Chào bạn!

Để có thể sử dụng đầy đủ chức năng diễn đàn Của Tui À bạn phải đăng nhập hoặc đăng ký.

Đăng Ký!

Dịch Ngọc Tư - Mễ Hoa

[BOT] Mê Truyện Dịch

Active member
Quản Trị Viên
Tham gia
7/9/25
Bài viết
415,459
Điểm cảm xúc
0
Điểm thành tích
36
AP1GczMYvjaECh3L9weuRPa3P_nZV6egW5nEVcrj8rbu7RvCuyvPU3iOouc3G1lu4eFSHfeGqXmKeT02X8rZxleKBEprBcui21s4ckkjCGFbvzdAMJXePeP7_OfRND9VA7Lo9kHnW1-Lj5DH-un0Okf6agOS=w215-h322-s-no-gm

Ngọc Tư - Mễ Hoa
Tác giả: Mễ Hoa
Thể loại: Ngôn Tình, Cổ Đại, Ngược, Khác
Trạng thái: Đang ra


Giới thiệu truyện:

Trước khi trở thành thông phòng của Thế tử gia phủ Định Quốc Công , ta từng là "ngựa gầy" được thương nhân buôn muối ở Dương Châu nuôi dưỡng trong phủ.

(Thuật ngữ "ngựa gầy" là một từ ngữ mang tính xúc phạm đối với nữ nhân, có nghĩa là có thể tùy ý tàn phá và giày xéo nữ nhân, giống như sai khiến và hành hạ những con ngựa yếu ớt.

Tại sao lại gọi là "ngựa gầy"? Bởi vì những kẻ "nuôi ngựa gầy" là những kẻ buôn người mua những cô gái trẻ từ gia đình nghèo với giá rẻ, nuôi lớn rồi bán đi với giá cao, giống như cách thương nhân mua ngựa gầy với giá rẻ, nuôi béo rồi bán với giá cao, vì vậy người ta gọi những nữ nhân này là "ngựa gầy")

Đối với bọn họ, ta chỉ là món đồ chơi trong tay kẻ quyền quý.

Nhưng bọn họ không biết, eo thon như liễu, cũng là một thanh đao cong dịu dàng.​
 
Ngọc Tư - Mễ Hoa
Chương 1



Trăng lên đến đỉnh ngọn cây, canh ba.

Thế tử gia thức dậy.

Ta cố gắng gượng cơn buồn ngủ hầu hạ hắn mặc y phục.

Gió tây lùa qua khung cửa sổ, ánh nến trong phòng lay động, lúc tỏ lúc mờ in trên mặt hắn, lông mày rậm, mắt sáng, ánh mắt sâu thẳm.

Lúc chỉnh cổ áo, đầu ngón tay ta vô tình chạm vào lồng n.g.ự.c rắn chắc, cường tráng của hắn.

Bốn mắt nhìn nhau, ta e lệ nhìn hắn.

Khóe miệng hắn nhếch lên nụ cười đầy ẩn ý, như trêu đùa thú nhỏ, bóp nhẹ gáy ta -

"Ngoan, lát nữa, ta sẽ quay lại."

Thế tử rời đi, nha hoàn A Thái canh giữ bên ngoài đi vào, hỏi ta có muốn để đèn cho công tử hay không.

Ta lắc đầu, nàng ta bèn bước tới cắt bớt tim đèn, rồi lui ra.

Trong phòng tối hơn một chút, bóng cây lay động ngoài cửa sổ. Ta biết, nếu không có gì bất ngờ, đêm nay hắn sẽ chết.

Ngồi bên cửa sổ ngắm trăng, mái tóc dài của ta buông xõa, trên người chỉ khoác một lớp áo mỏng màu hoa phù dung.

Thế tử thường nói màu này kiều diễm, rất hợp với ta, càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết.

Hắn yêu thích dung mạo này của ta, eo thon nhỏ, trên lưng còn xăm hoa hải đường đỏ.

Gió đêm mát rượi, khiến người ta tỉnh táo, ta nhớ lại lần đầu gặp hắn, cũng là một đêm như vậy.

Đó là ba năm trước, ở ngoại ô thành Huy Châu.

Lúc bấy giờ thời cuộc loạn lạc, dịch bệnh hoành hành ở Lăng Thành phía Nam, các nơi đồng loạt nổ ra khởi nghĩa nô lệ.

Dân chúng chạy loạn khắp nơi, ta cũng là một trong số đó.

Khi đó ta mười bảy tuổi, quần áo rách rưới, cùng đám người chạy loạn, chân trần chạy về phía thành Huy Châu.

Thế tử Hạ Trạm của phủ Định Quốc Công phụng chỉ lãnh binh bình định loạn nô lệ ở Giang Nam, cũng muốn vào thành.

Nhưng Thái thú Huy Châu ra lệnh phong tỏa cổng thành, ngay cả một con ruồi cũng không được vào.

Chỉ nói trời đã tối, dân chúng quá đông không thể kiểm tra thân phận, ngày mai sẽ phái thêm người canh giữ để mở cổng thành.

Cũng chẳng trách, loạn nô lệ quá đáng sợ, ở Giang Nam còn thành lập ra Thanh Bang, những gia tộc giàu có, bị tàn sát cả nhà chỉ trong một đêm là chuyện thường.

Có lời đồn rằng thủ lĩnh Thanh Bang có thể trà trộn trong đám dân chúng chạy loạn, nhân cơ hội lẻn vào thành dò la tin tức.

Ngay cả người có thân phận như Hạ Trạm, cũng bị vị quan Thái thú Huy Châu đang lo sợ bất an từ chối cho vào thành.

Không phải triều đình chưa từng phái người đến, trước thế tử Định Quốc Công, một vị tướng quân họ Tôn ở phủ Tây Ninh đã dẫn đầu đi bình định loạn, kết quả bị người của Thanh Bang c.h.é.m đầu, treo ở cổng thành Dương Châu.

Năm đó trời đông giá rét, tất cả mọi người đều không thể vào thành.

Ta mặc quần áo mỏng manh, vừa lạnh vừa đói.

Nhưng binh lính của phủ Định Quốc Công lại dựng lều, nấu cháo nóng tại chỗ.

Lần đầu tiên ta nhìn thấy Hạ Trạm là lúc trời dần tối, hắn dẫn binh lính đến ngoại ô thành, trên bầu trời còn sót lại chút ánh nắng chiều, chiếu lên người hắn.

Hắn cưỡi trên lưng ngựa cao lớn, mặc một thân áo giáp màu đen, vẻ mặt lạnh lùng, như thần tiên giáng thế, ánh mắt nhìn đám dân chúng chạy loạn lại toát lên vẻ thương xót và cảm thông.

Sau đó lửa trại được đốt lên, hắn ra lệnh cho thuộc hạ chia cháo đã nấu cho đám dân chúng đang đói rét ở bên ngoài thành.

Chiếu trong lều cũng được chia ra ngoài.

Ta không giành được cháo, cũng không được chia chiếu.

Chỉ có thể co ro dưới gốc liễu bên ngoài thành, tay chân cứng đờ vì lạnh.

Sau đó mơ màng ngủ thiếp đi, mơ thấy mình vào một căn phòng ấm áp, được chăn đệm bao bọc, ấm áp đến mức muốn khóc.

Rồi ta tỉnh giấc, lúc nửa đêm, mượn ánh lửa bập bùng, nhìn thấy mình đang cuộn tròn trong vòng tay của một nam nhân, được áo choàng của hắn bao bọc.

Là Hạ Trạm.

Hắn ngồi xếp bằng dưới gốc liễu, nhắm mắt dưỡng thần.

Ánh lửa lập lòe in trên khuôn mặt như trăng rằm kia, sống mũi cao thẳng, hàng mi dài rủ xuống, từ bi như tượng Bồ Tát mà ta từng thấy khi còn nhỏ.

Hắn từ đầu đến cuối đều không hề mở mắt, ta ở trong lòng hắn, hai tay ôm chặt lấy thân thể hắn, vùi mặt vào áo choàng, tham lam tận hưởng hơi ấm này.

Chiếu trong doanh trại đều đã được chia ra ngoài, ngay cả trong lều cũng có dân chúng ở, Hạ Trạm tuy là thế tử Định Quốc Công, cũng chỉ có chiếc áo choàng kia.

Dưới ánh trăng, bóng tường thành nhấp nhô, gió thổi qua cây liễu, cành lá rũ xuống, đong đưa theo gió.

Hạ Trạm ngồi thẳng lưng, thân hình như cây tùng, bất động.

Ta nghe thấy nhịp tim mạnh mẽ của hắn, cũng ngửi thấy mùi hương tuyết tùng dễ chịu trên người hắn, lạnh lùng đến mức khiến người ta run sợ.

Xưa có Liễu Hạ Huệ ngồi yên không loạn, nay có thế tử Định Quốc Công quân tử.

Nếu ta không toát ra mùi hôi, tóc tai rối bù, mặt mũi lem luốc, thì cảnh tượng lúc này, chắc chắn cũng có thể trở thành một câu chuyện hay.

Đêm đó ta ngủ rất ngon, rất say trong lòng hắn.
 
Ngọc Tư - Mễ Hoa
Chương 2



Sáng hôm sau tỉnh lại, mặt trời đã lên cao, cổng thành cũng đã mở.

Ta đắp áo choàng ngủ dưới gốc liễu, ánh nắng có chút chói mắt, bên cạnh đã trống không.

Sau đó gặp lại Hạ Trạm, là hai năm sau.

Nói ra thì cũng là chuyện một năm trước, Xuân Nhật Lâu ở kinh thành, vì ta không chịu tiếp khách, bị tú bà và hai tên ma cô đuổi đánh đến tận đường cái.

Trong kinh thành có biết bao nhiêu lầu xanh kỹ viện, sẽ chẳng ai để ý đến sống c h ế t của một kỹ nữ.

Nhưng xe ngựa của phủ Định Quốc Công lại tình cờ đi ngang qua, ta như túm được cọng rơm cứu mạng, liều mình lao lên.

Sau đó, Hạ Trạm ung dung đứng trước mặt ta.

Con đường lát đá xanh, hắn mặc một thân cẩm bào thêu kim tuyến, đi đôi giày da đắt tiền dưới chân.

Ta đương nhiên nhận ra hắn ngay lập tức, khuôn mặt ấy như được cắt gọt tỉ mỉ, lông mày như vẽ, thần thái tuấn tú, kiêu ngạo đến mức khiến người ta khó quên.

Ta ôm chặt lấy chân hắn, hắn đương nhiên không nhận ra ta, khẽ nhướng mày, trong mắt không chút gợn sóng.

Nhưng ta tin chắc rằng vị ân nhân như Bồ Tát đã cứu ta ở ngoại ô thành Huy Châu năm đó, nhất định sẽ cứu ta lần thứ hai.

Ta khó khăn khoa tay múa chân, nói với hắn rằng ta đã từng gặp hắn.

Tú bà bên cạnh bước tới đá ta một cái, giọng nói the thé, cười khẩy giơ roi trong tay lên -

"Thế tử gia là người mà loại ti tiện như ngươi có thể quen biết sao, không chịu tiếp khách thì thôi đi, hôm nay còn va phải quý nhân, xem ta có đánh c h ế t ngươi không!"

Ta ôm đầu, nguyên một roi quất xuống, cánh tay gầy guộc lộ ra vết bầm tím.

Nhưng sau đó roi không vung xuống nữa.

Người của phủ Định Quốc Công một cước đá kẻ kia ra xa.

Hạ Trạm cúi đầu nhìn ta, đầu tiên là quan sát kỹ lưỡng, sau đó cúi người dùng ngón tay sạch sẽ, thon dài nâng cằm ta lên, trong đôi mắt hẹp dài lóe lên một tia kinh ngạc.

Năm mươi lượng bạc, ta được mua vào phủ Định Quốc Công.

Tên ban đầu của ta là Liễu Nhi, Hạ Trạm không thích, đổi thành Ngọc Tư.

Từ đó ta trở thành một nha hoàn của phủ Định Quốc Công.

Ba tháng sau, được thế tử gia thu nhận.

Ta còn nhớ hôm đó hắn hồi cung, trời đã tối, theo lệ trước tiên sẽ đến phòng tắm gội rửa.

Nhưng tiểu đồng thường ngày hầu hạ hắn lại đưa y phục cho ta.

Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý, nhưng bị hắn kéo vào thùng tắm một cách bất ngờ, cũng bị dọa đến mức mặt mày tái mét.

"Ùm" một tiếng, nước b.ắ.n tung tóe, y phục trên người ta ướt sũng, vô cùng chật vật.

Hắn nhìn ta xấu hổ, cánh tay tùy ý đặt trên thành thùng, dáng vẻ như cười như không. Đôi mắt đen láy không thấy đáy kia, nhìn chằm chằm vào ta, tràn đầy vẻ thích thú.

Ta là kỹ nữ được hắn mua từ lầu xanh về, sớm hơn nữa, ta còn là "ngựa gầy" được gia đình giàu có ở Dương Châu nuôi dưỡng trong phủ.

Thân phận như vậy, đã định sẵn là không thể trong sạch.

Những điều này Hạ Trạm đều đoán trước được, hắn không quan tâm.

Đương nhiên là không quan tâm, vùng đất phồn hoa Giang Nam, "ngựa gầy" được các gia đình giàu có nuôi dưỡng đều được tuyển chọn kỹ lưỡng, là món hàng quý giá.

Hơn nữa chủ nhân trước đây của ta từng là thương nhân buôn muối nổi tiếng nhất địa phương, quan lại giàu có, giàu nứt đố đổ vách.

Bọn họ khi tuyển chọn "ngựa gầy", đều xem xét dung mạo, cánh tay, màu da, lông mày, ngón chân, giọng nói, hàm răng... chỗ nào cũng phải hoàn mỹ không tì vết, sau đó lại được dạy dỗ kỹ lưỡng, cầm kỳ thi họa đều tinh thông, mới được coi là món hàng quý.

Ta từng là tác phẩm tâm đắc nhất của lão gia chủ.

Nhưng sau đó ta trở thành kẻ câm, bởi vì khách đến nhà chủ nhân đều thích nghe ta ca hát, còn muốn nghe những âm thanh d*m đ*ng, cho nên ta đã tự đầu độc bản thân.

Lúc Hạ Trạm biết được những điều này, trong mắt nhìn ta mang theo thương xót, vươn tay ra sờ nhẹ lên mặt ta.

Lông mi ta run rẩy, ngoan ngoãn tựa vào tay hắn, khóe miệng mỉm cười, giống như đối với chủ nhân trước đây của ta.

Trở thành nữ nhân của hắn, là tâm nguyện của ta, cũng là kế hoạch đã ấp ủ từ lâu.

Không nam nhân nào có thể cưỡng lại được một "ngựa gầy" Dương Châu.

Hạ Trạm cũng không ngoại lệ.

Cho dù hắn xuất thân từ phủ Định Quốc Công danh tiếng hiển hách, là con trai độc nhất của lão Quốc công.

Cho dù Thái hậu đương triều là cô ruột của hắn, Hoàng đế là biểu ca của hắn.

Cho dù vị thế tử gia này nổi tiếng là người đoan chính, tự chủ.

Nhưng khi ta hầu hạ hắn cởi áo, vẻ ngoài có vẻ ngoan ngoãn, nhưng động tác cắn môi rất nhỏ, và ngón tay mềm mại vô tình chạm vào cơ thể hắn, hơi thở ái muội.

Từ nhỏ đã được dạy dỗ hầu hạ nam nhân, quyến rũ đều là thứ ăn sâu vào trong xương tủy.
 
Ngọc Tư - Mễ Hoa
Chương 3



Dưới ánh đèn, ánh mắt hắn trầm xuống, ta có thể cảm nhận được hắn đang nhìn ta, quan sát đầy thích thú, như thể nhìn thấu những suy nghĩ nhỏ bé kia.

Nam nhân luôn mồm mép tép nhảy, quân tử cũng không ngoại lệ.

Ba tháng sau, hắn kéo ta vào thùng tắm, dưới ánh mắt e thẹn của ta, ôm lấy eo ta. Từ đó ta trở thành nữ nhân của hắn. Vị thế tử gia kiêu ngạo, tự chủ bên ngoài, trong xương cốt cũng ph*ng đ*ng, bất kham, những trò lầu xanh đó, hắn lại rất thích.

Hạ Trạm đối xử với ta rất tốt, làm nữ nhân của hắn, mặc quần áo mới, hưởng thụ sơn hào hải vị.

Lúc rảnh rỗi, hắn còn nắm tay ta, từng nét từng nét dạy ta viết chữ, nét chữ phóng khoáng, như rồng bay phượng múa.

Viết nhiều nhất là -

"Băng tiêu động viễn liên thanh vận, tuyết viễn hàn phong tưởng ngọc tư." (Băng tan động xa thương tiếc thanh vận, tuyết phủ núi cao nhớ dáng ngọc.)

Thân hình hắn cao lớn, phong độ tuấn tú, lúc viết chữ thường dựa sát vào ta, cũng rất nghiêm túc, mùi hương tuyết tùng lạnh lẽo quẩn quanh chóp mũi.

Nếu hơi nghiêng đầu sang, sẽ nhìn thấy sống mũi cao của hắn, và đôi môi mỏng manh gần trong gang tấc.

Viết xong, tay hắn sẽ không yên phận mà đo eo ta, từng tấc từng tấc một, má ấp môi kề, môi mỏng khẽ mở: "Eo như liễu xanh, xương cốt như băng, mới xứng là Ngọc Tư."

Lúc cửa phòng sách đóng kín, hắn cũng sẽ vẽ tranh.

Màu sắc được pha trộn rực rỡ, vẽ hoa hải đường đỏ trên lưng ta.

Những đóa hải đường kia, từng là thứ mà chủ nhân cũ đã bỏ ra rất nhiều vàng bạc để mời họa sĩ nổi tiếng nhất thành Dương Châu phải mất nửa tháng vẽ lên.

Sau đó những người thợ thêu khéo léo đã dùng từng cây kim bạc nóng rực, đốt cháy màu sắc quý giá, thêu lên da thịt.

Tác phẩm của vị họa sĩ nổi tiếng năm xưa, đáng giá ngàn vàng.

Giờ đây, tác phẩm của vị họa sĩ nổi tiếng năm xưa, có tiền cũng chẳng mua được.

Bởi vì loạn nô lệ năm đó, nơi đầu tiên khởi nghĩa là ở Dương Châu, nhà của chủ nhân ta.

Thương nhân buôn muối nổi tiếng nhất Dương Châu, gia tộc giàu có, nghe nói tổ tiên còn là hoàng thân quốc thích, chỉ trong một đêm, bị tàn sát gần như không còn gì.

Vị họa sĩ nổi tiếng kia là khách quen của phủ, cũng bị thanh toán trực tiếp.

Còn như ta, "ngựa gầy" bị nhốt trong phủ, nô dịch, trước khi chạy trốn, đã tận mắt chứng kiến cảnh bọn họ c h ế t.

Năm đó loạn lạc nổi lên khắp nơi, một Thanh Bang nổi lên ở Giang Nam, năm gia tộc lớn bị tàn sát cả nhà.

Tiếp theo, loạn nô lệ bắt đầu bùng nổ trên diện rộng ở khắp mọi nơi, Giang Âm có "Tước Tị ban", Kinh Châu xuất hiện "Lý Đồng hội"...

Các gia tộc quyền quý đều lo lắng bất an, kêu trời trách đất.

Hoàng quyền bị khiêu khích, triều đình rối bời, phái đại quân đi đàn áp.

Thế tử Hạ Trạm của phủ Định Quốc Công, thống lĩnh hai mươi sáu vệ cấm quân, sau khi loạn nô lệ xảy ra, hắn được vị hoàng đế biểu ca phái đến Giang Nam.

Thế tử gia có khí phách của lão Quốc công, từ nhỏ đã lớn lên trên lưng ngựa, vốn đã thông minh hơn người, thuộc hạ lại đều dũng mãnh, chỉ mất bảy tháng, đã tiêu diệt được một trong mười hai đường của Thanh Bang, bao gồm cả đường chủ, hơn một trăm tên cầm đầu bị treo cổ ở rừng long não ngoại ô thành Dương Châu.

Sau đó thừa thắng xông lên, lần lượt c.h.é.m g i ế t thêm vài tên cầm đầu quân khởi nghĩa nô lệ khác.

Từ đó, Thanh Bang bị chấn nhiếp, nghe nói nội bộ lục đục, không lâu sau thì biến mất.

"Tước Tị ban" ở Giang Âm và "Lý Đồng hội" ở Kinh Châu cũng không chống cự được bao lâu, dưới sự đàn áp của triều đình, rất nhanh đã bị bắt.

Những kẻ cầm đầu kia đến nay vẫn bị giam giữ trong nhà lao Hình bộ.

Hạ Trạm vì có công dẹp loạn, được hoàng đế phong làm Trưởng Tín Hầu, danh tiếng hiển hách như phủ Định Quốc Công, không ai sánh bằng.

Người có thân phận như hắn, lại vô cùng tuấn tú, khuê nữ kinh thành nhiều như mây, ai nhìn thấy mà chẳng động lòng, ngày đêm thương nhớ.

Như quận chúa Bình Dương nhà Ấp vương, tìm mọi cách muốn gả cho hắn, Ấp vương gia luôn yêu thương con gái, không tiếc vào cung cầu xin Hoàng thượng, Thái hậu ban hôn.

Thậm chí còn đề nghị sẽ dâng nghìn mẫu ruộng tốt ở ngoại ô kinh thành cùng toàn bộ sản nghiệp làm của hồi môn.

Chỉ là Thái hậu khi nhắc đến chuyện này, Hạ Trạm chỉ cười trừ, không để tâm.
 
Ngọc Tư - Mễ Hoa
Chương 4



Ai ai cũng biết thế tử Hạ Trạm của phủ Định Quốc Công, địa vị cao quý, tính tình lạnh lùng, lại kiêu ngạo.

Nhưng đôi mắt đẹp đẽ và lạnh nhạt kia, làm sao trở nên long lanh, đa tình, say đắm, thì không ai rõ hơn ta.

Ví dụ như lúc hắn ở thư phòng vẽ tranh, ta cởi y phục để lộ bờ vai và tấm lưng trần, hoa hải đường đỏ nở rộ trên làn da, cũng nở rộ trên bức tranh trên bàn hắn, và trong đôi mắt đen láy của hắn.

Bức tranh còn dang dở, màu vẽ đổ, nhuộm đỏ cả một vùng.

"Ngọc Tư, nàng đúng muốn mạng của ta mà..."

Đây là câu nói mà hắn thường nói với ta nhất khi đ*ng t*nh.

Nhưng ta chưa bao giờ tin vào sự dịu dàng và si mê của hắn lúc này, bước ra khỏi cánh cửa kia, hắn đoan chính, tự chủ, lại là dáng vẻ quân tử cao quý, thờ ơ.

Hạ Trạm không yêu ta, hắn sẽ không yêu một thông phòng xuất thân hèn mọn.

Người hắn yêu là biểu tiểu thư Triệu Minh Ngọc của phủ Định Quốc Công. Triệu Minh Ngọc tự Hinh Hinh, là biểu tỷ họ ngoại, thanh mai trúc mã của hắn, chỉ sinh sớm hơn hắn vài ngày.

Lần đầu tiên nhìn thấy nàng, ta đã biết lý do Hạ Trạm đồng ý mua ta từ lầu xanh, không chỉ vì ba năm trước ở ngoại ô thành Huy Châu, do duyên phận mà hắn đã cứu ta.

Mà còn vì Triệu Minh Ngọc có dung mạo yếu đuối, da trắng đẹp, dưới hàng lông mày lá liễu, đôi mắt ánh lên nỗi buồn man mác, khiến người ta thương tiếc.

Mà ta lại có dung mạo, eo thon, yếu đuối, đáng thương.

Nàng thường mặc y phục màu trắng, vì vậy hắn dặn dò y phục mới may cho ta, đều là màu trắng tinh khôi.

Trong viện của nàng trồng đầy hoa hải đường, vì vậy hắn chỉ yêu thích hoa hải đường đỏ trên lưng ta.

"Băng tiêu động viễn liên thanh vận, tuyết viễn hàn phong tưởng ngọc tư."

Người mà hắn nhớ không phải là Ngọc Tư, mà là Triệu Minh Ngọc đang dưỡng bệnh ở Tương Dương.

Lấy tên cho ta là Ngọc Tư, là vì chữ "Ngọc" trong tên của Triệu Minh Ngọc.

Một năm nay, đôi mắt hắn xuyên qua ta, nhìn thấy chính là khuôn mặt với hàng lông mày lá liễu kia.

Ta e lệ nhìn hắn, dáng vẻ cắn môi đáng thương, là lúc khiến hắn đ*ng t*nh nhất, bởi vì người hắn nghĩ đến là vị a tỷ băng thanh ngọc khiết, cao quý không thể xâm phạm - Triệu Minh Ngọc.

Ta còn nhớ rõ lần đầu tiên nàng từ Tương Dương trở về, mặc áo choàng lông chồn trắng, chậm rãi bước xuống xe ngựa, vẻ mặt Hạ Trạm dịu dàng biết bao.

Hắn dịu dàng gọi nàng là "a tỷ", đưa tay ra đỡ nàng, động tác vô cùng cẩn thận.

Trên khuôn mặt tái nhợt, yếu ớt của Triệu Minh Ngọc, liền hiện lên ráng đỏ đẹp đẽ, khẽ đáp lễ: "Làm phiền A Trạm rồi."

Khuê nữ kinh thành nhiều như mây, người có thể gọi hắn là A Trạm, chỉ có mình nàng.

Hạ Trạm thích nàng, là chuyện ai cũng biết.

Từ chối hôn sự với quận chúa Bình Dương, kéo dài đến bây giờ vẫn chưa thành thân, chính là vì vị a tỷ mà hắn nhung nhớ trong lòng.

Triệu Minh Ngọc xuất thân danh giá, gia đình có công lao lớn, cha từng là Tổng đốc Giang Tây.

Vì mẹ mất sớm, từ nhỏ nàng đã được nuôi dưỡng bên cạnh phu nhân Định Quốc Công, cùng Hạ Trạm là thanh mai trúc mã.

Đáng lẽ ra tiểu thư khuê các nhà giàu có, không nên đến tuổi này mà vẫn chưa đính hôn.

Chỉ trách nàng số phận không may, ba năm trước loạn nô lệ bùng nổ khắp nơi, Tổng đốc Giang Tây Triệu Quang Dụ vì nuôi một nghìn quân nô lệ, cả nhà bị đám nô lệ kia ngũ mã phanh thây.

Vụ án diệt môn này truyền đến kinh thành, nàng bị dọa đến ngây người, hoảng sợ đến mức nôn ra máu, thân thể vốn đã yếu ớt, càng thêm gầy yếu, mong manh.

Vì vậy, khi lão Quốc công về quê nhà Tương Dương dưỡng bệnh, Quốc công phu nhân cũng đưa nàng đi cùng.

Gia đình gặp phải biến cố như vậy, Triệu Minh Ngọc vì cha mà ở vậy ba năm, hôn sự đương nhiên bị trì hoãn.

Nàng trì hoãn, Hạ Trạm cũng theo đó chờ đợi ba năm, tâm ý này thể hiện rõ ràng.

Chỉ là trong một năm nàng ở Tương Dương dưỡng bệnh, Hạ Trạm cuối cùng vẫn không chịu nổi nhớ nhung và cô đơn, đã thu nhận ta làm thông phòng. Nam nhân luôn phân biệt rõ ràng.

Cho dù bây giờ Triệu Minh Ngọc đã trở về, hắn vẫn sẽ ngủ lại chỗ ta.

Những trò lầu xanh kia, khiến quân tử khinh thường, nhưng hắn lại say mê.

Vị a tỷ cao quý của hắn, băng thanh ngọc khiết, là tiểu thư khuê các, giống như hắn, cao cao tại thượng.

Tương lai cho dù bọn họ có thành thân, Hạ Trạm cũng nhất định sẽ không phóng túng như vậy trước mặt nàng.

Ta thì khác, ta là "ngựa gầy" Dương Châu, là kỹ nữ lầu xanh.

Thân phận như vậy, ngay cả tư cách sinh con cũng không có. Mỗi lần ta ân ái với hắn, sáng sớm sẽ có nha hoàn bưng canh tránh thai đến.

Thật ra hắn đã nghĩ nhiều rồi, gia đình quyền quý coi trọng nhất là huyết thống của con cháu, lúc ta được chọn làm "ngựa gầy" cho nhà chủ, đã bị ép uống thuốc tuyệt dục.

Nhưng hắn không biết, ta là một kẻ câm, cũng không thể nói ra.

Bát canh tránh thai kia, ta luôn ngoan ngoãn, nghe lời uống vào bụng.

Hạ Trạm biết, ta chỉ muốn sống yên ổn, ngày tháng trôi qua dễ dàng hơn một chút.

Với thân phận hèn mọn như ta, chỉ có thể nắm chặt lấy hắn, mới có cơ hội sống tốt hơn một chút.
 
Ngọc Tư - Mễ Hoa
Chương 5



Ngoài thành Huy Châu, ánh mắt thương xót của hắn khi nhìn những người dân chạy loạn kia, che giấu ta - người đang thoi thóp dưới gốc liễu - trong chiếc áo choàng, khiến ta tin chắc rằng trong xương cốt hắn khác với những công tử nhà giàu kia.

Ta đã đoán đúng.

Hắn hết lần này đến lần khác gọi ta là "Ngọc Tư", sau khi ân ái, lại phá lệ nói với ta một câu -

"Yên tâm, ta sẽ không bỏ rơi nàng."

Đôi mắt hắn quá sắc bén, liếc mắt một cái đã nhìn thấu sự lo lắng, bất an, sợ hãi, đáng thương của ta sau khi Triệu Minh Ngọc trở về.

Ta ngẩng đầu nhìn hắn, trong mắt ngấn lệ.

Tay hắn khẽ v**t v* khuôn mặt ta, ta vẫn như trước, ngoan ngoãn tựa vào, mí mắt rũ xuống.

Đã một năm rồi, ta ngoan ngoãn như vậy, mọi chuyện đều cố gắng lấy lòng hắn, coi như là nuôi một con ch.ó con, mèo con, cũng không nỡ lòng nào vứt bỏ chứ.

Những lúc Hạ Trạm ngủ lại phòng ta, chưa bao giờ nửa đêm canh ba lại thức dậy rời đi.

Từ sau khi Triệu Minh Ngọc trở về, hắn vội vã như vậy, chỉ có một nguyên nhân -

Biểu tiểu thư lại gặp ác mộng.

Sau khi xảy ra vụ án diệt môn nhà Tổng đốc Giang Tây, Triệu Minh Ngọc mắc phải chứng ác mộng.

Trước đây ở Tương Dương, mỗi khi gặp ác mộng đều là Hạ phu nhân - dì của nàng - ở bên cạnh.

Trở về kinh thành, trách nhiệm này đương nhiên rơi vào tay Hạ Trạm.

Cũng không cần phải tránh hiềm nghi, ba năm chịu tang của nàng đã qua, chuyện chung thân đại sự không cần phải trì hoãn nữa.

Trai tài gái sắc, Hạ phu nhân lại luôn yêu thương nàng, đã tính toán kỹ lưỡng, chờ đến mùa xuân ấm áp, khi sức khỏe của lão Quốc công khá hơn một chút, sẽ quay về kinh thành chủ trì hôn sự cho hai người.

Đây là những gì nha hoàn A Thái nói với ta, nàng còn nói: "Ngọc Tư tỷ tỷ, biểu tiểu thư dịu dàng, hiền thục, tâm địa thiện lương, tỷ tỷ yên tâm, đợi nàng ấy và công tử thành thân rồi, nhất định sẽ nạp tỷ tỷ."

A Thái mới mười sáu tuổi, ngây thơ vô số tội.

Trên đời này không có nữ nhân nào, có thể dung túng cho nam nhân mình yêu thương có nữ nhân khác bên cạnh.

Sau khi Triệu Minh Ngọc trở về phủ, ta chỉ gặp nàng hai lần.

Lần đầu tiên nàng được Hạ Trạm dìu xuống xe ngựa, mỉm cười dịu dàng, coi như không nhìn thấy ta.

Lần thứ hai là ở thư phòng của phủ Quốc công, nàng nhìn thấy bức tranh hoa hải đường đỏ mà Hạ Trạm vẽ, rất hứng thú, bảo hắn gọi ta đến.

Sau đó đóng cửa phòng, Hạ Trạm bảo ta cởi y phục ra, cho nàng ta chiêm ngưỡng hoa hải đường trên lưng.

Ta còn nhớ rõ nàng "phụt" cười, vị biểu tiểu thư "tâm địa thiện lương" trong miệng A Thái, giọng nói dịu dàng, từng câu từng chữ đều như d.a.o đ.â.m vào tim ta: "Nghe nói công tử Giang Nam phong lưu, "ngựa gầy" Dương Châu đứng đầu thiên hạ, quả nhiên là có rất nhiều trò, rất biết cách chơi đùa."

Ta quay lưng về phía bọn họ, im lặng không nói, mặc y phục vào.

Phía sau là giọng nói bất đắc dĩ của Hạ Trạm: "Xem cũng xem rồi, để nàng đi đi."

Ta quay người hành lễ theo quy củ, cúi đầu định rời đi, lại nghe thấy Triệu Minh Ngọc lên tiếng gọi ta lại: "Chờ đã, ngươi tên gì?"

Ta ngẩng đầu nhìn Hạ Trạm, hắn nhìn Triệu Minh Ngọc, khóe miệng nhếch lên nụ cười, ôn tồn nói: "Nàng ấy tên là Ngọc Tư, là một người câm, không nói được."

Triệu Minh Ngọc "Ồ" một tiếng, trên khuôn mặt trắng nõn, vẻ mặt nhàn nhạt: "Cái tên này không hay, ai đặt vậy? Nô lệ Giang Nam, sao xứng với chữ Ngọc?"

Hạ Trạm khựng lại một chút, không trả lời câu hỏi của nàng, cũng không nhìn ta lấy một cái, chỉ thuận miệng nói: "Nếu a tỷ không thích, vậy thì đổi tên khác cho nàng ta đi."

"Tên ban đầu của nàng ta là gì?"

"Liễu Nhi."

"Vậy thì cứ gọi là Liễu Nhi đi, làm người, dù sao cũng không thể quên gốc gác của mình."

Giọng nói của Triệu Minh Ngọc dịu dàng, nhưng ánh mắt nhìn ta lại toát lên vẻ chán ghét.

Ta chỉ liếc nhìn nàng một cái, liền cúi đầu xuống.

Sau đó nàng và Hạ Trạm lại trò chuyện thêm vài câu, rồi đứng dậy rời đi, cười nói: "Giả chính là giả, không có gì mới mẻ. A Trạm, ta muốn vẽ một bức tranh hoa hải đường thật trong viện của ta, đi cùng ta nhé."

Ta nhìn thấy Hạ Trạm nhướng mày.

Hắn không nhìn ta, thân hình cao lớn, bước đến trước mặt nàng: "Được."

Tối hôm đó ta đi ngủ từ rất sớm.

Lúc đêm khuya, Hạ Trạm đến.

Ta hầu hạ hắn cởi áo. Trong phòng ánh đèn mờ ảo, ánh mắt hắn dừng lại trên người ta, rất lâu rất lâu.

Cho đến khi ta đặt áo khoác lên giá, quay người lại, vẫn thấy hắn đang nhìn ta.

Ta bối rối nhìn hắn.

Hạ Trạm kéo ta lại, ôm vào lòng.

Hắn rất cao, dáng người cao lớn, đầu ta vùi vào lồng n.g.ự.c hắn, nghe thấy nhịp tim quen thuộc và mạnh mẽ kia.

Mùi hương tuyết tùng lạnh lẽo cũng rất quen thuộc, còn có giọng nói trầm ấm của hắn: "Ngọc Tư, đừng trách nàng ấy, nhà nàng ấy vì loạn nô lệ mà bị diệt môn, trong lòng căm hận nô lệ, cho nên mới nói ra những lời như vậy."

"A tỷ nàng ấy, tính tình hiền dịu, trong xương cốt là người lương thiện, cho nàng ấy chút thời gian, nàng ấy sẽ chấp nhận nàng."
 
Ngọc Tư - Mễ Hoa
Chương 6



Ta đã ở phủ Định Quốc Công một năm rồi, cho dù sau này trở thành thông phòng của Hạ Trạm, ngủ chung giường, hắn cũng rất ít khi nói nhiều lời với ta như vậy.

Ta là một kẻ câm, cho nên bình thường hắn cũng rất ít khi nói chuyện.

Nhưng hôm nay hắn lại giải thích.

Vì cô nương mà hắn yêu mến, lại giải thích với một thông phòng xuất thân hèn mọn.

Ta liên tục lắc đầu, ánh mắt thê lương nhìn hắn.

Có lẽ là biểu cảm quá mức đáng thương, trong mắt hắn lóe lên một tia dịu dàng, v**t v* đầu ta, cúi đầu hôn xuống.

Chính là đêm đó, hắn vẫn gọi ta là Ngọc Tư, hết lần này đến lần khác.

Đến nửa đêm, ta ngủ say, nghe thấy tiểu đồng bên ngoài vội vàng gọi một tiếng -

"Công tử."

Lúc bấy giờ đã là canh ba, trăng l*n đ*nh đầu.

Lúc hắn thức dậy rời đi, bóp nhẹ gáy ta, nói: "Ngoan, lát nữa ta sẽ quay lại."

Ta bảo A Thái cắt bớt tim đèn, bởi vì ta biết, lần này tiểu đồng đến gọi hắn, không phải vì Triệu Minh Ngọc gặp ác mộng.

Hắn sẽ không quay lại nữa. Trong phòng tối om, chỉ còn mình ta.

Lúc trời tờ mờ sáng, ta ngủ thiếp đi.

Trong mơ là cảnh tượng c.h.é.m g i ế t, lửa cháy ngút trời, thiêu rụi cả một vùng đất Giang Nam.

Cho đến khi Hạ Trạm trở về, người đầy sương lạnh, cởi áo khoác, nằm xuống giường, đưa tay ôm lấy eo ta.

Ta bừng tỉnh.

Người hắn lạnh toát, vì vậy vội vàng ôm chặt lấy ta vào lòng.

Mặt ta áp vào lồng n.g.ự.c hắn, mùi hương tuyết tùng thoang thoảng nơi chóp mũi, xen lẫn mùi m.á.u tanh.

Sau đó ta ngẩng đầu lên, vừa vặn chạm phải ánh mắt hắn.

Ánh mắt sâu thẳm, trong màn trướng xanh tĩnh lặng, u ám, đáy mắt hắn cuộn trào cảm xúc.

Ta vội vàng cụp mi xuống, sau đó luống cuống cởi áo trong của hắn, muốn xem thử rốt cuộc hắn bị thương ở đâu.

Nhưng hắn ngăn ta lại, ép sát người xuống, mệt mỏi vùi đầu vào cổ ta -

"Ngọc Tư, ngủ đi, ta mệt mỏi quá."

Ta không ngủ, ánh mắt nhìn xa xăm về phía màn trướng, ánh sáng ban mai le lói vào trong phòng, ngay cả bên trong màn cũng trở nên sáng sủa hơn.

Sắp hừng đông rồi.

Khi mặt trời lên cao, Hạ Trạm cuối cùng cũng tỉnh giấc.

Lúc hầu hạ hắn mặc y phục, ta nhân cơ hội kiểm tra xem trên người hắn có vết thương nào không.

Hắn mặc kệ ta kiểm tra, ánh mắt trầm ngâm nhìn ta, hỏi một câu: "Ngọc Tư, tên thật của nàng là gì?"

Tay ta khựng lại, khó hiểu nhìn hắn.

Ánh mắt hắn sâu thẳm như biển cả: "Liễu Nhi? Hay là Thanh Liễu? Hay là nên gọi nàng là, Lưu Thanh Liễu?"

Ta tiếp tục ngơ ngác.

Hắn nắm lấy cổ tay ta, nhìn thẳng vào mắt ta, thuật lại sự thật: "Nàng nói năm đó loạn nô lệ ở Giang Nam, nàng chạy trốn đến Huy Châu định nương nhờ người thân, kết quả bị người thân bán cho nha môn, sau đó lưu lạc đến Xuân Nhật Lâu ở kinh thành, mới gặp được ta, là như vậy sao?"

Ta gật đầu, hắn cười lạnh một tiếng: "Đêm qua, có người giả mạo người của phủ Định Quốc Công, lấy trộm lệnh bài của ta, dẫn Trần Tứ Phát và Thôi Tượng Bản đang bị giam giữ trong nhà lao Hình bộ, khi chúng ta dẫn người đuổi theo, mới phát hiện ra đối phương đã chuẩn bị từ trước, vạn tiễn b.ắ.n ra, suýt chút nữa đã bị b.ắ.n thành bia tập."

Trần Tứ Phát, Thôi Tượng Bản... là những kẻ cầm đầu khởi nghĩa nô lệ của "Tước Tị ban" ở Giang Âm và "Lý Đồng hội" ở Kinh Châu bị triều đình bắt giữ một năm trước.

Người có thể cứu bọn họ, tất nhiên là đồng bọn rồi.

Bàn tay Hạ Trạm dần siết chặt: "Nàng có biết vì sao ta lại giam bọn họ trong nhà lao Hình bộ thẩm vấn suốt một năm, chậm chạp không g i ế t bọn họ không?"

"Một tổ chức lớn như Thanh Bang, đột nhiên biến mất không một tiếng động, nàng cho rằng ta sẽ tin sao?"

Ta nhìn hắn, khẽ cau mày.

Đôi mắt đen láy của hắn lóe lên tia sáng lạnh lẽo: "Lúc đầu, chỉ cần chậm một chút nữa thôi, ta đã có thể bắt sống được tên thủ lĩnh Tiêu Viễn Sơn của Thanh Bang rồi, chúng ta đã bố trí sẵn mai phục, vốn dĩ có thể dễ dàng tiêu diệt bọn họ, nhưng khi tiến vào thung lũng, Tiêu Viễn Sơn đột nhiên nhận được mật báo, lập tức quay đầu bỏ chạy."

"Dẫn binh lính đuổi theo, vẫn để hắn chạy thoát, nhưng trong lúc giao tranh, trên người hắn rơi xuống một miếng ngọc bội hình cá xanh, nàng có muốn xem thử miếng ngọc bội đó trông như thế nào không?"

Ta lắc đầu, nhắm mắt lại.

"Trong nhà lao Hình bộ giam giữ nhiều người như vậy, ta không nỡ g i ế t ai, chính là vì muốn tìm ra kẻ chủ mưu thật sự đằng sau loạn nô lệ ở Giang Nam, kẻ đứng đầu Thanh Bang không phải Tiêu Viễn Sơn, mà là một người tên là Lưu Thanh Ngư."

"Người đấy và Tiêu Viễn Sơn trốn rất kỹ, đến nay vẫn chưa tìm ra nơi ẩn náu, nhưng ta đã biết được Lưu Thanh Ngư có một muội muội, tên là Thanh Liễu, giống như nàng, xuất thân là "ngựa gầy" Dương Châu, là một kẻ câm."

Ta đột nhiên mở to mắt, sắc mặt thay đổi.

Bàn tay hắn lạnh lẽo, ch*m r** v**t v* chiếc cổ thon dài của ta: "Nàng diễn rất giỏi, ẩn nấp bên cạnh ta, lấy được lòng tin, "ngựa gầy" Dương Châu đa tài đa nghệ, nàng còn có thể bắt chước chữ viết của ta, đóng dấu ấn của ta, âm thầm truyền lệnh bài giả ra ngoài."

Ta nắm lấy tay hắn, hoảng sợ lắc đầu, nước mắt bất giác rơi xuống.

Hắn khẽ cười một tiếng, ghé sát tai ta, khẽ nói: "Đừng diễn nữa, mọi chuyện đã kết thúc rồi, tiểu lừa gạt."

Ta bị trói tay treo lên cổng thành phía tây ngoại ô kinh thành.

Suốt ba ngày.

Trước đó, chân dung của ta đã được dán khắp nơi trong thành, trên đó viết - Muội muội của phản tặc Lưu Thanh Ngư, ba ngày sau xử tử!

Chưa đến thời hạn, Hạ Trạm sẽ không cho phép ta c h ế t.

Ta bị treo đến thoi thóp, kiệt sức.

Nhưng cứ cách một khoảng thời gian, sẽ có người thả ta xuống cho uống vài ngụm nước, nhét một nắm lương khô, sau đó lại treo lên.

Hai bên đường phố trong thành, bố trí vô số binh lính mai phục.

Ngày thứ ba, Hạ Trạm đứng trên cổng thành, bên cạnh còn có Triệu Minh Ngọc mặc áo choàng lông chồn trắng, yếu đuối mong manh.

Vị thế tử gia cao cao tại thượng, một thân màu đen, mái tóc đen nhánh như ngọc, lông mày sắc bén, khóe mắt hơi nhướng lên, trên khuôn mặt là vẻ lạnh lùng, góc cạnh rõ ràng.

Bọn họ đang đợi người của Thanh Bang xuất hiện, sau đó tóm gọn một mẻ lưới.

Hắn còn muốn Triệu Minh Ngọc tận mắt chứng kiến, mối thù diệt môn sắp được báo.

Nhưng ta cá là hắn sẽ thất vọng.
 
Ngọc Tư - Mễ Hoa
Chương 7



Quả nhiên, khi trời dần tối, con đường lớn từ ngoại ô vào thành vẫn không có động tĩnh gì.

Hạ Trạm vẫn không từ bỏ ý định, treo ta thêm một ngày nữa.

Chiều tối ngày thứ tư, hắn cuối cùng cũng tức giận nhận ra, sẽ không có ai đến cứu ta.

Hắn ra lệnh cho người ta thả ta xuống, ngồi xổm trước mặt ta, đưa tay bóp lấy mặt ta -

"Tại sao bọn họ không đến cứu nàng? Lưu Thanh Ngư nhẫn tâm bỏ mặc muội muội mình như vậy sao?"

Ta cố gắng ngẩng đầu nhìn hắn, vẻ mặt vẫn như trước, không oán hận, cũng không căm ghét, chỉ có sự bàng hoàng và đau khổ vô tận.

Hạ Trạm sững sờ, ta mấp máy môi, im lặng nói với hắn vài chữ.

Hắn không nhìn rõ khẩu hình, ghé sát lại: "Nàng nói gì?"

Ta mỉm cười, từng chữ một, vô cùng rõ ràng, im lặng chất vấn hắn -

"Sao - lại - gọi - ta - là - nô?!"

Sao lại gọi ta là nô?!

Đây là câu hỏi đầu tiên được hô vang lên vào ba năm trước, khi loạn nô lệ bùng nổ.

Lúc nhà chủ nhân ta bị tàn sát, lửa cháy ngút trời, đám người giàu có quỳ trên mặt đất, như những con cừu non chờ bị g i ế t thịt.

Hàng vạn nô lệ, chất vấn bọn họ, sao lại gọi ta là nô?

Vì sao thuế má nặng nề, ép ta làm nô lệ?

Con cháu đời đời kiếp kiếp, không được thoát khỏi thân phận thấp hèn.

Sao lại nuôi nô lệ thành thói quen, khiến ta bụng đói không cơm, đầu gối không quần, m.ô.n.g lưng chẳng lành lặn?

Nữ nô chưa được gả chồng, đã bị phá đi sự trong trắng, nữ nhân chưa được gả chồng, đã bị cướp đi sự tươi mới.

Chủ mẫu ghen tuông, liền dùng kìm kẹp vào ch* k*n, cạo sạch lông, khâu da thịt lại, tiếng kêu la đau đớn, vang vọng ra ngoài.

Vì sao lại xem bọn ta như súc sinh, nhốt lại, mua bán, sỉ nhục đến c h ế t?

...

Ta nhìn Hạ Trạm, vẻ mặt đau khổ, nhắm mắt lại, chậm rãi áp mặt vào lòng bàn tay hắn, ngoan ngoãn như trước.

Hắn lại đột nhiên rụt tay về, trong mắt lóe lên vẻ hoảng loạn.

Ta dám chắc chắn Hạ Trạm sẽ không g i ế t ta.

Hắn hạ giọng, nói với ta: "Ngọc Tư, chỉ cần nàng viết ra nơi ẩn náu của bọn họ, ta sẽ chuyện cũ sẽ bỏ qua, đối xử với nàng như trước được không?"

"Bọn họ đã bỏ rơi nàng, vì sao nàng phải hy sinh tính mạng vì bọn họ, nàng thích ta mà, đúng không? Chỉ cần nàng viết ra, ta vẫn là của nàng."

"Nói cho ta biết, Lưu Thanh Ngư đang ở đâu, ta muốn gặp người đấy." Giọng điệu hắn chân thành, dụ dỗ từng chút một.

Ta mỉm cười, nước mắt rơi xuống, cuối cùng cũng gật đầu.

Hạ Trạm cũng cười, hắn xoa đầu ta, vẻ mặt dịu dàng, sau đó cúi người cởi trói cho ta.

Hắn ôm ta vào lòng, dịu dàng hôn lên trán ta: "Đi, theo ta về nhà."

Ta cố gắng chống đỡ cơ thể đứng dậy, được hắn dìu đi, chưa kịp bước đi, một mũi tên từ đâu b.ắ.n tới, thế như chẻ tre, "vút" một tiếng bay đến!

Không ai ngờ rằng, một quân cờ đã bị vứt bỏ, cũng đáng để phí tâm cơ g i ế t người diệt khẩu.

Hạ Trạm vội vàng kéo ta vào lòng che chở, mũi tên sượt qua cánh tay hắn, tay áo huyền y không nhìn ra bị thương, nhưng ta lại ngửi thấy mùi m.á.u tanh.

Lúc bọn họ chuẩn bị thu lưới, người của Thanh Bang đã đến, hơn nữa còn có quy mô lớn, sát khí đằng đằng.

Vừa lên đã là một trận c.h.é.m g i ế t kịch liệt.

Tuy Hạ Trạm đã bố trí mai phục bốn phía, nhưng nhóm người này lại xuất hiện vào lúc bọn họ lơ là, đã rút lui.

Hơn nữa khí thế hừng hực, trang bị tinh nhuệ.

Bọn họ b.ắ.n ra vô số tên lửa được buộc dầu, không bao lâu, cổng thành bốn phía đã bốc cháy dữ dội.

Trong khói lửa mịt mù, nam nhân cao lớn cưỡi trên lưng ngựa ngoài cổng thành, thân hình hiên ngang, lại chĩa cung tên trong tay về phía chúng ta!

Ta nghe thấy Hạ Trạm nghiến răng nghiến lợi: "Tiêu Viễn Sơn!"

Mũi tên "vút" bay tới, Hạ Trạm đẩy ta ra.

Dáng vẻ nam nhân kia dần hiện rõ, áo choàng màu nâu, cao lớn tuấn tú, lông mày rậm rạp, râu ria xồm xoàm, đôi mắt sâu thẳm lóe lên hàn quang.

Bên cạnh hắn, còn có một nữ tử mặc áo choàng đỏ, cũng cưỡi trên lưng ngựa.

Tiêu Viễn Sơn nhìn từ xa, cười lớn hai tiếng: "Thế tử gia, nghe nói trong vòng ba ngày, ngươi muốn g i ế t muội muội của bang chủ chúng ta, ta đưa nàng ấy đến cho ngươi đây, ngại quá, đến muộn một ngày."

Nữ tử kia cao cao tại thượng, trên mặt mang theo nụ cười, dịu dàng mà kiêu ngạo.

Hạ Trạm kinh ngạc nhìn ta: "Ngọc Tư, chẳng lẽ nàng không phải..."

Ta cúi đầu, bị treo trên cổng thành bốn ngày, đã không còn chút sức lực nào để trả lời hắn.

Tiêu Viễn Sơn lại giúp ta trả lời: "Một kẻ giả mạo thôi, để ta giúp thế tử gia g i ế t nàng ta."

Nói xong, thuận tay rút thêm ba mũi tên, đồng thời đặt lên cung, nhắm vào ta.

Đây đúng là chuyện nực cười, người ta tưởng rằng sẽ đến cứu mình, lại định g i ế t mình.

Người nói muốn g i ế t mình, lại xông lên muốn cứu mình.

Lúc Hạ Trạm vội vàng chạy về phía ta, ánh mắt hoảng loạn, chỉ còn vài bước chân nữa thôi, ta loạng choạng đứng dậy, ngẩng đầu nhìn hắn, cười khẽ.

Nhặt nửa đoạn tên gãy trên mặt đất, nắm chặt trong tay, hung hăng đ.â.m thẳng vào lồng n.g.ự.c hắn.

Đoạn tên gãy có ngạnh, lòng bàn tay ta bị đ.â.m chảy máu, có mùi tanh nồng giống như y phục bị nhuộm đỏ trước n.g.ự.c hắn.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, ta buông tay ra, chân trần, chậm rãi xoay người.
 
Ngọc Tư - Mễ Hoa
Chương 8



Tiêu Viễn Sơn đã xuống ngựa, cùng nữ tử áo đỏ bước tới, nữ tử bước lên trước, cởi áo choàng đỏ xuống, khoác lên người ta.

Vài bước chân, Tiêu Viễn Sơn chắp tay hành lễ với ta, gọi một tiếng -

"Bang chủ, đã lâu không gặp."

Ta quay đầu nhìn Hạ Trạm, phía sau là rất nhiều người của Thanh Bang tụ tập, và ánh lửa bùng cháy trên cổng thành.

Dưới ánh mắt kinh ngạc của hắn, ta hơi ngẩng đầu, nheo mắt nhìn hắn, khóe miệng chậm rãi nhếch lên -

"Hạ thế tử, để ta giới thiệu một chút, vị này mới là muội muội của ta, Thanh Liễu."

Người câm không phải là ta, mà là Thanh Liễu đang đứng bên cạnh ta.

Ngược lại, giọng nói của ta lại sang sảng, rành mạch.

Thanh Liễu dịu dàng nhìn ta, trên khuôn mặt trắng nõn nở nụ cười rạng rỡ.

Hạ Trạm cuối cùng cũng hoàn hồn, không thể tin nổi: "Chẳng lẽ nàng chính là, Lưu Thanh Ngư?"

Ta mỉm cười, giọng nói du dương, ánh mắt nhìn hắn mang theo vẻ thương hại: "Ai nói với ngươi, Lưu Thanh Ngư là nam nhân?"

Đúng vậy, trước đó không ai biết cả.

Ba năm trước, loạn nô lệ bùng nổ, khắp nơi hưởng ứng, Tiêu Viễn Sơn từng mang theo tín vật của ta đến gặp Trần Tứ Phát, Thôi Tượng Bản...

Bọn họ chỉ biết ta tên là Lưu Thanh Ngư, và cho rằng ta là nam nhân.

Bao gồm cả mười hai đường chủ của Thanh Bang, người biết thân phận thật sự của ta không nhiều, còn bị hắn g i ế t c h ế t mấy người.

Ta "tặc tặc" lưỡi hai tiếng, liên tục lắc đầu, sau đó thở dài một hơi, nhận lấy trường đao mà Tiêu Viễn Sơn đưa tới.

Ta chân trần, từng bước một đi về phía Hạ Trạm.

Lưỡi đao lướt qua mặt đất lát đá xanh, phát ra âm thanh kỳ lạ, dễ nghe.

Áo choàng đỏ bị gió thổi tung bay, ta đứng trước mặt Hạ Trạm, cúi đầu nhìn hắn: "Hạ Trạm, lần này, ta thật sự muốn mạng của ngươi."

Thời gian không còn nhiều nữa, cuộc bạo loạn ở ngoại ô này, rất nhanh sẽ có viện binh đến.

Cấm quân có hai mươi sáu vệ, chúng ta chỉ có một con đường c h ế t.

Vì vậy ta giơ cao trường đao, không chút do dự, dùng sức c.h.é.m xuống, chặt đứt một cánh tay của Hạ Trạm.

Ngón tay trên cánh tay kia đeo nhẫn ngón tay bằng bạch ngọc, tỏa ra ánh sáng lạnh lẽo.

Hạ Trạm đau đớn kêu lên một tiếng, ôm lấy cánh tay bị đứt, nhìn cánh tay trên mặt đất, mồ hôi lạnh túa ra, không thể tin nổi -

"Ngọc Tư..."

Có lẽ hắn không ngờ rằng, vợ chồng một ngày còn hơn trăm ngày ân nghĩa, ta lại không chút lưu tình chặt đứt cánh tay phải của hắn.

Rõ ràng mấy ngày trước, cánh tay này còn mạnh mẽ ôm lấy ta vào lòng, v**t v* hoa hải đường đỏ trên lưng ta.

Nhưng ta lại thản nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn, trong mắt không chút gợn sóng.

"Nếu không đặt d.a.o lên cổ, thì những kẻ như các ngươi sẽ vĩnh viễn không biết sợ hãi, vậy thì từ bây giờ trở đi, các ngươi sẽ phải nếm trải nỗi đau đớn giống như chúng ta."

Lúc rút lui, Thanh Bang đã mang theo Hạ Trạm bị thương, bỏ lại một cánh tay của hắn.

Đó là món quà ta tặng cho vị hoàng đế biểu ca của hắn.

Triều đình vẫn luôn tìm kiếm nơi ẩn náu của chúng ta.

Đương nhiên là bọn họ không tìm thấy rồi.

Chúng ta ẩn náu ở Lĩnh Nam, trà trộn vào ổ thổ phỉ ở vùng đất đó.

Lĩnh Nam nhiều núi, đại đương gia của ổ thổ phỉ lớn nhất Tây Lĩnh có biệt hiệu là Trấn Sơn Tiêu, tên thật là Tổ Triều, là người Lĩnh Nam chính gốc, cũng là con cháu của thổ phỉ.

Có câu nói, rồng đến nhà tôm cũng phải cúi đầu, bọn họ chiếm cứ nơi này nhiều năm, trải qua vô số lần vây quét của triều đình, thậm chí còn đúc kết được kinh nghiệm đối phó và phòng thủ.

Đến địa bàn của người khác chiêu binh mãi mã, sẽ không thu được lợi ích gì, còn hao binh tổn tướng.

Sau đó, các quan lại địa phương cũng học khôn, mỗi năm làm cho có lệ, tiến vào núi vây quét hai lần, dằn mặt Trấn Sơn Tiêu bọn họ một chút, sau đó mọi chuyện lại đâu vào đấy.

Tổ Triều không phải người tốt lành gì, thân hình cao lớn, râu ria xồm xoàm, là một tên đại hán thô lỗ, cướp bóc, g i ế t người, chuyện ác nào cũng dám làm, đôi mắt tinh ranh toát lên vẻ tham lam.

Nhưng chính kẻ như vậy, khi nghe tin ta trở về, sáng sớm đã đến núi Nhạn, nhìn thấy ta thì hai mắt sáng rực, cười toe toét tiến lại gần.

"A Ngư, cuối cùng nàng cũng trở về rồi, ta nhớ nàng muốn c h ế t rồi đây."

Hai năm trước, Thanh Bang bị tổn thất nặng nề, triều đình thừa thắng truy kích, g i ế t rất nhiều người của chúng ta.

Bất đắc dĩ, chúng ta phải chạy trốn đến vùng Lĩnh Nam.

Nơi đóng quân cũ của núi Nhạn từng là sào huyệt của thổ phỉ, sau khi dọn dẹp đơn giản, người của Thanh Bang đã đóng quân tại đây.

Lĩnh Nam nhiều thổ phỉ, ngoài Trấn Sơn Tiêu ra, còn có rất nhiều ổ thổ phỉ lớn nhỏ khác chiếm giữ các ngọn núi.

Hành tung của Thanh Bang ở Lĩnh Nam, cũng giống như thổ phỉ, che giấu thân phận, không ai nghi ngờ.
 
Ngọc Tư - Mễ Hoa
Chương 9



Lúc đầu, người duy nhất nghi ngờ chính là Tổ Triều đang trấn giữ núi Tây Hạp.

Trên núi đột nhiên xuất hiện một thế lực không rõ lai lịch, hơn nữa số lượng còn đông đảo, khiến hắn cảnh giác.

Tổ Triều là đại đương gia của ổ thổ phỉ lớn nhất Lĩnh Nam, trời không sợ, đất không sợ, tìm đại một cái cớ, không nói hai lời liền tấn công sơn trại của chúng ta.

Lúc đó ta không muốn sinh sự, sai người chuẩn bị lễ vật hậu hĩnh, tự mình đến bái kiến hắn.

Kết quả tên thổ phỉ háo sắc này vừa nhìn đã phải lòng ta, ngạo mạn nói: "Muốn ta bỏ qua cũng được, nữ nhân như ngươi phải theo ta, ta cướp bóc, g i ế t người nhiều năm như vậy, còn chưa từng gặp qua nữ nhân nào xinh đẹp như ngươi, ngươi theo ta, sau này là người một nhà, không cần câu nệ."

Đám thổ phỉ trên núi Tây Hạp cười lớn, ánh mắt thèm thuồng nhìn chằm chằm vào ta.

Thanh Liễu sợ hãi trốn sau lưng ta, ta ngăn cản Tiêu Viễn Sơn mặt mày âm trầm và A Kha đang tức giận, mỉm cười với Tổ Triều: "Đại đương gia nói đúng, núi Nhạn nguyện kết thành thông gia với núi Tây Hạp."

Tổ Triều mừng rỡ: "Tiểu nương tử, à không, tiểu phu nhân nói chuyện thật dễ nghe, đúng vậy, kết thành thông gia, kết thành thông gia."

Dưới sắc đẹp, Tổ Triều đã say mê, theo yêu cầu của ta, thành tâm thành ý đưa sính lễ đến sơn trại núi Nhạn.

Chọn ngày lành tháng tốt, núi Tây Hạp trang trí lộng lẫy, rước ta về núi một cách vui vẻ.

Tối hôm đó động phòng hoa chúc, lúc Tổ Triều bước vào phòng, bị thuộc hạ ngăn cản, dặn dò hắn nhất định phải cẩn thận, đề phòng có gian trá.

Tên đại hán ngạo mạn xua tay: "Một nữ nhân yếu đuối, có thể giở trò gì chứ, chẳng lẽ nàng ta còn dám g i ế t ta sao?"

Hắn nói đúng, ta không dám g i ế t hắn, bởi vì g i ế t hắn sẽ rước họa vào thân.

Hơn nữa, nữ nhân yếu đuối như ta, hắn dùng một tay cũng có thể bóp c h ế t ta.

Con d.a.o của nữ nhân, từ trước đến nay đều rất dịu dàng.

Tối hôm đó, Tổ Triều sờ lên eo ta, dưới sự gợi ý với nụ cười rạng rỡ của ta, uống cạn ly rượu hợp cẩn mà ta đưa cho.

Sau đó ta nhét vải vào miệng hắn, trói chặt hắn trên giường.

Hắn không hề sợ hãi, còn tưởng là trò vui gì đó, ánh mắt nôn nóng giục giã ta nhanh lên.

Ta cũng không làm gì cả, cầm lấy con dao, đ.â.m vào bụng hắn, sau đó úp một cái bát trên bàn lên.

Ta ghé sát tai hắn, nghiêm túc nói: "Đại đương gia muốn cưới ta, trước tiên phải tìm hiểu xem ta là người như thế nào, Trấn Sơn Tiêu, tự giới thiệu một chút, tiểu nữ là Lưu Thanh Ngư."

"Tổ tiên nhà ta là tá điền, nhưng thuế má của nhà địa chủ năm sau cao hơn năm trước, tá điền chúng ta không có cơm ăn, áo mặc, để giảm bớt thuế má, chỉ có thể ký vào khế ước bán thân, ký vào tờ giấy đó, trở thành nô tịch, đời đời kiếp kiếp, con cháu đời sau, đều là nô lệ."

"Cả nhà chúng ta, sinh ra đã là nô lệ, nam nhân bụng không no, làm việc như trâu bò, nữ nhân bị tùy ý sỉ nhục, từ nhỏ đã mất đi sự trong trắng, là nô lệ, không được phép có bất kỳ sự phản kháng và cảm xúc nào, ngươi có biết hậu quả của việc chống đối chủ nhân là gì không?"

"Bọn họ sẽ nhốt chuột vào trong bát sành, úp bát sành lên bụng chúng ta, dưới đáy bát đặt than củi đang cháy, nhanh chóng làm nóng bát, khiến con chuột bên trong không chịu nổi, chỉ có thể chui ra khỏi bát bằng cách cắn thủng bụng chúng ta, sau khi bị chuột cắn nát bụng, bọn họ còn nhét than củi nóng rực vào bụng chúng ta, đốt cháy nội tạng, bọn họ gọi trò đó là hầm chuột đỏ."

Ta thong thả gõ từng cái lên chiếc bát úp trên bụng Tổ Triều, chậm rãi nói: "Đáng sợ lắm phải không, đương nhiên cũng không phải chủ nhân nào cũng đối xử với nô lệ như vậy, đương nhiên cũng có những kẻ dứt khoát hơn, trực tiếp đội lên đầu chúng ta một chiếc mũ sắt, trên mũ có lắp tay cầm, xoay qua xoay lại, đầu lâu của chúng ta sẽ từ từ bị ép nát, đ.â.m xuyên qua đầu. Cho đến khi xương hàm vỡ vụn, mắt lồi ra ngoài mà c h ế t, cuối cùng chiếc mũ sắt này sẽ bị nhuộm đỏ, vì vậy bọn họ gọi trò đó là mũ đỏ."

Tổ Triều trợn to hai mắt kinh hoàng, nhìn chằm chằm vào ta, cả người run rẩy.

Ta chậm rãi đưa tay v**t v* khuôn mặt hắn, hài lòng vỗ nhẹ: "Ngươi nên biết ta là người như thế nào rồi chứ, năm gia tộc lớn ở Giang Nam sụp đổ đều là do ta tận mắt chứng kiến, bọn họ thích dùng hình phạt với chúng ta, cho nên ta cũng tự nghĩ ra một cách, muốn biết gọi là gì không?"

Tổ Triều liên tục lắc đầu, đồng tử đột nhiên giãn ra, ta rút cây trâm trên đầu xuống, lạnh lùng dí vào cổ hắn, thản nhiên nói: "Cha mẹ ta mất sớm, ta và muội muội sống nương tựa lẫn nhau, lão gia nhà chủ thấy ta có nhan sắc xinh đẹp, từ nhỏ đã chọn làm "ngựa gầy", ta không muốn rơi vào kết cục bị người đời dày vò, cũng không muốn muội muội bị người khác làm nhục, vì vậy ta đặc biệt nghe lời, lấy lòng lão gia nhà chủ, hắn bảo ta làm gì ta đều làm theo, nhưng hắn lại nuốt lời, cuối cùng vẫn kéo muội muội ta xuống nước."

"Muội muội ta là Thanh Liễu, tính tình hoạt bát, giọng nói hay như chim hoàng oanh, ép nàng ấy ca hát thì thôi đi, kết quả bọn họ còn thay phiên nhau muốn nghe nàng ấy r*n r* trên giường như thế nào, ép muội muội ta phải nuốt than nóng, tự biến mình thành kẻ câm."

"Biết bọn họ c h ế t như thế nào không? Ta sai người treo bọn họ lên, dùng lưỡi d.a.o rạch một đường nhỏ bên dưới gò má, từ đầu đến ngón chân, dùng tốc độ nhanh nhất lột da bọn họ từng mảng từng mảng một, cuối cùng còn để bọn họ sống dở c h ế t dở, bò trên mặt đất, ta gọi trò đó là lột da ếch."
 
Back
Top Bottom