Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Dấu Yêu

Người Dấu Yêu
Chương 2230



CHƯƠNG 2230: TỚ MUỐN LÀM MỢ CỦA CẬU, KHÔNG ĐƯỢC SAO?

Nghiên Thời Thất còn đang nằm ngửa trên giường bệnh, đột nhiên nghe thấy giọng nói nghẹn ngào của Ninh Á thì kinh ngạc, vội vàng hỏi: "Cậu khóc sao? Xảy ra chuyện gì vậy?"

Ninh Á kiềm chế cảm xúc của mình, chán chường lẩm bẩm: "Thập Thất, tớ tiêu rồi."

"Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Gì mà cậu tiêu rồi?"

Nghiên Thời Thất sốt ruột truy hỏi, ngay cả nhịp tim của cô cũng đập nhanh hơn.

Cô hiểu rất rõ Ninh Á, mặc dù bình thường không liên lạc nhiều nhưng cô vẫn luôn ngưỡng mộ người phụ nữ thẳng thắn quyết đoán này.

Ninh Á bình tĩnh lại, kể hết đầu đuôi câu chuyện mình theo đuổi Liên Trinh cho Nghiên Thời Thất nghe.

Khi cô dứt lời, Nghiên Thời Thất hồi lâu không đáp lại.

Ninh Á cầm điện thoại nhìn: "A lô, Thập Thất, cậu có đang nghe không đấy?"

Lúc này, Nghiên Thời Thất vừa mừng vừa ngạc nhiên bật cười: "Á Á, tớ không nghe nhầm chứ? Cậu nói dạo này cậu đang theo đuổi... Liên Trinh?"

Là trùng tên trùng họ, hay là cậu út Liên Trinh của cô?

Nghe vậy, Ninh Á uể oải "ừ" một tiếng: "Đúng, chính là cậu Liên Trinh của cậu! Tớ không thể làm vợ Tần Tứ, bây giờ tớ muốn làm mợ của cậu, không được sao?"

Nghiên Thời Thất: "..."

Cô mân mê đầu lông mày, nụ cười vẫn ở trên môi: "Cậu muốn làm mợ của tớ, tớ đương nhiên là không thành vấn đề. Nhưng trước tiên hãy nói tớ nghe đã, làm sao mà cậu biết cậu Út của tớ?"

Ninh Á cong môi, sau đó kể lại cho Thập Thất nghe về cuộc gặp gỡ của cô với Liên Trinh. Nói xong, cô còn ỉu xìu bổ sung: "Thập Thất, cậu nói xem có phải tớ không có số đào hoa không, hồi đó là Tần Tứ, bây giờ đến cậu của cậu tớ cũng không theo đuổi được..."

Nghiên Thời Thất bị giọng điệu của Ninh Á chọc cười, cô ra hiệu cho chị Nguyệt nâng giường bệnh lên, chọn một tư thế thoải mái rồi nhỏ giọng khuyên bảo: "Á Á, thật ra cậu tớ không khó theo đuổi lắm đâu."

"Còn không khó theo đuổi sao? Anh ấy còn đuổi tớ ra khỏi phòng đó, không ga lăng tẹo nào đúng không!"

Ninh Á không nhịn được buông lời oán trách, nhưng trong đầu vừa nghĩ đến khuôn mặt dịu dàng của Liên Trinh thì lại lập tức không còn oán giận nữa.

Cô thích dáng vẻ dịu dàng của Liên Trinh, không sao cưỡng nổi!

Sau khi biết được đại khái tình hình, Nghiên Thời Thất suy nghĩ một lúc rồi nói với Ninh Á: "Á Á, theo tớ biết thì cậu Út của tớ suốt bao nhiêu năm qua... hình như chưa từng có bạn gái!"

"Hả?" Ninh Á ngây người, sau đó tâm trạng vui mừng khôn xiết như sóng biển cuốn tới: "Thật sao? Anh ấy thật sự... chưa từng có bạn gái?"

Vừa nói xong, Ninh Á lại dè dặt hỏi: "Vậy thì anh ấy... chắc không phải là gay đâu nhỉ?"

Nghiên Thời Thất: "..."

"Chắc không phải đâu!" Nghiên Thời Thất cười khẽ giải thích: "Có lẽ mấy năm nay cậu tớ chưa gặp được người mình thích, cộng thêm công việc ở Viện Nghiên cứu rất bận bịu nên mới để lỡ đến bây giờ!"

Ninh Á nghe lí do này bỗng cảm thấy rất thiếu thuyết phục.

Một người đàn ông xuất sắc như Liên Trinh mà lại không có bạn gái?

Nếu thiên hướng tình d ục không có vấn đề gì thì cô thà tin trong lòng của Liên Trinh có ai đó nên mới chọn độc thân!

Không lâu sau, Nghiên Thời Thất lại khuyên bảo Ninh Á thêm vài câu, đồng thời chia sẻ sở thích và những điều thú vị của cậu Út với cô, sau nửa tiếng, hai người mới cúp máy.

Nghiên Thời Thất cúp máy, nghiêng người dựa vào đầu giường, ngón tay cái vuốt v e màn hình điện thoại, khóe miệng nở một nụ cười nhạt.

Cậu Út và Á Á, thật ra... rất hợp nhau!

Một người dịu dàng như mây gió, một người nhiệt tình như lửa, nếu cậu và Ninh Á thực sự ở bên nhau, có lẽ sẽ tạo ra sự khác biệt nhưng dung hợp đến kì lạ.

Lúc này, Tần Bách Duật đẩy cửa phòng bệnh bước vào, ngước mắt lên thì nhìn thấy Nghiên Thời Thất đang mỉm cười như đang suy nghĩ điều gì đó.

Tần Bách Duật tiến lên, lòng bàn tay dày ấm nhẹ nhàng xoa đầu cô, cất tiếng hỏi với chất giọng quyến rũ: "Em cười gì vậy?"

Nghiên Thời Thất chợt ngước mắt lên, bắt gặp đôi mắt sâu thẳm của Tần Bách Duật, cô lập tức kéo lòng bàn tay anh xuống: "Anh Tư, anh cảm thấy... Ninh Á và cậu Út có hợp không?"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2231



CHƯƠNG 2231: MỘT TĨNH MỘT ĐỘNG, TÍNH CÁCH BỔ SUNG CHO NHAU

Nghe tiếng, Tần Bách Duật nhếch cao làn môi mỏng, bước chầm chậm tới bên giường: "Sao đột nhiên lại nghĩ tới hai người bọn họ?"

Nghiên Thời Thất không chút do dự, nhanh chóng trình bày việc Ninh Á theo đuổi Liên Trinh cho anh nghe.

Tần Bách Duật nghe xong quyết đoán ngồi xuống, thận trọng nói: "Hai người bọn họ, một tĩnh một động, tính cách bổ sung cho nhau. Nếu có thể ở bên nhau cũng là một lựa chọn không tệ."

"Đúng không!"

Nhận được sự tán thành của Tần Bách Duật, mắt Nghiên Thời Thất lập tức ánh lên vẻ ranh mãnh: "Nếu anh cũng cảm thấy họ hợp nhau, vậy em có nên tác hợp không?"

Tần Bách Duật nhìn Nghiên Thời Thất bằng ánh mắt dịu dàng và nuông chiều: "Tác hợp cũng được, nhưng sức khỏe quan trọng hơn."

"Em biết mà!" Nghiên Thời Thất kéo tay Tần Bách Duật, ánh mắt háo hức: "Nếu như cậu Út và Ninh Á có thể ở bên nhau thì tốt quá! Suốt bao nhiêu năm qua, cậu ấy vẫn luôn một mình, làm nghiên cứu khắp nơi, công danh tiền tài đều thành công cả, giờ chỉ thiếu một cô người yêu là viên mãn rồi! "

Lúc này, Tần Bách Duật liếc nhìn vẻ mặt có chút tiếc nuối của Nghiên Thời Thất, khẽ vuốt tóc cô: "Nếu có duyên thì sẽ ở bên nhau thôi."

Cho đến bây giờ, Tiểu Thất của anh vẫn không hề biết người mà Liên Trinh yêu nhất vẫn luôn là cô.

Cùng là đàn ông, có một số chuyện rất dễ nhận ra.

Liên Trinh là một người đàn ông bảo thủ và nghiêm túc, e rằng cả đời này sẽ không bao giờ để lộ ra tình cảm của mình dành cho Tiểu Thất.

Đời này, có rất ít người khiến Tần Bách Duật phải nể phục, Liên Trinh là một trong số đó.

Châu Úc, chiều hôm sau, Liên Trinh đang nghiên cứu trong phòng nghiên cứu trực thuộc trường Đại học Quốc tế. Mỗi người ở phía trước bàn thí nghiệm đều đang bận rộn với công việc của mình, bầu không khí xung quanh rất nghiêm ngặt và yên tĩnh.

Đột nhiên, có người gõ vào cửa kính, nhân viên bảo vệ đẩy cửa bước vào, nhìn Liên Trinh nói: "Leal, bên ngoài có người tìm anh!"

Liên Trinh ngước mắt lên khỏi tập tài liệu, bóp trán đứng dậy đi ra khỏi phòng nghiên cứu.

Lúc này, người chạy tới quấy rầy ngoài Ninh Á ra thì Liên Trinh không nghĩ được tới ai khác.

Anh đi theo nhân viên bảo vệ đến cửa phòng nghiên cứu, lúc quét thẻ kiểm soát ra vào thì nhìn thấy Ninh Á đang cầm bốn năm túi cà phê trên tay, đứng cạnh cây Caesalpinia echinata giữa mùa hạ, nhìn anh cười dịu dàng. Cảnh tượng này khiến trái tim Liên Trinh loạn nhịp.

Anh điều chỉnh cảm xúc tiến về phía trước, Ninh Á cũng vội vàng đi tới.

Cô dè dặt nhìn túi cà phê trên tay rồi đưa cho Liên Trinh: "Em đi ngang qua đây, nhân tiện mua cà phê cho các anh. Nghiên cứu rất vất vả, uống chút cà phê để tinh thần được sảng khoái."

Ninh Á giáng đòn phủ đầu, nhìn hành động có vẻ bình tĩnh, nhưng trong đôi mắt lấp lánh vẫn để lộ vẻ căng thẳng của cô.

Vì sợ Liên Trinh sẽ từ chối!

Cô lăn tăn cả buổi sáng trong căn hộ, cuối cùng vẫn phải đầu hàng, chạy đi tìm anh.

Để không khiến Liên Trinh cảm thấy cô đeo bám anh, cô mới tìm ra cái cớ đường đường chính chính này.

Lúc này, Liên Trinh cúi đầu xuống nhìn túi cà phê cô đưa cho, hương thơm nồng nàn lởn vởn trong không khí, yết hầu anh nhấp nhô: "Sau này không cần phiền phức như vậy, mọi người đều bận, có thể không có thời gian uống cà phê."

Ninh Á có chút thất vọng, vội vàng nói: "Không sao, hôm nay em chỉ tình cờ đi ngang qua, có thời gian thì các anh uống một ít, nếu không có thời gian uống thì thôi. Đằng nào cũng đã rồi, anh cứ cầm vào đi."

Liên Trinh liếc mắt nhìn Ninh Á, thở dài nói: "Vậy làm phiền cô rồi!"

"Không phiền, không phiền, anh mau cầm vào đi, không quấy rầy anh nữa, em đi trước đây!"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2232



CHƯƠNG 2232: TIỂU THẬP THẤT CÓ ĐỀ XUẤT GÌ KHÔNG?

Ninh Á nói xong thì vội vàng quay người, thậm chí không cho Liên Trinh có cơ hội giữ cô lại.

Cô lo lắng sự xuất hiện đột ngột của mình sẽ quấy rầy đến công việc của Liên Trinh nên chỉ có thể dồn hết tâm ý vào những ly cà phê này.

Dưới ánh mặt trời chói chang, Liên Trinh cầm túi giấy có trọng lượng không hề nhẹ, nhìn theo bóng dáng Ninh Á rảo bước đi xa, trong đôi mắt phẳng lặng cuối cùng cũng gợn sóng.

Anh bỗng không muốn thấy bộ dạng dè dặt của Ninh Á, anh có gì mà khiến cô phải thận trọng như vậy?

Liên Trinh đứng lặng hồi lâu, đến khi nhân viên bảo vệ phía sau bước tới hỏi, anh mới giật mình.

Chiều hôm đó, không rõ vì lí do gì, Liên Trinh ngồi trong phòng thí nghiệm nhưng không thể tập trung được.

Gần đến buổi tối, anh bước ra khỏi phòng thí nghiệm, đứng trước cửa sổ hành lang ngắm mặt trời lặn, hàng lông mày rậm nhíu lại.

Có lẽ do đã cô đơn quá lâu nên ở độ tuổi này bất ngờ gặp được một cô gái đầy sức sống, anh khó có thể kiềm chế được mà rơi vào lưới tình của cô.

Anh của lúc này không ghét Ninh Á, thậm chí còn có thiện cảm.

Tuy nhiên, không biết liệu anh có còn tâm sức để bước vào một mối quan hệ mới hay không. Thời gian từ đây về trước, tất cả tình yêu của anh đều đã dành cho Thập Thất. Làm bạn với nỗi cô đơn lâu như vậy, có lẽ anh... đã không thể yêu được nữa rồi.

Nghĩ đến đây, Liên Trinh cay đắng lắc đầu bật cười.

Ai ngờ bốn mươi tuổi mà tim vẫn bị Ninh Á khuấy động.

Khi mặt trời lặn, Liên Trinh đang định quay trở lại phòng thí nghiệm tiếp tục nghiên cứu thì điện thoại di động để trong áo khoác đột nhiên rung lên.

Anh lấy ra nhìn, ánh mắt như ngưng đọng trong giây lát.

Đó là tin nhắn WeChat từ Nghiên Thời Thất.

[Thập Thất]: Cậu Út, cậu đã xong việc chưa?

Liên Trinh nhìn hộp trò chuyện của WeChat, trong đầu lập tức hiện lên khuôn mặt quen thuộc của Nghiên Thời Thất.

Anh cười dịu doàng, xoay người dựa vào bệ cửa sổ, ngón cái gõ câu trả lời lên màn hình: Vừa mới xong việc, sao vậy?

[Thập Thất]: Nghe nói gần đây Ninh Á cũng đang ở châu Úc? [Nhướng mày]

Nhìn thấy tin nhắn trên màn hình, ngón tay cái của Liên Trinh khựng lại, ánh mắt nhìn vào biểu tượng cảm xúc [nhướng mày], nụ cười sâu hơn.

[Liên Trinh]: Cô ấy kể cho cháu biết rồi à?

Với sự hiểu biết sơ qua của anh về Ninh Á, cô không phải là một cô gái có thể che giấu được tâm sự.

Lúc này, khung chat của Nghiên Thời Thất hiện lên dòng chữ "Bạn của bạn đang gõ tin nhắn..."

Liên Trinh kiên nhẫn cầm điện thoại chờ, chân mày và khóe mắt hiện lên vẻ dịu dàng hiếm có. Không lâu sau, một đoạn tin nhắn dài được gửi đến, anh chạm vào màn hình, nghiêm túc đọc từng chữ một.

[Thập Thất]: Cậu Út, ở một mình lâu như vậy rồi, trong đêm khuya vắng không cảm thấy cô đơn sao? Cháu biết cậu Út xuất chúng của cháu cái gì cũng giỏi, nhưng một người tốt như vậy nếu như cứ độc thân mãi, có phải rất đáng tiếc không?

Liên Trinh đọc kỹ tin nhắn của Nghiên Thời Thất, không khỏi bật cười khi khi đọc đến câu cuối.

Tiểu Thập Thất của anh luôn có thể thông minh đọc được suy nghĩ của anh.

Có lẽ chính vì cô đơn mà anh đã nảy sinh cảm xúc khác lạ với Ninh Á, nhưng Liên Trinh biết rất rõ, một chút khác biệt này trước mắt vẫn chưa đủ để anh phá vỡ sự bình yên trong cuộc sống của mình.

Suy nghĩ một lúc, Liên Trinh trả lời tin nhắn của Thập Thất.

[Liên Trinh]: Đúng là có chút cô đơn, Tiểu Thấp Thất có đề xuất gì không?

Trong nháy mắt đã có tin nhắn của Nghiên Thời Thât.

[Thập Thất]: Nếu đã cô đơn, vậy lúc rảnh rỗi cậu Út hãy quan sát những người xung quanh, nói không chừng sẽ thấy một khung cảnh khác!

[Liên Trinh]: Ý cháu là... Ninh Á?

Sau khi tin nhắn được gửi đi, Liên Trinh đặt điện thoại xuống, xoay người lại nhìn ra ngoài cửa sổ...
 
Người Dấu Yêu
Chương 2233



CHƯƠNG 2233: CHÁU CÓ MUỐN CẬU ĐÓN NHẬN TÌNH CẢM CỦA NINH Á KHÔNG?

Sao anh có thể không biết ý định của Tiểu Thập Thất cơ chứ!

Bí mật giấu kín trong lòng suốt bao năm qua chính là quá khứ khó chịu nhất của anh.

Là cậu mà lại thích cháu của mình, đây là điều mà đạo đức luân thường không cho phép.

Do đó, khi anh nhận thấy mình ngày càng khó kiềm chế cảm xúc này, anh đã chớp lấy cơ hội gia nhập một viện nghiên cứu nước ngoài.

Có lẽ chỉ có rời xa cô mới có thể kiềm chế được tình cảm đang dần mãnh liệt ấy.

Lúc này, điện thoại lại rung lên, Liên Trinh đưa ánh mắt mơ màng nhìn vào màn hình, khi nhìn thấy tin nhắn của Nghiên Thời Thất, vẻ mặt chợt chấn động.

[Thập Thất]: Cậu Út, cho dù cậu ở bên ai, cháu cũng chỉ muốn thấy cậu được hạnh phúc.

Liên Trinh nhìn tin nhắn này, trầm ngâm hồi lâu quên cả trả lời.

Tiểu Thập Thất mà anh yêu không ép buộc ghép đôi, cũng không cố tác hợp anh với Ninh Á.

Chỉ bằng cách này đã khiến trái tim anh đột nhiên ngổn ngang cảm xúc.

Liên Trinh im lặng một lúc lâu, cho đến khi đầu ngón tay cầm điện thoại hơi tê, anh mới máy móc gõ một hàng chữ.

[Liên Trinh]: Tiểu Thập Thất, nói cho cậu biết, cháu có muốn cậu đón nhận tình cảm Ninh Á không?

Tin nhắn này như một canh bạc.

Nếu cô muốn, anh sẽ làm.

Sau đó, Nghiên Thời Thất trả lời: Cậu Út, cháu muốn thấy cậu đón nhận tình cảm từ người mà cậu muốn! Dù là ai đi chăng nữa, chỉ cần cậu muốn, cháu đều mừng cho cậu.

Liên Trinh cẩn thận đọc từng chữ mà Nghiên Thời Thất gửi tới. Một lúc lâu sau, anh hạ tay xuống, nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ, trên môi nở một nụ cười nhẹ nhõm.

Trong cuộc đời này, nếu không phải là cô, thì dù là ai... cũng không quan trọng?

***

Hai giờ sau, màn đêm tối dần, Ninh Á ngồi một mình trên bệ cửa sổ của căn hộ, ôm gối nhìn thành phố rực rỡ ánh đèn, trên mặt tràn đầy vẻ cô đơn.

Không biết lúc này Liên Trinh còn bận không, đã ăn cơm chưa, có ăn uống cà phê cô mua không?

"Phù!"

Ninh Á mệt mỏi thở một hơi, cứ nghĩ đến Liên Trinh là cảm xúc của cô lại bị ảnh hưởng.

Lúc này, cửa căn hộ ở phía ngoài vang lên.

Cô khẽ liếc mắt nhìn, đi dép lê bước về phía trước, vừa mở cửa đã lẩm bẩm: "Tôi đã nói là tôi không đói rồi, đừng quấy rầy tôi nữa!"

Ninh Á tưởng vệ sĩ đến giao đồ ăn, chưa kịp nhìn người ở bên ngoài cửa đã bật thốt lên.

Sau đó, một giọng nói nhẹ nhàng vang lên: "Vẫn chưa ăn tối sao?"

Ninh Á ngây người, ngơ ngác nhìn Liên Trinh đứng trước cửa, tim đập loạn xạ.

Dưới ánh đèn vàng ấm áp ngoài hành lang, Liên Trinh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và quần kaki, tóc mái lòa xòa trước trán bị gió ngoài ban công thổi vào, đôi mắt đen láy như có cả biển sao.

Ninh Á thừ người ra, cho đến khi Liên Trinh lại hỏi một câu: "Sao thế?" thì cô mới sực tỉnh.

Trong khoảng thời gian ở Úc, đây là lần đầu tiên Liên Trinh chủ động đến tìm cô.

Ninh Á vui mừng nhoẻn miệng cười: "Em vẫn chưa ăn, anh ăn chưa?"

Liên Trinh khẽ lắc đầu: "Vẫn chưa, tôi đặt bàn ở nhà hàng dưới tầng một, cô có rảnh không?"

"Có có có!" Mắt Ninh Á sáng rực lên, cô gật đầu như gà mổ thóc.

"Vậy cô thay quần áo đi nhé! Tôi chờ cô."

Nụ cười dịu dàng của Liên Trinh đập vào mắt Ninh Á, trong phút chốc, dường như cô đã nhìn thấy cảnh mùa xuân quay về, vạn vật sống lại.

Người đàn ông này cười lên trông thật đẹp!

Ninh Á cúi đầu nhìn bộ đồ ngủ của mình, sau đó kéo cánh tay của Liên Trinh lôi vào trong phòng: "Anh ở đây chờ em, em xong nhanh thôi!"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2234



CHƯƠNG 2234: TRONG MẮT TÔI, EM RẤT ĐẶC BIỆT

Hôm nay là lần đầu tiên Ninh Á và Liên Trinh cùng đi ăn tối tại một nhà hàng Tây sang trọng.

Ninh Á sống đến năm ba mươi mốt tuổi mới vô tình gặp được một người đặc biệt là Liên Trinh. Cô nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, cảm nhận hương vị của tình yêu.

Hai người ăn xong vẫn chưa đến chín giờ tối.

Ninh Á không nỡ kết thúc khoảnh khắc tuyệt vời như vậy nên rủ anh ra ngoài đi dạo.

Liên Trinh thoáng suy nghĩ rồi đồng ý với cô.

Cả hai sóng vai rời khu chung cư, đi dạo dọc theo con đường hoa anh đào tuyệt đẹp.

Suy cho cùng Liên Trinh vẫn không muốn gần gũi với phụ nữ.

Một mình anh đi đi dừng dừng giẫm lên những cánh hoa anh đào và nhìn xung quanh, lúc thì nhìn các cặp đôi ngồi trên băng ghế, lúc lại trầm tư.

Ninh Á đi bên cạnh, nhìn trộm đầu ngón tay anh.

Không biết liệu bàn tay được nằm gọn trong lòng bàn tay thon thả ấy thì có ấm áp không.

Tuy nhiên, càng đi, khoảng cách giữa Ninh Á và Liên Trinh càng dần cách xa.

Bước chân của anh rất lớn, lúc đi luôn là một mình nhìn quanh, cho dù Ninh Á có cố gắng đuổi theo thì vẫn bị bỏ lại phía sau.

Vài phút sau, Ninh Á nản chí bước chậm lại.

Cô đau đáu nhìn Liên Trinh đang đi về phía trước, nụ cười trên môi cũng dần tắt.

Có phải cho dù cô cố gắng thế nào thì cũng không thể theo kịp bước chân anh không?

Trên con đường hoa anh đào tươi đẹp và rực rỡ này, các cặp đôi đều tay trong tay hạnh phúc bước đi. Chỉ có họ một trước một sau, rất không hòa hợp với không khí lãng mạn xung quanh.

Tuy nhiên, nếu anh không quan tâm, tại sao phải mời cô đi ăn tối?

Trong tình yêu, đáng sợ nhất là cảm giác bối rối không đoán định được tình cảm!

Ninh Á cảm thấy cô chưa bao giờ có được Liên Trinh, chưa bao giờ hiểu anh, cứ ở bên nhau rồi lại rời xa ngay.

Cô mím môi, ánh sáng trong mắt mờ dần.

Trên con đường này, anh phải đi đến bao giờ thì mới phát hiện ra cô không còn đi bên cạnh nữa?

Ninh Á hậm hực đứng im tại chỗ, giống như một đứa trẻ dỗi hờn, cố chấp nhìn bóng lưng Liên Trinh, nhưng lại không tiến lên một bước.

Cho đến khi...

"Tại sao không đi nữa?"

Chỉ trong vài giây, trước ánh mắt thất thần của Ninh Á, Liên Trinh lặng lẽ quay đầu.

Anh chỉ hỏi một câu, nhưng dường như đã cho cô đủ dũng khí.

Ninh Á cắn khóe miệng, ánh mắt lóe lên, cố ý giận dỗi nói: "Anh đi nhanh như vậy, em không theo kịp!"

Liên Trinh ngây người, sau đó chậm rãi dang hai tay: "Vậy tôi sẽ đi chậm hơn một chút, lại đây đi!"

Anh đưa tay về phía Ninh Á, nở nụ cười tao nhã như hoa lan cuốn bay hết lí trí của Ninh Á.

Cô xao xuyến khẽ ừ một tiếng, chạy lon ton về phía trước, đưa lòng bàn tay cho Liên Trinh.

Khi các ngón tay đan vào nhau, trái tim cô run lên.

Con đường hoa anh đào này rất dài, là con đường tình yêu đặc trưng nhất dành cho các cặp tình nhân ở Úc, phía cuối con đường là hồ Tình Nhân.

Sau đó, Ninh Á hỏi anh: "Liên Trinh, anh có thích em không?"

Nghe cô hỏi, đầu ngón tay Liên Trinh run lên, trả lời mơ hồ: "Trong mắt tôi, em rất đặc biệt."

Cuối cùng vẫn không thể nói thích, bởi vì anh không thể nói dối.

Những ngày phía trước vẫn còn rất dài, mọi thứ chỉ có thể phó mặc cho thời gian.

Lí do chọn Ninh Á, ngoài việc cô ấy rất đặc biệt, chủ yếu là vì anh hi vọng sự lựa chọn của mình sẽ khiến Tiểu Thập Thất vui vẻ.

Đời này, chấp niệm không nhiều, hờ hững như làn khói, hoa nở rồi tàn, đều là số phận.

Cho dù có gặp bao nhiêu người trong cuộc đời thì có lẽ gặp được người phù hợp nhất vào thời điểm thích hợp nhất chính là món quà và lời nhắn nhủ tuyệt vời nhất mà ông trời dành cho mỗi người.

Thực ra, Ninh Á cũng không biết cô và Liên Trinh có thể đi được bao xa, nhưng lúc này, cô chỉ muốn nắm tay anh, đánh cược quãng đời còn lại để bước vào một cuộc tình lãng mạn.

Sau đó, Ninh Á truy hỏi một cách tinh nghịch: "Nếu trong mắt anh em rất đặc biệt, điều đó có nghĩa là anh cũng hơi thích em đúng không?"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2235



CHƯƠNG 2235: ƯNG PHI PHI MANG THAI

Bên cạnh đường hoa anh đào, Liên Trinh rủ mắt nhìn cô gái thông minh duyên dáng ở bên cạnh, không đành lòng khiến cô thất vọng, khẽ gật đầu: "Ừm, tôi có chút thích em."

Ninh Á nhìn anh chằm chằm, lấy hết can đảm kiễng chân đặt lên má anh một nụ hôn: "Liên Trinh, em cũng thích anh, rất rất thích anh!"

***

Ba tháng sau, sắc xuân ngập tràn.

Nghiên Thời Thất đang chăm sóc bé Thất ở nhà đột nhiên nhận được tin nhắn từ Ninh Á. Cô nhìn ảnh cưới trên màn hình điện thoại, vừa ngạc nhiên vừa vui mừng ngẩng đầu lên: "Anh Tư, anh xem này!"

Trong phòng khách ở Vịnh Lâm Hồ, Tần Bách Duật đang tập trung đọc tài liệu.

Nghe tiếng gọi của Nghiên Thời Thất, anh ngước mắt lên thì nhìn thấy bức ảnh Liên Trinh và Ninh Á đang dựa vào nhau trên màn hình điện thoại di động của Nghiên Thời Thất.

Anh nhướng mày, giọng dịu dàng hỏi: "Kết hôn rồi?"

Trong mắt Nghiên Thời Thất tràn đầy vui mừng, duỗi ngón trỏ ra lắc lắc: "Vẫn chưa kết hôn, đây là ảnh đính hôn!"

"Không tệ." Tần Bách Duật lên tiếng phụ họa, ánh mắt dừng lại trên bức ảnh mấy giây, cười nói: "Thật hiếm thấy, cuối cùng cậu Út của em cũng chấp nhận Ninh Á, đúng là một chuyện tốt."

Lúc này, Nghiên Thời Thất rất hài lòng bế Mộ Thất lên, hôn lên mặt con gái: "Quả thực là một việc tốt, không chỉ vậy, sau này gặp Á Á em sẽ không thể gọi thẳng tên cô ấy được nữa, nên đổi cách xưng hô thành mợ rồi!"

Tần Bách Duật cong môi cười, liếc nhìn Nghiên Thời Thất và Thất Bảo trong vòng tay cô, trong con ngươi sâu thẳm chứa đựng sự dịu dàng làm say lòng người.

"Giao Thất Bảo cho chị Lâm đi, chúng ta phải đi rồi!"

Hôm nay là sinh nhật của chị dâu cả Tô Uyển Đông, anh cả Lăng Vạn Hình tổ chức tiệc sinh nhật cho chị ở biệt thự nhà họ Lăng và mời tất cả các anh em tham gia.

Nếu nhớ không nhầm thì có lẽ đây là lần đầu tiên Lăng Vạn Hình tổ chức sinh nhật cho Tô Uyển Đông sau hơn hai mươi năm.

***

11 giờ 30 phút trưa, Nghiên Thời Thất và Tần Bách Duật lái xe đến biệt thự nhà họ Lăng.

Xe vừa mới dừng bên đài phun nước trước cửa, Lăng Tử Hoan đã chạy ra đón: "Chị Thập Thất!"

Từ khi Lăng Tử Hoan sinh con, mấy tháng này cô đều sống ở biệt thự nhà họ Lăng.

Có cha mẹ ở bên cạnh, Lăng Tử Hoan đã bước ra khỏi giai đoạn khủng hoảng sau sinh, ngay cả Kiều Mặc Thần cũng được đưa về biệt thự để chăm sóc.

Nghiên Thời Thất vừa bước ra khỏi cửa xe,
Lăng Tử Hoan đã nhào tới.

"Hoan Hoan, em đã là mẹ rồi, tại sao vẫn như thế hả!"

Nghiên Thời Thất ôm lấy vai cô nàng, sau khi đứng vững thì cười trêu chọc.

Lăng Tử Hoan nghe vậy lập tức đứng yên, chắp tay sau lưng, hất cằm nói: "Cho dù đã là mẹ, nhưng em vẫn là trợ lý của chị Thấp Thất mà!"

Nghiên Thời Thất bị cô nàng chọc cười, hai người nắm tay nhau cười cười nói nói bước vào phòng khách của biệt thự.

"Chú Tư!"

Một lúc sau, Tần Bách Duật vừa đóng cửa xe thì nghe thấy Kiều Mục gọi từ đằng sau.

Tần Bách Duật quay đầu lại, thấy Kiều Mục và Lăng Vạn Hình đang bước tới từ một bãi cỏ cách đó không xa.

Kiều Mục sải bước, vừa đi vừa xắn tay ống áo sơ mi: "Tiểu Vũ vừa gọi điện thoại nói đang ở bệnh viện, phải muộn chút mới tới được!"

Tần Bách Duật khẽ cau mày: "Cậu ấy bị thương sao?"

Kiều Mục cười lắc đầu: "Không phải, nghe nói là đưa Phi Phi đi kiểm tra, cô ấy mang thai rồi."

Gần đây, mọi người đều bận rộn với công việc của mình, nếu không phải hôm nay là sinh nhật chị dâu Tô Uyển Đông, bọn họ vẫn không biết Ưng Phi Phi đã mang thai.

Tần Bách Duật gật đầu: "Cô ấy có thai từ khi nào?"

Mặc Lương Vũ và Ưng Phi Phi kết hôn sắp được hai năm rồi, lúc trước vì chuyện sinh con mà phải chạy qua chạy lại bệnh viện không biết bao nhiêu lần, cũng đã tìm không ít phương pháp cổ truyền.

Đến nay, cũng xem như tâm nguyện đạt được rồi!
 
Người Dấu Yêu
Chương 2236



CHƯƠNG 2236: AI CŨNG LÀ NGƯỜI TỪNG TRẢI, CƯỜI ANH LÀM GÌ?

Kiều Mục và Lăng Vạn Hình nhìn nhau một lúc rồi bật cười đáp: "Tiểu Vũ nói là hai tháng trước, không nói cho chúng ta biết vì sợ đứa bé chưa ổn định, sợ mừng hụt."

Lăng Vạn Hình lắc đầu thở dài, "Hai vợ chồng cậu ấy cũng vất vả quá!"

Nghe vậy, Kiều Mục nhìn anh như muốn nói lại thôi.

Ông ba vợ này của anh vẫn còn thương vay khóc mướn được cơ đấy?!

Tốt xấu gì thì Tiểu Vũ và Phi Phi cũng có thai rồi, còn anh Cả và chị dâu đến nay vẫn chưa có động tĩnh gì.

Sự yêu thương và săn sóc mà Tô Uyển Đông dành cho bé Mặc Thần trong thời gian vừa rồi đã đủ cho thấy chị thích trẻ con đến nhường nào, nhưng đến nay chị vẫn chưa có dấu hiệu gì.

Kiều Mục và Tần Bách Duật đưa mắt nhìn nhau, ánh mắt cả hai đều toát lên chút tiếc nuối.

Có những chuyện chỉ có thể cố gắng hết sức, còn lại đành nghe theo ý trời.

Khoảng hai mươi phút sau, Mặc Lương Vũ và Ưng Phi Phi mới đến.

Đám anh em đang ngồi trong phòng khách tán gẫu, còn nhóm Nghiên Thời Thất, Lăng Tử Hoan đang ở trong phòng trẻ em chơi với Kiều Mặc Thần.

Chiếc Infiniti đỗ xịch trước cửa, Mặc Lương Vũ bước xuống trước, vội vàng đi vòng qua đầu xe mở cửa bên ghế phụ lái.

Ưng Phi Phi ngồi trong xe, bất lực ngước đầu nhìn chồng, "Anh có cần căng thẳng đến mức này không? Không sợ người khác cười cho à!"

Dứt lời, Ưng Phi Phi thở dài bước ra khỏi xe.

Từ khi biết cô có thai, Mặc Lương Vũ như biến thành một con người hoàn toàn khác, suốt ngày không lo làm việc, cứ lò dò theo sát cô không rời nửa bước như vú em.

Ông Mặc cũng sắp xếp năm bảo mẫu đến biệt thự chăm sóc họ, cầu kì hết chỗ nói.

Mặc Lương Vũ cẩn thận nắm tay Ưng Phi Phi, còn khoác tay trái đỡ lưng cô, "Vợ à, em nói vậy là không đúng rồi! Ai cũng là người từng trải, cười anh làm gì? Không tin em đi hỏi anh Tư và anh Hai xem, khi chị dâu và Tử Hoan có thai, chắc chắn họ còn căng thẳng hơn cả anh!"

Mặc Lương Vũ vừa nói vừa nhìn bụng Ưng Phi Phi, trong đó là báu vật quý nhất của nhà họ Mặc đấy, không thể chủ quan được!

Ưng Phi Phi biết người đàn ông này đang ăn nói ngang ngược, thấy ánh mắt của chồng bèn vô thức kéo áo khoác che bụng mình lại, "Anh đừng nhìn nữa, một ngày nhìn bụng em tám trăm lần, không chán sao?"

Mặc Lương Vũ nghiêm mặt lắc đầu, "Không chán! Đúng rồi, có muốn ăn ô mai không?"

Vừa nói Mặc Lương Vũ vừa lấy túi ô mai từ trong túi quần ra, lấy một hạt đưa đến bên miệng Ưng Phi Phi, "Anh ăn thử loại ô mai này rồi, chua chua ngọt ngọt, ngon lắm!"

Ưng Phi Phi nhìn miếng ô mai trước miệng, cảm thấy như có ba đường kẻ màu đen xuất hiện trên trán.

Cô có thai chưa đầy ba tháng, hiện tại vẫn chưa có triệu chứng nôn nghén gì.

Thế nhưng Mặc Lương Vũ mua cả đống sách dành cho phụ nữ có thai về, còn dự trữ đủ loại ô mai chua ngọt khác nhau.

Số ô mai kia Ưng Phi Phi chưa ăn được bao nhiêu, phần lớn vào bụng Mặc Lương Vũ hết!

Lần nào cũng vậy, Mặc Lương Vũ cứ thấy ngon liền nhét một hạt cho cô nếm thử.

Chẳng mấy chốc hai người đã đến thềm cửa của biệt thự, Mặc Lương Vũ nhìn bậc thang, lập tức dừng bước, "Bà xã, có bậc thang, hay là để anh bế em lên?"

Ưng Phi Phi chịu hết nổi rồi!

Cô huých khuỷu tay vào Mặc Lương Vũ, xụ mặt lườm chồng, "Mặc Lương Vũ, em là bà bầu, không phải người tàn tật, anh bình thường chút cho em có được không?"

Mặc Lương Vũ thấy vậy lập tức rụt cổ, "Được được được, anh không nói nữa được rồi chứ? Đừng giận, chớ có giận, bác sĩ nói rồi, phải giữ tinh thần thoải mái, con trai chúng ta mới phát triển khỏe mạnh được!"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2237



CHƯƠNG 2237: KHÔNG BỊ NGỐC ĐẤY CHỨ!

Ưng Phi Phi lườm Mặc Lương Vũ, cười khẩy: "Tại sao là con trai, em muốn có con gái, không được à?"

"Được..." Mặc Lương Vũ cười hì hì gật đầu,
"Nhưng... tốt nhất là con trai, đợi khi nó lớn rồi, để ông già giao nhà họ Mặc lại cho nó, hai chúng ta chỉ cần ăn uống vui chơi, nghĩ thôi cũng thấy vui rồi!"

Ưng Phi Phi: "..."

Cô hung hăng lườm người đàn ông này, bước lên bậc thang, cười nhạo: "Anh cẩn thận, ghét của nào trời trao của ấy!"

Mặc Lương Vũ đứng tại chỗ thở dài, nhìn bụng cô nghĩ thầm: Nhất định phải là con trai đấy!

Mặc Lương Vũ thật sự không có đầu óc để vận hành công ty, nên trọng trách này vẫn nên giao lại cho con trai thì tốt hơn!

Nếu là con gái, thì... tiếp tục cố gắng cho đến khi sinh được con trai mới thôi!

Mặc Lương Vũ vừa ngẫm nghĩ vừa gật đầu, quyết định vậy đi!

Khi cậu ta tỉnh táo lại, ngước lên nhìn đã thấy Ưng Phi Phi đã đi vào sảnh biệt thự.

Mặc Lương Vũ giật mình vội đuổi theo, miệng còn càm ràm: "Vợ à, đi chầm chậm thôi, đừng để động thai!"

Nghe tiếng càm ràm của Mặc Lương Vũ, các anh em trong phòng khách đồng loạt nhìn sang.

Kiều Mục bắt tréo chân, nhìn Mặc Lương Vũ hệt như một chân chạy vặt, chế giễu nói: "Tên nhóc này sau này chắc chắn cũng là nô lệ của con thôi!"

Hàn Vân Đình ngẩng đầu lên khỏi di động, lơ đễnh nhìn Mặc Lương Vũ rồi gật đầu phụ họa, "Không cần đợi sau này, bây giờ cũng ra dáng rồi!"

Kiều Mục nhìn Hàn Vân Đình với vẻ trêu đùa, "Cậu và Thư Đồng kết hôn đã lâu, chưa định có con à?"

"Tạm thời thì chưa, không vội!" Hàn Vân Đình hỡ hững đưa ra câu trả lời.

Trong lúc họ nói chuyện, Mặc Lương Vũ và Ưng Phi Phi đã đến phòng khách. Cậu ta nhìn mọi người, đắc ý đưa tay về phía bụng Ưng Phi Phi, "E hèm, giới thiệu một chút, con trai của em, Mặc Tiểu Vũ, bảy tháng sau sẽ gặp mặt mọi người, tương lai mong các bác chỉ bảo nhiều hơn!"

Các ông anh im lặng nhìn cậu ta, chẳng ai nói gì, ánh mắt... chứa đầy thương hại.

Không bị ngốc đấy chứ!

Cả Ưng Phi Phi cũng thấy nóng cả mặt, không nhịn được nhấc chân giẫm ông chồng ngốc nghếch một cái, "Anh lắm lời thật đấy!"

Nói đoạn, cô nhìn Kiều Mục, "Anh Hai, Hoan Hoan và những người khác đâu rồi?"

"Ở trên tầng!" Kiều Mục hất cằm về phía trên lầu, "Đúng lúc thằng con Mặc Thần nhà anh cũng ở đó, em có thể dẫn Mặc Tiểu Vũ lên chào anh Hai của nó trước!"

Ưng Phi Phi cười xòa, trước khi đi còn trừng mắt với Mặc Lương Vũ.

Trên thế giới này chỉ mình Mặc Lương Vũ anh có con trai thôi chắc?

Huênh hoang cái gì!

***

Trong phòng khách, khi Mặc Lương Vũ ngồi xuống, bầu không khí cũng trở nên kì lạ hơn nhiều.

Ai nấy đều nhìn Mặc Lương Vũ như cười như không, lát sau, cậu ta thẳng lưng nhấp nhổm như ngồi trên bàn chông, dè dặt dò hỏi: "Các anh làm gì... mà nhìn em ghê vậy?"

Kiều Mục vắt chân chữ ngũ, lắc lư mũi chân, "Phi Phi có thai, chuyện lớn như vậy mà cậu giấu bọn anh biết bao lâu, không định giải trình à?"

Mặc Lương Vũ cười hì hì, "Em... chẳng phải... sợ có sự cố sao? Trong giới giải trí cũng có quy định bất thành văn còn gì, thai chưa đủ ba tháng thì tốt nhất không nên công bố, đề phòng bất trắc!"

Lăng Vạn Hình nghe vậy, nhíu mày đầy khó hiểu, "Phi Phi gia nhập giới giải trí từ bao giờ vậy?"

Mặc Lương Vũ: "..."

Cậu ta sờ sống mũi, "Cô ấy, cô ấy đâu có gia nhập giới giải trí! Trước đây em từng nghe nói chuyện này, nên... hì hì!"

Tần Bách Duật cúi xuống bưng tách trà trên bàn lên nhấp một ngụm, hỏi: "Kiểm tra giới tính của đứa bé rồi à?"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2238



CHƯƠNG 2238: HÌNH NHƯ BÀ CHỦ KHÔNG ĐƯỢC KHỎE

Mặc Lương Vũ ngồi ngay ngắn, lắc đầu nói: "Vẫn chưa, nhưng em có dự cảm chắc chắn là con trai!"

Hàn Vân Đình buông một câu bóng gió, "Nếu là con gái thì sao?"

Mặc Lương Vũ bị nghẹn ngay, ủ rũ ngả người lên sô pha, "Anh Ba, em muốn có con trai, tương lai sẽ kế thừa gia nghiệp nhà họ Mặc, đến lúc đó em có thể đưa vợ mình đi ngao du sơn thủy, cuộc sống như vậy không tốt sao?"

Hàn Vân Đình đẩy gọng kính, "Đen đủi lắm mới thành con trai cậu!"

Mặc Lương Vũ: "..."

Các anh em nói chuyện với nhau luôn kèm theo chút trêu đùa chọc ghẹo thiện ý, thời gian cũng trôi đi rất nhanh, chớp mắt đã mười hai rưỡi, đến giờ dùng bữa.

Hôm nay là sinh nhật của Tô Uyển Đông, nhưng nhân vật chính mãi chưa thấy xuất hiện.

Trên bàn trong phòng ăn đã có rất nhiều món quà, đều do mọi người chuẩn bị trước cho Tô Uyển Đông.

Lăng Vạn Hình nhìn quanh phòng ăn, sau đó gọi chú Lăng đến hỏi: "Bà chủ đâu?"

Chú Lăng ngẫm nghĩ rồi đáp: "Lúc nãy hình như tôi thấy bà chủ vào phòng trẻ em, để tôi đi gọi bà chủ xuống!"

"Không cần, tôi đi là được!"

Lăng Vạn Hình ngăn chú Lăng lại, quay sang dặn mọi người đợi một chút rồi rảo bước lên tầng.

Đến trước cửa phòng trẻ em, Lăng Vạn Hình cố ý thả chậm bước chân, nhẹ nhàng mở cửa, phát hiện bên trong chỉ có bảo mẫu đang chăm sóc Kiều Mặc Thần, không thấy bóng dáng Tô Uyển Đông đâu.

Lăng Vạn Hình nhíu mày nghi hoặc, nhìn Kiều Mặc Thần đang say ngủ, thấp giọng hỏi bảo mẫu, "Bà chủ không ở đây à?"

"Bà chủ vừa mới về phòng rồi, hình như không được khỏe."

Nghe nói Tô Uyển Đông không được khỏe, Lăng Vạn Hình rất lo lắng.

Gần đây họ làm việc nghỉ ngơi đều có quy luật, sinh hoạt cũng có trật tự, sao đột nhiên lại không khỏe?

Lăng Vạn Hình không chần chừ, lao ngay đến phòng ngủ chính, mở cửa đi vào.

Có lẽ do anh quá nóng vội nên làm Tô Uyển Đông phòng giật mình, chiếc hộp trong tay chị bỗng chốc rơi xuống sàn.

"Uyển Đông?!"

Lăng Vạn Hình khẽ gọi, không nhìn vật rơi xuống sàn là gì đã giữ vai Tô Uyển Đông quan sát kỹ càng, "Thấy không khỏe chỗ nào?"

Tô Uyển Đông bình tĩnh lại, đập tay anh một cái, "Em đâu có không khỏe, suýt bị anh dọa chết khiếp!"

Tuy nói vậy, Lăng Vạn Hình vẫn nhạy bén phát hiện vành mắt vợ mình rất đỏ, như vừa khóc xong.

"Em khóc à?"

Anh nheo mắt nhìn kỹ mắt của Tô Uyển Đông, tin chắc mình không nhìn nhầm, vì lông mi của vợ vẫn còn ươn ướt.

Tô Uyển Đông cúi đầu, nhìn chiếc hộp bị rơi trên sàn, cánh môi run run nói: "Anh nhìn dưới sàn đi."

"Gì vậy?" Lăng Vạn Hình không hiểu chuyện gì, thuận theo tầm mắt của Tô Uyển Đông nhìn lướt qua rồi nhanh chóng quay lại nhìn chị, "Rốt cuộc có chuyện gì? Em nói đi, có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không?"

Tô Uyển Đông không trả lời, chỉ nhìn anh bằng đôi mắt long lanh nước.

Thấy vợ như vậy, Lăng Vạn Hình vô cùng nghi hoặc.

Anh thấp thỏm muốn gặng hỏi tiếp, nhưng lại thấy Tô Uyển Đông hất cằm về phía sàn nhà lần nữa.

Lăng Vạn Hình đành lùi về sau một bước, cúi xuống nhặt chiếc hộp lên, vừa định đưa cho Tô Uyển Đông chợt khựng lại.

Đó là một chiếc hộp đựng que thử thai nhỏ nhắn màu trắng!

Lăng Vạn Hình nhìn thấy tên trên hộp thì như nghe thấy sét đánh ngang tai.

Anh trố mắt ngẩng đầu, hơi thở dồn dập, "Uyển Đông, đây là..."

Tô Uyển Đông đỏ vành mắt, nhẹ giọng nói: "Anh mở ra xem đi..."
 
Người Dấu Yêu
Chương 2239



CHƯƠNG 2239: YÊU AI YÊU CẢ ĐƯỜNG ĐI LỐI VỀ

Ngón tay cầm hộp của Lăng Vạn Hình hơi run run, muốn mở ra nhưng lại chần chừ.

Thấy vậy, Tô Uyển Đông cũng không hối thúc anh. Hai người im lặng đứng trước mặt nhau, nhìn chằm chằm hộp que thử thai nhỏ nhắn kia như đang chờ đợi lời phán quyết của số phận.

Một phút sau, Lăng Vạn Hình mới ngập ngừng lấy que thử thai từ bên trong ra.

Món đồ này rất xa lạ với anh, Lăng Vạn Hình lật xem mấy lượt, cuối cùng nhìn chằm chằm hai vạch màu đỏ kia.

Anh chưa từng thấy que thử thai, nhưng vẫn có hiểu biết cơ bản.

Hai vạch là dấu hiệu có thai!

Lăng Vạn Hình thở d ốc nhìn que thử thai, một vạch màu rất nhạt, nhưng cũng rất bắt mắt.

Ngón tay anh siết chặt, mắt lấp lánh nhìn Tô Uyển Đông đang rưng rưng nước mắt, "Có, có rồi?"

Tô Uyển Đông mỉm cười khẽ gật đầu, nước mắt đã lưng tròng.

Hôm nay là sinh nhật của Tô Uyển Đông, que thử thai này có lẽ chính là món quà sinh nhật tuyệt vời nhất.

Lăng Vạn Hình cầm que thử thai xem tới xem lui, cánh mũi phập phồng không ngừng, nỗi xúc động không thể kìm nén lan tỏa khắp lồ ng ngực.

Anh cầm que thử thai, cúi xuống tì lên trán Tô Uyển Đông, nghẹn ngào thì thầm: "Uyển Đông, Uyển Đông, cuối cùng chúng ta cũng có con rồi..."

Mong mỏi bao lâu, cuối cùng cũng đợi được ngày hôm nay!

Khoảnh khắc này, mọi tiếc nuối đều không còn gì đáng nói.

Tô Uyển Đông chầm chậm đặt tay lên vai Lăng Vạn Hình, vừa rơi nước mắt vừa thì thào, "Anh Hình, cảm ơn..."

Cảm ơn anh đã yêu em!

Cảm ơn anh đã cho em cơ hội được làm mẹ.

"Đừng khóc nữa, xuống ăn cơm trước, lát nữa chúng ta đến bệnh viện kiểm tra, nhé?"

Nói rồi Lăng Vạn Hình nâng mặt Tô Uyển Đông lên, lau đi vệt nước mắt trên đó bằng đôi môi của mình.

Tô Uyển Đông rủ mắt, sau đó ôm chặt cổ anh, chôn mặt mình vào ngực anh.

Kiếp này nếm qua đắng cay ngọt bùi, từng trải qua yêu hận tình thù, rất đáng!

Vài phút sau, Lăng Vạn Hình và Tô Uyển Đông cùng nhau đến phòng ăn. Mọi người nhìn về phía họ, ai nấy đều mỉm cười ấm áp.

Tia nắng ban trưa xuyên qua cửa sổ, chiếu rọi mọi ngóc ngách trong nhà, sưởi ấm mùa xuân của Lệ Thành!

***

Ăn cơm xong, Nghiên Thời Thất nhạy bén đi ra vườn hoa sau nhà, đứng nhìn Tô Uyển Đông đang dứng cạnh bồn hoa từ xa.

Thật ra lúc ăn cơm cô đã nhận thấy chị dâu cứ thẫn thờ suốt, hai mắt chị còn đỏ ửng, chứa đầy tâm sự.

Nghiên Thời Thất tiến lên, đến gần Tô Uyển Đông bèn khẽ hỏi: "Chị dâu, sao lại đứng đây một mình?"

Tô Uyển Đông thảng thốt nhìn sang, thấy khuôn mặt tươi cười của Nghiên Thời Thất, ngẫm nghĩ rồi đáp: "Trong nhà hơi ngột ngạt nên chị ra đây cho thoáng."

"Vậy em đi dạo cùng chị nhé?" Nghiên Thời Thất mỉm cười đề nghị, Tô Uyển Đông gật đầu đồng ý, "Được, đúng lúc bên kia có một mảnh vườn trồng rất nhiều hoa hồng trắng, nghe nói gần đây sắp nở rồi, chị dẫn em đi ngắm hoa!"

Nói đoạn, hai người bèn đi về phía mảnh vườn nằm sau bên trong vườn hoa.

Biển hoa hồng trắng kia là do Lăng Vạn Hình chuẩn bị cho Tô Uyển Đông, vườn hoa hướng dương sau nhà đã bị nhổ sạch từ năm ngoái rồi.

Bây giờ, anh yêu chim yêu cả lồ ng, nên mảnh vườn hoa hồng trắng kia chính là tấm lòng của anh.

"Chị Cả, chị đang buồn chuyện gì phải không?"
Khi hai người dần đến gần mảnh vườn kia, Nghiên Thời Thất liếc nhìn Tô Uyển Đông, mở lời dò hỏi.

Nhịp bước của Tô Uyển Đông hơi chững lại, chị không biết nói dối, rủ mắt bật cười, "Rõ ràng thế à?"
 
Back
Top Bottom