Wattpad  Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy

Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chương 8.5


Trong nhà, Uyển Nhi đã dừng công việc trên máy tính, cô bắt đầu kiểm kê đồ ăn có trong nhà, sắp xếp và tìm cách bảo quản chúng.

Trong nhà cô có hai tủ lạnh, một tủ lớn ở phòng bếp và một tủ nhỏ hơn ở phòng khách.

Trước hết Uyển Nhi kiểm kê thức ăn trong tủ lạnh lớn ở phòng bếp.

Loại tủ nhà cô có hai cánh thể tích 555l chứa được khá nhiều đồ ăn và thường thì nó luôn trong tình trạng đầy ắp nhất là thời điểm đầu tuần.

Tính ra thì hôm nay mới là thứ 3 nên thức ăn trong tủ còn khá nhiều.

Ngăn tủ đông có 4 hộp thịt lợn, 3 con cá to, một con gà, 1 hộp tôm đồng và một số gói đồ ăn sẵn như bánh bao, sủi cảo.

Chỉ còn ngày mai sẽ mất điện, Uyển Nhi biết làm gì với chúng đây.

Nhớ lại những gì cô mới tìm hiểu và những món ăn cô biết, Uyển Nhi quyết định sẽ lấy 2 phần thịt lợn làm ruốc, thịt gà thì làm khô gà lá chanh.

Nhà cô có 1 cây chanh cảnh trồng trong chậu luôn đặt trong lán để xe, cô đã có đủ các nguyên liệu rồi.

Làm ruốc thịt thì vô cùng đơn giản, cô đã làm rất nhiều lần trước đây, giờ còn có điện sử dụng máy xay sẽ càng nhanh chóng.

Còn món khô gà thì Uyển Nhi vừa mới tra được trên mạng cô sẽ học theo để làm.

Nhưng trước hết cô phải rã đông mấy thứ thức ăn này đã.

Mấy con tôm sông thì càng dễ, cứ phơi làm tôm khô là được rồi, cô phải đi phơi chúng ngay tranh thủ trời còn nắng.

Uyển Nhi lấy hai cái mâm lớn hay đựng thức ăn trải hết số tôm đang có ra phơi.

Chỗ cô vẫn hay thường dùng mâm tròn để dựng thức ăn khi ăn cơm tránh thức ăn vương vãi ra bàn rất tiện.

Mấy cái mâm này còn hay được tận dụng để phơi đồ ăn.

Vậy là A Nhiên và A Triết lại có thêm nhiệm vụ trông coi hai mâm đồ ăn phơi bên ngoài giúp mẹ.

Trong khi đợi một số thức ăn rã đông cô lại tiếp tục kiểm tra đồ ăn trong tủ.

Vẫn còn hai hộp thịt lợn không hợp làm ruốc.

Loại thịt thăn chỉ có thịt lạc mới làm được ruốc thịt còn loại thịt ba chỉ thế này thì không được.

Cô quyết định để đó làm món kho ăn luôn trong hai ngày tới.

Cá cũng để 2 con kho khô và 1 con chiều cô sẽ nấu canh chua ăn luôn, giải quyết thêm được mấy quả cà chua nữa.

Xúc xích thì cô quyết định bắt chiếc như cách làm món lạp xưởng hun khói xem có bảo quản được lâu hơn không.

Món lạp xưởng hun khói trước kia cô đã từng học một người chú sống ở miền núi và tự tay làm thành công.

Vì món ăn này khiến cô rất yêu thích nên đã cố tình học tập.

Mai hoặc ngày kia cô sẽ thực hiện món thịt hun khói chứ hôm nay không kịp chuẩn bị nguyên liệu rồi.

Mấy thứ bánh bao, sủi cảo thì chỉ cố ăn cho hết sớm chứ Uyển Nhi cũng không nghĩ được cách bảo quản nào khả thi cả.

Tiếp theo là thức ăn trong ngăn mát, ngăn này chủ yếu là rau và củ quả.

Có rau muống, rau dền, rau ngót, cải xanh, cà chua, cà rốt, một số rau thơm như hành tươi, thì là... mỗi thứ một ít.

Rau thì cô không lo lắng, chắc chắn nơi nguyên thuỷ này kiếm được rau để ăn sẽ không quá khó, nhà cô lại có một vườn rau nhỏ nữa.

Cô cứ để vậy ăn được bao nhiêu thì ăn thôi.

Trong tủ còn có ít đậu phụ, chiều nay cô sẽ cho nấu cùng canh cá chua luôn là xong.

Đặc biệt nhà ai cũng thường hay cất giữ nhiều trứng loại thực phẩm nhiều dinh dưỡng và dễ chế biến món ăn.

Trong tủ lạnh có khoảng ba chục quả trứng gà và gần mười trứng vịt.

Tất cả số đồ ăn chứa trong tủ lạnh này chắc trứng là thứ quý giá nhất rồi.

Trứng cũng dễ bảo quản, cứ để chúng trong tủ, không có điện cũng chẳng sao cả.

Khi nào sắp mất điểm cô sẽ lấy những thức ăn dễ hỏng ra còn tủ lạnh không điện cũng vẫn là thứ cất giữ đồ ăn tốt được mà.

Uyển Nhi tiếp tục kiểm tra tủ lạnh trong phòng khách.

Tủ này bé hơn, là loại tủ một cánh thể tích hơn 300l.

Tủ này chủ yếu là món ăn vặt.

Trong ngăn đá có kem, đá lạnh là chính nhưng cũng không có nhiều.

Nhà cô ăn nhanh là hết ngay thôi, đá tan thì giữ thành nước uống là xong.

Ngăn dưới thì có nhiều sữa chua, có loại đóng hộp, có loại là chai uống.

Đây là món yêu thích của hai đứa trẻ.

May là sữa chua để ngoài tủ lạnh vẫn bảo quản được một thời gian chỉ là ăn không ngon bằng thôi.

Trong tủ còn có 6 quả dừa đã được loại bỏ hết vỏ cứng, loại đi du lịch hay gặp chỉ cần chọc 1 lỗ và cắm ống hút là uống được ngay.

Loại này cũng để được khoảng 2 ngày ngoài tủ lạnh.

Uyển Nhi thường mua 10 quả một lần, giờ còn 6 quả cũng tầm 2 hôm là nhà cô cũng uống hết chúng thôi.

Ngay lập tức, Uyển Nhi chọc luôn 3 quả dừa cầm ra cho ba bố con Giang Nam uống giải khát.

Theo cô, cứ vào bụng là chắc ăn nhất rồi.

Trong tủ còn một túi nhãn.

Mùa hè ở chỗ cô là mùa nhãn với toàn quả to ngọt, vỏ mỏng, cùi dày nhiều nước.

Nó là loại quả cũng được cả nhà cô thích nhưng ăn nhiều thì dễ nóng trong lắm.

Số nhãn không nhiều cũng sẽ nhanh hết thôi.

Có một khay nho sữa to trong tủ được bọc túi bảo quản cẩn thận.

Đây là quả nhập khẩu khá đắt tiền nhưng A Triết rất thích ăn, Uyển Nhi mới mua ở siêu thị chiều hôn chủ nhật.

Ngoài ra tủ còn có vài thanh sôcola, bánh kẹo và hai túi thạch, mấy lon nước ngọt.

Có hai hộp sữa tươi ít đường loại 1 lít/hộp của Uyển Nhi thường uống.

Một hộp đã sử dụng gần hết và một hộp chưa khui.

Sữa này cũng để được vài ngày, khi nào Giang Nam ra ngoài cô sẽ đưa sữa cho anh uống luôn không cần mượn tạm sữa của con như hồi sáng nữa.

Nói chung thức ăn trong tủ phòng khách đều là thứ không quá quan trọng cũng nhanh tiêu hao không cần cô phải quan tâm gì nhiều.

Trong phòng khách có một cái bàn thờ.

Chồng cô là con trai út nhưng sống cùng bố mẹ lại sống trên đất tổ tiên nên có trách nhiệm thờ cúng các cụ.

Trên bàn thờ lúc này cũng có một nải chuối còn chưa chín hẳn, hai hộp bánh để thờ cúng là thứ ăn được.

Một hộp là bánh Chocopie, hộp còn lại là bánh mềm nhân trứng chảy, cả hai đều là loại bánh ngon để được lâu dài.

Cô mới mua hôm rằm để thắp hương cúng tổ tiên.

Vì không gian trên tầng hai hoàn toàn thuộc về gia đình 4 người Uyển Nhi, nhưng phòng khách thì mẹ và chị chồng cũng thường xuyên hoạt động.

Vậy nên trong phòng khách còn để một số đồ ăn khác nữa để tiện cho mẹ chồng và chị chồng sử dụng cùng.

Họ còn thường giúp cô dọn dẹp phòng khách này hàng ngày.

Ở quê thường có nhiều khách đến chơi nhà và khách sẽ tới nhà của con trai để nói chuyện chứ không mấy ai tới nhà riêng của mẹ chồng cô để trò chuyện vì không phù hợp với lễ giáo.

Bố chồng cô đã mất, chủ gia đình hiện giờ đã trở thành chồng của Uyển Nhi.

Chỉ những người họ hàng thân thiết hay bạn già của mẹ chồng thì họ mới trực tiếp vào chơi nhà mẹ chồng ngay cạnh.

Tất cả những người khách khác đều sẽ tới chơi ở phòng khách nhà Uyển Nhi .

Khi vợ chồng cô đi làm thì mẹ chồng hay chị chồng sẽ thay mặt tiếp đón.

Để tiện cho việc khách khứa tới nhà và tiện cho việc chị chồng giúp vợ chồng cô chăm con lúc họ có việc bận, nhiều đồ dùng, đồ ăn luôn được để trong tủ đồ phòng khách.

Phòng có hai tủ, một tủ to chưa đồ dùng, đồ ăn của bọn trẻ và một tủ đồ thấp đặt phía dưới bàn thờ tổ tiên để đựng đồ cúng.

Uyển Nhi mở tủ đồ để kiểm tra lại xem gia đình cô còn có những gì.

Tủ đựng đồ này là loại tủ gỗ hai cánh cao tầm 1,8m rộng khoảng 1,2m.

Hiện tại tủ được sử dụng với hai mục đích là đựng đồ ăn vặt, đồ dùng của A Triết và A Nhiên để chuẩn bị đi học.

Tủ có hai ngăn lớn, mỗi ngăn lại có hai tầng riêng biệt.

Tầng phía trên bên trái để đồ dùng của A Triết gồm túi đi học, mũ, áo chống nắng và một số đồ chơi.

Mỗi tối Uyển Nhi sẽ chuẩn bị sẵn đồ dùng của con đặt vào ngăn tủ đó, sáng hôm sau chị chồng sẽ lấy để thay cho A Triết và đưa bé đi học.

Trường mầm non sẽ vào học muộn hơn trường cấp hai họ dạy rất nhiều nên A Triết phải nhờ bác đưa đi học.

Để tiện, đồ vặt của A Triết và A Nhiên cũng được để ở hai tầng tủ phía dưới.

Tầng tủ dưới có 1 thùng sữa tươi 48 hộp mỗi hộp 110 ml trẻ em thường dùng đã sử dụng còn khoảng 30 hộp.

Mỗi sáng đi học, bác sẽ bỏ vào balo đi học của A Triết một hộp sữa hay cái bánh để A Triết mang theo đi học.

Bé nào trong lớp cũng được gia đình bỏ thêm thức ăn dinh dưỡng cho trẻ nhỏ vào ba lô và cô giáo ở trường sẽ nhận, ghi lại rồi phát cho các bé trong ngày hôm đó.

Mặc dù nhà trường đều có bữa ăn đầy đủ nhưng một số trẻ chóng đói sẽ cần ăn uống thêm mà bạn này có bạn kia không có sẽ không tốt.

Phụ huynh tự hiểu ngầm và có thói quen thêm đồ ăn cho con họ từ lúc nào không hay.

Bên cạnh sữa uống còn có thùng sữa chua hộp và hai lốc sữa chua uống.

Đây là đồ của Uyển Nhi và con gái thường ăn uống.

Bình thường cô sẽ để một vài hộp vào tủ lạnh trước khi ăn còn lại để hết trong tủ đồ này chứ tủ lạnh không thể chứa hết được.

Uyển Nhi có thói quen mua nhiều đồ một lúc vì cô ít khi đị chợ.

Việc nấu ăn bữa chính cô ít làm đã nhờ chị chồng nấu hộ thì cô cũng gửi tiền để chị mua nguyên liệu nấu ăn luôn.

Chả nhẽ ngày nào cô cũng mua nguyên liệu sẵn và bắt chị chồng nấu ăn theo nguyên liệu cô mua à.

Hay cứ mỗi lần nhà hết muối hết tương thì chị chồng lại phải nhắc cô mua thế thì cô quá vô duyên rồi.

Vì ít đi chợ nên thỉnh thoảng cô sẽ đi siêu thị mua đồ, đã mua thì tiện thể cô mua nhiều một chút.

Thói quen này cũng có khi xấu vì mua nhiều ăn không hết dễ lãng phí nhưng giờ đó hoàn toàn là thói quen tốt vì nhà cô có nhiều thứ đồ ăn, đồ dùng dự trữ hơn hẳn.

Trong tủ còn 5 gói bánh gạo còn nguyên tem nữa lại là đồ ăn tốt cho người sống nơi hoang dã đây.

Bên tầng tủ phía trên bên phải lại đặt những thứ đồ của A Nhiên, là đồ của cô bé thường xuyên sử dụng khi đi học.

Vì A Nhiên rất hay quên đồ nên Uyển Nhi thường để một số đồ cần thiết của cô bé trong ngăn tủ này để nếu có quên thì bác cũng thấy để nhắc nhở.

Tủ có mũ đồng phục, khăn quàng, áo chống nắng, một số cây bút hay đồ dùng học tập linh tinh khác.

A Nhiên còn tự để thêm vào một số món đồ nhỏ cô bé yêu thích như hộp chứa ngôi sao tự gấp, sổ nhỏ, bức tranh mới vẽ, giấy và màu nước...

Nói chung toàn những thứ đồ linh tinh của con gái không quá quan trọng.

Ngay phía dưới chỗ để đồ của A Nhiên vẫn là đồ ăn vặt có ngũ cốc, bánh quy, kẹo sữa béo, kẹo dẻo, kẹo xốp các loại.

Vốn sẽ không có nhiều đồ ăn vặt như vậy nhưng mỗi cuối tuần sau khi từ nhà bà ngoại trở về hai đứa trẻ sẽ có thêm vô số đồ ăn như vậy, toàn là ông bà ngoại mua cho chúng.

Vào mỗi tối thứ 7, hai con của cô luôn có cuộc gọi video dành riêng cho chúng, ông bà ngoại sẽ trò chuyện và hỏi hai cháu một danh sách những món chúng yêu thích để chuẩn bị cho cháu xuống chơi vào ngày hôm sau ăn uống và thậm chí cầm về.

Gia đình mẹ đẻ Uyển Nhi tuy ở nông thôn nhưng có điều kiện kinh tế khá giả.

Cô là con cả trong nhà, em trai thì kém nhiều tuổi, các anh em họ hàng thì đều ở xa nên nhà bên ấy chỉ có hai đứa trẻ duy nhất thường tới chơi là hai đứa con cô.

Chúng vô cùng được nhà ngoại chiều chuộng, nhất là khoản ăn uống.

Phần nhiều đồ cô mang từ nhà ngoại về là đồ ăn ông bà ngoại chuẩn bị cho cháu mình.

Tất nhiên những đồ trong tủ này đều là đồ còn nguyên chưa bóc vì loại tủ này không quá kín đễ bị chuột gián mò vào nên nếu ăn dở rồi thì phải cất vào tủ lạnh.

Đồ ăn trong tủ phòng khách được Uyển Nhi nhắc nhở con rõ ràng đã lấy ra là phải ăn hết mà không ăn hết thì phải bỏ tủ.

Nếu để cô phát hiện có đồ ăn giở trong tủ này là hai đứa trẻ sẽ được ăn đòn vào mông.

Vì lịch sử đã được nếm mùi ăn lươn một lần lên hai chị em thường cùng ăn đồ ăn vặt với nhau để tránh ăn không hết bỏ dở mẹ sẽ đánh đòn.

Một tủ nhỏ khác cao chưa tới 1m đặt ngay dưới bàn thờ.

Tủ này thường được để như tủ trang trí phòng khách là chính.

Tủ có bề ngang tới tầm 1m6 nhưng chỉ cao 1m vẫn có thể chứa được khá nhiều đồ.

Trong tủ chủ yếu là đồ dùng cho việc thờ cúng.

Nơi Uyển Nhi sống rất coi trọng việc thờ cúng tổ tiên, hàng tháng ngày rằm mùng một, ngày giỗ các cụ hay ngày lễ lớn như rằm tháng 7, rằm tháng tám, ngày tết phải được cúng bái cẩn thận.

Để thờ cúng cần kèm theo nhiều thứ khác như nhang, nến, giấy tiền, đèn dầu, bật lửa...

đều được để gọn trong tủ.

Các loại bát, đĩa, cốc chén, rượu chuyên để sắp cúng thì không thể sử dụng đựng đồ ăn hàng ngày chung được nên được để trong tủ nhỏ này.

Ngoài ra một số đồ dùng trước kia của bà nội chồng và bố chồng vẫn còn để trong tủ nhưng Uyển Nhi cũng chưa bao giờ động đến.

Đó là đồ mẹ chồng giữ lại làm kỉ niệm và xếp ở đó.

Là đồ của người đã khuất nên cô không bao giờ động đến.

Nhưng những đồ này Giang Nam biết và một số đồ anh nói có thể sử dụng nên Uyển Nhi tất nhiên vẫn để nguyên đó.

Giờ nhìn kĩ lại toàn là sách báo cũ của bà nội chồng đọc trước kia, đồ dùng sửa chữa kĩ thuật của bố chồng dùng khi còn sống.

Mấy sách báo thì không nói đến chứ đồ dùng của bố chồng để lại bây giờ chắc chắn là thứ vô cùng quý giá với họ.
 
Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chương 8.6


Sau khi kiểm kê xong đồ ăn còn lại trong phòng khách và đảm bảo tất cả chúng đều được bảo quản tốt, Uyển Nhi lại tiếp tục kiểm tra những thứ đồ khác ăn được trong bếp.

Ngoài tủ lạnh chứa thức ăn, trong bếp sẽ còn nhiều thứ đồ ăn không cần bảo quản lạnh, một số ít do Uyển Nhi mua còn đa số do chị chồng mua sắm nên Uyển Nhi không biết rõ bếp nhà cô có những gì cả.

Trước tiên có nhiều nhất trong bếp chính là thùng to để chứa gạo.

Ở chỗ cô sống, gạo chính là lương thực chính của mọi nhà, bữa ăn luôn phải có cơm trắng.

Chính vì vậy nhà nào cũng có cả thùng đựng gạo.

Gạo nhà Uyển Nhi phần lớn do bố mẹ đẻ cô cho, mỗi lần cho con gái là nửa bao 50kg tức là nhà cô sẽ thường được bố mẹ cho khoảng 25- 30 kg gạo.

Bình thường một người trưởng thành mỗi bữa cần 100-150g cơm tức khoảng hai bát cơm.

Mà gạo nấu sẽ nở ra nên chỉ cần 80-90g gạo cho một người trưởng thành một bữa.

Mà nhà Uyển Nhi chỉ có 2 người lớn và hai đứa trẻ nên càng không tốn gạo.

Hai vợ chồng cô cũng ít vận động nên càng ăn nhiều.

Vì biết hôm sau có bão nên vợ chồng Uyển Nhi tới nhà bố mẹ đẻ cô từ buổi sáng chủ nhật.

Thực ra do hai vợ chồng phải chống bão ở trường buổi sáng hôm ấy nên tiện thể cho con xuống nhà ngoại chơi luôn để buổi chiều có thời gian chống bão nhà mình.

Sợ bão gió có khi sau đó lại lụt nên bố mẹ Uyển Nhi chuẩn bị nhiều đồ ăn cho con gái hơn mọi khi tất nhiên trong đó có gạo.

Vốn nhà Uyển Nhi còn khoảng gần 20kg gạo nữa mà bố mẹ cô nhất định phải cho thêm nửa bao gạo to đem về.

Bao gạo ấy còn to hơn cả những lần trước chắc khoảng 40kg gạo.

Uyển Nhi cười bố mẹ cô thời này còn lo gì thiếu gạo ăn.

Có bão cô cũng không sợ.

Chỗ cô sống đã hơn 10 năm rồi cô chưa chứng kiến lại cảnh lụt lội.

Khi Uyển Nhi học lớp 3 hay lớp 4 gì đó, chỗ cô từng có bão lụt ngập tận vào nhà.

Hồi đó còn nghèo và lạc hậu nên cũng bị thiếu thốn một thời gian nhưng với cô khi đó là ngồi trong nhà được nghịch nước, thấy cá bơi tung tăng thật vui vẻ không có lo sợ gì cả.

Chỉ người lớn là lo lắng thôi.

Nhưng lúc đó chính phủ cứa nạn kịp thời, nước ngập không sâu và cũng rút đi nhanh chóng sau 2 ngày nên không có thiệt hại về người.

Ngay cả mấy con vật nuôi cũng kịp thời được di dời nên nơi cao ráo rất ít tổn thất.

Sau khoảng thời gian đó Uyển Nhi chỉ còn ấn tượng với việc phải dọn dẹp lại nhà cửa rất cực khổ và nhiều cây trong vườn dần bị chết sau đó.

Sau cô mới biết một số cây bị ngập nước một thời gian sẽ bị úng rễ và chết dần.

Cô cứ tiếc chúng mãi vì năm nào cô cũng được ăn quả từ mấy cây đó mà.

Chính vì trong ấn tượng của mình bão lụt cũng không có gì quá đáng sợ lên Uyển Nhi cũng chẳng chuẩn bị gì nhiều.

Biết tính con gái, bố mẹ Uyển nhi đã chuẩn bị luôn hai phần đồ cho nhà và cho cả nhà con gái luôn.

Vợ chồng Uyển Nhi chỉ cần chở về nhà cất đi là xong.

Nhà cô có ô tô nên bố mẹ cô càng chất đồ mỏi tay không hết.

Mẹ cô vẫn hay nhắc đi nhắc lại với cô là con may mắn thế nào vì gia đình mình có điều kiện nên nhà cửa mới chắc chắn không lo bão lụt chứ con có nhớ nhà ông A, nhà bà B có đợt bão nhà bay mất lóc phải đi ngủ nhờ, có nhà chú C sập mất chuồng bò...

Nhiều câu chuyện cũ mẹ vẫn hay nhắc đi nhắc lại như vậy với Uyển Nhi.

Rồi còn câu chuyện hồi bà còn nhỏ sống nhà đất mái lá ra sao, khổ thế nào mà con gái bà chẳng chịu lo xa gì cả.

Giờ đây Uyển Nhi nhìn đồ bố mẹ chuẩn bị cho cô mà đỏ hốc mắt.

Những món đồ họ đã chuẩn bị cho con cháu có thể không có nhiều tác dụng với thế giới trước kia nhưng giờ đây là trở thành mạng sống của Uyển Nhi và chồng con.

Với số gạo và thức ăn bố mẹ cô chuẩn bị thì bốn người không phải lo lương thực trong khoảng 6 tháng luôn.

Nhìn lại không chỉ có gạo còn có hai thùng mỳ tôm bố mẹ cô mua vì lần nào trong danh sách đồ ăn A Nhiên cũng muốn được mua mì tôm.

Cô bé thích ăn món này nhưng mẹ thì không thường cho con ăn vì bảo không tốt cho sức khoẻ.

Ông bà thì chiều hơn với họ thức ăn như thế là ngon lắm rồi, Uyển Nhi sẽ xin ông bà mua cho mình.

Các cháu xin gì là ông bà chiều ngay nên để ông bà bớt tốn kém Uyển Nhi cũng thỉnh thoảng mua mì tôm để con gái bớt thèm.

Bố mẹ mua rồi thì A Nhiên cũng bớt xin ông bà mua.

Vậy nên ngoài hai thùng mì tôm của bố mẹ để cho nhà cô còn có nửa thùng mì khác chính Uyển Nhi mua cho con đang ăn dở.

Như đã nói ở trên, đồ gì để lâu được là chắc chắn Uyển Nhi sẽ mua một lúc cả thùng cả hộp.

Vâyj là mì tôm trong nhà còn khá nhiều.

Món ăn này tuy không nhiều chất thậm chí ăn nhiều không tốt cho cơ thể nhưng không thể phủ nhận chúng rất tiện và bảo quản được lâu.

Với Uyển Nhi bây giờ đây đúng là thứ đồ ăn thần tiên vừa đễ chế biến lại dễ mang theo, để được lâu dài.

Từ giờ cô sẽ liệt mì tôm thành một trong những đồ ăn tốt đẹp nhất thế giới.

Đang kiểm kê đồ ăn thì Giang Nam dẫn hai con vào bếp.

Anh đã phát bớt được khá nhiều cành cây xung quanh nhà nên muốn tiếp tục qua cánh rừng để chặt cây và vận chuyển gỗ về.

Anh dắt con vào nhà để vợ trông coi, không thể để hai con chơi một mình bên ngoài càng không thể cho chúng theo anh sang bên rừng cây được quá nguy hiểm.

Giang Nam dặn vợ:-Anh tiếp tục đi đốn cây đây, em và con cứ ở trong nhà nhé.

Anh sẽ quay về để ăn bữa tiếp theo.

Cũng không thể chờ trời tối mới ăn, ban ngày cứ khoảng 6 tiếng chúng ta phải ăn một bữa mới được.

Em và các con đói cứ ăn trước, anh sẽ tự tính thời gian để quay về.

-Vâng, em biết rồi.

Anh chờ một chút em lấy đồ cho anh mang theo đã.

Trước khi Giang Nam ra ngoài, Uyển Nhi lại chuẩn bị đồ để anh mang theo trong balo.

Buổi sáng, Giang Nam đã dùng 1 chai nước lọc, uống một hộp sữa của con, giờ cũng cách thời gian họ ăn bữa tiếp theo không xa nên Uyển Nhi không lấy thêm nước cho anh nữa, mà đổi hộp sữa còn lại thành sữa ít đường mà cô hay uống.

Trong tủ lạnh, có một hộp sữa ít đường 1 lít cô uống chưa hết giờ để Giang Nam cầm theo, sữa này mất điện không để lâu được.

Giang Nam chờ vợ chuẩn bị đồ rồi giống ban sáng anh đeo ba lô lội qua suối sang bờ bên kia để tiếp tục công việc.
 
Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chương 8.7


Sau khi chồng đi, tiện thể Uyển Nhi lấy chùm nho trong tủ lạnh để hai con ăn luôn.

Có đồ ăn yêu thích bọn trẻ sẽ ngồi ngoan ngoãn để cô có thể làm việc.

A Nhiên đã tự biết dùng dao rồi, cô bé có thể bóc vỏ nho cho mình và em trai.

Hai đứa trẻ không thích ăn vỏ ngoài của quả nho vì chê nó khó giai.

Theo Uyển Nhi thì vỏ nho cũng có thể có thuốc bảo quản thực vật nên bóc vỏ rồi ăn thì càng tốt.

Bình thường cô tự ngồi lột vỏ từng quả nho cho con.

Lúc này Uyển Nhi bận mải nên cô để con gái bóc vỏ quả giúp em trai luôn.

Dù sao cũng là rèn luyện khả năng dùng dao của con gái.

Vốn A Nhiên tay chân khá vụng về càng cần rèn luyện thêm.

A Nhiên cũng quen chăm sóc em rồi nên cô bé đồng ý với mẹ luôn không hề than phiền.

Uyển Nhi tiếp tục quay về công việc kiểm kê đồ ăn thức uống của cô.

Vừa mới rồi cô đã kiểm kê được nhiều gạo trắng, mì tôm nên rất vui vẻ.

Cô lại xem tiếp hôm trước bố mẹ còn cho nhà cô những gì nữa đây.

Vì hôm chủ nhật bận nhiều việc, khi chuyển đồ từ xe vào nhà đều do Giang Nam làm, cô cũng chỉ bảo anh xếp gọn một góc phòng bếp cũng chưa xem cụ thể có những đồ gì.

Lúc ấy Giang Nam chỉ cất mấy thứ đồ không để lâu được như cá, thịt vào tủ lạnh còn lại anh vẫn để nguyên trong bếp chờ Uyển Nhi sắp xếp lại.

Giờ Uyển Nhi cẩn thận tháo từng túi đồ một.

Túi đồ to nhất là một túi ngô.

Bố mẹ cô có trồng một vườn ngô, loại ngô hạt trắng mềm người ăn cũng có, loại ngô vàng hạt to, cứng cho gia súc ăn cũng có.

Chắc vì sợ bão to, gió lớn lên mẹ Uyển Nhi bẻ hết cả vườn luôn.

Cả một túi to gần ba chục bắp ngô cả ngô trắng, cả ngô vàng.

Có bắp còn khá non có bắp lại đã già.

Chắc vì vội nên mẹ cô đã cho hết vào túi để cô đem về.

Giờ thì quá tốt rồi, mấy bắp già cô sẽ để làm giống trồng thử xem có lên cây đuọc không.

Dù sao Uyển Nhi cũng con nhà nông, lớn lên ở nông thôn, việc trồng mấy cây cơ bản cô cũng biết và cũng đều đã làm cả.

Mẹ chồng cô thường cũng làm vườn nên dụng cụ cần cũng có đủ.

Mấy thứ dụng cụ làm vườn kiểu đó mẹ chồng vẫn thường hay để trong lán xe hôm qua cũng xuyên qua theo nhà cô cả rồi.

Ngô tươi sẽ bảo quản được trong vài ngày, để mai cô sẽ luộc cho chồng cầm theo ra ngoài ăn giữa buổi.

Những bắp già thì cô lột vỏ ngược lại, túm với nhau treo lên cao để giống.

Cũng chỉ có ba bắp ngô màu trắng, bốn bắp ngô vàng là đủ già, hạt to chắc có thể làm giống được.

Khi phơi hạt Uyển Nhi cũng không dám treo bên ngoài nhà vì sợ có con thú nào ăn mất giống quý của cô.

Cô treo ngay song cửa sổ trước bếp, tối sẽ lại cất đi.

Chỗ đó thoáng lại có ánh sáng tốt.

Túi đồ tiếp theo nhỏ hơn túi ngô lúc trước, nhưng đồ cô thấy được trong đó đáng giá không kém.

Bên trong túi toàn là miến khô và măng khô.

Đây là thứ đồ khô thường được các gia đình cất giữ nhiều nhất vì tiện nấu mà giữ được lâu dài.

Măng khô thì ở chỗ cô ít có nhưng vì con rể thích ăn món này nên mẹ Uyển Nhi cũng hay mua cho nhà cô.

Hai loại thức ăn này thường để được rất lâu, cả năm trời cũng không hỏng.

Cái này cô sẽ giữ lại để dành.

Uyển Nhi đóng gói lại túi đồ cất nó trong tủ bếp kín đáo, nơi cô và chị chồng hay để đồ khô.

Vừa mở tủ bếp dưới cùng chuyên cất đồ khô, Uyển Nhi lại nhận được một miềm vui lớn.

Chị chồng cô cũng mua nhiều thứ đồ khô để vào trong đó.

Uyển Nhi thường không để ý chị chồng mua sắm những gì.

Cô không có nhiều yêu cầu trong ăn uống mà lại nhờ chị chồng nấu ăn hộ nên chị nấu gì cô ăn lấy.

Chủ yếu các món ăn trong nhà chiều theo sở thích của ba bố con Giang Nam.

Vì Giang Nam và con gái lớn thích ăn bún phở khô hay miến nên chị chồng đã mua nhiều loại này cất giữ.

Giờ cô lại thấy thêm được ba 3 túi miến và 6 gói phở khô.

Đây quả là một gia tài không nhỏ.

Rồi còn nhiều túi khác nào là tôm khô, cá khô, nấm hương, mộc nhĩ.

Có một túi nhỏ hạt sen, một túi nửa cân đậu đỏ và một túi 1kg đậu xanh.

Toàn những hàng khô quý giá cả.

Uyển Nhi thấy yêu chị chồng quá đi thôi, chẳng mấy khi cô mua những thứ đồ này trừ lúc sắm tết hay nhà có cúng giỗ.

Chị chồng khá giống mẹ chồng cô cũng tiết kiệm và thích tích trữ nhiều đồ vậy.

Những đồ ăn này Uyển Nhi quyết định cứ để cất giữ ở đây khi nào vợ chồng cô không kiếm được thức ăn bên ngoài mới dùng đến nó.

Lại quay về với những đồ đạc bố mẹ đẻ cho nhà cô trước đó.

Ngoài đồ khô, họ còn chuẩn bị cả rau củ nữa.

Nào là bí đỏ, bí xanh, cà rốt, cà tím, rau ngót… mỗi thứ một ít cái gì cũng có.

Hôm trước chắc chồng cô tốn khá nhiều thời gian để chuyển hết số đồ ăn vào nhà đây.

Toàn là những loại rau củ không dễ hỏng, vì sợ có lụt nên tất nhiên từ đầu mẹ cô đã dự tính chuẩn bị những đồ ăn để được lâu cho các con rồi.

Ngạc nhiên hơn nữa mẹ cô còn chuẩn cả một số đồ gia vị nữa có mắm, mì, muối các kiểu, không nhiều nhưng mỗi loại cơ bản cần đều có.

Uyển Nhi tự hỏi, liệu có phải mẹ cô biết trước cả nhà cô xuyên không hay sao mà chuẩn bị mọi thứ kĩ càng thế này!

Cô lại lần nữa muốn khóc vì mẹ của mình.

Lúc nào bố mẹ cũng quan tâm lo lắng cho cô mặc dù cô đã hơn 30 tuổi có gia đình riêng.

Con họ có con cái rồi nhưng với bố mẹ cô vẫn như lần đầu tiên xa nhà đi học.

Mẹ thì cố nhét đủ thứ đồ vào hành lí của con gái.

Bố thì cười tiễn cô lên tận xe khách đúng nhìn theo.

Tấm lòng cha mẹ dành cho con cái luôn bao la như vậy đấy.

Sau này dù cuộc sống có khó khăn tới mức nào cô cùng chồng cũng sẽ cố gắng chăm lo cho con của mình giống như bố mẹ của họ đã từng chăm lo cho họ như vậy.

Đó chính là tình thân, là máu mủ.

Trong phòng bếp còn khá nhiều đồ linh tinh vụn vặt đang dùng giở nhưng nhìn đồng hồ, Uyển Nhi nên chuẩn bị nấu ăn rồi.

Cứ theo lời chồng cô khoảng sáu giờ họ nên dùng bữa một lần trừ khi ngủ thì không tính.

Uyển Nhi chuẩn bị làm thịt kho và canh cá chua như dự tính ban đầu vì mấy thứ này không thể để lâu.

Cô cắm cơm như mọi lần và luộc thêm rau muống lấy từ trong tủ lạnh.

Vậy là đảm bảo đủ món, đủ dinh dưỡng cho bữa ăn của cả gia đình rồi.

Sau khi ăn xong chùm nho, tất nhiên hai đứa con của Uyển Nhi không thể ngồi yên một chỗ.

Cô đã nhờ chũng phụ giúp mình nấu ăn như cùng nhặt rau, cùng rửa rau hay nhờ con lấy giúp mẹ cái này cái kia.

Thế là cả hai đưa trẻ vui vẻ nấu ăn cùng mẹ trong phòng bếp.

Từ hôm qua tới giờ cả hai đứa con đều khá ngoan ngoãn khiến Uyển Nhi rất an tâm.

Sau khi nấu xong bữa ăn, Uyển Nhi đậy thức ăn cẩn thận rồi nhắc con gái đi tắm rửa.

Còn con trai thì tự tay Uyển Nhi tắm gội cho con bé.

Sau khi hai đưa trẻ tắm xong, cô yêu cầu chúng chơi trong phòng bếp để cô tắm gội.

Cô dùng nhà vệ sinh tâng dưới cạnh bếp để dễ bề đee ý con cái.

Uyển Nhi lo con sẽ ra ngoài nên đóng chặt các của từ bên trong nhưng lo lắng chồng trở về không vào được nhà nên cô dặn dò con gái:-Con trông em giúp mẹ để mẹ đi tắm nhé.

Mẹ đã đóng chặt tất cả các cửa rồi nhưng nếu bố trở về thì con mở của phòng bếp để bố vào nhé.

Hai đứa đứng mải chơi mà bố về lại không nghe thấy nhé.

Xoa đầu con gái và thơm thật kêu vào má con trai nhỏ Uyển Nhi mới đi tắm.

Cả một ngày bận rộn, mệt mỏi rồi cô cũng cần tắm rửa thư giãn một chút.

Bình thường khi tắm gội, Uyển Nhi cũng mất khá khá thời gian để chăm sóc bản thân.

Nào là rửa mặt, tẩy da chết, dưỡng da toàn thân, gội rồi ủ tóc… thỉnh thoảng còn đắp mắt nạ trong phòng tắm nữa.

Vì nhà này vợ chồng cô xây khá lâu trước đó nên không có bồn tắm nếu không cô còn tốn nhiều thời gian ngâm mình nữa cơ.

Giờ sợ chồng con đợi lâu nên Uyển Nhi chỉ tắm gội cơ bản nhanh chóng.

Khoảng 20 phút sau cô đã xong và quay lại phòng bếp.

Trong phòng bếp vẫn chỉ có hai con đang chơi.

Uyển Nhi hỏi lại chúng một lần nữa:-Bố vẫn chưa về hả hai đứa?-Chưa ạ.Hai đưa trẻ đều cùng khẳng đinh.-Chúng con không ồn ào gì đâu, chắc chắn chưa nghe thấy tiếng bố về.-Ừ mẹ biết rồi.

Mẹ lấy cơm cho hai đứa ăn trước đã nhé, không biết khi nào bố các con về mẹ sẽ ăn cùng bố sau.

Uyển Nhi lấy cơm cho A Nhiên trước vì cô bé tự gắp thức ăn được rồi.

A Nhiên rất thích món thịt kho tối nay.

Còn A Triết cũng tự biết ăn bằng thìa nhưng chưa thể tự lấy thức ăn được.

A Triết lại thích ăn cá nhưng cá có nhiều xương, Uyển Nhi phải cẩn thận gỡ thịt cá vào bát cho A Triết.

Lúc mẹ gỡ cá thì A Triết tự xúc ăn ngon lành.

Cậu bé phàm ăn hơn chị của mình nhiều nhưng cả hai đưa trẻ đều lười ăn rau giống như bao đứa trẻ khác vậy.

Uyển Nhi toàn phải ép hai con ăn rau hay uống nước canh nhưng không mấy hiệu quả.

Vì vậy để tốt cho tiêu hoá cô đành cho con ăn nhiều quả, ăn nhiều sữa chua hay trộn cơm với rong biển khô các loại.

Thậm chí chị chồng cô hay làm các món ăn có trộn rau để mấy đứa trẻ có thêm chất xơ trong bữa ăn như món chả đa nem có trộn nhiều cà rốt, mọc nhĩ, hành,…

Có món cơm rang thập cẩm với cả trứng và rau củ, một số loại bánh nhân rau cũng được làm thường xuyên.

Vừa rồi kiểm kê tủ, Uyển Nhi nhớ trong ngăn đá còn có 1 hộp chả đa nem đã rán sơ, hai suất cơm hộp rang trứng cô mới mua vì chị chồng bảo dạo này A Nhiên thích ăn món đó.

Cơm này cũng đã được sơ chế chỉ cần bỏ vào lò vi sóng là ăn được luôn.

Hôm trước cô mua bốn suất nhưng giờ chỉ còn hai.

Có nhiều đồ ăn đôi khi cũng khá phiền não - cô biết làm sao bảo quản chúng khi không có điện đây.

Mà hình như còn một phần piza mua ở siêu thị con cô chưa kịp ăn nữa.Nhiều thứ đồ lặt vặt cô cũng chưa kiểm kê lại hết được.

Mấy thứ đó hỏng thì cô sẽ buồn phiền lắm lắm.
 
Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chương 8.8


Thêm khoảng 15 phút thì Giang Nam trở về.

Khi ra khỏi phòng tắm, Uyển Nhi đã mở cửa ngay để chờ chồng về.

Nhìn anh người đầy mồ hôi nhưng trông không quá mệt mỏi.

Có lẽ sức mạnh của “bàn tay vàng” đã khiến anh dễ dàng hơn trong công việc cần thể lực thế này.

Từ xa cô đã thấy chồng mình vác cả một phần thân cây to đùng trên vai một cách dễ dàng.

Người bình thường làm gì có ai có thể vác cây to đi lại nhẹ nhàng như vậy được hơn nữa anh đã phải chặt cây một thời gian khá dài trước đó mà thể lực có vẻ vẫn không hề giảm.

Thật may, xuyên không tới đây, đại thần đã cho chồng cô sức mạnh như thế nếu không cả nhà cô sẽ vất vả chật vật vô cùng.

Uyển Nhi ra khỏi bếp tới đón chồng.

Mắt cô sáng nên nhìn anh làm Giang Nam rất hớn hở.

Lâu rồi anh cũng không thấy được ánh mắt đó của vợ nhìn mình.

Quả là đàn ông mạnh mẽ luôn được phụ nữ yêu thích.-Anh vào nhà nghỉ ngơi tắm rửa rồi ăn cơm đi đã.

Trời còn lâu mới tối để lúc sau làm việc tiếp cũng được.

Hai con đều đang ăn cơm cả rồi.

Trong phòng cả hai đứa bé đều đang chào hỏi bố của mình trở về.

Chúng vui sướng bỏ dở bữa ăn để chạy ra ngoài ngắm nhìn bố mình đang vác cây to.

Trong mắt cả hai giờ này bố chúng không khác siêu nhân trên ti vi.

Cả hai cùng hò hét chạy về phía bố.

Giang Nam rất tự tin về sức mạnh của mình lúc này thậm chị anh còn xoay cả khúc gỗ to trên đầu một vòng để hai con thưởng thức nữa.

Uyển Nhi thấy vậy đành nhắc nhở cả ba bố con dừng trò chơi lại để còn ăn uống nếu không chắc cả ba còn vui chơi quên ăn uống.

Sau khi tắm rửa, Uyển Nhi cùng chồng ăn cơm tối.

Lại là một bữa tối được ăn khi trời không hề tối chút nào.

Theo thói quen hai vợ chồng lại vừa ăn vừa trò chuyện, Uyển Nhi mở lời hỏi trước:-Công việc đốn gỗ của anh có thuận lợi không?

Phía rừng cây bên kia như thế nào?

Có gì đặc biệt không ạ?

Uyển Nhi liên tục hỏi chồng nhiều câu hỏi.

Cô đã rất tò mò với mọi thứ bên ngoài khổ nỗi trong nhà còn rất nhiều việc với lại chưa chắc chắn bên ngoài đủ an toàn nên cô và các con vẫn ở lại trong nhà thì hơn.

Họ không có sức mạnh giống Giang Nam để yên tâm ra ngoài khám phá được.

Giang Nam biết vợ đã rất tò mò rồi nên anh cũng kể ngay mọi thứ anh đã thấy cho vợ con biết.

-Rừng bên kia suối toàn cây rất to lớn, rậm rạp, khá giống rừng rậm nhiệt đới trên Trái Đất.

Anh cũng không nhận biết rõ được loài cây nào cả.

Nhưng rất nhiều cây đang nở hoa chắc chắn sẽ kết quả nhưng quả ăn được hay không, có tác dụng gì tất nhiên giờ chúng ta cũng chưa biết được.

Nhưng cây có ra hoa thì sẽ kết quả thôi như vậy là tốt rồi.

Sớm muộn chúng ta cũng biết được chúng có ích hay không.

Giang Nam vừa nói vừa dừng lại ăn cơm đồng thời thưởng thức vẻ mặt tò mò của ba mẹ con Uyển Nhi.

Không để phải hỏi lại, anh tiếp tục kể.-Anh có nhìn thấy dấu chân một số loài động vật ở gần bờ suối phía bên kia.

Chắc sẽ có động vật hoang dã nhưng toàn dấu chân không lớn nên động vật nguy hiểm khả năng sẽ ít gặp.

Bên phía bờ suối gần nhà mình thì hoàn toàn không thấy dấu chân động vật gì.

Chắc đoạn suối này nông lên động vật cũng không thường xuyên qua lại uống nước, nhà mình càng sẽ được an toàn.

Lại có thêm một tin tức tốt làm Uyển Nhi cười rõ tươi.

Nhìn đấu chân có thể đoán biết được phần nào những loài động vật sống quanh đây.

Tất nhiên vẫn có khả năng có sự nguy hiểm khác nhưng ít ra giờ họ đang khá an toàn.

Cả ngày hôm qua và sáng nay cô cũng tra cứu về các loài động vật hoang dã, những cách để săn bắt và chế biến chúng.

Cô cũng hiểu được một số thứ về thú hoang rồi. mảng kiến thức này thì Giang Nam rành hơn cô nhiều, đa số bé trai cũng như đàn ông đều thích tìm hiểu về những loài động vật đặc biệt là những con thú to lớn, dữ dằn.

Giống như A Triết nhà cô, cậu bé rất thích xem và tìm hiểu về khủng long, phải nói là say mê vô cùng.

Giang Nam tất nhiên cũng hay đọc sách báo liên quan đến động vật hoang dã như vậy.

Uyển Nhi lại hỏi tiếp.-Thế việc đốn cây của của anh thế nào có khó khăn không?

Anh còn chưa trả lời em nữa.Giang Nam cười vui vẻ và trả lời:-Chặt cây dễ dàng hơn anh tưởng, trong rừng có nhiều cây to lắm, anh còn phải chọn những cây vừa phải để chặt nữa cơ.

Mà giờ anh đã mạnh hơn nhiều rồi, em cũng thấy đấy anh làm việc này rất dễ dàng.

Em yên tâm.

Mà hàng rào anh định dựng quanh nhà mình có hơi lớn lên chắc phải năm đến bảy ngày may ra mới xong được.

Đấy là anh đã mạnh hơn bình thường rất nhiều rồi.

Khi nào đựng xong hàng rào bảo vệ xung quanh anh sẽ đi xem xét khu vực gần đây rồi đưa mẹ con em ra ngoài.

Tạm thời mấy mẹ con em cứ hoạt động trong nhà và khu khu vực gần đây thôi.-Em biết rồi.

Uyển Nhi trả lời chồng.

Cô nói thêm:-Việc kiểm kê thức ăn hôm nay em cũng gần như hoàn thành rồi.

Lương thực như gạo, mì nhà mình còn dùng được mấy tháng cơ anh yên tâm.

Giờ chủ yếu rau củ và thức ăn mặn thì không nhiều nhưng cũng cầm cự được khoảng 1 tuần.

Anh cứ lo xong việc làm hàng rào trước đi.

À mà, bình ga nhà mình bình thường dùng tầm hơn hai tháng là hết, bình này chắc còn dùng được gần hai tháng nữa thôi nên em tính cần dùng ga tiết kiệm phòng khi cần thiết không đốt được lửa nấu ăn.

Từ mai anh đi chặt gỗ tiện thể vác về cho em ít củi khô.

Em sẽ chuyển sang dùng bếp củi cũ của mẹ để nấu ăn.

Trước kia còn nhỏ em cũng toàn nấu ăn bằng bếp củi rồi, lâu không đun nấu kiểu đó nhưng em vẫn còn nhớ rõ.-Ừ, anh cũng chuẩn bị sẵn nhiều cành cây để ở phía bên kia suối rồi, mai anh sẽ chuyển dần một ít sang đây cho em dùng.

Việc này đơn giản thôi.

Sau khi trò chuyện với vợ, Giang Nam lại tiếp tục hỏi chuyện hai con xem chúng ở nhà giúp mẹ những gì, chơi ra sao.

Uyển Nhi tới tủ lạnh lấy ra một số đồ ăn tráng miệng không để lâu được cho cả nhà giải quyết như nhãn, kem.

Lúc này họ lại như một lần nữa chưa từng xuyên không vậy, gia đình bốn người vui vẻ ăn kem, trong phòng bếp nhỏ đầy ắp tiếng nói cười.

Sau khi ăn xong trời hoàn toàn chưa tối, nhưng vì sợ đau dạ dày nên cả nhà ngồi nghỉ ngơi tại chỗ thêm một lúc mới làm việc.

A Triết và A Nhiên kể cho bố mẹ những cái tên hay mà chúng nghĩ ra lúc chiều để cả nhà thống nhất cách gọi tên một số thứ ở thế giới mới này.

Nghe theo ý kiến của hai đứa con, họ quyết định gọi tên con cá có chân là "cá chân nhỏ", loài cá màu trắng có bụng vàng là "cá vàng", loài vật có hai càng to và 4 cặp chân nhỏ nhưng lại có cái mai rùa là "cua rùa" và nhiều thứ khác mà bọn trẻ đã nhìn thấy và đặt tên xong.

Cũng không ít thứ phải nhớ nhưng gần như tên đều được bọn trẻ đặt khá đơn giản và dựa theo đặc điểm của con vật đó hay đặc điểm giống với con vật trên Trái Đất nên không quá khó nhớ.

Sau khi khi nghỉ ngơi một hồi, Giang Nam quyết định đi đào hố đất để chôn cọc gỗ làm hàng rào.

Vì trời cũng sẽ nhanh tối nên anh không có ý định đi xa khỏi nhà.

Uyển Nhi thì làm mấy món từ thực phẩm đã rã đông để bảo quản mà cô đã dự định trước đó.

Hai đứa trẻ được phép xem tivi hay điện thoại tuỳ thích.

Uyển Nhi làm ruốc thịt trước.

Đầu tiên cô cắt miếng thịt lợn thăn thành từng miếng mỏng sau đó hấp thịt cùng với muối, mắm, hành, cho thêm ít giấm cho thịt được mềm.

Sau khi thịt chín thì xé nhỏ hoặc giã dập thịt.

Nếu thịt giã tay bằng cối thì sẽ có món ruốc thịt bông và ngon hơn.

Nhưng nếu cần nhanh chóng và tiện lợi có thể dùng máy xay thịt ở chế độ phù hợp.

Tất nhiên Uyển Nhi dùng máy xay thịt.

Nhà cô ở quê có cối làm tử gỗ loại cũ, cô cũng có mua loại cối thuỷ tinh để giã cua, giã thịt, ... nhưng giờ cô không có nhiều thời gian vả lại còn có điện thì cô dùng máy xay cho nhanh chóng.

Sau khi thịt đã được giã nhỏ thì cho vào chảo đảo đều thịt và dầu ăn trên ngọn lửa lớn.

Sau một thời gian ngắn, thịt lại được cho vào máy xay lại lần hai để thêm tơi và bông rồi đảo thịt lặp trên bếp với lửa lớn một lần nữa cho đến khi ruốc khô hoàn toàn có màu hơi vàng nhạt là được.

Chú ý giữa lần đảo thịt đầu tiên cần để thịt nguội hẳn mới xay hay giã lần hai thì ruốc mới ngon và bông.

Sau hai lần đảo thịt trên bếp lửa lớn thì chỉ cần để nguội rồi cho vào hộp kín bảo quản nơi thoáng mát có thể ăn được hơn một tuần còn nếu để trong ngăn mát tủ lạnh có thể tới 2 tuần không hỏng.

Cách làm khô gà lá chanh thì phức tạp và rắc rồi hơn nhiều nên Uyển Nhi phải vừa ôm tờ giấy hướng dẫn vừa làm việc.

Có khi cô còn phải nhờ A Nhiên đọc cho mình các bước để làm theo.

Nào là lọc thịt, ngâm nước muối, nấu chín, xé sợi, làm nước sốt tẩm ướp.

Cũng như làm ruốc thịt bước cuối cùng là rang khô.

Tuy nhiêm ruốc thì rang trên lửa to còn khô gà thì lại trộn nước sốt rang trên lửa nhỏ.

Nói chung làm các món khô đều có một công thức chung khá giống nhau nên cả quá trình Uyển Nhi cũng đều thực hiện không sai sót nhưng vị thì chưa biết như thế nào.

Cùng một công thức mỗi người sẽ nấu ra được món ăn có vị khác nhau.

Vốn Uyển Nhi không quá giỏi nấu ăn, lại ít vào bếp nên cô cũng không có đòi hỏi quá cao với món ăn mình làm.

Cứ ăn được an toàn, bảo quản được lâu là cô thấy thành công rồi.

Chắc món ăn này cũng sẽ không quá khó ăn vì bình thường cô cũng không bao giờ nấu món ăn nào thành thảm hoạ cả.

Uyển Nhi dùng hơn hai tiếng đồng hồ mới làm gần xong hai món ăn giờ đang chờ thức ăn nguội hẳn để cất đi.

Ngoài trời đã tối hẳn, Giang Nam cũng đã trở vào nhà.

Vì làm việc nặng nên anh lại phải đi tắm lần nữa.

Sau khi tắm xong cho con học bài để đổi cho vợ anh đi tắm lại.

Uyển Nhi làm bếp thêm hai tiếng cũng người đầy mồ hôi.

Lúc này đồng hồ chỉ gần 10 giờ tối nhưng thực tế trời tối chưa được bao lâu.

Họ quyết định chưa ngủ vội, Uyển Nhi lại nên mạng, hai đứa trẻ học bài.

Giang Nam vẽ vời trên giấy những ý tưởng của anh để xây dựng hàng rào.

Nếu đi ngủ như thời gian trên Trái Đất thì sáng mai họ lại thức dậy vào nửa đêm như thế thà đi ngủ muộn chút còn hơn.

Khi thấy buồn ngủ thì họ mới chịu đi ngủ chứ không ngủ theo giờ giấc quy định nữa, làm như vậy để cơ thể dần quen với thời gian sinh hoạt mới.

Trước khi đi ngủ, Uyển Nhi còn làm thêm bữa ăn khuya cho cả nhà.

Trước kia một ngày 24 giờ cần ăn ba bữa giờ một ngày dài tới 30 giờ mà họ còn phải làm nhiều công việc thể lực hơn trước lại càng cần bổ sung thêm năng lượng.

Dù sao cũng sắp đi ngủ, ăn nhiều không tốt nên Uyển Nhi chỉ chuẩn bị một số món ăn đơn giản.

Cô lấy cho mỗi người một bắp ngô để ăn khuya.

Lúc chiều cô đã luộc những bắp ngô mà bố mẹ đã chuẩn bị cho họ từ trước đó.

Ngô để lâu sẽ ăn không ngon nên Uyển Nhi quyết định luộc ăn chúng dần là vừa.

Uyển Nhi và con mỗi người ăn một bắp ngô trắng.

Ngô đã bẻ trên cây xuống được mấy ngày rồi nên không còn vị thơm dẻo như ngô mới hái nhưng ăn vẫn khá ổn.

Giang Nam thì ăn những ba bắp ngô liền, anh thích món ăn này với lại anh cũng là người cần bổ sung năng lượng nhiều nhất trong nhà.

Sau khi ăn xong và vệ sinh cá nhân một lần nữa, mỗi người trong nhà quay lại với công việc hay trò chơi riêng của mình cho tới tận khi mệt mỏi không chịu được mới đi ngủ.
 
Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chương 9. Ngày thứ ba


Một đêm nhanh chóng trôi qua, khi vợ chồng Uyển Nhi thức dậy đã là khoảng 9 giờ sáng theo giờ Trái Đất.

Hôm qua cả nhà họ ngủ rất muộn tới khi ai cũng ngủ gật mới chịu lên giường.

Thế là sáng nay họ dậy muộn hơn thường ngày rất nhiều.

Bình thuòng chỉ cần 8-10 tiếng để ngủ giờ có 15 tiếng trời tối ngủ lười cũng không hết được.

Ngoài trời còn chưa sáng nhưng khoảng chưa đến 2 tiếng nữa sẽ sáng hẳn, thời gian này vừa kịp để vệ sinh, tập thể dục và ăn sáng.

Trước kia bận mải không có thời gian giờ đây cả nhà sẽ cùng nhau tập thể dục.

Mấy bài thể dục, mấy động tác dưỡng sinh Uyển Nhi cũng đã tìm hiểu và in ra cả rồi.

Hôm qua cô cũng nói trước với cả nhà là từ giờ họ sẽ tập thể dục buổi sáng cùng nhau nhằm nâng cao sức khoẻ.

Dù sao họ cũng không thể lúc nào cũng làm việc được, cơ thể sẽ không chịu nổi.

Không làm việc cũng không có gì giải trí vậy tập thể dục là tốt nhất.

Thậm chí Uyển Nhi còn tìm hiểu về võ thuật, các tư thế bảo vệ chống lại kẻ xấu các kiểu in cả hình vẽ để sau này cho các con học tập nữa cơ.

Hai đứa trẻ con vui vẻ dạy bố mẹ bài tập thể dục buổi sáng học được ở trường, cả nhà xếp hàng trong phòng tập luyện.

Trời còn tối nên họ cũng không dám ra ngoài ban công càng không dám bước ra khỏi nhà nên tập thể dục trong phòng vậy.

Sau này khi có hàng rào bảo vệ thì mới tính ra khỏi nhà khi trời còn tối.

Lại một ngày mới bận rộn bắt đầu, Giang Nam và Uyển Nhi đồng thời chỉnh lại đồng hồ cùng lúc.

Hai vợ chồng cùng thống nhất rằng khi có nắng lên họ chỉnh đồng hồ là 0 giờ cho dễ tính.

Sử dụng đồng hồ tuy không trùng khớp thời gian thực tế 30 tiếng môin ngày nhưng họ sẽ dễ tính toán thời gian làm việc, ăn uống, nghỉ ngơi phù hợp.

Giang Nam lại sang bên kia suối chặt và chuyển cây.

Uyển Nhi tiếp tục với việc bảo quản đồ ăn và dọn dẹp đồ đạc trong nhà.

Hôm nay cô tiếp tục luộc cho chồng ba bắp ngô mang theo để ăn giữa bữa.

Rót hai chai nước lọc cho chồng mang theo cùng.

Ngày thứ ba sau khi xuyên không, có vẻ tâm trạng hai đứa trẻ bắt đầu ỉu xìu hẳn.

Người lớn thì có nhiều công việc, bận mải giúp họ quên đi nỗi buồn nhưng trẻ nhỏ thì không như vậy.

Cả hai đứa trẻ đã bắt đầu nhớ người thân và bạn bè.

Uyển Nhi nhận ra điều này ngay lập tức vì trong bữa ăn hai con của cô không nói cười thường xuyên nữa.

A Triết bắt đầu hỏi chuyện xem bà nội và bác đâu rồi?

Hàng ngày trước khi Uyển Nhi và chồng rời nhà chị hoặc mẹ chồng sẽ sang chơi cùng A Triết rồi đón bé đi học.

Hôm nay đã là ngày thứ ba bọn trẻ không gặp lại bà và bác.

Ban đầu chúng cảm giác vui vẻ giống như đi du lịch đâu đó vậy nhưng ít ra đi du lịch cũng gọi video trò chuyện chứ không như bây giờ.

A Triết mếu máo hỏi: “Bác đâu rồi, sao không chơi với con cũng không sang nhà mình nấu cơm vậy ạ?”

A Nhiên thì đã lớn có hiểu biết hơn, cô bé không hỏi gì nhưng anh mắt nhìn mẹ cũng rất buồn rầu.

Uyển Nhi biết chồng cũng từng nói chuyện với con rồi nhưng chắc chắn nói một lần là chưa đủ, giờ đây cô cần nói chuyện với chúng thêm lần nữa.-A Nhiên, A Triết có nhớ tới ông nội và cụ không?

Giờ họ đang ở đâu nhỉ?A Triết tất nhiên là trả lời trước nhất:-Ở trên trời đấy mẹ.-Đúng rồi, họ ở trên trời đấy, nơi ấy rất cao và xa nên chúng ta không gặp họ được.

Giờ đây, bốn người nhà mình chuyển nhà tới nơi còn xa hơn như thế nhiều con ạ, không thể gặp được bà nội, ông bà ngoại, anh chị họ nữa.

Nhưng không sao đâu, mọi người vẫn luôn yêu thương nhau mà.

Mẹ nói với hai con rồi nhỉ, nếu các con ngoan thì nhất định có một ngày sẽ gặp lại được người thân của mình ở một nơi khác.

A Triết đừng khóc nhé, con là một chàng trai dũng cảm mà.

Sau một thời gian nữa bố mẹ sẽ dẫn hai con đi xem nhiều chỗ thú vị lắm, có khi con còn gặp được nhiều bạn mới nữa cơ.

A Nhiên cũng đừng buồn, mẹ tin con gái mẹ lớn rồi sẽ mạnh mẽ, con là chị mà, con buồn em cũng sẽ buồn theo đấy.

Uyển Nhi dành thêm chút thời gian nói chuyện với con mình, kể cho chúng nghe vài câu chuyện vui hay nhắc lại mấy nhân vật trên phim hoạt hình mà chúng yêu thích.

Trẻ con chóng quên, chỉ một lúc hai đứa trẻ đã tìm thấy được điều mới mẻ và vui vẻ trở lại.

Uyển Nhi ngầm thở dài, cô còn thấy buồn rất nhiều nữa là bọn trẻ nhưng cũng không còn cách nào khác.

Ít ra bốn người nhà họ còn được ở bên nhau, nếu ném cô một mình tới nơi này thì không biết cô có chịu đựng nổi được không nữa.

Uyển Nhi tiếp tục nhờ hai con trông coi giúp mình mấy thứ đồ phơi khô.

Bọn trẻ chỉ cần đuổi nếu có chim sà xuông mổ thức ăn thôi.

Uyển Nhi thấy hài lòng nhất là ở đây cô chưa phát hiện thấy mấy con ruồi và nhặng.

Nếu thế giới này không tồn tại bọn chúng thật thì con người sẽ được vui vẻ hơn nhiều đây.

Hôm qua cô có phơi mấy con tôm đồng, hôm nay cô lại phơi thêm mấy cái bánh bao chay.

Bánh bao này chỉ có bột không có nhân, mỗi cái chỉ to bằng miệng chén.

Đây vốn là món ăn sáng thường ngày của Uyển Nhi.

Trong tủ lạnh còn những 2 túi, cô sợ chúng hỏng nên thử đem phơi khô giống như phơi cơm khô xem có được không.

Uyển Nhi thấy chúng cũng toàn tinh bột giống cơm gạo vậy nên cô lấy 1 nửa đem phơi, một nửa vẫn để trong tủ lạnh, dù sao cũng không có nhiều mà lãng phí.

Được giao nhiệm vụ mới khiến hai đứa trẻ lại ngoan ngoãn trở lại.

Sáng nay cô định làm một số việc bên ngoài nhà.

Cô cần sắp xếp lại một số đồ đạc trong lán và bếp cũ của mẹ chồng để chuẩn bị nấu ăn bằng bếp củi.

Hai đứa trẻ đem theo ghế ngồi ngay gần đó tự chơi với nhau và trông đồ khô đang phơi.

Trong lán có nhiều đồ đạc linh tinh nhưng có vẻ đã được Giang Nam sắp xếp lại trước đó.

Thấy thế Uyển Nhi vào dọn bếp luôn.

Bếp này chỉ là loại bếp nhỏ kiểu cũ để mẹ chồng dùng.

Trước kia Uyển Nhi gần như chưa bao giờ sử dụng bếp này.

Tuy nhiến nó giống hệt bếp cũ ở nhà bố mẹ đẻ khi cô còn nhỏ.

Trong bếp có chỗ chưa củi đốt, có loại bếp kiềng thời trước hay dùng loại kiềng 3 chân và 6 chân, một bếp than tổ ong.

Một số nồi gang mẹ chồng hay nấu đồ ăn cho mấy con vật trong nhà.

Có hai ấm nhôm để nấu nước và một số dụng cụ làm bếp như dao, thớt gỗ, …

Góc bếp có một lọ muối.

Lọ muối này không phải loại muối hạt nhỏ mịn hay nấu ăn mà là loại hạt muối to, thô có màu ngà hơn muối tinh.

Muối này thực ra để mẹ chồng thêm gia vị cho mấy con vật nuôi.

Không chỉ người cần muối, động vật cũng cần muối nên khi nấu cám gà hay thức ăn cho chó mèo, mẹ chồng Uyển Nhi cũng bỏ thêm mấy hạt muối vào thức ăn của chúng.

Loại muối này không có bán ở siêu thị mà chỉ có những người bán hàng rong chở muối từ biển đi bán đến từng ngõ ngách.

Chỗ Uyển Nhi sống người ta cũng hay mua loại muối này để làm mắm, muối cá, cho gia súc ăn…

Có câu “đầu năm mua muối, cuối năm mua vôi” nên dịp tết mọi nhà ở chỗ Uyển Nhi sinh sống đều đổ xô đi mua loại muối thô này.

Đơn giản họ chị mua để lấy may mà thôi.

Mẹ chồng cô tất nhiên là sẽ mua nhiều muối vào dịp đầu năm nhưng chỉ dùng cho đám vật nuôi trong nhà nên giờ muối thô còn khá nhiều.

Sau này khi hết muối tinh để ăn, Uyển Nhi sẽ dùng muối thô này.

Muối thô không hề có độc chỉ là vị không ngon và kích thước lớn hơn muối tinh mà thôi.

Cô ôm lọ muối to vào nhà cất giữ như báu vật.

Ngoài thức ăn, nước uống, con người cũng cần bổ sung muối nếu không sẽ kéo theo đủ thứ bệnh nguy hiểm.

Sau này họ còn phải tự thân đi tìm nguồn muối mới nữa cơ.

Đã nhận được câu trả lời từ Đại thần rằng gần nơi họ sống có biển vậy việc tìm ra muối chỉ là chuyện sớm muộn.

Chẳng nhẽ biển ở nơi này không mặn sao, gia đình cô không xui xẻo như vậy chứ!

Trong thời gian mẹ con Uyển Nhi dọn dẹp bếp nhỏ, Giang Nam cũng đã chuyển được ba chuyến gỗ về nhà.

Anh chất tất cả gỗ cạnh khu vườn nhỏ cùng xuyên không theo gia đình mình.

Ngoài ra, Giang Nam cũng nhớ ôm theo một bó củi khô để vợ đun nấu.

Hai đứa bé rất tò mò với những thân cây lớn bố chuyển về nhưng vì lo lắng an toàn nên Uyển Nhi không cho phép hai con bén bảng tới.

Để tránh chúng quá tò mò, Uyển Nhi cho cả hai con chơi với mấy cành củi khô nhỏ hơn mà cô chuẩn bị đun nấu.

Nhìn thân cây khô, Uyển Nhi cũng không phân biệt được thân cây đó là loại cây gì.

Thôi không cần biết thân cây gì cứ dùng đốt chát tốt là được.

Sáng nay cô định dùng củi để hun khói xúc xích trong nhà.Việc nấu ăn bằng bếp củi với cô quá đơn giản trước kia còn nhỏ ngày nào cô cũng phải vào bếp mấy lượt không thể quên được.

Đầu tiên dùng bạt lửa nhóm những lá cây khô sau đó dần đặt các cành cây từ nhỏ đến to lên phía trên để chúng bén lửa dần.

Chú ý đưa các que củi vào từ từ và gác chúng lên nhau để khí oxy duy trì sự cháy.

Việc nhóm lửa dễ dàng nhưng việc làm thịt hun khói lại khá phức tạp.

Lúc này Uyển Nhi chỉ cần hun khói những đoạn xúc xích đã được chế biến sẵn rồi nên công đoạn đã giảm đi nhiều.

Bình thường cô cũng có hun khói hay nướng thịt nhưng dùng bếp than hoặc bếp điện.

Còn cách hun khói bằng bếp củi thế này giờ ít ai dùng đến nhưng Uyển Nhi cũng đã tìm hiểu qua mạng rồi.

Nhẽ ra cô cần chọn cây củi đặc biệt như gỗ sồi, gỗ thôn, gỗ cây táo…để đốt thì mới có món ngon nhưng giờ cô chẳng nhận nổi cây gì thì cũng chẳng biết gì mà lựa chọn cả.

Tiện thể hun khói xúc xích cô cũng hun khói luôn miếng thịt ba chỉ còn lại trong nhà.

Đồ ăn có thể bảo quản thì cô sẽ cố gắng bảo quản lại giờ không cho phép cô lãng phí đồ ăn nữa.

Uyển Nhi sử dụng kiềng ba chân và vỉ nướng sắt để hun khói xúc xích và thịt.

Mấy thứ này nhà cô đều có.

Chỉ cần đặt vỉ nướng trên bếp, kẹp xúc xích và miếng thịt đã được xẻ nhỏ và ướp gia vị vào giữa là được.

Vỉ nướng nhà cô khá lớn vì thường đã bày ra món thịt nướng là nhà sẽ có khách nên phải sử dụng vỉ nướng to.

Thậm chí nhà cô còn có một bếp nướng thịt bằng than to dùng nhưng rất ít được sử dụng vì nhà cô thường lười mời khách.

Chỉ có chút ít xúc xích với thịt nên Uyển Nhi cũng chẳng buồn sử dụng tới bếp to đó.

Thời gian để hun khói thịt thường phải trên một giờ và thịt cũng phải thường xuyên được lật mặt.

Vốn mấy cái xúc xích và miếng thịt cũng không lớn nên Uyển Nhi không mất quá nhiều thời gian.

Lần này khoảng 40 phút là Uyển Nhi hun được xong 15 cây xúc xích thành công.

Không biết có ai từng làm món xúc xích hun khói giống như cô không nhỉ.

Ngửi mùi khá thơm màu sắc cũng đẹp nữa chứ.

Vì quá thèm nên Uyển Nhi cho mỗi đứa con ăn một cây xúc xích luôn.

Cả hai đều khen ngon nức nở.

Thật ra bình thường vốn mấy cây xúc xích này chỉ cần làm nóng hoặc chiên qua dầu ăn là thưởng thức được ngay giờ cô còn hun khói chúng thì lại càng ngon thôi.

Hai cân thịt còn lại cũng được làm tương tự nhưng mất nhiều thời gian hơn.

Trong khi trông coi chỗ thịt hun khói, Uyển Nhi đồng thời nấu ăn trưa.

Hôm nay cô lấy con cá tiếp theo trong tủ lạnh để nấu ăn.

Đằng nào cũng đang hun khói thịt, cô làm cá nướng luôn.

Món cá nướng ở quê cô có cách làm đặc biệt.

Mọi người không nướng trực tiếp cá trên lửa mà đặt nó trên mặt lá cây khô, sạch sau đó dùng chảo lớn úp ngược bên ngoài.

Tiếp đó thì đốt nóng bên ngoài chảo bằng nửa nhỏ âm ỉ một thời gian lật cá lại rồi nướng tiếp.

Cứ thế cá sẽ chín đều mà không hề bị cháy.

Cá này ăn thơm ngon mà lại không bị cháy đen vỏ ngoài như nướng trực tiếp với lửa.

Uyển Nhi lấy ngay phần than đang hun khói thịt để nướng cá theo cách này.

Phía trên hun khói thịt, phía dưới nướng cá, quá tiện.

Dù sao cá nướng cũng cần một thời gian khá dài mới ăn được vừa lúc tới thời điểm ăn trưa.

Lần thứ tư Giang Nam vòng về nhà anh ngửi thấy được mùi thơm nồng làn từ thức ăn vợ nấu.

Mùi thơm ấy làm anh thấy đói nên dừng lại lấy ngô luộc ra ăn.

Có ba bắp ngô, anh lấy một bắp bẻ đôi chia cho hai đứa con, anh ăn một bắp còn một bắp đưa Uyển Nhi nhưng cô không ăn.

Mới ăn được mấy miếng thế nào bọn trẻ nhìn bếp đang hun khói thịt lại thèm ăn ngô nướng.

Thế là Uyển Nhi dùng đũa chọc giữa lõi ngô nướng lên cho hai đứa con.

Không ngờ ngô nướng lại thơm ngon hơn hẳn khiến hai đứa trẻ cực kì vui mừng.

Giang Nam cũng ăn xong một bắp ngô trong thời gian Uyển Nhi nướng ngô cho con nên bắp ngô cuối cùng của anh để lại cho vợ nướng, anh ăn bắp này sau.

Tuổi thơ chắc ai cũng đã từng ăn mấy món nướng này rồi nhỉ.

Trước kia còn bé, Uyển Nhi cũng đã từng, nào là khoai lang nướng, khoai tây nướng, bí ngô g, bí đỏ, cà tím gì cũng nướng lên ăn hết.

Đến cả chuối xanh mà cô và các bạn cũng nướng lên ăn thử cả.

Thậm chí họ còn đi chọc tổ ong bắt nhộng nướng ăn, rồi cào cào, châu chấu nướng giòn.

Muồm muỗn nướng thơm ngon nữa chỉ có vào mùa gặt lúa.

Ngoài ra còn món thịt chuột đồng nướng cả người lớn cũng thích ăn.

Bọn trẻ con thời trước không hề có món ăn vặt nào nên thứ gì chúng chẳng ăn thử.

Không như ngày nay, gần như đứa trẻ nào cũng lười ăn, lớn chút thì chỉ thích mấy đồ ăn nhanh và đồ ăn vặt thôi.

Nhớ đến đồ ăn vặt, Uyển Nhi nhớ hai con cô còn mấy gói bim bim nữa, cái này chắc chắn cô tịch thu và giấu đi để khi cần dùng.

Bim bim để được lâu, giờ đồ ăn vặt với cô cũng đều là đồ ăn bổ dưỡng, quý giá cả.
 
Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chương 9.2


Sau 6 tiếng kể từ khi thức dậy, gia đình bốn người nhà Uyển Nhi lại ăn bữa trưa.

Họ đã thống nhất ngày ăn bốn bữa là sáng, trưa, chiều và bữa khuya.

Ngoài cá nướng, Uyển Nhi còn nấu thêm canh mùng tơi với tôm khô.

Tôm phơi từ trưa hôm qua tới giờ đúng kiểu đồ khô một nắng ăn rất ngon.

Ngoài ra còn trứng sốt cà chua món ăn hai đứa trẻ luôn yêu thích.

Ăn trưa xong tất nhiên phải nghỉ ngơi một lúc mới có thể làm việc.

Cả nhà Uyển Nhi trở nên phòng tầng hai.

Thực ra hôm nay họ ngủ dậy muộn hơn nên giờ chưa buồn ngủ gì, thế là ai cũng tranh thủ lên mạng.

Chỉ ngày hôm nay là họ mãi tạm biệt với điện và internet.

Ôi Uyển Nhi đau lòng biết bao!

Từ giờ cô không thể đọc truyện, xem livestream, không săn hàng trực tuyến, không chát chít bạn bè được nữa.

Trước kia chỉ mất điện vài tiếng đã thấy khó chịu trong người rồi thế mà giờ đây cô phải chia tay mạng internet vĩnh viễn rồi, HuHu.

Tạm biệt mạng, hẹn kiếp sau gặp lại mày nhé!Buổi chiều, Giang Nam không đi chặt cây nữa mà ở lại nhà chẻ những thân cây to thành những khúc gỗ kích thước bằng nhau để làm hàng rào.

Công việc này mệt mỏi lại nhàn chán.

Dù có chán cũng phải làm việc thôi.

Được cái là làm ngay trước cửa nhà có thể nói chuyện đôi chút với vợ con.

Nhớ trước kia khi anh còn đi học, nhà trường thời ấy khó khăn tới mức còn phải nhận ruộng để học sinh cấy lúa để làm quỹ cho nhà trường.

Muốn xây phòng học, phụ huynh và học sinh cũng phải tự làm gạch mộc rồi đem nộp về trường thống nhất đốt gạch để có vật liệu xây dựng.

Hồi đấy mỗi đứa học sinh bọn anh phải nộp 40 viên gạch mộc là ít nhất.

Khi cầm đến nộp mỗi viên một khác, kích thước không hoàn toàn giống nhau thế mà cuối cùng gạch đốt ra vẫn thành công được mới lạ chứ.

Thực ra gạch lúc bấy giờ cũng là gạch kém chất lượng thôi nhưng thời đại khó khăn có còn hơn không.

Ngoài ra để có bàn ghế ngồi học gia đình học sinh cũng phải nộp gỗ và tự làm.

Nhà nào có người biết làm mộc thì tham gia làm bàn ghế trực tiếp, nhà nào không biết làm thì vẫn phải cử người phụ giúp làm việc nặng nhọc.

Tất nhiên nhà Giang Nam toàn phụ nữ và trẻ em nên không ai biết làm mộc cả.

Vì vậy, Giang Nam phải đến phụ giúp làm việc.

Dù sao hồi ấu anh mới lớp 8 nên người lớn cũng không thực sự bắt anh làm gì nhiều chủ yếu là đến để sai việc vặt thôi.

Lần đó Giang Nam đã thấy rõ quá trình họ làm nên bàn ghế như thế nào từ đầu tới cuối.

Thấy thú vị nên anh cũng dụng tâm ghi nhớ nhưng chưa bao giờ tự tay làm thử.

Ngày đó đinh sắt là hàng hiếm có nên đóng bàn ghế người ta vẫn dùng kĩ thuật ghép mộng.

Cách này người thợ sẽ tạo thành các phần lồi, lõm trên các miếng gỗ khác nhau sau đó ghép chúng lại với nhau.

Ví dụ người ta làm ra chiếc ghế ngồi bằng cách tạo ra một mặt gỗ tròn, trên mặt tròn có khoét 4 lỗ nhỏ khác vừa khít với kích thước của bốn chân ghế.

Sau đó đóng 4 chân vào lỗ đã khoét trước đó, để chắc chắn họ còn chêm thêm miếng gỗ nhỏ cho vừa khít và chắc chắn.

Dụng cụ làm mộc nhà Giang Nam cũng có nhưng không nhiều chỉ mấy thứ cơ bản như cưa, bào, búa, đục, giấy nhám và một số đinh.

Tất cả do bố của anh để lại.

Ông vốn là công nhân kĩ thuật nên khi nghỉ hưu ông vẫn thích tìm hiểu mấy thứ như vậy.

Bình thường gần như không bao giờ anh cần dùng đến mấy thứ này nhưng giờ thì chúng là những thứ vô cùng có ích.

Giang Nam vào nhà tìm lại kho vật dụng của bố mình để lấy dụng cụ làm việc.

Mọi thứ trong hộp đồ mộc đều khá mới vì thực ra bố anh cũng không chuyên mảng này, ông chỉ hứng thú nên mua về tập tành sửa chữa mấy thứ đồ gỗ trong nhà thôi.

Có đồ chuyên dụng công việc của Giang Nam càng thêm trồi chảy.

Chiều nay Uyển Nhi lại chiến đấu với mảnh vườn nhà cô.

Mảnh vườn này thực sự của nhà cô trước đây cùng xuyên không đến.

Trước kia mảnh đất nhà chồng cô cả nhà ở và đất vườn có gần 5 sào đất tương đương 1800m2.

Nhà mẹ đẻ cô càng rộng hơn gần mẫu đất là 3600m2.

Đất ở quê nhà nào cũng rộng như thế cả.

Nhiều nhà còn có trang trại, nhiều nơi còn bao gồm cả đồi núi nữa rộng vô cùng.

Khoảng vườn nhà cô bây giờ nhỏ hơn rất nhiều so với trước, vườn khoảng 150m2.

Vườn này thường do mẹ chồng cô chăm sóc.

Bà trồng các loại rau trong đó là chính, xem kẽ là mấy cây ăn quả lâu năm.

Ngay cạnh bể đựng nước mưa là một cây khế ngọt.

Cây này giờ ít người trồng, đi siêu thị hiến khi cô thấy có bán nhưng nó là loại cây dễ trồng và được ưu chuộng thời cô còn bé.

Trước khi xuyên không đang là mùa hè nên cây khế đã ra rất nhiều hoa.

Bình thường tháng 6 cây khế bắt đầu ra hoa cuối hè có quả chín ăn được.

Trong khi cho quả chín cây khế vẫn tiếp tục nở những lứa hoa mới và cho quả chín trong suốt mùa thu.

Cây này gần như không cần chăm sóc, không cần tưới nước, bón phân gì tự chúng cũng sống tốt ra hoa kết quả.

Tuy nhiên tốt nhất nên trồng nơi có nước thì hơn.

Cây khế này trồng cạnh bể nước mưa nhà cô, có bể nước tất nhiên có vòi nước và nước thải thoát ra chảy vòng qua gốc khế này.

Vậy là chưa bao giờ nhà Uyển Nhi cần tưới nước cho nó cả.

Lúc này trên cây cũng có mấy quả khế ăn được nhưng thời tiết ở đây đang là mùa xuân, không biết cây có tiếp tục kết quả được nữa không.

Phía góc vườn đối diện có một cây ổi và mấy cụm chuối.

Quê cô vườn nhà nào cũng trồng chuối cả.

Mẹ đẻ Uyển Nhi thường hay bán chuối ở chợ vì vườn nhà cô rộng trồng nhiều không thể ăn hết được nên đem bán bớt.

Từ nhỏ Uyển Nhi ăn chuối đến ngán rồi nên cô không thích loại quả này lắm.

Cả nhà chỉ có A Triết thích ăn chuối.

Cậu bé có thể ăn hết một quả chuối to ngay một lúc.

Uyển Nhi và Giang Nam thích ăn ổi hơn nên trong vườn có trồng ổi.

Cây ổi này trồng chưa lâu, mới kết quả một lần.

Giờ nó cũng đang ra hoa nhưng quả thì chắc thời gian dài mới ăn được.

Mà không biết mấy quả này vì thời tiết khác biệt có trụ lại được không nữa.Một loại cây khác thường gặp ở quê của Uyển Nhi là cây nhãn.

Nhãn được trồng ở mọi nhà, bên ven đường, bên bờ ruộng, nói chung trồng khắp nơi nên nhà cô cũng có.

Cây này khá nâu năm rồi thường cho quả to và ngọt.

Mùa nhãn ngay cuối hè đầu thu nên quả trên cây sắp ăn được rồi.

Nhãn trong tủ lạnh nhà Uyển Nhi lại là loại nhãn cô mua do được vận chuyển nơi khác đến ăn ngon hơn nhãn nhà cô trồng.

Góc còn lại của vườn thì có trồng một cây hồng.

Mẹ chồng kể với Uyển Nhi cây này được trông rất nâu trước đó, nó được xin giống tận vùng núi xa nào đó, nói chung là giống quý.

Uyển Nhi công nhận quả hồng đỏ nhà cô là loại hồng to, ít hạt, quả ngọt ăn rất ngon.

Mẹ chồng còn kể trước kia cây hồng này cho rất nhiều quả, bà còn hái xuống rấm chín rồi đội đi chợ bán kiếm tiền mua sách vở cho mấy anh em Giang Nam đấy.

Sau bao lần xây dựng sân nhà chỉ có mỗi cây hồng này được giữ lại.

Có nhiều người đã từng tới nhà Uyển Nhi hỏi mua cây hồng này để về trồng trong vườn nhà các đại gia.

Mọi người quan niệm cây hồng là loài cây may mắn, trồng cây hồng trước nhà thì gia đình đông con, đông cháu, thịnh vượng nhất cây hồng cổ thụ như nhà cô lại càng quý.

Dù vậy, cả nhà vẫn không bao giờ đồng ý bán cái cây này, giờ đây nó còn theo cả gia đình cô tới vùng đất mới thì ý nghĩa của nó lại càng trở lên đặc biệt.

Khoảng giữa vườn tất nhiên là để trồng rau.

Tính mẹ chồng cô vốn cái gì cũng thấy quý, thấy cần nên trong vườn này bà cũng trồng đủ thứ.

Nào là mùng tơi, rau đay, rau ngót, rau ngót nhật, rau muống, cả rau dền và rau sam bà cũng trồng luôn.

Ở chỗ cô hai loại rau đền và rau sam không khác cỏ lắm chẳng mấy ai trồng.

Tuỳ tiện ra vườn đâu cũng gặp được chúng thích là nhổ lên nấu ăn liền.

Mẹ chồng còn trồng thêm ba gốc cà chua, một giàn dưa leo, còn có cả bí đỏ nữa.

Một góc khác có mấy loại rau thơm như ngò gai, hành lá, cây sả, một gốc ớt cay.

Một góc khất khác trong vườn nơi nước sinh hoạt sau khi đã sử dụng chảy qua có trồng cây khoai sọ.

Cây này ưu nước và vùng đất ẩm tơi xốp nhưng lại cần thoát nước tốt nên được trồng ở vị trí đặc biệt đó.

Nói chung vườn cũng trồng được nhiều thứ.

Trước kia Uyển Nhi không hề quan tâm cũng không có thời gian quan tâm đến vườn tược nhưng giờ để sống tốt thì vợ chồng họ nhất định phải chăm chỉ trồng trọt.
 
Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chương 9.3


Uyển Nhi dọn cỏ mọc khắp nơi trong vườn.

Có một khu đất trống nhỏ trước kia mẹ chồng trồng rau cải giờ hết mùa đã nhổ bỏ, cô sẽ làm luống thử trồng ngô.

Uyền Nhi cũng sắp xếp mấy cây cảnh ra ngoài.

Mấy cây đó được trồng trong chậu nên cô quen gọi là cây cảnh chứ thực ra chúng chẳng giống cây cảnh nhà người khác chút nào.

Có hai chậu trồng cây nha đam.

Tất nhiên đây không hẳn là cây cảnh, nó vừa có tác dụng làm thuốc lại vừa để làm đẹp nên không phải là một loại cây cảnh bình thường được.

Tiếp theo là một cây chanh, cây này Uyển Nhi mới lấy lá của nó làm khô gà lá chanh đấy.

Cây được trồng trong chậu như cây cảnh, cao khoảng 60-70cm nó vẫn ra quả như thường nhưng tại trồng trong chậu nên nhà cô quen gọi là chanh cảnh.

Một chậu cây nhỏ khác lại trồng gừng.

Uyển Nhi cũng không hiểu sao mẹ chồng không trồng cây này ra vườn mà lại trồng trong chậu cảnh như vậy.

Gừng cũng là loại cây vừa có thể chữa bệnh vừa làm gia vị.

Chậu cây còn lại là trồng hoa đồng tiền.

Cuối cũng cũng có một chậu cây chính xác được gọi là cây cảnh rồi, nó đơn thuần trồng để ra hoa mà ngắm thôi.

Hạt ngô đủ tiêu chuẩn để trồng đã được Uyển Nhi phơi nắng nhưng trước khi trồng ngô cô cần phải ngâm nó vào nước ấm mới mau nảy mầm.

Nhẽ ra có loại dung dich đặc biệt ngâm để thúc mầm nhưng giờ cô không có đành ngâm nước ấm thông thường thôi.

Chiều nay Uyển Nhi tạm làm đất trước đã.

Ngoài ra cô còn đánh một gốc nha đam trong số mấy cây trong chậu trồng ra vườn cho chúng dễ phát triển.

Cây nha đam có nhiều công dụng nên cô muốn trồng thêm nhiều hơn.

Đặc biệt là gừng là món gia vị chủ yếu để nấu ăn lại còn có thể giải cảm lạnh, chữa ho, khử mùi…nên càng cần được trồng nhiều hơn.

Cô không đánh cả bụi cây ra vườn mà chỉ cần lấy một củ to cắt thành nhiều đoạn rồi trồng là được.

Trồng trong đất cây sẽ phát triển tốt hơn chứ gừng là cây ưa ánh nắng, trồng trong chậu thì ngày nào cũng phải bê chậu cây qua lại quá phiền phức.

Nhưng cô cũng sợ cây không hợp thổ nhưỡng, không hợp khí hậu sẽ không phát triển được nên cây gì cô cũng chỉ trồng một nửa giữ lại một nửa.

Uyển Nhi không ngờ công việc làm vườn cũng chiếm của cô gần cả buổi chiều.

Ngẩng mặt lên nhìn đã thấy Giang Nam cưa xẻ được đống gỗ to rồi.

Hai con của cô cũng có được rất nhiều miếng gỗ nhỏ bố cho để chơi xếp hình.

Thể nào cả buổi chiều hai đứa trẻ lại chơi ngoan thế.

A Triết còn đòi bố tạo hình siêu nhân, con thú nữa nhưng trình độ của Giang Nam có hạn và anh cũng không có thời gian nên cho con chơi tạm mấy thứ hình vuông, hình chữ nhật đơn giản trước đã.

Khối gỗ hình thù bất quy tắc kĩ quái gì cũng có luôn.

Giang Nam đã hứa có thời gian sẽ làm cái khác đẹp hơn hai đứa trẻ mới chịu chơi yên tĩnh.Uyển Nhi nhờ Giang Nam:-Từ mai mỗi sáng, chiều anh xách nước từ suối lên tưới cây giúp em với nhé, nhất là mấy cây mới trồng.

Nước trong bể chứa thì để ăn uống thôi chứ tưới cây với giặt giũ thì dùng nước suối.

Nhà Uyển Nhi có ba bể chứa nước, chỗ cô hay gọi bồn hay téc chứa nước.

Vì nhà có một phòng vệ sinh ở mỗi tầng nên cũng có hai bồn chứa nước tương ứng, cả hai đều đặt trên mái nhà cô.

Bồn chứa nước cho nhà vệ sinh tầng trên là loại bồn inox 1000l vì chỉ dùng cho việc vệ sinh tắm rửa nên kích thước không lớn.

Bồn vệ sinh chứa nước tầng dưới là loại nhựa nguyên sinh có kích thước lớn hơn là 1500l vì bình này còn chứa nước để nấu ăn hàng ngày.

Ngoài ra, ngay cạnh bếp cũ còn có một bể xi măng lớn cao 3 m thể tích tới7m3 để chứa nước mưa chảy từ mái nhà xuống.

Quan niệm của các cụ già ngày trước chỉ có nước mưa mới sạch nên mẹ chồng cô vẫn yêu cầu con trai xây dựng bể chứa nước mưa này.

Thật ra cũng chẳng ảnh hưởng gì nhiều cho sinh hoạt trong nhà vì nước này cô vẫn hay dùng để giặt giũ và lau rửa đồ đạc.

Giờ có càng nhiều bể chứa nước thì càng tốt cho nhà cô, nhất là bể đựng nước mưa ở dưới đất tiện cho việc sau này chứa nước hơn.

Các bể trên cao sau này có khi Giang Nam còn phải mất công chuyển xuống thấp vì không còn nước máy nữa, chồng cô phải đi đổ nước từ suối vào bồn đặt trên tận mái nhà thì quá khó khăn để vận chuyển nước.

Tạm thời các bể lớn này cũng còn đầy nên nước dùng vẫn không thiếu nhưng Uyển Nhi vẫn quyết định tiết kiệm số nước đó.

Cô nói thêm với chồng:-Chiều nay sau khi ăn xong bữa cơm sẽ ra bờ suối để em giặt quần áo bẩn.

Hai ngày nay làm nhiều việc nặng mà chỗ nào cũng toàn đất với đá nên quần áo nhanh bẩn quá.

Máy giặt nhà mình cũng không giặt hết được một lần.

Mà mai là không có điện nữa rồi em phải ra suối để xem thế nào sau này còn phải ra đó giặt đồ, lấy nước thường xuyên.

Giờ Giang Nam mới nhớ ra là vợ anh còn cần phải giặt quần áo.

Bình thường có máy giặt nên anh cũng không để ý vợ anh giặt đồ lúc nào cả.

Không còn điện nữa tất nhiên là phải giặt quần áo bằng tay rồi.

Chắc anh cần chuẩn bị chỗ giặt đồ riêng thuận lợi cho vợ.

Quê nhà anh trước kia nhà nào cũng ở cạnh sông hoặc nếu không cũng có một cái ao phía trước nhà.

Vì vậy, nhà nào cũng cần bắc một chỗ cạnh bờ sông hay ao gọi là cầu ao, bến sông.

Thực ra đây không phải là cái cầu , cái bến đỗ gì lớn cả, đó chỉ là tiếng địa phương để chỉ những thanh gỗ ghép lại được dựng nhô ra ngoài mặt nước tiện cho việc ngồi giặt đồ hay rửa rau thôi.

Chiều nay anh sẽ xem xét lại bờ suối nếu cần anh cũng sẽ dựng một cầu nhỏ cho vợ như vậy cho thuận tiện.

Nghĩ là làm trong khi chờ vợ nấu cơm chiều, Giang Nam quyết định ra ngay bờ suối để quan sát xem có chỗ nào để vợ thuận tiện làm việc lại an toàn hay không.

Vừa đi anh vừa nghĩ, từ nhà anh tới bờ suối cách khoảng 300m chắc anh cần làm thêm một con đường lát đá để đi lại cho tiện.

Thậm chí bây giờ còn chưa có cả một lối đi rõ ràng từ nhà anh ra bờ suối nữa cơ.

Đúng là có người đi mới tạo thành con đường được.

Từ khi tới đây chỉ có anh đi qua đi lại chỗ này nên giờ mới dần hình thành một lối đi nhỏ.

Do Giang Nam vác nặng đi lại nên cỏ xung quanh chỗ anh hay đi đã bị đè bẹp hay ngả sang hai bên.

Vì chọn đi đường thẳng nhanh nhất dẫn về nhà nên anh đã sắp tạo nên mối lối mòn rồi.

Nhưng lối đi này hẹp, đầy cỏ cao xung quanh chắc cần tốn thời gian để có một đường đi tiện mà sạch.

Chỉ khoảng 3 phút anh đã tới bờ suối.

Nước suối vẫn trong suốt chảy hiền hoà.

Nhìn kĩ lại có đoạn suối cỏ dại mọc ngả xuống mặt nước có đoạn lại toàn đá sạch bong.

Ngay gần đối diện chỗ nhà anh có một đoạn suối như vậy.

Đoạn bờ suối dài khoảng 15m, chỗ này khá nông, nước chỉ quá bắp chân, nước trong suốt toàn là tảng đá to nhỏ khác nhau.

Anh quyết định chọn luôn chỗ này để vợ làm chỗ giặt đồ, lấy nước.

Để tiện, Giang Nam định lấy những tảng đá to, mặt nhẵn xếp lại với nhau thành một mặt phẳng.

Tuy không hoàn toàn phẳn như khối bê tông nhưng mặt bằng khá ổn lại vững chắc, ngồi chỗ đó cúi xuống giặt đồ sẽ rất tiện.

Vậy là anh khỏi xây dựng cầu, bến gì nữa chỉ cần ra sức bê tảng đá nữa thôi.

Giang Nam đi vòng vèo xung quanh chọn khoảng 5,6 tảng đá có bề mặt rộng và bằng phẳng bê lại ghép cạnh bờ suối.

Để đảm bào an toàn anh còn kê thêm những viên đá nhỏ phía dưới rồi nhảy lên nhảy xuống mấy lần trên những phiến đá đó mới thôi.

Sau khi xong việc trở lại nhà, đợi Giang Nam là vợ con cùng mâm cơn ngon lành.

Khi ăn Giang Nam thông báo với vợ:-Anh đã ra bờ suối tìm chỗ thuận tiện phù hợp cho em ngồi giặt đồ, múc nước rồi đấy.

Không cần bắc cầu phức tạp đâu, chỗ đó anh đã kê mấy hòn đá chắc chắn cả rồi tí nữa em qua là thấy ngay.Uyển Nhi cũng vui vẻ trả lời chồng.-Tốt quá, anh đã chuẩn bị sẵn rồi thì tí nữa ăn xong nghỉ ngơi em sẽ ra đó giặt ít đồ.

Máy giặt đầy luôn cũng không hết số quần áo chúng ta đã làm bẩn nữa.

Sau này chỉ mỗi việc giặt đồ em nghĩ cũng đã thấy mệt rồi.Giang Nam cười và nói:-Anh hiểu ý em rồi, sau này mấy thứ quần dày lại bẩn ấy anh sẽ giặt phụ em.

Em yên tâm.

Uyển Nhi vốn cao nhưng lại có khung xương nhỏ, cổ tay cổ chân của cô lại càng nhỏ hơn.

Bình thường giặt quần áo bằng tay cô mà vắt mạnh rất dễ bị bong gân hay sái cổ tay.

Cô cũng ít làm việc nặng vì không có nhiều sức.

Khi mới kết hôn, Giang Nam thường giúp vợ vắt nước quần áo mới giặt nếu không để vào tay Uyển Nhi thì quần áo khi phơi còn ướt sũng nước rất lâu khô.

Giờ nghe vợ nói vậy Giang Nam hiểu ý cô ngay.

Mấy thứ quần bò, quần kaki thì cần có anh giúp cô giặt phơi mới ổn.

Uyển Nhi nghe chồng nói thì cười hì hì.

Cô biết ngay anh hiểu ý mình mà.

Thật sự giờ giặt quần áo bằng tay cô cũng rất lười nhất là quần áo bây giờ toàn lấm lem bùn đất và cây cỏ.

Như hai ngày trước, gia đình Uyển Nhi ăn tối xong nhưng trời không hề tối chút nào.

Thu dọn bát, đũa và phòng bếp cả nhà lại cùng ăn kem.

Số kem còn trong tủ lạnh không nhiều nên gia đình họ quyết định ăn hết ngay cho khỏi lãng phí.

Không biết sau này họ còn nhớ được vị của món kem không nữa, hu hu mới nghĩ thôi đã thấy thèm rồi.
 
Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chương 9.4


Cả nhà ngồi dưới bóng cây to họ vừa đặt tên là cây nho ngồi ăn kem và nghỉ ngơi cho xuôi cơm.

Trời còn sáng rõ tất nhiên họ phải tiếp tục phải làm việc.

Còn quá nhiều thứ cần làm nên không có thời gian để lười biếng.

Cả nhà cùng nhau ra bờ suối.

Uyển Nhi giặt quần áo, Giang Nam phụ giúp, hai đứa trẻ nghịch nước.

Hai con của Uyển Nhi vốn nhà sống cạnh sông nên chúng chẳng hề sợ nước.

Nhưng cả hai đều chưa biết bơi.

Uyển Nhi thì nhát gan nên học bơi mãi vẫn chưa thành công.

A Triết thì còn nhỏ cũng chưa học được.

Uyển Nhi phải nhớ nhắc chồng mùa hè này nhất định phải dạy hai đứa con bơi thành công mới được.

Cả cô và Giang Nam đều đã biết bơi, giờ nhà mới lại vẫn gần suối không có thời gian trông nom các con nên việc biết bơi lại càng cần thiết.

Lúc này Uyển Nhi mới có dịp nhìn ngắm rõ hoàn cảnh xung quanh.

Nơi cô đang ngồi giặt quần áo đã được chồng sắp xếp mấy phiến đá bằng phẳng nhìn khá chắc chắn.

Ngay đối diện là rừng già rậm rạp.

Phía bờ bên kia cây cối um tùm tốt tươi hơn phía bờ nhà cô ở nhiều.

Khoảng rừng trước có vẻ cây thưa thớt hơn lại có đấu vết cành cây gãy đổ chắc là nơi Giang Nam đang thường xuyên chặt cây rồi.

Nhìn ra xa hơn vẫn cứ là một màu xanh bát ngát thôi cô không thể thấy thứ gì khác nữa.

Muốn biết trong khu rừng lớn có gì chắc phải tự thân trải nghiệm thôi.

Nước suối trong vắt, sạch sẽ vô cùng.

Trước kia cả gia đình có đi tham quan mấy khu du lịch sinh thái nổi tiếng cũng chưa bao giờ thấy được con suối trong lành đến vậy.

Trên Trái Đất dù ở chỗ nào cũng có dấu vết con người, cũng chịu ảnh hưởng của ô nhiễm toàn cầu lấy đâu ra nước suối thiên nhiên thế này.

Đây đúng là một ưu đãi của vụ xuyên không rồi.

Uyển Nhi dưới sự giúp đỡ của chồng cũng cần hơn 40 phút mới giặt xong quần áo bẩn.

Máy giặt chắc cũng bó tay với mấy thứ quần áo toàn là bùn đất thế này.

Trên ống quần, đầu gối, ống tay quần áo của Giang Nam lấm bẩn vô cùng.

Nhiều chỗ còn dính những lá cây hay gai nhỏ.

Sống ở chỗ này chắc tốn quần áo lắm đây.

Đi lại trong rừng nhiều chắc chắn quần áo sẽ dễ bị rách và hỏng.

Nhưng thứ gì chứ quần áo thì nhà Uyển Nhi có nhiều vô số kể.

Mới lấy nhau khi chưa có điều kiện, Uyển Nhi cũng khá giản dị.

Nhưng sau đó kinh tế gia đình dần ổn, vốn gia đình trước kia có điều kiện mà bản tính của phụ nữ thích mua sắm nên Uyển Nhi tốn khá nhiều tiền bạc để mua sắm quần áo.

Mà đã sắm cho bản thân thì cô cũng mua sắm cho chồng con.

Ai trong nhà cũng có nhiều quần áo các mùa cả.

Riêng Uyển Nhi quần áo mặc mấy tuần không lặp lại được.

Chồng cô thì ít đồ hơn nhưng cũng vẫn là khá nhiều.

Bọn trẻ lại càng nhiều quần áo vì chúng nhanh lớn mà Uyển Nhi lại có đam mê sắm nhiều đồ đẹp để con diện cho cô ngắm.

Tuy nhiên quần áo trước kia nhiều thứ không còn phù hợp cho hoàn cảnh sống bây giờ.

Cả đống váy của cô sao có thể mặc đi rừng được đây.

Rồi áo sơ mi, áo vest chồng cô cũng không có dịp mặc nữa rồi.

Giờ trang phục họ cần là bền và đảm bảo có thể che chắn, bảo vệ cơ thể lại cần thuận tiện làm lao động nữa.

Loại quần áo đó nhà cô lại không có nhiều, thôi thì bộ nào hợp thì dùng trước, bộ nào không phù hợp cô sẽ tìm cách sửa chữa sau.

Trong khi giặt quần áo Uyển Nhi cũng quan sát thấy một số động vật nhỏ sống trong suối.

Chỗ này nước trong và nông nên nhìn rõ cá hay tôm bơi trong nước.

Cô cũng được hai đứa con chỉ cho xem mấy con cua rùa.

Có mấy con khá giống tôm sông trước đây nhưng kích thước lớn hơn và màu sắc cũng có đôi chút khác biệt.

Chúng có khá nhiều và phần lớn đang ẩn nấp dưới những viên đá.

Nhìn sang bờ đối diện cỏ cây um tùm có vẻ như có nhiều loài cá sống ở chỗ đó hơn.

Tất nhiên khi có nhiều cỏ cây, rong rêu thì cá, tôm mới dễ kiếm ăn nên chúng tập trung sống phía bên kia bờ suối là hợp lí rồi.

Khi nào nhà hết đồ ăn tươi sống Uyển Nhi cô sẽ bắt chúng lên thử nghiệm món ăn mới.

Giờ thì cứ vui vẻ tung tăng bơi đi cá nhé.

Chậu quần áo khá nặng nên Giang Nam giúp vợ bề về nhà còn Uyển Nhi thì nhàn nhã dắt tay hai con đi theo sau.

Bốn người nhanh chóng về tới nhà.

Giang Nam còn phụ vợ phơi quần áo.

Trong lán đã dăng sẵn nhiều dây trên cao để phơi đồ, ngoài ra còn có giá phơi có bánh xe dễ di chuyển.

Uyển Nhi ưu tiên phơi trên giá vì có thể dễ dàng kéo ra sân phơi nắng, hết chỗ cô mới treo trên dây phơi trong lán.

Quần áo treo kín giá rồi mà vẫn còn một loạt trong máy giặt chưa phơi hết nữa.

Uyển Nhi nghĩ mình lại phải quay về thời còn đi học ngày nào cũng gù lưng giặt phơi đồ cho cả nhà, thật đáng chán.

Nhưng biết làm sao được, ít ra giờ cô còn có xà phòng chứ thời gian nữa dùng hết rồi chẳng nhẽ cô bắt chiếc trong phim cổ trang dùng chày gỗ với ván giặt đồ ah.

Ôi số cô vất vả quá rồi huhu!

Tối nay là thời gian cuối cùng có điện có mạng internet với gia đình Uyển Nhi.

Từ ngày mai thực sự họ sẽ phải sống một cuộc sống khó khăn và thiếu thốn đủ điều.

Hai người lớn trằn trọc khó ngủ nhưng hai đứa trẻ thì vui hơn nhiều.

Ba ngày nay được chơi điện thoại, xem tivi thả ga là thấy vui rồi, ngày mai buồn thì kệ ngày mai thôi.

Uyển Nhi và Giang Nam tranh thủ sạc tất cả các dụng cụ điện trong nhà có thể giữ được điện như laptop, đèn pin, sạc dự phòng, vợt muỗi, quạt tích điện…

Cái gì có thể nhớ đến là họ chuẩn bị dự phòng cả.

Tuy biết điện này không giữ được lâu nhưng vẫn cứ cố làm.

Lòng tham của con người vốn thế mà họ không tránh khỏi dẫu biết cuối cùng cũng vô ích.
 
Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chương 10.1. ''Bàn tay vàng'' của Uyển Nhi


Sáng hôm sau khi cả nhà tỉnh dậy tất nhiên trời vẫn chưa sáng hẳn.

Bình thường một ngày họ ngủ 6-9 tiếng thôi, giờ có tận 15 tiếng trời tối nên không thể nào ngủ nhiều như vậy được dù họ đã cố đi ngủ muộn.

Sáng nay Uyển Nhi đem gần như tất cả đồ ăn không thể để nâu chuẩn bị lấu và ăn hết trong ngày .

Nào bánh bao, sủi cảo, chả, thịt...

đủ cả.

Trước khi sang bờ suối bên kia làm việc, Giang Nam được cầm theo một ba lô chứa đầy đồ ăn.

Dù sao anh làm việc nặng nên cũng thấy đói bụng thường xuyên, chỗ đồ ăn này anh sẽ giải quyết tất.Sáng nay, Uyển Nhi trồng mấy hạt giống mà tối qua cô đã thúc mầm xong xuống đất.

Hôm qua khi làm bữa tối dùng hành tỏi, cô cũng đột nhiên nhớ ra mình cũng cần trồng mấy cây này làm gia vị.

Thế là sáng nay danh sách trồng cây của Uyển Nhi có thêm hành và tỏi.

Cả hành và tỏi đều có cách trồng khá giống nhau, chúng ưa khí hậu mát mẻ rất dễ trồng, dễ chăm sóc.

Để trồng hành và tỏi, Uyển Nhi chọn những tép to, chắc, không bị sâu bệnh còn nguyên vỏ rồi ngâm nước ấm như mấy loại giống cây khác.

Hành và tỏi dễ trồng tới mức có khi chỉ dùng cốc nhỏ đựng đất nó cũng nảy mầm được.

Uyển Nhi đầu tư công sức hơn một chút, cô làm luống để trồng chúng cẩn thận.

Mỗi hố đất Uyển Nhi vùi xuống 2-3 tép tỏi hoặc hành, chỉ cắm 2/3 tép tỏi chìm trong đất khoảng cách giữa chúng là 8-10cm.

Sau đó phủ một lớp đất mỏng khoảng 4-5cm lên bề mặt rồi tưới nước làm ẩm.

Uyển Nhi trồng một luống hành, một luống tỏi, mỗi luống chỉ dài hơn 2m.

Cô đang thử nghiệm sự thích ứng của giống cây cũ với môi trường mới nên không dám làm quá bạo tay.

Chúng hỏng thì cô sẽ đau lòng chết mất.

Hôm nay A Nhiên và A Triết được tự do chơi loanh quanh cạnh vườn chỗ mẹ làm việc.

Cả hai đều rất tò mò về vách núi cạnh nhà vì chúng chưa bao giờ thấy vách núi kiểu này.

Trước đây đi du lịch cùng gia đình bọn trẻ chỉ ngắm núi từ xa hoặc mấy ngọn núi có nhiều cây cỏ chứ không hề thấy mặt đá nhẵn thín thế này.

Cả hai đều muốn chạm tay vào sờ thử.Giang Nam trước đó đã kiểm tra an toàn xung quanh ngôi nhà nhiều lần nên giờ đây Uyển nhi yên tâm để hai con đi khám phá.

Dù sao cách cô có vài bước chân mà A Nhiên không có biểu hiện gì bất thường tức là chỗ đó đủ an toàn.

Nói là vách đá sát ngôi nhà của họ nhưng thực ra lại gần sẽ thấy chúng cách nhau 2-3 m chứ không hề dính liền vào nhau.

Giữa ngôi nhà và núi có một số cây nhỏ và cỏ dại.

Nhiên Nhiên và A triết đã được mẹ mặc sẵn cho bộ đồ dài, đi giày thể thao kín nên không lo bị cỏ cây quẹt vào người.

Chỉ có một hạn chế là riêng A Nhiên trước kia toàn được mẹ mua giày thể thao màu trắng nên giờ giày của cô bé nhìn bẩn hơn hẳn.

May mà cũng chẳng có ai khác nhìn vào nên cô bé cũng bỏ qua vấn đề này luôn.

Nếu là A Triết thì mệt mỏi rồi, em ấy không thích đồ bẩn đâu lại phải thay ra thay vào ngay.

Cả hai chị em đều đã được bố mẹ dặn dò nếu thấy gì khác lạ là không được lại gần mà phải chạy ngay về bên bố mẹ để báo cho họ biết.

Chính vì vậy ngay trong quá trình khám phá vách núi lạ, hai chị em thấy một bụi cây có quả chín đỏ lên tò mò dừng lại xem.

Nhớ lời bố mẹ dặn không đứa trẻ nào dám động vào.

Sau một hồi thì thầm, cả hai thống nhất không đi xem vách núi tiếp nữa mà quay lại báo cáo với mẹ.Vừa nghe hai đứa con kể lại, Uyển Nhi cũng rất tò mò nên cả ba mẹ con cùng đi xem bụi cây có quả mới được bọn trẻ phát hiện.

Ngay khoảng đất nhỏ giữa ngôi nhà và vách đá có ba bụi cây nhỏ cao chừng hơn 1m đang có những chùm quả giống hệt quả dâu tây trước kia trên Trái Đất.

Nhìn quả trên cây chỉ bằng hai đầu ngón tay cái, to hơn dâu dại một chút xíu, là bản sao mini của dâu tây nhà trồng.

Chúng có quả màu đỏ, màu vàng, màu xanh, màu trắng khác nhau, bên ngoài quả cũng có các hạt nhỏ màu đen.

Nhìn qua trái cây thì khẳng định đó là cây dâu tây nhưng lại mọc thành chùm trên thân cây cao chứ không phải dạng thảo mộc bò trên mặt đất.

Lá cây lại giống như lá của cây dâu tằm.

Tất cả có ba bụi cây, hai cây có quả màu đỏ và vàng xen kẽ nhau.

Lại có một vài chùm hoa đang nở.

Hoa của nó năm cánh, màu đỏ.

Một cây khác thì có quả màu trắng và màu xanh, cũng có những chùm hoa đỏ xem kẽ nhau.

Thấy có quả trên cây, Uyển Nhi quyết định dùng năng lực đặc biệt của mình để kiểm tra thử chúng có ăn được hay không.

Cô đưa tay về phía một quả gần mình nhất.

Cảm giác khi dùng năng lực đặc biệt này khá kì lạ.

Cô cảm thấy hơi hoa mắt, chóng mặt, bỗng nhiên những âm thanh xung quanh như bị ấn tạm dừng.

Nếu như đang ở một nơi nguy hiểm bỗng nhiên bị mất giác quan lại chóng mắt, hoa mắt thế này có khi cô gặp nguy hiểm mất.

Tuy nhiên, may mắn chỉ sau khoảng 3 giây mọi hiện tượng kì lạ biến mất.

Tay Uyển Nhi cách trái cây giống dâu tây này khoảng 30cm cô cảm thấy được trong miệng mình mùi vị của nó.Trái cây này có hình dáng giống dâu tây và nó có vị cũng giống vị dâu tây luôn chua chua ngọt ngọt rất ngon miệng nhưng vị chua hơn dâu tây nhà trông một chút.

Ngoài ra Uyển Nhi còn cảm nhận một chút vị thơm của trái táo từ nó nữa, vị thanh mát nhẹ.

Đây đúng là một sự kết hợp tuyệt vời giữa mùi và vị của dâu tây và táo.

Chắc chắn hai đứa con nhà cô sẽ yêu thích thứ trái cây này đây.

Uyển Nhi thì khỏi phải bàn, cô vốn cực kì thích ăn dâu tây.

Ở chỗ cô sống trước kia khí hậu không thích hợp để trồng dâu tây nên thứ trái cây này được nhập từ nơi khác đến giá cả khá đắt đỏ.

Nhưng vì mê ăn nên cứ tới mùa là gần như ngày nào Uyển Nhi cũng mua cả, khiến cô vừa vui vẻ ăn vừa xót tiền.

Thật may mắn tới nơi này cũng có trái cây tương tự dâu tây mà lại còn được ăn không phải trả tiền nữa chứ, thật không còn gì vui bằng!

Chỉ là trái cây này hơi chua lại có kích thước nhỏ nhưng không sao ăn được như thế này là tốt lắm rồi.

A Nhiên và A Triết vẫn đang đứng cạnh mẹ tò mò trông ngóng.

Uyển Nhi không để hai bé phải chờ đợi lâu, cô cười và nói:-Quả này ăn được mà còn ăn khá ngon nữa đấy.

Hai con giỏi quá, chính hai đứa đã phát hiện ra chúng.

Hai đứa bọn con lập công lớn rồi.

Tí chúng ta phải kể ngay cho bố biết mới được nhỉ!Vừa nói Uyển Nhi vừa đưa trái cây cho hai con.

Hai đứa trẻ vui mừng hết mức, chúng vừa phát hiện ra được trái cây lại còn được ăn nữa chứ.

Cả hai cười tít mắt và reo hò.

Uyển Nhi đưa cho hai con trái cây chín màu vàng.

Điều đặc biệt ở đây là trái cây chín màu vàng chứ không phải màu đỏ như nhiều cây khác trên Trái Đất.

Vừa rồi quả màu vàng to hơn và gần tay Uyển Nhi nhất nên cô chọn quả đó trước để kiểm tra năng lực đặc biệt của bản thân.

Thật không ngờ đó lại là một quả chín thơm ngon.

Vậy là màu sắc thông thường không thể giúp ta nhận biết được trái cây nào có thể ăn được và trái đã chín hay chưa.

Lúc này "bàn tay vàng" của Uyển Nhi trở lên thật quan trọng.Uyển Nhi tò mò tiếp tục thử trái cây màu đỏ trên cây khi còn xanh thì nó có vị ra sao.

Theo phương pháp cũ, cô đưa tay lại gần một quả màu đỏ.

Lại là một cơn chóng mặt, hoa mắt khác kéo tới nhưng cũng biến mất sau vài giây.

Theo thói quen suy nghĩ trước đây, cô tưởng mình sẽ cảm thấy vị chua trong miệng của quả dâu tây xanh.

Nhưng không hề như vậy, thứ quả còn xanh này tạo nên một vị hoàn toàn khác.

Không hề có liên quan chút nào đến vị ngon của nó khi chín, hay màu đỏ bóng bẩy của trái cây còn xanh nmà có vị cay giống như ớt lại trộn thêm tiêu, vừa khó chịu vừa kì lạ.

Trong miệng Uyển Nhi lúc này như đang bùng nổ vậy.

Khả năng đặc biệt của cô có thể khiến cô cảm nhận giống hệt như cô thực sự đang ăn thứ đó trong miệng.

Uyển Nhi lo nghĩ, nếu thứ cô kiểm tra có độc thì biết làm thế nào đây!

Cô liệu có gặp nguy hiểm đến tính mạng không?

Nhưng rồi Uyển Nhi lại tự mình phủ định.

Vị Đại thần kia chắc không ban cho cô một "bàn tay vàng" gân gà thế đâu nhỉ!

Nếu chỉ một lần sử dụng năng lực đặc biệt mà cô bị trúng độc lăn ra chết thì cần có "bàn tay vàng" làm gì nữa.

Thật may mắn chỉ sau mấy giây mọi cảm giác khó chịu trong người Uyển Nhi đều biến mất.

Nhưng qua hai lần dùng năng lực đặc biệt cô cảm giác người mệt mỏi và thấy đói bụng.

Thật đúng như Đại thần đã báo trước, năng lực gia đình họ có được không phải là vạn năng hay vô địch.

Có lẽ mỗi lần cô sử dụng năng lực này thì gây ra tác dụng phụ là đau đầu, chóng mặt nhất là với những thứ không có mùi vị tốt đẹp gì như trái cây xanh cô vừa thử.

Nhưng chúng cũng không gây nguy hiểm gì nghiêm trọng cho cô và có lẽ mỗi lần sẽ tốn nhiều năng lượng.

Đây không phải là dự đoán vô căn cứ của Uyển Nhi vì mới vừa hơn một giờ trước cô mới ăn bữa sáng mà giờ đã thấy đói bụng rồi.

Chắc chắn sử dụng "bàn tay vàng" khiến cô tốn nhiều năng lượng như vậy.

Dù sao suy đoán cũng chỉ là suy đoán thôi.

Uyển Nhi quyết định thử thêm vài lần dùng năng lực đặc biệt nữa trong ngày hôm nay.

Cô cần làm rõ số lần cô có thể sử dụng " bàn tay vàng" trong một ngày, những phản ứng cụ thể của cơ thể cô ra sao còn chuẩn bị kĩ càng cho việc sử dụng nó trong tương lai.

Uyển Nhi lấy ra hai rổ nhỏ đưa cho con để chúng tự hái trái cây.

Cô cũng nhắc nhở con mình:-Các con chỉ hái trái cây to hơn có màu vàng thôi nhé, không hái những quả màu sắc khác.

Mẹ đã thử rồi, trái cây màu đỏ này ăn rất cay.

Hai đứa đừng có mà tò mò nếm thử rồi khóc nhè mẹ đánh mông thêm đấy.

Uyển Nhi nhắc nhở con thêm một lần nữa:-Ở đây có nhiều thứ nguy hiểm lắm, các con tuyệt đối không ăn hay chạm vào những thứ mà các con chưa biết, phải nghe lời bố mẹ hoàn toàn.

Nếu các con không nghe theo thì coi chúng phải đi bệnh viện mổ bụng bắt sâu ra đấy.Trước kia có mấy lần A Triết bị viêm phổi hay viêm phế quản và phải nhập viện điều trị.

Khi đó bé phải tiêm, thở khí dung, đeo mặt nạ và thực hiện nhiều thứ khác tương tự rất khó chịu.

Lần nào tới giờ tiêm A triết cũng khóc lóc và vùng vậy rất dữ dội mà mỗi lần điều trị ở viện ít nhất 5 ngày nhiều có khi trên 10 ngày rất đáng thương.

Các cô y tá lúc dó đã thường dỗ bé rằng họ làm vậy để giúp bắt con sâu gây bệnh trong người giúp các bệnh nhau mau chóng khoẻ mạnh, rồi nhiều các cách dỗ dành khác nữa.

Có người nhà bệnh nhân cùng phòng còn doạ bọn trẻ: "Nếu không chịu tiêm để sâu lớn hơn trong bụng còn phải mổ bụng bắt nó ra càng đau và đáng sợ hơn".

Từ đó dù vẫn rất sợ nhưng A triết đã chịu hợp tác chữa bệnh hơn rất nhiều.

Sau đó mỗi lần bị ốm vặt mẹ yêu cầu uống thuốc để không phải đi bệnh viện gặp bác sĩ nữa là cậu bé tuyệt đối làm theo ngay.Còn với A Nhiên, cô bé đã hơn 10 tuổi có hiểu biết nên không còn bị người lớn doạ kiểu đó nữa rồi.

A Nhiên đã đủ hiểu và nhận biết được những thứ nguy hiểm xung quanh nên rất nghe lời. nTuy nhiên Uyển Nhi vẫn nhấn mạnh với con gái một lần nữa.-A nHiên đã lớn hơn rồi nên con càng phải nghe lời bố mẹ. và mẹ cũng nhờ A Nhiên sau này trông nom A triết nhiều hơn giúp bố mẹ để tranh em ăn hay chạm phải thứ gì đó nguy hiểm.

Con cũng nhắc nhở em không được đi xa khỏi chúng ta nữa.

Mẹ cảm ơn A Nhiên trước nhé, bố mẹ rất tin tưởng vào con.

Tất nhiên chị cả A Nhiên đồng ý với mẹ ngay, lập tức cô bé dắt tay em cùng em trai hái quả chín.
 
Ngôi Nhà Lầu Dưới Tán Cây Rừng Nguyên Thủy
Chương 10.2


Có ba bụi cây dâu tây họ mới tìm thấy.

Đúng vậy, cả ba mẹ con vừa thống nhất gọi cây đó là bụi dâu tây.

Vì quả của cây đó vùa có hình dạng lẫn mùi vị giống dâu tây trên Trái Đất nhưng lại mọc trên cây bụi nên nó có tên gọi chính thức là "bụi dâu tây".

Hai cây có quả đỏ và vàng đã được Uyển Nhi kiểm tra là quả màu vàng to hơn đã chín có thể ăn được, quả nhỏ hơn màu đỏ tức là còn xanh và ăn rất cay.

Sau này, Uyển Nhi đự định sẽ lấy thử quả màu đỏ làm gia vị cho các món ăn xem thế nào.

Loại cây này thật là vô cùng hữu ích, quả xanh quả chín gì đều có tác dụng cả.

Uyển Nhi tiếp tục thử năng lực của mình với một bụi cây còn lại có quả màu trắng và xanh.

Giờ đã có ví dụ từ trước nên Uyển Nhi đoán quả màu trắng to hơn có thể đã chín để kiểm tra trước.

Quả nhiên ngay sau khi đưa tay tới gần cô nếm được vị dâu tây chín từ quả này trong miệng.

Cũng giống quả màu trắng trước đó, quả này cũng có vị chua ngọt nhưng vị ngọt áp đảo hơn hẳn vị chua, ăn ngon hơn nhiều.

Cô vui mừng chỉ hai con hái những quả chín màu trắng này.

Ngoài ra trên cây còn có nhiều quả màu xanh khác, vậy chắc là cũng chưa chín rồi.

Uyển Nhi tiếp tục đưa tay lại gần kiểm tra thử.

Quả màu xanh lúc này lại cho cô một cảm nhận hoàn toàn khác những quả trước đó.

Chúng không cay, không chua mà cũng không hề chát mà là hoàn toàn vô vị.

Trong miệng cô nhạt thếch như uống nước lã vậy.

Đúng là loại cây kì lạ, cùng một giống mà trên cây lại có bốn loại trái với bốn hương vị khác nhau luôn.

Thiên nhiên nơi này thật vô cùng thú vị, đáng để họ khám phá.

Sau khi kiểm tra bằng năng lực đặc biệt với bốn quả khác nhau Uyển Nhi thấy cơ thể cũng không có triệu chứng đau đầu, buồn nôn gì nữa nhưng cô ngày càng cảm thấy đói bụng.

Vậy là khi cô dùng "bàn tay vàng" thì sẽ chỉ gây khó chịu trong thời gian ngắn chắc sẽ không có gì nguy hiểm.

Tuy nhiên cô càng sử dụng nhiều lần thì sẽ càng mệt mỏi và đói bụng.

Để biết giới hạn của bản thân ở đâu Uyển Nhi quyết định vào nhà lấy thêm đồ ăn cầm theo sẵn cho lần thử nghiệm tiếp theo.

Nếu lúc đó cô cảm thấy quá đói hoặc quá mệt mỏi thì cô sẽ bổ sung năng lượng ngay.

Tính mạng luôn rất quý giá, cô sẽ không lấy ra đùa nghịch được.Khi Giang Nam vác gỗ lần nữa trở về nhà được vợ và các con báo ngay cho biết những gì họ mới khám phá được.

Anh cũng rất vui vẻ vì lần đầu tiên ở nơi này họ tìm được thứ có thể ăn.

Biết vợ định thử kiểm tra thêm năng lực "bàn tay vàng" mấy lần nữa nên Giang Nam quyết định ở lại nhà.

Anh lo lắng có bất trắc gì xảy ra cho vợ mình.

Năng lực của anh thì dễ dàng sử dụng hơn, khi nào anh thấy mệt thì dừng lại nghỉ ngơi là được.

Tất nhiên anh cũng thấy mình ăn uống nhiều hơn trước kia hẳn.

Có lẽ giống như vợ mình dùng năng lượng đặc biệt thì cơ thể cũng phải bù đắp lại phần năng lượng đó.

Uyển Nhi nhìn quanh chỗ họ sống xem có gì đáng để cô thử nghiệm tiếp không.

Cô cũng không muốn phí thời gian và năng lượng của mình vào những thứ cỏ cây vô ích.

Ít nhất chúng phải khiến cô thấy được có đặc điểm nào đó nói lên rằng chúng có thể ăn được thì cô mới bỏ công đi tìm hiểu.

Ví dụ cô sẵn sàng kiểm tra mấy con cá dưới suối hay mấy loại quả, những loài động vật hoang dã nào đó vì xác suất chúng ăn được rất cao.

Tìm một hồi Uyển Nhi phát hiện dưới gốc cây to cạnh nhà họ cây giống cây nấm.

Cả bốn người nhà Uyển Nhi cùng tò mò ngồi xuống quan sát kĩ mấy cây giống nấm mà họ vừa tìm thấy.

Xung quanh gốc cây to cạnh nhà có khá nhiều nấm to nhỏ khác nhau.

Màu sắc cũng khá đa dạng có màu đỏ, vàng, xám, trắng, nâu.

Cũng khá giống loài nấm trên Trái Đất những cây nấm này cũng có thân và mũ nấm.

Chỉ khác là cây nấm trên Trái Đất đa số thân và mũ có cùng màu nhưng nấm ở đây lại có thân và mũ nấm khác màu nhau hoàn toàn.

Như cây nấm to nhất trong đám cao tới những 30cm có thân màu nâu nhạt nhưng phần mũ nấm lại có màu xám trắng.

Nhìn nó khá kì lạ nhưng lại cũng rất đẹp.

Có cây nấm nhỏ nhất họ thấy lại chỉ cao khoảng 5cm là sự kết hợp giữa màu đỏ và trắng vô cùng nổi bật.

Ngoài ra lại có cây nấm xa gốc cây hơn lại có màu đen thuần.

Nếu chỉ dựa vào màu sắc những cây nấm Uyển Nhi đã tra được trên mạng thì quá khó khăn để biết cây nấm nào có độc hay không.

Đây đúng là lúc cần dùng đến "bàn tay vàng" của cô rồi.Uyển Nhi nhờ chồng vào bếp lấy một chiếc rổ nhỏ và một chiếc chậu khác để tí nữa sau khi kiểm tra mấy cây nấm họ sẽ phân loại luôn cây nấm có thể ăn được, cây nào có độc phải tránh xa.

Bọn trẻ được giao cầm theo rổ nhỏ và sẽ đựng cây nấm ăn được.

Giang Nam cầm theo chậu để đựng nấm có độc không thể ăn.Chỉ phạm vi bán kính khoảng hơn 10m quanh gốc cây to có tói sáu loại nấm khác nhau.

Bên phía gốc cây hướng về phía nhà Uyển Nhi có nhiều ánh sáng hơn là những cây nấm kích thước nhỏ và có màu sắc rực rỡ hơn.

Đầu tiên, Uyển Nhi đưa tay lại gần cây nấm nhỏ nhất có thân màu trắng và mũ nấm màu đỏ tươi.

Cảm giác chóng mặt mau chóng ùa vào đầu cô, chỉ sau 3 giây Uyển Nhi có càm giác muốn ngất xỉu luôn.

Và sự thật là cô ngã ra ngay lập tức.

Giang Nam cùng hai đứa trẻ hoảng sợ hét lớn.

-Uyển Nhi-Mẹ sao vậy!Thật xui xẻo ngay cây nấm đầu tiên Uyển Nhi chọn kiểm tra lại là nấm độc.

Cơ thể Uyển Nhi phản ứng như bị ngất đi.

Cô ngã xuống đất không thể nói được nhưng đầu óc cô lại hoàn toàn tỉnh táo, mắt vẫn mở to.

Cô cố chớp mắt để chồng và con được biết.

Sau năm lần cố gắng liên tục chớp mắt không thành công thì cơ thể Uyển Nhi trở lại bình thường.

Giang Nam đang hoảng sợ đỡ vợ từ phía sau gọi to tên vợ liên tục bối rối không biết phải làm thế nào trong trường hợp này để giúp cô.

Ngay khi anh đang phân vân không biết có nên móc họng để cô nôn ra như mấy trường hợp trúng độc hay không thì Uyển Nhi tỉnh lại.

Lần này phản ứng cơ thể của Uyển Nhi kéo dài hơn những lần thử nghiệm trước.

Sau khi tỉnh lại cô phải thở dốc cả phút mới bình thường và cần phải để chồng đỡ mới ngồi vững lại đươc.

Không biết do số lần cô có thể sử dụng năng lực đặc biệt đã tới giới hạn hay do thứ cô thử có độc khiến cơ thể cô phản ứng dữ dội như vậy.

Đặc biệt cô đói bụng kinh khủng.-Không sao đâu anh.

Giờ em thấy đói bụng thôi.Uyển Nhi nói với chồng và quay ra cười với hai con.

Ngay lập tức, Giang Nam lấy đồ ăn đã chuẩn bị trước đút cho Uyển Nhi ăn luôn.

Dù người mệt mỏi và tay chân rã rời nhưng Uyển Nhi hoàn toàn có thể tự ăn nhưng cô lười biếng để chồng bón cho mình.

Hai đứa trẻ cũng tranh nhau đút thức ăn cho mẹ.

Thực ra chỉ là đưa hộp sữa có cắm sẵn ống hút vào miệng Uyển Nhi thôi nhưng chồng con quan tâm quá nên cô cứ để họ chăm sóc mình một chút.

Ngay sau khi uống sữa Uyển Nhi cảm thấy cơ thể mình hồi phục dần.

Cảm giác mệt mỏi và đói bụng cũng bớt đi hẳn.

Sau khi uống liên tục gần 300ml sữa tươi, Uyển Nhi lại có thể hoạt động bình thường.

Cô nói với chồng và con:-Hai con và bố nhớ kĩ cây nấm nhỏ này có độc không thể ăn được đâu.

Sau này thấy nó tuyệt đối tránh xa không đụng đến.

Giang Nam, anh đang đeo găng tay nên anh hãy hái cây nấm này đi.Uyển Nhi nói tiếp với chồng.

Vì Giang Nam phải đi đốn cây, xẻ gỗ nên anh đeo bao tay bảo hộ .

Để anh hái cây nấm độc này là thích hợp nhất.

Cô dùng năng lực đặc biệt kiểm tra không sao nhưng nhỡ chạm vào trực tiếp cũng bị trúng độc thì nguy to.

Uyển Nhi nói thêm:-Em nghĩ cây nấm này chắc chắn không ăn được nhưng ăn vào không hẳn là bị ngộ độc vì em không có cảm giác đau đớn.

Hẳn là cây nấm này có tác dụng gây hôn mê vì cảm giác của em là ngất xỉu ngay khi cảm nhận nó.

Có lẽ sau này nó lại có tác dụng không chừng.

Chúng ta cứ hái và ghi nhớ nó trước đã.

-A Nhiên à.

Mẹ lại có việc muốn nhờ con đây.

Sau này những thứ chúng ta tìm được con giúp cả nhà vẽ chúng lại và ghi chú đặc điểm nhé.

Con vẽ đẹp nhất nhà mà.

Ở đây có nhiều thứ mới như vậy không ghi lại chúng ta quên mất thì nguy.A Nhiên mắt sáng lên vui cười đồng ý với mẹ.

Lần đầu tiên cô bé thấy mình quan trọng đến vậy.

Cô bé thật giống như những nhà nghiên cứu quan trọng ở thế giới trước kia.

Chắc chắn cô bé sẽ làm tốt nhiệm vụ này.

Giang Nam cũng hoàn toàn đồng ý với vợ.

Những thứ ăn được hữa ích hay những thứ nguy hiểm tốt nhất họ nên ghi nhớ kĩ càng lại.

Nếu có thể vẽ hình rồi ghi chú cụ thể tương lại con cháu cũng được nhờ.Sau hơn 10 phút nghỉ ngơi Uyển Nhi quyết định thử những cây nấm còn lại.

Giang Nam cũng không khuyên can vì họ thực sự cần biết rõ năng lực của Uyển Nhi đến đâu mà vừa rồi thử một cây nấm có độc Uyển Nhi không bị gì nghiêm trọng nên anh cũng buông lỏng hơn.

Tuy nhiên nhìn Uyển Nhi hơi nhợt nhạt một chút, anh cũng sẽ định khuyên ngăn cô khi thấy cần.Lần này Uyển Nhi quyết định chọn cây nấm to nhất và có màu nâu và trắng.

Cây nấm này mọc bên phía bóng râm nơi ẩm ướt hơn.

Uyển nhi đoán có lẽ những cây nấm màu sặc sỡ cũng giống trên Trái Đất khả năng cao là có độc tố.

Nhìn cây nấm vừa rồi cũng có màu đỏ sặc sỡ.

Nhìn kĩ lại phía thân nấm có mấy đốm tròn đậm màu hơn càng giống nấm độc.Vừa rồi họ chỉ tập trung nhìn phần mũ nấm mà không thấy rõ.

Vậy cây nấm to này khả năng cao là ăn đượcvì nhìn hình dạng màu sắc của nó khá giống nấm trước kia mọi người hay ăn.

Uyển Nhi thầm cầu nguyện trong lòng khi đưa tay lại gần.

Không cần chạm vào trưc tiếp, khi vẫn cách cây nấm khoảng hơn một gang tay cô cảm nhận được vị của cây nấm này.

Nó có vị giống nấm đùi gà thường ăn là vị ngọt nhẹ lại giai giòn như mọc nhĩ.

Đây là một cây nấm có thể ăn được và lại ăn ngon nữa.

Uyển Nhi dùng tay ngắt cây nấm đó để vào rổ nhỏ của hai con và chỉ cho cả gia đình hái mấy cây nấm này ăn được.

Xung quanh họ có hơn chục cây nấm như vậy có thể hái hết.

Uyển Nhi thì ngồi tại chỗ nghỉ ngơi.

Sau sáu lần kiểm tra năng lực đặc biệt cô thấy mình lại đói thêm nhưng vẫn trong khả năng chịu đựng được nên cô chưa có ý định dừng lại.

Nghỉ ngơi 5 phút chờ đợi cả nhà cẩn thận hái hết số nấm có thể ăn.

Dù số lượng không nhiều nhưng kích thước vượt trội nên rổ nhỏ đầy luôn.

Giang Nam đã quay vào nhà lấy giỏ cói mà chị chồng hay dùng đi chợ để đựng tiếp.

Còn bốn loại nấm khác nhau nữa Uyển Nhi cần thử.

Cây nấm xa hơn chỉ có màu đen giống mọc nhĩ.

Mặt dưới của mũ nấm thì màu xám nhạt là một loại nấm cũng ăn được.

Nó có vị giống nấm kim châm khi đã được nhúng lẩu vừa ngọt lại mềm mại không hề giai như ấn tượng ban đầu nhìn vào nó cả.

Một cây nấm khác màu vàng nhạt kết hợp màu trắng ngà cũng ăn được luôn.

Cây này cao khoảng hơn 10cm nhưng có thân dài thẳng chứ không mập mạp giống nấm đùi gà trước đó.

Uyển Nhi cảm nhận được vị thịt gà khi kiểm tra nấm này nên nó được đặt tên là "nấm chân gà".

Cây nấm đen trước đó được hai đứa trẻ đặt tên luôn là "nấm đen".

Vậy là họ tìm được ba loại nấm ăn được và đặt tên lầm lượt là nấm đùi gà, nấm đen và nấm chân gà.Trong sáu loại nấm đã có ba loại ăn được, một loại ban đầu không thể ăn có thể gây hôn mê.

Hai cây nấm còn lại màu sặc sỡ khả năng trên 90% là nấm độc rồi.

Sau nhiều lần chóng mặt rồi nghỉ ngơi nạp năng lượng rồi lại kiểm tra Uyển Nhi cũng biết được hai cây nấm cuối cùng màu đỏ đậm và màu đỏ có đốm vàng đều không thể ăn được.

Lần cuối khi kiểm tra cây nấm màu đỏ đốm vàng khiến Uyển Nhi cảm thấy vô cùng đau đớn khó thở.

Cây nấm này chắc chắn ăn vào sẽ gây chết người lập tức.

Cả nhà đều vô cũng sợ hãi và thống nhất Uyển Nhi dừng cuộc kiểm tra năng lực của mình tại đây.Vậy là một ngày cô có thể dùng bàn tay vàng khoảng 10 lần.

Nếu như kiểm tra phải thứ không tốt đẹp thì số lần sẽ giảm xuống và gây cho cô nhiều phản ứng không tốt và đặc biệt gây đói.

Sau 10 lần kiểm tra Uyển Nhi đã uổng cả hộp sữa 1 lít và ăn bốn chiếc bánh bao nhân thịt to mới cảm thấy ổn.

Bình thường Uyển Nhi chỉ cần ăn một chiếc bánh bao hay uống một cốc sữa là xong cả một buổi sáng không cần ăn uống.

Năng lượng cần khi sử dụng năng lực đặc biệt lớn hơn rất nhiều trước kia.

Đây cũng là điều Giang Nam và Uyển Nhi đã đoán được từ trước.

Ngoài ra không biết ngày mai cô có tiếp tục sử dụng năng lượng đặc biệt của mình nữa hay bị ngắt quãng cô cần kiểm tra tiếp.

Những phát hiện trong buổi sáng hôm nay cũng đã quá tốt đối với gian đình Uyển Nhi rồi.

Ba loại nấm ăn được đã hái đầy một rổ nhỏ và một giỏ đi chợ.

Ba loại nấm không ăn được thì được hái mỗi loại vài cây để làm tài liệu làm mẫu ghi chép .

Theo tổng kết của Uyển Nhi và chồng nấm độc thường có màu sặc sỡ như đỏ tươi, đỏ đậm, có đốm hoặc thân xù xì, có vảy.

Ngoài ra nấm độc còn có mùi hăng, đắng nói chung là có mùi đậm khó ngửi tương tự nấm độc trên Trái Đất.

Ngược lại loại nấm ăn được có màu đơn giản như nâu, trắng, xám, vàng nhạt và thường có mùi thơm nhẹ thanh mát.

May mà không quá khác trên Trái Đất nên khá dễ nhớ.

Để đảm bảo an toàn và tiện cho cuộc sống họ dự định sẽ làm những cuốn sách về các loại động thực vật tìm hiểu ở thế giới mới này.Buổi chiều Giang Nam quay lại với việc làm hàng rào.

Uyển Nhi quay lại với khu vườn nhỏ và đặc biệt cô tìm cách chế biến mấy thứ thức ăn là nấm họ mới tìm được.

Buổi chiều A Nhiên bắt đầu công việc mới của cô bé là vẽ lại hình ảnh những cây nấm ra giấy và A triết hỗ trợ tô màu.

Để đảm bảo an toàn, hai đứa trẻ chỉ vẽ những cây nấm ăn được.

Những cây nấm độc và ghi chú về chúng thì họ dự định sau bữa ăn chiều khi trời cón chưa tối thì Uyển Nhi sẽ tham gia cùng con.

Bốn người nhà họ có ba người có năng khiếu vẽ.

Người duy nhất còn lại thì khả năng vẽ không ao có thể nhìn ra được là bố Giang Nam.

Trong đó A Nhiên vẽ tốt nhất vì cô bé từng được đi học lớp vẽ bài bản.

Uyển Nhi có năng khiếu nhưng cô không được học chuyên sâu.

A Triết còn nhỏ nên chỉ mới hay tô màu chứ khả năng vẽ thì chưa rõ rệt.

Nhưng khi đi học cô giáo cũng nhận xét cậu bé tô màu đẹp và cẩn thận.

Ở nhà thỉnh thoảng A Triết cũng vã mấy hình cô giáo dạy nhìn cũng khá ổn.

Ngoài ra những đặc điểm khác nhau của mỗi loại nấm đều phải nhờ khả năng đặc biệt của Uyển Nhi chú thích lại nên cô là người quan trọng nhất để hoàn thành tài liệu về các loài nấm này.
 
Back
Top