Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Dấu Yêu

Người Dấu Yêu
Chương 2210



CHƯƠNG 2210: CÓ ĐAU KHÔNG?

Tô Dụ Cảnh nhìn khuôn mặt đầy vẻ đau lòng của Tô Uyển Đông, thở dài nói: "Nếu muốn ba mẹ tha thứ cho anh ta thì cũng nên cho anh ta chút không gian để thể hiện. Nếu bây giờ em qua đó, anh ta quỳ cũng thành ra vô nghĩa."

Tô Uyển Đông hít vào thật sâu, nhìn Tô Dụ Cảnh, cắn môi không nói gì nữa.

Tô Dụ Cảnh vỗ vai em gái, "Em không phải xót, hãy nhớ lại những chuyện anh ta từng làm với em, bây giờ xem như đang chuộc tội đi."

Tô Uyển Đông vốn là người dễ mềm lòng, dù lúc trước đau thấu tâm can, nhưng từ khi hai người quay lại với nhau thì chuyện ngày trước cũng tan thành mây khói rồi.

Tô Uyển Đông đứng cạnh Tô Dụ Cảnh nhìn người đàn ông đang quỳ phía trước, đau lòng khôn xiết.

Không lâu sau, Tô Uyển Đông dời mắt đi, khẽ hỏi: "Anh về lúc nào vậy?"

"Tối qua!" Tô Dụ Cảnh chắp tay sau lưng, nheo mắt quan sát một lúc rồi nhắc nhở Tô Uyển Đông: "Em nhìn chỗ góc Phật đường đi!"

Tô Uyển Đông nhìn theo, thấy bóng ba mình thấp thoáng trong một góc giữa màn sương sớm thoang thoảng mùi nhang.

"May mà em không qua đó, ba nhìn thấy em quỳ chung với anh ta, nói không chừng sẽ thành công cốc!"

Tô Dụ Cảnh nói với giọng điệu trêu đùa, nhìn bộ dạng lo lắng của Tô Uyển Đông bèn an ủi, "Tiểu Đông, khi đàn ông xin tha thứ, em chỉ cần ở bên cạnh nhìn là được! Chuyện đến nước này, nếu anh ta đã bằng lòng vì em mà gạt bỏ lòng tự tôn, xem như không phụ tấm lòng em dành cho anh ta. Yêu tâm đi, ba mẹ không phải lòng dạ sắt đá, rồi họ sẽ tha thứ thôi."

Nghe được những lời này, Tô Uyển Đông nhìn sang anh ta với ánh mắt đầy cảm kích, "Cảm ơn anh..."

"Khách sáo với anh cái gì?" Tô Dụ Cảnh nhếch môi cười, "Dù không muốn thừa nhận thân phận của anh ta, nhưng em lại yêu người ta mất rồi! Chúng ta là người một nhà, tuy ba mẹ có giận cũng sẽ không chia rẽ uyên ương đâu."

Tô Uyển Đông rưng rưng nước mắt nhìn Tô Dụ Cảnh, nghẹn ngào nói không nên lời.

Dường như... tất cả không còn như trước kia nữa.

Có phải, chỉ cần giành được sự tha thứ của ba mẹ, chị vẫn sẽ có cơ hội nhận sự chúc phúc của người nhà không?

Sáng hôm nay, Lăng Vạn Hình quỳ trước cửa Phật đường hai tiếng đồng hồ, đến khi mặt trời lên cao, ông Tô quản gia đến trước mặt anh, khom lưng nói: "Anh Lăng, ông chủ mời anh đến phòng ăn dùng bữa!"

"Được..."

Lăng Vạn Hình khàn giọng đáp, sau đó nhờ có ông Tô dìu, lảo đảo đứng dậy.

Dù sao cũng không còn trai tráng nữa, quỳ hai tiếng đồng hồ trên nền đá lạnh thấu xương, đầu gối của Lăng Vạn Hình đã tê cứng, huống hồ anh còn mặc bộ quần áo mỏng, chịu cơn lạnh của sương sớm, khó tránh mất sức.

Lăng Vạn Hình đặt bước chân nặng nề qua thềm cửa phòng ăn, ngước mắt lên đã nhìn thấy Tô Uyển Đông cầm khăn nóng đi về phía anh.

Trên bàn còn có vài bộ bát đũa đã dùng qua, hiển nhiên ông bà Tô và Tô Dụ Cảnh đã ăn sáng xong và rời khỏi phòng ăn trước.

Tô Uyển Đông đón lấy cánh tay Lăng Vạn Hình từ tay ông Tô, dìu anh ngồi xuống ghế.

Dù trong phòng ấm áp như mùa xuân, cơ thể Lăng Vạn Hình vẫn khẽ run rẩy.

Tô Uyển Đông đau lòng vô cùng, ngồi xổm xuống xắn ống quần của anh lên, nhìn thấy đầu gối bầm tím của anh lập tức đắp khăn nóng lên đó, "Có đau không?"

Lăng Vạn Hình chống tay lên đùi ngồi đó, ánh mắt dịu dàng lắc đầu nói, "Không đau."
 
Người Dấu Yêu
Chương 2211



CHƯƠNG 2211: ÔNG NÀY, ÔNG MỀM LÒNG RỒI SAO?

Tô Uyển Đông nhẹ nhàng sưởi ấm đầu gối cho anh, trong mắt tràn đầy vẻ xót xa.

Suy cho cùng cũng là người đàn ông đã bốn mươi tuổi rồi, không còn trẻ trung cường tráng gì nữa, quỳ trên sàn nhà lạnh lẽo lâu như vậy, làm sao có thể không đau!

Ánh mắt chan chứa niềm xót thương của Tô Uyển Đông bắt gặp ánh mắt sâu thẳm của Lăng Vạn Hình. Tô Uyển Đông tự nhắc mình không được khóc, chỉ quở mắng anh bằng giọng nghẹn ngào: "Dù muốn ba mẹ tha thứ, cũng đâu cần phải dùng cách này. Đã lớn như vậy rồi, sao lại lấy sức khỏe mình ra đùa giỡn, huống chi... "

Tô Uyển Đông còn chưa nói xong, Lăng Vạn Hình đã đưa tay lên vuốt tóc chị: "Uyển Đông, anh không đùa giỡn với sức khỏe của mình. Anh nhớ lúc trước sau khi quay về nhà họ Tô, em cũng đã đến quỳ trước Phật đường. Nếu em làm được thì tại sao anh lại không thể?"

"Chuyện đó khác!" Tô Uyển Đông phản bác lại một cách yếu ớt, chị xoa bóp đầu gối cho anh, không đồng ý nói: "Khi đó dù sao cũng là đầu hạ, hơn nữa em đến Phật đường quỳ là vì đã nhiều năm không về nhà, khiến ba mẹ đau lòng nên mới phải ra hạ sách này!"

Tô Uyển Đông không muốn thấy Lăng Vạn Hình phải làm đến mức này vì mình.

Một người đàn ông như anh nên nhận được sự ủng hộ và yêu mến, chứ không phải bị người ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ.

Nghe vậy, Lăng Vạn Hình bật cười nắm lấy cổ tay Tô Uyển Đông, kéo chị đến trước ngực mình, chuyển chủ đề: "Uyển Đông, trước khi lên máy bay, em còn nhớ đã hứa gì với anh không?"

Tô Uyển Đông ngây người một giây, sau đó nhíu mày: "Anh cố tình à?"

Lăng Vạn Hình thản nhiên ôm Tô Uyển Đông, ngẩng đầu nhìn vẻ mặt ấm ức của người trước mặt: "Nếu lúc đó nói cho em biết ý định của anh, có lẽ em sẽ không đi cùng anh về! Uyển Đông, về tình về lý, đây là những việc anh nên làm. Chúng ta đã kết hôn nhiều năm như vậy, mang tiếng là con rể nhưng anh chưa bao giờ làm tròn chữ hiếu, cũng chưa từng về thăm ba mẹ, quỳ gối trước phụ huynh cũng là chuyện đương nhiên. Hơn nữa, nếu đã quyết định đánh cược một lần, vậy thì em đừng ngăn cản anh nữa, nhé?"

Tô Uyển Đông biết rõ một khi Lăng Vạn Hình đã đưa ra quyết định thì chắc chắn sẽ kiên trì đến cùng.

Tô Uyển Đông biết hiện tại mình không thể lay chuyển được ý định của anh, chỉ có thể dựa vào vai anh, vuốt mái tóc anh, khẽ thì thầm: "Em ngăn cản anh... cũng chỉ vì lo cơ thể anh sẽ không chịu nổi. Mùa đông ở Lũng Hoài rất lạnh, anh quỳ như thế này suốt hai tiếng, đầu gối làm sao mà chịu được?"

"Không sao, anh tự có chừng mực!"

Lăng Vạn Hình bình tĩnh an ủi một câu, sau đó kéo Tô Uyển Đông quay người, hai người ngồi vào bàn bắt đầu ăn sáng.

***

Cùng thời gian này, ở sảnh phụ của Phật đường, ông bà Tô đang ngồi trên ghế bành, hương nhang vấn vít khắp sảnh, bầu không khí có vẻ nặng nề.

Không lâu sau, Tô Dụ Cảnh đẩy cửa bước vào, Tô Trường Khánh nhìn anh ta hỏi: "Cậu ta về chưa?"

Tô Dụ Cảnh đóng cửa bước tới, gật đầu nói:
"Về rồi ạ, chú Tô đã đưa anh ta tới nhà ăn rồi."

Nghe vậy, Tô Trường Khánh thầm thở phào nhẹ nhõm.

Bà Tô ngồi bên cạnh niệm chuỗi tràng hạt trên tay, nhận thấy sự thay đổi của Tô Trường Khánh thì vừa cười vừa nói đùa: "Ông này, ông mềm lòng rồi sao?"

"Đừng có mà nói nhảm!" Tô Trường Khánh hừ lạnh một tiếng, tiện tay bưng tách trà trên bàn lên, cầm nắp tách trà gẩy lá trà ra: "Tôi chỉ không ngờ cậu ta lại quỳ gối ở nhà họ Tô thôi, cùng lắm cũng chỉ là kinh ngạc, không đến mức mềm lòng!"

Là bạn đời bao năm, bà Tô biết rõ ông chỉ miệng nói một đằng bụng nghĩ một nẻo thôi.

Ông già này trời sinh tính cố chấp, bây giờ muốn khiến ông phải chịu thua, e rằng cũng có chút khó khăn.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2212



CHƯƠNG 2212: TÔ TRƯỜNG KHÁNH NGOÀI CỨNG TRONG MỀM

Tuy nhiên, phải nói rằng hành động quỳ gối của Lăng Vạn Hình sáng nay vẫn khiến đôi vợ chồng già bị sốc.

Thành ý của anh rất rõ ràng!

Lúc này, Tô Dụ Cảnh ngồi trong chiếc ghế bành ở bên kia đại sảnh, chỉnh lại cổ áo, nhìn Tô Trường Khánh thăm dò: "Ba không cần mềm lòng đâu, dù sao đây cũng là tự Lăng Vạn Hình gieo gió gặt bão. Hơn nữa chúng ta cũng không bắt anh ta quỳ, cho dù vì vậy mà bị thương thì cũng không liên quan gì đến nhà họ Tô chúng ta!"

Tuy là nói như vậy, nhưng Tô Trường Khánh nghe thế nào cũng thấy không xuôi tai!

Ông đặt cạch chén trà xuống, không hài lòng liếc nhìn Tô Dụ Cảnh: "Không thể nói như vậy được, nếu cậu ta thật sự bị thương ở nhà họ Tô thì sẽ rất khó xử! Con đừng quên dù Lăng Vạn Hình có sai gấp trăm nghìn lần thì cũng vẫn là thông gia của chú Hiền. Chỉ với thân phận này, chúng ta đã không thể quá khắt khe với cậu ta được!"

Nghe vậy, Tô Dụ Cảnh và bà Tô liếc nhìn nhau, mắt lóe lên ranh mãnh.

Người mạnh miệng nhưng lại dễ mềm lòng chính là Tô Trường Khánh.

Lúc này, bà Tô cũng bắt đầu đổ thêm dầu vào lửa: "Mối quan hệ giữa cậu ta và chú Hiền là chuyện khác, bây giờ người đang ở nhà họ Tô chỉ là cậu con rể mà chúng ta không chấp nhận mà thôi. Cậu ta chạy đến quỳ trước cửa Phật đường, nhưng chúng ta có ép cậu ta đâu, cho dù có xảy ra chuyện gì, tôi tin chú Hiền cũng sẽ không trách chúng ta."

Tô Trường Khánh: "..."

Ông xụ mặt nhìn bà Tô và Tô Dụ Cảnh: "Nói thì dễ, đến lúc chú Hiền thật sự tức giận, tôi xem mẹ con bà sẽ giải thích thế nào!"

Cuối cùng, Tô Trường Khánh hậm hực rời khỏi sảnh phụ của Phật đường.

Cũng không biết vì sao mà từ sau khi nhìn thấy Lăng Vạn Hình mặc áo sơ mi mỏng quỳ gối trước Phật đường, trong lòng ông không thể bình tĩnh nổi.

Là đàn ông, nói dưới gối có vàng ròng cũng không phải chỉ là lời nói suông.

Quả thật chuyện Lăng Vạn Hình có thể quỳ gối trước mặt mọi người đã nằm ngoài dự đoán của ông.

Bây giờ nghĩ lại, ngoài việc làm tổn thương Uyển Đông ra thì hình như Lăng Vạn Hình cũng chưa làm điều gì quá giới hạn.

Hơn nữa, bọn họ đã rõ từng chân tơ kẽ tóc về chuyện năm đó.

Nếu nói Uyển Đông bị Lăng Vạn Hình bắt cóc thì thà nói cuộc hôn nhân do nhà họ Tô chỉ định đã khiến Uyển Đông giận dỗi bỏ trốn thì đúng hơn.

Nói đi nói lại, nhà họ Tô cũng không phải hoàn toàn không có trách nhiệm!

Bắt đầu từ sáng sớm hôm nay, Tô Trường Khánh đã đấu tranh tư tưởng dữ dội, một mặt cảm động trước sự chân thành của Lăng Vạn Hình, mặt khác lại cảm thấy mình quá thiếu quyết đoán.

Tóm lại, ông cụ cố chấp này đã bắt đầu tự cảm thấy mâu thuẫn.

Trong sảnh phụ của Phật đường, sau khi Tô Trường Khánh rời đi, Tô Dụ Cảnh và bà Tô không nhịn nổi nhìn nhau cười.

Bà Tô quấn chuỗi tràng hạt vào cổ tay rồi thở dài lắc đầu: "Ba của con ấy mà, lúc nào cũng khẩu xà tâm Phật! Con không biết đấy chứ, sáng nay ông ấy vừa nghe chú Tô của con báo tin, đến quần áo cũng không kịp mặc mà đã chạy ra ngoài rồi."

Tô Dụ Cảnh kéo ống tay áo, cười phụ họa: "Cho nên, để đối phó với người như ba thì phải lấy nhu thắng cương!"

Rõ ràng, vừa rồi hai mẹ con bà cố tình tát nước theo mưa, cũng chính vì vậy mới khiến Tô Trường Khánh nảy sinh lòng trắc ẩn đối với anh.

Lúc này, bà Tô vuốt nhẹ chuỗi tràng hạt trên cổ tay, ánh mắt sâu thẳm nhìn ra ngoài cửa sổ: "Thật ra, chúng ta cũng không thể không ép Lăng Vạn Hình đến mức này! Ai bảo lúc trước cậu ta không biết trân trọng Uyển Đông của chúng ta, bây giờ giao Uyển Đông cho cậu ta mà không bắt trải qua vài thử thách, chúng ta thật sự không thể yên tâm được."

"Mẹ, vẫn còn sớm, thử thách thêm một thời gian cũng là hợp lý!"

Bà Tô thở dài: "Ừ, cũng chỉ có thể như vậy..."
 
Người Dấu Yêu
Chương 2213



CHƯƠNG 2213: LĂNG VẠN HÌNH LÊN CƠN SỐT

Buổi chiều hôm đó, Lăng Vạn Hình nằm trên giường trong phòng khách, khép hờ mắt kìm nén cơn ho khan.

Việc quỳ gối hai tiếng vào sáng sớm đã khiến anh bị cảm lạnh.

Từ sau bữa trưa, cả người anh bắt đầu rét run và sốt cao.

Tô Uyển Đông vẫn luôn chăm sóc anh ở bên giường, chị cầm khăn nóng lau mồ hôi lạnh trên trán cho anh, thỉnh thoảng còn dém chăn thật kỹ cho anh.

"Anh thấy chưa, việc gì mà phải làm khổ mình thế cơ chứ! Biết rõ sức khỏe mình không khỏe mà cứ tự hành hạ mình. Cho dù là đi cầu xin tha thứ, chẳng lẽ anh không thể mặc thêm ít quần áo à? Mùa đông ở Lũng Hoài rất lạnh, bây giờ lên cơn sốt, người khó chịu không phải chính là anh sao!"

Chị thì thầm bên giường Lăng Vạn Hình, hàng mày nhíu chặt, trong mắt đầy căng thẳng và lo lắng.

Lúc này, Lăng Vạn Hình nhướng mi, yếu ớt nhếch miệng, giọng khàn khàn nói: "Không sao đâu, ngủ một giấc là khỏe ấy mà!"

"Anh..."

Tô Uyển Đông thấy anh ngã bệnh nhưng lại không thể san sẻ, vừa không đành lòng, vừa cảm thấy lúc trước mình đã làm kiêu quá rồi!

Nếu không đưa ra điều kiện tiên quyết là khiến cha mẹ tha thứ thì mới có thể ở bên nhau, phải chăng anh sẽ không hành hạ cơ thể mình đến mức này?

Nửa năm trước ở Tây Nam, cảnh tượng anh bị tái phát bệnh tim vẫn như ngay trước mắt.

Nếu lần này lại xảy ra điều bất trắc, cả đời này Tô Uyển Đông sẽ không tha thứ cho bản thân mình.

"Anh đừng nói nữa, ngủ một lúc đi đã, em đi lấy thêm chăn bông đắp cho anh!"

Tô Uyển Đông nói xong thì vội vã rời khỏi phòng khách, Lăng Vạn Hình quá mệt nên không còn sức lực để giữ chị lại, anh nằm một lúc rồi nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Anh ngủ mê man trong phòng cả ngày hôm sau, Tô Uyển Đông ở bên cạnh săn sóc anh từ hửng sáng đến tối mịt không rời một giây phút nào.

Sau nửa đêm, Lăng Vạn Hình dần dần tỉnh dậy.

Anh yếu ớt nâng cánh tay đặt lên trán mình, mới khẽ cử động đã đánh thức Tô Uyển Đông đang nằm úp cạnh giường.

"Anh tỉnh rồi à, có còn khó chịu không?" Tô Uyển Đông lập tức ngồi dậy, đưa tay sờ trán anh, cũng may, cơn sốt đã hạ bớt rồi.

Giọng của Lăng Vạn Hình khàn đặc, anh không trả lời chị mà vén chăn lên: "Lên đi."

"Anh thế nào rồi? Có muốn ăn chút gì không?"

Lăng Vạn Hình lắc đầu, kéo cánh tay chị lôi chị lên giường: "Không ăn, lại đây ngủ với anh, ngày mai là sẽ khỏe thôi!"

Lúc này đã khuya lắm rồi, Tô Uyển Đông nhìn màn đêm tối đen như mực ngoài cửa sổ, cũng không giữ ý nữa, kéo rèm nằm xuống bên cạnh anh.

Có lẽ là do quá mệt nên chưa được mấy phút, Tô Uyển Đông đã thở đều đều.

Lăng Vạn Hình nhìn khuôn mặt say ngủ của Tô Uyển Đông, chống người hôn lên trán chị, sau đó nhẹ nhàng ôm vào lòng cùng chìm vào giấc ngủ.

***

Hai tiếng sau, năm rưỡi sáng, trong làn sương sớm mỏng manh, một bóng người mặc áo sơ mi lại tới trước Phật đường ở sân sau.

Người này là Lăng Vạn Hình.

Đầu gối của anh vẫn còn rất đau, hơn nữa còn bầm tím và sưng tấy, nhưng những điều này không thể trở thành cái cớ và lí do để ngăn cản anh.

Trong mùa đông rét buốt, anh lại quỳ gối xuống mặt đất lạnh giá.

Lăng Vạn Hình là người đã nói là làm!

Việc anh lại tới quỳ trước Phật đường đã khiến mọi người sửng sốt, mãi một tiếng sau Tô Uyển Đông mới biết tin. Hôm qua chăm sóc Lăng Vạn Hình có chút mệt mỏi nên chị ngủ rất sâu.

Vừa biết tin, Tô Uyển Đông lại hấp tấp chạy đến Phật đường, bước chân lộn xộn, vẻ mặt hoảng hốt.

Đêm qua hai chân anh đã sưng tấy, nếu hôm nay lại quỳ hai tiếng, nhất định sẽ không chịu nổi.

Sao anh lại ngốc vậy chứ!
 
Người Dấu Yêu
Chương 2214



CHƯƠNG 2214: ANH CÒN MẶT MŨI GỌI BA MẸ SAO?

Thế nhưng, trước Phật đường chưa đến bảy giờ lúc này lại yên tĩnh không có một bóng người.

Tô Uyển Đông đứng gần đó băn khoăn nhìn xung quanh, song không hề thấy bóng dáng Lăng Vạn Hình đâu.

Lúc này, tình cờ có hai người giúp việc đang thu dọn đồ lặt vặt đi qua, Tô Uyển Đông vội vàng gọi bọn họ: "Các chị có nhìn thấy anh Lăng đâu không?"

Người giúp việc dừng lại, nhìn Tô Uyển Đông, ngỡ ngàng: "Cô chủ, anh Lăng và ông chủ đang ở trong phòng trà!"

Phòng trà?

Không kịp hỏi thêm, Tô Uyển Đông đã chạy tới phòng trà.

Lẽ nào anh tới quỳ gối ở phòng trà?

Quá nhiều câu hỏi khiến Tô Uyển Đông không thể suy nghĩ được bình tĩnh.

Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, chị đã nghĩ ra vô số khả năng, cho đến khi phòng trà ở gần ngay trước mắt, Tô Uyển Đông mới giảm tốc độ và điều chỉnh lại nhịp thở của mình.

Khi chị đến gần, qua song cửa chạm trổ, chị loáng thoáng nhìn thấy hai bóng người đang ngồi cạnh nhau.

Tô Uyển Đông chắc chắn mình không nhìn lầm, nhưng lại càng thấy bối rối hơn.

Chị kìm nén tiếng thở gấp gáp, giơ tay đang định gõ cửa thì cửa đã mở ra: "Cô chủ, cô đến rồi à!"

Ông Tô tươi cười rạng rỡ, trông không khác gì bình thường.

Tô Uyển Đông mím môi nhẹ nhàng hỏi: "Bác Tô, ba mẹ tôi có ở đó không?"

"Đã đến rồi, còn không mau vào đi!"

Tô Trường Khánh nói vọng ra.

Nghe vậy, Tô Uyển Đông vội vàng gật đầu với bác Tô, sau đó căng thẳng bước vào bên trong.

Trong phòng trà cổ kính và trang nhã, cha mẹ và anh Cả đều có mặt.

Hóa ra vừa rồi hai bóng người mà chị nhìn thấy là anh Cả và ba mình.

Lúc này, Lăng Vạn Hình đang ngồi ngay ngắn trước chiếc bàn vuông, đối diện với ông bà Tô và Tô Dụ Cảnh, trông cứ như một phiên tòa vậy.

Tô Uyển Đông nghi hoặc bước tới, khẽ liếc qua ống quần bị bám đất và hơi ẩm buổi sương sớm của Lăng Vạn Hình.

Rõ ràng anh lại quỳ gối lần nữa!

Tô Uyển Đông đưa mắt nhìn về phía ông bà Tô: "Ba mẹ, anh Cả."

Lúc này, bà Tô mỉm cười vẫy tay với chị: "Tiểu Đông, đến đây với mẹ!"

Tô Uyển Đông liếc nhìn Lăng Vạn Hình đang bày ra vẻ mặt trịnh trọng, bước chầm chậm tới bên cạnh bà Tô, chờ bà lên tiếng.

Bà Tô nắm tay Tô Uyển Đông, kéo con gái ngồi xuống bên cạnh rồi nói đầy ẩn ý: "Nhà họ Tô chúng ta đến đời chúng tôi thì bị tàn lụi rồi. Tôi và ba mấy đứa khi còn trẻ bận làm ăn nên chỉ sinh được Tiểu Đông và anh Cả của con bé. Vốn dĩ đời này chỉ có mỗi đứa con gái này, chúng tôi nghĩ nhất định phải tìm cho nó một người chồng tốt và danh giá để xứng với thân phận cao quý của con bé. Ai ngờ, tạo hóa trêu người, đứa trẻ này mặc dù bản chất hiền lành, nhưng có lúc cá tính mạnh trỗi dậy, mới mười mấy tuổi đã bị người ta dụ dỗ bắt đi mất!"

Dứt lời, bà Tô liếc nhìn Lăng Vạn Hình đang ngồi ngay ngắn.

Lăng Vạn Hình nghe vậy, cúi đầu với vẻ mặt áy náy: "Xin lỗi mẹ, là lỗi của con!"

Bà Tô nghe thấy cách xưng hô của anh, không khỏi nhếch khóe miệng: "Gọi mẹ cũng lưu loát gớm, nhưng sao tôi không nhớ là đã từng uống trà hiếu kính của cậu nhỉ?"

Tô Dụ Cảnh cũng lên tiếng phụ họa: "Vâng, đúng vậy, con cũng chưa được uống!"

Lúc này Tô Trường Khánh đã im lặng hồi lâu nghiêm mặt nhìn Lăng Vạn Hình: "Đừng có tùy tiện gọi ba mẹ như vậy. Anh và Tiểu Đông đã kết hôn được hai mươi năm rồi, thế nhưng đến cả một đám cưới đàng hoàng mà con bé cũng không có, anh còn mặt mũi gọi ba mẹ sao?"

Cảnh tượng này khiến Tô Uyển Đông ngây người như phỗng.

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì mà thái độ của ba mẹ mình lại quay ngoắt 180 độ thế này?
 
Người Dấu Yêu
Chương 2215



CHƯƠNG 2215: NGOẠI TRỪ UYỂN ĐÔNG, CON KHÔNG CẦN GÌ HẾT!

Lúc này, Lăng Vạn Hình đặt hai tay trên đầu gối, nghiêm túc nhìn người nhà họ Tô: "Ba mẹ, anh Cả, trước kia con đã từng đối xử không tốt với Uyển Đông, sau này... chắc chắn sẽ không như vậy nữa. Những thứ cô ấy xứng đáng có con sẽ chuẩn bị hết, bao gồm cả đám cưới..."

Còn chưa kịp nói hết, Tô Trường Khánh đã cười lạnh ngắt lời anh: "Anh nói thật dễ nghe, đã hai mươi năm rồi, sớm ghê nhỉ?"

Lăng Vạn Hình liếc nhìn Tô Trường Khánh, mím môi, chấp nhận bị mắng: "Ba dạy đúng lắm!"

Tô Trường Khánh: "..."

Cảnh tượng này khiến bà Tô và Tô Dụ Cảnh nhìn nhau không nhịn được cười.

Tô Uyển Đông mù mờ không hiểu gì, dè dặt quan sát phản ứng của người nhà, cảm thấy có chút kì quái. Dường như mọi người không còn làm khó Lăng Vạn Hình nữa.

Chị nhìn khuôn mặt tươi cười của mẹ, ngỡ ngàng hỏi dè dặt: "Mẹ, rốt cuộc có chuyện gì vậy ạ?"

"Tiểu Đông, đừng nói gì hết, cứ xem đi!" Bà Tô nói nhỏ vào tai Tô Uyển Đông, vỗ vai chị, ra hiệu cho chị bình tĩnh.

Thấy vậy, Tô Uyển Đông đành phải đè nén nỗi ngờ vực trong lòng, yên lặng ngồi ở một bên quan sát.

Lúc này, Tô Trường Khánh nhướng mày liếc xéo Lăng Vạn Hình, ánh mắt sắc bén quan sát anh: "Sau này anh có dự định gì?"

Lăng Vạn Hình nghiêm túc suy nghĩ, ánh mắt trìu mến nhìn về phía Tô Uyển Đông: "Mọi dự định đều dựa vào Uyển Đông. Bất kể cô ấy muốn đi đâu hay làm gì, con đều sẽ đồng hành cùng cô ấy."

Những lời này khiến người nhà họ Tô không khỏi đưa mắt nhìn nhau, còn Tô Uyển Đông thì mím môi cúi đầu, kín đáo cong môi cười.

Lời yêu thương thật sự cảm động.

Lúc này Tô Trường Khánh liếc mắt nhìn Lăng Vạn Hình, thoáng suy nghĩ rồi cố ý làm khó dễ: "Con gái chúng tôi năm đó vì cậu mà đã bỏ nhà đi nhiều năm, nếu cậu vẫn muốn ở bên con bé, tôi nghĩ tốt hơn sau này cậu nên ở lại nhà họ Tô ở rể đi."

Nghe vậy, Tô Dụ Cảnh không nhịn được ho khụ một tiếng, ngay cả bà Tô cũng kinh ngạc nhìn Tô Trường Khánh, dùng mũi chân đá nhẹ vào người ông dưới bàn trà, song Tô Trường Khánh làm như không thấy.

Ông chỉ để mắt đến Lăng Vạn Hình, ý đồ dùng cách này để thăm dò ranh giới cuối cùng của anh.

Nào ngờ, Lăng Vạn Hình chỉ thoáng suy nghĩ một chút rồi thản nhiên gật đầu: "Chỉ cần Uyển Đông muốn, con thế nào cũng được!"

Tô Trường Khánh: "..."

Nhìn thấy ba mình á khẩu vì câu trả lời của Lăng Vạn Hình, Tô Dụ Cảnh thở dài hỏi: "Anh Lăng có thể chịu trách nhiệm về những gì đã nói không?"

"Có!" Lăng Vạn Hình ưỡn ngực nhìn thẳng vào Tô Dụ Cảnh: "Con biết trước đây con đã làm rất nhiều chuyện khốn nạn, mọi người không tin con cũng là hợp tình hợp lý. Nhưng con xin ba mẹ và anh Cả cho con một cơ hội, ngoại trừ Uyển Đông, con không cần gì hết!"

Danh tính, thể diện, tiền bạc, mọi thứ, anh đều có thể buông bỏ, duy chỉ có Tô Uyển Đông là không thể!

Lúc này, trong thái độ kiên định của Lăng Vạn Hình còn có chút nài nỉ, đương nhiên anh nhìn ra được nhà họ Tô đã có cái nhìn khác về mình, cho nên phải rèn sắt khi còn nóng.

Anh lại nhìn về phía Tô Trường Khánh, hít sâu một hơi rồi thẳng thắn nói: "Ba, ba không cần phải nghi ngờ ý định của con. Trước khi đến Lũng Hoài, con đã tìm luật sư lập di chúc và thỏa thuận. Sính lễ lần này con mang đến vẫn còn đặt trong phòng khách. Con muốn tới hỏi cưới Uyển Đông, thật sự không phải chỉ nói chuyện, con..."

"Được rồi được rồi, đàn ông đàn ang gì mà dài dòng lề mề vậy!"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2216



CHƯƠNG 2216: NHÀ HỌ TÔ THỎA HIỆP

Lúc này, Tô Trường Khánh sốt ruột lên tiếng ngắt lời Lăng Vạn Hình.

Mặc dù nhìn ông cụ có vẻ thiếu kiên nhẫn nhưng sự bất lực và thỏa hiệp trong ánh mắt đủ để chứng minh ông đã gỡ bỏ được khúc mắc trong lòng.

Lăng Vạn Hình biết tính ông nên cũng không vì thế mà tỏ vẻ không vui.

Không lâu sau, Tô Trường Khánh thở dài, dựa vào lưng ghế sô pha, đảo mắt nhìn về phía Tô Uyển Đông đang im lặng: "Tiểu Đông, con thì sao? Đã nghĩ kỹ chưa?"

Nghe tiếng, Tô Uyển Đông nhìn thẳng vào ba, trịnh trọng gật đầu. Quyết tâm ở bên Lăng Vạn Hình của chị chưa bao giờ bị dao động.

"Nếu đã như vậy thì không còn gì để nói nữa! Con gái lớn thì phải lấy chồng, không thể giữ mãi trong nhà được, mọi việc tùy các con!"

Ông Tô lẩm bẩm một câu với giọng điệu buồn bã, dù có cố chấp đến đâu thì cuối cùng cũng phải thỏa hiệp.

Vốn dĩ ông phản đối Lăng Vạn Hình và Tiểu Đông ở bên nhau cũng chỉ vì thương con gái mình, sợ con mình sẽ lại bị tổn thương.

Nhưng tình cảm như người khát uống nước, nếu con gái ông đã kiên quyết chọn đi tiếp, người làm cha mẹ ngoài việc chúc phúc cho con thì cũng không còn cách nào khác.

Khi Tô Trường Khánh dứt lời, bà Tô cũng nở nụ cười nhẹ nhõm.

Bà nắm lấy tay Tô Uyển Đông, nhỏ giọng dặn dò: "Con gái, nếu sau này cậu ta lại bắt nạt con, con cứ nói cho ba mẹ biết. Đến lúc đó, cho dù mẹ có phải liều cái mạng già này, mẹ cũng nhất định phải cho cậu ta biết thế nào là lễ độ!"

Tô Dụ Cảnh cũng nói ngay: "Tiểu Đông, đường là do bản thân em lựa chọn, tốt xấu cũng đừng hối hận!"

Tô Uyển Đông cảm kích nhìn họ, chóp mũi cay cay gật đầu: "Cảm ơn ba mẹ và anh Cả."

"Mẹ, anh Cả, mọi người yên tâm, đời này con sẽ không để Uyển Đông phải hối hận vì lựa chọn của mình đâu." Lăng Vạn Hình kịp thời lên tiếng bày tỏ lòng thiện chí bằng giọng nói đầy kiên định.

Lúc này, Tô Dụ Cảnh nở một nụ cười hiếm có, đứng dậy đi tới trước mặt Lăng Vạn Hình, khi đối phương đứng lên, lòng bàn tay đặt lên trên vai anh: "Em rể, hi vọng cậu nói được làm được!"

Một tiếng gọi em rể này, coi như Tô Dụ Cảnh đại diện cho việc người nhà họ Tô hoàn toàn công nhận thân phận của Lăng Vạn Hình.

Dù trước đó có bao nhiêu khó dễ và sự chống đối, song giờ phút này mọi thứ đều biến thành nụ cười quên oán thù.

Nửa tiếng sau, ông bà Tô rời khỏi phòng trà trước, định bàn bạc về đám cưới của Tô Uyển Đông.

Cho dù bọn họ chưa ly hôn, cô chủ nhà họ Tô nhất định phải có một đám cưới đàng hoàng.

Lúc đó, trong phòng trà chỉ còn lại ba người.

Tô Dụ Cảnh ngồi đối diện với bàn trà nhìn Tô Uyển Đông đang đau lòng bôi thuốc cho Lăng Vạn Hình bằng ánh mắt ngưỡng mộ.

Năm nay anh ta đã bốn mươi ba tuổi nhưng vẫn lẻ bóng một mình.

Là một người đàn ông, anh ta rất ngưỡng mộ Lăng Vạn Hình vì có được một người phụ nữ tinh tế, ân cần, dịu dàng và yêu mình sâu sắc như Uyển Đông.

Một lúc sau, Lăng Vạn Hình bắt gặp ánh mắt của Tô Dụ Cảnh, quay đầu nhìn anh ta: "Ngại với anh Cả quá."

Tô Dụ Cảnh xoa tách trà chậm rãi lắc đầu: "Tôi vẫn luôn biết tâm tư của em gái tôi dành cho cậu. Lần này có lại được con bé, hi vọng cậu có thể trân trọng nó."

Tô Uyển Đông đang ngồi dưới đất, ngón tay run lên, suýt nữa thì rơi lệ.

Đây chính là người thân của chị, cho dù chị đã từng làm những chuyện quá đáng đến đâu đi chăng nữa thì cuối cùng họ vẫn sẽ khoan dung độ lượng tha thứ cho chị, bảo vệ chị.

Trải qua bao bể dầu trong cuộc đời để nhận ra được sự chân tình ấm áp như thế này cũng thật đáng giá!

Lăng Vạn Hình nhìn về phía Tô Uyển Đông theo ánh mắt của Tô Dụ Cảnh, đưa tay đỡ Tô Uyển Đông lên, lấy khăn giấy lau nhẹ đầu ngón tay cho chị: "Anh Cả đừng lo lắng, em của hiện tại đã không còn gì cả. Em chỉ có Uyển Đông, làm sao có thể không quý trọng chứ!"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2217



CHƯƠNG 2217: CHUYỆN MAY MẮN NHẤT TRONG ĐỜI CHÍNH LÀ MẤT ĐI RỒI BẤT NGỜ TÌM LẠI ĐƯỢC

Lăng Vạn Hình chỉ nói rất yếu ớt, nhưng Tô Dụ Cảnh không chấp.

Anh ta nhìn họ bằng ánh mắt sâu xa, gật đầu rồi chống đầu gối đứng dậy: "Cậu biết quý trọng là tốt rồi. Dù ba mẹ có vẻ như đã tha thứ cho cậu, nhưng cậu nên biết rằng chúng tôi làm vậy chỉ vì không muốn thấy Tiểu Đông đau lòng và khó xử mà thôi."

Dứt lời, Tô Dụ Cảnh và Lăng Vạn Hình nhìn nhau, một lúc sau thì Tô Dụ Cảnh mỉm cười rời khỏi phòng trà trước.

Có lẽ thu xếp như thế này là tốt đẹp nhất!

Cho dù đã từng cảnh còn người mất, cuối cùng vẫn là về lại với nhau, chuyện may mắn nhất trong đời chính là mất đi rồi bất ngờ tìm lại được.

***

Sau khi Tô Dụ Cảnh rời đi, Tô Uyển Đông được Lăng Vạn Hình kéo đến ngồi xuống bên cạnh anh.

Tô Uyển Đông nhìn đầu gối thâm tím của Lăng Vạn Hình, lo lắng nói: "Không biết có ảnh hưởng gì không, mấy ngày tới anh đừng ra ngoài nhé!"

"Nếu bị di chứng rồi thành người thọt, em có chê anh không?"

Lăng Vạn Hình vừa nói vừa nghiêng người lại gần Tô Uyển Đông, mùi thơm thoang thoảng dễ chịu của Uyển Đông dường như có thể xua tan đi mùi thuốc gay mũi trong không khí.

Tô Uyển Đông nghiêm mặt trừng mắt nhìn anh, nhưng giọng điệu lại nhẹ nhàng không hề có sức thuyết phục: "Anh đừng có mà nói nhảm!"

"Được, nếu bà xã không muốn nghe anh nói nhảm thì muốn nghe gì? Anh sẽ nói cho em nghe."

Lăng Vạn Hình được lợi hình như có chút đắc ý vênh váo.

Trong mắt anh lóe lên vẻ tinh quái, không ngừng thu hẹp khoảng cách giữa mình và Tô Uyển Đông.

Hiện giờ họ đã là vợ chồng hợp pháp, làm gì cũng được pháp luật bảo vệ!

Tô Uyển Đông nhìn dáng vẻ không đứng đắn của anh, lập tức đưa tay xô ngực anh ra: "Anh đừng cựa quậy nhiều, vết thương ở đầu gối nặng thêm bây giờ."

Lăng Vạn Hình nghe lời đáp lại: "Được rồi, nghe lời em."

Tuy là nói vậy, nhưng tay của anh vẫn ngỗ nghịch ôm lấy eo Tô Uyển Đông, nụ cười trên khóe môi không hề đàng hoàng chút nào.

Một khi Lăng Vạn Hình chủ động tán tỉnh thì Tô Uyển Đông không thể chống đỡ.

Tô Uyển Đông ổn định lại cảm xúc, thở một hơi, đẩy tay anh ra rồi đi tới đối diện bàn trà, ngồi xuống hỏi: "Rốt cuộc sáng nay đã xảy ra chuyện gì vậy? Sao đột nhiên ba mẹ lại tha thứ cho anh?"

Nghe vậy, Lăng Vạn Hình cong môi, ung dung nói: "Có thể là do ba mẹ là người có lòng trắc ẩn, không muốn thấy anh quỳ trong trời đông giá rét, nên chấp nhận tha thứ cho anh."

Tô Uyển Đông cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy, còn muốn hỏi thêm, nhưng Lăng Vạn Hình lại đổi chủ đề: "Chân anh hơi đau, bà xã đỡ anh trở lại phòng khách được không?"

"Đau lắm hả?" Sự chú ý của Tô Uyển Đông ngay lập tức dồn hết vào đôi chân của Lăng Vạn Hình.

Nghe vậy, Lăng Vạn Hình mím môi gật đầu như thật: "Ừ, đau lắm."

Thấy vậy, Tô Uyển Đông không dám chậm trễ, vốn dĩ muốn nhờ người giúp việc đến giúp địu anh, nhưng Lăng Vạn Hình lại khăng khăng từ chối.

Trên đường từ phòng trà trở về phòng khách, anh dồn phần lớn trọng lượng của mình lên vai Tô Uyển Đông.

Đau chân là thật, nhưng phần lớn là an tâm và sung sướng.

Sau hơn hai năm bền bỉ, cuối cùng anh cũng có thể quang minh chính đại ôm vợ, che chở cho vợ, đẩy được mây mù trong cuộc đời.

Thật ra Lăng Vạn Hình không nói cho Tô Uyển Đông biết sáng nay anh không chỉ quỳ trong Phật đường. Khi ông bà Tô nghe tin chạy đến, anh đã dập đầu quỳ gối cầu xin bọn họ tha thứ trước mặt toàn thể người giúp việc trong nhà họ Tô.

Anh không hề cảm thấy bản thân hèn mọn mà coi đó là điều hiển nhiên. Anh cố gắng dùng cách này để bù đắp chữ hiếu còn dang dở và những thiếu sót trong quá khứ.

Nửa đời trước đã đi lầm đường, chỉ mong sau này có cơ hội sửa sai!

Cũng may, anh không thẹn với tâm nguyện ban đầu, cuối cùng đã được nhận được sự chấp nhận và tha thứ của nhà họ Tô.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2218



CHƯƠNG 2218: UYỂN ĐÔNG, CHÚNG TA SINH CON ĐI

Hôm nay, Lăng Vạn Hình và Tô Uyển Đông quay về phòng dành cho khách, cả buổi chiều không hề ra ngoài.

Rèm cửa sổ trong phòng ngủ dành cho khách không hề được kéo ra, thỉnh thoảng có người giúp việc đi qua, nghe thấy âm thanh bên trong cũng chỉ biết đỏ bừng mặt vội vàng rời đi.

Cậu chủ lợi hại quá, chân bị thương mà vẫn có thể làm chuyện đó được.

Giọng của cô chủ cũng đã bị khàn rồi, mạnh mẽ thật đấy!

Đúng là ai cũng thích chuyện vợ chồng.

***

Ba ngày sau, Lũng Hoài đón một cơn mưa mùa đông.

Sau vài ngày dưỡng thương, vết thương của Lăng Vạn Hình đã hồi phục kha khá.

Tuy thời tiết mưa dầm như thế này vẫn khiến đầu gối của anh hơi đau nhói, song anh không kêu than nửa lời.

Trong phòng ngủ chính, Lăng Vạn Hình đang đắp chăn bông, liếc nhìn cơn mưa nhỏ không ngớt ngoài cửa sổ, khẽ thở dài, như có tâm sự.

Ngoài cửa, Tô Uyển Đông đấy cửa bước vào, nghe thấy tiếng thở dài của anh bèn dịu dàng hỏi: "Sao vậy? Chân khó chịu sao?"

Lăng Vạn Hình thu hồi ánh mắt, khẽ lắc đầu: "Không. Đừng làm việc nữa, đến nằm với anh một lát."

Kể từ khi được người nhà họ Tô tha thứ, anh chuyển đến ở hẳn trong phòng của Uyển Đông.

Những ngày qua, để chăm sóc cho đôi chân của anh, Tô Uyển Đông tự mình làm hết mọi việc, chỉ sợ anh bị di chứng thật.

Nhìn người phụ nữ dịu dàng ở trước mặt, Lăng Vạn Hình nhiều lần thầm biết ơn sự lựa chọn của mình.

Cũng may, anh đã giữ được người quý giá nhất.

Lúc này Tô Uyển Đông bước chầm chậm tới trước giường, đặt chiếc khay trong tay lên chiếc tủ thấp, vừa vén chăn bông vừa nói: "Đây là khăn ngâm thuốc bắc, em giúp anh đắp trước đã. Bác sĩ nói thuốc này chống cảm lạnh rất hiệu quả, có thể hơi nóng nên anh chịu khó chút."

Sau đó, Tô Uyển Đông lấy khăn đắp lên đầu gối anh.

Quả thực rất nóng, nhiệt độ xuyên qua da thịt truyền đến trái tim, khiến trái tim của Lăng Vạn Hình nóng như lửa đốt.

Anh nhìn Tô Uyển Đông chăm sóc mình một cách thành thạo, đợi Uyển Đông làm xong, anh vòng tay qua eo kéo vợ vào lòng: "Không có em thì anh phải làm sao?"

Tô Uyển Đông bị ép phải nghiêng người dựa vào ngực anh, ngón tay thỉnh thoảng lại chạm vào chiếc khăn.

Nghe tiếng, chị ngẩng đầu nói đùa: "Sao đột nhiên anh lại đa sầu đa cảm vậy?"

"Yêu một người phụ nữ đa sầu đa cảm nên bị lây đấy!"

Dạo này Lăng Vặn Hình nói lời ngon tiếng ngọt rất tự nhiên, lúc nào cũng có thể tuôn ra vài câu.

Nhìn Tô Uyển Đông mỉm cười giả vờ tức giận đánh vào ngực anh, yết hầu của Lăng Vạn Hình lại nhấp nhô, anh nghiêng đầu áp vào trán vợ, khàn giọng thì thầm: "Uyển Đông, chúng ta sinh con đi."

Ngay lập tức, anh cảm nhận được cả người Tô Uyển Đông như đông cứng lại!

Hai người ôm tựa vào nhau, nhưng không ai nói gì.

Anh đang đợi câu trả lời của chị, còn chị thì vẫn đang sốc.

Mãi đến khi chiếc khăn lạnh đi, Tô Uyển Đông mới rủ mi mắt cười nói với Lăng Vạn Hình: "Đã lớn tuổi như vậy, có Hoan Hoan... là đủ rồi."

"Không đủ!" Lăng Vạn Hình lắc đầu phản bác, giữ lấy vai vợ, trầm giọng nói: "Uyển Đông, anh muốn một có đứa con của chúng ta."

Tô Uyển Đông cuộn tròn các đầu ngón tay trong vòng tay anh, khuôn mặt bình thản không lộ chút cảm xúc.

Sau một hồi im lặng, Tô Uyển Đông chậm rãi ngồi dậy, lặng lẽ lấy chiếc khăn trên đầu gối anh ra.

Thấy vậy, Lăng Vạn Hình nheo mắt quan sát động tác của chị, một giây sau thì ngồi thẳng người lên, lật người chị đè xuống dưới: "Im lặng nghĩa là đồng ý!"

Tiếng kêu ngạc nhiên của Tô Uyển Đông vẫn còn trên khóe môi đã bị Lăng Vạn Hình dùng môi niêm phong.

Dù không nói gì nhưng Tô Uyển Đông đã đưa ra câu trả lời trong hành động tiếp theo.

Một đứa trẻ thuộc về mình và anh Hình, đây là một giấc mơ mà Tô Uyển Đông thậm chí còn không dám nghĩ tới trong suốt bao nhiêu năm qua.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2219



CHƯƠNG 2219: CÙNG NHAU TRỞ VỀ LỆ THÀNH

Ngày hôm sau, sáng sớm Lăng Vạn Hình được Tô Uyển Đông dìu đến phòng ăn của nhà họ Tô.

Chưa tới tám giờ sáng, người nhà họ Tô đã ngồi yên vị.

Nhìn thấy hai người, bác Tô cười khà khà chào, còn bà Tô thì chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh: "Hai đứa mau vào ngồi đi."

Vết thương ở chân Lăng Vạn Hình đã đỡ hơn nhiều, mặc dù tư thế đi lại còn hơi cứng nhưng đã không còn đáng ngại nữa.

Lúc này, ông Tô cầm đũa lên trước tiên, ông liếc nhìn Lăng Vạn Hình, hỏi: "Đầu gối thế nào rồi?"

Làng Vạn Hình mỉm cười với ông cụ: "Đỡ hơn nhiều rồi ạ, để ba lo lắng rồi!"

Nghe vậy, Tô Trường Khánh hừ nhẹ một tiếng, lẩm bẩm: "Ai rảnh mà lo lắng cho anh! Nếu đầu gối không có vấn đề gì nữa thì hôm nay trở về Lệ Thành đi."

Dứt lời, Lăng Vạn Hình ngẩn ra, chợt cảm thấy căng thẳng.

Bà Tô thì kịp thời giải thích: "Nghe nói con bé Hoan Hoan đã sinh được một thời gian rồi. Lúc trước, mẹ và ba con đều đang ở Tân Thành, chưa có thời gian đi thăm. Nếu chân của con không còn gì đáng ngại thì hôm nay cùng quay lại Lệ Thành thăm con bé, ý con thế nào?"

Thì ra là thế!

Lăng Vạn Hình hiểu ra thì mỉm cười đồng ý: "Vâng, con nghe theo ba mẹ."

***

Cứ như vậy, chiều hôm ấy cả nhà họ Tô đăng kí một đường bay riêng, lên đường từ Lũng Hoài trở về Lệ Thành.

Người nhà họ Tô đã chấp nhận Lăng Vạn Hình, đương nhiên cũng sẽ gạt bỏ mọi ác cảm và lại đón nhận Lăng Tử Hoan.

Từ hồi đầu mới gặp bọn họ đã rất thích cô bé Lăng Tử Hoan này, sau này cũng chỉ vì phá đám Lăng Vạn Hình mới cố tình xa lánh.

Giờ đây, hai vị trưởng bối nhà họ Tô nghĩ đến đứa cháu gái với đôi mắt tròn xoe thì đều nóng lòng muốn được gặp cô càng sớm càng tốt.

Đời này, tiếc nuối mà hai cụ đau đáu trong lòng chính là không có cháu.

Tô Dụ Cảnh chưa lập gia đình, Tô Uyển Đông đã kết hôn nhưng chưa có con, chẳng ai sinh cho họ Tô con cháu đời sau.

Suy cho cùng, người già lớn tuổi luôn có một ám ảnh tự nhiên với người nối dõi.

Khi đoàn người đến Lệ Thành thì đã gần xế chiều.

Mùa đông ở Lệ Thành lạnh hơn ở Lũng Hoài nên Lăng Vạn Hình đã sắp xếp xe đợi ở sân bay trước.

Cùng lúc đó, Kiều Mục ở Trung tâm mẹ và bé Mục Hòa cũng đã nhận được thông báo anh Cả dẫn cả nhà họ Tô trở về.

Chưa đầy nửa tiếng, đoàn xe đã lái vào bãi xe của Trung tâm mẹ và bé Mục Hòa.

Kiều Mục vội vàng tiến lên mở cửa xe, cúi người chào hỏi ông bà Tô bên trong xe: "Bác trai bác gái, đi đường vất vả rồi!"

"Tiểu Kiều đấy à!" Tô Trường Khánh vừa nhìn thấy Kiều Mục thì không còn mang vẻ mặt nghiêm túc nữa, ông cười ha hả gật đầu: "Đã lâu không gặp, ba con dạo này thế nào?"

Kiều Mục đỡ nóc xe, dùng sức đỡ Tô Trường Khánh xuống xe: "Ba con đang ở trên lầu. Lát nữa bác trai có thể gặp mặt và nói chuyện với ba con rồi."

"Ồ? Chú Hiền cũng tới đây à?"

Rõ ràng, Tô Trường Khánh có vẻ rất vui khi biết Kiều Viễn Hiền đang ở trong bệnh viện.

Kiều Mục mỉm cười gật đầu: "Ba con nghe nói mọi người đã đến Lệ Thành, cũng biết mọi người nhất định sẽ tới bệnh viện nên tới đây trước chờ mọi người. Bác trai bác gái, mời đi lối này."

Tô Trường Khánh nhìn Kiều Mục đẹp trai ngời ngời, ngắm thế nào cũng thấy thuận mắt!

Cô cháu gái nhỏ của ông đúng là có mắt nhìn!

Kiều Mục đi trước dẫn hai vị trưởng bối của nhà họ Tô tiến vào sảnh bệnh viện, Lăng Vạn Hình và Tô Uyển Đông đi cuối cùng, nhìn cảnh này không khỏi nhìn nhau cười.

Tô Uyển Đông khoác tay anh bước lên bậc thang, không quên dặn dò: "Anh đi từ từ, cẩn thận bậc thang."
 
Back
Top Bottom