Cập nhật mới

Chào mừng bạn đến với diễn đàn 👋, Khách

Để truy cập nội dung và tất cả dịch vụ của diễn đàn, bạn cần đăng ký hoặc đăng nhập. Việc đăng ký hoàn toàn miễn phí.

Dịch Người Dấu Yêu

Người Dấu Yêu
Chương 2010



CHƯƠNG 2010: CÔ ẤY THẬT SỰ CHỈ LÀ MỘT NHÀ THIẾT KẾ THÔI SAO?

Niệm Niệm ngoan ngoãn gật đầu, khuôn mặt hồng hào quay sang nhìn Mộ Bảo, chỉ tay hỏi, "Là anh ấy ạ?"

"Đúng vậy, đây là anh Mộ Bảo của con, hai đứa phải yêu thương nhau, nhớ chưa con?" Ôn Tranh nằm tay hai đứa bé, từ tốn dặn dò.

Niệm Niệm khẽ đáp, "Biết rồi ạ."

Bé rất thích anh Mộ Bảo, vì anh rất tốt với bé.

Thật ra hai đứa bé này tuổi tác tương đương, Mộ Bảo chỉ lớn hơn Niệm Niệm mười ngày.

Nhưng rõ ràng Mộ Bảo hoạt bát hơn, Niệm Niệm lúc nào cũng có vẻ rụt rè.

Hai chị em ở bên này còn đang giới thiệu để hai đứa bé làm quen với nhau, Lôi Duệ Tu đã đi về phía Tần Bách Duật, hai người đứng thẳng tắp đối diện nhau, nhìn nhau cười rồi bắt tay, nghiêng người chạm vào vai nhau.

Đây là cách chào đặc biệt của đàn ông.

Lôi Duệ Tu thở dài nhìn Tần Bách Duật, lắc đầu cười nói, "Vừa rồi... ngại quá!"

Tần Bách Duật nhếch miệng, ánh mắt vẫn còn ý cười, "Chào mừng hai người quay về!"

"Hút thuốc không?" Lôi Duệ Tu nhướng mày đề nghị.

Tần Bách Duật gật đầu đồng ý.

Trong phòng khách, người dư thừa nhất... không ai khác ngoài Lôi Tiểu Ngũ!

Chắc do chột dạ nên từ khi Lôi Duệ Tu và Ôn Tranh xuất hiện, cậu ta ngồi ngay ngắn trên sô pha không hó hé tiếng nào, sợ bị lộ chuyện mình suýt làm lạc mất Niệm Niệm.

Song, may mắn thay, đến hiện tại vẫn an toàn!

Lát sau, Lãnh Thư Đồng nhìn sang Lăng Tử Hoan, kề tài cô nàng thì thầm một câu, cô nàng gật đầu đồng ý ngay.

Lãnh Thư Đồng nhìn cô mỉm cười rồi đứng dậy nói: "Thập Thất, tôi và Tử Hoan về nhà cô trước đây, trưa nay mình cùng ăn cơm với nhau đúng không? Chúng tôi về xem thử có giúp được gì không."

Nghiên Thời Thất áy náy tự cốc đầu mình, gặp được Tranh Tranh cô vui mừng quá, quên mất Thư Đồng và Hoan Hoan.

"Thư Đồng, qua đây đi, tôi giới thiệu với cô một chút."

Lãnh Thư Đồng kéo theo Lăng Tử Hoan đi đến trước mặt Nghiên Thời Thất, gật đầu chào Ôn Tranh, "Không cần giới thiệu đâu Thập Thất, tôi quen cô ấy."

Nghiên Thời Thất nhìn Lãnh Thư Đồng với vẻ kinh ngạc, cả Ôn Tranh cũng khá bất ngờ, vì cô chắc chắn mình không quen cô gái này.

Lãnh Thư Đồng mỉm cười giải thích: "Năm kia tôi sang Mỹ tổ chức sự kiện, có gặp cô và anh Lôi trong một buổi tiệc. Khi đó hai người vừa thu mua một công ty công nghệ điện tử Mỹ, lúc bấy giờ bạn tôi là cố vấn pháp luật của Lôi thị."

Ôn Tranh chợt hiểu ra, "Cô là... bạn của Tịch Trạch?"

Lãnh Thư Đồng mỉm cười gật đầu, "Vâng, cô Lôi, rất vui được làm quen với cô, tôi là Lãnh Thư Đồng."

Ôn Tranh vội bắt tay cô ấy, bất giác nhớ ra một vài chi tiết.

Tịch Trạch là cố vấn pháp luật mà lúc trước họ chấp nhận đầu tư rất lớn để mời về, nghe nói rất hiếm khi thất bại trong giới luật, chưa kể anh ta từng là luật sư của một gia đình quý tộc nào đó ở Anh.

Bạn bè xung quanh anh ta đều là người giàu sang phú quý, đa số đều là quý tộc chân chính.

Khi Lãnh Thư Đồng và Hoan Hoan cùng nhau rời đi, Ôn Tranh vẫn dõi mắt theo bóng lưng của họ.

"Cô ấy là Lãnh Thư Đồng, nhà thiết kế váy cưới đẳng cấp hàng đầu thế giới rất được yêu thích, bộ lễ phục em mặc lúc kết hôn là do cô ấy thiết kế đấy."

Nghiên Thời Thất kéo Ôn Tranh quay lại sô pha, giới thiệu Lãnh Thư Đồng cho chị gái biết.

Ôn Tranh ngồi xuống, đưa mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ sát đất, "Cô ấy thật sự chỉ là một nhà thiết kế thôi sao?"

Cô gái được Tịch Trạch dẫn đến dự tiệc, chắc hẳn không chỉ có như thế.

Cô từng gặp Tịch Trạch vài lần, biết rõ người đàn ông đó kiêu ngạo lạnh lùng đến nhường nào.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2011



CHƯƠNG 2011: NGHĨ GÌ VẬY? XÓT CHỊ À?

Nghe vậy, Nghiên Thời Thất ngẫm nghĩ rồi giải thích, "Em không hỏi kỹ gia cảnh của cô ấy, em quen cô ấy khi hoạt động trong showbiz."

Ôn Tranh gật đầu sáng tỏ, "Thảo nào..."

Lúc này, Tiểu Mộ Bảo ở bên cạnh cũng dắt Niệm Niệm đi tới.

Ôn Tranh kéo con gái tới trước mặt dặn dò:
"Niệm Niệm, gọi dì đi, đây là em gái của mẹ."

Niệm Niệm nắm tay Mộ Bảo, ngoan ngoãn gọi: "Dì!"

"Tiểu Ngũ, chú đưa hai đứa lên lầu chơi một lát, chị nói chuyện riêng với Tiểu Thất chút nhé."

Nghe Ôn Tranh dặn dò, Tiểu Ngũ vội vàng đáp vâng rồi dắt hai đứa bé lên lầu.

Nghiên Thời Thất nhìn bóng lưng nho nhỏ của Niệm Niệm cố gắng bước lên cầu thang, khẽ hỏi, "Hình như Niệm Niệm rất sợ người lạ?"

Ôn Tranh khẽ thở dài, "Con bé rất hướng nội, không chỉ sợ người lạ mà bình thường còn không thích nói chuyện."

Nghiên Thời Thất lập tức nhíu mày, "Có phải do còn nhỏ quá không?"

Ôn Tranh lắc đầu, vẻ mặt mang theo phiền muộn, "Thật ra mấy năm nay con bé đi theo bọn chị cũng rất thiệt thòi. Bình thường bọn chị đều quá bận rộn, vừa học vừa làm, gần như không có thời gian ở bên cạnh con bé. Từ nhỏ con bé đã ở với vú em, ban ngày không gặp được bố mẹ, buổi tối con bé ngủ rồi, chị với Duệ Tu mới về nhà.
Lúc hơn một tuổi con bé vẫn còn rất bám chị, sau đó lớn hơn một chút thì chỉ thích chơi đồ chơi một mình trong phòng. Con bé không quen tiếp xúc với người lạ, ở Mỹ có một số bạn nhỏ cũng muốn kết bạn nhưng con bé phản kháng rất dữ dội. Lần này có thể kết thân được với Mộ Bảo, thật ra chị cũng rất bất ngờ."

Nghe giọng điệu buồn bã của Ôn Tranh, đột nhiên Nghiên Thời Thất thấy rất xót xa.

Ở cái tuổi cần người bầu bạn nhất, Niệm Niệm lại bị buộc phải học cách ở một mình.

Nghiên Thời Thất kéo tay Ôn Tranh, lo lắng hỏi: "Lần này chị về rồi có định đi nữa không?"

"Không đi nữa." Mắt Ôn Tranh thoáng lóe lên rạng rỡ, "Chị thi lấy hai bằng, học bốn ngoại ngữ, bao gồm tất cả nghiệp vụ kinh doanh của nhà họ Lôi, đã chuẩn bị xong xuôi hết rồi. Tốn ba năm coi như cũng đã có được thành quả, chắc là trong tương lai chị sẽ cùng Lôi Duệ Tu định cư ở Nam Hải."

Nghe qua, dường như tất cả đều rất hoàn hảo.

Mặc dù nghe Ôn Tranh nói rất nhẹ nhàng, nhưng Nghiên Thời Thất biết rõ chị gái mình đã phải nỗ lực đến mức nào.

Đến con gái ruột cũng không thể chăm sóc, đúng là chị ấy đã gạt bỏ hết tất cả để tập trung vào học tập.

Ba năm trở lại đây, số lần mà hai chị em họ liên lạc chỉ đếm trong mười đầu ngón tay, dù có gọi video thì chưa nói được mấy câu chị ấy đã vội vàng ngắt máy, bận đến mức không dứt ra được.

Nghiên Thời Thất muốn hỏi một câu có đáng không, nhưng lời vừa đến bên miệng thì đã nuốt xuống.

Bất kế có đáng hay không, ít nhất bây giờ thì... quãng thời gian cực khổ cũng đã qua rồi!

Trong phòng khách có vẻ hơi ngột ngạt, Ôn Tranh nhướng mày cười với Nghiên Thời Thất, "Nghĩ gì vậy? Xót chị à?"

Nghiên Thời Thất không cần nghĩ ngợi mà đáp lại, "Đúng là rất xót, em biết chị ở nước ngoài rất bận, nhưng không ngờ lại bận đến mức này?"

"À, đều đã qua rồi! Bây giờ chị đã biết, những người thành công nhất vốn không phải vì vận may. Để đạt tới tiêu chuẩn của nhà họ Lôi, đúng là chị đã cố gắng đến mức người thường không sao tưởng tượng nổi. Em biết không, lúc về Nam Hải, điều đầu tiên chị muốn là được ngủ một giấc thật ngon! Mấy năm ở Mỹ, chưa bao giờ chị được ngủ đủ giấc, mỗi ngày chỉ được ngủ nhiều nhất là năm tiếng đồng hồ. Đôi khi chị cảm thấy thật sự không thể chịu đựng được, nhưng lần nào cũng thế, vào lúc sắp bỏ cuộc là chị lại khích lệ mình cố gắng thêm chút nữa. Lăn lộn mò mẫm mới đi được tới ngày hôm nay, chị không muốn trải qua cuộc sống như thế thêm lần nào nữa."
 
Người Dấu Yêu
Chương 2012



CHƯƠNG 2012: EM RỂ SIÊU THẬT!

Nghiên Thời Thất tuy không thể cảm nhận được hết nỗi khổ cực của Ôn Tranh, nhưng chăm chú nhìn kỹ mặt chị gái thì thấy vẫn thấy những nếp nhăn mờ mờ ẩn hiện giữa cặp lông mày lạnh lùng.

Đó là hậu quả của thói quen hay chau mày.

Phải vất vả đến mức nào mới có thể tạo thành nếp nhăn trên đầu mày chỉ trong hơn ba năm...

"Thôi nào, mọi chuyện đều đã qua rồi, em đừng có nhìn chị bằng vẻ mặt như sắp khóc ấy nữa, không nghiêm trọng như em nghĩ đâu!" Bắt được vẻ đau lòng trong đáy mắt Nghiên Thời Thất, Ôn Tranh liền nhoẻn miệng cười trêu chọc.

Thấy vậy, Nghiên Thời Thất cụp mắt, điều chỉnh lại tâm trạng rồi hỏi, "Chị đi thẳng từ Mỹ về à?"

Ôn Tranh lắc đầu, "Không, về Nam Hải từ nửa tháng trước rồi, có một số việc phải giải quyết, nhân tiện báo cáo với ba anh ấy thành quả mấy năm nay của bọn chị,"

Tất cả mọi chuyện đều được Ôn Tranh nói nhẹ như lông hồng, nhưng trải nghiệm như thế nào, e là chỉ có hai vợ chồng họ mới biết.

"Chị định ở lại đây bao lâu?"

Nghe vậy, Ôn Tranh thở dài, "Chắc là vài ngày, chị định nhân dịp này về Đế Kinh một chuyến. Ông ngoại vẫn chưa gặp Niệm Niệm bao giờ, kiểu gì cũng phải dẫn con bé đến cho ông cụ gặp. Vừa hay cũng có thể ở bên con bé nhiều hơn, chị sợ nếu cứ tiếp tục như vậy, Niệm Niệm sẽ hình thành chứng tự kỷ mất..."

Nỗi lo của Ôn Tranh cũng không phải là vô căn cứ.

Càng ngày cô càng ít được nhìn thấy nụ cười xuất hiện trên gương mặt cô con gái bé bỏng của mình.

Bình thường dù có ở cùng bọn họ thì cô bé cũng luôn ngoan ngoãn ngồi một chỗ, yên lặng nghịch ngón tay.

Tình trạng của Niệm Niệm làm cô vô cùng lo lắng.

Thấy Ôn Tranh căng thẳng, Nghiên Thời Thất cúi đầu ngẫm nghĩ, sau đó đề nghị, "Em thấy hình như Niệm Niệm rất thích chơi với Mộ Bảo, hay là... để em về Đế Kinh với chị. Để con bé chơi với bạn cùng lứa tuổi nhiều hơn, chưa biết chừng sẽ có thể tiến triển hơn một chút."

Ánh mắt ảm đạm của Ôn Tranh lập tức sáng hẳn lên, "Có được không? Không ảnh hưởng đến công việc của em chứ?"

Công việc?

Nghiên Thời Thất cười khổ, chỉ vào bụng mình, "Bắt đầu từ hôm nay em lại phải ở nhà chờ sinh rồi!"

"Hả?" Sau một hồi nghi hoặc, Ôn Tranh vui mừng ra mặt, "Lại mang thai rồi sao?"

Nghiên Thời Thất mím môi gật đâu, có hơi bất đắc dĩ, nhưng mong đợi và mừng rỡ nhiều hơn.

Cô muốn có con gái, cực kì muốn!

Nhất là sau khi thấy Niệm Niệm.

Chỉ mong thời gian trôi nhanh hơn một chút, đợi đến bốn tháng để có thể nhanh chóng đi kiểm tra giới tính của em bé.

Sau đó, Ôn Tranh chậm rãi giơ ngón cái lên, tấm tắc khen, "Em rể siêu thật, ba năm hai đứa!"

Nghiên Thời Thất: "..."

***

Ngày hôm nay, Nghiên Thời Thất và thai nhi an toàn xuất viện, Ôn Tranh quay về, có thể nói là niềm vui nhân đôi.

Hai chị em ngồi trong phòng khách hàn huyên một hồi, sau đó gọi Lôi Tiểu Ngũ và hai đứa bé trở về biệt thự bên cạnh.

Bạn bè tụ họp, chị em gặp gỡ, dù cuộc sống có vất vả đến đâu thì tinh thần của tất cả mọi người cũng đều rất phấn khởi.

Đến bữa trưa, Mộ Bảo và Niệm Niệm ngồi cạnh nhau.

Cậu bé cầm đũa trẻ em, liên tục gắp thức ăn vào bát em gái, lần nào gắp thức ăn đều hỏi một câu, "Em có ăn cái này không?"

"Em có thích ăn ngọt không?"

Tinh thần trách nhiệm của Mộ Bảo rất cao, tự mình đã có thể chăm sóc Niệm Niệm chu đáo mà không hề cần ai giúp đỡ.

Ăn cơm xong, Mộ Bảo dắt em gái đến phòng trẻ trong nhà mình, đưa tất cả đồ chơi đến trước mặt cô bé, sau đó cậu bé dùng một chiếc mô hình Lamborghini thu nhỏ hỏi tên em gái.

Hóa ra em gái cậu bé tên là Lôi Niệm Tranh, tên thật là hay!

Sau này Niệm Niệm lớn lên, do ảnh hưởng của thời thơ ấu mà tính cách rất lạnh lùng, so với Ôn Tranh chỉ hơn chứ không kém.

Cô có khuynh hướng thích khiêu chiến thử
thách, thích tốc độ cao và các môn thể thao mạo hiểm.

Sau đó, vị tiểu thư lạnh lùng cao ngạo của nhà họ Lôi trở thành tay đua nữ nổi bật nhất trên đường đua.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2013



CHƯƠNG 2013: ANH ẤY MUỐN ĂN MÌ TRỨNG!

Ngày hôm sau, Nghiên Thời Thất và Ôn Tranh lên máy bay đến Đế Kinh, Lôi Tiểu Ngũ cũng mặt dày đi theo.

Cuối cùng, Ôn Tranh và Lôi Duệ Tu cũng đã có thể về nước để bắt đầu tạo dựng cuộc sống mới của riêng mình.

***

Ba ngày nữa trôi qua, Lãnh Thư Đồng khởi động phần thi cuối cùng của cuộc thi thiết kế tại trung tâm triển lãm Lệ Thành.

Lần trước, vì nhiều lí do mà cô không thể mời Hàn Vân Đình đến làm giám khảo, nhưng trong cuộc thi ngày hôm nay, Lãnh Thư Đồng đã được như ý nguyện.

Cô hẹn Hàn Vân Đình đủ sớm, hơn nữa còn cho anh quyền phủ quyết trong cuộc tranh tài, đồng nghĩa với việc, trong vòng chung kết tuyển chọn nhà thiết kế năm nay, quyết định của Hàn Vân Đình có thể trực tiếp giúp một thí sinh giành chiến thắng.

Bốn nhà thiết kế lọt vào vòng chung kết đều không phản đối điều này.

Danh tiếng của Hàn Vân Đình trong giới thiết kế đã là quá đủ để trở thành một giám khảo đạt tiêu chuẩn.

Cũng vì vậy, suốt cả một ngày, Hàn Vân Đình đều ở đây với Lãnh Thư Đồng để lựa chọn các ứng cử viên.

Không lâu sau, trong giờ nghỉ, Hàn Vân Đình đi đến khoảng sân lộ thiên dưới tòa nhà, thở phào một hơi rồi châm một điếu thuốc.

Sau lưng vang lên tiếng giày cao gót lộp cộp, Lãnh Thư Đồng đứng ở chếch phía sau anh, đưa ra một ly cà phê, "Tuyển chọn nhà thiết kế rất rườm rà và mất thời gian, hôm nay làm phiền anh rồi!"

Hàn Vân Đình cắn điếu thuốc, tự nhiên cầm cà phê lên, "Không phiền, những ứng cử viên này đều có tiềm năng, nếu được đào tạo tốt, trong tương lai rất có thể sẽ tỏa sáng trong giới thiết kế."

Lãnh Thư Đồng gật đầu đồng tình, "Tôi cũng cảm thấy vậy, lúc đó tôi quyết định tuyển chọn nhà thiết kế ở Lệ Thành, mục đích chủ yếu là muốn đưa người chiến thắng đến Anh du học. Đà phát triển thương hiệu áo cưới của tôi rất tốt, nhưng cũng phải bồi dưỡng tài năng thiết kế từ trước, đề phòng sau này nguồn cảm hứng của tôi cạn kiệt, làm danh tiếng thương hiệu đi xuống."

Nghe vậy, Hàn Vân Đình dùng ngón tay búng tàn thuốc, "Cảm hứng cạn dần là việc không thể tránh khỏi, tôi đồng ý với cách làm của cô."

Lãnh Thư Đồng ngước nhìn gò má anh, cong môi không đáp lại.

Trên thực tế thì một mình cô hoàn toàn có thể đảm nhiệm cuộc thi thiết kế nho nhỏ này.

Chẳng qua là... Cô không muốn bỏ qua cơ hội tiếp xúc với Hàn Vân Đình, cho nên mới mượn cớ để anh đến làm giám khảo.

Tám giờ ba mươi phút tối, cuối cùng vòng chung kết cuộc thi thiết kế cũng kết thúc.

Người chiến thắng là một nhà thiết kế nam với những ý tưởng thiết kế mang phong cách tươi sáng và khác biệt.

Lãnh Thư Đồng giải thích ngắn gọn về chi tiết công việc, dặn anh ta ngày mai đến studio làm việc, đến chín giờ kém mới rời khỏi hội trường cuộc thi.

Màn đêm buông xuống, bầu trời được điểm xuyết với vô vàn vì sao sáng.

Lãnh Thư Đồng vươn vai giãn gân cốt, "Cuối cùng cũng xong rồi!"

Lúc này, Hàn Vân Đình ở phía sau bước từng bước xuống cầu thang, nhìn động tác của Lãnh Thư Đồng, "Nếu mệt quá thì về nghỉ sớm đi."

Lâm Thư Đồng chớp mắt, lắc đầu lia lịa, "Cũng không mệt đến thế, bận rộn cả một ngày trời, hay là chúng ta đi ăn bữa cơm nhé?"

Hàn Vân Đình trầm tư, vài giây sau hỏi: "Cô muốn ăn mì trứng không?"

Vừa nghe xong, Lãnh Thư Đồng lập tức hiểu ngay.

Xem ra anh ấy muốn ăn mì trứng!

Đúng là buổi tối không nên ăn đồ quá dầu mỡ, Lãnh Thư Đồng cười tủm tỉm phụ hoạ, "Được, vậy thì đi ăn mì trứng!"

Từ trước đến giờ, khi ở bên Hàn Vân Đình, cô chưa bao giờ phải khách sáo với anh.

Bởi vì anh luôn xuất phát từ cái tôi, thích là thích, không thích là không thích.

Nếu chơi trò lá mặt lá trái với anh, nói mấy lời khách sáo lịch sự, chưa biết chừng anh sẽ quay lưng bước đi, không buồn để ý đến bạn.

Đàn ông có cái tôi mạnh đôi khi tựa như hồ nước trong, chỉ cần nhìn thoáng qua là có thể trông thấy đáy.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2014



CHƯƠNG 2014: ANH VẪN ĐỊNH ĐỘC THÂN À?

Lần này, Hàn Vân Đình tự mình lái xe đưa Lãnh Thư Đồng đến một quán mì tinh tế.

Dường như anh là khách quen ở đây, vừa nhìn thấy anh, nhân viên đã dẫn thẳng bọn họ đến một vị trí quen thuộc.

Trong quán mì không có phòng riêng, Hàn Vân Đình và Lãnh Thư Đồng được xếp ở góc gần cửa sổ trên tầng hai.

Quang cảnh ở đây rất tuyệt, vừa ngẩng đầu liền có thể thấy vòng quay mặt trời ở phía đối diện.

Lãnh Thư Đồng lật thực đơn, hỏi dò: "Anh thường xuyên đến đây ăn mì sao?"

"Ừ, mì nhà này rất ngon, cô ăn rồi sẽ biết."

Hàn Vân Đình vừa nói vừa dựa vào thành ghế, chuyển tầm mắt nhìn ra bóng đêm ngoài cửa sổ.
Ánh đèn rực rỡ tươi đẹp trên vòng quay mặt trời khiến tâm trạng người ta cảm thấy dễ chịu thoải mái hơn bao giờ hết.

Anh thích cuộc sống yên bình tự tại như thế này!

Lãnh Thư Đồng gọi một bát mì cà chua trứng và thêm mấy món ăn khai vị, Hàn Vân Đình thì gọi mì thịt bò nổi tiếng của nơi này.

Hiện giờ khu ăn uống trên tầng hai có rất ít khách.

Lãnh Thư Đồng rót trà đẩy tới trước mặt Hàn Vân Đình, chân thành nói cảm ơn, "Cuộc thi hôm nay phải cảm ơn anh vì đã đưa ra rất nhiều lời khuyên có giá trị cho các thí sinh, bữa ăn này... tôi mời, thay cho lời cảm ơn!"

Hàn Vân Đình quay đầu từ cửa sổ vào, bắt gặp đôi mắt cong cong của Lãnh Thư Đồng thì hiếm khi nói đùa một câu, "Vậy có phải cô quá hời rồi không?"

Lãnh Thư Đồng sững sờ, cũng không thấy lúng túng mà trái lại có phần mừng rỡ.

Anh ấy có thể chủ động nói đùa, có phải đã chứng tỏ mối quan hệ giữa hai người đã không còn xa lạ như trước đây nữa rồi không?

Thấy Lãnh Thư Đồng ngơ ngác nhìn mình, Hàn Vân Đình lẳng lặng nhướng mày, giọng hơi trầm xuống, "Chỉ nói đùa thôi, cô đừng tưởng thật."

"Không phải..." Lãnh Thư Đồng vội vàng giải thích, "Tôi cũng cảm thấy đúng là hời thật, chi bằng hôm nào anh có thời gian rảnh, tôi lại mời anh một bữa thịnh soạn!"

Hàn Vân Đình không hào hứng lắc đầu, "Không cần, tính luôn bữa này đi."

Lãnh Thư Đồng hụt hẫng cụp mắt xuống, trong lòng tràn đầy ảo não.

Trước mặt Hàn Vân Đình, cô luôn trở nên vụng về lóng ngóng, rõ ràng đây không phải là những gì cô muốn nói, nhưng cô lại không thể biểu đạt suy nghĩ của mình.

Lãnh Thư Đồng cẩn thận che đậy suy nghĩ của mình, chỉ sợ Hàn Vân Đình nhận ra điều gì đó.

Không phải là cô không muốn chủ động thổ lộ tình cảm, nhưng người đàn ông như Hàn Vân Đình, nếu không bước được vào trái tim anh thì khi tỏ tình... sẽ chỉ nhận được một lời từ chối lạnh lùng mà thôi.

Cô luôn tự nhủ không nên trông đợi điều gì, có thể lại gần người mà mình thích suốt bảy, tám năm qua là đã phải cảm ơn trời đất rồi, sao dám tùy tiện phá vỡ trạng thái cân bằng hiện giờ chứ.

Lãnh Thư Đồng ôm tâm lý như vậy, cẩn thận dè dặt ở bên cạnh Hàn Vân Đình.

Hai người ăn xong đã sắp mười giờ.

Lãnh Thư Đồng lau miệng, nhìn thẳng vào Hàn Vân Đình, "Lần này anh đã sắp xếp xong xuôi hoạt động của tuần lễ thời trang Paris chưa? Thập Thất không thể tham dự tuần lễ thời trang, vậy thương hiệu VAN có muốn tìm người mẫu khác không?"

Nghe vậy, Hàn Vân Đình lắc đầu, cầm nước lên nhấp một ngụm, trong mắt thấp thoáng ý cười: "Tình huống kiểu này đã xảy ra một lần vào mấy năm trước rồi. Thế nên có kinh nghiệm từ lần trước, tôi đã có sẵn người mẫu dự bị, lần này vừa hay dùng tới, không cần phải tìm nữa."

Huống hồ bây giờ cũng đã quá muộn.

Lãnh Thư Đồng hiểu rõ thở dài, vừa nói vừa nhìn trộm Hàn Vân Đình, "Thật ra tôi rất ngưỡng mộ Thập Thất và chồng cô ấy. Kết hôn lâu rồi mà vẫn tình tứ như thuở ban đầu, lại nói... Mấy anh em kia của anh đều kết hôn rồi, còn anh thì sao? Vẫn định độc thân à?"

Dường như câu hỏi này là vấn đề mà mấy người quá lứa lỡ thì đều từng bị hỏi.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2015



CHƯƠNG 2015: LÃNH THƯ ĐỒNG ĐÁNH GIÁ CAO BẢN THÂN RỒI

Hiện giờ, Hàn Vân Đình ba mươi hai tuổi, Lãnh Thư Đồng hai mươi tám tuổi.

Theo ánh mắt của người đời thì bọn họ đã sớm đến tuổi thích hợp để kết hôn.

Lúc này, trong ánh mắt lạnh nhạt của Hàn Vân Đình chứa đựng một tia phức tạp, anh nhìn thẳng vào mặt Lãnh Thư Đồng chất vấn: "Cô muốn nói gì?"

Hàn Vân Đình không thích người khác dò hỏi chuyện riêng của mình, không chỉ riêng chuyện hôn nhân mà là tất cả mọi chuyện!

Anh biết tính cách mình quái gở, nhưng cũng chưa từng nghĩ đến việc thay đổi.

Cuộc đời là của anh, anh sống thoải mái là được, người khác không có tư cách xen vào.

Nghiễm nhiên, câu hỏi dò của Lãnh Thư Đồng đã phạm vào cấm kỵ của anh.

Không khí trên bàn ăn lập tức thay đổi một cách vi diệu.

Dù Hàn Vân Đình không thể hiện rõ, nhưng Lãnh Thư Đồng vẫn đọc được sự không hài lòng trong mắt anh.

Cô kìm nén sợ hãi, cố gắng dùng giọng điệu thoải mái lấp li3m: "Tôi chỉ hỏi vậy thôi, anh đừng hiểu lầm."

"Chúng ta vẫn chưa thân quen đến mức dò hỏi chuyện riêng của nhau!"

Nói xong, Hàn Vân Đình liền đứng dậy, hơi dịch lên trước, lạnh nhạt nói: "Tôi còn có việc, xin phép đi trước."

Lãnh Thư Đồng sững sờ nhìn bóng anh rời đi, muốn lên tiếng giữ anh lại, nhưng không tài nào cất nổi thành lời.

Cô chỉ hỏi anh vẫn định độc thân à thôi mà, tại sao lại thành ra thế này?

Rõ ràng cô đã từng chính tai nghe thấy mấy người anh em kia của anh cũng từng trêu chọc vấn đề này, khi đó thái độ của anh rất bình thường, hoàn toàn không có gì gọi là không vui.

Ấy thế mà cô vừa hỏi ra đã làm anh tức giận đến mức đùng đùng đứng dậy bỏ đi.

Là ghét hay kháng cự?

Hay cô đã đánh giá quá cao vị trí của mình trong lòng Hàn Vân Đình?!

Lãnh Thư Đồng cảm thấy rất có thể cô đã đánh giá cao bản thân quá rồi.

Sau bao ngày bầu bạn hòa hợp, cuối cùng vì tâm lý cầu may của cô mà mối quan hệ của hai người lại một lần nữa quay trở lại vạch xuất phát.

Trái tim Lãnh Thư Đồng dâng lên nỗi đau nhức nhối, cô ngồi một mình trước bàn, cảm nhận câu nói của anh trước khi đi.

Hóa ra trong lòng anh, bọn họ còn chưa thân quen đến mức có thể tùy tiện tán gẫu.

Có lẽ đến cả người quen sơ sơ cũng không phải!

Lãnh Thư Đồng cô đơn ra khỏi quán mì, mãi đến khi nhân viên phía sau gọi cô lại, cô mới giật mình phát hiện mình quên thanh toán.

Bóng đêm đen đặc dường như cũng phủ một lớp sương mù vào trái tim cô.

Không lâu sau, Lãnh Thư Đồng lơ đễnh xuống xe taxi, đờ dẫn đi vào khách sạn.

***

Mỗi người một ngả, sau khi rời khỏi quán mì, Hàn Vân Đình cũng không về nhà mà lái xe đi đến bờ sông cầu gãy.

Đây là khu di tích hiếm hoi của Lệ Thành, khu vực lân cận cầu gãy đã được Sở Văn hóa quây lại bảo vệ, đứng ở bờ sông vẫn có thể trông thấy dấu tích của cây cầu gãy sừng sững giữa sông.

Hàn Vân Đình đứng chắp tay sau lưng, một lúc sau nâng tay gỡ kính ra rồi day day đầu lông mày, đôi mắt màu mực sâu như biển.

Không phải là anh không muốn trả lời vấn đề của Lãnh Thư Đồng, chỉ là anh không biết phải đối mặt với khiếm khuyết trong vấn đề tình cảm của mình như thế nào.

Anh không biết yêu, càng không biết nên làm thế nào để yêu một người.

Nếu anh có thể thoải mái hưởng thụ tình yêu và được yêu, cớ gì đến ngày hôm nay anh vẫn là người cô đơn.

Trước kia anh cũng đã từng thử, nhưng mỗi lần muốn cố gắng hết sức để bước vào một mối quan hệ, anh lại chùn bước vì đủ loại cảm xúc ngổn ngang.

Anh sợ hãi mối quan hệ khác giới, càng ngại những phiền toái và biến động mà kiểu quan hệ này mang lại.

Cho nên, dần dần theo thời gian, anh đã cố chấp đến cực đoan, một khi anh đã không muốn thì không một ai có thể ép được anh.

Dù Lãnh Thư Đồng là người anh đánh giá rất cao, nhưng khi chạm đến ranh giới, anh vẫn sẽ mất đi vẻ lịch lãm mà lạnh mặt với cô.

Đêm nay tâm sự nặng nề, đã định trước rằng khó có thể ngủ yên.
 
Người Dấu Yêu
Chương 2016



CHƯƠNG 2016: NGƯỜI ĐẾN KHÔNG CÓ Ý TỐT!

Ngày hôm sau, bốn giờ sáng, vẻ mệt mỏi ngập tràn trong ánh mắt, Lãnh Thư Đồng xách va li trên tay, cô đơn rời khách sạn.

Một đêm trằn trọc, lại thêm không tìm được lí do nán lại nên cô muốn đi chơi một chuyến để nhìn nhận lại tình cảm của mình dành cho Hàn Vân Đình, cân nhắc xem có thể tiếp tục theo đuổi được hay không.

Các công việc liên quan đến Tuần lễ thời trang Paris cũng đang chờ cô chuẩn bị. Cô không chỉ là người thích Hàn Vân Đình, mà vẫn là nhà thiết kế thương hiệu áo cưới RS nổi tiếng quốc tế.

Có lẽ cả đời này Hàn Vân Đình sẽ không bao giờ biết được thương hiệu váy cưới RS được đặt theo chữ cái viết tắt trong tên của hai người họ.

Tên tiếng Anh của Hàn Vân Đình là Ray, còn tên tiếng Anh của cô là Stone! Đây là nguồn gốc của cái tên RS đình đám!

Lãnh Thư Đồng ngồi chuyến máy bay lúc tám giờ sáng rời khỏi Lệ Thành. Cùng lúc đó, trên khoang ghế hạng nhất ở một chiếc máy bay khác, một người đàn ông cao ngạo và lạnh lùng sắp hạ cánh xuống Lệ Thành lúc chín giờ.

Người này là Tịch Trạch!

***

Mười giờ sáng, Hàn Vân Đình đang sửa lại bản thảo trong phòng sách nhà mình thì điện thoại di động trên bàn vang lên, anh nhìn lướt qua rồi nghe máy: "Chuyện gì vậy?"

Người gọi đến là trợ lý của Văn phòng VAN.

"Anh Hàn, có anh Tịch muốn gặp anh!"

Vẻ mặt của Hàn Vân Đình không chút thay đổi, anh dừng tay đang lật bản thảo lại: "Có hẹn trước không?"

Trợ lý khó xử lắc đầu: "Không hẹn trước, nhưng anh Tịch ấy... Nhất định phải nhắn anh qua gặp anh ấy, nếu không thương hiệu VAN sẽ không thể tham gia Tuần lễ thời trang được!"

Nói tới câu cuối cùng, giọng của trợ lý không khác gì tiếng muỗi kêu.

Người đàn ông tự xưng là Tịch Trạch này cứ như tên khùng đến chỗ làm ăn của người ta để quậy phá.

Thương hiệu VAN đã nổi tiếng trên toàn thế giới từ rất lâu, và là thương hiệu tham gia cố định trong các Tuần lễ thời trang, sao có thể mất quyền tham gia được?

Nhưng...

Về lý thuyết là vậy nhưng hình như đối phương có lai lịch không tầm thường, hành động và phong thái đều tỏ ra ngạo mạn tự tin, hơn nữa chắc chắn không phải giả vờ!

Trợ lý không thể tự quyết định được chuyện này nên chỉ có thể báo cáo với Hàn Vân Đình.

Hàn Vân Đình nghe thấy vậy thì chớp mắt suy nghĩ rồi trả lời: "Bảo anh ta nghe điện thoại."

Trợ lý trả lời rồi lễ phép đưa điện thoại tới trước mặt Tịch Trạch.

Sau một loạt âm thanh sột soạt, một giọng nói trầm mạnh phát ra từ ống nghe: "Anh Hàn, anh mắc hội chứng Affective Disorder, tôi đoán đúng không?"

Chỉ một câu nói mà sắc mặt của Hàn Vân Đình lập tức thay đổi!

Affective Disorder, rối loạn cảm xúc!

Anh ta biết chuyện này sao?

Một lúc sau, Tịch Trạch nghe rõ tiếng hít thở dần trở nên nặng nề của Hàn Vân Đình, cặp mắt hẹp dài đầy vẻ nghiền ngẫm, đôi môi anh ta khẽ hé mở, cất giọng cảnh cáo: "Nếu không muốn người khác biết, tôi khuyên anh nên nhanh chóng đến gặp tôi!"

Hàn Vân Đình chưa kịp trả lời thì cuộc gọi đã bị ngắt.

Rõ ràng là Tịch Trạch này rất kiêu ngạo!

Hàn Vân Đình vẫn cầm điện thoại di động, cánh mũi run run.

Nhìn màn hình điện thoại dần tối đi, anh đặt tập bản thảo trong tay xuống, vớ lấy áo khoác, sải bước ra ngoài.

Đúng là anh rất muốn gặp mặt anh ta, rốt cuộc người đàn ông này có mục đích gì đây?

***

Sau hai mươi phút lái xe, Hàn Vân Đình đến văn phòng.

Đẩy cửa kính ra, anh ngước mắt nhìn xung quanh, trong đám đông đang qua lại không ngớt, anh nhanh chóng nhìn thấy một bóng lưng bắt mắt.

Đối phương mặc áo sơ mi trắng và áo gi-lê ca rô màu xám, dáng người cao lớn, chiếc áo vest ca rô cùng màu vắt trên cánh tay.

Anh ta đang đứng trước một ma nơ canh, có vẻ như đang ngắm chiếc váy dài.

Còn chưa nhìn lên gương mặt anh ta, cảm giác đề phòng đã dấy lên trong lòng Hàn Vân Đình.

Có vẻ như người đàn ông này không hề có thiện chí!

Hàn Vân Đình nheo mắt, cất bước tiến lên đúng lúc đối phương xoay người lại.

Trên ngực chiếc áo gi-lê màu xám của anh ta có một chiếc đồng hồ quả quýt vàng, mái tóc chải chuốt tỉ mỉ, toát lên vẻ tao nhã và quyền lực.

Tịch Trạch, một huyền thoại trong giới pháp lý!

Hóa ra là anh ta!
 
Người Dấu Yêu
Chương 2017



CHƯƠNG 2017: ANH KHÔNG BIẾT LÃNH THƯ ĐỒNG ĐÃ THÍCH ANH BẢY NĂM RỒI SAO?

Tịch Trạch quay lại nhưng vẫn đứng yên quan sát Hàn Vân Đình.

Khi ánh mắt hai người chạm nhau, dường như có tia lửa lóe lên.

Trong tròng mắt dài hẹp và lạnh lùng của Tịch Trạch đầy vẻ dò xét và bất mãn.

Sau một hồi lâu, anh ta mới tiến lên, nhìn thẳng vào Hàn Vân Đình, lịch sự chìa tay: "Tịch Trạch!"

Hàn Vân Đình liếc nhìn rồi bắt tay anh ta: "Hàn Vân Đình."

"Chúng ta nói chuyện ở đây hay đến văn phòng của anh?"

Đối phương cứ mở miệng là ra vẻ chỉ đạo bề trên khiến Hàn Vân Đình rất khó chịu.

Anh lờ đi không trả lời, hỏi ngược lại: "Anh Tịch muốn nói chuyện gì với tôi? Tôi không nhớ là chúng ta có quen biết nhau."

Cùng lắm là từng thoáng gặp nhau trong một số dịp nào đó mà thôi!

Bọn họ chưa bao giờ chính thức làm quen với nhau, anh ta tới đây làm gì?

Tịch Trạch nhìn chằm chằm vào Hàn Vân Đình: "Lúc trước thì chưa, nhưng giờ thì quen biết rồi! Thời gian của tôi rất quý giá, nếu anh Hàn còn nói nhảm làm lãng phí thời gian nữa thì sẽ uổng phí tâm ý của tôi đấy!"

Kì lạ!

Tịch Trạch nói như vậy không hiểu sao lại khiến người ta hoang mang!

Muốn biết rõ động cơ của anh ta, Hàn Vân Đình kiên nhẫn chịu đựng, xoay người dẫn đối phương lên văn phòng trên tầng cao nhất.

Vài phút sau, bọn họ ngồi xuống đối diện nhau, trợ lý nhanh chóng bưng hai tách trà nóng tới.

Tịch Trạch ung dung cầm tách trà lên, thổi hơi nóng rồi hít hà, mắt lóe lên vẻ ác cảm.

Sau khi ngửi qua, anh ta đặt tách trà xuống một góc bàn, rõ ràng không có ý định uống nó.

Anh ta chỉnh lại áo gi-lê, chậm rãi liếc mắt, nói một câu khó hiểu: "Đầu Đá đâu rồi?"

Hàn Vân Đình: "???"

"Anh Tịch đột nhiên đến thăm là vì muốn tìm Đầu Đá nào đó sao?"

Nghe vậy, vẻ mặt kiêu ngạo từ đầu đến cuối của Tịch Trạch cũng thoáng biến sắc: "Anh không biết Đầu Đá là ai sao?"

Hàn Vân Đình bàng quan nhếch miệng: "Là người rất quan trọng sao? Tôi cần phải biết người đó ư?"

Tịch Trạch cười nhạt nhìn anh, sau đó chế nhạo: "Thì ra là như vậy, suốt bao nhiêu năm qua, vẫn không có chút tiến triển gì!"

"Anh Tịch, anh thật kì lạ!" Sự kiên nhẫn của Hàn Vân Đình đã cạn kiệt rồi!

Nghe vậy, Tịch Trạch giãn mày, lấy chiếc đồng hồ quả quýt trước ngực xuống nắm trong tay vuốt v e, suy nghĩ một chút rồi ngước mắt cười lạnh: "Cô ấy thích anh bảy năm mà đến giờ anh vẫn không biết biệt danh của cô ấy là Đầu Đá sao?"

Hàn Vân Đình hỏi lại với vẻ mặt không cảm xúc: "Ai cơ?"

"Lãnh Thư Đồng!"

Tịch Trạch nói thẳng, ba chữ đơn giản của Tịch Trạch khiến trái tim Hàn Vân Đình lỡ mất một nhịp.

Thích anh suốt bảy năm?

Sao có thể!

Dường như đọc được sự nghi ngờ của Hàn Vân Đình, Tịch Trạch vắt chéo chân, tay vẫn nghịch chiếc đồng hồ quả quýt, nhíu mày hỏi lại: "Anh cũng không biết chuyện này sao?"

"Nếu đó là sự thật thì bây giờ tôi biết rồi!"

Được phụ nữ thích không phải là chuyện lạ đối với Hàn Vân Đình.

Nhưng mà... thích suốt bảy năm thì quả thật khiến người ta phải kinh ngạc.

Nhớ lại cuộc gặp không mấy vui vẻ với Lãnh Thư Đồng tối qua, Hàn Vân Đình vẫn không hề nhận ra Lãnh Thư Đồng thích mình.

Tuy nhiên, bất kể là thật hay giả thì anh... cũng không muốn chứng thực, vì điều đó không quan trọng!

Trong văn phòng, hai người đàn ông đều im lặng theo đuổi suy nghĩ của riêng mình.

Sau một lúc, ánh mắt đầy vẻ thăm dò của Tịch Trạch nhìn thẳng vào khuôn mặt của Hàn Vân Đình: "Cô ấy chưa bao giờ nói cho anh biết sao?"

Hàn Vân Đình thờ ơ gật đầu: "Hôm nay anh tới đây chỉ để nói chuyện này thôi hả?"

"Còn chưa đủ sao?" Tịch Trạch cong môi giễu cợt nhìn Hàn Vân Đình: "Là anh cảm thấy không hề quan trọng, hay là do chứng rối loạn cảm xúc nên không thể cảm nhận được tâm tư của phụ nữ?"

Trán Hàn Vân Đình lập tức cau lại: "Chuyện riêng của tôi, sao anh Tịch biết được?"
 
Người Dấu Yêu
Chương 2018



CHƯƠNG 2018: HÀN VÂN ĐÌNH KHÔNG CHÚT RUNG ĐỘNG

Tịch Trạch quan sát Hàn Vân Đình từ trên xuống dưới bằng ánh mắt chòng chọc rất thô lỗ: "Chẳng phải anh biết mình bị rối loạn cảm xúc nhờ kết quả chẩn đoán của bác sĩ sao? Cho dù anh dùng nghệ danh ra nước ngoài đi khám, nhưng đừng quên nghề nghiệp của tôi. Luật sư coi trọng bằng chứng, đương nhiên quan sát rất tinh!"

Hàn Vân Đình: "..."

Kết quả chẩn đoán ở nước ngoài mười năm trước mà Tịch Trạch cũng có thể tra ra được, quả thật không hổ là luật sư danh tiếng!

Hàn Vân Đình không nói gì, Tịch Trạch cũng chẳng muốn vòng vo với anh nữa, đi thẳng vào vấn đề: "Hôm nay tôi đến đây vì muốn giúp Đầu Đá làm rõ một chuyện! Đừng nghĩ tôi xen vào việc của người khác, cô ấy là em gái tôi, tôi không muốn thấy cô ấy bị mọi người xa lánh vì anh!"

Câu nói này thật nặng nề làm sao!

Hàn Vân Đình khó hiểu nhìn Tịch Trạch: "Vậy nên anh đến đây để hỏi tội tôi?"

"Có thể nói như vậy!"

Thái độ kiêu ngạo của Tịch Trạch trong mắt Hàn Vân Đình chỉ là thể hiện ta đây.

Anh gập ngón tay gõ lên mặt bàn, hờ hững cong môi, nói sâu xa: "Có phải trước khi định tội thì luật sư cũng cần nghe 'lời khai' của đối phương hay không? Chưa kể tôi cũng không thân quen với Lãnh Thư Đồng, cho dù những gì anh nói là sự thật thì liên quan gì đến tôi? "

Tịch Trạch nhíu mày nheo mắt: "Con bé thích anh bảy năm mà anh cho rằng không liên quan đến mình sao?"

Hàn Vân Đình vẫn mặt lạnh mím môi: "Ai cũng có tâm tư riêng của mình, cô ấy muốn gì là chuyện của cô ấy. Cho dù tôi có bị rối loạn cảm xúc thì anh cũng không có quyền chất vấn tôi, hơn nữa tôi không phải nghi phạm của anh!"

Tịch Trạch chết lặng!

Lần đầu tiên anh ta gặp được một người đàn ông băng giá như vậy!

Biết có một người phụ nữ thích mình suốt bảy năm mà lại không hề động lòng sao?

Là đang thầm tận hưởng, hay là thật sự không để tâm?!

Trong mắt Tịch Trạch dần hiện lên vẻ bối rối.

Còn Hàn Vân Đình thì càng lúc càng bình tĩnh hơn, anh vẫn gõ tay lên mặt bàn, không chút nao núng nghênh đón ánh nhìn dò xét của Tịch Trạch.

Vài giây sau, Tịch Trạch thở dài, lắc đầu bật cười: "Tôi thật sự không ngờ bệnh rối loạn cảm xúc của anh lại nặng đến mức này! Nói như vậy, anh không còn nhớ gì về cô gái mình từng ra tay giúp đỡ trong một bữa tiệc ở nước ngoài sao?"

Hàn Vân Đình nghe vậy thì lục lại trí nhớ một lúc lâu. Dưới cái nhìn chằm chằm của Tịch Trạch, anh thản nhiên lắc đầu: "Nếu anh nói đã từng thì làm sao mà tôi nhớ được?"

Từ khi còn rất nhỏ, anh đã tham gia vô số bữa tiệc lớn nhỏ rồi!

Đây là sự bất mãn của anh khi ở nhà họ Hàn, đồng thời cũng là cách cha mẹ anh cưỡng ép dạy anh lễ nghi giao tiếp.

Phân tích từ lời nói của Tịch Trạch, anh gần như đã hiểu ra tất cả.

Có lẽ mình đã từng tình cờ giúp một người trong một bữa tiệc nào đó.

Mà trùng hợp đó lại là Lãnh Thư Đồng, cho nên cô ấy nảy sinh tình cảm với anh.

Nhưng, suy cho cùng chuyện này cũng đâu liên quan gì đến anh?!

Điểm đặc trưng của chứng rối loạn cảm xúc là trong mối quan hệ với người khác giới, Hàn Vân Đình đã rút lui ngay từ khi mới nhìn thấy dấu hiệu khác thường.

Sau cuộc gặp, cuối cùng Tịch Trạch phải quay về tay không.

Anh ta nhìn bộ dạng sắt đá của Hàn Vân Đình mà không khỏi thương cảm cho Lãnh Thư Đồng.

Một hậu duệ của tầng lớp quý tộc Anh, cần gì phải làm cho bản thân trở nên hèn mọn như vậy?

Anh ta là đàn ông, có thể nhìn ra Hàn Vân Đình thực sự không có cảm xúc với Lãnh Thư Đồng.

Trước khi ra về, Tịch Trạch đứng ở cửa phòng làm việc, kéo cửa ra rồi lại không nhịn được quay đầu cảnh cáo: "Nếu không có bất kì cảm xúc rung động nào với Đầu Đá, vậy mong anh hãy cắt đứt mọi liên lạc với cô ấy kể từ ngày hôm nay đi."

Vốn tưởng rằng Hàn Vân Đình sẽ từ chối, không ngờ Tịch Trạch lại thấy đối phương gật đầu đồng ý rất quả quyết: "Được."
 
Người Dấu Yêu
Chương 2019



CHƯƠNG 2019: CÔ ĐÃ CHẠY TỚI RỪNG SÂU NÚI THẲM RỒI SAO?

Tịch Trạch cười khẩy rời khỏi văn phòng.

Còn Hàn Vân Đình thì nhìn cánh cửa gỗ bị đóng mạnh, trong đôi mắt bình tĩnh cũng bắt đầu gợn sóng.

Anh nhớ lại năm hai mươi tuổi, anh cùng ba đến thăm chi nhánh kinh doanh ở Anh.

Khi đó bọn họ ở lại Anh ba ngày, có đến gia đình Field ăn tối, tính đến nay cũng đã hơn mười năm rồi.

Trong trí nhớ của anh chỉ có một ấn tượng mơ hồ, có vẻ như trong bữa tiệc gia đình quý tộc đó, anh đã từng giúp đỡ một cô gái.

Bởi vì cô cũng là người Trung Quốc, nên rất nổi bật giữa vô vàn khuôn mặt người nước ngoài.

Nhưng cụ thể anh đã giúp được gì thì anh thực sự không hề nhớ, thậm chí còn chưa bao giờ tìm hiểu danh tính của cô gái.

Nhớ tới đây, Hàn Vân Đình bất giác day thái dương.

Đó, đây chính là điểm rắc rối của phụ nữ.

Rõ ràng anh chỉ tốt bụng giúp đỡ nhưng cuối cùng lại gây ra bao nhiêu phiền phức.

Dòng đời hỗn loạn khiến anh hình thành bản năng muốn tránh né mọi rắc rối.

Hàn Vân Đình thở dài, móc điện thoại di động từ trong túi ra, gần như không chút do dự xóa hết tất cả phương thức liên lạc của Lãnh Thư Đồng, kể cả WeChat cũng đưa vào danh sách đen.

Sau khi xóa xong, Hàn Vân Đình nhìn chằm chằm vào màn hình một lúc, cuối cùng mím môi, bấm số điện thoại nội bộ, gọi trợ lý đến để thảo luận về các công việc của Tuần lễ thời trang.

Có vẻ như đối với anh, tất cả những điều này chỉ là tiểu tiết không đáng nhắc tới!

***

Tịch Trạch chậm rãi đi ra khỏi văn phòng, vừa mới đứng yên, một chiếc xe sang trọng màu đen đã dừng lại bên cạnh anh ta.

Người tài xế bước xuống xe, lon ton đi vòng qua đầu xe rồi cung kính mở cửa ghế sau: "Mời anh."

Tịch Trạch nghiêng người ngồi vào chỗ, bỏ áo khoác xuống, lấy di động ra gọi cho Lãnh Thư Đồng.

Lần này anh ta quay về Trung Quốc mà không báo trước với Đầu Đá.

Vốn dĩ muốn làm cô ngạc nhiên, nhưng không ngờ điện thoại của cô vẫn luôn trong trạng thái tắt máy.

Bây giờ đã gần mười giờ sáng, cuộc gọi đi cuối cùng cũng vang lên âm báo chờ được trả lời.

Tịch Trạch mím môi thở dài, trái tim đang treo lơ lửng cuối cùng cũng ổn định lại.

"A lô, A Trạch?"

Lãnh Thư Đồng vừa nghe máy, Tịch Trạch nhạy bén nghe thấy âm thanh ồn ào huyên náo từ đầu dây bên kia.

Anh ta nhíu đôi lông mày rậm, mắt liếc nhìn ra ngoài cửa sổ: "Đang ở đâu đấy?"

Lãnh Thư Đồng im lặng vài giây: "Em đang ở tỉnh Quý Đông..."

"Đi làm gì thế? Có công việc gì ở đó sao?"

Lãnh Thư Đồng nghe ra Tịch Trạch đang không hài lòng, thoáng suy nghĩ rồi hỏi vặn lại: "Sao đột nhiên lại quan tâm em đang ở đâu vậy. Chắc không phải anh về nước rồi đấy chứ?"

Tịch Trạch hừ lạnh một tiếng: "Gửi địa chỉ cho anh, anh đi tìm em!"

Lãnh Thư Đồng lập tức mắt chữ a mồm chữ o!

Anh ấy về thật rồi sao?

Ngay khi Lãnh Thư Đồng còn định hỏi tới, Tịch Trạch đã ngạo nghễ cúp điện thoại và nhắc tài xế: "Ra sân bay."

Tỉnh Quý Đông... chưa nghe bao giờ!

Đến tỉnh Quý Đông sau gần ba tiếng ngồi máy bay, Tịch Trạch nhìn vị trí trên điện thoại, khuôn mặt đẹp trai góc cạnh trở nên u ám.

Tại sao còn phải ngồi xe buýt nữa?

Cô đã chạy tới rừng sâu núi thẳm rồi sao?

Tịch Trạch đầy nghi ngờ, nhưng để có thể nhanh chóng gặp được Lãnh Thư Đồng, anh ta vẫn đi theo tuyến đường cô hướng dẫn, lại đi thêm hai tiếng nữa, cuối cùng cũng đến được vùng núi Bình Túc!

Khung cảnh ở đây đẹp như tranh vẽ!

Tịch Trạch tuy mang khuôn mặt Á Đông nhưng lại là người Anh bản xứ.

Từ nhỏ đã được dạy dỗ trong gia đình quý tộc, hầu hết những gì anh ta nhìn thấy và nghe nói đều là những thứ xa xỉ phẩm cao cấp, hiếm khi có cơ hội tham quan các khu phong cảnh tự nhiên ở Trung Quốc.
 

Hệ thống tùy chỉnh giao diện

Từ menu này bạn có thể tùy chỉnh một số phần của giao diện diễn đàn theo ý mình

Chọn màu sắc theo sở thích

Chế độ rộng / hẹp

Bạn có thể chọn hiển thị giao diện theo dạng rộng hoặc hẹp tùy thích.

Danh sách diễn đàn dạng lưới

Bạn có thể điều chỉnh danh sách diễn đàn hiển thị theo dạng lưới hoặc danh sách thường.

Chế độ lưới có hình ảnh

Bạn có thể bật/tắt hiển thị hình ảnh trong danh sách diễn đàn dạng lưới.

Ẩn thanh bên

Bạn có thể ẩn thanh bên để giảm sự rối mắt trên diễn đàn.

Cố định thanh bên

Giữ thanh bên cố định để dễ dàng sử dụng và truy cập hơn.

Bỏ bo góc

Bạn có thể bật/tắt bo góc của các khối theo sở thích.

Back