CHƯƠNG 61 : BÁI KIẾN NHẠC PHỤ NHẠC MẪU 3Không biết qua bao lâu, cảm xúc ba Hạ dần ổn định xuống, lúc này mới chú ý tới người con trai đang đứng ở một bên, chỉ liếc mắt một cái ông liền ngây ngẩn cả người.Đó là ngũ quan hoàn mỹ, da thịt sạch sẽ trắng nõn, đặc biệt là cặp mắt hẹp dài màu hổ phách khác kia, đôi mắt đó giống như cảm nhận được ông đang đánh giá, hơi hơi nâng lên nhìn qua, ý cười sáng lạn lập tức hiện lên.Ba Hạ mất tự nhiên ho nhẹ một tiếng, ra tiếng hỏi: " Cậu là?"
Ông thế nhưng nhìn một người con trai đến ngây người, thật là mất mặt, chẳng qua người con trai này cũng quá đẹp rồi, minh tinh trên TV cũng không thể bằng được.Người này vừa thấy chính là nhân trung long phượng(*), xa không thể với tới, sao Nhiêu nhi lại quen biết người như vậy?Nhân trung long phượng : rồng phượng giữa biển người thường (người tài trong nhân gian) Nhìn biểu tình ba Hạ có chút hoài nghi, Thẩm Phi cười càng thêm thân thiết, vô cùng lễ phép hơi hơi khom người hành lễ với ba Hạ : "Chào Bác , cháu là chồng chưa cưới của Nhiêu nhi - Thẩm Phi."
Mặc kệ biểu tình Thẩm Phi lễ phép cùng gần gũi, lời hắn nói giống như một tiếng sấm ầm ầm hướng về phía ba Hạ phụ, cũng nhìn về phía con gái đang còn sa vào lòng mẹ Hạ.Mẹ Hạ buông ra Hạ Miều ra, không dám tin nhìn về phía Thẩm Phi, lúc nhìn thấy hắn tươi cười như ánh mặt trời thì khi hơi kinh hãi, đáy mắt hiện lên một mạt kinh diễm, chỉ là đáy lòng chấn động vẫn là không bị hủy diệt, không xác định lại lần nữa hỏi."
Cậu vừa nói cái gì?"
Thẩm Phi xoay người rất có lễ phép khom lưng với mẹ Hạ, tươi cười sáng lạn mà ngoan ngoãn trả lời: "Bác gái, cháu là chồng chưa cưới của Nhiêu nhi, hôm nay cố ý tới ra mắt bá phụ bá mẫu."
Quay đầu lại nhìn về phía con gái nhà mình nữ nhi, trong mắt tràn đầy dấu chấm hỏi, biến mất mấy tháng còn chưa tính, đột nhiên trở về lại mang theo một đứa con rể cho bọn họ?
Đứa nhỏ này rốt cuộc là thế nào?Tuy rằng trước kia vẫn luôn thúc giục Nhiêu nhi tìm đối tượng, chỉ là nó nói bây giờ đang thịnh hành kết hôn muộn, lại còn nói tân hôn phải ra Pháp, nếu không thể tìm được người phù hợp còn không bằng tự ở một mình.Không tìm liền không tìm, một khi tìm liền trực tiếp nói cho bọn họ muốn kết hôn, đây không phải dọa người thì là cái gì?!"
Đây......
Là chuyện gì?"
Mẹ Hạ hướng về phía Hạ Miều vội vàng hỏi.Chỉ thấy Hạ Miều ngơ ngác nhìn Thẩm Phi, bà đẩy đẩy nàng: "Đứa nhỏ này, phát ngốc cái gì, mau nói, rốt cuộc chuyện này là thế nào?"
Bị đẩy như vậy, Hạ Miều cuối cùng cũng hồi thần, âm thầm mắng: "Cái tên Thẩm Phi không biết xấu hổ này, rõ ràng là ác ma âm hiểm, thế nhưng lại ở trước mặt cha mẹ nàng khoe mã!"
Nhìn dáng vẻ đơn thuần kia đi, đây hoàn toàn nằm ngoài dự kiến của Hạ Miều!Ai có thể nghĩ đến tên ác ma này sẽ thu hồi một thân xảo trá, lấy lòng cha mẹ nàng, biểu tình kia ngoan ngoãn thậm chí còn có vài phần lấy lòng, không phải muốn bắt cóc cha mẹ nàng sao?
Vô sỉ!Nhưng mà, không đợi Hạ Miều mở miệng, ba Hạ liền nói: "Được rồi, có chuyện gì đi vào rồi nói, đã đứng ở cửa cả buổi rồi..."
Nói xong nhìn Thẩm Phi một cái, liền dẫn đầu đi vào phòng, mẹ Hạ cười nói với Thẩm Phi : "Vào trong ngồi đi."
Nói xong lôi kéo Hạ Miều đi vào.Toàn bộ quá trình, ba mẹ Hạ cũng không có biểu hiện quá yêu thích hoặc thất lễ, chỉ đối đãi giống với khách tới chơi mà thôi.Cử chỉ như vậy làm Thẩm Phi hoài nghi sờ sờ khuôn mặt tuấn mỹ của mình, nhướng mày thầm nghĩ: "Chẳng lẽ diện mạo hắn rất kém cỏi?
Sao Nhạc phụ nhạc mẫu không có chút phản ứng nào?"
Con gái nào mà được mang theo một người tuấn mỹ như hắn, soái khí lại nhiều tiền về nhà, thì liền ngã trước ngửa sau hầu hạ lấy lòng hắn, còn nhà nàng chẳng những không lấy lòng ngược lại còn đặc biệt khách sáo.Khóe môi Thẩm Phi hơi gợi lên, thật là phản ứng thú vị, người nhà này thật sự quá thú vị......Lúc vào nhà hơi thở trước mặt làm Thẩm Phi hơi hơi sửng sốt, trong căn phòng này có một hơi thở lưu chuyển cư nhiên làm hắn cảm thấy rất ấm áp......Con ngươi màu hổ phách hơi đổi, giống như đang tra xét nơi nào có điều hòa, chỉ là nhìn một vòng, phòng khách nho nhỏ mười mấy mét vuông này, căn bản không có điều hòa.Thẩm Phi nhíu mày, thật là kỳ quái......Đối với người không biết tình thân là gì như Thẩm Phi, làm sao sẽ biết, hơi thở ấm áp mà hắn cảm nhận được không phải do điều hòa gây ra, mà cái này gọi là sự ấm áp của gia đình.
"Chưa ăn cơm trưa phải không?"
Đi vào phòng nhìn sắc mặt Hạ Miều có chút tái nhợt ngồi trên ghế sofa, mẹ Hạ liền trực tiếp xem nhẹ vấn đề vừa rồi, nghĩ là sắc mặt Nhiêu nhi tái nhợt hẳn là do đi máy bay không ăn cái gì.Hạ Miều hơi hơi mỉm cười, lắc lắc đầu: "Con chưa có ăn, con muốn ăn cơm mẹ làm."
Hai tay rũ ở bên sườn tay nắm chặt lại, cố nén đau đớn rõ ràng ở hạ thể, vừa rồi còn có thể bỏ qua, bây giờ nhàn rỗi đau đớn kia ngược lại quá rõ ràng lên.Mẹ Hạ tức giận liếc Hạ Miều một cái: "Biết ngay đứa nhỏ ngươi sẽ không ăn cơm."
Đáy mắt lại có vô biên sủng nịch cùng quan tâm.Nói xong xoay người đi phòng bếp, một lát sau, trong phòng bếp mới truyền ra Hạ mẫu một câu hỏi chuyện: "Bằng hữu con có ăn không?"
Hạ Miều không chút suy nghĩ nói thẳng ra: "Hắn ăn rồi."
Kỳ thật, ý Hạ Miều không phải là không cho Thẩm Phi ăn cơm, mà là ở trên máy bay hắn đã ăn rồi, còn đút thức ăn cho nàng.Nàng nói ăn cơm không chỉ là không muốn mẹ nhìn ra cái gì, càng chủ yếu là, nàng vô cùng nhớ đồ ăn mẹ làm, mặc dù no nàng cũng muốn ăn.Thẩm Phi nghe vậy, mày hơi nhọn, ngoan ngoãn nói lớn với mẹ Hạ đang trong phòng bếp: "Bác gái, cháu đói bụng, cháu cũng muốn ăn."
Hạ Miều có chút hoài nghi nhìn thoáng qua Thẩm Phi, đại thiếu gia nhà giàu có thể ăn được cơm canh đạm bạc nhà nàng?Lại cũng không dám nói cái gì, nàng không quên thân phận nàng còn chưa phải tự do, nếu là lộng không hảo đắc tội cái này không tiết tháo hóa, trực tiếp đem sự tình thọc ra tới, hoặc là đem nàng mạnh mẽ mang đi, kia đã có thể xong rồi.Ba Hạ nhìn thoáng qua Thẩm Phi, rồi hỏi Hạ Miều: "Mấy tháng này rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Nghe vậy, Hạ Miều ngây ra một chút, ngoan ngoãn cười nói: "Không xảy ra chuyện gì, chỉ là lúc đi Thượng Kinh di động bị mất, sau lại nhìn thấy ở công ty kia có tuyển người vẽ tranh minh hoạ, liền đi ứng tuyển, ai ngờ người nhiều quá, công ty yêu cầu thi theo hình thức phong bế thức, chỉ chọn người thắng cuối cùng, lúc ấy trong điện thoại chưa kịp nói rõ ràng, thoáng cái liền đã hơn ba tháng, thực xin lỗi, làm ba cùng mẹ lo lắng rồi."
Hạ Miều nói xong lời cuối cùng hốc mắt có chút hồng nhuận, đáy mắt phức tạp xin lỗi làm ba Hạ cảm thấy chuyện không đơn giản như vậy, hơn nữa lời đứa nhỏ này nói có trăm ngàn chỗ hở.Chỉ là nhìn thoáng qua Thẩm Phi vẫn đang luôn nhìn Hạ Miều, cuối cùng vẫn là không hỏi thêm, chờ người con trai này về rồi hỏi sau vậy.
Lúc này ba Hạ nào biết, người con trai này vừa đi, cũng là lúc con gái bảo bối cũng rời khỏi......CHƯƠNG 62.
BÁI KIẾN NHẠC PHỤ NHẠC MẪU 4
Bởi vì mấy tháng này Hạ Miều không ở nhà nên mẹ Hạ cũng không có tâm tình nấu cơm, cho nên trong nhà cũng không có đồ ăn ngon gì, mẹ Hạ chỉ xào cơm chiên trứng ra cho hai người.Cứ việc như thế, Hạ Miều vẫn là lệ nóng doanh tròng nâng chén lên, cảm nhận hương vị ấm áp đã lâu không có này.
Động tác này làm trong lòng mẹ Hạ một mạt chua xót, không biết tại sao, nhìn Nhiêu nhi bà cảm giác nó có chút khác thường, cặp mắt sương mù kia lượn lờ ủy khuất nồng đậm.Đáy lòng mẹ Hạ có chút bất an nói không nên lời, mở miệng nói với Hạ Miều : "Nhiêu nhi......
Con có phải có chuyện gì gạt mẹ không?"
Trong giọng nói không tự giác mang theo một tia cẩn thận.Hạ Miều vội vàng cười nói: "Sao có thể, cho dù có chuyện gạt mẹ, mẹ không phải đã biết sao."
Nói xong giơ cánh tay Thẩm Phi lên: "Con biết anh ấy lúc ở Thượng Kinh, anh ấy đối với con rất tốt, cho nên lúc anh ấy cầu hôn con liền nhận lời, mẹ không phải rất muốn ôm cháu sao, cho nên con cũng muốn nỗ lực phải không nào?"
Hạ Miều nói lời vui đùa làm tâm tình Thẩm Phi một trận thoải mái, có lẽ để cho Hạ Miều sinh cho hắn một đứa nhỏ cũng không tồi.Chẳng qua lời nàng nói lại làm đáy lòng mẹ Hạ cùng ba Hạ càng thêm bất an một chút, cái gọi là không ai biết con gái bằng mẹ, mẹ Hạ đương nhiên nhìn ra Hạ Miều không thích hợp.Mẹ Hạ nóng nảy, vội vàng nói: "Nói vui đùa cái gì, mẹ tuy rằng thúc giục con tìm đối tượng, nhưng mẹ không kêu con tùy tiện gả cho người khác, con cùng hắn mới quen biết có mấy ngày, hiểu biết lẫn nhau còn ít?
Hôn nhân không phải trò đùa, đó là chuyện cả đời, sao có thể qua loa như thế?"
Mẹ Hạ mỗi nói một câu, làm đáy mắt Hạ Miều phủ đầy sương mù, nàng liều mạng chịu đựng, không nghĩ muốn nó rớt ra, chỉ là cuối cùng nước mắt vẫn không khống chế được tràn ra hốc mắt.Giờ khắc này, Hạ Miều chỉ muốn ôm mẹ khóc một hồi thật lớn, kể ra những ủy khuất mà mấy tháng qua nàng chịu đựng, nàng muốn nói nàng không muốn đem mình tùy tiện gả cho người khác, Thẩm Phi cũng không phải mẫu người lý tưởng mà nàng tìm.
Nhưng mà không thể, nàng sao có thể tùy hứng nói ra làm cho cha mẹ lo lắng được, lời này một khi nói ra, chẳng những không thay đổi được gì, ngược lại càng có thêm hai người thương tâm lo lắng, thậm chí lấy tính cách ba mẹ, có khả năng không màng tất cả làm ra chuyện gì đó, mà nàng không muốn ba mẹ vì nàng mà xảy ra chuyện gì."
Con..."
Hạ Miều vừa muốn an ủi mẹ lại bị Thẩm Phi mở miệng ngăn cản.
"Bác gái, tuy rằng cháu cùng Nhiêu nhi quen nhau chưa lâu lắm, nhưng cưới nàng lại là chuyện cháu quyết định, vợ Thẩm Phi cháu sẽ chỉ là Hạ Miều, về hiểu biết, cháu cùng Nhiêu nhi đã hiểu biết rõ rồi."
Nghe thế, sắc mặt Hạ Miều hơi trắng vài phần, sợ Thẩm Phi sẽ nói ra những gì không nên nói, nhưng lời hắn nói kế tiếp làm nàng chậm rãi thả lỏng."
Cháu biết hai Bác rất hy vọng Nhiêu nhi có thể hạnh phúc, không cầu giàu sang, chỉ cần có thể thương yêu nàng, đối tốt với nàng, bao dung tính tình của nàng, mong bá phụ bá mẫu yên tâm, cháu sẽ đối xử với Nhiêu nhi thật tốt, tuyệt đối sẽ không để cô ấy chịu bất kì ủy khuất gì, chuyện hai bác lo lắng tuyệt đối sẽ không bao giờ xảy ra.".Thẩm Phi không thể nghi ngờ là rất thông minh, hắn bắt được suy nghĩ của ba mẹ Hạ, cũng nhìn ra ba mẹ Hạ Miều không yêu tiền, cho nên thân phận cao quý cũng không thể mang đến ưu thế gì cho hắn, hắn quyết định vứt đi bá đạo trước kia, rồi lộ ra một phen ôn nhu.Quả nhiên, nhìn thấy biểu tình ba mẹ Hạ mềm xuống, Thẩm Phi biết mình làm đúng rồi.Trong lòng lại đột nhiên cảm thấy vô cùng vui vẻ, hắn chẳng qua chỉ là suy đoán mà thôi, không nghĩ tới ba mẹ nàng thật đúng là nghĩ như thế.Thế nhưng không để bụng con gái mình gả cho một người không có tiền, chỉ để ý con gái mình có gả người cho người đối với nàng tốt hay không, thật là suy nghĩ kỳ lạ.Theo lời Thẩm Phi nói, Hạ Miều lại nỗ lực duy trì nụ cười hạnh phúc nhìn cha mẹ của mình, còn thường thường gật đầu, đáy lòng lại là một phần yên lặng xuống.Thẩm Phi nói ra lời như vậy tuy rằng làm nàng khiếp sợ ngoài dự đoán, chỉ là nàng cũng không động tâm, trong lời hắn nói có vài phần là thật có vài phần là giả.Nàng biết, có lẽ Thẩm Phi đối với nàng khác thường, cái khác thường này ở trong mắt đám nam nhân kia là khiếp sợ, ở trong mắt nàng chẳng qua là nhất thời hứng thú bố thí cho mà thôi.Một người khịt mũi coi thường tình cảm, sao có thể hy vọng xa vời hắn hiểu được yêu là cái gì.
Người như vậy yêu, cũng chỉ là dã man đoạt lấy, không biết thông cảm tôn trọng lẫn nhau, nếu có yêu nàng nàng cũng không cần, cũng tuyệt đối sẽ không tiếp nhận.
Ánh mắt Hạ Miều hơi ám, vì cha mẹ của mình, vì hôn nhân mà nàng coi là thần thánh nhất, nàng cần phải nhanh thoát khỏi một chút, nàng không có quá nhiều thời gian, một khi cùng Thẩm Phi kết hôn, nàng muốn trốn càng không có khả năng.Trong không khí trong nháy mắt yên lặng, mẹ Hạ đứng dậy rót một chén nước đặt vào trong tay Hạ Miều trong tầm tay, mở miệng nói: "Không phải đói bụng sao, ăn nhanh lên, nếu không sẽ nguội."
Con gái mình đáy mắt đầy cảm xúc phức tạp bà như thế nào không cảm giác được, chẳng qua đứa nhỏ này không muốn nói, bà cũng không thể bức bách nó.Thẩm Phi thấy vậy, mâu quang trong mắt khẽ lưu chuyển, tình cảm chân thật khó chen vào làm hắn rất không thoải mái, có chút ủy khuất hướng về phía Hạ Miều nói: "Nhiêu nhi......
Anh khát......"
Khóe mắt Hạ Miều khẽ động, nâng lên ly nước trong tay ly nước giống như sợ hắn đoạt giống nhau, vội vàng uống một ngụm mới nói: "Em đi rót nước cho anh."
Thẩm Phi thấy vậy, đáy mắt xẹt qua một tia bất mãn, trên mặt lại ngoan ngoãn mà cười nói: "Không cần, em ăn nhanh đi, anh uống của em là được."
Lúc này, ba Hạ mở miệng: "Nhiêu nhi mau ăn, ba đi lấy nước cho Thẩm Phi."
Nói xong liền đứng lên đi rót một chén nước cho Thẩm Phi, chậm rãi cười nói: "Thẩm Phi đúng không, cũng đừng cùng khách sáo với chúng ta, Nhiêu nhi rất ít dẫn người khác về nhà, phàm là mang về đều là bạn bè cực tốt của nó, cho nên ở cái nhà này không cần khách sáo."
Lời nói ba Hạ hiền lành cùng với ý tứ trong đó, Thẩm Phi hơi hơi sửng sốt, gật đầu đáp: "Cảm ơn bá phụ.
"Thật là phương thức đãi khách kỳ lạ, ý của ba Hạ là nói Nhiêu nhi sẽ không tùy tiện dẫn người về nhà, cho nên bạn bè về nhà nàng đều được nàng đồng ý qua, bọn họ sẽ không đãi kiểu khách sáo nhàm chán đó, mà là đối đãi giống như tiểu bối nhi nhà mình, hắn tùy ý là được.Rõ ràng nhìn như không lễ phép, lại vô tình lộ ra một tia thân cận của người trong nhà, cách làm như vậy so với mặt ngoài khách sáo làm người khác thoải mái hơn rất nhiều, ít nhất biểu hiện như vậy khiến cho hắn cảm giác hắn ở chỗ này không phải người ngoài.Cũng làm Thẩm Phi hiểu rõ, hóa ra cách làm của mẹ Hạ vừa rồi, không phải xem nhẹ hắn, mà là xem hắn giống như người trong nhà, không có khách sáo.