Dịch Người Dấu Yêu

Người Dấu Yêu
Chương 2060



CHƯƠNG 2060: XÓA ANH RA KHỎI DANH SÁCH CHẶN WECHAT

Đêm đó, sau khi Hàn Vân Đình rời đi, Lãnh Thư Đồng ngồi một mình trên bệ cửa sổ, dòng suy tư trôi nổi.

Chỉ trong vài ngày ngắn ngủi mà đột nhiên Hàn Vân Đình thay đổi thái độ hoàn toàn, cô vui mừng, nhưng đồng thời cũng rất thiếu cảm giác an toàn.

Ai biết được anh chỉ hứng thú nhất thời, hay thật sự muốn yêu đương chứ!

Đúng lúc này, di động bên cạnh chợt đổ chuông.

Người gọi đến là Hàn Vân Đình.

Lãnh Thư Đồng mỉm cười, bắt máy xong liền hỏi: "Sao thế? Chẳng phải vừa mới về thôi à?"

Hàn Vân Đình ở đầu dây bên kia im lặng giây lát rồi dùng giọng điệu cứng nhắc đưa ra yêu cầu, "Bỏ chặn WeChat của tôi đi!"

Nói xong, anh cũng cúp máy luôn.

Lãnh Thư Đồng ngơ ngác trong một thoáng, vội vàng mở ứng dụng WeChat rồi xóa anh khỏi danh sách đen.

Nghe giọng anh thế này, có vẻ như giận mất rồi!

Lãnh Thư Đồng mím môi cười, nhanh chóng mở khung thoại của anh lên, gửi một biểu tượng hoa hồng.

Và rồi, tin nhắn như đá chìm đáy biển!

Hàn Vân Đình không trả lời.

Đã quen với tình cách lúc nắng lúc mưa như thế này của anh, Lãnh Thư Đồng không mấy bận tâm mà thoát ra khỏi WeChat, ngẫm nghĩ một lát rồi gọi điện thoại cho Tịch Trạch.

Không biết bây giờ anh ta có ổn không?

Liệu có bị đám người kia làm cho mệt bở hơi tai hay không!

Cô gọi rất lâu mới được kết nối!

Giọng Tịch Trạch uể oải vang lên trong ống nghe, "Chuyện gi?"

"Anh sao rồi? Vẫn ổn chứ?"

Tịch Trạch ừ hử hai tiếng, "Không nghe ra được à? Còn có mặt mũi mà hỏi, người đàn ông em thích rốt cuộc là loại người gì thế hả? Nhỏ nhen thật đấy!"

Lãnh Thư Đồng lúng túng gãi đầu, "Nếu không phải tại anh ra tay trước, sao anh ấy lại tìm người trả đũa anh chứ. Ôi dào, đừng nói chuyện này nữa, giờ anh đang ở đâu?"

"Căn hộ. Sao, muốn qua xoa bóp cho anh à?"

Lãnh Thư Đồng mắng anh ta, "Nằm mơ đi!
Đúng rồi, em muốn nói với anh một tiếng, mấy hôm tới tạm thời em sẽ ở lại Paris..."

Nghe xong, Tịch Trạch đang ngồi trên sô pha xoa eo chợt khựng lại, "Chậc! Có chuyện gì vậy?!"

"Cũng không có gì, chỉ là... chân bị thương rồi, vài hôm nữa mới đi được!"

"Ờ!" Tịch Trạch hơi thất vọng đáp, "Chân bị thương rồi à? Thế chắc chắn là quả báo rồi, ai bảo em bỏ anh lại trên phố chứ!"

Lãnh Thư Đồng: "..."

Người này giỏi đổi trắng thay đen thật!

Rõ ràng anh ta đuổi mình đi mà!

Lãnh Thư Đồng không buồn so đo với anh ta, tán gẫu thêm vài câu rồi kết thúc cuộc gọi.

Lúc này, cô bất ngờ nhìn thấy trên màn hình hiển thị có một tin nhắn WeChat mới.

Cô mở ra xem, khuôn mặt bỗng chốc đong đầy nét cười.

[Vân Đình]: Em đi giày cỡ 36 đúng không?

Hai người họ đều là nhà thiết kế, có độ nhạy rất cao đối với số đo, do vậy ước lượng bằng mắt là có thể đoán ra.

[Stone]: Vâng!

[Vân Đình]: Nghỉ sớm đi, ngày mai không cần làm việc gì khác.

[Stone]: [Biểu tượng ngủ ngon]

Ở phòng bên cạnh, Hàn Vân Đình nhìn tin nhắn ngắn gọn mà Lãnh Thư Đồng gửi tới, chân mày không khỏi nhíu lại.

Không có gì để nói sao? Tin nhắn chỉ gửi vỏn vẹn được có một chữ.

Anh đâu biết rằng, chính vì Lãnh Thư Đồng quá hiểu anh, nên mới gãy gọn như vậy, sợ tin nhắn dài dòng nhiều chữ sẽ làm anh chán.

Hàn Vân Đình nhìn suốt nửa ngày, cuối cùng đặt điện thoại sang một bên.

Đêm đã khuya, hai người cách nhau một vách tường nhưng cả hai đều trăn trọc không thể chợp mắt.

Với cả Hàn Vân Đình và Lãnh Thư Đồng thì cuộc tình này đều là mối tình đầu. Tâm trạng khó diễn tả bằng lời không ngừng chi phối cảm xúc của họ, khiến cho giấc mơ trở nên xa vời.

***

Tám giờ sáng hôm sau, Hàn Vân Đình nắm tay Lãnh Thư Đồng chậm rãi đi đến nhà hàng dưới tầng để dùng bữa. Khi vòng qua hành lang dài, anh chợt nhìn thấy hai bóng hình quen thuộc ở phía trước.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2061



CHƯƠNG 2061: CÔ ẤY LÀ BẠN GÁI CỦA EM!

Ánh mắt Hàn Vân Đình chợt khựng lại, anh gọi khẽ: "Chị Cả?"

Hai người đang đi phía trước nghe thấy tiếng gọi bèn quay lại - quả đúng là Hàn Vân An và Kiều Kình.

Không ngờ lại chạm trán bọn họ ở khách sạn, Hàn Vân Đình nhanh chóng tiến lên: "Chị đến từ lúc nào vậy?"

Vừa quay đầu nhìn lại, ánh mắt Hàn Vân An lập tức dán vào miệng vết thương trên trán anh: "Em bị thương à?"

Hàn Vân Đình gạt mấy sợi tóc rối sang một bên: "Vết thương nhỏ, không sao cả."

Thấy thế, khuôn mặt Hàn Vân An cứng đờ, nghiêm túc hỏi: "Hôm qua lúc em gọi cho chị, chị đã có cảm giác mọi chuyện có gì đó không bình thường, liệu có phải em gặp phiền toái rồi không? Giờ bị thương rồi lại còn nói không sao à?"

Khuôn mặt Hàn Vân Đình giãn ra, anh cười cười: "Chị Cả, thật sự không sao mà, là em bất cẩn va phải nên bị thương thôi."

Hàn Vân An còn muốn hỏi thêm vài câu, khẽ chớp mắt lại bất ngờ nhìn thấy Lãnh Thư Đồng. Cô quan sát thêm vài lần rồi thử hỏi dò: "Cô là... Stone Field?"

Stone Field là tên theo họ cha của Lãnh Thư Đồng.

Cô chầm chậm bước đến cạnh Hàn Vân Đình, đứng sóng vai với anh, nhìn Hàn Vân An rồi lễ phép vươn tay: "Chị Vivian, đã lâu không gặp!"

Bọn họ đã từng gặp nhau ở bữa tiệc của gia tộc Field.

Mấy năm nay nhà họ Hàn và gia tộc Field có hợp tác làm ăn, nên hai người bọn họ cũng coi như quen biết sơ sơ.

Hàn Vân An cũng bắt tay với Lãnh Thư Đồng, ánh mắt khó hiểu không ngừng đảo qua đảo lại trên người cô và Hàn Vân Đình: "Hai người các em... quen nhau sao?"

Vừa dứt lời, Lãnh Thư Đồng liền nhìn anh, trong lòng dấy lên hi vọng, chờ đợi câu trả lời.

Tuy rằng Hàn Vân Đình tính tình lãnh đạm, cảm xúc lạnh lẽo, nhưng vẫn giữ được phong độ thẳng thắn của một người đàn ông chính trực.

Anh không hề giấu giếm mà lập tức ôm lấy bả vai Lãnh Thư Đồng, giới thiệu với Hàn Vân An: "Chị, cô ấy là bạn gái của em!"

Hàn Vân An hiếm hoi lộ ra vẻ sững sờ!

Khiến cho người đàn bà thép nơi thương trường này phải mất kiểm soát trước mặt người khác thì có thể nhận thấy việc này khiến người khác kinh ngạc đến mức nào.

Hàn Vân An cười khẽ một tiếng, đưa mắt nhìn chung quanh: "Chuyện từ khi nào vậy? Đường đột quá!"

Cô và Lãnh Thư Đồng không quá thân thiết, chỉ biết cô là đứa con gái thứ hai không được yêu chiều của gia tộc Field.

Không riêng gì trong gia tộc Field mà dư luận cũng có rất nhiều lời đồn đại về cô.

Dù sao việc trong một gia tộc gốc Anh lại xuất hiện một đứa bé mang gương mặt Á Đông đã dấy lên rất nhiều suy đoán của người ngoài.

Lúc này, Hàn Vân Đình nhìn Lãnh Thư Đồng: "Ngày hôm qua."

Hàn Vân An nhận thấy mình đang tỏ ra bất lịch sự, liền điều chỉnh lại biểu cảm khuôn mặt rồi mời mấy người họ cùng đi ăn sáng.

Trên đường, Hàn Vân Đình hỏi: "Chị Cả đến đây từ lúc nào vậy? Cũng ở khách sạn này sao?"

"Vừa đến hai tiếng trước, chị biết em ở đây nên chọn ở đây luôn để tiện gặp mặt!"

Hàn Vân An vừa nói vừa liếc nhìn Lãnh Thư Đồng đang đứng phía sau, tò mò nhưng lại không tiện hỏi ngay. Nhưng cô thật sự rất hiếu kỳ, rốt cuộc tại sao Tiểu Đình và Lãnh Thư Đồng lại ở bên nhau.

Chẳng lẽ bệnh của nó không cần chữa mà đã khỏi rồi?

Mấy năm nay, Hàn Vân An đã kín đáo tham khảo ý kiến của không ít vị bác sĩ về hội chứng rối loạn cảm xúc của em trai.

Cô biết đến đủ loại phương án trị liệu, nhiều không kể xiết nhưng lần nào cậu em trai này cũng từ chối đề nghị của cô.

Không ngờ bệnh còn chưa hết mà đã có bạn gái rồi!

...

Đoàn người lần lượt ngồi vào chiếc bàn ăn vuông.

Kiều Kình một mực yên lặng đi cùng, trước khi ngồi thì kéo ghế cho Hàn Vân An tỏ vẻ săn sóc.

Trái lại Hàn Vân Đình lại không có chút ý thức gì về việc này.

Lãnh Thư Đồng mãi cũng thành quen rồi, cầm lấy giấy ăn trên bàn chủ động đưa cho Hàn Vân Đình, đồng thời hỏi: "Anh muốn ăn gì? Em đi lấy cho anh!"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2062



CHƯƠNG 2062: EM ĐÃ GẦY LẮM RỒI, ĐỪNG ĂN ÍT QUÁ!

Bữa sáng của khách sạn là buffet tự phục vụ, Lãnh Thư Đồng vốn có ý định lấy đồ ăn giúp Hàn Vân Đình.

Hàn Vân An nhìn thấy từ đầu đến cuối, bèn lên tiếng trêu chọc: "Stone, em ngồi đi, để Tiểu Đình đi lấy đồ ăn! Ai đi vào nhà hàng Âu cũng phải theo nguyên tắc nam giới ga lăng với phụ nữ, làm gì có chuyện phụ nữ phải đảm nhiệm cơ chứ!"

Cô vừa dứt lời, Hàn Vân Đình bèn tự giác đứng lên.

Kiều Kình cũng khéo léo mỉm cười phụ họa: "An An nói đúng đấy, các em muốn ăn gì, để anh và Vân Đình đi lấy."

Hàn Vân An và Lãnh Thư Đồng nhìn nhau cười, lần lượt kể tên mấy món, hai người đàn ông nghe xong liền đi đến khu đồ ăn.

Ngồi lại bàn, Hàn Vân An gọi hai ly nước chanh, đưa cho Lãnh Thư Đồng: "Em và Tiểu Đình quen nhau khi nào vậy?"

"Đã quen nhau từ lâu rồi ạ. Chúng em đều là nhà thiết kế nên đã từng có vài lần hợp tác."

Hàn Vân An cong môi cười mỉm: "Chị hỏi em câu này, em đừng để bụng. Em theo đuổi nó đúng không?"

Lãnh Thư Đồng không hề ngại ngùng gật đầu, ung dung thừa nhận: "Chuyện này đúng là do em chủ động, chị Vivian tinh quá!"

Hàn Vân An cầm ly nước nhấp một ngụm, lắc lắc ngón trỏ: "Không phải chị tinh, mà là chị rất hiểu đứa em trai của chị! Có thể theo đuổi được nó nhất định rất vất vả. Người như nó tính tình quái đản, còn có phần lập dị, bình thường cũng không hay chăm sóc người khác. Hai người các em ở bên nhau, nếu nó có không đủ chu đáo, em đừng để bụng. Nếu nó đối xử với em không tốt hay bắt nạt em thì lúc nào cũng có thể nói cho chị biết, chị sẽ dạy dỗ nó cho em!"

Lãnh Thư Đồng nhìn Hàn Vân An dặn dò, lại càng có thiện cảm với cô.

Là chị gái Hàn Vân Đình nhưng cô không ép hỏi quá trình bọn họ quen biết nhau mà dễ dàng chấp nhận quan hệ của bọn họ.

Từ lời nói đến cử chỉ của cô đều lộ ra sự phóng khoáng chính trực, nói thẳng ra vấn đề của bản thân Hàn Vân Đình, hơn nữa còn lấy tư cách là chị gái mà đứng về phe cô.

Lãnh Thư Đồng cảm kích gật đầu: "Cảm ơn chị Vivian. Anh ấy tốt lắm, đối xử với em cũng không tồi, chắc sẽ không bắt nạt em đâu."

Hàn Vân An sờ thành ly, mỉm cười: "Được thế thì còn gì hơn. Đúng lúc dịp tới chị cũng ở Paris, thuận tiện giúp em kiểm soát nó!"

Hai người nói tới đây, Hàn Vân Đình và Kiều Kình đã bưng đĩa quay về.

Khi đặt đĩa xuống trước mặt Hàn Vân An, Kiều Kình nhìn cô đầy dịu dàng: "Hai chị em đang nói chuyện gì vậy?"

Hàn Vân An cầm lấy dao nĩa, bĩu môi hất hàm về phía Hàn Vân Đình: "Nói về nó!"

Kiều Kình nhướng đuôi lông mày, nhân lúc chỉnh lại khăn trải bàn liền thấp giọng nói bên tai cô: "Sao lại không nói về anh?"

Nghe thấy vậy, Hàn Vân An liếc xéo anh ta một cái, không tiếp lời!

Kiều Kình biết tự mình làm mình bẽ mặt, bèn sờ sờ mũi, khẽ hắng giọng che giấu sự xấu hổ.

Song khi Lãnh Thư Đồng quan sát toàn bộ quá trình tương tác của bọn họ thì cô lại cho rằng đó sự thân mật giữa những người yêu nhau.

Cô nhìn lại Hàn Vân Đình bên cạnh đang cắm cúi ăn, đắm chìm vào thế giới của riêng mình theo thói quen.

Lãnh Thư Đồng mỉm cười đặt một miếng lạp xưởng nhỏ lên đĩa anh, cũng không nói thêm gì, chỉ cúi xuống bắt đầu ăn.

Đã là tình nhân, nhất định phải có một người chủ động.

Cho nên, cô bằng lòng làm người chủ động ấy!

Hàn Vân Đình nhìn miếng lạp xưởng vừa xuất hiện trên đĩa, nuốt hết thức ăn trong miệng, liếc mắt nhìn sang, hạ giọng hỏi: "Không thích ăn à?"

Lãnh Thư Đồng vui vẻ lắc đầu: "Lạp xưởng nhiều quá, em ăn không hết, chia cho anh một ít."

Hàn Vân Đình nhìn sang đĩa của cô, nhíu mày: "Em đã gầy lắm rồi, đừng ăn ít quá!"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2063



CHƯƠNG 2063: KHÔNG SAO CẢ, EM SẼ CHĂM SÓC CÔ ẤY

Anh vừa thốt ra câu nói này, Hàn Vân An và Kiều Kình đều ngước mắt nhìn lên.

Lãnh Thư Đồng ngượng ngùng đạp anh một cú dưới bàn, ra vẻ tự nhiên, tiếp tục ăn bữa sáng.

Tuy Hàn Vân Đình không biết nói lời đường mật, nhưng thật ra những lời nói bộc trực của anh vẫn đủ để tim người ta tan chảy.

Lãnh Thư Đồng chậm rãi nhai nuốt từng miếng một, mà Hàn Vân Đình vừa nhìn cô đã cảm thấy khó có thể dời mắt.

Trước kia anh không hề phát hiện ra dáng vẻ của cô lúc ăn cơm lại trông đẹp mắt đến vậy.

Bờ môi anh đào nhỏ xinh ngậm lấy đồ ăn, khi nhai nuốt, hai bên má phồng lên như chú chuột hamster nhỏ vậy.

Vốn được nuôi dưỡng trong gia đình quý tộc, nên cô ăn uống rất tao nhã lịch sự, không hề cố tình tỏ vẻ giả tạo như những thiên kim nhà giàu khác.

"Tiểu Đình, lát nữa các em có kế hoạch gì không?"

Hàn Vân An nhìn thấy em trai ngắm bạn gái đến mê mẩn, không nhịn được bèn cất lời kéo anh về với thực tại.

Hàn Vân Đình chỉnh lại sắc mặt, hàng mày giãn ra, trả lời: "Sau khi ăn xong bọn em muốn đi tới phòng thiết kế, chị Cả có bận gì không?"

"Đúng lúc hôm nay không có lịch trình công việc gì, nếu tiện thì để chị cùng đi tham quan nhé?"

Hàn Vân An nói xong liền nhìn về phía Kiều Kình, khẽ nhướng mày như hỏi ý kiến anh ta.

Kiều Kình tranh thủ đặt miếng trứng ốp la đã xắt miếng lên đĩa cô, gật gật đầu hùa theo: "Anh không có ý kiến gì, nói không chừng còn có thể chọn cho em vài bộ quần áo ấy chứ."

Hàn Vân An cong môi cười cười, không lên tiếng.

***

Hơn chín giờ sáng, bốn người họ rời khách sạn đi đến phòng làm việc ở Paris của thương hiệu VAN.

Do chân bị thương nên Lãnh Thư Đồng đã đi đôi giày thể thao thoải mái, hơn nữa tối hôm qua còn tháo hết băng gạc mà Hàn Vân Đình đã quấn lên.

Trước khi lên xe, Hàn Vân An chú ý tới dáng đi của cô, hoài nghi nhìn xuống: "Stone, chân của em làm sao vậy?"

Lãnh Thư Đồng bước đi khập khiếng, áy náy đáp lại: "Hôm qua không cẩn thận bị thương nên em đi hơi chậm một chút."

"Có nặng lắm không?" Hàn Vân An tỏ vẻ như muốn đỡ cô, song không ngờ Hàn Vân Đình đã rất ngoan ngoãn vươn tay ra ôm lấy eo cô: "Không sao đâu, em sẽ chăm sóc cho cô ấy, ta đi thôi."

Động tác của Hàn Vân An chợt khựng lại, vui mừng khôn kể liếc nhìn Hàn Vân Đình.

Đứa em trai này của cô cuối cùng cũng không còn lạnh nhạt như xưa nữa mà có cảm xúc của con người hơn rồi.

Stone Field có công lao rất lớn đấy!

Chẳng mấy chốc, bọn họ đã tới phòng làm việc ở khu vực gần phố Montorgueil.

Đi thẳng về phía trước trên con đường mòn tĩnh lặng, vắng vẻ, những đình viện yên ắng cùng với những tòa kiến trúc theo phong cách Âu đã khắc họa được hết nét lãng mạn của Paris.

Dưới tầng của văn phòng VAN là một quán cà phê cỡ vừa, dưới tán dù che nắng đặt mấy chiếc ghế mây. Khi xuống xe, Hàn Vân Đình không chào hỏi gì đã dẫn đầu đi vào trước.

Lãnh Thư Đồng ngẩng đầu thoáng liếc nhìn anh rồi đứng ở ven đường chờ, cầm điện thoại thỉnh thoảng nhắn tin.

Sau khi xuống xe, Kiều Kình mở cửa xe cho Hàn Vân An. Hai người nhìn quanh bốn phía, Kiều Kình than thở: "Cảnh quan nơi đây quả không tồi, Vân Đình rất biết hưởng thụ!"

Nghe thế, Hàn Vân An gật đầu phụ họa: "Gu thẩm mỹ của Tiểu Đình quả đúng là thuộc hàng thượng thừa."

"Em thích không?" Kiều Kình nhún vai: "Vậy về sau đến Paris định cư cũng được!"

Hàn Vân An kinh ngạc ngẩng đầu lên, vấp phải ánh mắt của Kiều Kình. Cô không nói gì, môi dưới cong cong.

Một lát sau, Hàn Vân Đình tay xách một túi cà phê bước ra khỏi quán, quay lại ven đường liền đưa cho Lãnh Thư Đồng trước tiên: "Latte của em."

Lãnh Thư Đồng cười cười cầm lấy: "Cảm ơn anh."

Anh vẫn nhớ rõ cô thích uống Latte.

Hai ly còn lại đều là Americano.

Hai chị em nhà họ Hàn đều thích loại cà phê Americano đắng ngắt!
 
Người Dấu Yêu
Chương 2064



CHƯƠNG 2064: MÓN QUÀ CỦA HÀN VÂN ĐÌNH

Chỉ trong chốc lát, tất cả bọn họ đi vào phòng làm việc, vừa vào cửa liền nhìn thấy bóng dáng qua lại như con thoi của không ít trợ lý thiết kế đang đẩy giá treo quần áo.

Hàn Vân Đình liếc mắt nhìn quanh bốn phía sau đó nói với Hàn Vân An: "Chị Cả, mọi người cứ tự nhiên đi tham quan, em đưa cô ấy đến bộ phận thiết kế trước đã."

"Được, các em cứ đi làm việc đi!"

Hàn Vân Đình dắt tay Lãnh Thư Đồng chậm rãi đi về phía cầu thang xoắn ốc dẫn lên tầng hai.

Tất cả nhân viên nhìn thấy cảnh tượng này đều kinh ngạc đến mức mắt chữ A miệng chữ O!

Cô gái đi bên cạnh Tổng Giám đốc Hàn hình như là nhà thiết kế hàng đầu của thương hiệu váy cưới RS.

Bọn họ... ấy vậy mà lại ở bên nhau?

Có lẽ việc này khiến người khác rất kinh ngạc, nên có không ít nhân viên ưa hóng hớt lén lấy điện thoại ra chụp lại khoảnh khắc mang tính lịch sử này.

Hàn Vân Đình nhìn thấy nhưng vẫn mắt nhắm mắt mở cho qua.

Ở bộ phận thiết kế tầng trên, cho đến tận khi nhìn thấy hàng mẫu và khuôn giày la liệt trên bàn, Lãnh Thư Đồng mới hiểu được mục đích của chuyến đi này.

"Anh thiết kế giày cho em sao?"

Lãnh Thư Đồng buông tay anh ra, trên khuôn mặt đầy vẻ trêu đùa.

Hàn Vân Đình nghiêm túc gật đầu: "Bọn họ đều là thợ đóng giày thủ công xuất sắc nhất, rất nhiều mẫu thiết kế của hãng lớn đều qua tay bọn họ. Đi thôi, nhờ bọn họ thiết kế cho em một đôi."

"Em nhớ là em đã nói bên váy cưới RS cũng có thợ đóng giày riêng rồi..."

Ý cô là thật ra không cần phiền phức!

Nghe thấy vậy, Hàn Vân Đình nhướng mày:
"Không nhất thiết phải phân chia rõ ràng như vậy, đồ của anh cũng là của em."

Của anh cũng là của em...

Có lẽ tất cả những lời tình tứ cũng không đủ sức làm rung động lòng người như câu nói này!

Lãnh Thư Đồng nhìn anh với ánh mắt nóng bỏng, không khỏi rướn môi lên.

Không ngờ một Hàn Vân Đình lạnh lùng cũng trở nên ân cần, dịu dàng như vậy.

"Đi thôi, anh chờ em ở tầng dưới, đi lại cẩn thận một chút."

Hàn Vân Đình dặn dò một câu, sau đó trao đổi chi tiết về yêu cầu thiết kế giày với mấy người thợ rồi xoay người bước ra cửa.

Lãnh Thư Đồng nhìn bóng lưng anh mà trái tim chợt ấm áp.

Mà điều khiến cho cô bất ngờ chính là lần này Hàn Vân Đình không đơn giản chỉ là sắp xếp làm mấy đôi giày như vậy.

Mấy người thợ đóng giày gần như dựa theo kết cấu xương bàn chân và cẳng chân của cô mà đưa tất cả những mẫu giày có thể bắt gặp trong thành phố vào bản thiết kế.

Ba mươi bảy mẫu giày, chỉ riêng việc đo kích cỡ, kiểu dáng đã mất tới hai tiếng đồng hồ.

Lãnh Thư Đồng cảm thấy rất phiền phức.

Trong lúc đo đạc, cô hỏi thợ đóng giày mới biết đây là ý của Hàn Vân Đình, hơn nữa thời gian cho việc thiết kế và sản xuất cũng đã được xếp vào lịch trình.

Món quà mà anh tặng cho cô rất chu đáo và tinh tế, cho dù không giỏi biểu đạt nhưng cũng đủ khiến Lãnh Thư Đồng cảm động khôn nguôi.

Sau khi đo đạc xong, đến gần mười hai giờ trưa Lãnh Thư Đồng mới ra khỏi bộ phận thiết kế.

Cô đứng gần chân cầu thang tầng hai, đưa mắt nhìn tầng dưới tìm kiếm bóng dáng Hàn Vân Đình.

Đúng lúc này, chuông điện thoại trong túi cô vang lên.

Lãnh Thư Đồng lấy ra nhìn - là dãy số xa lạ từ nước Anh.

Cô hơi đăm chiêu nhấn nút nghe, đầu bên kia liền truyền tới giọng chất vấn nghiêm khắc, mạnh mẽ: "Con khiến ba rất thất vọng!"

Giọng nói bản địa London kia khiến cho Lãnh Thư Đồng bỗng chốc hoảng hốt.

Là ba của cô - Mann Field.

Lãnh Thư Đồng xoay người dựa vào thành lan can, im lặng vài giây rôi trả lời với giọng điệu y hệt: "Ba, nếu là hôn nhân của Yolanda thì nên để cho chị ấy tự chịu trách nhiệm tới cùng!"

Yolanda là tên tiếng Anh của Lãnh Nguyệt Đồng.

Lúc này, người đàn ông trong điện thoại không vui hừ lạnh một tiếng: "Nó là chị gái của con, trách nhiệm của nó cũng đồng thời là trách nhiệm của con. Stone, nếu con tự mình quay về trong vòng ba ngày, ba có thể bỏ qua tất cả những chuyện đã qua. Bằng không, sau này gia tộc Field sẽ không thừa nhận thân phận của con, ba cũng sẽ thu hồi lại những chế độ đãi ngộ quý tộc mà con đang được thừa hưởng."
 
Người Dấu Yêu
Chương 2065



CHƯƠNG 2065: TÌNH CỜ CHẠM TRÁN NGƯỜI YÊU CŨ TRÊN ĐƯỜNG PHỐ PARIS

Lãnh Thư Đồng lạnh tanh nghe những lời đe dọa này, chưa kịp trả lời thì đầu dây bên kia đã cúp điện thoại.

Cô buông thõng cánh tay, nặng nề thở dài.

Ba của cô không quan tâm đ ến ý nguyện của cô, lại tiếp tục bắt cô lựa chọn...

Bỗng tiếng bước chân bước lên bậc thang truyền tới, Lãnh Thư Đồng xoay người, trên khuôn mặt trong veo mà u tịch còn phảng phất thần sắc phức tạp.

Hàn Vân Đình đi tới trước mặt cô, cẩn thận quan sát: "Sao vậy?"

Lãnh Thư Đồng thu lại vẻ mặt mất mát, cười cười nói với Hàn Vân Đình: "Không sao, vừa mới đo kích thước xong nên thấy hơi mệt."

Cô không có ý định chia sẻ về những chuyện phiền phức của gia tộc với Hàn Vân Đình, cô sợ những chuyện vụn vặt này sẽ khiến cho anh thấy phản cảm.

Nhất là sau khi chứng kiến tình cảm chị em giữa anh và Hàn Vân An, cô cho rằng ắt hẳn gia đình anh rất hòa thuận, hạnh phúc.

Lúc này, Hàn Vân Đình nhạy cảm phát hiện ra ánh mắt lấp lánh nước của cô, nheo mắt chìa tay ra: "Nếu mệt thì ăn cơm trưa xong rồi về nghỉ ngơi thôi."

Lãnh Thư Đồng cúi đầu nhìn thoáng qua, tự nhiên nắm lấy tay anh, sóng vai anh đi xuống tầng.

Nếu có thể tiếp tục ở bên anh như vậy thì cho dù có rời khỏi giới quý tộc cũng không có gì đáng để tiếc nuối.

***

Sau bữa cơm trưa, Hàn Vân Đình đưa Lãnh Thư Đồng trở về khách sạn, Kiều Kình và Hàn Vân An lại thả bước dạo chơi trên đường phố Paris.

Bọn họ đi vào một phố ẩm thực nổi tiếng, trên đường lúc đi lúc nghỉ, quả là khó có được lúc thư nhàn thế này.

Nhưng cuộc đời trớ trêu lại sắp xếp cho những người cũ gặp gỡ nhau vào những khoảnh khắc không ai ngờ nhất.

Hàn Vân An cũng không ngờ mình lại chạm trán người yêu cũ Cận An Thạc trên đường phố Paris sau một khoảng thời gian dài như vô tận.

Lúc này, cô và Kiều Kình đang đứng trước cửa một cửa hàng sandwich, định vào nếm thử món falafel - được mệnh danh là món ăn vặt Trung Đông ngon nhất trên thế giới.

Ở bên ngoài cửa nhà hàng đang sơn lại nước sơn xanh, Hàn Vân An hiếm khi lộ ra dáng vẻ nhõng nhẽo, xoa xoa bụng, lẩm bẩm nói: "Dọc đường đi đã ăn suốt rồi, bây giờ hơi tức bụng!"

Kiều Kình nhìn hàng người đang xếp hàng, cười đề nghị: "Anh đi mua một phần mang về, lúc nào muốn ăn thì ăn!"

Hàn Vân An đang định lắc đầu thì bỗng thấy ở cửa hàng đối diện, một người đàn ông vận bộ quần áo thoải mái bước ra.

Anh ta khoảng trên dưới bốn mươi tuổi, chiếc áo POLO màu trắng nhạt khoe ra thân hình săn chắc do tập luyện đều đặn, ít nhất là không có bụng bia đầy mỡ.

Bên cạnh anh ta còn có một cô gái trẻ, nhìn tuổi xem chừng không quá hai lăm.

Nụ cười trên mặt Hàn Vân An nhạt dần. Cô nghiêm túc quan sát cảnh tượng này, quên đáp lại đề nghị của Kiều Kình.

Lúc này, Kiều Kình cũng chú ý tới đôi nam nữ cách đó không xa.

Anh ta nheo mắt, quan sát một lúc liền nhận ra Cận An Thạc!

Điều khiến anh ta bất ngờ là người phụ nữ bên cạnh Cận An Thạc không phải là vợ anh ta.

Báo cáo điều tra khoảng thời gian trước cho thấy, cô vợ nhỏ của nhà họ Cận hiện giờ đang an thai chờ sinh.

Kiều Kình thu hồi ánh mắt, quay đầu liền nhìn thấy nụ cười nửa miệng của Hàn Vân An.

Anh ta ung dung sáp lại gần cô, đưa tay vòng hờ quanh eo cô: "Còn muốn ăn falafel không?"

Hàn Vân An liếc mắt, cong môi, thản nhiên nói: "Đột nhiên không có hứng ăn nữa, hết thèm rồi!"

"Vậy..."

Kiều Kình còn chưa dứt lời, một tiếng nói đã truyền đến: "An An?"

Cận An Thạc cũng đã nhìn thấy Hàn Vân An.

Khuôn mặt điển trai của Kiều Kình hơi trầm xuống, anh ta lại sáp đến gần Hàn Vân An, quay đầu liếc nhìn người đàn ông đang lên tiếng.

An An?

Đã chia tay nhiều năm rồi còn có mặt mũi mà gọi một cách thân thiết như vậy sao?

Tình cờ gặp nhau ở Paris là điều mà mọi người không ngờ tới.

Cách khoảng không tương đối gần, Hàn Vân An nhìn Cận An Thạc. Đã lâu không gặp, anh ta không thay đổi gì, vẫn giống như trước đây, lịch sự, nho nhã, duy chỉ có cặp mắt kia đã trở nên lọc lõi hơn rất nhiều.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2066



CHƯƠNG 2066: ANH KIỀU THẬT BIẾT NÓI ĐÙA

Cận An Thạc vốn là một người thận trọng, vừa nhìn thấy Hàn Vân An là lập tức cố gắng kéo giãn khoảng cách với cô gái đi bên cạnh.

Thứ nhất để tránh hiềm nghi, thứ hai là vì chột dạ.

Dù sao anh ta cũng đã kết hôn, nên đương nhiên không muốn để cho người ngoài biết đến sự tồn tại của tình nhân.

Mặt Cận An Thạc lóe lên phấn khích, anh ta sải bước tiến về phía trước: "Đã lâu không gặp, em đến Paris công tác sao?"

Mấy năm nay, anh ta vẫn luôn nghe nói về tiếng tăm vang dội của Hàn Vân An trên thương trường, nhưng hổ thẹn vì lần chia tay năm ấy nên thỉnh thoảng anh ta mới để ý chứ chưa từng liên hệ.

Lúc này, Cận An Thạc không chú ý tới khuôn mặt càng lúc càng sa sầm của Kiều Kình, anh ta đứng trước mặt Hàn Vân An, hỏi theo thói quen.

Hàn Vân An mặt không hề biến sắc nhìn anh ta, khẽ gật đầu, bình thản đáp lại: "Ừm, tới công tác."

"Vị này là..." Trước ánh mắt sắc bén của Kiều Kình, Cận An Thạc không thể tiếp tục làm như không thấy, bèn chuyển mắt sang Kiều Kình, lơ đãng hỏi.

Lúc này, cô gái đã bị ngó lơ hồi lâu yểu điệu bước tới, rất tự nhiên khoác tay Cận An Thạc, khoe khoang chào hỏi: "Hi, chào mọi người."

Cận An Thạc: "..."

Anh ta dợm đẩy cô ta ra theo phản xạ, còn
Kiều Kình cong môi, mỉa mai nói: "Xem ra anh Cận chưa biết tôi, vậy để tôi tự giới thiệu một chút, tôi là Kiều Kình, chồng chưa cưới của An An."

Nghe thấy vậy, nơi đáy mắt Cận An Thạc dâng lên vẻ ảo não.

Sao anh ta có thể không biết tới Kiều Kình chứ, lúc trước lễ đính hôn của bọn họ còn lên trang đầu tin tức kia mà.

Song thật không ngờ anh ta đưa người tình đi Paris du lịch mà lại gặp được bạn gái cũ, vì chỉ chăm chăm che giấu lấp li3m khiến nên anh ta không thể tập trung suy nghĩ.

Kiều Kình nhìn thấy vẻ mặt mông lung của Cận An Thạc bèn nhíu mi nhìn về phía người phụ nữ đứng cạnh anh ta: "Vị này chắc hẳn là bạn gái của anh Cận?"

Không đợi Cận An Thạc kịp phản bác, người phụ nữ đã vén tóc, ngượng ngùng cười: "Xin chào anh Kiều, tôi là Vương An Ny."

Thái độ ngầm xác nhận của người phụ nữ không thoát được cặp mắt Hàn Vân An, cô không khỏi bật cười, lắc lắc đầu.

Thời gian dần trôi, cô cũng không hề nhớ nhung gì quá khứ.

Nhưng kết hôn rồi mà Cận An Thạc lại dẫn một người phụ nữ khác dạo phố vui chơi khiến cho cô phải thở dài suy nghĩ.

Nếu bọn họ kết hôn, liệu có phải cô cũng bị cắm sừng trong lúc đang chờ sinh mà không hay không biết?

Hàn Vân An bỗng thấy thương cảm cô vợ của Cận An Thạc, hình ảnh người cũ trong mắt cô cũng trở nên lạ lẫm và hèn mọn hơn.

"Thì ra là cô Vương, gu của anh Cận cũng không tồi. Tôi thấy tình cảm của hai người khá tốt, tin rằng... chuyện tốt đã tới gần!"

Kiều Kình nhìn Vương An Ny đầy sâu xa, lời nói đậm chất trào phúng.

Quả nhiên, anh ta vừa dứt lời, nụ cười nơi khóe miệng Vương An Ny bỗng tắt dần.

Ai nhìn thái độ của cô ta cũng có thể nhận ra cô ta biết rõ Cận An Thạc đã có vợ nhưng vẫn tình nguyện làm kẻ thứ ba!

Với loại phụ nữ như vậy, từ trước đến nay Kiều Kình luôn xem thường.

Tuy anh ta từng có không ít hồng nhan, nhưng vẫn rất nguyên tắc, phụ nữ ở bên anh ta nhất định phải độc thân, hai bên đều có lợi thì sau này mới tránh được phiền phức!

Lúc này, Cận An Thạc đã trầm mặc rất lâu miễn cưỡng nhìn Kiều Kình: "Anh Kiều thật biết nói đùa."

"Vậy sao? An An cũng hay khen tôi rất biết kể chuyện cười đấy."

Cận An Thạc: "..."

Hàn Vân An bất đắc dĩ liếc mắt nhìn Kiều Kình, cảm thấy hết sức nực cười, liền chào tạm biệt Cận An Thạc: "Không quấy rầy hai người đi dạo phố nữa, hẹn gặp lại."

"An An, chờ đã!"

Cận An Thạc vội vàng gọi cô lại, mím môi: "Anh muốn nói mấy câu với em, có tiện không?"

Kiều Kình ngay lập tức công khai khẳng định chủ quyền, ôm chặt lấy eo Hàn Vân An.

Tại sao thứ sinh vật như bạn trai cũ không thể im lặng làm một người qua đường như không hề quen biết nhau chứ?
 
Người Dấu Yêu
Chương 2067



CHƯƠNG 2067: TRONG NHÀ CÓ VỢ ĐẸP, BÊN NGOÀI CÓ TÌNH NHÂN

Nhưng Hàn Vân An cũng không phải người phụ nữ mềm lòng hay niệm tình cũ.

Cô lạnh nhạt đối diện với ánh mắt ngầm mong ngóng của Cận An Thạc, khẽ lắc đầu, trả lời với thái độ rất khách sáo: "Nếu muốn bàn chuyện công việc thì phiền anh đặt lịch hẹn với trợ lý của tôi. Nếu không phải chuyện công việc thì giữa hai chúng ta không còn gì để nói."

Chỉ cần nghe Cận An Thạc mở lời, Hàn Vân An đã sáng tỏ trong lòng.

Chắc chắn là anh ta muốn tranh thủ thanh minh chuyện của Vương An Ny, nhưng... ai thèm để ý!

Cô không muốn làm trò vương vấn không dứt với người tình cũ ngay trước mặt người hiện tại.

Cho dù có thích Kiều Kình hay không thì đây cũng là bổn phận mà cô cần tuân thủ.

Lúc này, người bối rối, khó xử nhất chính là Cận An Thạc, còn người vui mừng, thỏa mãn nhất, không ai khác trừ Kiều Kình.

Nếu hai người bọn họ thật sự nói chuyện riêng trong tình huống như thế này, Kiều Kình thừa nhận mình không có cách nào ngăn cản.

Người phụ nữ tự tin, hiểu lòng người như Hàn Vân An này sẽ không chịu để cho người khác can thiệp vào quyết định của mình.

Mà lúc này, Kiều Kình từ trước đến nay chưa bao giờ tự tin trước mặt cô, cuối cùng cũng có thể ngẩng cao đầu ôm người phụ nữ của mình đi lướt qua tình cũ của cô!

Thật mãn nguyện!

Tất cả cảm xúc mãn nguyện của Kiều Kình đều đến từ cảm giác an toàn do Hàn Vân An mang lại.

Rất đặc biệt, khác hoàn toàn so với những người anh ta đã từng gặp.

Trong nháy mắt, bọn họ lướt qua người đối phương mà đi.

Cận An Thạc chậm rãi xoay người, nhìn theo bóng dáng hai người tay trong tay rời đi, trên mặt không còn giữ nổi vẻ bình tĩnh.

Anh ta không ngờ mình sẽ bị từ chối ngay trên đường, càng không ngờ người tình nhỏ mình đưa theo lại không biết điều như vậy.

Anh ta nhắm mắt, thở dài, lấy một chiếc thẻ ngân hàng từ trong túi ra, kẹp giữa hai ngón tay, đưa cho Vương An Ny: "Cầm đi, về sau đừng bao giờ liên lạc với tôi nữa."

Trong nháy mắt, khuôn mặt Vương An Ny xám như tro tàn. Nhìn thấy tấm thẻ ngân hàng kia, bờ môi cô ta run rẩy: "Anh Thạc, tại, tại sao vậy?"

Cận An Thạc liếc xéo cô ta, lạnh lùng vứt tấm thẻ ngân hàng vào người cô ta: "Ngay cả thân phận của bản thân cũng không biết rõ, cô không thích hợp làm nghề này!"

Nghề này? Thứ anh ta ám chỉ, đại khái chắc là thứ "nghề" người thứ ba!

Chiếc thẻ rơi trên mặt đất, Vương An Ny cúi đầu nhìn xuống, lập tức nhặt lên, nhét vào trong chiếc túi hàng hiệu.

Cô ta ép những giọt lệ sắp rơi ra vào trong, sụt sịt mũi rồi xoay người bước đi.

Thế giới lớn như vậy, cô ta vẫn còn có thể tìm kiếm mục tiêu kế tiếp!

Rời khỏi con phố ẩm thực, Kiều Kình vẫn ôm eo Hàn Vân An, không chịu buông ra.

Lúc này, Hàn Vân An nhẹ nhàng đẩy anh ta ra: "Sao ôm tôi chặt vậy?"

Cũng không hiểu vì lẽ gì mà cánh tay Kiều Kình đang ôm cô càng lúc càng siết chặt, vậy nên Hàn Vân An không thể không dán sát vào anh ta, rất khó bước đi.

Nghe vậy, Kiều Kình nới lỏng ra một chút nhưng không hề buông tay. Sau khi điều chỉnh lại cảm xúc, anh ta cụp mắt nhìn cô, chủ động nhắc tới Cận An Thạc, giấu giếm suy tính trong lòng mình: "Người phụ nữ kia không phải vợ anh ta."

Tuy rằng cô đã từ chối đối phương ngay lập tức, nhưng anh ta không biết chắc rốt cuộc trong lòng Hàn Vân An có còn bóng dáng Cận An Thạc hay không.

Nếu có, anh ta phải nghĩ cách xóa sạch tất cả các dấu vết!

Nếu không có, vậy tại sao cô vẫn giữ mấy bộ trang phục đàn ông trong nhà?

Lúc này, Hàn Vân An bình tĩnh nhìn lại Kiều Kình: "Anh đã điều tra về anh ta à?"

Đôi mắt Kiều Kình hấp háy, anh ta hắng giọng đáp: "Ừm, có điều tra một chút."

Hàn Vân An mỉm cười, thở dài một tiếng: "Cũng không bất ngờ. Ban nãy vừa gặp anh đã biết anh ta là ai, mặc dù tôi nhớ là các anh cũng không quen biết nhau. Về phần cô Vương An Ny kia có phải vợ anh ta hay không cũng không có gì quan trọng. Bây giờ Cận An Thạc cũng giống như rất nhiều người đàn ông sau khi kết hôn, trong nhà có vợ đẹp, bên ngoài có tình nhân, rất thường gặp đúng không!"

Kiều Kình nghiêm túc nghĩ ngợi một chốc rồi trịnh trọng lắc đầu: "Anh sẽ không như vậy đâu!"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2068



CHƯƠNG 2068: ANH SẼ CHIA TAY EM SAO?

Nghe vậy, Hàn Vân An muốn nói một câu: Ai mà biết được!

Nhưng lời vừa đến bên miệng, nhìn thấy gương mặt nghiêm túc của Kiều Kình, cô liền giữ lại không nói ra.

Cô chưa bao giờ phải băn khoăn nghĩ đến chuyện anh ta có làm thế hay không.

Bởi chỉ cần có một chút manh mối, cô nhất định sẽ đích thân chấm dứt cuộc hôn nhân lấy lợi ích làm trọng này.

Người phụ nữ phải thật mạnh mẽ mới có thể không để tâm tới thất bại và sự phản bội!

Mà Kiều Kình bắt gặp rõ ràng vẻ ngập ngừng chững lại của cô, thầm suy đoán có lẽ cô vẫn chưa tin tưởng mình.

Nhưng anh ta tin, thời gian sẽ chứng minh tất cả!

...

Bên này Kiều Kình tiếp tục đi dạo phố với Hàn Vân An, còn Hàn Vân Đình thì đang cẩn thận bôi thuốc lên bàn chân Lãnh Thư Đồng trong khách sạn.

Lúc này, Lãnh Thư Đồng nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang ngồi xổm trước mặt mình, khóe miệng khẽ nhếch lên, tâm trạng rất vui vẻ.

Cô đảo mắt một vòng, dịu dàng nói: "Thợ đóng giày làm nhiều đôi như vậy, có lẽ em không đi hết được đâu."

Hàn Vân Đình ngẩng lên nhìn cô, đôi môi mỏng hơi cong lên: "Không sao, không đi hết cứ để lại. Nếu đi vào thấy thoải mái, về sau anh sẽ bảo bọn họ chuyên đóng giày cho em, không vừa chân thì đừng đi nữa!"

Thật ra tối qua, khi anh bôi thuốc cho cô liền phát hiện ra một vài chi tiết nhỏ.

Tuy rằng giày bình thường cô đi cũng được làm thủ công, nhưng nơi gót chân vẫn thấy vết chai nhỏ, rõ ràng vẫn chưa đủ thoải mái.

Lãnh Thư Đồng mím môi cười trộm: "Lo cho em vậy sao? Vậy chúng ta nhất định phải ở bên nhau mãi, nếu không em không được hưởng ưu đãi này nữa!"

Câu nói này đầy ý thăm dò.

Hàn Vân Đình đang bôi thuốc cho cô bỗng khựng lại, dùng mu bàn tay đỡ gọng kính: "Cho dù có chia tay anh vẫn có thể để bọn họ tiếp tục làm cho em."

Anh vừa dứt lời, nụ cười bên khóe môi của Lãnh Thư Đồng đông cứng lại.

Hàn Vân Đình bật cười búng vào mu bàn chân cô, giọng nói đầy vui vẻ: "Trêu em đấy."

Lãnh Thư Đồng bĩu môi, quay đầu đi lẩm nhẩm: "Chẳng buồn cười chút nào cả!"

Cô không dám thể hiện cảm xúc đang nhiễu loạn của mình ra ngoài quá nhiều, sợ Hàn Vân Đình sẽ nhận ra điều gì.

Mối tình này kể từ lúc bắt đầu cho tới bây giờ còn chưa đủ một ngày, nhưng trong đầu cô đã tưởng tượng qua vô số lần cảnh tượng chia tay.

Trước mặt Hàn Vân Đình, Lãnh Thư Đồng thật sự rất thiếu cảm giác an toàn, càng không biết rốt cuộc anh có thích mình hay không!

Thật ra cho dù anh chẳng thích cô chút nào, cô cũng có thể dựa vào niềm tin này mà tiếp tục chủ động.

Lãnh Thư Đồng cụp mi mắt, ngón tay vẽ loạn trên sô pha.

Trong phòng khách tĩnh mịch, chỉ có tiếng đồng hồ vang lên tích tắc.

Hàn Vân Đình nhanh chóng bôi thuốc cho cô một lần nữa, đặt hòm thuốc lại về chỗ cũ rồi lại đi rửa tay. Quay trở lại phòng khách, anh liền thấy Lãnh Thư Đồng hẵng còn đang ngẩn người, duỗi ngón chân, tì cằm lên đầu gối, hai tay vòng quanh ôm chân.

Anh nhón chân bước khẽ khàng đến ngồi xuống bên cạnh, giơ tay ôm gọn cô vào lòng: "Em làm sao vậy?"

Hàn Vân Đình không biết đoán ý người khác, nên cũng không thể hiểu rõ lòng dạ thấp thỏm không yên của Lãnh Thư Đồng.

Cũng may tính cách của anh vốn thẳng thắn, không hiểu là hỏi ngay!

Lãnh Thư Đồng đột ngột bị ôm, giật mình hét lên thành tiếng, sau khi ngồi vững lại trong lòng anh mới vỗ vai bồm bộp: "Làm em sợ giật bắn cả mình!"

"Nói anh nghe xem, đang nghĩ gì thế?"

Hàn Vân Đình vừa nói vừa hít vào một hơi.

Ngửi thấy mùi hương thanh nhã, không vương trần tục trên người cô, trong lòng anh bỗng hơi... tham lam!

Nhất là khi có một cơ thể mềm mại ngồi trong lòng mình, anh cũng có phản ứng mà người đàn ông bình thường nên có!

Lúc này, Lãnh Thư Đồng lơ đãng xoay người đối diện với anh, gần nhau trong gang tấc, cả hai có thể cảm nhận được hơi thở nóng bỏng của đối phương.

Cô c*n m** d***, suy nghĩ một lúc rồi lấy hết dũng khí hỏi: "Nếu... không thể thích em, anh sẽ chia tay với em sao?"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2069



CHƯƠNG 2069: ANH CÓ RUNG ĐỘNG VÌ EM

Lãnh Thư Đồng dè dặt hỏi khiến cho trái tim Hàn Vân Đình như thắt lại, nhất là khi nhìn đôi mắt đang hướng về phía anh tràn ngập căng thẳng và do dự.

Hàn Vân Đình không hiểu sao lại thấy xót xa. Thứ cảm xúc này ập tới rất mãnh liệt, ồ ạt kéo tới choán lấy hết tâm trí anh.

Một cô gái ưu tú, lại có xuất thân cao quý mà lại phải dè dặt hỏi anh một câu hỏi như vậy.

Hàn Vân Đình không thể phân rõ được những cảm xúc phức tạp trong nội tâm mình chứng tỏ điều gì.

Nhưng trong khoảnh khắc này, anh chỉ muốn ôm cô thật chặt, nói cho cô hay: Không chia tay!

Nhưng, ba từ này còn chưa kịp thốt ra, anh đã từ tốn cúi đầu chạm vào trán cô.

Ngay sau đó, cả người Lãnh Thư Đồng cứng ngắc, Hàn Vân Đình nghiêng đầu m út lấy bờ môi đỏ mọng của cô.

Đây là nụ hôn đầu tiên của cả hai người họ!

Trải nghiệm ban đầu khi hôn môi khiến hai kẻ gà mờ trên tình trường chỉ biết ma sát hai bờ môi, cảm nhận sự rung động chưa từng có trong đời.

Sau đó, không biết là ai dấn đầu lưỡi vào sâu hơn rồi sau đó mới dần dần biến thành nụ hôn sâu.

Hàn Vân Đình rất an phận, Lãnh Thư Đông rất tập trung.

Sau khi nụ hôn kết thúc, cả hai người đều thở hổn hển.

Lãnh Thư Đồng không hề mở mắt, hàng mi khẽ run run, hai má ửng hồng, lộ rõ sự hồi hộp và ngại ngùng của cô.

Hàn Vân Đình hé mi mắt nhìn thấy vậy thì khẽ nuốt xuống, không nhịn được lại dâng lên bờ môi đỏ thắm của cô một nụ hôn.

Người con gái khi yêu thật đẹp!

Nhiệt độ trong phòng khách ngày một tăng cao, hai bàn tay rịn đầy mồ hôi của Lãnh Thư Đồng túm chặt lấy áo sơ mi Hàn Vân Đình.

Anh đã hôn cô... không phải với dáng vẻ lạnh như băng, mà nụ hôn vừa mãnh liệt vừa say đắm.

Có phải anh cũng đã rung động rồi không?

Lãnh Thư Đồng chần chừ mở to mắt ra, để rồi lập tức chìm vào đôi mắt sâu thăm thẳm, dịu dàng.

Dưới cái nhìn chăm chú của cô, Hàn Vân Đình nhẹ nhàng li3m li3m khóe miệng.

Không ngoài ý muốn, mang tai Lãnh Thư Đồng đỏ ửng.

Anh mím môi cười, giơ ngón cái lau vệt nước bên môi cô, khàn giọng trả lời câu hỏi mà cô đặt ra trước khi hôn: "Anh không hề nghĩ tới chuyện chia tay với em!"

Trái tim Lãnh Thư Đồng bỗng mềm nhũn!

Lần đầu tiên cô cảm thấy hơi nóng lòng, muốn làm nũng với anh, muốn nằm ườn trong lòng anh.

Vậy là, Lãnh Thư Đồng tháo đôi mắt kính trên mặt anh xuống, nhìn thẳng vào mắt Hàn Vân Đình, khe khẽ thì thầm với anh: "Vậy về sau cũng đừng nghĩ đến chuyện chia tay, có được không?"

Hàn Vân Đình nhìn cô, h*n l*n ch*p m** cô gần như không hề do dự: "Được."

Cũng không hiểu sao anh lại dễ dàng nhận lời, mặc dù Hàn Vân Đình tự nhận bản thân không phải người thích hứa hẹn.

Nhưng đối mặt với Lãnh Thư Đồng, bây giờ anh lại không thể nói ra lời từ chối.

Dường như cho dù cô muốn điều gì, muốn nói gì, anh cũng đều bằng lòng!

Đây là thích sao?

Bọn họ im lặng ôm nhau, bình tĩnh hưởng thụ sự rung động của con tim, khi hai trái tim dần cùng chung nhịp đập. Tuy có lẽ vẫn còn do dự, nhưng đối với Hàn Vân Đình mới nếm thử trái ngọt tình yêu, cảm xúc bên trong quả thật khiến anh muốn được nước lấn tới!

Sau đó, Lãnh Thư Đồng chầm chậm thiếp đi trong lòng anh, Hàn Vân Đình ôm lấy cô, dùng ánh mắt phác họa dáng hình của cô.

Anh nhìn ngắm một hồi lâu mới phát hiện đường nét gương mặt cô rất sắc nét, chiếc mũi dọc dừa thanh tú, hàng mi cong cong vừa dài lại vừa dày, trông lại có nét Tây.

Suốt một lúc sau đó, Hàn Vân Đình tựa người vào sô pha, vuốt v e gò má của cô, sau đó lấy tai nghe bluetooth trong túi ra, tìm một bài hát rồi bật lên nghe.

Đó là một bản tình ca đã có từ rất lâu, tên là "Rung động."

Có lẽ chỉ có những ca từ sầu muộn mới có thể khiến cho nội tâm đang kích động của Hàn Vân Đình bình tĩnh trở lại.

Anh quả thật đã hơi rung động trước Lãnh Thư Đồng rồi.
 
Back
Top