Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Người Dấu Yêu

Người Dấu Yêu
Chương 2220



CHƯƠNG 2220: HỘI CHỨNG TRẦM CẢM SAU SINH CỦA LĂNG TỬ HOAN

Lăng Vạn Hình dịu dàng nhìn Tô Uyển Đông, anh li3m khóe miệng, lưu manh thì thầm vào tai chị: "Đêm nay chúng ta về nhà, nhé?"

Dứt lời, Lăng Vạn Hình nhất thời bất cẩn, mũi giày của anh vừa bước lên bậc thang thì chợt lảo đảo, suýt chút nữa ngã sấp xuống.

Tô Uyển Đông vội vàng đỡ lấy anh, sau đó cười ra tiếng: "Đừng có mà không đứng đắn nữa, đã bảo anh cẩn thận chút rồi!"

Lăng Vạn Hình lúng túng sờ sống mũi, ho nhẹ nói: "Chỉ bất cẩn chút thôi."

Hai người cười cười nói nói bước vào bệnh viện, sau khi cởi bỏ khúc mắc, tình cảm cũng ngày càng mặn nồng.

Lăng Tử Hoan nhìn thấy trưởng bối nhà họ Tô đến bệnh viện thì ngây người, sau đó rưng rưng nước mắt đi đến trước mặt họ: "Ông ngoại bà ngoại... cuối cùng ông bà cũng đến rồi!"

Vừa dứt lời, nước mắt cô gái nhỏ đã rơi xuống như mưa.

Bà Tô vừa nhìn thấy cháu ngoại đang ở cữ khóc sướt mướt, lập tức đau lòng tiến lên: "Ôi chao, cháu gái cưng của bà, khóc cái gì chứ!"

Lăng Tử Hoan không lên tiếng, bướng bỉnh mím môi thút thít.

Thấy vậy, bà Tô vội vàng vỗ vai cô nàng an ủi: "Có phải con trách bà ngoại tới muộn không? Ôi, tất cả là lỗi của bà, con đừng khóc nữa!"

Cô bé nhìn bà Tô với đôi mắt đẫm lệ, thấy rõ những lo lắng và quan tâm của bà mới tủi thân nói: "Con còn tưởng bà ngoại sau này không cần con nữa!"

"Sao có thể chứ, thời gian trước bà và ông ngoại con tới Tân Thành an dưỡng, cho nên mới đến muộn! Con đừng khóc nữa, để bà ngoại nhìn con chút nào!"

Bà Tô lấy khăn giấy lau nước mắt cho Lăng Tử Hoan rồi quan sát cô với vẻ mặt đầy yêu thương.

Bà nhìn khuôn mặt tròn trịa của cô, trong lòng không khỏi cảm thấy hối hận.

Hai năm qua, bà cố chấp không muốn để Tiểu Đông dính đến Lăng Vạn Hình, cho nên mới ít quan tâm đ ến Lăng Tử Hoan.

Bây giờ nhìn lại, đúng là đứa bé này thiệt thòi nhất.

Một lúc sau, được bà Tô vỗ về, tâm trạng của Lăng Tử Hoan đã ổn định lại.

Hai bà cháu ngồi trong phòng bệnh tay nắm tay nói chuyện trên trời dưới đất, cô nhóc vui ra mặt.

Trong phòng nghỉ bên cạnh, Kiều Viễn Hiền và Tô Trường Khánh cũng đang hàn huyên, mọi thứ đều rất tốt đẹp hài hòa.

Lúc này, trong khu vực hút thuốc ở dưới tầng một, Kiều Mục và Lăng Vạn Hình đứng hút thuốc trong gió lạnh, vẻ mặt của hai anh em đều rất bình tĩnh, lộ rõ vẻ nhẹ nhõm.

"Lần này quay về rồi sẽ không đi nữa chứ?" Kiều Mục rít một hơi, lúc nhả khói, anh quay đầu lại hỏi Lăng Vạn Hình.

Lăng Vạn Hình đưa điếu thuốc lên môi, nhìn về phía trước thong thả trả lời: "Ừ, không đi nữa."

Kiều Mục vui mừng cắn điếu thuốc, tặc lưỡi: "Còn tưởng anh phải mất rất nhiều thời gian cơ, không ngờ lại hạ gục được nhà họ Tô sớm như vậy!"

Lăng Vạn Hình không nói nhiều mà hỏi ngược lại: "Hoan Hoan dạo này vẫn luôn ở bệnh viện sao?"

"Ừm, vốn dĩ định về nhà trong tuần này, nhưng tâm trạng cô ấy vẫn chưa ổn định. Viện trưởng Triệu đề nghị ở lại bệnh viện quan sát một thời gian."

Nói đến Lăng Tử Hoan, mắt Kiều Mục ánh lên vẻ đau lòng.

Cô gái nhỏ của mình năm nay mới hai lăm tuổi, kinh nghiệm sống trong quá khứ khiến cô trở nên đơn giản và bình dị.

Bây giờ đột nhiên có con, có lẽ vẫn chưa thích nghi được với việc làm mẹ, chắc chắn sẽ có chút choáng ngợp.

Lăng Vạn Hình nghe thấy những lời này, sắc mặt lập tức căng thẳng, lo lắng nhíu mày: "Xảy ra chuyện gì vậy? Tâm trạng của con bé có vấn đề gì?"

Kiều Mục nhướng mày thở dài: "Cũng không quá nghiêm trọng. Viện trưởng Triệu nói có thể cô ấy bị trầm cảm sau sinh, cộng thêm khoảng thời gian này luôn lo lắng chuyện của anh và chị dâu, cho nên lúc nào cũng khóc."
 
Người Dấu Yêu
Chương 2221



CHƯƠNG 2221: CON RỂ NGOAN, CÓ LÒNG TIN VÀO BA VỢ MỚI LÀ ĐÚNG ĐẮN!

Lăng Vạn Hình nhíu mày áy náy, rít một hơi thuốc, trong lòng đầy ngổn ngang tự trách.

Đứa con gái anh nâng niu bao năm qua, từ nhỏ đã lớn lên trong tình thương của cha mẹ.

Sau khi sinh xong cha mẹ lại không ở bên cạnh, vui buồn thất thường cũng là chuyện khó tránh.

Lăng Vạn Hình hút hết nửa điếu thuốc, hồi lâu sau mới nhìn Kiều Mục, "Con bé bị như vậy, một phần cũng do tôi. Thế này đi, tuần này tranh thủ làm thủ tục xuất viện cho con bé, cậu và con bé cùng dọn đến biệt thự ở một thời gian đi. Mấy năm nay anh và Uyển Đông lơ là con bé nhiều quá, phải nhân dịp này bù đắp lại cho nó."

Kiều Mục nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lăng Vạn Hình, nói với giọng điệu ngờ vực: "Anh chắc chắn hai người sẽ không đòi li hôn lần nữa chứ? Cô nhóc nhà em cảm xúc vốn đã không được ổn định, em không muốn cô ấy bị tổn thương thêm đâu."

Lăng Vạn Hình: "..."

Anh liếc nhìn vẻ hoài nghi của Kiều Mục, búng đầu lọc thuốc trong tay, cười khẩy nói: "Chú Hai, tốt xấu gì tôi cũng là ba vợ của cậu, nếu tôi không tự tin thì đã chẳng bảo hai vợ chồng chuyển về ở!"

Kiều Mục tặc lưỡi, khinh khỉnh nhún vai, "Được, vậy nghe theo ba vợ hết!"

Lăng Vạn Hình hài lòng vỗ vai anh, "Con rể ngoan, có lòng tin vào ba vợ mới là đúng đắn!"

Kiều Mục lại nhún vai, nhìn vẻ mặt đắc ý của Lăng Vạn Hình, không nhịn được ngước mặt lên trời buông một tiếng thở dài nặng nề.

Đường đường là cậu Hai nhà họ Kiều, thế mà từ khi yêu phải một cô nhóc đã chẳng còn tí mặt mũi nào nữa rồi!

***

Thời gian như thoi đưa, chớp mắt đã một tuần trôi qua, Lăng Tử Hoan cũng từ bệnh viện quay về biệt thự nhà họ Lăng đã lâu không về.

Có Tô Uyển Đông và Lăng Vạn Hình bầu bạn, cảm xúc của cô nàng ngày càng ổn định, cũng chịu khó cười hơn.

Kiều Mặc Thần sinh thiếu tháng nên vẫn còn ở lại trong lồng kính của bệnh viện đẻ theo dõi thêm, nhà họ Kiều đã sắp xếp người ở lại bệnh viện trông nom.

Hôm nay, lễ Giáng Sinh cận kề, Lăng Tử Hoan cũng sắp hết thời gian ở cữ.

Trong phòng khách tại biệt thự nhà họ Lăng, cô vừa lật bộ sưu tập ảnh vừa giải thích với bà Tô ở bên cạnh, "Bà ngoại, đây là cháu lúc năm tuổi, lúc đó cháu lẻn vào bếp trộm một miếng bánh kem, sợ ba phát hiện nên cháu giấu miếng bánh kem đó xuống dưới gối!"

Nói xong cô nàng cười khúc khích, lại bổ sung thêm, "Cháu còn nhớ, khi ấy nếu không có mẹ ngăn cản thì suýt nữa ba đã cho cháu ăn đòn rồi!"

Nghe giọng điệu của Lăng Tử Hoan, bà Tô mỉm cười phụ họa, nhìn đứa trẻ mũm mĩm trong ảnh, ánh mắt lóe lên thích thú.

Trong lúc Lăng Tử Hoan cùng bà ngoại ngồi ở phòng khách xem ảnh nhớ lại chuyện xưa, Tô Trường Khánh và Lăng Vạn Hình ngồi trong phòng khách đánh cờ tán gẫu.

Kiều Mục đã đến công ty. Dạo gần đây phải chăm sóc Hoan Hoan trong thời gian ở cữ nên công việc tồn đọng rất nhiều, lại đúng dịp cuối năm, bận rộn vô cùng.

Còn Tô Uyển Đông vẫn như mọi khi, bận rộn trong bếp cùng người giúp việc chuẩn bị bữa trưa.

Tô Uyển Đông vẫn quen tự tay mình chăm lo cho đời sống sinh hoạt của Lăng Vạn Hình, như vậy trong lòng chị sẽ tràn ngập cảm giác mãn nguyện.

Không lâu sau, bà Tô từ phòng khách đi vào bếp, nhìn qua một lượt rồi nói với Tô Uyển Đông: "Tiểu Đông, con qua đây một lát!"

Tô Uyển Đông đang làm thịt viên, nghe bà gọi vội rửa tay, "Có chuyện gì vậy mẹ?"

"Mẹ thấy thời tiết bên ngoài không tệ, còn đừng bận bịu nữa, mấy việc này để cho người giúp việc làm đi, con ra ngoài đi dạo với mẹ nhé?"

Tô Uyển Đông ngoảnh lại nhìn tấm thớt, dặn dò người giúp việc vài câu rồi mặc áo khoác vào cùng bà Tô ra ngoài.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2222



CHƯƠNG 2222: CON LÀM VẬY SẼ CHIỀU HƯ ĐÀN ÔNG ĐẤY!

Tô Uyển Đông khoác tay bà Tô tản bộ trên bãi cỏ bên ngoài biệt thự. Giữa mùa đông, cỏ xanh héo vàng đã nhuốm màu sương trắng.

Bà Tô bất giác siết chặt áo khoác, nhìn về phía biệt thự rộng lớn phía trước, thở dài: "Lúc trước ở nhà họ Lăng, con đều tự mình xuống bếp nấu ăn à?"

Tô Uyển Đông mỉm cười gật đầu, "Bình thường rảnh rỗi không có gì làm nên con theo các đầu bếp học nấu vài món, lâu dần cũng thành thói quen."

"Tiểu Đông à, con làm vậy sẽ chiều hư đàn ông đấy!" Bà Tô lo lắng nhìn chị, bà hiểu quá rõ tính tình của con gái mình.

Người phụ nữ vùng sông nước Giang Nam dịu dàng như Tô Uyển Đông, chuyện gì cũng phải tự tay lo liệu, khó tránh khiến cho đàn ông cảm thấy đó là chuyện hiển nhiên.

Tô Uyển Đông hiểu được nỗi lo lắng của mẹ mình, chầm chậm dừng bước, chỉnh lại cổ áo cho bà, "Mẹ, con hiểu ý của mẹ. Mẹ yên tâm, trải qua nhiều chuyện, con không còn là con của ngày xưa nữa, anh ấy cũng không còn là anh ấy của ngày trước!"

Bà Tô khẽ thở dài, "Mẹ biết con có suy nghĩ của riêng mình, nhưng cũng đừng để mình chịu thiệt thòi. Tuy mẹ và ba con đã đồng ý để hai đứa đến với nhau, nhưng cũng không muốn thấy con đau khổ vì tình cảm đổ vỡ lần nữa, có hiểu không?"

Tô Uyển Đông lập tức gật đầu, "Con hiểu cả mà mẹ, cảm ơn ba mẹ đã chấp nhận anh ấy lần nữa."

"Đừng có nói mấy lời khách sáo!" Bà Tô quay người tiếp tục bước đi, sau đó chân thành nói: "Mẹ và ba con chỉ có mỗi một đứa con gái, dù bình thường ba mẹ không nói ra, nhưng luôn thương con nhất. Năm xưa con nói đi là đi, khoảng thời gian đó ba con nhốt mình trong phòng sách suốt mấy ngày không ra ngoài, không biết bao nhiêu đối tác làm ăn và những kẻ giậu đổ bìm leo đua nhau cười nhạo nhà họ Tô chúng ta. Những chuyện này ba mẹ chưa từng nhắc đến cũng vì không muốn con áy náy, tự trách! Nay mọi chuyện đã qua, tâm nguyện lớn nhất của ba mẹ là con và anh con được hạnh phúc. Tiểu Đông, đón Tết xong con đã bốn mươi tuổi rồi, có từng nghĩ đến việc cùng Lăng Vạn Hình sinh một đứa con của mình không?"

Bà đột nhiên nói sang chuyện khác, làm cho Tô Uyển Đông sửng sốt trong giây lát, "Mẹ, mẹ đang...."

Bà Tô nghiêng đầu nhìn chị, nhẹ nhàng nói: "Con cũng đừng trách mẹ lắm lời, lúc nãy mẹ cùng Hoan Hoan xem bộ sưu tập ảnh rất lâu, nói thật trong lòng mẹ rất khó chịu. Không phải mẹ không thích con bé, nhưng... suy cho cùng con bé cũng không phải máu mủ ruột thịt nhà họ Tô chúng ta. Tiểu Đông, giữ chặt một người đàn ông, có lúc chỉ dịu dàng chu đáo thôi là chưa đủ.
Con nghĩ mà xem, Hoan Hoan là con của cậu ta và người khác, bao năm qua được cậu ta nâng niu như báu vật, cũng chính vì vậy cậu ta mới nhớ mãi không quên người phụ nữ kia. Còn con, đến nay vẫn chưa có mụn con nào, mẹ thật sự thấy bất bình thay con. Nếu Lăng Vạn Hình thật sự hối lỗi, cậu ta không nên để con tiếp tục làm mẹ kế của người ta. Tuổi tác của hai đứa cũng không quá lớn, bây giờ sinh một đứa thật ra vẫn còn kịp!"

Những lời này mới là ý chính của bà Tô.

Là phụ nữ, lại không phải không có khả năng sinh sản, không lí nào cứ nuôi con cho người khác mãi.

Tô Uyển Đông vô thức đặt tay lên bụng dưới của mình.

Chị nhẹ nhàng vuốt v e qua lớp quần áo lành lạnh, ánh mắt le lới một tia sáng khác thường, "Mẹ cũng thấy con nên có một đứa con của mình sao?"

"Chẳng lẽ không nên ư?"

Bà Tô hỏi ngược lại, Tô Uyển Đông mỉm cười dịu dàng, "Đúng là nên có, anh Hình cũng từng nói với con chuyện này, nên... chúng con đang cố gắng!"

Nghe vậy, bà Tô mừng rỡ nhìn con mình, "Thật à? Lăng Vạn Hình cũng nói vậy sao?"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2223



CHƯƠNG 2223: EM MUỐN ĐI THĂM MẸ!

Tô Uyển Đông mỉm cười gật đầu, "Vâng, anh Hình cũng muốn có một đứa con của con và anh ấy."

Nỗi lo của bà Tô bỗng chốc tan biến, bà vui mừng thốt lên: "Tốt tốt, lần này cậu ta không làm chúng ta thất vọng rồi."

Tô Uyển Đông nhìn gương mặt rạng rỡ của mẹ, mỉm cười khoác tay bà tiếp tục tản bộ trên bãi cỏ.

Nửa đời thăng trầm, đến cuối cùng tựa như một giấc mộng.

Đời người phải trải qua một số biến cố mới hiểu được ý nghĩa thật sự của vận mệnh.

Thời gian thấm thoắt, chẳng mấy chốc đã sang năm mới.

Sáng sớm hôm nay, Trung tâm mẹ và bé Mục Hòa báo tin rạng sáng Nghiên Thời Thất đột nhiên động thai, đã được đưa vào phòng sinh, các anh chị em biết tin đều chạy ngay đến bệnh viện.

Đây là đứa con thứ hai của gia đình chú Tư, xét về độ viên mãn thì không ai ngoài họ nữa.

Lúc này, Lăng Tử Hoan ngồi ở ghế phụ lái, vừa vỗ cửa xe vừa hối thúc, "Chú Hai, anh lái nhanh chút đi!"

Lăng Vạn Hình và Tô Uyển Đông ngồi ở hàng ghế sau cũng đầy lo lắng, "Vẫn chưa đến ngày dự sinh của Tiểu Thất mà nhỉ? Sao đột nhiên lại bị động thai thế?"

Kiều Mục liếc nhìn Tô Uyển Đông qua gương chiếu hậu, nghiêm túc nói: "Hình như dự sinh vào giữa tháng, tại sao lại động thai thì chú Tư cũng không nói."

Nghe xong, Tô Uyển Đông thầm thở phào, "Nếu dự sinh vào giữa tháng thì bây giờ cũng không tính là sinh non. Nhưng đây là đứa thứ hai của Tiểu Thất rồi, chắc sẽ suôn sẻ hơn con đầu lòng."

Lăng Tử Hoan khoanh tay ngồi trên ghế phụ lái, bĩu môi lầm bầm: "Dù suôn sẻ thế nào thì vẫn sẽ đau, lúc đó con đau đến mức suýt ngất đi luôn!"

Nói đoạn, cô nàng còn không quên liếc sang Kiều Mục.

Đúng là cô thích trẻ con, nhưng sau khi tự mình sinh nở, cô bắt đầu có tâm lí sợ sinh con rồi.

Kiều Mục nhận được ánh mắt oán trách của Lăng Tử Hoan, khẽ hắng giọng, đưa tay qua véo má cô, "Ngoan, sau này không sinh nữa!"

Lăng Tử Hoan phồng má đập tay anh, rõ ràng không tin lời anh nói, "Ai biết được anh nói thật hay giả!"

Kiều Mục nhìn dáng vẻ giận dỗi của cô, chỉ cười không nói gì.

Đương nhiên anh sẽ không nói cho cô biết, vào ngày thứ ba sau khi cô sinh xong, anh đã phẫu thuật thắt ống dẫn tinh.

Anh làm như vậy cũng chỉ vì không muốn nhìn thấy cảnh cô vào phòng sinh lần nữa.

Người ta thường nói phụ nữ sinh con như bước qua quỷ môn quan, cô nhóc nhà anh vẫn thích hợp được nâng niu che chở hơn, còn con cái... một đứa là đủ rồi.

***

Khi nhóm Kiều Mục và Lăng Vạn Hình đến Trung tâm mẹ và bé Mục Hòa, Mặc Lương Vũ và Hàn Vân Đình, anh cả Tần Bách Ngạn cũng đồng thời có mặt tại sảnh chính.

Vẻ mặt ai nấy đều căng thẳng, chị dâu cả Dung Khanh còn đang bế Mộ Bảo đã lâu rồi họ không gặp.

Nay Mộ Bảo đã bốn tuổi, ngày càng khôi ngô kháu khỉnh.

Cậu bé nằm trên vai Dung Khanh, hai hàng chân mày nhỏ khẽ nhíu lại, mím môi, giống Tần Bách Duật y như đúc.

Lăng Tử Hoan xuống xe liền chạy thẳng đến chỗ Mộ Bảo, cất tiếng gọi vui mừng, "Bé Mộ, bé Mộ, mau để chị bế nào!"

Mộ Bảo ngẩng đầu nhìn Lăng Tử Hoan, mím môi lắc đầu, "Chị Hoan Hoan, em muốn đi thăm mẹ!"

Khoảng thời gian này cậu bé ở lại nhà họ Tần cùng bác Cả, sáng nay nghe nói mẹ nhập viện rồi, cậu bé sốt ruột lắm!

Lăng Tử Hoan vội dừng bước, đứng trước mặt Dung Khanh, nắm bàn tay nhỏ của cậu bé, "Mộ Bảo đừng lo, mẹ em chắc chắn không sao đâu, nói không chừng lát nữa là được gặp em gái của em rồi!"

Mộ Bảo nghiêm túc gật đầu, "Vâng, chắc chắn rồi ạ."
 
Người Dấu Yêu
Chương 2224



CHƯƠNG 2224: THẬT SỰ KHÔNG ĐƯỢC THÌ CHÚNG TA NHẬN NUÔI MỘT ĐỨA!

Hiển nhiên, Mộ Bảo đã dồn hết toàn bộ tâm tư của mình cho Nghiên Thời Thất, khuôn mặt nhỏ nhắn không còn vẻ hoạt bát và tinh nghịch như mọi khi nữa.

Cả nhóm tập hợp tại sảnh chính rồi cùng lên phòng sinh ở tầng ba.

Lúc này còn chưa đến tám giờ sáng, trên hành lang bên ngoài phòng sinh, một người đứng thẳng tắp chắp tay sau lưng.

Tiểu Thất đã được đưa vào trong nửa tiếng rồi, nhưng mãi vẫn chưa có bất cứ động tĩnh gì.

Tần Bách Ngạn vừa bước ra khỏi thang máy đã bước vội về phía trước hỏi: "Chú Tư, thế nào rồi?"

"Chắc sắp rồi!"

Tần Bách Ngạn lo lắng nhìn về phía phòng sinh, "Sao đột nhiên lại bị động thai vậy? Vẫn chưa đến ngày sự sinh mà?"

"Ôi dào, anh đừng có lắm lời thế!" Chị dâu Dung Khanh đập vai anh, "Anh tưởng chú Tư là anh à? Chắc chắn chú ấy chăm sóc Tiểu Thất rất tốt, đứa bé này đã muốn chào đời sớm thì anh cứ đợi là được, đừng hỏi mấy câu vô bổ kia nữa."

Tần Bách Ngạn hậm hực nhìn Dung Khanh, mím môi im lặng.

Tần Bách Duật sắc mặt lạnh lùng, đột nhiên cảm thấy có người kéo ngón tay của mình.

Anh rủ mắt nhìn, thấy Mộ Bảo đang đứng bên chân mình, nắm lấy một ngón tay ngước đầu nhìn anh.

Anh nắm bàn tay nhỏ của con trai, cúi xuống bế con vào lòng.

Mộ Bảo ngoan ngoãn ôm lấy cổ Tần Bách Duật, nói nhỏ bên tai anh: "Ba đừng lo, mẹ sẽ không sao đâu."

Mắt Tần Bách Duật thoáng lóe lên, bàn tay to rộng vỗ lưng Mộ Bảo, "Ừm, sẽ không sao đâu."

Mọi người xung quanh nhìn cảnh tượng này bằng ánh mắt đầy ngưỡng mộ.

Lãnh Thư Đồng tựa vào lòng Hàn Vân Đình thì thầm, "Con của Thập Thất xinh quá đi mất."

Trước đây cô đã từng gặp Mộ Bảo, nhưng lần nào nhìn thấy đứa bé này cũng không khỏi cảm thán sức mạnh gene di truyên của vợ chồng họ.

Hàn Vân Đình ôm eo Lãnh Thư Đồng, nhìn về phía trước rồi kề tai cô khẽ nói, "Con của chúng ta sẽ không thua kém."

Tim Lãnh Thư Đồng lỡ mất một nhịp, huých khuỷu tay lên eo anh, "Chưa chắc đâu."

Hàn Vân Đình nheo mắt, tăng sức ở bàn tay kéo cô vào lòng, ánh mắt trêu chọc sau lớp kính, "Nếu em không tin, có thể thử!"

Thật ra hai người họ tuy đã kết hôn, nhưng vì công việc nên tạm thời vẫn chưa có kế hoạch sinh con.

Lòng người có lúc mâu thuẫn vậy đấy!

Rõ ràng muốn tận hưởng thế giới hai người thêm vài năm, nhưng khi nhìn thấy Mộ Bảo và Tần Bách Duật, họ lại không cầm được lòng ngưỡng mộ và mong đợi.

Cùng lúc đó, Mặc Lương Vũ và Ưng Phi Phi cũng đang nhìn không chớp mắt.

Họ vẫn luôn muốn có con, nhưng mãi chưa được như ý nguyện.

Nghe thấy tiếng thở dài khẽ khàng vang lên bên cạnh, Mặc Lương Vũ bèn nhìn sang, thấy Ưng Phi Phi đang cắn môi nhìn về phía Tần Bách Duật, ánh mắt thấp thoáng vẻ tiếc nuối.

Thấy vậy, Mặc Lương Vũ liền ôm vai cô, cúi xuống đặt một nụ hôn lên má, "Không sao đâu bà xã, nếu thật sự muốn có con mà không được thì chúng ta nhận nuôi một đứa!"

Ưng Phi Phi: "..."

Cô nhướng mày trừng mắt nhìn Mặc Lương Vũ, nhích xa ra một bước, không muốn nói chuyện với người này nữa!

Đâu phải không sinh được, sao phải đi nhận con nuôi!

Nếu phải nhận con nuôi thật, cô sẽ thấy mình là một người vợ rất thất bại!

Ngày Nghiên Thời Thất sinh con thứ hai, mỗi người đều mang theo suy nghĩ của riêng mình về tương lai.

***

Nửa tiếng sau, đèn báo ở phòng sinh vụt tắt, mọi người vội tiến đến, nhìn về phía sau cánh cửa phòng sinh.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2225



CHƯƠNG 2225: TÊN BÉ LÀ TẦN MỘ THẤT!

Ít giây sau, y tá hộ sinh bế đứa bé ra khỏi phòng sinh.

Cô nhìn xung quanh, sau khi nhìn thấy Tần Bách Duật, cô mỉm cười tiến đến nói: "Chúc mừng anh Tần, là một bé gái!"

Một trai một gái, đủ nếp đủ tẻ, vô cùng tròn trịa.

Tần Bách Duật bế Mộ Bảo, hai cha con không hẹn mà cùng nhìn em bé được quấn trong tã.

Em bé nhỏ xíu, đỏ hỏn, hai mắt nhắm chặt trông rất yếu ớt.

Mộ Bảo giơ ngón trỏ ra muốn chạm vào bé, nhưng dừng lại giữa chừng, tò mò nói: "Ba, em gái này!"

Tần Bách Duật không đáp lời mà đặt Mộ Bảo xuống, đón lấy em bé từ tay y tá.

Nhìn thấy cảnh này các anh em khác đều tặc lưỡi, chú Tư thiên vị thật.

Năm đó lúc Mộ Bảo ra đời, anh chỉ nhìn qua một cái chứ chẳng thèm bế đã vào xem vợ!

Tần Bách Duật bế đứa bé mềm mại trong lòng, yết hầu nhấp nhô, nâng mắt nhìn y tá, "Vợ tôi sao rồi?"

Y tá thoáng ngẩn ngơ trước khuôn mặt khôi ngô của anh, sau đó vội giải thích, "Cô Tần không sao, chủ yếu do đứa bé này hơi khó sinh, dây rốn quấn quanh cổ, nhưng vợ anh rất kiên cường, cũng hợp tác rất tích cực."

Tần Bách Duật giao bé gái trong tay mình lại cho Dung Khanh, thấy cửa phòng sinh được mở ra lần nữa, anh rảo bước lên trước, nhìn thấy ngay Nghiên Thời Thất đang nằm trên giường bệnh.

Cô rất yếu, mắt phiếm hồng, sợi tóc dính quanh trán, trông rất mệt mỏi.

Tần Bách Duật vòng tay ôm hông cô, cúi xuống hôn lên mặt cô, "Tiểu Thất, em vất vả rồi."

Nghiên Thời Thất đang mơ màng cảm nhận được mùi hương quen thuộc trên người Tần Bách Duật chợt mở mắt ra, mấp máy môi nhưng không phát ra được tiếng nào.

Y tá ở bên cạnh nhìn một lúc bèn nói: "Anh Tần, cứ để chị nhà ngủ một giấc trước đã. Lúc nãy khi sinh, cô ấy sợ người nhà lo lắng nên cứ cắn chặt môi không chịu kêu ra tiếng, chắc đã mệt lắm rồi!"

Mọi người chợt hiểu ra!

Thảo nào lâu như vậy lại không nghe được động tĩnh gì trong phòng sinh, hóa ra một mình cô đã chống chọi vượt qua gian khổ.

Tần Bách Duật rủ mắt, quả nhiên thấy trên môi của Nghiên Thời Thất có mấy hàng dấu răng.

Anh im lặng hôn phớt lên môi cô rồi cùng y tá đẩy cô về phòng chăm sóc.

Mộ Bảo lũn cũn đi theo bên cạnh ba, bàn tay nhỏ nắm lấy ga trải giường, không ngừng vươn cổ quan sát Nghiên Thời Thất.

Ba người họ trông hạnh phúc biết bao!

Những người còn lại đang vây quanh Dung Khanh, nhìn bé gái được quấn trong tã đầy thích thú.

Không biết con gái của chú Tư và Thập Thất trong tương lai sẽ xinh đẹp đến nhường nào đây.

"Đã chọn được tên cho đứa bé này chưa?"

Anh cả Tần Bách Ngạn nhẹ nhàng vuốt v e khuôn mặt của bé, chợt lầm bầm buông một câu.

Dung Khanh bế em bé, mỉm cười ngước lên, "Chuyện này chẳng đến lượt anh bận tâm đâu, lúc trước em hỏi Tiểu Thất, chú Tư đã đặt xong tên cho con gái mình lâu rồi."

"Tên là gì?" Tần Bách Ngạn hỏi.

Những người khác cũng nhìn Dung Khanh đầy vẻ trông đợi!

Dung Khanh nhìn quanh một vòng, đong đưa cánh tay cười nói: "Tiểu Thất nói, con gái đặt tên là Tần Mộ Thất!"

Tần Mộ Thời, Tần Mộ Thất!

Cả tên của con trai con gái cũng đều chứa tên của Nghiên Thời Thất!

Quả nhiên, vợ chồng Tứ Thất sinh ra là để hành hạ những tâm hồn cô đơn đến cực hạn!

Hôm nay, ngày mùng một tháng một dương lịch, bé Tần Mộ Thất đã ra đời!
 
Người Dấu Yêu
Chương 2226



CHƯƠNG 2226: NGHIÊN THỜI THẤT LÀ NGƯỜI CHIẾN THẮNG

Không lâu sau, khi tất cả mọi người đều đến phòng bệnh thăm Nghiên Thời Thất, Lăng Tử Hoan đi ở phía sau cùng kéo tay Kiều Mục với một vẻ mặt mệt mỏi: "Chú Hai, em muốn đi thăm Mặc Thần!"

Đối với Lăng Tử Hoan mà nói, kể từ khi sinh con, số lần cô đến lồng kính thăm Kiều Mặc Thần có thể đếm được trên đầu ngón tay. Cô thực sự chưa thích nghi được với thiên chức làm mẹ, cho nên có đôi lúc vô thức quên mất cả sự tồn tại của Kiều Mặc Thần đang nằm trong lồng kính.

Bây giờ, thấy chị Thập Thất lại sinh ra Mộ Thất, nhìn đứa trẻ này, cuối cùng Lăng Tử Hoan cũng cảm nhận được làm mẹ là như thế nào.

Trong hành lang, Kiều Mục nhìn vẻ mặt xúc động của Lăng Tử Hoan, ôm lấy vai cô, nhẹ giọng nói đùa: "Cuối cùng cũng nghĩ đến con trai của em rồi sao?"

Lăng Tử Hoan xụ mặt đánh anh một cái: "Em chưa từng quên nhé! Cũng không biết khi nào con mới được ra khỏi lồng kính, em muốn bế con quá!"

"Đi, anh dẫn em đi hỏi!"

Trong phòng bệnh, chưa đến hai tiếng, Nghiên Thời Thất đã tỉnh dậy.

Mọi người đang ngồi xung quanh thì thào trò chuyện.

Một lúc sau, Lăng Vạn Hình kéo Tô Uyển Đông ra khỏi phòng.

"Sao vậy? Sao tự nhiên lại gọi em ra ngoài?" Tô Uyển Đông nhìn Lăng Vạn Hình đầy nghi ngờ, thỉnh thoảng còn đưa mắt nhìn vào trong phòng bệnh.

Tô Uyển Đông đang ngắm Tần Mộ Thất, lần đầu tiên tiếp xúc với trẻ sơ sinh ở khoảng cách gần như vậy, nhìn thế nào cũng thấy thích.

Lúc này, Lăng Vạn Hình nắm lấy tay vợ, mím môi nghiêm túc nói: "Đã qua một tháng rồi. Em có muốn kiểm tra ở đây luôn không?"

Một tháng qua, hầu như đêm nào anh cũng
"làm việc" chăm chỉ, cho dù có lúc thể chất không thể chịu được nữa, anh cũng không bỏ qua bất kì cơ hội gần gũi nào với Tô Uyển Đông!

Anh thật sự rất muốn gieo giống, dường như chỉ có cách này mới có thể khiến anh tin chắc Uyển Đông sẽ không rời đi nữa.

Lúc này, tâm trí của Tô Uyển Đông vẫn đang dồn hết vào Tần Mộ Thất, đột nhiên nghe thấy lời này của Lăng Vạn Hình, ánh mắt chị lóe lên, nụ cười trên khóe miệng cứng đờ: "Sáng nay... em có kinh nguyệt rồi."

Lăng Vạn Hình nghẹt thở, phải mất vài giây mới lấy lại tinh thần.

Anh nhìn chằm chằm vào khuôn mặt đầy vẻ áy náy của Tô Uyển Đông, lập tức nhẹ giọng nói: "Uyển Đông, em hiểu lầm rồi. Anh chỉ muốn hai chúng ta kiểm tra sức khỏe, nhân tiện nghe lời khuyên của bác sĩ để chuẩn bị trước cho việc mang thai thôi!"

Tô Uyển Đông nhìn thẳng vào mắt anh, gượng gạo gật đầu: "Cũng được!"

Thực ra Tô Uyển Đông hiểu rõ hơn bất cứ ai quyết tâm sinh con với mình của Lăng Vạn Hình.

Nhưng... lúc trẻ còn thiếu kinh nghiệm, đeo vòng tránh thai nhiều năm như thế liệu có để lại di chứng vô sinh hay không thì không ai đoán trước được.

Nếu như đời này thực sự vì chuyện này mà để lại hối tiếc, Tô Uyển Đông nghĩ đó có thể là báo ứng.

Sự bốc đồng và liều lĩnh của tuổi trẻ cuối cùng sẽ dẫn đến một vòng tuần hoàn nhân quả.

***

Hôm nay, bởi vì Nghiên Thời Thất sinh đứa con thứ hai, sóng gió trên mạng lại nổi lên.

Chưa đầy nửa ngày, hot search #Nghiên Thời Thất người chiến thắng trong cuộc sống# đã lên top.

Lúc này, cậu út Liên Trinh đang sống ở nước ngoài trong đêm khuya khó ngủ tình cờ nhìn thấy hot search này.

Tuổi gần bốn mươi, khí chất dịu dàng ở Liên Trinh càng làm nổi bật sự chín chắn và vững vàng của anh.

Trên Weibo không có ảnh mới của Thập Thất, có thể thấy Tần Bách Duật đã bảo vệ cô rất kỹ trong thời kỳ mang thai.

Sau khi đọc tin tức, Liên Trinh mở WeChat gửi tin nhắn chúc mừng đến Nghiên Thời Thất.

Tính ra, đã hơn một năm anh không gặp Tiểu Thất rồi!

Nhìn người con gái có mặt trong suốt cuộc đời anh ngày càng hạnh phúc, tình cảm trong anh đã dần lắng lại.

Lúc này, cửa phòng bị gõ vang, Liên Trinh buộc thắt lưng áo ngủ màu xám lại rồi bước tới mở cửa, một bóng người đáng thương cất tiếng ở cửa: "Liên Trinh, bên ngoài sấm sét, em sợ..."

Liên Trinh một tay cầm nắm cửa, bình tĩnh nhìn cô: "Không phải cô Ninh có vệ sĩ sao?"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2227



CHƯƠNG 2227: CÔ ẤY THẬT ĐẶC BIỆT!

Người phụ nữ đang đứng bên ngoài cửa phòng Liên Trinh chính là Ninh Á đến từ Parma.

Cô liếc nhìn Liên Trinh, mệt mỏi lẩm bẩm: "Vệ sĩ thì có tác dụng gì, bọn họ còn ngủ say hơn heo."

Liên Trinh lạnh tanh nhìn cô, sau đó quay đầu lại nhìn căn phòng: "Tôi còn có việc chưa làm xong. Nếu cô không chê thì nằm trên sô pha một lát, đợi tôi xong việc thì..."

Anh còn chưa nói xong, Ninh Á đã nở nụ cười tươi roi rói, dùng vai đẩy cửa ra rồi tiến vào phòng: "Em không chê đâu, anh cứ làm việc của anh đi, không cần phải để ý đến em!"

Liên Trinh bị ép phải tránh sang một bên, quay đầu lại nhìn Ninh Á chạy đến sô pha, khẽ thở dài lắc đầu.

Anh quen Ninh Á là một sự tình cờ.

Vào chập tối mấy ngày hôm trước, anh và mấy nhà nghiên cứu ở phòng thí nghiệm đến phố người Hoa ăn lẩu, vừa bước xuống xe đã va phải một người đàn ông đội mũ lưỡi trai, hơn nữa người đó còn ném một chiếc túi xách nữ vào tay anh.

Gã này là tên trộm đã giật túi của Ninh Á ở trên đường phố, thấy Ninh Á và vệ sĩ của cô lao lên, tên trộm này dứt khoát ném luôn chiếc túi vào Liên Trinh.

Cũng chính vì vậy, khi Ninh Á thở hổn hể chạy đến, cô đã nắm lấy cổ áo của Liên Trinh, mắng tới tấp anh là kẻ trộm.

Nếu không có mấy nhà nghiên cứu có mặt ở đó làm chứng, có lẽ Ninh Á đã ra tay với Liên Trinh ngay trên đường phố rồi!

Sau khi hai người quen biết, Ninh Á mới tình cờ biết được Liên Trinh chính là cậu út của Nghiên Thời Thất.

Vì thế cô mới cố lên mạng tìm video đám cưới của Nghiên Thời Thất năm đó, tận mắt chứng kiến Liên Trinh tặng hoa cho Thời Thất, Ninh Á mới chắc chắn về thân phận của anh, đồng thời phải thốt lên một câu duyên phận thật kì diệu.

Vì vậy, kể từ ngày đó, Ninh Á dọn đến ở gần
Viện Nghiên cứu.

Không chỉ vậy, cô còn cố ý thuê một phòng trong khu chung cư mà Liên Trinh đang ở.

Ninh Á vốn là một cô gái chủ động, không hề che giấu tình cảm của mình dành cho Liên Trinh.

Lúc này, cô nép người vào ghế sô pha, tiện tay cầm gối ôm lên ôm vào lòng, chống cằm lên gối, mắt dán chặt vào Liên Trinh.

Người đàn ông mặc chiếc áo ngủ lụa màu xám đậm ở trước mặt có dáng người cao lớn, bước chân thong thả.

Có vẻ anh là một người bảo thủ, cũng cố chấp, cổ của chiếc áo ngủ bằng lụa hơi lệch đi trong khi di chuyển đã được anh chỉnh lại ngay lập tức.

Ninh Á đã từng thích Tần Tứ, đương nhiên không cưỡng lại được mẫu đàn ông chững chạc như thế này.

Tuy nhiên, giữa Liên Trinh và Tần Tứ có một sự khác biệt rất lớn.

Tần Tứ lạnh lùng kiêu ngạo, người xa lạ không dám tới gần.

Còn Liên Trinh là một người rất dịu dàng.

Ninh Á nghiêng đầu nhìn Liên Trinh, ánh mắt lấp lánh.

Cô rất thích phong cách của Liên Trinh, vừa tao nhã như hoa lan vừa trong trẻo như mây gió.

Lúc này, tiếng sấm rền vang bên ngoài cửa sổ, nhưng Ninh Á vẫn nhìn chằm chằm Liên Trinh như không hề nghe thấy.

Rõ ràng quý cô này không hề sợ sấm sét.

Trong căn phòng lờ mờ ánh đèn, Liên Trinh ngồi trước bàn khẽ liếc nhìn cô: "Cô không buồn ngủ sao?"

Anh không quen bị người khác nhìn chằm chằm như vậy, nhất là một phụ nữ mặc đồ ngủ vào giữa đêm khuya.

Ninh Á ôm gối che nửa khuôn mặt, trầm giọng nói: "Nhìn thấy anh, em không buồn ngủ nữa!"

Liên Trinh ngỡ ngàng lắc đầu, cầm tài liệu trên bàn lên bắt đầu lật xem.

Trong những năm qua, không phải không có phụ nữ lấy lòng anh, nhưng phần lớn các cô gái trong nước đều dè dặt, nhút nhát, cách thể hiện tình cảm cũng rất dè dặt.

Hơn nữa trong lòng anh vẫn luôn chỉ có Thập Thất nên khi có người muốn theo đuổi thì cũng chỉ lờ đi như không thấy.

Thế nhưng, cô gái Ninh Á đến từ Parma này lại có một tính cách vui vẻ và cởi mở, dám bộc lộ thẳng thắn suy nghĩ của mình.

Ít nhất một số hành động của cô đã gây ấn tượng với Liên Trinh.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2228



CHƯƠNG 2228: KHÔNG THỂ CHO CÔ CÂU TRẢ LỜI

Không lâu sau, Liên Trinh điều chỉnh cảm xúc, phớt lờ Ninh Á đang ngồi khoanh chân trên ghế sô pha ở đối diện, lại vùi đầu vào những bài nghiên cứu tẻ nhạt.

Mỗi đêm muộn, anh đã quen bầu bạn với nỗi cô đơn, chỉ có một mình hiu quạnh, nhưng kể từ khi Ninh Á xuất hiện thì dường như một số thứ đã thay đổi.

Khi màn đêm bên ngoài cửa sổ trở nên tối đen hơn, Liên Trinh hoàn thành xong bài nghiên cứu, khi ngước mắt lên thì thấy Ninh Á đã ngả lên tay vịn sô pha ngủ say sưa.

Ánh sáng dịu dàng lấp đầy bóng tối xung quanh, chiếu rọi những đường nét trên khuôn mặt cô.

Liên Trinh xoa bả vai, quan sát Ninh Á từ một khoảng cách gần.

Da của cô không trắng ngần như Thập Thất, nhưng có màu lúa mạch khỏe mạnh, hàng mi dày vừa dài vừa cong vút.

Ninh Á không phải là một người đẹp quá xuất sắc, nhưng ngoại hình của người nước ngoài cùng đôi mắt phượng với những đường cong tuyệt đẹp đã tạo thêm phong cách và sự quyến rũ riêng có ở cô.

Liên Trinh nhìn mê mẩn, cảm xúc có chút xao động, cho nên không để ý đến nụ cười nhạt thoảng qua trên môi Ninh Á.

Mấy giây sau, tiếng nói mơ màng bật ra khỏi miệng Ninh Á: "Lạnh..."

Liên Trinh hoảng hốt chớp mắt, nhìn xung quanh rồi đứng dậy đi vào phòng ngủ bên cạnh.

Căn hộ ở đây có một phòng ngủ và một phòng khách, vừa rồi anh không để Ninh Á vào phòng ngủ nghỉ ngơi vì phép lịch sự.

Suy cho cùng đêm hôm khuya khoắt ở nơi đất khách quê người, cô nam quả nữ ở cùng một phòng, nếu để người ngoài biết được thì sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh của cô.

Liên Trinh lấy một tấm chăn mỏng từ tủ quần áo trong phòng ngủ, quay lại trước ghế sô pha trong phòng khách, nhẹ nhàng mở ra rồi đắp lên người Ninh Á.

Tuy nhiên, anh vừa thu tay lại, Ninh Á đã kéo cổ tay anh, lẩm bẩm trong miệng: "Lạnh quá..."

Liên Trinh không phản ứng kịp, lòng bàn tay bị nắm chặt, nhanh chóng bị cô kéo xuống tựa vào dưới cổ mình.

Liên Trinh: "..."

Ninh Á dường như đã ngủ rất say, khi Liên Trinh muốn rút tay về, cô còn lầm bầm hai tiếng, cọ má mình vào lòng bàn tay anh.

Làn da như ngọc khiến đầu óc của Liên Trinh trống rỗng trong giây lát.

Trong cuộc đời này, ngoại trừ Thập Thất, anh chưa từng gần gũi như vậy với người phụ nữ nào khác.

Lúc này, tư thế của Liên Trinh cứng đờ, trông khá buồn cười.

Do bị Ninh Á đột ngột ôm lấy cánh tay, anh đành phải đứng khom người tiến thoái lưỡng nan trước ghế sô pha.

Liên Trinh đã thử mấy lần, nhưng vẫn không thể thoát khỏi tay của Ninh Á.

Anh khẽ thở dài nhìn khuôn mặt đang ngủ say của cô, cuối cùng vẫn không nhẫn tâm đánh thức cô nên lại ngồi xuống ghê sô pha, quan sát Ninh Á ở khoảng cách gần.

Nghe nói năm nay cô đã ba mươi mốt tuổi, ở cô có sự kết hợp đặc biệt giữa phong cách của một người phụ nữ trưởng thành và sự thông minh lém lỉnh của một thiếu nữ.

Tiếc là, anh vốn không mấy để tâm đ ến tình cảm nam nữ, nên không thể cho Ninh Á câu trả lời mà cô muốn.

Khoảng vài phút sau, Liên Trinh dời ánh mắt đang ngắm nhìn khuôn mặt của Ninh Á.

Đôi mắt của anh được nhuộm bởi ánh đèn dần trở nên trong veo lấp lánh.

Liên Trinh là một người đàn ông rất lí trí, cả đời này ngoài việc dành trọn tình yêu của mình cho Thập Thất, có lẽ anh sẽ không bao giờ có thể dành sức lực và tâm trí của mình cho người phụ nữ nào khác.

Anh không ghét Ninh Á, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi.

Ít nhất là vào lúc này, anh chưa có hứng thú hẹn hò yêu đương.

Liên Trình nhìn Ninh Á bằng ánh mắt sâu xa, sau đó kiên quyết rút tay mình ra khỏi má cô.

Ninh Á nói mớ một câu, ra chiều mơ mơ màng màng mở mắt ra, nhưng trong ánh mắt mơ màng lại ánh lên vẻ tổn thương.

Cô chớp mắt nhìn Liên Trinh, ngón tay cuộn tròn dưới lớp chăn mỏng, hỏi nhỏ: "Liên Trinh, anh xong việc rồi à?"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2229



CHƯƠNG 2229: TÂM TRẠNG TUỘT DỐC KHÔNG PHANH

Liên Trinh nhìn Ninh Á bằng ánh mắt bình tĩnh, khẽ gật đầu, trầm giọng nói: "Bên ngoài đã tạnh mưa rồi, tôi đưa cô về phòng."

Ninh Á: "..."

Cô chống khuỷu tay ngồi dậy, nhìn Liên Trinh chằm chằm: "Anh đánh thức em chỉ để đuổi em về phòng thôi sao?"

Liên Trinh mím môi không nói gì, dáng vẻ kiên định đã trả lời thay cho sự kiên định của anh.

Ninh Á cảm thấy rất tổn thương, tâm trạng tuột dốc không phanh.

Hóa ra tất cả những gì vừa diễn ra chỉ là ảo giác!

Ninh Á thất thần xốc chiếc chăn mỏng lên, không nói lời nào, đi dép lê bước nhanh ra khỏi phòng.

Liên Trinh muốn đuổi theo, nhưng trong nháy mắt Ninh Á đã ra khỏi cửa và đóng sập cửa lại.

Bước chân của Liên Trinh cũng lập tức khựng lại.

Trên hành lang ngoài cửa, Ninh Á cô đơn dựa vào tường, đôi mắt đỏ hồng đầy vấn vương.

Lẽ nào số phận của cô đã định sẵn là sẽ cô đơn đến già sao?

Tại sao những người đàn ông cô thích đều lạnh lùng như vậy!

Chỉ vì nhìn thấy tình yêu mà người ngoài không thể chen chân vào được giữa anh và Thập Thất, cho nên khi xưa cô chịu đựng đau đớn từ bỏ Tần Tứ, lựa chọn rút lui trong im lặng.

Đến giờ, sau ngần ấy năm, chuyện tình cảm của cô vẫn không suôn sẻ, khó khăn lắm mới gặp được Liên Trinh trên đường phố ở nước ngoài, trái tim cô lại một lần nữa rung động vì anh.

Cô sẽ không bao giờ quên được vào cái ngày hai người gặp mặt ở Úc, ánh mặt trời đã rực rỡ như thế nào.

Liên Trinh đứng cách đó không xa, trong tay cầm chiếc ví của cô, tắm mình dưới ánh nắng, tựa như một bức tranh tình yêu.

Sau nhiều lần dò hỏi cô mới biết được tên tuổi của Liên Trinh, mừng thầm vì anh cũng đang độc thân.

Một người đàn ông trưởng thành hơn ba mươi tuổi sẽ không bao giờ biết mình có sức hút như thế nào.

Ninh Á biết mình là một người phụ nữ yêu hết mình, thích thì sẽ theo đuổi, yêu thì sẽ tranh giành!

Thế nhưng, thật sự rất khó!

Lúc này, Ninh Á lại quay đầu nhìn cánh cửa đang đóng chặt, trong lòng vẫn có chút chờ mong không biết Liên Trinh có đuổi theo mình không?

Tiếc là, sau năm phút, cánh cửa kia như một bức tường cao im lìm, ngăn cách họ thành hai thế giới.

Liên Trinh không ra tiễn cô về.

Cố tình đánh thức cô chỉ vì không muốn cô làm xáo trộn cuộc sống yên bình của anh, đúng không?

Ninh Á quay người với vẻ mặt buồn bã, một mình bước đi trong hành lang mờ tối.

Ngay sau khi cô bước vào thang máy, cửa phòng Liên Trinh từ từ mở ra, anh chậm rãi bước ra, đứng gần cửa nhìn hành lang trống trải không một bóng người, ánh mắt cuối cùng cũng trở nên bối rối.

Sáng hôm sau, Nghiên Thời Thất ở trong phòng bệnh ở Lệ Thành vừa mở điện thoại đã nhận được tin nhắn từ cậu Út.

Sau một ngày một đêm nghỉ ngơi, sức khỏe của cô đã hồi phục được kha khá.

Cô cầm điện thoại di động, mỉm cười gửi tin nhắn cho Liên Trinh, nhân tiện còn chụp một bức ảnh của Tần Mộ Thất gửi cho anh.

Giữa Úc và Trung Quốc chênh lệch mười tiếng, lúc này ở bên anh hẳn là đang buổi đêm.

Nghiên Thời Thất đợi mấy phút, thấy tin nhắn không có hồi âm, đoán chừng cậu Út đã ngủ, cô vừa tắt màn hình thì điện thoại rung lên.

Cô vào trang WeChat, vốn tưởng là cậu Út của mình, không ngờ người gửi tin nhắn cho cô lại là Ninh Á.

Nội dung tin nhắn rất đơn giản, Ninh Á hỏi cô đã dậy chưa.

Nghiên Thời Thất cầm điện thoại trá lời: [Tớ vừa mới ngủ dậy, có chuyện gì thế?]

Tin nhắn WeChat được gửi đi, Ninh Á lập tức gọi điện đến.

Nghiên Thời Thất thoáng ngây người, rất nhanh đã kết nối: "Á Á!"

"Thập Thất." Ninh Á thì thào gọi một tiếng, giọng nói lập tức nghẹn lại.
 
Back
Top Bottom