CHƯƠNG 16:Nhìn rất xa như lại rất gần, nhưng mà khoảng cách, làm cho người ta lo lắng a...Hạ Miều giống như không có nghe được những lời nói của Mạch Tuyết vẫn đi về phía trước.
Đi đến gian phòng thứ ba.Hình ảnh trong gian phòng bên tay trái gian lại làm cho cô nhíu mày.Chỉ thấy một cô gái cả người không mặc quần áo, đôi tay kia sờ soạng chính mình để tìm kiếm cảm giác khoái lạc, trên mặt cô ta lộ gõ sự ham muốn.Bên cạnh người nam nhân chỉ đạo cho cô ấy phải làm gì...Đôi tay cô ta chậm rãi vuốt ve cặp vú đầy dụ hoặc ,trên khuôn mặt cô ta có phần hơi ửng đỏ hiện lên một cỗ dụ hoặc và hơi thở mị tình...Kế đó tay cô ấy chuyển từ đồi núi xuống vùng bụng phẳng lỳ ,từ từ kéo xuống quần tam giác của chính mình, bất đầu quanh quẩn vuốt ve mơn chớn nó.Hạ Miều nhìn thấy cảnh xuân cơ thể không có bài xích nó, mà làm cho cơ thể không tự giác mà nóng lên, cô không thể không thừa nhận nhìn thấy cảnh xuân ấy thật làm cho người ta nóng mắt ,cô là con gái còn vậy huống chi là con trai, có khi con trai xem xong nhất định bộ phận sinh dục không tự giác mà hướng lên rồi.Cô nhìn về phía người bên cạnh, trên mặt Mạch Tuyết vẫn không biểu hiện điều gì ,miệng vẫn cười như không cười lộ ra vẻ biến thái giống như những chuyện phía trước thuỷ chung không liên quan đến mình .Mạch Tuyết bắt gặp ánh mắt cô nhìn về phía anh , vươn cánh tay đem Hạ Miều ôm vào lòng."
Sao vậy?
Bảo bối xúc động?"
Mạch Tuyết bên tai cô nói ám muội,miệng lập tức phát ra tiếng cười haha: " Phải ngoan ngoãn biết không bảo bối" ."
Nhìn xem, đây là cái cô phải học ở đây nhưng cô phải nhớ , phải biết nhiều thứ ,nam nhân mới hứng thứ được".Hạ Miều miễn cưỡng đè xuống sự chán ghét trong lòng. muốn cô lấy lòng đàn ông? , thà giết cô còn hơn .Nhưng lúc này cô không nên nói gì cả!Mạnh Tuyết tiếp tục đi về phía trước."
Bảo bối, gian phòng bên tay phải vẫn chưa xem đâu."
Mạch Tuyết nhìn về phía Hạ Miều nhắc nhở cô nói.Đáy mắt hiện lên ý cười, thật muốn bắt cô lên giường và cường bạo cô, anh không thể nhịn được nữa.Chẳng qua câu nói trên không thể lừa được cô, muốn cô xem phòng bên tay trái để cho cô học cánh cơ bản, và nắm vững được các bộ phận nhạy cảm.Hạ Miều nghe thế, xoay người bước về phía trước, thẳng đến nhìn thấy rõ cảnh tượng trong phòng mới đứng lại.Bên trong, là một cô gái tay chân bị trói và bị treo lên giữa không trung, hai chân bị kéo ra hai bên một góc 90 độ, nơi tư mật bị lộ ra bên ngoài.
Một người đàn ông từ từ bước tới chuẩn bị đâm cây nhục bổng thô dài vào tiểu huyệt của cô ta, cô nhìn thấy cô ta vô cùng sợ hãi.Sắc mặt cô ta trở nên xanh mét, mở miệng như muốn kêu cứu.Người đàn ông cầm nhục bổng bắt đầu thọc vào tiểu huyệt cô ta, chỉ nhìn thôi đã làm cho người ta sợ hãi.Nhục bổng tiến vào tiểu huyệt đến được một nửa thì dừng lại.Anh ta chậm rãi ra vào tiểu huyệt bị ,miệng cô ta bắt đầu những tiếng kêu thê lương và la hét .
Sau đó cô thấy cô ấy đã nhận được những tia khoái cảm và bắt đầu thoả hiệp ưỡn người phối hợp theo nhịp ra vào.Lúc này bên tai cô giọng Mạch Tuyêt cất lên rất ôn nhu."
Còn tưởng rằng có thể kiên trì được bao lâu , mới chủ động dâng lên miệng tiểu huyệt đã thỏa hiệp, thật đúng là làm cho người ta thất vọng."
Lập tức tiến đến Hạ Miều bên tai.Dừng lại và thâm ý nói: "Lá gan nhỏ như thế, nếu đổi lại là bảo bối, nhất định sẽ không làm cho anh thất vọng đâu".Hạ Miều gắt gao nắm hai tay và bấu vào da thịt mình, sắc mặt trắng bệch một mảnh, tự nhiên nói: "Đáng tiếc, tôi sẽ không cho anh cơ hội""Phải không?
Thật sự rất đáng tiếc".Mạch Tuyết sung sướng cười, nâng bước đi về phía trước nhẹ nhàng và thể hiện mình là chủ nhân vui vẻ cực kỳ .Mạch Tuyết xoay người lại nhìn về phía trước, mắt Hạ Miều đã có một mảnh ẩm ướt, nơi hốc mắt đã nhiễm ửng hồng.Cô nói với bản thân phải kiên trì, Hạ Miều, ngươi nhất định phải kiên trì, không thể bị can thiệp vào suy nghĩ, không thể, ngươi đã nói không thể thua, ngươi đã nói một ngày nào đó muốn quang minh chính đại thoát khỏi nơi này mà không bị xa ngã bất cứ điều gì nơi đây.Cô sẽ không như những cành hoa bị vùi dập ở nơi này , nghĩ như thế, tâm trạng cô bắt đầu bình ổn lại.
Cái gian phòng thứ tư, Hạ Miều vẫn như trước xem bên trái, vì cô cần điều tiết cảm xúc lại, cô không dám chắc khi nhìn những hình ảnh tàn nhẫn đó cô có thể khống chế được bản thân.Đi đến gần chỉ cần liếc một cái, Hạ Miều đã suýt ngã trên mặt đất.Trước mắt cô là cảnh nhiều người đàn ông quan hệ với một cô gái, tiếng rên la của cô ta làm cô nhớ đến mình của đêm đó .Nam nhân đó nằm phía dưới, cô gái đó nằm trên, còn một nam nhân thì mạnh mẽ tiếng vào cúc hoa của cô ta.CHƯƠNG 17 : LUYỆN NGỤC KIẾP SỐNG Mạch Tuyết không nhìn thấy Hạ Miều ngây người , mỉm cười mở miệng giải thích nói: "Hiện tại khách đều thích chơi NP, nếu không có kinh nghiệm tốt sẽ rất dễ bị thương, một khi bị thương, sẽ phải mất một thời gian trị liệu, không phải ai cũng đều có thể có đãi ngộ tốt giống cô đâu, nếu không mau chóng khỏi lại, chỉ có thể bị vứt bỏ."
Sau đó, Mạch Tuyết giống như cảm thấy còn chưa đủ, lại tiếp tục châm lửa nói: "Cô trước tiên nên đi đến phòng số 4 xem thử, buổi tối ngày hôm đó nếu không phải tôi lên tiếng nhắc nhở bọn họ, cô đã bị đưa đến phòng đó rồi."
Hạ Miều nghe vậy, bàn tay gắt gao bấu chặt, móng tay bén nhọn đâm thủng da thịt ở lòng bàn tay , một chút cảm giác đau cô cũng không có , cái đau như vậy cũng không che dấu được hận ý cùng đau đớn trong lòng cô.Hạ Miều chậm rãi xoay người đi tới phòng số 4 bên tay phải.Gian phòng này khác với gian phòng khác , trong phòng rất sạch sẽ, rất rộng, ngoại trừ chính giữa có con ngựa giả màu trắng giống thật như đúc, thì không còn thứ gì.Con ngựa trắng kia không ngừng chạy nhảy, từ mặt tường bên này cho đến bên kia, nếu không phải dưới chân nó là máy móc , cô còn cho rằng đó là một con ngựa thật.Trên con ngựa trắng có một người ngồi, không phải ngồi thẳng , mà là nhào vào trên người con ngựa , đôi tay vòng qua bụng ngựa bị dây thừng cột vào nhau.Con ngựa trắng chạy , thân thể người phụ nữ kia cũng theo đó mà đong đưa, trong quá trình đó thân hình trần trụi luôn phập phồng , có thể nhìn thấy rõ ràng trên con ngựa có một đồ vật đứng thẳng , theo hạ thể nữ nhân đong đưa không ngừng ẩn hiện.Tuy rằng Hạ Miều thấy không rõ đó là thứ gì , nhưng nhìn vết máu phía dưới hạ thể nữ nhân tràn ra, theo con ngựa trắng bóng chậm rãi chảy xuống, từng giọt nhỏ trên sàn nhà, dung nhập vào hình thành một bãi máu loãng.Cô gái ghé vào trên lưng ngựa hơi thở đã thoi thóp, chỉ có sắc mặt trắng bệch vặn vẹo mới có thể chứng minh cô ta còn sống."
Trên lưng ngựa là cái gì?"
Hạ Miều nhàn nhạt hỏi, giọng nói bình tĩnh khó nén một tia rùng mình.Mạch Tuyết hơi hơi mỉm cười, trong mắt lộ ra một tia ác ý: "Dĩ nhiên là đồ vật làm cô thoải mái ."
Đánh rắm!
Thoải mái anh đi thử đi !
Hạ Miều đang muốn chửi ầm lên, nhưng lại há miệng thở dốc, ở thời điểm mấu chốt nhịn xuống.Mạch Tuyết thấy vậy nụ cười trên mặt càng thêm sâu thêm một chút, dáng vẻ ẩn nhẫn của cô có vài phần đáng yêu .Mạch Tuyết không chú ý tiếng lòng mình chợt lóe rồi biến mất , chậm rãi mở miệng nói: "Đó giống như bảo bối của đàn ông, chẳng qua nó thô dài thêm một chút, vì để khiến cho phụ nữ càng thêm sung sướng.
Ở trên người nó có từng mảnh nhô lên làm thành vảy, bộ vị được che kín bởi từng mảnh lông trâu."
Theo lời Mạch Tuyết , sắc mặt Hạ Miều lại lần nữa trắng bệch lên.
Mạch Tuyết đi qua , từ sau lưng ôm lấy cô, muốn bao phủ toàn bộ thân hình cô, giống như muốn dùng thân thể hắn làm suy sụp sự kiên cường của cô.Mạch Tuyết làm một động tác mà chính mình cũng không thể tưởng tượng , hắn nhẹ nhàng liếm liếm vành tai trắng nõn tinh xảo, ôn nhu nỉ non nói: "Lên con ngựa trắng một lần đã có thể làm mất cơ hội làm nữ nhân , bảo bối......
Em nên báo đáp ân nhân cứu mạng mình thế nào đây ?"
Giọng nói ôn nhu lộ ra một tia ái muội mà chính anh cũng chưa phát hiện ra, bởi vì lúc này anh cảm nhận được hạ thể của mình lại có một tia nóng rực.Đôi mắt mỹ lệ hiện lên một tia vui mừng, hình như không phải là ảo giác của anh.Ngay sau đó ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua mặt Hạ Miều , anh có cơ hội, anh có cơ hội trở thành một người đàn ông chân chính, mà cơ hội này lại là người phụ nữ trước mắt mang đến......Có lẽ, nếu cô thật sự làm anh trở lại như bình thường, thì chỉ cần cô nghe lời, anh sẽ đối xử với tốt với cô.
Hạ Miều lúc ấy sớm đã thần chí không rõ, cho nên cô căn bản không biết Mạch Tuyết đang nói gì, nhìn cảnh tượng tàn nhẫn bên trong , trong lòng Hạ Miều vẫn có chút sợ hãi, tuy rằng cô không tự mình nhận sự đau đớn bên trong , nhưng đau đớn đêm đó cũng tuyệt đối không kém gì so với cái này.Duy nhất đáng mừng là ít nhất cô vẫn là một nữ nhân, mà cô gái bên trong sau này là bộ dáng gì......Mặc dù không muốn, Hạ Miều vẫn nói một tiếng: "Cảm ơn."
Mạch Tuyết dùng chóp mũi không ngừng ma xát cái cổ trắng nõn , ái muội nỉ non nói: "Dùng hành động thực tế biểu đạt đi ......"
Lời nói có thâm ý làm Hạ Miều hơi hơi nhăn mày lại, không phải cô đã sớm biết sẽ không đơn giản như vậy sao?
Cần gì lại để ý ."
Anh muốn gì?"
Mạch Tuyết hơi hơi mỉm cười, buông lỏng cô ra, chậm rãi nói: "Đi cùng tôi ."
Nói xong liền quay đầu đi ngược trở lại."
Phòng kế tiếp không nhìn nữa?"
Hạ Miều nhìn Mạch Tuyết chậm rãi hỏi.Phía trước còn mấy căn phòng nữa, anh ta buông tha cho cô?Ai ngờ Mạch Tuyết nghe vậy , chỉ xoay người cười nói: "Bảo bối đây là coi xong thành nghiện?
Phòng kế tiếp em không cần nhìn đâu, đó là chỗ chuẩn bị vứt hàng hóa vô dụng , nếu bảo bối bảo bối nhất định sẽ không bao giờ nhìn thấy."
Hạ Miều nhìn Mạch Tuyết cười đơn thuần giống như một đứa trẻ , trong lòng cô đột nhiên có chút hoảng hốt, không biết vì sao anh ta có được một đôi mắt trong suốt cùng sạch sẽ như vậy lại là một người máu lạnh tàn nhẫn, thậm chí biến thái.Nghe nói mỗi ác ma đều là từ thiên sứ mà thành, vậy người đàn ông biến thái này cũng từng làm thiên sứ sao?CHƯƠNG 18:Nhất định là quá trình cực kỳ đau khổ, phải có bao nhiêu thương tổn mới có thể từ một thiên sứ biến thành ác ma?Cô cho rằng cô đã nếm tới đỉnh điểm của luyện ngục thống khổ, chỉ là linh hồn cô vẫn sạch sẽ như cũ, hắn biến thành ác ma vậy thì lúc trước hắn thừa nhận đau đớn gấp bao nhiêu lần so với cô?Ngay sau đó, Hạ Miều cười nhạo ra tiếng, mặc kệ lúc trước hắn từng chịu thương tổn như thế nào , thì cũng đừng nên cho người khác gánh vác thay.Làm sai chính là làm sai, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, đều không nên mang tổn thương cho người khác.Ánh mắt Hạ Miều khẽ biến đổi, nâng bước đi theo phía trước.Mạch Tuyết không mang cô đi tiếp, mà là đem cô mang về phòng của mình , Hạ Miều cũng không thèm chú ý động tác kế tiếp của hắn, cô bước đến trước cửa sổ sát đất ngồi xuống.Lúc này, Mạch Tuyết đang cầm ly rượu đi tới đột nhiên dừng bước, ánh mắt có chút mê ly nhìn người phụ nữ đang bị vầng sáng bao phủ , trên mặt cô mang theo một tia cười nhạt đẹp đến câu hồn đoạt phách.Mạch Tuyết bất tri bất giác đem điện thoại lấy ra chụp lại ảnh cô , nhưng tức khắc giống như bị tạt nước lạnh vào mặt khiến hắn thanh tỉnh lại .Hắn đang làm cái gì?!Khuôn mặt Mạch Tuyết bực bội âm trầm muốn đem ảnh chụp xóa, khi tay chạm đến đến trên màn hình thì động tác chợt cứng lại.Hắn muốn xóa nó, nhưng cái tay kia lại không nghe theo sai khiến của hắn, dừng ở giữa không trung vẫn không nhúc nhích.Trầm mặc nửa ngày, Mạch Tuyết bực bội đem điện thoại cất đi , cầm ly rượu vang đỏ trong tay đưa cho Hạ Miều, khẩu khí không vui nói: "Uống đi ."
Hạ Miều ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn thoáng qua mặt Mạch Tuyết che kín âm trầm , tựa như đối với hắn hỉ nộ vô thường đã thấy nhiều nên không trách.Sau đó nhìn lướt qua ly rượu vang đỏ trong tay hắn, cũng không dò hỏi cái gì, nhận lấy liền uống một hơi cạn sạch.Hương vị chua xót nồng nặc làm Hạ Miều chau mày , gương mặt trắng nõn cũng nhiễm một mảnh ửng đỏ.Cô ghét uống rượu vang đỏ, mặc dù người khác nói rượu vang đỏ uống ngon , nhưng tới miệng cô chính là khó uống muốn chết .Mạch Tuyết cau mày trừng mắt nàng: "Cảnh tượng phòng thứ nhất cô hẳn là còn nhớ rõ đi, hiện tại cho tôi nhìn thử xem năng lực học tập của cô ."
Ngữ khí mang theo một chút mệnh lệnh.Sắc mặt Hạ Miều trở nên khó coi , hắn muốn cô......Chỉ tưởng tượng đến cái hình ảnh kia, trong lòng Hạ Miều liền dâng lên từng đợt ghê tởm .Nuốt nuốt nước miếng, miễn cưỡng mở miệng hỏi: "Anh không sợ giống người đàn ông kia?"
Hạ Miều không biết người đàn ông bị thương kia tên gì , nhưng Mạch Tuyết lại biết cô đang nói ai, có chút âm trầm cười nói: "Trừ phi cô nghĩ đến việc muốn vào phòng số 4."
Ngực Hạ Miều hơi hơi phập phồng, khuôn mặt Mạch Tuyết vô cùng tự đại làm cô thật muốn đứng lên tát hau cái.
Nhưng mà ở lúc cảm xúc phập phồng , cô đột nhiên cảm giác thân thể có chút khô nóng, hình như theo cảm xúc của cô nó càng thêm rõ ràng .Hạ Miều có chút bực bội cau mày, hít sâu một hơi, đôi tay có chút run rẩy nâng lên, vụng về cởi ra dây lưng.Đây là lần đầu tiên cô cởi quần cho một người đàn ông, trong ngực có một chút khẩn trương cùng ngượng ngùng.Một loạt cảm xúc phức tạp làm động tác trên tay càng thêm run rẩy , nhưng Mạch Tuyết lại có một loại cảm giác khó có thể miêu tả , động tác cô vụng về thế nhưng lại làm hạ thể hắn có vài phần nóng rực.Phát hiện này làm Mạch Tuyết có chút gấp không chờ nổi hướng phía cô quát: "Động tác nhanh lên!"
Hạ Miều bị tiếng hô bất thình lình làm sợ tới mức tay run lên, ngay sau đó thở mấy hơi thật sâu , một hơi bỏ dây lưng, túm xuống quần hắn, sau đó lại không chút nghĩ ngợi kéo xuống cái quần lót tứ giác màu trắng.Đôi mắt sáng ngời lại giống như muốn tránh né gì đó, gương mặt ban đầu có chút ửng đỏ lại lần nữa không đỏ thêm vài phần."
Nhìn nó."
Mạch Tuyết có chút kích động phân phó nói.Nghe vậy, Hạ Miều trực tiếp nhìn xuống dưới háng Mạch Tuyết.Nhưng mà một giây sau, đôi mắt sáng ngời chợt mở lớn, cánh môi phấn hồng kinh ngạc khẽ nhếch lên.Cô cho rằng sẽ nhìn thấy cự long thô tráng .
Nhưng mà cô thấy được cái gì?Nam căn trắng nõn mềm như bông, nhu nhu nhuyễn nhuyễn, rất sạch sẽ, sạch sẽ làm cho ghê tởm trong lòng Hạ Miều nháy mắt biến mất.Này......Tại sao như vậy......Trên mặt hắn rõ ràng có hưng phấn nhè nhẹ, nhưng vì sao thứ này một chút phản ứng cũng không có?Mạch Tuyết thấy Hạ Miều ngơ ngác nhìn chằm chằm bảo bối hắn, con ngươi trong suốt dần hiện ra sát khí: "Rất ngạc nhiên sao?!"
Ngay cả giọng nói lúc nào cũng tràn ngập mềm mại giờ đây cũng trở nên bén nhọn.Mạch Tuyết nhìn giống như sẽ đánh mất lý trí, Hạ Miều có chút cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, phòng ngừa giây tiếp theo hắn nhào tới đem nàng xé rách.Mạch Tuyết như vậy thật đáng sợ, mặt giống như mạ lên một tầng mông lung màu đen, tràn ngập huyết tinh cùng tàn nhẫn, hận không thể huỷ hoại sinh vật xuất hiện ở trước mắt."
Cô không phải cũng đoán được sao?!
Không sai, tôi thích đàn ông, thậm chí trước nay tôi đều đem chính mình trở thành phụ nữ, bởi vì tôi bị xem như một người phụ nữ mà dạy dỗ."
Mạch Tuyết xoa tóc Hạ Miều , rồi sau đó âm ngoan nhìn chằm chằm cô: "Ha ha ha......
Đàn bà đều là đồ vật hạ tiện dơ bẩn !
Cô cảm thấy tôi rất biến thái có phải không?
Cô cảm thấy tôi rất nhẫn tâm có phải hay không?"
"Ha ha ha......
A ~" Mạch Tuyết dừng cười, ánh mắt tràn ngập cừu hận nhìn cô.CHƯƠNG 19: Chỉ nghe giọng nói hắn bén nhọn mà giận dữ: " Đàn bà các cô mới là sinh vật tàn nhẫn nhất trên đời này !
Đó là đứa con bà ta mang thai mười tháng a......
Đó là miếng thịt trong bụng bà ta rơi xuống a......
Bà ta sao có thể......
Sao có thể nhẫn tâm đem con mình bán cho người khác, chỉ vì mấy trăm đồng tiền..."
"Cô biết đứa hài tử chín tuổi bị bà ta bán, về sau mỗi ngày đều sống không bằng chết sao?!
Ngay cả con chó cũng không bằng, bọn họ bởi vì thấy hắn lớn lên quá đẹp nên trực tiếp đem hắn dạy dỗ như một đứa con gái."
Đôi mắt màu đỏ tươi kia tràn đầy hận ý, hắn cười cuồng dã tựa như muốn đem tất cả hủy diệt, xé nát.Nhưng mà, Hạ Miều lại cảm nhận được một tia bi thương."
Cô nói, tôi là một người thích con trai, hơn nữa còn xem như con gái, vì sao còn cần thứ này?"
Mạch Tuyết buông lỏng cô ra, biểu tình khôi phục một chút, hơi hơi mỉm cười, lại về tới biểu tình trong suốt giống như thiên sứ ."
Tôi đã yêu cầu Nguyên Viêm giúp tôi cắt nó, bởi vì tôi không cần vật vô dụng như vậy, nhưng hắn không đồng ý, hắn nói, nếu có một ngày tôi thật sự yêu một người đàn ông, thì hắn sẽ giúp tôi, nhưng mà......"
Đôi mắt Mạch Tuyết nhìn về phía Hạ Miều, đáy mắt quái dị làm Hạ Miều nhịn không được rùng mình, chỉ nghe hắn mị hoặc quyến rũ nói."
Cô xuất hiện......
Cô biết không?
Lúc trước, khi cô xấu hổ, nó lại có cảm giác, rất nhạt, tôi còn tưởng là ảo giác, nhưng lúc tôi ôm cô, nó lại có cảm giác, lúc này tôi tin nó không phải phế phẩm, nó vẫn có sinh mệnh, chỉ là cần cô đánh thức mà thôi."
Mạch Tuyết ôn nhu vuốt ve mặt Hạ Miều, đáy mắt có một tia khát vọng chính hắn cũng không phát hiện.Nhưng Hạ Miều lại nhìn thấy rõ ràng, đôi mắt sáng ngời hiện lên một tia phức tạp.Mặc dù hắn không nói đứa nhỏ kia là ai, nhưng hình dung rõ ràng như vậy sao cô không nhận ra được, chín tuổi, vẫn là một đứa trẻ chỉ biết chơi đùa chuyện gì cũng không hiểu.Mà hắn lại ngay lúc này bị mẹ mình vì mấy trăm đồng tiền mà đem bán.
Hạ Miều không nói một lời, chỉ là duỗi tay cầm tiểu long phấn nộn sạch sẽ, một khắc chạm vào thứ mềm mại kia làm tay cô hơi hơi run lên.Hạ Miều áp xuống khẩn trương trong lòng , thật cẩn thận vuốt ve nó, mang theo một tia nhẹ nhàng.Cô cẩn thận cùng che chở làm cả người Mạch Tuyết run lên, đáy lòng tĩnh mịch hơi hơi nhảy lên vài phần.Nhưng mà lúc này Mạch Tuyết không có thời gian đi tìm kiếm cảm giác ấy, ánh mắt nhìn chằm chằm tay Hạ Miều đang cầm tiểu long, hắn cảm nhận được nó đang dần dần trở nên nóng rực, gân mạch tĩnh mịch cũng lung lay , mặc dù bên ngoài nhìn vẫn giống như ngủ say không tỉnh."
Ngậm lấy nó......"
Giọng nói yêu mị khàn khàn, gương mặt lộ ra một chút kích động lại mang theo một tia chờ mong.Hạ Miều ma xui quỷ khiến cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên da thịt mềm mại của nó, trong lòng không có một tia kháng cự, cũng không có một tia ghê tởm, cái lưỡi hồng nộn hơi hơi liếm liếm, không có hương vị gì lạ, thậm chí có một mùi hoa lài thuộc về trên người Mạch Tuyết .Cánh môi hồng nhuận dần dần đem nó ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi trơn trượt ở long thân liếm láp ,động tác ngây ngô vụng về ngược lại mang đến cho Mạch Tuyết một cỗ kích thích xưa nay chưa từng có , một cỗ điện từ hạ thể lên đến đỉnh đầu, làm hắn thoải mái rên rỉ một tiếng.Trước kia cùng những người đàn ông lên giường ,bọn họ không phải chưa từng âu yếm bảo bối của hắn, nhưng hắn chưa bao giờ có cảm giác kích thích rõ ràng như thế, hắn cũng đã tìm phụ nữ thử qua, nhưng các cô ta đụng vào hắn chỉ cảm thấy ghê tởm.Chỉ có Hạ Miều, chỉ có người phụ nữ này, lúc cái miệng nhỏ ấm áp ngậm lấy hắn, hắn không chán ghét, càng không giận dữ, hắn khát vọng cô âu yếm nó.Hạ Miều ngây ngô liếm láp long căn mềm mại, thong thả di chuyển ,dần dần, cô phát hiện tiểu long trong miệng hơi hơi giật giật, cô bỏ tiểu long trong miệng ra nhìn chằm chằm nó, muốn nhìn xem có phải nó xảy ra biến hóa hay không.Mà Mạch Tuyết lại bất mãn nhíu mày: "Cô làm gì vậy?!"
Hạ Miều vẫn đang tìm tòi nghiên cứu nhìn tiểu long của hắn, chậm rãi nói: "Tôi cảm giác nó vừa động."
Mạch Tuyết nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, vội vàng áp đầu cô xuống : "Mau!
Tiếp tục, đừng dừng!"
Hạ Miều bất đắc dĩ bĩu môi, sao cô cảm thấy lúc này Mạch Tuyết giống như một đứa trẻ.Lại lần nữa đem tiểu long ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi trơn trượt không ngừng liếm láp xung quanh, làm nó không ngừng ra vào ở trong miệng cô.CHƯƠNG 20:Hạ Miều lại lần nữa cảm giác được nó nhảy lên, nhưng mà lúc này, nó không hề để ngươi tìm không ra dấu vết.Mà là dần dần bành trướng , Hạ Miều rõ ràng cảm giác được nó ở dần dần lớn ra, chiếm toàn bộ cái miệng nhỏ xinh của cô, căng đến mức khóe miệng cô có chút đau.Cô muốn rời khỏi , nhưng Mạch Tuyết tựa như nhìn rõ ý đồ của cô, lúc này hắn làm sao có thể cho phép cô rời đi .Mạch Tuyết duỗi tay đè đầu cô lại, thậm chí hơi nặng tay làm đôi môi nhỏ xinh càng thêm bao vây một chút, cự vật cực đại tức khắc đỉnh vào yết hầu cô, làm cô nôn khan ra tiếng.".....
Ngô......
Ưm......"
Hạ Miều muốn giãy giụa tránh ra, nhưng tay Mạch Tuyết lại gắt gao ấn đầu cô, bắt cô thừa nhận cự vật thô to không ngừng tiến công.Theo cự long không ngừng ra vào,khóe miệng đau đớn cùng yết hầu bị xé rách làm đôi mắt dần dần tràn ra nước mắt trong suốt.Mà đúng lúc này, cô cảm giác được sự khô nóng trong cơ thể càng thêm dày đặc , cô muốn gãi nhưng lại không biết nên gãi nơi nào, tựa như toàn thân từ trong ra ngoài đều ngứa, rất nóng.Ngực như ngưng tụ một ngọn lửa , càng đốt càng cháy làm toàn thân cô xụi lơ vô lực.
Hành động giãy dụa dần dần chậm lại, cuối cùng hai cánh tay mềm mại rũ ở hai sườn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên lộ ra một tia mê người.Đặc biệt là cặp mắt sáng ngời kia dần dần mông lung, cả người tựa như yêu tinh câu hồn người khác, Mạch Tuyết đâm vài cái trực tiếp bắn ra."
Khụ......
Khụ khụ......
Ân......"
Chất lỏng đặc sệt làm Hạ Miều ho ra tiếng.Mạch Tuyết bởi vì bắn quá nhanh nên khuôn mặt bắt đầu trở nên âm trầm, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng kia mà ngây ngẩn cả người, đôi mắt hắn lập tức nhiễm một tia dục sắc chưa từng có.Hạ Miều như vậy là lần đầu tiên hắn thấy, hai má ửng đỏ xinh đẹp, con ngươi mang theo một nét ngây thơ, lại mang theo một nét câu hồn đoạt phách.Hóa ra, bộ dáng cô động tình lại đẹp như vậy.Hắn biết, cô lộ ra thần thái như vậy là bởi vì hắn hạ dược ở trong rượu, hắn vốn dĩ chỉ tính cho cô thử xem có thể đem bảo bối của hắn thức tỉnh không, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ chiếm lấy thân thể cô.
Nhưng giờ khắc này, nhìn Hạ Miều động tình, nhìn cô nhẫn nhịn, hắn đã thay đổi suy nghĩ, hắn muốn chiếm hữu cô."
Anh.....
Anh hạ dược...... tôi ......"
Hạ Miều mềm mại nằm trên mặt đất, hai mắt oán hận nhìn Mạch Tuyết.Chẳng qua hơi thở kia rất mong manh làm gì có chút khí thế nào, con ngươi đẫm nước nhìn thế nào cũng giống một tiểu yêu tinh câu dẫn ngươi lên giường .Mạch Tuyết đem quần áo của mình từng chút một cởi ra, thân thể tinh tế bại lộ ở trong không khí.
Hắn chậm rãi khom lưng đem Hạ Miều bế lên,giọng nói ở bên tại Hạ Miều vang lên, làm ngực nàng tức khắc yên lặng xuống."
Dược này sẽ không làm người ta mất đi lý trí, chỉ làm người xụi lơ vô lực, tình dục trong cơ thể kích phát đến mức mạnh nhất, tôi biết cô đang tỉnh táo, chỉ là không thể khống chế cảm giác thân thể của mình mà thôi."
Đem Hạ Miều đặt lên trên giường, cả người Mạch Tuyết đè lên trên người cô, bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn: "Tôi muốn cô, nể tình cô làm nó sống lại , tôi sẽ nhẹ nhàng."
Trong lời nói tràn ngập nồng đậm tình dục , hắn không rõ rốt cuộc là bởi vì Hạ Miều đánh thức huynh đệ hắn hay là bởi vì bộ dáng mê người của cô.
Đương nhiên, khẳng định sau cùng là phần lớn, đối với tình yêu trống rỗng như Mạch Tuyết mà nói, hắn làm sao biết rung động ở trước ngực đại biểu cho cái gì.Bây giờ Hạ Miều buồn bực muốn chết, cô không biết là nên hối hận mình đột nhiên mềm lòng, hay là nên cảm ơn cô đã đánh thức bảo bối của hắn.....Cô quả thật đang tỉnh táo, tất cả các giác quan trên người đều mở ra, từng đợt khô nóng làm cô muốn muốn xé rách quần áo trên người, nhưng mà toàn thân lại mềm như bông, một chút sức lực cũng không có.Tựa như có ngàn vạn con kiến ở trong cơ thể bò tới bò lui, làm cô chịu không nổi để lại từng giọt nước mắt trong suốt.Tựa như chỉ có ấm áp trên thân thể hắn mới có thể giảm bớt ngứa ngáy trong cơ thể cô , phát hiện này làm Hạ Miều nhịn không được nhích đến gần Mạch Tuyết một chút, động tác này làm Mạch Tuyết cười rộ lên."
Bảo bối thật là nóng vội, yên tâm, thời gian còn rất nhiều, tôi nhất định sẽ cho em một buổi tối khó quên ."
Sau khi nói xong, Mạch Tuyết duỗi tay đem quần áo trên người nàng cởi xuống, cho đến khi thân hình tinh tế hoàn toàn trần trụi ở trước mặt hắn, hắn mới dừng lại động tác trong tay, thưởng thức thân thể mê người dưới thân.Bởi vì tác dụng của thuốc, nên làn da thịt trắng nõn bây giờ đã phủ lên một tầng ửng đỏ, dấu răng trên ngực cùng trên cổ mang theo cảm giác dụ hoặc trí mạng .Bộ ngực sữa mượt mà , hai đóa anh đào lúc này cương cứng lên, một bên là màu hồng đỏ sậm, còn bên kia bởi vì từng bị thương khi quan hệ nên có một vòng dấu vết đậm.CHƯƠNG 21:Mạch Tuyết nhìn thấy , vùi đầu ngậm lấy viên anh đào từng bị thương kia , nhẹ nhàng liếm láp đánh vòng, cảm xúc tê dại dẫn đến Hạ Miều rên rỉ ra tiếng."
Ân......"
Chỉ một tiếng, Hạ Miều liền gắt gao cắn môi, bằng không chính mình sẽ bị tình dục làm điên đảo lý trí.Mạch Tuyết nhìn Hạ Miều cắn răng nhẫn nhịn, khóe môi nhiễm một tia ác ý , dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm quanh bầu ngực, nhưng lại không đụng vào nụ hoa cứng rắn kia , một bàn tay còn lại cầm bên vú chơi đùa.Hạ Miều vẫn luôn cắn răng nhẫn nhịn, cái trán chịu không nổi hắn trêu chọc mà chảy ra một tầng mồ hôi.Nụ hôn ẩm ướt kéo dài xuống dưới, xẹt qua cái bụng nhỏ của cô, dừng lại ở rốn, đầu lưỡi ướt át xâm nhập vào, thường thường còn ôn nhu gặm cắn."
Ân......"
Mãnh liệt kích thích rốt cuộc làm Hạ Miều chịu đựng không được rên rỉ ra tiếng.Theo một tiếng rên rỉ này thốt ra, giống như con ngựa thoát cương không ngừng lao lên, Mạch Tuyết lại lần nữa di chuyển môi xuống phía dưới, tiếng rên như mèo kêu tràn ra từ miệng cô, Mạch Tuyết chỉ muốn lập tức thao cô.Nhưng mà không được, hắn không muốn dễ dàng như vậy, không biết vì sao, hắn muốn cô nhớ kỹ hắn.Hắn thậm chí muốn cô mở miệng cầu xin hắn, cầu hắnlàm cô.
Mạch Tuyết ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, áp xuống dục vọng muốn nổ tung trong thân thể , ngón tay thon dài duỗi ra ở cánh hoa vẽ hai vòng.Hạ Miều toàn thân run lên: "Không cần......
Ân......"
Cô muốn đưa tay ra ngăn cản, nhưng lại không có sức lực mà nhúc nhích, dị vật xa lạ đang xâm nhập, làm cô khóc ra tiếng.
Không đủ, dị vật xâm nhập làm lửa nóng trong thân thể cô bùng nổ, chẳng qua động tác kia rất chậm làm Hạ Miều khóc thút thít."
Ô ô......
Ân......"
Thật là khó chịu, cô muốn càng nhiều hơn nữa, đồ vật kia sao tốc độ lại chậm như vậy."
Mau......nhanh một chút......"
Nước mắt ròng ròng , giọng nói mang theo một tia cầu xin.
Nhưng mà thứ kia làm như không nghe được tiếng cô cầu xin, vẫn duy trì tần suất ban đầu , chậm rãi tiến vào, sau đó lại chậm rãi rút ra.Một ngón tay khác đi vào huyệt khẩu, ngón trỏ thon dài hung hăng vuốt ve nó, sau đó nhẹ nhàng nhéo, lập tức toàn bộ thân mình Hạ Miều cong lên."
A......
Ân......
Ô ô......"
Tiếng khóc yếu không ngừng từ môi nàng tràn ra.Hạ Miều rốt cuộc chịu không nổi tra tấn, khóc thút thít rên rỉ nói: "Ân......
Không cần......"
Thân thể không ngừng vặn vẹo giãy giụa, tựa như muốn thoát khỏi.Mạch Tuyết ở hoa hạch nhéo thật mạnh , vừa lòng nghe được Hạ Miều tiếng rên rỉ cùng ngâm tiếng to : "A......"
"Sao có thể không cần , nhìn xem em thoải mái thế này..."
"Không cần......
Cầu xin anh thả tôi....."
Hạ Miều rốt cuộc chịu không nổi khóc ra tiếng.Hạ Miều ở phương diện này rất ngây ngô, tuy rằng đã bị mấy nam nhân kia chiếm hữu , nhưng khi đó bọn họ quá mức thô lỗ, đó là cường bạo, cùng với chuyện yêu này không giống nhau, cho nên Hạ Miều có thể bảo trì lý trí.Mà hiện tại thì khác, Mạch Tuyết là ai?
Hắn chính là một bậc thầy dạy dỗ cao thủ , thủ thuật đã sớm rành giống như cơm bữa.Thân thể chưa từng bị khai phá thật sự, sao có thể chịu được Mạch Tuyết trêu đùa , cô có thể kiên trì lâu như vậy đã là kỳ tích rồi."
Thật sự không cần?"
Mạch Tuyết dừng động tác trong tay, tà ác cười: "Vậy được rồi."
Nói xong rút ngón tay trong hạ thể cô ra, khoanh tay trước ngực nhìn Hạ Miều, trên mặt đầy ý cười đùa dai.Mạch Tuyết rời đi không những không làm thân thể Hạ Miều chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng thêm nóng rực , hạ thể có cảm giác được hư không , muốn cái gì đó tiến vào nó.
"Ân......
Ân......"
Từng tiếng khóc đứt quãng làm khóe miệng Mạch Tuyết cười càng thêm sâu.
Chỉ là đôi mắt lại chứa đầy tình dục tùy thời đều có khả năng phun trào , hạ thể sưng đau cũng làm Mạch Tuyết khó chịu đến phát điên, đây là lần đầu tiên hắn thiếu kiên nhẫn như thế.Đỉnh đầu cự long đã lộ ra tia nước trong suốt , tựa như đang lên án hắn nhẫn tâm.
"Đáng chết!"
Mạch Tuyết chửi thề một tiếng, thân thể lập tức áp lên thân mình nóng bỏng mềm mại.Ẩn nhẫn hỏi: "Có nghĩ muốn tôi?
Có nghĩ muốn nó không?"
Nói xong để đỉnh đầu cự long ở trước cửa mật dịch vận sức chờ phát động.Hạ Miều giống như ở trong biển rộng bắt được cây phù mộc, vội vàng mở miệng nói: "Muốn......"
Ngay sau đó lại tựa như tìm về một tia lý trí lại cự tuyệt nói: "Không cần......"
Mạch Tuyết chịu không nổi hung hăng hôn lên cánh môi phấn nộn , cái trán chảy ra mồ hôi nhỏ giọt ở trên má Hạ Miều .Đầu lưỡi trơn trượt giống như con rắn nhỏ chui vào cái miệng nhỏ ướt mềm , cuốn lấy cái lưỡi nhợt nhạt hút lấy.
Khuôn mặt nhỏ bởi vì thiếu dưỡng khí càng thêm đỏ tươi lên, chỉ bạc ái muội theo khóe môi hai người không ngừng tràn ra dính ướt cổ, lộ ra một tia quyến rũ mị hoặc.