sắc mặt của anh, “Anh Tư?”
Anh thu mí mắt lại, rủ tầm mắt xuống để cô không nhìn thấy rõ thần sắc trong mắt mình.
Suy nghĩ một lúc, cô níu lấy áo sơ mi của anh, ranh mãnh trêu chọc, “Có phải anh nghe thấy em mới mười tuổi đã bị đưa đến vùng núi tham gia trại hè, còn phải xuống ruộng cấy mạ cho nên đau lòng không?”
Sau khi đè nén cảm xúc phập phồng xuống, Tần Bách Duật ngước mắt lên đối diện với đôi mắt xán lạn tựa ngôi sao của cô, dịu giọng đáp lại, “Ừm, đau lòng.”
Nghiên Thời Thất cười khẽ thành tiếng, khoác lấy cánh tay của anh, mỉm cười nói, “Trêu anh thôi mà! Thật ra thì em cũng chưa kịp xuống ruộng tự thể nghiệm thì đã ngã bệnh rồi, sau đó bị giáo viên tạm thời đưa vào bệnh viện luôn!”
Anh không lên tiếng, nhưng ánh mắt khi nhìn cô lộ ra vẻ dịu dàng như nước.
Đúng vậy, hồi đó bị dọa thành như vậy thì làm sao không bị bệnh cho được!
Cô không nhớ cũng tốt, để đoạn ký ức này chảy xuôi trong dòng thời gian cũng được, chỉ cần là cô thì tốt rồi.
***
Mấy phút sau, Nghiên Thời Thất kéo anh đi tới trước cửa phòng ngủ.
Lúc cô định mở cửa ra thì động tác tay không kìm được mà khựng lại.

Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông tuấn tú, tao nhã bên cạnh, dè dặt nghĩ ngợi: “Trước đó, anh đã đi vào chưa?”
Thật ra thì cô bấm đốt ngón tay tính toán thử, có lẽ anh chưa từng đi vào phòng ngủ.
Lúc trước vì lo lắng mì trường thọ để lâu quá sẽ bị đứt, cho nên cô mới nhờ mấy người anh hai Kiều gọi anh xuống lầu.

Có lẽ là anh không có đủ thời gian để đi vào.
Anh chậm rãi lắc đầu, môi mỏng hơi cong lên, tràn đầy dung túng và yêu chiều.
“Vậy… Em đi vệ sinh, anh vào trước đi.”
Nghiên Thời Thất thu lại động tác định mở cửa, nói một câu này xong lập tức xoay người đi về phía phòng tắm độc lập bên kia.
Bóng lưng của cô rất gấp gáp, nhịp bước chân mất trật tự để lộ ra sự hốt hoảng.
Tần Bách Duật không ngăn cản mà chỉ nhìn theo bóng lưng cô, nụ cười càng sâu hơn.
Anh rất mong đợi, cô sẽ chuẩn bị cái gì trong phòng.
Cùng với cửa phòng ngủ mở ra, Nghiên Thời Thất đang bám víu vào một bên khe cửa hành lang để nhìn lén, thấy anh đã bước vào trong phòng thì cô mới rón rén đi theo.
Trong phòng ngủ, đèn bàn tỏa ra ánh sáng nhạt, chưa từng thay đổi.

Duy chỉ có trên giường gọn gàng ngăn nắp lại có một hình trái tim được ghép lại từ cánh hoa.
Chính giữa trái tim, có đặt một cái hộp thắt dây ruy băng.

Nhìn kích thước của nó, Tần Bách Duật đã đoán được ngay đó là cái gì.
Anh bước tới, dừng lại, cầm cái hộp lên, tháo dây ruy băng ra.

Khoảnh khắc nắp hộp được mở ra thì đôi mắt phẳng lặng của anh ánh lên tia sáng lấp lánh.
Một cặp nhẫn, là món quà quan trọng nhất mà cô tặng anh.

Chiếc nhẫn bạch kim trơn kinh điển của nhà C, không hề phô trương, trên mặt của hai chiếc nhẫn đều được khảm một viên kim cương.
“Khụ…” Lúc này, Nghiên Thời Thất nấp ở cửa hơi ngượng ngùng cất bước vào.

Cô ho nhẹ một tiếng, giống như là đang che giấu sự căng thẳng của bản thân vậy.

Nhìn cái hộp được anh đặt trong lòng bàn tay, cô thì thầm nói: “Em thấy cặp nhẫn này đẹp quá cho nên mua luôn.”
“Đúng là rất đẹp.” Anh biết lắng nghe, nói.
Nghe thấy câu này, vẻ thẹn thùng lúng túng của Nghiên Thời Thất đã bị quét sạch.

Cô bước tới, lấy chiếc nhẫn kiểu nam từ trong hộp nhung ra, kéo tay anh, lời nói mang theo sự ngượng ngùng: “Vậy em đeo nó vào cho anh.

Bên trong chiếc nhẫn của anh có khắc tên em.

Bên trong chiếc nhẫn của em… có khắc tên anh.”
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Cô chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của người đàn ông.

Chỉ một khắc như vậy mà trong lòng cô đã vô cùng thỏa mãn.
Chiếc nhẫn này là lời thề mà cô muốn nói cho anh nghe.
Toàn bộ quá trình bắt đầu từ lúc đám hỏi đến đăng ký kết hôn không công khai, anh đều nghe theo yêu cầu của cô.
Cho tới bây giờ, dù không công khai với quần chúng nhưng cô vẫn muốn trao cho nhau một thân phận rõ ràng.
Có lẽ phần lớn cặp đôi yêu nhau thì đàn ông vẫn là người chọn mua nhẫn.

Nhưng tình cảm đã nồng nàn đến mức đánh cược cả quãng đời còn lại rồi thì cần gì phải để ý đến những thứ này.
So với những chi tiết này thì sự thương yêu và bao dung mà anh dành cho cô thật sự quan trọng hơn.
Cô muốn để anh biết, cuộc hôn nhân này không phải là một vụ giao dịch, mà là cô cam tâm tình nguyện, chết một trăm lần cũng không hối hận.
Sau khi đeo nhẫn vào cho anh, Nghiên Thời Thất lập tức duỗi năm ngón tay mảnh khảnh của mình, nghiêng mặt nhìn anh, lắc lư đầu ngón tay, “Mau đeo vào cho em.”.
 
Người Dấu Yêu
Chương 235: Chương 235



EM DÂU, EM THẬT XẤU XA!
Chiếc nhẫn tròn màu trắng được người đàn ông dùng thái độ thành kính đeo vào ngón áp út của cô.

Anh nhẹ nhàng cầm đầu ngón tay của cô, đặt một nụ hôn ngắn ngủi lên mu bàn tay cô.
Anh rủ mắt nhìn bàn tay đang đan vào nhau của hai người, kim cương chiếu rọi phát sáng, giọng điệu trầm thấp từ tính nói, “Nếu có thời gian thì đến ngân hàng Lệ Thành một chuyến.”
Nghiên Thời Thất nhìn anh, dè dặt v**t v* chiếc nhẫn, luồng sáng trong mắt chiếu rọi, lộ ra vẻ ngây thơ và mờ mịt, “Để làm gì?”
Thời điểm này mà nhắc tới đi ngân hàng Lệ Thành…
Bỗng dưng cô nhớ đến anh từng nói, sính lễ tặng cô đều đang nằm trong két sắt ngân hàng.
Chẳng lẽ là thứ gì đó muốn cô đi xem?
Nhưng mà, ngày mai cô phải lên đường đi Đế Kinh rồi.

Nghiên Thời Thất suy nghĩ mấy giây rồi mới thở dài lên tiếng, “Vậy đợi khi nào em từ Đế Kinh về đi.

Chuyến tàu của em khởi hành tám giờ sáng ngày mai rồi.”
“Không sao, không gấp.”
Anh buông đầu ngón tay của cô ra, tiến lên một bước, ôm cô vào lòng mình.
Môi anh dán lên tóc của cô, nghiêng mặt khẽ hôn một cái, “Là Kiều Mục đưa ảnh trăm ngày trong tập hình cho em hả?”
Nghiên Thời Thất vùi trong lòng anh gật đầu, nghĩ đến mấy chữ in nổi nhột nhạt kia, gương mặt của cô lập tức đỏ bừng lên rất đáng nghi.
Mặc dù những lời đó rất nhột nhạt nhưng tất cả đều là lời mà cô muốn nghiêm túc nói cho anh nghe.
Lúc này, anh khẽ v**t v* sống lưng cô, nói khẽ bên tai cô: “Ngoan, lần đầu chúng ta gặp mặt cũng không phải vào cuối tháng tám.”
“Hả? Vậy là…” Lúc nào.
Lời còn chưa nói ra khỏi miệng thì trong hành lang đã có người gọi: “Chú Tư! Hai người làm xong chưa vậy?”
Nghiên Thời Thất: “…”
Anh hai Kiều bị Mặc Lương Vũ lây bệnh rồi đúng không?
Anh buông cô ra, sắc mặt dịu dàng, chỉ hôn lên môi cô mà không nói tiếp, sau đó dắt cô ra khỏi phòng ngủ.
Hai người đi tới cửa cầu thang vòng cung tầng hai, nhìn thấy Kiều Mục đứng trên bậc thang tầng một, chống nạnh nhướng mày, sắc mặt như đang suy nghĩ gì đó.
Ánh mắt của anh ta chần chừ lướt qua gò má, cổ, môi của Nghiên Thời Thất, cuối cùng cũng đưa ra một kết luận, ừm, miệng lại sưng rồi.
Còn những chỗ khác, tạm thời không nhìn thấy.
Tần Bách Duật dắt Nghiên Thời Thất bước xuống cầu thang, ánh mắt rét lạnh sắc bén khóa chặt tầm mắt của Kiều Mục.

Sau khi đi hai bước, đôi mắt sâu thẳm của anh híp lại, giọng điệu mang theo sự nguy hiểm, “Anh nhìn cái gì?”
Kiều Mục đang tìm “dấu ô mai”: “…”
Anh ta lườm Tần Bách Duật, gương mặt tràn đầy mất hứng.
Chỉ có cậu là có vợ?
Lúc ánh mắt anh ta lướt qua mười ngón tay đang đan vào nhau của hai người thì mơ hồ có luồng ánh sáng chợt lóe lên.
“Eo ôi, sao mới lên lầu một lúc đã có thêm hai cái vòng chó rồi?” Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
Hai người đeo vòng chó trên ngón áp út: “…”
Nghiên Thời Thất biết Kiều Mục là đang cố ý trêu chọc, nên kéo lấy tay của người đàn ông bên cạnh lên lắc lư, cười tươi như hoa: “Nếu anh hai Kiều hâm mộ, hay là em tặng riêng cho anh một chiếc cỡ lớn, cái loại có thể mang trên cổ ấy.”
“Ha ha ha ha!” Đây là tiếng cười của Hàn Vân Đình.
“Ha ha!” Ngay cả Tần Bách Duật bên cạnh cũng phải bật cười.
Chỉ trừ Mặc Lương Vũ vẻ mặt ỉu xìu khi nghe thấy câu này cũng duỗi dài cổ, ai oán nói: “Chị dâu, tặng cho em một chiếc đi.

Con cẩu độc thân em đây cũng sắp bị hai người ngược thành chó điên luôn rồi.”
Kiều Mục bị chẹn ngang khó thở cả buổi sau mới tìm về được giọng nói của mình, nghiêm mặt lại, giả vờ tức giận: “Em dâu, em thật là xấu xa!”
Nghiên Thời Thất cười thoải mái.

Nhìn thấy bộ đồ dùng pha trà trên bàn trà, cô nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, nhích lại gần bả vai của anh rồi hỏi: “Em pha trà uống có ngon không?”
Chỉ có mấy giây đi xuống lầu này thôi mà thức ăn cho chó đã vỗ lên mặt cả tấn rồi.
Thật ngán chết mịa đi!
Kiều Mục cảm thấy mình rất uất ức..
 
Người Dấu Yêu
Chương 236: Chương 236



NÓI RA SỰ LƯU LUYẾN CỦA ANH!
Đêm nay, lúc mấy người Kiều Mục rời đi thì vẫn chưa tới mười giờ, nhưng Nghiên Thời Thất đã buồn ngủ tới nỗi không thể mở mắt ra được.
Cô bận bịu mấy ngày liên tục để chuẩn bị một buổi sinh nhật vừa ngạc nhiên lại vui vẻ như vậy cho Tần Bách Duật.

Đến sau khi buông xuống bận rộn thì thứ cuốn tới chính là mệt mỏi và nặng trĩu cả người.
Cô gập hai chân vùi trên ghế xô pha, sau lưng thì tựa vào lòng anh, theo bả vai kéo lấy khuỷu tay của anh, chồng tay hai người lên nhau, híp mắt quan sát cặp nhẫn chiếu sáng đó.
“Mệt sao?” Anh cúi người xuống nhìn gương mặt lộ ra vẻ mệt mỏi lười biếng của cô mà nhẹ giọng hỏi.
Cô gật đầu, giọng nói rất mềm mại, “Vâng, hơi buồn ngủ.”
Anh im lặng, không khí trong phòng khách lại càng yên tĩnh hài hòa.
Mí mắt của Nghiên Thời Thất càng ngày càng trĩu nặng.

Trong lúc mơ màng cô còn cảm nhận được ánh đèn trong phòng khách được điều chỉnh tối xuống.

Cô giống như mê sảng nói gì đó, vặn tới vặn lui trên ghế xô pha muốn tìm một tư thế an toàn và thoải mái hơn.
Lúc này, Tần Bách Duật vẫn luôn im lặng nhẹ nhàng đứng dậy, bế ngang Nghiên Thời Thất lên trong lúc cô đang nửa tỉnh nửa mê.

Trước khi chìm vào giấc ngủ say, cô nghe có người dịu dàng nói ở bên tai: “Ngoan, ngủ đi.”
***
Ngày hôm sau, bảy giờ rưỡi.
Tại trạm tàu cao tốc Lệ Thành.
Trong xe Lincoln, Nghiên Thời Thất ngồi ở hàng ghế sau nhìn Tần Bách Duật, bám lấy tay anh, bĩu môi, gương mặt tràn đầy lưu luyến, “Sau khi em đi, anh phải nhớ em đấy, đợi khi nào rảnh rỗi em sẽ dành thời gian trở về.”
Cô lôi kéo anh nói liên tục không ngừng nghỉ.

Vừa mới nghĩ tới phải chia xa một tháng, thậm chí còn lâu hơn nữa thì cảm giác trong lòng cô đã không rõ là gì nữa rồi.
Đôi mắt như có nắng ban mai chiếu vào của anh chứa đầy sắc ấm và ánh sáng nhu hòa.
Nghiên Thời Thất lại nhìn anh thêm chút nữa.

Sau khi yên lặng thở dài thì cô mới giơ tay lên định mở cửa xe ra.
Nhưng tay còn chưa chạm tới tay cầm thì Tần Bách Duật ở phía sau đã kéo lấy khuỷu tay cô, thuận thế vòng qua eo cô, ôm cô vào lòng trong tiếng hô hoảng sợ của cô.
Anh không nói một lời nhưng đã thành công không để cô đi.
Cách thức của anh như vậy đủ để nói ra sự lưu luyến của mình.
Trước đây cô đã từng nghe rất nhiều người nói, nam nữ trong tình yêu cuồng nhiệt sẽ như keo như sơn thế nào, thân mật không khoảng cách thế nào, mà cô lại luôn nghi ngờ với câu nói này.

Vietwriter.vn
Dù là trước đây ở bên cạnh Bùi Đường cô cũng chưa bao giờ có nhu cầu tình cảm như vậy.
Cho đến khi gặp Tần Bách Duật.
Sự bùng nổ của loại tình cảm này không phải mãnh liệt bình thường đâu.
Anh ôm lấy cô, lòng bàn tay dày rộng ấm áp vuốt lên sống lưng cô một cách dịu dàng.

Nhiệt độ thuộc về anh dường như có thể làm dịu đi sự lo âu khi sắp phải cách xa nhau của cô.
Đã qua bảy giờ bốn mươi lăm, chuyến tàu của cô là tám giờ.
Anh buông cô ra, âm sắc trầm thấp thuần tịnh như rượu cất chảy ra khỏi bờ môi, “Đi đi, đừng để muộn chuyến tàu.”
***
Nghiên Thời Thất bước vào trạm tàu cao tốc, khoảnh khắc khi cô ngoái đầu nhìn lại lần cuối cùng thì trong tầm mắt là hình ảnh người đàn ông phóng khoáng đứng ở ven đường nơi xa, dõi mắt nhìn theo bóng dáng cô xa dần.
Trong biển người mênh mông, người đi đường tốp năm tốp ba qua lại trước mắt.

Lúc cầu thang cuốn lên đến trên cùng, cô mới cong môi vẫy tay về phía anh, thản nhiên cười một tiếng rồi xoay người mở ra chuyến hành trình đến Đế Kinh lần này.
Trong trạm tàu, Lăng Tử Hoan đã xách theo va li nhỏ nhón chân tại chỗ chờ Nghiên Thời Thất.

Khi nhìn thấy bóng cô đứng ở trên đầu cầu thang cuốn thì cô nàng lập tức toét miệng cười rất vui vẻ.
Phải đi xa, vui chết đi được!.
 
Người Dấu Yêu
Chương 237: Chương 237



ĐẾN ĐẾ KINH!
Sau bốn tiếng đường xe, Nghiên Thời Thất và Lăng Tử Hoan đã tới Đế Kinh.
Thành Nghiệp Nam cũng gọi đến, đúng vào lúc cô sắp xuống xe.
“Sắp tới chưa?”
Nghiên Thời Thất lim dim ngủ tựa vào lưng ghế, nhìn nhà lầu cao ngất đang lướt qua bên ngoài cửa sổ tàu cao tốc, giọng nói hơi khàn, “Ừm, em sắp xuống xe rồi.”
Dường như Thành Nghiệp Nam bên kia đầu điện thoại đang hút thuốc lá.
Sau khi phun ra một hơi dài, Thành Nghiệp Nam nói: “Ngày hôm qua, Lưu Khánh có gọi điện thoại cho anh.

Ông ta nói quay chụp lần này được sắp xếp lấy cảnh ở phim trường Bình Hoài, gần Bắc Cổ Thủy Trấn.

Khách sạn mà ông ta chuẩn bị cho em ở ngay vùng phụ cận Thủy Trấn.

Em đi trước xem thử, nếu không hài lòng thì bảo Lăng Tử Hoan đổi một chỗ thoải mái hơn cho em.

Chắc là cuối tuần anh sẽ đến Đế Kinh.”
Nghiên Thời Thất nghe lời dặn dò của anh ta, day huyệt Thái Dương đau nhức, hơi mệt mỏi gật đầu, “Ừm, em biết rồi, mà em không xoi mói đến vậy đâu.

Nghe nói Bắc Cổ Thủy Trấn là trấn nhỏ mang phong cách dân quốc phương Bắc hiếm có ở Đế Kinh, ở đó chắc là thoải mái lắm.

Anh không cần bận tâm quá, nếu bận rộn thì cũng không cần tới đâu.”
Thành Nghiệp Nam là người quản lý số một số hai của công ty, nghệ sĩ trong tay cũng không phải chỉ có một mình cô.
Bình thường, bàn bạc công việc và sắp xếp show diễn của nghệ sĩ đều phải do chính anh ta kiểm duyệt.
Lắm lúc anh ta còn bận rộn hơn cả nghệ sĩ nữa.
Thành Nghiệp Nam im lặng mấy giây đồng hồ, sau đó mới nói: “Vậy tự em chú ý, có chuyện thì phải gọi điện thoại cho anh ngay.”
“Ừm, được.”
***
Mười hai giờ rưỡi trưa, ga tàu phía Nam Đế Kinh.
Hôm nay là lễ Quốc Khánh, người trong ga tàu cao tốc rất đông đúc, tới lui vô cùng nhốn nháo.
Cây hòe hai bên đường lay động theo gió chào đón, gió lạnh mùa thu dễ chịu kèm theo tiếng huyên náo của đô thị phả vào mặt.
Nghiên Thời Thất và Lăng Tử Hoan vừa xuống tàu đã đi thẳng tới bãi đỗ xe.
Đạo diễn Lưu sắp xếp trợ lý của mình tới đón hai người.

Đó là một chàng trai trẻ tuổi, ngoài hai mươi, là một cậu trai rất hoạt bát, giờ phút này đang đứng ở trước đầu xe thỉnh thoảng nhìn ngó xung quanh.
Vừa nhìn thấy bóng dáng của Nghiên Thời Thất, cậu ta lập tức ngớ người ra, sau đó mới tiến thẳng về phía trước, gãi đầu, cười rất kín đáo: “Cô Nghiên, xin chào, tôi là Hàn Trạm – trợ lý của đạo diễn Lưu.”
“Xin chào.” Nghiên Thời Thất mỉm cười chào hỏi đối phương, “Đừng khách sáo, cứ gọi tôi Thập Thất là được rồi.”
Hàn Trạm dẫn hai người lên xe.

Lúc rời khỏi trạm Nam, cậu ta nhìn Nghiên Thời Thất qua gương chiếu hậu, “Chị Thập Thất, đạo diễn Lưu bảo em đưa hai người về khách sạn nghỉ ngơi trước, nói là bốn giờ chiều các vai chính sẽ cùng mở họp.”
Nghiên Thời Thất cầm điện thoại di động gật đầu, ngước mắt nhìn cậu ta với ánh mắt ôn hòa, “Vậy thì làm phiền cậu đưa chúng tôi tới khách sạn trước nhé.”
Kỹ năng lái xe của Hàn Trạm rất vững vàng, lái từ đường vòng ga Nam vào đường chính, nhà cửa hai bên đường vụt qua, mang theo hơi thở nồng đậm của thành phố lớn.
Đường xe đi từ ga tàu phía Nam Đế Kinh đến Bắc Cổ Thủy Trấn mất khoảng hai tiếng đồng hồ.
Hai cô đã ăn một ít ở trên tàu rồi cho nên lúc này Lăng Tử Hoan giống như bé cưng tò mò vậy, nhoài người lên trên ô cửa sổ xe đánh giá thành phố Đế Kinh này.
Sầm uất, huyên náo, bận rộn.

Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Xe chạy chưa tới nửa giờ thì điện thoại di động của Nghiên Thời Thất đã reo lên.

Là tin nhắn của Tần Bách Duật.
[Duật]: Đến rồi?
Lúc nhìn thấy tin nhắn của anh, mặt mày Nghiên Thời Thất tươi như hoa, cô vuốt sợi tóc hai bên tai, gõ lên màn hình trả lời anh.
[Thập Thất]: Vâng.

Trợ lý của đạo diễn tới đón bọn em rồi, một lát nữa là tới khách sạn.
[Duật]: Nhớ ăn cơm đúng giờ.
Lời dặn dò chu đáo lại đơn giản như vậy khiến cho Nghiên Thời Thất đang cầm di động làm sao cũng không thể ngừng cười được.
Bình dị, nhưng ấm áp.
Cô không trả lời lại cho anh, nghĩ đợi tới khách sạn sẽ gọi điện thoại cho anh luôn..
 
Người Dấu Yêu
Chương 238: Chương 238



BÀ TẦN CỦA ANH CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC TẤT CẢ!
Hai giờ rưỡi chiều, Hàn Trạm dừng xe trước khách sạn Thủy Trấn.

Nơi này cách trường quay Bắc Cổ Thủy Trấn chỉ vẻn vẹn năm trăm mét.
Kiến trúc khách sạn hình vuông theo kiểu lâu đài màu trắng ngà, phong cảnh xung quanh xinh đẹp và yên tĩnh, tựa núi kề bên sông, trông về phương xa có thể nhìn thấy Vạn Lý Trường Thành.
Do phải lái xe một thời gian dài cho nên lúc xuống xe Hàn Trạm không khỏi ngáp một cái.
Lúc mở cửa xe cho Nghiên Thời Thất, cậu ta có nói: “Chị Thập Thất, chính là chỗ này.

Phòng là căn hộ riêng, làm thủ tục rồi vào ở là được.

Tất cả đều đã được sắp xếp xong.

Hai người vào trước nghỉ ngơi, đợi tới chiều trước buổi họp em sẽ tới đón.”
Sau khi nói cảm ơn, dõi mắt nhìn Hàn Trạm rời đi, Nghiên Thời Thất và Lăng Tử Hoan đi làm thủ tục nhận phòng.
Hiệu suất làm việc trước quầy rất nhanh, chưa tới năm phút đã hoàn tất, lễ tân dẫn hai cô đi tới căn hộ riêng trong lầu.
Căn hộ được trang bị đầy đủ mọi thứ, sạch sẽ ngăn nắp.

Bên ngoài cửa sổ sát đất là từng mảng lớn rừng cây đã nhuộm sắc thu.
Thời tiết ở Đế Kinh mát mẻ, thoải mái hơn Lệ Thành.

Đôi lúc có gió nhẹ chậm rãi thổi qua ô cửa sổ rộng mở, nhiệt độ rất dễ chịu.
“Chị, chị có đói bụng không?”
Lăng Tử Hoan ngồi trên xô pha ở phòng khách nhăn chóp mũi, xoa bụng nhìn về phía cô, đói đến nỗi sắp thổi ra bong bóng rồi.
Nghiên Thời Thất nhìn đồng hồ, đã sắp ba giờ chiều, còn một tiếng nữa là phải đi họp.

Cô không thể chậm trễ thêm được nữa, sau khi đặt hành lí xuống thì hai người xuống phòng thức ăn nhẹ lầu dưới để dùng cơm.
Trước bàn, nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho hai người.

Chỉ cần nhìn kỹ một chút là người ta đã nhận ra cô ngay.
Nơi này gần phim trường Bình Hoài, hay gặp người nổi tiếng qua lại cũng không có gì kì lạ, nhưng thái độ của nhân viên phục vụ vẫn không giảm bớt khách sáo.

Gọi hai phần bò bít tết và nước trái cây, Nghiên Thời Thất lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Tần Bách Duật.
Sau khi reo ba tiếng, cô nghe thấy điện thoại được nối máy, giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính của người đàn ông chui vào màng nhĩ.
“Em đến khách sạn rồi à?”
Nghiên Thời Thất kề điện thoại di động lên gò má, rủ mắt xuống, ngón tay táy máy khăn trải bàn viền lá sen, giọng nói cũng hơi căng thẳng, “Vâng, vừa mới tới, một lát nữa còn phải đi họp.” Vietwriter.vn
Có lẽ là nghe được sự gượng gạo và cả chút cứng đờ trong giọng nói của cô, cho nên anh liền khẽ cười, “Căng thẳng à?”
Nghiên Thời Thất cắn đầu lưỡi, dời tầm mắt về phía cửa sổ sát đất của phòng ăn, vừa nói vừa đứng dậy đi qua, “Cũng không phải căng thẳng, chỉ là lần đầu tham gia một bộ phim lớn như vậy, cho nên em hơi lo lắng không biết mình có thể đảm nhiệm tốt nhân vật này hay không.”
Tuy là cô có lòng tin với bản thân nhưng lần đầu tiếp xúc với màn ảnh cho nên trong lòng vẫn khó tránh khỏi không nắm chắc.
Vả lại, cô còn chưa thử vai mà người đã tới trước rồi.
Đây là cảm xúc sợ hãi của con người đối với lĩnh vực mà bản thân không quen thuộc, cô cũng vậy.
Chậm rãi bước tới trước cửa sổ sát đất của phòng ăn, nhìn ra quang cảnh núi sông bên ngoài cửa sổ, đáy mắt Nghiên Thời Thất lần đầu lộ ra vẻ hoang mang.
“Không cần phải lo lắng, nếu thích thì cứ đi làm thôi.” Anh dùng giọng điệu dịu dàng lại tràn đầy kiên nhẫn an ủi cô.

Cùng với một tiếng vang của bật lửa, cô nghe thấy anh nói tiếp: “Nếu đạo diễn đã chọn em rồi thì đương nhiên sẽ tin tưởng em có thể làm tốt.”

Lời nói này tựa như âu yếm, vừa tựa như là khích lệ, chẳng hiểu sao lại khiến cho sự lưỡng lự vẫn luôn quanh quẩn trong lòng cô tan thành mây khói.
Nghiên Thời Thất rủ mắt xuống, trong đáy mắt đều là vẻ tươi cười, “Vậy còn anh thì sao?”
Sợ anh không hiểu, cô lại bổ sung thêm một câu: “Anh cho rằng em có thể làm tốt không?”
Tuy cảm xúc phập phồng đã được anh dẹp yên, nhưng cô vẫn muốn nghe sự nhận xét của anh.
Hơi cố chấp, cũng rất giống như một đứa trẻ đang chờ khen ngợi, tựa như chỉ cần một lời nói khẳng định thôi là đã có thể sưởi ấm hết toàn bộ nỗi băn khoăn của cô rồi vậy.
Sau đó, giọng nói nhiễm ý cười của người đàn ông như tiếng đàn êm tai truyền tới, “Bà Tần của anh, có thể làm tốt hết tất cả!”
Ừm, thật là bùi tai, gương mặt cô đỏ bừng lên.
Cúp điện thoại, Nghiên Thời Thất vẫn đứng im trước cửa sổ.

Sắc thu nồng đậm, nhưng tâm trạng của cô lại nóng bỏng hơn cả mùa hè nắng gắt..
 
Người Dấu Yêu
Chương 239: Chương 239



GẶP MẶT NHỮNG VAI CHÍNH KHÁC!
Bốn giờ chiều, đúng giờ Nghiên Thời Thất đã tới phim trường Bình Hoài.
Nơi này nằm ở lưng chừng thung lũng Bình Hoài, bên trong phim trường có rất nhiều công trình kiến trúc triều đại mang phong cách khác xa nhau.
Bộ phim “Vương triều cực lạc” này lấy bối cảnh là kinh đô cũ, kể lại câu chuyện tình yêu của một đời đế vương và sủng phi hậu cung nào đó.
Dưới sự chỉ dẫn của Hàn Trạm, Nghiên Thời Thất đến dãy nhà cổ xưa, vừa đi vòng qua đường phố cổ xưa thì đã nhìn thấy đạo diễn Lưu Khánh đang đứng hút thuốc trước cửa một sương phòng(*).
(*) Sương phòng: các phòng ốc ở hai bên phòng chính.
Bên cạnh ông ấy có bảy tám nhân viên vây quanh, mỗi người đều cầm sổ tay, thỉnh thoảng còn nhìn kiến trúc xung quanh để bàn bạc tiêu chuẩn lấy cảnh.
“Đạo diễn Lưu.” Nghiên Thời Thất cười tiến lên trước, đối diện với tầm mắt của ông ấy, áy náy nói: “Xin lỗi, ngày hôm qua tôi có việc nán lại cho nên đến muộn, mong không làm chậm trễ tiến độ quay phim.”
Lưu Khánh kẹp điếu thuốc, nghiêng đầu phun làn khói trong miệng ra, cười ha hả đáp lại, “Thời Thất tới rồi à.

Không muộn, không muộn, phải tới cuối tuần bộ phim này của tôi mới bắt đầu quay.

Mấy ngày này vốn là để cho mọi người làm quen, tìm sự ăn ý với nhau trước.”
Trong lúc nói chuyện, Lưu Khánh dẫn Nghiên Thời Thất vào trong sương phòng, nghe nói nơi này được chọn để quay cảnh thứ nhất.
Trong sương phòng có bày một bộ bàn hình vuông, bên tay phải là một chiếc giường gỗ khắc hoa văn có trần, để sát vào cửa sổ hình thoi, trong hộp trang điểm để đầy gương đồng và son phấn.
Bối cảnh trông giống như khuê phòng của tiểu thư thời cổ đại.

Gạch men xanh dưới sàn còn được in mấy dấu chân.
Lưu Khánh bảo Nghiên Thời Thất ngồi xuống trước bàn, đưa một phần kịch bản hoàn chỉnh cho cô, “Đây là kịch bản toàn bộ phân cảnh của cô, cô xem qua trước đi.

Mấy người kia đang ở sau viện, một lát nữa sẽ tới.”
Nghiên Thời Thất nhận lấy kịch bản cười gật đầu.

Cô vừa mới mở trang thứ nhất ra, nhìn lướt qua hai dòng, thì ngoài cửa đã có tiếng bước chân huyên náo truyền tới.
Nghe thấy vậy, Lưu Khánh cười đứng lên, “Chắc là bọn họ đã trở lại rồi.”
Khép kịch bản lại, Nghiên Thời Thất cũng đứng dậy chào đón.
Vai chính lần này đóng phim ở Đế Kinh gồm có năm người, kể cả cô.
Ba nam, hai nữ.
Nữ chính do Lâm Mặc Nhi, là người mới được vinh danh ảnh hậu Berlin trước đó, thủ vai.

Nghiên Thời Thất đã từng có duyên gặp cô ta một lần trong tiệc rượu kỉ niệm tròn một năm ở Tần thị.

Đánh giá của người trong giới về Lâm Mặc Nhi bị chia thành hai thái cực đối lập rất nghiêm trọng.
Người thích Lâm Mặc Nhi thậm chí còn có thể dâng luôn mạng sống cho cô ta, nhưng người không thích cô ta thì lại có thể chửi rủa cả mười tám đời tổ tông nhà cô ta.
Nhưng kỹ năng diễn xuất của người phụ nữ như thế lại hoàn hảo khiến người ta không thể nào xoi mói được, lời đồn đãi rất phức tạp.
Nghiên Thời Thất đứng trước bàn vuông, lúc ngước mắt nhìn ra ngoài cửa thì bất ngờ chạm phải tầm mắt của Lâm Mặc Nhi.
Cô ta được ba diễn viên nam khác vây quanh chính giữa, mặc một bộ váy trắng tay dài, bên ngoài khoác áo choàng không tay dài tới đầu gối.

Khi nhìn thấy Nghiên Thời Thất, Lâm Mặc Nhi lập tức sửng sốt, sau đó mới tươi cười vui vẻ, “Xin chào, Nghiên Thời Thất.”
Trong mắt Lâm Mặc Nhi lộ ra sự đánh giá và kiêu ngạo.

Cô ta có kỹ năng diễn và sự ủng hộ đông đảo, đúng là có tư cách để kiêu ngạo.
Ngay lúc Nghiên Thời Thất còn chưa kịp chào hỏi thì có người bước ra từ sau lưng Lâm Mặc Nhi, “Thời Thất!”
Vừa nhìn thấy anh ta, Nghiên Thời Thất lập tức nhướng nhướng mày, nét châm chọc lướt qua đáy mắt.

Cô không để ý đến đối phương mà nhìn về phía Lâm Mặc Nhi, cười nhạt, “Xin chào.” Vietwriter.vn
Toàn bộ năm vai chính đều đã đến đông đủ, cộng thêm Lưu Khánh, sáu người ngồi xuống trước bàn vuông, khiến cho không gian có vẻ chen chúc, chật hẹp ngay lập tức.
Lưu Khánh hài lòng nhìn bọn họ, vỗ tay một cái, “Tôi nghĩ các vị đều là người có tiếng trong giới, chắc không cần tôi giới thiệu quá nhiều đâu nhỉ.

Hôm nay mời mọi người gặp mặt ở nơi này chủ yếu là muốn trò chuyện về một số quy tắc đóng phim của chúng ta…”
Đây là lần đầu tiên Nghiên Thời Thất tiếp xúc với đoàn làm phim, cho nên cô nghiêm túc lắng nghe Lưu Khánh giảng giải.

Nếu như ở trong trường hợp nghiêm túc như thế này mà không có ánh mắt sáng quắc bức người kia thì có lẽ mọi thứ sẽ càng hoàn hảo hơn..
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back