Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Người Dấu Yêu

Người Dấu Yêu
Chương 230: Chương 230



Anh cầm cuốn album ảnh, siết chặt các ngón tay, không xem tiếp nữa.

Anh đột nhiên không nỡ xem tiếp phần hồi ức độc nhất và quý giá này nữa.
Anh muốn gặp cô, muốn ôm cô vào lòng, muốn ôm trọn cô vào lòng mình.

Anh nghĩ, sẽ không có bất cứ người phụ nữ nào khác trong cuộc đời này có thể khiến trái tim anh rung động như vậy.
Đi vòng qua cầu thang xoắn ốc, bước chân của anh chậm lại.

Phía trước là phòng ngủ chính, trái tim mềm mại của anh chất chứa sự lo lắng.
Tuy nhiên, trước khi đến gần phòng ngủ chính, trong hành lang yên tĩnh và đơn điệu này, anh nhìn thấy bức tường vốn trống rỗng, nay được dán đầy những tấm ảnh xếp thành hình trái tim.

Cách bày trí này đã khiến cho không gian trở nên rất ấm áp.

Thậm chí anh có thể nghĩ về những ngày sau này, mỗi lần anh bước ngang qua đây, trong tầm mắt sẽ tràn ngập tình ý nồng đậm từ bức tường ảnh này.
Năm trăm hai mươi tấm ảnh dán đầy tường.

Tấm ảnh nền đỏ ở giữa là phiên bản phóng to của hình họ chụp khi làm giấy chứng nhận kết hôn.
Phần còn lại là những tấm ảnh ghép chung c*̉a hai người họ từ năm một tuổi cho đến hiện tại nhờ Photoshop.
Trong những tháng ngày trước đây chưa từng quen nhau, cô sử dụng cách này để nối liền tất cả quá khứ của hai người.
Trên tấm ảnh ở chính giữa, có một tờ giấy ghi chú: [Xin chào ông Tần, em là bà Tần!]
Anh dừng lại một lúc lâu, ánh mắt lướt nhìn những tấm ảnh, cuối cùng rơi trên tấm ảnh ở trong góc.

Cô mặc chiếc váy công chúa màu trắng, mang chiếc cặp màu hồng.
Trong tấm ảnh ghép này, nhìn cô khoảng mười tuổi, làn da hơi đen, tóc thắt bím đuôi ngựa, mỉm cười và tạo dáng chữ V trước ống kính.
Chàng trai đứng cạnh cô trong tấm ảnh ghép này là anh lúc mười lăm tuổi, dáng người cao ráo thanh tú, mặc một chiếc quần âu có dây đeo vai và áo sơ mi trắng, như một quý ông nhỏ tuổi mặt lạnh, lạnh lùng nhìn vào ống kính.
Đôi mắt của anh sâu thẳm, dán chặt vào bức ảnh này.
Năm đó, trong ngõ hẻm lạnh lẽo sâu hun hút, gặp được cô trong lúc anh vô c*̀ng thảm hại, chính là lúc cô mặc chiếc váy công chúa này.
Cảm xúc dâng trào c*̀ng với sự ngạc nhiên mà cô mang lại.

Có quá nhiều ảnh mà anh vẫn chưa nhìn kĩ càng.
Đằng sau anh, tiếng bước chân rối loạn kèm theo tiếng hét, bỗng chốc phá vỡ sự yên tĩnh này.

“WTF, bức tường ảnh này…” Tiếng hét vô văn hóa này đến từ Mặc Lương Vũ.
Dù sao thì cậu ta vẫn luôn theo đuổi mục đích “một câu WTF đi khắp thế giới”.
Kiều Mục và Hàn Vân Đình đi theo ngay sau Mặc Lương Vũ bước lên cầu thang.
Thành thật mà nói, là một người đàn ông, nhìn thấy tường ảnh như vậy không thể nào không xúc động.
Điều quan trọng nhất là trong thời gian họ chưa từng gặp nhau, em dâu sử dụng phương pháp ghép ảnh này để đôi bên kết hợp với nhau.
Khó trách cô muốn anh cho cô tất cả những tấm ảnh từ nhỏ đến lớn của chú Tư.
Sự xuất hiện bất ngờ c*̉a ba người này phá vỡ cảm xúc ấm áp của Tần Bách Duật.
Yết hầu chuyển động, anh đè nén sự dịu dàng trong trái tim, con ngươi sâu thẳm lộ ra sự lạnh lẽo, vô c*̀ng khó chịu với sự xuất hiện của bọn họ.
“Chú Tư, thật là ý nghĩa!” Kiều Mục bước tới vỗ nhẹ lên vai Tần Bách Duật.

Một người đàn ông to lớn như anh ta nhìn thấy việc này c*̃ng không chống cự nổi, chứ đừng nói đến đương sự như chú Tư.
Hàn Vân Đình ở bên cạnh lên tiếng phụ họa, “Thật giá trị! Nếu người phụ nữ của tôi làm điều này, tôi sẽ cho cô ấy cả tính mạng c*̉a mình.”
Trong lúc bọn họ đang than thở, Mặc Lương Vũ cúi xuống, mặt anh ta dí sát vào tường, động tác vô c*̀ng hài hước khi xem những tấm ảnh.

WebTru yen Onlinez.

com
Tên này rõ ràng là một kẻ ngốc!
“Đi thôi, em dâu đang đợi ở dưới tầng đấy.”
Lúc này, Kiều Mục mới nói tới trọng điểm.

Tần Bách Duật nhìn anh ta, giọng hơi khàn, “Ở đâu?”
“Đi xuống xem rồi sẽ biết thôi!”.
 
Người Dấu Yêu
Chương 231: Chương 231



Anh đi theo mấy người Kiều Mục bước xuống cầu thang xoắn ốc, trở lại tầng một.

Ráng chiều đã dần dần phai màu trước khi anh dừng lại.

Ánh sáng vàng rực rỡ tan dần trên ngọn núi phía tây, ngoài cửa sổ là bóng tối đã chuyển sang màu mực.

Trong phòng khách đã mở đèn, vô cùng sáng sủa.

Cửa phòng bếp, đang mở.

Người đàn ông đi ở phía trước nhất, ngay vào lúc nhịp bước chân vững vàng dừng lại, một hình ảnh lập tức đọng lại trong mắt.

Cảnh tượng này về sau thật lâu đều như mới xảy ra trong cuộc sống của anh, thậm chí sưởi ấm cho cả quãng đời còn lại của anh, ghi nhớ cả đời.

Từ trước đến nay anh luôn biết, Nghiên Thời Thất xinh đẹp.

Một vẻ ngoài khuynh thành, xinh đẹp tao nhã, không quá khoa trương, nhưng lại vô cùng đoan trang dịu dàng, giống như đóa mẫu đơn nở giữa dòng suối trong veo, thơm ngát duyên dáng, đẹp đẽ nhưng không dung tục.

Ấn tượng mà cô mang đến cho người khác, chính là nhã nhặn uyển chuyển như vậy.

Nhưng mà, vào giờ phút này, Nghiên Thời Thất đã lật đổ hoàn toàn ấn tượng mà trước đây cô mang đến cho người khác.

Mái tóc dài của cô được buộc thành búi tóc sau ót, vài sợi tóc mềm mại tùy ý rủ xuống bên trán.

Áo sát người màu trắng, phối hợp với quần jean skinny màu xám nhạt, đeo một cái tạp dề kẻ sọc màu trắng, cô giống như người vợ nội trợ bình thường, đứng trước bàn dưới ánh sáng rực rỡ cười tủm tỉm nhìn anh.

Dáng vẻ dịu dàng, là vợ của anh.

Trên bàn dài đã bày đầy thức ăn nóng hổi, bao quanh bánh ngọt thiên nga đen ở chính giữa, mọi thứ đều ấm áp vừa phải.

Anh đứng ngoài cửa phòng, đôi mắt sâu thẳm khóa chặt bóng dáng cô, thời gian tựa như đã ngừng trôi.

Anh nhìn cô từ xa, bắt đầu từ lúc đi vào đến giờ, toàn bộ những ngạc nhiên và cảm động mà cô đã mang đến cho anh đều âm thầm cuốn sạch lí trí của anh.

Không thể nhịn được nữa, dù là có người ngoài ở chỗ này.

“Mẹ kiếp…” Vietwriter.

vn
Mặc Lương Vũ khẽ hô lên một tiếng, khó khăn lắm mới nhắm mắt lại, nhưng hai giây sau lại không kìm được mà tiếp tục nhìn lén.

Bà nó chứ, mùi vị tình yêu này đúng là chua thấy mợ!
Lúc Nghiên Thời Thất được buông ra, cả gương mặt đều đã bốc cháy.

Hôm nay cô không chỉ gọi anh em tốt của anh tới, mà còn có vài cô bạn thân là Ưng Phi Phi và Doãn An Táp nãy giờ vẫn đang giúp cô làm việc.

Mà hai người chị em đó đang đứng cách cô không xa, kéo lấy bàn tay nhỏ bé trắng muốt của cô nhìn thử.

Còn may, không bị đứt tay, nhưng có mấy bọt nước nhỏ do bị dầu văng trúng.

Nghiên Thời Thất rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay anh, đôi mắt trong suốt ngập nước nhìn anh, nghiêng đầu cười: “Anh Tư, sinh nhật vui vẻ.


Hồn nhiên lại hoạt bát.

Anh khàn khàn “Ừm” một tiếng, tầm mắt nhìn lên trên bàn, giọng điệu có pha chút không nỡ mà nói: “Đều là em làm?”
“Cũng không phải toàn bộ, còn có chị Lâm giúp nữa.


Thật ra thì cô chỉ học được vài món ăn mà thôi, đều là món anh thích, còn lại đều do chị Lâm làm.

“Khụ khụ!” Lúc này, Kiều Mục bị ngược đế độ phải hoài nghi về cuộc đời đứng trước cửa ho khan một tiếng.

Anh ta liếc thức ăn nóng trên bàn, tạm thời không đề cập tới là ăn có ngon hay không nhưng đúng là rất đẹp mắt, “Tôi nói này, hai người… Buồn nôn xong chưa?”
Tần Bách Duật chẳng thèm liếc anh ta lấy một cái, Nghiên Thời Thất thì cười gọi bọn họ, “Mọi người mau tới đây dùng cơm đi.


Cô nói xong lại như nghĩ tới điều gì đó, vội vàng đứng dậy đi tới trước quầy bếp, lấy mì trường thọ đã nấu xong từ bên trong ra, cuối cùng đặt tới trước mặt anh, “Anh ăn cái này trước đi, mì trường thọ đấy.

”.
 
Người Dấu Yêu
Chương 232: Chương 232



Lúc mọi người ngồi xuống, Tần Bách Duật vẫn còn nhìn chằm chằm bát mì trường thọ.

Nước canh nhạt màu, nhưng lại tỏa ra mùi hương nồng đậm.
Sinh nhật này của anh, trọn đời khó quên.
Mà đối với những người khác, ngày hôm nay không thể nào quên.
Tất cả bọn họ đều bị ngược đến nỗi chẳng thể làm gì được.
Bầu không khí trên bàn cơm rất hài hòa, nếu phải nói có cái gì không bình thường thì có lẽ chính là ánh mắt đấu đá giữa Ưng Phi Phi và Mặc Lương Vũ.
Nhìn nhau không vừa mắt, chán ghét lẫn nhau.
Không phải oan gia thì sẽ không gặp gỡ, câu nói này đúng là chân lí.

Sau khi ăn xong, Tần Bách Duật dắt Nghiên Thời Thất đi thẳng lên tầng hai, còn đám người Kiều Mục thì nói chuyện phiếm giết thời gian trong phòng khách.
Trà Long Tỉnh trên bàn đã nguội lạnh, nhưng Mặc Lương Vũ vẫn rót liên tục hai chén cho bản thân.
Còn Doãn An Táp thì ngồi trong phòng bếp an ủi Ưng Phi Phi đang cáu kỉnh.
Ưng Phi Phi chỉ cần vừa nhìn thấy Mặc Lương Vũ là lại nhớ đến chiếc điện thoại di động đã bị rơi vỡ của mình.
Càng nghĩ càng tức giận, cho nên cô thà rằng ở trong phòng bếp ngửi mùi cơm thừa canh cặn, cũng không muốn vào trong phòng khách đụng mặt Mặc Lương Vũ.
Một cốc trà lạnh xuống bụng, Mặc Lương Vũ v**t v* cái tách sứ màu xanh biếc trong tay.

Cậu ta giương mắt lên nhìn Kiều Mục và Hàn Vân Đình, lần lữa mãi mới hỏi: “Sao không mời Lăng Mật tới?”
Vấn đề này đã quanh quẩn trong đầu cậu ta cả một buổi tối rồi.
Cậu ta nhớ lại cuộc trò chuyện đã nói trong nhóm trước đó, rồi lại lờ mờ cảm thấy rõ là hai người Kiều Mục đang cố ý.
Lúc này, Hàn Vân Đình đang táy máy bộ đồ dùng pha trà nghe vậy thì động tác hơi khựng lại.

Anh ngước mắt nhìn Kiều Mục ngồi đối diện, ánh mắt hiện ra vẻ nghiền ngẫm, “Sao vậy? Không mời cô ấy tới khiến cậu thất vọng sao?”
Thằng nhóc này, đến bây giờ mà vẫn còn u mê chưa chịu tỉnh ngộ.

Cho dù cả đời này Lăng Mật không lập gia đình thì cũng sẽ không có khả năng thích cậu ta.

Một người phụ nữ như cô ta, chỉ đánh giá cao loại đàn ông cao ngạo, tự phụ như chú Tư.

Nhìn thử Mặc Lương Vũ xem, điển hình một cậu công tử lưu manh ph*ng đ*ng, đứng bên cạnh Lăng Mật còn không xứng đôi, chứ nói gì tương lai sau này.
Mặc Lương Vũ bị lời nói của Hàn Vân Đình chẹn ngang họng, ấp úng cả buổi trời mới nhướng đuôi mắt trừng lại, “Em thất vọng cái gì chứ! Chỉ hỏi một câu cũng không được sao?”
Kiều Mục ngồi đối diện nâng tay đang kẹp điếu thuốc lên phẩy phẩy về phía Mặc Lương Vũ, “Tiểu Vũ, trước khi cậu hỏi thì trả lời tôi một vấn đề trước đã.”
“Vấn đề gì?” Mặc Lương Vũ hoang mang.
Kiều Mục phun một làn khói về phía cậu ta, nháy mắt với Hàn Vân Đình rồi mở miệng: “Bây giờ, quan hệ của chú Tư và Nghiên Thời Thất là gì?”
Vẻ mặt của Mặc Lương Vũ mang theo khó hiểu nhìn anh ta, trả lời trôi chảy, “Vợ chồng!”
Vietwriter.vn
“Đúng vậy, vợ chồng!” Anh ta hơi nheo mắt lại, hất cằm, “Vậy cậu cũng biết Lăng Mật thích chú Tư đúng không?”
Mặc Lương Vũ không trả lời.
Hàn Vân Đình nhìn thấy một màn này lập tức cười nhạo thành tiếng, “Giả bộ cái gì, cậu tưởng mấy anh đây không nhìn ra à?”

Mặc Lương Vũ vẫn im lặng như trước.
Kiều Mục cắn đầu điếu thuốc, cười cười, “Cậu cho rằng, với quan hệ giữa ba người họ như vậy thì mời Lăng Mật tới là chuyện tốt sao? Tiểu Vũ, không phải tôi nói cậu chứ, nếu như thích cô ta thì hoặc là cậu chủ động theo đuổi, bắt được xem như cậu trâu bò.

Nhưng nếu cậu không dám thì dẹp suy nghĩ này đi! Trong mối quan hệ như vậy, tôi không tin là cậu không nhìn ra Lăng Mật có nhằm vào Nghiên Thời Thất hay không!”
Lời này đã nói trúng tim đen rồi.
Nụ cười trên mặt Mặc Lương Vũ dần biến mất, cậu ta cúi thấp đầu, hồi lâu mới nhìn Kiều Mục, ấn đường nhíu lại, “Chắc là cô ấy sẽ không làm loại chuyện đó đâu.”
Ha, thằng nhóc chết tiệt này đúng là đã đâm đầu vào vực sâu rồi, dù kéo cỡ nào cũng không thể kéo ra được.
Gương mặt tuấn tú với đường nét sâu sắc của Kiều Mục sa sầm lại, ngay cả Hàn Vân Đình cũng nhíu đôi mày rậm, ánh mắt quét trên người cậu ta mấy vòng, “Cho dù cô ta có làm hay không thì phòng ngừa vẫn tốt hơn, đã hiểu chưa?”.
 
Người Dấu Yêu
Chương 233: Chương 233



Mặc Lương Vũ đối mặt với Kiều Mục, thuận tay cầm bao thuốc lá trên bàn lên.

Sau khi châm lửa, cậu ta lập tức rít sâu một hơi, nhưng vẫn không thể đè ép nỗi buồn phiền trong lòng xuống được.
Lúc này, Kiều Mục dụi tắt đầu thuốc lá, thở ra một hơi nặng nề, “Vẫn là câu nói kia, nếu như là thích thật thì hoặc là tấn công, hoặc là buông tay.

Tự bản thân cậu chọn.”
Mặc Lương Vũ hoàn toàn không lên tiếng, giống như một con gà trống bại trận vậy, rũ thấp đầu vùi mình trên ghế xô pha.
Cậu ta cũng muốn tấn công nhưng lại sợ sau khi bày tỏ cõi lòng thì cũng chẳng còn tư cách ở bên cạnh bầu bạn nữa.
Cho dù Lăng Mật có hèn mọn tới cỡ nào trước mặt anh Tư thì cô ta vẫn là thiên kim của nhà họ Lăng, vẫn là một người phụ nữ kiêu ngạo.
Trong phòng khách, do chuyện liên quan tới Mặc Lương Vũ mà chẳng hiểu sao Kiều Mục và Hàn Vân Đình cũng thấy hơi sốt ruột.
E rằng với mối quan hệ hỗn loạn như bây giờ thì bọn họ khó mà giữ được thăng bằng.

Tuy nhiên, sự hỗn loạn này cũng chỉ là giữa bọn họ mà thôi, cậu Tư người ta và Nghiên Thời Thất vẫn hòa thuận chán!
***
Trên lầu, bức tường hình ở hành lang.
Tần Bách Duật ôm lấy vòng eo của Nghiên Thời Thất, dừng chân sóng vai nhìn xem.
“Anh nhìn xem, đây là ngày đầu tiên em mới vào tiểu học.”
“Còn có tấm này, em… Ưm…”
Không cần phải nói thêm gì nữa, tất cả ngôn ngữ đều chôn vùi trong môi răng kề sát nhau.
Sự cảm động mà cô mang đến cho anh không cần nhiều lời mà vẫn khiến người ta hiểu rõ.
Nụ hôn này dài đằng đẵng, lúc được buông ra, trên mặt Nghiên Thời Thất dường như có hai rạng mây đỏ bốc lên.
Cô vùi vào lòng anh, ghé mắt nhìn lên hình trên tường.

Mỗi một bức hình đều là tấm lòng của cô, mỗi một bức đều được tưới lên bởi sự nhiệt tình chân thành nhất của cô.
“Anh Tư, lúc ở nước ngoài, anh không chụp hình sao?”
Nghiên Thời Thất nhìn lên mặt tường.

Thật ra, lúc làm những tấm hình này cô đã phát phiện một điểm rất kì lạ.
Hình mà Kiều Mục đưa cho cô, từ lúc anh tròn trăm ngày tuổi đến năm mười lăm tuổi, từ hai mươi lăm tuổi cho tới bây giờ, tất cả đều rất phong phú.

Nhưng mười năm ở giữa lại trống không.
Từ lúc anh mười lăm tuổi đến hai mươi lăm tuổi đều không có một tấm hình nào.
Vietwriter.vn

Điều này rất kì lạ.

Cho dù anh không thích chụp hình thì cũng không thể nào không lưu lại bất kì dấu vết hình ảnh nào chứ.
Cô vươn ngón tay ra, khẽ v**t v* lên bức tường hình.

Cảm giác hơi lạnh nhưng không thể giội hết tình cảm nồng nàn tràn đầy của cô.
Lúc này, cô nghe anh nói: “Ở nước ngoài anh không chụp hình.”
“À, vậy thì sau này chúng ta hãy chụp nhiều hình vào nhé.” Cô vừa nói đã thu tầm mắt lại, nhìn vào đáy mắt sâu thẳm của anh, tập trung nghiêm túc nói: “Sau này chúng ta chụp nhiều hình chung, có được không? Vậy thì lần sau khi làm tường hình cũng không cần nhờ người khác ghép lại nữa.”
Cô muốn, trong mỗi một tấm hình sau này đều có bóng dáng bọn họ nương tựa vào nhau.
Bóng lưng đã từng bước đi một mình trong cõi đời này, không nên lại phải cô đơn sau khi đã tìm thấy nhau.
Đôi mắt vừa sâu thẳm lại dịu dàng của Tần Bách Duật nhìn cô chăm chú, anh đặt tay l*n đ*nh đầu cô, vuốt sợi tóc lộn xộn trên trán cô về phía sau, nhẹ giọng nói.

“Được.”
Hai người tiếp tục men theo từng tấm hình mà dừng lại xem.

Khi tấm hình Nghiên Thời Thất mười tuổi mặc đồ công chúa đập vào mắt, Tần Bách Duật duỗi tay chỉ lên đó, “Tấm hình này, em chụp ở đâu vậy?”
Nghiên Thời Thất nhìn theo hướng đầu ngón tay của anh, gãi gương mặt, suy nghĩ trong chốc lát rồi mới trả lời: “Hình như là lúc em nghỉ hè, tham gia một trại hè.

Đây là em chụp lúc mới vừa xuống xe.”
“Em đi trại hè ở đâu?” Giọng anh trầm khàn khác thường.
“Ừm…” Nghiên Thời Thất cố gắng nhớ lại, móng tay chốc chốc lại gõ nhẹ trên môi, “Hình như là vùng núi Bình Túc.”
Đúng vậy, cô có ấn tượng, chính là một vùng núi, nói là đi để tự thể nghiệm cấy mạ, cảm nhận thú vui nhà nông.
Bàn tay đang ôm thắt lưng cô thình lình siết chặt lại.
“Shhhh… Đau.” Anh quên khống chế sức lực, mãi tới khi siết đau vòng eo mềm mại của Nghiên Thời Thất.
Nghe thấy tiếng hô đau của cô, anh thả lỏng lực tay, rủ mắt xuống, mí mắt che kín màu u ám nồng đậm nơi đáy mắt..
 
Người Dấu Yêu
Chương 234: Chương 234



TÌNH CẢM NỒNG NÀN ĐẾN MỨC ĐÁNH CƯỢC CẢ QUÃNG ĐỜI CÒN LẠI!
“Anh sao vậy?” Nghiên Thời Thất nhận ra được cảm xúc của anh không bình thường, nền kề sát vào anh, nghiêng đầu muốn tra rõ sắc mặt của anh, “Anh Tư?”
Anh thu mí mắt lại, rủ tầm mắt xuống để cô không nhìn thấy rõ thần sắc trong mắt mình.
Suy nghĩ một lúc, cô níu lấy áo sơ mi của anh, ranh mãnh trêu chọc, “Có phải anh nghe thấy em mới mười tuổi đã bị đưa đến vùng núi tham gia trại hè, còn phải xuống ruộng cấy mạ cho nên đau lòng không?”
Sau khi đè nén cảm xúc phập phồng xuống, Tần Bách Duật ngước mắt lên đối diện với đôi mắt xán lạn tựa ngôi sao của cô, dịu giọng đáp lại, “Ừm, đau lòng.”
Nghiên Thời Thất cười khẽ thành tiếng, khoác lấy cánh tay của anh, mỉm cười nói, “Trêu anh thôi mà! Thật ra thì em cũng chưa kịp xuống ruộng tự thể nghiệm thì đã ngã bệnh rồi, sau đó bị giáo viên tạm thời đưa vào bệnh viện luôn!”
Anh không lên tiếng, nhưng ánh mắt khi nhìn cô lộ ra vẻ dịu dàng như nước.
Đúng vậy, hồi đó bị dọa thành như vậy thì làm sao không bị bệnh cho được!
Cô không nhớ cũng tốt, để đoạn ký ức này chảy xuôi trong dòng thời gian cũng được, chỉ cần là cô thì tốt rồi.
***
Mấy phút sau, Nghiên Thời Thất kéo anh đi tới trước cửa phòng ngủ.
Lúc cô định mở cửa ra thì động tác tay không kìm được mà khựng lại.

Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông tuấn tú, tao nhã bên cạnh, dè dặt nghĩ ngợi: “Trước đó, anh đã đi vào chưa?”
Thật ra thì cô bấm đốt ngón tay tính toán thử, có lẽ anh chưa từng đi vào phòng ngủ.
Lúc trước vì lo lắng mì trường thọ để lâu quá sẽ bị đứt, cho nên cô mới nhờ mấy người anh hai Kiều gọi anh xuống lầu.

Có lẽ là anh không có đủ thời gian để đi vào.
Anh chậm rãi lắc đầu, môi mỏng hơi cong lên, tràn đầy dung túng và yêu chiều.
“Vậy… Em đi vệ sinh, anh vào trước đi.”
Nghiên Thời Thất thu lại động tác định mở cửa, nói một câu này xong lập tức xoay người đi về phía phòng tắm độc lập bên kia.
Bóng lưng của cô rất gấp gáp, nhịp bước chân mất trật tự để lộ ra sự hốt hoảng.
Tần Bách Duật không ngăn cản mà chỉ nhìn theo bóng lưng cô, nụ cười càng sâu hơn.
Anh rất mong đợi, cô sẽ chuẩn bị cái gì trong phòng.
Cùng với cửa phòng ngủ mở ra, Nghiên Thời Thất đang bám víu vào một bên khe cửa hành lang để nhìn lén, thấy anh đã bước vào trong phòng thì cô mới rón rén đi theo.
Trong phòng ngủ, đèn bàn tỏa ra ánh sáng nhạt, chưa từng thay đổi.

Duy chỉ có trên giường gọn gàng ngăn nắp lại có một hình trái tim được ghép lại từ cánh hoa.
Chính giữa trái tim, có đặt một cái hộp thắt dây ruy băng.

Nhìn kích thước của nó, Tần Bách Duật đã đoán được ngay đó là cái gì.
Anh bước tới, dừng lại, cầm cái hộp lên, tháo dây ruy băng ra.

Khoảnh khắc nắp hộp được mở ra thì đôi mắt phẳng lặng của anh ánh lên tia sáng lấp lánh.
Một cặp nhẫn, là món quà quan trọng nhất mà cô tặng anh.

Chiếc nhẫn bạch kim trơn kinh điển của nhà C, không hề phô trương, trên mặt của hai chiếc nhẫn đều được khảm một viên kim cương.
“Khụ…” Lúc này, Nghiên Thời Thất nấp ở cửa hơi ngượng ngùng cất bước vào.

Cô ho nhẹ một tiếng, giống như là đang che giấu sự căng thẳng của bản thân vậy.

Nhìn cái hộp được anh đặt trong lòng bàn tay, cô thì thầm nói: “Em thấy cặp nhẫn này đẹp quá cho nên mua luôn.”
“Đúng là rất đẹp.” Anh biết lắng nghe, nói.
Nghe thấy câu này, vẻ thẹn thùng lúng túng của Nghiên Thời Thất đã bị quét sạch.

Cô bước tới, lấy chiếc nhẫn kiểu nam từ trong hộp nhung ra, kéo tay anh, lời nói mang theo sự ngượng ngùng: “Vậy em đeo nó vào cho anh.

Bên trong chiếc nhẫn của anh có khắc tên em.

Bên trong chiếc nhẫn của em… có khắc tên anh.”
Đọc truyện tại Vietwriter.vn
Cô chậm rãi đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của người đàn ông.

Chỉ một khắc như vậy mà trong lòng cô đã vô cùng thỏa mãn.
Chiếc nhẫn này là lời thề mà cô muốn nói cho anh nghe.
Toàn bộ quá trình bắt đầu từ lúc đám hỏi đến đăng ký kết hôn không công khai, anh đều nghe theo yêu cầu của cô.
Cho tới bây giờ, dù không công khai với quần chúng nhưng cô vẫn muốn trao cho nhau một thân phận rõ ràng.
Có lẽ phần lớn cặp đôi yêu nhau thì đàn ông vẫn là người chọn mua nhẫn.

Nhưng tình cảm đã nồng nàn đến mức đánh cược cả quãng đời còn lại rồi thì cần gì phải để ý đến những thứ này.
So với những chi tiết này thì sự thương yêu và bao dung mà anh dành cho cô thật sự quan trọng hơn.
Cô muốn để anh biết, cuộc hôn nhân này không phải là một vụ giao dịch, mà là cô cam tâm tình nguyện, chết một trăm lần cũng không hối hận.
Sau khi đeo nhẫn vào cho anh, Nghiên Thời Thất lập tức duỗi năm ngón tay mảnh khảnh của mình, nghiêng mặt nhìn anh, lắc lư đầu ngón tay, “Mau đeo vào cho em.”.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back