Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Người Dấu Yêu

Người Dấu Yêu
Chương 235: Chương 235



EM DÂU, EM THẬT XẤU XA!
Chiếc nhẫn tròn màu trắng được người đàn ông dùng thái độ thành kính đeo vào ngón áp út của cô.

Anh nhẹ nhàng cầm đầu ngón tay của cô, đặt một nụ hôn ngắn ngủi lên mu bàn tay cô.
Anh rủ mắt nhìn bàn tay đang đan vào nhau của hai người, kim cương chiếu rọi phát sáng, giọng điệu trầm thấp từ tính nói, “Nếu có thời gian thì đến ngân hàng Lệ Thành một chuyến.”
Nghiên Thời Thất nhìn anh, dè dặt v**t v* chiếc nhẫn, luồng sáng trong mắt chiếu rọi, lộ ra vẻ ngây thơ và mờ mịt, “Để làm gì?”
Thời điểm này mà nhắc tới đi ngân hàng Lệ Thành…
Bỗng dưng cô nhớ đến anh từng nói, sính lễ tặng cô đều đang nằm trong két sắt ngân hàng.
Chẳng lẽ là thứ gì đó muốn cô đi xem?
Nhưng mà, ngày mai cô phải lên đường đi Đế Kinh rồi.

Nghiên Thời Thất suy nghĩ mấy giây rồi mới thở dài lên tiếng, “Vậy đợi khi nào em từ Đế Kinh về đi.

Chuyến tàu của em khởi hành tám giờ sáng ngày mai rồi.”
“Không sao, không gấp.”
Anh buông đầu ngón tay của cô ra, tiến lên một bước, ôm cô vào lòng mình.
Môi anh dán lên tóc của cô, nghiêng mặt khẽ hôn một cái, “Là Kiều Mục đưa ảnh trăm ngày trong tập hình cho em hả?”
Nghiên Thời Thất vùi trong lòng anh gật đầu, nghĩ đến mấy chữ in nổi nhột nhạt kia, gương mặt của cô lập tức đỏ bừng lên rất đáng nghi.
Mặc dù những lời đó rất nhột nhạt nhưng tất cả đều là lời mà cô muốn nghiêm túc nói cho anh nghe.
Lúc này, anh khẽ v**t v* sống lưng cô, nói khẽ bên tai cô: “Ngoan, lần đầu chúng ta gặp mặt cũng không phải vào cuối tháng tám.”
“Hả? Vậy là…” Lúc nào.
Lời còn chưa nói ra khỏi miệng thì trong hành lang đã có người gọi: “Chú Tư! Hai người làm xong chưa vậy?”
Nghiên Thời Thất: “…”
Anh hai Kiều bị Mặc Lương Vũ lây bệnh rồi đúng không?
Anh buông cô ra, sắc mặt dịu dàng, chỉ hôn lên môi cô mà không nói tiếp, sau đó dắt cô ra khỏi phòng ngủ.
Hai người đi tới cửa cầu thang vòng cung tầng hai, nhìn thấy Kiều Mục đứng trên bậc thang tầng một, chống nạnh nhướng mày, sắc mặt như đang suy nghĩ gì đó.
Ánh mắt của anh ta chần chừ lướt qua gò má, cổ, môi của Nghiên Thời Thất, cuối cùng cũng đưa ra một kết luận, ừm, miệng lại sưng rồi.
Còn những chỗ khác, tạm thời không nhìn thấy.
Tần Bách Duật dắt Nghiên Thời Thất bước xuống cầu thang, ánh mắt rét lạnh sắc bén khóa chặt tầm mắt của Kiều Mục.

Sau khi đi hai bước, đôi mắt sâu thẳm của anh híp lại, giọng điệu mang theo sự nguy hiểm, “Anh nhìn cái gì?”
Kiều Mục đang tìm “dấu ô mai”: “…”
Anh ta lườm Tần Bách Duật, gương mặt tràn đầy mất hứng.
Chỉ có cậu là có vợ?
Lúc ánh mắt anh ta lướt qua mười ngón tay đang đan vào nhau của hai người thì mơ hồ có luồng ánh sáng chợt lóe lên.
“Eo ôi, sao mới lên lầu một lúc đã có thêm hai cái vòng chó rồi?” Hãy vào Vietwriter.vn.com để đọc truyện nhanh hơn!
Hai người đeo vòng chó trên ngón áp út: “…”
Nghiên Thời Thất biết Kiều Mục là đang cố ý trêu chọc, nên kéo lấy tay của người đàn ông bên cạnh lên lắc lư, cười tươi như hoa: “Nếu anh hai Kiều hâm mộ, hay là em tặng riêng cho anh một chiếc cỡ lớn, cái loại có thể mang trên cổ ấy.”
“Ha ha ha ha!” Đây là tiếng cười của Hàn Vân Đình.
“Ha ha!” Ngay cả Tần Bách Duật bên cạnh cũng phải bật cười.
Chỉ trừ Mặc Lương Vũ vẻ mặt ỉu xìu khi nghe thấy câu này cũng duỗi dài cổ, ai oán nói: “Chị dâu, tặng cho em một chiếc đi.

Con cẩu độc thân em đây cũng sắp bị hai người ngược thành chó điên luôn rồi.”
Kiều Mục bị chẹn ngang khó thở cả buổi sau mới tìm về được giọng nói của mình, nghiêm mặt lại, giả vờ tức giận: “Em dâu, em thật là xấu xa!”
Nghiên Thời Thất cười thoải mái.

Nhìn thấy bộ đồ dùng pha trà trên bàn trà, cô nhìn về phía người đàn ông bên cạnh, nhích lại gần bả vai của anh rồi hỏi: “Em pha trà uống có ngon không?”
Chỉ có mấy giây đi xuống lầu này thôi mà thức ăn cho chó đã vỗ lên mặt cả tấn rồi.
Thật ngán chết mịa đi!
Kiều Mục cảm thấy mình rất uất ức..
 
Người Dấu Yêu
Chương 236: Chương 236



NÓI RA SỰ LƯU LUYẾN CỦA ANH!
Đêm nay, lúc mấy người Kiều Mục rời đi thì vẫn chưa tới mười giờ, nhưng Nghiên Thời Thất đã buồn ngủ tới nỗi không thể mở mắt ra được.
Cô bận bịu mấy ngày liên tục để chuẩn bị một buổi sinh nhật vừa ngạc nhiên lại vui vẻ như vậy cho Tần Bách Duật.

Đến sau khi buông xuống bận rộn thì thứ cuốn tới chính là mệt mỏi và nặng trĩu cả người.
Cô gập hai chân vùi trên ghế xô pha, sau lưng thì tựa vào lòng anh, theo bả vai kéo lấy khuỷu tay của anh, chồng tay hai người lên nhau, híp mắt quan sát cặp nhẫn chiếu sáng đó.
“Mệt sao?” Anh cúi người xuống nhìn gương mặt lộ ra vẻ mệt mỏi lười biếng của cô mà nhẹ giọng hỏi.
Cô gật đầu, giọng nói rất mềm mại, “Vâng, hơi buồn ngủ.”
Anh im lặng, không khí trong phòng khách lại càng yên tĩnh hài hòa.
Mí mắt của Nghiên Thời Thất càng ngày càng trĩu nặng.

Trong lúc mơ màng cô còn cảm nhận được ánh đèn trong phòng khách được điều chỉnh tối xuống.

Cô giống như mê sảng nói gì đó, vặn tới vặn lui trên ghế xô pha muốn tìm một tư thế an toàn và thoải mái hơn.
Lúc này, Tần Bách Duật vẫn luôn im lặng nhẹ nhàng đứng dậy, bế ngang Nghiên Thời Thất lên trong lúc cô đang nửa tỉnh nửa mê.

Trước khi chìm vào giấc ngủ say, cô nghe có người dịu dàng nói ở bên tai: “Ngoan, ngủ đi.”
***
Ngày hôm sau, bảy giờ rưỡi.
Tại trạm tàu cao tốc Lệ Thành.
Trong xe Lincoln, Nghiên Thời Thất ngồi ở hàng ghế sau nhìn Tần Bách Duật, bám lấy tay anh, bĩu môi, gương mặt tràn đầy lưu luyến, “Sau khi em đi, anh phải nhớ em đấy, đợi khi nào rảnh rỗi em sẽ dành thời gian trở về.”
Cô lôi kéo anh nói liên tục không ngừng nghỉ.

Vừa mới nghĩ tới phải chia xa một tháng, thậm chí còn lâu hơn nữa thì cảm giác trong lòng cô đã không rõ là gì nữa rồi.
Đôi mắt như có nắng ban mai chiếu vào của anh chứa đầy sắc ấm và ánh sáng nhu hòa.
Nghiên Thời Thất lại nhìn anh thêm chút nữa.

Sau khi yên lặng thở dài thì cô mới giơ tay lên định mở cửa xe ra.
Nhưng tay còn chưa chạm tới tay cầm thì Tần Bách Duật ở phía sau đã kéo lấy khuỷu tay cô, thuận thế vòng qua eo cô, ôm cô vào lòng trong tiếng hô hoảng sợ của cô.
Anh không nói một lời nhưng đã thành công không để cô đi.
Cách thức của anh như vậy đủ để nói ra sự lưu luyến của mình.
Trước đây cô đã từng nghe rất nhiều người nói, nam nữ trong tình yêu cuồng nhiệt sẽ như keo như sơn thế nào, thân mật không khoảng cách thế nào, mà cô lại luôn nghi ngờ với câu nói này.

Vietwriter.vn
Dù là trước đây ở bên cạnh Bùi Đường cô cũng chưa bao giờ có nhu cầu tình cảm như vậy.
Cho đến khi gặp Tần Bách Duật.
Sự bùng nổ của loại tình cảm này không phải mãnh liệt bình thường đâu.
Anh ôm lấy cô, lòng bàn tay dày rộng ấm áp vuốt lên sống lưng cô một cách dịu dàng.

Nhiệt độ thuộc về anh dường như có thể làm dịu đi sự lo âu khi sắp phải cách xa nhau của cô.
Đã qua bảy giờ bốn mươi lăm, chuyến tàu của cô là tám giờ.
Anh buông cô ra, âm sắc trầm thấp thuần tịnh như rượu cất chảy ra khỏi bờ môi, “Đi đi, đừng để muộn chuyến tàu.”
***
Nghiên Thời Thất bước vào trạm tàu cao tốc, khoảnh khắc khi cô ngoái đầu nhìn lại lần cuối cùng thì trong tầm mắt là hình ảnh người đàn ông phóng khoáng đứng ở ven đường nơi xa, dõi mắt nhìn theo bóng dáng cô xa dần.
Trong biển người mênh mông, người đi đường tốp năm tốp ba qua lại trước mắt.

Lúc cầu thang cuốn lên đến trên cùng, cô mới cong môi vẫy tay về phía anh, thản nhiên cười một tiếng rồi xoay người mở ra chuyến hành trình đến Đế Kinh lần này.
Trong trạm tàu, Lăng Tử Hoan đã xách theo va li nhỏ nhón chân tại chỗ chờ Nghiên Thời Thất.

Khi nhìn thấy bóng cô đứng ở trên đầu cầu thang cuốn thì cô nàng lập tức toét miệng cười rất vui vẻ.
Phải đi xa, vui chết đi được!.
 
Người Dấu Yêu
Chương 237: Chương 237



ĐẾN ĐẾ KINH!
Sau bốn tiếng đường xe, Nghiên Thời Thất và Lăng Tử Hoan đã tới Đế Kinh.
Thành Nghiệp Nam cũng gọi đến, đúng vào lúc cô sắp xuống xe.
“Sắp tới chưa?”
Nghiên Thời Thất lim dim ngủ tựa vào lưng ghế, nhìn nhà lầu cao ngất đang lướt qua bên ngoài cửa sổ tàu cao tốc, giọng nói hơi khàn, “Ừm, em sắp xuống xe rồi.”
Dường như Thành Nghiệp Nam bên kia đầu điện thoại đang hút thuốc lá.
Sau khi phun ra một hơi dài, Thành Nghiệp Nam nói: “Ngày hôm qua, Lưu Khánh có gọi điện thoại cho anh.

Ông ta nói quay chụp lần này được sắp xếp lấy cảnh ở phim trường Bình Hoài, gần Bắc Cổ Thủy Trấn.

Khách sạn mà ông ta chuẩn bị cho em ở ngay vùng phụ cận Thủy Trấn.

Em đi trước xem thử, nếu không hài lòng thì bảo Lăng Tử Hoan đổi một chỗ thoải mái hơn cho em.

Chắc là cuối tuần anh sẽ đến Đế Kinh.”
Nghiên Thời Thất nghe lời dặn dò của anh ta, day huyệt Thái Dương đau nhức, hơi mệt mỏi gật đầu, “Ừm, em biết rồi, mà em không xoi mói đến vậy đâu.

Nghe nói Bắc Cổ Thủy Trấn là trấn nhỏ mang phong cách dân quốc phương Bắc hiếm có ở Đế Kinh, ở đó chắc là thoải mái lắm.

Anh không cần bận tâm quá, nếu bận rộn thì cũng không cần tới đâu.”
Thành Nghiệp Nam là người quản lý số một số hai của công ty, nghệ sĩ trong tay cũng không phải chỉ có một mình cô.
Bình thường, bàn bạc công việc và sắp xếp show diễn của nghệ sĩ đều phải do chính anh ta kiểm duyệt.
Lắm lúc anh ta còn bận rộn hơn cả nghệ sĩ nữa.
Thành Nghiệp Nam im lặng mấy giây đồng hồ, sau đó mới nói: “Vậy tự em chú ý, có chuyện thì phải gọi điện thoại cho anh ngay.”
“Ừm, được.”
***
Mười hai giờ rưỡi trưa, ga tàu phía Nam Đế Kinh.
Hôm nay là lễ Quốc Khánh, người trong ga tàu cao tốc rất đông đúc, tới lui vô cùng nhốn nháo.
Cây hòe hai bên đường lay động theo gió chào đón, gió lạnh mùa thu dễ chịu kèm theo tiếng huyên náo của đô thị phả vào mặt.
Nghiên Thời Thất và Lăng Tử Hoan vừa xuống tàu đã đi thẳng tới bãi đỗ xe.
Đạo diễn Lưu sắp xếp trợ lý của mình tới đón hai người.

Đó là một chàng trai trẻ tuổi, ngoài hai mươi, là một cậu trai rất hoạt bát, giờ phút này đang đứng ở trước đầu xe thỉnh thoảng nhìn ngó xung quanh.
Vừa nhìn thấy bóng dáng của Nghiên Thời Thất, cậu ta lập tức ngớ người ra, sau đó mới tiến thẳng về phía trước, gãi đầu, cười rất kín đáo: “Cô Nghiên, xin chào, tôi là Hàn Trạm – trợ lý của đạo diễn Lưu.”
“Xin chào.” Nghiên Thời Thất mỉm cười chào hỏi đối phương, “Đừng khách sáo, cứ gọi tôi Thập Thất là được rồi.”
Hàn Trạm dẫn hai người lên xe.

Lúc rời khỏi trạm Nam, cậu ta nhìn Nghiên Thời Thất qua gương chiếu hậu, “Chị Thập Thất, đạo diễn Lưu bảo em đưa hai người về khách sạn nghỉ ngơi trước, nói là bốn giờ chiều các vai chính sẽ cùng mở họp.”
Nghiên Thời Thất cầm điện thoại di động gật đầu, ngước mắt nhìn cậu ta với ánh mắt ôn hòa, “Vậy thì làm phiền cậu đưa chúng tôi tới khách sạn trước nhé.”
Kỹ năng lái xe của Hàn Trạm rất vững vàng, lái từ đường vòng ga Nam vào đường chính, nhà cửa hai bên đường vụt qua, mang theo hơi thở nồng đậm của thành phố lớn.
Đường xe đi từ ga tàu phía Nam Đế Kinh đến Bắc Cổ Thủy Trấn mất khoảng hai tiếng đồng hồ.
Hai cô đã ăn một ít ở trên tàu rồi cho nên lúc này Lăng Tử Hoan giống như bé cưng tò mò vậy, nhoài người lên trên ô cửa sổ xe đánh giá thành phố Đế Kinh này.
Sầm uất, huyên náo, bận rộn.

Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Xe chạy chưa tới nửa giờ thì điện thoại di động của Nghiên Thời Thất đã reo lên.

Là tin nhắn của Tần Bách Duật.
[Duật]: Đến rồi?
Lúc nhìn thấy tin nhắn của anh, mặt mày Nghiên Thời Thất tươi như hoa, cô vuốt sợi tóc hai bên tai, gõ lên màn hình trả lời anh.
[Thập Thất]: Vâng.

Trợ lý của đạo diễn tới đón bọn em rồi, một lát nữa là tới khách sạn.
[Duật]: Nhớ ăn cơm đúng giờ.
Lời dặn dò chu đáo lại đơn giản như vậy khiến cho Nghiên Thời Thất đang cầm di động làm sao cũng không thể ngừng cười được.
Bình dị, nhưng ấm áp.
Cô không trả lời lại cho anh, nghĩ đợi tới khách sạn sẽ gọi điện thoại cho anh luôn..
 
Người Dấu Yêu
Chương 238: Chương 238



BÀ TẦN CỦA ANH CÓ THỂ LÀM ĐƯỢC TẤT CẢ!
Hai giờ rưỡi chiều, Hàn Trạm dừng xe trước khách sạn Thủy Trấn.

Nơi này cách trường quay Bắc Cổ Thủy Trấn chỉ vẻn vẹn năm trăm mét.
Kiến trúc khách sạn hình vuông theo kiểu lâu đài màu trắng ngà, phong cảnh xung quanh xinh đẹp và yên tĩnh, tựa núi kề bên sông, trông về phương xa có thể nhìn thấy Vạn Lý Trường Thành.
Do phải lái xe một thời gian dài cho nên lúc xuống xe Hàn Trạm không khỏi ngáp một cái.
Lúc mở cửa xe cho Nghiên Thời Thất, cậu ta có nói: “Chị Thập Thất, chính là chỗ này.

Phòng là căn hộ riêng, làm thủ tục rồi vào ở là được.

Tất cả đều đã được sắp xếp xong.

Hai người vào trước nghỉ ngơi, đợi tới chiều trước buổi họp em sẽ tới đón.”
Sau khi nói cảm ơn, dõi mắt nhìn Hàn Trạm rời đi, Nghiên Thời Thất và Lăng Tử Hoan đi làm thủ tục nhận phòng.
Hiệu suất làm việc trước quầy rất nhanh, chưa tới năm phút đã hoàn tất, lễ tân dẫn hai cô đi tới căn hộ riêng trong lầu.
Căn hộ được trang bị đầy đủ mọi thứ, sạch sẽ ngăn nắp.

Bên ngoài cửa sổ sát đất là từng mảng lớn rừng cây đã nhuộm sắc thu.
Thời tiết ở Đế Kinh mát mẻ, thoải mái hơn Lệ Thành.

Đôi lúc có gió nhẹ chậm rãi thổi qua ô cửa sổ rộng mở, nhiệt độ rất dễ chịu.
“Chị, chị có đói bụng không?”
Lăng Tử Hoan ngồi trên xô pha ở phòng khách nhăn chóp mũi, xoa bụng nhìn về phía cô, đói đến nỗi sắp thổi ra bong bóng rồi.
Nghiên Thời Thất nhìn đồng hồ, đã sắp ba giờ chiều, còn một tiếng nữa là phải đi họp.

Cô không thể chậm trễ thêm được nữa, sau khi đặt hành lí xuống thì hai người xuống phòng thức ăn nhẹ lầu dưới để dùng cơm.
Trước bàn, nhân viên phục vụ đưa thực đơn cho hai người.

Chỉ cần nhìn kỹ một chút là người ta đã nhận ra cô ngay.
Nơi này gần phim trường Bình Hoài, hay gặp người nổi tiếng qua lại cũng không có gì kì lạ, nhưng thái độ của nhân viên phục vụ vẫn không giảm bớt khách sáo.

Gọi hai phần bò bít tết và nước trái cây, Nghiên Thời Thất lập tức lấy điện thoại ra, gọi điện thoại cho Tần Bách Duật.
Sau khi reo ba tiếng, cô nghe thấy điện thoại được nối máy, giọng nói trầm thấp tràn đầy từ tính của người đàn ông chui vào màng nhĩ.
“Em đến khách sạn rồi à?”
Nghiên Thời Thất kề điện thoại di động lên gò má, rủ mắt xuống, ngón tay táy máy khăn trải bàn viền lá sen, giọng nói cũng hơi căng thẳng, “Vâng, vừa mới tới, một lát nữa còn phải đi họp.” Vietwriter.vn
Có lẽ là nghe được sự gượng gạo và cả chút cứng đờ trong giọng nói của cô, cho nên anh liền khẽ cười, “Căng thẳng à?”
Nghiên Thời Thất cắn đầu lưỡi, dời tầm mắt về phía cửa sổ sát đất của phòng ăn, vừa nói vừa đứng dậy đi qua, “Cũng không phải căng thẳng, chỉ là lần đầu tham gia một bộ phim lớn như vậy, cho nên em hơi lo lắng không biết mình có thể đảm nhiệm tốt nhân vật này hay không.”
Tuy là cô có lòng tin với bản thân nhưng lần đầu tiếp xúc với màn ảnh cho nên trong lòng vẫn khó tránh khỏi không nắm chắc.
Vả lại, cô còn chưa thử vai mà người đã tới trước rồi.
Đây là cảm xúc sợ hãi của con người đối với lĩnh vực mà bản thân không quen thuộc, cô cũng vậy.
Chậm rãi bước tới trước cửa sổ sát đất của phòng ăn, nhìn ra quang cảnh núi sông bên ngoài cửa sổ, đáy mắt Nghiên Thời Thất lần đầu lộ ra vẻ hoang mang.
“Không cần phải lo lắng, nếu thích thì cứ đi làm thôi.” Anh dùng giọng điệu dịu dàng lại tràn đầy kiên nhẫn an ủi cô.

Cùng với một tiếng vang của bật lửa, cô nghe thấy anh nói tiếp: “Nếu đạo diễn đã chọn em rồi thì đương nhiên sẽ tin tưởng em có thể làm tốt.”

Lời nói này tựa như âu yếm, vừa tựa như là khích lệ, chẳng hiểu sao lại khiến cho sự lưỡng lự vẫn luôn quanh quẩn trong lòng cô tan thành mây khói.
Nghiên Thời Thất rủ mắt xuống, trong đáy mắt đều là vẻ tươi cười, “Vậy còn anh thì sao?”
Sợ anh không hiểu, cô lại bổ sung thêm một câu: “Anh cho rằng em có thể làm tốt không?”
Tuy cảm xúc phập phồng đã được anh dẹp yên, nhưng cô vẫn muốn nghe sự nhận xét của anh.
Hơi cố chấp, cũng rất giống như một đứa trẻ đang chờ khen ngợi, tựa như chỉ cần một lời nói khẳng định thôi là đã có thể sưởi ấm hết toàn bộ nỗi băn khoăn của cô rồi vậy.
Sau đó, giọng nói nhiễm ý cười của người đàn ông như tiếng đàn êm tai truyền tới, “Bà Tần của anh, có thể làm tốt hết tất cả!”
Ừm, thật là bùi tai, gương mặt cô đỏ bừng lên.
Cúp điện thoại, Nghiên Thời Thất vẫn đứng im trước cửa sổ.

Sắc thu nồng đậm, nhưng tâm trạng của cô lại nóng bỏng hơn cả mùa hè nắng gắt..
 
Người Dấu Yêu
Chương 239: Chương 239



GẶP MẶT NHỮNG VAI CHÍNH KHÁC!
Bốn giờ chiều, đúng giờ Nghiên Thời Thất đã tới phim trường Bình Hoài.
Nơi này nằm ở lưng chừng thung lũng Bình Hoài, bên trong phim trường có rất nhiều công trình kiến trúc triều đại mang phong cách khác xa nhau.
Bộ phim “Vương triều cực lạc” này lấy bối cảnh là kinh đô cũ, kể lại câu chuyện tình yêu của một đời đế vương và sủng phi hậu cung nào đó.
Dưới sự chỉ dẫn của Hàn Trạm, Nghiên Thời Thất đến dãy nhà cổ xưa, vừa đi vòng qua đường phố cổ xưa thì đã nhìn thấy đạo diễn Lưu Khánh đang đứng hút thuốc trước cửa một sương phòng(*).
(*) Sương phòng: các phòng ốc ở hai bên phòng chính.
Bên cạnh ông ấy có bảy tám nhân viên vây quanh, mỗi người đều cầm sổ tay, thỉnh thoảng còn nhìn kiến trúc xung quanh để bàn bạc tiêu chuẩn lấy cảnh.
“Đạo diễn Lưu.” Nghiên Thời Thất cười tiến lên trước, đối diện với tầm mắt của ông ấy, áy náy nói: “Xin lỗi, ngày hôm qua tôi có việc nán lại cho nên đến muộn, mong không làm chậm trễ tiến độ quay phim.”
Lưu Khánh kẹp điếu thuốc, nghiêng đầu phun làn khói trong miệng ra, cười ha hả đáp lại, “Thời Thất tới rồi à.

Không muộn, không muộn, phải tới cuối tuần bộ phim này của tôi mới bắt đầu quay.

Mấy ngày này vốn là để cho mọi người làm quen, tìm sự ăn ý với nhau trước.”
Trong lúc nói chuyện, Lưu Khánh dẫn Nghiên Thời Thất vào trong sương phòng, nghe nói nơi này được chọn để quay cảnh thứ nhất.
Trong sương phòng có bày một bộ bàn hình vuông, bên tay phải là một chiếc giường gỗ khắc hoa văn có trần, để sát vào cửa sổ hình thoi, trong hộp trang điểm để đầy gương đồng và son phấn.
Bối cảnh trông giống như khuê phòng của tiểu thư thời cổ đại.

Gạch men xanh dưới sàn còn được in mấy dấu chân.
Lưu Khánh bảo Nghiên Thời Thất ngồi xuống trước bàn, đưa một phần kịch bản hoàn chỉnh cho cô, “Đây là kịch bản toàn bộ phân cảnh của cô, cô xem qua trước đi.

Mấy người kia đang ở sau viện, một lát nữa sẽ tới.”
Nghiên Thời Thất nhận lấy kịch bản cười gật đầu.

Cô vừa mới mở trang thứ nhất ra, nhìn lướt qua hai dòng, thì ngoài cửa đã có tiếng bước chân huyên náo truyền tới.
Nghe thấy vậy, Lưu Khánh cười đứng lên, “Chắc là bọn họ đã trở lại rồi.”
Khép kịch bản lại, Nghiên Thời Thất cũng đứng dậy chào đón.
Vai chính lần này đóng phim ở Đế Kinh gồm có năm người, kể cả cô.
Ba nam, hai nữ.
Nữ chính do Lâm Mặc Nhi, là người mới được vinh danh ảnh hậu Berlin trước đó, thủ vai.

Nghiên Thời Thất đã từng có duyên gặp cô ta một lần trong tiệc rượu kỉ niệm tròn một năm ở Tần thị.

Đánh giá của người trong giới về Lâm Mặc Nhi bị chia thành hai thái cực đối lập rất nghiêm trọng.
Người thích Lâm Mặc Nhi thậm chí còn có thể dâng luôn mạng sống cho cô ta, nhưng người không thích cô ta thì lại có thể chửi rủa cả mười tám đời tổ tông nhà cô ta.
Nhưng kỹ năng diễn xuất của người phụ nữ như thế lại hoàn hảo khiến người ta không thể nào xoi mói được, lời đồn đãi rất phức tạp.
Nghiên Thời Thất đứng trước bàn vuông, lúc ngước mắt nhìn ra ngoài cửa thì bất ngờ chạm phải tầm mắt của Lâm Mặc Nhi.
Cô ta được ba diễn viên nam khác vây quanh chính giữa, mặc một bộ váy trắng tay dài, bên ngoài khoác áo choàng không tay dài tới đầu gối.

Khi nhìn thấy Nghiên Thời Thất, Lâm Mặc Nhi lập tức sửng sốt, sau đó mới tươi cười vui vẻ, “Xin chào, Nghiên Thời Thất.”
Trong mắt Lâm Mặc Nhi lộ ra sự đánh giá và kiêu ngạo.

Cô ta có kỹ năng diễn và sự ủng hộ đông đảo, đúng là có tư cách để kiêu ngạo.
Ngay lúc Nghiên Thời Thất còn chưa kịp chào hỏi thì có người bước ra từ sau lưng Lâm Mặc Nhi, “Thời Thất!”
Vừa nhìn thấy anh ta, Nghiên Thời Thất lập tức nhướng nhướng mày, nét châm chọc lướt qua đáy mắt.

Cô không để ý đến đối phương mà nhìn về phía Lâm Mặc Nhi, cười nhạt, “Xin chào.” Vietwriter.vn
Toàn bộ năm vai chính đều đã đến đông đủ, cộng thêm Lưu Khánh, sáu người ngồi xuống trước bàn vuông, khiến cho không gian có vẻ chen chúc, chật hẹp ngay lập tức.
Lưu Khánh hài lòng nhìn bọn họ, vỗ tay một cái, “Tôi nghĩ các vị đều là người có tiếng trong giới, chắc không cần tôi giới thiệu quá nhiều đâu nhỉ.

Hôm nay mời mọi người gặp mặt ở nơi này chủ yếu là muốn trò chuyện về một số quy tắc đóng phim của chúng ta…”
Đây là lần đầu tiên Nghiên Thời Thất tiếp xúc với đoàn làm phim, cho nên cô nghiêm túc lắng nghe Lưu Khánh giảng giải.

Nếu như ở trong trường hợp nghiêm túc như thế này mà không có ánh mắt sáng quắc bức người kia thì có lẽ mọi thứ sẽ càng hoàn hảo hơn..
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back