Dịch Người Dấu Yêu

Người Dấu Yêu
Chương 2070



CHƯƠNG 2070: TRÊN THẾ GIỚI NÀY, THỨ ĐÁNG QUÝ NHẤT CHÍNH LÀ THẬT LÒNG

Tối hôm đó, sau khi về đến khách sạn, Hàn Vân An gọi Hàn Vân Đình tới góc đường bên ngoài tòa nhà.

Dưới ánh trăng mờ ảo, vài áng mây đen trôi lững lờ trên bầu trời đêm, hai chị em ngồi trong quán cà phê ở góc đường.

Hàn Vân An nhấp ngụm cà phê: "Vậy nên, hôm qua em và Thư Đồng mới chính thức ở bên nhau sao?"

Hàn Vân Đình liếc nhìn đồng hồ đeo tay, thản nhiên gật đầu: "Đúng là tầm khoảng thời gian này."

Nghe thấy vậy, trong mắt Hàn Vân An lộ vẻ hứng thú. Cô nhướng mày trêu đùa: "Nhớ rõ như vậy à, cậu nghiêm túc thật sao?"

Chưa từng thấy anh yêu đương bao giờ, thậm chí ngay cả bạn khác giới của anh cũng rất hiếm.

Hàn Vân An rất quan tâm đ ến chuyện tình cảm của em trai mình. Trong mắt cô, một người đàn ông có chướng ngại cảm xúc như Hàn Vân Đình mà chịu bước ra khỏi vùng an toàn thì một khi đã yêu là sẽ yêu hết mình.

Lúc này, Hàn Vân Đình một tay gác lên thành ghế, vuốt vuốt ly cà phê, nhìn vẻ mặt có ý trêu chọc của Hàn Vân An, bèn hỏi ngược lại: "Chị Cả cảm thấy em nghiêm túc thật sao?"

"Trông thì có vẻ là vậy!" Hàn Vân An lập tức trả lời.

Hàn Vân Đình nghĩ ngợi một hồi liền thổ lộ những lời từ tận đáy lòng: "Chị, nói thật, em còn không biết bản thân là kiểu người thế nào nữa, em mà không nghiêm túc thì sẽ như thế nào. Tuy rằng ngay từ đầu em chỉ định thử xem sao, nhưng em chưa từng nghĩ tới chuyện lừa gạt hay làm tổn thương cô ấy. Chỉ là..."

Nói đến đây, Hàn Vân Đình ngập ngừng.

Hàn Vân An ngồi đối diện nhìn vẻ mặt do dự của anh liền nghiêng người tới sát mép bàn, khơi chuyện: "Có phải đến bây giờ em vẫn chưa hiểu rõ rốt cuộc thích là thế nào đúng không?"

Hàn Vân Đình lập tức gật đầu: "Đúng vậy, bởi vì không có kinh nghiệm, lại thêm... hội chứng rối loạn cảm xúc của em..."

"Tiểu Đình." Hàn Vân An thấy khuôn mặt anh hơi đổi sắc, lập tức mở miệng ngắt lời: "Thật ra chẳng có ai từ nhỏ đã biết thích hay ghét là thế nào cả. Nhưng, dù sao chúng ta cũng là sinh vật bậc cao chịu sự chi phối của cảm xúc, rất nhiều lúc cách em đối nhân xử thế cũng đều dựa trên cảm xúc của em! Đối với cái mà em gọi là thích, nếu em không hiểu rõ về cảm xúc của mình với cô ấy, vậy hay là... chị hỏi em mấy câu hỏi, em thử trả lời, được không?"

Mắt Hàn Vân Đình rực sáng, vui vẻ đồng ý:
"Được, chị hỏi đi."

Vốn hiểu tính em trai, trước khi hỏi, Hàn Vân An còn nói thêm: "Phải nói trước, chị rất quý cô bé Stone này. Cô ấy có can đảm truy tìm hạnh phúc cho bản thân, phẩm chất như vậy thật đáng quý. Cho dù lát nữa cuộc nói chuyện của chúng ta có ra sao, chị cũng hi vọng em có thể đối xử thật lòng với cô ấy. Cho dù... em không thích, cũng đừng làm tổn thương cô ấy. Trên thế giới này,
thứ đáng trân trọng nhất chính là tấm lòng chân thật của người khác với em. Em có thể không nhận lấy, nhưng đừng nên chà đạp. Chuyện này em phải hứa với chị!"

Khi nói ra những lời, giọng nói của Hàn Vân An vốn chín chắn thật sự rất nghiêm túc.

Kinh nghiệm tình cảm và sự từng trải trong quá khứ biến cô trở thành người chu đáo, lại có cái nhìn khách quan cả trong tình cảm lẫn cách đối nhân xử thế.

Huống chi, nếu chuyện tình cảm của Tiểu Đình có thể thành công âu cũng là chuyện vui.

Lúc này, Hàn Vân Đình nghiêm túc gật đầu đồng ý: "Em đồng ý với chị."

"Vậy câu hỏi đầu tiên, tại sao em lại lựa chọn ở bên cô ấy?"

Hàn Vân An hỏi thẳng vào vấn đề, không hề vòng vo khiến Hàn Vân Đình sửng sốt một hồi.

Anh tựa như hơi đăm chiêu, mím chặt môi, lắc lắc đầu: "Em không biết."

Hàn Vân An cười khẽ, hỏi lại: "Em chắc chắn là mình không biết sao? Những năm qua không thiếu phụ nữ ngưỡng mộ em, tại sao không phải những người khác mà lại phải là Stone Field?"

Đúng vậy, tại sao?
 
Người Dấu Yêu
Chương 2071



CHƯƠNG 2071: THÌ RA, ĐÂY CHÍNH LÀ THÍCH

Hàn Vân Đình nhìn vào mắt Hàn Vân An, cảm nhận được sự bao dung và thấu hiểu, cùng sự quan tâm và che chở chị gái dành cho mình.

Hàn Vân Đình có chút nôn nóng, bèn nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, anh sắp xếp lại dòng suy tư, chuyển hóa nỗi niềm trong lòng thành câu chữ thốt ra khỏi miệng, "Vì với người con gái khác, em không có cảm giác."

Hàn Vân An tiếp tục dẫn dắt, "Vậy em có cảm giác gì với cô ấy? Khi không gặp em có nhớ cô ấy không?"

Hàn Vân Đình trả lời lưu loát: "Đôi lúc... có!"

Chỉ vỏn vẹn hai câu hỏi, nụ cười trên môi Hàn Vân An đã từ từ mở rộng hơn.

Có vẻ như em trai cô đã thích đối phương từ lâu, nhưng bản thân lại không hề hay biết!

Hàn Vân An cầm cốc cà phê lên khuấy nhẹ,
"Tiểu Đình, một câu hỏi cuối cùng, khi ôm cô ấy... có suy nghĩ xa xôi gì không?"

Hàn Vân Đình: "..."

Anh không lên tiếng, nhưng thoáng thất thần.

Đâu chỉ suy nghĩ xa xôi. Đang ở độ tuổi tràn đầy sinh lực, trong khoảng thời gian tiếp xúc với Lãnh Thư Đồng, anh đã có giấc mơ ướt át ba lần rồi!

Hàn Vân An thấy anh im lặng, bèn mỉm cười tựa lên lưng ghế, lắc đầu cảm thán, "Em ấy à, rung động rồi!"

"Thế này gọi là rung động sao?"

Hàn Vân Đình ngập ngừng hỏi, chợt thấy bản tình ca da diết kia lại văng vẳng bên tai.

Có chút xao xuyến, có chút ngập ngừng, không dám tin rằng mình đã rung động...

Có lẽ là đã rung động rồi!

Gặp được Lãnh Thư Đồng, lần đầu tiên anh biết thế nào là xao xuyến khi nghĩ đến cô.

Nhìn thấy cô và Tịch Trạch đi bên nhau, anh lại chỉ mong muốn chia tách họ.

Khao khát chiếm hữu ngày càng nhiều, không nhận được tin nhắn của cô sẽ hụt hẫng, sẽ bực bội.

Nhận được tin nhắn của cô, trong lòng vui như xuân về hoa nở khắp chốn.

Hàn Vân An nhìn Hàn Vân Đình, không trả lời mà cho anh đủ thời gian để suy nghĩ.

Lát sau, chân mày đang khẽ nhíu lại của anh từ từ giãn ra, ánh mắt cũng trở nên sáng lấp lánh. Thấy vậy, Hàn Vân An biết anh đã nghĩ thông suốt rồi.

"Chị, hình như em... thích cô ấy!"

Hàn Vân An bật cười lắc đầu, "Không phải hình như, mà đúng là em đã thích cô ấy rồi! Tiểu Đình, chuyện tình cảm không lập lờ nước đôi được, yêu là yêu, không yêu là không yêu! Nếu em không thích cô ấy, sao có thể cho phép cô ấy xuất hiện bên cạnh mình? Hôm nay đi cùng hai đứa ra ngoài, chị thấy rất rõ ràng, lúc đông người em đều là người chủ động nắm tay cô ấy, thậm chí còn bất giác dõi theo cô ấy. Nếu nói, đổi lại là cô gái khác đều không được, chỉ có cô ấy mới được, vậy thì đó chính là thích!"

Đầu óc Hàn Vân Đình trở nên sáng suốt như màn sương đã được vén mở, nụ cười thấu hiểu nở trên môi.

Xung quanh anh có biết bao cô gái vây quanh, nhưng duy chỉ có Lãnh Thư Đồng níu được ánh mắt của anh, thì ra đây chính là thích.

"Xong rồi, vấn đề đã được giải quyết, em không cần trăn trở gì nữa." Hàn Vân An vươn tay vỗ lên khuỷu tay anh, "Nếu em vẫn chưa phân biệt được rõ thế nào là thích thì hãy ghi nhớ một điều. Khi Stone Field đứng trước mặt em, thế giới trong mắt em chỉ còn lại cô ấy và những người khác, thì có nghĩa là em thích cô ấy, hay thậm chí là đã yêu cô ấy rồi!"

Câu nói này có chút sâu xa, Hàn Vân Đình nghiền ngẫm một lúc mới hiểu được ẩn ý bên trong.

Nơi có Lãnh Thư Đồng, đúng là anh chỉ nhìn thấy cô, tất thảy người và việc xung quanh vô hình trung đều biến thành người khác...

"Cảm ơn chị..."

Hàn Vân Đình độc thân từ trong bụng mẹ đến nay đã hơn ba mươi năm, cuối cùng cũng làm rõ được lòng mình tại Paris.

Anh cảm kích nói cảm ơn Hàn Vân An, một người thấu hiểu mọi chuyện, tấm lòng cởi mở như chị đáng để anh kính trọng cả đời.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2072



CHƯƠNG 2072: TUỔI TÁC CHÍNH LÀ CỦA CẢI CỦA CHỊ!

Hàn Vân An chỉ tay về phía Hàn Vân Đình, "Có cần khách sáo với chị thế không? Chị mong em sớm tìm được người thương còn chẳng được, dù sao cũng vẫn hơn em ngày nào cũng cô đơn lẻ bóng!"

Nhìn anh em bạn bè xung quanh anh, qua ba mươi tuổi đều đã thành gia lập thất, chỉ còn anh vẫn lẻ loi một mình.

Lúc này khi khúc mắc trong lòng đã được gỡ bỏ, tâm trạng của Hàn Vân Đình nhẹ nhõm hơn bao giờ hết.

Anh uống một hơi mấy ngụm cà phê đá, khi ngước lên, chợt có chút lo lắng hỏi: "Còn chị thì sao? Đến giờ... vẫn quyết định kết hôn với Kiều Kình à?"

Hàn Vân An mỉm cười, "Khoảng chừng tháng sau sẽ tổ chức lễ cưới!"

Nhắc đến Kiều Kình, cô thu hồi cảm xúc đang có, dang rộng hai tay duỗi thẳng ra, "Không cần lo cho chị, thật ra... anh ấy cũng không xấu như em nghĩ đâu!"

Thật hiếm có, cô lại nói tốt cho Kiều Kình.

Hàn Vân Đình nheo mắt, chỉ nói, "Vấn đề không phải xấu hay không, mà là anh ta không xứng với chị!"

"Đừng nói vậy, có lẽ theo em thấy thì không xứng, nhưng trong mắt nhiều người, có thể chị mới là người không xứng với anh ấy, dù sao thì tuổi của chị..."

Hàn Vân An mạnh mẽ tự tin cách mấy cũng khó tránh có lúc ngậm ngùi.

Tuổi tác chính là nỗi đau mà cô không cách nào đối diện.

Hàn Vân Đình không muốn thấy cô xem thường chính mình, đặt cà phê xuống bàn, nghiêm nghị nói: "Tuổi tác chính là của cải của chị! Nếu chị nói Kiều Kình không xấu, thì anh ta không nên bận tâm đ ến tuổi tác của chị!"

Hàn Vân Anh nhìn anh, khẽ lắc đầu, "Anh ấy chưa từng chê bai tuổi tác của chị... Bỏ đi, cuộc đời này chị cứ thế mà sống thôi, nói nhiều cũng vô ích, chi bằng nói về dự định tương lai của em và Stone đi!"

Thấy Hàn Vân An đánh trống lảng, Hàn Vân Đình cũng biết ý không tiếp tục gặng hỏi nữa.

Nhưng anh tin, một người phụ nữ tốt chắc chắn sẽ được trời cao ưu ái, Hàn Vân An cũng vậy!

***

Gần mười giờ tối, hai chị em mới rời khỏi quán cà phê ở góc phố, chia nhau về khách sạn của mình.

Hàn Vân An vừa bước ra khỏi thang máy đã đâm sầm vào một người.

Cô nói tiếng xin lỗi, chưa kịp kéo giãn khoảng cách thì eo đã bị người khác tóm lấy, giọng nói trầm thấp hơi khàn vang lên bên tai, "Thì ra ở trong lòng em, tôi chỉ không xấu mà thôi?"

Hóa ra người nọ là Kiều Kình, hiển nhiên anh ta đã nghe thấy cuộc trò chuyện của chị em họ.

Hàn Vân An cau mày, ngước đầu nhìn anh ta, bình tĩnh nói: "Anh nghe thấy rồi à?"

Kiều Kình khẽ "ừ" một tiếng, "Vốn định đi tìm em, vô tình nghe được hai người nói chuyện, thấy hai người vẫn chưa nói xong nên anh về trước!"

"Ừ!" Hàn Vân Anh gật đầu, vòng tay lại muốn gỡ khuỷu tay anh ta ra.

Ở nơi công cộng, dù là đêm khuya cô cũng không quen có hành động thân mật như vậy với đàn ông.

Kiều Kình không muốn làm cô khó xử, buông cô ra, hai người sánh vai đi về phía phòng khách, giữa đường Hàn Vân An bất chợt dừng bước, "Sau khi quay về, anh đứng trước cửa thang máy suốt đấy à?"

"Sợ quấy rầy hai người nói chuyện nên đành đợi ở đây." Khi nói, ánh mắt sâu thẳm của Kiều Kình đi kèm với vẻ mặt ngây ngô vô tình làm Hàn Vân An không khỏi bật cười.

Cô vỗ cánh tay anh ta, trêu đùa: "Ngốc thế, sao không về phòng mà đợi?"

Tính thời gian thì anh ta đã đứng đợi trước thang máy gần nửa tiếng đồng hồ rồi!

Người đàn ông này trước giờ luôn chững chạc điềm đạm, vậy mà trước mặt cô lại trở nên ngang bướng thế này, hệt như đứa trẻ khiến người khác phải bất lực.

Kiều Kình vui vẻ nhích đến cạnh cô, tự nhiên thốt lên một câu ngọt lịm, "Chẳng phải tại tôi muốn được nhìn thấy em đó sao, nhớ em rồi..."
 
Người Dấu Yêu
Chương 2073



CHƯƠNG 2073: CON KHÔNG ĐỊNH VỀ NỮA ĐÚNG KHÔNG?

Trái tim Hàn Vân An ấm lên, đứng tại chỗ nhìn người đàn ông mang vẻ mặt đầy chân thành kia, cũng có chút rung động, mặc dù cô tự cho rằng mình đã qua cái tuổi thiếu nữ mộng mơ từ lâu.

Hàn Vân An mỉm cười không nói gì, mặc cho Kiều Kình ôm lấy cô lần nữa rồi đi vào phòng.

Vừa vào trong, Kiều Kình đã tức tốc đè cô lên cánh cửa, không nói tiếng nào khóa kín môi cô.

Với Kiều Kình mà nói, cảm xúc mà Hàn Vân An mang lại cho anh ta khác hoàn toàn với tất cả những người phụ nữ khác.

Ban đầu kết hợp vì lợi ích, nhưng càng lún sâu vào, anh ta càng cảm nhận rõ hình bóng của cô đã lấp kín trái tim mình.

Nụ hôn kết thúc, Kiều Kình thở hổn hển tựa lên trán cô, cất giọng khàn đục đầy cuốn hút hỏi: "Nói tôi nghe xem, trước đây ở trong lòng em rốt cuộc tôi xấu xa đến nhường nào!"

Xem ra anh ta vẫn canh cánh trong lòng chuyện này.

Hàn Vân An khẽ ngước đầu lên, mắt thấp thoáng nét cười, "Tôi chỉ nói bừa thôi mà anh cũng tin à?"

Kiều Kình mím môi, bướng bỉnh đáp, "Em không phải người ăn nói tùy tiện, trừ phi trong lòng em nghĩ như vậy thật."

Hàn Vân An nghe ra được sự ấm ức ở đâu đó trong lời nói này.

Cô nhìn Kiều Kình với vẻ buồn cười, khẽ thở dài: "Đừng quậy nữa, tôi chỉ nói đùa với Tiểu Đình thôi!"

Kiều Kình còn muốn nói thêm vài câu, thấy cô khẽ đẩy mình ra bèn nhượng bộ bỏ qua.

Dù sao thì ở trước mặt Hàn Vân An, anh ta không bao giờ dám quá quắt.

***

Ba ngày sau, vết thương trên chân Lãnh Thư Đồng đã sắp lành hẳn.

Từ khi hai người tiếp xúc gần gũi với nhau hơn, cô có thể cảm nhận rõ sự quan tâm và chu đáo của Hàn Vân Đình.

Chẳng hạn như lúc đi đường, anh không còn mải mướt một mình đi thẳng về phía trước, mà sẽ dắt tay để cô đi vào bên trong vỉa hè.

Hay như lúc ăn cơm anh sẽ chủ động đưa thực đơn qua, còn hỏi khẩu vị và sở thích của cô.

Còn rất nhiều rất nhiều, Lãnh Thư Đồng đều ghi nhớ vào lòng.

Tất cả mọi hiểu biết của cô về Hàn Vân Đình trong quá khứ nay đã bị chính anh phá vỡ.

Chiều nay, trước khi ra ngoài Lãnh Thư Đồng muốn đi vệ sinh, hai người dự định đi dạo đường phố Paris lần nữa.

Hàn Vân Đình tựa bên cửa ra vào kiên nhẫn đợi cô, tính toán lịch trình sau khi ra ngoài.

Đột nhiên tiếng di động rung cắt ngang dòng suy tư của anh. Nhìn về nơi phát ra âm thanh, anh thấy di động của Lãnh Thư Đồng đặt trên chiếc tủ thấp ở cửa ra vào đang rung lên.

Hàn Vân Đình không nghĩ ngợi nhiều, định đợi Lãnh Thư Đồng quay ra rồi nói cho cô biết.

Nhưng người gọi đến lại không chịu từ bỏ, tiếng rung vang lên không dứt.

Thấy đối phương đã gọi đến cuộc thứ ba, Hàn Vân Đình nhíu mày bước lại gần, cầm di động đi đến trước cửa nhà vệ sinh, vừa định lên tiếng thì Lãnh Thư Đồng mở cửa bước ra.

Hai người nhìn nhau, Lãnh Thư Đồng mỉm cười, "Sao anh lại qua đây? Chẳng phải đã bảo anh đợi em ở cửa à?!"

Hàn Vân Đình đưa di động qua, khẽ hất cằm, "Chắc là có việc gấp, đã gọi cho em rất nhiều cuộc rồi."

Lãnh Thư Đồng bất giác nhận lấy di động, tựa lên cánh tay Hàn Vân Đình, tiện thể nghe máy.

Khi nghe được giọng nói ở đầu dây bên kia, Lãnh Thư Đồng giật mình, rầu rĩ rủ mắt xuống.

Đứng trước mặt Hàn Vân Đình, tâm trí cô chỉ dồn vào anh, nên không nhận ra cuộc gọi này đến từ nước Anh.

Cùng lúc đó, giọng nam trầm thấp vang lên đầy chất vấn trong điện thoại: "Con không định về nữa đúng không? Kể cả có phải đánh đổi thân phận người của gia tộc Field sao?"

Lãnh Thư Đồng sửng sốt trong thoáng chốc, nhích sang bên cạnh vài bước, "Con không nói là không về..."

"Trước sáu giờ tối nay, nếu con không về thì sau này vĩnh viễn đừng về nữa!"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2074



CHƯƠNG 2074: EM LÀ BẠN GÁI CỦA ANH, SAO CÓ THỂ KẾT HÔN VỚI NGƯỜI KHÁC?

Lãnh Thư Đồng sững sờ, lúc này mới nhớ ra, đúng là mấy hôm trước ba đã ra tối hậu thư cho cô.

Cô nhìn Hàn Vân Đình vẫn đang thản nhiên ở bên cạnh mình, khó xử nói: "Ba, con..."

"Stone, con khiến ba rất thất vọng!"

Mann Field cắt ngang lời Lãnh Thư Đồng, buông một câu rồi dập máy.

Lãnh Thư Đồng cầm di động trên tay, không biết nên phản ứng thế nào.

Cô nghĩ, ba tức giận như vậy, e rằng không bao lâu nữa gia tộc Field sẽ tống cổ cô ra khỏi gia tộc.

Hàn Vân Đình nhạy bén phát hiện ra sự hụt hẫng trong mắt Lãnh Thư Đồng, khẽ nhíu máy, nâng mặt cô lên, "Có chuyện gì vậy?"

Giọng nói khá già dặn trong điện thoại cùng với giọng điệu chất vấn khó chịu khiến cho Hàn Vân Đình nhận thấy sự việc không đơn giản.

Lãnh Thư Đồng cắn môi, cười gượng: "Không có gì..."

"Nói thật với anh, anh muốn nghe sự thật!"

Ngữ khí của anh rất nghiêm nghị, vừa nói vừa kéo cô đi vào phòng khách.

Có vẻ như trong gia tộc có chuyện gì đó nhưng cô lại không chịu nói ra, điều này khiến Hàn Vân Đình cảm thấy hơi bực bội.

Giữa người yêu với nhau nên thẳng thắn chia sẻ.

Chẳng mấy chốc, Hàn Vân Đình đã kéo Lãnh Thư Đồng ngồi xuống, bắt tréo chân ôm eo cô, "Em tự nói, hay để anh điều tra?"

Lãnh Thư Đồng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của anh, đành thỏa hiệp: "Thôi, thôi để em nói. Không phải không muốn nói với anh, chỉ là chút chuyện lặt vặt trong nhà, sợ anh phiền lòng!"

Hàn Vân Đình nhướng mày, "Không phiền, nói đi, anh nghe!"

Theo anh thấy, nếu có vấn đề cần giải quyết, anh rất sẵn lòng bàn bạc cùng Lãnh Thư Đồng.

Dù sao cũng tốt hơn để cô đi hỏi ý kiến của Tịch Trạch!

Mấy hôm nay tuy Tịch Trạch không xuất hiện làm anh chướng măt, nhưng anh ta và Lãnh Thư Đồng liên lạc với nhau cũng chẳng ít. Hàn Vân Đình thấy vậy thì rất tức tối. Cái tên âm hồn không tan!

Lát sau, Lãnh Thư Đồng sắp xếp lại suy nghĩ, thuật lại vắn tắt những chuyện trong nội bộ gia tộc một cách có chọn lọc cho Hàn Vân Đình nghe.

Cô không tiết lộ cho anh biết về địa vị khác biệt và xuất thân không được tôn trọng của mình trong gia tộc.

Dẫu sao Lãnh Thư Đồng vẫn luôn cho rằng gia đình Hàn rất hòa thuận ấm áp, hoàn cảnh của cô thế này, nói ra cũng chỉ thêm trò cười cho kẻ khác mà thôi!

Hàn Vân Đình nhanh chóng bắt được một thông tin quan trọng, lập tức nheo mắt lại, lóe lên ánh sáng nguy hiểm, "Vậy là ba em muốn em thay thế Lãnh Nguyệt Đồng kết hôn, lấy một lão già?"

Lãnh Thư Đồng liếc nhìn anh, ngoảnh mặt đi buồn bã gật đầu, "Vâng, là vậy đấy."

"Nếu em không chịu kết hôn thì sẽ phải gánh chịu hậu quả bị gia tộc ruồng bỏ?"

Lãnh Thư Đồng gật đầu lần nữa, không nói gì.

Tuy lời nói ra rất thẳng thừng, nhưng đúng là sự thật.

Người bình thường chỉ thấy được nguồn tài nguyên đẳng cấp và địa vị cao ngất mà các gia tộc giàu có được hưởng thụ, nhưng không bao giờ biết được cuộc sống trong gia tộc như vậy chất chứa đầy bế tắc.

Tất cả những gì được hưởng thụ đều đi kèm điều kiện, nên những năm qua cô nỗ lực phấn đấu cũng chỉ vì muốn cho bản thân một nền tảng để ổn định cuộc sống, đồng thời cũng là muốn một nền tảng do tự tay mình gây dựng nên.

Hàn Vân Đình gật đầu thấu hiểu, khẽ siết nhẹ eo cô, "Thế thì thoát li khỏi gia tộc đi, anh nuôi nổi em!"

Lãnh Thư Đồng nín thở quay ngoắt sang nhìn anh, "Anh không cho rằng em làm vậy là sai ư?"

"Sai chỗ nào?" Hàn Vân Đình hỏi ngược lại,
"Nếu đó là trách nhiệm của Lãnh Nguyệt Đồng, em không cần phải gánh vác thay cô ta. Không phải lúc nào mệnh lệnh của cha mẹ cũng là đúng, huống hồ em là bạn gái của anh, sao có thể kết hôn với người khác được?"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2075



CHƯƠNG 2075 : CHỌN MỘT THÀNH PHỐ, CÙNG ANH SỐNG ĐẾN BẠC ĐẦU!

Hàn Vân Đình sau khi nghĩ thông suốt suýt chút nữa đã làm Lãnh Thư Đồng quên mất hội chứng rối loạn cảm xúc của anh.

Mắt cô lấp lánh, nhích lại gần anh, nghiêng đầu đầy tinh nghịch: "Thật ra không cần anh nuôi em đâu, các giải thưởng mà váy cưới RS nhận được mấy năm qua cùng với sức ảnh hưởng của thương hiệu đã đủ nuôi sống em cả đời rồi!"

"Thì sao? Chuyện này liên quan gì đến việc anh nuôi em?"

Hàn Vân Đình hỏi lại đầy nghiêm túc, làm cho Lãnh Thư Đồng nghẹn lời.

Cô chớp mắt, sau đó mím môi cười tựa vào lòng anh, "Hàn Vân Đình, có phải anh vốn không hề bị bệnh không?"

Nếu không, sao mỗi một câu nói đều bùi tai thế này!

Hàn Vân Đình rủ mắt nhìn cái đầu nhỏ nhắn trong lòng mình, mỉm cười đưa tay vò nhẹ, "Bệnh của anh, em chữa được!"

Tim Lãnh Thư Đồng lập tức đập thình thịch!

Không xong rôi, Hàn Vân Đình của bây giờ như đã đổi thành một người khác!

Cô vòng tay ôm lấy eo anh, tì cằm lên v*m ng*c vừng chãi, ngước đầu nhìn anh, "Nếu em bị trục xuất ra khỏi gia tộc thật, vậy sau này... em theo anh về Lệ Thành được không?"

Yêu một người, là có thể chọn một nơi để sống với nhau đến bạc đầu!

Dù tương lai không còn nhà để về, cô hi vọng Hàn Vân Đình có thể trở thành bến đỗ của cô!

Hàn Vân Đình cúi đầu nhìn vào mắt cô, khẽ gật đầu, đưa ra một lời hứa hẹn, "Nếu em thích, bất cứ lúc nào cũng được! Nếu không quen với cuộc sống ở Lệ Thành, chúng ta có thể xem xét gây dựng cuộc sống ở Paris."

Thương hiệu của hai người họ hiện nay đều là thương hiệu cao cấp trên trường quốc tế, tại kinh đô thời trang lãng mạn cũng có được lợi thế đặc biệt cho việc mở rộng và phát triển thương hiệu!

Một câu nói đơn giản của Hàn Vân Đình như sấm sét giáng xuống, làm cho Lãnh Thư Đồng mất rất lâu vẫn chưa lấy lại được bình tĩnh.

Mắt cô trợn tròn lên vì kinh ngạc, ngón tay cuộn lại, thì thầm nói, "Anh nói thật ư? Không đùa đấy chứ?"

Lãnh Thư Đồng lớn lên ở nước ngoài, quả thật nền văn hóa và lối sống có khác biệt so với trong nước, sở dĩ cô muốn đến Lệ Thành chẳng qua vì có anh ở đó mà thôi!

Hàn Vân Đình nhướng mày, "Anh không bao giờ lấy những chuyện như thế này ra đùa."

Với anh mà nói, sống ở đâu cũng như nhau cả.

Bao năm qua bôn ba xuôi ngược, ngoài công việc ra vẫn chỉ có công việc, nếu có thể chọn một nơi định cư lâu dài, có người bầu bạn bên cạnh, có vẻ như... cũng không tồi!

Anh không biết hội chứng rối loạn cảm xúc của mình đã khỏi hẳn hay chưa, song không ngờ kể từ khi tiếp xúc gần gũi với Lãnh Thư Đồng, anh lại có suy nghĩ muốn gắn bó dài lâu.

Có lẽ khi đối đãi với người khác anh vẫn sẽ bất giác xa cách lạnh nhạt, nhưng trên phương diện tình cảm, bây giờ anh chỉ chấp nhận Lãnh Thư Đồng.

"Vậy... sau này em sẽ bám chặt lấy anh, anh đi đâu em sẽ theo đến đó, không được nuốt lời đâu đấy!"

Lãnh Thư Đồng nén sự kinh ngạc trong lòng xuống, khăng khăng đòi một lời hứa hẹn hệt như một đứa trẻ thiếu thốn cảm giác an toàn.

Hàn Vân Đình khẽ gật đầu, "Được, sẽ không nuốt lời!"

Hai người nhìn nhau mỉm cười, Lãnh Thư Đồng chôn mặt vào ngực anh, hít vào mùi hương độc nhất vô nhị trên người anh.

Hơi ấm của tình cảm không ngừng lấp đầy tâm hồn, dần xua đi trăn trở và bất an trong cô.

Hơn mười phút sau, Hàn Vân Đình không muốn cô đắm chìm trong cảm xúc hụt hẫng nên quả quyết tiếp tục dẫn Lãnh Thư Đồng ra ngoài.

Họ đến tháp Eiffel, thăm lại sông Seine, ngồi bên bờ sông khi hoàng hôn buông xuống, gọi cho nhau một tách cà phê yêu thích.

***

Chập tối, sau khi về đến khách sạn, Lãnh Thư Đồng thấm mệt ngủ thiếp đi.

Hàn Vân Đình ngồi bên giường, nhìn khuôn mặt say giấc của cô với vẻ mặt rất nghiêm túc.

Suốt cả buổi chiều, họ đi dạo loanh quanh, dành hầu hết thời gian để thưởng thức cảnh đẹp.

Dù là vậy, anh vẫn thấy được Lãnh Thư Đồng mất tập trung.

Tuy cô không nói ra, nhưng tâm sự vẫn hiện rõ trên khuôn mặt cô.

Hàn Vân Đình vuốt phẳng nơi chân mày khẽ nhíu lại của cô, lặng lẽ thở dài rồi nhẹ nhàng đi ra ngoài.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2076



CHƯƠNG 2076: ANH CÓ HỨNG THÚ VỚI LÃNH NGUYỆT ĐỒNG À?

Khoảng nửa tiếng sau, khi màn đêm buông xuống, từ trên chiếc xe sang trọng mà phô trương đang đỗ ngay trước cửa khách sạn, Tịch Trạch mở cửa xe bước ra.

Bước xuống xe, anh ta nhìn qua cửa kính xe để chỉnh lại cổ áo, lại vuốt mấy lọn tóc rối trước trán cho ngay ngắn. Khi chắc chắn trông bản thân đã đủ hoàn hảo, anh ta mới ngẩng cao đầu, ưỡn ngực bước lên bậc thang.

Đi vào sảnh lớn, Tịch Trạch nhìn quanh bốn phía. Thang máy trước mặt vừa vang lên tiếng âm báo dừng lại, đã thấy Hàn Vân Đình từ bên trong đi ra.

Tức giận khi phải gặp người mà anh ta gọi là "kẻ thù", Tịch Trạch đứng nguyên tại chỗ hừ nhẹ một tiếng, hai tay đút túi quần, hất hàm hỏi: "Tìm tôi có chuyện gì?"

Hàn Vân Đình thản nhiên liếc nhìn anh ta, lướt qua vai anh ta bước đi: "Ra ngoài rồi nói!"

Tịch Trạch đang cố tỏ vẻ: "..."

Anh ta xụ mặt xoay người lại, trừng mắt với bóng lưng đang khảng khái bước ra khỏi cửa của Hàn Vân Đình, bờ môi mỏng mấp máy một hồi như đang chửi thầm!

Không lâu sau, hai người đi đến dưới tán dù che nắng ngoài cửa. Lúc ngồi xuống, Tịch Trạch lên tiếng hỏi trước: "Đừng bảo với tôi là anh gọi tôi đến chỉ vì muốn nói chuyện phiếm đấy."

Hàn Vân Đình lấy bao thuốc ra khỏi túi, trả lời ngắn gọn: "Tôi và anh không có gì để nói chuyện với nhau cả. Hôm nay mời anh đến chính là vì muốn hỏi một chút về chuyện của Thư Đồng."

Đối với người ngoài, Hàn Vân Đình vẫn lạnh nhạt xa cách như trước.

Nghe thấy vậy, Tịch Trạch cong môi cười lạnh: "Anh lo cho cô ấy sao? Thật hiếm có!"

Hàn Vân Đình châm một điếu thuốc, nhìn Tịch Trạch phía đối diện qua làn khói lãng đãng: "Cô ấy là bạn gái của tôi, đương nhiên tôi phải lo."

"Nói đi, anh muốn hỏi chuyện gì?"

Tịch Trạch hỏi thẳng vào vấn đề, rõ ràng rất thiếu kiên nhẫn.

Hàn Vân Đình cầm bao thuốc ra hiệu cho anh ta.
Thấy Tịch Trạch lắc đầu, anh liền hỏi thẳng: "Anh biết nhiều chuyện trong gia đình cô ấy không?"

Tịch Trạch chỉnh lại sắc mặt: "Gần như là biết hết!"

"Vậy Lãnh Nguyệt Đồng thì sao?" Hàn Vân Đình kẹp điếu thuốc trong tay, mím chặt môi, đôi mắt sâu không thấy đáy.

Tịch Trạch nhìn thẳng vào anh, quan sát một hồi, cười giễu nói: "Cô ta là con gái cả của gia tộc Field, lớn hơn Đầu Đá một tuổi, cậy vào thân thế nhà mình nên rất kiêu căng, ương ngạnh."

"Còn gì nữa?" Hàn Vân Đình nhíu mày hỏi tiếp.

Lúc này, Tịch Trạch không trả lời thẳng vào vấn đề mà nhìn Hàn Vân Đình với ý dò xét: "Tự dưng lại quan tâm tới chuyện của Lãnh Nguyệt Đồng như vậy, anh có hứng thú với cô ta à?"

"Anh chỉ cần nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện về cô ta là được rồi, nếu không nói tôi cũng có thể tra ra được, chẳng qua sẽ lãng phí thời gian!"

Tịch Trạch cười nhạo một tiếng: "Anh muốn biết là tôi phải nói cho anh ngay à? Vô duyên vô cớ anh quan tâm tới cô ta làm gì? Chẳng lẽ Đầu Đá không nói với anh, tất cả tình cảnh khó xử của cô ấy ở nhà bây giờ đều là do Lãnh Nguyệt Đồng gây nên sao?"

Dứt lời, sắc mặt Hàn Vân Đình liền u ám hẳn đi!

Quả thật Lãnh Thư Đồng không nói cho anh biết những chuyện này.

Thấy vậy, Tịch Trạch liền suy đoán ra được một số giả thuyết. Anh ta bật cười, lắc đầu, thở dài nói: "Xem ra anh vẫn chưa biết rốt cuộc vì anh mà Đầu Đá đã phải cố gắng và hy sinh thế nào! Hàn Vân Đình, thật ra tôi rất ngứa mắt với anh. Sở dĩ bây giờ tôi chịu nói chuyện với anh cũng chỉ vì không muốn để Đầu Đá phải khó xử. Tôi có thể kể cho anh biết về tất cả mọi chuyện liên quan đến Lãnh Nguyệt Đồng, nhưng tôi muốn anh nói lời thật lòng - tại sao đột nhiên anh lại hỏi chuyện của cô ta?"

Lúc này, Hàn Vân Đình thấy được dáng vẻ muốn dò hỏi cặn kẽ của Tịch Trạch, không hề do dự mà lơ đãng nói: "Tôi không có hứng thú với cô ta, nhưng tôi cần biết tình hình thực tế của cô ta, như vậy tôi mới có thể chuẩn bị một món quà thật lớn cho cô ta được!"

"F**k!" Tịch Trạch không nghe ra ẩn ý trong lời nói của Hàn Vân Đình: "Mẹ nó chứ, không có hứng thú mà anh còn muốn chuẩn bị quà cho cô ta?"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2077



CHƯƠNG 2077: VÌ ANH MÀ CÔ ẤY MỚI HỌC THIẾT KẾ

Hàn Vân Đình đang đưa thuốc lên môi chợt khựng lại. Anh cạn lời nhìn Tịch Trạch: "Làm luật sư mà khả năng nói một hiểu mười cũng khá đấy!"

Tịch Trạch: ".:."

Lại bắt đầu công kích cá nhân?

Không đợi anh ta kịp hỏi tiếp, Hàn Vân Đình phủi phủi tàn thuốc, bổ sung thêm: "Nếu đã là hôn nhân của Lãnh Nguyệt Đồng, vậy thì không có lý gì để cho bạn gái tôi phải thế thân làm cô dâu. Anh nói cho tôi biết tất cả mọi chuyện của Lãnh Nguyệt Đồng, tôi sẽ thúc đẩy cuộc hôn nhân vốn nên thuộc về cô ta!"

Tịch Trạch kinh ngạc nhướng cao hàng lông mày: "Không phải là anh muốn..."

Còn chưa dứt lời, anh ta liền thấy Hàn Vân Đình gật đầu vô cùng bình tĩnh.

Tịch Trạch cả kinh đứng bật dậy, cúi người chống tay lên mép bàn: "Nói như vậy, anh đã biết chuyện bác trai muốn để Đầu Đá kết hôn thay cho Lãnh Nguyệt Đồng rồi?"

"Ừm, vừa biết cách đây không lâu!"

Nghe thấy vậy, Tịch Trạch đập tay xuống mặt bàn, thở dài liên tục: "Được lắm, được lắm, cuối cùng cũng không khiến cho tôi thất vọng! Hàn Vân Đình, cũng coi như anh vẫn còn có lương tâm! Anh có biết nếu chiều hôm đó tôi không đánh anh một trận thì rất có khả năng Đầu Đá sẽ quay về nước Anh, chấp nhận sự sắp xếp của gia tộc không?"

Tịch Trạch ngả bài với anh về chuyện gây hấn, khiến cho ánh mắt Hàn Vân Đình ẩn chứa đầy vẻ suy tư: "Thì ra là cố ý gây phiền toái cho tôi!"

Thật đúng là mất bao công sức.

"Nói nhảm! Tôi với anh không quen biết, nếu không phải là mọi chuyện xảy ra đều có nguyên nhân thì tôi đánh anh làm gì!"

Tịch Trạch nói năng hùng hồn, nhưng Hàn Vân Đình lại thong thả rút ra một điếu thuốc: "Anh thấy tôi có tin không? Hôm đó anh xuống tay độc ác đến cỡ nào có cần tôi nhắc lại không?"

Tịch Trạch: "..."

Đánh chết anh ta cũng không chịu thừa nhận là trong quá trình động chân động tay quả thật có mang theo ân oán cá nhân!

Nhưng tất cả đều là vì muốn trút giận cho Đầu Đá, nên Hàn Vân Đình có bị đánh cũng không oan!

Lúc này, Tịch Trạch thu lại nụ cười hả hê trước tai họa của người khác, ho nhẹ một tiếng rồi kể lại chi tiết mọi chuyện của Lãnh Nguyệt Đồng cho Hàn Vân Đình nghe.

Cuối cùng anh ta lại chêm thêm một câu: "Sợ là không dễ ép Lãnh Nguyệt Đồng đâu. Cô ta là người thừa kế hợp pháp đầu tiên của gia tộc Field, hơn nữa bác trai cũng rất yêu chiều cô ta. Bình thường cô ta dạo phố, bên cạnh có ít nhất hai thị vệ hoàng gia đi cùng. Hơn nữa từ nhỏ cô ta đã được gia tộc dạy dỗ tỉ mỉ, động tác cũng rất nhanh nhẹn. So về sức mạnh, chưa chắc anh đã thắng được cô ta!"

Hàn Vân Đình nghe vậy thì trầm mặc hồi lâu, cho đến khi điếu thuốc kẹp trong ngón tay cháy hết làm bỏng da, anh mới dập tàn thuốc, trầm giọng hỏi: "Lãnh Nguyệt Đồng thường xuyên bắt nạt cô ấy à?"

"Anh nghĩ sao?" Tịch Trạch xa xăm nhìn về phía trước: "Kể từ khi cô ấy được đưa về nhà, Lãnh Nguyệt Đồng đã coi cô ấy là cái đinh trong mắt. Bắt nạt, nhục mạ đều là chuyện bình thường, nhưng trong gia tộc Field, không ai giúp đỡ cô tiểu thư lạc loài đột nhiên xuất hiện như cô ấy. Tuy rằng tôi không biết cụ thể giữa hai người từng xảy ra chuyện gì, nhưng tôi từng nghe Đầu Đá kể lại rất nhiều năm trước, trong một buổi tiệc nào đó, chính nhờ anh ra tay giúp đỡ nên mới phá được cái bẫy Lãnh Nguyệt Đồng giăng ra cho cô ấy. Hình như trong buổi tiệc, anh có khoác lên người cô ấy một chiếc áo mà nhiều năm qua, cô ấy vẫn cất giữ như bảo bối!"

Trong một thoáng hoảng hốt, tâm trí Hàn Vân Đình chợt lướt qua một hình ảnh.

Tịch Trạch thấy vẻ mặt trầm tư của anh, lại cảnh cáo: "Không lẽ đến bây giờ anh vẫn chưa biết Đầu Đá đi học thiết kế thời trang vì anh sao?"

Mắt Hàn Vân Đình chớp lia lịa: "Vì tôi?"

"Quả nhiên anh chẳng biết gì cả!" Tịch Trạch buông thõng tay xuống, cười một tiếng, cầm lấy bao thuốc trên bàn, rút ra một điếu, đặt bên chóp mũi ngửi ngửi: "Cô ấy vì anh mà năm xưa chấp nhận từ bỏ con đường học vấn gia tộc vạch sẵn, một mình chạy đi học thiết kế, đơn giản chỉ vì muốn đến gần anh hơn..."
 
Người Dấu Yêu
Chương 2078



CHƯƠNG 2078: BẮT ĐẦU LÊN ĐƯỜNG TỚI NƯỚC ANH

Tịch Trạch đối diện với Hàn Vân Đình trong chốc lát, thấy anh trầm mặc không cất lời bèn nhíu mày: "Anh không tin?"

Hàn Vân Đình khẽ lắc đầu: "Tôi tin!"

Nếu là vài ngày trước, có thể anh sẽ thật sự sinh lòng hoài nghi.

Nhưng cho tới ngày hôm nay, Hàn Vân Đình có thể cảm nhận được tình cảm mãnh liệt của Lãnh Thư Đồng. Cô dè dặt như vậy, trong sáng như vậy, còn có gì đáng để hoài nghi đây?

Lúc này, Tịch Trạch vui vẻ cầm bật lửa châm một điếu thuốc, nhả khói về phía Hàn Vân Đình, tặc lưỡi nói: "Đừng phụ lòng cô ấy, bằng không tôi sẽ đánh anh tiếp đấy!"

Hàn Vân Đình lạnh nhạt cong môi: "Hôm nay cảm ơn anh!"

"Không cần cảm ơn tôi. Tôi nói nhiều như vậy đều là vì Đầu Đá, nếu không phải vì nể mặt cô ấy..."

Khi Tịch Trạch vẫn còn đang hùng hồn nói lảm nhảm, Hàn Vân Đình đã đẩy ghế ra, đứng thẳng dậy, gật đầu chào anh ta rồi xoay người quay về khách sạn.

"Hàn Vân Đình, tôi còn chưa nói xong đâu!"

Hàn Vân Đình thản nhiên vẫy vẫy tay, không hề có ý định tiếp tục lãng phí thời gian với anh ta.

Quả nhiên là làm luật sư, miệng lưỡi lưu loát, ăn nói hùng hồn, phỏng chừng nếu không ngắt lời Tịch Trạch, anh ta có thể tự mình lải nhải cả ngày.

Lúc này, sắc trời đã dần tối, Hàn Vân Đình vừa quay lại khách sạn liền đến thẳng phòng Hàn Vân An.

Muốn dẹp bằng mọi chướng ngại cho Lãnh Thư Đồng khi cô về nhà, vậy việc đầu tiên mà anh phải làm chính là xử lí xong cuộc hôn nhân oan ức đầy rắc rối kia.

Sáng sớm ngày hôm sau, ở sảnh nhà hàng Âu dưới tầng một.

Lãnh Thư Đồng khiếp sợ nhìn Hàn Vân Đình, làm rơi cả miếng thịt dăm bông đang xiên trên nĩa xuống bàn: "Anh nói cái gì? Hôm nay đi London?"

Hàn Vân Đình thản nhiên cắt sandwich: "Phòng thiết kế của VAN ở London có vài vấn đề cần xử lí, nếu em không bận việc gì thì chúng ta cùng nhau đi nhé?"

Lãnh Thư Đồng giật mình, buông nĩa xuống, vẻ mặt bối rối hỏi: "Vấn đề gì? Nghiêm trọng lắm sao?"

Biệt thự của gia tộc Field nằm ở London.

Tuy rằng ba đã tuyên bố trục xuất cô khỏi gia tộc, nhưng với sự hiểu biết của cô về hành vi đê hèn của gia tộc Field thì cho dù cô không còn là thành viên của gia tộc, chỉ e... cô vẫn chưa thoát được kiếp nạn thế thân cho cuộc hôn nhân của Lãnh Nguyệt Đồng.

Bởi vậy, Lãnh Thư Đồng không thật sự muốn đi London.

Cô lo mình lại một lần nữa bị vệ sĩ của gia tộc bắt về. Nếu lần này lại bị bắt về thì dù có muốn chạy trốn cũng không dễ dàng như trước nữa.

Hàn Vân Đình quan sát vẻ mặt của Lãnh Thư Đồng, sau đó vươn tay qua mặt bàn nắm lấy tay cô: "Nếu em không muốn đi, vậy anh..."

"Cũng không hẳn là không muốn đi, em chỉ sợ bị quản gia và vệ sĩ bắt được." Lãnh Thư Đồng thú nhận nỗi lo từ nơi đáy lòng.

Bàn tay Hàn Vân Đình đang nắm tay cô hơi siết chặt lại: "Có anh ở đây, bọn họ không bắt được em đâu!"

Lãnh Thư Đồng rũ mắt nhìn đôi bàn tay đang lồng vào nhau của hai người, vẻ nặng trĩu trong đôi mắt dần dần tản bớt. Cô mỉm cười nói: "Vậy được, em đi với anh!"

Mười một giờ trưa, một chiếc xe SUV sang trọng dừng lại trước cửa khách sạn.

Lãnh Thư Đồng kéo hành lí đi theo Hàn Vân Đình xuống bậc thang, bất ngờ nhìn thấy Kiều Kình đang đứng bên cạnh xe hút thuốc.

Cánh tay đang kéo Hàn Vân Đình của cô run run: "Mấy người chị Vivian... cũng đi?"

Hàn Vân Đình bình tĩnh gật đầu: "Ừm, chị ấy muốn đi thị sát trang trại rượu."

Nghe thấy thế, Kiều Kình đang hút thuốc liếc nhìn qua đầy thâm ý. Anh ta phát hiện dường như bạn bè bên cạnh cậu tư Tần đều biết nói dối không chớp mắt!

An An đâu nói với anh ta là đi thị sát!

Ánh mắt Kiều Kình bắt gặp ánh mắt Hàn Vân Đình. Anh ta chớp mắt đầy vẻ mông lung, sau đó mới ngầm hiểu ý, đứng bên cạnh xe.

Đợi sau khi Lãnh Thư Đồng lên xe, Kiều Kình liếc nhìn Hàn Vân Đình, giơ bao thuốc ra, thấp giọng hỏi: "Chuyện bên London, cậu đã chuẩn bị sẵn sàng chưa?"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2079



CHƯƠNG 2079: LÃNH THƯ ĐỒNG ĐỘC THOẠI TRƯỚC CỬA NHÀ

Hàn Vân Đình cầm lấy bao thuốc trong tay anh ta: "Không có gì cần chuẩn bị cả."

Kiều Kình bị lời nói của anh chặn họng, bờ môi mỏng hơi rướn lên: "Cậu cũng tự tin đấy, nhưng vẫn không nên chủ quan. Dù sao đối phương cũng thuộc giới quý tộc nước Anh, khác với Lệ Thành của chúng ta."

Nghe thấy lời nhắc nhở đầy thiện chí này, Hàn Vân Đình cười khẽ, ngậm lấy điếu thuốc: "Yên tâm, tôi có kế hoạch rồi."

Nghe thấy vậy, Kiều Kình liền ngượng ngùng ngậm miệng.

Anh ta và Hàn Vân Đình vốn dĩ không thân thiết, lại càng không hiểu rõ về tính cách Hàn Vân Đình, trong khi đó chuyến đi tới nước Anh lần này đột ngột đến kì lạ.

Tuy rằng An An đã nói với anh ta một vài chi tiết, nhưng không ai biết rốt cuộc Hàn Vân Đình tới London để làm gì.

Hai người đứng ngoài xe hút thuốc xong liền lần lượt lên xe.

Lái xe từ Paris tới London mất tầm năm tiếng.

Tuy rằng Lãnh Thư Đồng không hề nhiều lời, nhưng cô vẫn thấy lo lắng trong lòng.

Hàn Vân Đình bên cạnh rất tự nhiên nắm lấy tay cô, hai người thỉnh thoảng lại nói với nhau vài câu, nhưng trong phần lớn thời gian Lãnh Thư Đồng đều có vẻ bồn chồn.

Bốn giờ chiều, tại khu phố Parton, London.

Trong mơ màng, Lãnh Thư Đồng cảm giác thấy xe đã dừng lại. Cô hé mi mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, khi nhìn thấy biệt thự xung quanh liền bừng tỉnh.

"Không đến phòng thiết kế của anh sao?"

Khu phố Parton là tài sản thuộc quyền sở hữu của gia tộc Field.

Hàn Vân Đình khẽ lắc đầu, dắt cô xuống xe: "Đi một quãng đường dài rồi, tạm nghỉ ngơi trước đã, mai đến phòng thiết kế cũng được!"

Lãnh Thư Đồng cố gắng nén nỗi bất an trong lòng xuống, đi theo anh vào sảnh lớn.

Phía sau, Hàn Vân An và Kiều Kình sóng vai đi bên nhau. Nhìn bóng lưng người phía trước, Hàn Vân An khẽ cong khóe miệng, trong đôi mắt đong đầy xúc cảm.

Từ khi có Lãnh Thư Đồng ở bên, Tiểu Đình ngày càng giống một người đàn ông bình thường!

Khi bọn họ đi vào thang máy của khu nhà kiểu Âu, Lãnh Thư Đồng nhìn Hàn Vân An lấy thẻ vào cửa ra bèn ngạc nhiên hỏi: "Chị Vivian, chị có nhà ở đây sao?"

Hàn Vân An đứng ở cửa thang máy, ngoái đầu nhìn lại cười: "Thời gian hợp tác, quản gia của gia tộc bên em tặng chị một căn!"

Lãnh Thư Đồng gật đầu. Cô liếc mắt nhìn Hàn Vân Đình, đôi môi đỏ mọng mấp máy, muốn nói lại thôi.

Đợi sau khi bọn họ đi ra khỏi thang máy ở tầng mười ba, đôi mắt mờ mịt của Lãnh Thư Đồng hấp háy, cô ghé vào tai Hàn Vân Đình nói: "Em muốn xuống tầng dưới mua chút đồ, mọi người cứ vào trước, lát nữa em lên sau."

Hàn Vân Đình nhìn cô, đáp lời: "Anh đi với em."

"Không cần, không cần, em sẽ quay lại nhanh thôi!" Hành động bất thường của Lãnh Thư Đồng lập tức khiến Hàn Vân Đình sinh lòng hoài nghi.

Anh giơ tay đỡ gọng kính, không nói gì mà chỉ nhìn theo bóng dáng Lãnh Thư Đồng chạy vào thang máy, trong giây lát liền nheo mắt lại.

"Tiểu Đình, hay là em qua đó xem xem?" Hàn Vân An và Kiều Kình bốn mắt nhìn nhau, sau đó liền đề nghị.

Hàn Vân Đình không đáp lời, chỉ nhìn chằm chằm vào số tầng hiển thị của thang máy, ánh mắt sắc bén phát hiện ra thang máy dừng lại ở tầng tám, hơn nữa không hề tiếp tục đi xuống.

Anh ấn thang máy, nói với Hàn Vân An: "Em đi một lúc rồi về!"

"Ừm, em đã từng đến nhà ở đây rồi. Tìm được cô ấy thì cùng lên nhé, nhớ bảo vệ cô ấy cho tốt."

Hàn Vân Đình "Vâng" một tiếng rồi lại đi vào thang máy xuống tầng tám. Anh bước ra khỏi thang máy, đi men theo hành lang vào bên trong.

Tầng trệt của khu nhà kiểu Âu này được thiết kế theo hình vòng cung. Hàn Vân Đình nhẹ nhàng thả bước vòng qua một ngã rẽ, trong chớp mắt liền nhìn thấy bóng dáng nhỏ xinh của Lãnh Thư Đồng đang khom lưng trước cửa một căn nhà, thử cà thẻ không ngừng.

Anh chậm rãi đi tới gần, lập tức nghe thấy tiếng lầm bầm lầu bầu của cô: "Đúng là không quẹt được..."
 
Back
Top