Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Wattpad  Ngược Đãi Thành Yêu ( Cao H , Np)

Ngược Đãi Thành Yêu ( Cao H , Np)
10. Huấn luyện địa ngục [4]


Hạ Miều không biết làm sao hình dung tâm trạng lúc này của mình.

Cô vừa cảm thấy hưng phấn, cảm động nhưng cũng hơi tội lỗi.Cô thừa nhận mình kề cận Lăng Vũ là vì có mục đích nhưng giờ phút này khi nhìn thấy nụ cười thiên chân vô tà ấy, cô cảm thấy vô cùng áy náy.Cô sợ chuyện này lọt đến tai Mạc tuyết thì Lăng Vũ sẽ như thế nào.

Cô không muốn chàng thanh niên mới lớn này gặp chuyện không may.Nhìn Hạ Miều ôm ấp mình như vậy, đôi mắt thì sáng long lanh, hai má và tai ửng hồng làm Lăng Vũ không biết làm sao.

Muốn ôm eo cô nhưng lại không dám nên anh ta cảm thấy ngượng ngạo đến cực điểm.Hạ Miều buông anh ra rồi nói: "Rất cảm ơn anh, lăng Vũ, nhưng tôi không thể nhận dc, nhân lúc người kia còn chưa bít thì anh hãy lấy nó trả về chỗ cũ đi"Sau nửa tháng tiếp xúc, Hạ Miều thực rất thích chàng thanh niên này.

Nếu không rơi vào hoàn cảnh này thì rất có thể cô sẽ yêu anh ta vì anh đã xuất hiện lúc mà cô yếu đuối nhất.Đáng tiếc, giờ này thì cô ngay cả tư cách yêu cũng chẳng có.

Cô như một chú chim bị nhốt trong lồng. tự Do còn không có thì nói gì đến những thứ khác.Cho dù định mệnh đã là thế thì cô vẫn hi vọng có thể bảo vệ nét ngây thơ này của cậu.

Cô thực sự không thể trơ mắt mà nhìn cậu bị hại.Lăng Vũ hơi thẫn thờ một lúc, anh k hiểu mà nhìn cô "Tại sao? không phải cô rất lo lắng cho gia đình cô sao?

Tôi khó lắm mới đem nó đến đây.

Cô không nên lo lắng bị ông chủ phát hiện.

Có đi nữa cũng không sao.

Cùng lắm thì tôi bị đuổi việc thôi"Nói xong thì Lăng Vũ lập tức đem điện thoại đặt vào tay cô " Cô nhanh đi gọi đi, tôi ở bên ngoài canh cho""Lăng Vũ..."

Hạ Miều muốn gọi anh lại nhưng Lăng Vũ lại nhanh chân đi mất.Mạc Tuyết nhìn vào nét mặt lo lắng quan tâm của Hạ Miều trong màn hình mà đôi mắt càng trở nên lạnh thêm, trong đó còn pha một chút giận dữ khó có thể phát giác.Chỉ trong vòng nửa tháng, hắn đều quan sát mỗi cử chỉ của hạ Miều, nhìn cô như thế nào giả bộ kiên cường trước mặt người khác mà lúc không người thì khóc lóc thảm thương.Hắn biết cô tiếp cận Lăng Vũ là vì cái gì, hắn cũng không cản. hắn muốn xem cô có như những người khác vì mục đích của mình mà bất chấp thủ đoạn.Nhưng xem ra thì hắn đã lầm, cô không thủ đoạn như hắn nghĩ. hắn chỉ nhìn thấy cô nở nụ cười tươi rói với Lăng Vũ trong khi rất lạnh nhạt với hắn và Nguyên Đán.

Chỉ khi ở bên Lăng Vũ mới thấy được ánh mắt hữu thần vui vẻ của cô.Nhình thấy nụ cười chói mắt đó làm hắn muốn bóp chết nó nhưng Nguyên Đán lại nhắc nhở hắn là cơ thể cô còn đang rất suy yếu không chịu nổi thêm đả kích nào đâu.Thế là hắn chỉ có thể nhẫn nhịn mà thôi.

Cơn tức giận của hắn đã bị cái ôm của cô làm cho bạo phát.Tốt lắm! dám cải lời của ta ư! dám giúp con tiện nhân ấy à!

Ngươi nghĩ chỉ là bị đuổi việc thôi ư, Lăng Vũ?

Ta sẽ cho ngươi biết thế nào là sống không bằng chết.Nguyên Đán nhìn Mạc Tuyết xoay người rời đi thì cảm thán "Yêu cô ta rồi ư? mới chỉ là nửa tháng thôi...."

Hạ Miều cầm chiếc điện thoại trong tay mà ma sát.

Cô thật rất cần nó nhưng không thể hại Lăng Vũ.Do dự một hồi, cô quyết định không lãng phí thời gian nữa.

Dù gì thì đã xảy ra rồi, dù kết quả thế nào thì cũng phải chấp nhận thôi.Hi vọng là sẽ chỉ như anh nói là chỉ bị mất việc thôi.Cô nhấn số gọi về nhà.

Khi nghe được tiếng của đầu bên kia.

Cô không kiềm được nước mắt. từng giọt từng giọt lăn dài trên má, cả cơ thể cô bắt đầu run lên.Cô nghe được tiếng nói như khàn đi của mẹ mình mà xót xa.

Mẹ cô luôn có giọng nói mạnh mẽ trong trẽo mà giờ này trở nên khàn đặc như vậy.

Cô có thể tưởng tượng ra được cảnh mẹ cô từng ngày lấy nước mắt rửa mặt, gương mặt tiều tuỵ chờ mong sự trở về của cô.Xin lỗi mẹ.....xin lỗi mẹ......Con ngàn không nên vạn không nên tự mình rong chơi không biết chừng mực, còn uống say vào nhầm phòng để rồi có kết cục này.Cô cố gắng điều chỉnh lại hô hấp, cố nén cảm xúc mà lên tiếng gọi "Mẹ...."

Chỉ một tiếng gọi mà cô phải cố lắm mới nén không cho mẹ biết cô đang khóc.Trầm mặc vài giây thì đầu bên kia mới trả lời "Miều Miều? là con phải không?Con đang ở đâu?

Nửa tháng này con ở đâu mà không gọi về?

Mẹ tới Thượng Kinh rồi, mẹ và ba đi khắp nơi tìm con mà không thấy.

Báo cảnh sát mà họ cũng chả tìm được "Cô rất muốn nói thực với họ.

Cô thiệt muốn trút hết nổi khổ, nổi ấm ức k ai chia sẻ nửa tháng này của cô nhưng bên tai không ngừng vang lên tiếng nói của người đàn ông ấy"Gọi điện thoại ư?

Muốn cha mẹ cô đến cứu?

Cô tốt nhất cầu phúc là họ không biết cô ở đây đi.

Nếu không thì thượng kinh sẽ có thêm hai cái xác người chết đuối đấy"
 
Ngược Đãi Thành Yêu ( Cao H , Np)
11. Huấn luyện địa ngục [5]


“Mẹ à…con không sao, con tốt lắm, mẹ đừng lo lắng, điện thoại của con lúc mới đến Đông Kinh thì bị rớt hư rồi.

Dạo này con bận một số việc nên chưa thể về.

Mẹ và ba về nước trước đi, chờ con xong việc sẽ trở về.”

Hạ Miều nói liền một hơi thì không để mẹ cô có cơ hội mở miệng thì đã cúp máy.Mặc dù đã cố kiềm nén, nhưng cô biết dù cố đến đâu thì từ giọng nói của cô vẫn có thể phát hiện là cô không bình thường nên cô chỉ đành dập máy trước khi mẹ cô hỏi thêm gì nữa.Vừa lúc Hạ Miều dập máy thì Lăng Vũ nhanh chóng bước vào, giọng gấp gáp nói: “Ông chủ đến rồi, cô mau dấu cái điện thoại đi”Hạ Miều nhanh chóng dấu nó vào trong gối đầu trên giường, lấy tay lau sạch nước mắt trên mặt, cô vẫn chưa kịp lau sạch thì Mạc tuyết đã xuất hiện.Nhìn trên gương mặt hắn là một nụ cười nhạt nhưng trong đó thoáng qua tí nham hiểm.Mạc Tuyết bỏ lơ Lăng Vũ mà đi thẳng đến trước giường Hạ Miều, vừa dang tay ra vừa cười nói: “Lấy ra mau”Hạ Miều thoáng giật mình, nỗ lực che dấu sự không tự nhiên của mình, giả vờ không hiểu mà hỏi ngược lại hắn: “Cái gì?”

Mạc Tuyết nghe thế thì liền dơ tay sờ lên mắt Hạ Miều rồi nói:“Đôi mắt đẹp vậy mà không biết trân trọng thì không bằng để ta móc nó ra”Hạ Miều cảnh giác muốn đẩy hắn ra thì bị hắn nắm tóc kéo về phía hắn.Hạ Miều không chống trả nữa mà chỉ trơ mắt nhìn hắn.

Cô cảm thấy sợ vì lúc này cô nhìn thấy sự khát máu và lạnh lùng từ ánh mắt của hắn.“Sao?muốn tôi ra tay ư?”

Hạ Miều nghe thế thì biết mọi chuyện đã bị lộ, cô đành phải đem cái điện thoại từ trong gối ra đưa cho hắn vì cô biết dù có chối đi nữa thì cũng là vô ích thôi.Mạc Tuyết buông tóc Hạ Miều ra, rồi nói “Đúng là không biết nghe lời”Nói xong hắn nhìn sang phía Lăng Vũ rồi ra lệnh cho hai tên cảnh vệ “đem nó xuống”“Anh muốn làm gì?”

Hạ Miều hoảng hốt hỏi.Vì quá kích động nên cô vô tình làm rách vết thương mới lành của mình, đau đến nổi gương mặt trắng bệch nhưng vẫn cố nén đau mà hỏi “Anh rốt cuộc muốn làm gì?”

“Đối với một tên nhãi không nghe lời, cô nghĩ tôi sẽ làm gì nó.

Hay là cô mong tôi sẽ xử lí nó thế nào?”

“Anh tha cho cậu ấy đi, là tôi bắt cậu ấy làm như vậy”“Bảo bối, em đang cầu xin tôi đấy à?”

“Ông chủ, xin anh tha cho cô ấy đi, là tôi tự ý mang đến cho cô ấy cái điện thoại.”

Mạc Tuyết nhìn Lăng Vũ cười mỉa mai rồi nói “Nhóc con, ngươi nghĩ cãi lệnh ta thì chỉ bị thôi việc nhẹ nhàng như thế thôi sao?”

Hạ Miều và Lăng Vũ nghe xong thì đều kinh ngạc.

Lời đó không phải trước đó Lăng Vũ mới nói là gì.Hạ Miều ngẫm lại thì liền hiểu ra, hoá ra hắn gắn máy thu hình trong phòng.

Vậy nửa tháng nay, bất kì hành động gì của cô đều không lọt qua khỏi mắt hắn.Lăng Vũ cố thoát khỏi sự kiềm chế của hai tên cận vệ mà hướng Mạc tuyết nói: “Tôi không hiểu ông đang nói gì, cùng lắm thì tôi từ chức”Mạc tuyết nghe thế thì chỉ cười rồi ra lệnh cho hai tên áo đen ấy “Đem nó xuống”Hạ Miều nghe thế liền nói “ cầu xin anh, tha cho cậu ấy đi, chuyện này không liên quan đến cậu ấy”“ Còn không đem xuống”“Đừng mà, anh rốt cuộc muốn gì.

Là tôi, tất cả đều do tôi, tôi tiếp cận cậu ấy rồi lợi dụng cậu ấy. muốn đánh thì đánh tôi này, không liên quan cậu ấy”“Vì nó mà cô cái gì cũng không sợ ư?”

“Đó là lỗi của tôi”“Muốn nói điều kiện với tôi thì phải coi cô có cái gì để đổi.

Cô trên dưới đều là người của tôi. tôi muốn đánh muốn mắng cần gì đến sự đồng ý của cô chứ”“Chỉ cần anh tha cho cậu ấy, từ nay anh nói gì tôi sẽ nghe nấy”Mạc tuyết nghe thế thì khuôn mặt đang cười chợt tắt ngấm mà chuyển sang lạnh lùng mà nhìn sang Hạ Miều “Cô thật vì cậu ta mà làm thế?”
 
Ngược Đãi Thành Yêu ( Cao H , Np)
12. Huấn luyện địa ngục [6]


“Đúng vậy!”

Hạ Miều không hề do dự mà đáp lại.Mạc Tuyết nhìn chằm chằm vào Hạ Miều, trong đáy mắt là sự ghen tức đến điên cuồng, nhưng khi hắn mở miệng thì khẩu thì chỉ có bình tĩnh và đầy quỉ dị: “Tại sao cô làm vậy!

Cô với cậu ta chẳng qua chỉ quen nhau một thời gian ngắn.

Cô thậm chí không hiểu rõ cậu ta.

Cậu ta chẳng qua chỉ đưa cho cô một cái điện thoại mà cô đã chấp nhận hi sinh như vậy?”

“Lòng tốt của một người, không phải đo lường ở chỗ họ chấp nhận bỏ ra bao nhiêu, mà là người đó biết được người ta cần gì mà cho cái đó.

Lăng Vũ mặc dù không có bỏ ra nhiều thứ, nhưng điều quan trọng là vào lúc tôi suy sụp nhất, cậu ấy đã quan tâm và cổ vũ tôi, cũng là lúc tôi cần cái điện thoại nhất mà đưa cho tôi.

Như vậy đối với tôi thì cậu ấy đã đủ tốt để tôi vì cậu mà làm vậy!”

“Nếu như lúc tôi không cần, thì dù cậu ấy có bỏ ra bao nhiêu đi nữa, thì cũng là dư thừa và chỉ làm tôi cảm thấy gánh nặng thêm.

Còn về phần cậu ta là người thế nào, tôi cũng không cần biết.

Vì ân tình tôi nợ của cậu ấy không hề dính dáng gì đến việc cậu ta là dạng người nào cả”Lời nói của Hạ Miều làm Mạc tuyết cảm thấy ngạc nhiên, trong ấn tượng hắn, cô yếu đuối và đơn thuần, nhưng lúc này thì nhìn cô lại lí trí và lãnh ngạo.Ý của cô Mạc Tuyết hiểu rất rõ ràng, chỉ khi cô cần đến thì lòng tốt đó mới được thừa nhận còn không thì đó chỉ là phiền toái đối với cô.

Mà cô sẽ không vì người đó là tội phạm hay lưu manh mà chối bỏ ân tình mà cô đã nhận.Lúc này đây, lời nói vô ý của Hạ Miều khiến Mạc Tuyết phải nhìn Hạ Miều bằng con mắt khác.

Hắn cảm thấy việc huấn luyện một con người như Hạ Miều sẽ trở nên khó khăn hơn hắn nghĩ.Nhưng rất nhanh, hắn lại lấy lại tự tin vốn có của mình.

Dù cô có cứng đầu đến mấy thì hắn cũng sẽ có cách mà từng chút từng chút một dủi mòn uốn nắn cô thành vật phẩm ngoan ngoãn của hắn.Mạc Tuyết yên lặng một hồi rồi cũng không làm gì nữa mà rời khỏi phòng.Căn phòng giờ chỉ còn lại Hạ Miều và Lăng Vũ.

Hạ Miều cứ như vậy yên lặng một hồi rồi quay sang Lăng Vũ nói:“Cậu đi đi, rời khỏi nơi này, bắt đầu một cuộc sống mới ở nơi khác đi”Lăng Vũ ngẩng đầu lên, cậu cơ hồ cho rằng cô đã phát hiện gì đó, nhưng chỉ nhìn thấy nụ cười của cô mà không nhìn ra gì khác.

Nhưng đôi mắt của cô làm nhói lòng cậu.

Cậu rất muốn nói gì đó với cô nhưng lại không mở miệng được.Sau đó cậu chỉ đành nói một câu “Cô nhớ bảo trọng” rồi thế mà rời đi.Lần rời đi này, cô và cậu sẽ vĩnh viễn không gặp lại nhau nữa.Nhìn Lăng Vũ rời đi, Hạ Miều nhắm nghiền mắt lại.

Khi lần nữa mở mắt, trong đôi con ngươi chỉ còn sự xa cách lãnh mạc, chôn vùi đi kí ức giữa cô và cậu trong vòng nửa tháng nay.Một lát sau thì cửa phòng lại mở ra.

Nguyên Đán đem hòm thuốc bỏ lên ghế rồi vén chăn của Hạ Miều xuống dưới.

Nhìn thấy những lốm đốm đỏ trên áo Hạ Miều bèn nói: “Nếu cô còn cử động mạnh nữa thì tôi không dám đảm bảo sau này cô còn có khả năng sinh dục nữa”Hạ Miều không nói gì, chỉ ngoan ngoan nằm xuống mà cởi đồ ngủ ra, phơi bày cả hạ thể trước mặt Nguyên Đán.

Đối với việc trần truồng như vậy trước mặt Nguyên Đán, cô đã quen dần mà không còn cảm thấy xấu hổ nữa.

Huống chi người trước mặt là một con người lạnh lùng như cái xác xinh đẹp không hồn này.Nguyên Đán đem bông gòn đưa vào hạ thể của Hạ Miều để lau hết vết máu ứ đọng xong rồi bôi thuốc.

Cái đau rát của thuốc làm gương mặt Hạ Miều trắng đi, môi thì bị cắn đến nát, mồ hôi thì nhễ nhại trên trán.Qua một lúc sau, Nguyên Đán ngừng lại, rồi nhìn Hạ Miều hỏi:“Cô thật làm tôi khó hiểu.

Rõ ràng cô đã thấy rõ đó là bẫy mà vẫn không vạch trần nó lại còn lao vào”“Vạch trẩn để làm g씓Cho dù là hư tình giả ý, thì khoảng thời gian này cậu ấy cũng đã ở cạnh tôi.

Tôi lại không thích nợ ai cả, dù đó chỉ là một cái bẫy thì sự thật tôi đã lựa chọn vì cậu ta mà nhảy vào.

Từ nay về sau, Hạ Miều tôi chẳng nợ Lăng Vũ hắn cái gì cả.

Mà cậu ta nợ tôi thì sẽ mãi từ trong nỗi giằng vặt lương tâm của cậu ta mà đền trả”Nguyên Đán nghe xong thì đôi mắt liền sáng lên mà nhìn chằm chằm về phía đầu của Hạ Miều.Hạ Miều vì ánh mắt quá nóng bỏng của hắn mà toàn thân như bị đông cứng lại.Thiệt là đáng sợ!

Ánh nhìn của hắn giống như một con búp bê từ trước đến giờ không hề nhúc nhích, bỗng một hôm lại trợn mắt to lên mà nhìn chằm chằm vào bạn…à nói đúng hơn là cái đầu của bạn mới đúng.Đó là cảm giác rùng rợn như thế nào a….Lời nói tiếp theo của Nguyên Đán làm Hạ Miều rởn cả da ốc:“Đúng là khác người, hoàn toàn khác người, thật muốn mổ cái đầu của cô ra xem thử kết cấu bên trong khác người thế nào”
 
Ngược Đãi Thành Yêu ( Cao H , Np)
13. Huấn luyện địa ngục [7]


Hạ Miều trừng to mắt nhìn Nguyên Đán mà chửi tục:"Mẹ nó chứ...Anh mới là khác người!

Các người mới là một bọn ma quỷ không bình thường!

Muốn mổ thì mổ đầu mình trước đi, coi thử bên trong dây thần kinh nào bị bấn loạn rồi!

Khốn nạn!

Biến Thái!

Điên khùng!"

Nhưng còn chưa chờ Hạ Miều chửi xong thì Nguyên Đán đã lắc đầu mà rời đi."

Trời, hai cái người này đúng là tâm tình bất định, buồn vui vô thường, sống ở đây dù mình không bị hành hạ đến chết thì cũng bị doạ đến vỡ mật!"

Hạ Miều nghĩ.Từ ngày đó trở đi, không như Hạ Miều tưởng tượng, Nguyên Đán cũng không nói thêm lời kinh dị nào nữa mà mỗi ngày chỉ đến thay thuốc cho Hạ Miều, thỉnh thoảng thì cũng chỉ hỏi thăm tình trạng sức khoẻ của cô.Hạ Miều từ đó cũng không gặp lại Lăng Vũ, nhưng giờ cậu ta ở đâu, như thế nào thì cô cũng không bận tâm nữa vì cô không còn dính dáng với cậu ta nữa.

Còn về an toàn của cậu ta, Hạ Miều càng không cần lo lắng, vì dù sao cậu ta cũng là người Mạc Tuyết sắp đặt vào.

Cậu ta đã hoàn thành nhiệm vụ tốt thế thì nên được thưởng chứ cớ gì lại bị phạt.Hạ Miều đi đến bên cạnh cửa sổ, cô ngẩng đầu lên để đón lấy những tia nắng ấm áp giúp cô sưởi ấm cái nơi địa ngục lạnh lẽo này.

Cô nhắm mắt lại, trong lòng thầm cầu trời ban cho cô sức mạnh để vượt qua nơi tăm tối hắc ám này và kiên cường để đương đầu với bọn ma quỷ này.Hạ Miều từ từ mở mắt ra, trong đôi con ngươi như phả lên một tầng ánh sáng vàng kim, sáng đến mức khiến người ta khó lòng nhìn thẳng vào trong đó.Nhìn Hạ Miều vào lúc này làm người ta liên tưởng đến một nàng thiên sứ lạc xuống trần gian đang muốn giương cánh bay trở về trời.Mạc Tuyết từ ngoài phòng đi vào, nhìn thấy cảnh tượng này thì không khỏi cười lạnh, muốn bay ư, tôi sẽ bẻ gãy đôi cánh đó của cô, để cô vĩnh viễn cũng không bay được."

Bảo bối à, khoá học của em nên bắt đầu được rồi đấy!"

Hạ Miều không nhìn Mạc Tuyết mà chỉ lạnh nhạt nói: "Đi thôi"Nhìn thái độ này của Hạ Miều, Mạc Tuyết liền kéo khuỷ tay của cô lại rồi hỏi: "Sao, cô không muốn thấy tôi ư?"

Hạ Miều chỉ nhíu mày trả lời: "Không có"Nhìn gương mặt xa cách của Hạ Miều, trong lòng Mạc Tuyết bỗng thấy tức giận đến khó chịu, hắn cúi đầu áp môi mình lên môi Hạ Miều.Sự mềm mại đó khiến hắn khượng người lại, rồi lại hốt hoảng đẩy cô ra, khiến cô chút nữa là ngã xuống đất.Mạc Tuyết trầm mặt, nhìn trừng trừng Hạ Miều như hận không thể cắn chết cô.Sao hắn lại hôn cô.....Sao lại thế...Mạc Tuyết lấy tay lau môi mình.

Hắn thiệt là điên rồi, sao lại hôn cô ta chứ."

Thật là kinh tởm!"

Mạc Tuyết vừa nói vừa nhổ vài ngụm nước miếng, rồi lại tiếp tục lau môi mình.

Sau đó bỏ lại một câu "Theo tôi" rồi xoay người rời đi.Hạ Miều nhìn bóng lưng của Mạc Tuyết chỉ cười lạnh rồi cũng lau mạnh môi mình.

Cô còn kinh tởm hơn hắn nhiều.

Sau đó chỉ đành theo sau hắn.Sau khi đi vòng qua nhiều hành lang rồi lên xuống cỡ mấy cái thang máy thì cuối cùng họ đã đến tầng hầm.Bước ra khỏi cái thang máy, đi một hồi thì hai bên hành lang dần dần hiện ra những căn phòng làm từ thuỷ tinh cách âm.

Những tấm kính làm thành những phòng này rất đặc biệt, bởi nó chỉ để người bên ngoài nhìn thấy rõ ràng những gì xảy ra bên trong nhưng còn người bên trong lại chẳng thấy gì cả.

Lúc ngước lên nhìn vào cảnh tượng bên trong phòng thì Hạ Miều lạnh cứng cả người.
 
Ngược Đãi Thành Yêu ( Cao H , Np)
14. Huấn luyện địa ngục [8]


Bên trong căn phòng thứ nhất bên phải Hạ Miều, cô nhìn thấy một cô bé cỡ mười bảy, mười tám tuổi bị trói trên một cây thánh giá lớn, cả người bị dạng ra hình chữ đại.

Còn trước mặt là một người đàn ông mặc áo đen đang cầm roi da không ngừng mà đánh vào cô bé.Nhìn kĩ người của cô bé, thì Hạ Miều thấy người cô đã chi chít những vết xước do roi da tạo nên, máu dọc theo những vết hằn đó mà chảy xuống làm đỏ thẫm cả cơ thể trắng ngần.Hạ Miều nhìn cảnh tượng này mà rùng mình, phảng phất như có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết bên trong.Nhưng trái lại với tưởng tượng của Hạ Miều, trên mặt cô bé không có trắng nhợt đau đớn mà lại đỏ hồng một cách kì lạ, như là cô bé rất hưởng thụ bị tra tấn kiểu này.Không thể nhìn thêm nữa, cô liền chuyển đầu sang bên còn lại, đập vào mắt là cảnh tượng của căn phòng bên tay trái.

Mặt cô liền từ trắng chuyển sang hồng.Nhìn vào trong phòng, Hạ Miều nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang màu trắng.

Phía trên thì chỉnh tề, còn phần dưới thì trần truồng.

Mà cái dương vật thẳng đứng của hắn đang được một cô gái trần như nhộng không ngừng ngậm mút.Hạ Miều không thể chịu nổi sự ngượng ngùng trong lòng, chỉ đành xoay người nhìn thẳng về phía trước.

Gương mặt vì ngượng mà vừa đỏ vừa nóng.Hạ Miều không biết rằng cô như thế sẽ mê người thế nào.

Gương mặt thanh tú ánh lên một tầng đỏ, như một trái táo chín mọng đợi người ta hái rồi cắn từng ngụm đến khi không còn một mảnh.

Mà đôi mắt long lanh kia lại phủ lên một tầng sương, nhìn thật mị hoặc mê người.Mạc Tuyết nhìn thấy Hạ Miều của lúc này thì trong lòng có cái gì đó nảy mầm mà đồng thời cũng nổi lên một tia dục vọng không rõ.Hắn thậm chí cảm thấy phần hạ thể chưa bao giờ rục rịch lại bắt đầu nổi lên phản ứng.Hạ thể của hắn vậy mà lại nổi lên phản ứng....Mạc Tuyết nhíu mày, từ từ đến bên cạnh Hạ Miều, hắn đến gần đến nỗi có thể ngửi được mùi hương thật nhạt từ cơ thể cô.

Cũng cùng lúc đó, hắn rõ ràng cảm nhận được bảo bối của hắn rục rịch, cho dù khoảng khắc nó nổi phản ứng chỉ trong một giây ngắn ngũi.Mạc tuyết trầm mặc vài giây, rồi quyết định bỏ qua nó.

Hắn còn hi vọng gì sao?

Cho dù có kì tích, thì đó cũng không thuộc về hắn.Kiềm nén hận ý và đau đớn trong lòng, Mạc tuyết cười nói: "Bảo bối, để tôi giới thiệu một chút cho em biết""Bên phải là phòng chuyên dành để giáo huấn những người không nghe lời.

Chắc em cũng muốn biết tại sao cô ta lại có biểu hiện phong phú như vậy.

Rõ ràng đau thế mà trên mặt lại đầy hưng hoan.

Còn thân thể dù đẫm máu vẫn phấn hồng xinh đẹp vậy."

"Đó là bởi vì cô ta được cho ăn thứ thuốc đặc biệt, thuốc mà có thể kích hoạt sự nhạy cảm và dâm dục của cơ thể.

Cơ thể càng đau thì đồng thời cũng càng hưng phấn.

Cái cảm giác dục tiên dục tử này, đủ để tinh thần của một người, đặc biệt là phụ nữ, hoàn toàn bị huỷ hoại.

Những tiết mục còn lại, thì lát nữa em sẽ được thưởng thức"Vừa nói xong lời này, nhìn gương mặt trắng bệch của Hạ Miều, Mạc Tuyết lại càng muốn trêu chọc cô.

Hắn xoay sang phòng bên trái rồi tiếp tục nói: "Còn về phòng bên trái, là dành cho những người nghe lời, dù gì, Đế Lan Tư là nơi dành cho khách hàng sự hưởng thụ cực phẩm nhất, nếu không biết lấy lòng khách, thì làm sao có thể làm việc ở nơi này.

Người mặc đồ tây trang màu trắng là một trong số những điều giáo viên ở đây.Những điều giáo viên nơi này đều mặc đồ tây trang trắng để biểu thị cho thân phận của mình, họ đều là những điều giáo viên đạt tiêu chuẩn quốc tế.

Mà một trong số họ cũng bao gồm người đứng bên cạnh Hạ Miều, Mạc Tuyết.Trong giọng nói của Mạc Tuyết tràn đầy hưng phấn và châm chọc, như thể là đang nhắc nhở cô sẽ trở thành một trong số những người được họ huấn luyện vậy.

Mà vào phòng bên trái hay phải thì đều tuỳ vào sự lựa chọn của cô.Trong ba tháng này, cô chẳng lẽ không hiểu sao.

Dù gì cơ thể cô đã không còn trong sạch nữa, nên dù ngủ với ai, đối với cô mà nói thì cũng không khác biệt lắm.

Bây giờ thời cơ vẫn chưa tới mà cô phản kháng một cách ngu ngốc thì cũng chỉ chuốc lấy hoạ như cô bé kia thôi.

Người còn chưa rời khỏi mà đã thương tích đầy mình.

Đối với thân thể đã bị vấy bẩn thì dù bị ai sử dụng cũng chẳng hề gì nữa.

Chỉ cần cô còn sống, thì mới còn hi vọng.

Nhất định...cô nhất định tìm được cơ hội để rời khỏi nơi này.....
 
Ngược Đãi Thành Yêu ( Cao H , Np)
15. Huấn luyện địa ngục [9]


Hạ Miều lần nữa ngẩng đầu, sự ngượng ngùng ban đầu qua đi.

Vì là lần đầu nhìn thấy cảnh này, nên cô chưa chuẩn bị tốt, nhưng giờ cô đã quen dần rồi.

Cô biết kế tiếp cô sẽ nhìn thấy những cảnh còn kinh sợ hơn thế, mà cô thì chỉ có thể bước tiếp thôi.Đi về phía căn phòng tiếp theo, Hạ Miều không có tránh né, ngược lại, trong lòng cô dấy lên một chút hiếu kì về cái nơi biến thái mà đen tối này.Hạ Miều hướng sang căn phòng bên phải, khung cảnh bên trong đều khác hẳn với 2 căn phòng trước.Cả căn phòng tràn đầy hắc ám, mà ánh sáng thì chỉ tập trung vào cô gái bên trong làm cho người ta có cảm giác cô ta là một nghệ sĩ múa đang toả sáng trên sân khấu.

Cảnh tượng sẽ đẹp biết bao nếu Hạ Miều không nhìn kĩ vào nó.Cô gái hai tay bị trói ngược ra phía sau.

Trên lưng là một thanh sắt lớn chắn ngang, chân thì bị gông cùm xiềng lại mà không thể cử động được.Bị trói như vậy cũng không phải là đáng sợ, mà đáng sợ nhất là ở phía dưới cô ta, một khối băng dài như dương vật của đàn ông được dựng thẳng lên.

Chỉ cần cô gái không đứng vững mà ngồi xuống thì cái khối băng ấy sẽ xuyên thẳng vào hạ thể cô ấy.Hạ Miều nhìn thấy thế cũng không khỏi cảm thấy đồng tình cho nỗi khổ của cô gái ấy, chỉ cần chịu không nổi thanh sắt mà ngồi xuống thì có mà mất mạng!Mạc Tuyết dường như đọc hiểu Hạ Miều đang nghĩ gì mà mở miệng giải thích: "Yên tâm đi, khối băng ấy đã được tính toán kĩ, chỉ cần cô ta không hoàn toàn ngồi lên nó thì sẽ không bị thương nặng, mà nếu cô ta ngồi hẳn xuống thì cùng lắm là mất khả năng sinh dục thôi".

Vửa nói Mạc Tuyết vừa sờ lên cái bụng bằng phẳng của Hạ Miều.Hạ Miều thu lại ánh nhìn rồi chuyển sang xem căn phòng đối diện.

Ánh mắt cô vì nhân vật chính trong phòng mà sáng lên.Dưới ánh đèn trong phòng là một thiếu niên xinh đẹp, cơ thể nhỏ nhắn đó càng làm nổi bật lên vẻ non nớt tươi trẻ của cậu ta.

Cậu ta nhìn như là một cậu bé mười bốn tuổi.

Mà lúc này đây, cậu bé đang xích lõa, miệng thì không ngừng bú mút nơi mẫn cảm của người đàn ông.

Mà người đàn ông thì vừa đánh vừa chửi cậu.Đây là...luyến đồng!!!!

Hạ Miều lập tức rút ra kết luận. cô cảm thấy hưng phấn khi được chứng kiến cảnh nam nam hoan ái.Mạc Tuyết nhìn ánh mắt sáng như sao của Hạ Miều thì cười nói "thì ra đây là khẩu vị của cô".

Tiếp theo đó thì Mạc tuyết nương theo ánh mắt của Hạ Miều mà nhìn vể phía cậu bé, sau đó lại chau mày nói: " có gì hay đâu, lần tới có cơ hội tôi sẽ biểu diễn cho cô xem"Nói xong lời này thì cả Mạc Tuyết và Hạ Miều đều hoá đá.Mạc Tuyết thì vì câu nói của mình mà sốc.

Hắn chưa bao giờ tốt với ai.

Đây đúng là một dấu hiệu xấu!Nếu mà Hạ Miều biết Mạc Tuyết nghĩ gì thì chắc chắn sẽ tức giận mà phản bác lại.

Như vậy là đối tốt với người ta, tôi khinh...tốt ở chỗ nào chứ...đây là khoe mẻ thì có!Hạ Miều giờ cũng không để ý Mạc tuyết vì cô đang đắm chìm trong trí tưởng tượng phong phú của mình.
 
Ngược Đãi Thành Yêu ( Cao H , Np)
16 -21. Luyện ngục kiếp sống


CHƯƠNG 16:Nhìn rất xa như lại rất gần, nhưng mà khoảng cách, làm cho người ta lo lắng a...Hạ Miều giống như không có nghe được những lời nói của Mạch Tuyết vẫn đi về phía trước.

Đi đến gian phòng thứ ba.Hình ảnh trong gian phòng bên tay trái gian lại làm cho cô nhíu mày.Chỉ thấy một cô gái cả người không mặc quần áo, đôi tay kia sờ soạng chính mình để tìm kiếm cảm giác khoái lạc, trên mặt cô ta lộ gõ sự ham muốn.Bên cạnh người nam nhân chỉ đạo cho cô ấy phải làm gì...Đôi tay cô ta chậm rãi vuốt ve cặp vú đầy dụ hoặc ,trên khuôn mặt cô ta có phần hơi ửng đỏ hiện lên một cỗ dụ hoặc và hơi thở mị tình...Kế đó tay cô ấy chuyển từ đồi núi xuống vùng bụng phẳng lỳ ,từ từ kéo xuống quần tam giác của chính mình, bất đầu quanh quẩn vuốt ve mơn chớn nó.Hạ Miều nhìn thấy cảnh xuân cơ thể không có bài xích nó, mà làm cho cơ thể không tự giác mà nóng lên, cô không thể không thừa nhận nhìn thấy cảnh xuân ấy thật làm cho người ta nóng mắt ,cô là con gái còn vậy huống chi là con trai, có khi con trai xem xong nhất định bộ phận sinh dục không tự giác mà hướng lên rồi.Cô nhìn về phía người bên cạnh, trên mặt Mạch Tuyết vẫn không biểu hiện điều gì ,miệng vẫn cười như không cười lộ ra vẻ biến thái giống như những chuyện phía trước thuỷ chung không liên quan đến mình .Mạch Tuyết bắt gặp ánh mắt cô nhìn về phía anh , vươn cánh tay đem Hạ Miều ôm vào lòng."

Sao vậy?

Bảo bối xúc động?"

Mạch Tuyết bên tai cô nói ám muội,miệng lập tức phát ra tiếng cười haha: " Phải ngoan ngoãn biết không bảo bối" ."

Nhìn xem, đây là cái cô phải học ở đây nhưng cô phải nhớ , phải biết nhiều thứ ,nam nhân mới hứng thứ được".Hạ Miều miễn cưỡng đè xuống sự chán ghét trong lòng. muốn cô lấy lòng đàn ông? , thà giết cô còn hơn .Nhưng lúc này cô không nên nói gì cả!Mạnh Tuyết tiếp tục đi về phía trước."

Bảo bối, gian phòng bên tay phải vẫn chưa xem đâu."

Mạch Tuyết nhìn về phía Hạ Miều nhắc nhở cô nói.Đáy mắt hiện lên ý cười, thật muốn bắt cô lên giường và cường bạo cô, anh không thể nhịn được nữa.Chẳng qua câu nói trên không thể lừa được cô, muốn cô xem phòng bên tay trái để cho cô học cánh cơ bản, và nắm vững được các bộ phận nhạy cảm.Hạ Miều nghe thế, xoay người bước về phía trước, thẳng đến nhìn thấy rõ cảnh tượng trong phòng mới đứng lại.Bên trong, là một cô gái tay chân bị trói và bị treo lên giữa không trung, hai chân bị kéo ra hai bên một góc 90 độ, nơi tư mật bị lộ ra bên ngoài.

Một người đàn ông từ từ bước tới chuẩn bị đâm cây nhục bổng thô dài vào tiểu huyệt của cô ta, cô nhìn thấy cô ta vô cùng sợ hãi.Sắc mặt cô ta trở nên xanh mét, mở miệng như muốn kêu cứu.Người đàn ông cầm nhục bổng bắt đầu thọc vào tiểu huyệt cô ta, chỉ nhìn thôi đã làm cho người ta sợ hãi.Nhục bổng tiến vào tiểu huyệt đến được một nửa thì dừng lại.Anh ta chậm rãi ra vào tiểu huyệt bị ,miệng cô ta bắt đầu những tiếng kêu thê lương và la hét .

Sau đó cô thấy cô ấy đã nhận được những tia khoái cảm và bắt đầu thoả hiệp ưỡn người phối hợp theo nhịp ra vào.Lúc này bên tai cô giọng Mạch Tuyêt cất lên rất ôn nhu."

Còn tưởng rằng có thể kiên trì được bao lâu , mới chủ động dâng lên miệng tiểu huyệt đã thỏa hiệp, thật đúng là làm cho người ta thất vọng."

Lập tức tiến đến Hạ Miều bên tai.Dừng lại và thâm ý nói: "Lá gan nhỏ như thế, nếu đổi lại là bảo bối, nhất định sẽ không làm cho anh thất vọng đâu".Hạ Miều gắt gao nắm hai tay và bấu vào da thịt mình, sắc mặt trắng bệch một mảnh, tự nhiên nói: "Đáng tiếc, tôi sẽ không cho anh cơ hội""Phải không?

Thật sự rất đáng tiếc".Mạch Tuyết sung sướng cười, nâng bước đi về phía trước nhẹ nhàng và thể hiện mình là chủ nhân vui vẻ cực kỳ .Mạch Tuyết xoay người lại nhìn về phía trước, mắt Hạ Miều đã có một mảnh ẩm ướt, nơi hốc mắt đã nhiễm ửng hồng.Cô nói với bản thân phải kiên trì, Hạ Miều, ngươi nhất định phải kiên trì, không thể bị can thiệp vào suy nghĩ, không thể, ngươi đã nói không thể thua, ngươi đã nói một ngày nào đó muốn quang minh chính đại thoát khỏi nơi này mà không bị xa ngã bất cứ điều gì nơi đây.Cô sẽ không như những cành hoa bị vùi dập ở nơi này , nghĩ như thế, tâm trạng cô bắt đầu bình ổn lại.

Cái gian phòng thứ tư, Hạ Miều vẫn như trước xem bên trái, vì cô cần điều tiết cảm xúc lại, cô không dám chắc khi nhìn những hình ảnh tàn nhẫn đó cô có thể khống chế được bản thân.Đi đến gần chỉ cần liếc một cái, Hạ Miều đã suýt ngã trên mặt đất.Trước mắt cô là cảnh nhiều người đàn ông quan hệ với một cô gái, tiếng rên la của cô ta làm cô nhớ đến mình của đêm đó .Nam nhân đó nằm phía dưới, cô gái đó nằm trên, còn một nam nhân thì mạnh mẽ tiếng vào cúc hoa của cô ta.CHƯƠNG 17 : LUYỆN NGỤC KIẾP SỐNG Mạch Tuyết không nhìn thấy Hạ Miều ngây người , mỉm cười mở miệng giải thích nói: "Hiện tại khách đều thích chơi NP, nếu không có kinh nghiệm tốt sẽ rất dễ bị thương, một khi bị thương, sẽ phải mất một thời gian trị liệu, không phải ai cũng đều có thể có đãi ngộ tốt giống cô đâu, nếu không mau chóng khỏi lại, chỉ có thể bị vứt bỏ."

Sau đó, Mạch Tuyết giống như cảm thấy còn chưa đủ, lại tiếp tục châm lửa nói: "Cô trước tiên nên đi đến phòng số 4 xem thử, buổi tối ngày hôm đó nếu không phải tôi lên tiếng nhắc nhở bọn họ, cô đã bị đưa đến phòng đó rồi."

Hạ Miều nghe vậy, bàn tay gắt gao bấu chặt, móng tay bén nhọn đâm thủng da thịt ở lòng bàn tay , một chút cảm giác đau cô cũng không có , cái đau như vậy cũng không che dấu được hận ý cùng đau đớn trong lòng cô.Hạ Miều chậm rãi xoay người đi tới phòng số 4 bên tay phải.Gian phòng này khác với gian phòng khác , trong phòng rất sạch sẽ, rất rộng, ngoại trừ chính giữa có con ngựa giả màu trắng giống thật như đúc, thì không còn thứ gì.Con ngựa trắng kia không ngừng chạy nhảy, từ mặt tường bên này cho đến bên kia, nếu không phải dưới chân nó là máy móc , cô còn cho rằng đó là một con ngựa thật.Trên con ngựa trắng có một người ngồi, không phải ngồi thẳng , mà là nhào vào trên người con ngựa , đôi tay vòng qua bụng ngựa bị dây thừng cột vào nhau.Con ngựa trắng chạy , thân thể người phụ nữ kia cũng theo đó mà đong đưa, trong quá trình đó thân hình trần trụi luôn phập phồng , có thể nhìn thấy rõ ràng trên con ngựa có một đồ vật đứng thẳng , theo hạ thể nữ nhân đong đưa không ngừng ẩn hiện.Tuy rằng Hạ Miều thấy không rõ đó là thứ gì , nhưng nhìn vết máu phía dưới hạ thể nữ nhân tràn ra, theo con ngựa trắng bóng chậm rãi chảy xuống, từng giọt nhỏ trên sàn nhà, dung nhập vào hình thành một bãi máu loãng.Cô gái ghé vào trên lưng ngựa hơi thở đã thoi thóp, chỉ có sắc mặt trắng bệch vặn vẹo mới có thể chứng minh cô ta còn sống."

Trên lưng ngựa là cái gì?"

Hạ Miều nhàn nhạt hỏi, giọng nói bình tĩnh khó nén một tia rùng mình.Mạch Tuyết hơi hơi mỉm cười, trong mắt lộ ra một tia ác ý: "Dĩ nhiên là đồ vật làm cô thoải mái ."

Đánh rắm!

Thoải mái anh đi thử đi !

Hạ Miều đang muốn chửi ầm lên, nhưng lại há miệng thở dốc, ở thời điểm mấu chốt nhịn xuống.Mạch Tuyết thấy vậy nụ cười trên mặt càng thêm sâu thêm một chút, dáng vẻ ẩn nhẫn của cô có vài phần đáng yêu .Mạch Tuyết không chú ý tiếng lòng mình chợt lóe rồi biến mất , chậm rãi mở miệng nói: "Đó giống như bảo bối của đàn ông, chẳng qua nó thô dài thêm một chút, vì để khiến cho phụ nữ càng thêm sung sướng.

Ở trên người nó có từng mảnh nhô lên làm thành vảy, bộ vị được che kín bởi từng mảnh lông trâu."

Theo lời Mạch Tuyết , sắc mặt Hạ Miều lại lần nữa trắng bệch lên.

Mạch Tuyết đi qua , từ sau lưng ôm lấy cô, muốn bao phủ toàn bộ thân hình cô, giống như muốn dùng thân thể hắn làm suy sụp sự kiên cường của cô.Mạch Tuyết làm một động tác mà chính mình cũng không thể tưởng tượng , hắn nhẹ nhàng liếm liếm vành tai trắng nõn tinh xảo, ôn nhu nỉ non nói: "Lên con ngựa trắng một lần đã có thể làm mất cơ hội làm nữ nhân , bảo bối......

Em nên báo đáp ân nhân cứu mạng mình thế nào đây ?"

Giọng nói ôn nhu lộ ra một tia ái muội mà chính anh cũng chưa phát hiện ra, bởi vì lúc này anh cảm nhận được hạ thể của mình lại có một tia nóng rực.Đôi mắt mỹ lệ hiện lên một tia vui mừng, hình như không phải là ảo giác của anh.Ngay sau đó ánh mắt phức tạp nhìn thoáng qua mặt Hạ Miều , anh có cơ hội, anh có cơ hội trở thành một người đàn ông chân chính, mà cơ hội này lại là người phụ nữ trước mắt mang đến......Có lẽ, nếu cô thật sự làm anh trở lại như bình thường, thì chỉ cần cô nghe lời, anh sẽ đối xử với tốt với cô.

Hạ Miều lúc ấy sớm đã thần chí không rõ, cho nên cô căn bản không biết Mạch Tuyết đang nói gì, nhìn cảnh tượng tàn nhẫn bên trong , trong lòng Hạ Miều vẫn có chút sợ hãi, tuy rằng cô không tự mình nhận sự đau đớn bên trong , nhưng đau đớn đêm đó cũng tuyệt đối không kém gì so với cái này.Duy nhất đáng mừng là ít nhất cô vẫn là một nữ nhân, mà cô gái bên trong sau này là bộ dáng gì......Mặc dù không muốn, Hạ Miều vẫn nói một tiếng: "Cảm ơn."

Mạch Tuyết dùng chóp mũi không ngừng ma xát cái cổ trắng nõn , ái muội nỉ non nói: "Dùng hành động thực tế biểu đạt đi ......"

Lời nói có thâm ý làm Hạ Miều hơi hơi nhăn mày lại, không phải cô đã sớm biết sẽ không đơn giản như vậy sao?

Cần gì lại để ý ."

Anh muốn gì?"

Mạch Tuyết hơi hơi mỉm cười, buông lỏng cô ra, chậm rãi nói: "Đi cùng tôi ."

Nói xong liền quay đầu đi ngược trở lại."

Phòng kế tiếp không nhìn nữa?"

Hạ Miều nhìn Mạch Tuyết chậm rãi hỏi.Phía trước còn mấy căn phòng nữa, anh ta buông tha cho cô?Ai ngờ Mạch Tuyết nghe vậy , chỉ xoay người cười nói: "Bảo bối đây là coi xong thành nghiện?

Phòng kế tiếp em không cần nhìn đâu, đó là chỗ chuẩn bị vứt hàng hóa vô dụng , nếu bảo bối bảo bối nhất định sẽ không bao giờ nhìn thấy."

Hạ Miều nhìn Mạch Tuyết cười đơn thuần giống như một đứa trẻ , trong lòng cô đột nhiên có chút hoảng hốt, không biết vì sao anh ta có được một đôi mắt trong suốt cùng sạch sẽ như vậy lại là một người máu lạnh tàn nhẫn, thậm chí biến thái.Nghe nói mỗi ác ma đều là từ thiên sứ mà thành, vậy người đàn ông biến thái này cũng từng làm thiên sứ sao?CHƯƠNG 18:Nhất định là quá trình cực kỳ đau khổ, phải có bao nhiêu thương tổn mới có thể từ một thiên sứ biến thành ác ma?Cô cho rằng cô đã nếm tới đỉnh điểm của luyện ngục thống khổ, chỉ là linh hồn cô vẫn sạch sẽ như cũ, hắn biến thành ác ma vậy thì lúc trước hắn thừa nhận đau đớn gấp bao nhiêu lần so với cô?Ngay sau đó, Hạ Miều cười nhạo ra tiếng, mặc kệ lúc trước hắn từng chịu thương tổn như thế nào , thì cũng đừng nên cho người khác gánh vác thay.Làm sai chính là làm sai, mặc kệ xuất phát từ nguyên nhân gì, đều không nên mang tổn thương cho người khác.Ánh mắt Hạ Miều khẽ biến đổi, nâng bước đi theo phía trước.Mạch Tuyết không mang cô đi tiếp, mà là đem cô mang về phòng của mình , Hạ Miều cũng không thèm chú ý động tác kế tiếp của hắn, cô bước đến trước cửa sổ sát đất ngồi xuống.Lúc này, Mạch Tuyết đang cầm ly rượu đi tới đột nhiên dừng bước, ánh mắt có chút mê ly nhìn người phụ nữ đang bị vầng sáng bao phủ , trên mặt cô mang theo một tia cười nhạt đẹp đến câu hồn đoạt phách.Mạch Tuyết bất tri bất giác đem điện thoại lấy ra chụp lại ảnh cô , nhưng tức khắc giống như bị tạt nước lạnh vào mặt khiến hắn thanh tỉnh lại .Hắn đang làm cái gì?!Khuôn mặt Mạch Tuyết bực bội âm trầm muốn đem ảnh chụp xóa, khi tay chạm đến đến trên màn hình thì động tác chợt cứng lại.Hắn muốn xóa nó, nhưng cái tay kia lại không nghe theo sai khiến của hắn, dừng ở giữa không trung vẫn không nhúc nhích.Trầm mặc nửa ngày, Mạch Tuyết bực bội đem điện thoại cất đi , cầm ly rượu vang đỏ trong tay đưa cho Hạ Miều, khẩu khí không vui nói: "Uống đi ."

Hạ Miều ngẩng đầu, nhàn nhạt nhìn thoáng qua mặt Mạch Tuyết che kín âm trầm , tựa như đối với hắn hỉ nộ vô thường đã thấy nhiều nên không trách.Sau đó nhìn lướt qua ly rượu vang đỏ trong tay hắn, cũng không dò hỏi cái gì, nhận lấy liền uống một hơi cạn sạch.Hương vị chua xót nồng nặc làm Hạ Miều chau mày , gương mặt trắng nõn cũng nhiễm một mảnh ửng đỏ.Cô ghét uống rượu vang đỏ, mặc dù người khác nói rượu vang đỏ uống ngon , nhưng tới miệng cô chính là khó uống muốn chết .Mạch Tuyết cau mày trừng mắt nàng: "Cảnh tượng phòng thứ nhất cô hẳn là còn nhớ rõ đi, hiện tại cho tôi nhìn thử xem năng lực học tập của cô ."

Ngữ khí mang theo một chút mệnh lệnh.Sắc mặt Hạ Miều trở nên khó coi , hắn muốn cô......Chỉ tưởng tượng đến cái hình ảnh kia, trong lòng Hạ Miều liền dâng lên từng đợt ghê tởm .Nuốt nuốt nước miếng, miễn cưỡng mở miệng hỏi: "Anh không sợ giống người đàn ông kia?"

Hạ Miều không biết người đàn ông bị thương kia tên gì , nhưng Mạch Tuyết lại biết cô đang nói ai, có chút âm trầm cười nói: "Trừ phi cô nghĩ đến việc muốn vào phòng số 4."

Ngực Hạ Miều hơi hơi phập phồng, khuôn mặt Mạch Tuyết vô cùng tự đại làm cô thật muốn đứng lên tát hau cái.

Nhưng mà ở lúc cảm xúc phập phồng , cô đột nhiên cảm giác thân thể có chút khô nóng, hình như theo cảm xúc của cô nó càng thêm rõ ràng .Hạ Miều có chút bực bội cau mày, hít sâu một hơi, đôi tay có chút run rẩy nâng lên, vụng về cởi ra dây lưng.Đây là lần đầu tiên cô cởi quần cho một người đàn ông, trong ngực có một chút khẩn trương cùng ngượng ngùng.Một loạt cảm xúc phức tạp làm động tác trên tay càng thêm run rẩy , nhưng Mạch Tuyết lại có một loại cảm giác khó có thể miêu tả , động tác cô vụng về thế nhưng lại làm hạ thể hắn có vài phần nóng rực.Phát hiện này làm Mạch Tuyết có chút gấp không chờ nổi hướng phía cô quát: "Động tác nhanh lên!"

Hạ Miều bị tiếng hô bất thình lình làm sợ tới mức tay run lên, ngay sau đó thở mấy hơi thật sâu , một hơi bỏ dây lưng, túm xuống quần hắn, sau đó lại không chút nghĩ ngợi kéo xuống cái quần lót tứ giác màu trắng.Đôi mắt sáng ngời lại giống như muốn tránh né gì đó, gương mặt ban đầu có chút ửng đỏ lại lần nữa không đỏ thêm vài phần."

Nhìn nó."

Mạch Tuyết có chút kích động phân phó nói.Nghe vậy, Hạ Miều trực tiếp nhìn xuống dưới háng Mạch Tuyết.Nhưng mà một giây sau, đôi mắt sáng ngời chợt mở lớn, cánh môi phấn hồng kinh ngạc khẽ nhếch lên.Cô cho rằng sẽ nhìn thấy cự long thô tráng .

Nhưng mà cô thấy được cái gì?Nam căn trắng nõn mềm như bông, nhu nhu nhuyễn nhuyễn, rất sạch sẽ, sạch sẽ làm cho ghê tởm trong lòng Hạ Miều nháy mắt biến mất.Này......Tại sao như vậy......Trên mặt hắn rõ ràng có hưng phấn nhè nhẹ, nhưng vì sao thứ này một chút phản ứng cũng không có?Mạch Tuyết thấy Hạ Miều ngơ ngác nhìn chằm chằm bảo bối hắn, con ngươi trong suốt dần hiện ra sát khí: "Rất ngạc nhiên sao?!"

Ngay cả giọng nói lúc nào cũng tràn ngập mềm mại giờ đây cũng trở nên bén nhọn.Mạch Tuyết nhìn giống như sẽ đánh mất lý trí, Hạ Miều có chút cảnh giác nhìn chằm chằm hắn, phòng ngừa giây tiếp theo hắn nhào tới đem nàng xé rách.Mạch Tuyết như vậy thật đáng sợ, mặt giống như mạ lên một tầng mông lung màu đen, tràn ngập huyết tinh cùng tàn nhẫn, hận không thể huỷ hoại sinh vật xuất hiện ở trước mắt."

Cô không phải cũng đoán được sao?!

Không sai, tôi thích đàn ông, thậm chí trước nay tôi đều đem chính mình trở thành phụ nữ, bởi vì tôi bị xem như một người phụ nữ mà dạy dỗ."

Mạch Tuyết xoa tóc Hạ Miều , rồi sau đó âm ngoan nhìn chằm chằm cô: "Ha ha ha......

Đàn bà đều là đồ vật hạ tiện dơ bẩn !

Cô cảm thấy tôi rất biến thái có phải không?

Cô cảm thấy tôi rất nhẫn tâm có phải hay không?"

"Ha ha ha......

A ~" Mạch Tuyết dừng cười, ánh mắt tràn ngập cừu hận nhìn cô.CHƯƠNG 19: Chỉ nghe giọng nói hắn bén nhọn mà giận dữ: " Đàn bà các cô mới là sinh vật tàn nhẫn nhất trên đời này !

Đó là đứa con bà ta mang thai mười tháng a......

Đó là miếng thịt trong bụng bà ta rơi xuống a......

Bà ta sao có thể......

Sao có thể nhẫn tâm đem con mình bán cho người khác, chỉ vì mấy trăm đồng tiền..."

"Cô biết đứa hài tử chín tuổi bị bà ta bán, về sau mỗi ngày đều sống không bằng chết sao?!

Ngay cả con chó cũng không bằng, bọn họ bởi vì thấy hắn lớn lên quá đẹp nên trực tiếp đem hắn dạy dỗ như một đứa con gái."

Đôi mắt màu đỏ tươi kia tràn đầy hận ý, hắn cười cuồng dã tựa như muốn đem tất cả hủy diệt, xé nát.Nhưng mà, Hạ Miều lại cảm nhận được một tia bi thương."

Cô nói, tôi là một người thích con trai, hơn nữa còn xem như con gái, vì sao còn cần thứ này?"

Mạch Tuyết buông lỏng cô ra, biểu tình khôi phục một chút, hơi hơi mỉm cười, lại về tới biểu tình trong suốt giống như thiên sứ ."

Tôi đã yêu cầu Nguyên Viêm giúp tôi cắt nó, bởi vì tôi không cần vật vô dụng như vậy, nhưng hắn không đồng ý, hắn nói, nếu có một ngày tôi thật sự yêu một người đàn ông, thì hắn sẽ giúp tôi, nhưng mà......"

Đôi mắt Mạch Tuyết nhìn về phía Hạ Miều, đáy mắt quái dị làm Hạ Miều nhịn không được rùng mình, chỉ nghe hắn mị hoặc quyến rũ nói."

Cô xuất hiện......

Cô biết không?

Lúc trước, khi cô xấu hổ, nó lại có cảm giác, rất nhạt, tôi còn tưởng là ảo giác, nhưng lúc tôi ôm cô, nó lại có cảm giác, lúc này tôi tin nó không phải phế phẩm, nó vẫn có sinh mệnh, chỉ là cần cô đánh thức mà thôi."

Mạch Tuyết ôn nhu vuốt ve mặt Hạ Miều, đáy mắt có một tia khát vọng chính hắn cũng không phát hiện.Nhưng Hạ Miều lại nhìn thấy rõ ràng, đôi mắt sáng ngời hiện lên một tia phức tạp.Mặc dù hắn không nói đứa nhỏ kia là ai, nhưng hình dung rõ ràng như vậy sao cô không nhận ra được, chín tuổi, vẫn là một đứa trẻ chỉ biết chơi đùa chuyện gì cũng không hiểu.Mà hắn lại ngay lúc này bị mẹ mình vì mấy trăm đồng tiền mà đem bán.

Hạ Miều không nói một lời, chỉ là duỗi tay cầm tiểu long phấn nộn sạch sẽ, một khắc chạm vào thứ mềm mại kia làm tay cô hơi hơi run lên.Hạ Miều áp xuống khẩn trương trong lòng , thật cẩn thận vuốt ve nó, mang theo một tia nhẹ nhàng.Cô cẩn thận cùng che chở làm cả người Mạch Tuyết run lên, đáy lòng tĩnh mịch hơi hơi nhảy lên vài phần.Nhưng mà lúc này Mạch Tuyết không có thời gian đi tìm kiếm cảm giác ấy, ánh mắt nhìn chằm chằm tay Hạ Miều đang cầm tiểu long, hắn cảm nhận được nó đang dần dần trở nên nóng rực, gân mạch tĩnh mịch cũng lung lay , mặc dù bên ngoài nhìn vẫn giống như ngủ say không tỉnh."

Ngậm lấy nó......"

Giọng nói yêu mị khàn khàn, gương mặt lộ ra một chút kích động lại mang theo một tia chờ mong.Hạ Miều ma xui quỷ khiến cúi đầu, nhẹ nhàng hôn lên da thịt mềm mại của nó, trong lòng không có một tia kháng cự, cũng không có một tia ghê tởm, cái lưỡi hồng nộn hơi hơi liếm liếm, không có hương vị gì lạ, thậm chí có một mùi hoa lài thuộc về trên người Mạch Tuyết .Cánh môi hồng nhuận dần dần đem nó ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi trơn trượt ở long thân liếm láp ,động tác ngây ngô vụng về ngược lại mang đến cho Mạch Tuyết một cỗ kích thích xưa nay chưa từng có , một cỗ điện từ hạ thể lên đến đỉnh đầu, làm hắn thoải mái rên rỉ một tiếng.Trước kia cùng những người đàn ông lên giường ,bọn họ không phải chưa từng âu yếm bảo bối của hắn, nhưng hắn chưa bao giờ có cảm giác kích thích rõ ràng như thế, hắn cũng đã tìm phụ nữ thử qua, nhưng các cô ta đụng vào hắn chỉ cảm thấy ghê tởm.Chỉ có Hạ Miều, chỉ có người phụ nữ này, lúc cái miệng nhỏ ấm áp ngậm lấy hắn, hắn không chán ghét, càng không giận dữ, hắn khát vọng cô âu yếm nó.Hạ Miều ngây ngô liếm láp long căn mềm mại, thong thả di chuyển ,dần dần, cô phát hiện tiểu long trong miệng hơi hơi giật giật, cô bỏ tiểu long trong miệng ra nhìn chằm chằm nó, muốn nhìn xem có phải nó xảy ra biến hóa hay không.Mà Mạch Tuyết lại bất mãn nhíu mày: "Cô làm gì vậy?!"

Hạ Miều vẫn đang tìm tòi nghiên cứu nhìn tiểu long của hắn, chậm rãi nói: "Tôi cảm giác nó vừa động."

Mạch Tuyết nghe vậy, ánh mắt lập tức sáng lên, vội vàng áp đầu cô xuống : "Mau!

Tiếp tục, đừng dừng!"

Hạ Miều bất đắc dĩ bĩu môi, sao cô cảm thấy lúc này Mạch Tuyết giống như một đứa trẻ.Lại lần nữa đem tiểu long ngậm vào trong miệng, đầu lưỡi trơn trượt không ngừng liếm láp xung quanh, làm nó không ngừng ra vào ở trong miệng cô.CHƯƠNG 20:Hạ Miều lại lần nữa cảm giác được nó nhảy lên, nhưng mà lúc này, nó không hề để ngươi tìm không ra dấu vết.Mà là dần dần bành trướng , Hạ Miều rõ ràng cảm giác được nó ở dần dần lớn ra, chiếm toàn bộ cái miệng nhỏ xinh của cô, căng đến mức khóe miệng cô có chút đau.Cô muốn rời khỏi , nhưng Mạch Tuyết tựa như nhìn rõ ý đồ của cô, lúc này hắn làm sao có thể cho phép cô rời đi .Mạch Tuyết duỗi tay đè đầu cô lại, thậm chí hơi nặng tay làm đôi môi nhỏ xinh càng thêm bao vây một chút, cự vật cực đại tức khắc đỉnh vào yết hầu cô, làm cô nôn khan ra tiếng.".....

Ngô......

Ưm......"

Hạ Miều muốn giãy giụa tránh ra, nhưng tay Mạch Tuyết lại gắt gao ấn đầu cô, bắt cô thừa nhận cự vật thô to không ngừng tiến công.Theo cự long không ngừng ra vào,khóe miệng đau đớn cùng yết hầu bị xé rách làm đôi mắt dần dần tràn ra nước mắt trong suốt.Mà đúng lúc này, cô cảm giác được sự khô nóng trong cơ thể càng thêm dày đặc , cô muốn gãi nhưng lại không biết nên gãi nơi nào, tựa như toàn thân từ trong ra ngoài đều ngứa, rất nóng.Ngực như ngưng tụ một ngọn lửa , càng đốt càng cháy làm toàn thân cô xụi lơ vô lực.

Hành động giãy dụa dần dần chậm lại, cuối cùng hai cánh tay mềm mại rũ ở hai sườn, khuôn mặt nhỏ đỏ lên lộ ra một tia mê người.Đặc biệt là cặp mắt sáng ngời kia dần dần mông lung, cả người tựa như yêu tinh câu hồn người khác, Mạch Tuyết đâm vài cái trực tiếp bắn ra."

Khụ......

Khụ khụ......

Ân......"

Chất lỏng đặc sệt làm Hạ Miều ho ra tiếng.Mạch Tuyết bởi vì bắn quá nhanh nên khuôn mặt bắt đầu trở nên âm trầm, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ đỏ bừng kia mà ngây ngẩn cả người, đôi mắt hắn lập tức nhiễm một tia dục sắc chưa từng có.Hạ Miều như vậy là lần đầu tiên hắn thấy, hai má ửng đỏ xinh đẹp, con ngươi mang theo một nét ngây thơ, lại mang theo một nét câu hồn đoạt phách.Hóa ra, bộ dáng cô động tình lại đẹp như vậy.Hắn biết, cô lộ ra thần thái như vậy là bởi vì hắn hạ dược ở trong rượu, hắn vốn dĩ chỉ tính cho cô thử xem có thể đem bảo bối của hắn thức tỉnh không, chưa bao giờ nghĩ tới sẽ chiếm lấy thân thể cô.

Nhưng giờ khắc này, nhìn Hạ Miều động tình, nhìn cô nhẫn nhịn, hắn đã thay đổi suy nghĩ, hắn muốn chiếm hữu cô."

Anh.....

Anh hạ dược...... tôi ......"

Hạ Miều mềm mại nằm trên mặt đất, hai mắt oán hận nhìn Mạch Tuyết.Chẳng qua hơi thở kia rất mong manh làm gì có chút khí thế nào, con ngươi đẫm nước nhìn thế nào cũng giống một tiểu yêu tinh câu dẫn ngươi lên giường .Mạch Tuyết đem quần áo của mình từng chút một cởi ra, thân thể tinh tế bại lộ ở trong không khí.

Hắn chậm rãi khom lưng đem Hạ Miều bế lên,giọng nói ở bên tại Hạ Miều vang lên, làm ngực nàng tức khắc yên lặng xuống."

Dược này sẽ không làm người ta mất đi lý trí, chỉ làm người xụi lơ vô lực, tình dục trong cơ thể kích phát đến mức mạnh nhất, tôi biết cô đang tỉnh táo, chỉ là không thể khống chế cảm giác thân thể của mình mà thôi."

Đem Hạ Miều đặt lên trên giường, cả người Mạch Tuyết đè lên trên người cô, bình tĩnh nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn: "Tôi muốn cô, nể tình cô làm nó sống lại , tôi sẽ nhẹ nhàng."

Trong lời nói tràn ngập nồng đậm tình dục , hắn không rõ rốt cuộc là bởi vì Hạ Miều đánh thức huynh đệ hắn hay là bởi vì bộ dáng mê người của cô.

Đương nhiên, khẳng định sau cùng là phần lớn, đối với tình yêu trống rỗng như Mạch Tuyết mà nói, hắn làm sao biết rung động ở trước ngực đại biểu cho cái gì.Bây giờ Hạ Miều buồn bực muốn chết, cô không biết là nên hối hận mình đột nhiên mềm lòng, hay là nên cảm ơn cô đã đánh thức bảo bối của hắn.....Cô quả thật đang tỉnh táo, tất cả các giác quan trên người đều mở ra, từng đợt khô nóng làm cô muốn muốn xé rách quần áo trên người, nhưng mà toàn thân lại mềm như bông, một chút sức lực cũng không có.Tựa như có ngàn vạn con kiến ở trong cơ thể bò tới bò lui, làm cô chịu không nổi để lại từng giọt nước mắt trong suốt.Tựa như chỉ có ấm áp trên thân thể hắn mới có thể giảm bớt ngứa ngáy trong cơ thể cô , phát hiện này làm Hạ Miều nhịn không được nhích đến gần Mạch Tuyết một chút, động tác này làm Mạch Tuyết cười rộ lên."

Bảo bối thật là nóng vội, yên tâm, thời gian còn rất nhiều, tôi nhất định sẽ cho em một buổi tối khó quên ."

Sau khi nói xong, Mạch Tuyết duỗi tay đem quần áo trên người nàng cởi xuống, cho đến khi thân hình tinh tế hoàn toàn trần trụi ở trước mặt hắn, hắn mới dừng lại động tác trong tay, thưởng thức thân thể mê người dưới thân.Bởi vì tác dụng của thuốc, nên làn da thịt trắng nõn bây giờ đã phủ lên một tầng ửng đỏ, dấu răng trên ngực cùng trên cổ mang theo cảm giác dụ hoặc trí mạng .Bộ ngực sữa mượt mà , hai đóa anh đào lúc này cương cứng lên, một bên là màu hồng đỏ sậm, còn bên kia bởi vì từng bị thương khi quan hệ nên có một vòng dấu vết đậm.CHƯƠNG 21:Mạch Tuyết nhìn thấy , vùi đầu ngậm lấy viên anh đào từng bị thương kia , nhẹ nhàng liếm láp đánh vòng, cảm xúc tê dại dẫn đến Hạ Miều rên rỉ ra tiếng."

Ân......"

Chỉ một tiếng, Hạ Miều liền gắt gao cắn môi, bằng không chính mình sẽ bị tình dục làm điên đảo lý trí.Mạch Tuyết nhìn Hạ Miều cắn răng nhẫn nhịn, khóe môi nhiễm một tia ác ý , dùng đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm quanh bầu ngực, nhưng lại không đụng vào nụ hoa cứng rắn kia , một bàn tay còn lại cầm bên vú chơi đùa.Hạ Miều vẫn luôn cắn răng nhẫn nhịn, cái trán chịu không nổi hắn trêu chọc mà chảy ra một tầng mồ hôi.Nụ hôn ẩm ướt kéo dài xuống dưới, xẹt qua cái bụng nhỏ của cô, dừng lại ở rốn, đầu lưỡi ướt át xâm nhập vào, thường thường còn ôn nhu gặm cắn."

Ân......"

Mãnh liệt kích thích rốt cuộc làm Hạ Miều chịu đựng không được rên rỉ ra tiếng.Theo một tiếng rên rỉ này thốt ra, giống như con ngựa thoát cương không ngừng lao lên, Mạch Tuyết lại lần nữa di chuyển môi xuống phía dưới, tiếng rên như mèo kêu tràn ra từ miệng cô, Mạch Tuyết chỉ muốn lập tức thao cô.Nhưng mà không được, hắn không muốn dễ dàng như vậy, không biết vì sao, hắn muốn cô nhớ kỹ hắn.Hắn thậm chí muốn cô mở miệng cầu xin hắn, cầu hắnlàm cô.

Mạch Tuyết ngẩng đầu hít một hơi thật sâu, áp xuống dục vọng muốn nổ tung trong thân thể , ngón tay thon dài duỗi ra ở cánh hoa vẽ hai vòng.Hạ Miều toàn thân run lên: "Không cần......

Ân......"

Cô muốn đưa tay ra ngăn cản, nhưng lại không có sức lực mà nhúc nhích, dị vật xa lạ đang xâm nhập, làm cô khóc ra tiếng.

Không đủ, dị vật xâm nhập làm lửa nóng trong thân thể cô bùng nổ, chẳng qua động tác kia rất chậm làm Hạ Miều khóc thút thít."

Ô ô......

Ân......"

Thật là khó chịu, cô muốn càng nhiều hơn nữa, đồ vật kia sao tốc độ lại chậm như vậy."

Mau......nhanh một chút......"

Nước mắt ròng ròng , giọng nói mang theo một tia cầu xin.

Nhưng mà thứ kia làm như không nghe được tiếng cô cầu xin, vẫn duy trì tần suất ban đầu , chậm rãi tiến vào, sau đó lại chậm rãi rút ra.Một ngón tay khác đi vào huyệt khẩu, ngón trỏ thon dài hung hăng vuốt ve nó, sau đó nhẹ nhàng nhéo, lập tức toàn bộ thân mình Hạ Miều cong lên."

A......

Ân......

Ô ô......"

Tiếng khóc yếu không ngừng từ môi nàng tràn ra.Hạ Miều rốt cuộc chịu không nổi tra tấn, khóc thút thít rên rỉ nói: "Ân......

Không cần......"

Thân thể không ngừng vặn vẹo giãy giụa, tựa như muốn thoát khỏi.Mạch Tuyết ở hoa hạch nhéo thật mạnh , vừa lòng nghe được Hạ Miều tiếng rên rỉ cùng ngâm tiếng to : "A......"

"Sao có thể không cần , nhìn xem em thoải mái thế này..."

"Không cần......

Cầu xin anh thả tôi....."

Hạ Miều rốt cuộc chịu không nổi khóc ra tiếng.Hạ Miều ở phương diện này rất ngây ngô, tuy rằng đã bị mấy nam nhân kia chiếm hữu , nhưng khi đó bọn họ quá mức thô lỗ, đó là cường bạo, cùng với chuyện yêu này không giống nhau, cho nên Hạ Miều có thể bảo trì lý trí.Mà hiện tại thì khác, Mạch Tuyết là ai?

Hắn chính là một bậc thầy dạy dỗ cao thủ , thủ thuật đã sớm rành giống như cơm bữa.Thân thể chưa từng bị khai phá thật sự, sao có thể chịu được Mạch Tuyết trêu đùa , cô có thể kiên trì lâu như vậy đã là kỳ tích rồi."

Thật sự không cần?"

Mạch Tuyết dừng động tác trong tay, tà ác cười: "Vậy được rồi."

Nói xong rút ngón tay trong hạ thể cô ra, khoanh tay trước ngực nhìn Hạ Miều, trên mặt đầy ý cười đùa dai.Mạch Tuyết rời đi không những không làm thân thể Hạ Miều chuyển biến tốt đẹp, ngược lại càng thêm nóng rực , hạ thể có cảm giác được hư không , muốn cái gì đó tiến vào nó.

"Ân......

Ân......"

Từng tiếng khóc đứt quãng làm khóe miệng Mạch Tuyết cười càng thêm sâu.

Chỉ là đôi mắt lại chứa đầy tình dục tùy thời đều có khả năng phun trào , hạ thể sưng đau cũng làm Mạch Tuyết khó chịu đến phát điên, đây là lần đầu tiên hắn thiếu kiên nhẫn như thế.Đỉnh đầu cự long đã lộ ra tia nước trong suốt , tựa như đang lên án hắn nhẫn tâm.

"Đáng chết!"

Mạch Tuyết chửi thề một tiếng, thân thể lập tức áp lên thân mình nóng bỏng mềm mại.Ẩn nhẫn hỏi: "Có nghĩ muốn tôi?

Có nghĩ muốn nó không?"

Nói xong để đỉnh đầu cự long ở trước cửa mật dịch vận sức chờ phát động.Hạ Miều giống như ở trong biển rộng bắt được cây phù mộc, vội vàng mở miệng nói: "Muốn......"

Ngay sau đó lại tựa như tìm về một tia lý trí lại cự tuyệt nói: "Không cần......"

Mạch Tuyết chịu không nổi hung hăng hôn lên cánh môi phấn nộn , cái trán chảy ra mồ hôi nhỏ giọt ở trên má Hạ Miều .Đầu lưỡi trơn trượt giống như con rắn nhỏ chui vào cái miệng nhỏ ướt mềm , cuốn lấy cái lưỡi nhợt nhạt hút lấy.

Khuôn mặt nhỏ bởi vì thiếu dưỡng khí càng thêm đỏ tươi lên, chỉ bạc ái muội theo khóe môi hai người không ngừng tràn ra dính ướt cổ, lộ ra một tia quyến rũ mị hoặc.
 
Ngược Đãi Thành Yêu ( Cao H , Np)
22. Luyện ngục kiếp sống


Ở lúc Hạ Miều sắp ngất xỉu , Mạch Tuyết đúng lúc buông lỏng môi cô ra, hôn hôn vành tai trong suốt ửng đỏ :"Nói, em muốn tôi, muốn tôi chiếm lấy em."

Giọng nói khàn khàn tràn ngập tình dục, giống như kẹo bông gòn mềm mại , dính dính mà ngọt lịm.

Hạ Miều duỗi tay ôm lấy đầu anh, mê mang nói : "Tôi muốn anh.....

Mạch Tuyết......

Tôi muốn anh....."

Cái gì mà lý trí, gì mà tự giữ, đều ở một câu nói của Hạ Miều mà bị vứt hết không còn một mảnh.Giọng nói mềm mại khiến Mạch Tuyết không thể nhịn nữa, anh giống như con dã thú bị nhốt lâu rốt cuộc được thả ra, vòng eo đâm một cái thật mạnh ."

Ân......"

"A......"

Tiếng rên đê mê thoáng chốc vang lên, hai người rốt cuộc kết hợp với nhau không có một khe hở.Đường đi ấm áp chật hẹp khiến Mạch Tuyết ăn đau kêu lên một tiếng, nhưng đau đớn qua đi anh muốn dừng cũng không dừng được.

Không hề ngừng lại, trực tiếp vội vàng mà luật động, gần như điên cuồng mà mãnh liệt.Trướng đau chỉ là trong nháy mắt , cô bị hạ dược nên thân thể vô cùng khát vọng , mà Mạch Tuyết mang đến cho cô không phải là đau đớn, mà là vui thích làm cô không chịu nổi."

Ân......

A......

Ân......"

Từng tiếng rên rỉ đổi lấy chính là Mạch Tuyết càng thêm điên cuồng va chạm, mỗi lần đều hung hăng đâm vào đến tử cung mềm mại nhất .Hơn một ngàn cái miệng nhỏ không ngừng hút lấy nấm đầu của hắn, khiêu khích hắn , làm động tác hắn càng thêm thô lỗ , từ phía khác nhìn lại, vòng eo trắng nõn kia giống như con ngựa vậy, tốc độ mau đến mức làm người khác kinh hoàng.Giờ khắc này, Mạch Tuyết cuối cùng cũng đã biết vì sao người lãnh khốc như Thánh Mặc La Á Qua Đế cùng tàn nhẫn như Thẩm Phi lại đánh mất lý trí ở trên người cô, thoạt nhìn cô rất bình thường nhưng trong thân thể cô lại ẩn dấu quá nhiều thứ lạ.Thanh âm ái muội không ngừng vang vọng trong căn phòng, hai khối thân thể thay đổi từng tư thế , tiếng rên rỉ dần dần biến thành tiếng cầu xin bất lực."

Từ bỏ......

Dừng......

Dừng lại......

Ô ô......

Cầu xin anh......

Dừng lại......"

Tiếng Hạ Miều cầu xin đã bị từng đợt sóng lớn đánh tan.Mạch Tuyết không ngừng đong đưa hạ thể, tựa hồ vĩnh viễn cũng không biết mệt, đôi mắt mỹ lệ lộ ra xúc động điên cuồng."

Sao có thể dừng lại...

Bảo bối...

Em thật sự là quá đẹp...

Đủ để cho bất kì người đàn ông nào cũng đều cam nguyện chết ở trên người em..."

Thanh âm quyến rũ cũng trở nên khàn khàn đầy mị hoặc.Duỗi tay lật người Hạ Miều qua, cánh tay vòng qua vòng eo mảnh khảnh , đem cả người cô chế trụ chặt chẽ, lại lần nữa hung hăng tiến vào thân thể của cô.

Hạ Miều xụi lơ ghé vào trên giường, nếu không phải bên hông bị Mạch Tuyết giữ chặt, cô đã sớm bị anh đánh bay.Đột nhiên, trước mắt Hạ Miều hiện lên một tia sáng, cô thét ra tiếng chói tai : "A......"

Chất lỏng nóng bỏng tưới lên côn thịt đang không ngừng đâm vào người cô, động tác Mạch Tuyết hơi dừng lại , ôm Hạ Miều hít một hơi thật sâu ."

Bảo bối dễ dàng cao trào quá, đây đã là lần thứ năm em phun ra, anh mới chỉ mới bắn có hai lần thôi~" Nói xong Mạch Tuyết lại tiếp tục động lên."

Không cần......

Ân......

Tôi chịu không nổi......

Ân......

A......"

Hạ Miều cầu xin nhưng Mạch Tuyết càng thêm hung mãnh va chạm.Vị ngon như vậy Mạch Tuyết làm sao có thể dễ dàng buông tha.Một ngày một đêm, Hạ Miều vẫn luôn hôn mê rồi lại tỉnh, mỗi khi tỉnh lại chưa được một phút lại vì vui thích quá mức mà ngất đi.Còn Mạch Tuyết thì sao, mệt thì dừng lại, nghỉ ngơi một lát rồi lại tiếp tục, các loại tư thế đều bị hắn thử qua một lần, không ngừng muốn người phụ nữ dưới thân cầu xin hắn.Nếu không phải bụng hắn kháng nghị, Mạch Tuyết tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho Hạ Miều, hung hăng đâm vài cái thật sâu, một cỗ mầm mống nóng rực lại lần nữa phun lên tử cung mềm mại.Theo hắn rời khỏi, chất lỏng vẩn đục phía sau tiếp phía trước trào ra , đem khăn trải giường nhiễm ướt một mảng lớn.Rời khỏi tiểu huyệt cự long vẫn còn dữ tợn đứng thẳng, Mạch Tuyết hơi hơi nhíu mày, có chút bất mãn vỗ vỗ bụng mình, thật là mất hứng.Sau đó đi đến tủ đầu giường lấy khăn giấy hướng về phía cự long đang kêu gào lau chùi, quay đầu nhìn về phía Hạ Miều đang hôn mê bất tỉnh.
 
Ngược Đãi Thành Yêu ( Cao H , Np)
23. Luyện ngục kiếp sống [ tiếp ]


Thân thể bị dấu hôn ái muội che kín, hạ thể chảy ra từng giọt tinh dịch sền sệt, khiến cả người cô tản ra một cỗ dụ hoặc trí mạng .Mạch Tuyết nhịn không được nuốt nước miếng một ngụm, hận không thể lập tức nhào lên lại đại chiến ba trăm hiệp."

Lộc cộc......"

Nhưng mà ở lúc anh muốn sói đói vồ dê bụng lại lần nữa vang lên."

Lại kêu!

Tin hay không tao đói chết mày!"

Mạch Tuyết hung tợn trừng mắt nhìn bụng mình, ấu trĩ uy hiếp.Lúc này hắn đơn thuần giống như thiên sứ , đứa trẻ ấu trĩ mà đáng yêu.Trừng mắt nhìn hai giây, thấy bụng yên tĩnh Mạch Tuyết mới vừa lòng, đi đến mép giường kéo chăn lên che đi thân thể của Hạ Miều , toàn bộ quá trình đầu của anh đều nhìn sang một bên, tựa như một thiếu niên thẹn thùng.Đáng tiếc, Hạ Miều đang hôn mê không nhìn thấy cảnh này, mà chính Mạch Tuyết cũng sẽ không ngờ trên mặt của anh lại xuất hiện biểu tình như vậy.

Mạch Tuyết đi ra ngoài nửa ngày rồi mới trở về, trong tay nhiều thêm một cái khay, ở trên có một ly sữa bò cùng bánh sandwich.Đem khay đặt ở trên tủ đầu giường, Mạch Tuyết nhìn thoáng qua gương mặt đỏ ửng đang ngủ say.

Đôi môi anh hiện lên một nụ cười gian tà.Anh cầm lấy ly sữa bò uống một ngụm, nhắm ngay đôi môi anh đào sưng đỏ, sữa bò trong miệng cũng từng chút từng chút được rót vào trong miệng cô, chảy xuôi vào yết hầu.Nhưng mà, đột nhiên có nước trong miệng làm Hạ Miều bị sặc tỉnh."

Khụ......

Khụ khụ......"

Hạ Miều nhíu chặt mày kịch liệt ho khan, con ngươi mê mang cũng phủ lên một tầng nước.Đôi mắt phiếm nước mê mang , khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, biểu tình kia đáng yêu chọc người trìu mến , Mạch Tuyết rốt cuộc nhịn không được nữa cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô.Chưa kịp ngừng ho, hô hấp đã bị chặn lại, nụ hôn cực nóng mang theo một tia gấp gáp.Đầu lưỡi linh hoạt cuốn vào lưỡi cô làm Hạ Miều chìm đắm ở trong đó, đầu óc hơi chút thanh tỉnh lại lần nữa vẩn đục , ngay cả thân thể cũng mềm mại vô lực.Hạ thể Mạch Tuyết sưng to làm anh muốn nổ mạnh , chỉ một cái khẽ hôn không thể thỏa mãn khẩu vị của ác ma này, môi từng chút hôn xuống cái cổ mảnh khảnh.Đầu lưỡi liếm láp da thịt mềm mại , xúc cảm thơm ngọt làm Mạch Tuyết không tự giác gặm cắn, đau đớn nhè nhẹ cùng với tê dại khiến mày Hạ Miều nhíu chặt lại, môi anh đào sưng đỏ phun ra tiếng rên rỉ mê người.Mạch Tuyết duỗi tay sờ nắn cánh hoa ẩm ướt lầy lội , đỡ lấy cự vật sưng to hung hăng đâm mạnh về phía trước, toàn bộ vùi vào tiểu huyệt ướt nộn."

Ân......"

"Ân......"

Hai tiếng rên rỉ thỏa mãn tràn ngập mĩ uế."

Ân......

A......

Từ bỏ......

Ân......"

Tay nhỏ của Hạ Miều chống đẩy trên người Mạch Tuyết, vô lực chạm vào hai hạt đậu trước ngực anh khiến cả người anh tê dại, cô cầu xin chẳng những không làm Mạch Tuyết dừng lại, ngược lại bởi vì động tác vô ý của cô mà càng thêm hung mãnh hơn.Mạch Tuyết ôm chặt lấy Hạ Miều, đầu chôn thật sâu vào bộ ngực sữa, cự long nhanh chóng rút ra lại nhanh chóng đi vào, sức lực to lớn thậm chí mang theo một tia gấp gáp .Thân thể mềm mại , tiểu huyệt mất hồn , không đủ, vĩnh viễn đều không đủ, cô giống như đóa hoa anh túc vậy, mới lây dính một chút đã khiến cho anh muốn ngừng mà không được."

Xem ra......

Sau khi tất cả kết thúc......

Tôi nên suy nghĩ... giữ em lại ở bên người tôi.....

Có vẻ như ......

Tôi đối với thân thể này......

Nghiện rồi ......"

Lời nói đứt quãng khi đang mút lấy bộ ngực sữa mà tràn ra, mang theo chút tự hỏi , nhưng lại có thêm một tia kiên định không dễ phát hiện.Đúng vậy, chờ bọn Thẩm Nguyệt dùng xong , anh sẽ giữ cô lại bên người.Hạ Miều không nghe rõ Mạch Tuyết đang nói gì, lúc này cô bị khoái cảm làm điên đảo lý trí, đầu óc một mảnh trống rỗng.

Con người có tư tưởng phức tạp hay thay đổi, nhưng mà ác ma thì sao?Thế giới ác ma là chiếm hữu, không cần quá trình chỉ cần kết quả, mặc kệ là dùng cách gì.Ác ma không biết yêu là gì , nó chỉ biết là thứ mình muốn thì phải có được , cho đến khi chán ghét mới thôi, nó không biết loại cảm xúc chiếm hữu này ngoại trừ thỏa mãn còn có thể phát sinh tình cảm phức tạpNó cũng không biết, một hồi chiếm hữu sẽ mang cho con mồi bao nhiêu đau đớn, nó sẽ không để ý cảm xúc của con mồi, bởi vì khi ác ma ra đời nó không học để ý tâm trạng của người khác , cái nó học là chiếm hữu,dùng thủ đoạn tàn nhẫn nào để đoạt được thứ mình muốn.Cho nên, lúc này Mạch Tuyết vẫn là ác ma, anh không biết chiếm hữu là từ yêu mà phát sinh, càng không biết yêu là một thứ phức tạp.Anh chỉ biết là, lúc cô gái này xuất hiện mấy người đàn ông kia nói muốn cô phục vụ nhu cầu.Vậy thì chờ đến lúc Hạ Miều hoàn thành nhu cầu bọn họ , khi đó cũng là hoàn thành nhu cầu anh.Hạ Miều lần nữa xuống giường đã là ba ngày sau, trong ba ngày này ăn thứ gì cũng tiến hành ở trên giường , thậm chí Mạch Tuyết còn dùng miệng đút cho cô ăn.

Mặc dù Mạch Tuyết lớn lên rất đẹp, nhưng ăn thức ăn người khác ăn qua vẫn làm Hạ Miều có cảm giác ghê tởm, thậm chí lần đầu tiên cô còn nhịn không được nôn khan một trận, đem toàn bộ đồ ăn nôn ra.Nhưng biểu hiện của cô đổi lấy chính là sự thô bạo của Mạch Tuyết, cô chán ghét, ghê tởm sao?Được lắm!

Anh càng muốn cô ăn đồ ăn trong miệng anh .
 
Ngược Đãi Thành Yêu ( Cao H , Np)
24 . Luyện ngục kiếp sống [4]


Hạ Miều bởi vì bị bức bách quá độ nên thân thể dần dần trở nên suy yếu.Ba ngày sau rốt cuộc Mạch Tuyết cũng đồng ý cho cô xuống giường , chân mới chạm đất đã suy yếu té ngã, cô miễn cưỡng đứng lên, chẳng qua đôi chân trắng nõn đang không ngừng run lên, từ phía sau nhìn lại, tư thế đi đường này rất kỳ lạ.Người có kinh nghiệm thì vừa nhìn đã biết rõ ràng là túng dục quá độ , đặc biệt là khuôn mặt tái nhợt kia nhìn kiểu gì cũng giống như thiếu dinh dưỡng.Hạ thể sưng đau làm đôi mắt Hạ Miều phủ lên một tầng nhạt nhẽo.Quả nhiên, người đáng thương tất có chỗ đáng giận.Cô đang ôm hy vọng gì đây?Anh ta vốn là ác ma không có lương tâm.Dịu dàng của đêm hôm đó chẳng qua là khen thưởng cho sủng vật mà thôi, ngày hôm sau tỉnh lại cô thế mà lại chờ mong, chờ mong quan hệ của bọn họ có biến đổi, chờ mong ác ma sẽ tìm về chút cảm tình thuộc về loài người.Cô quá ngây thơ rồi......Ác ma từ trong ra ngoài đều là một màu đen, sao có thể bởi vì chút việc nhỏ này mà cảm động.Muốn khiến ác ma khôi phục lại bản tính như ban đầu , thì đây là một chuyện cực kì nguy hiểm , bởi vì trong quá trình đó cô có thể sẽ chết ."

Vốn dĩ cho rằng cô đã ngoan ngoãn nhưng xem ra vẫn chưa đủ, chương trình học không thể bỏ lỡ, sủng vật nên có bộ dáng của sủng vật,chủ nhân kêu cô làm gì thì làm đó , sao cô dám ỷ sủng mà kiêu? ."

Một khắc kia, Hạ Miều rõ ràng cảm nhận được trước ngực hiện lên một tia đau đớn, rồi sau đó là rầu rĩ .Cảm giác này khiến sắc mặt Hạ Miều thay đổi, lúc đó Mạch Tuyết chỉ cho rằng nguyên nhân là vì lời nói của anh mà thôi.

Mãi đến nhiều năm về sau, mỗi khi Mạch Tuyết nhớ lại ngày này, anh mới biết được mình đã sai, tình cảm của Hạ Miều mới nảy sinh đã bị anh một dao cắt đứt .Hạ Miều khó khăn đi theo phía sau Mạch Tuyết.Sủng vật, nên có bộ dáng sủng vật , cô vẫn chưa thoát khỏi nên cô sẽ nhớ kỹ.Mạch Tuyết không hiểu tại sao lúc anh nhìn thấy Hạ Miều nôn đồ ăn mà anh đút cho cô, trong lòng anh đột nhiên bùng lên một ngọn lửa, khiến anh muốn hủy diệt tất cả.Một khắc kia, anh phải kiềm chế lắm mới không hung hăng bóp chết cô.Sao cô có thể ghét bỏ anh?!Cô có tư cách gì mà ghê tởm?!Một thứ sủng vật mà thôi, anh mới đối tốt với cô ta một tí cô đã có ý đồ bò lên đầu anh?Đàn bà quả nhiên là lòng tham không đáy !Anh cho rằng cô không giống những người khác, nhưng không ngờ, cô ngang nhiên dám ghét bỏ anh!Cô có tư cách gì ghét bỏ anh!

Chỉ là đồ đê tiện bị người khác chơi, một sủng vật thấp hèn hạ tiện!Mạch Tuyết càng nghĩ càng giận, anh như thấy được gương mặt của người mua anh năm đó, gương mặt mỹ lệ càng ngày càng vặn vẹo.Lông mày Nguyên Viêm chậm rãi nhăn vào nhau.Mạch Tuyết như thế anh đã bao lâu không nhìn thấy rồi ?Hình như đã mười năm .....
 
Back
Top Bottom